Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 860: Những Người Tới Xem Đều Tái Mặt


Mặc dù chỉ một giây ngắn ngủi nhưng cơ thể Diệp Thành đã bị chọc thủng hơn chục lỗ, công thể bá đạo gần như tàn phế, cũng bởi vì công kích liên tục nên hắn suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.

“Cút!”  
Diệp Thành hét lên rồi quay ngoắt người lại, vung Kim Long Đao lên, Bát Hoang Trảm chém ngang hư không, lấy hắn làm trung tâm, chu vi hơn mười trượng xung quanh đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, rất nhiều người bị chém trúng, rơi xuống hư không.

Phụt!  

Đến lúc này Diệp Thành mới đứng vững, hắn phun ra một ngụm máu, loạng choạng suýt rơi xuống hư không.

Lúc này, trạng thái của hắn vô cùng kinh khủng, tóc tai rối bù, máu xương lẫn lộn không còn nhìn ra hình người, nếu nhìn từ trên xuống thì hắn thật sự giống Tu La chui ra từ địa ngục.

Chu vi gần hai mươi trượng xung quanh hắn không có một bóng người.

Cao thủ tứ phương đều lạnh lùng nhìn chằm chằm nhưng không ai dám xông lên nữa, bọn họ đều không phát hiện ra rằng hai tay cầm binh khí của mình đều đã run lên, trong mắt bọn họ, Diệp Thành đã không còn là người nữa, mà là sát thần.

Hư không trở nên tĩnh lặng một cách dị thường.

Bên dưới, hài cốt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, những người tới xem đều tái mặt.


“Tần… Tần Vũ này mạnh… mạnh quá!”  
“Bao nhiêu người như thế cũng không giết được hắn”.

“Rất xứng với thứ hạng năm mươi trên bảng Phong Vân”.

“Ha ha ha!”  
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cảm thán thì từ trên hư không vọng lại tiếng cười lớn của Diệp Thành, hắn cầm Kim Long Đao dính máu, bật cười nhìn đám quần hùng rồi quát to: “Chuột nhắt, một đám chuột nhắt”.

“Giết!”  
Lão già mặc áo bào tìm mặt mày hung ác lao tới, trong ống tay áo có lôi mang bay ra, hoá thành một thanh sát kiếm màu bạc, đâm thẳng về phía Diệp Thành.

Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Thành không hề né tránh.


Phụt!  
Dưới ánh mắt của mọi người, ngực hắn bị đâm thủng.

Lúc này Diệp Thành mới nhúc nhích, hai tay hắn chợt túm lấy cổ áo lão già, sau đó đập mạnh đầu vào trán lão, đầu hai người lập tức rách ra.

Có lẽ lão già áo tím cũng không ngờ Diệp Thành sẽ chơi chiêu này, lão ta sững sờ tại chỗ.

.


 
Chương 861: Chương 860


Đến khi lão bình tĩnh lại thì phát hiện cơ thể mình mất thăng bằng, hai bàn tay mạnh mẽ đã túm chặt một bên chân lão.

“Giết!”  
Tiếng gầm này phát ra từ chính Diệp Thành, hắn nắm lấy một chân của lão già áo tím, điên cuồng lắc, coi cơ thể lão là binh khí, cứ ai xông đến là hắn lại quăng lão ta lên để đánh trả.


“Còn… Còn có cách đánh này à?”, những người tới xem đều không khỏi sửng sốt.

“Những kẻ chống lại ta đều phải chết”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở trên hư không đã lại hét lên một tiếng, kẻ nào xông lên đều bị hắn đánh văng ra ngoài.

Đây là một cảnh tượng rất hùng tráng, đại quân của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đều bị một mình Diệp Thành đánh cho người ngã ngựa đổ, không ai có thể cản đường hắn.

Phụt!  
Diệp Thành trúng một nhát kiếm, sau đó hắn tạo ra một khe hở rồi gắng gượng kéo lê thân thể đẫm máu lao đi, lão già áo tím trong tay cũng bị hắn ném lên chín tầng mây.

“Đuổi theo!”  
Đại quân nhà họ Dương và Thị Huyết Điện lại chiến đấu, ùn ùn kéo theo đuổi giết.


Diệp Thành ở phía trước vừa ho ra máu vừa liều mạng chạy trốn, mặc dù chiến đấu một mình hắn chẳng sợ kẻ nào, nhưng số lượng quá đông thì sẽ bị áp đảo, hắn không đủ sức để chống lại.

“Mẹ kiếp, sao ngươi không dùng Tiên Thiên Canh Khí, sao không dùng trận đồ bát quái, sao không dùng tiên hoả thiên lôi, sao không dùng Lục Đạo Tiên Luân hả?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi đừng có chết, lão tử còn đang trông chờ vào ngươi để ra ngoài đấy!”  
“Ta không muốn để lộ thân phận thật sớm thế”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong mắt chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Ta còn phải về để đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp nữa mà”.

“Mẹ nó, ngươi chỉ thích làm trò”.

“Yên tâm, lão tử vẫn chưa chết được”, Diệp Thành lau vết máu bên miệng rồi lại tăng tốc.

Phía sau hắn mây mù cuộn trào như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, sát khí ngút trời.


Ngày hôm nay đã định sẽ không thể bình yên.

Tần Vũ, cái tên này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp Đại Sở, uy danh thứ năm mươi trên bảng Phong Vân khiến người người kinh ngạc.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài thành cổ Đông Dương, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, bầu trời đầy huyết vụ, ngay cả ánh trăng chiếu xuống cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi.

.


 
Chương 862: Chương 861


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chẳng mấy chốc, một tin tức truyền vào thành cổ Đông Dương: Nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đuổi theo truy sát Diệp Thành hơn tám nghìn dặm nhưng vẫn để hắn trốn thoát.

“Khốn kiếp, khốn kiếp”, trong đêm đen, Vân Tạng Sơn vọng ra tiếng gằn tức tối của Dương Thiên Ưng, cả đại điện rộng lớn đều chấn động: “Nhiều người như vậy, bao nhiêu cao thủ như thế mà cũng không bắt được một người ở cảnh giới Linh Hư, ta còn giữ các ngươi làm gì?”

Phía dưới, rất nhiều người quỳ rạp dưới đất nhưng không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.

“Được rồi”, trên đại điện, một lão già tóc đen trầm giọng nói, lai lịch người này không vừa, là Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, được người dân Đại Sở gọi là Thương Kiếp Lão Tổ.

Thương Kiếp Lão Tổ vừa lên tiếng, Dương Thiên Ưng không còn phát điên nữa, ông ta hít sâu một hơi kìm nén lửa giận trong lòng.


“Gọi hết những người truy sát Tần Vũ về đi! Mục tiêu của chúng ta là nhà họ Tô, đừng làm loạn mọi thứ lên”, lão tổ Thương Kiếp nhìn Dương Thiên Ưng.

“Đó là con của ta, ta không giết Tần Vũ thì khó có thể hả hận”.

“Tần Vũ đương nhiên phải giết”, Thương Kiếp Lão Tổ hừ lạnh: “Chẳng phải Thị Huyết Điện của ta cũng hao tổn binh lính sao? Nếu Tần Vũ đã là đệ tử bảng Phong Vân thì giao cho đệ tử bảng Phong Vân giải quyết đi”.


“Chúng ta đều rõ thực lực của Tần Vũ, đệ tử bảng Phong Vân có thể bắt được hắn sao?”, Dương Thiên Ưng hít sâu một hơi.

“Một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, ba người không được thì mười người, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện cũng sẽ phụng mệnh truy sát,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 863


Hắn nhìn xung quanh không có gì khác thường thì mới nhảy ra khỏi hang động chạy xuống bên dưới rặng núi Tàng Long Sơn, vì cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất đặt chân ở một nơi sâu như vậy trong Tàng Long Sơn, yêu thú ở đó vô cùng hiểm độc.  

Ừm?  

Vừa đi chưa được mấy bước, Diệp Thành đã nghe thấy âm thanh lào xào trong gió, sát khí đang bủa vây về phía này.  

“Mũi cũng thính lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thoắt một cái hắn đã ẩn vào trong không gian.  


Không lâu sau đó có bốn bóng người ngự kiếm bay đến, mặc dù tu vi của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khí tức rất mạnh mẽ, không cần nói cũng biết đó đều là đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.  

“La bàn hiển thị chính là ở đây sao lại mất tích rồi?”, một tên thanh niên mặc y phục trắng tay cầm la bàn không quên đưa mắt nhìn tứ phương.  

“La bàn chú ấn mà nhà họ Dương đưa không có sai sót chứ?”, một gã thanh niên tay cầm quạt xếp liếc nhìn la bàn.  

“Cẩn thận vẫn hơn”, một gã thanh niên mặc đồ đen trầm ngâm: “Bốn người chúng ta đều xếp gần thứ bốn mươi, vẫn nên đi cùng nhau thì hơn”.  

“Sợ cái gì, có Trấn Nguyên Châu ở đây, hắn cũng chẳng làm được gì đâu”, cuối cùng, một gã thanh niên đầu lơ lửng linh châu nhếch miệng cười nói: “Nếu hắn dám hiện thân thì ta sẽ cho hắn có đi không có về”.  

“Giỏi vậy sao?”, gã thanh niên mặc đồ xanh đầu lơ lửng linh châu vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang vọng, sau đó sát khí như hàn băng dị thường xuất hiện.  


Ai?  

Nghe vậy, cả bốn người lần lượt đứng quay lưng vào nhau quan sát tứ phương.  

Vút!  

Ngay lập tức, một đạo huyết quang chém ra từ trong không gian, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thanh kiếm màu đỏ gạch.  

Phụt!  

Ngay lập tức, phần đầu của gã thanh niên mặc đồ xanh bị chém lìa.  

Phụt!  


Ba tên còn lại phản ứng lại thì đầu của tên mặc đồ đen cũng lìa khỏi cổ.  

“Là ai, cút ra đây?”, liên tiếp hai tên bị tuyệt sát khiến hai tên còn sống sót mặt mày tái mét, ám sát với cách thức dị thường thế này khiến gã thanh niên đầu lơ lửng Trấn Nguyên Châu cũng sợ hãi đến mức lảm nhảm.  

Phụt!  

Và ngay sau đó, lại là một đạo huyết quang xuất hiện, gã thanh niên tay cầm quạt xếp cũng ngã vào vũng máu, trong đôi mắt hãy còn vẻ kinh ngạc không sao tin nổi.  

“Tần Vũ, ta biết là ngươi, cút ra đây”, tên còn lại cuối cùng đầu lơ lửng Trấn Nguyên Châu, hắn lật tay lấy ra thanh sát kiếm, đẩy mạnh linh khí vào trong Trấn Nguyên Châu, khôi phục uy lực mạnh mẽ. 

 
Chương 864


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Đến cả hai mươi người đứng đầu còn chẳng vào đây mà ngươi dám đến giết ta sao, các ngươi cũng giỏi thể hiện lắm”, Diệp Thành bật cười khinh bỉ, hắn bước ra từ không gian hư vô, tay cầm kiếm Xích Tiêu màu đỏ gạch.  

“Chết cho ta”, gã thanh niên kia lập tức tế gọi ra Trấn Nguyên Châu ép về phía Diệp Thành.  

“Binh khí này cũng không tồi”, Diệp Thành xoa cằm nhưng một tay đã quất ra một roi Đả Thần Tiên thật mạnh vào Trấn Nguyên Châu.  


A!!!  

Gã thanh niên kia lập tức rít lên thảm thiết, hai tay ôm đầu, máu me be bét, cả phần đầu suýt chút nữa nổ tung.  

Diệp Thành bước tới, hắn kề kiếm vào vai gã thanh niên kia và hỏi bằng giọng điệu hứng thú: “Nói, các ngươi có bao nhiêu người tới đây, mấy tên ở cảnh giới Không Minh, mấy tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đổ lên, có cảnh giới Chuẩn Thiên không?”  

“Có gan thì ngươi giết ta đi”.  

Phụt!  

Ngay sau đó, đầu gã thanh niên rời khỏi cổ.  

Điều đáng nói là trước khi chết, đôi mắt hắn hãy còn vẻ căm hận.  

“Hôm qua có bao nhiêu tên như vậy còn không giết được ta, các ngươi đến chẳng khác gì tìm chỗ chôn thân, trí tuệ như vậy mà còn được xếp trên bảng Phong Vân sao?”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa cất đi túi đựng đồ.  


Thế nhưng đương lúc hắn định đứng dậy thì một thanh sát kiếm lạnh băng phi tới ngắm thẳng vào trán hắn.  

“Tốc độ cũng không chậm nhưng uy lực còn kém xa”, Diệp Thành lập tức giơ tay ra bắt luôn thanh sát kiếm đang đâm về phía mình sau đó giơ một tay vào không gian hư vô và lôi một gã thanh niên mặc đồ đen ra ngoài.  

Rầm!  

Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, gã thanh niên lập tức bị đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.  

Diệp Thành còn chưa có thêm động tác gì thì lại có một thanh sát kiếm đâm từ phía sau lưng tới, điều đáng nói là uy lực của thanh kiếm này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nhát kiếm vừa rồi của gã thanh niên mặc đồ đen.  

Thế nhưng không may cho hắn là hắn gặp phải Diệp Thành.  

Vù!  


Công thể của Diệp Thành rung lên, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bao quanh thân hình hắn.  

Bang!  

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên âm thanh chát chúa, nhát kiếm tuyệt sát thứ hai mặc dù có uy lực không vừa nhưng lại không thể công phá lớp phòng ngự của Diệp Thành.  

“Tiên Thiên Canh Khí?”, trong hư không vang lên âm thanh kinh ngạc như thể tên kia nhận ra bí thuật phòng ngự bá đạo này.  

Rầm!  

/assets/img/chapt/39933/chapter-864/tien-vo-truyen-ky-chuong-864-1.jpg

 
Chương 865


Phụt!  

Ngay sau đó, một gã đàn ông trung tuổi mặc y phục đen che mặt xuất hiện.  

“Ngươi là tên thứ mấy?”, Diệp Thành nắm lấy thanh Xích Tiêu đang nhuốm máu, hắn nhếch miệng cười nhìn tên kia rồi từ từ đi tới.  

“Ngươi không phải Tần Vũ”, tên kia ngã nhào ra đất, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi, có lẽ vì quá kinh ngạc nên ông ta không ngừng rít lên: “Ngươi…ngươi rốt cục là ai?”  


“Ta là Tần Vũ”, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng tinh.  

“Không phải, không phải, Tần Vũ không biết Tiên Thiên Canh Khí, hắn không biết Tiên Thiên Canh Khí…”, tên kia liên tiếp lùi về sau, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.  

“Ngươi đã biết nhiều như vậy thì không cần phải sống nữa”, Diệp Thành giơ tay giáng nhát kiếm xuống đoạt mạng tên này.  

“Ta lại tạo nghiệp rồi”, vừa nói Diệp Thành vừa cất đi túi đựng đồ.   .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
=====================================


Vừa di chuyển, hắn lại nhướng mày, hai tay ôm ngực nhìn vào hư không và cười cợt: “Xem ra đêm nay Tàng Long Sơn lại náo nhiệt rồi”.  

Thấy hai mấy bóng người bay từ trên trời xuống, Diệp Thành nhếch miệng cười, cơ thể lại lần nữa ẩn vào không gian hư vô.  

“Mười ba tên với tu vi Linh Hư đỉnh phong, mười hai tên tu vi Linh Hư tầng thứ tám, trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa vặn cổ vừa nhìn vào hư không với vẻ mặt hứng thú, “đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân tên nào tên nấy đều xuất sắc”.  

Từ trước tới giờ Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.  

Nên biết rằng cùng tầng tu vi cảnh giới nhưng cũng phân mạnh yếu, giống như tam thiếu gia của nhà họ Dương từng bị hắn trảm, mặc dù chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng hắn mạnh hơn rất nhiều so với những tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong khác, hắn có thực lực gi ết chết tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.  

“Hiện giờ chưa xuất hiện tên nào trong số mười tên đứng đầu”, Diệp Thành xoa cằm, vì hắn không hề cảm thấy chút áp lực nào từ phía hai mươi lăm tên này.  

“Chính là nơi này”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì trong hư không đã xuất hiện bóng người. Hai mươi lăm tên chen nhau bay từ hư không xuống.  

“Xem ra tới muộn rồi”, vừa đáp xuống, bọn chúng nhìn thấy sáu tên đệ tử trên bảng Phong Vân đã bị diệt trước đó.  


“Không muộn, không muộn”, giọng Diệp Thành vang vọng.  

Nghe vậy, hai mươi lăm tên này mặt mày biến sắc, chúng lập tức đứng chụm lại với nhau: “Bố trận”.  

“Không cần đâu”, Diệp Thành xuất kiếm, vung ra một kiếm tuyệt sát.  

Phụt! Phụt! Phụt!  

Rất nhanh sau đó, từng đạo huyết quang bắ n ra, hai mươi lăm tên vừa định bày bố trận thì liên tiếp ngã xuống.  

Tới khi Diệp Thành đi ra khỏi rặng núi Tàng Long Sơn thì chẳng còn tên nào sống sót. 

 
Chương 866: Chương 865


Phụt!  
Ngay sau đó, một gã đàn ông trung tuổi mặc y phục đen che mặt xuất hiện.

“Ngươi là tên thứ mấy?”, Diệp Thành nắm lấy thanh Xích Tiêu đang nhuốm máu, hắn nhếch miệng cười nhìn tên kia rồi từ từ đi tới.

“Ngươi không phải Tần Vũ”, tên kia ngã nhào ra đất, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi, có lẽ vì quá kinh ngạc nên ông ta không ngừng rít lên: “Ngươi…ngươi rốt cục là ai?”  

“Ta là Tần Vũ”, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng tinh.

“Không phải, không phải, Tần Vũ không biết Tiên Thiên Canh Khí, hắn không biết Tiên Thiên Canh Khí…”, tên kia liên tiếp lùi về sau, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.

“Ngươi đã biết nhiều như vậy thì không cần phải sống nữa”, Diệp Thành giơ tay giáng nhát kiếm xuống đoạt mạng tên này.

“Ta lại tạo nghiệp rồi”, vừa nói Diệp Thành vừa cất đi túi đựng đồ.

Vừa di chuyển, hắn lại nhướng mày, hai tay ôm ngực nhìn vào hư không và cười cợt: “Xem ra đêm nay Tàng Long Sơn lại náo nhiệt rồi”.

Thấy hai mấy bóng người bay từ trên trời xuống, Diệp Thành nhếch miệng cười, cơ thể lại lần nữa ẩn vào không gian hư vô.

“Mười ba tên với tu vi Linh Hư đỉnh phong, mười hai tên tu vi Linh Hư tầng thứ tám, trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa vặn cổ vừa nhìn vào hư không với vẻ mặt hứng thú, “đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân tên nào tên nấy đều xuất sắc”.


Từ trước tới giờ Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.

Nên biết rằng cùng tầng tu vi cảnh giới nhưng cũng phân mạnh yếu, giống như tam thiếu gia của nhà họ Dương từng bị hắn trảm, mặc dù chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng hắn mạnh hơn rất nhiều so với những tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong khác, hắn có thực lực gi ết chết tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.

“Hiện giờ chưa xuất hiện tên nào trong số mười tên đứng đầu”, Diệp Thành xoa cằm, vì hắn không hề cảm thấy chút áp lực nào từ phía hai mươi lăm tên này.

“Chính là nơi này”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì trong hư không đã xuất hiện bóng người.

Hai mươi lăm tên chen nhau bay từ hư không xuống.

“Xem ra tới muộn rồi”, vừa đáp xuống, bọn chúng nhìn thấy sáu tên đệ tử trên bảng Phong Vân đã bị diệt trước đó.

“Không muộn, không muộn”, giọng Diệp Thành vang vọng.


Nghe vậy, hai mươi lăm tên này mặt mày biến sắc, chúng lập tức đứng chụm lại với nhau: “Bố trận”.

“Không cần đâu”, Diệp Thành xuất kiếm, vung ra một kiếm tuyệt sát.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Rất nhanh sau đó, từng đạo huyết quang b ắn ra, hai mươi lăm tên vừa định bày bố trận thì liên tiếp ngã xuống.

Tới khi Diệp Thành đi ra khỏi rặng núi Tàng Long Sơn thì chẳng còn tên nào sống sót.

.


 
Chương 867: Chương 866


“Bảy viên linh đan bốn vân, năm triệu linh thạch, hai bộ bí pháp, chín viên linh đan ba vân…Nhà họ Dương, Thị Huyết Điện, các người giàu có lắm”, dưới ánh trăng, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Bao nhiêu phần thưởng như vậy khiến ta thật sự muốn trở thành Tần Vũ thật đấy”.

“Có điều Tần Vũ rốt cục là ai? Ta mạo phạm danh tính của hắn làm loạn khắp nơi như vậy có gây ảnh hưởng cho hắn không?”  

Diệp Thành vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn đạp trên phi kiếm biến mất trong màn đêm.

Trời vừa sáng, một nhóm toàn lão già xông vào Tàng Long Sơn.

“Tần Vũ”, rất nhanh sau đó, trong rặng núi Tàng Long Sơn đã vang lên tiếng gầm thét, những người bị giết đều là đệ tử thiên tài của các gia tộc của bọn họ, mới chỉ qua một đêm mà tất cả đều đã chết.

“Hơn…hơn ba mươi tên đệ tử trên bảng Phong Vân đều bị Tần Vũ gi ết chết trong rặng núi Tàng Long Sơn?”  
“Nếu như nói vậy thì thứ hạng của hắn hiện giờ có thể xếp ít nhất trong hai mươi người đứng đầu bảng xếp hạng rồi”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đi vào trong một cổ thành.

“Kẻ mạnh của nhà họ Dương và người của Thị Huyết Điện đều bao vây thành Xuân Thu nơi nhà họ Tô sinh sống, tiểu gia lại có thể chơi cho thoả thích rồi”, Diệp Thành vừa vặn cổ vừa đi vào trong một cung điện to nhất của toà thành.


Cung điện này đại khí dồi dào, chính là một phân điện của nhà họ Dương ở toà thành này.

“Đó…đó không phải là Tần Vũ sao?”, Diệp Thành không hề kiêng dè gì, hắn sải bước trên đường mang theo mặt nạ quỷ, trên trán khắc chữ Thù, một tay cầm roi Đả Thần Tiên, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, miệng còn ngậm cái tăm trông chẳng khác gì tên vô lại.

“Tên Tần Vũ này cũng to gan thật đấy, bao nhiêu người truy sát như vậy mà còn dám ra ngoài lộ diện”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì? Kẻ mạnh của nhà họ Dương đều được phái tới thành Xuân Thu rồi, căn bản không có ai ở lại đây, nếu không thì Tần Vũ đâu có ăn no rửng mỡ mà chạy tới đây?”  
“Hắn đi đâu kia? Không phải tới phân điện của nhà họ Dương chứ?”  
“Tám phần là như vậy”, ngay sau đó, một đám người chen lên, đi theo Diệp Thành từ xa tới phía trước cửa phân điện to nhất của toà thành.

“Tần Vũ, ngươi còn dám ra ngoài?”, có vẻ như vì chú ấn trên cánh tay Diệp Thành nên người của phân điện lập tức cảm nhận được, ngay sau đó lập tức có ba bóng hình bay ra ngoài, bọn họ không nói năng lời nào, thần thông mạnh mẽ lập tức xuất hiện.


“Các người truy đuổi ta khắp nơi, giờ đến lượt ta ra tay rồi”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến khiến một lão già bị đánh bay đi, sau đó Diệp Thành chém ra một nhát kiếm khiến lão già thứ hai máu me đầm đìa.

Lão già thứ ba là thảm nhất, vừa định tung đại chiêu đã bị Diệp Thành đạp ngã nhào.

Giải quyết cả ba người xong xuôi, Diệp Thành mới hùng hổ đi vào trong cung điện.

Bắt trộm!.


 
Chương 868: Chương 867


Ngay sau đó, bên trong cung điện vang lên âm thanh nạt nộ tức tối.

Rầm! Keng! Keng!  
Tiếp đến là những âm thanh liên tiếp vang lên.

Rầm!  

Đợi tới khi Diệp Thành ra ngoài thì cung điện kia đều sụp đổ.

Lại nhìn sang đám người chạy tới xem kịch, tên nào tên nấy mặt mày như gặp phải ma, bỏ chạy thật nhanh.

“Nơi tiếp theo”, Diệp Thành lấy ra địa đồ, quay người bay đi.

Hắn vừa đi, một đám lão già liền sát phạt vào trong cổ thành, phần lớn đều là trưởng lão của những gia tộc có đệ tử trên bảng Phong Vân bị Diệp Thành tiêu diệt trước đó, bọn họ tới đây tìm Diệp Thành để báo thù nhưng lại tới trễ một bước.

Rầm! Đùng!  
Không biết mất bao lâu, cách phân điện nhà họ Dương chừng vài nghìn dặm, nơi này cũng bị Diệp Thành khuấy đảo, tới khi hắn ra ngoài thì cung điện rộng lớn đó cũng bị san bằng.

Phân điện thứ ba của nhà họ Dương cũng sụp đổ trong vòng ba canh giờ.


Hôm nay được định sẵn là ngày không yên bình.

Diệp Thành hung hãn xông vào trong từng phân điện của nhà họ Dương như tên súc sinh, hắn cứ xông vào là đánh, đánh xong là cướp, cướp xong thì bỏ chạy nên chỉ trong vòng một ngày, chín phân điện của nhà họ Dương đều bị hắn càn quét sạch sẽ.

“Có cần tới sào huyệt của nhà họ Dương lượn lờ không nhỉ?”, sau khi đi ra khỏi toà cổ thành cuối cùng, Diệp Thành bèn xoa cằm nhìn về một hướng, đó là hướng đi về Vân Tàng Sơn, chính là sào huyệt của nhà họ Dương.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành lại bỏ đi ý định này.

Mặc dù kẻ mạnh của nhà họ Dương đều tới thành Xuân Thu nhưng trong sào huyệt kia ít nhất cũng phải có kẻ mạnh trấn giữ.

Tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín còn đỡ, nếu như là kẻ nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì hắn sẽ mất nhiều hơn được.

“Khốn khiếp”, phía thành Xuân Thu, kẻ mạnh của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang cố gắng công kích kết giới của toà thành nhưng khi Dương Thiên Ưng nghe thấy tin tức thuộc hạ báo về thì đã khiến một tảng đá khổng lồ vỡ vụn.


“Chỉ vài phân điện mà thôi, huỷ rồi thì vẫn có thể xây lại được”, ở bên, Thương Kiếp lão tổ với khuôn mặt già nua trầm giọng lên tiếng.

“Nếu như phần bị huỷ là phân điện của Thị Huyết Điện thì ông cũng sẽ bình tĩnh như vậy sao?”, Dương Thiên Ưng tức tối nhìn Thương Kiếp Lão Tổ.

“Dương gia chủ trách nhầm ta rồi”, Thương Kiếp Lão Tổ liếc nhìn Dương Thiên Ưng và bật cười lạnh lùng: “Ngươi đừng quên là nhà họ Dương các người tìm Thị Huyết Điện của ta trước, nếu không phải như vậy thì Thị Huyết Điện của ta cũng sẽ không vì Tần Vũ mà làm tổn hại binh tướng, ta khuyên ngươi nên hiểu rõ vấn đề, diệt nhà họ Tô quan trọng hay là vài phân điện quan trọng”.

“Không cần ông nhắc nhở”, Dương Thiên Ưng mặt mài tím tái, ông ta trút giận gằn lên: “Đánh cho ta, đánh mạnh cho ta”.

Rầm! Đùng! Đoàng!.


 
Chương 869: Chương 868


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Không lâu sau đó, trận pháp công kích với thần thông rợp rời ngắm chuẩn kết giới khổng lồ của thành Xuân Thu, thế nhưng kết giới của thành lại vô cùng kiên cố, quan trọng đó là người duy trì kết giới chính là lão tổ Tô Uyên của nhà họ Tô, ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại trong tay còn cầm một loại pháp khí nên muốn công phá kết giới là điều vô cùng khó khăn.


Phía này đánh nhau nảy lửa còn phía Diệp Thành cũng không kém sục sôi, từng luồng tin tức như được chắp thêm đôi cánh truyền khắp Đại Sở.

“Cái gì? Đệ tử xếp thứ hai mươi mốt bị diệt rồi?”
“Cái gì? Đệ tử xếp thứ mười chín bị Tần Vũ giết bằng một nhát kiếm tuyệt sát?”
“Cái gì? Đệ tử thứ mười ba tới bốn mươi tám bị Tần Vũ tiêu diệt?”
Từng luồng thông tin bùng nổ khiến những người nghe ngóng được tin tức đều tim đập thình thịch.


Mấy ngày nay Tần Vũ trong lời đồn của bọn họ làm loạn khắp nơi, hắn huỷ đi chín phân điện của nhà họ Dương, đến cả đệ tử trên bảng Phong Vân cũng bị hắn diệt quá bán.

“Đúng là mạnh mẽ dị thường”.


“Đó đều là những đệ tử xuất sắc đấy? Có cần mạnh tới mức này không?”
“Mười đệ tử đứng đầu thì sao?
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 870: Bát hoang


Ngay lập tức, chiêu âm dương tuyệt thiên ấn kia bị một chưởng của Diệp Thành đả phá, đến cả Hầu Thiên Sát cũng bị đẩy về sau, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, đây là lần đầu tiên hắn gặp Tần Vũ, thứ tự của hắn còn xếp trên Tần Vũ trên bảng xếp hạng nhưng hiện giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp Tần Vũ rồi.  

Bát hoang!  

Khi Hầu Thiên Sát còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã lao lên như con mãnh hổ, khí huyết ngút trời, hắn ra tay với chiêu Bát Hoang Chưởng vô địch.  

Hừ!  


Hầu Thiên Sát hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.  

Phụt!  

Chưởng này khiến nắm tay của Hầu Thiên Sát máu me nhơ nhuốc, hắn lảo đảo lùi về sau, sắc mặt kinh ngạc vì hắn cảm nhận được uy lực mạnh mẽ từ nắm đấm bá đạo của Diệp Thành.  

“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Hầu Thiên Sát lật tay lấy ra một thanh sát kiếm, hắn cắn rách đầu ngón tay sau đó nhỏ máu vào trong sát kiếm.  

Vút! Vút!  

Đột nhiên, sát kiếm rung lên, những đường phù văn dị thường hiển hiện, thanh kiếm được Hầu Thiên Sát dốc sức đẩy linh lực vào trong, kiếm mang bay ra, kiếm khí mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết hắn chuẩn bị tung ra đại chiêu tấn công đơn.  

Phi sát kiếm quyết!  


Sau tiếng hô của Hầu Thiên Sát, một kiếm mạnh mẽ đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.  

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Diệp Thành lại không hề phòng ngự mà vẫn lao lên như con mãnh thú.  

Phụt!  

Ngay lập tức, máu tươi b ắn ra, phần vai Diệp Thành bị một nhát kiếm đâm xuyên.  

Bát hoang!  

Đúng lúc này, Bát Hoang Chưởng được Diệp Thành hỗn hợp với ba loại bí pháp cùng bốn loại bí thuật nên uy lực lên cao, cứ thế giáng thẳng vào mặt Hầu Thiên Sát.  

Phụt!   . 𝑻ruyệ𝓃‎ hay?‎ 𝑻ìm‎ 𝓃gay‎ tra𝓃g‎ chí𝓃h‎ --‎ 𝑻rUmtruyệ‎ 𝓃.v𝓃‎ --


Đột nhiên, Hầu Thiên Sát bay đi, khuôn mặt hắn méo xệch cả đi, một đạo chưởng ấn nhuốm máu trông choán mắt người nhìn.  

“Còn có thủ đoạn gì nữa?”, Diệp Thành lao tới, nắm tay nhuốm máu lại lần nữa giơ lên, chưởng ý vô địch của Bát Hoang Chưởng, khí thế của chưởng bôn lôi, long hình thần uy của hàng long, sức mạnh đè núi của hám sơn chưởng trong chốc lát dung hoà với nhau một cách hoàn mĩ.  

Hầu Thiên Sát vừa đứng vững thì bị động phòng ngự, thế nhưng hắn chưa kịp tạo lớp phòng ngự hoàn chỉnh thì đòn đấm của Diệp Thành đã tới.

Rầm!  

Một chưởng được tung ra, lớp phòng ngự mà Hầu Thiên Sát tạo ra còn chưa ngưng tụ hoàn thiện đã bị đả phá.  

Vút! 

 
Chương 871: Giết cho ta


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chỉ bằng một chưởng, Hầu Thiên Sát lại lần nữa bay đi, hắn ngã vào vách đá rắn chắc khiến vách đã bị va tạo thành cả sơn động.  

Diệp Thành không hề cho hắn cơ hội, khí huyết sục sôi, hắn như con mãnh thú cuồng bạo sát phạt vào trong sơn động.  

Rầm! Đùng!  


Mặc dù trông thấy bóng hình hai người nhưng tiếng nổ ầm vang vẫn vang lên tiếp trong sơn động.  

Mãi tới khi vách đã sụp đổ, Diệp Thành mới bay ra ngoài, miệng có dòng máu trào ra.  

“Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, trong lớp vá vụn vỡ, Hầu Thiên Sát máu me nhơ nhuốc từ từ bước ra.  

Lúc này, hình thái của hắn đã thay đổi, đầu tóc màu tím chuyển sang màu đỏ máu, phần trán còn có một đạo phù văn màu đỏ xuất hiện, toàn thân đằng đằng sát khí, quan trọng nhất là dưới chân hắn còn có cả một biển máu ngưng tụ, nếu nhìn kĩ thì còn có thể trông thấy oán linh trong biển máu đang vẫy vùng và oán thán.  

“Diệt ngươi chỉ cần Bát Hoang Chưởng”, Diệp Thành vẫn không dùng tới các bí thuật khác, hắn vẫn tung ra chưởng Bát Hoang mạnh mẽ.  

Rầm! Đùng!  

Sau một chưởng mạnh mẽ, cả hai đều lùi về sau.  


Giết!   

Chiến!  

Sau khi đứng vững, cả hai tên lại lao về phía đối phương.  

Một bên, Hầu Thiên Sát khí huyết sực sôi, chân bước trên biển máu, oán khí thét gào, lại thêm đầu tóc hắn rối bời, mặt mày tôi độc, trông hắn không khác gì ác quỷ.  

Một bên, Diệp Thành toàn thân sáng rực khí huyết màu vàng kim, kim quang chói lọi, choán mắt người nhìn. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt mang theo tín niệm vô địch, hắn như chiến thần, tự tin bất bại.  

Rầm! Đùng!  


Cuộc giao chiến của cả hai tạo nên cảnh tượng hoành tráng dị thường, từng nọn núi sụp đổ, có điều cho dù là Hầu Thiên Sát sử dụng cấm pháp tăng khả năng chiến đấu thì đạo hành của hắn vẫn còn kém xa.  

Vả lại cho dù hắn dùng tới bí pháp gì thì từ đầu tới cuối Diệp Thành cũng chỉ dùng mình Bát Hoang Chưởng để địch lại, một chưởng đấu với một chưởng bát hoang, đánh tới mức Hầu Thiên Sát lộn nhào, cơ thể máu me suýt chút nữa bị Diệp Thành đánh cho tan xác.  

Giết cho ta!  

Sau tiếng hô hung hãn của Hầu Thiên Sát, một đạo huyết quang nổi trên trán hắn, bắn vào hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chính là binh khí bản mệnh, trông giống như bình luyện yêu nhưng lại có màu máu.  

Vù! Vù!  

/assets/img/chapt/39933/chapter-871/tien-vo-truyen-ky-chuong-871-1.jpg

 
Chương 872


Có điều Diệp Thành vẫn lựa chọn tung ra chưởng bát hoang để địch lại.  

Rầm! Đùng!  

Từng chưởng mạnh mẽ đánh vào bình luyện yêu kia, quả giống như từng chưởng đánh như thấy máu, nắm đấm của Diệp Thành gần như muốn nổ tung.  

Có điều, sau mỗi chưởng đánh ra, huyết quang trên bình luyện yêu kia nhanh chóng bị dập tắt, bình luyện yêu khổng lồ bắt đầu lắc lư, Hầu Thiên Sát cũng theo đó mà phun máu lùi về sau.  


Tay không địch lại với binh khí, sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của hắn.  

Lúc này, bên ngoài rặng núi, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía này nhưng không ai dám xông vào, rất nhiều người dùng Thiên Nhãn Thông quan sát nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản.  

Không sai, trước khi đại chiến với Hầu Thiên Sát, Diệp Thành đã bày ra cấm chế ngăn những kẻ bên ngoài trông thấy cảnh tượng trong này.  

“Sao còn chưa ra ngoài?”, hồi lâu, có người khẽ giọng lên tiếng.  

“Xem ra thực lực ngang nhau, đánh lâu như vậy rồi mà không ra ngoài, chỉ kém có hai bậc mà Tần Vũ đó bất phàm vậy sao?”  

“Dù có bất phàm thế nào thì cũng phải diệt”, những người muốn vào trong trước đó mặt mày tôi độc lên tiếng mắng chửi.   

“Có người ra ngoài rồi, có người ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao có người hô lên.  


Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.  

Phía đó, một bóng hình nhơ nhuốc máu lảo đảo chạy ra ngoài, có lẽ vì cấm chế và bên trong còn có mây sương mờ mịt khiến người ta không nhìn rõ được đó là Hầu Thiên Sát hay Diệp Thành.  

“Tiền bối, cứu ta”, tiếng kêu gào tiếp theo khiến tất cả mọi người đều sững người.  

“Là Hầu Thiên Sát”.  

“Người kêu cứu là Hầu Thiên Sát, lẽ nào hắn…hắn bại rồi?”  

Khi tất cả mọi người bàn tán thì bóng hình Hầu Thiên Sát lảo đảo đã xuất hiện trước mặt bọn họ.  


Đợi tới khi nhìn rõ hình thái của Hầu Thiên Sát, tất cả đều hít vào hơi khí lạnh. Đó còn là một con người nữa không? Hắn không còn hình người nữa, toàn thân đẫm máu, rất nhiều vị trí trên cơ thể lộ cả phần xương trắng hếu ra ngoài, phần trước ngực còn có một lỗ máu to bằng cả chưởng ấn, có lẽ là do bị chưởng ấn đấm xuyên, một cánh tay nổ tung, cánh tay còn lại cũng gãy, có lẽ đã phế rồi, đặc biệt là phần đầu chỉ còn một nửa còn nửa còn lại có lẽ đã nổ tung.  

“Đây…”, cảnh tượng kinh rợn này khiến tất cả đều sững sờ.  

“Tiền bối cứu ta”, Hầu Thiên Sát lảo đảo, hắn cố gắng tiếp cận gần lối ra, mặt mày kinh hãi, hắn gần như đang cầu cứu nhóm người cùng đuổi tới để truy sát Diệp Thành.  

Phụt!  

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hầu Thiên Sát vừa bước ra đã bị đâm xuyên, có lẽ vì lực quá mạnh nên cơ thể của hắn cũng bay đi cả hàng chục trượng, trời đất lúc này chìm vào yên tĩnh.  

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, nhìn Hầu Thiên Sát bị găm trên hư không, hắn chết trông rất khó coi, chết trong trạng thái khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi. 

 
Chương 873: Chương 872


Có điều Diệp Thành vẫn lựa chọn tung ra chưởng bát hoang để địch lại.

Rầm! Đùng!  
Từng chưởng mạnh mẽ đánh vào bình luyện yêu kia, quả giống như từng chưởng đánh như thấy máu, nắm đấm của Diệp Thành gần như muốn nổ tung.

Có điều, sau mỗi chưởng đánh ra, huyết quang trên bình luyện yêu kia nhanh chóng bị dập tắt, bình luyện yêu khổng lồ bắt đầu lắc lư, Hầu Thiên Sát cũng theo đó mà phun máu lùi về sau.


Tay không địch lại với binh khí, sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của hắn.

Lúc này, bên ngoài rặng núi, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía này nhưng không ai dám xông vào, rất nhiều người dùng Thiên Nhãn Thông quan sát nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản.

Không sai, trước khi đại chiến với Hầu Thiên Sát, Diệp Thành đã bày ra cấm chế ngăn những kẻ bên ngoài trông thấy cảnh tượng trong này.

“Sao còn chưa ra ngoài?”, hồi lâu, có người khẽ giọng lên tiếng.

“Xem ra thực lực ngang nhau, đánh lâu như vậy rồi mà không ra ngoài, chỉ kém có hai bậc mà Tần Vũ đó bất phàm vậy sao?”  
“Dù có bất phàm thế nào thì cũng phải diệt”, những người muốn vào trong trước đó mặt mày tôi độc lên tiếng mắng chửi.

“Có người ra ngoài rồi, có người ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao có người hô lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.


Phía đó, một bóng hình nhơ nhuốc máu lảo đảo chạy ra ngoài, có lẽ vì cấm chế và bên trong còn có mây sương mờ mịt khiến người ta không nhìn rõ được đó là Hầu Thiên Sát hay Diệp Thành.

“Tiền bối, cứu ta”, tiếng kêu gào tiếp theo khiến tất cả mọi người đều sững người.

“Là Hầu Thiên Sát”.

“Người kêu cứu là Hầu Thiên Sát, lẽ nào hắn…hắn bại rồi?”  
Khi tất cả mọi người bàn tán thì bóng hình Hầu Thiên Sát lảo đảo đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đợi tới khi nhìn rõ hình thái của Hầu Thiên Sát, tất cả đều hít vào hơi khí lạnh.

Đó còn là một con người nữa không? Hắn không còn hình người nữa, toàn thân đẫm máu, rất nhiều vị trí trên cơ thể lộ cả phần xương trắng hếu ra ngoài, phần trước ngực còn có một lỗ máu to bằng cả chưởng ấn, có lẽ là do bị chưởng ấn đấm xuyên, một cánh tay nổ tung, cánh tay còn lại cũng gãy, có lẽ đã phế rồi, đặc biệt là phần đầu chỉ còn một nửa còn nửa còn lại có lẽ đã nổ tung.


“Đây…”, cảnh tượng kinh rợn này khiến tất cả đều sững sờ.

“Tiền bối cứu ta”, Hầu Thiên Sát lảo đảo, hắn cố gắng tiếp cận gần lối ra, mặt mày kinh hãi, hắn gần như đang cầu cứu nhóm người cùng đuổi tới để truy sát Diệp Thành.

Phụt!  
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hầu Thiên Sát vừa bước ra đã bị đâm xuyên, có lẽ vì lực quá mạnh nên cơ thể của hắn cũng bay đi cả hàng chục trượng, trời đất lúc này chìm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, nhìn Hầu Thiên Sát bị găm trên hư không, hắn chết trông rất khó coi, chết trong trạng thái khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi.

.


 
Chương 874: Chương 873


Không biết từ bao giừ mới có người vô thức nuốt nước bọt.

“Hầu Thiên Sát chết…chết rồi”.

“Một kẻ xếp thứ chín như hắn lại bị Tần Vũ giết sao?”  
“Sao…sao có thể?”  

“Xông vào trong giết hắn, không thể để hắn trốn thoát”, khi đám lão già kia phản ứng lại thì kẻ nào kẻ nấy đầu lơ lửng binh khí sát phạt vào trong rặng núi, sức mạnh của Diệp Thành khiến bọn họ cảm nhận được mối uy hiếp khủng khiếp.

Có điều, vào giây phút Hầu Thiên Sát bị đâm chết, vào giây phút tất cả bọn họ kinh hãi thì Diệp Thành đã bỏ trốn ở một lối ra khác của rặng núi.

Mặc dù Diệp Thành đi rồi nhưng việc này lại như được chắp thêm đôi cánh, chỉ trong nửa ngày trời được đồn khắp Đại Sở.

Đột nhiên, cả Đại Sở như bùng nổ.

“Ngươi có thực lực đấy”, ở Thiên Tông thế gia, khi Lăng Hạo nghe được tin này, mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn kết sức kì lạ nhưng hắn lại mỉm cười thản nhiên.

“Hắn có thể diệt Hầu Thiên Sát, thật không ngờ”, Tử Yên và Thanh Vân ở bên hơi há miệng, đầu óc choáng váng.

“Ta nói rồi mà”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu, trong đôi mắt rõ vẻ vui mừng, ông ta cười sảng khoái: “Diệp Thành, trong tương lai, ngươi được định là người dẫn dắt cả một thời đại”.


“Đúng là đã đánh giá thấp Viêm Hoàng Thánh Chủ rồi”, Tô Uyên trong thành Xuân Thu đang duy trì kết giới, ông ta tặc lưỡi lên tiếng.

“Hầu Thiên Sát bị giết rồi?”, Dương Thiên Ưng bên ngoài thành Xuân Thu nghe tin này thì mặt mày đỏ gay.

“Một tên Hầu Thiên Sát mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi”, ở bên, Thương Kiếp Lão Tổ bật cười: “Dù có mạnh thì có thể mạnh hơn Thánh Tử của Thị Huyết Điện ta không?”
Trên vùng đất bao la rộng lớn, Diệp Thành giẫm lên phi kiếm, chầm chậm bay về phía trước, vẻ mặt lãnh đạm khác thường.

“Tiểu tử, ngươi điên ra phết đấy!”, tiếng cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Là bọn chúng đụng đến ta trước”.

“Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã có thể làm loạn đến mức này, đến lúc tu vi của ngươi đạt đến chí cao, ngươi sẽ làm loạn đến mức nào chứ?”  
“Người không phạm ta, ta không phạm người”, Diệp Thành thờ ơ đáp: “Nếu ta thật sự có tu vi chí cao mà kẻ khác lại đụng đến ta thì hài cốt bọn chúng chắc chắn sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông”.


“Ra vẻ được lắm”.

“Ta nói này… Ấy?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã chau mày, nhìn lướt qua phía trước sau đó híp mắt.

Giây tiếp theo, hư không phía trước biến dạng, tám thanh niên mặc áo bào huyết sắc bước ra không theo một thứ tự cụ thể nào, khí tức mạnh mẽ, hơn nữa hơi thở gần như đồng bộ, vừa nhìn là biết chiến hữu bày binh bố trận đánh tập thể.

“Người của Thị Huyết Điện”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.

.


 
Chương 875: Thiên Canh Kiếm Trận!


“Giết được Hầu Thiên Sát, ngươi đúng là không đơn giản”, trong tám người, gã thanh niên đứng giữa cười nham hiểm, trong mắt loé lên tia khát máu: “Nhưng không biết ngươi có chống lại được Bát Môn Kiếm Trận của chúng ta không”.

“Chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, sao lại thiếu mất một người rồi?”, Diệp Thành nở nụ cười, nhưng thần thức của hắn đã tản ra từ lâu.

Diệp Thành đang tìm kiếm Hoắc Tôn, Thánh tử của Thị Huyết Điện có thực lực sánh ngang với Cơ Tuyết Băng.


Hắn cảm thấy mình vẫn có thể đỡ được vài chiêu, nếu không dùng đến con át chủ bài thì hắn không có tự tin đánh bại được Hoắc Tôn.

Chỉ là nhìn một vòng, hắn cũng không tìm thấy khí tức của Hoắc Tôn.

Vì thế hắn cũng thấy yên tâm hơn.

“Giết ngươi đâu cần tới Hoắc sư huynh”, gã thanh niên kia cười giễu cợt, tám người cùng nhấc chân chầm chậm bước tới, không chỉ hơi thở đồng bộ mà bước chân cũng giống nhau, sự ăn khớp này đáng để người khác phải ngạc nhiên.

“Nghe Long gia nói, người hay ra vẻ đều không được chết tử tế”, Diệp Thành lấy kiếm Xích Tiêu ra.

“Chết tiệt, ta nói khi nào?”, Thái Hư Cổ Long chửi.

“Bây giờ nói cũng không muộn”, Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, hắn sát phạt tới trước một đệ tử của Thị Huyết Điện như một bóng ma, không nói một lời đã đâm ra một kiếm.


Nhưng điều khiến hắn không ngờ là tốc độ của tên đó rất nhanh, lập tức tránh được.

“Ngươi còn nhanh hơn được nữa không?”, Diệp Thành nở nụ cười lạnh lùng, khí tức của hắn trong nháy mắt như sát kiếm được rút ra khỏi vỏ, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, hắn bước ra một bước như gió thoảng qua, nhanh đến mức không thấy bóng dáng, sự kì diệu của Phong Thần Quyết cũng đạt tới độ tinh tuý khi Diệp Thành không ngừng thi triển.

Phụt!  
Vai của đệ tử Thị Huyết Điện kia lập tức bị đâm xuyên.

Đúng vậy, có sự sai lệch ở đây, ngay chính Diệp Thành cũng không ngờ lại có sự sai lệch này.

Nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện bên ngoài cơ thể tên ấy có một lớp áo giáp huyết sắc kỳ dị, cũng chính lớp áo giáp ấy khiến cho nhất kiếm Phong Thần Quyết của hắn lệch đi.

“Phá!”  

Diệp Thành xông lên trước, tung một chưởng Hàng Long khiến tên đệ tử đó bay ngược ra.

“Cùng lên!”  
Mấy tên đệ tử của Thị Huyết Điện cùng xông lên, đồng loạt tạo kết ấn, thi triển thần thông mạnh mẽ, người thì tung ra chưởng ấn, người thì ra quyền ảnh, người thì chém ra kiếm mang, tất cả đều đánh về phía Diệp Thành.

Thiên Canh Kiếm Trận!  
Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu lên, pháp môn Hỗn Độn Vô Cực Đạo cũng hoạt động, rất nhiều kiếm trận phòng ngự dung hợp cùng Thiên Canh Kiếm Trận, uy lực phòng ngự tăng lên rất nhiều.

Bang! Uỳnh! Cheng!.


 
Chương 876: Chương 875


Các đòn tấn công của nhóm đệ tử Thị Huyết Điện đánh vào Thiên Canh Kiếm Trận, nhưng đều không công phá được.

“Bố trận!”  
Được thấy sự phi thường của Diệp Thành, bọn chúng lập tức tách ra, tám người đứng tám hướng, trong tay mỗi người cầm một thanh sát kiếm, một tay tạo kết ấn, dựng kiếm phía trước, động tác cũng thống nhất đến mức đáng kinh ngạc.

Leng keng!  

Ngay sau đó, kiếm khí huyết sắc bắt đầu bắ n ra mọi hướng, trong đó còn có cả kiếm mang, dưới chân bọn chúng cũng có một đại trận, vừa tấn công vừa phòng thủ, Bát Môn Kiếm Trận cũng vừa công vừa thủ như Thiên Canh Kiếm Trận.

“Kiếm trận được đấy”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Nhưng đánh được ta thì mới ổn”.

Dứt lời, Diệp Thành ẩn vào không gian, hắn không có thời gian để dây dưa với chúng, hắn định sử dụng bí thuật ám sát – hư không tuyệt diệt để phá vỡ kiếm trận của chúng.

Thấy Diệp Thành biến mất, vẻ mặt tám người đều sửng sốt.

Phụt!  
Máu b ắn ra tung toé, đầu một tên đệ tử Thị Huyết Điện bị chém lìa.

“Lùi lại!”  
Bảy người còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, đồng loạt lấy binh khí ra rồi cùng nhau hợp lực, khí thế của bảy binh khí hợp thành một, không gian của chu vi trăm trượng đều bị bóp méo.


Diệp Thành bị ép ra ngoài.

Phong Thần Quyết!  
Vừa xuất hiện, Diệp Thành đã đâm một kiếm xuyên thủng không gian, tốc độ của hắn nhanh như gió, không thấy bóng dáng.

Phụt!  
Lại có máu b ắn ra, đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện trúng chiêu tại trận, đầu mày bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, còn chẳng kịp hét lên tiếng nào đã chết.

“Trấn áp!”  
“Trấn áp!”  
Sáu đệ tử còn lại của Thị Huyết Điện hét lên, binh khí đồng loạt nhắm vào Diệp Thành.

“Ta cũng có”, Diệp Thành cười khẩy, hắn nhẩm niệm, nồi sắt lớn, ồ không phải, Đại La Thần Đỉnh lập tức xuất hiện, nó vừa to vừa nặng, đơn giản tự nhiên, khí tức dồi dào nối liền thành với nhau.


Điều quan trọng nhất là áp lực năm mươi nghìn cân của nó khiến cho binh khí của đệ tử Thị Huyết Điện đều bị chèn ép, rơi hết xuống đất.

“Mạnh quá”, đệ tử của Thị Huyết Điện lại biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

Phong Thần Quyết!  
Diệp Thành lại xông lên, nhất kiếm tuyệt sát đâm thẳng về phía một tên đệ tử.

Nhưng khi thanh kiếm chuẩn bị đâm xuyên qua đệ tử đó thì hai ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, kẹp lấy kiếm Xích Tiêu, sau đó hất nhẹ đã khiến Diệp Thành phải lùi về sau một bước.

.


 
Chương 877: Chương 876


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Người này rất lợi hại”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm khoảng không gian đó.

Chẳng mấy chốc, khoảng không gian đó biến dạng, một thanh niên áo trắng chậm rãi bước ra.


Hắn ta vừa bước ra, chân mày Diệp Thành càng nhíu chặt hơn, bởi vì hắn cảm nhận được huyết mạch của mình đang xao động, dường như nó cảm nhận được mối đe doạ nào đó, hoặc là cảm nhận được sự ngột ngạt khác thường.

Diệp Thành biết, đó là sự áp chế đến từ huyết mạch, ngày ấy khi giao đấu với Cơ Tuyết Băng, hắn cũng có cảm giác này.

“Người này không phải là Hoắc Tôn đó chứ?”, Diệp Thành nhìn người đó rồi lẩm bẩm.

Gã thanh niên áo trắng bước ra có chút quái dị, trên người hắn ta không có dao động của khí tức, mái tóc đen như mực, đổ dài như thác nước, hai mắt đen mà sâu thẳm như bầu trời đầy sao xa xăm.

Trên người hắn ta có thần quang lạnh lẽo bao quanh, thậm chí Diệp Thành còn nhìn thấy dị tượng vừa to vừa kỳ lạ sau lưng hắn.


“Không hổ là Thánh tử của Thị Huyết Điện, quả nhiên không đơn giản”, Diệp Thành thầm cảm thán: “Nếu muốn đánh bại hắn thì mình phải sử dụng hết mọi chiêu!”
“Hắn chính là Thái Âm Chân Thể”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì giọng Thái Hư Cổ Long đột ngột vang lên: “Người khiêu khích Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông và đại chiến chín trăm hiệp với Huyền Linh Chi Thể vẫn bất bại chính là hắn”.

“Là hắn à”, Diệp Thành nhe mắt: “Chẳng trách ta lại cảm thấy huyết mạch bị áp chế, chẳng trách ngay cả Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn thấu được bản nguyên của hắn, trong cơ thể hắn ẩn giấu một luồng sức mạnh cường đại khiến người khác sợ hãi”.

“Đó là sức mạnh Thái Âm và Thái Âm thần tàng”, Thái Hư Cổ Long giải thích ngắn gọn: “Huyền Linh Chi Thể có sức mạnh Huyền Linh và Huyền Linh thần tàng nên mới có nhiều thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ.


Thái Âm Chân Thể cũng vậy, hắn có sức mạnh Thái Âm, mà Thái Âm thần tàng của hắn cũng có rất nhiều thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ”.

“Huyết mạch nghịch thiên trong truyền thuyết quả nhiên không đơn giản”.

“Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút, thần thông thiên phú và bí pháp cấm kỵ của Thái Âm Chân Thể không phải đùa đâu, đánh được thì đánh,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 878: Thái âm tạo hoá


Điều quan trọng nhất là bây giờ Hoắc Tôn đã hợp với thiên địa, không chỉ có sức mạnh Thái Âm mà còn mượn cả sức mạnh của thiên địa. Nhất chỉ bá đạo vừa rồi của Diệp Thành bị sức mạnh thiên địa nghiền nát.  

Vì thế cho dù khí huyết của Diệp Thành ngút trời, sức chiến đấu vô song, nhưng chiến đấu với Hoắc Tôn ở trạng thái đỉnh cấp thế này, rõ ràng là tự chuốc vạ vào thân.  

“Ngươi có đi được không?”, Hoắc Tôn đã bước ra ngoài, thoáng chốc đã xuất hiện ở nơi cách Diệp Thành hơn mười trượng.  

Diệp Thành sửng sốt, lập tức sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, lao vụt đi khoảng gần trăm mét.  


“Càn Khôn Nghịch Chuyển”, Hoắc Tôn cười nhạt, một tay tạo kết ấn, chờ đến khi ấn quyết hình thành, toàn bộ thiên địa chu vi trăm nghìn trượng đều rung lên.  

Ngay sau đó, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước cảm thấy không gian bị đảo ngược, vừa mới chạy vài trăm trượng đã quay ngược trở về, hắn còn chưa đứng vững đã trúng Thái Âm Chỉ của Hoắc Tôn.  

Phụt!  

Công thể của Diệp Thành lại bị chọc thủng một lỗ nữa.  

“Ngươi lợi hại lắm”, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, Thái Hư Thần Hành Thuật được thi triển đến mức cực hạn.  

“Ngươi không đi được đâu”, khoé miệng Hoắc Tôn nở nụ cười khiêu khích, hắn ta lại sử dụng bí pháp Càn Khôn Nghịch Chuyển một lần nữa.  


“Đã chịu thiệt một lần, lão tử còn để bị lừa lần hai sao?”, Diệp Thành cười khẩy rồi gọi Đại La Thần Đỉnh ra, áp lực năm mươi nghìn cân xuất hiện, cố định không gian đảo ngược.  

Mà lúc này Diệp Thành đã chạy được ngàn trượng, hơn nữa hắn không hề có ý định quay lại đối đầu với Hoắc Tôn, bởi vì hẳn cảm thấy không cần thiết phải cứng chọi cứng. Hắn của bây giờ mà đánh nhau với Hoắc Tôn ở trạng thái đã dung hợp với thiên địa thì quá thiệt thòi.  

Tuy nhiên, Diệp Thành vẫn đánh giá quá thấp bản lĩnh của Hoắc Tôn.  

Phía sau, Hoắc Tôn vẫn bước ra một bước, nhưng một bước của hắn ta lại là cả nghìn trượng.  

“Hắn còn biết cả dịch chuyển không gian ư?”, Diệp Thành giật mình ngớ người.  

Thái Âm Tạo Hoá!  


Khi Diệp Thành còn đang sững sờ thì Hoắc Tôn đã lại ra tay, một chưởng bình thường cũng đánh bay được Diệp Thành ra ngoài.  

“Được lắm”, Diệp Thành bò dậy, không nói gì lập tức bỏ chạy.  

Hoắc Tôn ở phía sau vẫn bước ra một bước, bí pháp dịch chuyển không gian khiến khoảng cách mà hắn ta có thể di chuyển vượt xa tưởng tượng của người khác.  

“Cho ngươi dịch chuyển này”, không ngờ Diệp Thành đang chạy trốn phía trước lại đột nhiên xoay người, uy lực mạnh mẽ của Đại La Thần Đỉnh xuất hiện, vẫn là áp lực năm mươi nghìn cân, nhưng lần này không phải cố định không gian mà là phá huỷ không gian.  

Sự thật chứng minh sát chiêu bất chợt này của Diệp Thành khiến Hoắc Tôn trở tay không kịp.  

 
Chương 879


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vốn dĩ bí pháp dịch chuyển không gian có tuần hoàn trái trật tự, một khi không gian sụp đổ thì người thi triển cũng phải chịu tác động của nó.  

Không gian sụp đổ ngăn cản Hoắc Tôn dịch chuyển không gian, có lẽ vì sợ chịu ảnh hưởng nên hắn ta đã cấp tốc lùi về phía sau ngay trước khi không gian sụp xuống, vì thế chẳng những không tới gần được chỗ Diệp Thành mà khoảng cách còn càng ngày càng xa.  

“Tự vui vẻ một mình đi! Lão tử không có thời gian chơi với ngươi”, Diệp Thành ở phía trước đã lao vụt qua bầu trời như một đạo thần quang.  


“Ngươi đi được không?”, có lẽ vì thua trong tay Diệp Thành nên sắc mặt Hoắc Tôn trở nên u ám hơn, biển Thái Âm dâng lên cuồn cuộn về phía Diệp Thành, những nơi nó đi qua, ngay cả núi cao cũng bị nghiền nát thành tro bụi.

Ầm! Đùng đoàng!  

Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, tiếng nổ ầm trời khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.  

Các tu sĩ ở gần đó tới xem, khi nhìn thấy Diệp Thành đang chạy trốn phía trước và Hoắc Tôn đuổi theo phía sau thì ai nấy đều sửng sốt.  

“Hoắc Tôn – đệ tử thứ ba bảng Phong Vân ra tay rồi à? Hắn chính là Thái Âm Chân Thể đã khiêu chiến Huyền Linh Chi Thể đúng không?”  

“Khả năng chính là hắn rồi, chẳng trách!”  


“Lần này khả năng cao Tần Vũ sẽ bị gi ết chết, Hầu Thiên Sát không thể so sánh với Hoắc Tôn được, hai người họ cách nhau sáu thứ hạng cơ mà”.  

“Nếu đuổi kịp thì ông đây sẽ theo họ ngươi”, trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Thành lại nhảy ra khỏi vòng vây, hắn còn quay lại lớn tiếng chửi người phía sau.  

“Ta giết ngươi”, bị thách thức trước chốn đông người khiến vẻ mặt Hoắc Tôn lại trở nên u ám, bởi vì hắn ta quá coi thường Diệp Thành nên mới để Diệp Thành lợi dụng sơ hở. Hắn ta là Thái Âm Chân Thể, hắn không chấp nhận được việc uy nghiêm bị xâm phạm.  

Vì thế hai người cứ một đuổi một chạy.  

Hoắc Tôn đang ở trạng thái dung hợp với thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa, không ngừng bổ sung cho mình.  

Mà Diệp Thành cũng không vừa, khí huyết của hắn vốn đã dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú khiến hắn càng chạy nhanh hơn.  

Đoàng! Đoàng!  


Đoạn đường này liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm trời, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành cực kỳ nhanh, mà Hoắc Tôn đã dung hợp với thiên địa cũng tấn công vô cùng ác liệt, đặc biệt là biển Thái Âm dưới chân hắn ta, nơi nào nó đi qua là lại có những ngọn núi biến thành tro bụi.  

Ngày hôm nay không hề yên bình.  

Không biết qua bao lâu, Hoắc Tôn mới dừng lại với vẻ mặt u ám đáng sợ.  

Đúng vậy, hắn không đuổi kịp Diệp Thành, thực lực của tên súc sinh đó không yếu, khả năng chạy trốn cực kỳ lợi hại, hắn đuổi theo hơn chín nghìn dặm mà vẫn để Diệp Thành chạy thoát.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-879/tien-vo-truyen-ky-chuong-879-1.jpg

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom