Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Chương 180: Tung tin đồn để gạt tin đồn?”


“Ừm, không tệ, quả nhiên lại tiến bộ. Đao đạo của ngươi đã bắt đầu có hình bóng riêng của bản thân. Giỏi ở ngự, chú trọng ở pháp, mất cái hình mà được cái thế, rất tốt, rất tốt.”  

Sau lưng vang lên giọng nói mạnh mẽ như đao của Trương Liệt Cuồng.  

Ninh Dạ đứng dậy: “Kính chào sư tôn.”  

“Không cần khách khí. Ta tới đây là có một chuyện muốn nói với ngươi.”  

“Sư tôn xin cứ nói.”  

“Bây giờ bên ngoài đang có một lời đồn liên quan tới ngươi.”  

“Lời đồn ra sao?” Ninh Dạ hỏi.  

“Lời đồn là thật ra ngươi là gián điệp do Cực Chiến đạo phái tới.”  

“Cực Chiến đạo? Gián điệp?” Ninh Dạ giả vờ kinh ngạc: “Ai đồn như vậy?”  

“Thì là phường trộm cắp cố ý gây sự thôi.”  

“Lý do thì sao?”  

“Lý do chính là tư chất của ngươi bình thường nhưng có thể luyện Sát Thân đao đại thành khi còn ở tầng sáu. Chuyện này chứng tỏ thể chất của ngươi khác với những gì ngươi đang thể hiện, có thể là căn cơ mà Cực Chiến đạo xây dựng cho ngươi, dù sao bọn chúng cũng là người am hiểu phương diện luyện thể nhất.”  

Ninh Dạ vui vẻ: “Cái này mà cũng là lý do à?”  

Trương Liệt Cuồng xua tay: “Ta chứng kiến tiến bộ của ngươi, cũng hiểu rất rõ ngươi làm thế nào luyện được Sát Tâm đao và Sát Thân đao. Thứ Thất Sát đao chú trọng nhất không phải thể chất mà là tâm chí, trong lòng ngươi có thù hận, sát khí dồi dào, sát đao tự thành. Kẻ âm thầm tung tin đồn kia không biết tính chất đặc biệt của Thất Sát đao, lời đồn cũng có sơ hở. Không sao, người bên trên đều biết chuyện này.”  

Ninh Dạ trầm giọng nói: “Vấn đề là rốt cuộc kẻ nào muốn hại ta như vậy?”  

“Chẳng phải thời gian trước ngươi đã đắc tội với Lạc Cầu Chân à?”  

Ninh Dạ cúi đầu không nói gì, sau khi suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Còn cả Thiên Huyễn Ma Nữ - Công Tôn Điệp nữa, dù sao ta cũng là người đã chỉ ra cô ta. Còn một người khác...”  

“Ồ? Còn nữa à? Ai?”  

“Khổng Triêu Thăng và quái vật.” Ninh Dạ thuật lại chuyện mình kết thù với Khổng Triêu Thăng.  

Trương Liệt Cuồng cau mày.  

Thấy thần sắc của hắn có vẻ không tốt, Ninh Dạ cẩn thận từng chút một: “Sư tôn, đệ tử đắc tội với quá nhiều người, sau này đệ tử...”  

“Nói linh tinh!” Trương Liệt Cuồng tức giận nói: “Nhập môn gần hai năm mới kết có dăm ba tên kẻ thù, thế có là gì? Năm đó khi tu vi của sư phụ ngươi bằng ngươi, số kẻ muốn giết ta đã xếp dài từ trong động này tới ngoài động rồi!”  

Ninh Dạ nhìn Trương Liệt Cuồng với vẻ kỳ quái: “Vậy vì sao sư tôn lại bất mãn...”  

“Ta bất mãn là vì tay chân ngươi không sạch sẽ. Tên Khổng Triêu Thăng kia chẳng hạn, giết là xong, để lại cũng chỉ gây phiền phức cho mình. Vấn đề mà hôm nay giải quyết được thì đừng để lại đến ngày sau.” Cách suy nghĩ của Trương Liệt Cuồng vẫn luôn bá đạo như vậy.  

“Nhưng dù sao Khổng Triêu Thăng cũng là đệ tử của Toái Tâm Ma.”  

“Thế thì sao? Chẳng lẽ lão phu lại sợ hắn à? Nếu đồ đệ của hắn chủ động tới gây sự với ngươi, vậy cứ chém, chết cũng chả có gì để nói.”  

Được lắm, ngươi thì trâu rồi!  

Ninh Dạ cẩn thận nói: “Vậy còn Lạc Cầu Chân và Công Tôn Điệp?”  

Chòm râu của Trương Liệt Cuồng bay phất phới: “Không chém được thì sau này từ từ rồi chém, không được nữa thì sư phụ chém giúp ngươi.”  

Ninh Dạ cũng muốn Trương Liệt Cuồng cứ thế đi ra ngoài chém luôn Lạc Cầu Chân, một lần là xong việc.  

Khổ nỗi tuy Trương Liệt Cuồng to mồm nhưng lại chẳng hành động, cũng chẳng có ý cất bước giết người mà chỉ nói: “Nói chung sau này có gặp phiền phức gì cũng không phải sợ, cũng không phải lo về lời đồn kia. Có vi sư chịu trách nhiệm cho ngươi, mấy lời đồn đại đó không gây sóng gió gì đâu!”  

————————————————  

“Hóa ra đây là kế hoạch của ngươi? Tung tin đồn để gạt tin đồn?”  

Công Tôn Điệp tức tới nghiến răng nghiến lợi.  

Cô dám khẳng định tin đồn này là Ninh Dạ tự tung ra.  

Đầu tiên cố ý bịa chuyện mình là gian tế của môn phái khác, lẫn lộn phải trái, tiếp đó lại đẩy kẻ thù ra, cố tình nói mình bị người khác hãm hại.  

Ninh Dạ có thể là gián điệp của Cực Chiến đạo, cũng có thể là gián điệp của Yên Vũ lâu, thậm chí có thể là gián điệp của Vạn Hoa cốc, dù sao Vạn Hoa cốc cũng không chỉ có nữ nhân.  

Thậm chí còn có thể là gián điệp của ma môn, nói chung y có thể bịa ra một loạt lời đồn, hóa giải chân tướng, cuối cùng lại nói là Công Tôn Điệp gây ra.  

Nếu có một ngày Công Tôn Điệp vạch trần Ninh Dạ, tất cả những thứ này sẽ bị cho là Công Tôn Điệp trả thù chuyện Lao phủ, cố tình bịa ra.  

Thủ đoạn hay lắm!  

Nhưng có tác dụng không?  

Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, ngươi thông minh lắm. Nhưng vấn đề lớn nhất của ngươi là ngươi hủy dung nhập môn, chắc ngươi sợ nhất cũng là khôi phục dung mạo đúng không? Mà vừa hay trên tay bà đây có loại linh dược này. Chỉ cần khôi phục gương mặt ngươi, ta xem ngươi còn cách nào ngụy biện!”
 
Chương 181: Nhưng y vẫn làm như vậy!


Nhưng nghĩ tới tất cả mọi chuyện còn cần gặp được Ninh Dạ mới phát huy được tác dụng, cô nàng không khỏi nhụt chí!  

Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới chịu xuất quan?  

Vốn tưởng thời gian tiếp theo lời đồn mới phóng đại, nào ngờ mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của Công Tôn Điệp, Ninh Dạ chỉ tung ra một lời đồn rồi không còn động tĩnh gì nữa, thậm chí không chỉ ra bất cứ ai.  

Chuyện này khiến Công Tôn Điệp khá kinh ngạc.  

Nếu muốn đảo loạn chân tướng, một lời đồn có lẽ không đủ, chẳng lẽ ngươi không nên tung thêm vài phiên bản à?  

Truy nghi hoặc nhưng cô nàng không biết rốt cuộc Ninh Dạ tính toán ra sao, chỉ có thể ngồi một chỗ như cô gái si tình chờ người yêu, mong Ninh Dạ sớm xuất quan.  

Lần này lại chờ đợi hơn nửa tháng nữa!  

Nửa tháng sau, Ninh Dạ xuất quan.  

Tuy lần bế quan này không giúp Ninh Dạ đột phá lên tầng tám nhưng cũng khiến tu vi của y tăng thêm.  

Có điều chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với Công Tôn Điệp.  

Tốt xấu gì cô cũng có tu vi Hoa Luân trung kỳ, một tên tu sĩ cảnh giới Tàng Tượng còn không lọt mắt cô.  

Ngay sau đó cô lao thẳng tới chỗ Ninh Dạ, vừa tới nơi đã thấy Ninh Dạ đi từ trong phòng ra, bên cạnh còn có Hứa Ngạn Văn, hai người vừa nói vừa cười vừa đi về phía Thiên Tập phong.  

Công Tôn Điệp muốn bắt Ninh Dạ thì nhất định phải tìm một chỗ không có người nói chuyện riêng với Ninh Dạ, thấy thế cũng thẳng thắn đi theo - cô ta đã đợi quá lâu rồi, không muốn đợi tiếp nữa.  

Trên Trần Trường Phong, Ninh Dạ và Hứa Ngạn Văn tùy ý dạo chơi.  

Hai người có vẻ rất nhàn nhã, dọc đường cười cười nói nói. Lúc thì xem cái này lúc thì nhìn cái kia, thỉnh thoảng còn cò kè mặc cả với người bán hàng.  

Công Tôn Điệp chỉ muốn đợi thời điểm Ninh Dạ đi riêng, đành phải bám sát phía sau, thấy Ninh Dạ và Hứa Ngạn Văn đi dạo rất vui vẻ, sau khi lượn một vòng Thiên Tập phong không ngờ lại tới Thanh Mộc điện, tham gia hội trà của Trì Vãn Ngưng, lúc đi ra rốt cuộc Ninh Dạ cũng tạm biệt Hứa Ngạn Văn.  

Thấy tình cảnh như vậy, Công Tôn Điệp thở phào một hơi, đang định tìm cơ hội lại thấy Ninh Dạ nghỉ chân bắt chuyện với kẻ nào không biết.  

Công Tôn Điệp tức giận tới nghiên răng nghiến lợi, cô nàng cảm thấy có lẽ Ninh Dạ cố tình làm vậy - y không muốn cho mình có cơ hội tiếp xúc.  

Nhưng như vậy có tác dụng gì?  

Chẳng lẽ ngươi có thể bảo đảm luôn có người ở bên cạnh mình?  

Công Tôn Điệp đang cười lạnh, đột nhiên bị người đằng sau va một cái.  

Công Tôn Điệp trợn mắt nhìn lại, thấy là một ông lão.  

Cô từng thấy ông lão này, chính là người đi theo phía sau Đoạn Trường Nữ. Chỉ có điều bây giờ cô đã biến hóa thành một đệ tử Hắc Bạch thần cung hình dáng bình thường, không sợ đối phương nhìn ra, bèn hung ác nói: “Ngươi mù à?”  

Ông lão vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, do lão già này trượt chân, cô nương đừng trách.”  

Công Tôn Điệp hừ một tiếng quay đầu nhìn sang phía Ninh Dạ nhưng thấy y đang đi xuống núi.  

Ninh Dạ xuống núi, ra khỏi Cửu Cung sơn, trực tiếp đi vào một rừng cây nhỏ gần đó.  

Đi tới một khoảng rừng trống mới dừng lại.  

Y quay người cười hì hì nhìn về phía sau.  

Công Tôn Điệp hiện ra: “Quả nhiên ngươi đã biết ta sẽ theo sau. Được rồi, Ninh Dạ...”  

Cô còn chưa dứt lời đã thấy Ninh Dạ giơ tay ra, thiên luân bay cao, một vầng hào quang chói mắt, tiếp đó vài bóng người từ trong rừng xông ra, không ngờ người đứng đầu là Lao Huyền Minh, đằng sau còn có bốn người Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Chung Nhật Hàn và Tư Nguyệt Đường.  

“Trả mạng cho con ta!” Lao Huyền Minh phẫn nộ gầm lên, xuất chưởng đánh ra.  

Chết tiệt!  

Không phải cô không nghĩ tới chuyện Ninh Dạ sẽ bố trí mai phục, chẳng qua là Công Tôn Điệp chủ quan, cảm thấy nếu Ninh Dạ đã phát hiện bản thân bại lộ, không lý gì y lại làm thế.  

Nhưng y vẫn làm như vậy!  

Sao y dám!  

Sao lại như vậy?  

Khoảnh khắc đó, Công Tôn Điệp đối mặt với hai sự lựa chọn.  

Một là lập tức vạch trần thân phận gián điệp của Ninh Dạ, hai là trốn trước rồi tính.  

Nhưng cô còn chưa kịp lựa chọn, công kích đã tới.  

Đồng thời Ninh Dạ gầm lên một tiếng, cây cốn bốn phía rung động, vô số lá cây rơi xuống bay về phía Công Tôn Điệp.  

Sát Thân đao, đao phong nổi lên.  

Không chỉ có thế, nó còn mang theo âm thanh sắc bén xé tân không trung, vang vọng tới tận chân trời, hội tụ thành một luồng sóng khí điên cuồng, ép âm thanh mà Công Tôn Điệp phát ra tới mức tận cùng.  

Đối diện với tình cảnh này, Công Tôn Điệp biết không ổn.  

Cô nàng không quan tâm tới chuyện khác, khiến khói ma cuốn lên, thân hóa sương đen, lại dùng bí pháp Ảnh Độn.  

Ninh Dạ cười lạnh: “Đã biết ngươi có thủ đoạn này, còn cho ngươi cơ hội hay sao?”  

Vừa nói xong đã đánh ra vài chục tấm phù chú, những phù chú kia hóa thành rất nhiều luồng sáng bao phủ khắp nơi, không ngờ lại ép khói ma trở về.
 
Chương 182: Thiên Lôi cực!


Lao Huyền Minh thi triển một đòn toàn lực mang theo toàn bộ bi ai và phẫn nộ, đánh thẳng vào người Công Tôn Điệp. Công Tôn Điệp hộc máu bay ra, hét lớn: “Ninh Dạ, ta nhớ mặt ngươi rồi!”  

“lần trước ngươi cũng nói vậy!” Ninh Dạ xông tới, thiên luân bay cao, viu một tiếng bắn ra vô số chiếc lá sắc bén như đao, đao khí tung hoành, sát ý bừng bừng. Tuy y chỉ là Tàng Tượng bảy tầng, tu vi yếu nhất trong đám người nhưng giờ phút này lại thể hiện lực bộc phát cực kỳ kinh người, ngay cả Lao Huyền Minh cũng phải tán thưởng.  

Sát Thân đao dùng thân thể làm đao, mà khi lên một tầng nữa là Sát Khí đao, không gì không thể làm đao.  

Tuy Ninh Dạ còn chưa tu hành Sát Khí đao nhưng sau thời gian bế quan tu luyện đã tiến bộ, thời khắc nay y xuất đao không ngờ đã có chút bóng dáng của Sát Khí đao, dưới điều khiển của hắn, từng chiếc lá sắc bén bắn tới mãnh liệt.  

Công Tôn Điệp biết mình dính bẫy, Ninh Dạ vốn không định đàm phán với cô, y định nhân cơ hội này trực tiếp giết chết bản thân.  

Che giấu lời đồn gì đó chỉ là giả, cố ý lừa cô, khiến cô lầm tưởng Ninh Dạ định dùng lời đồn gạt bỏ lời đồn, nhưng không biết cách tốt nhất để gạt bỏ lời đồn là khiến lời đồn không thể phát ra.  

Lòng thầm quyết tâm, Công Tôn Điệp đã kêu lên: “Ninh Dạ là...”  

“Ầm!”  

Tiếng sấm cực lớn đột nhiên vang lên.  

Trên bầu trời đột nhiên có sấm chớp, ầm ầm giáng xuống.  

“Cực Lôi trận?” Công Tôn Điệp kinh hãi.  

Cô không ngờ đối phương còn bố trí trận pháp ở đây.  

Cực Lôi trận có uy lực cường đại, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là trận pháp này vừa xuất hiện, tiếng sấm nổ ầm ầm, lại thêm tiếng đao phong xé gió, lời nói của cô bị nhấn chìm triệt để.  

Chết tiệt!  

Chắc chắn đây lại là tác phẩm của Ninh Dạ, y đã lên kế hoạch sẵn.  

Công Tôn Điệp thầm kinh hãi tức giận, cô cắn răng nói: “Tưởng làm vậy thì giữ được bà đây lại à?”  

Đẩy công kích cuồng bạo của Lao Huyền Minh ra, Công Tôn Điệp cắn chóp lưỡi, phun ra một ngụm máu, thân thể đã hóa thành một luồng huyết quang bay vọt đi.  

Huyết Độn thuật!  

Độn thuật của cô gái này thật khiến người ta kinh ngạc.  

Nhưng ngay lúc này Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Chung Nhật Hàn, Tư Nguyệt Đường, bốn người cùng ra tay. Mỗi người trong số họ thủ ở một phương, giơ hai tay lên: “Trấn!”  

Ánh mặt trời xoay chuyển, sắc trắng phủ khắp bầu trời.  

Đây là Bạch Trận Thủ Hộ trong Hắc Bạch kỳ trận.  

Hắc Bạch thần cung cũng có trận đạo nhưng chỉ có một trận đạo thật sự thuộc về Hắc Bạch thần cung, đó là Hắc Bạch kỳ trận, nhưng nó có vô số ảo diệu, biến hóa khó lường. Trong đó Hắc trận chủ công, Bạch trận chủ thủ. Còn Cức Lôi trận chỉ là thủ đoạn ngoại môn.  

Thời khắc này họ bố trí Hắc BẠch kỳ trận, toàn bộ thiên hạ hóa thành màu trắng, Ảnh Độn mất đi tác dụng, Huyết Độn của Công Tôn Điệp cũng bị phá.  

Vây bắt hai tầng như vậy, hiển nhiên đã tính cả thủ đoạn ẩn giấu của Công Tôn Điệp.  

Bốn người chủ thủ, hai người chủ công, Lao Huyền Minh lao vào tấn công Công Tôn Điệp như điên cuồng.  

Công Tôn Điệp hai mắt đỏ bừng, cô biết lần này không còn may mắn nữa, đang định không quan tâm tới điều gì nữa liều mạng công bố thân phận của Ninh Dạ, lại nghe sau lưng vang lên tiếng sấm nổ, Tư Nguyệt Đường kêu lên một tiếng, người đã bay lên, sau lưng đã trúng một đòn gai đá hung ác.  

“Cẩn thận!” Ninh Dạ kêu lên: “Đừng để cô ta chạy qua lỗ hổng!”  

Lời này đã nhắc nhở Công Tôn Điệp, Công Tôn Điệp kêu lên một tiếng, thân thể như luồng điện lao về phía chỗ trống của Tư Nguyệt Đường.  

“Thiên Lôi cực!” Lao Huyền Minh vung tay, phát động thiên lôi đánh về phía Công Tôn Điệp.  

Cùng lúc đó cây cối xung quanh đột nhiên xao động, ào ào bay lên không trung, không ngờ lại đỡ được thiên lôi cuồng bạo đó, lại có vô số đất đá cuốn lên thành lốc, gió cát ngập trời, lao về phía mọi người giữa ánh sấm chói lòa.  

Chỉ trong chớp mắt, đám người Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ, Lao Huyền Minh, Hứa Ngạn Văn cùng bị hất bay.  

Chỉ có Chung Nhật Hàn gầm lên một tiếng, trong cơ thể phóng ra một luồng khí lạnh, xuất chưởng đánh tới, không ngờ lại đóng băng đất đá.  

Hắn lại gầm lên một tiếng nữa, đuổi theo.  

Vừa xông ra khỏi rừng cây đã thấy trước mắt là một sơn cốc như thần tiên, khắp tơi đều là tài nguyên hi hữu.  

Chung Nhật Hàn khổ tu cả đời, chỉ chú tâm vào đại đạo, không ham mê tửu sắc, chỉ có khát vọng với tài nguyên tu tiên. Lúc này hắn đưa mắt nhìn tới, trong lòng chấn động, không nhịn được muốn thu thập nhưng lập tức khôi phục tinh thần, cả giận nói: “Ảo cảnh? Khó mà mê hoặc lòng ta!”  

Nói xong xuất chưởng vỗ xuống, lực lượng như bẻ gãy cành khô phá hủy tất cả cảnh tượng trước mắt.  

Ảo cảnh biến mất, thứ xuất hiện là đám người Trì Vãn Ngưng và Hứa Ngạn Văn bị hắn đánh bay. Hứa Ngạn Văn vừa bay ngược lại vừa hô: “Mẹ nó, ngươi đánh ta làm gì?”  

Chung Nhật Hàn ngơ ngác, biết mình vẫn bị ảnh hưởng.  

Lỡ mất một chút thời gian như vậy, nhìn sang phía Công Tôn Điệp chỉ thấy cô ta đã trốn hướng nào không rõ, đâu còn tung tích
 
Chương 183: Lao Huyền Minh đã hiểu ý của y.


“Chạy rồi! Lại để cô ta chạy mất rồi!”

Lao Huyền Minh cực kỳ tức tối.

Khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ thù chuồn mất, hỏi sao Lao Huyền Minh không buồn bực, không tức tối?

Ngay cả đám người Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy mất hết thể diện - bao nhiêu người cùng ra tay nhưng vẫn để ma nữ chạy thoát, đúng là mất mặt.

Hứa Ngạn Văn hậm hực nói: “Biết thế nên gọi một vị Tứ Cửu Nhân Ma đến.”

Ninh Dạ thở dài: “Là lỗi của ta, ta cứ nghĩ đã đủ rồi.”

Trì Vãn Ngưng khuyên nhủ: “Không thể trách ngươi được, dù sao không ai dám chắc lần này Công Tôn Điệp có xuất hiện hay không. Nếu Công Tôn Điệp không đến mà lại khiến một vị đại lão Nhân Ma phí công chạy theo chúng ta cả nửa ngày, người ta mà nổi nóng chúng ta cũng chẳng dễ chịu gì.”

Lý do mà Ninh Dạ nhờ được đám người Lao Huyền Minh ra tay là rất có thể Công Tôn Điệp sẽ ghi thù bản thân, tìm cơ hội báo thù. Nhưng không ai nói rõ cô ta sẽ trả thù lúc nào.

Trong tình huống như vậy, bảo một vị Tứ Cửu Nhân Ma ngày ngày đi loanh quanh theo chân Ninh Dạ - ha ha, nghĩ thôi cũng thấy không thể rồi.

Chính vì vậy, Ninh Dạ thuyết phục khiến mọi người nghĩ rằng có bấy nhiêu đã đủ rồi, không cần nhờ đại lão Nhân Ma giúp đỡ, nào ngờ lại có vấn đề.

“Đúng vậy. Thật ra vốn đã đủ rồi, không ngờ ma nữ này còn có người giúp đỡ.” Tư Nguyệt Đường đứng dậy, hắn bị người nấp trong bóng tối đánh lén, nhưng cũng may thương thế không nặng.

Ninh Dạ vẫn ra vẻ xấu hổ: “Dẫu sao cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, uổng mất cơ hội này, không thể báo thù cho Lao sứ, là lỗi của ta.”

Nói đoạn, Ninh Dạ đi tới bên cạnh Lao Huyền Minh, quỳ một chân xuống thỉnh tội.

Lao Huyền Minh há miệng nhưng cuối cùng lắc đầu nói: “Chuyện này không trách ngươi được, nếu không có ngươi làm mồi nhử, thậm chí ta còn chẳng có cơ hội phục kích ma nữ này. Dẫu sao vẫn do ta vô dụng, hổ thẹn với chức Huyền Sách Sứ, đứng trên đỉnh thiên hạ nhưng lại chẳng bắt được ma nữ này.”

Đúng là hắn không oán hận gì Ninh Dạ, dù sao người ta cũng giúp hắn tìm ra hung thủ, còn chủ động bày mưu tính kế phục kích ma nữ, hơn nữa theo lý thuyết thì nhân thủ được sắp xếp ổn thỏa, nếu ma nữ không có trợ thủ nấp trong bóng tối, trận chiến này đã thành công rồi.

“Cũng may không hoàn toàn uổng phí.” Ninh Dạ lại nói.

“Hả?” Đám người ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ tiện tay ném một chiếc lá ra: “Ta nghĩ có thể ma nữ sẽ chạy trốn lần nữa nên bôi thêm chút chất độc trên lá liễu. Công Tôn Điệp chỉ đề phòng Lao sứ, không ngờ sát chiêu thật sự lại là những chiếc lá liễu kia.”

Lao Huyền Minh vui mừng: “Độc gì?”

“Thực Linh tán, nhưng chỉ là loại kém.” Ninh Dạ trả lời.

Thực Linh tán có thể ăn mòn linh khí, làm cho người trúng tạm thời không thể sử dụng linh khí, tương đương với mất hết pháp lực trong thời gian ngắn, còn hiệu quả cụ thể được quyết định bởi tu vi người trúng và chất lượng của độc.

Nếu là Thực Linh tán thượng phẩm, đối phó với cảnh giới Hoa Luân bình thường, trong tình huống không chuẩn bị thậm chí có thể khiến kẻ này mất hết tu vi.

Còn thực linh tán loại kém, chắc chỉ có hiệu quả dăm ba ngày.

Ninh Dạ không dùng Sát Thân đao sở trường mà dùng lá liễu tấn công thực ra là để thuận tiện cho việc sử dụng Thực Linh tán.

Lao Huyền Minh bóp cổ tay: “Sao không dùng thượng phẩm!”

Ninh Dạ nhún vai: “Không có nhiều linh thạch như vậy, chỉ riêng chỗ này thôi đã hao sạch của cải tích trữ của ta rồi.”

Lý do này rất hợp lý!

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Nếu cô ta trúng Thực Linh tán, vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chạy khỏi Chấp Tử thành.”


Ninh Dạ nói: “Nếu Lao sứ cảm thấy Ninh Dạ vẫn có chút tác dụng, hy vọng ngài cho Ninh Dạ một cơ hội. Ninh Dạ mong được phát huy thêm tác dụng trong việc truy bắt Công Tôn Điệp.”

Lao Huyền Minh đã hiểu ý của y.

Hắn gật đầu: “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta, chỉ có điều nhà ta đang gặp biến cố lớn, không có cơ hội cám ơn ngươi. Thế này đi, ngươi có thể làm môn hạ tuần tra viên cho Huyền Sách Sứ thứ bảy là ta, có thể thay ta cai quản bốn phương.”

Ninh Dạ vui mừng quỳ xuống nói: “Cảm tạ Lao sứ đã ưu ái, nhất định không phụ kỳ vọng của Lao sứ!”

 
Chương 183: Lao Huyền Minh đã hiểu ý của y.


“Chạy rồi! Lại để cô ta chạy mất rồi!”

Lao Huyền Minh cực kỳ tức tối.

Khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ thù chuồn mất, hỏi sao Lao Huyền Minh không buồn bực, không tức tối?

Ngay cả đám người Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy mất hết thể diện - bao nhiêu người cùng ra tay nhưng vẫn để ma nữ chạy thoát, đúng là mất mặt.

Hứa Ngạn Văn hậm hực nói: “Biết thế nên gọi một vị Tứ Cửu Nhân Ma đến.”

Ninh Dạ thở dài: “Là lỗi của ta, ta cứ nghĩ đã đủ rồi.”

Trì Vãn Ngưng khuyên nhủ: “Không thể trách ngươi được, dù sao không ai dám chắc lần này Công Tôn Điệp có xuất hiện hay không. Nếu Công Tôn Điệp không đến mà lại khiến một vị đại lão Nhân Ma phí công chạy theo chúng ta cả nửa ngày, người ta mà nổi nóng chúng ta cũng chẳng dễ chịu gì.”

Lý do mà Ninh Dạ nhờ được đám người Lao Huyền Minh ra tay là rất có thể Công Tôn Điệp sẽ ghi thù bản thân, tìm cơ hội báo thù. Nhưng không ai nói rõ cô ta sẽ trả thù lúc nào.

Trong tình huống như vậy, bảo một vị Tứ Cửu Nhân Ma ngày ngày đi loanh quanh theo chân Ninh Dạ - ha ha, nghĩ thôi cũng thấy không thể rồi.

Chính vì vậy, Ninh Dạ thuyết phục khiến mọi người nghĩ rằng có bấy nhiêu đã đủ rồi, không cần nhờ đại lão Nhân Ma giúp đỡ, nào ngờ lại có vấn đề.

“Đúng vậy. Thật ra vốn đã đủ rồi, không ngờ ma nữ này còn có người giúp đỡ.” Tư Nguyệt Đường đứng dậy, hắn bị người nấp trong bóng tối đánh lén, nhưng cũng may thương thế không nặng.

Ninh Dạ vẫn ra vẻ xấu hổ: “Dẫu sao cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, uổng mất cơ hội này, không thể báo thù cho Lao sứ, là lỗi của ta.”

Nói đoạn, Ninh Dạ đi tới bên cạnh Lao Huyền Minh, quỳ một chân xuống thỉnh tội.

Lao Huyền Minh há miệng nhưng cuối cùng lắc đầu nói: “Chuyện này không trách ngươi được, nếu không có ngươi làm mồi nhử, thậm chí ta còn chẳng có cơ hội phục kích ma nữ này. Dẫu sao vẫn do ta vô dụng, hổ thẹn với chức Huyền Sách Sứ, đứng trên đỉnh thiên hạ nhưng lại chẳng bắt được ma nữ này.”

Đúng là hắn không oán hận gì Ninh Dạ, dù sao người ta cũng giúp hắn tìm ra hung thủ, còn chủ động bày mưu tính kế phục kích ma nữ, hơn nữa theo lý thuyết thì nhân thủ được sắp xếp ổn thỏa, nếu ma nữ không có trợ thủ nấp trong bóng tối, trận chiến này đã thành công rồi.

“Cũng may không hoàn toàn uổng phí.” Ninh Dạ lại nói.

“Hả?” Đám người ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ tiện tay ném một chiếc lá ra: “Ta nghĩ có thể ma nữ sẽ chạy trốn lần nữa nên bôi thêm chút chất độc trên lá liễu. Công Tôn Điệp chỉ đề phòng Lao sứ, không ngờ sát chiêu thật sự lại là những chiếc lá liễu kia.”

Lao Huyền Minh vui mừng: “Độc gì?”

“Thực Linh tán, nhưng chỉ là loại kém.” Ninh Dạ trả lời.

Thực Linh tán có thể ăn mòn linh khí, làm cho người trúng tạm thời không thể sử dụng linh khí, tương đương với mất hết pháp lực trong thời gian ngắn, còn hiệu quả cụ thể được quyết định bởi tu vi người trúng và chất lượng của độc.

Nếu là Thực Linh tán thượng phẩm, đối phó với cảnh giới Hoa Luân bình thường, trong tình huống không chuẩn bị thậm chí có thể khiến kẻ này mất hết tu vi.

Còn thực linh tán loại kém, chắc chỉ có hiệu quả dăm ba ngày.

Ninh Dạ không dùng Sát Thân đao sở trường mà dùng lá liễu tấn công thực ra là để thuận tiện cho việc sử dụng Thực Linh tán.

Lao Huyền Minh bóp cổ tay: “Sao không dùng thượng phẩm!”

Ninh Dạ nhún vai: “Không có nhiều linh thạch như vậy, chỉ riêng chỗ này thôi đã hao sạch của cải tích trữ của ta rồi.”

Lý do này rất hợp lý!

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Nếu cô ta trúng Thực Linh tán, vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chạy khỏi Chấp Tử thành.”


Ninh Dạ nói: “Nếu Lao sứ cảm thấy Ninh Dạ vẫn có chút tác dụng, hy vọng ngài cho Ninh Dạ một cơ hội. Ninh Dạ mong được phát huy thêm tác dụng trong việc truy bắt Công Tôn Điệp.”

Lao Huyền Minh đã hiểu ý của y.

Hắn gật đầu: “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta, chỉ có điều nhà ta đang gặp biến cố lớn, không có cơ hội cám ơn ngươi. Thế này đi, ngươi có thể làm môn hạ tuần tra viên cho Huyền Sách Sứ thứ bảy là ta, có thể thay ta cai quản bốn phương.”

Ninh Dạ vui mừng quỳ xuống nói: “Cảm tạ Lao sứ đã ưu ái, nhất định không phụ kỳ vọng của Lao sứ!”

 
Chương 184: Bây giờ cô đã hiểu hết.


Nghe họ trò chuyện, mọi người vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.

Môn hạ tuần tra Huyền Sách, địa vị tương đương với chấp sự của Giám Sát đường, chỉ có điều một bên đối nội, một bên đối ngoại.

Nhưng về mặt quyền lợi thực tế, đặc quyền của tuần tra lớn hơn chấp sự nhiều, vì Huyền Sách Sứ quan sát huyền cơ, thiết lập đối sách ứng phó tám hướng, tương đương với ánh mắt của tiên môn, làm chức vụ đốc thúc, thường không bị động tiếp nhận vụ án mà chủ động tìm ra vấn đề.

Nói cách khác, muốn nhàn rỗi thì nhàn rỗi, muốn gây sự với ai thì gây sự với kẻ đó, có quyền mà không lo trách nhiệm, tiêu dao khoái hoạt.

Cho dù là người địa vị cao quý như đám Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Chung Nhật Hàn cũng cực kỳ ưa thích thân phận tuần tra này.

Không ngờ bọn họ còn chưa nhận được, Ninh Dạ lại được.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao hai lần này đều là Ninh Dạ lập công, nhận ơn thì phải báo đáp, cho y lên làm tuần tra viên cũng không có gì quá đáng.

“Nhưng...” Lao Huyền Minh lại nói: “Chức vụ tuần tra viên này liên quan rất lớn. Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, lý lịch còn ít, vội vàng lên chức e là có nhiều người không phục, vì vậy chỉ có thể làm tuần tra viên tạm thời, tốt nhất là trong thời gian ngắn lập tiếp một công lớn mới có thể danh chính ngôn thuận.”

Có lẽ Lao Huyền Minh cảm thấy chức vụ tuần tra viên Huyền Sách quá quan trọng, hắn cũng thấy hối hận vì vừa rồi đã quá hào phóng, bèn đổi giọng, thu hồi lại một chút quyền hạn vừa đưa ra, cho thêm hai chữ ‘tạm thời’, chắc cũng muốn tạo áp lực lên Ninh Dạ.

Ninh Dạ hiểu ý của hắn, nghiêm túc trả lời: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Lao sứ, công lao này cứ dùng cái đầu trên cổ ma nữ để lập.”

“Được thế thì tốt!” Lao Huyền Minh vung tay áo, đã đi khỏi.

“Chúc mừng Ninh sư đệ, chúc mừng Ninh sư đệ.” Những người khác đồng thời tiến tới chúc mừng, Hứa Ngạn Văn, Trì Vãn Ngưng vốn đã có quan hệ khá tốt với y, nhưng ngay cả Tư Nguyệt Đường và Chung Nhật Hàn vốn không lạnh không nhạt cũng tỏ thái độ nhiệt tình hơn một chút.

Đây chính là sức hút của tuần tra viên Huyền Sách, trở thành tuần tra viên, quyền lực và trách nhiệm đều tăng lên, đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với những người ở đây.

Còn Ninh Dạ, chuyện y nghĩ tới nhiều hơn là: Lạc Cầu Chân, lần này xem ngươi còn nhắm vào ta thế nào đây?

——————————————————

“Phụt!”

Trong một hang núi nhỏ, Công Tôn Điệp phun ra một ngụm máu.

Tuy cô trốn thoát nhưng sử dụng cấm thuật liên tục, lại bị Lao Huyền Minh đả thương, cũng phải trả giá không nhỏ.

Nhưng chuyện khiến cô kinh hãi nhất là trên lá liễu có độc!

Thực Linh tán!

Không ngờ lại là Thực Linh tán!

Khốn kiếp!

Dược lực của Thực Linh tán đã bắt đầu phát huy tác dụng, pháp lực của cô đang hạ thấp, trong thời gian ngắn cũng khó lòng ngưng tụ.

Nhưng may là chỉ là Thực Linh tán loại kém, còn chưa tới mức khiến tu vi của cô mất hết, nhưng mấy ngày tiếp theo....

Trước mắt Công Tôn Điệp tối sầm.

Cô biết, tiếp đó mình sẽ phải đối mặt với truy bắt như thiên la địa võng của Hắc Bạch thần cung, không được, chỉ có thể nghỉ ngơi tối đa là nửa canh giờ, sau đó phải lập tức bỏ chạy. Cho dù là bò cũng phải bò ra khỏi phạm vi Cửu Cung sơn.

Công Tôn Điệp cắn răng suy nghĩ.

Nhưng cuộc đời chạy nạn của cô nàng lại chẳng thể bắt đầu.

Vì còn chưa hết nửa canh giờ, ngoài cửa động đã xuất hiện bóng dáng Ninh Dạ.

Y đứng ngoài cửa động, mỉm cười: “Chẳng phải ngươi muốn nói chuyện với ta ư? Giờ thì nói được rồi đấy!”


Ninh Dạ gật đầu.

“Lúc trước ngươi cố tình đi lung tung là để tìm ra ta. Tuy ngươi không nhận ra ảo thuật của ta nhưng ngươi biết ta sẽ theo dõi ngươi, vì vậy chỉ cần phái một người bí mật quan sát sau lưng ngươi, tìm ra kẻ luôn theo dõi ngươi là có thể phát hiện ra ta. Sau khi phát hiện thì lưu lại ấn ký truy tung trên người ta, cố ý mai phục đả thương ta rồi để ta chạy trốn. Như vậy ngươi không cần lo về thực lực của ta, có thể dùng phong thái của người thắng đàm phán với ta?”

Ninh Dạ mỉm cười, vung tay lên: “Nói tiếp đi.”

Công Tôn Điệp hít một hơi dài: “Ấn ký đó do lão già kia gài vào khi đụng vào ta, chắc lão ta mới là người ngươi nhờ giúp đỡ. Cứu ta là con quái vật kia. Quả nhiên chuyện Cổ Tuyền trấn do ngươi làm, mỗi việc ngươi làm đều có người gánh tội. Cổ Tuyền trấn thì có quái vật gánh tội, Thanh Mộc điện có Vương Sâm gánh tội, vùng sông nước Tây hà cũng xảy ra chuyện, cụ thể thì ta không rõ nhưng tên Lý Vân Kim đã chết kia chắc cũng là người gánh tội cho ngươi. Còn lần này... ta trở thành kẻ gánh tội cho ngươi.”

 
Chương 185: Biết ngay là không lừa được ngươi mà


Ninh Dạ vỗ tay than thở: “Còn nghĩ ra điều gì nữa không?”

“Ngươi cố ý tung tin đồn làm ta tưởng ngươi đang chuẩn bị đề phòng ta vạch trần thân phận của ngươi, cho ta một ảo giác là ngươi định đàm phán với ta, khiến ta nghĩ mọi hành động của ngươi chỉ là để chuẩn bị cho đàm phán, cố kiếm điều kiện có lợi. Chuyện này làm ta mất cảnh giác, cho dù phát hiện ngươi đi vào rừng cây một mình, hành động kỳ quái không hợp lẽ thường nhưng cũng chỉ nghĩ rằng ngươi đang tạo điều kiện để đàm phán. với ta chứ không ngờ ngươi dám mạo hiểm đến mức này... Chẳng lẽ ngươi không sợ tình hình khi đó à, không sợ ta hét lên tất cả mọi chuyện à? Ngươi tưởng mấy tiếng sấm rền đó là che giấu được chắc? Vạn nhất ta bó tay chịu trói thì sao? Không còn đấu đá nữa, chỉ cần Lao Huyền Minh cho ta cơ hội mở miệng, ngươi làm cách nào che giấu?”

Ninh Dạ thở dài: “Không phải ta không nghĩ tới nguy cơ này, nhưng chuyện trong thiên hạ có lúc nào không cần mạo hiểm? Có một số nguy hiểm không thể không lao vào. Cũng may phán đoán của ta về ngươi không sai.”

Công Tôn Điệp đã hiểu.

Đúng là Ninh Dạ đang mạo hiểm, nhưng y đặt hy vọng là Công Tôn Điệp có đủ thủ doạn bỏ trốn, có thể tóm được cơ hội trong chớp mắt kia để bỏ trốn mất dạng. Sự thực chứng minh, cô không khiến Ninh Dạ thất vọng.

“Nếu ta thất bại thì sao?”

“Chẳng phải còn có người chưa xuất thủ à?” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Trong lòng Công Tôn Điệp lạnh buốt, lập tức hiểu ý, nếu lúc đó cô không chạy thoát, như vậy tiếp theo có lẽ là Cừu Bất Quân ra tay giết người diệt khẩu.


Khác với Thiên Cơ đã ra tay thật ra Cừu Bất Quân mới là thủ đoạn lớn nhất được ẩn giấu. Ông phụ trách tìm tung tích của Công Tôn Điệp, nếu Lao Huyền Minh nghe đề nghị của Ninh Dạ, không tìm Tứ Cửu Nhân Ma tới giúp đỡ, như vậy ông phụ trách gắn ấn ký lên Công Tôn Điệp. Nếu Lao Huyền Minh không nghe lời Ninh Dạ thì ngược lại nhắc nhở Công Tôn Điệp đừng dính mai phục. Nếu Công Tôn Điệp không thể chạy trốn, ông còn phụ trách giết người diệt khẩu...

Không thể tránh được nguy hiểm, nhưng Ninh Dạ đã cố gắng hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

Lúc này đối mặt với hàng loạt thủ đoạn của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cũng không biết nói gì.

Cô lên tiếng với vẻ mệt mỏi: “Nếu bây giờ ta nói với ngươi, ta giấu chuyện thân phận của ngươi ở một nơi nào đó, chỉ cần ta chết, thân phận của ngươi sẽ bại lộ, ngươi có tin không?”


Ninh Dạ lắc đầu: “Ta từng dùng thủ đoạn này rồi, muốn làm được chuyện này thường cần một điều kiện, đó là có người giúp đỡ. Nhưng ngươi là phản đồ của Ma môn, thời gian ở Hắc Bạch thần cung lại không lâu, chắc chắn ngươi không dám tùy tiện bại lộ thân phận. Không có bằng hữu thì ngươi khó mà làm được chuyện này. Quan trọng nhất là tu vi của ngươi cao hơn ta. Ngươi tự thấy mình có vũ lực, đàm phán riêng với ta không sợ ta dùng thủ đoạn. Vì vậy theo lý thuyết khả năng này khó lòng tồn tại. Tuy vậy ta vẫn nhờ sư thúc tới chỗ ngươi tìm kiếm một lượt, xác nhận không phát hiện ra thứ gì.”

Thật ra chỗ dựa thật sự của Ninh Dạ là Côn Lôn kính, nhưng y sẽ không nói với cô ta.

“Biết ngay là không lừa được ngươi mà.” Công Tôn Điệp lẩm bẩm.

Công Tôn Điệp đờ ra, muốn phủ nhận nhưng ngẫm lại thì hai bên đều không phải kẻ ngu, có phủ nhận cũng vô nghĩa, bèn chuyển thành mỉm cười: “Ai da, chuyện đã qua rồi mà. Bây giờ ta là người thua, đương nhiên ngươi là lão đại, ngươi định đoạt. Có muốn ta bóp vai cho ngươi không?”

Ninh Dạ cười lạnh: “Yêu nữ của Ma môn đúng là danh bất hư truyền, co được giãn cũng được, bái phục.”

Sắc mặt Công Tôn Điệp trầm xuống: “Đừng tưởng ngươi đã chiếm thượng phong là có thể tùy ý ức hiếp ta!”

Ninh Dạ đi tới bên cạnh cô ta, ngồi xuống nói: “Nói chuyện một chút đã, ngươi làm cách nào phát hiện thân phận của ta.”

 
Chương 186: Cuối cùng vẫn thua ngươi đấy thôi


“A, ngươi đoán được ta phát hiện ra thân phận của ngươi, vậy chắc chính ngươi cũng biết vấn đề lớn nhất của mình ở đâu. Sau khi Thiên Cơ môn bị diệt môn ba tháng, ngươi hủy dung gia nhập Hắc Bạch thần cung, chỉ cần cố ý tra xét một chút là phát hiện ra ngay.” Công Tôn Điệp khinh thường nói.

“không sai.” Ninh Dạ tán thành: “Vấn đề lớn nhất của ta là đó.”

Nguyên nhân chính khiến Công Tôn Điệp phát hiện ra thân phận Ninh Dạ có ba: Mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Thiên Cơ môn bị hủy diệt và Ninh Dạ hủy dung.

Trong ba chuyện này chỉ có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện là do Ninh Dạ gây ra, thật ra hai chuyện sau không liên quan tới hành động của Ninh Dạ, chỉ có điều thời điểm trùng khớp sẽ khiến người có chủ đích xâu chuỗi lại.

Đây cũng là vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ - những chi tiết nhỏ có thể khiến thân phận của y bại lộ đều là cột mốc cứng rắn, không thể tránh được.

Nói cách khác, nếu sau này có người nghi ngờ y, lần theo nhánh dây leo thời gian này là tìm ra quả dưa Ninh Dạ.

Ví dụ như Trì Vãn Ngưng từng nghi ngờ điều này.

Chính Cừu Bất Quân xuất hiện, gián tiếp chứng minh thân phận của Ninh Dạ, che đậy tầm mắt của cô ta.

Ngược lại Công Tôn Điệp và Ninh Dạ tiếp xúc không nhiều, không dính phải những thủ đoạn che giấu tai mắt của y, không bị mê hoặc.

Còn bây giờ không có ai nghi ngờ y, chủ yếu là do Ninh Dạ biết điều, khiến cho những người khác không có hứng thú để tâm tới y - nếu bí điển Ma môn không nằm trong tay y, Công Tôn Điệp cũng chẳng buồn tra xét.

Nhưng Ninh Dạ trở thành người tuần tra, từ từ ngóc đầu lên, số người để ý tới y sẽ càng lúc càng nhiều, những manh mối vốn không khiến người ta chú ý sẽ từ từ nổi lên mặt nước.

Chuyện này buộc Ninh Dạ phải giải quyết vấn đề này.

Sau khi y nói xong, Công Tôn Điệp đã hiểu ý: “Thời gian ngươi gia nhập môn phái và chuyện ngươi hủy dung đều không thể thay đổi.”

“Dung mạo bị hủy có thể khôi phục, chẳng phải Ma môn các ngươi giỏi chuyện này nhất à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Nghe câu này của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp che miệng cười phá lên: “Đúng, đúng lắm, trong tay bà đây có một bình Tạo Hóa thủy. Nhưng ngươi có chắc mình muốn dùng thứ này không?’

Ma môn có thể tồn tại nhiều năm dưới sự đuổi giết của các đại tiên môn, đương nhiên không phải hạng phàm, cũng có một số thủ đoạn đặc biệt.

Ví dụ như Tạo Hóa thủy, truyền thuyết nói nó có thể khiến ‘máu thịt người chết sinh ra xương trắng’ không khác gì công dụng của Bất Diệt Tuyền, nhưng có thần kỳ như vậy thật không thì khó mà nói được, nhưng chuyên khôi phục dung mạo lại không thành vấn đề.

Từ xưa Ma môn đã chuyên tìm kiếm đệ tử trong số những người chịu khổ ở tầng dưới, có không ít thuốc chữa thương cứu mạng này. Tạo Hóa thủy có công hiệu thần kỳ, chính vì có thứ này nên rất nhiều người biết gia nhập Ma môn có lẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nhưng vẫn dứt khoát gia nhập.

Ninh Dạ muốn tiếp xúc với Ma môn, nguyên nhân chính là vì thứ này.


Ninh Dạ thoải mái đáp: “Còn phải thêm vào Tiêu Cốt tán, Dịch Cân phấn, Vô Ảnh đao.”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp choáng váng: “Tức là phản đồ của Thiên Cơ môn các ngươi đang ở Hắc Bạch thần cung?”

Tạo Hóa thủy khôi phục dung nhan, Tiêu Cốt tán tiêu trừ cốt cách, Dịch Cân phấn thay đổi hình thái gân cốt kinh mạch, Vô Ảnh đao hại người vô hình, không rơi chút máu nhưng là pháp khí tốt nhất để đẽo gọt, thay đổi dung mạo.

Bốn thứ này kết hợp lại có thể tái tạo ra một Ninh Dạ hoàn toàn khác, cho dù đối mặt với Doãn Thiên Chiếu, tin rằng hắn cũng chẳng nhận ra nổi.

Đây là nguyên nhân Ninh Dạ vẫn muốn liên hệ với Ma môn.

Công Tôn Điệp suy một ra ba, từ lời nói của Ninh Dạ đã phân tích được, chắc chắn phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở trong Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ cũng không khỏi bái phục điều này: “Ngươi là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng thấy.”

“Cuối cùng vẫn thua ngươi đấy thôi.” Công Tôn Điệp không bị lời khen của y làm ảnh hưởng, đôi mắt xoay chuyển nhưng vẫn nói: “Nếu so với Trì Vãn Ngưng thì sao?”

Sắc mặt Công Tôn Điệp xụ xuống: “Ngươi còn muốn gì nữa?”

“Như ngươi nói thôi, nghe theo lệnh ta.”

“Đừng có hòng!” Công Tôn Điệp hét lớn.

Ninh Dạ lật tay một cái, Nam Minh Tập xuất hiện trong tay: “Chắc thứ này rất quan trọng với ngươi.”

 
Chương 187: Thiên Cơ điện biến thành.


Công Tôn Điệp đờ ra.

“Vì nó, ngươi sẵn sàng phản bội Ma môn. Ngay cả ta cũng rất muốn biết trong bí điển ma đạo có lợi ích gì, nhưng đáng tiếc, đạo này không phải đạo của ta.”

Nói xong y ném Nam Minh Tập vào tay Công Tôn Điệp: “Ta sẽ không bắt ngươi làm nô tỳ, đi theo ta, ngươi vẫn tự do. Không tin thì... Thiên Cơ.”

Thiên Cơ đã nhô ra, nhảy lên vai Ninh Dạ cười bỉ ổi nói: “Chủ nhân tốt lắm, trước đây hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta nghe lời, hắn sẽ không giết ta, còn giúp ta tăng cường. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, đương nhiên ta cũng giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Chỉ tiếc là hắn còn chưa thực hiện lời hứa cho ta thân thể.”

Ninh Dạ gõ đầu Thiên Cơ: “Bảo ngươi nói vài lời hay ho giúp ta, có bảo ngươi chui ra tỏ ý bất mãn.”

Thiên Cơ ôm đầu: “Đúng mà, ngươi bảo sẽ tìm một thân thể cho ta.”

“Đợi ta đổi gương mặt xong rồi nói, thân thể của ngươi cần thời cơ ngoài sáng, thời cơ chưa tới thì không làm được.”

“Ừ.” Thiên Cơ nhảy sang một bên, lại hờn dỗi.

Tuy biểu hiện của nó có vẻ chẳng ra sao nhưng bản thân nó đã là chứng cứ tốt nhất.

Công Tôn Điệp nhìn Thiên Cơ: “Quái vật? Ngươi nhịn được giữ quái vật lại cơ à, định lực của ngươi tốt thật.”

“Ta cũng có thể giữ ngươi lại. Ngươi có chuyện ngươi muốn làm, ta cũng có chuyện ta muốn làm. Chúng ta liên thủ có thể làm được rất nhiều chuyện.”

“Nhưng về tổng thể vẫn phải nghe lời ngươi?”

“Đương nhiên.”

“Vậy được, ta đồng ý.” Công Tôn Điệp lập tức nói: “Có thể thả ta được chưa?”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngươi lại nói dối, chỉ cần ta thả ngươi ra, ngươi sẽ chạy ngay lập tức.”

“Ngươi nói linh tinh!” Công Tôn Điệp cả giận nói, nhưng lập tức phản ứng lại: “Tiệt Thiên thuật?”

Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết Tiệt Thiên thuật?”

“Vớ vẩn, làm sao ta lại không biết, Ma môn ta cũng có...” Cô còn chưa nói dứt lời đã nuốt luôn nửa đoạn sau.

Nhưng Ninh Dạ đã hiểu: “Ma môn các ngươi cũng có Tiệt Thiên thuật?”


“Hừ! Nói đúng hơn là một mảnh vỡ Thiên Cơ điện. Mảnh vỡ kia vẫn bảo lưu được cơ chế vận hành nhất định, vì vậy Ma môn ta có thể khiến nó phát huy tác dụng.” Công Tôn Điệp ngạo nghễ trả lời.

Hóa ra là vậy.

Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra Ma Tâm trì của Ma môn chính là mảnh vỡ của Tẩy Tâm trì.”

Trong Ma môn có nhiều bảo vật kỳ quái, trong đó có một món tên là Ma Tâm trì, nghe nói bất luận đối thủ ra sao, chỉ cần đặt vào Ma Tâm trì là ngoan ngoãn khai báo.

Tiệt Thiên thuật ứng đối với Tẩy Tâm trì, mà công dụng lớn nhất của Tẩy Tâm trì chính là ảnh hưởng tới nhân tâm nhân tính, có thể nói là năng lực khác biệt nhưng công hiệu tương tự Ma Tâm trì, nhưng cường đại hơn hẳn Ma Tâm trì.

Vốn dĩ Ninh Dạ còn tưởng Ma Tâm trì là bảo vật do Ma môn tự mình sáng tạo ra, bây giờ mới ý thức được, hóa ra bọn họ phá giải mảnh vỡ Thiên Cơ điện, trực tiếp phát huy tác dụng của nó.

Nếu thế... Ninh Dạ ý thức được, Ma môn có thể làm được, có lẽ rất nhiều tiên môn khác cũng có thể làm được, e là có rất nhiều mảnh vỡ không tồn tại dưới hình thức mảnh vỡ.


Ninh Dạ đã nói: “Phần Tiệt Thiên thuật kia chắc là một trong Tam Đại Bí Điển của Ma môn, là nòng cốt của Luyện Tâm ma công phải không?”

Công Tôn Điệp không ngờ mình chỉ buột miệng nói một câu thôi mà Ninh Dạ đoán được nhiều như vậy, ngây ra một thời gian ngắn rồi cười nói: “Ngươi thật lợi hại, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn sức.”

“Đừng nói linh tinh, thứ ngươi trộm đi có phải Luyện Tâm ma điển không?”

“Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng. Đây là Hóa Ảnh ma điển.” Nhân lúc chưa bị Thực Linh tán hóa giải tất cả công lực, Công Tôn Điệp dùng chút lực lượng cuối cùng sờ lên Nam Minh Tập, chỉ thấy quyển sách đột nhiên biến đổi, hóa thành một quyển bí điển màu đen viền vàng, trên quyển sách là một bóng đen mông lung, có cảm giác mênh mông và trống vắng vô tận.

 
Chương 188: Ngươi còn mặt mũi gọi mình là đồng minh à?


Công Tôn Điệp nói: “Hóa Ảnh ma điển tuy không phải Luyện Tâm ma công nhưng lại là bí điển Ma môn chân chính, là căn cơ của Ma môn, ẩn chứa đạo về hóa ảnh. Nếu ta nhận được nó, cái Hắc Bạch trận của các ngươi khó mà ngăn được bí pháp ảnh độn của ta.”

Tam Đại Bí Điển của Ma môn, Hóa Ảnh ma điển, Luyện Tâm ma điển và Hắc Ngục ma điển, đại biểu cho ba thủ đoạn điển hình của Ma môn.

Trong đó Hóa Ảnh là pháp thuật bỏ trốn, Luyện Tâm là pháp thuật khống chế, Hắc Ngục là pháp thuật chiến đấu.

Về phần Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp cũng là một phần của Hóa Ảnh ma điển. Chỉ có điều phần huyễn hóa của ma điển là có thuật mà không có đạo, Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp đã tới cực hạn, trừ phi tu vi tăng cường không thì khó lòng tiến bộ. Nhưng pháp thuật Ảnh Độn vẫn còn nhiều không gian tăng trưởng.

Ninh Dạ không hứng thú với Hóa Ảnh ma điển, y nói thẳng: “Ta muốn xem Luyện Tâm ma điển.”

Công Tôn Điệp mỉm cười: “Ta là phản đồ của Ma môn, không thể quay về.”

“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tổng bộ Ma môn ở đâu là được.”

“Tổng bộ của Ma môn chưa bao giờ cố định, nhưng nếu ngươi dẫn ta theo, ta có cách tìm ra.”

“Vậy ngươi phải thành tâm theo ta đã.”

“Ngươi có Tiệt Thiên thuật, bây giờ ngươi có thể cảm giác xem ta nói có thành tâm hay không.” Công Tôn Điệp chu miệng nói.

Ninh Dạ lắc đầu: “Tâm trạng có thể thay đổi, người trong Ma môn giỏi nhất là ẩn giấu. Nếu ngươi đã biết ta có Tiệt Thiên thuật, vậy thì Tiệt Thiên thuật của ta vô dụng với ngươi.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ký huyết khế.”

“Được.” Công Tôn Điệp đáp ứng.

Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không được, người trong Ma môn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, ta nhớ hình như các ngươi có cách phá bỏ huyết khế.”

“Này!” Công Tôn Điệp nổi giận: “Nói cái gì ngươi cũng bảo không được, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra ta chỉ có thể dùng cách của mình thôi.”

Nói xong đã giơ tay nắm lên người Công Tôn Điệp.

Loạt xoạt vài tiếng, đã lột áo Công Tôn Điệp ra.

“Ngươi định làm gì?” Công Tôn Điệp kinh hãi.

Chẳng lẽ tên này định làm nhục mình?

Bây giờ cô đã mất hết công lực, không cách nào chống cự. Chẳng lẽ y nghĩ chiếm được mình thì có thể khiến lòng mình quy thuận à?

Đừng có hòng!

Công Tôn Điệp đang uất ức muốn tự sát, lại thấy Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên ngực cô, chỉ phong như đao, không ngờ lại bắt đầu xăm mình cho cô.

“Thứ ta thi triển lên người ngươi là một môn bí pháp của Thiên Cơ môn, không nói tên cho ngươi, tránh việc ngươi phải đi tìm cách phá giải. Còn hiệu quả, ta cũng không nói, đằng nào thì nếu ngươi phản bội ước định ngươi cũng tự biết kết quả.”


Làm xong chuyện này, Ninh Dạ bèn kéo quần áo Công Tôn Điệp lên rồi nói.

Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ngươi đối xử với đồng minh như vậy à?”

Trong lòng cô đã nổi giận.

Đúng là Ninh Dạ không chiếm đoạt cô nhưng lại lần mò toàn bộ thân thể cô.

Bây giờ ngươi lại ra vẻ ‘ta động tay động chân với ngươi nhưng không nói cho ngươi kết quả đấy, ngươi tự đoán đi’, thế là cái thái độ quái gì?

Ngươi còn mặt mũi gọi mình là đồng minh à?

Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Đây là cách giải quyết tốt nhất.”

Công Tôn Điệp gầm lên: “Ngươi lợi dụng bà đây?”

Ninh Dạ nhìn cô với vẻ khinh thường: “Ngươi định bắt ta nói: ‘ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng’ à?”

“Ta nhổ vào, còn lâu ta mới thèm cho tên quỷ xấu xí như ngươi chịu trách nhiệm!” Công Tôn Điệp mắng chửi.

Ninh Dạ bèn đáp: “Ngươi yên tâm, ta cũng không định chịu trách nhiệm với ngươi.”


“Chuyện đó thì có gì đáng thảo luận, mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Nếu ngươi không hài lòng ta cũng có thể cho một chưởng giết chết ngươi, mọi người cùng sảng khoái.”

Công Tôn Điệp rụt cổ: “Thế thì thôi vậy. Tiếp theo ngươi định làm thế nào?”

Ninh Dạ ném cho Công Tôn Điệp một viên dược hoàn: “Đây là thuốc giải Thực Linh tán.”

Công Tôn Điệp nuốt ngay vào, dược lực phát huy tác dụng, rốt cuộc linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu khôi phục

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom