Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Đế Vương

Chương 401


Chương 401

Lúc này có cơn gió thổi tới, từng đám mây đen ngưng tụ lại với nhau, từng đường sét như con rắn đang uốn mình trong lớp mây đen, trời đất trong ý cảnh chợt tối sầm, chiến ý sục sôi bắt đầu xuất hiện.

Bát hoang trảm!

Sau tiếng hét vang trời, người đàn ông kia vung thần đao, một đao như muốn chém trời đất làm đôi.

Lúc này, ánh sao trở nên ảm đạm, ánh trăng phai mờ, trời đất như mất đi màu sắc.

“Đây…”, có lẽ vì cảnh tượng này quá kinh người nên Diệp Thành vô thức lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn không sao tin nổi. Nếu không phải hắn đã vào ý cảnh này thì e rằng cả đời này cũng khó gặp được cảnh tượng dữ dội như vậy.

Ở phía xa, người kia đã xuất Bát Hoang Trảm và cơ thể dần biến mất, thế giới ý cảnh này cứ thế tan biến.

Trong rừng trúc, Diệp Thành ngồi dậy khỏi giường trúc.

Bát hoang trảm!

Diệp Thành thận trọng nhảy xuống, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, ý cảnh trong ý thức, còn có vị tiền bối trong ý cảnh, cơ thể vạm vỡ, khả năng chiến đấu huỷ thiên diệt địa kia đều khắc sâu trong lòng hắn.

“Bát Hoang Trảm, cái tên thật bá đạo”, Diệp Thành không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

Hồi lâu, Diệp Thành mới từ từ nhắm mắt lại, hắn ngồi thiền như vị thiền sư, tĩnh tâm lĩnh hội.

Diệp Thành cứ ngồi như thế chín canh giờ.

Ngọc Nữ Phong yên ắng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên đỉnh núi tuyệt đẹp có thêm phong vị khác thường.

Trong căn nhà ở rừng trúc, Diệp Thành ngồi yên tĩnh, sắc mặt thay đổi bất định, lúc hân hoan, lúc cau mày, lúc thở dài, lúc lại lại yên lặng.

Không biết mất bao lâu hắn mới từ từ mở mắt ra. Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, trên khuôn mặt rõ vẻ ngộ đạo: “Hành trình xa xôi cần có đạo tâm ổn định, chiến ý vô địch quét sạch bát hoang. Tiền bối, có lẽ vãn bối đã hiểu được chút gì đó của Bát Hoang rồi”.

Trong chốc lát, Diệp Thành đứng dậy, hắn bước ra khỏi nhà trúc, vung tay lấy ra một thanh đao màu vàng kim bên trong túi đựng đồ, lực và khí phối hợp, cứ thế vung đao.

Vút!

Vút!

Ngay sau đó, môn pháp Bát Hoang Trảm xuất hiện trong đầu hắn, dòng máu trong cơ thể sục sôi, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, được đẩy vào thanh đao. Thanh đao vang lên âm thanh vút vút, lửa vàng bao quanh, ánh sáng lập loè.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành hét lên, hắn sải bước đi, sau đó nhảy vọt, hai tay cầm chắc thanh đao và chém ra thật mạnh.

Vút!

Đột nhiên, một đạo đao mang dài hơn năm trượng xuất hiện, hành tung bá đạo.

Rầm!

Rừng trúc vang lên từng âm thanh chấn động, một tảng đá cách đó không xa nứt lìa, đến cả mặt đất cũng bị để lại vết lõm sâu.

Diệp Thành lảo đảo, nửa quỳ dưới đất, Bát Hoang Nhất Trảm uy lực bá đạo nhưng cũng suýt chút nữa thì rút cạn chân khí của hắn.
 
Chương 402


Chương 402

Rắc!

Âm thanh chát chúa vang lên, kim đao trong tay Diệp Thành xuất hiện vết nứt, sau đó, thanh đao vỡ tan, rõ ràng là thanh đao này quá yếu nên không thể chịu được sự bá đạo của Bát Hoang Trảm.

Không chỉ có vậy, xương cốt và kinh mạch của hắn cũng vang lên âm thanh khác thường, xem ra Bát Hoang Trảm bá đạo khiến hắn bị thương.

“Quả nhiên bá đạo”, mặc dù sắc mặt tái nhợt đi nhưng trên khuôn mặt Diệp Thành vẫn nở nụ cười hân hoan.

Một lúc sau hắn mới từ từ lấy lại sức.

Lúc này, phía đông có ráng hồng chiếu rọi, và Sở Huyên cũng tới vào lúc này.

“Lại là một đêm không ngủ?”, Sở Huyên liếc nhìn những tàn tích lộn xộn trên mặt đất, trong ánh mắt thoáng qua ánh nhìn khác thường sau đó mới nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thú vị.

“Con không ngủ được”, Diệp Thành cười xoà.

“Ngươi đã dồi dào tinh lực như vậy thì vi sư dẫn ngươi xuống núi đi dạo”, Sở Huyên mỉm cười, không đợi Diệp Thành nói lời nào cô đã giơ tay lôi cổ hắn bay vào hư không.

Bị Sở Huyên nhấc lên như con gà con, Diệp Thành đã quá quen rồi. Hắn đang tò mò xem Sở Huyên sẽ đưa hắn đi đâu.

Tốc độ của Sở Huyên rất nhanh, ngự không phi hành giống như một đạo thần hồng, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng gió xào xào bên tai. Mặc dù là chị em song sinh nhưng Diệp Thành thấy rằng Sở Huyên mạnh hơn Sở Linh không chỉ gấp đôi.

Trên đường đi, Sở Huyên không nói lời nào. Diệp Thành chốc chốc lại quay sang nhìn cô. Mặc dù chỉ có thể trông thấy một bên mặt nhưng hắn vẫn có thể thấy được nỗi ưu tư bên trong ánh mắt Sở Huyên.

“Sư phụ có phải người gặp chuyện gì đó không vui không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Linh Chi Thể chưa?”, Sở Huyên không quay đầu lại, chỉ khẽ giọng lên tiếng.

Diệp Thành sững người, không ngờ Sở Huyên lại nhắc tới Huyền Linh Chi Thể.

Huyền Linh Chi Thể là một thể chất nghịch thiên, sao hắn có thể không biết được, vả lại Huyền Linh Chi Thể hiếm có ngàn năm mới xuất hiện một lần, lại xuất hiện ở Chính Dương Tông, vả lại còn xuất hiện ở người thương thuở nào của hắn. Nếu như để Sở Huyên biết được việc này thì không biết sẽ tỏ thái độ thế nào.

Thấy Sở Huyên không nói gì, Diệp Thành lại hỏi thăm dò: “Sư phụ, việc mà người lo lắng là Huyền Linh Chi Thể sao?”

“Sắp diễn ra đại hội tam tông, Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông chúng ta sẽ bại rất thảm hại”.

“So với Sở Huyên thì Diệp Thành lại không mấy bận tâm: “Thắng bại là chuyện thường tình, bại thì bại, sư phụ có lo cũng không có tác dụng gì mà”.

“Ngươi hiểu cái gì?”, Sở Huyên khẽ giọng: “Cái mà ta lo lắng chính là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.

“Ý…ý gì ạ?”

Sở Huyên lại hít vào một hơi thật sâu, cau mày: “Ngươi vẫn còn biết quá ít, cũng không hiểu rõ về sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể, lại càng không hiểu biết về mối quan hệ khủng khiếp bên trong đó. Huyền Linh Chi Thể hiện giờ đối với Hằng Nhạc Tông mà nói quả thực không có sự uy hiếp gì nhưng hàng trăm năm sau thì sao? Huyền Linh Chi Thể của hàng trăm năm sau đủ để có thể san bằng Hằng Nhạc Tông”.

 
 
Chương 403


Chương 403

Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành cũng vô thức cau mày. Hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này. Huyền Linh Chi Thể vốn là thế chất nghịch thiên, nếu như để thể chất đó lớn mạnh từng ngày thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại mang tính đe doạ, Nhất Điện Tam Tông có thể tìm được người địch lại sao?

Diệp Thành bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từng là thành viên của đội tình báo, sớm biết Chính Dương Tông có dã tâm thôn tính Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, hiện giờ Chính Dương Tông lại có Huyền Linh Chi Thể, rồi sẽ có ngày Chính Dương Tông nhất định sẽ gây nên cơn mưa máu càn quét Đại Sở.

“Sư phụ, có phải Hằng Nhạc Tông quyết định ám sát thể chất Huyền Linh kia không?”, Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn sang Sở Huyên.

Nghe vậy, Sở Huyên không khỏi quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua ánh nhìn khác thường, có điều ngay sau đó cô đã ổn định lại trạng thái bình thường, điềm tĩnh nói: “Vậy ngươi cho rằng chúng ta có cần đi ám sát không?”

“Không cần”, Diệp Thành không cần nghĩ nhiều mà đáp lời luôn.

Ồ?

Sở Huyên nở nụ cười, câu trả lời dứt khoát đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi tò mò, quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói ta nghe”.

“Huyết mạch nghịch thiên không thể hiện được tất cả”, Diệp Thành nói: “Đương nhiên Huyền Linh Chi Thể rất mạnh nhưng so với người thường thì cô ấy cũng chỉ thắng ở điểm khởi đầu, con đường tu luyện còn dài, ai dám nói trước thần thoại về Huyền Linh sẽ không bị phá vỡ, đồ nhi vẫn luôn tin rằng cần cù có thể bù khả năng”.

Diệp Thành nói với giọng hết sức bình thường nhưng vẻ mặt lại mang theo nét kiên định rõ rệt.

Hắn không tán thành việc Hằng Nhạc Tông ám sát Huyền Linh Chi Thể, không phải vì Huyền Linh Chi Thể chính là người hắn từng thương mà vì hắn có lòng can đảm. Nếu như sợ Huyền Linh Chi Thể thì có nghĩa là sẽ mất đi đạo tâm mưu cầu Đỉnh Phong, như vậy thì lấy gì để đối mặt với những chông gai ở con đường phía trước.

Nhìn vẻ mặt kiên định đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có thể lĩnh hội được như vậy khiến vi sư rất mừng”.

“Vậy Hằng Nhạc Tông chúng ta rốt cục có đi ám sát Huyền Linh Chi Thể đó không ạ?”, Diệp Thành không rời mắt khỏi Sở Huyên.

“Có lẽ là có”, Sở Huyên đáp lời, “bảo vệ và duy trì những thứ vốn có của tông môn không phải chỉ dựa vào lời nói, ngươi vẫn chỉ là một đệ tử, có một số chuyện ngươi không thể nghĩ xa được như tông môn, người đứng đầu tông môn đương nhiên sẽ không lấy tương lai tông môn ra để thử nghiệm, có lúc những tu sĩ hay khoe về danh tiếng chính phái như chúng ta sẽ làm mọi việc trái lại với đạo đức, cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi. Có những chuyện chúng ta có thể nói được nhưng không thể để thất bại được”.

Diệp Thành im lặng. Mặc dù hắn phản đối cách làm của tông môn nhưng cũng hiểu ý của Sở Huyên, nếu trách thì trách Huyền Linh Chi Thể quá mạnh, người đứng đầu tông môn thân mang trọng trách bảo vệ tông môn, sự bất lực khi phải đối mặt với tình huống này, hắn đương nhiên hiểu.

“Việc này không phải là việc ngươi cần bận tâm, cứ yên tâm tu luyện là được”, nhìn thấy ánh mắt sâu xa kia của Diệp Thành, Sở Huyên lại tăng nhanh tốc độ.

Không lâu sau đó, Sở Huyên đã dừng chân ở một cánh rừng rộng bao la.

“Rừng yêu thú?”, Diệp Thành nhận ra nơi này.

“Nơi này với ngươi không xa lạ chứ?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành.

“Không… không lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, nhiệm vụ đầu tiên khi gia nhập vào Hằng Nhạc Tông của hắn chính là làm nhiệm vụ ở khu rừng này, vả lại hắn còn từng cùng Sở Linh có một đêm xuân ở đây.
 
Chương 404


Chương 404

“Đã thông thạo đường thì không cần ta phải giới thiệu nhiều nữa”, Sở Huyên nói rồi lôi Diệp Thành vào rừng yêu thú.

“Sư phụ muốn con giết yêu thú sao?”

“Có thể nói là như vậy”.

Cả hai người vừa nói, Sở Huyên đã lôi Diệp Thành vào nơi sâu nhất. Tới đây, Sở Huyên mới để Diệp Thành trên vân đoan bên cạnh mình: “Vài ngày tới ngươi sẽ tu luyện ở đây”.

Diệp Thành không đáp lời, lúc này hắn đang nuốt nước bọt ừng ực, nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới là khu rừng với những hàng cây cao vút, không cần xuống tận nơi cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Nếu quan sát kỹ còn có thể thấy từng bóng hình màu đỏ như màu máu di chuyển qua lại, đó chính là từng con hồ li màu đỏ di chuyển nhanh như cơn gió.

“Phong…Phong Hồ?”, Diệp Thành vô thức nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên không nói gì chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

“Sư phụ, cái này không dễ chơi tí nào”, Diệp Thành giật giật khoé miệng: “Phong Hồ tốc độ nhanh nổi tiếng, thực lực của nó cũng không hề yếu hơn tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương, lại thêm cơ thể săn chắc, người bảo con tu hành ở đây, liệu con có thể sống mà quay về không vậy?”

“Đã là huấn luyện ma quỷ thì ngươi nên có giác ngộ từ sớm đi”, Sở Huyên nhướng vai: “Ở Ngọc Nữ Phong ta cho ngươi đánh với Phong Ảnh là để tôi luyện tâm niệm kiên định trong lòng ngươi, ở đây ta cho ngươi đánh với Phong Hồ là tôi luyện tốc độ cho ngươi. Đương nhiên, cho dù là Phong Ảnh hay Phong Hồ thì ngươi cũng cần hiểu rằng dưới áp lực về tốc độ thì ngươi mới có thể khơi gợi được năng lực của bản thân”.

“Nói thì vậy nhưng…ôi, ôi, ôi, con vẫn chưa chuẩn bị xong mà”.

Diệp Thành định nói thêm gì đó nhưng còn chưa hết câu đã bị Sở Huyên đẩy cho một cái khiến hắn bị ném vào lãnh địa của yêu thú Phong Hồ.

Gừ!

Diệp Thành vừa đáp đất, từ tứ phương tám hướng đã có tiếng gầm rú vang lên, chỉ nghe thấy tiếng gió sột soạt, mùi máu tanh xực lên. Ngay sau đó có một con Phong Hồ lao tới giống như một đạo huyết mang, tốc độ nhanh đến mức Diệp Thành còn không thể nào bắt nổi tung tích của nó.

Diệp Thành run rẩy, ngay lập tức thi triển bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng lùi về sau.

Có điều tốc độ của hắn vẫn còn chậm. Ở một góc khuất có một bóng hình hồ li màu đỏ, trên cánh tay hắn chợt có một vết máu xuất hiện, nếu nhìn kỹ thì đó chính là vết thương do bị móng vuốt của hồ li gây ra.

“Tốc độ khủng khiếp quá”, Diệp Thành vừa lùi về sau vừa rút ra kiếm Xích Tiêu, một kiếm chém ra một đạo kiếm hồng.

Có điều nhát kiếm của hắn lại chém vào khoảng không, đến cả cọng lông hồ li cũng không chém nổi tới.

Còn chưa quay người đã lại đón tiếp một con hồ li vụt tới, trên cơ thể hắn lại thêm vết thương.

“Cho dù không có sự kiểm soát của Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn thì hắn cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hồ li được”, Diệp Thành nghiến răng, hắn cố gắng vung kiếm Xích Tiêu, ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.

Gừ!

Một con Phong Hồ lao vút tới, bóng hình hồ li to lớn hiển hiện, cứ thế phá tan kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành. Diệp Thành bị ép lùi về sau, còn con Hồ Li kia cơ thể săn chắc khoẻ mạnh lại không hề bị tổn hại gì.

Phụt!
 
Chương 405


Chương 405

Phụt!

Phụt!

Khi lùi về sau, từng bóng hồ li đỏ lướt qua, mỗi lần chúng xuất hiện đều để lại vết thương trên cơ thể Diệp Thành.

Bôn lôi!

Diệp Thành hét to, tung ra một chưởng bôn lôi về phía bóng hồ li kia.

Rầm!

Hồ li di chuyển với tốc độ quá nhanh, một chưởng của Diệp Thành không thể đánh trúng nó, ngược lại còn khiến từng tảng đá to kệch phía sau Phong Hồ vỡ vụn.

Hám sơn!

Nhất dương chỉ!

Hàng long!

Ngay sau đó, Diệp Thành liên tục thi triển huyền thuật, nhưng cho dù hắn thi triển thế nào thì cũng không thể có tác dụng. Phong Hồ không hổ là loài yêu thú nổi danh về tốc độ, từ khi giao đấu với nó, Diệp Thành liên tục bị thương, vả lại điều khiến hắn bất lực chính là hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy rõ mặt mũi một con Phong Hồ nào.

Sau nửa canh giờ, đạo bào của Diệp Thành đã nhuốm máu, trên người hắn không dưới trăm vết cào đáng sợ, vả lại không phải tu vi thực lực của hắn không đủ mạnh, chỉ vì tốc độ của Phong Hồ nhanh dị thường khiến khí lực toàn thân hắn không thể nào thi triển nổi.

Diệp Thành thở hộc hơi, đến cả bí thuật thân pháp mà hắn tự hào cũng không thể nào theo nổi tốc độc của Phong Hồ, điều này khiến hắn có một cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có.

“Sư phụ, người không định nói gì sao? Chỉ cho con một chút đi chứ”, bị Phong Hồ ép đến mức muốn phát điên, Diệp Thành nhìn vào Sở Huyên đang nhàn nhã khoanh chân ngồi trên không trung.

“Tĩnh tâm, ngưng khí”, Sở Huyên chỉ nói bốn từ và không thêm lời nào sau đó.

“Có vậy thôi sao?”

“Đây mới là ngày đầu tiên, ngươi vội cái gì?”, câu nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.

“Không cho ngươi nếm trải chút khổ ải thì sao ngươi có thể thông minh ra được”, Sở Huyên vẫn không mở mắt, mỉm cười nói: “Có thể trụ được bao lâu thì tính bấy lâu, còn trẻ mà, nếm trải chút khổ ải vẫn hơn”.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên chỉ muốn mắng chửi người.

Phụt!

Toạc!

Phong Hồ vẫn nhanh như cắt, mỗi lần lướt qua thì trên cơ thể Diệp Thành lại xuất hiện vết máu.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại ngã vào vũng máu, chân khí khắp cơ thể bị hao tổn sạch, hắn chìm vào hôn mê.

Lúc này, Sở Huyên mới đứng dậy đưa Diệp Thành rời khỏi đây.

Đêm khuya, trong một sơn động, ngọn lửa bập bùng khiến Diệp Thành như chết đi lại day day thái dương đứng dậy.

 
 
Chương 406


Chương 406

Ấy!

Diệp Thành khẽ rít lên, hai bên mắt trái và phải của hắn đảo đi đảo lại, hắn nhận ra sơn động này trông rất quen, qua một lúc, sắc mặt hắn trở nên khác thường, sơn động này không phải là nơi hắn và Sở Linh làm chuyện đó với nhau sao?

A…ư…ô…

Trong giây phút, bên tai Diệp Thành như vang lên tiếng rên rỉ của Sở Linh đêm hôm đó, đặc biệt là khi nhớ tới phần cơ thể hoàn mĩ của Sở Linh, hắn chợt có cảm giác nóng ran và tê dại khắp người.

“Tỉnh rồi à?”, Sở Huyên ở bên đang khoanh chân ngồi tĩnh lặng chợt mở mắt ra nói một câu kéo Diệp Thành về với thực tại.

“Con tỉnh rồi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, thầm nhủ thế giới này thật kỳ lạ, hai tháng trước hắn và Sở Linh cùng có đêm hoan lạc tại đây, đúng hai tháng sau, hắn lại cùng Sở Huyên đốt lửa tại nơi này.

“Không biết lúc này mà nói cho sự phụ biết về chuyện đêm đó thì sư phụ có bóp chết mình không nữa”, Diệp Thành thầm nhủ.

“Ngươi không định nói xem cảm nhận của ngươi về cuộc chiến với Phong Hồ hôm nay sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.

“Đau ạ”, Diệp Thành chỉ nói mỗi một câu, sau đó không quên sờ vào bên má sưng vêu của mình.

“Vậy ngươi cho rằng ngươi và tốc độ của Phong Hồ ngang nhau sao?”

“Tốc độ của con và nó căn bản không phải cùng một đẳng cấp”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

“Thực ra ngươi có thể khiến tốc độ của chúng chậm hơn”, Sở Huyên mỉm cười.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt sáng mắt lên, hắn biết Sở Huyên đang chỉ dạy cho mình bèn xoa xoa tay tiến lên trước, cười xoà và nói: “Sư phụ, làm cách nào để tốc độ của chúng chậm lại ạ?”

“Rất đơn giản, tốc độ của ngươi nhanh lên thì tốc độ của chúng chẳng phải sẽ chậm đí sao?”

“Vấn đề là tốc độ của con đã đạt giới hạn tối đa rồi”, Diệp Thành hoang mang.

“Xem ra ngươi vẫn còn đang nếm trải quá ít khổ ải”, Sở Huyên mỉm cười đứng dậy, sau đó phất vạt áo lôi Diệp Thành ra khỏi hang: “Tu luyện ma quỷ, tiếp tục”.

Gừ!

Gừ!

Ngay sau đó, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gầm của thú vang lên liên tiếp phá tan bầu không khí.

Nửa đêm Sở Huyên lại ném Diệp Thành vào nơi có Phong Hồ, Diệp Thành vừa hồi phục lại nguyên trạng thì lại lần nữa chìm vào cơn ác mộng.

Tới gần sáng, Sở Huyên mới lôi hắn về hang động trong tình trạng người đẫm máu. Cứ như vậy ngày nọ qua ngày kia, chớp mắt đã chín ngày trôi qua.

Chín ngày nay Diệp Thành chưa hề ngủ được giấc nào yên ổn, Sở Huyên không hề cho hắn cơ hội để thở, hắn cứ hồi phục về nguyên trạng thì lại bị ném vào chỗ Phong Hồ, mỗi lần quay về trên người đều toàn là vết thương.

Đương nhiên, những khổ ải mà Diệp Thành trải qua trong chín ngày nay cũng không phải uổng công. Tốc độ về thân pháp của hắn rõ ràng có sự đột phá sau khi giao chiến với Phong Hồ, mặc dù vẫn không đuổi kịp Phong Hồ nhưng những gì hắn thu hoạch về cũng không phải ít.

Lại là một ngày đẹp trời với ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành lại lần nữa bị ném vào lãnh địa của Phong Hồ.

Gừ!

Diệp Thành vừa đáp đất, ở một góc khuất đã có con Phong Hồ màu đỏ lướt qua. Thấy vậy, Diệp Thành vội đạp ra bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan, con Phong Hồ kia cứ thế áp sát theo hắn.

Gừ!
 
Chương 407


Chương 407

Còn chưa kịp đứng vững, con Phong Hồ thứ hai đã bổ nhào đến, tiếp theo sau là con thứ ba, con thứ thư…

Diệp Thành bắt đầu rối chân rối tay, mặc dù Tốc Ảnh Thiên Hoan kỳ diệu nhưng hắn vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Phong Hồ. Không tới một canh giờ, Diệp Thành trông không khác gì người máu.

Lúc này, Sở Huyên ngồi khoanh chân trong không trung mới chầm chậm đứng dậy mở mắt, khẽ giọng nói: “Ngưng thần, tịnh khí”.

Hoặc có thể nói từ khi lôi Diệp Thành tới đây quyết đấu với Phong Hồ, từ đầu tới cuối Sở Huyên chỉ nói đúng bốn từ này.

Ngưng thần, tịnh khí.

Diệp Thành lùi vội về sau, trong đầu nhẩm niệm bốn từ này, thế nhưng cho dù hắn có làm thế nào thì cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Phong Hồ, vết máu trên cơ thể cũng theo đó mà nhiều hơn.

“Ngươi có biết vì sao chín ngày nay vi sư lại cho ngươi nếm khổ ải mà không chỉ dạy cho ngươi không?”, trên vân đoan, Sở Huyên điềm tĩnh lên tiếng.

“Con không biết ạ”, Diệp Thành vừa né tránh sự tấn công của Phong Hồ vừa đáp lời.

“Cái gọi là tốc độ không liên quan gì đến tu vi”, Sở Huyên lên tiếng: “Bí thuật thân pháp của ngươi đương nhiên huyền diệu nhưng cũng chính vì sự huyền diệu này nên khiến ngươi quá tuân thủ những quy tắc thông thường cho nên kết cục mới là không phải ngươi đang kiểm soát nó mà là nó đang kiểm soát ngươi”.

Lời nói của Sở Huyên hết sức nhẹ nhàng khiến Diệp Thành đang khổ chiến cũng phải tĩnh tâm lắng nghe. Trong lòng hắn chợt hiểu rằng chín ngày luyện ma quỷ, lúc này Sở Huyên mới chỉ điểm cho hắn.

“Tốc độ cũng là một loại đạo, đạo về tốc độ là nhân ngự đạo chứ không phải đạo ngự nhân”, Diệp Thành trầm tư suy nghĩ lời nói của Sở Huyên.

“Là nhân ngự đạo, không phải đạo ngự nhân”, Diệp Thành nhẩm trong đầu.

“Tốc độ vô cực tuỳ hình như ảnh, thiên chỉ vô duy, tuỳ tâm biến đổi”, Diệp Thành tĩnh tâm, chân ý của Tốc Ảnh Thiên Hoan hiện lên trong đầu hắn.

Tốc Ảnh Thiên Hoan quả thực là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật về thân pháp.

Nó quả thực huyền diệu, thế nhưng cũng vì sự huyền diệu của nó khiến Diệp Thành chạy một vòng không dám phá vỡ quy tắc, từ đầu tới cuối hắn chỉ luẩn quẩn trong cái vòng đó.

“Sư phụ, người muốn bảo con bước ra khỏi cái vòng đó phải không?”

“Tốc Ảnh Thiên Hoan vô hình hô ảnh, vô cực vô hoan”.

“Đạo về tốc độ thì con chính là đạo”.

Trong phút chốc, trong đôi mắt hoang mang của Diệp Thành chợt có ánh sáng loé qua, hắn mỉm cười: “Sư phụ, lời của người con hiểu rồi”.

Trong làn gió máu, Diệp Thành nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đột nhiên bước chân của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên chậm lại, nhưng trong mỗi bước đi lại tăng thêm một phần khí uẩn không thể giải thích.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Hồ ảnh màu máu vẫn đang bay qua, những vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều nhưng dường như hắn hoàn toàn không hay biết, chẳng hề quan tâm, toàn bộ tâm trí của hắn đang chìm đắm trong ý cảnh vô cùng huyền diệu. Mặc dù bị áp chế bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, nhưng hắn lại thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như một làn gió.
 
Chương 408


Chương 408

Ngay sau đó bước chân của hắn bắt đầu tăng tốc, mặc dù hỗn loạn nhưng rất kỳ lạ, mỗi bước đi dường như đi được một quãng đường cực dài, để lại cái bóng màu vàng óng phía sau, không thể phân biệt rõ vệt nào mới là bản thể của hắn.

Không biết từ lúc nào, tốc độ Phong Hồ trong mắt hắn trở nên chậm lại, khuôn mặt thật của Phong Hồ trong mắt hắn trở nên cực kỳ rõ ràng.

Grừ!

Grừ!

Phong Hồ bay tới bay lui bắt đầu có chút cáu kỉnh, Diệp Thành trong mắt chúng thay đổi thân pháp kỳ lạ, nhìn có vẻ chậm nhưng khi chúng vồ tới thì Diệp Thành luôn né được.

“Tiểu tử này có khả năng lĩnh hội thật đáng sợ”, Sở Huyên ở trên mây mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ rất ngạc nhiên.

“Xem ra chịu khổ cực trong chín ngày qua cũng không uổng”, Sở Huyên khẽ cười.

Hú!

Grừ!

Đám Phong Hồ bên dưới càng trở nên cáu kỉnh.

Ngược lại, Diệp Thành lại càng bình tĩnh ung dung hơn, mặc dù hắn vẫn bị thương nhưng rõ ràng đã dần bắt kịp tốc độ của Phong Hồ, hắn đến rồi đi không thấy bóng dáng như một cơn gió.

Không biết từ khi nào hắn khẽ nhấc cánh tay lên, chân khí trong vùng Đan Hải trào dâng mãnh liệt, dồn vào lòng bàn tay, các ngón tay còn có điện lôi bao quanh.

Bôn Lôi Chưởng!

Hắn bất ngờ gầm lên một tiếng thật lớn rồi tung ra Bôn Lôi Chưởng.

Hú!

Sau đó, một con Phong Hồ đang lao tới bị Bôn Lôi Chưởng của hắn đánh ngã lộn nhào.

Lúc này, Diệp Thành cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ cười một tiếng: “Tốc Chi Đạo thật kỳ diệu”.

Hắn biết mặc dù tốc độ của mình đã có bước nhảy vọt về chất, nhưng tốc độ là vô tận. Những gì hắn lĩnh hội được sẽ mãi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, nếu muốn tiến xa hơi cần phải trải qua muôn ngàn thử thách trong nhiều năm tới.

“Tu luyện tốc độ dừng ở đây được rồi”, Sở Huyên ở trên đám mây phất tay đưa Diệp Thành đi.

Vẫn là hang động đó, đến khi Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, hắn vẫn trong trạng thái tay xoa cằm vẻ mặt trầm tư.

Sở Huyên không làm phiền mà lấy một viên linh đan nhét vào miệng Diệp Thành, sau đó lấy một thùng gỗ lớn chứa đầy linh dịch rồi ném Diệp Thành vào, giúp hắn chữa trị vết thương.

Không biết đến lúc nào, Diệp Thành mới hoàn hồn lại từ trong ý cảnh Tốc Chi Đạo.

“Sư phụ, khó khăn lắm con mới tìm được cảm giác mà sư phụ lại kéo con về rồi?”, Diệp Thành nhô cái đầu ướt nhẹp lên từ trong thùng gỗ, nhìn Sở Huyên đang ngồi khoanh chân với ánh mắt tò mò.

“Nếu đã hiểu được đạo lý trong đó thì sau này có rất nhiều thời gian suy ngẫm”, Sở Huyên nói xong đã đứng lên, nhấc Diệp Thành ra khỏi thùng gỗ: “Hạng mục tiếp theo trong huấn luyện ma quỷ, bắt đầu”.

“Nhanh… nhanh vậy sao, con còn chưa hoàn toàn hồi phục mà?”

“Ngươi da thô thịt dày, thế này mà cũng gọi là bị thương à?”, Sở Huyên mặc kệ, hung hổ xách Diệp Thành ra khỏi hang động.

Cứ vậy, Diệp Thành bị Sở Huyên xách đi như xách gà, đi sâu vào rừng rậm yêu thú.

Chẳng mấy chốc Sở Huyên đã dừng lại trong núi rừng bao la đầy mùi máu tanh.
 
Chương 409


Chương 409

Vừa bị đặt xuống, Diệp Thành đã thấy một con yêu thú khổng lồ trong rừng rậm phía dưới. Nó to như một ngọn núi nhỏ, đầu rất lớn, con ngươi đỏ như máu, sống lưng có rất nhiều vảy. Nó còn có một cái đuôi vừa to vừa thô, trên đó có gai nhọn như từng con dao thép, loé lên ánh sáng mờ ảo.

“Thằn… Thằn lằn huyền băng”, dường như Diệp Thành nhận ra con yêu thú này, hắn đánh giá dựa theo sách giới thiệu yêu thú: Hung tàn, da dày, thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Dương, mạnh hơn Phong Hồ, những tu sĩ cảnh giới Chân Dương bình thường đều không phá nổi phòng ngự của nó.

Trong lòng Diệp Thành đã có dự cảm không lành, không cần nói cũng biết sắp tới Sở Huyên sẽ cho hắn đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.

“Thằn lằn huyền băng có thể rèn luyện sức mạnh cho ngươi”, Sở Huyên mỉm cười.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, không khỏi nhìn Sở Huyên: “Sư phụ này, lần trước là Phong Ảnh, sau là Phong Hồ, lần này lại là Thằn lằn huyền băng, sao con cảm giác sư phụ không coi con là người thế? Sư phụ huấn luyện kiểu này, sớm muộn gì con cũng chết”.

“Ngươi vốn đã khác thường, sao có thể huấn luyện như bình thường được?”, Sở Huyên nhún vai không cho là đúng.

“Con muốn về nhà”.

“Mơ đi”, Sở Huyên nhấc chân, đá Diệp Thành xuống.

Diệp Thành vừa rơi xuống, Thằn lằn huyền băng khổng lồ đã phát hiện ra hắn.

Hú!

Sau đó là tiếng rống đinh tai nhức óc của Thằn lằn huyền băng, tiếng rống ấy có sóng âm vang dội, cổ thụ đổ ngang, tảng đá sụp xuống, Diệp Thành cũng bị tiếng rống này chấn động hai tai chảy máu.

“Không phải độ hung hãn bình thường”, Diệp Thành chật vật lùi về phía sau.

Gầm!

Thằn lằn huyền băng đã bắt đầu di chuyển cơ thể to lớn của nó, mặt đất rung chuyển, cái miệng to như máu phun ra khí băng hàn, giống như thuỷ triều cuộn trào về phía Diệp Thành. Những nơi nó đi qua, tảng đá hay cổ thụ đều bị nhấn chìm, hoa cỏ bị đóng thành băng, mặt đất cũng kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tiên Hoả ”, Diệp Thành thấy vậy trong lòng cảm thấy kinh hãi, Tiên Hoả trong vùng Đan Hải tuôn ra, bảo vệ cơ thể hắn, hắn mau chóng lùi lại phía sau.

“Ngươi có chân hoả?”, Sở Huyên đang khoanh chân ngồi trên đám mây đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt hiển nhiên không biết Diệp Thành lại có Tiên Hoả.

“Con vốn đã có rồi!”, Diệp Thành sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Sở Huyên: “Sư phụ không biết sao?”

“Ngươi có chắc ngươi từng nói với ta không?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành.

“Con tưởng trưởng lão Từ Phúc nói cho sư phụ rồi?”

Sở Huyên không nói nữa chỉ day mạnh đầu mày. Từ Phúc chưa nói cho cô, chắc chắn là vì nghĩ Diệp Thành đã nói rồi, hai người ai cũng tưởng người kia đã nói nhưng lại chưa có ai nói, nên đến giờ cô vẫn chẳng hay biết gì.

“Tiểu tử này đã có chân hoả, vậy cũng là luyện đan sư”, dường như Sở Huyên đã hiểu ra một số chuyện.

“Chẳng trách sư huynh Từ Phúc lại coi trọng Diệp Thành như thế, không tiếc gả đồ đệ bảo bối của mình cho Diệp Thành trong khi Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí”.
 
Chương 410


Chương 410

“Thảo nào hắn có thể luyện bí thuật Man Hoang Luyện Thể”.

Nói đến đây, Sở Huyên lẳng lặng nhìn Diệp Thành bên dưới, vẻ mặt tức giận: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm, làm sư phụ ngươi bao lâu cũng không được thấy chân hoả của ngươi, ngươi cũng nhẫn tâm đấy!”

Rú!

Bên dưới, Thằn lằn huyền băng đã thể hiện sức mạnh thần kỳ, khí huyền băng cuồn cuộn nhấn chìm Diệp Thành.

“Có chân hoả không chết được”, Sở Huyên liếc mắt, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống.

Quả nhiên, cô vừa ngồi xuống, khí huyền băng như cơn thuỷ triều đã bị phá ra một khe hở, Diệp Thành lao ra từ đó.

Ầm!

Bàn chân phủ đầy hàn băng của Thằn lằn huyền băng giẫm xuống, mặc dù là bàn chân nhưng còn lớn hơn cả người Diệp Thành. Trong mắt Diệp Thành, bàn chân của Thằn lằn huyền băng như một tảng đá.

Ung!

Trong chớp mắt, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Thiên Khuyết ra, hai tay cầm kiếm, giơ cao qua đầu.

Keng!

Thằn lằn huyền băng giẫm lên kiếm Thiên Khuyết tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.

Bịch!

Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, một đạp của Thằn lằn huyền băng giáng xuống với sức nặng ngàn cân, may mà cơ thể hắn rắn chắc, nếu là tu sĩ Ngưng Khí bình thường e là đã bị giẫm nát rồi.

“Chết tiệt”, Diệp Thành cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, chân Thằn lằn huyền băng giẫm xuống như bị núi đè khiến hắn không thể cử động, trong cơ thể còn vang lên tiếng xương răng rắc.

“Tiên Hoả”, trong lúc nguy cấp, Diệp Thành lại triệu gọi Tiên Hoả, bao phủ toàn bộ kiếm Thiên Khuyết.

Grừ!

Tiên Hoả, Huyền Băng trời sinh tương khắc. Huyền băng trong lòng bàn chân Thằn lằn huyền băng tan chảy, nó cũng cảm nhận được đau đớn nên nhấc chân lên.

Lúc này Diệp Thành đã bay vụt ra xa bảy tám trượng.

Ầm!

Diệp Thành vừa dừng bước, cái đuôi khổng lồ thô ráp của Thằn lằn huyền băng đã quất tới.

Diệp Thành vội lấy kiếm Thiên Khuyết chắn phía trước.

Rầm!

Đuôi Thằn lằn huyền băng sượt qua thanh kiếm Thiên Khuyết, phát ra âm thanh trầm đục, mà Diệp Thành cũng bị đuôi nó hất văng ra xa hơn mười trượng, làm gãy mười mấy cây cổ thụ chọc trời, sụp đổ một tảng đá lớn.

Diệp Thành chật vật bò ra khỏi đống đá vụn, phun ra máu, cánh tay đã chảy máu đầm đìa, xương trong người không chỉ gãy một đoạn.

Ầm!

Rầm!

Uỳnh!

Thằn lằn huyền băng ở cách đó không xa lại lao tới lần nữa, tuy rằng cơ thể to lớn nhưng tốc độ rất nhanh, mỗi lần nó giậm chân xuống đều phát ra âm thanh va chạm uỳnh uỳnh, còn mang theo một trận cuồng phong dữ dội.

“Đến ta rồi”, Diệp Thành lật người nhảy lên, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung Bôn Lôi Chưởng ra.

Ầm!
 
Chương 411


Chương 411

Chưởng ấn đáng sợ đánh trúng người Thằn lằn huyền băng nhưng không hề ảnh hưởng đến nó dù chỉ một chút.

Thằn lằn huyền băng tức giận, một lần nữa phun ra khí huyền băng.

Còn Diệp Thành đã tránh được từ trước, hắn nhảy lên lưng Thằn lằn huyền băng, không nói them lời nào, cứ thế vung kiếm Thiên Khuyết, gắng sức chém xuống.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành sửng sốt rên lên một tiếng rồi lùi về sau, hai cánh tay tê dại. Thằn lằn huyền băng đúng như trong sách giới thiệu yêu thú nói, da nó không chỉ dày khác thường mà phòng ngự cũng mạnh dị thường.

Bôn Lôi Chưởng!

Một nhát kiếm không thể khiến Thằn lằn huyền băng bị thương, Diệp Thành lại vung cánh tay lên, Bôn Lôi Chưởng lại giáng mạnh xuống lưng Thằn lằn huyền băng.

Tuy nhiên Diệp Thành phải chịu thiệt một lần nữa, một chưởng này hình như đã đánh trúng tấm thép cứng trên lưng Thằn lằn huyền băng, không khiến nó bị thương mà ngược lại hắn còn bị phản lực làm cho khoé miệng trào máu.

Grào!

Sau khi bị Diệp Thành tấn công hai lần liên tiếp, Thằn lằn huyền băng trở nên tức giận.

Coong!

Coong!

Vảy huyền băng trên lưng nó dựng ngược, sau đó nó rít lên, bắn vảy về phía Diệp Thành với số lượng cực kỳ nhiều.

Thiên Canh Kiếm Trận

Diệp Thành giơ kiếm lên, phòng thủ bằng Thiên Canh Kiếm Trận.

Vút!

Chiếc đuôi khổng lồ của Thằn lằn huyền băng vung lên với lực cực mạnh, phá tan Thiên cannh kiếm trận của Diệp Thành ngay tại chỗ, Diệp Thành bị văng ra xa, đập vào một tảng đá khiến nó vỡ vụn.

Gừ!

Thằn lằn huyền băng gầm rú, di chuyển cơ thể lại gần.

Hám sơn!

Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, tung ra một quyền bá đạo.

Nhất Dương Chỉ!

Sau đó một ngón tay của hắn loé sáng.

Hàng Long!

Cuối cùng bí thuật Hàng Long bá đạo cũng được sử dụng.

Bùm!

Bùm!

Hàng loạt đòn tấn công ập lên người Thằn lằn huyền băng, nhưng không thể lay chuyển được nó mà ngược lại hắn còn bị đánh bật bay ra một lần nữa. Thằn lằn huyền băng to lớn, nặng nề, lực phòng ngự bá đạo, hắn liên tục triển khai bí thuật nhưng cũng chỉ như gãi ngứa cho nó.

Ầm!

Diệp Thành bay ra, lại một tảng đá to nữa sụp đổ.
 
Chương 412


Chương 412

“Khốn khiếp!”, Diệp Thành lớn tiếng chửi. Hắn rút ra một con dao vàng, sau đó xoay người nhảy lên, nhún một chân xuống rồi làm cú tung người cao hơn ba trượng, sau đó hai tay hắn thì cầm dao giơ qua đầu rồi chém xuống.

“Bát Hoang Trảm”, theo tiếng hét của Diệp Thành, một tia đao mang dài ba trượng xuất hiện, đập thật mạnh vào lưng Thằn lằn huyền băng.

“Tiểu tử này học được đao pháp bá đạo ở đâu thế?”, Sở Huyên đang ngồi trên đám mây, thấy Diệp Thành thi triển Bát Hoang Trảm thì trong đôi mắt đẹp chợt loé lên ánh nhìn kinh ngạc. Với tầm hiểu biết của cô đương nhiên biết sự đáng sợ của Bát Hoang Trảm.

Keng!

Đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm lại vang lên, Diệp Thành chém một đao Bát Hoang vào lưng Thằn lằn huyền băng, tuy cọ sát ra tia lửa nhưng cũng chỉ để lại vết dao nông trên lưng nó mà thôi.

Rắc!

Đột nhiên con dao vàng vỡ vụn.

Phụt!

Sau đó Diệp Thành phun ra một ngụm máu, Bát Hoang Trảm tuy bá đạo nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Thằn lằn huyền băng, còn hắn lại bị lực phản kinh hoàng làm cho hộc máu, người bay ra ngoài.

Rầm!

Bức tường đá cứng cách đó không xa bị hắn va vào đổ sập.

Lúc này Sở Huyên mới ra tay, hất đá vụn ra rồi kéo Diệp Thành đang cả người đầy máu lên.

Mặc dù trận chiến với Thằn lằn huyền băng rất ngắn, nhưng Diệp Thành đã dốc hết sức vận dụng bí thuật, đặc biệt là chiêu Bát Hoang Trảm cuối cùng đã rút hết chân khí trong cơ thể hắn, khiến hắn không còn sức chiến đấu.

Trên sườn dốc của một ngọn núi nhỏ, Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, nhét một viên linh đan vào miệng hắn rồi truyền linh lực cho hắn.

Không biết Diệp Thành tỉnh lại khi nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.

Trong cuộc tỷ thí với Phong Hồ, những vết thương của hắn đa phần chỉ là ngoài da, nhưng đấu với Thằn lằn huyền băng hắn lại bị thương ở bên trong, lực phản của nó khiến xương cốt và kinh mạch hắn đau đớn vô cùng.

“Thằn lằn huyền băng khó đối phó hơn Phong Hồ”, Diệp Thành ủ rũ nói: “Da nó không chỉ dày như bình thường đâu! Cho dù tốc độ của con vượt xa nó nhưng con đã sử dụng rất nhiều bí thuật mà cũng không phá được phòng thủ của nó”.

“Sao? Sợ rồi à?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Đấu với Phong Hồ, sư phụ để con chịu đòn chín ngày mới chỉ cho con, sư phụ nói thẳng đi! Đấu với Thằn lằn huyền băng, sư phụ định để con chịu đòn bao nhiêu ngày mới chịu chỉ?”, Diệp Thành mong ngóng nhìn Sở Huyên.

“Ngươi muốn mấy ngày?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Tốt nhất là sư phụ nói cho con luôn đi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Nói sớm xong sớm mà!”

“Ngươi nằm mơ đi”, Sở Huyên chỉ nói một câu đã khiến Diệp Thành á khẩu.

Nói xong Sở Huyên lại xách Diệp Thành lên bằng một tay, bay về khu rừng rậm có Thằn lằn huyền băng.

Gừ!

Ngay sau đó lại có tiếng gầm gừ của Thằn lằn huyền băng vang lên trong rừng rậm.

Quyết chiến lần nữa, tình thế của Diệp Thành vẫn thảm hại như trước, thua một cách triệt để, hắn đã dùng hết thủ đoạn mình có nhưng vẫn thất bại thảm hại, phòng ngự của Thằn lằn huyền băng quá bá đạo ép hắn không ngẩng đầu lên nổi.
 
Chương 413


Chương 413

Giống như tỷ thí với Phong hồ, mỗi lần hắn được Sở Huyên đưa về đều toàn thân đẫm máu, sau khi vết thương lành lại bị ném vào tiếp.

Cứ như vậy, chớp mắt đã năm ngày trôi qua.

Nhưng trong năm ngày này, Diệp Thành cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất trong những trận chiến liên tiếp, sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên, hơn nữa có mấy lần hắn đã có thể lên cấp ngay tại đó.

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị lôi đi đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.

“Kết hợp tốc độ và sức mạnh”, vừa ném Diệp Thành xuống, Sở Huyên đã nói ra mấy chữ này.

“Là sao ạ?”, sau khi tung ra một chưởng ở dưới, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyên.

“Sức mạnh tuyệt đối cần phối hợp với tốc độ tuyệt đối, tích tụ năng lượng tuyệt đối, bộc phát tốc độ nhanh chóng mới phát huy được uy lực bất khả chiến bại. Đạo lý nằm trong đây, ngươi tự lĩnh hội đi”.

“Tích tụ năng lượng tốc độ tuyệt đối, bộc phát tốc độ tuyệt đối”, Diệp Thành lẩm nhẩm rồi lùi lại phía sau, trong mắt mang theo cái nhìn như vỡ ra điều gì đó.

“Thì ra là vậy”, khoé môi Diệp Thành nở nụ cười.

Ngay lập tức hắn nhanh chóng lùi về sau.

Sau đó hắn dừng lại đột ngột và giậm chân xuống đất, tận dụng lực bật của đất rồi bắn ra như đạn đại bác, liên tục để lại bóng phía sau, tốc độ nhanh đến mức tối đa, mà trong quá trình này, chân khí toàn thân hắn điên cuồng dồn vào nắm đấm, vừa lao về phía Thằn lằn huyền băng vừa tích tụ năng luợng tối đa.

Grừ!

Thằn lằn huyền băng cũng sát phạt nhào tới từ phía đối diện, nó đã há to cái miệng rộng như chậu máu, muốn nuốt Diệp Thành vào bụng.

Mà lúc này, Sở Huyên ở trên mây cũng đứng lên lần nữa, đề phòng Diệp Thành gặp nguy hiểm đến tính mạng còn kịp thời ra tay.

Sắp rồi, rất gần rồi.

Khi cách Thằn lằn huyền băng ba trượng, Diệp Thành vẫn chưa ra tay, vì chân khí đang điên cuồng dồn xuống, nắm đấm của hắn tràn ngập sức mạnh kinh người, các ngón tay còn có điện lôi xoẹt qua.

Hai trượng…

Một trượng…

Diệp Thành vẫn chưa ra tay.

Grào!

Thằn lằn huyền băng gầm lên hung tàn, cái miệng to như chậu máu sắp nuốt Diệp Thành vào trong.

Nhưng lúc này Diệp Thành đã di chuyển, tốc độ tăng lên đến cực điểm, sức mạnh tích tụ trong nắm đấm đạt tới cực hạn, hắn vung nắm đấm ra.

“Tránh ra cho ta”, Diệp Thành quát lên một tiếng, cú đấm của hắn đập mạnh vào hàm trên của Thằn lằn huyền băng.

Phụt!

Đột nhiên máu tươi bắn ra, hàm trên rắn chắc của Thằn Lằn Huyền Băng bị cú đấm của Diệp Thành thục cho đau đớn.

Grào!

Thằn Lằn Huyền Băng rít lên dữ dội.

“Tiểu tử được lắm, cú đấm này không tồi”, Sở Huyên thở phào nở nụ cười được an ủi phần nào.
 
Chương 414


Chương 414

“Nhất phi xung thiên”, Diệp Thành ở bên dưới đã đạp ra tiên hoả vân bay lên cao, đợi tới khi đạt tới độ cao một trăm trượng hắn mới lao từ trên cao xuống, tiên hoả màu vàng kim bao quanh cơ thể hắn.

“Lại còn có thể bay lên trời?”, Sở Huyên không khỏi bất ngờ.

Sở Huyên xoa xoa cằm có vẻ nghĩ thông ra một số chuyện. Bờ vực thẳm của Linh Thảo Viên cũng phải cao ít nhất ba mươi nghìn trượng, kể cả một người ở cảnh giới Không Minh như cô cũng không dám khinh xuất ngự không xuống đó. Nếu như bay từ dưới vực thẳm đó lên trên thì cũng rất tốn sức, thế nhưng Diệp Thành lại có thể thong thả lên trên.

“Là vì có tiên hoả này sao? Nói vậy thì hắn có thể vượt qua vực thẳm đó nhanh như vậy là dựa vào áng mây tiên hoả này sao?”, Sở Huyên nở nụ cười đến mê người: “Tiểu tử, ngươi đúng là ngày càng thú vị đấy”.

Ở một nơi khác, Diệp Thành bước trên mây tiên hoả, hắn đã bay ở độ cao cao nhất mà mình có thể đạt được, sau đó Diệp Thành giống như ngôi sao vàng lấp lánh lao vút xuống với tốc độ nhanh vô cùng, tiên hoả bao xung quanh Diệp Thành sáng chói.

Grào!

Bên dưới, Thằn Lằn Huyền Băng rít lên, nó lại lần nữa há ngoạc cái mồm máu của mình ra rồi nhả ra khí huyền băng cuồn cuộn.

Có điều tiên hoả và huyền băng tương khác, Diệp Thành lại được tiên hoả bao quanh nên cứ thế xông quá khí huyền băng kia, chân khí toàn thân trong chốc lát cũng được đẩy vào nắm đấm, chỉ đợi thời khắc then chốt là tung ra.

Phá cho ta!

Diệp Thành hô lên, cơ thể hắn cứ thế sát phạt vào trong cái miệng há ngoạc của Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó một đấm thật lực của Diệp Thành được tung ra đánh vào trong bụng của thằn lằn.

Phụt!

Máu tươi với mùi hôi nồng nặc bắn vọt ra khỏi miệng thằn lằn cao hơn ba trượng.

Phụt!

Lại là dòng máu tươi bắn vọt ra ngoài, sau cú đấm sát phạt vào trong bụng thằn lằn, Diệp Thành đã rạch một khe hở ở bụng nó, sau đó chui ra ngoài từ vị trí này.

Hả hê!

Sau khi phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên sống lưng thằn lằn giơ tay vung đấm.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh. Mặc dù Diệp Thành vẫn chưa lĩnh hội được hoàn toàn nhưng nhờ có sự phối hợp giữa tốc độ và sức mạnh mà hắn quả thực đã phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, chỉ cần tung nắm đấm là thấy máu chảy. Phần lưng sần lớp vảy cứng của thằn lằn bị từng đấm của hắn nện xuống máu chảy loang lổ.

Grào

Grào

Thằn Lằn Huyền Băng điên cuồng rú rít, nó xoay thân hình khổng lồ bên trong bụi cây, đè lên từng lớp cây cổ thụ rồi lại khiến từng tảng đá bị quật nát.

Đại chiến tới đây, Diệp Thành đã chìm vào cảnh giới quên đi bản thân mình, từng đấm mang theo sức mạnh và tốc độ tối đa phối hợp với nhau cứ thế vung lên rồi lại nện xuống.

“Được rồi, tu luyện đến đây là kết thúc”, Sở Huyên lên tiếng.
 
Chương 415


Chương 415

“Không vội, sư phụ đợi con đã”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt về phía sau Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó hai tay hắn túm chặt lấy cái đuôi thằn lằn, Diệp Thành lúc này giống như loài súc sinh hất thằn lằn lên.

Rầm!

Ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của con thằn lằn bị hắn quật thật mạnh xuống đất, con thằn lằn dãy dụa trên mặt đất tạo ra cái hố to kệch.

Lại lần nữa!

Diệp Thành nóng máu, tiếp tục quật thằn lằn.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Cứ như vậy, từng âm thanh nặng nề vang dội khắp khu rừng, thằn lằn bị hắn quật máu me be bét chảy đầy mặt đất, tạo thành dòng máu như dòng suối nhỏ.

Không biết từ bao giờ, tiếng vang dữ dội mới chấm dứt, Diệp Thành chao đảo leo lên đỉnh đầu thằn lằn, giáng cú đấm vào đầu nó rồi lôi ra một viên đá phát sáng từ trong đầu nó.

Đó chính là thú nguyên, là tinh nguyên trong cơ thể thằn lằn.

“Đánh xong rồi?”, Sở Huyên từ từ bước xuống từ trong hư không.

“Con đánh xong rồi”, Diệp Thành cầm lấy viên Thú Nguyên kia thều thào nói.

“Ăn Thú Nguyên đi, có lẽ ngươi có thể tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên đấy”, Sở Huyên mỉm cười nói.

Diệp Thành lập tức nhảy lên một vách núi, ngồi khoanh chân tĩnh lặng rồi nuốt Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng.

Ngay sau đó, tiên hoả sục sôi, giúp Diệp Thành luyện hoá viên Thú Nguyên kia.

Không thể phủ nhận Thú Nguyên trong cơ thể thằn lằn Huyền Băng có tinh nguyên dồi dào, vừa được luyện hoá đã chảy khắp các kinh mạch lớn của Diệp Thành, bù đắp lại phần năng lượng mà hắn vừa tiêu hao. Khí tức Diệp Thành ngày một mạnh lên.

“Chịu đựng ở cảnh giới Ngưng Khí lâu như vậy rồi, lần này không lên được cảnh giới Nhân Nguyên là không xong”, Diệp Thành thầm nhủ.

Cả chặng đường, vùng đan hải rộng lớn thực sự đã cho hắn luồng sức mạnh khủng khiếp hơn người, thế nhưng cũng vì dung lượng lớn của vùng đan hải mà mỗi lần đột phá cảnh giới, Diệp Thành phải đương đầu với nhiều khó khăn hơn các tu sĩ khác.

Đây mới chỉ là cảnh giới thấp, vả lại tu vi càng cao thì đột phá càng khó khăn, giống như ở Ngọc Nữ Phong hắn thử phá quan lên cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng cũng vì căn cơ quá thâm hậu nên không những không thể đột phá mà ngược lại còn khiến bản thân mình bị thương.

Hiện giờ khác rồi.

Sau nhiều ngày rèn luyện ma lực, Diệp Thành có thể ngưng tụ sức mạnh lớn hơn, tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới mới.

Còn Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng chính là bước ngoặt giúp hắn đột phá. Con yêu thú thế này có thể so sánh với cảnh giới Chân Dương. Tinh hoa trong cơ thể nó quả là dồi dào có thể so sánh với linh đan phẩm giới không hề thấp.

Roẹt!

Roẹt!
 
Chương 416


Chương 416

Không biết từ bao giờ, trên người Diệp Thành có từng đường điện lôi xuất hiện, đến cả kinh mạch và xương cốt trong cơ thể cũng có điện lôi bao quanh.

Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng đã được luyện hoá triệt để, phần tinh nguyên dồi dào được luyện hoá ra đã được đẩy vào vùng đan hải thông qua các kinh mạch. Chân khí màu vàng kim lấp lánh, trong chốc lát cuộn trào như từng đợt sóng muốn tìm lối thoát vậy.

“Phá cho ta”, nội tâm Diệp Thành như gào thét, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt hơn.

Roẹt!

Quả nhiên, ngay sau đó như có lớp màn chắn bị phá vỡ, tu vi của Diệp Thành mạnh hơn rất nhiều, hắn đã đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên.

“Không tồi”, Sở Huyên ở cách đó không xa lại lần nữa nở nụ cười hài lòng.

Rầm!

Có diều, cô vừa dứt lời thì trong không trung có một âm thanh dữ dội vang lên.

Ừm?

Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.

Rầm! Đùng!

Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.

“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.

“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt.

Rầm!

Ầm! Ầm!

Trời đất u ám, mây gió ùn ùn kéo đến, tiếng sấm rền dữ dội, từng đám mây đen nặng trĩu như muốn đè sập cả khoảng đất.

“Sao lại là thiên kiếp?”, Sở Huyên với vẻ mặt không sao tin nổi nhìn vào bầu trời, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.

“Đó…đó là gì ạ?”, Diệp Thành ngồi trên vách núi đang chuẩn bị hấp thu linh khí của đất trời thì bị tiếng sấm rền kia làm thức tỉnh. Hắn ngỡ ngàng nhìn vào không trung, đây là lần đầu Diệp Thành thấy cảnh tượng u ám thế này.

“Thiên kiếp”.

“Thiên kiếp?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhớ tới mình từng đọc ở đâu đó, trên đời có một loại người vượt qua tạo hoá, gặp phải sự đố kỵ của trời xanh nên trời xanh giáng thiên kiếp để tiêu diệt người này.

“Đây..đây chính là thiên kiếp?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, từ khi trở thành tu sĩ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, cảnh tượng hùng tráng với uy lực tiêu diệt tất cả khiến hắn run rẩy.

“Ai mà mạnh đến mức khiến thiên kiếp xuất hiện thế này?”, nhìn lên bầu trời, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Còn nhìn gì nữa, đó chính là thiên kiếp của ngươi đấy”, thấy Diệp Thành tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, Sở Huyên vội nạt.

“Của…của con?”, Diệp Thành thẫn thờ: “Con chỉ mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại kéo thiên kiếp tới được?”

“Thiên kiếp không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài năng”, Sở Huyên vội nói.

 
 
Chương 417


Chương 417

Nói rồi Sở Huyên lùi về sau, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Diệp Thành: “Thiêp kiếp cần ngươi đi độ, vi sư không thể giúp ngươi được, độ qua được thiên kiếp thì sống, không qua khỏi thì sẽ hồn bay phách lạc”.

“Con…”, Diệp Thành run rẩy, đứng dậy giống như con kiến trên chảo lửa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, vả lại lần đầu thấy thiên kiếp lại chính là thiên kiếp của mình.

“Sư phụ, người nói cho con biết làm thế nào để vượt qua được thiên kiếp này đây?”, trong lúc cuống, Diệp Thành nhìn ngay sang Sở Huyên.

“Thời gian của thiên kiếp có hạn, trong thời gian này cho dù ngươi trốn cũng được, chống lại cũng được, cái ngươi cần làm chính là sống sót bằng mọi giá, cố gắng chịu đựng”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhanh chóng lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết, hắn nhìn vào hư không, không dám có bất cứ sơ xuất nào.

Rầm!

Ngay sau đó, trong hư không có một tia sét đánh xuống. Diệp Thành cố gắng nắm thật chặt thanh Thiên Khuyết để chặn lại.

Bang!

Đường sét kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết.

Phụt!

Diệp Thành lập tức quỳ xuống đấ, phun ra cả miệng máu, đôi tay cầm kiếm đột nhiên dính đầy máu, cả cơ thể hắn bị đánh bay đi, sườn núi nơi Diệp Thành đứng cũng vì tia sét kia giáng xuống mà nứt ra, đất đá lăn xuống dưới.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc, cố gắng đứng dậy.

Rầm!

Đùng! Đoàng!

Ngay sau đó, tia sét lại giáng xuống, vả lại số lượng không hề ít, tất cả đều hướng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành thấy vậy thì quay đầu bỏ chạy. có điều những tia sét kia như có linh tính, hắn chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó.

Roẹt!

Từng tia sét rẽ ngang trời giáng xuống mặt đất, Diệp Thành bay đi, còn chưa đáp đất đã lại có thêm một tia sét nữa đánh xuống. Hắn tiếp tục trúng chiêu, mặt đất nơi hắn đứng còn bị nứt lìa. Ngay sau đó là tia sét thứ ba, Diệp Thành vừa đứng dậy đã phải đánh đổi bằng cơ thể đẫm máu.

Ở phía xa, Sở Huyên căng thẳng nhìn về phía này, có vài lần cô định tới chỗ Diệp Thành nhưng rồi cuối cùng lại thôi.

Thiên kiếp không phải trò đùa, cho dù là ai, chỉ cần cố tình xông tới cũng sẽ bị kéo tới phải ứng kiếp cùng. Sở Huyên thật sự muốn tới đó nhưng như vậy, vô hình chung cô lại đang hại Diệp Thành. Nên biết rằng thiên kiếp mà một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên kéo tới đương nhiên sẽ có khả năng khiến Diệp Thành hồn bay phách lạc.

“Là vi sư đã đánh giá thấp khả năng của con rồi”, Sở Huyên nắm chặt tay. Thiên kiếp mà Diệp Thành kéo tới vượt ngoài sức tưởng tượng của cô khiến cô trở tay không kịp.

Một người ở cảnh giới Không Minh như Sở Huyên còn chưa bao giờ phải đương đầu với Thiên Khuyết, không ngờ Diệp Thành mới chỉ bước vào cảnh giới Nhân Nguyên đã phải ứng kiếp rồi. Khả năng như vậy thật khiến cô phải kinh ngạc.

“Vi sư không giúp được con, mọi thứ đều phải dựa vào con rồi”, không thể tiến tới giúp Diệp Thành, Sở Huyên chỉ có thể không ngừng cổ vũ cho Diệp Thành cố gắng kiên trì tới giây phút cuối cùng.
 
Chương 418


Chương 418

A….!

Ở phía xa vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Thành. Hắn bị trúng sét bay loạn khắp nơi, cơ thể không còn ra hình người, từng mảng xương trắng hếu lộ ra khiến người ta nhìn mà phát sợ.

Rầm!

Trên trời, từng tia sét lại giáng xuống.

“Chết tiệt”, Diệp Thành tức tối nhảy ra khỏi hướng mà tia sét đánh xuống.

“Tiên hoả”, sau tiếng hô gọi, Diệp Thành triệu gọi chân hoả khiến nó hoá thành đám mây, Diệp Thành bước lên mây cứ thế bay lên trời, chân khí được đẩy vào nắm đấm, tốc độ và sức mạnh phối hợp với nhau, nắm đấm với sức mạnh tuyệt đối được tích tụ.

Rầm!

Một tia sét lại giáng xuống, lúc này Diệp Thành cũng vung nắm đấm địch lại.

Đột nhiên Diệp Thành vừa bay vào hư không ban nãy thì lúc này như ngôi sao rơi từ trên trời xuống, cứ thế tạo ra một cái hố trên mặt đất.

“Ta đây mới chỉ tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên mà mày đã muốn đánh chết ta rồi, không có cửa đâu”, trong cái hố kia, Diệp Thành cố gắng bò lên, sau tiếng chửi, Diệp Thành lại lần nữa bước lên đám mây tiên hoả sát phạt lên trời.

Rầm!

Hư không vang lên âm thanh dữ dội, lại là một tia sét giáng xuống.

Phá cho ta!

Diệp Thành tức tối hét lên vung nắm đấm hướng lên trời.

Đùng!

Đột nhiên nắm đấm của hắn bị phá tan, cơ thể giống như lần đầu tiên, bị đẩy xuống dưới ngã vật vào một tảng đá khổng lồ khiến nó vỡ tan. Diệp Thành liên tục phun ra máu, xương cốt trong người không biết đã gãy mất mấy đoạn.

“Diệp Thành”, ở phía xa, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, sức mạnh của thiên kiếp đã vượt qua mọi sự dự đoán của cô. Diệp Thành vừa mới tiến giới sao có thể địch lại nổi.

“Không thể chết được”, trong cái hố có ánh sáng vàng kim chiếu rọi, đây là lần thứ ba Diệp Thành bước lên đám mây tiên hoả bay lên trời.

“Có giỏi thì mày đánh chết tao đi”, Diệp Thành rít lên, khí huyết toàn thân cuộn trào như ngọn lửa bùng cháy, khuôn mặt nhơ nhuốc máu vẫn mang theo vẻ kiên định. Hắn tức tối nhìn lên trời, phần chân khí còn lại được đẩy vào trong nắm đấm.

Ngay sau đó, Diệp Thành bước vào trạng thái kỳ lạ, chân lý về Bát Hoang Trảm chợt hiện lên trong đầu hắn khiến máu trong người hắn sục sôi. Ý chí chiến đấu hiên ngang bất khuất khiến Diệp Thành như trở thành ngọn lửa sáng rực.

Lúc này, cái gọi là thiên kiếp trong mắt hắn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng vì hắn không còn biết sợ là gì nữa.

Một đấm với sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh và ý chí chiến đấu vô địch.

“Bát hoang chưởng”, sau tiếng hô, một chưởng với sức mạnh đỉnh phong được tung ra địch lại với tia sét đang giáng từ trên trời xuống.

Roẹt!

Tia sét kia lập tức bị phá tan.

Phụt!

Nắm đấm của Diệp Thành lập tức hoá thành làn sương màu máu, cơ thể với ngọn lửa vàng kim bao quanh lập tức lụi tàn, Diệp Thành rơi từ trên cao xuống.
 
Chương 419


Chương 419

Lúc này, bầu không khí yên tĩnh đến lạ, không còn sấm sét, không còn uy lực huỷ diệt, những đám mây đen nặng trĩu bắt đầu tản đi, tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.

“Thiên kiếp kết thúc rồi”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó một đạo thần hồng bay về phía Diệp Thành.

Ngay sau đó, cô hiện thân bên cạnh mép hố.

Trong cái hố kia, Diệp Thành hôn mê nằm đó, cơ thể bốc khói đen, thân hình thảm hại, hắn không còn hai bên cánh tay nữa, rất nhiều vị trí đầu xương lộ ra với màu đen kịt.

“Diệp Thành”, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, cố gắng đẩy linh lực nhanh nhất có thể vào cơ thể hắn, thấy Diệp Thành vẫn còn khí tức cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nơi này không thể ở lại lâu”, Sở Huyên ôm Diệp Thành dậy, một bước lên trời, bay nhanh về phía Hằng Nhạc Tông.

Khu rừng yêu thú lúc này trở nên hoang tàn, trên mảnh đất rộng lớn là cả mảng màu đen kịt, toàn hố là hố, những cây cổ thụ cao chọc trời cũng bốc khói đen, từng tảng đá vỡ vụn, cảnh tượng như thể nơi này vừa xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa.

Không lâu sau đó, từ tứ phương liền có kẻ mạnh cưỡi thần hồng tới, đó là một lão già, nhìn đạo bào của người này thì chính là người của Chính Dương Tông.

“Là ai độ kiếp?”, lão già đảo mắt nhìn rừng rậm trước mặt, trong ánh mắt chợt loé sáng.

Tiếp sau đó lại có một người phụ nữ trung tuổi mặc đạo bào xuất hiện ở đây.

“Người của Thanh Vân Tông cũng tới nghe ngóng sao?”, lão già của Chính Dương Tông liếc nhìn người phụ nữ kia một cái.

“Vừa hay ta đi qua đây”, người phụ nữ này mỉm cười, nói: “Vương đạo hữu có biết ai độ kiếp không?”

“Ta không gặp người độ kiếp, có lẽ đã chết dưới thiên kiếp kia rồi”, lão già bên Chính Dương Tông đáp lời với vẻ mặt thản nhiên.

“Vậy Vương đạo hữu cho rằng là ai đang độ kiếp?”, người phụ nữ trung tuổi nhìn lão già bên Chính Dương Tông, mặc dù vẻ mặt ông ta không tỏ thái độ gì nhưng bà ta vẫn có thể tóm được một số thông tin có ích.

Lão già bên Chính Dương Tông vuốt râu trầm ngâm một lúc sau đó lắc đầu.

“Liệu có phải là người của Hằng Nhạc Tông?”, người phụ nữ trung tuổi nói với giọng ý tứ.

“Hằng Nhạc Tông?”, lão già kia bật cười: “Hằng Nhạc Tông có thể có được một người với khả năng thiên bẩm giỏi như vậy sao? Cô thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể như Huyền Linh Chi Thể sao?”

Nghe tới Huyền Linh Chi Thể, người phụ nữ trung tuổi kia bất giác cau mày.

“Đợi thôi, mười ngày nữa Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông ta nhất định sẽ khiến cô được mở mang tầm mắt”, lão già bên Chính Dương Tông nhếch miệng cười, bỏ lại một câu rồi quay người đạp trên trường hồng rời đi.

Nhìn lão già bên Chính Dương Tông, trong đôi mắt người phụ nữ trung tuổi kia chợt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, thế nhưng bà ta cũng quay người biến mất khỏi đây.

Ở nơi khác, Sở Huyên di chuyển với tốc độ nhanh nhất bay về Ngọc Nữ Phong.

“Tỷ, tỷ về rồi à?”, thấy Sở Huyên quay về, Sở Linh liền nhảy tới giống như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự vậy.

Có điều khi cô trông thấy bộ dạng của Diệp Thành, cô chợt cau mày: “Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tới Ngọc Linh Trì rồi nói”, Sở Huyên nhanh chóng bay về phía Ngọc Linh Trì, Sở Linh vội theo sau.
 
Chương 420


Chương 420

Sở Huyên để Diệp Thành vào trong Ngọc Linh Trì rồi vội lấy ra túi đựng đồ, nhét vài viên linh đan và trút thêm linh dịch với linh khí dồi dào vào miệng hắn, sau đó cô còn khởi động Tụ Linh Đại Trận ở đây.

“Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao hắn lại thành ra thế này ạ?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành thoi thóp trong Ngọc Linh Trì rồi lại nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt khó hiểu: “Hai người gặp phải kẻ mạnh sao?”

Sở Huyên khẽ lắc đầu, vừa dẫn linh khí vừa nói: “Tên tiểu tử này sau khi tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên thì kéo thiên kiếp đến.

“Thiên…thiên kiếp?”, bên Ngọc Linh Trì, Sở Linh nghe Sở Huyên nói vậy thì mặt mày không sao tin nổi: “Tỷ, tỷ đang đùa với muội phải không? Hắn mới tới cảnh giới Nhân Nguyên sao có thể gặp thiên kiếp được? Giỏi giang như chưởng môn sư huynh cũng chưa bao giờ kéo theo thiên kiếp, tỷ có chắc thiên kiếp là do hắn kéo tới không?”

“Muội thấy như ta đang nói đùa sao?”, Sở Huyên vẫn không ngừng xoay vần linh khí.

“Sao…sao có thể?”, Sở Linh vô thức nhìn Diệp Thành đang hôn mê trong bề nước linh, khuôn miệng hé mở, trong phút chốc không nói nổi nên lời, nhìn cơ thể không còn ra hình người của Diệp Thành thì quả thực là do sét gây ra rồi.

Sở Linh chợt cảm thấy choáng váng. Tu luyện cả trăm năm, sự việc ngày hôm nay quả thực đã vượt qua nhận thức của cô.

Không phải Sở Linh chưa từng gặp người độ kiếp, thế nhưng những người độ kiếp không phải thay đổi tạo hoá thì khả năng cũng phải vượt trội khác người, một tên tu sĩ mới vừa lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã kéo theo thiên kiếp, với khả năng hiểu biết của Sở Huyên thì trong sử sách của Đại Sở chưa từng có tiền lệ.

“Tên tiểu tử này có khả năng vượt trội vậy sao?”, nhìn Diệp Thành bên trong bể nước, Sở Linh thầm nhủ, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Phía này, Sở Huyên đã thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may về kịp”.

Diệp Thành trông đen đúi nhơ nhuốc bên trong bể nước đã được tẩy sạch những vết bẩn trên khắp cơ thể, cũng nhờ có việc tẩy luyện của linh dược nên vết thương trên người hắn đã nhanh chóng hồi phục.

“Linh Nhi, việc này phải tuyệt đối giữ bí mật”, Sở Huyên thu lại ánh mắt từ phía Diệp Thành rồi nhìn sang Sở Linh.

“Đến chưởng môn sư huynh cũng không được nói sao ạ?”, Sở Linh hỏi thăm dò.

“Ít nhất tới bây giờ không thể nói”, Sở Huyên khẽ giọng, “việc này càng ít người biết càng tốt, còn chuyện Thiên Tịch Đan đã khiến Đại Sở phải loạn lên rồi, những tên gian tế do Nhất Điện Lưỡng Tông gài vào Hằng Nhạc Tông chúng ta cũng chưa tìm ra, để bảo vệ Diệp Thành được chu toàn, chúng ta phải thận trọng, vả lại…”

Nói tới đây, Sở Huyên ngừng lại một lát, nhìn sang Diệp Thành: “Vả lại hắn còn là một luyện đan sư”.

“Luyện….luyện đan sư? Hắn là luyện đan sư?”, Sở Linh lại lần nữa kinh ngạc, cô nhìn sang Sở Huyên với ánh mắt ngỡ ngàng: “Tỷ, sao muội chưa bao giờ nghe tỷ nói tới chuyện này?”

Nói tới đây, Sở Huyên không khỏi cau mày, vẻ mặt kỳ lạ: “Ta cũng vừa mới biết, tên tiểu tử này còn có chân hoả trong người”.

“Chân hoả?”, rõ ràng Sở Linh cũng lại lần nữa kinh ngạc, cô quay sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt không sao tin nổi: “Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ cũng thần bí thật đấy”.

“Đúng là thần bí thật”, Sở Huyên lắc đầu bất lực sau đó quay người biến mất: “Ta tới Linh Đan Các một chuyến, muội ở đây trông chừng hắn”.

Sở Huyên rời đi, Sở Linh ngồi bên Ngọc Linh Trì, khuôn mặt cô chốc chốc lại ghé gần Diệp Thành, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành thật chăm chú.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn Diệp Thành ở khoảng cách gần như vậy, nhìn một tên tiểu tu sĩ đã lấy đi sự trong trắng của cô và khiến cô đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Trong chốc lát, khuôn mặt Sở Linh đỏ lựng như nhớ lại chuyện đêm hôm đó.

“Nể mặt tỷ ta, ta tạm thời không giết ngươi”, Sở Linh không dám nhìn Diệp Thành nữa, cô lùi về một bên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom