Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Song Trùng

Chương 679: Đến sớm hơn ba giây


Trước chiếc trực thăng, một người đàn ông trong bộ quân phục đứng thẳng, vững vàng, như một tòa tháp không thể lay chuyển. Mái tóc ngắn, gọn gàng, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị như muốn nhìn xuyên qua từng ngọn cây trong khuôn viên trường. Và đó chính là giáo quan đi đón người của khóa huấn luyện đặc biệt, người sẽ là người giám sát việc hoàn thành thử

thách đầu tiên của các học viên.

Giáo quan có xuất thân chính quy từ quân đội như anh ta không phải là người dễ tính, không bao giờ có sự bao dung với sự thiếu kỷ luật. Anh đang nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, đồng hồ đếm từng giây trôi qua với sự chính xác tuyệt đối, sự kiên nhẫn chờ đợi dường như đã trở thành một phần của anh. Mỗi giây trôi qua, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt không hề dao động.

Thời gian tiếp tục trôi, chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là trực thăng sẽ phải cất cánh. Tuy nhiên, hai bóng người đang đợi ở xa kia vẫn chưa thấy xuất hiện. Mặc dù giáo quan không thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, nhưng sự căng thẳng trong không khí cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được sự chờ đợi nặng nề.

Trợ lý đứng bên cạnh, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía khu vực đỗ trực thăng, không khỏi lắc đầu.

"Còn hai phút nữa, e là họ sẽ không đến kịp" Trợ lý nói, giọng nói tràn đầy sự

tiếc nuối.

Thử thách thời gian ảo do chính Thủ Trưởng của họ đặt ra, chỉ để dành riêng cho hai học viên có lý lịch tốt nhất của khoá huấn luyện. Ông ấy muốn xem xem IQ của tân khoa trạng nguyên điểm tuyệt đối và sém được điểm tuyệt đối cao như thế nào. Nếu ngay cả cái bẫy nhỏ này cũng không giải được, hai người họ cũng không cần tham gia khoá huấn luyện nữa. Có thể nói, thiên tài

như họ càng bị đặt tiêu chuẩn cao hơn so với những người còn lại.


Giáo quan vẫn mặt lạnh như băng, không nói bất kỳ câu gì, chỉ tập trung vào chiếc đồng hồ, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc. Sự chờ đợi càng kéo dài, càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng. Một chút sự thiếu kiên nhẫn bắt đầu lộ ra từ từng động tác của giáo quan. Đúng lúc đó, gió từ cánh quạt trực thăng thổi mạnh hơn, khiến bụi đất bay lên mù mịt, tạo ra một cảnh tượng đầy ấn tượng nhưng cũng thật khắc nghiệt.

Ánh mắt của giáo quan trở nên sắc lạnh, không còn chút cảm thông nào. Anh đã quen với những thử thách khắc nghiệt, quen với việc đón nhận những người không kịp thời gian. Thực sự, nếu họ không đến đúng giờ, cơ hội này sẽ vĩnh viễn biến mất. Không có ai trong quân đội có thể chậm trễ mà không phải chịu hậu quả.



Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ trên tay giáo quan với kim giây đang trôi tích tắc theo từng nhịp đầy nhịp nhàng, đánh dấu rằng thời gian đã gần hết khi kim giờ đã chỉ đến số ba. Chỉ còn vài giây nữa, chiếc trực thăng sẽ cất cánh, và lần huấn luyện này sẽ tiếp tục mà không có sự tham gia của hai người kia.

Vậy mà, khi chỉ còn đúng ba giây, hai bóng dáng xuất hiện cùng lúc.

Kỷ Dược Phàm bước đến trước chiếc trực thăng, vẫn trong bộ quân phục, nhưng vẻ lười biếng, chẳng chút vội vã. Anh nhìn vào giáo quan với ánh mắt chẳng chút sợ hãi. Chân anh dài bước ra, giày đạp trên nền đất tạo ra âm thanh vang vọng, như để làm rõ sự hiện diện của mình.

"Chúng tôi chưa trễ giờ mà đúng không?" Kỷ Dược Phàm hỏi, đôi mắt sáng ngời, miệng cười nhếch lên một cách tựa như chẳng có gì là khó khăn.

Ngay sau đó, Kỷ Thần Hi cũng bước đến, nhanh chóng theo sát anh. Mái tóc dài bạch kim của cô đã bị gió được tạo ra từ cánh quạt của trực thăng thổi bay lên, nhưng ánh mắt cô lại sắc bén như một lưỡi dao cắt không khí. Cô đứng thẳng, không hề hốt hoảng, trên mặt chỉ có một nụ cười nhạt, nhưng sự tự tin tỏa ra từ người cô khiến mọi thứ xung quanh như lắng đọng.

"Không những không trễ, còn sớm hơn tận ba giây đó" Kỷ Thần Hi cười nhẹ, nhìn thẳng vào giáo quan, ánh mắt như đang khiêu khích.

Giáo quan nhìn họ, không có chút thay đổi về sắc mặt. Anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, không vội vã lên tiếng. Tuy nhiên, trong ánh mắt của anh, một sự thừa nhận không rõ ràng lướt qua, dù anh không để lộ ra ngoài. Tất cả sự chờ đợi, căng thẳng, đều tan biến trong giây phút ấy.

Trợ lý đứng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, như thể một khối đá nặng nề vừa được gỡ bỏ khỏi bờ vai.

Giáo quan cúi đầu, nhìn vào đồng hồ một lần nữa, rồi ánh mắt chuyển về phía hai người trước mặt. "Lần này các bạn may mắn" Anh nói, giọng điệu không thay đổi, nhưng lại có chút sắc lạnh:"Nhưng đừng nghĩ rằng các bạn có thể làm mình làm mẩy. Từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy."

Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đều không nói gì thêm, vì cả hai đều nhìn ra tên giáo quan trước mắt không phải kẻ dễ nói chuyện gì. Quay sang hỏi viên trợ lý theo sau về việc lên trực thăng và những điều cần lưu ý. Cả hai như hẹn trước đều không hỏi về việc thời gian ảo trên thư giới thiệu, đơn giản vì họ chẳng quan tâm, muốn chơi bọn họ ấy à, chỉ với nhiêu đó là chưa đủ.
 
Chương 595: Quên đón người


Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi vẫn tiếp tục cưỡng chế Tịch Cảnh Dương ngồi ghế phó lái, còn cô thì lái xe về thẳng nhà tổ họ Tịch. Lần này cô cũng không ở lại quá lâu, chỉ tiễn Tịch Cảnh Dương vào nhà. Sau đó cô làm nũng với ông cụ Tịch vì nhờ ông giám sát anh ngủ, nếu anh không ngoan ngoãn ngủ bù thì ông cứ gọi điện cho cô, đợi cô giải quyết chuyện trên trường xong, sẽ về xử lý anh sau.

Ông cụ Tịch biết ông chẳng có khả năng quản được thằng cháu trai tảng băng nhà mình, nhưng sau lưng đã có cháu dâu bảo bối chống lưng cho, ông không tin anh dám không nghe lời, liền vui vẻ đồng ý. Biết sao giờ, ai bảo thằng cháu nhà ông có số thê nô, cưng vợ chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu, vậy nên cố mà chấp nhận đi nhé cháu trai lớn của ông.

Tịch Cảnh Dương chỉ cười cười một cách đầy bất lực, ngoan ngoãn trở về phòng rồi nằm lên giường, chụp cho cô xem một tấm ảnh selfie để báo cáo, rồi bắt đầu chợp mắt. Quả thật liên tục mấy ngày không ngủ, cộng thêm áp lực nhiều phía, rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Còn về Kỷ Thần Hi, nói vài câu với ông cụ Tịch xong thì cũng đã đến giờ phải đến trường, cô đành chào tạm biệt ông cụ và hứa cuối tuần được nghỉ lại sẽ đến thăm ông, rồi tiếp tục cướp một chiếc xe khác của Tịch Cảnh Dương để trong garage lái đi.

Trước khi chiếc Bugatti bảo bối của cô được chuyển đến thủ cô, Kỷ Thần Hi xin phép tạm thời chiếm dụng chiếc

Koenigsegg Agera RS của anh thôi. Thay vì giao việc lái xe cho người cô không quen biết để rồi gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay, cô tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.

Nói đến Tịch Cảnh Dương, anh không có sở thích đua xe cũng như sưu tầm, nhưng siêu xe về tốc độ trong garage lại rất nhiều, đã thế toàn là hàng hiếm. Vậy nên Kỷ Thần Hi không cần nghĩ cũng biết anh mua nhiều xe như thế vì mục đích gì, còn không phải để cho cô chơi hay sao.

Đương nhiên là một công nhân tốt, Kỷ Thần Hi cũng không vô duyên vô cớ chạy xe vượt tốc độ quy định khi lưu thông trên đường. Cô tạm thời đến trường trước, còn về thời gian trống buổi tối, tất nhiên là phải đến trường đua một chuyến, để trải nghiệm tín năng mạnh nhất của một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới.

Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi lái một chiếc xe có giá hơn 2 triệu USD đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên ngoài cổng. Thế nhưng nghĩ đến việc những sinh viên từng tung tin đồn về Kỷ Thần Hi, đều đang gào khóc vì nhận được thư luật sư vào tối qua, bọn họ ngay lập tức giả ngu giả ngơ, xem như không thấy gì mà bỏ



qua.

Lúc xuống xe Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tránh nhìn về phía cô, còn mù cũng nhìn ra là do bọn họ chột dạ.

Nói đến chuyện bạo lực mạng, Kỷ Thần Hi bỗng giật mình nhận ra bản thân đã quên một chuyện... cô đã quên ra sân bay đón Edgard mất rồi! Đến bây giờ anh ta không hề gọi hay gửi tin nhắn nào qua, đừng nói là giận lẫy rồi đấy nhé?

Kỷ Thần Hi lập tức nhắn tin cho Evan cầu cứu, nhờ em ấy đến sân bay một chuyến. Nếu anh ta vẫn còn ở ngoài đó, thì thay cô nói lời xin lỗi, còn nếu không thì không cần quản nữa. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẻ cô phải sợ anh ta bị lừa bán đi hay gì?

Thời gian gần đây của Evan tập chung theo dõi sức khoẻ của ông cụ Kỷ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng sắp tới. Nhưng tình trạng của ông cụ ngày càng tốt, Evan cũng có nhiều thời gian hơn để làm việc cá nhân của mình. Cũng vì vậy lúc Kỷ Thần Hi nhờ đến, cậu không từ chối mà ngay lập tức nhận lời. Có điều Kỷ Thần Hi không ngờ đến, cô lại vô tình tiếp tay cho kẻ cô ghét, có cơ hội làm tài xế cho Evan, để đưa cậu ra sân bay.

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn thời gian trên điện thoại, e là chuyến bay của nhóm người trong ban tổ chức AGI vừa đáp xuống mà thôi. Nhưng người từ phía Bộ Giáo dục đến để điều tra thầy hiệu trưởng và cô thì đã đến, vậy nên cô không về kí túc xá mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.

Trong khuôn viên trường cấm chạy xe, Kỷ Thần Hi tìm một nơi để đỗ xe lại, rồi thuê xe đạp điện để di chuyển tiện lợi hơn. Mấy ngày nay toàn phải đi bộ, chân của cô sắp phế đến nơi rồi. Biết vậy trước đó cô sẽ không lười chạy bộ buổi sáng cùng Tịch Cảnh Dương. Cô tự hứa về sau sẽ rèn luyện lại thể lực của mình.

Vừa đi đến cửa phòng thầy hiệu trưởng, Kỷ Thần Hi đã nghe tiếng quát tháo rất lớn phát ra từ bên trong, khiến cô không khỏi nhíu mày.

Phòng hiệu trưởng là nơi có cách âm tốt nhất chỉ sau phòng lưu trữ đề thi, vậy mà cô lại nghe rõ tiếng nói từ bên trong phát ra như thế, xem ra người đến từ Bộ kia, không phải nhân vật tốt tính gì.
 
Chương 595: Quên đón người


Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi vẫn tiếp tục cưỡng chế Tịch Cảnh Dương ngồi ghế phó lái, còn cô thì lái xe về thẳng nhà tổ họ Tịch. Lần này cô cũng không ở lại quá lâu, chỉ tiễn Tịch Cảnh Dương vào nhà. Sau đó cô làm nũng với ông cụ Tịch vì nhờ ông giám sát anh ngủ, nếu anh không ngoan ngoãn ngủ bù thì ông cứ gọi điện cho cô, đợi cô giải quyết chuyện trên trường xong, sẽ về xử lý anh sau.

Ông cụ Tịch biết ông chẳng có khả năng quản được thằng cháu trai tảng băng nhà mình, nhưng sau lưng đã có cháu dâu bảo bối chống lưng cho, ông không tin anh dám không nghe lời, liền vui vẻ đồng ý. Biết sao giờ, ai bảo thằng cháu nhà ông có số thê nô, cưng vợ chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu, vậy nên cố mà chấp nhận đi nhé cháu trai lớn của ông.

Tịch Cảnh Dương chỉ cười cười một cách đầy bất lực, ngoan ngoãn trở về phòng rồi nằm lên giường, chụp cho cô xem một tấm ảnh selfie để báo cáo, rồi bắt đầu chợp mắt. Quả thật liên tục mấy ngày không ngủ, cộng thêm áp lực nhiều phía, rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Còn về Kỷ Thần Hi, nói vài câu với ông cụ Tịch xong thì cũng đã đến giờ phải đến trường, cô đành chào tạm biệt ông cụ và hứa cuối tuần được nghỉ lại sẽ đến thăm ông, rồi tiếp tục cướp một chiếc xe khác của Tịch Cảnh Dương để trong garage lái đi.

Trước khi chiếc Bugatti bảo bối của cô được chuyển đến thủ cô, Kỷ Thần Hi xin phép tạm thời chiếm dụng chiếc

Koenigsegg Agera RS của anh thôi. Thay vì giao việc lái xe cho người cô không quen biết để rồi gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay, cô tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.

Nói đến Tịch Cảnh Dương, anh không có sở thích đua xe cũng như sưu tầm, nhưng siêu xe về tốc độ trong garage lại rất nhiều, đã thế toàn là hàng hiếm. Vậy nên Kỷ Thần Hi không cần nghĩ cũng biết anh mua nhiều xe như thế vì mục đích gì, còn không phải để cho cô chơi hay sao.

Đương nhiên là một công nhân tốt, Kỷ Thần Hi cũng không vô duyên vô cớ chạy xe vượt tốc độ quy định khi lưu thông trên đường. Cô tạm thời đến trường trước, còn về thời gian trống buổi tối, tất nhiên là phải đến trường đua một chuyến, để trải nghiệm tín năng mạnh nhất của một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới.

Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi lái một chiếc xe có giá hơn 2 triệu USD đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên ngoài cổng. Thế nhưng nghĩ đến việc những sinh viên từng tung tin đồn về Kỷ Thần Hi, đều đang gào khóc vì nhận được thư luật sư vào tối qua, bọn họ ngay lập tức giả ngu giả ngơ, xem như không thấy gì mà bỏ



qua.

Lúc xuống xe Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tránh nhìn về phía cô, còn mù cũng nhìn ra là do bọn họ chột dạ.

Nói đến chuyện bạo lực mạng, Kỷ Thần Hi bỗng giật mình nhận ra bản thân đã quên một chuyện... cô đã quên ra sân bay đón Edgard mất rồi! Đến bây giờ anh ta không hề gọi hay gửi tin nhắn nào qua, đừng nói là giận lẫy rồi đấy nhé?

Kỷ Thần Hi lập tức nhắn tin cho Evan cầu cứu, nhờ em ấy đến sân bay một chuyến. Nếu anh ta vẫn còn ở ngoài đó, thì thay cô nói lời xin lỗi, còn nếu không thì không cần quản nữa. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẻ cô phải sợ anh ta bị lừa bán đi hay gì?

Thời gian gần đây của Evan tập chung theo dõi sức khoẻ của ông cụ Kỷ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng sắp tới. Nhưng tình trạng của ông cụ ngày càng tốt, Evan cũng có nhiều thời gian hơn để làm việc cá nhân của mình. Cũng vì vậy lúc Kỷ Thần Hi nhờ đến, cậu không từ chối mà ngay lập tức nhận lời. Có điều Kỷ Thần Hi không ngờ đến, cô lại vô tình tiếp tay cho kẻ cô ghét, có cơ hội làm tài xế cho Evan, để đưa cậu ra sân bay.

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn thời gian trên điện thoại, e là chuyến bay của nhóm người trong ban tổ chức AGI vừa đáp xuống mà thôi. Nhưng người từ phía Bộ Giáo dục đến để điều tra thầy hiệu trưởng và cô thì đã đến, vậy nên cô không về kí túc xá mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.

Trong khuôn viên trường cấm chạy xe, Kỷ Thần Hi tìm một nơi để đỗ xe lại, rồi thuê xe đạp điện để di chuyển tiện lợi hơn. Mấy ngày nay toàn phải đi bộ, chân của cô sắp phế đến nơi rồi. Biết vậy trước đó cô sẽ không lười chạy bộ buổi sáng cùng Tịch Cảnh Dương. Cô tự hứa về sau sẽ rèn luyện lại thể lực của mình.

Vừa đi đến cửa phòng thầy hiệu trưởng, Kỷ Thần Hi đã nghe tiếng quát tháo rất lớn phát ra từ bên trong, khiến cô không khỏi nhíu mày.

Phòng hiệu trưởng là nơi có cách âm tốt nhất chỉ sau phòng lưu trữ đề thi, vậy mà cô lại nghe rõ tiếng nói từ bên trong phát ra như thế, xem ra người đến từ Bộ kia, không phải nhân vật tốt tính gì.
 
Chương 596: Thanh tra từ Bộ Giáo dục


Người đang to tiếng là một ông già tầm ngoài 50 tuổi, mang vẻ ngoài uy nghiêm và bề thế. Ông mặc một bộ vest đen sang trọng, cà vạt màu đỏ tía, toát lên khí chất của một quan chức cấp cao. Mặc dù dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ông có một tia nhìn lóe lên sự khó chịu và oán giận, có lẽ do những mâu thuẫn cá nhân với thầy hiệu trưởng, mà ông ta nhân cơ hội đến điều tra này để làm khó đối phương.

Đi cùng ông là một nữ thanh tra trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng phong cách rất thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ vest và chần váy màu xám, tóc đen được búi gọn gàng. Trong khi người đàn ông lớn tiếng và tỏ ra khó chịu, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày khi nghe ông quát tháo. Rõ ràng, cô là người phải chịu đựng và kìm nén cơn mất bình tĩnh của đồng nghiệp lớn tuổi hơn.

"Tiêu Nhiên, tôi lặp lại lần nữa, nếu ông còn không gọi cô gái đó đến đây ngay. Cái ghế hiệu trưởng này, ông không cần phải ngồi tiếp nữa!" Người đàn ông trong bộ vest đen tức giận đập bàn quát lớn.

Thầy hiệu trưởng thầm cười khinh, ông thừa biết đối phương đang cay cú chuyện mất chức hiệu trưởng Đại học A vào tay ông, nên mới cố ý gây khó dễ. Nhưng mà anh bạn đồng nghiệp cũ này của ông có phải quá ngây thơ rồi không? Ông ta nghĩ ông là người dễ bị chèn ép thế sao?

"Bạn già...à không thanh tra Chương Cát, ông lấy đâu ra tự tin có thể bãi nhiệm chức vụ của tôi thế?"

Thầy hiệu trưởng mỉm cười thản nhiên, không có vẻ gì bị dao động bởi lời hăm dọa của người đàn ông, từ tốn hỏi lại.

Chương Cát nhếch môi đáp:"Chẳng lẻ một tên cặn bã có hành vi bất chính với nữ sinh không đứng đắn, sẽ có tự tin ngồi tiếp trên vị trí đứng đầu của trường đại học danh tiếng nhất Z Quốc?"

Thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày:"Nữ sinh không đứng đắn? Thanh tra Chương Cát này, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, đừng trách tôi không khuyên ông nhé. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên nói bậy. Một khi đã nói ra rồi, hậu quả sợ rằng ông gánh không nổi đâu."

Chương Cát hoàn toàn không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong lời của Tiêu Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên đang cố ý lãng tránh vì chột dạ, thái độ càng thêm hóng hách.

"Tôi thật sự không hiểu đấy, cô gái đó cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà ông cam tâm bị bãi nhiệm bất cứ lúc nào, vẫn quyết tâm bảo vệ cô ta? Ống thế này không cảm thấy có lỗi vợ con của mình sao?"

Thẩy hiệu trưởng nhún vai, ngã người ra sau ghế, cười đáp:"Tôi chẳng làm gì sai, sao lại phải cảm thấy tội lỗi?"

"Chuyện ông qua lại với sinh viên nữ đó, ắt hẳn bây giờ cũng đang đứng đầu hotsearch rồi. Nhờ ông mà danh tiếng của Đại học A, sắp thối như cái nhân cách của ông vậy." Chương Cát hừ lạnh nói.

"Qua lại với tôi thì có vấn đề gì sao?"



Một giọng nữ ngọt ngào mang theo chút nghi hoặc vang lên sau lưng Chương Cát, khiến ông ta giật mình quay về sau.

Khoé môi thầy hiệu trưởng giật giật, nhìn cô sinh viên ông luôn tự hào trèo từ cửa sổ vào cũng không biết phải nói gì. Nhưng ông cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy cả Chương Cát và cô gái đi cạnh đều quay mặt về hướng ông, nên không trông thấy cảnh ấy, cũng không xem là quá mất mặt.


Phản ứng của Chương Cát khi lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi đó chính là bất ngờ, vì dung mạo của cô quá đổi thu hút, nhưng ngay sau đó là ánh mắt dò xét không mấy thiện chí.

"Cô là ai?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, ông ta mắng cô và thầy hiệu trưởng như hát nãy giờ, vậy mà lại không biết mặt của nhân vật chính bị ông ta nói đến là ai?

"Ông không biết tôi?" Kỷ Thần Hi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chương Cát quát lên:"Một nhóc con như cô tôi cần phải biết à? Đang tuổi ăn học thì lo mà học, đừng xen vào chuyện người lớn, mau đi đi!"

Vừa muốn đuổi Kỷ Thần Hi đi, Chương Cát chợt nghĩ đến gì đó, trợn mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, mặt đầy khinh bỉ như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, chỉ tay vào thẳng mặt đối phương.

"Tiêu Nhiên, tôi không ngờ ông không chỉ có quan hệ bất chính với một nữ sinh, mà còn có thêm một cô từ mò đến tận phòng riêng của ông. Lần này tôi sẽ báo cáo toàn bộ lên trên, ông chết chắc rồi!"

Văn phòng hiệu trưởng là phòng riêng à? Ừ cũng xem là vậy đi. Khi lời mà Chương Cát vừa dứt, cả thầy hiệu trưởng và Kỷ Thần Hi cùng nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhìn đến cô gái đi cùng ông ta, bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn cô vô cùng kỳ lạ.

Nếu như Chương Cát luôn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét một kẻ không ra gì, thì cô gái bên cạnh ông ta lại nhìn cô bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài niệm như vừa gặp lại cố nhân. Chẳng lẽ cô ta quen biết cô?
 
Chương 680: Cắt tóc


Kỷ Dược Phàm bước lên trực thăng trước, chân anh đạp mạnh lên bậc thang, từng bước đi vững vàng khiến chiếc thang rung nhẹ. Anh bước vào khoang máy bay, nơi ngoài hai sĩ quan không quân đang ngồi ở hàng ghế lái, còn lại ba người nữa đang ngồi trên hàng ghế chờ. Họ đều mặc quân phục giống như anh, đều là những thanh niên trẻ, mỗi người đều đang bận rộn với công việc riêng của mình, hoặc kiểm tra thiết bị, hoặc chỉnh lại quân phục, hoặc chỉ đơn giản là nhằm mắt thư giãn.

Thấy có người mới lên, ba người kia ngẩng đầu lên nhìn, rồi lịch sự gật đầu chào. Một người có mái tóc đen dài, đôi mắt sâu thẳm nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói:"Chào, đồng đội."

Kỷ Dược Phàm chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, rồi lại nhìn về phía cửa trực

thăng, nơi Kỷ Thần Hi đang đứng chờ. Dường như mọi thứ trong khoang máy bay cũng không quá quan trọng đối với cậu, cậu chỉ chờ đợi cô cùng bước lên. Khi Kỷ Thần Hi tiến lại gần, Kỷ Dược Phàm không chút do dự củi người xuống, tay giơ ra, như thể muốn giúp cô leo lên trực thăng.

Nhưng chưa kịp để cô đưa tay ra, một giọng nói trầm đục vang lên từ phía sau, lạnh lùng và nghiêm khắc. Giáo quan, người vẫn đứng bên ngoài, đã cau mày, ánh mắt chẳng hề che giấu sự không hài lòng.

"Cho cô mười phút, giải quyết mái tóc của mình" Giọng nói của anh lạnh lùng, như một mệnh lệnh không thể từ chối.

Mái tóc dài của Kỷ Thần Hi vốn đã được búi gọn ra phía sau, nhưng gió từ cánh quạt trực thăng quá mạnh khiến những lọn tóc dài bay loạn xạ, trông khá vướng víu. Điều này khiến cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng lại không hề vội vàng phản ứng lại. Cô nhìn vào giáo quan, sau đó nhếch môi, cười khẽ."Mười phút?" Kỷ Thần Hi hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng như thể không hề bị đe dọa:"Ngài giáo quan hào phóng thế à? Nhưng tôi không cần nhiều thế đâu, ba phút đủ rồi"

Cô nói xong, quay sang nhìn viên trợ lý đứng bên cạnh giáo quan. Thái độ của cô lúc này hoàn toàn khác hẳn với sự lạnh lùng vừa rồi khi đối diện với giáo quan. Có chút thân thiện, thậm chí còn mang theo chút tinh nghịch.

"Tiểu ca, anh có kéo không?" Kỷ Thần Hi hỏi, mắt nhìn trợ lý đầy lấp lánh.

Dưới ánh sáng mờ ảo từ trực thăng, lần đầu tiên viên trợ lý nhìn rõ mặt của Kỷ Thần Hi, anh thẩn thờ rồi ngơ người ra một lúc. Vốn đã là người đã quen với sự nghiêm túc của giáo quan, không ngờ lại bị Kỷ Thần Hi thu hút đến mức lạc mất sự tỉnh táo.

Nhìn anh ngẩn người đứng đó, Kỷ Thần Hi lại gọi một tiếng:"Tiểu ca?"



"Hả? À...có.." Trợ lý trả lời, giọng hơi lạc đi, rõ ràng là bị cuốn hút bởi vẻ xinh đẹp và sự tự tin của cô gái trước mặt.

Kỷ Thần Hi không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nhận kéo từ viên trợ lý. Cô chẳng nhìn lấy một cái, chỉ một mạch giữ chặt đuôi tóc của mình rồi cắt một phát đầy quyết đoán.


Mái tóc dài của cô giờ đã ngắn lại, tạo thành một kiểu tóc bob ngắn hơn vai, với phần tóc phía trước được cắt ngắn đến chỗ gò má. Mái tóc vừa được cắt xong, cô không hề do dự, ném phần đuôi tóc vào thùng rác gần đó, rồi quay lại với bộ dạng tự nhiên như không có gì xảy ra.

"Vậy được rồi chứ?" Cô quay đầu lại hỏi giáo quan đón người, đôi mắt sáng lấp lánh, không chút xấu hổ hay ngượng ngùng.

Giáo quan đứng nhìn, dù không thể hiện rõ, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nếu nói anh kỳ thị nữ quân nhân cũng không đúng lắm, nhưng anh đặc biệt dị ứng với một kiểu con gái có dáng vóc xinh đẹp, vì họ luôn chú trọng vẻ ngoài của mình và nhiều lần gây ra phiền toái không đáng có.

Cũng vì vậy mà ở lần đầu nhìn thấy dáng vẻ của Kỷ Thần Hi, anh vốn tưởng rằng cô là kiểu tiểu thư quen với lối sống ăn sung mặc sướng, nếu gặp chút vất vả liền la hét gây sự. Nhưng hành động của cô lại khiến anh phải suy nghĩ lại.

Nhìn cô quay lại, mái tóc bob mới khiến cô trông mạnh mẽ và cá tính hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút khí phách của người từng tập qua võ đạo.

Giáo quan nhíu mày, không nói gì thêm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trong thâm tâm cũng phải công nhận cô gái này có chút đặc biệt.

Lúc này Kỷ Dược Phàm đang đứng trên trực thăng, nhìn toàn bộ cảnh tượng. Cậu hơi nhíu mày khi thấy chị mình cắt tóc mà không hề có chút phản kháng, thậm chí còn trông như rất vâng lời giáo quan. Cậu cảm thấy hơi tức giận, vì cảm thấy cách làm của Kỷ Thần Hi thật sự ngu ngốc và chẳng giống với cái nết không sợ trời, không sợ đất của cô. Chẳng thể hiểu nổi tại sao cô lại phải làm như vậy.

"Chị bị điên à?" Kỷ Dược Phàm không nhịn được, hỏi khi Kỷ Thần Hi đã bước lên trực thăng và ngồi xuống chỗ của mình.

Kỷ Thần Hi vẫn giữ thái độ thản nhiên như chẳng có gì xảy ra. Cô nhún vai, nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại:"Nó vướng víu thật."
 
Chương 596: Thanh tra từ Bộ Giáo dục


Người đang to tiếng là một ông già tầm ngoài 50 tuổi, mang vẻ ngoài uy nghiêm và bề thế. Ông mặc một bộ vest đen sang trọng, cà vạt màu đỏ tía, toát lên khí chất của một quan chức cấp cao. Mặc dù dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ông có một tia nhìn lóe lên sự khó chịu và oán giận, có lẽ do những mâu thuẫn cá nhân với thầy hiệu trưởng, mà ông ta nhân cơ hội đến điều tra này để làm khó đối phương.

Đi cùng ông là một nữ thanh tra trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng phong cách rất thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ vest và chần váy màu xám, tóc đen được búi gọn gàng. Trong khi người đàn ông lớn tiếng và tỏ ra khó chịu, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày khi nghe ông quát tháo. Rõ ràng, cô là người phải chịu đựng và kìm nén cơn mất bình tĩnh của đồng nghiệp lớn tuổi hơn.

"Tiêu Nhiên, tôi lặp lại lần nữa, nếu ông còn không gọi cô gái đó đến đây ngay. Cái ghế hiệu trưởng này, ông không cần phải ngồi tiếp nữa!" Người đàn ông trong bộ vest đen tức giận đập bàn quát lớn.

Thầy hiệu trưởng thầm cười khinh, ông thừa biết đối phương đang cay cú chuyện mất chức hiệu trưởng Đại học A vào tay ông, nên mới cố ý gây khó dễ. Nhưng mà anh bạn đồng nghiệp cũ này của ông có phải quá ngây thơ rồi không? Ông ta nghĩ ông là người dễ bị chèn ép thế sao?

"Bạn già...à không thanh tra Chương Cát, ông lấy đâu ra tự tin có thể bãi nhiệm chức vụ của tôi thế?"

Thầy hiệu trưởng mỉm cười thản nhiên, không có vẻ gì bị dao động bởi lời hăm dọa của người đàn ông, từ tốn hỏi lại.

Chương Cát nhếch môi đáp:"Chẳng lẻ một tên cặn bã có hành vi bất chính với nữ sinh không đứng đắn, sẽ có tự tin ngồi tiếp trên vị trí đứng đầu của trường đại học danh tiếng nhất Z Quốc?"

Thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày:"Nữ sinh không đứng đắn? Thanh tra Chương Cát này, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, đừng trách tôi không khuyên ông nhé. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên nói bậy. Một khi đã nói ra rồi, hậu quả sợ rằng ông gánh không nổi đâu."

Chương Cát hoàn toàn không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong lời của Tiêu Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên đang cố ý lãng tránh vì chột dạ, thái độ càng thêm hóng hách.

"Tôi thật sự không hiểu đấy, cô gái đó cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà ông cam tâm bị bãi nhiệm bất cứ lúc nào, vẫn quyết tâm bảo vệ cô ta? Ống thế này không cảm thấy có lỗi vợ con của mình sao?"

Thẩy hiệu trưởng nhún vai, ngã người ra sau ghế, cười đáp:"Tôi chẳng làm gì sai, sao lại phải cảm thấy tội lỗi?"

"Chuyện ông qua lại với sinh viên nữ đó, ắt hẳn bây giờ cũng đang đứng đầu hotsearch rồi. Nhờ ông mà danh tiếng của Đại học A, sắp thối như cái nhân cách của ông vậy." Chương Cát hừ lạnh nói.

"Qua lại với tôi thì có vấn đề gì sao?"



Một giọng nữ ngọt ngào mang theo chút nghi hoặc vang lên sau lưng Chương Cát, khiến ông ta giật mình quay về sau.

Khoé môi thầy hiệu trưởng giật giật, nhìn cô sinh viên ông luôn tự hào trèo từ cửa sổ vào cũng không biết phải nói gì. Nhưng ông cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy cả Chương Cát và cô gái đi cạnh đều quay mặt về hướng ông, nên không trông thấy cảnh ấy, cũng không xem là quá mất mặt.


Phản ứng của Chương Cát khi lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi đó chính là bất ngờ, vì dung mạo của cô quá đổi thu hút, nhưng ngay sau đó là ánh mắt dò xét không mấy thiện chí.

"Cô là ai?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, ông ta mắng cô và thầy hiệu trưởng như hát nãy giờ, vậy mà lại không biết mặt của nhân vật chính bị ông ta nói đến là ai?

"Ông không biết tôi?" Kỷ Thần Hi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chương Cát quát lên:"Một nhóc con như cô tôi cần phải biết à? Đang tuổi ăn học thì lo mà học, đừng xen vào chuyện người lớn, mau đi đi!"

Vừa muốn đuổi Kỷ Thần Hi đi, Chương Cát chợt nghĩ đến gì đó, trợn mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, mặt đầy khinh bỉ như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, chỉ tay vào thẳng mặt đối phương.

"Tiêu Nhiên, tôi không ngờ ông không chỉ có quan hệ bất chính với một nữ sinh, mà còn có thêm một cô từ mò đến tận phòng riêng của ông. Lần này tôi sẽ báo cáo toàn bộ lên trên, ông chết chắc rồi!"

Văn phòng hiệu trưởng là phòng riêng à? Ừ cũng xem là vậy đi. Khi lời mà Chương Cát vừa dứt, cả thầy hiệu trưởng và Kỷ Thần Hi cùng nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhìn đến cô gái đi cùng ông ta, bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn cô vô cùng kỳ lạ.

Nếu như Chương Cát luôn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét một kẻ không ra gì, thì cô gái bên cạnh ông ta lại nhìn cô bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài niệm như vừa gặp lại cố nhân. Chẳng lẽ cô ta quen biết cô?
 
Chương 597: Nhân tài West Point


"Xin lỗi, cô biết tôi sao?" Kỷ Thần Hi hướng mắt về người phụ nữ hỏi thẳng, cô biết đối phương không có ác ý như lão già bên cạnh, vì vậy thái độ của cô cũng hòà nhã hơn rất nhiều.

Chương Cát nghe thế liền cười nhạo:"Này cô nhóc, cô nghĩ bản thân mình là ai chứ? Clara là nhân tài tốt nghiệp từ West Point, vừa trở về nước chưa bao lâu đã đảm nhiệm vị trí cao trong Bộ. Người như cô ấy có thể quen biết một kẻ không ra gì như cô à?"

Không đợi Kỷ Thần Hi phải lên tiếng, người phụ nữ có tên là Clara đã trừng Chương Cát một cái, lạnh giọng nhắc nhở:"Phiền ông chú ý lời nói của mình!"

Bản thân cô cũng biết Chương Cát đang lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cô vốn dĩ chỉ muốn âm thầm giám sát hành vi của ông ta, rồi đem mọi chuyện báo cáo đẩy đủ với cấp trên, xử phạt nghiêm hành vi của Chương Cát.

Nhưng tới bước này rồi thật sự không thể nhịn được nữa. Thật không hiểu sao một kẻ như ông ta lại có thể làm việc trong Bộ Giáo dục.

Nhìn Chương Cát giật mình rồi im bặt vì bị nhắc nhở, Clara mới quay mặt sang Kỷ Thần Hi. Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy hiệu trưởng và Chương Cát, cô kính cần cúi đầu trước mặt người đối diện.

"Giáo sư Kỷ, xin lỗi, mong giáo sư đừng trách kẻ không có mắt nhìn."

Chương Cát mấp máy môi cả buổi, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra được một câu hoàn chỉnh:"Cla...Clara, cô...cô mới gọi...gọi cô ta...là gì?"

Sự thật ông ta cũng vô cùng ganh ghét Clara, bởi vì xuất thân của cô quá tốt lại còn tốt nghiệp từ West Point, ngôi trường chỉ dành cho nhân tài thế giới. Vì vậy ngay từ đầu, cô đã được định sẵn sẽ là người kế nhiệm vị trí cao nhất của nền giáo dục Nước Z này.

Nhưng vì còn quá trẻ tuổi nên cô mới lựa chọn từ những chức vụ thấp để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc cô lên làm Bộ trưởng chỉ còn là vấn đề về thời gian. Cũng vì lí do này, dù có ghen ty hay ghen ghét ra sao,



Chương Cát vẫn phải nhún nhường trước vị đại phật này mấy phần.

Vậy mà, người ông ta không dám nói nặng nói nhẹ một lời, thế lại đang cúi đầu xin lỗi một cô nhóc trông chỉ giống sinh viên năm nhất, đã thế còn có quan hệ không chính đáng với một lão già như Tiêu Nhiên. Cô ta đang cố ý chọc ông tức chết đấy sao?


Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của Chương Cát, thầy hiệu trưởng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ông cũng nhìn Kỷ Thần Hi bằng một ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa.

Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm khẽ ho nhẹ một tiếng vì ngượng, cô có thể thề cô chưa từng đến West Point có được không hả? Nếu cô mà đi, mấy lão già ở MIT sẽ để yên cho cô chắc.

"Cô chắc chắn không nhận nhầm người?"

Clara hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Chương Cát, chỉ mỉm cười từ tốn trả lời Kỷ Thần Hi:"Giáo sư Kỷ, còn có người thứ ba họ Kỷ nào ngoài giáo sư và anh trai ra, trở thành giáo sư danh sự của MIT sao?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày nhìn Clara. Biết cô và Kỷ Hàn Phi từng là giáo sư danh dự của MIT thì chắc không nhận nhẩm người rồi. Nhưng cô không nghĩ cô quen biết đối phương.

"Tôi chưa từng đến West Point."

"Vâng, là em từng đến MIT làm sinh viên trao đổi. Thời gian ấy thật sự rất may mắn khi được tham gia tiết học của giáo sư."'

"Lúc ấy tuổi trẻ kiêu ngạo, tôi không nghĩ bản thân tốt đến mức đó đâu."



"Giáo sư khiêm tốn rồi. Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh."

Chương Cát nhìn Clara vui vẻ trò chuyện cùng Kỷ Thần Hi, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ ông, khiến ông ta càng thêm căm phẫn, cố nén giọng hỏi lại lần nữa:"Clara, rốt cuộc nãy giờ cô đang nói gì thế?"

Lần này lại có thêm một người nhìn Chương Cát như một tên đần.

Clara nhìn đến ông ta liền thay đổi thái độ, trái ngược hoàn toàn với sự niềm nở khi nói chuyện cùng Kỷ Thần Hi.

Nhưng một lần nữa cô lại chọn ngó lơ ông ta, nói với Tiêu Nhiên:"Hiệu trưởng Tiêu, tôi có thể hỏi ông một câu không?"

Thông qua cuộc trò chuyện giữa Clara và Kỷ Thần Hi, ông có thể hiểu được đôi chút quan hệ giữa hai người, cũng biết đối phương sẽ nế mặt cô sinh viên nhỏ của ông mà cư xử có chừng mực, ông liền vui vẻ đồng ý:"Mời hỏi."

"Nữ sinh với nghi vấn gian lận giành điểm tuyệt đối, chính là...vị này?" Clara lịch sự đưa tay chỉ về phía Kỷ Thần Hi rồi đặt câu hỏi.

Thầy hiệu trưởng liền gật đầu sảng khoái trả lời:"Không sai, là cô nhóc này."

Clara cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu mọi chuyện:"Vậy xem ra không còn gì phải kiểm tra ở chỗ của hiệu trưởng Tiêu nữa. Tôi sẽ về báo lại với phía trên, nhanh chóng đăng bài thanh minh cho ngài và Kỷ tiểu thư, trên trang truyền thông chính chủ của Bộ."

Kỷ Thần Hi không khỏi nhìn Clara bằng ánh mắt tán thưởng. Người này năng lực xử lý quả thật rất tốt, không hổ danh là nhân tài của West Point. Đáng tiếc cô ấy dường như muốn cống hiến sức mình cho nền giáo dục quốc gia, nếu đào người đến R Quốc thì có lỗi với ông cụ nhà cô quá.
 
Chương 681: Tin hay không thì tùy


Lúc này, giáo quan và trợ lý đã lên trực thăng, cửa máy bay đóng lại. Tiếng động cơ của trực thăng gầm rú vang lên, nhưng trong khoang máy bay, không ai nói gì thêm. Không khí căng thẳng một cách lạ thường, nhất là khi ánh mắt sắc bén của giáo quan đón người vẫn không rời khỏi nhóm học viên.

Thỉnh thoảng, những tia nhìn đó liếc qua ba người học viên nam, khiến họ ngồi thẳng như tượng, không dám động đậy hay hé miệng một lời. Cả ba người đều chưa từng trải qua huấn luyện như thế bao giờ, nên không khỏi có chút run sợ trước sự nghiêm nghị và lạnh lùng từ vị giáo quan này.

Còn Kỷ Thần Hi, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng đó. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không một chút lo âu hay sợ hãi. Cô chẳng hề quan tâm đến ánh mắt sắc lạnh của giáo quan hay sự căng thẳng của các đồng đội. Trong thế giới của Kỷ Thần Hi, không có gì đáng để sợ hãi, không phải là những huấn luyện hay lời mắng mỏ, càng không phải ánh mắt đe dọa của ai đó. Cô không quan tâm.

Kỷ Dược Phàm ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Cậu nhìn cô một lát rồi quay sang hỏi, giọng trầm thấp không mấy quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh:"Nón cô đâu?"

Kỷ Thần Hi khẽ giật mình, tay đưa lên sờ mái tóc ngắn vừa cắt của mình. Cô không cần phải nhìn cũng biết, nón của mình đã vô tình rơi khi chạy vội đến chỗ trực thăng.

Dù Kỷ Thần Hi không nói gì, Kỷ Dược Phàm cũng biết cô đã làm mất nón, cậu nhíu mày tháo nón của mình ra rồi đội lên cho cô, không nói một lời nào thêm.

Kỷ Thần Hi nhìn chiếc nón một chút, rồi quay sang nhìn Kỷ Dược Phàm. Cô có thể cảm nhận được sự ân cần trong hành động của cậu, nhưng lại không thích phải nhận sự giúp đỡ này, vì cô không thích dùng chung đồ với người khác.

"Đội đi, nhìn tóc cô kìa, khó coi lắm."

"Cảm ơn."


Lòng tốt của em trai, thôi thì ráng nhận vậy.

Trong khi đó, ba người học viên còn lại ngồi bên cạnh bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện giữa hai chị em. Họ khẽ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên một chút ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cả hai.



Bầu không khí vẫn giữ nguyên sự im lặng, nhưng lúc này, giáo quan đón người ngồi đối diện, hơi cúi đầu xuống, ra hiệu cho trợ lý của mình. Trợ lý vội vã rút một chiếc khay nhựa ra từ túi đựng đồ, rồi nhìn quanh một lượt. Mắt giáo quan vẫn sắc bén như dao, khiến ai nấy đều cảm thấy mồ hôi rịn ra. Anh ta chỉ vào chiếc khay nhựa rồi ra lệnh:"Đem tất cả điện thoại của các cô cậu ra đây. Từ giờ đến khi kết thúc khóa huấn luyện, tôi sẽ phụ trách giữ nó."

Câu lệnh vừa dứt, ba học viên nam lập tức rút điện thoại ra và đưa lên. Ai cũng hiểu rằng giáo quan này chẳng đùa đâu, dù có chút không muốn nhưng chẳng ai dám cãi lại. Họ cúi đầu, gương mặt đầy lo lắng, như thể đang cố gắng làm vừa lòng giáo quan để không gặp phải bất kỳ sự trừng phạt nào.

Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm ngồi bên cạnh, lại không có chút động tĩnh nào. Cả hai đều không hề nhìn xuống, tiếp tục trò chuyện như chẳng có gì xảy ra. Ánh mắt của ba người học viên kia bất giác chuyển sang họ, tò mò vì sự thản nhiên quá mức của hai chị em Kỷ Thần Hi.

Giáo quan đón người nhíu mày, ánh mắt sắc bén chuyển từ ba học viên sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm. Anh ta không nói gì nhưng biểu cảm đã đủ khiến ba người học viên kia lo lắng hơn cả.

"Điện thoại của hai người đâu?" Giọng anh đột ngột vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc.

Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm không hẹn mà cùng đồng thanh đáp:"Không có."

Trong khi Kỷ Thần Hi đã đưa điện thoại cho Tịch Cảnh Dương giữ hộ từ trước, nếu có chuyện gì xảy ra ở R Quốc, anh sẽ trực tiếp đến đón cô. Thì Kỷ Dược Phàm với kinh nghiệm và sự từng trải của mình, ngay từ đầu đã quyết định không mang theo điện thoại để tránh những tình huống như bây giờ.

Giáo quan nhìn họ một lúc, khuôn mặt càng lúc càng nghiêm lại. Anh không tin vào câu trả lời của hai người, thậm chí nghi ngờ họ đang che giấu điều gì đó. Một trong ba học viên cũng nhỏ giọng khuyên:"Học đệ, học muội, mau lấy điện thoại ra đi, đừng để giáo quan tức giận."

"* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Anh ta muốn giận muốn vui gì thì tùy, câu trả lời vẫn là không có." Dứt lời Kỷ Thần Hi tựa người ra sau, nhắm hờ mắt lại như đang ngủ, chẳng màn đến biểu cảm đặc sắc của ba đồng đội cũng như trợ lý giáo quan. Cô ước tính thời gian bay đến địa điểm huấn luyện cũng phải hơn hai mươi phút, đủ để cô làm một giấc rồi.

(* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" hiểu nôm na có nghĩa là những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp. Còn những người xấu, dối lòng mình, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi hay che lấp thì bản chất vẫn là xấu, "sâu mọt" đục khoét trong thâm tâm, việc làm của họ.*)
 
Chương 597: Nhân tài West Point


"Xin lỗi, cô biết tôi sao?" Kỷ Thần Hi hướng mắt về người phụ nữ hỏi thẳng, cô biết đối phương không có ác ý như lão già bên cạnh, vì vậy thái độ của cô cũng hòà nhã hơn rất nhiều.

Chương Cát nghe thế liền cười nhạo:"Này cô nhóc, cô nghĩ bản thân mình là ai chứ? Clara là nhân tài tốt nghiệp từ West Point, vừa trở về nước chưa bao lâu đã đảm nhiệm vị trí cao trong Bộ. Người như cô ấy có thể quen biết một kẻ không ra gì như cô à?"

Không đợi Kỷ Thần Hi phải lên tiếng, người phụ nữ có tên là Clara đã trừng Chương Cát một cái, lạnh giọng nhắc nhở:"Phiền ông chú ý lời nói của mình!"

Bản thân cô cũng biết Chương Cát đang lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cô vốn dĩ chỉ muốn âm thầm giám sát hành vi của ông ta, rồi đem mọi chuyện báo cáo đẩy đủ với cấp trên, xử phạt nghiêm hành vi của Chương Cát.

Nhưng tới bước này rồi thật sự không thể nhịn được nữa. Thật không hiểu sao một kẻ như ông ta lại có thể làm việc trong Bộ Giáo dục.

Nhìn Chương Cát giật mình rồi im bặt vì bị nhắc nhở, Clara mới quay mặt sang Kỷ Thần Hi. Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy hiệu trưởng và Chương Cát, cô kính cần cúi đầu trước mặt người đối diện.

"Giáo sư Kỷ, xin lỗi, mong giáo sư đừng trách kẻ không có mắt nhìn."

Chương Cát mấp máy môi cả buổi, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra được một câu hoàn chỉnh:"Cla...Clara, cô...cô mới gọi...gọi cô ta...là gì?"

Sự thật ông ta cũng vô cùng ganh ghét Clara, bởi vì xuất thân của cô quá tốt lại còn tốt nghiệp từ West Point, ngôi trường chỉ dành cho nhân tài thế giới. Vì vậy ngay từ đầu, cô đã được định sẵn sẽ là người kế nhiệm vị trí cao nhất của nền giáo dục Nước Z này.

Nhưng vì còn quá trẻ tuổi nên cô mới lựa chọn từ những chức vụ thấp để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc cô lên làm Bộ trưởng chỉ còn là vấn đề về thời gian. Cũng vì lí do này, dù có ghen ty hay ghen ghét ra sao,



Chương Cát vẫn phải nhún nhường trước vị đại phật này mấy phần.

Vậy mà, người ông ta không dám nói nặng nói nhẹ một lời, thế lại đang cúi đầu xin lỗi một cô nhóc trông chỉ giống sinh viên năm nhất, đã thế còn có quan hệ không chính đáng với một lão già như Tiêu Nhiên. Cô ta đang cố ý chọc ông tức chết đấy sao?


Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của Chương Cát, thầy hiệu trưởng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ông cũng nhìn Kỷ Thần Hi bằng một ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa.

Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm khẽ ho nhẹ một tiếng vì ngượng, cô có thể thề cô chưa từng đến West Point có được không hả? Nếu cô mà đi, mấy lão già ở MIT sẽ để yên cho cô chắc.

"Cô chắc chắn không nhận nhầm người?"

Clara hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Chương Cát, chỉ mỉm cười từ tốn trả lời Kỷ Thần Hi:"Giáo sư Kỷ, còn có người thứ ba họ Kỷ nào ngoài giáo sư và anh trai ra, trở thành giáo sư danh sự của MIT sao?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày nhìn Clara. Biết cô và Kỷ Hàn Phi từng là giáo sư danh dự của MIT thì chắc không nhận nhẩm người rồi. Nhưng cô không nghĩ cô quen biết đối phương.

"Tôi chưa từng đến West Point."

"Vâng, là em từng đến MIT làm sinh viên trao đổi. Thời gian ấy thật sự rất may mắn khi được tham gia tiết học của giáo sư."'

"Lúc ấy tuổi trẻ kiêu ngạo, tôi không nghĩ bản thân tốt đến mức đó đâu."



"Giáo sư khiêm tốn rồi. Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh."

Chương Cát nhìn Clara vui vẻ trò chuyện cùng Kỷ Thần Hi, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ ông, khiến ông ta càng thêm căm phẫn, cố nén giọng hỏi lại lần nữa:"Clara, rốt cuộc nãy giờ cô đang nói gì thế?"

Lần này lại có thêm một người nhìn Chương Cát như một tên đần.

Clara nhìn đến ông ta liền thay đổi thái độ, trái ngược hoàn toàn với sự niềm nở khi nói chuyện cùng Kỷ Thần Hi.

Nhưng một lần nữa cô lại chọn ngó lơ ông ta, nói với Tiêu Nhiên:"Hiệu trưởng Tiêu, tôi có thể hỏi ông một câu không?"

Thông qua cuộc trò chuyện giữa Clara và Kỷ Thần Hi, ông có thể hiểu được đôi chút quan hệ giữa hai người, cũng biết đối phương sẽ nế mặt cô sinh viên nhỏ của ông mà cư xử có chừng mực, ông liền vui vẻ đồng ý:"Mời hỏi."

"Nữ sinh với nghi vấn gian lận giành điểm tuyệt đối, chính là...vị này?" Clara lịch sự đưa tay chỉ về phía Kỷ Thần Hi rồi đặt câu hỏi.

Thầy hiệu trưởng liền gật đầu sảng khoái trả lời:"Không sai, là cô nhóc này."

Clara cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu mọi chuyện:"Vậy xem ra không còn gì phải kiểm tra ở chỗ của hiệu trưởng Tiêu nữa. Tôi sẽ về báo lại với phía trên, nhanh chóng đăng bài thanh minh cho ngài và Kỷ tiểu thư, trên trang truyền thông chính chủ của Bộ."

Kỷ Thần Hi không khỏi nhìn Clara bằng ánh mắt tán thưởng. Người này năng lực xử lý quả thật rất tốt, không hổ danh là nhân tài của West Point. Đáng tiếc cô ấy dường như muốn cống hiến sức mình cho nền giáo dục quốc gia, nếu đào người đến R Quốc thì có lỗi với ông cụ nhà cô quá.
 
Chương 682: Đến địa điểm huấn luyện


Tiếng động cơ gầm rú vang lên một cách đều đặn, nhưng chỉ có sự im lặng lạnh lẽo và nghiêm nghị bao phủ mọi thứ.

Giáo quan đón người vẫn ngồi đối diện với nhóm học viên, ánh mắt anh ta không rời khỏi Kỷ Thần Hi. Lúc này, trong ánh mắt sắc lạnh của anh ta, như có một ý muốn thách thức, muốn xem cô gái trẻ này còn giữ được cái vẻ kiêu ngạo đó bao lâu nữa. Mặc dù anh không nói gì thêm, nhưng cả không gian dường như nặng nề hơn bao giờ hết.

Ba học viên nam, những người trước đó chỉ lén lút nhìn nhau, giờ lại không thể rời mắt khỏi Kỷ Thần Hi. Họ không thể không cảm thấy kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô, sự thản nhiên dường như không có gì có thể làm cô lung lay. Hơn nữa, việc cô không hề run sợ hay cúi đầu trước ánh mắt sắc bén của giáo quan, khiến họ cảm thấy có chút ngưỡng mộ, vì cô không chỉ xinh đẹp, mà còn rất gan dạ.

Lúc này, trực thăng bắt đầu có dấu hiệu hạ độ cao. Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, liền mở mắt ra, thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh. Đây là một phản xạ đã ăn sâu vào trong người, như là bản năng được mài dũa thời gian dài trong môi trường quân đội. Giáo quan đón người không khỏi nhìn cô một cách bất ngờ khi chứng kiến điều đó.

Anh ta hiểu rõ Kỷ Dược Phàm là ngoại lệ duy nhất trong số các học viên tham gia lần này, khi là người đến từ trường quân đội, nhưng cũng chỉ mới là tân sinh viên năm nhất.

Còn lại những học viên khác, đều là sinh viên của Đại học A, nơi toàn những thánh học và mọt sách, chẳng có chút gì nổi bật trong lĩnh vực thể thao.

Ấy thế mà Kỷ Thần Hi lại có thể phản ứng nhanh nhạy, chuẩn xác, không kém gì một người kỳ cựu với nhiều kinh nghiệm. Điều này làm anh càng thêm bối rối, không hiểu tại sao một cô gái như cô lại có những phản xạ xuất sắc đến thế. Anh khẽ lắc đầu, tự nhủ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Một cô gái da mềm thịt trắng, nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ là một sinh viên bình thường, có thể từng trải gì chứ?

Khi trực thăng hạ cánh xuống đất, bầu trời đã bắt đầu sáng dần. Mặt trời mới ló dạng, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống những tán lá rừng, tạo ra một cảnh tượng kỳ ảo. Xung quanh là những cánh rừng rậm, bạt ngàn cây cối xanh tươi, với những dãy núi xa xa mờ ảo trong làn sương sớm. Nơi này là một khu quân sự biệt lập, nằm gần biên giới, hầu như không có dấu hiệu sinh sống của người dân. Mọi thứ đều yên tĩnh và lạnh lẽo, chỉ có tiếng trực thăng và tiếng động cơ ầm ầm là phá vỡ không gian tĩnh mịch đó.

Giáo quan đón người và trợ lý xuống trực thăng đầu tiên, không vội vã mà đứng quan sát một lượt, sau đó ra hiệu cho Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm theo sau. Hai chị em đứng lên rồi nhảy xuống một cách dứt khoát, không hề tỏ ra bối rối trước hoàn cảnh mới và cũng không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.



Ba học viên nam vẫn còn lúng túng với những đồ đạc cá nhân của mình, tay họ cầm những chiếc ba lô và túi xách, chuẩn bị mang xuống theo. Nhưng lúc này, Kỷ Thần Hi phía dưới nhìn lên, nhắc nhở một cách nhẹ nhàng:"Các sư huynh không cần phải mang theo thứ gì đâu. Cái gì cũng sẽ bị họ tịch thu hết, đừng mang nặng người làm gì"

Lời nói của cô có chút khó tin, nhưng chẳng hiểu sao lại mang đến cảm giác rất thuyết phục. Ba học viên nam nhìn nhau, họ đã do dự nhưng rồi lại nghĩ có thể cô chỉ nói quá, chưa hiểu hết về quy trình huấn luyện này. Dù vậy, họ cũng không thể bỏ ngoài tai lời khuyên chân thành ấy, sau cùng vẫn mang theo một vài món đồ quan trọng mà họ cho là cần thiết, hy vọng sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, khi vừa đặt chân xuống mặt đất, họ đã thấy một cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Trước mặt họ, một khay nhựa lớn xuất hiện, giống hệt chiếc khay họ đã thấy trên trực thăng. Nhưng lần này, chiếc khay rộng hơn, rõ ràng là để chứa nhiều đồ đạc hơn. Câu nói ấy của giáo quan đón người lại vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc:"Đặt hết đồ vào trong này, tôi sẽ giữ giúp các cậu đến khi khóa huấn luyện kết thúc.

Ba học viên nam lúc này chỉ biết im lặng, họ miễn cưỡng đặt hết đồ đạc của mình vào chiếc khay nhựa, một cảm giác không thể chống cự nổi. Dù trước đó họ có chút không tin vào lời nhắc nhở của Kỷ Thần Hi, giờ đây họ đã phải chấp nhận thực tế rằng mọi thứ đều sẽ bị tịch thu.

Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm sau khi xuống trực thăng thì đi loanh quanh,

quan sát đôi chút về địa hình xung quanh. Đúng lúc này, giáo quan đón người lớn tiếng gọi lại bằng lệnh tập hợp, các học viên nhanh chóng xếp thành một hàng ngang.

Giáo quan đón người bắt đầu giới thiệu về bản thân và chức vụ của mình, giải thích rằng nhiệm vụ của anh là đưa họ đến đây và sẽ đón họ trở về sau khi khóa huấn luyện kết thúc. Về việc hướng dẫn chi tiết, sẽ có các sĩ quan cấp cao đảm nhận.

Ba học viên nam nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi toát mồ hôi. Nếu như giáo quan làm nhiệm vụ đưa đón đã đáng sợ như vậy, thì những sĩ quan sẽ là người trực tiếp huấn luyện họ hẳn còn khủng khiếp đến mức nào? Tuy nhiên, họ không dám nói gì, chỉ biết âm thầm lo lắng.

Kỷ Dược Phàm thì không mấy quan tâm, anh chỉ mong sao Kỷ Thần Hi có thể an toàn trở về, còn lại thì anh cũng không quan tâm đến những gì sẽ xảy ra. Kỷ Thần Hi với sự thản nhiên vốn có, chỉ tò mò không biết sắp tới sẽ có những bài huấn luyện gì. Cô tự nhủ nếu có thể dùng súng thật đạn thật thì sẽ rất thú vị.
 
Chương 598: Cô ấy là tín ngưỡng


Từ khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Chương Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng thêm tức giận việc tiểu bối như Clara lại dám khinh thường ông trước mặt kẻ thù không đội trời chung. Nhưng sau lưng cô có một hậu phương vững chắc chống lưng cho, ông có thể làm gì được cơ chứ. Tuy nhiên, không thể đắc tội Clara, không có nghĩa ông cũng phải bỏ qua cho cặp thầy trò đê tiện kia.

Chương Cát lấy từ trong cặp táp đen của mình một tệp hồ sơ, đập lên bàn của thầy hiệu trưởng, trừng mắt nói:"Biên bản kiểm tra hôm nay tôi đã chuẩn bị xong cho ông rồi, chỉ cần ký vào là được. Nể tình bạn cũ, tôi sẽ xin lại với bên trên giảm nhẹ hình phạt cho ông. Có điều, việc giáng chức chắc chắn không tránh khỏi."

Chương Cát thầm cười trong lòng, những tức giận ban nãy cũng bay sạch vì nghĩ đến việc sắp giành lại được chức hiệu trưởng từ tay Tiêu Nhiên. Ông ta còn cảm thấy Tiêu Nhiên phải biết ơn ông ta, vì nhờ ông mà Tiêu Nhiên không hoàn toàn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị khai trừ khỏi ngành giáo dục.

Cả quá trình đều do một mình Chương Cát tự biên tự diễn, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không bận tâm đến ông ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thích thú xem trò hề của người bạn cũ.

Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất nề phục trí tưởng tượng của Chương Cát quá mức phong phú. Cô có thể nhìn ra địa vị của Clara ở Bộ có vẻ cao hơn Chương Cát, nên ông ta luôn phải nhịn nhục trước cô ấy.

Vậy sao ông ta lại không nhìn ra sắc mặt của Clara đã đen đến mức, chỉ cần ông ta còn nói thêm một câu ngu ngốc nào nữa, thì một người điểm tĩnh và trầm tính như Clara, có thể đập ông ta bất cứ lúc nào thế?

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi suy đoán, Clara lúc này gần như sắp bùng nổ đến nơi. Có trời mới biết được cô muốn ra tay với Chương Cát thế nào, khi ông ta liên tục làm cô phải mất mặt trước mặt người mà cô xem là tín ngưỡng.

Năm Clara du học, vì là sinh viên ngoại quốc cộng thêm tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng kể, nên cô chưa từng được mọi người coi trọng hay đánh giá cao. Mặc dù bước ra từ West Point, ai ai cũng phải nể phục cô mấy phần, nhưng những phần còn lại cũng chính là khinh thường.

West Point đúng là đào tạo ra nhân tài hàng đầu, nhưng mục tiêu là phải phục vụ cho chính Nước A, chứ không phải quốc gia nào khác. Đương nhiên một người ngoại lại như Clara sẽ không được chào đón bằng người nước A chính gốc.

Chỉ khi đến với MIT, lần đầu biết đến tiểu thiên tài ngoại quốc đã lấy được học hàm tiến sĩ khi chưa đầy mười lăm tuổi, đang oanh tạc mọi bảng xếp hạng học thuật của thế giới ra sao, niềm tin cùng lý tưởng của Clara một lần nữa được thắp sáng.

Thời điểm ấy danh tiếng của hai anh em Kỷ Thần Hi không thua kém gì nhau, nhưng Clara lại luôn chỉ một lòng dõi theo người em gái là Kỷ Thần Hi, một lòng xem cô là mục tiêu để tiến lên, dù ho đối phương nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.

Cô xuất phát điểm cũng là tiến sĩ song bằng, nhưng không bao gồm hai chuyên ngành mà Kỷ Thần Hi theo học.



Vì vậy khi may mắn trở thành sinh viên trao đổi với MIT, Clara đã chọn học thêm một chuyên ngành mới, với hy vọng có thể tận mắt chứng kiến tín ngưỡng của cô đứng trên bục giảng sẽ là bộ dạng thế nào.

Khi lần đầu tiên gặp được Kỷ Thần Hi, cô không thể tin vào mắt mình. Cô bé nhỏ nhắn với đồi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn ấy lại chính là thiên tài mà cô luôn ngưỡng mộ. Tính cách của Kỷ Thần Hi lúc ấy quả thật rất ngông, nhưng cô bé ấy có quyền ấy vì sự xuất sắc của mình.

Dường như không có bất cứ điều gì mà Kỷ Thần Hi không biết. Cứ như bộ não trong cơ thể nhỏ bé ấy, có thể chứa đựng toàn bộ tri thức nhân loại, điều này khiến Clara càng thêm kính trọng và quyết tâm phấn đấu hơn nữa.

Quay lại hiện tại, Clara không thể nào chấp nhận được việc một người như Chương Cát lại dám sỉ nhục người mà cô tôn sùng. Cơn giận dữ trong lòng Clara bùng lên như ngọn lửa, cô bước tới, giật phăng tệp hồ sơ từ tay

Chương Cát và ném mạnh xuống đất.

"Cô Clara, cô làm gì vậy?" Chương Cát kinh ngạc, không tin vào hành động bất ngờ của Clara, lại nói:"Cô không có quyền..."

"Tôi có quyền." Clara ngắt lời ông ta, giọng nói lạnh lùng như băng.

Chương Cát bị sốc, không ngờ Clara lại dám đối đầu trực tiếp như vậy. Ông ta lúng túng, tìm cách đối phó nhưng không thể nói nên lời.

Clara quay đầu nhìn Kỷ Thần bằng vẻ mặt đầy áy náy, sau đó nghiêm khắc nói với Chương Cát:"Mau xin lỗi Kỷ tiểu thư."

Không biết vì lí do gì Kỷ Thần Hi lại biến thành sinh viên năm nhất của Đại học A, nhưng chắc hẳn cô phải có lý do riêng của mình, vì vậy Clara cũng tinh tế thay đổi cách xưng hô.

Chương Cát trợn mắt chỉ tay vào Kỷ Thần Hi, không tin được hỏi lại:"Bảo tôi xin lỗi con nhóc này?"
 
Chương 598: Cô ấy là tín ngưỡng


Từ khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Chương Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng thêm tức giận việc tiểu bối như Clara lại dám khinh thường ông trước mặt kẻ thù không đội trời chung. Nhưng sau lưng cô có một hậu phương vững chắc chống lưng cho, ông có thể làm gì được cơ chứ. Tuy nhiên, không thể đắc tội Clara, không có nghĩa ông cũng phải bỏ qua cho cặp thầy trò đê tiện kia.

Chương Cát lấy từ trong cặp táp đen của mình một tệp hồ sơ, đập lên bàn của thầy hiệu trưởng, trừng mắt nói:"Biên bản kiểm tra hôm nay tôi đã chuẩn bị xong cho ông rồi, chỉ cần ký vào là được. Nể tình bạn cũ, tôi sẽ xin lại với bên trên giảm nhẹ hình phạt cho ông. Có điều, việc giáng chức chắc chắn không tránh khỏi."

Chương Cát thầm cười trong lòng, những tức giận ban nãy cũng bay sạch vì nghĩ đến việc sắp giành lại được chức hiệu trưởng từ tay Tiêu Nhiên. Ông ta còn cảm thấy Tiêu Nhiên phải biết ơn ông ta, vì nhờ ông mà Tiêu Nhiên không hoàn toàn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị khai trừ khỏi ngành giáo dục.

Cả quá trình đều do một mình Chương Cát tự biên tự diễn, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không bận tâm đến ông ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thích thú xem trò hề của người bạn cũ.

Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất nề phục trí tưởng tượng của Chương Cát quá mức phong phú. Cô có thể nhìn ra địa vị của Clara ở Bộ có vẻ cao hơn Chương Cát, nên ông ta luôn phải nhịn nhục trước cô ấy.

Vậy sao ông ta lại không nhìn ra sắc mặt của Clara đã đen đến mức, chỉ cần ông ta còn nói thêm một câu ngu ngốc nào nữa, thì một người điểm tĩnh và trầm tính như Clara, có thể đập ông ta bất cứ lúc nào thế?

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi suy đoán, Clara lúc này gần như sắp bùng nổ đến nơi. Có trời mới biết được cô muốn ra tay với Chương Cát thế nào, khi ông ta liên tục làm cô phải mất mặt trước mặt người mà cô xem là tín ngưỡng.

Năm Clara du học, vì là sinh viên ngoại quốc cộng thêm tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng kể, nên cô chưa từng được mọi người coi trọng hay đánh giá cao. Mặc dù bước ra từ West Point, ai ai cũng phải nể phục cô mấy phần, nhưng những phần còn lại cũng chính là khinh thường.

West Point đúng là đào tạo ra nhân tài hàng đầu, nhưng mục tiêu là phải phục vụ cho chính Nước A, chứ không phải quốc gia nào khác. Đương nhiên một người ngoại lại như Clara sẽ không được chào đón bằng người nước A chính gốc.

Chỉ khi đến với MIT, lần đầu biết đến tiểu thiên tài ngoại quốc đã lấy được học hàm tiến sĩ khi chưa đầy mười lăm tuổi, đang oanh tạc mọi bảng xếp hạng học thuật của thế giới ra sao, niềm tin cùng lý tưởng của Clara một lần nữa được thắp sáng.

Thời điểm ấy danh tiếng của hai anh em Kỷ Thần Hi không thua kém gì nhau, nhưng Clara lại luôn chỉ một lòng dõi theo người em gái là Kỷ Thần Hi, một lòng xem cô là mục tiêu để tiến lên, dù ho đối phương nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.

Cô xuất phát điểm cũng là tiến sĩ song bằng, nhưng không bao gồm hai chuyên ngành mà Kỷ Thần Hi theo học.



Vì vậy khi may mắn trở thành sinh viên trao đổi với MIT, Clara đã chọn học thêm một chuyên ngành mới, với hy vọng có thể tận mắt chứng kiến tín ngưỡng của cô đứng trên bục giảng sẽ là bộ dạng thế nào.

Khi lần đầu tiên gặp được Kỷ Thần Hi, cô không thể tin vào mắt mình. Cô bé nhỏ nhắn với đồi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn ấy lại chính là thiên tài mà cô luôn ngưỡng mộ. Tính cách của Kỷ Thần Hi lúc ấy quả thật rất ngông, nhưng cô bé ấy có quyền ấy vì sự xuất sắc của mình.

Dường như không có bất cứ điều gì mà Kỷ Thần Hi không biết. Cứ như bộ não trong cơ thể nhỏ bé ấy, có thể chứa đựng toàn bộ tri thức nhân loại, điều này khiến Clara càng thêm kính trọng và quyết tâm phấn đấu hơn nữa.

Quay lại hiện tại, Clara không thể nào chấp nhận được việc một người như Chương Cát lại dám sỉ nhục người mà cô tôn sùng. Cơn giận dữ trong lòng Clara bùng lên như ngọn lửa, cô bước tới, giật phăng tệp hồ sơ từ tay

Chương Cát và ném mạnh xuống đất.

"Cô Clara, cô làm gì vậy?" Chương Cát kinh ngạc, không tin vào hành động bất ngờ của Clara, lại nói:"Cô không có quyền..."

"Tôi có quyền." Clara ngắt lời ông ta, giọng nói lạnh lùng như băng.

Chương Cát bị sốc, không ngờ Clara lại dám đối đầu trực tiếp như vậy. Ông ta lúng túng, tìm cách đối phó nhưng không thể nói nên lời.

Clara quay đầu nhìn Kỷ Thần bằng vẻ mặt đầy áy náy, sau đó nghiêm khắc nói với Chương Cát:"Mau xin lỗi Kỷ tiểu thư."

Không biết vì lí do gì Kỷ Thần Hi lại biến thành sinh viên năm nhất của Đại học A, nhưng chắc hẳn cô phải có lý do riêng của mình, vì vậy Clara cũng tinh tế thay đổi cách xưng hô.

Chương Cát trợn mắt chỉ tay vào Kỷ Thần Hi, không tin được hỏi lại:"Bảo tôi xin lỗi con nhóc này?"
 
Chương 599: Tất cả phụ thuộc vào hành động vào lúc này


Clara không thèm quan tâm đến sự ngỡ ngàng của Chương Cát, ánh mắt cô trở nên sắc bén, đầy uy quyền như một tướng quân trên chiến trường.

"Phải, ông phải xin lỗi Kỷ tiểu thư ngay lập tức!" Clara nhấn mạnh từng chữ một, giọng nói đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn Clara, trong lòng đã có suy nghĩ riêng. Cô nhìn ra được người như Clara không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi đã giận thì không ai có thể ngăn cản được sự quyết liệt của cô ấy.

Chương Cát bối rối, cảm thấy rõ ràng tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Ông ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Clara, ông cảm thấy áp lực không thể chịu nổi.

"Clara, cô nghĩ cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi?" Chương Cát cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự run rẩy trong đó.

"Tôi là người có quyền quyết định tương lai của ông." Clara trả lời không chút do dự, giọng nói càng thêm lạnh lùng:"Ông có muốn tiếp tục làm việc trong ngành giáo dục hay không, tất cả phụ thuộc vào hành động của ông lúc này."

Sự đe dọa rõ ràng trong lời nói của Clara khiến Chương Cát không thể không cân nhắc. Ông ta biết rõ vị trí của mình trong Bộ bây giờ không so được với cô. Và Clara, với địa vị cao hơn, hoàn toàn có thể khiến sự nghiệp của ông ta tan thành mây khói.

Chương Cát nhìn Kỷ Thần Hi, đôi mắt đầy căm phẫn nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Cuối cùng, ông ta miễn cưỡng cúi đầu, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc:"Xin lỗi."

Kỷ Thần Hi không thay đổi biểu cảm, cô biết rõ sự xin lỗi này không xuất phát từ tâm, mà là một sự nhượng bộ mà Clara đã ép buộc ông ta phải làm.

Clara nhìn Chương Cát một lần nữa, ánh mắt đầy cảnh cáo:"Tôi hy vọng ông sẽ nhớ rõ bài học hôm nay, trước khi nói ra gì đó phải cẩn trọng suy nghĩ. Ngoài ra, khi trở về báo cáo, ông không cần phải nhiều lời làm gì, mọi việc tôi sẽ tự mình làm việc với cấp trên."

Chương Cát không dám trả lời, chỉ lặng lẽ thu dọn tệp hồ sơ và rời khỏi phòng hiệu trưởng với tâm trạng nặng nề. Clara đứng im lặng một lúc, rồi quay sang Kỷ Thần Hi, nụ cười ấm áp và thân thiện trở lại trên khuôn mặt cô.

"Xin lỗi vì đã để giáo sư phải chứng kiến cảnh này." Clara nhẹ giọng nói.



Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp lại:"Clara đúng không, nếu cô biết đến tôi từ trước, vậy cô chắc cũng biết, tôi không phải người tốt tính gì. Kẻ dám đắc tội với tôi, không phải chỉ một câu xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua"

Cách làm của Clara thật sự rất thông minh và Kỷ Thần Hi công nhận điều đó. Cô ấy có thể đồng thời giải quyết mẫu thuẫn cả hai bên một cách ổn thoả, đồng thời cũng chừa đường lui cuối cùng cho Chương Cát. Tuy nhiên, Clara không nên tính toán luôn cả Kỷ Thần Hi, buộc Kỷ Thần Hi vào tình thế phải chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho Chương Cát.

Clara nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng người mà mình luôn ngưỡng mộ lại trực tiếp đối mặt với vấn đề một cách thẳng thắn và không hề khoan nhượng như vậy.

"Có vẻ như em đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi." Clara cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự tôn trọng sâu sắc:"Em chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào"

Kỷ Thần Hi gật đầu:"Tôi hiểu ý tốt của cô. Nhưng đôi khi, có những việc không thể giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi."

Clara chỉ biết cười khổ:"Nếu thật sự giáo sư muốn truy cứu đến cùng, em cũng không có quyền ý kiến. Nhưng nếu có thể, em mong giáo sư giao chuyện đó cho em. Em sẽ dùng cách của mình để ông ta phải nhận hình phạt thích đáng."Lúc này trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ bàn nhè nhẹ, thầy hiệu trưởng nhướng mắt nhìn hai cô gái đang quên mất sự tồn tại của ông khế ho nhẹ, lên tiếng.

"Tiểu Thần Hi à, thầy biết em phải chịu ấm ức, nhưng chuyện này thầy đồng ý với cách làm của nữ thanh tra đây.

Kỷ Thần Hi hơi cau mày nhìn sang thầy hiệu trưởng. Có thể nói ông cũng là người vừa bị Chương Cát lăng mạ giống cô, nhưng ông lại có thể đứng ra nói giúp cho đối phương? Cô biết ông không phải người cao thượng như thế, nhưng chắc hẳn có lí do gì đó phía sau.

"Em muốn biết lí do?" Thầy hiệu trưởng cười thân thiện hỏi.

Là bạn bè nhiều năm, thầy hiệu trưởng biết rất rõ gia cảnh nhà Chương Cát. Đối phương tuy có tính cách xấu, nhưng chung quy chưa làm ra chuyện gì gọi là tội ác tày trời. Cộng thêm gia cảnh gia đình Chương Cát có chút đặc biệt khó khăn, khiến ông ta trở thành người lao động chính trong nhà. Nếu công việc ở Bộ hiện tại không thể giữ lại, rất có thể cả gia đình ông ta cũng sẽ phải sụp đổ theo.

Kỷ Thần Hi quét mắt nhìn Clara rồi lại nhìn thầy hiệu trưởng, cuối cùng chỉ lạnh nhạt đáp:"Phiền phức, hai người muốn làm gì thì làm đi."
 
Chương 683: Chị, lâu rồi không gặp


Nhóm Kỷ Thần Hi theo chân giáo quan đi vào khu vực trung tâm quân khu. Đến nơi, cảnh vật xung quanh khiến cô không khỏi trầm trồ.

Nơi này không chỉ là một quân khu bình thường, mà giống như một thành trì quân sự được xây dựng kiên cố trong lòng núi rừng. Những bức tường bê tông cao vút, cổng sắt nặng nề và những căn nhà thấp với mái tôn lợp nghiêng như những chiếc tổ chim được dựng lên ở khắp các khu vực, dọc theo con đường mòn lát đá.

Nhìn lên bầu trời, Kỷ Thần Hi nhận thấy những đám mây vẫn còn mỏng mảnh, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống khiến mọi thứ như được nhuộm màu vàng dịu dàng. Tuy nhiên, không khí lại lạnh lẽo, gần như không một chút hơi ấm, cảm giác như cả thế giới này đều tách biệt khỏi sự ồn ào bên ngoài.

Cả nhóm đi dọc theo con đường, chỉ có tiếng bước chân nện xuống nền đất tạo ra những âm thanh khô khốc. Kỷ Dược Phàm đi bên cạnh Kỷ Thần Hi, thi thoảng liếc nhìn cô để chắc chắn rằng cô vẫn ổn, trong lòng cảm thấy một chút lo lắng không nói nên lời. Dù biết năng lực của cô không tệ, nhưng khi đứng trong một môi trường khắc nghiệt như thế này, anh không thể không lo lắng.

Đột nhiên, phía trước có một tiếng động nhịp nhàng vọng lại, rồi sau đó là những tốp quân nhân cởi trần đang chạy bộ. Từng tốp, từng tốp chạy ngang qua họ, cơ thể tràn đầy sức sống, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc lạnh, nhanh như chớp. Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đưa tay che mắt Kỷ Thần Hi lại. Cô hơi nhíu mày, chưa hiểu chuyện gì, khó hiểu hỏi:"Kỷ Dược Phàm! Cậu lại muốn giở trò gì nữa thế?"

Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt có chút lúng túng, thì thầm vào tai cô:"Tôi sợ buông tay ta, chị sẽ bị đau mắt đấy?"

Kỷ Thần Hi:"???"

Những tốp quân nhân kia vẫn chạy băng băng về phía trước, dường như không ai chú ý đến nhóm họ đang đứng. Đến khi bóng dáng của họ khuất dần, Kỷ Dược Phàm mới thở phào rút tay về.

Sau khi đi thêm một quãng ngắn, cuối cùng cả nhóm cũng đến khu vực tập trung chính. Kỷ Thần Hi dừng lại, nhìn xung quanh, quan sát kỹ từng chi tiết của khu vực này.


Ngoài nhóm của họ, chỉ có năm người khác đứng thành hàng phía trước. Từ dáng điệu và trang phục, họ có vẻ giống như những người mới đến. Nhìn qua bóng lưng có thể thấy có ba nam hai nữ. Kỷ Thần Hi không nhận ra họ, nhưng chắc chắn họ cũng là những người tham gia khóa huấn luyện này.

Lúc này cô thầm nghĩ, đáng lý nhóm của họ vì bài test trước đó của cô và Kỷ Dược Phàm mà đến trễ nhất mới đúng, nhưng có vẻ vẫn còn có nhóm khác đến trễ hơn. Thế nhưng, khi giáo quan đón người bắt đầu ra hiệu cho cả nhóm đến đứng xếp thành một hàng dọc bên cạnh nhóm học viên kia, và nói rằng mọi người đã đến đủ, các giáo quan khác sẽ đến ngay. Kỷ Thần Hi không khỏi mở mắt ngạc nhiên.



Kỷ Thần Hi quay sang nhìn viên trợ lý, thấy anh ta đang đứng bên cạnh, liền không nhịn được kéo nhẹ tay áo của anh và hỏi nhỏ:"Trợ lý ca ca, lần huấn luyện này...có tổng cộng bao nhiêu người thế?"

Giáo quan đón người đi ngay bên cạnh lại lườm cô, không hề giấu giếm sự không hài lòng:"Hỏi cậu ta không bằng hỏi tôi, cậu ta biết nhiều hơn tôi được à?"

Viên trợ lý có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không trả lời:"Học viên Kỷ, em đúng là nên hỏi giáo quan Trình đi, anh ấy dù sao...cũng sẽ rõ nhiều chuyện hơn tôi."

Kỷ Thần Hi nghe xong, mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Cô gật đầu một cách nghiêm túc:"Cảm ơn trợ lý ca ca, đột nhiên em không muốn biết nữa"

Giáo quan đón người và viên trợ lý chỉ biết đứng yên một chỗ, sắc mặt hơi biến đổi, không biết phải phản ứng thế nào. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm không gian, làm không khí trở nên căng thẳng hơn. Cả nhóm học viên, dù không nói ra, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng đó.

Giáo quan đón người nhớ lại những chuyện từ lúc đón Kỷ Thần Hi đến quãng đường đến được đây, đúng là tương tác giữa họ không vui vẻ gì mấy, nên chuyện bị ghim cũng là lẽ thường tình. Nhưng thôi cứ mặc kệ, cũng không có gì quan trọng.

Lúc này, khi một nhóm học viên khác đi đến từ xa, cả nhóm năm người đã đến từ trước, tự động quay đầu lại nhìn. Cùng lúc đó, Kỷ Thần Hi, đứng ngay gần, cũng không thể không chú ý đến họ.

Khi hai cô gái của nhóm phía đối diện quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt Kỷ Thần Hi khiến cô bất ngờ đến mức chân tay có phần khựng lại. Cô chăm chú nhìn đối phương, cảm giác bất ổn dâng trào trong lòng.

Thấy thái độ của chị gái thay đổi bất ngờ, đã thế đang bước đi lại dừng lại một cách đột ngột, Kỷ Dược Phàm cũng quay sang nhìn theo, và rồi cũng ngay lập tức nhận ra vấn đề.

Cô gái kia, với vẻ mặt tươi cười, nhìn Kỷ Thần Hi rồi bước tới, nở nụ cười khó hiểu cùng giọng điệu đầy ẩn ý:"Chị, lâu rồi không gặp"
 
Chương 599: Tất cả phụ thuộc vào hành động vào lúc này


Clara không thèm quan tâm đến sự ngỡ ngàng của Chương Cát, ánh mắt cô trở nên sắc bén, đầy uy quyền như một tướng quân trên chiến trường.

"Phải, ông phải xin lỗi Kỷ tiểu thư ngay lập tức!" Clara nhấn mạnh từng chữ một, giọng nói đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn Clara, trong lòng đã có suy nghĩ riêng. Cô nhìn ra được người như Clara không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi đã giận thì không ai có thể ngăn cản được sự quyết liệt của cô ấy.

Chương Cát bối rối, cảm thấy rõ ràng tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Ông ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Clara, ông cảm thấy áp lực không thể chịu nổi.

"Clara, cô nghĩ cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi?" Chương Cát cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự run rẩy trong đó.

"Tôi là người có quyền quyết định tương lai của ông." Clara trả lời không chút do dự, giọng nói càng thêm lạnh lùng:"Ông có muốn tiếp tục làm việc trong ngành giáo dục hay không, tất cả phụ thuộc vào hành động của ông lúc này."

Sự đe dọa rõ ràng trong lời nói của Clara khiến Chương Cát không thể không cân nhắc. Ông ta biết rõ vị trí của mình trong Bộ bây giờ không so được với cô. Và Clara, với địa vị cao hơn, hoàn toàn có thể khiến sự nghiệp của ông ta tan thành mây khói.

Chương Cát nhìn Kỷ Thần Hi, đôi mắt đầy căm phẫn nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Cuối cùng, ông ta miễn cưỡng cúi đầu, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc:"Xin lỗi."

Kỷ Thần Hi không thay đổi biểu cảm, cô biết rõ sự xin lỗi này không xuất phát từ tâm, mà là một sự nhượng bộ mà Clara đã ép buộc ông ta phải làm.

Clara nhìn Chương Cát một lần nữa, ánh mắt đầy cảnh cáo:"Tôi hy vọng ông sẽ nhớ rõ bài học hôm nay, trước khi nói ra gì đó phải cẩn trọng suy nghĩ. Ngoài ra, khi trở về báo cáo, ông không cần phải nhiều lời làm gì, mọi việc tôi sẽ tự mình làm việc với cấp trên."

Chương Cát không dám trả lời, chỉ lặng lẽ thu dọn tệp hồ sơ và rời khỏi phòng hiệu trưởng với tâm trạng nặng nề. Clara đứng im lặng một lúc, rồi quay sang Kỷ Thần Hi, nụ cười ấm áp và thân thiện trở lại trên khuôn mặt cô.

"Xin lỗi vì đã để giáo sư phải chứng kiến cảnh này." Clara nhẹ giọng nói.



Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp lại:"Clara đúng không, nếu cô biết đến tôi từ trước, vậy cô chắc cũng biết, tôi không phải người tốt tính gì. Kẻ dám đắc tội với tôi, không phải chỉ một câu xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua"

Cách làm của Clara thật sự rất thông minh và Kỷ Thần Hi công nhận điều đó. Cô ấy có thể đồng thời giải quyết mẫu thuẫn cả hai bên một cách ổn thoả, đồng thời cũng chừa đường lui cuối cùng cho Chương Cát. Tuy nhiên, Clara không nên tính toán luôn cả Kỷ Thần Hi, buộc Kỷ Thần Hi vào tình thế phải chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho Chương Cát.

Clara nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng người mà mình luôn ngưỡng mộ lại trực tiếp đối mặt với vấn đề một cách thẳng thắn và không hề khoan nhượng như vậy.

"Có vẻ như em đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi." Clara cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự tôn trọng sâu sắc:"Em chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào"

Kỷ Thần Hi gật đầu:"Tôi hiểu ý tốt của cô. Nhưng đôi khi, có những việc không thể giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi."

Clara chỉ biết cười khổ:"Nếu thật sự giáo sư muốn truy cứu đến cùng, em cũng không có quyền ý kiến. Nhưng nếu có thể, em mong giáo sư giao chuyện đó cho em. Em sẽ dùng cách của mình để ông ta phải nhận hình phạt thích đáng."Lúc này trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ bàn nhè nhẹ, thầy hiệu trưởng nhướng mắt nhìn hai cô gái đang quên mất sự tồn tại của ông khế ho nhẹ, lên tiếng.

"Tiểu Thần Hi à, thầy biết em phải chịu ấm ức, nhưng chuyện này thầy đồng ý với cách làm của nữ thanh tra đây.

Kỷ Thần Hi hơi cau mày nhìn sang thầy hiệu trưởng. Có thể nói ông cũng là người vừa bị Chương Cát lăng mạ giống cô, nhưng ông lại có thể đứng ra nói giúp cho đối phương? Cô biết ông không phải người cao thượng như thế, nhưng chắc hẳn có lí do gì đó phía sau.

"Em muốn biết lí do?" Thầy hiệu trưởng cười thân thiện hỏi.

Là bạn bè nhiều năm, thầy hiệu trưởng biết rất rõ gia cảnh nhà Chương Cát. Đối phương tuy có tính cách xấu, nhưng chung quy chưa làm ra chuyện gì gọi là tội ác tày trời. Cộng thêm gia cảnh gia đình Chương Cát có chút đặc biệt khó khăn, khiến ông ta trở thành người lao động chính trong nhà. Nếu công việc ở Bộ hiện tại không thể giữ lại, rất có thể cả gia đình ông ta cũng sẽ phải sụp đổ theo.

Kỷ Thần Hi quét mắt nhìn Clara rồi lại nhìn thầy hiệu trưởng, cuối cùng chỉ lạnh nhạt đáp:"Phiền phức, hai người muốn làm gì thì làm đi."
 
Chương 684: Em gái của chị


Kỷ Thần Hi đứng lặng im, trong khi ánh mắt của cô tập trung vào Mộ Nguyệt Vũ, người vừa chào hỏi một cách quá mức thân mật. Chưa bao giờ cô cảm thấy khó chịu như lúc này, nhưng cũng không hề bất ngờ. Cô nhìn ra được, sự xuất hiện của Mộ Nguyệt Vũ trong khóa huấn luyện này sẽ không chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần.

Ngay khi Mộ Nguyệt Vũ định bước tới, Kỷ Dược Phàm đã nhanh chóng di chuyển, chắn ngang trước mặt Kỷ Thần Hi với vẻ mặt đề phòng. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Mộ Nguyệt Vũ đầy cảnh giác, không hề giấu giếm sự thù địch. Kỷ Dược Phàm biết rõ người như Mộ Nguyệt Vũ, dù có vẻ ngoài thánh thiện, nhưng luôn ẩn chứa những âm mưu khó lường.

"Cậu chính là Kỷ Dược Phàm, giáo thảo nổi tiếng nhất của Trường Số 1, đúng không?" Mộ Nguyệt Vũ mỉm cười, giọng điệu đầy ẩn ý. Cô ta ngừng lại một chút, như thể chờ đợi sự thừa nhận, rồi tiếp tục:"Đáng tiếc năm đó tôi nhảy lớp, nếu không đã có thể học cùng cậu rồi"

Kỷ Dược Phàm nhìn cô ta một cách lạnh lùng, không mảy may có chút cảm tình nào, cậu chỉ đáp lại ngắn gọn:"Cô là ai?"

Mộ Nguyệt Vũ không mấy ngờ tới thái độ thờ ơ của Kỷ Dược Phàm, liền lùi lại một bước, ngập ngừng trong giây lát. Nhưng rồi, cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ là sự kiên nhẫn của cô ta có vẻ đã giảm sút.

Kỳ thực, dù Mộ Nguyệt Vũ là người đứng sau những trò bạo lực học đường nhằm vào Mộ Nhược Vi trước kia, Kỷ Dược Phàm cũng không thực sự để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy. Nhưng khi nhìn thấy cô ta, cậu không thể không nhớ đến những trò xấu xa mà Mộ Nguyệt Vũ từng gây ra, và điều đó khiến cho cậu cảm thấy không thể để yên, khi cô ta muốn tiếp cận Kỷ Thần Hi.

"Không nhận ra tôi sao? Tôi là Mộ Nguyệt Vũ, nói theo cách nào đó, tôi là em gái của chị." Mộ Nguyệt Vũ nghiêng đầu nhìn Kỷ Thần Hi, giọng điệu tươi cười như thể đã lâu lắm rồi mới gặp lại người thân:"Chị nói đúng không ạ?"

Kỷ Thần Hi lúc này đã đẩy nhẹ vai của Kỷ Dược Phàm ra, không chút do dự bước lên, đứng đối diện với Mộ Nguyệt Vũ. Cô không mấy quan tâm đến việc giữ thể diện hay những thủ tục xã giao. Những gì Mộ Nguyệt Vũ làm trước kia với Mộ Nhược Vi khiến cô chẳng hề có chút thiện cảm. Và tất nhiên, chẳng có lý do gì để cô phải tỏ ra thân thiết với đối phương.

Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua Mộ Nguyệt Vũ, nhưng không kìm được sự mỉa mai trong giọng nói:"Cô cả Mộ đây trí nhớ kém thật. Trước đây muốn làm chị của tôi, giờ lại muốn làm em gái tôi? Ha, cô...xứng sao?"

Lời nói lạnh lùng và đầy mỉa mai của Kỷ Thần Hi khiến nụ cười trên khuôn mặt Mộ Nguyệt Vũ trở nên cứng đờ, như thể bị vạch trần điều gì đó. Nhưng rất nhanh, cô ta vẫn lấy lại vẻ mặt tươi cười, tuy nhiên sự cứng nhắc trong thái độ của cô ta không thể che giấu được sự khó chịu đang bắt đầu dâng lên.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau:"Đồ lừa đảo như cô đương nhiên không xứng làm chị của Tiểu Vũ rồi! Cậu ấy cho cô mặt mũi, cô lại không biết quý trọng, tưởng bản thân mình có chút nhan sắc thì có hay lắm sao? Đợi đi, sớm muộn gì cô cũng gặp quả báo cho những chuyện xấu xa cô đã làm!"

Giọng nói đó là của một cô gái, người có dáng vẻ to cao, mái tóc dài buộc gọn gàng. Cô ta đi tới, ánh mắt nhìn Kỷ Thần Hi đầy khinh bỉ, như thể cô đang chỉ trích một người mang đầy tội ác.



Mộ Nguyệt Vũ ngay lập tức dùng tay kéo Hân Nhiên lại, giọng nghẹn ngào:"Hân Nhiên, đừng nói như thế, mau xin lỗi chị tớ đi."

Cả ba học viên nam còn lại của nhóm Mộ Nguyệt Vũ dường như không thể ngồi yên trước cảnh tượng này, ánh mắt của họ cũng thể hiện sự ủng hộ Mộ Nguyệt Vũ. Một trong số họ, dáng vẻ hơi cao lớn, tiến lên phía trước, cất giọng chế giễu:"Tưởng hoa khôi trường thế nào, ra cũng chỉ là một kẻ tự cao tự đại."

Một học viên nam khác tiếp lời:"Đàn em Kỷ, chúng tôi biết cô là trạng nguyên của trường năm nay, nhưng đừng cố kiêu ngạo quá. Ở Đại học A, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, đừng đặt bản thân mình lên cao như thế, một khi sảy chân thì té sẽ rất đau đấy."

Câu nói đầy thách thức này khiến Kỷ Dược Phàm không thể nhịn được nữa. Cậu quay lại, ánh mắt lạnh lùng và đầy căm giận nhìn vào nhóm học viên kia.

"Nói xong chưa?" Cậu lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng người ngoài có thể cảm nhận được lửa giận trong từng câu chữ.

Tuy nhiên Kỷ Thần Hi lại không hề có phản ứng giận dữ như thế. Cô chỉ cảm thấy buồn cười khi thấy Mộ Nguyệt Vũ vẫn tiếp tục dùng những chiêu thức cũ mèm đó để gây rối. Cô ta không hề thay đổi, và cách hành xử của cô ta đã quá quen thuộc. Cô thầm nghĩ, nếu bây giờ đối phó với hạng em gái trà xanh này bằng những hành vi tác động vật lý, chỉ có thể khiến mình trở thành người sai trước mà thôi. Cho nên, từ từ mà chơi với "em gái" cũng là một ý hay.

Trong khi đó Kỷ Dược Phàm nhìn cô với vẻ khó hiểu. Cậu không rõ tại sao cô lại bình thản đến vậy, khi nhóm kia rõ ràng đang khiêu khích họ không ngừng.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng còi vang lên, sau đó là một giọng nói quen thuộc hô to khẩu lệnh tập hợp. Giáo quan đón người đã xuất hiện, làm không khí căng thẳng lập tức bị phá vỡ. Mọi người buộc phải trở lại vị trí của mình, tạm thời ngừng những lời chỉ trích và cãi vả.

Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói với Kỷ Dược Phàm:"Đừng nóng giận. Thời gian của khóa huấn luyện còn dài, không thiếu cơ hội để trả đũa. Đừng để họ khiến mình mất kiểm soát.

Kỷ Dược Phàm gật đầu, dù trong lòng vẫn khó chịu, nhưng cũng không còn muốn dây dưa thêm với nhóm kia.

Mọi người nhanh chóng tách ra và đứng vào vị trí của mình, chuẩn bị chào đón những giáo quan sẽ đồng hành cùng họ trong thời gian tới.
 
Chương 600: Tiểu, Thần, Hi


Sau khi Chương Cát rời đi, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng trở nên thoải mái hơn. Cả ba người cùng ngồi xuống bàn trà để trò chuyện đôi câu. Clara thở phào, quay sang Kỷ Thần Hi với một nụ cười thân thiện.

"Thật sự, em rất ngưỡng mộ khả năng của giáo sư." Clara nói, ánh mắt sáng lên vẻ tò mò:"Với năng lực của mình, tại sao giáo sư lại chọn đến Đại học A chỉ để làm một sinh viên bình thường như thế?"

Clara không phải người thích xem vào chuyện người khác, nhưng việc Kỷ Thần Hi lãng phí tài năng và thời gian của mình, đã thế còn chịu bao nhiêu áp lực ngôn từ bởi những kẻ thiếu hiểu biết, chỉ để quanh quẩn nơi trường học thế này, thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Kỷ Thần Hi biếng nhác tùy ý trả lời:"Không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi."

Thầy hiệu trưởng còn chưa kịp uống tách trà nóng của mình thì suýt bị nghẹn:"...

Con nhóc này, nếu nói lời dễ nghe một chút thì sẽ chết sao?

"Khụ...Tiểu Thần Hi muốn trải nghiệm đời sống vườn trường ấy mà, đồng thời cũng chia sẻ kinh nghiệm học thuật cho tri thức trẻ nước nhà." Thầy hiệu trưởng mỉm cười nói.

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn người thầy già, không ngờ đến mấy lời sến sẩm này lại được thốt ra từ một người đức cao vọng trọng như ông.

Lúc thầy hiệu trưởng quay mặt sang cũng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, lần nữa ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi:"Nhìn thầy làm gì? Chẳng phải em nói sáng nay người của AGI sẽ đến sao? Người đâu?"

Clara nghe đến ba chữ AGI liền bất ngờ:"AGI? Giáo sư quen với bọn họ sao?"

Khi hỏi ra câu này Clara có chút sượng lại vì ngại ngùng, một thiên tài trong lĩnh vực khoa học như Kỷ Thần Hi sao lại không quen biết với mấy đại lão trong ngành đó được. Vì thế cô vội nói thêm:"Xin lỗi giáo sư, là do em quá bất ngờ. Vốn dĩ em cũng rất muốn tham gia AGI, tiếc là năm em trở về nước thì đã không còn đủ tuổi tham gia được nữa...vì thế nghe đến họ, em có chút kích động."

"Vậy sao năm đó khi còn ở Nước A cô không tham gia?" Kỷ Thần Hi tò mò hỏi.

Clara hơi cúi mặt, sau đó ngẩng cao đầu tự tin giải thích:"Em là người Nước Z, vì thế nếu có tham gia giải thi đấu quốc tế, cũng phải với tư cách là đại diện đến từ Nước Z."



Khi còn ở Nước A, Clara chịu sự quản chế của Đại học West Point, bất kỳ cuộc thi nào của cô cũng đều là đang đại diện cho bộ mặt của trường, đồng nghĩa với đại diện cho đất khách quê người. Cũng vì lí do này, Clara thà từ bỏ cơ hội quý báu được tham gia, còn hơn là đánh mất lòng tự tôn dân tộc và sự cống hiến cho quê hương mình.

Kỷ Thần Hi gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng:"Yêu nước, điều đó thật đáng quý. Nhưng cũng không nên bỏ lỡ cơ hội thể hiện khả năng của mình. Dù sao, tài năng của cô cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho nước nhà."


Clara cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy cảm kích xen lẫn tiếc nuối:"Cảm ơn giáo sư, lời khuyên của giáo sư em xin ghi nhớ. Tiếc là...giờ đã quá muộn rồi."

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, cảm thấy không khí bỗng trở nên nghiêm túc hơn, liền cười phá vỡ sự căng thẳng:"Được rồi, không cần buồn phiền về quá khứ nữa. Ừm...tôi có thể gọi cô là Clara không?"

Kỷ Thần Hi nhấp một ngụm trà, âm thầm rời khỏi cuộc trò chuyện.Clara mỉm cười gật đầu:"Clara là tên em dùng khi còn ở Nước A, nếu thầy muốn có thể gọi em là Tiểu Mục cũng được. Không cần phải khách sáo."

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu rồi nói:"Nếu đã thế thầy hỏi thẳng nhé. Việc bỏ lỡ cơ hội tham gia AGI khiến em rất tiếc nuối đúng không?"

Clara cúi đầu, cố nở ra nụ cười gượng gạo:"Hiện tại dù có thể nào cũng đã muộn rồi, em chỉ hy vọng những đại diện cho đất nước chúng ta sẽ giành được giải thưởng, làm rạng danh đất nước mà thôi."

Thầy hiệu trưởng nhoẻn miệng lắc đầu đáp lời:"Vẫn chưa muộn đâu" Dứt lời ông liền nhìn sang cô gái đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Clara cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Kỷ Thần Hi.

Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm đến, Kỷ Thần Hi đặt lại tách trà xuống bàn, dứt khoác nói:"Không được, không có chuyện đi cửa sau, đó là quy tắt trước giờ của AGI."

Thầy hiệu trưởng hơi nhướng mày:"Cũng đâu phải em mở cửa sau? Chẳng qua muốn nhờ em thay đổi chút.."

"Hiệu trưởng Tiêu, thầy đừng làm khó giáo sư Kỷ. Mặc dù cô ấy có quen biết với bên đó đi nữa, nhưng người có quyền quyết định thể chế thi chỉ có A.G, nếu giáo sư Kỷ nhúng tay vào, chỉ thêm phiền phức cho cô ấy mà thôi" Không cần thầy hiệu trưởng nói hết, Clara đã đoán được vài phần ý của ông, vội ngăn cản. Cô thật sự là không muốn gây thêm phiền phức cho Kỷ Thần Hi.

Thầy hiệu trưởng như cười như không, thản nhiên nói:"Đúng là quy tắc đã đặt ra thì không dễ gì thay đổi. Có điều...đối với người đặt ra quy tắc đó, xem bộ không khó lắm nhỉ? Thầy nói đúng chứ, Tiểu, Thần, Hi?"
 
Chương 600: Tiểu, Thần, Hi


Sau khi Chương Cát rời đi, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng trở nên thoải mái hơn. Cả ba người cùng ngồi xuống bàn trà để trò chuyện đôi câu. Clara thở phào, quay sang Kỷ Thần Hi với một nụ cười thân thiện.

"Thật sự, em rất ngưỡng mộ khả năng của giáo sư." Clara nói, ánh mắt sáng lên vẻ tò mò:"Với năng lực của mình, tại sao giáo sư lại chọn đến Đại học A chỉ để làm một sinh viên bình thường như thế?"

Clara không phải người thích xem vào chuyện người khác, nhưng việc Kỷ Thần Hi lãng phí tài năng và thời gian của mình, đã thế còn chịu bao nhiêu áp lực ngôn từ bởi những kẻ thiếu hiểu biết, chỉ để quanh quẩn nơi trường học thế này, thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Kỷ Thần Hi biếng nhác tùy ý trả lời:"Không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi."

Thầy hiệu trưởng còn chưa kịp uống tách trà nóng của mình thì suýt bị nghẹn:"...

Con nhóc này, nếu nói lời dễ nghe một chút thì sẽ chết sao?

"Khụ...Tiểu Thần Hi muốn trải nghiệm đời sống vườn trường ấy mà, đồng thời cũng chia sẻ kinh nghiệm học thuật cho tri thức trẻ nước nhà." Thầy hiệu trưởng mỉm cười nói.

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn người thầy già, không ngờ đến mấy lời sến sẩm này lại được thốt ra từ một người đức cao vọng trọng như ông.

Lúc thầy hiệu trưởng quay mặt sang cũng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, lần nữa ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi:"Nhìn thầy làm gì? Chẳng phải em nói sáng nay người của AGI sẽ đến sao? Người đâu?"

Clara nghe đến ba chữ AGI liền bất ngờ:"AGI? Giáo sư quen với bọn họ sao?"

Khi hỏi ra câu này Clara có chút sượng lại vì ngại ngùng, một thiên tài trong lĩnh vực khoa học như Kỷ Thần Hi sao lại không quen biết với mấy đại lão trong ngành đó được. Vì thế cô vội nói thêm:"Xin lỗi giáo sư, là do em quá bất ngờ. Vốn dĩ em cũng rất muốn tham gia AGI, tiếc là năm em trở về nước thì đã không còn đủ tuổi tham gia được nữa...vì thế nghe đến họ, em có chút kích động."

"Vậy sao năm đó khi còn ở Nước A cô không tham gia?" Kỷ Thần Hi tò mò hỏi.

Clara hơi cúi mặt, sau đó ngẩng cao đầu tự tin giải thích:"Em là người Nước Z, vì thế nếu có tham gia giải thi đấu quốc tế, cũng phải với tư cách là đại diện đến từ Nước Z."



Khi còn ở Nước A, Clara chịu sự quản chế của Đại học West Point, bất kỳ cuộc thi nào của cô cũng đều là đang đại diện cho bộ mặt của trường, đồng nghĩa với đại diện cho đất khách quê người. Cũng vì lí do này, Clara thà từ bỏ cơ hội quý báu được tham gia, còn hơn là đánh mất lòng tự tôn dân tộc và sự cống hiến cho quê hương mình.

Kỷ Thần Hi gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng:"Yêu nước, điều đó thật đáng quý. Nhưng cũng không nên bỏ lỡ cơ hội thể hiện khả năng của mình. Dù sao, tài năng của cô cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho nước nhà."


Clara cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy cảm kích xen lẫn tiếc nuối:"Cảm ơn giáo sư, lời khuyên của giáo sư em xin ghi nhớ. Tiếc là...giờ đã quá muộn rồi."

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, cảm thấy không khí bỗng trở nên nghiêm túc hơn, liền cười phá vỡ sự căng thẳng:"Được rồi, không cần buồn phiền về quá khứ nữa. Ừm...tôi có thể gọi cô là Clara không?"

Kỷ Thần Hi nhấp một ngụm trà, âm thầm rời khỏi cuộc trò chuyện.Clara mỉm cười gật đầu:"Clara là tên em dùng khi còn ở Nước A, nếu thầy muốn có thể gọi em là Tiểu Mục cũng được. Không cần phải khách sáo."

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu rồi nói:"Nếu đã thế thầy hỏi thẳng nhé. Việc bỏ lỡ cơ hội tham gia AGI khiến em rất tiếc nuối đúng không?"

Clara cúi đầu, cố nở ra nụ cười gượng gạo:"Hiện tại dù có thể nào cũng đã muộn rồi, em chỉ hy vọng những đại diện cho đất nước chúng ta sẽ giành được giải thưởng, làm rạng danh đất nước mà thôi."

Thầy hiệu trưởng nhoẻn miệng lắc đầu đáp lời:"Vẫn chưa muộn đâu" Dứt lời ông liền nhìn sang cô gái đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Clara cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Kỷ Thần Hi.

Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm đến, Kỷ Thần Hi đặt lại tách trà xuống bàn, dứt khoác nói:"Không được, không có chuyện đi cửa sau, đó là quy tắt trước giờ của AGI."

Thầy hiệu trưởng hơi nhướng mày:"Cũng đâu phải em mở cửa sau? Chẳng qua muốn nhờ em thay đổi chút.."

"Hiệu trưởng Tiêu, thầy đừng làm khó giáo sư Kỷ. Mặc dù cô ấy có quen biết với bên đó đi nữa, nhưng người có quyền quyết định thể chế thi chỉ có A.G, nếu giáo sư Kỷ nhúng tay vào, chỉ thêm phiền phức cho cô ấy mà thôi" Không cần thầy hiệu trưởng nói hết, Clara đã đoán được vài phần ý của ông, vội ngăn cản. Cô thật sự là không muốn gây thêm phiền phức cho Kỷ Thần Hi.

Thầy hiệu trưởng như cười như không, thản nhiên nói:"Đúng là quy tắc đã đặt ra thì không dễ gì thay đổi. Có điều...đối với người đặt ra quy tắc đó, xem bộ không khó lắm nhỉ? Thầy nói đúng chứ, Tiểu, Thần, Hi?"
 
Chương 601: Vấn đề nguyên tắc, không có ngoại lệ


Clara không phải kẻ ngốc, thầy hiệu trưởng đã ám chỉ đến mức này cô cũng đã ngờ ngợ nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn Kỷ Thần Hi càng thêm sáng rực.

"Không là không, dù thế nào đi nữa cũng không có ngoại lệ." Kỷ Thần Hi vẫn dứt khoác từ chối mở cửa sau.

Không bàn về tính công bằng của cuộc thi, chỉ cần nghĩ đến việc nếu như cô thật sự nhúng tay vào, đám người bên ban tổ chức kiểu gì cũng nhân cơ hội để ăn vạ cô trở về hội đồng thi. Khó khăn lắm cô mới có thể trốn được mấy việc phiền phức như ra đề thi hay phải làm giám khảo chấm thi này nọ, làm sao cô lại có thể ngu ngốc lại tự nhảy vào hố lửa đó lần nữa.

Với thái độ kiên quyết của Kỷ Thần Hi, thầy hiệu trưởng cũng hiểu cô sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, đây là vấn đề nguyên tắc ông cũng không thể ép buộc cô được.

"Không được thì thôi vậy, chẳng qua một người có lòng yêu nước như quý cô Clara đây, lại phải từ bỏ ước mơ chỉ vì tuổi tác, thật sự quá đáng tiếc..."

Nghe mấy lời này của thầy hiệu trưởng, Clara không giữ nối vẻ mặt lãnh đạm lúc đầu được nữa, khoé môi cô giật mạnh không nói nên lời. Chẳng qua cô chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng sao qua lời của thầy ấy cô trở nên thê thảm thế nhỉ?

Kỷ Thần Hi không hề bị kỹ năng diễn xuất của người thầy già làm cho lay động, cô đứng dậy muốn rời đi:"Giờ này bọn họ chắc chỉ vừa mới đáp chuyến bay mà thôi, tầm khoảng giờ cơm trưa họ sẽ đến. Hiện tại ở đây không còn việc của em nữa, em đi trước đây."

Hôm nay cô cố ý đến đây để giúp thầy hiệu trưởng cũng vì tại cô kéo đến rắc rối cho ông, nhưng chuyện của

Clara hoàn toàn không liên quan đến cô, cô cũng không nợ đối phương điều gì. Vậy nên, chẳng có lí do gì để cô phải giúp cô ấy cả.

Yêu nước là đức tính mà mỗi công dân đều phải có, không thể vì một cá nhân có lòng yêu nước mà phải đối xử đặc biệt. Đó không phải là "công bằng", mà là "cào bằng".

("công bằng" tập trung vào sự công lý và cân nhắc, trong khi "cào bằng" thường bị xem là phương pháp phân phối không hợp lý và có thể dẫn đến sự bất công.)

Clara nhìn ra Kỷ Thần Hi đã tức giận, cô rất muốn chạy theo để xin lỗi. Bất cứ một ai nổi giận cũng được, nhưng cô không thể để tín ngưỡng của bản thân hiểu lầm cô muốn dùng quan hệ để chuộc lợi được.


Tuy nhiên chưa kịp mở lời thì thầy hiệu trưởng đã lên tiếng trước, ông nhìn thái độ gấp gáp của cô thản nhiên nói: "Đừng lo, em ấy sẽ giúp cô thôi."

Clara không khỏi ngạc nhiên, cô nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt ngờ vực, giọng điệu đầy sự hoài nghi hỏi:"Sao thầy lại chắc chắn như vậy?"

Clara lại nhắc nhở thêm:"Hiệu trưởng Tiêu, có lẻ giáo sư Kỷ vẫn tôn trọng thầy là trưởng bối nên cô ấy không tính toán với thầy. Nhưng cô ấy cũng không phải là người dễ bị người khác thao túng lợi dụng, đừng động đến giới hạn của cô ấy thì tốt hơn.



Thầy hiệu trưởng mỉm cười, ánh mắt ông trở nên sâu xa, như thể ông đang nhìn thấy điều gì đó mà người khác không thể nhìn thấy.

"Yên tâm đi, đến lúc cần thiết tự cô sẽ hiểu thôi, Mục tiểu thư."


Đã rất lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên này, Clara có chút không phản ứng lại kịp, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với ông, nói vài lời cuối về công việc sau đó cũng rời đi.

***

Kỷ Thần Hi bước ra khỏi văn phòng, lòng cô không khỏi cảm thấy bức bối. Có phải dạo gần đây cô tốt tính quá rồi không? Sao ai ai cũng muốn khiêu chiến giới hạn của cô thế.

Đang tìm chiếc xe đạp của mình, điện thoại trong túi Kỷ Thần Hi rung lên. Cô nhìn số mấy gọi đến khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhấn nút nghe.

"Tịch gia gia." Kỷ Thần Hi nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào đến mức êm tai.

Tịch Lão ở phía bên kia thở dài:"Xin lỗi cháu nhé Tiểu Hi, không có cháu ở đây thật sự không ai quản nổi tên nhóc kia."

Quả nhiên là thế, người nào đó chắc lại trốn đến công ty để làm việc nữa rồi. Kỷ Thần Hi không nổi giận, cô chỉ cười nói cùng ông cụ:"Tịch gia gia đừng lo, nãy giờ anh ấy ngủ được một giờ rồi nên chắc chưa chết được đâu, cứ mặc kệ anh ấy."

Tịch Lão bật cười, giọng nói trách móc tràn đầy yêu thương:"Mấy đứa tụi cháu đúng là không bao giờ khiến ông bớt lo được, đứa nào cũng còn trẻ nhưng lại không biết bảo vệ sức khỏẻ của mình, sau này đem bệnh về người rồi lại trách ông già này không nhắc nhở."

Kỷ Thần Hi cười nhẹ đáp lời:"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhắc nhở anh ấy. Ông cũng phải chú ý sức khoẻ của mình đấy."

"Tùy mấy đứa, ông đi tìm người đánh cờ còn vui hơn, ông cúp máy đây!"

"Vâng ạ."

Cúp máy xong Kỷ Thần Hi liền thở dài, soạn vài dòng tin nhắn gửi đi. Sau đó xem lại lịch học, tranh thủ lên lớp học trước khi phải tiếp đám người của AGl.
 
Chương 685: Lại gặp người quen


Khi các học viên đã vào hàng ngay ngắn, bốn giáo quan từ từ tiến đến từ phía xa, từng bước đi trầm tĩnh nhưng đầy uy lực. Họ mặc đồng phục quân đội chỉnh tề, từng cử chỉ đều nghiêm túc, mỗi người toát ra khí thế không thể phủ nhận.

Trong khi các học viên vẫn đứng im, Kỷ Thần Hi chỉ nhìn vào mặt đất, suy tư về sự xuất hiện của Mộ Nguyệt Vũ. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, sự xuất hiện của cô ta có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Mọi thứ đều quá đúng lúc, và cách cô ta cố gắng tiếp cận Kỷ Thần Hi càng khiến cô cảm thấy có một bàn tay nào đó đang kéo sợi dây vô hình, thao túng mọi chuyện. Nhưng Mộ Nguyệt Vũ không đủ khả năng để tự quyết định những hành động này, rõ ràng có người đang lợi dụng cô ta để nhắm đến cô.

Cô vẫn không ngẩng đầu nhìn, mãi cho đến khi ba giáo quan kia đã đứng trước mặt, Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú nhìn xuống đất, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi. Một phần vì sự khó chịu từ sự xuất hiện của Mộ Nguyệt Vũ, phần còn lại là vì sự nghi ngờ đang bao trùm lấy cô. Cả thế giới này, đối với cô, lúc này chỉ có sự nghi ngờ và vô số câu hỏi chưa có lời giải.

Chỉ đến khi giọng nói đầy uy nghiêm của một người vang lên, Kỷ Thần Hi mới nhíu mày nhìn lên, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng qua người đang dõng dạc nói trước mặt vì sự xuất hiện của đối phương.

"Xin chào các bạn học viên đã đến với quân khu Xích Diệm ngày hôm tên là Mặc Bắc Hàn, các bạn có thể gọi tôi là trưởng quan Mặc. Trong vòng một tháng tới, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm chính cho khoá huấn luyện của các bạn. Bên cạnh tôi hiện tại, là hai giáo quan đảm nhiệm việc hướng dẫn cho mỗi đội của các bạn."

Giọng Mặc Bắc Hàn vang lên trầm ấm và đầy uy quyền, khiến không khí lập

tức trở nên nghiêm túc. Dưới sự dẫn dắt của anh, mọi người đều đứng thẳng, chú ý lắng nghe từng lời anh nói.

Sau khi giới thiệu sơ qua về mình, Mặc Bắc Hàn lùi lại một bước, để nhường chỗ cho hai người còn lại. Cả hai vị giáo quan đều có phong thái khác biệt, một người dáng vẻ nghiêm túc, đầy kinh nghiệm, còn một người thì lại có vẻ hơi...lạ lùng.

Giáo quan đầu tiên là một người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng như lưỡi kiếm. Anh ta tiến lên một bước, đứng nghiêm chỉnh với dáng vẻ chuẩn mực của quân nhân. Giọng anh vang lên rõ ràng và mạch lạc:"Tôi tên là Lục Nhất, là người sẽ đảm nhận việc hướng dẫn đội của các bạn về mặt thực chiến. Những nhiệm vụ mà tôi đã tham gia đều rất nguy hiểm, vì vậy nếu ai muốn học về chiến đấu thực tế, tôi chính là người thích hợp nhất.



Lục Nhất nói không nhiều, nhưng mỗi câu nói đều có sự mạnh mẽ và quyết đoán, khiến ai cũng phải nhìn nhận anh ta là người có thực lực thực sự. Các học viên nhìn anh với ánh mắt đầy sự kính trọng.

Mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn về phía vị giáo quan thứ ba, người đội mũ trùm kín gương mặt.

Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn qua, cô không thể không chú ý tới đôi tay của anh ta. Làn da của anh ta sáng và mịn màng, không giống như một người lính dạn dày sương gió, mà có cảm giác giống như một người thuộc giới quý tộc, tay đẹp đến mức lạ lùng. Cảm giác đó khiến Kỷ Thần Hi nhíu mày, trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ mơ hồ.

Vị giáo quan này từ từ cởi mũ, và ngay khi anh làm vậy, một làn sóng cảm giác quen thuộc bất ngờ ập đến với Kỷ Thần Hi. Cô không thể lý giải được cảm giác này, nhưng cứ như thể cô đã từng gặp người này ở đâu đó.

"Xin chào mọi người, tôi tên là An Cảnh Phong. Hiện tại tôi đang đảm nhiệm chức vụ cố vấn tại quân khu Xích Diệm, nên so về năng lực thực chiến có thể sẽ có đôi chút hạn chế so với giáo quan Lục. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp các bạn hoàn thành khoá huấn luyện này một cách tốt nhất. Xin cảm ơn."

Giọng nói của An Cảnh Phong nhẹ nhàng, có chút mềm mỏng, không giống như kiểu hùng hồn của một quân nhân thực thụ. Anh ta không có vẻ gì mạnh mẽ như Lục Nhất, mà có cảm giác như một người tư duy, thiên về chiến thuật nhiều hơn thực chiến. Mặc dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Lúc này, An Cảnh Phong nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt họ giao nhau, và anh chỉ mỉm cười một cách lịch sự, dường như không hề bối rối vì ánh mắt của cô. Điều này càng khiến cô cảm thấy nghi ngờ hơn.

Cuối cùng, Mặc Bắc Hàn lên tiếng, giọng nghiêm túc:"Để chọn được giáo quan phù hợp, các bạn sẽ phải tham gia một cuộc thi đấu. Đội thắng sẽ có thể chọn giáo quan Lục, người có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Đội thua có thể chọn giáo quan An, người có thế mạnh về chiến thuật."

Kỷ Thần Hi không thể nhịn được, cười khẩy một tiếng:"Trưởng quan, em phản đối."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom