Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 40: 40: Vì Anh Thích Em! Vì Thích Em Nên Anh Không Muốn Để Em Hiểu Lầm


Hạ Y Nguyệt kéo vali, ôm đồ về nhà ba mẹ mình.

.

đây mới là chính là nhà của cô.

Bước vào nhà, Hạ Y Nguyệt liền bất ngờ vì sự có mặt của đông đủ thành viên trong nhà, hôm nay mọi người đều có mặt ở nhà.

.

kể cả anh ba Hạ Vĩ Phong của cô.

"Về rồi à? Không ở chung với bạn nữa sao?"
"Dạ không.

.

sao hôm nay mọi người đông đủ thế? Có chuyện gì sao ạ?"
Hạ Y Nguyệt không muốn chắc đến Nhiếp Cảnh Thiên nên đành trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác, vừa hỏi cô vừa nhìn anh ba như thắc mắc gì đó.

"Ba mẹ không còn ý kiến gì về chuyện đó nữa"
Hạ Vĩ Phong như hiểu được em gái mình muốn hỏi gì, anh liền giải đáp thắc mắc cho cô.

"Thật sao?"
Hạ Y Nguyệt nghe được tin lớn, cô chạy đến chỗ Hạ Vĩ Phong.

.

vui mừng thay anh ba mình.

"Bên kia hẹn chúng ta ngày mai gặp mặt, nói chuyện"
Vừa nghe Hạ Vĩ Quang nói mắt cô liền vô tình lướt trúng ngay chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út của Hạ Vĩ Phong, Hạ Y Nguyệt nhanh chóng hiểu ra.

"À.

.


thì ra là vậy, nào mau cho em biết là ai mà có thể lọt vào mắt xanh của anh ba em vậy?"
"Anh ấy là một nhà thiết kế thời trang cũng khá nổi tiếng! "
"Ồ.

.

là nhà thiết kế độc quyền cho anh đúng không? Danh tính là ai nào?"
Hạ Y Nguyệt trêu ghẹo Hạ Vĩ Phong, cô không ngừng cười đùa với anh trai mình.

"Cái con bé này.

.

anh ấy là Hoàng Chí Quân"
Hạ Y Nguyệt hơi ngưng lại.

.

sao cái tên này cô nghe thấy quen thế nhỉ ?
"Sao thế?"
Hạ Vĩ Phong thấy em gái mình có biểu cảm lạ, liền lo lắng hỏi.

"Ừm.

.

không có gì ạ, tại em thấy cái tên này nghe quen quen thôi"
"Chẳng phải nói cậu ta là một nhà thiết kế có tiếng mà"
Anh hai ngồi im nãy giờ cũng vào tham gia cuộc đối thoại.

"Không phải, chỉ là quen theo kiểu bạn bè! kiểu như em có gặp anh ấy rồi thì phải.

.

"
"Muốn biết có quen hay không thì ngày mai em liền biết"
"Dạ.

.

"
Hạ Y Nguyệt không tiếp tục quan tâm đến việc này, cô nhào qua chui vào lòng ba mẹ mình, miệng không ngớt.

Mọi người đều hướng mắt về phía cô! bảo bối của gia đình họ Hạ.

-------*-------
Sau khi Hạ Y Nguyệt rời đi, Nhiếp Cảnh Thiên vẫn không nhúc nhích, ngồi im đấy cho đến tối muộn! anh vẫn luôn mong mỏi, hy vọng cô trở về.

.

Nhưng đời không như mơ.

.

đợi mãi và thứ anh nhận được chỉ là sự cô đơn, thất vọng.

.

Như có một cảm xúc bí ẩn thôi thúc, Nhiếp Cảnh Thiên có hành động táo bạo.

[! ]
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Cảnh Thiên chăm chút lại bản thân mình sau một đêm mất ngủ, vực dậy tinh thần đang mệt mỏi.


Anh mặc một bộ đồ đơn giản, thoải mái nhưng vẫn đầy lịch sự! và đây cũng là quần áo cô mua lúc trước.

Nhiếp Cảnh Thiên lái xe đến trước cửa nhà Hạ Y Nguyệt, đúng lúc cô đi từ trong nhà ra!
Mắt anh vừa chạm đến bóng hình Hạ Y Nguyệt thì tay chân đã không suy nghĩ mà bước nhanh đến, nắm chặt lấy tay cô.

Hạ Y Nguyệt bất ngờ với sự xuất hiện của Nhiếp Cảnh Thiên nhưng cũng nhanh chóng nhận thấy hoàn cảnh.

"Anh đang làm gì đấy? Mau buông tôi ra!"
"Em nghe anh giải thích có được không, mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu.

.

nó không hoàn toàn là sự thật.

.

"
Nhiếp Cảnh Thiên vô cùng chân thành, nắm chặt tay cô bằng cả hai tay mình thành khẩn cầu xin.

"Cho dù mọi việc không phải như tôi nghĩ thì sao chứ? Tôi cũng đã nói rồi, chúng ta chẳng là gì của nhau! cả hai chỉ là cùng nhau hợp tác, mọi việc xong thì đường ai nấy đi, anh cứ muốn giải thích để làm gì! "
"Vì anh thích em! Vì thích em nên anh không muốn để em hiểu lầm, không muốn để bản thân mất đi cơ hội được theo đuổi em.

.

em có thể nghe anh giải thích được không?"
Hạ Y Nguyệt trợn tròn mắt, cô như không tin vào những gì mình nghe thấy.

.

đến khi nghe tiếng gia đình mình, cô mới trở lại bình thường.

"Có chuyện gì thế, tiểu Nguyệt à?"_Ngô Mẫn Châu vừa bước ra, vừa cất tiếng hỏi con gái.

"Dạ không có gì, con đang nói chuyện! với bạn thôi ạ?"
Hạ Y Nguyệt nói to với mẹ mình rồi lại quay qua nói với Nhiếp Cảnh Thiên.

"Dựa vào đâu để tôi tin những lời này là thật?"
"Anh có thể làm bất kì điều gì em muốn"_Nhiếp Cảnh Thiên như tìm được cọng rơm cứu mạng.

"Được.

.

vậy thì anh quỳ ở đây, quỳ hết một ngày rồi thì tôi sẽ xem xét lại.


.

"
"! "
Thấy Nhiếp Cảnh Thiên không lên tiếng, Hạ Y Nguyệt nghĩ anh đã từ bỏ nhưng lời tiếp theo của anh lại khiến cô chết đứng.

"Được.

.

anh sẽ quỳ"
Tên này làm thật ?
Cô chỉ là không muốn nặng lời với anh nên mới đưa ra yêu cầu như này! thế mà lại chấp nhận làm thật sao ?
Chưa để Hạ Y Nguyệt suy nghĩ xong, Nhiếp Cảnh Thiên đã tự động bước đến trước cửa nhà và quỳ xuống.

Cả nhà cô đi ra, ai thấy cảnh này cũng đều há hốc mồm bất ngờ.

"Xảy.

.

xảy ra chuyện gì vậy? Sao con lại quỳ mau đứng lên đi"
Ngỗ Mẫn Châu bước lại muốn đỡ Nhiếp Cảnh Thiên đứng lên! anh liền từ chối.

"Không sao đâu ạ.

.

"
"Mẹ cứ kệ anh ta, chúng ta đi thôi không lại trễ hẹn"
Cả gia đình ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng đều nghe theo lời Hạ Y Nguyệt mà lên xe, không muốn xem vào chuyện riêng của cô.

Hạ Y Nguyệt dần mềm lòng khi thấy Nhiếp Cảnh Thiên quỳ nhưng khi thấy gia đình mình bước ra, lòng cô liền trở nên cứng hơn!
Chẳng phải vì quá tin người mà cả nhà cô mới phải chịu đau khổ sao ?
Việc này! cứ coi như thử lòng Nhiếp Cảnh Thiên vậy !

 
Chương 41: 41: Thất Vọng


Hạ Y Nguyệt tạm thời không muốn nhớ đến Nhiếp Cảnh Thiên, bây giờ cô ưu tiên chuyện đại sự của anh ba mình hơn.

.

Địa điểm gặp mặt hai nhà là một nhà hàng nổi tiếng, vừa bước vào cửa đã có sẵn nhân viên đứng đợi và dẫn mọi người lên thẳng phòng hẹn.

Bước vào phòng, một gương mặt thân quen liền đập thẳng vào mắt cô.

.

bảo sao lại nghe quen như thế! đây chẳng phải là cậu bạn mỗi lần gặp cô không khoác tay thì cũng khoác chân sao.

.

?
Bây giờ Hạ Y Nguyệt bỗng nhớ lại lời Nhiếp Cảnh Thiên đã nói trong buổi tiệc thôi nôi tối đó.

.

và hình như là ai cũng đã biết chuyện này trừ cô nhỉ ?
"A chào, không ngờ em lại là em gái của Vĩ Phong"
Hoàng Chí Quân bất ngờ khi thấy Hạ Y Nguyệt bước vào.

"Anh đừng có mà giả bộ, không phải anh đã biết trước rồi sao?"_Hạ Y Nguyệt bất mãn.

"Vậy sao? Sao anh không biết nhỉ?"

Hoàng Chí Quân nhìn cô với biểu cảm vô tội, rồi lại bước về phía ba mẹ cô lễ phép chào hỏi.

"Cháu chào hai bác, em chào anh"
Hai bên gia đình nhanh chóng hoàn thành thủ tục vào hỏi, ngồi vào bàn ăn bàn vấn đề chính.

[! ]
Cả cuộc trò chuyện nãy giờ không hề dài dòng hay khó hiểu nhưng sao Hạ Y Nguyệt chẳng nhớ được gì.

Trong đầu cô từ khi rời khỏi nhà đến giờ chỉ toàn hình ảnh của tên đáng ghét đang quỳ trước cửa nhà của mình thôi.

"Em vẫn chưa đủ mạnh mẽ, cứng rắn"
Hạ Vĩ Quang thì thầm vào tai Hạ Y Nguyệt! khi thấy em gái mình cứ mất tập trung, ngơ ngơ ngốc ngốc thì người làm anh này liền hiểu vấn đề.

"Em không hiểu anh đang nói gì.

.

"_Hạ Y Nguyệt chối bỏ lời nói của anh trai mình.

"Theo anh thấy thì quan hệ giữa em với tên nhóc đó đã vượt qua mức bạn bè rồi đúng không? Nhưng đến mức nào rồi thì anh không dám chắc.

.

"
"! "
Thấy Hạ Y Nguyệt ngồi im không nói gì, Hạ Vĩ Quang lại nói tiếp.

"Và nếu đã khiến em gái anh tức giận như này thì chắc hẳn tên nhóc đó đã làm những chuyện không thể tha thứ rồi?
Thế mà nhìn em xem, từ lúc vào đây em đã tập trung được bao nhiêu chứ, nhìn không khéo người ta lại tưởng chồng em đi đánh giặc phương xa đấy"
Cô làm sao phản kháng đây.

.

khi mọi việc anh trai nói đều đúng chứ.

.

"Nhưng em đã đưa ra bài thử cho nó rồi thì đừng ngồi đây mà lo lắng, cứ thoải mái chờ đợi đi.

.

"
Hạ Y Nguyệt suy nghĩ rồi cũng nghe theo lời chỉ dạy của anh trai mình.

Cô thoải mái, tự nhiên hơn.

[! ]

Hai gia đình kết thúc buổi gặp mặt thì cũng đã trưa, chuyện kết hôn của anh ba và Hoàng Chí Quân đã được chấp nhận, chỉ còn chờ chọn ngày tốt nữa thôi.

Hai nhà đều ra về trong vui vẻ nhưng gia đình cô cũng chỉ có cô về nhà.

Ba mẹ thì phải đi gặp bạn cũ, anh hai thì lên công ty còn anh ba cô thì cũng phải qua cửa hàng làm việc.

Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt cho xe ngừng lại ngoài cổng để xem tình hình Nhiếp Cảnh Thiên, không ngoài dự đoán thì anh vẫn quỳ ngay ngắn chỗ cũ.

Thời tiết dạo này thay đổi thất thường, lúc mưa to khi lại nắng gắt, điển hình là lúc sáng gia đình cô đi thì trời âm u như muốn mưa còn bây giờ thì lại nắng như cháy da cháy thịt.

Nhiếp Cảnh Thiên quỳ dưới trời nắng gắt, mồ hôi thi nhau chảy ướt áo, mặt anh thì cũng lấm tấm mồ hôi thế nhưng lại chẳng thấy anh có chút kêu ca hay khó chịu nào.

Nếu không có những giọt mồ hôi chứng minh anh là người thật thì có lẽ ai cũng nghĩ anh là một pho tượng hình người rồi.

Gương mặt Nhiếp Cảnh Thiên cũng đã đỏ bừng do nóng, Hạ Y Nguyệt gần như mủi lòng trước hỉnh ảnh đó nên cô quyết định cho tài xế lái xe vào nha.

.

mắt không thấy tâm không tội nghiệp.

[! ]
Chớp mắt ấy mà lại đến chiều tối, không khí khô nóng lúc ban trưa liền được thay thế bằng sự ẩm ướt của cơn mưa sắp tới.

Cả nhà cô ai nấy cũng đều lần lượt về, pho tượng thịt trước cổng luôn thu hút sự chú ý của họ nhưng nhìn rồi cũng thôi, chẳng giúp được gì.

Tối đến, mưa cũng đến.

.

dù chỉ là cơn mưa nhỏ lất phất vài giọt nước nhưng đã làm Hạ Y Nguyệt đứng ngồi không yên.

Cô mong trời đừng mưa nhưng đời không như là mơ, có lẻ ông trời không nghe được lời thỉnh cầu của cô mà cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, càng lúc càng to.

Hạ Y Nguyệt vì tối qua không được ngủ thẳng giấc, cả ngày hôm nay luôn trong trạng thái lo lắng nên khi nằm xuống giường không bao lâu, đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.


Đến hơn nửa đêm, cô liền giật mình tỉnh giấc do tiếng mưa, tiếng sét hỗn loạn bên ngoài.

Hạ Y Nguyệt khi nhìn thấy trời mưa như muốn nhấn chìm mọi thứ kia liền không màn bản thân mà chạy thẳng ra cổng.

.

Cô không thể để Nhiếp Cảnh Thiên quỳ dưới mưa lớn như này được! anh sẽ lại bệnh mất.

Nhưng khi vừa ra đến cửa thì Hạ Y Nguyệt liền hụt hẫng, thất vọng! ngoài đây chẳng còn ai cả.

Đúng rồi.

.

ai lại ngu ngốc quỳ dưới mưa để bản thân phải đổ bệnh vì một đứa con gái chứ nhỉ ?
Với một người như Nhiếp Cảnh Thiên chỉ cần búng tay cũng có cả chục người ngoan ngoãn quỳ dưới chân, phục vụ anh ta rồi.

.

cần gì phải hạ mình trước cô.

Hạ Y Nguyệt nhìn lại bản thân mình vì dầm mưa mà đã ướt nhẹp từ trên xuống, chân còn bị trầy xước do không mang dép và còn xém vấp ngã mấy lần khi chạy ra đây.

Thật thảm hại !

 
Chương 42: C42: Biến cố mất tích - bị hãm hại


"Nó bỏ cuộc rồi?"

Giọng Hạ Vĩ Quang từ sau lưng Hạ Y Nguyệt vang tới, cô vừa nghe thấy tiếng anh hai mình liền nhào vào lòng anh ấm ức.

"Anh ta...bỏ đi rồi"

"Thế thì sau này đừng cho nó cơ hội nữa, tạm biệt nó đi"

"..."

Hạ Y Nguyệt im lặng không nói gì, Hạ Vĩ Quang cũng không lên tiếng...bế cô vào nhà.

"Mau vào phòng thay đồ đi kẻo bệnh đấy, nghỉ ngơi đi đừng nghĩ đến nó nữa"

Hạ Vĩ Quang bế em gái đến trước cửa phòng cô, dặn dò cô đôi chút rồi cũng về phòng mình thay đồ.

Ban nãy vừa giải quyết xong công việc, chuẩn bị về phòng ngủ thì Hạ Vĩ Quang nhìn ra ngoài cửa sổ vô tình cô em gái mình chạy tung tăng dưới mưa..không cần suy nghĩ cũng biết đi đâu.

Nên anh hai liền vội đuổi theo nhưng không ngờ lại gặp được một cảnh này.

[...]

Một tuần sau, tâm trạng Hạ Y Nguyệt dần tốt lên, cô không còn bị Nhiếp Cảnh Thiên chiếm giữ tâm trí mình.

Hàng ngày, cô vẫn cứ đi học bình thường, vẫn vui vẻ nói cười.


Cứ ngỡ cuộc sống Hạ Y Nguyệt sẽ yên bình như thế thì bất ngờ biến cố kéo đến.

Hôm nay, lúc chiều ra về cô thấy Hàn Gia Tường đứng ngoài cổng, không biết anh ta làm gì hay đợi ai ở đây.

Hàn Gia Tường khi nhìn thấy Hạ Y Nguyệt liền bước nhanh đến chỗ cô.

"Hạ Y Nguyệt đợi chút, tôi có thể hỏi cô vài chuyện muốn hỏi cô?"

"Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Hạ Y Nguyệt không ngờ người Hàn Gia Tường đợi là cô, tuy có khúc mắc với Nhiếp Cảnh Thiên nhưng bạn bè của anh ta không phải ai cũng xấu.

"Mấy ngày nay, cô có liên lạc với Nhiếp Cảnh Thiên không?"

Hạ Y Nguyệt hận không thể xóa anh khỏi thế giới này ấy mà liên lạc...nhưng sao tên này lại hỏi như vậy..?

"Tôi không có..anh là bạn bè của anh ta, sao không tự liên lạc đến đây hỏi tôi làm gì?"

"Nếu liên lạc được tôi cũng không đến làm phiền cô nhưng vấn đề ở đây là chúng tôi, không ai liên lạc được với cậu ấy"_Hàn Gia Tường bất mãn trả lời.

Mấy ngày rồi, trong đám anh em chẳng ai liên lạc được với Nhiếp Cảnh Thiên.

"Không ai liên lạc được sao?"

Hạ Y Nguyệt không tin, lấy điện thoại gọi vào số Nhiếp Cảnh Thiên nhưng đúng như lời Hàn Gia Tường nói, anh không bắt máy.

"Chúng tôi cũng cho người điều tra nhưng...thông tin lại kết thúc ở gần nhà cô"

"Gần nhà tôi? Sao lại th...Anh ấy biến mất khi nào?"

Hạ Y Nguyệt như chợt nhớ ra gì đó, chợt hỏi Hàn Gia Tường.

"Tính đến hôm nay thì được khoảng một tuần rồi.."

Một tuần? Vậy chẳng phải là ngay ngày anh quỳ trước cổng nhà cô sao?

"Thông tin chúng tôi điều tra được...ngay hôm đến nhà cô, thì giữa đêm hôm ấy Cảnh Thiên liền đi tiếp đến đâu đó rồi..biến mất, và người của chúng tôi không tìm thấy được thêm thông tin gì.."

Vậy là lúc đó không phải Nhiếp Cảnh Thiên bỏ về mà là anh đã gặp phải chuyện gì sao?

Nhưng đêm hôm như thế, anh lại đi đâu cơ chứ?


Hạ Y Nguyệt có lẽ đã quên mất mình đang muốn cắt đứt quan hệ, không muốn liên quan gì đến Nhiếp Cảnh Thiên...

Cô bây giờ chỉ còn lo lắng cho sự mất tích của anh.

"Sáng mai cô có thời gian không?"

"Có.."

"Vậy thì mai cô gặp chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ đến nhà đón cô nên cứ đợi chúng tôi"

"Được"

Hàn Gia Tường liền tạm biệt và rời đi, Hạ Y Nguyệt cũng nhanh chóng về nhà.

[...]

Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt cảm thấy không khí hôm nay không được ổn...có vẻ như nhà cô cũng có chuyện rồi?

Thấy Hạ Vĩ Quang và Hạ Vĩ Phong đều ngồi trầm tư suy nghĩ, mệt mỏi và căng thẳng là những thứ duy nhất hiện diện trên hai khuôn mặt điển trai ấy.

Hạ Y Nguyệt do dự không biết mình có nên hỏi không nhưng rồi vẫn quyết định hỏi.

"Em đi học về rồi...các anh làm sao vậy?"

"Ừm..tụi anh đang vướng phải chút chuyện"_Hạ Vĩ Phong không giấu gì em gái mình.

"Công ty anh có dự án hợp tác xây dựng với chi nhánh của nước ngoài, trong lúc xây dựng gặp phải tai nạn..toàn bộ công nhân đều bị thương nghiêm trọng..

Lúc kiểm tra vật liệu do bên công ty anh cung cấp thì phát hiện ra tất cả đều bị đánh tráo, tất cả đều là vật liệu kém chất lượng, không đảm bảo an toàn cho công nhân khi thi công.

Kiểm tra camera thì camera cũng bị kẻ khác đụng vào.


Bên kia họ đang muốn hủy hợp đồng và muốn bên anh phải bồi thường"_ Hạ Vĩ Quang mệt mọi kể lại mọi chuyện cho em gái mình nghe.

"Nhưng vật liệu bị đánh tráo..anh là đang là người bị hại.."

"Anh không biết là do ai làm nhưng những vật liệu bị họ đánh tráo đều trông giống với vật liệu bên anh, còn có cả logo của công ty cũng giống đến bất ngờ.."

"Anh có tìm ra được ai là người làm không?"

"Anh tìm được người đã tráo vật liệu sao khi khôi phục lại camera nhưng tên đó đã..chết rồi"

Hạ Y Nguyệt làm sao không hiểu việc này là có ý gì chứ..đây chính là giết người diệt khẩu.

Anh ba đang ngồi im lặng cũng lên tiếng.

"Cửa tiệm của anh thì biến thành một mớ hỗn độn..quần áo, trang phục đều bị xé rách, còn những thứ khác thì bị đập nát, phá hư..khi điều tra thì.."_Hạ Vĩ Phong liếc nhìn Hạ Vĩ Quang.

"Thì như nào ạ?"

Hạ Y Nguyệt không hiểu hành động của anh ba mình là gì.

"Kẻ đã phá cửa tiệm của Vĩ Phong với tên tráo vật liệu bên anh là cùng một người"_Hạ Vĩ Quang nói tiếp em trai mình.

Hạ Y Nguyệt chỉ biết há hốc trước sự thật này..rốt cuộc thì là ai đang nhắm vào gia đình cô?
 
Chương 43: C43: Biến cố sự thật


Trải qua một đêm đầy suy tư, có vẻ không ai có thể thoải mái ngủ thẳng giấc được trước tình cảnh khó khăn trước mắt..

Hai người anh trai của Hạ Y Nguyệt ai nấy cũng đều trông rất mệt mỏi.

...

Đúng lời hẹn thì đám người Hàn Gia Tường đến đón cô, trông họ cũng chẳng khá hơn là bao.

Bước vào xe, Hạ Y Nguyệt ngồi vào ghế phụ lái cạnh Trịnh Bác Văn, Hàn Gia Tường ngồi cùng Lăng Khải Minh ở ghế sau.

"Ngày hôm đó, Cảnh Thiên đã đến nhà cô làm gì mà ở cả ngày rồi đến tận đêm khuya thế?"

Xe vừa lái đi chưa được bao lâu thì Lăng Khải Minh liền lên tiếng hỏi cô.

"Tôi và Cảnh Thiên..có xảy ra chút chuyện.."_Hạ Y Nguyệt ấp úng trả lời.

"Nói rõ hơn đi"_Trịnh Bác Văn dù chuyên tâm lái xe nhưng vẫn để ý cuộc hội thoại.


"Tôi và Cảnh Thiên sống chung với nhau..."

Hạ Y Nguyệt bắt đầu kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, từ lý do sống chung đến nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã và những gì đã xảy ra ngày hôm anh đến nhà cô...

"Cô đã trách nhầm cậu ấy rồi.."

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Trịnh Bác Văn thở dài nói với cô vỏn vẹn chỉ vài từ nhưng lại có sức sát thương không nhỏ.

Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh phía sau lần lượt tiết lộ cho Hạ Y Nguyệt những bí mật mà cô chưa được biết.

"Có phải trong suy nghĩ của cô hay qua những tin đồn trên báo chí thì Cảnh Thiên là một tên đàn ông trăng hoa, ăn chơi đúng không?"_Lăng Khải Minh mở đầu, hỏi cô.

"..."

"Đó chỉ là phần nổi cậu ấy dùng để đối phó với Nhiếp Hạo Phong, còn sự thật lại nằm dưới bề chìm...nếu tôi nói lần trong khách sạn, cậu ấy với cô là lần đầu thì cô có tin không?"_Hàn Gia Tường lại nối tiếp bạn mình, khui mở cho Hạ Y Nguyệt.

"Nhưng có lần trong khách sạn, tôi thấy anh ấy ôm phụ nữa vào phòng.."

"Là thế thân..thay cậu ấy trải qua các cuộc quan hệ, tình một đêm thôi"_Trịnh Bác Văn cũng góp lời.

"Tại sao..phải làm thế?"_Hạ Y Nguyệt thật sự không hiểu.

"Nó cũng là một phần của bề nổi..dùng để đối phó với ông ta.."

"Tạo cho ông ta những đứa con rơi con rớt, giúp cho cây lá trên đầu ông ta xanh tốt hơn.."

"Còn về phần Cảnh Thiên, cậu ấy hận chạy xa đám phụ nữ đó còn không hết..nói gì đến việc vui vẻ bên họ"


Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh cứ người dừng thì người kia tiếp, cứ thế hai người đưa Hạ Y Nguyệt từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác.

"Còn lần mà cô nhìn thấy...là người phụ nữ đó có thai, muốn Cảnh Thiên chịu trách nhiệm cưới cô ta làm vợ nhưng cô ta không biết người ngủ với mình là thế thân, không phải cậu ấy.."_Trịnh Bác Văn chèn vào một câu mấu chốt khiến Hạ Y Nguyệt choáng váng.

Ngưng một chút, anh lại nói thêm: "Còn về cô..cô chính là người phụ nữ duy nhất bước được vào tâm trí của Cảnh Thiên sau người mẹ quá cố của cậu ấy đấy..

Cảnh Thiên thậm chí còn chẳng biết rõ cảm xúc của mình với cô là gì, cậu ta chỉ biết khi được ở cạnh cô khiến cậu ta cảm thấy ấm áp, khiến cậu ta cảm nhận được những cảm xúc mà chưa từng có..

Quan trọng hơn hết..khi ở cạnh cô, Cảnh Thiên luôn sinh ra một ý niệm muốn được bảo vệ, che chở cô cả đời này.."

Trịnh Bác Văn hoàn toàn đánh gãy sự cứng rắn cuối cùng của Hạ Y Nguyệt..cô đã rơi nước mắt.

"Chắc cô cũng đã biết về gia đình cậu ấy nhưng cô có biết mỗi khi nhớ về mẹ mình cậu ấy đã làm gì không? Cảnh Thiên luôn khóc mỗi khi nhớ về mẹ mình..cậu ấy luôn nức nở như một đứa trẻ khi bị lạc giữa dòng người đông đúc..

Cảnh Thiên mất đi mẹ mình ngay khi vừa tròn bốn tuổi..đó cũng là ngày sinh nhật của cậu ấy, tình cảm hay cảm xúc của Thiên cũng đều đã chai sần qua năm tháng..cho đến khi cậu ấy gặp được cô.."

Lăng Khải Minh chua xót thay cậu bạn thân của mình, kìm lòng mà kể cho cô nghe.

"Thật ra trong đám chúng tôi thì tên nhóc đó là nhỏ nhất..có thể nói chúng tôi mới là người đã nuôi lớn Cảnh Thiên, nên ai cũng đều rất thương và mong thằng bé sẽ luôn được hạnh phúc"_Trịnh Bác Văn như một người anh cả, lo lắng cho đứa em trai nhỏ của mình.


Hạ Y Nguyệt vẫn luôn lắng nghe lời nói của mọi người nhưng cô không hề lên tiếng, hay nói thẳng ra là mọi lời nói đều bị nước mắt làm cho nghẹn ở cổ họng.

Mặt cô lúc này đây đã bị nước mắt xâm chiếm, cô nghẹn ngào hối hận vì đã không nghe anh giải thích..nhưng biết làm sao với một người từng bị lừa mất hết tất cả như cô đây?

Đó có lẽ..chỉ là bản năng khi được tái sinh của Hạ Y Nguyệt..!

Hạ Y Nguyệt cố kìm nước mắt, bây giờ có khóc cũng vô dụng...cô vừa phát hiện được một điểm không đúng trong lời nói của mọi người.

"Lúc nãy mọi người bảo người mẹ quá cố là sao? Hay Cảnh Thiên vẫn chưa nói gì với mọi người à?"_Hạ Y Nguyệt vừa lau nước mắt, vừa thắc mắc hỏi.

"Là do mẹ cậu ấy đã mất lâu rồi..cậu ấy có gì muốn nói với chúng tôi sao?"_Hàn Gia Tường như nhận ra có gì không đúng.

"Vậy thì anh ấy chưa nói thật rồi...mẹ của Cảnh Thiên vẫn chưa chết đâu, bà ấy vẫn còn sống"

"Cô..cô vừa nói cái gì?"_Hàn Gia Tường, Trịnh Bác Văn và Lăng Khải Minh đồng thanh.
 
Chương 44: C44: Biến cố tìm kiếm


Hạ Y Nguyệt bị giật mình với âm lượng bỗng tăng bất chợt của ba chàng trai.

"Tôi nói..mẹ của Cảnh Thiên chưa chết, bà ấy vẫn còn sống..và hơn một tuần trước thì bà ấy ở Luân Đôn, còn bây giờ thì chưa thể xác định được.."_Hạ Y Nguyệt chậm rãi nói lại thông tin mà mình biết.

"Nhưng làm sao mọi người xác định đó là mẹ ruột của cậu ấy?"_Lăng Khải Minh nghi hoặc hỏi.

"Cách xác định thì tôi không thể tiết lộ được nhưng mọi người cứ tin tôi đi, bà ấy thật sự còn sống"

Thấy được sự chắc chắn của Hạ Y Nguyệt, ba cậu trai kia chẳng nghi ngờ gì nữa..nếu Nhiếp Cảnh Thiên tin thì họ cũng sẽ tin.

"Không lẽ sự mất tích của Cảnh Thiên có liên quan đến việc này.."_Lăng Khải Minh suy đoán.

"Cậu phát hiện được gì sao?"_Hàn Gia Tường kế bên hỏi.

Lăng Khải Minh và Trịnh Bác Văn liền trao đổi với nhau bằng ánh mắt trong vài giây.

"Chúng tôi vừa nhận được vài thông tin khá thú vị vào tối qua...trong khoảng thời gian trước khi Thiên mất tích thì cậu ấy luôn bị theo dõi bởi hai kẻ lạ mặt, hai tên đó có hành tung trái ngược nhau nên chúng tôi đoán là không phải cùng một người sai khiến.."_Lăng Khải Minh vừa ngẫm nghĩ vừa chia sẻ.

"Ngoài ra, vào đêm cậu ấy mất tích..có một tên lạ mặt đã tiếp xúc với cậu ấy, sau đó Cảnh Thiên liền lên xe và đi theo tên kia nhưng khi chúng tôi tìm đến được ví trí xe thì chiếc xe đã bị cho nổ tung.."_Trịnh Bác Văn tiếp ý.


"Xe..nổ tung sao? Vậy..."

"Không có cậu ấy trong xe..có lẽ đám người kia mang cậu ấy đi và cố ý chặng mọi thông tin của chúng ta"_Trịnh Bác Văn biết Hạ Y Nguyệt muốn hỏi gì liền nhanh chóng trả lời.

"..."

Trong xe chìm vào một khoảng yên lặng, mỗi người đều có suy nghĩ và tâm tư của riêng mình.

"Sao lại đến đây?"_Hàn Gia Tường lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.

"Đây là vị trí cậu ấy xuất hiện cuối cùng trước khi hoàn toàn mất hết thông tin"_Lăng Khải Minh mở cửa bước ra ngoài.

Mọi người đều lần lượt bước ra, đi xung quanh thăm dò địa hình, tìm kiếm.

Đây có vẻ là một khu rừng khá lớn...vị trí cô đang đứng hiện tại là một khu đất trống không to lắm ở cạnh bên, xung quanh bãi đất có khá nhiều mảnh sắt vụn văng tứ tung..

"Đây chắc là từ chiếc xe của Cảnh Thiên ra đúng không?"_Hạ Y Nguyệt bước lại miếng sắt vụn gần nhất hỏi.

"Ừ..chúng tôi cũng đã cho người đi xung quanh đây kiểm tra nhưng chẳng tìm thêm được gì"

Bốn người tản ra xung quanh, mong muốn tìm được thêm manh mối..dù chỉ là vài thứ nhỏ nhoi.

Ngôi nhà nơi gia đình Hạ Y Nguyệt sinh sống cách thành phố không quá xa và cũng nằm khá gần khu núi rừng này.

Nơi xung quanh chỉ toàn cây với lá như này lại khá quen thuộc với người trong thành phố.

Có nhiều người còn xây nhà trong khu vực này để sinh sống, vì thế nên đường xá cũng được nâng cấp rất nhiều.

Nơi này cũng như trong thành phố, nhưng thay vì là một con đường và xung quanh có nhà cửa, hàng quán, công ty, trường học,...xe cộ đi lại ô nhiễm thì nơi này chỉ có một con đường, xung quanh toàn cây với lá, lâu lâu lại lác đác vài căn nhà, không khí vô cùng trong lành, thoải mái.

Bầu không khí hoàn toàn trái ngược nhau và nơi đất rừng này cũng không bị làm phiền bởi tiếng ồn, cãi vã của người qua đường mà chỉ có những tiếng chim véo von vào mỗi sớm mai.


...

Tìm kiếm được một lúc thì mọi người đều tìm ra được những manh mối, dấu vết khá quan trọng.

"Các cậu tìm thấy được gì?"

Hàn Gia Tường trên tay cầm một món đồ lạ, bước đến gần Trịnh Bác Văn và Lăng Khải Minh hỏi.

"Lúc nãy tôi có hỏi vài người sống gần đây, họ bảo lúc trời gần bình minh có nghe thấy âm thanh rất ồn, tựa như tiếng quạt lớn sau đó âm thanh nhỏ dần rồi biến mất"_Lăng Khải Minh thuật lại những gì mình nghe.

"Tôi tìm thấy một vài mảnh vải dính máu..còn rất mới và mấy cái móng tay giả.."_Trịnh Bác Văn cũng chia sẻ điều mình phát hiện được.

Ba người đứng đối diện nhau, vẻ mặt của cả ba đã có chút thay đổi..dù họ không chắc máu này là của ai nhưng nếu đã đổ máu thì mọi chuyện có vẻ không đơn giản..

"Cậu cầm thứ gì đấy?"

Lúc này Trịnh Bác Văn liếc thấy cái hộp kì lạ trên tay Hàn Gia Tường, thắc mắc hỏi.

"Bên trong có vài loại chất lỏng khá kì lạ nên tôi muốn đem về kiểm tra"

Hàn Gia Tường mở chiếc hộp đen, bên trong chỉ toàn các lọ chất lỏng màu vàng nhạt và nhiều ống thủy tinh nhỏ chứa thứ bột màu trắng.


Cảm giác thiếu mất ai đó, Hàn Gia Tường quay qua hỏi hai người bạn mình.

"Còn Y Nguyệt đâu?"

Cả ba ngước nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì bóng dáng Hạ Y Nguyệt từ trong rừng chạy ra.

Trịnh Bác Văn và Hàn Gia Tường nhìn thấy cô nên cất bước tiến lại gần, còn Lăng Khải Minh đứng ngược hướng nên không nhìn thấy.

Hạ Y Nguyệt chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng khiến cả ba chàng trai đều có dự cảm chẳng lành.

"Sao cô chạy gấp thế? Mặt trong cũng có vẻ căng thẳng.."

"Tôi..tôi..hộc..vừa nãy..."

"Cô hãy thở đều, thả lỏng cơ thể, bình tĩnh trước đã"

Hàn Gia Tường thấy cô vừa thở hổn hển, vừa gấp gáp muốn nói thì vỗ nhẹ vào lưng cô...cả ba cùng kiên nhẫn đợi để Hạ Y Nguyệt ổn định hơi thở.
 
Chương 45: C45: Biến cố lo lắng - hy vọng


Trong giây lát, Hạ Y Nguyệt đã tìm lại được hơi thở, tiếng nói của mình.

"Vừa nãy tôi đi tìm kiếm xung quanh đây thì phát hiện có dấu chân, cả dấu vết của người bị kéo lê đi nên đã đi theo...

Đến nơi thì phát hiện..có máu, máu không những ở mỗi nơi đó mà nó đã xuất hiện cùng với những dấu chân dẫn đến...

Ngoài ra, cây xung quanh khu vực đó đều đã bị chặt sạch.."

Vẻ mặt cả ba bây giờ không còn là hơi thay đổi mà là thay đổi hoàn toàn, họ đều hiểu hoàn cảnh hiện tại là như nào.

Chưa để ba người kịp suy nghĩ, Hạ Y Nguyệt lại bồi thêm: "Tôi cũng phát hiện một chiếc khuyên tai dính máu dưới bụi cây gần đó, vừa cầm lên thì có tiếng nói chuyện từ xa vọng đến..bọn họ có vẻ như được giao để dọn sạch đống máu...

Tôi có nghe được nội dung câu chuyện bọn họ lằng nhằng với nhau, đại khái là bọn họ đang giữ một người đàn ông nhưng anh ta lại bị thương khá nặng..và chúng đã đưa anh ta đến một hòn đảo nào đó rồi.."

Hạ Y Nguyệt vẫn luôn nhìn vào chiếc khuyên tai trên tay mình mà kể chuyện, câu chuyện kết thúc cô ngước lên muốn hỏi ý kiến mọi người thì thấy ba tên kia cũng nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai, biểu cảm khiến cô cảm thấy điều chẳng lành...và y như rằng..

"Các anh làm sao vậy? Có vấn đề với chiếc khuyên tai này sao?"

"Đây...là khuyên tai của Cảnh Thiên"

Hạ Y Nguyệt chết lặng khi nghe lời khẳng định của Hàn Gia Tường.


"Thiên..là của Cảnh Thiên sao? Máu..nhiều máu lắm, có phải là máu của anh ấy không? Người đàn ông trong câu chuyện của bọn họ có phải là anh ấy không?"

Hạ Y Nguyệt run rẩy hỏi, cô không thể đứng vững trước những suy đoán của bản thân.

"Tạm thời thì cô hãy bình tĩnh lại và dẫn chúng tôi đến chỗ cô nhặt chiếc khuyên tai này...chúng ta phải tìm thêm manh mối mới dễ dàng điều tra, mới sớm có thể tìm được cậu ấy.."

Trịnh Bác Văn vỗ nhẹ lên vai Hạ Y Nguyệt, trấn an giúp cô bình tĩnh..

Nói thật lòng thì cả Trịnh Bác Văn và Hàn Gia Tường, Lăng Khải đều rất lo cho sự an nguy của Nhiếp Cảnh Thiên nhưng họ không thể sợ hãi như Hạ Y Nguyệt, họ phải luôn bình tĩnh, sáng suốt mới có cơ hội tìm thấy đứa em trai của mình.

Hạ Y Nguyệt cảm thấy lời Trịnh Bác Văn nói vô cùng đúng đắn, cô liền dẹp đi những cảm xúc tiêu cực, dư thừa, dẫn ba người đàn ông này đến nơi cần đến.

Trên đường đi, cả ba người đều chia sẻ những thông tin tìm được trước đó cho Hạ Y Nguyệt hay.

Khi cả bốn người đến gần chỗ Hạ Y Nguyệt đã kể thì phát hiện có hai tên đang hì hục làm cái gì đó.

"Đó là bọn người cô đã nói đúng không?"_Lăng Khải Minh hỏi nhỏ vừa đủ nghe.

"Đúng vậy, là bọn chúng.."

"Có vẻ đúng như Y Nguyệt nói, bọn chúng được giao để dọn sạch dấu vết...mà hình như chúng cũng đang tìm thứ gì đó?"_Trịnh Bác Văn nói những thứ mình nhìn thấy.

_"Bà chủ nói làm rớt nó ở đâu?"_

_"Bà ta không biết mình làm rơi nơi nào nên mới bắt chúng ta đi tìm đấy.."_

_"Trong cái hộp đó có gì mà quan trọng với bà ta thế_

_"Tao nghe bảo là thuốc gì ấy, mà tác dụng kinh lắm, nguy hiểm lắm ấy"_

_"Thôi tìm nhanh, nếu không tìm được tụi mình không yên đâu"_

_"Ừ.."_


Toàn bộ cuộc hội thoại, nhóm Hạ Y Nguyệt đều nghe không thiếu một chữ..

Khi vừa nghe đến thuốc cả bốn người đều không hẹn mà nhìn vào chiếc hộp đen trên tay Hàn Gia Tường, ban đầu mọi người không nghĩ những thứ trong chiếc hộp này là thuốc nguy hiểm nhưng bây giờ biết rồi thì họ càng phải cẩn trọng hơn đối với nó.

Khi hai kẻ tay sai kia rời đi, bốn người không đuổi theo mà quay về vị trí xe của mình.

"Bọn chúng là ai mà lại bắt giữ Cảnh Thiên? Anh ấy có thù hằn gì với chúng sao?"

Vừa ngồi vào xe thì Hạ Y Nguyệt bỗng thắc mắc.

"Chúng tôi cũng không rõ.."

Sau đó thì trên xe chẳng ai nói gì nữa, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân.

Chở Hạ Y Nguyệt về nhà, nói lời tạm biệt rồi cả ba người kia đều rời đi.

Bước vào nhà, Hạ Y Nguyệt thấy Hoàng Chí Quân đang ngồi trên ghế, trạng thái trông có vẻ khá mệt mỏi.

"Anh đang đợi anh ba à?"

"À không anh đang đợi em"

"Đợi em sao? Có chuyện gì thế?"

"Chuyện của Cảnh Thiên sao rồi?"


"Hôm nay mọi người tìm được một số manh mối, quan trọng là tụi em phát hiện Thiên bị đưa đi, không biết là ai làm..."

Hạ Y Nguyệt tiếp tục kể lại toàn bộ câu chuyện của buổi sáng hôm nay.

...

"Tình hình cậu ấy nghe có vẻ không tốt lắm nhưng nếu chúng đã giam giữ cậu ấy thì hẳn là Thiên có tác dụng với chúng nên tạm thời ta không cần lo bọn chúng bỏ mặc cậu ấy chết đâu"

Nghe hết nhũng chuyện đã xảy ra, Hoàng Chí Quân đưa ra lời suy đoán.

"Đúng vậy, bây giờ ta cần đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm anh ấy...mà trông anh có vẻ mệt mỏi quá hay lại vừa

chơi trò gì với anh ba à?"

"Chơi cái đầu em ấy, suốt ngày nghĩ ba cái linh tinh thì giỏi...anh ấy vừa phải lo giúp cửa tiệm phụ anh vừa phải tìm kiếm bạn mình nên bây giờ đang mệt lắm đấy, em đừng có đùa giỡn linh tinh.."_Hạ Vĩ Phong từ đâu xuất hiện, kí nhẹ vào đầu Hạ Y Nguyệt dặn dò.

"Hứ..em biết rồi, em không thèm chơi với anh nữa"

Hạ Y Nguyệt đứng lên giả bộ ôm đầu, chạy về phòng, trả lại không gian riêng cho hai lão già kia.
 
Chương 46: C46: Biến cố lần đầu gặp


Đã trôi qua vài ngày kể từ lần mọi người phát hiện những manh mối ở ngoài khu rừng gần nhà Hạ Y Nguyệt.

Trong thời gian này, ai cũng liên tục điều tra, tìm kiếm không ngừng nghỉ và cuối cùng thì ông trời cũng không bỏ mặc họ.

Hạ Y Nguyệt không có năng lực như Trịnh Bác Văn hay Lăng Khải Minh mà có thể điều người đi điều tra, cô cũng không thể nhờ Hạ Vĩ Quang vì công ty anh hai cũng đang gặp chuyện, nên mỗi khi rảnh cô thường quay trở lại khu rừng tìm kiếm hoặc hỏi người dân xung quanh về những việc có thể xảy ra.

Và cô đã tìm thấy...nhưng không phải là manh mối mà là mẹ của Nhiếp Cảnh Thiên!?

Còn..có cả ba của anh?

Hôm nay vẫn như thường lệ, không có việc gì làm nên Hạ Y Nguyệt lại đi đến khu rừng gần nhà mình. Cô vừa bước xuống xe liền thấy một người phụ nữ đang đứng gần đấy nhìn ngó xung quanh như muốn tìm thứ gì.

Không biết thù hay bạn nên Hạ Y Nguyệt không lên tiếng, mãi quan sát hành động của người phụ nữ ấy mà cô không hay biết có một người đàn ông đứng cạnh mình lúc nào.

"Cô là ai? Đến đây làm gì?"

Một giọng nói vừa trầm vừa lạnh lẽo đến đáng sợ cất lên khiến cô giật mình.

"A..bác ở đây từ.."

Gương mặt này sao lại quen đến thế?

Đây..chẳng phải là người đàn ông ở cạnh mẹ của Nhiếp Cảnh Thiên trong kí ức mơ hồ về kiếp trước của cô sao..?


Vậy người phụ nữ kia là...

Người phụ nữ kia vừa nghe tiếng hét liền quay đầu lại, vô tình giúp Hạ Y Nguyệt có thể nhìn rõ mặt mình.

Và đúng như cô đã nghĩ...người kia chính là mẹ của Nhiếp Cảnh Thiên!

Không quan tâm đến câu hỏi có phần đe dọa của người đàn ông kia, cô liền chạy đến cạnh người phụ nữ kia, nắm chặt lấy tay bà, hỏi.

"B..bác có phải là mẹ của Cảnh Thiên không ạ?"

Nghe nhắc đến tên Cảnh Thiên trong mắt người phụ nữ kia xuất hiện một tia xúc động nhưng nhanh chóng biến mất đi.

"Cháu là ai?"

"Cháu là bạ..người yêu của Cảnh Thiên ạ, bác là mẹ của anh ấy phải không?"

Người đàn ông kia vừa đến gần nghe cô nói liền sửng sốt, bất ngờ nhìn thẳng vào người phụ nữ.

Hạ Y Nguyệt như thể biết mình đã nhiều chuyện nên xin lỗi và muốn rời đi nhưng vừa quay người, tay cô lại bị nắm chặt bởi một bàn tay khác.

"Cháu xin lỗi...chắc cháu nhìn nhầm thôi ạ, xin phép hai bác cháu đi.."

"Cháu đợi chút đã..cháu nói cháu là bạn gái của Thiên sao?"

Khóe mắt người phụ nữ ấy đã ửng đỏ, nước mắt tựa như chỉ cần động nhẹ cũng có thể rơi xuống.

"Dạ..cháu là bạn gái của Thiên, bác là mẹ của cậu ấy?"

Người phụ nữ kia không trả lời mà chỉ ghé vào tai cô thì thầm.

"Mọi chuyện ta sẽ cho cháu biết sau nhưng đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện.."

Hạ Y Nguyệt liền hiểu ngay ý bà.

"Cháu hiểu rồi, vậy phiền hai bác đi theo cháu"

"Cháu đi chung xe với bác luôn được không?"

"...Được ạ"


Hạ Y Nguyệt bước đến xe mình, cô cho tài xế về rồi nhanh chân quay lại bước vào xe của hai người kia.

[...]

Hạ Y Nguyệt chỉ đường cho tài xế lái đến biệt thự của Nhiếp Cảnh Thiên.

Trên xe, người phụ nữ kia đã giới thiệu tên mình là Lý Hoài Diễm, còn người đàn ông đi cùng bà là Nhiếp Cảnh Bình. Hai người quả thật là vợ chồng.

Lý Hoài Diễm bà ấy cũng đã xác nhận với cô mình là mẹ của anh, còn lý do vì sao bà còn sống và cưới được người chồng hiện tại này cũng thật phi thường, khó tưởng tượng được.

"Cháu nghe Thiên kể, năm xưa bác rơi xuống biển và mất tích, anh ấy ngóng mãi nhưng không thấy báo đài đăng tin về cái chết của bác nên vẫn cứ ôm hy vọng bác còn sống.."

"Năm xưa khi bị đẩy xuống biển ta cũng cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc ở đó nhưng..may thay là được anh ấy cứu kịp lúc.."

Bà nhìn chồng mình với ánh mắt tự hào, đầy tình cảm.

"Còn nguyên do vì sao bác được bác ấy cứu kịp thì ta sẽ kể cháu nghe chi tiết sau"

Hạ Y Nguyệt không nói gì thêm, cô chỉ gật đầu như đã hiểu.

Khoảng thời gian dư còn lại trên xe, bà không nói về mình mà cứ liên mồm hỏi về cô. Hạ Y Nguyệt cũng không giấu gì mà thoải mái trả lời bà tất cả. Nhìn hai người cứ như đã thân từ lâu chứ không ai nghĩ sự thoải mái này lại mới gặp nhau chưa đầy nửa tiếng.

...

Khi đến cổng biệt thự thì Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm nghiêm túc quan sát xung quanh.

Biệt thự của Nhiếp Cảnh Thiên nằm trên một ngọn đồi nhỏ không quá cao, nhà anh được bao bọc bởi một hệ thống điện ngầm được đặt trong đất và trên các cây lớn xung quanh.


Không khí vô cùng trong lành, mát mẻ.

"Đây là nhà riêng của thằng bé sao?"_Lý Hoài Diễm mắt đảo khắp nơi, vừa nhìn ngắm khắp nhà, vừa hỏi.

"Dạ, đây là nhà riêng của anh ấy"

"Ông ta sống ở đâu, có biết chỗ này không?"

Lần này là Nhiếp Cảnh Bình hỏi, giọng điệu đầy sự châm biếm.

"Căn biệt thự của ông ta nằm ở trung tâm thành phố, còn ngôi nhà này ngoài cháu và bạn anh ấy thì không ai khác biết đến"

"Ông ta chắc hẳn cũng không sống một mình đâu nhỉ?"

"Dạ..ông ta sống cùng với những tình nhân của mình, ai mang thai thì ông ta đều cho vào căn nhà đó ở nhưng không ai vượt quá được ba tháng đầu thai kỳ cả, nếu có mấy mắn vượt quá thì cũng không trụ được năm tháng.."

Nhiếp Cảnh Bình nhếch môi cười trào phúng khi nhận được câu trả lời đúng như dự đoán của bản thân.

"Nếu mà nói thì chúng ta còn nợ ông ta ba lời cảm ơn nhỉ?"

Nhiếp Cảnh Bình cười nói với Lý Hoài Diễm như đang kể chuyện cười cho nhau nghe.
 
Chương 47: C47: Biến cố phát hiện


"Đúng vậy.."

Lý Hoài Diễm gật đầu, không nói gì nhiều nhưng trên mặt lại đầy sự nguy hiểm.

Cả ba người nhanh chóng bước vào nhà, khoảng thời gian này không thích hợp cho sự chậm trễ.

"SAO CHỨ..???"

Hạ Y Nguyệt không thể kìm giọng khi nghe thấy điều phi lý, bất ngờ này.

Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm giật mình trước âm lượng tăng bất chợt của cô.

"Cháu xin lỗi...bác vừa nói Nhiếp Hạo Phong không phải là ba ruột của Cảnh Thiên sao?"

"Đúng vậy"

"Nhưng khi đó hai người là vợ chồng..không lẽ bác.."

"Đúng thật khi đó chúng ta là vợ chồng nhưng ông ta lại không nghĩ như thế..


Ông ta vì tiền, vì những dự án lớn và vì cá cược thua bạn bè mà không tiếc mang ta đi trao đổi..chỉ vì lợi ích cá nhân.

Ngay vào đêm tân hôn, ông ta đã tự tay đưa vợ mình lên giường của đối tác, dùng sự trong trắng của ta chứng minh cho lòng thành của hắn...may thay người đối tác đó lại là bác trai đây..

Ta và bác trai đây là bạn từ thuở nhỏ nhưng lớn lên lại vì tin tưởng tên khốn đó mà hiểu lầm, bỏ lỡ nhau..

Và có lẽ chúng ta vẫn chưa hết duyên hết nợ nên định mệnh đã sắp đặt cho hai chúng ta gặp lại..bác trai cũng là người cứu ta ra khỏi những cuộc làm ăn bẩn thỉu của Nhiếp Hạo Phong và cũng chính là người đã cứu sống ta vào thời khắc quyết định năm ấy..."

Lý Hoài Diễm thuật lại bao quát nội dung toàn bộ sự thật, bà kể với sự hạnh phúc..còn Nhiếp Cảnh Bình thì không nói gì, chỉ ngồi ngắm và ôm chặt bà vào lòng.

Hạ Y Nguyệt càng nghe càng bất ngờ, bây giờ cô có thể lý giải được hình ảnh Nhiếp Cảnh Bình xúc động khi tìm thấy Nhiếp Cảnh Thiên ở kiếp trước rồi..

"Vậy bây giờ hai bác về đây để gặp Cảnh Thiên ạ?

"Vốn chúng ta định một thời gian nữa mới về gặp thằng bé nhưng khi nghe tin nó gặp chuyện thì chúng ta liền sắp xếp về ngay.."

"À để cháu gọi cho các bạn của anh ấy..họ là những người đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều"_Hạ Y Nguyệt lấy điện thoại gọi cho đám người Hàn Gia Tường.

Khi vừa nhận được cuộc gọi của Hạ Y Nguyệt, ai nấy cũng đều rất kinh ngạc.

Khoảng gần ba mươi phút, cả bốn người đều có mặt đủ, trên mặt cả bốn người đều rất phức tạp...họ có lẽ vẫn chưa đủ thời gian để tiếp nhận thông tin này..

"Các cậu có lẽ không biết chút gì về chúng tôi, nhưng chúng tôi lại hiểu rất rõ về các cậu.."_Lý Hoài Diễm cười nhẹ với mọi người.

Và tất nhiên...bây giờ trên mặt họ ngoài sự phức tạp nó còn kèm theo cả ngạc nhiên.

"Các cậu không cần phải ngạc nhiên như thế, chúng tôi dù ở xa nhưng vẫn luôn theo dõi tin tức của Cảnh Thiên, những ai bên cạnh thằng bé chúng tôi đều cho người đi điều tra.."_Nhiếp Cảnh Bình nghiêm túc nói.

"Bác trai đây là ai?"

Trịnh Bác Văn lên tiếng, muốn giải đáp thắc mắc cho bốn người.


"Đây là ba ruột của Thiên"

Hạ Y Nguyệt nói rất rõ ràng nhưng có vẻ đám bạn thân của Nhiếp Cảnh Thiên lại không có ai hiểu.

"Mọi chuyện là như này..."_Lý Hoài Diễm bắt đầu kể lại toàn bộ sự thật.

[...]

Sau khi toàn bộ thông tin, dữ liệu được xử lí thì bốn cậu bạn chẳng còn thắc mắc điều gì.

"Thế mấy đứa đã tìm được tin tức gì của Thiên chưa"

Lý Hoài Diễm mở đầu nội dung quan trọng.

Trịnh Bác Văn, Lăng Khải Minh và Hoàng Chí Quân cùng nhìn về hướng Hàn Gia Tường sau đó quay qua nhìn Hạ Y Nguyệt.

"Chúng cháu có tìm được vài manh mối liên quan đến cậu ấy.."_Hạ Y Nguyệt không hiểu ý của mọi người nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lý Hoài Diễm.

"Lần trước chúng cháu đi tìm xung quanh khu vực xuất hiện vị trí của cậu ấy lần cuối thì có phát hiện ra một hộp đựng nhiều loại thuốc nguy hiểm.."

Hàn Gia Tường cẩn thận mở chiếc hộp màu đen ra rồi nói tiếp: "Sau khi mang về nghiên cứu thì cháu phát hiện đây là một loại thuốc gây ức chế thần kinh, làm ngưng sự phát triển của não bộ..


Nếu uống nhiều thì nó còn có tác dụng thay đổi nhận thức con người cũng giống như bị thôi miên nhưng khác ở chỗ để lâu ngày người dùng thuốc sẽ dần mất đi nhận thức và sau đó sẽ trở thành người thực vật mãi mãi..

Đây là tác dụng của những ống dung dịch, còn những ống bột màu trắng khi dùng ít thì đầu sẽ thường xuyên bị đau nhức..dùng nhiều thì sẽ gây nghiện và khi thiếu thuốc thì cơ thể sẽ trở nên đau nhức dữ dội rồi ý thức cũng sẽ dần mất..cũng dần trở thành người thực vật.."

Hàn Gia Tường nói tất cả những gì mình nghiên cứu, phát hiện được cho mọi người biết.

"Còn nếu uống chung cả hai thứ thì sao?"_Hạ Y Nguyệt hỏi.

"Nếu uống cả hai thứ cùng lúc thì nhận thức bị thay đổi, người uống dần mất đi ý thức và chịu sự điều khiển của người khác, đầu sẽ thường xuyên đau nhức và quan trọng là..khả năng trở thành người thực vật sẽ nhanh hơn và cũng sẽ chết ngay sau đó.."

Sau khi nghe xong thì Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm nhìn nhau như đang trao đổi điều gì đó.

Tiếp đó thì những người khác cũng chia sẻ về những gì họ tìm thấy và điều tra được.

"Ngoại trừ tìm được chiếc hộp này ra thì tụi cháu còn phát hiện..."

[...]
 
Chương 48: C48: Biến cố phát hiện 2


"Quả không sai mà.."

Nhóm Hàn Gia Tường vừa cung cấp xong manh mối thì Lý Hoài Diễm liền thì thầm khẳng định.

"Bác nói không sai gì ạ?"


Bà quay qua liếc chồng mình rồi nhìn nhóm người Hạ Y Nguyệt, nói những suy nghĩ chắc chắn trong đầu.

"Chúng ta có lẽ đã biết ai là người đang bắt giữ Cảnh Thiên rồi.."

"Hai bác biết kẻ chủ mưu sao? Là ai?"_Hạ Y Nguyệt gấp gáp hỏi.


"Mấy đứa chắc không biết đâu, đó là kẻ thù của chúng ta..Vu Giai Giai và Lâm Kiệt, chỉ cần làm cho chúng ta đau khổ thì chúng có thể bất chấp mọi thứ"

"Lâm Kiệt? Nếu là hắn là chủ của một công ty đồ chơi thì cháu biết"_Trịnh Bác Văn...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 
Chương 49: C49: Biến cố nỗi sợ


Màn đêm buông xuống, ngoài trời se se lạnh nhưng trong lòng Hạ Y Nguyệt lại bùng lên một ngọn lửa nóng rực.

Ngọn lửa như tiếp thêm sức mạnh, xua tan đi cái mệt tồn động trong người cô.

Khi gần đến nửa đêm, Hạ Y Nguyệt đã đứng sẵn ở cổng đợi đám người Hàn Gia Tường, vừa thấy xe của họ cô liền mở cổng đi nhanh ra, bước lên xe.

“Hai bác hẹn chúng ta ở đâu?”

Hạ Y Nguyệt biết sẽ gặp nhau ở biển nhưng không biết chính xác nơi nào.

“Đi qua khu rừng này, chạy thẳng một chút là đến”

Trịnh Bác Văn vẫn là người cầm lái, Hoàng Chí Quân có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã chợp mắt lấy sức, còn Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh thì đều chăm chú vào máy tính nghiên cứu, xem xét việc gì đó.

Hạ Y Nguyệt không thể làm gì ngoài việc ngồi ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Khoảng mười lăm phút sau thì xe cũng đến nơi hẹn, vừa bước xuống xe Hạ Y Nguyệt liền thấy Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm đang đứng đợi.

“Mấy đứa đến rồi…mau thay đồ đi, bộ đồ này sẽ giúp chúng ta dễ di chuyển hơn”


Lý Hoài Diễm đưa cho mỗi người một bộ đồ trong khá giống đồ lặn, chất liệu vải mỏng không thấm nước, ôm sát người giúp cơ thể có cảm giác nhẹ hơn.

Bà kéo Hạ Y Nguyệt vào trong xe thay rồi đứng canh bên ngoài giúp cô, còn những người đàn ông kia thì được Nhiếp Cảnh Bình dẫn ra một góc tối để thay.

Chưa đầy một phút tất cả đã chuẩn bị xong xuôi.

“Chúng ta mau đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu…”_Nhiếp Cảnh Bình đứng trước cửa tàu thông báo.

Mọi người không ai do dự, nối bước nhau nhanh chóng lên tàu.

Chiếc tàu ngầm dần biến mất khỏi mặt nước…chìm vào biển sâu vô tận.

Lái tàu là người chuyên nghiệp nên mọi người không phải bận tâm, lo lắng mà chỉ chú tâm bàn bạc kế hoạch tìm kiếm Nhiếp Cảnh Thiên sau khi lên đảo thành công.



Khi nắm rõ nhiệm vụ của mình, mọi người tản ra…suy nghĩ, nghỉ ngơi hay làm những việc riêng khác.

Nhưng còn Hạ Y Nguyệt…cô chỉ ngồi im, đưa mắt nhìn nơi đại dương kì bí như muốn đẩy nỗi lo trong lòng xuống tận đáy sâu lạnh lẽo…

Có lẽ bóng hình Nhiếp Cảnh Thiên trong tim Hạ Y Nguyệt đã lớn đến mức không thể nói thành lời…

[…]

Đã đến nơi…!

Thời gian hôm nay trôi chậm hơn thường ngày…chỉ mới vài giờ đồng hồ nhưng đối với mọi người lại dài như mấy thu…

“Chúng ta không thể đến gần nữa, trong phạm vi ba trăm mét lực nước quá mạnh nếu đến gần thì chắc chắn chúng ta sẽ bị cuốn trôi”_Người lái tàu cho hay.

“Vẫn còn vài phút nữa mới đến ba giờ, chúng ta cứ đợi ở ngoài đây”_Lý Hoài Diễm liếc nhìn thời gian hiển thị trên bảng điều khiển bên cạnh.

Thời gian vừa điểm đúng ba giờ thì cũng là lúc lực đẩy của dòng nước giảm dần và biến mất.


Người lái tàu nhân cơ hội liền tăng tốc, điều khiển con tàu tiến nhanh về phía trước.

Chiếc tàu không thể đến sát bờ nên đã cách bờ khoảng vài mét.

Tàu vừa dừng mọi người liền nhanh chóng ra ngoài, bơi vào bờ nhưng không lập tức ra khỏi mặt nước…

Tất cả, ai cũng chỉ đưa hai mắt mình lên quan sát tình hình, khi xác định không có ai thì bảy người nhanh chóng ngoi lên, tiến đến những cây lớn mà che giấu bản thân.

“Chúng ta không biết rõ về nơi này nên không được rời khỏi nhau quá xa, luôn phải cẩn thận quan sát xung quanh…và phải nhớ rõ nhiệm vụ của bản thân mà thực hiện”_Nhiếp Cảnh Bình nhắc nhở.

“Chúng cháu nhớ rồi…”

Bốn cậu trai trẻ nhỏ tiếng, đồng thành trả lời.

“Hai bác cháu ta cũng đi thôi”

Lý Hoài Diễm nói với Hạ Y Nguyệt nhưng đợi mãi không thấy tiếng trả lời liền quay đầu lại tìm cô.

“Y Nguyệt, sao cháu lại đứng đấy?”

Bà hốt hoảng khi thấy cô đứng cứng ngắt, không nhúc nhích giữa bãi cát vàng ngoài kia.

Nghe tiếng bà hô lên thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Hoàng Chí Quân liền chạy ra kéo cô vào. Vừa chạm vào tay Hạ Y Nguyệt, anh liền cảm nhận được sự run rẩy của cô.


“Cháu có sao không? Nếu không thể đi cùng bọn ta thì cháu có thể trở lại tàu”

Nhiếp Cảnh Bình thấy mặt mày cô tái xanh liền lo lắng, ông và mọi người thấy cô run rẩy không ngừng nghĩ cô sợ nên kêu đi nghỉ ngơi.

Nhưng sự run rẩy của Hạ Y Nguyệt có thật sự xuất phát từ nỗi sợ…?

Khi mới nhìn thấy khu rừng này lúc còn dưới nước ban nãy, Hạ Y Nguyệt luôn mong rằng mình nhìn nhầm nhưng hiện thực lại quá khốc liệt…

Không những hòn đảo này nằm ở vị trí nguy hiểm mà đến những thứ trên đảo cũng kì lạ vô cùng. Toàn bộ đảo là một khu rừng sum suê cây lá, phần lớn cây đều to bất thường, so với cây bình thường thì nó to gấp hai, gấp ba lần…

Nếu quan sát từ trên cao thì khu rừng này trông như một chiếc súp lơ khổng lồ…cây mọc sát nhau không khe hở.

Đến lúc tận mắt nhìn rõ khu rừng, Hạ Y Nguyệt như chết trân tại chỗ, bao nhiêu hình ảnh đáng sợ, bao nhiêu sự ám ảnh ùa về khiến cô không ngừng run rẩy.

Nhớ đến lời Nhiếp Cảnh Bình vừa nói, cô cố bình tĩnh trả lời: “Cháu…không sao ạ…”

Hạ Y Nguyệt biết nỗi sợ của cô bây giờ chẳng giúp được gì mà còn khiến mọi người bị ảnh hưởng, nhiều khi còn không thể thuận lợi cứu Nhiếp Cảnh Thiên ra ngoài…

Vì thế, cô đã cố đè nén nỗi sợ không tác dụng này xuống thậm chí cố vứt nó ra khỏi đầu.
 
Chương 50: C50: Biến cố cứu - nguy hiểm


Mọi người kiên nhẫn nán lại chờ Hạ Y Nguyệt bình tĩnh, chỉ khoảng vài chục giây cô hết run rẩy, trở lại đầy khí thế như ban đầu.

“Làm ảnh hưởng đến mọi người rồi…cháu xin lỗi”

“Không sao đâu…chúng ta mau chóng tiến hành theo kế hoạch đã bàn thôi”

Nhiếp Cảnh Bình điều khiển, mọi người vừa cất bước đi liền khựng lại bởi lời nói của Hạ Y Nguyệt.

“Khoan đã, chúng ta không cần phải tách ra, nơi này không có ai canh giữ hết…chúng đều tập trung người trong ngôi nhà giam giữ Cảnh Thiên rồi…”

Cả nhóm người đều kinh ngạc, liếc nhìn cô.

“Sao cô biết?”_Lăng Khải Minh nhíu mày, hỏi Hạ Y Nguyệt.

“Chuyện này…không quan trọng, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, mọi người cứ đi theo cháu…”

Không để ai thêm thắc mắc, vừa nói xong cô liền bước nhanh về phía trước.

Mọi người tuy không hiểu sự kiện gì đang diễn ra nhưng cũng nhanh chóng nối tiếp theo sau…tin tưởng người con gái này.

Hạ Y Nguyệt đi theo trí nhớ, đi theo cảm tính.


Càng đi sâu vào trong càng nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu cô, tích tực có, tiêu cực cũng thừa.

Như có một cuộn phim ngắn về khu rừng này chạy lướt qua trí não Hạ Y Nguyệt, dẫn đường dẫn lối cho cô…

Khoảng hơn mười phút, mọi người liền thấy một căn nhà có phần trông hơi cũ kĩ nằm giữa rừng. Ngôi nhà bị những cây xanh xung quanh vươn tán lá to lớn của mình che phủ mất.

Nhưng sao nhìn vào ngôi nhà và những cây lớn bao quanh, Hạ Y Nguyệt lại thấy có gì đó không đúng nhỉ?

“Đúng thật là bà ta…”

Tất cả đều nhìn theo ánh mắt Lý Hoài Diễm, điểm đến chính là một người phụ nữ đứng trên ban công tầng hai của ngôi nhà.

Vì trời còn tối nên bà ta không thể nhìn thấy mọi người, còn bảy người lại nhìn thấy rất rõ bà ta, nhìn rõ mọi thứ nhờ vào một món đồ đặc biệt của Trịnh Bác Văn.

“Đó chắc là…Vu Giai Giai?”_Hàn Gia Tường hỏi.

“Đúng vậy…Vu Giai Giai chính là bà ta”

Lý Hoài Diễm nhìn người đàn bà kia với đôi mắt đầy sát khí, không còn sự ôn nhu, hiền dịu như mọi khi.

“Thiên chắc chắn ở trong đây rồi, nhưng làm sao ta có thể tìm được anh ấy…?”_Hạ Y Nguyệt luôn chỉ nghĩ đến Nhiếp Cảnh Thiên.

“Chúng ta hãy đi xung quanh kiểm tra trước đã”

Ai cũng đồng tình với Nhiếp Cảnh Bình, đi theo sau lưng ông.

“Đó là bác sĩ phải không?”

Trịnh Bác Văn phát hiện một người đàn ông mặc đồ trắng, mang bao tay y tế và đang cầm một ống tiêm đứng cạnh cửa sổ tầng một.

“Ông ta là bác sĩ riêng của Vu Giai Giai”_Nhiếp Cảnh Bình quan sát kĩ người đàn ông kia, trả lời.

“Khả năng Thiên nằm trong căn phòng đó rất cao…”

Hoàng Chí Quân vừa nói xong, Nhiếp Cảnh Bình liền leo lên cây quan sát tình hình bên trong.

Hai mắt ông sáng lên khi thấy cậu trai nằm trên giường.


Khi Nhiếp Cảnh Bình leo xuống, nhìn đuôi mắt ông ửng đỏ mọi người đều hiểu rõ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa buông xuống được lo lắng.

“Chúng ta làm cách nào để đưa cậu ấy ra ngoài đây?”

Câu hỏi của Hoàng Chí Quân cũng là đều mọi người đang suy nghĩ.

“Này cháu sao thế?”

Lý Hoài Diễm thấy Hạ Y Nguyệt đứng không vững liền đưa tay ra đỡ.

“Đầu…cháu hơi đau”_Hạ Y Nguyệt tay ôm đầu, dựa nhẹ vào người Lý Hoài Diễm.

“Cháu ra kia nghỉ ngơi chút đi”

Hạ Y Nguyệt nghe lời Nhiếp Cảnh Bình, đến một gốc cây gần đó ngồi nghỉ, Lý Hoài Diễm cũng đi theo cô còn những người khác thì đi xung quanh tìm cách đưa Nhiếp Cảnh Thiên ra ngoài.



Khoảng hơn năm phút thì đầu Hạ Y Nguyệt hết đau, cô cũng tìm được cách cứu Nhiếp Cảnh Thiên ra. Cô thì thầm với Lý Hoài Diễm, rồi đứng dậy bước nhanh đến cạnh Nhiếp Cảnh Bình, thì thầm vào tai ông.

“Cách này thật sự có hiệu quả sao?”

Ông nghi hoặc nhìn cô.

“Bác cứ tin cháu…”

Thấy được sự tự tin, kiên định trong mắt Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Bình muốn nói lại thôi. Ông bước đến cạnh bốn người kia, thuật lại lời cô vừa nói.


Tuy ai cũng không có niềm tin với phương án giải cứu này nhưng lại có niềm tin với Hạ Y Nguyệt, chưa kể việc cô đã dẫn mọi người đi thẳng đến đây mà không gặp khó khăn nào nên mọi người lại càng tin cô…dù kế sách cô đưa ra có phần hơi lạ…

Rất may là có sẵn một cành cây mọc dài về phía cửa sổ nơi căn phòng Nhiếp Cảnh Thiên nằm nên mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn canh lúc vị bác sĩ không chú ý liền bước lên cành cây và nhảy vào phòng.

“Này cháu làm gì thế, mau xuống đây coi chừng té”_Lý Hoài Diễm hốt hoảng khi thấy Hạ Y Nguyệt cũng trèo lên.

“Không sao đâu, bác đừng lo, mấy cái này với cháu chỉ là chuyện nhỏ thôi”

Hạ Y Nguyệt nói xong liền nhanh tay nhanh chân trèo lên và nhảy vào phòng.

Nhiếp Cảnh Bình và Trịnh Bác Văn cũng ngạc nhiên khi thấy Hạ Y Nguyệt nhảy vào cùng, cô ra hiệu cho hai người nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình thì ở lại đối phó với tên bác sĩ.

Trịnh Bác Văn để Nhiếp Cảnh Bình ôm Nhiếp Cảnh Thiên đi còn mình ở đằng sau hỗ trợ.

Hạ Y Nguyệt không lập tức rời đi, cô muốn nán lại làm gì đó.

Sau khi thành công đưa Nhiếp Cảnh Thiên xuống thì mọi người lần nữa thở phào nhẹ nhõm. Chưa nhẹ người được bao lâu thì trên phòng lại xuất hiện tiếng kêu lớn khiến tất cả trở nên bất an.

“Cô là ai, sao vào được đây? Còn…người đâu có kẻ lạ…”
 
Chương 51: C51: Biến cố cứu - nguy hiểm 2


Giọng nói của tên bác sĩ bỗng dưng biến mất sau đó Hạ Y Nguyệt liền ra ngoài với cái tay đầy máu. Nhưng vì quá vội nên khi nhảy xuống, cô liền mất thăng bằng mà té trật khớp.

“Chúng ta mau đi thôi”

Hạ Y Nguyệt nhanh chóng đứng dậy hối thúc, mọi người liền nhận ra tình cảnh hiện tại mà lập tức chạy đi.

“Hướng bên này”_Hạ Y Nguyệt chạy trước dẫn đường.

Chạy được khoảng mấy chục mét thì đằng sau liền có tiếng hét lớn:

“Bọn chúng đằng trước kìa, nhanh lên”

Không biết là do khả năng thích nghi nhanh hay do bản năng sinh tồn mà mọi người lại chạy rất thoải mái, không hề vướng vấp. Còn những tên đang đuổi theo đằng sau thì liên tục vấp ngã do những chiếc rễ cây lớn nhô lên khỏi mặt đất, do sự trơn trợt của rong rêu trên mặt đất và cũng do thiếu ánh sáng khiến tầm nhìn chúng trở nên hạn hẹp.

Chạy được một lúc thì bọn họ liền mất dấu, cứ nghĩ đã an toàn nhưng không ngờ đằng sau, tiếng súng nổi lên dữ dội.

Có một đám người khác đuổi theo, tốc độ nhanh hơn đám người đầu, chỉ trong chốc lát đã đến sau lưng mọi người.

Đèn đuốt xuất hiện khắp nơi, ánh đèn từ ba hướng chiếu thẳng vào vị trí của bảy người.


Bọn họ nương theo ánh sáng chiếu từ đèn mà liên tục bắn về phía nhóm người Hạ Y Nguyệt. Có vẻ bọn họ chỉ cần bắt được tất cả, không quan trọng sống hay chết đây mà…

Hạ Y Nguyệt đang chạy đầu bỗng nhiên cô giảm tốc độ lùi ra sau, một phần là vì chân đau nếu cứ chạy nhanh như thế cô sẽ không trụ được lâu, phần còn lại cũng là điều quan trọng nhất…cô muốn lùi ra sau lưng chắn đạn, bảo vệ cho Nhiếp Cảnh Thiên…

Nếu bây giờ mọi người chạy thẳng đến tàu thì cũng không kịp thời gian để lên…đặc biệt là vừa nãy giờ cứ mải mê đuổi bắt mà mọi người đã đi rất xa chỗ để tàu rồi…

Cứ chạy như này cũng không phải cách…nhất là khi thời gian bị giới hạn như này.

Nếu muốn thoát khỏi đám người này chỉ còn một cách thôi…

“Bây giờ chúng ta muốn thoát khỏi chúng thì đành phải liều thôi…”

Ý của Hạ Y Nguyệt quá rõ ràng, dù mọi người không muốn cũng không được…

“Cháu có một chỗ để trốn mà không bị bọn chúng phát hiện, chúng ta hãy để Thiên trong đấy”

Hạ Y Nguyệt chạy nhanh lên phía trước, dẫn mọi người đến chỗ có những gốc cây to mọc sát vào nhau tạo thành một không gian kín bên trong, nơi vào là một bụi cây lớn cao khoảng hơn hai mét.

Tuy nói là không gian kín nhưng bên trong vẫn có thể quan sát được tình hình bên ngoài, còn bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong dù đang đứng cạnh bên.

Tận dụng những gốc khuất trong bóng tối, bảy người nhanh chóng đi vào bên trong làm bọn chúng mất dấu.

Sau khi đặt Nhiếp Cảnh Thiên ngồi xuống, cả bốn người Nhiếp Cảnh Bình, Trịnh Bác Văn, Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh cùng ra ngoài đối phó với bọn người kia còn Hoàng Chí Quân thì ở lại với hai người phụ nữ và Nhiếp Cảnh Thiên.

Có vẻ chỉ có đám người đuổi theo sau lưng là có chút năng lực còn lại những tên khác thì chẳng có tác dụng gì.

Những tên khác cầm đèn đến đi còn không vững thì đánh đấm nỗi gì.

Những tên cầm súng đuổi theo sau lưng ngoại trừ dựa vào ánh đèn mờ ảo, chiếu lên chiếu xuống của đồng bọn thì chỉ còn dựa vào tiếng chân để xác định vị trí của mọi người mà nổ súng.

Nhưng khi tiếng chân bỗng dưng biến mất thì bọn chúng cứ như lũ mù mà đứng ú ớ.


“Bọn chúng chạy đâu mất rồi?”_Một tên trong đám hỏi.

“Chắc trốn đâu đây thôi, chia ra xung quanh tìm đi, bọn nó không thoát được đâu”_Tên cầm đầu tức giận nói.

Bọn chúng đều tách ra đi xung quanh tìm kiếm, chúng cứ nghĩ rằng đây là địa bàn của mình nên dù không có ánh sáng vẫn có thể hoàn thành được nhiệm vụ nhưng chúng đã sai thật rồi…

Nhân cơ hội bọn người kia tách ra, cả bốn người đều đồng loạt ra tay.



Chỉ trong chốc lát, cả đám người kia đều bị đánh gục, những tên khác còn lại vì cứ nghĩ tiếng súng là của bên mình nên không mấy chú tâm.

Nhiếp Cảnh Bình, Hàn Gia Tường, Trịnh Bác Văn và Lăng Khải Minh cầm theo súng trở về nơi Nhiếp Cảnh Thiên đang trốn.

“Đã xong rồi sao?”

Thấy bốn người về, Lý Hoài Diễm mừng rỡ.

“Ừm, bọn cầm súng thì giải quyết xong rồi còn đám cầm đèn, đám đằng sau thì không cần quan tâm, bọn nó không có khả năng tìm thấy chúng ta đâu”

Nhiếp Cảnh Bình bước vào cõng Nhiếp Cảnh Thiên, bình tĩnh nói.

“Chúng ta phải mau chóng đi thôi, cháu nghĩ mình không còn nhiều thời gian đâu”_Hạ Y Nguyệt đỡ Lý Hoài Diễm đứng dậy.


Mọi người không ai nói gì, bước ra ngoài nhanh chóng về nơi để tàu.



Nhưng sao đi mãi mà vẫn chưa trở về vị trí ban đầu thế này…?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chúng ta đi nãy giờ mà vẫn chưa tới?”_Hoàng Chí Quân không kìm được, lên tiếng.

“Mọi người mau núp đi”

Lăng Khải Minh thấy có ánh đèn liền ra hiệu với mọi người.

“Nếu bọn chúng tìm đến đây thì xác của mấy tên kia bị phát hiện rồi, chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian…”

Không ai phản bác lại lời của Trịnh Bác Văn, ai cũng ngầm hiểu tình cảnh hiện tại.

Đang suy nghĩ miên man thì Hạ Y Nguyệt bỗng thấy một hình ảnh rất quen thuộc.
 
Chương 52: C52: Biến cố cứu - an toàn


Đây là…“Trăng Lửa”?!!

Đây chẳng phải là ký hiệu đã cứu sống cô biết bao lần ở kiếp trước sao…? Chỉ tiếc là cô xấu số, thoát không được số phận.

Kiếp trước, nhờ sự hỗ trợ của kí hiệu này mà cô đã thoát ra khỏi ảo giác của khu rừng bí ẩn.

Sau đó, trong đầu Hạ Y Nguyệt liền xuất hiện một vài hình ảnh về khung cảnh nơi đây…như được khai thông, cô nhanh chóng dẫn mọi người rời khỏi nơi nguy hiểm, không có sự sống này.

“Mọi người hãy đi theo cháu”

Tất cả đều không phản đối vì họ chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn và quan trọng là họ có niềm tin ở Hạ Y Nguyệt.



Sau một khoảng thời gian không quá dài, tất cả đều trở lại được nơi ban đầu xuất phát, tuy trong lúc đi có đụng độ với bọn người kia nhưng đều dễ dàng vượt qua.

Biết thời gian không còn nhiều nên mọi người nhanh chóng lên tàu.

Hạ Y Nguyệt đang chạy giữa chừng thì vấp té, chân do bị chật khớp nên đã sưng phù hết lên. Hoàng Chí Quân biết cô không còn khả năng đứng dậy nên chạy đến bế lấy cô nhưng khi vừa đến chỗ Hạ Y Nguyệt, anh liền sửng sốt…


Nhiếp Cảnh Thiên không có mặc đồ như mọi người nên khi lên tàu cả người đều ướt nhẹp. Nhiếp Cảnh Bình đưa con trai mình đi thay đồ, còn Hàn Gia Tường cũng tranh thủ kiểm tra vết thương cho anh.

Tàu vừa rời khỏi phạm vi ba trăm mét nguy hiểm thì nước trong khu vực liền chuyển động mạnh. Cả hòn đảo như nằm trong một xoáy nước khổng lồ…bất khả xâm phạm.

“Y Nguyệt trúng đạn rồi!”_Hoàng Chí Quân khẩn trương nói.

Mọi người vừa thả lỏng khi tàu rời đi an toàn thì liền cứng người, ai cũng tập trung nhìn về cô gái vừa được đặt nằm xuống.

Hoàng Chí Quân đặt Hạ Y Nguyệt nằm nghiêng vì thế mọi người đều thấy rõ ba viên đạn nằm ngay ngắn trên lưng cô. Hạ Y Nguyệt đã bất tỉnh do mất máu nhiều và kiệt sức.

Hàn Gia Tường không nói một lời, sau khi kiểm tra cho Nhiếp Cảnh Thiên xong liền quay qua cầm máu cho Hạ Y Nguyệt.

“Cậu bế cô ấy vào phòng giúp tôi…bác cũng theo giúp cháu nhé…”

Hàn Gia Tường nói những điều cần làm với người có thể giúp…tay không ngừng nghỉ lấy tất cả dụng cụ cần thiết rồi nhanh chóng đi theo vào phòng.

“Bác kê mấy cái gối để Hạ Y Nguyệt nằm lên giúp cháu…”

Lý Hoài Diễm cũng có hiểu biết về Y học nên liền biết Hàn Gia Tường muốn làm gì, bà sắp xếp mấy cái gối và chừa ở giữa một khoảng trống vừa với khuôn ngực Hạ Y Nguyệt, để khi cô nằm thời gian dài không bị khó thở.

[…]

Khoảng hơn bốn tiếng sau, ba viên đạn đều đã thành công được lấy ra, tình trạng của Hạ Y Nguyệt tạm thời ổn định, trước mắt chưa thấy nguy hiểm…

“Chúng ta sắp vào đến đất liền chưa?”_Hàn Gia Tường hỏi người lái tàu.

Vì sợ ảnh hưởng đến cuộc giải phẫu nên tàu đã chạy chậm hơn mức bình thường, người lái tàu sợ chỉ một sự rung lắc nhẹ cũng có thể cướp đi mạng sống của Hạ Y Nguyệt.

“Nếu tăng tốc thì khoảng mười lăm phút còn với tốc độ này thì hơn nửa tiếng”

“Vậy chú hãy tăng tốc đi, chúng ta cần vào càng sớm càng tốt”

Người lái tàu liền tăng tốc độ lên như lúc đi.

“Cậu không ở trong đó, quan sát tình hình hai người họ sao?”_Lăng Khải Minh thấy Hàn Gia Tường ngồi xuống cạnh mình liền hỏi.


Sau khi Hạ Y Nguyệt được băng bó thì Nhiếp Cảnh Thiên cũng được đưa vào nằm cạnh cô để tiện chăm sóc.

“Tôi cũng không phải người vô trách nhiệm chỉ là do bị đuổi nên bắt buộc phải biến thôi…”

“Cậu ấy tỉnh rồi?”_Trịnh Bác Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được điều vô lý liền hỏi.

“Ừm, mà chắc cậu ấy đã tỉnh từ lâu rồi chứ không phải mới tỉnh…”

Hàn Gia Tường nói xong liền nhắm mắt, biết anh đã mệt nên những người khác cũng không ai làm phiền.

- ------*-------

“Cô ấy bị làm sao đấy?”

Hàn Gia Tường đang thu dọn dụng cụ nghe giọng nói quen thuộc của cậu bạn mình mà sửng sốt.

“Cậu tỉnh rồi? Thấy có chỗ nào khó chịu không?”_Hàn Gia Tường liền bước qua kiểm tra cho Nhiếp Cảnh Thiên.

Nhiếp Cảnh Thiên không phản đối nhưng không trả lời câu hỏi của cậu bác sĩ mà chỉ chăm chú đến cô gái bị quấn băng trắng cả nửa thân trên, cổ chân sưng phù, mặt mày nhếch nhác.

“Cô ấy bị làm sao đây?”

“…Bảo vệ cậu trong lúc chạy trốn, chắn cho cậu…ba viên đạn…tạm thời thì đã ổn, nhưng cần phải đến bệnh viện kiểm tra thì mới có kết quả chắc được…”


Nhiếp Cảnh Thiên đơ người, anh hiện tại chẳng thể tiếp nhận thêm thông tin gì.

“Tôi muốn ở riêng với cô ấy…”

Hàn Gia Tường nghe thấy thế thì liền ra ngoài, không chen ngang đôi trẻ.

- ------*-------

Sau khi về đến đất liền thì mọi người nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra tổng quát lại một lần.

Khi thấy Nhiếp Cảnh Thiên bế Hạ Y Nguyệt bước ra ai cũng đầy sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường…

Kiểm tra tổng quát thấy không có gì bất thường, thương tích trên người Nhiếp Cảnh Thiên đã không còn trở ngại nhưng phần đầu bị chấn thương nặng nên cần ở lại theo dõi thêm. Còn Hạ Y Nguyệt thì đã vượt qua nguy hiểm nhưng cũng phải ở lại để theo dõi tình hình sức khỏe…

Cả hai nằm chung một phòng Vip để có không gian riêng tư, thoải mái hơn.

Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi…riêng chuyện của Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm thì chưa ai nói gì, họ chưa vội…muốn đợi đến khi Nhiếp Cảnh Thiên tỉnh táo, bây giờ thì đầu óc anh chỉ toàn là Hạ Y Nguyệt thôi…

Hai ông bà cũng về nhà Nhiếp Cảnh Thiên nghỉ ngơi, lấy sức mai lại vào chăm con.
 
Chương 53: C53: Giận


Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Cảnh Thiên dậy từ rất sớm, anh vệ sinh cá nhân rồi đi loanh quanh trong phòng tập thể dục, sau đó lại lên giường nằm ôm Hạ Y Nguyệt thỏa mãn…

Khoảng bảy giờ, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, bước vào là Lý Hoài Diễm cùng Nhiếp Cảnh Bình.

Khi nhìn thấy Lý Hoài Diễm, Nhiếp Cảnh Thiên như bị điểm huyệt, anh cứng đơ người…đến ngồi dậy cũng khó khăn.

“M…m…mẹ? Là…mẹ…sao?”_Nhiếp Cảnh Thiên mấp máy môi, chữ được chữ không.

“Ừm…là…mẹ…đây!”

Nghe chính miệng Nhiếp Cảnh Thiên gọi mình là mẹ, Lý Hoài Diễm không kìm được nước mắt, bà từ từ bước đến cạnh Nhiếp Cảnh Thiên…hai mẹ con xúc động ôm chặt lấy nhau…

Cậu con trai sau bao năm rời xa khỏi vòng tay ấm áp của mẹ, nay may mắn được cảm nhận lại hơi ấm ấy cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Bây giờ Nhiếp Cảnh Thiên mới chú ý đến người đàn ông ở cạnh bà.

“Đây là ai thế mẹ?”_Nhiếp Cảnh Thiên khẽ lau nước mắt, hỏi.

“Đây là ba…ruột của con!”

Lý Hoài Diễm ngồi xuống bên cạnh, kéo Nhiếp Cảnh Bình đến giới thiệu với anh.


“Ba ruột…?”

Nhiếp Cảnh Thiên không tin vào những gì mình nghe thấy, anh liếc nhìn người đàn ông cao lớn này.

Vô tình bắt gặp ánh mắt ông, ánh mắt chứa đầy một loại tình cảm mà anh không lý giải được, nhưng Nhiếp Cảnh Thiên cảm nhận được nó dành riêng cho mình…nó khiến con tim anh nhói lên…

Lý Hoài Diễm thuật lại nguồn gốc sự ra đời của Nhiếp Cảnh Thiên cho anh nghe…

[…]

Sau khi biết được chân tướng mọi việc, Nhiếp Cảnh Thiên nghẹn ngào nhìn Nhiếp Cảnh Bình.

“Ba…thật sự…là ba của…con sao?”

“Ừm…là ba đây, ba xin lỗi vì đã để con lại một mình với cái tên khốn đó…”

“Không…sao đâu, con không trách ba…”

Hai người đàn ông cũng ôm nhau mà nức nở…

Lần đầu tiên Nhiếp Cảnh Thiên được cảm nhận sự ấm áp của người ba, được cảm nhận tình thương yêu của người ba…

Anh như một đứa trẻ muốn được ba bảo vệ, muốn được ba chở che…

Nhiếp Cảnh Bình vòng tay ôm lấy vợ mình, nước mắt ông không ngừng rơi khi được ôm lấy con trai…cả nhà ba người ôm nhau thắm thiết…

Và Nhiếp Cảnh Thiên…anh lại đang khóc như một đứa trẻ trong vòng tay ba mẹ mình.

Nhiếp Cảnh Thiên chưa bao giờ coi Nhiếp Hạo Phong là ba mình nên anh cũng chẳng có khó khăn gì trong việc chấp nhận sự thật bất ngờ ấy.

[…]

Cứ mỗi sáng, Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình đều mang đồ ăn sáng vào cho Nhiếp Cảnh Thiên và sẵn tiện chăm sóc cho Hạ Y Nguyệt.

Về phần lau người, vệ sinh cơ thể cho Hạ Y Nguyệt…khi nghe Nhiếp Cảnh Thiên nói mình có thể làm được, anh đã bị mẹ mình mắng cho một trận vì tội dám vô lễ với con gái nhà người ta.

Dù anh cố biện minh rằng hai người đã làm đến bước cuối thì không những bị mắng mà anh còn bị mẹ yêu đánh…


Vì vậy nên mỗi ngày đến thời gian Lý Hoài Diễm lau người cho Hạ Y Nguyệt thì Nhiếp Cảnh Thiên liền ngoan ngoãn đi theo Nhiếp Cảnh Bình ra ngoài.

[…]

Sau một giấc ngủ dài bốn ngày thì đến ngày thứ năm, Hạ Y Nguyệt đã tỉnh giấc.

Vừa mở mắt quan sát xung quanh, cô ít nhiều đoán được đây là nơi nào nhưng trong đầu chợt xuất hiện bóng hình của ai đó khiến Hạ Y Nguyệt hoảng hốt bước xuống giường.

Nhiếp Cảnh Thiên từ nhà tắm bước ra, thấy Hạ Y Nguyệt có vẻ hốt hoảng đang muốn chạy ra ngoài thì anh liền bất ngờ chạy đến cản cô lại.

“Em tỉnh từ khi nào? Làm sao thế? Muốn đi đâu sao?”

Nhiếp Cảnh Thiên giữ lấy vai Hạ Y Nguyệt, kiểm tra khắp người cô, vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt đáng yêu kia.

Khi nhìn thấy Nhiếp Cảnh Thiên nước mắt Hạ Y Nguyệt cố kìm nén liền tuôn trào, cô nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, nức nở.

“An…anh đây rồi! Anh bị thương có nặng không? Bây giờ như thế nào rồi? Có thấy đau chỗ nào không?”

Hạ Y Nguyệt liền bắt chước anh mà hỏi dồn dập, cô đưa tay sờ khắp người anh…muốn kiểm tra.

Nhiếp Cảnh Thiên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang nức nở trong lòng, tay chân luống cuống kiểm tra khắp người mình…trông vừa thương vừa tội, anh thở dài cúi người hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm…

“Anh không sao hết, anh khỏe rồi…còn em thấy như thế nào? Đã khỏe chưa? Có thấy đau hay khó chịu ở đâu không?”

Hạ Y Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường, tay thì nắm chặt lấy tay anh, mắt thì dính chặt lên người anh…

Nhiếp Cảnh Thiên cũng không nói gì thêm, anh kiên nhẫn đợi cô ổn định lại tâm trạng mình.


Khoảng vài phút sau, Hạ Y Nguyệt từ từ lên tiếng.

“Em đã ổn rồi…Em xin lỗi!”

Hạ Y Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói lời xin lỗi, cô cúi gầm mặt trông như một đứa trẻ làm sai sợ bị ba mẹ mắng.

“Vì sao lại xin lỗi?”_Nhiếp Cảnh Thiên ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.

“Vì em không chấp nhận nghe anh giải thích nên anh mới gặp nguy hiểm, mới bị thương nặng…”

“Là do anh sai trước, anh không nói rõ ràng với em ngay từ ban đầu kế hoạch…để em phải hiểu lầm…”

Nhiếp Cảnh Thiên ôm chặt Hạ Y Nguyệt vào lòng, cô như còn khúc mắc mà đẩy nhẹ anh ra hỏi.

“Anh sẽ không giận em…đúng không?”

“…”

Nhiếp Cảnh Thiên im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

“Giận…anh rất giận mới đúng!”
 
Chương 54: C54: Anh biếtbảo vệ ai


Hạ Y Nguyệt vẫn cúi gầm mặt không nói gì, cô luôn nghĩ Nhiếp Cảnh Thiên giận mình là vì bản thân không chấp nhận nghe anh giải thích, không có niềm tin ở anh nhưng khi nghe được nguyên do thì cô liền ngỡ ngàng.

“Ai bảo là sẽ cần em bảo vệ? Ai bảo em chắn đạn cho anh? Anh đâu yếu đuối đến mức phải để người mình yêu chắn ba viên đạn đau đớn như thế vì mình?..Nếu em có chuyện gì thì sau này…anh biết…hic…bảo vệ ai đây chứ?”

Hạ Y Nguyệt tròn xoe hai mắt, cô không ngờ anh lại khóc vì mình…?

Mắt Nhiếp Cảnh Thiên lúc này đã đỏ ửng, anh không kìm được sự nức nở trong lời nói…

Càng nghĩ lại càng sợ, nhớ lại hình ảnh cô nửa người băng gạc trắng, khuôn mặt thì nhếch nhác, chân thì sưng to, ngoài ra còn trầy xước khắp người…

Hình ảnh cô đầy thương tích không ngừng ùa về trong đầu anh, thêm những tưởng tượng về khung cảnh nguy hiểm lúc mọi người cứu anh rời đi…nếu khi đó viên đạn vô tình lệch sang vị trí hiểm thì Hạ Y Nguyệt của anh phải làm sao đây?

Những hình ảnh, tưởng tượng cứ luân phiên chiếm lấy nhận thức của Nhiếp Cảnh Thiên khiến nước mắt chưa kịp thu vào đã vội trào ra.

“Em xin lỗi…em vẫn không sao mà, vẫn ở đây với anh mà…”

Hạ Y Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve cả mặt và mái tóc đen dài của anh, cưng chiều dỗ dành.

Nhiếp Cảnh Thiên nhìn sâu vào ánh mắt cô như muốn xác minh điều cô nói là thật, như muốn dùng sự thật này đánh tan đi những tưởng tượng tiêu cực tồn tại trong đầu. Hạ Y Nguyệt cũng nhìn sâu vào mắt anh, trao cho anh niềm tin…

Hai người cứ thế hôn nhau, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, nụ hôn tràn đầy sự thương nhớ của tình yêu ngây dại.


“Ừm…được rồi mà, em không thở được”

Hạ Y Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, không biết vì hết hơi hay vì ngại.

Nhiếp Cảnh Thiên cất tiếng cười nhẹ, anh làm sao không hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ này chứ.

“Em…muốn đi vệ sinh…”_Hạ Y Nguyệt kéo nhẹ góc áo anh thì thầm.

Nhiếp Cảnh Thiên không nói gì, yêu chiều bế Hạ Y Nguyệt vào nhà vệ sinh. Anh giúp cô đánh răng, rửa mặt, cả lau người thay đồ đều dành làm hết, cô ngại đỏ bừng mặt cũng chẳng thể làm gì.

[…]

Vẫn như mọi hôm, cứ khoảng bảy giờ là Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình sẽ lại vào thăm Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.

Vừa hé mở cửa, tiếng cười đùa lọt ngay vào tai ông bà, hai người nhìn nhau đầy mong đợi.

Lúc bước vào, hai người đều vui mừng khi nhìn thấy đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ với nhau.

“Cháu tỉnh từ khi nào thế?”_Lý Hoài Diễm bước nhanh đến bên giường.

“Mới sáng nay thôi ạ…”

Hạ Y Nguyệt thấy Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình đến thì vội đẩy Nhiếp Cảnh Thiên ra, đỏ mặt.

Nhiếp Cảnh Thiên bật cười với dáng vẻ này của cô, nhìn dáng vẻ này không khéo người ta lại tưởng hai người đang dan díu với nhau…

“Hai người làm cô ấy sợ rồi…”

Nhiếp Cảnh Thiên giả bộ ôm cô vào lòng, dỗ dành.

“Ba mẹ có làm gì con bé đâu…mà chẳng phải là do con sao, con là người làm con bé ngại đó…”

Lý Hoài Diễm ngồi xuống cạnh cô, bà đưa ngón trỏ chọt mạnh, nhấn vào bả vai anh trách móc.

Hạ Y Nguyệt im lặng trong sự trêu chọc của hai người…như nghe thấy gì đó không đúng, cô liền ngơ ngác lên tiếng.


“Ba…mẹ?”

“Hửm…chưa cưới mà em đã vội vậy sao? Nhưng anh sẽ không ngăn cản, coi như để em làm quen trước vậy…”

Nhiếp Cảnh Thiên hiểu rõ ý cô nói nhưng lại cố tình lái sang chuyện khác để ghẹo cô.

“Không phải cái đó…anh đã biết rồi sao?”_Hạ Y Nguyệt đánh nhẹ vào tay Nhiếp Cảnh Thiên.

“Ừm…biết rồi!”_Nhiếp Cảnh Thiên vòng tay ôm lấy cô.

“Từ khi nào?”_Hạ Y Nguyệt bất ngờ, hỏi.

“Vào hôm anh vừa tỉnh dậy…sáng hôm ấy ba mẹ vào thăm anh và em, anh vừa nhìn đã nhận ra mẹ, sau đó họ kể anh nghe toàn bộ sự việc…”

Hạ Y Nguyệt cảm giác bầu không khí thay đổi đột ngột, cả ba người đều có đầy những cảm xúc khác nhau, khó nói nên lời…

“Em…đói…”

Hạ Y Nguyệt níu lấy cánh tay Nhiếp Cảnh Thiên thì thầm…phá tan đi không khí ngột ngạt này.

“À…bác quên mất, bác có mang cháo đến đây, không biết sao hôm nay bác lại nấu nhiều hơn mọi hôm nên dư cho hai đứa ăn luôn đây…”_Lý Hoài Diễm chia cháo làm hai, đưa cho Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cười đùa với hai vị phụ huynh, không khí náo nhiệt hẳn lên.

[…]


- ------*-------

Vu Giai Giai như thường lệ mà đến căn phòng giam Nhiếp Cảnh Thiên kiểm tra tình hình, vừa đến gần cửa phòng bà nghe thấy tiếng la to của tên bác sĩ liền biết chuyện chẳng lành, vội đi vào thì thấy…tên bác sĩ kia đang nằm la liệt trên giường, máu từ ngực và bụng không ngừng chảy ra.

Bà ta bước nhanh đến cửa sổ thì phát hiện có bóng người lướt đi, liền cho người đuổi theo.

“Mau…người đâu…mau đuổi theo bọn chúng cho tao…”. Ngôn Tình Ngược

Mấy tên sai vặt bên ngoài nghe tiếng bà chủ mình kêu liền nhanh chóng chạy vào.

“Bà kêu chúng tôi sao?”

Một kẻ không sợ chết bước lên hỏi một câu ngu ngốc.

“Các người…mau đuổi theo bọn chúng cho ta…còn đứng đây làm gì? Có kẻ vào cắp tên nhóc đáng ghét này đi mất rồi…”_Vu Giai Giai bực tức hét vào mặt đám lính của mình, tay chỉ về hướng nhóm người Hạ Y Nguyệt chạy trốn.

Đám kia cũng không đần đến mức không hiểu gì, bọn chúng chạy đi kêu thêm người rồi liền đuổi theo “những tên trộm”.

[…]
 
Chương 55: C55: Mất mặt


Khoảng gần một tiếng sau, đám người kia liền quay về, tên nào cũng như tên nào…từ trên xuống dưới không chỗ nào là không bị thương, không sưng chỗ này cũng chảy máu chỗ kia…chưa kể khắp người toàn sình bùn, dơ bẩn.

Chỉ nhìn thôi Vu Giai Giai cũng đoán được phần nào kết quả nhưng vẫn muốn đặt một chút hy vọng ở đám lính này…

Và theo như người ta nói thì…hy vọng càng nhiều sẽ thất vọng càng nhiều…

“Có bắt được bọn chúng không?”_Vu Giai Giai hạ giọng mình xuống thấp, cố nhẹ nhàng nhất có thể.

“Xi…xin lỗi…chúng tôi…để bọn chúng thoát mất rồi…”

Vu Giai Giai chẳng còn lời nào có thể nói được với mấy tên này, bà ta nắm chặt tay cố kìm sự run rẩy tức giận.

“Còn mấy tên kia đâu?”

“Bọn họ…chết hết rồi…”

“CHẾT RỒI…?!”

Bây giờ thì Vu Giai Giai thật sự bùng nổ, bà không thể kìm nén được nữa…

“CÁC NGƯỜI XEM ĐÂY LÀ NƠI TỪ THIỆN, CHO CƠM MIỄN PHÍ ĐÚNG KHÔNG?”

Cả nhóm người kia ngoài cúi đầu nghe Vu Giai Giai mắng thì chẳng biết làm gì hơn.

“Bình tĩnh nào, tức giận sẽ khiến em mau già đó…”


Một giọng nói giỡn cợt, mang theo sự không đứng đắn vang lên, mọi người đều đoán được người vừa xuất hiện là ai.

“Sao thế? Ai chọc bé cưng giận à?”

Một người đàn ông trung niên bước đến ôm eo Vu Giai Giai, tình tứ hỏi han.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi”

Vu Giai Giai không hề nể mặt có đám tay sai kia ở đây mà giữ cho gã đàn ông kia chút mặt mũi nào.

“Đừng ngại mà, chẳng phải giữa người yêu thì chuyện này là bình th…”

Dù bị đẩy ra nhưng gã đàn ông kia vẫn dùng giọng điệu ngứa đòn nói chuyện với bà…còn có hành động quá phận hơn khi tay dần vuốt ve sang vị trí khác, môi chỉ còn chút nữa là chạm môi bà…

Vu Giai Giai như bị chạm đến giới hạn, bà lùi khuỷu tay ra sau thục mạnh vào bụng người đàn ông, khiến gã đau đến chảy nước mắt.

“Anh thừa hiểu tính tôi mà đúng không…Lâm Kiệt?”

“Anh chỉ là thấy em không vui…muốn giỡn một chút thôi mà…”_Lâm Kiệt nở nụ cười ngượng cố gỡ lại chút danh dự cho mình.

“Đám vô dụng!”

Vu Giai Giai không hề để Lâm Kiệt có chút mặt mũi nào, bà nhìn đám tay sai rồi liếc qua ông ta, để lại một lời phê rồi quay người vào nhà.

Lâm Kiệt sượng trân đứng nhìn theo bóng lưng Vu Giai Giai, trong mắt lóe lên một cảm xúc lạ khó nắm bắt.

- ------*-------

Sau nhiều ngày nằm viện thì hôm nay Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt đã được về nhà.

Vừa nghe được tin mọi người liền tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà Nhiếp Cảnh Thiên để chúc mừng.

Sáng sớm, Hạ Y Nguyệt cùng Lý Hoài Diễm đi mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc. Còn Nhiếp Cảnh Thiên cùng ba mình ở nhà dọn dẹp, chuẩn bị bàn ghế.

Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của anh trai mình.

“Anh ba? Sao anh lại ở đây?”

“Là Chí Quân đưa anh đến”_Hạ Vĩ Phong liếc nhìn người đàn ông vừa bước từ trong nhà ra.

“Anh ấy có biết không?”_Hạ Y Nguyệt bước đến gần, lén hỏi nhỏ anh rể.


“Biết…em ấy còn giúp em đối phó với gia đình nữa ấy…”

“Em đã khỏe hẳn chưa?”_Hạ Vĩ Phong bước đến cạnh cô, hỏi.

“Em khỏe rồi anh đừng lo, các anh và ba mẹ dạo này có khỏe không?”_Hạ Y Nguyệt thoải mái chuyện trò cùng anh ba.

“Mọi người đều khỏe nhưng ai cũng hỏi em miết, em xem tranh thủ về nhà đi, anh không giấu nỗi nữa rồi”

“Em biết rồi…à mà công ty anh hai sao rồi?”

Hạ Y Nguyệt nhớ rõ khi cô đi, công ty Hạ Vĩ Quang vẫn đang khó khăn.

“Chuyện này dài lắm…nói chung thì ổn rồi”

Biết được anh hai mình đã vượt qua được khó khăn, cô cũng mừng nhưng sao ý cười trên mặt Hạ Vĩ Phong lại khiến cô tò mò thế này…?

Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, những người khác cũng vừa tới.

Trịnh Bác Văn tay trong tay với vợ, trên mặt không giấu nỗi sự hạnh phúc.

“Anh ấy rất yêu vợ mình nhỉ?”

Nhiếp Cảnh Thiên vừa bước đến cạnh bên, Hạ Y Nguyệt liền kéo tay áo thì thầm.

“Trong số tụi anh, Bác Văn là người thảm nhất”

“Thảm nhất?”_Hạ Y Nguyệt không hiểu.

"Cuộc đời Bác Văn chẳng hề dễ dàng chút nào, cậu ấy đã từng bỏ mặc cuộc sống của chính mình, rơi vào trầm cảm nặng, cũng đã tự tử…nhiều lần nhưng không thành công…


Và cô gái đó chính là người đã cứu rỗi cuộc đời cậu ấy, cô ấy đã tự tay kéo những dây leo gai quấn quanh người cậu ấy ra, tự tay mình đưa cậu ấy sang trang mới của cuộc đời…"

Dù không biết lý do là gì nhưng nghe những gì vợ Trịnh Bác Văn đã làm, cô cảm thấy tình yêu của họ rất đẹp.

“Họ đã cưới nhau lâu chưa anh?”

“Cưới được hai năm rồi”

“Hai người chưa có con sao?”

“Chưa, Bác Văn bảo cậu ấy yêu vợ mình vẫn chưa đủ nên chưa muốn có con…”

“Ồ…”

Hạ Y Nguyệt có chút lo cho đứa con sau này của hai người, không biết đứa bé có bị bố cho ra rìa không đây…?

“A quên mất, em phải vào phụ bác…”

Hạ Y Nguyệt vừa quay người liền bị vòng tay ai đó ôm lại kéo vào lòng.

“Không cần, mẹ không muốn ai vào phụ hết, muốn tự tay nấu cho chúng ta một bữa cơm”

Nhiếp Cảnh Thiên đặt cằm lên vai cô, nhắm mắt hưởng thụ vì được ôm người đẹp trong lòng.
 
Chương 56: C56: Chưa xác định


Hạ Y Nguyệt không đẩy Nhiếp Cảnh Thiên ra, cũng không ngại đến đỏ bừng mặt như lúc trước. Có lẽ sau sự việc vừa rồi, những động tác thân mật này chẳng còn là thứ đáng ngại ngùng, chẳng ai biết ngày mai sẽ như nào nên cô cần phải trân trọng từng giây phút bên anh…

“Chúng tôi biết hai người yêu nhau rồi, không cần phải thể hiện trước mặt chúng tôi như thế đâu”_Lăng Khải Minh vừa vào đã thấy chủ nhà thể hiện một màn tình cảm, ghét bỏ bình luận.

‘Chụt…’

“Chúng tôi vẫn cứ làm đấy, thì sao nào?”

Nhiếp Cảnh Thiên không những không nể mặt bạn già cô đơn của mình mà còn hôn mạnh vào má Hạ Y Nguyệt, khiêu khích.

“Ha…được thôi, đây là nhà các người, muốn làm gì thì làm, sao chúng tôi có thể cản chứ…”_Lăng Khải Minh vẻ chịu đựng.

“Thiên à…thông cảm đi, người ta chỉ là gần ba mươi mà vẫn chưa có mối tình đầu nên ganh tị với chúng ta thôi…”

Trịnh Bác Văn nhìn Lăng Khải Minh với ánh mắt thương cảm rồi bắt chước Nhiếp Cảnh Thiên hôn mạnh vào má vợ mình, khiêu khích.

“Các người…các người được lắm, hôm nay tôi sẽ cho các người biết tay…”

Âm thanh vừa tắt, Lăng Khải Minh liền chạy đến chỗ Nhiếp Cảnh Thiên và Trịnh Bác Văn muốn đánh người nhưng không thành, hai người hiểu rõ tính tình bạn già nên đã chạy trước. Ba người cứ thế đuổi bắt nhau, vui đùa như những đứa trẻ con. Đọc‎ t𝘳𝗎yệ𝗇‎ hay,‎ t𝘳𝗎y‎ cập‎ 𝗇gay‎ ⩵‎ T𝙍Ù𝗠T𝙍‎ 𝑈YỆ𝑁.𝙑𝑁‎ ⩵

Hạ Y Nguyệt không biết làm gì đành đứng yên…chợt cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, cô quay người thì bắt gặp cái nhìn của vợ Trịnh Bác Văn. Hai người nhìn nhau mỉm cười thay cho lời chào, tiến đến làm quen rồi trò chuyện với nhau như thân từ lúc nào.


[…]

Khoảng nửa tiếng sau, hành động của đám trẻ con kia liền dừng lại bởi tiếng nói của Lý Hoài Diễm.

“Mấy đứa đang làm gì đấy? Vào ăn cơm thôi”

Mọi người tạm thời dừng cuộc chơi, vào ăn cơm.

[…]

Ăn uống xong thì mọi người đều ra sau vườn, nơi có không gian thoải mái, không khí mát mẻ để nói chuyện cùng nhau.

“À đúng rồi…Y Nguyệt, lần trước trên đảo em đã giết tên bác sĩ luôn sao?”_Hàn Gia Tường nhớ lại bàn tay đầy máu của Hạ Y Nguyệt lúc đó, liền hỏi.

“Không có, chỉ là đâm nhẹ ba nhát thôi…”_Hạ Y Nguyệt vừa ăn trái cây vừa trả lời.

“Đâm nhẹ…ba nhát?”_Hoàng Chí Quân bất ngờ với lời nói của Hạ Y Nguyệt.

“Em nói thật, là ông ta chỉ chỗ cho em đâm, nên ba nhát đó chỉ khiến ông ta bị mất máu chứ không thể chết được, còn máu trên tay thì không cẩn thận dính vào thôi…”

Mọi người hoàn toàn ngơ ra trước lời nói của Hạ Y Nguyệt.

“Ông ta đã giúp con đối phó với Vu Giai Giai trong suốt thời gian bị giam giữ, để tránh con bị bà ta hành hạ thì vị bác sĩ kia luôn viện cớ con hôn mê chưa tỉnh…”

“Người đó…không phải người xấu đâu…”

Hạ Y Nguyệt buông lời nói trong khi đầu cô xuất hiện những hình ảnh không xác định…tên bác sĩ kia đang đứng cùng hai người mà cô không thể nhìn rõ mặt nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc…

Mọi người không nói nhiều về vấn đề trên đảo mà chuyển sang những câu chuyện vui, hấp dẫn khác.

[…]

Sau khoảng thời gian dài vui vẻ, thì đến lúc mọi người phải về nhà.

Hạ Y Nguyệt là người về cuối cùng nhưng khi cô bước ra cửa thì có người lại không nỡ.

“Em ở lại đi…đừng về mà”_Nhiếp Cảnh Thiên ôm Hạ Y Nguyệt, không cho cô rời đi.


“Không được, em không về ba mẹ sẽ lo lắng…”_Hạ Y Nguyệt bất lực, vừa dỗ dành vừa đẩy Nhiếp Cảnh Thiên ra.

Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm mất mặt không muốn nhận con trai.

“Con mau buông tay để Y Nguyệt còn về, con bé về nhà chứ có trốn đâu mà sợ không được gặp lại”_Lý Hoài Diễm cố kéo con trai mình ra nhưng bất thành.

Cuối cùng cũng phải nhờ Nhiếp Cảnh Bình dùng biện pháp mạnh…

“A…đau…”

“Bảo mày buông con bé ra mà không nghe à?”

Ông khinh bỉ liếc nhìn con trai, nói tiếp: “Mối quan hệ còn chưa xác định mà cứ làm như mình đã là chồng, ôm ôm níu níu không cho người ta về nhà…không thấy ngại sao?”

Nhiếp Cảnh Thiên bị cú mạnh vào đầu và những lời nói của Nhiếp Cảnh Bình khiến anh ngộ ra được nhiều điều.

Anh nhìn Hạ Y Nguyệt với sự tội lỗi…

“Anh xin lỗi”_Nhiếp Cảnh Thiên cúi đầu, không nhìn Hạ Y Nguyệt.

“Vì chuyện gì?”_Hạ Y Nguyệt bất ngờ trước lời xin lỗi đột ngột.

“…”

Nhiếp Cảnh Thiên không trả lời, cứ đứng im với những suy nghĩ trong đầu.


“Con đừng quan tâm nó, mau đi đi, anh con chờ lâu rồi kìa…”_Lý Hoài Diễm đẩy nhẹ cô ra xe.

Hạ Y Nguyệt vừa đi vài bước liền quay người chạy đến ôm lấy Nhiếp Cảnh Thiên…hôn nhẹ lên má, vuốt ve tấm lưng dài rộng của anh, thì thầm:

“Mai em lại qua, đừng buồn”

Nói xong Hạ Y Nguyệt liền chào hai vị phụ huynh, quay người bước nhanh lên xe.

“Cháu chào hai bác, cháu về”



“Biết mình phải làm gì chưa?”

Nhiếp Cảnh Bình thấy Nhiếp Cảnh Thiên vẫn đứng yên đó thì lên tiếng hỏi.

“Con biết rồi…!”_Nhiếp Cảnh Thiên nhanh chóng trả lời.

Sau khi bị ba mình nhắc nhở, Nhiếp Cảnh Thiên biết mình đã nợ cô một lời cầu hôn…

Tuy trong lòng hai người đã xác định đối phương là gì nhưng hình thức cũng là thứ quan trọng không thể thiếu.
 
Chương 57: C57: Có hai nhiếp cảnh thiên


“Anh cứ tưởng tên nhóc kia sẽ đu theo em lên xe luôn chứ”

Hạ Y Nguyệt vừa lên xe liền bị Hạ Vĩ Phong buông lời trêu.

“Anh cứ nói quá…”

“Là anh nói quá sao? Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến thằng bé đối xử với em như nào thì anh cũng nghĩ mình nói quá đó…”

Hạ Y Nguyệt nhớ lại những gì đã xảy ra…thì đúng thật, trong suốt buổi sáng hôm nay không có thời gian dư thừa nào là Nhiếp Cảnh Thiên không bám dính lấy cô.

“Ai bảo anh ấy lại dính người như thế chứ…”_Hạ Y Nguyệt thở dài.

Trên suốt quãng đường về, Hạ Y Nguyệt không ngừng miệng hỏi về gia đình, hỏi về sức khỏe mọi người trong nhà.

[…]

Xe vừa vào cổng, Hạ Y Nguyệt không chờ đợi gì nà chạy thẳng vào nhà, cô rất muốn được gặp lại ba mẹ và anh hai mình.

Vừa gặp Hạ Kỳ Sơn và Ngô Mẫn Châu, cô liền nhào vào lòng ông bà nũng nịu mà không để ý đến sự có mặt của người lạ.

“Ba mẹ, ơi con về rồi! Ba mẹ có nhớ con không?”

“Không nhớ! Cô đi chơi với bạn bè không thèm thông báo cho ông bà già này một tiếng, cũng chả gọi về hỏi thăm chúng tôi…cô không nhớ đến chúng tôi chút nào cả…”_Ngô Mẫn Châu giận dỗi, đẩy nhẹ Hạ Y Nguyệt ra khỏi người mình.

“Con xin lỗi, con không cố ý mà, tại nơi đó không có sóng nên con không gọi cho mọi người được…”_Hạ Y Nguyệt dựa trên lý do Hạ Vĩ Phong bịa cho mình, trình bày tiếp.


“Thôi được rồi, con mau ngồi lên ghế đi, nhà chúng ta đang có khách đấy…”

Hạ Kỳ Sơn tạm ngưng tiểu phẩm của hai mẹ con, kéo Hạ Y Nguyệt ngồi vào giữa.

Lúc này Hạ Y Nguyệt mới nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi anh hai ngồi đối diện, anh ta trông rất đẹp trai và đặc biệt là…sao anh ta cứ nhìn chằm chằm cô thế nhỉ?

Ánh mắt người con trai này làm cô có chút mất tự nhiên, không quen biết nhưng lại quen thuộc…

“Đứa bé này tên là Phùng Vĩnh An, là con của một người bạn cũ của ba mẹ…”

“Còn đây là Hạ Y Nguyệt…”

Hạ Kỳ Sơn giới thiệu hai người với nhau.

Khi vừa nghe đến tên Hạ Y Nguyệt, ánh mắt Phùng Vĩnh An lại càng dính chặt vào người cô hơn.

“Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Dạo này chúng ta không thể liên lạc cho họ”

“Ba mẹ cháu vẫn khỏe…họ đang sắp xếp để về đây định cư luôn”

“Cháu và em gái về trước à?”

“Vâng, cháu về trước để kiếm con dâu cho ba mẹ cháu…”

Phùng Vĩnh An vẫn không rời mắt khỏi Hạ Y Nguyệt, anh còn cố ý muốn chọc cô.

“Anh đang kiếm vợ sao? Em có vài người bạn…anh có muốn làm quen không để em giới thiệu cho…”_Hạ Y Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Phùng Vĩnh An.

“Không cần nhưng nếu em giới thiệu mình thì được…”

“Xin lỗi nhưng em có bạn trai rồi, em cũng không có hứng thú với anh”

Hạ Y Nguyệt phát hiện ánh mắt người đối diện không mang tình ý với mình, nên thoải mái trò chuyện.

“Em có bạn trai? Là tên nhóc quỳ trước cổng lần trước sao?”

Những người có mặt luôn cả người anh hai mới bước vào của cô đều bất ngờ trước tin cô có bạn trai.

“Dạ”

Hạ Y Nguyệt nghe anh trai hỏi, không bất ngờ gì liền trả lời.


“Hai đứa quen lâu chưa? Có tìm hiểu kĩ chưa?”_Phùng Vĩnh An lên tiếng hỏi.

“Tìm hiểu kĩ rồi và cũng quen lâu rồi”

Mọi người đều im lặng không nói gì thêm.

“Anh mới qua chơi sao?”

Hạ Vĩ Quang ngồi xuống cạnh Phùng Vĩnh An, hai người có vẻ rất thân.

“Vừa xong việc là qua liền luôn”

“Có ưng không? Mọi người nuôi tốt chứ?”

“Nuôi rất tốt, có vẻ còn béo lên kia kìa”

Hạ Y Nguyệt không hiểu hai người nói gì nhưng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của họ, cô liền nhận ra.

“Anh nói ai béo chứ?”

“Anh ấy nói em sao, phản ứng mạnh thế?”_Hạ Vĩ Quang buồn cười nhìn em gái mình.

“Rõ ràng là các anh nhìn em”

“Nhìn em nhưng cũng đâu phải nói tên em…mà đúng thật, em cũng có chút béo đấy chứ…”_Phùng Vĩnh An xoa cằm suy nghĩ.

“Hahaha…”_Hạ Vĩ Quang không ngừng cười lớn.

“Anh ấy nói không sai đâu, em đúng thật là béo lên rồi, ăn ít thôi kẻo lại đi không nổi đấy…”


“Anh…các anh…hai người…Aaa…”

Hạ Y Nguyệt vò đầu bực tức, hét lên, chọc cả nhà một phen cười mệt.

Phùng Vĩnh An được mọi người giữ lại chơi đến chiều tối và cùng ăn cơm với cả gia đình.

Thế là một ngày lại kết thúc!

[…]

Sáng hôm sau, Hạ Y Nguyệt phải đến trường sau chuỗi ngày vắng mặt.

Vừa bước xuống xe, Hạ Y Nguyệt liền sững người lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc xa xa.

Một đôi nam nữ đang ôm nhau rất tình cảm, người nam là Nhiếp Cảnh Thiên còn người nữ không ai khác là Dương Ánh Lệ…?

Nhưng khí chất của người đàn ông này cho cô biết đây không phải là Nhiếp Cảnh Thiên…

Khi nhìn thấy người đàn ông đó cô có cảm giác rất khác so với khi nhìn thấy anh.

Mọi chuyện là như thế nào đây?

Trên thế giới này lại có tận hai Nhiếp Cảnh Thiên?
 
Chương 58: C58: Song sinh


Dù thắc mắc nhưng tiếng chuông vào học lại thu hút Hạ Y Nguyệt hơn, cô tạm gác lại chuyện này, nhanh chóng lên lớp.

[…]

Học xong Hạ Y Nguyệt có ý định đi tìm Nhiếp Cảnh Thiên nhưng vừa quay người đã thấy anh đứng trước cửa đợi.

Trang phục anh đang mặc khác hẳn với trang phục của người đàn ông kia và khi nhìn thấy anh cô liền có cảm giác thân thuộc lạ thường, một cảm giác không ai mang lại được ngoài anh.

Hạ Y Nguyệt vừa bước đến gần, Nhiếp Cảnh Thiên liền nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ra sau trường.

Cô chẳng ý kiến gì cứ để anh kéo đi, chỉ thắc mắc hỏi:

“Nhà anh còn anh chị em nào khác không? Như anh em song sinh chẳng hạn…?”

“Không, sao thế? Ba mẹ không nói gì với anh cả”

“Em nhìn thấy có người giống anh y đúc…”

Hạ Y Nguyệt kể lại những gì cô nhìn thấy sáng nay cho Nhiếp Cảnh Thiên nghe, khi nhắc đến Dương Ánh Lệ thì cô bỗng nhớ ra một vài việc…

Ngày cô với Dương Ánh Lệ chia tay nhau, cô đã bắt gặp hình ảnh một “Nhiếp Cảnh Thiên” đang ôm lấy Dương Ánh Lệ khi đang cùng anh hai đi thăm anh ba.

“Nhìn thấy người giống anh?”

Nhiếp Cảnh Thiên bất ngờ khi nghe thấy có người giống mình nhưng sau đó anh liền nhớ ra một số việc trong quá khứ…


“Thật ra chuyện có người giống anh…là do anh tạo ra”

“Anh tạo ra…một bản sao của mình? Để làm gì?”

"Vì muốn mang tiếng xấu nhưng anh ghét việc phải đụng chạm với những người phụ nữ không sạch sẽ đó nên đã tìm cho mình một bản sao…

Cậu ấy hai mươi tuổi…vốn là một trai bao, do mẹ bệnh không có tiền chữa trị nên cậu ấy đã đi vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, đến ngày nhưng không có tiền trả và cậu ấy bị bọn cho vay đánh…

Lúc đó, anh và Trịnh Bác Văn đi ngang qua thấy nên cứu…thế là cậu ấy chấp nhận làm tất cả để trả ơn…nhưng ngoài việc thay anh ngủ với những người phụ nữ kia thì bọn anh chẳng yêu cầu gì cả…"

“Em có thể gặp anh ta được không?”

Nghe toàn bộ sự việc đã từng xảy ra, Hạ Y Nguyệt cảm giác người cô nhìn thấy không phải là “bản sao” của Nhiếp Cảnh Thiên.

Cô cảm thấy người đàn ông đó và Nhiếp Cảnh Thiên có gì đó rất giống nhau, một thứ nằm sâu bên trong hai người…

“Nếu em muốn thì được thôi, để anh hẹn cậu ấy chiều nay gặp nhé…”

“Dạ”

“Đây ăn đi, trái cây mẹ chuẩn bị cho em đó”

Nhiếp Cảnh Thiên vừa gọi điện thoại, vừa đưa Hạ Y Nguyệt một hộp trái cây mát lạnh.

“Nhưng chưa đến giờ ăn trưa mà?”

“Có sao đâu, em cứ ăn đi”

Hạ Y Nguyệt nhận lấy hộp trái cây, cô ăn một miếng cũng sẽ đút Nhiếp Cảnh Thiên một miếng…

Hai người vui vẻ cho đến khi bắt đầu tiết học thứ hai của cô.

[…]

“Anh Thiên, tôi ở đây”

Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang đen vẫy tay với Nhiếp Cảnh Thiên.

Đúng như lời hứa, buổi chiều khi Hạ Y Nguyệt được Nhiếp Cảnh Thiên dẫn đi gặp “bản sao” của mình.

Hai người vừa bước vào quán nước, người đàn ông kia liền nhìn thấy và ngay lập tức vẫy tay với anh.

“Đây là…?”


“Đây là người yêu của tôi, cô ấy muốn gặp cậu”

“Gặp tôi sao?”

“Ừ, cậu cởi khẩu trang ra đi”

Người đàn ông kia không biết Hạ Y Nguyệt muốn làm gì nhưng cũng nghe theo lời Nhiếp Cảnh Thiên mà cởi khẩu trang.

“Cậu có bạn gái chưa?”

“Tôi vẫn chưa…”

Nghe câu trả lời, Hạ Y Nguyệt liền chắc chắn những suy đoán trong lòng mình đúng.

Từ khi vừa thấy người đàn ông này, cô liền cảm thấy đây không phải người đã ở cùng Dương Ánh Lệ hai lần trước.

Người đàn ông kia vẫn là có cái gì đó rất khác biệt.

“Cậu ta không phải là người mà em nói…”_Hạ Y Nguyệt nói nhỏ vào tai Nhiếp Cảnh Thiên.

Sợ mình nghe nhầm nên Nhiếp Cảnh Thiên hỏi lại: “Không phải?”

“Ừm…”

“Được rồi, cậu về đi mà nếu có thời gian thì đi sửa lại mặt đi, cậu giúp chúng tôi nhiêu đó là đủ rồi”

“Tôi cảm ơn anh nhiều lắm!”

“Không có gì đâu”

Nhiếp Cảnh Thiên nắm tay Hạ Y Nguyệt đứng lên, hai người cùng nhau bước ra ngoài.


Ngồi lên xe, Nhiếp Cảnh Thiên đơ ra một chút rồi quay qua nhìn cô, nói: “Hay chúng ta về hỏi ba mẹ anh nhé?”

“Ừm…cũng được”

Nhận được sự đồng ý, Nhiếp Cảnh Thiên cho xe lăn bánh…trong chốc lát hai người đã ngồi đối điện Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm.

“Ba mẹ…con có chuyện muốn hỏi”

“Con hỏi đi”

Lý Hoài Diễm đặt hai ly nước cam trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt, bước qua ngồi cạnh chồng mình, dịu dàng nhìn con trai.

“Con có anh em sinh đôi không?”

“Sao con lại hỏi như vậy?”

Hạ Y Nguyệt liền kể cho hai ông bà nghe những gì mình nhìn thấy.

“Chuyện này cũng không có gì phải che giấu cả, thật ra con còn có một đứa em trai sinh đôi và một đứa em gái kém con năm tuổi…”

“Ba mẹ định một khoảng thời gian nữa sẽ nói chuyện này cho con và sắp xếp thời gian cho mấy đứa gặp nhau nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra sớm hơn dự kiến”_Nhiếp Cảnh Bình lười biếng dựa đầu vào vai Lý Hoài Diễm.

“Tên của hai nhóc ấy là gì ạ?”

“Em trai là Nhiếp Cảnh Nhật còn em gái là Nhiếp Hoài Sa”
 
Chương 59: C59: Con nuôi


“Ba mẹ về đây, Cảnh Nhật cũng ở đây vậy còn bé út ở với ai?”

“Con bé ở với ông bà nội con…mà sẵn tiện thì ba mẹ cũng sẽ kể con nghe thêm một vài chuyện để con hiểu rõ hơn về quan hệ của chúng ta…”

Nhiếp Cảnh Bình nghe vợ nói liền nghiêm túc ngồi dậy, tạm cất đi vẻ lười biếng của mình.

"Thật ra chúng ta đã từng là anh em của nhau, lúc trước ông bà nội con thấy hắn mồ côi, không nhà không cửa, còn nhỏ mà phải lang thang khắp nơi nhịn đói sống qua ngày nên mới rủ lòng thương mà mang hắn về làm con nuôi…

Ông bà nội con thương hắn như con ruột mình còn ba cũng xem hắn như em trai mà bảo vệ, cho đến lần đầu khi hắn gặp mẹ con và khi chúng ta lớn lên, ba mẹ của hắn bỗng nhiên tìm đến…

Hắn đã sống trong giàu sang quen nên không muốn trở về sống cùng ba mẹ nghèo khổ của mình, càng tham lam hơn khi muốn một mình độc chiếm hết tài sản của ông bà nội con vì thế mà liền lên kế hoạch để trừ khử ba, trở thành đứa con duy nhất để thừa kế khối tài sản khổng lồ đó…

Sau đó không lâu, hắn bị ông bà nội con phát hiện, vì quá tham lam nên tên đó đã không ngần ngại mà muốn giết người diệt khẩu, muốn thiêu sống luôn cả người đã cưu mang hắn…

May mắn là hai người đã thoát được và người bị thiêu sống lại chính là ba mẹ ruột của tên độc ác đó…"


“Vậy còn tài sản của ông bà nội…?”

“Nhiếp Hạo à không…đúng hơn nên gọi hắn là Lưu Hạo Phong, tất cả tài sản Lưu Hạo Phong sở hữu không hoàn toàn là của ông bà nội con mà là của ba mẹ ruột hắn, ông bà nội con chỉ để lại cho hắn một số tiền nhỏ mà thôi…”

“Ba mẹ ruột lão ta giàu vậy sao?”

“Cũng được cho là giàu nhưng nếu so sánh với tài sản của ông bà con thì thật sự thua rất xa vì thế nên hắn mới từ chối nhận ba mẹ ruột của mình để ở lại làm con nuôi của ông bà con”_Lý Hoài Diễm phụ chồng mình giải thích cho con trai.

“Hắn có phát hiện ra phần tài sản ông bà nội để lại cho hắn chỉ là một số tiền nhỏ không ạ?”

"Khi ba mẹ Lưu Hạo Phong bị hắn từ chối nhận thì hai người đã đến tìm gặp ông bà con…ông bà nội con khi ấy cũng phát hiện ra hắn là người tâm địa độc ác nên mọi người đã cùng hợp tác với nhau…

Mọi giấy tờ nhà cửa, cổ phần công ty lọt vào tay Lưu Hạo Phong toàn bộ đều là của cha mẹ hắn…"

Nhiếp Cảnh Bình không chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng anh đã nghe được tất cả từ ba mẹ mình.

“À thế còn Vu Giai Giai và Lâm Kiệt, quan hệ của mọi người là sao ạ?”_Hạ Y Nguyệt nhớ đến kẻ chủ mưu kế hoạch vừa rồi.

“Thật ra thì chúng ta cũng không biết nguyên do từ đâu, lúc trước chúng ta đã rất thân với nhau nhưng từ sau một sự việc buồn thì mọi người đã nhanh chóng trở thành kẻ thù”_Lý Hoài Diễm mang tâm trạng đầy phức tạp.

[…]

Mọi người cứ ngồi nói chuyện hăng say mà không để ý trời đang dần tối…

Hạ Y Nguyệt ở lại ăn cơm rồi được Nhiếp Cảnh Thiên đưa về.


“Dạo này anh có nghe tin tức gì về Lưu Hạo Phong không?”

“Trước hôm em tức giận xách hành lí về nhà thì anh có nghe được tin ông ta hoàn toàn bị thuốc của Hàn Gia Tường hủy hoại, sau đó thì liền bạt vô âm tín, không còn tin tức gì”

Hạ Y Nguyệt sau khi có được câu trả lời thì cô không hỏi gì thêm, liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về đến nhà, Nhiếp Cảnh Thiên thấy Hạ Y Nguyệt mệt mỏi ngủ thiếp đi thì đau lòng, không nỡ gọi cô dậy nên đành bế cô vào.

Anh nhấn chuông, đợi người trong nhà ra mở cửa rồi nhẹ nhàng bế cô vào, khi người trong nhà thấy cô đang nằm trong lòng anh ngủ say thì ai cũng bất ngờ trừ Hạ Vĩ Phong và Hoàng Chí Quân cũng đang có mặt.

Nhiếp Cảnh Thiên mở miệng, nhỏ giọng xin phép được bế cô lên phòng, anh không giám lớn tiếng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Hai vị phụ huynh nhà gái cũng không nói nhiều gật đầu đồng ý, ông bà cũng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô con gái nhỏ.

Khi Nhiếp Cảnh Thiên xuống dưới nhà thì liền thấy mọi người đã ngồi sẵn đợi anh, ngoài ra còn có thêm hai người lạ mặt khác. Anh hiểu rõ ý của mọi người nên bước xuống, tìm chỗ hợp lí đứng để chào hỏi mọi người.

Ngô Mẫn Châu khá hài lòng về sự lễ phép này, nhẹ giọng hỏi: “Cháu là ai? Tên gì?”


“Cháu tên là Nhiếp Cảnh Thiên…là bạn trai của Y Nguyệt, lần đầu gặp mặt để hai bác phải chê cười rồi”

“Hai đứa đã làm gì? Sao Y Nguyệt lại ngủ thiếp đi thế kia?”

“Dạ cháu dẫn cô ấy về nhà…”_Nhiếp Cảnh Thiên chưa nói xong liền bị một âm thanh lớn tấn công.

“VỀ NHÀ ĐỂ LÀM GÌ?”

Cả ba người Hạ Kỳ Sơn, Hạ Vĩ Quang và Phùng Vĩnh An cùng đồng thanh lớn tiếng.

“Mo…mọi người nghe cháu nói…cháu dẫn Y Nguyệt về nhà vì hai đứa có chuyện muốn hỏi ba mẹ cháu, ở nhà cháu còn ba mẹ nữa ạ…chúng cháu không có làm việc gì bậy bạ hết…”

Nhiếp Cảnh Thiên như sợ mọi người còn hiểu lầm mà liên tục nhắc ở nhà anh còn có ba mẹ ở cùng.

Chưa hết, anh còn bồi thêm: “Chúng cháu ở cùng ba mẹ cháu cả buổi chiều, chúng cháu không có ở riêng…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom