Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thề Độc

Chương 42: 42: Ký Chủ Có Muốn Về Nhà Không


Một tháng sau, mùa thu đến.

Kinh thành cuối cùng đã khôi phục sự yên bình, triều đình cũng đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới.


Đợi đến năm thứ 2 khoa cử mở ra, sẽ còn có nhiều người mới hơn nữa.


Ta đang nằm trên ghế quý phi trong đình, bên trái là quả vải đã bóc vỏ, bên phải là quả nho đã lột sạch.


Bạch Hành không quen với vẻ ngoài xa hoa của ta nên đã chuyển về phủ Hữu Tướng để chuyên tâm học tập.

Ta nghĩ, đứa trẻ này ngược lại rất có phúc.

Một người cữu cữu làm quan to vừa đi, liền đến một vị còn thân hơn cha ruột với chức vị cao hơn là Hữu thừa tướng đây.


Đột nhiên, thị nữ của ta nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, có người cầu kiến.

"
Ôi cái cảnh tượng quen thuộc này, ta nghĩ thầm, liền biết ngay đó là ai.



Ta khoát tay: "Đem họ vào đi!"
Quả nhiên, lại là Tiêu Vô Chu cùng Tần Nhiễm.

Ta cười như không cười nhìn 2 người họ.


"Ta bây giờ có nên đổi xưng hô không ? Nhất thống Bắc cảnh Tổng binh Tiêu Nguyên Soái cùng Lại bộ thượng thư Tần đại nhân.



Những vị trí quan trọng do những người thuộc đại gia tộc bỏ trống đương nhiên được đảm nhận bởi những công thần, tâm phúc của Đế Trường Thanh.


Hai người này là những người đứng đầu trong số đó, chắc chắn phải có 1 phần rồi.

Hai người liếc nhau một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.


Tần Nhiễm nói: “Linh Hi, chúng ta đã nói, sau khi chuyện này kết thúc sẽ đến đây nhận tội, ngươi muốn chúng ta làm thế nào, ta liền làm thế đấy.



Ta nhìn hai người này, trong thoáng chốc tựa hồ thấy được bộ dạng của họ khi lần đầu gặp nhau.


Một người là hậu duệ của một phủ tướng quân đang suy tàn, một người là đứa con bị bỏ rơi của một gia đình giàu có.

Họ cũng từng ở tầng chót mà dãy dụa đi lên.

Chính vì vậy mà họ mới chọn đi cùng Đế Trường Giang đến bước này ngày hôm nay sao?

Nhưng nếu họ nói với ta, ta sẽ luôn giúp đỡ họ mà.

Quên đi, mọi chuyện cũng đã diễn ra, mọi thứ đã trở thành một kết cục được quyết định.

Cuối cùng, đạo bất đồng, không thể đi cùng nhau.


Ta lười biếng nói: “ Đến đây xin lỗi, nhưng đồ của ta đều không trả lại, ta nhìn các người cũng không phải có thành ý lắm.



Tần Nhiễm hai mắt sáng lên: "Linh Hi, nếu như ngươi muốn, chúng ta lập tức! "
Ta ngắt lời: “Quên đi, hai người bây giờ đều đang ở địa vị cao, ta có thể lấy lại như thế nào a?”


Tròng mắt hắn ảm đạm trong chốc lát, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn khẩn trương nói: " Mọi thứ trong thương hội, ta đều trả lại cho ngươi, ta sẽ không bao giờ nhúng tay vào nữa.

"
Ta nhướng mày: “Được, ta sẽ phái người tiếp quản.


Đó là đồ của ta, vì sao ta lại không muốn chứ.

Tần Nhiễm gật đầu không chút do dự, có thể nhìn ra một chút bộ dáng cao hứng.


Tiêu Vô Chu yên lặng lúc lâu, khàn giọng nói: "Linh Hi, chúng ta đều nợ ngươi, sau này ngươi muốn ta làm gì, ta cho dù liều mạng cũng sẽ giúp ngươi làm.

"
Tần Nhiễm đi theo lên tiếng đáp lại: “Ta cũng vậy.



Ta đối với mạng hai người này không có hứng thú, cũng không cần bọn họ giúp ta làm cái gì.

Ta buồn bã nói: “Ta bây giờ không còn là Bạch Linh Hi ngày đó nữa, sau này mấy người chúng ta, coi như không quen nhau đi.


Nếu họ lại phản bội ta một cách vô tình vô nghĩa một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Họ từng ở trước mặt ta thể hiện vẻ tàn nhẫn và hung ác, nhưng bây giờ lại mờ mịt và đầy hoang mang đứng đây.

Bọn họ có sai, nhưng tội không đáng chết.

Ta mỉm cười: “Mười năm tình nghĩa, đến đây xóa bỏ”.


Bọn họ còn muốn nói thêm, nhưng ta đã khoát tay tiễn khách.


Nhìn hai người buồn bã rời đi, ta thở dài trong lòng.

Hệ thống vốn im lặng hồi lâu cuối cùng cũng phát ra âm thanh.

[Kí chủ, ngươi cứ thế mà tha thứ cho bọn họ à? 】

Dường như trong giọng nói của nó có chút hoảng sợ.

Tất nhiên là không có sự tha thứ nào ở đây cả, chẳng qua hận thù thì sẽ rất mệt mỏi.


Và với tính cách của hai người này, dù ta có tha thứ cho họ, thì chính họ cũng sẽ không tha thứ cho mình, và họ sẽ sống với lòng áy náy đến hết cuộc đời.


Nhưng ta cũng không có nói cho hệ thống biết điều này, ta nheo mắt nói: "Ngươi đang sợ cái gì?"

Không biết nó có bị ta chọc trúng tâm tư hay không, nhưng nó im lặng rất lâu, khi lên tiếng lại có vẻ đe dọa.

[Kí chủ, ngươi có còn muốn về nhà không? 】

 
Chương 43: 43: Người Điên Phải Có Người Điên Trị


Ta nở nụ cười dịu dàng hỏi: “Ngươi đang đe dọa ta à?”

Trong thời kỳ hỗn loạn nhất ở kinh thành, nó thường xuyên thúc đẩy ta động thủ, thay ta nghĩ kế và khuyên ta phối hợp với một số đại gia tộc để ám sát Đế Trường Thanh.


Bằng cách này, nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ, ta có thể tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của mình.


Ta lười để ý đến nó.


Ngay cả cữu cữu ta cũng có thể nhìn thấu sự việc mà từ quan, nhưng hệ thống ngu ngốc này lại không hiểu được.


Sau này, khi thấy ta dầu muối không ăn, nó liền rơi vào chế độ tự bế.


"Ta có tha thứ cho họ hay không thì liên quan gì đến việc ta trở về nhà không?"

"Ta nhớ rõ nhiệm vụ không liên quan gì đến họ cả.

"

Hệ thống trầm mặc một lát, lạnh lùng nói.

[ Đầu tiên là tha thứ cho họ, tiếp theo sẽ tha thứ cho tất cả những người đã làm tổn thương ngươi, kể cả Đế Trường Thanh】


Hóa ra nó đang lo lắng về điều này.

Ta bình tĩnh trấn an: “Tất nhiên là không rồi”.


“Ngươi có biết cảm giác bị dao cứa vào người, máu chảy ra từng chút một, nhưng muốn sống cũng không được, chết cũng không xong là cảm giác gì không?

Hệ thống lại không có động tĩnh gì nữa, yên lặng như chưa từng xảy ra.


Ta nghĩ có lẽ nó biết.

Suy cho cùng, nếu không có họ thì làm sao ta, một người bình thường đang sống tốt đẹp lại có thể xuất hiện trong thế giới không thể giải thích được này.


Rồi làm sao mà tôi có thể sở hữu dòng máu kỳ diệu có thể cứu người cùng khả năng bất tử.

Ta cũng lười cùng nó tranh luận.


Sau khi sự việc kết thúc, Đế Trường Thanh dành nhiều thời gian cho ta hơn.


Ta cũng ngày càng trở nên kiêu căng, tựa hồ phải đem tất cả những tức giận từ trước tới giờ bù lại.


Gần đây, ta có 1 hoạt động giải trí mới.


Đó là ta thích nhắc lại những chuyện trước đây trước mặt Đế Trường Thanh, rồi cười và hỏi hắn.


“Khi đó ngươi nhìn ta vô tri vô giác, có phải cảm thấy rất buồn cười không?”

“Khi ngươi đối với ta nói câu kia, có phải đang nghĩ làm thế nào để tính kế được ta đúng không?

Nhìn thấy đôi môi tái nhợt đi trong giây lát của hắn cùng đôi mắt đầy đau đớn, ta chỉ cảm thấy rất thú vị.


Hoặc đôi khi vô tình bị thứ gì đó làm bị thương.


Ta cố tình đặt vết thương trước mắt hắn và tự hỏi.


"Ngươi nghĩ lần này ta sẽ cần chảy bao nhiêu máu mới có thể chết? Có lẽ có thể thử 1 chút nhỉ, chỉ là một đao gọn gàng cắt vào động mạch thôi.




Hắn không thể chịu được thấy máu ta, cũng không thể nghe ta nói từ chết.


Mỗi khi nhắc đến, hắn liền bị kinh sợ cực lớn, nhìn ta với ánh mắt thống khổ lại bất lực.


Sau đó, ta không thể nhìn thấy bất kỳ vật sắc nhọn nào xung quanh mình, hắn thậm chí đến trâm cài tóc cũng không cho ta mang.


Ta nhìn vào mọi thứ, sự vui vẻ trong lòng ta càng lớn, rồi càng trở nên phấn khích hơn.


Hắn nhìn ta như tấm kính dễ vỡ, bất cứ điều gì nguy hiểm cũng có thể làm hắn 1 lần nữa mất đi ta.


Người điên, thì phải dùng người điên hơn để xử lí.

————-
Trong triều đình, các quan lớn đồng lòng dâng tấu chương yêu cầu hắn lập hậu.


Hắn ngập ngừng hỏi ta có nguyện ý hay không.


Ta bình tĩnh nói: "Ta? Sau lưng chỉ có Bạch gia.

Nếu ngươi muốn cái gì thì cứ nói, ta sẽ viết thư cho phụ thân để quyên góp gia sản, đừng dọa ta như vậy.



Hắn bất lực thở dài: "A Hi.

"

Ta dừng việc đang làm và nhìn hắn, mỉm cười rạng rỡ.


"Dù sao, người đã từng sắp trở thành hoàng hậu của ngươi, cả nhà cô ấy đều bị diệt đó thôi.



Nói đến đây, ta thực sự nghĩ đến các nhân vật nam nữ chính vẫn đang sống lưu vong.


Trong đầu ta hỏi hệ thống: “Nhân tiện, ngươi hẳn phải biết chuyện Cố Kỳ và Hạ MỘng Ngọc bây giờ ra sao đúng không?
Dù sao thì việc để cho nam nữ chủ sống hạnh phúc cũng là 1 trong các nhiệm vụ mà.


Không biết hai người này có đến Đại Lý như ta nói không.


Đại Lý là một nơi tuyệt vời, là một trong những nơi ta muốn định cư nhất ở kiếp trước.


Chờ một lúc, hệ thống hiện ra 1 dấu chấm than màu đỏ báo lỗi.


[Nam chính và nữ chính, hiện đang ở kinh thành.



Ta:"???"
————

 
Chương 44: 44: Ám Sát Cố Trường Thanh


Ta im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi có thể tra ra họ ở đâu không? Ta phải tìm được họ trước Đế Trường Thanh.

"

[Không thể xác định vị trí chi tiết.



Ta thực sự tức giận đến bật cười.

"Thì ra cái hệ thống vô dụng như ngươi chỉ nhằm vào người ngoại lai như ta để mà ăn hiếp đúng không?”

“Lúc đầu ngươi muốn giết ta liền cưỡng ép điều khiển để ta thay Đế Trường Thanh chắn kiếm, đừng tưởng rằng ta không biết, sau này đối phó hắn không được, lại muốn ta sống laị… ta chỉ muốn hỏi, dựa vào cái gì?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không thực hiện cái nhiệm vụ chết tiệt đó, nhà ta cũng không quay về nữa.

Nếu ngươi có bản lãnh thì giết ta đi, hoặc là ngươi để cho thế giới này trực tiếp hủy diệt đi.



Ngoài mặt ta tỏ ra vô cảm, nhưng trong đầu ta đã nguyền rủa tám đời tổ tiên người đã tạo ra hệ thống này.


Có lẽ ta đã quá xúc động.

Hệ thống cuối cùng không nhịn được nói.



[Kí chủ, xin bình tĩnh lại! 】

Ta mỉm cười giơ ngón giữa lên trong tâm trí: “Bình tĩnh cái đầu cha ngươi.



Đế Trường Thanh cầm lấy trái vải trong tay ta, dùng giọng nói ấm áp dỗ dành ta.


"Đừng ăn nhiều, dễ nóng trong người!"

Ta liếc nhìn hắn, cười ranh mãnh nói: “Thế mà ngươi cũng nhận ra ta đang nóng trong người à?”

Đế Trường Thanh cười hiền lành.


"Ta đi duyệt tấu chương hôm nay trước, rồi sẽ bồi nàng dùng bữa nhé.



Vốn là, Hắn ngay cả chuyện tấu chương cũng đều đem ta cột bên người.


Hận không được 24/24 kề cận ta.


Ta giả vờ thở dài nói, cái này cùng ngồi tù có gì khác nhau đâu.


Đôi mắt hắn sầm lại buồn bã, thế là ta lại có thêm nhiều thời gian riêng cho bản thân hơn.


Nhìn Đế Trường Thanh đi xa, ta hỏi hệ thống:”Ngươi không phải đã nói Đế Trường Thanh khi được sáng tạo ra thì nhân cách bị thiếu sót, không cách nào sửa đổi sao? Người có chắc chắn rằng hắn không bị người khác Đoạt Xá không?”

【 Tính cách khiếm khuyết của nhân vật phản diện không chỉ có một loại, còn có các loại như nhân cách diễn xuất, tính cách chống đối xã hội và nhiều loại khác, Đế Trường Thanh không may mắn, hắn có tất cả, lúc này có thể nói đây là nhân cách diễn xuất của hắn đang ra trận!】

Ta tiếp tục: "Có khả năng hắn bị một thanh niên tuyến nam chủ thâm tình từ thế giới song song khác lén lút đến rồi đổi linh hồn không?”

Hệ thống nóng nảy.


[ Không có khả năng hắn bị đoạt xá, Đế Trường Thanh trên người có khí vận của thế giới này.



Lúc này, hệ thống kinh hoàng phát hiện mình vừa lỡ lời, vội ngừng nói.



Dù ta có hỏi bao nhiêu thì nó cũng không trả lời nữa.


"Khí vận của thế giới?" ta nghĩ về từ này và mỉm cười.


Không hổ danh là hệ thống ngu xuẩn của ta, cảm tạ người lại cho ta biết thêm thông tin một lần nữa.


Ta đã nói mà làm sao nam nữ chủ lại phải sống thảm như vậy, bị tên biế.n thái Đế Trường Thanh này xoay vòng đến mức không còn sức đánh trả.


Có lẽ, từ khi Đế Trường Thanh lên ngôi, thế giới này đã không còn thuộc về họ nữa.


Nhưng ta vẫn phải cứu họ, dù sao hai người đó cũng vì ta mà mất rất nhiều.


Ta đứng dậy rời khỏi nhà, đi dạo quanh các con phố, sau đó tìm quán trà ngon nhất và gọi một ấm trà cùng một bàn đầy đồ ăn nhẹ, sau đó đuổi tất cả lính canh đang theo ta ra khỏi quán.


Ta nói với thủ lĩnh thị vệ Đế Trường Thanh cử đến cho ta: “Các ngươi về phủ đi, không cần đi theo ta, lát nữa chủ nhân các ngươi hỏi, hãy nói với hắn rằng hôm nay ta không muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn là ta ăn không ngon.



Thủ lĩnh đội cận vệ không hề ngạc nhiên mà gật đầu đáp lại.


Trong phòng bao chỉ còn lại một mình ta, ta ngồi bên cửa sổ vừa uống trà vừa nhìn ra hai bên đường.


Một lát sau, khóe miệng ra cong lên, rốt cuộc ta cũng đã nhìn thấy người mà ta muốn tìm.



Ta cất bước xuống lầu, đi vào một cái hẻm yên tĩnh, ta nhìn hai người đang đeo nón lá rộng vành, đem mình học đến kín mít.


Ta thở dài:”Các ngươi không cảm thấy như vậy càng gây sự chú ý hơn sao? Nói đi, hồi kinh làm gì?”

Hạ Mộng Ngọc luống cuống nhìn ta, một mỹ nhân lạnh lùng vậy mà lại xuất hiện vẻ mặt lo âu.


“Nguyệt Nguyệt, chúng ta muốn đến xem ngươi một cái, nhìn xem ngươi có sống tốt hay không.



Ta mỉm cười, hỏi lại một lần:
“Thật là các người đến đây chỉ vì nghĩ đến ta sao?”

Mộng Ngọc cắn môi, gật đầu.

Ta nhìn về phía Cố Kỳ, không nói lời nào.


Cố Kỳ nói:”Nguyệt Nguyệt cô nương đúng là thông minh hơn người, chúng ta lần này quả thật có mục đích khác.


Thấy hắn ngậm miệng không nói nữa, ta giúp hắn nói tiếp:
“Ám sát Đế Trường Thanh”

 
Chương 45: 45: Hủy Bỏ Lệnh Truy Sát


Trong mắt Cố Kỳ hiện lên vẻ hoảng sợ, Hạ Mộng Ngọc cũng trợn to hai mắt.


Ta không khỏi nghi ngờ, cứ như này thì làm sao hai người có thể đấu được với Đế Trường Thanh vậy, dùng tình yêu để cảm hóa à?

Thế giới này không nên để cho ta xuyên qua, người nên xuyên qua chính là tác giả cuốn tiểu thuyết này, để cho hắn nhìn nam nữ chính của hắn 1 chút.


Khi đọc truyện, ta muốn chê bai là, nam chính và nữ chính đúng là chỉ được cái hiền lành nhân hậu xinh đẹp.


Đế Trường Thanh, nhân vật thông minh duy nhất được viết ở đầu truyện, thì lại lên bàn thờ 1 cách rất ngớ ngẩn.


Sau khi trải qua trực tiếp, ta vẫn cảm thấy nghi ngờ với những tình tiết âm mưu vô cùng non nớt trong sách, thật giống như một trò đùa của con nít.


Đây có lẽ gọi là hào quang nữ chủ đi!

Thấy hai người im lặng, ta hỏi: "Sau khi ngươi ám sát hắn, chuyện gì sẽ xảy ra, các ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”
Trên mặt Hạ Mộng Ngọc hiện lên một tia bối rối.

Cố Kỳ ngược lại rơi vào trầm tư.


Ta hỏi: “ Là năm đại thế lực giật dây các người tới đây chứ gì?”


Họ không nói gì, ta biết mình lại đoán đúng.


Ta kiên nhẫn nói với hai người: “Dù thế nào đi nữa, Đế Trường Thanh hiện tại là người duy nhất có dòng màu hoàng gia, là người lên ngôi vàng danh chính ngôn thuận.

Nếu hắn chết thì chiến tranh lại bắt đầu, ai sẽ trở thành hoàng đế sau này đây?”

"Đế Trường Thanh quả thực là một kẻ điên, điều này ta không thể phủ nhận, nhưng hiện tại chỉ có kẻ điên này mới có thể trấn áp những kẻ đầy dã tâm kia.

"

Một lúc lâu sau, Cố Kỳ cười khổ.


"Ngươi nói không sai, ta và Mạnh Ngọc suy nghĩ quá đơn giản.

"

Hạ Mộng Ngọc tỉnh lại: "Không được, Nguyệt Nguyệt, ngươi không biết, tên Đế Trường Thanh không phải 1 hoàng đế tốt.

Hai năm trước hắn còn muốn tàn sát toàn bộ hoàng thành.

"

Ta vuốt ve khuôn mặt Hạ Mộng Ngọc: “Ta biết ngươi là một cô nương tốt, Luôn 1 lòng lo lắng cho bá tánh, ta đảm bảo với ngươi, chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.



Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự tồn tại của ta hiện tại quả thực đang trở thành xiềng xích đối với Đế Trường Thanh.


Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Mộng Ngọc đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Cố Kỳ cũng nhanh chóng bảo vệ cô ở phía sau.

Ta trong lòng nói thầm: “Tới thật mau.


Vừa quay lại ta liền thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc.


Hắn bình tĩnh nhìn hai người, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia đỏ ngầu lờ mờ.

Ta bước tới trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Đế Trường Thanh, thả bọn họ đi.



Nhưng Hạ Mộng Ngọc lại lo lắng hét lên: "Nguyệt Nguyệt, mau tới đây, đừng cầu xin hắn.


"

Đế Trường Thanh hai mắt lóe lên, lộ ra vẻ hung ác.

Ta mỉm cười trấn an Hạ Mộng Ngọc, rồi lại nói với Đế Trường Thanh lần nữa.

"Thả bọn họ đi, ta không muốn nói lại lần thứ ba.

"

Đôi mắt đen trầm của Đế Trường Thanh lạnh lùng quét qua họ, rồi đưa tay về phía ta.

Ta giơ tay lên và nắm lấy nó.

Vẻ mặt cứng ngắc của hắn dịu đi.

Ta khẽ gật đầu với hai người đang mang biểu cảm không thể tin sau lưng.


"Cố Kỳ, Mộng Ngọc, hãy rời khỏi kinh thành, đến một nơi có phong cảnh đẹp, và trở thành một cặp phu thê bình thường hạnh phúc.

Ta biết đây luôn là mong muốn của các ngươi.

"

Đây là kết thúc tốt nhất mà ta có thể chọn cho họ.

“Về phần còn lại, hãy giao cho ta.


Cố Kỳ trong mắt tràn đầy cảm xúc, lại nhìn Đế Trường Thanh.

Đế Trường Thanh nói với thủ lĩnh thị vệ bên cạnh: “Truyền lệnh, hủy bỏ việc truy sát Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc.



"Vâng, thưa bệ hạ.

"

Người đứng đầu đội thị vệ xua tay, những mũi tên từ 4 phương tám hướng liền thu lại không chút dấu vết.

Đế Trường Thanh không nhìn hai người kia nữa, mỉm cười với ta.

"A Hi, chúng ta trở về được không?"

Ta đã sớm phát hiện ra rằng Đế Trường Thanh chưa bao giờ tự xưng là trẫm khi đứng trước mặt ta.

Ta vẫy tay chào Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc rồi theo Đế Trường Thanh rời đi.


Sau khi nói những lời này, những điều ta nợ họ, đều đã trả hết.

Nếu bọn họ nhất quyết muốn ám sát Đế Trường Thanh lần nữa, đó sẽ là lựa chọn của chính họ.


Vừa mới trở lại cổng Bạch phủ, đầu lĩnh thị vệ đã báo cáo với ta
“Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc đều đã rời khỏi thành.


Ta cụp mắt xuống, tuy không thông minh, nhưng được cái lại là hai đứa trẻ ngoan biết nghe lời.

—------

 
Chương 46: 46: Từ Bỏ Nhiệm Vụ


Khi giải quyết xong chuyện này, tâm trạng của ta rất tốt, vậy nên tối đó ta đã ăn thêm một tô cơm.

Lúc ta tâm tình tốt, Đế Trường Thanh cũng vui vẻ.

Khi Đế Trường Thanh vui vẻ, toàn bộ triều đình đều sẽ vui vẻ.


Tất nhiên, cũng có những người không vui.

Chính là hệ thống của ta.


Sau khi Đế Trường Thanh rời đi, nó bất ngờ hỏi ta.

[Nghe ý của kí chủ, có vẻ như ngươi không có ý định giết Đế Trường Thanh, cũng không có ý định để hắn thoái vị? 】

Ta nhìn móng tay mới nhuộm của mình, hỏi: “Ngươi có biết sau khi Đế Trường Thanh chết, sẽ có bao nhiêu người chết theo không?”

Thật vất vả mới ổn định, nếu lại có biến, cục diện này lập tức sẽ sụp đổ, triều đình lần nữa sẽ rơi vào nội đấu và chiến loạn.


Đến lúc đó, vô số sinh mạng sẽ lại bị mất đi.

Hệ thống thản nhiên nói.

[Vậy thì sao, nó chỉ là một đống dữ liệu vô dụng, ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.


.



Trong lòng ta có một cảm giác ớn lạnh.


Dữ liệu? Bạch Vân Hải, Thẩm Ngưng, Bạch Hành, bao gồm cả Phất Liễu ban đầu vì ta mà chết, bọn họ đối với ta đều là người sống sờ sờ.


Ta không lộ ra điều gì, tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Thật sự chỉ là dữ liệu thôi sao?”

[Nếu không thì ngươi nghĩ là gì? 】
Ta cười lạnh hỏi: “Vậy tại sao dữ liệu của Đế Trường Thanh các ngươi lại không làm được gì?”

Nó im lặng.

Ta cố nhớ lại cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết.


Cũng chỉ là một nhóm người tranh giành quyền lực và tình yêu, nhưng dù có thế nào thì câu chuyện vĩnh viễn xoay quanh tầng lớp cao trong xã hội.


Sự sống chết của người thường chưa bao giờ là mối quan tâm của họ.


Nếu như dựa theo kết cục trong nguyên tác, liệu rằng thế giới này có thể tốt hơn bây giờ sao?
Cũng sẽ không, thế giới này chỉ là 1 kết cục được lặp lại duy nhất.


Nếu không có Đế Trường Thanh, Tiêu Vô Chu, Tần Nhiễm, Quý Thanh Thần, thế giới này vẫn sẽ là sân chơi của các thế gia, khoác lên chiếc áo khoác hoa lệ nhưng mục nát.


Ta chậm rãi nói: “Các ngươi tại sao nhất định phải để ta giết Đế Trường Thanh?”

“Là bởi vì Đế Trường Thanh không phải là người các ngươi lựa chọn làm nhân vật chính, vượt ra khỏi khống chế của các ngươi, sáng tạo ra 1 thế giới mới à?”

"Cũng vì sự tồn tại của Đế Trường Thanh, cái gọi là hệ thống các ngươi không thể hấp thụ thêm vận khí của thế giới này đúng không?”

Giọng nói của hệ thống lộ rõ vẻ khiếp sợ.

【Làm sao ngươi biết? 】

Ta cười 1 tiếng.

Không thể không nói, Đế Trường Thanh tuy rằng không phải vật tốt đẹp gì.


Nhưng có vẻ như hắn đang làm rất tốt vai trò hoàng đế.


"Để ta lớn gan đoán xem.

Hệ thống của ngươi, chính là dựa vào việc lựa chọn nhân vật chính đi theo cốt truyện ngươi đặt ra, sau đó hấp thụ vận khí của họ để duy trì, phải không?"

Điều này cũng có thể giải thích cho việc tuy họ là nhân vật chính nhưng cách thiết lập nhân vật của họ lại đơn giản giống như 1 công cụ hình người.


Điều này làm cho hệ thống dễ dàng hơn để kiểm soát.


Không phải hàng nghìn người này là dữ liệu, mà nhân vật chính chính của truyện này mới là NPC.


m thanh điện tử của hệ thống trở nên chói tai và gay gắt.

[Chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả.

Ngươi định từ bỏ cơ hội quay trở lại thế giới ban đầu của mình vì một người đã làm tổn thương ngươi đến vậy sao? 】

Đầu ta bị âm thanh này đâm vào đau đớn.

Tuy nhiên, điểm đau này, ta vẫn có thể chịu đựng được.


Dù ta có cảnh cáo bản thân mình bao nhiêu lần rằng ta cũng thế giới này không liên quan.

Nhưng ta rốt cuộc vẫn là không thể nhìn từng ấy mạng người sờ sờ chết đi.



Ta nói với hệ thống từng chữ một: “Ta từ bỏ nhiệm vụ.


Toàn bộ bảng điều khiển trong đầu ta ngay lập tức chuyển sang màu đỏ.


!Cảnh báo! Hệ thống sắp tự hủy, ký chủ bị ràng buộc cũng sẽ bị hủy! 】
[Kí chủ có chắc chắn không? 】

m thanh chói tai ngày càng lớn hơn, đầu ta gần như nổ tung.

Có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ chóp mũi.


Ta đưa tay lên lau 1 cái, lập tức bàn tay dính đầy máu đỏ tươi.


Nhưng ta lặp lại nó một cách bình tĩnh.

"Ta nói, ta từ bỏ nhiệm vụ!"

Khoảnh khắc ta nói những lời này, tấm bảng nổ tung.

[Thế giới này đã mất kiểm soát! Cưỡng chế rút lui! 】
—---------------------------------------

 
Chương 47: 47: Kết Cục Ta Chọn Cho Ngươi


Ta lần nữa tỉnh dậy từ trong bóng tối, thứ ta nhìn thấy là khuôn mặt tái nhợt và ủ rũ của Đế Trường Thanh, giống như một hồn ma.


Khi thấy ta mở mắt, hắn ôm ta vào lòng.

Một câu hắn cũng không nói được, chỉ không ngừng run rẩy lặp lại:” A Hi, A Hi.



ta hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu?”
Hắn im lặng hồi lâu, giọng nói khàn khàn của Bạch Hành truyền đến bên cạnh.

"Tỷ, tỷ đã ngủ được ba ngày rồi.

"

Nhìn sang, không chỉ Bạch Hành, còn có Tiêu Vô Chu, Tần Nhiễm cũng đều ở đây.

Ta mỉm cười và nói: “Không tệ, so với ta dự tính thì còn tốt hơn nhiều!”

Cái hệ thống chết tiệt đó, quả nhiên là bên ngoài thì tỏ ra mạnh nhưng bên trong rỗng tuếch.


Với cái năng lực này của nó, thực sự có thể đem ta về nhà à? Ta rất nghi ngờ.


Nghe được lời của ta, Đế Trường Thanh ánh mắt sắc bén nhìn ta.


"Nàng biết chuyện này sẽ xảy ra, phải không? Tại sao?"

Đôi mắt anh đỏ ngầu.


Ta nhìn hắn và gật đầu: "Ta biết.

"

Hệ thống đã giải quyết xong, hiện tại nên giải quyết chuyện giữa ta và Đế Trường Thanh!

Tính từng món nợ một, ta cũng không vội vã.

Một chút ta cũng không quên.

Đế Trường Thanh vội vàng hỏi: “Vì sao?”

Ta không trả lời mà nói với đám người Bạch Hành: “Các cậu ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Đế Trường Thanh.



Những người đó nhìn Đế Trường Thanh.

Ta cũng không vội, nhắm mắt lại chờ đợi.


Bây giờ ta có rất nhiều thời gian để lãng phí.

Đế Trường Thanh nắm chặt cánh tay của ta, khàn khàn hô: "Tất cả đi ra ngoài.

"

Khi chỉ còn lại hai người, ta hỏi Đế Trường Thanh.

"Ngươi đã sớm biết, ta không phải người của thế giới này đúng không?”

Đế Trường Thanh cực kỳ khó khăn gật đầu.


Ta mỉm cười nói: “Vậy thì ngươi nên biết rằng nếu không có ta, ngươi cũng sẽ không có cách nào để leo lên ngôi vị hoàng đế.



Đôi môi tái nhợt của Đế Trường Thanh bị cắn chảy máu.


Không phải nói hắn có 1 nhân cách thích diễn sâu sao? Thực ra ta cũng vậy.


"Ngôi báu này không thuộc về ngươi.

Ta đã cho ngươi tất cả vận may.

Ta đã đi ngược lại ý trời, cho nên ta bị trời phạt.



Rõ ràng cảm giác được Đế Trường Thanh toàn thân khẽ run lên.



“Có lẽ là vòng nhân quả, ta vì ngươi mà sống lại, nhưng chỉ cần ở gần ngươi, sinh mệnh và vận mệnh của ta lại bị ngươi nuốt chửng.



Đế Trường Thanh lắc đầu không thể tin được.

“Không, không phải vậy đâu.



Nhưng ta biết, hắn tin những lời ta nói.


Ta mỉm cười và nói những lời mà hắn không muốn nghe nhất.

"Đế Trường Thanh, ngươi muốn ta sống hay muốn ta chết?"

“Nếu muốn ta sống thì hãy để ta đi.



Đế Trường Thanh bướng bỉnh nói:
"Nhất định phải có biện pháp khác phải không?
A Hi, nàng không có gì là không thể làm được, nàng chính là thần nữ mà ông trời ban cho ta mà.



Ánh mắt ta thờ ơ, không thương tiếc phá tan ảo ảnh của anh.

"Bạch Linh Hi được ông trời ban tặng cho ngươi, xuyên qua thời không để yêu ngươi, lại bị chính tay ngươi giết chết.

"

"Bây giờ ta chỉ còn là 1 u hồn đang sống dựa vào vận khí đế vương cùng chấp niệm của ngươi thôi.



Hắn ôm ngực thống khổ.

Giây tiếp theo, một ngụm máu đỏ sậm phun ra.


Máu rơi xuống chiếc áo choàng trắng của hắn, trông giống như những bông hoa mận đỏ nở rực trên tuyết.


Máu tràn ra từ khóe môi hắn, mang theo tia hy vọng cuối cùng.

“Nếu như, ta từ bỏ ngai vàng thì sao?”

Hắn vì ngôi vị này mà mưu tính nhiều năm như vậy, ta làm sao sẽ để hắn nói buông tha là buông tha?

Vậy sự đau khổ mà ta phải chịu đựng còn có ý nghĩa gì?

Ta bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cũng lập tức không còn vận khí đế vương nữa.

Ngươi đoán ta sẽ bằng cách nào để sống sót đây?”

Ta cá là anh ấy không dám nghĩ đến khả năng đó.

Hắn lắc đầu: “Ta không tin, nhất định phải có cách khác.



Nói xong, hắn lảo đảo bỏ đi.


Đế Trường Thanh, một mình ngươi phải sống thật lâu trong cô độ, ôm lấy ngàn dặm núi sông, nhưng không có người cùng ngươi sẻ chia.


Đây là cái kết ta đã chọn cho ngươi.



 
Chương 48: 48: Đừng Làm Tổn Thương Chính Mình Hoàn


Ta biết Đế Trường Thanh sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.


Thế là một tháng sau, ta lại bất tỉnh trước mặt mọi người mà không hề báo trước.


Lần này hôn mê kéo dài hơn, bảy ngày.

Ta dĩ nhiên không lo lắng về việc bị chôn mất.


Dù sao thì ta cũng cực kỳ hiểu rõ tâm lý điên cuồng của Đế Trường Thanh.

Ta sẽ không đi tìm tòi tại sao hắn lại yêu ta nhiều đến vậy.


Ngày hệ thống tiêu tan, ta rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể giải thích được đang bảo vệ linh hồn mình.


Ta nghĩ đó có lẽ là ý chí của thế giới này, để cảm ơn ta vì đã giúp anh ấy thoát khỏi sự kiểm soát của các thế lực vô danh khác và giành được tự do.


Bất kể bạn là ai, tự do cũng là điều vô cùng quan trọng.

Tự do đôi khi còn quan trọng hơn mạng sống.

Ta cảm nhận được điều này một cách sâu sắc.

Ta vẫn nhớ thế giới cũ của mình, thậm chí vì thế mà từng nói 1 câu.


Hãy cho ta tự do, bất kể thế nào, dù ta có phải chết đi.



Thế giới này yêu quý ta.


Và vì Đế Trường Thanh là đứa con số mệnh của thế giới này, nên việc hắn yêu ta nhiều hơn cũng phải thôi.


Suy cho cùng, ta đã mất mười hai năm và hai mạng sống để đổi lấy điều này.


Khi ta nói rằng ta đã từ bỏ nhiệm vụ, ta thực sự đã chuẩn bị tâm lý rằng mình có thể sẽ chết.


Nếu như không chết, việc hắn yêu ta sẽ là vũ khí lớn nhất để ta trả thù hắn.


Ta đã từng đau khổ trong tình yêu, ta biết 1 chữ tình cỡ nào tổn thương 1 người.


Bảy ngày sau, ta tỉnh dậy.

Lúc đó, toàn thân Trường Thanh đều như bị héo úa.

Bóng dáng không còn đẹp trai bằng một nửa như xưa.


Nhưng lòng ta không có nửa gợn sóng, ta chỉ cảm thấy tinh thần 10 phần phấn chấn.


Không hổ là liều thuốc ta tiêu 10 vạn lượng bạc ở chỗ thần y.


Ta ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài: “Đế Trường Thanh, buông tha cho nhau chẳng phải tốt hơn sao?”

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đỏ hoe.

Hắn trông như thể đã phải chịu đựng đủ loại ủy khuất trên đời.


Ta nở một nụ cười mỉa mai.

“Thì ra tình yêu của ngươi cũng chỉ như thế này thôi.



"Ngươi muốn tận mắt nhìn ta chết trong ngực mình lần nữa à? Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.

"

Vừa nói ta vừa rút ra một con dao găm.

"Sớm muộn cũng phải chết, đừng tra tấn ta nữa, một lần kết thúc đi.



Nói xong ta đâm mạnh vào hướng tim mình.

Một bàn tay gầy gò trắng nõn giữ chặt đầu con dao.


Máu chảy xuống tay hắn, rơi xuống gấu váy của ta, hóa thành những bông hoa mỏng manh.


Hắn nở một nụ cười buồn cô độc thê lương.

“Đừng làm tổn thương chính mình…”

"Ta sẽ để nàng đi.

"

Câu nói này gần như đã dùng hết sức lực của hắn, hắn chán nản tựa người vào vai ta.


Ta đã có được thứ mình, hài lòng nở 1 nụ cười thản nhiên.


"Vậy hãy vì ta, ngươi cũng phải sống tốt.

Dù sao, ta chỉ có thể sống nếu ngươi sống.

"

Ta biết rằng, những lời này sẽ thành lồng giam cho cuộc đời hắn,một xiềng xích mà hắn không bao giờ có thể thoát ra được.


Để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.


Ngày ta rời kinh thành.

Tuyết rơi 1 trận lớn nhất trong 10 năm trở lại.


Ta biết Đế Trường Thanh đang ở trên tháp quan sát ta.


Nhưng ta không nhìn lại.


Khi ta trở lại thành phố Dương Châu, hoa khôi toàn thành, dù là nam hay nữ tử thanh lâu đều đến bến tàu nghênh đón ta.


Ta nhìn thất liền vui vẻ, ném rất nhiều tiền đốt pháo hoa 10 ngày liên tiếp.



Trên chiếc thuyền lộng lẫy nhất ở hồ Dương Châu.

Một nam tử với dáng dấp vô cùng tuấn mỹ nói:” Nguyệt gia thật hào phóng, lại coi trọng công tử nhà nào à?”

Dương Châu đệ nhất hoa khôi, Nguyên Khanh Khanh che miệng cười ngọt ngào: "Ngọc Tân, ngươi thực sự cho rằng 1 mình ngươi có thể độc chiếm nguyệt gia sao?”

Nói đến đây, cô ấy đứng dậy và nói: "Nếu ngài vui vẻ như thế, Khanh Khanh liền xin được múa 1 điệu để trợ hứng.



Mỹ nhân và cảnh đẹp, khiến lòng người vui vẻ.

Ta liếc nhìn về chòm sao phía bắc, uống hết ly rượu.


Ngươi hãy sống cuộc đời cô đơn của mình, ngồi trên ngai vàng của mình.


Còn ta ở thành phố Dương Châu, trở thành nữ nhân giàu có nhất, sống trong thế giới hoa và rượu, hàng đêm ca múa, ta, Bạch Nguyệt Nguyệt.


Tuyết dày ở kinh thành không thể rơi ở Dương Châu.


Gió Xuân của miền Nam cũng không thổi được đến bờ Bắc.


Dùng mạng sống để thề, cuộc đời này không gặp lại.


---Toàn văn kết thúc——

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom