Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1784: Thể chất sát nhân (1)


Sân thí luyện là một lục địa diện tích khổng lồ vô hạn, vô vàn vì sao xoay xung quanh mình nó. Thậm chí toàn bộ sân thí luyện còn trải dài qua suốt mấy dải ngân hà! Cho dù là tốc độ tia sáng muốn đi hết một ngân hà cũng mất mấy chục vạn năm.

Tới cảnh giới Chí Tôn, tuy đã vượt qua tốc độ ánh sáng rất nhiều, nhưng muốn chân chính dạo hết một vòng sân thí luyện cũng phải tốn kha khá thời gian. Gần như cũng chưa có ai chân chính làm được điều này.

Sở Mặc đi mất mấy hôm, thực ra đều gặp phải sinh linh hùng mạnh không phải người, nhưng tu sĩ loài người lại chẳng thấy bóng dáng một ai. Hôm ấy, khi Sở Mặc chỉ còn cách đất hiểm thứ ba khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng gặp phải hai tu sĩ loài người, giữa bọn họ đang bùng nổ một trận đại chiến!

Cả mảnh trời đều bị hai người này đánh cho có chút sụp đổ. Cũng may quy tắc trên sân thí luyện đủ hùng mạnh, kịp thời tu bổ.

Mỗi bước di chuyển của hai người đều tính chừng trăm triệu dặm, tự tế ra pháp khí ngang trời, hơi thở cực kỳ kinh khủng!

Không ngừng liều mạng tấn công đối phương. Hiển nhiên đây cũng không phải luận bàn, mà là trận chiến sinh tử!

Sau khi nhìn rõ hình dạng một người trong số đó, Sở Mặc lập tức có cảm giác muốn trợn mắt há miệng, trong lòng tự nhủ có cần trùng hợp như vậy không? Đi đến đâu cũng gặp phải y? ——

Cái người tay nắm một trường thương màu bạc đang chiến đấu với đối thủ kia, chính là Cơ Thánh!

Anh họ của hắn!

Cơ Thánh cũng thấy khó tin, cái tên không biết xấu hổ cướp con dơi xám của mình vậy mà cũng xuất hiện ở đây?

Mẹ nó!

Thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà! Hay là theo dõi ta rồi!

Sân thí luyện lớn như vậy sao lại cứ tình cờ gặp ta mãi thế?

Vẻ mặt Cơ Thánh rất buồn bực, mặc dù không ảnh hưởng tới cuộc chiến với đối thủ, nhưng thần sắc rõ ràng của y vẫn bị đối thủ nhìn thấy.

Đối thủ của y là một thanh niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, còn để tóc ngắn, mặc bộ quần áo màu đen, trông có vẻ rất sáng sủa. Thực lực của y cực kinh người, mỗi lần ra tay đều thế lớn lực mạnh, dễ dàng đánh nát một mảng trời. Loại dao động này phát ra có thể dễ dàng khiến một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ tan thành tro bụi.

Vốn dĩ thanh niên mặc áo đen thấy có thêm người lại đây cũng nhíu nhíu mày, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Cơ Thánh, đuôi lông mày liền nhướng lên, vừa đánh vừa hỏi với giọng trào phúng:

- Sao? Lại gặp một kẻ thù?

- Tuyết Vô Lệ, ngươi chớ nói nhảm, tuy gia không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu. Cùng lắm thì liều mạng, ngươi chớ mơ tưởng!

Giọng nói Cơ Thánh lạnh như băng, vẫn cuồng ngạo trước sau nhưmột.

Trong lòng Sở Mặc khẽ động, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Thanh niên này ấy vậy lại là một trong mười cao thủ tốp đầu Thiên bảng. Hiện giờ Tuyết Vô Lệ đang ở vị trí thứ chín, thực lực của y chắc chắn hơn Cơ Thánh không ít. Nhưng như Cơ Thánh nói, y muốn giết Cơ Thánh cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Giữa Cơ Thánh và Tuyết Vô Lệ có mối thù cũ. Hai người ân oán nhiều năm, dây dưa từ La Thiên Tiên Vực cho tới tận sân thí luyện này.

Đừng nhìn Cơ Thánh có chỗ dựa là hoàng tộc La Thiên Tiên Vực, nhưng Tuyết Vô Lệ lại chẳng sợ y chút nào. Bởi vì sau lưng Tuyết Vô Lệ cũng có một vị đại thần mạnh mẽ hơn nhiều. Đó là lão tổ của nhà họ Tuyết, một đấng tối cao, đại nhân vật cảnh giới Tổ Tiên…

Cho nên, dù Tuyết Vô Lệ thực sự giết chết Cơ Thánh ở đây, y cũng chẳng sợ hoàng tộc La Thiên Tiên Vực báo thù y. Nhưng với Tuyết Vô Lệ mà nói, có thể giết chết Cơ Thánh một cách êm đẹp là tốt nhất. Bị người khác nhìn thấy, nhất định chuyện này sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài.

Anh trai Cơ Thánh là Cơ Khải nhất định sẽ dùng vị trí khiêu chiến năm nay dùng tới đối phó mình. Chống lại Cơ Khải, Tuyết Vô Lệ khôngcòn thấy tự tin như vậy nữa rồi.

Tuyết Vô Lệ lạnh lùng nhìn Cơ Thánh, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng:

- Cơ Thánh, loại bại tướng như ngươi mà còn có mặt mũi nói năng lý lẽ hùng hồn ở đây sao? Có phải thấy có người tới, hôm nay liền may mắn tránh được một kiếp? Còn không nhanh cút tới ôm đùi anh trai Cơ Khải của người mà khóc kể đi?

Trên mặt Cơ Thánh đỏ lên vì tức giận, y cả giận nói:

- Tuyết Vô Lệ, ngươi cũng chớ kiêu ngạo như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đích thân Cơ Thánh ta lột da ngươi!

- Ha ha ha ha.

Tuyết Vô Lệ cười gằn trong cổ họng, lạnh lùng nói:

- Ta chờ!

Cơ Thánh hung hăng trợn mắt nhìn Sở Mặc một cái, sau đó không nói hai lời, xoay người rời đi. Tuy nói hôm nay có tên kia xuất hiện y mới không cần liều mạng. Nhưng trong lòng Cơ Thánh lại chẳng thấy cảm kích Sở Mặc chút nào. Bởi vì sự mất mặt của mình lại bị hắn thấy rồi.

Nhưng trong nháy mắt khi Cơ Thánh xoay người, khóe miệng liền lộ ra một tia đắc ý. Tự nhủ trong lòng: Tiểu tử, lần này coi như ngươi xuixẻo rồi!

Bên kia Tuyết Vô Lệ thấy Cơ Thánh xé rách không gian rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng lạnh lùng, rồi đưa mắt nhìn sang Sở Mặc, sau khi quan sát từ trên xuống dưới vài lần, thản nhiên nói:

- Tiểu tử, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta. Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?

Sở Mặc nao nao, cau mày nói:

- Liên quan gì tới ta? Ngươi khó chịu thì đuổi y về mà giết, ta cam đoan ta không nhúng tay.

- Ngươi cũng phải có tư cách nhúng tay cái đã!

Tuyết Vô Lệ lạnh giọng nói, sau đó trong đôi mắt y có thế giới sụp đổ. Hiển nhiên, y đã có ý định giết chóc.

- Lấy vũ khí của ngươi ra!

Tuyết Vô Lệ đem chiến ý tăng lên trong nháy mắt, sau đó lấy tay chỉ Sở Mặc:

- Ngươi khiến ta lỡ việc giết y, ngươi phải dùng mạng mình mà đền!

- Ngươi bị bệnh à?

Vẻ mặt Sở Mặc không hiểu ra sao.

- Đây là quy định của Tuyết Vô Lệ ta.

Tuyết Vô Lệ vừa nói, vừa trực tiếp đánh một chưởng về phía Sở Mặc:

- Kẻ làm ảnh hướng tới cuộc chiến của ta, ta sẽ truy cứu đến cùng!

- Cái quy củ vớ vẩn gì?

Sở Mặc vận hành thân pháp, thân hình đột ngột xuất hiện trong hư không rất xa. Hiện giờ hắn mới hiểu vì sao Cơ Thánh lại rời đi nhanh như vậy, hóa ra là vì Cơ Thánh muốn di dời sự chú ý tới mình.

Mẹ nó! Sở Mặc mắng thầm trong lòng, Cơ Thánh đúng là không phải thứ tốt đẹp.

Nhưng lại không thể không lấy lại tinh thần, đánh lộn với Tuyết Vô Lệ.

Cảnh giới của hai bên đều là Chí Tôn, làn sóng dao động phát ra còn mạnh hơn cuộc chiến giữa Tuyết Vô Lệ và Cơ Thánh khi nãy.
 
Chương 1785: Thể chất sát nhân (2)


Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ sáng lên, không nhịn được nói:

- Không tồi đấy…Khi y nói đến chữ “không” thì tay đã đánh về phía Sở Mặc được hơn ba ngàn chưởng rồi.

Khi y nói tới chữ “tồi” lại là hơn bốn ngàn chưởng.

Khi y nói tới chữ “đấy” lại đánh ra thêm hơn năm ngàn chưởng nữa!

Ba chữ, mười hai ngàn chưởng!

Mỗi cú đều thế lớn sức mạnh, có thể dễ dàng đánh bay một hành tinh. Mười hai ngàn chưởng gần như bao phủ hết không gian nơi này!

Trên bầu trời nơi nơi là tàn ảnh do chưởng của Tuyết Vô Lệ để lại. Từng tảng không gian lớn sụp đổ trước mỗi cú đòn của Tuyết Vô Lệ. Sức mạnh mênh mông xé rách cả không gian. Sở Mặc thân ở bên trong khoảng không gian này, hoàn toàn bị sức mạnh của Tuyết Vô Lệ phong ấn lại.

Bấy giờ, Sở Mặc dùng một đao chẻ củi!

Một đao, liền chẻ đôi tàn ảnh đầy trời! Một đao, liền xé toạc không gian.

Khiến công kích của Tuyết Vô Lệ thất bại trong nháy mắt!

Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ hiện lên chút khiếp sợ, híp mắt nhìn Sở Mặc:

- Không tệ… đạo hạnh khá sâu đấy!

Khi nói chuyện, y lại tung ra hơn ba vạn chưởng, từ mọi góc độ của không gian lao về phía Sở Mặc.

Tốc độ của y quá nhanh, thủ đoạn của y nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại không hề có góc chết.

Phương thức giải quyết duy nhất là đối đầu với y!

Mà cận chiến là loại hình chiến đấu mà Tuyết Vô Lệ thích nhất.

Nhưng trùng hợp chính là, Sở Mặc cũng thích!

Keng!

Lại một đao, Sở Mặc phá hỏng địa bàn của Tuyết Vô Lệ, sau đó, hắn vung nắm tay, bắt đầu tung quyền.

- Mười thứ hạng đầu trong Thiên bảng… lại làm được gì?

Khi Sở Mặc nói đến chữ “Thiên” đã tung ra hơn một vạn quyền. Những câu này tổng cộng có mười chữ, nhưng sau khi Sở Mặc nói xong, cũng đã tung ra hơn chín vạn quyền!

Rầm rầm rầm uỳnh…!

Khắp không gian mênh mông, đều tràn ngập tiếng chớp giật sấm rền.

Cuộc tranh đấu kịch liệt giữa hai người gần như chốc lát thôi đã đến hồi gay cấn! Rầm rầm rầm!

Lại là một trận quyền cước phát ra âm thanh trầm đục, đều là những tín hiệu khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Thân thể hai người này đều quá mạnh mẽ.

Trong lòng hai người cũng ngập tràn khiếp sợ.

Sở Mặc nghĩ: Không ngờ gặp một tu sĩ có thân thể gần với ta, chẳng lẽ y cũng có thân thể tổ cảnh? Tuyết Vô Lệ lại hoàn toàn sợ ngây người, nhận lấy một đả kích không nhỏ từ Sở Mặc!

Người này… sao lại có thể chất còn mạnh hơn ta? Thể chất của ta mới là mạnh nhất trong khắp vũ trụ La Thiên Tiên Vực!

Thế giới không thích nói lý lẽ này tràn ngập những kẻ mạnh không thích nói lý. Rất nhiều người đều nói: Con người không thể mới sinh ra đã mạnh như vậy được, nhất định phải trải qua nỗ lực…

Nhưng Tuyết Vô Lệ lại quá hùng mạnh, y sinh ra đã hùng mạnh rồi! Bởi vì y có một tổ tiên hùng mạnh tối cao, là “cháu trai nhỏ” mà đấng tối cao kia rất thích. Cho nên khi Tuyết Vô Lệ mới sinh ra, liền được vị tổ tiên kia cho tẩy tủy.

Quá trình không cần nói cụ thể nhiều lời, một đấng tối cao cảnh giới Tổ Tiên tự mình ra tay thì còn cần nói chi nữa. Thân thể Tuyết Vô Lệ tuy không trải qua luyện cốt toàn thân rồi luyện máu toàn thân, cuối cùng tạo nên thân thể tổ cảnh như Sở Mặc, nhưng cũng chẳng kém mấy. Thể chất của y nhất định vượt xa đạo cảnh!

Sau đó vị tổ tiên kia cho Tuyết Vô Lệ đi theo ba năm, ba năm này đều dốc lòng dạy bảo. Ba năm sau mới cho Tuyết Vô Lệ trở về gia tộc. Loại trải nghiệm gần như huyền thoại này khiến từ nhỏ Tuyết Vô Lệ đã hùng mạnh hơn bạn bè cùng lứa rất nhiều.

Tuy nhiên có lẽ chính vì trải nghiệm này, mà sự kiêu ngạo từ xương tủy của Tuyết Vô Lệ cũng hơn kẻ khác vài lần.

Không có cách nào để không kiêu ngạo cho được, đổi lại làm bất cứ ai, kinh nghiệm này của y cũng đáng để kiêu ngạo ngời ngời.

Cho nên mới nói việc gì cũng có lợi có hại, từ nhỏ Tuyết Vô Lệ đã vượt xa bạn bè cùng tuổi. Nhưng trong quá trình trưởng thành, nhất là sau khi thành đạo, ưu thế đã từng này của y ngày càng thu hẹp. Cuốicùng còn bị một vài tu sĩ cùng tuổi vượt qua. Với Tuyết Vô Lệ mà nói đó là đả kích khó lòng chấp nhận. Nhưng y vẫn không công khai tỏ vẻ gì, ngược lại càng thêm cố gắng. Muốn vượt qua trở lại, trở thành tu sĩ đệ nhất trong đám người cùng tuổi như xưa!

Chỉ có điều, dễ dàng vậy sao? Ngươi cố gắng, người ta cũng cố gắng, thậm chí còn cố gắng hơn ngươi!

Nhất là sau khi thành đạo, ở cấp độ Chí Tôn, người khác càng khó lòng giúp đỡ. Gần như mỗi bước chân đều cần tự mình lĩnh ngộ, cần bản thân độc lập tiến tới. Tuyết Vô Lệ không ngu ngốc, thiên phú của y khá xuất sắc, tuyệt đối xem như nhóm cao cấp nhất trong bạn cùng lứa. Nhưng chỉ là một trong, không phải duy nhất.

Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu ba vạn hiệp!

Không có đấu pháp, cũng không có vũ khí, hai bên chỉ đơn thuần là cận chiến kịch liệt!

Chỉ là kết quả do hai người ở cảnh giới bọn hắn cận chiến kịch liệt tạo ra thực sự quá kinh người. Tuyết Vô Lệ cắn răng, lạnh lùng chăm chú nhìn Sở Mặc:

- Rốt cuộc thể chất của ngươi là gì? Sao có thể còn mạnh hơn cả ta?

Sở Mặc nhe răng cười:

- Thể chất sát nhân!

Tuyết Vô Lệ chau mày, thì thào nói thầm: Thể chất sát nhân? Là thể chất gì? Nhưng vừa nghĩ lại liền biết bản thân bị chơi xỏ, trên đời nào có loại thể chất này?

- Ngươi đùa giỡn ta?

Trong con ngươi của Tuyết Vô Lệ ngập đầy sát khí, không che dấu chút nào! Xưa nay y vẫn vậy, chẳng hề giấu giếm ý đồ giết chóc với kẻ mình muồn giết.

- Ái chà không ngờ ngươi lại nhìn ra, thông minh thật đấy!

Sở Mặc hô lên có vẻ rất kinh ngạc.

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Giọng nói Tuyết Vô Lệ lạnh như băng đá, trong tay y xuất hiện một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ, trường kiếm quanh co khúc khuỷu như con rắn. Toàn thân trường kiếm một màu xanh biếc, tỏa ra hơi thở u ám lạnh lẽo.

Tuyết Vô Lệ lấy kiếm chỉ Sở Mặc:

- Xem kiếm pháp của Tuyết gia ta đây!

Khi nói chuyện, thanh kiếm trong tay Tuyết Vô Lệ nhẹ nhàng run lên, trời đất bắt đầu mưa tuyết, đẹp đến nghẹt thở! Không cảm thấy một chút sát khí nào!

Sở Mặc cười ha hả, cầm Hàn Nguyệt Đao trong tay, thi triển một bộ kiếm pháp.

Hoa mai kiếm thuật!

Hàn Nguyệt đao trong tay hắn cũng khẽ run lên, bầu trời liền lả tả hoa mai hồng nhạt. Trộn lẫn với tuyết xanh đầy trời còn tản ra một mùi hương xông lên mũi.

Khiến người ta mê say! Nếu từ xa trông lại, sẽ thấy trời đất nơi này bao phủ bởi sắc xanh nhạt của tuyết và ánh hồng của hoa mai. Đẹp đến mức nao lòng!
 
Chương 1786: Lên Thiên bảng


- Ngươi dùng đao thi triển kiếm thuật… ngươi đây là đang khinh nhờn!

Tuyết Vô Lệ rống lên giận dữ, giữa đầy trời tuyết và mai, y đâm một kiếm tới.

Một tia sáng khác nhanh hơn.

- Ngươi muốn xem đao pháp?

Sở Mặc cười lạnh thành tiếng, chém ra một đao bình thản không cógì kỳ lạ.

Nhát đao đó nhìn như thường thường, nhưng lại có một cái tên kinh người.

Nó được gọi là Lục Tiên!

Đao cuối cùng trong U Minh Bát Đao!

Lục Tiện xuất hiện, trời đất cùng bi thương!

Sau khi thành đạo, Sở Mặc mới lĩnh ngộ ra tinh túy trong đao phápnày, nhưng trước khi bước vào cảnh giới Chí Tôn, lại chưa từng thi triển ra. Bởi vì không có sức lực Chí Tôn, tuyệt đối không thể khống chế nhát đao đó!

- Chỉ đao pháp này…

Đầu tiên, trong mắt Tuyết Vô Lệ tràn đầy khinh miệt, nhưng sau đó y cũng cảm nhận được vẻ bất thường. Cuối cùng vẫn là tới cảnh giới này rồi, sao y lại có thể không biết gì được, lúc đầu còn chưa thấy chỗ tinh diệu trong đao kia. Nhưng giây lát sau, y liền hiểu rõ.

Nhưng nhát đao kia đã đến trước mặt y rồi. Đối phương theo sát đao, dùng một phương thức vô cùng quỷ dị biến mất khỏi không gian trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay sau đó, liền xuất hiện trước mặt y. Toàn bộ quá trình chỉ có một phần nhỏ của giây!

Thời khắc mấu chốt, Tuyết Vô Lệ vận dụng đại pháp tối cao, cầm trong tay Thanh Xà kiếm chắn ngang trước mặt, khó khăn lắm mới chắn được một đao của Sở Mặc.

Keng!

Một tiếng nổ ầm ầm, vang dội triệu dặm trời cao. Âm thanh kia chấn nổ cả mảnh trời, không gian trên trời tan tác thành mảnh nhỏ.

Mặc dù nơi chiến đấu của hai người là ở trên bầu trời, rời xa lục địa sân thí luyện, nhưng vẫn tạo thành tổn thương cực lớn cho bên dưới.

Phạm vi mấy ngàn dặm của sân thí luyện bên dưới xuất hiện nhiều hố sâu hoắm, sâu không thấy đáy, như một vực sâu khủng bố. Trên trời nhìn lại, giống như ánh mắt tràn ngập hơi thở tử vong.

Thân hình của Sở Mặc, như dính trên trời cao, không hề nhúc nhích. Nhưng thân thể Tuyết Vô Lệ lại như diều đứt dây gặp bão, chợt biến mất ở đó, văng về phía phương xa vô tận.

Một ngôi sao ở xa vừa lúc cản con đường văng ra của Tuyết Vô Lệ, trực tiếp bị đụng nát…

Phụt!

Tuyết Vô Lệ lập tức phun ra một búng máu.

Trong mắt mang theo khiếp sợ và hoảng sợ vô tận, miễn cưỡng ổn định cơ thể, chao đảo trong hư không một lúc lâu. Sau đó, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc phía xa xôi:

- Đây là… đao pháp gì?

- Đao sát nhân.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Còn đánh không?

- Đánh!

Tuyết Vô Lệ vận chuyển huyền công, trực tiếp ổn định vết thương trong cơ thể, sau đó hấp thu lượng lớn tinh khí trong hư không, gần như trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Nhưng tổn thương về đạo ẩn trong cơ thể tuyệt đối không phải nói khôi phục là khôi phục được.

Tuy nhiên nếu hiện tại rời đi, Tuyết Vô Lệ cho rằng nhất định sẽ để lại bóng ma cho bản thân. Nếu như bại bởi mấy kẻ quen mặt trên Thiên bảng thì y sẽ không có cảm giác này. Mấu chốt là thanh niên trước mắt này quá xa lạ, y có thể khẳng định, bản thân trước giờ chưa gặp hắn.

Tuy nói bên trong sân thí luyện cũng xuất hiện không ít vị giống người này, kẻ mạnh thân phận thần bí, nhưng những người đó, đa số đều vẫn ngã xuống như cũ. Đối mặt với kẻ mạnh trên Thiên bảng, không mấy người có sức phản kháng. Cho nên như vị trước mắt này thực sự rất nằm ngoài dự đoán của Tuyết Vô Lệ, dưới cái nhìn của Tuyết Vô Lệ, sân thí luyện không nên có người như thế tồn tại!

Tiếp tục chiến đấu!

Lúc này, y chọn thi triển đại thần thông.

Y có một vị tổ tiên tối cao vô thượng, phép tu luyện đều là cao cấp nhất, Tuyết Vô Lệ nhìn Sở Mặc lạnh giọng nói:

- Cho tới nay, ngươi là người thứ ba có thể khiến ta thi triển thần thông!

- Hai người trước là ai?

Sở Mặc tò mò hỏi.

- Đi chết đi!

Tuyết Vô Lệ gầm lên, hai tay kết ấn, chỉ thấy trong hư không xuất hiện tám con rồng lớn màu trắng, vảy và móng rõ ràng, dữ tợn hùng hồn, toàn thân tràn ngập vẻ đẹp sức mạnh. Trực tiếp vồ về phía Sở Mặc.

Trên thân mỗi con rồng lớn đều mang theo quy tắc lực lượng mênh mông.

Không ngờ tất cả số rồng này đều do quy luật ngưng kết mà thành! Đây mới thực sự là thần thông! Đây mới thực sự là dùng đạo tấn công!

Thần thông này quá hùng mạnh, nếu là Chí Tôn bình thường trúng chiêu này sợ rằng ít nhất cũng phải thương nặng.

Sở Mặc không do dự, hắn ngạo nghễ đứng giữa không trung, bắt đầu vận hành Cửu Tự Chân Ngôn.

Chữ Lâm vững chãi như núi!

Mặc cho long uy như nước dồn do những con rồng ngưng kết từ quy luật mang tới, Sở Mặc lại lù lù bất động. Chữ Binh một biển năng lượng!

Hắn quét hết tinh khí trong cả mảnh không gian, thêm vào bản thân, thâm chí còn xé rách hai tảng thịt trên người hai con rồng trắng… khiến Tuyết Vô Lệ xem mà rung động vô cùng.

Chữ Đấu vũ trụ cộng hưởng!

Vốn dĩ địa bàn do tám con rồng trắng xuất hiện mà thành, nháy mắt chẳng còn ảnh hưởng gì đến Sở Mặc được nữa. Bởi vì thân thể Sở Mặc đã cộng hưởng với cả vũ trụ này, như hòa làm một thể. Chữ Nhân năng lực khôi phục.

Vài vết thương ngầm trên người Sở Mặc dưới sự vận chuyển của mấy chữ kia gần như khôi phục chỉ trong chớp mắt! Hầu hết vết thương do đạo biến mất chớp nhoáng không còn.

Đây là uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn, Sở Mặc ở cảnh giới Chí Tôn vẫn khó lòng phát huy hết sức. Nhưng cũng đủ rồi.

Chữ Giai cảm ứng thần niệm!

Trong giây lát khi Sở Mặc thi triển chữ Giai, vô số tin tức của vũ trụxung quanh tràn vào trong biển tinh thần của Sở Mặc. Sau đó trải qua chắt lọc kỹ càng, tổng kết lại cho hắn. Hết thảy điều này, xảy ra với tốc độ nhanh đến khó tin.

Thậm chí khiến người ta có cảm giác Sở Mặc như một vị thần!

Vận hành chữ Giai, phảng phất vũ trụ xung quanh đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn!

Giờ khắc đó, hắn chính là thần của cõi này!

Chữ Trận che giấu hơi thở! Tuy giờ Sở Mặc còn ở đó, nhưng cảm giác gửi đến cho Tuyết Vô Lệ lại như là đã biến mất hoàn toàn khỏi không gian, thậm chí là biến mất khỏi thế giới này! Thần niệm mà y tập trung vào Sở Mặc trực tiếp tiêu tán, thậm chí còn không làm được việc tìm kiếm sự hiện hữu của Sở Mặc!

Chữ Liệt thời gian không gian!

Không gian vốn dĩ đã bị cuộc đấu của hai người xé nhỏ, dưới sự vận hành của chữ Liệt trở nên càng thêm quỷ dị.

Thời gian đang ngưng đọng, không gian bị phân cách thành vô sốmảnh vỡ. Mỗi mảnh vỡ dường như đều ẩn chứa một thế giới. Mỗi thế giới dường như đều có chứa một Sở Mặc.

Trong chớp mắt, Sở Mặc đã thi triển bảy chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn!

Uy lực này do một Chí Tôn chân chính thi triển ra thực sự quá kinh người.
 
Chương 1787: Bị khiêu chiến (1)


Hậu quả gây nên cũng cực kỳ kinh khủng!

Tuyết Vô Lệ mới thi triển được một thần thông mà thân hình như sắpbị hủy hoại, cơ thể y trực tiếp nứt thành nhiều mảnh vụn.

Dưới Cửu Tự Chân Ngôn, y gần như không có bất cứ khả năng phản kháng nào.

Nhưng trong nháy mắt khi xác thịt của y nổ vỡ, một dòng máu đỏ tươi giống loại ruby trong suốt sáng nhất thế gian này hắt ra trong hư không, sau đó… từ dòng máu đó sinh sôi ra một sức mạnh thần kỳ, lôi cuốn tất cả mảnh vụn của Tuyết Vô Lệ biến mất trong nháy mắt!

Đại thần thông tối cao! Trong mắt Sở Mặc lộ vẻ khiếp sợ.

Hắn lập tức nghĩ tới, có lẽ sau lưng Tuyết Vô Lệ này nhất định có một đấng tối cao đáng sợ tồn tại, ở thời khắc mấu chốt cứu Tuyết Vô Lệ một mạng. Mang theo thân thể nát vụn của Tuyết Vô Lệ trực tiếp xé tan không gian mà trốn mất.

Cho dù là các chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn cũng không thể ngăn cản sức mạnh đó.

Sở Mặc có chút tiếc nuối, lại có chút thoải mái. Sân thí luyện không hổ là nơi các thiên kiêu cao nhất khắp mọi đại vực tụ tập, sau lưng nhómthiên kiêu này có lực lượng thần bí hùng mạnh tồn tại cũng là quá đỗi bình thường.

Nhưng lúc này Sở Mặc không biết, ngay thời khắc thân thể Tuyết Vô Lệ sụp đổ, bị dòng máu kia cuốn mất khỏi sân thí luyện, Thiên bảng trên sông Luân Hồi chợt sinh ra thay đổi.

Có người đang tụ tập xem Nhân bảng và Địa bảng, đột nhiên thấy trên Thiên bảng lóe lên, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Sau đó, mọi người cùng nhau thấy một kỳ tích.

Vốn dĩ vị trí thứ chín trên Thiên bảng, nháy mắt bị một cái tên xa lạthay thế.

Lâm Hắc!

Đám người kia lập tức nổ ra từng trận xôn xao.

- Lâm Hắc là ai?

- Ai thế? Hắn đánh bại Tuyết Vô Lệ rồi?

- Trời ạ, xảy ra chuyện lớn rồi! Thực sự xảy ra chuyện lớn rồi! Tuyết Vô Lệ ở vị trí thứ chín trên Thiên bảng đã bị Lâm Hắc đánh bạirồi!

- Ta biết Lâm Hắc là ai, ta từng nghe nói tới hắn. Mấy tháng trước hắn từng đánh một trận với Lưu Vân Phong… A? Không đúng, chẳng lẽ trùng tên? Tên Lâm Hắc đánh nhau với Lưu Vân Phong lúc ấy chỉ là một Chuẩn Chí Tôn thôi mà!

- Chuẩn Chí Tôn có thể đánh bại Tuyết Vô Lệ, chớ nói đùa.

- Thật là tên Lâm Hắc kia? Cái tên Chuẩn Chí Tôn tìm cách giả chết?

- Tin tức này… quá kinh người!

Ngay tại thời điểm Sở Mặc không biết gì, tin tức này đã như mọc cánh nhanh chóng lan truyền khắp sân thí luyện.

Lưu Vân Phong nghe tin tức này như đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không thể tin nổi vào tai mình. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, y mới dám tin tưởng, thực sự có một người tên là Lâm Hắc, xuất hiện tại ví trí thứ chín trên Thiên bảng.

Khóe miệng y co quắp, cảm thấy thật khó tin. ——

Quy tắc của Thiên Địa Nhân bảng như sau: hàng năm mỗi người sẽ có cơ hội khiêu chiến một lần. Nếu năm nay không khiêu chiến ai thì cơ hội này cũng đi tong luôn, không được cộng vào năm sau. Những người có tên trong danh sách lại có thể bị khiêu chiến vô số lần.

Đây chính là sự tàn khốc của Thí luyện tràng.

Mỗi người đều muốn có tên trên bảng nhưng sau khi có tên lại bị khiêu chiến liên tục. Nhất là người ở Nhân bảng và Địa bảng, hàng năm đều bị khiêu chiến rất nhiều lần. Vì thế, các tu sĩ có tên trên hai bảng này đều có sát khí rất nặng.

Ngoại trừ việc chủ động khiêu chiến, nếu trong lúc vô tình đánh bại một người có tên trên bảng ở vị trí cao hơn thì tên của người đánh thắng sẽ thay thế tên của người thua.

Qua nhiều năm như vậy, trên Nhân và Địa bảng thi thoảng cũng gặp vài trường hợp như thế nhưng trên Thiên bảng thì chưa từng có. Chỉ có khiêu chiến trực tiếp mới được lên Thiên bảng.

Hiện tại, đám người kia cũng không biết Sở Mặc không phải khiêu chiến trực tiếp mà chỉ vô tình thôi. Tuy vậy, việc hắn lên bảng cũng đủkhiến họ thấy khiếp sợ.

- Sư huynh, đây đúng là tên Chuẩn Chí tôn mà huynh nói cho chúng ta đúng không?

Một nữ tử xinh đẹp, tóc xõa ngang vai, lông mày lá liễu, mặt trắng mịn, miệng nhỏ nhắn, đôi mắt tinh thuần trong sáng, lúc này đang rất kinh ngạc.

- Đúng vậy sư huynh, dù sao hắn cũng chỉ là một Chuẩn Chí tôn, có lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể có tên trên Địa bảng, sao lại lên Thiên bảng được chứ?

Một nam tu sĩ hơi béo rung động hỏi.

- Dù hắn có thành đạo thì cũng không có khả năng đánh bại Tuyết Vô Lệ được.

Mấy sư đệ sư muội ở gần cũng chăm chú nhìn Lưu Vân Phong.

Lưu Vân Phong cười khổ lắc đầu:

- Ta cũng không biết có phải trùng tên hay không. Tuy hắn rất mạnh nhưng đúng là không thể có khả năng này. Chẳng lẽ hắn có thể che giấu năng lực tốt thế ư?

- Không phải sư huynh có thể liên hệ với Lâm Hắc sao? Huynh hỏi thử thì biết mà. Nữ tử xinh đẹp đề nghị.

- Nếu đúng là hắn, dù thế nào chúng ta nhất định phải lôi kéo hắn đến Bắc Đẩu Đại Vực, đến Hạo Nguyệt Tông.

- Đúng vậy sư huynh, nếu người này đúng là người huynh đã nói thì chúng ta quả thật nên kéo hắn về.

Nam tu sĩ hơi béo nói.

Cũng có người đưa ra suy nghĩ khác.

- Nếu là người sư huynh nói lúc trước, ta nghĩ sẽ khó mà lôi kéo được hắn lắm. người như vậy kiểu gì chẳng có một thế lực khổng lồ chống lưng chứ. Mà bản thân hắn cũng là người bướng bỉnh. Nếu đưa vềHạo Nguyệt Tông, chúng ta có thể cho người ta cái gì được đây?

Nữ tử xinh đẹp nói.

- Không thử thì sao biết.

Nam tử hơi béo nói:

- Hay sư huynh hỏi thử coi có phải hắn không đã.

- Sư huynh mau hỏi đi ạ.

- Đúng thế, nên xác định trước thì hơn. Lưu Vân Phong gật đầu. Anh ta cũng rất tò mò nên lấy truyền âm thạch, kích hoạt tinh thần lực Sở Mặc lưu lại. Sở Mặc trả lời rất nhanh.

- Lưu huynh à?

Lưu Vân Phong hỏi:

- Huynh đệ, có phải ngươi đánh bại Tuyết Vô Lệ không?

Đám sư đệ sư muội bên cạnh Lưu Vân Phong đều hồi hộp chờ đợi.

Người bên kia ngơ ngẩn chốc lát, hỏi lại:

- Sao Lưu huynh biết thế? Có phải huynh có quan hệ tốt với ykhông? Huynh cứ yên tâm, y chưa chết đâu.

- …

Lưu Vân Phong ngây dại, khóe miệng co quắp kịch liệt.

Một câu không chết kia suýt nữa khiến Lưu Vân Phong chết khiếp. Sao ngươi có thể mạnh vậy chứ? Mấy tháng trước vẫn chỉ là một Chuẩn Chí tôn thôi mà. Dù có đột phá đến Chí tôn, thành đạo đi chăng nữa cũng đâu thể trở nên lợi hại như vậy. Ngươi có biết Tuyết Vô Lệ là ai không thế?

Lưu Văn Phong còn đang rối rắm thì đám sư đệ, sư muội đứng cạnh, dù không biết hai người kia nói gì nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Vân Phong đã có thể xác định chính Lâm Hắc là người đã đánh bại Tuyết Vô Lệ.

Tin tức này quá kinh người rồi. Khiến cho người ta sôi trào luôn.
 
Chương 1788: Bị khiêu chiến (2)


Lưu Vân Phong trầm mặc một lúc sau đó cười khổ, truyền lại một đạo thần niệm đầy u oán:

- Huynh đệ, ngươi có biết quy tắc của Thiên Đại Nhân bảng không?

Bên kia cũng im lặng nửa ngày rồi mới truyền thần niệm đến:

- Mẹ nó, nếu biết thế ta sẽ không đánh với y rồi. Giờ chẳng khác gìđứng nơi đầu sóng ngọn gió. Sặc, Lưu huynh, ta nói chuyện sau nhé, có người tới khiêu chiến với ta. Đúng là gặp quỷ mà.

Truyền âm thạch mất kết nối. Lưu Vân Phong cầm truyền âm thạch, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Vì sao lần này trở về Lưu Vân Phong lại không đi khiêu chiến người ở Thiên bảng, thật ra cũng vì mệt mỏi khi bị người khác quấy rầy quá nhiều.

Hơn nữa, anh ta đã thu được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu ở Thí luyện tràng. Mục tiêu của Lưu Vân Phong trong này cũng chỉ còn mấynơi hung địa, cấm địa thôi. Lưu Vân Phong cũng đánh với nhiều người ở Thiên bảng rồi, có người không phải đối thủ nhưng cũng có người anh ta không đánh được. Tóm lại, Lưu Vân Phong đã có đủ kinh nghiệm.

Tuy những người khiêu chiến Lưu Vân Phong cũng là các cao thủ có tài năng ở Địa bảng nhưng vẫn chưa xứng, chỉ hai ba chiêu đã bị đánh bại. Nếu giết sẽ làm sát niệm tăng nhanh nhưng cũng không phải là chuyện không tốt. Vì nếu không giết, kẻ khác sẽ nghĩ mình nhân từ, cứ khiêu chiến tiếp mãi không thôi.

Vì thế Lưu Vân Phong mới chậm chạp không đi khiêu chiến người ở Thiên bảng. Anh ta muốn xây dựng năng lực, trực tiếp khiêu chiến Top3 của Thiên bảng là Tử Đạo, Chung Thánh hoặc Ngô Phi.

Khi còn chưa đủ thực lực, Lưu Vân Phong chưa muốn xuất thủ.

Nhưng hôm nay, người anh ta vô tình xem trọng lại đột nhiên vọt lên Thiên bảng. Nếu biết trước, đã có thể thu nạp người này về sư môn rồi.

Hiện tại thì mời thế nào chứ? Người ta đã là cao thủ của Thiên bảng rồi đó. Tâm tình Lưu Vân Phong hơi phức tạp, cũng có chút kiêu ngạo vì đúng là anh ta đã nhìn rất chuẩn.

Đích xác là người kia quá ưu tú, vượt ngoài sự tưởng tượng của LưuVân Phong.

- Huynh đệ của ta, hy vọng ngươi có thể qua khỏi năm nay vì ngươi sẽ biết, mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ muốn khiêu chiến với ngươi đó.

Lưu Vân Phong thầm nghĩ, sau đó nhìn đám sư đệ sư muội nói:

- Đúng là hắn.

Đáp án đúng như dự liệu lại khiến đám người trầm mặc.

Nữ tử xinh đẹp nhẹ giọng hỏi:

- Sư huynh, thật sự mấy tháng trước hắn vẫn ở Chuẩn Chí tôn đãcó thể đánh bại một Chí tôn sơ cấp rồi ư?

Lưu Vân Phong gật đầu:

- Hắn là Chuẩn Chí tôn lợi hại nhất mà ta từng thấy. Ta không biết nên nói gì. Ta chưa nhìn thấy Tử Đạo, Chung Thánh, Ngô Phi hay Đỗ Xuyên khi bọn họ ở Chuẩn Chí tôn nhưng ta có thể khẳng định, ở cùng cảnh giới, không ai mạnh bằng Lâm Hắc.

Toàn bộ nhóm Chí tôn trẻ tuổi của Hạo Nguyệt Tông không nhịn được rùng mình, không dám tin, sau đó lại càng im lặng hơn.

Lưu Vân Phong đột nhiên nói:

- Các ngươi còn nhớ trước khi tiến vào Thí luyện tràng, sư phụ của các ngươi đã nói gì không?

Nhóm thiên kiêu của Hạo Nguyệt Tông ngẩn ra.

Nữ tử xinh đẹp nhẹ giọng nói:

- Sư phụ nói với muội, ở Hạo Nguyệt Tông muội cũng không phải người ưu tú nhất thì dựa vào cái gì mà có thể nghĩ mình là thiên tài cao nhất ở La Thiên. Trên đời này thiên tài nhiều vô số kể nhưng có thể chân chính đứng trên đỉnh cao trong tương lai chưa chắc đã là người ưu tú nhất ở hiện tại. Nên lúc nào cũng phải nhớ rõ khi vinh quang cũng phải nhớ đến thời khắc nhập môn nhiệt huyết sục sôi muốn thực hiện giấcmộng. Giới tu hành luôn cạnh tranh khốc liệt, cần có niềm tin vô địch nhưng phải luôn ý thức được cần không ngừng cố gắng, luôn học tập, không sợ khiêu chiến thì mới có tương lai.

Lưu Vân Phong nhìn tiểu muội xinh đẹp, không nhịn được vỗ tay. Tất cả mọi người cũng vỗ tay theo.

- Sư phụ ngươi nói đúng lắm. Sư thúc của ta đúng là người trí tuệ. Đúng vậy, các tiền bối của Hạo Nguyệt Tông đều có người có trí tuệ.

Lưu Vân Phong nhìn đám sư đệ sư muội nghiêm túc nói:

- Sư phụ các ngươi hẳn cũng nhắc nhở tương tự như thế phải không? Mọi người gật đầu.

Lưu Vân Phong nói tiếp:

- Nên lúc không có chuyện gì làm, các ngươi có thể suy nghĩ vì sao sư phụ mình lại nhắc nhở như thế, thấu hiểu hết nó nhé. Sau khi minh bạch sẽ có tác dụng như việc ngộ đạo vậy.

- Sư huynh, ta hiểu ý của sư huynh. Chúng ta sẽ không ghen tị nổi giận mà càng phải cố gắng hơn.

Nam tu sĩ hơi béo thành thật nói.

- Đúng, chúng ta đã hiểu rồi sư huynh.

Một đám thiên tài trẻ tuổi nhìn Lưu Vân Phong bằng ánh mắt nóng rực. Lưu Vân Phong gật đầu rồi cười nói:

- Chúng ta mới là tương lai của Hạo Nguyệt Tông, huy hoàng hay không chính là phụ thuộc vào chúng ta đó.

Cả đám thiên tài trẻ tuổi cùng hô vang.

Cùng lúc đó, Sở Mặc nhìn vị đối thủ trước mặt, hơi ngạc nhiên:

- Sao lại là ngươi?

- Ngươi biết ta sao?

Trân Trân cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc. Sở Mặc nói:

- Lúc trước ta gặp ngươi rồi.

Trân Trân cười rất quyến rũ, cũng rất giảo hoạt:

- Đúng nha, tất nhiên là ngươi gặp rồi. Lúc đó ngươi còn nhẫn tâm chặt đầu của ta cơ mà.

Sở Mặc hơi im lặng, ra vẻ khó hiểu:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Trân Trân không để ý Sở Mặc, tự nói:

- Nói thật Sở Mặc, ta thật sự rất bội phục ngươi. Từ Viêm HoàngĐại Vực đi ra, đi tới cái nơi thiên tài nhiều không kể xiết như Thí luyện tràng, ngươi vẫn có thể quật khởi trong thời gian ngắn như thế. Ngươi rất lợi hại, lại che dấu cực tốt. Nếu không phải lúc trước ta đã xác định ngươi là Sở Mặc thì giờ đây ta căn bản không thể tin ngươi chính là người đã chém đứt đầu ta.

Sở Mặc cũng không biết vì cái gì mà ma nữ này lại nhận ra hắn nhưng hiển nhiên hắn sẽ không thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ lớn chuyện. Thành thật mà nói, nếu không phải vì không biết ma nữ này có hậu chiêu hay không, Sở Mặc thậm chí muốn giết nàng luôn.

Giờ là lúc nào mà còn nói nhân nghĩa trí tín gì chứ. Một khi hắn bị bại lộ thân phận, người gặp họa không phải một mình hắn mà toàn bộ người có quan hệ với hắn ở Viêm Hoàng Đại Vực.

Trân Trân cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc nói:

- Ta không có hậu chiêu, ta thật tâm thật ý tới đây. Hiện tại nếungươi giết ta, toàn bộ Thí luyện tràng sẽ không ai biết thân phận của ngươi đâu.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Cô nương nhận nhầm người rồi. Ta căn bản không rõ ngươi đang nói cái gì. Nếu ngươi đến để khiêu chiến thì lên đi, nếu không phải thì mau đi chỗ khác.

- Hi hi, ta đâu dám khiêu chiến ngươi chứ. Khi ngươi còn ở Chuẩn Chí tôn ta còn chẳng phải đối thủ nữa là bây giờ ngươi đã thành đạo. Như vậy đi, ta biết ngươi cũng không tin ta, nhưng không biết vì sao ta lại rất tín nhiệm ngươi. Có lẽ trong toàn bộ Thí luyện tràng này, ngườiduy nhất ta có thể tin chính là ngươi. Nói vậy có buồn cười không chứ?
 
Chương 1789: Ma nữ cố chấp


Trân Trân cười tự giễu, không đợi Sở Mặc phản ứng đã nói tiếp:

- Hiện tại ta không thể ở chỗ này lâu. Ta lấy lý do đi khiêu chiến tu sĩ ở Nhân bảng để rời đi. Ta sẽ tự tìm được đường trở về, nói với người bên kia rằng ta đánh thua.

Trân Trân vừa nói vừa nhún vai:

- Cơ hội lần này rất quan trọng với ta. Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ngươi cứ nghe thôi cũng được.

- …

Sở Mặc câm nín, tự nhủ không biết ma nữ này muốn làm cái gì. Trân Trân nói:

- Đầu tiên, ta sẽ nói một chút về tình huống hiện tại của mình, giải thích vì sao ta lại muốn hợp tác với ngươi.

- Ở Ma tộc, ta thuộc dòng dõi ma tộc cổ xưa, trong mình có huyết mạch quý tộc của Ma tộc. Tuy nhiên, gia tộc ta đã suy thoái, chỉ ỷ vào chút mặt mũi của tổ tiên mà đứng vững ở Ma tộc thôi. Đến tận khi ta sinh ra mới có thay đổi. Ta nghe nói, ngày ta sinh, toàn bộ Ma tộc đều chấn động. Đại Ma vương tự mình đến gia tộc đón ta đi, nuôi ta như con gái. Nên ta đã cực kỳ kính trọng Đại Ma vương trong nhiều năm, coi ông ta là phụ thân của mình. Nhưng về sau ta mới biết, ông ta lại coi trọng ta…Nói đến đây, vẻ mặt Trân Trân hơi khó chịu.

Sở Mặc không biết nói gì, hắn lẳng lặng nghe. Hắn hiểu dường như ma nữ này cũng không toàn tâm toàn ý với Đại Ma vương. Tuy nhiên, hắn chỉ nghe thôi, muốn tin tưởng Trân Trân, có mà mơ.

- Sau khi biết suy nghĩ của ông ta, ta vẫn giữ nguyên thái độ giống lúc trước. Vì ma tộc, đều ích kỷ và tàn nhẫn, hống hách. Một khi ông ta biết ta nghĩ gì, thứ ta gặp không phải chỉ có thử thách đơn thuần mà sẽ là sự hủy diệt. Ta không dám làm gì, chỉ có thể giả bộ không biết, vẫn thân thiết với ông ta.

Trân Trân thở dài:

- Nên ông ta vẫn khá tín nhiệm ta, dùng rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng cho ta. Tới hôm nay, ta cũng không hận. Dù biết ông ta có suy nghĩ đó vẫn không hề hận. Ngươi biết vì sao ta nói cho ngươi không?

Sở Mặc nghe thế cười cười:

- Chuyện này liên quan gì tới ta chứ?

Trân Trân không để ý Sở Mặc, nói tiếp:

- Thật ra ở Ma tộc, chuyện này quá bình thường. Ta không biết Nhân tộc thì thế nào nhưng qua tiếp xúc, ta biết Nhân tộc cũng có một số trường hợp như vậy. Nhưng ta lại rất khó chấp nhận, ta chỉ coi ông ta như trưởng bối. Ma hơn nữa, ta không thích người khác phái.

- …

Đuôi lông mày của Sở Mặc nhíu lại, tự nhủ: đúng là dám nói.

Trân Trân lại nói:

- Lúc trước Ma tộc bị đánh bại, Đại Ma vương đem tin về ngươi báo cho La Thiên hoàng tộc, cả về mấy pháp khí cực phẩm trên người ngươi nữa. Ông ta nói mấy lần cuối cùng cũng có tác dụng. Bên La Thiên hoàng tộc cũng không giáng tội Đại Ma vương, mà ngược lại, còn thưởng cho ông ta một món hời.

Trân Trân ngẩng đầu nhìn Sở Mặc nói:

- Đó chính là suất vào Thí luyện tràng này.

- Sau khi biết Thí luyện tràng, con cái chỗ Đại Ma vương liền điên cuồng tranh đoạt. Đối với Ma tộc, Thí luyện tràng chính là thiên đường. Tàn khốc ư? Đẫm máu ư? Khủng bố ư? Còn chỗ nào kinh khủng hơn Ma tộc chứ. Lúc đó ta không nghĩ cái suất này lại rơi vào ta vì ta thấy Đại Ma vương chưa bao giờ an tâm để ta đi. Ta không biết ông ta nghĩ thế nào? Có thể là bị đám con cái làm phiền quá nên cuối cùng lại để ta đi.

- Hóa ra ngươi là người Ma tộc à, ta cũng nghe nói qua.

Sở Mặc nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Trân Trân trừng mắt nhìn hắn nói:

- Sau khi tới đây ta mới biết vì sao Đại Ma vương lại dám để ta đi. Một mình ta cơ bản không thể sinh tồn trong này được, muốn sống, muốn tiến bộ phải liên hệ với người La Thiên hoàng tộc. Như thế, Đại Ma vương vẫn có thể khống chế nhất cử nhất động của ta. Ta cũng đoán có khả năng ta bị người của hoàng tọc coi trọng vì chẳng bao lâu, ta đã thấy thái độ của đám con cháu này. Nếu ta bị họ coi trọng, Đại Ma vương có khi còn hưng phấn phát cuồng ý. Mặt ngoài ông ta nhận ta làm nghĩ nữ, đến lúc đó, ông ta chẳng phải thành nhạc phụ của con cháu trong hoàng tộc. Có mối quan hệ này, tương lai ông ta muốn vào La Thiên Tiên Vực sẽ dễ dàng hơn, ngươi nói đúng không?

Sở Mặc bĩu môi thầm nghĩ: con cháu của La Thiên hoàng tộc chịulấy một ma nữ chắc?

Trân Trân không thấy nét mặt của Sở Mặc nhưng cũng đoán được hắn nghĩ gì bèn nói:

- Ngươi đang nghĩ đám con cháu đó sẽ không cưới ta đúng không? Chẳng sao cả, chỉ là một chút liên hệ nhân duyên mỏng manh, Đại Ma vương vẫn có thể tự nhận mình là nhạc phụ đó.

- …

Sở Mặc không nói gì, vì sự thật đúng là như vậy.

- Nhưng ta không cam lòng. Ta không phải hàng hóa mà mang ragiao dịch. Ta là một con người cơ mà.

Ánh mắt của Trân Trân sáng lấp lánh:

- Nói chính xác, ta muốn trở thành một con người chân chính.

- Hô…

Sở Mặc há mồm ngáp, vẻ mặt buồn ngủ nhìn Trân Trân:

- Cô nương, câu chuyện của ngươi rất hay đấy, có tình cảm cũng có cả lý tưởng. Nếu nói xong rồi thì đi thôi.

- Sở Mặc!

Trân Trân trợn mắt tức giận nói:

- Một đại nam nhân như ngươi làm gì giấu giấu diếm diếm chứ. Takhông lấy thận phận của ngươi để uy hiếp ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không có một chút hứng thú nào suy nghĩ đến việc hợp tác với ta sao?

- Nói cho cùng ta không phải người mà ngươi đang nói. Ta là Lâm Hắc.

Sở Mặc rũ mắt nói.

- Sao ngươi không nói ngươi là Lâm Bạch đi.

Trân Trân cả giận.

Sở Mặc tự nhủ: ngươi nói đúng đấy, ta đúng là Lâm Bạch mà. Trân Trân bình ổn cảm xúc, nhẹ giọng nói:

- Sở Mặc, tuy ta không biết vì sao La Thiên hoàng tộc muốn giết ngươi nhưng ta đoán vì huyết mạch của ngươi đúng không? Bất kỳ hoàng tộc nào cũng cực kỳ coi trọng huyết mạch của con cháu vợ cả. Ta nghĩ ngươi có nỗi khổ, không muốn bại lộ thân phận của mình. Ta cũng không muốn bức ngươi. Hôm nay ta tới gặp ngươi chỉ có một mục đích mà thôi. Ta sẽ bỏ qua thù hận với ngươi, từ bỏ cơ hội khiêu chiến một lần trong năm để tới gặp ngươi, sau đó cung cấp cho ngươi bí mật của La Thiên hoàng tộc. Bù lại, tương lai một ngày nào đó, khi ta khó khăn, ta hy vọng ngươi có thể đưa tay kéo ta một chút. Thế nào? Ta chỉ có một yêu cầu như thế thôi.

Sở Mặc thở dài:

- Yêu cầu của ngươi cũng hợp lý nhưng ta thật sự không phải người ngươi muốn tìm. Ta không biết vì sao ngươi lại nghĩ đó là ta nhưng cũng chẳng sao. Khi ngươi khó khăn, nếu có thể, ta sẽ giúp ngươi.
 
Chương 1790: Bị khiêu chiến liên tiếp (1)


Trân Trân không để s Sở Mặc phủ nhận thân phận của mình. Nàng chỉ để ý đến câu nói sau cùng. Mắt nàng sáng lên:

- Như vậy ta coi là ngươi đã đồng ý. Lâm Hắc, hy vọng ngươi mau chóng trưởng thành đến cảnh giới kia. Lần này, ta sẽ miễn phí cho ngươi một tin về mẹ ngươi.

Dù Sở Mặc phủ nhận thân phận của mình nhưng nghe thấy có tin vềmẫu thân, lòng hắn vẫn hơi đau xót.

Bất quá hắn che dấu rất tốt, không hề tỏ ra khác thường.

Trân Trân rất bội phục sự trầm ổn của Sở Mặc. Hiện tại, nàng hơi hoài nghi, không biết có phải mình nhận nhầm người hay không. Tuy nhiên, nàng vẫn tin vào trực giác của mình. Bất cứ ai cũng sẽ ấn tượng cực sâu với người từng chém đầu mình đó.

- Tên La Thiên hoàng tộc đi cùng ta tên là Cơ Tuyết Phong. Gã thuộc bàng chi nhưng có thiên phú rất tốt nên cũng có chút địa vị trong hoàng tộc. Gã biết ta và ngươi có cừu oán nên từng đắc ý khoe trước mặtta rằng không cần phải hận, vì mẫu thân của ngươi vẫn bị giam giữ, chịu rất nhiều khổ cực. Gã còn nói ngươi sớm muộn cũng bị cao thủ hoàng tộc nghiền ra bã.

Trân Trân nói đến đây cũng không nhịn được than nhẹ.

- Ta nghe vậy cũng thấy đáng tiếc.

Sở Mặc rất muốn hỏi xem có phải khi Cơ Tuyết Phong nhắc tới hắn có gọi hắn là tiểu tạp chủng chứ không phải người nọ người kia hay không? Không phải Cơ Thánh suốt ngày nói tiểu tạp chủng rồi con hoang hay sao.

Hắn vẫn cố nhịn, nhìn Trân Trân nói:

- Tin tức này có lẽ hữu dụng với cái người tên là Sở Mặc nhưng lại chẳng có ý nghĩ gì với ta hết. Cô nương về đi.

Trân Trân cười hì hì:

- Được, ta đi đây. Sở Mặc ngươi biết không, ngươi không hề lạnh lùng tí nào. Nếu ngươi không phải Sở Mặc, ngươi nên giết ta, như thế mới gọi là không quan tâm nhé.

Con ngươi của Sở Mặc khẽ co lại, trong lòng thầm mắng: nha đầu chết tiệt.

Trân Trân vừa cười hì hì vừa đi mất, trong không gian mênh mông chỉ còn mình Sở Mặc đứng trầm mặc. Sở Mặc chỉ tin khoảng bảy tám phần lời Trân Trân nói. Hắn không nghĩ mục đích của ma nữ kia lại đơn giản như thế. Thế nào gọi là khi rủi ro khó khăn thì kéo một cái chứ, đâu đáng để nàng chịu nguy hiểm to lớn hàng năm sử dụng khiêu chiến để bán đứng La Thiên hoàng tộc. Lời này nói ra đến tiểu hài tử cũng không tin đâu.

Ngay từ đầu có lẽ ma nữ này muốn dùng thân phận để áp chế hắn nhưng không hiểu sao lại thay đổi chủ ý. Trước mắt chưa biết vì sao, cũng không biết mục đích thật của nàng nhưng Sở Mặc đoán mục đíchkia không đơn giản như nàng nói.

Sở Mặc cũng chẳng để ý lắm. Dù hiện tại Trân Trân có nói ra nhưng ai có thể chứng minh hắn là Sở Mặc chứ. Nhiều lắm chỉ thêm chút phiền toái thôi. Sở Mặc vẫn tin tưởng vào khả năng che dấu của chiếc mặt nạ này.

Hơn nữa, hắn tinh thông rất nhiều Chí tôn thuật chứ không chỉ riêng đao pháp.

Nhất là sau khi bước vào Chí tôn, Sở Mặc càng có khả năng thi triển Chí tôn thuật mạnh mẽ hơn, khác hẳn trước kia. Hiện tại, có khi dù MaQuân có gặp cũng không nhận biết hắn, Sở Thiên Cơ cũng vậy.

Nên Sở Mặc thật sự không sợ Trân Trân sẽ nói lung tung. Ma nữ này rất thông minh, tuyệt sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế. Nàng ta còn không dám nói thân phận của Sở Mặc cho La Thiên hoàng tộc đâu.

Nghĩ vậy, Sở Mặc khẽ mỉm cười. Hắn đã hiểu Trân Trân không có sự lựa chọn nào nên mới muốn cùng hợp tác.

Nàng khá thông minh, muốn thoát ly Đại Ma vương, nhưng nàng lại không muốn ủy thân cho con cháu hoàng tộc, trở thành đồ chơi của bọn chúng. Nàng có lòng tự trọng khá cao. Sau đó, nàng cũng không dám dễdàng nói tin về hắn cho người hoàng tộc vì đầu tiên, chắc chắn những người đó sẽ giết người diệt khẩu để độc chiếm tin tức.

Trân Trân biết rõ bản chất của đám con cháu kia nên mới không dám hành động.

Nhưng nàng lại không muốn buông tha cho cơ hội này, mới tìm đến Sở Mặc để yêu cầu hợp tác. Gọi là trợ giúp trong lúc khó khăn cơ bản không có nghĩa gì cả, chắc nàng còn chưa nghĩ ra mục đích gì nhưng tám chín phần là cần hắn phải giúp sức nhiều.

Hoặc là nàng muốn có quan hệ gì đó trong tương lai. Thứ thế giankhó giải quyết nhất là mấy món nợ ân tình.

Sở Mặc không nhịn được thở dài, lại ít nhiều buồn bực. Mình ẩn giấu tốt như thế không ngờ lại bị nha đầu xấu xí kia phát hiện sơ hở, đúng là lo trước lo sau vẫn bị có chỗ trống mà. Đúng lúc này, không khí lại có sự dao động, có người chậm rãi xuất hiện, cách Sở Mặc tầm vài tỷ lý.

Người nọ vừa đến liên tập trung thần thức trên người Sở Mặc.

- Lại tới nữa!

Sở Mặc nhướng mày, không kìm nổi thấy khó chịu. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng biết vì sao những vị tu sĩ trên Đại bảng và Nhân bảng lại có nhiều sát khí thế rồi.

- Ngươi là Lâm Hắc à? Ngươi có tài đức gì mà lên Thiên bảng chứ? Chắc chắn là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để chuộc lợi rồi. Hừ, bị ta nói trúng rồi phải không. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ, quá vô sỉ rồi đấy.

Tên tu sĩ này vẫn còn cách một khoảng xa mà đã bắt đầu lải nhải.

Sở Mặc đen mặt, tự nhủ tên quái nào không biết, mà không biết có phải thiên tài đến từ bảy đại vực khác hay La Thiên Tiên Vực có thần kinh như thế này không? Ầm một tiếng, người kia lấy ra pháp khí. Pháp khí là một thanh phi kiếm, có tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng cả trăm lần, đột nhiên chém về phía Sở Mặc.

- Ta muốn thay Tuyết Vô Lệ bỏ cục tức này.

Người này còn chưa nói hết thì thanh phi kiếm đã bay đến trước mặt Sở Mặc, mang theo sát khí kinh người, trấn áp thiên địa, cực kỳ sắc bén. Hư không bị chém thành hai nửa.

Sở Mặc đưa tay đánh một kích, nhìn cứ như đuổi ruổi, tràn đầy sự khinh thị. Kiếm khí bị đánh cho tan nát. Bản thể của thanh phi kiếm lại hung hăng chém về phía đầu Sở Mặc.

Sở Mặc vung Hàn Nguyệt đao. Keng rồi rắc một tiếng. Phi kiếm bị chặt đứt.

Sau đó Sở Mặc lại dùng Hàn Nguyệt đao vượt qua khoảng cách không gian chặn ngang đòn đánh của người đến.

Lúc này, tu sĩ kia mới đang nói đến chữ Tuyết Vô Lệ, đã bị Hàn Nguyệt đao chặn không nói được hết câu.

Gã trúng đòn, kêu lên thảm thiết:

- Sao ngươi có thể thế chứ, ngươi quá hung tàn, ngươi…

Sở Mặc thu hồi Hà Nguyệt đao, liếc mắt một cái, cong ngón tay búng ra, một luồng gió chợt đến, đâm xuyên qua đầu lâu của tên Chí tôn trẻ tuổi, khiến đầu gã có một lỗ máu. Gã ngã xuống, trực tiếp hy sinh. Tên của gã cũng biến mất trên Nhân bảng.
 
Chương 1791: Bị khiêu chiến liên tiếp (2)


Vài người đang đứng quanh mấy cái bảng không khỏi thổn thức. Người vừa kêu gào đòi khiêu chiến Lâm Hắc kia nói chắc chắn Lâm Hắc đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới thắng được Tuyết Vô Lệ. Đám bạn bè của gã lại còn thổi phồng rằng Lâm Hắc có con bài bí ẩn nào đó. Kết quả, chưa đầy một lát, tên của gã biến mất. Nếu chỉ thất bại thì tên của gã vẫn còn, nhưng tên biến mất thì chỉ có một khả năng, người kia đã chết.

- Lâm Hắc có vẻ không phải người mới vào Thí luyện tràng nhỉ.

- Đúng vậy, nếu vừa vào, bình thường đều hay giữ một chút ảo tưởng về nhân nghĩa, chưa chắc giết người nhanh như thế.

- Đúng là thảm mà, đứng thứ hai ngàn bảy trăm trong Nhân bảng thế mà đi tong, dù vào La Thiên Tiên Vực cũng sẽ có chút địa vị. Chết như thế này không đáng.

- Không cần quan tâm người ta làm cách nào, chỉ cần có thể lên Thiên bảng đã chứng minh thực lực của người đó không tầm thường rồi…

Mấy người lắc đầu thở dài, rời khỏi chỗ bảng. Trong bọn họ cũng có người rục rịch muốn chiến nhưng bọn họ đều biết, dù có đánh bại Lâm Hắc thì chả mấy bọn họ cũng bị người khác thay thế mà thôi. Với thực lực của bọn họ không có khả năng trụ lại Thiên bảng.

Giờ bọn họ đã hiểu, bọn họ còn chưa đủ khả năng để trêu chọc Lâm Hắc đừng nói đến việc thay thế người ta. Tuy nhiên, trên đời này không thiếu người muốn thành danh trong một đêm. Ngay cả thiên tài cao nhất ở các đại vực cũng không ngoại lệ.

Các tu sĩ trên Thiên Địa Nhân bảng khi đang đối chiến thì sẽ không bị người khác khiêu chiến. Nhưng chỉ cần kết thúc chiến đấu, lập tức có thể bị người khác khiêu chiến rồi.

Quy tắc này hoàn toàn không nói đến tính công bình gì hết, nó thể hiện sự tàn khốc của Thí luyện tràng. Đích xác có nhiều tu sĩ trên Đại bảng bị kiểu đánh luân phiên này tiêu hao đến chết. Nên khi chiến đấu, hầu như không ai hạ thủ lưu tình. Trừ phi là những người ở Thiên bảng, có quen biết nhất định hoặc giữa gia tộc có quan hệ sâu xa thì có thể khác. Dưới Thiên bảng thì chẳng nói tình cảm gì hết.

Bên này Sở Mặc vừa đánh chết một gã thì người khiêu chiến thứ hai liền xuất hiện.

Đây là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất trầm ổn, cũng không phát động công kích với Sở Mặc luôn mà cẩn thận đánh giá Sở Mặc, sau đó ôm quyền nói:

- Tại hạ là Lâm Loan, chúng ta thế mà cùng họ. Lần này đến đây chỉ mong lãnh giáo một chút, hy vọng các hạ có thể hạ thủ lưu tình. Con ngươi Sở Mặc trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn người trung niên bộ dáng thành khẩn trước mắt nói:

- Ngươi nói xong rồi chứ?

Người trung niên hơi ngẩn ra:

- A, ta nói xong rồi.

- Động thủ đi, phía sau còn có người đang chờ tới lượt đấy.

Sở Mặc thản nhiên nói.

Việc một cái tên xa lạ như hắn đột nhiên lên bảng chắc chắn sẽ dẫn đến có nhiều người muốn khiêu chiến. Nhiều người có lý trí nhưng đồng dạng cũng có nhiều người nghĩ hắn dựa vào vận khí, đánh lén hoặc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để đánh bại Tuyết Vô Lệ, giành lấy vị trí thứ chín trên Thiên bảng.

Người trung niên xấu hổ cười:

- Không phải, ta không tất phải tử chiến…

Ông ta còn đang nói chuyện, Sở Mặc trực tiếp xuất thủ. Chỉ một kích, đánh thẳng vào ngực tu sĩ, khiến y bay ra ngoài.

Người trung niên rơi xuống, có một kiện pháp khí đầy sát khí lạnh thấu xương cũng rơi cùng theo. Sau đó, pháp khí đấy lại nổ tung, khiếnthân thể của tu sĩ kia cũng nát bấy.

- Không phải cái đầu ngươi.

Sở Mặc liếc mắt, không khí lại dao động. Con ngươi hắn càng lạnh hơn, tràn đầy tử khí. Đã đến thì chết hết di.

Khác với những cái tên quen thuộc trên Thiên bảng, Lâm Hắc quá xa lạ. Phía trước cũng truyền ra một ít sự việc nhưng đa phần vẫn rất hoài nghi về thực lực của Lâm Hắc.

Người muốn lên Thiên bảng thì có nhiều, có người còn nghĩ chỉ cần có tên một lần cũng đủ rồi. Tuy nói sau khi lên Thiên bảng sẽ bị khiêu chiến liên tục nhưng các tu sĩ có dũng khí khiêu chiến đa phần đều có khả năng bảo mệnh.

Nên hầu như chẳng mấy ai đem cái tên Lâm Hắc này để vào mắt. Nhất là sau khi nghe được ít tin về Lâm Hắc, họ lại thấy tự tin hơn, chỉlo có người khiêu chiến trước mình. Đáng tiếc là khi nhiều người muốn khiêu chiến đều có thông báo phải đợi. Mỗi một người chỉ có thể cùng lúc nhận một khiêu chiến thôi.

Tu sĩ trung niên vừa bị Sở Mặc đập một phát chết tươi đang chuẩn bị đánh lén Sở Mặc. Một bên muốn nói chuyện để phân tán sự chú ý, một bên lại kích hoạt pháp khí có tính sát thương hùng mạnh nhất của y. Tiếc rằng Sở Mặc không bị mắc mưu, trực tiếp xuất thủ luôn.

Tu sĩ trung niên trộm gà không được còn mất nắm gạo, trực tiếp bị pháp khí của mình nổ chết. Tu sĩ này lấy luyện khí nhập đạo, trước khi chết còn rất hối hận tại sao lại tin lời mấy người bên cạnh, chạy tới khiêu chiến thiên kiêu trên Thiên bảng. Người ta đã lên được Thiên bảng thì năng lực sao có thể kém chứ?

Hư không phương xa lại dao động, một thân ảnh đang tiến tới.

Người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn thấy Sở Mặc, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một pháp khí.

Pháp khí này giống một vòng mặt trời nhỏ, sáng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trong vầng hào quang ẩn chứa khí tứcrộng lớn, bắn một chùm sáng về phía Sở Mặc.

Chùm sáng kia rất nóng, rạch ngang hư không với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn tốc độ ánh sáng bình thường rất nhiều. Khí tức nó tỏa ra cũng đủ trấn áp một khoảng trời.

Dù là tu sĩ Chí tôn, đối mặt với áp lực như vậy cũng sẽ thấy nhũn người, khó mà nhúc nhích.

Hàn Nguyệt đao trong tay Sở Mặc trực tiếp chém ra, bùng phát ánh sáng màu lam mang theo hơi thở dủy diệt. Một đao này trực tiếp khiến bầu trời sinh ra dị tượng, cảm giác thế giới như sắp sụp đổ đến nơi. Trong phút chốc liền trấn áp pháp khí của tu sĩ kia. Tu sĩ kia bị đánh trúng, hộc cả máu, thất bại thảm hại.

Sở Mặc như thuấn di, đột nhiên hiện ra trước mặt người đến, lại đưa tay chém một đao, trực tiếp chia người này thành hai đoạn.

Nguyên thần hùng mạnh vốn định chạy trốn lại bị Sở Mặc đánh bộp một phát, dùng sức mạnh khôn cùng xé nát.

Nguyên thần không cam lòng gào rú đầy tuyệt vọng. Nguyên thần của tên tu sĩ đến hoàn tàn bị hủy diệt, hóa đạo cùng trời đất. Không cho Sở Mặc cơ hội thở dốc, phương xa lại có sự dao động, có thêm một người mới đến. Người này vừa xuất hiện, cũng không nói gì mà trực tiếp ra tay.

Gã đánh thẳng về Sở Mặc, bàn tay lớn giống như muốn che lấp cả thiên địa. Chưởng lực màu vàng, giống như được đúc bằng kim loại, sức mạnh cực kỳ khủng bố.
 
Chương 1792: Chiến không ngừng


Sở Mặc lại dùng Hàn Nguyệt đao bổ củi. Rắc một cái, bàn tay lớn màu vàng bị Hàn Nguyệt đao chém thành hai khúc, máu tươi chảy ra xối xả. Màu máu lại trong suốt sáng loáng. Sở Mặc hừ lạnh, lẩm nhậm một chút, một số ngữ chú bay đến trên mặt dòng máu. Không ngờ lại khiến dòng máu kia bị bốc cháy ngay lập tức.

Tu sĩ kia kêu lên thảm thiết, tay của gã đã bị Sở Mặc chặt đứt.

Tổn thương này không giống bình thường. Tay của gã muốn mọc lại phải mất rất nhiều năm chứ không hồi phục ngay được. Dù có bàn tay mới thì cũng kém rất xa so với cánh tay ban đầu. Thần thông của Sở Mặc quả thực độc ác.

Tu sĩ oán độc nhìn Sở Mặc, xoay người rời đi. Vì nếu gã không đi, thứ phải mất không phải chỉ là bàn tay mà có khi chính là tính mạng.

Sau khi gã rời khỏi, Sở Mặc lại liên tiếp đánh chết hoặc làm bị thương hơn ba mươi người nữa.

Suốt mấy ngày, Sở Mặc đều không rảnh rỗi, suốt ngày chiến đầu. Dù toàn thân hắn có ngàn vạn tòa đạo đài, mỗi đạo đài đều có rất nhiều năng lượng thì tần suất chiến đấu như thế này vẫn là một khảo nghiệm tàn khốc.

Nhưng Sở Mặc lại chống được. Hắn hoàn toàn không sử dụng phân thân, không dùng Thí Thiên, Thương Khung Thần Giám hay Hỗn ĐộnHồng Lô.

Một người một đao, như một chiến thần, thản nhiên đối mặt với bất kỳ người nào đến khiêu chiến.

Sau khi hắn liên tiếp đánh bại ba mươi mấy người, chiến lực khủng bố của hắn cũng được người khác biết đến.

- Trời ơi, cái tên tu sĩ đứng thứ chín Thiên bảng, Lâm Hắc đó đúng là quá khủng bố.

- Hoàng kim thủ Hứu Như đều bại trên tay hắn. Bàn tay vàng củagã còn bị phế luôn. Gã là cao thủ ở top 20 của Địa bảng, thế mà lại bị đánh bại đơn giản như thế.

- Thái dương kính Cao Thuận Hổ cũng chết rồi. Gã cũng thuộc nhóm ba mươi cao thủ đầu Địa bảng đấy.

- Cháu của Cửu U thánh chủ nữa chứ, nghe nói bị Lâm Hắc đánh bị thương nặng, thảm bại mà về. Nếu ta nhớ không nhầm thì gã cũng ở top 10 của Địa bảng. Không ngờ rằng nhân vật như thế cũng bị đánh bại.

- Đã có mười mấy người chết dưới đao của Lâm Hắc rồi. Chiến lực của hắn tuyệt đối có khả năng lên Thiên bảng. Ta khuyên một sốngười mau chóng tỉnh ngộ đi. Có thể lên Thiên bảng không phải là kẻ yếu đâu.

- Đúng thế, một số tu sĩ Nhân bảng hoặc một số còn chưa lên bảng, không biết nghĩ thế nào mà cũng đến khiêu chiến. Đúng là đi chịu chết mà.

- Không phải đi chịu chết mà giúp Lâm Hắc có thêm kinh nghiệm chiến đấu thì có.

- Loại đó thì làm gì có khả năng cho người ta kinh nghiệm chứ? Kinh nghiệm ức hiếp kẻ yếu sao? Toàn bộ Thí luyện tràng bị oanh dộng bởi cái tên Lâm Hắc. Mấy ngày nay có quá nhiều người thua trên tay hắn, trong đó có một số người khá nổi danh.

Thí dụ như cháu của Cửu U Thánh chủ ở top 10 Địa bảng. Tên này vốn nghĩ có thể thoải mái trấn áp Sở Mặc, kết ủa thiếu chút nữa bị đánh chết. Nếu không phải gã có pháp khí bảo mệnh thì chết chắc rồi. Sở Mặc không biết Cửu U Thánh chủ là người thế nào, mà có biết cũng không hạ thủ lưu tình.

Như Cao Thuận Hổ lúc trước, đứng trong top 30 của Địa bảng, rồi như hoàng kim thủ Hứa Như, đứng top 20, Sở Mặc không hề nương tay. Còn về những người top 50 hay mấy người chả có tên tuổi gì đi khiêu chiến Sở Mặc thì không chết cũng bị thương nặng.

Sau mấy ngày, phía Sở Mặc rốt cuộc chậm rãi yên tĩnh hơn. Tuy ngẫu nhiên có vài kẻ không biết sống chết nhưng so với mấy hôm trước thì khác nhiều lắm rồi.

Tinh thần và thể xác của Sở Mặc khá mệt mỏi nhưng hắn lại thấy sảng khoái.

Chiến đấu với các thiên tài kia giúp kinh nghiệm và tầm mắt của hắn tiến lên một tầm cao mới. Trong quá trình này, hắn cũng bị thương. Nhất là trận chiến với tiểu Thánh chủ, Sở Mặc bị thương rất nặng, đến giờ còn chưa khỏi hẳn.

Đương nhiên, tiểu Thánh chủ kia còn bị nặng hơn.

Sở Mặc thậm chí không rời khỏi chỗ cũ, chỉ ngồi xếp bằng trong hư không, vận hành chữ Binh và chữ Nhân, hấp thụ năng lượng khôi phục thương thế.

Không nghĩ tới Cửu tự chân ngôn lại mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là sau khi Sở Mặc tiến vào Chí tôn, uy lực của nó lại càng khiến người ta thấy rung động. Chẳng mấy chốc nó đã giúp Sở Mặc thanh tẩy cơ hể, khôi phục thương thế.

Ngay khi vết thương của Sở Mặc hoàn toàn khôi phục, phương xa lại truyền đến dao động. Một bóng dáng cao to theo đó đi ra.

Sở Mặc nhìn người tới, hơi kinh hãi, trong lòng có một dự cảm mãnh liệt. Đây là một cao thủ chân chính.

Người tới có một đôi mày rậm, tóc búi cao, dùng một cây ngọc trâm cài lại. Ngũ quan như ngọc, đôi mắt sạch sẽ hữu thần, nhìn không thấu, rất nội liễm. Có khả năng người này đã ở Chuẩn thánh. Trong lòng Sở Mặc còn vừa phán đoán cảnh giới của người này, vừa chuẩn bị ứng chiến.

Bao gồm cả việc sử dụng phân thân, Thí Thiên, Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô.

Người này khiến Sở Mặc thấy rất nguy hiểm. Dường như có là người có vị trí ở Thiên bảng cũng chưa chắc khiến hắn bị áp lực lớn như thế. Cứ như bị một tòa núi đè, hay cừu non gặp sói.

Con ngươi Sở Mặc trong trẻo lạnh lùng, người mới tới cũng đang nhìn hắn.

- Ngươi chính là Lâm Hắc à?

Người này nhìn Sở Mặc vài lần, có vẻ mất hứng hỏi lại.

- Đúng thế, xin hỏi ngươi là ai?

Sở Mặc nhìn người tới, thấy rất nghi hoặc.

- Ta là Tuyết Vô Tình.

Thanh niên dáng người cao to tuấn lãng, thản nhiên nhìn Sở Mặc nói:

- Tuyết Vô Lệ là đệ đệ của ta.

Sở Mặc lập tức hiểu. Người đánh em người ta, người ta làm anh phảiđến báo thù rồi. Đến Vô thượng tồn tại cũng có thể tiến vào Thí luyện tràng. Những người có năng lực dĩ nhiên đều có thể vào đây.

Chỉ có điều bình thường rất ít thánh nhân đi vào. Dù sao đây cũng là nơi các thiên tài trẻ tuổi lịch lãm trưởng thành.

Sở Mặc hít sâu một hơi nói:

- Ngươi tới báo thù cho đệ đệ ngươi à?

Tuyết Vô Tình thản nhiên gật đầu nói.

- Mặc dù có vẻ hơi ỷ lớn hiếp nhỏ tuy nhiên ai bảo đệ đệ ta bị thương nặng thế chứ. Làm huynh trưởng, tất nhiên phải xả giận cho nórồi.

Đúng lúc này, phía chân trời xa lại truyền đến một thanh âm thản nhiên:

- Vô Tình huynh, không biết có thể nể mặt tiểu đệ mà bỏ qua chuyện này không?

Tuyết Vô Tình ngẩng đầu, nhìn người mới tới, con ngươi lóe lên:

- Tử Đạo?

- Đúng thế, là ta.

Người tới đứng trước mặt Tuyết Vô Tình nói.

- Vô Tình huynh, đã lâu không gặp.

Khóe miệng Tuyết Vô Tình hơi kéo kéo, sau đó nói:

- Không nghĩ ngươi vẫn còn ở Thí luyện tràng, thú vị sao?

Tử Đạo thản nhiên cười:

- Ta cảm thấy tốt mà, còn chưa thăm dò hết mấy chỗ hung địa đấy. Hơn nữa, ta vẫn muốn đến cấm địa nhìn một chút.
 
Chương 1793: Nhân duyên tốt


Trên mặt Tuyết Vô Tình lộ vẻ trào phúng, không nói tiếp mà ra vẻ nghiền ngẫm:

- Ngươi muốn bảo vệ Lâm Hắc à?

Tử Đạo thản nhiên gật đầu thừa nhận nói:

- Chưa chắc chỉ có ta muốn bảo vệ hắn đâu.

- Ồ.

Đuôi lông mày của Tuyết Vô Tình nhướng lên, vẻ mặt không kinhngạc mà thản nhiên:

- Đúng rồi, hẳn không ít người muốn mời chào hắn.

- Không, ngươi sai rồi. Người khác thế nào ta không rõ nhưng ta thì không, ta muốn làm bằng hữu với hắn.

- Ha ha ha…

Tuyết Vô Tình không nhịn được cười nói:

- Tử Đạo, ngươi đừng có ngây thơ như thế, tuổi ngươi cũng đâu có nhỏ nữa chứ…

Tử Đạo lắc đầu:

- Vô Tình huynh, tuy ngươi đã từng đứng nhất Thiên bảng nhưng nói thật ta không nghĩ mình kém hơn ngươi đâu. Hơn nữa, ngươi vì chịu thiệt trong hung địa mà rời khỏi Thí luyện tràng không có nghĩa là người khác cũng xui xẻo như ngươi nên ngươi không cần dùng thái độ này nói chuyện với ta đâu. Ta muốn coi ai là bằng hữu thì đó là chuyện của ta. Ta không nghĩ ngươi có tư cách đánh giá ta ngây thơ hay không ngây thơ.

- Ồ, Tử Đạo, ngươi thà trở mặt với ta cũng muốn đứng về phía Lâm Hắc đúng không?

Con ngươi Tuyết Vô Tình lạnh hẳn đi. Tử Đạo gật đầu nói:

- Ta nhìn hắn rất thuận mắt, muốn kết giao với hắn.

- Vậy thì…

Thanh âm của Tuyết Vô Tình lạnh hơn, y đã hơi tức giận. Lúc này lại có một bóng người cao cao bay tới.

Thanh âm của người này khá trong trẻo:

- Tuyết Vô Tình đúng không? Tại hạ là Lưu Vân Phong của Bắc Đẩu giáo, có một yêu cầu quá đáng hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bằng hữu của ta. Người tới chính là Lưu Vân Phong.

Tuyết Vô Tình không nghĩ đến đây lại gặp cái vị khách quen của top 10 Thiên bảng, từ trước đến nay làm việc đều chú ý cẩn thận, chưa bao giờ đi trêu chọc người có địa vị. Nhưng lần này, vì Lâm Hắc, Lưu Vân Phong lại ngoại lệ.

Đuôi lông mày của Tuyết Vô Tình nhướng lên, lạnh lùng nói:

- Nếu ta không làm thì sao?

- Vậy thì chiến chứ sao.

Lưu Vân Phong vừa nói vừa đi đến, trước là ôm quyền với Tử Đạo, ssau gật gật đầu, cho Sở Mặc một ánh mắt an ủi, sau đó mới nhìn Tuyết Vô Tình:

- Dù không phải đối thủ của ngươi nhưng tại hạ vẫn có dũng khí chiến một trận.

- Ha ha, có ý tứ lắm.

Tuyết Vô Tình không nghĩ mình muốn giết Lâm Hắc lại dẫn đến hai thiên tài cao nhất ở Thiên bảng.

Tuy nhiên, chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Phía xa lại có một thân ảnh màu hồng đang bay đến, theo đó một thanh âm rất êm tai vang lên:

- Tuyết Vô Tình, ngươi không biết xấu hổ sao. Rõ ràng là một đạinhân vật đã trưởng thành lại còn quay về gây phiền toái cho một người trẻ tuổi. Ta tin nếu Tuyết Vô Lệ biết cũng sẽ không đồng ý đâu. Chính nó tài nghệ không bằng ai, thua người ta thì nên nhận đi. Có thế mà cũng không chịu được thì đến Thí luyện tràng làm cái gì chứ?

Con ngươi Tuyết Vô Tình lóe sáng, kinh ngạc nói:

- Trương Nhã Lộ, ngươi đến làm gì?

- Thế nào, ngươi được đến gây phiền toái còn ta không được đến giải vây à?

Trương Nhã Lộ cười tủm tỉm, gật gật đầu với Tử Đạo và Lưu Vân Phong sau đó cười nói với Sở Mặc:

- Xem ra nhân duyên của ngươi cũng không tồi, có thể khiến hai vị này đồng thời xuất hiện.

Tử Đạo nhìn Trương Nhã Lộ, hơi kinh ngạc. Anh ta có thể hiểu vì sao Lưu Vân Phong đến đây, chuyện Lưu Vân Phong thưởng thức Lâm Hắc anh ta cũng biết. Tuy nhiên, không ngờ nữ nhân độc lai độc vãng, tính tình cao ngạo lạnh lùng lại hiếu chiến như Trương Nhã Lộ cũng xuất hiện ở đây. Lưu Vân Phong cũng thấy khó hiểu.

Tuyết Vô Tình không hiểu ra sao, cau mày nhìn Sở Mặc, tự hỏi không biết tên Lâm Hắc này có lai lịch gì mà lại được ba người kia che chở như thế? Nhưng đến lúc này vẫn chưa hết chuyện. Lại có một thanh âm nữa truyền đến từ phương xa:

- Sao lại náo nhiệt thế? Tuyết Vô Tình, ngươi cút nhanh đi, ta sẽ bảo vệ người này.

- Khương Thái Nguyệt!

Sắc mặt Tuyết Vô Tình trở nên khó coi, giọng diệu càng thêm lạnh lẽo:

- Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta.

- Cần gì giải thích. Ta muốn làm gì phải báo cáo với ngươi sao?

Thanh âm Khương Thái Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng. Diệp Thanh đứng cạnh Khương Thái Nguyệt, vừa thấy Sở Mặc hốc mắt đã đỏ lên, thanh âm run rẩy:

- Công tử!

Diệp Thanh định tới chỗ Sở Mặc lại bị Khương Thái Nguyệt chặn lại:

- Ê ê, Diệp Thanh, ngươi là đồ đệ của ta cơ mà.

- Nhưng ta cũng là thị nữ của công tử.

Diệp Thanh yếu ớt kháng nghị.

Khương Thái Nguyệt không nhịn được liếc mắt, sau đó kinh ngạcnhìn Tử Đạo, Lưu Vân Phong, Trương Nhã Lộ, nhìn đến Sở Mặc mới nói:

- Được lắm, ngươi có nhiều người che chở thế! Uổng công ta còn gấp gáp chạy đến. Xem ra dù ta không đến cũng không có việc gì.

Sở Mặc liền ôm quyền:

- Cảm ơn đã quan tâm.

- Đồ đệ ngốc của ta quan tâm ngươi đấy chứ.

Khương Thái Nguyệt nói xong nhìn Tuyết Vô Tình nói:

- Ta nói ngươi làm thế có nghĩa gì không? Chẳng phải ngươi nói từ nay về sau không bao giờ trở lại Thí luyện tràng nữa hay sao? Thếnào, giờ đệ đệ ngươi bị đánh ngươi liền khó chịu, muốn báo thù cho đệ đệ ngươi à. Sao ngươi không dứt khoát kéo một Thánh nhân đến đây đi có phải đơn giản hơn không. Nhiều người như chúng ta đứng ra cũng không phải đối thủ rồi.

Tuyết Vô Tình đen mặt nhìn Khương Thái Nguyệt nói:

- Ta làm gì mà quá phận?

Khương Thái Nguyệt lạnh lùng cười nói:

- Ta cứ thế đấy ngươi làm gì nào.

- Ha ha, nói đúng lắm. Khương Thái Nguyệt, càng ngày muội càngcá tính đấy.

Lại một người bay đến từ phía xa. Người này mặc trường bào màu sáng, đầu đội kim quan, trông rất long hành hổ bộ, tư thái bay bổng lưu loát, lại rất sinh động.

- Cơ Khải!

Sắc mặt Tuyết Vô Tình càng khó coi hơn.

Sở Mặc cũng nhìn người đến, thầm nghĩ: hóa ra y là Cơ Khải.

Cơ Khải nhìn mọi người cười ha ha:

- Hôm nay đúng là náo nhiệt, không ngờ lại trùng hợp có nhiềungười quen ở đây thế này.

- Cơ Khải, ngươi tới làm gì?

Tuyết Vô Tình lạnh giọng hỏi.

Thấy Cơ Khải, sắc mặt của Tuyết Vô Tình càng khó chịu hơn khi cả thấy Khương Thái Nguyệt.

Cơ Khải nhún vai nói:

- Ngươi tới làm gì thì ta tới làm cái đó.

- Ta muốn báo thù cho đệ đệ của ta. Tuyết Vô Tình nói.

- Ta cũng vậy.

Cơ Khải nói.

Sở Mặc lập tức nghĩ đến Cơ Thánh, người chiến đấu với Tuyết Vô Lệ lúc trước.

Cơ Khải nhìn chăm chú Tuyết Vô Tình nói:

- Lúc trước đệ đệ ngươi ức hiệp đệ đệ của ta. Ta làm ca ca cũng chưa ra mặt khi phụ Tuyết Vô Lệ. Tuy nhiên, ngươi đã trở lại Thí luyện tràng rồi thì chúng ta có thể đọ sức một chút. Ta rất có hứng đấu vớingười từng đứng thứ nhất của Thiên bảng.
 
Chương 1794: Chúng ta kết bái đi (1)


Người đến mỗi người lại mạnh mẽ, cứng rắn, kiêu ngạo hơn. Dù thực lực bản thân hay bối cảnh phía sau đều khá hùng mạnh.

Không ngờ top 10 của Thiên bảng thì có đến năm người kéo đến, mà đều đứng về phía Sở Mặc. TÍnh cả Sở Mặc nữa là sáu, rồi tính cả Tuyết Vô Tình người từng đứng thứ nhất Thiên bảng nữa là bảy rồi. Ở đây chỉ có duy nhất Diệp Thanh không phải tu sĩ ở Thiên bảng.

Một đấu với bảy. Tuyết Vô Tình biết rõ hôm nay không thể đánh chết Lâm Hắc được. Hơn nữa về sau, muốn đánh chết hắn cũng không phải chuyện dễ. Hắn không nghĩ tên này lại có mạng lưới quan hệ với tu sĩ Thiên bảng nhiều như thế. Tuy nhiên, điều khiến cho Tuyết Vô Tình khó tha thứ nhất là Khương Thái Nguyệt cũng đứng về phía Sở Mặc. Lòng y ngũ vị tạp trần.

Tuyết gia cùng Khương gia là thế giao, con cháu hai bên thông hôn rất nhiều. Tuyết Vô Tình lớn hơn Khương Thái Nguyệt nhưng mấy năm trước hai nhà cũng có ý để hai người đính hôn. Nhưng Khương Thái Nguyệt liều mạng cự tuyệt, nói gì cũng không đồng ý.

Mà khi đó Khương Thái Nguyệt mới bảy tám tuổi, vẫn còn là mộttiểu hài tử không hiểu chuyện nên hôn sự này mới bị lùi xuống. Sau khi Khương Thái Nguyệt thành đạo, bước vào Chí tôn, hai nhà lại nhắc lại chuyện xưa, thương lượng hôn sự giữa hai người.

Nhưng không nghĩ tới Khương Thái Nguyệt lại còn cự tuyệt kịch liệt hơn, lại còn nói nếu cứ bắt buộc nàng sẽ trốn đi, vĩnh viễn không trở về. Vì thế mà nàng cãi nhau trở mặt với gia tộc, vẫn cứ ở Thí luyện tràng không về, lại còn chào mời rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, có vẻ như muốn tự thành lập môn hộ, thoát khỏi gia tộc.

Khi trước Tuyết Vô Tình từng đi thăm dò một chỗ hung địa, bị trọng thương, lại thêm Khương Thái Nguyệt sống chết không đồng ý hôn sự, trong cơn giận dữ đã rời khỏi Thí luyện tràng đồng thời thề không quay về đây nữa.

Nếu hai người không gặp còn đỡ, nhưng lại gặp trong tình huống thế này. Khương Thái Nguyệt nhìn qua thì không có gì nhưng lại không ngừng châm chọc khiêu khích. Tuyết Vô Tình sắp không nhịn được rồi.

Bất quá, cuối cùng y vẫn kiềm chế, không bùng nổ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người, cuối cùng nhìn Sở Mặc nói:

- Xem ra ngươi tốt đấy, được nhiều người che chở. Hy vọng sau này vẫn vậy. Tuyết Vô Tình nói xong nhìn Tử Đạo nói:

- Lần này trở về ta sẽ không dễ dàng rời đi. Tử Đạo, chuẩn bị nhận khiêu chiến của ta đi. Ta muốn lấy lại vị trí thứ nhất đó.

Tử Đạo thản nhiên cười nói:

- Lúc nào cũng có thể đến chiến nha.

Một câu có thể đến chiến kia hiển thị rõ khí phách của Tử Đạo nhưng khiến Tuyết Vô Tình càng đen mặt. Không buồn nhìn đám người này nữa, Tuyết Vô Tình nhanh chóng biến mất.

Đám người ở lại ngơ ngác nhìn nhau, trước đó bọn họ cũng không nghĩ tới một mình Lâm Hắc lại dẫn đến nhiều người như vậy.

Những người ở đây chỉ có Diệp Thanh hơi biết một chút là công tử đang ẩn tàng thân phận. Nhưng dù công tử có che giấu thế nào, thiên kiêu luôn sẽ toát ra ánh hào quang lộng lẫy nhất. Người đầu tiên rời đi là Trương Nhã Lộ. Nàng không có giao tình gì với Sở Mặc, thậm chí lúc đầu hứng thú chỉ vì khí thế trên người Sở Mặc quá sung túc, khiến nàng muốn đánh một trận. Sau vì Sở Mặc mà nàng ngộ đạo nên cảm thấy thiếu ân tình của người ta.

Nàng có chút tâm tư mời chào nhưng nhìn đám người đến, Trương Nhã Lộ không nghĩ nữa. Nàng cáo từ rời đi, đi rất tự nhiên phóng khoáng, không có gì tiếc nuối.

Ngay sau đó, Cơ Khải cũng đi. Trước khi đi còn nhìn Sở Mặc nói:

- Nghe nói ngươi có chút bất đồng với đệ đệ ta. Ta đã cảnh cáo nó nên Lâm đ*o hữu cứ yên tâm, La Thiên hoàng tộc vẫn hiểu đạo lý. Sở Mặc nghe thế, hơi buồn cười nhưng không nói gì, chỉ gật đầu:

- Nếu y không chủ động trêu chọc ta thì ta cũng sẽ không trêu chọc y.

Cơ Khải nhìn những người còn lại, ở đây toàn người quen, cũng không có gì khó nói. Anh ta than nhẹ:

- Với tính nó thì kiểu gì cũng sẽ chủ động tìm ngươi. Aiz, dù sao ngươi cũng không cần chấp nhặt với nó…

Sở Mặc nghe thế thì hiểu ra, thì ra ca ca sợ đệ đệ chịu thiệt. Mặc dù không hẳn là khẩn cầu nhưng cũng nói gần nói xa rồi. Vì thế, Sở Mặc gật đầu nói:

- Ta hiểu ý của Cơ đạo hữu.

Cơ Khải ôm quyền với Sở Mặc, sau đó nhìn những người khác, nhẹ nhàng thở dài, gật đầu một chút với Khương Thái Nguyệt, không nói gì nữa xoay người rời đi.

Lâm Hắc là một nhân tài chân chính, không, chính xác mà nói phải là một đại tài, không hề thua kém bọn họ.

Đại tài như vậy ai chẳng muốn mời về. Chỉ tiếc đệ đệ của mình nên Cơ Khải không mời chào Sở Mặc. Hơn nữa, những người ở đây đangnhìn chằm chằm, nếu Cơ Khải có thể như nguyện mới là lạ đó. Nên Cơ Khải chọn ly khai.

Cơ Khải rời đi, Khương Thái Nguyệt nhìn thật kỹ Sở Mặc nói thẳng:

- Lâm Hắc đi cùng ta đi, Khương gia che chở ngươi.

Tử Đạo và Lưu Vân Phong không nhịn được liếc mắt, tự nhủ: nữ nhân này đúng là trực tiếp, không ngờ lại dám nói thẳng Khương gia. Chính xác mà nói thì Khương gia rất vang dội, danh tiếng và thực lực đều nổi trội.

Đừng nói Thí luyện tràng, trong La Thiên Tiên Vực, Khương giacũng là đại tộc hàng đầu. Tuy nhiên, La Thiên Tiên Vực không phải chỉ có một Khương gia.

Thân là nam nhân, Tử Đạo và Lưu Vân Phong không tiện xen mồm mà chỉ lẳng lặng nhìn Sở Mặc đưa ra lựa chọn.

So với việc mời chào, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều muốn kết giao bằng hữu với Sở Mặc hơn. Nam nhân có suy nghĩ khác với nữ nhân. Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều nghĩ người như Lâm Hắc rất kiêu, chưa chắc có khả năng dễ dàng tình nguyện đứng dưới ai.

Chí tôn ở La Thiên Tiên Vực không hẳn là cao thủ cấp cao nhất, Chítôn chẳng thiếu lắm. Nhưng ở các đại vực khác thì có thể dễ dàng đạt được thanh danh, địa vị và tài nguyên. Nhất là Chí tôn như Lâm Hắc, hùng mạnh hơn Chí tôn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Diệp Thanh chờ đợi nhìn Sở Mặc. Nàng không nghĩ nhiều mà chỉ muốn công tử ở cùng một chỗ. Không phải vì nàng có tình cảm gì đặc biệt mà nàng chỉ nghĩ công tử đáng tin hơn Khương Thái Nguyệt, ở cùng công tử nàng mới chân chính an tâm.

Sở Mặc nhìn Khương Thái Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thật có lỗi, trước mắt ta không có ý nghĩ này. Dường như Khương Thái Nguyệt cũng biết Sở Mặc sẽ nói thế, nàng gật đầu:

- Khi nào ngươi thay đổi chủ ý có thể tìm ta. Đây là truyền âm thạch của ta nhé.

Khương Thái Nguyệt trực tiếp ném một khối truyền âm thạch cho Sở Mặc. Sở Mặc tiếp được, khắc hạ một đạo tinh thần lực của mình vào sau đó lấy truyền âm thạch của mình đưa cho Khương Thái Nguyệt.
 
Chương 1795: Chúng ta kết bái đi (2)


Khương Thái Nguyệt cười lắc đầu:

- Ta sẽ không chủ động tìm ngươi đâu. Yên tâm, chỉ có ngươi cần tìm ta chứ không có việc ta cầu ngươi đâu. Sở Mặc hơi ngẩn ra, cười cười, cất truyền âm thạch của mình đi.

Diệp Thanh lại nói:

- Công tử, ta… ta cũng cần…

Khương Thái Nguyệt không nhịn được liếc mắt, sau đó nhìn Diệp Thanh và Sở Mặc trao đổi phương thức truyền âm, nói vài câu với Tử Đạo và Lưu Vân Phong xong trực tiếp mang Diệp Thanh ly khai.

Khi đi Diệp Thanh còn rất lưu luyến.

Sau khi thu nàng làm đồ đệ, Khương Thái Nguyệt đối xử rất tốt vớinàng nhưng trong suy nghĩ của Diệp Thanh, Sở Mặc mới là người thân cận nhất trên đời này. Vì chẳng những là ân nhân cứu mạng, Sở Mặc còn biết toàn bộ quá khứ của nàng. Người sống trên đời quan trọng là muốn có người hiểu mình, nếu không sẽ rất cô đơn.

Chẳng mấy chốc, chỗ này chỉ còn lại Tử Đạo và Lưu Vân Phong.

Tử Đạo nhìn Khương Thái Nguyệt và Diệp Thanh đã đi xa mới cười hì hì nói:

- Lâm huynh đệ, ta nghĩ cô nương kia rất có hảo cảm với ngươi đó. Sao ngươi không đáp ứng Khương Thái Nguyệt, ngươi có biết Khương gia là gia tộc thế nào không? Sở Mặc gật đầu:

- Cũng biết một chút nhưng không nhiều lắm.

Lưu Vân Phong than nhẹ:

- Khương gia rất khó lường. Tổ tiên bọn họ từng có công phò tá La Thiên hoàng tộc đoạt thiên hạ. Nếu không có tổ tiên Khương gia, Cơ gia chưa chắc đã là hoàng tộc của La Thiên vũ trụ.

Sở Mặc chưa biết điều này, nghe Lưu Vân Phong nói mới thấy rõ hơn.

Tử Đạo nói:

- Tuy nhiên đây cũng là chuyện lâu rồi. Vận mệnh của La Thiên vũ trụ còn rất phức tạp. Bao quanh nó còn có tám đại vực.

- Không phải bảy sao?

Lưu Vân Phong nói.

Tử Đạo liếc mắt:

- Còn Viêm Hoàng Đại Vực nữa.

- Ồ, ta hiểu.

Lưu Vân Phong bừng tỉnh đại ngộ. Sở Mặc nghe vậy có chút chua xót. Hóa ra các thiên tài ở bảy đại vực và La Thiên Tiên Vực cũng biết đến Viêm Hoàng Đại Vực nhưng trong mắt bọn họ có lẽ đây chỉ là một cái tên mà thôi.

Tử Đạo nói tiếp:

- Nên mặc dù Khương gia có ân với Cơ gia nhưng người giúp Cơ gia thành gia tộc đứng đầu chính là vị Phục hưng chi tổ kia. Đáng tiếc vị vĩ nhân hùng mạnh đấy lại không sống được qua đại kiếp ba mươi sáu kỷ nguyên. Nếu vị vô thượng tồn tại này còn trên nhân thế, không ai có thể lay chuyển được địa vị của La Thiên hoàng tộc.

Tử Đạo nói xong còn khẽ thở dài. Lưu Vân Phong nghi ngờ nói:

- Không phải đạo hạnh càng cao thì khi can thiệp vào chuyện của người khác cũng sẽ phải chịu nhân quả càng lớn ư? Đám vô thượng kia sao dám can thiệp vào số mệnh của hoàng tộc chứ?

Sở Mặc cũng chăm chú lắng nghe vì chuyện này có thể quan hệ đến hắn.

Hiện giờ thứ khiến Sở Mặc thấy bất lực nhất chính là đám vô thượng tồn tại. Cảnh giới chênh lệch quá xa, hắn còn chẳng đáng là con kiến trước mặt họ. Họ chỉ cần nghĩ một cái, chẳng cần đụng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn. Tử Đạo nói:

- Đương nhiên, cưỡng ép can thiệp vào Đại thánh tấn thăng lên Tổ cảnh, dù là Vô thượng tồn tại cũng phải trả giá nghiêm trọng, bọn họ không thể đại diện cho trời được nên dĩ nhiên là bị trời phạt. Căn cứ theo tin tức ta có được thì hiện giờ các vô thượng xuất thủ đều ở trạng thái rất bấp bênh, đang dưỡng thương đó. Với cảnh giới của họ, muốn tĩnh dưỡng cũng không phải ngày một ngày hai đâu.

Lúc Tử Đạo nói còn khiến Sở Mặc cảm giác anh ta đang vui sướng khi người gặp họa, đoán rằng thanh niên này cũng là một người ngỗ nghịch, không thích đám vô thượng kia. Sở Mặc âm thầm nắm chặt tay, trong lòng mừng như điên.

Dù Tử Đạo nói tin đồn này không hẳn chuẩn xác nhưng Sở Mặc cảm giác nó là thật. Nếu thật sự tất cả các vô thượng tồn tại đang bị phản phệ, hiện tại, hay chí ít là vài thập niên thậm chí cả trăm năm, hắn có thể tránh đối mặt với bọn họ.

Như vậy uy hiếp duy nhất sau khi hắn bị bại lộ thân phận là tu sĩ Đại thánh. Chỉ cần không phải hai Đại thánh đến cùng lúc, Sở Mặc tin mình có thể giải quyết được.

Sở Mặc chưa bao giờ kiên định như thế. Dù sau khi giết Đại thánh, hắn bị phản phệ rất lớn hắn cũng thấy đáng giá.

Tử Đạo kỳ quái nhìn Sở Mặc, đột nhiên cười:

- Sao nào, có hối hận vì không đồng ý với Khương Thái Nguyệt không? Không phải người ta để lại phưng thức liên lạc với ngươi sao. Địa vị của Khương gia ở La Thiên Tiên Vực hiện tại còn vững chắc hơn cả La Thiên hoàng tộc đó.

Sở Mặc bĩu môi:

- Ta không có hứng. Tử Đạo huynh nếu có hứng thì mau đuổi theo đi.

- Để ta đuổi theo nàng thì có mà chết. Không thấy Tuyết Vô Tình phải đen mặt hay sao.

Tử Đạo cũng bĩu môi, trợn mắt nói.

Lưu Vân Phong tuy có chút quen biết với Tử Đạo nhưng chưa hẳn là thân lắm. Hiện giờ tiếp xúc mới phát hiện Tử Đạo cũng không cao ngạo lạnh lùng như trong tưởng tượng, khá giống lúc Lưu Vân Phong nói chuyện cùng sư huynh đệ. Tính cách có vẻ khôi hài, hơi phản nghịch, dám có gan bình luận chuyện của đại nhân vật.

Nghĩ thế, Lưu Vân Phong nhìn hai người nói:

- Ta cảm thấy ba người chúng ta có thể đứng ở đây cũng là mộtloại duyên phận. Chúng ta kết bái đi!

- Ồ?

- Ồ?

Sở Mặc và Tử Đạo đồng thời hô lên. Sau đó hai người nhìn nhau, không biết nói gì, lại cùng đưa mắt sang Lưu Vân Phong.

Lưu Vân Phong gãi đầu nói:

- Có phải ta đề nghị vội vàng quá không?

- Ừm. Sở Mặc và Tử Đạo lại dùng sức gật đầu, thầm nhủ: không phải vội vàng mà là như đùa ý.

- Nhưng vừa rồi, ta thật sự có suy nghĩ như thế.

Lưu Vân Phong thành thật nói:

- Ta cảm thấy đến cảnh giới và tuổi như chúng ta, số gia tộc thế giao có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi nói chuyện phiếm quá ít. Đương nhiên, trong trường hợp này, ta có hơi trèo cao rồi…

Lưu Vân Phong còn chưa dứt lời, Tử Đạo đã nói:

- Trèo cao cái gì. Ngươi không nên nói như vậy. Vân Phong đạo hữu, ngươi vừa nói ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Lưu Vân Phong gật đầu.

- Chân tâm nha…

Tử Đạo lẩm bẩm sau đó hỏi:

- Vậy giờ thì sao?

- Giờ… vẫn nghĩ thế.

Lưu Vân Phong nói.

- Vậy thì kết bái đi.

Tử Đạo vỗ tay ba cái, sau đo nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi thấy thế nào? Sở Mặc không biết nên nói gì nữa:

- Người trèo cao… phải là ta mới đúng.

Hắn còn chưa nói hết Lưu Vân Phong và Tử Đạo đã đồng thời ngắt lời.

- Trèo cái đầu ngươi. Trên đời này mấy ai từ nhỏ đã cao quý chứ.

Tử Đạo cười lạnh.

- Ta nói trèo cao vì luận thân thế, ta là người thảm hại nhất trong ba người chúng ta.

Lưu Vân Phong nói. Lưu Vân Phong và Tử Đạo lại nhìn nhau, không ngờ lại cùng đồng thanh:

- Ngươi làm sao thảm bằng ta chứ?
 
Chương 1796: Ai thảm hại hơn ai?


Nói xong, hai người ngây dại, không nhịn được cười ha ha, đồng thời quay ra Sở Mặc hỏi:

- Huynh đệ, ngươi không đến nỗi nào chứ?

Sở Mặc liếc mắt:

- Ta còn lâu mới thảm nhé. Đường ta đi thuận buồm xuôi gió, số của ta là số sướng…- Ngươi mơ à…

Hai người kia khinh bỉ.

Sau một lát, ba người ngồi trong căn nhà gỗ xa hoa của Sở Mặc. Sở Mặc đang tự minh pha trà cho hai tên còn lại.

- A, phòng này xa hoa quá đi. Ta nói Lâm Hắc, ngươi thật biết hưởng thụ đấy.

Tử Đạo nhìn căn phòng hâm mộ nói.

- Trong này còn từng có nữ nhân phải không, đúng là hành cung di động mà. Lưu Vân Phong cũng rất hâm mộ sau đó nói:

- Về sau ta cũng xây một cái thế này, đi đến đâu lấy ra đến đó là được rồi.

Tử Đạo nhìn bố trí trong phòng, cau mày phân tích:

- Đến giờ ta vẫn chưa thấy mấy thứ? Ngươi từ đại vực nào đến thế?

Lưu Vân Phong đến gần:

- Ta cũng không biết. Dù sao trong này không có nhiều thứ ở Bắc Đẩu Đại Vực. Sở Mặc cười dài pha trà, không nói chuyện.

Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong nói:

- Huynh đệ, không phải ngươi nói ngươi thảm hơn ta sao. Ngươi nói thân thế của ngươi trước đi. Nếu định kết bái thì đừng giấu nhau làm gì. Một đời người có khi cũng chỉ có hai huynh đệ này thôi, không phải chuyện đùa đâu.

Sở Mặc ở bên pha trà không nhịn được liếc mắt. Hắn đột nhiên phát hiện, các thiên kiêu khác có vẻ đơn thuần hơn hắn rất nhiều.

Tuy nhiên, Sở Mặc vẫn không nhịn được nói:

- Ta còn chưa nói sẽ kết bái với hai ngươi mà…

Hai người kia căn bản không để ý hắn. Lưu Vân Phong thản nhiên nói:

- Huynh đệ à, muốn so bi thảm với ta sao? Ngươi có biết ta sinh ra ở chỗ nào không?

- Chỗ nào chứ?

Tử Đạo bình thản hỏi.

- Một bãi rác.

Lưu Vân Phong than nhẹ, nhìn cửa sổ hồi tưởng lại:

- Ta không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình bị vứt bỏ hay cha mẹ ta có điều khó khăn. Dù sao đến tận hôm nay, ta đã có thể huy động nguồn lực rất lớn nhưng vẫn không điều tra ra tí manh mối nào. Ta chỉ biết, thời thơ ấu, mỗi ngày ta đều sống trong lo sợ hãi hùng. Ước mơ lớn nhất chính là được một bữa cơm no, không cần nhìn sắc mặt của mấy đứa lớn, tránh được nắm đấm của bọn chúng…

Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong, nhẹ nhàng gật đầu:

- Thời thơ ấu cũng thảm thương đấy nhỉ. Nói tiếp đi.

- Nơi ta ở lúc đó chính là bãi rác của Hạo Nguyệt tông…Theo lời Lưu Vân Phong, bức họa về thời thơ ấu đau khổ của một oa nhi hiện lên trước mặt Sở Mặc và Tử Đạo.

Khi Lưu Vân Phong nói xong, hai người đồng loạt thở dài, Tử Đạo lắc đầu nói:

- Thời thơ ấu của ngươi cũng đủ u ám nhưng còn tốt chán.

- Ta mà tốt?

Lưu Vân Phong không dám tin nhìn Tử Đạo nói:

- Như ta mà tốt á?

Tử Đạo cười cười:

- Đương nhiên là tốt rồi. Ngươi nghĩ sao chứ, ngươi chỉ bị ức hiếp bắt nạt bảy tám năm, sau đó được đến đại phái như Hạo Nguyệt tông còn gì. Sau khi thấy thiên phú của ngươi, sư tôn của ngươi phi thường quan tâm, trân trọng ngươi. Đồng môn tuy nhìn ngươi không vừa mắt nhưng khẳng định không phải mỗi ngày đều có người muốn giết ngươi đi.

- Ngươi thì thế à?

Lưu Vân Phong không dám tin nhìn Tử Đạo nói:

- Đừng cho là ta không biết thân phận của ngươi nhé. Ngươi không phải là…

- Ta không phải là hậu nhân của họ phải không? Tử Đạo cười, sau đó ngồi trên ghế trải da thú, cầm lấy ly trà Sở Mặc vừa pha, nhẹ nhàng uống một hớp, mắt đột nhiên trừng lớn hô lên:

- Ta còn thắc mắc vì sao lúc trước không ngửi thấy mùi gì, ra ngươi dùng Chí tôn cảnh để toàn bộ tinh hoa thu liễm trong nước trà. Đây là trà có ngộ đạo à? Hô, giờ ta đã tin số mệnh của ngươi không hề tầm thường rồi, đến trà này cũng có thể pha được…

- Rất hiếm à?

Sở Mặc hỏi.

Tử Đạo và Lưu Vân Phong liếc nhau. Sau đó Tử Đạo nói:

- Vân Phong à, ta nghĩ hai người chúng ta kết bái thôi. Đá phứttiểu tử này đi rồi cướp hết đồ tốt trên người hắn.

- Ta thấy chủ ý này không tồi.

Lưu Vân Phong vừa uống trà vừa tủm tỉm cười.

- Hai người các ngươi nói đủ rồi chứ. Tử Đạo huynh, ngươi mau nói chuyện của ngươi đi. Ta thích nhất là nghe chuyện người khác khó khăn khổ sở đấy.

Sở Mặc cười hì hì.

Tử Đạo khinh bỉ, sau đó mới than nhẹ kể tiếp:

- Tên đầy đủ của ta là Triệu Tử Đạo. Các ngươi nghe qua Triệu giaở La Thiên Tiên Vực chưa?

Lưu Vân Phong hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới không xác định lắm hỏi lại:

- Là Triệu gia đó sao?

- Đúng, chính là Triệu gia ngươi đang nghĩ đó.

- Trời ơi… không ngờ ngươi có thân thế hiển hách như thế. Thế mà ngươi còn dám nói ngươi thảm?

Lưu Vân Phong khiếp sợ, không dám tin nhìn Tử Đạo. Sở Mặc thấy khá kỳ lạ, tự nhủ: hay thật, lúc trước ngươi gặp Tuyết Vô Tình, người có vô thượng tồn tại sau lưng cũng chẳng thấy ngươi kinh ngạc như thế nha.

Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc bình tĩnh, hơi câm nín hỏi:

- Có phải ngươi không biết gì hay ngươi bình tĩnh thật thế?

- Ta không biết gì mà.

Sở Mặc nói.

- …

Lưu Vân Phong kéo kéo miệng, sau đó nhìn sang hướng khác.

- Tử Đạo huynh, huynh nói tiếp đi.

Lúc này đến lượt Sở Mặc phẫn nộ, tuy nhiên hắn cũng không hỏi thêm.

Tử Đạo nói:

- Gia thế hiển hách, nhìn qua rất lợi hại đúng không? Trong truyền thuyết, mẹ ta là nữ nhân họ Tử đó.

- Chẳng lẽ không phải à?

- Đương nhiên không phải rồi. Tử Đạo thở dài.

- Cha ta là con vợ cả, cửu công tử của Triệu gia. Còn mẹ ta là thập lục công chúa của Tử gia.

Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong vẻ mặt mờ mịt, cười khổ nói:

- Chắc ngươi không biết chuyện này rồi. Cũng đúng thôi, loại chuyện gièm pha như vậy sao họ lại dễ dàng để lộ chứ. Khá ít người biết chuyện này.

Lưu Vân Phong không dám hỏi thêm nữa. Tuy Lưu Vân Phong không biết hai người kia có chuyện gì nhưng thân phận con vợ cả của họ cũng đủ kinh hãi thế tục rồi.

- Vốn đối tượng đính hôn của cha ta không phải mẹ ta mà mẹ ta cũng thế, đều là người của đại tộc khác. Khụ, ta không tiện nói hai gia tộc này vì liên quan đến thanh danh của người ta nhưng cuối cùng, cha mẹ ta ở cùng một chỗ. Chắc các ngươi cũng có thể tưởng tượng lúc đấy ồn ào thế nào…

- Cha mẹ ngươi thật sự rất dũng cảm…

Lưu Vân Phong không nhịn được nói. Tuy anh ta không xuất thân từ nhà quyền quý nhưng Hạo Nguyệt tông là nhóm tôn quý hàng thật giá thật. Vì thế, Lưu Vân Phong cũng hiểu được một chút. Việc hôn nhân đã định ra thì không thể thay đổi.

- Cũng coi là dũng cảm đi. Năm đó vị công chúa của La Thiên hoàng tộc đào hôn đến Viêm Hoàng Đại Vực, sau đó gả cho thiên kiêu số một ở đó đã khiến cả Viêm Hoàng Đại Vực bị liên lụy…
 
Chương 1797: Trên người ta có khí chất vương giả sao? (1)


Tử Đạo thở dài:

- Cha mẹ ta là người mạnh mẽ, hành động lúc đó của họ đã trực tiếp chọc vào bốn nhà quyền quý nhất. Sau lưng bốn gia tộc này đều có vô thượng tồn tại…

- …

Lưu Vân Phong và Sở Mặc câm nín. Nhất là Sở Mặc, lần đầu tiên ở Thí luyện tràng hắn nghe được từ miệng một thiên kiêu của La Thiên Tiên Vực chuyện của cha mẹ hắn. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể trầmmặc.

Tử Đạo nói:

- Khi tin tức về bọn họ truyền về, bốn gia tộc điên rồi. Tử gia đuổi nương của ta, Triệu gia cũng đuổi cha ta ra khỏi nhà. Hai nhà kia dù không làm gì nhưng mặt mũi bị mất hết, sao lại không hận được chứ? Tuy rằng không có hành động trả thù rõ ràng nhưng hai người bị gia tộc đuổi đi chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.

Lưu Vân Phong thở dài:

- Ta đã hơi hiểu rồi. Sở Mặc vẫn trầm mặc, không nói gì.

Tử Đạo cũng im lặng một lúc mới lên tiếng:

- Dù tầng lớp bề trên của hai gia tộc kia không hành động nhưng đám trẻ tuổi ở dưới lại coi cha mẹ ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Mà càng châm chọc là gia tộc của cha mẹ ta cũng có người nghĩ, chỉ cần cha mẹ ta còn sống là còn khiến bọn họ mất mặt, trăm phương ngàn kế muốn giết cha mẹ ta. Ha ha, thủ đoạn còn thâm độc hơn so với hai gia tộc bị mất mặt kia cơ…

- Chuyện này…

Lưu Vân Phong cũng không biết nên nói gì cho phải. Dường như so với Tử Đạo, sự khó khăn thảm hại của anh ta không thấm vào đâu.

- Mà ta chính là được sinh ra trong quá trình cha mẹ ta bị đuổi giết. Một đứa trẻ chẳng biết gì như ta, hoàn toàn vô tội lại trở thành nghiệp chướng phải loại trừ vì họ nghĩ sự tồn tại của ta càng khiến bọn họ mất mặt hơn.

Tử Đạo thản nhiên nói.

- Đúng là quá phận!

Lưu Vân Phong cắn răng.

- Chẳng lẽ mạng bọn họ mới đáng giá còn của người khác là tròđùa sao? Mặt mũi của bọn họ còn lớn hơn trời chắc.

- Đúng thế đấy.

Tử Đạo cười cười:

- Cha mẹ ta mang theo ta trốn đông trốn tây, có một thời gian bọn họ thậm chí còn lên kế hoạch muốn dẫn ta trốn tới Viêm Hoàng Đại Vực….

- …

Lưu Vân Phong cười khổ.

Tử Đạo nói:

- Cuối cùng cũng không thể thành công vì bọn họ đã bị giết.

Lưu Vân Phong khiếp sợ. Sở Mặc cũng không nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tử Đạo.

- Đúng là quá buồn cười phải không. Bọn họ chết dưới tay người của Triệu gia. Nên sau đó, ta đã lấy tên là Tử Đạo. Ít nhất những người trong gia tộc của mẹ ta tuy kêu đánh kêu giết nhưng khi có cơ hội lại dễ dàng buông tay, tha cho ba người chúng ta một con đường sống. Nhưng Triệu gia, thì không chừa lối nào hết.

Con ngươi Tử Đạo trở nên lạnh lùng.

- Người giết cha mẹ ta là thúc thúc ruột của cha ta. Lão ta khônghề lưu tình, nói chỉ có cha mẹ ta chết mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Triệu gia và Tử gia. Lão còn muốn giết ta nhưng lúc này, một tiền bối đến từ Tử gia đã xuất thủ cứu ta. Tuy nhiên, vị đó cứu ta xong lại trực tiếp đưa ta vào Thí luyện tràng, chỉ để lại một lão bộc chiếu cố, nói để ta tự sinh tự diệt. Nhưng dù thế nào, ta cũng cảm kích ông, nếu không có ông thì ta cũng đã bị giết.

Tử Đạo nói đến đây lại quay ra nhìn Lưu Vân Phong cười ha ha:

- Nên ngươi đừng so thảm hại với ta làm gì?

- Aiz…

Lưu Vân Phong thở dài.

- So cái rắm ý.

Đúng vậy, tuy Lưu Vân Phong không biết cha mẹ mình là ai nhưng dù gì cũng có chút hy vọng hai người bọn họ còn sống. Dù hai người kia đã mất, chí ít Lưu Vân Phong cũng không phải trải qua tuổi thơ đau đớn như thế. Anh ta lớn lên trong bãi rác, mỗi ngày cũng chỉ bị sợ hãi, mỗi ngày cũng chỉ mong không bị đánh, được ăn no. Còn Tử Đạo là gì, là làm sao có thể sống. Hơn nữa, cuối cùng, lại còn phải trơ mắt nhìn phụ mẫu chết trên tay người thân của mình.

Đau đớn này với một đứa bé hay bất cứ người trưởng thành nào cũng khó mà chịu được. Sau khi cha mẹ mất, Tử Đạo lại còn bị ném vào địaphương tàn khốc Thí luyện tràng.

- Tử Đạo huynh, ta rất bội phục huynh. Trong tình huống như vậy huynh lại còn có thể duy trì tâm tính như hôm nay, không bị thù hận che mờ mắt, lại có thể bước vào Chuẩn thánh, đúng là lợi hại.

Lưu Vân Phong nghiêm túc nói.

Tử Đạo thở dài:

- Không thế này thì ta có thể làm gì chứ? Hận ư, ngươi không biết nằm mơ ta cũng muốn quay trở về Triệu gia để giết đám người đó. Tuy mấy năm nay, đám người Triệu gia vài lần cho người nói chuyện với ta, nói chuyện qua rồi, muốn ta trở về nhận tổ quy tông nhưng bọn họ dựavào cái gì mà dám nói thế. Với bọn họ là chuyện đã qua nhưng với ta, ta vĩnh viễn không quên được.

Lưu Vân Phong hỏi:

- Vậy, kẻ thù của huynh có cảnh giới gì thế?

- Đại thánh đỉnh cao.

Tử Đạo cười tủm tỉm.

- Sao nào, muốn giúp ta báo thù à?

- …

Lưu Vân Phong đứng hình.

- Coi như ta chưa hỏi nhé.

Sở Mặc ngồi bên không nhịn được cười, bỗng nhiên lại nói:

- Ta giúp ngươi giết lão, sau đó hai người bảo hộ ta.

- …

Lưu Vân Phong và Tử Đạo trợn mắt, sau đó đồng thời bĩu môi, tự nhủ: có ma mới tin ngươi. Muốn giết Đại thánh có mà mơ. Đến một Thánh nhân có khi cũng chẳng làm ăn gì được ý.

Tử Đạo nói tiếp:

- Đúng rồi Lâm Hắc, chúng ta đã kể chuyện của mình. Còn ngươithì sao?

Lưu Vân Phong cũng chăm chú nhìn Sở Mặc nói:

- Huynh đệ, ngươi cũng nhận ra chúng ta thật tâm muốn kết giao với ngươi. Mấy thứ như thân phận cũng không trọng yếu. Cha mẹ chưa cho chúng ta, chúng ta tự mình giành lấy. Cha mẹ đã cho cũng chẳng sao vì tương lai nằm trong tay chúng ta cơ mà.

- Đúng thế, tương lai thuộc về chúng ta.

Tử Đạo thành thật.

Sở Mặc thở dài, nhìn hai người đối diện và chén trà trước mặt, thannhẹ:

- Chuyện xưa của ta khá… khúc chiết. Không phải là không thể nói nhưng ta không có biện pháp để kết bái với hai người.

- Sao lại thế?

Lưu Vân Phong nhíu mày.

Tử Đạo cũng nhíu mày. Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều không phải người hẹp hòi, thiếu tâm nhãn, tự nhiên có thể hiểu Sở Mặc có vấn đề. Bọn họ hoàn toàn khong cho rằng Sở Mặc khinh thường, không muốn kết bái với bọn họ.

- Vì nếu kết bái sẽ làm hại các ngươi, sẽ kéo các ngươi vào vực sâu vô tận. Nên tốt nhất các ngươi cũng không nên hỏi thăm chuyện của ta làm gì.

Sở Mặc nhẹ giọng.

- Hiện tại các ngươi không hiểu nhưng ta nghĩ một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu thôi. Đây là lời thật lòng của ta.

- Kẻ thù của ngươi… lợi hại thế ư?

Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc hỏi.
 
Chương 1798: Trên người ta có khí chất vương giả sao? (2)


Sở Mặc cười cười:

- Ngươi thấy kẻ thù của Tử Đạo huynh lợi hại không? Lưu Vân Phong gật đầu nói:

- Đại thánh đỉnh cao thì phải lợi hại rồi.

- Kẻ thủ của ta là một đống vô thượng tồn tại đó.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Các ngươi xác định muốn nghe chuyện của ta, còn muốn làm huynh đệ với ta chứ?

Lưu Vân Phong và Tử Đạo không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả. Cả hai khiếp sợ nhìn Sở Mặc, trầm một một chút rồi đồng thanh nói:

- Muốn chứ.

- …

Sở Mặc đen mặt hỏi lại:

- Thật à?

Tử Đạo cười cười nói:

- Chắc ngươi nghĩ chúng ta điên rồi phải không vì dù thế nào, trêu vào một vô thượng tồn tại đã là chẳng khác nào treo mạng mình trên lưỡi kiếm, không biết khi nào thì bị chém một phát, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của người ta. Đây lại còn một đống… ha ha, ngươi có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích đó.

- Đúng thế, chắc Lâm Hắc là tên giả, mà gương mặt này, chỉ sợcũng là giả rồi. Tất cả thân phận của ngươi hiện tại đều là giả.

Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc nói:

- Ngay cả thanh Hàn Nguyệt đao kia cũng không phải vũ khí vốn có của ngươi.

- …

Sở Mặc giật mình, không nghĩ hai người này thông minh thế.

Lưu Vân Phong nói:

- Nếu ngày đó ngươi dùng vũ khí của mình đỡ một chiêu của ta, nói không chừng ta sẽ bị thương…Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong hỏi:

- Khi đó hắn mới Chuẩn Chí tôn phải không?

Lưu Vân Phong gật đầu. Tử Đạo nhổ nước bọt:

- Ta nói huynh đệ, không biết ngươi trêu chọc cái gì mà phải che giấu thế…

Tử Đạo nói xong lại lấy ra một quyển trục cổ xưa, từ từ mở ra.

Sở Mặc và Lưu Vân Phong nhìn quyển trục, sợ ngay người vì nó có một loại khí huyền diệu rất khó giải thích, khiến người khác mê muội.

- Quyển trục này là di vật cha mẹ ta để lại, đồ tốt đấy. Tử Đạo vuốt ve quyển trục, phù văn trên đó nhảy múa trên đầu ngón tay của anh ta:

- Ta có thể tu luyện nhanh như vậy là nhờ nó đó. Cả đời ta cũng chưa chắc đã ngộ hết đạo trên nó. Nhưng đồng thời nó còn có khả năng phong tỏa nữa. Thú vị lắm đúng không. Ta nghe nói, nó có thể ngăn cách cả thần thức của vô thượng tồn tại đó. Nói cách khác, chuyện chúng ta nói hôm nay, không ai biết ngoại trừ ba người ở đây.

Tử Đạo nói xong, không để Sở Mặc và Lưu Vân Phong phản ứng, nháy mắt kích hoạt quyển trục.

Sau đó ba người đồng thời cảm nhận được một hơi thở kỳ lạ bao phủbọn họ, giống như ngăn cách bọn họ với thế giới ở Thí luyện tràng.

- Ngươi…

Khóe miệng Sở Mặc co quắp:

- Vì để nghe một bí mật mà cái giá này… cũng hơi cao đó.

- Ta muốn làm huynh đệ với ngươi.

Tử Đạo chăm chú nhìn Sở Mặc nói.

Lưu Vân Phong cũng trịnh trọng gật đầu.

Sở Mặc nói:

- Chẳng lẽ trên người ta có khí tức của vương giả nên các ngươi vừa thấy ta đã thấy thân thiết rồi à?

Sở Mặc vốn muốn đùa một chút, lại không nghĩ Tử Đạo và Lưu Vân Phong gật đầu đồng ý.

Sở Mặc nhìn hai người, như kiểu các ngươi lừa ai đấy.

Tử Đạo nói:

- Đúng vậy. Ta cũng không biết diễn đạt thế nào. Ngươi nói ta thấy cũng đúng. Ta cảm giác không hẳn là khí tức vương giả mà là một loại niềm tin vô địch chân chính. Nó có sức lan tỏa ra những người xungquanh. Kẻ thù của ngươi sẽ coi ngươi là đại địch. Còn người coi trọng ngươi sẽ muốn ở bên cạnh ngươi. Thật ra không phải chỉ hai chúng ta, chính ngươi cũng không có cảm giác sao? Như Trương Nhã Lộ, nữ nhân độc lai độc vãng lại kiêu ngạo, thế mà có thể tự mình đến vì an nguy của ngươi. Dù chúng ta không biết nguyên nhân cụ thể là gì nhưng điều này đủ khiến người ta kinh ngạc. Còn Khương Thái Nguyệt nữa, nàng ta rất cao ngạo, tuy yêu mến người tài nhưng cá tính lại quá mạnh mẽ. Vì trốn tránh hôn sự với Tuyết Vô Tình mà không ngại trở mặt với người nhà, nhưng nàng ta lại đối xử với ngươi rất khác.

Lưu Vân Phong gật đầu đồng ý:

- Ngay cả Cơ Khải cũng thể hiện thiện ý, chứng tỏ ngươi khôngphải người bình thường.

Sở Mặc nghe bọn họ giải thích không khỏi đen mặt:

- Tốt xấu gì các ngươi cũng là thiên kiêu trẻ tuổi cao nhất của La Thiên vũ trụ, sao lại suy nghĩ thế chứ?

- Đối với nam nhân, nhiều khi chỉ một cái liếc mắt cũng đủ muốn làm huynh đệ rồi.

Tử Đạo nói.

Lưu Vân Phong thúc giục Sở Mặc:

- Mau nói chuyện của ngươi để làm chúng ta sợ đi. Tử Đạo gật đầu nói:

- Đúng thế, đời này mục tiêu lớn nhất của ta là xử lý lão già kia. Không thể tưởng được kẻ thù của ngươi còn khủng bố hơn của ta. Có một kẻ thù là Đại thánh đã khủng lắm rồi. Dù sao chỉ cần lão biết tâm tư của ta, ta sẽ phải chết. Đã thế thì có nhiều thêm vài kẻ thù khủng hơn cũng chẳng sao.

Lưu Vân Phong nói:

- Ta mặc dù không có kẻ thù đáng sợ nhưng cả đời này cũng không có nhiều ý nghĩa. Ta chưa tìm thấy cha mẹ của mình, nói không chừng đây có thể là một cơ duyên. Có kẻ thù lợi hại đồng nghĩa có thể nhắc nhở mình mọi lúc mọi nơi. Nên ngươi mau nói đi, dọa cho chúng tasợ khiếp vía. Ta lấy bản mạng Nguyên thần thề tuyệt đối không tiết lộ chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.

- Tử Đạo ta cũng lấy bản mạng Nguyên thần, lấy cha mẹ đã chết đi của ta để thề, tuyệt đối không lộ ra chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.

Sở Mặc đen mặt, tự nhủ: các ngươi phát thề rồi thì không thể quay lại đâu.

- Nhanh lên, quyển trục này chỉ có thể dùng liên tục trong mộtcanh giờ thôi.

Tử Đạo thúc giục.

Nửa canh giờ sau, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều dại ra, khóe miệng co quắp, vẻ mặt khiếp sợ. Nếu người người nhìn thấy chắc chắc sẽ không tin đây là hai người này.

Lưu Vân Phong dùng sức nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận nhìn Sở Mặc, cười rất khó coi:

- Hiện tại ta đã biết vì sao khi chúng ta so thảm hại mặt ngươi không thay đổi tí nào rồi. Tử Đạo cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt chua xót:

- Ta vẫn nghĩ Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn là vì cha mẹ ngươi, hiện tại mới biết mình quá ngây thơ.

- Ta có nghe một chút về lời tiên đoán kia. Ta vẫn nghĩ nó để gạt người.

Lưu Vân Phong nói.

Tử Đạo cũng gật đầu:

- Ta cũng nghĩ thế.

- Như vậy, từ nay về sau chúng ta không phải chỉ phải đối mặt vớimột đám người La Thiên hoàng tộc mà còn phải đề phòng đám vô thượng tồn tại à?

Vẻ mặt Lưu Vân Phong cứng ngắc, anh ta rất muốn cười nhưng không cười được. Chỉ khi chân chính bị kéo vào mới cảm giác được áp lực lớn lao này.
 
Chương 1799: Một đời người, hai huynh đệ


- Tin tốt là có thể đám vô thượng tồn tại này đang vị phản phệ, nghỉ ngơi dưỡng sức do năm đó ra tay với lão đế vương hoàng tộc. Có thể khẳng định, trong vòng trăm năm hoặc dài hơn, bọn họ không có khả năng xuất hiện trên thế gian.

Tử Đạo nói. Lưu Vân Phong tiếp lời:

- Nhưng còn Đại thánh đó. Vô thượng tồn tại nào mà không có vài hậu bối là Đại thánh chứ?

Tử Đạo ngẫm nghĩ một chút đột nhiên nói:

- Nói đến Đại thánh, ta biết một vị. Nếu có thể mời ông ta rời núi, tất cả Đại thánh khác trước mặt ông ta đều là cặn bã hết.

- Vô thượng tồn tại á?

Lưu Vân Phong hỏi.

Tử Đạo lắc đầu:

- Không, cũng là Đại thánh nhưng hiện giờ hình như đang bị trấn áp.

- …

Lưu Vân Phong đen mặt, nhìn Tử Đạo hỏi:

- Đùa à?

Tử Đạo thản nhiên nói:

- Ngươi có nghe chuyện về một con hầu tử chưa?

Lưu Vân Phong mờ mịt. Sở Mặc cũng nhớ tới hỏi:

- Có phải là con hầu tử bị Phật môn trấn áp không?

- Ngươi biết à?

Ánh mắt Tử Đạo sáng lên.

Sở Mặc lắc đầu:

- Ta biết rất ít, chỉ nghe người ta từng đề cập qua thôi.

- Thật hâm mộ ngươi. Chẳng những có thần thông của hai nhà Đạo, Phật mà còn có đạo riêng của mình. Ngươi không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu? Tử Đạo cảm thán.

Sở Mặc cười khổ.

- Kinh nghiệm của ta đáng để vui thế à?

- Chúng ta chưa từng sống trong thế tục nhưng cảm giác thân nhân bị giết đúng là không tốt

Lưu Vân Phong thở dài:

- Khi nghe Tử Đạo huynh nói ta còn ghĩ huynh ấy bi thảm nhất. Giờ ngẫm lại mới thấy người thảm hại nhất là ngươi.

Sở Mặc vừa rồi gần như nói hết chuyện mình đã trải qua. Muốnthành huynh đệ phải thẳng thắn. Tuy ngay từ đầu khi Lưu Vân Phong nói muốn kết bái, Sở Mặc hơi không thích nhưng hiện tại, ba người càng nói càng thân cận.

Đây là một loại đồng cảm linh hồn. Sự hài hòa đồng điệu giữa những tâm hồn có tình cảm, có sự thấu hiểu. Hiện tại, ba người đã xem nhau là huynh đệ.

Tử Đạo nói:

- Ta biết con khỉ kia bị giam ở chỗ nào, ngay trong Thí luyện tràng thôi.

- Cái gì?

Sở Mặc và Lưu Vân Phong đều kohong tưởng được trong Thí luyện tràng lại trấn áp một Đại thánh.

- Năm đó con khỉ kia đại náo La Thiên Tiên Vực, suýt nữa lật tung hết cả lên. Đám vô thượng tồn tại khi đó đang có vấn đề nên không ai ra tay, chỉ tùy ý cho nó gây rối, giết chóc. Cuối cùng, một cao tăng Phật môn chuẩn bị hóa tổ cảnh đại Phật không nhịn được đã ra tay trấn áp nó. Đã nhiều năm qua, ta nghĩ ác khí trên người nó chắc cũng biến mất rồi. Tuy nhiên việc này rất khó nói. Nếu chẳng may nó vẫn bướng bỉnh, không chừng chúng ta phóng xuất nó nó lại dùng một gậy đập chết chúng ta luôn…- Ây, hay là thôi đi. Dù sao hiện tại chúng ta không cần nó hỗ trợ mà.

Lưu Vân Phong hơi sợ hãi.

Đối với ba người bọn họ, trêu vào một Đại thánh đỉnh cao chẳng khác nào tìm đường chết.

Sở Mặc cũng đăm chiêu:

- Nếu có thể phóng xuất có thể gây nhiễu loạn rồi…

Tử Đạo vui mừng:

- Đúng là ngươi hiểu ta.

- Nó ở chỗ nào vậy?

Sở Mặc hỏi.

- Một trong tam đại cấm địa.

Tử Đạo nói.

Lưu Vân Phong lo lắng nói:

- Hai người các ngươi…

Sở Mặc khoát tay:

- Ai tâm đi, không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Tử Đạo gật đầu:

- Đúng thế, không có gì phải lo.

Lưu Vân Phong nghĩ đến kẻ thù của hai người này, hết đường nói gì nữa, tự nhủ: kẻ thù của bọn họ đều đáng sợ hơn con khỉ kia. Chưa nói đến Sở Mặc, cừu gia của Tử Đạo cũng chắc chắn không phải chỉ có một vị thúc thúc…

- Cấm địa thì có hơi khó. Nhưng nếu nghiên cứu một chút cũng không phải không có cơ hội.

Sở Mặc nói. Tử Đạo gật đầu:

- Đúng thế, chúng ta kết bái đi. Chúng ta dựa theo tuổi hay theo tu vi đây? Nếu nói tuổi, năm nay ta một trăm bảy mươi sáu tuổi. Còn tu vi hiện tại ta cao nhất.

Tử Đạo nói xong nhìn hai người cười nhe răng.

Lưu Vân Phong bĩu môi:

- Năm nay ta một trăm ba lăm tuổi, còn tu vi là Chí tôn đỉnh cao, hẳn là đứng thứ hai.

Sở Mặc hơi hơi câm nín, nhìn hai người nói:

- Vậy còn sắp xếp gì nữa. Tử Đạo là đại ca, Vân Phong là nhị ca, ta là lão tam…

- Ngươi bao nhiêu tuổi thế?

Tử Đạo hỏi.

Lưu Vân Phong cũng tò mò. Hiển nhiên hai người đều để ý chuyện này.

Nghe Sở Mặc nói dường như hắn cũng không nhiều tuổi lắm. Dù có lắm phong ba, khúc chiết nhưng hai người cảm giác tuổi của Sở Mặc không lớn. Sở Mặc nhìn thoáng qua hai người hỏi:

- Muốn nghe thật à?

- Nói đi, dù sao cũng bị ngươi hù chết một lần rồi.

Lưu Vân Phong mặt không biểu tình nói.

- À… cụ thể thì ta không nhớ rõ lắm, hẳn là không đến sáu mươi đi. Tuổi của ta ở thế tục có thể làm ông được rồi đấy…

- Lão nhị, ta muốn đánh hắn.

Tử Đạo vẻ mặt sống không bằng chết, cắt đứt lời Sở Mặc.

- Lão đại, ta cũng muốn đánh.

Lưu Vân Phong cũng có vẻ mặt tương tự.

Hai cao thủ của Thiên bảng trong Thí luyện tràng, cũng là hai thiên tài cao nhất triệt để bị kích thích. Chưa bao giờ bọn họ hoài nghi thiên phú của mình. Vài triệu người mới có người có thể ở cảnh giới này ở tuổi bọn họ.

Cho tới nay, họ tiếp xúc với các cao thủ khác ở Thiên bảng như Chung Thánh đứng thứ hai, Vô Phi thứ ba, Đỗ Xuyên thứ ta, đều trên dưới hai trăm tuổi. Bọn họ tu đạo đã hơn hai trăm năm. Hồ Tiếu đứng thứ năm ở Thiên bảng nghe nói cũng là một người trẻ nhưng cũng hơn một trăm tuổi rồi. Trương Nhã Lộ đứng thứ sáu cũng hơn một trăm tuổi.

Toàn bộ Thí luyện tràng, các Chí tôn trẻ tuổi thành đạo đều là các thiên tài, nhưng nhỏ tuổi nhất cũng phải một trăm.

Có thể thành đạo ở trăm tuổi cũng rất kinh hãi, dù có là thiên kiêu cao nhất, tốt nhất trong đám người cũng khó mà làm được. Thế mà cái vị trước mắt này còn chưa tới sáu mươi tuổi đã thành đạo rồi.

Hơn nữa, hắn lại lớn lên ở Viêm Hoàng Đại Vực, trung gian cònđánh với Ma tộc mấy chục năm. Nếu hắn sinh ở đại vực khác hay La Thiên Tiên Vực, từ nhỏ đã có nhiều tài nguyên cung ứng thì không biết còn thế nào.

Có khi thành Thánh rồi cũng nên. Ai cũng không nói chắc được.

Dù sao hiện tại cả hai đều không nghi ngờ, trước một trăm tuổi, Sở Mặc sẽ thành Thánh.

Sau đó, ba người dùng thời gian còn lại quỳ trên mặt đất, kết bái làm huynh đệ. Bọn họ không dám bày lư hương, chiêu cáo chuyện này với thiên hạ vì như thế nhóm vô thượng tồn tại sẽ biết. Mà ba người cũng nghĩ chuyện này không cần thiết phải thông báo.

Một đời người, hai huynh đệ, chỉ cần trong lòng bọn họ có ý niệm này là đủ rồi.
 
Chương 1800: Tam đại cấm địa (1)


Cấm địa Hắc Vũ, cấm địa Khô Diệp, cấm địa Hoàng Thạch. Đây là tam đại cấm địa trong sân thí luyện. Tam đại cấm địa này lần lượt nằm trong ba vùng sao khác nhau. Sân thí luyện quá lớn, trải dài qua rất nhiều chòm sao. Tam đại cấm địa này cũng không nối tiếp, mà cách nhau rất xa.

Trong đó, cấm địa Hắc Vũ được coi là cấm địa đứng đầu trong ba cấm địa. Cấm địa này cũng dễ dàng khiến người khác bị đánh lừa nhất, bởi vì khi nó không có mưa màu đen rơi xuống thì nhìn chẳng khác gì nơi khác ở sân thí luyện. Rặng núi dọc ngang, hồ nước trải rộng, sông suối chảy dài, một cảnh tượng dào dạt sức sống. Không phải nhiều lời, tinh khí ở đây khá là nồng đậm. Bất cứ sinh linh nào tới đây đều sẽ không cảm thấy nguy hiểm chút nào, ngược lại còn coi đây là nơi đắc địa để tu luyện.

Nhưng không có ai biết lúc nào thì nơi này sẽ xảy ra mưa đen. Mưa màu đen có thể dễ dàng hủy diệt đạo hạnh của vạn vật sinh linh, nhưng lại không mảy may thương tổn đến hoa cỏ cây cối nơi này.

Nhất là khi mưa đen rơi xuống, khắp cấm địa sẽ xuất hiện một sức mạnh lạ thường, dẫn dắt mọi người tu luyện, khiến họ không thể sử dụng bất cứ phép thần thông nào. Chỉ có thể cố gắng chống chọi với mưa đen trong không trung. Để mặc cho nước mưa xói mòn đạo hạnh của bọnhọ.

Hàng năm người và tu sĩ không thuộc loài người chết trong cấm địa Hắc Vũ rất nhiều. Vô số người biết rõ cấm địa Hắc Vũ nguy hiểm tới mức nào, nhưng vẫn giữ tâm lý may mắn, tới nơi này. Bởi vì ở đây có thể đạt được lượng lớn dược liệu cao cấp, khoáng thách quý hiếm, cùng với… cơ duyên khó tin.

Cơ duyên này có thể là sự ngộ đạo, có thể là một bộ công pháp hình thành từ thiên nhiên, cũng có thể là một loại kim loại thần hiếm có… Thậm chí, còn có thể gặp được mảnh vỡ của thần thức cực kỳ cổ xưa. Không ai biết những mảnh vỡ thần thức này là của ai, chỉ biết chúngmạnh tới không thể tin nổi. Chỉ cần có được một mảnh, dù là Thánh Nhân cũng thu lấy trợ giúp lớn lao.

Mưa đen giăng khắp nơi, cho dù ngươi có trốn vào hầm sâu vạn dặm cũng không thể tránh được nó.

Trong cấm địa Hắc Vũ còn có một thứ khủng bố tồn tại, trong mắt nhiều người, nó còn đáng sợ hơn cả mưa đen.

Cây giết người, cỏ giết người, đá giết người… Trong cấm địa Hắc Vũ, bất cứ một thứ mà ngươi không thể ngờ tới đều có thể hóa thành sát thủ khủng bố, triển khai công kích trí mạng với ngươi. Thứ này, càng khó lòng đề phòng hơn so với mưa đen.

Cấm địa Khô Diệp chính là nơi trấn áp con khỉ kia ở đầu đường. Cũng là vùng đất chết chóc. Sở dĩ cấm địa này mang tên Khô Diệp (lá khô) chủ yếu vì mang ý nghĩa liên tưởng. Chỉ cần là kẻ tu hành, chỉ cần là sinh linh có đạo hạnh trong mình, vừa tiến vào cấm địa thì đạo hạnh sẽ như lá khô héo úa, theo gió mà rụng. Rồi sẽ không ngừng tiêu tan.

Hơn nữa, đây còn là một quá trình không thể xoay chuyển!

Nói cách khác, bất kể là ai, chỉ cần tới cấm địa này đều sẽ bị hao tổn đạo hạnh! Nhưng quá trình này lại là một quá trình vô cùng chậm rãi, không khiến người ta nhận ra ngay. Càng là tu sĩ hùng mạnh thì sẽ càng không thèm để ý tới chút tổn thất này. Nhưng không hẳn vậy, càng là cao thủ hùng mạnh, càng không thể khiến đạo hạnh của bản thân bị hao tổn.

Trong cấm địa Khô Diệp, còn có mấy nơi mấu chốt, một khi xâm nhập nơi đó, tốc độ hao tổn đạo hạnh lập tức sẽ tăng lên gấp bội!

Vấn đề là, trước khi vào đó, mọi người đều không biết đây mới là nơi nguy hiểm nhất.

Trong cấm địa Khô Diệp còn có vài nơi sẽ tản ra khí độc, dù làThánh Nhân cũng sẽ bị độc này lây nhiễm. Độc có đủ loại, quả thực chính là đủ loại. Một khi trúng độc, nhất định phải thoát khỏi nơi đó ngay, nếu không sẽ bị độc chết ngay lập tức. Cho dù có thể thoát ra, thì cũng chưa chắc đã tìm ra thuốc giải. Cho dù là đấng tối cao cũng chỉ đành bó tay hết cách.

Cho nên, cấm địa Khô Diệp còn có tên gọi là nơi cực độc.

Nếu nói cấm địa Hắc Vũ là cấm địa đứng đầu trong tam đại cấm địa, thì cấm địa Khô Diệp chính là nơi độc nhất. Giống như một con rắn độc, nhìn chằm chằm từng sinh linh tới gần nó. Cấm địa cuối cùng, cấm địa Hoàng Thạch.

Nghe nói bên trong cấm địa Hoàng Thạch đều là những tảng đá lớn nhỏ màu vàng, bên trên mang vân đá tự nhiên. Có vân thì như sông dài núi lớn, có vân thì như bầu trời đêm đầy sao, có vân thì như bức tranh hoa lá cá chim. Tất cả tảng đá màu vàng này đều tinh xảo đẹp đẽ lạ thường. Cảnh sắc bên trên sống động, vô cùng có linh khí.

Vật như vậy mặc cho là ai đều không dằn lòng nổi mà muốn lấy mấy viên cất trong nhà. Quả thực là vật trang trí cao cấp nhất.

Nhưng nếu có ai làm vậy, thì chỉ sợ là cách cái chết không xa. Bởi vì mỗi cảnh vật bên trên mỗi tảng đá này… đều là thật! Không biết lúc nào sẽ bất thình lình hút sinh linh đi ngang qua vào trong, sau đó vĩnh viễn bị vây khốn lại.

Nghe nói đã từng có một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh không tin, muốn tự trải nghiệm một phen, chọn một viên có cảnh tượng sông dài núi cao, sau đó liền bị hút vào trong.

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, vị đại tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân này bị nhốt bên trong tảng đá vàng suốt bảy mươi năm. Ngay khi rất rất nhiều người cho rằng có thể Đại Thánh này sẽ gục ngã, thì y chạy thoát khỏi tảng đá vàng, toàn thân đẫm máu. Sau đó, tảng đá này liền nứtvỡ.

Sau đó, tên Đại Thánh kia kể lại quá trình xảy ra trong đá vàng. Theo lời y nói, thực ra thế giới bên trong đá vàng cũng không khủng khiếp. Giống như cảnh tượng in trên vân đá, đó là một nơi hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc tươi đẹp mỹ lệ. Nhưng mấu chốt là, trong thế giới này chẳng có một xíu linh khí, tinh khí nào. Ở đây, ngươi không thể nào tu luyện được, thậm chí là không vận dụng được bất cứ đạo hạnh gì!

Nói cách khác, sau khi vào đó, ngươi chẳng khác nào bị phế, bị vây khốn chặt chẽ trong đó. Hơn nữa, thời gian bên trong và bên ngoài không giống nhau. Theo lời vị Đại Thánh kia, thì y mới ở trong đó cóbảy ngày thôi!

Nhưng bên ngoài, ở đại vũ trụ đầy đủ các quy tắc như La Thiên Tiên Vực, thời gian đã trôi qua bảy mươi năm!

Thiên hạ to lớn, không điều kỳ lạ nào là không có. Nhiều sự việc thần kỳ dù là lớp người như Đại Thánh cũng không thể nào giải thích được.

Cuối cùng, vị Đại Thánh nọ chỉ có thể tự thiêu đốt tinh huyết của bản thân, phá vỡ thế giới kia, cố gắng vọt ra. Đó còn là kẻ có tu vi như y, chứ đổi thành người khác bị hút vào, chỉ sợ sẽ thực sự bị nhốt trong đó rồi.
 
Chương 1801: Tam đại cấm địa (2)


Sau khi chuyện đó truyền ra, uy danh của cấm địa Hoàng Thạch mới hoàn toàn vang dội. Bởi vì những người đi vào trước đây chẳng có một ai trở ra cả. Hiện giờ có một Đại Thánh tự lấy bản thân mình ra làm thí nghiệm, cuối cùng đã giải được bí mật của cấm địa Hoàng Thạch.

Từ đó về sau, gần như không có một ai dám bén mảng vào cấm địa Hoàng Thạch nữa.

Tam đại cấm địa, tuy cấm địa Hắc Vũ xếp hạng nhất, nhưng trên thực tế, mỗi cấm địa đều có chỗ nguy hiểm riêng, thật sự rất khó mà nóixem cấm địa nào là kinh khủng nhất.

Có người từng nói đùa rằng, không cần xếp hạng cấm địa, bởi vì ngươi chỉ có một cơ hội tiến vào một trong ba cấm địa, dù là vào đâu thì ngươi cũng chẳng ra được nữa.

Cho nên, dù là thiên kiêu trong sân thí luyện vốn dĩ tràn đầy tự tin, nhưng hễ dính đến tam đại cấm địa thì không ai dám mạnh miệng nói bản thân có thể xâm nhập dễ dàng. Cho dù là đại cao thủ ở các đại vực cũng rất cẩn thận khi đến mấy nơi này.

Hiện giờ, ba huynh đệ vừa kết bái ở đây lại muốn cùng nhau mưutính, muốn vào cấm địa Khô Diệp. Nếu tin tức này truyền đi nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Cũng sẽ có vô số người nói bọn họ điên rồi, chán sống mới muốn tới mấy nơi đó. Nhất là không thể để người ta biết đến mục đích… mà bọn họ tiến vào.

Thả con khỉ kia? Đây là chuyện lớn!

Nếu tin tức này truyền đi, ba người thậm chí ngay cả cửa cấm địa Khô Diệp cũng chưa đụng đến, đã bị vô số các cao thủ nghe tin chạy tới… giết không chừa mảnh vụn rồi! Đây quả thực là hành động muốn chọc thủng trời.

Tìm đường chết cũng không làm như vậy được.

Nhưng trong mắt ba anh em này, chỉ có thả con khỉ kia ra, thì mới hoàn toàn khuấy đục đầm nước lặng đại vũ trụ La Thiên Tiên Vực này. Mới khiến cho các đấng tối cao vô thượng phân tâm, khiến bọn tu sĩ Đại Thánh bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với bọn họ phải cẩn thận, không dám, cũng không còn hơi sức đâu mà chú ý đến loại con tôm cái tép như bọn họ.

- Cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thời gian thở dốc một hồi, mà thứ chúng ta thiếu nhất, lại chính là thời gian!

Tử Đạo hạ giọng nói:

- Thực ra mấu chốt nhất là lão Tam…

Sở Mặc gật gật đầu, nhìn Tử Đạo và Lưu Vân Phong, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi:

- Cuối cùng vẫn kéo các ngươi xuống nước…

Lưu Vân Phong khoát tay:

- Con người sống cả đời thì cũng phải có lý tưởng để mà theo đuổi, thực ra tu luyện cầu đạo cũng chỉ là một phương thức theo đuổi lý tưởng mà thôi. Tuy trong mắt nhiều người, thứ như lý tưởng cũng rấtbuồn cười. Nhưng ta sẽ kiên trì lý tưởng của ta.

- Vậy lý tưởng của Lão nhị ngươi là gì?

Tử Đạo cười hỏi.

- Muốn làm chuyện lớn, xé rách gầm trời này!

Lưu Vân Phong nghiêm túc nói.

- Gầm trời này… quả thực mục ruỗng rồi. Ngươi ở đại vực Bắc Đẩu mà còn có cảm giác này, ta ở La Thiên Tiên Vực lại càng thấy rõ ràng. Bầu trời, cũng nên đổi sắc rồi.

Tử Đạo thản nhiên nói. Cuộc trò chuyện này thực quá kinh người. Tùy tiện để câu nào truyền đi chỉ sợ đều sẽ khiến họ rước lấy họa sát thân. Nhưng trên mặt ba người lại tràn đầy vẻ hứng thú.

Từ Đạo nhìn Sở Mặc cười cười:

- Lão tam vẫn ở thế giới bị phong ấn kia nên khả năng là không biết nhiều chuyện. Trên thực tế, người có tâm tư giống chúng ta trên sân thí luyện này cũng có khối người. Nhiều việc chỉ là chẳng ai nói, chẳng ai muốn dẫn đầu thôi.

Sở Mặc gật gật đầu, sau đó cười nói:

- Phản kháng quyền uy, vẫn luôn là việc thú vị vui vẻ nhất.

- Ha ha ha, lời này của lão Tam rất đúng, không hổ là người từng lăn lộn trong trần thế.

Lưu Vân Phong cười ha hả.

Tử Đạo cũng nở nụ cười:

- Đi, chúng ta tới cấm địa Khô Diệp! Phản kháng quyền uy!

Tính tình huynh đệ ba người cũng không phải loại thích dong dài, sau khi quyết định thì chẳng cần nhìn trước ngó sau.

Nói làm liền làm! Gọn gàng linh hoạt!

Tại nơi sâu nhất của Viêm Hoàng Đại Vực

Ma Quân đang đứng giữa không gian mênh mông, cảm nhận rõ ràng phong ấn hùng mạnh đang bao phủ toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực.

Phong ấn hùng mạnh như một đoàn lực cháy rừng rực thiêu đốt quy luật vốn có của phiến thiên địa này. Muốn bước ra một bước kia chẳng khác nào phàm nhân đi vào rừng rậm đang cháy lớn, không phải cửu tử nhất sinh mà hoàn toàn là một con đường chết. Sức mạnh của nó rất mạnh mẽ, rất hống hách, không hề giảng đạo lý.

Phàm nhân có thể cầu xin thần lửa không? Tất nhiên là không thể nên mới hay có câu thủy hỏa vô tình.

Thế giới của tu sĩ cũng như thế. Quy luật cao hơn tu sĩ, tu sĩ muốn giảng đọa lý với nói là chuyện không tưởng, còn hơn cả nằm mơ.

Ma Quân có cảm giác, nếu muốn cưỡng ép phá giải phong ấn, với cảnh giới hiện tại, chắc chắn sẽ bị nó nghiền thành tro.

Thậm chí đến một hạt bụi cũng không còn. Mấy năm qua, con của Ma Quân cũng lớn dần. Nhờ có sự che chở của nhiều người mà nó rất khỏe mạnh. Tiểu Điệp dồn hết tinh lực trên người đứa con, tuy không bỏ qua Ma Quân nhưng trong lòng Ma Quân vẫn có một chút kích động.

Giống như Lưu Vân Phong nói, con người sống cần có lý tưởng, trên con đường tu luyện, Ma Quân cũng có lý tưởng của riêng mình.

Ma Quân hít sâu một hơi, nhìn lực lượng quy luật mạnh mẽ trên vũ trụ.

Lao ra khỏi khu vực này là trời cao biển rộng. Ma Quân yên lặng vận hành Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp. Hiện tại Ma Quân đã tiến dến Duy ngã quyển. Tinh khí không ngừng rót vào cơ thể Ma Quân.

Thực tế, cả người Ma Quân đã tràn đầy tinh khí, đạt đến Chuẩn Chí tôn, bước thêm một bước là sẽ lên Chí tôn.

Ma Quân thậm chí cũng xác định mình chỉ cần phá bớt phong ấn này là sẽ thành đạo.

Giống như năm đó Sở Mặc rời khỏi thế giới này rồi, việc lên Chí tôn không hề khó. Ma Quân cũng tương tự. Ma Quân lấy ra vài pháp khí, tất cả đều ở cấp Chí tôn. Ma Quân đã cố gắng tích lũy trong mấy năm gần đây.

Sau đó, Ma Quân lấy ra vũ khí của mình. Đó là một thanh trường đao. Rất ít người thấy vũ khí của Ma Quân vì đa phần Ma Quân còn chẳng cần vũ khí cũng giải quyết được đối thủ.

Sau khi chuẩn bị xong, Ma Quân quay đầu nhìn Viêm Hoàng Đại Vực, ánh mắt có chút lưu luyến nhưng không hề hối hận.

Đây là con đường Ma Quân đã chọn. Sớm muộn gì cũng sẽ phải bước tiếp thôi.

Nếu giờ không làm, không chừng về sau cũng sẽ không có dũng khí bước thêm nữa.

Giống như phàm nhân vậy, phải phá tan biển lửa chạy ra mới có thể có một đường sống. Trước khi xông vào đám lửa cần có sự chuẩn bị, mặc quần áo ướt hoặc mang khăn ướt, vì mạng sống phải ráng đánh cược một lần. &
 
Chương 1802: Ma Quân trảm thiên thành đạo


Ma Quân đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Ma Quân cũng biết khi lao vào biển lửa kia, sự chuẩn bị này chỉ giúp được một chút, đoạn đường còn lại phụ thuộc ý chí và thể lực của chính Ma Quân. Ma Quân cũng càng hiểu rõ, có thể phá vỡ phong ấn hay không thì đều phụ thuộc vào chính mình.

Xét về điểm này thì cũng chẳng khác phàm nhân là mấy.

- Vốn bản thân ta cũng là một trong số phàm nhân mà thôi.

- Phong ấn này là chướng ngại lớn nhất đối với sinh linh của Viêm Hoàng Đại Vực.

- Ta sẽ phá tan nó.

- Ta nhất định có thể phá tan nó.

- Năm đó Sở Thiên Cơ ở Chuẩn thánh có thể dễ dàng giải phong ấn, rời khỏi Viêm Hoàng Đại Vực thì hôm nay ta cũng có thể.

Ma Quân thét lên một tiếng. Giờ khắc này, toàn bộ đạo hạnh đều bộc phát, vọt thẳng tới chỗ phong ấn. Ầm! Lực lượng va chạm nổ bùng. Quy luật đầy sát cơ dũng mãnh kéo đến.

Ma Quân thế như chẻ tre, đúng với tính cách cứng rắn, mạnh mẽ vốn có.

Quy luật kia không ngừng muốn ma diệt Ma Quân. Sau khi vượt qua một phần ba phong ấn, Ma Quân cảm giác thân thể của mình khó mà trụ được nữa.

Trước mặt quy luật này, Chuẩn Chí tôn đỉnh cao cũng chỉ như một con chuột nhỏ giữa một bày mèo, muốn sống, đừng có mơ. Hiện tại, Ma Quân cũng không còn đường lùi nữa.

Phía trước không có lối, phía sau lại không thể lui.

Ở vị trí gian nan như vậy, Ma Quân tiếp tục vận hành Thiên Ý Ngã Ý, hấp thu một ít tinh khí để bổ sung chỗ thiếu hụt trong thân thể. Nhưng đáng tiếc, nơi này bị phép tắc trấn áp, không thể cung cấp tinh khí được.

Nhưng Thiên Ý Ngã Ý thật sự rất hùng mạnh, trong tình huống như vậy vẫn hoạt động nhanh chóng chuyển hóa thiên tinh thạch cực phẩm Ma Quân mang theo thành tinh khí. Ma Quân không chịu nổi áp lực hộc máu, gân cốt trong cơ thể như sắp nứt ra.

Áp lực cực kỳ khó tưởng tượng.

Nếu là Chuẩn Chí tôn bình thường đã sớm hỏng rồi. Nói không ngoa, dù là Chí tôn cũng không có biện pháp.

Phong ấn quá mạnh, như một tầng bê tông cứng rắn, tràn ngập sát khí.

Bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng bị nó trấn áp, ma diệt. Có thể thấy, Cơ Thanh Vũ chuẩn bị cho Sở Mặc quyển trục kia thật sự rất mạnh, trực tiếp mở một lối đi riêng, không làm kinh động đến bất cứ ai. Từ đây cũng nhìn ra được sự cường đại của Sở Thiên Cơ, trực tiếp xé mở phong ấn xông ra vùng trời này.

Ma Quân không có quyển trục, cũng không cường đại đến mức đó.

Nhưng không phải là không có chuẩn bị gì. Ma Quân đã chuẩn bị rất nhiều thiên tinh thạch cực phẩm nhưng không nghĩ phong ấn lại rắn chắc như thế.

Sau khi đi được hai phần ba quãng đường, Ma Quân máu tươi đầmđìa, nhìn rất đáng sợ. Cả người, cả tinh thần gần như sắp hỏng.

Người lơ lửng trong hư không, bốn phía đều là sát khí, từng đợt từng đợt như thủy triều đánh vào, thiêu đốt đạo hạnh và tinh khí của Ma Quân.

Nhìn phía trước vẫn chưa có đường ra, Ma Quân cười buồn bã:

- Chẳng lẽ ta thật sự phải ngã xuống tại đây sao?

Nhớ năm đó ở Tiên giới, Ma Quân từng bị vô số người bức đến đường cùng, nếu không nhờ Tiểu Điệp, chắc Ma Quân không thể kiên trì được.

- Hiện giờ chẳng những có Tiểu Điệp mà ta còn có con của mình, sao ta có thể ngã xuống chứ? Ta chẳng những muốn vượt ra khỏi vùng trời này mà còn muốn khải hoàn trở về, đánh nát phong ấn nơi đây…

Con ngươi Ma Quân đầy kiên nghị. Mang theo trường đao màu đen, Ma Quân rít lên một tiếng, thi triển một đao mà mình chưa từng đánh ra được.

U Minh Bát Đao đao thứ tám: lục tiên!

Đao pháp Ma Quân thi triển dù cùng công pháp và chiêu thức nhưng lại khác so với Sở Mặc. Khi Sở Mặc thi triển đao rất tinh chuẩn, lực lượng mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.

Còn Ma Quân đánh ra chỉ có hống hách, mạnh mẽ và mạnh mẽ.

Mãnh mẽ đến nỗi trấn áp cả Viêm Hoàng Đại Vực.

Đến bây giờ Ma Quân không phải cái loại chỉ bạo ngược ở nhà mà từ trước đến giờ lúc nào cũng ngang tàng như vậy. Ầm một tiếng, một đao chém ra, thiên địa đồng bi.

Toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực như đang khóc than, run rẩy.

Một đao kia không ngờ lại cộng hưởng với sức mạnh của Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn nhiều năm.

Chém đao ra, cơ thể Ma Quân như bị rút hết sức lực, đạo hạnh cũng bị xóa đi không biết bao nhiêu. Nhưng một đao đó lại động đến phong ấn, động đến toàn bộ Viêm Hoàng.

Tinh khí trong hư không đánh thẳng vào phong ấn khiến nó bị layđộng.

Ma Quân chỉ dùng sức một người lại gây ảnh hưởng còn lớn hơn trận chiến với Ma tộc năm đó.

Phong ấn bị xé mở một chút, vô tận tinh khí ào ào vọt vào đạo đài của Ma Quân. Ma Quân lại tung một đao, trực tiếp đem khe hở này thành một lỗ hổng lớn.

Sau đó Ma Quân nhảy lên. Lôi kiếp trên trời cao ngoài Viêm Hoàng Đại Vực nháy mắt tiến đến.

Đây là thiên kiếp của Chí Tôn.

Thiên kiếp cho Ma Quân.

Vừa ra khỏi Viêm Hoàng Đại Vực, thứ nghênh tiếp Ma Quân chính là thiên kiếp.

Tinh khí từ Viêm Hoàng Đại Vực theo khe hở kia điên cuồng vọt vào người Ma Quân, giúp hình thành một lớp phòng ngự đáng sợ hơn cả phong ấn kia. Thiên kiếp của Chí tôn kiếp không ngờ cũng chỉ làm gợi lên một chút gợn sóng.

Thời khắc này, tinh khí mạnh mẽ tiến vào đến tận óc của Ma Quân.

Đây là sự khen tặng của Viêm Hoàng Đại Vực.

Thể hiện sự không cam lòng!

Viêm Hoàng Đại Vực đang rít gào!

Dựa vào cái gì mà nó lại bị phong ấn nhiều năm như thế chứ? Đại vực có quy tắc của nó, dựa vào cái gì mà con người lại ra tay can thiệp sửa đổi?

Đại vực cũng có sinh mạng, có hàng ngàn hàng vạn sinh linh, cớ sao lại bị phong ấn chứ? Thời khắc Ma Quân lao ra khỏi Viêm Hoàng Đại Vực, toàn bộ quy luật của Viêm Hoàng phát uy.

Chẳng những trợ giúp Ma Quân đi ra còn muốn đưa Ma Quân thuận lợi thành đạo, chắn luôn cả thiên kiếp.

Sấm sét Chí Tôn không ngừng chém rầm rầm vào Ma Quân. Nhưng tất cả đều bị tinh khí bảo vệ được tạo ra từ Đại vực Viêm Hoàng ngăn trở. Cái cảm giác này ngay cả Ma Quân cũng không thể tin nổi. Đây quả thực giống như hai vũ trụ rộng lớn đang đấu pháp.

Ở giữa bị ông ta chém ra một lỗ phong ấn dài vạn dặm rất kinh khủng.

- Lấy sức mạnh của đại vực để bảo đảm cho đạo hạnh của một người, sẽ như thế nào?

Điều đó dĩ nhiên là rõ ràng. Ma quân không biết các Chí Tôn khácqua Thiên kiếp sẽ có cảnh tượng như thế nào nhưng y suy đoán, Thiên kiếp của y có lẽ là Thiên kiếp Chí Tôn dễ dàng nhất rồi!
 
Chương 1803: Chúng nữ ra Viêm Hoàng nhập Bắc Đẩu (1)


Dù là dạng Thiên Lôi gì, nhưng sau khi chi chém xong liền bị cuộn tinh khí của Đại vực Viêm Hoàng ngăn trở. Đến cuối cùng Ma Quân thậm chí có một loại cảm giác. Ngay cả Thiên kiếp vân trên đỉnh đầu… đều bạo nộ rồi, uy lực của Thiên Lôi đánh xuống tăng mạnh rõ rệt.

Nhưng, vẫn y ngyên.

Không có bất kì thay đổi gì. Chẳng biết tại sao, khe hở dài vạn dặm mà Ma Quân chém một đao xuống không khép lại.

Ma Quân mặc dù vì phá tan phong ấn mà bị trọng thương nhưng bên trong Thiên kiếp theo đó mà tới, y chẳng bị thương tổn một chút nào. Thậm chí ngay cả đến một cọng lông đều không bị sấm của Thiên kiếp đụng tới.

Ma quân nằm mơ cũng không nghĩ tới kết quả này.

- Hóa ra trong tâm ngươi cũng không cam lòng đấy

Ma Quân thì thào nói. Cuối cùng, Thiên kiếp Chí Tôn biến mất, Ma Quân ngồi đó cảm ngộ đạo. Khoảnh khắc mà Thiên Kiếp biến mất, vùng trời này… cuối cùng cũng công nhận y rồi. Về phần có phải là nắm mũi thừa nhận hay không, điều này thì ai cũng khó nói.

Ý trời khó hỏi, đây là vấn đề khó khăn nhất của tu sỹ.

Nhưng Ma Quân đích thực đã thành đạo rồi!

Y đã thành công bước chân vào cảnh giới Chí Tôn.

Y không biết bản thân được tính là thành đạo ở Đại vực Viêm Hoànghay không nhưng y coi như là thành rồi. Bởi vì y đích thực là dưới sự giúp đỡ của lực lựng pháp quy tại Đại vực Viêm Hoàng đã đến bước này.

Chí tôn!

- Hóa ra là cái cảm giác này

Ma Quân hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau đó, y thông qua khe nứt mà y chém ra truyền một đạo thần niệm trở về.

Bởi vì y cũng không biết rằng khe nứt này có thể duy trì ở đây bao lâu, cho nên, y muốn để cho những người đó biết rằng, ở đây… có cơhội có thể lao ra phiến thiên địa này!

Theo sau, Ma Quân xoay người, làm việc nghĩa không được chùn bước, y bước lên một con đường xa lạ. Trong tay y, chỉ có duy nhất một bản đồ tinh vực cũ kĩ. Trên bản đồ là tám đại vực bao quanh bảo vệ một tiên vực vô thượng, tiên vực đó là La Thiên.

Đại vũ trũ La Thiên, Ma Quân ta đến rồi đây!

Thân hình của Ma Quân tại đây chợt lóe rồi biến mất, Bước lên một hành trình hoàn toàn mới. Trên thực tế, từ lúc Ma Quân chém nhát đao cuối cùng đó đã khiến cho cả Đại vực Viêm Hoàng cộng hưởng, nhiều người trong Thiên giới đạt tới cảnh giới cũng đã cảm nhận được điểm khác của thế giới này rồi.

Đặc biệt là đám tu sỹ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao, tất cả đều cảm nhận được một cơ hội thành đạo vô cùng mãnh liệt!

Lúc đầu bọn họ cũng không biết cơ hội này là từ đâu mà đến nhưng luồng cơ hội mãnh liệt này quả thực là trước nay chưa hề có!

Tuy rằng không đủ để bọn họ có thể chân chính bước ra một bước nhưng so với trước kia một chút hi vọng đều không có, thì đã phát sinhra biến đổi căn bản!

- Xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu người, đi ra khu bế quan, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời sao vô tận.

Sau một khoảng thời gian, tại Cung Phiêu Diêu trong thành Phiêu Diêu, một đám người tụ tập cùng một chỗ, sắc mặt bọn họ tất cả đều vui mừng, đặc biệt là một thiếu phụ xinh đẹp cầm tay một chú bé vừa cười vừa khóc, nàng là Tiểu Điệp.

- Cuối cùng ngươi cũng thành công rồi, thật tốt! Nhớ đợi ta, ta vàđứa bé sẽ nhanh chóng tìm ngươi!

Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn trời thì thào nói.

- Ma Quân thành công lớn rồi! Y thật sự bước qua đó rồi!

Trong ánh mắt của La Quật lóe sáng, y thậm chí có chút gấp rút không thể chờ đợi rồi!

Cảnh giới của y vốn dĩ cũng đã đến trình độ có thể thành đạo bất kì lúc nào. Ma Quân trước khi đi từng nói qua, trước tiên cần phải xông qua một con đường. Chẳng ai có thể nghĩ đến y có thể nhanh chóng thành công như vậy.

- Y để lại cho chúng ta của cải quý giá nhất. Hồng Nguyệt nhìn lên trời cao, khẽ thở dài.

Kỳ Tiêu Vũ mặc quần áo màu đen nhìn trông vô cùng cao quý, nàng nói:

- Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, ta cũng cảm nhận được toàn bộ Đại vực Viêm Hoàng đang chấn động, hầu như… mang theo mộ cảm xúc mãnh liệt? Đây là ‎ ý chí Thiên đạo chăng?

- Ta cũng cảm nhận được, rất rõ ràng, rất cụ thể, rất xác thực giống như ông trời đang tức giận.

Thủy Y Y nói.

- Đúng, chúng tôi đều cảm nhận được. Bị phong ấn nhiều năm như vậy, ngay cả ý chí trời đất trước nay vẫn coi vạn vật như sợi rơm cọng cỏ sợ rằng cũng phải phẫn nộ.

Sở Thanh thì thào nói

- Tiền bối Ma Quân để lại con đường này là để lại cho Đại Vực Viêm Hoàng của cải lớn nhất. Nhưng cái lối này có thể duy trì được bao lâu, ông ta cũng nói không chính xác, cho nên, ta nghĩ… thử xem!

Kỳ Tiêu Vũ lóe sáng ánh mắt nhìn mọi người:

- Các ngươi muốn không?

- Tiêu Vũ… Ý của ngươi là?

Thủy Y Y nhíu đôi mi thanh tú lại nhìn Kỳ Tiêu Vũ.

Kì Tiêu Vũ cười dài gật đầu:

- Đi tìm phu quân của chúng ta nha!

Thủy Y Y không kìm nổi liếc mắt:

- Đó là phu quân của ngươi!

- Ô kìa, giống nhau, giống nhau.

Kỳ Tiêu Vũ cười nói. Tất cả mọi người không kìm nổi cười rộ lên, mấy năm nay, cơ hội mọi người gặp nhau cũng không nhiều, mỗi người đều có việc của mỗi người nhưng mỗi lần gặp nhau, chỉ cần nhìn Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y trêu đùa thì coi như là đã thấy được một phong cảnh xinh đẹp rồi.

Hồng Nguyệt nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút lo lắng nói:

- Ngươi biết hắn ở nơi nào sao? Còn nữa, năm đó rời đi rốt cục hắn nói với ngươi cái gì?

Tử Yên Đế Chủ hừ một tiếng, nói:

- Nên đánh, không từ mà biệt. Còn tưởng năm đó hắn chạy đi chỗ thanh tịnh nào đó trốn rồi. Ai mà biết được không ngờ hoàn toàn biếnmất. Nếu không phải Đại Công Kê đưa tin đến, ta thậm chí hoàn toàn cũng không hay biết gì.

Đúng vậy, Sở Mặc bị Đại Công Kê bán đứng rồi.

Trong cung Phiêu Diêu, Đại Công Kê quen biết nhiều lắm, thế nên vừa trở lại liền bị một đám người vây quanh hỏi hướng đi của Sở Mặc. Đại Công Kê thật sự không có cách nào, chỉ có thể nói một ít về tình huống gặp Sở Mặc sau đó nói Sở Mặc có lẽ không ở Đại Vực Viêm Hoàng rồi.

Mọi người nhờ thế mới biết hóa ra không nói không rằng, Sở Mặc đãđi rồi.

Muốn nói những điều thầm kín trong lòng nhất là Thủy Y Y. Nhưng nàng dù sao cũng coi như là một trong những người biết sự tình. Biết rằng Sở Mặc đối mặt với

nguy hiểm thật đáng sợ, căn bản không có lòng dạ nào để ý đến sự việc khác. Nhưng Sở Mặc không từ mà biệt làm nàng cảm thấy khó chịu.

Kỳ Tiêu Vũ nhìn mọi người, lúc này, có thể những người xuất hiện ở đây đều là người mình cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom