Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 300





Thời gian cũng đã gần đến.

Anh chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nhìn về Kiều Diệp Ngọc nói: “Đây là một ngôi nhà mới dành cho cô em gái tốt của tôi.

Sau hai ngày, tôi sẽ sắp xếp người mau chóng giúp hai người di chuyển vào đó”
Phủ Ung Dung?
Một số người đã dần cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù Lệ Đình Tuấn nói những lời chúc phúc, nghe có vẻ như rất yêu chiều Kiều Diệp Ngọc nhưng mỗi một câu từ chúc phúc đều bị ghim vào những chiếc gai nhọn.

Mặc dù ngôi nhà của phủ Ung Dung là một ngôi biệt thự, nhưng nó lại nằm cách rất xa nội thành và rất hoang vu, hầu như không có bóng người qua lại, tương đồng với ngôi nhà ở vùng nông thôn.

Ngôi nhà này được bán trực tuyến trong gần mười năm, giá cả rẻ hơn biệt thự bình thường đến một nửa, thế nhưng cũng chưa bán xong toàn bộ.

Hơn nữa, những người đã mua nhà ở đây trước kia gần như đầu không vào sống trong đó, nói phóng đại hơn chút thì có thể nói đây là một thị trấn ma!
Rốt cuộc nhà họ Lệ yêu chiều Kiều Diệp Ngọc hay là muốn làm hại cô ta?
Không khí trong hội trường có chút kỳ lạ, mọi người dần dân ngừng nói chuyện.

Kiều Diệp Ngọc hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của Lệ Đình Tuấn.


Từ giờ trở đi, anh sẽ giam giữ cô ta trong phủ Ung Dung và sẽ phái người canh giữ cô ta.

Cô ta xong rồi!
Cuộc sống của cô ta coi như kết thúc.

Dù người nhà họ Tiêu đều là kẻ ngốc nhưng họ cũng cảm thấy không thích hợp.

Lệ Đình Tuấn gửi ba món quà này chính là buộc bọn họ phải chấp nhận Kiều Diệp Ngọc trở thành con dâu của nhà họ Tiêu.

Bọn họ không có con đường nào khác để lựa chọn nữa.

Cho đến thời điểm này, bọn họ mới hiểu ra rằng hôm nay, đám cưới này chính là kế hoạch mà Lệ Đình Tuấn đã chuẩn bị từ trước.

Bọn họ còn tưởng vừa rồi chiếm được lợi ích từ Lệ Đình Tuấn, cho nên khi anh tặng lễ vật, bọn họ không có ai đứng ra ngăn cản, mặc định Kiều Diệp Ngọc là con dâu trong gia đình họ.

Bây giờ muốn nói gì thì cũng đã muộn rồi!

‘Vào lúc này, cánh cửa ở sảnh khách sạn lại một lần nữa bị đẩy ra.

Chỉ là động tác lần này rất thô lỗ, một bang đặc công mang theo nhiều súng đạn nối đuôi nhau đi vào: “Tất cả đứng yên”
Chỉ trong hơn mười giây, toàn bộ hiện trường đã hoàn toàn bị kiểm soát.

“Sao lại..” Tiêu Hoàng Khải ở trên lễ đài đã rơi vào trạng thái mơ hồ.

Còn chưa nói được câu nào, anh ta đã bị đè xuống bắt quỳ gối trên mặt đất.

Trên cổ tay anh ta lập tức truyền tới một cảm giác lạnh lẽo, anh ta gào lên thảm thiết: “Các người làm gì vậy! Dựa vào đâu mà các người lại bắt tôi!”
Người nhà họ Tiêu ở dưới lễ đài lại càng loạn lạc hơn nữa, ba mẹ Tiêu Hoàng Khải nhìn thấy đứa con trai của mình bị bắt giữ đã gào khóc kêu trời kêu đất hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Những lời này đợi anh ta vào trong tù rồi các người lại hỏi tiếp”
Đội trưởng trả lời trên khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào.

Mọi người cứ trơ mắt nhìn theo bóng dáng Tiêu Hoàng Khải bị bắt đi, tất cả đều ngơ ngẩn vì choáng váng.

Lúc này vừa mới kết hôn, chú rể đã bị cảnh sát bắt đi ngay trong hôn lễ của mình, quả thực đúng là chưa ai được nhìn thấy hay nghe nói về tình huống này cả.

Kiều Diệp Ngọc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đã xảy ra này, trong lòng lại hiểu rất rõ lý do vì sao lại như vậy.

Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn không thể nào buông tha cho anh ta được..

 
Chương 301





Sở dĩ chờ đến bây giờ Lệ Đình Tuấn mới ra tay chính là muốn chờ cho hôn lễ của bọn họ kết kết thúc, chờ cô ta chính thức vào trong nhà họ Tiêu.

Bởi vì so với việc ngồi tù, điều khiến cho cô ta càng khó tiếp nhận hơn, khiến cho cô ta càng cảm thấy giày vò hơn chính là việc cô ta mất đi tất cả những thứ mà mình mong muốn, hủy hoại sạch sẽ tôn nghiêm của cô ta.

Cô ta đứng ở trên lễ đài cao nhất, nhìn thấy ba mẹ Tiêu Hoàng Khải khóc ngất dưới đất, nhìn thấy mọi người giống như ruồi bọ mất đầu, không biết nên thu dọn hiện trường như thế nào.

Trong lúc hôn loạn, Kiều Đông Phương chậm rãi đi tới trước mặt cô ta “Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nước mắt ướt nhòe, dùng giọng điệu cầu xin nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.

“Sau khi gả cho Tiêu Hoàng Khải con chính là người nhà họ Tiêu.

Sau này bớt về nhà mình đi, nếu như mẹ con nhớ con thì bs sẽ bảo bà ấy qua thăm con” Kiều Đông Phương nhìn chằm chắm vào Kiều Diệp Ngọc, sắc mặt phức tạp trả lời cô ta.

Ông ta đã hết cách rồi, dùng một Kiều Diệp Ngọc để đổi lấy sự bình an của nhà họ Kiều, chỉ có như thế thì nhà họ Kiều mới có thể sống tiếp được.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ kết cục cho việc chống đối lại Lệ Đình Tuấn.

Nếu như ông ta không nghe theo mệnh lệnh của Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người tiếp theo phải ngồi tù chính là ông ta.


“Con tự xem mà làm đi” Kiều Đông Phương thở dài một hơi, thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.

Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.

“Ba! Ba không thể nào mặc kệ con được! Ba dẫn con đi đi!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy Kiều Đông Phương cũng rời đi, trong lòng cô ta đã hoàn toàn hoảng loạn.

Ngay cả nhà họ Kiều cũng muốn bỏ rơi cô ta, cô ta còn có con đường sống nữa sao?
Kiều Đông Phương cứ đi thẳng không hề quay đầu lại lấy một cái, trở về bên cạnh chỗ ngồi cầm áo lên rồi đi ngay.

kiều Diệp Ngọc chỉ cảm thấy tiếng la hét âm ïxung quanh đã hút hết sạch không khí mà cô ta có thể hít thở.

Đầu óc cô ta trống rồng nhìn thấy mấy người Lệ Đình Tuấn cùng nhau rời khỏi đây.

Bỗng nhiên trên người cô ta có một sức lực không biết từ đâu ra, cô ta nhấc váy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đuổi theo phương hướng mà bóng dáng Lệ Đình Tuấn biến mất.

“Đình Tuấn!” Cô ta dốc sức hét to tên của anh, chạy một mạch từ.


trong khách sạn đuổi ra đến đường quốc lộ.

“Cậu hai, cô hai Kiều đang đuổi theo” Ở trên xe, Vô Nhật Huy nhìn hình ảnh qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói.

Lệ Đình Tuấn chỉ hơi hơi cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Dừng lại vài giây, lạnh nhạt đáp lại một chữ: “Đi”
“Nhưng mà phía ông cụ..” Rốt cuộc Vô Nhật Huy vẫn có một chút băn khoăn.

“Tôi nói là đi, tai bị điếc à?” Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày không vui, hỏi ngược lại anh ta.

Buổi chiều Kiều Phương Hạ còn phải đi kiểm tra, anh đã nói anh sẽ đi cùng cô.

“Vâng” Vô Nhật Huy không dám nhiều lời thêm nữa, lập tức nhấn chân ga phóng xe đi.

Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy xe của Lệ Đình Tuấn càng lái càng nhanh, cô ta giống như đã phát điên, không quan tâm bất cứ điều gì mà chạy đuổi theo đẳng sau đuôi xe của anh: “Đình Tuấn, anh nghe em giải thích đã! Cầu xin anh đó!”
Đến khúc cua, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra đâm thẳng vào người Kiều Diệp Ngọc.

Bên đường lập tức vang lên tiếng la hét sợ hãi của người qua đường, cơ thể Kiều Diệp Ngọc bị hất văng ra xa cả chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.

Kiều Phương Hạ được y tá đỡ dậy ngồi sang xe lăn bên cạnh.

Cô nhìn thời gian thấy đã sắp đến hai giờ chiều..

 
Chương 302





“Cô Kiều, hay là chúng ta cứ đi kiểm tra trước vậy?” Y tá đợi thêm vài phút, vô cùng cẩn thận hỏi Kiều Phương Hạ.

Buổi sáng hôm nay lúc Lệ Đình Tuấn rời đi, anh nói phải ra ngoài làm một chút chuyện, buổi chiều trước khi cô khám tổng thể lại lần thứ hai, anh sẽ trở về và đi cùng với cô.

Thời gian đã hẹn trước với bác sĩ là hai giờ chiều, hiện tại đã sắp đến giờ rồi.

Kiều Phương Hạ im lặng mấy giây sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi trước đi”
Anh cũng có chuyện của anh, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó làm chậm trễ thời gian, cô tự mình đi cũng không phải là không thể.

“Được”
Trong lúc nói chuyện, y tá đã đẩy Kiều Phương Hạ đi ra khỏi phòng bệnh.

Khi chuẩn bị đến cửa phòng kiểm tra, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Để tôi đi”
Trên cổ Kiều Phương Hạ đeo một chiếc giá bảo vệ quanh cổ, không tiện quay đầu lại, cô cố gắng ngửa đầu nhìn qua dư quang nơi khóe mắt mấy lần.

Quả nhiên Lệ Đình Tuấn đã tới rồi.


Lệ Đình Tuấn nhìn thấy trong ánh mắt cô tràn đầy vẻ trông mong nhìn mình, anh không nhịn được giật giật khóe miệng nhẹ giọng hỏi cô: “Làm sao thế?”
“Em còn tưởng là anh không đến” Kiều Phương Hạ bĩu môi, bộ dạng rất tủi thân nhỏ giọng trả lời anh.

“Chuyện đã hẹn trước rồi, anh đã bao giờ thất hứa với em chưa?”
Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại cô.

Cũng phải, hình như chỉ có cô là cho anh leo cây, còn những chuyện mà Lệ Đình Tuấn đã đồng ý với cô, cho đến bây giờ anh chưa bao giờ không làm được cả.

kiều Phương Hạ cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, kỳthật bác sĩ đã nói không có vấn đề gì cả, cùng lắm thì là tình huống não bị chấn động hơi nghiêm trọng một chút, nhưng mà chỉ có Lệ Đình Tuấn đến đây cô mới có thể yên tâm được.

Hai người cùng nhau vào trong phòng kiểm tra, Lệ Đình Tuấn xoay người đi đến trước mặt cô, nhẹ tay nhẹ chân bế cô lên đặt xuống giường ở bên cạnh.

Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào anh, Lệ Đình Tuấn không nhịn được khẽ cười thành tiếng: “Nhìn chăm chằm vào anh làm gì thế? Trên mặt anh nở hoa à?”
Kiều Phương Hạ đang muốn trả lời nhưng lại thấy hình như trên mặt anh có dính một chút gì đó… như là vết máu đã khô.

Cô nhìn chăm chăm vào chỗ đó vài giây, giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ thoáng qua một chút, lại nhìn lại, quả thật là máu.

“Máu ở đâu ra thế?” Cô nhẹ giọng hỏi anh.


Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống, liếc nhìn đầu ngón tay cô, trả lời một cách thản nhiên: “Không có gì, không cẩn thận ở chỗ nào đó bị dính vào”
Kiều Phương Hạ nhìn bộ dạng này của Lệ Đình Tuấn, không giống.

như biểu hiện không có chuyện gì.

Nhưng mà anh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.

Nếu như anh muốn nói chuyện đó với cô thì anh sẽ chủ động nói cho cô biết.

Lệ Đình Tuấn lùi về phía sau hai bước, đứng ở một bên để cho bác sĩ thực hiện các thao tác tiếp theo.

Một tay anh đút trong túi quần tây trang, di động trên tay anh đã rung lên không biết bao nhiêu lần.

Anh trực tiếp nhấn nút tắt âm, nhìn sang Kiều Phương Hạ giống như không có chuyện gì xảy ra, thấy bác sĩ đẩy cô vào bên trong máy kiểm tra.

Ngay cả khi hôm nay Kiều Diệp Ngọc có chết thì chuyện đó cũng không có bất kỳ liên quan nào đến anh cả.

Kiểm tra rất nhanh chóng, còn chưa tới một tiếng đồng hồ đã kiểm tra hết toàn bộ.

Một mình Kiều Phương Hạ nằm trên giường bệnh, đưa mắt nhìn xung quanh đã không thấy Lệ Đình Tuấn đâu cả.

Qua ô cửa kính, vừa hay cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đi ra bên ngoài..

 
Chương 303





Ở ngoài cửa cách đó không xa hình như có người đang chờ anh.

Cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn vài lần xem là ai, lại phát hiện hình như Lệ Kiến Đình đã đến đây, không hiểu sao trong lòng cô lại rơi “lộp bộp” một tiếng.

Lệ Kiến Đình đích thân qua đây chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Lệ Đình Tuấn đi tới trước mặt Lệ Kiến Đình, dừng lại trước mặt ông ta, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng khó coi, bộ dạng vừa không kiên nhãn lại khó chịu.

Hai người chỉ nói chuyện với nhau vài giây, bất thình lình Lệ Kiến Đình giơ tay lên tát mạnh một cái lên khuôn mặt Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn bị đánh đến nỗi mặt mày hơi tái đi, khóe miệng anh lập tức rỉ ra một tơ máu.


Kiều Phương Hạ nhìn thấy tơ máu đỏ tươi chói mắt kia, trong lòng cảm thấy hơi hoảng hốt, đang muốn kêu y tá đỡ mình đứng dậy thì cô lại thấy Lệ Đình Tuấn vô tình lau khóe miệng, lại nói câu gì đó với Lệ Kiến Đình.

Lệ Kiến Đình chỉ tay vào anh mắng mỏ hai câu, sau đó vài giây ông †a liền rời đi.

Lệ Đình Tuấn lắng lặng đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lệ Kiến Đình rời đi, anh lại giơ tay nhẹ nhàng lau sạch vệt máu bên khóe miệng mình, xoay người lại chậm rãi trở lại đi vào trong phòng kiểm tra.

Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc anh đối mặt với tầm mắt của Kiều Phương Hạ ở trong phòng kiểm tra.

Hai người nhìn nhau vài cái, Lệ Đình Tuấn đi về phía cửa, đẩy cửa bước vào.

Lúc vào trong phòng, sắc mặt anh đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Anh cúi người nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc đang rũ trên gương mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Đã xong hết rồi à?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn khẽ gật đầu trả lời anh.

Lệ Đình Tuấn ôm cô lên lại thả cô xuống ngồi vào xe lăn.

Anh còn chưa kịp rút tay ra, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ lại nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ vì bị đánh trên mặt anh.


Động tác của Lệ Đình Tuấn hơi sững lại, đưa mắt sang nhìn cô.

Kiều Phương Hạ không biết anh đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô muốn dùng cách của chính mình để mang tới cho anh một chút an ủi nhỏ nhoi, hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lệ Đình Tuấn cũng cúi đầu đặt nụ hôn lên trên trán của cô, nhẹ giọng thủ thỉ với cô: “Đình Trung đến rồi, nó đang ở phòng bệnh chờ em đó”
Kỳ thật trong lòng Kiều Phương Hạ có hơi lo lắng, cô rất muốn hỏi anh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ đành nuốt lại lời nói đã đến bên miệng vào trong bụng.

Hai người quay trở về phòng bệnh, vừa mở cửa ra, quả nhiên đã nhìn thấy một cậu bé nhỏ xinh đang ngoan ngoãn ngồi ở bên mép giường, nhẹ nhàng đung đưa hai chân Nhìn thấy hai người Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn đã trở lại, Đình Trung vui mừng kêu lên một tiếng, nhảy phắt xuống chạy qua.

“Cẩn thận một chút” Lệ Đình Tuấn nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của con trai, sợ nó không cẩn thận lại khiến cho Kiều Phương Hạ bị thương, anh không nhịn được nhíu chặt lông mày nhắc nhở con.

Đình Trung lè lưỡi làm mặt xấu với anh, nghe lời dừng lại.

Cậu bé nhìn thấy Lệ Đình Tuấn bế Kiều Phương Hạ lên trên giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận, cậu nóng lòng bước lên trước gọi Kiều Phương Hạ một tiếng: “Mẹ ơi, mấy ngày hôm nay Đình Trung đều rất ngoan ngoãn đó.”
Kiều Phương Hạ lại sửng sốt trước một tiếng gọi mẹ này của cậu bé.


Thật ra vốn dĩ Lệ Đình Tuấn đã thương lượng ổn thỏa với con trai, đợi đến hôm sinh nhật Kiều Phương Hạ, sau khi bọn họ lấy giấy chứng nhận kết hôn xong, Đình Trung có thể sửa lời.

Con trai ngoan một chút, có lẽ Kiều Phương Hạ cũng có thể có thêm một chút ràng buộc gắn bó với hai ba con anh.

Nhưng mà lại xảy ra chuyện này, anh và Kiều Phương Hạ còn chưa đăng kí kết hôn, cũng chưa kịp thương lượng lại với Đình Trung là đợi một thời gian nữa hãng sửa lời.

Ba người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sắc mặt ai cũng có chút ngượng nghịu.

“Cứ kệ nó đi” Sau một lúc lâu, Lệ Đình Tuấn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói Kiều Phương Hạ cũng không biết nói gì cả, một hồi lâu sau cũng gật đầu nghe theo..

 
Chương 304





Lệ Đình Tuấn không mắng Đình Trung, Kiều Phương Hạ cũng gật đầu.

Đình Trung thấy vậy càng thêm đắc chí hơn, cậu bé tự mình bò lên ngồi trên giường, nhẹ nhàng dụi đầu tựa vào trên người Kiều Phương Hạ, nhỏ giọng nói với cô: “Thổi phù phù cho mẹ là mẹ sẽ khỏi rất nhanh”
‘Vài ngày không được gặp Đình Trung, thật sự Kiều Phương Hạ cũng hơi nhớ cậu bé.

Bất kể cậu bé là con của ai đi nữa, nếu như cô đã quyết định ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn, sau này chắc chẳn cô sẽ đối xử thật tốt với Đình Trung, coi cậu bé như đứa con mình sinh ra.

Ngoài việc dường như Lệ Kiến Đình càng ngày càng tỏ ra chán ghét cô, Phó Minh Tuyết vẫn còn có khúc mắc với cô, thì tất cả mọi chuyện đều đã đi vào đúng quỹ đạo của nó.

Cô hạ mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Đình Trung vài lần.


Qua một lúc lâu, cô lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói với anh: “Hay là chúng ta cứ để một thời gian nữa rồi mới đăng ký kết hôn?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật ra Kiều Phương Hạ đã gần như có thể buông bỏ chuyện lúc trước.

Sau khi từ cõi chết trở về, cô mới hiểu được cô thực sự quan tâm Lệ Đình Tuấn.

Cô cảm thấy, chỉ cần Lệ Đình Tuấn không tính toán thì thật ra những chuyện xảy ra trước kia cũng đều không phải là không thể tha Cô và Lệ Đình Tuấn là hai người không giống nhau, tính cách khác nhau, xung đột là khó tránh khỏi.

Nhưng cô bắng lòng nhượng bộ trước, giữa cô và Lệ Đình Tuấn dường như đều là cô nhượng bộ trước, nhưng lần này là cô cam tâm tình nguyện.

Sáng sớm hôm nay Lệ Đình Tuấn không ở đây, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của bọn họ sau này sẽ thế nào.

Hay là cô xin lỗi Cố Dương Hàn, là do trước đó cô đã quá ngu ngốc, không nhìn ra chút xíu nào việc Cố Dương Hàn có ý với cô mới khiến mọi chuyện trở nên không thể kết thúc như vậy.

Nhưng cho dù cô không trở về bên cạnh Lệ Đình Tuấn, cho dù Lệ Đình Tuấn vẫn hận cô, cô cũng không thể gả cho Cố Dương Hàn.

Nghĩ thông suốt thì mọi chuyện cũng trở nên sáng tỏ.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, đáy mắt có chút dịu dàng.

| Dừng mấy giây, anh thấp giọng hỏi cô: “Tại sao?”

Kiều Phương Hạ biết anh đang hiếu lầm liền giải thích: “Em muốn gặp mẹ anh sau đó nói chuyện với bà ấy một chút, nếu như bà ấy chịu đồng ý thì chúng ta sẽ đi đăng ký”
“Lần trước em về nhà họ Phó, ông ngoại cũng nói như vậy.

Ông là người từng trải, xử lý mọi chuyện chắc chắn sẽ khôn khéo hơn, em cảm thấy ông nói cũng rất có lý”
“Anh thấy sao? Không phải chúng ta nên tôn trọng ý mẹ anh một chút sao?”
Lệ Đình Tuấn không biết trong lòng Kiều Phương Hạ lại nghĩ như: vậy.

Nhưng sau khi trở thành người một nhà, Kiều Phương Hạ sẽ không thể tránh khỏi việc gặp Phó Minh Tuyết, nếu không thuyết phục được với Phó Minh Tuyết, bọn họ cứ tùy tiện ở chung thì đối với Kiều Phương Hạ mà nói quả thật có chút khó xử.

“Trước kia anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hôm nay Kiều Phương Hạ nói anh mới cảm thấy quả thật không ổn.

Anh còn tưởng rẵng Kiều Phương Hạ là người vì không buông bỏ được những thứ khác nên muốn đổi ý.

Trong đầu anh không hiếu sao lại nghĩ đến chiếc bánh kem để ở cửa hai ngày trước kia, anh nhìn camera giám sát, là Cố Dương Hàn bảo một đứa bé mang tới.


“Về phía mẹ, anh sẽ đi chào hỏi bà ấy trước.” Anh thầm suy nghĩ mấy giây rồi thấp giọng nói: “Em cứ yên tâm dưỡng bệnh trước đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Kiều Phương Hạ gật đầu một cái, trả lời: “Được.”
Không biết Đình Trung kiếm được ở đâu một cây bút, vẽ vẽ linh tinh lên chỗ bó bột của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cũng để mặc kệ cậu bé chơi đùa, còn chơi với cậu bé một hồi, Lệ Đình Tuấn đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng nhìn hai mẹ con cô rồi đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn bóng lưng anh, cô phát hiện sau lời vừa rồi tâm trạng Lệ Đình Tuấn hơi thay đổi.

Nhưng cô cảm thấy bản thân không làm gì sai, cô cũng vì tôn trọng người nhà anh mà thôi..

 
Chương 305


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Anh đưa tay đóng cửa, Kiều Phương Hạ thông qua cửa sổ bằng kính nhìn Lệ Đình Tuấn mấy lần, Lệ Đình Tuấn đang ở bên ngoài gọi điện thoại, vẻ mặt hơi cứng lại rất khó coi, dáng vẻ vừa mất kiên nhẫn vừa khó chịu.

Lúc cô đang nhìn chăm chăm anh thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, tâm mắt hai người vừa đúng lúc đối diện nhau.

“..

Hôm đó cô ấy chỉ sinh một bé trai, trên hồ sơ khám thai cũng là chỉ ghi một đứa bé… Hơn nữa chúng tôi cũng đến tất cả các khoa sản ở nước Nguyệt Chỉ để hỏi qua rồi, cô ấy chỉ sinh con một lần, cũng không phải có hồ sơ sinh con lần thứ hai.”
“Trừ khi… Cô ấy đến nước khác để sinh đứa bé.”
Người trong điện thoại thận trọng trả lời Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ trong phòng bệnh, không lên tiếng.


Nếu An Ninh không phải con của Kiều Phương Hạ vậy tại sao cô ấy phải dùng cái tên này làm biệt danh của cô ấy?
Có ba khả năng, thứ nhất, giống như đã nói trên điện thoại, An Ninh không phải là đứa con Kiều Phương Hạ sinh ở nước Nguyệt Chỉ, đứa trẻ này là con của Cố Dương Hàn.

Thứ hai, đối với cô mà nói An Ninh vô cùng quan trọng, là đứa bé quan trọng bên cạnh cô.

Thứ ba, anh vốn cho rằng An Ninh là em gái ruột của Đình Trung, hai người bọn họ là sinh đôi trai gái.

Nhưng nhìn trước mắt khả năng này không lớn.

Rốt cuộc Kiều Phương Hạ còn lừa dối anh bao nhiêu chuyện?
“Ông chủ, chuyện này tạm thời có phải điều tra tiếp nữa không?”
Lão Năm ở bên kia điện thoại đắn đo một hồi rồi dè đặt nói: “Em nghĩ đợi đến lúc thời cơ chín mùi chị dâu nhất định sế chủ động nói với anh về lai lịch đứa bé.”
“Cậu không muốn tôi điều tra là vì sợ đứa bé này là con của Cố Dương Hàn thì tôi sẽ không tiếp nhận nổi sự thật sao?” Anh khẽ cười Tồi nói.


“Không phải…” Lão Năm ở bên kia đang phiền muộn vỗ vỗ miệng mình, úp úp mở mở nói: “Chủ yếu là do đứa bé này không có hộ khẩu, em điều tra hồ sơ cô bé, quốc tịch của cô bé không phải ở nước Nguyệt Chỉ mà đăng ký địa chỉ tại một nhóm phòng cho thuê ở nước Bạch Vân”
“Tuổi tác, ngày sinh, ba mẹ của cô bé, tất cả thông tin đều trống không! Quan trọng là đứa bé này còn chưa đi học, nếu không ngược lại chúng ta đã có thể lấy một ít thông tin hữu dụng từ trường học nào đó rồi”
“Cậu thấy con bé khoảng bao tuổi?” Lệ Đình Tuấn dừng lại, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Lão Năm đắn đo rồi trả lời: “Ở lậu hết hạn năm năm trước, chắc cũng hơn hai tuổi rồi?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.

Nếu là hai tuổi thì là lúc Kiều Phương Hạ ở cùng Cố Dương Hàn.

Nếu là ba tuổi thì là con của anh.

Nếu hơn hai tuổi thì là con của người khác, không có quan hệ với Kiều Phương Hạ.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Đôi mắt đen của Lệ Đình Tuấn chợt hơi lóe lên một cái, dừng mấy giây rồi chỉ cười với cô một cái, nói: “Vậy thì tốt.”.

 
Chương 306





Dứt lời, vẻ mặt anh lại như thường, anh ngồi sau lưng Đình Trung, bế Đình Trung lên chân, đưa tay giúp Đình Trung vẽ một con chim nhỏ lên chỗ bó bột của cô.

Kiều Phương Hạ nhìn anh một cái, sự lo lắng trong lòng vừa rồi lúc này mới lắng xuống.

Cô định tìm một cơ hội quay về nước Nguyệt Chỉ một chuyến nói rõ ràng với Cố Dương Hàn.

Nếu anh ấy đã xóa tên cô khỏi Truth thì cô cũng sẽ lên diễn đàn hacker tuyên bố rút lui khỏi giới hacker.

Như vậy từ nay về sau, coi như hacker “Chu Tước” này chưa từng xuất hiện.

©ô sẽ nghĩ cách điều tra rõ chuyện công ty Ân Lợi để giải quyết hiểu lâm giữa Cố Dương Hàn và Lệ Đình Tuấn.

Bây giờ chỉ có cách này để hòa giải giữa cô và Cố Dương Hàn.

Cô thực sự không muốn mất đi người thân là Cố Dương Hàn, bởi không có Cố Dương Hàn thì sẽ không có Kiều Phương Hạ ngày hôm nay.


Anh ấy trong lòng cô quan trọng như vậy.

Nửa đêm, Lệ Đình Tuấn đang ngủ trên ghế sofa thì bị điện thoại di động rung làm cho giật mình tỉnh lại.

Anh cầm điện thoại di động lên nhìn hai lần tin tức Vô Nhật Huy gửi đến.

Vô Nhật Huy: “Không biết tại sao, mấy phút trước Chu Tước lại đổi ớng tấn công hệ thống nội bộ của chúng ta! Nhưng chỉ xem một vài mã hóa không quan trọng trong máy tính của anh sau đó liền biến mất!”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được cau mày, xoa huyệt thái dương, ngước mắt nhìn về hai mẹ con Kiều Phương Hạ và Đình Trung đang nằm ngủ say trên giường bệnh.

Điện thoại của Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn đặt trong ngăn kéo và khóa lại, vì bác sĩ nói rằng cô đang bị thương ở mắt, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày và không nên sử dụng các thiết bị điện tử.

Nếu chiếc điện thoại ở trên người cô, e răng Kiều Phương Hạ sẽ giật mình tỉnh bởi những thao tác công kích trên điện thoại di động, bởi vì giấc ngủ của cô cực kỳ ngắn Lẽ nào những suy đoán của anh đều sai? Kiều Phương Hạ căn bản không phải là Chu Tước?
Suy tư vài giây, anh gửi tin nhắn hồi đáp đến Vô Nhật Huy: “Đông Thanh kia Chu Tước không có điều tra qua sao?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, đều không phải do cô ấy thao tác.


Và theo như suy đoán của những hacker khác mà tôi thuê, việc đó giống như một khả năng đặc bắt chước theo quỹ đạo của các đại thần Cố nhân hạng cũ, không phải do Chu Tước đích thân ra tay!” Vô Nhật Huy lập tức trả lời.

Cùng lúc đó…ở khách sạn.

Ninh Nguyệt đang ngồi trước máy tính, chăm chú theo dõi một vài tài liệu gốc mà Lệ Đình Tuấn gửi đến.

Bên trong tập tài liệu có một số thứ không liên quan đến tập đoàn WL mà là hồ sơ riêng của Lệ Đình Tuấn.

Cố Dương Hàn không cho cô bé nghe ngóng về tình hình của Lệ Đình Tuấn.

Ngay cả trong tất cả các thiết bị điện tử có thể truy cập trực tyến, các cụm từ tìm kiếm liên quan đến Lệ Đình Tuấn đều bị khóa.

Cho nên cô bé đối với người đàn ông Lệ Đình Tuấn này, gần như không Nhưng cô bé vô cùng tò mò, Cố Dương Hàn càng không cho.

biết gì cô bé tiếp xúc với ình Tuấn, cô bé càng hiếu kỳ.

Vì vậy, cô bé đã lợi dụng thời gian ngắn ngủi khi Cố Dương Hàn rời khỏi khách sạn đã hack toàn bộ hệ thống nội bộ của tập đoàn WL.

Kiều Phương Hạ là người thầy đầu tiên dạy cô bé về kiến thức hacker, khi Kiều Phương Hạ chỉ bảo, cô bé nghe xong đã hiểu ngay, tuy không giỏi bằng Kiều Phương Hạ, nhưng Cố Dương Hàn đã khen ngợi cô bé chính là cái bóng của ‘Chu Tước’ hai năm trước..

 
Chương 307





Cô bé vừa sử dụng những thao tác mà Kiều Phương Hạ dạy để xâm nhập vào hệ thống của tập đoàn WL, đơn giản giống như bước vào thế giới không người.

Cô bé nhanh chóng lướt nhanh một số hình ảnh của Lệ Đình Tuấn và hoạt động thường ngày của anh.

Lúc này, cô bé gần như đã thấy được dáng dấp của người đàn ông này, phong cách làm việc và tính cách ra sao.

“Đây là Lệ Đình Tuấn ư.” Ninh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nhỏ của Lệ Đình Tuấn, lẩm bẩm nói.

Ngoại trừ việc anh ta rất tuấn tú, có nhiều tiền thì theo cô bé cũng rất bình thưởng, nói chung cũng chỉ là một người đàn ông bình thường có tiền mà thôi.

Ở trong lòng cô bé, ngoại trừ ông Mạc, không ai có thể so được với chú King.


Cô bé nhất định phải khiến cho Kiều Phương Hạ thay đổi quyết định.

Chú King đối với cô bé mà nói, vẻ bề ngoài của con người không hoàn toàn thể hiện tống thể của người đó mà quan trọng hơn là nội tâm, là phải nâng cao, tu dưỡng bản thân.

Cô bé cảm thấy chú King rất đúng, cô bé cảm thấy Lệ Đình Tuấn để cho Kiều Phương Hạ bị bắt cóc và bị thương, lại còn ăn ở hai lòng, người đàn ông này nhất định không xứng đáng.

Cô bé không thích Lệ Đình Tuấn cho lắm, thậm chí còn cảm thấy ghét anh ta.

Cô bé giơ bàn tay nhỏ nhản lên, lướt nhẹ qua hình ảnh chứng minh thư của Lệ Đình Tuấn trên máy tính.

Kiều Phương Hạ mãi cho đến sáng sớm mới nghe tin Đường Nguyên Khiết Đan nói về việc ông cụ nhà họ Kiều đột ngột đổ bệnh và phải nhập viện.

Trước giờ không ai nói cho cô biết, có thể là Lệ Đình Tuấn đã dặn dò qua.

Đường Nguyên Khiết Đan ngồi bên cạnh, vừa giúp cô gọt táo vừa nói: “Chị yên tâm, em sẽ giúp chị đến thăm ông cụ một lần, ông cụ cũng đã tỉnh rồi!”
“Em cũng đã hỏi bác sỹ trưởng đang chăm sóc ông cụ, bác sĩ nói tinh thần và sức khỏe của ông cụ mấy ngày nay đã tốt hơn trước.

Có thể nói thuốc làm trì hoãn các tế bào ung thư lan rộng có chút tác dụng!”
“Nhưng đúng là có chút lạ lùng, hai ngày trước lúc em đến thăm ông cụ, tỉnh thần quả thật không tệ, ông cụ còn nói với em rằng nhờ có một bác sĩ châm cứu Trung y rất giỏi đã đến bệnh viện khám và điều trị cho ông cụ”

Kiều Phương Hạ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói như vậy, nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, không khỏi hơi nhíu mày: “Trung y?”
“Đúng vậy!” Đường Nguyên Khiết Đan gật đầu: “Ông cụ nói cảm thấy rất lạ, sau khi bác sĩ Trung y tiêm thuốc cho ông cụ, ông liền thấy sảng khoái, cảm thấy tốt hơn nhiều so với trước khi nhập viện”
Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới bác sĩ Trung y dược Lệ Đình Tuấn mời tới.

Chẳng lẽ là Lệ Đình Tuấn cho người tới?
Kiều Phương Hạ cân nhắc một hồi, vừa lúc y tá đi vào kiểm tra phòng, cô hỏi: “Y tá, tôi có thể xuống giường đi đến một khu nội trú khác để thăm một bệnh nhân được không?”
Y tá đo nhiệt độ cơ thể của Kiều Phương Hạ, sau đó nói: “Được, để bạn cô đẩy xe lăn đưa cô đi”
Đường Nguyên Khiết Đan dù sao cũng không có việc gì để làm nên liếc nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Được, bác sĩ đã nói cho phép rồi!”
Đường Nguyên Khiết Đan đẩy Kiều Phương Hạ đi, đi tới gần phòng bệnh của ông cụ nhà họ Kiều, cô ấy nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ nhỏ có vẻ nghịch ngợm đi qua đi lại, cô ấy không khỏi thì thào nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, chị không có cảm giác, Đình Trung càng lớn khuôn mặt càng giống chị à?”
Sáng sớm hôm nay, lúc Đường Nguyên Khiết Đan tới phòng bệnh, đúng lúc gặp Đình Trung không chịu về đi học, lại để Đường Nguyên t Đan nhìn thấy.

Kiều Phương Hạ đã ký một tờ giấy chứng nhận với Lệ Đình Tuấn, thẳng thản nói sẽ mượn xe của Đường Nguyên Khiết Đan để đưa Đình Trung đi học.

Đường Nguyên Khiết liếc nhìn Đình Trung, càng nhìn càng thấy đứa trẻ này không giống Tô Minh Nguyệt, ngược lại, có chút giống Kiều Phương Hạ.


Đương nhiên, cậu bé càng lớn càng giống Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ không nhịn được cười: “Đừng nói nhảm.

Đứa bé là con của Tô Minh Nguyệt, làm sao có thể giống chị được!”
Kiều Phương Hạ trước đây đã nghe người ta nói Đình Trung giống cô, những cũng chỉ là nói đùa, nếu cô dắt đứa trẻ đi, người không quen biết chắc chắn sẽ hiểu lầm đây là con cô.

Thế nhưng những lời Đường Nguyên Khiết Đan nói ra, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy có chút hơi quá đáng.

“Có lẽ dáng dấp, đôi mắt giống nhau” Khóe miệng Đường Nguyên Khiết Đan khẽ cong lên, lẩm bẩm nói..

 
Chương 308


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sau đó cô cúi đầu nhìn nét mặt của Kiều Phương Hạ, nói: “Nhưng cũng có thể nói, chị và Lệ Đình Tuấn cùng nhau lớn lên cũng có nét giống nhau, không chừng nếu chị và anh ta cùng đi ra ngoài, người ngoài sẽ tưởng là anh em, ai nhìn cũng sẽ tin”
“Cả ngày nay chẳng biết trong đầu em nghĩ những thứ gì nữa!”
Kiều Phương Hạ cười, trêu chọc Đường Nguyên Khiết Đan.

Đường Nguyên Khiết Đan nghiêm túc trả lời: “Những lời em nói với chị đều có căn cứ khoa học, ví dụ như hai người cùng sống với nhau thời gian dài, thói quen sinh hoạt và sở thích ăn uống dường như giống nhau.

Lúc này dân dần tướng mạo của hai người cũng sẽ có sự thay đổi,..”
Cách đó không xa, Kiều Diệp Ngọc mặc bộ quần áo màu trắng đứng ở góc tường nhìn Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ đi qua.

Cô ta đã nghe thấy tất cả những gì họ vừa nói.

Thì ra từ trước đến giờ, Kiều Phương Hạ không hề biết Đình Trung là con trai mình.

Thật là nực cười.


Điều đó chứng tỏ giữa Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn có khoảng cách rất lớn, tình cảm giữa hay người dường như vẫn có vấn đề.

“Đây là quả báo” Cô ta thì thầm phía sau lưng Tống Vân Lan.

“Mẹ.

mẹ thấy con nói đúng chứ, con chỉ là mất đi một chân, nhưng.

Kiều Phương Hạ và con trai cô ta vĩnh viên không thể nhận ra nhau, đây mới gọi là đáng buồn”
Kiều Diệp Ngọc bị gãy chân.

Bác sĩ nói, chân cô có thể phục hồi nhưng cô mãi mãi sẽ chỉ đi khập khiễng, rất khó có cách nào khác.

“Đúng vậy!”

Tống Vân Lan ánh mắt tràn đầy oán hận, nhìn Kiều Phương Hạ dân dần đi xa, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu đáp.

“Cô ta nhất định sẽ gặp báo ứng lớn hơn”
Kiều Diệp Ngọc trên mặt lộ ra một chút giễu cợt, nhẹ giọng đáp: “Hừm, để xem”
Lệ Kiến Đình sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù bây giờ cô có được gả cho nhà họ Tiêu, nhưng vẫn luôn có cách.

Chắc chắn phải có cách.

Trong đầu cô lại nhớ đến buổi chiều hôm đó cách đây ba năm trước.

Ngày đó ngã tư đường nhuốm máu, nhuộm dần toàn bộ lối qua đường, Kiều Phương Hạ nắm đó kêu cứu, thật sự rất đáng thương.

Chỉ tiếc là, đứa bé trong bụng Kiều Phương Hạ không bị đâm chết, cô ấy đã sống sót sau đại nạn và sinh được đứa bé.

Nếu không vì Đình Trung, Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ sẽ không có bất kỳ luyến tiếc gì.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

được việc vẫn nhận tiền, nên đến khi cảnh sát điều tra sẽ không được tiết lộ ra..

 
Chương 309





Cho đến bây giờ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm.

Hơn nữa, ngay cả Tống Vân Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra sau ngày đó.

Tại sao Lệ Đình Tuấn lại tức giận đưa đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, suốt ba năm sau đó, anh chỉ coi như Kiều Phương Hạ đã qua đời.

Lý do của việc này, chỉ lúc ở bệnh viện Kiều Diệp Ngọc mới biết.

“ông cụ vẫn luôn chiếu cố tôi”
Một lúc lâu, cô lại thì thầm với chính mình, khóe miệng lẩm bẩm.

Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Kiều đang năm kê nửa giường để đọc báo.


Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, ông cụ nhà họ Kiều cũng không nhận ra được.

Kiều Phương Hạ cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt ông hồng hào một chút, còn tốt hơn lần trước lúc cô đưa ông đến bệnh viện hóa trị.

Cô còn tưởng rắng, lúc trên đường đến đây, Đường Nguyên Khiết Đan vì muốn lừa cô nên mới kể những câu chuyện nhảm nhí để cô khỏi lo lắng, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Sau khi đọc một đoạn tin tức, ông lão đang định lật trang sách, ánh mắt bỗng nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở cửa.

Ông cụ sững sờ một lúc, sau đó cười với Kiều Phương Hạ.

“Ông nội” Kiều Phương Hạ mím môi gọi ông cụ một tiếng.

Ông cụ nhà họ Kiều nhìn lên nhìn xuống Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ thần sắc không có gì thay đổi, liền gật đầu hài lòng đáp: “Ôi, người không sao là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi”
Kiều Phương Hạ bị Đường Nguyên Khiết Đan đẩy đến bên mép giường, cầm tài liệu đầu giường của ông cụ nhà họ Kiều lên xem, kết quả kiểm tra không có chuyển biến xấu đi.

“Có đúng là Lệ Đình Tuấn mời bác sĩ đến không ạ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi ông cụ.

Ông cụ nhà họ Kiều lắc đầu trả lời: “Hình như không phải, bác sỹ đó đột nhiên tự tìm đến đây, là bác sỹ trưởng của ông đưa tới, anh ấy nói ông nên thử châm cứu và xoa bóp, như vậy ông sẽ đỡ đau hơn”
“Trong lòng ông nghĩ, ông nhiều nhất cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, cố gắng thử xem sao.

Không ngờ sau hai lần tới đây, quả thật có tác dụng, ông có thể ra khỏi giường đi lại một mình!”
Ông tự chủ động tìm bác sĩ trung y tới đây?
Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên sự nghỉ ngờ.


Cô vẫn nghĩ là do Lệ Đình Tuấn giới thiệu.

Thế nhưng khi tới đây nhìn mọi thứ như vậy, chắc hẳn không phải là Lệ Đình Tuấn.

Lúc này, trong đầu Kiều Phương Hạ chợt lóe lên một bóng dáng: Mặc Hàn Bảo.

Nhà họ Mặc là dòng họ võ cổ thế gia duy nhất có hệ thống hoàn chỉnh, họ truyền lại cho người đời nay những thứ không phải ai cũng có như như khí công, võ thuật, trung y.

Những thứ này đều không phải là tiểu thuyết hay những lời khoa trương như trên tivi, mà đây là sự tồn tại có thật.

Mặc Hàn Bảo là sư thúc trung y có phương pháp vô cùng cao siêu, Kiều Phương Hạ đã từng biết một câu chuyện, cô đã tận mắt chứng kiến anh ta cứu một bệnh nhân xuất huyết não hấp hối bằng vài mũi kim, sau khi cầm máu bằng kim hoa mai, bệnh nhân đã sống lại chỉ trong vòng một giờ.

Nếu như anh ta đích thân ra mặt, bệnh tình của ông cụ nhà họ Kiều có thể trì hoãn, cũng không phải là chuyện không thể.

Kiều Phương Hạ tính toán, đợi đến khi cơ thể khỏi hẳn, nhất định phải tìm cơ hội trở về, nhất định phải hỏi Sư phụ chuyện gì đang xảy ra.


Ông cụ nhà họ Kiều nhìn Kiều Phương Hạ một hồi lâu không lên tiếng, liền hỏi cô: “Lẽ nào là cháu mời đến?”
“Cháu cũng không biết nữa”
Kiều Phương Hạ cười nhẹ với ông cụ nhà họ Kiều rồi đáp: “Nhưng nếu anh ta chủ động tìm đến, đó cũng là nhờ phúc khí của ông.

Hiện tại ông cũng đừng lo lắng về chuyện đó…”
Hai người nói vài câu, ông cụ nhà họ Kiều không khỏi thở dài, nói: “Kiều Diệp Ngọc thủ đoạn độc ác như vậy, đều là do ba cháu mà ra! Từ nhỏ, bất cứ thứ gì con bé muốn ông ta đều đáp ứng, điều đó khiến con bé trở thành kẻ hai mặt như ngày hôm nay, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn”
“Ngày đó, nếu như không phải do ông mơ màng tỉnh lại, vừa lúc nghe được câu chuyện lúc cô ta đang ở phòng bệnh, dùng điện thoại di động gọi cho tên họ Tiêu kia, nếu không cái mạng của cháu cũng khó mà giữ”
kiều Phương Hạ sững sờ một chút, mới trầm giọng hỏi: “Là Kiều Diệp Ngọc, Tiêu Hoàng Khải đã bắt cóc cháu?”
“Lệ Đình Tuấn không nói cho cháu biết sao?”
Ông cụ nhà họ Kiều cũng sửng sốt, hỏi ngược lại.

Lệ Đình Tuấn mấy ngày nay chưa từng nhắc tới nhà họ Kiều trước mặt cô, Kiều Phương Hạ làm sao biết chuyện này?.

 
Chương 310





“Chị không biết sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan bên cạnh còn ngạc nhiên hơn Kiều Phương: “Chị không biết chuyện Kiều Diệp Ngọc gả cho với Tiêu Hoàng Khải sao, tin tức này ai nấy đều biết, em nghĩ chị có thể đã đoán sai rằng Lệ Đình Tuấn đang trả thù bọn họ!”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.

Cô ấy không biết gì cả, Lệ Đình Tuấn không cho cô ấy dùng điện thoại di động hay xem tivi.

Điều duy nhất mà bảo vệ có thể giao tiếp hàng ngày với cô ấy là giao đồ ăn và hỏi cô ấy muốn ăn gì.

Không ai nói với cô ấy về những điều này.

Tâm trạng của Kiều Phương Hạ lúc này giống như đang đi trên một con tàu lượn siêu tốc, cảm xúc trầm bổng lên xuống.

“Có thể là chờ lúc chị xuất viện, muốn mang đến cho chị một kinh ngạc chăng?”
“Có lẽ anh ấy muốn đợi sau khi xuất viện sẽ tạo điều bất ngờ cho chị!”
Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Anh ta nhất định có muộn phiền không lên tiếng được, nhất định là đã có tính toán lo liệu từ trước”
Ngoài cửa phòng bệnh, Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc đang chuẩn bị đẩy cửa vào.

Kiều Diệp Ngọc đã nghe hết những gì họ nói vừa rồi.


Kiều Diệp Ngọc lúc này hai tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay bấm mạnh vào da thịt, toàn thân run rẩy không tự chủ được.

Cô ta đã từng nói, làm sao Lệ Đình Tuấn có thế tìm thấy Kiều Phương Hạ nhanh như vậy, hóa ra là do ông cụ đã kể hết ra bí mật.

Đều là cháu gái nhà họ Kiều, dựa vào cái gì mà ông cụ đối xử với Kiều Phương Hạ và cô ta một cách bất công như vậy, lòng bàn tay và mu bàn tay cô đều nắm chặt vào nhau.

Nếu không do ông cụ, Kiều Phương Hạ chắc chắn đã chết rồi, cô ta bây giờ sẽ không còn phiền muộn, lo lắng nữa.

Cũng bởi vì ông cụ mà Kiều Phương Hạ đã thoát chết, còn cô thì bị gãy chân.

Tương lai của cô đều đã bị phá hủy! Cô hơn mười năm nay ngày đêm luyện múa ba lê, từ nay về sau cô không thể thực hiện điệu múa đó nữa.

Tất cả những lỗi lầm này, một nửa là do ông cụ đã gây ra.

Kiều Phương Hạ vừa về tới phòng bệnh liền hỏi mượn y tá một chiếc máy tính bảng, lên mạng lướt tìm tất cả những tin tức mà cô đã bỏ lỡ những ngày qua.

Xem ròng rã một ngày…

Cô biết Lệ Đình Tuấn là người không thích thể hiện bắng miệng, nhưng cô không ngờ những ngày qua anh đã vì cô mà làm nhiều điều như vậy.

Y tá đến đưa cho Kiều Phương Hạ lọ thuốc, Kiều Phương Hạ trả lại máy tính cho y tá, đúng lúc đó Lệ Đình Tuấn bước vào.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt khô khan của Lệ Đình Tuấn nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay y tá.

Kiều Phương Hạ cảm thấy chột dạ, cô đã làm chuyện sai và bị anh bắt gặp tại chỗ, cô cúi đầu nhận lỗi.

Y tá nói với Lệ Đình Tuấn vài lời về tình trạng sức khỏe hôm nay của Kiều Phương Hạ, nói rằng khoảng mười ngày nữa cô ấy sẽ được xuất viện.

Lệ Đình Tuấn đứng sang một bên im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ.

Đợi đến khi y tá rời đi, Lệ Đình Tuấn liền bước tới, hơi cúi người, giúp Kiều Phương Hạ vén tấm chăn bông vào, nói: “Nếu tình hình sức khỏe hiện tại của em đã tốt hơn, làm những chuyện khác cũng không vấn đề gì”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ đột nhiên thay đối, khuôn mặt nhỏ nhẳn không khỏi ửng hồng.

Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng và nói: “Nếu như những ngón tay này không vô dụng, thì em không phải là một phế nhân!”
“Nói cũng có lý” Lệ Đình Tuấn gật đầu đồng ý.

Vừa dứt lời, anh dơ tay lên cởi cúc áo vest trên người.

“Em không có ý đó, em..”
“Chỉ là cởi một chiếc áo thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Lệ Đình Tuấn hướng mắt về phía cô thản nhiên hỏi..

 
Chương 311


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ cảm giác Lệ Đình Tuấn lúc này đáng ghét nhất, luôn tỏ ra nghiêm túc nhưng lại thích nói càn, cô bất ngờ đến mức không thể phản bác lại.

Lệ Đình Tuấn cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng ném sang một bên, xắn tay áo sơ mi lên, đặt bữa tối mang lên bàn, nói: “Anh chỉ hi vọng chuyện em lén sử dụng máy tính có thể cho anh một lý giải hợp lý!”
“Bãng không, anh nghĩ anh nên phạt em để em nhớ đến những chuyện mình đã làm”
Kiều Phương Hạ cong khóe miệng, lén lút liếc mắt nhìn anh.

Anh có hơi có phần kiểm soát quá đáng, vết thương trong mắt cô gần như đã lành, máu cũng không còn nữa.

“Nếu còn đảo ánh mắt xem thường đó lần nữa, cơ hội giải thích với anh sẽ bị thu hồi”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô không chớp mắt trong suốt bữa tối, tiếp tục nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ thắc mắc có phải sau lưng anh cũng có mắt hay.

không.

Cô liếc nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, định dứt khoát lật bài ngửa với anh, cô thấp giọng hỏi: “Sao anh không nói cho em biết về Kiều Diệp Ngọc?”

Lệ Đình Tuấn khựng lại khi giúp cô múc một bát cháo.

“Anh không muốn làm bẩn tay em” Một lúc lâu sau, anh thì thâm đáp lại.

Có một số việc anh không muốn Kiều Phương Hạ nhúng tay vào.

Những đau đớn mà cô phải chịu đựng, chỉ cần nói cho anh biết là được, anh sẽ giúp cô lột trần và dọn dẹp mọi chuyện phía sau.

Người trong gia đình, chỉ cần một người bị dơ bẩn là đủ rồi Người phụ nữ của Lệ Đình Tuấn chỉ cần làm những gì mình thích, vui vẻ, anh có thể hoang phí bất cứ thứ gì nếu điều đó tốt cho cô.

Anh đối với cô mà nói, sẽ không có bất cứ thứ gì là không thể.

“Nhưng em..”
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy.

Lệ Đình Tuấn nhìn lại cô rồi ngắt lời cô: “Bánh bao sốt giấm hay sốt cà chua?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, giỏ giọng thì thào: “Giấm”
Mấy ngày nay cô ăn đồ thanh đạm, miệng rất nhạt, khi ngửi thấy mùi giấm trong bầu không khí, cô bỗng ứa nước miếng.

Kiều Phương Hạ cũng bị bó thạch cao một bên vai, hơi khó nhấc vai lên khi ăn, Lệ Đình Tuấn lại nhìn cô, đem bánh bao nhúng dấm đưa lên miệng cô: “Bà Trần gói bánh với nhân rau, trứng, thịt.

Tôm bóc vỏ tạm thời không thể ăn được ”.

Một trong những món Kiều Phương Hạ thích nhất là bánh bao nhân tôm thịt của Bà Trần, bên ngoài chưa từng có ai bán món bánh ngon như bà ấy làm.

Nhưng bây giờ cô không ăn được tôm cá, thế nhưng món trứng nhồi thịt cũng rất ngon.

Cô khó nhọc giơ tay lên liền ngoan ngoãn để Lệ Đình Tuấn đút.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương bất đắc dĩ phải để Lệ Đình Tuấn vào nhà vệ sinh trốn?
“Họ có thế không nhận ra đâu” Anh ta trầm giọng hỏi.

“Không phải, làm sao có thể không nhận ra.

Nhưng..”.

 
Chương 312





Kiều Phương Hạ không giải thích được rõ ràng, chỉ biết vươn tay đẩy anh: “Mau đi đi! Bọn họ vào bây giờ!”
Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa: “Kiều Phương Hạ…”
Tống Thịnh đứng ở phía trước, nhìn qua khung cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Chắc là cô ấy ở trong phòng này, Đường Nguyên Khiết Đan chắc chẩn không thể nhầm được”
“Tống Thịnh bây giờ đã dửng dưng, về bộ phim này dù sao cũng không thể hoàn thành việc quay phim đúng hạn, diễn viên chính đều là người của công ty, Kiều Phương Hạ cũng không quan tâm sẽ phải hoãn bao lâu, dù gì thì anh ta cũng không quan tâm nữa.

Đây có thể coi là một cơ hội có ngày nghỉ hiếm hoi của những diễn viên này.

Lục Nhất Minh đứng ở phía sau, nghe Tống Thịnh lấm bẩm về Đường Nguyên Khiết Đan, thì thào nói: “Buổi sáng cô ấy mới đến đây, nên tôi không thể nhầm được”
“Ừm…” Tống Thịnh đáp.

Nói xong, anh ta trừng mắt nhìn lại Lục Nhất Minh: “Làm sao anh biết cô ấy ở đây vào buổi sáng?”
Anh ta có cảm giác lạ, những lời này của Lục Nhất Minh có ý muốn bao che cho cô ấy.

Dù sao khi nghe xong anh ta cũng cảm thấy không bình thường.


Lục Nhất Minh dừng lại, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên trả lời: “Không phải chính lúc trên đường đi đến đây anh đã nói xeml”
“Đúng vậy, xem ra trí nhớ của cậu rất tốt!”
Tống Thịnh bừng tỉnh hiểu ra.

Chỉ là gần đây anh ta nhìn thấy Lục Nhất Minh và Đường Nguyên Khiết Đan có chút không đúng lắm, đó là lí do mà anh ta trở nên đa nghỉ như vậy.

Vào đêm Kiều Phương Hạ biến mất, Tống Thịnh biết chuyện, Lục Nhất Minh ở lại cùng Đường Nguyên Khiết Đan để tìm Kiều Phương Hạ.

Nhiệt tình như vậy, không giống như phong cách thường ngày của Lục Nhất Minh.

Sau đó, khi Kiều Phương Hạ nắm viện, Đường Nguyên Khiết Đan đã giúp cô đóng gói một số quần áo và đồ dùng hàng ngày, cũng là do Lục Nhất Minh giúp đỡ gửi tới, tuy rằng đoàn phim không bận nhưng Tống Thịnh gần kết hai chuyện này lại xem ra thế nào cũng có sự mờ ám.

Hơn nữa, Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ từng là bạn học cũ.

Kiều Phương Hạ đã vài năm qua đều coi Lục Nhất Minh và Tống Thịnh là tiần bối ở công ty.


Vì vậy, việc Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh biết nhau hay có sự hiểu nhau sâu sắc hơn cũng là điều hợp lý.

Trước sự chứng kiến của người khác, anh sẽ không vạch trần, thế nhưng những manh mối khác rõ rành đã cho thấy mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Hai người nhìn nhau, Tống Thịnh híp mắt tủm tỉm cười.

Lục Nhất Minh không thể tiết lộ chuyện hẹn hò vào lúc này, tuyệt đối không thể.

Ngôi sao quyền lực nhất của Công ty Hoàng Cầu lúc này là Lục Nhất Minh, một mình anh ta sáng rực một góc trời.

Nếu anh ta yêu và làm tan nát trái tim của những cô gái hâm mộ của anh ta thì Hoàng Cầu sẽ thu tiền về bằng cách nào? Chuyện này, Tống Thịnh khi trở về chắc chẩn sẽ phải nói chuyện lại với Kiều Phương Hạ Trong lòng anh đã cân nhắc rõ ràng, sau đó quay đầu lại gõ cửa một lần nữa: “Phương Hạ, cô có ở đó không?”
“Có” Lần này sau vài giây, Kiều Phương Hạ mới trả lời.

Lúc Tống Thịnh cùng mọi người bước vào, Kiều Phương Hạ sắc mặt có hơi chút mất tự nhiên, vừa đặt bát đĩa trong tay xuống, mắt hướng về phía mọi người kinh ngạc n¡ “Sao mọi người đến đây mà không nói trước với tôi một tiếng?”
“Đây không phải là muốn cho cô bất ngờ một chút sao!”
Tống Thịnh chào hỏi, nói những người trong đoàn mang quà đến tặng Kiều Phương Hạ, tiến về phía Kiều Phương Hạ.

Ngạc nhiên nhưng không vui..

 
Chương 313





Kiều Phương Hạ trong lòng nói thầm, vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.

“Về phần đoàn phim, cô cũng đừng lo lắng, dù sao bản gốc của cô cũng phân cảnh cũng không nhiều, nên tôi sẽ gấp rút cho những cảnh quay khác, đợi đến lúc cô khỏi hẳn rồi xuất viện.”
Tống Thịnh nói với Kiều Phương Hạ nói vài câu.

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi trên bàn nói: “Ăn cơm tối sao?”
“Ừm, người nhà đưa đến hơi muộn”
Kiều Phương Hạ nghe Tống Thịnh hỏi, tinh thần thoáng có chút căng thẳng, cười đáp.

“Còn có hai đôi đũa, sao ăn được một nửa lại để đây?” Tống Thịnh tiếp tục tò mò hỏi.

Kiều Phương Hạ nháy mắt ra hiệu với Tống Thịnh, nếu mà anh cứ tiếp tục hỏi như vậy, e rằng sẽ bị lộ chuyện.


“À..là dì.

Ăn nửa chừng hơi khó chịu.

Đang ở trong nhà vệ sinh”
Kiều Phương Hạ nghiến răng nghiến lợi cười đáp.

Tống Thịnh và Kiều Phương Hạ nhìn nhau, trong đầu có chút cân nhắc, liền chuyển đề tài khác, nói vài câu về việc quay phim của đoàn làm phim.

Khi đang trò chuyện, một nhân viên khác trong đoàn làm phim đột nhiên tò mò hỏi: “Đường tổng không phải nói sẽ tới đây sớm sao? Sao anh ấy còn chưa tới?”
“Đường tổng nói sau khi tan làm sẽ ghé qua, có thể hôm nay hơi bận?”
Tống Thịnh thuận miệng đáp.

“Bùm!”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một tiếng nổ lớn từ phòng tắm truyền đến.

Tất cả mọi người, trong đó có cả Kiều Phương Hạ trong giây lát bỗng nhiên im lặng, nhìn về phía đó.

Sau đó Tống Thịnh nhận ra có gì đó không ổn, cẩn thận nuốt nước bọt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Người trong phòng tắm lẽ nào là Lệ Đình Tuấn?
Kiều Phương Hạ bỗng nhiên sởn cả da đầu, nghĩ đến hai miếng bánh bao sốt dấm, cô bỗng thấy rùng mình.


Mặc dù cô ấy đã nhiều lần giải thích rằng mình không liên quan gì đến Đường Minh Kỷ, nhưng giữa nhà họ Đường và cô ấy vẫn còn mối quan hệ vướng mắc về quyền lợi, không thể cắt đứt liên lạc, Lệ Đình Tuấn thấy cô ấy vẫn qua lại với nhà họ Đường, nên tự nhiên trong lòng càng nghỉ ngờ.

Kiều Phương Hạ có chút nhức đầu, sau vài giây, nhắm mắt hướng về phòng tắm,hỏi: “Bà Trần? Làm sao vậy? Không có giấy sao?”
Không có ai lên tiếng, Bên trong thậm chí còn yên tĩnh đến khó tin, có tiếng nói lúng túng phát ra *Ừ7 Hồi lâu sau, bên trong truyền lại một tiếng đáp không rõ ràng.

Kiều Phương Hạ nghe Lệ Đình Tuấn nói giống như cổ họng đang bị bóp nghẹt nhưng vẫn cố gắng trả lời, nhếch khóe miệng, cô cố gắng nhịn cười, vén chăn bông trên người lên, chật vật bước xuống giường, nói nhỏ: “Để tôi đến xem có chuyện gì..”
Một nữ thành viên đoàn phim nhìn thấy Kiều Phương Hạ bị bó thạch cao ở chân, bước tới nói: “Để tôi đưa giúp cô!”
Kiều Phương Hạ bóp chặt túi khăn giấy trong tay, ha ha cười nói: “Không cần! Để tôi đưa cho! Dì của tôi chắc đang xấu hố, chuyện riêng tư như vậy để tôi thì tốt hơn!”
“Cũng đúng”
Đồng nghiệp cũng ngẩn người, sau đó gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ vừa nói xong, tự mình cầm lấy cuộn giấy, dựa vào trên tường, khập khiễng đi về phía phòng tắm.

Vừa gõ cửa, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra một nửa nhỏ, một bàn tay duỗi ra kéo cô đi vào.


“Bịch!”
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, ngay lập tức vang lên một tiếng động lớn.

Tiếng động lớn khiến những người bên ngoài đều run lên.

Sau một lúc, Tống Thịnh kiên trì giảng giải, thì thào nói: “Có thể là bà ấy cảm thấy đau bụng lại bị người khác biết nên có chút xấu hổ…”
Mấy người ở bên ngoài nhìn nhau, nếu Tống Thịnh giải thích như vậy cũng có lý.

Mọi người đều có sự xấu hổ.

“Vậy thì Phương Hạ… hôm nay chúng ta đến đây không tiện lắm, vậy chúng tôi đi trước đây!”
Tống Thịnh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình, nghĩ xong liền lớn tiếng đi về phía phòng tắm..

 
Chương 314


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Được rồi! Mọi người cứ đi trước đi!” Kiều Phương Hạ trầm giọng đáp.

Tống Thịnh và những người khác không tiếp tục ở lại nữa, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, Lục Nhất Minh là người đi cuối cùng, nhìn về hướng phòng tắm, đắn đo rồi giúp mọi người đóng cửa phòng bệnh.

Kiều Phương Hạ thở phào nhẹ nhõm khi nghe được động tĩnh của bọn họ rời đi.

Trước mặt, Lệ Đình Tuấn sắc mặt tối đen, kinh hãi nhìn cô chằm chằm không phát ra tiếng.

“Đối với em cũng không có gì lạ..”
Kiều Phương Hạ nhếch mép cười hỏi: “Điện thoại của em vẫn ở chỗ anh, bọn họ không liên lạc được với em, đương nhiên muốn qua thăm thì em cũng không biết”
Lệ Đình Tuấn sắc mặt càng khó hiểu.


“Đường Minh Kỷ nói sẽ tới.

Anh càng không thể trách em được.

Nếu anh trả điện thoại cho em sớm hơn, có lẽ em có thể từ chối trước khi anh ta nói anh ta sẽ tới rồi”
Kiều Phương Hạ thẳng thản trả lời.

Nói xong, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Lệ Đình Tuấn, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

Lệ Đình Tuấn như bị gậy ông đập lưng ông.

Lệ Đình Tuấn sắc mặt đen lại, trầm giọng gọi tên cô: ” Phương Hạt” giọng nói hàm ý cảnh cáo cô.

Kiều Phương Hạ ngẩng đầu nhìn anh, vẫn cười nói: “Vậy còn anh.”
Lệ Đình Tuấn vừa xấu hổ vừa tức giận, trực tiếp cúi đầu cản môi cô, chặn hết lời nói trong miệng.

Trong xe hơi Đường Minh Kỷ dừng xe, quay đầu nhìn Cố Dương Hàn bên cạnh.

“Anh thật sự không đi lên sao?” Anh ta nghiêm túc hỏi.


Cố Dương Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng đáp: “Không đi nữa”
“Không phải anh…”
Đường Minh Kỷ có chút khó chịu, cho rằng Cố Dương Hàn cũng đang bực dọc điều gì đó.

Cố Dương Hàn trở về vừa đúng sinh nhật Kiều Phương Hạ, anh và Lệ Đình Tuấn tìm được Kiều Phương Hạ, mấy ngày nay ở thành phố Hạ Du vừa bí mật giúp Kiều Phương Hạ, vừa giúp cô giải quyết những phiền phức, tất cả những gì anh ta làm Kiều Phương Hạ đều không biết, thậm chí Kiều Phương Hạ còn không biết Cố Dương Hàn đang ở thành phố Hạ Du.

Dựa vào điều gì? Tại sao Lệ Đình Tuấn làm tất cả vì Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ làm gì cũng phải báo cáo, Cố Dương Hàn cũng vì Kiều Phương Hạ mà làm tất cả một cách vô điều kiện.

Cố Dương Hàn im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Đường Minh Kỷ, nếu như thật sự thích một người, cậu sẽ biết, bởi vì thích cô ấy, cho nên tôi cũng không tính toán nhiều như vậy”
“Cậu đúng là có vấn đề!” Đường Minh Kỷ càng thêm khó chịu, thẳng thừng trả lời: “Cậu thể hiện thì phải cho cô ấy biết, để cậu có cơ hội giật được cô ấy từ tay Lệ Đình Tuấn!”
“Tất cả công lao đều thuộc về Lệ Đình Tuấn! Cậu nghĩ anh ta sẽ tốt bụng mà nói giúp cậu trước mặt Kiều Phương Hạ sao? Mấy ngày nay cậu ở thành phố Hạ Du vì cô ấy? Đừng có mà ngốc nghếch nữa, cậu đúng là kẻ ngu ngốc!”
Cố Dương Hàn quay đầu nhìn Đường Minh Kỷ.

Đường Minh Kỷ trên mặt hiện lên sự tức giận, chỉ vào hướng bên ngoài xe, nói: “Cậu chưa từng nghĩ cậu còn có Ninh Nguyệt có thể kéo cô ấy ở lại, tôi cũng không tin rằng cậu không muốn cô ấy hồi tâm chuyển ý Cố Dương Hàn hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở, trầm giọng đáp: “Tôi chỉ không muốn khiến cô ấy cảm thấy không vui”

“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?” Đường Minh Kỷ tỏ vẻ khó hiểu.

“Cậu có nghĩ rằng nếu cậu không để ý đến Kiều Phương Hạ và không chủ động liên lạc với cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn không? Hai người giận dõi lâu như vậy, cô ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu là người chủ động”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

“Cậu hỏi câu thật vớ vấn!” Đường Minh Kỷ chửi mắng vài câu.

“Chỉ cần trong lòng cô ấy quan tâm đến cậu, cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ!
Cố Dương Hàn đôi mắt sáng rực, khẽ lóe lên.

“Nói không chừng Kiều Phương Hạ không như cậu nghĩ, đối với tôi lại không có chút tình cảm nào…”.

 
Chương 315





Đường Minh Kỷ thấy anh ta có chút lay động, trầm giọng nói: “Chuyện của Ninh Nguyệt, chính cậu nên đến nói chuyện, tôi sẽ không giúp cậu truyền lời đâu!”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, An Dương đột nhiên nói với Cố Dương Hàn rằng cô ấy muốn ở lại nước và không muốn về nước Nguyệt Chỉ.

Chuyện của An Dương, chỉ có Kiều Phương Hạ mới có quyền hạn quyết định.

Cố Dương Hàn trầm mặc một hồi nói: “Biết rồi!”
Đường Minh Kỷ mong muốn rằng Cố Dương Hàn hôm nay ở lại phòng bệnh của Kiều Phương Hạ đừng đi về.

Dù sao mặt dày một chút không biết chừng sẽ làm được việc tốt.

Hơn nữa, không biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng lớn, Cố Dương Hàn nên nắm bắt cơ hội tốt như vậy.

Cố Dương Hàn xuống xe, Đường Minh Kỷ quay đầu xe rời đi không chút do dự, để lại anh ấy ở bệnh viện.

Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn hôn, vạt áo của cô rơi xuống, trong nháy mắt anh ấy ôm lấy cô, đầu óc cô cô bỗng trở nên tỉnh táo, lập tức cầm tay ngăn cản giữa hai người, hơi thở hổn hển, cô hển nói nhỏ: “Không được…”
Cơ thể cô không thế chịu đựng nối, ngày hôm nay nhất định không được, dù thế nào cũng phải chờ đến lúc cô xuất viện.


Nếu không, e rằng sẽ phải nằm viện nửa tháng nữa.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hung hăng cần mạnh vào chiếc mũi nhỏ của cô.

Điều này lúc nào anh ta cũng muốn làm.

Nhưng mà sau bao nhiêu năm chờ đợi, chuyện này nhất thời không nên nóng vội.

Anh dìu cô trở lại giường, đặt cô xuống, nói nhỏ: “Em ăn trước đi”
kiều Phương Hạ nhìn anh lần nữa, nghe anh mở cửa số thông giócủa phòng tắm, không khỏi nở nụ cười.

Lệ Đình Tuấn đứng trước cửa sổ, làn gió thổi mát một hồi, cố gắng kìm nén dục vọng, rửa mặt bằng.

nước lạnh rồi mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Anh có dự định rời đi hai ngày.

Nếu vẫn tiếp tục ở bên cô, có lẽ anh ấy sẽ không thể kiểm soát được những gì mình đã làm với cô.

Lúc ngẩng đầu lên, anh tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở tầng dưới bước nhanh vào cổng bệnh viện.

Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chăm bóng lưng Cố Dương Hàn mấy lần, ánh mắt dần dần lạnh lùng.

Anh ngay lập tức xoay người và trở lại phòng.

Kiều Phương Hạ cầm chiếc bánh bao nguội lên cắn vài miếng, nhìn Lệ Đình Tuấn đi về phía sau đến coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lệ Đình Tuấn ngồi xuống bên giường, hai người nhìn nhau, anh cầm lấy bát từ cho cô, tiếp tục đút cho cô, nói nhỏ: “Hai ngày nữa anh sẽ đi công tác”
Anh phải giải quyết chuyện của Cố Dương Hàn.

“ừm” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn gật đầu.


Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn cô, thâm nghĩ cô ngoan ngoãn như vậy, luôn có điều gì đó không đúng lắm.

“Trả điện thoại cho em được không?” Kiều Phương Hạ nhìn anh, dè dặt hỏi.

“Nếu muốn liên lạc với anh, nếu không có rất khó khăn sao?”
Thấy vẻ mặt Lệ Đình Tuấn dường như có chút không đúng, cô lập tức thẳng thần hỏi.

Khi cô gặp tai nạn, cô đã gọi điện cho king thì lập tức kết nối được, mấy ngày nay không chừng king và Ninh Nguyệt rất lo lắng cho cô, cô muốn báo tin cho họ biết rằng cô vẫn bình an.

Ngày hôm nay cô mới nhớ lại sự việc lúc đó, cảm thấy không thích đáng.

Lệ Đình Tuấn đặt bát xuống, đứng dậy đi tới tủ lấy điện thoại di động của Kiều Phương Hạ đưa cho cô.

Kiêu Phương Hạ vươn tay muốn nhận lấy, nhưng anh lại thu về.

Kiều Phương Hạ trọng tâm chênh vênh nghiêng về phía anh.

“Đúng là trẻ con”
kiều Phương Hạ gục đầu vào cơ bụng săn chắc của anh, trán đau nhói, trong lòng không nén được sự tức giận.

Lệ Đình Tuấn đứng bên giường nhìn cô chăm chăm, thản nhiên nói: “Nếu muốn lấy lại chiếc điện thoại, em phải hứa với anh một điều”
Kiều Phương Hạ cong khóe môi, không phát ra tiếng.


“Đương nhiên biết em cũng muốn chiếc điện thoại di động này, anh cũng đã sớm giúp em đối số điện thoại”
Lê Đình Tuấn bóp chặt ngón trỏ và ngón cái của Kiếu Phương Hạ, hơi nhướng mày nhìn cô.

“Em hứa” Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ đáp.

“Hứa cái gì?”
“Em hứa đáp ứng điều kiện đó” Kiều Phương Hạ nghiến răng trả lời.

Lệ Đình Tuấn hài lòng đặt điện thoại lại đầu giường.

Kiều Phương Hạ không khỏi thì thào: “Đúng là ấu trĩ”
Cô mở nút nguồn và khởi động lại điện thoại di động.

Lệ Đình Tuấn trầm ngâm nhìn cô đang loay hoay với chiếc điện thoại di động, nhét thêm nửa cái bánh bao vào miệng cô, đột nhiên nói: “Chờ anh trở lại, sẽ đến Cục dân chính nhận giấy chứng nhận”
Ngoài cửa, Cố Dương Hàn vừa đi tới thì tình cờ nghe được câu này..

 
Chương 316





Kiều Phương Hạ sững sờ, giương mắt nhìn Lệ Đình Tuấn: “Thế nhưng, chúng ta không phải đã nói rồi sao, mẹ anh bên kia…”
“Nếu hai người ở bên nhau mà tính toán nhiều như vậy, anh đã không đợi em ngay từ đầu”
Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong, thản nhiên trả lời.

Anh sớm đã suy nghĩ kỹ càng về tất cả kết quả rồi, nếu anh không thể làm mọi việc như ý muốn, thì dù có cân nhắc nhiều hơn nữa thì cũng không vừa ý.

Anh không muốn buông cô thêm nữa, để tránh khỏi tương lai Kiều Phương Hạ sẽ hối hận.

Anh cho Kiều Phương Hạ một danh phận, điều đó mới có thể buộc chặt cô bên mình, điều đó mới có thế làm cho những người đàn ông bên cạnh Kiều Phương Hạ hiểu răng, cô đã danh chính ngôn thuận là người phụ nữ của Lệ Đình Tuấn.

Ngoại trừ anh ra, không ai có thể tranh giành.

Anh hy vọng Cố Dương Hàn ở ngoài cửa cũng có tự mình hiểu, chủ động rút lui khỏi anh và Kiều Phương Hạ, để sau này tránh khỏi sự khó xử.

Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn anh một cái.

Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi c: “Em đang nhìn anh làm gì vậy?”
Kiều Phương Hạ không nói lời nào, một hồi lâu liền hướng về phía anh rồi hôn anh một cái.


Lệ Đình Tuấn lập tức đặt bát xuống, nhẹ nhàng nằm lấy cằm cô, cúi đầu, mím môi lại.

Kiều Phương Hạ không đấy anh ra, hôn vài giây sau liền đứng dậy ngồi vào lòng Lệ Đình Tuấn.

Bởi vì lời nói vừa rồi của Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên có cảm giác không nói nên lời, cô cảm giác mình đã khiến anh phải chịu đựng quá nhiều.

Trước đây Kiều Phương Hạ không biết, người đàn ông kiêu ngạo như Lệ Đình Tuấn lại im hơi lặng tiếng vì cô suốt bao nhiêu năm.

Tình cảm trước đây của cô và Lệ Đình Tuấn không những chỉ có mình cô đang trả giá, chuyện cô hiểu lầm anh trước đây, cô vốn tưởng rằng chỉ có một mình cô, giờ cảm thấy hơi đau lòng cho anh.

Lại hơi ghét chính mình, lúc đầu đã không đồng cảm với anh, ngược lại còn vì cái chết của con trai mà luôn canh cánh trong lòng.

Cô thấy mình quá nhỏ mọn.

Về sau cô nhất định sẽ đối xử tốt với Lệ Đình Tuấn, đợi cô xử lý xong tất cả chuyện của mình, cho dù bắt cô làm mẹ kế cô cũng sẽ đối xử tốt với Đình Trung.

Cô định rửa tay gác kiếm.


Lúc Lệ Đình Tuấn định đưa lưỡi ra, Kiều Phương Hạ lại buông anh ra, nói nhỏ: “Anh ăn chút gì trước đi.”
Lệ Đình Tuấn chưa ăn cơm tối, vẫn luôn đút thức ăn cho cô, chắc chẩn là đói rồi.

Lệ Đình Tuấn cười cười, chiều theo ý cô, buông cô ra.

Kiều Phương Hạ nhìn anh ăn, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nghiêm túc hỏi anh: “Vậy hợp đồng một năm mà chúng ta ký trước đây còn được coi là thật không?”.

Truyện chính ở { TгЦмt гuуen.o rg }
“Em thấy sao?” Lệ Đình Tuấn chầm chậm nhai thức ăn trong miệng, hỏi ngược lại Một năm, là thời hạn Lệ Đình Tuấn đưa ra cho chính mình.

Trước thời hạn đó, anh muốn làm cho Kiều Phương Hạ trở về bên anh và Đình Trung.

Một năm này hoàn toàn không phải thời hạn dành cho cô.

Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau mấy lần, đột nhiên hiếu ra gì đó.

Đang định mở miệng nói thì chiếc điện thoại vừa mở nguồn lại reo lên.

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn qua điện thoại, màn hình hiến thị là cuộc gọi của King.

Cô lập tức đưa tay ra, nhanh chóng cầm điện thoại lên không cho.

Lệ Đình Tuấn biết là ai gọi đến..

 
Chương 317





Đang định tắt máy thì Lệ Đình Tuấn chợt lên tiếng hỏi: “Sao không nghe?”
Kiều Phương Hạ hơi chột dạ, liếc mắt nhìn góc nghiêng của Lệ Đình Tuấn, đấu tranh nội tâm hai giây cô lại quyết định bắt máy.

Cô sợ mình nói dối sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức, Lệ Đình Tuấn muốn tra ra ai gọi điện thoại cho cô không phải là chuyện khó.

“Alo? Sao vậy?” Cô lại liếc nhìn Lệ Đình Tuấn, cố gắng nhỏ giọng hỏi Cố Dương Hàn ở đầu dây bên kia.

Cố Dương Hàn đứng ngoài căn phòng cách vài bước chân, anh ấy có thể nhìn thấy một góc mặt của Kiều Phương Hạ, nhưng Kiều Phương Hạ không biết anh ấy ở bên ngoài.

Thì ra lúc ở nước Thanh Sơn, một năm mà Kiều Phương Hạ nói với anh ấy chính là ý này.

Cuối cùng anh ấy cũng hiểu rồi.

“Anh muốn em cho anh một câu trả lời ngay bây giờ” Anh im lặng mấy giây, nhìn Kiều Phương Hạ rồi trầm giọng nói vào điện thoại.

“Nếu em chọn Lệ Đình Tuấn, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì nữa”

Kiều Phương Hạ thân thờ nghe mấy câu này của Cố Dương Hàn.

Cô tưởng Cố Dương Hàn gọi đến tầm này là để hỏi cô rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì.

“Anh cho em ba giây, Kiều Phương Hạ” Cố Dương Hàn cần răng nói khẽ.

Kiều Phương Hạ không kịp trở tay, lúng túng ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn ở trước mặt cô.

Lệ Đình Tuấn dường như không nghe thấy gì, vẻ mặt không thay đối vẫn đang ăn cơm.

“Hai…”
Kiều Phương Hạ hơi há miệng, lại phát hiện mình không biết nên nói gì.

Không đợi cô lên tiếng, Cố Dương Hàn cười khẽ nói: “Ba…”
Vừa dứt lời liền ngắt điện thoại ngay sau đó.

Mới đầu cô rất để tâm, nhưng bây giờ thứ còn sót lại trong cô chỉ là sự thất vọng vô tận.


Kiều Phương Hạ nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng tút tút đã ngắt, cô run lên vài giây rồi gọi lại.

Nhưng Cố Dương Hàn đã tắt nguồn rồi, không cho cô bất cứ cơ hội nói chuyện nào.

Lúc này Lệ Đình Tuấn đã ăn xong, thong thả đứng dậy thu dọn, anh nhìn về phía Kiều Phương Hạ, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Phương Hạ nắm chặt điện thoại, hai người nhìn nhau mấy lần, một lúc lâu sau, cô khẽ trả lời: “Không có gì.”
Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt, nhìn vào chiếc điện thoại của cô rồi hỏi: “Là ai gọi đến?”
Kiều Phương Hạ cười với anh, trả lời: “Cố Dương Hàn.”
Lệ Đình Tuấn không nói gì, khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc mà tiếp tục thu dọn mọi thứ trên bàn.

Một lúc lâu sau, anh bỗng mở miệng thấp giọng nói: “Anh tin em sẽ nói rõ ràng với anh ta, sẽ xử lý ổn thỏa mối quan hệ với anh ta.”
Kiều Phương Hạ ngờ vực, vừa rồi Lệ Đình Tuấn đã nghe thấy Cố Dương Hàn nói gì với cô qua điện thoại, nhưng sắc mặt hiện tại của anh ấy quá điềm tĩnh, không giống như trước đây.

Lệ Đình Tuấn và cô lại nhìn nhau vài lần, anh trâm giọng xác thực: “Em sẽ mà, đúng không?”
Giữa Lệ Đình Tuấn và Cố Dương Hàn, Kiều Phương Hạ đã chọn Lệ Đình Tuấn đến lần thứ hai rồi, chỉ là sự thúc ép của Cố Dương Hàn đến quá nhanh, đã làm loạn hoàn toàn kế hoạch của cô, khiến cô không kịp trở tay.

“Em sẽ.” Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, gật đầu trả lời.

“Vậy thì tốt” Lệ Đình Tuấn gật đầu, đứng dậy mặc thêm áo khoác: “Anh có chuyến bay lúc sáng sớm.”
Nói xong, lại cúi người dựa vào Kiều Phương Hạ..

 
Chương 318


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại hôn anh.

Môi Kiều Phương Hạ mát lạnh.

Lệ Đình Tuấn giúp cô đắp chăn, nói: “Ngoan, anh sẽ bảo Vô Nhật Huy đến đây với em.”
Điều anh muốn chính là để cô đứng trước mặt anh, không kịp đưa ra lựa chọn.

Nguyên tắc cướp phụ nữ và tranh giành thị trường đều giống nhau, đơn giản là thấy ai nhiều thủ đoạn hơn thì người đó ra tay càng nhanh hơn.

Chỉ cần đạt kết quả tốt thì quá trình không quan trọng.

Cố Dương Hàn ở trước mặt anh, không có một chút sức lực chống đỡ nào, căn bản không có cơ hội trả đũa.

Còn về tại sao Kiều Phương Hạ lại gọi điện thoại cho Cố Dương Hàn vào lúc nguy hiểm nhất mà không phải là anh, anh cũng không muốn tiếp tục truy cứu.


Anh chỉ muốn Cố Dương Hàn hết hy vọng là được rồi.

Lần này anh đến nước Nguyệt Chỉ sẽ điều tra tất cả rõ ràng.

Nghịch Thủy Hàn.

An Dương đứng trong từ đường nhỏ của nhà họ Mặc, cắn lớp da đang trồi lên trên môi mình, nhìn chăm chăm về phía cửa không rời mắt.

Mấy người sau cửa đang bàn bạc về chuyện An Dương và Mặc Hàn Bảo vừa nói.

Lúc An Dương căng thẳng sẽ bất giác cắn môi mình.

Quyết định của mấy ông già đó sẽ ảnh hưởng đến mọi kế hoạch tiếp theo của cô bé.


Cô bé đã đợi đến cả tiếng đồng hồ rồi.

Chú Tân ở một bên nhìn qua An Dương, nhẹ giọng nói: “Hay theo ông đi nghỉ ngơi trước? Ngày mai lại nói?”
An Dương cố chấp lắc đầu trả lời: “Cháu đợi chú Mặc ra đây.”
Vừa dứt lời, cánh cửa đó “Két” một tiếng liền mở ra, một tia sáng mờ nhạt từ trong rọi ra ngoài.

An Dương hơi nôn nóng, bước chân gần về phía đó.

Người bước ra khỏi bậc cửa là Mặc Hàn Bảo đeo chiếc mặt nạ bằng bạc, hai người nhìn nhau một cái, An Dương nhẹ giọng hỏi anh ta: “Được không?”
Đây là lần đầu trong đời Mặc Hàn Bảo thấy một bé gái cao không quá thùng dầu lại có nhiều nghị lực như vậy.

Cô bé thực sự rất giống Kiều Phương Hạ, một phiên bản thu nhỏ của Kiều Phương Hạ.

“Cháu chắc chắn không hối hận?” Anh ta thấp giọng hỏi.

“Không hối hận” Ba chữ này An Dương nói chắc như đỉnh đóng cột.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

An Dương chưa từng thấy Cố Dương Hàn như vậy, cô bé ngẩn ra sau đó đuổi theo anh ấy: “Chú!”.

 
Chương 319





Cô bé quá nhỏ, Cố Dương Hàn lại đi quá nhanh, cô bé căn bản không thể đuổi kịp.

Lúc bước qua bậc cửa, cô bé bị bậc cửa cao làm vấp chân, ngã mạnh xuống đất.

An Dương bò trên mặt đất, nhìn bóng lưng Cố Dương Hàn nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, cuống tới mức hốc mắt đỏ lên, vừa khóc vừa g bước chân ngày càng xa.

An Dương ngọ ngoạy dưới đất rồi mới bò dậy, vừa chạy được hai bước lại nặng nề ngã xuống.

Trước đây lúc cô bé ăn đồ ăn bị bỏng miệng, Cố Dương Hàn sẽ đau lòng hỏi thăm cô bé rất lâu, lân này ngã tới mức miệng chảy máu rồi mà Cố Dương Hàn còn chẳng quay đầu lại một lần!
Chắc chản Cố Dương Hàn vô cùng thất vọng về cô bé phải không?
Đầu tiên là Kiều Phương Hạ phản bội, giờ lại đến An Dương quyết định ở lại thành phố Hạ Du, chắc hẳn trong lòng Cố Dương Hàn đang rất buồn!
Nhưng cô bé có thể giải thích với chú mài! Tại sao cô bé nhất định phải quỳ lạy trước cửa chỗ chú Mặc, tại sao phải rời xa chú ấy.

Tại sao chú không chịu nghe An Dương giải thích?

Có một bàn tay trắng thuần khiết từ phía sau vươn ra đỡ cô bé dậy.

“Tính chú ấy thế nào, cháu còn không biết?” Mặc Hàn Bảo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, dùng ngón cái lau đi vết máu trên miệng cô bé rồi trầm giọng hỏi.

An Dương không nói chỉ khóc thút thít, khóc tới nỗi khuôn mặt trông rất khổ sở.

Mặc Hàn Bảo và cô bé nhìn nhau rồi lại nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người giúp cô bé, nói: “Chú biết cháu ở lại đây không phải vì bản thân”
“Vậy chú có thu nhận cháu không?” An Dương vừa khóc vừa hỏi anh ta.

Nhà họ Mặc rất hiếm thu nhận đệ tử nữ, Kiều Phương Hạ là ngoại lệ, bởi vì Cố Dương Hàn nhiều lần thỉnh cầu.

Mặc Hàn Bảo nhìn qua An Dương nói: “Bọn họ không cho phép.”
An Dương càng khóc thảm thiết hơn nhưng vẫn kiên trì hỏi anh ta: “Tại sao chứ?”
“Không cho phép là không cho phép, không có tại sao.” Mặc Hàn Bảo nhàn nhạt trả lời.


“Nhưng theo chú thấy, cháu rất có thiên phú.”
An Dương bỗng quên mất việc khóc, lập tức nhìn chằm chằm Mặc Hàn Bảo.

“Bây giờ ai cũng không cần cháu, ngoài người có lòng tốt như chú đây thu nhận cháu ra, đứa trẻ như cháu còn có thể đi đâu?” Mặc Hàn Bảo thích nhất là sạch sẽ, vậy mà lại vén ống tay áo lên cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt giúp An Dương, “Đừng khóc nữa, về sau cũng đừng hỏi tại sao nhiều như vậy, chú không thích nói nhiều”
*Từ nay về sau, cháu chính là đệ tử thân truyền của chú”
Lúc Kiều Phương Hạ tháo bột, bác sĩ nhìn chăm chú vào bức tranh Đình Trung vẽ trên vải bó bột, không nhịn được cười: “Đứa nhỏ nhà cô vẽ à? Thật đáng yêu.”
Kiều Phương Hạ đang gọi cho Mặc Hàn Bảo lần thứ mười.

Không chỉ King và chú Thiên bỏ mặc cô, ngay cả Mặc Hàn Bảo cũng không nhận điện thoại của cô.

Cô nghe thấy câu hỏi của bác sĩ, rút lại điện thoại, cô nghĩ ngợi một chút, theo bản năng cong môi nói: “Phải, là đứa nhỏ nhà tôi vẽ”
“Thật không nhìn ra đó, cô còn trẻ như vậy” Bác sĩ kinh ngạc trả lời.

Kiều Phương Hạ nghĩ thầm một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi có thai lúc còn đi học.”
“Thật may mắn”
Lời của bác sĩ, Kiều Phương Hạ nghe câu được câu không, cô chợt nghĩ đến một người.

Ngay sau đó cô liền lấy điện thoại ra, đổi tab lên Phiêu Diễu, đăng nhập tài khoản của mình rồi tìm Cố nhân hạng cũ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom