Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 80: Chương 80


Một ông già mặc áo choàng dài với phong cách cổ đã đợi sẵn ở cửa, chính là Lâm Vân Hạc vừa mới trở về sau khi đi loanh quanh.

“Làm sao lại thế này?”
Nhin thấy Hoắc Cảnh Thâm không còn chút máu, Lâm Vân Hạc nhíu mày hạ lệnh đưa người vào phòng ngủ.

Trước khi quay người lên lầu, anh nhận thấy Vân Thanh đang đi theo mình, hơi dừng lại.

“… Đây là ai?”
“Đây là chị Tư của tôi.

Rất tiếc, bây giờ không phải là lúc giới thiệu với anh!”
Lục Tu đẩy Lâm Vân Hạc đi lên lầu, Lâm Vân Hạc giạy giụa nhìn lại Vân Thanh.

Quen … quen quá, nhưng anh
không thể nhớ mình đã nhìn thấy cô ờ đâu.

Vân Thanh muốn đi theo vào phòng xem tình hlnh của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng bị Hàn Mặc ngăn lại.

“Phu nhân, ý của Tứ gia, trước tiên để cho cô nghỉ ngơi ở phòng khách.


Trong phòng.

Chiếc áo sơ mi đen bị xé ra khỏi lưng của Hoắc Cảnh Thâm, dính vào da thịt và mảnh thủy tinh, như thể một lớp da bị xé ra, nhìn vào cũng thấy đau lòng.

Điều tồi tệ hơn là vai trái của Hoắc Cảnh Thâm cũng bị xây xát bởi một viên đạn, toàn bộ lưng của anh ta đẫm máu.


Lục Tu hai mắt đỏ hoe, tức giận siết chặt tay, “Mẹ nó, tên Hoắc Khải Lễ kia thật khốn kiếp!”
Khuôn mặt quá mức đẹp của Hoắc Cảnh Thâm không có chút biểu cảm nào thừa, chỉ là đôi mắt tối sầm lại đến đáng sợ.

Rõ ràng anh ta không có tâm ý không có ở đây, nhưng không ai có thẻ đoán được anh ta đang nghĩ gi.

Áp suất không khi trong phòng càng lúc càng thấp, đủ cho thấy tâm trạng của Hoắc Cảnh Thâm lúc này rất tệ.

“May mà không ảnh hường tới xương…” vẻ mặt Lâm Vân Hạc không hề thoải mái chút nào, là bác sĩ riêng của Hoắc Cảnh Thâm nhiều năm, anh ta biết quá rõ vấn đề thực sự của Hoắc
Cảnh Thâm là gl.

Anh bắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm , lông mày càng ngày càng nhlu chặt hơn, “Tứ gia, thân thể của anh không thể kéo dài thêm được nữa!”
“Chậm nhất có thể trụ được bao lâu?” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thâm vô cùng lãnh đạm giống như đang nói một vấn đề bình thường.

“Hai tháng.


Hai tháng…
Anh liếc nhìn mạch máu đen mờ trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.


Vẻ mặt Lục Tu căng thẳng muốn nói gi đó, nhưng anh lại nhìn Hoắc Cảnh Thâm rồi nói câu
khác.

Từ trước đến nay không ai có thể lay chuyển ý nghĩ của anh ta …
Hàn Mặc lúc này mới bước vào báo cáo.

“Tứ gia, đám người đó đã bị xử lý rồi…” Hàn Mặc do dự.

Hoắc Cảnh Thâm cau mày lạnh lùng: “Nói.


“Phu nhân, cô ấy không chịu xuống lầu, luôn đợi ờ cửa …”
Vân Thanh đứng có chút mệt mỏi nên ngồi ở lối vào cầu thang, cửa phòng ngủ phía sau đã được đóng chặt, đó là thế giới của Hoắc Cảnh Thâm.

Nếu anh không để cô vào, cô sẽ không thể vào được, vì vậy cô chì có thể chờ đợi.

Lần đầu tiên cô nhận thức rỏ ràng khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm như vậy.

Vân Thanh hai tay ôm đầu gối, lồ ng ngực ngột ngạt không thẻ giải thích được…
Hoắc Cảnh Thâm mở cửa phòng ngủ, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là thân hình mảnh mai gầy gò của cô.

Cô cuộn mình ờ đầu cầu thang, vùi đầu vào đầu gối, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Hoắc Cảnh Thâm im lặng quan sát vài giây, sau đó đi tới.

Cô rất nhỏ nhắn, gần như không trọng lượng.

Thậm chí anh còn tưởng tượng, một chút lực cũng sẽ làm cô tan
vơ.

“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh đột nhiên thì thào nhẹ như mộng.

Hoắc Cảnh Thâm rũ mắt xuống.

Người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay anh còn chưa tỉnh, anh không biết cô đang mơ gì, cô lo lắng siết chặt chiếc vạt áo trên ngực anh: “Anh đừng chết…”
Dáng người mảnh khảnh của Hoắc Cảnh Thâm dừng lại.

Bàn tay nắm lấy trên ngực anh gần với vị trí của trái tim anh, như thể vô hình, nó cũng làm gián đoạn nhịp tim của anh ngay lúc đó.
 
Chương 81: Chương 81


Anh bế Vân Thanh trở lại giường
lớn trong phòng ngủ, bình thản kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người cô.

Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Thâm nghe thấy tiếng điện thoại rung nhẹ.

Tiếng chuông từ túi bên phải của Vân Thanh, Hoắc Cảnh Thâm lầy điện thoại di động của cô ra.

Thấy một vài tin nhắn mới bật lên trong WeChat, tất cả đều được gửi bời một người tên là “Lãng bám váy”
Anh mờ ảnh đại diện và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông mà Hoắc Hy Hy đã chụp ảnh khi lái xe vòng quanh quảng trường tiếp cận Vân Thanh.

Đó cũng là chủ nhân của chiếc xe
thể thao màu bạc mà Vân Thanh đã đi sau khi rời khách sạn vào đêm hôm đó.

Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt trở nên lạnh lẽo từng li từng tí.

Thông tin của Tạ Lãng vẫn đang tiếp tục được hiện ra.


Lãng bám váy: [Người đâu? Cô đừng dọa tôi, tôi nghe nói gần biệt thự Hoàng gia có tiếng súng, cô không sao chứ?]
Lãng bám váy: [Lão đại bảo bối, cô làm sao rồi? Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, đừng lo lắng tên Hoắc Kiến Hoa bất thường đó, hãy nghe lời tôi, đừng dùng khổ nhục kế 10 triệu đó! Không đáng!]
Hoắc Cảnh Thâm bật lên, Vân Thanh hiển nhiên có thói quen tùy ý xóa hộp thoại, tin nhắn xa nhất là hai ngày trước.

Lãng bám váy: [Tuy Hoắc Cảnh Thâm sẽ không sống được bao lâu, nhưng hắn bất thường như vậy, lão đại, cô vẫn theo kế hoạch ban đầu, nắm bắt thời gian lừa hắn chạy trốn!]
Chụt nhiệt cuối cùng trong mắt Hoắc Cảnh Thâm tan biến, một luồng khí lạnh bao trùm lấy cơ thể.

Đôi mắt anh tối sầm đến tận cùng, anh ta lạnh lùng nhin cô gái đang ngủ say trên giường, trái tim khô khan đến cùng cực, hung ác bắt đầu tăng lên như điên dại…
Cô làm tất cả, hóa ra là có mục đích.

Hoắc Cảnh Thâm đưa tay ra, bàn tay to với những khớp xương nhợt nhạt xinh đẹp áp sát vào cổ họng mảnh khảnh của cô gái, chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp ch3t cô gái nói dối vô lương tâm này…
Vân Thanh trong mơ cảm thấy nghẹt thở, cô mở mí mắt khó
khăn, thứ phản chiếu đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú đạp trai của Hoắc Cảnh Thâm, nhìn cô cực kỳ lạnh lùng và xa lạ.

Vân Thanh có chút sững người.

“… Hoắc,Hoắc Cành Thâm!”
Cô khó khăn nắm lấy tay anh, nhưng ngay sau đó, động tác của cô đông cứng lại.

Cô nhìn thấy tay còn lại của Hoắc Cảnh Thâm đang cầm súng.

Phiên bản mới của súng lục Beretta, được sản xuất theo yêu cầu, được khắc một chữ s không thể nhận thấy phía dưới.

Là ờ trong hang động, thứ mà anh ta đã vứt bỏ.

Anh thực sự … nhận ra cô sao?
VI vậy, dù đã lâu như vậy, anh vẫn hận cô và vẫn muốn giết cô?
Vân Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Cô biết rằng Hoắc Cảnh Thâm là một con quái vật rất nhẫn tâm.

Ngay cả khi anh ấy bảo vệ cô sau lưng và ủng hộ cô ấy; ngay cả khi anh ấy xem cô như nột cô bé, vì cô mà mua toàn bộ búp bê trong cửa hàng; ngay cả khi anh ấy đưa tay về phía cô ấy và nói ‘chúng ta hãy về nhà’… đó chỉ là anh ấy nhất thời?
Chỉ có cô, ngốc đến mức lạc mất phương hướng, ngây thơ nghĩa anh đối xử đặc biệt với cô…
“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh trực tiếp yên lặng nhìn hắn, trong mắt chậm rãi hiện lên một làn
sương mỏng.

Cô nói “Ạnh là đồ khốn!” Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống mu bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm không chút cảm động, anh ta trầm mặc nhìn cô, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung châm chọc.

“Kỹ năng diễn xuất của bà Hoắc quả thật là tuyệt vời.

Cô định đóng vai nào? Rút lui là con đường tiến thân?”
Trong mắt anh, cô chỉ là đang liều mạng cứu anh sao?
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lồng ngực Vân Thanh, cô nói vặn lại: “Đối với một người bất thường nhẫn tâm như anh Hoắc, kỹ năng diễn xuất cùa tôi là
vô dụng!”
Chắc chắn rồi… tất cả đều đang diễn!
Sự tức giận bị đè nén của Hoắc Cảnh Thâm lúc này hoàn toàn mất kiểm soát.


Bàn tay đang nắm chặt cổ họng cô chợt thắt iại.

Vân Thanh mặt đỏ bừng vi nghẹt thở.

Cô không thể chết, ít nhất cô không thể chết một cách vô ích dưới bàn tay cùa những kẻ khốn nạn!
Vân Thanh lấy kim bạc trên cổ tay ra, vừa định bắt đầu, nhưng sức lực nơi cổ họng đột nhiên nhẹ nhõm.

Thay vào đó, họng súng đen trống rỗng đè lên cánh tay cô, giống như lời nhắn của một con rắn độc đang trượt trên da cô tửng cm một.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dường như đến từ địa ngục.

“Cô có thề thử, là cô nhanh hơn hay là đạn nhanh hơn.

 
Chương 82: Chương 82


Vân Thanh điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn “Đồ khốn nạn anh là muốn trả thù! Nếu tôi biết sớm tôi đã không cứu anh, nên để anh chết đi.


Đôi môi hồng nhuận của cô mờ ra rồi khép lại, nhưng lại không có một lời nói hắn thỉch nghe.
Hoắc Cảnh Thâm thái dương đột ngột nhói lên, trầm giọng nói: I
“Câm miệng!” 1
“Anh định giết tôi, còn không cho ị tôi nói sao? Đồ khốn kiếp! Có I chết tôi cũng không thành hồn ma…”
Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu giận dữ chặn cái miệng nhỏ nhắn đang nói nhảm đỏ…
Vân Thanh hai mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cô quên mất chống cự, một lúc sau mới định thần lại liền đỏ mặt muốn đẩy anh ta ra.
Thế nhưng, sự chênh lệch thể chất giữa nam và nữ hiện lên rõ ràng vào lúc này, Hoắc Cảnh Thâm dùng một tay giữ hai cổ tay cô lê n đỉnh đầu.
Anh không định để cô đi.

Một nụ hôn không quá nhiều, đến nỗi là một loại trừng phạt khác, đúng hơn là một loại hình phạt khác, Vân Thanh đau lòng nhíu mày.
Cô nếm được vị máu, đầu lưỡi cô bị cắn.
Mà mùi vị của máu hiển nhiên càng ngày càng kích thích Hoắc Cảnh Thâm, một biển lửa cuồng bạo thiêu đốt trong đáy mắt đen láy của anh, hành động của anh càng ngày càng hung bạo.
Anh sẽ rất kích động khi nhìn thấy máu …
Vân Thanh sớm biết rằng vào lúc này, cô thực sự hoảng sợ.
Khi người đàn ông dùng đôi bàn tay to mạnh bạo mò vào trong váy của cô, Vân Thanh khó khăn quay đầu lại để tránh đôi môi nóng bỏng của anh ta và hét tên anh ta.
“Hoắc Cảnh Thâm!!”
Tiếng kêu vừa tủi nhục vừa tức giận này giống như một cái máy chém, cắt đứt khí tức điên cuồng
hỗn loạn cần phải trút bỏ.
Cả thế giới bỗng im lặng.
“Ha ha …” Hoắc Kiến Hoa chế nhạo “Cô bé lừa gạt, cô chỉ có thể thành thật khi cô sợ.”
Vân Thanh hít sâu một hơi “Cho dù là tôi lừa anh, cũng là sợ anh nhận ra mà giết tôi.”
Hoắc Cành Thâm dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, bên trong có ánh đèn mờ ảo, ánh mắt rất đề phòng và lạnh lùng …
Rõ ràng là anh không tin cô.
Sự bất bình trong lòng Vân Thanh đột nhiên phóng đại vô hạn trong ánh mắt lạnh lùng như vạy
Cô cắn chặt môi dưới, kìm lại
cảm xúc, ngước nhìn anh.
Cô thậm chí có thể nhìn thấy dải băng dưới cổ áo sơ mi đang mờ của Hoắc Cảnh Thâm.
Đó là những gì anh đâ làm để cứu cô đêm nay … Cô không thể nhìn thấu một người đàn ông nóng lạnh như vậy.
Vân Thanh hít sâu một hơi, khóe mắt đỏ bừng, từng chữ từng câu nói với hắn: “Hoắc Cảnh Thâm, tôi không có lỗi với anh, cũng không muốn làm tổn thương anh.

Đêm nay, không phải tôi liều mạng cứu anh mà là … tôi thực sự sợ anh chết.”
“…” Hoắc Cảnh Thâm mím mội mỏng khẽ cau mày “Cô cho rằng tôi vẫn sẽ tin cô sao?”
“Anh thích tin hay không thì tùy!”
Vân Thanh tính tình tét như Ihế nào cũng không phục” Nếu anh thật sự muốn ra tay trả thù, thì anh cứ giết tôi.

Nếu anh không giết tôi, yên tâm, đêm nay tôi sẽ ròi đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài không đợi tiếng súng.
Nhưng khi cô vừa bước tới cửa, có tiếng vật nặng rơi xuống đất sau lưng cô.


Rầm—–
Vân Thanh vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Cảnh Thâm ngã xuống giường, quỳ một gối, hai tay đặt trên tấm thảm trắng tinh, máu đỏ tươi chảy ra từ mũi, đò như quả mận đỏ trong tuyết, cô bàng hoàng …
“Hoắc Cảnh Thâm!” Vân Thanh sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy tới.
“Anh bị sao vậy?” Tay cô chạm vào người anh, lạnh đến thấu xương, cả người như đang ôm một cục băng….
Qua lớp vải mòng, cô có thể cảm nhận được sự lạnh toát tỏa ra từ cơ thể Hoắc Cảnh Thâm.

Có vẻ như chất độc trong cơ thể anh ta đã tấn công trở lại!
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm đỏ bừng, ánh mắt quét qua chiếc cổ mảnh mai của cô gái, cơ thể nổi lên cơn khát máu, anh ta đang gào thét muốn cắn cổ cô!
Anh cố gắng kìm nén sự thôi thúc và đẩy cô ra.

“Đi ra ngoài kêu người gọi Lâm Vân Hạc!”
“V thuật của tôi không kém Lâm Vân Hạc…” cổ và trán của Hoắc Cảnh Thâm nổi gân xanh, tuyệt vọng đè nén cơn bạo chúa trong cơ thể đang điên cuồng như muốn hủy diệt mọi thứ, lạnh giọng nói: “Tôi nói cô ra ngoài!”
Anh vẫn không tin cô…
Được rồi, tôi đi ngay.”
Vân Thanh chậm rãi đứng dậy, trong khi Hoắc Cảnh Thâm thả lỏng phòng ngự, cây kim bạc trên tay đâm vào gáy anh ta một cách nhanh chóng và chính xác.
Cơ thể anh ngay lập tức cứng đờ, cố gắng gằn ra từng chữ từng khỏi kẽ răng.
‘Cô muốn làm gì?’
 
Chương 83: Chương 83


“Ạnh không tin tôi?” Vân Thanh cắn chặt răng kéo anh ta lèn giường.

“Bây giờ tôi sẽ cho anh xem, kè dối trá này đã cửu anh lần thứ ba như thế nào!”
Suy nghĩ việc tiếp theo bản thân sẽ làm, Vân Thanh che đôi mắt đen đỏ bằng chiếc cà vạt mà Hoắc Cảnh Thâm đã ném sang một bên.

“Hoắc Cảnh Thâm.


Cô thì thào tên anh: “Nếu anh tôi thể chữa khỏi cho anh, tôi sẽ cho anh cả đời.


Dường như họ đã trở lại lần đầu tiên gặp nhau…
Vân Thanh không đợi phản ứng của người đán ông, nhưng cơ thể căng thẳng dưới lòng bàn tay từ từ thả lỏng, như thẻ đó là một sự đồng ý khàc.

Cô cảm thấy yên tâm, cúi thắp đầu cời cúc quần cùa anh.

“Thân trên của anh quấn như đan bách, khống có chỗ nào có thẻ châm kim, cho nên tôi chỉ có thể bắt đầu từ hạ thân.



Vân Thanh dùng kim bạc ấn huyệt của hắn, thuận miệng an ùi anh ta “Tôi là bác sĩ, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều đàn ông, rất có kinh nghiệm.


Hoắc Cảnh Thâm:”…”
Thòi gian trôi qua, phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, sau khoảng một tiếng, những hạt mồ hôi mịn chảy
Cô chậm rãi lấy ra mấy chục cây kim bạc c ắm vào hoa huyẹt trên cơ thể Hoắc Cảnh Thâm.

Đồng thời, Hoắc Cảnh Thâm cũng cỏ thể cảm giác được, cơn đau do xương bảo mỏn trong cơ thể dần dần lắng xuống.

Yết hầu anh ta dần hạ xuống, hỉnh vòng cung nhấp nhô, dưới ảnh đèn mờ ảo trông thặt gợi cảm…
Vân Thanh hai mắt trợn lên, nhìn từ yết hầu cùa anh ta xuống đôi môi mỏng hình kim cương, màu hoa hồng, hơi hé mở, thích hợp đẻ hôn …
Sau đó, cô nhớ tới cảnh anh ta hỏn cô lúc nãy, khuôn mặt cùa bị Vân Thanh lập tức nóng lên.

“Cô đang nhln ở đâu vậy?” Giọng
nói khàn khàn của Hoắc Cảnh Thâm vang lên.

Như thẻ anh ta có con mắt nhìn thấu, qua chiếc cả vạt của mình, anh ta bắt cô ngay tại chỗ một cách chính xác.

Vân Thanh nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, hắng giọng, nghiêm nghị nói
“… Tôi là bác sĩ, tôi thấy mọi chỗ tất nhiên là nên rồi.


“À” Lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm rung lên, anh ta nở một cụ cười “Vậy làm phiền bác sĩ Vân, lau nước miếng trước đi.


Nghe đến đây cô xấu hổ, vô thức đưa tay lên lau khóe miệng, nước miếng ờ đâu chử?
Nhận ra mình đã bị lừa, Vân
Thanh tức giận đến mức muốn đánh ai đó.

“Hoắc Cảnh Thâm!”
Câu giận dữ nảy, nghe thật lọt tai, giống như lông, cảm giác ngứa ngứa tê dại.

Môi mỏng hơi nhếch lên, tâm tình đắc ý, đưa tay cời cà vạt che mắt.

“Quên nhắc nhở cô, nó làm bằng tơ lụa, không thể che mắt.


Vừa rồi không phải là cô nằm ờ trên người anh mà châm kim cho anh sao…
Vân Thanh Anh chậm chạp phản ứng lại, ngay lập tức che đi đường viền cổ chữ V của mình.

“Đồ lưu manh!
Cô tức giận đén mức xoay người muốn rời khỏi giường, nhưng cánh tay cường tráng của người đàn ông lại móc thắt lưng cô, trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Cô bé, nghe kỵ…” Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn bên tai cỏ vang lên một câu cảnh cáo “Lần trước tôi tha thứ cho cô, trước khi tôi chết, đừng nghĩ sẽ rời xa tôi, nếu không, tôi nhắt định sẽ xé nát cô!
Vân Thanh nhếch môi.

Làm thế nào có thể có một người đán ông độc đoán và vô lý như vậy?
“Hoắc Cảnh Thâm, anh có thể nói đạo lý chút được không?”
“Không thẻ.

”__________________Ị
Vân Thanh tức giận đến mức nắm lấy cánh tay anh ta cắn một cái.

Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại mặc cho cô cắn.

Anh ta ngừi được mùi thơm của thuốc trên người, phòng ngự cùng cảnh giác trên người cũng từ từ tan biến.


Cứ như vậy đi.

Anh ta nghĩ, cho cô bé này một cơ hội nữa.

Sau mỗi lần ốm, Hoắc Cảnh Thâm đều suy kiệt cơ thể, mệt mỏi khắp người.

“Đừng động đậy …” Hắn ôm Vân Thanh trong tay, khàn giọng nói: “Nếu không tôi sẽ giết cô.


Vân Thanh:”…’
Tên khốn này không biết ãn nói đàng hoàng, cứ động đậy là giết.

“Hoắc Cảnh Thâm, tôi lại cứu anh một lần nữa.


“ừ.

 
Chương 84: Chương 84


Một âm tiết sự lười biếng thờ ơ, ẩn ỷ đẳng sau nó chắc chắn đang nói rằng: Đó là vinh dự của cô.

Vân Thanh bản bạc vởi anh ta: “Sau này chúng ta là quan hệ hợp tác, bình đẳng…Anh không thể lấy mạng của tôi ra mà uy hiếp.


I Anh ta nhắm mắt lại, thấp giọng 1 cười, trầm giọng nói một cách khó hiểu.

“Được.


Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi thay
đồi lời nói “Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ đè lên người cô.


Vân Thanh từ bỏ liên lạc.

Hoắc Cảnh Thâm dường như thực sự mệt mỏi, qua không bao lâu ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều nhẹ nhàng.

Nhưng sức lực cùa anh ta thật đáng kinh ngạc, cho dù đang ngủ, anh ta cũng sẽ khóa chặt Vân Thanh trong vòng tay của mình.


Vân Thanh cũng sợ đánh thức anh nên đã cố gắng hai lần, nhưng cuối cùng đều phải bỏ cuộc.

Đêm nay, cô cũng bị ném mạnh như vậy, cô cảm thấy buồn ngủ,
chẳng mấy chốc, Vân Thanh cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ …
Màn đêm yên tĩnh.

Bên ngoài cửa cỏ tiếng bưởc chân chậm rãi tiến đến, gần như lúc đỏ, Hoắc Cảnh Thâm cảnh giác mở mắt ra, nhưng anh ta đã sớm nhận ra người đang truyền đến tiếng bước chân, sát ý trong mắt cũng mờ dần.

Anh ta đưa tay ỉên để che tai của cô gái đang say ngủ trong vòng tay minh.

Bước chân dừng lại ờ cửa phòng, giọng nói đầy ẩn ỷ của người đản ông chậm rãi truyền đen.

“Xem ra, không phải là lúc thích hợp để tỏi tới?”
Dáng người Tư Mộ Bạch dựa vào cửa, ánh đèn mờ ảo làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt, nhưng với thân hình chuẩn như siêu mẫu, cộng thêm khí chất cao quý, lảng tử cũng đủ để khiến mọi người không thể rời mắt.

Hoắc Cảnh Thâm giọng nói rất nhẹ, cũng không có nhướng mi.

“Biết chưa phài lúc, sao còn chưa cút?”
Tư Mộ Bạch hiếm khi nhướng mảy, liếc nhìn người cô gái nhỏ đang ngủ say trong vòng tay anh.

“Có phụ nữ rồi liền không cần anh em nữa sao?”
Anh ta tỏ vẻ vui tươi, quay người lại nói: “Tôi sẽ đợi anh ở dưới nhà.


Tư Mộ Bạch nừa đêm tới đây, tất nhiên là không đơn giản đến để khám bệnh.

Hoắc Cảnh Thâm mặc áo sơ mi, đi xuống nhà, Tư Mộ Bạch đang ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm điếu thuốc trong tay.

Hoắc Cảnh Thâm đẩy cái gạt tàn, trên mặt vô cảm, không nói lời nào.

Tư Mộ Bạch khó hiểu liếc nhìn anh ta, từ từ hiểu điều gì đang đến, vẻ mặt của anh ta có chút phức tạp.

Sau một lúc lâu, anh ta bật ra một tiếng cười trầm thấp với một cảm giác mia mai, bỏ hai điếu thuốc vào gạt tàn.

‘Anh Tư.

Khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ “Sớm muộn gì cũng có một ngày, rơi vào tay cô gái đó.


Hoắc Cảnh Thâm đỡ lấy đôi chân dài của mình, hờ hững liếc nhìn người đàn ông đối diện.

.

“Là anh quá coi thường cô ấy, hay là coi thường tôi?”
Tư Mộ Bạch nheo đôi mắt đào hoa, không tiếp tục vấn đề này.

Nói cho cùng, anh ta chưa bao giờ thích nhúng tay vào việc riêng, anh ta chỉ thích xem những chương trình hay, đặc biệt lả những chương trình hay mà Hoắc Cảnh Thâm tự vả vào mặt mình…
‘Cô dâu nhỏ này có chút bàn lĩnh, đẻ cho Lương Kế Bình nhận thua, còn tr@n truồng đi dạo trên
phố, Hồ Kiệt Vinh chính lả con cáo già chẳng qua là lấp liếm sai trái, khỏng dễ đối phó như vậy.


Hoắc Cảnh Thâm khẽ giật ngón tay, giọng điệu luôn kiêu ngạo và nối loạn.

“Nếu hắn dám làm cải gỉ, tôi cũng không ngại đảm bảo cho hắn đến cuối đời.


Đày là dáng vè tự lấp liếm, ngoại trừ người ba năm trước, đây là lần đầu tiên sao?
Tư Mộ Bạch cười nhạt.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video, rồi đẩy nó đến trước mặt Hoắc Cảnh Thâm.


Hoắc Cảnh Thâm liếc nhẹ một cái, video quay ở sân bay có người ra vào.

Sau đó.

anh ta thấy gườỉ phụ nữ Khiến Tư Mộ Bạch đau đầu nhất – hỉnh bóng của Chung Li.

đánh đập một người đàn ông đằu trọc lén chụp ành dưới váy của cô gái.

Thực sự là Chung Li đâ làm.

Anh đang thiếu hứng thú, đang định thu hồi ánh mắt thì ánh mắt đột nhiên dừng lại, một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai lóe lên trong góc video, lao tới kéo Chung Li đi.

Mặc dù chỉ dải có hai giây, khuôn mặt của cô gái thậm chí còn không được chụp ảnh, chi có bóng dáng, nhưng Hoắc Cành Thâm chỉ cần nhìn thoáng qua đă nhận ra …
“Chị dâu tư của tôi, có lẽ có tài cao ngất trời.

” Tư Mộ Bạch nở nụ
cười giả tạo, dưởi đôi măt đào hoa hiện lẽn hai tia lạnh lẽo.
 
Chương 85: Chương 85


“Tôi thấy gương mặt anh, không trực tiếp tìm cô ấy.

Nhưng anh Tư, một số chuyện, một số người lả gián điệp của tôi…tốt nhất nên nhắc nhở chị dâu, đừng giẫm vào vũng bủn một lần nữa.


Tư Mộ Bạch hiếm khi lộ rõ bản chất như vậy, nhất là ỏ’ trước mặt anh.

Người phụ nữ Chung Li luôn là sự kháng cự của anh ta.

Đột nhiên có tiếng động sột soạt từ trên lầu, Hoắc Cảnh Thâm nhìn lại, thấy Vân Thanh xuất hiện ở lối lên cầu thang với đôi chân trần, dường như cô ấy cũng không dậy nổi, đằu tóc hơi rối bù.

“Hoắc Cành Thâm…’’ cô gọi một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, có chút mệt mòi.

Sau đổ Vân Thanh nhìn thấy một người đàn ông khác trong phòng khách, có chút choáng váng, giật mình một lúc rồi tỉnh dậy.

Dưới ánh đèn chói mắt, Tư Mộ Bạch bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt đào hoa của anh cong cong, anh cười lễ phép: “Chào chị dâu tư.

Lần đầu gặp nhau, tôi lag Tư Mộ Bạch.



….

Anh ta người anh cà thú tính của Chung Li, Tư Mộ Bạch? !
Vân Thanh hơi giật mình, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, gật đầu coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Xin chào, tôi xuống lấy một cốc nước.


Cô vội vàng xuống lầu, đi xuống rót một cốc nước.

Cô chỉ nhìn qua một lần ờ chỗ Chung Li tấm ảnh Tư Mộ Bạch…
Không ngờ hôm nay cô lại gặp được anh ta.

Anh trai khốn nạn của Chung Li, có mối quan hệ thân thiết với Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh vừa uống nước, vừa nghĩ sau này cần phải gừi tin cho Chung Li, nhưng trước tiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Tư Mộ Bạch trước mặt.

Trong ánh sáng dịu nhẹ, người
đàn ông mặc áo trắng quần tây trắng, phong thái hào hoa phong nhã nam tử cao quý lộ ra.

Anh ta có đôi mắt đào hoa phúc hậu, vẻ ngoài trìu mến, dịu dàng nhưng lúc này lại ẩn chứa một tia nguy hiểm.

“Chị dâu tư, cám ơn chị đã chăm sóc A Li nhà tôi mấy năm nay.

Sau này có cơ hội, tôi sẽ cảm O’n chị một lần nữa.


Để lại lời cảnh cáo đầy ẩn ý, Tư Mộ Bạch rời khỏi biệt thự.

Vân Thanh toát mồ hôi thay cho Chung Li.


Người đàn ông này cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, bề ngoài ắm áp như ngọc, nhưng thực chất bên trong cũng không có gì lương thiện.

Chung Li trông cỏ vẻ cứng cáp, nhưng trong lòng iại là một tiểu bạch thỏ …Tuyệt đối không thể đùa với hắn…
Trong lúc cô đang suy nghĩ, cơ thể cô đột nhiên nhẹ bang.

Hoắc Cảnh Thâm ôm cô đến ghế sô pha, cảnh cảo cô: “Đừng xen vào chuyện của Tư Mộ Bạch.


“Nhưng Chung Li…”
“Anh ta có chừng mực, thực sự sẽ không làm điều gì với Chung Li.

” Nếu có chuyện gì xảy ra, e rằng người đầu tiên nổi điên sẽ là chính Tư Mộ Bạch.

Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm rơi vảo đôi chân trần của Vân Thanh “Đừng để tôi nhìn thấy cô đi chân trần lần nữa, đừng trách…”
Vân Thanh lập tức co chân lại chưa kịp nói rõ hậu quả.

“Tuyệt đối không!”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô nhẹ một cái, ánh mắt anh ta rõ ràng đang nói “cô tốt nhất nên như vậy”.

Sau đó, Hoắc Cảnh Thâm nghe điện thoại, trực tiếp đi vào phòng làm việc, nhưng không đi ra.

Vân Thanh không còn thời gian để nghĩ về Chung Li nữa, cô nhận được tin nhắn từ A Kim.


A Kim: [Vân tiểu thư, thông tin mà cô muốn tôi đã hỏi được rồi.

Mẹ cô bị nhốt trong viện dưỡng lão Cốc Hợp.

]
Khóe miệng xinh đẹp của Vân Thanh khẽ nhếch lên, trong mắt
hiện lên tla sáng.

Cá đã cắn câu.

Vân Nghiên Thư hôm nay có tâm trạng tot.

Thứ hèn hạ Vản Thanh, tối qua đã biết Khương Như Tâm bị nhốt trong viện dưỡng lão Cốc Hợp từ miệng A Kim, chắc hẳn cô ta không thề kìm lòng được, sẽ lập tức đi cứu người.

Còn Vân Nghiên Thư sắp xếp người luôn trung thành với cô Mặc Từ, dẫn người đến viện dưỡng lão, chỉ cần thứ hèn hạ Vân Thanh lộ mặt, sẽ bị xóa sồ khỏi thế giới!
Còn nghĩ đến việc muốn tham gia Cuộc thi Nước hoa Quốc tế?
Mơ đi!

 
Chương 86: Chương 86


Nếu dám cướp của cô ta, thì chỉ có đường chết!
Vân Nghiên Thư ngồi ờ nhà, bình tĩnh chờ tin vui từ đỉện thoại Mặc Từ.

Thế nhưng từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không có tin tức gì!
Vân Nghiên Thư không giữ được bình tĩnh, đang định gọi Mặc Từ để hỏi thảm tình hình, lúc này, Mặc Từ đã gọi đến trước.

Cô ta vui mừng, ngay lập tức trả lời: “Anh đã bắt được con nhỏ Vân Thanh đó chưa ?!”
Mặc Từ ờ đầu dây bên kia nói: “Chưa, nhưng chiều nay chúng tôi đã bắt được cả chục người vô gia cư, tất cả họ đều nói rằng họ đã nhân tiền của một người phụ nữ bảo họ đến lang thang ở đây.


“Nói cái gì?” Vân Nghiên Thư đột ngột đứng dặy khỏi ghế sô pha.

“Tôi cho họ xem ảnh của Vản Thanh, họ đều nói rẳng đó lả cô ấy!”
Trong lòng Vản Nghiên Thư có một điềm báo không lành.

Chẳng lẽ con nhỏ đó đã tìm được nơi nhốt Khương Như Tâm thật sự rồi sao?
Không thẻ nào…
Nơi đó khuất như vậy, làm sao cô ta có thẻ tìm được?
Sự bất an của Vân Nghiên Thư ngày càng tàng lên.

Trong khoáng thời gian này, cô nhiều lần bị Vân Thanh bày mưu, để lại một bỏng người, đâ đến độ cỏ cây đều là binh đao…
Cuối cùng, Vân Nghiên Thư cau mày hung dữ, vội vàng đi ra ngoài, lệnh cho quản gia chuẩn bị xe õ tô.


“Tới Tiểu viện!”
Xe vừa rời khỏi biệt thự cùa Vân gia, một chiếc sedan màu xám lặng lẽ đi theo sau.

Tạ Lãng vừa lái xe vừa nhai kẹo cao su, ánh mắt lộ vẻ phấn khích.

“Lão đại, cô thật sự rất tuyệt vời.

Vân Nghiên Thư đâ thực sự ra ngoải!”
Vân Thanh ỉiếc mắt kính chiếu hậu, hai mí hẹp cuối mắt mở to thành một vòng cung, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe sedan màu đen từ ngã tư đằng sau đang lặng lẽ phỏng nhanh về phía họ.

“Lão đại, cô có muốn tôi nhờ người theo dõi chiếc xe đó không?”
Tạ Lãng tự nhiên phát hiện ra.

Theo dõi thì anh ta là một chuyên gia.

“Không cần.

” Vân Thanh khẽ nhắm mắt, nhắm mắt dưỡng thần, “Đẻ anh ta đi theo.


“Két-1
Xe của Vân Nghiên Thư dừng ờ ngoài cổng Tiểu viện.

Đáy ỉả một cái tiểu viện nhỏ, không đáng để ý chút nào, ngay cả bát hương cũng tắt lạnh.


May mà Vân Nghiên Thư mỗi năm đều cho đi một ít tiền.

“Vân đại tiều thư!” Nữ tu già tóc bạc vội vàng ra đón, trên mặt nở nụ cười, khom người nịnh nọt “Ngọn gió nào đưa cô đến đây!”
Vân Nghiên Thư không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta.

“Người phụ nữ đó đâu? Hôm nay có ai đến gặp bà ta không?”
Vị nữ tu già có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời thành thặt “Người phụ nữ đó đã bị nhốt trong một cãn phòng bên cạnh
bằng xích sắt như cô dã ra lệnh, chúng tôi dã tièm thuốc vào bứa án hẳng ngày của bầ ấy, chưa lần náo quênl Đây giò’ cơ bãp của bà ấy đâ teo đi, người không ra người, ma không ra ma, làm sao lại cỏ người đến tìm một người phụ nữ điền?”
Vân Nghiên Thư vẫn lo lắng.

“Đưa tôi đi gặp bà ỉa.

” Nữ tu già dẫn Vân Nghiên Thư đi vòng quanh, dl dén một căn phòng nhỏ hẻo lánh và đồ nát, Vân Nghiên Thư giật lấy chìa khóa trên lay, nóng lòng muốn mở cửa.

hơi thờ hôi thối và thối rữa tràn ra.

Vân Nghiên Thư đưa tay che mũi, bất chấp bước vào.

Tất cả các cửa sổ trong phòng đều bị chặn, không thế nhìn thấy mặt trời.

Trên chiếc giường gỗ xộc xệch, có một người phụ nữ hốc hác, không giống người cũng không giống quỷ, một sợi xích săt được buộc vào đôi chân gầy guộc của bà ta, đầu kia được gắn vào tường, bá ta bị nhốt như một con vật.

Đây lả Khương Như Tâm, từng là đệ nhất mỹ nhân ở Bắc Thành.

Nhưng bảy giờ, bà ta là một xác chết biết đi, chỉ ôm một con búp bê giè rách bẩn thỉu trên tay.

Vân Nghiên Thư thầm thò’ phào nhẹ nhõm.

HDÌ Khương, di nói xem sao dì lại thánh ra thế này?”

 
Chương 87: Chương 87


Cô ta xua tay ác độc, bước đến bên giường thở dài giả bộ hối hận “Nếu dì đưa cho tôi công
thức nước hoa từ sớm, thi dì đả không phải đau khổ nhiều như vậy.

Chậc chậc chậc chậc, trống dì như một xác sống biết đi vậy đó, thật đáng thương, tôi đã muốn cho dì một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng nếu dì muốn trách thi phải trách đứa con gái hết tiệt cùa dì.”
Nghĩ đến Vân Thanh , Vân Nghiên Thư đột nhiên trở nên nham hiểm.
“Dì còn có chút giá trị, có thể dụ con nhỏ ra ngoài.

Tới lúc đó, tôi sẽ cho dỉ xem tôi sẽ hành hạ nó đến chết như thế nào!”
Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đá mở.
Một giọng nói mang theo đầy câm thù, lạnh lùng vang lên.
’Tôi muốn xem, cô định hành hạ tôi đến chết như thế nào!”
Vân Nghiên Thư đột nhiên quay người lại, nhưng lại nhìn thấy bỏng dáng cùa Vân Thanh xuất hiện ở cừa.
Dưới chân cô, nữ tu già đã bị đánh gục.
Vân Thanh chỉ liếc nhìn nữ nhân bị tra tấn trên giường, trái tim như bị một bàn tay to vô hình siết chặt, đau đớn khiến cô gần như nghẹt thở.

Hận thù và tức giận đã đốt cháy đôi mắt trong veo ấy.
Cô gần như không dám nghĩ đến mẹ cô đã sống như thế nào trong mười một năm này!
Vân Thanh lòng đầy đau đớn,
vào lúc này, chỉ hận không thê chém những người nhà Vân gia kia một ngàn nhát dao!
“Người nhà cô, thật sự là … còn không bằng vầm thú.”
“Cô… cô muốn làm gì?!” Giọng của Vân Nghiên Thư run lên, sau đó cô ta phát hiện ra Vàn Thanh không hề đeo máy phát âm thanh hay máy trợ thính, cô ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt cô ta đột nhiên mỏ’ to “Khốn nạn.

Mày giả điếc à?! Mày cố tình làm vậy!”
Lẽ ra cô ta phải phát hiện ra từ lâu rồi…
“Không như vậy, làm sao đẻ cô mát cảnh giác?” Vân Thanh từng bước ép lại gằn, lạnh giọng nói “Mẹ tôi chịu khổ bao nhiêu năm nay, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần gấp trám lần.”
Phía sau Vân Thanh, Tạ Lãng vận động cơ xương, lấy ra một đoạn dây gai dày phía sau thắt
lưng, trong mẳt nhìn Vân Nghiên Thư cùng chán ghẻt.
“Tốt hơn là cô nên hợp tác.


Tôi không đánh phụ nữ.

ngoại trù’ một con thú hung ác như cô.”
Mặt cùa Vân Nghiên Thư tái mét, Tạ Lãng ẻp cô ta vào góc tường, tới lúc này, cô ta không quên vòng vo nói: ‘Đừng tởi đây! Con khốn Vân Thanh trả bao nhiêu tiền để thuê anh, tôi sẽ trả cậu gấp đôi! Không … gấp mười lần.”
Tạ Lãng cười chế nhạo, không thèm để ý đến cồ ta.
“Đừng tởi đây…củt ra!” Nếu như rơi vào tay thứ hèn hạ Vân Thanh kia, cô ta chắc chắn sổng không bằng chết! Vân Nghiên Thư thực sự hoảng sợ, hẻt lên một tiếng MCứu mạng, cứu mạng!”
Ngoài cửa có bóng dáng một người đàn ông dột nhiên xông vào, anh ta đeo mặt nạ, rõ ràng là huấn luyện viên, động tác nhanh nhẹn không ngừng tán công Vân Thanh.
“Lâo đại!” Tạ Lãng lo lắng cho Vân Thanh, liền xông lên, một cú bay người đá ngưên đàn ông.
Vân Nghiên Thư nhân cơ hội trốn khòi cửa.
Tạ Lãng ném sựi dây gai trong tay, giả vờ đuổi theo, bước hai bước, thấy Vân Nghiên Thư bị người đeo mặt nạ dẫn đi, anh ta quay lại nhìn Vân Thanh, bái phục sát đất.
“Lão đại, cô còn không nghĩ tới việc sẽ có người đến cứu Vân Nghiên Thư!”
“Hai năm qua Vân Nghiên Thư phát triển như cá gặp nước, ngoài Vân gia, sau lưng còn phải cố những người khác hỗ trợ cô ta.
Vân Thanh ánh mắt lạnh lùng.
“Cỏ, cần phải nhổ tận gốc.”
Xích trói Khương Như Tâm bị Tạ Lâng cạy ra dễ dàng.
Cơ bắp cùa Khương Như Tâm đã bị teo, không thề cử động được, Tạ Lãng bế bà ấy ra như thể ôm một cục xương, nhẹ không trọng lượng.
Bước ra khỏi tiểu viện, Vân Thanh không ngờ lạị nhìn thấy một chiếc limousine màu đen đang đậu bên ngoài.
Người đứng ngoài cửa xe, chính là Hàn Mặc.

 
Chương 88: Chương 88


Vân Thanh tim thắt lại, vô thức nhìn về phfa ghế sau cổ cửa sổ đóng lại…
“Thưa phu nhân, Tứ gia có chuyện nên không thể đích thân đến đón vợ chồng cô, nên mới đặc biệt thu xếp để tôi tới.


Hàn Mặc kéo cửa xe phía sau, không mấy thân thiện nhìn Tạ Lãng “Bệnh viện đã sắp xếp xong, đừng làm phiền anh Tạ nữa, tôi đưa phu nhân quay về là được rồi.


“Anh …” Tạ Lãng định nói, nhưng Vân Thanh kéo bả vai ngăn lại.

Cỏ ấy dùng mắt ra hiệu cho Tạ Lãng làm theo.

Hoắc Cảnh Thâm rõ ràng đã tìm
ra thân phận của Tạ Lãng, người đàn ông này thực sự rất lợi hại, mọi hành động của cô hiển nhiên đều nằm trong tầm giám sát của anh ta, cô không muốn Tạ Lãng gặp rắc rối.

Sau khi Vân Thanh lên xe, Hàn Mặc yên lặng lái xe không nói lời nào.


Trong xe im lặng.

Chỉ khi chờ đèn đỏ, Hàn Mặc mới liếc nhìn băng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Chỉ thấy một phu nhân thông minh, điềm đạm và khó nắm bắt, giờ lại đang tựa vai vào vai người mẹ gầy guộc, như một đứa trẻ bơ vơ … Anh ngoảnh mặt đi, nhắn cho Tứ gia tin tức.

Văn phòng Chù tịch Tập đoàn
Hoắc gia.

Phòng làm việc rộng rãi, sang trọng mang đầy vẻ trang trọng cổ kính, mọi nơi nghiêm túc.

Người duy nhất không phù hợp với nó là người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.

Hoắc Cành Thâm mặc một bộ âu phục màu tối rất chỉnh tề, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, với khí chất cao quý, anh ta đột ngột rút trận đấu sân khách ra khỏi trò chơi trên sân nhà.

Anh nghịch điện thoại, chạm vào màn hình bằng những đầu ngón tay có khớp ngón đẹp đẽ của mình để mờ tin nhắn mới nhất.

Hàn Mặc: [Tứ gia, đã đón phu nhân, dang trên đường đến bệnh viện.

Bà Khương trong tình trạng
rất tệ, phu nhân trông rất buồn.

]
“Cảnh Thâm!” Hoắc Khải Lễ đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt kinh ngạc cau có, tràn đầy lo lắng “Ta nghe nói đêm qua con bị ám sát trên đường trở về, không bị thương chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm tiện tay xóa tin nhắn của Hẳn Mặc, anh cất điện thoại di động đi, nhìn dáng vè lo lắng của Hoắc Khải Lễ, anh nhẹ giọng nói: “Làm phiền chú ba lo lắng, là cháu có số mệnh lớn, chỉ bị thương một chút.


Phòng làm việc của CEO Tập đoàn Hoắc thị.

Phòng làm việc rộng lớn hết sức xa hoa, đâu đâu cũng thể hiện ra sự trang nghiêm cổ điển.

Thử duy nhất không hợp, là người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.

Hoắc Cành Thâm mặc bộ vest tối màu phù hợp với chuẩn mực xã hội, thoải mái ngồi trên sofa, khí chất cao ngạo, thể hiện dáng vẻ của người chủ nhà.

Một tay anh nghịch điện thoại, các ngón tay đẹp đẽ chạm vào màn hình, mở đoạn tin nhắn mới nhắt.

Hàn Mặc: [ Tứ gia, đã đón được phu nhân, đang trên đường tới bệnh viện.

Tỉnh trạng cúa bà Khương rát nguy cấp, phu nhân có vẻ rất buồn.

)
“ Cảnh Thâm, nghe nói trên đường về tối qua cháu bị ám sáir Hoắc Khái Lễ đảy cửa bước vào trong, đỏi lông mày nhíu lại, vè mặt nghiêm túc, vô cùng lo lẳng, “ Không bị thương chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm tiện tay xóa đi tin nhắn của Hản Mặc, cất điện thoại đi, nhìn vé mặt càng thầng của Hoắc Khải Lẻ, anh nhẹ nhàng nói:” Phiền chủ Ba lo lắng, cháu mệnh lớn, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.


“ Rốt cuộc kẻ nảo dám ra tay với Hoắc gia chúng ta!” Hoắc Khải Lễ trông có vè rất tức giận, “ Đúng rồi, đã bẳt được đám người đó?”
Hoắc Cành Thâm giống như nghe thấy chuyện cười, nhíu mày nói:” Chú Ba nói đùa rồi, cháu có thể may mắn sống sót là do tổ tiên phủ hộ, sao có thẻ bắt được những tồn sát thù độc ác kia chứ?”
“ Nói cũng phải, cháu không sao là tốt nhất.


” Hoắc Khải Lễ thở phào, ông ta tủm vai Hoắc Cảnh Thâm, lực mạnh, đôi mắt chim ưng sắc bén, hiện lên chút lạnh nhạt, “ Nếu không cháu vừa rời khỏi Lệ Hoàng cung của chú, chân sau liền bị ám sảt xảy ra chuyện gì, người ngoài còn tường rằng, là ta gây khó dễ cho cháu haha.


Hoắc Cảnh Thâm cong môi, trong đôi mắt đen sâu thẳm điềm tĩnh kia không cỏ chút manh mối nào.

“ Chú Ba những nàm qua chảm
sóc cháu rất nhiều, người ngoài không biết, trong lòng cháu đã có tính toán.


“ Cháu hiểu thi tốt.

” Hoắc Khải Lễ châm điếu xì gà, do dự,” Nghe nói tối qua, cháu cho người lột s@ch đồ của Lương Kế Bình trước mặt tất cả mọi người, bên vương bài không dễ giải thích, ta đã gắng sức thu xếp rồi.

 
Chương 89: Chương 89


“ Làm phiền chú Ba.

” Hoắc Cảnh Thâm lơ đãng nhìn thời gian, đứng dậy, “ Không có chuyện gì khác, cháu đi trước.

Hẹn đảnh bạc cùng mấy đứa Lục Tu.


Trong mắt Hoắc Khải Lễ hiện lên vẻ chán ghét khinh thường.

“ Cơ thẻ nảy cùa cháu khi khỏe khi yếu cần phải chú ý, đừng chơi bời nhiều quá.


Hoắc Cảnh Thảm ngắm nghía chiếc chia khóa xe trong tay, không khòi bật cười, bộ dạng quý tử nhà giàu ba lảng nhăng.

M Đời người phải tận hưởng niềm vui, ai mà biết bao giờ cháu mất chứ.



Bò lại một câu, anh đẩy cửa bước ra ngoài.

Hoắc Khải Lễ vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm bóng hình anh, nói:” Con quỷ bệnh lao đáng chết!”
“ Hoắc Tống!” Quan Minh Đức, trợ lí của ông ta hấp tấp đẩy cửa bước vào, biểu cảm giống hệt như tảo bón, “ Lão Đao và đảm thuộc hạ tối qua ám sát Hoắc Cánh Thảm của ông ta, toàn bộ đều bốc hơi rồi.


“ Cái gi?Ị” Vẻ mặt Hoắc Khải Lễ
thay đổi, đôi mắt tinh ranh thâm độc ngờ vực không ngừng xoay.

Cho dù Hoắc Cảnh Thâm có chút bản lĩnh, có thể trốn thoát khỏi cái chết, nhưng đám người đó đều là những kẻ ngoài vòng pháp luật lưỡi dao dính máu, hơn chục người thua cũng không tới nỗi bốc hơi chứ…
Ông ta cau mày, hỏi: “ Bên vương bài thì sao? Tôi bảo anh nói với hắn chuyện Hoắc Cành Thâm làm nhục Lương Kế Bình tối qua, thái độ của hắn ta thế nào? Có muốn chúng ta giao lại Hoắc Cảnh Thâm không?”
Vương bài Hồ Kiệt Vinh nổi tiếng luôn lấp li3m điều sai trái của mình.

Kẻ lỗ mãng Hoắc Cảnh Thâm kia có Lão phu nhân bào vệ, Hoắc
Khải Lễ không dám công khai trừ khừ anh một cách rầm rộ, lần này đúng lúc mượn tay vương bài trừ khử anh!
Nhưng Quan Minh Đức vẻ mặt hoang mang.

“ Vương bài lúc đầu quả thực rất tửc giận, nhưng sau khi quan sát camera cùa Lệ Hoàng cung, ông ta đột nhiên thay đồi, chỉ nói là kỹ năng Lương Kế Bình không bằng người ta, đánh bài thua rồi còn không thừa nhận, còn cảm ơn Hoắc Tứ gia và Hoắc phu nhân đã thay ông ta chỉnh đốn đồ đệ chưa triền vọng, ông ta còn nói…”
Điếu xì gà trong tay Hoắc Khải Lễ bị nghiền nát, lạnh lùng hòi: “ Hăn ta còn nói gi nữa?”
“ Còn nói, có cơ hội nhất định sẻ tới lận nhà đích thốn đền tội với Hoắc Tứ gia và Hoắc phu nhân….

.


“ Khốn nạn!” Hồ Khải Lễ tức giận đập bộ đồ gốm sứ mắc tiền ờ bên tay, “ Xem ra tên Hồ Kiệt Vinh này hồ đồ rồi, ngay cả một tên nhãi ranh cũng biết sợ hãi!”
Quan Minh Đức dè dặt nói: “ Hoắc Tổng, tôi nghĩ rằng vấn đề có lẽ không nằm ò con quỷ bệnh lao Hoắc Cành Thâm kla, khi ấy vương bài nghe nói Lương Kế Bình bị Hoắc Cảnh Thâm ra lệnh lột sạch quần áo rồi đưa về, vẫn rất nổi nóng.

Nhưng sau khi xem
camera giám sát ờ sòng bạc, thái độ của hắn ta đá quay ngoắt 180 độ….

.


Hoắc Khải Lễ ngờ vực nhìn anh ta một cái, bán tin bán nghi: “ Ý của cậu là, thứ khiến lão hồ ly Hồ Kiệt Vinh kia thay đổi thái độ, là người vợ mới bị câm đó của Hoắc Cảnh Thâm?”
Quan Minh Đức thận trọng đáp lời: “ Thuộc hạ chỉ cảm thấy người con gái kia không đơn giản, lần trước tiểu thư Hy Hy còn bị bại trước tay cô ta.


Hoắc Khải Lễ do dự.

“ Cậu cho người tra lai lịch cùa cô dâu mới bị câm đó xem!” Ánh mắt ông ta dữ tợn, lạnh lùng nói,
“ Nếu như có gì khác thường, ngay lập tức xử lí cô ta và ten quỷ bệnh lao kia!”
w Vâng.


Hoắc Cảnh Thâm sắp xếp một bệnh viện tư nhân cho Khương Như Tâm, các thiết bị bên trong đều đạt tiêu chuẩn hàng đầu quốc tế.

Mả anh đặt trước cho Khương Như Tâm một phòng VIP sang trọng, viện trường đức cao vọng trọng đích thân làm kiểm tra cho Khương Như Tâm.


Sau khi ông ta đặt ống nghe xuống, biểu cảm có chút nghiêm trọng, muốn nói gì đó rồi lại do dự nhìn sang Vân Thanh.

“ Hoắc phu nhân…”
” Tôi biết.

” Vân Thanh điềm tĩnh tiếp lời, “ Mẹ tôi bị tiêm một lượng lớn thuốc hutansin quanh nảm, dẫn đến teo cơ, rối loạn thần kinh
não, thuộc trạng thái người nửa thực vật.

Sờ trưởng của tôi lả châm cửu Trung Y, có thể châm cứu thúc đẩy mạch sống cho bà, điều trị thuốc Tây Y phái làm phiền các ông rồi.


Câu nói này khiến viện trường trố mắt, ngập ngừng nhìn sang Hàn Mặc, thấy anh ta gật đầu, mởi nói: “ Chúng tôi nhất định sẽ dốc sức phối hợp với Hoắc phu nhân.

 
Chương 90: Chương 90


Đợi sau khi viện trưởng rời đi, Vân Thanh quay sang Hàn Mặc.

“ Trợ lí Hàn, tiền viện phí và thuốc thang tất cả cằn bao nhiêu, anh nhớ tổng số rồi nói vởi tôi…”
“ Không cần đâu phu nhàn, bệnh viện này dưới tên cùa Tứ gia.


Vân Thanh hơi đứng hình, cô biết Hoắc Cảnh Thâm có tiền, nhưng không ngờ nhiều tiền như vậy.

Điện thoại của Hàn Mặc khi ấỵ vang lên, anh cúi người chào Vân Thanh, bước ra ngoài.

Trong phòng bệnh ngay lập tức trở nên im lặng.

Vân Thanh giờ mới nhìn mẹ nẳm trên giường bệnh một cách kỹ lưỡng.

Đường nét ngũ quan của bà vẫn gióng như bóng dáng năm đó, nhưng cả người sớm đã mất đi ánh hào quang từng có, bà nẳm ở dó giống như một bông hoa hồng khô héo, chỉ còn lại toàn sự mục nát.

Mả trong tay Khương Như Tâm nắm chặt con búp bê vải kia, như
kim châm vào đôi mắt cô.


Đó là quà tặng sinh nhật mà Khương Như Tâm làm cho cô vào năm cô 9 tuổi.

Cô coi như báu vật, ãn cơm đi ngủ cũng đều ôm nó.

Vân Kiều Kiều nhìn thấy con búp bê vải này, nhào lên giành, Vân Thanh dĩ nhiên không thể đưa, xô Vân Kiều Kiều ngã xuống đất.

Vân Kiều Kiều gào khóc, nhanh chóng đi tố cáo với Lý Ngọc Châu.

Lý Ngọc Châu theo sau tát Vân Thanh hai cái, hung dữ cướp đi búp bê, sau đó khóa cô ờ bên trên ban công.

Vân Thanh nhớ rõ toàn bộ, ngày đó trời mưa rất to, cô ngồi ngoài
ban công khóc lóc xin bọn họ mở cửa, nhưng mẹ con họ coi cô như trò cười, hoàn toàn không thèm đẻ ý tới.

Người hầu trong nhà càng không dám can thiệp vào, đều khoanh tay đứng nhìn.

Nếu như không phải bà ngoại trùng hợp trông thấy, ôm cô bị hôn mê tới bệnh viện, e rằng cô sớm đâ mát rồi.

Hơn nữa, cô cũng vì ngấm mưa mà sốt cao không ngừng, cuối cùng trở nên câm điếc…
Quá khứ hiện ỉên một cách chân thực trước mắt, đôi tay buông thõng bên người nắm chặt, sự thủ hận thấu xương hiện lên trong đôi mắt cô.

Cỏ chậm rãi bước lên phía trước, muốn lấy đi con bủp bê đã mốc trong lòng mẹ.

Không ngờ, Khương Như Tâm giống như một người thực vật đột nhiên gào thét không thể kiểm soát.

“.

.

Đừng chạm vào con gái của
tôi! Các người đừng chạm vào con gái của tôi! Ị”
Bà ta vơ lấy con búp bê vào lòng, thần chí mơ hồ lầm bẩm: “ Thanh Thanh, Thanh Thanh con đừng
sợ, mẹ đang ở đây….

mẹ đang
ở đây!”

Nước mắt Vân Thanh trong nháy mắt rơi xuống như mưa, tâm can như bị con dao cứa vào.

Cô dịu dàng ôm chặt mẹ, nhẹ nhàng vỗ về: “ Mẹ, con về rồi.

Sau này sẽ không có ai có thể
làm tổn thương mẹ nữa.

.

sẽ
không có nữa!”
ỏ’ ngoài cửa phòng bệnh khép chặt, bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm lặng yên đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm dáng người mảnh mai kia, ánh mắt hiện lên tình yêu thương mà chính bản thân chẳng hề nhận ra.

Anh đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Vân Thanh, lanh lợi tinh ranh, thông minh điềm tĩnh, còn có dáng vẻ đáng yêu làm
nũng…duy nhất chưa từng
nhln thấy bộ dạng yếu đuối thế này cùa cô.

Nhưng giây phút này, có lẽ mới là dáng vẻ chân thật mà cô ít khi thể hiện…
Hoắc Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, căn dặn Hàn Mặc: [ Dặn Ngự Phương Trai chuẩn bị một bữa ăn nhẹ bổ dưỡng, trong mười phút nữa mang qua đây.

]
Vân Thanh không khóc quá lâu, cô lau nước mắt, bỗng nhiên nhận ra phía sau có sự khác thường, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm không biết
tới từ lúc nào đã ngồi trên sofa nhìn chằm chằm cô.

“ Khóc đủ rồi?”

“…Sao anh đã đến rồi?” Vân
Thanh qua loa lau vệt nước mắt trên mặt, đôi mắt sưng đỏ, đầu mũi cũng đỏ lẽn, cả người giống như một chú thỏ bị bắt nạt, ngoan tới nỗi muốn người ta bắt nạt.

Yết hầu của Hoắc Cảnh Thâm không dễ dàng chuyển động, nhưng sự thất thường này, bị dáng vẻ kiêu ngạo kia của anh dễ dàng che giấu.

Anh nheo mắt: “ Sao chứ, địa bàn của tôi, tôi còn phải báo cáo với em?”
“…” Vân Thanh ở trước mặt anh
không hề nịnh nọt, biết điều chọn cách ngậm miệng.

Sau đó cô nhìn thấy món ăn đã được đỏng gỏi trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, cách nắp hộp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

Cô bận lâu như vậy, dạ dày không một hạt cơm kêu lên.

Hoắc Cảnh Thâm mở nắp, mùi thơm của thức ản lan ra khắp nơi.

“ Vừa tới Ngự Phương Trai ăn cơm còn thừa lại, đổ đi cũng lãng phí.



 
Chương 91: Chương 91


Vân Thanh nghiêm túc tiến lên phía trước.

“ Lãng phí lương thực thật đáng xẩu hổ, tôi ăn hết sẽ không còn lãng phí nữa!”
Hoắc Cảnh Thâm cong khóe miệng, tiện tay đưa đũa cho cô.

Vân Thanh thật sự đói, mải miết ăn.

Hoắc Cảnh Thâm ngồi bên cạnh, một tay chống hàm dưởi, tay còn lại cầm điện thoại, ung dung nhin, thỉnh thoáng liếc nhìn nhóc con trước mặt, trái lại càm thầy cách ăn uống không quá phép tắc này, rắt thoải mái.

Anh tiện tay chụp một tấm hình.

Nhưng, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thâm làm chuyện chụp trộm thế nảy, rõ ràng không có kinh nghiệm gi cả, chỉ nghe thấy tiếng ‘tách—” bất ngờ vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

Hoắc Cảnh Thâm: “….

.


Vân Thanh ngẳng đầu lên, không
thể tin nổi nhìn anh: “.

.


Anh
đang chụp trộm tôi?”
M…Em đang nằm mơ à.

” Hoắc
Cành Thâm cất điện thoại đi, điềm tĩnh phủ nhận, “ Tôi đang selfie.


“…Ồ.


Nhìn không ra, còn khá tự luyến.

Vân Thanh vừa ãn hết, Lảm Vân Hạc vội vàng mang hộp thuốc tởi.

“ Tứ gia, phu nhân.


Hoắc Cảnh Thâm ra hiệu Khương Như Tâm đang nằm trên giường bệnh.

“ Làm phiền Lâm thần y kiểm tra một chút.


Vân Thanh không ngờ rằng Hoắc Cảnh Thâm sẽ cỏ lòng kêu Lâm Vân Hạc tới, chỉ vì chữa trị cho Khương Như Tâm.

Lảm Vân Hạc được mệnh danh lả “Hoa Đà tái thế”, y thuật cao minh, hơn nữa dày dạn kinh nghiệm.

Đẻ ông ta khám và chữa bệnh cho Khương Như Tâm, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là ứng cừ viên thích họp nhất trong giới Trung Y.

Vân Thanh không phải người không biết tốt xấu, cô nghiêm túc nói: “ Tứ gia, cảm ơn anh.


Người đàn ông cúi mặt nhìn cô, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, gương mặt kia đẹp đến khó tin.

Anh nói:H Em ngày nào là Hoắc phu nhân, thì ngày đổ là người cùa tôi.

Chuyện của em, tôi dĩ nhiên sẽ không thể không lo.


Giọng nói nhẹ nhàng thấp thoáng
lẽ đương nhiên.

Không biết là gương mặt kia của Hoắc Cành Thâm quá cổ lực sát thương, hay ba chữ ‘người của tôi’ quá bùi tai.

Vân Thanh cảm tháy trái tim cô lại không nghe lời, ở trong lồng ngực đập mạnh một cách lạ thường.

Cô hết lần này tới lần khác nhắc nhở lòng mình phải bình tĩnh, không thể bị vẻ ngoài của Hoắc Cảnh Thâm cuốn hút.

u Đương nhiên, nếu như em thật sự muốn cảm ơn tôi, cũng không
phái không thề….

” Gương mặt
anh tuấn quyến rũ kia của người đản ông, từ từ lại gần, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu lại khuôn mặt cô, hoang mang lúng túng, giống hệt một chú thỏ.

Thực
sự rất giống để người khác đùa giỡn.

Hoắc Cảnh Thảm cong miệng cười, hồ ly tu luyện ngàn nãm thành yêu tinh, đôi môi mỏng tới sát bên tai cô, “Cách cảm ơn tốt nhát của người phụ nữ với người đàn ông, ngàn đời không đồi….


Đôi môi lạnh của người đàn ông cọ sát vào tai cô, ngay lập tức k1ch thích vô số luồng điện nhỏ, tê buốt vào tận tứ chi xương cốt.

Vân Thanh sững sờ, đứng đờ ra ở đó, tai cô đỏ ửng lên, tay cầm lấy gói thức ăn ở trên bàn: “
Tôi….

tôi ra ngoài vứt rác!”
Nhìn bóng dáng người con gái hoảng loạn bỏ chạy, Hoắc Cảnh Thâm cong miệng cười rạng rỡ.

Chuyền ánh nhìn, may mà không có ánh mắt sâu sa với Lâm Vân Hạc.

“ Tứ gia đối xử với Vân Thanh tiểu thư, thật khác thường.



Hoắc Cảnh Thâm vẫn cong khóe miệng, ánh mắt nhàn nhạt.

“ Tôi luôn rất có hứng thú với những người cỏ giá trị lợi dụng.

” Anh hời hợt nói, “ Chữa trị tốt cho mẹ cô ấy, giữ bà ấy trong tay, sau này sẽ không cần lo lắng nhóc con đó phản bội hay không nghe lời.


ở ngoài cửa, Vân Thanh quay trở về đứng đó, trong tay đang cấm gói thức ăn còn chưa vứt, đầu ngón tay thắt chặt, màu trắng bệch yếu ớt.

Trái tim khi nãy còn đập loạn không ngừng, dường như bị hắt một gáo nước lạnh.

Vân Thanh cảm thấy bản thân thật nực cười, biết rõ đó là tên biến thái không có trái tim, vậy mà cô còn vì một câu nói cùa hắn mả có cảm giác khác lạ.

.

Cô quay người, lặng lẽ rời đi, ném gói thức ân trong tay vào thùng rác.

Vân Thanh bước vào phòng wc, hất mạnh nước lạnh lên mặt.
 
Chương 92: Chương 92


Cô phải nghĩ ra cách, nhanh chóng đưa mẹ rời đi, cũng tránh xa tên biến thải Hoắc Cảnh Thâm kia!
Trong phòng bệnh.

Vân Lâm Hạc nhìn người đàn ông trẻ tuồi khí chất cao ngạo từng trải trước măt, bất lực lắc đầu cười khổ, vuốt bộ râu trắng, đã nhìn thấu tất cả.

Nếu như thật sự giống như Hoắc Cảnh Thâm đã nói, chỉ muốn giữ lại thẻ bạc, vậy thì cần gi phải đưa người tới bệnh viện tư nhân này, còn cố ý đề ông ta tới chữa trị?
Đều nói nơi hồng trần trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Cho dù vị Tứ gia này, lòng dạ thâm sâu như thế, thông minh tuyệt đỉnh thủ đoạn cao siêu, cũng không phải ngoại lệ….

“ Tứ gia, cỏ người không phái chỉ dùng hai chữ lợi hại, là có thể
phân tích giải thích được.


Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn ông ta một cái, không chỉ thu lại ánh nhìn lãnh đạm kia, mà cả người anh cũng trở nên lạnh lùng hơn.

M ổng cho rằng, tôi đối với người con gái đó khác với người thưởng?” Anh lạnh lùng nhếch miệng, nói chắc như đinh đóng cột, “ Trong thế giới của tôi, tuyệt đối sẽ không tồn tại ngoại lệ.



Biểu cảm của Lâm Vân Hạc trờ nên sâu xa, cười như không: “ Vậy thì chúc Tứ gia ngài, được như ý nguyện.


Sau khi châm cứu cho Khương Như Tâm, Lâm Vân Hạc cầm hộp thuốc rời khỏi phòng bệnh, di ra ngoải, khi qua một chỗ nghỉ, ông ta khẽ dừng bước, nhìn thấy bóng dáng của Vân Thanh.

Dường như đang đợi ông ta.

Lâm Vân Hạc chần chừ một lát, mói bước tói:” Hoắc phu nhân.


Dưới ánh trăng, người con gái mặc váy trắng tóc đen, ảm đạm.

” Lãm Lão tiên sinh, thật sự không nhận ra tôi sao?”
Lâm Vân Hạc nhìn gương mặt tựa như đâ từng quen biết của người con gái, cau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Lần đầu gặp ông ta đã cảm thấy khuôn mặt này rất quen, nhưng rốt cuộc gặp qua ở đâu, ông thật sự nhất thời không thể nhớ đưực.

Vân Thanh mỉm cười, “ Xem ra 5 năm không gặp, trí nhớ cùa cùa Lâm Lão đầu ngày càng tệ.


Một lởi Lâm Lão đầu, khiến Lâm Ván Hạc giặt mình bất ngờ, ngay lập tức nhớ ra người con gái trước mặt.

Vẻ mặt ông thay đổi, nhanh chóng đặt hộp thuốc trong tay xuống, quỳ gối.

“ Thiếu các chủ! Là trí nhớ của tôi không tốt!”
Vân Thanh lập tức cúi xuống đỡ ông ta dậy: “ 5 nãm trước tôi mới có 15 tuổi, ngoại hình thay đổi so với bây giờ không ít, ông không nhớ cũng là thường tình.


Nhớ lại chuyện nãm đó, Lâm Vân Hạc cũng dờ khóc dở cười.

“ 5 nảm trước khi tôi tới thảm y thần các Lão các chủ, không ỉt lần bị thiếu các chủ cô đùa giỡn, tôi khỏ mà quên được! Đúng rồi,

Lão các chủ vẫn khỏe chứ?”
“ Lão đầu kia một năm trước đã ra ngoài vân du, giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

” Nhắc tới lão già bướng bỉnh kia, Vân Thanh củng có chút đau đầu, một lát sau, cô nghiêm túc nói, “ Lâm Lão tiên sinh, tôi có chuyện muốn ông giúp đỡ.


Danh tiếng của Y Thần Các vang danh khắp nơi, mặc dù Lâm Vân Hạc đức cao vọng trọng, nhưng xét về thứ bậc, ông ta vẫn kém thiếu các chủ Vân Thanh một bậc.

“ Thiếu các chủ cô cứ nói.


“ Khương Như Tâm là mẹ của tôi, hy vọng ông sẽ tận sức châm cứu chữa trị.

Sau này có chỗ cần ông giúp, vẫn mong Lâm Lão tiên sinh sẽ phối hợp.


” Đó là lẽ đương nhiên!”
“ Thiếu các chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng.


Vân Thanh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn theo Lâm Vân Hạc rời đi, vẻ mặt lạnh lùng.

Nếu như không phải tên bi3n thái Hoắc Cảnh Thâm kia ẻp cô tới bước đường này, cô vốn dĩ không hề muốn để lộ thân phận, liên quan tới Y Thần Các và Lão đầu kia…

Vân Thanh bỏ qua những suy nghĩ đó, quay người phút chốc đứng sừng ở đó.

Chỉ cách vài bước, bóng hình Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới ánh trãng, bộ quần áo đen tóc đen, ánh trăng rạng rỡ phủ lên bóng dáng anh một tầng voan mỏng,
càng khiến cả người anh trờ nên lạnh lẽo, có loại càm giác lạnh lùng không chân thực.

Vân Thanh nhìn Hoắc Cành Thảm bưó’C từng bước về phía mình, đối mặt với đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lùng kia, lòng cô nguội lạnh, tới mức tử chi và xương lạnh buốt.

Hoắc Cảnh Thảm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi môi mòng chuyển động: “Xem ra tôi đã xem nhẹ em….


Cơ thể Vân Thanh bẩt giác trở nên cảng thẳng, cô sờ lấy chiếc kim bạc trong túi áo.

Hoắc Cảnh Thâm dừng trước mặt cô, giọng nói thờ ơ, mang theo chút giễu cợt: “ Ra ngoài vứt gói thức ãn, còn có thể lạc đường?”
“…” Xem ra anh không nghe
thấy lời cô nói với Lâm Vân Hạc khi nãy, Vân Thanh chậm rãi nới lòng chiếc kim trong tay, ngẩng đầu vờ như không có chuyện gì cười với Hoắc Cảnh Thâm, “ Tôi chính là muốn ra ngoài cho thoáng khí.

 
Chương 93: Chương 93


Khóe miệng cô cứng đờ, đường cong kéo câng chắc chắn rất khỏ coi.

Hoắc Cảnh Thâm cao lớn, khi cúi mắt xuống nhìn cô, hàng mi dài nhẹ nhàng rù xuống, khiến người ta ảo giác có vài phần dịu dảng.

“ Khả năng khỏi bệnh của mẹ em không lớn, nhưng chỉ cần chữa trị phù hợp, có thể hồi phục thần trí.

Không cần quá lo lắng.

.

” Anh
ngừng lại, nói thêm câu nữa,u Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất bệnh viện tó’i phối hợp với Lâm Vằn Hạc.


Vân Thanh nghe qua chỉ cảm thấy mỉa mai, chữa trị khỏi cho Khương Như Tâm, tương đương với việc giữ giặt mạch máu cùa cô.

Cô còn phải mang ơn tên khốn nạn này?
“ Vậy thì cảm ơn Tử gia.

” Vân Thanh cười ngọt ngào, không tim

ra sơ hờ,” Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi xem mẹ mình.


Nói rồi cô muốn rời đi, khi lướt qua người Hoắc Cảnh Thâm, lại bất thình lình bị cánh tay to lớn hơi lạnh của người đàn ông giũ’ chặt.

Vân Thanh sững sờ, vừa định hỏi anh còn có chuyện gì sao?
Bỗng nhiên, vai bị nhấn xuống mà chẳng hề được báo trước.

Hoắc Cảnh Thâm vùi đầu vào bên cổ cô.

Cả người Vân Thanh đứng hình.

” Đừng động đậy, để tôi ôm một chút.


Anh dường như đã rất mệt, giọng
điệu yếu ớt kiệt sức, hơi thở ấm nóng lướt qua làn da cô.

Cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhắm mắt, nở nụ cười với ý đồ không rõ ràng.

Vân Thanh dè dặt hỏi: “ Anh có cần ngủ chút không?”
Hàm dưới của anh vẫn đang đặt ở trên hõm cổ cô, liếc mắt ra vẻ uể oái: “ Em ngủ cùng tôi?”
Không đợi cô trả lời, Hoắc Cảnh Thâm lại lần nữa nhắm mắt, “ 5 phút.


Anh thật sự ôm cô nghỉ 5 phút, vừa tới giờ, liền thả lỏng tay, khi ngẩng đầu dậy, đôi môi chạm vào bên tai nóng rực của cô, nhận
thấy sự run rầy nhẹ ở cô, lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ.

” Đi lên với mẹ em đi.


Anh cời chiếc áo khoác âu phục màu đen đặt lên người cô, chỉ để lại một lời nói, rồi rời đi.

Áo khoác âu phục còn sót lại nhiệt độ cơ thẻ người đàn ông, Vân Thanh bị bao bọc bên trong, cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm, nhàn nhạt như cùng ánh tráng hòa thành
một thể….

Cô cau mày, ngày

càng nhìn không thấu.

Rời khỏi bệnh viện.

Ngoài cửa lởn, Hàn Mặc đã chờ ở đó.

Anh ta cung kính mờ cửa cho Hoắc Cảnh Thâm, sau khi ngồi
lên xe, mới lên tiếng báo cáo.

“ Tứ gia, người đến thôn Dược điều tra báo tin, những nãm qua phu nhân sống ẩn dật cùng bà ngoại, cũng không qua lại với người trong thôn, rất thần bí.

Hơn
nữa….

” Biểu cảm của Hàn Mặc
hơi khó coi, giọng trầm xuống,”
Bà ngoại của phu nhân, tối qua đột nhiên không thấy nữa.

Thuộc hạ cùa tôi tra ra được, bà ấy bị một đám người bí mật đưa đi, nghe giọng nói, là người cùa Bắc Thành!”
Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Cảnh Thâm sớm đã biến mất, trong đôi mắt đen sâu thẳm chỉ sót lại sự lạnh lùng đáng sợ.

“ Trước mắt chỉ có người của Vân gia sẽ động vào Lão phu nhân kia.

Cho dù lật tung Bắc Thành, cũng phái tim ra người cho tôi.



Vâng.


Một nơi khác ờ thành phố, trong một phòng khách sạn.

Người con gái điên cuồng la hét chói tai.

Tất cả những thứ có thề đập có thể ném ở trong phòng đều trờ thành mảnh vụn, Vân Nghiên Thư nhặt chiếc ghế lên, điên cuồng đập vào chiếc gương soi cả người.

Gương vỡ ra từng mảnh rơi xuống đất.

Mục Từ luôn ờ bên cạnh trông giữ cô cuối cùng cũng không nhìn được nửa, tiến lên phía trước ôm cô tới nơi không có mảnh vỡ thủy tinh.

M Đại tiểu thư, cô bình tĩnh lại!”
“ Anh muốn tôi bình tĩnh thế nào chử? !” Vân Nghiên Thư giận dữ nổi loạn, đôi mắt đò long sòng sọc, điên cuồng giãy dụa, “ Đều tại anh, tại sao khi ở trong am ni cô anh không thẳng tay gi3t chết con tiện nhân Vân Thanh kla? Không phải thân thù anh rất tốt sao? ! Đồ vô dụng!”
Cô ta trong lúc kích động, tát thẳng vào chiếc mặt nạ trên mặt Mục Từ.

Một nửa gương mặt dữ tợn bị lửa thiêu bất chợt lộ ra dưới ánh đèn sáng rực.
 
Chương 94: Chương 94


Nửa khuôn mặt còn lại của Mặc Từ đỏ bừng, anh ta vộ vằng tránh ánh mắt cô ta.

Khuôn mặt đầy vết lửa đó, khiến Vân Nghiên Thư nhớ lại quá khứ.

Cô ta có chút bối rối, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

“…Tôi xin lỗi Mặc Từ, tôi không cô ý.

“Không sao đâu.

” Người đàn ông có đôi mắt dịu dàng, gần như thành kính “Có làm cô sợ không?”
Khuôn mặt này, là vì cứu cô mới bị lửa thiêu thành ra thế này…
“Mặc Từ…” Vân Nghiên Thư ôm anh ta, hận nói “tôi sẽ cho con
nhỏ khốn Vân Thanh chết không yên! Anh sẽ giúp tôi đúng không?”
Anh ta làm sao có thể nói không với cô ta?
“Chỉ cẩn cô có thể vui vẻ, yêu cầu tôi đi giết cô ta cũng đồng ý.


Vân Nghiên Thư đôi mắt lạnh băng, bây giờ cô ta đang đợi một cơ hội có thể giết con khốn Vân Thanh kia.

Nhưng rất nhanh thôi, ông trời sẽ gửi cô hội đến trước mặt cô ta….

Bên trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ.


Vân Thanh nhấc chiếc điện thoại đang rung lên, nhln lướt qua thông tin mới nhận được.

Vân Kiều Kiều: [Chị, tôi lại tìm thấy một thông tin rất quan trọng khác, liên quan đến di Khương! Chị mau tới đây, tôi sẽ nói mặt trước mất chị.

Hi vọng chị bảo A Kim buông tha cho tôi, tôi thật sự ‘không thẻ gom góp nổi hai triệu!]
Vân Thanh đáp lại một chữ: [Được.

]
Cô đặt ly cà phê xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ngọn đèn đường, một con bướm đêm vỗ cánh đảm vào mạng nhện.

Vân Thanh cắn môi khó giải thích, bấm số gọi Tạ Lãng: “Giao cho anh một nhiệm vụ…”
Trờ chơi, bắt đầu rồi.

Vịnh Crescent.

A Kim dừng xe, nhìn thấy chiếc
BMW màu đỏ của Vân Kiều Kiều đậu ờ đó.

Nhưng người dựa vào đầu xe không phải là Vân Kiều Kiều đang chờ, mà là một người đàn ‘ ông đeo mặt nạ.

“Anh là A Kim?”
“Là tôi, Vân Kiều Kiều nói anh đưa tiền cho tôi?”
Mặc Từ cười chế nhạo, đặt tàn thuốc trên nắp trước xe: “Cô ấy không thể đến, nhưng tôi có thể đưa anh đi gặp cô ấy.



Cảm nhận được luồng sát khí của người đàn ông, A Kim sợ hãi lủi lại.

“Anh muốn làm cái gì? Tiểu thư Vân Thanh sẽ không bỏ qua co anh đâu!”
“À, con ngốc đó bây giờ đang tự minh đến hiện trường giết người, tính mạng khó giũ’, đợi chúng ta gặp nhau ờ âm phủ sẽ nói lời xin loi sau nhé!”
Nói xong, Mặc Từ đấm mạnh A Kim, kéo anh ta trở lại xe, đẩy anh ta ra khỏi vách đá cùng vởi chiếc xe.

Dòng sông chảy siết đã nhấn chim chiếc xe trong phút chốc.

Mặc từ đứng trên mép vách đá, gọi cho Vân Nghiên Thư.

“Nghiên Thư, người tôi đã xừ lý xong rồi…”
Vân Nghiên Thư ở đầu bên kia điện thoại cười ngọt ngào: “Đăng video Vân Kiều Kiều lên mạng.


Theo địa chỉ Vân Kiều Kiều gửi,
Vân Thanh một minh xuất hiện ở xưởng Bắt vụn.

Tin nhắn cùa Vân Kiều Kiều nói rằng cô ta đang đợi cô trên tầng 2.

/
Vân Thanh bước lên cầu thang gỉ, xung quanh là bóng tối.

“Vân Kiều Kiều?” Cô cảnh giác gọi một tiếng.

Xung quanh chỉ là tiếng vang giọng nói của cô.

Vân Thanh tiến thêm vài bước vào trong, rồi cô dừng lại bên cửa sổ không có kính, chỉ có những chiếc kệ trống.

Ánh trăng bên ngoài lạnh nhạt như sương mù, lạnh lùng trừng mắt nhìn thi thể Vân Kiều Kiều trên nền bê tông đổ nảt ờ phía
dưới …

 
Chương 95: Chương 95


Vân Thanh hơi sửng sờ, gần như cùng lúc đó, mấy chiếc xe ô tô đột nhiên chạy tới dừng lại ờ dưới lầu.

Vãn Kiều Kiều xuống xe, theo sau là một nhóm phóng viên.

Nhìn thấy Vân Kiều Kiều nằm trẽn vũng máu, Vân Nghiên Thư hét lên, vô cùng đau lòng.

“Kiều Kiều!!’’ Cô ta ngẩng đầu lên tức giận trừng mắt nhìn Vân Thanh, muốn xé xác cô ra “Đồ khốn kiếp, cô thật sự đã gi3t chết em gái tôi!”
Các phóng viên cũng bị cảnh tượng đẫm máu trước mẳt làm cho choáng váng.

Đoạn video không đứng đắn của
Vân Kiều Kiều đả được đãng tải trên Internet một giờ trước, mửc độ hot đã lên hàng đầu.

Vân gia Bắc Thành, là người đứng cuối trong vô số gia đình giàu có ở Bắc Thành, ngay lập tức trỏ* nên nổi tiếng.


Các phóng viên sớm đã nhận được tin đồn rằng Vân Kiều Kiều đã hẹn gặp Vân Nghiên Thư, như con chó ngửi thấy mùi thịt, bọn họ muốn đi theo Vân Nghiên Thư đến nói chuyện phiếm không ngò’ lại gặp phải tin đòn giết người!
Điều này thú vị hơn những giai thoai tầm phào.

Các phóng viên định thần iại đều sôi sùng sục.

Vân Thanh mặt tái met, cô nói “Tôi không giết cô ấy …”
Thế nhưng, giọng nói của cô bị át đi bởi âm thanh màn trập điên cuồng.

Vân Nghiên Thư đang khóc bên cạnh nên thát thần, lấy tay che mặt, chặn đi đường cong khóe miệng, âm mưu ngấm ngầm đã thành công.

Cảnh tượng xảy ra trong khách sạn cách đây không lâu lại hiện lên trong đầu cô …
Vân Kiều Kiều ngu ngốc phát hiện thẻ cô đưa không có tiền, liền hậm hực xông tới kháoh sạn
đòi tiền cô, còn muốn cướp túi cùa cô ấy.

Trong lúc xô xát giữa hai người, Vân Kiều Kiều sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Mặc Từ và ngã từ trên ban công xuống …
Vân Nghiên Thư vốn muốn gọi 120, nhưng cô ta đột nhiên thay đổi ý định, nhìn Vân Kiều Kiều thở hổn hển, một ý nghĩ kế hoạch xấu xa đã này ra trong đầu cô ta.

Mạng của Vân Kiều Kiều là cơ hội mà trời ban cho cô ta!
Cô ta muốn dùng cơ hội này đẻ tiêu diệt hoàn toàn con khốn Vân Thanh đó!
Rất nhanh, một số lượng lớn cảnh sát đến và đưa Vân Thanh đi, tin nhắn Vân Kiều Kiều gửi cho cô trên điện thoại di động đã chửng minh rằng cô là người cuối
cùng Vân Kiều Kiều nhìn thấy trước khi chết.

Chỉ một lúc, nhân chứng và vật chứng đã có sẵn.

Cộng với những thông tin đầu tay bị rò rỉ bởi các phương tiện truyền thông, trên mạng đã hoàn toàn bùng nổ.

Vân gia Bắc Thành trực tiếp lọt top 3 tìm kiếm hot nhat.

Và bức ảnh Vân Thanh đứng trên lầu, nhìn xuống thi thể của Vân Kiều Kiều được tung lên mạng một cách điên cuồng.

[Phụ nữ tàn phế có nọc độc rắn giả câm giả điếc gi3t chết em gái của mình!]
Có rất nhiều sự phấn khích trên Internet, tiếng chửi thề tràn ngập
thật khó coi, tài khoán tiếp thị là người đầu tiên bắt đầu tung nhịp.

Mặc áo sợi ản dưa: [Loại đ* náy nên cho cô ta ngàn nhát dao!]
001: [Mẹ nó, trước đây cô ta có phải đã tham dự tiệc sinh nhật của Vân Nghiên Thư, còn giả vờ câm điếc mong mọi người thông cảm!]
Tam Tam đến ãn: [Tôi vốn dĩ có cảm tinh với cô ta, không ngờ lại là kẻ giết người ghê rợn như vậy!]
(Like: [WTF, một người phụ nữ xấu xa như vậy nên bị bóp cổ khi mới đẻ!]
ffPhi Phi: [Có hùn vốn không, tôi sẽ bỏ ra một khoản đi ám sát con đ* này!]
Locke: [Tin tức nội bộ, đồ đen đủi này đă kết hôn vởi thứ b3nh hoạn của Hoắc gia ò’ Ngự Cảnh Viện! Cà hai đều phải chết!]

Quảng Trường đỏ.

Cãn phòng VIP sang trọng chứa một sự im lặng đến nghẹt thở.

Hôm nay, thiếu gia lớn tuối nhất cùa nhà họ Lục ỉà Lục Kì Hữu trờ về Trung Quốc, Lục Tu đặc biệt tổ chức yến tiệc chiêu đãi.

Nhưng hiện tại, cảnh tượng giống như một vũng nước đọng, bầu không khí khác thường.

Những người có mặt đều đang cúi đầu nhin điện thoại di động hoặc đang uống rượu, nhưng họ đều liếc về phía Hoắc Cảnh
Thâm đang ngồi trong góc từ lúc nảo.

.
 
Chương 96: Chương 96


Người đàn ông mậc áo đen cố mái tóc đen rũ xuống nhìn điện thoại, dưới ánh đèn mờ ảo, trên khuôn mặt xinh đẹp kla không có biểu cảm gì.

Tuy nhiên, bầu không khí xung quanh dường như dòng bảng từng cm.

Lục Tu ở gần anh nhất cảm thấy sắp chết cóng, cẩn thận hướng mồng về phía anh trai.

Lục Kì Hữu mở miệng nỏi: “Tôi có thể để người xù’ lý tin túc liên mạng.


Nhà họ Lục chiếm gần một nửa ngành truyền thông, biết đối phó vó‘i dư luận trên mạng càng thích hợp.

cỏ điều, vụ việc lớn giết người đề trả giá bằng mạng đã gây xôn xao trên mạng, tin tức có thể xóa đi, nhưng không dễ dàng như vậy chặn sự áp bức công chủng …
Không ai trong số những người ờ đây ngoan cố, nhưng lúc này, trước mặt người đàn ông này, tất cả đều lựa chọn im lặng.

Họ là những nhân vật tàn nhẫn trên thế giới.

Còn người này, chính là Chúa tể địa ngục…
“Chặn hết tất cà những tài khoản đó.

” Hoắc Cảnh Thâm vừa nói câu này vừa bước ra ngoài.

Sau khi mọi người rời đi, cảm giác ớn lạnh vẫn còn đó.


Lục Tu xoa xoa lỗ tai, không chắc
chắn nhln Lục K! Hữu: “Anh, anh Tư, nói giết hay chặn?”
So vó’i thao tác làm bốc hơi trực tiếp người, chặn, không nghi ngờ gì nữa đó là một cách bảo vệ toàn diện…
Lục Kì Hữu lắc sâm panh trong tay, cất tiếng cười mờ ám.

“Tôi nhớ, anh ấy dường như không quan tâm đến mấy người đó cho lắm …” Đôi mắt dài hẹp Đan Phượng hiện lên dấu vết vui đùa, “Tôi đặt cược 10 triệu, lần này Hoắc Cảnh Thâm, anh ấy muốn nuôi cô gái đó rồi.


Tư Mộ Bạch ngồi đối diện, từ từ nâng ly lên.

‘Can.

Vân Thanh bị xe cảnh sát đưa về đồn.

Cô yên lặng suốt quãng đường, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc còng trên cổ tay, lạnh lẽo và ghê tởm.

Trên đường đi, có vô số xe truyền thông đuổi theo.

Khi xe đến đồn cảnh sát, các phương tiện truyền thông và người xem gần đó bị vô số người đuổi theo từ lâu chặn lại.

Ánh đèn nhấp nháy khiến Vân Thanh nhíu mày, bên tai vô cùng ồn ào.


Một số phóng viên đặt câu hỏi, cũng có những sự lạm dụng
không kể xiết từ những người xem.

Vân Thanh ở trung tâm của vòng xoáy, bị bao vây bởi các nhóm người.

/
Cảnh sát đang cố gắng hết sức đẻ duy trì trật tự tại hiện trưởng, nhưng họ không phát hiện ra rằng trong góc, một bóng người với mái tóc bù xù lặng lẽ đi qua đám đông, với đôi mắt đò rực nhìn chằm chằm vào bóng dáng cùa Vân Thanh, từng bước đến gần cô.

.

Bị ánh sáng sắc lạnh làm lay động, cô vô thức đảo mắt, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Lý Ngọc Châu, cầm dao xông tới.

“Đồ khốn kiếp!!” Bà ta đau khổ hét lên một tiếng, đầy hận ý, “Tôi muốn cô trả mạng con gái của
tôi!!”
Vân Thanh bị trói cả hai tay, không thể phản kháng, cô theo bản nàng mà lùi lại, bất ngờ phla sau, một bàn tay không biết từ đâu đã vươn ra, đẳy cô về phía trước một cách quyết liệt, trong khi con dao sắc bén sáng chói trước mặt nhắm thẳng vào tim cô!
Vào thời điểm quan trọng này, đôi bàn tay to gầy nhợt nhạt của người đàn ông nắm lấy lưỡi dao.

Máu đỏ đột nhiên trản ra từ kẽ hờ giữa các ngón tay, chảy xuống thành một đường …
Trái tim Vân Thanh run lên, đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám của Hoắc Cảnh Thâm, đôi mắt đen đằy tơ máu, tích tụ nặng nề
sát khí.

Lý Ngọc Châu sởm đã đánh mất lí trí, hẻt lên thảm thiết: “Cút đi, tôl phải giết cô ta!! Giết… !!!”
Bà ta đau đớn bật ra, Hoắc Cảnh Thâm bẻ gảy cổ tay đang cầm dao của bà ta.

Lý Ngọc Châu bị cảnh sát giữ lại, bà ta liều mạng vùng ra, hét to “Đồ khốn kiếp, cô đang trả lại mạng sống cho con gái tôi!!!”
Tất cả mọi người đều đồng cảm với bà ta.



 
Chương 97: Chương 97


Một người mẹ mất con gái, nhận được sự thương xót của mọi người.

Không những là các phương tiện truyền thông, hay là đám đông xung quanh.

“Loại giết người này nên bị đâm chết! Cứu cô ta làm gỉ?”
“Giết chết cô ta quá dễ rồi, nên chém cô ta thành từng mảnh.


Thặt ra những lời nói đó, Vân Thanh không quan tâm lắm.

Cô quan tâm hơn đến bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm, một bàn tay đẹp như vậy, lúc này đang chảy nhiều máu …
Vân Thanh nhíu mày, chỉ muốn nói anh đến bệnh viện.

Đột nhiên, bàn tay to lởn sạch sẽ của người đàn ông nắm lấy sau đầu, đẩy nó vào vòng tay của mình.

Vân Thanh thân thể hơi khựng lại.

Mũi có mùi rượu thơm thoang thoảng, hơi thở sảng khoái độc nhất của Hoắc Cảnh Thâm, không cỏ mùi thuốc lá …

Anh đưa tay vuốt v3 tấm lưng gầy cùa cô, động tác dịu dàng dỗ dành cô rất kiên nhẫn.

“Ngoan, đừng nghe, đừng nhìn.


Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đầu cô truyền đến.

Giọng nói của anh ta dường như có một loại ma lực nào đó, tất cả những tiếng ồn xung quanh anh ta đều mờ đi ngay lập tức.

Trong lòng Vân Thanh có một sự run rẩy khó tả, cô vốn không quen dựa dẫm vào ai, lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Và chỗ mà cô không thể nhìn
thấy, Hàn Mặc đang thương lượng với cảnh sát, một nhóm lởn vệ sĩ áo đen được đào tạo bải bản khác đã nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, thậm chí không để lại một bức ảnh nào.

Vân Thanh bị đưa vào đồn cảnh sát.

Cô đeo còng, ngồi trong phòng, qua lớp kính có thể nhìn thấy bóng dâng của Hoắc Cảnh Thâm.

Đường nét sắc như dao, không cần mờ miệng cũng có luồng khỉ ngột ngạt chạy qua.

Vân Thanh ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm chiếc còng trên tay, đột nhiên trong lòng cười thầm.

Bước chân chậm rãi đến gần.

Vân Thanh ngảng đầu nhìn thắy bóng dáng của Hoắc Cành Thâm bước váo, vẫn mặc đồ đen.

Màu sắc buồn tẻ như vậy phù họp với anh ta một cách không ‘ngờ.

Cửa mờ, cảnh sát canh gác bên ngoài.

Được nhin thấy cô trực tiếp như thế này đã ià một đặc ân trong số những đặc ân của anh.

Và khi ngồi xuống câu đầu tiên của Hoắc Cảnh Thâm là “Muốn về nhà không?”

Đỏi mắt đen cùa người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, như thề chỉ cần cô gật đầu, anh ta liền lập tức ‘đưa cô đi.

Anh ta còn không có hỏi cô có thật sự giết người hay không…
Ánh mắt Vân Thanh rơi vào bàn tay bị thương của Hoắc Cảnh Thâm, báng bó rất thô sơ.

Anh ta dường như cũng không quan tâm.

Cô hình như, càng ngày càng không thẻ hiểu được người đàn ông này…
Anh ta rõ ràng không thích cô, rq ràng chỉ muốn lợi dụng cô, hơn nửa còn để mẹ cô ở bên cạnh làm mối đe dọa …
I
Nhưng tại sao anh lại như vậy, tại sao phải làm điều này cho cô?
Hoắc Cảnh Thâm lấy tay gõ hai lần trên bàn: “Bị dọa thành câm luôn à?”
Anh ta cố gắng hết sức ra vẻ bàn thân mình thoải mái.

Khi Vân Thanh ngẩng đầu ỉên, tất cả cảm xúc trong mắt đều giấu đi.

“Tứ gia, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, không thể gây phiền phức thêm cho anh.


Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn mờ nhạt, anh ta giơ tay nới lỏng đường viền cổ áo, nụ cười nham hiểm tràn ra khóe miệng, trong mắt cực kỳ lạnh lùng.

“Nói lại lần nữa tôi nghe.



Anh lao tới rất mạnh, bị đâm, nhưng cô bé này chĩ ngồi đó, lặng lẽ bảo anh đừng bận tâm đến việc riêng của mình…
Thật sự là có gan! /
Vân Thanh lại thấy máu rỉ ra từ đôi taỵ được quấn trong bảng gạc trắng.

Đôi mắt cô nhắm chật, không biết tại sao, trái tim cô như bị chặn lại.

“Vết thương trên tay anh cần phải chữa trị, nếu không sẽ bị nhiễm trùng…
Cô chưa kịp nói hết lời, Hoắc Cảnh Thâm đã hết kiên nhẫn, đột nhiên đứng lên, dáng người cao chặn ánh đèn, bóng dáng ngã xuống như một ngọn núi.

ở bên kỉa bàn, anh dùng bàn tay
to kẹp chặt căm cô, ra vẻ tửc giận.

một vết đó, lộ
“Nói nhưng gì tôi muốn nghe.

 
Chương 98: Chương 98


Vân Thanh có thể cảm nhận ‘được sự tức giận tòa ra từ anh, cô cắn chặt môi dưởi, kìm nén sự oan ức trong lòng.

“Mẹ tôi nằm trong tay Tứ gia, làm phiền anh hãy đối xử tử tế với bà ấy, vậy thì sau này, tôi nghe theo lò’i của anh.


Hoắc Cảnh Thảm quả là một người thông minh sắc sảo, nghe thấy câu nói này, đột nhiên anh ta nhớ tới một chuyện.

“Hôm đó ờ bệnh viện, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Lâm Vân Hạc.


Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

“Tứ gia dám nỏi, sợ người ta ngheỸAnh yên tâm, chỉ cần mẹ tôi còn ở trong tay anh,’tôi sẽ không dám không nghe lời anh.


Hoắc Cảnh Thâm thực sự cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn không giải thích được, thậm chí có chút hối hận.

Hôm đó sao có thể nói chuyện vớ vẩn với lão già Lâm Vân Hạc đó chứ?
Đôi mắt trong veo trước mắt mở ra quá lâu, từ từ đỏ lên.

Anh ta cỏ chút bất lực, buồn cười: “Làm bằng nước, còn định khóc nữa à?”
Giọng điệu gần như nhẹ nhàng,
giống như anh thật sự đang dỗ dành cô vậy.

Vân Thanh lúc đầu không muốn khóc, nhưng mờ mắt quá lâu, làm cô muốn khóc.


Nước mắt bây giờ thực sự đang trảo ra.

“… Hoắc Cảnh Thâm, anh đúng là dồ khốn nạn! Ai kêu anh đến cứu tôi, thay tôi bị đâm chứ”
Được lắm, ngay cả họ tên cũng lôi ra mắng.

Hoắc Cảnh Thâm xoa xoa lông mày, giơ tay ôm lấy sau đầu Vân Thanh ấn người trước mặt.

“Đừng khóc nữa …”
Anh ta thực sự khó chịu khi phụ nũ’ khóc, theo phong cách
thường ngày cùa anh ta, câu cuối cùng nên là – khóc nữa sẽ giết.

Hoắc Cảnh Thám im lặng trong chốc lát, thái dương của anh ta hơi nhăn, có chút khó chịu nói: ■M…Hôm đó tôi nói sai rồi.


Tiếng khóc của Vân Thanh nghẹn lại trong cổ họng, ngơ ngác nhìn người đàn ông thân cận, suýt chút nữa cho rằng bên tai mình có gì đó không ổn.

Đại Ma Vương… đang tỏ tình với cô sao?
Cô chưa kịp xác nhận thì Hàn Mặc đã vội vàng đi vào.

Tứ gia…”
Cảnh tượng có chút kỳ lạ trước mắt, làm trự lý Hàn có chút trống rỗng trong lòng, dường như anh
ta đả đến khỏng đúng lúc.

Anh ta mắt hình viên đạn nhắc nhở: “Tứ gia, chúng ta nên đi rồi.



Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt làm ‘ngơ, anh ta đưa tay lên lau đi vết nước nhỏ trên khóe mắt Vân Thanh, trầm giọng nói: “Hai đêm qua cô cùng Khương Như Tâm ờ bệnh viện, tôi ngủ không ngon.


Vân Thanh chóp chớp mắt hoàn hồn sau cú sốc khi nghe lời xin lỗi của Hoắc Cảnh Thâm vừa rồi.

Hoắc Cảnh Thâm đứng thẳng người, đút tay vào túi quần, liếc nhìn nơi khác.

“Tôi sẽ khoan dung cô nhỉều nhất ba ngày nữa, ngoan ngoãn ỏ’ bên tôi, nếu không tôi sẽ giết cô.


Lời nói uy hiếp, nhưng giọng điệu
thật sự không chết người, kiêu ngạo muốn chết đi sống lại.

Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm gầy gò như bỏng đêm lạnh lẽo, trong lòng có một chút nhói, như là bị dãn ra … Đôi mắt từ từ yên lặng.

Ba ngày … đủ rồi.

Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Cảnh Thâm không trực tiếp lên xe.

Với đôi chân dài trong chiếc quần âu màu đen, anh ta sải bước vào một con hẻm nhò bên cạnh, như thể anh ta bước ra từ địa ngục, sự bạo lực trên người anh ta tăng lên theo từng bước chân.

Cuối con hẻm nhỏ u ám và chật chội, một người đàn ông bê bết máu đã bị đánh thành hình người đã quỳ xuống.

Điều kinh ngạc nhất là bàn tay phải của hắn bị gãy, vặn vẹo trong tư thế đang kinh ngạc.

Chính bàn tay này đã đầy Vân Thanh một cái thật mạnh khi cô bị Lý Ngọc Châu phát điên đâm dao
“Tứ gia, hẳn đã giải thích rồi.

” Người thanh niên bước ra Khỏi bóng tối, lấy khán lau sạch vết máu giừa ngón tay của anh dừng lại trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Hắn là do Hoắc Hy Hy phái tời, đẻ tìm cơ hội xử lý phu nhân.



 
Chương 99: Chương 99


Dáng vẻ nam nhân không thể tả là đẹp trai, đặc biệt là trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, anh ta lại càng binh thường hơn.

Nhưng khí chất toát ra từ bên trong lại mạnh mẽ, lạnh lùng, ngoại trừ Hoắc Cảnh Thâm, sẽ không để bất cứ ai vào mắt.

Đây là phong khí thời xưa còn lưu lại.

Hảm Mặc đã thành cánh tay phải
cùa Hoắc Kiến, một sáng một tối.

Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn người đàn ông nửa sống nửa chết, quay người lại, chỉ nói một cáu: “Bảo vệ tốt phu nhân.


“Vâng.



Trong bệnh viện gàn dòn cánh sát.

Bàn tay b| gảy cùa Lý Ngọc Chàu đã được đúc bằng thạch cao, bà ta khóc và nhìn chằm chằm lên trằn nhả chỉ với sự hận thù, một sự hận thù xuyên thấu.

“Vân Thanh! Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp! Tao nhất định phầl giết mảy!!!” Bà ta nắm tay Vân Hiển Tôn bên giường bằng bàn tay còn nguyên vẹn của mình “Chồng, anh không thẻ để Kiều Kièu con chúng ta chết khõng rõ
ràng như vậy! Chúng ta phải báo thù cho nó! Tôi muốn chém chết con khốn đó cả ngàn nhát dao!!”
Cuối cùng con gái ruột của đã chết, cho dù Vân Hiển Tôn thường không xem thường cô gái ngốc nghếch đó, trong lòng đằy đau buồn và phẫn nộ.

“Không ngờ con khốn đó lại nồi điên như vậy! Cô ta giết Kiều Kiều, tôi đương nhiên không thể dung thứ cho cô ta!”
“Cô ta bây giờ đã gả vào Ngự Cảnh Viện! Lão phu nhân Hoắc gia nổi tiếng cưng chiều con nhỏ đó, chuyện này nhất định sẽ giúp đỡ! Có lẽ chuyện này sẽ bị nhà họ Hoắc gia trấn áp mà tìm người chết cho thay…”
Lý Ngọc Châu càng thèm tức giận, lau nước mắt.

“Đừng lo lắng!” Vân Hiền Tôn hung dữ nói “Tôi sẽ đến Hoắc gia, xử lí con khốn đó, báo thù cho Kiều Kiều!”
Ánh mắt rơi vào bàn tay bị gãy của Lý Ngọc Châu, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Ai đã bẻ tay bà, bà có nhìn rõ không?”

“Là đàn ông…” Lý Ngọc Châu nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc và ảm đạm của người đàn ông, trong lòng không khỏi càm thấy ớn lạnh, nghiến răng nghiến lợỉ “ Bảo vệ cô ta như vậy, nhất định là kẻ ngoại tình của cô ta bên ngoài”
Bên ngoài cửa phòng bệnh, Vân Nghiên Thư nghe rõ cuộc nói chuyện bên trong.

Cô khẽ cau mày.

Khi Lý Ngọc Châu giết Vân Thanh, với sự có mặt của các phóng viên đa phương tiện, người mà Vân Thanh ngoại tình hẳn đã bị chụp ảnh.

Nhưng thật kỳ lạ là tin tức nóng hổi đó hoàn toàn không bị rò rỉ trên mạng, thậm chí không có một bửc ảnh nào được tung ra … vả không chỉ vậy, mức độ phổ biến của vụ việc này trên mạng dường như đã giảm xuống đáng kể.

Ngay cả những tài khoản tiếp thị nhịp nhàng mà cô ta lén lút bỏ tiền ra mua, đột nhiên đều im bặt…
Dưòng như có một thế lực vô hình đứng đằng sau chuyện của Vân Thanh!
Có thể đó chí là Hoắc gia hoạt động bí mật, cố gắng cứu vãn chút thể diện.

Nghĩ đến điều này, lông mày nhăn nhẹ của Vân Nghiên Thư chậm rãi buông lỏng, trong mắt hiện lên một tia tự mãn nham hiểm.

Sắp đến ngày hội đồng quản trị cùa tập đoàn Hoắc gia bầu ra chủ tịch mới, loại giết người đó, ,
Hoắc gia không thể lãng phí tâm sức bảo vệ Vân Thanh, chỉ càng tự thêm bôi xấu thanh danh.

Hơn nữa, Vân Hiển Tôn đã lên kế hoạch ra tay, con nhỏ Vân Thanh chết chắc rồi!
Dám cản đường cô, đây chính là kết cục!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom