Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thời Không Loạn Đấu

Chương 20: Chuyến tàu (1)


Sau khi thi hàng tháng xong, vừa lúc tới ngày nghỉ lễ. Ông nội của hắn gọi về, nhân ngày nghỉ lễ cả nhà cùng nhau đoàn tụ một chút, cả anh Khương Dực cũng về luôn.

Tần Vũ muốn một lần đi tàu điện ngầm nên bảo ông không cần tới đón.  Bởi vì chỉ có năm ngày, cộng thêm ở nhà vẫn còn quần áo, cho nên hắn cùng Hạ Ngưng đi tay không trở về. Hắn đặt mua vé trên mạng ngay sau khi thi xong, sáng hôm sau ngay lập tức chào tạm biệt anh em trong kí túc rồi cùng em gái lên tàu.

Tàu điện ngầm, đúng như cái tên của nó, ở dưới lòng đất, rất hiện đại, không có bánh xe, bay bằng phản lực, cho nên đi rất nhanh. Ghế trên tàu chia làm hai bên, mà bình thường cũng có nhiều người đi tàu, nhất là vào thời điểm vừa được nghỉ lễ này, mọi người đều hay về quê.

Ngồi trên tàu tốc hành, tốc độ rất nhanh, hắn cũng chỉ là muốn đi thử một lần cho biết, cơ mà tốc độ không khác ô tô phản lực tự lái là bao.

Tần Vũ cùng Hạ Ngưng là hai đứa trẻ nhỏ trên tàu, nên mọi người cũng nhường ghế ngồi cho hai đứa nhỏ.

Một bà lão cười rất hiền từ hỏi: “Ba mẹ hai đứa đâu?”

Tần Vũ im lặng một lúc, sau đó mỉm cười đáp: “Chúng cháu không có ba mẹ đi cùng ạ, cháu với em gái đặt mua vé để tự về nhà ạ!”  

“Ôi trời, giỏi quá, a phải rồi, đằng kia cũng có một cô bé đi một mình đấy, mấy đứa chắc cũng xấp xỉ tuổi nhau, tại sao không làm quen nhỉ?” Bà lão chỉ về phía bên trái. Tần Vũ cũng theo đó nhìn sang, là một bạn gái nhỏ, nhìn chiều cao thì chắc cũng xấp xỉ hắn. Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến đầu gối. cánh tay màu đen còn thân váy thì màu trắng. Sau lưng đeo chiếc balo xám, trên đầu cài một chiếc nơ màu hồng trông rất không hợp rơ.

Cô bé cảm giác như có người nhìn về phía cô ấy, cho nên quay về phía của hai người. Khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen xõa dài, tóc mái cắt ngang phủ trước trán. Lông mày hơi đậm, đôi mắt to tròn, màu mắt xanh sẫm như biển cả. Đôi mắt của cô sâu thăm thẳm, bí ẩn, thần bí như lòng đại dương, lại lấp lánh như mặt nước biển được mặt trời chiếu sáng. Khoảnh khắc ấy, Tần Vũ biết, hắn sẽ chẳng bao giờ quên được đôi mắt này.

Hạ Ngưng ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn ngẩn người mà cắn cắn môi, sau đó kéo kéo áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh…”

Tần Vũ lấy lại tinh thần, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cho nên giọng nói của hắn có hơi to: “Sao vậy?”

Mọi người đều nhìn về phía bên này, Tần Vũ dù có từng trải thế nào đi chăng nữa cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Cô bé kia cười khúc khích, sau đó đứng dậy, lại gần chỗ của Tần Vũ. Bởi vì là hai đứa nhỏ ngồi, cho nên hàng ghế có hơi rộng, cô bé đó ngồi vào thì vẫn vừa. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ, nhìn thẳng vào đôi mắt như hồng thạch của hắn, cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu, cậu tên gì?”

Giọng nói của cô bé rất trong, hoàn toàn là giọng của trẻ con, nghe lại có chút tinh tế và điềm mĩ. Tần Vũ đỏ hết cả mặt, hắn cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại nói lắp. Trước đây đều là hắn miệng lưỡi linh hoạt mà. “Tớ…tớ..tớ là…là…Tần Vũ…”

Hạ Ngưng cau mày, mùi dấm tỏa ra xung quanh, khuôn mặt cô bé vốn âm trầm nay lại càng âm trầm hơn. Giọng nói bình thường lí nhí, nay lại nói to hẳn, thái độ lại có chút cộc cằn: “Hạ Ngưng.”

Cô bé kia cũng không để ý lắm, vô cùng ưu nhã nói: “Tớ là Kỷ Vân Giai, các cậu có thể gọi tớ là mặt trời nhỏ. Năm nay tớ 7 tuổi, hiện tại đang học lớp 2.”

Nhìn qua quần áo cùng từng cử chỉ của cô, ai cũng biết là đại tiểu thư nhà nào đó. Quần áo thì không rõ của hãng nào, nhưng chất liệu thì là giá trên trời. Thật sự không thể hiểu nổi một đại tiểu thư như cô bé tại sao lại lên chuyến tàu tốc hành như thế này?

Cô giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, cười tươi, lộ ra hàm răng sữa đang thay: “Chúng ta làm quen đi, các cậu giới thiệu về bản thân nào.”

Tần Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, trái tim nhỏ của hắn đập thình thịch, lại nhìn vào nụ cười tỏa nắng của cô, có lẽ hắn hiểu vì sao cô lại được gọi là mặt trời nhỏ.

Ánh nắng ấm áp, rực rỡ, khiến người khác không nhịn được mà muốn thân thiết. Đối với một người ở trong bóng tối như hắn, cô xuất hiện như là chữa lành cho tâm hồn của hắn vậy. Hắn quên đi mọi thứ, chỉ cảm thấy thật thoải mái và ấm áp, trở về với lứa tuổi nhỏ thực sự của hắn.

Hạ Ngưng cũng cảm thấy như vậy, cô bé không thích Kỷ Vân Giai, nhưng vẫn cảm thấy cô ấy là người rất thu hút, khiến ai cũng muốn lại gần.

“Năm nay tớ….”

“Ầm!”

Đoàn tàu nghiêng sang hẳn một bên, Tần Vũ ngã người về phía của Kỷ Vân Giai, cộng thêm lúc đó hắn đang quay mặt về phía cô, cho nên mặt của hắn ụp vào người cô. Người hắn đè lên Kỷ Vân Giai, lúc hắn hồi thần, phát hiện cô đang ở cách hắn rất gần, hắn liền giật bắn lên mà cách xa ra.

Nhưng đoàn tàu lại tiếp tục nghiêng ngả, Tần Vũ đứng không vững, lại ngã thêm một lần nữa. Lần này hắn cảm thấy bản thân lại ngã lên người Kỷ Vân Giai một lần nữa, nên cố gắng nghiêng người ngã tránh ra. Đầu của hắn đập mạnh vào sàn, chấn động não làm hắn ngất đi.

Lúc hắn tỉnh lại, trước mặt hắn là đoàn tàu đổ nát, còn hắn thì đang ở trên hành lang nơi tàu điện ngầm hay đi qua. Bên cạnh là Hạ Ngưng cũng đang ngất, còn Kỷ Vân Giai đang đứng yên lẩm bẩm gì đó. Hắn nghe không rõ nhưng nhìn khẩu hình thì cô ấy nói: “Hóa ra ông ấy bảo mình đến đây là vì lí do này….”
 
Chương 21: Chuyến tàu (2)


“Ai bảo cậu đến đây cơ?”

Kỷ Vân Giai giật mình, quay lại nhìn hắn, nói: “Cậu tỉnh rồi à, đầu cậu không sao chứ?”

Tần Vũ đứng dậy, tầm nhìn mờ ảo, đầu lại choáng váng khiến hắn không thể đứng vững. Kỷ Vân Giai nhanh chóng đỡ hắn, quan tâm nói: “Cậu đừng đứng dậy, đầu cậu vừa mới đụng mạnh xuống nền, có lẽ đã có chút bị chấn động, trong thời gian ngắn không thể nào hồi phục được đâu.”

Hắn nhíu mày thật sâu, chờ cho tình trạng cơ thể của hắn tốt hơn một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng Kỷ Vân Giai: “Là ai bảo cậu đến đây?”

Vấn đề này hắn rất cố chấp, cô gái này tiếp cận hắn là có mục đích gì, ai là người bảo cô đến đây?

Kỷ Vân Giai sửng sốt, cậu trai trước mặt này cứ như là một người khác vậy, rõ ràng trước đó ngại ngùng thẹn thùng nhìn cô cơ mà? Chẳng lẽ cậu ta bị đa nhân cách sao? Ngã một cái liền biến thành người khác? Cô có chút bối rối nói: “Là thầy giáo của tớ bảo tới…”

Tần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “…X?”

Kỷ Vân Giai ngạc nhiên, đôi mắt xanh trong veo hơi co lại, nói: “Làm sao cậu biết thầy của tớ tên là X?”

Ngoài chú X ra thì đâu ai nhìn được đường vận mệnh nữa, hắn thầm nghĩ. Quả nhiên chú ấy vẫn luôn quan tâm đến hắn, hắn có thể thông qua Kỷ Vân Giai đến thăm chú X. Tần Vũ mỉm cười, chú ấy là người tốt, là người đã cứu hắn trong lúc nguy hiểm. Cả Băng ca nữa, anh ấy hiện tại đang ở nhà chính, dù vậy hắn vẫn luôn thân thiết, nhắn tin trò chuyện với anh ấy.

Lúc này, hắn nhớ ra tình huống hiện tại, rốt cuộc là sao, vì cái gì mà con tàu bị nghiêng ngả như vậy? Hắn nhìn xung quanh, hiện tại hắn đang ở hầm của đường tàu, con tàu thì đổ nát trước mặt hắn. Hắn có thể nhìn thầy cánh tay của bà lão đang bị đè dưới đó. Hắn nhìn sang Kỷ Vân Giai, cô lắc đầu, nói: “Thời điểm đó tớ chỉ có thể cứu cậu cùng em gái cậu, bởi vì hai người đang ở rất gần tớ. Còn bà lão ấy, tớ không có cách nào cứu được.”

Tâm trạng của hắn xuống dốc, cái chết của bà lão đó làm hắn nhớ lại những kí ức hồi trước. Viện trưởng… không biết ở trên trời ngài có đang dõi theo chúng con không? Nếu có, xin hãy chỉ cho con chỗ của mọi người được không ạ?

Tần Vũ đi tới gần đoàn tàu, chắp tay cúi người, cầu mong bà lão tốt bụng cùng mọi người siêu thoát lên thiên đường.

Kỷ Vân Giai tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tần Vũ lúc này mới hồi thần, tim lại đập nhanh hơn một chút rồi dừng lại.

Lí do trước đó hắn đỏ mặt với cô ấy là bởi vì, Viện trưởng trước đây từng kể một câu chuyện về một thiên thần nhỏ tóc đen bị mọi người xa lánh. Kỷ Vân Giai trông giống y hệt miêu tả trong câu chuyện đó. Và thiên thần tóc đen đó đã luôn ở trong tưởng tượng của hắn, hiện tại được gặp người giống người ấy nên hắn cảm thấy rung động. Hiện tại tim vẫn còn đập nhanh, nhưng không đến nỗi ngại ngại ngùng ngùng như trước nữa.

Hắn đáp rất mạch lạc: “Mong rằng bà ấy ra đi thanh thản.”

Kỷ Vân Giai gật đầu, chờ hắn cầu nguyện xong, cô liền kể tóm gọn lại sự việc xảy ra.

Đoàn tàu bị quái vật “Auster” tập kích.

Auster không phải là loại quái vật ngoài tự nhiên, phát triển từ vài tỷ năm trước mà là loại quái vật do người ngoài hành tinh tạo ra.

Như trước đó đã biết, vũ trụ hiện tại chia làm hai phe, Phe Liên Bang và Phe Nghịch Tộc. Liên Bang là tổ chức chính phủ quản lí toàn vũ trụ, nơi có đầu não là tất cả chủng tộc trên toàn vũ trụ này. Còn phe Nghịch Tộc là những tộc không muốn hợp tác với con người mà kiên quyết không giao ra đất của mình. Liên Bang cũng bày tỏ là nếu như không đồng ý sẽ không sát nhập, tuy nhiên những tộc từ chối lại hợp thành một phe, cùng nhau chống lại Liên Bang, chiếm đi những hành tinh thuộc phạm vi quản lí của Liên Bang.

Thậm chí họ còn thành lập cả một hành tinh đã chiếm được chuyên để nghiên cứu tạo ra những con quái vật ghê tởm nhất, sau đó thả ra để tập kích mọi người.

Con Auster đó là loại gì thì không biết, bởi cô ấy không nhìn thấy, nhưng năng lượng Kỷ Vân Giai cảm nhận được thì có thể chắc chắn đó là một con Auster.

Tần Vũ nhìn cô, Kỷ Vân Giai có vẻ rất mạnh, đương nhiên rồi, dù sao cũng là học trò của chú X mà.

Kỷ Vân Giai mỉm cười: “Cậu nhìn gì tớ? Có phải thắc mắc là tớ có mạnh hay không không?”

Hắn né tránh ánh mắt của cô, tại sao cô như là đọc được suy nghĩ của hắn vậy?

“Tớ đương nhiên là mạnh rồi, chú X bảo hiện tại tớ có thể dễ dàng đánh bại Auster S cấp 5 đó!”

Auster S cấp 5? Tần Vũ sửng sốt. Hắn được học rằng loại S cấp 5 là một trong những loại mạnh nhất, vậy mà cô ấy có thể dễ dàng đánh bại nó!?

“Cậu biết tại sao không? Bởi vì tớ chính là thiên tài từ trong trứng, vừa sinh ra đã đả thông khí lưu, thức tỉnh dị năng.”

Người thức tỉnh dị năng ngay từ khi mới sinh ra chỉ chiếm 0,00000000001% mà thôi! Tức là trong vũ trụ có một trăm tỷ người thì chỉ có duy nhất một người thức tỉnh sớm, tức là, Kỷ Vân Giai, cô ấy là người duy nhất trong một trăm tỷ người đó? Hiện tại Tần Vũ nhìn thấy cô ấy như phát sáng, cả người như tỏa ra hào quang. Nếu vậy, cô ấy cấp bao nhiêu rồi?

Kỷ -phát ra- Vân- hào quang-Giai nghiêng đầu nhìn ánh mắt sùng bái của Tần Vũ, có chút kiêu ngạo, nói: “Không biết con Auster đầu tàu là loại gì, cơ mà có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ các cậu.”

Hạ Ngưng nằm bên cạnh từ từ tỉnh lại, xung quanh hắn, nhưng người lớn cùng trẻ nhỏ có thể thoát ra khỏi tàu đều nhìn về bên này.

Tần Vũ cảm giác, Kỷ Vân Giai chắc chắn là phát sáng thì mọi người mới nhìn như vậy, nếu không mọi người nhìn về phía ba đứa trẻ con để làm gì?

Hạ Ngưng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom