Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 400: 400: Trần Dạ Huynh Cũng Phát Hiện Ra Rồi Sao


Diệp Thành và Lạc Hi vẫn chưa phản ứng lại thì lư luyện đan của Thánh nữ Tinh Nguyệt bên phải cũng nổ tung, phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, lập tức ngưng tụ tấm khiên chắn trước mặt mình để chặn sự chấn động từ chiếc lư.

Lư luyện đan lần lượt nổ tung khiến sắc mặt ba người đều khó coi, họ cau chặt mày, trong mắt loé lên ánh sáng u ám bất định.

“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn ba người bọn họ, cuối cùng không quên liếc về phía sau.

Vừa nhìn thì thấy nha đầu Lạc Hi đã nhảy ra ngoài trước.

.

Chương mới nhất tại -- tru mtruyen.me --
Mẹ nó!
Diệp Thành chửi thề một tiếng, nhẩm niệm sử dụng áo giáp lá chắn Huyền Quan.

Bùm!
Giây tiếp theo, lư luyện đan của Lạc Hi cũng nổ tung, may mà Diệp Thành lanh lẹ nên mới không bị ảnh hưởng gì.


“Muội không thể nói trước cho ta một tiếng à?”, Diệp Thành tối sầm mặt nhìn Lạc Hi cách đó không xa: “May mà ta nhìn về phía sau, nếu không bị lư nổ bất chợt như thế này ta sẽ bị bắn lên trời luôn mất”.

“Bất ngờ, bất ngờ mà”, Lạc Hi cười khan, lè lưỡi.

“Lần sau nhớ nói với ta một tiếng, nếu không ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã cau mày, bởi hắn cảm thấy lư luyện đan có gì đó không ổn, một luồng sức mạnh cuồng bạo đang nhanh chóng bùng lên.

“Chết tiệt, nằm xuống”, Diệp Thành hét lên một tiếng rồi nằm bò xuống đất.

Bùm!
Khắc tiếp theo, lư luyện đan của hắn cũng nổ tung.

Có lẽ đã có đề phòng trước nên Thánh tử Huyết Linh, Thánh tử Âm Dương và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã sử dụng lá chắn linh lực ngăn lại sức ảnh hưởng từ lư luyện đan của Diệp Thành.

Bùm! Bùm! Bùm!
Sau Diệp Thành, trong trường đấu luyện đan liên tiếp vang lên âm thanh nổ lư, rất nhiều người bị nổ văng lên trời.


Nhìn một trăm luyện đan sư trước một tram thạch đài ở hội trường luyện đan, ít nhất đã có tám mươi người bị nổ lư, những luyện đan sư không bị nổ lư cũng không tránh khỏi vận xui.

Tuy nhiên trên sân vẫn có người không bị nổ lư, đó là Huyền Nữ và Huyết Đồng, hai người vẫn bình tĩnh, ung dung, thong thả luyện đan.

“Có chuyện gì vậy?”, những người đang xem đều thảng thốt nhìn xuống dưới.

“Một hai người thì còn được, đằng này một trăm người có chín mươi tám người nổ lư, chuyện này thật sự kỳ lạ”.

“Vẫn là Huyền Nữ và Huyết Đồng lợi hại, bọn họ không bị nổ lư”.

“Chuyện gì thế này?”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ ngơ ngác nhìn Từ Phúc, mặc dù thực lực lão ta hơn Từ Phúc nhưng trong phương diện luyện đan thì đạo hạnh Từ Phúc lại cao hơn lão nhiều.

Từ Phúc nhìn xuống dưới, sau đó lại nhìn Đan Thần: “Là đan phương có vấn đề”.

“Đan phương có vấn đề?”
Lúc này bọn họ đều cau mày cầm đan phương, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn bất định.

“Trần Dạ, huynh cũng phát hiện ra rồi sao?”, Lạc Hi ở phía sau khẽ giọng hỏi.

“Là đan phương có vấn đề”, Diệp Thành đáp lời, hắn day trán: “Nếu ta đoán không nhầm thì lần này đan phương chúng ta rút được có lẽ có vấn đề, Đan Thành của các muội chơi cũng được đấy”..

 
Chương 401: 401: Xem Ra Con Đã Đánh Giá Hắn Thấp Rồi”


“Nói thực thì muội cũng không biết”, Lạc Hi nhướng vai.

“Đã nhìn ra rồi thì tiếp tục luyện đi”, Diệp Thành nói rồi không quên nhét hai cục bông vào tai.

Cũng giống như hắn, Lạc Hi nhét hai cục bông vào tai còn Thánh tử Huyết Linh, thánh tử Âm Dương và thánh tử Tinh Nguyệt về cơ bản đều làm như vậy, bọn họ cũng nhét bông vào tai mình.

Thực tế chứng minh bọn họ vẫn rất sáng suốt vì ngay sau đó, ở phía cách đó không xa có một cái lư lại nổ tung, người này không hề phát hiện ra căn nguyên của vấn đề, vẫn làm theo cách luyện chế sai nên cả người cũng bay đi.

Tiếp sau đó, tiếng lửa bập bùng liên tiếp vang lên, người nào người nấy hết sức thảm hại, mặt mày khó hiểu, rõ ràng đã làm theo đan phương luyện chế rồi, tại sao lại nổ nhỉ?
Có điều, bọn họ sao có thể ngờ nổi đường đường là Đan Thành mà lại đưa đan phương có vấn đề cho mình.

Vẫn có người thật thà, sau lần thứ hai bị nổ lư vẫn ngây thơ làm theo phương pháp luyện chế trong đan phương, vả lại lần này còn luyện chế cẩn thận hơn.

Có điều không phải tất cả những luyện đan sư sau khi bị nổ lư lần thứ hai đều là kẻ ngốc, cũng có một số người thông minh nhìn ra vấn đề, thế nhưng không phải cứ nhìn ra vấn đề là tìm được phương pháp luyện chế chính xác.


Đùng! Đùng! Đùng!
Hội trường luyện đan lại có tiếng nổ lần thứ ba vang lên, có người mặt mày lấm lem lui ra khỏi hội trường.

Trong đó có người mặc dù phát hiện ra vấn đề nhưng không tìm ra được phương pháp luyện đan chính xác, lãng phí ba phần nguyên liệu luyện đan nên buộc phải rút lui, do vậy mà thời gian quy định còn chưa hết nhưng đã có hơn một nửa người rút lui khỏi hội trường.

“Một đám ngu xuẩn”, phía trước cao đài số mười bảy, Huyết Đồng nhếch miệng giễu cợt.

.

Truyện Hot
Hắn chưa bị nổ lư luyện đan lần nào, có vẻ như ngay từ đầu hắn đã nhìn ra được vấn đề của đan phương cho nên đi theo phương pháp luyện chế chính xác và hiện giờ hắn cũng sắp hoàn thành quá trình luyện đan của mình.

Ở phía khác, Huyền Nữ cũng giống hắn ta, cô ta mặt mày điềm tĩnh, vì phát hiện ra vấn đề của đan phương ngay từ đầu nên Huyền Nữ tiến hành luyện chế theo phương pháp chính xác.


“Đan Thần, phương án này của ông đã loại được cả một cơ số người”, ở vị trí trên cao, lão già tóc bạc nhìn Đan Thần mà tấm tắc.

“Luyện đan cũng như tu luyện, không thể vội được”, Đan Thần mỉm cười: “Chỉ mải làm theo đan phương cũng đồng nghĩa với việc rơi vào một cái bẫy, đại hội đấu đan không phải chỉ đấu về thuật luyện đan mà còn phải đấu ở khả năng lĩnh hội”.

“Về điểm này thì ta đồng tình”, một vị trưởng lão khác cũng vuốt râu cười nói.

“Có điều ta thấy tên Huyết Đồng kia cũng không hề đơn giản”, một trưởng lão thong thả lên tiếng: “Thuật luyện đan của hắn khiến ta cảm thấy rất quen thuộc, vả lại trình độ luyện đan của hắn không hề thua kém Huyền Nữ”.

Vù!
Khi mọi người đang bàn luận thì bên dưới đã có người luyện ra đan dược, và đúng như mọi người nghĩ, người luyện ra đan dược đầu tiên chính là Huyền Nữ.

Vù!
Người luyện ra đan dược ngay sau đó chính là Huyết Đồng và đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
“Bích Du tỷ tỷ, người trong lòng tỷ quả không hề đơn giản”, Thượng Quan Ngọc Nhi tươi cười quay sang nhìn Bích Du.

Bích Du chỉ khẽ mỉm cười nhưng không hề nói cho Thượng Quan Ngọc Nhi biết đó chính là Diệp Thành vì cô muốn cho cô bé một bất ngờ.

Vù!.

 
Chương 402: 402: Người Thương Của Tỷ Chạy Rồi Kìa”


Khi mấy người đang nói chuyện thì bên dưới đã có người luyện ra đan dược thành công, và người đó chính là thánh tử Thất Tịch Từ Nặc Nghiên.

Vù!
Sau cô ta chính là thánh thử Huyết Linh ở bên trái.

Sau thánh tử Huyết Linh chính là thánh nữ Tinh Nguyệt và thánh tử Âm Dương, tiếp đó là Lạc Hi ở phía sau Diệp Thành và sau Lạc Hi là Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, Lý Chương của Bắc Hải thế gia, Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia.

Hiện giờ trên hội trường cũng chỉ còn lại bốn người, một là Diệp Thành, một người là Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, một người là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và cuối cùng là Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

Không lâu sau đó, Thượng Quan Vân Khuyết cũng xuất đan còn Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông lần lượt xuất đan.

Ôi chao!
Hội trường luyện đan lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Thành vẫn đang chật vật kiểm soát ngọn lửa.

Bên dưới, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía này, những người còn lại không muốn chú ý đến hắn cũng khó vì hiện giờ cũng chỉ còn lại có một mình hắn.


“Nếu hắn bị nổ lư tiếp thì cho dù có luyện đan lại cũng không đủ thời gian”, có người lên tiếng.

“Cho nên lần này phải luyện đan thành công thì hắn mới có thể vào vòng tổng kết, luyện không được thì chỉ có thể nói số hắn đen thôi”.

“Nghe nói hắn còn là một đệ tử ký danh của Đan Thành”.

“Không biết là người của thế lực nào”, có người vuốt râu, muốn dùng bí pháp để nhìn thấu nhưng lại không thể.

“Về phải tra lại danh tính người này”, ở vị trí ngồi, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn khác thường.

“Ta sẽ điều tra kỹ”, lão già tóc xám ở bên cung kính đáp lời.

“Sư tỷ, tỷ nói xem huynh ấy có thể luyện ra đan dược không?”, trên hội trường, Lạc Hi vừa kéo vạt áo Huyền Nữ vừa nhìn Diệp Thành trên hội trường luyện đan.

“Hắn có thể vào vòng cuối cùng hay không đối với ta mà nói không có gì khác biệt”, Huyền Nữ nói với giọng thản nhiên, vẻ mặt không hề có sự thay đổi, trong giọng điệu còn mang theo sự tự tin tuyệt đối, cho dù Diệp Thành có thể luyện ra đan dược, cho dù hắn có thể vào vòng cuối cùng thì cũng không thể thành lý do khiến cô phải bận tâm.


Mặc dù sau vài vòng thi cô thật sự cảm thấy bất ngờ với Diệp Thành nhưng vì sự cao ngạo của bản thân mà sự bất ngờ kia cũng bị dìm xuống.

Xuất đan!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, sau tiếng hô của Diệp Thành, một viên dan dược màu tím đã bay ra khỏi lư luyện đan và được Diệp Thành cầm trong tay.

Phù!
Diệp Thành luyện ra đan dược khiến rất nhiều người thở phào, đặc biệt là Từ Phúc, vẻ mặt ông ta hết sức dị thường, ông ta thật sự không hề biết thuật luyện đan của Diệp Thành đã tiến bộ tới mức này rồi.

Bên dưới, Diệp Thành đã cầm viên đan dược do mình luyện ra chạy tới kiểm đan đài.

Thông qua!
“Bích Du tỷ tỷ, người thương của tỷ chạy rồi kìa”, Thượng Quan Ngọc Nhi vội chỉ về phía lối ra.

“Ngọc Nhi, hắn chính là Diệp Thành”, Bích Du khẽ giọng nói.

“Hắn…hắn….

Diệp Thành?”Diệp Thành cứ thế chạy một mạch ra khỏi hội trường và chuồn vào một con đường nhỏ..

 
Chương 403: 403: Có Bảo Bối!


Đan Thành thật rộng lớn, núi non trùng điệp, trên mỗi một ngọn núi đều có lầu các và các sạp hàng trông thực sự phồn hoa.

Đi trên con đường nhỏ qua từng khúc cua, đôi mắt Diệp Thành không ngừng liếc nhìn các sạp hàng hai bên đường.

Ngày mai diễn ra trận đấu cuối cùng rồi, trận đấu này yêu cầu luyện linh đan bốn vân và những linh thảo cần cho việc luyện ra linh đan bốn vân do mỗi người tự chuẩn bị.

Nghĩ thì cũng phải, những linh thảo cần có để luyện ra linh đan bốn vân đều vô cùng quý giá, loại nào cũng có giá đắt đỏ, đương nhiên cần đích thân luyện đan sư tham gia vào đại hội đấu đan đi chuẩn bị.

“Luyện Thọ Nguyên Đan bốn vân hay luyện Tục Mệnh Đan bốn vân đây?”, cả đoạn đường Diệp Thành vẫn luôn cân nhắc vấn đề này.


Tục Mệnh Đan bốn vân mua ở cửa hàng, linh hồn lạc ấn của nó đã được Diệp Thành nắm bắt được, hắn tự nhận nếu phát huy tốt thì có thể miễn cưỡng luyện ra được.

Còn Thọ Nguyên Đan bốn vân chính là loại mà Bích Du đưa cho hắn, so với Tục Mệnh Đan bốn vân thì việc luyện chế Thọ Nguyên Đan phức tạp hơn một chút, có điều cũng chỉ là một chút thôi, không đến mức phải tính toán quá.

“Hay là luyện cả hai loại?”, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định luyện cả hai loại.

Thọ Nguyên Đan bốn vân và Tục Mệnh Đan bốn vân đều là loại đan dược tăng tuổi thọ, hai loại này đối với hắn mà nói đều hết sức thiết thực, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì đương nhiên thiếu tuổi thọ.

“Cứ quyết định vậy đi”, nghĩ rồi Diệp Thành bắt đầu lựa chọn ở các sạp hàng, chốc chốc hắn lại dừng lại mua lấy vài thứ.

Thế nhưng cả đoạn đường đi lựa chọn cũng khiến hắn phải xót xa vì những linh thảo cần có để luyện ra hai loại đan dược này ngốn của hắn năm, sáu mươi nghìn linh thạch, có điều nghĩ tới đó là linh đan bốn vân thì Diệp Thành lại cảm thấy có phần an ủi hơn.

Ừm?
Đang đi đường, Diệp Thành chợt cảm thấy tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải rung động.

Có bảo bối!
Diệp Thành sáng mắt lên, đôi mắt hắn bắt đầu đảo hết từ trái sang phải, cuối cùng hắn dừng lại ở một sạp hàng bên đường.


Theo như chỉ dẫn của tiên hoả và thiên lôi thì cái gọi là bảo bối nằm ngay ở sạp này.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng dừng trước sạp hàng đó.

Chủ nhân của sạp hàng là một người trung tuổi cao ráo, trông rất nho nhã, như vị học sĩ uyên bác vậy.

Khi Diệp Thành tới đây, ông ta còn đang cầm một quyển cổ thư say mê đọc.

Diệp Thành không hề quấy rầy người đàn ông trung tuổi kia, đôi mắt hắn nheo lại nhìn hết các món đồ được bày bán trên sạp hàng.

Không thể phủ nhận những món đồ trên sạp hàng này thật sự phong phú, có linh thảo linh quả, cổ thư quyển tông, bí pháp huyền thuật, và còn có cả những binh khí linh kiếm, thế nhưng nhiều nhất vẫn là đan dược vì dù sao thì đây cũng là đất của Đan Thành, sao có thể không bán đan dược chứ.

Cuối cùng đôi mắt Diệp Thành dừng lại ở thanh đao bị gãy và đã hoen rỉ, trên bề mặt thanh đao loang lổ, trông có vẻ như nó đã trải qua cơ số năm tháng và nơi này dường như đã tồn tại lâu rồi.


Diệp Thành nắm vào chuôi đao định cầm lên quan sát, có điều hắn đã đánh giá thấp sức nặng của thanh đao này, nó phải nặng ít nhất là một nghìn cân.

“Nặng thật”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn hơi vận chân khí cố gắng cầm thanh đao lên.
“Thanh đao dày dặn thề này nhất định có thể chịu được sức mạnh của Bát Hoang Trảm”, Diệp Thành xoa cằm, uy lực của Bát Hoang Trảm quá mạnh khiến những thanh đao bình thường gãy lìa ngay từ lần đầu thi triển Bát Hoang Trảm.

“Có thanh đao này thi triển Bát Hoang Trảm có lẽ không tồi”, Diệp Thành cười nói.

“Tiểu hữu thích thanh đoạn đao này?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì chủ nhân của sạp hàng đã đặt cuốn cổ thư xuống, mỉm cười nhìn hắn: “Nếu tiểu hữu muốn thì ta sẽ bán rẻ cho một chút, một trăm nghìn linh thạch có thể mua được nó”..

 
Chương 404: 404: Và Quả Thật Đúng Ý


“Sáu mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá xuống.

“Tiểu hữu, cái giá này cũng thật là…”, người đàn ông trung tuổi bất giác bật cười: “Thế này nhé, tiểu hữu thêm hai mươi nghìn, ta giảm hai mươi nghìn, vậy là tám mươi nghìn linh thạch, thế nào?”
“Giao dịch thành công”, lần này Diệp Thành quyết định rất nhanh chóng, hắn đưa cho chủ sạp hàng một cái túi đựng đồ, đã là bảo bối, tám mươi nghìn hắn cũng mua.

Cất đi Bạo Long Đao, Diệp Thành lại bắt đầu đi hết các hàng vỉa hè để tìm kiếm, gần như hàng nào hắn cũng dừng lại, hi vọng tiên hoả và thiên lôi của hắn có thể dẫn đường hắn đi tìm bảo bối.

Có điều ở con đường tiếp theo, tiên hoả và thiên lôi như ngủ yên vậy, chúng chẳng có phản ứng gì.

Trời cũng tối dần, Diệp Thành đi được cả một nửa Đan Thành, thấy màn đêm buông xuống hắn mới lén lút quay lại con đường lớn náo nhiệt.


Có điều Diệp Thành vừa đi được hai bước đã trông thấy hai bóng hình thướt tha ở xa từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?
Đợi tới khi cả hai người đi qua hắn mới ló đầu ra.

Không phải hắn tránh Bích Du mà là tránh Thượng Quan Ngọc Nhi.

Cảnh tượng ướt át hôm đó bên trong lò luyện đan cho tới giờ vẫn còn trong kí ức Diệp Thành, hắn còn chưa nghĩ được phải đối mặt với cô ấy thế nào, nếu biết còn có thể sống sót đến giờ thì hắn đã bớt bớt đi từ trước rồi, chí ít thì cũng sẽ không ngang nhiên như vậy.

Đúng là tạo nghiệp mà!
Diệp Thành bất giác day trán.


“Tiểu hữu?”, đương lúc Diệp Thành lẩm bẩm thì đằng sau vang lên giọng nữ nhân.

“Hả?”, nghe vậy, Diệp Thành vô thức quay người lại, lúc này hắn mới thấy đằng sau mình là một nữ tử mặc y phục trắng, thân hình cao ráo, khí chất ngời ngời, khoan thai ung dung.

Ngoài nữ tử mặc đồ trắng này ra thì ánh mắt Diệp Thành còn liếc nhìn vào sạp hàng này, hoá ra là người bán y phục.

Có điều nói tới những bộ đồ treo ở đây thì đủ thứ màu sắc, màu nào cũng có, bộ nào trông cũng bắt mắt khiến Diệp Thành mới chỉ đảo mắt qua mà đã hoa mắt rồi.
Cả hai bộ đồ nổi bật hơn tất thảy với thần ráng bảy màu bao quanh, trông xinh đẹp vô cùng, vả lại hắn còn nhìn ra hai bộ đồ Nghê Thường này không chỉ là bộ đồ bình thường mà còn có bí pháp tế luyện, có phòng ngự thuật được khắc hoạ trong đó.

Diệp Thành thật sự đã bị thu hút, hắn nhìn hai bộ đồ và trước mắt bấc giác hiện lên cảnh tượng xinh đẹp, đó chính là Sở Huyên và Sở Linh mặc bộ đồ nhảy múa, giống như tiên nữ ở cửu trùng tiên thanh khiết vô ngần.

“Bộ Tiên Nghê Thường bên trái bảy màu rực rỡ, bộ Phượng Nghê Thường bên phải bảy màu rực rỡ”, khi Diệp Thành còn mải ngắm đồ thì nữ tử kia mới khẽ cười, nói: “Đây chính là kiệt tác mới nhất của Phượng Hoàng Các chúng tôi, từ trước tới giờ chưa bao giờ làm ra được bộ thứ hai”..

 
Chương 405: 405: Lại Hết Tiền Rồi


“Độc nhất vô nhị sao?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Có thể nói là như vậy”.

“Bên trên còn khắc thuật phòng ngự, không tồi”, Diệp Thành xoa cằm đánh giá.

“Tiểu hữu đúng là có con mắt nhìn, đến cả cái này mà cũng nhìn ra”, nữ tử kia tỏ vẻ bất ngờ.

“Bao nhiêu tiền nhỉ?”“Tiểu hữu muốn mua cả hai bộ sao?”, nữ tử kia hỏi.

“Mua cả hai có bớt không?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.

“Đương nhiên có rồi”, nữ tử kia vuốt lọn tóc vừa xoã xuống, đáp: “Một bộ sáu trăm nghìn linh thạch, mua hai bộ bớt hai trăm nghìn, ừm, tổng là một triệu linh thạch”.


“Một…một triệu?”, Diệp Thành ngẫn người, hắn cứ thế nuốt nước bọt.

“Đây là nghê thường độc nhất vô nhị mà”, thấy thái độ đó của Diệp Thành, nữ tử kia khẽ cười: “Tiểu hữu đã có thể nhìn ra được thuật phòng ngự trên nghê thường thì đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của nó, nó không chỉ đơn thuần là đẹp thôi đâu”.

“Có thể bớt hơn một chút nữa được không?”, Diệp Thành cười trừ.

“Không thể bớt hơn được”, nữ tử kia lắc đầu nói.

Diệp Thành cứ thế cắn đầu ngón tay, vừa cắn vừa nhìn hai bộ nghê thường, một triệu linh thạch không phải nói chơi, nghĩ tới đống linh thạch có thể chất thành ngọn núi nhỏ, hắn thật sự cảm thấy xót xa.

Có điều khi nghĩ tới phong thái Sở Huyên và Sở Linh mặc bộ nghê thường này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy kích động.

Mua!
Cuối cùng, Diệp Thành vẫn nghiến răng, chiều gái là chuyện lớn, tiền hết vẫn có thể kiếm, bộ nghê thường độc nhất vô nhị này chẳng thể tìm được ở đâu khác, hắn biết nên vung mạnh tay một lần.


“Tiền bối, lấy xuống cho ta nhé?”, Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ trong ngực áo, hắn đưa cho nữ tử kia mà đau thắt lòng.

Nữ tử kia mỉm cười phất tay lấy hai bộ nghê thường kia xuống sau đó còn đưa cho Diệp Thành hai cái trâm phượng đính ngọc châu.

“Ấy, còn có tặng phẩm sao?”, Diệp Thành bất ngờ.

“Phượng Hoàng Các chúc những người có tình nhân trên đời này đều có thể đến với nhau”, nữ tử kia nở nụ cười động lòng: “Trâm Phong Ngọc Châu này cũng là thứ độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho người có người thương, khi thành thân đeo lên cho tân nương thì có thể sống tới bạc đầu”.

“Còn có cả chuyện tốt thế này sao?”, Diệp Thành cười hì hì, đồ người ta tặng hắn đương nhiên không khách khí.
Ra khỏi cửa tiệm, Diệp Thành lại bắt đầu sải bước trên con đường lớn, chốc chốc hắn lại dừng lại ở trước một sạp hàng chọn một vài binh khí và đồ trang sức nhỏ, hiếm khi mới tới Đan Thành một lần, hắn đương nhiên phải tận dụng cơ hội mua thêm chút quà cho mấy người phía Tịch Nhan và Hổ Oa.

Cả con đường đi, Diệp Thành phát hiện túi đựng đồ của mình gần như đã bị tiêu tốn hết sạch.

Nếu tính ra thì lần này tới Đan Thành hắn đã tiêu không hề ít, mua đan dược mất hơn một trăm linh thạch, mua nguyên liệu luyện đan bảy, tám trăm nghìn linh thạch, mua nghê thường bảy màu một triệu linh thạch, tính ra thì hắn chỉ còn lại vài chục nghìn linh thạch thôi.

“Lại hết tiền rồi”, Diệp Thành gãi đầu liếc nhìn các sạp hàng rồi lại nhìn những thứ đồ mà mình muốn mua không hề ít, ngặt nỗi vì vung tay cả chặng đường đi nên giờ hắn gần như chẳng còn đồng nào..

 
Chương 406: 406: Không Nghe Thấy Cũng Đúng Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Nào, nào, nhường đường chút nào”, đương lúc Diệp Thành còn phân vân thì một người với thân hình béo mập vội vã chạy tới huých vào hắn khiến hắn ngã nhào ra đất một vòng.

Mẹ kiếp!
Diệp Thành mắng chửi, thế nhưng người kia đã chạy xa rồi, và còn chuồn vào trong một cửa tiệm.

Diệp Thành liếc nhìn cửa tiệm đó và bất giác ngẩng đầu quan sát.

Ồ!
Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ vì mặc dù cửa tiệm kia không phải quá lớn nhưng tấm hoành phi bên trên đó lại to choán mắt người nhìn, cũng phải to tầm mười mấy trượng, bức hoành phi còn có một chữ “cược” rất lớn, trông hết sức hoành tráng.

“Chữ cược to thế kia, sợ người khác không biết đây là nơi cá cược sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi.


“Nào nào, mau nhường đường”, đương lúc Diệp Thành ngẩng đầu nhìn thì lại có người vội vã chạy tới, và lại đâm xầm vào hắn khiến hắn ngã lộn ra đất một vòng.

Mẹ kiếp!
Diệp Thành lại mắng chửi, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn thì người kia lại cũng cầm theo một cái túi đựng đồ chạy vào nơi cá cược.

Vả lại không chỉ mình người đó, rất nhiều người đều đi về phía nơi các cược, quan trọng là gần như mỗi người bọn họ đều cầm theo một cái túi đựng đồ.

“Địa điểm cá cược ở Đan Thành kinh doanh thuận lợi vậy sao?”, Diệp Thành trầm trồ.

“Đương nhiên không phải rồi”, người nói tiếp lời Diệp Thành là một chủ sạp hàng ngay cạnh hắn, đó là một lão già đang vuốt râu giải thích: “Ngày mai diễn ra trận cuối cùng đại hội đấu đan, địa điểm cá cược nhân cơ hội này tạo ra phần cá cược, những người đặt cược có thể dùng linh thạch đặt xem ai là người đứng đầu vào ngày mai, đương nhiên ngươi cũng có thể đặt cược ai đứng thứ hai, thứ ba, chỉ cần đặt chuẩn thì một đêm phát tài cũng không phải không thể, còn nếu cược sai thì một đêm táng gia bại sản là chuyện thường.

Cá cược mà”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm liếc nhìn túi đựng đồ của mình rồi quyết định tiến về phía đó.

Vừa mới bước một chân vào nơi các cược, Diệp Thành đã phải sáng mắt lên.

Trông nơi này bên ngoài không hề rộng lớn thế nhưng khi vào trong lại như lạc vào một thế giới mới, nơi này có ba tầng, không khí ngột ngạt ở đây có phần khác so với tưởng tượng của hắn.

Nơi này được bày trí hết sức xa hoa, còn có cả giả sơn với dòng nước chảy qua, rất nhiều nơi còn trồng linh thảo khiến người ta có có thể nghĩ nơi này là địa điểm cá cược mà lại hậu hoa viên.

“Đại, đại, đại”, ấy vậy mà mặc dù được bày trí đẹp như vậy nhưng điểm tệ hại chung của nơi cá cược vẫn không thể thay đổi, nơi này vang lên từng âm thanh hô hào đặt cược, xung quanh mỗi cái bàn đều kín người vây lại.


Mặc dù là tu sĩ nhưng mặt người nào người nấy đều đỏ gay lên vì hò hét.

“Nơi này cũng thật thú vị”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn liếc trái liếc phải rồi sải bước vào trong.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy phía trước một cái bàn đá có cả đám người đang vây lại.

“Đặt Huyền Nữ đứng đầu, một trăm nghìn linh thạch”.

“Ta đặt Huyết Đồng đứng đầu, tám mươi nghìn linh thạch”.

Diệp Thành còn chưa đi tới tận nơi đã nghe thấy âm thanh này.

Quả nhiên, Huyền Nữ và Huyết Đồng là hai cái tên được người ta quan tâm hàng đầu khiến những người tới đây đặt cược về cơ bản đều đặt hai người bọn họ.


Cái gì mà Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, Diệp Thành căn bản không hề nghe thấy tên.

Đương nhiên hắn cũng không nghe thấy tên mình.

“Đặt ai, đặt bao nhiêu?”, đợi tới khi Diệp Thành tiến lên trước, lão già mặc đồ tím thu tiền kia mới hỏi.

“Đặt thế nào ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ.

“Đặt Huyền Nữ một được một trăm, đặt Huyết Đồng một được tám mươi, đặt thánh nữ Thất Tịch một được năm mươi, đặt thánh tử Huyết Linh một được ba mươi….”, lão già mặc đồ tím lên tiếng nói một mạch: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể đặt ai đứng thứ hai, thứ ba, tỉ lệ thu về cũng không giống nhau”.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ những người này, hắn vẫn nhìn lão già kia: “Tiền bối, tỉ lệ thu về là bao nhiêu?”
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 407: Chương 407


“Vậy thì mười nghìn linh thạch”, Diệp Thành lại thêm chín nghìn nữa sau đó đưa cả cho lão già mặc đồ tím kia.

Lão già cũng đưa lại cho hắn một miếng ngọc giản: “Cầm lấy miếng ngọc giản này, biết đâu, ta nói biết đâu ngươi đặt trúng thì dùng nó đến đây lấy tiền, nếu không có miếng ngọc giản này thì không được tính”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành cười xoà sau đó cầm lấy miếng ngọc giản quay người đi, phía sau hắn còn có từng cặp mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc vậy.

Sau khi đặt cược, Diệp Thành không hề rời đi khỏi nơi này mà nhìn ngó trái phải ở nơi đặt cược, nơi này được bày trí hết sức tinh tế, chạy tới đây cược tiền quả là một trải nghiệm mới mẻ.

“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm.


“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ”, trước một cái bàn ở ngay bên cạnh, một người trông giống như con khỉ gầy trơ xương lên tiếng hô hào.

Diệp Thành liếc mắt qua nhìn và tiến tới, hắn cũng muốn xem xem các tu sĩ các cược sẽ cá cược thế nào.

Khi đi lại gần một chút khoé miệng Diệp Thành bất giác nhếch lên: “Xắc xúc xắc?”

“Mẹ kiếp, đúng là hay ho”, Diệp Thành xoa xoa cằm: “Tu sĩ cũng cược thế này sao? Nếu như người nào đó có thiên nhãn thì chỉ cần nhìn một phát là nhìn thấu được rồi, kể cả không thể nhìn thấu thì cũng có thể nghe ra mà”.

“Vậy là ngươi không hiểu rồi”, nghe thấy tiếng Diệp Thành lẩm bẩm như vậy, một người bên cạnh hắn nghiêng đầu sang nhìn, và thật tình cờ, người này Diệp Thành đã gặp từ trước, đây chẳng phải là tên béo trước đó đâm sầm vào khiến hắn ngã ra sao?


“Sao thế, nơi này còn có môn đạo nào sao?”, Diệp Thành nhìn tên béo và hỏi bằng giọng khó hiểu.

“Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng bên mời cá cược ngốc cả à?”, tên béo kia nói rồi không quên chỉ vào bàn đặt cược: “Nhìn thấy chưa, bàn đặt cược còn có cấm chế, cho dù là kết giới nhỏ nhưng những khả năng thần thông của tu sĩ cũng chẳng có tác dụng ở đây đây, còn cái bát lắc xúc xắc kia, cái nào cũng là binh khí cả, những khả năng thần thông của tu sĩ không hề có tác dụng, kể cả là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu được bên trong là đại hay tiểu.

“Vậy các ngươi không sợ họ giở trò sao?”

“Có bao nhiêu người xem thế này bọn họ dám sao?”

“Mở, một, hai, ba, sáu điểm, tiểu”, khi Diệp Thành còn đang vui mừng vì điều bất ngờ thì cái tên người gầy như khỉ là nhà cái kia đã mở bát ra, ba điểm, đúng như Diệp Thành vừa nhìn thấy, vả lại tên này còn không hề giở trò.

“Mẹ kiếp”, tên béo ở bên cạnh hắn bắt đầu hằn học mắng chửi. . T𝒓ang‎ gì‎ ⅿà‎ hay‎ hay‎ thế‎ ⩵‎ TRu𝑴T‎ R𝐔Y𝙚𝙽.𝑣n‎ ⩵

“Đúng là gặp phải ma rồi, vẫn là đại”, cũng giống như hắn, tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên và nó đều vang lên từ những tên bị thua tiền.
 
Chương 408: Chương 408


“Đúng tiết tấu này rồi đấy, hi hi hi”, có điều những người vừa được tiền lại không hề yên phận, thế là trên bàn cược tiếp tục vang lên những tiếng chửi rủa và điệu cười giễu cợt.

“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.

“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.

“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.

“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.

“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.

“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.


“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.

“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.

“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.

“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.

“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.

“Vớ vẩn”.


“Ta không tin”.

Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.

“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.

“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.

“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.

“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.

“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.

Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.

Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.
 
Chương 409: Chương 409


Cũng vì tuân theo tôn chỉ này mà chưa tới nửa canh giờ, số tiền mười nghìn linh thạch của Diệp Thành đã tăng lên mấy chục lần, hắn kiếm về hơn hai triệu linh thạch.

Tiếp tục!

Diệp Thành lại tiếp tục cầm túi đựng đồ chạy tới một bàn cược khác.

Lúc này, phía trước lan can lầu hai có một thanh niên mặc y phục trắng tay cầm hồ lô rượu đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Thiếu chủ, chính là tên tiểu tử đó, chưa tới nửa canh giờ hắn đã thắng hơn hai triệu linh thạch, chưa hề thua một lần nào”, một lão già tóc đen ở bên cạnh tên thanh niên mặc đồ xanh lên tiếng: “Có phải hắn giở trò gì không?”


“Giở trò hay không thì ta không biết nhưng người này không hề đơn giản”, tên thanh niên kia nhếch miệng cười.

“Không thể để hắn thắng liên tiếp như vậy được, nếu không thì không tới ba canh giờ chúng ta sẽ sập tiệm mất”.

“Đương nhiên không thể rồi”, tên thanh niên kia vươn vai khẽ xua tay: “Đi, mời hắn tới phòng Thiên Tự Hiệu, ta ở đó đợi hắn, nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút”.

“Vâng”, lão già tóc đen vội xuống lầu.

“Một trăm nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành đã ném ra một cái túi đựng đồ.


“Mở”, sau tiếng của nhà cái, cái bát đang xoay ngừng lại: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.

“Đúng là kỳ lạ”, lại nhìn khuôn mặt tên nhà cái kia, trông còn khó coi hơn là khóc, số tiền hắn thắng được cũng không đủ bù vào chỗ một trăm nghìn của Diệp Thành.

“Tiểu hữu cũng được đấy nhỉ? Liên tiếp thắng hai lần”, cả đám người xung quanh Diệp Thành lần lượt nhìn hắn: “Ngươi nói xem tiếp theo là đại hay tiểu?”

“Nhất định là….”

Đợi tới khi bò dậy hắn mới nhìn ra được căn phòng này được bày trí tinh tế thế nào, trong bầu không khí còn phảng phất mùi linh thảo, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta khoan khoái rồi.

“Ta nói này đạo hữu, cũng không nên như vậy đâu”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, là gã thanh niên mặc y phục trắng cầm theo bình hồ lô.

“Ta đã làm gì?”, mặc dù biết hắn ta nói tới chuyện gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô.
 
Chương 410: 410: Đa Tạ Đạo Hữu


“Chưa tới nửa canh giờ mà đã thắng được hơn hai triệu linh thạch có phải là vô lý không?”
“Không phải, là do vận may của ta tốt thôi, vốn dĩ ta định đi nhưng bị người của ngươi kéo lên đây”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn vẫn còn thấy đau đầu về chuyện vừa rồi và quan trọng hơn cả là việc đó làm chậm đi thời gian kiếm tiền của hắn.

.

Ngôn Tình Hay
“Là do chúng ta mạo phạm rồi”, tên thanh niên kia mỉm cười: “Gặp nhau là duyên, không biết vị đạo hữu đây có tiện uống một chén với ta không?”
“Không phải ngươi đã hạ độc sẵn rồi chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói nhưng vẫn ngồi xuống.


“Cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm chuyện đó ở Đan Thành đâu”.

“Cũng đúng”.

“Tại hạ Lăng Tiêu”, tên thanh niên mặc đồ trắng rót cho Diệp Thành một chén rượu sau đó mỉm cười nhìn hắn: “Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”
“Gọi ta Trần Dạ là được”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Trần Dạ đạo hữu”, sau khi trút một chén vào miệng, Lăng Tiêu ho hắng: “Có thể xin đạo hữu rộng lượng tới địa điểm khác đặt cược không? Chỗ chúng ta không thể trụ được với sự dày vò của đạo hữu”.

“Đừng mà, ta còn muốn chơi thêm hai ván nữa”.


“Nếu vị đạo hữu đây mà chơi thêm hai ván nữa thì chỗ chúng ta phải đóng cửa mất”, Lăng Tiêu day trán.

“Ta không quan tâm, ta thích chơi ở đây”, Diệp Thành nói với bộ mặt không sợ gì.

“Vậy đạo hữu xem thế này có được không?”, Lăng Tiêu vừa rót cho Diệp Thành một chén vừa mỉm cười nhìn hắn: “Chỗ chúng ta đưa cho đạo hữu hai triệu linh thạch, xin đạo hữu đừng chơi chỗ chúng ta nữa, như vậy có được không?”
“Đa tạ đạo hữu”, Lăng Tiêu cũng rất phóng khoáng đưa một cái túi đựng đồ cho Diệp Thành, chỉ một câu nói thôi, nếu không phải việc có thể bỏ tiền ra giải quyết thì hắn sẽ không ra tay.

“Có gì đâu, hợp tác vui vẻ mà”, Diệp Thành cười xoà, hắn vui vẻ nhận lấy túi đựng đồ, ngó vào trong nhìn, bên trong chỉ có hai triệu linh thạch”.

“Ngày này của năm tới đạo hữu cứ tới nhận lấy ba triệu”, Lăng Tiêu mỉm cười nói..

 
Chương 411: 411: Lại Kiếm Được Hai Triệu Linh Thạch Rồi


“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?
“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”
“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được.

Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.


“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”
“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa.

Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.


Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.

Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.
Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.

“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.

Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”.

 
Chương 412: 412: Tại Hạ Cơ Vô Trần


“Giá cả không rẻ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn lão ta: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Một triệu, không thể trả giá”.

“Không sao, con có tiền”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa một cái túi đựng đồ cho lão ta sau đó cầm hai viên huyền cang và huyền thiết bỏ vào trong túi đựng khiến lão già kia ngẩn người.

“Con đi đây”, Diệp Thành vẫy tay vỗ vào cái túi đựng đồ, lòng thầm mở cờ.

Lần này thu hoạch cũng không tồi, tám triệu linh thạch kiếm về mà tiêu chỉ còn lại chưa tới ba triệu, hắn đem theo một đống đồ về, nào là linh thảo, binh khí quý giá, linh ngọc linh châu, nguyên liệu luyện binh khí và gần như cái gì cũng mua.

Sướng quá!

Diệp Thành vui tươi đi trên đường, khuôn mặt hắn viết rõ từ “sướng”.

Đang đi, bên đường có một lão già tóc xám ngăn hắn lại.

“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn lão già với vẻ mặt hoài nghi.

“Công tử nhà ta có lời mời ngươi tới uống một chén”, lão già kia thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, mặc dù mắt lão ta vẩn đục nhưng vẫn hiện lên cái nhìn sắc lạnh.

“Người này là sát thủ”, Diệp Thành thầm nhủ, trước đây khi còn l@m tình báo, các sát thủ trong tình báo các về cơ bản đều có khí chất này.

“Công tử nhà ông?”, Diệp Thành nhìn lão già và hỏi lại.


“Đó chính là công tử nhà ta”, lão già không giải thích nhiều mà chỉ vào một quán rượu đại khí dồi dào ở bên đường, chính là nơi sát cửa sổ tầng ba, có một người ngồi đó như thư sinh nho nhã phong thái ngời ngời.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn và sững người: “Cơ Tuyết Băng”.“Tiểu hữu, xin mời!”, lão già áo xám đưa tay ra làm tư thế mời.

“Được, được”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt rồi đi theo ông ta vào tửu lâu, lên thẳng lầu ba.

Sau khi đưa Diệp Thành tới nơi, lão già áo xám liền xoay người biết mất.
Tuy cô ta là nữ nhưng cải trang thành nam nhân rất giống, rất nho nhã, giống như một thư sinh yếu đuối, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhưng người nào có nhãn giới một chút đều có thể nhìn ra, người càng che giấu nhuệ khí thế này càng đáng sợ.

Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, nhất là sau cuộc thi tam tông.

Không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Cơ Tuyết Băng hơn hắn, trận chiến đó hắn vốn là người thua, vì Cơ Tuyết Băng còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu không hắn cũng không đánh bại được cô ta..

 
Chương 413: 413: Đừng Nhỏ Mọn Vậy Mà!


Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua.

Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.

Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.

Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.

“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.


“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu.

Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.

Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”
“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình như chỉ có ba nữ nhi, ta chưa nghe nói ông ấy có nhi tử bao giờ”.

“Vậy đạo hữu biết quá ít rồi”, Diệp Thành diễn cực kỳ nhập vai! Hắn cười đầy ẩn ý khiến Cơ Tuyết Băng thoáng giật mình.


Dù sao muội cũng chưa đến Hạo Thiên thế gia bao giờ, mà ta còn có mặt nạ Quỷ Minh và Khi Thiên Phù Chú che giấu thân phận, ta có thể nói khoác thoải mái!
“Vậy thì đúng là kiến thức của ta nông cạn rồi”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, tại hạ từng có một người bạn cũ cũng tên Trần Dạ”.

“Ồ?”, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên: “Không phải vì ta cùng tên với bạn cũ của đạo hữu nên đạo hữu mới mời ta uống rượu đó chứ? Nếu vậy thì đúng là ta hưởng ké hào quang từ người bạn cũ của đó rồi”.

“Thành thật mà nói, đúng là như vậy”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu: “Đạo hữu rất giống huynh ấy”.
“Ngại đấy”, mặt Diệp Thành tối sầm lại.

“Đừng nhỏ mọn vậy mà!”, Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cũng đã ngồi xuống: “Có mỹ nữ uống rượu cùng ngươi, thích thế còn gì!”
“Ta cũng không ngại đâu”, Ly Chương cũng ngồi xuống, hắn thật sự không khách khí gì, tự rót cho mình một chén rượu..

 
Chương 414: Chương 414


“Ta đẹp trai thế này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”, Trần Vinh Vân cũng ngồi xuống, hơn nữa trước khi ngồi xuống hắn còn không quên làm mấy động tác mang tính tượng trưng.

“Người tới là khách, không sao”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt nói.

“Nhìn đi nhìn đi, ngươi nhìn người ta xem”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành, sau đó chớp đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Cơ Tuyết Băng: “Vị đạo hữu này tên gì vậy?”
“Cơ Vô Trần”.

“Ngươi có vợ chưa? Cần ta giới thiệu cho không?”, Từ Nặc Nghiên chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Khụ khụ!”, Diệp Thành ở bên cạnh nghe thấy câu này thì sặc trà, trong đầu bất giác tưởng tượng ra một cảnh tượng không biết diễn tả thế nào, hai nữ nhân cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm gì?
Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì.


Khi Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên phát hiện ánh mắt cô ta có vẻ khác thường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nhìn thế nào cũng thấy vẻ rất mê trai, Cơ Tuyết Băng bị cô ta nhìn chăm chú mà cảm thấy không được tự nhiên.

Đúng thế! Từ Nặc Nghiên là ai? Là Thánh nữ Thất Tịch Cung, tầm nhìn hơn người, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khí chất bất phàm của Cơ Tuyết Băng.

“Sao mình cứ cảm thấy là lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng: “Không biết nếu bây giờ Cơ Tuyết Băng nói mình là nữ nhân, liệu có khiến Từ Nặc Nghiên sợ hãi bật khóc không?”
“Xong rồi, xong rồi, muội muội của chúng ta đã thích người ta, xem ra tối nay không định về nhà rồi”, phía Vi Văn Trác liếc Từ Nặc Nghiên rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt không còn được bình tĩnh.

“Biến đi chỗ khác”, Từ Nặc Nghiên lườm ba người bọn họ.

“Hế?”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì một giọng nói khẽ khàng vang lên.


.

Ngôn Tình Sắc
Khi mọi người nhìn lại thì hai bóng người xinh đẹp đã đi tới, một người hoạt bát tinh nghịch, một người lạnh lùng như băng liên, chẳng phải chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du sao?
Diệp Thành nhìn thấy họ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn lập tức cúi đầu, như đang tìm cái hố chui xuống.

“Người bên trái thật đẹp”, khi Diệp Thành cúi đầu thì ba tên phía Vi Văn Trác đã nhìn Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi với ánh mắt sáng quắc.

“Không không không, ta thấy người bên phải đẹp hơn, ngực to”.
“Ta mất tiền, đang tìm… tìm tiền”, Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo.

“Tiền?”, hắn vừa dứt lời, mấy tên phía Vi Văn Trác đều cúi đầu, có tên còn suýt nữa chui đầu xuống dưới bàn.

“Ồ, náo nhiệt thế!”, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên..

 
Chương 415: Chương 415


Mọi người quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nhảy tung tăng tới, giống như một đứa trẻ, hồn nhiên ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.

Thiếu nữ này chính là Lạc Hi!
Cô bé không đến một mình, phía sau còn có hai sứ giả đi theo bảo vệ, không cần nói cũng biết chính là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

“Ôi, mẹ kiếp!”, Diệp Thành bất giác day đầu mày, cảm giác hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt.

“Tiểu nha đầu này xinh thật”, mắt Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương lại sáng lên lần nữa.


“Nào, ngươi dịch sang bên kia”, Lạc Hi cười hì hì nhưng sau khi ngẫm lại vẫn quay đầu nhìn Lý Nguyên Dương: “Nguyên Dương sư huynh, huynh có thể chuyển một chiếc bàn khác tới đây ngồi ghép không?”
“Mệnh lệnh của Lạc Hi sư muội sao ta có thể không tuân theo?”, Lý Nguyên Dương mỉm cười, ân cần niềm nở hiếm thấy, sao hắn có thể từ chối chứ? Hắn lập tức phóng khoáng phất tay áo, kéo chiếc bàn bên cạnh sang ghép cùng bàn phía Diệp Thành.

“Bây giờ rộng rãi hơn nhiều rồi”, Lạc Hi cười hì hì rồi ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đương nhiên Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng không khách sáo.

“Ồ, bây giờ ta mới để ý thấy ở đây còn có người này”, sau khi hai người ngồi xuống thì nhìn Diệp Thành với vẻ châm chọc.“Ồ ồ!”, cảnh tượng nổi đoá trong tưởng tượng của Diệp Thành không xuất hiện, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai vị sư huynh, một ngày hôm gặp, hai huynh lại đẹp trai hơn rồi”.

Được Diệp Thành khen, chiếc quạt trong tay hai kẻ kia càng phất có nhịp hơn! Bỗng nhiên còn có cảm giác lâng lâng, chưa biết chừng lát nữa còn lên trời luôn.


“Hôm nay ai đẹp trai người đó trả tiền nhé”, Diệp Thành lại lên tiếng, nói xong hắn còn vò tóc của mình khiến nó rối tung như ổ gà: “Dù sao ta cũng không đẹp trai”.

“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không đẹp trai”, động tác của Vi Văn Trác không chậm, hắn cũng vò đầu thành tổ quạ.

Roẹt!
Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cố nhịn không cười ra tiếng, mà mấy tên phía Vi Văn Trác cũng rất phối hợp, biết trước đó Diệp Thành khen hai tên họ Lý, họ Nguyên đẹp trai đương nhiên là muốn chơi hai tên đó, bây giờ bọn họ đã thành công.

“Chỉ một bữa rượu thôi mà”, Lý Nguyên Dương khẽ phất quạt, mặc dù biết Diệp Thành đang gài bẫy mình nhưng vẫn phải giả vờ chuyện trò vui vẻ.

“Được mời các đạo hữu uống rượu là vinh hạnh của tại hạ”, biết không tránh được nên Nguyên Chí cũng khẽ phất quạt trong tay, không thể để mất tiền vô ích, đây cũng là thời cơ tốt để xã giao..

 
Chương 416: 416: Có Món Ngon Để Ăn Rồi


“Ông chủ”, hai người vừa dứt lời, Diệp Thành đã gọi vọng ra bên ngoài: “Cho chúng ta một xe rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ”.

“Khụ khụ”, hắn vừa nói câu này xong, Cơ Tuyết Băng bên cạnh suýt sặc.

“Cho một đ ĩa Tráng Dương Hổ Tiên”, Ly Chương còn gọi to hơn Diệp Thành.

*Hổ tiên: Bộ phận sinh dục của Hổ
“Rượu ngon, đồ ăn ngon cứ việc mang lên”, Vi Văn Trác cũng không kém cạnh.

“Mang hết những món đắt nhất của các người lên đây, chúng ta có tiền”, giọng Trần Vinh Vân cực kỳ vang.


Tửu lâu náo nhiệt hẳn lên, bốn người phía Diệp Thành tên này gọi to hơn tên kia, không chỉ tửu lâu mà ngay cả những người đang đi ngoài phố cũng không khỏi ngửa đầu lên nhìn.

“Được, được, có ngay, có ngay”, ông chủ tửu lâu vui phải biết.

“Ta đói cả ngày rồi, chỉ chờ bữa ăn này thôi”, Diệp Thành xắn tay áo lên.

“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê”, Vi Văn Trác đối diện duỗi eo.

“Hôm nay ta phải ăn nhiều hơn mới được”, Ly Chương nới lỏng thắt lưng.

“Tám đời rồi chưa được ai mời cơm, cuối cùng cũng bắt được một người”, Trần Vinh Vân dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài ra.


“Có món ngon để ăn rồi”, Lạc Hi cười sung sướng, vẻ mặt háo hức.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh chén.

Lúc này, ngay cả Bích Du luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm cũng bị chọc cười.

Nhìn bốn tên bên cạnh, cuối cùng Từ Nặc Nghiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.

Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh vẫn im lặng uống rượu, cô ta đã không chỉ một lần cau mày nhìn mấy người phía Diệp Thành, cô ta cao ngạo, lãnh đạm, lần này tới đây với mục đích làm rõ thân phận Diệp Thành, ai ngờ lại có một màn đặc sắc này.
Tên này nói xong còn đưa mắt liếc Diệp Thành, Vi Văn Trác, Ly Chương, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Cơ Tuyết Băng: “Đừng nói với ta là các ngươi không biết, thứ này là nam nhân thì đều biết”.

“Hiểu”, Vi Văn Trác, Ly Chương đồng loạt ra dấu ok.

“Hiểu”, Diệp Thành cũng làm như vậy..

 
Chương 417: 417: Không Ăn Thì Chúng Ta Ăn


“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.

Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này.

Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.

“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời.

Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!
“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.


Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.

“Thứ này ấy mà…”
“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.

Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.

Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.


Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.

“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn.

Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay.

Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.

“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.

“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”.

 
Chương 418: 418: Không Có Hứng


“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.

Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.


Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.

Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.

“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”
“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.


“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.

“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.

“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”
“Đó là do Thánh nữ nhà ta bất cẩn thôi”, khả năng lấp li3m của Lý Nguyên Dương rất khá, hắn lại nói tiếp: “Cơ sư tỷ còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu sử dụng một trong hai thứ đó, hắn còn sống được không?”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi”, Vi Văn Trác ném móng heo đang ăn dở lên bàn: “Sao ta nghe nói khi thi đấu ở cuộc thi tam tông, thực lực của Thánh nữ nhà ngươi hơn Diệp Thành hẳn một cảnh giới, cuộc thi này ngay từ đầu đã không công bằng, nếu hai người cùng đẳng cấp, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
“Đạo hữu đừng bị lời đồn mê hoặc”..

 
Chương 419: Chương 419


“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.

“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”
“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.

“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”
Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.

Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.


Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần.

Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.

Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?
Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?
Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cạch! Cạch!

Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.

“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên.

Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.
Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!
“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.

“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom