Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 141


Chương 141

Hiện tại đã tốt nghiệp, đi làm, mỗi tháng còn phải chuyển tiền khám chữa bệnh cho mẹ bị bệnh mãn tính.

Đãi ngộ nhân viên của Giang San không thấp, nếu Tiểu Diệp bị đuổi việc, trong chốc lát rất khó tìm được công việc được trả lương cao như vậy.

Đến lúc đó, Tiểu Diệp không chỉ phải chạy vạy khắp nơi để kiếm sống mà còn phải tìm cách vay tiền để chữa bệnh cho mẹ, áp lực cuộc sống sẽ trở nên rất lớn.

Vừa rồi Giang Nguyệt cũng nghĩ đến điều này, vì vậy mới vội vàng nói chuyện để tìm cách cho Tiêu Kỳ Nhiên giữ Tiểu Diệp ở lại công ty.

Nghe Giang Nguyệt nói vậy, Tiểu Diệp lập tức trầm mặc.

Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng cảm ơn Giang Nguyệt, trong giọng nói mang theo cảm kích: “Cảm ơn chị Giang Nguyệt đã quan tâm đ ến em như vậy.”

“Không cần cảm ơn, sau này em phải làm việc thật tốt, đừng để người ta nắm được nhược điểm của mình.” Giang Nguyệt cười nhạt một chút: “Đợi qua một thời gian, chị sẽ kiểm cách chuyển em về lại.”

Tiểu Diệp cảm động đến sắp khóc: “Chị Giang Nguyệt, chị là tiên nữ mà ông trời phái xuống cứu thế giới đúng không?”

Nghe Tiểu Diệp nói khoa trương vậy, Giang Nguyệt không nhịn được mà cười: “Được rồi, đồ đạc sắp thu dọn sắp xong rồi, chị đi gặp luật sư Tống đây, còn lại giao cho em.”

Tiểu Diệp đứng thẳng người, thanh âm rất vang dội: “Em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”



Buổi chiều tương đối ít người, vừa lúc công ty có xe muốn ra ngoài làm việc, Giang Nguyệt thuận tiện đi nhờ xe, trực tiếp đi tới công ty luật của Tống Du.

Nhìn thấy Giang Nguyệt tới, Tống Du cũng không ngạc nhiên.

“A Nhiên đã gọi điện thoại cho tôi trước rồi. Đây là hợp đồng đầu tư của tập đoàn Thịnh Thế và Giang San đúng không?”

Tống Du là cố vấn pháp lý của công ty Giang San, chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề pháp lý của Giang San, đương nhiên cũng biết chuyện này.

Chỉ là anh không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nói là muốn luật sư bên này lập hồ sơ.”

Tống Du bình tĩnh tiếp nhận tập tài liệu, ngữ khí vô cùng ôn hòa hỏi: “Là A Nhiên bảo cô tự mình đưa tới à?”

“Ừ, gần đây tôi đang học hỏi kiến thức về việc điều hành công ty quản lý, anh ấy cho tôi tham gia vào toàn bộ quá trình.” Giang Nguyệt trả lời ôn hòa lễ độ.

“Gần đây cô có hứng thú với quản lý công ty à?” Tống Du vừa lật xem nội dung trong hợp đồng, vừa thuận miệng hỏi một câu.

Giang Nguyệt ngay lập tức thừa nhận: “Ừ, tôi dự định chờ sau khi chấm dứt hợp đồng với Giang San sẽ tự mình mở công ty. Vậy nên muốn học hỏi một chút.”

Nghe thấy câu này, Tống Du hơi kinh ngạc, nhịn không được chuyển tầm mắt đến trên người Giang Nguyệt hỏi: “A Nhiên đồng ý rồi?”

Trong suy nghĩ của Tống Du, Tiêu Kỳ Nhiên không thể đồng ý.

“Ừ, anh ấy đồng ý.”

 
 
Chương 142


Chương 142

Nghe được câu này, Tống Du cười khẽ một tiếng: “Đây thật đúng là không giống chuyện mà A Nhiên có thể làm được.”

Giang Nguyệt chần chừ một chút, vừa định hỏi vì sao lại nói như vậy, Tống Du lại ho khan vài tiếng, vẻ mặt trịnh trọng:

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ chỉ cô một ít kiến thức pháp luật liên quan trước.”

Anh nhìn đồng hồ: “Chút nữa cô có rảnh không? Nếu còn có việc gì, thì chúng ta hẹn lúc khác.”

Nghe Tống Du nói như vậy, Giang Nguyệt lập tức quên mất mình muốn hỏi cái gì, vui vẻ trả lời:

“Chiều nay tôi cũng không có việc gì, có thể chăm chú nghe luật sư Tống giảng bài nha.”

Trong giọng nói của cô lộ ra ý cười, chọc Tống Du cũng cười theo: “Bạn học Giang đã chuẩn bị vở ghi chép rồi, vậy thì chúng ta lên lớp thôi.”

Giang Nguyệt sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cải thiện bản thân. Trong quá trình Tống Du giảng, cô rất tập trung, còn đặt câu hỏi ở những chỗ cô không hiểu, sợ mình sẽ bỏ sót cái gì.

“Giang Nguyệt, cô đúng là một học sinh chăm chỉ đó.” Tống Du giảng xong một lượt, lại chân thành mở miệng khen ngợi.

Giang Nguyệt khiêm tốn xua tay bảo không phải, ngẩng đầu nhìn thời gian, hóa ra đã trôi qua hai tiếng rồi.

“Không có, là do luật sư Tống là một giáo viên tốt thôi. Bài giảng rất sinh động và hấp dẫn.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười:

“Cũng muộn rồi, tối nay tôi đãi luật sư Tống ăn cơm nhé. Coi như cảm ơn anh đã dạy cho tôi nhiều như vậy.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Giang Nguyệt hiện lên nụ cười dịu dàng, khiến người ta khó có thể từ chối.

Tống Du sững sờ nhìn vào mắt cô vài giây, cảm thấy hơi mất tập trung.

Sau khi phát hiện mình có chút thất lễ, mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt, áp chế sự kinh diễm trong đáy mắt, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh nở một nụ cười, giọng điệu dí dỏm: “Cung kính không bằng tuân mệnh nha, vậy tôi liền…”

Tống Du còn chưa nói xong, di động của Giang Nguyệt đột nhiên vang lên, cô lập tức lấy di động từ trong túi ra, nhìn thấy cái tên quen thuộc liền hít một hơi thật sâu.

“Tôi nghe điện thoại một chút.”

Giang Nguyệt nói với Tống Du rồi ấn nút nghe máy, để lên tai nghe.

“Tám giờ tối cùng Dư tổng phải bàn chuyện hợp tác, cô phụ trách công việc trợ lý.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi đang ở trước cổng công ty luật, cho cô năm phút.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Du.

“A Nhiên tìm cô à?” Tống Du giống như đoán được cái gì, liền hiểu ra: “Tối nay chúng ta còn cùng ăn tối không?”

Giang Nguyệt mím môi, trên mặt lộ ra vài phần áy náy: “Tiêu Kỳ Nhiên nói buổi tối có hợp tác, muốn tôi đi theo làm trợ lý.”

“Vậy hôm khác đi.” Tống Du khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, không lộ dấu vết cho Giang Nguyệt bậc thang đi xuống:

“Cô nợ tôi một bữa cơm đó, có cơ hội thì phải trả lại.”

 
 
Chương 143


Chương 143

Anh nhìn Giang Nguyệt trước mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô.

Giang Nguyệt không để ý đến vẻ mặt của Tống Du, chỉ là thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Yên tâm đi, bữa cơm này tôi nhất định sẽ trả cho anh.”

“Lần sau gặp lại.” Giang Nguyệt xoay người, bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất khỏi phòng, nụ cười trên mặt Tống Du cũng dần dần nhạt đi.

Nhưng khi anh nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ của phụ nữ trên bàn, không thể không mỉm cười một lần nữa.

Giang Nguyệt vội vàng từ trong công ty luật chạy ra, chiếc xe quen thuộc đã đỗ trước cửa. Bước chân cô dừng lại, rồi lại bước nhanh về phía xe.

Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên cầm vô lăng, cửa sổ xe từ từ hạ xuống xuống từng chút một lộ ra sườn mặt trang nhiêm, tao nhã của hắn, giờ phút này đang lạnh nhạt nhìn cô.

“Lên xe.”

Giang Nguyệt nhìn qua cửa sổ thấy trên ghế phụ còn có Tần Di Di đang ngồi. Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, một chiếc váy công chúa màu vàng kem, như thể đang đi hẹn hò.

Trong nháy mắt hai người đối diện nhau, Tần Di Di còn có chút kinh ngạc, khẽ giật giật quần áo Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, tối nay chị Giang Nguyệt cũng đi sao?”

Cùng lúc đó, Giang Nguyệt mở cửa sau ra, Tiết An vội vàng chào hỏi cô: “Chào buổi tối, chị Giang Nguyệt.”

Nhìn thấy Tiết An ngồi ở hàng ghế sau, Giang Nguyệt sửng sốt, một chân đạp lên xe, lại chậm chạp không lên xe.

“Đừng để tôi thúc giục cô, Giang Nguyệt.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên từ ghế lái tùy tiện truyền đến.

Ngay sau đó Giang Nguyệt đã nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe lại.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại tự lái xe, để Tiết An ngồi ở hàng ghế sau?

“Lát nữa cùng Dư Quảng Bình nói chuyện về kế hoạch bồi dưỡng ngôi sao mới, Tiết An phụ trách truyền đạt nội dung công việc cho cô. Lát nữa ở bữa tiệc cô sẽ toàn quyền phục trách.”

Giang Nguyệt đã hiểu.

Tiêu Kỳ Nhiên định để cô đích thân tham gia vào công việc lập kế hoạch hợp tác với tư cách là trợ lý của tổng giám đốc vào tối nay.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở ghế lái, lái xe một cách có trật tự.

Bộ vest may thủ công rất chỉnh tề, mỗi chiếc khuy đều được cài rất vừa vặn, khuy ở cổ tay hơi xắn lên, mỗi cử chỉ đều toát lên mỹ cảm cấm dục.

Giang Nguyệt chỉ liếc hắn vài cái, liền cụp mắt xuống.

“Chị Giang Nguyệt, đây là tài liệu lát nữa chị có thể cần.” Tiết An mở miệng, lấy ra một tập tài liệu đưa cho Giang Nguyệt:

“Chị xem qua trước đi, sau đó em cùng chị bàn chi tiết nội dung công việc.”

“Được. Vất vả cho cậu rồi.” Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt, lễ phép gật đầu cảm ơn, sau đó cẩn thận nghe Tiết An nói.

Tần Di Di ngồi ở ghế phụ, cảm thấy có chút không thoải mái, nghe hai người phía sau nói chuyện công việc, cô nhỏ giọng nói với Tiêu Kỳ Nhiên:

“A Nhiên, công việc như vậy, anh cũng có thể giao cho em mà.”
 
Chương 144


Chương 144

“Em cũng có thể làm được, không cần nhờ đến chị Giang Nguyệt đâu.” Cô nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, ủy khuất vô cùng.

Tiêu Kỳ Nhiên vừa lái xe, vừa nâng mắt nhìn cô một cái.

Nhận thấy trong trong Tần Di Di đang có lấn cấn, thần sắc anh không thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt: “Di Di là partner đi cùng tôi, còn cô ấy là nhân viên. So với cô ấy làm cái gì?”

Một câu nói, làm cho mấy người trong xe đều trầm mặc vài giây.

Tần Di Di vốn dĩ có chút buồn bực, lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng ngời:

“Là vậy ạ? Vậy thì em sẽ không làm phiền chị Giang Nguyệt làm việc nữa.”

Từ “partner” rất mơ hồ, Tần Di Di tự động dịch nó sang là “bạn gái”.

Bởi vì cô là bạn gái, cho nên chỉ cần ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên là được rồi. Mà Giang Nguyệt chỉ là nhân viên của Giang San, vì vậy phải chịu trách nhiệm cho công việc khô khan không thú vị này.

“Chị Giang Nguyệt phải cố lên nha, nhất định phải đàm phán thành công lần hợp tác này nhé!” Tần Di Di quay đầu lại, ngữ khí tràn đầy khích lệ.

Giang Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn Tiết An: “Trợ lý Tiết, còn gì cần bổ sung không?”

Tiết An cũng phản ứng lại, gật gật đầu: “Còn có vấn đề này…”

Thấy mình bị phớt lờ, Tần Di Di không hề khó chịu mà còn cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác khiến Giang Nguyệt đau khổ trước mặt mình thực sự là một niềm vui khó tả.

Đột nhiên xe bị va chạm mạnh, Giang Nguyệt mất thăng bằng ngã về phía Tiết An, Tiết An vội đỡ lấy cô: “Chị Giang Nguyệt không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn cậu.” Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, vừa ngước mắt lên, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên trong gương chiếu hậu.

Đôi mắt anh lạnh lùng và sắc bén, như thể anh đang dò xét cô.

Vài giây sau, thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt truyền đến: “Giữ khoảng cách tốt, đừng đụng chạm lung tung.”

Tiết An lập tức cúi đầu: “Vâng, Tiêu tổng.”

Giang Nguyệt trong lòng rất không nói nên lời, nhưng lại không mở miệng.

Sau khi Tiết An giải thích nội dung công việc, không có bất kỳ âm thanh trò chuyện nào nữa, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ có nụ cười trên mặt Tần Di Di vẫn như cũ, cô ta chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu cùng Giang Nguyệt nói chuyện phiếm.

“Chị Giang Nguyệt, tuần sau em và A Nhiên sẽ đến Hoa Thành du lịch. Chị có đề xuất gì không ạ?”

Nghe vậy, ánh mắt Giang Nguyệt dừng lại, lòng bàn tay không tự chủ được mà siết chặt.

Hoa Thành này, rất quen!

Cô im lặng trong vài giây, sau đó giọng nói từ cổ họng từng chút một phát ra:

“Tôi chưa bao giờ đến đó, không biết gì về nó.”

Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của Giang Nguyệt có chút tái nhợt.

Thấy Giang Nguyệt thẳng thừng phủ nhận, đuôi lông mày của Tần Di Di giương lên, trên mặt vui sướng càng mãnh liệt, nở nụ cười quyến rũ:

“A Nhiên nói ở Hoa Thành bốn mùa đều như mùa xuân, định dẫn em đến đó để đón giao thừa.”

“Em còn tưởng chị biết rõ nơi đó, định xin chị một ích lời khuyên làm hướng dẫn ạ.”
 
Chương 145


Chương 145

Giang Nguyệt gật đầu, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc:

“Ừ, nơi đó đúng thật là hợp để đi du lịch.”

Tất nhiên cô biết những thứ này. Bởi vì đây là những điều chính miệng cô nói cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Vài tháng trước, cô vừa giành được giải thưởng Kính vạn hoa, Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô muốn quà gì.

Cô thăm dò nói nếu Tiêu Kỳ Nhiên có thời gian, cô hy vọng anh có thể cùng cô đến Hoa Thành đón giao thừa.

Hiện tại nguyện vọng đã thành hiện thực, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ thực sự dành thời gian để đến Hoa Thành đón giao thừa.

Chỉ có điều, không phải đi cùng Giang Nguyệt cô.

Tiêu Kỳ Nhiên đang lái xe, ánh mắt thờ ơ nhìn gương chiếu hậu một cái.

Đúng lúc này, Giang Nguyệt vừa vặn cúi đầu, che giấu tia cô đơn hiện lên trong đáy mắt.

Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Anh siết chặt tay lái, ngữ khí vô cùng lạnh lùng nói: “Lát nữa nhìn thấy Dư Quảng Bình, cái gì không nên nói thì đừng nói, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn.”

Bị nhắc nhở như vậy, sắc mặt Giang Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc.

Cô đã từng gặp Dư Quảng Bình trước đây, biết trong lời này của Tiêu Kỳ Nhiên là có ý gì.

Tần Di Di không hiểu, mờ mịt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, Dư tổng này có gì đặc biệt sao?”

“Mấy năm trước xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trên mặt hắn có vết cháy.” Tiêu Kỳ Nhiên nói ngắn gọn:

“Lát nữa nếu như Di Di cảm thấy không thoải mái, có thể nhờ Tiết An đưa về trước.”

Tiêu Kỳ Nhiên đối với Tần Di Di rất ân cần và tỉ mỉ.

Nhưng Tần Di Di sẽ không yên tâm để Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ở cùng nhau. Cô ngửa đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang lái xe, tươi cười thoải mái:

“Không đâu, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, em sẽ không sợ bất cứ điều gì.”

Chỉ là trên mặt có một vết sẹo mà thôi, có cái gì phải sợ hãi?

Tiêu Kỳ Nhiên thừa dịp dừng đèn đỏ, nghiêng mắt nhìn Tần Di Di một cái, khóe môi khẽ cong lên.

Nhìn từ góc độ của Giang Nguyệt, ánh mắt của hắn đặc biệt nhu hòa, mang theo một chút cưng chiều, nói:

“Di Di rất ngoan.”

Nhìn hai người tương tác, Giang Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn.

Từ lúc bắt đầu từng trận cảm giác đau đớn, đến bây giờ đã không còn gợn sóng. Cũng mới chỉ là ngắn ngủi một tháng mà thôi.

Trước cửa khách sạn Twilight.

Trước khi xuống xe, Tiết An vẫn có chút lo lắng, nhiều lần dặn dò Giang Nguyệt nhiều lần chú ý.

“Trợ lý Tiết, chị Giang Nguyệt thông minh như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì, cũng không cần tiếp tục dặn dò gì đâu.” Tần Di Di nháy mắt mấy cái, giọng nói hơi cao hơn, rõ ràng đang rất vui vẻ.

Bây giờ là bảy giờ tối, bầu trời đã tối thui, đèn đường ven đường đã sáng lên. Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe.
 
Chương 146


Chương 146

Dưới ánh đèn màu trắng chiếu rọi, gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ Nhiên lộ vẻ nghiêm nghị khác thường:

“Nếu không làm tốt được việc này, thì nên mau chóng chấm dứt dã tâm của mình đi.”

Giang Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, lễ phép cảm tạ Tiết An: “Trợ lý Tiết, những gì cậu nói tôi đã đều nhớ kỹ, yên tâm đi.”

Tiết An lúc này mới lúng túng ngồi trở lại trong xe.

Khi cánh cửa phòng riêng được mở ra, Dư Quảng Bình đã đợi từ lâu.

Lúc mới đi vào, Dư Quảng Bình đưa lưng về phía nhóm người Tiêu Kỳ Nhiên, bởi vì lời nói lúc trước của Tiêu Kỳ Nhiên nên Tần Di Di có chút tò mò.

Rốt cuộc là vết bỏng nghiêm trọng cỡ nào, có thể khó nhìn đến mức làm cho người ta khó chịu?

Đến khi đối diện với hắn ta, Tần Di Di chỉ liếc mắt một cái, lập tức sợ đến mặt mày trắng bệch, hai chân thậm chí đứng không vững.

Nửa khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế chi chít sẹo, lớp da mới mọc xếp chồng lên nhau không đều trên mặt. Những phần bị cháy được dính lại với nhau, một bên mắt đã bị mù, toàn bộ khuôn mặt đầy sẹo. Trông thật kinh khủng.

Toàn thân Tần Di cứng đờ, tay cầm lấy Tiêu Kỳ Nhiên đều bắt đầu run lên, giọng nói không khống chế được run rẩy: “Ma quỷ…”

ả phòng riêng đều rất yên tĩnh, hai chữ này vô cùng rõ ràng lọt vào tai Dư Quảng Bình, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng âm trầm.

“Di Di, đừng nói lung tung.” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, mang theo chút khẩu khí mệnh lệnh:

“Xin lỗi Dư tổng đi.”

Tần Di Di sợ tới mức cụp mắt xuống, nhìn Dư Quảng Bình một cái cũng không dám, chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm:

“Xin lỗi Dư tổng, tôi mạo phạm ngài rồi.”

“Tiêu tổng, không biết cô gái này là…” Dư Quảng Bình đè nén tính tình, dùng một con mắt nhìn Tần Di Di, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

Từ sau tai nạn hỏa hoạn năm đó, trong lòng Dư Quảng Bình vặn vẹo không ít, điều tối kỵ nhất chính là bị người khác chỉ trích trước mặt.

Tiêu Kỳ Nhiên: “Đây là partner của tôi, Tần Di Di.”

Giọng nói của anh bình tĩnh, ngữ khí đều đều, nhưng rõ ràng là đang nói đỡ cho Tần Di Di:

“Cô bé còn nhỏ tuổi, còn chưa đủ hiểu chuyện, vừa rồi nói sai lời, xin Dư tổng khoan dung cho.”

Dư Quảng Bình híp mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Các cô gái ở chỗ tôi hai mươi tuổi đã ra đón khách rồi, cô ta bao nhiêu tuổi mà còn nhỏ?”

Nghe được nhục nhã trong lời nói, Tần Di Di cắn cắn môi, không dám ngẩng đầu. Khuôn mặt như vậy, cô không có gan nhìn nó lần thứ hai.

Đúng lúc này, iọng nói của Giang Nguyệt nhẹ nhàng vang lên: “Dư tổng, ngài còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện.”

Ánh mắt Dư Quảng Bình dời đi, liếc nhìn Giang Nguyệt, mấy giây sau mới nhận ra, cười nói: “Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Thật vinh hạnh khi được ngài nhớ ra tôi.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, vẻ mặt không chút dao động, chân thành nhìn Dư Quảng Bình:

“Thời gian không còn sớm, bụng đói nói chuyện công việc không tốt, hay là chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu đi?”
 
Chương 147


Chương 147

Nói xong, Giang Nguyệt không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Dư Quảng Bình, nụ cười ấm áp, trong mắt không có một tia sợ hãi hay chán ghét.

Ngũ quan của cô tinh xảo, hôm nay chỉ là trang điểm rất thanh nhã, cả người liền có chút xinh đẹp trong trẻo.

Hành động như vậy của cô rất là lấy lòng Dư Quảng Bình, hắn vui vẻ cười, vỗ vỗ vai Giang Nguyệt:

“Hôm nay Giang tiểu thư muốn gọi món gì cũng được, tôi mời khách.”

“Dư tổng thật hào phóng.” Giang Nguyệt cười, đôi mắt kia cong thành trăng lưỡi liềm.

Nhìn bầu không khí rất nhanh chuyển nguy thành an, trong lòng Tần Di Di rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng ngước mắt lên. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Dư Quảng Bình, cô lại hoảng sợ thu tầm mắt lại.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở một bên, chứng kiến Giang Nguyệt có thể cùng Dư Quảng Bình nói chuyện vui vẻ, lông mày hơi cau lại, ngón tay cũng vô thức dùng sức.

Giang Nguyệt nhận thấy được tầm mắt lạnh như băng của anh, hơi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn anh.

“Giang tiểu thư, tôi nhớ trước kia cô là một minh tinh đúng không? Bây giờ chuyển sang làm trợ lý rồi à?”

Dư Quảng Bình nói một câu, đem sự chú ý của Giang Nguyệt kéo trở lại.

Giang Nguyệt khẽ mím môi, trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Trời lạnh, trợ lý Tiết chạy tới chạy lui, khó tránh khỏi đau đầu phát sốt. Cũng không thể vì cậu ấy không thỏa mái mà thất lễ với Dư tổng được.”

Giờ phút này, Tiết An ngồi trong xe vô cớ hắt hơi một cái.

“Đây không phải là phong cách làm việc của Giang San, cũng không phải chuyện mà Tiêu tổng có thể làm được.”

Giang Nguyệt không nhanh không chậm, cố ý nghiêm mặt, giả vờ tức giận, nghiêm túc nói:

“Hay là Dư tổng cảm thấy tôi không xứng phụ trách sự hợp tác của ngài và Giang San?”

“Đương nhiên không phải.” Một người đàn ông lớn tuổi như Dư Quảng Bình thích nhất là những cô gái nhỏ làm nũng, lập tức nở nụ cười:

“Giang tiểu thư có tài ăn nói, lại xinh đẹp, làm gì cũng xuất sắc.”

Nói xong, tay hắn cũng có chút không an phận muốn sờ lên mu bàn tay Giang Nguyệt.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, đầu lưỡi miết qua răng, lạnh lùng nhìn hai người đối diện.

Khi lòng bàn tay Dư Quảng Bình chạm vào mu bàn tay Giang Nguyệt, biểu tình của cô vẫn không có gợn sóng gì, chỉ là lông mi hơi run lên, nụ cười trên mặt càng sâu: “Dư tổng, chúng ta mau ăn cơm đi.”

Vừa nói, cô vừa nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn ta, giơ đũa gắp cho Dư Quảng Bình một ít thức ăn: “Ăn no rồi mới có sức ký hợp đồng nha.”

Dư Quảng Bình bị Giang Nguyệt nịnh nọt làm cho hoa mắt, lúc này gật đầu như đập tỏi: “Được, ăn, ăn!”

Thấy hắn bị mình dỗ dành không sai biệt lắm, Giang Nguyệt mỉm cười, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi:

“Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người tiếp tục trò chuyện nhé.”

Nhà vệ sinh.

Nước từ vòi chảy ra ào ạt, Giang Nguyệt điên cuồng không ngừng cọ rửa mu bàn tay mà Dư Quảng Bình vừa chạm vào, đồng tử đều bởi vì hận ý mà trở nên đỏ như máu.
 
Chương 148


Chương 148

Da ở mu bàn tay bị chà xát đến rách, nhưng cô lại dường như không biết đau.

Bản thân Dư Quảng Bình là một tên bi3n thái, kể từ sau vụ tai nạn, hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng. Phương thức đùa bỡn phụ nữ cũng trở nên bi3n thái và kinh tởm hơn, nổi tiếng là hay tra tấn phụ nữ.

Bị người như Dư Quảng Bình đụng chạm, Giang Nguyệt cảm thấy như có sâu bọ đang bò khắp người.

Đứng trước gương, Giang Nguyệt có thể nhìn thấy đôi ngươi đỏ bừng của mình, cùng sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy.

Cô thở dài một tiếng, cúi đầu lục lọi trong túi xách, cố gắng tô lại son môi để cải thiện sắc mặt, để lát nữa quay lại sẽ không có vẻ mệt mỏi như vậy nữa.

Ngay khi cô vừa trang điểm xong, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt của người khác.

“Nếu cảm thấy ghê tởm, vừa rồi lại giả bộ bộ mặt lấy lòng kia là làm cho ai xem?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ngữ khí tản mạn: “Trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác. Diễn xuất thật đúng là xuất thần nhập hóa.”

“Chẳng lẽ đêm nay hắn muốn ngủ cùng cô, cô vẫn có thể chịu buồn nôn đi cùng hắn sao?”

Giang Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi nữa, xoay người dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, mấy giây sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh nức nở:

“Tiêu Kỳ Nhiên, vì ai mà tôi phải làm như vậy?”

Nước mắt lưng tròng, cô cắn chặt môi, bàn tay rủ xuống bên cạnh cũng siết chặt:

“Nếu tôi trở mặt với Dư Quảng Bình, anh sẽ bảo vệ tôi như bảo vệ Tần Di Di sao?”

Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, trầm giọng đáp: “Sẽ không.”

Nghe được câu trả lời như dự liệu, Giang Nguyệt đột nhiên bật cười, lùi về sau hai bước, thân thể tựa vào bồn rửa mặt.

Cô cảm thấy rất buồn cười.

“Nếu đã vậy, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi trong ngoài bất nhất?” Cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc để giọng nói của mình không run rấy.

“Mục đích hôm nay đưa cô đến đây, chính là vì để cô nói chuyện hợp tác với Dư Quảng Bình.” Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt giễu cợt:

“Lúc trước hứa hẹn đủ trò, nói chịu được áp lực, hiện tại lại cảm thấy ủy khuất?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt không chút cảm xúc: “Tự hiểu rõ lý do vì sao cô có mặt ở đây đi, chứ không phải bày ra ủy khuất, khóc lóc than vãn với tôi.”

Lông mi Giang Nguyệt run rẩy.

Cô cắn chặt môi dưới đến mức có thể cảm nhận được mùi máu giữa môi và răng.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói của chính mình: “Tôi biết rồi, Tiêu tổng.”

Giang Nguyệt ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này đã từng sủng cô đến tận trời, nhưng giờ lại bỏ rơi cô.

Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên đút vào trong túi, ngón tay thon dài hơi dùng sức, mặt ngoài lại nhìn không ra bất kỳ gợn sóng nào, giọng nói lanh lảnh: “Dư tổng vừa ký tên, gần như có thể kết thúc rồi.”

Giang Nguyệt đờ đẫn gật đầu, cả người đều giống như mất hồn, nhấc chân định đi ra ngoài, lại bị một bàn tay to lớn của người đàn ông ngăn lại.

“Đem cái bộ dáng như quỷ này đi ra ngoài hả?” Giọng nói của người đàn ông không vui, ngón tay cái đặt lên môi cô:

“Soi gương nhìn lại bộ dáng của cô bây giờ đi.”
 
Chương 149


Chương 149

Giang Nguyệt nghe lời ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tóc cô rối bời, hai mắt đỏ hoe, vết son vừa mới tô thêm cũng đã phai màu, khóe miệng nhếch nhác.

Nhưng cô không có tâm trạng để sửa sang lại.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, không quan tâm gì nữa mà lấy son môi từ trong túi của cô ra.

Giọng nói của anh kiên định, yết hầu hơi lên xuống, nhìn không ra tâm tình dao động gì:

“Đừng làm tôi mất mặt.”

Tiêu Kỳ Nhiên nắm cằm cô, dùng khăn giấy lau đi phần son đã lem, sau đó chậm rãi tô son lên môi Giang Nguyệt. Cho đến khi lớp son trở nên căng mọng và quyến rũ trở lại.

Nhìn đôi môi gần trong gang tấc, Tiêu Kỳ Nhiên có chút khó kiểm soát được sự bình tĩnh của mình.

Hắn buông tay ra, nhưng thân hình lại từng chút, từng chút tới gần.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh muốn làm gì?”

Giang Nguyệt đột nhiên căng thẳng, hai mắt trợn to. Loại bầu không khí này nàng quá quen thuộc, còn chưa kịp nói thêm lời nào, môi của anh đã sắp chạm đến môi cô…

“Aaaaaa!”

Đột nhiên, bên ngoài toilet phát ra một tiếng thét chói tai của phụ nữ. Giang Nguyệt có thể nghe thấy rõ ràng đó là tiếng của Tần Di Di.

Sự mập mờ trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên thanh tỉnh, không chút do dự đứng dậy, chạy về phía phòng riêng khi nãy.

Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, chờ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cô mới lấy lại tinh thần, cũng chạy theo.

Trong phòng riêng, Tần Di Di quần áo xộc xệch ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy mình, hai mắt đỏ hoe, giờ phút này đang khóc không ngừng.

Tiêu Kỳ Nhiên ôm chặt lấy cô, áp sát bên tai cô dịu dàng dỗ dành.

Ở phía đối diện là Dư Quảng Bình đã bị đập một chai rượu lên người.

“Mẹ kiếp, con đ ĩ chó thối, dám mắng tao, lại còn dám đánh trả?”

Dư Quảng Bình ôm đầu, ngã trên mặt đất lăn lộn kêu lên: “Mày xong rồi… xong rồi. Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Một cảnh tượng như vậy, cho dù là một kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đoán là vừa rồi Dư Quảng Bình thừa dịp Tiêu Kỳ Nhiên không có ở đây, xuống tay với Tần Di Di. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã chạy đến kịp nên không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

“Giang Nguyệt, cô còn đứng ngây ra đó làm gì?” Tiêu Kỳ Nhiên ôm Tần Di Di vào lòng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng:

“Mau gọi xe cứu thương đi, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”

Trong ánh mắt anh lộ ra rét lạnh, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Giang Nguyệt.

“A Nhiên, em sợ quá… Em muốn về nhà.” Giọng của Tần Di Di run run, túm chặt ống tay áo người đàn ông, toàn thân run rẩy.

“Được, về nhà, chúng ta lập tức về nhà.”

Giọng nói củaTiêu Kỳ Nhiên ngay lập tức trở nên mềm mại và dịu dàng, là bộ dáng Giang Nguyệt chưa từng thấy qua.
 
Chương 150


Chương 150

Trong hành lang của bệnh viện.

Giang Nguyệt đang dựa vào tường, hai mắt đã đỏ ngầu, trông vô cùng mệt mỏi.

Trong phòng bệnh phía sau cô, Tần Di Di đang nằm trên giường bệnh bên trong, ngồi bên giường là Tiêu Kỳ Nhiên quan tâm, chu đáo với cô ta.

Nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên nói lát nữa phải cùng nhau đến cục công an lấy lời khai, Giang Nguyệt đã sớm trở về nghỉ ngơi, dù sao ngày mai còn cô phải quay phim.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt, Giang Nguyệt có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu quan tâm của người đàn ông bên trong, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng nức nở của Tần Di Di.

Giang Nguyệt làm ngơ tất cả những chuyện này, ầm ĩ cả đêm, hiện tại cô chỉ cảm thấy có chút đói bụng.

Nhà ăn của bệnh viện đã đóng cửa, nên cô đến quầy hàng trước cửa bệnh viện mua một ít đồ ăn tối, xách về, chuẩn bị ngồi trên băng ghế giải quyết bữa tối.

Bữa khuya vừa ăn được một nửa, Tiêu Kỳ Nhiên đã từ trong phòng bệnh đi ra.

Hắn rũ mắt, ánh mắt đảo qua phần cơm cuộn đã lạnh trên băng ghế: “Cô cứ ăn cái này?”

Giang Nguyệt: “Muộn như vậy, cửa hàng trước bệnh viện chỉ có bán cái này thôi.”

Cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên định đi, lập tức nhét mấy miếng cơm cuộn cuối cùng vào miệng, cầm nước khoáng đặt ở một bên uống vài ngụm, đứng dậy nhìn anh:

“Hiện tại đi lấy lời khai?”

Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa lông mày: “Đi xuống dưới lầu mua thêm hai phần nữa.”

Giọng điệu ra lệnh.

Giang Nguyệt không nói gì, đứng dậy kéo áo khoác, lại đeo khẩu trang, đội mũ, đi đến cổng bệnh viện mua hai phần cơm cuộn.

Khi cô trở về, Tiêu Kỳ Nhiên đã trở lại phòng bệnh, cô chỉ có thể xách hai phần cơm cuộn mở cửa đi vào.

Trên giường bệnh, sắc mặt Tần Di Di vẫn còn tái nhợt vì sợ hãi, nhìn thấy Giang Nguyệt đi vào, cô ta sững sờ, có chút không thoải mái: “Chị Giang Nguyệt… chị còn chưa về nghỉ ngơi sao?”

Không đợi Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên đã lên tiếng trước, giọng nói trầm ổn:

“Lát nữa tôi đến cục công an lập biên bản, một mình Di Di ở trong bệnh viện, có được không?”

Tần Di Di chớp chớp mắt, hơi nhíu mày, ngữ khí có chút không tình nguyện:

“Không thể để ngày mai sao? Đã khuya lắm rồi, em muốn A Nhiên ở lại bệnh viện với em.”

Tiêu Kỳ Nhiên luôn có sự kiên nhẫn vô tận với Tần Di Di, nhẫn nại dỗ dành:

“Vừa rồi bên cảnh sát đã gọi điện thoại thúc giục, Di Di ngoan, nghe lời.”

Nghe vậy, Tần Di Di chỉ còn cách cụp mắt xuống, không vui bĩu môi: “Vậy anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của Tần Di Di lại gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt. Như đang muốn tuyên bố chủ quyền với cô.

Giang Nguyệt mím môi, vô thức nhéo ngón tay, không rảnh tiếp tục nghe bọn họ tán tỉnh:

“Tôi ra ngoài đợi anh.”

Cô đặt cuộn cơm trong tay lên bàn cạnh giường bệnh, xoay người mở cửa.

Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ giọng dỗ dành Tần Di Di: “Ăn cơm trước đi.”

“Em không thích cơm cuộn nhất.” Tần Di Di cau mày than thở, sau đó nhỏ giọng gọi: “Chị Giang Nguyệt, mua cho em cái khác được không?”
 
Chương 151


Chương 151

“Chỉ có cái này, không muốn ăn có thể nhịn đói.” Giang Nguyệt không kiên nhẫn, lạnh lùng bỏ lại câu này xong liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy Giang Nguyệt rốt cục rời khỏi phòng, Tần Di Di trong mắt hiện lên sự khoái trá của người thắng cuộc.



Giang Nguyệt không đợi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt không còn chút dịu dàng nào như đối với Tần Di Di, chỉ còn lại sự lạnh lùng:

“Đi thôi.”

Giang Nguyệt cúi đầu đi theo.

Khi lên xe, cô theo thói quen ngồi ở ghế sau, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu cô coi mình là tài xế. Vì vậy cô chỉ còn cách mở cửa lần nữa, ngồi ở ghế phụ.

Lúc trước ngồi ở hàng ghế sau cô không có cảm giác gì, Giang Nguyệt vừa ngồi ở hàng ghế đầu liền ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào, khẽ nhíu mày.

“Anh đổi nước hoa của xe rồi à?” Giang Nguyệt không có giọng điệu gì hỏi một câu.

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên đáp: “Ừ, Di Di không thích mùi lúc trước nên đổi loại khác.”

Vừa nói, anh vừa tùy ý đặt tay lên vô lăng, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, tôi đã chán ngấy mùi hương cũ rồi.”

Những ngón tay của Giang Nguyệt cuộn lại.

Cô trầm mặc thật lâu, mới nhịn xuống không hỏi ra câu nói trong cổ họng.

Rốt cuộc là ngửi chán mùi hương đó, hay là chán ngấy cô?

Giang Nguyệt không muốn tự rước nhục nữa.

Sau khi ở đồn cảnh sát lấy xong lời khai, hai người cùng nhau đi ra, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy trong ngực có chút buồn bực.

“Tôi đưa cô về?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt.

Giang Nguyệt vừa nghe những lời này liền biết anh không có ý tiễn cô, ánh mắt rũ xuống, lông mi khẽ run:

“Tôi tự về một mình được. Không cần làm phiền Tiêu tổng.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh đen như mực, hơi híp lại một chút.

“Vậy tôi trở về bệnh viện với Di Di. Cô tự nghĩ biện pháp về nhà, đừng để paparazzi chụp được.”

Hắn lãnh đạm mà lạnh lùng nói: “Nếu không hậu quả cô tự gánh lấy.”

Giang Nguyệt thần sắc không thay đổi: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhấc chân đi về phía chiếc xe, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại.

“Sau này nói chuyện cũng đừng nhắm vào Di Di như vậy, cô ấy nghe xong sẽ không vui.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại, không có giọng điệu gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu nói chuyện với tôi sẽ khiến cô ấy không vui, vậy để cô ấy ít nói chuyện với tôi thôi.”

Cô cũng không phải Tiêu Kỳ Nhiên, không có lý do gì phải chiều chuộng Tần Di Di.

Nói xong, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên,đi thẳng đến ven đường, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa xe, ngồi vào.
 
Chương 152


Chương 152

Xe nhanh chóng rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng xe rời đi, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm.

Ngày hôm sau.

Giang Nguyệt quay xong một cảnh quay quan trọng. Trong tiếng khen ngợi của đạo diễn, cô vừa khiêm tốn nói lời cảm ơn, vừa đi vào phòng thay đồ.

Cô còn chưa thay xong bộ quần áo đang mặc thì điện thoại trong túi đã reo lên.

Là Tống Du gọi tới.

Giang Nguyệt tiện tay nhận lấy: “Luật sư Tống, tìm tôi có việc gì sao?”

Tống Du: “Không việc gì sẽ không gọi đến rồi. Hôm nay tôi đến tìm Giang đại minh tinh đòi nợ đây.”

Giọng điệu của anh rất thoải mái và thân thiện: “Hôm nay tôi có việc ở gần chỗ cô ở. Cô có muốn cùng ăn một bữa không?”

Giang Nguyệt trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút lịch trình hôm nay:

“Được. Hôm nay tôi rãnh. Anh muốn ăn cái gì? Tôi mời.”

Tống Du ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Đồ ăn ở nhà hàng tôi ăn chán rồi, không biết có cơ hội nếm thử đồ ăn do chính tay cô nấu không?”

Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.

Lúc cô trở lại Thụy Uyển, Tống Du dường như đã chờ rất lâu, tay cầm một túi đầy rau củ đứng ở cửa.

Tống Du ăn mặc giản dị, so với bình thường trẻ hơn mấy tuổi, ánh nắng giữa trưa chiếu lên người anh, phác họa đường nét ôn nhu.

Lúc Giang Nguyệt xuống xe, vẫy vẫy tay với anh: “Luật sư Tống, chờ lâu rồi.”

Tống Du xoay người lại, nhìn thấy Giang Nguyệt, cũng mỉm cười với cô: “Không đợi lâu, lúc nãy tôi thuận đường đi siêu thị phía trước mua chút đồ luôn.”

Hai người vừa nói vừa cười, đi vào cửa chính Thụy Uyển.

Đây là lần đầu tiên Tống Du đến chỗ ở của Giang Nguyệt, nhìn thấy cách bài trí đầy nữ tính, anh mỉm cười hỏi:

“Không ngờ người bận rộn như Giang đại minh tinh mà trong nhà lại quét dọn sạch sẽ như vậy.”

Giang Nguyệt thay giày xong, đem đồ Tống Du mua đưa vào phòng bếp, nghe thấy lời anh nói thì thò đầu ra:

“Thế nào, luật sư Tống cảm thấy chỗ ở của tôi thì nên bừa bộn sao?”

Tống Du cười cười không nói lời nào.

Sau khi bận rộn trong bếp một lúc, Giang Nguyệt đi ra hỏi Tống Du có kiêng kỵ gì không.

“Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được.” Tống Du nhìn ngón tay trắng nõn của cô, cười dịu dàng:

“Chủ nhà muốn đãi tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó thôi.”

Trong lúc Giang Nguyệt nấu ăn, Tống Du thăm quan nhà cô một chút. Bố cục tổng thể rất đơn giản, nhưng đâu đâu cũng có dấu vết cuộc sống của phụ nữ.

Trên bàn có một chiếc bình với hai bông hồng tươi.

Có thể thấy, Giang Nguyệt là một người rất tình cảm, rất yêu cuộc sống.

Cho đến khi Tống Du nhìn thấy một hộp bao cao su đã được bóc ở góc bàn trong phòng khách. Hai trong số chúng đã được sử dụng.

Đúng lúc này, Giang Nguyệt bưng mâm đi ra: “Tống luật sư, anh đi rửa tay đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi này.”
 
Chương 153


Chương 153

Tống Du hơi giật mình, vội vàng dời tầm mắt, dừng lại trên mặt Giang Nguyệt, vẫn tươi cười như cũ:

“Nấu nhanh như vậy à?”

Giang Nguyệt: “Trước đây tôi thường xuyên nấu ăn nên rất thành thục.”

Khi còn học trung học, buổi trưa mỗi ngày Giang Nguyệt đều phải nấu cơm cho em trai và cha, nếu nấu chậm sẽ bị cha chỉ trích mắng mỏ.

Thời gian trôi qua, tốc độ nấu ăn của cô cũng tăng lên.

Giang Nguyệt mời Tống Du ngồi xuống cùng ăn, ngữ khí vô cùng nhiệt tình: “Mau ăn thử đi, không phải anh nói tới nếm thử tay nghề nấu ăn của tôi sao?”

Trên bàn bày một đ ĩa sườn xào chua ngọt, một đ ĩa thịt kho tàu và một đ ĩa đậu lăng chiên xù, nhìn rất phong phú.

Tống Du cầm đũa lên, mỗi một món đều nếm thử một chút, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt chờ mong của Giang Nguyệt đang nhìn mình.

“Mùi vị thế nào?”

Tống Du mím môi, hài lòng mở miệng: “Rất ngon. Cô có thể trở thành đầu bếp luôn rồi.”

Giang Nguyệt lập tức cười híp mắt: “Vậy lúc tôi mở nhà hàng, luật sư Tống nhất định phải tới ủng hộ tôi đó.”

“Chắc chắn rồi.”



Lúc hai người đang ăn cơm, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi:

“Luật sư Tống, lúc trước tôi còn chưa kịp hỏi, vị hôn thê của anh đâu? Sao tôi chưa từng gặp cô ấy?”

Giang Nguyệt lơ đãng hỏi một câu lại khiến tay Tống Du khựng lại, nhưng vẻ mặt vẫn như thường:

“Cô ấy công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nước.”

Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Yêu xa khổ cực, nhất định phải kiên trì mới được.”

Tống Du trầm ngâm, buộc miệng hỏi: “Yêu thầm có khổ không?”

Yêu thầm?

Giang Nguyệt không kịp phản ứng, nhai nuốt thức ăn trong miệng hai cái, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Là luật sư Tống thầm mến vị hôn thê của anh trước à?”

Cô vẫn cho rằng, một người đàn ông ưu tú như Tống Du phải là người được phụ nữ theo đuổi mới đúng.

Nghe được ý của cô, Tống Du không khỏi bật cười: “Làm sao có thể có con gái chủ động theo đuổi tôi chứ?”

Hắn uống một ngụm nước, thản nhiên nói: “Nghề của tôi là một nghề có tính mạo hiểm cao, động một chút liền có thể chọc đến người không nên chọc, rất dễ kết thù.”

Luật sư là hiện thân của công lý, chắc chắn sẽ chịu một số phần ảm đạm mà người bình thường không chịu nổi.

Đôi khi kết thù, cũng thực sự rất phổ biến.

Giang Nguyệt “Chậc chậc” một tiếng, cảm thấy có lý: “Vậy vị hôn thê của anh làm nghề gì? Cưới xong hai người sẽ ra nước ngoài sao?”
 
Chương 154


Chương 154

Đôi mắt cô sáng ngời, rõ ràng cô rất quan tâm đ ến vị hôn thê của anh.

Tống Du thu lại tầm mắt, không muốn đi sâu vào đề tài này: “Không biết nữa, tạm thời còn chưa xác định.”

“Không xác định mà lại kết hôn sao?” Giang Nguyệt rất bất ngờ, nhịn không được hỏi ra:

“Kết hôn không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ không nên xác định trước những chuyện này rồi mới quyết định có nên kết hôn hay không à?”

Giang Nguyệt nhất thời xúc động, hỏi rất nhiều, hỏi xong mới cảm thấy có chút mạo phạm:

“Xin lỗi luật sư Tống, anh không cần phải trả lời tôi đâu.”

Quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường, cô cảm thấy không nên hỏi những câu hỏi riêng tư này.

Nhưng Tống Du cũng không để ý, anh lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi nói: “Kết hôn thật sự không phải chuyện nhỏ, cho nên phải chờ sau khi cô ấy trở về, rồi mới bàn kỹ vấn đề này.”

“Việc hôn sự là do cha mẹ hai bên quyết định, còn có rất nhiều chi tiết còn chưa cân nhắc, cám ơn cô đã nhắc nhở tôi.”

Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy vẫn phải thận trọng một chút trong chuyện kết hôn thôi.”

Tống Du híp mắt, khóe môi cong lên: “Vậy cô nghĩ sao về hôn nhân?”

Anh cảm thấy câu hỏi này còn không chính xác, liền nói thêm: “Hoặc là nói, cô nghĩ gì về mối quan hệ giữa nam và nữ?”

Giang Nguyệt cúi đầu, dùng đũa chọc chọc cơm.

Cơm hôm nay nấu vừa chín tới, độ cứng mềm vừa phải, không dính vào nhau.

“Vấn đề này rất phức tạp.” Giang Nguyệt siết chặt đũa, hạ giọng nói: “Khi hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là hạnh phúc.”

Cô nói xong, lại suy nghĩ vài giây: “Nếu là tôi, tôi hy vọng có thể cùng một người yên ổn, kiên định sống cả đời.”

Trong hôn nhân, Giang Nguyệt không có tham vọng lớn, chỉ hy vọng một người vững vàng, cho cô được cảm giác yên tâm.

“Tôi nghĩ như vậy đó, cũng không biết có đúng hay không.”

Giang Nguyệt nói xong, một lần nữa nâng đôi mắt lên, cười khanh khách: “Nếu luật sư Tống kết hôn thì chắc là phải suy nghĩ rất nhiều thứ trước nhỉ.”

Tống Du: “Cô cảm thấy tôi nên suy nghĩ trước điều gì? Quyền sở hữu tài sản trước khi kết hôn? Hay phân chia tài sản sau khi ly hôn, hay quyền nuôi con?”

Giang Nguyệt: “…”

Cô không nghĩ đến Tống Du lại lạnh lùng vô tình như vậy, còn chưa kết hôn đã tính toán rõ ràng như vậy rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Tống Du không nhịn được cười: “Xin lỗi, tôi mắc bệnh nghề nghiệp.”

Giang Nguyệt lắc đầu: “Như vậy cũng tốt, đem những rủi ro có thể xảy ra đều giải quyết trước. Sau này có thể ít chịu tổn thất hơn.”

Giống như cô ấy và Tiêu Kỳ Nhiên.

Bởi vì lúc mới bắt đầu, hai người đều có nhu cầu riêng mà đến với nhau. Vì vậy tình cảm là dư thừa, không nên có, càng không nên hy vọng.
 
Chương 155


Chương 155

Nghe cô nói như vậy, Tống Du nhìn về phía cô.

“Nhưng mà Giang Nguyệt, chuyện tình cảm thì nên dự đoán rủi ro như thế nào đây?” Anh nhàn nhạt nhìn cô, bình tĩnh hỏi:

“Nếu yêu một người không nên yêu, có nên nói với đối phương không?”

Giang Nguyệt ngẩn ra.

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới chậm rãi trả lời: “Nếu đã yêu một người không nên yêu, sự lựa chọn tốt nhất là im lặng.”

Cô mỉm cười: “Loại cảm xúc này là gánh nặng không cần thiết cho những người không thích mình, có thể đẩy đối phương xa hơn.”

Nghe vậy, Tống Du sờ sờ cằm.

“Câu trả lời của cô khiến tôi cảm thấy rất có thu hoạch đó.” Anh thu hồi tầm mắt, dùng đũa gõ gõ trên bàn, nhẹ giọng nói:

“Mau ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi.”

Chờ cơm nước xong xuôi, Tống Du chủ động đề nghị giúp rửa chén, Giang Nguyệt từ chối không được, đành phải ngồi một mình ở phòng khách ngẩn người, còn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.

Khi Tống Du đi ra, anh đưa cho Giang Nguyệt một cái túi. Bên trong, là chiếc khăn quàng cổ của cô trước đó.

“Hôm trước cô làm rơi ở văn phòng của tôi.”

Giang Nguyệt cúi đầu, lúc nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ kia, lập tức sửng sốt, sống mũi có chút chua xót.

Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng nụ cười vẫn có vẻ hơi gượng gạo:

“Cám ơn anh. Tôi còn tưởng đã làm mất nó rồi.”

Nhận ra Giang Nguyệt rất coi trọng chiếc khăn quàng cổ này, Tống Du nhíu mày:

“Xem ra nó rất quan trọng với cô nhỉ.”

“Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi.” Giang Nguyệt cúi xuống, nhẹ nhàng nói.

Lúc nói những lời này, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Cái khăn quàng cổ này rõ ràng không phải là thương hiệu xa xỉ gì, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng lại là cái quan trọng nhất trong tủ quần áo của Giang Nguyệt.

Nếu không phải ngày đó ra ngoài vội vàng, cô cũng sẽ không bất cẩn lấy nhầm chiếc khăn quàng cổ này ra ngoài, suýt chút nữa đã làm mất nó.

Giang Nguyệt trân trọng món quà này đến mức không muốn đeo nó.

Mặc dù Chu Ninh Vân đã gả cho người khác, hiếm khi liên lạc với Giang Nguyệt để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, mẹ cô vẫn rất yêu cô.

Nếu không yêu cô, làm sao bà có thể nhớ ngày sinh nhật của cô? Còn đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho cô?

Nếu như không yêu cô, làm sao có thể tặng khăn quàng cổ cho cô, ý bảo cô phải chú ý bảo vệ sức khỏe nhiều hơn?

Nếu như không yêu cô, sao có thể nói là vì lợi ích của cô và em trai, nhẫn nhục gả vào nhà người khác, chỉ vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô?
 
Chương 156


Chương 156

Giang Nguyệt tin rằng Chu Ninh Vân nhất định rất yêu cô.

Chỉ là cuộc sống khó tránh khỏi có quá nhiều điều không như ý mà thôi.

Cô có thể hiểu được.

“Tôi rất ít khi nghe cô nhắc tới người nhà.” Tống Du tùy ý hỏi một câu:

“Bố mẹ cô là người ở đâu? Họ cũng là người Bắc Thành sao?”

Giang Nguyệt gật gật đầu, có chút ngơ ngác mà đáp: “Là người Bắc Thành. Nhưng bố tôi đã mất rồi.”

“Xin lỗi.” Là một luật sư, Tống Du rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của con người.

Anh có thể cảm giác được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nên vội vàng đổi lời:

“Nói mới nhớ, căn nhà này có phải A Nhiên mua cho cô không?”

Giang Nguyệt cụp mắt xuống, thần sắc vô cùng bình tĩnh, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp chỗ ở cho tôi.”

Xác nhận suy đoán của mình, Tống Du khẽ cười nói: “Cô có tính chuyển sang chỗ khác không?”

Câu hỏi của Tống Du trùng hợp là vấn đề gần đây khiến Giang Nguyệt đau đầu.

“Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ, nhưng không biết chỗ nào phù hợp hơn.” Giang Nguyệt nói.

Kể từ khi cô bị Tiêu Kỳ Nhiên chế nhạo vào ngày hôm đó, cô đã luôn nghĩ về nó.

Nhà ở Thụy Uyển là Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp cho cô. Nếu một ngày nào đó tâm trạng anh ta không tốt, đột nhiên đuổi cô rời đi. Đến lúc đó cô cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường.

Để tránh chuyện như thế xảy ra, cô phải tìm nhà trước.

Nhìn Giang Nguyệt chìm vào trầm tư, tầm mắt Tống Du dừng trên mặt cô, nụ cười dịu dàng vẫn ở trên môi anh:

“Nếu không ngại, có muốn tới làm hàng xóm của tôi không?”

Để thuận tiện cho công việc, Tống Du ở gần văn phòng luật sư. Căn hộ của anh cách Thụy Uyển cũng không xa.

Tống Du nói: “Người thuê nhà đối diện nhà tôi tháng trước mới chuyển đi, căn đó vẫn còn trống. Cách đây không lâu, chủ nhà còn đăng tin cho thuê nhà.”

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại di động ra cho Giang Nguyệt xem để chứng minh mình không nói dối.

Giang Nguyệt nghe vậy vội vàng cầm điện thoại xem, sau khi nhìn thấy thông tin trên đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự trùng hợp như vậy sao?”

“Tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là rất trùng hợp!” Tống Du mỉm cười nhìn cô:

“Hơn nữa, cuối năm khó tìm người thuê, hai ngày trước tôi còn nghe chủ nhà nói là sẽ giảm giá cho thuê đó.”

Một câu nói như vô tình này của anh càng làm cho Giang Nguyệt rung động.

Hiện tại cô không có nhiều tiền, nếu tiền thuê nhà quá đắt thì đối với cô sẽ là một khoản chi lớn.

Cô cảm thấy rất may mắn.

Tống Du nhìn ra được Giang Nguyệt đang kích động, thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như trước:

“Yên tâm, an ninh ở khu tôi ở rất tốt, người ở đều là công chức.”

Anh là luật sư nên đương nhiên có yêu cầu nhất định đối với hệ số an toàn của môi trường sống.

Lần này, Giang Nguyệt có thể nói là không còn gì băn khoăn nữa rồi.

“Nếu cô cần, tôi có thể liên hệ với chủ nhà, giúp cô đặt lịch hẹn xem nhà.”
 
Chương 157


Chương 157

Sự săn sóc của Tống Du khiến Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp, cô chân thành cảm ơn anh:

“Tống Du, cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.”

“Chờ thuê nhà xong rồi cảm ơn tôi luôn cũng không muộn.” Tống Du cười nói.

Ánh mắt Giang Nguyệt sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp kia hiếm khi toát ra nụ cười từ nội tâm:

“Được, đến lúc đó anh muốn ăn cái gì, tôi cũng có thể nấu cho anh.”

Tống Du nhìn cô vui vẻ: “Đến lúc đó chúng ta là hàng xóm, nói không chừng tôi còn có thể thường xuyên tìm cô ăn ké đó.”

Giang Nguyệt: “Tôi rất vui vẻ đón tiếp nha.”



Từ sau lần sóng gió kia, Tần Di Di trở nên càng thêm dính người. Ngoại trừ thời gian làm việc, thời gian khác đều phải dính lấy Tiêu Kỳ Nhiên không buông.

Nói là lần trước Dư Quảng Bình uy hiếp cô, nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Vì vậy trong lòng Tần Di Di rất sợ hãi, chỉ có đi theo bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên mới cảm thấy an tâm.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng quen, đi đâu cũng đưa Tần Di Di theo. Toàn bộ Bắc Thành đều biết chuyện người phụ nữ bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên đã thay đổi.

Hơn nữa còn nói, việc Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di đính hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Giang Nguyệt đang bận rộn quay phim, nghe được những tin đồn này, trong lòng không có gợn sóng gì, một lòng chuyên chú vào công việc của mình.

Chị Trần thì lại hơi ngạc nhiên: “Nguyệt Nguyệt, nghe nói Tiêu tổng sắp đính hôn với Tần Di Di?”

Giang Nguyệt rũ mắt, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi kịch bản trong tay: “Chị Trần, chị làm nghề này nhiều năm như vậy mà còn tin lời đồn đại, chị già thật rồi.”

“Con nhóc này, hiện tại đã dám ngang nhiên trêu chọc chị?” Chị Trần nhịn không được nở nụ cười, đẩy đẩy người cô:

“Không có gió không nổi sóng, hơn nữa, không phải là em không biết tính cách của Tiêu tổng.”

Đối với loại tin đồn này về bản thân, nếu không phải là sự thật, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không cho phép nó lên men mà khoanh tay đứng nhìn.

Trừ khi, những tin đồn đó là sự thật.

Giang Nguyệt bóp chặt ngón tay, vẻ mặt bình thường: “Cho dù là thật, cũng không liên quan gì đến em.”

Bây giờ mỗi ngày cô đều vô cùng bận rộn, không chỉ phải đến phim trường đóng phim mà còn phải dành thời gian chạy theo những dự án khác của Giang San, bận như con quay.

Một khi bận rộn đủ nhiều, cuộc sống cũng đầy đủ, cũng sẽ không có thời gian bận tâm đ ến những thứ không quan trọng nữa.

Hai ngày trước Giang Nguyệt cùng Tống Du đi xem nhà, mọi phương diện cô đều rất hài lòng. Cho nên mấy ngày nay còn phải chuẩn bị chuyển nhà.

Chị Trần nghe xong, nhịn không được nhiều lời hỏi một câu: “Chuyện em chuyển nhà có nói với Tiêu tổng không?”

Đôi mắt của Giang Nguyệt rũ xuống.

“Loại chuyện này chắc là không cần báo cáo với anh ta đi. Em muốn ở nơi nào thì ở. Đó là tự do của em.”

Giang Nguyệt cảm thấy không cần thiết phải báo cho Tiêu Kỳ Nhiên biết. Hơn nữa hiện tại anh mỗi ngày đều vây quanh Tần Di Di, chắc là cũng không quan tâm chuyện cô ở đâu đâu.
 
Chương 158


Chương 158

Thấy cô không quan tâm, chị Trần cũng không miễn cưỡng, chỉ gật gật đầu:

“Đổi chỗ ở mới cũng tốt, coi như thay đổi tâm trạng là được.”

Đồ đạc của Giang Nguyệt thật ra cũng không nhiều, hơn nữa còn có sự giúp đỡ Tống Du. Việc chuyển nhà chỉ cần hai ngày là đã hoàn thành.

Nhìn căn nhà mình ở bốn năm trở nên trống rỗng, ho khan một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vang, Giang Nguyệt cảm thấy có chút mất mát.

Giang Nguyệt cảm giác như có thứ gì đó bị mất đi, lại dường như không mất bất cứ điều gì.

Giống như chưa bao giờ có được thì đúng hơn.

Tống Du đứng ở cửa nhà, nhìn Giang Nguyệt ngồi ngẩn người trên sô pha, anh biết cô có chút không nỡ.

Sống trong một ngôi nhà bốn năm, cũng phải có chút tình cảm.

“Tôi lái xe chở đồ đạc về trước, sau đó sẽ quay lại đón cô nhé.” Tống Du hiểu ý nói:

“Cô thu dọn đồ đạc cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một trước đi.”

Giang Nguyệt gật gật đầu.

Cô muốn ở lại ngôi nhà này thêm một lúc để nói lời từ biệt lần cuối.

Con người ai chẳng có cảm xúc. Căn nhà bốn năm này mặc dù không thuộc về cô, nhưng cô đã quen sống ở đây.

Nơi này mang theo rất nhiều kỷ niệm khó quên, hầu hết đều là về Tiêu Kỳ Nhiên, cũng có về chính cô. Hiện giờ phải rời đi, vẫn không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

Một lúc sau, Giang Nguyệt thở dài, liếc nhìn căn phòng lần cuối, có chút buồn bã đứng ở cửa, yên lặng nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Giang Nguyệt cất chân đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước mấy bước thì bỗng dưng một người đàn ông xông tới.

Động tác của hắn rất nhanh, Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì trên miệng đã bị một miếng vải bịt kín lại.



Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô đang ngồi ở trong một chiếc xe hơi.

Cô lập tức ép buộc mình tỉnh táo, hai mắt mở to. Vừa định mở miệng kêu cứu thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Giang tiểu thư đừng sợ, là tôi.”

Giang Nguyệt quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xấu xí đầy vết bỏng đang ở rất gần.

“Thì ra là Dư tổng à.”

Giang Nguyệt suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt, cũng may là cô nhanh chóng nhéo lòng bàn tay một cái, mới không để lộ ra chút hoảng sợ nào.

Dư Quảng Bình cười hắc hắc, con mắt duy nhất có thể dùng kia dần dần trở nên tà mị:

“Giang Nguyệt, tôi rất khâm phục tố chất tâm lý của cô đó.”

“Cám ơn Dư tổng đã khen.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng như cũ:

“Nếu Dư tổng tìm tôi có việc, cũng không cần dùng phương thức như vậy.”

Dư Quảng Bình cười lạnh một tiếng: “Nếu như dùng phương thức khác, Giang tiểu thư sẽ phối hợp sao?”

Hợp đồng cũng đã ký, giao dịch cũng hoàn tất, Giang Nguyệt khẳng định sẽ không đến cuộc hẹn của hắn.
 
Chương 159


Chương 159

Giang Nguyệt trầm mặc, Dư Quảng Bình híp mắt một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng mê người của Giang Nguyệt, nhịn không được động tà niệm:

“Cô xinh đẹp như vậy, làm sao Tiêu Kỳ Nhiên có thể chơi chán được nhỉ?”

Nói xong, hắn ta liền lấy tay sờ mặt Giang Nguyệt, lại bị cô nhanh chóng né tránh.

“Dư tổng, có việc gì thì cứ nói đi.” Giang Nguyệt lạnh lùng nói, tâm tình cô rất không tốt:

“Tôi còn có chuyện khác phải làm, không thể trì hoãn quá lâu.”

“Cô l@m tình nhân của Tiêu Kỳ Nhiên bốn năm, chẳng lẽ nhìn không ra tôi muốn làm gì sao?”

Giọng nói của Dư Quảng Bình khàn khàn, trong mắt mang theo vài phần tham lam, cười xấu xa nói:

“Có muốn cân nhắc để sau này tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô không?”

Ngón tay hắn vẫn cứng rắn nhéo nhéo mặt Giang Nguyệt: “Tin tôi đi, thứ tôi có thể cho cô không thua gì Tiêu Kỳ Nhiên đâu.”

Giang Nguyệt cả người đều cảm thấy khó chịu, đẩy tay hắn ra, không kiên nhẫn kéo tay cầm cửa xe, nhưng xe đã bị khóa lại.

Trong lòng cô chùng xuống.

“Dư tổng, chúng ta nói thẳng đi.” Ngữ khí Giang Nguyệt bình tĩnh, nhìn không ra một tia sợ hãi:

“Tôi chỉ muốn cùng ngài duy trì quan hệ hợp tác bình thường, hy vọng ngài có thể hiểu được.”

Dư Quảng Bình cố ý phớt lờ lời cảnh cáo trong lời nói của cô, còn muốn chạm vào cô, nhưng lại bị Giang Nguyệt không khách khí hất tay ra.

Thấy Giang Nguyệt không chịu ngoan ngoãn, Dư Quảng Bình có chút nóng nảy.

Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, biết nếu cứ tiếp tục như vậy, luật sư thích xen vào việc của người khác kia sẽ quay lại.

“Được thôi. Cô không theo tôi cũng được.” Dư Quảng Bình phất phất tay, vẻ mặt hờ hững:

“Nhưng cô phải làm cho tôi một việc. Làm xong, tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”

Giang Nguyệt cố nén buồn nôn ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đem con chó cái bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên cởi s@ch quần áo đưa lên giường của tôi.” Khi Dư Quảng Bình nhắc đến Tần Di Di, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo:

“Con ả dám đập vào đầu tôi, còn dám mắng tôi là một mắt, tôi không thể buông tha cho con chó đó.”

Trong lòng Giang Nguyệt run lên.

“Xin lỗi, tôi không làm được.” Giang Nguyệt cụp mắt xuống: “Dư tổng đánh giá tôi quá cao rồi. Nếu tôi thật sự làm như vậy, Tiêu tổng sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Dám động đến Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ lột da cô.

“Làm không được?” Dư Quảng Bình lặp lại câu nói của Giang Nguyệt, ngữ khí trở nên quỷ dị, còn cười to hai tiếng: “Giang Nguyệt, cô phải làm được.”

“Nếu như cô không làm được, vậy thì cô cứ thay – thế cô ta là được!” Dư Quảng Bình ghé sát vào tai Giang Nguyệt, thở hồng hộc, trong lời nói mang theo uy hiếp:

“Đừng nghĩ phản kháng, tôi biết nhà mới của cô ở đâu.”

“Còn nữa, nghe nói quan hệ giữa cô và luật sư Tống kia rất tốt đúng không?”
 
Chương 160


Chương 160

Nghe hắn nhắc tới Tống Du, Giang Nguyệt theo bản năng siết chặt tay, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay chân lạnh toát.



Khi Tống Du lái xe quay trở lại, Giang Nguyệt đang đứng ở ven đường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, giống như đang thất thần.

“Giang Nguyệt.” Anh lái xe đi tới, dừng trước mặt cô, nhưng cô vẫn không nhìn thấy, anh đành phải hô một tiếng:

“Cô đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần luôn vậy?”

Giang Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dần dần thanh tỉnh: “Xin lỗi, tôi có chút mệt.”

Cô xin lỗi Tống Du rồi lên xe.

Không biết có phải là ảo giác của Tống Du hay không mà từ nãy đến giờ Giang Nguyệt có vẻ hơi mất tập trung.

“Sắc mặt cô không tốt lắm. Có phải do chuyển nhà nên mệt quá không?”

Tống Du nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại nắm chặt vô lăng: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm ở nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong lại dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh mới gần căn hộ nhé.”

Giang Nguyệt ngơ ngác gật đầu: “Được, sao cũng được.”

Vừa nhìn đã biết là không chăm chú nghe Tống Du nói gì.

Tống Du sửng sốt vài giây, sau đó bất đắc dĩ cười cười, chỉ cho rằng cô nhất thời vẫn có chút luyến tiếc nhà cũ nên dứt khoát cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Để chấp nhận những con người mới và môi trường mới, luôn cần một quá trình thích nghi.

Ngồi trong nhà hàng, môi của Giang Nguyệt vẫn trắng bệch, Tống Du rót cho cô một ly nước nóng.

“Đầu bếp của nhà hàng này có tay nghề rất tốt, tôi thường xuyên đến đây sau giờ làm.” Tống Du vừa giới thiệu, vừa chào hỏi ông chủ.

Hình như Tống Du là khách quen, ông chủ nhìn thoáng qua liền cười hì hì đi tới, lại nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi đối diện, không khỏi nháy mắt với anh.

“Luật sư Tống, đây là bạn gái anh à?”

Nghe thấy câu này, Giang Nguyệt lập tức ngẩng đầu, vừa muốn xua tay phủ nhận: “Không phải, tôi và Tống…”

“Ông chủ, đừng trêu chọc tôi nữa.” Tống Du cười cắt ngang, ánh mắt nhu hòa: “Vẫn là chọn mấy món cũ, hôm nay cho thêm một phần canh nữa đi.”

“Được!” Ông chủ cười vui vẻ: “Luật sư Tống lần đầu tiên dẫn con gái tới đây, hôm nay tôi sẽ đãi cô thêm một món nữa!”

Nói xong, ông chủ liền đi vào bếp phía sau.

Giang Nguyệt đối với hành động vừa rồi của Tống Du có chút không thoải mái, vừa mở miệng định hỏi, điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên.

Là Tiêu Kỳ Nhiên.



Thụy Uyển.

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, trong mắt âm trầm như mực, trong tay cầm điện thoại di động, thanh âm càng thêm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô đang ở đâu?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom