Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1060: Chương 1059


Cổ Tam Thông lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Nói cho ngươi biết cũng được, ta mượn thiên lôi của ngươi là để trấn áp một thứ tà ác, đạo thương của ta là do nó đánh mà thành, uy lực của thiên lôi bá đạo, lại là thứ chí cương chí dương nên có thể khống chế nó”.

Diệp Thành nhướng mày: “Có thật không đấy ạ?”  
“Ta lừa ngươi sẽ bị sét đánh”, Cổ Tam Thông tức giận thở hổn hển.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn thật sự hy vọng ông trời cho một tia sét xuống để lão già này nếm thử mùi vị.


“Ngươi đã nghe nói đến quỷ tộc chưa?”, mặc dù biết Diệp Thành không hoàn toàn tin, nhưng Cổ Tam Thông vẫn hỏi.

“Quỷ tộc?”, Diệp Thành đảo mắt một vòng sau đó lắc đầu đáp: “Con chưa”.

“Vậy Thiên Táng Hoàng chắc nghe rồi chứ?”  
“Người này thì con nghe tới rồi, đứng thứ năm trong Cửu Hoàng của Đại Sở”.

“Quỷ tộc chính là thế lực tà ác bị Thiên Táng Hoàng trấn áp năm đó”, Cổ Tam Thông chậm rãi nói: “Đây là một tộc cổ đại, lịch sử của nó có thể ngược dòng đến những năm hỗn loạn trước khi Đại Sở thành lập.

Nó từng dấy lên không chỉ một trận đại nạn ở Đại Sở, bọn chúng hút quỷ linh để tu luyện, tiến vào thần thông.


Ở thời Thiên Táng Hoàng, thế lực này đã lớn mạnh đến mức đỉnh cao, Quỷ Vương của quỷ tộc đời đó cực kỳ nghịch thiên, nghe nói ông ta từng đuổi giết Thiên Táng Hoàng mấy chục nghìn dặm, nhưng Thiên Táng Hoàng trong cửu tử nhất sinh vẫn trốn thoát được.

Có lẽ vì ông ta đã nhiều lần cận kề cái chết nên Thiên Táng Hoàng mới bị ép mà vùng lên được, Tiên Quỷ Vương quỷ tộc tiến cấp đến cảnh giới Thiên, sau đó Thiên Táng Hoàng dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp quỷ tộc khiến quỷ tộc bạo loạn nên thiên địa mới được bình yên”.

“Con hiểu ý tiền bối rồi.

Quỷ tộc giống với Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng và Viêm Hoàng lần lượt trấn áp, cũng như Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp đúng không? Bọn họ cũng sống lại rồi ạ?”  
“Điều này ta cũng không rõ lắm”, Cổ Tam Thông lắc đầu: “Ta chỉ biết người quỷ tộc khiến ta bị thương ấy rất giỏi, thần thông tiên thiên cực kỳ lợi hại, muốn giết được kẻ đó ta cần mượn đến uy lực của thiên lôi”.

“Không dưng tự nhiên tiền bối đi khiêu khích hắn làm gì?”  
“Lão tử đâu rảnh đi khiêu khích hắn”, Cổ Tam Thông chửi ngay: “Lão tử đang tu luyện đàng hoàng, hắn không nói lời nào nhảy ra muốn giết ta, đánh một trận rồi mới biết hắn chính là tên súc vật đánh thế nào cũng không chết đó”.

“Không phải sư đệ của tiền bối là Độc Cô Ngạo sao? Người tìm ông ấy giúp, hai người mà cũng không đánh lại hắn sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn Cổ Tam Thông với ánh mắt không tin, muốn từ lời nói của ông ta tìm ra sự thật nào đó.


“Đừng nhắc tiểu tử đó với ta, lão tử không muốn quan tâm đ ến nó”, nhắc đến Độc Cô Ngạo, lỗ mũi Cổ Tam Thông như biến thành mũi trâu, thở hổn hển, tức giận như muốn ăn thịt người.

“Những gì người nói khá giống thật, con có nên tin không đây?”  
“Này, ngươi nói làm ta bực mình rồi đấy”, Cổ Tam Thông nổi trận lôi đình, bắt đầu xắn tay áo, phồng mồm trợn má nhìn Diệp Thành: “Lão tử nói với ngươi lâu như vậy mà ngươi lại coi là ta nói nhảm hả? Một câu thôi, có cho mượn không?”  
“Cũng không phải không thể cho mượn”, Diệp Thành lại bắt đầu ngoáy lỗ tai: “Nhưng con nhất định phải đi cùng người, người diệt tà vật đó xong phải trả thiên lôi lại ngay cho con, còn nữa…”  
Nói đến đây, Diệp Thành ghé sát Cổ Tam Thông cười hì hì bảo: “Ngày mai phục kích Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng, người mang vài thi thể của cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên về cho con nhé”.

.


 
Chương 1061: Chương 1060


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thi thể?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Cổ Tam Thông không khỏi quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi lấy thi thể người chết làm gì? Lại còn ở cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, ngươi đùa ta đấy à?”  
“Vậy thì hết cách rồi”, Diệp Thành lùi lại, ngoáy tai tiếp, ra vẻ heo chết không sợ nước sôi: “Muốn mượn thiên lôi thì con có hai điều kiện đó, dù sao con cũng đã nói rồi, người đồng ý thì mượn”.

“Ta…”, Cổ Tam Thông tức đến mức suýt thì hộc máu tại chỗ.

Nhưng để rửa mối hận năm xưa, Cổ Tam Thông đành kìm nén, đen mặt nhìn Diệp Thành: “Ta sẽ cố gắng lấy thi thể cảnh giới Chuẩn Thiên cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám giở trò thì lão tử bóp ch3t ngươi”.


“Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Nào nào, hợp tác vui vẻ”.

“Cút! Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”, Cổ Tam Thông quát lên, sau đó xoay người bước ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

“Con cũng không nói không cho mượn mà”, nhìn Cổ Tam Thông hùng hổ rời đi, Diệp Thành ho khan một tiếng.

Nhưng nghĩ đến thi thể của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Diệp Thành bất giác mỉm cười, nếu Cổ Tam Thông thật sự mang về thì sẽ bớt được rất nhiều việc cho hắn.

Đã lắm!  
Hắn cười lớn một tiếng rồi nằm bò trên thảm cỏ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon trước khi ra trận.


Nhưng chưa tới hai canh giờ, Chung Giang đã truyền âm tới: “Địa Hoàng truyền tin tới, nói rằng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng bắt đầu hành động rồi”.

Nghe vậy Diệp Thành giật mình nhảy dựng lên, trong mắt còn lấp loé tia sáng: “Cuối cùng cũng tới, ta chờ các ngươi lâu lắm rồi”.

Nói xong Diệp Thành bước ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

Bên ngoài, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ của nhà họ Tô và Cổ Tam Thông đang sầm mặt đứng trên phi kiếm.

Phía sau họ còn có rất nhiều phi kiếm khác bay lơ lửng trong hư không, phóng ra muôn vàn thần quang, trên mỗi phi kiếm đều có một bóng người, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khí thế hợp lại với nhau vô cùng mạnh mẽ.

Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, một chân giẫm lên phi kiếm.

Đi!  

Theo lệnh của Diệp Thành, đại quân Viêm Hoàng lập tức di chuyển.

Địa điểm phục kích chỉ cách linh sơn của Viêm Hoàng vài trăm dặm, nhưng lại là con đường duy nhất của đại quân Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng.

Sau nửa canh giờ, mọi người đến một dãy núi trải dài.

Núi này có tên là Huyền Long Sơn, tương truyền thời xa xưa có một cao thủ tên là Huyền Long Đạo Nhân thành đạo ở đây, vì thế tên núi này được đặt theo tên ông ta.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1062: Sát Khí Ngút Trời


“Đều là người một nhà, không cần đa lễ”, Diệp Thành tuỳ ý phất tay, sau đó nhìn về phía rặng núi.

Rặng núi hùng vĩ, ẩn giấu những điều thần bí trong mây và sương mù.

Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt quanh quần núi một lượt.

Nhìn xong hắn thực sự rất sốc, bởi vì rặng núi này ẩn chứa quá nhiều sát khí, chỉ sát trận thôi cũng hơn trăm cái, hơn nữa hắn còn cảm nhận được vài binh khí cường đại ẩn giấu trong không gian hư vô.


Mà lúc này, về cơ bản cao thủ của Viêm Hoàng đều đã có mặt, chỉ chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tiến vào là kết giới của Viêm Hoàng sẽ nhốt chúng lại, hàng trăm sát trận sẽ đồng loạt thể hiện uy lực, cảm giác đó cực kỳ sảng khoái.

“Chúng ta chia ra hành động đi!”, Diệp Thành bước vào không gian hư vô đầu tiên.

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Cổ Tam Thông cũng đi đến nơi ẩn náu của mình theo kế hoạch đã sắp xếp từ trước.

Chẳng mấy chốc, bóng người đầy trời đã biến mất, tất cả khí tức đều được che giấu, cả Huyền Long Sơn cũng chìm vào yên lặng chết chóc.

Không ai phát ra tiếng động, tất cả đều im lặng ẩn nấp trong bóng tối, chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tới.

Thời gian dần trôi, các ngôi sao của Diệp Thành đã bắt đầu ít đi.

Trong không gian hư vô, Diệp Thành ngồi trên mặt đất, tay cầm roi Đả Thần Tiên, thi thoảng lại ngửa mặt lên hà hơi, sau đó dùng ống tay áo lau đi, đến khi lau sạch bóng mới đưa mắt nhìn về một hướng.


Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm về hướng đó.

Ở đó, mây mù cuộn trào, âm thanh ầm ầm rung chuyển cả bầu trời, tựa như thiên quân vạn mã đang lao tới, sát khí ngút trời.

Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, kẻ đứng trên phi kiếm, kẻ ngồi trên linh thú, người cưỡi mây đạp gió, kẻ điều khiển chiến xa, cực kỳ có khí thế, khí tức cuốn lên cuồn cuộn, nghiền ép hư không.

“Bày trận thật lớn!”, Diệp Thành cười khẩy, từ xa hắn đã nhìn thấy từng khuôn mặt dữ tợn, gớm ghiếc.

“Nghe hiệu lệnh của ta, không ai được hành động hấp tấp”, giọng Diệp Thành truyền khắp Huyền Long Sơn, từng mệnh lệnh được truyền đi.

“Người phụ trách kết giới chuẩn bị, đầu tiên tách Địa Hoàng ra trước, đừng ngộ thương họ, sau đó tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra, lần lượt quét sạch”.

“Người phụ trách sát trận chú ý, khi đã tách được thì lập tức khởi động chu sát đại trận”.


“Nếu người của Huyền Hoàng đầu hàng thì không cần giết, nếu ai kháng cự, giết tại chỗ”.

“Rõ”.

Khi Diệp Thành hạ lệnh xuống, đại quân của ba nhà đã sát phạt tới.

Ở giữa là đại quân của Thị Huyết Điện, bên trái là Địa Hoàng, bên phải là Huyền Hoàng.

.


 
Chương 1063: Chương 1062


Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy lão già áo tím dẫn đầu đại quân Thị Huyết Điện, khí thế nuốt chửng bầu trời, ông ta là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Bên cạnh ông ta là một lão già mặc áo huyết bào, cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng so với lão già áo tím thì yếu hơn một bậc.

Đại quân Huyền Hoàng ở bên phải, Diệp Thành nhìn thấy Chung Mộ, ông ta có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ hà khắc, khí thế mạnh mẽ, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên.


Bên cạnh ông ta là một gã thanh niên mặc áo trắng đang vẩy nhẹ chiếc quạt gấp trong tay, hắn ta cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thị Huyết Điện có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Huyền Hoàng có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm một tên cảnh giới Chuẩn Thiên của Địa Hoàng, tổng cộng có năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế trận cực kỳ lớn, bọn họ muốn nuốt chửng Viêm Hoàng đây mà!  
Nhưng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng nào biết đại quân của Địa Hoàng không thuộc về phe mình.

Nói cách khác, bọn họ chỉ có bốn người cảnh giới Chuẩn Thiên.

So với bọn họ, Viêm Hoàng có Chung Giang, Cổ Tam Thông, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô, Chung Ly của Địa Hoàng, tổng cộng năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đấy là còn chưa tính nhân tố bất định Diệp Thành.

Quan trọng nhất là Viêm Hoàng biết mình biết người, bày sẵn trận địa phục kích từ trước, có rất nhiều sát trận đáng sợ, nếu cùng tấn công thì dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không đỡ nổi.

“Nhanh lên, đừng lề mề nữa”, Chung Ly giả vờ mất kiên nhẫn, dẫn cao thủ của Địa Hoàng xông lên đi đầu, lập tức kéo dài khoảng cách cả nghìn trượng với đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng.


Thấy vậy, lão già áo tím đi đầu Thị Huyết Điện và Chung Mộ của Huyền Hoàng nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười giễu cợt: “Nếu Địa Hoàng thích xung phong đi đầu thì chúng ta cũng vui vẻ nhàn rỗi”.

Khi nói chuyện, đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng đã tiến vào Huyền Long Sơn.

“Thủ toạ có phát hiện ra điều gì bất thường không?”, bên phía Thị Huyết Điện, một lão già mặc áo bào đen nhìn về phía lão già áo tím đi đầu: “Huyền Long Sơn im lặng một cách bất thường!”  
Lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện khẽ cau mày, bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt không khỏi nheo lại: “Cảm giác này đúng là hơi kỳ lạ”.

“Ta cũng có dự cảm không lành”, Chung Mộ - Thánh chủ của Huyền Hoàng ở bên cạnh cũng nhíu mày thật chặt.

“Người của Địa Hoàng đã sắp băng qua Huyền Long Sơn rồi, chúng ta cũng mau đi theo đi!”  
“Không đúng”, lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện càng híp mắt sâu hơn: “Cảm giác này khiến ta thấy lo sợ”.

Sau đó ông ta chợt dừng lại, hét lớn: “Rút, rút khỏi Huyền Long Sơn”.


Rút?  
Trong không gian hư vô truyền tới tiếng cười nhạo của Diệp Thành: “Muộn rồi”.

.

ngôn tình hay
Nghe vậy, lão già áo tím và Chung Mộ chợt biến sắc, muốn rút lui nhưng thực sự đã muộn.

Ầm! Ầm! Ầm!.


 
Chương 1064: Chương 1063


Chẳng mấy chốc, chín chùm ánh sáng mạnh mẽ đâm thẳng lên bầu trời, xuyên qua đại địa, thoáng chốc ngưng tụ thành hai kết giới khổng lồ.

Đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng vừa phản ứng lại thì đã bị tách ra, đội quân của hai bên lần lượt bị nhốt vào hai kết giới.

Chết tiệt, có mai phục.


Lão già áo tím của Thị Huyết Điện quát lên: “Xông ra ngoài”.

Bên kia, vẻ mặt Chung Mộ cũng cực kỳ khó coi, ông ta hét lớn: “Công phá kết giới”.

Nhưng hai người vừa dứt lời thì đất trời đã nổi lên giông tố, sát khí khiến người ta khiếp sợ bỗng chốc bùng phát, lạnh lùng mà chết chóc.

Sau đó mỗi ngọn núi ở Huyền Long Sơn đều phát ra thần quang chói mắt, từng khoảng hư không đều bày ra trận đồ, sát trận và trận đồ mạnh mẽ đồng thời thức tỉnh uy năng lớn mạnh, khí thế liên kết với nhau khiến bầu trời cũng bị chèn ép đến mức phải rung lên.

Màn đêm đen tối đột nhiên trở nên rạng rỡ chói lọi, thần hoa muôn màu muôn vẻ vô cùng lộng lẫy.

Giết!  
Sau tiếng hô lạnh lẽo vang vọng khắp bầu trời, cao thủ Viêm Hoàng nhất loạt xông lên.


Phía Đông, cao thủ nhà họ Tô xông ra đầu tiên, điều khiển sát trận quét ngang một đường.

Phía Tây, cao thủ của Viêm Hoàng ngự động trận đồ khổng lồ, xếp thành hàng ngang trong hư không, từng luồng sát khí nặng như núi lan ra khắp nơi khiến lòng người sợ hãi, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng nhau nhảy múa, sấm sét và hoả diệm tàn sát khắp nơi, đao mang, kiếm trận, huyết hải hoà lẫn trong đó, nhấn chìm tinh khí của đất trời, tạo nên sức mạnh vô song.

Phía Bắc, cao thủ của Nhân Hoàng hợp lực điều khiển bảo liên đăng, ánh ra thần quang chói lọi, sau đó nó thoáng chốc trở nên khổng lồ, từng tia sáng bạc hoà vào đại dương, những nơi nó đi qua đều nhấn chìm sự sống.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Trận chiến vừa bắt đầu, đại quân của Thị Huyết Điện đã người ngã ngựa đổ, vốn đã bị bất ngờ, bây giờ quân lính tan rã, từng người từng người bị nổ tung máu bắn tung toé, dù là cao thủ cảnh giới Không Minh cũng không thoát khỏi.

“Đi về phía Nam”, lão già áo tím của Thị Huyết Điện gào lên, vì ông ta nhìn thấy ba hướng Đông, Tây, Bắc đều có đại quân sát phạt tới, chỉ có phía Nam không bị ngăn cản.

“Xông về phía Nam”, Chung Mộ của Huyền Hoàng cũng hô lên, sát phạt về phía Nam.


Nhưng bọn họ vừa mới bắt đầu thì cao thủ Địa Hoàng xung phong đi trước khi nãy, dưới sự lãnh đạo của Chung Ly đã cùng nhau điều khiển một chiếc lư đồng, dồn dập sát phạt trở lại, đánh cho hai nhà kia trở tay không kịp.

“Ngươi…”, lão già áo tím và Chung Mộ thấy vậy thì biến sắc.

Rầm! Đùng!  
Khí thế mạnh mẽ ở tứ phương khiến hư không như muốn nổ tung.

Thấy Chung Ly dẫn đầu đại quân chặn ở cửa phía Nam, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện và Chung Mộ của Huyền Hoàng mặt mày thay đổi.

.


 
Chương 1065: Chương 1064


Lúc này, bọn họ mới như sực tỉnh sau cơn mê, cái gọi là Địa Hoàng liên minh với bọn họ căn bản chỉ là một trận dung của Viêm Hoàng, điều đáng nực cười đó là bọn họ vẫn mộng mị trong mơ tưởng đó, không lâu trước đó, bọn họ còn thấy vui mừng vì Địa Hoàng xả thân xông lên phía trước.

Hiện giờ xem ra từ đầu tới cuối bọn họ thật nực cười.

“Chung Ly, ngươi có ý gì?”, Chung Mộ, thánh chủ của Huyền Hoàng gằn lên phẫn nộ.


“Ngươi sinh ở Viêm Hoàng thì chết cũng là ma của Viêm Hoàng”, thánh chủ Địa Hoàng lên tiếng, giọng nói như sấm rền vang vọng khắp đất trời.

“Ngươi…”, Chung Mộ á khẩu vì một câu nói của Chung Ly, mặt mày ông ta tím tái, khó coi tới cực điểm, ông ta nào ngờ nổi Chung Ly lại chơi chiêu này với mình khiến mình trở tay không kịp.

Chung Ly đạo hữu, Viêm Hoàng rốt cục cho ông lợi ích thì thì Thị Huyết Điện có thể cho gấp đôi”, phía này, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện lấy lợi ích ra để dụ dỗ.

Ông ta biết rõ ràng rằng nếu như Địa Hoàng đứng về phía Viêm Hoàng thì hôm nay bọn họ nhất định sẽ chết, nếu như Địa Hoàng đứng về phía bọn họ thì tình hình lại khác.

“Thị Huyết, cho tới bây giờ mà vẫn còn muốn ly gián Viêm Hoàng sao?”, giọng nói khàn khàn vang lên, Chung Giang là người đầu tiên bước ra khỏi hư không.

.


Truyện Teen Hay
“Chung Giang”, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện nheo mắt, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn lạnh lùng.

Thấy sự lạnh lùng của Thị Huyết Điện, Chung Giang cứ thế ngó lơ, ông ta nhìn Chung Mộ của Địa Hoàng, vẻ mặt lãnh đạm: “Chung Mộ, biết sai có thể sửa, quay đầu đi! Như vậy đệ vẫn là lục sư đệ của ta, vẫn là kim tôn của Viêm Hoàng”.

Hừ!  
Chung Giang vừa dứt lời thì Chung Mộ lại hắng giọng: “Được thì làm vua thua làm giặc, hà tất phải như thế?”  
“Chúng ta vốn là huynh đệ, sao phải vậy?”  
“Nói nhiều cũng vô ích thôi”.

“Đã vậy thì chúng ta không niệm tình đồng môn nữa”, Hồng Trần Tuyết sải bước ra khỏi không gian hư vô, vẻ mặt vẫn hết sức lãnh đạm, bà ta hoàn toàn thất vọng với Chung Mộ, kẻ luôn đứng cùng phe với Thị Huyết Điện.


Ở phía khác, lão tổ của nhà họ Tô cũng bước ra, khí thế của ông ta cùng Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly kết hợp với nhau khiến cho tứ phương bị đè nén.

Thấy vậy, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện mặt mày khó coi thấy rõ: “Các vị, hai bên đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như khai chiến thì chúng ta sẽ bại, viêm Hoàng nhất định sẽ tổn thất nặng nề, chi bằng chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện?”  
“Vậy thì không cần đâu”, sau tiếng bật cười lạnh lùng, Diệp Thành đeo mặt nạ từ từ bước ra, chân hắn bước trên tinh hà màu vàng kim, trên đầu là cả bầu trời sao, toàn thân phát ra ánh vàng kim chói lọi, choán mắt trong màn đêm.

“Tần Vũ?”, lão già của Thị Huyết Điện và rất nhiều người của Thị Huyết Điện nhận ra Diệp Thành, tên đeo mặt nạ Quỷ Minh đầu khắc chữ thù.

Giết!.


 
Chương 1066: Khốn Khiếp!


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng: “Không để một kẻ nào của Thị Huyết Điện sống sót”.

Đột nhiên, gần một nửa chu sát đại trận, sát trận hư không đều ngắm về phía kết giới của Thị Huyết Điện.

Rầm! Đùng!  

Ngay sau đó, hư không như bùng nổ, trời đất chuyển màu, rất nhiều thần thông ngưng tụ giống như con sông dài đằng đẵng nuốt chửng đại quân của Thị Huyết Điện.

Giết!  
Lão già mặc mặc đồ tím của Thị Huyết Điện tên Huyết Đồ gào thét, lão ta là người đầu tiên tế gọi ra sát khí mạnh mẽ, cứ thế điên cuồng công kích kết giới từ tứ phương.

Hiện giờ bọn họ bị giam trong kết giới chỉ có thể bị động tấn công, muốn sống sót ra ngoài thì nhất định phải phá kết giới, nếu không, kể cả là tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng sẽ bị hao tổn đến chết.

Phụt! Phụt!  
Đại quân của Thị Huyết Điện cứ thế bị đánh thành từng đám huyết vụ, bọn chúng không những phải công phá kết giới mà còn phải chặn lại đòn công kích từ tứ phương, vừa xông lên đã phải chịu tổn thất nặng nề.

Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn nhìn sang Chung Mộ của Địa Hoàng, lãnh đạm lên tiếng: “Ta lấy danh nghĩa của Viêm Hoàng Thánh Chủ cho ông cơ hội cuối cùng, nếu đầu hàng thì có thể sống, nếu phản lại thì chết”.


Nghe vậy, Chung Mộ bật cười lạnh lùng, đôi mắt hằn lên tia máu màu đỏ, ông ta lập tức tế gọi ra binh khí bản mệnh: “Ngươi cho rằng ta tham sống sợ chết sao?”  
Diệp Thành mặt mày thản nhiên, hắn hướng ánh mắt từ Chung Mộ sang những kẻ mạnh khác của Huyền Hoàng: “Thế còn các người? Đầu hàng hay tiếp tục đối đầu?”  
Diệp Thành nói một câu khiến đại quân của Huyền Hoàng lập tức nhốn nháo.

“Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, chúng ta rốt cục nên nghe ai?”  
“Giết, chết cũng đã chết rồi, có gì mà phải sợ?”  
“Khốn khiếp, chúng ta căn bản là người của Viêm Hoàng, đánh vài trăm năm rồi, ngươi còn thấy chưa đủ sao?”  
“Nhưng Thánh Chủ…”  
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên tạo thành cả làn sóng, có quá nhiều người phân vân không biết nên nghe theo ai khiến khí thế của đại quân phía Huyền Hoàng càng thêm rối loạn.


Khốn khiếp!  
Thấy khí thế của binh lính giảm sút, Chung Mộ gằn giọng: “Ta mới là Thánh Chủ của Huyền Hoàng, các ngươi muốn tạo phản phải không?”  
“Tạo phản?”, Chung Mộ vừa dứt lời, Diệp Thành đã hắng giọng: “Chung Mộ, người tạo phản là ông thì phải?”  
Nói rồi, Diệp Thành giơ tay lên, Huyền Thương Ngọc Giới sáng loáng: “Đây chính là thánh vật của Viêm Hoàng, người đeo nhẫn chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đời vẫn vậy.

Người của Viêm Hoàng đương nhiên coi Viêm Hoàng Thánh Chủ là Tôn, ông ngông cuồng tự đại, câu kết với Thị Huyết Điện tấn công Viêm Hoàng, riêng điều này đủ xử ông tội chết rồi”.

.


 
Chương 1067: Chương 1066


“Ngươi…”, Chung Mộ lại lần nữa á khẩu, mặt mày nóng bừng.

Khi Chung Viêm làm Viêm Hoàng Thánh Chủ, ông ta còn không phục chứ đừng nói là một hậu bối như Diệp Thành làm thánh chủ.

Thế nhưng lúc này thân phận tôn hay ti thì sự thật cũng đã chứng minh.


Người đeo Huyền Thương Ngọc Giới chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ, Diệp Thành nói không sai, cái mà hắn theo chính là đai nghiệp thống nhất, còn cái mà Chung Mộ theo trong mắt Viêm Hoàng hay Huyền Hoàng thì đều được coi là tên tạo phản.

“Ta cho ông cơ hội cuối cùng”, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang đại quân của Huyền Hoàng, hắn tung hoành chín ngày giống như một vị vua của thế gian, thản nhiên lên tiếng với ngữ khí uy nghiêm: “Nếu bây giờ ông đầu hàng thì các ông chính là người của Viêm Hoàng, tội mà các người phạm phải ta sẽ không xử lý, nhưng nếu các người tiếp tục phản kháng thì Huyền Hoàng Sơn này chính là nơi chôn vùi các người, cho tới chết cũng mang theo tội danh tạo phản”.

Lời nói của Diệp Thành lại một lần nữa khiến đại quân của Huyền Hoàng náo loạn.

“Ta…ta hàng, ta muốn về nhà”, ngay sau đó, bèn có một lão già tóc bạc bỏ binh khí lên tiếng.

“Ngươi muốn chết?”, Chung Mộ thấy vậy thì gầm lên phẫn nộ, ông ta tung một bạt khiến lão già kia bay ngay ra khỏi đó, máu me be bét, suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.

Hồng Trần Tuyết lập tức sát phạt vào trong kết giới ép về phía Chung Mộ, ra tay mạnh mẽ, không hề nương tình, bà đã thực sự tuyệt vọng với lục sư đệ của mình.


Rầm! Đùng!  
Chung Mộ gào thét như một kẻ điên, ông ta và Hồng Trần Tuyết đại chiến trong hư không.

“Còn không ra ngoài?”, Chung Giang cũng sát phạt vào trong kết giới hô lên với người của Huyền Hoàng.

Nghe vậy, người của Huyền Hoàng lại lần nữa bỏ binh khí, bọn họ vội vàng chạy ra khỏi kết giới.

“Ta cũng hàng, ta cũng muốn về nhà”.

“Ta không muốn mang tội tạo phản”.

“Đánh mấy trăm năm ta cũng mệt rồi”.


Một người bỏ binh khí xuống kéo theo phản ứng dây chuyền, từng kẻ mạnh của Huyền Hoàng lần lượt cởi bỏ áo giáp bước ra khỏi kết giới.

Cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ thực sự thất vọng về Thánh Chủ của mình, đến cả thuộc hạ còn muốn giết, bọn họ còn hi vọng được điều gì?  
So với Chung Mộ thì Viêm Hoàng và Viêm Hoàng Thánh Chủ trước mặt bọn họ lại nhân từ hơn nhiều, không tính toán, không soi mói những sai lầm của bọn họ, trong tình cảnh như vậy, chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì đương nhiên bọn họ sẽ không phản kháng.

Hiện giờ người của Huyền Hoàng còn chưa khai chiến nhưng đã có hai phần ba số người ra khỏi kết giới.

Ta cũng hàng!.


 
Chương 1068: Chương 1067


Trong đám người, một lão già mặc đồ tím cũng nhảy ra khỏi kết giới cùng dòng người nhưng lại bị Thánh Chủ Địa Hoàng ngăn lại.

Người này không phải ai khác mà chính là Việt Dương ngày hôm đó chạy tới Địa Hoàng.

Mặc dù Diệp Thành biết rằng bên trong đại quân chắc chắn có nhiều kẻ gian giảo nhưng hắn không có thời gian điều tra, có điều tên Việt Dương này thì hắn lại biết từ trước nên đương nhiên không thể bỏ qua cho tên này được.


“Ta…ta cũng đầu hàng”, bị Diệp Thành cấm cố, Việt Dương vội hét lên.

“Đầu hàng?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng: “Hôm đó bên trong địa cung của Địa Hoàng, ngươi không biết ta cũng có mặt ở đó thì phải? Một số lời ngươi nói ta vẫn còn nhớ như in, để ngươi sống thì sớm muộn cũng sẽ là mối hậu hoạ về sau”.

Nghe vậy, Việt Dương tái mặt, sao ông ta có thể ngờ nổi hôm đó Diệp Thành cũng có mặt trong địa cung, chẳng trách mà hôm nay bọn họ lại trúng kế.

Nghĩ tới đây, Việt Dương đột nhiên nổi điên, ông ta cứ thế vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cấm cố mà Diệp Thành tạo ra, mặt mày tôi độc, một thanh kiếm mang cứ thế chĩa về phía Diệp Thành, ông ta gằn lên kinh người: “Cho dù chết thì ta cũng sẽ không cho ngươi sống yên ổn”.

Có điều nhát kiếm này của ông ta lại bị một người dùng một tay bóp nát.

Người này chính là người đàn ông với thân hình lực lưỡng tên Viêm Sơn của Viêm Hoàng, khí thế dồi dào, khí huyết ngút trời, hắn ta sát phạt tới, vung rìu chém vào hư không khiến Việt Dương lập tức bị chém lìa, đến tiếng kêu gào cuối cùng trước khi chết cũng không đủ sức mà thốt nổi nên lời.


Rầm! Đùng!  
Ở một hướng khác, thánh chủ của Địa Hoàng là Chung Ly đã sát phạt về phía một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyền Hoàng, chính là gã thanh niên mặc y phục trắng.

Mặc dù bên ngoài trông trẻ tuổi nhưng thực chất đây lại là một lão già sống vài trăm năm rồi.

Nếu như nói ra thì ông ta không phải là người của Huyền Hoàng mà chính là viện trợ bên ngoài mà Huyền Thoàng thánh chủ mời tới.

“Chung Ly đạo hữu, ông và ta không thù không oán, ông nhất định phải giết ta mới được phải không?”, gã thanh niên mặc đồ trắng vừa né được đòn công kích của Chung Ly vừa lên tiếng.

“Lý Trọng, ngươi có giấu giỏi thế nào cũng không qua được mắt ta đâu”, Chung Ly lạnh lùng lên tiếng như thể có thể nhìn thấu chân dung của gã thanh niên mặc y phục trắng, vả lại thông qua lời nói của ông ta, đương nhiên có thể nghe ra được ông ta và gã thanh niên kia từng có thù oán với nhau.

“Ông nói gì ta nghe không hiểu”, gã thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, không ngừng né tránh.


“Một trăm năm trước ngươi giết đồ đệ của ta, diệt phân điệt của ta, ngươi tưởng ta không biết sao?”, Chung Ly gằn giọng, phất tay đánh ra một biển đầy sao, đòn công kích mạnh mẽ không hề cho gã thanh niên kia có cơ hội phản lại.

Nghe vậy, gã thanh niên với tên Ly Trọng mặt mày khó coi thấy rõ, hắn không ngờ rằng thân phận mà mình dùng trăm phương ngàn kế để che giấu lại bị nhìn thấu.

Vốn dĩ hắn chính là viện quân mà Huyền Hoàng Thánh Chủ Chung Mộ mời tới, hắn muốn nhân trận chiến này tiêu diệt Viêm Hoàng để kiếm chút lợi ích, nhưng nào ngờ biến cố xảy ra, không những không diệt được Viêm Hoàng mà còn bị mai phục, bị người ta phát hiện ra thân phận thật sự của mình, hơn nữa quan trọng hơn cả là hắn còn ngửi thấy khí tức chết chóc trong tình cảnh nguy khốn này.

Nghĩ tới đây, Lý Trọng lại lần nữa né người, hắn tế gọi ra thần thông mạnh mẽ cùng Chung Ly đại chiến trên hư không, đã bị nhận ra thân phận thì chẳng cần thiết phải che giấu nữa.

.


 
Chương 1069: Còn Có Kẻ Mạnh Ở Cảnh Giới Chuẩn Thiên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lý Trọng cho rằng dù phải trả cái giá thế nào thì hắn cũng phải sát phạt ra ngoài, nếu không thì thời gian tu hành cả vài trăm năm coi như chôn vùi tại đây.

Rầm! Rầm! Đùng!  
Trận đại chiến hết sức khốc liệt, từng bóng người bị đánh tới mức hoá thành từng đám huyết vụ.


Một bên, Hồng Trần Tuyết chèn ép Chung Mộ vào thương không.

Một bên, lão tổ nhà họ Tô và Chung Giang dẫn đầu những tu sĩ có thực lực mạnh mẽ điên cuồng sát phạt đại quân của Thị Huyết Điện.

Một bên người của Huyền Hoàng căn bản đều đầu hàng.

Thế cục có lợi thế này đương nhiên Viêm Hoàng chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề về thời gian.

Trên hư vô, Diệp Thành đảo mắt nhìn vài vòng chiến, cuối cùng hắn mới nhìn vào không gian hư vô ở bên, hắn trông thấy Cổ Tam Thông đang ở đó thì mắng chửi với giọng khó chịu: “Ta nói này, ta tìm ông tới không phải để xem kịch, còn muốn mượn thiên lôi nữa không hả?”  
“Vội cái quái gì chứ?”, Cổ Tam Thông mắng lại: “Tuyệt sát, ta đang đợi thời cơ tuyệt sát, ngươi hiểu không hả?”  
“Vậy ông ngắm cho chuẩn vào, đừng có đánh bọn họ tàn tạ quá”.


“Ta làm việc thì ngươi yên tâm đi”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới yên tâm hơn phần nào.

Suy cho cùng thì cái mà hắn quan tâm chính là cơ thể xác th1t của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hắn rất thích cơ thể xác th1t của Âm Minh Tử Tướng, rồi sẽ có ngày hắn phải sát phạt về Nam Sở, bọn họ là trợ thủ đắc lực không thể thiếu.

Không lâu sau đó, kết giới giam giữ địa quân của Thị Huyết Điện đã bị Huyết Đồ phá bỏ tạo ra một lỗ hổng rất lớn, ông ta giống như một đạo thần mang bay ra ngoài.

Thấy vậy, Cổ Tam Thông giây phút trước còn đang ẩn mình trong không gian thì lúc này “roẹt” một cái, ông ta đã sát phạt ra ngoài.


Vù!  
Diệp Thành chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, hắn trông thấy thanh kiếm sắt đã gỉ nằm trong tay Cổ Tam Thông, kể cả là Diệp Thành thì cũng không khỏi cảm thấy chộn rộn.

Phụt!  
Trong hư không có máu bắn vọt ra ngoài, Huyết Đồ vừa xông ra còn chưa đứng vững đã bị một nhát kiếm của Cổ Tam Thông chém tới mức máu me be bét.

Còn có kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên?  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1070: Một Kiếm Đâm Xuyên Cơ Thể Huyết Đồ


Chỉ nghe Cổ Tam Thông hắng giọng lên tiếng, ông ta giống như một đạo thần mang chói mắt sát phạt tới trước mặt Huyết Đồ, thanh kiếm mạnh mẽ vung lên, một kiếm đâm xuyên cơ thể Huyết Đồ.

Nhát kiếm này chính là đòn công kích vào linh hồn, đâm thẳng vào linh hồn Huyết Đồ khiến linh hồn ông ta bị trảm tan nát.


Một kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế mà bỏ mạng, cho tới khi chết, ông ta cũng không thể ngờ mình lại chết nhanh chóng như vậy, và còn chết trong tay một kẻ mạnh cùng cấp chỉ bằng một nhát kiếm tuyệt sát.

“Không hổ là sư huynh của Độc Cô Ngạo, nhát kiếm thật bá đạo”, Diệp Thành nhìn mà kinh ngạc, hắn không ngờ nổi Cổ Tam Thông lại mạnh như vậy, nếu như đổi lại là hắn thì hắn căn bản không có cơ hội mà né tránh nhát kiếm tuyệt sát vừa rồi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, kể cả Diệp Thành có Tiên Luân Nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được huyền cơ trong đó chứ đừng nói là phục chế lại thần thông bá đạo này.


“Tiếp tục”, khi Diệp Thành còn đang thẫnt hừo thì Cổ Tam Thông đã vung tay ném cái xác của Huyết Đồ tới.

“Được rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn nhận lấy cái xác rồi cho vào trong túi đựng đồ, trong lòng phấn khởi, hắn thực sự quá phấn khích và mong mỏi muốn nhanh chóng quay về để luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng.

Ở một hướng khác, sau khi giết Huyết Đồ, Cổ Tam Thông lại nép vào không gian, tìm thời cơ sát phạt ra ngoài.


Rầm! Đùng!
Vì trước đó Huyết Đồ đã phá vỡ một lỗ hổng trên kết giới nên kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt xông vào.

Có điều dù là như vậy thì cũng không thay đổi được gì, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã sát phạt tới giống như nước thuỷ triều lên, lập tức nhấn chìm đại quân của Thị Huyết Điện, vả lại lúc này bên Thị Huyết Điện nào còn tinh thần chiến đấu như trước, đến cả lão Huyết Đồ cũng bị giết huống hồ là bọn họ, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng liều mạng trốn thoát khỏi đây..


 
Chương 1071: Chiến tích như vậy quả là yêu nghiệt


“Hiện giờ nói những câu này đâu có ích gì nữa?”, Chung Ly cứ thế xông đến, vung tay đánh ra thần thông cái thế: “Nếu sớm biết hôm nay như vậy thì ban đầu hà tất ngươi cho rằng Địa Hoàng của ta dễ bắt nạt?”  

Phụt!  

Lý Trọng lập tức bị một chưởng của Chung Ly đánh bay giữa hư không, cơ thể đẫm máu.  

Cơ hội tốt.  


Trong hư không, Diệp Thành đợi chờ hồi lâu thì lúc này nhanh chóng di chuyển, hắn như cơn gió, sát phạt nhanh tới mức vô ảnh, tung ra một kiếm Phong Thần Quyết bá đạo mạnh mẽ.  

Có lẽ không ngờ có người đột nhiên công kích đến nên Lý Trọng đang trọng thương không kịp trở tay, bị trúng chiêu ngay tức khắc.  

Phụt!  

Máu bắn vọt lên, phần ngực của Lý Trọng bị Diệp Thành đâm xuyên.  

“Một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mà cũng dám ăn hiếp ta?”, nhận ra Diệp Thành, Lý Trọng gào lên, vung tay tới.  

Thế nhưng tốc độ của Diệp Thành lại rất nhanh, ngay vào lúc Lý Trọng ra tay, hắn đã bay vào không gian, không đợi Lý Trọng hạ tay xuống, tên này lại sát phạt ra phía sau Lý Trọng.  


Phụt!  

Vẫn là Phong Thần Quyết, phần đầu của Lý Trọng bị Diệp Thành đâm xuyên từ phía sau.  

Lúc này ông ta ngoan ngoãn hơn hẳn, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, phần linh hồn bị nhát kiếm của Diệp Thành tiêu diệt, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chẳng thể làm được thêm gì trong cảnh ngộ này.  

Tuyệt sát!  

Lại là tuyệt sát!  

Diệp Thành lại lần nữa lập nên kì thích, một kiếm gi ết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.  

Mặc dù Lý Trọng bị trọng thương, mặc dù Diệp Thành đánh lén nhưng nên biết rằng Diệp Thành chỉ là một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, chiến tích như vậy thật sự nghịch thiên.  


Trong hư không, cơ thể xác th1t của Lý Trọng ngã xuống.  

“Thánh chủ của chúng ta, thật…thật lợi hại”, người của Viêm Hoàng thì khỏi phải bàn, bọn họ đã từng thấy Diệp Thành gi ết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng người của Địa Hoàng và người của Huyền Hoàng vừa mới đầu hàng thì đây là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt.  

“Tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà có thể gi ết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.  

“Khả năng chiến đấu và chiến tích như vậy quả là yêu nghiệt”.  

“Xem ra chúng ta quy thuận Viêm Hoàng là lựa chọn đúng đắn rồi, rồi có ngày thánh chủ của chúng ta nhất định sẽ đưa chúng ta đi chinh phạt khắp Đại Sơ”.

 
Chương 1072: Không một kẻ nào sống sót


“Tiểu tử này mạnh thật”, bên dưới, mặt mày Cổ Tam Thông cũng hết sức thú vị, trong đôi mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.  

“Hắn ta không hổ với cái tên Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Chung Ly bên dưới tươi cười sảng khoái.  

Chiến tích nghịch thiên của Diệp Thành mang về vinh dự cho Viêm Hoàng, hắn lại lần nữa tạo nên uy danh của một Viêm Hoàng Thánh Chủ.  


Giết!  

Có lẽ Diệp Thành quá kích động nên kẻ mạnh của Viêm Hoàng càng chiến càng hăng hơn, người nào người nấy khí thế sục sôi, xông lên nhấn chìm kẻ mạnh của Thị Huyết Điện.  

Trận đại chiến tiếp theo được định sẵn kết cục của Thị Huyết Điện, đại quân của Viêm Hoàng mạnh như lũ cuốn, dẹp bằng tàn binh của Thị Huyết Điện, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tiêu giệt, cho dù bọn họ có mạnh thế nào thì cũng không thể nào cứu vãn nổi.  

Không lâu sau đó, đại quân của Thị Huyết Điện đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không một kẻ nào sống sót.  

Trận chiến cuối cùng còn sót lại lúc này chính là Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ, cuộc đối đầu giữa hai người vẫn chưa có hồi kết.  

Cả hai giao chiến nảy lửa, máu bắn như mưa.  


Một bên, Chung Mộ đẫm máu, đầu tóc rũ rượu, toàn thân vô số vết thương nhưng vẫn cố gắng cao ngạo chiến đấu, giống như yêu vương.  

Một bên, Hồng Trần Tuyết cũng đẫm máu, bộ dạng thảm hại, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét đẹp tuyệt sắc với thần thái giống như vị tiên nữ hạ phàm, mỗi lần ra tay đều hết sức thần thái.  

Haiz!  

Nhìn trận đại chiến của hai người, Chung Giang thở dài, ông ta tế gọi ra binh khí khủng khiếp, trấn áp khiến Chung Mộ phải lùi về sau.  

Phụt!  


Cơ thể Chung Mộ lập tức chịu đả kích, ông ta phun ra cả miệng máu ngã nhào giữa không gian khiến một đỉnh núi sụp đổ, đợi tới khi bò dậy thì đã không còn là hình người nữa rồi.  

Lúc này, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu lần lượt tiến lên trước nhìn Chung Mộ trong trạng thái máu đẫm toàn thân, cả ba người đều có biểu cảm phức tạp không nói nên lời.  

Năm xưa bọn họ là sư huynh sư muội cùng đồng cam cộng khổ, đều là đồ đệ của Hồng Trần nhưng vì lợi ích mà phân chia, chiến tranh liên miên vài trăm năm trời.  

Hiện giờ thấy sư huynh sư đệ của mình năm xưa thảm hại thế này, dù mối hận thù thế nào, dù ân oán ra sao thì lúc này cũng không còn tồn tại trong lòng bọn họ nữa.  

“Sư đệ, đệ có muốn quay về không?”, thấy bộ dạng thảm hại của Chung Mộ, Chung Giang cuối cùng cũng không kìm được lòng mà lên tiếng, ông ta vẫn hy vọng và cũng niệm chút tình đồng môn xưa với Chung Mộ.

 
Chương 1073: Mọi người trở về trong tâm trạng vui tươi


“Sư đệ, đệ có bằng lòng quay lại không?”, nhìn dáng vẻ thê thảm của Chung Mộ, giọng điệu Chung Giang vẫn còn chút hy vọng.  

Không chỉ ông mà Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng nhìn ông ta với vẻ mong chờ, hy vọng sư huynh đệ đồng môn có thể gạt bỏ mọi ân oán xưa kia, quay trở về Viêm Hoàng vào giờ khắc cuối cùng.  

Hiện trường rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, phía Diệp Thành đều không tiến lên, chỉ lặng lẽ quan sát, đồng môn năm xưa bây giờ nên có một kết thúc, mặc dù đều là người của Viêm Hoàng nhưng họ lại không tiện can thiệp.  


Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chung Mộ lảo đảo, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn xuất hiện những giọt nước mắt.  

Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu rằng tình cảm đồng môn mấy trăm năm trước đáng quý đến nhường nào.  

Nhưng tạo tội thì cần có người gánh tội, người này đã được định sẵn, hoặc có lẽ người đó là chính Chung Mộ, bởi vì tay ông ta đã dính máu của người Viêm Hoàng, cho dù ông ta đồng ý quay lại cũng không có mặt mũi nhìn các vị tiền bối của Viêm Hoàng.  

“Thắng làm vua thua làm giặc, có gì to tát đâu”, Chung Mộ nở nụ cười khó hiểu, sau đó vung kiếm đâm vào ngực mình, cuối cùng ông ta vẫn chọn cách xuống Cửu Tuyền để tạ lỗi với sư tôn.  

Đúng lúc này có cơn gió nhẹ thổi tới, thân thể loạng choạng của ông ta ngã xuống.  

Giờ phút này mọi người đều đã quay đầu lại.  


Không biết đến lúc nào, Chung Giang mới là người đầu tiên cất bước chân nặng nề lên, sau đó Hồng Trần Tuyết và Chung Ly cũng lần lượt theo sau, ai cũng mang vẻ mặt trang nghiêm mà đau buồn, bước tới bên Chung Mộ.  

“Đệ còn một nguyện vọng cuối cùng”, Chung Giang nhìn Chung Mộ đang bên bờ sinh tử, lặng lẽ cúi người xuống, bóng lưng nhìn hơi lọm khọm.  

“Đưa đệ… về nhà với”, Chung Mộ nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt mê man khi nói lời này đã dần mất đi ánh sáng cuối cùng.  

Cảnh giới Chuẩn Thiên, Thánh chủ của Huyền Hoàng, đồ nhi thứ sáu của Hồng Trần, kim tôn của Viêm Hoàng, giờ phút này đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới, cho đến khi chết vẫn mang theo sự hối hận và để lại những tiếc nuối.  

Tại đây, người của Viêm Hoàng đã nhanh chóng thu dọn chiến trường.  

Một trận chiến đẫm máu, quân ta toàn thắng, đại quân Thị Huyết Điện tới xâm chiếm đều bị quét sạch, đại quân của Huyền Hoàng, ngoài Thánh chủ Chung Mộ và một vài người nữa thì những người khác đều đầu hàng, quay trở về Viêm Hoàng lần nữa.  


Mọi người trở về trong tâm trạng vui tươi.  

Không chỉ Huyền Hoàng mà người của Địa Hoàng cũng về nhà.  

Trên phi kiếm khổng lồ, rất nhiều người đã lấy rượu ra uống, người này quay lưng lại với người kia, nói về những ngày tháng hào hùng năm đó, đấu tranh mấy trăm năm, vì vấn đề lập trường nên họ phải chia cách quá lâu.  

Lần này Diệp Thành không đi cùng phi kiếm với phía Chung Giang.  

Từ xa, trên thanh phi kiếm khổng lồ đó có ba người đang đứng, Chung Giang, Chung Ly, Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ đang nằm bên dưới.

 
Chương 1074: Mọi Người Trở Về Trong Tâm Trạng Vui Tươi


“Sư đệ, đệ có bằng lòng quay lại không?”, nhìn dáng vẻ thê thảm của Chung Mộ, giọng điệu Chung Giang vẫn còn chút hy vọng.

Không chỉ ông mà Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng nhìn ông ta với vẻ mong chờ, hy vọng sư huynh đệ đồng môn có thể gạt bỏ mọi ân oán xưa kia, quay trở về Viêm Hoàng vào giờ khắc cuối cùng.

Hiện trường rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, phía Diệp Thành đều không tiến lên, chỉ lặng lẽ quan sát, đồng môn năm xưa bây giờ nên có một kết thúc, mặc dù đều là người của Viêm Hoàng nhưng họ lại không tiện can thiệp.


Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chung Mộ lảo đảo, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn xuất hiện những giọt nước mắt.

Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu rằng tình cảm đồng môn mấy trăm năm trước đáng quý đến nhường nào.

Nhưng tạo tội thì cần có người gánh tội, người này đã được định sẵn, hoặc có lẽ người đó là chính Chung Mộ, bởi vì tay ông ta đã dính máu của người Viêm Hoàng, cho dù ông ta đồng ý quay lại cũng không có mặt mũi nhìn các vị tiền bối của Viêm Hoàng.

“Thắng làm vua thua làm giặc, có gì to tát đâu”, Chung Mộ nở nụ cười khó hiểu, sau đó vung kiếm đâm vào ngực mình, cuối cùng ông ta vẫn chọn cách xuống Cửu Tuyền để tạ lỗi với sư tôn.

Đúng lúc này có cơn gió nhẹ thổi tới, thân thể loạng choạng của ông ta ngã xuống.

Giờ phút này mọi người đều đã quay đầu lại.

Không biết đến lúc nào, Chung Giang mới là người đầu tiên cất bước chân nặng nề lên, sau đó Hồng Trần Tuyết và Chung Ly cũng lần lượt theo sau, ai cũng mang vẻ mặt trang nghiêm mà đau buồn, bước tới bên Chung Mộ.


“Đệ còn một nguyện vọng cuối cùng”, Chung Giang nhìn Chung Mộ đang bên bờ sinh tử, lặng lẽ cúi người xuống, bóng lưng nhìn hơi lọm khọm.

“Đưa đệ… về nhà với”, Chung Mộ nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt mê man khi nói lời này đã dần mất đi ánh sáng cuối cùng.

Cảnh giới Chuẩn Thiên, Thánh chủ của Huyền Hoàng, đồ nhi thứ sáu của Hồng Trần, kim tôn của Viêm Hoàng, giờ phút này đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới, cho đến khi chết vẫn mang theo sự hối hận và để lại những tiếc nuối.

Tại đây, người của Viêm Hoàng đã nhanh chóng thu dọn chiến trường.

Một trận chiến đẫm máu, quân ta toàn thắng, đại quân Thị Huyết Điện tới xâm chiếm đều bị quét sạch, đại quân của Huyền Hoàng, ngoài Thánh chủ Chung Mộ và một vài người nữa thì những người khác đều đầu hàng, quay trở về Viêm Hoàng lần nữa.

Mọi người trở về trong tâm trạng vui tươi.


Không chỉ Huyền Hoàng mà người của Địa Hoàng cũng về nhà.

Trên phi kiếm khổng lồ, rất nhiều người đã lấy rượu ra uống, người này quay lưng lại với người kia, nói về những ngày tháng hào hùng năm đó, đấu tranh mấy trăm năm, vì vấn đề lập trường nên họ phải chia cách quá lâu.

Lần này Diệp Thành không đi cùng phi kiếm với phía Chung Giang.

Từ xa, trên thanh phi kiếm khổng lồ đó có ba người đang đứng, Chung Giang, Chung Ly, Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ đang nằm bên dưới.

.


 
Chương 1075: Ông Ta Không Thể Không Tức Giận


Giờ đây, bảy đồ đệ của Hồng Trần đã chết ba, tuy Chung Mộ đáng hận nhưng người cũng đã khuất, họ vẫn sẽ đưa thi thể của ông ta về Viêm Hoàng, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ta.

…  
“Khốn kiếp”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La nghe tin đại quân của mình thất bại thảm hại thì nổi trận lôi đình.

Ông ta nên tức giận, ông ta không thể không tức giận.


Những năm qua, Thị Huyết Điện hùng bá phía Bắc Đại Sở, thế lực mạnh mẽ, không thế lực nào có thể địch lại.

Nhưng mấy ngày nay đại quân Thị Huyết Điện lại liên tiếp bị trấn áp.

Tấn công Thiên Tông thế gia thất bại trở về, bao vây tấn công Nhân Hoàng thảm bại quay về, tấn công Viêm Hoàng lại lần nữa thất bại trở về, bao nhiêu cao thủ mạnh cùng bốn cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, cho dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa thì sau ba trận chiến này cũng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

…  
Ầm! Ầm!  
Ba ngày sau, bên cạnh linh sơn của Viêm Hoàng lại có thêm hai toà linh sơn khác được mọi người hợp lực ngưng tụ thành, để làm nơi ở cho Huyền Hoàng và Địa Hoàng.

Lần này thực lực của Viêm Hoàng đã đạt đến mức mạnh chưa từng có kể từ khi bị chia cắt mấy trăm năm trước.


Nhân Hoàng, Huyền Hoàng, Địa Hoàng, nhà họ Tô và rất nhiều gia tộc nhỏ khác gia nhập khiến thực lực của Viêm Hoàng tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên trong niềm vui sướng, Viêm Hoàng lại một lần nữa trở về với cuộc sống bận rộn thường ngày.

Nhà họ Tô vẫn liên lạc với các gia tộc nhỏ ở tứ phương để thuyết phục họ gia nhập Viêm Hoàng.

Mạng lưới tình báo do Hồng Trần Tuyết phụ trách cũng liên tục truyền tin tới, cung cấp thông tin hữu ích cho nhà họ Tô.

Còn Chung Ly, tổ chức ám sát do ông ta quản lý cũng lần lượt được phái đi, bắt đầu xây dựng phân điện của Viêm Hoàng.

Các trưởng lão ở lại Viêm Hoàng đương nhiên cũng không nhàn rỗi.


Vì là đại bản doanh nên phải phòng thủ kiên cố, nhiệm vụ của họ vẫn là ngưng tạo sát trận và kết giới phòng ngự, nếu ngày nào đó Thị Huyết Điện dốc toàn lực đến tấn công thì họ cũng có thực lực ngang hàng.

Mà Diệp Thành – với tư cách là Thánh chủ của Viêm Hoàng, từ sau ngày đại chiến trở về, hắn phong bế bản thân ở thế giới nhỏ trong không gian.

Có lẽ vì linh hồn đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên nên lần này luyện chế Âm Minh tử tướng hắn chỉ mất ba ngày.

Lúc này, Âm Minh tử tướng vừa được luyện chế ra đang đứng thẳng trước mặt hắn, Âm Minh tử tướng này được luyện ra từ cơ thể của Huyết Đồ, so với Âm Minh tử tướng Lôi Viêm, nó còn mạnh hơn một chút.

.


 
Chương 1076: Cứ Thế Một Ngày Lặng Lẽ Trôi Qua


“Âm Minh tử tướng kia tên là Lôi Viêm, vậy ngươi tên là Phong Dực đi”, Diệp Thành vỗ vai Âm Minh tử tướng trước mắt, thật sự là càng nhìn càng ưng ý.

Diệp Thành vui vẻ cất Phong Dực đi, rồi lại lấy thi thể của Lý Trọng ra.

So với thi thể của Huyết Đồ, thi thể người này không được hoàn chỉnh lắm, cần tốn chút tinh lực để khôi phục hình dáng.


Diệp Thành lập tức bắt tay vào làm, không hề chần chừ!  
Tiên hoả màu vàng lập tức bay ra, bao quanh thân thể Quý Trọng, còn hắn thầm nhẩm niệm Man Hoang Luyện Thể trong lòng, đẩy linh lực vào giúp cơ thể ông ta khôi phục hình dạng ban đầu.

Cứ thế một ngày lặng lẽ trôi qua.

Đêm tối tĩnh lặng, Diệp Thành vẫn chưa ra khỏi thế giới nhỏ trong không gian.

Mà chín trưởng lão cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đã được hắn gọi tới.

“Thánh chủ”, chín trưởng lão cung kính cúi đầu.

“Tìm cho ta theo danh sách này, càng nhiều càng tốt”, Diệp Thành đưa chín cuộn giấy cho chín trưởng lão.


Đương nhiên những thứ được viết trên giấy chính là nguyên liệu cần dùng để luyện chế Âm Minh tử tướng và đan dược, bây giờ Hoàng Đại Sơn đang bế quan để đột phá cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, Diệp Thành chỉ đành nhờ người khác tìm thay.

Hơn nữa, hắn còn tìm chín người một lúc.

Có câu “người đông sức mạnh”, không dễ gì mới làm Thánh chủ của Viêm Hoàng, quản lý biết bao nhiêu người, quyền lợi nhiều cũng không nên lãng phí.

Chín trưởng lão nhận lệnh rồi rời đi, Diệp Thành day đầu mày, đặt tay sau đầu, thoải mái nằm dưới gốc cây linh quả.

Chẳng mấy chốc Cổ Tam Thông đã đạp cửa bước vào.

Vẻ mặt ông ta khá tốt, mặt mày rạng rỡ, có lẽ sau ba ngày thi khí huyết bị hao tổn khi ông ta sử dụng cấm pháp đã được bù lại, còn ông ta tới đây vì việc gì thì hắn đương nhiên rõ hơn ai hết.


“Tiểu tử, đi thôi, đừng lề mề nữa”, Cổ Tam Thông hô to: “Ta đã hoàn thành yêu cầu của ngươi rồi, theo ta đi diệt tà vật kia đi, lần này lão tử nhất định phải giết được hắn”.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, người biết tà vật đó ở đâu không?”, Diệp Thành ngồi dậy, nhìn Cổ Tam Thông.

“Hỗn Linh Cổ Địa”.

“Hỗn Linh Cổ Địa?”, nghe thấy bốn chữ này, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.

.


 
Chương 1077: “con Đã Đánh Giá Thấp Người Rồi”


Mấy người bí ẩn tìm kiếm hồn linh tơ ngọc mà Hoàng Đại Sơn nói lúc trước cũng ở Hồn Linh Cổ Địa, Diệp Thành vốn đã định tới đó xem thực hư thế nào, tiện thể tìm ít hồn linh tơ ngọc về, bây giờ tà vật mà Cổ Tam Thông nói cũng ở Hỗn Linh Cổ Địa, có thể nói là vô cùng tiện đường.

“Trong trận đại chiến năm đó, ta đã để lại linh hồn lạc ấn trên người hắn, mục đích là để sau này tìm hắn tính sổ”, Cổ Tam Thông nói tiếp: “Ta dùng bí pháp kiểm tra rồi, hắn đang ở Hỗn Linh Cổ Địa”.

“Được! Con đi cùng người”, Diệp Thành đứng bật dậy.


Cổ Tam Thông không ngờ Diệp Thành đồng ý nhanh thế nên hơi bất ngờ, nhưng ông ta vẫn kéo hắn ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

“Con giúp người tiêu diệt được tà vật, người cũng gia nhập vào Viêm Hoàng của chúng con luôn đi”, Diệp Thành cười hì hì, nhìn Cổ Tam Thông nói.

“Mơ đẹp lắm!”
Trong màn đêm đen, Cổ Tam Thông điều khiển thiết kiếm màu đen khổng lồ, chở Diệp Thành đi thẳng về phía Nam.

“Kiếm của người không tệ nha!”, Diệp Thành đã dùng ngón tay gõ lên thiết kiếm không chỉ một lần, tuy nó rỉ lỗ chỗ nhưng lại rất kỳ lạ, sau mỗi lần hắn gõ tay vào, lại có tiếng đại đạo thiên âm vang vọng.

“Đương nhiên”, Cổ Tam Thông vuốt râu ra vẻ tự hào: “Đây là pháp khí mà, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó xấu xí, thực ra uy lực của nó bá đạo lắm”.


“Pháp khí?”, nghe thấy hai chữ này, mắt Diệp Thành càng sáng hơn.

Pháp khí cao hơn binh khí một bậc, là binh khí mà chỉ cảnh giới Thiên mới luyện ra được, uy lực của mỗi pháp khí đều kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.

“Con đã đánh giá thấp người rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Nói đến binh khí, ta nghe nói ngươi có một cây roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người”, Cổ Tam Thông quay đầu lại, đôi mắt già nua phát ra ánh sáng quỷ dị, ông ta cười xấu xa: “Lấy ra cho ta xem đi!”  
“Không”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Lỡ người lấy mất của con thì con tìm ai đòi lại đây?”  
“Cái tên tiểu tử này”, Cổ Tam Thông lập tức xắn tay áo lên, nhào tới.


Diệp Thành đã đoán trước được ông ta sẽ nhào tới nên tránh sang một bên, sau đó vung tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, quất mạnh lên thiết kiếm của Cổ Tam Thông.

Woa!  
Đau đấy!  
Với thực lực tu vi của Cổ Tam Thông mà cũng lảo đảo, bởi vì thiết kiếm gắn liền với linh hồn nên linh hồn của ông ta cũng phải chịu đau đớn.

Vút! Vút! Vút!.


 
Chương 1078: Hơn Nữa Toà Thành Cổ Này Cực Kỳ Hỗn Loạn


Sau roi đầu tiên, Diệp Thành lại quất thêm vài roi nữa vào thiết kiếm.

Lúc này Cổ Tam Thông đã yên lặng rồi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên thiết kiếm, hai mắt đầy sao!
“Người muốn xem nữa không?’, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.


Xem? Còn xem cái con khỉ!
Cổ Tam Thông sợ rồi, thầm chửi trong lòng, ông ta chắc chắn nếu mình ép nữa sẽ bị Diệp Thành đánh thành kẻ ngây dại luôn.

“Đây là do người bảo không xem nữa nhé, đừng trách con đấy”, Diệp Thành xoè hai tay bất đắc dĩ, vung tay cất roi Đả Thần Tiên vào tay áo.

Sau đó hai người yên lặng hơn rất nhiều.

Dọc đường đi, Diệp Thành chỉ chăm chú lau linh châu sáng bóng, mà Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì đỏ mắt, đen mặt nhìn Diệp Thành, đã rất nhiều lần ông ta chỉ muốn bóp ch3t hắn.

Không biết khi nào hai người mới từ trên hư không đi xuống.

Một toà thành cổ với những bức tường đen kịt hiện ra trước mắt hai người.


“Thành cổ đó kỳ lạ ghê! Sao nó lại có màu đen vậy ạ?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn toà thành cổ đen kịt.

“Đó là thành cổ Hỗn Long”, Cổ Tam Thông giải thích: “Tương truyền nơi đây từng có hỗn hải giao long rơi xuống, toà thành bị máu đen của nó nhuộm thành màu đen kịt này”.

“Ồ! Tà vật mà người nói ở trong thành cổ Hỗn Long này sao?”
“Không”, Cổ Tam Thông lắc đầu, đi về phía thành cổ Hỗn Long trước: “Chúng ta cần sử dụng truyền tống trận trong thành cổ này”.

Ồ!
Diệp Thành lắc đầu rồi cũng đi theo.


Đi vào thành cổ Hỗn Long, Diệp Thành mới nhận ra nơi này rất phi phàm, không ngờ còn có tiếng rồng gầm như có như không.

Hơn nữa toà thành cổ này cực kỳ hỗn loạn.

Vừa đi vào, Diệp Thành đã ngửi thấy mùi máu tanh, đất ở đây cũng có màu đen, những người hắn gặp được bên trong thành này đều có đôi mắt đỏ, trong mắt hiện lên thần sắc hung tợn, vừa nhìn là biết kẻ ác li3m máu trên lưỡi dao hàng ngày.

Bùm! Ầm!
Ngoài những thứ này ra còn có âm thanh của đại chiến, cực kỳ hỗn loạn..


 
Chương 1079: Cổ tam thông bước vào truyền tống trận


“Đây không phải hang ổ của Chính Dương Tông đấy chứ?”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.  

“Mua gì?”, khi Diệp Thành đang quan sát thì giọng nói hờ hững của Dương Viêm vọng lại.   . truyện kiếm hiệp hay

Thái độ này hiển nhiên không phải thái độ mà một người chủ quầy kinh doanh nên có, Dương Viêm không quan tâm đ ến việc có bán được đồ hay không, bởi vì mục đích của bọn chúng không phải là kiếm tiền, cửa hàng này nói thẳng ra chỉ là một vỏ bọc nguỵ trang.  


“Ta xem đã”, Diệp Thành thản nhiên đáp lại, sau đó bắt đầu lựa đồ trong cửa hàng.  

Trong cửa hàng này ngoài Dương Viêm thì không còn ai nữa, Nam Cung Thương mà Diệp Thành theo dõi cũng không thấy xuất hiện lại.  

“Chắc chắn trong này còn có huyền cơ”, Diệp Thành thầm nghĩ: “Khả năng cao là còn có thế giới nhỏ trong không gian bí mật”.  

Diệp Thành không nghiên cứu tiếp nữa, hắn vừa nhìn vừa ra khỏi Thương Long Cổ Các.  

Hắn cũng không định ra tay ở đây, nếu đã chắc chắn đây là hang ổ của Chính Dương Tông, vậy chờ đến khi tiêu diệt tà vật giúp Cổ Tam Thông xong, hắn quay về xử lý bọn chúng cũng chưa muộn.  

Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn trong tay Nam Cung Thương và Dương Viêm có linh hồn tơ ngọc, nhưng hắn cũng rất chắc chắn rằng linh hồn ti ngọc mà bọn họ thu thập được cuối cùng sẽ vào túi đựng đồ của hắn.  


“Tìm đi! Tìm nhiều thêm một chút, đến khi lão tử ra tay sẽ cướp hết của các ngươi”, Diệp Thành cười khẩy, đi về phía trung tâm thành cổ.

Khi Diệp Thành đến trung tâm thành cổ thì thấy Cổ Tam Thông đã vắt chân ngồi đó chờ.  

Hơn nữa ông ta còn đang giẫm lên một người, người đó nằm dang chân dạng tay trên đất như lợn chết, có vẻ vừa bị Cổ Tam Thông đánh cho một trận.  

Diệp Thành bước về phía trước, tặc lưỡi nhìn ông ta: “Không phải người nói khiêm tốn một chút sao? Con vừa mới đi một lát mà người đã đánh rồi”.  

“Có thể trách ta sao? Lão tử đang đi đường bình thường, tự nhiên tên này nhảy ra muốn đánh ta, đúng là tạo phản mà”, Cổ Tam Thông mở miệng là chửi mắng.  

Diệp Thành nghe xong thì thấy hơi đồng tình với tên đang bị Cổ Tam Thông giẫm lên, ở đây đông người như thế mà lại chọn Cổ Tam Thông để ra tay, không bị đánh mới là lạ.  


“Đi thôi!”  

Cổ Tam Thông bước vào truyền tống trận.  

Diệp Thành cũng bước vào theo.  

“Cần khoảng một khắc đấy”, sau khi vào truyền tống trận, Cát Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ xoa tay hằm hè như muốn tìm người nào để đánh nhau, có vẻ ông ta đã không kìm được lòng muốn tự tay tiêu diệt tà vật lắm rồi.  

Diệp Thành buồn chán nên cũng ngồi xuống, hắn lại lấy linh châu sáng bóng của mình ra lau để giết thời gian.  

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom