Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 522


Chương 522

Tiêu Kỳ Nhiên khép máy tính lại, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tình cờ có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, lưu lại dấu vết thật dài giữa những đám mây.

Chỉ vài tiếng trước, Giang Nguyệt đã gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng cô đã mua vé cho chuyến bay gần nhất, ngày mai sẽ quay về Hoa thành.

Tần Di Di vẫn không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên trả lời, vừa muốn mở miệng, anh đột nhiên nói với ngữ khí rất nhạt:

“Có thể.”

Nghe vậy, Tần Di Di trong lòng vui vẻ.

Chỉ cần rời khỏi Bắc thành, cô không cần lo lắng bị Tô Gia Lan ép nộp phiếu kiểm tra nữa.



Dù sao chu kỳ trị liệu tâm lý là ba tháng một lần, Giang Nguyệt trực tiếp xin chỉ thị chị Trần, sau khi nhận được sự đồng ý, cô liền nhanh chóng mua vé máy bay quay về Hoa thành.

Hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên đi vắng, Giang Nguyệt thu dọn hành lý ở Thụy Uyển, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ trở về Hoa thành.

Ngay khi cô đang thu dọn được một nửa, chuông cửa bị người ta ấn dồn dập.

Người bên ngoài rất không kiên nhẫn, về sau cơ hồ bắt đầu đập cửa rất bạo lực, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội, đập đến tim Giang Nguyệt cũng run lên, lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên.

“Mở cửa! Mở cửa ra mau.”

Trong nháy mắt, Giang Nguyệt không khỏi nín thở, ký ức chôn sâu trong trí nhớ lại một lần nữa lộ ra, làm cho da đầu cô căng ra, cảm giác nóng ran.

Tiếng đập cửa giống hệt mấy năm trước khi đám chủ nợ đến nhà cô đòi nợ.

Đó là nỗi sợ đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô.

Dây thần kinh toàn thân Giang Nguyệt căng lên, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cô run rẩy cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho bảo vệ bên Thụy Uyển:

“Xin chào, ở đây có người đột nhập vào nhà, phiền các anh hãy mau chóng phái người tới xử lý.”

Ước chừng mấy phút đồng hồ, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng còi báo động, sau đó là một trận xô xát, một hồi lâu mới khôi phục lại yên tĩnh.

Sau đó là giọng nói của nhân viên bảo vệ: “Xin chào, hiện tại bên ngoài đã an toàn, cô có thể ra ngoài bây giờ.”

Hai chân Giang Nguyệt vẫn còn run rẩy, cô hít sâu điều chỉnh nhiều lần mới có thể cứng ngắc mở cửa, cúi đầu liền nhìn thấy những dòng chữ viết bằng sơn đỏ vương vãi khắp trên mặt đất.

Trên vách tường của căn biệt thự còn viết bốn chữ to [Nợ thì phải trả] rất lớn.

Dữ tợn và đáng sợ!

Giang Nguyệt gần như mất thăng bằng.

Giống hệt nhau.

Giống hệt như lối vào ngôi nhà đổ nát của cô mấy năm trước, ngay cả nội dung cũng giống hệt nhau.

“Thưa cô, người đã bị khống chế, lát nữa sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.” Nhân viên bảo vệ báo cáo với cô, nhưng ánh mắt nhìn cô khó tránh khỏi mang theo sự khác thường:

“Cô có nợ tiền họ không?”
 
Chương 523


Chương 523

Giang Nguyệt sắc mặt âm trầm, giọng nói không dao động: “Bọn họ hẳn là tìm nhầm người, tôi không có nợ tiền bất kì người nào.”

“Vậy vẫn là phiền mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, đối phương yêu cầu âm thầm hòa giải.”

Loại chuyện này chỉ có thể tính là tranh chấp dân sự, nhiều nhất là giam giữ bọn họ vài ngày, không bao lâu nữa vẫn sẽ thả ra.

Nếu muốn một lần cho xong, thì biện pháp tốt nhất chính là đôi bên hòa giải, điểm này trong lòng Giang Nguyệt cũng hiểu được.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm có chút mệt mỏi nói: “Được, vất vả các anh rồi.”



Chờ khi đến cục cảnh sát, Giang Nguyệt mới hiểu được vì sao đối phương lại tìm đến mình.

Nhóm người đến đòi nợ này, đều là đám xã hội đen lúc trước Giang Dự cùng nhau đánh bạc, lúc ấy bọn họ cho hắn vay rất nhiều tiền.

Hiện tại Giang Dự đang ngồi tù, không có cách nào trả lại tiền, vì vậy bọn họ lúc này mới tiếp cận Giang Nguyệt.

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Giang Nguyệt thần sắc trấn định: “Oan có đầu nợ có chủ, các người không nên đến tìm tôi đòi tiền.”

“Cô là chị của Giang Dự, cô không trả thì ai trả?” Một tên tóc vàng hét lên: “Không phải vì lỗi của hắn, thì chúng tôi có thể mất hết tiền sao.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiền của chúng tôi chẳng lẽ không phải tiền sao? Nhất định cô phải mau chóng trả lại!”

Giang Nguyệt nghe bọn họ kêu gào, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào và phiền lòng.

Cô nhẫn nhịn chịu đựng, lạnh lùng mở miệng: “Hắn ta tổng cộng nợ các người bao nhiêu?”

“Tổng cộng hắn nợ các ngươi bao nhiêu?”

Nghe Giang Nguyệt hỏi như vậy, mấy người bọn họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm.

Hiển nhiên Giang Nguyệt cũng không biết Giang Dự nợ bọn họ bao nhiêu, đây chẳng phải thời cơ tốt để nói khống giá lên sao?

“Cậu ta nợ chúng tôi cũng không nhiều lắm. Tổng tiền gốc và tiền lãi là mười tỷ.”

Một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn màu đỏ, nhìn có vẻ là ông chủ của bọn họ, mở miệng liền dùng chiêu sư tử ngoặm, quăng ra một con số lớn.

Nói xong, hắn ta nhìn Giang Nguyệt đầy khiêu khích.

Giang Nguyệt trầm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên cho tôi một con số trong phạm vi bình thường, nếu không mấy người đến một xu cũng không lấy được.”

Thần thái của cô rất mạnh, mặt mày sáng sủa cao ngạo, làm cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy áp lực không ít.

Làm cho mọi người tin tưởng lời cô nói.

Vừa nghe những lời này, nam nhân tóc vàng nhất thời mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đại ca, hình như chúng ta muốn hơi nhiều rồi phải không? Thật sự là…”

“Câm miệng, ngươi quyết định hay ta quyết định?” Nam nhân tóc ngắn màu đỏ lập tức nổi giận, khó chịu nhìn Giang Nguyệt, nói:

“Vậy thì năm tỷ, giảm xuống còn năm tỷ.”

Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thâm tâm hắn, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
 
Chương 524


Chương 524

“Năm trăm triệu! Không được hơn nữa.”

Nam nhân đội mũ đỏ kia nghiến răng, trợn mắt nhìn Giang Nguyệt, rất không nể nang gì: “Năm trăm triệu? Cô bố thí cho ai ăn à? Lãi suất ngân hàng mà ít thế?”

“Nếu các ngươi không muốn, vậy thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.” Giang Nguyệt lập tức đứng dậy:

“Vừa hay tôi để các ngươi vào làm bạn với Giang Dự, các người không phải bạn bè sao?”

Mấy tên côn đồ vừa nghe thấy câu này, nhất thời hoảng hốt, một người trong đó lập tức không chịu nổi liền tức giận:

“Đại ca, tên họ Giang kia tổng cộng nợ chúng ta ba trăm triệu, lãi suất thêm vào là năm trăm triệu cũng quá đủ rồi. Chúng ta đừng hất cá tanh lên mặt mình chứ!”

Chơi thì chơi cho tới bến, nhưng nếu để trên người có tiền án, về sau làm cái gì cũng không tiện.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, ngón tay cô bất giác vẫn còn hơi run rẩy.

Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế hiện lên trước mắt cô.

Không ngừng lẩn tránh và chạy trốn khỏi những khoản nợ. Những tiếng la hét và khóc lóc. Cả những âm thanh đập phá đồ đạc, chúng như một tế bào hoại thư, không thể nào rũ bỏ hay xoá sạch.

Đó là bóng ma ám ảnh cả cuộc đời cô.

Cuối cùng, bọn họ chấp nhận lấy năm trăm triệu. Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư, mới phát hiện số dư chỉ có hơn năm mươi triệu.

Năm trăm triệu là con số không nhỏ, cho dù cô có nhờ chị Trần chuyển tiền cho mình cũng sẽ cần chút thời gian.

“Muốn quỵt nợ à?” Thấy vẻ mặt do dự của Giang Nguyệt, tên tóc đỏ không khỏi châm chọc:

“Làm minh tinh mà chút tiền cỏn con này cũng không có? Hay là ngủ một giấc với anh anh em tôi, làm bọn tôi vui vẻ chút thì còn có thể xoá bỏ một khoản.”

Sắc mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khó coi: “Cậu có gan nói lại lần nữa?”

“Là chính miệng em trai cô nói đấy, về sau sẽ để cho chị gái hắn vui vẻ với anh em bọn tôi, cô tin không?”

Giang Nguyệt nắm chặt tay, trầm mặc nghiến răng, nuốt nước mắt ngược vào trong.

Cô tin!

Cô không hề ngạc nhiên nếu những lời này thốt ra từ miệng của Giang Dự.

Bởi vì trước đó, hắn cũng đã nói như thế không biết bao nhiêu lần.

Trong tay Giang Nguyệt không có tiền, nhưng bắt buộc phải lập tức chuyển cho tên tóc đỏ kia, thì mới coi như xong chuyện.

Cô đang chuẩn bị gọi điện cho chị Trần để xin giúp đỡ thì bất ngờ có một người quen đến.

Hoá ra là xe của Trần Tư Tề, bị trầy xước một chút do xảy ra một vụ tai nạn giao thông nhỏ, nên anh ta đến cục cảnh sát báo án.

Vừa vặn gặp phải Giang Nguyệt, lúc đầu abg còn tưởng là mình nhìn lầm, sau đó lớn tiếng xác nhận:

“Giang Nguyệt, sao cô lại đến đây?”

Giang Nguyệt vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tư Tề trong bộ quần áo giản dị màu xám nhạt, gật gật đầu:
 
Chương 525


Chương 525

“Tôi có chút việc riêng cần phải xử lý.”

Tên côn đồ kia nháy mắt, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta nợ tiền, nếu không trả thì không thể rời đi!”

Trần Tư Tề nhìn Giang Nguyệt: “Bao nhiêu?”

Giang Nguyệt lập tức sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tôi liên lạc với chị Trần, để nhờ chị ấy chuyển tiền…”

“Năm trăm triệu!” Tên tóc vàng để ý đôi chút, liền nhận ra Trần Tư Tề là người có tiền: “Trả năm trăm triệu, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”



Cuối cùng, Trần Tư Tề giúp cô trả số tiền đó, cả hai cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Giang Nguyệt đứng ở cửa, quay lại và cảm ơn Trần Tư Tề: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi nhất định sẽ trả lại số tiền này cho anh.”

Trần Tư Tề thấp giọng cười nhẹ: “Không cần khách sáo như vậy, tôi biết tính cô trước giờ mà.”

Giang Nguyệt mím môi hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không quên nói lời cảm ơn.

Thật ra, cô không biết phải nói thêm gì khác.

Trần Tư Tề có thể cảm nhận được, khí thế mạnh mẽ trên người cô đã dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác bất lực nhàn nhạt.

“Em trai cô…”

“Đã vô tù rồi, nhưng trước đây cậu ta nợ tiền.”

Giang Nguyệt đột nhiên thả lỏng người, cười nói: “Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, tự tay tống cậu ta vào tù là ân huệ cuối cùng của người chị gái như tôi.”

Trần Tư Tề chết lặng.

Anh không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy Giang Nguyệt lại gặp phải chuyện lớn như thế.

Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảm giác chính tay mình tống người thân vào tù sẽ như thế nào.

Một lúc sau, Trần Tư Tề mở miệng nói: “Trong tình thế vừa rồi, sao cô không gọi điện cho Tiêu tổng, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô mà.”

Giang Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không muốn lại tiếp tục mắc nợ anh ấy.”

Cô vốn đã quyết định phân định ranh giới rõ ràng với anh ta, vì vậy không lẽ nào cô lại đến tìm kiếm sự giúp đỡ của anh được.

Cô muốn tự mình gánh vác.

“Vậy tôi có thể hiểu rằng, bây giờ cô là đang nợ tôi?” Trần Tư Tề cười nửa miệng nói:

“Cô không cảm thấy khó chịu sao?”

Cho nên sáng mai tôi sẽ nhờ quản lý của tôi chuyển tiền trả lại cho anh.”

Giang Nguyệt giọng điệu bình thản không chút thay đổi: “Chuyện tối nay tất cả đều là nhờ Trần tổng ra tay giúp đỡ, tôi rất cảm kích, nhưng thật ra anh không cần phải làm thêm cái gì cho tôi nữa đâu.”

Bây giờ ngay cả khi cô ấy nợ tiền của Trần Tư Tề, cô vẫn kiêu ngạo và không hề hạ thấp bản thân.

“Cô rất có khí thế đấy.”

Giang Nguyệt nghe anh đánh giá, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
 
Chương 526


Chương 526

Đêm đã khuya.

Cổng đồn cảnh sát được bảo vệ nghiêm ngặt, không có bất kỳ chiếc ô tô nào chạy qua, ngay khi Trần Tư Tề vừa định ở miệng đề nghị đưa cô về, một chiếc Maybach mui bạc dừng lại bên kia đường.

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Nguyệt dần dần biến mất.

“Xem ra không cần đến lượt tôi đưa cô về rồi.” Trần Tư Tề cũng ý thức được điều gì, nhếch môi cười, bản thân cũng đoán được người trong xe là ai.

Còn có thể là ai nữa?

Chỉ có thể là Tiêu Kỳ Nhiên biết tin liền chạy tới mà thôi!

Giang Nguyệt đứng yên tại chỗ, bình thản nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi xe.

Anh vẫn mặc âu phục, đi giày da, đôi chân dài sải bước đến trước mặt cô, khuôn mặt vẫn rất lạnh lùng thâm trầm chẳng khác mọi khi. Nhưng trong ánh mắt lại chất chứa nỗi niềm lo lắng không dễ nhận ra.

“Cô có sao không?”

Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát.

Ban đầu cô tưởng rằng hắn đến đón cô mở lời thì sẽ là sự châm chọc và chế giễu, nhưng hắn đột nhiên quan tâm cô, làm cho cô có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.

Tiêu Kỳ Nhiên hầu như không liếc nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh, chỉ thấp giọng hỏi:

“Giang Nguyệt, tôi đang hỏi cô đó, cô có ổn không?”

Nghe câu hỏi có phần vội vã của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô nhìn rõ vẻ lo lắng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, giọng nói có chút căng thẳng: “Tôi không sao.”

Nói xong câu này, sự lo lắng trong ánh mắt người đàn ông đã tiêu tan đi một nửa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trầm lặng như mọi khi:

“Nếu cô không sao, vậy thì về ngay thôi, không phải ngày mai cô muốn trở lại Hoa Thành sao?”

“Nhưng trong nhà…” Giang Nguyệt mở miệng, muốn nói trong nhà cô đã bị tạt sơn.

“Đã cho người xử lý rồi.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên thanh thoát, ẩn chứa chút dịu dàng:

“Lên xe đi, chúng ta trở về.”

Giang Nguyệt cảm thấy hành vi của anh ta hơi kỳ lạ, đầu óc mông lung một hồi, nhưng sau đó vẫn theo anh ta lên xe.

Dọc đường, cô nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Tiêu tổng, hôm nay anh sao vậy?”

Đặc biệt là não bộ!

“Tôi không sao.” Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có chút thay đổi nào, chỉ cúi đầu nhìn cô:

“Tôi sợ cô xảy ra chuyện gì đó không hay thôi.”

Giang Nguyệt im lặng một lúc.

Hai tay cô vô thức chắp lại, nhịp tim có chút nhanh hơn, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng cọ xát với ngón cái tay trái, cô khẽ cắn môi.

“Anh không cần phải lo lắng cho tôi, bảo vệ của Thuỵ Uyển rất có trách nhiệm, tôi gọi điện thoại một lát là họ tới liền, hơn nữa…”
 
Chương 527


Chương 527

“Đừng hiểu lầm.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên đầy mị lực, lại có chút hờ hững:

“Ở Hoa Thành náo loạn thế đã đủ khó coi rồi, tôi không muốn cô cũng gây ồn ào như thế ở Bắc Kinh.”

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Gần như ngay lập tức, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào không thể chê vào đâu được: “Thật sự rất cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng sẽ không có lần sau đâu ạ.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới rũ mắt nhìn cô, ánh mắt không có cảm xúc gì mãnh liệt, thản nhiên nói:

“Hy vọng sẽ không có lần sau.”

Nghe được câu này, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Thực sự sẽ không có lần sau!



Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt kéo vali chạy đến sân bay.

Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh dậy, toàn bộ ngôi nhà đều trống không.

Anh rõ ràng là không hề vào phòng cô, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên liền có cảm giác cô đã đi rồi.

Hơi thở của nàng rõ ràng đã biến mất.

Biến mất đủ nhanh!

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiết An, bảo cậu mua vé máy bay về Hoa Thành.

“Anh có định đặt vé máy bay cho chị Giang Nguyệt luôn không?” Tiết An hỏi, không biết Giang Nguyệt đã trở về trước rồi.

“Không cần.”

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, ánh mắt bắt gặp phải chiếc bình hoa trên bàn. Anh vẫn thường có thói quen đặt hoa hồng vào đó, nhưng không có ai chăm sóc cẩn thận, hoa đã bắt đầu khô héo.

“Đặt luôn vé máy bay cho Tần Di Di.”

Ngay khi Giang Nguyệt hạ cánh, chị Trần và Tiểu Diệp đã chờ sẵn ở sân bay để đón cô.

Ngay khi Giang Nguyệt vừa đến, Tiểu Diệp đã chạy đến ôm chặt lấy cô, ân cần hỏi:

“Chị Giang Nguyệt, mọi chuyện đã được xử lý ổn thoả rồi đúng không?”

“Ừ, đã xử lý xong rồi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, liền hỏi:

“Tĩnh Nghi đâu?”

Hỏi xong, nét mặt Tiểu Diệp liền tỏ vẻ thần bí: “Tĩnh Nghi đã được sắp xếp một nhiệm vụ bí mật, lát nữa chị sẽ thấy!”

Nhìn dáng vẻ giả vờ bí ẩn của Tiểu Diệp, chị Trần không thể nhịn được cười mà đẩy cô ấy một cái:

“Nhiệm vụ bí mật gì ở đây? Chị bảo Tĩnh Nghi đi đặt chỗ trước để chúng ta cùng nhau ăn mừng ấy mà.”

“Còn có bánh kem nữa!” Tiểu Diệp vô cùng hí hửng, giọng nói cũng rất to:

“Là loại chị Giang Nguyệt rất thích ăn, bánh hoa hồng có công thức đặc biệt mà Tĩnh Nghi đã phải tìm khắp cả Hoa Thành…”

Nói giữa chừng, cô đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt có chút ảo não: “Chết rồi, em đã hứa với Tĩnh Nghi là phải giữ bí mật rồi!”

Tiểu Diệp là người khá bất cẩn, một khi tâm trạng cao hứng, cô ấy liền trở nên cực kỳ ngây thơ, nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hối lỗi:
 
Chương 528


Chương 528

“Chị Giang Nguyệt, chị có thể giả vờ như chưa từng nghe em nói không, nếu không Tĩnh Nghi sẽ trách em mất.”

Giang Nguyệt miễn cưỡng cười đồng ý, mây đen trong lòng phút chốc được xua tan.



Chờ mấy người bọn họ đến phòng ăn, Tĩnh Nghi đã bận rộn sắp xếp phòng xong, trong phòng lại có một biểu ngữ: [Hoan nghênh chị Giang Nguyệt trở về.]

Bầu không khí vô cùng ấm áp.

Ở giữa bàn, còn có một cái bánh kem hình hoa hồng rất lớn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một bông hồng tươi đang nở rộ.

Có thể thấy rằng Tĩnh Nghi thực sự rất để tâm về nó.

“Ngạc nhiên chưa!” Ngay giây phút nhìn thấy Giang Nguyệt, Tĩnh Nghi lập tức nở nụ cười:

“Chị Giang Nguyệt, đây là bánh kem em chuẩn bị cho chị, có bất ngờ không?”

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, thấy Tiểu Diệp nháy mắt liên hồi với mình, cô lập tức làm bộ vừa mới biết:

“Oa, thật bất ngờ nha.”

Diễn xuất vụng về của Giang Nguyệt không thể lừa được Tĩnh Nghi, cô dừng lại hai giây, lập tức đoán ra điều gì, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Diệp:

“Chị Tiểu Diệp, sao chị lại nói ra rồi!”

Tiểu Diệp: “Thật sự rất xin lỗi! Tĩnh Nghi, chị thật sự không nhịn được…”

Tĩnh Nghi hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Biết trước như vậy thì em nên để chị chuẩn bị, còn em sẽ đi đón chị Giang Nguyệt cho rồi!”

“Lần sau, lần sau chị nhất định sẽ giữ bí mật!”

“…”

Nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ của mình, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không được đánh cười ra tiếng.

Thấy Giang Nguyệt nở nụ cười, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi liếc nhau, trong lòng họ cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.

Mấy người bọn họ đều biết GIang Nguyệt trở về Bắc Kinh để làm chuyện gì, lo lắng cô nhất thời không thể thoát ra khỏi bóng ma đời mình, nên cố ý chuẩn bị màn chào đón bất ngờ này cho cô.

Hy vọng cô sẽ hạnh phúc!

Bọn họ ngồi xuống với nụ cười trên môi, các món ăn đặt trước lần lượt được mang lên, hầu hết đều là món mà Giang Nguyệt yêu thích.

Cô thích đồ ăn nhẹ, ghét đồ ăn nhiều dầu mỡ, chế độ ăn uống đủ lành mạnh có thể giúp cô duy trì vóc dáng tốt.

Dù là như vậy, cô vẫn nếm thử một số món ăn, không muốn phụ tấm lòng mà mọi người đã chuẩn bị cho cô.

Tay nghề của nhà hàng này không tệ, vừa động đũa, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, miệng hai người đều nhét đầy thức ăn, bọn họ cũng không quên khen ngợi tay nghề của nhà hàng này.

“Nhìn kìa, hai đứa cứ giống như quỷ đói vậy ấy.” Chị Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị thực sự là hết thuốc chữa với hai đứa.”
 
Chương 529


Chương 529

“Hai người bọn họ bận rộn cả buổi sáng, em cũng không ăn được bao nhiêu, chị cứ để cho bọn họ thay em ăn nhiều một chút cũng được.” Giang Nguyệt cười nói.

Thấy tâm trạng cô cũng không tệ lắm, chị Trần mới hỏi: “Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?”

“Ừ, xong hết rồi.” Giang Nguyệt đặt chiếc đũa trong tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, thuận tay lấy ly nước bên cạnh: “Sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Cho dù là với Giang Dự.

Hay là Giang gia!

Lúc cắt bánh ngọt, Tiểu Diệp cố ý cắt phần nhụy hoa của bánh hoa hồng xuống, cẩn thận đặt trước mặt Giang Nguyệt:

“Chị Giang Nguyệt, chúc chị sau này vẫn luôn giống như hoa hồng đỏ, mãi mãi xinh đẹp và ấm áp, mãi mãi là đỏ… nhất!”

Ba chữ cuối cùng, Tiểu Diệp gần như hét vỡ cả giọng, cô vừa hô xong, tất cả mọi người ở đầy liền cười ồ lên.

Giang Nguyệt thậm chí còn cười ra nước mắt.

Sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ lại trở về công ty chi nhánh.

Cách bài trí trong công ty vẫn giống như trước, những bức ảnh nghệ thuật của Giang Nguyệt được treo ở bức tường chính giữa vẫn nổi bật nhất, còn có cả những đoạn giới thiệu ngắn gọn về mấy bộ phim mà cô ấy từng đóng.

Cho dù hiện tại tài nguyên của Giang Nguyệt vơi đi trầm trọng, nhưng địa vị trong giới giải trí cũng như ảnh hưởng của cô trong sự nghiệp diễn xuất, ở Giang Nhàn không ai có thể đọ lại cô.

Đây là thành tựu và niềm tự hào của cô, cũng là bàn đạp để cô vươn cao.

Giang Nguyệt đi qua hết tấm áp phích này đến tấm áp phích khác, cho đến khi cô bắt gặp tấm áp phích tuyên truyền phim đầu tiên.

Đó là tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất và cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Giang Nguyệt – “Bông hồng có gai.”

Đây là bộ phim lấy lấy chủ đề về góc nhìn của phụ nữ. Phim kể về một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình nông thôn, đối mặt với ảnh hưởng của gia đình gốc, cũng như các loại bất công xã hội và áp bức đối với phụ nữ. Cô đã không ngừng thoát ra khỏi xiềng xích của cuộc đời, dũng cảm để nắm lấy quyền thống trị nó trong tay.

Trong phim, mộ hình tượng nhân vật với sự kiên trì, bướng bỉnh, dũng cảm chiến đấu khi đối mặt với kẻ bạo hành và áp bức do Giang Nguyệt thủ vai đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khán giả.

Trong phần kết của bộ phim, nữ chính xuất thân từ nông thôn nhờ có học thức tốt mà cuối cùng cũng nhìn thấy được sự tàn khốc của thế giới này nhưng lại lựa chọn tự kết liễu cuộc đời mình.

Đối mặt với số phận bi thảm bị cha mẹ bán cho người vừa bị què vừa bị mù trong làng vì mấy triệu đồng, nhưng cuối cùng cô dứt khoát nhảy khỏi xe cưới, rồi sau đó không chút do dự nhảy xuống dòng sông chảy xiết.

Cô đã từ bỏ cuộc sống của mình, nhưng vào những giây cuối cùng của cuộc sống, cô đã được sống cuộc sống của riêng mình.

Bộ phim này không chỉ để lại dấu ấn khó phai nhạt trong lòng khán giả, mà mãi tồn tại trong thâm tâm Giang Nguyệt.

Trong ảnh, một Giang Nguyệt 21 tuổi mặc áo bông vải hoa, thắt hai bím tóc dày, khuôn mặt ửng hồng, nụ cười giản dị và tươi tắn, nhưng lại phảng phất chút sắc màu bi thương của xã hội phong kiến.

Không cần phải nói, bộ phim đã trở nên cực kỳ thành công thời điểm đó, được chiếu ở toàn bộ các hệ thống rạp phim trên khắp cả nước, cũng đã mang về cho cô giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
 
Chương 530


Chương 530

Từ đó về sau, sự nghiệp Giang Nguyệt trở nên rực rỡ như pháo hoa trên trời.

Nhưng chỉ có chị Trần biết được, sau khi quay xong bộ phim đó, Giang Nguyệt đã phải mất một thời gian rất dài mới có thể thoát được phim.

Bởi vì nó quá giống với cuộc sống thực tế của cô.

Cũng giống như khi quay phim, cô gần như không phân biệt được rốt cuộc mình đang trong phim hay ngoài đời thực.

Thấy Giang Nguyệt thất thần trước áp phích của ‘Bông hồng có gai’, chị Trần đi tới, vỗ vai trấn an cô:

“Lúc đó khi quay bộ phim này, chị cảm thấy tâm lý của em có chút đáng lo rồi.”

“Nhưng em quá là cứng đầu mà, chuyện gì cũng không nói, chỉ nói mỗi câu em không sao thôi.”

Khi nhớ lại những ký ức từ vài năm trước, chị Trần vẫn luôn cảm thấy có chút xúc động:

“Nguyệt Nguyệt, mọi chuyện đã qua rồi, thật lòng chị chỉ hy vọng em có thể vượt qua được những trở ngại đó và sống một cuộc đời tốt đẹp thôi.”

“Đừng nghĩ về ‘Hoa hồng có gai’ nữa, và cũng đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, được không?”

Giang Nguyệt im lặng, ánh mắt vẫn cứ hướng về tấm áp phích kia, tràn đầy những thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen.

Hình như là cảm giác ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút bi thương.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi lướt qua, qua nhanh đến mức người ta không thể nào nắm bắt được.



Bây giờ đã trở về Hoa Thành rồi, Giang Nguyệt khó có thể rảnh rỗi, cô lập tức trao đổi với chị Trần về lịch trình gần đây.

“Em còn nhớ Ứng Thừa Kỳ không? Vị đạo diễn lúc trước có ý đưa cho em một cành ô liu ấy.”

Chị Trần cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nửa năm sau anh ấy sẽ bấm máy quay một bộ phim dân quốc, và có ngỏ lời mời em làm nữ chính. Kịch bản cũng đã được gửi đến cho em rồi, vì vậy em cũng không cần phải thử vai.”

Giang Nguyệt gật đầu, cô còn rất có ấn tượng đối với chuyện này.

Cô nhớ bản thân đã từng gặp đạo diễn Kỳ trong một buổi tiệc chúc mừng, lúc đó cô ấy đã nâng ly chúc mừng, đối phương liến nói sau này nhất định sẽ mời cô làm nữ chính cho phim của mình.

Anh ta là một vị đạo diễn tài ba, yêu cầu đối với tác phẩm điện ảnh cũng rất khắt khe, chất lượng phim anh ấy làm trong hai năm qua càng ngày càng tốt, bản thân anh ấy cũng rất kỳ vọng vào bộ phim này.

“Tình cờ thì kịch bản đề tài dân quốc cũng có điểm chung với nhãn hiệu Vitaly mà em đã ký hợp đồng. Khi đó, chúng ta có thể quảng bá qua lại để tăng thêm độ phổ biến.”

“Hơn nữa, sau khi nhận kịch bản này, chị hy vọng năm nay em sẽ nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thậm chí có thể trực tiếp nhận giải Ảnh hậu cho xem.”

Chị Trần nói đến đây, có chút hưng phấn: “Đây là những gì em có thể đạt được trước mắt, cũng là một giải thưởng có thể chứng minh năng lực của em nhất, là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Giang Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng hiểu được điểm này.

Ước mơ lớn nhất của cô khi bước chân vào giới giải trí này chính là được đứng trên bục vinh danh diễn xuất, trở thành một ảnh hậu xứng đáng.

“Chị Trần, chị đưa kịch bản cho em, để em mau chóng làm quen một chút, khi nào mình có thể gia nhập đoàn phim?” Vẻ mặt cô không chút thay đổi, đó cũng là phong cách chuyên nghiệp của cô:
 
Chương 531


Chương 531

“Có thời gian thì mình mời đạo diễn đi ăn bữa cơm, cứ nói là em mời là được.”

“Lúc trước chị cũng mời rồi.” Chị Trần cười rạng rỡ: “Những gì cần làm chị đều đã làm hết cho em rồi, bây giờ việc của em chỉ là làm quen với vai diễn và kịch bản mới này thôi.”

“Thời gian gia nhập đoàn phim chị cũng từng hỏi qua giúp em, là cuối tháng sau. Em còn tận một tháng nữa cơ, cũng rất thoải mái.”

Giang Nguyệt mỉm cười nhẹ nhõm, nói một lời cảm ơn cực kỳ chân thành: “Chị Trần, thật tốt khi có chị ở bên cạnh.”

“Không quen à nha, sao em lại nói những lời này với chị Trần này cơ chứ?” Chị Trần xua tay:

“Quay phim cho thật tốt đi, nếu đoạt được ảnh hậu lần này, coi như là công lao của chị đó nha.”



Giang Nguyệt mất cả buổi chiều đọc kịch bản, phân tích từ đầu tới cuối về đặc điểm tính cách nhân vật cô thủ vai một lần nữa, cũng như cả bối cảnh của cốt truyện, …

Lần này, cô sẽ vào vai một nữ thợ thêu chờ chồng trở về từ trong chiến tranh.

Cô đặc biệt chú ý rằng trong kịch bản có rất nhiều chi tiết nói về kỹ thuật thêu sườn xám, mà cô cũng chỉ mới được nghe nói về nghề thêu này.

Nhưng Giang Nguyệt lại không hài lòng với “chỉ nghe nói”, mục tiêu diễn xuất mà cô theo đuổi rất cao, nếu đã đưa cho cô vai diễn này, cô nhất định phải làm thật hoàn hảo, không được bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất.

“Em muốn học thêu à?” Chị Trần nghe Giang Nguyệt thỉnh cầu, có chút kinh ngạc: “Có phải quá đột ngột không?”

“Đây là vì nhân vật lần này, em muốn hiểu rõ hơn về thân phận người thợ thêu này, nên em nhất định phải học được kỹ năng của cô ấy, lúc quay phim mới có thể nhập vai sâu hơn được.”

Chị Trần sửng sốt, chị biết Giang Nguyệt luôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân khi diễn xuất, nên mới gật đầu nói:

“Được, để chị giúp em đi xem xem trong thành phố có nghệ nhân thêu vải như vậy hay không.”

“Có á.” Tĩnh Nghi ở bên cạnh giúp Giang Nguyệt kiểm kê hợp đồng hợp tác đột nhiên lên tiếng: “Ở Hoa Thành có một bà lão nghề thêu, đã chín mươi tuổi rồi, nhưng tay nghề của bà vẫn rất điêu luyện.”

“Năm nào cũng có rất nhiều doanh nhân giàu có đến đây chỉ để muốn có một bộ sườn xám do chính tay bà thêu.”

Nghe đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Tĩnh Nghi, em có biết vị lão bà ngề thêu này ở đâu không?”

“Em không biết.” Tĩnh Nghi lắc đầu như lục lạc: “Hơn nữa, hai năm trở lại đây, nghe nói bà vì tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa rồi.”

Nghe nói bà đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa, trên mặt Giang Nguyệt lộ ra vẻ hối hận, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:

“Dù vậy chị cũng muốn gặp bà lão ấy một lần.”

Tĩnh Nghi lắc đầu, trực tiếp gạt bỏ đi ý nghĩ trong đầu Giang Nguyệt: “Không được đâu, chị nên từ bỏ ý định này đi chị Giang Nguyệt. Bà ấy không gặp khách nữa đâu.”

Ngược lại chị Trần lại phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề, đột ngột hỏi: “Tĩnh Nghi, làm sao em biết được những tin tức này.”

Tĩnh Nghi trả lời rất tự nhiên: “Hoa Thành trước đây từng được gọi là ‘làng thêu’, chẳng qua sau này vì ban lãnh đạo muốn hướng đến xây dựng thành phố du lịch, hơn nữa khí hậu cũng rất thích hợp, mới trồng đầy hoa như bây giờ.”
 
Chương 532


Chương 532

“Trước đây khi em học lớp Địa Lý Nhân Văn ở trường Đại học, giáo sư đã đề cập đến bà lão ấy. Bà tên là Trình Nghênh Xuân, cực kỳ nổi tiếng.”

Vẻ mặt Tĩnh Nghi nghiêm túc: “Hiện nay trong nước số nghệ nhân thêu hoa văn cổ điển còn lại rất ít ỏi, chỉ có bà lão ấy là một trong số ít đó còn kiên trì.”

“Dù sao đây cũng là di sản văn hoá phi vật thể, rất khó để truyền lại.”

Giang Nguyệt nghe đến đây, trong lòng không khỏi trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt nhướng mi, đặt kịch bản trong tay xuống, đứng dậy thở phào một tiếng, hạ quyết tâm:

“Tĩnh Nghi, em có thể giúp chị tìm địa chỉ của bà Trình được không?”

Thấy cô rất còn quyết tâm, Tĩnh Nghi hơi do dự: “Giáo sư đại học của em may mắn được gặp qua bà ấy một lần, hỏi cũng được, nhưng mà…”

Đối với Tĩnh Nghi mà nói, khó khăn nhất không phải là tìm được địa chỉ của TRình Nghênh Xuân, mà là làm cách nào mới có thể gặp mặt vị này.

Tĩnh Nghi nhớ rất rõ, lúc ấy giáo sư có nhắc tới Trình Nghênh Xuân, nói bà ấy là một người cổ hủ và không dễ gần gũi với người khác. Hơn nữa hai năm nay tình trạng sức khỏe của bà không tốt lắm, đoán chừng tính tình cũng khó hơn trước.

“Vất vả cho em rồi Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt không đợi Tĩnh Nghi nói tiếp, liền vỗ vai hai cái:

“Chỉ cần có được địa chỉ của bà Trình, những chuyện sau đó thành công hay thất bại không quan trọng, tháng này chị Trần sẽ thưởng cho em nửa tháng lương.”

Những lời Tĩnh Nghi muốn khuyên can nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, cô nhanh chóng sửa lại cực kỳ trôi chảy:

“Chị Giang Nguyệt tuyệt vời, em lập tức đi hỏi cho chị đây!”



Hiệu suất làm việc của Tĩnh Nghi quả thực rất nhanh, không quá một ngày đã tìm được địa chỉ của Trình Nghênh Xuân, nhân tiện cô cũng nói thêm:

“Chị Giang Nguyệt, giáo sư của em nói với em rằng bà Trình vừa mới xuất viện cách đây không lâu, tình trạng sức khỏe rất không ổn.”

“Chị biết rồi, cảm ơn em nhiều nha, Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhận lấy ly Americano mà Tiểu Diệp đưa tới.

“Chúng ta tuỳ tiện đi làm phiền bà ấy như vậy, có phải có chút không thích hợp không?” Tĩnh Nghi vẫn có chút do dự:

“Các nghệ sĩ có tuổi tính khí đều rất khắt khe, nếu chúng ta không mời mà cứ thế đến, chỉ sợ khiến bà ấy tức giận mất thôi.”

“Sẽ rất tức giận.” Giang Nguyệt tán thành lời của cô: “Cho nên chuyến này chúng ta không phải đi gặp bà ấy, chỉ là đi ngang qua xem xét chút thôi.”

Giang Nguyệt đương nhiên biết mình không thể nào dễ dàng có được sự chỉ dẫn của bà lão nghề thêu như thế được. Nhưng nếu không thử một lần, cô sẽ thấy hối tiếc cả đời.

Đi theo địa chỉ mà giáo sư của Tĩnh Nghi đưa cho, nhóm người bọn họ chậm rãi lái xe đến một thôn xóm nọ.

Những ngôi nhà ở thôn này rất dày đặc, nhưng một số nơi lại nằm rải rác nhau.
 
Chương 533


Chương 533

Một ngôi nhà thấp ngói xanh tường trắng, cách đó không xa là một cánh đồng hoa rộng lớn, giữa cánh đồng hoa có một con sông nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy.

Mở cửa sổ xe, trong không khí thoang thoảng mùi hoa và hơi nước, rất tươi mát và tự nhiên.

Xe chậm rãi dừng ở bên ngoài thôn xóm, Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi xuống xe, từng bước từng bước đi dọc theo mặt đường đá lát gạch xanh.

“Nhà ở nơi này có chút cũ kỹ, mấy năm trước đã tu sửa một lần, nhưng vẫn giữ được nét truyền thống nhất, là một kiểu kiến trúc dân gian rất điển hình của Hoa Thành.”

Tĩnh Nghi bắt đầu giảng giải cho Giang Nguyệt: “Nơi này đều là người bản địa của Hoa Thành sinh sống, họ đang an cư lạc nghiệp và không muốn rời khỏi nơi đây.”

Giang Nguyệt vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn, kiến trúc thôn trang nơi này đúng thực là rất đặc biệt. Tường thấp chỉ cao bằng đầu người, chỉ cần nhón chân vươn tay ra là có thể chạm tới mái hiên gạch ngói.

Cả thôn đều rất yên tĩnh, giọng Tĩnh Nghi càng lúc càng nhỏ: “Giáo sư của em nói, bà Trình mất con gái từ lúc còn trẻ. Vì quá đau buồn mà bà ấy sinh bệnh, tính tình cũng càng ngày càng quái gở, rất khó tiếp xúc với người ngoài, nhà bà ấy ở thì cuối thôn.”

Khi nghe Trình Nghênh Xuân mất con gái khi còn trẻ, trái tim Giang Nguyệt bỗng thắt lại và có cảm giác gì đó rất khó tả.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với con người mà nói thì đó là một loại bi kịch lớn nhất.

Hai người đi thẳng tới góc gạch đá xanh, vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại vô tình bắt gặp hai người không thể nào quen hơn được nữa.

“A Nhiên, cám ơn anh đã dành thời gian cùng em đến thăm cha mẹ em.” Giọng nói Tần Di Di có chút mềm mại, đôi mắt cười híp lại, dựa vào người bên cạnh:

“Lần sau anh tới không cần mua nhiều đồ đến như vậy đâu, hai người họ sẽ sợ chết mất.”

“Đây là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, cũng là những chuyện nên làm mà.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng, trong đó còn có chút tùy hứng:

“Nếu như còn cần thứ gì thì cứ gọi cho Tiết An, để cậu ta giúp mua thêm.”

Hai người họ ngước mắt lên, vừa đúng lúc Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi cũng xuất hiện ở đây.

Đột nhiên, con đường lát đá xanh nhỏ hẹp này lại trở nên đông đúc ngột ngạt.

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh nhìn Giang Nguyệt đầy thắc mắc, mấy giây sau mới gọi cô: “Giang Nguyệt.”

Tần Di Di cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt lên. Vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, sự kiêu ngạo của cô ta cũng dâng trào.

Khoé môi cô ta nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Chị Giang Nguyệt, sao chị lại tới đây? Chị có bạn sống ở đây hả?”

Giang Nguyệt im lặng.

Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tĩnh Nghi vội vàng mở miệng: “Chào Tiêu tổng, chào chị Tần, tôi và chị Giang Nguyệt đến đây để tìm người.”

“Tìm người?” Tần Di Di chớp mắt mấy cái: “Hai người tìm ai? Cha mẹ tôi sống ở nơi này, hàng xóm láng giềng tất thảy đều quen biết hết.”

Cô ta vừa nói vừa cười, tay nắm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên: “Đúng lúc hôm nay A Nhiên cùng tôi trở về thăm mặt cha mẹ tôi, nên anh ấy cũng có thể giúp chúng ta cùng tìm kiếm đó.”

Hóa ra Tiêu Kỳ Nhiên đi cùng Tần Di Di đến thăm cha mẹ cô ta.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt không nói lời nào, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Vài giây sau, anh cười lạnh:
 
Chương 534


Chương 534

“Giang Nguyệt, thủ đoạn theo dõi người khác của cô thật quá thấp hèn.”

“Không phải, Tiêu tổng.” Tĩnh Nghi thấy Giang Nguyệt bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Chúng tôi tới đây tìm bà Trình Nghênh Xuân. Bà là nghệ nhân nghề thêu nổi tiếng ở Hoa Thành. Bộ phim tiếp theo của chị Giang Nguyệt có liên quan đến khía cạnh này, nên chúng tôi đặc biệt đến thăm bà ấy.”

“Trình Nghênh Xuân?” Nghe được cái tên này, lúc đầu Tần Di Di có hơi sửng sốt, sau đó khinh miệt cười ra tiếng:

“Vậy thì có lẽ hai người đến tìm nhầm người rồi, bà ta là một bà già mất trí điên loạn, căn bản chẳng hề biết thêu thùa gì cả!”

“Trình Nghênh Xuân chính là một người điên, bà ấy căn bản không hiểu các người nói về mấy thứ đồ thêu thùa gì đó, nói gì đến là một người thợ thêu.”

Tần Di Di ngẩng mặt lên, bộ dáng cười khanh khách giống như có được thắng lợi:

“Từ sau khi con gái bà ấy chết, Trình Nghênh Xuân cả ngày điên điên khùng khùng, chưa từng bình thường, cũng chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ kia của bà ấy.”

“Nghe ba mẹ tôi nói, hình như lúc trước bà ấy còn có một người con rể rất tốt, nhưng không biết là thật hay giả.”

Tần Di Di thè lưỡi: “Lời người điên nói, có ai lại tin chứ.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên, nhìn Giang Nguyệt cúi mặt, từ đầu đến cuối không nói một câu, sắc mặt mất bình tĩnh, không kiên nhẫn dùng đầu lưỡi chống răng hàm sau.

Sự xuất hiện của cô không nằm trong kế hoạch của anh.

“Đi thôi.” Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm: “Đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, không thú vị.”

Nói xong, anh sải bước chân về phía trước một bước, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Giang Nguyệt, giống như lướt qua suýt chạm vào bả vai cô, mang theo luồng khí trên người đi đến.

Tần Di Di ngược lại không sốt ruột đuổi theo, cô vẫn như cũ giữ nụ cười trên môi, giống như nhìn một tên hề mà nhìn Giang Nguyệt.

Xác định Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, không thể nghe được đối thoại của bọn họ, Tần Di Di mới tiến gần hai bước, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Chị Giang Nguyệt, chị có biết vì sao A Nhiên lại cùng tôi đến gặp bố mẹ không?”

“Là bởi vì tôi đã mang thai, là con của A Nhiên.”

Tần Di Di vừa nói xong liền cười tươi như hoa: “Lúc gặp bố mẹ, A Nhiên nói chúng tôi sẽ đính hôn.”

“Chị Giang Nguyệt, chị cũng nên chúc mừng cho tôi phải không?” Cô cười hì hì: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tự tay viết thiệp mời cho chị, chị nhất định phải đến nha.”

Ý khiêu khích thật sự rõ ràng, Tĩnh Nghi ở một bên nhịn không được lo lắng nhìn Giang Nguyệt.

Cô lo lắng chị Giang Nguyệt sẽ khổ sở.

“Ừ, tôi chúc cô đám cưới vui vẻ, cũng chúc em bé trong bụng cô có thể sinh ra khỏe mạnh.”

Giang Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lười biếng trả lời: “Nói xong chưa, chúng tôi đi trước.”

Tần Di Di sững người.

Vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ có phản ứng rất lớn, nhưng thái độ của cô lại bình thản như thế, khiến cho Tần Di Di có một loại cảm giác giống như đánh một quyền vào bông, rất không thoải mái.
 
Chương 535


Chương 535

“Chị Giang Nguyệt…” Tần Di Di mở miệng, Giang Nguyệt lại không nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, trực tiếp đảo bước:

“Tĩnh Nghi, đi thôi.”

“Ồ, được.” Tĩnh Nghi cũng có chút không thể chậm lại, phản ứng cực nhanh đuổi theo Giang Nguyệt.

Chờ sau khi đi xa, Tĩnh Nghi mới cẩn thận hỏi: “Chị Giang Nguyệt, chị có không vui không?”

“Chị có cái gì không vui chứ?” Giang Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, nhìn con đường nhỏ càng đi càng hẹp, chỉ hơi nhíu mày:

“Ngược lại vừa rồi cô ta nói đến một chuyện khác, làm cho chị hơi để ý.”

“Cái gì, chuyện Tần Di Di mang thai sao?” Tĩnh Nghi buột miệng hỏi.

Ánh mắt Giang Nguyệt liếc cô một cái: “Không phải, là nội dung liên quan đến Trình Nghênh Xuân.”

“Không có khả năng.” Tĩnh Nghi lập tức phản bác: “Tranh thêu của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, lúc ấy giáo sư còn cho chúng em xem qua tác phẩm gốc, góc dưới bên phải khăn tay còn thêu tên bà ấy.”

Giang Nguyệt gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi gặp trước, đến lúc đó hỏi chuyện với bà ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi.”

Tai nghe là hư vô, mắt thấy mới là sự thật.

Hai người đi một hồi, đến nơi gạch đá xanh biến mất thì nhìn thấy một tòa nhà cũ kỹ.

Mắt thường cũng có thể nhìn ra cửa gỗ đã rách rát, sơn màu đỏ trên tay nắm cửa đã bong tróc, lộ ra vết gỉ màu nâu sẫm bên trong, phía trên phủ một lớp tro.

Cánh cửa cũng toàn là cành cây khô và lá khô rơi rụng lã chã, xem ra đã rất lâu không có người quét dọn.

Có thể hình dung bằng bốn từ, hoang sơ vắng vẻ.

Điều này không giống như những gì Tĩnh Nghi đã tưởng tượng, cô cho rằng thợ thêu nổi tiếng như Trình Nghênh Xuân, cánh cửa nên bị người ta đập phá mới đúng.

Ít nhất không nên hoang tàn đến mức này.

Tĩnh Nghi vừa rồi còn rất kiên định tự tin, lúc này trong lòng cũng bắt đầu không yên tâm: “Chị Giang Nguyệt, nơi này thoạt nhìn không giống là nơi có người ở.”

Giang Nguyệt đi về phía trước hai bước, xuyên qua khe cửa nhìn thấy quang cảnh sân bên trong.

Ngoài cửa tuy rằng rách nát, nhưng bên trong ngôi nhà lại không giống như vậy, hoàn toàn trái ngược.

Trong sân có trồng hoa, trước sảnh có giàn phơi thêu đang được phơi nắng, bị gió nhẹ thổi phồng lên, cách đó không xa còn bày một cái bàn trà nho nhỏ.

“Bên trong có người.” Giang Nguyệt kết luận, suy nghĩ một lát: “Chị gõ cửa thử một lần…”

Cô còn chưa dứt lời, cửa gỗ trước mặt bỗng nhiên được kéo ra từ bên trong, một làn không khí bụi bặm đập vào mặt, Giang Nguyệt lập tức bịt miệng mũi.

“Ai vậy?”

Chờ bụi bặm trước mặt rơi xuống hết, Giang Nguyệt mới nhìn thấy một lão bà đã chín mươi tuổi đứng trước mặt mình.

Lão bà thoạt nhìn không giống chín mươi tuổi, khuôn mặt tinh thần phấn chấn, một đôi mắt tuy rằng đã phủ đầy nếp nhăn nhưng vẫn sáng bóng, chỉ có một mái tóc bạc, có thể nhìn ra được bà đã cao tuổi.

“Xin chào.” Giang Nguyệt nhìn thấy dung mạo thật sự của Trình Nghênh Xuân, lập tức dựa theo kế hoạch trước đó, cung kính mở miệng: “Cháu là Giang Nguyệt, là điều tra viên thăm dò ý kiến dân cư ở gần đây, vì vậy chúng cháu là cố ý đến thăm hỏi bà.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn Tĩnh Nghi.
 
Chương 536


Chương 536

Tĩnh Nghi lập tức tiến lên đưa đồ vật trong tay, khuôn mặt tròn trịa cười ngây thơ đáng yêu: “Bà Trình, đây là quà thăm hỏi chúng cháu mang đến cho bà.”

Trong tay cô không mang theo món quà đắt tiền gì, chỉ là trứng và mật ong, bên ngoài mang theo một hộp sữa nhỏ, rất giống với những gì cộng đồng chuẩn bị.

Tất cả mọi thứ trông rất hoàn hảo, liền mạch.

Trình Nghênh Xuân không nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn chằm chằm Giang Nguyệt trước mặt, ánh mắt từng chút từng chút híp lại, nghiêm túc thật sự đánh giá cô.

Đánh giá từ đầu đến chân.

Giang Nguyệt bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, nhưng lại lo lắng sẽ khiến lão bà hoài nghi cô, vì vậy cố gắng khống chế biểu tình của mình, vẻ mặt chân thành: “Bà có tiện phối hợp với chúng cháu không ạ?”

Qua khoảng một phút, Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên nói: “Vào đi.”

Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi đều nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự vui sướng.

Điều này thuận lợi hơn nhiều so với họ nghĩ.

Trình Nghênh Xuân tuy rằng đã chín mươi tuổi, nhưng xương cốt lại rất tốt, bà mang ra một cái ghế dài, đặt ở trong sân: “Ngồi.”

Hai người vừa ngồi xuống, Trình Nghênh Xuân lại xoay người vào phòng, một lát sau mới chậm rãi đi ra, trong tay ôm hai cái hộp sắt xếp chồng lên nhau, xem ra cũng đã rất cũ.

“Có ăn bánh quy không?” Bà hỏi rất thẳng thắng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái:

“Ngoại trừ bánh quy, còn có bánh mì.”

Giang Nguyệt cảm thấy được bà chủ động hỏi như vậy trong lòng có chút hơi sợ, lập tức đứng lên nhận lấy cái hộp, rồi đỡ lão bà ngồi xuống ghế đu đối diện: “Cám ơn bà, bà nhiệt tình với chúng cháu quá.”

Trình Nghênh Xuân vẫn giữ nét mặt như trước, ngồi trên ghế đu, ánh mắt rực lửa vẫn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt không buông.

Nó giống như là đang nhìn đến mức làm trên người cô chui ra khỏi một cái lỗ.

Loại tầm mắt này, khiến Giang Nguyệt có chút đứng ngồi không yên, cô lộ ra một nụ cười thân thiện: “Bà có chuyện muốn nói với cháu phải không?”

“Đồ ăn ngon lắm, sao lại không ăn?” Trình Nghênh Xuân lặp đi lặp lại từng cái một: “Ngon lắm, không thích ăn?”

Lần này, Tĩnh Nghi cũng nhìn ra.

Trình Nghênh Xuân này quả thật có chút vấn đề về mặt tinh thần.

“Chị Giang Nguyệt…” Tĩnh Nghi nhỏ giọng kéo tay cô, có chút lo lắng: “Bằng không, chúng ta vẫn nên đi thôi…”

Nếu Trình Nghênh Xuân thật sự là một người điên, đợi lát nữa bà ấy làm điều gì gây thương tích cho hai người bọn họ, vậy thật đúng là mất nhiều hơn được.

Họ đến để học nghệ thuật thuê, không phải để bị kim tiêm.

Lỡ như Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên phát tác bệnh tình, cầm kim đâm hai người bọn họ thì làm sao bây giờ?

Tĩnh Nghi nghĩ cũng không dám nghĩ đến cảnh phía sau nữa.

Giang Nguyệt yên tĩnh, chỉ ôn hòa vỗ mu bàn tay Tĩnh Nghi, lại ôn nhu nhìn Trình Nghênh Xuân: “Ăn, chúng ta ăn đi.”
 
Chương 537


Chương 537

Cô giơ tay lên mở cái hộp sắt kia ra, bên trong bánh được bày biện chỉnh tề, hộp còn lại là Tĩnh Nghi mở ra, bên trong đầy những chiếc bánh mì nhỏ.

Mùi sữa xông vào mũi.

Nhìn thấy hai thứ này, Tĩnh Nghi lập tức khẩn trương: “Chị Giang Nguyệt, chị không thể ăn, trong này có…”

Giang Nguyệt đương nhiên biết.

Nhưng tâm ý của người lớn, cô không thể từ chối được.

Giang Nguyệt nhặt một miếng bánh lên, hít sâu một hơi, trong ánh mắt kinh hoảng của Tĩnh Nghi, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.

Cô bất chấp tất cả.

Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt cắn xuống, kỳ lạ là không nếm được mùi sữa trong bánh.

Giang Nguyệt nghĩ rằng cô đã bị ảo giác.

Giang Nguyệt cắn thêm vài cái, lại ngập ngừng nuốt xuống, nhưng thân thể cô lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.

“Chị Giang Nguyệt, chị khỏi bệnh dị ứng rồi sao?” Tĩnh Nghi nhìn cô còn nguyên vẹn, không có xảy ra bất kì biểu hiện dị ứng nào, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Đây chính là bánh quy sữa…”

“Không có sữa.” Trình Nghênh Xuân nở nụ cười, bàn tay gầy gò bày ra trước mặt, liên tục nhấn mạnh: “A Chỉ dị ứng sữa, A Chỉ không thể ăn được.”

“Ai là A Chỉ…” Giọng nói Giang Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới Tĩnh Nghi từng nói năm xưa bà lão đã từng mất con gái, cô lập tức hiểu được.

Bà đang đối xử với cô như một đứa con gái.

Trong lòng Giang Nguyệt chua xót, không khỏi dâng lên vài phần xúc động và cảm thấy may mắn.

Thì ra con gái của Trình Nghênh Xuân cũng bị dị ứng sữa.

Loại duyên phận bí ẩn này làm cho Giang Nguyệt vô cớ muốn đến gần với Trình Nghênh Xuân.

Vì thế Giang Nguyệt lại ăn thêm một miếng bánh.

Trình Nghênh Xuân lấy tay lau tạp dề của mình, lần đầu tiên lộ ra nụ cười, còn vỗ tay: “Ngon quá, A Chỉ cảm thấy ngon.”

“A Chỉ quá gầy, ăn nhiều đi.”

Nhìn lão bà tóc bạc trước mặt này, hốc mắt Giang Nguyệt ướt đẫm, đây là đãi ngộ cô chưa từng được hưởng thụ.

Chỉ một khắc như vậy, chỉ một khắc như vậy cũng tốt.

Hãy để cô ấy làm A Chỉ một lần.

Ăn xong trà chiều, khi mặt trời không chói chang nữa, Trình Nghênh Xuân cất cái hộp lại, dọn ra một khoảng đất trống lớn trước sân, kê một cái bàn bằng phẳng ra giữa.

Sau đó, bà giống như quên mất trong sân còn có người khác, run rẩy từ trong phòng ôm ra hộp kim tuyến đựng tơ lụa ngũ sắc, lại trải một miếng vải tơ lụa màu đỏ thẫm trên bàn.

Bà ấy đang bắt đầu thêu hoa.

Giang Nguyệt vội vàng đi qua giúp bà sắp xếp ghế dựa, sau đó vì để không quấy rầy bà, cô cố ý đứng cách bà không xa, nhìn theo ngón tay gầy gò của bà.

Trình Nghênh Xuân cầm một cây kim nhỏ trong tay.
 
Chương 538


Chương 538

Đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng, rất nhanh đã xuyên được chỉ vào dây, sau đó bắt đầu chăm chú tiến hành tay nghề trên mảnh vải màu đỏ thẫm kia.

Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt, lão bà rõ ràng chuyên tâm hơn cô, ngồi trên ghế thêu thùa như vậy liền ngồi cả buổi chiều, trên tấm vải vốn bóng loáng bằng phẳng dần dần xuất hiện những đường nét hoa văn.

Đầu tiên là những chấm tinh xảo, sau đó từng chút từng chút mở rộng thêm đường nét. Tay lão bà giống như là có linh khí, hệt như cánh chim bay lượn từ trên xuống dưới, cho đến khi toàn bộ hoa văn rực rỡ đều hiện ra.

Trên vải màu đỏ thẫm, nở rộ một bông hồng đỏ sậm rực rỡ.

Hoa hồng kia nở rộ cực kỳ tràn đầy sức sống, ngay cả mỗi một cây nhụy hoa cũng là tùy ý giãn ra, căn bản không giống như thêu lên, mà là như trực tiếp sinh trưởng từ trên tấm lụa.

Sống động như thật, xinh đẹp và rực rỡ.

Chờ đến khi kim trong tay dừng lại, trời cũng đã tối sẫm xuống, Trình Nghênh Xuân giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy trên trán, gấp miếng vải kia lại một lần nữa, gấp thành một mảnh hình vuông nhỏ nhắn.

Sau đó bà liền nhét miếng vải này vào tay Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt theo bản năng hoảng hốt: “Không được bà ơi, thứ này quá quý giá, con không thể…”

“Cô gái, đây là quà cảm ơn.”

Những nếp nhăn trên gương mặt già nua của Trình Nghênh Xuân giãn ra theo nụ cười của bà.

Giang Nguyệt sửng sốt một hồi, nhìn đôi mắt trong veo đến không thể trong veo hơn nữa của lão bà, cô lập tức hiểu ra.

Thì ra bà ấy không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là người điên, càng không coi cô là đứa con gái A Chỉ đã mất nhiều năm của bà.

Giang Nguyệt là người khác hoàn toàn so với A Chỉ, Trình Nghênh Xuân sớm đã nhận ra.

Bà chẳng qua chỉ là quá nhớ nhung con gái, tình nguyện giả điên, làm kẻ ngốc, coi cô gái trước mặt như con gái của mình, hết lòng chiêu đãi của một buổi chiều, giống như tìm kiếm chút niềm vui nhỏ bé cho tâm hồn bà.

Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời, hốc mắt cô nóng lên nhanh chóng, dùng sức mím chặt môi, nắm chặt mảnh tơ tằm trong tay, chặt đến tạo ra mấy nếp gấp trên đó:

“Bà ơi, A Chỉ cũng thích hoa hồng đỏ sao?”

“Con bé thích hoa hồng trắng.” Trình Nghênh Xuân cười cười: “Nhưng bà cảm thấy, cô gái trẻ hẳn là thích hoa hồng đỏ.”

Hốc mắt Giang Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên mù mịt, nổi lên một tầng hơi nước.

Sau khi Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi chào tạm biệt Trình Nghênh Xuân, hai người họ đi bộ trên con đường gạch xanh lúc đi tới, chẳng qua là bước đi lúc trở về lại có phần nghiêm túc hơn so với lúc đến.

“Chị Giang Nguyệt, chị sẽ còn đến thăm lão bà nữa phải không?”

Giang Nguyệt cười đi xoa đầu cô: “Thật sự là thiên tài thấu hiểu chị.”

Đến khi đi tới cổng làng, chị Trần và Tiểu Diệp ở trên xe chờ đến mức ngủ thiếp đi.

Thấy Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt mở cửa xe đi lên, Tiểu Diệp nhất thời tỉnh táo, ngồi thẳng người, hưng phấn tiến lại gần:

“Hai người đi lâu như vậy, có phải mọi chuyện rất thuận lợi hay không?”

 
 
Chương 539


Chương 539

Tĩnh Nghi làm bộ có chút khó xử: “Không thể nói là hoàn toàn thuận lợi.”

Gương mặt đang hớn hở của Tiểu Diệp nhất thời bị kéo xuống: “Trình phu nhân này khó đối phó như vậy sao? Quả nhiên vẫn cần phải lo lắng…”

“Chỉ là chị lấy được chỉ thêu ngũ sắc từ tay lão bà thêu tại chỗ, là lão bà cho chị làm quà.”

Tĩnh Nghi giống như trúng được một tấm vé số độc đắc, kiêu ngạo ngửa đầu cười khanh khách: “Một tấm thêu ‘Thiên kim khó mua’ ở chỗ bà Trình vậy mà bây giờ lại ở trên tay chị Giang Nguyệt.”

Hai mắt Tiểu Diệp nhất thời sáng lên, kích động không thôi: “Chị Giang Nguyệt, mau lấy ra cho em mở mang tầm mắt!”

Giang Nguyệt nhíu mày, tấm vải lụa cầm trong tay bọc chặt lại, khóe môi mỉm cười: “Trở về sẽ cho em xem.”

Nội tâm Tĩnh Nghi cũng kích động không thôi, cô không nghĩ tới người thợ thêu trong miệng giáo sư năm đó lại đưa cho Giang Nguyệt tác phẩm gốc của mình, bất chấp sự trầm tĩnh thường ngày:

“Chị Giang Nguyệt, chị có muốn đóng khung bức thêu này không? Em có thể tìm một người chuyên nghiệp giúp chị xử lý qua bức thêu này.”

Loại tác phẩm nghệ thuật này, nên được treo trong khung hình để trưng bày, để có thể phát huy giá trị của nó.

Đến lúc đó nếu được chuyên gia đánh giá cao, giá tiền tăng lên, bán đi cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

Nghe bọn họ vừa đến xe đã nói chuyện rôm rả như vậy, chị Trần biết mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, chị mỉm cười, đúng lúc đưa ly nước lên: “Hai người đã đi ra ngoài cả buổi chiều rồi, mau uống chút nước.”

Giang Nguyệt nhận lấy ly, uống hết nước bên trong, mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Tĩnh Nghi: “Chị dự định may thành một bộ sườn xám.”

Vải này là một khối chất liệu tốt, cộng với các hoa văn thêu thùa rực rỡ trên đó, may thành một bộ sườn xám màu đỏ cổ điển, chắc chắn không thể thích hợp hơn.

“Chị sẽ mặc bộ sườn xám này, vinh quang giành được phong vị Ảnh hậu.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nói:

“Chị sẽ luôn luôn trân trọng nó.”

Khi lái xe trở lại, hoàng hôn đã bắt đầu sập xuống.

Lúc ăn cơm tối trên bàn, Tĩnh Nghi không nhịn được nói chuyện hôm nay nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di ở cùng nhau.

Trong khoảnh khắc biết Tần Di Di có thai, còn sắp đính hôn với Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt Tiểu Diệp và chị Trần đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhất là Tiểu Diệp, sắc mặt càng khó coi như ăn phải ruồi: “Khẩu vị của Tiêu tổng càng ngày càng thấp, gần đây có phải mắt anh ta có vấn đề hay không?”

“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Tiêu tổng không còn tồn tại trong hàng ngũ đàn ông thành công trong mắt tôi nữa.”

Tĩnh Nghi cũng phụ họa theo: “Một người đàn ông thành công có thực lực, không thể kết hôn sinh con với người phụ nữ như vậy, trừ phi anh ta thô tục và thất đức.”

Hai người bọn họ, mỗi người một câu, không có một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nghe ra được từng câu từng chữ đều là mắng người.

“Hai người các em, ăn cơm cũng không ngậm được miệng à.” Chị Trần dùng đũa gõ lên đầu bọn họ:

“Tĩnh Nghi, bây giờ em và Tiểu Diệp càng ngày càng giống nhau rồi.”
 
Chương 540


Chương 540

Giang Nguyệt mặc cho bọn họ ầm ĩ cũng không xen vào một câu nào.

Sau khi ăn xong, cô cầm mảnh thêu đó, đi vào phòng mình.

Cô bật đèn đầu giường, động tác cẩn thận từng li từng tí mở bốn khối hình vuông nho nhỏ ra từng tầng một, làm lộ ra một chỗ thêu hoa trên lụa sa-tanh.

Phần đáy thêu màu đỏ thẫm cùng với chỉ thêu màu đỏ sậm, rõ ràng là cùng một hệ màu sắc, nhưng xếp chồng lên nhau lại càng bổ sung cho nhau.

Giang Nguyệt cúi người xuống gần tấm vải, ánh mắt từng chút từng chút quan sát những đường thêu mảnh mà dày đặc, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên trên, cảm nhận từng đường kim mũi chỉ.

Một dòng chảy ấm áp vượt qua thời gian và trí tuệ, thấm vào từ đầu ngón tay của cô rồi lại chạm đến trái tim cô.

Cô nhớ tới ánh mắt Trình Nghênh Xuân nhìn cô, cũng giống như đường thêu này, tinh xảo và chặt chẽ, lúc đầu cô còn cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng đó đâu thể là sự mạo phạm, rõ ràng là tình yêu thuần khiết không pha trộn tạp chất của người lớn tuổi.

“Thịnh tổng, hôm nay mọi chuyện vẫn như bình thường, lão phu nhân sức khỏe rất tốt.”

Thịnh Sóc Thành đứng trong phòng làm việc, nghe báo cáo từ Hoa Thành truyền đến, một tay để trong túi quần, đứng bên cửa sổ hút thuốc: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Chỉ là hôm nay có hai vị khách đến, lão phu nhân lại để cho hai người họ đi vào.” Nói đến đây, người báo cáo cũng cảm thấy kỳ lạ: “Lão phu nhân bình thường căn bản không cho người lạ vào.”

Điểm này Thịnh Sóc Thành đương nhiên biết.

Hai năm nay Trình Nghênh Xuân tính cách rất kỳ lạ, không chỉ từ chối gặp khách, ngay cả tiếp xúc với người xung quanh cũng gần như là không, bác sĩ đều nói bà ấy đang phong ấn bản thân, thu mình lại.

“Hai vị khách kia là ai?”

“Đã cho người đi điều tra rồi, hình như là một diễn viên rất nổi tiếng, còn có trợ lý của cô ấy, tên là Giang…”

“Giang Nguyệt?” Thịnh Sóc Thành suy nghĩ hai giây, trầm ngâm nói: “Có phải là cái tên này không?”

“Đúng, là người này.”

Thịnh Sóc Thành nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Làm sao cô ấy tìm được lão phu nhân?”

Người ở đầu dây bên kia không nắm được tâm trạng hiện tại của ông, đến thở cũng không dám thở:

“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, bất quá tôi đã phái thêm người kiểm tra lại.”

“Không cần tra nữa.” Thịnh Sóc Thành dừng một chút, sắc mặt không chút thay đổi: “Lão phu nhân không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng không cần để ý.”

Thịnh Sóc Thành nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, nhưng khí thế rất mạnh, làm cho người ta vô thức nuốt nước miếng: “Vâng ạ, là do thuộc hạ vô dụng.”

“Không có gì đáng ngại, tiếp tục trông coi tốt lão phu nhân.”

Thịnh Sóc Thành mỗi ngày đều quản lý rất nhiều việc, đã hơn nửa thế kỷ, rất lâu không có ai có thể khiến ông khó đoán đến như vậy.

Trong màn đêm xanh thẫm, ánh mắt của ông thêm phần đen sẫm.

Cô gái nhỏ Giang Nguyệt này, quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của ông.
 
Chương 541


Chương 541

Cô gái này luôn thể hiện sự thẳng thắn và cư xử vô cùng tự nhiên khi ông nghi ngờ cô có hành động đáng nghi, nhưng khi ông chọn tin tưởng cô gái này thêm một lần nữa, cô sẽ tạo ra một vài “sự cố ngẫu nhiên”.

Dựa theo phong cách làm việc của Thịnh Sóc Thành, ông không nên so đo với một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi trong giới giải trí, không giống như một vị trưởng bối có tuổi, rất dễ khiến cho người ngoài trêu chọc ông là ‘ăn hiếp con nít”.

Lúc trước là ông đã đánh giá quá cao năng lực của cô gái nhỏ này, cho rằng cô là dòng nước suối trong trẻo giữa thế giới nghệ sĩ này.

Thịnh Sóc Thành xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Giang Nguyệt ở trong lòng ông quả thật có ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ là ở trong quá khứ mà thôi.

Bất kể là lúc trước cô biểu hiện đơn thuần cỡ nào, nhiệt tình thành khẩn cỡ nào, thì khoảnh khắc cô đột nhiên đến thăm Trình Nghênh Xuân, mọi thứ đều đã hòa thành hư không.

Ngày hôm sau, Thịnh Sóc Thành bảo Trương Nghị chuyển lời đến cho Giang Nguyệt một câu.

“Giang tiểu thư, Thịnh tổng bảo tôi chuyển đến cô một câu.” Giọng điệu Trương Nghị không thay đổi:

“Cô gái nhỏ, thông minh là chuyện tốt, nhưng tự cho mình thông minh thì không giống nhau đâu.”

Giang Nguyệt không hiểu được gì cả.

“Xin lỗi trợ lý Trương, tôi không thể hiểu ý tứ của Thịnh tổng, có thể phiền anh nói rõ ràng không…”

“Không thể phụng bồi, cô hãy tự mình suy nghĩ đi.” Trương Nghị hoàn toàn không còn cung kính lúc trước, chỉ lạnh lùng kết thúc cuộc đối thoại.

Nghe thấy tiếng điện thoại bận rộn bên kia, Giang Nguyệt sửng sốt một chút.

Thịnh tổng sẽ không vô duyên vô cớ để trợ lý Trương truyền đạt những lời này đến cô, nhất định là cô đã làm chuyện gì khiến cho Thịnh lão gia cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô tự hỏi, gần đây mình làm gì cũng đều không có giao tiếp với Thịnh tổng, vả lại từng việc đều quang minh chính đại, làm sao có thể khiến ông ấy tức giận?

Trước khi Giang Nguyệt suy nghĩ rõ ràng những điều này, chị Trần đã đi tới, sắc mặt có hơi nghiêm túc, giống như muốn nói điều gì đó lại thôi.

Giang Nguyệt nhìn ra biểu cảm này, tùy ý hỏi: “Chị Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không biết.” Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, mày nhíu chặt: “Sáng sớm Bách Kiều đã phát thông báo, nói là mấy hợp đồng lúc trước cùng hợp tác với em, bây giờ muốn hủy hợp đồng.”

“Tuy rằng đối phương nói sẽ bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng, nhưng điều này đối với em ảnh hưởng cũng không nhỏ.”

Giang Nguyệt trong lòng đương nhiên biết rõ.

Mấy chương trình hợp tác trước đây với Bách Kiều đều đã quay xong quảng cáo tuyên truyền, bây giờ đột nhiên hủy hợp đồng, có nghĩa là sản phẩm mà cô phát ngôn trước đó đều phải lần lượt bị rút khỏi thị trường, tất cả quảng cáo tuyên truyền cũng sẽ hạ giá.

Mà loại tình huống chưa đến thời hạn đã đột nhiên tuyên bố hủy hợp đồng như vậy, bình thường đều sẽ xuất hiện trên người nghệ sĩ kém cỏi.

Ngay cả khi các thương hiệu không công bố lý do rõ ràng, công chúng cũng có thể hình dung ra một loạt các khả năng.

Hơn nữa bây giờ Giang Nguyệt sắp vào đoàn quay phim, còn chuẩn bị nhận giải Ảnh hậu vào năm sau, nếu danh dự của cô bị tổn hại, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô.

“Chỉ là em không hiểu, gần đây chúng ta đều không có tiếp xúc với vị lão làng nào, đừng nói gì đến đắc tội người khác, vấn đề của chuyện này nằm ở chỗ nào vậy chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom