Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 40: 40: Ngươi Rất Nguy Hiểm1


"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tống giáo tập sao?" Lâm Bắc nhấn mạnh nói."Ta chỉ muốn đánh tà ma." Sở Lương vô tình đáp lại.Nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không không xuất lực, dù sao sự tồn tại của Quỷ Họa Bì trên thế gian có nguy hại rất lớn, nhất định phải diệt trừ càng sớm càng tốt mới được.Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói: "Bất luận thân phận của Quỷ Họa Bì này trước kia là gì thì hành động của nó cũng tuân theo quỹ tích báo thù của Tư Đồ Yến.

Đã như vậy, chúng ta chỉ cần nắm giữ mục tiêu của nó là sẽ bắt được nó."Dứt lời, hắn đứng lên nói: "Ngươi nhìn thật kỹ Lý Giác, ta đi tìm Diêm Tiểu Hổ.""Tại sao lại là ngươi ra ngoài? Đêm qua chính là ngươi ra ngoài cho nên mới vô tình gặp được Tống giáo tập, hôm nay ta muốn đi ra ngoài!" Lâm Bắc đứng lên nói.Sở Lương nói: "Ta có biện pháp nhận biết quỷ Họa Bì, ngươi có sao?""..." Lâm Bắc lại nhẹ nhàng ngồi xuống: “Trở về mang một phần ăn khuya giúp ta."Sở Lương một đường đi đến nhà Diêm Tiểu Hổ, nói là bạn tốt của hắn, muốn tới thăm hắn xem thương thế như thế nào.


Kết quả lại nghe thấy gia đinh Diêm gia nói thiếu gia nhà hắn đã đi ra ngoài chơi.Hôm qua mới bị đánh thảm như vậy, còn tưởng rằng hắn không đến trường là ở nhà dưỡng thương, hoá ra con hàng này lại chạy ra ngoài chơi.Xem ra tố chất thân thể của tên này cũng không tệ.Sở Lương lại hỏi thêm một câu: "Vậy xin hỏi, Diêm Tiểu Hổ đi chơi ở nơi nào thế?"Chợt nghe gia đinh kia cười nói: "Ngươi chắc chắn không quá thân thiết với thiếu gia nhà ta, đương nhiên là hắn đi Thải Nguyệt lâu rồi."Thải Nguyệt lâu.Thanh lâu lớn nhất ở Yến Giao thành, là nơi chốn mà văn nhân nhã sĩ thích tụ hội nhất.Một phương thế giới này thanh lâu và kỹ nữ quán có phân chỗ, kỹ nữ quán đơn giản trực tiếp, chuyên bán mình, phần lớn quy mô không lớn, địa điểm bí ẩn.

Giống như kỹ nữ quán của Nhện tinh mà Sở Lương phá huỷ lần trước kia, là một địa phương nhỏ không đáng chú ý ở ngoài thành.Thanh lâu thì càng thiên về hiến nghệ, quy mô càng lớn, tính chất xã giao tụ hội càng nhiều hơn một chút.

Như bình thường thì cô nương tốt bên trong sẽ bồi tiếp uống chút rượu, nhìn biểu diễn.Đương nhiên, nếu như ngươi nhất định phải có một chút yêu cầu khác, chỉ cần cô nương tốt nhà người ta đồng ý thì cũng không phải là không thể được.Nhưng những thanh quan nổi tiếng kia rất khó vào tay, coi như ngươi tiêu tốn giá tiền rất lớn thì nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy được một chút cơ hội bàn rượu ăn uống suông mà thôi.


Nếu muốn nội dung sâu sắc hơn, lời lẽ dễ hiểu trao đổi thì sẽ không dễ dàng như vậy.Gần đây Diêm Tiểu Hổ đang theo đuổi thanh quan nhân đang hot ở Thải Nguyệt lâu, một vị tên là Nhu Y cô nương.Đây đều là người gác cổng của Diêm gia nói cho Sở Lương biết, vị đại thúc kia là người nhiệt tình, Sở Lương lễ phép hỏi vài câu, hắn bèn nói ra hết tất cả những chuyện mà hắn biết được.Còn về phần Sở Lương lịch sự cho hai lượng bạc trước đó thì không cần phải nhắc thêm.Lúc này đang là vào ban đêm.Lúc Sở Lương đi vào Thải Nguyệt lâu, dĩ nhiên là hát hay múa giỏi, trên sân khấu đại sảnh lầu một có vài vị nữ tử mặc trang phục thướt tha đang nhẹ nhàng lượn lờ cùng với các nhạc công.Dưới đài là những vị khách ba năm người ngồi một bàn, vừa cùng cô nương tốt ăn uống và nghe hát.

Nhã gian lầu hai, rèm châu che chắn từng gian phòng riêng biệt.

Lầu ba thì là phòng bao, là nơi dành cho những người hào phóng xa hoa hoặc là không biết xấu hổ không biết thẹn mới có thể đi.Không hề nghi ngờ, Diêm Tiểu Hổ lại là kẻ hào phóng xa hoa lại không xấu hổ không biết thẹn kia.Vì thế khi Sở Lương vừa vào cửa đã lần theo cầu thang đi lên trên.Lập tức có tú bà phe phẩy cây quạt xông tới, hai mắt tỏa ánh sáng: “Ai u, vị công tử ca này nhìn là biết mặt lạ hoắc này, sao nào, muốn lên lâu gọi cô nương à?""Xin chào, ta tìm người." Sở Lương nói: "Diêm Tiểu Hổ, Diêm công tử ở phía trên sao?""Ô, là bạn của Diêm thiếu gia à, ngài chờ chút, ta sẽ gọi người dẫn ngài tới đó." Tú bà cũng dễ nói chuyện.Dù sao tướng mạo của Sở Lương tuấn tú, hào hoa phong nhã, liếc mắt một cái là biết chính là người khiêm tốn, nhìn qua không thể nào là người tới gây chuyện.Nàng phất tay gọi một gã sai vặt tới, để cho hắn dẫn Sở Lương lên lầu ba, đến bên ngoài một gian phòng bao.Bên ngoài phòng bao đứng hai tên tráng hán nổi gân trên huyệt thái dương, xem ra là hộ vệ mới của Diêm Tiểu Hổ, rõ ràng tu vi cao hơn hai tên lần trước kia một chút."Công tử, ngài chờ một chút, ta đi vào thông báo giúp ngài một chút đã." Gã sai vặt kia nói."Không cần, chính ta đi vào là được." Sở Lương nhẹ nhàng đè hắn lại, sau đó tự mình đi về phía trước.Hai tên vệ sĩ uy thế khiếp người, khi thấy Sở Lương tới gần bèn bày ra tư thế người sống chớ đến gần.


Nhưng Sở Lương không sợ chút nào, vẫn tiến tới lịch sự nói: "Xin chào, ta tìm Diêm Tiểu Hổ, ta là đồng học của hắn.""Đồng học?" Vệ sĩ bên trái nhíu mày: “Thiếu gia nói, không gặp bất cứ ai."Vệ sĩ bên phải lại càng trực tiếp một chút, lạnh lùng nói một tiếng: "Cút.""Như thế này à..." Sở Lương mỉm cười.....

 
Chương 41: 41: Ngươi Rất Nguy Hiểm2


"Rốt cuộc thì khi nào Nhu Y cô nương mới tới vậy?"Trong phòng bao, sắc mặt Diêm Tiểu Hổ không vui, bên người ngồi hai cô nương tốt mặc váy lụa màu nơm nớp lo sợ, vẻ mặt đều hết sức bối rối, sợ vị tiểu bá vương này nổi giận."Nhu Y tỷ tỷ đang nói chuyện phiếm với người ta, sau đó sẽ tới ngay, xin Diêm thiếu gia đừng sốt ruột.”"Ta trước trước sau sau bỏ ra mấy ngàn lượng bạc cho nàng ấy, thế mà không thể xếp được ở đằng trước sao?" Vết thương ở trên mặt Diêm Tiểu Hổ còn chưa biến mất, nổi giận đùng đùng nói: "Ta hiện giờ cực kỳ tức giận."Chính là bởi vì hôm qua bị hành hung một trận, bị mất thể diện cực lớn ở thư viện Nam Sơn, hắn mới cảm giác tâm trạng phiền muộn, muốn tới tiêu khiển một phen.


Kết quả đến nơi này lại được cho biết Nhu Y cô nương không rảnh, phải chờ một lát.Đang nổi giận ở chỗ này thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa rầm rầm vài tiếng, cửa bị đập đụng vỡ, hai tên hộ vệ ngã lăn tới đây."Người nào?" Diêm Tiểu Hổ lập tức đứng dậy quát."Thiếu chủ, hắn nhất định phải xông vào, chúng ta...!Hai chúng ta không ngăn được." Hộ vệ đứng lên kêu rên nói."Ở Yến Giao thành này, ai dám chọc đến Diêm Tiểu Hổ ta hả?" Hắn lập tức muốn phát tác.Lập tức, Sở Lương như gió nhẹ mây bay đi đến."A......" Diêm Tiểu Hổ đang tức giận trong nháy mắt tiêu tán, vốn trong tích tắc mờ mịt nhưng tiếp theo lại biến thành mỉm cười lễ phép: “Sở...!Sở ca, là ngươi à."Hắn hiện tại sợ Sở Lương không chỉ là bởi vì không đánh lại được, mà là bởi vì, sau khi cha hắn nhìn thấy viên kiếm tệ Sở Lương đưa cho kia, trực tiếp nói cho hắn biết, loại người này chúng ta không thể trêu vào.

Chuyện báo thù, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.Rất bất đắc dĩ khi một người có thể đánh bại ngươi nhưng có bối cảnh còn lớn hơn cả ngươi."Ta tới thăm ngươi, bọn hắn bảo ta cút." Sở Lương lạnh nhạt nói."Bọn hắn thật đúng là rất không có lễ phép!" Diêm Tiểu Hổ nhíu lông mày một cái, quát: "Hai người các ngươi, cút ra ngoài cho ta!"Hai tên hộ vệ không hiểu tại sao lại bị mắng một trận, đành phải xám xịt đi ra ngoài, thuận tiện khép cửa phòng lại."Hì hì, Sở ca, ngươi ngồi đi." Vẻ mặt Diêm Tiểu Hổ chân chó cười nói."Cảm ơn." Sở Lương lại gần, lại nhìn sang hai vị cô nương tốt đứng ở bên cạnh.Tuổi tác của hai vị cô nương tốt cũng không lớn, ở trong nhận thức của các nàng thì biết Diêm Tiểu Hổ đã coi như là tiểu bá vương hung hãn nhất Yến Giao thành rồi, không ngờ vị thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi này lại khiến cho hắn e ngại như thế.Thế là các nàng lại càng sợ hãi.Nhưng Sở Lương lại dịu dàng mỉm cười với các nàng, rất nhanh sợ hãi của các nàng đã biến mất.Thiếu niên có nụ cười xinh đẹp như vậy, chung quy không phải là người xấu nha?"Sau lưng hai vị cô nương đó là cái gì?" Chỉ thấy thiếu niên tuấn tú chỉ một ngón tay ra sau lưng các nàng, mặt lộ vẻ nghi hoặc."Cái gì?" Hai vị cô nương quay đầu lại xem.Bốp, bốp.Chợt nghe thấy hai tiếng vang trầm đục, hai vị cô nương tốt lần lượt chân mềm nhũn ngã xuống đất.Sở Lương ở sau lưng các nàng, cầm trong tay nửa viên gạch vàng sáng lòe lòe, mặt lộ vẻ thất vọng."A..." Diêm Tiểu Hổ ở bên cạnh chứng kiến tất cả há to miệng, không biết nên nói cái gì.Có chút mờ mịt.Diêm gia cũng xem như đánh bạc chơi gái gia truyền, từ thuở nhỏ Diêm Tiểu Hổ đã theo trưởng bối trà trộn nơi bướm hoa, trong thanh lâu đủ loại đạo cụ đều đã từng nhìn thấy.Chỉ có cục gạch, đây vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.Đây là đam mê quái gì vậy?Chỉ thấy Sở Lương cân nhắc gạch vàng trong tay một chút, thu lại nói: "Yên tâm đi, các nàng không có việc gì, chẳng qua là vừa lúc bị choáng thôi.

Nhưng ngươi rất nguy hiểm, ngươi có biết không?""Ta rất nguy hiểm?" Diêm Tiểu Hổ sợ run lên, sau đó gật gật đầu.Đúng vậy.Ngươi ở đây không phải ta rất nguy hiểm à?"Đêm qua Trần Đạt cũng đã chết, trong những người từng ức hiếp Tư Đồ Yến thì chỉ còn lại có ngươi." Sở Lương gọn gàng dứt khoát nói ra: "Tư Đồ Yến có thể trở thành quỷ Họa Bì, có được năng lực biến ảo thành người khác.


Tất cả những người đến gần ngươi đều có thể là do nó biến hóa ra.""A?" Diêm Tiểu Hổ kinh hãi.Lúc trước hắn cũng đã nghe nói hình như Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh báo thù, thế nhưng không có để tâm.


Bởi vì hắn và mấy người kia không giống nhau, hắn có tu tập võ đạo, lại có cao thủ bảo hộ, Oán Linh bình thường không có khả năng giết người trong Hắc Hổ bang.Nhưng mà...Nếu như là quỷ Họa Bì trong truyền thuyết, vậy thì sẽ rất dễ dàng giết một tên võ giả nhất cảnh nho nhỏ là hắn.Sở Lương có nguy hiểm đến mức nào thì cũng chỉ đánh hắn một trận nhưng nếu như là quỷ vật, vậy thì chính là muốn mạng đó.Hắn lập tức phân rõ nặng nhẹ, cũng ý thức được Sở Lương chắc chắn đến vì mình, lập tức hỏi: "Sở ca, ngươi...!Ngươi có thể giúp ta sao?".

 
Chương 42: 42: Các Ngươi Đi Làm Người Giữ Cửa Đi1


"Ta chính là tới cứu ngươi." Sở Lương nói: “Ta hoài nghi ngươi đã bị quỷ Họa Bì để mắt tới, cho nên mới đến xem ngươi.


Ta có biện pháp nhận biết được quỷ Họa Bì, đêm nay những người tiếp cận ngươi, ta đều cần kiểm nghiệm một chút.""Được được được." Diêm Tiểu Hổ liên tục gật đầu, sau đó chỉ hai cô nương tốt trên mặt đất: "Sở ca, nhanh kiểm tra các nàng đi.""..." Sở Lương dừng một chút, đáp: "Đã kiểm tra xong."…Cốc cốc cốc.Bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa."Tiến vào." Diêm Tiểu Hổ hô một tiếng, tiếng nói hơi căng thẳng."Diêm thiếu gia..." Tú bà đi vào thướt tha như liễu trong gió, đong đưa vòng eo chậm rãi vào phòng: “Ai u, Nhu Y nhà chúng ta thật sự là đúng lúc, đúng lúc có một vị quan lão gia hẹn gặp nàng, chân trước mới vừa đi vào, chân sau ngài đã đến.

Chúng ta mở cửa làm ăn, cũng không thể đuổi người đi được...!Chuyện này phiền ngài phải chờ thêm một chút, Nhu Y đối phó bên kia xong sẽ lập tức tới đây ngay."Mụ tú bà vừa nói chuyện vừa đi về phía Diêm Tiểu Hổ bên này, Diêm Tiểu Hổ lại tựa như không có nghe thấy nàng nói cái gì, chẳng qua là nhìn chằm chằm bước chân của nàng, giống như là sợ nàng tới gần.Nhìn thấy mụ tú bà sắp ngồi bên cạnh hắn, Diêm Tiểu Hổ lập tức tránh sang bên cạnh một chút, nhích ra hơi xa một chút, sau đó chỉ về chiếc ghế phía bình phong nói: "Ngươi ngồi cái này đi, chớ tới gần ta.""Được được được..." Mụ tú bà cười nói: "Chúng ta cũng có giao tình bao nhiêu năm qua, còn xa lạ như thế sao? Ta cam đoan với ngươi, trong lòng Nhu Y cô nương tuyệt đối có ngươi.


Hai ngày trước ngươi không tới, nàng còn lén lút nhắc tới ngài với ta đấy...""Nhu Y nhắc tới ta?" Diêm Tiểu Hổ nghe thấy lời này, cũng hơi có chút tinh thần."A?" Mụ tú bà nhìn hai bên một chút, nghi ngờ nói: "Vừa rồi ta kêu hai tiểu nha đầu đến hầu hạ ngài trước đâu? Không biết lại chạy đi đâu rồi? Thật đúng là không có quy củ.""Ngươi lập tức có thể nhìn thấy các nàng..." Diêm Tiểu Hổ yếu ớt nói một câu."Hả?" Mụ tú bà đang ngờ ngợ thì cảm thấy sau đầu đau xót, mắt tối sầm lại.Thân thể trang điểm lộng lẫy cũng mềm nhũn ngã xuống.Sau lưng, Sở Lương thu hồi cục gạch, lắc đầu: "Vị này cũng không phải."Diêm Tiểu Hổ chủ động đứng dậy, kéo mụ tú bà tới sau tấm bình phong, xếp chỉnh tề nằm cùng một chỗ với hai cô nương tốt kia.Hắn vừa kéo vừa nói: "Sở ca, tại sao ta phải ở đây chiêu Quỷ Họa Bì vậy? Ta hiện giờ trực tiếp về nhà, gọi đủ nhân mã bảo hộ ta có phải là được rồi hay không?""Có thể, chỉ cần sau này ngươi đừng ra khỏi nhà là được." Sở Lương nói: "Chỉ có nghìn ngày làm trộm, nào có nghìn ngày phòng trộm chứ.


Không mau chóng bắt quỷ Họa Bì, ngươi mãi mãi sẽ gặp nguy hiểm, ngươi nguyện ý không?""Vậy quên đi..." Lúc này Diêm Tiểu Hổ mới coi như chịu thua.Hắn ở bên này đợi chờ, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài truyền đến rầm rầm bịch bịch.Cơ hồ trong nháy mắt, chỉ thấy cửa phòng lại đập đến vỡ, hai tên hộ vệ lộn nhào ngã vào trong."Ai u, thiếu chủ, nàng nhất định phải tiến vào, chúng ta không ngăn được!" Hộ vệ đứng lên, lại kêu r/ên nói."Hả?" Diêm Tiểu Hổ đang muốn nổi giận, ngẩng đầu nhìn người vừa mới xông vào một chút, đột nhiên khẽ giật mình: “Tống giáo tập?"Tống Thanh Y cũng cau mày, có chút tức giận: “Ngươi không biết ngươi nguy hiểm cỡ nào sao? Còn tới chỗ như thế này lêu lổng, ngươi..."Nàng đang nói đột nhiên cũng ngây ngẩn cả người.Bởi vì khi nàng vừa nhấc mắt lên, đã nhìn thấy Diêm Tiểu Hổ đang chổng mông kéo một bộ thân thể mềm nhũn, trên mặt đất còn có hai cô nương khác đang nằm ở chỗ kia.Mà bên cạnh Diêm Tiểu Hổ, còn có Sở Lương đang đứng đấy..."Hai người các ngươi...!Đang làm chuyện thương thiên hại lý gì?" Nàng lập tức phát ra tiếng chất vấn."Đều là Sở ca bảo ta làm!" Diêm Tiểu Hổ vội vàng buông tay, la lớn.Thật sao?Ném cái nồi này cũng nhanh thật đấy.Sở Lương bó tay một chút, lập tức giải thích nói với Tống Thanh Y: "Ta cũng nghĩ đến khả năng quỷ Họa Bì sẽ tới gần Diêm Tiểu Hổ, cho nên mới bảo hộ hắn."Tầm mắt của Tống Thanh Y lườm liếc ba nữ tử đang hôn mê bất tỉnh, lúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Lương, vẫn giống như đang nhìn một tên bi.ến thái."Đây chẳng qua chỉ là một tác dụng phụ nho nhỏ khi kiểm nghiệm xem các nàng có phải là quỷ Họa Bì hay không thôi." Sở Lương lập tức nói."Được rồi, hai người các ngươi lăn ra ngoài trước đi!" Diêm Tiểu Hổ lại đuổi hai tên hộ vệ ra ngoài trước, sau đó mới nói: "Tống giáo tập, sao ngươi lại tới đây?""Ta cũng tới bảo vệ ngươi." Tống Thanh Y vẫn hơi nghi hoặc một chút, lại hỏi Sở Lương: "Phương thức ngươi nghiệm chứng các nàng có phải là Quỷ Họa Bì hay không, có phải hay không...!Trước đánh một trận nhìn xem các nàng có đánh trả một chút hay không...?""..." Ánh mắt Sở Lương phiền muộn....Cốc cốc cốc.Lại sau một lúc lâu, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên."Tiến vào." Cả người Diêm Tiểu Hổ lập tức lại căng thẳng lên."Diêm thiếu gia..." Lần này tiến vào là một nữ tử trẻ tuổi có dáng người nhu hòa, thiên kiều bá mị, mặc một thân váy cung đình, trán mày ngài, giữa hai lông mày nhu tình xúc động lòng người..

 
Chương 43: 43: Các Ngươi Đi Làm Người Giữ Cửa Đi2


"Nhu Y, rốt cuộc ngươi đã đến." Nhìn thấy nữ tử này, ánh mắt Diêm Tiểu Hổ thẳng tắp, căng thẳng trong mắt cũng rút đi hơn phân nửa."Mới vừa trì hoãn rất lâu, ngươi sẽ không tức giận với nô gia chứ?" Nhu Y chậm rãi đi về phía trước, nũng nịu hỏi thăm."Làm sao lại thế, ta gặp được ngươi...!Tức giận cũng lập tức tan biến." Diêm Tiểu Hổ vò đầu cười nói."Người ta biết mà, chỉ có ngươi là thật lòng yêu ta, đối xử tốt với ta, không giống như những nam nhân xấu xa kia cũng." Nhu Y bĩu môi ngồi đối diện vị trí của ra vào."Ơ..." Diêm Tiểu Hổ cắn răng, hơi lưỡng lự, nhưng vẫn chỉ chỗ ngồi quay lưng về phía bình phong: “Nhu Y, ngồi ở chỗ kia.""Hả?" Nhu Y ngơ ngác một chút, cười khúc khích: “Ha ha, sao hôm nay ngươi kỳ kỳ quái quái vậy.""Không có, chỉ là ta muốn đối diện với mặt của ngươi, để nhìn rõ ràng hơn một chút mà thôi." Diêm Tiểu Hổ nói."Đuợc được được." Nhu Y bất đắc dĩ đồng ý, đứng dậy đồng thời lại hỏi: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao ngươi không đi thư viện thế?""Chỉ...!Không muốn đi thôi." Diêm Tiểu Hổ đương nhiên không thể nói chuyện đáng xấu hổ mình bị đánh một trận bầm rập ở thư viện được.Đặc biệt là người hành hung kia bây giờ đang ở sau tấm bình phong."Không phải ngươi nói thư viện các ngươi có Tống giáo tập mới tới đẹp bằng một nửa ta sao, còn nói mỗi ngày ngươi lên lớp nhìn thấy nàng thì lòng thấy ngứa ngáy, sao bây giờ lại lười đi nhìn rồi?" Nhu Y nói: "Nam nhân nha, quả nhiên đều là mới lạ có mấy ngày.""Nào có..." Thân thể Diêm Tiểu Hổ thoáng một cái ngồi thẳng lên: “Không thể nói lung tung được đâu, Nhu Y.""Được được được." Nhu Y lại đồng ý, sau đó lại nhìn vết thương ở trên mặt Diêm Tiểu Hổ, ai nha một tiếng: "Diêm thiếu gia, ngươi bị thương rồi? Làm sao thế này, có phải đánh nhau với người khác hay không?""Ừ...!Xem như thế đi." Diêm Tiểu Hổ ấp úng.Dù sao đánh nhau và ẩu đả cũng rất khó phân định được."Thật đúng là khiến người ta đau lòng nha, cho tới bây giờ người ta chưa từng thấy ngươi bị thương đâu." Nhu Y vểnh lên quyệt miệng, lại nói: "Người đả thương ngươi quá xấu xa rồi! Ta thay ngươi nguyền rủa hắn...""Đừng đừng đừng!" Diêm Tiểu Hổ hận không thể đưa tay che miệng Nhu Y lại, vội nói: "Ngươi đừng nói những thứ này...""Hừ, cũng không cần thiết." Nhu Y nói: "Hiện giờ số phận người kia nhất định rất thảm đi, không phải ngươi nói cha ngươi sẽ buông tha cho sao, ai dám động đến ngươi một sợi lông, hoặc là quỳ xuống xin lỗi, hoặc là giết cả nhà của hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho...!Người ta ngẫm lại đều rất sợ hãi...""Nhưng không hề có chuyện gì..." Diêm Tiểu Hổ vội vàng xua tay: “Tổ tông sáu đời nhà ta đều là dân lành tuân theo luật pháp...""A?" Nhu Y bối rối một chút.Diêm Tiểu Hổ tựa hồ hơi không kiên nhẫn, trực tiếp nói với Nhu Y: "Lát nữa có khả năng sẽ đau một chút, ngươi nhẫn nhịn một chút nha.""Chán ghét..." Sắc mặt Nhu Y đỏ lên, đang muốn hờn dỗi.Bốp.Lại là một tiếng nặng nề vang lên.Mỹ nhân té xỉu.Lộ ra phía sau Sở Lương và Tống Thanh Y đứng sóng vai nhau, nhìn Diêm Tiểu Hổ cười lạnh không nói.Vẻ mặt Diêm Tiểu Hổ vô tội.Đang ở thời khắc xấu hổ này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đánh nhau rầm rầm bốp bốp...Không đến hai giây, hai tên hộ vệ lại thành thạo lăn vào, đứng lên bèn kêu rên nói: "Thiếu chủ, hắn nhất định phải xông vào, chúng ta không ngăn được!""Không ngăn được không ngăn được..." Diêm Tiểu Hổ thuận thế nổi giận, miệng phun hương nói: "Các ngươi mau thu dọn đồ đạc trong phủ xéo đi được rồi đấy, ngày mai đừng làm hộ vệ, đi tìm quán rượu làm người giữ cửa đi, cam đoan làm ăn sẽ phát đạt thịnh vượng!""Sở Lương, xảy ra chuyện..." Người xông vào chính là Lâm Bắc.Vẻ mặt hắn cuống quít vọt vào, vừa nhìn tình huống trong phòng, lại không khỏi sửng sốt một chút: "Tống giáo tập cũng ở đây sao, chà, rất náo nhiệt nha.”Đứng, nằm, mỗi người đều đủ ghép một bàn mạt chược."Sao ngươi lại tới đây, Lý Giác đâu?" Sở Lương hỏi."Lý Giác mất tích rồi!" Lâm Bắc vội vàng nói."Hả?""Ta canh chừng ở gian ngoài cả nửa ngày, bên trong không có một chút động tĩnh nào, ta thấy có chút kỳ quái, gõ cửa sổ vừa nhìn, cửa sổ mở ra, không biết Lý Giác chạy đi đâu!" Lâm Bắc nói: "Ta mới nhanh chóng tới tìm ngươi.”"Ngươi không nghe thấy một chút động tĩnh nào?" Sở Lương hỏi."Không có." Lâm Bắc lắc đầu: "Hoàn toàn không có hơi thở và âm thanh khác thường nào, ta nghi ngờ hắn đã tự mình lén lút chuồn đi, nhưng không biết tại sao hắn lại làm như vậy?”"Nói không chừng hắn còn gạt chúng ta việc gì đó, Lý Giác cũng có thể là mục tiêu của Tư Đồ Yến..." Sở Lương nhanh chóng thay đổi tâm tư, nhíu lông mày lại, suy nghĩ nói: "Không biết hắn đi đâu, nên làm thế nào mới được?”"Ta...!Ta có thể thử một lần.” Tống Thanh Y đột nhiên nói."Ngươi có biện pháp tìm được Lý Giác?" Lâm Bắc và Sở Lương đều nhìn về phía nàng."Ừ." Tống Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, lập tức giơ tay lên lấy ra một nửa trang giấy màu vàng cũ, mặt trên trống rỗng, lại có linh tính lưu chuyển.Ngón tay phải nàng cũng chỉ thành bút, nhẹ nhàng di chuyển xẹt qua nửa trang giấy này, sau đó co chu sa màu đỏ thẫm sáng lên, thành chữ theo đầu ngón tay của nàng.Lý...!Giác....


 
Chương 44: 44: Hiện Thân1


Viết xong tên, Tống Thanh Y ném nửa trang giấy này lên bầu trời, thấy nó quay ba vòng tròn liên tiếp trên không trung, tiếp theo quả nhiên hình như là tìm được phương hướng, một tia sáng rơi xuống, từ cửa sổ bay về ra bên ngoài."Đi theo nó." Tống Thanh Y nói một tiếng, đi theo tia sáng chỉ dẫn, bay ra ngoài cửa sổ cùng với nửa trang giấy kia."Phải có người ở lại canh hắn." Sở Lương chỉ Diêm Tiểu Hổ."Ta làm cho." Lần này Lâm Bắc ngược lại xung phong nhận việc lưu lại.Sở Lương gật đầu, cũng phi thân đuổi theo Tống Thanh Y.Cuối cùng ở tại chỗ chỉ còn lại Diêm Tiểu Hổ và Lâm Bắc hai mặt nhìn nhau.Thoáng trầm mặc một lát, Diêm Tiểu Hổ thật cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy...!Chúng ta nên làm gì bây giờ?”Lâm Bắc suy nghĩ một chút, nói: "Gọi đồ ăn trước đi.”"A?" Diêm Tiểu Hổ ngây người.Chỉ thấy Lâm Bắc dửng dưng ngồi trên ghế: "Sau đó đánh thức các nàng dậy, chúng ta tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục xem múa!”"Như thế tốt không?" Diêm Tiểu Hổ gãi gãi đầu: "Ta còn chưa giải trừ nguy hiểm đâu?”"Có ca canh chừng ngươi rồi, ngươi cứ yên tâm đi." Lâm Bắc vỗ vỗ bả vai hắn: "Mặc dù ta thấy ngươi vừa mới gặp chuyện không may… Nhưng chuyện đó cũng không hoàn toàn ngoài ý muốn, ta cũng hy vọng có thể thành công một lần..."....Lời nói chia làm hai đầu.Sở Lương đi theo Tống Thanh Y và nửa trang giấy vàng kia, một đường ngự phong rời khỏi thành, giữa đường còn lên tiếng khen ngợi: "Tống giáo tập, pháp khí này của ngươi rất thuận tiện, chỉ cần biết tên, trên đời này chẳng phải là không ai không tìm được sao?”"Cũng không đến mức, tu vi của ta không đủ, chỉ có thể truy tung phạm vi trong ngoài Yến Giao thành." Tống Thanh Y nói."Vậy cũng rất lợi hại." Sở Lương nói.Tống Thanh Y lại nói: "Nửa trang giấy vàng này là lần này ta ra ngoài làm việc, sư tôn cho ta bảo vật phòng thân, diệu dụng rất nhiều, chỉ là ta còn chưa hoàn toàn nắm giữ được hết.”Sở Lương hơi trầm mặc một chút.Sư tôn của nàng thật tốt, ôi, vì sao ta lại khổ sở chứ?Nhưng mà hắn cũng biết, đây cũng không phải là vấn đề của một mình Đế Nữ Phượng.

Ở Thục Sơn, trừ phi là đệ tử cực kỳ ưu tú hoặc lập được công lớn, nếu không được sư tôn ban thưởng pháp bảo là chuyện rất hiếm lạ.


Cho dù Ngân Kiếm Phong đã thoát khỏi cảnh nghèo khó thì cũng vẫn như vậy.Nhưng thực tế ở tiên môn khác, chính là một chuyện rất bình thường.Suy cho cùng vẫn là do triết lý tông môn khác biệt.Đặc biệt là trong tam giáo, tu giả của Nho giáo còn có chút khác biệt so với hai nhà khác.

Ngoại trừ thần thông tu hành ra, Nho giáo càng coi trọng học vấn và phẩm đức, Quân Tử Đường càng hiểu coi trọng điều này.Với tu vi của Tống Thanh Y, ở những tiên môn còn lại hẳn là sẽ không được coi trọng như vậy.

Nhưng ở Quân Tử Đường, nàng có thể dựa vào phương diện học vấn phẩm đức ưu tú, lấy được sự coi trọng của trưởng bối sư môn.Nửa trang giấy vàng bay không tính là nhanh, một lúc lâu sau mới đi tới một địa phương quen thuộc.Phía sau núi của thư viện, bên hồ nhỏ."Lý Giác ở đây.""Trước đừng nóng vội, nhìn xem rồi nói sau."Sau khi xác định được phương vị, Tống Thanh Y thu hồi pháp bảo, bầu trời đêm một lần nữa quay trở về yên tĩnh.


Hai người chậm rãi đi về phía trước, nhanh chóng thấy được một thân ảnh gầy gò ở bên hồ."Tại sao..."Thân ảnh kia đang lẩm bẩm cái gì đó với hồ nước, hình dáng âm thanh đó chính là Lý Giác."Vì sao ngươi muốn giết nhiều người như vậy..." Giọng nói của Lý Giác vô cùng thống khổ."Là ta hại chết ngươi, ngươi trực tiếp tới giết ta không phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải giết người...""Ừ?" Ánh mắt Sở Lương sáng ngời âm thầm quan sát.Quả nhiên.Lý Giác có chút giấu giếm."Ngày đó ngươi trói ta lại, muốn rạch mặt ta, ta thật sự là quá sợ hãi, kịch liệt giãy dụa…Mới vô tình đẩy ngươi vào trong hồ nước, lúc ấy ta thật sự là vừa kinh hãi vừa sợ sệt, không để ý đến những thứ khác, một đường chạy về nhà.”"Qua rất lâu sau ta mới nghĩ tới, ngươi ngã xuống hồ nước có nguy hiểm gì hay không…Nhưng khi ta chạy quay lại muốn xem ngươi, lại nghe nói trong hồ có người chết đuối...""Không phải ta cố ý...!Nhưng mà, đúng là ta hại chết ngươi.”"Mấy ngày nay ta vẫn luôn rất sợ hãi, cũng vẫn luôn trốn tránh.

Nhưng bây giờ ta không muốn trốn nữa...""Tư Đồ Yến, nếu như ngươi thật sự biến thành quỷ, vậy hãy tới tìm ta đi, đừng giết người khác nữa."“...”Giọng nói của hắn đứt quãng, đều theo gió bay đến tai Sở Lương và Tống Thanh Y.Thì ra là Lý Giác trực tiếp khiến Tư Đồ Yến chết đuối, chứ không phải Tư Đồ Yến nhảy xuống hồ tự sát.


Khó trách Lý Giác lại e ngại như thế, mấy ngày nay hắn vẫn bị vây trong tự trách lỡ tay giết người và nỗi sợ hãi oán linh giết người, cho nên mới trải qua tra tấn tâm lý khó có thể tưởng tượng được.Hôm nay hẳn là cuối cùng hắn cũng không chịu nổi loại tra tấn này nữa, mới chạy tới nơi này đi..

 
Chương 45: 45: Hiện Thân2


Nhưng một mình hắn ở đó nói thật lâu, vẫn không xảy ra tình huống lạ gì xảy ra.

Lý Giác ngửa đầu nhìn bốn phía: “Ngươi không ở chỗ này hay là không muốn xuất hiện đây? Được rồi! Vậy ta sẽ tự mình đi xuống chuộc tội! "Hắn lẩm bẩm thì thào vài tiếng, đứng dậy đi về phía hồ nước.

Nhìn bộ dạng này, dường như là muốn tự sát!"Lý! " Tống Thanh Y lập tức định đứng dậy ngăn cản, Sở Lương túm lấy nàng.

"Lại chờ một chút.

" Sở Lương nhẹ giọng nói.

Chỉ thấy Lý Giác đi bên cạnh bờ, dường như hơi do dự một chút, nhưng cũng không bao lâu đã hạ quyết tâm, nhảy xuống!Ngay khi Tống Thanh Y muốn mạnh mẽ ra tay, đột nhiên, âm phong thổi mạnh tới!Tiếng gió vù vù giống như gợn sóng, gió lớn âm hàn thấu xương, từ bốn phương tám hướng cuốn tới, vậy mà đẩy Lý Giác nhảy được một nửa trở về bên cạnh bờ.

Bịch, Lý Giác té lăn trên mặt đất, lại lập tức xoay người bò dậy: "Tư Đồ Yến, là ngươi sao?”Gió lạnh cuồn cuộn cuối cùng hội tụ đến một chỗ, ở trước mặt hắn tạo thành một hình người, trong nháy mắt, lại tản đi tất cả.

Chỉ còn lại một quỷ ảnh ma quái âm u xuất hiện ở tại chỗ.


Là một nữ tử mặc một thân nho sam, nửa bên mặt mang theo vết sẹo rậm rạp, ngoại trừ Tư Đồ Yến trong lời đồn kia, sẽ không phải là ai khác nữa.

Lý Giác cho tới nay vẫn luôn e ngại nhìn thấy quỷ, lại giống như lộ ra vẻ mặt giải thoát: “Cuối cùng ngươi cũng đến gặp ta.

”Mà Sở Lương và Tống Thanh Y ở một bên cũng là lấy lại tinh thần.

Âm khí nồng đậm này tuyệt đối không phải là Oán Linh bình thường, mà thân hình ngưng thật thể cũng đủ để nói rõ vấn đề.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, để cho nàng có được tu vi như thế! Nhưng chắc chắn.

Tư Đồ Yến chính là quỷ Họa Bì !Âm phong phơ phất, quỷ ảnh dày đặc.

Nữ tử đã chết lại đứng trước mặt một lần nữa.

Đối mặt với tất cả những chuyện kỳ lạ này Lý Giác không hề sợ hãi, có lẽ cho dù là tử vong hay là quỷ quái đều kém hơn so với sự thống khổ trong nội tâm tra tấn.

Tư Đồ Yến hóa thành quỷ hồn cuối cùng cũng khẽ nói.

"Ta không hận ngươi, ta cũng không thể giết ngươi.

" Giọng nói của nàng lạnh lẽo, giống như đến từ cửu tuyền.

"Ta! " Lý Giác nhìn nàng, nhất thời nghẹn lời, đang không biết nên nói cái gì.

Chợt nghe Tư Đồ Yến đột nhiên vô cùng vội vàng rống lên một tiếng: "Ngươi mau chạy đi!”"Ngươi bị sao vậy?" Lý Giác có chút hoảng sợ, dường như có chút ngây người, vẫn ngồi bệt trên mặt đất, không lui về phía sau.


"A…"Tư Đồ Yến ngửa mặt lên trời gào thét, âm phong bốn phía tức giận rít gào, cây rừng lung lay dữ dộiTrong nháy mắt, bờ hồ băng hàn lạnh thấu xương, như thể là Quỷ Vực, mà hai mắt của nàng dần dần phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.

"Không được! " Nhưng trong cổ họng nàng lại khàn khàn nặn ra những lời như vậy, dường có chút giãy dụa, ngẩng đầu, lại rống về phía Lý Giác một tiếng: "Ngươi mau chạy đi!”Lúc này Lý Giác mới cảm giác được không đúng, đứng dậy lảo đảo thất tha thất thểu chạy về phía sau.

Nhưng mắt thấy hắn rời đi, mái tóc đen của Tư Đồ Yến bỗng nhiên bạo khởi, lộ ra một khuôn mặt quỷ trải rộng khắp mạch máu màu đen, dữ tợn đáng sợ!“Ở lại đi!” Giọng nói của nàng đã hoàn toàn biến thành lạnh lẽo.

Thái độ thay đổi nhanh chóng.

Giơ tay lên, thân hình quỷ mị nhào về phía Lý Giác trong nháy mắt.

Tống Thanh Y ở bên kia âm thầm quan sát hồi lâu lần này không khoanh tay đứng nhìn nữa, nàng nói với Sở Lương một tiếng: "Ta sẽ đối phó với nó.

”Dứt lời, thân hình lướt qua, dây xích màu xanh ngọc trong tay mênh mông mà ra!Quân Tử Đường có một kiện Thượng Cổ Thần Binh đứng top 100 trong Vạn Bảo Lục, tên là Lượng Hà Ngọc Xích.

Thanh pháp khí này của Tống Thanh Y là hàng mô phỏng lại của Lượng Hà Ngọc Xích, tên là Thốn Tâm Xích.

Trong tu tiên giới có không ít đồ mô phỏng tồn tại như vậy, bình thường đều là bảo vật nguyên chủ mới có thể phỏng chế, thường thì phẩm cấp của chí bảo cao hàng mô phỏng cũng sẽ không thấp.

Thốn Tâm Xích chính khí tràn trề, lăng không mà tới, Tư Đồ Yến đang muốn đánh giết Lý Giác, bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa bị đánh trúng.


May mà nó hiện giờ thân là quỷ vật, thân hình bay lượn thất thường, đột nhiên lướt ngang mấy trượng, lúc này khó khăn lắm mới tránh được.

Nhưng công kích của Tống Thanh Y liên tiếp ập đến, nàng xoay tay ném dây xích xanh ngọc ra, một kích rơi vào thắt lưng của Tư Đồ Yến, phát ra một tiếng trầm đục.

Rầm…Hư thể bị đánh, thân thể quỷ Họa Bì tản ra một luồng khí đen, nặng nề ngã xuống đất.

Dây xích xanh ngọc lại lần nữa bay lên trở lại lòng bàn tay của Tống Thanh Y , đang muốn thừa thắng xông lên truy kích thì thấy một bóng người lắc mình ngăn cản mình.

Lý Giác giang hai tay ngăn cản Tống Thanh Y, buồn bã nói: "Tống giáo tập, ngươi không nên giết Tư Đồ Yến, nàng không phải là người xấu, nàng rất đáng thương! ""Lý Giác!" Tống Thanh Y vội vàng nói: “Tư Đồ Yến đã chết rồi! Hiện giờ nàng hóa thành quỷ vật, chỉ có xua tan nàng mới có thể làm cho nàng bước vào Luân Hồi bình thường được.

Nếu cứ để mặc cho nàng tiếp tục như vậy, thì nàng vĩnh viễn không được siêu sinh!”"A?" Lý Giác nghe vậy thì thân hình chấn động.

.

 
Chương 46: 46: Chém Giết


Lời này của Tống Thanh Y cũng không phải là lừa gạt, sự đồng thuận của tu tiên giới chính là...!Đối đãi với quỷ vật không phân biệt thiện ác, đánh tan nó tiến vào luân hồi tuyệt đối đều là việc thiện.Trong khoảng thời gian trì hoãn này, chỉ thấy Tư Đồ Yến nằm trên mặt đất lại một lần nữa lấy lại tinh thần, phát ra một tiếng rít gào, giơ tay đánh ra một đoàn hắc khí về phía bên này!Hắc khí nghênh đón tăng vọt như bão táp, trong nháy mắt hóa thành một chùm khói đen vô biên, bao phủ cả bờ hồ.“Ngươi muốn chạy trốn sao?" Lúc này Tống Thanh Y tung người nhảy lên, thoát ra khỏi phạm vi khói đen bao phủ, nàng lại giơ tay lên, treo nửa tờ giấy vàng trên đỉnh đầu, ánh sáng lập tức bao phủ phía dưới, đảm bảo khiến cho quỷ Hoạ Bì không thể nhân cơ hội tẩu thoát được.Nhưng lại không có thân ảnh nào chui ra.Thật lâu sau, theo gió đêm thổi tới, khói đen bên hồ dần dần tiêu tán, Tống Thanh Y lại đáp xuống đất.Cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng khẽ giật mình ngẩn ra.Lý Giác ngồi trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên trải nghiệm vừa rồi khiến hắn có chút mơ hồ.Ở bên cạnh hắn, một Lý Giác khác cũng vẻ mặt mờ mịt, nhìn quanh bốn phía.Đúng vậy, có hai Lý Giác bên hồ!"Chuyện này...!Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Lý Giáp kinh hoảng thất thố.Vẻ mặt của Lý Giác kia cũng tràn đầy hoảng sợ như vậy, lập tức né tránh thân thể, cách rất xa một kẻ giống mình khác, sau đó nhìn về phía Tống Thanh Y: "Tống giáo tập..."Tống Thanh Y nhìn hai Lý Giác giống nhau như đúc trước mắt, nhíu mày.Ai là thật?"Ta là thật...", “Ta là thật!” Hai Lý Giác đồng thanh trăm miệng một lờ nói.Tống Thanh Y nhất thời hết cách.Lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân truyền ra từ bụi cây cách đó không xa, một vị thiếu niên tuấn tú mỉm cười chậm rãi đi ra từ nơi đó.Sở Lương lóe sáng xuất hiện trên sân khấu.Hắn đến bên cạnh Lý Giác Giáp kia, mỉm cười nói: "Ta có biện pháp, Lý Giác giả chưa từng gặp ta.


Ai trong các ngươi có thể nói tên ta, người đó là thật.”“Ngươi là Sở Lương!” Lý Lập Giáp bên cạnh hắn lập tức đáp.Một Lý Giác khác kia ngẩn ra, á khẩu không trả lời được.Giờ này khắc này, ánh mắt Sở Lương, Tống Thanh Y, Lý Giáp Giác đều hướng về phía hắn.Cũng tại thời điểm này, Sở Lương đột nhiên ra tay, nửa khối gạch vàng đột nhiên đập về phía gáy Lý Giác kia, bộp!Dưới một nhát đập của gạch, khói đen hiện lên, Lý Giáp kia che gáy liên tục gầm lên, trong nháy mắt biến trở lại bộ dáng của quỷ Hoạ Bì !Sở Lương không cho nàng có đường giãy giụa, tay trái một viên gạch hiện ra nguyên hình, tay phải một kiếm ánh sáng trắng chói loà!Vèo ~~--------Trường kiếm xuyên qua thân thể của quỷ Hoạ Bì, trên hư thể của nó lập tức hiện ra đầy vết nứt!"Tư Đồ Yến..." Lý Giác nhẹ nhàng gọi một tiếng.Quỷ Hoạ Bì quay đầu lại nhìn Lý Giác, trong mắt bỗng nhiên hiện lên giải thoát.Rầm.Thân thể quỷ vỡ vụn, hóa thành bụi bặm."Ngươi..." Tống Thanh Y có chút tò mò: "Nó rõ ràng nói ra tên của ngươi, sao ngươi biết nó mới là giả?”“Ta cũng không biết, chỉ là ta cảm thấy quỷ Hoạ Bì mỗi ngày đều lẻn vào thư viện, cho nên cũng không phải là không có khả năng nghe đến tên của ta.” Sở Lương mỉm cười nói: "Vấn đề hỏi ra chỉ là để tới gần hắn, vẫn nên đập một nhát gạch mới tương đối an toàn hơn.”"Lần này thật sự là phải cảm ơn ngươi." Tống Thanh Y nói.Nếu như không có Sở Lương ở chỗ này, chiêu này của quỷ Hoạ Bì đã khiến cho nàng phiền toái không ít."Tất cả mọi người đều là tu giả chính đạo, trảm yêu trừ ma cũng là bổn phận chung." Sở Lương khoát tay áo.Lại nói tiếp, hắn còn muốn cảm tạ quỷ Hoạ Bì này cuối cùng làm ra một ít khó khăn trắc trở.


Nếu đơn giản đã bị Tống Thanh Y thu phục, vậy hắn thật đúng là không dễ nhúng tay vào, dù sao cũng là chuyện địa bàn của Nho giáo người ta.Lần này thuận lý thành chương cướp đầu người, Tống Thanh Y còn phải cảm tạ chính mình, cũng không tệ lắm.Ở đây chỉ có Lý Giác thất hồn lạc phách, mờ mịt nhìn chỗ Tư Đồ Yến tiêu tán, không biết phải làm thế nào cho phải.Sở Lương đi lên nói: "Nếu như ngươi có lòng chuộc tội, vậy đến quan phủ tự thú, báo lên chuyện thực tế ngộ sát.

Chớ phí hoài bản thân mà tìm chết, cũng không thể trốn tránh được tất cả mọi chuyện.”"Ừ..." Lý Giác nhẹ nhàng gật đầu.Trong con ngươi Tống Thanh Y cũng có một chút bi ai, chỉ cảm thấy thân thế Tư Đồ Yến đáng thương, nhưng lại phạm phải rất nhiều sai lầm, không biết nên bình luận như thế nào.Sóng hồ yên tĩnh, gió đêm thổi nhẹ, không thể làm gì được....“Đáng giận!”Cách nơi này không xa, trong một gian khách ở Yến Giao thành, một gã mặc đồ đen đột nhiên đánh vỡ cây đèn trên bàn, trong cây đèn là một ngọn nến màu đen đã tắt.Bộp!Cây đèn rơi xuống đất, vỡ vụn, gã mặc đồ đen nghiến răng nghiến lợi."Tiêu hao nhiều tinh lực để luyện chế ra quỷ Hoạ Bì như thế, nếu như dựa vào nó thu cướp thêm một ít sinh hồn, nếu Tập Hồn Hội lần sau ta xếp hạng trên đầu thì sẽ có hy vọng thăng chức!""Lúc này mới mấy ngày đã bị người chém giết..."“Thật sự là đáng hận!”"Ta cũng muốn nhìn xem, là người từ đâu tới dám động đến quỷ Hoạ Bì của ta...".


 
Chương 47: 47: Nguy Cơ 1


Sau khi trở lại Lý phủ, Lâm Bắc còn chưa trở về, Sở Lương lập tức khoanh chân ngồi thiền, chuẩn bị thừa dịp này tự thưởng cho mình.Đi vào trong Bạch Tháp, chỉ thấy một đạo quỷ ảnh màu vàng yếu ót bị áp giải trong lao.Lúc trước Sở Lương cũng nghĩ tới, Bạch Tháp này có phải là pháp khí tà ác nào đó tinh luyện hồn phách để đổi lấy bảo vật hay không? Về sau phát hiện hẳn là không phải, Bạch Tháp cũng sẽ không quấy nhiễu hồn phách tiêu tán hay luân hồi, mà hư ảnh màu vàng mà nó trích xuất chắt lọc này lại càng giống như một ấn ký.

Chỉ là dùng để chứng minh mình, quả thật đã từng chém giết một tà ma như vậy.Chứng cứ trực tiếp nhất chính là quỷ Hoạ Bì trước mắt, còn có miêu linh lúc trước, chúng đều là quỷ vật biến thành, bản thân chính là hư thể của hồn phách.Nếu như Bạch Tháp trích xuất đến nơi này để luyện hóa hồn phách của chúng nó, vậy hình thái của chúng nó trong Bạch Tháp hẳn là cũng không có khác biệt mấy so với hình thái bên ngoài.


Nhưng mà không phải, trong Bạch Tháp chỉ có một hư ảnh màu vàng không có thần trí.Cho nên đây chỉ là một tòa Bạch Tháp năng lượng tích cực cổ vũ mình trảm yêu trừ ma.Nghĩ vậy, hắn thuận tay ấn xuống chữ "Luyện".Rầm ——Sau khi ánh sáng qua đi, hắn bắt được bảo vật trong tay thì phát hiện đó là một tấm bùa ngọc trắng trong suốt long lanh như pha lê.【 Di Hồn Chú 】:Nó có thể trao đổi ngắn ngủi thần hồn giữa ngươi và một cơ thể khác, kéo dài liên tục trong ba hơi thở.

Đề nghị sử dụng nó trên cùng một giống loài, tiến vào một giống loài khác sẽ không phải là một trải nghiệm tốt.

Thời gian ba hơi thở rất ngắn, nhưng đôi khi nó cũng đã đủ.Sở Lương bĩu môi, phần thưởng lần này làm cho người ta có chút thất vọng.Loại ngọc phù này nghiêm khắc mà nói không tính là bùa chú, nó chỉ là một phần pháp chú cất trữ tốt mà thôi.Người tu hành lưu giữ một trong những đạo thuật thần thông của mình một cách phức tạp, sau đó có thể cất giữ trong những ngọc phù như vậy.


Phẩm cấp càng cao hiệu quả lưu trữ của ngọc phù càng tốt, loại bạch ngọc phù này, ít nhất có thể giữ lại tám phần uy năng.Có đôi khi loại ngọc phù này sẽ có hiệu quả kỳ diệu, ví dụ như một ít pháp chú phức tạp có thể đạt tới hiệu quả thuấn phát, cũng ví dụ như có thể cất giữ một ít pháp chú phòng thân cho tiểu bối.Chẳng qua loại thủ đoạn này hạn chế rất nhiều, hơn nữa chi phí tiêu hao ở giữa rất lớn, cho nên cũng không phải đặc biệt phổ biến.Giống như Di Hồn Chú lưu trữ trong miếng ngọc phù này...Sở Lương không nhìn ra tác dụng quá lớn, còn không bằng cho một quả bạch ngọc phù rỗng, loại tài liệu hi hữu này bán đến Truyền Kiếm Đường đều có thể bán ra không ít kiếm tệ.Nhưng loại bạch ngọc phù chứa đựng pháp chú rác rưởi này, sẽ không đáng giá như vậy.Vừa mới thưởng xong, Lâm Bắc từ bên ngoài trở về."Thế nào rồi?" Lâm Bắc hỏi."Rất thuận lợi, quỷ Hoạ Bì đã bị diệt trừ." Sở Lương đáp."Vậy thì tốt rồi, bên ta cũng rất thuận lợi.

Diêm Tiểu Hổ đã thừa nhận ta là đại ca kết nghĩa, thề từ nay về sau sẽ thay đổi cách sống, bắt đầu một cuộc sống làm người mới." Lâm Bắc mỉm cười.Sở Lương gật đầu.Sau đó hắn cũng nói cho Lâm Bắc một chút quá trình cụ thể.“Nhưng nói ra cũng kỳ lạ…” Sau khi nghe Sở Lương nói những chuyện này xong, đã hiểu biết được toàn cảnh, Lâm Bắc có chút buồn bực: "Đều là người ức hiếp nàng, sao Tư Đồ Yến lại không có oán khí đối với Diêm Tiểu Hổ? Hắn lo lắng sợ hãi hơn nửa ngày, kết quả trong danh sách báo thù của người ta căn bản không có hắn.”"Có thể...!Là bởi vì Diêm Tiểu Hổ không vì ngoại hình mà kỳ thị phân biệt đối xử với nàng.” Sở Lương suy nghĩ nói: "Tuy rằng hắn sẽ đòi tiền từ Tư Đồ Yến, nhưng cũng sẽ đòi những người khác, muốn lấy nhiều như nhau, ở điểm này hắn ngược lại đối xử bình đẳng.

Mà điều tạo thành thương tổn cho Tư Đồ Yến, chính là đối đãi đặc thù kia...""Có đạo lý, haiz..." Lâm Bắc gật đầu, sau đó cũng từ từ thở dài một hơi....Trong đêm khuya, hẳn là cả đêm không có gì xảy ra để nói.Tống Thanh Y trở lại thư viện Nam Sơn vận công thiền định, tu hành trong chốc lát, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.Tu giả ở nhân quan còn cần ngủ đông để điều dưỡng tinh thần, đợi đến Thần Ý Cảnh đỉnh phong, tinh khí thần viên mãn, mới có thể dùng tu hành thay thế giấc ngủ.


Chỉ là trải nghiệm như vậy cũng không kiên định bằng con đường thực tế ngủ một giấc thoải mái.Không bao lâu sau, tới gần bình minh, nàng đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng khóc nức nở."Hả?" Tống Thanh Y xoay người ngồi dậy, xác nhận có một tiếng khóc như ẩn như hiện từ ngoài cửa sổ bay vào.Nàng đứng dậy mặc quần áo, phi thân lướt qua, đi ra ngoài cửa sổ.Nơi này là chỗ ở thư viện Nam Sơn đặc biệt an bài cho nàng, còn cách chỗ ở của giáo tập khác rất xa, ở gần đây không có người ở.Là ai đang khóc?.

 
Chương 48: 48: Nguy Cơ 2


Nàng theo thanh âm tìm qua, không xa lắm đã nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ cuộn mình ở góc tường, đầu hai búi tóc đang đưa lưng về phía nàng khóc thút thít nỉ non."Bạn nhỏ à?" Tống Thanh Y vội vàng đi lên: "Ngươi làm sao vậy?”Lúc này chuyện quỷ Hoạ Bì đương nhiên đã chấm dứt, nàng cũng không cảnh giác lắm, nhưng vừa lúc đứa nhỏ kia quay đầu lại, âm khí dày đặc suýt chút nữa đập vào mặt, trong lòng Tống Thanh Y lập tức cảm thấy căng thẳng, bay ngược lại rút lui về phía sau!Nhưng vẫn còn hơi muộn.Nàng vẫn nhìn thấy khuôn mặt của đứa nhỏ kia, đen nhánh, đáng sợ, mạch máu dữ tợn từng cục, nghiền nát như dưa hấu thối rữa, trong đầu dường như một tiếng chuông leng keng giống như có búa tạ nện vào sâu trong thần hồn.Mặc dù phản ứng của nàng đã rất nhanh, nhưng do không hề đề phòng một kích này cho nên cả người cứng đờ tại chỗ.Chính là lúc này, dưới chân phốc phốc vài tiếng, có bảy tám khớp xương, móng tay đen dài của bàn tay quỷ phá đất mà ra, đồng loạt bắt lấy mắt cá chân của nàng!Tống Thanh Y cố gắng cắn đầu lưỡi làm cho mình khôi phục thanh tỉnh, lật tay lấy Thốn Tâm Xích ra, muốn chặt đứt những bàn tay quỷ này.Nhưng sau lưng lại có một trận băng hàn thấu xương!Bản thân nàng chỉ có thể cảm giác cực độ rét lạnh, thân thể cũng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích được.Nhưng nếu nhìn từ bên cạnh, có thể nhìn thấy một nữ quỷ áo trắng tóc dài bao trùm khuôn mặt không biết từ lúc nào đã dán lên lưng nàng, hai tay siết chặt một đôi vai của nàng."Là ai?"Tống Thanh Y bị khống chế, nhưng không có bối rối, mà là trầm ngưng hỏi một tiếng.


Nhiều quỷ vật như vậy đồng thời xuất hiện như vậy, không có khả năng là trùng hợp.Chắc chắn là có người thao túng ở sau lưng."Ha ha, thì ra là tiểu cô nương Quân Tử Đường..." Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ bên cạnh vang lên.Một gã có thân ảnh cao lớn mặc áo bào đen, đội mũ trùm đầu chậm rãi đi ra, nghe giọng người này cực kỳ già nua, nhưng nhìn hình thể và tư thái cũng không giống là lão giả, hơi có vẻ quỷ dị."Ngươi ngàn không nên, vạn lần không nên, không nên động đến quỷ Hoạ Bì ta vất vả cực khổ luyện chế ra." Trong giọng nói của người mặc áo bào đen vẫn còn oán giận: "Ta đã đồng ý với nàng, để cho nàng ở nơi này giết ba kẻ thù, nàng sẽ chuyên tâm thay ta thu cướp sinh hồn.

Ai biết được...!Rõ ràng đã kết thúc, nàng cũng đã chuẩn bị theo ta rời đi...!Nhưng lại hết lần này tới lần khác, ngươi lại cố tình giết nàng ngay lúc này...""Ta rất tức giận...""Ngươi phải trả giá..."Ngữ điệu âm trầm của người mặc áo bào đen, trong bóng tối trước bình minh khiến cả người nàng phát lạnh.Tống Thanh Y không nói thêm nữa, mà tay trái đột nhiên niêm một đạo chỉ quyết, chỉ thấy một luồng sáng vàng bay lên trên không trung, thì ra là nửa trang giấy vàng kia.Nửa trang giấy vàng bay lên không trung, rơi xuống một đạo thanh huy, trong nháy mắt mấy cái bàn tay quỷ trói buộc quấn quanh Tống Thanh Y toàn bộ toát ra khói đen! Tiếng xèo xèo vang lên không dứt, tiếng thảm thiết kêu r.ên nhất thời vang lên."A…"Bàn tay quỷ và bạch y nữ quỷ nhao nhao rút lui, Tống Thanh Y lập tức khôi phục tự do.

Nàng không có ý đồ công kích người mặc áo bào đen, bởi vì chiến đấu vừa rồi dĩ nhiên đã chứng minh tu vi đối phương vượt xa mình, ít nhất là tu giả Kim Đan Cảnh...!Hơn nữa là thủ đoạn của ma tu quỷ dị.Thoát thân ngay lập tức mới là quan trọng nhất.Chỉ thấy nàng xoay người lướt về phía sau, người mặc áo bào đen kia cũng không đuổi theo, chỉ cười quỷ dị, lật tay lấy ra một cây cung bằng sắt đen cực lớn.Tay phải nắm chặt cây cung, kéo căng nó, khẽ quát một tiếng: "Đi!”CHÍU U U!——Một tia sáng điện cắt qua đêm dài.Phập~~.Thân hình Tống Thanh Y ở trên không chấn động, phát ra thanh âm bị vũ khí sắc bén đâm trúng, nhưng không xuất hiện bất kỳ vết thương nào.


Chỉ là đột nhiên cứng đờ, sau đó nặng nề rơi xuống đất.Rầm!Sau khi nàng rơi xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cực kỳ cứng ngắc, ngay cả cử động ngón tay cũng vô cùng khó khăn, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái tên.Trùy Hồn Đinh.Pháp khí Ma đạo của Minh Vương Tông, vô hình vô ảnh, chuyên đâm thần hồn của con người.


Dưới một cái đinh, hồn định thì người định.Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, người mặc áo bào đen chậm rãi đi tới, sau đó cong ngón tay lên, giống như có sợi tơ vô hình dẫn dắt Tống Thanh Y, thân thể của nàng không tự chủ được đứng thẳng lên."Đi theo ta đi."Người mặc áo bào đen cười quái dị một tiếng, cất bước đi về phía trước, thân hình Tống Thanh Y cứng đờ đi theo một đường phía sau, dường như không thể trốn thoát.Chỉ là.Ở một góc không người chú ý, nửa trang giấy vàng mới vừa rồi che chở cho Tống Thanh Y kia đã lặng lẽ biến mất....

 
Chương 49: 49: Ngươi Đã Bao Giờ Ngắm Yến Giao Thành Lúc Giờ Dần Chưa1


Đêm nay Lâm Bắc đã có một giấc mơ đẹp.Hắn mơ thấy mình vẫn ở trong Thải Nguyệt lâu như cũ, cô nương tốt bụng nhu tình như nước đỡ mình nằm trong trướng đỏ, cởi từng kiện quần áo của mình.


Một, hai, ba...!Sau đó chậm rãi ngồi trên người hắn, ngay sau đó bắt đầu...Tát vào mặt hắn.Hất tay ra, một bàn tay khác lại đánh tới.Bốp bốp bốp...“Ai? Ai? Làm gì làm gì?” Hai tay Lâm Bắc giãy dụa lung tung, nửa ngày mới mạnh mẽ mở mắt ra.Sau đó mới phát hiện, thì ra không chỉ là mộng, thật sự có thứ gì đó đang tát hắn!Đó là nửa trang giấy màu vàng, nhìn qua một tờ giấy nhỏ mỏng manh, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, đánh cho mặt Lâm Bắc nóng rát đau đớn."Đồ vật gì thế?" Lâm Bắc kêu hai tiếng, một tay nắm chặt nửa trang giấy màu vàng kia, lập tức thấy vầng sáng phía trên ẩn động, viết một cái tên xiêu vẹo vẹo vẹo.Lâm Bắc."Sao?" Sở Lương cũng bị kinh động, từ bên cạnh đẩy cửa tiến vào, lập tức nhìn thấy nửa trang giấy vàng Lâm Bắc nắm trong tay kia, nói: "Đây không phải là pháp bảo của Tống giáo tập sao?”Đêm qua Lâm Bắc cũng từng thấy Tống Thanh Y thi triển vật này, thoáng cái cũng nhớ tới, hắn xoay người ngồi dậy, buồn bực nói: "Tống giáo tập để đồ chơi này tới tìm ta làm gì?”Sở Lương và hắn liếc mắt một cái, trong mắt hai người đồng thời hiện lên tinh mang, đồng loạt mở miệng lớn tiếng nói:"Nàng gặp nguy hiểm!" "Nàng thầm mến ta!”“...”Im lặng.Dừng một chút, Lâm Bắc ngượng ngùng nói: "Sao ngươi có thể kết luận nàng gặp nguy hiểm...""Nghĩ kỹ sẽ biết, đây là pháp bảo phòng thân do Quân Tử Đường đưa cho nàng, làm sao có thể dễ dàng đưa ra như vậy?" Sở Lương nói: "Chắc là gặp phải nguy hiểm gì không có cách nào thoát thân, chỉ có thể dùng phương pháp này cầu cứu, mà người tu hành gần Yến Giao thành nàng biết lại chỉ có hai người chúng ta, lúc này mới tìm đến chúng ta.”"Vậy...!Coi như là gặp phải nguy hiểm, vì sao nàng viết tên ta lại không viết tên của ngươi, ít nhiều gì cũng là trong lòng có ta mà..." Lâm Bắc cứng miệng."Có thể là bởi vì..." Sở Lương suy nghĩ nói: "Tên của ngươi viết chữ ít.”Nhìn hai chữ "Lâm Bắc" xiêu xiêu vẹo vẹo này, hiển nhiên không giống như là chữ Tống Thanh Y viết dưới tình huống bình thường, có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó nhất định rất nguy cấp."Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lâm Bắc lập tức chuyển hướng đề tài, không còn rối rắm chuyện này nữa.Suy nghĩ của Sở Lương thay đổi nhanh chóng, nghiêm nghị nói: "Tống Thanh Y thân là đệ tử chân truyền của Quân Tử Đường, lại có pháp khí phòng thân, có thể khiến nàng rơi vào nguy cơ, thậm chí không thể trốn thoát, nói không chừng có thực lực của tứ cảnh.


Kế hoạch cho bây giờ, không bằng chúng ta chia làm hai đường, ngươi trở về Thục Sơn gọi viện binh, ta đi trước tìm Tống giáo tập xem tình huống một chút.”"Ngươi đi?" Lâm Bắc nhíu mày nói: "Nhưng dựa theo ngươi nói, kẻ thù nếu có thực lực tứ cảnh, ngươi đi một mình thì có ích lợi gì?”"Chỉ là xác định tình huống một chút mà thôi, nếu như có nguy hiểm khẩn cấp gì, ít nhất ra tay kéo dài thời gian một chút." Sở Lương nói: "Ngươi về núi không cần đi nơi khác, đi thẳng tới Ngân Kiếm Phong tìm sư tôn ta.

Trong số các trưởng bối ở Thục Sơn, không có ai nhàn rỗi hơn nàng, huống chi, nếu đi tìm người khác, có thể sẽ lãng phí thời gian, chỉ có điều canh giờ này nàng nhất định còn chưa tỉnh!”Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự chắc chắn cùng tự tin.Lâm Bắc trầm tư một lát, nếu như một người trở về núi, một người đi tìm Tống Thanh Y trước, như vậy nhất định là người đi xem tình huống nguy hiểm hơn.Vì thế hắn nói: "Nếu là tìm sư tôn của ngươi, không bằng ngươi trở về núi mời cứu binh, ta đi xem tình huống.”Sở Lương lắc đầu nói: "Tu vi của ta cao hơn ngươi, nên để ta đi.”"Hả?" Lâm Bắc khẽ giật mình ngẩn ra: "Chúng ta không phải đều là tu vi Thần Ý Cảnh sơ kỳ sao, ngươi..."Sở Lương không nói nhiều, trực tiếp giơ tay phóng thích ra một cỗ khí cơ, rõ ràng tràn đầy hơn so với lúc trước rất nhiều.“Ngươi đã là Thần Ý Cảnh trung kỳ rồi?” Lâm Bắc kinh ngạc.Lúc trước hắn mới gặp gỡ Sở Lương, Sở Lương cũng vừa mới đột phá Thần Ý Cảnh không lâu, tu vi của hắn thậm chí còn mạnh hơn Sở Lương một chút.Đã bao nhiêu ngày trôi qua, hắn còn cách Thần Ý Cảnh trung kỳ một đoạn khoảng cách, Sở Lương đã đột phá?Nếu như Sở Lương đóng cửa khổ tu còn chưa tính, mấy ngày nay hắn rõ ràng làm nhiệm vụ với mình, thời gian ăn cơm giống nhau, thời gian ngủ giống nhau, thời gian đi học giống nhau...Hắn lấy đâu ra thời gian tu luyện?Đương nhiên, Sở Lương không thể nói cho hắn biết, hắn có một con búp bê đầu to làm cu li, một ngày bằng mấy ngày, đêm qua mới đột phá tiểu cảnh giới.Vì thế đành phải thâm trầm hỏi một câu: "Ngươi đã bao giờ ngắm Yến Giao thành vào rạng sáng lúc giờ Dần chưa?”"A?""Trước đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau xuất phát." Sở Lương phất phất tay thúc giục nói......


 
Chương 50: 50: Ngươi Đã Bao Giờ Ngắm Yến Giao Thành Lúc Giờ Dần Chưa2


Bên ngoài Yến Giao thành, trong một căn nhà cỏ tối tăm.Tống Thanh Y đứng ở một góc phòng, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, lại không có cách nào phát ra âm thanh.Người mặc áo bào đen kia đang vẽ thứ gì đó ở giữa phòng bằng mực màu máu, sau đó thắp từng ngọn nến đen., ánh nến u ám quỷ dị kinh người.Mà cánh cửa cách đó không xa, có mấy con gà đen đã chết, máu vẫn còn âm ấm.“Hê hê, ngươi đừng nóng vội..."Người mặc áo bào đen vừa vẽ, vu phát ra tiếng cười quái dị."Khó có thể gặp được một hồn phách Thần Ý Cảnh, nếu như có thể thu ngươi vào trong Minh Phủ Thiên Thư, vậy tuyệt đối có thể bù đắp được tổn thất quỷ Hoạ Bì của ta ...!Không, phải nói là kiếm lời gấp bội.”"Nếu ta dùng thủ pháp thô bạo như vậy, trước tiên giết ngươi, sau đó trích xuất sinh hồn của ngươi, nhiều nhất có thể giữ lại tám phần thần hồn lực của ngươi.""Nhưng ngươi chỉ cần kiên nhẫn một chút, chờ ta chuẩn bị tốt Âm Dương Nhiếp Hồn Pháp Trận, lại thu ngươi vào Minh Phủ Thiên Thư là có thể giữ lại mười phần thần hồn hoàn chỉnh của ngươi."Hô hấp của Tống Thanh Y gần như đình trệ.Nàng biết, Minh Phủ Thiên Thư là pháp khí độc ác nhất Minh Vương Tông, chuyên môn cướp bóc sinh hồn để gia tăng tu vi của mình.


Mỗi khi lướt vào một sinh hồn, Minh Phủ Thiên Thư đều sẽ gia tăng một trang, mà tu vi của người nắm giữ cũng sẽ được tăng lên.Nhưng những sinh hồn bị hấp thu kia, không có cách nào tiến vào luân hồi, chỉ có thể bị nhốt trong Minh Phủ Thiên Thư chịu khổ vĩnh viễn."Hơn nữa ngươi còn là tu giả Nho giáo, trước kia ta còn chưa từng gặp qua...""Nghe nói thần hồn Nho tu trong suốt tươi sáng nhất, luyện thành quỷ vật thậm chí còn có thể xuất hành vào ban ngày.""Ngươi sinh ra đẹp như vậy, ta có thể luyện chế ngươi thành Mị La Sát chuyên môn mê hoặc lòng người…Không, một thân văn khí, không bằng làm thành họa trung quỷ, khó lường khó phòng, hoặc là...""Không...!Không cần..." Tống Thanh Y gian nan phun ra mấy chữ, muốn giãy giụa tránh thoát.Nhưng nàng bị Trùy Hồn Đinh đâm trúng, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể động một ngón tay, làm sao có thể thoát khỏi ma chưởng?Nàng tuyệt vọng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, vừa rồi nỗ lực cuối cùng của nàng chính là dùng nửa trang giấy vàng để truyền tin tức, nhưng hai tên đệ tử phái Thục Sơn kia liệu có đoán được dụng ý của nàng, hay là có thủ đoạn, biện pháp nào tới cứu nàng hay không, nàng cũng không chắc chắn.Nhưng trước mắt, bóng ma khủng bố đã bao phủ nàng.“Thân thể gông cùm xiềng xích, U Minh Bất Hủ..."Người mặc áo bào đen giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, ngọn nến màu đen cuối cùng cũng bị thắp lên.Trận pháp hoàn thành, hắn từ từ nâng một cuốn sách bằng ngọc màu đen lên."Bảo bối của ta, đến nghênh đón tân sinh của ngươi đi." Trong mắt hắn lóe ra u quang, lạnh lẽo càn rỡ, cười quái dị liên tục: “Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc…”Nửa trang sách vàng trên không trung quay tròn bay về phía trước, hào quang màu xanh rơi xuống, Sở Lương theo sát phía sau.Làm sao để tìm được Tống Thanh Y rất đơn giản, chỉ cần xoá tên Lâm Bắc trên nửa trang sách vàng, lại dùng chân khí viết tên Tống Thanh Y lên là được rồi.Thật sự lúc sử dụng món pháp bảo này, Sở Lương mới phát hiện, hoá ra lúc tìm người không chỉ phải biết tên của đối phương mà trong đầu còn phải dùng thần niệm phác hoạ ra thân hình của đối phương nữa mới có thể đạt được dẫn dắt từ nơi sâu thẳm trong cõi u minh.Ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không thì có vô số người trùng tên trùng họ chẳng phải sẽ vô cùng khó làm được sao?Nửa trang sách vàng bay thẳng ra bên ngoài thành, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, xung quanh một mảnh âm u, mắt thấy đi tới bên ngoài nhà cỏ trước một bãi sông, Sở Lương vội vàng ngừng lại bước chân.Hắn cúi thấp người lại nhìn chằm chằm gian nhà lá cửa sổ đóng chặt kia, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị.


Đón gió ngửi hai hơi, tựa hồ còn có một cỗ mùi máu tươi.Có cái gì đó cực kỳ không thích hợp.Sở Lương không hấp tấp đi về phía trước mà là chậm rãi tới gần, sau đó dùng thần thức thăm dò về phía trước, định lặng yên không một tiếng động dò xét một chút.Tu giả Thần Ý Cảnh mở ra thần thức, những nơi đi qua giống như tai mắt, muốn quan sát sự vật lại càng rõ ràng hơn cả đôi mắt.

Đúng lúc theo tu vi đột phá đến Thần Ý Cảnh trung kỳ, thần trí của hắn cũng có bước nhảy vọt lớn.Nhưng sau khi thần thức dò vào ngôi nhà cỏ kia trong chốc lát, hắn thấy được tình cảnh bên trong ngôi nhà cỏ, trận pháp xảo quyệt, người áo đen thần bí, Tống Thanh Y bị khống chế...Nhưng cũng trong nháy mắt, hắn bén nhạy phát giác được, có một tia âm khí gợn sóng mịt mờ.Không tốt.Sở Lương lập tức cảnh giác, đối phương có bố trí chính là để đề phòng thần thức quan sát.Đáng tiếc là đã chậm.Người áo đen bên trong nhà cỏ mạnh mẽ nghiêng đầu, tầm mắt sắc bén như sao sáng.Vèo ——Xa xa ở bên ngoài nhà cỏ, Sở Lương xoay mình định chạy trốn.Nhưng một tiếng phịch vang lên, cửa của nhà cỏ mở rộng, một bóng người quỷ mị chớp nhoáng bay ra, hai ba lần tàn ảnh lấp lánh, đã đuổi tới sau lưng Sở Lương..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom