Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,264
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Tác giả: Liin E
Tình trạng: Đang cập nhật




Là những kẻ không biết yêu là gì?

▪︎Một người thì mềm yếu, được gia đình yêu thương nhưng lại buộc mình phải mạnh mẽ để bảo vệ những thứ quan trọng đã từng mất đi.
▪︎Một người thì không biết tình yêu thương của gia đình là như nào và cảm xúc cũng đã bị chôn vùi sâu trong quá khứ, luôn phải "giả tạo" với mọi người xung quanh.

Liệu hai người có thể cùng tạo ra một kết thúc có hậu cho cuộc đời mình?

Và liệu...

Một tia nắng nhỏ, mong manh liệu có soi sáng, đẩy lùi được sự lạnh lẽo nơi đáy đại dương tăm tối?
 
Chương 1: 1: Không Có Tư Cách


"Mẹ ơi...mẹ đi đâu vậy, mẹ đừng bỏ lại con một mình mà...mẹ ơi...MẸ!!!"
Nhiếp Cảnh Thiên bật dậy sau cơn ác mộng quen thuộc, nỗi ám ảnh đã bám lấy anh dai dẳng suốt gần hai mươi năm qua.

Trên trán mồ hôi luân phiên nhau chảy xuống, anh như người mất hồn cứ ngồi đơ ra đó, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi, hơi thở cũng từ đó mà trở nên gấp gáp hơn...
Rầm..

Rầm!!
Hai tiếng sét vang dội như muốn xé rách màn đêm u tối, những đám mây nặng trĩu cứ thế bung xõa, thả lỏng thân mình và rồi mưa ngày càng lớn.

Cảnh Thiên dần bình tĩnh, từ từ bước xuống giường đến bên cửa sổ, đưa tay kéo nhẹ sợi dây bên cạnh tấm rèm cửa và khung cảnh âm u kia dần dần nằm trọn trong đôi mắt cô đơn đầy sự mất mát.
Nhiếp Cảnh Thiên quay đầu nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, như chợt nhớ ra điều gì đó anh mỉm cười chua sót, gương mặt đầy sự nhớ thương.

Hàng năm cứ vào ngày này, những cơn mưa không chỉ ghé đến mà còn dữ dội hơn ngày thường như đang muốn xoa dịu hay thương cảm cho một tâm hồn nào đó.

Đứng ngây ngốc một lúc thì anh kéo dây rèm và trở về giường nằm xuống, căn phòng lúc này hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Sáng sớm, khi đồng hồ chỉ đến sáu giờ thì cũng là lúc anh thức dậy, vệ sinh cá nhân xong thì Cảnh Thiên thay đồ bước xuống nhà và bắt đầu một ngày mới với những "công việc" của mình.
Tâm tình đã không tốt lại tức khắc xấu hơn khi phải chứng kiến một cảnh tượng "bẩn thỉu", Lâm Nhã vừa nhìn thấy anh hai mắt chợt sáng lên rồi trở lại bình thường rất nhanh, cất giọng nhẹ nhàng:
"Con dậy rồi à? Mẹ..."
"MẸ TÔI MẤT LÂU RỒI "
Cảnh Thiên không kìm chế được mà quát vào mặt Lâm Nhã.
"A...dì, dì xin lỗi, dì...có làm bữa sáng...con mau vào ăn rồi còn...đi học"
Sau khi kìm chế lại, anh khinh bỉ trả lời: "Tôi không dám ăn, sợ bẩn mồm".
"Đủ rồi"
Nhiếp Hạo Phong thấy người "thương" bị quát tháo, khinh thường liền lập tức lên tiếng.
"Cô ấy bây giờ là mẹ mày đấy, ăn nói cho đàng hoàng, đừng cứ mở miệng là lại lớn tiếng.."
"Bà ta xứng? Bắt tôi gọi một kẻ đã phá hoại gia đình tôi, giết mẹ tôi là mẹ sao? Ông có tư cách gì chứ?"
"Mày...mày, tao là ba mày..."
"Ông không có tư cách đó!!"
Nhiếp Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ sau đó xoay người rời đi.
Nhiếp Hạo Phong ôm trong người cục tức nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể cố gắng kìm xuống để tìm người đẹp mà "trút giận" thôi.

Ông ta nhanh chóng đi ra ngoài...để lại một mình Lâm Nhã đang nghiến răng, dậm chân ở đấy.
- ------*-------
Sau khi rời khỏi nhà, Nhiếp Cảnh Thiên đã liên lạc cho mấy người bạn của mình hẹn đi bar.

Tuy năm nay đã là năm cuối đại học nhưng anh cũng chẳng có gì phải lo lắng vì đã từ rất lâu, Nhiếp Cảnh Thiên không còn hứng thứ với việc học hành.

Rất ít khi anh đến trường nhưng không vì thế mà anh trở nên mờ nhạt trong kí ức mọi sinh viên trong trường.

Nhiếp Cảnh Thiên luôn là chủ đề nóng hổi để bàn tán của sinh viên trong trường và cả những người ở ngoài trường.

"Ê này, hôm nay lại bị ông già cắn à? Sao sắc mặt tệ thế?"_Hoàng Chí Quân một trong những người bạn thân của anh, tên này nhoi nhất trong đám luôn tìm cách chọc những người khác và rồi nhận một cái kết...đau đớn.
"Chúng ta vào thôi, kệ cậu ta"_Hàn Gia Tường là người lên tiếng cắt ngang những câu nói mang tính chất không giải trí của Hoàng Chí Quân.
Cả ba người cùng đi vào, lên phòng riêng ở tầng cao nhất.
Thấy thiếu gì đó, Cảnh Thiên hỏi: "Hai người kia đâu?"
"Họ đang bận ít việc nên đến trễ tí"_Hàn Gia Tường trả lời.
Lên đến phòng, mọi người mở cửa đi vào, Hoàng Chí Quân thong thả đến quầy rót cho mỗi người một ly rượu.
"Hôm nay cậu muốn làm gì"
Hàn Gia Tường quay qua hỏi Nhiếp Cảnh Thiên.
"Chắc như mọi năm thôi nhưng làm lớn hơn...một chút"
Càng về sau giọng điệu càng lạnh lẽo.
Cạch..
"Xin lỗi, hôm nay tôi với tên này gặp chút phiền phức nên đến trễ"_Trịnh Bác Văn vừa mở cửa vào vừa xin lỗi.
Theo sau anh là Lăng Khải Minh nhưng hình như anh ta đang xách theo cái gì đó?
"Này...ai đó?"_Hoàng Chí Quân hỏi.
"Có thể xem là...ân nhân cứu mạng của em gái tôi"_Lăng Khải Minh vừa nói vừa thả người kia lên ghế.

"Ân nhân cứu mạng mà cậu đối xử như thế?"
"Cũng không cứu tôi mà"
Hàn Gia Tường hoàn toàn câm nín.

Anh ta biết chắc nếu còn ngồi nói nữa thì sẽ không kìm được mà đánh tên này mất.

Anh ta đứng lên bế người kia đi qua một cánh cửa dẫn đến một căn phòng khác.
Đặt người kia xuống giường, Hàn Chí Quân mới thấy rõ người này chính là một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên anh ta chẳng có nhiều thời gian cảm thán vì cô gái đang mất máu khá nhiều, vết thương có lẽ là do bị đâm.
Anh ta nhanh chóng sơ cứu, băng bó vết thương, do vết thương cứ chảy máu và còn khá sâu nên lúc xong thì cũng đã hơn một tiếng.

Ở đây tuy không đầy đủ dụng cụ và mấy móc như trong bệnh viện nhưng với khả năng của anh ta thì không thành vấn đề.
Sau cùng thì Hàn Chí Quân cho cô gái kia uống cái gì đó và một viên thuốc màu trắng..

 
Chương 2: 2: Xui Xẻo


Khi cô gái kia tỉnh dậy đã là chuyện của mấy tiếng sau, cô từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh, quan sát cả tình trạng cơ thể mình.
Cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lúc sáng khi cô vừa ngủ dậy bất ngờ xảy ra một chuyện dẫn đến việc tâm trạng của cô cứ lơ lơ lửng lửng và rồi vô tình đỡ dao cho một cô gái lạ...
Đúng vậy mọi thứ chỉ là vô tình thôi!!
Hạ Y Nguyệt là tên cô, năm nay hai mươi hai tuổi và đây cũng là khoảng thời gian thay đổi cả vận mệnh của cô sau này.
Đây là thời gian mà mọi sai lầm được bắt đầu.
Đây là thời gian mà mọi tội ác được lên kế hoạch.
Và đây cũng là thời gian khiến cuộc đời cô rẽ vào ngõ cụt.
Vào thời điểm này, anh ba Hạ Vĩ Phong của cô sẽ có tình yêu và cô cũng sẽ có một người bạn mới, đây chính sự tồn tại không cần thiết nhất trong cuộc đời cả gia đình Hạ Y Nguyệt.

Chỉ vì sự tin người ngu ngốc của cô mà khiến cho sự nghiệp anh hai tự tay gây dựng tiêu tan, phải ngồi tù, anh ba thì tự vẫn, ba thì ngã cầu thang liệt cả người, mẹ vì không chịu nổi cú sốc mà đột quỵ qua đời...
Hạ Y Nguyệt như chẳng còn gì cả, gia đình và tương lai cô đều mất tất cả, chỉ còn mỗi cô sống cô độc ngày ngày chịu sự giày vò của những con quỷ dữ.

Nhưng có lẽ ông trời không vừa mắt những con người độc ác kia, muốn cô sửa chữa mọi sai lầm, mọi ngu ngốc của mình nên đã cho cô một cơ hội để trở lại, cho cô một cơ hội để mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn..
Cô đã được trọng sinh, về thời gian khi mọi thứ chưa bắt đầu!!!
Lần này cô sẽ chẳng còn là đứa ngu ngốc dễ bị lợi dụng, cô sẽ như một cây xương rồng đầy gai góc để có thể sinh tồn trong một xã hội khắc nghiệt.
Đây là lý do khiến Hạ Y Nguyệt cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước chân ra đường...
Bây giờ Hạ Y Nguyệt mới để ý kĩ căn phòng này, bày trí trong phòng rất đơn giản, kế đầu giường bên phải có một cái tủ nhỏ, một tủ đồ lớn dưới góc phải căn phòng và một kệ sách bên trái giường mà..hình như căn phòng này nhỏ hơn bình thường thì phải.
Xuống giường, Hạ Y Nguyệt chầm chậm bước ra ngoài vì vết thương vẫn còn đau nên cô muốn đi nhanh cũng chẳng thể.

Vừa mở cửa, thu vào mắt cô là một cảnh tượng náo nhiệt, bốn tên đàn ông ngồi đây đều hai tay ôm hai cô, vui đùa sờ s0ạng nhau không ngừng.

Chỉ có một người còn lại trong nhóm ngồi trầm tĩnh uống rượu.
Đến khi Hạ Y Nguyệt sắp ra khỏi căn phòng đầy mùi rượu tiếng cười kia thì họ mới cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Hàn Gia Tường là người phát hiện đầu tiên: "Này cô gái, cô đi đâu thế?"
Nghe tiếng hỏi lớn, Hạ Y Nguyệt bất giác quay đầu tìm nguồn gốc của âm thanh.

Giờ nhìn kĩ thì bốn tên này ai cũng đều rất đẹp trai nhỉ?
Cảm giác có nhiều ánh nhìn hướng về phía mình, cô liền trả lời và nhanh chóng rời đi.
"Tôi..tôi phải về nhà rồi"
"Vết thương của cô đã ổn chưa mà liền muốn rời đi?"_Hàn Gia Tường tiếp tục hỏi.
"Ổn rồi...không làm phiền mọi người nữa tôi đi đây"
Hạ Y Nguyệt nhanh chóng đóng cửa và rời đi, bước được vài bước cô như nhớ ra thứ gì đó liền quay người đi về phía căn phòng mình vừa rời đi.


Do dự một lúc rồi cô mở cửa, thò đầu vào: "Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng anh là người băng bó vết thương cho tôi sao?"
Vừa hỏi cô vừa nhìn Hàn Gia Tường.
Anh ta ngạc nhiên trong chốc lát rồi trả lời cô: "Đúng vậy có việc gì sao? Vết thương hở rồi?"
"A không..không có, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi"
Lời nói đi đôi với hành động, Hạ Y Nguyệt bước hẳn vào phòng cúi người tỏ lòng biết ơn, không biết vì có việc gấp hay sợ người trong phòng mà cô vội vàng quay người "bỏ chạy"...
Kết quả là đầu cô đụng mạnh vào cánh cửa, cả người Hạ Y Nguyệt lảo đảo và ngã ngược ra đằng sau.
Ôi! Cái mông nhỏ của cô...!!
"Hahaha...."
Vẫn đang choáng váng vì cú ngã thì tiếng cười sau lưng khiến cô giật mình..đúng rồi trong phòng vẫn đang còn người mà?
Hạ Y Nguyệt: "..."
Có lẽ trên đời này không có sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh của sự "quê" đâu nhỉ?
Hạ Y Nguyệt đứng bật dậy như chưa xảy ra chuyện gì, cô chạy nhanh ra khỏi phòng và rời khỏi nơi đó.
"Cậu chẳng có phép lịch sự gì cả"

Hàn Gia Tường phê bình Hoàng Chí Quân.
"Nhưng tôi không nhịn được, phải làm sao?"
Nói ra tiếng lòng của mình, Hoàng Chí Quân lại bồi thêm: "Nhưng cô ta cũng đáng yêu đấy chứ"
"Kệ cậu ta đi, tính cậu ta như thế mà..thôi tôi đi trước"_Trịnh Bác Văn im lặng từ đầu cuộc chơi bây giờ mới mở miệng, anh ta không có hứng thú với đám phụ nữ này nên liền đứng lên rời đi ngay, có lẽ anh ta là người trầm tính nhất trong nhóm.
Trịnh Bác Văn rời đi không lâu thì mọi người trong phòng cũng lần lượt rời đi.
- ------*-------
Sau khi rời khỏi bar, Hạ Y Nguyệt liền gọi taxi để đến bệnh viện có thể do cú ngã vừa rồi đã khiến vết thương cô chảy máu.
Đến bệnh viện kiểm tra, băng bó lại vết thương xong thì cô phát hiện phần trán đụng trúng cánh cửa đã xưng to.

Thế là Hạ Y Nguyệt đi kiểm tra một lần nữa để chắc rằng cô sẽ không bị ngốc trước khi chưa trả được thù..

 
Chương 3: 3: Gia Đình


Khi ra tới cổng bệnh viện Hạ Y Nguyệt thấy một bóng dáng quen thuộc, cô không nghĩ ngợi nhiều liền chạy đến nhào vào lòng người đàn ông ấy, ôm anh thật chặt.

Người đàn ông kia ngơ ngác vài giây rồi vòng tay ôm thấy cục bông trong lòng khi nhận ra đây là đứa em gái bé bỏng của mình.

"An! anh hai, em nhớ anh lắm"_ Hạ Y Nguyệt nghẹn ngào nói.

"Con bé ngốc này, vừa bị đụng đầu ở đâu nên khờ luôn rồi à?"_Hạ Vĩ Quang yêu chiều vuốt tóc cô, nhẹ nhàng sờ lên phần trán đã xưng to kia.

"Anh chỉ đi có mấy ngày sao lại thành ra như này?"
Hạ Vĩ Quang xót cho đứa em gái ngốc này.

"Em chỉ là bất cẩn thôi"
"Thế còn nơi này?"
Vừa nói anh hai vừa đưa tay sờ nhẹ lên vết thương ngay bụng Hạ Y Nguyệt.

Cô bất ngờ, hỏi: "Sao anh biết?"
"Người kiểm tra cho em là em gái của bạn anh"
"Cái này.

.


là do em xui thôi"
"Haizzz em đó, như này thì mai sau ai thèm lấy chứ?"
"Có lấy em cũng không gả, em chỉ muốn bên cạnh các anh và ba mẹ thôi"
Càng về cuối câu, giọng cô càng bé lại.

"Về nhà thôi, ba mẹ với thằng nhóc kia đang đợi em ở nhà đấy"
Hai anh em cùng nhau lên xe, xe nhanh chóng lăn bánh đi về nơi có gia đình của họ.

Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt vừa bước chân vào cửa mùi thơm của thức ăn lần lượt bay hết vào mũi, khiến cái bụng đói meo của cô kêu lên inh ỏi.

Ọc.

.

ọc.

.

ọc
"Sáng giờ con đi đâu thế? Đói rồi à? Mau vào ăn thôi, cả nhà vẫn đang đợi hai đứa đó"_Ngô Mẫn Châu mỉm cười dịu dàng vừa nói vừa kéo cô đi.

Những giọt nước mắt Hạ Y Nguyệt cố kìm nén khi vừa nhìn thấy mẹ lập tức tuôn trào khi thấy cha và anh ba của mình.

"Ui em sao thế, đau ở đâu à? Hay đau ở đây?"_Hạ Vĩ Phong liền chạy tới khi thấy cô khóc.

Cục xưng trên trán cô nổi bật thật mà.

"Con sao thế?"_Hạ Kỳ Sơn cũng lại gần con gái lo lắng hỏi han.

"Con không sao hết, con.

.

con chỉ là quá nhớ mọi người thôi"_Hạ Y Nguyệt liền ôm lấy tất cả mọi người.

Ai cũng đều kinh ngạc với hành động cử chỉ của cô, chẳng phải sáng này họ vừa gặp nhau sao?
"Con ngốc đấy à? Sáng nay chúng ta vừa gặp nhau mà, con ra ngoài có nửa ngày thôi đấy"

Gia đình này thật là, ai cũng đều bảo cô ngốc hết! ơ nhưng cô ngốc thật mà nhỉ?
"Con đói rồi, mau ăn cơm thôi"
Anh hai cô lên tiếng chấm dứt khung cảnh xúc động này.

Mọi người cùng ngồi ăn với nhau, cùng cười nói vui vẻ! không khí ấm áp này cô từng mơ thấy hằng đêm nhưng khi tỉnh dậy chỉ toàn lạnh lẽo, cô độc.

Cô chắn chắn sẽ bảo vệ gia đình này.

- ------*-------
Trái ngược với không khí ấm ấp bên gia đình Hạ Y Nguyệt, hoàn cảnh bên Nhiếp Cảnh Thiên lại như chiến trường cổ đại.

Một cô gái tên Kim Hiểu Đồng đến nhà đòi Nhiếp Hạo Phong chịu trách nhiệm vì mình đã mang thai.

Lâm Nhã biết ông ta bên ngoài bao nuôi tình nhân nhưng không ngờ mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát của bà như vậy.

"Em đã có thai rồi!"_Kim Hiểu Đồng đặt một tờ giấy xét nghiệm lên bàn.

Nhiếp Hạo Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Giữ lại! tôi sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em"
Ông ta nói tiếp: "Bây giờ thì đi nghỉ ngơi thôi"
Nhiếp Hạo Phong bế ả lên phòng, Lâm Nhã vô cùng bực bội khi bị ông ta xem như không khí, bà ta đập phá hết mọi thứ trong nhà khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.

Nhiếp Cảnh Thiên xem đây như một vở kịch mà thưởng thức, hết kịch thì anh về phòng thôi.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nên ngoài việc đi gặp bạn bè thì Nhiếp CảnhThiên luôn nằm im trong phòng, không đi học cũng không ra ngoài quậy phá.

Nhưng không nằm được bao lâu thì dưới nhà lại thêm một trận ồn ào, tiếp tục là một cô gái mang thai đến đòi chịu trách nhiệm, lần này không phải tìm Nhiếp Hạo Phong mà là tìm Nhiếp Cảnh Thiên.


Cô ta tên là Thẩm Thư Di, vẻ ngoài khác hoàn toàn với cô gái lúc nãy, nếu nói Kim Hiểu Đồng là một con nai tơ, thì Thẩm Thư Di lại là một con cáo già.

"Nhiếp Cảnh Thiên anh đâu rồi, mau xuống đây cho em, em biết anh đang ở nhà mà"_Thẩm Thư Di hét lên.

"Cô làm gì mà ầm ĩ thế kia"
Thấy bóng dáng anh từ xa cô ta liền chạy đến.

"Em có thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm, anh phải cưới em"
"Tôi có thể lo cho cô và con cô có cuộc sống đầy đủ nhưng còn cưới cô thì không có khả năng rồi"
"Tại sao chứ, em! "
"Tôi không chỉ ngủ với mình cô, nếu ai cũng đòi cưới thì tôi phải cưới bao nhiêu mới đủ đây?"
Thẩm Thư Di lập tức câm nín.

"Còn nếu không chịu thì phá đi, tôi! "
"À không, à không anh không cần cưới em cũng được, chỉ cần anh không bỏ mẹ con em là được rồi"_Cô ta cười gượng trả lời.

"Được rồi, à làm phiền dì dọn cho cô ta một phòng giúp con nha, dù gì nhà này cũng to mà thêm một người nữa chắc không sao đâu dì nhỉ?"
Nhiếp Cảnh Thiên nhếch môi quay người đi thẳng lên phòng.

.

 
Chương 4: 4: Tên Đáng Ghét!!


Một ngày mới, bắt đầu nhiều điều mới như việc Hạ Y Nguyệt bỗng có một cái đuôi nhỏ luôn bám theo mình.

Sáng nay trên trường đến trường, cô vô tình thấy một cô gái đang bị mấy tên côn đồ ức hiếp, không biết cô suy nghĩ như nào mà liền đến giúp đỡ.

Lúc trước được anh hai cho học một ít võ phòng thân may giờ có chỗ thực hành.

Giúp người là việc nên làm nhưng chúng ta cũng không nên giúp người một cách bừa bãi, không phải gặp ai cũng giúp
Đây là nỗi lòng của Hạ Y Nguyệt khi cô gái cô vừa giúp lúc nãy cứ chạy theo luôn miệng gọi "Chị xinh đẹp".

Cô gái này tên Dương Ánh Lệ, đây là điều duy nhất cô biết được và cũng là điều duy nhất cô gái này nhớ được.

Vậy là cô gái này đang bị mất trí nhớ? Nhưng còn gia đình đâu, sao lại để cô ấy đi một mình như này?
Ừm! dù thế nào thì cô cũng không thể bỏ người ta lại giữa đường được nhất là trong tình trạng này.

"Ánh Lệ à, bây giờ chị phải đi học nên em phải ngồi ngoan trong đây nhé?"
Xe vừa dừng trước cổng trường, Hạ Y Nguyệt liền dặn dò Dương Ánh Lệ.

Ở nhà hiện tại không có ai nên cô không thể đưa Ánh Lệ về nhà được, càng không thể đưa vào trường nên chỉ đành để lại trong xe thôi.

"Chị! chị xinh đẹp đừng bỏ em đi mà"_Dương Ánh Lệ rưng rưng nước mắt nói.

"Chị không bỏ em đi đâu mà, chị chỉ là đi học thôi"

Nói xong cô chỉ tay về hướng ngôi trường to lớn phía sau mình.

"Chị học xong sẽ ra với em nhé, chị sẽ dẫn em đi mua kem được không?"
Thấy nước mắt cô bé dần biến mất, cô tiếp tục dụ dỗ.

"Chị hứa nhé?"_Dương Ánh Lệ đưa tay muốn móc nghéo.

"Chị hứa"
Hạ Y Nguyệt đưa tay móc nghéo xong liền xuống xe chạy nhanh vào trường, do chăm chú vào Dương Ánh Lệ mà quên mất thời gian, cô sắp trễ rồi.

[! ]
Sau khi tan học, Hạ Y Nguyệt liền lập tức chạy ra xe nhưng! Dương Ánh Lệ đâu mất rồi?
"Chú Châu chú đi đâu thế, Ánh Lệ đâu rồi? Lúc nãy cháu có nhờ chú trong chừng cô ấy giúp cháu mà?"
"Chú xin lỗi, lúc nãy chú đi mua ly cà phê về thì không thấy con bé đâu rồi, chú đi tìm xung quang cũng không thấy"
Xung quanh đây không thấy? Thế thì Dương Ánh Lệ có thể đi đâu chứ?
Không lẽ!.

Không chần chừ thêm, Hạ Y Nguyệt quay người chạy vào trường, hỏi thăm các sinh viên rồi cô chạy thẳng ra vườn cây sau trường.

Vừa đến nơi cô đã nghe thấy tiếng cãi lộn ầm ĩ.

"Anh là cái tên xấu xa, cái đồ đáng ghét"
Đây chẳng phải là giọng của Dương Ánh Lệ sao?
"! "
Lại gần thì Hạ Y Nguyệt thấy còn một người đàn ông đang đứng đối diện Dương Ánh Lệ, vẻ mặt anh ta có vẻ đã chịu đựng khá lâu rồi!
Ể.

.

nhưng sao nhìn anh ta thấy quen quen nhỉ?
"Em đang làm gì ở đây thế?"
Cô đến trước mặt Ánh Lệ hỏi.

"Em.

.

em muốn đi tìm chị nhưng chỗ này rộng! "
Dương Ánh Lệ ngập ngừng không nói tiếp.


Quay qua nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta không phải là người ngồi cạnh tên đàn ông băng bó cho cô trong căn phòng lần trước đó sao?
Lần trước có người đẹp hầu hạ, bây giờ không có lại muốn giở trò với con gái nhà người ta sao?
Đúng là tên bi3n thái!
"Anh là ai mà lại ăn hiếp bạn tôi?"
"Tôi tên Nhiếp Cảnh Thiên! "
"Tôi không hỏi tên anh, tôi chỉ muốn biết anh là thiếu gia nhà nào mà giữa ban ngày lại đi giở trò đồi bại như thế này"
Nhiếp Cảnh Thiên bỗng khựng lại, nhìn chầm chầm Hạ Y Nguyệt rồi bật cười lớn: "Hahaha! cô chẳng phải là cái người khùng khùng lần trước ở trong phòng của chúng tôi đấy sao?"
"Anh! anh nói cái gì đó?"
Nhớ đến sự việc vài ngày trước lần đó, Hạ Y Nguyệt thẹn đỏ hết cả mặt.

"Vừa nãy cô nói tôi giở trò đồi bại là như nào? Với ai?"
Cô chưa kịp trả lời, anh nói tiếp: "Mà cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi không thích trẻ con"
Nhiếp Cảnh Thiên liếc mắt nhìn đâu đó.

Hạ Y Nguyệt phát hiện ánh mắt kia có chút kì lạ, cô liền nhìn theo và phát hiện! anh ta đây là chê cô nhỏ sao?
Sự xấu hổ vừa rồi chưa kịp nguôi hết lại tăng lên, biến thành giận dữ.

"ANH! ANH ĐÚNG LÀ CÁI TÊN ĐÁNG GHÉT, CÁI TÊN BI3N THÁI MÀ!!"
Hạ Y Nguyệt hét vào mặt Nhiếp Cảnh Thiên, đạp vào! "tương lai" của anh rồi kéo Dương Ánh Lệ rời đi.

Nhiếp Cảnh Thiên đau đớn mặt trắng bệch ôm lấy thằng đệ của mình: "Cô mà để tôi.

.

gặp lần nữa! thì cô chết chắc"
Kéo Dương Ánh Lệ đi thẳng ra xe: "Chú Châu mau lái xe về thôi"
Tuy không hiểu hai người vừa nãy nói gì nhưng bây giờ Ánh Lệ biết là chị xinh đẹp đang giận rồi.


"Em xin lỗi"
Nghe tiếng xin lỗi, Hạ Y Nguyệt giật mình biết mình đã làm Ánh Lệ hiểu lầm.

"Chị không mắng, em xin lỗi gì chứ?"
"Em làm cho chị xinh đẹp giận"
"Chị không giận em"
Đưa tay xoa đầu Dương Ánh Lệ cô chợt nhớ ra.

"Sau này không được gọi là chị xinh đẹp nữa nhé"
Ngưng một vài giây, cô nói tiếp: "Nhìn em chắc không nhỏ tuổi hơn chị đâu, giờ mình làm bạn đi, cậu gọi mình là Y Nguyệt nhé, không được gọi là chị xinh đẹp nữa"
"Y Nguyệt sao.

.

em biết rồi"
"Không được xưng em, phải xưng hô là mình với cậu"
"Mình biết rồi"
"Ừm giờ chúng ta về nhà thôi!"
Trên đoạn đường về nhà, trong xe luôn đầy tiếng cười đùa của đôi bạn mới quen.

.

 
Chương 5: 5: Gặp Lại


Hạ Y Nguyệt cùng Dương Ánh Lệ về nhà không lâu thì Hạ Vĩ Quang cũng về tới, anh liền đi thay đồ rồi xuống bếp phụ Hạ Y Nguyệt làm cơm.
"Ba mẹ đâu rồi anh?"
"À anh quên nói với em, ba mẹ có việc gấp nên rời nhà vài hôm còn đi đâu thì anh cũng không rõ"
Hạ Y Nguyệt gật đầu không nói, cô vừa làm cơm vừa kể anh hai nghe chuyện của Dương Ánh Lệ, anh suy nghĩ điều gì đó rồi cho cô ấy ở lại.
Sau khi ăn cơm, anh hai đem trái cây mang ra phòng khách cho hai cô nhóc rồi hỏi: "Tiểu Nguyệt ngày mai em có bận gì không?"
"Em không, có việc gì sao anh?"
"Nếu không bận thì đi dự tiệc với anh"
"Dự tiệc sao? Em không hợp với mấy kiểu tiệc kinh doanh đó đâu, em mà đi lại phiền anh phải để mắt đến nữa"
"Đây là tiệc sinh nhật của chị gái đối tác anh, không phải tiệc làm ăn đâu mà"
"Tiệc sinh nhật? Nhưng mà em cũng không thể để Ánh Lệ ở nhà một mình được"
"Chúng ta có thể dẫn cô ấy theo với lại...."_Hạ Vĩ Quang nói nhỏ với Hạ Y Nguyệt điều gì đó.
Cô do dự rồi đồng ý: "Được rồi...em đi"

"Vậy ngày mai tan trường, anh qua đón em đi thử đồ rồi đến buổi tiệc luôn"
"Vâng"
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi cổng trường Hạ Y Nguyệt đã thấy anh hai đứng đợi, kế bên là Dương Ánh Lệ.
"Hai người đợi em lâu chưa?"
"Bọn anh vừa đến, chúng ta đi thôi"
Hạ Vĩ Quang lái xe đến một cửa hàng thời trang có tiếng gần đó.
Đây là tiệc sinh nhật không cần phải quá lộng lẫy nên khi vào cửa hàng Hạ Y Nguyệt liền chọn hai bộ váy không quá nổi bật rồi đưa cho Dương Ánh Lệ một bộ.
Khi bước ra định tìm anh hai thì cô vô tình thấy "tên đáng ghét" khiến tâm trạng đang vui bỗng tụt không phanh.

Cạnh anh ta là một cô nàng ngực to eo nhỏ nhưng cứ ỏng a ỏng ẹo làm cô và Dương Ánh Lệ nổi da gà.
Nhiếp Cảnh Thiên cảm nhận được cái nhìn không mấy thân thiện liền quay qua, khi Hạ Y Nguyệt vừa nằm trọn trong tầm nhìn thì anh liền ngây người.
Cô diện trên mình chiếc váy trễ vai đuôi tôm, làn da trắng càng nổi bật khi ở cùng với màu xanh đen của chiếc váy.

Sự xinh đẹp ngây thơ vốn có kết hợp với sự quyến rũ chiếc váy mang lại khiến người nhìn không thể rời mắt khỏi cô.
Hình ảnh này khác hẳn với lần trước khi gặp cô ở trường...
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nghĩ đến đây liền giật mình dời mắt đi chỗ khác, nỗi đau cô gây ra quá lớn làm anh vẫn luôn nhớ nhung về cô từ lúc tạm biệt đến bây giờ.
Cô gái bên cạnh thấy anh ngây người nhìn cô liền cảm thấy khó chịu, cô ta liền chạy đi tìm một bộ váy quyến rũ muốn kéo ánh mắt của anh về mình.

Nhưng đáng tiếc cho ả thay bao nhiêu bộ thì ánh mắt Nhiếp Cảnh Thiên vẫn không có sự say đắm hay say mê dành cho mình mà chỉ là một ánh mắt hờ hững, không quan tâm.
Hạ Y Nguyệt và Dương Ánh Lệ trang điểm làm tóc xong thì đã hơn nửa tiếng, sợ trễ giờ nên hai người nhanh chóng ra xe đến buổi tiệc.

Khi cô đến thì bữa tiệc cũng vừa bắt đầu, vào chào hỏi nhân vật chính xong thì cô cùng Dương Ánh Lệ đi xung quanh kiếm gì đó ăn.


Ăn chẳng bao nhiêu thì Hạ Y Nguyệt đã thấy no căng bụng, muốn ra ngoài đi dạo xung quanh cho thoải mái thì một dáng người quen thuộc lọt vào mắt cô.
Hạ Y Nguyệt chợt cứng người đến quên cả thở, từng mảnh ký ức đau khổ của kiếp trước dần hiện về trong đầu cô.
"Y Nguyệt cậu có sao không, cậu thấy không khỏe ở đâu à?"_Dương Ánh Lệ vỗ vai cô, lo lắng hỏi.
"À..à hả, cậu vừa nói gì thế?"
Hạ Y Nguyệt bừng tỉnh, giật mình quay qua hỏi lại.
"Mình hỏi là cậu có sao không, sao cứ đứng đơ ra thế?"
"Mình..mình không sao đâu mà..chắc tại ăn no nên..nên mới như thế"
"Cậu đổ mồ hôi nhiều thế? Muốn ra ngoài đi dạo không? Vừa nãy anh Vĩ Quang nói bên cạnh biệt thự có một khu vườn đẹp lắm, chúng ta có thể qua bên đó"
"Được chúng ta đi thôi"
Còn chưa đợi Dương Ánh Lệ phản ứng thì Hạ Y Nguyệt đã chạy đi.
Đến khu vườn nơi các loài hoa đang vui đùa cùng vầng trăng tròn mềm mại, tận hưởng sự vuốt v e dịu dàng của những làn gió.

Tất cả như hòa làm một với nhau, khiến người ta dễ chịu một cách lạ thường.
Sau khi bình tĩnh lại Hạ Y Nguyệt cảm thấy mình thật yếu đuối, chẳng phải cô đã hứa rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ những thứ quan trọng sao?
Vậy tại sao cô lại run rẩy, lại hoảng sợ và phải bỏ chạy khi nhìn thấy kẻ thù của mình chứ?

Cô là đang run rẩy khi nhớ đến sự tàn ác của bọn họ?
Cô thấy hoảng sợ là vì sợ mọi thứ sẽ lập lại sao?
Và cô bỏ chạy là vì không muốn đối mặt với nó?
Cô thật hèn nhát!!!
Những suy nghĩ cứ xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu Hạ Y Nguyệt, cô bất giác quay qua nhìn những bông hoa kia...
Tuy chúng được chiếu rọi bởi ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng nhưng những bông hoa ấy vẫn không mờ nhạt, vẫn có thể tỏa sáng một cách lạ thường...
Chúng đã dùng sự mờ nhạt của ánh sáng làm nền cho điểm mạnh của mình là sự xinh đẹp để vươn lên, chứng minh rằng nó sẽ không để sự mờ nhạt ấy chiếm lấy.
Một bông hoa nhỏ bé có thể mạnh mẽ như thế thì làm sao cô có thể tiếp tục yếu đuối chứ?
Mạnh mẽ không phải thứ muốn là có nhưng chỉ cần ta kiên trì, cố gắng thì sẽ có được thôi!!
Bất kỳ việc gì cũng thế, chỉ cần kiên trì và cố gắng thì đều sẽ làm được!!!
Đang mãi đắm chìm trong tư tưởng của mình thì sau lưng Hạ Y Nguyệt vang lên tiếng nói..

 
Chương 6: 6: Làm Quen


"Chị có thích hoa không?"
Người vừa cất tiếng nói là cô gái rất dễ thương.

"Hả, chị sao? Chị có thích"_Hạ Y Nguyệt nhìn cô gái kia, trả lời.

"A! chị là người cứu em hôm trước có phải không?"
Vừa nhìn thấy rõ mặt cô, cô gái kia liền bất ngờ la lên.

"Em là cô gái hôm đó?"
Ngưng lại một nhịp, Hạ Y Nguyệt nói tiếp: "Mà cái đó không phải là cứu đâu, hôm đó chị chỉ vô tình lọt vào tầm ngắm của hắn thôi"
"Nhưng dù gì chị cũng đỡ giúp em con dao đó mà, chị đã khỏe hơn chưa?"
Cô gái kia chạy đến, cảm kích nắm tay cô hỏi thăm sức khỏe.

"Chị khỏe rồi, em tên gì? Bao nhiêu tuổi mà lại kêu là chị?"
"Em tên Lăng Mỹ Linh, năm nay mới mười bảy thôi, còn chị tên gì?"_Lăng Mỹ Linh tươi cười đáp.

"Chị là Hạ Y Nguyệt, em biết chị bao nhiêu tuổi sao mà vừa gặp lại gọi chị"_Hạ Y Nguyệt nghi hoặc hỏi.

"En không biết, chắc trông chị có vẻ chững chạc hơn nên em gọi là chị"
"Ý em là trông chị già sao?"
Cô nheo mắt, hăm dọa hỏi.

"Hêhê.

.

em làm gì dám chứ?"_Lăng Mỹ Linh thân thiết ôm lấy cánh tay cô.


"Mà chị làm gì ngoài đây thế? Buổi tiệc nhàm chán quá sao?"
"Không phải! tại chị muốn ra ngoài đi dạo thôi, còn em?"_Hạ Y Nguyệt hơi bất ngờ với hành động này nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười.

"Em thấy không thích một vài người nên muốn ra đây cho thoải mái ấy mà"
Cô đang định trả lời thì một giọng nói chanh chua vang lên xung quanh, xông thẳng vào lỗ tai cô.

"Ủa, đây không phải là cô gái mà được anh Cảnh Thiên nhìn đó sao?"
Cô và Lăng Mỹ Linh cùng nhìn về một phía.

"Cô là ai thế?"_Lăng Mỹ Linh hỏi.

"Tôi là tiểu thư danh giá và xinh đẹp nhất thành phố này và tương lai là vợ anh Cảnh Thiên, cô biết điều thì đừng xuất hiện trước mặt anh ấy không thì cô sống không yên đâu"
"! "
"! "
Hai người còn chưa kịp phản ứng ả ta nói tiếp.

"Cô bé này chắc còn nhỏ tuổi nhỉ, cô biết điều thì đừng qua lại với cô ta không sau này lại giống cô ta mà đi quyến rũ đàn ông khắp nơi đó"
"! "
"! "
Cô có quen biết anh Cảnh Thiên của cô ta sao?
Tự nhiên lại đến trước mặt cô buông lời đe dọa?
Còn nói cô đi quyến rũ đàn ông khắp nơi? Cô cũng đâu có quyến rũ cha cô ta đâu mà khùng điên chạy đến đây gây sự?
Lăng Mỹ Linh nghé nói nhỏ vào tai Hạ Y Nguyệt điều gì đó chỉ thấy mắt hai người sáng lên.

Cô từ tốn bước đến trước mặt tiểu thư! ờ.

.

xinh đẹp ấy, nhẹ nhàng sờ lên trán cô ta.

"Không có bị ấm đầu mà"
Cô nhìn Lăng Mỹ Linh vẻ khó hiểu, tiếp tục sờ lung tung trên đầu khiến tóc ả như một ổ gà.

"Đầu không có vết thương sao?"_Lăng Mỹ Linh lên tiếng hỏi.

"Không luôn"_Hạ Y Nguyệt vẫn nhìn Lăng Mỹ Linh đầy vẻ khó hiểu.

Thấy mình bị sỉ nhục ả ta tức tối hét lên, chỉ vào mặt cô và Lăng Mỹ Linh.

"Aaa.

.

các người! các người đang làm gì vậy hả?"
Vừa hét ả ta vừa vuốt lại đầu tóc nhưng tiếc thay, lúc nãy có vẻ Hạ Y Nguyệt hơi mạnh tay rồi, có vuốt như nào thì vẫn rối.

"Có chuyện gì vậy?"
Vẫn đang hả hê thì sau lưng ả ta có tiếng nói, bốn bóng đen từ từ đi đến.

"Ô.


.

thì ra là Tiểu Linh và.

.

"ân nhân cứu mạng" của Tiểu Linh à?"_Hoàng Chí Quân bước đến trước.

"Thì ra là mấy an! "
"Huhu! Cảnh Thiên à sao bây giờ anh mới tới chứ, hai con nhỏ đó hùa nhau bắt nạt em kìa, anh phải lấy lại công bằng cho em! huhu"
Lăng Mỹ Linh chưa kịp nói hết câu thì cô tiểu thư xinh đẹp kia đã nhào vào lòng Nhiếp Cảnh Thiên khóc òa lên, uất ức kể lể.

Ả ta khóc đến nỗi nhòe cả lớp trang điểm, nước mắt nước mũi dính đầy cả mặt, mặt mũi lấm lem nhầy nhụa còn hơn cả ăn xin.

"Chuyện gì đã xảy ra?"_Nhiếp Cảnh Thiên kinh tởm đẩy ả ra, không vui hỏi.

"Cô ta không biết từ đâu đến làm khùng làm điên trước mặt em và chị Y Nguyệt, còn tự xưng là vợ tương lai của anh! "_Lăng Mỹ Linh ghét bỏ trả lời.

"Không.

.

em không có! cô ta nói láo.

.

"
"Cô ta còn nói sau này em lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông nữa đó"
Nghe đến đây thì Lăng Khải Minh cũng không nhịn được tức giận bước tới trước mặt ả ta.

"Cô dám nói em gái tôi như vậy?"
Hạ Y Nguyệt đang chăm chú xem trò vui thì tầm mắt cô bị một thân hình to lớn chặn ngang.

"Hi, chào người đẹp, cô đừng chú ý đến bọn họ nữa cho tôi làm quen nha, tôi là Hoàng Chí Quân"
"! "
"Cậu mà làm như thế, cô ấy sẽ nghĩ cậu là tên bi3n thái đó"_Hàn Gia Tường bước đến kéo cái tay đang nắm chặt tay Hạ Y Nguyệt ra.


"Tôi là Hàn Gia Tường, người đã xử lí vết thương giúp cô lần trước đó, cô còn nhớ tôi không?"
"! "
"Chị yên tâm đi, các anh ấy đều là người tốt cả"
Thấy cô vẫn lưỡng lự không trả lời, Lăng Mỹ Linh lên tiếng nói giúp.

"A! xin tự giới thiệu lại, tôi là Hạ Y Nguyệt"
"Lần trước là anh Gia Tường đã xử lí vết thương cho chị ấy sao?"
"Đúng vậy! anh ba của em xách cô ấy đến rồi quăng qua một xó không thèm quan tâm nên anh đành phải ra tay thôi"_Hàn Gia Tường thở dài kể lại.

"Sao chứ? Hôm đó là em có việc đi gấp nên đã nhờ anh ấy đưa chị đến bệnh viện vậy mà anh ấy lại làm như vậy! "
Lăng Mỹ Linh áy náy nói tiếp: "Thật sự xin lỗi chị mà"
"Không sao đâu mà, em đừng lo, chị không để bụng đâu mà"
Thật ra là để bụng đó!!!
Bạn của "tên đáng ghét" cũng ko tốt lành gì!!!
Không biết hai tên này thì sao đây?
Để ý thấy Hạ Y Nguyệt liếc nhìn về phía anh trai mình, Lăng Mỹ Linh liền giới thiệu.

"Người mặt vest xám kia là Nhiếp Cảnh Thiên, còn người vest xanh rêu là anh trai của em Lăng Khải Minh"
"Ồ.

.

"_Hạ Y Nguyệt lên tiếng như đã hiểu.

Không gian sau đó bỗng trùng xuống, không ai biết nói câu gì.

.

 
Chương 7: 7: Cảm Giác Lạ


"Y Nguyệt cậu đâu rồi, chúng ta mau về thôi, anh Vĩ Quang đang đợi đó"
Tiếng gọi vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, phá tan bầu không khí nhạt nhẽo, một cô gái dần xuất hiện phía xa xa.
"Mình ở đây, cậu đợi mình một chút"
Hạ Y Nguyệt quay qua nói lời tạm biệt với mọi người rồi nhanh chóng chạy đến nơi cô gái ấy đứng.

Cô không biết rằng có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô từ khi cô xuất hiện đến giờ.
Nhiếp Cảnh Thiên đã có mặt ở đây trước khi cô đến nhưng anh giấu mình nơi góc tối của khu vườn nên cô không phát hiện được.
Kể từ khi cô xuất hiện, anh đã không thể rời mắt khỏi cô...những sự run rẩy, hoảng sợ đến những suy tư hay sự quyết tâm, mạnh mẽ muốn vươn mình trong mắt cô anh đều thấy hết.
Nhiếp Cảnh Thiên luôn chăm chú ngắm nhìn cô, hình ảnh cô run rẩy, hoảng sợ đứng một mình dưới ánh trăng cô đơn như gợi lên điều gì đó trong trái tim anh khiến nó nhói lên.
Lần đầu gặp Hạ Y Nguyệt trong bar anh đã thấy có sự quen thuộc khi nhìn thấy cô.

Lần thứ hai khi gặp cô trong trường, khi cô đứng trước mặt anh cảm giác quen thuộc ấy lại hiện về rõ hơn.

Và lần này khi được ngắm nhìn mọi sắc thái của Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên không chỉ cảm nhận được mỗi sự quen thuộc mà còn là nhiều cảm giác khác.

Những cảm giác anh chưa từng cảm nhận được kể từ ngày ấy.
Vì sao khi nhìn thấy sự xinh đẹp của cô anh chỉ muốn được cất giữ cho riêng mình thấy?
Vì sao khi thấy cô hoảng sợ anh chỉ muốn được ôm cô vào lòng để dỗ dành, bảo vệ?
Vì sao khi thấy cô mỉm cười anh chỉ muốn được bảo vệ nụ cười ấy mãi mãi?
Và...
Vì sao mỗi khi gặp cô, anh lại cảm thấy sự quen thuộc, ấm áp trong trái tim cô đơn này chứ?
Một sự ấm áp vô cùng quen thuộc trong quá khứ!!
"Này cậu sao thế?"_Lăng Khải Minh lên tiếng khi thấy bạn mình đứng đơ nhìn theo một hướng.
"Tôi không sao cả..còn cô ta thì giao cho cậu xử lí"_Nhiếp Cảnh Thiên ghét bỏ nhìn cô ta.
"Nhưng tôi không muốn đụng vào cô ta"
"Thế thì đưa cho Gia Tường đi, chẳng phải cậu ấy đang thiếu người sao?"
"Đúng là tôi cần người nhưng cũng đừng cái gì bỏ đi là đưa cho tôi thế chứ?"_Hàn Gia Tường đi đến bất mãn lên tiếng.
"Thế cậu có lấy không?"
"Lấy tạm vậy"_Hàn Gia Tường mỉm cười thích thú rồi kêu người mang ả ta đến...nơi bí mật.
"Chúng ta cùng vào thôi, buổi tiệc còn chưa kết thúc mà mọi người"_Lăng Mỹ Linh lên tiếng kéo mọi người vào trong.
- ------*-------
Khi vừa ra đến xe Hạ Y Nguyệt ngạc nhiên khi nhìn thấy anh hai mình đang đỡ Triệu Vũ Gia, kẻ đã khiến cuộc sống cô trở nên hỗn loạn.

"Đây là ai thế anh?"_Hạ Y Nguyệt ngây ngơ hỏi.

"Đây là Triệu Vũ Gia, vừa nãy anh vô tình đụng trúng khiến em ấy ngã, chân hình như cũng bị bong gân rồi.."
A..cô nhớ rồi, kiếp trước người "vô tình" đụng trúng Triệu Gia Vũ không anh hai mà là cô mới phải, có lẽ hôm nay cô bất ngờ rời khỏi buổi tiệc nên đối tượng được chuyển từ cô sang anh trai rồi.

Đúng là vô tình thật..
"Vậy thì bây giờ anh định làm như nào?"
"Em ấy nói mình mới về nước nên không có bạn bè, nhờ anh đưa về nhà hộ"
"Nếu cậu...cậu thấy phiền thì không cần cũng được, mình..mình tự gọi xe về"_Triệu Vũ Gia lên tiếng khi thấy Hạ Y Nguyệt có vẻ không thích mình.
"Ôi đâu có được, lỗi là của anh hai mình mà, nên bây giờ đưa cậu về nhà cũng đâu có sao, có gì đâu mà phiền"_Hạ Y Nguyệt bước đến đỡ lấy cô ta, cười "thân thiện.
"Vậy chúng ta mau lên xe thôi"_Hạ Vĩ Quang nói rồi lên xe ngồi.
Wow...Triệu Vũ Gia cô ta diễn hay thật, chân bị bong gân ấy thế mà chạy một cái lại đến ngay ghế phụ luôn..
"Ế cậu đi đâu vậy, chỗ cậu là ngồi với mình nè, mình phải xem chân cậu như thế nào rồi"
Hạ Y Nguyệt không để Triệu Vũ Gia phản kháng liền chạy đến kéo cô ta vào ghế sau với mình rồi kêu Dương Ánh Lệ ngồi vào bên cạnh.
Thế là cô ta cứ thế bị kẹp chặt giữa cô và Ánh Lệ.
"Ánh Lệ à, cậu giúp mình xem chân bên đó có bong gân không nha"
Dương Ánh Lệ nhận được cái nháy mắt của cô liền hiểu.

"Ok, cứ giao cho mình"
Cứ thế hai người để Triệu Vũ Gia ngồi chéo chân rồi mỗi người cầm một cổ chân của cô ta mà nắn nắn, bẻ bẻ.
Hạ Vĩ Quang thì chỉ biết ngồi cười bất lực với hai cô em nghịch ngợm này mà thôi, anh không phản đối vì biết cô ta không ngây ngơ.
Lúc trong buổi tiệc, vừa lúc muốn quay người đi tìm Dương Ánh Lệ thì vô tình Hạ Vĩ Quang đụng phải cô ta, việc khiến anh bất ngờ là cô ta đứng rất gần mình.
Anh chỉ đụng nhẹ vào người vậy mà cô ta lại ngã nhào xuống khiến anh không nghi ngờ cũng không được, cô ta nghĩ rằng anh ngu lắm sao?
Hạ Vĩ Quang đồng ý đưa Triệu Vũ Gia về nhà là vì muốn xem cô ta sẽ giở trò gì không ngờ hai đứa em này của anh lại giúp anh trừng trị cô ta trước rồi...
Sau khi đến nhà Triệu Vũ Gia thì Hạ Y Nguyệt còn tốt bụng dìu cô vào tận nhà.

Cô vừa ra khỏi cửa thì vẻ mặt tươi cười của cô ta liền trở nên u ám.
Chân cô ta chả bị sao cả nhưng nhờ cô và Dương Ánh Lệ "nắn b óp" nên bây giờ bong gân thật rồi, còn bị cả hai chân..chết tiệt thật mà.
"Lũ khốn kiếp!"_Triệu Vũ Gia bực tức chửi..

 
Chương 8: 8: Đồng Tính


"Chúng ta vào nhanh thôi, đừng để họ đợi"
Hạ Y Nguyệt kéo Dương Ánh Lệ đi vào trong.

Tối qua, Hạ Vĩ Quang kể cho cô nghe việc có người đến tìm anh, nói Dương Ánh Lệ là con gái họ, họ muốn hẹn ăn một bữa cơm để cảm ơn và sẵn tiện đưa cô ấy về.

Hạ Vĩ Quang đi trước dẫn hai cô vào một phòng VIP được đặt sẵn, bên trong là đôi vợ chồng đã ngoài tứ tuần, vẻ mặt đầy lo lắng hồi hộp nhưng vẫn không giấu được sự cao quý, khí chất hơn người.

"Tiểu Lệ của mẹ, con có sao không? Con đi đâu thế? Con biết mọi người lo cho con lắm không?"
Còn chưa kịp chào hỏi thì vị phu nhân kia đã chạy đến bên cạnh Dương Ánh Lệ lo lắng hỏi han, kiểm tra khắp người cô ấy.

"Được rồi, em bình tĩnh lại đi, chúng ta còn chưa chào hỏi Hạ tổng đây mà"
Người đàn ông tiến đến vỗ nhẹ lên vai bà rồi quay qua chào hỏi Hạ Vĩ Quang.

"Xin chào ngài, tôi rất vinh hạnh khi được gặp lại ngài"_Hạ Vĩ Quang đưa tay, lên tiếng trước.

"Chào Hạ tổng dù sao cũng là chỗ quen biết cậu không cần khách sao như vậy đâu"_Dương Bách Điền đáp lại cái bắt tay của anh, cười nói vui vẻ.

"Vâng là lỗi cháu, chúng ta cùng vào trong thôi"
"Giới thiệu với cậu đây là vợ chú, còn con gái chú thì cậu đã biết"
Dương Bách Điền nhìn vị phu nhân bên cạnh đầy yêu thương, dung túng.

"Vâng còn đây là em gái cháu"_Hạ Vĩ Quang nhìn qua Hạ Y Nguyệt.

"Vậy đây là người đã cứu anh lần trước đó sao?"_Dương phu nhân bất chợt hỏi.

"Đúng vậy, lần đó không có cậu ấy thì anh không còn cơ hội ngồi đây rồi"_Dương Bách Điền nhìn anh cảm kích.

"Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, không những cậu cứu chồng tôi mà còn giúp đỡ cả con gái tôi! tôi không biết đền đáp cho cậu thế nào mới phải.

.

"
Suy nghĩ rồi Dương phu nhân nói tiếp: "Khi nào cần giúp đỡ cậu cứ nói nếu trong khả năng chúng tôi sẽ dốc hết sức"
"Được rồi ạ! giúp người là việc nên làm mà, chúng ta coi như chỗ thân thiết cô không cần phải khách sáo như thế.

.


"
Cuộc trò chuyện tạm dừng khi nhân viên đẩy đồ ăn vào, bữa ăn kết thúc trong vui vẻ.

"Khi nào con bé hồi phục thì chúng ta lại gặp nhau nữa nhé"_Dương phu nhân thân thiết nắm tay Hạ Y Nguyệt.

"Vâng.

.

"
"Cậu đợi mình nhé, mình trở lại sẽ sớm thôi"_Dương Ánh Lệ nhào vào người cô, luyến tiếc nói.

"Mình sẽ đợi mà"
Hai bên tạm biệt nhau và xe cũng chạy về hai hướng khác nhau.

"Anh hai lúc nãy chú ấy nói anh cứu chú ấy là như thế nào?"
"Lần trước anh đi công tác ở nước ngoài, trong lúc đang đi gặp đối tác anh vô tình thấy xe của chú ấy mất lái rồi đâm vào gốc cây ven đường.

.

Khi lại gần mới phát hiện là chú ấy đã bất tỉnh, trên người toàn là vết thương, máu chảy không ngừng.

Lúc đưa vào bệnh viện thì chú ấy đã mất máu quá nhiều, bệnh viện không còn đủ nhóm máu của chú ấy nhưng may là anh cùng một nhóm máu nên chú Dương đã qua khỏi cơn nguy kịch!
Cũng vì vậy mà lần đó anh trễ hẹn với đối tác bị mất hợp đồng lớn, sau khi tỉnh lại chú biết được và hợp tác với anh"
"Vậy là vừa rồi chú ấy liên lạc với anh để tìm Dương Ánh Lệ sao?"
"Không là anh liên lạc với chú ấy"
"Anh liên lạc??"_Hạ Y Nguyệt ngạc nhiên.

"Trước khi gặp Ánh Lệ, chú ấy có nói với anh con gái mình mất tích, khi nhìn thấy em ấy có nét giống chú thì anh đã liên lạc ngay.

.

"
Hạ Y Nguyệt gật đầu như đã hiểu sau đó ngồi im lặng suy nghĩ điều gì đó.

"Tới rồi"
Xe dừng lại trước khách sạn The Night, khách sạn lớn nhất thành phố này, trong đây có những tầng dành riêng để mở các dịch vụ khác như: nhà hàng, quán bar, bida!.

Hạ Vĩ Quang và Hạ Y Nguyệt đi thẳng lên phòng Hạ Vĩ Phong, kiếp trước vào khoảng thời gian này khi Hạ Vĩ Phong gặp rắc rối thì đã vô tình mở đường cho "hắn" bước đến.

Lần này sẽ không dễ như vậy đâu, chính tay cô sẽ chặn con đường đó lại.

"Anh ba mở cửa đi là em với anh hai đây"
Cạch.

.

"Hai.

.

người vào đi"
Giọng nói khàn đến mức khiến cô sững người.

Bây giờ khi nhìn kĩ thì có lẽ Hạ Vĩ Phong đã ốm đi rất nhiều chỉ trong vài ngày.

"Ba.

.

ba mẹ đã biết.

.


hức.

.

biết rồi, anh.

.

anh.

.

hức.

.

biết.

.

phải làm sao! đây?"_Hạ Vĩ Phong ôm lấy Hạ Y Nguyệt òa khóc.

Hạ Vĩ Quang xót xa khi thấy em trai mình như này, anh đưa tay xoa đầu em trai, hỏi.

"Ba mẹ.

.

nói như nào?"
"Ba.

.

mẹ nói nếu em còn.

.

như này.

.

không lấy vợ.

.

thì sẽ.


.

hức.

.

sẽ không nhìn mặt em nữa.

.

"
Làm sao mà lấy vợ được đây? Trong khi anh ba của cô! là người đồng tính cơ chứ?
"Sắp tới anh hai có chuyến công tác khoảng một tuần hay em đi với anh! "
"Không được! Ý.

.

ý em là không làm phiền anh hai như vậy, cứ để anh ba ở đây với em.

.

em lo được mà.

.

"
Đi ra nước ngoài sao? Chẳng phải đây là đang giúp cho hắn đến gần với anh ba cô sao?
Đừng mơ!!!
Thấy em gái mình phản ứng mạnh như thế, Hạ Vĩ Quang bất ngờ nhưng cũng đồng ý.

"Ở khách sạn mãi cũng không tiện, để anh mua cho em một căn hộ sống cho thoải mái một chút"
Hạ Vĩ Phong chỉ gật đầu không nói.

.

 
Chương 9: 9: Hợp Tác


Khi ra về thì Hạ Y Nguyệt vô tình gặp Nhiếp Cảnh Thiên! anh ta vẫn tiếp tục! ôm một cô gái nóng bỏng đang bước vào căn phòng gần đó.

"Sau này ai mù mới lấy hắn ta, cái đồ trăng hoa!.

hứ"_Hạ Y Nguyệt mắng thầm anh.

- ------*-------
"Anh ơi~người ta muốn.

.

"_Chu Giai An như con đỉa bám chặt lấy người Nhiếp Cảnh Thiên.

"Được rồi chúng ta lên giường nào bé cưng.

.

"
Nhiếp Cảnh Thiên bế Chu Giai An đặt lên giường, hai người hôn nhau ngấu nghiến như hổ đói mà vồ lấy nhau!
[! ]
Cuộc mây mưa kết thúc sau hai tiếng, Nhiếp Cảnh Thiên mệt mỏi dựa lưng vào đầu giường, Chu Giai An thỏa mãn ôm chặt lấy hông anh.

"Chuyện anh nhờ em sao rồi?"_Nhiếp Cảnh Thiên vuốt tóc cô ta hỏi.

"Anh yên tâm, có chuyện gì anh nhờ mà em không làm được đâu chứ, ông ta đồng ý rồi"_Chu Giai An nũng nịu trả lời.

Ánh mắt Nhiếp Cảnh Thiên ngày càng trở nên bí hiểm.

"Giỏi lắm! xong vụ này anh sẽ không quên công của em đâu"
"Á.

.

cái anh này kì quá à.

.

em còn đang mệt đó.

.


"
Trong phòng, cuộc mây mưa lần nữa được diễn ra nhưng chưa làm được bao nhiêu thì điện thoại Nhiếp Cảnh Thiên reo lên.

Reng.

.

Reng.

.

Reng.

.

"Anh.

.

ừm! có ai gọi kìa"_Chu Giai An khó khăn nhắc nhở.

"Hừ.

.

kệ nó đi.

.

"_Nhiếp Cảnh Thiên nặng nhọc trả lời.

Reng.

.

Reng.

.

Reng.

.

Điện thoại lại lần nữa reo lên, Nhiếp Cảnh Thiên bực tức dừng mọi hành động, khó chịu trả lời điện thoại.

"Tôi nghe"
["Tôi phá cuộc vui của anh à?"]
Người trong điện thoại cà rỡn trêu chọc anh.

"Tôi không rảnh để giỡn với anh, có chuyện gì nói mau"
["Cô ta bị tai nạn rồi, anh ấy kêu cậu đến gặp anh ấy"]
"Tôi biết rồi"
["À mà này! dạo gần đây anh chơi khá nhiều rồi đó! coi chừng tim với thận nha.

.

"]
Tút! tút.

.

"! "
Có lẻ Nhiếp Cảnh Thiên đã nhịn anh ta khá lâu rồi thì phải.

.

"Xin lỗi em, bây giờ anh có việc, hôm khác bù cho em nhé?"
"Được rồi! có việc bận thì anh đi đi, hôm khác chúng ta gặp"
Chu Giai An nhướng người lên hôn vào môi anh rồi đứng lên vào phòng tắm thay đồ, Nhiếp Cảnh Thiên thay đồ xong thì liền rời đi.

- ------*-------

Sau khi xuống tới bãi đổ xe, Hạ Y Nguyệt ngạc nhiên khi thấy gia đình của Dương Ánh Lệ.

Tại sao họ lại ở đây, lúc nãy cô thấy họ đi hướng ngược lại mà?
Còn có một người đàn ông đang ôm Dương Ánh Lệ anh ta là! Nhiếp Cảnh Thiên??
!
Không phải.

.

anh ta chỉ là giống Nhiếp Cảnh Thiên thôi, khí chất của anh ta khác hẳn so với Nhiếp Cảnh Thiên nhưng sao trên đời này lại có hai người giống nhau y đúc như thế??
"Em nhìn gì đấy? Chúng ta mau về thôi"_Hạ Vĩ Quang kéo tay Hạ Y Nguyệt vào xe.

[! ]
Khi về đến nhà thì Hạ Y Nguyệt vẫn ngồi thẫn thờ trong xe nhìn chằm chằm vào bài báo trong điện thoại.

"Về đến nhà rồi, em sao thế?"_Hạ Vĩ Quang lay nhẹ người cô.

"Anh hai! ông ta là ai thế?"
Liếc nhìn người đàn ông trong điện thoại Hạ Y Nguyệt, Hạ Vĩ Quang chán ghét trả lời.

"Ông ta là Nhiếp Hạo Phong, chủ tịch tập đoàn T.

P, ngoài mặt là một người liêm chính, đàng hoàng nhưng bên trong lại là tên bi3n thái!
Hắn có thể ngủ với mọi thể loại người, từ già đến trẻ, từ gái đến.

.

trai miễn sao hắn được thỏa mãn, suy cho cùng thì hắn chính là một tên rất bi3n thái.

.

Hắn có một người con trai tên Nhiếp Cảnh Thiên, cậu ta cũng như cha mình suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chẳng chịu lo học hành! "
"Nhiếp Cảnh Thiên mà anh nói có phải là người này không?"_Hạ Y Nguyệt đưa một bài báo khác đến trước mặt Hạ Vĩ Quang.

"Đúng là cậu ta, em quen sao?"
"A.

.

không.

.

không quen"
"Được rồi chúng ta vào nhà thôi"_Hạ Vĩ Quang khoác vai Hạ Y Nguyệt cùng đi vào.

[! ]
Ngày hôm sau, Hạ Y Nguyệt không thể tập trung vào các tiết học, đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh của Nhiếp Hạo Phong cả kiếp này lẫn! kiếp trước.

Nếu nói kẻ khiến cô phải kiếp sợ nhất thì đó không phải là Triệu Vũ Gia hay "hắn" mà chính là Nhiếp Hạo Phong!
Ông ta có thể được coi là phiên bản hiện đại của Nguyên Huệ Tông (Thỏa Hoan Thiết Mộc Nhĩ)*.


Kiếp trước chính ông ta là chủ mưu phía sau khiến cả gia đình cô tan nát, ông ta đã hành hạ cô cho đến chết, khiến cô phải trải qua một thanh xuân đau đớn, tủi nhục!
Reng! Reng!
Tiếng chuông hết giờ vang lên kéo Hạ Y Nguyệt trở về thực tại, bóng dáng Nhiếp Cảnh Thiên vô tình lướt qua khiến cô không kịp suy nghĩ, vội cất tập sách rồi đi theo một cách vô thức.

Đến khi nghe tiếng anh nói chuyện thì cô mới ý thức được và dừng lại, đứng nép vào một cái cây gần đó.

"Có chuyện gì?"
["Mọi thứ chuẩn bị xong rồi nhưng cần thêm một thứ gì đó! đặc biệt một chút"]
"Cậu nói rõ hơn đi"
["Tuy đợt vừa rồi thành công nhưng hiệu quả không cao, lần này chúng ta cần cái gì đó đột phá hơn.

.

"]
"Tôi biết rồi, để tôi tìm cách"
["Kế hoạch lần này, nếu bước đầu thành công thì ông ta khó mà "thoát" được, cậu vẫn muốn tiếp tục? Dù sao đó cũng là! cha của cậu"]
"Ông ta không phải cha tôi, cha tôi đã chết lâu rồi.

.

"
["! Khoảng thời gian này rất quan trọng, chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận.

.

"]
"Tôi biết rồi.

.

"
Không gian xung quanh yên lặng đến mức Hạ Y Nguyệt có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện kia.

Có vẻ như anh ta rất hận cha mình??
! --------------------------------!
! --------------------------------!
*Là vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Nguyên trong lịch sử Trung Quốc, ngoài ra còn là vị Hoàng đế lệch lạc tình d*c.

.

 
Chương 10: 10: Hợp Tác 2


"Cô nghe đủ chưa?"
Hạ Y Nguyệt ngước lên nhưng chẳng thấy ai, không khí sau lưng bỗng nặng nề hẳn đi, cô quay người lại.

"Anh đứng đây từ khi nào thế?"_Hạ Y Nguyệt như có như không hỏi.

"Cô đứng đây làm gì?"
Thấy Nhiếp Cảnh Thiên bơ câu hỏi của mình, cô vẫn bình tĩnh đáp lời.

"Tôi cũng không biết nữa! chắc là muốn gặp anh"
"Gặp tôi? Gặp tôi để làm gì?"
"Anh.

.

có vẻ rất hận.

.

cha mình?"_Hạ Y Nguyệt e dè hỏi.

"Đây không phải là chuyện của cô"_Nhiếp Cảnh Thiên đen mặt trả lời.

Chớp mắt thấy anh sắp quay người rời đi, cô liền kéo tay chạy đến chắn trước mặt anh.


"Ê khoan.

.

khoan đã, tôi muốn giúp anh, tôi muốn hợp tác với anh"
"Giúp tôi? Cô thì làm được gì chứ?"
"Anh muốn tôi làm gì cũng được"
Nhiếp Cảnh Thiên thấy Hạ Y Nguyệt kiên định như thế đâm ra bất ngờ.

"Cô.

.

sao lại kiên quyết như thế?"
"! "
"Cô có thù hằn gì với ông ta sao? Hay cô! hận ông ta?"
"Phải nói là hơn cả hận.

.

mới đúng"
Nhiếp Cảnh Thiên ngạc nhiên khi thấy được sự cuồng bạo trong mắt Hạ Y Nguyệt, một ngọn lửa mạnh mẽ có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.

"Dựa vào đâu tôi phải.

.

hợp tác với cô"
"Tôi! "
Cảm nhận được sự khinh thường của anh, cô bất chợt cứng người.

"Tôi không có dư thời gian để chơi trò hợp tác với cô đâu"_Nhiếp Cảnh Thiên nở nụ cười chế giễu, quay người bước đi.

!
"Đúng là tên đáng ghét sẽ chẳng bao giờ hết đáng ghét mà! "_Hạ Y Nguyệt hét lớn.

Sau đó lại ai oán liếc nhìn bóng lưng anh, tự lẩm bẩm: "Cho dù không hợp tác với anh thì sao chứ? Một mình tôi cũng sẽ khiến ông ta trả giá! khiến anh phải cúi đầu xin lỗi vì đã khinh thường tôi"
Cô hất cằm, kiêu ngạo bước đi.

[! ]
Nói thì rất dễ nhưng làm thì không dễ như thế đâu!
Trong vài ngày sau đó, Hạ Y Nguyệt luôn trong trạng thái "nghiêm túc" suy nghĩ để tìm cách đối phó với Nhiếp Hạo Phong!
Nhưng đúng như lời Nhiếp Cảnh Thiên nói! cô thì làm được gì chứ?
Đối với một con cáo già lăn lộn ngoài xã hội đã lâu như ông ta thì một nai con luôn được gia đình bao bọc như cô có thể làm được gì?

Ông ta là người ra sao, thói quen như thế nào hay điểm yếu là gì.

.

có hay không cô còn không biết thì đối phó với ông ta kiểu gì đây?
Làm sao cô có thể đối đầu với một người mà ngoài việc thấy họ ra cô lại chẳng biết chút gì về họ?
Suy nghĩ của cô quả thật là non nớt!
!
Bây giờ ngồi suy nghĩ không thì có tác dụng gì chứ?
Hạ Y Nguyệt gạt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, không phải chỉ có mỗi "suy nghĩ" mới khiến ta đạt được mục đích, cô bắt đầu "hành động".

Cái gì không biết thì mình học, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, kiên trì không bỏ cuộc thì mọi thứ sẽ ổn thôi!
Tuy không phải cứ cố gắng cứ chăm chỉ hay kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc là chúng ta sẽ thành công nhưng như thế thì chúng ta sẽ không hổ thẹn với những người luôn tin tưởng, hy vọng về ta!
Đời người chỉ có một, chúng ta không biết mình sẽ bỏ lỡ nó khi nào nên cứ làm mọi thứ mình muốn, làm những thứ đã từng tồn tại trong suy nghĩ nhưng lại không dám thực hiện, cứ mạnh mẽ tiến lên để khi nhìn lại ta sẽ không tiếc nuối và không "Nếu! "!
Kiếp trước cô luôn tự do, tự tại không lo âu để rồi chết trong tiếc nuối, thế thì kiếp này cô sẽ làm mọi thứ mình muốn, dù nó chỉ là một suy nghĩ chợt lóe qua.

.

Cô sẽ theo anh hai để học cách kinh doanh, học cách "suy nghĩ", cô sẽ ra xã hội để học cách "mạnh mẽ".

Sau khi quyết định thì Hạ Y Nguyệt liền đến công ty của Hạ Vĩ Quang vào lúc cô không có giờ học trên trường.

Anh hai cô rất giỏi, Hạ Vĩ Quang từ nhỏ đã rất thích lĩnh vực này nhưng vì ba mẹ cô từ xưa nay ngoài đồ cổ ra thì chẳng thích thứ gì khác nên cũng chẳng dạy cho anh hai được gì.

May mắn là ông bà có một người bạn chuyên về kinh doanh nên đã nhờ họ chỉ dạy cho con trai mình.

Nhờ sự yêu thích và chăm chỉ mà Hạ Vĩ Quang đã có thể tự mở công ty khi vừa ra trường và cùng nó trở nên vững mạnh sau bốn năm.

Trong khoảng thời gian đầu Hạ Vĩ Quang đã gặp rất nhiều khó khăn, đôi khi gần như từ bỏ nhưng ý chí anh đã không cho phép, anh đã vực dậy tinh thần và cố gắng để nó được như bây giờ.

"Anh hai ơiiii.


.

em tới rồi đây!"
"Haizz! cái con bé này"_Hạ Vĩ Quang thở dài ngao ngán khi cô em gái lại chưa thấy hình mà đã nghe tiếng.

Hạ Y Nguyệt luôn là như thế, cô luôn kêu to anh hai mình dù chưa bước đến phòng làm việc của anh.

Thư ký Đường là bạn của anh từ thời đại học và cũng là người đã đi cùng anh từ khi công ty được thành lập đến giờ.

Quá quen với tính tình em gái cưng của sếp nên thư ký Đường chẳng thấy lạ lẫm gì, vui vẻ mở cửa cho cô.

"Cám ơn chị xinh đẹp"
Ngoài ra thư ký Đường đây còn là một người bạn thân thiết với Hạ Y Nguyệt.

"Con bé này! hôm nay lại có chuyện muốn xin xỏ đúng không?"
Đường Cẩn Du nhéo mũi Hạ Y Nguyệt cùng đi vào.

"Cứ coi là như vậy đi"
Hai người cùng ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc Hạ Vĩ Quang.

"Được rồi, em muốn xin gì nào?"_Hạ Vĩ Quang bước đến ngồi cạnh cô, yêu chiều hỏi.

"Ừm! anh có thể dạy cho em kinh doanh không?".

 
Chương 11: 11: Không Quen


"Kinh doanh??.

.

"_Hạ Vĩ Quang và Đường Cẩn Du kinh ngạc đồng thanh nói.

"Ừm.

.

em biết chuyện này.

.

hơi không được bình thường nhưng hai người cũng đừng la vào tai em như thế chứ"
"Em muốn học nó để làm gì?"
Hạ Vĩ Quang khó tin, cô em gái này của anh hôm nay lại hứng thú với cái thứ nó từng bảo nhàm chán ư?
"Chẳng phải lúc đầu em muốn làm diễn viên sao? Học kinh doanh để làm gì?"
"Anh đừng quan tâm đ ến việc đó mà.

.

giúp em đi"
Haizz! con gái đúng là sáng nắng chiều mưa mà.

.

thật khó hiểu.

"Em chắc là mình muốn học đúng không?"
"Đúng đúng.

.

em chắc mà"_Hạ Y Nguyệt vui vẻ gật đầu.

"Được rồi! lúc nào không có giờ học cứ đến đây, anh với Cẩn Du dạy cho em.

.

nhưng anh không chắc là hiệu quả đạt được sẽ cao đâu.

.

"
"Hiệu quả còn tùy thuộc vào em nữa.


.

"
Đường Cẩn Du đưa ly nước cam cho cô, nói tiếp lời của Hạ Vĩ Quang.

"Em sẽ cố gắng mà.

.

à đúng rồi, còn chỗ ở của anh ba thì sao?
"Anh chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ qua phụ tên nhóc đó sắp xếp đồ đạc"
!
"Hai chị em đi chơi đi! hôm nay cho cậu nghỉ sớm đó"
Hạ Vĩ Quang hào phóng đi về bàn làm việc.

"Thế còn lịch trình chiều nay! "
"Chiều nay Vĩ Quang với anh đi gặp khách hàng.

.

nhân tiện ăn cơm với vài người bạn cũ luôn"
Người vừa bước vào là Lữ Kiến Dương cũng là bạn từ thời đại học với Hạ Vĩ Quang.

"Em mới đến à?"
"Em đến cũng được một lúc rồi"
Lữ Kiến Dương bước đến tặng vào má Đường Cẩn Du một chiếc hôn, ngoài là bạn của Hạ Vĩ Quang thì anh ta còn là người yêu của Đường Cẩn Du.

Và cũng không quên đi sự hiện diện của Hạ Y Nguyệt mà cốc nhẹ lên trán cô, cưng chiều nhìn hai chị em nói.

"Hai chị em cứ ra ngoài chơi đi, đừng quan tâm đ ến hai tên già nhạt nhẽo này"
"Vậy thì em không khách sáo nữa! chiều nay chị Cẩn Du thuộc về em"_Hạ Y Nguyệt "cướp" Đường Cẩn Du đi một cách trắng trợn.

Lữ Kiến Dương cũng chỉ biết cười đối với đứa em gái này.

- ------*-------
Sau khi đi dạo một vòng thì cô và Đường Cẩn Du quyết định đi mua sắm!
Hai người vào trung tâm thương mai, đi đến một khu bán đồ nam.

.

"Chị định mua cho Kiến Dương cái áo này em thấy sao?"_Đường Cẩn Du cầm trên tay một chiếc sơ mi màu xanh ngọc lam.

"Chị mua cái gì anh ấy cũng thích mà, lát nữa chúng ta đi mua cho chị một bộ cùng màu luôn.

.

"
"Em cũng sẽ mua cho anh hai và anh ba vài cái món.

.

"
Mua sắm cho các anh trai xong thì hai người liền đi mua sắm cho bản thân mình.

"Chiếc váy này hợp với chị nè.

.

"
"Nó có phải hơi hở quá rồi không.

.

Kiến Dương sẽ không thích đâu?"
Đường Cẩn Du hoang mang khi nhìn chiếc váy mỏng gần như trong suốt và phía dưới chỉ vừa đủ che hết vòng ba.

"Mặc ngủ mà có sao đâu"_Hạ Y Nguyệt cười "đê tiện" nhét chiếc váy ngủ vào người Cẩn Du.

"Với lại làm sao anh ấy không thích được chứ, chẳng phải anh ấy thích nhất là khi chị!.

"
Không biết Hạ Y Nguyệt thì thầm vào tai Đường Cẩn Du điều gì chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đã đỏ lại càng đỏ hơn.

"Làm.

.

làm gì có chuyện đó chứ.

.


"
"Haizz.

.

có hay không chị rõ nhất mà.

.

"
Hạ Y Nguyệt cười "ngây ngơ" sau đó liền chạy đi lựa đồ cho mình.

!
Trong lúc tính tiền thì cô và Đường Cẩn Du nghe tiếng cãi vã bay bổng đâu đó.

Khi tìm được nguồn của âm thanh! bất ngờ thay.

.

đó là Triệu Vũ Gia và cô gái.

.

trông giống với người Nhiếp Cảnh Thiên ôm trong khách sạn?
Hai người cãi vã rất to, mọi người xung quanh đều dừng lại quan sát.

.

những cô gái ăn mặc sang trọng nhưng lại cãi nhau như dân chợ búa.

.

Khi tính tiền xong cô định sẽ như người lạ mà rời đi.

.

chỉ là không ngờ mũi Triệu Vũ Gia lại thính như thế.

.

cô đứng xa thế mà vẫn đánh hơi được.

.

"Y Nguyệt là cậu phải không? Cậu có thể qua đây giúp mình không?"
Lần trước cô đã giới thiệu tên mình đâu nhỉ? Diễn như thế là không đạt rồi!
Triệu Vũ Gia thấy cô vẫn không quan tâm còn tưởng cô không nghe nên đã chạy luôn đến chỗ cô.

"Y Nguyệt cậu không nghe mình gọi sao? Cậu mau giúp mình với, con đàn bà kia! "
Thấy mình lỡ lời cô ta liền chột dạ sau đó xem như không có gì mà nói tiếp.

"Không.

.

ý mình là cậu xem cô gái kia quá đáng thật, rõ ràng chiếc váy này mình chọn trước mà cô ta lại dành với mình.


.

"
"Ừm.

.

cho hỏi bạn là ai? Bạn có quen với mình sao?"
"Cậu.

.

cậu bị làm sao vậy? Rõ ràng chúng ta là bạn mà, lần trước ở buổi tiệc anh cậu với cậu còn đưa mình về nhà, cậu không nhớ sao?"_Triệu Vũ Gia sượng trân giải thích.

"À.

.

thì ra bạn là cô gái đó sao? Nhưng chúng ta đã làm bạn khi nào thế? Lần đó là anh mình vô tình đụng trúng bạn nên mới đưa bạn về nhà mà"
_"Cô ta đây là không cãi lại cô gái kia nên giả bộ nhận người quen nhờ giúp đỡ sao?"
_"Người ta chỉ là thấy có lỗi nên mới đưa về nhà thôi vậy mà lại đi nhận là bạn luôn sao?"
_"Cô ta lại đi cãi nhau với người khác chỉ vì một chiếc váy ngủ hở hang thôi sao? Thật mất mặt"
_"Cô ta trông cứ như con công điên ấy"
_"Đúng vậy.

.

đã ăn mặc lòe loẹt, không ra gì rồi mà còn khùng khùng điên điên nữa chứ.

.

"
Những tiếng xì xào từ đám đông vang lên khiến Triệu Vũ Gia vừa tức giận vừa nhục nhã.

"Mình đi thôi em, kệ cô ta đi"_Đường Cẩn Du thấy tình hình dần không ổn liền kéo Hạ Y Nguyệt rời đi.

Mắt thấy Hạ Y Nguyệt đi khỏi nhưng cả người Triệu Vũ Gia cứng đơ, chân cứ như bị đổ chì mà đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Không biết vì tức giận hay nhục nhã mà mặt cô ta càng lúc càng đỏ.

Cô gái vừa nãy gây sự với cô ta cũng không chần chừ, nắn ná lại lâu mà liền đi tính tiền rồi rời đi.

Đang không biết làm như nào thì một chiếc áo khoác to bỗng chùm lên đầu rồi cô ta bị kéo đi trong lời bàn tán.

.

 
Chương 12: 12: Tuy Bình Tĩnh Nhưng Là Tức Giận!


"Sao cô ngu thế? Chưa gì mà đã làm như thân thiết lắm rồi.

.

"
Kéo cô ta đến chỗ vắng.

.

người kia bực tức buông lời chửi.

"Tôi.

.

tôi không nghĩ cô ta sẽ có thái độ như thế?"
Triệu Vũ Gia sau khi nghe chửi thì liền trở lại bình thường.

"Cô lúc nào cũng chủ quan như thế, kế hoạch lần này mà thất bại thì cô coi chừng ông ta đó, ông ta không để cô yên đâu.

.

"
"Tôi! tôi biết rồi, anh khi nào mới hành động?"
"Bây giờ!"
"Anh định sẽ làm gì?"
"Đó là chuyện của tôi cô không cần biết, coi mà hoàn thành việc được giao đi, đừng ở đó mà nhiều chuyện.

.

"
Nói rồi người đàn ông kia liền sải bước đi.

Triệu Vũ Gia cũng chẳng ở lại mà liền rời đi trong hậm hực.


- ------*-------
Nhiếp Cảnh Thiên trong những ngày gần đây luôn rời nhà từ rất sớm mà lại về rất trễ.

.

nhưng có lẻ hôm nay là ngoại lệ.

.

Bước vào nhà, anh gần như hóa điên mà lao đến đẩy mạnh Lâm Nhã ngã nhào ra đất, chạy đến túm lấy tóc bà ta giật mạnh ra sau.

"AI CHO BÀ ĐỤNG VÀO NHỮNG MÓN ĐỒ NÀY HẢ? BÀ CÓ BIẾT NÓ LÀ CỦA AI KHÔNG MÀ DÁM ĐỤNG VÀO?" _Nhiếp Cảnh Thiên đỏ ngầu hai mắt, điên cuồng gào thét vào mặt bà ta.

Lâm Nhã kinh hãi khi thấy phản ứng của anh nhất thời câm nín.

"Thằng mất dạy, mày làm gì mẹ mày đấy?"
Nhiếp Hạo Phong trên phòng, nghe dưới nhà ầm ĩ liền đi xuống thấy được cảnh này, ông ta đi đến đẩy mạnh Nhiếp Cảnh Thiên ra.

Anh bị đẩy ra nhưng không tiếp tục tức giận mà lại bình tĩnh lạ thường!
Không quan tâm đ ến những cử chỉ lo lắng, quan tâm của ông ta, anh nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn trà sofa bên cạnh, cẩn thận ôm lấy những món đồ trên bàn.

.

một bộ trang sức ngọc trai và một chiếc vòng cẩm thạch.

Khi vừa bước vào nhà, thấy Lâm Nhã đang cầm những món trang sức mà mẹ mình trân quý như một thứ bỏ đi, một thứ dơ bẩn mà đùa nghịch.

Bà ta còn lấy chân mình dẫm lên! nhìn thấy cảnh tượng đó Nhiếp Cảnh Thiên liền mất bình tĩnh, chạy đến chỗ Lâm Nhã đẩy mạnh bà ta.

.

"Mày vì những thứ rẻ tiền này mà mất dạy với mẹ mày à? Mày! "
Tiếng trách móc của Nhiếp Hạo Phong như tiếp thêm lửa cho anh.

"Có lẽ trí nhớ của ông Nhiếp không tốt lắm nhỉ? Chẳng phải tôi đã nói là mẹ mình mất rồi! vậy người mẹ ông nói là ai thế?"
"Lâm Nhã là vợ tao, là mẹ mày còn con đàn bà lăng loàn kia không xứng đáng là vợ tao! "
"Mẹ tôi bị chính chồng mình đưa lên giường người khác thì ông bảo là lăng loàn, thế! còn người đàn bà vui vẻ cùng một đám đàn ông! thì ông nghĩ nên gọi là gì đây?"_Nhiếp Cảnh Thiên khiêu khích, sỉ nhục.

"Mày! "_Nhiếp Hạo Phong cứng miệng không biết phản bác như nào.

Thẹn quá hóa giận.

.

Nhiếp Hạo Phong xông tới giật lấy trang sức trong lòng Nhiếp Cảnh Thiên quăng tất cả xuống đất.

.

Nhưng anh phản ứng nhanh kịp thời giữ lại! hai người giằng co làm cho mấy chiếc vòng ngọc trai đứt.

.

ngọc trai văng khắp nơi.

.

Chiếc vòng cẩm thạch cũng vì thế mà bể nát.

.

Máu trong người Nhiếp Cảnh Thiên như ngừng chảy, hô hấp trở nên khó khăn!
Thấy anh như người mất hồn.


.

Nhiếp Hạo Phong vui vẻ lại phần nào.

"Ông sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm!"
Một câu nói tuy đơn giản nhưng khiến Nhiếp Hạo Phong lạnh toát cả người.

.

Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc.

.

câu nói như trở thành một lời nguyền không cách giải.

Vẻ mặt Nhiếp Cảnh Thiên lạnh đến đáng sợ.

.

một con quái thú khát máu dần được thức tỉnh.

 !
Anh cuối xuống chăm chú nhặt từng hạt ngọc trai, từng mảnh cẩm thạch đã vụn nát.

.

rồi nhanh chân lên lầu, đến một căn phòng không người ở! nhưng tràn ngập kỉ niệm.

Đây là phòng mẹ anh ở khi còn sống, những bức ảnh của ba người luôn được mẹ anh treo khắp phòng.

Những món đồ của mẹ luôn được anh cất giữ cẩn thận trong này.

.

kể cả việc dọn dẹp phòng cũng chính tay anh làm.

Khóa phòng.

.

có vẻ nên thay rồi, khóa cửa đã bị người khác phá hư.

!
Trò chơi cũng nên bắt đầu thôi.


.

thời gian chuẩn bị quá lâu rồi! Nếu để lâu thì sẽ chẳng còn gì thú vị.

.

Tối hôm đó Nhiếp Cảnh Thiên ngủ lại trong phòng mẹ, anh đã được nhìn thấy mẹ lần nữa! dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, mơ hồ!
- ------*-------
Hôm nay là ngày Hạ Y Nguyệt cùng Hạ Vĩ Quang giúp Hạ Vĩ Phong chuyển vào nhà mới, căn hộ nằm gần công ty Hạ Vĩ Quang cho tiện việc di chuyển.

"Anh ba anh xem còn thiếu gì không để em còn đi mua"
"Anh nghĩ chắc đủ rồi, có thiếu gì thì mua sau"
"À đúng rồi, hôm trước em có đi mua đồ nên sẵn tiện mua cho anh vài bộ nè, anh xem có thích không"
Hạ Vĩ Phong cầm trên tay hai ba cái áo sơ mi và vài bộ đồ ngủ mỉm cười hạnh phúc.

"Miễn đồ em mua thì cái gì anh cũng thích"_Hạ Vĩ Phong vui vẻ ôm chặt lấy cô.

Tâm trạng đang vui bỗng trầm xuống, Hạ Vĩ Phong nghẹn ngào: "Nhưng! đến khi nào thì ba mẹ mới! chấp nhận anh đây?"
Không khí trong phòng liền trở nên ảm đạm.

"Không sao đâu, ba mẹ sẽ! hiểu em mà"_Hạ Vĩ Quang dỗ dành cậu em trai mình.

"Được rồi đi ăn thôi, em đói.

.

"_Hạ Y Nguyệt xoa xoa chiếc bụng xẹp lép của mình, chu môi nũng nịu.

"Con nhóc ham ăn"_Hạ Vĩ Phong đánh nhẹ lên trán cô.

Hạ Y Nguyệt cười vui vẻ, khoác tay hai anh trai đi ra ngoài.

.

 
Chương 13: 13: Hợp Tác!


"Con nhỏ đó có phải là con của cô ta không?"
["Xin lỗi chủ tịch, việc này chúng tôi vẫn đang điều tra, từ sau năm đó mọi thông tin của cô Tần tất cả dường như đều biến mất.

.

"]
"Tôi đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi? Các người nếu thấy việc này quá sức thì cứ nói, tôi không ép buộc ai đâu"
["Chúng.

.

tôi sẽ cố gắng hết sức, xin ngài hãy cho chúng tôi thêm thời gian"]
"Một tháng! Đây là thời gian cuối cho các người, có một người phụ nữ cũng tìm không xong, nuôi lũ ngu như các người đúng là tốn cơm mà"_Nhiếp Hạo Phong bực tức tắt điện thoại.

Ông ta nhìn vào bức hình trên điện thoại, suy tư điều gì đó rồi tự lẩm bẩm: "Vừa xinh đẹp lại vừa giống em như này thì làm sao anh bỏ qua được đây.

.

haha.

.

"
Tấm hình trong điện thoại ông ta lại vừa nằm trọn trong tầm mắt của Nhiếp Cảnh Thiên đứng cách đó không xa.

Mới sáng, đang trong lúc rời khỏi nhà thì anh vô tình nghe được Nhiếp Hạo Phong cấu gắt nói chuyện điện thoại ngoài vườn hoa.

Ông ta tực bức chắc là vì không tìm được người thương nào đây sao?
Vừa lại gần thì đúng lúc tấm ảnh chụp một đôi nam nữ xuất hiện trong điện thoại, lọt vào mắt anh.

Đây.

.

chẳng phải là Hạ Y Nguyệt và anh trai cô ta Hạ Vĩ Quang sao?.



Nhiếp tổng đây là đang muốn đổi khẩu vị?
Nhưng dù thế nào thì mục tiêu tiếp theo của ông ta cũng là người của anh, như vậy chẳng phải quá thuận lợi rồi sao.

.

?
Chấm dứt suy nghĩ Nhiếp Cảnh Thiên liền đi tìm "người" của mình để bàn bạc.

!
Vì không biết tìm cô ở đâu nên anh đã đến trường học, đợi mãi cũng đến giờ tan.

"Hạ Y Nguyệt cô đợi một chút.

.

tôi có chuyện muốn nói"
Hạ Y Nguyệt nghe có người gọi tên mình liền đứng lại, quay đầu tìm kiếm.

"Khoan đã.

.

tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô"
Thấy Hạ Y Nguyệt như không chú ý đến mình mà tiếp tục bước đi.

.

Nhiếp Cảnh Thiên liền chạy đến níu lấy cánh tay cô.

"Nhưng tôi không muốn nghe.

.

"
Dường như mỗi lần đối mặt với anh, cô đều không có kiên nhẫn.

Đứng giữa đường đi nói chuyện như này cũng không phải ý hay! anh liền kéo cô ra khu vườn sau trường.

"Này.

.

anh làm cái gì vậy?"
Hạ Y Nguyệt giật tay ra khỏi sự níu kéo của Nhiếp Cảnh Thiên, cáu gắt to giọng.

Ánh mắt mọi sinh viên xung quanh đều hướng vào mình.

.

anh không biết làm gì đành vác cô lên vai chạy ra khu vườn bất chấp sự la hét của cô!
!
"Bây giờ cô bình tĩnh lại đi.

.

tôi không có ý xấu, chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh nói chuyện với cô thôi"_Nhiếp Cảnh Thiên thả Hạ Y Nguyệt xuống, nhẹ nhàng nói.

"Chúng ta thì có cái gì để nói.

.

mà nếu có thì cần gì phải tìm nơi yên tĩnh chứ?"
Trước sự nóng giận của cô, anh chẳng biết làm gì ngoài lơ nó đi.

"Chúng ta hợp tác đi!"
"Hợp tác? Sáng nay ra đường ai đánh vào đầu anh à?"

Hạ Y Nguyệt như không tin vào tai mình khi nghe Nhiếp Cảnh Thiên nói muốn hợp tác.

"Lúc trước chẳng phải cô muốn hợp tác với tôi để trừng trị ông ta sao? Bây giờ tôi chấp nhận lời đề nghị này"
"Hình như anh quên gì đó rồi! chẳng phải chính anh đã từ chối lời đề nghị này sau đó sao?"
"! "
"Dựa vào đâu tôi phải hợp tác! với anh?"
"! "
"Tôi không dư thời gian để.

.

chơi trò hợp tác với anh đâu"
"Cô.

.

"
"Hửm! tôi như nào?"_Hạ Y Nguyệt khiêu khích Nhiếp Cảnh Thiên.

"Bây giờ cô muốn tôi làm gì mới chịu hợp tác?"
Giọng nói không mấy tự nguyện nhưng vì việc trọng đại nên anh phải hạ mình.

.

dù gì anh cũng từ chối người ta trước mà.

"Anh phải xin lỗi vì đã có những lời nói xem thường tôi lúc đó! đặc biệt.

.

anh phải chấp nhận ba yêu cầu bất kì của tôi"
"!.

Được tôi chấp nhận, tôi xin lỗi vì đã có lời lẽ không tôn trọng cô"
Ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi Nhiếp Cảnh Thiên cũng đồng ý.

"Hiện tại thì tôi chưa nghĩ ra yêu cầu gì nên tạm thời bỏ qua chuyện đó, hôm nay anh đến gặp tôi chắc hẳn đã có kế hoạch gì rồi nhỉ?"
"Đúng.

.

ông ta đang nhắm vào cô"
"Nhắm vào tôi?"
"Đúng vậy, người tiếp theo ông ta muốn thuần phục là cô"
"Vậy.

.


bây giờ tôi.

.

tôi.

.

phải làm gì?"
Thấy được sự sợ hãi trong mắt Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên trấn an.

"Cô yên tâm, có chúng tôi ở đây ông ta sẽ không làm gì được cô đâu, còn về kế hoạch thì chúng ta sẽ bàn bạc sau"
"Tôi.

.

tôi biết rồi"
Nghe đến việc ông ta nhắm vào mình thì cô bất giác run rẩy, lạnh hết cả người.

"Cô mà yếu đuối như này thì làm sao hoàn thành được việc đây?"
Bị Nhiếp Cảnh Thiên trêu chọc, cô không nổi giận mà ngược lại còn cười rất tươi.

"Anh mới là kẻ yếu đuối đó"
Ôi.

.

anh lại say mất nụ cười này rồi!
Nụ cười cho anh cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc!
- ------*-------
Sau khi nói chuyện với Nhiếp Cảnh Thiên thì hai người cho nhau phương thức liên lạc rồi nhà ai nấy về.

Vừa ra khỏi cổng trường, Hạ Y Nguyệt liền bị cô hồn đeo bám.

"Cậu là Hạ Y Nguyệt đúng không, cho mình làm quen nha!".

 
Chương 14: 14: Thương!!


Nghe thấy âm giọng không cần nhìn cũng biết là ai, cô như không nghe thấy mà tiếp tục bước đi.

"A! cậu đợi đã, cậu cho mình làm quen nha, mình thật sự muốn làm bạn của cậu mà"
Triệu Vũ Gia chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển.

.

chân thành nói.

"Tôi và cô chẳng quen biết, chẳng có quan hệ gì sao cô cứ làm phiền tôi mãi thế?"
Đời này cô thật sự chẳng muốn tiếp xúc với những người này tí nào.

"Mình.

.

mình chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi mà.

.

ở đây mình chẳng quen được ai cả"
Nhìn vẻ mặt tủi thân, giả tạo của cô ta Hạ Y Nguyệt liền muốn nôn mửa.

"Vậy thì cô đi tìm bạn đi, cứ quanh quẩn theo tôi làm gì?"
"Lần trước cậu và anh trai cậu đã giúp mình, mình thấy các cậu là người tốt nên muốn làm bạn với cậu"
"! "
"Cậu đồng ý cho mình làm quen nha"
Nhìn vẻ mặt ngây ngơ của Triệu Vũ Gia, cô thật muốn nó làm giẻ lau chân.

.

để giẫm nát nó ra.

"Ừm.


.

cũng được nhưng cậu phải vượt qua được yêu cầu của tôi.

.

tôi là một người rất khó tính đó, không phải ai cũng làm bạn được đâu"
Có được sự đồng ý của cô, Triệu Vũ Gia liền mừng rỡ gật đầu.

"Được được được, dù có yêu cầu khó khăn như nào mình cũng sẽ vượt qua mà"
Hạ Y Nguyệt cười khinh khi thấy sự chắc chắn của cô ta.

Cô ta nghĩ cô ta có thể dễ dàng vượt qua được những yêu cầu của cô sao?
Đúng là mơ mộng giữa ban ngày mà.

"Vậy thôi tôi về trước nha có gì tôi sẽ hẹn cô sau.

.

"
"Ừm.

.

tạm biệt cậu"
Đi được vài bước như nhớ ra điều gì, Hạ Y Nguyệt lấy ra một tờ giấy nhỏ, một cây viết rồi đưa cho Triệu Vũ Gia.

"À đúng rồi, tôi vẫn chưa có số điện thoại của cậu, cậu viết vào đây đi"
Triệu Vũ Gia nhận lấy viết vào một dãy số rồi đưa lại cho cô.

"Được rồi tôi đi đây"
Hạ Y Nguyệt liền quay người.

.

cất bước.

- ------*-------
Hai ngày sau, Nhiếp Cảnh Thiên hẹn gặp Hạ Y Nguyệt tại quán bar quen thuộc.

Cô vừa mở cửa.

.

cô chợt khựng lại.

Trong căn phòng ánh đèn đủ màu nhưng mờ nhạt, không gian tĩnh lặng nhưng muốn lơ đi sự tồn tại duy nhất trong phòng!
Cô lại đảo mắt đến người đàn ông nằm trên sofa giữa phòng kia.

.

anh như được bao bọc bởi những bông tuyết lạnh giá.

Hay có thể nói! những bông tuyết ấy chính là sự bảo vệ duy nhất của đứa bé này?
Bỏ sự sự ồn ào, đáng ghét bình thường.

.

bây giờ Nhiếp Cảnh Thiên như một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa, gục ngã giữa trời đông gió rét.


.

Hai tay anh ôm chặt lấy thân mình, chân thì co lên! sao cô lại thấy thương đứa trẻ này như thế?
Hạ Y Nguyệt như sợ có ai làm hại đến chàng trai ấy, cô bước vào phòng nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Cứ bước tới gần Nhiếp Cảnh Thiên trong vô thức, ngồi xuống trước mặt anh ngắm nhìn gương mặt điển trai! vô tình trong lòng cô lại xuất hiện những cảm giác lạ?
Có lẽ lạ nhất! là cảm giác muốn được ở cạnh chăm lo, săn sóc cho anh!!
Ngắm nhìn một lúc lâu.

.

những hình ảnh không xác định dần hiện rõ trong đầu cô.

Giây phút trước khi cô "từ bỏ" ở kiếp trước, chính là khuôn mặt này đã động viên và cố gắng cứu cô ra.

Tình cảnh của Nhiếp Cảnh Thiên lúc đó cũng không tốt hơn cô bao nhiêu! trên người đầy thương tích, đầu thì máu vẫn không ngừng chảy nhưng ý chí sinh tồn trong mắt anh không hề mờ nhạt.

.

Bây giờ tuy lành lặn nhưng sao cảm xúc anh lại tiêu cực như này?
Nó không còn mạnh mẽ và tươi xanh như ở kiếp trước!!
Lúc đó tuy bị thương rất nặng nhưng anh vẫn cố dìu cô thoát ra bên ngoài, khi nhìn thấy cô sắp buông bỏ thì anh vô cùng hoảng sợ!
Mắt đỏ lên.

.

nước mắt như đều chuẩn bị để tuôn trào.

Cô còn nhớ rất rõ cơ thể anh đã run.

.

nước mắt anh cũng đã rơi khi cô "nhắm mắt".

Và! anh cũng đặt lên trán cô một nụ hôn như lời tạm biệt.

Khi dòng kí ức trôi qua hết thì cô mới cảm nhận được thực tại.

.

nước mắt cô cũng không hẹn mà rơi rồi.

Hạ Y Nguyệt cuối đầu đặt lên trán anh một nụ hôn như đáp trả lời tạm biệt cũ và! một nụ hôn nhẹ kéo dài trên môi như đáp trả lại cảm xúc trong lòng.


!
"Tôi không biết rằng em lại có thói quen bi3n thái, thích hôn trộm người khác như thế đấy?"
Đang đắm chìm trong cảm xúc thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô giật mình đứng bật dậy.

"A.

.

"
Nhưng do không chú ý mà chân cô đã va vào góc bàn.

"Em không những nhát gan, bi3n thái mà lại còn vô cùng hậu đậu nữa nhỉ?"
Nhiếp Cảnh Thiên miệng thì chê bai nhưng tay thì rất nhanh kéo cô ngồi cạnh kiểm tra.

"Anh mới là tên bi3n thái.

.

cả nhà anh mới bi3n thái"
Tuy đau nhưng Hạ Y Nguyệt vẫn đủ sức mắng anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng chanh dài qua gối, tóc dài xoăn nhẹ thả bồng bềnh trong cô rất.

.

thiếu nữ.

Nhiếp Cảnh Thiên quay qua liền bị nàng thiếu nữ ấy hút hồn, khoảnh khắc cô phồng hai má lên trong rất đáng yêu.

Anh không chịu nổi sự đáng yêu này liền quay đầu qua chỗ khác, mặt thì đỏ bừng lên.

.

 
Chương 15: 15: Bàn Bạc


Mỗi khi Nhiếp Cảnh Thiên chìm vào giấc ngủ thì anh vẫn luôn rất cảnh giác xung quanh có lẽ vì thiếu mất cảm giác an toàn từ nhỏ.

Nếu có ai lại gần anh đều cảm nhận được và liền tỉnh dậy nhưng tại sao quy trình lại không đúng với cô gái này nhỉ?
Anh cảm nhận được sự hiện diện của cô, cảm nhận được khoảng cách hai người dần mất đi nhưng lại không chút phòng vệ, cho dù có cố gắng thì cũng không thể mở mắt cho đến khi nụ hôn trên môi anh kết thúc.

Anh không ngờ rằng mình lại tin tưởng sư tử con này như vậy.

.

anh cũng không ngốc để chắc rằng! anh đã rung động!!
Hạ Y Nguyệt vẫn đang tức giận vì những lời trêu chọc của Nhiếp Cảnh Thiên nên cô không biết rằng ánh mắt si tình của người nào đó vẫn luôn bám chặt lấy mình.

Cốc.

.

Cốc.

.

Cốc.

.


Tiếng gõ cửa dồn dập hòa tan đi cảm xúc của hai người.

"Cậu đang lên kế hoạch đi kh ủng bố sao? Khóa cửa làm gì thế?"
Hàn Gia Tường tay cầm chìa khóa, mặt bất mãn bước vào.

Nối tiếp là Hoàng Chí Quân, Lăng Khải Minh và Trịnh Bác Văn, ai cũng đều bất ngờ vì sự hiện diện của Hạ Y Nguyệt.

"Đây là thứ đặc biệt cậu nói?"
Trịnh Bác Văn ngồi xuống kế bên Nhiếp Cảnh Thiên, thắc mắc lên tiếng.

"Có thể coi là vậy! cô ấy đang là mục tiêu"
Ý của câu nói quá rõ ràng, không ai là không hiểu.

"Chúng ta có thể bắt đầu rồi!"_Nhiếp Cảnh Thiên nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng.

Các chàng trai liếc nhìn nhau rồi cũng bắt đầu bàn kế hoạch.

Lăng Khải Minh giải thích cho Hạ Y Nguyệt rõ kế hoạch, mục tiêu và cả những việc cô cần phải làm.

Cuộc trò chuyện kết thúc thì cũng là lúc mặt trời trên đường về tổ ấm.

"Đi ăn thôi, hôm nay tôi mời"_Hoàng Chí Quân vươn vai mệt mỏi.

Khoác vai Hạ Y Nguyệt, anh ta nháy mắt nói tiếp: "Coi như đây là món quà gặp mặt, chào đón em đi"
Cô mỉm cười như lời đồng ý, trong cuộc trò chuyện vừa diễn ra cô gần như đã hiểu rõ tính cách mỗi người.

Dù sao đây cũng là cuộc hợp tác lâu dài, mọi người còn có thể trở thành bạn của nhau nên việc hiểu chút chút về nhau cũng không hại gì.

"Nói chuyện dùng miệng không cần dùng tay chân"
Nhiếp Cảnh Thiên gạt cái tay trên vai Hạ Y Nguyệt xuống, nhìn Hoàng Chí Quân đầy thù địch.

Cứ thế hai người cãi qua cãi lại trong như hai đứa con nít giành đồ chơi.

"Đừng quan tâm đ ến hai tên ngốc này"
Hàn Gia Tường nói nhỏ vào tai cô, tay ra hiệu cô rời đi.

Trịnh Bác Văn vẫn luôn quan sát Hạ Y Nguyệt từ khi gặp mặt đến bây giờ, anh ta cảm thấy thái độ của Nhiếp Cảnh Thiên đối với cô rất lạ.

Trong lúc bàn bạc, anh không ngừng nhắc mọi người việc bảo vệ Hạ Y Nguyệt, luôn cả ánh mắt mềm mại vẫn luôn dính vào người cô.

Tất cả đều nằm trong sự chứng kiến của Trịnh Bác Văn.

Anh ta biết chắc rằng Hạ Y Nguyệt hiện tại đã không còn nằm "bên ngoài" Nhiếp Cảnh Thiên nữa rồi.


Đây có lẽ là tin vui đối với Nhiếp Cảnh Thiên!
Nhưng "tin vui" này sẽ tồn tại mãi mãi hay sẽ tan biến vĩnh viễn thì Trịnh Bác Văn không chắc chắn được.

.

mọi thứ còn tùy thuộc vào duyên phận của hai người.

[! ]
Sau khi chơi vui vẻ thì mỗi người một nhà mà về, Hạ Y Nguyệt thì được Nhiếp Cảnh Thiên đưa về, trên đường đi hai người nói chuyện phiếm rất không ổn.

"Em cứ suy nghĩ điều tôi nói! "
"Tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý!"
"Tại sao? Đây là để bảo vệ em"
"Việc tới ở chung nhà với anh thì có tác dụng gì trong việc bảo vệ tôi?"
"Ở nhà tôi an toàn"
"Vậy nhà tôi không an toàn sao?"
"An toàn nhưng không bằng nhà tôi"
"! "
Cái lí lẻ gì đây? Cô đâu phải đi trốn kh ủng bố mà cần tìm nhà an toàn?
"Em yên tâm đi nhà tôi nhiều tv lắm, tôi không có hứng thú với em đâu"
Xe vừa dừng trước cổng nhà Hạ Y Nguyệt thì cũng là lúc Nhiếp Cảnh Thiên phải cảm nhận lại nỗi đau thấu xương.

"Nếu có nhiều thì anh ráng phải gìn giữ cho cẩn thận nhé"
Không biết vô tình hay cố tính mà túi xách trong tay cô lại bay thành một vòng cung và đáp ngay "hàng họ" của Nhiếp Cảnh Thiên.

"Ý tôi lỡ tay xin lỗi anh nha"_Hạ Y Nguyệt mở cửa bước xuống, đi thẳng vào nhà.

Tầm nửa tiếng sau thì cổng nhà cô mới trở lại trống trãi.

- ------*-------
"Hôm nay con đi đâu mà sao về trễ thế?"

Hạ phu nhân đặt đ ĩa trái cây xuống bàn, bước đến chỗ cô lo lắng hỏi.

"Ba mẹ mới về ạ? Sao không ai nói với con thế?"
"Chứ không phải là do em ham chơi về muộn, không nhớ lời anh hai đã nói hôm qua sao?"
Nhắc tới giờ giấc thì Hạ Y Nguyệt mới liếc qua đồng hồ! đã gần chín giờ rồi?
Nguyên do cô về trễ như này thì không thể không nhắc tới đám "con nít" kia rồi, ăn no xong lại đòi vận động cho xuống cơm, thế là lại kéo cô đi hết chỗ này lại tới chỗ khác.

"Em nào ham chơi, chỉ là mới quen được vài người bạn nên hẹn nhau đi ăn thôi.

.

"
"Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa lần sau con nhớ về sớm còn bây giờ lên tắm rửa nghỉ ngơi đi, trễ rồi"
Hạ Kỳ Sơn mở lời giải vây cho con gái.

"Dạ chào mọi người, con lên lầu.

.

"
Hạ Y Nguyệt gật đầu cười tươi với mọi người rồi chạy nhanh lên lầu.

.

 
Chương 16: 16: Tiếp Cận


Vài ngày sau, Nhiếp Cảnh Thiên và Hàn Gia Tường đã hẹn Hạ Y Nguyệt nơi quán nước cũ, quen thuộc.

Vốn chỉ định gặp mặt trò chuyện đưa nhau một ít đồ nhưng lại có thu hoạch ngoài dự kiến.

Khi đi ngang qua quầy bar để lên phòng thì tai cô bắt được giọng của Nhiếp Hạo Phong, nội dung cuộc trò chuyện có lẽ ông ta đang thu nạp thêm tình yêu đây mà.

Mải mê chú ý đến ông ta nên cô không cẩn thận lại mém té ngã.

!
"Tôi đến rồi đây"_Hạ Y Nguyệt mở cửa, bước vào.

"Vào đây ngồi đi, Gia Tường đang chuẩn bị rồi em đợi một chút"_Nhiếp Cảnh Thiên vỗ vào phần ghế cạnh mình.

"Vừa nãy tôi gặp Nhiếp Hạo Phong.

.

"
Ngồi xuống cạnh anh, cô từ từ kể lại phân cảnh vừa rồi.

"Thế thì làm luôn hôm nay đi, chọn ngày không bằng gặp ngày mà"
Hàn Gia Tường ôm một chiếc hộp đen, bước ra từ căn phòng cô đã nằm lần đầu tiên ở đây.

Cậu đã nghe hết những gì Hạ Y Nguyệt kể, ngồi xuống ghế đơn bên cạnh Nhiếp Cảnh Thiên, cậu nói tiếp.

"Nếu thời cơ đã đến thì chúng ta bắt đầu luôn, do dự làm gì?"
"Em đã sẵn sàng chưa?"_Nhiếp Cảnh Thiên ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Hạ Y Nguyệt.

"! "
"Không cần ép mình, nếu vẫn chưa sẵn sàng thì thôi, chúng ta sẽ chọn ngày khác"
"Tôi.

.

chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể làm bất cứ khi nào"
"Em chắc chứ?"
"Tôi chắc!"
Hạ Y Nguyệt liếc nhìn Nhiếp Cảnh Thiên rồi đảo sang Hàn Gia Tường cuối cùng lại quay về anh, kiên định gật đầu.


"Vậy thì! "_Hàn Gia Tường thì thầm vào tai hai người.

!
"Cho tôi một ly Vodka.

.

"
Hạ Y Nguyệt mệt mỏi ngồi xuống quầy bar, mắt cô long lanh ánh nước như sắp khóc.

Dáng vẻ yếu đuối, sự mỹ miều này vô tình lọt vào mắt Nhiếp Hạo Phong khiến ông ta đứng ngồi không yên.

Ông ta luôn chăm chú ngắm sự xinh đẹp này từ khi cô xuất hiện.

"Em có thể cho tôi làm quen không?"_Nhiếp Hạo Phong bước đến bắt đầu tiếp cận cô.

"Có thể.

.

tôi là Hạ Y Nguyệt"
Hạ Y Nguyệt nhấp nhẹ ly rượu vừa được đưa ra, như không quan tâm đ ến mọi thứ xung quanh trả lời ông ta.

Chất giọng vốn đã ngọt ngào lại kèm theo sự mệt mỏi, men say của hơi rượu khiến ông ta rạo rực không thôi.

"Tôi là Nhiếp Hạo Phong, em đang có chuyện buồn sao"
"Tôi có một người bạn đã cùng tôi trải qua nhiều khó khăn, là người thân duy nhất bên cạnh tôi nhưng! bây giờ cô ấy lại đang bệnh nặng sắp không qua khỏi.

.

tôi.

.

tôi lại chẳng làm được gì để giúp cô ấy cả.

.

"
Nói đến đây, nước mắt không hẹn mà lăn đều trên mặt Hạ Y Nguyệt, trông đáng thương vô cùng.

"Người bạn đó của em bệnh gì? Tôi có thể giúp em được không?"
"Cô ấy cần thay tim gấp nếu không sẽ.

.

sẽ không qua khỏi được.

.

"
Cô dừng lại hít một hơi sâu, ngước lên hỏi Nhiếp Hạo Phong: "Ông có thể giúp tôi được sao?"
"Có thể, tôi sẽ cho người đi kiểm tra cho bạn em rồi tìm cho cô ấy một trái tim phù hợp"
"Thật.

.

thật vậy sao? Tôi cảm ơn ông nhiều lắm, chỉ cần ông cứu được cậu ấy thì tôi.

.

sẽ làm mọi thứ để đền đáp ông"
"Em chấp nhận làm mọi thứ sao, việc gì cũng làm?"
"Đúng vậy cho dù là bất cứ yêu cầu gì của ông tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện"
"Ồ! "_Nhiếp Hạo Phong nhìn cô với bao ý nghĩ trong đầu.

"Mời ông một ly"
Hạ Y Nguyệt cầm ly rượu làm hành động mời với ông ta rồi uống cạn một hơi.

"Tửu lượng của em tốt thật.


.

"
Ông ta ngạc nhiên khi thấy cô uống cạn ly rượu nhưng ngoài khuôn mặt đỏ ửng ra thì vẫn còn rất tỉnh táo.

"Ông quá khen rồi"
Trong men say cô nở nụ cười như mòi gọi ông ta.

"Không biết tôi có vinh dự mời em một ly nữa không?"
"Được chứ, tôi rất sẵn lòng"
Nhiếp Hạo Phong quay qua kêu thêm hai ly rượu kèm theo một cái nháy mắt với người pha chế.

"Mời em"
Hai người chưa kịp uống thì sau lưng có tiếng phụ nữ cất lên.

"Trái đất tròn thật, không ngờ tôi lại gặp anh ở đây"
Kim Hiểu Đồng không thiện cảm nhìn Nhiếp Hạo Phong.

"Cô đang làm gì ở đây?"
"Tôi làm gì đâu liên quan đến anh? Sao nào sợ tôi nói gì bậy bạ trước mặt cô bồ nhỏ.

.

mới này à?"_Kim Hiểu Đồng nhếch mày thách thức.

"Cô đừng quên những gì tôi đã nói khi đó"
Nhiếp Hạo Phong bước đến gần cô ta nói nhỏ, nhấn mạnh từng chữ vào tai Kim Hiểu Đồng.

"Làm sao tôi quên được chứ.

.

sau này.

.

chắc chắn anh sẽ gặp quả báo.

.

vì những gì mình đã làm"
Trước khi rời đi, cô ta còn để lại cho Nhiếp Hạo Phong một cái cười khinh.

Hạ Y Nguyệt bên này yên ắng coi hai người đọc thoại.

.

cũng nhân cơ hội ông ta không để ý mà bỏ một ít bột màu trắng vào ly ông ta.


"Để em chê cười rồi"
Dù bực tức nhưng Nhiếp Hạo Phong vẫn không quên mục đích của mình.

"Không sao, cô ta là ai thế?"
"Chỉ là một người bạn cũ thôi, em đừng để ý"
Ông ta sợ cô nghĩ xấu, nghĩ linh tinh về mình qua lời Kim Hiểu Đồng mà vội giải thích.

"Uống thôi"
Hạ Y Nguyệt không quan tâm, cô cầm ly làm động tác mời với ông ta rồi tiếp tục một hơi cạn sạch ly.

Nhiếp Hạo Phong cũng cạn sạch, nhìn cô với đôi mắt đầy ý cười.

"Thôi tôi còn có chuyện phải đi trước, tạm! "
"Này em không sao chứ, có cần tôi đưa về không.

.

"
Đứng lên nói lời tạm biệt định rời đi thì đầu óc Hạ Y Nguyệt bất chợt quay cuồng, một cảm giác lạ lan ra khắp người!
Cả người cô như lạc giữa sa mạc.

.

nóng bức đến khó chịu.

.

Cô bị Nhiếp Hạo Phong ôm vào người khiến sự khó chịu tăng dần nhưng bây giờ cả đứng cũng không vững thì sức đâu mà cô đẩy ông ta ra đây?
"Để tôi đưa em về.

.

"
Vừa nói xong ông ta liền bế cô ra ngoài.

Hạ Y Nguyệt dần trở nên sợ hãi, cô đâu phải bị ngốc mà không biết cơ thể mình bị gì chứ?
Đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng! sao lại không thấy ai vậy?
Cô! cô phải làm sao đây?.

 
Chương 17: 17: Hoảng Sợ


"Em cố chịu một chút, chúng ta sắp tới rồi"
Cơ thể Hạ Y Nguyệt chịu tác dụng của thuốc nên vô cùng bài xích với sự đụng chạm của Nhiếp Hạo Phong nhưng bây giờ cô làm gì còn sức mà né tránh.

Sau khi bế cô lên xe thì xe đã không ngừng lăn bánh còn ông ta thì không ngừng ôm chặt lấy cô.

Xe ngừng lại trước khách sạn The Night, Nhiếp Hạo Phong không chậm khắc nào, nhanh chóng đưa Hạ Y Nguyệt vào trong.

Lên đến phòng thì cô gần như đã buông bỏ, tuyệt vọng.

.

Không lẽ cô sẽ lại trở thành món đồ của ông ta sao?
Kế hoạch này có phải sai chỗ nào rồi không? Sao mọi việc lại trở nên như này?
Mở cửa đặt cô lên giường, Nhiếp Hạo Phong liền cười đến đê tiện vô cùng, ông ta nhanh chân bước ra khóa cửa lại.

Vừa quay lại giường thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa dồn dập.

Cốc.

.

cốc.

.

cốc.


.

cốc!
"Có chuyện gì?"_Nhiếp Hạo Phong bực tức mở cửa, tức giận nhìn người trước mặt hỏi.

"Ngài bỏ quên điện thoại trên xe! có một số liên tục gọi cho ngài.

.

chắc là chuyện quan trọng ạ"
Tên kia sợ hãi đưa điện thoại cho Nhiếp Hạo Phong.

"Được rồi.

.

mày đi đi, nhớ.

.

không được làm phiền tao"
"Vâng thưa Nhiếp tổng"
Tên kia cong người lại vô tình nở một nụ cười lạ.

.

chào ông ta rồi nhanh chân chạy đi.

Nhiếp Hạo Phong khóa cửa, điện thoại trong tay đột nhiên lại reo lên, ông ta vừa nghe điện thoại vừa ngắm nhìn Hạ Y Nguyệt uốn éo trên giường mà cười đê tiện.

["Alo tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc mà bây giờ anh mới bắt máy hả? Lại đang vui vẻ với con nào rồi đúng không?"]
Điện thoại vừa được nối máy Lâm Nhã chẳng kiên dè gì mà hét lớn, Nhiếp Hạo Phong nhíu mày với sự chua chát kia.

.

"Tôi đang có công việc khi nào giải quyết xong tôi sẽ về"
["Đêm qua anh không về nhà, công việc gì mà giải quyết từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong hả"]
Nhiếp Hạo Phong không bận tâm đ ến Lâm Nhã đang kêu gào như nào, ông ta bước đến ngồi xuống giường, đưa tay sờ s0ạng khắp người Hạ Y Nguyệt.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng in chữ và một cái váy đen dài qua gối, vô cùng đơn giản nhưng lại khiến ông ta trở nên điên loạn.

Đưa tay vuốt v e cái đùi trắng, mềm mềm ông ta thoải mái trả lời Lâm Nhã.

"Tôi đang làm việc, khi nào về sẽ bù đắp cho em sau, được không?"
["Anh mà lại mang con nào về thì chết với tôi"]
Nghe ông ta lời ngọt thì Lâm Nhã liền dịu lại nhưng cũng không quên buông lời cảnh cáo.

"Tôi biết rồi"
Nhiếp Hạo Phong liền tắt máy, khóa luôn điện thoại.


.

vồ lấy Hạ Y Nguyệt như hổ đói.

Ông ta xem cô như một món ngon vật lạ mà từ từ chiêm ngưỡng, từ từ thưởng thức.

[! ]
Nhiếp Hạo Phong như một con thú điên dại, không biết mệt mỏi mà vận động liên tục sáu tiếng.

Đến khi tỉnh dậy thì trời cũng đã chuyển màu.

Ông ta liếc nhìn Hạ Y Nguyệt mà trong lòng thỏa mãn không nguôi.

Có lẽ đây là đầu tiên ông ta sung sướng đến mất cả lý trí.

.

không còn phân biệt được trời đất mà chỉ còn chú tâm vào cô gái mềm mại, nhiều nước này.

Nhiếp Hạo Phong cảm thấy như mình đã nhặt được một người "bạn" quý giá.

.

Chỉ nhìn một chút thôi mà ông ta lại tràn trề sức sống! nhào qua, ông ta tiếp tục ăn sống cô.

- ------*-------
Nhìn Hạ Y Nguyệt ngủ ngon lành trên giường mà tim Nhiếp Cảnh Thiên mới trở nên yên ổn.

Khi vừa nhìn thấy Hạ Y Nguyệt bị ông ta bế đi, anh đã không chậm chạp mà chạy theo.

Vừa lái xe anh vừa gọi điện sắp xếp việc gì đó rồi liếc Hàn Gia Tường phía sau, hối thúc:
"Cậu nhanh cái tay lên một chút"
"Cậu chạy xe như này mà còn bảo tôi nhanh à?"
Hàn Gia Tường ngồi ghế sau tay chăm chú đắp lên mặt cô gái đối diện một miếng da người bự bự, miệng thì phản bác lại sự vô lý của Nhiếp Cảnh Thiên.


Xe vừa dừng trước khách sạn thì ba người nhanh chóng chạy vào, lấy thẻ phòng đã chuẩn bị trước rồi lên phòng bằng thang máy riêng.

Mở cửa phòng, Nhiếp Cảnh Thiên nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài ban công của phòng, trèo qua ban công bên cạnh.

Hàn Gia Tường cùng cô gái kia cũng nối gót theo sau.

Ba người chờ sự xuất hiện của tên thuộc hạ, rồi tranh thủ thời gian vào cứu cô ra.

Còn cô gái kia thì thay vào vị trí cô, chuẩn bị "đón tiếp" Nhiếp Hạo Phong.

Bây giờ nhớ lại mà tim anh còn run lên từng hồi, anh mà đến trễ không biết cô gái nhỏ này sẽ như nào đây.

Nhiếp Cảnh Thiên còn nhớ rõ, sau khi Hạ Y Nguyệt được anh ôm vào lòng thì cô đã khóc nức nở, ôm chặt lấy anh không buông mặc cho đang bị thuốc hành hạ.

Trên đường về biệt thự riêng của Nhiếp Cảnh Thiên, Hàn Gia Tường đã cho Hạ Y Nguyệt uống thuốc giải và cũng ghé qua bệnh viện kiểm tra cho cô.

Khi xác định cô hoàn toàn ổn thì Nhiếp Cảnh Thiên mới như bỏ gỡ được cái nặng trong tim mình.

Từ lúc về đến nhà, anh đã không thể rời khỏi Hạ Y Nguyệt nữa bước.

Hạ Y Nguyệt luôn nắm chặt tay Nhiếp Cảnh Thiên trong suốt thời gian ngủ, cô coi đây là phao cứu sinh của mình giữa biển xanh mênh mông.

Chỉ cần buông ra thì cô sẽ chìm sâu xuống nơi rộng lớn, tối tăm đó.

.

 
Chương 18: 18: Ngủ Chung


Do chịu sự hành hạ của thuốc và do quá mệt mỏi nên khi Hạ Y Nguyệt tỉnh dậy thì hoàng hôn cũng đã đi mất.

"Ưm.

.

ừm! "
"Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Vừa thấy cô động đậy Nhiếp Cảnh Thiên liền lo lắng, hỏi.

Cô đỡ đầu, cả người ê ẩm nhìn anh.

"E.

.

em không sao?"
"Để tôi lấy cháo cho em ăn"
Nhiếp Cảnh Thiên đỡ Hạ Y Nguyệt ngồi dậy, buông tay cô quay người bước đi.

.

nhưng bàn tay vừa được tự do không bao lâu thì lại bị nắm chặt lần nữa.

Anh ngồi lại, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Không phải, tôi! em không muốn ở một mình! sợ"
Hạ Y Nguyệt cúi gằm mặt tủi thân như vừa bị mắng.

"Em yên tâm, đây là nhà tôi nên không sao cả, đừng sợ, đợi tôi một chút"_Nhiếp Cảnh Thiên vỗ nhẹ lên đầu cô, đứng lên đi ra ngoài.

Hạ Y Nguyệt nhìn bóng lưng anh rời đi.


.

trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ.

Có trời mới biết khoảnh khắc bị Nhiếp Hạo Phong đưa đi, cô đã hoảng sợ mong sự xuất hiện của anh như thế nào.

Trong đầu cô tràn ngập hình bóng anh, đến khi thấy sự xuất hiện.

.

được anh ôm trong vòng tay, lòng cô mới yên ổn trở lại.

Chỉ là hai người lạ gặp nhau, có chung mục đích nên trở thành đồng minh nhưng Hạ Y Nguyệt luôn có niềm tin tuyệt đối ở Nhiếp Cảnh Thiên.

Dù bao lần có ấn tượng xấu với sự trăng hoa của anh nhưng lòng cô vẫn luôn muốn nhận những lá chắn từ anh.

Số lần gặp nhau không nhiều, cũng chẳng hiểu gì về nhau nhưng hai người vẫn cảm thấy có sự liên kết đặc biệt với nhau dù cho nó mỏng manh, mờ nhạt nhường nào.

Không được tin tưởng bất kì ai trừ gia đình mình ra.

.

nhưng có lẽ Nhiếp Cảnh Thiên là sự mù quáng, sự cố chấp cuối cùng của Hạ Y Nguyệt.

.

Làm bạn hai người cũng chưa chính thức, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp nhau nói chưa được dăm ba câu đã cãi nhau!
Cho dù thế nhưng sâu bên trong hai người luôn thấy có sự quen thuộc vô cùng kì diệu, chỉ luôn muốn hướng về đối phương, bảo vệ cho đối phương.

Đặc biệt, vừa rồi sau khi được Nhiếp Cảnh Thiên cứu ra thì Hạ Y Nguyệt cô lại muốn phụ thuộc vào anh, muốn được anh che chở, bảo vệ.

Cảm xúc này có phải đã tiến triển quá nhanh rồi không?
Đây không phải là cảm xúc mà những người chỉ vừa bắt tay nhau nên có! có đúng không?
Đang lạc trong mớ tơ nhện toàn chữ thì một giọng nói trầm ấm vang lên, kéo cô về thực tại.

"Sao lại thất thần như thế?"
"A.

.

không có gì, em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi"
"Bây giờ cũng muộn rồi hay đêm nay em ở lại đây nhé? Tôi.

.

tôi sẽ không làm gì em đâu"_Nhiếp Cảnh Thiên đưa tô cháo cho Hạ Y Nguyệt, nhẹ giọng xin ý kiến.

!
Hạ Y Nguyệt không trả lời ngay mà từ tốn ăn cháo.

Nhiếp Cảnh Thiên kiên nhẫn, chờ đợi cô ăn mà không lấy lời phàn nàn.

"Muộn rồi em cũng không muốn làm phiền anh đưa về nên chắc ở lại cũng được"
Sau một khoảng không im lặng thì Hạ Y Nguyệt cũng lên tiếng.

"Để tôi kêu người chuẩn bị đồ cho em"
Nhiếp Cảnh Thiên đứng lên cầm điện thoại ra ngoài, mặt thì vui vẻ như trẻ được kẹo vậy.


Hạ Y Nguyệt nhớ ra.

.

nếu muốn qua đêm ở đây thì cô cần phải gọi điện về nhà.

"Alo, mẹ hả?"
["Mẹ đây, có chuyện gì sao?"]
"Mẹ.

.

đêm nay cho con ngủ lại nhà bạn được không"
["Ngủ lại? Sao con không về nhà ngủ?"]
"Giờ trễ rồi.

.

nhà cũng xa nữa nên bạn kêu con ngủ lại đỡ một đêm"
["Con mà ngủ lại thì phải cẩn thận biết không? Khóa cửa đàng hoàng rồi hẳng ngủ biết chưa"]
"Dạ con biết rồi"
["Mà con ăn uống gì chưa đấy"]
"Con ăn rồi mẹ ạ"
["Ừ thôi nghỉ ngơi đi"]
"Dạ.

.

"
Hạ Y Nguyệt vui vẻ ăn tiếp cháo.

Sau khi giải quyết xong tô cháo thì Nhiếp Cảnh Thiên cũng đã chuẩn bị xong đồ cho cô.

"Đây đồ của em, em cứ tắm rửa rồi ngủ lại phòng này đi, tôi sang phòng khác ngủ"_Nhiếp Cảnh Thiên đưa túi quần áo cho cô rồi bưng tô không ra ngoài.

Trước khi bước ra khỏi phòng! hình như cô thấy lỗ tai anh đỏ ửng lên?
- ------*-------
Sáng sớm, Nhiếp Hạo Phong tỉnh lại lần hai thì người bên gối đã không còn.

Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu ở chỗ trống bên cạnh rồi cười dại.


Có lẽ ông nên cho cô vài ngày để bình tĩnh lại dù sao thì "Hạ Y Nguyệt" cô cũng đã hoàn toàn thuộc về Nhiếp Hạo Phong ông ta rồi.

- ------*-------
Thấy trong nhà thiếu một số đồ dùng nên sáng Hạ Vĩ Phong đã tranh thủ đi trung tâm thương mại mua.

"Cậu có sao không cho tôi xin lỗi nhé?"
Mua xong đồ, đang lúc định đi ăn thì cậu bị người ta đụng trúng, té ngã nhưng may mà không sao.

"Tôi không sao"_Hạ Vĩ Phong đứng dậy, phủi bụi trên người mình.

"Tại vì có việc gấp nên tôi không chú ý đường đi, thật tình xin lỗi cậu"
"Tôi không sao thật mà, nếu anh có chuyện gấp thì mau đi đi"
"À đúng rồi.

.

đây là danh thiếp của tôi, cậu tên gì? Nếu có thời gian thì tôi có thể mời cậu một bữa cơm không?"
Người đàn ông vừa quay đi như nhớ điều gì liền quay lại.

"Tôi là Hạ Vĩ Phong, còn về ăn cơm thì tôi không hứa"
"Không sao nhưng tôi mong có thể được cùng cậu ăn một bữa cơm"
Người đàn ông kia vừa nói xong thì liền quay người chạy đi.

Hạ Vĩ Phong nhìn vào danh thiếp rồi nhìn lên người đàn ông vội vàng đã đi xa kia lẩm bẩm.

.

"Lưu Hạo Cường sao? Đúng là một tên kì lạ"
Rất nhanh sau đó Hạ Vĩ Phong đã cho tên kia ra sau đầu, không còn nhớ gì đến hắn nữa mà chỉ tập trung đi xung quanh trung tâm thương mại để kiếm chỗ ăn thôi.

.

 
Chương 19: 19: Ghét Bỏ


Ngày hôm sau, Hạ Vĩ Phong đi ăn cùng bạn bè vô tình gặp lại Lưu Hạo Cường.

Dù cậu tránh mặt, cố tình chọn bàn trong góc khuất thì vẫn bị phát hiện, anh ta thấy cậu liền bước đến bên cạnh.

"Hạ Vĩ Phong? Tôi không ngờ mình sẽ được gặp lại cậu ở đây, chúng ta có duyên thật nhỉ?"
"Tôi cũng không ngờ.

.

"
Hạ Vĩ Phong không có vẻ thích sự tồn tại của Lưu Hạo Cường.

.

"Tôi có thể cùng cậu ăn một bữa cơm được không?"
Lưu Hạo Cường không để những người bạn của Hạ Vĩ Phong vào mắt, anh ta nói chuyện như chỉ có hai người.

"Các cậu muốn ăn gì cứ gọi đi, hôm nay đến lượt tôi bao"_Hạ Vĩ Phong nhìn đám bạn mình vỗ ngực, đùa giỡn.

Thấy Hạ Vĩ Phong lơ mình, anh ta tức nhưng cũng chẳng làm gì được.

Cười gượng gạo, anh ta cố lên tiếng để cậu nhớ đến sự hiện diện của mình.

"Bữa ăn này cứ để tôi bao.

.

"

"Trong số chúng ta không có ai gia cảnh khó khăn đâu đúng không?"
Một người trong nhóm bạn, ngồi đối diện Hạ Vĩ Phong lên tiếng.

"Dù không phải của cải tiền tài chất đống nhưng để trả một bữa ăn như này thì vẫn dư sức mà"
Kẻ tung người hứng thế rồi cả nhóm đều cười phá lên.

Hạ Vĩ Phong vẫn ngồi yên một bên xem đám bạn mình vui đùa.

"Hạ Vĩ Phong à, bạn của cậu thật quá đáng.

.

tôi chỉ có lòng tốt muốn mời các cậu! "_Lưu Hạo Cường thì thầm bên tai Hạ Vĩ Phong.

"Dừng dừng! là các bạn tôi quá đáng.

.

tôi thay mặt các cậu ấy gửi đến anh lời xin lỗi! bây giờ thì mời anh rời đi cho, Vĩ Phong cũng không có thời gian cho anh.

.

"
Cô gái ngồi cạnh Hạ Vĩ Phong không chịu được mà đứng "năn nỉ" Lưu Hạo Cường! giọng điệu anh ta lúc này chẳng khác "Bạch Liên Hoa" là bao!
Một khi cất lên chỉ khiến người nghe nổi da gà, sởn gai ốc!
"Tôi không đi thì sao? Tôi đến đây để ăn cơm với Vĩ Phong không phải để ăn! "
"Anh có thể đi được rồi, như bạn tôi nói thì tôi không có dư thời gian! hay nói trắng ra là tôi ghét bỏ sự xuất hiện của anh"
Hạ Vĩ Phong không ngại nói thẳng, thể hiện sự chán ghét của mình.

Lưu Hạo Cường cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nè, mặt đỏ bừng lên.

.

tức nhưng không thể bộc phát.

"Bây.

.

bây giờ tôi có việc bận.

.

hẹn cậu lần! "
"Lần sau có hẹn tôi cũng không gặp đâu, đừng hẹn.

.

anh rời đi nhanh một chút đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi"
Sự bình tĩnh cuối cùng Lưu Hạo Cường cố giữ đều bị Hạ Vĩ Phong phá bỏ, cậu còn không ngừng đuổi anh ta đi khi thấy đồ ăn được mang lên.


Sau cùng, anh ta đành hậm hực, ôm tức giận mà rời đi.

"Anh ta là ai vậy, quan hệ như nào với cậu?"
Thấy Lưu Hạo Cường đi xa, một người bạn của cậu vừa ăn vừa hỏi.

"Một tên điên tên Lưu Hạo Cường đụng trúng tôi trong trung tâm thương mại ngày hôm qua, còn quan hệ thì như các cậu đã thấy! "
Cả đám đều gật gù như đã hiểu rồi đều chú tâm vào ăn.

- ------*-------
Mỗi khi không có tiết học, rảnh rỗi thì Hạ Y Nguyệt vẫn đến công ty Hạ Vĩ Quang để anh giúp cô trau dồi kiến thức kinh doanh của mình.

Ban đầu do Hạ Y Nguyệt đã học sai ngành so với mong muốn hiện tại nên kiến thức cơ bản cô không có.

Hạ Vĩ Quang tuy giỏi nhưng cũng không thể đảm bảo mình có đủ kinh nghiệm và dạy đúng cách để cô tiếp thu được toàn bộ kiến thức.

.

Nên Hạ Vĩ Quang đành phải nhờ người dày dặn kinh nghiệm hơn đào tạo cô thôi.

Hôm hay không có giờ học nên Hạ Y Nguyệt đi cùng Hạ Vĩ Quang đến gặp người sẽ trở thành thầy, người sẽ giúp bồi đắp lượng kiến thức vốn không có của cô.

Trước khi qua công ty gặp anh hai, thì Hạ Y Nguyệt ghé thăm Hạ Vĩ Phong và vô tình thấy được điều bất ngờ.

.

đó là tấm danh thiếp của Lưu Hạo Cường.

"Tấm danh thiếp này ở đâu anh ba có vậy?"
Đang rửa trái cây chợt nghe cô hỏi, Hạ Vĩ Phong liền dừng tay nhìn qua vật thể trong tay cô! ghét bỏ trả lời.

"Hôm qua, anh đang đi mua ít đồ thì tên này đụng trúng anh rồi đưa anh cái danh thiếp này rồi còn hẹn anh ăn cơm! "
Ngưng một chút, anh ba quay người lấy con dao, gọt trái cây lại nói tiếp: "Sáng nay đi ăn cùng mấy người bạn vô tình gặp lại anh ta, anh ta không những đến làm phiền anh mà còn chẳng xem bạn anh ra gì! chẳng phải thứ tốt lành gì mà"
Thấy anh ba càm ràm, thái độ ghét bỏ như thế Hạ Y Nguyệt không khỏi chua sót!
Đúng rồi.

.


kiếp trước Hạ Vĩ Phong cũng chẳng có mấy thiện cảm với Lưu Hạo Cường nhưng do cô thêm bớt mới khiến anh trai cô lọt vào tay hắn!
"Anh ta đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì.

.

anh đừng để hắn đến gần nhé, càng không nên tiếp xúc với hắn.

.

"
Hạ Y Nguyệt nắm chặt tấm danh thiếp trong tay như thể cô đang muốn bóp ch3t chủ của nó vậy.

"Anh biết rồi! em không thích nó thì cứ vứt đi, nắm như thế đau tay đó"
"Dạ.

.

"
Cô thẳng tay vứt tấm danh thiếp vào thùng rác, theo Hạ Vĩ Phong ra phòng khách ăn trái cây.

[! ]
"Em đi đây, có thời gian em lại qua chơi với anh"
"Đi đường cẩn thận đó"
"Dạ"
Sau lời tạm biệt, Hạ Y Nguyệt đi thẳng đến công ty anh hai Hạ Vĩ Quang còn Hạ Vĩ Phong thì cũng ra ngoài làm gì đó.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom