Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 40: Chạy thoát


“Ực…ực…ực…ực…” Hắn ngồi cạnh cửa sổ, ngửa cổ tu hết bình rượu mạnh, ghé mắt nhìn đoàn người đang lũ lượt kéo tới. Từ lúc bị lão già ném đến nơi này, hắn cảm thấy chán sắp chết.

“Cái vị trí đó…hừ…hừ…” Lần nữa ngửa đầu, uống sạch bình rượu thứ hai.

“Hắn vẫn nghĩ rằng ta muốn tranh giành…” Lại tiếp tục lẩm bẩm.

“Ta không cần…ực…ực…” Bình rượu thứ ba đã cạn sạch, hắn với tay đến bình thứ tư thì cửa quán bật mở.

“Đùng” Cánh cửa đập mạnh tạo ra âm thanh chát chúa. Một đoàn người hùng hổ tiến vào, đảo mắt nhìn quanh rồi lựa chọn vị trí ở gần cửa ra vào mà ngồi xuống.

“Có gì ngon dọn hết lên đây.” Kẻ dẫn đầu đoàn người hét lớn, thân hình hắn cường tráng như trâu đực, trên mặt có một vết sẹo chạy dài từ mắt đến càm hết sức dữ tợn.

“Có ngay, có ngay…” Tên bồi bàn hớn hở chạy vào bếp, chỉ trong chốc lát đã mang ra từng mâm đồ ăn còn nóng hổi.

“Xin mời… xin mời quý khách.” Đoàn người như hổ đói, chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết sạch sẽ mọi thứ. Cơm no thì phải có rượu say, những vò rượu liên tục được mang ra phục vụ, không khí náo nhiệt tràn ngập không gian.

“ẦM” Cánh cửa tội nghiệp vỡ nát, một nhóm người khác bước vào quán. Bọn họ là lang nhân, tên nào cũng cao hơn ba mét, tất cả bước vào mang theo áp lực vô cùng lớn. Lang nhân đầu lĩnh đảo mắt nhìn khắp quán rượu, cất giọng ồm ồm vang dội.

“Nơi này ta bao hết, tất cả cút ngay.” Lang nhân tỏa ra sát khí nồng nặc, khiến cho mọi người đang ăn uống phải bỏ chạy nháo nhào. Chớp mắt quán rượu đông đúc chỉ còn lại thanh niên nam tử và đoàn người trước đó.

“Ta nói cút, các ngươi không nghe rõ sao?” Lang nhân đầu lĩnh trừng cặp mắt to như chuông đồng, nhe ra hàm răng trắng hếu.

“Chó hoang, ngươi vừa nói gì?” Mặt sẹo vừa ngoáy tai vừa nói. Và chuyện gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra, cả hai phe lao vào hỗn chiến. Lang nhân tộc vốn hiếu chiến, dễ bị kích động, nên lao vào tấn công không cần biết sống chết. Còn đám người mặt sẹo cũng không yếu, cận chiến ngang ngửa với đám lang nhân.

“Thật là… ta chỉ muốn uống rượu thôi mà.” Nam tử híp hai mắt, cả quán rượu đang hỗn loạn bỗng chốc im phăng phắc. Cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng tất cả những ai đang hiện diện. Từ trong cõi u minh, như có một con quái vật cực kỳ đáng sợ đang từ từ xuất hiện. Nam tử đứng dậy, hướng về lối ra, kèm theo là những âm thanh gục ngã của mọi người trong quán rượu.

Ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng, nam tử lẩm bẩm.

“Thú vị… ai có thể khiến hắn dùng chiêu này.” Như làn khói nhẹ, nam tử hướng về khu rừng.

***

Khắc Thiên Hà từ trên cao rơi xuống, khoét một hố sâu hình người.

“Nhóc con, ngươi rất khá…” Từ trong hố nhảy ra, Khắc Thiên Hà lộ nguyên hình Độc Nhãn Sát Ma tộc.

Bộ dạng hoàn toàn không khác gì với nhân loại, nhưng chỉ có một con mắt duy nhất.

“Đến lượt ta” Mười ngón tay của Khắc Thiên Hà đan xen, liên tục chuyển động, tạo nên những ấn ký kì lạ. Chúng tiếp tục tồn tại trong không gian, trôi nổi như không có trọng lượng. Trong chớp mắt, sáu ấn ký với màu sắc khác nhau đã hình thành.

“Lục Ấn Truy Hồn” Sáu ấn ký xếp thành đồ án, bắn về phía Dã Y

Bản năng cho Dã Y biết lục ấn này không tầm thường, nên quyết định không đương đầu với chúng. Hai chân như lò xo, nhảy vọt lên né tránh. Nhưng lục ấn như có sinh mệnh, tự mình đuổi theo với tốc độ chóng mặt.

“Xoẹt…xoẹt…” Lục ấn xuyên thấu qua thân thể Dã Y, phát ra âm thanh như điện xẹt. Và đáng sợ hơn là nó còn kéo theo…linh hồn. Đúng vậy, linh hồn Dã Y đã bị trục xuất ra khỏi thân thể, còn thể xác thì rơi phịch xuống đất.

“Hồn Ngục” Khắc Thiên Hà lại tiếp tục ra chiêu.

Lục ấn phân làm hai, ba trên ba dưới, vây linh hồn Dã Y vào giữa. Các ấn ký được liên kết với nhau bằng những tia điện xà mỏng manh, hình thành một nhà ngục giữa không trung. Khắc Thiên Hà bóp chặt bàn tay lại, thì nhà ngục cùng với linh hồn Dã Y cũng bị thu nhỏ theo, bay về lòng bàn tay của hắn.

“Nhóc con, ta sẽ cho ngươi nếm chút đau khổ.” Khắc Thiên Hà lẩm bẩm.

“Ngục Hình” Hắn hét to.

Linh hồn Dã Y ngay lập tức cảm thấy trời đất tối sầm. Sau đó cảm giác nóng hừng hực ập đến, khung cảnh xung quanh bị biến đổi. Một tòa ngục giam hiện ra trước mắt, với vô số người đang bị hành hình.

“Mau mang hắn đến đây” Một tên cai ngục hét to, và ngay lập tức có vài tên khác đến túm lấy Dã Y. Cậu nhóc muốn chống trả nhưng vô dụng, toàn thân không có một chút sức lực.

Bị cai ngục bắt lấy, sau đó dùng một cái móc, móc vào cổ họng rồi treo lên. Cảm giác đau đớn ập đến vô cùng chân thật, khiến cho Dã Y toát cả mồ hôi lạnh. Các hình phạt tra tấn khác nhau được áp dụng, làm cho Dã Y muốn chết không được muốn sống cũng không xong.

“Chỉ cần ngươi đồng ý tùy tùng dưới trướng của ta, ngươi sẽ không phải chịu đau khổ nữa.” Âm thanh của Khắc Thiên Hà vọng tới, như một vị chúa tể có thể chưởng khống mọi thứ.

“Đừng…hòng…” Dã Y nén đau trả lời.

“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi.” Khắc Thiên Hà vẫn bình thản đáp.

“Giết…ta…?” Dã Y nhếch mép cười, linh hồn đang suy yếu bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, đốt bọn cai ngục thành than cốc. Thế giới ngục giam bắt đầu rung chuyển, sụp đổ thành từng mảng. Ở bên ngoài, lục ấn bị lung lay mãnh liệt, chớp tắt liên tục.

“Ầm…ầm…” Lục ấn nổ tung, linh hồn của Dã Y bay vọt ra, nhập vào thân thể.

“Nguyên Thủy Cuồng Nộ quả thật danh bất hư truyền.”

Khắc Thiên Hà nhìn thấy Dã Y phá tan lục ấn, cũng phải tắm tắc khen. Nguyên Thủy Cuồng Nộ vô cùng nổi tiếng, danh tiếng của nó được các cuồng nhân hiếu chiến của Chiến Cuồng tộc dùng xác của địch nhân gầy dựng đã từ lâu.

Nhưng Lục Ấn của Độc Nhãn Sát Ma tộc cũng không kém, được khai sáng từ Táng Xác Động, mỗi một ấn pháp sẽ có những diệu dụng khác nhau. Thực tế thì Lục Ấn Truy Hồn chỉ là một chiêu nằm trong Lục Ấn mà thôi, vì hạn chế tu vi ở Linh Ngọc cửu cấp mà suy giảm uy lực đáng kể.

Dã Y đã ép Khắc Thiên Hà phải dùng thực lực của hắn.

“Tiềm lực ngươi rất lớn, nên ngươi chỉ có hai lựa chọn. Thần phục hoặc chết, chọn ngay bây giờ.” Khắc Thiên Hà đã hết kiên nhẫn, tu vi của hắn đang tăng vọt.

“Có chết ta cũng không thần phục” Dã Y hất hàm.

“Vậy ngươi đi chết đi” Khắc Thiên Hà lật úp bàn tay, đè ép xuống. Trường lực như núi đè, nhưng lần này mang theo uy lực dời non lấp bể.

Ngàn cân treo sợi tóc, thì một thân ảnh hiện chặn đòn tấn công của Khắc Thiên Hà

“Ha ha ha, đại ca. Không ngờ có lúc ngươi lại thảm hại như vậy.”

“Cút ngay, đừng xen vào chuyện của ta.”

Kẻ xuất hiện cứu Dã Y là Khắc Phi Vân, cảm nhận được Lục Ấn, hắn đã từ quán rượu đến đây. Sau một hồi quan sát trận chiến, đã quyết định ra tay giúp đỡ.

“Sao có thể như vậy được, phá hư chuyện của ngươi là niềm vui của ta mà. Bọn người này hôm nay ta chắc chắn phải cứu” Nói xong hắn quay đầu nháy mắt với Dã Y, miệng cười ha hả.

“Ta sẽ kềm chân hắn, mau mang đồng bọn của ngươi chạy đi”

“Khốn khiếp, ngươi muốn chết sao?” Khắc Thiên Hà tức giận quát to.

“Đúng, ta đang chán muốn chết đây. Đánh một trận giải khuây nào.” Khắc Phi Vân nói xong, liền như cơn bão, ào ào lao tới tấn công. Tình huống diễn ra quá nhanh, khiến cho Dã Y cũng không thể ngờ được. Cho đến khi hai huynh đệ lao vào đánh nhau, cậu nhóc mới giật mình, chạy tới mang ba người Hận Kỳ Thiên bỏ chạy.

Mai mắn có sự nhúng tay của Hận Kỳ Thiên đã cứu Dã Y một mạng. Nhưng liệu cậu nhóc của chúng ta có chạy thoát được không? Còn phải đối mặt với những kẻ thù nào nữa? Hãy xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
 
Chương 41: Cổ động thiên


"Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi phá hư chuyện của lão già... sẽ sống không bằng chết."

"Đừng lẫn lộn mọi thứ, ta chỉ phá hư chuyện của ngươi thôi."

Hai huynh đệ vừa tranh cãi vừa đánh nhau kịch liệt. Nhưng nhờ vậy đã tạo cơ hội cho Dã Y chạy thoát. Mang ba người chạy như bay, đến khi ra khỏi khu rừng mới dừng lại. Ngồi phịch xuống thở hổn hển, giải trừ khỏi trạng thái "Nguyên Thủy Cuồng Nộ". Tu vi của Dã Y không đủ để duy trì nó quá lâu.

Sau một hồi, ba người Hận Kỳ Thiên cũng tỉnh lại. Lần đầu tiên chạm trán tuyệt đỉnh thiên kiêu, bị hạ gục chỉ với một đòn. Điều này thật sự đả kích tình thần của họ, nên cả ba đều ngồi thẫn thờ. Dã Y nhìn thấy cũng không thể nói gì, nhưng cậu nhóc rất tinh tưởng những đồng đội của mình sẽ nhanh chóng vượt qua.

"Các ngươi đã làm rất tốt."

Ba người đột ngột xuất hiện, một người trong số họ vác Ngô Hải trên vai.

"Các ngươi là..." Dã Y bật dậy như lò xo.

"Bọn ta chịu trách nhiệm bảo hộ các ngươi..."

***

Từ hung cầm nhảy xuống, người của Ẩn Dạ cốc đã tới Y Thống. Cốc chủ Vạn Thành Kiếp dẫn đầu bước vào thôn, ngay lập tức có người chạy ra đón.

“Cốc chủ, ngài đã tới…”

“Dẫn đường đi”

Đoàn người nhanh chóng di chuyển vào một ngõ nhỏ, tận cùng là một tòa nhà có khuôn viên khá lớn. Đi thẳng vào đại sảnh, cốc chủ ngồi xuống chủ vị, đoàn người cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cho mình.

Nhìn một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng cốc chủ hướng mắt về phía một người có dáng vóc thấp bé.

“Lục Thử ngươi có thể bắt đầu.”

“Dạ, cốc chủ.” Lục Thử chấp tay trả lời. Chịu trách nhiệm cho bộ phận tình báo của Ẩn Dạ cốc. Khi tin đồn vừa xuất hiện, đích thân hắn đã xuất phát đến Y Thống điều tra.

"Việc bảo tàng có hiện thế hay không thì vẫn chưa rõ ràng. Nhưng theo những gì ta điều tra, cùng với những dị tượng đang diễn ra thì rõ ràng có người đang thao túng chuyện này. Thôn Y Thống bị cải tạo khắp nơi, nhìn từ trên cao nó như một trận đồ khổng lồ. Cốc chủ, xin mời xem qua."

Dâng lên một bản vẽ chi tiết về những thay đổi, bố cục của thôn Y Thống.

"Trong chuyện này có vấn đề, vậy sao ngươi vẫn truyền tin yêu cầu chúng ta đến gấp." Đưa bản vẽ cho Mèo Mù, cốc chủ hỏi.

"Quả thật có quá nhiều vấn đề, nhưng sâu trong rừng rậm đã xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Mỗi ngày phun ra nuốt vào thiên địa chi khí nồng nặc, loại khí này vô thuộc tính, ai cũng có thể hấp thu để tu luyện. Và thỉnh thoảng cũng có bảo vật công pháp được phun ra từ đó, đây cũng là nguyên nhân gây ra tin đồn bảo tàng sắp hiện thế."

"Ngươi đã cử người thăm dò chưa?"

"Không thể thưa cốc chủ"

"Vì sao? Có thế lực khác cản trở à?"

"Có cấm chế bảo vệ, không ai lại gần quá trăm mét được. Nhưng khoảng cách đang dần thu hẹp."

"Ngoài ra sự xuất hiện của quỷ vực hoàng tộc càng chứng tỏ chuyện này không tầm thường. Theo thuộc hạ thấy, chúng ta không nên bỏ lỡ."

Cốc chủ không trả lời, mà quay sang hỏi Mèo Mù.

"Miu lão, ngài đánh giá chuyện này thế nào."

Mèo Mù trầm ngâm, liền ngẩng đầu hỏi Lục Thử.

"Tin tức có xác thực chưa? Là Dạ Hành Thiên Quỷ Tộc hay Độc Nhãn Sát Ma Tộc"

"Là Độc Nhãn Sát Ma tộc."

"Ngươi khẳng định?"

"Đúng vậy Miu lão, chuyện quỷ vực hoàng tộc chỉ có chúng ta biệt được thôi." Lục Thử mỉm cười, sau đó thuật lại chuyện của nhóm Dã Y. Lần trước được tam vị hộ vệ mang về, cả nhóm đã nghỉ ngơi trong trang viên cho đến giờ.

"Cốc chủ, chuyện này có thể thử." Nghe xong, Mèo Mù đã có kết luận.

"Miu lão, ngài biết chút gì trong chuyện này không?" Cốc chủ Vạn Thành Kiếp hỏi.

"Ta hiểu trận pháp này..." Cầm trên tay bản vẽ, Mèo Mù tự tin trả lời.

***

Hắn được gọi là Cổ Thạch, chủ nhân tìm thấy hắn trong đống xác chết. Trong đầu hắn không hề có chút ký ức nào về quá khứ. Chỉ biết liều mình để báo ân, được lệnh truy tìm kẻ địch, hắn đã phải vượt giới để hành động.

Cuối cùng đối diện với kẻ địch cực mạnh trước mắt, con ếch này khiến hắn thật sự đau đầu. Thần thông quỷ dị, lại vô cùng trơn trợt. Hắn đánh nhau với nó tại sa mạc, nhưng nhìn xung quanh mà xem, chỉ toàn là nước với nước, đại dương vô tận hiện ra giữa vùng cát nóng.

“Ồm…ồm… Mau cút đi, ngươi không thể lấy được bảo vật của ta đâu.” Ẩn mình trong biển nước, ếch xanh đắc ý lên tiếng.

“Hừ… ta cũng có thần thông.” Toàn thân Cổ Thạch bùng cháy ngọn lửa màu xanh, cầm trên tay thanh vũ khí khổng lồ, hắn nhảy vọt lên không trung. Dùng sức vung mạnh, gai nhọn từ thanh vũ khí bắn ra tua tủa, mỗi gai nhọn khi được bắn ra sẽ nhanh chóng hóa thành những ngọn núi đang bốc cháy, ầm ầm rơi xuống biển nước.

Những ngọn núi sẽ tạo thành các bức tường chia biển nước thành nhiều khu vực. Cổ Thạch đứng trên một ngọn núi im lặng quan sát, những ngọn núi này như tai mắt, giúp hắn cảm nhận những gì đang chuyển động dưới đáy nước.

“Tìm thấy ngươi rồi.” Cổ Thạch vung tay, ném một quả núi vào ếch xanh. Không ngờ mình bị phát hiện nhanh như vậy, ếch xanh đã lãnh trọn quả núi, bị đè ép muốn lòi cả mắt ra ngoài.

“Oạp…oạp…ta sẽ giết ngươi.” Chiếc lưỡi dài từ trong miệng nó phun ra, dài đến mức quấn xung quanh ngọn núi, rồi siết chặt lại, phá nát nó. Ngọn núi bị vỡ nát, ếch xanh lao vọt ra khỏi đáy nước, bụng của nó phình to. Sau đó phun ra những luồng nước căng như kẻ chỉ, những tia nước này có thể xuyên thủng mọi thứ, xuyên qua núi, qua đất đá, bắn về phía Cổ Thạch.

Những tia nước nhỏ xíu nhưng vô cùng lợi hại, buộc hắn phải múa tít vũ khí phòng thủ. Lực mạnh đến nỗi thổi bay Cổ Thạch xa cả trăm dặm, những âm thanh leng keng của tia nước va chạm với vũ khí phát ra liên tục.

“Một giọt nước, một đại dương.” Toàn bộ biển nước trong một hơi thở đã hội tụ, hợp thành một giọt nước. Ếch xanh phình bụng hút một hơi, rồi rống to.

“Oang… Oang…” Không khí được nó nén lại, bắn ra tạo thành lực đẩy thổi giọt nước đó về Cổ Thạch. Giọt nước chỉ to bằng thùng nước, nhưng lại nặng tựa đại dương. Nó mang theo sức nặng khủng khiếp giáng xuống, hắn phải dùng vũ khí chặn lại, nhưng sức nặng vạn cân đã chôn vùi hắn vào lòng đất của sa mạc.

“Ha ha, ta đã nói ngươi không thể cản ta mà.” Ếch xanh khoái chí cười to.

“Oạp…oạp…Ta đi trước đây.” Hai chân sau tráng kiện, chỉ khẽ dùng sức đã đưa ếch xanh đi xa hàng ngàn dặm.

“Ta cảm giác có cổ động thiên sắp xuất thế…”

“Chiến Sát vực sao? Hmm, nơi đó toàn kẻ điên…nhưng mặc kệ…” Ếch xanh hướng về Chiến Sát vực mà lao vọt đi.

“ẦM…” Dùng hết sức bình sinh gạt giọt nước qua một bên.

“Hmm… Ngươi chạy không thoát đâu” Cổ Thạch cũng hướng về Chiến Sát vực mà lao vọt đi.

***

Từ thôn Y Thống, men theo dòng sông đi thẳng vào rừng sâu. Hố sâu rộng cả dặm đang phun ra những luồng sáng đủ màu sắc. Bao quanh miệng hố là một lớp màng mỏng trong suốt, nếu chạm tay vào thì có cảm giác mềm mại như tơ lụa. Nhưng không ai phá vỡ được nó, màng mỏng có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công, rồi phản xạ lại trăm phần trăm lực công phá.

Sinh thái của khu vực xung quanh cũng biến đổi, cây cối như bị kích thích, tất cả hóa thành đại thụ chỉ sau một đêm. Các sinh vật hoang dã sống gần đó được thức tỉnh linh trí, vô số yêu thú xuất hiện thời gian ngắn. Thỉnh thoảng có những đốm sáng chói lọi được phun ra, chúng có thể là binh khí, khôi giáp hoặc những quyển trục bằng bạch ngọc.

Vô số thế lực đã cho người đóng quân gần đó, thế lực càng lớn thì vị trí càng gần. Tất cả rất ăn ý im lặng chờ đợi cấm chế biến mất.

“Cốc chủ, xin mời. Nơi đóng quân của Ẩn Dạ cốc ở đây.”

Cốc chủ Vạn Thành Kiếp mang theo toàn bộ nhân mã của Ẩn Dạ cốc tiến đến thăm dò. Nhóm của Dã Y cũng được phép đi theo, sau trận chiến với quỷ vực hoàng tộc, cả bọn càng được tập trung bồi dưỡng hơn, đặc biệt là Dã Y.

Nguyên nhân gây ra sự biến đổi của Y Thống dần dần được tiết lộ. Xem tiếp hồi sau để hiểu rõ.
 
Chương 42: Phá phong huyết


"Còn bao lâu thì cấm chế sẽ biến mất?"

"Theo tính toán thì còn mười ngày nữa thưa đại nhân"

"Việc tìm hắn thế nào rồi? Có tin tức gì mới chưa?"

"Đã phát hiện đứa bé, nhưng hắn vẫn chưa lộ diện. Thuộc hạ không dám manh động, thực lực của chúng quá mạnh. "

"Hmm... đi tìm tên đệ đệ ngu ngốc của ta đi, đã đến lúc phải nghiêm túc rồi."

"Dạ, đại nhân."

Khắc Thiên Hà ngồi tựa lưng vào ghế, nhíu mày suy tư.

Sau một lúc thì cửa phòng bật mở, Khắc Phi Vân nghênh ngang bước vào. Ngồi gác cả hai chân lên bàn, hớp một ngụm rượu cười sang sảng.

"Sao hả đại ca? Ngươi nhớ ta à?"

"Ta đã phát hiện ra tung tích của đứa bé." Khắc Thiên Hà điềm tĩnh nói.

"Vậy thì chúc mừng... chúc mừng..." Khắc Phi Vân vẫn vô cùng ngả ngớn vỗ tay.

"Ta sẽ dùng đứa bé để làm mồi. Cần ngươi hợp sức để tóm lấy mục tiêu." Khắc Thiên Hà nhấn mạnh.

"Ngươi cần ta giúp..." Khắc Phi Vân ngoái tai lên tiếng giễu cợt.

"Nghe ta nói hết." Khắc Thiên Hà ngắt lời.

"Chúng ta phải hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Mục tiêu có thực lực ngoài mong đợi, một mình ta không hoàn toàn chắc chắn khống chế được cục diện…" Khắc Thiên Hà nói tiếp.

Khắc Phi Vân ngừng giễu cợt, nhưng chỉ uống rượu mà không nói lời nào.

“Và ngươi đừng quên sự tàn nhẫn của lão già…” Khắc Thiên Hà tiếp tục nói.

Ngồi im lặng một hồi sau, Khắc Phi Vân uống một hơi hết bầu rượu.

“Khốn kiếp, sẽ có ngày ta sẽ cho lão biết tay…xoảng…xoảng…” Hắn ném vỡ bầu rượu, miệng lẩm bẩm.

“Nói đi, ta phải làm gì?” Cuối cùng hắn cũng đồng ý hợp tác.

***

Đứa bé đã lớn hơn một chút, nó không bú sữa mẹ mà mở miệng tham lam ăn từng ngụm thức ăn do Hạt Ly đút vào. Đây không phải con của nàng, nhưng vì một biến cố, nàng phải mang nó chạy trốn...

Cha của đứa bé tên Hạt Lân, là đại ca của Hạt Ly. Cả hai thuộc "Thủy Tinh Ngô Công" bộ tộc, trước kia từng vô cùng thịnh vượng, nhưng vì mang trong mình dòng máu có tác dụng vô cùng đặc biệt mà bị tàn sát. Cho đến hiện tại, bộ tộc vẫn sinh tồn trong bóng tối, vô cùng hạn chế tiếp xúc với bên ngoài, tất cả co cụm sống tại tổ địa.

Nếu ngươi hỏi tác dụng thần kỳ đó là gì? Thì câu trả lời là ba chữ "Phá Phong Ấn". Tại một thời điểm đặc biệt, trong tích tắc cơ thể họ sẽ sản sinh ra một giọt máu thần kỳ, thường được gọi là "Phá Phong Huyết". Nếu lấy được Phá Phong Huyết ra khỏi cơ thể một cách toàn vẹn, nó có thể giúp ngươi phá vỡ mọi cấm chế trên cõi đời này.

Vậy thời điểm đặc biệt đó là gì? Cả bộ tộc phải gánh chịu một lời nguyền từ xa xưa, khi một đứa bé được sinh ra sau ba mươi ngày, thịt của nó sẽ toát ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn... người cha.

Mùi thơm sẽ làm loạn thần trí, cũng như kích thích người cha ăn thịt đứa con của chính mình. Quá trình này sẽ tiếp tục cho đến khi đứa bé tròn một tuổi. Và thời điểm đặc biệt sẽ xảy ra khi ăn thịt xong con của mình, thần trí vừa thức tỉnh, Phá Phong Huyết sẽ được cô đọng rồi biến mất trong chớp mắt.

Trích xuất Phá Phong Huyết không hề dễ dàng, vì thế mà vô số bi kịch đã xảy ra với "Thủy Tinh Bọ Cạp" thời xa xưa. Cuối cùng sau vô vàn nỗ lực, các hiền giả trong tộc đã tìm ra phương thuốc để ức chế dục vọng ăn thịt con của chính mình.

Với Hạt Lân, hắn cũng như tiền bối, phục dụng thuốc cổ truyền khi con trai vừa chào đời, và tận hưởng cảm giác hạnh phúc bên gia đình nhỏ. Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, đêm trước khi con trai hắn được ba mươi ngày tuổi, hắn đã mơ một giấc mơ lạ. Sau đó mất đi tỉnh táo, chỉ tuân theo bản năng, nghe theo sự đói khát để truy đuổi con trai mình.

Người vợ vì ngăn cản hắn mà hi sinh, còn đứa bé được Hạt Ly mang đi trốn xa vạn dặm. Thảm kịch lại tái diễn.

***

Quanh khu vực lối vào động thiên đã tụ tập hơn trăm thế lực lớn nhỏ, càng gần thì càng mạnh. Chưa kể nhân mã đang đóng quân xung quanh Y Thống.

“Vạn Thành Kiếp, giao bọn chúng ra đây.” Bên ngoài khu vực đóng quân của Ẩn Dạ cốc, một nhóm người cưỡi trên lưng sói đang tụ tập.

Bước ra khỏi lều trại, nhìn kẻ vừa mới hét lớn, cốc chủ Vạn Thành Kiếp bật cười thành tiếng.

“Lang Kỳ, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn thô lỗ như vậy?”

Lang Kỳ là thành chủ Ma Lang thành, kẻ thù truyền kiếp của Ẩn Dạ cốc. Hắn và cốc chủ cũng là đối thủ từ thời niên thiếu cho đến lúc làm người đứng đầu của hai thế lực. Hôm nay hắn đến đây với mục đích trả thù cho nhóm người Bạch Vũ đã chết dưới tay bọn Dã Y.

Trừng mắt nhìn Dã Y sau lưng Vạn Thành Kiếp, Lang Kỳ hét lớn.

“Giao hắn cho ta.”

“Chưa bao giờ ta thấy ngươi tức giận như thế. Kẻ bị giết chết là con riêng của ngươi à?” Cốc chủ vuốt râu cười ha hả.

“Khốn khiếp, ngươi muốn chết.” Lang Kỳ vẫn tức giận đùng đùng, ra tay tấn công.

“Lang Khẩu”

Hàm sói khổng lồ hiện ra từ hư không, hướng về cốc chủ khép lại những răng nanh lởm chởm.

“Phừng… phừng…” Hỏa vũ bay lên đón đầu hàm sói, thiêu đốt sạch sành sanh trước khi nó kịp chạm vào cốc chủ.

“Ngươi vẫn nóng vội như vậy…”

Lang Kỳ rút song đao trên lưng xuống, chuẩn bị đòn tấn công tiếp theo…

“Ha ha, Lang Kỳ… Dám chơi dám chịu chứ…” Một lão già với dáng vẻ hèn mọn xuất hiện từ lòng đất. Túy Giả Hưng, tộc trưởng của Túy Độc Thử tộc đàn, chủ nhân của Thử Trạch đầm lầy. Giữa hắn và Lang Kỳ cũng có xích mích, nên rất vui khi thấy Lang Kỳ bị thua thiệt.

“Ông ấy là ai vậy?” Ôn Bích khẽ hỏi.

“Cường giả thống trị Thử Trạch đầm lầy. Đừng nhìn thẳng ông ta, đây là một kẻ nhỏ mọn.” Hận Kỳ Thiên vội lên tiếng nhắc nhở.

“Ha ha, thật là nhộn nhịp. Lâu lắm mới có dịp tụ tập với bằng hữu cũ.” Từ trên trời cao, vô số cường giả thân người đầu chim đang đáp xuống. Lôi Bằng tộc cũng gia nhập cuộc chơi, ngươi vừa lên tiếng là tộc trưởng Bằng Diêm.

Có lẽ vì quá nhàm chán vì phải chờ đợi, nên các đại thế lực đều tham gia góp vui. Khiến cho Lang Kỳ bất đắc dĩ phải dừng cuộc chiến, hắn hiếu chiến nhưng không ngu ngốc. Hắn không muốn bị người thừa nước đục thả câu.

Khi không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, thì sự xuất hiện của kẻ ngoại lai càng khiến cho lửa nóng càng thêm bùng cháy.

“Các vị…lần đầu gặp mặt, xin cho ta gửi lời chào.” Hắn hiện ra không một dấu hiệu, không ai phát hiện được khi nào hắn xuất hiện. Điều này khiến cho tất cả cường giả đều nhíu mày ngưng trọng.

“Xin tự giới thiệu, ta là Phi Thần. Hôm nay ta muốn mang đến một cơ hội tuyệt vời…”

“Cơ hội để hợp tác với Thiên Ma Vạn Quỷ vực hoàng tộc.”

“Đây là cơ hội hiếm có để nhận được vô số truyền thừa, công pháp, chiến kỹ, bảo vật…”

Lời tuyên bố như hòn đá ném vào mặt nước yên ả, gây ra gợn sóng lan tỏa. Trừ Ẩn Dạ cốc đã biết về sự hiện diện của quỷ vực hoàng tộc, thì các thế lực khác đều bàn tán xôn xao.

Ném ra một lệnh bài bạch ngọc, lệnh bài cắm phập vào mặt đất hiện ra hư ảnh của quái thú một mắt đang gầm rú.

“Các vị, đây là lệnh bài chứng minh cho thân phận của ta.” Phi Thần ưu nhã khom người cúi chào.

“Xin hỏi, hợp tác như thế nào?” Túy Giả Hưng vô cùng hứng thú hỏi.

“Ha ha, rất đơn giản. Trợ giúp chúng ta phá cấm chế, khi bảo tàng hiện thế các vị có thể tự do khám phá.”

“Nhưng có hai vật phải thuộc về chúng ta. Còn những vật khác, các vị tùy theo năng lực mà đạt được”

Phi Thần vẫn rất ưu nhã trả lời.

Mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Quỷ vực hoàng tộc đang có mục đích gì? Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
 
Chương 43: Kế hoạch bắt đầu


“Nếu chúng ta không muốn tham gia thì sao?” Có người lên tiếng hỏi.

“Ha ha, không sao cả…CHẾT…MÀ…THÔI…”

Vừa dứt lời, vẻ hiền hòa của Phi Thần đã biến mất, thay vào đó là sát khí phô thiên cái địa, cảm giác lành lạnh như dao kề cổ. Khí tràng tỏa ra như sóng biển cuồn cuộn, muốn nhấn chìm hết tất cả.

“Mau đứng sau lưng ta.” Cốc chủ quát khẽ.

Ẩn Dạ thành viên, trong đó có nhóm người của Dã Y lập tức làm theo. Khí tràng như gió lướt qua, mặc dù đã được cốc chủ ngăn lại phần lớn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy tức ngực muốn hộc máu tươi. Các thế lực khác cũng thế, các cao thủ đều đứng ra gánh vác cho người của mình. Dù vậy vẫn có cơ số người ngã rạp, bất tỉnh đương trường.

“Miu lão…” Cốc chủ liếc nhìn Mèo Mù.

“Sát khí trầm trọng, Phá Xác ngũ trọng thiên… Cao thủ trong cao thủ.” Mèo Mù trả lời.

“Các vị, ta sẽ giải thích tất cả thắc mắc của tất cả mọi người ở đây.”

“Có thể hỏi bất cứ điều gì…”

“Nào nào, có thắc mắc gì cứ việc hỏi.” Phi Thần thay đổi thái độ nhanh như lật bánh, thoáng cái lại trở nên hòa ái.

“Chúng ta có thể nghĩ đây là một hiệp ước giao dịch chính thức không?” Tất cả đại diện của các thế lực đều xuất hiện. Vừa rồi là một cường giả của Cự Khuyển tộc lên tiếng hỏi, về phần tại sao lại có câu hỏi như vậy? Lý do khá là thú vị.

Ai cũng biết hợp đồng với ma quỷ thường không có kết quả tốt. Nhưng trên đời này vẫn luôn có ngoại lệ. Trường hợp này là Độc Nhãn Sát Ma tộc, một trong hai đại bá chủ của Thiên Ma Vạn Quỷ vực. Thân là ma tộc, nhưng không mang theo những đặc tính cố hữu của ma quỷ.

Các tộc ma quỷ đều có tư tưởng tộc đàn rất bảo thủ, rất khó để chứa chấp dị tộc. Nhưng vị bá chủ này thì khác, là dị loại trong chủng loài của chúng. Bản tính tương đối “hiền hòa”, sẵn sàng giao tiếp với ngoại tộc, hấp thu tinh hoa, đào thải những gì yếu kém để càng trở nên cường đại. Theo truyền thuyết, Táng Xác Động đã biến đổi họ, từ nhân loại trở thành ma tộc.

Có lẽ vì thế mà mang đầy đủ đặc điểm của ma tộc, đó là tàn nhẫn, độc ác, khát máu… nhưng cũng có những mặt rất giống nhân loại, đó là rất thích giao dịch, nếu không cần ra tay sẽ không ra tay, và ngược lại. Đồng thời giữ chữ tín, rất hiếm khi phá vỡ hiệp ước.

Cho nên khi Phi Thần đề cập đến việc hợp tác, các thế lực chẳng những không quá bất ngờ, mà còn nhận định đây là cơ hội. Độc Nhãn Sát Ma tộc rất cường đại, cường đại đến nỗi không bất kỳ thế lực nào ở đây muốn đối mặt.

“Chúng ta sẽ kí kết hiệp ước. Danh tiếng của tộc ta có lẽ không cần phải nói nhiều, mọi người đều biết.”

Phi Thần trả lời như một liều thuốc an thần cho tất cả mọi người. Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng bàn tán xôn xao.

“Phi Thần đại nhân, chúng ta cần làm gì?”

Phi Thần không vội trả lời, mà phất nhẹ bàn tay, giữa không trung liền hiện ra hư ảnh của một người đàn ông, cùng với một con quái vật thân người mình rết đang gào thét.

“Cho người đi tìm hắn, đồng thời thu thập tế lễ.”

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Có người tiếp tục hỏi.

“Sau mười ngày cấm chế sẽ tự động biến mất. Chúng ta sẽ cần tế lễ để phá phong ấn.”

“Lai lịch của bảo tàng này như thế nào?”

“…”

Vô số câu hỏi được đặt ra, và Phi Thần đều điềm tĩnh trả lời. Sau nửa ngày, cũng định ra hiệp ướp giữa đôi bên. Tất cả các thế lực sẽ dốc sức sưu tập tế lễ, cũng như tìm người. Sau mười ngày, Độc Nhãn Sát Ma sẽ chịu trách nhiệm phá vỡ phong ấn. Mỗi thế lực được phép cử hai mươi người vào thăm dò bảo tàng. Nếu tìm thấy hai bảo vật được chỉ định bắt buột phải giao ra, còn lại năng lực quyết định tất cả, sinh tử do mệnh.

***

“Tại sao? Hắn chỉ là một đứa bé thôi mà?” Hạt Ly tuyệt vọng gào thét, nhưng vòng vây của địch nhân càng lúc càng siết chặt. Đã ba ngày, nàng đã phải tháo chạy liên tục trong ba ngày, xuyên qua rừng rậm, nhưng kẻ địch vẫn theo sát. Nàng không biết chúng là ai, nhưng lại biết mục tiêu là đứa bé trên tay mình.

“Vụt…vụt…vut…” Vô số phi lao từ trên cao đâm xuống, phong tỏa đường thóat của Hạt Ly.

Một bên chật vật tránh né, một bên nát óc suy nghĩ tìm sinh cơ thì bên tai nghe được tiếng ầm ầm của thác đổ. Nàng nhận ra mình đang ở rất gần thác nước, và đây sẽ là một cơ hội để trốn thoát. Thủy Tinh Ngô Công có khả năng đào động, cùng với bơi lội rất tốt. Hạt Ly cho rằng đây là cơ hội hiếm có, nên quay đầu hướng về phía thác nước mà chạy cật lực.

Âm thanh dữ dội của thác nước càng lúc càng lớn, tốc độ của Hạt Ly càng nhanh. Cuối cùng bờ vực của thác nước đã ở trước mắt, Hạt Ly liền nhảy xuống không chút do dự. Rơi tự do xuống thác nước, ngẩng đầu nhìn địch nhân, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đời không như là mơ, đang trên đà rơi xuống, thì cả nàng và đứa bé đều bị khựng lại, toàn thân như bị đông cứng, không thể động đậy.

Một nam tử mặc áo bào trắng, từ trên người toát ra vẻ cao quý xuất hiện. Hắn lơ lửng giữa lưng chừng trời, mắt đang nhìn nàng. Nam tử chỉ cần ngoắt ngón tay, thì nàng và đứa bé đã bay về phía hắn. Khắc Thiên Hà đã hiện thân, tự mình ra tay bắt sống Hạt Ly.

“Đọa Kiếp tam phẩm, Thủy Tinh Ngô Công đã xuống dốc, nhưng không ngờ vẫn sản sinh ra thiên tài như ngươi.”

Hạt Ly trong lòng vô cùng hoảng loạng, nhưng không thể làm gì. Toàn thân nàng như bị buột chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ đầu ngón tay.

“Buộc ta phải phá giải phong ấn để bắt ngươi, thật là phiền toái.” Tu vi Khắc Thiên Hà bây giờ là Đọa Kiếp đỉnh phong.

“Phi Thần, giao lại cho ngươi.” Khắc Thiên Hà để lại một câu nói, rồi xoay lưng rời đi.

“Dạ, thưa thiếu chủ.” Phi Thần mỉm cười trả lời, cúi thấp người cho tới khi Khắc Thiên Hà rời đi.

“Cho thằng bé uống thuốc rồi trích máu, phân phát cho lũ dân bản địa.” Phi Thần hạ đạt mệnh lệnh.

Đứa bé sẽ được cho uống một loại thuốc làm gia tăng mùi hương của máu thịt, nhằm tác động cực mạnh vào thần trí của Hạt Lân, để dụ hắn ra ngoài. Hiện tại người của Khắc Thiên Hà không có cách nào tìm ra được Hạt Lân, vì không thể mang quá nhiều người vào Chiến Sát vực.

Tất cả vì tránh kinh động đến tam đại thống trị giả là Chiến Cuồng Tộc, Tu La Tộc, Vũ Ma Tộc. Chỉ cần có một trong số đó xen vào, mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối. Độc Nhãn Sát Ma không sợ rắc rối, nhưng cũng không muốn vướng vào rắc rối.

Theo dự đoán, Hạt Lân có thể đã tự ép bản thân lâm vào ngủ say, sâu trong lòng đất, hoặc ở bất cứ nơi nào gần với vị trí của đứa bé. Không đủ lực lượng để tìm kiếm trên quy mô lớn, buộc Khắc Thiên Hà phải nghĩ đến chuyện hợp tác với các thế lực lân cận.

Từ đó mà các tin đồn, các thư cầu cứu được gửi ra ngoài nhằm thu hút sự chú ý vừa đủ, nhưng không kinh động đến các siêu cấp thế lực. Khắc Thiên Hà đã khống chế độ lan tỏa của thông tin rất tốt.

Mệnh lệnh nhanh chóng được ban ra, các thế lực bắt đầu huy động người để tìm kiếm Hạt Lân. Trong đó không thiếu các chủng tộc có khả năng độn địa, hay bơi lặn cực tốt, chuyện tìm ra Hạt Lân chỉ là sớm hay muộn.

***

Trong trang viên, các thành viên của Ẩn Dạ chiến bộ đang tề tựu. Nhưng nếu chú ý kỹ, sẽ phát hiện ra người có tu vi cao nhất là Thiên Tâm đỉnh phong. Tất cả Thiên Tâm đỉnh phong của Ẩn Dạ cốc đều ở tề tụ ở đây, tổng cộng có hơn hai mươi người.

“Chuyến thám hiểm lần này là cơ hội, nhưng cũng chứa đựng rất nhiều rủi ro. Cho nên tính mạng làm trọng, các ngươi là tương lai của Ẩn Dạ.”

Tại sao đều là Thiên Tâm? Ẩn Dạ cốc không có cao thủ hay sao? Tiếp tục theo dõi sẽ rõ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom