Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Đế Vương

Chương 261


Chương 261

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục tận dùng bộ pháp huyền diệu né tránh.

Thấy vậy, Giang Hạo tức tối, hắn dùng hai tay nhanh chóng tạo ra thủ ấn, mật thuật gần giống với Ngự Kiêm Phi Thiên của Doãn Chí Bình được thi triển.

Vút!

Vút!

Vút!

Ngay sau đó, kiếm ảnh rợp trời hội tụ, dưới bàn tay điều khiển nhuần nhuyễn của Giang Hạo tiếng kiếm bay trong không trung vang lên từng âm thanh sắc lạnh.

Diệp Thành dù thấy vậy nhưng không dùng Thiên Canh Côn Trận phòng ngự vì nếu đánh như vậy nhất định sẽ bị Giang Hạo kiểm soát và sau đó chính hắn sẽ phải hứng chịu những mật thuật liên tiếp từ Giang Hạo.

Diệp Thành nhìn thấu mọi việc, lúc này Giang Hạo đang muốn ép hắn ra tay. Nhận ra điểm này nên Diệp Thành đương nhiên không trúng kế, hắn cứ thế né tránh nhờ Tốc Ảnh Thiên Hoan, tàn ảnh để lại phía sau nối thành từng chuỗi, tốc độ cũng đạt tới cao nhất.

Roẹt!

Roẹt!

Roẹt!

Vì bị động né tránh nên Diệp Thành bị thương liên tục, kiếm ảnh bay tới để lại từng vết thương dài rỉ máu trên cơ thể hắn.

Chẳng mấy chốc, đạo bào màu trắng đã nhuốm đỏ.

Phong Phọc Chi Thuật, cấm!

Giang Hạo lại lần nữa sử dụng mật thuật.

Leng keng!

Âm thanh của xích sắt va vào nhau vang lên. Diệp Thành cảm nhận rõ mồn một riếng gió rít xung quanh mình. Trong tiếng gió, còn có từng đoạn xích bằng gió vô hình được ngưng tụ thành cứ thế cuốn về phía Diệp Thành.

Phá!

Diệp Thành khẽ rít lên, chân khí bên trong cơ thể cuộn trào, phá bỏ xích gió rồi tốc lực lùi về sau né tránh.

“Tàn Dương Chỉ”, Giang Hạo không dừng lại, hắn chỉ điểm vào Diệp Thành khiến phần trước ngực của Diệp Thành bị chọc thủng chảy máu.

“Đừng đợi ông đây từ từ hồi sức”, Diệp Thành ôm lấy vết thương và lại tiếp tục lùi về sau tránh đòn.

“Ngươi chạy nổi không?”, Giang Hạo bật cười lạnh lùng, một đạo đại chưởng ấn ép xuống.

“Đáng chết”, Diệp Thành thầm mắng chửi, không thể không lôi thanh Thiên Khuyết chắn trước mình.

Bang!

Một chưởng của Giang Hạo đánh trúng thanh Thiên Khuyết khiến thanh Thiên Khuyết rung lên liên tục, còn Diệp Thành đang cầm kiếm cũng bị chấn động ho ra máu và lùi về sau, trong lúc lùi về, hắn liên tục bị kiếm khí của Giang Hạo đả thương.

“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày”.

Hùng Nhị không biết chui từ đâu ra, hai tay chống hông giống như mụ đàn bà chanh chua, vừa mắng, nước bọt bắn tung toé khắp nơi, vì không thể lên chiến đài giúp gì được cho Diệp Thành nên hắn chỉ có thể mang theo tâm trí khiến Giang Hạo mất tập trung mà thôi.
 
Chương 262


Chương 262

“Là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, đến dũng cảm quyết đấu công bằng với Diệp Thành mà cũng không có sao?”

“Bình thường hùng hổ lắm, sao giờ lại nhát gan thế?”

“Đánh một tên tu vi Ngưng Khí sống dở chết dở, mẹ kiếp, cũng được đấy”.

Võ mồm của Hùng Nhị được tận dụng triệt để hắn cứ thế liến thoắng không ngừng nghỉ phút giây nào.

Có điều tiếng mắng chửi của hắn trong mắt Giang Hạo lại chẳng là gì. Mục đích của Giang Hạo rất rõ ràng, đó là nhân lúc Diệp Thành yếu thế đánh bại Diệp Thành, cho dù là thủ đoạn ti tiện hắn cũng không từ.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Trên chiến đài, Diệp Thành không ngừng đổ máu khiến người ta nhìn mà không khỏi thót tim.

Có điều mặc dù ở trạng thái suy nhược như vậy mà hắn vẫn có thể trụ được mười mấy chiêu từ Giang Hạo cũng đã là một kỳ tích rồi.

Phía đối diện, Giang Hạo mặt mày nóng bừng lên. Hắn là ai, là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, đường đường là đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu ở ngoại môn, thế mà mất thời gian lâu như vậy rồi vẫn không thể đánh bại tên tu sĩ Ngưng Khí, trận quyết đấu này cho dù là thắng cũng mất hết thể diện.

Nghĩ vậy, đôi mắt hắn lại hằn lên ánh nhìn lạnh lùng, hắn trỗi lên dã tâm giết người.

Chỉ thấy hắn cắn đứt ngón tay, ngón tay rỉ máu chà vào kiếm phong trên linh kiếm sau đó, chân khí được đẩy vào trong thanh kiếm.

Vút!

Đt nhiên, thanh kiếm rung lên, linh quang chiếu rọi, phần điện lôi trên thanh kiếm lìa ra.

“Trường Hồng Quán Nhật”, sau tiếng thét của Giang Hạo, hắn xông lên, chém ra một nhát kiếm sắc lạnh về phía ngực của Diệp Thành.

Thấy vậy, đôi mắt Diệp Thành nheo lại. Hắn có thể cảm nhận được sự khủng khiếp trong nhát kiếm này, đây chắc chắn là mật thuật giết người.

Diệp Thành nhanh chóng né người nhưng vẫn trúng chiêu.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, hắn bị chém rách phần ngực, nhát kiếm kia còn đâm xuyên vai hắn, phần điện lôi trên thanh kiếm chọc vào cơ thể, cứ thế khiến kinh mạch Diệp Thành đứt rời.

Phụt!

Máu tươi bắn đầy mặt đất, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau.

“Còn không chết?”, Giang Hạo phẫn nộ, xông lên chém tiếp một nhát kiếm nữa.

Phụt!

Vẫn là cảnh tượng máu me tuôn trào, nhưng lần này Diệp Thành lại dùng bàn tay bằng xương bằng thịt của mình để chặn lại trường kiếm của Giang Hạo.

Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lừ hằn lên từng vân máu mang theo cái nhìn lạnh đến thấu xương: “Ngươi đánh đủ rồi đấy, giờ đến lượt ta”.

Vút!

Diệp Thành dùng sức khiến trường kiếm của Giang Hạo bay ra khỏi đó.

 
 
Chương 263


Chương 263

Bôn lôi!

Sau tiếng hét, Diệp Thành vung tay tung chưởng.

Phá!

Giang Hạo phẫn nộ, một chưởng dùng mật thuật của hắn được đánh ra nhưng lại khiến hắn chịu ảnh hưởng lùi về sau.

Phía này, Diệp Thành nắm chặt hay tay, máu trong người chảy nhanh hơn, chân khí cuộn trào khiến tóc tai bay phất phơ trong gió.

Né tránh lâu như vậy rồi, Hồi Huyền Đan mà hắn nuốt vào cuối cùng cũng phát huy hết tác dụng. Mặc dù không thể hồi phục về nguyên trạng nhưng cũng đủ để hắn đánh bại Giang Hạo.

“Hắn…hắn hồi phục rồi?”, đệ tử xung quanh đều thốt lên kinh ngạc.

“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”

“Đó chính là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong đấy, đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương rồi đấy”.

“Tiểu tử này được lắm, hôm nay ngươi khiến ta thật bất ngờ”, trên vân đoan, ánh mắt của Sở Huyên không che giấu nổi vẻ kinh ngạc, “cho dù hôm nay ngươi bại trận, cho dù hôm nay ngươi không vào được nội môn thì ngươi cũng đã đủ tư cách làm đệ tử của ta rồi”.

Chiến!

Trên chiến đài, Diệp Thành hét lên.

Giang Hạo giống như một con chó điên, khuôn mặt đỏ gay, không biết do tức giận hay do phẫn nộ mà đường đường một đệ tử chân truyền như hắn không những không thể đánh bại tu sĩ Ngưng Khí sống dở chết dở mà còn khiến hắn có cơ hội hồi sức.

Bôn lôi chưởng!

Nhân dương chưởng!

Cả hai người liên tiếp tung chưởng rồi lần lượt ói ra máu và lùi về sau.

Diệp Thành vừa đứng vững lại giống như con mãnh thú xông lên, vả lại đả pháp cũng hung hãn dị thường, Giang Hạo giáng cho hắn một chưởng, hắn đáp lại một chưởng.

Cách đánh tự hại mình và hại địch thế này khiến những người bên dưới xem mà không khỏi nuốt nước bọt.

Điên rồi sao? Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nên biết rằng cho dù Diệp Thành có hồi phục lại thì dù sao hắn cũng đang trọng thương, cứ liều mạng đánh như vậy thì người ngã xuống đầu tiên sẽ là hắn.

Diệp Thành đúng là điên rồi, thương thế đầy mình vậy mà lại bị cái ý chí chiến đấu một mất một còn che lấp tâm trí.

Hắn giống như loài vượn dữ, sử dụng thú tính nguyên thuỷ nhất của mình chính là tấn công không ngừng nghỉ.

Phụt!

Phụt!

Máu tươi nhuốm trên chiến đài, Giang Hạo điên cuồng thi triển mật thuật.

Cả hai người cứ thế đánh đấm trong mưa máu, thậm chí cuộc chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo cũng khiến các trưởng lão phải tặc lưỡi.

“Sư muội, đồ đệ mà muội chọn cũng thật điên cuồng”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Sở Huyên ở bên cạnh.
 
Chương 264


Chương 264

“Không phải điên cuồng mà là tâm niệm tất thắng, là ý chí chiến đấu không để sót kẻ địch”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, kể cả là một người sống gần trăm năm như cô ta thì cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.

Giết!

Chiến!

Trên chiến đài vang lên từng tiếng hét phẫn nộ, những người xem trận chiến cho rằng đây chẳng khác gì hai tên điên liên tục sử dụng huyền thuật.

Bôn lôi chưởng!

Nhân dương ấn!

Nhất dương chỉ!

Kinh tiêu thuật!

Trận đại chiến này kéo dài hơn so với suy nghĩ của tất cả mọi người.

Chiêu thứ ba trăm, cả hai vì một đòn mật thuật va vào nhau nên lần lượt bay đi, ngã ra chiến đài tạo thành một vùng đẫm máu.

Giang Hạo đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, toàn thân toàn chưởng ấn và cước ấn.

Còn Diệp Thành lúc này chỉ có thể dùng từ thảm hại để hình dung, khắp người hắn chằng chịt vết thương, máu ướt đẫm y phục, giống như ác ma bước ra từ địa ngục vậy.

Chiến tới lúc này, cả hai người đều lảo đảo, chân khí thiếu hụt, cơ thể mỏi mệt khiến bọn họ không thể nào thi triển thêm bất cứ mật thuật nào nữa.

Kể cả là vậy thì cả hai vẫn cố gắng gượng dậy lao vào đối phương, trong tình trạng không dùng tới chân khí mà chỉ dùng tới cơ thể bình thường. Ngươi một chiêu, ta một chiêu, ta cho ngươi một kiếm, ta đây có chết cũng phải đáp lại một kiếm.

Cuộc đại chiến tiếp theo có thể hình dung như vậy, ai có thể trụ được tới cuối cùng thì người đó thắng.

“Một tên đệ tử thực tập với tu vi Ngưng Khí, là điều gì có thể khiến hắn trụ được tới bây giờ?”, bên dưới chiến đài, Tề Nguyệt lẩm bẩm, khuôn mặt thay đổi biểu cảm.

“Lần này ngươi thắng, ta mời ngươi uống rượu”, Hùng Nhị cũng hét lên.

“Không thể nào”, đám người Tề Hạo nghiến răng rít lên. Diệp Thành với cơ thể người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm chiến không ngừng với đệ tử chân truyền tới bây giờ không bại, điều đó có thể chứng minh mọi thứ, đám người bọn họ chắc chắn không thể là đối thủ của Diệp Thành.

“Tên tiểu tử này chơi hay lắm”, Hoắc Đằng là một trong những đệ tử mạnh nhất cũng phải trầm trồ.

Bịch!

Bịch!

Trên chiến đài, cả hai tên ngã dụi ra đất.

“Ta không tin”, Giang Hạo hét lên, hắn lại lần nữa lồm cồm bò dậy.

“Đến đi”, Diệp Thành hét lên rồi cũng chẳng chịu lép vế.

Cả hai lúc này mới thật sự yếu ớt tới cực điểm, một tên lắc lư chao đảo, một tên loạng choạng rụng rời chân tay, có vẻ như chỉ cần một cơn gió khẽ thổi tới cũng có thể khiến cả hai ngã nhào ra, cảnh này khiến những người quan sát trận đấu thót tim, tim muốn nhảy lên tới tận cổ họng.

Cuối cùng, cả hai tên lần lượt tiến lên một bước, cùng xuất chưởng.

Bịch!

Bịch!
 
Chương 265


Chương 265

Giang Hạo tung một chưởng đánh vào mặt Diệp Thành, một chưởng của Diệp Thành đánh vào mặt Giang Hạo.

Phụt!

Cả hai tên ói ra máu rồi lại ngã dụi xuống.

Hiện trường lúc này chìm trong im lặng, không ai dám nói lời nào, tất cả đều như nín thở, cho dù một cái kim rơi xuống đất người ta cũng có thể nghe ra tiếng động.

Sau, bảy, tám giây không thấy tên nào trong hai tên đứng dậy.

“Hoà…hoà rồi sao?”

“Ta thấy có vẻ là vậy, e rằng đến đứng cũng không nổi”.

“Ai có thể đứng lên thì người đó thắng”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, trên chiến đài có một bóng người đẫm máu đang chao đảo bò dậy.

Cơ thể hắn gầy gò, khuôn mặt nhìn chẳng rõ vì bê bết máu, đầu tóc rối bời che đi phần nửa gương mặt, giữa những cơn gió thổi tới, đôi chân hắn run rẩy cố đứng thẳng, cái lưng cong cong cố gượng dậy.

Người đứng dậy đương nhiên là Diệp Thành.

Lúc này không ai nói thêm lời nào vì không biết nói gì nữa cả, bọn họ kinh ngạc nhìn vào bóng hình đẫm mãu có thể ngã ra bất cứ lúc nào.

Lúc này, rất nhiều đệ tử cúi đầu hổ thẹn, trong số đó cũng cả những tên tu vi hơn Diệp Thành, gia thế giàu có nhưng không kẻ nào mạnh bằng Diệp Thành.

Còn Giang Hạo đã chìm vào cơn mê, khuôn mặt hãy còn vẻ không cam lòng.

“Diệp Thành thắng”.

Giọng nói vang vọng trong không trung, khung cảnh im lặng nãy giờ lúc này được thay bằng cảnh hò reo rối rít.

Trong tiếng reo hò của đám người, cơ thể Diệp Thành lại lần nữa ngã xuống.

“Tiểu tử”, Hùng Nhị chạy ngay lên chiến đài, hắn ôm lấy Diệp Thành vào lòng rồi cõng Diệp Thành xuống dưới, cứ thế chạy tốc lực về phía trị thương trong Càn Khôn Các.

Tất cả mọi người đều nhường đường cho hắn.

Diệp Thành, cái tên này đã khắc sâu trong tâm trí của tất cả mọi người. Một tên đệ tử thực tập từ khi tới Hằng Nhạc Tông đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Hiện giờ, hắn đã đánh bại cả đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và đệ tử của Giới Luật Đường.

Cuộc đại chiến kinh thiên động địa kết thúc, sau đó, la bàn lại một lần nữa xoay chuyển rồi dừng lại.

Đại chiến tiếp tục.

Chỉ có điều vài trăm trận đại chiến tiếp sau đó mặc dù cũng khiến người ta xôn xao và tạo được bầu không khí náo nhiệt nhưng so với trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo thì quả thật còn kém xa.

Thời gian cứ thế dần trôi, cuộc đại chiến máu lửa lại tiếp diễn, trời cũng tối dần.

Chẳng mấy chốc, xung quanh Càn Khôn Các đều có linh châu chiếu sáng khắp nơi.

Đây là quy định trước nay của mỗi lần thi đấu, cho dù trận đấu tiếp diễn trong bao lâu thì không được để bất cứ lý do gì làm gián đoạn.

 
 
Chương 266


Chương 266

Phía sau Càn Khôn Các, Diệp Thành tĩnh lặng nằm trên giường, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu đuối bất định, máu từ những vết thương chảy thấm đỏ cả tấm trải giường, trên khuôn mặt thanh tú của hắn chốc chốc lại xuất hiện vẻ đau đớn.

Nơi này trở nên yên ắng lạ thường.

Không biết từ bao giờ mới có một bóng người mặc đồ tím xuất hiện ở Càn Khôn Các với đôi mắt ngoài vẻ hà khắc ra thì chốc chốc lại loé sáng.

Sau khi quan sát xung quanh không có ai, người này mới lấy ra một viên đan dược, sau đó khẽ bóp miệng Diệp Thành ra và nhét viên đan dược này vào.

“Lần này ngươi còn không chết?”, sau khi cho Diệp Thành ăn loại đan dược không rõ tên, người này mới nhếch miệng cười lạnh lùng rồi quay người rời đi nhanh như một cơn gió.

Sau khi hắn đi, cơ thể Diệp Thành run lên liên hồi, một luồng khí cuộn trào trong cơ thể hắn, lát sau cơ thể mới về nguyên trạng.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn xoa lấy phần trán mướt mồ hôi, một người có khả năng hồi phục bá đạo như hắn nên trong ba canh giờ vết thương gần như đã liền lại nhưng khí tức lại không hề ổn định.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi hả”?, ở bên, một vị trưởng lão của Càn Khôn Các cười ôn hoà.

“Trưởng lão, trận so tài kết thúc chưa ạ?”, Diệp Thành nhảy từ trên giường xuống.

“Lần so tài thứ hai vẫn đang tiếp diễn”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành không kịp hành lễ, cứ thế sải bước ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía chiến đài.

Sau khi hắn rời đi, trưởng lão của Càn Khôn Các vuốt vuốt râu, trong ánh mắt mang theo vẻ ngỡ ngàng: “Khả năng hồi phục của tên tiểu tử này cũng thật khủng khiếp, bị trọng thương như vậy mà đã có thể hồi phục lại chỉ sau ba canh giờ, đúng là khác thường.

Hay!

Hay lắm!

Lúc này, bên dưới chiến đài, các đệ tử thi nhau hô hào.

Trên chiến đài là đệ tử ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, một người là Hoắc Đằng – thủ từ Nhiệm Vụ Các, một người là đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất ở ngoại môn, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Tử Sam – đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong sao?

Hai bên giao đấu kịch liệt, cũng là đệ tử trong số mười người mạnh nhất nên trận đại chiến vô cùng đặc sắc, khiến cho bên dưới trầm trồ không ngớt.

Hoắc Đằng có vẻ giống với Diệp Thành, cách đánh mạnh bạo hùng dũng, búa Tử Kim trong tay sáng chói, đánh tan điện lôi, mỗi lần ra tay đều có thể khiến Tử Sam lùi về sau.

So với Hoắc Đằng thì Tử Sam lại mánh khoé hơn. Mặc dù đều là đệ tử mạnh ở ngoại môn nhưng thứ hạng của Hoắc Đằng cao hơn Tử Sam.

Rầm!

Sau tiếng vang dữ dội, Hoắc Đằng sử dụng mật thuật, một đạo hư ảnh của búa Tử Kim khổng lồ nện xuống, Tử Sam dốc sức chống đỡ nhưng vẫn bị đè nến đến mức nửa quỳ dưới đất.

“Hoắc Đằng thắng”.

Sau tiếng hô của Đạo Huyền Chân Nhân, sau Doãn Chí Bình và Giang Hạo thì Tử Sam chính là kẻ bại trận tiếp theo, chỉ có thể so tài trong trận Phục Hoạt sau đó.
 
Chương 267


Chương 267

Lúc này, la bàn lại di chuyển. Diệp Thành cố chen vào trong, thấy hồi đấu thứ hai còn chưa kết thúc thì thở phào.

Thấy Diệp Thành quay lại, đệ tử xung quanh bất ngờ.

“Mới đó mà đã hồi phục rồi sao? Khả năng hồi phục của tên này cũng thật khác thường”.

“Chỉ là vết thương hồi phục chứ khí tức còn yếu lắm”.

Diệp Thành không quan tâm tới những lời đồn đại xung quanh, hắn nhanh chóng về lại vị trí ngồi của mình. Có điều, hắn vừa ngồi xuống thì liền bắt gặp ánh mắt khác thường bên cạnh mình.

Gã thanh niên uống rượu chếnh choáng say đã tỉnh và còn trợn mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, chẳng nói lời nào khiến hắn cảm thấy ái ngại.

“Tiểu tử, có phải ngươi có chân hoả không?”, gã thanh niên kia dứt lời, Diệp Thành chợt nheo mắt. Việc hắn có chân hoả rất ít người biết, đến cả Sở Huyên cũng không nhận ra, thế mà tên sâu rượu này có thể nhìn thấu sao?

“Không có”, Diệp Thành đảo mắt, lắc đầu quầy quậy.

Hừ!

Gã thanh niên kia hắng giọng như thể không có chuyện gì xảy ra, sau đó lảo đảo đứng dậy, câu nói sau đó của hắn suýt thì khiến Diệp Thành tức mà chết: “Ta tìm người kiểm chứng”.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành vội tiến lên trước, chặn ngay thanh niên kia lại, một tên trông nát rượu thế này thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hôm đó chẳng phải Hùng Nhị cũng định nói với Hoàng Thạch Chân Nhân để kiểm chứng hắn sao?

Hắn phải ngăn tên này lại, nếu lỡ cái miệng tên kia không giữ được thì việc hắn có chân hoả chắc chắn sẽ bị bại lộ.

“Xem kìa, xem kìa, thừa nhận rồi chứ gì?”

“Ta có, có việc gì?”

“Vậy ngươi có biết luyện đan không?”, gã thanh niên kia có vẻ tỉnh táo hơn vài phần, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành nhướng mày: “Chỉ biết chút thôi”.

“Có thể luyện chế linh đan hai vân không?”

“Việc này thì ngươi tìm Từ Phúc đi, ta làm không được”, Diệp Thành vội lắc đầu, “ta chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi”.

“Không sao, ta có đan phương, ta chuẩn bị đủ linh thảo cho ngươi, ngươi luyện cho ta là được”, gã thanh niên kéo tay Diệp Thành một cách dứt khoát khiến Diệp Thành đang trong trạng thái thất thần chợt tỉnh lại.

“Ngươi có đan phương?”, nghe tới đan phương, Diệp Thành chợt sáng mắt.

Hắn ta là luyện đan sư, đan phương đối với hắn mà nói là bảo bối kỳ diệu, thế nhưng dù là vậy thì hắn vẫn nhìn gã thanh niên kia với vẻ mặt khó tin. Một tên nát rượu thế này dù nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.

“Nào nào, ta cho ngươi xem xem”, nói rồi, gã thanh niên từ từ mở túi đựng đồ ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy.

Diệp Thành cúi đầu, chớp mắt nhìn vào bên trong, quả thực là có một tấm da thú, bên trên đều là những văn tự dày đặc, hắn có thể trông thấy ba chữ viết hoa “Linh Nguyên Đan”.

“Tên này có đan phương thật”.
 
Chương 268


Chương 268

“Đây là đan dược bổ dưỡng linh hồn”.

Cả hai tên chúi đầu vào nhau, ngươi một câu, ta một câu, nói chuyện rất hợp ý nhưng trong mắt người ngoài thì dáng vẻ lén lút đó chắc chắn là làm chuyện gì không tử tế rồi.

Trên vân đoan, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các huých huých Chung Lão Đạo đang ngủ rất ngon, tỏ ý bảo ông ta nhìn xuống dưới: “Lão Đạo, đệ tử Tạ Vân của ông đang hí húi gì với Diệp Thành kia?”

“Có trời mới biết”, Chung Lão Đạo khoát tay, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Trên chiến đài, sau tiếng vang rầm trời, một đệ tử của Linh Khí Các bị đệ tử khác của Linh Quả Viên đánh ngã ra khỏi chiến đài.

Lúc này, vòng thi đấu thứ hai mới chấm dứt.

Chẳng mấy chốc, tất cả các đệ tử đã bước vào vòng đấu thứ ba.

La bàn khổng lồ lại xoay chuyển, sau đó phân ra hai đạo linh quang chiếu xuống.

Phải nói hai đạo linh quang này giống như đã thương lượng trước với nhau vậy, cứ thế chiếu về cùng một phía rồi Diệp Thành và gã thanh niên kia đang nói chuyện rất ăn ý thì lần lượt được chiếu vào.

Ôi trời!

Hùng Nhị đừng từ xa thấy cảnh này thì vô thức che mặt.

“Người tính không bằng trời tính”, Tề Nguyệt của Linh Đan Các không khỏi cau mày.

“Thực lực của Diệp Thành rõ ràng rất mạnh nhưng vận may của hắn lại không hề tốt chút nào”, Hoắc Đằng vừa nói vừa vỗ ngực.

“Tạo nghiệp mà”, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các đều lần lượt tặc lưỡi.

“Đúng là đứa trẻ đen đủi”, lại nhìn sang Sở Huyên, cô cũng chỉ biết cúi đầu, day day trán.

Bên dưới, Diệp Thành và gã thanh niên kia lúc này mới trợn tròn mắt nhìn đối phương.

Đây nghĩa là gì, nằm không nhàn rỗi cũng trúng thương sao?

“Lần này xong rồi, đối thủ của Diệp Thành chính là Tạ Vân – đệ tử xếp đầu bảng trong số mười người dẫn đầu ở ngoại môn”.

“Đệ tử chân truyền Tạ Vân của Thiên Dương Phong ở cảnh giới Chân Dương thực thụ đấy”.

“Hôm nay Diệp Thành toàn gặp phải kẻ mạnh”.

Nghe tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành còn đang nhìn Tạ Vân thì lắp ba lắp bắp: “Ngươi…ngươi chính là Tạ Vân? Đệ…đệ tử đứng đầu ngoại môn sao?”

“Ngươi không biết à?”
 
Chương 269


Chương 269

Dưới con mắt chứng kiến của hàng chục nghìn người, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.

Đừng nói gì, ông đây chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà. Diệp Thành dùng hai tay bưng mặt.

Kiếp trước ta tạo nghiệp gì đây không biết. Hắn thật sự nội thương trầm trọng, dạ dày đau, bụng đau, toàn thân đau nhức, trước là Doãn Chí Bình, sau là Giang Hạo. Được lắm! Hai tên này thì khỏi phải nói rồi, có điều Tạ Vân, mẹ kiếp, ngươi chui từ đâu ra vậy, ta chơi với Doãn Chí Bình và Giang Hạo tới số rồi.

Người ta đều có thể thuận lợi sống sót, sao tới ta thì số phận lại trắc trở như vậy chứ.

“Lần này hắn có lẽ là nhận thua thôi”, bên dưới bàn tán xôn xao.

“Lẽ nào hắn còn mơ mộng muốn đánh bại Tạ Vân?”

“Không phải chứ? Tạ Vân là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương đấy”.

Nghe xung quanh bàn tán, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn tự nhận cho dù là ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không thể đấu lại được với Tạ Vân chứ đừng nói là khả năng chiến đấu đến một nửa hắn cũng không phát huy được.

“Mệnh, đây chính là mệnh”, ở bên, không biết Tạ Vân tìm đâu ra một tẩu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt thoải mái, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Quen là tốt, quen là tốt”.

“Cút! Ta đây không nói chuyện với ngươi”.

Nói rồi, Diệp Thành cuối cùng cũng giơ tay. Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, còn chưa lên chiến đài đã bỏ đấu, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ tham gia vào trận Phục Hoạt để thoát khỏi vòng vây.

Trận chiến lại tiếp tục, cuộc đại chiến sau đó có thể nói là lên đến cao trào, đều là những đệ tử tinh anh được chọn lựa, người nào người nấy tu vi bất phàm, thân mang mật pháp.

Có điều điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải trầm trồ đó là trong vòng đấu thứ ba, mặc dù cũng là hai kẻ mạnh gặp nhau nhưng các đệ tử nằm trong nhóm mười người đứng đầu đều không ai được lựa chọn để đấu với nhau.

Ở vị trí ngồi, Diệp Thành chống cằm chăm chú quan sát trận đại chiến.

Vì trận huyết chiến với Giang Hạo, Doãn Chí Bình mà khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho dù là nuốt một viên Hồi Huyền Đan nhưng vẫn không thể quay về trạng thái Đỉnh Phong, có điều đối với hắn mà nói như vậy cũng là đủ rồi.

“Dược thảo ta đã chuẩn bị đủ rồi, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, ở bên, Tề Vân xoa xoa tay hỏi.

Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang tên này và lên giọng thắc mắc: “Tại sao ngươi không tìm Từ Phúc trưởng lão mà luyện đan, để trưởng lão luyện không phải là tay nghề cao sao?”

“Cái này ấy à?”, Tạ Vân ho hắng, không quên liếc nhìn Từ Phúc trên vân đoan rồi lại gại gại mũi, nói: “Ta sợ trưởng lão đánh ta”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Nghe ngươi nói kìa, ngươi không trộm đan dược của ông ấy chứ?”

“Ăn nói hàm hồ, ta chưa bao giờ từng trộm”.

“Có quỷ mới tin”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn lên chiến đài. Lúc này, trên chiến đài đang diễn ra trận quyết đấu giữa Tề Nguyệt và một đệ tử chân truyền của Tàng Thư Các.

Đây cũng là trận quyết đấu chẳng có gì kịch tính, thân là tủ từ của Linh Đan Các, thực lực của Tề Nguyệt chẳng phải bàn, cái này thì Diệp Thành đã được trải nghiệm. Ở ngoại môn, ngoài các đệ tử nằm trong top mười người ra thì không ai là đối thủ của cô ta.

Sau Tề Nguyệt, Diệp Thành lại nhìn sang Hùng Nhị, người đấu với Hùng Nhị chính là một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường.

Mặc dù Diệp Thành không đánh giá cao Hùng Nhị nhưng trận quyết đấu này hắn đánh rất hay, Hùng Nhị với tu vi và thực lực yếu hơn nhưng hắn lại thành công trong việc lợi dụng gậy răng sói để đánh tên đệ tử kia ra khỏi chiến đài.
 
Chương 270


Chương 270

“Tiểu tử béo này cũng biết đánh đấm đấy chứ”, Diệp Thành xoa cằm, tỏ vẻ bất ngờ.

Sau cuộc giao đấu của Hùng Nhị là các trận đấu của những người mà Diệp Thành đều quen, Đường Như Huyên, Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và còn có cả Lục Huyên Nhi của Tàng Thư Các.

Các trận đấu sau đó đến hắn cũng phải hoa mắt. Ngoạ Hổ Tàng Long ở ngoại môn khiến hắn không khỏi xuýt xoa, có những đệ tử trông rất đỗi bình thường và không hề nổi bật mà thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, hắn còn chứng kiến một đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất bị một đệ tử tu vi bình thường đánh cho máu me be bét.

“Ngoại môn đúng là nhiều nhân tài”, sau trận đại chiến, Diệp Thành lại xuýt xoa.

Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn lên vân đoan, đặc biệt là khi thấy Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, trong lòng hắn thật sự thấy khó chịu.

Cả hai người này đúng là bằng hữu tốt, đệ tử chân truyền của mình lần lượt đều bị Diệp Thành đánh cho thảm bại, đặc biệt là Thanh Dương Chân Nhân, thủ từ Giang Hạo của ông ta cũng bại trong tay Diệp Thành, đệ tử chân truyền càng thua thảm hại hơn, bị đánh không ngấc được đầu lên.

Còn Cát Hồng, Địa Dương Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thủ từ Tử Sam vừa bại trận thì đệ tử chân truyền có thể đánh được vào trận quyết đấu cuối cùng đã là may mắn và thuộc hàng hiếm có rồi.

Là hai đại thủ toạ trong tam đại chủ phong, thể diện của bọn họ quả thật đã mất sạch.

Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì ánh mắt tôi độc của hai người bọn họ cũng nhìn vào hắn. Nếu không phải là Diệp Thành thì bọn họ cũng không đến mức bị động thế này, càng không thể trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông.

“Là các ông quá tự cao tự đại”, Diệp Thành nhếch miệng.

“Tiểu tử, ngươi có thể bớt gây chuyện đi được không?”, lúc này, một giọng nói nữ nhân vang bên tai Diệp Thành.

Nghe truyền âm, Diệp Thành ho hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Sở Huyên trên vân đoan, cô ta nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Ta không muốn nhận một đồ đệ như ngươi rồi chuốc thêm bao nhiêu mối thù oán với nhiều người như vậy đâu”.

“Còn trách con sao?”, Diệp Thành gãi tai, bộ dạng lợn chết cũng không sợ nước sôi.

“Bớt bớt đi cho ta”.

“Con biết rồi”.

Bị chuẩn sư phụ cảnh cáo, Diệp Thành trông có vẻ ngoan ngoãn hơn, hắn ngồi ngay ngắn.

Màn đêm lại buông xuống, linh châu sáng loáng lại chiếu khắp Càn Khôn Các, thế nhưng vòng đấu thứ ba của Càn Khôn Các vẫn diễn ra vô cùng khí thế nên thời gian diễn ra trận đấu được kéo dài hơn.

Sau ba vòng thi đấu, chính là vòng Phục Hoạt, Diệp Thành không muốn mình phải bận tâm thêm điều gì, hắn tự động viên mình tỉnh táo hơn.

“Ê, ngươi nghe nói gì chưa hả, Chính Dương Tông có một thể Huyền Linh”, Tạ Vân im lặng hồi lâu ở bên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào người Diệp Thành.

“Huyền Linh Chi Thể?”, nghe vậy, Diệp Thành kinh ngạc.

Từng là thành viên trong đội tình báo của Chính Dương Tông, sao hắn có thể không biết Huyền Linh Chi Thể chứ. Đó chính là thể chất được ông trời chiếu cố cho, nghe nói chính là một nhánh mạch của thần tộc. Trước kia, bọn họ trời sinh có khả năng hồi phục kinh người, đạo pháp huyền diệu tiềm ẩn trong huyết mạch, một khi thức tỉnh thì chính là một kho báu khổng lồ.

Đương nhiên, điểm mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể chính là những thứ này, còn người mang huyết mạch đó có thể có khả năng xoay vần trời đất, và đó chính là đặc quyền của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.
 
Chương 271


Chương 271

Diệp Thành từng đọc trong quyển tông, hai nghìn năm trước, ở Đại Sở từng xuất hiện một Huyền Linh Chi Thể, tu vi Linh Hư, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên làm kinh động Đại Sở.

Diệp Thành không ngờ rằng cách hai nghìn năm mà Đại Sở đã lại lần nữa xuất hiện Huyền Linh Chi Thể, vả lại còn ở ngôi nhà mà mình từng gắn bó – Chính Dương Tông.

“Nghe nói hình như tên là Cơ Tuyết Băng, cái tên này trước đây ta từng nghe nói”, lúc Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Tạ Vân lên tiếng.

“Cơ Tuyết Băng?”

Cơ Tuyết Băng?

Nghe cái tên này, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày.

Huyền Linh Chi Thể lại xuất hiện ở Đại Sở khiến hắn ngỡ ngàng và xuất hiện ở Chính Dương Tông càng nằm ngoài mọi dự đoán của hắn. Thế nhưng, người có Huyền Linh Chi Thể là người hắn từng thương mới là điều khiến hắn bất ngờ nhất.

“Cô ấy có Huyền Linh Chi Thể sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, mặt mày không ngừng thay đổi nét, ánh mắt bất định.

“Là gần đây mới thức tỉnh sao?”

“Trước đó sao mình không hề nhận ra?”

“Lẽ nào tu vi của cô ấy tiến bộ nhanh như vậy?”

Diệp Thành thầm nhủ còn Tề Vân ở bên lại tặc lưỡi: “Nghe nói trong trận so tài ngoại môn ở Chính Dương Tông, cô ta mạnh nhất và đánh được vào nội môn, trong nội môn chỉ cần một chưởng đã khiến đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông ói ra máu”.

Diệp Thành không nói gì, người trong lòng hắn thủa nào lại có huyết mạch trong truyền thuyết, điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.

“Huyền Linh Chi Thể, trông bộ trong trận đấu của tam tông một tháng tới, Chính Dương Tông lại có khả năng chèn ép Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông rồi”, Tạ Vân cau mày, “theo như ta biết thì thật khó có thể tìm ra được đệ tử chân truyền ở nội môn Hằng Nhạc Tông đấu lại được với cô ta”.

“Chúng ta quả nhiên không cùng chung một con đường”, nghe Tạ Vân nói vậy, Diệp Thành lại trầm lắng, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười bất lực.

Hắn cho rằng, hôm đó kể cả vùng đan điền của hắn không bị phế bỏ thì hắn và Cơ Tuyết Băng cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Huyền Linh Chi Thể, huyết mạch tôn quý như vậy, đã biết mình có Huyền Linh Chi Thể thì cô ấy sẽ cao ngạo, sao có thể ở bên một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn được?

Đương nhiên sẽ không!

Diệp Thành khẳng định! Thế giới của tu sĩ mặc dù hào nhoáng nhưng lại cũng rất tàn khốc, cho dù đem lòng yêu nhau những sẽ theo đuổi cái gọi là môn đăng hộ đối.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, sau khi thủ từ Tiêu Cảnh của Chấp Pháp Điện tung đòn liên tiếp khiến một đệ tử của Thiên Dương Phong bị đánh bại thì vòng đấu thứ ba của Hằng Nhạc Tông mới chính thức chấm dứt.

Lúc này, rất nhiều đệ tử đã ngồi thẳng ngay ngắn, bọn họ đều là những đệ tử tham gia vào trận Phục Hoạt, có thể có được cơ hội vào được nội môn hay không thì phải xem kết quả của trận Phục Hoạt thế nào.

Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân đã đẩy một đạo linh quang vào trong la bàn khổng lồ kia, sau đó một âm thanh vang lên.
 
Chương 272


Chương 272

“Trận Phục Hoạt bắt đầu”.

Vù!

Trong không trung vang lên từng âm thanh “vù, vù”, la bàn khổng lồ bắt đầu xoay chuyển. Tiếp sau đó, hai đạo linh quang chiếu xuống về hai phía đông và tây, đó chính là đệ tử của Tàng Thư Các và Linh Quả Viên.

Cả hai người bắt đầu nhảy lên chiến đài, đại chiến bắt đầu. Có lẽ vì Phục Hoạt chỉ có một cơ hội nên bọn họ rất coi trọng phần thi đấu này, vừa ra đòn đã thi triển huyền thuật và mật pháp liên tục, tên nào tên nấy điên cuồng ra tay.

Bịch!

Đệ tử của Tàng Thư Các với một kiếm sắc lạnh khiến đệ tử của Linh Quả Viên ngã ra chiến đài.

Trận đại chiến sau đó hết sức kịch liệt, có thể dùng từ mưa máu để hình dung. Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài nhưng chỉ cần là đệ tử trên chiến đài thì người nào người nấy đều liều mạng, so với việc phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn thì bọn họ muốn dốc hết sức tìm cho mình một cơ hội vào nội môn hơn.

“Đánh đấm máu me quá”, Tạ Vân bên cạnh Diệp Thành vừa nhấp ngụm rượu vừa tặc lưỡi.

“Ngươi cho rằng ai cũng bình tĩnh được như ngươi à?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, nói với giọng chẳng mấy dễ chịu.

“Hừ”, Tạ Vân thản , “rất nhiều người trong số họ lần đầu tiên tham gia so tài, còn cơ hội được chiến đấu tiếp thì ta đây lần trước tham gia còn bị thua một cách ấm ức”.

“Lần trước ngươi thua ai?”, Diệp Thành nổi hứng hỏi.

“Giang Dương”, Tạ Vân nghiến răng rít lên, nói rồi còn không quên liếc về phía Nhân Dương Phong: “Hắn là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong, nói ra thì ngươi cũng biết em họ hắn đấy”.

“Giang Hạo?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

Tạ Vân gật đầu, trút rượu vào miệng vừa nói vừa ra giọng tức tối: “Không phải thực lực của ta không bằng hắn, càng không phải vì cảnh giới không bằng hắn, chỉ là kém may mắn hơn một chút thôi. Nếu không phải hôm đó mây đen kéo đến dày đặc thì ta cũng sẽ không thua”.

“Cái này thì liên quan gì tới thời tiết? Thua là thua, nói cái này ra cũng vô ích”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì”, Tạ Vân mắng chửi, “hôm đó ta đặt mọi hi vọng vào chiêu cuối cùng, còn mật thuật của ta cần tới ánh sáng hỗ trợ, thế nhưng tự dưng mây đen kéo đến khiến uy lực của ta không thể thi triển”.

“Mệnh, đều là tại mệnh”, Diệp Thành nói lại lời nói trước đó của Tạ Vân rồi nhìn hắn với vẻ trêu chọc.

“Ừm, đúng là mệnh”, Tạ Vân xuýt xoa, nhưng khi nhìn sang Hoắc Đằng, hắn lại nổi cơn: “Ta cho rằng ta đã đủ đen rồi, nhưng không ngờ tên Hoắc Đằng kia còn đen hơn ta”.

“Còn đen hơn ngươi?”Diệp Thành liếc nhìn sang Hoắc Đằng rồi lại nhìn Tạ Vân.

“Hôm đó Hoắc Đằng đối đầu với Khổng Tào của Địa Dương Phong, đánh kinh thiên động địa, nhưng ở chiêu cuối cùng thì búa Tử Sam của hắn đột nhiên bị nổ, cả người bay đi khiến Khổng Tào đến chiêu cuối cùng chẳng buồn đánh mà cũng thắng, ngươi nói có đen không?”

“Đen thật”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Có điều, hôm nay hắn đánh bại Tử Sam của Địa Dương Phong cũng coi như trút được cơn giận”, Tạ Vân cầm lấy bình rượu lên rồi nói tiếp: “Ngày nào đó vào được nội môn, ngươi đừng bao giờ khinh thường khả năng làm loạn của tên Khổng Tào đó, tên đó lắm mưu nhiều kế. Đúng rồi, còn có thủ từ ở Giới Luật Đường lần trước là Tả Khâu Minh, tên đó cũng không ra làm sao đâu”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.

 
 
Chương 273


Chương 273

“Ta nói những lời này không phải đùa cợt đâu”, thấy Diệp Thành không mấy để tâm, Tạ Vân lại lên tiếng mắng chửi: “Không phải cứ thắng ở ngoại môn là vào được nội môn, còn phải trải qua thử thách ở rừng hoang nữa”.

“Ta biết rồi, trong đó trận pháp đầy rẫy, có cả yêu thú, có cả hình nộm và phải trải qua sự rượt đuổi của đệ tử nội môn”.

“Ta vừa nói tới Giang Dương, Khổng Tào và Tả Khâu Minh, ba tên này rất có khả năng được nội môn phái vào rừng hoang thử thách đệ tử chúng ta. Ba tên này đúng kiểu cá mè một lứa, nếu bị nhằm vào thì chúng ta chả gặp được may mắn đâu”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày.

Nếu Tạ Vân không nói, hắn thật sự không nghĩ tới những chuyện này. Ba người kia có thể vào được nội môn ở lần trước thì nhất định không phải hạng vừa, lại thêm ba năm nay tu hành ở nội môn, thưc lực tăng tiến mạnh mẽ, với ân oán giữa hắn với lưỡng phong và Giới Luật Đường, nếu gặp phải bọn họ trong rừng hoang, không chết mới lạ.

“Tự cầu phúc cho mình đi”, Tạ Vân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành cũng nghĩ vậy. Thử thách trong rừng hoang cần sự hợp tác đồng đội, nếu như có thể được phân về cùng đội với Hoắc Đằng, Tạ Vân, dựa vào thực lực mạnh mẽ của bọn họ thì khả năng vào nội môn là chắc chắn.

Nhưng chẳng có gì là chắc chắn. Diệp Thành xoa cằm, nếu đen đủi cũng chẳng biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ rồi, Diệp Thành lại lần nữa hướng ánh mắt lên chiến đài.

Trận Phục Hoạt còn lâu và khốc liệt hơn so với tưởng tượng của hắn. Chiến đài kia đã bị nhuốm đỏ máu, cũng vì từng huyền thuật bá đạo mà ra.

Thời gian dần trôi, màn đêm dần buông xuống, trận Phục Hoạt diễn ra cả một đêm mới dần đi tới phần kết thúc.

“Không phải để ta chiến cuối cùng chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng và ngẩng lên nhìn la bàn khổng lồ.

Ấy thế mà hắn vừa đưa mắt nhìn thì la bàn kia giống như hiểu ý con người, lập tức phân ra một đạo linh quang chiếu thẳng vào hắn, còn khi hắn nhìn tới đạo linh quang còn lại thì trên miệng lại mang theo nụ cười lạnh lùng.

Người giao đấu với Diệp Thành không ai khác mà chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.

“Nhìn kìa, ta biết chắc chắn là tiểu tử Tử Sam đó mà”, Càn Khôn Các huyên náo.

“Trước có Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường, sau có Giang Hạo của Nhân Dương Phong và Tạ Vân của Thiên Dương Phong, trận Phục Hoạt này lại gặp Tử Sam của Địa Dương Phong, làm gì có tên nào không phải là đệ tử chân truyền, con đường tu đạo của Diệp Thành cũng trắc trở thật đấy”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, do số đen thôi”.

“Trận Phục Hoạt mà còn gặp bọn họ thì ta chẳng còn gì để nói”, trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.

“Vận may cũng là một phần của thực lực”, Sở Huyên mỉm cười nhưng là nụ cười hết sức thoải mái bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Diệp Thành.

Bên dưới, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành từ từ đi lên chiến đài.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp Tử Sam ở trận này, cảnh tượng thế này rất hợp với ý hắn, chí ít thì bao ấm ức trong lòng hắn cũng sẽ được trút đi nhờ lần giao đấu với Tử Sam.
 
Chương 274


Chương 274

Lại nhìn về phía Tử Sam và Thanh Dương Chân Nhân trên vân đoan, cả hai đang tối sầm cả mặt lại.

Hai trận chiến trước đó của Diệp Thành, bọn họ đều đã quan sát, có thể đánh bại Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường và làm trọng thương đệ tử chân truyền đệ nhất Giang Hạo của Nhân Dương Phong, thực lực của Diệp Thành chắc chắn hơn Tử Sam.

Hiện giờ lại gặp Diệp Thành trên chiến đài, Tử Sam suýt chút nữa bị tức đến nội thương, đến đánh trận Phục Hoạt cũng có thể gặp Diệp Thành, vận may đúng là chẳng ra sao.

“Đến đi, thù mới hận cũ tính luôn một thể”, sau khi liếc Thanh Dương Chân Nhân trên vân đoan, Diệp Thành mới nhìn tới Tử Sam bên dưới chiến đài.

“Điên rồ”, thấy ánh mắt khiêu khích đó của Diệp Thành, Tử Sam tức tối, hắn nhảy luôn lên chiến đài, không nói năng gì mà tung luôn đại chiêu.

Phong vân tiếu!

Sau tiếng hô của Tử Sam, một cơn cuồng phong với ánh sáng tím xuất hiện cuộn theo tàn mây bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành cười lạnh lùng, chân khí vùng đan hải cuộn trào, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, hắn chém ra một đạo kiếm mang, cơn cuồng phong kia bị một kiếm của hắn chém lìa.

Huyền quang ấn!

Diệp Thành vừa chém lìa cuồng phong màu tím kia thì liền đón ngay thêm một đạo thủ ấn huyền quang của Tử Sam đẩy tới.

Bôi lôi!

Diệp Thành lập tức tiến lên trước ra tay, một đạo bôn lôi chưởng được tung ra đấu lại với Tử Sam.

Rầm!

Chưởng và ấn giao nhau phát ra âm thanh như rung chuyển đất trời, khi đối kháng trực diện, Tử Sam lại yếu thế, hắn bị ép lùi về sau.

Hám sơn!

Diệp Thành như mãnh hổ lao lên, có vẻ không muốn cho Tử Sam có cơ hội phản ứng nên hắn lập tức đánh ra hám sơn chưởng.

Tử Sam thấy vậy thì chân khí cuộn trào, hắn điên cuồng đẩy chân khí vào bàn tay, phía trước người hắn ngưng tụ ra một thuẫn giáp linh quang.

Bang!

Keng!

Âm thanh liên tiếp vang lên, Tử Sam vừa ngưng tụ ra thuẫn giáp linh quang đã bị một chưởng của Diệp Thành đả phá. Hắn vừa đứng vững đã lại bị ép lùi về sau.

“Ngươi còn kém xa Doãn Chí Bình”, Diệp Thành cười lạnh lùng, cứ thế sát phạt tới trước mặt Tử Sam.

Thấy vậy, Tử Sam thà lùi về sau chứ không lựa chọn chiến đấu ở cự li gần với Diệp Thành, hắn biết rõ khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành nên đương nhiên sẽ không tới gần Diệp Thành làm gì, nếu không thì khả năng sẽ không thể ngẩng mặt lên được.

Kiếm, lưu nham!

Phản ứng của Tử Sam không hề chậm, vừa lùi về sau hắn đã cắn đứt đầu ngón tay, đánh ra một chưởng trên chiến đài.

Rầm!

Ầm!

Chiến đài như rung lên, từng thanh kiếm đá bay về phía Diệp Thành.
 
Chương 275


Chương 275

“Đánh giá ngươi thấp rồi”, Diệp Thành lùi một bước về sau, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, được hắn vung thật lực, Thiên Canh Côn Trận theo đó mà hình thành.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên không ngớt, thạch kiếm đột nhiên bay tới trúng ngay vào Thiên Canh Côn Trận và bị chặn lại.

Lăng tiêu kiếm quyết!

Tử Sam lại sử dụng đòn công kích, hắn ra tay là dùng ngay đến mật thuật, linh kiếm trong tay rung lên, có kiếm mang che chắn, một kiếm vung ra rẽ vào không khí, giống như kiếm hồng có lôi mang bao quanh, mạnh mẽ vô cùng.

Vù!

Diệp Thành lật tay lấy thanh Thiên Khuyết ra chắn trước mình.

Keng!

Lại là tiếng kim loại chói tai vang lên. Mặc dù Diệp Thành có thể chặn nhát kiếm này lại nhưng cũng bị đẩy lùi về sau nửa bước, nếu không phải thanh Thiên Khuyết vừa dày lại chắc chắn thì hắn nhất định sẽ bị kiếm hồng này đả thương.

Keng! Keng!

Cả hai giao chiến, người nào cũng có thân pháp huyền diệu, linh kiếm trong tay vung mạnh mẽ, mật thuật không ngừng được thi triển, tàn ảnh trên chiến đài nối nhau liên tiếp, đánh đến mức như muốn lật tung trời đất, sau cả trăm chiêu mà không phân thắng bại.

“Có lẽ Tử Sam sẽ bại”, bên dưới, các đệ tử bàn tán.

“Đến cả Doãn Chí Bình mạnh hơn mà còn bại dưới tay Diệp Thành, kết cục của hắn cũng không thể khá hơn được”.

“Đều tại số”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, trận đại chiến trên chiến đài mặc dù vẫn đang hết sức gay cấn nhưng lại trở nên hết sức tàn khốc.

Tử Sam không bằng Doãn Chí Bình nhưng hắn lại biết rất nhiều mật pháp khiến Diệp Thành không ít lần suýt trúng đại chiêu của hắn.

Có điều so với Diệp Thành mà nói thì bộ dạng của Tử Sam thảm hại hơn nhiều, trên người hắn toàn dấu chân dấu tay, trước ngực còn bị nhất dương chỉ của Diệp Thành đả thương chảy máu.

A…!

Khi đại chiến gần tới hai trăm chiêu, Tử Sam rống lên phẫn nộ, hắn bắt đầu yếu thế hơn rõ rệt.

“Không tốn thời gian với ngươi nữa”, sau một kiếm chém ra, chân khí trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, sau đó hắn đẩy chân khí vào bàn tay, và rồi tiếng gầm của rồng vang lên.

“Hắn lại dùng mật thuật bá đạo đó”.

“Không biết Tử Sam có đỡ được không”.

Thấy Diệp Thành định dùng chiêu mạnh mẽ, Tử Sam đương nhiên sẽ không chịu lép vế, bàn tay hắn đã có linh quang bao quanh, chân khí trong vùng đan điền được hắn vận quá nửa, nếu không thì nằm mơ cũng không địch lại được chiêu này.

Thế nhưng đương lúc Diệp Thành định đánh ra Hàng Long thì hắn lại phải cau mày.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng chân khí trong cơ thể đang cuộn trào vào từng phần kinh mạch và xương cốt khiến chân khí trong lòng bàn tay cũng vì luồng chân khí bạo tàn kia mà tản đi.
 
Chương 276


Chương 276

Phụt!

Diệp Thành phun ra máu khiến cho mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.

“Đây…chuyện gì thế này?”

“Đang yên ổn sao đột nhiên lại ói ra máu?”

“Sao ta lại cảm nhận được chân khí của Diệp Thành hỗn loạn nhỉ?”

Phụt!

Trong lúc mọi người đang chưa hết bàng hoàng thì Diệp Thành lại phun ra máu lần nữa, luồng chân khí trong cơ thể hắn đã xông phá đứt một đường kinh mạch, đến cả xương cốt cũng không thể trụ được nên bị đứt mất vài đoạn, và nguy hơn đó là vì luồng chân khí này nên chân khí toàn thân của hắn hỗn loạn, rất khó ngưng tụ.

“Bạo cốt đan”, Từ Phúc trên vân đoan quan sát thì nheo mắt lại như thể nhận ra vấn đề của Diệp Thành nằm ở đâu.

“Tiểu tử này điên rồi sao?”, trưởng lão Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các mắng chửi.

“Ăn Bạo Cốt Đan còn dám sử dụng mật thuật mạnh như vậy, không phải hắn muốn chết sao?”, Chu Đại Phúc, trưởng lão Linh Khí Các cau mày.

“Sư muội”, Đạo Huyền Chân Nhân cau mày nhìn sang Sở Huyên.

“Sao muội có thể cho hắn ăn Bạo Cốt Đan được”, thấy mọi người nhìn mình, khuôn mặt Sở Huyên trông khó coi hơn hẳn, có vẻ như cô ta cũng biết sự bá đạo của Bạo Cốt Đan.

Trên vân đoan, cũng chỉ có ba người nở nụ cười khác thường, bọn họ đương nhiên là Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân, có vẻ như những người này đã biết trước được vấn đề của Diệp Thành.

“Chết đi”, trên chiến đài vang lên tiếng hét tôi độc của Tử Sam.

Mặc dù hắn cũng không biết vì sao cơ thể Diệp Thành lại gặp vấn đề đúng lúc này nhưng cơ hội nghìn năm có một ngay trước mắt, hắn sao có thể bỏ qua.

Vốn dĩ định dùng đại chiêu đối kháng vì chân khí của Diệp Thành hỗn loạn, đại chiêu cũng theo đó mà tan đi, so với Diệp Thành mà nói thì chân khí mà hắn ngưng tụ đã đạt tới cực điểm, một đòn ở trạng thái Đỉnh Phong được đánh ra.

Rầm!

Máu tươi bắn đầy chiến đài, Diệp Thành lập tức ngã bay ra, cứ thế chịu đại chiêu của Tử Sam, cả cơ thể ướt đẫm máu.

“Rốt cục có chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu.

“Cơ thể của ta sao lại có sức mạnh bạo ngược điên cuồng như vậy?”

“Tuyệt đối không phải là sức mạnh của ma đạo”.

“Là có người hãm hại ta”, trong giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành chợt nghĩ tới nguồn cơn. Hắn nghĩ lại lúc mình trọng thương hôn mê ở Càn Khôn Các, nhất định có người giở trò.

“Rốt cục là ai?”, lại lần nữa phun ra máu, đôi mắt Diệp Thành lạnh như hàn băng.

Hắn có thể cảm nhận được luồng chân khí điên cuồng trong cơ thể không những quấy nhiễu chân khí của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ sức mạnh mà như muốn phá tan mọi thứ trong cơ thể hắn vậy.

Vút!

Tử Sam ở phía đối diện vung kiếm lao đến. Diệp Thành cố gắng cử động, hắn dùng kiếm Xích tiêu chặn đòn tấn công rồi bước ra bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan.

Thế nhưng vì cơ thể trong trạng thái suy kiệt, tốc độ giảm rõ rệt, đến bộ pháp cũng hỗn loạn, gần như mỗi bước đi đều mang theo một đạo kiếm ngấn, tình cảnh lúc này không khác gì giây phút quyết đấu sinh tử với Giang Hạo.
 
Chương 277


Chương 277

Phụt!

Phụt!

Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài. Diệp Thành lùi về sau, hắn bị truy sát một cách thảm khốc, vài lần suýt chút nữa thì bị Tử Sam chém đến.

“Chân hoả, luyện hoá chân khí cuồng nộ kia cho ta”, Diệp Thành lùi về sau và nhẩm niệm, triệu gọi chân hoả bảo vệ tâm mạch.

Ngay sau đó, chân hoả trong vùng đan hải cuộn trào vào các kinh mạch và xương cốt, sau đó phân thành vô số đường bao lấy phần chân khí cuồng bạo kia

Cuối cùng, chân hoả vẫn làm theo sứ mệnh, khi những luồng chân khí cuồng bạo kia đả phá về phía tim mạch của Diệp Thành thì đã bị chân hoả của Diệp Thành chặn lại.

Sau đó, chân hoả thể hiện mặt bá đạo của mình, nó bao lấy chân khí mạnh mẽ kia rồi cứ thế điên cuồng luyện hoá, tinh hoa có được được nó đẩy vào vùng đan hải khổng lồ của Diệp Thành.

Có điều dù là vậy thì cơ thể của Diệp Thành cũng đang trong tình trạng gay go. Trước tiên, hắn đánh ra một đòn thật mạnh về phía Tử Sam, tiếp sau đó lại không ngừng bị thương, lại thêm chân khí đẩy vào kinh mạch và xương cốt khiến một phần kinh mạch và xương cốt đứt gãy, do vậy mà khả năng chiến đấu của hắn không thể phát huy được tác dụng.

Phụt!

Phụt!

Tử Sam vẫn đang điên cuồng tiến công, linh kiếm trong tay đều bị máu tươi của Diệp Thành nhuốm đỏ.

Hắn không muốn cho Diệp Thành bất cứ thời gian phản ứng nào, trước đó, trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo là vết xe đổ, một khi khiến con mãnh thú trong Diệp Thành thức tỉnh thì đối với hắn mà nói là một tin dữ.

“Tề sư tỷ, cơ thể của tên tiểu tử Diệp Thành kia rốt cục là thế nào vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đều nhìn sang Tề Nguyệt.

“Hắn ăn phải Bạo Cốt Đan”, Tề Nguyệt trầm giọng, thân là đại đệ tử của Linh Đan Các, cô ta đương nhiên mẫn cảm với đan dược, giống như có thể nhìn ra cơ thể Diệp Thành đang gặp phải vấn đề gì vậy.

“Bạo Cốt Đan?”, Hùng Nhị ngạc nhiên, “đó là đan dược gì vậy?”

“Bạo Cốt Đan là một loại đan dược trị thương”, Tề Nguyệt giải thích, “vả lại còn là loại thượng phẩm để trị thương trong đan dược. Trước đó thương thế của Diệp Thành hồi phục nhanh như vậy rất có khả năng là vì Bạo Cốt Đan, chỉ là đan dược này mặc dù là linh dược trị thương nhưng lại có mặt hại vô cùng”.

“Mặt hại?”

“Chỉ cần ăn Bạo Cốt Đan thì không thể vận được chân khí quá nhiều, nếu không thì chân khí cuồng bạo mà Bạo Cốt Đan mang tới nhất định sẽ xông phá làm đứt gãy kinh mạch và xương cốt, chỉ cần không cẩn thận sẽ dẫn tới tử vong”.

“Ôi chao”, nghe Tề Nguyệt nói vậy, Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa: “Tên tiểu tử này điên rồi, loại đan dược này mà cũng dám ăn, ăn vào rồi lại dám vận chân khí, đây có khác gì đang tìm đến cái chết đâu?”

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu”, ở bên, Lục Huyên Nhi lên tiếng, ý bảo mọi người nhìn về phía Diệp Thành: “Nhìn vẻ mặt của Diệp Thành rõ ràng là hắn không biết tác hại của Bạo Cốt Đan”.

“Cũng có thể là vậy. Diệp Thành căn bản không biết thứ mình ăn là Bạo Cốt Đan”, thủ từ Linh Quả Viên là Vương Lâm cũng đưa ra suy đoán này.
 
Chương 278


Chương 278

“Hoặc có thể nói Diệp Thành căn bản không biết mình từng ăn Bạo Cốt Đan”, thủ từ Chấp Pháp Điện Tiêu Cảnh lên tiếng khiến mắt mấy người kia nheo lại.

Lời nói của hắn mang theo ý tứ, mấy người ở đó cũng không phải ngốc, đây rõ ràng là ám chỉ Diệp Thành bị người ta hãm hại.

“Tề sư tỷ, tên Diệp Thành đó có phải đang gặp nguy hiểm đến tính mạng không?”, Đường Như Huyên lên tiếng và nhìn sang Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cái này thì không dễ nói, viên hắn ăn có lẽ là Bạo Cốt Đan cấp thấp, nếu là cấp cao thì khi hắn vận chân khí, e rằng đã chết rồi, có điều dù là vậy thì cơ thể của hắn hiện giờ cũng đang trong tình trạng không ổn”.

“Vậy còn đánh gì nữa, nếu đánh tiếp thì cái mạng cũng không còn”, Hùng Nhị cuống cuồng dụi chân.

Nói rồi, tên này nhảy ra, chắp tay hướng về phía Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan mà nói: “Trưởng lão, Diệp Thành bị người ta hãm hại, con khẩn cầu người cho dừng trận đấu này lại, cứu mạng người trước đã.

“Đệ tử cũng nghĩ vậy”, sau đó, mấy người phía Tề Nguyệt cũng lần lượt đứng ra.

Thế nhưng, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, bên dưới đã lại vang lên những tiếng cười tôi độc.

“Bị người khác hãm hại? Nực cười”, người lên tiếng chính là một đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, “bao nhiêu trưởng lão đều ở đây quan sát, ai dám nói ở đây có kẻ giở trò sau lưng, các vị sư huynh, sư muội ý muốn nói trưởng lão của chúng ta có mắt như mù sao?”

“Rõ ràng là Diệp Thành ăn đan dược để tăng tu vi nên mới tẩu hoả nhập ma, nói người ta ám sát, các vị sư huynh sư muội không sợ gặp quả báo sao?”

“Đánh không được lại bảo tạm dừng thi đấu, làm gì có chuyện như vậy”, một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường bật cười lạnh lùng, “nếu như vậy thì mất công bằng, đương nhiên, nếu như Diệp Thành nhận thua, tạm thời dừng thi đấu thì ta không phản đối”.

“Bớt đổ oan cho Diệp Thành đi. Thực lực của hắn còn phải ăn đan dược để tăng tu vi sao?”, Hùng Nhị lên tiếng mắng chửi.

“Ai biết được ắn định âm mưu gì”.

“Âm mưu? Ta thấy các ngươi đều gian xảo như nhau”, Hoắc Đằng lạnh lùng lên tiếng.

“Hoắc Đằng, ngươi có ý gì, ý của ngươi là nói bọn ta hãm hại Diệp Thành?”

“Ai làm thì người đó biết, sao nào, không phục thì đến đây đánh ta này”.

“Ngươi…”

“Đủ rồi”, nghe các đệ tử chân truyền lời qua tiếng lại, Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan lạnh giọng, áp lực lớn mạnh đè nén cả Càn Khôn Các, “các ngươi thấy còn chưa đủ loạn phải không? Muốn đánh thì lên Phong Vân Đài, ta không can thiệp”.

Hừ!

Hừ!

Bị Đạo Huyền Chân Nhân cảnh cáo, đệ tử hai bên lúc này mới im bặt.

Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt lên chiến đài, sau đó vuốt râu. Nghe mấy người phía Tề Nguyệt nói vậy ông ta thật sự có cảm giác sự việc không hề đơn giản, đang yên đang lành tự dưng lại xuất hiện Bạo Cốt Đan.

Ông ta là một người có con mắt tinh tường. Mặc dù trước khi diễn ra trận đấu chưa từng gặp Diệp Thành, thế nhưng sau vài trận đấu của Diệp Thành, ông ta phần nào hiểu được tính cách của hắn. Một đệ tử rắn rỏi mạnh mẽ sao có thể ăn Bạo Cốt Đan, với tu vi của hắn, cần thiết phải dùng Bạo Cốt Đan sao?
 
Chương 279


Chương 279

“Sở sư muội, Phong sư đệ, hai người nghĩ sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Sở Huyên và Phong Vô Ngấn.

“Việc này quả thực có khuất tất, theo đệ nên tạm dừng thi đấu”, Phong Vô Ngấn lên tiếng.

“Muội cũng đồng ý tạm dừng thi đấu”, Sở Huyên khẽ giọng nói, cô ta cũng có suy nghĩ riêng. Cho dù Diệp Thành ăn Bạo Cốt Đan nhưng khả năng thiên bẩm của hắn lại vượt trội, cô thật sự không muốn một đồ đệ giỏi như vậy cứ thế mà bị phế.

“Vậy thì tạm dừng thi…”

Nghe lời đề nghị của Phong Vô Ngấn và Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân vừa định ra lệnh tạm dừng thi đấu thì một giọng nói ngắt lời.

“Đạo Huyền sư huynh, huynh làm vậy có phần thiên vị cho Diệp Thành”, người lên tiếng chính là Cát Hồng, ông ta mặt mày giữ dằn.

“Cát Hồng, đệ có ý gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân nghe vậy thì liếc sang Cát Hồng, vẻ mặt cũng tối sầm cả lại.

“Đệ không có ý gì”, Cát Hồng chỉ lạnh lùng đáp trả: “Đệ chỉ muốn nói chưởng môn sư huynh phái huynh tới giám sát cuộc so tài ở ngoại môn, huynh không thể vì tình riêng mà ảnh hưởng việc chung được”.

“Cát sư đệ nói phải”, ở bên, Thanh Dương Chân Nhân cũng lên tiếng, “có bao nhiêu đệ tử đang quan sát thế này mà vì một câu vô căn cứ lại cho tạm dừng thi đấu, thật là nực cười”.

Thanh Dương Chân Nhân vừa dứt lời, Triệu Chí Kính cũng liếc sang Đạo Huyền Chân Nhân, giọng nói mang theo vẻ khó chịu: “Đệ không phản đối tạm dừng thi đấu nhưng điều kiện là Diệp Thành phải nhận thua trước”.

Ba người cùng bày ra bộ dạng ép cung, bọn họ đều có thù với Diệp Thành, lúc này không muốn dìm Diệp Thành mới lạ.

Phía này, sắc mặt của Đạo Huyền Chân Nhân càng tối sầm hơn. Mặc dù ông ta là trưởng lão giám sát thi đấu nhưng dù gì cũng không phải muốn nói gì là được, một lời nói vô căn cứ do đệ tử bẩm báo, kể cả là ông ta cũng không thể tự ý quyết định, đến tai chưởng môn thì lại không hay.

“Diệp Thành, nhận thua đi”, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân đưa ra quyết định, Sở Huyên ở bên đã lên tiếng: “Hôm nay cho dù ngươi thua thì ngươi cũng vẫn là đồ nhi của Sở Huyên ta”.

Nhận thua?

Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau nhưng vẫn nghiến răng không lên tiếng. Hắn có thể nhận thua Tạ Vân nhưng sẽ không nhận thua Tử Sam, ý chí quật cường trong cốt cách của hắn khiến hắn có phần cao ngạo, nhận thua bằng hữu không mất mặt, nhưng nhận thua kẻ thù lại là sự sỉ nhục của cả cuộc đời.

Phụt!

Phụt!

Tử Sam lại như con chó điên, ra tay với những chiêu thức tàn độc khiến Diệp Thành máu me be bét mà vẫn không có ý định nương tay.

Bộ dạng lúc này của Diệp Thành đủ khiến người ta phải khiếp sợ, trên người hắn lúc này không thiếu những vết thương sâu do kiếm chém vào, khuôn mặt vốn thanh tú thì lúc này trông chỉ toàn màu máu, đầu tóc rối bời không ra bộ dạng của một con người, trông hắn chẳng khác gì tu la từ địa ngục đi lên.

Lúc này, rất nhiều nữ đệ tử bên dưới chiến đài sợ hãi che mắt, cảnh tượng máu me thế này bọn họ thật sự không dám xem.

“Đừng đánh nữa”, thấy Diệp Thành không đáp lời, Sở Huyên trên vân đoan đứng dậy, thần sắc không còn tươi cười hoà nhã nữa mà thay vào đó là vẻ trang nghiêm trước nay chưa từng có. Đứng trên vân đoan, cô trông như vị tiên nữ của cửu trùng thiên với vẻ đẹp tuyệt sắc và uy nghiêm tuyệt đối.
 
Chương 280


Chương 280

“Sư tôn, đồ đệ của Sở Huyên sẽ không yếu đuối, Diệp Thành sẽ không đầu hàng”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng.

Chỉ một câu của hắn mà khiến Sở Huyên phải run người, cứ thế thẫn thờ đứng đó hồi lâu. Tu đạo cả trăm năm, cô tự nhận lòng mình đã sớm bình lặng, nhưng câu nói lúc này của Diệp Thành lại khiến cô không thể không thay đổi khuôn dung. Thân hình nhuốm đỏ máu cứ thế hiện lên rõ mồn một trong mắt cô và khắc sâu trong tâm trí cô.

Rầm!

Trên chiến đài lại vang lên âm thanh khủng khiếp, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, bị một chưởng của Tử Sam đánh bay đi, đợi tới khi ngã ra chiến đài thì đã mang theo thêm vũng máu rồi.

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy phun ra máu, có thể đánh với Tử Sam đến giờ đã là kỳ tích rồi.

“Ta không thể bại”, máu cứ thế trào ra khỏi miệng, thế mà cho tới bây giờ, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội chuyển bại thành thắng.

“Bại dưới ai chứ không thể bại dưới tay hắn”.

Đột nhiên, một suy nghĩ manh nha trong đầu hắn, như thể hắn tìm được ánh sáng le lói trong màn đêm đen vậy.

Man Hoang Luyện Thể.

Diệp Thành nghĩ tới mật pháp bá đạo này, nó không những là mật pháp luyện thể mà còn là mật thuật trị thương, vừa trị thương lại có thể hồi phục thương thế, nối lại xương cốt và kinh mạch.

Lần đầu phát hiện ra sự kỳ diệu của Man Hoang Luyện Thể chính là sau khi hắn phải chịu hình phạt của Giới Luật Đường.

Từ lần đầu tiên đó hắn liền biết cái gọi là Man Hoang Luyện Thể không chỉ là tôi luyện cơ thể mà hơn cả là khả năng bá đạo về trị thương. Hắn bị trọng thương hết lần này tới lần khác nhưng rồi lại nhanh chóng hồi phục cũng là vì có mật pháp này.

Cơn đau đớn khi Man Hoang Luyện Thể hắn rõ hơn ai hết. Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tim đốt huyết, rèn da rũa thịt, đó là cơn đau đớn còn khốc liệt hơn dùng cực hình, vượt qua phạm vi mà con người có thể chịu đựng.

Hiện giờ nếu hắn dùng mật pháp này vừa trị thương vừa ứng phó với đòn công kích của Tử Sam thì thật sự điên rồi. Thế nhưng đã bị dồn tới mức đường cùng, hắn chỉ có thể dựa vào mật thuật Man Hoang Luyện Thể này, và hậu quả thế nào, hắn thật sự không dám tưởng tượng.

“Man Hoang Luyện Thể, trợ chiến cho ta”, nghĩ rồi, hắn nhẩm niệm, mật pháp Man Hoang Luyện Thể bắt đầu được sử dụng.

Rắc!

Rắc!

Sau đó, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va vào nhau, từng đoạn xương bắt đầu dãn ra rồi lại từ từ co lại, tiếp đó lại lặp lại chu trình đó liên tục.

A…!

Diệp Thành đau đớn rít lên qua kẽ răng, đường gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, đôi mắt đen láy đã hằn lên từng vân máu, cả cơ thể như có hàng trăm nghìn mũi kim đâm vào, mỗi phần da thịt trên cơ thể hắn đều như bị đứt lìa.

Thế nhưng cơn đau đớn của luyện thể lại mang lại khả năng bá đạo.

Có thể nhận thấy, Diệp Thành vừa luyện thể vừa né được đòn tấn công của Tử Sam, từng vết thương trên cơ thể hắn bốc lên khói xanh, vết thương đã liền lại.

Không chỉ có vậy, phần xương cốt và kinh mạch cũng được tôi luyện, xương cốt đứt lìa được nối lại, kinh mạch đứt lìa liền lại, máu và thịt xấu được đào thải, sinh ra máu thịt mới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom