Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 689


Chương 689

Trương Thanh Đình nhíu mày lại, theo bản năng liền nhìn về phía Vy Hiên đang nép trong một góc.

Vẫn là không cam lòng!

“Nếu như anh còn là một người đàn ông thì cũng đừng để phụ nữ bởi vì sai lầm của mình mà phải thương tâm khổ sở!” Thái độ của Liên Cẩn Hành vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng giờ phút này nghe thấy câu nói này lại cảm thấy tràn đầy châm biếm.

Trương Thanh Đình đứng dậy, sau khi bình tĩnh lại liền dần dần đứng thẳng người lên, cái cằm cũng bắt đầu ngẩng cao lên như cũ.

Lại trở thành một người thành thục phong độ giống như trước.

Cho dù anh ta thật sự có như thế nào thì anh ta cũng phải dùng một cái mặt nạ để che lấp đi tất cả, đây là quy luật của thế giới này rồi anh ta cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.

Anh ta nhìn về phía Vy Hiên, cô đang mặc quần áo của Liên Cẩn Hành núp ở góc tường, gương mặt dán sát trên tường, hai tay ôm chặt lấy người.

Ủ rũ, tàn tạ.

Trương Thanh Đình đột nhiên giật mình tỉnh lại, hối hận muốn chết, cũng cực kỳ đau lòng! Lần đầu tiên anh ta muốn hướng về phía cô thành tâm khẩn cầu sự tha thứ của cô, kể cả đem đầu gối quỳ ở trước giường của cô anh ta cũng nguyện ý! Nhưng dáng vẻ tràn ngập phòng bị của cô lại khiến cho anh ta lùi bước.

Anh ta biết, anh đã đánh mất đi nó.

Cổ họng nghẹn lại có chút khó chịu, ngực lại càng đau nhức, anh ta nhìn cô ngập ngừng nói: “Cẩn Hành… anh có thể đưa cô ấy trở về được không?”

Liên Cẩn Hành đang đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía anh ta, cũng không đáp lại.

Trương Thanh Đình biết anh ta sẽ không từ chối ánh mắt lại hướng về phía Vy Hiên dừng lại trên người cô thật lâu, sau đó liền rời khỏi phòng cũng không quay đầu lại.

Cửa chống trộm phía ngoài “Phanh ” một tiếng đóng lại, tự động khóa.

Vy Hiên rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện vẻ tức giận giống như vừa trở lại nhân gian.

Lúc này Liên Cẩn Hành mới xoay người lại đi qua đứng trước mặt cô, tất nhiên là khí thế cách nhau một trời một vực, nhất là áo sơ mi trắng trên người anh ta, chói mắt đến mức khiến cho cô không có cách nào nhìn vào.

Cô nắm chặt quần áo trên người, bất kể là của ai thì nó cũng đã trở thành phòng tuyến duy nhất của cô.

Cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không hề ngẩng đầu.

Liên Cẩn Hành đột nhiên vươn tay về phía cô, Vy Hiên bị kinh sợ trốn tránh theo bản năng nhưng tay của anh ta lại lướt qua chỗ cô đi ra sau lưng kéo tấm ga trên giường xuống, sau khi đem ga giường xé thành mấy mảnh liền ném cho cô một mảnh: “Quây lên.”

Vy Hiên kinh ngạc nhìn qua cuối cùng vẫn làm theo lời anh ta nói, cô quay lưng lại đem mảnh ga giường quấn quanh người còn buộc nút ở trước ngực tạo thành một chiếc váy dài, trên vai vẫn khoác áo âu phục của anh ta.

“Đi thôi.”

Liên Cẩn Hành cũng không nhìn cô mà bước đi ra ngoài trước, thấy Vy Hiên không hề đi theo, anh ta mới dừng lại.

Vy Hiên nhìn vào một pho tượng ở trong phòng, trong phút chốc cầm nó nâng lên rồi dùng sức đập xuống!

Chia năm xẻ bảy.

Liên Cẩn Hành đứng ở cửa, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
 
Chương 690


Chương 690

Vy Hiên điên cuồng nâng hết cái tượng thạch cao này đến cái cái tượng thạch cao khác lên hung hăng ném xuống mặt đất như muốn phát ti3t hết tất cả những gì cô phải chịu đựng ra, cô tùy ý phá hỏng mọi thứ trong phòng cho đến khi kiệt sức.

Lúc đi ra ngoài, cô cúi đầu, dáng vẻ rất là chật vật.

Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái, đem điếu thuốc ném đi, anh ta nhấc chân đi về phía cửa, Vy Hiên cũng không nói một lời đi theo phía sau.

Xe dừng lại, Vy Hiên không kịp chờ đợi liền xuống xe thậm chí ngay cả áo khoác âu phục trên người cũng quên trả lại anh ta. Liên Cẩn Hành nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, ánh mắt lạnh nhạt lại đảo qua gương xe.

Trong một chiếc xe tải màu trắng đậu ở ven đường, chỗ cửa sổ bên phía lái xe mơ hồ có thể nhìn thấy ống kính máy chụp ảnh…

Lại là sáng sớm, ánh sáng mặt trời xán lạn.

Cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, Vy Hiên mới mở hai mắt ra. Cả một đêm không ngủ, trong mắt vằn vện tia máu, thân thể cũng nặng trĩu.

Cô cầm điện thoại di động lên mở máy ra xem thấy có mười mấy tin nhắn gửi đến, cô cũng lười xem trực tiếp đặt ở bên cạnh.

Lúc này, đột nhiên có điện thoại gọi đến.

Cô nhận, là Bảo Ngọc gọi tới.

“Phạm Vy Hiên! Có chuyện gì mà cậu lại tắt máy vậy? Không gọi được cho cậu nữa là mình đi báo cảnh sát đây này!”

Vy Hiên khàn khàn nói: “Mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một đêm.”

Cô cũng không bởi vì chuyện với Trương Thanh Đình mà thay đổi thái độ đối với Tuyết Kỳ, cô vẫn còn có thể phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.

Tuyết Kỳ cũng không hỏi han quá nhiều, vội vàng nói: “Vy Hiên, hôm nay cậu không được đi đâu hết! Cứ ngoan ngoãn ở trong nhà cho mình!”

“Không ra khỏi cửa thì đi làm như thế nào được?” Vy Hiên ngồi xuống: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tuyết Kỳ thở phào, trịnh trọng nói: “Hiện tại trên các tờ báo lớn đều là ảnh chụp của cậu, cậu đã trở thành người được Tập Lăng Vũ kim ốc tàng kiều kia! Tóm lại, chỉ cần cậu xuất hiện là sẽ bị phóng viên oanh tạc cho mà xem!”

Vy Hiên tỉnh táo lại: “Mình và Vũ á? Chuyện này sao có thể chứ?”

“Ôi dào, trước kia Tập Lăng Vũ là người như thế nào cũng không phải là cậu không biết! Nếu có người cố ý muốn hãm hại thì chỉ cần tùy tiện quơ một cái đã lấy được một đống. Bây giờ bất quá chỉ là lộ ra chuyện anh ta bị vào cục cảnh sát, nếu bọn họ mà biết được cái mối tình chị em kia thì sau đó cũng không biết sẽ viết ra những cái gì đâu! Ghê tởm nhất chính là còn làm liên lụy đến cậu!”

Vy Hiên cắn môi, đột nhiên nghĩ đến Vũ từng nói với cô rằng cho dù là phản bội thì anh cũng sẽ tự bảo vệ mình… Khi đó, có lẽ anh cũng đã ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Cô không quan tâm tới chuyện sẽ bị anh liên lụy mà chỉ lo lắng chuyện tất cả mối quan hệ của anh sẽ bị lộ ra ánh sáng…

Bởi vì trong đó có một ký ức mà Vũ không muốn đối mặt nhất.

“Tôi phải làm gì mới có thể giúp cậu được đây?” Cô không tự chủ được mà thì thào lên tiếng.

“Giúp cậu ta? Cậu đừng ngốc nữa!”Tuyết Kỳ không khách sáo nói: “Bây giờ bản thân cậu cũng còn khó mà giữ được kia kìa, dù nói thế nào thì người ta cũng là cậu chủ của nhà họ Tập, sẽ có bộ phận quan hệ xã hội thay cậu ta đi xử lý những chuyện này! Nếu quả thật cậu muốn giúp cậu ta thì cậu nên ngoan ngoãn đợi ở nhà là được, không được xuất hiện ở nên ngoài, đừng cho truyền thông có cơ hội tạo ra tin đồn thất thiệt.”
 
Chương 691-692


Chương 691

Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.

Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là… anh họ của mình muốn ly hôn…”

Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy cũng thật sự đáng thương…”

Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: “Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?”

“Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi.”

Thì ra là em gái của anh ta.

Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua cũng may anh ta… Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là “Cẩn Hành “.

“Vy Hiên” Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: “Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình…”

Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”

Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng… biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao.”

Dừng một chút, lại nói: “Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái… bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe.”

Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.

Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.

Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: “Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, cũng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa.”

Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: “Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.

Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.

“Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?” Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.

Là Vũ.

Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.

Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!

Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.

Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.

Chương 692

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 693


Chương 693

“Vũ! Có phóng viên!”

Cô vội vàng muốn đẩy tay anh ra nhưng người phía sau lại không muốn buông ra: “Thích chụp thì cứ việc chụp, người nào thích nhìn thì lại đây mà nhìn!” Anh dùng giọng điệu khinh thường phỉ nhổ bản thân xã hội này.

Anh có thể dùng loại phương thức này để phản kháng lại nhưng Vy Hiên thì không làm được như vậy, cô đã sớm biết rõ cuộc sống khổ sở khi bị dư luận xã hội chĩa vào, thật vất vả mới bỏ xuống được gánh nặng này thì sao cô có thể trở thành gánh nặng trên lưng Vũ được chứ?

Cô dùng sức giật tay anh ra, xoay người lại mặt mày lạnh nhạt: “Vũ, đây chính là những thứ mà cậu phải đối mặt, là cuộc sống mà từ khi sinh ra cậu sẽ phải thích nghi với nó. Nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ muốn đem cậu quay lại với cuộc sống bình thường, bây giờ nhìn thấy cậu có thể dung nhập với cuộc sống ở nhà họ Tập, tôi thật… Thật sự rất vui.”

Theo mỗi một câu nói của cô, sắc mặt Tập Lăng Vũ lại âm trầm thêm một phần.

Tới gần, anh hỏi: “Tôi trở lại nhà họ Tập, cô thật sự vui vẻ à?”

Vy Hiên nhẹ chau lông mày lại, tránh né ánh mắt hùng hổ dọa người của anh: “Ừm.”

Dường như không cam tâm, Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn cô, ngực bắt đầu phập phồng: “Tôi hỏi cô một lần nữa!” Anh từng câu từng chữ hỏi cô: “Tôi rời khỏi cô, có phải khiến cô cảm thấy rất vui hay không!”

Ý nghĩa vấn đề anh hỏi bắt đầu trở nên khác biệt, tâm tình của Vy Hiên vốn đã ổn định lại trong phút chốc xảy ra thay đổi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, há to miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ là hạ thấp ánh mắt, tay phải siết chặt lại: “Ừm.”

“Được!” Hốc mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, gật nhẹ đầu, từng bước một lui về phía sau, hung hăng đè nén, vẻ mặt nhăn nhó giống như con thú bị ném bỏ ở đầu đường.

Phẫn nộ, còn cả bi thương.

Vy Hiên không nhìn anh, trái tim cô cũng đang đau đớn.

Cô dùng anh để một lần nữa khiến cho trai tim mình cứng rắn trở lại, bây giờ là thời điểm tự tay đi đập nát nó, trả lại cho anh cuộc sống vốn có, cũng trả lại cô cuộc sống yên bình.

Xe gầm lên lướt nhanh ở trước mặt cô làm tung lên một mảnh bụi mù.

Lúc này Vy Hiên mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.

Ngày hôm sau trên báo chí lại ngập tràn tin tức của Tập Lăng Vũ.

Trong nhà ăn của nhà họ Tập, Tập Chính Hãn đọc báo xong liền tức giận ném xuống đất: “Đều là bọn tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Sau này đừng hòng tôi sẽ bỏ ra một xu tiền quảng cáo nào nữa!”

Trình Tương đi tới nhặt tờ báo lên, quét mắt nhìn vào tiêu đề và ảnh chụp lớn trên tờ báo, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Nó đã huyên náo khiến cho dư luận xôn xao, tất cả truyền thông đều đưa tin, đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng đang mượn cớ này để hạ thấp uy tín của chúng ta, ông có thể chặn miệng được bao nhiêu người?”

Tập Chính Hãn không nói gì, vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Trình Tương không nhanh không chậm nói: “Dư luận bây giờ cũng không giống như mười mấy hai mươi năm trước nữa, chẳng may… chuyện năm đó lại bị truyền thông móc ra, ai biết được những chuyện tốt kia của ông sẽ bị người ta nói khó nghe như thế nào đâu! Tôi cũng không muốn bởi vì con của ông không hiểu chuyện mà làm liền liên lụy đến Hạc Minh của tôi…”

Tập Chính Hãn không kiên nhẫn đánh gãy lời bà ta: “Đi đi! Đừng nói gì nữa!”

Trình Tương trên mặt không vui nhưng cũng là không nói thì thôi, mặt lạnh ngồi ở một chỗ khác của bàn ăn dài ăn điểm tâm, hai vợ chồng ai cũng mang tâm sự riêng.

Tập Lăng Vũ đi từ trên lầu xuống, câu chào hỏi cũng chẳng muốn nói, trực tiếp ngồi xuống bàn.

Tập Chính Hãn cau mày, càng nhìn anh càng thấy tức giận đập bàn “Bộp” một tiếng: “Từ giờ trở đi, ba không cho phép con gặp mặt cùng cái cô Phạm Vy Hiên kia nữa!”
 
Chương 694


Chương 694

Tập Lăng Vũ chậm rãi thả dao nĩa trong tay ra, ngẩng đầu, một đôi mắt tràn ngập cuồng vọng cực kỳ giống mắt của ông ta, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Con muốn gặp cô ấy thì tùy thời tùy chỗ đều sẽ đi gặp, không cần phải có được sự đồng ý của bất luận kẻ nào.”

Sắc mặt Tập Chính Hãn càng ngày càng âm trầm, Trình Tương thì lửa cháy đổ thêm dầu: “Ha ha, nói hai người trong sạch ai tin được chứ! Nhưng Lăng Vũ này, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp con không thích lại đi thích một bà cô già cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi! Ánh mắt của con không khỏi cũng quá kém rồi!”

Tập Lăng Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cười lạnh nói: “Bà cũng già đến mức xương cũng sắp không gặp được rồi, ông già cũng nên tranh thủ thời gian mà đổi một người mới đi mới đúng.”

“Mày nói cái gì!”

Số tuổi là tối kỵ của phụ nữ, càng sợ chồng mình sẽ có người mới thay thế mình, Trình Tương đã trải qua chuyện như vậy nên càng sợ hơn. Bà ta tức đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Tập Lăng Vũ liền bắt đầu không giữ mồm giữ miệng chửi loạn một trận: “Mày đúng là đồ sao chổi! Mày chính là không muốn thấy cả nhà tao được yên ổn đúng không? Mày vừa về đây liền đem trong nhà quấy cho gà chó không yên, khiến cho mặt mũi của ba mày đều bị mất hết! Biết rõ ông ấy hận nhất là nhà họ Phạm mà mày lại cứ cố tình phải cùng Phạm Vy Hiên kia làm mấy việc không thể lộ ra ngoài! Sao mày không đi chết theo con mẹ khốn nạn của mày luôn đi…”

Tập Lăng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, mấy bước nhảy tới, một tay liền bóp lấy cổ bà ta, mắt đỏ ngầu dọa cho tròng mắt Trình Tương trợn tròn, hai tay không ngừng đánh loạn: “Buông tay…cái đồ sao chổi nhà mày… mau buông tao ra!”

Tập Lăng Vũ mắt đỏ ngầu, cười gằn tăng thêm lực trên tay dường như là thật sự muốn bẻ gãy cổ bà ta!

“Dừng tay!” Tập Chính Hãn cũng đứng dậy, cái ghế cọ sát với mặt đất vang lên một tiếng động thật lớn.

Mắt Tập Lăng Vũ híp lại, ánh mắt căm hận kia khiến Trình Tương giật cả mình, lúc này bà ta mới giật mình, Tập Lăng Vũ cường tráng trước mặt cũng không còn là cậu bé gầy yếu mặc cho bà ta ức hiếp năm đó nữa!

“Còn không mau buông tay!” Tập Chính Hãn tức giận thở hổn hển.

Anh cắn chặt răng, năm ngón tay bỗng nhiên mở ra, buông lỏng Trình Tương ra.

“Khụ… Khụ khụ…” Sau một trận ho mãnh liệt, Trình Tương lập tức liền khóc lớn lên: “Cái nhà này không có cách nào sống nổi nữa! Chính Hãn! Con của ông muốn giết tôi, nó muốn giết tôi, ông có nhìn thấy không? !”

Tập Lăng Vũ thu tay lại, lạnh lùng lườm bà ta một cái, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng đã nguội lạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ không biết hối cải của anh, sự khoan dung của Tập Chính Hãn cũng đã đến cực hạn, ông ta đưa tay chỉ ra phía cổng, cả giận nói: “Bây giờ cút ngay ra ngoài cho ba! Cút!”

Tập Lăng Vũ không hề động đậy, vẫn không quan tâm ngồi yên ăn bữa sáng.

“Chúng tao đang yên ổn vì sao mày còn muốn trở về phá hỏng một nhà ba người chúng tao?” Trình Tương ở một bên ủy khuất khóc lóc kể lể, tiếng khóc chốc chốc lại trở nên bén nhọn: “Ba của mày chèo chống cái nhà này khổ cực như vậy, mày làm con mà không biết thương ông ấy người vợ như tao đều nhìn ở trong mắt! Nếu trong lòng mày vẫn còn oán hận thì cứ nhằm vào một mình tao là được, tao xin mày bỏ qua cho ông ấy, buông tha cho cái nhà này đi!”

Tập Lăng Vũ vẫn mắt điếc tai ngơ, bộ dáng lạnh lùng khiến cho trái tim Tập Chính Hãn băng giá.

Ông ta đột nhiên bước nhanh đi qua đem đồ ăn trước mặt anh hất đổ, lại đem tất cả đồ trên bàn quét hết xuống đất, đứng ở trước mặt Tập Lăng Vũ chỉ ra cửa: “Cút! Cút ra ngoài!”

Tay Tập Lăng Vũ vẫn đang duy trì tư thế cầm dao nĩa.

Thật lâu sau anh mới để xuống, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng một cái.
 
Chương 695


Chương 695

Sau đó, quay người bỏ lại sau lưng tiếng khóc thê lương tới khàn cả giọng của Trình Tương cùng với tiếng chửi mắng của ba mình, anh cũng không quay đầu lại đi ra cửa, đi khỏi cái nhà ba người không chứa chấp nổi anh.

Vy Hiên xin nghỉ ở công ty, ở bên ngoài không có mục đích đi chơi một ngày, buổi tối lại đi siêu thị mua rau và hoa quả.

Ra khỏi thang máy, đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên, một tay cô mang theo đồ ăn một tay móc chìa khoá, lúc đi tới cửa cô đột nhiên dừng lại, không thể tin nhìn người đang ngồi ở trước cửa nhà mình.

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía cô nhưng bên miệng lại nở nụ cười: “Tôi bị đuổi đi, không có chỗ ăn cơm cũng không có chỗ ngủ, cô có thể cho tôi ở đây được không?”

Giữa những tia sáng lập lòe trên đỉnh đầu, trái tim cô vội vàng không kịp chuẩn bị lại trở nên đau đớn.

Đồ đạc trên tay Vy Hiên rơi lả tả trên đất, cô đột nhiên đi qua dùng sức ôm lấy anh.

Ánh mắt Tập Lăng Vũ rủ xuống, đầu rúc vào trước ngực cô ngửi mùi hương trên người cô… Cho đến lúc này, sự sợ hãi ở tận đáy lòng mới được dẹp tan đi.

Biết anh ở đây chờ mình cả một ngày, Vy Hiên vội vàng đi vào phòng bếp, sau khi cắm nồi cơm điện xong lại nhanh chóng xào hai món ăn.

Một đĩa rau cần xào thịt băm, một đĩa cà chua trứng gà, còn có cả dưa chua cô tự tay ướp gia vị cộng thêm nồi cơm nóng mới nấu xong, Tập Lăng Vũ ngay cả chào hỏi cũng không ngồi xuống liền ăn.

Vy Hiên ngồi đối diện anh nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của anh, đôi đũa trong tay càng thêm siết chặt.

Cô chưa từng hận người nào nhưng lúc này cô lại cảm thấy hận một nhà Tập Chính Hãn! Sai lầm của người lớn bọn họ thì dựa vào cái gì lại muốn Vũ đến gánh chịu? Còn coi anh như rác rưởi đuổi ra khỏi cửa, thỉnh thoảng lúc cần thể hiện tình thương của người ba thì đem anh đón về, lúc không cần lại đá một cái bay ra ngoài!

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ đã từng hỏi một câu nào xem Vũ sống có tốt hay không? Vũ có nhớ nhà hay không chưa?

Vy Hiên không thể chịu đựng được, cô cắn hạt cơm, đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng trở về nữa.”

Tập Lăng Vũ ngừng động tác lại.

“Không cần về cái nhà kia nữa, đã không cho cậu được thứ mà người nhà nên có thì cứ coi như bọn họ không tồn tại đi.” Lúc này Vy Hiên nhìn qua mười phần tỉnh táo, nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm.

Tập Lăng Vũ lại ngẩng đầu lên nhìn cô, cong khóe môi cười.

Anh âm thầm đưa ra quyết định, không còn đơn thuần chỉ là vì cô nữa!

Vy Hiên dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lại cắt hoa quả bưng ra đặt ở trên bàn trà nhỏ, cùng anh ngồi ở trên ghế sofa cùng nhau xem tivi.

Tập Lăng Vũ trực tiếp nằm xuống gối lên trên đùi của cô, thân thể cao lớn cuộn tròn lại giống như con tôm, dường như làm như vậy anh mới có cảm giác an toàn.

Vy Hiên đầu tiên là cứng đờ cúi đầu xuống nhìn anh, tóc Tập Lăng Vũ hơi dài một chút mềm mại xoã tung khiến cho người ta rất muốn đưa tay đi vuốt ve…

Tay của cô vội vàng níu chặt vạt áo của mình, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV.

Một cánh tay đột nhiên chặn tầm mắt của cô lại.

Tập Lăng Vũ giơ lên một cuốn sổ tiết kiệm lắc lư ở trước mắt cô, Vy Hiên tò mò nhận lấy mở ra xem nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Cậu… cậu lấy nhiều tiền như vậy ở đâu ra?”

“Đầu tư cổ phiếu kiếm được.” Tập Lăng Vũ quay mặt về phía cô, mắt không hề chớp nhìn cô chằm chằm: “Còn nhớ hai loại cổ phiếu mới mà cô bảo tôi mua kia không?”
 
Chương 696


Chương 696

Vy Hiên đã sớm quên chuyện này từ lâu, nhất là mấy thứ cổ phiếu này, cô là một chữ cũng không biết.

“Tôi kiếm được chút lãi, phần này là của cô.”

“Không được không được, tôi không thể nhận!” Vy Hiên khoát tay, đem sổ tiết kiệm muốn đưa lại cho anh: “Kia là tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, sao cậu còn tưởng là thật vậy?”

Ánh mắt của anh sáng rực: “Lời của cô nói, tôi chưa từng coi là trò đùa.”

Vy Hiên khẽ giật mình, lơ đãng chạm phải ánh mắt của anh liền tê dại giống như bị dây leo quấn bên trên, tập trung vào một chỗ.

Cô hoảng hốt luống cuống quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, anh đột nhiên đưa tay ra sau gáy của cô, kéo cô xuống gần với mình, hôn lên môi của cô.

Bên ngoài gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi lắc lư qua lại, rèm cửa cũng bị gió thổi tung lên.

Trước bàn máy vi tính, một chồng giấy viết bản thảo bị gió thổi loạn, rơi lả tả trên đất.

Ôi, cô lại quên đóng cửa sổ rồi.

Đêm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Vy Hiên nằm ở trên giường, vuốt vẻ cuốn sổ tiết kiệm anh đưa cho sau đó lại lặng lẽ mơn trớn môi của mình… Cho tới bây giờ vẫn còn tê tê, giống điện giật.

Mặt đỏ đến mức sắp bốc cháy, cô vội vàng đem sổ tiết kiệm cất đi, trở mình chuẩn bị đi ngủ nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa.

Anh lớn thật đúng là nhanh, đảo mắt một cái đã biến thành một mét tám mấy, anh co người nằm trên ghế sofa nhìn qua có vẻ không mấy dễ chịu. Mặc dù nhà họ Tập đối xử với anh lạnh nhạt nhưng trên phương diện vật chất thì Tập Chính Hãn cũng chưa từng bạc đãi anh, cho nên Vy Hiên sợ anh ngủ không quen liền chủ động đưa ra đề nghị để anh lên giường ngủ còn cô nằm ra đất ngủ là được.

Anh đoạt chăn bông trong tay cô, trực tiếp ném lên trên ghế sofa, nhìn cũng không thèm nhìn cô nói một câu: “Sao tôi có thể để cho cô gái mình thích ngủ trên sàn nhà được chứ?”

Khi đó, Vy Hiên đứng sau lưng anh, tâm loạn như ma.

Cô nhắm mắt lại, khuyên mình vẫn nên ngủ đi, giữa cô và anh không chỉ đơn giản làm rõ suy nghĩ là có thể tìm được đường ra.

Bởi vì đường ở đâu cô cũng không biết.

***

Vy Hiên thức dậy sớm thấy anh còn đang ngủ nên rón rén bắt đầu dọn dẹp căn phòng, sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô ra khỏi phòng bếp định đánh thức anh dậy nhưng lại phát hiện thật ra anh đã sớm tỉnh rồi giờ đang ôm gối ôm nằm trên ghế sofa chăm chú nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là bởi vì sáng sớm cùng ở chung dưới một mái nhà nên Vy Hiên có chút xấu hổ, cô giả vờ bận rộn đưa lưng về phía anh vừa thu dọn bàn trà vừa nói: “Dậy ăn sáng đi.”

Cô đang mặc một chiếc tạp dề sọc xanh rất đáng yêu, cổ áo rộng rãi lộ ra đường cong xinh đẹp, Tập Lăng Vũ đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên phía sau cổ của cô.

Vy Hiên run rẩy, ngồi xổm bất động tại chỗ, có thể thấy rõ ràng một mảnh đỏ ửng bên tai nhanh chóng lan tràn nhưng rất nhanh cô liền trấn định đứng lên, coi như không có việc gì xảy ra đi vào phòng bếp.

Nhìn vào tấm lưng cứng ngắc của cô, tâm tình của Tập Lăng Vũ lập tức thật tốt.

Bữa sáng rất phong phú, có lòng đỏ trứng xốp giòn anh thích nhất, từ đầu đến cuối khóe miệng Tập Lăng Vũ đều vểnh lên, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại nhìn cô một chút, ánh mắt kia giống như hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi.
 
Chương 697


Chương 697

Trong phòng quá yên tĩnh, cả người Vy Hiên cũng không được tự nhiên nên muốn mở ti vi để cho có chút âm thanh nhưng anh lại đè tay của cô xuống: “Tất cả đều là mấy lời lẽ nhàm chán sáo rỗng, không có gì hay ho cả.”

Yêu cầu của anh rất đơn giản, mấy ngày nay muốn cùng cô cứ ngăn cách với bên ngoài như vậy, thật sự rất tốt.

Ăn cơm xong, Vy Hiên thấy quần áo trên người anh có chút phong phanh, suy nghĩ một chút nói: “Tôi ra ngoài mua cho cậu mấy bộ nội y để thay giặt, mà trời cũng trở lạnh rồi, cũng nên mua thêm cho cậu mấy bộ quần áo mặc theo mùa.”

Tập Lăng Vũ lập tức nói: “Mang tôi đi cùng.”

Vy Hiên do dự, chẳng may dưới nhà vẫn còn phóng viên canh giữ thì không phải lại phiền phức hơn sao? Cho dù không để ý tới nhà họ Tập thì cũng phải vì A Vũ mà cân nhắc.

Nhìn ra sự lo lắng của cô, Tập Lăng Vũ chủ động dắt tay cô đi ra bên ngoài: “Bây giờ tôi không có tiền, cô phải chịu trách nhiệm nuôi tôi.”

“Vũ!” Vy Hiên muốn kéo anh lại, anh ngoái đầu nhìn cô ánh mắt mỗi giờ mỗi khắc đều không mất đi vẻ cuồng nhiệt: “Không đồng ý sao? Vậy thì đổi lại để tôi nuôi cô.”

Anh trần trụi thổ lộ khiến Vy Hiên sắp chống đỡ không nổi nữa.

Cô biết vấn đề ở đâu, anh cũng biết nhưng anh lại lựa chọn không để ý, đây chính là sự khác nhau giữa bọn họ!

Vy Hiên mãi mãi cũng không có cách nào quên cái ngày cô và anh sinh ra ràng buộc đó! Anh đã mất đi thứ quan trọng nhất, cô cũng vậy nhưng không một ai có thể ngờ được, hai người vốn nên phải đối địch với nhau lại nương tựa vào nhau như vậy?

Phần tình cảm này, chỉ là bởi vì cô đơn.

Cho nên, cũng không chân thực.

Sắp đi ra đến cửa, Vy Hiên lập tức giữ chặt anh lại, ra hiệu cho anh hạ thấp thân thể, Tập Lăng Vũ bất đắc dĩ làm theo, khom người xuống, Vy Hiên nhón chân lên đem mũ áo ở sau lưng anh trùm lên trên đầu.

Cô sát lại gần anh như vậy, làn da trắng sáng gần như là trong suốt.

Mắt anh trong nháy mắt liền trầm xuống nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt cô, sau đó kéo thấp mũ, đi ra ngoài.

Vy Hiên trừng lớn mắt, bụm mặt, nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh.

Giữa hai người bọn họ cần phải có một người từ đầu tới cuối duy trì sự tỉnh táo nhưng nếu cứ tiếp tục thân mật như thế này thì lý trí của cô sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy mất, trở nên liều lĩnh giống như anh!

Khi đó, phải làm như thế nào?

“Này” Phía trước, Tập Lăng Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, dưới ánh mặt trời anh lại trẻ đẹp mắt đến mức loá mắt, chỉ về phía trạm xe buýt đối diện đường, anh nói: “Đưa tôi ngồi xe buýt.”

Anh giống như một đứa bé muốn nếm thử tất cả những thứ mới lạ, Vy Hiên trong nháy mắt giống như bị tẩy não, đi về phía người chói mắt phía trước, không khỏi cũng bị nụ cười trên mặt anh lây nhiễm, tất cả lo lắng đều bị quên hết đi.

Nếu như lúc nào cũng có thể đơn giản như vậy, vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Băng qua đường, anh nắm tay của cô lên trực tiếp nhét vào trong túi, ở một nơi kín đáo người khác không thấy được thận trọng cùng cô mười ngón quấn lên, lại nắm chặt.

Là thế giới của anh và cô.
 
Chương 698


Chương 698

Vy Hiên dẫn anh tới cửa hàng ổn định giá ở gần đó, tỉ mỉ chọn giúp anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Tập Lăng Vũ tới loại địa phương này, người người nhốn nháo, mất tập trung một chút là sẽ bị tách ra, khắp nơi bên tai đều là tiếng tiểu thương ra sức gào to, âm thanh một cái so một cái đều lớn lớn, nhiệt tình người sau lại nhiều hơn người trước.

Tập Lăng Vũ không quá ưa thích mấy chỗ nhiều người như vậy đi theo sau Vy Hiên nhăn nhăn lông mày, ngay lúc anh muốn rời đi thì lập tức có một người ngăn anh lại.

“Anh gì ơi, anh gì! Vào đây xem kiểu dáng mới nhất của tiệm chúng tôi một chút đi!”

Trên mặt anh hiện ra sự không kiên nhẫn rất rõ ràng, người kia mắt sắc nhìn thấy Vy Hiên, mau nói: “Anh này, vợ anh xinh đẹp như vậy, vóc người cũng đẹp, mặc quần áo của tiệm chúng tôi nhất định rất đẹp mắt!”

Tập Lăng Vũ híp mắt lại, lời cự tuyệt quả thực là ở đầu lưỡi dạo qua một vòng sau đó biến thành: “Nếu anh đã cố gắng đề cử vậy thì vào xem thử một chút cũng được.”

Anh một tay ôm lấy Vy Hiên vẻ mặt hài lòng mang theo cô đi vào trong, tâm tình tốt đến mức ông chủ đề cử cái gì anh đều muốn mua hết, nếu không phải Vy Hiên ngăn lại sợ rằng anh sẽ chuyển cả cửa tiệm về nhà mất!

Trên đường trở về, Vy Hiên hỏi anh: “Cậu rất thích đồ trong cửa tiệm kia à?”

Tập Lăng Vũ lắc đầu: “Không thích.”

“Vậy sao cậu còn mua nhiều như vậy?”

“Tôi cảm thấy…” Anh nghiêm túc suy tư một lát, sau đó ghé sát vào cô nói: “Ánh mắt của ông chủ không tệ, hẳn là nên ủng hộ một chút.”

Vy Hiên không hiểu, đây là lý do gì chứ?

***

Sau khi nhận được điện thoại của Tập Chính Hãn, Trình Tương vội vội vàng vàng đi ra cửa, phía sau là anh cả và anh hai của bà ta.

Vừa mới đi tới cửa chính, liền nhìn thấy một chiếc xe con màu trắng đang đi về bên này, Trình Tương khẩn trương vội vàng kiểm tra lại mình, sau khi chắc chắn không có bất kỳ chỗ nào thất lễ lúc này mới mỉm cười tiến lên đón.

Xe dừng lại, bà ta tự mình tới mở cửa xe: “Mẹ, ngài đã tới.”

Đi xuống là một bà cụ, dáng người không cao, gương mặt gầy gò, môi mỏng mím lại, bà cụ nhìn Trình Tương một cái không nói một lời liền đi vào bên trong.

Trình Tương ở sau lưng bà cụ hận hận trừng mắt, nhưng dù giận lại cũng không dám nói gì.

Cậu cả cậu hai nhà họ Trình cũng vội vàng cung kính chào hỏi, bà cụ chỉ qua loa “Ừ” một tiếng rồi trực tiếp tiến vào đại sảnh.

Trình Tương ra hiệu cho hai người rời đi trước, sau đó mời đi vào, ân cần hầu hạ: “Mẹ, sao mẹ tới đây mà không nói trước với chúng con một tiếng? Chúng con cho người đi đón mẹ.”

Tập phu nhân lấy mũ trên đỉnh đầu xuống, tóc tai chỉnh tề búi lại ngay ngắn ở sau gáy. Bà cụ ngồi ở trên ghế sofa, lưng ưỡn thẳng tắp, hai mắt quắc thước có thần.

“Lăng Vũ đâu?” Bà cụ hỏi, giọng nói trong trẻo lưu loát.

“Nó…” Trình Tương đứng ở trước mặt bà cụ, cúi mặt nói: “Mấy ngày trước hai ba con nó vừa ầm ĩ một trận liền chạy ra khỏi nhà, cho tới bây giờ cũng chưa trở lại…”

Tập phu nhân đột nhiên đập bàn “Bộp” một tiếng dọa cho Trình Tương khẽ run rẩy, bà cụ nghiêm nghị giáo huấn: “Nó không trở về các người cũng không biết đi tìm à?!”
 
Chương 699


Chương 699

Trình Tương quanh co: “Mẹ, chúng con đã đi tìm rồi nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy…”

“Tìm không thấy mà vẫn còn có mặt mũi nói ra à?” Tập phu nhân trừng mắt với Trình Tương, không cho một chút sắc mặt tốt: “Mặc dù nó không phải do cô sinh ra nhưng tôi có thể chắc chắn nói cho cô biết, tương lai sau này của cô trôi qua thế nào vậy còn phải xem cháu của tôi, thông minh ra thì nên cố gắng mà nghĩ cách làm nó vui lòng đi!”

Trình Tương không lên tiếng, Tập phu nhân tiếp tục răn dạy: “Đừng tưởng rằng cô lấy được con trai tôi, người ngoài gọi cô một tiếng bà Tập là cô đã thật sự bay lên đầu cành! Dù thế nào thì cô cũng chỉ là nhân tình, là người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác! Con dâu tôi chết thảm như vậy, Lăng Vũ biến thành như ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì các người đấy! Những việc đen tối không thể lộ ra ngoài kia của cô sớm muộn rồi cũng sẽ báo ứng ở trên người con của cô!”

Trình Tương đứng ở đằng kia, trên mặt hết xanh rồi lại đỏ, bà ta tức giận nói: “Mẹ! Dù mẹ có không thích con thế nào thì cũng không thể nói Hạc Minh như vậy được! Nó cũng là con trai của Chính Hãn, là cháu trai của mẹ mà!”

Tập phu nhân cười lạnh: “Cháu của tôi chỉ có một mình Lăng Vũ! Người do tiện nhân sinh ra, tôi còn lâu mới chấp nhận!”

Trình Tương cảm thấy vô cùng nhục nhã, che mặt ngồi ở một bên khóc lóc: “Tại sao mẹ lại đối xử với Hạc Minh như vậy? Nó có lỗi gì đâu? Hạc Minh đáng thương của con…”

Bà cụ Tập nhíu mày chán ghét nói: “Thu lại nước mắt của cô đi! Tôi không phải Chính Hãn, giả vờ giả vịt khóc cho ai xem?!”

Bị bà cụ mắng như vậy, Trình Tương sợ tới mức quả nhiên im bặt.

Tập Chính Hãn vội vàng từ ngoài quay vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy vợ đứng trước mặt mẹ, thở mạnh cũng không dám.

Ông đi tới, cung kính gọi một tiếng: “Mẹ…”

Bà cụ Tập đột nhiên đứng dậy, giơ tay quăng một bạt tai, đánh vừa hung vừa vang.

“Đồ vô dụng! Ngay cả con trai mình cũng có thể làm mất! Anh làm ba người ta như thế nào?!”

Tập Chính Hãn che mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi, cho dù ở ngoài ông là doanh nhân thành công, nhưng gia giáo nhà họ Tập nghiêm khắc, bà cụ Tập từ nhỏ đã rất nghiêm với ông. Cho dù là sau khi thành gia lập nghiệp, ông từ đầu tới cuối vẫn rất kính trọng mẹ.

Trình Tương đau lòng chồng bị đánh, không nhịn được lên tiếng: “Mẹ! Chuyện này cũng không thể trách hết Chính Hãn! Lăng Vũ làm sai, chẳng lẽ còn không thể nói nó?”

Bà cụ Tập nhìn cũng không nhìn bà, nói lớn tiếng: “Tôi dạy con trai tôi! Tới phiên cô chen mồm sao?”

“Con…”

Tập Chính Hãn kéo Trình Tương sang một bên, ra hiệu cho bà đừng cãi mẹ, Trình Tương hừ một tiếng, xoay người lên lầu.

Bà cụ Tập thực sự càng nhìn bà càng không thuận mắt, trừng mắt nhìn Tập Chính Hãn: “Cưới vợ cưới người hiền lành, cưới về một hồ ly tinh như vậy, anh sớm muộn cũng bị hủy trong tay cô ta!”

Tập Chính Hãn cũng không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa, nói sao cô ấy cũng là mẹ của Hạc Minh…”

“Anh chỉ biết Hạc Minh, vậy Lăng Vũ của tôi đâu?” Bà cụ Tập tức giận nói: “Anh vừa đồng ý với tôi đón người về, bây giờ mới bao lâu, các người lại đuổi nó ra ngoài rồi?”

“Mẹ đừng nghe họ nói huyên thuyên. Con không đuổi nó đi, là nó tự chạy!”
 
Chương 700


Chương 700

“Anh câm miệng cho tôi!” Bà cụ Tập tiến lên, tức giận cả người run rẩy: “Tôi hiểu đứa bé đó, nó chịu quay về, là đã quyết tâm rất lớn! Quyết định rồi thì sẽ không hối hận, nếu không phải các người đuổi nó đi, nó sẽ đột ngột rời đi?”

Tập Chính Hãn câm như hên.

“Lăng Vũ từ nhỏ đã không có mẹ, lúc đầu tôi muốn đón nó đi Hồng Kông, anh và tiện nhân đó sợ người ngoàn bàn tán, sống chết cũng muốn giữ người bên cạnh! Kết quả thì sao? Chó của nhà các người sống còn thoải mái hơn cháu tôi!”

Nhắc tới chuyện này, bà cụ Tập liền tức giận đến đôi môi trắng bệch, hận không thể lại tát cho ông ta vài cái bạt tai.

Tập Chính Hãn nhíu mày: “Mẹ, chuyện này là quá khứ rồi, còn nhắc tới nó làm gì?”

“Được, không nói trước đây, thì nói bây giờ!” Bà cụ Tập vuốt ngực, lại ngồi lại sofa, khí thế như cũ: “Tôi nghe thấy phong phanh, có công ty bất động sản âm thầm kết hợp, muốn đối phó Danh Sáng. Bây giờ đang lấy chuyện của Lăng Vũ ra làm đề tài! Tôi thấy, không cần bao lâu, họ sẽ tìm ra sâu xa, cũng công bố những chuyện năm đó anh làm ra ngoài.”

Tập Chính Hãn hận đến cắn răng nghiến lợi: “Cạnh tranh không lại con, thì ở sau lưng dùng âm mưu! Dù sao để họ làm lộ ra cũng tốt, con mới không sợ đâu!”

Bà cụ Tập khinh thường liếc nhìn ông ta, chậm rãi lắc đầu: “Anh thế nào, tôi không quản, nhưng liên lụy tới cháu tôi thì không được! Chuyện đó, tôi không cần biết anh dùng cách gì, đều phải đè xuống cho tôi! Tôi không muốn Lăng Vũ gặp khổ sở như mười mấy năm trước!”

Tập Chính Hãn không lên tiếng, đây cũng chính là chuyện gần đây ông ta đang phiền não. Bây giờ là thời đại tin tức trên mạng, ông ta biết rõ sức ảnh hưởng và tính phá hủy của ngôn luận.

Bà cụ Tập không vội vàng, như có chuẩn bị. Bà liếc nhìn con trai, nói: “Truyền thông đã phát hiện cô gái nhà họ Phạm đó, cần cho cô ấy một thân phận hợp lý có thể xuất hiện bên cạnh Lăng Vũ!”

Một câu nói, nhắc tỉnh Tập Chính Hãn.

“Đúng vậy! Con sao lại không nghĩ tới vậy!”

Bà cụ Tập lại nói: “Chị họ nhà mẹ đẻ tôi, mấy năm trước đã di dân cùng cả nhà con gái rồi, nhiều năm như vậy cũng không quay về. Vừa khéo con rể chị họ cũng họ Phạm, nói cô ấy là cháu ngoại cả chị họ tôi là được, có quan hệ họ hàng với chúng ta, qua lại với nhau cũng rất bình thường.”

Tập Chính Hãn cười to: “Mẹ! Vẫn là cần mẹ ra tay! Tất cả vấn đề khó đều có thể giải quyết dễ dàng!”

“Anh đừng vui mừng quá sớm, ít nhất phải đảm bảo cô gái đó không nói lung tung mới được.”

Tập Chính Hãn tự tin nói: “Chuyện này mẹ yên tâm, cô ta rất thông minh! Biết cả nhà họ Phạm có lỗi với chúng ta, cho nên, nhất định sẽ nói gì nghe nấy với chúng ta.”

Bà cụ Tập nghe xong, khẽ an tâm: “Ngày nào, anh mời cô gái đó tới nhà, phía ký giả sắp xếp vài người của mình, làm sáng tỏ chuyện này, sau này không cần trả lời gì nữa. Thời gian lâu rồi, cũng giải quyết xong.”

“Được, tất cả nghe sắp xếp của mẹ.”

Bà cụ Tập lại hung hăng trừng mắt ông ta: “Trước lúc đó, anh phải tìm cháu tôi về!”

Tập Chính Hãn không dám chọc mẹ không vui, vội đồng ý.

***

Khó được nghỉ ngơi, nhưng Vy Hiên không thể ngồi yên, sau khi dọn dẹp phòng, lại bắt đầu sắp xếp phòng khách, bận đi tới đi lui.

Tập Lăng Vũ đang xem cổ phiếu, tập trung tinh thần. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn sẽ lướt nhìn về phía cô, nhìn chăm chú một lát, lại thu ánh mắt về, khóe môi cong lên.
 
Chương 701


Chương 701

Từ ngày anh ở đây, Vy Hiên không nhắc tới chuyện muốn anh quay về nhà họ Tập, so với con đường tương lai mờ mịt “tiền đồ” đó, cô càng thêm ủng hộ lựa chọn hiện tại của anh.

Điện thoại vang lên, Vy Hiên nhận, sắc mặt khẽ thay đổi.

Thật lâu sau, cô đặt điện thoại xuống.

Đứng dậy đi thay quần áo, vừa mang giày ở cửa vừa hỏi: “Vũ, tôi ra ngoài mua chút đồ, cậu có gì muốn mua không?”

Tập Lăng Vũ lắc đầu, ánh mắt không rời màn hình máy tính, miệng còn dặn dò: “Đừng đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu, ánh mắt ông chủ nhìn cô làm tôi rất muốn đánh ông ta một trận.”

Vy Hiên phì cười: “Anh Chu nhìn ai cũng đều nhiệt tình như vậy.”

Tập Lăng Vũ nghiêng đầu, không vui nhìn cô: “Anh ta sao không nhiệt tình với tôi?” Thu lại ánh mắt, tiếp tục nói: “cô phải học tin tưởng trực giác của đàn ông, đặc biệt là người đàn ông lúc nào cũng muốn lên giường với cô.”

Vy Hiên xấu hổ vội vàng ra cửa như chạy trốn. Mấy ngày nay, anh thường nói với những lời làm cô đỏ mặt tim run, hơn nữa, ngày càng trực tiếp, ngày càng lộ liễu!

Cô ra khỏi cửa tiểu khu, một chiếc xe bên đường lập tức bấm còi.

Vy Hiên đi tới, cửa sổ xe lập tức hạ xuống, Tập Chính Hãn đang ngồi ở ghế sau, dáng vẻ nhìn cô có chút không tự nhiên, nhưng vẫn duy trì thái độ cao cao tại thượng của ông ta: “Lên xe, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Vy Hiên phản cảm nhíu mày: “Nếu là muốn nói chuyện Vũ, vậy thì không có gì để nói cả.”

Cô xoay người muốn đi, Tập Chính Hãn không ngờ cô sẽ đối xử với mình như vậy, hàng mày rậm nhíu chặt, tức giận đẩy cửa đi xuống: “Cô có thái độ gì vậy? Không chút lễ phép với người lớn sao?”

Vy Hiên đứng yên, nghiêng đầu nhìn ông ta, không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Thái độ của tôi, không phải để lấy lòng ông. Nếu cảm thấy chịu sỉ nhục, có thể lập tức rời đi. Chuyện của ông và Vũ, tôi không muốn tham dự, cho nên, cũng xin ông đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”

Sắc mặt Tập Chính Hãn tràn đầy tức giận, muốn bộc phát, nhưng lại cố nhịn lửa giận: “Tôi quả thực vì Lăng Vũ mà tới, tôi lần này đến là muốn… muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Vy Hiên sững sốt, Tập Chính Hãn luôn cao cao tại thượng, lại có một ngày hạ mình trước mặt cô?

***

Tập Lăng Vũ dời ánh mắt khỏi máy tính, nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ mới phát hiện Vy Hiên ra ngoài hơi lâu. Anh đứng dậy, đi tới lan can, nhìn ra ngoài, đèn bên đường vừa chuyển đỏ, trạm xe buýt đối diện đều là người lên xuống xe, đi lại vội vàng.

Anh mím môi, bất giác khẽ nhích hai bên miệng. Theo anh thấy, trong một ngày, con người chỉ có lúc này mới là đang sống.

Có náo nhiệt, có ánh đèn, có hương thơm thức ăn, có người nhà…

Trái tim đột nhiên ấm áp, anh lập tức xoay người lấy áo khoác, ra khỏi cửa.

Đi ra cửa khu, Tập Lăng Vũ đi thẳng tới cửa hàng tiện lợi ở góc đường, đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Vy Hiên ở trước quầy, ông chủ ân cần giúp cô cho đồ vào túi mua hàng: “Lần tới gọi điện thoại, có thể giao hàng tới tận nhà, không cần tự mình đi một chuyến phiền phức như vậy.”

Khóe môi Tập Lăng Vũ khinh thường nhếch lên, đi tới trực tiếp nhận túi hàng, mỉm cười với anh Chu: “Không cần đâu, chúng tôi không quen bị người lạ làm phiền.”

Vy Hiên nhìn thấy anh đầu tiên là sững sốt, lập tức lại xấu hổ giải thích: “Anh Chu, anh ấy đùa.”

Anh Chu cũng không để ý, cười híp mắt khen: “Cô Phạm, em trai cô thật đẹp trai!”
 
Chương 702


Chương 702

Vừa nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Tập Lăng Vũ lập tức thay đổi, vừa muốn nổi giận, Vy Hiên đã kéo anh lại, nghiêng mặt cười với anh Chu: “Anh Chu, anh làm việc đi, chúng tôi đi trước.”

Ra khỏi cửa, Tập Lăng Vũ giãy tay cô ra, tức giận đùng đùng đi về phía trước.

Vy Hiên nhìn, bất đắc dĩ đuổi theo.

Đi vài bước, anh đột nhiên lại dừng lại, nghiêng đầu trừng mắt cô: “Cô không nói rõ với anh ta sao?”

Vy Hiên vượt qua anh: “Cuộc sống của mình thế nào, người ngoài vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được, có gì giải thích.”

“Phạm Vy Hiên, cô có thái độ gì vậy?” Tập Lăng Vũ tức giận to, chân dài hai bước đuổi theo: “Anh ta ánh mắt nào nhìn ra tôi là em trai cô?”

Vy Hiên nghiêng đầu, nói như thực: “Trên thực tế, cậu nhỏ hơn tôi vài tuổi.”

“Cô——” Anh tức giận cắn răng.

Vy Hiên như có tâm sự, chỉ nói một câu “Đi thôi”, liền đi về tiểu khu trước.

Tập Lăng Vũ không dám tin, mình lại bị bỏ qua như vậy!

“Này! Tôi cũng không ghét cô lớn hơn tôi, cô dựa vào cái gì chán ghét tôi nhỏ hơn cô?”

“Phạm Vy Hiên, cô không nói là có ý gì?”

“Tôi cảnh cáo cô, cô đã chọc tới tôi rồi!”

“…Này, đi nhanh như vậy làm gì? Đáng chết…được rồi được rồi, tôi tha thứ cho cô rồi! Thật sự là nhỏ nhen, nói trở mặt liền trở mặt…”

Vy Hiên đi ở phía trước, đang suy nghĩ lời của Tập Chính Hãn, tâm trạng lại nặng nề.

Lại một ngày, mưa dầm triền miên.

Cô gần đây không thích mưa, đặc biệt là mưa thu, lạnh tới tận xương cốt.

Vy Hiên ngồi trên thảm lông dài dày ở phòng khách, trên người trùm áo khoác lông, một tay chống má, ánh mắt trong suốt nhìn người đàn ông ra khỏi phòng tắm. Anh chỉ quấn khăn tắm ở hông, giọt nước trên người còn chưa lau khô, mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc trên lưng.

Cô không nhịn được cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!

Đột nhiên, Tập Lăng Vũ nghiêng người tới, một tay nâng cằm Vy Hiên, không kịp đề phòng hôn lên môi cô: “Phạm Vy Hiên, lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng dùng ánh mắt quyến rũ tôi.”

Vy Hiên lần này không né tránh, mở to mắt nhìn: “Vũ…” Cô mở miệng, có chút gian nan: “Tối này, tôi muốn cậu đi cùng tôi tới một nơi.”

Anh nhướn mày: “Muốn hẹn hò với tôi?”

Vy Hiên cúi đầu, không lên tiếng.

Tập Lăng Vũ muốn cười, lại cố gắng nhịn, cuối cùng nhún nhún vai: “Cũng không sao, vậy thì… theo cô là được rồi.”

Lại tới thời gian anh thích nhất trong một ngày.

Mặc dù trên đường kẹt xe, taxi đi đi dừng dừng, nhưng Tập Lăng Vũ không chút để ý. Nếu có thể, anh hi vọng luôn ngồi cùng với cô như thế này, ngắm người ngắm cảnh, ngắm hết ven đường.

Nhưng dần dần, sắc mặt anh thay đổi.

Taxi dừng lại, Vy Hiên không dám nhìn người bên cạnh, trả tiền xong đẩy cửa xuống xe.

Tập Lăng Vũ theo sau đi ra, chỉ nhà họ Tập trước mặt, nheo mắt: “Chỗ cô muốn tôi đi với cô chính là chỗ này?”
 
Chương 703


Chương 703

Vy Hiên không nhìn đôi mắt anh, bình tĩnh mở miệng: “Nếu nói cho cậu biết sớm, cậu nhất định sẽ từ chối.”

“Ha! Đây chính là giải thích của cô?” Mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, đau lòng, thất vọng vì bị người thân cận nhất lừa dối.

“Họ rốt cuộc cho cô bao nhiêu chỗ tốt? Để cô không ngại phiền phức giúp họ làm việc như vậy?”

Vy Hiên cắn môi, kiềm chế cảm xúc trong ngực: “Ba cậu nói đúng, chỉ cần ở cùng tôi, tôi chính là vết nhơ trong cuộc đời cậu, rửa cũng không thể rửa sạch.”

“Lại là ông ta!” Tập Lăng Vũ phất nắm đấm trong không khí, ngực phập phồng, lúc lại nhìn cô, sắc mặt đã không còn tức giận lúc đầu, anh nói từng chữ: “Tôi không cần cuộc đời gì cả! Tôi chỉ muốn ở cùng cô!”

Bảo Ngọc nắm chặt hai tay, tay phải run rẩy, làm cô khó khăn xoay người lại.

Lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt được anh trân trọng đã che đầy đau khổ. Đè nén quá lâu, im lặng quá lâu, con người sẽ bùng nổ.

“Đây chính là điều tôi sợ nhất!” Cô đột nhiên lên tiếng, cảm xúc sắp sụp đổ đã tới giới hạn, cô muốn chống đỡ, nhưng không chống đỡ nổi nữa.

“Cậu có cuộc đời, cậu lại không muốn! Cậu áp đặt tôi, lại luôn miệng nói vì tôi, cậu có hỏi ý của tôi sao? Vũ, tôi không có cách nào… không có cách nào chịu trách nhiệm cuộc đời cậu, nó quá nặng, sẽ đè tôi thở không nổi! Tôi thậm chí không biết, tình cảm cậu đối với tôi… rốt cuộc có phải yêu hay không?”

Tập Lăng Vũ bị chấn động mạnh, anh đột nhiên ý thức tới, Vy Hiên mà anh biết rốt cuộc là như thế nào?

Mưa rơi tí tách, ướt mái tóc dài của cô, cũng làm ướt đôi mắt cô.

“Mỗi lần nhìn thấy cậu, trong đầu tôi sẽ xuất hiện ngày hôm đó! Tôi sẽ nhớ, quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ của tôi ở đó; cũng từ hôm đó, tôi chỉ còn một mình. Đàn Cello mà tôi thích, ba và ngôi nhà mà tôi yêu nhất, còn có người thân của tôi…đều biến mất rồi.”

“Nhưng tôi biết, người cũng mất đi tất cả vào ngày hôm đó, còn có cậu…” Ngẩng đầu, nhìn anh, cô nói: “Nhìn thấy cậu bị truyền thông vây đốn, dáng vẻ run rẩy núp trong lòng người lớn, giống như sống sót lại trở thành tội ác của cậu! Tôi bắt đầu sợ hãi thế giới lạnh lùng này, tôi không dám suy nghĩ, cậu nhỏ như vậy còn phải tiếp tục đối diện với những xấu xa này bao lâu…Từ lúc đó, tôi quyết định phải bảo vệ cậu.”

“Nhiều năm như vậy, điều này trở thành mong ước duy nhất của tôi. Tôi từ đó không suy nghĩ tới bản thân, thói quen đặt cậu ở vị trí đầu tiên, cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu…cho dù vô lý, hà khắc.”

“Cho nên Vũ, tôi không biết, đây có phải là yêu không.”

“Yêu lại là gì?”

Tập Lăng Vũ đứng đờ tại chỗ, thật lâu cũng chỉ có thể nhìn cô, cảm giác bất lực lan khắp toàn thân. Nhớ tới lời cô nói, muốn anh trở thành một người đàn ông… Anh bây giờ mới hiểu hàm ý của câu này.

Mưa thu lạnh tới tận xương, cô run rẩy, môi cũng lạnh tím lại.

Anh không nói chuyện, im lặng cởi áo da, khoác lên người cô, muốn nắm tay cô, nghĩ nghĩ lại từ bỏ.

Xoay người, anh đi về phía nhà họ Tập đang đèn đuốc sáng trưng: “Điều cô nói, tôi đều không hiểu. Tôi chỉ biết, điều làm cô vui, tôi sẽ đi làm.”

Ánh đèn, nhà cửa, mùi thức ăn cao cấp bay lượn trong không khí, cô vẫn ở bên cạnh…Tất cả những điều này, đã dập tắt đám lửa trong lòng anh.

Nhìn tòa nhà hoa lệ, ánh mắt anh dần âm trầm, hai tay nắm chặt. Sự bất đắc dĩ và đau khổ của cô làm anh tỉnh ngộ, cảnh giới tình yêu lớn nhất, là bảo vệ.

Trước đó, anh phải trở thành người cướp đoạt trước.

Ngày mưa thế này, thích hợp rơi nước mắt.
 
Chương 704


Chương 704

Vy Hiên dựa theo lời hẹn, dẫn anh quay về nhà họ Tập, lại không dựa theo lời hẹn, trở thành công cụ để họ bài bố. Cô cả đường dầm mưa, rơi nước mắt, lại không phân rõ rốt cuộc là nước mắt hay là mưa, một mình đi trên còn đường tối đen, lại đi tới đầu đường. Nhìn ánh sáng nơi sườn núi, đó là thế giới của anh, là hàng rào vây khốn sừng sững dù anh có giãy giụa cũng không thể thoát khỏi.

Dầm mưa hơn nửa đêm, buổi tối bắt đầu phát sốt, thân thể như ngâm trong nước nóng, nóng hừng hực.

Vy Hiên nghĩ, nếu cô cứ như vậy chết đi, ai sẽ nhớ tới cô đây?

Mơ màng tới bình minh, mồ hôi thấm ra áo ngủ, lại bị da nóng bỏng hong khô, dán lên người vô cùng khó chịu. Muốn đi tắm, cả người lại không có chút sức lực.

Cô cứ nằm trong nhà hai ngày như vậy.

Cô đơn là một liều thuốc tốt, có thể làm người ta nhận rõ chính mình.

Sáng sớm hai ngày sau, thời tiết mùa thu thoải mái, đẩy cửa sổ thì có thể ngửi thấy hương vị lạnh lẽo.

Lúc này, có điện thoại, Bảo Ngọc hẹn cô ăn trưa.

Tắm rửa sạch sẽ, cô vội đi tới quán ăn dưới lầu công ty Bảo Ngọc.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Bảo Ngọc thân thiết hỏi: “Sao vậy? Bệnh sao?”

“Không sao, cảm một chút.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài tự nhiên lại hướng tới trên người Tập Lăng Vũ.

Bảo Ngọc tùy tiện hỏi: “Tên nhóc đó hôm qua lại có tin trên báo, nếu cậu ta thông minh, thì nên nhanh chóng xây dựng mạng lưới quan hệ của chính mình, rồi đá mẹ con Trình Tương ra ngoài!”

Vy Hiên lướt mắt nhìn tạp chí cô ấy mang tới, bìa quả nhiên là nhân vật mới trong giới địa ốc, càng khiêm tốn, cũng càng có sức hút.

Vy Hiên thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc này, tiếng đàn cello du dương vang lên, âm sắc hùng hậu, trầm thấp đầy đặn, si tình triền miên. Tiếng nhạc điệu thấp, không hấp dẫn sự chú ý của những khách khác, nhưng Vy Hiên lại đặc biệt dừng lại động tác.

Ánh mắt Bảo Ngọc cũng trở nên phức tạp, cách bàn nắm chặt tay phải cô. Giống như có thể cảm ứng, dây đàn cũng bắt đầu run rẩy.

“Vy Hiên.” Bảo Ngọc chăm chú nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Thật sự không định thử nữa sao? Cậu lúc đầu lợi hại như vậy, từ bỏ đáng tiếc biết bao!”

Vy Hiên rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: “Lâu như vậy rồi, cho dù có lợi hại cũng sẽ hoang phí. Huống chi…” Cô hời hợt giơ tay phải: “Vẫn là không có cách nào cầm dây đàn.”

Bảo Ngọc vô cùng tiếc nuối: “Ai, mình nhớ, cậu lúc đó được xưng là thiếu nữ thiên tài cello…”

Vy Hiên ngẩng đầu: “Này, cậu còn không ăn, beefsteak là của mình đó!”

Biết cô không muốn nhắc tới chuyện cũ, Bảo Ngọc cũng biết ý ngậm miệng.

Tiếng đàn tiếp tục, ánh mắt Vy Hiên trầm xuống.

Ở cửa có người đeo máy ảnh đi vào, nhìn vào bên trong, nhanh chóng khóa chặt Vy Hiên. Sau đó, đi nhanh tới: “Cô là cô Phạm Vy Hiên đi?”

Vy Hiên sững sốt: “Anh là…”

“Chào cô, tôi là ký giả “nhật báo C”, tôi muốn hỏi vài câu, liên quan đến anh Tập Lăng Vũ.” Anh ta đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa trực tiếp cầm lên máy ảnh, bấm chụp cô.

 
 
Chương 705


Chương 705

Sắc mặt Vy Hiên trắng bệch, không chút suy nghĩ nói: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.”

Thái độ ký giả kiên quyết: “Không thể nào, cô chính là cô Phạm Vy Hiên, tôi canh trước nhà cô mấy ngày, sẽ không nhận lầm!”

Bảo Ngọc vừa nghe thì tức giận đùng đùng, đứng dậy chắn trước mặt anh ta: “Chụp cái gì mà chụp? Anh làm vậy là vi phạm quyền chân dung! Chúng tôi có thể báo cảnh sát!”

Ký giả không nhìn cô ấy, nghiêng người quay đầu, nói to: “Cô Phạm, tôi chỉ hỏi vài câu mà thôi, không sẽ trễ nãi quá nhiều thời gian của cô! Cô không muốn trả lời, là vì chột dạ sao! Vì cô được Tập Lăng Vũ bao nuôi…”

Bàn tay cầm nĩa cửa Vy Hiên đang nắm chặt.

Bảo Ngọc tức giận tới mức trực tiếp kêu quản lý quán ăn tới, quản lý tiến lên: “Thưa anh, xin anh đừng làm phiền khách dùng cơm.”

Ký giả vẫn không buông tha: “Cô lớn hơn Tập Lăng Vũ nhiều tuổi như vậy, làm thế nào có thể chinh phục được anh ấy? Ông Tập Chính Hãn có đồng ý hai người qua lại không? Cô Phạm, xin cô trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.”

Thái độ anh ta bức người, căn bản không có bất kỳ từ ngữ tôn trọng nào.

Trong quán ăn đã dẫn tới một trận xôn xao, cô gái biểu diễn cello trên bục, hoàn toàn không ảnh hưởng, vẫn chìm đắm trong thế giới diệu kỳ của chính mình.

Ngoài quán ăn, Trình Tương nhìn thấy một màn này, hài lòng nhếch môi đỏ: “Anh hai, làm không tệ.”

Anh hai Trình cười: “Mua bán đôi bên cùng có lợi, không có ai sẽ từ chối.”

Trình Tương đắc ý đeo kính râm, thu lại ánh mắt, phân phó lái xe.

Bảo vệ ra tay, muốn kéo ký giả đó đi, anh ta hét to: “Các người ai dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ cho công khai quán ăn của các người!”

Câu này quả nhiên có sức uy hiếp, quản lý vội ra hiệu buông anh ta ra.

Đầu năm này, chỉ có quan viên và phóng viên là không thể đắc tội. Bất đắc dĩ, ông ta tới trước bàn Vy Hiên và Bảo Ngọc muốn khuyên họ rời đi, miễn phí xem như bồi thường.

Bảo Ngọc vỗ bàn: “Bà đây không có tiền ăn sao? Còn cần ông miễn phí?”

Tính tình cô ấy nóng nảy, lại bắt đầu tranh chấp với quản lý. Mà ký giả kia lại lần nữa xuất hiện với thái độ kẻ thắng cuộc: “Cô Phạm, để tránh mọi người phiền phức, cô tốt nhất tiếp nhận phỏng vấn của tôi.”

Vy Hiên nắm chặt dao trong tay, đôi mắt như dòng nước ấm, lại thay đổi cực nhanh. Nắm dao ngày càng chặt, không tiếc trả giá tất cả, cô chỉ muốn để người trước mặt này ngậm miệng!

Cô bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra của mình dọa sợ, không dám tin, trong xương cốt mình lại sẽ chảy máu huyết tàn nhẫn như vậy! Hoang mang vứt dao trong tay, mở hai tay, giống như trên đó dính máu tươi…

“Cô Phạm! Xin cô đừng trốn tránh nữa!”

Bảo Ngọc đến bên cạnh Vy Hiên, một lòng bảo vệ cô: “Anh là ký giả của tòa soạn nào, tôi muốn kiện anh!”

Lúc này, chuông cửa vang lên, có người đi vào.

Nhìn thấy người đi tới, trước mắt Bảo Ngọc sáng lên, lập tức nhìn thấy cứu tinh: “Anh họ!”

Ánh mắt đầu tiên Trương Thanh Đình đã nhìn thấy Vy Hiên, anh nhíu mày, đi nhanh tới: “Bảo Ngọc, sao vậy?”

Bảo Ngọc bĩu môi: “Hừ, có người tìm bọn em gây phiền phức, nhưng người ta là ký giả!”

Trương Thanh Đình hiểu, lạnh mặt tiến lên, hoàn toàn là tư thái của người bảo vệ: “Chào anh, tôi mời anh rời đi, đừng làm phiền người nhà tôi nữa.”
 
Chương 706


Chương 706

Bàn tay anh tự nhiên khoác vai Vy Hiên, cô lại như bị kinh ngạc, cả người rùng mình một cái, lập tức tránh đi.

Ngước mắt, Vy Hiên đã chạm phải ánh mắt của một người khác.

Cô khẽ sững sốt, lập tức nhận ra, là anh ta —— người đàn ông tên Liên Cẩn Hành.

Liên Cẩn Hành và Trương Thanh Đình đi tới gần đây bàn chuyện, trưa tìm nơi ăn cơm, lúc đi qua quán ăn này, anh ngước mắt đã phát hiện cô.

Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, giống như bị ai đó làm phiền, luống cuống nắm chặt dao trong tay…

Anh đứng lại, ở ngay ngoài cửa sổ.

Tay cô càng thêm run rẩy, nhưng lại nắm càng chặt, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên kiên quyết.

Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm, bất giác nhíu mày.

Trương Thanh Đình nhận xong cuộc điện thoại xoay người sang, anh mặt không cảm xúc nói: “Đến đây ăn đi.”

“Được.” Trương Thanh Đình nghĩ cũng không nghĩ đã đẩy cửa đi vào, cho nên, có sau đó.

Vy Hiên nhìn, anh cũng nhìn, giây phút ánh mắt giao nhau, Liên Cẩn Hành lướt mắt nhìn dao trên bàn, tim Vy Hiên khẽ chấn động, lại lập tức cúi đầu.

Cô…cô không muốn làm vậy, thật sự không có!

Giờ này khắc này, Vy Hiên vô cùng khó xử, lại chạy không xong.

Dường như ký giả quá quá đáng, Trương Thanh Đình và anh ta nổi lên xung đột, người sau không sợ lớn chuyện ngược lại gọi báo cảnh sát trước, cả phòng ăn náo loạn.

Tiếng đàn cello trầm thấp triền miên, uyển chuyển.

Vy Hiên không chịu nổi nữa, đứng dậy nhìn ký giả: “Anh không phải có câu hỏi sao? Được, tôi cho anh đáp án.”

Tất cả mọi người đều dừng lại ngóng nhìn cô, Trương Thanh Đình lo lắng gọi một tiếng: “Vy Hiên…”

Vy Hiên nhìn anh ta, xoay người, ánh mắt lại đối diện với Liên Cẩn Hành, mặt anh vẫn bình tĩnh. Cô cắn răng, đi tới trước mặt anh, đột nhiên nhón chân lên, hai tay ôm cổ anh, dùng sức kéo anh lại gần, chủ động hôn lên môi anh…

Đây chính là, đáp án của cô.

Môi thật lạnh.

Không có độ ấm, giống như hôn lên đá, lạnh đến mức làm cô rùng mình.

Ánh mắt không chút thay đổi, bị một gợn sóng nho nhỏ nào đó phá vỡ sự yên tĩnh. Nhưng anh cũng chỉ nhìn cô —— dưới hàng mi, trong con ngươi đen như.

Cô không dám nhìn thẳng, ánh mắt anh có thể bóc trần cô dễ như trở bàn tay, ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn là ranh giới của cô nữa.

Cô e dè chủ nhân đôi mắt này, nhưng, lại cứ lựa chọn anh. Kích động đến mức thậm chí không nghĩ lỡ bị anh đẩy ra thì sao?

Cô nhắm mắt, đôi tay ôm anh dùng sức.

Vào lúc này, cô là người đuối nước.

Cho tới lúc sau lưng truyền tới tiếng chụp hình lách tách, cô mới buông tay, mở to đôi mắt, đã đối diện với sắc mặt không chút cảm xúc của anh.

Không biết nên nói gì, cho nên vẫn im lặng.
 
Chương 707


Chương 707

Bảo Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, Vy Hiên… lại hôn một người đàn ông trước mặt mọi người trong sảnh?!

Trương Thanh Đình kinh ngạc nhìn, anh ta không hiểu, nếu muốn tìm một người làm bia, tại sao không thể là anh ta?

Chẳng lẽ, cô tình nguyện hôn một người xa lạ không liên quan, cũng không chịu tìm anh giúp đỡ? Rốt cuộc, hận trong lòng cô, còn muốn tiếp tục bao lâu!

Ký giả cuối cùng khai quật được tin tức hài lòng, vừa kiểm tra nhìn hình trong máy ảnh, vừa bình tĩnh nói: “Haha, tình huống qua lại của cô Phạm thật sự là phức tạp…”

Ánh mắt Vy Hiên rũ thấp, thân thể mỏng như tờ giấy, gió hơi mạnh là có thể cuốn cô đi.

Ký giả cất máy ảnh, đi tới đánh giá Liên Cẩn Hành, lại đưa danh thiếp tới: “Cô Phạm, tôi thấy chúng ta vẫn là hẹn thời gian để phỏng vấn đi.”

Vy Hiên làm hành động hoang đường như vậy là vì nhanh chóng kết thúc tất cả, cho nên tùy ý anh ta muốn thế nào. Cô vừa muốn giơ tay nhận, một bàn tay to khác đã ngăn cô lại.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt vừa khéo đến cằm của Liên Cẩn Hành, chỉ chú ý thấy đường cong kiên nghị hoàn mỹ của anh.

Liên Cẩn Hành đè tay cô lại, cản trở cô nhận, ký giả cầm danh thiếp, đứng ở đó có chút ngượng ngùng.

Từ khí thế không dễ bỏ qua của anh thì có thể đoán được, người đàn ông này tuyệt đối không phải tầm thường, chỉ thoáng chốc như vậy, lại bị khí thế của anh làm chấn kinh. Không nói nhiều, ký giả nhún vai, lại không để ý thu lại danh thiếp.

Liên Cẩn Hành lúc này vươn tay ra đặt lên vai Vy Hiên, cảm giác được sức nặng từ trên vai truyền tới, ánh mắt Vy Hiên kinh ngạc lại nghi hoặc, từ đầu tới cuối đều không dời khỏi anh.

“Chúng tôi không quen bị truyền thông làm phiền, hi vọng có thể hiểu.” Anh nói, tay dùng sức, xoay nửa người cô, đi ra cửa quán ăn, hoàn toàn chiếm vị trí khống chế.

“Anh…” Tất cả thay đổi quá nhanh, Vy Hiên muốn mở miệng, lại không biết nói gì, bước chân bị anh lôi kéo, đi theo có chút chật vật.

Liên Cẩn Hành lại dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn người phía sau: “Chuyện hôm nay, tôi chỉ xem như chưa từng xảy ra, nhưng tôi không muốn có thêm lần nữa.”

Cảnh cáo không nặng không nhẹ, tràn đầy hương vị phòng bị. Xoay người, dưới ánh mắt của mọi người, dẫn Vy Hiên rời đi.

Bảo Ngọc lúc này mới phản ứng lại, nhanh tay lẹ mắt kéo ký giá muốn đi theo, hung hăng trừng mắt anh ta: “Nếu còn có người dám bôi xấu bạn tôi, thì đợi lên tòa đi!”

Ký giả không nhẫn nại hừ một tiếng, phất tay rời đi.

Bảo Ngọc xem như thở phào, quay đầu gọi: “Anh họ…”

Trương Thanh Đình từ đầu tới cuối nhìn chắm chằm phương hướng hai người biến mất, kinh ngạc và thất vọng trên mặt, hoàn toàn bộc lộ tình cảm anh ta đối với Vy Hiên!

Bảo Ngọc thở dài: “Anh, anh nên biết, Vy Hiên hoàn toàn không có ý đó với anh, nếu không, cô ấy cũng sẽ không đợi tới bây giờ. Nghe lời em, anh đừng tra tấn chính mình như vậy nữa, vẫn là buông tay đi, tốt cho cả anh và cô ấy.”

Trương Thanh Đình cúi đầu cười khổ: “Buông tay? Không có cô ấy, anh không sống tốt được.”

Bảo Ngọc nhíu mày, muốn khuyên anh ta một câu, lời tới đầu lưỡi lại nuốt xuống. Lúc này, chỉ có thể chờ đợi vào thời gian, cho dù, đây là hi vọng bất đắc dĩ nhất.

Ký giả ra khỏi quán ăn, ngồi vào khoang xe bắt đầu vội vàng gọi điện thoại: “Tiểu Dương…có chủ biên ở đó không?”

Chỗ góc rẻ quán ăn, là một nam một nữ.
 
Chương 708


Chương 708

Nhìn xe đi qua trước mặt, Liên Cẩn Hành chuyển ánh mắt, nhìn người phụ nữ dựa vào tường: “Cô không cảm thấy, thiếu tôi một lời giải thích sao?”

Vy Hiên tiến lên một bước, trịnh trọng khom lưng với anh: “Vừa nãy… thật sự cảm ơn anh.”

Ánh mắt Liên Cẩn Hành không thay đổi, nhìn cô hỏi: “Cô biết hậu quả cô làm vậy không?”

Hậu quả?

Vy Hiên ngẩng đầu, có chút không hiểu, “hậu quả” anh nói, có liên quan tới Vũ sao? Nếu không phải, cô không quan tâm.

Nhìn thấy sự hời hợt của cô, Liên Cẩn Hành không nói gì, xoay người rời đi.

“Đợi một chút!” Vy Hiên đuổi theo: “Tôi… tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, nếu có thời gian… có thể mời anh ăn cơm trưa không?”

Anh hẳn bị cô cản trở bữa trưa, Vy Hiên chỉ muốn thành tâm bồi thường.

“Không cần.” Anh đi về phía trước, đầu cũng không quay lại.

Lúc này, Bảo Ngọc và Trương Thanh Đình cũng đã đi ra, nhìn thấy anh, ánh mắt Trương Thanh Đình từ phức tạp chuyển sang né tránh, Liên Cẩn Hành lại vô cùng lạnh nhạt, cho dù anh cảm thấy được sự kháng cự và bài xích từ đối phương.

“Đi thôi.” Trương Thanh Đình quay đầu liền đi, nhìn ra có cảm xúc.

Nhưng Liên Cẩn Hành lại đứng yên, anh không quen nhìn bóng lưng người khác, cho nên nói: “Tôi quay về trước, chuyện sau đó có thời gian bàn tiếp.” Băng qua đường, ngồi vào Bentley đen.

Xe khởi động, lướt qua người cô đang đứng bên đường, chạy đi như bay.

Trương Thanh Đình trừng mắt, kiềm nén ngọn lửa trong lòng, giơ tay chặn một chiếc taxi, nhìn Vy Hiên qua cửa sổ, miễn cưỡng quay đầu lại kêu tài xế lái đi.

Bảo Ngọc bất đắc dĩ đi tới, ôm cánh tay Vy Hiên, gối đầu lên vai cô: “Vy Hiên, đừng để ánh mắt của đám tiện nhân đó đánh bại. Cho dù cậu có quyết định thế nào, mình cũng ủng hộ cậu! Yên tâm đi, giữa cậu và anh họ mình, mình nhất định chọn cậu!”

Lời của cô ấy làm Vy Hiên cuối cùng có chút an ủi, cô khó được ôm cô ấy thân thiết: “Bảo Ngọc, mình rất hạnh phúc khi lúc đầu không từ bỏ tình bạn của chúng ta.”

Bảo Ngọc nhíu mày: “Này, cậu lại còn có suy nghĩ như vậy? Chuyện lúc nào, sao mình không biết?”

Vy Hiên cười cười, không giải thích gì.

Trên đường xe cộ tấp nập, cô nhìn, đối với người đàn ông lạnh lùng như băng đó, vẫn là có chút xin lỗi.

***

Tập Lăng Vũ xuống lầu ăn sáng, bà cụ Tập ngồi trong phòng ăn, khuôn mặt vốn nghiêm túc, sau khi nhìn thấy cháu, lập tức cười như hoa: “Lăng Vũ à, đến đây ngồi chỗ bà.”

Tập Lăng Vũ ngồi xuống, ngước mắt thì nhìn thấy tờ báo đặt ở một bên.

Đối diện, Trình Tương nhìn chằm chằm anh, nhưng anh cũng chỉ lướt mắt bèn nghiêng đầu nói chuyện với bà cụ Tập. Trình Tương nhíu mày, bà ta cố ý để ở vị trí nổi bật đó, anh không thể không nhìn thấy!

Tập Chính Hãn là hiếu tử, nhìn thấy mẹ được dỗ vui vẻ như vậy, ánh mắt ông ta nhìn Tập Lăng Vũ cũng không còn nghiêm khắc.

Lúc này, bác sĩ gia đình tới nhà: “Bà cụ Tập, tôi đến kiểm tra sức khỏe cho bà.”

Bà cụ Tập mặt chán ghét: “Sao phải làm nhiều kiểm tra như vậy! Sức khỏe tôi rất tốt, không cần kiểm tra!”
 
Chương 709


Chương 709

Tập Chính Hãn vội nói: “Mẹ, kiểm tra một chút cho tốt, không sao thì cả nhà chúng ta cũng có thể yên tâm mà.”

“Tôi nói không cần! Muốn kiểm tra anh kiểm tra!”

“Mẹ ——”

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu: “Bà, nếu không muốn làm con lo lắng, bà ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi. Hơn nữa, lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh.”

Bà cụ Tập vừa nghe, khuôn mặt vốn còn căng chặt, lập tức thả lỏng: “Haha, được, vậy thì nghe cháu bà.”

Tập Chính Hãn đứng dậy đỡ, thấy vợ không nhúc nhích, lại trừng mắt bà ta: “Còn không mau đi tới đỡ mẹ!”

Bà cụ Tập cười lạnh, vừa đứng dậy vừa nói: “Loại phụ nữ này thật sự không biết gả tới làm gì!”

Trình Tương không tình nguyên đứng dậy, trong lòng tủi thân, đè xuống tức giận, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn chỗ Tập Lăng Vũ.

Mấy người lên lầu, phòng ăn đột nhiên yên tĩnh.

Bàn tay cầm nĩa của Tập Lăng Vũ, khớp ngón tay nổi lên, anh từ từ cầm tờ báo đó lên, nhìn cũng không nhìn nhiều một cái, vo thành một cục…

Xin nghỉ gần nửa tháng, Vy Hiên vừa đến công ty bèn nhìn thấy đàn chị tụ tập xem báo, thấy cô đi vào, tất thảy bọn họ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ vây quanh cô.

“Vy Hiên! Em lên báo rồi này!”

“Vy Hiên, cậu ấy là bạn trai em hả? Ôi chao, hôn nhau mà cũng bị chụp lại nữa, làm người ta ngại ghê!”

Bên cạnh của người cười nHiên cô ta: “Kìa chị Trương, cả bó tuối rồi còn ngại gì nữa?”

Nụ cười trên gương mặt Vy Hiên hơi cứng đờ, cô biết ngay mà, lựa chọn đi làm vào ngày hôm nay, chắc chắn sẽ gặp kết quả như thế này.

“Anh ấy là…”

Cô không biết phải giải thích thân phận của Liên Cẩn Hành như thế nào, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng anh ta có thể thay Vũ rũ sạch quan hệ, cô bèn dứt khoát gật đầu: “Anh ấy là bạn trai của em.”

“Ồ! Thật thế hả?”

“Thật đấy ạ.”

Chị Trương khi nãy kích động hỏi dồn: “Vy Hiên! Cậu ấy là bạn trai của em thật sao? Ý em là, Liên Cẩn Hành là bạn trai của em hả?”

Vy Hiên vừa định gật đầu, nhưng lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bây giờ phóng viên giỏi đến mức này à? Điều tra ra tên của Liên Cẩn Hành nhanh đến như vậy hay sao? Hơn nữa, chẳng qua chỉ là bạn trai mà thôi, dường như vẻ mặt của chị ấy có vẻ kinh ngạc quá mức.

Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tổng biên tập đứng ở ngưỡng cửa vẫy tay gọi Phạm Vy Hiên: “Vy Hiên à! Cô qua đây với tôi!”

“Dạ.”

Vy Hiên thở phào một hơi, vừa khéo có thể tìm cớ thoát thân.

Cô vừa mới đi, mọi người lập tức ồn ào bàn tán phía sau lưng.

“Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy hết sức khó tin, không ngờ Liên Cẩn Hành lại là bạn trai của Vy Hiên!” Chị Trương tỏ vẻ khâm phục.

“Phải đấy, bình thường thấy Vy Hiên là một cô gái rất đỗi khiêm tốn, tôi còn muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy! May mà không tự tiện quyết định, chứ bằng không lại trở thành trò cười cho mọi người mất!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom