Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thư Tình Của Động Vật

Chương 40


“Chúa ơi! Phong nhà tôi thế mà lại follow chéo với Thành Thiên Khê?!!!“Chết mất thôi! Dỗi nhau bao nhiêu năm, bây giờ muốn bắt tay giảng hòa rồi ư?”

“Này sợ là Weibo giả rồi!”

“Quan hệ của ba người bọn họ tốt thế kia á? Nhìn không ra luôn!”

“Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm cái gì thế?”

“Chỉ có mình tôi để ý trọng điểm là cả ba người đều khóc à? Hay bị ép chụp chung?”

“Không phải đâu, tôi cảm thấy là do vui quá nên khóc á.”

“Lăng Phong và Thành Thiên Khê vui vẻ chung một khung hình!!! Chuyện lạ ngàn năm có một!”

….

“Ha ha ha ha….” Dư Khôn cười, anh ta đã uống không ít, vừa cầm điện thoại lên xem, quả nhiên thấy Weibo bùng nổ: “Tôi biết ngay mà…”

Diệp Tân cũng lấy điện thoại nhìn thử, người hâm mộ đúng thật đều phát cuồng cả lên. WeChat thông báo một tin nhắn tới, là Diệp Mộ gửi. Cô hỏi chuyện của Lăng Phong, Dư Khôn và Thành Thiên Khê là thế nào. Diệp Tân kể vắn tắt đại khái là hiểu lầm đã được giải quyết, ba người lại thành bạn tốt.

Diệp Mộ cũng không có phản ứng gì lớn, vì vốn dĩ cô chẳng phải là người hâm mộ của ba anh chàng này, cũng đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, không có quá nhiều hứng thú với mấy chuyện bát quái linh tinh. Nhưng Diệp Tân vẫn lờ mờ cảm thấy hình như chị cậu còn muốn nói gì đó.

“Sao thế? Lý Nguyên nhắn à?” Lăng Phong cụng ly với Dư Khôn, thấy Tiểu Tân nhà anh đang bấm điện thoại thì thuận miệng hỏi một câu.

“Không, là chị em. Mấy ngày nay chị ấy làm thiết kế cho công ty X. Chốc nữa em phải gói một ít đồ mang về cho chị ấy mới được. Bả lười như vậy, chắc chắn sẽ không tự nấu cơm đâu…” Diệp Tân thử hỏi xem chị cậu muốn ăn gì.

“A, hay là Tiểu Tân gọi chị cậu đi cùng đi.” Dư Khôn cười nói: “Lát nữa chúng ta sẽ đi hát, bảo cô ấy tới thả lỏng một chút, gọi là làm việc kết hợp nghỉ ngơi.”

Diệp Tân hết nhìn Lăng Phong rồi lại quay qua dòm Thành Thiên Khê, thấy hai người đều không ngại liền gửi tin nhắn thoại cho Diệp Mộ hỏi cô có muốn đến chơi không.

“Chị ấy bảo chị ấy không đến đâu.” Diệp Tân ngẩng đầu trả lời Dư Khôn.

“Ò…” Dư Khôn nói: “Mấy ngày nay cũng chả thấy chị Mộ dẫn tôi đi chơi gì cả. Xem ra là bận thật…”

Không biết có phải là ảo giác của Diệp Tân hay không mà cậu thấy giọng điệu của anh ta nghe như có chút mất mát.

Cậu vừa định cất điện thoại đi thì chị cậu lại gửi tin nhắn tới, bảo là chị đổi ý rồi. Diệp Tân nghĩ thầm, phụ nữ thật là khó hiểu.

“Chị em lại nói muốn tới…” Diệp Tân gửi địa chỉ phòng ăn cho Diệp Mộ: “Mấy ngày nay ngay cả cửa hàng chị ấy cũng không đến, hôm nào cũng nhốt mình trong nhà, hẳn là chán lắm rồi.”

“Còn phải nói sao, thư giãn đầu óc rất quan trọng đó.” Dư Khôn đáp.

Chẳng biết có phải ảo giác của Diệp Tân không mà cậu lại cảm thấy hình như Dư Khôn đang khá cao hứng.

Có vẻ không phải chỉ là ảo giác của cậu bởi Lăng Phong cũng liếc Dư Khôn thêm mấy lần: “Gần đây ông với bạn gái ông thế nào rồi?”

Nhắc tới bạn gái, sắc mặt Dư Khôn liền có chút khó coi. Anh ta không nói gì, chỉ gắp chút đồ ăn.

Thành Thiên Khê cười haha: “Nhìn mặt cậu ta kìa, phỏng chừng là bị đá rồi.”

Dư Khôn chậc chậc một tiếng, bất mãn nói: “Tiểu tử ông sao ánh mắt vẫn độc thế nhở!”

“Tôi nhìn người chuẩn lắm đấy.” Thành Thiên Khê nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Không đùa ông nữa, thật ra tôi đã từng nhìn thấy bạn gái ông đi cùng với một nhà đầu tư… Chuyện sau đó tôi sẽ không kể nữa kẻo khiến ông lúng túng.”

Dư Khôn đỡ trán, cạn lời đáp: “Mẹ nó, tôi bây giờ đã đủ lúng túng rồi.”

Lăng Phong nói: “Nếu đã không đồng lòng thì sớm chia tay đi.”

“Chắc chắn rồi. Tôi chỉ đơn giản là không hiểu nổi, vì sao hiện tại cô ấy đã nổi tiếng vậy rồi mà vẫn phải tranh đua như thế? Yên yên ổn ổn đóng phim như trước không tốt sao? Lúc tôi và cô ấy ở bên nhau, phim cung đấu của cô ấy còn chưa được chiếu đâu. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy rất nghi ngờ liệu có phải cô ấy ở cùng tôi chỉ vì độ hot hay không.” Dư Khôn thở dài: “Sau này tôi nhất định sẽ không tìm người trong giới yêu đương nữa, chẳng đơn thuần tí nào.”

“Đó là vì ông chưa từng trải qua những việc mà cô ấy đã nếm trải.” Thành Thiên Khê lắc đầu: “Trong cái vòng luẩn quẩn này, không nổi nghĩa là gì ông biết chứ? Ba người chúng ta có vận khí tốt, mọi cố gắng đều được công nhận, nhưng còn những kẻ đã cố gắng hết sức mà vẫn chẳng ai hay thật sự có quá nhiều. Cô ấy liều mạng để nổi tiếng như vậy là do lo sợ sẽ phải quay lại những ngày tháng trước kia.”

“Cũng đúng…” Dư Khôn lại than ôi một tiếng: “Giống như những tiết mục tuyển chọn ca sĩ mới đến mời tôi làm giám khảo với người hướng dẫn vậy, có quá nhiều mảng tối khuất tất, tôi không muốn đi chút nào. Các ông đóng phim tranh vai diễn hẳn cũng phức tạp như thế. Tôi không thể trách Lâm Tiếu Y được, vì dù sao thì đó cũng là lựa chọn của cô ấy.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Thành Thiên Khê vỗ vỗ vai Dư Khôn: “Sau này ông sẽ gặp được một cô gái tốt hơn thôi. Đúng rồi, tôi nhớ hình như sắp tới sinh nhật ông rồi nhỉ.”

“Ừ nhở.” Vừa nhắc tới sinh nhật, con người đang u uất vì thất tình mang tên Dư Khôn thoắt cái trời quang mây tạnh lại liền: “Người đại diện hỏi tôi có muốn tổ chức một buổi liên hoan sinh nhật không, các ông thấy thế nào? Mời người hâm mộ cùng tham gia hay là chỉ chúng ta tụ tập thôi?”

“Tùy ông.” Lăng Phong căn chuẩn thời cơ đáp cẩu lương tới: “Cho dẫn theo người nhà là được.”

“…” Diệp Tân vừa mới hớp được ngụm nước thì bị sặc luôn.

“Đậu …” Dư Khôn chán chả buồn nói, cứ cách một lát lại ngó ra cửa: “Chị Mộ sao vẫn chưa đến thế? Tiểu Tân này, hôm sinh nhật tôi tính mời chị gái cậu, cô ấy có rảnh không?”

“Em không biết, còn mấy ngày nữa thì đến sinh nhật anh Khôn?”

Dư Khôn lấy điện thoại ra xem lịch: “Tôi nhìn thử phát… Còn 13 ngày nữa.”

“Thế… chắc chị em hết bận rồi, khả năng sẽ rảnh.” WeChat của Diệp Tân vang lên, cậu cầm điện thoại lên nhìn: “Chị em tới, em ra đón chị ấy.”

Hôm nay Diệp Mộ mặc một chiếc váy trắng, mái tóc xoăn sóng buộc thành đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, đôi mắt hồ ly gợi cảm quyến rũ thường ngày hôm nay cũng có thêm vài phần thanh nhã, nom rất hợp với nhà hàng này.

Trên vai cô còn đeo một cái túi xách nhỏ, nhìn từ xa trông như nữ sinh viên đại học thanh thuần.

“Oa, chị Mộ hôm nay xinh đẹp ngọt ngào quá!” Dư Khôn không tiếc lời khen ngợi: “Có câu thế nào ấy nhỉ…Trang điểm cùng không nét vẫn tình, kiểu nào cũng đẹp hết nấc.”[1]

[1]: Là một câu thơ trong bài ‘Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ 2’ (Uống rượu ở Tây hồ lúc đầu trời tạnh sau mưa) của Tô Đông Pha:

飲湖上初晴後雨其二

水光瀲灩晴方好,

山色空濛雨亦奇。

欲把西湖比西子,

淡妝濃抹總相宜。

Dịch nghĩa:

Trời vừa hừng, mặt hồ sóng gợn lăn tăn,

Mưa bay mịt mờ sắc núi đẹp biết bao.

Muốn đem Tây hồ so với Tây Thi,

Trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp cả.

Dịch thơ:

Trời tạnh, long lanh hồ đã đẹp,

Mưa phùn, mịt mịt núi càng xinh.

Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử,

Trang điểm cùng không, nét vẫn tình.

Nguồn: Tô Đông Pha, Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn hoá – Thông tin, 2003

Trích nguồn: https://www.thivien.net/Tô-Thức/Ẩm-hồ-thượng-sơ-tình-hậu-vũ-kỳ-2/poem-d5eMNoroK76zkoW4_kY4Cg)

Diệp Mộ thưởng cho anh ta một cái ánh mắt xem thường, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Chỉ là hôm nay tôi lười trang điểm mà thôi.”

Dư Khôn cười hì hì hai tiếng, chân chó kéo ghế bên cạnh mình ra cho Diệp Mộ ngồi.

Diệp Mộ lại không nhúc nhích mà nhìn về phía Lăng Phong nói: “Tôi vẫn nên ngồi kế anh Phong đi…”

“…”

Trong phòng nhất thời lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị. Dư Khôn ngoác miệng cười trước, sau đó Thành Thiên Khê cũng cười theo, kế tiếp đến phiên Diệp Tân xấu hổ, cuối cùng Lăng Phong nói: “Chị Mộ cứ tùy tiện ngồi đi, Thiên Khê biết rồi.”

Diệp Mộ nhìn Lăng Phong xong lại quay qua Thành Thiên Khê, nhớ tới ba tên này vừa mới đăng ảnh lên Weibo cách đây không lâu, cuối cùng hồn cũng nhập về xác: “Mẹ kiếp! Thế mấy người gọi tôi đến làm gì?”

“Chị Mộ đừng nóng, là em đây muốn gọi chị đi chơi xíu hoy mà.” Dư Khôn cười đến vô cùng xán lạn, lại hết sức chân chó đưa menu cho Diệp Mộ: “Chị Mộ muốn ăn gì thì gọi cái đó, hôm nay tôi mời.”

Ăn cơm tối xong bọn họ lại đến KTV chơi một lát, cuối cùng vì ngày mai còn có việc mới giải tán.

Diệp Tân thấy hơi mệt, bên trái cậu đỡ Lăng Phong, bên phải còn có chị gái treo trên người. Chờ đến lúc cậu nhét được hai người vào trong xe đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, cổ áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Sau đó cậu lại gọi tài xế của Lăng Phong lái một chiếc xe khác về.

Lúc đến Linh Phương Uyển, Lăng Phong đã ngủ thiếp đi ở ghế lái phụ, bên môi vẫn treo nụ cười. Diệp Tân biết hôm nay anh vui lắm. Trong lòng không có hận, còn lấy lại được một tình bạn thì đương nhiên phải vui vẻ rồi.

Diệp Tân vươn tay, dịu dàng vuốt ve khóe môi Lăng Phong, cậu cũng thấy vui thay cho anh.

Bãi đậu xe tối đen như mực, Diệp Tân nhìn bốn phía phát hiện không có người liền lén lút ghé sát vào Lăng Phong, tựa như lần đầu tiên trộm hôn anh trong khách sạn, lặng lẽ nhẹ nhàng chạm khẽ bờ môi nhạt màu ấy.

Diệp Tân vừa mới tách ra Lăng Phong liền mở mắt, độ cong bên môi anh càng thêm rõ ràng. Khuôn mặt đang bị giữ lấy của Diệp Tân nhanh chóng đỏ bừng, còn chưa kịp nghĩ ra lời muốn nói đã bị anh ghì chặt ót lại, trên môi nóng lên.

“Này người anh em, có thể chừa đường sống cho cẩu FA được không?” Diệp Mộ ngồi ghế sau lạnh lùng nhìn hai người đang hôn nhau đầy nóng bỏng trong xe.

“…” Tình huống này quá mức xấu hổ rồi, mặt Diệp Tân càng đỏ hơn: “Chị tỉnh ạ.”

Diệp Mộ tiếp tục lạnh lùng: “Vâng, nếu không phải thấy hai người hôn mấy phút rồi vẫn chưa chịu buông nhau ra thì tôi đây cũng rất muốn làm bộ chưa tỉnh đấy.

“…”

Về đến nhà, Lăng Phong đã tỉnh rượu. Anh vừa tháo cà vạt ra vừa hỏi Diệp Tân: “Tiểu Tân, ba mẹ em ngày mai mấy giờ đến?”

“Hơn năm giờ chiều.” Diệp Tân xem lịch trình ngày mai của Lăng Phong: “Anh Lăng Phong nếu ngày mai không đi được thì để em với chị đi đón ba mẹ là được rồi, đến tối có thể cùng ăn cơm.”

Lăng Phong cởi cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực khỏe khoắn: “Tiểu Tân ơi, anh có chút lo lắng.”

Diệp Tân bị cơ ngực trần của Lăng Phong làm chói mù mắt: “Không sao đâu mà… Anh đừng lo, anh tốt như vậy, ba mẹ em nhất định sẽ thích anh.”

Lăng Phong ôm Diệp Tân vào lòng, phả hơi thở nồng mùi rượu lên cổ Diệp Tân: “Em chắc chắn chứ?”

“Bởi vì em thích anh… Hơn nữa còn thích những mười mấy năm nay rồi. Nếu chỉ mới thích không lâu thì phỏng chừng họ có thể sẽ ngăn cản đấy…” Diệp Tân cảm nhận được Lăng Phong đang cắn vành tai cậu.

Lăng Phong cười khẽ hai tiếng, âm thanh trầm thấp ái muội: “Em đó… Anh đây phải cẩn thận ‘yêu thương’ em mới được.”

Hết chương 40.
 
Chương 41


Đầu giờ chiều, thời tiết mùa hè nắng gắt nóng nực. Mặc dù đang là tháng năm nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời hai, ba phút vẫn khiến mồ hôi chảy đầm đìa. Nhất là từ 1 giờ đến 3 giờ chiều – khoảng thời gian dễ buồn ngủ nhất.

Diệp Tân cầm chìa khóa đến bãi đỗ xe, ngáp mấy cái liên tiếp. Khi xe đi ngang qua vành đai xanh, tiếng ve kêu râm ran càng khiến cậu buồn ngủ hơn.

Không phải tại cậu không nghỉ trưa mà do ngủ không đủ giấc. Tối qua Lăng Phong nói rằng anh có chút lo lắng khi sắp gặp mặt ba mẹ cậu nhưng Diệp Tân chả cảm thấy thế, chứ nếu anh lo thật thì sao có thể đè cậu ra ấy ấy đến tận hơn 1 giờ sáng được.

Giữa trưa nhân lúc Lăng Phong họp ở công ty, cậu đã chợp mắt được tầm 10 phút, khi tỉnh dậy thì anh đã cùng trợ lý tạm thời đi tham dự sự kiện rồi.

Lái xe đến sân bay mất 1 tiếng, may là lúc này giao thông trong thành phố khá thông thoáng nên cậu đi một đường thẳng đến sân bay, chuẩn bị đón ba mẹ về nước.

Cậu ngồi trong sảnh đợi một lúc, Lăng Phong gửi đến mấy cái tin nhắn.

Diệp Tân nhìn ảnh, đó là một cốc cafe.

“Quá nhiều đường, ngọt đến đau cả răng anh.”

Còn có bức ảnh chụp bàn hoa quả.

“Không gọt đẹp bằng em.”

“Tiểu Tân, anh nhớ em. Sau này sẽ không cho em nghỉ phép nhiều nữa.”

Diệp Tân nhìn điện thoại cười khúc khích. Tính ra trong hai tháng này trừ lần đầu tiên cậu không đi công tác cùng Lăng Phong ra thì hầu như lúc nào hai người cũng ở bên nhau.

Cậu hi vọng, cả hai sẽ không bao giờ thấy chán ngán.

Diệp Tân nhắn tin trả lời, sau đó ngẩng đầu ngắm ánh nắng rực rỡ bên ngoài sân bay, tương lai của cậu chỉ cần có người nhà và Lăng Phong là đủ.

5 giờ 15 phút, Diệp Tân đón cha mẹ ở lối ra cho hành khách.

Giá trị nhan sắc cha mẹ Diệp Tân đều rất cao, nhất là ba cậu, khí chất trầm ổn, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai và dáng người cao ráo nên vô cùng nổi bật, Diệp Tân nhìn phát đã thấy họ ngay.

“Tân Tân.” Cũng giống như Diệp Tân, ba mẹ cũng nhìn thấy cậu ngay lập tức.

“Mẹ, mẹ… từ từ thôi, con khó thở…” Nghe con trai nói thế, mẹ Diệp mới buông tay.

Ba Diệp lắc đầu: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con ấy.”

Mẹ Diệp không để ý chồng mình, bà nhìn quanh Diệp Tân một vòng rồi hỏi: “Bạn trai con đâu? Không phải bảo là sẽ dẫn tới ra mắt ba mẹ sao?”

“Chiều nay anh ấy có việc bận nên không đến được. Tối có thể gặp ạ…” Diệp Tân vừa nói vừa lặng lẽ chú ý biểu cảm trên mặt ba mẹ. Ba cậu vẫn vậy, nhìn không rõ cảm xúc còn mẹ cậu thì có vẻ khá thất vọng khi bạn trai con mình không đến sân bay.

“Vội cái gì?” Cha Diệp nói với vợ mình: “Thằng bé hàng xóm kia cũng chẳng chạy mất được.”

“Này…” Mẹ Diệp liếc mắt khinh bỉ: “Anh sao có thể hiểu được tâm trạng của mẹ chồng khi gặp con dâu chứ?”

“…” Con dâu gì đó, Diệp Tân thấy mặt mình hơi nóng.

“Tối nay ăn bên ngoài à?” Ngồi vào xe rồi mà mẹ Diệp vẫn nhớ đến “con dâu” của mình: “Con dâu là ngôi sao, ăn bên ngoài có ổn không? Nhưng giờ về đến nhà cũng hơi muộn rồi…”

“Ăn ở nhà ạ.” Diệp Tân lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Chị đang nấu cơm rồi ạ.”

“Nó?” Cha Diệp nhíu mày: “Nó biết nấu cơm từ lúc nào đấy?”

“Con không biết, chị nói để chị làm…” Diệp Tân cũng không tin tưởng chị nhà mình cho lắm, nhưng chị đã thề thốt son sắt rằng sẽ làm được nên chắc cậu cũng có thể thử tin một lần nhỉ?

“…” Sự im lặng của ba mẹ ở ghế sau khiến chút tín nhiệm ít ỏi của Diệp Tân với chị mình tan thành mây khói.

Đúng lúc có chuông điện thoại vang lên, là Lăng Phong gọi tới.

Diệp Tân đang lái xe nên đành mở loa ngoài.

“Tiểu Tân, em đón được cô chú chưa?” Giọng nói Lăng Phong phát ra từ điện thoại vẫn không mất đi sự quyến rũ: “Anh xong việc rồi, giờ sắp về đến nhà.”

“Em biết rồi.” Diệp Tân nói: “Lúc về anh qua nhà em nhìn thử xem, em sợ chị em đốt bếp mất…”

“…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng thang máy: “Đến nhà rồi. Để anh vào xem.”

Tiếp theo là mấy tiếng tạp âm, nghe không rõ, hình như còn có tiếng Diệp Mộ điên tiết hét.

“Tiểu Tân… Cô chú thích ăn gì, cơm tối để anh nấu cho.”

Diệp Tân nói tên mấy món ăn, Lăng Phong nhắc cậu ‘đi đường cẩn thận’, cuối cùng còn bồi thêm câu ‘nhớ em’ khiến Diệp Tân đỏ mặt một lúc lâu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lái xe, không dám nhìn lên gương chiếu hậu xem sắc mặt của ba mẹ.

Ba Diệp hỏi: “Tiểu Tân, Lăng Phong biết làm cơm à?”

“Vâng, anh ấy nấu cơm ngon lắm, so với con còn giỏi hơn.” Nhắc đến Lăng Phong, cả người Diệp Tân đều trở nên dịu dàng: “Khi rảnh Lăng Phong sẽ nấu cơm cho con, anh ấy đối xử với con tốt lắm. Lúc trước sau khi anh ấy chuyển nhà đã phải trải qua cuộc sống sinh hoạt rất khổ cực, để được thành công như bây giờ, anh ấy phải nỗ lực rất nhiều đó ạ.”

“Thế hẳn là nó rất quý trọng sự nghiệp hiện tại của mình.” Ba Diệp cười cười.

Diệp Tân chưa kịp đáp “Đúng ạ” thì ba cậu đã nói tiếp: “Cho nên sau này nếu có một ngày hai đứa bị chụp lén, quan hệ bị phanh phui thì rất có thể nó sẽ bỏ rơi con, đúng không?”

Tay Diệp Tân siết chặt vô lăng, cậu mím môi: “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, con tin tưởng anh ấy, nếu chuyện đó xảy ra bọn con sẽ cùng nhau đối mặt.”

“Dư luận trên mạng xã hội không nhẹ nhàng như con nghĩ đâu.” Ba Diệp còn định tiếp lời nhưng mẹ Diệp ngăn lại, cuối cùng ông nói: “Ba nói vậy không phải vì muốn ngăn cản hai con mà là để cho con hiểu được vấn đề tiềm ẩn trong đó – thứ có thể khiến con bị tổn thương. Con là con chúng ta, chúng ta là cha mẹ, là người nhà, ba chỉ không muốn con phải đau khổ thôi.”

“Con hiểu ạ.” Diệp Tân đã từng nói, chỉ cần trong lòng Lăng Phong có cậu, cậu sẽ không sợ hãi bất kỳ thứ gì và có đủ dũng khí để đối mặt với cả thế giới.

Trên đường về, để bầu không khí không quá căng thẳng, mẹ Diệp vẫn luôn miệng kể cho Diệp Tân nghe về mấy chuyện thú vị ở nước ngoài, nói mãi đến nhảy chủ đề sang cả Diệp Mộ.

“Dạo này chị con thế nào? Có bạn trai chưa? Chuyện ôm cháu không hi vọng vào con được rồi, mẹ chỉ đành trông cậy vào chị con thôi.”

“Chị… vẫn chưa có bạn trai.” Diệp Tân ăn ngay nói thật: “Nhưng hình như chị đang thích ai đó.”

“Là ai là ai? Dáng vẻ thế nào? Làm nghề gì? Là con một hay còn có anh chị em…”

“Mẹ.” Diệp Tân dở khóc dở cười: “Con bảo là hình như mà…”

“Mày đùa mẹ à?”

“Không dám, không dám. Chi bằng tối nay mẹ hỏi chị xem, biết đâu chị kể…”

“Đúng đúng… ha ha ha.”

Lúc trở lại Linh Phương Uyển, hoàng hôn phía chân trời đỏ như lửa, nhìn đẹp vô cùng.

Diệp Tân giúp cha mẹ mang hành lý vào, xong sang nhà Lăng Phong xem anh cần hỗ trợ không.

Một lúc sau, Diệp Tân gọi cả nhà sang ăn cơm. Diệp Mộ đi dép lê ra ngoài, bị mẹ Diệp gọi lại: “Con bé này, sang nhà người khác mà lại đi dép lê à?”

Diệp Mộ cạn lời: “Mẹ, con vẫn luôn đi như thế mấy lần rồi mà. Nhà mình cách nhà Lăng Phong có một đoạn à, cần gì đổi giày? Nhanh sang thôi, con đói muốn chết mất.”

“… Cũng không biết ai dõng dạc nói sẽ nấu cơm nhỉ.”

“Được rồi, được rồi, là con. Mẹ, đừng cằn nhằn nữa, đi thôi đi thôi, con còn chưa được ăn đồ Lăng Phong nấu bao giờ đâu. Tên đó chỉ nấu cho mỗi mình Tân Tân, nay nhờ phúc của ba mẹ con mới được ăn ké đó.”

“Thằng nhóc kia đối xử với Tân Tân thế nào?” Mẹ Diệp thật muốn bay sang gặp “con dâu” ngay lập tức, không nhịn được hỏi con gái thử.

“Hmm, con chỉ đánh giá bằng một câu thôi: so với mẹ còn cưng chiều hơn.” Diệp Mộ nói xong, nhìn biểu cảm mẹ mình liền biết ngay bà có ấn tượng khá tốt với người “con dâu” này.

Mà ấn tượng này sau khi họ đến nhà Lăng Phong ăn xong bữa cơm anh nấu đã đột phá lên một tầm cao mới.

Tài ăn nói của Lăng Phong thì không cần phải bàn cãi nữa rồi, mỗi khi nhìn Diệp Tân, trong mắt anh luôn ngập tràn dịu dàng, ba mẹ Diệp thấy được đều để trong lòng.

Ấn tượng của bọn họ về Lăng Phong vẫn đang dừng lại ở lúc còn nhỏ, có một lần Diệp Tân bị bạn học lớn tuổi hơn bắt nạt, Lăng Phong vì bảo vệ cậu mà bị đánh đến bầm dập sưng cả mặt. Về đến nhà cái đứa mặt mũi tàn tạ thì cười như được mùa, còn đứa không bị thương lại vật vã khóc huhu.

Ba Diệp suy nghĩ một hồi, trong bữa cơm lại một lần nữa đưa ra vấn đề trước đó đã hỏi Diệp Tân lúc trên xe.

Lăng Phong nghe xong thì đặt đũa xuống, chân thành nói: “Về chuyện này, cháu đã nghĩ tới từ trước khi cùng Tiểu Tân yêu đương.”

Mọi người đều không ngờ đến, ngay cả Diệp Tân cũng nghiêng đầu nhìn anh.

“Nói ra sợ chú dì chê cười, cháu đã có ý nghĩ muốn bắt cóc Diệp Tân từ rất lâu rồi.” Trước mặt phụ huynh, Lăng Phong trực tiếp thừa nhận chuyện mình yêu thầm Diệp Tân mười năm, vành tai anh hơi đỏ lên: “Cho nên dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cháu cũng không buông tay em ấy đâu ạ.”

“Còn về giới giải trí, cháu đã tính rồi. Cháu và Nghệ Hưng ký hợp đồng mười năm, đợi hai năm sau hợp đồng hết hạn cháu sẽ rời khỏi giới giải trí.”

“Anh Lăng Phong.” Diệp Tân cau mày, không kìm nổi nắm lấy tay Lăng Phong. Cậu không cần anh vì cậu mà làm như vậy.

Ba mẹ Diệp cũng tỏ ra khiếp sợ, hai người nhìn nhau rồi ba Diệp nói: “Chúng ta không có ý định ngăn cản hai đứa, cháu không cần lấy tiền đồ ra đùa như thế.”

Lăng Phong cười lắc đầu: “Mười ba năm trước, ước mơ của cháu là thi vào học viện Hí kịch và làm diễn viên. Bây giờ cháu đã hoàn thành nó rồi. Mong muốn sau này của cháu là mỗi ngày cùng Diệp Tân bên nhau, khiến em ấy vui vẻ hạnh phúc.”

Diệp Tân cảm động đến khóc luôn, Diệp Mộ ghét bỏ đưa cho em trai mình tờ giấy ăn, ba mẹ Diệp thì không biết nói gì thêm nữa.

“Hiện giờ Tiểu Tân là trợ lý của cháu, mỗi ngày cháu đều rất bận, em ấy đi theo cũng mệt. Mấy năm nay cháu đã tích cóp được chút tiền để đầu tư, dù về sau không làm diễn viên nữa thì vẫn đủ trang trải cuộc sống của bọn cháu. Lúc đó cháu muốn cùng Tiểu Tân đi khắp mọi miền du lịch. Mong cô chú có thể đồng ý.”

“Đứa trẻ ngoan.” Ngoại trừ việc không thể ôm cháu, mẹ Diệp với đứa “con dâu” này không có gì để chê.

“Không tệ. Chú rất thích những người trẻ có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.” Ba Diệp cười: “Hai năm sau nếu hai đứa kết hôn, nhớ phải mời chúng ta đấy.”

“Nhất định rồi ạ.” Lăng Phong nắm tay Diệp Tân, trên đời này không có gì hạnh phúc hơn thế này nữa khi có người mình thương, cả hai ở bên nhau và còn được gia đình chúc phúc.

“Đúng rồi.” Lăng Phong chợt nhớ đến một việc: “Về chị Mộ, tôi tính ngày mai hai chúng ta sẽ “chia tay hòa bình”. Chuyện này cũng do tôi thiếu suy xét, chỉ sợ trên mạng sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới…”

“Yên tâm đi.” Diệp Mộ vung tay tiêu sái: “Tôi không phải người trong giới giải trí, ồn ào vài ngày rồi sẽ thôi. Nhưng cậu và Tân Tân nhớ phải cẩn thận hơn.”

“Được.”

Vì thời tiết buổi sáng khá trong xanh nên tối đến trên bầu trời trăng sáng sao thưa.

“Anh Lăng Phong ơi, anh định hai năm sau rời khỏi giới giải trí thật hả?” Ngón tay trỏ Diệp Tân vẽ vòng tròn lên ngực áo sơ mi của Lăng Phong.

“Ừ. Anh muốn dẫn em đi du lịch, kinh doanh tiệm thú cưng cùng em và làm bất cứ điều gì em thích.” Lăng Phong nắm lấy ngón tay Diệp Tân, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.

Diệp Tân nhìn vào đôi mắt kia, trong đó có sự dịu dàng, có ánh trăng, có bầu trời sao, và có cậu.

—-Anh là ánh trăng sáng của lòng em, khắc sâu trong tim, tỏa sáng mãi mãi. Tình yêu là ánh trăng sáng, em yêu anh.

Hết chương 41.
 
Chương 42


Công ty X là một công ty châu báu nổi bật trong nước, mỗi một sản phẩm ra mắt đều gây ra cơn sốt trong ngành.Lúc sản phẩm “Lock Love” phát tin tuyển đại ngôn, các ngôi sao người mẫu tranh đến mặt đỏ tới mang tai.

Ngoại trừ độ hot bên ngoài của tác phẩm, gần đây các nhà thiết kế cũng ra mắt rất nhiều chủ đề. Ví dụ như, cô ấy là bạn gái cũ của Lăng Phong, hoặc vừa là bạn gái cũ Lăng Phong vừa là bạn gái cũ của Giang Kiều vân vân.

“Mọi người đón xem là chuyện gì? Giang Kiều bị cô ta lừa gạt tình cảm sao?”

“Í da, rất hiển nhiên mà. Đầu tiên cô ta tìm một thế thân để có thể lắc lư trước mặt Lăng Phong, đợi sau khi Lăng Phong chú ý đến cô ta, phát hiện cô ta trước sau như sóng, vậy là đá cô ta thôi!”

“Úi à, người ta nói á mà, làm người là phải tự hiểu lấy mình. Bông hoa trên vách núi không thể leo tới.”

Trong phòng giải khát mấy phụ nữ âm dương quái khí nghị luận, Diệp Mộ vừa xuất hiện, bọn họ lập tức ngậm miệng tản đi.

Diệp Mộ mặt không biểu tình cầm ly cà phê, gần đây nghe mấy lời này mãi lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi, loại trình độ gây sự này đối với cô mà nói không có miếng sát thương nào.

Diệp Mộ không phải nhân viên của Công ty X, nhưng là nhà thiết kế được giám đốc bộ phận mời đến, ở trong công ty vẫn rất được người tôn trọng, ai bà tám cũng chỉ dám bàn sau lưng, không dám gây sự trước mặt cô.

Cha mẹ sẽ ở lại nước một tháng, Diệp Mộ bèn giao Tiệm thú cưng cho mẹ Diệp trông coi, cho nên gần đây cô vẫn tương đối rảnh.

Cô đứng trong phòng giải khát uống xong một ly cà phê, trợ lý đến bảo cô là phòng tuyên truyền mời ngôi sao tới, kêu cô cũng đến một chuyến xem hiệu quả chụp hình.

“Ê, chị Mộ!” Diệp Mộ vừa tới, một giọng nói vang dội lập tức vang lên.

“Dư Khôn? Đại ngôn bọn họ mời đến là cậu à!” Diệp Mộ thật bất ngờ, nhưng trông thấy người thương vẫn rất vui vẻ, chỉ là vui vẻ xong lại có hơi chua xót, dù sao giờ đây người ta cũng có bạn gái, cô cái gì cũng không thể làm.

“Nghe nói là chị thiết kế cho nên Công ty X tìm tôi, tôi mới đồng ý.” Dáng vẻ chân chó của Dư Khôn làm cả văn phòng sốc toàn tập, bọn họ đã nói rồi, sao có thể mời được Dư Khôn, thì ra là người ta nhìn mặt mũi Diệp Mộ.

Không phải bảo Diệp Mộ chia tay với Lăng Phong rồi sao? Dư khôn và Lăng Phong không phải bạn tốt hả? Đối tốt với bạn gái cũ của bạn tốt như vậy, quan hệ cũng không tệ lắm, chẳng lẽ hai người thật sự chia tay trong hòa bình sao?

“Đúng là thằng nhóc có lương tâm!” Diệp Mộ bỏ mấy ánh mắt dò xét trong văn phòng qua một bên, bình tĩnh ngồi đối diện Dư Khôn, hội nghị cũng bắt đầu.

Sau khi hội nghị kết thúc, hai người sóng vai ra khỏi phòng họp.

“Quà sinh nhật cậu muốn cái gì? Còn mấy ngày nữa là đến rồi, chút đồ vật nhỏ chị còn có thể thiết kế ra được, lớn thì chắc sẽ muộn một chút.” Diệp Mộ nói chuyện cũng không tránh mấy người nhiều chuyện.

“Tùy chị đi, cái gì cũng được hết.” Dư Khôn nhe hàm răng trắng xóa: “Chị đi chung với anh Phong đi, ảnh biết nhà tôi ở đâu đó.”

“Duyệt.” Hai người đi đến phòng chụp ảnh, vừa nói vừa cười.

Nhân viên công ty X đi theo suốt đoạn đường nghe thấy hai người đang nói chuyện Vương giả, thì người ta là chiến hữu, không chỉ có như thế, tiệc sinh nhật Dư Khôn còn mời Diệp Mộ, lại còn để Diệp Mộ và Lăng Phong đã chia tay đi chung nữa chứ. Chẳng lẽ Diệp Mộ với Lăng Phong chia tay giả? Không phải chứ, là chính Lăng Phong nói chia tay mà, tuy rằng câu sau khi chia tay vẫn là bạn bè không đáng tin lắm. Nhưng hôm nay, sau khi nghe những lời của Dư Khôn, bọn họ cảm thấy rất có thể cả hai sau khi chia tay vẫn chơi cùng nhau.

Cũng thần kỳ thật. Chia tay rồi còn có thể tiếp tục làm bạn, trái tim rộng lớn biết bao nhiêu.

***

Tiệc sinh nhật của Dư Khôn, ban ngày bao hết cái hội trường chật kín người hâm mộ, sau khi tặng người hâm mộ ảnh kèm chữ ký còn ca hát và khiêu vũ cho bọn họ, độ hot không thua gì buổi hòa nhạc.

Top từ khóa tìm kiếm cả ngày đều là tiệc sinh nhật của Dư Khôn.

Đến buổi tối, Dư Khôn mời bạn bè đến nhà mình tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Chỗ ở của Dư Khôn gần biệt thự cũ của Lăng Phong, đều cùng một khu, sau đó vì trợ lý cũ mà Lăng Phong dọn đi, rồi lại vì Diệp Tân nên càng không trở về, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tân đến đây.

Tiệc tùng tổ chức rất náo nhiệt, nhân duyên của Dư Khôn không tệ, bạn bè trong cũng nhiều, nhưng quan hệ đặc thù, vẫn là suốt ngày chạy theo Lăng Phong.

Bữa tiệc vừa bắt đầu Dư Khôn và Thành Thiên Khê đã song ca một bài. Dư Khôn một thân màu đen, Thành Thiên Khê một thân màu trắng, một bên đánh đàn dương cầm một bên thì kéo vi-ô-lông. Dư Khôn nhuộm mái tóc màu vàng kim lại hài hòa với mái tóc vàng của Thành Thiên Khê. Một bên kiêu ngạo phô trương còn một bên thì hoạt bát như ánh mặt trời. Đẹp trai muốn bùng nổ.

Tiệc sinh nhật năm nay bởi vì Lăng Phong và Thành Thiên Khê đã hóa giải hiểu lầm nên Dư Khôn rất vui vẻ. Đương nhiên cũng phải để cho người khác có chút ý vị sâu xa.

“A Khôn, vợ ông bận thế? Hôm nay cô ấy giận dỗi gì ông hay sao mà không đến thế?” Bạn bè cười hỏi.

“Ừa đúng rồi, ông không nói tôi cũng không để ý, hình như cô ấy không có đến thật…” Lại thêm một người bạn ngó nghiêng bốn phía, ánh mắt không bắt gặp bóng dáng mục tiêu.

Mặt Dư Khôn biến sắc.

Người còn lại chú ý tới: “Ai da cũng tại chúng tôi, trong cái vòng này ai cũng bận rộn đến mệt bở hơi tai. Chắc là cô ấy đi quay phim ở chỗ khác nhất thời không thể đến.”

Mấy người khác cũng đáp lời không tiếp tục đề tài này, trò chuyện với Dư Khôn về buổi hòa nhạc tiếp theo cùng với ca sĩ của tiết mục đó và chuyện liên quan.

“Sao hôm nay chị uống nhiều quá vậy?” Diệp Tân vừa ăn xong một miếng bánh ngọt thì phát hiện chị mình đã say đến choáng váng.

“Chị vui á… Rượu nhà Dư Khôn uống khá ngon, chị uống miếng nữa…” Diệp Mộ say đến mơ mơ màng màng, đôi mắt hồ ly bay bổng rơi xuống bóng dáng đen tuyền đang bàn tán cùng với nhóm bạn bên kia.

Haiz, anh không muốn có bạn gái cũng là chuyện tốt.

Cuối cùng nhóm bạn cũng tản được bảy tám phần, Dư Khôn cũng uống đến hơi say. Mười hai giờ vẫn ngồi đối ẩm với Diệp Mộ.

“Chị, chúng ta về thôi.” Diệp Tân lay người Diệp Mộ, một tay giữ ly rượu của cô.

“Không về! Đi về em với Lăng Phong là một đôi, cha với mẹ cũng là một cặp. Chỉ có mình chị rất cô đơn, chị không muốn về.”

“…” Diệp Tân nhìn lướt qua Lăng Phong bên cạnh: “Chúng ta ở cạnh chị ấy nhé?”

Lăng Phong vừa định nói Diệp Mộ liền mượn rượu làm càn chết sống không chịu đi.

Dư Khôn nói: “Tình hình chị Mộ như này không dễ rời khỏi đâu, trên lầu nhà tôi có rất nhiều phòng để chị ấy ngủ lại. Sáng mai tôi cho người đưa về.”

Diệp Tân nhìn Diệp Mộ không thể làm gì khác hơn là nói cũng được.

Chờ mấy người Diệp Tân đi rồi, phòng khách ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại. Dư Khôn chống bàn đứng dậy, đến đỡ Diệp Mộ vẫn đang nói chuyện về rượu.

Thân thể phụ nữ rất mềm, cũng rất thơm, khiến người ta bất giác muốn như một thằng lưu manh sáp vào ngửi. Dư Khôn cho mình một cái bạt tai để khiến bản thân tỉnh táo chút, kiềm chế bản thân không nhìn lên đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ, một mạch dìu cô lên phòng khách trên tầng.

Dư Khôn cẩn thận đặt Diệp Mộ lên giường, tháo giày giúp cô, đắp kín chăn. Đang chuẩn bị rời khỏi lại bị Diệp Mộ giữ tay lại.

“Dư Khôn, em thích anh…”

“Cái gì?” Dư Khôn chợt quay đầu lại, rượu khiến anh chóng mặt có chút khó chịu, anh hơi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.

“Con mẹ nó, tôi nói tôi thích anh!” Diệp Mộ khóc: “Mẹ nó, đáng ghét! Sao tôi lại thích anh chứ, anh đã có bạn gái sao tôi lại phải thích…”

“Ầm” một tiếng, trong đầu Dư Khôn loạn thành một vòng.

Hôm sau, Diệp Mộ tựa người vào đầu giường bên trái hút thuốc, Dư Khôn tựa người ở bên phải hút thuốc.

“Ách, chị Mộ,…” Hút xong một điếu thuốc Dư Khôn đã có tinh thần hơn: “Hôm qua tôi uống nhiều quá…”

“Tôi cũng uống không ít.” Giọng Diệp Mộ có hơi khàn, cô không phải say rượu sẽ nhận loạn người. Chuyện này cuối cùng là ngoài ý muốn hay bởi vì cô câu dẫn Dư Khôn.

Bây giờ Diệp Mộ chỉ muốn tát mình một cái, nhìn xem mày đã thành cái gì? Đối mặt sao?

“Coi như hết, quên chuyện này đi. Tôi chỉ là uống nhiều quá ngủ lại nhà anh một đêm mà thôi.” Diệp Mộ dụi tàn thuốc dửng dưng nói.

Dư Khôn hé miệng không biết nên nói gì cho phải.

“Sau này chúng ta không nên gặp lại, miễn khiến cho người khác hiểu lầm.” Diệp Mộ xoay người nhặt quần áo trên sàn nhà.

Dư Khôn cau mày, nhìn thấy một bờ lưng trắng noãn, xinh đẹp, anh dời mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua: “Buổi tối hôm qua em nói em thích anh…”

Diệp Mộ đang nhặt quần áo dừng lại sửng sốt một chốc, rất nhanh đã tiếp tục. Cô cười nói: “Đó là lời nói lúc say, anh đừng để ý.”

Dư Khôn nhìn cô: “Rượu vào lời ra.”

Nụ cười nơi khóe miệng Diệp Mộ biến mất: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Muốn yêu nhau với em.” Dư Khôn nghiêm túc nói.

“Mẹ nó!” Diệp Mộ mắng một câu, giơ tay lên còn chưa rơi xuống mặt Dư Khôn đã bị anh giữ được cổ tay. Cô cười trào phúng: “Anh nghĩ đẹp quá nhỉ, một chân đạp hai thuyền?”

“Chỉ muốn “đạp” em mà thôi.” Dư Khôn sến sẩm nói: “Còn nữa, anh với Lâm đã chia tay lâu rồi. Kỳ thật buổi tối hôm qua đã có thể nhìn ra, không phải sao?”

“Các anh… anh không lừa tôi?” Diệp Mộ bị Dư Khôn giữ chặt cổ tay chỉ có thể giãy giụa.

“Không dám. Chuyện này nhóm anh Phong đều biết… chỉ là anh chưa công khai trước truyền thông thôi.” Dư Khôn buông lỏng cổ tay Diệp Mộ chuyển qua nắm bàn tay: “Thế nên, chị Mộ, nguyện ý thử với anh không? Anh sẽ đối với chị thật tốt.”

“Đệch!” Diệp Mộ quay đầu, nghĩ thầm đây là chuyện gì, nếu biết sớm bọn họ đã chia tay thì cô còn cần xoắn xuýt lâu vậy sao?

Hotsearch hôm nay vẫn có tên Dư Khôn, chỉ là còn có thêm mấy chữ quan trọng: “Dư Khôn và Lâm Tiếu Y chia tay.”

Hai người tuyên bố tình yêu chấm dứt vừa vặn sau hai tháng, đã từng được ví như Kim Đồng Ngọc Nữ, không ngờ tới nhanh như vậy nói chia tay là chia tay. Nếu không có chó săn chụp được ảnh sinh nhật Dư Khôn không hề có bóng dáng của Lâm Tiếu Y, nhóm người hâm mộ còn không biết rằng nam thần của các cô đã trở lại trạng thái độc thân.

Hai năm sau, giới giải trí có vài sự kiện lớn.

Một là ảnh đế Lăng Phong tuyên bố giải nghệ; Hai là bạn gái cũ của Lăng Phong và Dư Khôn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài; Ba là cùng ngày Lăng Phong tổ chức hôn lễ cùng một vị đồng giới; Bốn là cô dâu của Dư Khôn và chú rể của Lăng Phong là chị em, thế nên hai cặp đôi mới tổ chức hôn lễ cùng một chỗ.

Quần chúng ăn dưa nhao nhao tỏ vẻ, sợ tới mức rớt cả dưa. Thế giới này đúng là huyền huyễn.

Ngoài ra trong mấy sự kiện đứng đầu còn có một chuyện khác là, Thành Thiên Khê ở nước ngoài trên đường đến tham gia hôn lễ của hai người bạn tốt thì bị cướp giật. Không sai, anh ta chính là xui xẻo như vậy, may mắn là có một chàng trai cao lớn cứu anh ta, cũng tốt bụng đưa anh ta đến nơi cử hành hôn lễ.

Hai đôi tân nhân đều vì chờ anh ta nên lùi lại thời gian bắt đầu hôn lễ. Lúc này anh ta cả người đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi, cảm giác thể diện của một ngôi sao lớn mấy năm nay đều mất sạch. Cũng may không ai giễu cợt anh ta, Thành Thiên Khê thay xong lễ phục liền đứng giữa Lăng Phong và Dư Khôn. Đồng thời làm phù rễ cho hai người bọn họ, tình huống như thế cũng là chưa từng có.

Sau khi kết thúc tất cả nghi thức, người tốt bụng cứu anh ta kia bị các trưởng bối giữ lại.

Trong tiệc cưới lúc người đàn ông kia ngồi cạnh mình, Thành Thiên Khê hướng người ta tỏ vẻ cảm ơn.

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.” Thành Thiên Khê không kiên nhẫn nói lại lần nữa. Ban đầu hẳn là anh ta đã đến vào hôm qua, nhưng tạm thời có việc nên hôm nay mới đến. Nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ rất nuối tiếc.

“Em không nhớ tôi?” Người đàn ông mỉm cười, nhíu mày, ngũ quan của một người phương Đông cường tráng.

“Anh là?” Thành Thiên Khê quan sát cẩn thận một phen, khoảng chừng hơn một phút sắc mặt anh ta khẽ biến: “Anh là Tiêu Liệt!”

Sở dĩ Thành Thiên Khê còn nhớ rõ cái tên này tại vì đây là người đàn ông đầu tiên tỏ tình anh ta vào lúc cấp 3. Người đàn ông này cực kỳ dũng cảm theo sát anh ta thổ lộ, sau đó bị anh ta cự tuyệt. Lúc ấy sau khi bị Thành Thiên Khê cự tuyệt hắn tức giận đến mức muốn đánh Thành Thiên Khê, may mắn là sau đó Lăng Phong đến nên anh ta mới không bị đánh.

Từ đó về sau Thành Thiên Khê chưa từng thấy hắn.

Thời gian qua đi hoàn cảnh cũng thay đổi, hôm nay Thành Thiên Khê gặp lại hắn, tổng thể cảm giác hơi không ổn.

Người đàn ông kia nở một nụ cười xấu xa, tà mị: “Đúng vậy, Hoàng tử nhỏ của tôi.”

Hết chương 42. TOÀN VĂN HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom