Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 39: C39: Cao xanh ơi cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây


Trận pháp độ hồn là đại trận lấy thân tế trận của nhà Phật nên vốn đã không thể khinh thường, chưa kể mấy ngàn hồn phách phong ấn trong Nga thành đã bị luyện chế suốt một năm, sức mạnh của nó càng thêm không gì địch nổi. Ánh sáng vàng chói lọi đầy trời, yêu ma trong thành không có chỗ nào trốn, đến kêu r3n cũng không có cơ hội, tất cả đều biến thành tro bụi rồi hóa thành hư không.

Ninh Ninh đứng một mình trong Phật đường đổ nát, buồn bã nhìn quanh. Lúc còn ở trong ảo cảnh, khi Trần Lộ Bạch đưa cả đám bọn họ đi thăm thú khắp nơi đã từng đến nơi này. Chùa Linh Tuyền năm đó phật quang bao phủ, tượng Phật uy nghiêm, khách hành hương tới lui rộn ràng huyên náo, thế mà bây giờ nơi đây lại tiêu điều cô quạnh, chỉ còn mỗi một mình cô.

Ánh lửa trên tế đàn vẫn còn đang lập loè nhảy múa nhưng thiếu nữ vừa đứng ở đó đã không còn. Ninh Ninh nhìn về phía chỗ ban nãy nàng đã đứng, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám Trịnh Vi Ỷ, lén lút lau đi một giọt lệ chảy xuôi nơi khoé mắt.

Tự hủy dung mạo, dẫn yêu nhập thể, tròng một chiếc mặt nạ giả dối lên mặt mình hết ngày này qua ngày khác, Trần Lộ Bạch dũng cảm như vậy, nàng ấy nhất định không cần người khác thương hại mình.

Ninh Ninh kính phục nàng.

Trần Lộ Bạch đã chết, kim quang giáng thế, buổi rèn luyện trong tầng tháp Phù Đồ này đã đến hồi kết.

Nga thành năm đó đã chìm vào mù sương.

***

Lần rèn luyện này ai cũng có thu hoạch rất phong phú.

Thật ra người tu đạo có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng qua đám đệ tử nội môn như đám Ninh Ninh có rất ít cơ hội xuống núi, đa số thời gian đều ở trong sư môn rèn luyện, nguồn thu nhập chỉ có tiền tiêu vặt do Huyền Hư kiếm phái phát mỗi tháng. Nhưng kiếm tu cần tiền mua kiếm phổ, phù tu cần tiền để mua dụng cụ, còn mị tu ấy à, mọi người đều biết mua đồ trang điểm rồi đồ dưỡng da từ trước đến nay đều rất đắt đỏ, ai muốn chỉnh dung spa gì gì đấy thì lại càng tiêu tiền ác.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc phần lớn đệ tử thu không đủ chi, nhất là mấy khứa phá nhà như phá mả như kiếm tu, luyện kiếm nếu không chém cây trên núi thì cũng chém cột đá trên võ trường, lúc sửng cồ lên không chừng còn chém cả người. Tiền sửa chữa, tiền thuốc men, tiền bảo hành vân vân và mây mây cứ thế chồng chất làm cho các con nợ nghèo khó đã nghèo càng thêm nghèo.

Nhưng bây giờ thời thế đã khác!

Làn gió xuân cải cách thổi khắp nơi, bọn nhóc trong tháp Phù Đồ rất có chí hướng*, có tiền một cái, bọn họ đã được nở mày nở mặt!

(*改革春风吹满地,浮屠塔里真争气, lấy ý từ câu: "改革春风吹满地,中国人民真争气", nghĩa là: "Làn gió cải cách thổi khắp nơi, nhân dân Trung Quốc thật lợi hại" trong tiểu phẩm "Vua đọc thơ" 念诗之王 của Triệu Mộc Sơn 赵本山)

Ninh Ninh không còn là kẻ nghèo hèn tháng nào cũng ngắc ngoải chờ môn phái cứu tế nữa nên giờ uống nước lọc cũng tự tin đầy mình. Cô nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp môi, ưu nhã nói ra mấy chữ Hán tao nhã súc tích kia: "Nước trắng năm 82."*

(*joke này đến từ một câu thoại trong phim "Thần bài" - 1989: "Nào, khui cho tôi một chai vang Pháp Lafite năm 82 đi." Ý của Ninh Ninh là giờ cô đã là kẻ có tiền chứ không còn nghèo rớt mồng tơi nữa, ngồi uống nước không cũng ngạo nghễ như đang uống một chai vang ủ từ năm 82 vậy.)

Thiên Tiện Tử nghe mà không hiểu gì. Nhưng bình thường con bé cũng hay nói mấy câu làm người ta chấm hỏi đầy đầu nên hắn cũng chỉ cho là tiểu đồ đệ luyện kiếm mệt rồi nên ăn nói nhăng cuội mà thôi.

Hắn rót một chén nước, ngồi bệt trên đất không có tí hình tượng sư tôn của đại môn phái một chút nào: "Ninh Ninh đến tìm ta vì việc gì thế?"

- Con và sư tỷ, sư đệ đã vượt qua được trận yêu biến trong tháp Phù Đồ rồi ạ.

Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu trong lịch sử thật sự có Nga thành, vậy cuối cùng kết cục của nó là như thế nào ạ?"

Ở trong ảo cảnh cô tiếp xúc với Trần Lộ Bạch nhiều nhất, sau khi ra khỏi ảo cảnh, Ninh Ninh cũng tận mắt chứng kiếm tiểu cô nương kia kiên định nhảy vào trong đám lửa. Từ trước đến nay cô chưa từng trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt nên tâm hồn vẫn khá đơn giản và trẻ con, huống chi sự hi sinh của Trần Lộ Bạch quá lừng lẫy, cô không có cách nào thờ ơ được.

- Nga thành?

Thiên Tiện Tử hồi tưởng một lát, cười nhẹ: "Tầng tháp đó rất khó, vậy mà các con đã qua được rồi sao?"

Thân là sân chơi kiêm nơi rèn luyện cho đệ tử của phái Huyền Hư, tháp Phù Đồ chẳng những kiểm tra kiếm thuật mà còn khảo nghiệm cả trí tuệ và mưu lược, nổi bật trong đó là sự việc yêu biến trong Nga thành. Các đệ tử trong môn phái ai cũng có thể đi vào trong đó để rèn luyện, các tầng tháp có thể sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, cho dù trước đó đã có người vượt qua được rồi thì các đệ tử còn lại cũng có thể tiếp tục thử sức, chẳng qua giải thượng sẽ không hậu hĩnh như lần đầu tiên mà thôi.

Như Bùi Tịch đã từng nói, muốn sáng tạo ra ảo cảnh cần rất nhiều linh lực nên thường sẽ dùng đến cả hồi ức, để chúng dụng hợp vào trong ảo ảnh. Tháp Phù Đồ cũng không phải ngoại lệ, các ảo cảnh trong tháp đa số đều được xây dựng những sự kiện thật đã từng xảy ra.

- Chuyện của Nga thành thật ra có liên quan rất nhiều đến môn phái chúng ta.

Thoáng nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt mở to hai mắt, Thiên Tiện Tử thần bí cười cười: "Lúc ấy đại chiến tiên ma đang lúc căng thẳng, các môn phái đều rất bận bịu, vốn không có hơi sức đâu mà đến Nga thành trừ yêu nên chỉ có thể bày ra trận thiên la địa võng, tạm thời nhốt bọn chúng trong đó. Khi ấy cũng có vài đệ tử của phái Huyền Hư xung phong đi thăm dò tình hình của Nga thành."

Cảnh tượng trong tháp Phù Đồ được mô phỏng lại từ những gì đã thật sự xảy ra, vậy...

Ninh Ninh buột miệng thốt ra: "Vậy những đệ tử kia cũng đã trải qua những việc như chúng con sao?"


- Đúng là như thế.

Thiên Tiện Tử gật đầu nói: "Bọn họ đầu tiên là rơi vào mê trận của cái vị Triệu Tiền Tôn Lý... à! Trần Lộ Bạch tiểu thư kia, sau đó xuất trận trừ yêu, giúp nàng hoàn thành trận pháp độ hồn."

Hắn đang nói thì dừng lại nói thầm như đang tự lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nhiều năm như vậy rồi mà ta vẫn còn nhớ rõ tên của của cô nương đó."

Như vậy có nghĩa là trong hiện thực Trần Lộ Bạch cũng đã thành công.

Ninh Ninh thở phào một hơi nhưng vẫn hơi đau lòng, nuốt nước miếng tiếp tục hỏi: "Sư tôn, vậy còn cây hoè già kia thì sao?"

- Dưới trận pháp độ hồn, yêu tà đều phải chết cả.

Giọng Thiên Tiện Tử nhẹ nhàng hơn một chút: "Kể từ lúc đồng ý giúp đỡ Trần Lộ Bạch nó đã biết trước kết cục của mình rồi. Con đừng quá đau lòng, đó là lựa chọn của bọn họ, bọn họ không thẹn với lòng mình. Đã báo được thù, lòng cũng không tiếc nuối nữa. Huống chi nhân quả tuần hoàn, lục giới luân hồi, nhất định sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên."

Ninh Ninh im lặng một hồi mới nói tiếp: "Đệ tử năm đó đi vào Nga thành... bây giờ có còn ở Huyền Hư không ạ?"

Thiên Tiện Tử cười khà khà: "Người năm đó xuyên qua ảo cảnh, giúp đỡ Trần Lộ Bạch hoàn thành trận pháp độ hồn... ha ha chính là đại sư huynh Mạnh Quyết của con đấy. Không ngờ tới phải không?"

***

- Không được không được!

Trong tiểu viện yên tĩnh đột nhiên có một giọng nữ ré lên như tẩu hoả nhập ma, dọa cho chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn: "Đây là đề cho người làm sao? Mạnh Quyết, có phải huynh cố ý tìm đám đề khó nhằn này đến đâu bịp muội không?"

Tiếp sau đó là giọng nói mềm nhẹ hoà hoãn dịu dàng mang theo vài phần bất đắc dĩ của một thanh niên: "Sư muội, đây là đề thi của năm kia. Trước khi làm bài thì muội phải suy nghĩ xem ý đồ của trưởng lão là gì chứ."

- Ông ấy thì có thể có ý đồ gì? Ông ấy muốn muội chết thì có!

Ninh Ninh nghe tiếng mà sửng sốt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Sau khi kết thúc việc ở Nga thành, tuy rằng bọn họ thu được không ít bảo vật nhưng lúc ấy ai cũng đã kiệt sức rồi, làm gì có tâm trạng đi chia chiến lợi phẩm. Thế là mọi người đành gửi tất cả đồ đạc vào trong túi đựng đồ của đại sư tỷ rồi hẹn nhau hôm nay chia chác. Nghe tiếng trong phòng, hình như sư tỷ đang ôn tập thì phải.

Trịnh Vi Ỷ đang luyện đề sắp tẩu hỏa nhập ma, vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là đám Ninh Ninh đến, cả người như là hồi quang phản chiếu, đang bệnh nặng lập tức hồi phục, hí ha hí hửng nói: "Mời vào!"

Ninh Ninh đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có Bùi Tịch và Hạ Tri Châu. Trong phòng ngoài Trịnh Vi Ỷ còn có một nam tử mặc áo trắng thân thẳng như tùng. Đúng là đại sư huynh Mạnh Quyết.

Mạnh Quyết thông minh bẩm sinh, cho dù văn hay võ thì đều đứng đầu. Nếu hỏi trong đám đồ đệ ai là người khiến Thiên Tiện Tử yên tâm nhất thì tám chín phần mười chính là người này. Không biết tại sao kể từ sau khi thu nhận Mạnh Quyết, bốn đồ đệ của hắn càng về sau càng kỳ lạ. Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ là sự khởi đầu cho sự huy hoàng của sư môn, ai dè hắn trở thành đỉnh của sự huy hoàng cmnl. Chắc là cái thân hắn đã ứng với câu nói: "Ta đã dùng hết may mắn cả đời này mới gặp được ngươi." mất rồi.

Trong các đệ tử của Thiên Tiện Tử, Ninh Ninh ít tiếp xúc với vị đại sư huynh này nhất. Lí do là vì hắn suốt ngày luyện kiếm bế quan, không thì cũng xuống núi hàng yêu, số lần ngẫu nhiên gặp mặt còn ít nói gì đến tìm hiểu làm thân.

Mạnh Quyết dáng người mảnh khảnh cao lớn, mắt như sao sớm, cái gọi là "đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh"* cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi, lại thêm đôi môi mỏng lúc nào cũng thường trực nụ cười càng làm cho người ta có cảm giác gần gũi.

(*Nguyên văn: 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹

Phiên âm: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất."

Dịch nghĩa: "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh". [Nhạc phủ thi tập, quyển 47].)

Đương nhiên nếu xem nhẹ chuyện người này thật ra bụng dạ rất đen tối, lúc giết người cũng sẽ mỉm cười thì quả thật đúng như vậy.

Ninh Ninh nghĩ, hình như xong những diễn biến tiếp theo của câu chuyện, đại sư huynh cũng sẽ gia nhập vào tập đoàn vai chính, mà đại kế tác oai tác quái của cô cũng phải nâng cấp thêm một bước, cô gây chuyện càng ô dề lố lăng thì sau này bị Mạnh Quyết trả thù cũng càng thảm.

Tức quá, chẳng lẽ đây chính là số phận của nữ phụ độc ác sao?

Hạ Tri Châu không giữ kẽ gì, hỏi thẳng: "Trịnh sư tỷ, tỷ vẫn đang ôn tập cho bài thi viết sắp tới sao?"

Tiếng tăm nhị đệ tử của Thiên Tiện Tử sớm đã vang khắp sư môn. Nói đơn giản một chút thì là người khác "ba năm ôn đề năm năm thi đại học"*, Trịnh Vi Ỷ thì người thành công luôn có lối đi riêng, "ba mươi năm ôn đề năm mươi năm thi đại học" luôn. Đồng liêu cùng đi học với nàng năm đó giờ đã thành thầy cô của nàng hết rồi, đúng là xấu hổ hết sức.


(*Nguyên văn: 《五年高考三年模拟》, gọi tắt thành "Tuyển tập 5:3". Đây là là cuốn sách do Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục và Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô xuất bản vào tháng 6 năm 2008. Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi đại học trong năm năm gần nhất, phân tích hình thức đề thi đại học và dự đoán đề thi đại học dành do học sinh cấp ba ôn tập.)

- Hôm nay mọi người đều đến đây rồi, ta sao có thể ngồi ôn tập được. Đến đây ngồi nào! Bọn muội rất ít khi nhìn thấy đại sư huynh nhỉ?

Trịnh Vi Ỷ nhìn thấy cứu tinh thì vui vẻ vô cùng vì có thể tạm thời thoát khỏi cái miệng đang nói không ngừng của đại sư huynh: "Nào đến đây tâm sự với đại sư huynh đi!"

Mạnh Quyết vẫn bình thản như cũ, đầu mày cuối mắt đều có ý cười, nhìn bọn họ gật đầu: "Không lâu nữa là pháp hội thập phương, mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?"

Không hổ là học sinh giỏi của sư môn, vừa mở miệng đã hỏi đến chuyện này.

Pháp hội thập phương chính là một tình tiết quan trọng tiếp theo trong nguyên tác. Không giống như bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, pháp hội tuy rằng cũng hội tụ rất nhiều các đệ tử tinh anh của các môn phái, nhưng Tiểu Trùng Sơn chỉ cho các đệ tử dưới cấp Kim Đan tham gia, mục đích cũng chỉ giới hạn trong việc tìm kiếm thu thập bảo bối, còn thập phương pháp hội thì chính thức và nghiêm túc hơn rất nhiều. Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sẽ đua nhau thể hiện bản thân, sau khi tuyển chọn hết vòng này đến vòng khác thì cuối cùng sẽ quyết đấu trên lôi đài, tất cả đều là đánh thật chiến thật, không thể múa rìu qua mắt thợ được.

Để đạt được giải nhất mà nguyên chủ chơi không ít chiêu để ngáng chân Bùi Tịch khiến cho mâu thuẫn trở nên rất gay gắt.

Ninh Ninh thấy lòng mình trùng xuống.

Trịnh Vi Ỷ trừng mắt nhìn hắn: "Sau huynh cứ mở miệng là lại nhắc đến cái này thế?" rồi lại xoay đầu lại toét miệng cười: "Sư muội, sư đệ vất vả lắm mới đến viện của chúng ta một lần, để sư tỷ đưa mọi người đi xem kho hàng của ta nhé!"

Nói là "kho hàng" thôi chứ thật ra đấy chính là đám hàng tồn bán không ai mua của nàng. Nàng vừa nói dứt lời đã đứng lên, thành thạo bê một cái rương gỗ hoa mộc ra rồi mở ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, Ninh Ninh nhìn thấy đám bụi bay lên từ cái rương đó.

- Có mấy thứ bán không được, nhưng phần nhiều vẫn là quần áo.

Trịnh Vi Ỷ đột nhiên tỏ ra xúc động, che miệng thở dài: "Chỉ tiếc là không có ai đồng ý mặc chúng nó lên người nên cho dù ta muốn nhìn cũng không có cơ hội."

Thần thái kia, giọng điệu kia, không khác gì người mẹ già có đứa con gái ế không ai muốn lấy.

Hạ Tri Châu lại rất nhiệt tình với mấy loại chuyện như thế này, hắn bước lên một bước, khí thế thấy chết không từ: "Tỷ đừng lo lắng, không phải còn có bọn đệ sao!"

Trịnh Vi Ỷ cụp mắt xuống, tay áo vẫn che trên miệng: "Thật sao? Nhưng chúng nó không được hoan nghênh cho lắm, nhìn cũng không đẹp..."

- Đệ chắc chắn sẽ không chê đâu!

Trịnh Vi Ỷ nhìn hắn một cái thật sâu. Không biết tại sao Hạ Tri Châu đột nhiên thấy lạnh cả người, như có điềm báo.

Thế là Trịnh Vi Ỷ không nói câu nào xoay người sang chỗ khác, đến khi vòng lại thì trong tay đã có thêm vài bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng mà không có cái nào mà người có thể mặc được cả. Hơn nữa Hạ Tri Châu phát hiện tất cả đống đồ này đều cắt xẻ rất táo bạo. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao ban nãy Trịnh Vi Ỷ lại phải che miệng lại rồi. Nữ nhân này... nàng đang cười khùng khục đắc chí chứ còn sao! Thế mà phụ nữ lòng dạ rắn rết kia còn cười rất vô tội: "Vậy cảm ơn các vị rất nhiều!"

Hạ Tri Châu: "Ha ha. Ta thấy..."

- Đồng môn với nhau cảm ơn cái gì.

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Mạnh Quyết mở miệng nho nhã nói: "Đám quần áo này cứ đưa cho chúng ta mặc thử đi."

Hạ Tri Châu:?

Này này Mạnh sư huynh, huynh đọc sách nhiều quá say luôn rồi à? Đây là đồ nữ! Đồ nữ đó!

Hắn rất muốn từ chối, lại nghe Mạnh Quyết nói: "Ban nãy Hạ sư đệ đã nói rồi đấy thôi, bọn ta chắc chắn sẽ không chê đâu."

Xem như huynh giỏi.

Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đúng vậy, ha ha."

Sau khi hắn đồng ý, mấy người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Tịch. Tiểu thiếu niên trầm mặc ít nói giống như con dê đi nhầm vào ổ sói, cho dù mặt lạnh đứng ôm kiếm thì cũng không thoát khỏi số phận bị làm thịt.

Trịnh Vi Ỷ: "Tiểu sư đệ..."


Bùi Tịch nhìn nàng rồi lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong của Ninh Ninh, bàn tay ôm kiếm của hắn hơi nắm lại, hắn cụp mắt nói: "Vâng."

Vì thế Ninh Ninh, Bùi Tịch, Mạnh Quyết và Hạ Tri Châu mỗi người đi vào một gian phòng nhỏ trong viện để thay đồ, Trịnh Vi Ỷ ngồi trong phòng chờ.

Hạ Tri Châu là người đầu tiên bước ra ngoài.

Hắn mặc một bộ váy hoa rộng màu hồng nhạt, váy dài uốn nếp, lúc bước đi tựa như ánh trăng đung đưa theo gió, mềm mại ưu nhã, thướt tha duyên dáng.

Trịnh Vi Ỷ ra sức nhịn cười. Để không cho Hạ Tri Châu phát hiện khoé miệng đang cong lên của mình nàng lập tức trồng cây chuối ngay tại chỗ. Khi khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, nếu có thể trồng cây chuối thì khoé môi sẽ biến thành cong về phía dưới. Nói có sách mách có chứng, không phục không được.

Mé nó! Bịt tai trộm chuông như vậy cũng được hả! Ai cho tỷ cái gan sau khi trồng chuối thì cười như má đẻ em bé như vậy hả?!

Hạ Tri Châu chỉ muốn xiên cho người phụ nữ độc ác này một kiếm, bỗng nhiên tiếng mở cửa theo gió truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Ninh Ninh và Mạnh Quyết không biết đang lề mề cái gì mà người thứ hai bước ra lại là Bùi Tịch. Hắn đương nhiên không biết cách mặc đồ nữ nên chiếc váy lưu tiên màu xanh biếc trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng bởi vì hắn đẹp trai nên dù đang mặc quần áo nữ lại còn không chỉnh tề nhưng trông vẫn có vài phần quyến rũ, phần cổ vừa trắng vừa mịn, trông như bạch ngọc không tì vết.

Bùi Tịch mặt mày lạnh nhạt, mặc đồ nữ mà trông như muốn chém người.

Chờ hai bọn họ ra khỏi phòng, Ninh Ninh và Mạnh Quyết đồng thời đẩy cửa bước ra. Hạ Tri Châu vốn định chờ xem vị Mạnh sư huynh tài hoa tuyệt thế kia mặc đồ nữ trông như thế nào nên hí hửng quay đầu. Ai dè...

Sao hai tên chết dẫm các ngươi lại không thay đồ thế!!!

Hạ Tri Châu nghe thấy tiếng thứ gì vừa mới vỡ ra. Hắn hoảng hốt, mơ hồ hỏi một câu: "Mạnh sư huynh, quần áo của huynh..."

Không ngờ Mạnh Quyết kia lại bình thản cười cười, dùng ngữ điệu không hề để ý một chút nào để nói ra một câu sát thương chí mạng: "Ta không nói như vậy thì sao các ngươi có thể đồng ý được?"

Ninh Ninh cũng sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Sư huynh sư tỷ truyền âm nói cho ta bảo ta chỉ cần ở trong phòng chờ một lát là được. Nhìn bọn huynh xinh thật đấy!"

Hạ Tri Châu:?

Hạ Tri Châu:???

Đại sư huynh như gió như trăng, quân tử khiêm tốn trong miệng các ngươi hoá ra chính là loại người như vậy sao? Hả? Sao tên này lại hai mặt thế?

Hắn lại nhìn sang Bùi Tịch. Thiếu niên đã từng lạnh lùng vô tình cỡ nào bây giờ lại vô thố đứng nắm vạt váy, vành tai còn đỏ bừng lên, hai người nhìn không khác gì hai mẹ con bị người ta lừa mất tiền nhà, giờ đang đứng trong gió lạnh mà run lên bần bật.

Quá thảm, quá thảm.

Các ngươi có còn là con người không! Sao các ngươi lại bắt nạt người ngây thơ như vậy! Các ngươi nhẫn tâm sao! Các ngươi lấy gì mà bù đắp cho hắn bây giờ!!!

- Sao đệ cũng thay vậy?

Ninh Ninh gần Bùi Tịch nhất, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn như một cơn gió, tuy rằng có cố gắng nhịn cười nhưng độ cong của khoé miệng đã bán đứng cô: "Xin lỗi đệ, ta tưởng bọn họ cũng truyền âm cho đệ. Lần này bọn họ kết phường để trêu Hạ Tri Châu đó."

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bùi Tịch cau mày, không biết nên đứng yên tại chỗ hay nên làm gì, vành tai đỏ như tôm luộc. Thừa Ảnh trong lòng đang gào khóc: "Hắn không muốn cô phải mặc mấy thứ quần áo xấu xí này một mình nên mới đồng ý mà huhuhu! Cô nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy sao Ninh Ninh! Hắn đã cố gắng như vậy rồi!..."

Nó nghẹn lại ở đây, hình như không diễn được nữa nên cười một tiếng kinh thiên động địa: "Xin lỗi ngươi Bùi Tiểu Tịch, ta đã cố gắng lắm rồi ha ha ha! Bây giờ trông ngươi đẹp lắm đấy ha ha ha ha!"

Bùi Tịch:...

- Nhưng mà bộ quần áo này không phải mặc như vậy đâu.

Ninh Ninh lại bước đến gần hắn một bước nữa, cô nhấc tay phải lên chạm vào cái cổ trắng nõn của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm một góc áo che làn da đang lộ ra bên ngoài của hắn lại.

Thừa Ảnh nghiêm trang nói: "Ai cũng biết chỉ có thê tử mới có thể sửa sang y phục cho đàn ông. Ngươi lời rồi đó, Bùi Tiểu Tịch."

Còn lâu đi.

Bùi Tịch nghĩ: "Người sửa sang y phục cho đàn ông không chỉ có thê tử mà còn có thể là mẹ nữa. Huống chi hắn cũng không cần, tiểu sư tỷ cũng sẽ không gả cho hắn làm vợ, đâu ra lời với chả không lời."

"Đây nữa." Ninh Ninh chớp chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới rồi dừng ở cổ tay áo đang mở rộng của Bùi Tịch: "Cái tay áo này có thiết kế dây buộc, nếu đệ không buộc chặt thì cả cánh tay sẽ lộ ra ngoài đấy."

Nàng vừa nói vừa cúi người, ngón tay linh hoạt dừng ở dây buộc nhạt màu. Xuyên thấu qua tay áo rộng có thể nhìn thấy cánh tay Bùi Tịch. Cánh tay hắn thon dài, trắng hơn mức bình thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới, giống như đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vậy. Trên làn da trắng lạnh đó có rất nhiều vết sẹo cũ, đa phần là vết roi, cũng có cả vết bỏng. Những vết sẹo đó làm cho cánh tay của hắn không rất dữ tợn và đáng sợ.


Mẹ của Bùi Tịch hận hắn thấu xương, nguyên tác cũng có nhắc qua vài câu. Nhưng nhìn những vết sẹo này có thể thấy hắn hình như không chỉ đơn giản là "bơ vơ không nơi nương tựa" thôi đâu.

Ninh Ninh thấy lòng hơi trùng xuống, chợt thấy Bùi Tịch hơi rụt tay lại. Bùi Tịch ban nãy bị câu nói kia của Thừa Ảnh thu hút sự chú ý, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện ra Ninh Ninh đang nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình. Hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng kia.

- Được rồi được rồi, sau này ta sẽ dạy đệ vụ tay áo. Đệ đó, chẳng qua chỉ là thay bộ quần áo thôi, sao đầu tóc cũng rối lên hết thế?

Ninh Ninh biết hắn có lòng tự trọng cao, bây giờ mà tỏ vẻ quan tâm chỉ làm hắn thêm xấu hổ. Thế nên cô ra vẻ bình tĩnh đứng dậy ngước mắt nhìn về mái tóc hơi rối của Bùi Tịch. Ai mà ngờ được rằng nam chính biết kiếm pháp lại còn biết cả nấu cơm nhưng lúc mặc quần áo thì tay chân vụng về, loay hoay một hồi mà đầu tóc nhìn hệt như cái ổ gà.

Bây giờ không phải đang là thế kỷ 21, tuy rằng giới tu chân tôn trọng bình đẳng, cho phép tự do kết giao nhưng tóm lại vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa cô và Bùi Tịch vẫn chưa thân thiết đến mức có thể sờ đầu nhau, thế nên cô chỉ đành cười nhẹ chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Chỗ này của đệ bị rối này."

Bùi Tịch học theo động tác của nàng, sờ sờ vị trí đó trên đầu của mình. Trong ấn tượng của hắn, chưa từng có ai kiên nhẫn dạy hắn cách buộc dây áo. Ký ức ngày bé đã không còn rõ ràng, hắn chỉ nhớ mẫu thân ghét hắn chân tay vụng về, cho dù có dạy qua vài câu cũng vô cùng không kiên nhẫn, cứ không vui là lại đánh hắn.

Bây giờ Ninh Ninh vừa cười vừa nhỏ nhẹ dạy cho hắn nên làm thế nào để làm tốt mấy chuyện cỏn con như thế này... hắn cứ thấy có chút không quen, thế nên tâm trạng hắn cũng không đúng lắm.

Thừa Ảnh cười khà khà: "Đã nói rồi mà, có phải ngươi lời rồi hay không?"

***

- Lạ quá, bình thường Mạnh Quyết không hay ra khỏi phòng, hoặc là đọc sách, hoặc là đang luyện kiếm, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu vậy nhỉ?

Trên núi bóng cây loang lổ, chim kêu ríu rít không ngừng, Thiên Tiện Tử và một thanh niên cao gầy khác đi song song với nhau, hắn đ ĩnh đạc nói: "Nhưng cũng không gấp, thằng bé sẽ trở về ngay thôi. Ta đưa ngài đến viện của Trịnh Vi Ỷ tham quan trước. Mấy ngày gần đây con bé rất chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ có ở trong phòng."

Thanh niên kia cười vang: "Đa tạ Thiên Tiện trưởng lão. Trưởng lão quả thật rất quan tâm các đệ tử, không ngại vất vả mà đưa ta đi thông báo cho từng người thế này."

Thiên Tiện Tử không hổ da mặt dày, nghe vậy cũng không khách sáo mà thích thú cười cười: "Đúng vậy."

Thanh niên bên cạnh là người đưa tin mà pháp hội thập phương phái tới phái Huyền Hư, người làm sư tôn chăm sóc đệ tử như hắn bèn đưa người này đi gặp mặt đám nhóc. Không ngờ Mạnh Quyết lại không có trong phòng làm hai người tốn công đi một hồi.

- Đồ đệ thứ hai này của ta tính khí hơi bướng bỉnh. Bây giờ kỳ thi đang đến gần, chắc chắn là con bé đang chăm chỉ ôn bài đấy.

Tới gần tiểu viện của Trịnh Vi Ỷ, Thiên Tiện Tử vui vẻ reo lên: "Ai da, cửa không đóng!"

Thế là hắn sải đôi chân dài nhanh chóng bước vào.

Không cần gõ cửa hay đẩy cửa, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng một cách rõ ràng. Nụ cười của Thiên Tiện Tử đóng băng trên khoé miệng.

Cao xanh ơi, cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây???

Chỉ thấy Bùi Tịch mặc một chiếc váy dài không chỉnh tề, mặt đỏ phừng phừng, Ninh Ninh không ngừng động tay động chân, chạm trái chạm phải, không biết đang cười cười nói nói gì với thằng bé. Thằng bé đáng thương tức giận mà không dám nói gì, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam, đúng là hành vi của cường hào ác bá.

Hạ Tri Châu mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cười như trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, Mạnh Quyết đứng bên cạnh vừa cười vừa nói với hắn: "Hạ sư đệ xinh đẹp như tiên giáng trần, không cần phải xấu hổ thế. Tại hạ tán thưởng đệ."

Hạ Tri Châu đưa bàn tay đang bày thế như đoá hoa lan đánh yêu hắn một cái: "Đáng ghét, người ta đâu có đâu."

Con tán thưởng hắn cái gì? Mặc đồ nữ á? Mạnh Quyết con ngoan của ta ơi con tỉnh táo lại đi, đừng như thế mà!!

Mà Trịnh Vi Ỷ còn kinh khủng hơn. Nàng chống tay đưa chân chổng ngược lên trời, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng cong một độ cung rất kỳ dị, lại còn đang cười khoái chí không ngừng. Thiên Tiện Tử không muốn phát biểu bất kỳ điều gì về cái người này nữa.

Tiên Tiện Tử mặt mày vô cảm giơ tay đóng cửa lại, tay hắn tái nhợt, còn đang run run.

- Xin lỗi, hình như ta vừa gặp ảo giác.

Thiên Tiện Tử kiềm chế thái dương giật giật, cố gắng nặn ta một nụ cười cứng ngắc: "Để ta mở thêm lần nữa."

Vừa nói xong hắn lại mở cửa phòng ta.

Cả viện nhỏ như vừa bị ấn nút tạm dừng, không khác gì trước khi đóng cửa. Năm đôi mắt mờ mịt đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng cửa, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi. Một kẻ mặc váy dài màu hồng nhạt, một kẻ đang chăm chăm lột đồ người khác, một kẻ đứng trồng chuối cười như điên. Tốt lắm, tất cả vẫn như ban đầu.

Ngoài phòng gió dịu dàng thổi, tâm hồn của Thiên Tiện Tử cũng theo gió bay đi.

- Đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão...

Người đưa tin nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn khiếp vía như thế bao giờ. Hắn giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương, nói như mê sảng: "Quả nhiên tình như ruột thịt, tình sâu như biển, khanh khanh ta ta, cường đoạt dân nữ, không phân nam nữ... Ai u xin lỗi! Ngài xem cái miệng nói bậy này của ta này!"

____

Meo: Ê ý là chương trước mình vừa mới gạt nước mắt đấy mọi người:)))
 
Chương 39: C39: Cao xanh ơi cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây


Trận pháp độ hồn là đại trận lấy thân tế trận của nhà Phật nên vốn đã không thể khinh thường, chưa kể mấy ngàn hồn phách phong ấn trong Nga thành đã bị luyện chế suốt một năm, sức mạnh của nó càng thêm không gì địch nổi. Ánh sáng vàng chói lọi đầy trời, yêu ma trong thành không có chỗ nào trốn, đến kêu r3n cũng không có cơ hội, tất cả đều biến thành tro bụi rồi hóa thành hư không.

Ninh Ninh đứng một mình trong Phật đường đổ nát, buồn bã nhìn quanh. Lúc còn ở trong ảo cảnh, khi Trần Lộ Bạch đưa cả đám bọn họ đi thăm thú khắp nơi đã từng đến nơi này. Chùa Linh Tuyền năm đó phật quang bao phủ, tượng Phật uy nghiêm, khách hành hương tới lui rộn ràng huyên náo, thế mà bây giờ nơi đây lại tiêu điều cô quạnh, chỉ còn mỗi một mình cô.

Ánh lửa trên tế đàn vẫn còn đang lập loè nhảy múa nhưng thiếu nữ vừa đứng ở đó đã không còn. Ninh Ninh nhìn về phía chỗ ban nãy nàng đã đứng, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám Trịnh Vi Ỷ, lén lút lau đi một giọt lệ chảy xuôi nơi khoé mắt.

Tự hủy dung mạo, dẫn yêu nhập thể, tròng một chiếc mặt nạ giả dối lên mặt mình hết ngày này qua ngày khác, Trần Lộ Bạch dũng cảm như vậy, nàng ấy nhất định không cần người khác thương hại mình.

Ninh Ninh kính phục nàng.

Trần Lộ Bạch đã chết, kim quang giáng thế, buổi rèn luyện trong tầng tháp Phù Đồ này đã đến hồi kết.

Nga thành năm đó đã chìm vào mù sương.

***

Lần rèn luyện này ai cũng có thu hoạch rất phong phú.

Thật ra người tu đạo có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng qua đám đệ tử nội môn như đám Ninh Ninh có rất ít cơ hội xuống núi, đa số thời gian đều ở trong sư môn rèn luyện, nguồn thu nhập chỉ có tiền tiêu vặt do Huyền Hư kiếm phái phát mỗi tháng. Nhưng kiếm tu cần tiền mua kiếm phổ, phù tu cần tiền để mua dụng cụ, còn mị tu ấy à, mọi người đều biết mua đồ trang điểm rồi đồ dưỡng da từ trước đến nay đều rất đắt đỏ, ai muốn chỉnh dung spa gì gì đấy thì lại càng tiêu tiền ác.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc phần lớn đệ tử thu không đủ chi, nhất là mấy khứa phá nhà như phá mả như kiếm tu, luyện kiếm nếu không chém cây trên núi thì cũng chém cột đá trên võ trường, lúc sửng cồ lên không chừng còn chém cả người. Tiền sửa chữa, tiền thuốc men, tiền bảo hành vân vân và mây mây cứ thế chồng chất làm cho các con nợ nghèo khó đã nghèo càng thêm nghèo.

Nhưng bây giờ thời thế đã khác!

Làn gió xuân cải cách thổi khắp nơi, bọn nhóc trong tháp Phù Đồ rất có chí hướng*, có tiền một cái, bọn họ đã được nở mày nở mặt!

(*改革春风吹满地,浮屠塔里真争气, lấy ý từ câu: "改革春风吹满地,中国人民真争气", nghĩa là: "Làn gió cải cách thổi khắp nơi, nhân dân Trung Quốc thật lợi hại" trong tiểu phẩm "Vua đọc thơ" 念诗之王 của Triệu Mộc Sơn 赵本山)

Ninh Ninh không còn là kẻ nghèo hèn tháng nào cũng ngắc ngoải chờ môn phái cứu tế nữa nên giờ uống nước lọc cũng tự tin đầy mình. Cô nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp môi, ưu nhã nói ra mấy chữ Hán tao nhã súc tích kia: "Nước trắng năm 82."*

(*joke này đến từ một câu thoại trong phim "Thần bài" - 1989: "Nào, khui cho tôi một chai vang Pháp Lafite năm 82 đi." Ý của Ninh Ninh là giờ cô đã là kẻ có tiền chứ không còn nghèo rớt mồng tơi nữa, ngồi uống nước không cũng ngạo nghễ như đang uống một chai vang ủ từ năm 82 vậy.)

Thiên Tiện Tử nghe mà không hiểu gì. Nhưng bình thường con bé cũng hay nói mấy câu làm người ta chấm hỏi đầy đầu nên hắn cũng chỉ cho là tiểu đồ đệ luyện kiếm mệt rồi nên ăn nói nhăng cuội mà thôi.

Hắn rót một chén nước, ngồi bệt trên đất không có tí hình tượng sư tôn của đại môn phái một chút nào: "Ninh Ninh đến tìm ta vì việc gì thế?"

- Con và sư tỷ, sư đệ đã vượt qua được trận yêu biến trong tháp Phù Đồ rồi ạ.

Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu trong lịch sử thật sự có Nga thành, vậy cuối cùng kết cục của nó là như thế nào ạ?"

Ở trong ảo cảnh cô tiếp xúc với Trần Lộ Bạch nhiều nhất, sau khi ra khỏi ảo cảnh, Ninh Ninh cũng tận mắt chứng kiếm tiểu cô nương kia kiên định nhảy vào trong đám lửa. Từ trước đến nay cô chưa từng trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt nên tâm hồn vẫn khá đơn giản và trẻ con, huống chi sự hi sinh của Trần Lộ Bạch quá lừng lẫy, cô không có cách nào thờ ơ được.

- Nga thành?

Thiên Tiện Tử hồi tưởng một lát, cười nhẹ: "Tầng tháp đó rất khó, vậy mà các con đã qua được rồi sao?"

Thân là sân chơi kiêm nơi rèn luyện cho đệ tử của phái Huyền Hư, tháp Phù Đồ chẳng những kiểm tra kiếm thuật mà còn khảo nghiệm cả trí tuệ và mưu lược, nổi bật trong đó là sự việc yêu biến trong Nga thành. Các đệ tử trong môn phái ai cũng có thể đi vào trong đó để rèn luyện, các tầng tháp có thể sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, cho dù trước đó đã có người vượt qua được rồi thì các đệ tử còn lại cũng có thể tiếp tục thử sức, chẳng qua giải thượng sẽ không hậu hĩnh như lần đầu tiên mà thôi.

Như Bùi Tịch đã từng nói, muốn sáng tạo ra ảo cảnh cần rất nhiều linh lực nên thường sẽ dùng đến cả hồi ức, để chúng dụng hợp vào trong ảo ảnh. Tháp Phù Đồ cũng không phải ngoại lệ, các ảo cảnh trong tháp đa số đều được xây dựng những sự kiện thật đã từng xảy ra.

- Chuyện của Nga thành thật ra có liên quan rất nhiều đến môn phái chúng ta.

Thoáng nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt mở to hai mắt, Thiên Tiện Tử thần bí cười cười: "Lúc ấy đại chiến tiên ma đang lúc căng thẳng, các môn phái đều rất bận bịu, vốn không có hơi sức đâu mà đến Nga thành trừ yêu nên chỉ có thể bày ra trận thiên la địa võng, tạm thời nhốt bọn chúng trong đó. Khi ấy cũng có vài đệ tử của phái Huyền Hư xung phong đi thăm dò tình hình của Nga thành."

Cảnh tượng trong tháp Phù Đồ được mô phỏng lại từ những gì đã thật sự xảy ra, vậy...

Ninh Ninh buột miệng thốt ra: "Vậy những đệ tử kia cũng đã trải qua những việc như chúng con sao?"


- Đúng là như thế.

Thiên Tiện Tử gật đầu nói: "Bọn họ đầu tiên là rơi vào mê trận của cái vị Triệu Tiền Tôn Lý... à! Trần Lộ Bạch tiểu thư kia, sau đó xuất trận trừ yêu, giúp nàng hoàn thành trận pháp độ hồn."

Hắn đang nói thì dừng lại nói thầm như đang tự lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nhiều năm như vậy rồi mà ta vẫn còn nhớ rõ tên của của cô nương đó."

Như vậy có nghĩa là trong hiện thực Trần Lộ Bạch cũng đã thành công.

Ninh Ninh thở phào một hơi nhưng vẫn hơi đau lòng, nuốt nước miếng tiếp tục hỏi: "Sư tôn, vậy còn cây hoè già kia thì sao?"

- Dưới trận pháp độ hồn, yêu tà đều phải chết cả.

Giọng Thiên Tiện Tử nhẹ nhàng hơn một chút: "Kể từ lúc đồng ý giúp đỡ Trần Lộ Bạch nó đã biết trước kết cục của mình rồi. Con đừng quá đau lòng, đó là lựa chọn của bọn họ, bọn họ không thẹn với lòng mình. Đã báo được thù, lòng cũng không tiếc nuối nữa. Huống chi nhân quả tuần hoàn, lục giới luân hồi, nhất định sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên."

Ninh Ninh im lặng một hồi mới nói tiếp: "Đệ tử năm đó đi vào Nga thành... bây giờ có còn ở Huyền Hư không ạ?"

Thiên Tiện Tử cười khà khà: "Người năm đó xuyên qua ảo cảnh, giúp đỡ Trần Lộ Bạch hoàn thành trận pháp độ hồn... ha ha chính là đại sư huynh Mạnh Quyết của con đấy. Không ngờ tới phải không?"

***

- Không được không được!

Trong tiểu viện yên tĩnh đột nhiên có một giọng nữ ré lên như tẩu hoả nhập ma, dọa cho chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn: "Đây là đề cho người làm sao? Mạnh Quyết, có phải huynh cố ý tìm đám đề khó nhằn này đến đâu bịp muội không?"

Tiếp sau đó là giọng nói mềm nhẹ hoà hoãn dịu dàng mang theo vài phần bất đắc dĩ của một thanh niên: "Sư muội, đây là đề thi của năm kia. Trước khi làm bài thì muội phải suy nghĩ xem ý đồ của trưởng lão là gì chứ."

- Ông ấy thì có thể có ý đồ gì? Ông ấy muốn muội chết thì có!

Ninh Ninh nghe tiếng mà sửng sốt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Sau khi kết thúc việc ở Nga thành, tuy rằng bọn họ thu được không ít bảo vật nhưng lúc ấy ai cũng đã kiệt sức rồi, làm gì có tâm trạng đi chia chiến lợi phẩm. Thế là mọi người đành gửi tất cả đồ đạc vào trong túi đựng đồ của đại sư tỷ rồi hẹn nhau hôm nay chia chác. Nghe tiếng trong phòng, hình như sư tỷ đang ôn tập thì phải.

Trịnh Vi Ỷ đang luyện đề sắp tẩu hỏa nhập ma, vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là đám Ninh Ninh đến, cả người như là hồi quang phản chiếu, đang bệnh nặng lập tức hồi phục, hí ha hí hửng nói: "Mời vào!"

Ninh Ninh đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có Bùi Tịch và Hạ Tri Châu. Trong phòng ngoài Trịnh Vi Ỷ còn có một nam tử mặc áo trắng thân thẳng như tùng. Đúng là đại sư huynh Mạnh Quyết.

Mạnh Quyết thông minh bẩm sinh, cho dù văn hay võ thì đều đứng đầu. Nếu hỏi trong đám đồ đệ ai là người khiến Thiên Tiện Tử yên tâm nhất thì tám chín phần mười chính là người này. Không biết tại sao kể từ sau khi thu nhận Mạnh Quyết, bốn đồ đệ của hắn càng về sau càng kỳ lạ. Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ là sự khởi đầu cho sự huy hoàng của sư môn, ai dè hắn trở thành đỉnh của sự huy hoàng cmnl. Chắc là cái thân hắn đã ứng với câu nói: "Ta đã dùng hết may mắn cả đời này mới gặp được ngươi." mất rồi.

Trong các đệ tử của Thiên Tiện Tử, Ninh Ninh ít tiếp xúc với vị đại sư huynh này nhất. Lí do là vì hắn suốt ngày luyện kiếm bế quan, không thì cũng xuống núi hàng yêu, số lần ngẫu nhiên gặp mặt còn ít nói gì đến tìm hiểu làm thân.

Mạnh Quyết dáng người mảnh khảnh cao lớn, mắt như sao sớm, cái gọi là "đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh"* cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi, lại thêm đôi môi mỏng lúc nào cũng thường trực nụ cười càng làm cho người ta có cảm giác gần gũi.

(*Nguyên văn: 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹

Phiên âm: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất."

Dịch nghĩa: "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh". [Nhạc phủ thi tập, quyển 47].)

Đương nhiên nếu xem nhẹ chuyện người này thật ra bụng dạ rất đen tối, lúc giết người cũng sẽ mỉm cười thì quả thật đúng như vậy.

Ninh Ninh nghĩ, hình như xong những diễn biến tiếp theo của câu chuyện, đại sư huynh cũng sẽ gia nhập vào tập đoàn vai chính, mà đại kế tác oai tác quái của cô cũng phải nâng cấp thêm một bước, cô gây chuyện càng ô dề lố lăng thì sau này bị Mạnh Quyết trả thù cũng càng thảm.

Tức quá, chẳng lẽ đây chính là số phận của nữ phụ độc ác sao?

Hạ Tri Châu không giữ kẽ gì, hỏi thẳng: "Trịnh sư tỷ, tỷ vẫn đang ôn tập cho bài thi viết sắp tới sao?"

Tiếng tăm nhị đệ tử của Thiên Tiện Tử sớm đã vang khắp sư môn. Nói đơn giản một chút thì là người khác "ba năm ôn đề năm năm thi đại học"*, Trịnh Vi Ỷ thì người thành công luôn có lối đi riêng, "ba mươi năm ôn đề năm mươi năm thi đại học" luôn. Đồng liêu cùng đi học với nàng năm đó giờ đã thành thầy cô của nàng hết rồi, đúng là xấu hổ hết sức.


(*Nguyên văn: 《五年高考三年模拟》, gọi tắt thành "Tuyển tập 5:3". Đây là là cuốn sách do Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục và Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô xuất bản vào tháng 6 năm 2008. Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi đại học trong năm năm gần nhất, phân tích hình thức đề thi đại học và dự đoán đề thi đại học dành do học sinh cấp ba ôn tập.)

- Hôm nay mọi người đều đến đây rồi, ta sao có thể ngồi ôn tập được. Đến đây ngồi nào! Bọn muội rất ít khi nhìn thấy đại sư huynh nhỉ?

Trịnh Vi Ỷ nhìn thấy cứu tinh thì vui vẻ vô cùng vì có thể tạm thời thoát khỏi cái miệng đang nói không ngừng của đại sư huynh: "Nào đến đây tâm sự với đại sư huynh đi!"

Mạnh Quyết vẫn bình thản như cũ, đầu mày cuối mắt đều có ý cười, nhìn bọn họ gật đầu: "Không lâu nữa là pháp hội thập phương, mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?"

Không hổ là học sinh giỏi của sư môn, vừa mở miệng đã hỏi đến chuyện này.

Pháp hội thập phương chính là một tình tiết quan trọng tiếp theo trong nguyên tác. Không giống như bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, pháp hội tuy rằng cũng hội tụ rất nhiều các đệ tử tinh anh của các môn phái, nhưng Tiểu Trùng Sơn chỉ cho các đệ tử dưới cấp Kim Đan tham gia, mục đích cũng chỉ giới hạn trong việc tìm kiếm thu thập bảo bối, còn thập phương pháp hội thì chính thức và nghiêm túc hơn rất nhiều. Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sẽ đua nhau thể hiện bản thân, sau khi tuyển chọn hết vòng này đến vòng khác thì cuối cùng sẽ quyết đấu trên lôi đài, tất cả đều là đánh thật chiến thật, không thể múa rìu qua mắt thợ được.

Để đạt được giải nhất mà nguyên chủ chơi không ít chiêu để ngáng chân Bùi Tịch khiến cho mâu thuẫn trở nên rất gay gắt.

Ninh Ninh thấy lòng mình trùng xuống.

Trịnh Vi Ỷ trừng mắt nhìn hắn: "Sau huynh cứ mở miệng là lại nhắc đến cái này thế?" rồi lại xoay đầu lại toét miệng cười: "Sư muội, sư đệ vất vả lắm mới đến viện của chúng ta một lần, để sư tỷ đưa mọi người đi xem kho hàng của ta nhé!"

Nói là "kho hàng" thôi chứ thật ra đấy chính là đám hàng tồn bán không ai mua của nàng. Nàng vừa nói dứt lời đã đứng lên, thành thạo bê một cái rương gỗ hoa mộc ra rồi mở ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, Ninh Ninh nhìn thấy đám bụi bay lên từ cái rương đó.

- Có mấy thứ bán không được, nhưng phần nhiều vẫn là quần áo.

Trịnh Vi Ỷ đột nhiên tỏ ra xúc động, che miệng thở dài: "Chỉ tiếc là không có ai đồng ý mặc chúng nó lên người nên cho dù ta muốn nhìn cũng không có cơ hội."

Thần thái kia, giọng điệu kia, không khác gì người mẹ già có đứa con gái ế không ai muốn lấy.

Hạ Tri Châu lại rất nhiệt tình với mấy loại chuyện như thế này, hắn bước lên một bước, khí thế thấy chết không từ: "Tỷ đừng lo lắng, không phải còn có bọn đệ sao!"

Trịnh Vi Ỷ cụp mắt xuống, tay áo vẫn che trên miệng: "Thật sao? Nhưng chúng nó không được hoan nghênh cho lắm, nhìn cũng không đẹp..."

- Đệ chắc chắn sẽ không chê đâu!

Trịnh Vi Ỷ nhìn hắn một cái thật sâu. Không biết tại sao Hạ Tri Châu đột nhiên thấy lạnh cả người, như có điềm báo.

Thế là Trịnh Vi Ỷ không nói câu nào xoay người sang chỗ khác, đến khi vòng lại thì trong tay đã có thêm vài bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng mà không có cái nào mà người có thể mặc được cả. Hơn nữa Hạ Tri Châu phát hiện tất cả đống đồ này đều cắt xẻ rất táo bạo. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao ban nãy Trịnh Vi Ỷ lại phải che miệng lại rồi. Nữ nhân này... nàng đang cười khùng khục đắc chí chứ còn sao! Thế mà phụ nữ lòng dạ rắn rết kia còn cười rất vô tội: "Vậy cảm ơn các vị rất nhiều!"

Hạ Tri Châu: "Ha ha. Ta thấy..."

- Đồng môn với nhau cảm ơn cái gì.

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Mạnh Quyết mở miệng nho nhã nói: "Đám quần áo này cứ đưa cho chúng ta mặc thử đi."

Hạ Tri Châu:?

Này này Mạnh sư huynh, huynh đọc sách nhiều quá say luôn rồi à? Đây là đồ nữ! Đồ nữ đó!

Hắn rất muốn từ chối, lại nghe Mạnh Quyết nói: "Ban nãy Hạ sư đệ đã nói rồi đấy thôi, bọn ta chắc chắn sẽ không chê đâu."

Xem như huynh giỏi.

Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đúng vậy, ha ha."

Sau khi hắn đồng ý, mấy người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Tịch. Tiểu thiếu niên trầm mặc ít nói giống như con dê đi nhầm vào ổ sói, cho dù mặt lạnh đứng ôm kiếm thì cũng không thoát khỏi số phận bị làm thịt.

Trịnh Vi Ỷ: "Tiểu sư đệ..."


Bùi Tịch nhìn nàng rồi lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong của Ninh Ninh, bàn tay ôm kiếm của hắn hơi nắm lại, hắn cụp mắt nói: "Vâng."

Vì thế Ninh Ninh, Bùi Tịch, Mạnh Quyết và Hạ Tri Châu mỗi người đi vào một gian phòng nhỏ trong viện để thay đồ, Trịnh Vi Ỷ ngồi trong phòng chờ.

Hạ Tri Châu là người đầu tiên bước ra ngoài.

Hắn mặc một bộ váy hoa rộng màu hồng nhạt, váy dài uốn nếp, lúc bước đi tựa như ánh trăng đung đưa theo gió, mềm mại ưu nhã, thướt tha duyên dáng.

Trịnh Vi Ỷ ra sức nhịn cười. Để không cho Hạ Tri Châu phát hiện khoé miệng đang cong lên của mình nàng lập tức trồng cây chuối ngay tại chỗ. Khi khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, nếu có thể trồng cây chuối thì khoé môi sẽ biến thành cong về phía dưới. Nói có sách mách có chứng, không phục không được.

Mé nó! Bịt tai trộm chuông như vậy cũng được hả! Ai cho tỷ cái gan sau khi trồng chuối thì cười như má đẻ em bé như vậy hả?!

Hạ Tri Châu chỉ muốn xiên cho người phụ nữ độc ác này một kiếm, bỗng nhiên tiếng mở cửa theo gió truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Ninh Ninh và Mạnh Quyết không biết đang lề mề cái gì mà người thứ hai bước ra lại là Bùi Tịch. Hắn đương nhiên không biết cách mặc đồ nữ nên chiếc váy lưu tiên màu xanh biếc trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng bởi vì hắn đẹp trai nên dù đang mặc quần áo nữ lại còn không chỉnh tề nhưng trông vẫn có vài phần quyến rũ, phần cổ vừa trắng vừa mịn, trông như bạch ngọc không tì vết.

Bùi Tịch mặt mày lạnh nhạt, mặc đồ nữ mà trông như muốn chém người.

Chờ hai bọn họ ra khỏi phòng, Ninh Ninh và Mạnh Quyết đồng thời đẩy cửa bước ra. Hạ Tri Châu vốn định chờ xem vị Mạnh sư huynh tài hoa tuyệt thế kia mặc đồ nữ trông như thế nào nên hí hửng quay đầu. Ai dè...

Sao hai tên chết dẫm các ngươi lại không thay đồ thế!!!

Hạ Tri Châu nghe thấy tiếng thứ gì vừa mới vỡ ra. Hắn hoảng hốt, mơ hồ hỏi một câu: "Mạnh sư huynh, quần áo của huynh..."

Không ngờ Mạnh Quyết kia lại bình thản cười cười, dùng ngữ điệu không hề để ý một chút nào để nói ra một câu sát thương chí mạng: "Ta không nói như vậy thì sao các ngươi có thể đồng ý được?"

Ninh Ninh cũng sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Sư huynh sư tỷ truyền âm nói cho ta bảo ta chỉ cần ở trong phòng chờ một lát là được. Nhìn bọn huynh xinh thật đấy!"

Hạ Tri Châu:?

Hạ Tri Châu:???

Đại sư huynh như gió như trăng, quân tử khiêm tốn trong miệng các ngươi hoá ra chính là loại người như vậy sao? Hả? Sao tên này lại hai mặt thế?

Hắn lại nhìn sang Bùi Tịch. Thiếu niên đã từng lạnh lùng vô tình cỡ nào bây giờ lại vô thố đứng nắm vạt váy, vành tai còn đỏ bừng lên, hai người nhìn không khác gì hai mẹ con bị người ta lừa mất tiền nhà, giờ đang đứng trong gió lạnh mà run lên bần bật.

Quá thảm, quá thảm.

Các ngươi có còn là con người không! Sao các ngươi lại bắt nạt người ngây thơ như vậy! Các ngươi nhẫn tâm sao! Các ngươi lấy gì mà bù đắp cho hắn bây giờ!!!

- Sao đệ cũng thay vậy?

Ninh Ninh gần Bùi Tịch nhất, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn như một cơn gió, tuy rằng có cố gắng nhịn cười nhưng độ cong của khoé miệng đã bán đứng cô: "Xin lỗi đệ, ta tưởng bọn họ cũng truyền âm cho đệ. Lần này bọn họ kết phường để trêu Hạ Tri Châu đó."

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bùi Tịch cau mày, không biết nên đứng yên tại chỗ hay nên làm gì, vành tai đỏ như tôm luộc. Thừa Ảnh trong lòng đang gào khóc: "Hắn không muốn cô phải mặc mấy thứ quần áo xấu xí này một mình nên mới đồng ý mà huhuhu! Cô nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy sao Ninh Ninh! Hắn đã cố gắng như vậy rồi!..."

Nó nghẹn lại ở đây, hình như không diễn được nữa nên cười một tiếng kinh thiên động địa: "Xin lỗi ngươi Bùi Tiểu Tịch, ta đã cố gắng lắm rồi ha ha ha! Bây giờ trông ngươi đẹp lắm đấy ha ha ha ha!"

Bùi Tịch:...

- Nhưng mà bộ quần áo này không phải mặc như vậy đâu.

Ninh Ninh lại bước đến gần hắn một bước nữa, cô nhấc tay phải lên chạm vào cái cổ trắng nõn của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm một góc áo che làn da đang lộ ra bên ngoài của hắn lại.

Thừa Ảnh nghiêm trang nói: "Ai cũng biết chỉ có thê tử mới có thể sửa sang y phục cho đàn ông. Ngươi lời rồi đó, Bùi Tiểu Tịch."

Còn lâu đi.

Bùi Tịch nghĩ: "Người sửa sang y phục cho đàn ông không chỉ có thê tử mà còn có thể là mẹ nữa. Huống chi hắn cũng không cần, tiểu sư tỷ cũng sẽ không gả cho hắn làm vợ, đâu ra lời với chả không lời."

"Đây nữa." Ninh Ninh chớp chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới rồi dừng ở cổ tay áo đang mở rộng của Bùi Tịch: "Cái tay áo này có thiết kế dây buộc, nếu đệ không buộc chặt thì cả cánh tay sẽ lộ ra ngoài đấy."

Nàng vừa nói vừa cúi người, ngón tay linh hoạt dừng ở dây buộc nhạt màu. Xuyên thấu qua tay áo rộng có thể nhìn thấy cánh tay Bùi Tịch. Cánh tay hắn thon dài, trắng hơn mức bình thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới, giống như đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vậy. Trên làn da trắng lạnh đó có rất nhiều vết sẹo cũ, đa phần là vết roi, cũng có cả vết bỏng. Những vết sẹo đó làm cho cánh tay của hắn không rất dữ tợn và đáng sợ.


Mẹ của Bùi Tịch hận hắn thấu xương, nguyên tác cũng có nhắc qua vài câu. Nhưng nhìn những vết sẹo này có thể thấy hắn hình như không chỉ đơn giản là "bơ vơ không nơi nương tựa" thôi đâu.

Ninh Ninh thấy lòng hơi trùng xuống, chợt thấy Bùi Tịch hơi rụt tay lại. Bùi Tịch ban nãy bị câu nói kia của Thừa Ảnh thu hút sự chú ý, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện ra Ninh Ninh đang nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình. Hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng kia.

- Được rồi được rồi, sau này ta sẽ dạy đệ vụ tay áo. Đệ đó, chẳng qua chỉ là thay bộ quần áo thôi, sao đầu tóc cũng rối lên hết thế?

Ninh Ninh biết hắn có lòng tự trọng cao, bây giờ mà tỏ vẻ quan tâm chỉ làm hắn thêm xấu hổ. Thế nên cô ra vẻ bình tĩnh đứng dậy ngước mắt nhìn về mái tóc hơi rối của Bùi Tịch. Ai mà ngờ được rằng nam chính biết kiếm pháp lại còn biết cả nấu cơm nhưng lúc mặc quần áo thì tay chân vụng về, loay hoay một hồi mà đầu tóc nhìn hệt như cái ổ gà.

Bây giờ không phải đang là thế kỷ 21, tuy rằng giới tu chân tôn trọng bình đẳng, cho phép tự do kết giao nhưng tóm lại vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa cô và Bùi Tịch vẫn chưa thân thiết đến mức có thể sờ đầu nhau, thế nên cô chỉ đành cười nhẹ chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Chỗ này của đệ bị rối này."

Bùi Tịch học theo động tác của nàng, sờ sờ vị trí đó trên đầu của mình. Trong ấn tượng của hắn, chưa từng có ai kiên nhẫn dạy hắn cách buộc dây áo. Ký ức ngày bé đã không còn rõ ràng, hắn chỉ nhớ mẫu thân ghét hắn chân tay vụng về, cho dù có dạy qua vài câu cũng vô cùng không kiên nhẫn, cứ không vui là lại đánh hắn.

Bây giờ Ninh Ninh vừa cười vừa nhỏ nhẹ dạy cho hắn nên làm thế nào để làm tốt mấy chuyện cỏn con như thế này... hắn cứ thấy có chút không quen, thế nên tâm trạng hắn cũng không đúng lắm.

Thừa Ảnh cười khà khà: "Đã nói rồi mà, có phải ngươi lời rồi hay không?"

***

- Lạ quá, bình thường Mạnh Quyết không hay ra khỏi phòng, hoặc là đọc sách, hoặc là đang luyện kiếm, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu vậy nhỉ?

Trên núi bóng cây loang lổ, chim kêu ríu rít không ngừng, Thiên Tiện Tử và một thanh niên cao gầy khác đi song song với nhau, hắn đ ĩnh đạc nói: "Nhưng cũng không gấp, thằng bé sẽ trở về ngay thôi. Ta đưa ngài đến viện của Trịnh Vi Ỷ tham quan trước. Mấy ngày gần đây con bé rất chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ có ở trong phòng."

Thanh niên kia cười vang: "Đa tạ Thiên Tiện trưởng lão. Trưởng lão quả thật rất quan tâm các đệ tử, không ngại vất vả mà đưa ta đi thông báo cho từng người thế này."

Thiên Tiện Tử không hổ da mặt dày, nghe vậy cũng không khách sáo mà thích thú cười cười: "Đúng vậy."

Thanh niên bên cạnh là người đưa tin mà pháp hội thập phương phái tới phái Huyền Hư, người làm sư tôn chăm sóc đệ tử như hắn bèn đưa người này đi gặp mặt đám nhóc. Không ngờ Mạnh Quyết lại không có trong phòng làm hai người tốn công đi một hồi.

- Đồ đệ thứ hai này của ta tính khí hơi bướng bỉnh. Bây giờ kỳ thi đang đến gần, chắc chắn là con bé đang chăm chỉ ôn bài đấy.

Tới gần tiểu viện của Trịnh Vi Ỷ, Thiên Tiện Tử vui vẻ reo lên: "Ai da, cửa không đóng!"

Thế là hắn sải đôi chân dài nhanh chóng bước vào.

Không cần gõ cửa hay đẩy cửa, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng một cách rõ ràng. Nụ cười của Thiên Tiện Tử đóng băng trên khoé miệng.

Cao xanh ơi, cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây???

Chỉ thấy Bùi Tịch mặc một chiếc váy dài không chỉnh tề, mặt đỏ phừng phừng, Ninh Ninh không ngừng động tay động chân, chạm trái chạm phải, không biết đang cười cười nói nói gì với thằng bé. Thằng bé đáng thương tức giận mà không dám nói gì, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam, đúng là hành vi của cường hào ác bá.

Hạ Tri Châu mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cười như trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, Mạnh Quyết đứng bên cạnh vừa cười vừa nói với hắn: "Hạ sư đệ xinh đẹp như tiên giáng trần, không cần phải xấu hổ thế. Tại hạ tán thưởng đệ."

Hạ Tri Châu đưa bàn tay đang bày thế như đoá hoa lan đánh yêu hắn một cái: "Đáng ghét, người ta đâu có đâu."

Con tán thưởng hắn cái gì? Mặc đồ nữ á? Mạnh Quyết con ngoan của ta ơi con tỉnh táo lại đi, đừng như thế mà!!

Mà Trịnh Vi Ỷ còn kinh khủng hơn. Nàng chống tay đưa chân chổng ngược lên trời, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng cong một độ cung rất kỳ dị, lại còn đang cười khoái chí không ngừng. Thiên Tiện Tử không muốn phát biểu bất kỳ điều gì về cái người này nữa.

Tiên Tiện Tử mặt mày vô cảm giơ tay đóng cửa lại, tay hắn tái nhợt, còn đang run run.

- Xin lỗi, hình như ta vừa gặp ảo giác.

Thiên Tiện Tử kiềm chế thái dương giật giật, cố gắng nặn ta một nụ cười cứng ngắc: "Để ta mở thêm lần nữa."

Vừa nói xong hắn lại mở cửa phòng ta.

Cả viện nhỏ như vừa bị ấn nút tạm dừng, không khác gì trước khi đóng cửa. Năm đôi mắt mờ mịt đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng cửa, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi. Một kẻ mặc váy dài màu hồng nhạt, một kẻ đang chăm chăm lột đồ người khác, một kẻ đứng trồng chuối cười như điên. Tốt lắm, tất cả vẫn như ban đầu.

Ngoài phòng gió dịu dàng thổi, tâm hồn của Thiên Tiện Tử cũng theo gió bay đi.

- Đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão...

Người đưa tin nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn khiếp vía như thế bao giờ. Hắn giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương, nói như mê sảng: "Quả nhiên tình như ruột thịt, tình sâu như biển, khanh khanh ta ta, cường đoạt dân nữ, không phân nam nữ... Ai u xin lỗi! Ngài xem cái miệng nói bậy này của ta này!"

____

Meo: Ê ý là chương trước mình vừa mới gạt nước mắt đấy mọi người:)))
 
Chương 39: C39: Cao xanh ơi cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây


Trận pháp độ hồn là đại trận lấy thân tế trận của nhà Phật nên vốn đã không thể khinh thường, chưa kể mấy ngàn hồn phách phong ấn trong Nga thành đã bị luyện chế suốt một năm, sức mạnh của nó càng thêm không gì địch nổi. Ánh sáng vàng chói lọi đầy trời, yêu ma trong thành không có chỗ nào trốn, đến kêu r3n cũng không có cơ hội, tất cả đều biến thành tro bụi rồi hóa thành hư không.

Ninh Ninh đứng một mình trong Phật đường đổ nát, buồn bã nhìn quanh. Lúc còn ở trong ảo cảnh, khi Trần Lộ Bạch đưa cả đám bọn họ đi thăm thú khắp nơi đã từng đến nơi này. Chùa Linh Tuyền năm đó phật quang bao phủ, tượng Phật uy nghiêm, khách hành hương tới lui rộn ràng huyên náo, thế mà bây giờ nơi đây lại tiêu điều cô quạnh, chỉ còn mỗi một mình cô.

Ánh lửa trên tế đàn vẫn còn đang lập loè nhảy múa nhưng thiếu nữ vừa đứng ở đó đã không còn. Ninh Ninh nhìn về phía chỗ ban nãy nàng đã đứng, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám Trịnh Vi Ỷ, lén lút lau đi một giọt lệ chảy xuôi nơi khoé mắt.

Tự hủy dung mạo, dẫn yêu nhập thể, tròng một chiếc mặt nạ giả dối lên mặt mình hết ngày này qua ngày khác, Trần Lộ Bạch dũng cảm như vậy, nàng ấy nhất định không cần người khác thương hại mình.

Ninh Ninh kính phục nàng.

Trần Lộ Bạch đã chết, kim quang giáng thế, buổi rèn luyện trong tầng tháp Phù Đồ này đã đến hồi kết.

Nga thành năm đó đã chìm vào mù sương.

***

Lần rèn luyện này ai cũng có thu hoạch rất phong phú.

Thật ra người tu đạo có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng qua đám đệ tử nội môn như đám Ninh Ninh có rất ít cơ hội xuống núi, đa số thời gian đều ở trong sư môn rèn luyện, nguồn thu nhập chỉ có tiền tiêu vặt do Huyền Hư kiếm phái phát mỗi tháng. Nhưng kiếm tu cần tiền mua kiếm phổ, phù tu cần tiền để mua dụng cụ, còn mị tu ấy à, mọi người đều biết mua đồ trang điểm rồi đồ dưỡng da từ trước đến nay đều rất đắt đỏ, ai muốn chỉnh dung spa gì gì đấy thì lại càng tiêu tiền ác.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc phần lớn đệ tử thu không đủ chi, nhất là mấy khứa phá nhà như phá mả như kiếm tu, luyện kiếm nếu không chém cây trên núi thì cũng chém cột đá trên võ trường, lúc sửng cồ lên không chừng còn chém cả người. Tiền sửa chữa, tiền thuốc men, tiền bảo hành vân vân và mây mây cứ thế chồng chất làm cho các con nợ nghèo khó đã nghèo càng thêm nghèo.

Nhưng bây giờ thời thế đã khác!

Làn gió xuân cải cách thổi khắp nơi, bọn nhóc trong tháp Phù Đồ rất có chí hướng*, có tiền một cái, bọn họ đã được nở mày nở mặt!

(*改革春风吹满地,浮屠塔里真争气, lấy ý từ câu: "改革春风吹满地,中国人民真争气", nghĩa là: "Làn gió cải cách thổi khắp nơi, nhân dân Trung Quốc thật lợi hại" trong tiểu phẩm "Vua đọc thơ" 念诗之王 của Triệu Mộc Sơn 赵本山)

Ninh Ninh không còn là kẻ nghèo hèn tháng nào cũng ngắc ngoải chờ môn phái cứu tế nữa nên giờ uống nước lọc cũng tự tin đầy mình. Cô nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp môi, ưu nhã nói ra mấy chữ Hán tao nhã súc tích kia: "Nước trắng năm 82."*

(*joke này đến từ một câu thoại trong phim "Thần bài" - 1989: "Nào, khui cho tôi một chai vang Pháp Lafite năm 82 đi." Ý của Ninh Ninh là giờ cô đã là kẻ có tiền chứ không còn nghèo rớt mồng tơi nữa, ngồi uống nước không cũng ngạo nghễ như đang uống một chai vang ủ từ năm 82 vậy.)

Thiên Tiện Tử nghe mà không hiểu gì. Nhưng bình thường con bé cũng hay nói mấy câu làm người ta chấm hỏi đầy đầu nên hắn cũng chỉ cho là tiểu đồ đệ luyện kiếm mệt rồi nên ăn nói nhăng cuội mà thôi.

Hắn rót một chén nước, ngồi bệt trên đất không có tí hình tượng sư tôn của đại môn phái một chút nào: "Ninh Ninh đến tìm ta vì việc gì thế?"

- Con và sư tỷ, sư đệ đã vượt qua được trận yêu biến trong tháp Phù Đồ rồi ạ.

Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu trong lịch sử thật sự có Nga thành, vậy cuối cùng kết cục của nó là như thế nào ạ?"

Ở trong ảo cảnh cô tiếp xúc với Trần Lộ Bạch nhiều nhất, sau khi ra khỏi ảo cảnh, Ninh Ninh cũng tận mắt chứng kiếm tiểu cô nương kia kiên định nhảy vào trong đám lửa. Từ trước đến nay cô chưa từng trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt nên tâm hồn vẫn khá đơn giản và trẻ con, huống chi sự hi sinh của Trần Lộ Bạch quá lừng lẫy, cô không có cách nào thờ ơ được.

- Nga thành?

Thiên Tiện Tử hồi tưởng một lát, cười nhẹ: "Tầng tháp đó rất khó, vậy mà các con đã qua được rồi sao?"

Thân là sân chơi kiêm nơi rèn luyện cho đệ tử của phái Huyền Hư, tháp Phù Đồ chẳng những kiểm tra kiếm thuật mà còn khảo nghiệm cả trí tuệ và mưu lược, nổi bật trong đó là sự việc yêu biến trong Nga thành. Các đệ tử trong môn phái ai cũng có thể đi vào trong đó để rèn luyện, các tầng tháp có thể sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, cho dù trước đó đã có người vượt qua được rồi thì các đệ tử còn lại cũng có thể tiếp tục thử sức, chẳng qua giải thượng sẽ không hậu hĩnh như lần đầu tiên mà thôi.

Như Bùi Tịch đã từng nói, muốn sáng tạo ra ảo cảnh cần rất nhiều linh lực nên thường sẽ dùng đến cả hồi ức, để chúng dụng hợp vào trong ảo ảnh. Tháp Phù Đồ cũng không phải ngoại lệ, các ảo cảnh trong tháp đa số đều được xây dựng những sự kiện thật đã từng xảy ra.

- Chuyện của Nga thành thật ra có liên quan rất nhiều đến môn phái chúng ta.

Thoáng nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt mở to hai mắt, Thiên Tiện Tử thần bí cười cười: "Lúc ấy đại chiến tiên ma đang lúc căng thẳng, các môn phái đều rất bận bịu, vốn không có hơi sức đâu mà đến Nga thành trừ yêu nên chỉ có thể bày ra trận thiên la địa võng, tạm thời nhốt bọn chúng trong đó. Khi ấy cũng có vài đệ tử của phái Huyền Hư xung phong đi thăm dò tình hình của Nga thành."

Cảnh tượng trong tháp Phù Đồ được mô phỏng lại từ những gì đã thật sự xảy ra, vậy...

Ninh Ninh buột miệng thốt ra: "Vậy những đệ tử kia cũng đã trải qua những việc như chúng con sao?"


- Đúng là như thế.

Thiên Tiện Tử gật đầu nói: "Bọn họ đầu tiên là rơi vào mê trận của cái vị Triệu Tiền Tôn Lý... à! Trần Lộ Bạch tiểu thư kia, sau đó xuất trận trừ yêu, giúp nàng hoàn thành trận pháp độ hồn."

Hắn đang nói thì dừng lại nói thầm như đang tự lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nhiều năm như vậy rồi mà ta vẫn còn nhớ rõ tên của của cô nương đó."

Như vậy có nghĩa là trong hiện thực Trần Lộ Bạch cũng đã thành công.

Ninh Ninh thở phào một hơi nhưng vẫn hơi đau lòng, nuốt nước miếng tiếp tục hỏi: "Sư tôn, vậy còn cây hoè già kia thì sao?"

- Dưới trận pháp độ hồn, yêu tà đều phải chết cả.

Giọng Thiên Tiện Tử nhẹ nhàng hơn một chút: "Kể từ lúc đồng ý giúp đỡ Trần Lộ Bạch nó đã biết trước kết cục của mình rồi. Con đừng quá đau lòng, đó là lựa chọn của bọn họ, bọn họ không thẹn với lòng mình. Đã báo được thù, lòng cũng không tiếc nuối nữa. Huống chi nhân quả tuần hoàn, lục giới luân hồi, nhất định sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên."

Ninh Ninh im lặng một hồi mới nói tiếp: "Đệ tử năm đó đi vào Nga thành... bây giờ có còn ở Huyền Hư không ạ?"

Thiên Tiện Tử cười khà khà: "Người năm đó xuyên qua ảo cảnh, giúp đỡ Trần Lộ Bạch hoàn thành trận pháp độ hồn... ha ha chính là đại sư huynh Mạnh Quyết của con đấy. Không ngờ tới phải không?"

***

- Không được không được!

Trong tiểu viện yên tĩnh đột nhiên có một giọng nữ ré lên như tẩu hoả nhập ma, dọa cho chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn: "Đây là đề cho người làm sao? Mạnh Quyết, có phải huynh cố ý tìm đám đề khó nhằn này đến đâu bịp muội không?"

Tiếp sau đó là giọng nói mềm nhẹ hoà hoãn dịu dàng mang theo vài phần bất đắc dĩ của một thanh niên: "Sư muội, đây là đề thi của năm kia. Trước khi làm bài thì muội phải suy nghĩ xem ý đồ của trưởng lão là gì chứ."

- Ông ấy thì có thể có ý đồ gì? Ông ấy muốn muội chết thì có!

Ninh Ninh nghe tiếng mà sửng sốt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Sau khi kết thúc việc ở Nga thành, tuy rằng bọn họ thu được không ít bảo vật nhưng lúc ấy ai cũng đã kiệt sức rồi, làm gì có tâm trạng đi chia chiến lợi phẩm. Thế là mọi người đành gửi tất cả đồ đạc vào trong túi đựng đồ của đại sư tỷ rồi hẹn nhau hôm nay chia chác. Nghe tiếng trong phòng, hình như sư tỷ đang ôn tập thì phải.

Trịnh Vi Ỷ đang luyện đề sắp tẩu hỏa nhập ma, vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là đám Ninh Ninh đến, cả người như là hồi quang phản chiếu, đang bệnh nặng lập tức hồi phục, hí ha hí hửng nói: "Mời vào!"

Ninh Ninh đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có Bùi Tịch và Hạ Tri Châu. Trong phòng ngoài Trịnh Vi Ỷ còn có một nam tử mặc áo trắng thân thẳng như tùng. Đúng là đại sư huynh Mạnh Quyết.

Mạnh Quyết thông minh bẩm sinh, cho dù văn hay võ thì đều đứng đầu. Nếu hỏi trong đám đồ đệ ai là người khiến Thiên Tiện Tử yên tâm nhất thì tám chín phần mười chính là người này. Không biết tại sao kể từ sau khi thu nhận Mạnh Quyết, bốn đồ đệ của hắn càng về sau càng kỳ lạ. Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ là sự khởi đầu cho sự huy hoàng của sư môn, ai dè hắn trở thành đỉnh của sự huy hoàng cmnl. Chắc là cái thân hắn đã ứng với câu nói: "Ta đã dùng hết may mắn cả đời này mới gặp được ngươi." mất rồi.

Trong các đệ tử của Thiên Tiện Tử, Ninh Ninh ít tiếp xúc với vị đại sư huynh này nhất. Lí do là vì hắn suốt ngày luyện kiếm bế quan, không thì cũng xuống núi hàng yêu, số lần ngẫu nhiên gặp mặt còn ít nói gì đến tìm hiểu làm thân.

Mạnh Quyết dáng người mảnh khảnh cao lớn, mắt như sao sớm, cái gọi là "đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh"* cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi, lại thêm đôi môi mỏng lúc nào cũng thường trực nụ cười càng làm cho người ta có cảm giác gần gũi.

(*Nguyên văn: 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹

Phiên âm: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất."

Dịch nghĩa: "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh". [Nhạc phủ thi tập, quyển 47].)

Đương nhiên nếu xem nhẹ chuyện người này thật ra bụng dạ rất đen tối, lúc giết người cũng sẽ mỉm cười thì quả thật đúng như vậy.

Ninh Ninh nghĩ, hình như xong những diễn biến tiếp theo của câu chuyện, đại sư huynh cũng sẽ gia nhập vào tập đoàn vai chính, mà đại kế tác oai tác quái của cô cũng phải nâng cấp thêm một bước, cô gây chuyện càng ô dề lố lăng thì sau này bị Mạnh Quyết trả thù cũng càng thảm.

Tức quá, chẳng lẽ đây chính là số phận của nữ phụ độc ác sao?

Hạ Tri Châu không giữ kẽ gì, hỏi thẳng: "Trịnh sư tỷ, tỷ vẫn đang ôn tập cho bài thi viết sắp tới sao?"

Tiếng tăm nhị đệ tử của Thiên Tiện Tử sớm đã vang khắp sư môn. Nói đơn giản một chút thì là người khác "ba năm ôn đề năm năm thi đại học"*, Trịnh Vi Ỷ thì người thành công luôn có lối đi riêng, "ba mươi năm ôn đề năm mươi năm thi đại học" luôn. Đồng liêu cùng đi học với nàng năm đó giờ đã thành thầy cô của nàng hết rồi, đúng là xấu hổ hết sức.


(*Nguyên văn: 《五年高考三年模拟》, gọi tắt thành "Tuyển tập 5:3". Đây là là cuốn sách do Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục và Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô xuất bản vào tháng 6 năm 2008. Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi đại học trong năm năm gần nhất, phân tích hình thức đề thi đại học và dự đoán đề thi đại học dành do học sinh cấp ba ôn tập.)

- Hôm nay mọi người đều đến đây rồi, ta sao có thể ngồi ôn tập được. Đến đây ngồi nào! Bọn muội rất ít khi nhìn thấy đại sư huynh nhỉ?

Trịnh Vi Ỷ nhìn thấy cứu tinh thì vui vẻ vô cùng vì có thể tạm thời thoát khỏi cái miệng đang nói không ngừng của đại sư huynh: "Nào đến đây tâm sự với đại sư huynh đi!"

Mạnh Quyết vẫn bình thản như cũ, đầu mày cuối mắt đều có ý cười, nhìn bọn họ gật đầu: "Không lâu nữa là pháp hội thập phương, mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?"

Không hổ là học sinh giỏi của sư môn, vừa mở miệng đã hỏi đến chuyện này.

Pháp hội thập phương chính là một tình tiết quan trọng tiếp theo trong nguyên tác. Không giống như bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, pháp hội tuy rằng cũng hội tụ rất nhiều các đệ tử tinh anh của các môn phái, nhưng Tiểu Trùng Sơn chỉ cho các đệ tử dưới cấp Kim Đan tham gia, mục đích cũng chỉ giới hạn trong việc tìm kiếm thu thập bảo bối, còn thập phương pháp hội thì chính thức và nghiêm túc hơn rất nhiều. Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sẽ đua nhau thể hiện bản thân, sau khi tuyển chọn hết vòng này đến vòng khác thì cuối cùng sẽ quyết đấu trên lôi đài, tất cả đều là đánh thật chiến thật, không thể múa rìu qua mắt thợ được.

Để đạt được giải nhất mà nguyên chủ chơi không ít chiêu để ngáng chân Bùi Tịch khiến cho mâu thuẫn trở nên rất gay gắt.

Ninh Ninh thấy lòng mình trùng xuống.

Trịnh Vi Ỷ trừng mắt nhìn hắn: "Sau huynh cứ mở miệng là lại nhắc đến cái này thế?" rồi lại xoay đầu lại toét miệng cười: "Sư muội, sư đệ vất vả lắm mới đến viện của chúng ta một lần, để sư tỷ đưa mọi người đi xem kho hàng của ta nhé!"

Nói là "kho hàng" thôi chứ thật ra đấy chính là đám hàng tồn bán không ai mua của nàng. Nàng vừa nói dứt lời đã đứng lên, thành thạo bê một cái rương gỗ hoa mộc ra rồi mở ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, Ninh Ninh nhìn thấy đám bụi bay lên từ cái rương đó.

- Có mấy thứ bán không được, nhưng phần nhiều vẫn là quần áo.

Trịnh Vi Ỷ đột nhiên tỏ ra xúc động, che miệng thở dài: "Chỉ tiếc là không có ai đồng ý mặc chúng nó lên người nên cho dù ta muốn nhìn cũng không có cơ hội."

Thần thái kia, giọng điệu kia, không khác gì người mẹ già có đứa con gái ế không ai muốn lấy.

Hạ Tri Châu lại rất nhiệt tình với mấy loại chuyện như thế này, hắn bước lên một bước, khí thế thấy chết không từ: "Tỷ đừng lo lắng, không phải còn có bọn đệ sao!"

Trịnh Vi Ỷ cụp mắt xuống, tay áo vẫn che trên miệng: "Thật sao? Nhưng chúng nó không được hoan nghênh cho lắm, nhìn cũng không đẹp..."

- Đệ chắc chắn sẽ không chê đâu!

Trịnh Vi Ỷ nhìn hắn một cái thật sâu. Không biết tại sao Hạ Tri Châu đột nhiên thấy lạnh cả người, như có điềm báo.

Thế là Trịnh Vi Ỷ không nói câu nào xoay người sang chỗ khác, đến khi vòng lại thì trong tay đã có thêm vài bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng mà không có cái nào mà người có thể mặc được cả. Hơn nữa Hạ Tri Châu phát hiện tất cả đống đồ này đều cắt xẻ rất táo bạo. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao ban nãy Trịnh Vi Ỷ lại phải che miệng lại rồi. Nữ nhân này... nàng đang cười khùng khục đắc chí chứ còn sao! Thế mà phụ nữ lòng dạ rắn rết kia còn cười rất vô tội: "Vậy cảm ơn các vị rất nhiều!"

Hạ Tri Châu: "Ha ha. Ta thấy..."

- Đồng môn với nhau cảm ơn cái gì.

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Mạnh Quyết mở miệng nho nhã nói: "Đám quần áo này cứ đưa cho chúng ta mặc thử đi."

Hạ Tri Châu:?

Này này Mạnh sư huynh, huynh đọc sách nhiều quá say luôn rồi à? Đây là đồ nữ! Đồ nữ đó!

Hắn rất muốn từ chối, lại nghe Mạnh Quyết nói: "Ban nãy Hạ sư đệ đã nói rồi đấy thôi, bọn ta chắc chắn sẽ không chê đâu."

Xem như huynh giỏi.

Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đúng vậy, ha ha."

Sau khi hắn đồng ý, mấy người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Tịch. Tiểu thiếu niên trầm mặc ít nói giống như con dê đi nhầm vào ổ sói, cho dù mặt lạnh đứng ôm kiếm thì cũng không thoát khỏi số phận bị làm thịt.

Trịnh Vi Ỷ: "Tiểu sư đệ..."


Bùi Tịch nhìn nàng rồi lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong của Ninh Ninh, bàn tay ôm kiếm của hắn hơi nắm lại, hắn cụp mắt nói: "Vâng."

Vì thế Ninh Ninh, Bùi Tịch, Mạnh Quyết và Hạ Tri Châu mỗi người đi vào một gian phòng nhỏ trong viện để thay đồ, Trịnh Vi Ỷ ngồi trong phòng chờ.

Hạ Tri Châu là người đầu tiên bước ra ngoài.

Hắn mặc một bộ váy hoa rộng màu hồng nhạt, váy dài uốn nếp, lúc bước đi tựa như ánh trăng đung đưa theo gió, mềm mại ưu nhã, thướt tha duyên dáng.

Trịnh Vi Ỷ ra sức nhịn cười. Để không cho Hạ Tri Châu phát hiện khoé miệng đang cong lên của mình nàng lập tức trồng cây chuối ngay tại chỗ. Khi khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, nếu có thể trồng cây chuối thì khoé môi sẽ biến thành cong về phía dưới. Nói có sách mách có chứng, không phục không được.

Mé nó! Bịt tai trộm chuông như vậy cũng được hả! Ai cho tỷ cái gan sau khi trồng chuối thì cười như má đẻ em bé như vậy hả?!

Hạ Tri Châu chỉ muốn xiên cho người phụ nữ độc ác này một kiếm, bỗng nhiên tiếng mở cửa theo gió truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Ninh Ninh và Mạnh Quyết không biết đang lề mề cái gì mà người thứ hai bước ra lại là Bùi Tịch. Hắn đương nhiên không biết cách mặc đồ nữ nên chiếc váy lưu tiên màu xanh biếc trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng bởi vì hắn đẹp trai nên dù đang mặc quần áo nữ lại còn không chỉnh tề nhưng trông vẫn có vài phần quyến rũ, phần cổ vừa trắng vừa mịn, trông như bạch ngọc không tì vết.

Bùi Tịch mặt mày lạnh nhạt, mặc đồ nữ mà trông như muốn chém người.

Chờ hai bọn họ ra khỏi phòng, Ninh Ninh và Mạnh Quyết đồng thời đẩy cửa bước ra. Hạ Tri Châu vốn định chờ xem vị Mạnh sư huynh tài hoa tuyệt thế kia mặc đồ nữ trông như thế nào nên hí hửng quay đầu. Ai dè...

Sao hai tên chết dẫm các ngươi lại không thay đồ thế!!!

Hạ Tri Châu nghe thấy tiếng thứ gì vừa mới vỡ ra. Hắn hoảng hốt, mơ hồ hỏi một câu: "Mạnh sư huynh, quần áo của huynh..."

Không ngờ Mạnh Quyết kia lại bình thản cười cười, dùng ngữ điệu không hề để ý một chút nào để nói ra một câu sát thương chí mạng: "Ta không nói như vậy thì sao các ngươi có thể đồng ý được?"

Ninh Ninh cũng sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Sư huynh sư tỷ truyền âm nói cho ta bảo ta chỉ cần ở trong phòng chờ một lát là được. Nhìn bọn huynh xinh thật đấy!"

Hạ Tri Châu:?

Hạ Tri Châu:???

Đại sư huynh như gió như trăng, quân tử khiêm tốn trong miệng các ngươi hoá ra chính là loại người như vậy sao? Hả? Sao tên này lại hai mặt thế?

Hắn lại nhìn sang Bùi Tịch. Thiếu niên đã từng lạnh lùng vô tình cỡ nào bây giờ lại vô thố đứng nắm vạt váy, vành tai còn đỏ bừng lên, hai người nhìn không khác gì hai mẹ con bị người ta lừa mất tiền nhà, giờ đang đứng trong gió lạnh mà run lên bần bật.

Quá thảm, quá thảm.

Các ngươi có còn là con người không! Sao các ngươi lại bắt nạt người ngây thơ như vậy! Các ngươi nhẫn tâm sao! Các ngươi lấy gì mà bù đắp cho hắn bây giờ!!!

- Sao đệ cũng thay vậy?

Ninh Ninh gần Bùi Tịch nhất, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn như một cơn gió, tuy rằng có cố gắng nhịn cười nhưng độ cong của khoé miệng đã bán đứng cô: "Xin lỗi đệ, ta tưởng bọn họ cũng truyền âm cho đệ. Lần này bọn họ kết phường để trêu Hạ Tri Châu đó."

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bùi Tịch cau mày, không biết nên đứng yên tại chỗ hay nên làm gì, vành tai đỏ như tôm luộc. Thừa Ảnh trong lòng đang gào khóc: "Hắn không muốn cô phải mặc mấy thứ quần áo xấu xí này một mình nên mới đồng ý mà huhuhu! Cô nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy sao Ninh Ninh! Hắn đã cố gắng như vậy rồi!..."

Nó nghẹn lại ở đây, hình như không diễn được nữa nên cười một tiếng kinh thiên động địa: "Xin lỗi ngươi Bùi Tiểu Tịch, ta đã cố gắng lắm rồi ha ha ha! Bây giờ trông ngươi đẹp lắm đấy ha ha ha ha!"

Bùi Tịch:...

- Nhưng mà bộ quần áo này không phải mặc như vậy đâu.

Ninh Ninh lại bước đến gần hắn một bước nữa, cô nhấc tay phải lên chạm vào cái cổ trắng nõn của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm một góc áo che làn da đang lộ ra bên ngoài của hắn lại.

Thừa Ảnh nghiêm trang nói: "Ai cũng biết chỉ có thê tử mới có thể sửa sang y phục cho đàn ông. Ngươi lời rồi đó, Bùi Tiểu Tịch."

Còn lâu đi.

Bùi Tịch nghĩ: "Người sửa sang y phục cho đàn ông không chỉ có thê tử mà còn có thể là mẹ nữa. Huống chi hắn cũng không cần, tiểu sư tỷ cũng sẽ không gả cho hắn làm vợ, đâu ra lời với chả không lời."

"Đây nữa." Ninh Ninh chớp chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới rồi dừng ở cổ tay áo đang mở rộng của Bùi Tịch: "Cái tay áo này có thiết kế dây buộc, nếu đệ không buộc chặt thì cả cánh tay sẽ lộ ra ngoài đấy."

Nàng vừa nói vừa cúi người, ngón tay linh hoạt dừng ở dây buộc nhạt màu. Xuyên thấu qua tay áo rộng có thể nhìn thấy cánh tay Bùi Tịch. Cánh tay hắn thon dài, trắng hơn mức bình thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới, giống như đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vậy. Trên làn da trắng lạnh đó có rất nhiều vết sẹo cũ, đa phần là vết roi, cũng có cả vết bỏng. Những vết sẹo đó làm cho cánh tay của hắn không rất dữ tợn và đáng sợ.


Mẹ của Bùi Tịch hận hắn thấu xương, nguyên tác cũng có nhắc qua vài câu. Nhưng nhìn những vết sẹo này có thể thấy hắn hình như không chỉ đơn giản là "bơ vơ không nơi nương tựa" thôi đâu.

Ninh Ninh thấy lòng hơi trùng xuống, chợt thấy Bùi Tịch hơi rụt tay lại. Bùi Tịch ban nãy bị câu nói kia của Thừa Ảnh thu hút sự chú ý, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện ra Ninh Ninh đang nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình. Hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng kia.

- Được rồi được rồi, sau này ta sẽ dạy đệ vụ tay áo. Đệ đó, chẳng qua chỉ là thay bộ quần áo thôi, sao đầu tóc cũng rối lên hết thế?

Ninh Ninh biết hắn có lòng tự trọng cao, bây giờ mà tỏ vẻ quan tâm chỉ làm hắn thêm xấu hổ. Thế nên cô ra vẻ bình tĩnh đứng dậy ngước mắt nhìn về mái tóc hơi rối của Bùi Tịch. Ai mà ngờ được rằng nam chính biết kiếm pháp lại còn biết cả nấu cơm nhưng lúc mặc quần áo thì tay chân vụng về, loay hoay một hồi mà đầu tóc nhìn hệt như cái ổ gà.

Bây giờ không phải đang là thế kỷ 21, tuy rằng giới tu chân tôn trọng bình đẳng, cho phép tự do kết giao nhưng tóm lại vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa cô và Bùi Tịch vẫn chưa thân thiết đến mức có thể sờ đầu nhau, thế nên cô chỉ đành cười nhẹ chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Chỗ này của đệ bị rối này."

Bùi Tịch học theo động tác của nàng, sờ sờ vị trí đó trên đầu của mình. Trong ấn tượng của hắn, chưa từng có ai kiên nhẫn dạy hắn cách buộc dây áo. Ký ức ngày bé đã không còn rõ ràng, hắn chỉ nhớ mẫu thân ghét hắn chân tay vụng về, cho dù có dạy qua vài câu cũng vô cùng không kiên nhẫn, cứ không vui là lại đánh hắn.

Bây giờ Ninh Ninh vừa cười vừa nhỏ nhẹ dạy cho hắn nên làm thế nào để làm tốt mấy chuyện cỏn con như thế này... hắn cứ thấy có chút không quen, thế nên tâm trạng hắn cũng không đúng lắm.

Thừa Ảnh cười khà khà: "Đã nói rồi mà, có phải ngươi lời rồi hay không?"

***

- Lạ quá, bình thường Mạnh Quyết không hay ra khỏi phòng, hoặc là đọc sách, hoặc là đang luyện kiếm, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu vậy nhỉ?

Trên núi bóng cây loang lổ, chim kêu ríu rít không ngừng, Thiên Tiện Tử và một thanh niên cao gầy khác đi song song với nhau, hắn đ ĩnh đạc nói: "Nhưng cũng không gấp, thằng bé sẽ trở về ngay thôi. Ta đưa ngài đến viện của Trịnh Vi Ỷ tham quan trước. Mấy ngày gần đây con bé rất chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ có ở trong phòng."

Thanh niên kia cười vang: "Đa tạ Thiên Tiện trưởng lão. Trưởng lão quả thật rất quan tâm các đệ tử, không ngại vất vả mà đưa ta đi thông báo cho từng người thế này."

Thiên Tiện Tử không hổ da mặt dày, nghe vậy cũng không khách sáo mà thích thú cười cười: "Đúng vậy."

Thanh niên bên cạnh là người đưa tin mà pháp hội thập phương phái tới phái Huyền Hư, người làm sư tôn chăm sóc đệ tử như hắn bèn đưa người này đi gặp mặt đám nhóc. Không ngờ Mạnh Quyết lại không có trong phòng làm hai người tốn công đi một hồi.

- Đồ đệ thứ hai này của ta tính khí hơi bướng bỉnh. Bây giờ kỳ thi đang đến gần, chắc chắn là con bé đang chăm chỉ ôn bài đấy.

Tới gần tiểu viện của Trịnh Vi Ỷ, Thiên Tiện Tử vui vẻ reo lên: "Ai da, cửa không đóng!"

Thế là hắn sải đôi chân dài nhanh chóng bước vào.

Không cần gõ cửa hay đẩy cửa, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng một cách rõ ràng. Nụ cười của Thiên Tiện Tử đóng băng trên khoé miệng.

Cao xanh ơi, cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây???

Chỉ thấy Bùi Tịch mặc một chiếc váy dài không chỉnh tề, mặt đỏ phừng phừng, Ninh Ninh không ngừng động tay động chân, chạm trái chạm phải, không biết đang cười cười nói nói gì với thằng bé. Thằng bé đáng thương tức giận mà không dám nói gì, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam, đúng là hành vi của cường hào ác bá.

Hạ Tri Châu mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cười như trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, Mạnh Quyết đứng bên cạnh vừa cười vừa nói với hắn: "Hạ sư đệ xinh đẹp như tiên giáng trần, không cần phải xấu hổ thế. Tại hạ tán thưởng đệ."

Hạ Tri Châu đưa bàn tay đang bày thế như đoá hoa lan đánh yêu hắn một cái: "Đáng ghét, người ta đâu có đâu."

Con tán thưởng hắn cái gì? Mặc đồ nữ á? Mạnh Quyết con ngoan của ta ơi con tỉnh táo lại đi, đừng như thế mà!!

Mà Trịnh Vi Ỷ còn kinh khủng hơn. Nàng chống tay đưa chân chổng ngược lên trời, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng cong một độ cung rất kỳ dị, lại còn đang cười khoái chí không ngừng. Thiên Tiện Tử không muốn phát biểu bất kỳ điều gì về cái người này nữa.

Tiên Tiện Tử mặt mày vô cảm giơ tay đóng cửa lại, tay hắn tái nhợt, còn đang run run.

- Xin lỗi, hình như ta vừa gặp ảo giác.

Thiên Tiện Tử kiềm chế thái dương giật giật, cố gắng nặn ta một nụ cười cứng ngắc: "Để ta mở thêm lần nữa."

Vừa nói xong hắn lại mở cửa phòng ta.

Cả viện nhỏ như vừa bị ấn nút tạm dừng, không khác gì trước khi đóng cửa. Năm đôi mắt mờ mịt đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng cửa, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi. Một kẻ mặc váy dài màu hồng nhạt, một kẻ đang chăm chăm lột đồ người khác, một kẻ đứng trồng chuối cười như điên. Tốt lắm, tất cả vẫn như ban đầu.

Ngoài phòng gió dịu dàng thổi, tâm hồn của Thiên Tiện Tử cũng theo gió bay đi.

- Đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão...

Người đưa tin nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn khiếp vía như thế bao giờ. Hắn giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương, nói như mê sảng: "Quả nhiên tình như ruột thịt, tình sâu như biển, khanh khanh ta ta, cường đoạt dân nữ, không phân nam nữ... Ai u xin lỗi! Ngài xem cái miệng nói bậy này của ta này!"

____

Meo: Ê ý là chương trước mình vừa mới gạt nước mắt đấy mọi người:)))
 
Chương 40: C40: Tưởng bở tầm cỡ như này ai dám so với hắn


Trịnh Vi Ỷ thấp thỏm đến trường thi tham gia thi văn. Trước khi đi, nàng đã bái đi bái lại Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh không biết bao nhiêu lần, chỉ kém nước thắp cho mấy vị này vài nén hương để xin vía thi đỗ.

Ninh Ninh nhỏ nhẹ ôn tồn an ủi nàng: "Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng, dạo gần đây tỷ ôn tập vất vả như vậy, nhất định sẽ đỗ mà."

Bùi Tịch không hay nói chuyện với người khác, hắn ngồi nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một câu: "Đại sư tỷ cố lên."

Tiểu bạch long Lâm Tầm vừa về quê thăm họ hàng về, nghiêm trang móc một lá bùa từ trong người ra cho nàng. Mặt lá bùa được bện từ chỉ vàng, bên trên long trọng viết một chữ: "Đỗ".

- Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ sắp đi thi nên đã mang nó từ Long cung đến đây đấy.

Lâm Tầm nói: "Lá bùa này bên trong dệt từ long tiêu, bên ngoài có long lân và long tức được luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ, nói không chừng có thể giúp được tỷ."

Đến một lá bùa cũng phải chế tạo công phu như thế, xem ra vị này ở Long cung vẫn là một kẻ tiêu xài phung phí, khó trách sau khi hắn đến phái Huyền Hư lại biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy.

- Chỉ cần muội không quên hết đống kiến thức mà muội đã ôn tập mấy ngày hôm nay là được.

Mạnh Quyết đã chứng kiến nàng đi thi không biết bao nhiêu lần nên ngữ khí với thần thái không khác gì đang nói chuyện phiếm ngày thường: "Nhìn bộ dạng của sư muội, đêm qua muội lại thức trắng đêm ôn bài sao?"

Trịnh Vi Ỷ vô cùng lo lắng nhưng không hề buông thả bản thân mà hạ quyết tâm học hành đến những phút giây cuối cùng, bộ dạng bây giờ của nàng kiểu: "Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại".*

(*Trích từ bài thơ "Dịch thuỷ ca". Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần "Kinh Kha truyện". Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.)

Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, đến hơi thở của nàng cũng tràn đầy vẻ bất an, cả người nàng cứ run rẩy không ngừng: "Nếu lần này lại thi trượt thì ta quả thật không có tâm trạng nào mà đi tham gia pháp hội thập phương nữa. Mọi người không biết đâu, đám khốn nạn của Vạn Kiếm Tông lần nào gặp ta cũng phải nhắc lại vụ này, bây giờ đến con trai của thành chủ Loan thành cũng biết ta năm nào cũng thi trượt rồi đấy!"

Loan thành chính là nơi tổ chức thập phương pháp hội.

Mạnh Quyết nhìn nàng một lát, khi nhìn thấy quầng mắt đen xì như gấu trúc thành tinh của Trịnh Vi Ỷ thì không khỏi kinh ngạc: "Đêm qua muội vẫn còn ôn tập sao?"

Trịnh Vi Ỷ uể oải đáp: "Muội ôn lý luận kiếm thuật cả một đêm."

Mạnh Quyết nhướng mày: "Có hiểu gì không?"

- Không.

Nàng mặt xám mày tro nhìn lên không trung, ánh mắt như người say: "Muội đã nghĩ thông rồi."

Thế là đại sư tỷ mang theo một đống lời chúc rồi vía vủng đến trường thi, những người khác bận gì thì đi làm nấy, chờ ngày mai kỳ thi kết thúc thì đi tra kết quả.

Mấy người khác hoặc là luyện kiếm hoặc là nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ ác độc duy nhất của nhóm vai chính đương nhiên là không thể nhàn nhã giống họ được rồi, lí do là hệ thống vốn đang giả chết của cô đã ngoi lên ra lệnh cho cô phải ra tay với Ôn Hạc Miên.

Dựa theo nguyên tác, lần trước nguyên chủ đến Thanh Hư cốc giả mù sa mưa bái sư học nghệ, không ngờ lại bị Ôn Hạc Miên nhìn ra ý đồ thật sự. Hắn chẳng những không để ý đến nguyên chủ mà còn ghét bỏ ra mặt. Nguyên chủ là một đại tiểu thư được nuông chiều, sau có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên âm thầm ghi hận. Sau khi từ thành Già Lan về, nàng liền lên kế hoạch trả thù Tương Tinh trưởng lão.

Cô vừa nghĩ mình nên tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chờ hắn mềm lòng mà cuỗm cuốn kiếm phổ tuyệt thế khiến bao người thèm muốn vào trong túi, mặt khác cô lại nghĩ lại thái độ mà hắn dùng để đối xử với mình trước đây, chỉ muốn trả thù hắn một vố ra ngô ra khoai. Sau một hồi suy nghĩ, cô thấy nếu không thể trả thù một cách công khai thì còn có thể lén giở trò sau lưng hắn.


Nguyên văn chỉ thị hệ thống gửi cho cô như sau: "Thấy Ôn Hạc Miên chẳng qua chỉ là một phế nhân vô dụng lại dám đối xử lạnh nhạt xa cách với mình như thế, Ninh Ninh vô cùng tức giận. Đang nghiến răng nghiến lợi thì nàng bỗng nghĩ ra một kế. Thanh Hư cốc ít người lui tới nhưng tung tích của mãnh thú lại rất dễ tìm. Bây giờ Ôn Hạc Miên cơ thể suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ cần nàng bắt một con thú hung dữ đến đây, chờ đến khi hắn rơi vào thế hạ phong thì ra mặt giúp đỡ, như vậy là có thể đạt được sự tin tưởng của hắn dễ như trở bàn tay."

Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không hổ là nhân vật phản diện sừng sỏ trong nguyên tác, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua đánh lại càng hăng, tuy rằng lần này cô cũng sẽ thất bại một cách rất đúng theo kịch bản yêu cầu mà thôi. Ai mà chẳng biết trong tiểu thuyết thì những mưu hèn kế bẩn của những nhân vật phản diện chưa bao giờ thành công cơ chứ.

Thời gian linh thú xuất hiện quá trùng hợp, cái thứ phiền phức như nàng lại xuất hiện ngay chỗ đó lúc đó để anh hùng cứu mỹ nhân. Ôn Hạc Miên không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý đồ của nàng.

Ninh Ninh tuy rằng đã biết trước cái kết cục thê thảm này nhưng không thể không làm theo lời hệ thống mà đi vào trong Thanh Hư cốc. Dù sao thì cô cũng chỉ là nhân viên, một khi sếp đã không hài lòng thì đừng nói đến tiền lương, có khi cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được. Từ cổ chí kim, lời của sếp vĩnh viễn là thánh chỉ.

Thanh Hư Cốc có linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy cây cối xanh tươi hoa cỏ lộng lẫy, chim chóc hót ríu rít cả ngày. Khi mới đặt chân vào trong cốc, bóng cây còn thưa thớt, đầu cành cây và trên mặt đất chi chít những bông hoa nhỏ màu trắng và vàng, có màu xanh đậm của cây làm nền, trông chúng không khác gì những đốm sao rơi.

Nơi này cho dù có linh thú sinh sống cũng chỉ toàn mấy con thú be bé con con. Ninh Ninh cũng không ngốc đến mức bắt thỏ con hay linh miêu đi dọa người ta, nếu không vở diễn này sẽ không tên là "Nữ phụ độc ác tác oai tác quái" mà nên sửa thành: "Học sinh nhiệt tình mang pet đến thăm người thầy cô đơn, tiểu viện yên tĩnh thoáng chốc tràn ngập tiếng cười ấm áp."

Nghĩ mà gai hết cả người.

Cô cố tình chọn con đường vừa nhỏ vừa hẻo lánh mà đi, tránh việc đang đi thì bỗng nhiên gặp phải Ôn Hạc Miên. Càng đi sâu vào trong, cây cối trong Thanh Hư Cốc càng rậm rạp, cuối cùng tán lá xanh che kín cả bầu trời, chỉ còn vài sợi nắng nhạt theo kẽ hở giữa các cành cây chiếu xuống. Bốn phía vắng lặng không một bóng người, rừng sâu hun hút, bước đi trong đó cảm giác như có một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang áp lên sống lưng.

Ninh Ninh vốn tính hướng ngoại, cô ở trong cốc một lát đã cảm thấy vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, Ôn Hạc Miên đã sống một mình ở nơi này lâu như vậy, cô không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc hắn đã trải qua hết ngày này đến ngày khác kiểu gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đến đây với hắn, thế mà người này cũng một bụng xấu xa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vòi lợi ích từ hắn.

Ninh Ninh lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, ngưng thần quan sát các chuyển động xung quanh. Bây giờ ánh nắng đột nhiên vụt tắt, gió nổi lên mang theo một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Cỏ dại phía sau lưng cô hơi hơi lay động.

Linh thú trong cốc hấp thụ tinh hoa của đất trời nên dần dần cũng có linh lực dư thừa, càng đi sâu vào trong thì cấp bậc của linh thù càng cao. Ninh Ninh không tàn nhẫn độc ác như nguyên chủ nên trước khi đến đã suy nghĩ đâu ra đấy rồi. Tuy rằng cốt truyện cần có tình tiết phải tấn công Ôn Hạc Miên, nhưng dù sao cô cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản ưu tú trưởng thành dưới lá cờ đỏ sao vàng, ít nhiều cô cũng có lòng trắc ẩn, không muốn làm hệt như trong nguyên tác để cho hắn bị linh thú gặm nhấm đến mức mình đầy thương tích.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đi đến tầng ngoài của Thanh Hư Cốc, lẳng lặng chờ gió thổi cỏ lay để bắt một con linh thú không hung dữ lắm.

Con mồi đã tới.

Tiếng bước chân vừa vang lên, Ninh Ninh lập tức xoay chuyển cơ thể. Khi nhìn thấy một cái bóng màu xám đậm đang chạy như điên về phía mình thì vung xoẹt cho nó một kiếm. Cô dùng lực rất nhẹ, kiếm quyết va vào trán của đối phương, chỉ thấy cái bóng xám đó nhoáng lên một cái rồi mất ý thức ngất xỉu trên mặt đất.

Đó là một con sói khá to lớn nhưng hình như khá hiền lành, mới ăn có một chưởng đã xỉu ngang rồi. Ninh Ninh bước lên nhét nó vào trong túi đựng đồ giống như trong nguyên tác, sau đó chỉ cần tìm được Ôn Hạc Miên rồi thả nó ra là được. Trời cao phù hộ, lần này đừng để cô thất bại thảm hại như mấy lần trước nhé.

***

Phản diện không có hào quang của nhân vật chính, nguyên tác cũng không phải quyển sách hướng dẫn chinh phục họ, thế cho nên khi đề cập đến kế hoạch lần này, tác giả chỉ viết có vỏn vẹn một dòng vô cùng đơn giản: "Sau một hồi tìm kiếm, Ninh Ninh rốt cuộc tìm thấy Ôn Hạc Miên đang ngồi đọc sách trong rừng." Chỉ vì một câu miêu tả này mà Ninh Ninh cứ đi đi lại lại trong rừng không biết bao nhiêu vòng.

Bây giờ Ôn Hạc Miên không đánh đàn nên không thể dựa vào tiếng đàn để xác định vị trị của hắn. Cô vừa đi về hướng bìa rừng vừa dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy người nọ đang ngồi dưới gốc một cây cổ thụ. Giống như tác phẩm miêu tả, hắn đang ngồi dưới gốc cây yên lặng đọc sách.

Cổ thụ cao chọc trời, cành cây rễ cây chằng chịt, thân cây sẫm màu sần sùi nứt nẻ như nham thạch, rêu xanh bám thành từng mảng. Ôn Hạc Miên mặc một bộ quần áo trắng tinh, tóc dài đen như mực. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhuộm hàng mi đen nhánh của hắn thành màu bàng bạc. Hắn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào, trông cực kỳ giống người trong tranh.

Ninh Ninh đang bận lo lắng nên không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân với thưởng thức mỹ cảnh. Cô lặng lẽ nói một câu xin lỗi Tương Tinh trưởng lão trong lòng sau đó ngồi xổm núp sau một bụi cây, mở túi đựng đồ thả con sói xám kia ra. Như vậy Ôn Hạc Miên sẽ không nhìn thấy cô mà thứ đầu tiên con sói nhìn thấy sau khi ra khỏi túi cũng chỉ có thể là thanh niên đang mặc bạch y ở đối diện với nó. Một loạt các động tác được thực hiện vô cùng suôn sẻ, không chê vào đâu được.

Ninh Ninh không muốn làm Ôn Hạc Miên bị thương nên chỉ đành căng mắt nhìn xuyên qua khe hở của bụi cây, chăm chăm quan sát cảnh tượng bên kia. Thấy ánh sáng trong túi đựng đồ loé lên, vào khoảnh khắc lúc sói xám bị thả ra, người vốn đang chăm chú ngồi đọc sách không biết linh cảm được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ninh Ninh giật thót một cái. Để có thể làm cho con sói nhìn thấy Ôn Hạc Miên đầu tiên, cô đã cố ý chọn vị trí ở đối diện hắn. Thế là Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái tay cầm túi đựng đồ đang hoảng loạn chưa kịp thu lại cộng thêm một đôi mắt đen nhánh tròn xoe.


Nguyên tác không phải như vậy mà! Không phải Ôn trưởng lão nên chăm chú đọc sách từ đầu đến cuối sao! Đi hãm hại người ta nhưng bị người ta bắt tận tay, đây là cảnh tượng đội quần mẫu mực như sách giáo khoa đấy có biết không hả!

Thế mà Ôn Hạc Miên hình như không nhìn ra cô đang xấu hổ, lại còn hướng về cái cánh tay đang quơ quơ bên ngoài bụi cây bình tĩnh nói: "Ninh tiểu hữu."

Ninh Ninh nghe xong ba chữ này mà mém ngừng tim.

Bởi vì Tương Tinh trưởng lão đang cư ngụ chốn này nên các đệ tử của Huyền Hư kiếm phái đã coi Thanh Hư Cốc là khu vực cấm địa, bình thường sẽ không có ai dám bén mảng tới đây. Thêm nữa cái túi đựng đồ kia được thêu thùa tinh xảo, cộng thêm bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, ngoại trừ Ninh Ninh ra thì không còn ai vào đây nữa.

Con sói xám kia hú lên một tràng dài nức nở, Ninh Ninh xấu hổ đến mức suýt xỉu ngang, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chôn mình xuống. Cũng may cô nhanh trí, trong lúc hoảng loạn vẫn kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó, thế là cô đứng vụt dậy: "Ôn trưởng lão, hôm nay ta tới Thanh Hư Cốc nhìn thấy con chó sói này rất đáng yêu nên định đưa nó đến khoe với ngài."

Bên tai cô vang lên một loạt tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con sói xám kia tuy rằng tu vi không cao nhưng bộ dạng cứ như là bố đời mẹ thiên hạ. Ninh Ninh chịu đựng tiếng gầm rú dữ tợn và hàm răng sắc nhọn của nó, miễn cưỡng tiếp tục cười nói: "Thật là kỳ lạ, ban nãy nó vẫn rất ngoan, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?"

Đúng rồi! Chính là như vậy!

Nếu Ôn Hạc Miên đã chính mắt nhìn thấy cô thả con sói này ra, nếu liều mạng biện minh thì chỉ có phản tác dụng, đã thế chi bằng thừa nhận sau đó dùng lý do nào đó qua mặt hắn là được. Ôn Hạc Miên nhất định sẽ đề phòng nó, đợi đến khi sói xám nhào lên tấn công hắn thì Ninh Ninh sẽ một chưởng đánh ngất nó. Nghĩ lại thì như vậy cũng khá giống tình tiết trong cốt truyện rồi còn gì.

Tiểu cô nương thích thú suy nghĩ trong lòng, đôi mắt hạnh hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng nụ cười này chưa kịp lan đến khóe miệng thì cô đột nhiên nghe thấy Ôn Hạc Miên dịu dàng nói: "Tiểu Cửu trời sinh nhút nhát sợ người, có lẽ là nhìn thấy người lạ thì hơi sợ một chút thôi."

Ninh Ninh:?

Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Ôn Hạc Miên tiếp tục cười nói: "Con sói con này do một tay ta nuôi lớn, nó trước nay tính tình hoà nhã, nhưng hơi nghịch ngợm một chút, thích bám lấy người ta. Trước khi Thanh Hư Cốc có người đến, nó là người bạn duy nhất của ta."

Duyên phận trên thế gian này đúng là một thứ kỳ lạ.

Ồ, thì ra con sói này là do ngài nuôi hả? Vậy thì không việc gì...

Không việc gì mới là lạ!

Vẻ hoảng sợ tràn ra trong mắt Ninh Ninh, cô ra vẻ trấn định mà liếc cái thứ màu xám bên lùm cây bên kia.

Gòi xong. Con sói xám phiên bản cuồng bạo kia vẫn còn nhớ mối thù bị đánh ngất xỉu lúc nãy, giờ đang nhe răng trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.

Một cục chà bá như vậy mà ngài bảo là "sói con tính tình hoà nhã nhưng hơi nghịch ngợm một chút" ấy hả?

Nhưng nó là người bạn duy nhất của Ôn Hạc Miên, Ninh Ninh cũng vừa nói nó rất đáng yêu. Nếu cô vẫn đánh ngất nó như kế hoạch ban đầu thì vị Ôn trưởng lão vốn nha nhã hiềnn hoà này nói không chừng sẽ lập tức lật mặt, trở mặt thành thù với cô.

- Ôn trưởng lão.

Ninh Ninh hít vào một hơi, giọng hơi run run: "Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?"

Ôn Hạc Miên vô cùng vui mừng: "Hay quá! Tiểu Cửu vốn rất nhạy bén, nó có thể cảm nhận được người nào thiện người nào ác. Lúc trước khi ta muốn thân cận với nó cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, bây giờ nhất định là nó với tiểu hữu vừa gặp đã thân, nhất thời quên cả sợ hãi đấy."


Đây đâu phải vừa gặp đã thân đâu, đây rõ ràng là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc mà.

Con sói xám tên là "Tiểu Cửu" kia ra sức trừng mắt với cô, dần dần bước về phía trước, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ..

- Nó nó nó... cứ bước về phía ta là sao thế?

Ninh Ninh lui về phía sau một bước: "Ôn trưởng lão, nó còn đang nhe răng với ta nữa kìa!"

Nào biết Ôn Hạc Miên lại càng thêm thích thú, hắn đứng một bên cười dịu dàng như mọi sự chẳng liên quan gì đến mình: "Ninh tiểu hữu đừng sợ, nhất định là nó muốn làm quen với ngươi. Không phải ngươi cũng rất thích nó hay sao? Hai vị quả thật là có duyên."

Ninh Ninh:...

Có duyên cái con khỉ khô.

Huyền Hư kiếm phái nhiều người như vậy, chỉ có mỗi vị Ôn trưởng lão này lúc nào cũng một mình một đường, cũng là người duy nhất có thể làm cô tức giận đến mức muốn chửi thề.

Ban đầu Ninh Ninh nghĩ rằng hắn bụng dạ đen tối, ai ngờ người này hoá ra lại là một kẻ đơn thuần không rành thế sự, mạch não không hề giống với người bình thường. Ngũ quan đẹp đẽ nhường kia cũng không thể che giấu được chỉ số thông minh có hạn của hắn. Tương Tinh trưởng lão Ôn Hạc Miên đại danh vang xa hoàn toàn xứng đáng với ba chữ "vua tưởng bở".

Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn? Chỉ cần ta tưởng bở đủ nhiều thì kịch bản của nữ phụ ác độc sẽ không theo kịp ta. Không hổ là ngài.

Tuyệt vọng, Ninh Ninh bây giờ đang rất tuyệt vọng.

Con sói xám kia đang hùng hổ xông lại đây, Ôn Hạc Miên, người duy nhất Ninh Ninh có thể dựa vào hiện tại - Ôn Hạc Miên bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu "tưởng bở thần công", bắt đầu tự biên tự diễn một tiểu phẩm mang tên "Trung Lang Cửu Công".

Ninh Ninh đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, chỉ có thể nhanh bọn lui về sau, bỏ chạy té khói trước khi móng vuốt của con sói xám vồ đến mình.

Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh đung đưa.

Giữa bãi bỏ ngát hương thơm, thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp và sói con thật thà nghịch ngợm anh đuổi tôi rượt, đúng là nhìn mà lòng rộn ràng vui sướng. Ôn Hạc Miên vô cùng hân hoan, sau khi họ khan một tiếng thì nhìn xuống cuốn sách cổ trong tay. Trên cuốn sách cổ đã ố vàng có một bức thư chữ xấu như gà bới.

"Tương Tinh trưởng lão thân mến!

Sư tỷ Trịnh Vi Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử lại bày sạp bán hàng trước cửa sơn môn. Ta đi ngang qua nhìn thấy cái kính vạn hoa này rất thú vị nên bèn mua gửi cho ngài. Chỉ cần đặt mắt ở một đầu, sau đó dùng tay xoay vòng tròn là có thể nhìn thấy hình ảnh rất xinh đẹp.

Ta đã học xong kiếm pháp nhập môn thức thứ chín, như vậy không bao lâu nữa là có thể được học một chút kiếm pháp cấp cao, đến lúc đó ta cũng có thể xuống núi rèn luyện như sư huynh sư tỷ được rồi.

Ta cũng sắp phải thi viết nữa, mong là có thể thi đỗ!

Tương Tinh trưởng lão xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé."

Hoá ra ban nãy hắn không phải đang đọc sách mà đang nghiền ngẫm bức thư này. Nội dung bức thư vẫn là cô bé này kể lể về đủ thứ chuyện. Ôn Hạc Miên cùng ngón tay thon dài khẽ mân mê tờ giấy viết thư. Hắn hơi mím môi cười nhẹ.

Ninh Ninh vẫn luôn gửi thư nặc danh cho hắn, đều như vắt tranh. Nàng ngụy trang thành tiểu đệ tử vừa mới vào trong môn phái, thế nên trong thư vẫn chưa đề cập đến việc nàng xuống núi rèn luyện. Thỉnh thoảng khi Thiên Tiện Tử đến Thanh Hư Cốc thăm hỏi hắn, Ôn Hạc Miên sẽ nói bóng nói gió, lúc đó mới biết được nàng đã vào thành cổ Già Lan, đánh bại ma quân Huyền Diệp.

Cô bé kia đang tuổi thiếu niên, vốn nên sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Giống như bây giờ vậy.

Thân ảnh của thiếu nữ dần dần khuất sau bóng cây, có lẽ vì nàng đang rất vui vẻ nên thỉnh thoảng hưng phấn hét lên vài tiếng. Tuy rằng nghe không rõ lắm nhưng nhờ giờ truyền đi, Ôn Hạc Miên vẫn nghe được mấy chữ mơ hồ.

"Cửu", "đuổi, "ta", "không được", "mau đến đây đi!", "Nhanh!", "kẹo".


Nhất định là nàng và Tiểu Cửu chơi quá hăng, Ôn Hạc Miên tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng trong đầu đã phác hoạ ra hình ảnh ấm áp hài hoà của một người một sói rồi. Cô bé cười rạng rỡ, khi quay đầu lại tóc đen phấp phới theo gió:

- Tiểu Cửu, mau đuổi theo ta đi! Mi có đuổi kịp được không đấy? Mau đến đây đi!

Nàng dừng lại một chút rồi như đột nhiên nhận ra gì đó: "Do ta chạy quá nhanh rồi sao? Mi mà đuổi kịp thì ta sẽ cho mi ăn kẹo! Ha ha ha!"

Sói con tung tăng nhảy nhót, nghịch ngợm đáp lại: "Gâu gâu gâu!"

Tuổi trẻ đẹp đẽ thật đấy.

Ninh Ninh nào biết đâu rằng người này đang suy nghĩ lung tung loạn xạ cái gì. Cô chỉ biết duy nhất một điều là con chó sói sát khí đằng đằng kia có thể bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào như lời Ôn Hạc Miên nói thì thật xin lỗi, chỉ có dyu nhất một khả năng là nó sẽ dùng hàm răng sắc bén của nó hỏi thăm thân mật cái cổ của cô, sau đó cắn cho đứt ngoéo, khoảng cách giữa hai người sẽ là âm 5cm.

Tuy rằng Ninh Ninh có thể lực tốt nhưng chạy một hồi cũng không có kiên nhẫn nữa. Trong lúc hoảng hốt cô chỉ có thể gân cổ lên xin sự giúp đỡ của Ôn Hạc Miên:

- Ôn trưởng lão cứu mạng! Con chó sói này đuổi theo ta từ này đến giờ, ta sắp không chạy nổi nữa rồi! Ngài mau đến đây đi! Ta thật sự không có siro* cho ngươi đâu!"

(*Nguyên văn: "我真的没有太极急支糖浆", trong đó "急支糖浆" là tên của một loại siro trị ho bên đó. Joke này đến từ cái của hãng này. Trong video , một con báo đang ra sức đuổi theo một cô gái. Cô gái chạy hết nổi bèn dừng lại hỏi con báo: "Tại sao lại đuổi theo tôi?" Con báo đáp vì muốn uống siro, thế là cô gái bèn cho con báo uống một thìa siro. Chiếc này rất nổi tiếng và được liệt vào hàng kinh điển vì độ vô tri của nó, tương tự như Điện Máy Xanh của Việt Nam chúng ta vậy. Ở đây Ninh Ninh đang ví von tình cảnh của mình như chiếc này, các từ rời rạc mà Ôn Hạc Miên nghe thấy từ câu của Ninh Ninh tách ra sẽ có ý nghĩa khác nên hắn mới tưởng tượng lố lăng ô dề như thế.)

***

Ninh Ninh kiệt sức quay về núi. Cô và con sói điên kia giằng co một hồi lâu, Ôn Hạc Miên từ đầu đến cuối vẫn giả chết. Cuối cùng cô thừa dịp hắn không có mặt ở đấy mà dùng một chút linh khí làm cho con sói đen kia bất tỉnh. Cô đưa con sói về cho Ôn Hạc Miên, chỉ nói là con sói chạy nhanh quá vô tình tông vào thân cây ngất xỉu luôn.

Ôn Hạc Miên gật đầu ho nhẹ một tiếng, hình như đã sớm nhìn quen cảnh tượng như vậy, bình thản đáp lại: "Không sao, Tiểu Cửu cũng hay như thế. Chỉ tiếc là hôm nay Ninh tiểu hữu không thể chơi với nó được nữa rồi, chi rằng ngày khác lại đến."

Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười. Vậy ta đa tạ ngài ha! Lần chơi đùa này đúng là cả đời không thể quên được.

Tối hôm đó, Lâm Tầm sau khi ăn tối trở về vô tình chạm mặt Ninh Ninh, thế là bị bộ dạng của Ninh Ninh dọa cho khiếp hồn khiếp vía.

Tiểu sư tỷ xinh đẹp rạng ngời của hắn quần áo tả tơi, giày dép tung toé, tóc tai tán loạn, nhìn không khác gì sợi mì bị trương phềnh lên, hắn nhìn mà còn thấy đói bụng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người thất thểu đi một mình dưới bóng cây, trông như nữ quỷ oán khí sâu đậm muốn đi đòi mạng người ta.

- Tiểu, tiểu sư tỷ...

Tiểu bạch long sợ run cả giọng, vỏ dưa hấu đang cầm trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất: "Tỷ vừa đi xin cơm về sao?"

HẾT HỒI BỐN.

_____

Meo: Lại một hồi nữa kết thúc rồi, tung hoa tung hoa! Bởi vì lại sắp bước vào thời kỳ ở ẩn cho đến khi hồi mới hoàn thành, tôi muốn thông báo đến các mỹ nữ mỹ nam một vài điều cho mọi người yên lòng nhé!

1. Hồi mới tôi đang làm rồi, rạp xiếc trung ương Tiểu Trùng Sơn lại teamwork với nhau, tôi đang edit và đang cười ẻ.

2. Cho ai chưa biết thì tôi đã hốt được đủ bộ bản sách giấy của cháu nó về rồi, nhìn sơ qua thì không có quá nhiều thay đổi so với bản online ở trên Tấn Giang nhưng cách chia các phần thì có khác một chút cộng thêm có vài ngoại truyện (tôi chưa đọc nên không biết đây có phải ngoại truyện độc quyền không) và phụ kiện khá thú vị, tôi quyết định sẽ cập nhật những thứ đó (sẽ có thông báo sau) và chỉnh sửa bản chuyển ngữ của mình cả thể sau khi lấp hố (vì đọc lại thấy mấy khúc mình edit cũng si đa quá đọc không chấp nhận được:))

3. Ý là tôi chấp nhận việc truyện mình làm bị bê đi chỗ khác rồi, nhưng mà bắt đầu từ hồi năm tôi sẽ add thêm mark (cái dòng chúc mấy đứa đọc lậu ẻ chảy suốt đời ấy) vào trong mỗi chương, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nếu nó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.

4. Các bản chỉnh sửa và cập nhật sau này đều sẽ được tiến hành trên các chương đăng ở wattpad @xiao_ming_ming nên mọi người muốn đọc bản chuẩn chỉnh trau chuốt nhất thì hãy đọc trên wattpad nha. Các nền tảng khác tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì.

5. Quên không bảo dạo này mạng Việt Nam lại cấm wattpad rồi nên có thể tình hình update trên wattpad sẽ hơi chậm so với trên fb xíu, mọi người ráng chờ nha!
 
Chương 40: C40: Tưởng bở tầm cỡ như này ai dám so với hắn


Trịnh Vi Ỷ thấp thỏm đến trường thi tham gia thi văn. Trước khi đi, nàng đã bái đi bái lại Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh không biết bao nhiêu lần, chỉ kém nước thắp cho mấy vị này vài nén hương để xin vía thi đỗ.

Ninh Ninh nhỏ nhẹ ôn tồn an ủi nàng: "Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng, dạo gần đây tỷ ôn tập vất vả như vậy, nhất định sẽ đỗ mà."

Bùi Tịch không hay nói chuyện với người khác, hắn ngồi nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một câu: "Đại sư tỷ cố lên."

Tiểu bạch long Lâm Tầm vừa về quê thăm họ hàng về, nghiêm trang móc một lá bùa từ trong người ra cho nàng. Mặt lá bùa được bện từ chỉ vàng, bên trên long trọng viết một chữ: "Đỗ".

- Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ sắp đi thi nên đã mang nó từ Long cung đến đây đấy.

Lâm Tầm nói: "Lá bùa này bên trong dệt từ long tiêu, bên ngoài có long lân và long tức được luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ, nói không chừng có thể giúp được tỷ."

Đến một lá bùa cũng phải chế tạo công phu như thế, xem ra vị này ở Long cung vẫn là một kẻ tiêu xài phung phí, khó trách sau khi hắn đến phái Huyền Hư lại biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy.

- Chỉ cần muội không quên hết đống kiến thức mà muội đã ôn tập mấy ngày hôm nay là được.

Mạnh Quyết đã chứng kiến nàng đi thi không biết bao nhiêu lần nên ngữ khí với thần thái không khác gì đang nói chuyện phiếm ngày thường: "Nhìn bộ dạng của sư muội, đêm qua muội lại thức trắng đêm ôn bài sao?"

Trịnh Vi Ỷ vô cùng lo lắng nhưng không hề buông thả bản thân mà hạ quyết tâm học hành đến những phút giây cuối cùng, bộ dạng bây giờ của nàng kiểu: "Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại".*

(*Trích từ bài thơ "Dịch thuỷ ca". Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần "Kinh Kha truyện". Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.)

Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, đến hơi thở của nàng cũng tràn đầy vẻ bất an, cả người nàng cứ run rẩy không ngừng: "Nếu lần này lại thi trượt thì ta quả thật không có tâm trạng nào mà đi tham gia pháp hội thập phương nữa. Mọi người không biết đâu, đám khốn nạn của Vạn Kiếm Tông lần nào gặp ta cũng phải nhắc lại vụ này, bây giờ đến con trai của thành chủ Loan thành cũng biết ta năm nào cũng thi trượt rồi đấy!"

Loan thành chính là nơi tổ chức thập phương pháp hội.

Mạnh Quyết nhìn nàng một lát, khi nhìn thấy quầng mắt đen xì như gấu trúc thành tinh của Trịnh Vi Ỷ thì không khỏi kinh ngạc: "Đêm qua muội vẫn còn ôn tập sao?"

Trịnh Vi Ỷ uể oải đáp: "Muội ôn lý luận kiếm thuật cả một đêm."

Mạnh Quyết nhướng mày: "Có hiểu gì không?"

- Không.

Nàng mặt xám mày tro nhìn lên không trung, ánh mắt như người say: "Muội đã nghĩ thông rồi."

Thế là đại sư tỷ mang theo một đống lời chúc rồi vía vủng đến trường thi, những người khác bận gì thì đi làm nấy, chờ ngày mai kỳ thi kết thúc thì đi tra kết quả.

Mấy người khác hoặc là luyện kiếm hoặc là nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ ác độc duy nhất của nhóm vai chính đương nhiên là không thể nhàn nhã giống họ được rồi, lí do là hệ thống vốn đang giả chết của cô đã ngoi lên ra lệnh cho cô phải ra tay với Ôn Hạc Miên.

Dựa theo nguyên tác, lần trước nguyên chủ đến Thanh Hư cốc giả mù sa mưa bái sư học nghệ, không ngờ lại bị Ôn Hạc Miên nhìn ra ý đồ thật sự. Hắn chẳng những không để ý đến nguyên chủ mà còn ghét bỏ ra mặt. Nguyên chủ là một đại tiểu thư được nuông chiều, sau có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên âm thầm ghi hận. Sau khi từ thành Già Lan về, nàng liền lên kế hoạch trả thù Tương Tinh trưởng lão.

Cô vừa nghĩ mình nên tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chờ hắn mềm lòng mà cuỗm cuốn kiếm phổ tuyệt thế khiến bao người thèm muốn vào trong túi, mặt khác cô lại nghĩ lại thái độ mà hắn dùng để đối xử với mình trước đây, chỉ muốn trả thù hắn một vố ra ngô ra khoai. Sau một hồi suy nghĩ, cô thấy nếu không thể trả thù một cách công khai thì còn có thể lén giở trò sau lưng hắn.


Nguyên văn chỉ thị hệ thống gửi cho cô như sau: "Thấy Ôn Hạc Miên chẳng qua chỉ là một phế nhân vô dụng lại dám đối xử lạnh nhạt xa cách với mình như thế, Ninh Ninh vô cùng tức giận. Đang nghiến răng nghiến lợi thì nàng bỗng nghĩ ra một kế. Thanh Hư cốc ít người lui tới nhưng tung tích của mãnh thú lại rất dễ tìm. Bây giờ Ôn Hạc Miên cơ thể suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ cần nàng bắt một con thú hung dữ đến đây, chờ đến khi hắn rơi vào thế hạ phong thì ra mặt giúp đỡ, như vậy là có thể đạt được sự tin tưởng của hắn dễ như trở bàn tay."

Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không hổ là nhân vật phản diện sừng sỏ trong nguyên tác, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua đánh lại càng hăng, tuy rằng lần này cô cũng sẽ thất bại một cách rất đúng theo kịch bản yêu cầu mà thôi. Ai mà chẳng biết trong tiểu thuyết thì những mưu hèn kế bẩn của những nhân vật phản diện chưa bao giờ thành công cơ chứ.

Thời gian linh thú xuất hiện quá trùng hợp, cái thứ phiền phức như nàng lại xuất hiện ngay chỗ đó lúc đó để anh hùng cứu mỹ nhân. Ôn Hạc Miên không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý đồ của nàng.

Ninh Ninh tuy rằng đã biết trước cái kết cục thê thảm này nhưng không thể không làm theo lời hệ thống mà đi vào trong Thanh Hư cốc. Dù sao thì cô cũng chỉ là nhân viên, một khi sếp đã không hài lòng thì đừng nói đến tiền lương, có khi cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được. Từ cổ chí kim, lời của sếp vĩnh viễn là thánh chỉ.

Thanh Hư Cốc có linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy cây cối xanh tươi hoa cỏ lộng lẫy, chim chóc hót ríu rít cả ngày. Khi mới đặt chân vào trong cốc, bóng cây còn thưa thớt, đầu cành cây và trên mặt đất chi chít những bông hoa nhỏ màu trắng và vàng, có màu xanh đậm của cây làm nền, trông chúng không khác gì những đốm sao rơi.

Nơi này cho dù có linh thú sinh sống cũng chỉ toàn mấy con thú be bé con con. Ninh Ninh cũng không ngốc đến mức bắt thỏ con hay linh miêu đi dọa người ta, nếu không vở diễn này sẽ không tên là "Nữ phụ độc ác tác oai tác quái" mà nên sửa thành: "Học sinh nhiệt tình mang pet đến thăm người thầy cô đơn, tiểu viện yên tĩnh thoáng chốc tràn ngập tiếng cười ấm áp."

Nghĩ mà gai hết cả người.

Cô cố tình chọn con đường vừa nhỏ vừa hẻo lánh mà đi, tránh việc đang đi thì bỗng nhiên gặp phải Ôn Hạc Miên. Càng đi sâu vào trong, cây cối trong Thanh Hư Cốc càng rậm rạp, cuối cùng tán lá xanh che kín cả bầu trời, chỉ còn vài sợi nắng nhạt theo kẽ hở giữa các cành cây chiếu xuống. Bốn phía vắng lặng không một bóng người, rừng sâu hun hút, bước đi trong đó cảm giác như có một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang áp lên sống lưng.

Ninh Ninh vốn tính hướng ngoại, cô ở trong cốc một lát đã cảm thấy vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, Ôn Hạc Miên đã sống một mình ở nơi này lâu như vậy, cô không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc hắn đã trải qua hết ngày này đến ngày khác kiểu gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đến đây với hắn, thế mà người này cũng một bụng xấu xa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vòi lợi ích từ hắn.

Ninh Ninh lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, ngưng thần quan sát các chuyển động xung quanh. Bây giờ ánh nắng đột nhiên vụt tắt, gió nổi lên mang theo một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Cỏ dại phía sau lưng cô hơi hơi lay động.

Linh thú trong cốc hấp thụ tinh hoa của đất trời nên dần dần cũng có linh lực dư thừa, càng đi sâu vào trong thì cấp bậc của linh thù càng cao. Ninh Ninh không tàn nhẫn độc ác như nguyên chủ nên trước khi đến đã suy nghĩ đâu ra đấy rồi. Tuy rằng cốt truyện cần có tình tiết phải tấn công Ôn Hạc Miên, nhưng dù sao cô cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản ưu tú trưởng thành dưới lá cờ đỏ sao vàng, ít nhiều cô cũng có lòng trắc ẩn, không muốn làm hệt như trong nguyên tác để cho hắn bị linh thú gặm nhấm đến mức mình đầy thương tích.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đi đến tầng ngoài của Thanh Hư Cốc, lẳng lặng chờ gió thổi cỏ lay để bắt một con linh thú không hung dữ lắm.

Con mồi đã tới.

Tiếng bước chân vừa vang lên, Ninh Ninh lập tức xoay chuyển cơ thể. Khi nhìn thấy một cái bóng màu xám đậm đang chạy như điên về phía mình thì vung xoẹt cho nó một kiếm. Cô dùng lực rất nhẹ, kiếm quyết va vào trán của đối phương, chỉ thấy cái bóng xám đó nhoáng lên một cái rồi mất ý thức ngất xỉu trên mặt đất.

Đó là một con sói khá to lớn nhưng hình như khá hiền lành, mới ăn có một chưởng đã xỉu ngang rồi. Ninh Ninh bước lên nhét nó vào trong túi đựng đồ giống như trong nguyên tác, sau đó chỉ cần tìm được Ôn Hạc Miên rồi thả nó ra là được. Trời cao phù hộ, lần này đừng để cô thất bại thảm hại như mấy lần trước nhé.

***

Phản diện không có hào quang của nhân vật chính, nguyên tác cũng không phải quyển sách hướng dẫn chinh phục họ, thế cho nên khi đề cập đến kế hoạch lần này, tác giả chỉ viết có vỏn vẹn một dòng vô cùng đơn giản: "Sau một hồi tìm kiếm, Ninh Ninh rốt cuộc tìm thấy Ôn Hạc Miên đang ngồi đọc sách trong rừng." Chỉ vì một câu miêu tả này mà Ninh Ninh cứ đi đi lại lại trong rừng không biết bao nhiêu vòng.

Bây giờ Ôn Hạc Miên không đánh đàn nên không thể dựa vào tiếng đàn để xác định vị trị của hắn. Cô vừa đi về hướng bìa rừng vừa dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy người nọ đang ngồi dưới gốc một cây cổ thụ. Giống như tác phẩm miêu tả, hắn đang ngồi dưới gốc cây yên lặng đọc sách.

Cổ thụ cao chọc trời, cành cây rễ cây chằng chịt, thân cây sẫm màu sần sùi nứt nẻ như nham thạch, rêu xanh bám thành từng mảng. Ôn Hạc Miên mặc một bộ quần áo trắng tinh, tóc dài đen như mực. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhuộm hàng mi đen nhánh của hắn thành màu bàng bạc. Hắn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào, trông cực kỳ giống người trong tranh.

Ninh Ninh đang bận lo lắng nên không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân với thưởng thức mỹ cảnh. Cô lặng lẽ nói một câu xin lỗi Tương Tinh trưởng lão trong lòng sau đó ngồi xổm núp sau một bụi cây, mở túi đựng đồ thả con sói xám kia ra. Như vậy Ôn Hạc Miên sẽ không nhìn thấy cô mà thứ đầu tiên con sói nhìn thấy sau khi ra khỏi túi cũng chỉ có thể là thanh niên đang mặc bạch y ở đối diện với nó. Một loạt các động tác được thực hiện vô cùng suôn sẻ, không chê vào đâu được.

Ninh Ninh không muốn làm Ôn Hạc Miên bị thương nên chỉ đành căng mắt nhìn xuyên qua khe hở của bụi cây, chăm chăm quan sát cảnh tượng bên kia. Thấy ánh sáng trong túi đựng đồ loé lên, vào khoảnh khắc lúc sói xám bị thả ra, người vốn đang chăm chú ngồi đọc sách không biết linh cảm được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ninh Ninh giật thót một cái. Để có thể làm cho con sói nhìn thấy Ôn Hạc Miên đầu tiên, cô đã cố ý chọn vị trí ở đối diện hắn. Thế là Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái tay cầm túi đựng đồ đang hoảng loạn chưa kịp thu lại cộng thêm một đôi mắt đen nhánh tròn xoe.


Nguyên tác không phải như vậy mà! Không phải Ôn trưởng lão nên chăm chú đọc sách từ đầu đến cuối sao! Đi hãm hại người ta nhưng bị người ta bắt tận tay, đây là cảnh tượng đội quần mẫu mực như sách giáo khoa đấy có biết không hả!

Thế mà Ôn Hạc Miên hình như không nhìn ra cô đang xấu hổ, lại còn hướng về cái cánh tay đang quơ quơ bên ngoài bụi cây bình tĩnh nói: "Ninh tiểu hữu."

Ninh Ninh nghe xong ba chữ này mà mém ngừng tim.

Bởi vì Tương Tinh trưởng lão đang cư ngụ chốn này nên các đệ tử của Huyền Hư kiếm phái đã coi Thanh Hư Cốc là khu vực cấm địa, bình thường sẽ không có ai dám bén mảng tới đây. Thêm nữa cái túi đựng đồ kia được thêu thùa tinh xảo, cộng thêm bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, ngoại trừ Ninh Ninh ra thì không còn ai vào đây nữa.

Con sói xám kia hú lên một tràng dài nức nở, Ninh Ninh xấu hổ đến mức suýt xỉu ngang, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chôn mình xuống. Cũng may cô nhanh trí, trong lúc hoảng loạn vẫn kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó, thế là cô đứng vụt dậy: "Ôn trưởng lão, hôm nay ta tới Thanh Hư Cốc nhìn thấy con chó sói này rất đáng yêu nên định đưa nó đến khoe với ngài."

Bên tai cô vang lên một loạt tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con sói xám kia tuy rằng tu vi không cao nhưng bộ dạng cứ như là bố đời mẹ thiên hạ. Ninh Ninh chịu đựng tiếng gầm rú dữ tợn và hàm răng sắc nhọn của nó, miễn cưỡng tiếp tục cười nói: "Thật là kỳ lạ, ban nãy nó vẫn rất ngoan, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?"

Đúng rồi! Chính là như vậy!

Nếu Ôn Hạc Miên đã chính mắt nhìn thấy cô thả con sói này ra, nếu liều mạng biện minh thì chỉ có phản tác dụng, đã thế chi bằng thừa nhận sau đó dùng lý do nào đó qua mặt hắn là được. Ôn Hạc Miên nhất định sẽ đề phòng nó, đợi đến khi sói xám nhào lên tấn công hắn thì Ninh Ninh sẽ một chưởng đánh ngất nó. Nghĩ lại thì như vậy cũng khá giống tình tiết trong cốt truyện rồi còn gì.

Tiểu cô nương thích thú suy nghĩ trong lòng, đôi mắt hạnh hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng nụ cười này chưa kịp lan đến khóe miệng thì cô đột nhiên nghe thấy Ôn Hạc Miên dịu dàng nói: "Tiểu Cửu trời sinh nhút nhát sợ người, có lẽ là nhìn thấy người lạ thì hơi sợ một chút thôi."

Ninh Ninh:?

Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Ôn Hạc Miên tiếp tục cười nói: "Con sói con này do một tay ta nuôi lớn, nó trước nay tính tình hoà nhã, nhưng hơi nghịch ngợm một chút, thích bám lấy người ta. Trước khi Thanh Hư Cốc có người đến, nó là người bạn duy nhất của ta."

Duyên phận trên thế gian này đúng là một thứ kỳ lạ.

Ồ, thì ra con sói này là do ngài nuôi hả? Vậy thì không việc gì...

Không việc gì mới là lạ!

Vẻ hoảng sợ tràn ra trong mắt Ninh Ninh, cô ra vẻ trấn định mà liếc cái thứ màu xám bên lùm cây bên kia.

Gòi xong. Con sói xám phiên bản cuồng bạo kia vẫn còn nhớ mối thù bị đánh ngất xỉu lúc nãy, giờ đang nhe răng trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.

Một cục chà bá như vậy mà ngài bảo là "sói con tính tình hoà nhã nhưng hơi nghịch ngợm một chút" ấy hả?

Nhưng nó là người bạn duy nhất của Ôn Hạc Miên, Ninh Ninh cũng vừa nói nó rất đáng yêu. Nếu cô vẫn đánh ngất nó như kế hoạch ban đầu thì vị Ôn trưởng lão vốn nha nhã hiềnn hoà này nói không chừng sẽ lập tức lật mặt, trở mặt thành thù với cô.

- Ôn trưởng lão.

Ninh Ninh hít vào một hơi, giọng hơi run run: "Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?"

Ôn Hạc Miên vô cùng vui mừng: "Hay quá! Tiểu Cửu vốn rất nhạy bén, nó có thể cảm nhận được người nào thiện người nào ác. Lúc trước khi ta muốn thân cận với nó cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, bây giờ nhất định là nó với tiểu hữu vừa gặp đã thân, nhất thời quên cả sợ hãi đấy."


Đây đâu phải vừa gặp đã thân đâu, đây rõ ràng là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc mà.

Con sói xám tên là "Tiểu Cửu" kia ra sức trừng mắt với cô, dần dần bước về phía trước, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ..

- Nó nó nó... cứ bước về phía ta là sao thế?

Ninh Ninh lui về phía sau một bước: "Ôn trưởng lão, nó còn đang nhe răng với ta nữa kìa!"

Nào biết Ôn Hạc Miên lại càng thêm thích thú, hắn đứng một bên cười dịu dàng như mọi sự chẳng liên quan gì đến mình: "Ninh tiểu hữu đừng sợ, nhất định là nó muốn làm quen với ngươi. Không phải ngươi cũng rất thích nó hay sao? Hai vị quả thật là có duyên."

Ninh Ninh:...

Có duyên cái con khỉ khô.

Huyền Hư kiếm phái nhiều người như vậy, chỉ có mỗi vị Ôn trưởng lão này lúc nào cũng một mình một đường, cũng là người duy nhất có thể làm cô tức giận đến mức muốn chửi thề.

Ban đầu Ninh Ninh nghĩ rằng hắn bụng dạ đen tối, ai ngờ người này hoá ra lại là một kẻ đơn thuần không rành thế sự, mạch não không hề giống với người bình thường. Ngũ quan đẹp đẽ nhường kia cũng không thể che giấu được chỉ số thông minh có hạn của hắn. Tương Tinh trưởng lão Ôn Hạc Miên đại danh vang xa hoàn toàn xứng đáng với ba chữ "vua tưởng bở".

Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn? Chỉ cần ta tưởng bở đủ nhiều thì kịch bản của nữ phụ ác độc sẽ không theo kịp ta. Không hổ là ngài.

Tuyệt vọng, Ninh Ninh bây giờ đang rất tuyệt vọng.

Con sói xám kia đang hùng hổ xông lại đây, Ôn Hạc Miên, người duy nhất Ninh Ninh có thể dựa vào hiện tại - Ôn Hạc Miên bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu "tưởng bở thần công", bắt đầu tự biên tự diễn một tiểu phẩm mang tên "Trung Lang Cửu Công".

Ninh Ninh đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, chỉ có thể nhanh bọn lui về sau, bỏ chạy té khói trước khi móng vuốt của con sói xám vồ đến mình.

Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh đung đưa.

Giữa bãi bỏ ngát hương thơm, thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp và sói con thật thà nghịch ngợm anh đuổi tôi rượt, đúng là nhìn mà lòng rộn ràng vui sướng. Ôn Hạc Miên vô cùng hân hoan, sau khi họ khan một tiếng thì nhìn xuống cuốn sách cổ trong tay. Trên cuốn sách cổ đã ố vàng có một bức thư chữ xấu như gà bới.

"Tương Tinh trưởng lão thân mến!

Sư tỷ Trịnh Vi Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử lại bày sạp bán hàng trước cửa sơn môn. Ta đi ngang qua nhìn thấy cái kính vạn hoa này rất thú vị nên bèn mua gửi cho ngài. Chỉ cần đặt mắt ở một đầu, sau đó dùng tay xoay vòng tròn là có thể nhìn thấy hình ảnh rất xinh đẹp.

Ta đã học xong kiếm pháp nhập môn thức thứ chín, như vậy không bao lâu nữa là có thể được học một chút kiếm pháp cấp cao, đến lúc đó ta cũng có thể xuống núi rèn luyện như sư huynh sư tỷ được rồi.

Ta cũng sắp phải thi viết nữa, mong là có thể thi đỗ!

Tương Tinh trưởng lão xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé."

Hoá ra ban nãy hắn không phải đang đọc sách mà đang nghiền ngẫm bức thư này. Nội dung bức thư vẫn là cô bé này kể lể về đủ thứ chuyện. Ôn Hạc Miên cùng ngón tay thon dài khẽ mân mê tờ giấy viết thư. Hắn hơi mím môi cười nhẹ.

Ninh Ninh vẫn luôn gửi thư nặc danh cho hắn, đều như vắt tranh. Nàng ngụy trang thành tiểu đệ tử vừa mới vào trong môn phái, thế nên trong thư vẫn chưa đề cập đến việc nàng xuống núi rèn luyện. Thỉnh thoảng khi Thiên Tiện Tử đến Thanh Hư Cốc thăm hỏi hắn, Ôn Hạc Miên sẽ nói bóng nói gió, lúc đó mới biết được nàng đã vào thành cổ Già Lan, đánh bại ma quân Huyền Diệp.

Cô bé kia đang tuổi thiếu niên, vốn nên sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Giống như bây giờ vậy.

Thân ảnh của thiếu nữ dần dần khuất sau bóng cây, có lẽ vì nàng đang rất vui vẻ nên thỉnh thoảng hưng phấn hét lên vài tiếng. Tuy rằng nghe không rõ lắm nhưng nhờ giờ truyền đi, Ôn Hạc Miên vẫn nghe được mấy chữ mơ hồ.

"Cửu", "đuổi, "ta", "không được", "mau đến đây đi!", "Nhanh!", "kẹo".


Nhất định là nàng và Tiểu Cửu chơi quá hăng, Ôn Hạc Miên tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng trong đầu đã phác hoạ ra hình ảnh ấm áp hài hoà của một người một sói rồi. Cô bé cười rạng rỡ, khi quay đầu lại tóc đen phấp phới theo gió:

- Tiểu Cửu, mau đuổi theo ta đi! Mi có đuổi kịp được không đấy? Mau đến đây đi!

Nàng dừng lại một chút rồi như đột nhiên nhận ra gì đó: "Do ta chạy quá nhanh rồi sao? Mi mà đuổi kịp thì ta sẽ cho mi ăn kẹo! Ha ha ha!"

Sói con tung tăng nhảy nhót, nghịch ngợm đáp lại: "Gâu gâu gâu!"

Tuổi trẻ đẹp đẽ thật đấy.

Ninh Ninh nào biết đâu rằng người này đang suy nghĩ lung tung loạn xạ cái gì. Cô chỉ biết duy nhất một điều là con chó sói sát khí đằng đằng kia có thể bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào như lời Ôn Hạc Miên nói thì thật xin lỗi, chỉ có dyu nhất một khả năng là nó sẽ dùng hàm răng sắc bén của nó hỏi thăm thân mật cái cổ của cô, sau đó cắn cho đứt ngoéo, khoảng cách giữa hai người sẽ là âm 5cm.

Tuy rằng Ninh Ninh có thể lực tốt nhưng chạy một hồi cũng không có kiên nhẫn nữa. Trong lúc hoảng hốt cô chỉ có thể gân cổ lên xin sự giúp đỡ của Ôn Hạc Miên:

- Ôn trưởng lão cứu mạng! Con chó sói này đuổi theo ta từ này đến giờ, ta sắp không chạy nổi nữa rồi! Ngài mau đến đây đi! Ta thật sự không có siro* cho ngươi đâu!"

(*Nguyên văn: "我真的没有太极急支糖浆", trong đó "急支糖浆" là tên của một loại siro trị ho bên đó. Joke này đến từ cái của hãng này. Trong video , một con báo đang ra sức đuổi theo một cô gái. Cô gái chạy hết nổi bèn dừng lại hỏi con báo: "Tại sao lại đuổi theo tôi?" Con báo đáp vì muốn uống siro, thế là cô gái bèn cho con báo uống một thìa siro. Chiếc này rất nổi tiếng và được liệt vào hàng kinh điển vì độ vô tri của nó, tương tự như Điện Máy Xanh của Việt Nam chúng ta vậy. Ở đây Ninh Ninh đang ví von tình cảnh của mình như chiếc này, các từ rời rạc mà Ôn Hạc Miên nghe thấy từ câu của Ninh Ninh tách ra sẽ có ý nghĩa khác nên hắn mới tưởng tượng lố lăng ô dề như thế.)

***

Ninh Ninh kiệt sức quay về núi. Cô và con sói điên kia giằng co một hồi lâu, Ôn Hạc Miên từ đầu đến cuối vẫn giả chết. Cuối cùng cô thừa dịp hắn không có mặt ở đấy mà dùng một chút linh khí làm cho con sói đen kia bất tỉnh. Cô đưa con sói về cho Ôn Hạc Miên, chỉ nói là con sói chạy nhanh quá vô tình tông vào thân cây ngất xỉu luôn.

Ôn Hạc Miên gật đầu ho nhẹ một tiếng, hình như đã sớm nhìn quen cảnh tượng như vậy, bình thản đáp lại: "Không sao, Tiểu Cửu cũng hay như thế. Chỉ tiếc là hôm nay Ninh tiểu hữu không thể chơi với nó được nữa rồi, chi rằng ngày khác lại đến."

Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười. Vậy ta đa tạ ngài ha! Lần chơi đùa này đúng là cả đời không thể quên được.

Tối hôm đó, Lâm Tầm sau khi ăn tối trở về vô tình chạm mặt Ninh Ninh, thế là bị bộ dạng của Ninh Ninh dọa cho khiếp hồn khiếp vía.

Tiểu sư tỷ xinh đẹp rạng ngời của hắn quần áo tả tơi, giày dép tung toé, tóc tai tán loạn, nhìn không khác gì sợi mì bị trương phềnh lên, hắn nhìn mà còn thấy đói bụng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người thất thểu đi một mình dưới bóng cây, trông như nữ quỷ oán khí sâu đậm muốn đi đòi mạng người ta.

- Tiểu, tiểu sư tỷ...

Tiểu bạch long sợ run cả giọng, vỏ dưa hấu đang cầm trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất: "Tỷ vừa đi xin cơm về sao?"

HẾT HỒI BỐN.

_____

Meo: Lại một hồi nữa kết thúc rồi, tung hoa tung hoa! Bởi vì lại sắp bước vào thời kỳ ở ẩn cho đến khi hồi mới hoàn thành, tôi muốn thông báo đến các mỹ nữ mỹ nam một vài điều cho mọi người yên lòng nhé!

1. Hồi mới tôi đang làm rồi, rạp xiếc trung ương Tiểu Trùng Sơn lại teamwork với nhau, tôi đang edit và đang cười ẻ.

2. Cho ai chưa biết thì tôi đã hốt được đủ bộ bản sách giấy của cháu nó về rồi, nhìn sơ qua thì không có quá nhiều thay đổi so với bản online ở trên Tấn Giang nhưng cách chia các phần thì có khác một chút cộng thêm có vài ngoại truyện (tôi chưa đọc nên không biết đây có phải ngoại truyện độc quyền không) và phụ kiện khá thú vị, tôi quyết định sẽ cập nhật những thứ đó (sẽ có thông báo sau) và chỉnh sửa bản chuyển ngữ của mình cả thể sau khi lấp hố (vì đọc lại thấy mấy khúc mình edit cũng si đa quá đọc không chấp nhận được:))

3. Ý là tôi chấp nhận việc truyện mình làm bị bê đi chỗ khác rồi, nhưng mà bắt đầu từ hồi năm tôi sẽ add thêm mark (cái dòng chúc mấy đứa đọc lậu ẻ chảy suốt đời ấy) vào trong mỗi chương, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nếu nó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.

4. Các bản chỉnh sửa và cập nhật sau này đều sẽ được tiến hành trên các chương đăng ở wattpad @xiao_ming_ming nên mọi người muốn đọc bản chuẩn chỉnh trau chuốt nhất thì hãy đọc trên wattpad nha. Các nền tảng khác tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì.

5. Quên không bảo dạo này mạng Việt Nam lại cấm wattpad rồi nên có thể tình hình update trên wattpad sẽ hơi chậm so với trên fb xíu, mọi người ráng chờ nha!
 
Chương 40: C40: Tưởng bở tầm cỡ như này ai dám so với hắn


Trịnh Vi Ỷ thấp thỏm đến trường thi tham gia thi văn. Trước khi đi, nàng đã bái đi bái lại Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh không biết bao nhiêu lần, chỉ kém nước thắp cho mấy vị này vài nén hương để xin vía thi đỗ.

Ninh Ninh nhỏ nhẹ ôn tồn an ủi nàng: "Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng, dạo gần đây tỷ ôn tập vất vả như vậy, nhất định sẽ đỗ mà."

Bùi Tịch không hay nói chuyện với người khác, hắn ngồi nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một câu: "Đại sư tỷ cố lên."

Tiểu bạch long Lâm Tầm vừa về quê thăm họ hàng về, nghiêm trang móc một lá bùa từ trong người ra cho nàng. Mặt lá bùa được bện từ chỉ vàng, bên trên long trọng viết một chữ: "Đỗ".

- Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ sắp đi thi nên đã mang nó từ Long cung đến đây đấy.

Lâm Tầm nói: "Lá bùa này bên trong dệt từ long tiêu, bên ngoài có long lân và long tức được luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ, nói không chừng có thể giúp được tỷ."

Đến một lá bùa cũng phải chế tạo công phu như thế, xem ra vị này ở Long cung vẫn là một kẻ tiêu xài phung phí, khó trách sau khi hắn đến phái Huyền Hư lại biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy.

- Chỉ cần muội không quên hết đống kiến thức mà muội đã ôn tập mấy ngày hôm nay là được.

Mạnh Quyết đã chứng kiến nàng đi thi không biết bao nhiêu lần nên ngữ khí với thần thái không khác gì đang nói chuyện phiếm ngày thường: "Nhìn bộ dạng của sư muội, đêm qua muội lại thức trắng đêm ôn bài sao?"

Trịnh Vi Ỷ vô cùng lo lắng nhưng không hề buông thả bản thân mà hạ quyết tâm học hành đến những phút giây cuối cùng, bộ dạng bây giờ của nàng kiểu: "Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại".*

(*Trích từ bài thơ "Dịch thuỷ ca". Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần "Kinh Kha truyện". Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.)

Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, đến hơi thở của nàng cũng tràn đầy vẻ bất an, cả người nàng cứ run rẩy không ngừng: "Nếu lần này lại thi trượt thì ta quả thật không có tâm trạng nào mà đi tham gia pháp hội thập phương nữa. Mọi người không biết đâu, đám khốn nạn của Vạn Kiếm Tông lần nào gặp ta cũng phải nhắc lại vụ này, bây giờ đến con trai của thành chủ Loan thành cũng biết ta năm nào cũng thi trượt rồi đấy!"

Loan thành chính là nơi tổ chức thập phương pháp hội.

Mạnh Quyết nhìn nàng một lát, khi nhìn thấy quầng mắt đen xì như gấu trúc thành tinh của Trịnh Vi Ỷ thì không khỏi kinh ngạc: "Đêm qua muội vẫn còn ôn tập sao?"

Trịnh Vi Ỷ uể oải đáp: "Muội ôn lý luận kiếm thuật cả một đêm."

Mạnh Quyết nhướng mày: "Có hiểu gì không?"

- Không.

Nàng mặt xám mày tro nhìn lên không trung, ánh mắt như người say: "Muội đã nghĩ thông rồi."

Thế là đại sư tỷ mang theo một đống lời chúc rồi vía vủng đến trường thi, những người khác bận gì thì đi làm nấy, chờ ngày mai kỳ thi kết thúc thì đi tra kết quả.

Mấy người khác hoặc là luyện kiếm hoặc là nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ ác độc duy nhất của nhóm vai chính đương nhiên là không thể nhàn nhã giống họ được rồi, lí do là hệ thống vốn đang giả chết của cô đã ngoi lên ra lệnh cho cô phải ra tay với Ôn Hạc Miên.

Dựa theo nguyên tác, lần trước nguyên chủ đến Thanh Hư cốc giả mù sa mưa bái sư học nghệ, không ngờ lại bị Ôn Hạc Miên nhìn ra ý đồ thật sự. Hắn chẳng những không để ý đến nguyên chủ mà còn ghét bỏ ra mặt. Nguyên chủ là một đại tiểu thư được nuông chiều, sau có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên âm thầm ghi hận. Sau khi từ thành Già Lan về, nàng liền lên kế hoạch trả thù Tương Tinh trưởng lão.

Cô vừa nghĩ mình nên tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chờ hắn mềm lòng mà cuỗm cuốn kiếm phổ tuyệt thế khiến bao người thèm muốn vào trong túi, mặt khác cô lại nghĩ lại thái độ mà hắn dùng để đối xử với mình trước đây, chỉ muốn trả thù hắn một vố ra ngô ra khoai. Sau một hồi suy nghĩ, cô thấy nếu không thể trả thù một cách công khai thì còn có thể lén giở trò sau lưng hắn.


Nguyên văn chỉ thị hệ thống gửi cho cô như sau: "Thấy Ôn Hạc Miên chẳng qua chỉ là một phế nhân vô dụng lại dám đối xử lạnh nhạt xa cách với mình như thế, Ninh Ninh vô cùng tức giận. Đang nghiến răng nghiến lợi thì nàng bỗng nghĩ ra một kế. Thanh Hư cốc ít người lui tới nhưng tung tích của mãnh thú lại rất dễ tìm. Bây giờ Ôn Hạc Miên cơ thể suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ cần nàng bắt một con thú hung dữ đến đây, chờ đến khi hắn rơi vào thế hạ phong thì ra mặt giúp đỡ, như vậy là có thể đạt được sự tin tưởng của hắn dễ như trở bàn tay."

Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không hổ là nhân vật phản diện sừng sỏ trong nguyên tác, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua đánh lại càng hăng, tuy rằng lần này cô cũng sẽ thất bại một cách rất đúng theo kịch bản yêu cầu mà thôi. Ai mà chẳng biết trong tiểu thuyết thì những mưu hèn kế bẩn của những nhân vật phản diện chưa bao giờ thành công cơ chứ.

Thời gian linh thú xuất hiện quá trùng hợp, cái thứ phiền phức như nàng lại xuất hiện ngay chỗ đó lúc đó để anh hùng cứu mỹ nhân. Ôn Hạc Miên không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý đồ của nàng.

Ninh Ninh tuy rằng đã biết trước cái kết cục thê thảm này nhưng không thể không làm theo lời hệ thống mà đi vào trong Thanh Hư cốc. Dù sao thì cô cũng chỉ là nhân viên, một khi sếp đã không hài lòng thì đừng nói đến tiền lương, có khi cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được. Từ cổ chí kim, lời của sếp vĩnh viễn là thánh chỉ.

Thanh Hư Cốc có linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy cây cối xanh tươi hoa cỏ lộng lẫy, chim chóc hót ríu rít cả ngày. Khi mới đặt chân vào trong cốc, bóng cây còn thưa thớt, đầu cành cây và trên mặt đất chi chít những bông hoa nhỏ màu trắng và vàng, có màu xanh đậm của cây làm nền, trông chúng không khác gì những đốm sao rơi.

Nơi này cho dù có linh thú sinh sống cũng chỉ toàn mấy con thú be bé con con. Ninh Ninh cũng không ngốc đến mức bắt thỏ con hay linh miêu đi dọa người ta, nếu không vở diễn này sẽ không tên là "Nữ phụ độc ác tác oai tác quái" mà nên sửa thành: "Học sinh nhiệt tình mang pet đến thăm người thầy cô đơn, tiểu viện yên tĩnh thoáng chốc tràn ngập tiếng cười ấm áp."

Nghĩ mà gai hết cả người.

Cô cố tình chọn con đường vừa nhỏ vừa hẻo lánh mà đi, tránh việc đang đi thì bỗng nhiên gặp phải Ôn Hạc Miên. Càng đi sâu vào trong, cây cối trong Thanh Hư Cốc càng rậm rạp, cuối cùng tán lá xanh che kín cả bầu trời, chỉ còn vài sợi nắng nhạt theo kẽ hở giữa các cành cây chiếu xuống. Bốn phía vắng lặng không một bóng người, rừng sâu hun hút, bước đi trong đó cảm giác như có một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang áp lên sống lưng.

Ninh Ninh vốn tính hướng ngoại, cô ở trong cốc một lát đã cảm thấy vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, Ôn Hạc Miên đã sống một mình ở nơi này lâu như vậy, cô không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc hắn đã trải qua hết ngày này đến ngày khác kiểu gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đến đây với hắn, thế mà người này cũng một bụng xấu xa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vòi lợi ích từ hắn.

Ninh Ninh lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, ngưng thần quan sát các chuyển động xung quanh. Bây giờ ánh nắng đột nhiên vụt tắt, gió nổi lên mang theo một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Cỏ dại phía sau lưng cô hơi hơi lay động.

Linh thú trong cốc hấp thụ tinh hoa của đất trời nên dần dần cũng có linh lực dư thừa, càng đi sâu vào trong thì cấp bậc của linh thù càng cao. Ninh Ninh không tàn nhẫn độc ác như nguyên chủ nên trước khi đến đã suy nghĩ đâu ra đấy rồi. Tuy rằng cốt truyện cần có tình tiết phải tấn công Ôn Hạc Miên, nhưng dù sao cô cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản ưu tú trưởng thành dưới lá cờ đỏ sao vàng, ít nhiều cô cũng có lòng trắc ẩn, không muốn làm hệt như trong nguyên tác để cho hắn bị linh thú gặm nhấm đến mức mình đầy thương tích.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đi đến tầng ngoài của Thanh Hư Cốc, lẳng lặng chờ gió thổi cỏ lay để bắt một con linh thú không hung dữ lắm.

Con mồi đã tới.

Tiếng bước chân vừa vang lên, Ninh Ninh lập tức xoay chuyển cơ thể. Khi nhìn thấy một cái bóng màu xám đậm đang chạy như điên về phía mình thì vung xoẹt cho nó một kiếm. Cô dùng lực rất nhẹ, kiếm quyết va vào trán của đối phương, chỉ thấy cái bóng xám đó nhoáng lên một cái rồi mất ý thức ngất xỉu trên mặt đất.

Đó là một con sói khá to lớn nhưng hình như khá hiền lành, mới ăn có một chưởng đã xỉu ngang rồi. Ninh Ninh bước lên nhét nó vào trong túi đựng đồ giống như trong nguyên tác, sau đó chỉ cần tìm được Ôn Hạc Miên rồi thả nó ra là được. Trời cao phù hộ, lần này đừng để cô thất bại thảm hại như mấy lần trước nhé.

***

Phản diện không có hào quang của nhân vật chính, nguyên tác cũng không phải quyển sách hướng dẫn chinh phục họ, thế cho nên khi đề cập đến kế hoạch lần này, tác giả chỉ viết có vỏn vẹn một dòng vô cùng đơn giản: "Sau một hồi tìm kiếm, Ninh Ninh rốt cuộc tìm thấy Ôn Hạc Miên đang ngồi đọc sách trong rừng." Chỉ vì một câu miêu tả này mà Ninh Ninh cứ đi đi lại lại trong rừng không biết bao nhiêu vòng.

Bây giờ Ôn Hạc Miên không đánh đàn nên không thể dựa vào tiếng đàn để xác định vị trị của hắn. Cô vừa đi về hướng bìa rừng vừa dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy người nọ đang ngồi dưới gốc một cây cổ thụ. Giống như tác phẩm miêu tả, hắn đang ngồi dưới gốc cây yên lặng đọc sách.

Cổ thụ cao chọc trời, cành cây rễ cây chằng chịt, thân cây sẫm màu sần sùi nứt nẻ như nham thạch, rêu xanh bám thành từng mảng. Ôn Hạc Miên mặc một bộ quần áo trắng tinh, tóc dài đen như mực. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhuộm hàng mi đen nhánh của hắn thành màu bàng bạc. Hắn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào, trông cực kỳ giống người trong tranh.

Ninh Ninh đang bận lo lắng nên không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân với thưởng thức mỹ cảnh. Cô lặng lẽ nói một câu xin lỗi Tương Tinh trưởng lão trong lòng sau đó ngồi xổm núp sau một bụi cây, mở túi đựng đồ thả con sói xám kia ra. Như vậy Ôn Hạc Miên sẽ không nhìn thấy cô mà thứ đầu tiên con sói nhìn thấy sau khi ra khỏi túi cũng chỉ có thể là thanh niên đang mặc bạch y ở đối diện với nó. Một loạt các động tác được thực hiện vô cùng suôn sẻ, không chê vào đâu được.

Ninh Ninh không muốn làm Ôn Hạc Miên bị thương nên chỉ đành căng mắt nhìn xuyên qua khe hở của bụi cây, chăm chăm quan sát cảnh tượng bên kia. Thấy ánh sáng trong túi đựng đồ loé lên, vào khoảnh khắc lúc sói xám bị thả ra, người vốn đang chăm chú ngồi đọc sách không biết linh cảm được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ninh Ninh giật thót một cái. Để có thể làm cho con sói nhìn thấy Ôn Hạc Miên đầu tiên, cô đã cố ý chọn vị trí ở đối diện hắn. Thế là Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái tay cầm túi đựng đồ đang hoảng loạn chưa kịp thu lại cộng thêm một đôi mắt đen nhánh tròn xoe.


Nguyên tác không phải như vậy mà! Không phải Ôn trưởng lão nên chăm chú đọc sách từ đầu đến cuối sao! Đi hãm hại người ta nhưng bị người ta bắt tận tay, đây là cảnh tượng đội quần mẫu mực như sách giáo khoa đấy có biết không hả!

Thế mà Ôn Hạc Miên hình như không nhìn ra cô đang xấu hổ, lại còn hướng về cái cánh tay đang quơ quơ bên ngoài bụi cây bình tĩnh nói: "Ninh tiểu hữu."

Ninh Ninh nghe xong ba chữ này mà mém ngừng tim.

Bởi vì Tương Tinh trưởng lão đang cư ngụ chốn này nên các đệ tử của Huyền Hư kiếm phái đã coi Thanh Hư Cốc là khu vực cấm địa, bình thường sẽ không có ai dám bén mảng tới đây. Thêm nữa cái túi đựng đồ kia được thêu thùa tinh xảo, cộng thêm bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, ngoại trừ Ninh Ninh ra thì không còn ai vào đây nữa.

Con sói xám kia hú lên một tràng dài nức nở, Ninh Ninh xấu hổ đến mức suýt xỉu ngang, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chôn mình xuống. Cũng may cô nhanh trí, trong lúc hoảng loạn vẫn kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó, thế là cô đứng vụt dậy: "Ôn trưởng lão, hôm nay ta tới Thanh Hư Cốc nhìn thấy con chó sói này rất đáng yêu nên định đưa nó đến khoe với ngài."

Bên tai cô vang lên một loạt tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con sói xám kia tuy rằng tu vi không cao nhưng bộ dạng cứ như là bố đời mẹ thiên hạ. Ninh Ninh chịu đựng tiếng gầm rú dữ tợn và hàm răng sắc nhọn của nó, miễn cưỡng tiếp tục cười nói: "Thật là kỳ lạ, ban nãy nó vẫn rất ngoan, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?"

Đúng rồi! Chính là như vậy!

Nếu Ôn Hạc Miên đã chính mắt nhìn thấy cô thả con sói này ra, nếu liều mạng biện minh thì chỉ có phản tác dụng, đã thế chi bằng thừa nhận sau đó dùng lý do nào đó qua mặt hắn là được. Ôn Hạc Miên nhất định sẽ đề phòng nó, đợi đến khi sói xám nhào lên tấn công hắn thì Ninh Ninh sẽ một chưởng đánh ngất nó. Nghĩ lại thì như vậy cũng khá giống tình tiết trong cốt truyện rồi còn gì.

Tiểu cô nương thích thú suy nghĩ trong lòng, đôi mắt hạnh hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng nụ cười này chưa kịp lan đến khóe miệng thì cô đột nhiên nghe thấy Ôn Hạc Miên dịu dàng nói: "Tiểu Cửu trời sinh nhút nhát sợ người, có lẽ là nhìn thấy người lạ thì hơi sợ một chút thôi."

Ninh Ninh:?

Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Ôn Hạc Miên tiếp tục cười nói: "Con sói con này do một tay ta nuôi lớn, nó trước nay tính tình hoà nhã, nhưng hơi nghịch ngợm một chút, thích bám lấy người ta. Trước khi Thanh Hư Cốc có người đến, nó là người bạn duy nhất của ta."

Duyên phận trên thế gian này đúng là một thứ kỳ lạ.

Ồ, thì ra con sói này là do ngài nuôi hả? Vậy thì không việc gì...

Không việc gì mới là lạ!

Vẻ hoảng sợ tràn ra trong mắt Ninh Ninh, cô ra vẻ trấn định mà liếc cái thứ màu xám bên lùm cây bên kia.

Gòi xong. Con sói xám phiên bản cuồng bạo kia vẫn còn nhớ mối thù bị đánh ngất xỉu lúc nãy, giờ đang nhe răng trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.

Một cục chà bá như vậy mà ngài bảo là "sói con tính tình hoà nhã nhưng hơi nghịch ngợm một chút" ấy hả?

Nhưng nó là người bạn duy nhất của Ôn Hạc Miên, Ninh Ninh cũng vừa nói nó rất đáng yêu. Nếu cô vẫn đánh ngất nó như kế hoạch ban đầu thì vị Ôn trưởng lão vốn nha nhã hiềnn hoà này nói không chừng sẽ lập tức lật mặt, trở mặt thành thù với cô.

- Ôn trưởng lão.

Ninh Ninh hít vào một hơi, giọng hơi run run: "Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?"

Ôn Hạc Miên vô cùng vui mừng: "Hay quá! Tiểu Cửu vốn rất nhạy bén, nó có thể cảm nhận được người nào thiện người nào ác. Lúc trước khi ta muốn thân cận với nó cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, bây giờ nhất định là nó với tiểu hữu vừa gặp đã thân, nhất thời quên cả sợ hãi đấy."


Đây đâu phải vừa gặp đã thân đâu, đây rõ ràng là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc mà.

Con sói xám tên là "Tiểu Cửu" kia ra sức trừng mắt với cô, dần dần bước về phía trước, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ..

- Nó nó nó... cứ bước về phía ta là sao thế?

Ninh Ninh lui về phía sau một bước: "Ôn trưởng lão, nó còn đang nhe răng với ta nữa kìa!"

Nào biết Ôn Hạc Miên lại càng thêm thích thú, hắn đứng một bên cười dịu dàng như mọi sự chẳng liên quan gì đến mình: "Ninh tiểu hữu đừng sợ, nhất định là nó muốn làm quen với ngươi. Không phải ngươi cũng rất thích nó hay sao? Hai vị quả thật là có duyên."

Ninh Ninh:...

Có duyên cái con khỉ khô.

Huyền Hư kiếm phái nhiều người như vậy, chỉ có mỗi vị Ôn trưởng lão này lúc nào cũng một mình một đường, cũng là người duy nhất có thể làm cô tức giận đến mức muốn chửi thề.

Ban đầu Ninh Ninh nghĩ rằng hắn bụng dạ đen tối, ai ngờ người này hoá ra lại là một kẻ đơn thuần không rành thế sự, mạch não không hề giống với người bình thường. Ngũ quan đẹp đẽ nhường kia cũng không thể che giấu được chỉ số thông minh có hạn của hắn. Tương Tinh trưởng lão Ôn Hạc Miên đại danh vang xa hoàn toàn xứng đáng với ba chữ "vua tưởng bở".

Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn? Chỉ cần ta tưởng bở đủ nhiều thì kịch bản của nữ phụ ác độc sẽ không theo kịp ta. Không hổ là ngài.

Tuyệt vọng, Ninh Ninh bây giờ đang rất tuyệt vọng.

Con sói xám kia đang hùng hổ xông lại đây, Ôn Hạc Miên, người duy nhất Ninh Ninh có thể dựa vào hiện tại - Ôn Hạc Miên bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu "tưởng bở thần công", bắt đầu tự biên tự diễn một tiểu phẩm mang tên "Trung Lang Cửu Công".

Ninh Ninh đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, chỉ có thể nhanh bọn lui về sau, bỏ chạy té khói trước khi móng vuốt của con sói xám vồ đến mình.

Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh đung đưa.

Giữa bãi bỏ ngát hương thơm, thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp và sói con thật thà nghịch ngợm anh đuổi tôi rượt, đúng là nhìn mà lòng rộn ràng vui sướng. Ôn Hạc Miên vô cùng hân hoan, sau khi họ khan một tiếng thì nhìn xuống cuốn sách cổ trong tay. Trên cuốn sách cổ đã ố vàng có một bức thư chữ xấu như gà bới.

"Tương Tinh trưởng lão thân mến!

Sư tỷ Trịnh Vi Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử lại bày sạp bán hàng trước cửa sơn môn. Ta đi ngang qua nhìn thấy cái kính vạn hoa này rất thú vị nên bèn mua gửi cho ngài. Chỉ cần đặt mắt ở một đầu, sau đó dùng tay xoay vòng tròn là có thể nhìn thấy hình ảnh rất xinh đẹp.

Ta đã học xong kiếm pháp nhập môn thức thứ chín, như vậy không bao lâu nữa là có thể được học một chút kiếm pháp cấp cao, đến lúc đó ta cũng có thể xuống núi rèn luyện như sư huynh sư tỷ được rồi.

Ta cũng sắp phải thi viết nữa, mong là có thể thi đỗ!

Tương Tinh trưởng lão xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé."

Hoá ra ban nãy hắn không phải đang đọc sách mà đang nghiền ngẫm bức thư này. Nội dung bức thư vẫn là cô bé này kể lể về đủ thứ chuyện. Ôn Hạc Miên cùng ngón tay thon dài khẽ mân mê tờ giấy viết thư. Hắn hơi mím môi cười nhẹ.

Ninh Ninh vẫn luôn gửi thư nặc danh cho hắn, đều như vắt tranh. Nàng ngụy trang thành tiểu đệ tử vừa mới vào trong môn phái, thế nên trong thư vẫn chưa đề cập đến việc nàng xuống núi rèn luyện. Thỉnh thoảng khi Thiên Tiện Tử đến Thanh Hư Cốc thăm hỏi hắn, Ôn Hạc Miên sẽ nói bóng nói gió, lúc đó mới biết được nàng đã vào thành cổ Già Lan, đánh bại ma quân Huyền Diệp.

Cô bé kia đang tuổi thiếu niên, vốn nên sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Giống như bây giờ vậy.

Thân ảnh của thiếu nữ dần dần khuất sau bóng cây, có lẽ vì nàng đang rất vui vẻ nên thỉnh thoảng hưng phấn hét lên vài tiếng. Tuy rằng nghe không rõ lắm nhưng nhờ giờ truyền đi, Ôn Hạc Miên vẫn nghe được mấy chữ mơ hồ.

"Cửu", "đuổi, "ta", "không được", "mau đến đây đi!", "Nhanh!", "kẹo".


Nhất định là nàng và Tiểu Cửu chơi quá hăng, Ôn Hạc Miên tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng trong đầu đã phác hoạ ra hình ảnh ấm áp hài hoà của một người một sói rồi. Cô bé cười rạng rỡ, khi quay đầu lại tóc đen phấp phới theo gió:

- Tiểu Cửu, mau đuổi theo ta đi! Mi có đuổi kịp được không đấy? Mau đến đây đi!

Nàng dừng lại một chút rồi như đột nhiên nhận ra gì đó: "Do ta chạy quá nhanh rồi sao? Mi mà đuổi kịp thì ta sẽ cho mi ăn kẹo! Ha ha ha!"

Sói con tung tăng nhảy nhót, nghịch ngợm đáp lại: "Gâu gâu gâu!"

Tuổi trẻ đẹp đẽ thật đấy.

Ninh Ninh nào biết đâu rằng người này đang suy nghĩ lung tung loạn xạ cái gì. Cô chỉ biết duy nhất một điều là con chó sói sát khí đằng đằng kia có thể bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào như lời Ôn Hạc Miên nói thì thật xin lỗi, chỉ có dyu nhất một khả năng là nó sẽ dùng hàm răng sắc bén của nó hỏi thăm thân mật cái cổ của cô, sau đó cắn cho đứt ngoéo, khoảng cách giữa hai người sẽ là âm 5cm.

Tuy rằng Ninh Ninh có thể lực tốt nhưng chạy một hồi cũng không có kiên nhẫn nữa. Trong lúc hoảng hốt cô chỉ có thể gân cổ lên xin sự giúp đỡ của Ôn Hạc Miên:

- Ôn trưởng lão cứu mạng! Con chó sói này đuổi theo ta từ này đến giờ, ta sắp không chạy nổi nữa rồi! Ngài mau đến đây đi! Ta thật sự không có siro* cho ngươi đâu!"

(*Nguyên văn: "我真的没有太极急支糖浆", trong đó "急支糖浆" là tên của một loại siro trị ho bên đó. Joke này đến từ cái của hãng này. Trong video , một con báo đang ra sức đuổi theo một cô gái. Cô gái chạy hết nổi bèn dừng lại hỏi con báo: "Tại sao lại đuổi theo tôi?" Con báo đáp vì muốn uống siro, thế là cô gái bèn cho con báo uống một thìa siro. Chiếc này rất nổi tiếng và được liệt vào hàng kinh điển vì độ vô tri của nó, tương tự như Điện Máy Xanh của Việt Nam chúng ta vậy. Ở đây Ninh Ninh đang ví von tình cảnh của mình như chiếc này, các từ rời rạc mà Ôn Hạc Miên nghe thấy từ câu của Ninh Ninh tách ra sẽ có ý nghĩa khác nên hắn mới tưởng tượng lố lăng ô dề như thế.)

***

Ninh Ninh kiệt sức quay về núi. Cô và con sói điên kia giằng co một hồi lâu, Ôn Hạc Miên từ đầu đến cuối vẫn giả chết. Cuối cùng cô thừa dịp hắn không có mặt ở đấy mà dùng một chút linh khí làm cho con sói đen kia bất tỉnh. Cô đưa con sói về cho Ôn Hạc Miên, chỉ nói là con sói chạy nhanh quá vô tình tông vào thân cây ngất xỉu luôn.

Ôn Hạc Miên gật đầu ho nhẹ một tiếng, hình như đã sớm nhìn quen cảnh tượng như vậy, bình thản đáp lại: "Không sao, Tiểu Cửu cũng hay như thế. Chỉ tiếc là hôm nay Ninh tiểu hữu không thể chơi với nó được nữa rồi, chi rằng ngày khác lại đến."

Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười. Vậy ta đa tạ ngài ha! Lần chơi đùa này đúng là cả đời không thể quên được.

Tối hôm đó, Lâm Tầm sau khi ăn tối trở về vô tình chạm mặt Ninh Ninh, thế là bị bộ dạng của Ninh Ninh dọa cho khiếp hồn khiếp vía.

Tiểu sư tỷ xinh đẹp rạng ngời của hắn quần áo tả tơi, giày dép tung toé, tóc tai tán loạn, nhìn không khác gì sợi mì bị trương phềnh lên, hắn nhìn mà còn thấy đói bụng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người thất thểu đi một mình dưới bóng cây, trông như nữ quỷ oán khí sâu đậm muốn đi đòi mạng người ta.

- Tiểu, tiểu sư tỷ...

Tiểu bạch long sợ run cả giọng, vỏ dưa hấu đang cầm trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất: "Tỷ vừa đi xin cơm về sao?"

HẾT HỒI BỐN.

_____

Meo: Lại một hồi nữa kết thúc rồi, tung hoa tung hoa! Bởi vì lại sắp bước vào thời kỳ ở ẩn cho đến khi hồi mới hoàn thành, tôi muốn thông báo đến các mỹ nữ mỹ nam một vài điều cho mọi người yên lòng nhé!

1. Hồi mới tôi đang làm rồi, rạp xiếc trung ương Tiểu Trùng Sơn lại teamwork với nhau, tôi đang edit và đang cười ẻ.

2. Cho ai chưa biết thì tôi đã hốt được đủ bộ bản sách giấy của cháu nó về rồi, nhìn sơ qua thì không có quá nhiều thay đổi so với bản online ở trên Tấn Giang nhưng cách chia các phần thì có khác một chút cộng thêm có vài ngoại truyện (tôi chưa đọc nên không biết đây có phải ngoại truyện độc quyền không) và phụ kiện khá thú vị, tôi quyết định sẽ cập nhật những thứ đó (sẽ có thông báo sau) và chỉnh sửa bản chuyển ngữ của mình cả thể sau khi lấp hố (vì đọc lại thấy mấy khúc mình edit cũng si đa quá đọc không chấp nhận được:))

3. Ý là tôi chấp nhận việc truyện mình làm bị bê đi chỗ khác rồi, nhưng mà bắt đầu từ hồi năm tôi sẽ add thêm mark (cái dòng chúc mấy đứa đọc lậu ẻ chảy suốt đời ấy) vào trong mỗi chương, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nếu nó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.

4. Các bản chỉnh sửa và cập nhật sau này đều sẽ được tiến hành trên các chương đăng ở wattpad @xiao_ming_ming nên mọi người muốn đọc bản chuẩn chỉnh trau chuốt nhất thì hãy đọc trên wattpad nha. Các nền tảng khác tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì.

5. Quên không bảo dạo này mạng Việt Nam lại cấm wattpad rồi nên có thể tình hình update trên wattpad sẽ hơi chậm so với trên fb xíu, mọi người ráng chờ nha!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom