Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ta Chính Là Thần

Chương 40: Buông Tay Đi! (2)


Trên gương mặt của Redlichiida nở một nụ cười giống như trẻ thơ, Thần vẫn ưu ái cho hắn giống như trước đây, cho dù chính bản thân hắn đã làm trái nguyện vọng của Thần, cho dù suy nghĩ và ý chí của bản thân hắn nực cười đến cực điểm.

“Yasser!”

“Tới đây.”

Hắn nhìn về phía con trai mình, kéo hắn cùng đến vị trí của mình, ngang hàng quỳ xuống dưới đài của Thần.

Yasser quỳ gối dưới chân Thần nhưng lại đang nhìn phụ thân mình.

“Vua!”

Redlichiida lại nói: “Ở ngay tại đây, ta không còn là vua của ngươi nữa rồi.”

Trong nháy mắt giọng nói của Yasser đã trở nên nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt của hắn: “Phụ thân.”

Redlichiida hài lòng nở nụ cười, hai tay hắn nắm chặt vương miện ở trên đỉnh đầu từ từ nâng lên.

Sau đó hắn đội lên trên đầu của Yasser.

“Bắt đầu từ bây giờ!”

“Ngươi đã chính là vua rồi!”

“Vị vua trí tuệ thứ hai của nước Shinsai.”

Yasser khóc không thành tiếng, hai bờ vai cũng đang không ngừng run rẩy.

Hắn là con trai út của Redlichiida, một vương tử lớn lên được rất nhiều yêu thích và kỳ vọng, sự quan tâm và ưu ái của phụ thân giống như một ngọn núi lớn che mưa che gió cho hắn, làm cho hắn có dũng khí và sức mạnh để thực hiện tất cả ước mơ, làm cho hắn không hề sợ hãi trước bất cứ khó khăn nào.

Nhưng mà bây giờ.

Ngọn núi lớn này sắp sụp đổ.

Hắn có chút bất lực nói: “Không!”

“Ngươi mới là vua, ngươi mãi mãi là vua của Tam Diệp Nhân, là vua của nước Shinsai.”

“Là vua trí tuệ muôn đời.”

Redlichiida nở nụ cười, đồng thời ánh mắt hắn cũng từ từ nhắm lại.

“Chỉ có thần linh mới là vĩnh cửu.”

“Cho dù chúng ta có nhận được nhiều hơn nữa, thì cuối cùng cũng sẽ… sẽ bị mục nát và tan biến.”

Redlichiida vừa nói những lời này vừa hoàn toàn khép đôi mắt lại.

Không còn mở ra nữa.

Ý chí và sức mạnh cuối cùng ở trên cơ thể Redlichiida tuôn ra, biến thành một vòng tròn huỳnh quang hư ảo, cuối cùng hòa vào trong vương miện trí tuệ.

Vương miện màu đen được kết nối với xương cốt của Yasser, hòa hợp cùng với huyết mạch của hắn.

Yasser có thể cảm nhận được đến giờ phút này tất cả ý chí và nhận thức của Tam Diệp Nhân đều đã xuất hiện ở trong đầu của hắn, trong nhận thức của hắn giống như một dải ngân hà, mà mỗi ngôi sao chính là ý thức của một Tam Diệp Nhân.

Hắn chính là vị vua đứng ở trên dải ngân hà, có thể ra lệnh chuyển động cho dải ngân hà này.

Hắn được thừa hưởng quyền năng vua trí tuệ của vị Cổ Vương Redlichiida, cùng với cả ý chí và lý tưởng của phụ thân mình.

Mà Redlichiida mất đi tất cả khắp toàn thân từ trên xuống dưới đã bắt đầu hóa đá, cuối cùng biến thành một bức tượng đá quỳ gối trước mặt Thần.

Giống như hắn đã từng hứa.

Hắn sẽ ở đây bảo vệ cho thần linh mãi mãi.

Cho đến một ngày ánh nắng mặt trời lụi tàn, mãi cho đến tận cùng của thời gian.

- -----------

Redlichiida đã chết.

Doãn Thần nhìn biển cả bên ngoài đại điện, rơi vào hồi ức.

Thì ra đã xảy ra nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Thì ra.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

“Nhân Trại… Sâm”

“Nhân… Trại… Thần!”

Trong lúc hoảng hốt, hắn lại nghe thấy giọng điệu sứt sẹo buồn cười của Redlichiida, gọi to tên mình trước cửa lớn Điện Thần.

Bên ngoài Điện Thần.

Những người phạm tội giết phụ thân, xúc phạm thần linh cũng nghe thấy lời nói cuối cùng của Redlichiida, tuyên bố Yasser sẽ là vua trí tuệ đời thứ hai của nước Shinsai trước toàn bộ Tam Diệp Nhân.

Thời khắc khi Yasser đội vương miện trí tuệ kia lên, tất cả Tam Diệp Nhân đều biết đã xảy ra chuyện gì bên trong Điện Thần.

Vua cũ mất đi, vua mới lên ngôi.

Người phạm tội bên ngoài Điện Thần lập tức đồng loạt khóc lên, thậm chí còn làm trò hề xụi lơ bên ngoài Điện Thần.

Bọn họ khóc thút thít vì vua trí tuệ từ trần, càng khóc cho vận mệnh sắp đến của chính họ không biết sẽ ra sao.

Tầm mắt Doãn Thần quay lại đây, nhìn Tam Diệp Nhân lớn lớn nhỏ nhỏ vây quanh hai quan tài đá, thản nhiên nói:

“Quá ồn ào!”

“Câm miệng!”

Một lời vừa dứt, lập tức thấy được có một luồng sức mạnh tác dụng lên cơ thể mấy Tam Diệp Nhân này, ảnh hưởng bắt nguồn bởi huyết mạch Tam Diệp Nhân từ ban đầu của họ.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, rốt cuộc bọn họ không phát ra được một tí âm thanh nào nữa.

Thậm chí bọn họ sợ hãi phát hiện thân thể của mình cũng nảy sinh thay đổi theo đó, bộ phận phát ra âm thanh hoàn toàn biến mất, phần cứng rắn bên ngoài bắt đầu mềm đi, trên đầu mọc ra hai thứ gì đó nhìn như xúc tu.

So với người, bọn họ càng giống như một con bọ, hoặc là một con tôm lột.

Bọn họ chỉ có thể dập đầu không ngừng trước Điện Thần, khẩn cầu thần linh tha thứ.

Tất cả dừng lại, bọn họ nghiễm nhiên biến thành giống loài không giống với Tam Diệp Nhân bình thường, một giống loài thích hợp sinh tồn bên trong biển rộng hơn là sinh tồn ở đất liền.

Bọn họ chịu xử phạt từ Thần, bị tước đoạt quyền lợi nói chuyện.

Tương lai cũng không thể bước lên đất liền nữa, chỉ có thể sống ở bên trong biển sâu.

Doãn Thần nhìn Redlichiida, nói với Yasser vua trí tuệ đời thứ hai:

“Đi đi!”

“Rời đi nơi này.”

“Dẫn theo mọi người ở thành Thần Tứ, đi đến đất liền thành lập đất nước của ngươi.”

“Không cần trở về nữa.”
 
Chương 41: Tín Ngưỡng Thần! Không Liên Quan Đến Thần!


Giọng nói kia giống như vương quyền trí tuệ của Redlichiida, in dấu thẳng vào bên trong đầu óc tất cả Tam Diệp Nhân.

Giọng nói này thậm chí hủy diệt thẳng ký ức về vị trí thành Thần Tứ trong óc tất cả Tam Diệp Nhân, chợt khiến mọi người không nhớ nổi cái tên thành Thần Tứ này, một khi bọn họ rời đi là vĩnh viễn không tìm thấy đường về.

Vì cái chết của Redlichiida, Doãn Thần hoàn toàn mất đi hứng thú với trò chơi xây dựng đất nước này, cũng không muốn để ý đến nữa.

Yasser lo sợ nhìn thần linh, không biết phải biểu đạt thế nào.

“Nhân Trại Thần vĩ đại?”

“Đây là sao vậy? Chẳng lẽ bọn ta làm gì sai rồi sao?”

Doãn Thần đi xuống bệ thần, nhìn mọi thứ Redlichiida chế tạo ra vì mình, âm thanh quanh quẩn bên trong cung điện.

Trống rỗng mà lạnh lùng, không còn khoan dung khi nói với Redlichiida.

“Yasser!”

“Ta ban ân hết thảy cho các ngươi chỉ vì các ngươi là hậu duệ của Redlichiida, chứ không phải vì bản thân các ngươi.”

Thần linh hơi dừng lại: “Hắn là con trưởng của ta.”

“Các ngươi không phải.”

“Thần Tứ là nơi ta ban cho Redlichiida, là thiên đường của ta và hắn, không phải của các ngươi.”

Yasser quỳ tiến lên, quỳ rạp trước mặt Doãn Thần.

Hắn dùng giọng nói dồn dập, thậm chí kinh hãi cầu xin, hy vọng Thần không cần làm như vậy.

“Thần!”

“Ngươi không cần bọn ta sao?”

“Bọn ta là tín đồ thành kính tín ngưỡng ngươi, là sinh mệnh đầu tiên ngươi sáng tạo ra mà!”

Doãn Thần khẽ bật cười một tiếng: “Không có Thần, các ngươi vẫn có thể tiếp tục sinh tồn như cũ.”

“Tất cả đều giống như thường ngày, chỉ là không cần đến quấy rầy ta nữa.”

“Ta không cần các ngươi cung phụng, càng không cần tín ngưỡng của các ngươi.”

Cuối cùng.

Thần linh cao cao tại thương nói ra lời nói mà cả đời Yasser không cách nào quên được, giống như tiếng chuông nổ vang quanh quẩn trong trí óc hắn.

“Tín ngưỡng ta là chuyện của các ngươi.”

“Không liên quan gì đến ta cả.”

Yasser như bị mất hồn đi xuống kim tự tháp, bên tai hắn đột nhiên vọng lên lời nói của phụ thân mình cách đây không lâu:

“Con đường trở thành vua không chỉ là nhận lấy.”

“Mà mất đi rất nhiều.”

Giao ước giữa Thần và vua trí tuệ, chỉ tồn tại giữa Thần và Redlichiida, đã kết thúc theo cái chết của Redlichiida.

Thiên vị của Thần chỉ tồn tại với vị vua trí tuệ ban đầu là Redlichiida, con trưởng của thần là hắn, không phải Tam Diệp Nhân nào khác.

Yasser triệu tập tất cả con dân ở thành Thần Tứ, tuyên bố hắn quyết định dẫn theo mọi người cùng nhau rời đi.

“Ta là vị vua mới của các ngươi.”

“Yasser, vua trí tuệ của nước Shinsai, ta kế thừa vương quyền trí tuệ và lý tưởng của phụ thân ta, là người thừa kế ý chí của hắn.”

“Chúng ta sẽ tiến về phía đất liền, thành lập nên thành Thần Tứ mới.”

“Chúng ta mang theo vua trí tuệ và dấu chân của Thần, ở bên kia biển, ở nơi khởi nguyên cũng vĩ đại không kém khai sáng ra tương lai của riêng chúng ta.”

Yasser vừa dứt lời, tất cả Tam Diệp Nhân tuyệt vọng quỳ xuống đất, hàng trăm hàng ngàn người đồng loạt khóc thút thít.

Bọn họ có cảm giác như bầu trời sập xuống.

Vua của họ vừa qua đời, giờ lại bị Thần vứt bỏ.

Yasser đi xuống bệ cao, đi vào trong đám người.

Hắn kéo một người lại, nói trong cái nhìn tin cậy của mọi người:

“Thần không từ bỏ chúng ta, chúng ta còn nơi khởi nguyên, đó là một vùng đất khác còn rộng lớn hơn mà Thần cho chúng ta.”

“Nơi đó có đất liền không giới hạn, còn có bờ biển thích hợp nuôi dưỡng cá thủy tổ.”

“Vương quyền trí tuệ, cá thủy tổ, chữ viết và ngôn ngữ mà Thần ban cho chúng ta vẫn còn ở đây.”

“Cuối cùng sẽ có một ngày ở tương lai, chúng ta sẽ được Thần tha thứ, lại quay về miền ứng hứa này lần nữa.”

“Bây giờ chúng ta đi đến bên kia biển, bắt đầu một tương lai huy hoàng hơn.”

Bờ biển.

Hàng chục ngàn Tam Diệp Nhân rời thiên đường của họ tiến sâu vào trong biển cả, đồng thời còn dùng quyền năng trí tuệ khống chế bầy cá thủy tổ đông đúc.

Bọn họ sẽ đến thành Yasser trước, sau đó xuất phát từ tòa thành ở đáy biển kia.

Ngay sau đó sẽ tiến về nơi khởi nguyên trong truyền thuyết, một vùng đất mà Thần ban cho bọn họ.

Điều mà không ai chú ý tới là.

Có một bộ phận vài Tam Diệp Nhân bị trục xuất vào bên trong biển sâu, đó là Ens và hậu duệ của Boone.

Những người này được gọi là người dân bị Thần từ bỏ, bọn họ không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, mãi mãi không thể với tới Ngôn Ngữ Thần.

Trên đầu bọn họ mọc râu, giao lưu bằng cách đụng râu vào nhau.

Bọn họ ở bên trong biển sâu, sinh sản ra một nhánh người Tam Diệp Nhân khác.

- ---------

“Bài ca ca tụng vua trí tuệ Redlichiida”: “Hồi kết”

Vua trí tuệ sơ khai vì bị nhi tử phản bội và cái chết của vương hậu, kết thúc vinh quang huy hoàng cả đời mình trước mặt Thần.

Hắn truyền ngôi vua cho nhi tử ưu tú nhất là Yasser, cùng với lời thề và ước định của hắn với Thần.

Nhưng thần linh tức giận vì cái chết của Redlichiida, thất vọng vì Tam Diệp Nhân giết phụ thân thí đệ.

Thần thu lại miền ứng hứa, tất cả Tam Diệp Nhân bị đuổi khỏi thành Thần Tứ.

Thần linh hủy diệt ký ức và vị trí thành Thần Tứ trong óc họ, khiến bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở lại chốn thiên đường Thần Tứ.

Cho dù đến được nơi Thần ban cho ở bên ngoài, cũng chỉ có thể vĩnh viễn quanh quẩn trên biển rộng, không cách nào bước lên hòn đảo Thần này.
 
Chương 42: Hoa Ly Mặt Trời Nở Khắp Đảo


Doãn Thần đứng ở trên cao nhìn đám người rời đi thành Thần Tứ, từng con Dung Hợp Quái đi trước mở đường.

Lần thứ hai Tam Diệp Nhân về biển rộng, vài người có quyền năng trí tuệ điều khiển Dung Hợp Quái xua đuổi bầy cá đông đúc đi theo mặt trời lặn, rời khỏi thiên đường thuộc về ba người là hắn và Redlichiida, Sally.

Toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, thành thị phồn hoa xưa kia trở nên trống trải.

Doãn Thần quay đầu, nhìn Redlichiida quỳ gối trước mặt tượng thần của mình.

“Redlichiida.”

“Rời khỏi nơi này cũng tốt, không cần có nhiều người ở cùng chúng ta như vậy.”

“Biển rộng và đất liền mới là nơi văn minh quy tụ, nơi này chỉ là một hòn đảo.”

Hắn muốn vỗ bả vai Redlichiida giống như trước kia, nhưng tay hắn lại xuyên qua người Redlichiida.

Chuyện này làm Doãn Thần sửng sốt, hoảng hốt một lúc mới hiểu ra nguyên nhân là gì.

Redlichiida đã phân chia toàn bộ huyết thần thoại cho hậu duệ của mình và vương miện trí tuệ, thể xác này chỉ là một thể xác bình thường, không hề có sức mạnh mà hắn giao cho Redlichiida, cũng mất đi khả năng của điểm neo.

Doãn Thần nhìn bàn tay phát ra hào quang của mình, đột nhiên trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa tức giận mãnh liệt.

“Rốt cuộc ta đây đã chết hay vẫn còn tồn tại.”

Doãn Thần muốn đập nát hết tất cả đồ vật ở trước mặt, nhưng giơ tay lên rồi lại buông xuống, tức giận và nóng nảy không làm nên chuyện gì.

Thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, chính là thời gian và sinh mệnh vô tận.

Hắn có thể thay đổi tất cả, cũng có thể làm được mọi thứ, chỉ cần chờ đợi.

Hắn từ sợ hãi cô đơn, đến chán ghét cô đơn.

Tới bây giờ, hắn bắt đầu quen với cô đơn.

Thần.

Không có người đồng hành.

Hắn ngồi ở cầu thang trước Điện Thần, nhìn thành Thần Tứ yên tĩnh.

Nhìn cảnh ánh sáng mặt trời từ bờ biển lan đến các kiến trúc thành Thần Tứ, nhìn ánh trăng di chuyển từ bên này sang bên khác trên biển đêm.

Mặt trời dâng lên rồi hạ xuống mấy vòng, cuối cùng hắn đứng dậy.

“Sally!”

Cô gái xoay đầu nhìn hắn, mắt to nhìn hắn chằm chằm.

Nàng chạy một mạch đến trước mặt Doãn Thần, duỗi đầu phát ra âm thanh:

“Ùng ục!”

Doãn Thần đi xuống cầu thang: “Xuống đây đi một chút đi.”

Hai người cùng nhau đi xuống Điện Thần, Sally ôm chậu hoa.

Doãn Thần đứng nghỉ trước pho tượng do Yasser xây dựng nên cho Redlichiida, lại đi dạo một vòng trong thành Thần Tứ tĩnh lặng, cũng đi đến đầm lầy từng nuôi dưỡng cá thủy tổ.

Cuối cùng, ngừng lại trên bờ biển.

Thủy triều gặm nhấm bãi biển, cát sỏi và đá lộn xộn ở khắp nơi, Sally trồng hoa ly mặt trời yêu dấu của nàng ở một nơi cách bãi biển không xa.

Bộ rễ giống như xúc tua lan xuống khắp lòng đất liên tục, sau khi thoát khỏi trói buộc của chậu đá, sinh mệnh quái dị nửa thực vật nửa động vật này bắt đầu phóng thích sức sống mạnh mẽ của nó.

Chưa được mấy ngày, nó đã dài ra, cao hơn một mét.

Ngay sau đó, bên thân nó mọc ra thêm mấy cây non mới.

Sinh sôi nảy nở, lan tràn.

Hoa ly mặt trời nở từng đóa một khắp mặt đất Thần Tứ, bao trùm bờ cát và bãi biển, bò lên núi đồi và hang động.

Cuối cùng xâm nhập vào thành Thần Tứ tĩnh lặng, làm tòa thành trống rỗng này tỏa ra màu sắc của sinh mệnh.

Toàn bộ vùng đất Thần Tứ biến thành một biển hoa màu vàng kim.

Còn Điện Thần kim tự tháp cao lớn kia nằm ở giữa biển hoa.

Đời đời này, nơi này chính là cõi tiên mộng ảo và thiên đường chân chính.

Nhìn biển hoa tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, gió thổi qua làm sắc vàng lay động, hơi chói mắt lại khiến người ta ngơ ngẩn.

Doãn Thần cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

“Thật đẹp.”

Không biết Sally có thích hay không, nhưng nàng luôn lặng lẽ đi xuống, lẻn vào bên trong mảng hoa vàng kim kia.

Ngửi hương thơm của hoa, thoải mái nằm phơi nắng ở bên trên.

Cuối cùng có một ngày, Doãn Thần gọi Sally trốn ở bên trong biển hoa trở về.

Hắn chuẩn bị làm chậm cảm giác của mình với thời gian lại, để hắn rơi vào giấc ngủ say.

Đối với hắn, đây cũng là thủ đoạn để vượt qua thời gian.

Ngủ một giấc dậy đã là hàng trăm, thậm chí hàng ngàn hàng triệu năm trôi qua, không phải đã xuyên qua dòng thời gian dài rồi sao.

“Sally, ta đi ngủ một giấc.”

“Ngươi canh giữ trong Điện Thần đừng chạy lung tung, đừng rời khỏi vùng đất Thần Tứ.”

“Chờ ta tỉnh lại.”

Doãn Thần đi vào trong tượng thần, hào quang cũng dần biến mất vào trong tượng thần, cuối cùng nhìn không ra bất kỳ điều gì kỳ lạ.

Bên trong Điện Thần âm u, Sally rúc vào bên cạnh tượng thần, cẳng chân đong đưa.

Ánh mắt trống rỗng nhìn về phương xa, phát ra âm thanh độc đáo của nàng:

“Ùng ục!”

- -------

Đất liền.

Đã có lần đầu tiên đến đây thành công, nên lần thứ hai Tam Diệp Nhân thành công lách qua tất cả nơi nguy hiểm đến được nơi khởi nguyên, con đường này cũng được gọi là đường biển Yasser, dùng để tưởng niệm công trạng vĩ đại khi Yasser và đồng bọn của mình tìm được nơi khởi nguyên.

Yasser là vua trí tuệ đời thứ hai, dẫn theo hàng trăm ngàn người bước lên đất liền, vùng đất rộng lớn bao la khó mà tưởng tượng nổi này khiến tất cả mọi người rung động.

“Nơi khởi nguyên.”

“Nơi này chính là… nơi mà Thần giáng xuống?”

“Toàn bộ nơi này đều thuộc về chúng ta?”

Bọn hò quỳ gối trên bờ biển, môi hôn mặt đất hô to Thần và tên của vua trí tuệ đầu tiên Redlichiida.

Bọn họ vẫn tín ngưỡng Thần như xưa, thậm chí còn thành kính hơn trước kia.

Cho dù bọn họ bị đuổi khỏi vùng đất Thần Tứ, đó là vì Tam Diệp Nhân phạm phải tội không thể tha thứ.

Là tại bọn họ làm sai, không phải tại thần linh.

Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy sức mạnh to lớn vô biên của thần linh, thấy được người phạm tội xúc phạm thần linh cuối cùng phải chịu xét xử đáng sợ đến thế nào.

Mà bây giờ nhìn đến vùng đất không có giới hạn này, đột nhiên bọn họ cảm thấy không phải mình bị thần trục xuất, mà thần linh còn ban cho mình một vùng đất Thần Tứ rộng lớn hơn nữa.

Đây là một mảnh đất có thể tiếp nhận bọn họ và con cháu hậu duệ cư trú và sinh tồn mãi mãi về sau.

Vùng duyên hải bao la có khí hậu ấm áp, còn có thực vật và sinh vật ở đáy biển phì nhiêu, rất thích hợp nuôi dưỡng cá thủy tổ mà thần linh ban cho bọn họ.

Giống như lời Yasser đã nói, nơi này là chỗ rất thích hợp để bọn họ sinh tồn.

Nơi này, tương lai tràn ngập hy vọng.
 
Chương 43: Không Chốn Trở Về (1)


Yasser đứng trên vách núi ở bờ biển, vươn tay nói với tất cả Tam Diệp Nhân bước lên nơi khởi nguyên ở phía dưới:

“Ta nói rồi.”

“Thần không vứt bỏ chúng ta.”

Mọi người nhảy nhót hoan hô, có người cảm động đến rơi nước mắt, có người chôn đầu thật sâu xuống dưới cát, dường như đang cảm thụ hơi thở mà Thần lưu lại nơi này.

Tựa như chỉ cần làm như vậy, bọn họ có thể nhận được phù hộ của Thần giống như thành Thần Tứ.

Ba con Dung Hợp Quái thật lớn đang đào bới đá lớn xây dựng nên bộ phận chính của tòa thành mới, các Tam Diệp Nhân khác ở bên cạnh hỗ trợ, đồng thời sáng lập ra ngư trường ở vùng duyên hải cho riêng mình.

Sau khi Ens và Boone chết đi, Dung Hợp Quái của bọn họ cũng thuộc sở hữu của vị vua mới là Yasser.

Nhìn nhiệt huyết bay tận trời ở nơi khởi nguyên, còn có thành trì liên tục được hoàn thiện, đôi mắt Yasser tỏa ra vui sướng.

Người đi theo Yasser hỏi hắn: “Vua.”

“Tên của tòa thành này là gì?”

Đầu Yasser đội vương miện trí tuệ, rơi vào suy nghĩ xa xôi.”

“Nơi này là nơi Thần giáng xuống, cũng là nơi vua trí tuệ vĩ đại ra đời, nơi khởi nguyên của Tam Diệp Nhân chúng ta.”

“Nhưng tất cả là nhờ thần linh giáng xuống, mới có mọi chuyện sau này.”

“Vậy gọi là thành Thần Giáng.”

Chỉ khác một chữ với thành Thần Tứ.

Như vậy, giống như tất cả không hề có gì thay đổi.

- ------------------------

Mấy chục năm sau.

Có một hồ nước nhân tạo ở trong thành Thần Giáng, hồ này thông với biển, bên trong nó còn có thành đáy nước là nơi Tam Diệp Nhân dựng dục đời sau của mình.

Nó khá giống với giếng thần của thành Thần Tứ ngày trước, nhưng nó lớn hơn nhiều so với giếng thần.

Ở trong hồ có có một vài con Anomalocaris rất lớn, trên mình của những chúa tể hải dương này phủ một lớp da được tạo thành từ thực vật Psilophyton của biển, vài Tam Diệp Nhân cao lớn và khỏe mạnh đang cầm Cốt thương trên tay điều khiển bọn chúng trong trận chiến ác liệt ở hồ nước.

“Xông lên.”

“Tấn công!”

Khi họ hô hào khẩu hiệu, những sinh vật biển khổng lồ mà họ đang ngồi lên dường như đã trở thành một bộ phận của cơ thể bọn họ, thuận theo suy nghĩ của bọn họ mà hành động.

Cùng lúc với Cốt thương đâm vào, hai cái kìm to lớn trước miệng Anomalocaris va vào nhau khiến tất cả những Tam Diệp Nhân đang theo dõi trận chiến khốc liệt này đều nhiệt huyết sôi trào, hò reo gầm thét.

Trước mặt hồ có một bóng người đội vương miện ngồi trên ngai vàng được khắc hoa văn lộng lẫy với một đám vệ binh vây xung quanh, hắn nhìn những thanh niên Tam Diệp Nhân đang chiến đấu.

Những người này cơ bản đều là thế hệ sau của Yasser, đồng thời cũng người sở hữu quyền năng trí tuệ.

Qua nhiều thập kỷ, đã có rất nhiều người sở hữu quyền năng trí tuệ, một số ít là do huyết mạch thức tỉnh, còn đa số quyền năng là do hoàng tộc ban ân.

Hoàng tộc Tam Diệp Nhân già đi đem quyền năng ban cho đời sau của mình.

Đương nhiên là những người này không có được may mắn như huyết thống hoàng tộc thế hệ thứ hai, có thể được thần ban ban, trực tiếp sở hữu sinh vật thần thoại Dung Hợp Quái, còn thế hệ trước còn chưa qua đời cũng không biết khi nào mới có thể kế thừa Dung Hợp Quái, đừng nói là đến lượt bọn họ.

Vì vậy, có người tự đi đường tắt thuần hóa và chế ngự Anomalocaris ở biển hoặc là một số sinh vật khác.

Cho nên để làm chủ một số năng lực đặc biệt phải có sức chiến đấu mạnh hoặc là có năng lực khác hỗ trợ.

Khi màn chiến đấu kết thúc, những Tam Diệp Nhân cao lớn và tráng kiệt thuộc hoàng tộc đi đến bờ hồ quỳ gối dưới ngai vàng.

“Các ngươi làm tốt lắm.”

“Dũng cảm và gan dạ, khả năng sử dụng quyền năng trí tuệ thuần thục.”

“Không hổ là huyết mạch kế thừa của Cổ Vương, rất xứng với thân phận của hoàng tộc.”

Yasser, vị vua Trí Tuệ đời thứ hai đã đứng lên và chĩa cây quyền trượng của mình vào họ.

Từng người một hô tên của bọn hắn: “Ta lấy thân phận vua Trí Tuệ ban cho ngươi danh hiệu Tế Ti Thần.”

Từ giờ trở đi, những hậu duệ hoàng tộc trẻ tuổi này đã chân chính trở thành một Tế Ti.

Đó cũng là nhóm người đứng đầu với nhiều quyền lực nhất ngoài vua ở nước Shinsai.

“Vua vĩ đại.”

“Bọn ta sẽ luôn tuân theo tín ngưỡng của thần và phục tùng sự cai trị của ngươi.”

Yasser rất phấn khởi, trong thế hệ sau liên tục xuất hiện những nhân vật ưu tú, khiến cho hắn có cảm giác nước Shinsai đang phát triển càng ngày càng mạnh.

Hắn thầm nghĩ.

“Nếu những thế hệ sau này được gửi đến những nơi khác, bọn họ nhất định sẽ có thể xây dựng thêm vài tòa thành nữa, có thể làm cho bản đồ của nước Shinsai càng ngày càng rộng hơn.”

Trong thành có một con kênh rộng mở rộng ra mọi hướng như một con sông, đối với Tam Diệp Nhân thì con kênh này cũng giống như con đường.

Yasser điều khiển Dung Hợp Quái Ni Ni của mình và dẫn thủ vệ đi từ con kênh về phía cung điện, tất cả những người nhìn thấy hắn dọc đường đều quỳ xuống hành lễ.
 
Chương 44: Không Chốn Trở Về (2)


Nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy đám đông đang tập trung và phố xá trên đường.

Trên phố, có người bán cá khô tẩm ướp, cá phơi nắng, cá Thủy tổ và một số loại thực phẩm khác được đánh bắt trên biển.

Còn có người bán các loại đồ dùng bằng xương, chậu xương, bát xương, đao xương, giáo xương ở khắp mọi nơi.

Những đồ chế tác bằng xương này đều làm từ những Tam Diệp Nhân đã chết, nhưng hiển nhiên là nước Shinsai không có quá nhiều điều cấm kỵ, chỉ có những Tam Diệp Nhân huyết mạch cao quý mới được an táng.

Thành Thần Giáng và thành Thần Tứ không giống nhau, rõ ràng nhất là bức tường đá cao dựng ở rìa thành.

Tường thành sẽ phân trong thành và ngoài thành phân thành hai cấp bậc, đầu tiên là những người sống trong thành, về cơ bản là những người quyền quý và nô bộc của họ, tiếp theo là những người đi vào thành Thần Giáng nhất định phải thu thuế.

Đây là luật được ban hành bởi thế hệ thứ hai của vua Trí Tuệ, Yasser định ra cho nước Shinsai, ban hành tiền tệ và pháp luật của Shinsai.

Ở ngoài thành còn có rất nhiều những thôn xóm lớn nhỏ, có rất đông thương nhân, thợ thủ công lao động, ngư dân nuôi trồng tập trung ở nơi đây.

Dọc ven biển, các tòa thành tráng lệ được xây dựng nối tiếp nhau bên cạnh bờ biển, hiện tại nước Shinsai đã có hơn mười bảy tòa thành.

Các mối quan hệ xã hội ngày càng trở nên phức tạp, không chỉ có hệ thống quyền lợi phân tầng càng nhiều mà còn có đủ loại nghề nghiệp.

Số lượng những ngôi làng lớn nhỏ tăng thêm, dân số của nước Shinsai đã lên tới hàng trăm nghìn người.

Đây là điều mà Redlichiida - vị vua Trí Tuệ đời đầu không thể tưởng tượng được.

Về mặt này, Yasser vượt trội hơn phụ thân mình.

Yasser về đến cung điện, mấy quan lại quyền quý của Shinsai đã sớm đợi hắn ở trước cổng.

“Vua!”

“Bộ luật đã được sửa đổi tốt rồi, đang ở phía nam cung điện.”

Đây cũng là lý do khiến hắn vội vã trở về.

Yasser ngay lập tức nhảy xuống khỏi Dung Hợp Quái Ni Ni, kích động đi theo mấy người về hướng nam, một đám người cũng nối gót đi theo phía sau.

Bộ luật là một trong những công lao và thành tích quan trọng nhất của hắn.

Đây đã là lần sửa đổi thứ bảy, hắn nghĩ đây là lần sửa đổi cuối cùng.

Theo hắn thì đây là bộ luật hoàn mỹ nhất.

Bộ luật được khắc trên một tấm bia đá bên ngoài cung điện, trên đó khắc các văn tự thần do Redlichiida biên soạn.

Yasser đứng trước tấm bia đá chạm vào những dòng chữ do phụ thân mình và thần tạo ra, trong đôi mắt hắn tràn đầy vẻ tự hào.

“Phụ thân.”

“Ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng.”

Từ lúc hắn ở bên ngoài trở về cung điện cho đến lúc ngồi trên ngai vàng, cả người hắn giống như đang lơ lửng trên mây.

Yasser chìm đắm trong vinh quang của chính mình.

Hắn xây dựng hơn mười tòa thành, tạo ra bộ luật và hắn đã mở rộng nước Shinsai.

Hắn đã làm được những điều mà phụ thân hắn không làm được, hắn đã xây dựng nên một đất nước vĩ đại và trở thành một Vương Giả được người người ca tụng.

Redlichiida đặt phiến khắc văn tự thần bên trong cung điện Trí Tuệ của mình, trong khi đó, Yasser lại đặt bộ luật mà hắn biên soạn trên bức tường điêu khắc sử thi phiêu lưu của Yasser.

Hôm nay hắn ấy rất vui, hưng phấn và kích động mãi không thôi.

Thỉnh thoảng hắn còn đứng dậy khỏi ngai vàng và đi quanh cung điện, nhìn lại những việc làm trong quá khứ của mình.

Bỗng nhiên có người chạy vào.

“Vua!”

“Trưởng công chúa điện hạ muốn gặp người.”

Mặt của Yasser khẽ biến sắc.

- ----------------

Yasser vội vã chạy tới một tòa thành khác và bước vào một tòa kiến trúc tương tự như tẩm cung của thành Thần Tứ năm xưa.

Một người phụ nữ Tam Diệp Nhân không còn trẻ nữa đang đợi hắn ở bên trong.

Yasser thở phào nhẹ nhõm, bước chân gấp gáp ban đầu cũng chậm lại.

“Tỷ.”

“Sao đột nhiên ngươi lại muốn gặp ta.”

Yasser nhìn vị tỷ tỷ rất giống với mẹ mình này, ngày trước là nàng đã đưa hắn đi bắt cá ở đầm lầy, dẫn hắn đi phiêu lưu trên biển.

Chính nàng đã làm cho tuổi thơ của hắn trở nên tốt đẹp như vậy, cũng chính nàng đã cho hắn mầm móng và dũng khí quyết tâm phiêu lưu.

Đối với Yasser mà nói, đối phương không chỉ là tỷ tỷ của mình mà còn là một trưởng bối như mẹ ruột.

Trông trưởng công chúa có chút buồn, ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía bên kia biển.

Hắn hỏi tỷ tỷ của mình: “Tỷ tỷ!”

“Chẳng lẽ là ngươi có tâm sự gì sao?”

Trưởng công chúa điện hạ quay đầu nhìn Yasser, sự dịu dàng của một nữ hoàng hiện lên trong đôi mắt ấy.

“Vua.”

“Ngươi nói xem chúng ta còn có thể trở về đất thần ban không? Chúng ta còn có thể gặp được phụ thân và thần không?”

Yasser nói như đinh đóng cột: “Đương nhiên rồi!”

“Ta vẫn là vua Trí Tuệ.”

“Vương miện Trí Tuệ đang ở trên đầu ta, giao ước giữa thần và Tam Diệp Nhân vẫn chưa kết thúc.”

“Chỉ cần chúng ta đền tội, tự nhiên chúng ta có thể quay trở lại đất thần ban một lần nữa.”

Yasser không phát hiện ra giọng điệu và thần thái lúc hắn nói chuyện rất giống với Redlichiida.

Đôi mắt của trưởng công chúa bừng sáng, nàng nhìn đệ đệ của mình rồi mỉm cười.

“Vậy là tốt rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trưởng công chúa đã lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã cởi bỏ được khúc mắt.

“Nếu một ngày nào đó vua có thể trở về đất thần ban.”

“Hãy mang theo tro cốt của ta chôn bên cạnh mẹ nhé!”

“Ta ~”

“Nhớ nàng.”

Yasser ôm lấy tỷ tỷ của mình: “Đừng lo lắng, vẫn còn sớm!”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, cùng nhau đến gặp phụ thân mẹ.”

Yasser vừa mới trở về thành Thần Giáng thì vài ngày sau có tin tức truyền đến.

Trưởng công chúa đã chết.

Lúc Yasser nhận được tin đó, hắn lập tức đứng bật dậy, rồi lại thất thần ngồi xuống.

Hắn nhớ lại những lời nói của tỷ tỷ mình một lần nữa, hắn bàng hoàng phát hiện ra nỗi sợ hãi và mờ mịt trong lòng mình.

Cho dù hắn có giành được vinh quang cao đến đâu, cho dù hắn có làm được bao nhiêu điều vĩ đại đi chăng nữa.

Cũng không thể chống lại sự bất lực và bàng hoàng trong lòng hắn, càng không thể bù đắp được hết thảy những khát vọng được trở về đất thần ban của Tam Diệp Nhân.

Và nỗi sợ hãi của bọn họ bị thần vứt bỏ, sự tiếc nuối khi bị đuổi khỏi thiên đường Thần Hứa.

Ý chí và tinh thần của họ đã mất đi chỗ dựa và họ như một nhóm linh hồn lang thang phiêu bạt khắp chân trời góc biển.

Ở sâu trong tim của Yasser cũng như các Tam Diệp Nhân khác vẫn không quên được đất thần ban.

Bởi vì bọn họ xem nơi ấy mới là chốn trở về cuối cùng của mình.
 
Chương 45: Hoa Mặt Trời (1)


Có rất nhiều thôn xóm đáy biển dọc theo tuyến đường Yasser, nối liền thành dưới đáy biển lớn nhất với thành Yasser.

Mặc dù có nhiều Tam Diệp Nhân đã quen sống ở đất liền nhưng vẫn có một bộ phận Tam Diệp Nhân thích sống ở đáy biển.

Đồng thời, nơi đây cũng là một tuyến đường giao thương, các thương nhân ở nước Shinsai cũng thường hay lui tới trên tuyến đường này.

Một vài quái vật biển có hình dạng không giống nhau đã mở con đường này, trong số đó có một con sao biển với hình dáng quái vật to lớn mọc ra cung điện bằng xương trên lưng, ngay lúc này vui Trí Tuệ đang ngồi ở bên trong cung điện.

Có hàng trăm lính canh của nước Shinsai đang canh gác ở cả hai phía và trong số đó còn có mấy vị Tế Ti điều khiển Anomalocaris.

Đi qua một mạch.

Loài phổ biến nhất trong đáy biển là bọ ba thùy, sau đó là một số ít cá Thủy tổ, khi Tam Diệp Nhân nuôi dưỡng bầy cá thì loài này cũng bắt đầu lan đến các vùng biển lớn khác.

“Vua Trí Tuệ đến rồi.”

“Vị vua tối cao của nước Shinsai của chúng ta đang đến đây.”

“Mau nhìn xem, đó là cự thú thần thoại do thần ban.”

Trên đường đi, những người Tam Diệp Nhân ở các ngôi làng của nước Shinsai chào mừng sự xuất hiện của vua Trí Tuệ Yasser, bọn họ nhìn Dung Hợp Quái giống như một ngọn đồi và trong tiềm thức của họ sinh ra sự thán phục và kính sợ.

Nhiều người thậm chí đã đi theo hắn rất xa, mãi cho đến khi bọn hắn đi xa.

Khi thần không có ở đây.

Trong mắt họ Yasser chính là thần.

Cuối cùng cũng đến được thành Yasser, hàng nghìn Tam Diệp Nhân xuyên qua đáy biển đi ra, bọn họ nổi lên mặt biển tiếp đón vua của bọn họ.

Lãnh chúa của thành Yasser trồi lên mặt biển, bước lên lưng Dung Hợp Quái và quỳ gối trước cung điện.

“Vua Trí Tuệ vĩ đại, con dân của ngươi hoan nghênh ngươi đến đây.”

Yasser cũng đi ra, hắn có chút phiền muộn khi nhìn vùng biển này.

“Đã lâu rồi ta không trở về.”

Dưới sự dẫn dắt của lãnh chúa, Dung Hợp Quái to lớn đã lặn xuống đáy biển.

Dưới làn nước biển màu xanh lam trong suốt, bọt nước biển không ngừng nổi lên trên.

Ánh sáng mặt trời khúc xạ dưới đáy biển, dưới đó có một tòa thành dưới đáy biển tráng lệ.

Một số lượng lớn Tam Diệp Nhân sống ở nơi này, ra vào trong tòa kiến trúc chìm trong nước biển, có một số người vội lùa bầy cá xuống thảm thực vật đáy biển do Archaeocyatha tạo thành, ngoài ra còn có các đội tuần tra vùng biển phía trên thành bằng những ngọn giáo xương.

Bước vào hành cung ngày trước của Yasser, lãnh chúa lập tức dè dặt hỏi.

“Vua Trí Tuệ!”

“Lần này ngươi trở về là có chuyện gì vậy?”

Yasser không trả lời mà hỏi trước.

“Mấy năm nay.”

“Có người lại đi vào đất thần ban, hoặc là nói.”

“Có ai đã từng nhìn thấy đất thần ban chưa?”

Lãnh chúa của thành Yasser sửng sốt một chốc: “Mấy chục năm nay không có tin tức gì của đất thần ban, nếu vua không nhắc đến, ta cũng quên mất đất thần ban cũng thuộc vùng biển này.”

“Ngay cả ta cũng không thể nhớ nó ở hướng nào.”

“Có lẽ là ở...”

Hắn cố gắng nghĩ lại, nhưng dường như có thứ gì đó đã trực tiếp đè nén trí nhớ trong đầu hắn về vị trí của đất thần ban, làm hắn không thể nào nhớ nổi.

Nói xong, hắn lập tức có phản ứng.

“Vua!”

“Không phải là ngươi lại muốn trở lại…”

Lãnh chúa thành Yasser rất kích động.

Vua Trí Tuệ đời thứ hai, Yasser nhìn xuống nơi sâu nhất của biển, ánh mắt của hắn chồng lên hình ảnh của Redlichiida trước đây.

Thành kính và thận trọng như nhau.

“Ta muốn nhìn lại đất thần ban một chút, ta không khao khát mình có thể đắm chìm trong vinh quang của thần một lần nữa, ta chỉ muốn tìm kiếm một chút dấu vết chỉ dẫn mà thôi.”

“Ta muốn thần chỉ dẫn cho mình, cho tương lai của Tam Diệp Nhân.”

“Những hậu duệ của Redlichiida chúng ta làm sao mới có thể đền tội.”

Phía trên đại dương bao la.

Một Tam Diệp Nhân và vài con Dung Hợp Quái xuyên qua phía trên vùng biển đang kéo lưới tìm kiếm trên vùng biển này.

Họ như những con nhuyễn trùng không có mắt đi loanh quanh suốt nửa tháng trời nhưng không có kết quả gì.

Bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi, từ dưới đáy biển lên mặt biển nhưng đều không tìm được một chút dấu vết nào.

Có một thế lực nào đó rất mạnh ở trong bóng tối không cho phép họ tiếp cận đất thần ban trong truyền thuyết, làm cho bọn họ dù có cố gắng hết sức như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đến gần cung điện thuộc về thần.

“Có lẽ là nơi này, rõ ràng chính là ở đây.”

“Nhưng tại sao chúng ta không thể tìm được đất thần ban chứ.”

Dung Hợp Quái chở cung điện trên lưng, một vị Tam Diệp Nhân đã lớn tuổi gục xuống.

“Đây là sự trừng phạt của thần!”

“Thần khiến chúng ta không có cách nào trở lại thiên đường Thần Hứa nữa.”
 
Chương 46: Hoa Mặt Trời (2)


Tam Diệp Nhân kia lao ra ngoài đối mặt với biển cả mênh mông.

Hắn quỳ gối trên đầu Dung Hợp Quái rồi khóc lóc thảm thiết.

Hắn là một trong những người có thân phận quyền quý trong thành Thần Tứ ngày trước.

Không giống như những người trẻ tuổi chỉ khao khát hướng về đất thần ban, hắn đã tận mắt chứng kiến tai họa bạo phát từ giữa vua trí tuệ đầu tiên và từ Ens - cũng là tội nhân.

Hắn đã trải qua cú sốc về cái chết của vị vua Trí Tuệ và nỗi bi thương khi bị thần trục xuất khỏi đất thần ban.

Hắn được sinh ra dưới sự che chở của thần và nhìn thấy cung điện của thần ngày càng lớn dần.

Hắn nghe vị vua Trí Tuệ vĩ đại đời đầu, Redlichiida nói rằng chúng ta lớn lên là những đứa con đầu lòng của thần.

Hắn đã từng ở xa xa mà nhìn về thành Thần Tứ dân xa khỏi tầm mắt rồi khóc nức nở, càng về già hắn càng khát vọng được trở lại dưới sự che chở của thần.

Hắn vẫn luôn tuyệt vọng.

“Chúng ta~”

“Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có thể trở lại đất thần ban được nữa rồi.”

Thế hệ của hắn vẫn có thể tìm thấy vùng biển này bằng những ký ức và ghi chép mơ hồ, nhưng nếu một vài thế hệ nữa trôi qua thì e là không thể!

Yasser kéo lấy vị trưởng lão đã từng đi theo phụ thân mình và nói với hắn.

“Thần sẽ tha thứ cho chúng ta.”

“Con cái của chúng ta lang thang ở bên ngoài một ngày nào đó sẽ có thể về nhà.”

Yasser đã nghĩ rằng ngay cả khi hắn không thể giẫm lên đất thần ban thì cũng sẽ rất tốt nếu được nhìn thấy nó từ xa, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng mà trở về.

Thế nhưng hắn vẫn không cam lòng để người khác tìm kiếm dấu vết đất thần ban trên biển.

Hắn mang tâm trạng hoang tưởng.

Có lẽ như thế này thì thần có thể nhìn thấy lòng thành kính và cố chấp của hắn.

- -----------------

Đất thần ban.

Biển hoa mặt trời màu vàng mọc um tùm bò khắp tòa thành như đống đổ nát, Sally là sự tồn tại duy nhất có thể di chuyển tự do trên hòn đảo to lớn này, toàn bộ hòn đảo này là vườn hoa của nàng.

Nàng thường ngồi trên bậc thềm trước điện thần, bắt chước thần ngắm mặt trời lặn và mặt trăng lên, hoặc là nhìn lên pho tượng thần ở sâu trong điện thần.

Nếu đã nhìn thì nàng sẽ nhìn luôn cả một ngày.

Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đi dạo quanh biển hoa trong tòa thành đổ nát, trêu chọc tán hoa mặt trời, ngửi hương thơm của biển hoa.

Hoa mặt trời này phá tan con đường bằng đá ngay ngắn ban đầu, Sally đã đi hết con đường từ thành phế tích qua biển hoa còn cao hơn cả nàng rồi đi đến bờ biển.

Nàng đi đến nơi mà năm xưa thần yêu cầu nàng trồng đóa hoa mặt trời đầu tiên, nàng nhặt lại chậu hoa bằng đá mà mình đã từng ném đi.

“Ùng ục ục!”

Nàng nhặt một đóa hoa màu vàng rồi nhét vào chậu hoa, sau đó ôm nó vào trong ngực như mọi khi.

Bị sức mạnh thô bạo rút ra khỏi đất, đóa hoa nửa người nửa thực vật lập tức hét lên một tiếng.

Sau đó há răng nanh sắc nhọn của mình ra.

Ngay khi nó vùng vẫy, Sally đã nắm lấy nó và dùng vũ lực.

“Bộp!”

Cành hoa gãy làm đôi.

Chết rồi?

“Ùng ục ục?”

Sally phát ra một âm thanh, nhưng lại không quan tâm.

Nàng ném hoa mặt trời bị đứt thành hai đoạn xuống biển, sau đó nàng tiếp tục dùng bàn tay độc thăm dò sang đóa hoa tiếp theo.

Trên biển.

Hoa mặt trời trôi theo dòng nước biển và dần biến mất ở phía xa xa.

- ------------------

Vùng biển cách thành Yasser không xa.

Một nhóm binh lính của nước Shinsai đi tuần hành trên biển, dẫn đầu là hai Tế Ti trẻ tuổi điều khiển Anomalocaris, bọn chỉ là hai trong số những thế hệ sau mới được vua Trí Tuệ Yasser ban cho thân phận Tế Ti.

Tế Ti trẻ tuổi tuân theo mệnh lệnh của vua Trí Tuệ chạy đến vùng biển này hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn cũng không nhịn được hỏi.

“Thành Thần Tứ thật sự ở chỗ này sao?”

“Chúng ta đã ở đây đếm từng tảng đá trên biển, nếu thật sự tồn tại một hòn đảo lớn thì ít nhất cũng có thể tìm thấy một chút dấu vết rồi chứ!”

Một Tế Ti khác ở bên cạnh nhìn hắn cười cười: “Ngươi đang chất vấn vua Trí Tuệ vĩ đại à? Hay là đang nghi ngờ sức mạnh của thần?”

Vị Tế Ti trẻ tuổi lập tức im miệng không dám nói thêm lời nào.

“Biết rồi!”

“Ta sẽ nghiêm túc tìm. Ý vua vẫn là ý vua.”

Mặc dù đối phương đã cảnh cáo vị Tế Ti trẻ tuổi một lần, nhưng hắn cũng cho rằng cuộc tìm kiếm của họ chỉ là vô ích.
 
Chương 47: Chỉ Dẫn Của Thần (1)


Hắn thở dài, rồi lại nói về câu chuyện được lưu truyền ở nước Shinsai.

Mọi người đều biết về nó, nhưng mỗi lần nói về nó, hắn lại cảm thấy không giống nhau.

“Người xúc phạm thần, cũng là Ens đã giết chết em trai Boone của mình, cướp đi cự quái Ruch (Dung Hợp Quái) do thần ban cho Boone.”

“Ens dùng sức mạnh thần ban cho Tam Diệp Nhân âm mưu giết hại đứa con cả của thần, Redlichiida, vua Trí Tuệ vĩ đại và cũng là phụ thân của hắn.”

Giọng nói trầm bổng như thể đang đọc một bài thơ vĩ đại.

“Tội nghiệt nặng nề như thế đã xuất hiện ở trước mắt thần linh và vua Trí Tuệ ở thiên đường Thần Hứa, xuất hiện ngay dưới chân cung điện của thần.”

“Thần thất vọng và đau khổ nên đã giáng xuống hình phạt cho con dân của nước Shinsai.”

“Con cháu của kẻ tội đồ sẽ bị lưu đày bên trong Ma Uyên mãi mãi, còn con dân của nước Shinsai cuối cùng cũng sẽ không bao giờ có thể trở về quê hương của mình.”

“Thần ơi!”

“Khi nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho tội lỗi của chúng ta và gieo rắc sự rực rỡ của mình lên nước Shinsai một lần nữa.”

Sau khi xướng xong bài thơ được lưu truyền phổ biến ở Shinsai này, hắn lắc lắc đầu.

“Chúng ta đều là những người bình thường, làm sao có thể một lần nữa đặt chân đến điện thần mà không được thần tha thứ chứ.”

Mặc dù hai vị Tế Ti đều cảm thấy chuyến đi này thế nào cũng sẽ không có kết quả nhưng vẫn thực hiện một cách nghiêm túc và tỉ mỉ theo ý nguyện của vua Trí Tuệ.

Bọn họ chia thành hai đường và đi dọc theo biển rồi đi sâu xuống.

Vị Tế Ti trẻ tuổi dẫn đầu một nhóm binh lính rẻ những ngọn sóng lớn, cùng lúc hắn băng qua mặt biển và trông về phía xa xa, hắn nhìn thấy những sợi màu vàng trên biển.

Biển xanh biếc và trong veo làm cho màu vàng trở nên rực rỡ rất dễ nhìn thấy.

“Có cái gì đó nổi lên trên biển kìa?”

“Đi xem nào.”

Một đám người đuổi tới, vị Tế Ti ngồi trên Anomalocaris duỗi cốt thương vớt lên một bông hoa mặt trời màu vàng từ biển.

Tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy loài vật này, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy thứ gì màu vàng ngoại trừ mặt trời trên bầu trời.

“Đây là cái gì?”

“Cùng màu với mặt trời.”

“Quá thần kỳ.”

Vị Tế Ti ngửi được hương hoa, hắn không nhịn được nghiêng người.

Sau đó hắn hít thở sâu như một phản xạ có điều kiện.

Phấn hoa mặt trời theo hô hấp của hắn đi sâu vào trong từng tế bào của cơ thể vị Tế Ti trẻ tuổi.

Ai cũng không thể đoán được.

Sau khi vật thần tạo vốn không có gì quá đặc biệt này và huyết thần thoại trong cơ thể của vị Tế Ti trẻ kết hợp lại phát sinh ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Huyết thần thoại đã xuất hiện một sự biến đổi về chất nào đó.

Cứ như thể Dung Hợp Quái cắn nuốt nội tạng của những sinh mạng khác rồi ghép nó vào cơ thể của chính nó.

Con đường trí tuệ của huyết thần thoại hoàn thiện một phần gen từ hoa mặt trời và tiến thêm một bước mới.

Từng đợt ánh sáng huỳnh quang màu vàng bay ra khỏi người vị Tế Ti, các Tế Ti khác cũng vô thức nới lỏng hoa mặt trời trên tay mình và để cho nó trôi nổi.

Quyền năng Trí Tuệ cho phép các Tế Ti có con mắt nhìn thấu lòng người, có được khả năng đọc suy nghĩ và giao tiếp với bất kỳ sự sống nào, nhưng sức mạnh của họ không bao giờ có thể tác động trực tiếp lên bất kỳ vật thể nào khác.

Nhưng vào giờ phút này, mọi thứ đều đã thay đổi.

Sức mạnh của hắn có thể tách khỏi cơ thể và tác động trực tiếp đến thế giới bên ngoài.

Trong khi ánh sáng huỳnh quang màu vàng tản ra từ cơ thể hắn, thì cả đám binh lính ở bên cạnh hắn đã ngửi thấy một mùi thơm trực tiếp tác động vào nơi sâu thẳm trong tâm trí.

Sau đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi và ngạc nhiên, như thể ý thức của họ đã bị cướp đi và làm cho họ không thể cử động.

Cơ thể bất động của bọn họ và từ từ chìm xuống dưới đáy biển.

May là bản thân bọn họ sinh sống trong biển nên không có nguy hiểm gì về tính mạng.

Lúc này đây, Tế Ti Thần trẻ tuổi đã hoàn toàn không nhận thức được gì, hai mắt sáng lên ánh sáng màu vàng, trong ý thức đột nhiên xuất hiện trên một hòn đảo màu vàng.

Hắn nhìn thấy hoa mặt trời mà mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Hắn đang đứng trên bờ biển, bên cạnh có một biển hoa màu vàng rậm rạp đang lay động.

Biển hoa trải dọc theo bờ biển và cả một tòa thành tráng lệ bị hoa mặt trời vùi lấp ở trong đó.

“Đây là đâu?”

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, tự hỏi làm thế nào mà hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây trong khi vừa rồi vẫn còn ở trên biển.

Làm sao lại đột nhiên xuất hiện một hòn đảo như vậy, mà nó còn đầy hoa như chốn bồng lai tiên cảnh của thần vậy chứ.

Cảnh đẹp đến nghẹt thở.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy tòa thành không có tường thành và đầm lầy được bao quanh bởi đá.

Hắn phản ứng lại ngay lập tức, trong tích tắc đồng tử của hắn giãn ra đến cực điểm.

Mặc dù Tam Diệp Nhân vẫn còn trẻ tuổi và cũng chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng hắn đã nghe nói về nơi này không biết bao nhiêu lần.

“Thành Thần Tứ.”

“Nơi đây là thành Thần Tứ.”
 
Chương 48: Chỉ Dẫn Của Thần (2)


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của hòn đảo, nhìn thấy Kim Tự Tháp vĩ đại.

Phía trên Kim Tự Tháp, một tòa điện thần như ẩn như hiện trong ánh sáng lập lòe.

“Còn có...”

“Điện Nhân Trại Thần.”

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao thứ này lại có màu sắc giống như mặt trời.

Đây là thứ chảy ra đất thần ban, nó chính hoa mặt trời nở dưới chân điện thần.

Ở bên kia

Thành Yasser.

Huyết mạch quyền năng Trí Tuệ đã xảy ra biến hóa, Yasser đội vương miện Trí Tuệ là người đầu tiên nhận ra điều đó trong tức khắc.

“Là ai?”

“Ai đã hoàn thiện quyền năng Trí Tuệ.”

Hắn khởi động quyền năng của vua Trí Tuệ, nên ngay lập tức hắn nhìn ra ngọn nguồn của sự thay đổi, hắn gọi tên vị Tế Ti trẻ tuổi.

“Schroeder!”

Nó có nghĩa là lời thề, hoàng gia rất thích sử dụng loại tên này.

- ---------------

Vua Trí Tuệ Yasser nhanh chóng ngồi lên điều khiển Dung Hợp Quái đi đến vùng biển đó, vệ binh của Shinsai đi theo hắn đã bao vây chặt chẽ nơi này.

Dưới cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, Schroeder, Tế Ti Thần này hơi bất an điều khiển Anomalocaris và dừng lại dưới chân Dung Hợp Quái.

Sinh vật là chúa tể của biển nhưng khi đứng trước sinh vật thần thoại Dung Hợp Quái lại giống như một con tôm tép bình thường.

Schroeder quỳ gối trước mặt vua, dâng lên vật thần tạo mà mình có được.

“Vua Trí Tuệ vĩ đại, Schroeder dâng tặng ngươi vật thần tạo này.”

“Cầu mong ánh sáng của thần sẽ luôn chiếu rọi trên nước Shinsai mãi mãi.”

Yasser thốt lên tên của nó khi nhìn thấy đóa hoa màu.

“Hoa mặt trời!”

Hắn đã từng nhìn thấy tên của loài hoa này trước đó từ chỗ phụ thân của mình.

Đó là vật thần tạo được ôm trong vòng tay của Sally, mẹ của sự sống và nó có màu sắc giống như mặt trời trên bầu trời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thứ không quá nổi bật trong số rất nhiều vật thần tạo, vậy mà lại có mối liên hệ với quyền năng như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự cảm nhận được rằng số phận của mình sớm đã đinh sẵn.

Đôi mắt của thần như dõi theo dòng sông dài của thời gian và đã nhìn thấy khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.

“Thần ơi!”

“Ngươi đã sắp xếp hết thảy mọi thứ rồi sao?”

Yasser nhớ lại những gì phụ thân hắn đã nói với mình khi anh còn nhỏ: “Yasser, đừng sợ.”

“Thần đã sắp đặt hết thảy mọi thứ thật tốt rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào vị Tế Ti trẻ tuổi.

Thứ đồ vật này chỉ có thể ở điện thần, không có khả năng xuất hiện ở đây.

“Cái này lấy ở đâu? Ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi?”

Schroeder đối mặt với ánh mắt của Yasser, cơ thể hắn run lên.

Hắn giải thích những gì mà mình vừa gặp phải và tất cả những gì hắn đã nhìn thấy.

Sau khi Yasser và những Tam Diệp Nhân già bên cạnh hắn nghe xong, trên mặt từng người đều nở một nụ cười sung sướng thanh thản, có người xúc động đến mức nhảy múa đầy phấn khích.

“Đất thần ban.”

“Hắn đã nhìn thấy đất thần ban.”

Yasser nâng hoa mặt trời lên trên cao như thể đang cầm một thánh vật tối cao.

Cảm giác này xuất hiện giống như lúc hắn đối diện với vương miện Trí Tuệ trong quá khứ.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, hắn cất tiếng khóc khàn khàn trong khi nụ cười vẫn ở trên môi.

“Đây là... chỉ dẫn của thần!”

“Thần đã không bỏ rơi chúng ta, hắn đã cho chúng ta tương lai.”

“Chỉ cần chúng ta làm theo sự chỉ dẫn của thần, chúng ta chắc chắn sẽ có thể nhận được sự tha thứ của thần.”

- ---------

Lúc vua từ thành Yasser trở về, toàn bộ thành Thần Giáng đều đang reo hò.

Hàng ngàn hàng vạn người đang tập trung thành một biển người, đứng ở hai bên bờ kênh rộng hàng chục mét để chào đón sự trở lại của vua.

Bởi vì đây là lần thứ hai vua trí tuệ Yasser đem lời chỉ dẫn của thần linh từ thành Thần Tứ trở về.

Ngồi trên lưng Dung Hợp Quái, nhà vua uy nghiêm tiếp nhận tiếng hò reo và những cái cúi lạy của mọi người, nhưng đầu óc đã sớm nghĩ về chuyện khác.

Vừa nhớ về quá khứ, lại vừa tự hỏi về tương lai.

“Thưa Vua!”

“Vua?”

Một Tam Diệp Nhân nhỏ tuổi ở bên cạnh nhìn hoa mặt trời đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Đây thật sự là lời chỉ dẫn của thần linh sao?”

Đây là cháu trai của Yasser, cũng là một người có được trí thông minh và quyền năng trời sinh giống như hắn.

Mỗi lần Yasser nhìn thấy hắn, liền cảm thấy như đang nhìn bản thân mình trong quá khứ.

Rõ ràng đứa trẻ không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy hoa mặt trời này dường như đã bị ai đó làm gãy, tuy kỳ lạ mà lại rất đẹp, nhưng lại không giống như là đồ vật được thần linh ban phước.

Mà lại giống như.

Đồ vật bị người khác vứt bỏ mà thôi.

Yasser kéo tay đứa trẻ, ánh mắt vừa thành kính vừa nghiêm túc nhìn hắn, giống như ngày xưa Redlichiida từng nắm lấy tay hắn.

Hắn nói bằng giọng điệu chắc chắn, không thể nghi ngờ:

“Yali!”

“Ngươi vĩnh viễn phải nhớ thật kỹ.”

“Ở trước mặt Thần không có chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều là ý đồ của Thần.”
 
Chương 49: Tế Ti Cấp Cao Và Điện Thần (1)


Dung Hợp Quái đứng ở cuối bờ kênh, Yasser cầm tay hắn từ trên cầu đá bờ kênh từng bước từng bước đi xuống.

Hắn ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Chính sự thành kính của ta đã cảm động được Thần!”

Yasser tin chắc là như thế.

Hai đội vệ sĩ nâng chiếc bồn đá hình chữ nhật đựng hoa mặt trời lên, bước qua con đường lớn.

“Hoa của thần!”

“Mau nhìn màu sắc giống như ánh sáng mặt trời kia đi! Đây nhất định là đồ vật được Thần lấy từ trong mặt trời ra!”

“Đồ vật do Thần ban tặng!”

“Thần linh ơi! Rốt cuộc ngươi cũng ban cho chúng ta lời chỉ dẫn!”

Tam Diệp Nhân trong thành, bọn họ điên cuồng kích động đổ xô về phía trước.

Nhưng vừa đến gần hoa mặt trời trong phút chốc, bọn họ ngay lập tức dừng lại.

Bọn họ khát khao được đến gần đồ vật do Thần ban thưởng, nhưng lại sợ hãi cơ thể trần tục thấp kém của bản thân làm dơ bẩn vinh quang của Thần.

Bọn họ chỉ có thể quỳ xuống ngẩng đầu nhìn hoa của Thần rực rỡ kia, hai tay đặt trước ngực, cảm động khóc lóc thổn thức.

Yasser vô cùng thích thú và vui sướng trước cảnh này, hắn nói với Yali:

“Nhìn đi!”

“Tất cả mọi người đều cho rằng, đây chính là lời chỉ dẫn của Thần dành cho chúng ta.”

“Tam Diệp Nhân vẫn luôn thành kính tin tưởng vào thần linh vĩ đại, thần linh nhất định có thể nhìn thấy được.”

Yasser nhớ tới phụ thân mình, phụ thân hắn đã làm như thế nào để có được sự ưu ái của Nhân Trại Thần.

Phụ thân đã thay Thần xây dựng một tòa Điện Thần Kim Tự Tháp, đã dâng tặng cống phẩm của mình cho Thần, những hình ảnh đó hắn đều đã nhìn thấy ở cung điện Trí Tuệ của phụ thân, đã trông thấy trên tấm bia đá dựng sừng sững trước thành Thần Tứ.

“Điện Thần.”

Yasser lẩm nhẩm hai chữ này.

Trong chốc lát, ánh mắt hắn lóe ra ánh sáng.

Đúng vậy, là Điện Thần.

Hắn phải xây dựng lên một tòa Điện Thần rộng lớn tráng lệ hơn tòa Điện Thần Kim Tự Tháp mà phụ thân hắn đã từng xây.

Hắn muốn cho Thần biết, lòng thành kính và tín ngưỡng của hắn.

Yasser trở về hoàng cung, triệu tập các đại thần nước Shinsai để đề cập đến chuyện này.

Vua đứng ở nơi cao nhất mà khoa tay múa chân, phải xây dựng một tòa Điện Thần như thế nào, tòa Điện Thần này phải đồ sộ thần kỳ như thế nào, chỉ có như vậy mới có thể xứng với thân phận của thần linh.

Còn đại thần ở dưới thì khắc lên phiến đá, đồng thời nói cho vua có thể cần bao nhiêu thợ thủ công và nhân lực.

Trong đám người, Tế Ti Thần Schroeder cũng ở trong đó.

Sau khi Vua Trí Tuệ Yasser nói xong việc phải xây dựng một tòa Điện Thần cho Nhân Trại Thần, hắn liền nhìn về phía Schroeder.

“Thưa Vua!”

Schroeder bước lên phía trước, quỳ gối dưới chân vua.

Yasser bước xuống phía dưới, đặt tay lên vai Schroeder.

“Schroeder!”

“Ngươi là Tế Ti cấp cao đầu tiên của thần linh, cũng là người tìm được hoa mặt trời và nhận được thưu của Thần.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Chủ Tế Ti hầu hạ thần linh.”

“Trong tương lai, Điện Thần Nhân Trại Thần cùng sẽ do ngươi tiếp quản.”

Người được gọi là Tế Ti cấp cao, sẽ được hoa mặt trời tăng cường sức mạnh để có được quyền năng trí tuệ cấp cao.

Schroeder vừa trở thành Chủ Tế Ti kích động đến mức con ngươi mở lớn, hắn sửng sốt một lúc lâu, mới quỳ xuống hô to.

“Vua! Ngươi…”

Yasser lại ngắt lời hắn ngay lập tức, nhìn hắn nói:

“Ngươi cần phải cảm ơn Thần!”

“Là Thần đã ban cho ngươi tất cả.”

Schroeder gật đầu không ngừng: “Tất nhiên Nhân Trại Thần vĩ đại đã tha thứ cho tội lỗi trên người chúng ta nhờ vào sự thành kính của vua.”

Mọi thứ kết thúc, cả hoàng cung rơi vào yên tĩnh trống vắng.

Yali nhìn thấy ông nội cô độc ngồi trên vương tọa, có hơi không hiểu hỏi:

“Thưa vua!”

“Không phải ngươi bảo Thần đã từng nói, Thần không cần tín ngưỡng và sự cung phụng của người thường hay sao?”

Yasser xoa xoa đầu hắn: “Thần không cần tín ngưỡng và sự cung phụng của người thường, nhưng sẽ cảm thấy vui sướng khi có được tín ngưỡng và sự cung phụng của người thường.”

“Giống như người phụ thân không cần đứa con đem gì đến cho hắn, nhưng khi đứa con dâng lên cho hắn một món quà, vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ vì đứa con đó.”

“Thần!”

“Hắn chính là phụ thân của chúng ta, cũng là người phụ thân cao cả nhất của tất cả Tam Diệp Nhân.”

Yali cái hiểu cái không, gật gật đầu.

“Vâng!”

- ----------

Phía sau hoàng cung có một cung điện rộng rãi hoa lệ, vốn dĩ nơi này là nơi để tác phẩm điêu khắc của Vua Trí Tuệ Yasser, Yasser thừa hưởng sở thích điêu khắc từ phụ thân mình.

Lúc này cung điện đẹp đẽ đã bị dọn sạch không còn sót lại gì, đổi thành một khu vườn.

Người dân của thành Thần Giáng xuống đáy biến tìm lớp đất màu mỡ nhất phủ kín mặt đất, hoa mặt trời cũng sẽ được cấy ở đây.

“Cẩn thận một chút!”

“Đây chính là đồ vật Thần ban cho, nếu xảy ra sai sót thì chính là không tôn trọng thần linh, nhất định không được xảy ra sai sót gì.”
 
Chương 50: Bạo Loạn Và Sự Sụp Đổ Của Tượng Thần (1)


Giọng nói của Schroeder từ bên ngoài vọng tới, một đội Tam Diệp Nhân nâng một chậu hoa hình chữ nhật tiến vào.

Vẫn chưa bắt đầu xây dựng Điện Thần, Chủ Tế Ti Schroeder này cũng chỉ có được cái danh phận.

Trước mắt hắn, nhiệm vụ quan trọng nhất là nuôi dưỡng hoa mặt trời.

Nếu như Thần vật do Thần ban thưởng chết đi trong tay hắn, cho dù có vị trí Chủ Tế Ti, hắn nhất định sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Vua Trí Tuệ Yasser.

Schroeder vô cùng cẩn thận cầm hoa mặt trời, cấy vào trong đất.

Mấy Tế Ti khác đi theo Schroeder hỏi: “Liệu có sống lại được không?”

Schroeder vô cùng vững tin: “Nếu như Thần đã ban hoa mặt trời cho chúng ta, vậy nhất định sẽ khiến nó nở rộ trong này.”

Không biết là do lời nói của Schroeder linh nghiệm, hay là sinh mạng của hoa mặt trời vốn dĩ đã ngoan cường.

Hoa mặt trời bị gãy lại một lần nữa tỏa ra sức sống mạnh mẽ từ trong đất, đóa hoa do Thần ban cho này không chỉ sống lại lần nữa, mà còn lai tạo ra hai cây con bên cạnh.

Bọn chúng.

Mở ra tương lai thuộc về Tế Ti, cũng trở thành khởi nguyên cho sự phát triển của sức mạnh siêu phàm.

“Sử thi Shinsai”.

Vua Yasser tìm kiếm sự tha thứ của Thần, Thần đã thương xót ban cho hoa mặt trời.

Cho dù Thần có đuổi người con trưởng nhất mạch ra khỏi thiên đường, thì Thần vẫn để ý tới người thừa kế của Redlichiida.

Uống Thần lực từ trong hoa mặt trời, Tế Ti Thần sẽ đạt được quyền năng Tế Ti cấp cao do thần linh ban tặng.

Nhưng thứ có tên là hoa mặt trời này cũng đang báo hiệu nhắc nhở người dân của nước Shinsai, năng lực của nó cũng giống như mặt trời trên bầu trời kia.

Có thể tạo ra sinh mệnh, cũng có thể mang đến tai nạn.

Đáng tiếc.

Vua Yasser lại không hiểu được sự nhân từ và ẩn ý của Thần.

- --------

Yasser dẫn theo một đám người đi sâu vào đất liền, tìm thấy một hồ nước mặn trong đất liền.

Ở đây không có gì ngoài mặt nước mênh mông sóng trắng, muối trong hồ chất lên như những đám mây trắng, chắc hẳn dưới hồ từng có núi lửa, nhưng đã tắt từ lâu.

“Thưa vua!”

“Nơi này gần giống với nơi ngươi đang tìm kiếm, chỉ cần đi thêm một chút nữa là sẽ đến nơi.”

Dạo quanh hồ nước mặn khổng lồ này một vòng, hắn nhìn thấy một ngọn núi cao lởm chởm đá, vừa hay lại ở ngay bên cạnh hồ nước.

Bầu trời xanh thẳm và núi non hùng vĩ, từ chân núi nhìn lên, những đám mây như đang lơ lửng quanh ngọn núi.

Hồ nước dưới chân như gương, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Yasser rất vui vẻ: “Chính là nơi này.”

Hắn bước lên núi cao, chỉ vào hai bên sườn của lối vào núi.

“Lối vào nơi này có điêu khắc hai bức tượng Thần, một bức là của vua Redlichiida phụ thân ta, bức tượng còn lại là tượng của ta.”

“Bức tượng quỳ một gối xuống đất, thể hiện lòng thành kính đối với Thần.”

“Giống như đang chào đón thần linh đến nơi này, đến với Điện Thần mà chúng ta đã xây dựng cho hắn.”

Điện Thần vẫn chưa được xây dựng, mà Yasser thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng vị thần giáng thế.

Yasser leo lên núi cao, bàn bạc với vài đại thần của nước Shinsai về cách xây dựng nơi này, làm thế nào để nước Shinsai tạo ra kỳ tích vĩ đại nhất, bọn họ có khả năng dâng những lễ vật quý giá nhất cho thần linh.

“Trong thành Thần Tứ, có một bức tượng của phụ thân ta đang canh giữ cho các vị thần.”

“Ở nơi này.”

“Sẽ do ta và phụ thân ta canh giữ cung điện của thần linh.”

Cuối cùng.

Bọn họ lên đến đỉnh núi, nơi này vừa có không khí loãng vừa có gió lớn gào rít.

Nhưng đứng ở đây, dường như có thể thu cả thể giới vào tầm mắt.

Cảm giác này khiến Yasser nhớ lại lần đầu tiên hắn đi lên Điện Thần Kim Tự Tháp khi còn nhỏ, tầm nhìn ở đây còn rộng lớn hơn so với khi đó, khí thế của ngọn núi này còn hùng vĩ hơn cả Kim Tự Tháp.

“Chính là đây, ngay tại nơi này.”

“San phẳng toàn bộ đỉnh núi này, sau đó xây một tòa Điện Thần ở đây, một công trình nguy nga và lộng lẫy nhất trên thế giới.”

“Ngoài các Tế Ti hầu hạ Thần, còn phải phái mấy nghìn người vĩnh viễn ở đây canh giữ cho thần linh.”

Yasser quá kích động, thậm chí còn nghĩ ra tên của tòa Điện Thần này, hắn nhìn những đám mây trôi nối xung quanh mình, đến lúc Điện Thần được hoàn thành, nhìn từ chân núi, chắc chắn giống như nằm trên mây.

“Vậy thì gọi nó là.”

“Điện Thần Thiên Không.”

So với việc nói Điện Thần Thiên Không mà Yasser muốn xây dựng là một cung điện, thì nó giống một tòa thành hơn.

Yasser vô cùng hài lòng với nơi này, hắn hoang tưởng sau khi nơi này đươc xây xong, bản thân cũng có thể nhận được sự ưu ái của thần linh giống như phụ thân mình.

“Cứ như vậy đi!”

“Nhất định phải nhanh chóng xây dựng xong nơi này, trong vòng năm năm, nhất định phải hoàn thành trong vòng năm năm.”

Đại thần ngẩng đầu: “Năm... năm năm?”

Yasser hỏi với giọng điệu không cho phép kẻ khác nghi ngờ mình: “Không làm được sao?”

Đại thần vội vàng gật đầu: “Không vấn đề gì, thưa vua!”

“Sau năm năm, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy tòa Điện Thần Thiên Không này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom