Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Đế Vương

Chương 321


Chương 321

“Đệ hiểu, đệ hiểu”, Diệp Thành gật đầu lia lịa nhưng vẫn đưa ra cái túi đựng đồ coi như cống tiền lệ phí đi đường.

Không phải hắn sợ bảy, tám tên này bởi không có tên nào ở cảnh giới Chân Dương cho nên hắn chẳng coi trọng.

Thế nhưng dù là không sợ nhưng trong thời gian ngắn Diệp Thành cũng không thể đánh bại bọn họ được, nếu gây động tĩnh lớn khiến mấy tên phía Khổng Tào chạy tới thì chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.

“Đi thôi”, lấy túi đựng đồ của Diệp Thành, tên đệ tử mặc đồ tím kia lập tức đi về phía Diệp Thành chỉ: “Nghe sư huynh nói tên Diệp Thành đó rất hung hăng cho nên nhớ tập trung, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng”.

“Đệ tử nội môn đều là bọn não lợn sao?”, nhìn theo bóng mấy tên đi xa dần, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Nếu như ai cũng dễ chơi như bọn họ thì ông đây đã có thể vào được nội môn một cách dễ dàng rồi”.

“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, không lâu sau là sẽ quay lại”.

“Chuồn là thượng sách”, Diệp Thành liếc nhìn mấy bóng người kia rồi cũng chuồn thẳng. Tiếp sau đó, hắn lại gặp thêm vài người nữa.

Đúng như những gì Diệp Thành nghĩ, trong thử thách ở rừng hoang, nhắc tới cái tên Địa Dương Phong tốt hơn là nhắc tới tên Linh Đan Các rất nhiều, điều quan trọng hơn cả đó là trong số những người được cử vào rừng hoang lần này còn có Khổng Tào, hắn từng là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong ở ngoại môn, vì mối quan hệ như vậy nên hắn ta mới dặn dò các huynh đệ của mình không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong.

Cũng vì Khổng Tào đã chuẩn bị con đường bằng phẳng cho các đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành rất thuận lợi thoát khỏi truy đuổi, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thoát qua cửa ải một cách rõ ràng.

Phía trước lại có vài đệ tử nội môn xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Thành nhướng mày nhưng vẫn rút ra một cái túi đựng đồ.

“Các vị huynh đệ, đệ là đệ tử của Địa Dương Phong”, Diệp Thành cười giả lả, hắn đưa túi đựng đồ ra: “Một nghìn linh thạch, chút lòng thành của đệ, xin các vị sư huynh nhận cho”.

Ừm!

Dẫn đội là một tên thanh niên mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp, mặt mày trắng bóc, lông mày lá liễu, miệng không to, môi không dày, chắc chắn là loại hà khắc cay nghiệt, toàn thân rõ cái bộ dạng đầy âm mưu, trông như đàn bà vậy.

“Vậy đệ đi nhé?”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.

“Ta cho ngươi đi chưa?”, tên mặc đồ trắng kia lập tức giơ quạt xếp chặn Diệp Thành lại.

“Đệ giao tiền ra rồi mà”.

“Nếu là người khác thì sau khi nhận tiền ta sẽ thả đi nhưng ngươi thì không được”, tên kia nheo mắt lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Lý Ngọc Lương thì ta không nhận ra ngươi sao?”

“Sư huynh nói gì vậy, đệ không hiểu”, Diệp Thành cố ra vẻ khó hiểu.

Nghe vậy, tên mặc đồ trắng kia lại bật cười: “Lý Ngọc Lương là đệ tử Nhân Nguyên tầng thứ bảy, ngươi biến thành hình thái của hắn nhưng ngươi có thể mô phỏng tu vi của đệ tử tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Nguyên sao?”

Nói tới đây, hắn ta nhếch miệng cười tôi độc, sau đó không quên ghé vào tai Diệp Thành, cười đầy ý tứ, nói: “Ta nói đúng không, Diệp Thành sư đệ?”

Diệp Thành?

Hắn chính là Diệp Thành?
 
Chương 322


Chương 322

Mặc dù giọng của tên này rất nhỏ nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Đột nhiên mấy người còn lại tách nhau ra bao vây xung quanh Diệp Thành, tên nào tên nấy hùng hổ, bộ dạng muốn xử Diệp Thành một trận ra trò.

“Trông bộ các đệ tử nội môn cũng không phải đều là loại não lợn”, sau khi bị lộ thân phận, Diệp Thành gãi gãi tai, biến lại thành hình thái của mình.

Quả nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp Thành chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thuận lợi vượt qua được thử thách, trời xanh luôn thử thách hắn hết lần này tới lần khác. Hiện giờ đã bị phát hiện, nhưng dù gì cũng nằm trong dự liệu của hắn.

“Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không có tin tức của Diệp Thành, hoá ra là hắn biến thân”.

“Đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi”.

“Cũng may bị Dương Vệ sư huynh phát hiện, nếu không thì chắc chắn sẽ để lọt tên này”.

“Dương Vệ?”, nghe cái tên này, Diệp Thành lại nhìn sang tên mặc đồ trắng: “Chẳng trách mà trông giống đàn bà”.

Biết Diệp Thành đang mắng mình nhưng tên mặc đồ trắng với cái tên Dương Vệ kia lại không phẫn nộ, chỉ khẽ phất quạt xếp, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đầu hàng hay để bọn ta giúp?”

“Ta đầu hàng?”, Diệp Thành lập tức giơ hai tay lên.

“Vậy có phải ngoan không?”, Dương Vệ tươi cười sau đó liếc mắt cho tên đệ tử đằng sau mình, tên đệ tử kia lập tức hiểu ý, rút ra một đoạn tiên thừng từ trong túi đựng đồ định trói Diệp Thành lại.

“Ngoại môn đồn ngươi ranh ma, lúc này chẳng phải đều bị bọn ta bắt rồi sao?”, tên đệ tử kia lạnh lùng bước lên.

“Ta bị bắt cái đầu ngươi ấy”, nào ngờ giây phút trước còn bất động tỏ vẻ ngoan ngoãn mà giây phút này Diệp Thành đã đạp luôn tên đệ tử kia rồi nhanh chân nhảy ra khỏi vòng vây của đám người.

“Ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng, há cái miệng cong lên như mặt trăng ngày rằm, hắn rút luôn trường tiễn phát sáng ra, còn chưa bắn đi đã nghe thấy tiếng “vút, vút”.

Mặc dù Vệ Dương tính khí như đàn bà nhưng ra tay lại rất tàn độc, không hề nương tình, một mũi tên sắc lạnh như một đạo u mang bay về phía Diệp Thành.

Cảm nhận được cơn lạnh ở sau, Diệp Thành lập tức bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, xoay một vòng né tránh mũi tên đang bay về phía mình.

Có điều hắn cũng đã đánh giá thấp mũi tên này. Mặc dù hắn né qua được nhưng mũi tên kia lại như có linh tính, đột nhiên đuổi theo sau hắn.

“Huyền khuyết truy phong tiễn”, Diệp Thành như thể từng nghe được mật pháp này từ trước, không phải mũi tên này có linh tính mà giây phút nó được bắn ra đã mang theo lạc ấn, một khi bắn ra thì phải diệt trừ được đối thủ, nếu không sẽ không ngừng đuổi theo.

“Khốn khiếp”, Diệp Thành dừng bước, rút ra kiếm Xích Tiêu.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Đồng thời với việc sử dụng kiếm Xích Tiêu, Thiên Canh Kiếm Trận cũng được hình thành.

Keng!

Keng!

Huyền khuyết truy phong tiễn sắc lạnh vô cùng, thế nhưng gặp phải Thiên Canh Kiếm Trận lại bị đánh bay đi, cắm vào một tảng đá.

Lúc này những người khác cũng lao tới từ tứ phía.

Bôn lôi!
 
Chương 323


Chương 323

Diệp Thành sử dụng chân khí, đánh ra một chưởng bôn lôi khiến tên đầu tiên xông lên lập tức lùi về sau, sau đó hắn lật tay đánh ra Hám Sơn Chưởng khiến tên thứ hai ho ra máu và bay ra khỏi đó. Tiếp đến là đòn Nhất Dương Chỉ khiến tên thứ ba bị chọc thủng một lỗ trên người bắn vọt máu.

“Ngươi quả nhiên không đơn giản”, trong số những người này thì Vệ Dương là tên mạnh nhất, nói rồi hắn cũng xông lên.

Thấy vậy, Diệp Thành vội lùi về sau, tên đàn bà này thực sự không hề đơn giản, tu vi hiện giờ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Dương, thực lực còn hơn cả Tử Sam, Giang Hạo.

Phong kiếm quyết!

Quả nhiên, Vệ Dương vừa tiến tới đã ra chiêu mạnh bạo, uy lực vô cùng.

Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, lập tức chắn ngay thanh Thiên Khuyết trước người.

Keng!

Một kiếm của Vệ Dương đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết, đánh bật thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành và khiến Diệp Thành phải lùi về sau nửa bước.

“Xem ra ta đây phải dạy dỗ ngươi rồi, nếu không thì ngươi lại tưởng ta là loại dễ bắt nạt”, Diệp Thành mắng chửi một câu, vung kiếm chắn trước người.

Vệ Dương hắng giọng, hắn cũng chẳng vừa, vung kiếm gạt bay thanh Thiên Khuyết, vừa định có động tác tiếp theo thì lại bị Diệp Thành từ đâu lao tới.

Hừ!

Hừ!

Đột nhiên có tiếng thú gầm, Diệp Thành như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Lần đầu tiên gặp phải một tên đánh ở cự ly gần mà hung hãn như vậy, Vệ Dương vung chân vung tay loạn xạ, khắp người toàn dấu tay dấu chân.

“Phát tín hiệu”, bị Diệp Thành đánh lùi về sau, Vệ Dương không quên hét lên với đồng đội.

Thấy vậy, có một tên đệ tử lập tức rút ra ống trúc phát sáng, giải trừ cấm chế, trong ống trúc có linh quang chiếu rọi lên trời sau đó hoá thành những ánh sáng tuyệt đẹp.

Ừm!

Thấy ánh sáng trên trời đó, không ít người nhìn theo.

“Chắc chắn là phát hiện được Diệp Thành rồi, đi theo ta”, cầm đầu là Khổng Tào, hắn dẫn theo một nhóm đệ tử hùng hổ xông lên.

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi, xem ta diệt ngươi đấy”, đường huynh của Giang Hạo là Giang Dương cũng vội chạy về một hướng.

“Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, ngươi không phải quay về nữa”, Tả Khâu Minh cũng nhìn thấy tín hiệu, hắn nhanh chóng xác định phương hướng mà Diệp Thành đứng, triệu gọi tất cả các đệ tử cùng đi theo.

“Đi”, lúc này, các đệ tử nội môn còn đang đại chiến với đội của Tề Nguyệt sau khi thấy tín hiệu thì lập tức rút lui, chạy ngay về phía phát ra tín hiệu.

“Chuyện gì vậy?”, Hùng Nhị cầm gậy răng sói ngỡ ngàng lên tiếng.

“Không phải Diệp Thành bị phát hiện rồi chứ?”, Tề Nguyệt cau mày: “Trông có vẻ như Diệp Thành bị chặn lại trong rừng hoang rồi”.
 
Chương 324


Chương 324

“Vậy còn đợi gì, mau tới đó”, Hùng Nhị lập tức vung gậy răng sói.

“Hùng ca ca, chúng ta không tới đó được”, Đường Như Huyên nhắc nhở: “Huynh quên rồi sao, mỗi một đội đều có lối vào riêng, còn mỗi một lối vào đều có thông đạo tương ứng, chúng ta không thể rời khỏi thông đạo này, nhưng những đệ tử nội môn kia thì có thể vượt qua những giới hạn của thông đạo, có thể tự do di chuyển qua lại giữa các thông đạo”.

“Chết tiệt, ta quên mất”.

Cũng giống mấy người bọn họ, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tiêu Cảnh dẫn đội và gặp phải tình trạng như vậy. Vốn dĩ đang đại chiến với các đệ tử nội môn nhưng vì tín hiệu kia nên các đệ tử nội môn đều rời khỏi vòng chiến đấu, sát phạt về phía có Diệp Thành.

“Không cần nói cũng biết tiểu tử Diệp Thành bị người ta phát hiện rồi”.

“Có điều trận thế này cũng thật sự lớn”.

“Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân lần này bày mưu tính kế từ trước. Ta còn nghe nói trong thử thách ở rừng hoang cho dù là ai, chỉ cần có thể phế đi Diệp Thành thì đều nhận được số tiền là một trăm nghìn linh thạch”.

“Đáng tiếc chúng ta bị hạn chế, nếu không thì có thể tới đó giúp Diệp Thành rồi”.

Lúc này, nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ nhận ra trong khu rừng rộng lớn kia, bóng hình người đang di chuyển tứ phía, tất cả đều đang đi về một hướng.

Cảm giác được khí tức mạnh mẽ từ tứ phương tám hướng, Diệp Thành tung một đấm đánh lùi Vệ Dương sau đó quay người toan bỏ chạy.

“Đi đâu?”, Vệ Dương xông lên, chỉ là không ngờ nổi Diệp Thành vừa chạy được hai bước thì đột nhiên quay người lại.

Gừ!

Đột nhiên, một tiếng gầm vọng khắp khu rừng, sóng âm khủng khiếp của Cuồng Long Thiên Nộ được Diệp Thành vận dụng một cách triệt để, hét đến mức say sưa, còn Vệ Dương ở phía đối diện thì quả là đang chịu trận khủng khiếp.

A….!

Rõ ràng hắn không ngờ tới Diệp Thành còn thông thạo mật thuật sóng âm bá đạo này. Vệ Dương trúng chiêu ngay tức khắc, đôi mắt mờ đi, trong đầu ong ong vang dội thứ âm thanh dị thường đến chói tai, thất khiếu rỉ máu.

“Quay lại cho ta”, Diệp Thành tiến lên một bước, hắn lôi Vệ Dương đang lảo đảo lại rồi nhấc hắn lên, tiếp sau đó chính là màn đáp trả sở trường của Diệp Thành.

Bịch!

Sau âm thanh đó, Vệ Dương trong trạng thái mộng mị bị Diệp Thành quật xuống đất một cách dữ dội, mặt đất hằn lên cả hình người khiến lục phủ ngũ tạng của Vệ Dương như lộn nhào cả lên, máu tươi phun ra cao cả hơn hai trường.

“Ngăn hắn lại”, phía sau có vài tên đệ tử nội môn lần lượt tiến lên.

Cút!

Diệp Thành gầm lên, một tay túm lấy chân Vệ Dương, coi hắn như binh khí rồi xoay chuyển khiến những tên đệ tử xông lên lập tức bị quật bay ra khỏi đó.

“Ông đây không có thời gian chơi với lũ điên các người”, sau khi đánh bay Vệ Dương, Diệp Thành chuồn luôn vào rừng sâu.

Gừ!

Chẳng mấy chốc, trong rừng sâu vang lên tiếng gầm của thú. Lúc này, Diệp Thành đang bận rộn trước cái xác của một con yêu thú khổng lồ, đầu tiên là rạch cơ thể nó rồi chui vào bên trong, việc này hắn làm lần thứ hai rồi. Còn nhớ lần trước hắn cũng dùng cách này để trốn thoát khỏi sự truy tìm của Sở Huyên.
 
Chương 325


Chương 325

Quả nhiên hắn vừa trốn vào trong xác yêu thú chưa lâu thì mặt đất vang lên những tiếng chân dồn dập, Khổng Tào dẫn theo một nhóm đệ tử và mười mấy hình nộm sát phạt tới.

“Không phải nương tay, không quan tâm sống chết”, giọng nói của Khổng Tào rõ mồn một.

“Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi đúng là độc ác”, Diệp Thành nằm trong bụng yêu thú lên tiếng mắng chửi, thế nhưng vì đối phương người đông như vũ bão, hắn chỉ có thể cố nín thở ẩn đi khí tức.

Đợi tới khi cả đám người đi qua hắn mới nhảy ra khỏi bụng con yêu thú, vội vàng chạy thục mạng.

Phía này, Vệ Dương sau khi tỉnh lại đã gặp được nhóm người của Khổng Tào.

“Người đâu?”, thấy Vệ Dương với bộ dạng thảm hại, lại không thấy Diệp Thành đâu, Khổng Tào gần như hét lên.

“Chạy…chạy rồi, chúng đệ đuổi theo mà không thấy đâu nữa, vả lại hắn còn chạy về hướng mà Khổng Tào sư huynh đi tới. Khổng Tào sư huynh, lúc các huynh tới có thấy tên Diệp Thành đó không?”

“Ý của ngươi là nói mắt ta mù sao?”, Khổng Tào tức tối ra mặt.

Quả thực, lúc đến đây hắn không hề gặp Diệp Thành, thế nhưng dù thế nào thì bọn họ sao có thể nghĩ ra được Diệp Thành sẽ trốn vào trong bụng của yêu thú chứ. Vì không nghĩ ra được nên mới không chú ý, do vậy mà Diệp Thành có thể trốn thoát.

Chẳng mấy chốc, Tả Khâu Minh và Giang Dương cũng dẫn người đuổi tới, tất cả đều trợn tròn mắt, trận thế lớn như vậy mà còn để người chạy thoát.

“Tìm cho ta, hắn không thể chạy xa được”.

Ngay sau đó, đám người vừa tụ họp lại đã tản ra, hoặc là ba người một nhóm, hoặc là năm người một nhóm lần lượt đi tìm Diệp Thành, cũng vì như vậy nên đội của Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tề Nguyệt mới bớt được áp lực.

Trời còn chưa tối mà Tạ Vân và Tiêu Cảnh đã dẫn đội vượt qua thử thách vào được nội môn.

“Đã vượt qua thử thách nhanh vậy sao?”, vừa ra khỏi rừng hoang, đội của Tạ Vân đã gặp được các vị huynh đệ đứng đợi ở ngoài, thấy mấy người phía Tạ Vân chưa tới một ngày đã ra ngoài, mọi người tỏ ra hết sức bất ngờ.

“Cả chặng đường không hề gặp trở ngại gì”, Tạ Vân xuýt xoa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Còn có thể có chuyện gì chứ, tất cả đều đổ dồn đi tìm Diệp Thành rồi”, Hoắc Đằng nhún vai, “Diệp Thành, biết chứ? Đó chính là tên đội trời đạp đất làm loạn cả ngoại môn”.

“Bao nhiêu người như vậy mà lại đi chặn một tên Ngưng Khí sao, ăn no rửng mỡ à?”

Sau đám người phía Tạ Vân lại có thêm rất nhiều đội khác vượt qua thử thách ở rừng hoang, đạt được như ý nguyệt, thậm chí còn có những đệ tử khả năng chiến đấu kém nhưng vì vụ việc của Diệp Thành nên may mắn thông qua thử thách trong rừng hoang.

Rầm!

Ầm, ầm!

Trong rừng hoang liên tiếp vang lên những âm thanh dữ dội, động tĩnh không vừa.

Diệp Thành lại một lần nữa thoát khỏi vòng vây. Hôm nay hắn gặp phải các đệ tử trong nội môn không chỉ một lần, bị bọn họ truy đuổi bạt mạng, đánh với từng người thì hắn chẳng sợ ai, thế nhưng gần trăm tên vây quanh như vậy thật sự khiến hắn phải đau đầu.

“Thấy ở đâu thì bao vây hắn”, Diệp Thành vừa thoát khỏi vòng vây còn chưa kịp nghỉ đã lại nghe tiếng người ở gần hô hào.

“Mau, mau phát tín hiệu”.

 
 
Chương 326


Chương 326

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, lại lần nữa bỏ chạy thục mạng.

Rầm!

Ầm! Rầm!

Rất nhanh sau đó, trong khu rừng yên tĩnh lại lần nữa vang lên những âm thanh khủng khiếp.

Lúc này sắc trời đã tối, màn đêm dần buông xuống.

Trong rừng sâu rậm rạp, Diệp Thành thở hổn hển trốn chạy, trên người hắn không biết bao nhiêu vết thương, còn có máu tươi chảy ra, sắc mặt càng tái nhợt. Hôm nay hắn thật sự đã hao tổn rất nhiều sức lực.

“Các ngươi giỏi”, Diệp Thành mắng chửi liên miệng, lấy hai viên Hồi Huyền Đan nhét vào miệng.

“Sau một canh giờ, khí tức của hắn lại dồi dào, khả năng phục hồi bá đáo khiến các vệt thương về cơ bản đã biến mất.

Diệp Thành liếc nhìn bầu trời đêm, hắn lại ngó qua từng ngọn cỏ: “Đuổi ông đây cả ngày rồi, giờ đến lượt ta, trước đây ta là thành viên đội tình báo đấy, muốn bắt ta, đạo hành của các ngươi còn kém lắm”.

Chạy ra khỏi đám cỏ, Diệp Thành chạy đi chạy lại như con thoi, cuối cùng hắn trèo lên một cái cây thật to, nhờ có tán lá rậm rạp che khuất nên hắn có thể che đi khí tức.

Chẳng mấy chốc, ở phía xa có ba bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

“Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ bảy”, trên cây cao, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn thấu được tu vi của những tên này và thầm nghĩ cơ hội đến rồi.

Cả ba tên kia nhìn trái ngó phải hy vọng có thể tìm ra được tung tích của Diệp Thành.

“Tên tiểu tử Diệp Thành đó đúng là đánh mãi mà không chết. Bao nhiêu người vây bắt như vậy mà hắn vẫn có thể trốn thoát, xem ra truyền ngôn ở ngoại môn quả không sai, tên đệ tử thực tập này không phải dạng vừa”.

“Chúng ta có ba người ở cảnh giới Chân Dương, ngươi sợ cái gì”.

“Cứ đợi đấy, hắn ta sớm muộn sẽ bị bắt thôi”.

Cả ba người ngươi một câu ta một câu, không hề phát hiện Diệp Thành đang ở trên cây cao nhìn bọn họ mà nhếch miệng cười.

“Đến rồi thì đừng đi nữa”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn phất tay tung ra ba quả trứng sắt đen xì.

Cẩn thận.

Phản ứng của ba người bọn họ không phải là chậm, bọn họ rút luôn trường kiếm ra, cứ thế chém vỡ mấy quả trứng sắt kia làm đôi. Trứng sắt bị chém vỡ lập tức có làn khói đen mờ mịt bay ra.

“Đáng chết, đạn khói”, cả ba tên lên tiếng mắng chửi, biết có mai phục, tên nào tên nấy quay lưng vào nhau.

Lúc này Diệp Thành đã nhảy từ trên cây xuống, lặng lẽ ẩn mình trong làn khói đen, vả lại còn sờ vào cái roi sắt đen xì trong túi đựng đồ, hắn phải bỏ ra năm trăm nghìn linh thạch mới mua được cái roi này từ chợ đen U Minh về, vô cùng chắc chắn, dùng để đánh người thì lại quá hợp lý.

A…!

Chẳng mấy chốc, tiếng gào thét chói tai vang lên trong làn khói đen, tên đệ tử nội môn ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ bảy bị đánh đến mức thất khiếu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

“Ôi chao, cái roi này thật bá đạo”, sau khi đánh ngất tên đệ tử kia, Diệp Thành vừa trốn vào làn khói đen vừa thầm cảm thấy kinh ngạc với cái roi trong tay. Một roi vung ra cũng có thể khiến tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ bảy ngất lịm, uy lực của nó quả vượt ngoài sức tưởng tượng của Diệp Thành.
 
Chương 327


Chương 327

“Ai, cút ra đây”, một tên trong nhóm ba tên bị đánh ngất, hai tên còn lại nổi điên lên, liên tục đánh ra mật thuật.

Diệp Thành đứng từ xa liếc nhìn hai tên này, đợi cả hai tên tung ra đại chiêu thì mới sát phạt đến, sau đó quất roi khiến tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên kia ngất lịm, máu me be bét.

Lại lần nữa hạ gục một tên, Diệp Thành tiếp tục ẩn mình trong làn khói đen.

“Diệp Thành, ta biết là ngươi rồi, dùng đạn khói, đúng là loại hèn hạ”, tên đệ tử kia kêu gào.

“Hèn hạ?”, trong làn khói đen, Diệp Thành bật cười lạnh lùng: “Lẽ nào các ngươi không hèn hạ? Bao nhiêu người như vậy mà lại truy sát một tên Ngưng Khí như ta, so với đạn khói của ta thì các ngươi còn mặt dày hơn”.

“Có gan thì đánh một chọi một, bớt lôi mấy trò hạ đẳng này ra đi”.

“Được thôi”, Diệp Thành lập tức nhảy vọt tới, sau đó không đợi tên đệ tử kia có thêm phản ứng nào, cái roi đen của hắn lập tức quất lên mạnh mẽ.

A….!

Sau tiếng gào thét thảm thiết, tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong kia cũng bị quật cho máu me chảy khắp người, nằm vật ra đất.

Đánh ngất ba tên, Diệp Thành không dám ở lại lâu thêm, hắn thu lại roi sắt và dừng tay, sau đó lấy hết túi đựng đồ và bảo bối của ba tên kia đi sạch sẽ, xong xuôi, đến cả y phục của bọn họ cũng bị lột sạch, chỉ còn lại cái quầ.n lót trên người.

Xử lý cả ba tên gọn gàng, Diệp Thành lập tức quay người biến mất khỏi đó.

Lại tới một khu toàn cây cối rậm rạp, Diệp Thành hiện thân, không vội kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, ngược lại, hắn lấy ra cái roi sắt đen xì của mình, hắn có thể xử lý ba tên đệ tử nội môn một cách dễ dàng như vậy cũng là nhờ công lao của cái roi này.

“Không dùng thì không biết, dùng rồi quả khiến người ta phải giật mình”, Diệp Thành chăm chú nhìn cái roi, hắn tặc lưỡi: “Một cái roi thôi mà cũng có thể khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong bị đánh cho máu me bet bét, uy lực của mày quả khiến tao phải bất ngờ”.

Diệp Thành bắt đầu ý thức được rằng mình đã quá xem thường uy lực của roi sắt.

Từ khi mua được cái roi này từ buổi đấu giá, Diệp Thành vẫn không hề dùng tới, mãi tới hôm nay khi xử lý những tên ở nội môn hắn mới lấy ra, nào ngờ mới dùng lần đầu đã khiến hắn phải bất ngờ vậy rồi.

“Chịu một roi mà đau đớn vậy sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó hắn cầm roi sắt quất thử vào trán mình.

Ôi chao…!

Đột nhiên Diệp Thành cảm thấy mắt hoa cả đi, sau đó đầu hắn ong ong, đặc biệt là linh hồn còn đau đớn như có gì đó chèn ép vậy.

Diệp Thành lắc lắc đầu cố tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhìn cái roi trong tay, ngỡ ngàng nói: “Đây không phải là binh khí sinh ra chuyên để đánh vào linh hồn con người chứ?”

Diệp Thành trầm ngâm hồi lâu rồi lại nghĩ tới cảnh sau khi bị roi sắt đánh trúng, linh hồn của hắn quả thực cảm thấy vô cùng đau đớn, lại nghĩ tới ba tên đệ tử ở nội môn trước đó, bọn họ về cơ bản đã cảm nhận được rõ rệt khả năng thực sự của cái roi này, đó chính là chuyên đánh vào linh hồn con người.

“Bảo bối, đúng là bảo bối”, biết khả năng của cái roi trong tay, Diệp Thành vui vẻ, nói rồi còn không quên hả hơi vào roi sắt, sau đó dùng tay áo lau lau roi: “Năm trăm nghìn linh thạch quả nhiên không hề lãng phí”.

Hi hi hi!
 
Chương 328


Chương 328

Thu lại roi sắt, Diệp Thành lại lần nữa lẻn vào lùm cây sau đó còn hét lên: “Đợi đấy cho ta, không tên nào chạy thoát được đâu”.

Không lâu sau đó hắn hiện thân trước một đầm nước. Ở đây, hắn chôn vài quả đạn pháo, ngó trước nhìn sau rồi mới nhảy vào đầm nước.

Chẳng mấy chốc, năm người một nhóm đã lần mò tới, từ từ tiến vào khu mai phục của Diệp Thành.

Rầm!

Rầm!

Ngay sau đó đã có tên đệ tử nội môn dẫm phải đạn địa lôi và lập tức bị bật bay ra khỏi đó.

“Cẩn thận”, cảm giác đang bị mai phục, tên đệ tử chưa dẫm phải đạn địa lôi tỏ vẻ cảnh giác: “Phát tín hiệu”.

Đột nhiên có đệ tử lấy ống trúc ra phát tín hiệu, thế nhưng còn chưa đợi hắn giải cấm chế của ống trúc thì Diệp Thành ẩn dưới đầm nước đã xông lên, đầu tiên là một đạo kiếm khí đánh vỡ ống trúc trong tay tên đệ tử kia, sau đó vung tay tung ra thêm mấy quả đạn khói nữa.

A….!

A….!

Chẳng mấy chốc, tiếng hét thất thanh vang lên liên tiếp, biết khả năng bá đạo của roi sắt, Diệp Thành thật sự càng dùng càng thuận tay, hắn đánh ngã luôn năm tên đệ tử nội môn mà không mất tới ba mươi giây.

Vẫn như lần đầu tiên, hắn đoạt luôn tất cả bảo bối trên người những tên này sau đó lột hết quần áo chỉ để lại mỗi qu.ần lót trên người mỗi tên.

Làm xong xuôi, Diệp Thành tung ra một chưởng tạo ra cái hố sâu, hắn trói cả năm tên này lại, đạp luôn xuống hố.

“Đào cái hố làm chỗ chôn”, Diệp Thành nhanh chóng lấp hố.

“Cứ ngủ ở đây cho ngon đi”, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay người biến mất dạng.

A…..!

A….!

Chẳng mấy chốc, trong một góc nào đó ở rừng hoang lại vang lên tiếng hét, đợi tới khi nhóm người phía Khổng Tào đuổi tới thì chỉ trông thấy năm, sáu tên đệ tử nội môn người ngợm chẳng thấy quần áo nữa đâu.

“Đáng chết”, Tả Khâu Minh phẫn nộ, tung ra một chưởng khiến cái cây to kệch trước mặt bị gãy làm đôi.

“Những tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường căn bản không thể làm được gì hắn”, Khổng Tào hằn lên ánh nhìn tôi độc: “Hắn có thể xử lý năm, sáu đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn không phải cứ ở cảnh giới Chân Dương là xử lý được”.

“Chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, vả lại khu rừng lại rộng thế này, muốn chặn hắn không phải đơn giản”, Giang Dương lạnh giọng.

“Có lẽ ta có cách”, Dương Vệ lại nhảy ra, sau đó ghé sát tai ba tên kia nói nhỏ. Cả ba tên này nghe xong thì nở nụ cười bí hiểm.

Đêm khuya, Diệp Thành không yên phận, hắn giống như u linh lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều có vài đệ tử nội môn bị đánh ngất.

Trong khu rừng mênh mông, Diệp Thành lại lần nữa gài bẫy đánh ngất thêm ba tên đệ tử nội môn, cướp đi bảo bối trên người bọn họ và lột sạch quần áo bọn họ.

“Bội thu”, Diệp Thành vỗ mông, lại lần nữa đi vào rừng sâu.

Có điều, hắn không nhận ra trên người ba tên đệ tử nội môn bị đánh ngất trước đó có dán linh phù phát sáng, có lẽ vì Diệp Thành quá hào hứng nên không phát hiện ra.
 
Chương 329


Chương 329

Đêm tối, trời đầy sao.

Tiếp sau đó, Diệp Thành không gài bẫy nữa mà trốn trong bụi cây.

Và trước đó, hắn đã chôn đạn địa lôi dưới đất cách đó cả nghìn trượng, nếu như có người lại gần thì nhất định sẽ kinh động đến hắn, như vậy hắn cũng sẽ không quá bị động.

“Đúng là bội thu”, trong bụi cây, Diệp Thành đặt toàn bộ bảo bối thu được trước mặt và nhìn với ánh mắt thích thú, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng đã có hơn bốn trăm nghìn rồi, lại thêm những linh dịch và linh đan linh tinh khác, chắc chắn là món tài sản kếch xù.

“Cũng may có mày”, Diệp Thành phất vạt áo lấy ra roi sắt.

Hắn thật sự muốn thông qua lần thử thách này, cho dù bỏ thêm ít tiền thì cũng không tiếc, còn hơn là chuốc thêm phiền phức không đáng có, thế nhưng khi biết roi sắt có khả năng bá đạo này, Diệp Thành lại bỏ đi suy nghĩ nhanh chóng vào được nội môn.

Có roi sắt bá đạo trong tay, Diệp Thành lại không nỡ rời xa khu rừng này, chí ít thì trước khi rời khỏi rừng hoang, Diệp Thành phải cướp sạch của cải của những tên bao vây mình, đây là cơ hội phát tài hiếm có.

“Đợi đấy cho ông đây, đừng hòng tên nào chạy thoát”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng rồi thu lại roi sắt.

Rầm!

Ngay sau đó, cách đó độ nghìn trượng có tiếng nổ vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành đứng phắt dậy vì hắn biết nhất định có người dẫm phải đạn địa lôi, còn người dẫm phải đạn địa lôi rất có khả năng là nhóm người phía Khổng Tào.

“Mới đó mà đã tìm tới đây rồi, bọn này đúng là chuyên nghiệp”, Diệp Thành cười lạnh giọng, lật người nhảy ra khỏi lùm cây.

Rầm!

Rầm!

Ầm!

Chẳng mấy chốc, ở các phương hướng có tiếng nổ vang lên, vả lại còn nổ lên không theo thứ tự trước sau, điều này khiến mặt Diệp Thành khó coi thấy rõ.

Tứ phương tám hướng đều chôn đạn địa lôi, điều đó chứng minh tứ phương tám hướng đều có người tới, vả lại bọn họ rất có khả năng đã bao vây nơi này, tin này đối với hắn mà nói đương nhiên là tin không tốt lành gì.

“Đều là bọn mũi chó sao?”, sau khi mắng chửi một tiếng, Diệp Thành mới lật tay lấy ra một cái giỏi đựng đạn khói, sau đó ném vào trong không trung.

Bùm!

Bụp! Bụp!

Đột nhiên, đạn khói liên tiếp nổ đùng đoàng, làn khói đen dày đặc che khuất tầm nhìn, lan ra cả mấy trăm trượng quanh đó, mục đích của Diệp Thành là để che khuất tầm nhìn của mấy người phía Khổng Tào, và tiện bề trốn thoát.

Có điều, mấy người phía Khổng Tào lần này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khi khói đen lan ra, tứ phía đã có người sử dụng mật thuật.

“Cuồng phong nộ tiếu”.

“Phong trần quyết”.

“Bạo phong quyển vũ”.
 
Chương 330


Chương 330

Sau từng giọng nói vang lên, những mật thuật mà những người tới đây thi triển đều có liên quan đến gió khiến cho tứ phương tám hướng có từng cơn gió mạnh thổi tới, thổi bay đi làn khói đen dày đặc kia.

“Mẹ kiếp, bọn này âm mưu từ trước rồi”, thấy làn khói đen không ngừng bị thổi bay đi còn mình lại không thể nhân cơ hội này trốn thoát, sắc mặt Diệp Thành càng khó coi hơn.

“Diệp Thành, ta xem ngươi chạy thế nào”, ngay sau đó, tiếng hô vang lên ở phía Đông, Tả Khâu Minh đầu đeo cái gương, sát khí đằng đằng đi tới.

“Chạy đi, ngươi chạy cho ta xem”, phía tây, khuôn mặt của Giang Dương cũng tối sầm cả lại, trên đầu đeo Nhất Phương Cổ Ấn, sát phạt tới.

“Ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”, phía nam, Khổng Tào đầu đeo linh khí đồng lư, dẫn một nhóm tiểu đệ truy sát tới, tên nào tên nấy mặt mày giữ dằn.

“Ngươi chạy không nổi đâu”, phía bắc, Dương Vệ cũng dẫn một đội quân chạy tới.

“Lưới trời lồng lộng”, còn lúc này, trên đỉnh đầu Diệp Thành cũng có một tấm đại võng phát sáng đang từ từ hạ xuống.

Thấy trận thế lớn như vậy, Diệp Thành lạnh toát từ đầu tới chân, trước đó hắn đã bị vây bắt nhiều lần nhưng không rơi vào cảnh nguy hiểm như lúc này, lần này là ba người ở cảnh giới Chân Dương phía Khổng Tào sát phạt tới.

Nên biết rằng trong số những tên này mặc dù có nhiều tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhưng điều đó lại không đáng sợ, hắn kiêng dè nhất chính là ba tên ở cảnh giới Chân Dương phía Khổng Tào.

Những tên ở cảnh giới Chân Dương chân khí trong vùng đan điền đã được tôi luyện hoàn toàn thành linh lực, cũng vì bọn họ có linh lực nên có tư cách ngự động binh khí, một khi binh khí xuất hiện thì sẽ lập tức trấn áp được trận thế.

Vút!

Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, sau đó đẩy chân khí vào kiếm, hắn chém ra một kiếm nghịch thiên khiến cho thiên võng kia bị rách một lỗ lớn.

Gừ!

Tiếng gầm của thú vang lên, Thú Tâm Nộ được thi triển. Diệp Thành nhảy lên thoát ra khỏi nơi có thiên võng đang bay xuống.

“Chạy đi đâu”, Giang Dương là tên đầu tiên xông lên, cổ ấn trên đầu hắn bay ra, lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng chói loá, và còn có một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện.

Mặc dù Giang Dương chưa thể hồi phục lại toàn bộ uy năng của cổ ấn nhưng Diệp Thành đã lập tức bị chèn ép.

Vù!

Tả Khâu Minh cũng di chuyển, gương linh trên đầu chiếu rọi, khí thế không hề thua kém cổ ấn của Giang Dương, Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững đã bị gương linh kia ép đến mức lảo đảo, tiếp sau đó là linh khí đồng lư của Khổng Tào phát sáng khiến Diệp Thành ói ra máu.

“Chết đi”, thấy Diệp Thành bị kiểm soát bởi ba thứ binh khí, Dương Vệ lập tức di chuyển tung ra một đạo chưởng ấn.

Rầm!

Diệp Thành trúng chiêu tiếp tục phun ra máu.

A…..!

Diệp Thành phẫn nộ, máu trong người chảy nhanh hơn, như thể có ngọn lửa thiêu đốt.

“Mở cho ta”, Diệp Thành lại lần nữa hét lên, ba thứ binh khí kia chèn ép như thế kích động nguồn năng lượng trong cơ thể Diệp Thành, chân khí trong vùng đan điền cuộn trào.
 
Chương 331


Chương 331

“Tên tiểu tử này…”, có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của ba binh khí này, đều này khiến mấy người phía Khổng Tào hết sức kinh ngạc.

“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, hắn là yêu nghiệt sao?”

“Nơi này không ở được”, cả ba tên có vẻ nhìn ra được khả năng khiến người ta phải kiêng dè của Diệp Thành, mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí mà đã khiến người ta phải kinh sợ thế này rồi, nếu hắn lớn hơn nữa thì khả năng còn vượt trội hơn, bọn họ không muốn gây thêm thù để bị trả thù ở những tháng ngày sau này.

“Không màng sống chết”, Khổng Tào lạnh giọng ra lệnh, hắn là tên đầu tiên sát phạt tới, một đạo đại thủ ấn được tung ra.

Hàng Long.

Diệp Thành sử dụng mật thuật mạnh mẽ, lấy mạnh đánh mạnh, đấu chọi với Khổng Tào.

Rầm!

Hai chưởng đối kháng vang lên tiếng vang dữ dội.

Vút!

Khi lùi về sau, Tả Khâu Minh lập tức rút kiếm ra, uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Diệp Thành phản ứng rất nhanh, bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan né tránh qua từng nhát kiếm kinh người của Tả Khâu Minh, còn từng đao Khổng Tào chém xuống tại tạo thêm từng khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất.

Sau ba tên này là từng đòn công kích từ tứ phương tám hướng, nào chưởng ảnh, chưởng ấn, kiếm khí, đao mang, tất cả đều tung về phía Diệp Thành.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Diệp Thành lạnh giọng, hắn vung kiếm Xích Tiêu ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.

Có điều Thiên Canh Kiếm Trận dù khả năng phòng ngự mạnh nhưng Diệp Thành vẫn chưa luyện nó tới độ chín muồi, lại thêm tứ phương tám hướng lúc này có quá nhiều người đánh tới, vả lại tên nào tên nấy tu vi không hề yếu khiến kiếm trận của hắn vừa được hình thành đã bị phá vỡ.

Phụt!

Phụt!

Kiếm ảnh bay đi, trên cơ thể Diệp Thành để lại từng vết thương rỉ máu, chưởng ấn chưởng ảnh đánh tới khiến xương khớp và kinh mạch của hắn đứt lìa.

“Chết tiệt”, Diệp Thành phẫn nộ,tay trái cầm roi sắt, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, hắn không màng tới những vết thương trùng trùng trên cơ thể mà sát phạt về phía Dương Vệ, vì ở tứ phương thì chỉ có Dương Vệ là thực lực yếu nhất.

Thấy Diệp Thành sát phạt tới, Dương Vệ lại lần nữa sử dụng cung và tiễn, huyền khuyết truy phong tiễn lại lần nữa được thi triển.

Vút!

Diệp Thành không hề né tránh, cứ thế để cho trường tiễn kia đâm vào cơ thể mình, còn hắn vẫn cố gắng tiến lại gần Dương Vệ, vung ra một roi thật mạnh.

A…!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, soi sắt quất ra quả không khiến Diệp Thành phải thất vọng, kể cả Dương Vệ đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương thì cũng vẫn bị đánh đau đớn, thất khiếu chảy máu, đầu óc mộng mị.

Dương Vệ hoa mắt, trước mắt tối sầm lại, Diệp Thành đạp hắn bay ra khỏi đó.
 
Chương 332


Chương 332

Vút!

Đột nhiên phía sau có tiếng binh khí bay tới, đó là binh khí của Tả Khâu Minh đánh ra.

Diệp Thành lại lần nữa trúng chiêu, đạo kinh mang kia đâm vào sau lưng hắn khiến máu tươi chảy ra ròng ròng, và ngay sau đó, đợt công kích tiếp theo bắt đầu ập đến. Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị đánh bay đi.

“Bắt lấy hắn”, Giang Dương sát phạt tới, bảo ấn trên đầu bay ra, sát kiếm trong tay rung lên, cứ thế đánh ngã Diệp Thành.

Diệp Thành cố đứng dậy, hắn ngẩng đầu, sử dụng mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ.

Gừ!

Sóng âm dữ dội mang theo tiếng gầm của rồng vang lên khiến Giang Dương đang xông lên lập tức trúng chiêu, kể cả là một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn, trong trường hợp không có sự chuẩn bị từ trước cũng bị sóng âm kia làm cho điên loạn đầu óc.

“Còn muốn chạy?”, Khổng Tào tức tối tung chưởng bay tới.

Hàng Long!

Hàng Long!

Diệp Thành điên cuồng đánh liên tiếp ra hai chưởng Hàng Long, long ảnh màu vàng kim bay lên trời ép Khổng Tào lùi về sau.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tả Khâu Minh cũng sát phạt đến, hắn chém ra một kiếm khiến phần ngực Diệp Thành bị thương một vết thương sâu. Nếu không phải cơ thể Diệp Thành rắn rỏi thì nhát kiếm này đủ uy lực chém hắn làm đôi rồi.

Cút!

Diệp Thành gầm lên, chỉ ra Nhất Dương Chỉ, chọc thủng vai Tả Khâu Minh.

Trong lúc lùi về sau, có tên chém ra một kiếm, Diệp Thành lập tức nắm thanh trường kiếm kia trong tay, đánh ra một đòn khiến tên đệ tử kia ngã nhào, sau đó hắn mới quay người bỏ chạy.

“Bắt lại”, trước mặt, một tên đệ tử nội môn ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám lao ra.

“Ngươi mà cũng xứng?”, Diệp Thành lạnh giọng quất ra một roi khiến tên đệ tử kia ngã vật ra đất, sau đó hắn lật tay chém thêm một kiếm khiến những tên đệ tử đang chuẩn bị đánh lén ói ra máu lùi về sau, trong lúc đó, phía sau hắn lại có một tên vung kiếm chém vào sau người hắn.

Diệp Thành không màng vết thương, hắn không dám ở lại đây thêm giây phút nào. Hắn đánh ra một chưởng Bôn Lôi, tiếp sau đó là sử dụng mật thuật Cuồng Long Thiên Nộ, dù cơ thể trọng thương nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng tung từng chưởng khiến tên đệ tử nội môn kia phun ra máu và phải lùi về sau.

Lúc này hắn đã thoát được vòng vây.

“Chặn hắn lại”, Khổng Tào, Tả Khâu Minh và Giang Dương lạnh giọng, thế nhưng đã muộn rồi, vì Diệp Thành đã bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan cao chạy xa bay.

Đuổi theo.

Phía sau, một đám người đuổi theo.

Phía trước, Diệp Thành không hề dừng bước, tận dụng triệt để bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan, ngay sau hắn là từng tàn ảnh đẫm máu. Hắn không muốn bị vây bắt thêm một lần nữa, nếu không thì sẽ không còn cơ hội thoát thân.

Rầm!

Ầm, ầm!

Trong rừng hoang không hề yên tĩnh.
 
Chương 333


Chương 333

Cảnh tượng đại chiến này kéo dài từ nửa đêm tới sáng sớm hôm sau, rồi lại kéo dài từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống. Diệp Thành ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương, hắn lại bị vây đánh thêm vài lần nữa nhưng đều phải trả giá bằng những vết thương đau đớn mới có thể thoát thân.

“Vì sao bọn chúng lại có thể bắt được phương hướng của mình chuẩn như vậy?”, Diệp Thành vừa phun ra máu vừa suy nghĩ như thể phát hiện ra căn nguyên của vấn đề.

Hắn kiểm tra cơ thể mình. Quả nhiên, trên chân hắn có một tấm linh phù, và linh phù này còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Truy tung phù”, Diệp Thành nheo mắt, “chẳng trách mà bọn chúng có thể tìm được phương của mình, chẳng trách mà ba tên đệ tử cảnh giới Chân Dương đều xuất hiện đồng thời, mọi thứ đều vì tấm truy tung phù này mà ra”.

“Kế hoạch hay lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn xé ngay tấm linh phù kia ra.

Đêm tối, Diệp Thành trốn vào trong một cái hầm mà mình đào từ trước.

Hắn trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát qua được sự truy đuổi của nhóm người phía Tả Khâu Minh, vì không có truy tông phù nên mấy người phía Tả Khâu Minh rất khó có thể tìm được hắn, nếu trách thì trách khu rừng này quá rộng lớn, muốn tìm ra một người là việc không hề đơn giản.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất. Mặc dù hắn đã thoát được vòng vây nhưng trên người trùng trùng vết thương.

“Cứ đợi đấy cho ta”, Diệp Thành lạnh giọng nuốt ba viên Hồi Huyền Đan, tiếp tục vận mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

…….

Lúc này, ở từng lối ra của rừng hoang vẫn còn đông người bước ra, không chỉ nhóm người Tạ Vân mà còn có rất nhiều đệ tử nội môn nữa. Phần lớn bọn họ đều muốn nhìn khuôn mặt Diệp Thành, muốn xem xem tên đệ tử thực tập làm loạn cả ngoại môn rốt cục trông như thế nào.

Ngoài đệ tử ra thì nơi này còn có rất nhiều trưởng lão ở trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân – phong chủ Thiên Huyền Phong, Phong Vô Ngấn chủ phong Ngự Kiếm Phong, Sở Huyên chủ phong Ngọc Nữ Phong.

“Các đệ tử ngoại môn tham gia vào thử thách ở rừng hoang về cơ bản đều ra ngoài rồi, sao vẫn chưa thấy Diệp Thành đâu?”, trong đám người có đệ tử nội môn thắc mắc.

“Hình như còn thiếu một mình hắn”.

“E rằng hắn không ra nổi đâu”, có người lên tiếng đầy ý tứ.

So với những đệ tử này thì Tạ Vân và Hùng Nhị mặt mày khó coi hơn hẳn. Bọn họ quá hiểu những kẻ địch mà Diệp Thành phải đương đầu trong thử thách ở rừng hoang, có thể vào được nội môn hay không thì chưa bàn đến, quan trọng là sống được ra khỏi rừng hoang hay không.

“Đạo Huyền sư huynh, có phải huynh muốn chọc tức muội không vậy?”, đợi lâu vậy rồi mà không thấy Diệp Thành bước ra, Sở Huyên ngồi không yên, chốc chốc lại quay sang nhìn Đạo Huyền Chân Nhân ở bên, nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Nhìn xem những người mà huynh chọn kìa, huynh chọn đội Khổng Tào thì Diệp Thành có thể vượt qua thử thách sao?”

“Sư muội nghĩ oan cho ta rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân vội xua đi.

“Cái này thì ta có thể làm chứng”, một vị trưởng lão béo mập bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân cười nói: “Vì để công khai minh bạch nên những đệ tử được phái vào rừng hoang đều phải rút thăm, nhóm người phía Khổng Tào rút thăm trúng nên mới vào rừng”.

“Trùng hợp quá nhỉ?”, Sở Huyên trợn tròn mắt nhìn Đạo Huyền Chân Nhân: “Tại sao mà người rút thăm trúng lại là kẻ thù của Diệp Thành chứ?”

 
 
Chương 334


Chương 334

“Chẳng còn cách nào, ai bảo nhân phẩm của đồ đệ nhà muội kém như vậy chứ?”, Đạo Huyền Chân Nhân day day trán: “Sư muội không phải quên đi cuộc so tài ngoại môn mấy ngày trước, đồ đệ của muội gặp phải những ai sao, số hắn cũng thật là…”

“Thôi đừng nói gì nữa, nó đúng là đứa trẻ đen đủi”, Sở Huyên vỗ vỗ trán.

……

Đêm khuya, Diệp Thành lại lén lút chui ra khỏi hầm, hắn ngó ngang ngó dọc.

A….!

A…..!

Ngay sau đó, không biết từ góc nào trong rừng hoang liên vang lên tiếng kêu gào.

Diệp Thành giở mánh khoé, tận dụng khả năng bá đạo của roi sắt và nhiều bảo bối khác, hắn càng cướp càng bội thu.

Giống như mấy lần trước, Diệp Thành lấy đi toàn bộ bảo bối của đệ tử nội môn, trước khi đi còn không quên lột sạch đồ trên người bọn họ.

Còn có một việc đúng như hắn đoán, đó chính là các đệ tử nội môn trước khi bị đánh ngất đều cố gắng dính truy tung phù lên người hắn, đây có lẽ là âm mưu của nhóm người phía Khổng Tào.

Có điều, Diệp Thành đã bị mắc mưu một lần, sao hắn có thể để mắc mưu lần thứ hai, truy tung phù lập tức bị hắn tiêu huỷ.

“Muốn hại ta sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, lại lần nữa biến mất.

A….!

A….!

Không lâu sau đó, từng tiếng gào thét thảm thiết lại vang lên, các đệ tử nội môn chia nhau ba người một nhóm bị đánh ngất, còn bị lột sạch đồ và bị trói bằng tiên thừng, tiếp sau đó là chìm vào cơn mê do mê hương gây ra. Cuối cùng, Diệp Thành đào cái hố chôn bọn họ xuống.

A….!

A….!

Đêm khuya, rừng hoang vốn yên tĩnh thì lại trở nên hết sức huyên náo, ở một số nơi nào đó trong rừng cứ thế vang lên tiếng kêu gào thảm thiết như vậy.

Vì Diệp Thành không ngừng xử lý các đệ tử nội môn nên những người mà Khổng Tào có thể sử dụng đến ngày càng ít đi, thậm chí tới cuối cùng về cơ bản chỉ còn lại ba tên oan gia ngõ hẹp bọn họ.

“Khốn khiếp”, cả ba tên tức tối, mặt mày tối sầm cả lại.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng một tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì, cho dù có chút danh tiếng ở ngoại môn nhưng trong mắt bọn họ chẳng đáng để nhắc đén.

Có điều, sau một chuỗi sự việc xảy ra hai ngày nay, bọn họ ý thức được rằng mình đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thành.

Diệp Thành giống như u linh khiến bọn họ không thể tìm ra tung tích, cơ hội tốt đẹp duy nhất xuất hiện vậy mà vẫn để Diệp Thành trốn thoát, đường đường gần một trăm tên đệ tử nội môn, thậm chí ba tên ở cảnh giới Chân Dương mà lại bị một tên tu vi ngưng khí càn quấy.

Lúc này, gần một trăm tên đệ tử nội môn được cử vào rừng hoang thì giờ chỉ còn lại không tới mười người, điều này bảo bọn họ không tức tối làm sao cho được. Nếu như bắt được Diệp Thành còn dễ nói, còn nếu không bắt được Diệp Thành thì bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả nội môn.

Lúc này, Diệp Thành – kẻ khiến tất cả đệ tử nội môn phải tức giận đã tìm cho mình một nơi cây cối um tùm nép vào.

“Là chỗ này”, Diệp Thành ngó ngang ngó dọc, thấy không có người thì mới rút một giỏ đạn địa lôi ra, sau đó cẩn thận chôn xuống đất.
 
Chương 335


Chương 335

Xong xuôi, hắn lại lấy mê hương ra, bố trí quanh đám đất cây cỏ mọc um tùm, tiếp sau đó là dùng châm độc, mỗi một bước đều được Diệp Thành chuẩn bị kĩ lưỡng.

Diệp Thành bố trí mất một canh giờ mới rời khỏi nơi này: “Giờ đến lúc ta xử các ngươi rồi”.

Diệp Thành đi đi lại lại một vòng, nhìn thấy một bóng hình mơ hồ từ xa: “Khổng Tào”, bóng hình đó mặc dù mơ hồ nhưng Diệp Thành có thể nhận ra được đó là Khổng Tào.

Hiện giờ Khổng Tào đi một mình. Cũng đúng, tiểu đệ của hắn bị Diệp Thành đánh ngất hết nhóm này tới nhóm khác, tới bây giờ chẳng còn sót tên nào.

Cũng giống với Khổng Tào, Tả Khâu Minh và Giang Dương cũng vậy, vì nhân lực không đủ, mà rừng hoang lại quá rộng, đi cùng nhau tìm một mình Diệp Thành thì rõ ràng là sẽ bị thu hẹp phạm vi, do vậy mà bọn họ mới chia nhau ra hành động để mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Còn cái Diệp Thành cần chính là hiệu quả, cứ để bọn họ đi riêng lẻ, đánh riêng từng tên, và như vậy thì hắn chẳng sợ gì Khổng Tào cả.

“Tiểu tử, hôm nay ông đây phải dạy cho ngươi một bài học”, Diệp Thành lạnh giọng, cố ý không thu lại khí tức để Khổng Tào phát hiện ra.

“Diệp Thành”, thấy khí tức quen thuộc của Diệp Thành, lại thêm cơn tức giận chưa nguôi, Khổng Tào không nói câu nào cứ thế đuổi theo.

Thấy Khổng Tào mắc bẫy, Diệp Thành cố ý giảm tốc độ, đương lúc Khổng Tào đuổi kịp, Diệp Thành lại nhanh chóng tăng nhanh tốc độ.

Cả hai cứ một tên chạy một tên đuổi gần tới khu vực bố trí bẫy của Diệp Thành, còn Khổng Tào vì cơn tức giận khôn nguôi nên rõ ràng quên đi một số việc chính là phát tín hiệu cho Tả Khâu Minh và Giang Dương.

Rầm!

Ngay sau đó, Khổng Tào đã bị dụ vào đám đất với cây cối um tùm, hắn lơ là cảnh giác và cuối cùng đã dẫm phải đạn địa lôi mà Diệp Thành bố trí, sau đó lập tức bị nổ bay ra khỏi đó, đợi tới khi ngã ra đất thì viên đạn thứ hai lại nổ lên.

Bụp!

Đùng!

Đoàng!

Tiếp sau đó, từng âm thanh liên tiếp vang lên, Khổng Tào bị nổ nới mức toàn thân thảm hại, hắn lảo đảo, dẫm lên những cây châm độc mà Diệp Thành bố trí, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị mê hương của Diệp Thành bay xực vào mũi.

“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, Khổng Tào hét lên nhưng đầu óc lại hơi choáng váng, cơ thể hắn lảo đảo.

Lúc này, Diệp Thành không biết chui từ đâu ra vung tay ném ra mười mấy quả đạn khói, đạn khói nổ tung, khói đen bay mờ mịt bao quanh Khổng Tào.

Khổng Tào cố gắng đứng vững rồi nhanh chóng kết ấn thi triển mật pháp gió định thôi bay đám khói này.

“Xem chiêu”, Diệp Thành sát phạt tới làm gián đoạn quá trình kết ấn của Khổng Tào, sau đó hắn quay người chạy đi.

“Chạy đi đâu”, Khổng Tào hét lên, triệu gọi binh khí.

“Ta không định chạy”, phía trước, Diệp Thành vừa bước ra bộ pháp đã lại quay người lại, phất mạnh vạt áo, cả đám khói trắng bay tạt vào mặt Khổng Tào, nếu nhìn kỹ thì đó chính là bạch thạch khôi chuyên dùng để đối phó với tu sĩ.
 
Chương 336


Chương 336

“Ngươi….”, Khổng Tào rõ ràng không đoán được chiêu này của Diệp Thành, nên không biết rằng những chiêu thức ngầm này ngày thường hắn vẫn quen dùng, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại bị trúng chiêu.

Có điều dù gì Khổng Tào cũng ở cảnh giới Chân Dương, đặc biệt là bạch thạch khôi được tế luyện mặc dù dùng để đối phó với tu sĩ nhưng cũng chỉ khiến mắt mờ trong giây lát.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Diệp Thành đã sử dụng roi sắt, quật thật mạnh vào đầu Khổng Tào.

A….!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, roi sắt quả bá đạo, kể cả là Khổng Tào khi trúng chiêu thì thất khiếu đều chảy máu.

“Ai bảo ngươi tính kế với ta”, Diệp Thành mắng chửi, hắn tiến lên trước một bước đạp luôn vào đũng quần Khổng Tào.

Hự…!

Thằng nhỏ bị đạp đau đớn khiến Khổng Tào tức tím người.

Chỉ sợ có biến cố, Diệp Thành không cho Khổng Tào cơ hội phản ứng, hắn lại lần nữa quất roi sắt liên tiếp đánh vào đầu Khổng Tào.

A….!

Khổng Tào bị đánh máu me chảy be bét, đặc biệt là đầu còn ong ong đau đớn, cơn đau đớn từ trong linh hồn khiến thần trí hắn không còn tỉnh táo, đến đứng còn không vững, cuối cùng bị một roi của Diệp Thành quật xuống nằm ngửa ra đất, chìm vào trạng thái hôn mê.

Xử xong Khổng Tào, Diệp Thành thu lại roi sắt, lúc này hắn mới ra tay thu lại sạch sẽ từng món bảo bối trên người Khổng Tào, đương nhiên, y phục của Khổng Tào cũng bị lột sạch sẽ, chỉ để lại cái quần lót.

Làm xong xuôi, Diệp Thành dùng tiên thừng trói quanh người Khổng Tào như đang buộc bánh chưng, sau đó còn không quên dùng mê hương khiến hắn ngất đi, cuối cùng mới ném tên này vào trong hố đã đào sẵn từ trước.

Cứ như vậy, Khổng Tào bị vùi xuống đất.

“Không sao đâu, chẳng chết nổi đâu”, Diệp Thành vỗ vỗ mặt đất: “Ngủ lấy giấc nhé, đợi ngươi tỉnh lại thì sẽ biết thế giới này có bao nhiêu điều nhục nhã thôi”.

Giải quyết xong Khổng Tào, Diệp Thành nhanh chóng rời khỏi đây.

Không lâu sau đó, một bóng hình xuất hiện ở đây, nếu nhìn kỹ thì đó chính là Giang Dương.

Thấy mặt đất đầy vết tích lộn xộn, Giang Dương cau mày: “Nơi này vừa xảy ra đại chiến”.

Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, Giang Dương mới quay người rời đi, hắn không thể ngờ tới ở dưới gốc cây ở phía xa, Khổng Tào đã bị chôn dưới đó.

Còn Diệp Thành lại tìm cho mình một nơi không ai biết đến, đem số đạn địa lôi, đạn khói còn lại ra, chuẩn bị phục kích một trong hai người Tả Khâu Minh và Giang Dương.

Thực ra hắn vốn dĩ có thể rời khỏi rừng hoang ngay lúc này, thế nhưng hiện giờ trong rừng hoang ngoài hắn ra thì chỉ còn lại Tả Khâu Minh và Giang Dương, cả hai tên lúc này đang lật tung khu rừng đi tìm hắn. Diệp Thành không muốn đi vì muốn xử lý hai tên này.

Không biết cách làm kỳ lạ của hắn nếu để Tả Khâu Minh và Giang Dương biết thì sẽ nghĩ thế nào.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã gài bẫy xong xuôi còn mình thì chui xuống hầm.

Không lâu sau đó, hắn đã quay lại, vả lại còn dụ được theo một người, đó chính là Giang Dương xuất hiện trong lùm cây rậm rạp trước đó.

Rầm!

Ầm!
 
Chương 337


Chương 337

Đùng!

Sau ba mươi giây, Giang Dương bị đạn khói che mờ tầm nhìn, lại bị trúng mê hương và châm độc.

“Diệp Thành, ta giết ngươi”, Giang Dương gào lên phẫn nộ.

“Là ngươi gây gổ với ta trước”, Diệp Thành không nương tình, dứt khoát ra tay.

Cũng giống như Khổng Tào, Giang Dương không thể thoát được khỏi cái bẫy của Diệp Thành.

“Nào, nào, cho hai ngươi bầu bạn với nhau nhé”, Diệp Thành lôi Giang Dương tới cái hố chôn Khổng Tào, sau đó lại đào cái hố rộng hơn một chút, đem quần áo của Giang Dương cho vào trong.

Lấp xong đất, Diệp Thành vỗ mông rời đi.

“Vậy thì, tiếp theo chính là ngươi, Tả Khâu Minh”, Diệp Thành nhếch miệng nhìn về một hướng trong rừng hoang giống như thể nhìn ra được gương mặt tôi độc của Tả Khâu Minh vậy.

Lần này Diệp Thành không bố trí bẫy nữa vì hắn vẫn luôn muốn đấu trực diện với Giang Dương một lần, thế nhưng vì tình cảnh trước đó không thích hợp ra tay nên hắn không có cơ hội giao chiến.

Hiện giờ trong rừng hoang chỉ còn mình hắn và Tả Khâu Minh, không ai can thiệp, hắn cho rằng đây là một cơ hội tốt, hắn cũng muốn biết nếu như không gài bãy, không dùng tới ma lực thì liệu có thể đánh bại Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương không.

Nghĩ rồi, Diệp Thành quay người chạy vào màn đêm u tối.

Lúc này, Tả Khâu Minh còn đang tìm kiếm tung tích của Diệp Thành, hắn càng nghĩ càng tức tối, càng nghĩ càng ấm ức, linh khí dồi dào như vậy mà lại không thể sử dụng.

Không biết đi mất bao lâu, Tả Khâu Minh mới lấy ra truyền âm phù.

“Tìm được tung tích của hắn chưa?”, Tả Khâu Minh nói vào truyền âm phù.

Có điều rất lâu sau hắn vẫn không nghe thấy tiếng hồi âm của Khổng Tào và Giang Dương, điều này khiến Tả Khâu Minh phải cau mày, lại lần nữa lên tiếng: “Ta hỏi các ngươi đấy, tìm thấy tung tích Diệp Thành chưa?”

Vẫn như lần đầu tiên, trong truyền âm phù không hề vang lên hồi đáp.

“Người đâu?”, Tả Khâu Minh cau mày: “Lẽ nào tên Diệp Thành đó đã vào được nội môn rồi, còn Khổng Tào và Giang Dương vì biết Diệp Thành rời đi nên cũng đi rồi?”

Nghĩ vậy, Tả Khâu Minh lại càng tức tối, hắn há miệng hét to: “Hai tên cẩu tạp chủng các ngươi, lúc đi cũng không biết đường mà nói một tiếng, hại ta ở đây đi tìm hắn hết hơi”.

Khà khà khà!

Tả Khâu Minh vừa dứt lời, cách đó không xa chợt vang lên điệu cười đầy hứng thú: “Tả sư huynh, là việc gì khiến huynh phẫn nộ vậy?”

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành, đôi mắt Tả Khâu Minh nheo lại: “Ngươi vẫn còn ở đây?”

“Vậy Tả sư huynh cho rằng sư đệ nên ở đâu nữa?”, Diệp Thành từ từ đi tới, vừa nói vừa cười.

“Ta không quan tâm ngươi nên ở đâu, ngươi còn trong rừng hoang thì hôm nay ngươi khỏi phải đi nữa”, thấy Diệp Thành, cơn tức giận trong lòng Tả Khâu Minh lại sục sôi, khí tức của một tên tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương bùng phát.

“Vậy sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, nói rồi còn không quên vặn cổ: “Vậy thì đến đi, một chiến một”.

“Khẩu khí lớn lắm”, Tả Khâu Minh bật cười phẫn nộ, lập tức xông lên.

Diệp Thành không lùi mà tiến, đẩy chân khí vào bàn tay, giữa các ngón tay có điện lôi bao quanh, hắn đánh ra một chưởng bôn lôi.
 
Chương 338


Chương 338

Rầm!

Đòn đánh của hai tên giao nhau khiến cả hai lùi về sau.

“Ta không quan tâm ngươi mạnh thế nào, trong mắt ta ngươi chẳng là gì hết”, Tả Khâu Minh hét lên, năm ngón tay xoè rộng ấn xuống mặt đất, sau đó rút ra khí Địa Long, huyễn hoá thành hình rồng màu tím đánh về phía Diệp Thành.

Lúc này, Diệp Thành cũng làm động tác y hệt, cũng xoè năm ngón tay ấn xuống mặt đất, rút ra khí Địa Long, huyễn hoá thành hình rồng màu vàng kim, đối kháng với hình rồng màu tím của Tả Khâu Minh.

Gừ!

Gừ!

Hai đạo hình long khí thế sục sôi đối kháng trong không trung, nhất thời không phân thắng bại.

“Ngươi học được Địa long quyết ở đâu ra hả?”, Tả Khâu Minh gầm lên, không ngờ một tên mới ở cảnh giới Ngưng Khí như Diệp Thành mà đã học được mật pháp huyền diệu như vậy rồi, nên biết rằng người biết mật pháp này không quá năm người ở Hằng Nhạc Tông, còn trong số năm người này thì không hề có Diệp Thành.

“Muốn biết sao? Ta không nói đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Vậy ta đánh tới khi ngươi nói”, Tả Khâu Minh lại gầm lên, lật tay rút ra Ngân Giao Giản, chân bước ra bộ pháp huyền diệu bổ nhào về phía Diệp Thành, đằng sau còn có từng chuỗi tàn ảnh.

Vút!

Diệp Thành cũng rút ra kiếm Xích Tiêu, không lùi mà tiến, đấu chọi với Tả Khâu Minh.

Keng!

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, cả hai tên thân mang mật pháp, chiêu thức dị thường.

Diệp Thành không chỉ đơn thuần là giao đấu với Tả Khâu Minh mà hắn cũng đang học mật pháp của Tả Khâu Minh. Địa Long Quyết trước đó cũng vậy, hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến và phục chế chứ nào đã học được mật pháp này trước đó đâu, tất cả đều học được từ Tả Khâu Minh cả.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Diệp Thành để lại Tả Khâu Minh để quyết đấu, vì hắn muốn học được mật pháp từ tên này.

Rầm!

Đùng! Đoàng!

Cả hai tên chiến rất máu lửa, không ai nhường ai, cảnh tượng đại chiến hết sức dị thường khiến cho cây cối đổ rạp, từng tảng đá lớn vỡ vụn.

Địa long ấn!

Hám sơn chưởng!

Thương long chưởng!

Hàng long!

Càng dùng mật thuật, cuộc đại chiến của cả hai tên càng lên cao trào.

Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, linh lực trong vùng đan điền dồi dào, chiến lâu không hụt, mật thuật mật pháp nhiều vô kể, mỗi lần ra tay đều để lại vết thương trên người Diệp Thành.

Diệp Thành mặc dù tu vi Ngưng Khí nhưng thân có đan hải, chân khí dù không mạnh bằng linh lực nhưng số lượng chân khí lại nhiều hơn Tả Khâu Minh, lại thêm hắn có cơ thể rắn rỏi, thuật chiến đấu gần bá đạo cùng nhiều mật pháp, do vậy mà mỗi lần ra tay đều khiến Tả Khâu Minh phải chịu thiệt.

Mới đó mà cả hai tên đã chiến đấu được gần trăm chiêu rồi, thế nhưng đại chiến vẫn diễn ra vô cùng sục sôi.
 
Chương 339


Chương 339

“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì chứ?”, cho tới bây giờ Tả Khâu Minh mới bắt đầu quan sát Diệp Thành, hắn không khỏi kinh ngạc, một tên tu vi Ngưng Khí mà có thể đấu chọi với hắn lâu như vậy, đây quả là kỳ tích.

“Chẳng trách mà hắn có thể lật tung cả ngoại môn lên”.

“Thực lực như vậy cho nên đệ tử ngoại môn rất khó có thể đánh thắng hắn”.

“Xem ra lời đồn quả không sai, tên Diệp Thành này quả nhiên có thực lực”.

Tả Khâu Minh thầm nhủ, khi nghe thấy những chiến tích của Diệp Thành ở ngoại môn, hắn vẫn không tin, nhưng khi giao đấu thực tế với Diệp Thành hắn mới phát hiện ra tên đệ tử thực tập này quả là một tên yêu nghiệt.

“Tả sư huynh, muốn đại chiến với đệ thì huynh còn kém lắm, huynh sẽ thua rất thảm đấy”, chỉ một giây phút phân tâm của Tả Khâu Minh đã khiến Diệp Thành tóm được cơ hội sát phạt tới trước mặt hắn.

Gừ!

Gừ!

Ngay sau đó, tiếng gầm của thú vang lên. Diệp Thành lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Vả lại mỗi lần Diệp Thành thi triển thú tâm nộ đều xuất hiện hư ảnh của thú, trông hết sức huyền diệu.

Lần đầu tiên giao đấu với Diệp Thành ở cự ly gần khiến Tả Khâu Minh rối chân rối tay, bị Diệp Thành đánh liên tiếp lùi về sau.

A…!

Tiếng gào thét vang lên, Tả Khâu Minh chịu một chưởng của Diệp Thành, sau đó giữ khoảng cách với Diệp Thành, trong lúc lùi về sau, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn.

Đột nhiên, phía sau hắn có tiếng vút vút của kiếm vang lên, rồi dần dần, từng đạo kiếm ảnh hư ảo huyễn hoá ra rất dày đặc, số lượng nhiều đến mức khiến người ta nhìn mà sởn da gà, kể cả là Diệp Thành thấy vậy cũng không khỏi kiêng dè.

“Phi lưu kiếm trận”, sau tiếng hét của Tả Khâu Minh, kiếm ảnh rợp trời kia bay về phía Diệp Thành.

“Thiên Canh Kiếm Trận”, Diệp Thành cũng thi triển kiếm trận của mình.

Keng!

Keng!

Kiếm và kiếm va vào nhau tạo thành đốm lửa, phát ra âm thanh chói tai, cả hai kiếm trận đều hết sức lợi hại, duy chỉ có điểm khác biệt là kiếm trận của Tả Khâu Minh là tấn công còn của Diệp Thành là phòng ngự.

“Đến lượt ta rồi”, sau tiếng hét của Diệp Thành, kiếm Xích Tiêu chỉ vào Tả Khâu Minh, Thiên Canh Kiếm Trận phòng ngự đột nhiên chuyển thành thế trận tấn công.

Tả Khâu Minh đã có sự chuẩn bị từ trước, kiếm trận của hắn cũng thay đổi từ tấn công sang phòng ngự.

Sau một hồi giao đấu mà chưa thu được gì về, Tả Khâu Minh cũng dần mất đi nhẫn nại, hắn sử dụng binh khí bản mệnh của mình.

Vù!

Trong hư không, gương linh của Tả Khâu Minh bay lên trời, phát ra ánh sáng chói loá, chiếu sáng cảnh đêm u tối.

“Trấn áp cho ta”, Tả Khâu Minh lạnh giọng hét lên, gương linh cứ thế rung lên, ánh sáng chói loá khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
 
Chương 340


Chương 340

“Ôi chao”, Diệp Thành cảm nhận được luồng áp lực đè nén, hắn bị ép đến mức chao đảo, cứ thế phun ra cả miệng máu.

“Mở cho ta”, sau tiếng hét, Diệp Thành đứng thẳng người, hôm qua, ba bảo bối linh khí còn không thể làm gì được hắn, huống hồ hiện giờ chỉ có một mình Tả Khâu Minh.

Bị Diệp Thành áp đảo gương linh, Tả Khâu Minh không hề thấy bất ngờ, hắn lập tức cắn vào đầu lưỡi để máu tươi bay vào gương linh.

Đột nhiên gương linh chiếu sáng loá, một đạo kinh mang cứ thế bay về phía Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.

Keng!

Đạo kinh mang kia đánh vào thanh Thiên Khuyết, tạo ra đốm lửa, còn sự chấn động khủng khiếp kia khiến Diệp Thành phải ói ra máu lùi về sau.

“Linh kính kiếm quyết”, Tả Khâu Minh hét lên, tận dụng binh khí bản mệnh của mình thi triển mật thuật mạnh mẽ, từng đạo kinh mang quét qua, uy lực dồi dào, bất cứ đạo kinh mang nào cũng có thể đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành.

Diệp Thành di chuyển, vừa né tránh vừa vung thanh Thiên Khuyết.

Keng!

Keng!

Trên thanh Thiên Khuyết liên tục có những đốm lửa toé ra, nó quả thực không hề khiến Diệp Thành phải thất vọng, thanh kiếm vừa dày vừa nặng không bị đánh gãy, thế nhưng dù là vậy thì hắn cũng bị đánh cho liên tiếp phun ra máu và lùi về sau, với tu vi hiện giờ của hắn thì mật pháp đối kháng với binh khí quả thực vẫn còn yếu.

“Ngươi còn có thể trụ được bao lâu”, Tả Khâu Minh lạnh giọng, lại lần nữa biến đổi ấn quyết.

Đột nhiên, từng đạo kinh mang sắc lạnh hợp lại với nhau, tụ thành một đạo rất dày, bên trên còn có điện lôi bao quanh, uy lực bá đạo vô cùng.

Thấy vậy, Diệp Thành dùng hai tay nắm chặt thanh Thiên Khuyết.

Vút!

Đạo kinh mang kia cứ thế đánh trúng thanh Thiên Khuyết.

Keng!

Diệp Thành đau đớn bên vai, hắn đột nhiên mất đi tri giác, vì đạo kinh mang kia quá mạnh nên khiến hắn bị đánh nửa quỳ dưới đất, sau đó cổ họng còn cảm thấy ngai ngái vì dòng máu đã lại cuộn trào lên họng và bị phun ra ngoài.

A….

Diệp Thành gào thét dữ dội, hắn cố gắng đứng dậy, đánh ra từng chưởng Hàng Long nghịch thiên.

Bang!

Gương linh kia như thể bị đả kích, rung lên liên hồi, vì là binh pháp bản mệnh nên Tả Khâu Minh cũng gặp phải phản phệ, liên tục phun ra máu.

“Tên tiểu tử này chỉ sử dụng mình binh khí không”, Tả Khâu Minh tròn mắt nhìn Diệp Thành.

Hàng long!

Hàng long!

Hàng long!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom