Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1414


Chương 1414

Vốn dĩ Phó Kình Hiên còn đang có hơi khó chịu khi thấy Lục Khởi gọi đến.

Nhưng sau khi nghe cô nói xong, tâm trạng anh đã tốt hơn được một chút.

Cô sẽ chủ động nói cho anh biết người gọi đến là ai, chắc vì không muốn anh hiểu nhầm gì đây mà.

Tuy rằng cô cũng không biết những điều này.

“Cứ nghe đi.” Phó Kình Hiên bước chậm lại: “Chắc là đã hay tin Cố Tử Yên tự sát nên mới gọi cho em.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.’ Bạch Dương gật gù theo, cô nhấn nút nhận cuộc gọi, còn mở cả loa ngoài lên.

Quả nhiên liền nghe được giọng nói thẳng thốt của Lục Khởi truyền đến: “Cục cưng à, em thấy tin trên mạng chưa? Cố Tử Yên tự sát rồi đó, là thật hay giả vậy?”

“Là thật đó!” Bạch Dương đáp lời, “Cảnh sát có gọi điện thoại cho em, Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát rồi, bây giờ em đang ở hiện trường vụ án.”

“Shh…” Lục Khởi hít ngược một hơi: “Thật ư!

Anh cứ tưởng bọn truyền thông bẩn tung †in để câu fame, không ngờ chuyện Cố Tử Yên tự sát lại là thật!”

“Đúng vậy, thật sự không ai ngờ đến.” Bạch Dương khẽ day trán.

Lục Khởi hỏi tiếp: “Cục cưng, thế bây giờ hiện trường ra sao rồi?”

Nghe anh ta cứ gọi cục cưng này cục cưng nọ, hàng lông mày của Phó Kình Hiên nhăn tít lại.

Xem ra phải tìm ngày đến sửa miệng cho anh ta thôi.

Bạch Dương vẫn chưa nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh mình đang không vui, lơ đễnh trả lời: ‘Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát, những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ.”

“Vậy à? Hay để anh qua đó với em nhé.”

Lục Khởi nói.

Phó Kình Hiên bĩu môi một cái.

Lần này thì Bạch Dương nhìn thấy rồi, cô lắc đầu với đầu dây bên kia: “Không cần đâu A Khởi, đã có Phó Kình Hiên ở đây với em rồi, anh tới làm gì cho mất công.”

Nghe xong, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mới chậm rãi giãn ra, từ từ tửm tỉm cười.

Tận mắt chứng kiến biểu cảm của anh không ngừng thay đổi, không hiểu sao Bạch Dương lại cảm thấy có chút buồn cười, trong ánh mắt cũng tỏa ra ý cười.

Nhưng Lục Khởi ở đầu dây bên kia lại không vui, ngay cả giọng nói cũng trở nên chói tai: “Gì cơ? Phó Kình Hiên cũng ở đó á? Đã trễ vậy rồi sao em vẫn còn ở cạnh anh ta?”

“Bà nội kêu anh ấy chở em về. Tối nay em có uống rượu, không thể tự lái xe nên em mới đồng ý. Sau đó thì nhận được tin Cố Tử Yên tự sát nên em và anh ấy cùng đi qua đây luôn.”

Vừa nói đến đây, thang máy đã dừng ngay trước mặt, cô bèn nói tạm biệt: “Được rồi A Khởi, thang máy đến rồi, có gì để mai nói nha.”

Dứt lời, Bạch Dương cúp điện thoại, sau đó tiến vào thang máy.

Đợi cô vào trong rồi, Phó Kình Hiên mới bỏ cánh tay đang chặn cửa thang máy ra: “Sao không nói với anh ta chuyện người nhảy lầu tự sát không phải là Cố Tử Yên?”

“Không cần thiết.’ Bạch Dương lắc đầu: “Chuyện người nhảy lầu tự sát không phải là Cố Tử Yên chỉ có ba người chúng ta biết, ngoài ra còn có bác sĩ Lâm. Thậm chí đến giờ ngay cả cảnh sát còn chưa nhận ra, cho nên càng ít người biết thì càng tốt. Vả lại lát nữa Lâm Diệc Hàng sẽ làm xong giám định rồi, sau khi xác nhận thi thể không phải của Cố Tử Yên thì sẽ thông báo cho bên cảnh sát biết. Đến lúc đó họ sẽ phong tỏa tin tức, cho nên có nói với A Khởi thì cũng chẳng để làm gì.”
 
Chương 1415


Chương 1415

“Em suy nghĩ chu đáo thật đó.” Phó Kình Hiên khen cô.

Bạch Dương mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Phó Kình Hiên trả lời một câu, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Với lại, lúc nãy tôi rất vui.”

“Hả?” Bạch Dương ngây người ra: “Vui vì cái gì cơ?”

Phó Kình Hiên chỉ cười mà không nói gì.

Bạch Dương nghiêng đầu suy nghĩ một lạt, cảm thấy anh thật kỳ lạ.

Nhưng nếu anh đã không muốn nói thì đương nhiên cô cũng sẽ không ép.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng giám định.

Lúc này Lâm Diệc Hàng vẫn còn ở trong phòng giám định chưa ra ngoài.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên đến đó cũng chỉ có một mình cảnh sát Trần đang ở bên ngoài, lo lắng đi tới đi lui.

“Cảnh sát Trần.” Bạch Dương gọi lớn.

Cảnh sát Trần khựng lại: “Hai người đến rồi đấy à”

“Cảnh sát Trần, anh sao vậy?” Bạch Dương mở miệng hỏi.

Vốn dĩ lúc đầu cảnh sát Trần còn hơi do dự, nhưng sau đó nghĩ đến việc Bạch Dương là bên nguyên cáo thì cũng không dấu giếm gì nữa, kể ra những điều khiến mình đau đầu: “Chuyện là như vậy. Lúc nãy khi bác sĩ Lâm đi vào phòng giám định thì có nói với tôi một chuyện khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và tức giận.”

“Người nhảy lầu tự sát không phải Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên nói.

“Đúng đúng đúng.” Cảnh sát Trần vội vàng gật đầu, nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi sang biểu cảm kinh ngạc nhìn Bạch Dương: “Sao hai người lại biết?”

“Lúc Lâm Diệc Hàng kiểm tra sơ bộ thi thể thì đã phát hiện ra có gì đó bất thường rồi.”

Phó Kình Hiên hờ hững giải thích.

“Hóa ra là vậy.” Cảnh sát Trần bừng tỉnh, bỏ xuống những nghỉ ngờ trong lòng. Khuôn mặt nghiêm túc thở dài một hơi: “Bây giờ bác sĩ Lâm đang làm kiểm tra DNA, nếu như kết quả cuối cùng cho thấy người tự sát không phải là Cố Tử Yên thì chuyện này bắt đầu phức tạp rồi đây. Tìm thấy cô †a là một chuyện không hề dễ, hơn nữa cô †a còn có thù với cô Bạch, sợ rằng sẽ tìm cách trả thù cô Bạch Dương. Đây cũng chẳng khác nào đang chơi cảnh sát chúng tôi một vối”

Còn không phải sao.

Gố Tử Yên có thể lẳng lặng rời đi không một ai hay biết ngay dưới giám sát của cảnh sát, hơn nữa còn ngụy tạo một thi thể giả, thế nhưng phía cảnh sát lại không hề hay biết. Nếu bị truyền ra ngoài, người khác sẽ mắng bọn họ là vô dụng.

Thanh danh của bọn họ với những người ngoài ngành, độ tin cậy trong lòng dân chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc.

Hơn nữa, cấp trên cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Thế nên, nếu thi thể đó không phải là Cố Tử Yên, chúng ta cần phải nhanh chóng †ìm ra để khống chế cô ta lại.” Cảnh sát Trần siết chặt tay, sắc mặt nghiêm trọng nói.
 
Chương 1416


Chương 1416

Bạch Dương gật đầu: “Anh nói đúng.”

Nếu không nhanh chóng tìm ra Cố Tử Yên thì sau này càng khó bắt được cô ta.

Vả lại, chắc chắn Cố Tử Yên sẽ tìm cách báo thù cô, hơn nữa cô ta còn núp trong bóng tối để ra tay nên cô rất khó lòng phòng bị.

Phó Kình Hiên cũng nhận ra sự lo lắng của cô. Anh đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để cô ta có cơ hội ra tay với em đâu.”

Bạch Dương nhìn anh, khuôn mặt bất giác đỏ lên, sau đó nhanh quay đầu qua chỗ khác, không nói thêm gì nữa.

Cô cố gắng đè nén trái tim đang không ngừng đập mạnh, trong đôi mắt tràn ngập hoang mang.

Lạ thật, chẳng phải chỉ là một câu nói bình thường thôi sao? Tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy?

Còn nữa, lúc mình nhìn anh ấy sao lại cảm thấy bối rối nhỉ?

Phó Kình Hiên thấy tai của Bạch Dương đã đỏ ửng lên, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười, quay qua nhìn cảnh sát Trần, nói sang một chủ đề khác.

Anh biết nếu mình không chuyển chủ đề, không biết cô sẽ núp trong vỏ bao lâu nữa.

“Cảnh sát Trần, mọi người còn giữ những ghi chép và camera giám sát có liên quan đến Cố Tử Yên trong một tháng nay chứ?”

Phó Kình Hiên híp mắt hỏi.

Cảnh sát Trần gật đầu, “Còn chứ, lúc hay †in thi thể kia không phải của Cố Tử Yên thì tôi đã biết có người âm thầm giúp đỡ cô †a, cho nên đã nhờ người đi lấy những tài liệu đó, chắc cũng sắp mang qua đây rồi.”

“Rất tốt” Phó Kình Hiên hài lòng trả lời.

Bạch Dương cũng ngạc nhiên nhìn cảnh sát Trần.

Đúng là cảnh sát lão luyện mười mấy năm kinh nghiệm, khả năng ứng biến quá nhanh nhạy.

Lúc họ đang nói chuyện thì cánh cửa của phòng giám định đã mở ra, theo đó là Lâm Diệc Hàng với kết quả xét nghiệm trên tay.

Ba người thấy anh ta thì nhanh chóng đi qua xem tình hình.

“Thế nào rồi?” Phó Kình Hiên lên tiếng hỏi.

Cảnh sát Trần và Bạch Dương cũng chăm chú nhìn anh ta, Lâm Diệc Hàng đưa kết quả xét nghiệm cho mấy người họ xem, đẩy kính mắt trầm giọng nói: “Giống như tôi đã đoán, thi thể này không phải của Cố Tử Yên.”

Mặc dù đã biết trước kết quả, cũng chuẩn bị tâm lý hết cả rồi, nhưng đến lúc thật sự nghe thấy vẫn không tài nào chấp nhận nổi.

Nhất là cảnh sát Trần, anh ta nhíu chặt lông mày đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Cố Tử Yên giở trò ve sầu thoát xác ngay trước mắt cấp dưới của anh ta. Thân là đội trưởng, anh ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

“Cậu có biết thân phận của người chết không?” Phó Kình Hiên lạnh lùng hỏi.

Đây là vấn đề quan trọng nhất lúc này.

Lâm Diệc Hàng đảo mắt: ‘Hiện tại thì tôi không biết nữa. Tôi đã lấy dấu vân tay của thi thể, sau đó tìm kiếm trong kho cơ sở dữ liệu dấu vân tay nhưng không tìm thấy kết quả trùng khớp. Vậy nên vẫn cần mọi người phải tự mình kiểm tra danh tính của người chết.”
 
Chương 1417


Chương 1417

“Kiểm tra chắc chắn không dễ chút nào.”

Bạch Dương c ắn môi dưới nói.

Trước đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của thi thể.

Hoàn toàn không thể nhận dạng khuôn mặt của thi thể đó, ngay cả khi Lâm Diệc Hàng dùng dấu vân tay để tìm kiếm vẫn không thể xác định được đó là ai, vì thế việc tìm ra danh tính của người chết càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

Đúng lúc này, một viên cảnh sát cầm một xấp tài liệu nhanh chóng chạy tới: “Đội trưởng, hồ sơ đến thăm phạm nhân Cố Tử 2/1 Yên đã được thống kê xong rồi.”

Vừa nói những nói đó xong, ánh mắt của mọi người đều rơi trên tài liệu trong tay của viên cảnh sát này.

“Đưa cho tôi.” Phó Kình Hiên sải bước chân dài đi qua cầm lấy văn kiện trước.

Bạch Dương vội vàng chạy tới, đứng ở bên cạnh anh, ghé đầu vào nhìn với anh.

Tài liệu cũng không dày, chỉ có hai trang giấy.

Trang đầu tiên có đầy đủ ghi chép đến thăm của bà Gố, thỉnh thoảng còn xen kẽ với Cố Việt Bân, không có gì đáng để điều tra.

Phó Kình Hiên lập tức lật sang trang khác, nhìn sang trang thứ hai.

Mà trang này, nội dung vẫn giống như trang đầu tiên.

Nhưng nhìn thấy vài dòng ghi chép cuối cùng ở cuối trang lại khiến Phó Kình Hiên và Bạch Dương cau mày.

“Cao Linh? Còn cả Mạnh San?” Bạch Dương ngạc nhiên: “Tại sao hai người bọn họ lại đến thăm Cố Tử Yên?”

Mà về mặt thời gian, mới chỉ xảy ra trong hai ngày này.

Phó Kình Hiên hơi nheo mắt lại: “Cảnh sát Trần, hai người này chắc chắn có vấn đề, rất có khả năng là hai người này giúp Cố Tử Yên.”

“Tôi hiểu rõ ý của tổng giám đốc Phó, lát nữa tôi sẽ cho người đưa hai người đó đến đây.” Cảnh sát Trần nhận lấy tài liệu anh đưa, nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, sau đó lại nhìn về phía nhân viên cảnh sát vừa rồi: “Có camera ghi lại cảnh mấy người Cao Linh đến thăm Cố Tử Yên không?”

“Có.” Nhân viên cảnh sát gật đầu.

Lâm Diệc Hàng mở miệng nói: “Đến phòng làm việc của tôi xem đi. Có máy tính, còn có cả máy chiếu nữa.”

Đương nhiên là mọi người đồng ý.

Khi đến văn phòng của Lâm Diệc Hàng, nhân viên cảnh sát kết nối với máy tính của anh ta, đồng thời chiếu lên màn hình lớn.

Phó Kình Hiên đi đến ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh, nói với Bạch Dương: “Lại đây, ngồi chỗ này đi. Chỗ này coi dễ hơn!”

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy.

Có phải đi xem phim đâu mà để ý chỗ ngồi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Kình Hiên.
 
Chương 1418


Chương 1418

Phó Kình Hiên thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khóe môi nhếch lên cao.

Mà những người xung quanh cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh đang rất tốt.

Video bắt đầu phát, đoạn đầu là cảnh Cao Linh và Mạnh San lần đầu tiên đến thăm Cố Tử Yên.

Bạch Dương nhìn thấy Cao Linh và Mạnh San vào phòng bệnh của Cố Tử Yên xong, cách nửa giờ sau mới đi ra ngoài, sau đó rời đi thẳng luôn.

Trong khoảng thời gian này, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Phó Kình Hiên cau mày hỏi: “Tại sao chỉ có giám sát bên ngoài phòng bệnh mà không có ở bên trong?”

Cảnh sát Trần thở dài giải thích nói: ‘Là thế này. Mặc dù Cố Tử Yên là tội phạm nhưng quyền riêng tư của cô ta vẫn chưa bị tước đoạt. Vậy nên cảnh sát chúng tôi chỉ có thể cài đặt giám sát bên ngoài, không thể cài ở trong phòng bệnh của cô ta được.

Vì thế chúng tôi cũng không biết những gì xảy ra bên trong phòng bệnh.”

Phó Kình Hiên mím môi mỏng không nói gì.

Ngay sau đó, video thứ hai bắt đầu phát.

Đây là chuyến thăm nuôi cuối cùng của Cao Linh và Mạnh San.

Lần này, Bạch Dương đã tìm ra vấn đề.

Đó là, Cao Linh bước vào phòng của Cố Tử Yên với vẻ mặt rất xấu, mà Mạnh San bên cạnh cô ta cũng rất lạ, đội mũ đeo khẩu trang, cả đường cứ toàn cúi gầm đầu xuống, dáng vẻ vừa rụt rè vừa sợ hãi.

Thấy vậy, lưng của Bạch Dương thẳng tắp lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Phó Kình Hiên cũng vậy, nhìn chằm chằm vào video mà không biết đang suy nghĩ gì.

Trong video, sau khi Cao Linh và Mạnh San vào khu vực phòng bệnh của Cố Tử Yên, thời gian không kéo dài như trong video đầu tiên.

Chưa đầy mười phút sau khi bước vào, cả hai đã bước ra.

Sau đó, cả hai người này không bao giờ đến thăm Cố Tử Yên nữa.

“Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng.” Lâm Diệc Hàng xem video, cười mỉa: “Khi Cao Linh lần đầu tiên đến gặp Cố Tử Yên, chắc Cố Tử Yên đã dùng thứ gì đó để đe dọa Cao Linh rồi nhờ Cao Linh giúp cô ta. Vậy nên lần thứ hai khi Cao Linh đến gặp Cố Tử Yên, sắc mặt của cô ta mới khó coi như thế.”

“Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ chính Mạnh San đã nhảy lầu thay cho Cố Tử Yên?” Trợ lý Trương thốt lên.

Phó Kình Hiên khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Không phải.”

“Không phải ư?” Trợ lý Trương ngạc nhiên.

Bạch Dương gật đầu: “Tôi cũng không nghĩ vậy. Dù sao thì Mạnh San cũng là con gái của một gia đình giàu có, sao Cố Tử Yên dám để Mạnh San nhảy lầu thay cô ta được chứ? Vậy nên trong video thứ hai này, Mạnh San đội mũ đeo khẩu trang chắc chắn không phải là Mạnh San thực sự, chỉ là người khác mượn thân phận của Mạnh San để đăng ký thôi.”

“Đúng vậy. Chắc là Cố Tử Yên hoặc Cao Linh đã hứa hẹn sẽ đưa cho người đó cái gì đấy, vậy nên người đó mới cam tâm †ình nguyện chịu chết. Cũng bởi vậy mà cuối cùng người rời khỏi phòng bệnh cùng với Cao Linh mới chính là Cố Tử Yên, còn người thay thế Cố Tử Yên nhảy lầu kia, thì ở lại trong phòng bệnh.” Phó Kình Hiên gõ ngón tay lên đầu gối, lạnh lùng nói.

Cảnh sát Trần tức giận đấm một cú vào tường, vẻ mặt rất khó coi: “Bọn họ dám lấy sinh mạng của người khác ra làm trò đùa!”

“Vậy nên bây giờ cảnh sát Trần à, anh có thể cử người đưa Cao Linh và Mạnh San đến. Còn về phần Cố Tử Yên…
 
Chương 1419


Chương 1419

“Phát lệnh truy nã!” Lâm Diệc Hàng thốt ra bốn chữ.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Chắc bây giờ cô ta vẫn đang ở Hải Thành, nhất định phải tìm được cô ta càng sớm càng tốt.”

“Anh nói rất đúng, tôi sẽ xin chỉ thị cấp trên ngay bây giờ.” Cảnh sát Trần lấy điện thoại di động ra.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Cũng đã trễ rồi, vậy chúng tôi về trước đây.”

Công việc tiếp theo là của cảnh sát.

Còn về phần bọn họ, không cần phải lúc nào cũng trông chừng thật chặt.

“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với mọi người ngay khi có tin tức.” Cảnh sát Trần gật đầu trả lời.

Phó Kình Hiên đứng dậy, vươn tay về phía Bạch Dương: ‘Đïi thôi, vê nhà nào.”

Bạch Dương nhìn tay của anh, cũng không vươn tay ra mà tự mình đứng lên: “Anh nói sai rồi, là đưa tôi về nhà tôi, không phải về nhài”

Hai chữ “về nhà” rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Nếu không biết, còn tưởng rằng về nhà của hai người bọn họ cơ.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương không để cho mình đỡ dậy, bất đắc dĩ nở nụ cười, đành bỏ tay xuống.

Sau khi chào tạm biệt Lâm Diệc Hàng, cả ba bước ra khỏi văn phòng làm việc của anh ta, đi về phía thang máy.

Ngay sau đó, cả ba ra khỏi thang máy rồi đi đến sảnh của bệnh viện.

Cả nhà ba người Cố Việt Bân cũng có mặt ở sảnh.

Cố Việt Bân ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, cúi thấp đầu, cả người toát ra bầu không khí u buồn.

Còn bà Cố thì ngồi bên cạnh ông ta, che mặt không ngừng khóc.

Ngay cả Cố Mạn Tình cũng đang cầm điện thoại, mắt cô ta đỏ hoe, giống như đang cố nén nhịn thứ gì đó.

Thấy vậy, Bạch Dương nhíu mày: “Chẳng lẽ là tình trạng bệnh của Cố Việt Bân đã chuyển xấu rồi sao?”

“Sao em lại cho là như vậy? Chẳng lẽ không phải là do Cố Tử Yên sao?” Phó Kình Hiên quay lại nhìn cô.

Bạch Dương nhìn Cố Mạn Tình rồi mím môi: “Nếu là bởi vì Cố Tử Yên, chắc chắn cô ta sẽ không có biểu hiện như vậy. Vậy nên chỉ có thể là tình trạng của Cố Việt Bân xấu đi mới có thể như vậy thôi.”

“Rất có lý.” Phó Kình Hiên nâng cằm.

Ở bên kia, ba người Cố Việt Bân nghe thấy tiếng bước chân đều đồng loạt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy mấy người Bạch Dương, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ còn cho rằng chỉ có mỗi Bạch Dương đến.

Không ngờ Phó Kình Hiên cũng ở đây.

Cũng phải thôi. Bây giờ Phó Kình Hiên toàn tâm toàn ý xoay quanh Bạch Dương, Bạch Dương đi đến đâu, chắc chắn anh sẽ theo đến đó.

Nhưng vì thế mới khiến bà Cố càng không thể nào chấp nhận được.

Bà ta đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn Phó Kình Hiên: “Phó Kình Hiên, Tử Yên đã mất rồi!”

Phó Kình Hiên cũng không ngờ bà Cố lại chủ động bắt chuyện với anh, bước chân anh khựng lại.
 
Chương 1420


Chương 1420

Bạch Dương và trợ lý Trương cũng dừng lại theo.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn bà Cố: “Thế thì sao?”

“Lẽ nào cậu không cảm thấy đau lòng chút nào ư?” Bà Cố đỡ ngực, tức giận hỏi.

Khóe môi Phó Kình Hiên nở một nụ cười mỉa mai, cất giọng lãnh đạm, hờ hững: “Không hề, tôi còn mong cô ta chết nữa kìat”

“Cái gì?” Bà Cố nghe thấy câu này của anh, cả người như chịu đả kích rất lớn, cơ thể lảo đảo hai cái.

May là Cố Việt Bân kịp đứng lên, đỡ lấy bà †a: “Phó Kình Hiên, cậu nói như thế cũng tuyệt tính quá rồi đấy? Dù gì Tử Yên cũng từng hẹn hò một thời gian với cậu. Bây giờ con bé đã mất, cậu lại nói như vậy, cậu…

cậu thật sự không phải con người!”

“Tôi tuyệt tình ư?” Phó Kình Hiên sầm mặt, khí lạnh khắp người lan tỏa ra xung quanh: “Trước đây tôi và Bạch Dương vốn là bạn qua thư, chỉ cần chúng tôi gặp nhau thì sẽ đến với nhau, trở thành một cặp vợ chồng ân ái. Nhưng Cố Tử Yên đã làm gì thế? Cô †a đóng giả làm Bạch Dương, mạo nhận thân phận của cô ấy đến gặp tôi, còn cho người làm chuyện kia với tôi…

Nói đến đây, anh bỗng ngừng lại, vẻ rối bời chợt thoáng hiện trong mắt, sau đó nói tiếp: “Nếu không phải Cố Tử Yên cho người làm ra chuyện kia thì ông nghĩ liệu tôi có đến với cô ta không? Tôi còn chẳng thèm ban một ánh mắt cho cô ta nữa kìal”

Là sao thế?

Bạch Dương nheo mắt, nghi ngờ nhìn Phó Kình Hiên.

Vừa rồi anh nói Cố Tử Yên đã cho người làm ra chuyện kia với anh, cho nên anh mới ở bên cô ta.

Rốt cuộc chuyện kia là chuyện gì?

Bạch Dương quay đầu nhìn sang trợ lý Trương.

Trợ lý Trương nhìn ra cô muốn biết điều gì, ánh mắt chợt hốt hoảng, lập tức quay đầu đi né tránh ánh mắt cô.

Mà điều này càng khiến Bạch Dương thâm cảm thấy bất thường.

Có điều kỳ lạt Rốt cuộc hai người này đang giấu cô chuyện gì?

“Cậu… Cậu… Rõ ràng là hai vợ chồng Cố Việt Bân cực kỳ tức giận trước những lời này của Phó Kình Hiên, không thốt lên lời.

Phó Kình Hiên đánh mắt về, không định để ý tới họ nữa mà nói với Bạch Dương: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian với mấy người này.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Cô không hỏi anh vừa rồi đang giấu diếm điều gì.

Trong thâm tâm cô rất rõ, nếu anh đã cố †ình không nói thì hiển nhiên, cô có hỏi thì anh cũng sẽ không nói.

Vì thế, tất nhiên cô cũng không cần thiết phải hỏi.

Đi tới cạnh xe, trợ lý Trương lấy chìa khóa ra, mở cửa xe.

Sau khi mở ra, anh ta vốn còn đang định mở cánh cửa hàng ghế sau cho Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Nhưng anh ta vừa đưa tay ra thì Phó Kình Hiên đã đặt lên tay nắm rồi mở cửa xe ra: “Lên xe đi.”

Bạch Dương cũng không khách sáo, cúi người chui lên xe.

Bởi vì cô thật sự đã lạnh cóng luôn rồi.
 
Chương 1421


Chương 1421

Trên người còn đỡ, tuy lạnh nhưng vẫn chịu đựng được.

Nhưng hai chân cô thật sự đã lạnh không chịu nổi.

Bởi vì tham gia tiệc sinh nhật của bà cụ nên phải mặc lễ phục. Mà lễ phục nhất định phải phối hợp với giày cao gót tỉnh xảo.

Giày cao gót không có loại dành cho mùa đông, cho nên giây phút cô đi giày vào chân thì đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Đến tận lúc này, cô đã không còn cảm nhận được tri giác gì nữa.

“Lái xe.” Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương lên xe, quay đầu nhìn trợ lý Trương đứng phía sau, dặn dò một câu.

Trợ lý Trương nhún vai, sau đó bước tới trước hai bước, kéo cánh cửa ở ghế lái ra rồi ngồi lên.

Phó Kình Hiên là người lên xe cuối cùng.

Sau khi lên xe, anh gõ vào ghế lái: ‘Bật máy sưởi lên đi.”

Ngay từ đầu anh đã biết Bạch Dương bị lạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã lạnh đến đỏ bừng, cơ thể co rúm lại.

Với lại vừa rồi, anh đã nhìn thấy cô lạnh đến mức dậm chân.

“Vâng, tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương ở đằng trước đáp lại một tiếng rồi bật máy sưởi.

Độ ấm nhanh chóng tăng lên, chẳng mấy chốc, trong xe đã trở nên ấm áp, xua tan giá buốt bên trong.

Bạch Dương cũng dần thả lỏng cơ thể đang căng chặt.

Đúng lúc này, Phó Kình Hiên cởi cúc áo vest trên người ra, đột nhiên nói một câu với cô: “Cởi ra.”

“Phụt!” Trợ lý Trương suýt nữa đã sặc nước bọt của mình.

Mà Bạch Dương cũng ngây người, vô cùng ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên.

Anh nói gì cơ?

Cởi ra?

Cởi cái gì?

Quần áo hay là…

Đột nhiên, cô nghĩ tới vừa rồi anh cởi áo của anh ra, cho nên ý anh là cũng bắt cô c ởi quần áo hả?

Lẽ nào anh muốn cùng cô… trên xe?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đỏ bừng, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận, tức đến mức siết chặt nắm đấm: “Dừng xe!”

Cô hét lên.

Không ngờ anh lại là tên ra vẻ trang nghiêm.

Cô còn tưởng đã trễ thế này rồi mà anh vẫn bầu bạn cùng cô. Ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy áy náy và hơi cảm kích.

Nhưng kết quả thì sao? Anh lại muốn cùng cô… trên xe.

Càng nghĩ càng tức, Bạch Dương vỗ ghế xe: “Tôi nói dừng xe, nghe thấy không!”

Nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của cô, trợ lý Trương vội dừng xe.
 
Chương 1422


 

Chương 1422

May là bây giờ đang nửa đêm, trên đường không có xe cộ qua lại gì mấy, dừng lại cũng không sợ xảy ra chuyện.

Phó Kình Hiên thấy sắc mặt Bạch Dương trở nên khó coi, hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Bạch Dương tức đến bật cười.

Sao à?

Anh còn mặt mũi hỏi cô làm sao cơ đấy?

Bạch Dương lạnh lùng nguýt Phó Kình Hiên đầy khinh bỉ, đặt tay lên tay nắm định mở cửa xuống xe.

Trợ lý Trương thấy thế, khẽ ho vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch hiểu nhầm anh rồi”

“Hả?” Phó Kình Hiên nhíu mày, rõ ràng còn chưa hiểu tại sao cô lại hiểu nhầm.

Trợ lý Trương cũng hết cách, chỉ đành nói tiếp: “Là câu ‘cởi ra” kia của anh! Chắc câu đó của anh có ý khác, nhưng hình như cô Bạch lại hiểu nhầm thành anh bắt cô ấy c ởi quần áo, sau đó…”

Nghe đến đây, Phó Kình Hiên chợt nhận ra mình đã sai ở đâu.

Trước giờ anh thích dùng mấy câu đơn giản để biểu đạt mọi chuyện.

Nhưng lại không suy xét đến đôi khi nói quá ngắn gọn sẽ rất dễ khiến người khác hiểu nhầm ý mình.

Phó Kình Hiên biết mình đuối lý, xoa huyệt thái dương rồi kéo tay Bạch Dương, ngăn cô xuống xe: “Xin lỗi, là tôi không nói rõ. Tôi bảo em cởi ra không hề có ý khác, chỉ định kêu em cởi giày ra thôi.”

“Cởi giày?” Bạch Dương sửng sốt.

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng.

“Vì sao?” Cô nhìn anh ngơ ngác.

Phó Kình Hiên không giải thích mà khom lưng xuống, túm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc một chân của cô lên.

Theo động tác của anh, cơ thể của Bạch Dương tự động đối diện với anh, cuối cùng lưng dựa vào cánh cửa xe.

“Anh làm gì thế?” Bạch Dương cuống quít hỏi, giật chân muốn rút khỏi tay anh.

Nhưng Phó Kình Hiên lại tóm chặt mắt cá chân của cô, sau đó cúi người lần nữa, cũng giữ chặt lấy mắt cá chân còn lại rồi giơ lên đặt lên đùi mình.

“Anh…”

“Đừng động đậy!” Phó Kình Hiên hơi dùng sức ấn xuống chân cô, ra hiệu cho cô đừng nhúc nhích.

Bạch Dương cũng không dám làm bừa, cô sợ mình giấy dụa lung tung, không cẩn thận đạp trúng chỗ nào đó của anh, sau đó không gánh nổi trách nhiệm này.

Thấy Bạch Dương đã yên tĩnh, lúc này Phó Kình Hiên mới thả nhẹ sức lực trên tay một chút, sau đó đặt tay lên gót giày của cô, cởi đôi giày cao gót màu trắng bạc khỏi chân cô rồi đặt hai chân cô vào trong quần áo của mình.

Bạch Dương hoàn toàn ngây ngốc, mãi đến khi đôi chân buốt giá dần cảm nhận được độ ấm, lúc này cô mới tỉnh táo lại, há miệng hồi lâu mới thốt ra được âm thanh: “Phó Kình Hiên, anh…”

“Làm vậy thì em sẽ không thấy lạnh chân nữa.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, giọng nói dịu dàng ngắt lời cô.

Trong lòng Bạch Dương bỗng trào dâng một loại cảm giác khó diễn tả, có chút chua xót lại có chút ngọt ngào.

Cô nhìn anh với vành mắt hơi phiếm hồng: “Tại sao anh lại làm thế? Anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy mà?”
 
Chương 1423


Chương 1423

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Sưởi ấm cho người mình yêu còn cần lý do à?”

“..’ Trái tim Bạch Dương đập thình thịch, trên mặt cũng nóng bừng, cô im lặng cúi đầu.

Phó Kình Hiên thấy thế, nụ cười càng đậm hơn, ôm chân cô càng chặt.

Bạch Dương có thể cảm nhận được chân mình chạm tới cơ bắp rắn chắc của anh.

Cô mất tự nhiên co rụt chân về phía sau.

“Đừng động đậy!” Phó Kình Hiên giữ chân cô, không để cô rụt lại.

Cơ thể Bạch Dương cứng đờ: “Ờm… Hay là anh thả tôi ra đi, anh làm vậy tôi thấy không quen!”

“Cho nên em phải học cách làm quen.” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi nói.

Bạch Dương chớp mắt, bất giác hỏi: “Tại sao?”

Phó Kình Hiên khẽ hé môi mỏng trả lời: “Bởi vì sau này tôi sẽ còn làm ra rất nhiều chuyện tương tự như vậy với em. Cho nên em không quen thì phải làm sao đây?”

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Dương đỏ bừng: “Nói cứ như sau này anh làm gì với tôi thì †ôi đều phải chấp nhận không bằng.”

“Tôi sẽ cố gắng để em chấp nhận.” Phó Kình Hiên mỉm cười: ‘Đến lúc đó, chắc chúng ta đã ở bên nhau rồi.”

Bạch Dương cắn môi, giọng nói hơi buồn bực: “Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ không ở bên anh đâu.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên bỗng trở nên ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu, bờ môi mỏng cong lên rồi nói: “Ai biết được chuyện sau này chứ?

Nhưng mà…”

“Gì cơ?” Bạch Dương nhìn anh.

Phó Kình Hiên trả lời: “Em còn nhớ vụ cá cược giữa chúng ta trước kia không?”

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, ‘ừ một tiếng: “Vẫn nhớ.”

Trước đây, anh nói sẽ cưa đổ cô lần nữa, khi ấy cô vô cùng chán ghét cự tuyệt.

Sau đó, anh đã đưa ra cá cược, cược xem liệu anh có thể khiến cô yêu mình thêm lần nữa không.

Lúc đó, đáp án của cô là sẽ không, hơn nữa còn cả đời này cũng không bao giờ.

“Cho nên bây giờ anh nhắc tới chuyện này để làm gì?” Trong mắt Bạch Dương tràn ngập vẻ khó hiểu.

Phó Kình Hiên như nghĩ tới điều gì đó, cụp mắt che đi vẻ u ám trong đó: “Bây giờ tôi muốn sửa cá cược một chút.”

“Sửa cá cược?” Bạch Dương hơi ngơ ngác.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, sửa cá cược. Trước kia đánh cược, tôi không đưa ra thời hạn. Vì vậy, lần này tôi muốn thêm thời gian, ba năm em thấy thế nào?”

Anh giơ ba ngón tay lên.

Bạch Dương nhíu mày: “Tại sao là ba năm?

Thời hạn này có ý nghĩa đặc biệt nào à?”

Thông thường mà hẹn định thời gian thì chắc chắn sẽ mang ý nghĩa nào đó.

Mà cá cược cũng là một kiểu ước hẹn.
 
Chương 1424


Chương 1424

Vì vậy, cô tuyệt đối không tin rằng anh chỉ thuận miệng đưa ra thời hạn ba năm.

Nếu không tại sao anh không nói là một năm hay năm năm, mà cứ phải là ba năm chứ?

Phó Kình Hiên cũng không ngờ Bạch Dương lại nhạy bén như vậy, lập tức đã đoán ra thời hạn ba năm mà anh nêu ra này có ý nghĩa đặc biệt, không khỏi cười thản nhiên: “Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Chỉ cảm thấy thời gian này phù hợp, không ngắn cũng chẳng dài.”

“Thật không đấy?” Bạch Dương nheo mắt, rõ ràng có chút không tin.

Hơn nữa, trực giác thầm mách bảo cô rằng không phải thế.

Anh không chịu nói thật.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Thật mà! Thế nên, Bạch Dương, chúng ta đánh cược ba năm nhé? Trong ba năm này, tôi sẽ dùng đủ mọi cách để em yêu tôi, đến với tôi lần nữa.

Vì thế, tôi mong rằng em đừng từ chối sự theo đuổi của tôi. Nếu em thật sự cảm thấy mình sẽ không yêu tôi, chắc em cũng không sợ tôi tán tỉnh em đâu nhỉ. Bởi vì bất kể tôi theo đuổi kiểu gì thì em cũng chẳng yêu tôi mà, đúng không?”

Bạch Dương mím môi.

Không biết có phải là ảo giác hay không.

Sao cô cảm nhận được mùi khích tướng †rong câu nói này của anh thế?

“Bạch Dương, câu trả lời của em thì sao?”

Thấy cô im lặng, ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng động, lại lên tiếng.

Bạch Dương cụp mắt, rối rắm mấy giây, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, vậy thì cược đi.”

Bất kể những lời anh vừa nói rốt cuộc có phải đang cố tình khích cô không.

Nhưng có một điều anh nói rất đúng.

Đó chính là, cô tin chắc rằng mình sẽ không yêu anh, cho nên dù anh có theo đuổi thế nào, cuối cùng cũng chỉ tốn công mà thôi.

Vì thế, tất nhiên cô không cần phải quá né tránh sự theo đuổi của anh. Dù sao trong mắt cô, cô sẽ không rung động, “Nếu em đồng ý rồi, vậy thì vụ cá cược này…

“Khoan.” Bạch Dương đột nhiên giơ tay lên, ngắt lời Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Sao thế?”

“Anh vẫn còn chưa nói, nếu ba năm đã kết thúc mà tôi không hề yêu anh, vậy giải quyết vụ cá cược này như thế nào đây?”

Bạch Dương cất tiếng hỏi.

Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mấp máy: ‘Nếu ba năm trôi qua mà em vẫn không yêu tôi, thì tất nhiên vụ cá cược này sẽ xóa bỏ. Tôi sẽ từ bỏ em, là thật sự buông tay, lần này không phải là kiểu được mấy hôm sẽ hối hận. Tôi sẽ không đổi ý nữa. Nhưng nếu em yêu tôi, vậy chúng ta sẽ kết hôn được không?”

Bạch Dương nhéo lòng bàn tay, không biết nên trả lời ra sao.

Nhưng thấy sự cổ vũ cùng mong chờ trong mắt anh, trong lòng cô bỗng có đáp án, sau đó cô gật đầu: “Được! Nếu cuối cùng tôi thật sự yêu anh thì tôi sẽ đến với anh, kết hôn cùng anh!”

Độ cong trên đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên càng sâu hơn: “Xem ra, tôi có thể chuẩn bị hôn lễ của chúng ta được rồi!”
 
Chương 1425


Chương 1425

Cô đã yêu anh, chỉ là chính cô vẫn chưa nhận ra mà thôi.

Vì vậy tiếp theo, anh chỉ cần chậm rãi dẫn dắt để cô nhận ra tình cảm chân thật trong lòng mình, sau đó chấp nhận tình cảm đó là được.

Bạch Dương không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang nghĩ gì. Nghe thấy anh nói có thể chuẩn bị hôn lễ, khóe miệng cô run rẩy: “Hình như anh rất tự tin rằng tôi sẽ yêu anh nhỉ”

“Tất nhiên, bởi vì em cho tôi lòng tin.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nói đầy ẩn ý.

Bạch Dương nhíu mày: “Là sao?”

Phó Kình Hiên mỉm cười, lái sang chuyện khác: “Ngủ một lát đi. Tôi thấy em hơi mệt rồi đấy, đợi lát nữa đến Vịnh Tiên Thủy tôi sẽ gọi em.”

“Không cần, tôi không buồn ngủ.” Bạch Dương lắc đầu.

Nhưng mà ngay sau đó, cô đã tự vả mặt mình.

Trong hơn một phút chờ đèn xanh, cô dựa vào cửa xe, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới, khiến mí mắt cô trở nên nặng trĩu, không ngừng bị kéo xuống.

Đến cuối cùng, mí mắt ngày càng nặng, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Phó Kình Hiên nhìn đầu cô lắc lư khe khẽ †heo thân xe, trong mắt ngập tràn ý cười yêu chiều.

“Thật là. Cần gì phải cứng miệng thế chứ?

Thành thật một chút không tốt à?” Phó Kình Hiên đưa tay, khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi thì thầm.

Dường như Bạch Dương bị anh vuốt ve có chút khó chịu, không khỏi nhíu mày ‘hừ’ hai tiếng.

Phó Kình Hiên cũng không đánh thức cô, anh thu tay lại: “Ngủ đi.”

Cô thật sự mệt mỏi rồi.

Ban ngày đã bận rộn cả ngày ở Thiên Thịnh, buổi tối lại phải đi tham gia bữa tiệc, còn uống không ít rượu. Cuối cùng lại bị chuyện Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát kích thích khiến thần kinh căng thẳng.

Nói tóm lại, hôm nay không hề bình yên, cho nên cô mệt là phải.

Ngay cả chính anh, lúc này ít nhiều cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, dặn dò một câu với trợ lý Trương ở ghế lái: “Lái nhanh một chút!”

“Vâng.’ Trợ lý Trương đáp lại, sau đó tăng tốc.

Chẳng mấy chốc đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Trợ lý Trương dừng xe dưới lầu, cởi dây an †oàn, đi ra ghế sau rồi mở cửa hàng sau ra.

Phó Kình Hiên đang cúi người đeo giày cho Bạch Dương.

Trợ lý đứng bên ngoài xe: “Tổng giám đốc Phó, có cần đánh thức cô Bạch dậy không?”

“Không cần.” Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu, ánh mắt đặt lên gương mặt điềm tĩnh của Bạch Dương.

Khuôn mặt say ngủ xinh đẹp như vậy, sao anh nỡ đánh thức cô chứ?

“Cậu tới bế cô ấy đi.” Phó Kình Hiên đeo giày cho Bạch Dương xong, quay đầu nhìn trợ lý Trương.

Anh ta ngạc nhiên chỉ vào mình: “Tôi á?”

“Không thì ai nữa?” Phó Kình Hiên giơ cánh †ay trái đang treo của mình.
 
Chương 1426


Chương 1426

Nếu cánh tay anh lành lặn thì anh sẽ để cho thằng khác bế người mình yêu ư?

Nghĩ thôi cũng biết không thể nào.

Trợ lý Trương xoa mũi, cười ngượng ngùng: “Tôi đang sợ tổng giám đốc Phó ghen mà?”

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng: “Nói linh tinh ít thôi, có bế hay không đây?”

“Bế! Đương nhiên là bế rồi!” Trợ lý Trương vội vàng trả lời.

Sau khi Phó Kình Hiên xuống xe, anh ta nhanh chóng cúi người, bế Bạch Dương ra khỏi xe.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương dựa vào người trợ lý Trương, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.

Nhưng chẳng còn cách nào, tay anh không bế cô được!

Phó Kình Hiên nhìn cánh tay trái đang treo lơ lửng của mình, trong lòng bất lực: “Ngày mai đặt trước lịch hẹn với bác sĩ khoa xương khớp cho tôi.”

Anh muốn biết cánh tay trái của mình cụ thể bao giờ mới lành lại được.

Trợ lý Trương là người thân cận của Phó Kình Hiên, nghe thấy câu này của anh thì lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao, anh ta trả lời, khóe miệng hơi run rẩy: “Vâng thưa †ổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên không nói gì, đóng cửa xe lại rồi đi về phía trước.

Trợ lý Trương bế Bạch Dương đi theo đằng Sau.

Suốt cả quãng đường, trợ lý Trương bước đi vô cùng khó khăn.

Bởi vì anh ta phải luôn chú ý để không đụng tới bất cứ bộ phận nào khác trên người Bạch Dương.

Nếu không nhất định sẽ nhận lại ánh mắt sắc lạnh của tổng giám đốc Phó.

Khoảng vài phút sau là tới căn hộ của Bạch Dương.

Phó Kình Hiên biết mật khẩu căn hộ của cô, thuận lợi mở được cửa ra.

Trợ lý Trương nhanh chóng bế Bạch Dương đi vê phía phòng ngủ.

Đặt Bạch Dương lên giường xong, trợ lý Trương mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy †oàn thân nhẹ nhàng rất nhiều.

“Cậu có thể đi ra ngoài được rồi.’ Phó Kình Hiên ngồi xuống bên cạnh giường của Bạch Dương, vừa cởi giày cho cô vừa dửng dưng nói với trợ lý Trương một câu.

Trợ lý Trương thầm đảo mắt lườm anh nhưng ngoài miệng vẫn cung kính đáp: “Vâng thưa tổng giám đốc Phó, vậy tôi đi trước đây.”

Dùng xong là vứt bỏ, đúng là câu nói chính xác để nói về tổng giám đốc Phó.

Hơn nữa giọng điệu của tổng giám đốc Phó cũng lộ rõ sự không thân thiện, rõ ràng là anh đang tức giận vì vừa nãy anh ta đã bế Bạch Dương.

Trong lòng trợ lý Trương cảm thấy hơi ấm ức.

Tổng giám đốc Phó này thật không phải con người.

Rõ ràng là bảo anh ta bế, vậy mà bây giờ còn giận ngược lại được.

Đúng là khó đoán, khó chiều!

“Sáng mai đến đón tôi.” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng nhấc chân của Bạch Dương lên giường rồi lại nói.

Trợ lý Trương kinh ngạc: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn ở lại sao?”

Phó Kình Hiên đắp chăn cho Bạch Dương rồi ừ một tiếng: “Có vấn đề gì không?”
 
Chương 1427


Chương 1427

“Đương nhiên là không ạ, vậy bảy giờ sáng mai tôi sẽ tới đây.” Trợ lý Trương nhìn đồng hồ rồi nói.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Nhớ mang theo bữa sáng.”

“Tổng giám đốc Phó yên tâm đi.” Trợ lý Trương đẩy kính rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi anh ta đi, Phó Kình Hiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ấm ra, lau mặt, lau tay cho Bạch Dương.

Sau khi làm xong hết những việc này cho cô thì anh mới đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, anh ôm Bạch Dương đi ngủ.

Phó Kình Hiên tỉnh dậy đúng 7h sáng hôm sau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt cô, vén chăn, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Anh bước đi nhẹ nhàng không gây ra chút tiếng động, nếu không phải chiếc gối bên cạnh Bạch Dương lõm xuống và hơi ấm ở chỗ anh nằm vẫn chưa tan hết thì hệt như là anh chưa từng xuất hiện ở đây.

“Tổng giám đốc Phó.” Phó Kình Hiên mở cửa căn hộ, trợ lý Trương đang đứng ở bên ngoài, tay cầm theo bữa sáng, tươi cười chào hỏi anh.

Phó Kình Hiên không quan tâm đến anh ta, anh cầm lấy bữa sáng rồi đóng cửa lại.

Trợ lý Trương nhìn cánh cửa trước mặt lại đóng lại, xoa chiếc mũi bị gió tạt qua, trong lòng không khỏi thở dài.

Người đi làm thuê đúng là đáng thương.

Mới sáng sớm anh ta đã phải đi mua đồ ăn sáng mang tới, vậy mà còn gặp phải một khuôn mặt khó ưa như vậy.

Kiếp sau anh ta nhất định sẽ làm sếp để †ổng giám đốc Phó làm trợ lý cho anh ta!

Bên trong phòng khách, Phó Kình Hiên đặt bữa sáng lên bàn ăn rồi xé một tờ giấy, viết một câu gì đó rồi để hộp sữa chặn lên trên.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Bạch Dương rồi mới đặt bút xuống, lại đi về phía cửa ra vào.

Thấy mới có một lát như vậy mà Phó Kình Hiên đã mở cửa ra, trợ lý Trương không khỏi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Phó, anh không ăn sáng sao?”

“Không, ăn ở phòng làm việc. Đi thôi.” Phó Kình Hiên thay giày xong đi về phía cửa lớn.

Trợ lý Trương không nói gì, đi theo phía sau anh đi về phía thang máy.

Sau khi vào thang máy, Phó Kình Hiên day trán, trầm giọng hỏi: ‘Bên phía cảnh sát đã có kết quả gì chưa?”

“Đã có kết quả rồi. Sáng nay lúc đi trên đường tôi đã hỏi qua chuyện này.” Vừa nói tới công việc, nét mặt của trợ lý Trương cũng trở nên nghiêm túc: “Tối hôm qua sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, cảnh sát Trần đã cho người đi bắt Cao Linh và Mạnh San. Sau khi thẩm vấn, cuối cùng cũng xác định được người giúp Cố Tử Yên bỏ trốn chính là Cao Linh.”

“Mạnh San không tham gia sao?” Phó Kình Hiên chau mày.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không, Mạnh San không hề biết chuyện này. Lần đầu tiên cô †a đi cùng với Cao Linh tới thăm Cố Tử Yên, Cố Tử Yên và Cao Linh đã bảo cô ta ra ngoài, Mạnh San nghe theo, đi ra ngoài luôn. Sau khi Mạnh San rời đi, Cố Tử Yên lấy điểm yếu của Cao Linh ra uy hiếp cô ta, để cô ta phải giúp mình chạy trốn. Vậy nên lần thứ hai Cao Linh đi gặp Cố Tử Yên thì Mạnh San đã không đi cùng nữa, mà người chết trong buổi tối hôm qua, từ đầu đến cuối Mạnh San cũng không hề biết Cao Linh cho người mạo xưng cô ta đến tìm Cố Tử Yên.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, ý rằng anh đã biết.
 
Chương 1428


Chương 1428

Sau đó anh nheo mắt đầy nguy hiểm, hỏi lại: “Cậu vừa nói là Cố Tử Yên dùng điểm yếu của Cao Linh để uy hiếp cô ta. Điểm yếu đó là gì vậy?”

“Một mạng người.” Trợ lý Trương thở dài: “Trước đây trong giới có một tin đồn rằng mối tình đầu của Lý Chấn Nam chết rất bất thường, có khả năng là do bị ai đó hại chết.

Hiện giờ sự thật đã chứng minh đúng là bị người khác hại chết và người đó chính là Cao Linh. Không biết Cố Tử Yên biết được chuyện này từ đâu, cô ta dùng nó để uy hiếp Cao Linh, vậy nên cô ta mới bất chấp mạo hiểm để giúp đỡ Cố Tử Yên. Chỉ là Cao Linh không ngờ chúng ta lại phát hiện ra người chết không phải Cố Tử Yên nhanh như vậy, khiến cho kế hoạch của cô ta hoàn toàn thất bại.”

“Kế hoạch của cô ta thất bại nhưng của Cố Tử Yên thì không.” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi nhếch lên, cười mỉa nói.

Cao Linh nghĩ rằng sẽ không ai có thể điều tra ra được thân phận của người chết, dù sao cũng không nhìn rõ gương mặt của người kia, trong ngân hàng gen cũng không có dấu vân tay nên người bên ngoài nhất định sẽ tin rằng người chết chính là Cố Tử Yên.

Nếu như vậy thế giới bên ngoài sẽ tin rằng đúng là Cố Tử Yên đã tự sát, vậy thì Cao Linh cũng thoát khỏi được sự trừng trị của pháp luật và cũng không cần phải lo bí mật sẽ bị lộ ra ngoài.

Chỉ đáng tiếc là lại xuất hiện một sơ hở là Lâm Diệc Hàng, anh ta vừa nhìn cái xác là đã biết đó không phải là Cố Tử Yên.

Nhưng đối với Cố Tử Yên thì đây lại là một kế hoạch rất thành công Bởi vì cho dù chuyện cái xác có bị lộ hay không thì Cố Tử Yên cũng đã được tự do.

“Đúng rồi, đã xác định được thân phận của người chết chưa?” Phó Kình Hiên bước ra khỏi thang máy rồi nói.

Trợ lý Trương đi theo sau anh: “Cao Linh khai rằng người chết là một người bị bệnh nặng, Cao Linh đưa ra con số 3 tỷ và người đó đã đồng ý nhảy lầu thay cho Cố Tử Yên.

Bởi vì người đó vốn dĩ đã không còn sống được bao lâu nữa, nghĩ đến việc trước khi chết có thể để lại cho người nhà một khoản tiền, để bọn họ sống tốt hơn một chút, nên…”

Những lời phía sau trợ lý Trương không nói nữa.

Nhưng Phó Kình Hiên hiểu hết, anh ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Đến khi lên xe, đóng cửa lại rồi anh mới nói tiếp: “Đi tới đồn cảnh sát trước, tôi muốn gặp Cao Linh để hỏi cho rõ tung tích của Cố Tử Yên”

“Vâng.’ Trợ lý Trương gật đầu rồi khởi động xe.

Chiếc xe đi không bao lâu thì Bạch Dương tỉnh dậy, cô bị một cú điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng vươn tay sờ lên đầu giường để cầm điện thoại như bình thường.

Kết quả là trước khi đi ngủ không phải cô để điện thoại mà là Phó Kình Hiên để.

Phó Kình Hiên không đặt điện thoại của cô ở gần mà ngược lại còn đặt ở khá xa.

Vậy nên lần này, Bạch Dương không những không lấy được điện thoại mà còn khiến bản thân ngã từ trên giường xuống.

Cũng may bên dưới giường có một tấm thảm dày, cô bị ngã xuống cũng không đau nhưng lại khiến cô tỉnh hẳn ngủ.

Chuyện gì vậy?

Thấy mình ngồi dưới đất, còn mang theo nửa cái chăn trên người, Bạch Dương bỗng chốc hơi ngơ ngác.

Nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, cô không quan tâm đến những gì đang diễn ra trước mắt, vội vàng đứng dậy cầm điện thoại nghe máy.
 
Chương 1429


Chương 1429

Điện thoại từ bên đồn cảnh sát gọi tới, chắc chắn là liên quan đến lời khai của Cao Linh.

Mặc dù tối qua cô đã đoán được là Cao Linh giúp Cố Tử Yên nhưng hiện giờ nghe được sự thật đúng là như vậy, trong lòng Bạch Dương không khỏi cảm thấy tức giận.

Cao Linh đúng là ngu ngốc, hại người hại mình.

Cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện một khi việc cô ta thả Cố Tử Yên bị bại lộ thì sẽ làm liên lụy đến nhà họ Cao sao?

“Cô Bạch? Cô Bạch?” Cảnh sát Trần thấy Bạch Dương mãi không trả lời, vội vàng gọi hai tiếng: “Cô còn ở đó không?”

“Tôi đây.” Ánh mắt Bạch Dương chợt xoay chuyển, cô hít một hơi thật sâu để tạm thời kìm nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại rồi nói: “Cảnh sát Trần, tôi muốn biết Cao Linh có tiết lộ tung tích của Cố Tử Yên không?”

“Chuyện này thì không.” Cảnh sát Trần lắc đầu: “Cao Linh nói, sau khi thả Cố Tử Yên đi thì hai người tách nhau ra ở bệnh viện, cô ta cũng không biết Cố Tử Yên đi đâu.”

“Liệu có phải là Cao Linh nói dối không?”

Bạch Dương cau mày.

Cảnh sát Trần trả lời: “Chúng tôi có dùng máy phát hiện nói dối. Nhưng cô ta không hề nói dối, cô ta thật sự không biết tung tích của Cố Tử Yên.

Bạch Dương cắn môi.

Cao Linh không biết tung tích của Cố Tử Yên, vậy hiện giờ chắc chắn là Cố Tử Yên đang lẩn trốn.

Chỉ là không biết rốt cuộc là cô ta đang trốn ở đâu.

Như thể đã đoán được lúc này Bạch Dương đang nghĩ gì, cảnh sát Trần lại lên tiếng: “Cô Bạch không cần lo lắng đâu, tôi đã nhận được sự cho phép của cấp trên, có thể chính thức phát lệnh truy nã với Cố Tử Yên rồi. Tôi tin là không bao lâu nữa là sẽ bắt được cô ta thôi.”

“Được, tôi tin tưởng các anh.” Bạch Dương miễn cưỡng nhếch lên nở một nụ cười đáp lại.

Sau đó cô lại hỏi thăm cảnh sát Trần tình hình của Cao Linh, xong xuôi cô mới cúp điện thoại để sang một bên. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, suy nghĩ xem rốt cuộc hôm qua mình đã về nhà như thế nào.

Bởi vì cô nhớ rõ là tối hôm qua cô ngủ quên trong xe của Phó Kình Hiên.

Vậy nên bây giờ cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào về việc vì sao mình lại về được tới đây.

Có thể thấy là không phải cô xuống xe tự mình đi bộ về mà là Phó Kình Hiên đưa cô về đây.

Nhưng vết thương trên cánh tay của Phó Kình Hiên vẫn chưa khỏi, rốt cuộc là anh đã làm thế nào để đưa cô xuống xe?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì tự nhiên có tiếng gõ cửa ở phòng khách.

Bạch Dương chau mày đi ra khỏi phòng ngủ: “Ai vậy?”

“Cục cưng, là anh đây.” Bên ngoài vang lên tiếng của Lục Khởi.

Bạch Dương mỉm cười, mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?”

“Còn không phải vì chuyện Cố Tử Yên tự sát sao?” Lục Khởi bước vào, vừa thay giày vừa nói.

Bạch Dương đóng cửa lại: “Vì chuyện của Cố Tử Yên sao? Chuyện này không phải tối qua em đã nói với anh rồi à…”
 
Chương 1430


Chương 1430

“Cục cưng, những gì anh sắp nói với em tới đây, em tuyệt đối đừng kích động nhé.”

Thay xong giày, Lục Khởi đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cô.

Bạch Dương gật đầu: “Được, em không kích động, anh muốn nói gì vậy?”

“Anh muốn nói với em là Cố Tử Yên vẫn chưa chết, người tối qua nhảy lầu không phải cô ta.” Vẻ mặt Lục Khởi rất khó coi, anh ta nói.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết được?”

Chẳng lẽ cảnh sát đã công bố chuyện này ra ngoài rồi sao?

Không đúng, đáng ra cảnh sát không công bố chuyện này mới phải chứ.

Sau khi công bố, không nói đến chuyện uy tín của cảnh sát sẽ bị hạ thấp mà việc này còn khiến mọi người hoảng sợ.

Vậy nên nhất định không có chuyện cảnh sát công bố chuyện này ra.

“Anh nghe người trong giới nói.” Lục Khởi nói.

“Người trong giới?” Bạch Dương nhíu mày.

Lục Khởi ừ một tiếng: “Đúng vậy, chuyện Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát bây giờ đã lan truyền trong giới rồi. Sau đấy tới sáng hôm nay, không biết ai trong giới nói rằng người †ự sát không phải Cố Tử Yên, mà là thế thân của cô ta. Anh không yên tâm mới điều tra thử, hóa ra kết quả đúng là như vậy, là Cao Linh đã giúp Cố Tử Yên.”

Mặc dù cảnh sát chưa công bố chuyện này ra bên ngoài nhưng người trong giới muốn điều tra thì cũng không phải là khó.

Chỉ là sau khi điều tra ra thì không được rêu rao ra bên ngoài.

“Cục cưng, sao em phản ứng hờ hững vậy?” Lục Khởi thấy khuôn mặt Bạch Dương không có vẻ gì là sững sờ, ngược lại cô còn chau mày như đang suy nghĩ gì đó, anh ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng Bạch Dương cũng không giấu diếm anh ta, cô đáp: “Bởi vì chuyện này em đã biết từ tối hôm qua rồi.”

“Tối hôm qua em đã biết rồi á?” Lục Khởi cao giọng nói.

Bạch Dương gật đầu: “Ừ.”

“Vậy tại sao tối qua em không nói cho anh biết?” Lục Khởi hơi tủi thân.

Bạch Dương xoa huyệt thái dương: “Không phải không nói cho anh biết mà là chuyện này không thể công khai. Em định về sau mới nói cho anh, nhưng không ngờ hôm nay anh đã biết rồi.”

“Được rồi, anh tha thứ cho em. Nhưng cục cưng à, hiện tại không biết Cố Tử Yên đang trốn ở đâu nhưng chắc chắn là cô ta sẽ báo thù em. Vậy nên trước khi tìm thấy cô †a thì em nhất định phải cẩn thận đấy.” Lục Khởi lo lắng nói.

Bạch Dương khẽ cười một tiếng: “Em biết mà, anh yên tâm đi. Được rồi, anh ngồi đây chờ em một lát, em đi thay quần áo tắm rửa một lát đã.”

“Đi đi” Lục Khởi phất tay.

Bạch Dương xoay người trở về phòng, bắt đầu thay quần áo.

Lúc thay quần áo, cô nhìn thấy món đồ trang sức đặt ở tủ đầu giường. Cô ngẩn người ra một lát rồi mới nhớ ra là mình quên chưa trả nó cho Phó Kình Hiên.

Thôi bỏ đi, một lát nữa cô mang theo rồi nhờ người đưa cho anh.

Bạch Dương mặc quần áo xong, cô cúi xuống cầm món trang sức ở đầu giường lên.

Tự nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy thứ gì đó, cả người cô ngây ra.
 
Chương 1431


Chương 1431

Đây là…

Bạch Dương vội vàng bỏ món trang sức xuống, đưa tay cầm thứ vật phát sáng trên ga trải giường lên.

“Măng séc!” Bạch Dương cầm chiếc măng séc lên nhìn, cô vừa nhìn đã nhận ra món đồ này ở trên áo sơ mi nam, hơn nữa còn là loại kim cương xanh có giá không hề rẻ.

Mà bên cạnh cô, người đàn ông duy nhất có thể dùng một món đồ xa xỉ như kim cương xanh để làm măng séc thì chỉ có một mình Phó Kình Hiên thôi!

Thế nên chiếc măng séc này rõ ràng là của Phó Kình Hiên.

Chỉ có điều là tại sao măng séc của anh lại ở trên giường cô, hơn nữa còn là ở giữa giường nữa.

Nếu nói Phó Kình Hiên không cẩn thận làm rơi thì không thể nào rơi ở trên giường được, phải là rơi dưới nên nhà mới đúng chứ.

Nhưng nó lại xuất hiện trên giường…

Bạch Dương mở to mắt, nghĩ đến điều gì đó, cô siết chặt chiếc măng séc trong tay.

Không lẽ tối qua anh không hề đi?

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dương vội vàng cúi đầu quan sát giường của mình.

Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc gối bị lõm xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Anh anh anh…

Bây giờ Bạch Dương đã có thể chắc chắn rằng tối qua Phó Kình Hiên không hề đi mà qua đêm ở nhà của cô, hơn nữa còn ngủ ngay bên cạnh cô.

Người đàn ông này đắc ý quá rồi đấy?

Mặc dù hôm qua cô đã đồng ý, không từ chối sự theo đuổi của Phó Kình Hiên, cho anh cơ hội theo đuổi nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể trèo lên giường của côi Mặc dù ngoài mặt Bạch Dương tức giận như vậy nhưng trong lòng cô lại không hề cảm thấy bực tức, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Được voi đòi Hai Bà Trưng đúng là để nói về Phó Kình Hiên.

“Cục cưng, em mua bữa sáng lúc nào vậy?” Lúc này tự nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Khởi.

Bạch Dương cầm lại món trang sức cô vừa đặt xuống ban nãy lên, đi về phía cửa, mở cửa ra rồi trả lời: “Em đâu có mua đồ ăn sáng?”

“Không mua á? Vậy những thứ này từ đâu ra vậy?” Lục Khởi mở túi đồ ăn sáng ra.

Bạch Dương tìm một cái hộp, bỏ món đồ trang sức vào rồi mới đi tới xem chỗ đồ ăn sáng mà Lục Khởi nói.

Vừa nhìn thấy vậy, cô lập tức hiểu ra có chuyện gì, đang định trả lời thì tự nhiên nghe thấy Lục Khởi nói: “Ấy? Ở đây có một †ờ giấy này.”

Giấy?

Bạch Dương bất ngờ, cô lập tức buông chiếc hộp xuống, giật tờ giấy khỏi tay Lục Khởi: “Cái này anh không xem được.”

Cô đã biết ai là người mua bữa sáng, nhất định là Phó Kình Hiên rồi.

Vậy nên tờ giấy này nhất định là do Phó Kình Hiên để lại.

Cô không biết Phó Kình Hiên viết gì trong đó, nhưng nhỡ đâu anh viết mấy lời sến súa, để Lục Khởi nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
 
Chương 1432


Chương 1432

“Cục cưng, em…” Lục Khởi không ngờ mình chỉ cầm một tờ giấy thôi mà Bạch Dương lại phản ứng mạnh như vậy, vội vàng giằng lấy tờ giấy giấu ra sau lưng, cứ như thể tờ giấy đó là thứ không thể để người khác thấy được vậy.

Bạch Dương cũng biết phản ứng thái quá của mình dễ dẫn đến hiểu lầm, cô cúi đầu xin lỗi: “Lục Khởi xin lỗi anh, tờ giấy này anh không đọc được.”

“Vì sao không đọc được?” Lục Khởi buông thống tay nhìn cô.

Môi Bạch Dương mấp máy: “Bởi vì…”

“Bởi vì tờ giấy này là do Phó Kình Hiên để lại đúng không?” Lục Khởi cắt lời cô.

Đồng tử Bạch Dương co rụt lại, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Khởi: “Anh…

“Em muốn hỏi là tại sao anh lại biết phải không?” Khóe miệng Lục Khởi cong lên thành một nụ cười tự giễu.

Bạch Dương nuốt nước bọt, ngầm thừa nhận.

Lục Khởi siết chặt tay: “Anh đoán ra thôi, hơn nữa cũng không khó đoán lắm.

Chuyện Cố Tử Yên tự sát hôm qua xảy ra lúc nửa đêm, lúc đó Phó Kình Hiên và em ở cạnh nhau, thế nên nhất định là anh ta đã đưa em về. Còn tờ giấy và bữa sáng này không cần nghĩ cũng biết là do ai làm, là sáng sớm nay Phó Kình Hiên lại tới đây đúng không?”

Đôi mắt Bạch Dương thấp thoáng mấy lần.

Hay lắm, Lục Khởi hầu như đã nói đúng hết luôn rồi.

Điều duy nhất bị nhầm là không phải sáng sớm nay Phó Kình Hiên tới đây mà là cả đêm qua anh không hề đi.

“Lục Khởi, thực ra là….”

Bạch Dương mở miệng, đôi môi đỏ mọng định nói gì đó nhưng Lục Khởi xua tay, gượng cười cắt ngang lời cô: “Thôi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Em ăn sáng trước đi, ăn sáng xong anh đưa em tới Thiên Thịnh, vừa hay hôm nay anh cũng có chút chuyện ở Thiên Thịnh”

“Anh cho em ăn sáng sao?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh ta.

Lục Khởi gật đầu: “Có gì không ổn à?”

“Đương nhiên rồi.” Bạch Dương đáp: “Anh ghét nhất là nhìn thấy Phó Kình Hiên. Từ trước đến giờ anh cũng không muốn em nhận đồ của anh ấy, vậy nên bây giờ anh để em ăn đồ ăn sáng của Phó Kình Hiên, ít nhiều cũng khiến em cảm thấy không quen.”

“Còn cách nào nữa đâu. Em vừa mới ngủ dậy, cũng chưa ăn sáng, hơn nữa ở đây đã có đồ ăn sẵn rồi, được ăn đồ chùa thì dại gì không ăn. Vả lại… Lục Khởi nhìn xuống, giấu đi sự cô đơn trong ánh mắt, nói nhỏ: “Cho dù bây giờ anh bảo em vứt đi thì em cũng không nỡ, cũng không vứt đi được đúng không?”

Câu cuối cùng Lục Khởi nói rất nhỏ.

Bạch Dương chỉ nghe thấy anh ta đang lẩm bẩm cái gì đó nhưng không nghe rõ là đang nói gì, cô khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Lục Khởi, anh đang nói gì vậy?”

“Không có gì. Em ăn sáng trước đi, anh vào nhà vệ sinh đã.”

Nói xong Lục Khởi liền đi về phía nhà vệ sinh.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta có chút kỳ quái.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cầm †ờ giấy đang giấu sau lưng ra đọc: “Tôi đi trước đây, đồ ăn sáng tôi để trên bàn ăn, em đọc tờ giấy này xong, nếu đồ ăn còn nóng thì tranh thủ ăn luôn, nếu nguội rồi thì hâm nóng lại rồi hãng ăn”“

Nét chữ này chắc chắn là của Phó Kình Hiên.
 
Chương 1433


Chương 1433

Nét chữ của anh trước giờ vẫn luôn sắc bén, bá đạo và vô cùng đặc biệt, khiến người khác vừa nhìn đã biết là do anh viết.

Bạch Dương nhìn hàng chữ đó rồi bĩu môi: “Tôi cũng đâu phải đồ ngốc, làm sao không biết không được ăn đồ ăn lạnh? Chẳng lẽ còn phải đợi anh nhắc nhở sao?”

Ngoài miệng cô nói mấy lời không hề để †âm nhưng khóe miệng lại khẽ nở một nụ cười.

Bạch Dương gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi áo rồi xem trong túi có đồ gì.

Không ngờ cô sờ vào thấy vẫn còn nóng.

Điều này khiến Bạch Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.

Đồ ăn còn nóng, xem ra Phó Kình Hiên mới đi chưa bao lâu.

Bạch Dương kéo ghế, mở hộp đồ ăn sáng ra.

Bữa sáng rất thịnh soạn, có cháo thịt nạc, bánh bao hấp, bánh chẻo, sữa bò… đều có cả.

Bạch Dương đố trán, dở khóc dở cười: “Anh mua đồ hết đồ ăn sáng của cửa hàng nhà người ta đấy à?”

Cô lắc đầu bất lực rồi cầm thìa khuấy cháo, cô vừa ăn vừa mở khung trò chuyện với Phó Kình Hiên ra: Cảm ơn bữa sáng của anh.

Sau khi gửi đi, Bạch Dương tắt điện thoại, chuẩn bị để sang một bên.

Vì cô nghĩ chắc lúc này anh đang bận.

Nhưng cô không ngờ là cô vừa đặt điện thoại xuống thì nó đã rung lên.

Nhanh vậy sao?

Ánh mắt Bạch Dương thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở khóa, ấn mở tin nhắn. Tất cả động tác liền một chặp, không hề dừng lại chút nào.

K-H: Dậy rồi sao?

Trong lòng Bạch Dương đảo mắt lườm một cái: Nếu không làm sao tôi nhắn tin với anh được?

Ở đầu bên kia, Phó Kình Hiên đang ngồi ở trung tâm của phòng họp, thấy tin nhắn trả lời của cô, anh đột nhiên khẽ bật cười một tiếng.

Cô có thể tưởng tượng được ra biểu cảm của cô khi nhắn câu này, nhất định là rất bất lực.

Nghĩ đến đó, nụ cười trên khóe miệng Phó Kình Hiên càng rõ ràng hơn.

Những lãnh đạo cấp cao ngồi bên dưới nghe thấy tiếng anh cười và nhìn thấy nụ cười của anh, người nào người nấy như nhìn thấy ma.

Cười luôn kìal Tổng giám đốc Phó nhìn điện thoại, nhìn một lúc rồi lại bật cười?

“Này, mọi người nói xem tổng giám đốc Phó bị làm sao vậy?”

“Còn có thể thế nào nữa, vừa nhìn là biết đang yêu rồi.”

“Không thể nào, với ai chứ?”

Các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp đều lắc đầu, ra điều là không biết.

Phó Kình Hiên không biết cấp dưới đang lén lút nói chuyện về mình, ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím: Bữa sáng có hợp khẩu vị của em không?

Bạch Dương nhìn bát cháo trước mặt: Cũng được.

Cô không từ chối bữa sáng của anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom