Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 640


Sát khí lạnh lẽo, khiến không khí xung quanh cũng bắt đầu giảm nhiệt độ.

Long Linh Nhi không cảm giác được mình đang bị người ta theo dõi, tâm trạng hiện giờ của cô ta đang vô cùng †ồi tệ, đầy mất mát.

Ôm lòng mong chờ đến đây, cuối cùng lại thất vọng rời đi, cô ta thật sự rất khó chịu.

Cô ta đã đợi không biết bao nhiêu năm?

Mười lắm năm rồi!

Từ lúc hắn bị đuổi khỏi hào môn, Long Linh Nhi liền bắt đầu tìm kiếm, nhưng lần nào cũng thất vọng.

Mà người trong gia tộc lại quyết định huỷ đi mối hôn sự năm đó, không cho phép cô ta gả cho một tên bị gia tộc.

vứt bỏ.

Long Linh Nhi không đồng ý, cô ta nói cho dù Giang Ninh trở lên thế nào, cô ta cũng sẽ gả cho hắn!

Giang Ninh không còn là người nhà hào môn nữa, vậy cô.

†a sẽ tạo nên một hào môn!

Cô ta bộc lộ tài năng của mình, ngày đêm không ngủ không nghỉ, thành lập nên tập đoàn Linh Long, đế quốc.

thương mại, trở thành nữ thần thương mại khiến người người nể phục!

Nhưng cô ta lại không tìm được Giang Ninh!

Không dễ gì mới phát hiện được một người, nhưng đã trở thành người ở rể của người khác, còn không biết cô †a là ai.

Long Linh Nhi không biết phải làm sao, cười khổ một tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn gương mặt phản chiếu trên đó.

“Lễ nào thật sự hữu duyên vô phận?”

Cô ta lắc đầu: “Giang Ninh, phải chăng đã đến lúc em nên từ bỏ anh”

Xe đến khách sạn, Long Linh Nhi bước xuống rồi đi thẳng đến thang máy, tiến vào phòng của mình.

Cô ta cần phải nghỉ một lúc, điều chỉnh lại trạng thái của mình, đợi ngủ một giấc rồi quay về vậy.

Long Linh Nhi vào phòng, đang định đóng cửa thì bỗng nhiên…

Một con dao găm lách vào khe cửa!

“Rầm!”

Long Linh Nhi cực kỳ hoảng sợ, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo, mới ý thức được vội vàng dùng sức đẩy cửa, đóng sập cửa lại rồi lập tức khóa trái.

Người nào!

Sao lại có người đi theo cô ta?

Long Linh Nhi hoảng sợ tột cùng, dùng cả người chặn cửa, tim đập bình bịch trong lồ ng ngực.

“Rầm!”

Có người đá cửa!

Cánh cửa rung lên.

Sắc mặt Long Linh Nhi tráng bệch, vội vàng ấn chuông báo động, gọi tiếp tân khách sạn, nhưng tút tút hai tiếng thì đường dây bị ngắt.

“Anh là ail”

Long Linh Nhi hoảng loạn, hét: “Tôi là người của nhà họ Long Phương Bắc, anh dám giết tôi!”

“Rầm!”

Trả lời cô ta chỉ có tiếng đá cửa, cánh cửa đã bát đầu xuất hiện vết nứt!

Long Linh Nhi lập tức lùi lại đằng sau, cầm lấy một gạt tàn thuốc trên bàn, cô ta nhìn đống đồ trong phòng, thứ có có thể dùng để phòng vệ chỉ còn thứ này thôi.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Nhìn cánh cửa căn phòng bị đá liên hồi, Long Linh Nhi càng hoảng.

Cô ta vội lấy điện thoại, gọi cho lái xe: “Có người muốn giết tôi!”

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Sao lại có người muốn giết mình!

“Rầm!”

Một tiếng vang lên, cửa phòng bị đá mở ra, hai bóng người xông vào, Long Linh Nhi sợ đến mức đánh rơi điện thoại.

Nhìn đám người mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, Long Linh Nhi muốn giữ bình tĩnh, nhưng lại phát hiện đôi chân dường như không động đậy nổi.

“Giết!”

Không do dự, hai người bát đầu ra tay.

“Soạt!”

“Soạt!”

“Soạtl”

Nhưng bỗng nhiên, từ buồng trong có năm người xông ra, động tác nhanh lẹ, đánh bọc hai bên, trực tiếp ngăn cản hai người đó lại.

“Đợi các người lâu lắm rồi”

Long Linh Nhi lại càng thêm kinh ngạc.

Căn phòng cô ta thuê còn có người khác?

Năm người này là ai đây!

Hình như họ đang bảo vệ cô ta?

“Giết hết đi!”

Hai người mặc đồ đen nói bằng giọng lạnh lẽo, sự ác độc trong ánh mắt không dao động, nói ra tay liền ra tay, xông thẳng đến phía năm người!

“Rầm!”

Cuộc chiến, đã bắt đầu!
 
Chương 641


“Kỹ năng chiến đấu theo đội hình!”

Thập Bát hô to một tiếng, năm sáu người bọn họ đã được thu xếp ở lại trong phòng của khách sạn này từ lâu, chính là để chờ hai sát thủ vẫn âm thầm theo dõi Long Linh Nhi xuất hiện.

Lúc này, đám người anh Cẩu đang lao lên trên tầng, muốn bao vây tấn công hai người kia!

Thực lựe bọn chúng không kém,nhưng mới vừa vào.

Đông Hải đã bị mạng lưới tình báo của quản gia Triệu giám sát được, muốn làm gì ở Đông Hải thì phải hỏi trước xem chủ nhân nơi này có đồng ý không đãt “Âm ầm!”

Hai bên lao vào bát đầu chiến đấu ác liệt, mới vừa giao.

đấu, đám người Thập Bát cảm giác được rằng thực lực của hai sát thủ này rất mạnh!

Bọn họ gồm năm sáu người dùng kỹ năng chiến đấu theo đội hình cũng chỉ có thể duy trì tình trạng không rơi xuống tình trạng yếu thế.

“Anh Cẩu, các anh nhanh lên!”

Thập Bát hét lớn, giọng như tiếng sấm.

Cậu ta biết, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì sợ rằng không thể ngăn cản được hai người này, bọn chúng quá mạnh!

Vèo…

Nắm đấm vung ra nhanh như gió, cuồng bạo lại mãnh liệt!

Hai người áo đen giống như cỗ máy giết người không có tình cảm, trong mắt chúng không thấy có chút cảm xúc.

nào, cực kỳ lạnh lẽo.

Một quyền đánh ra, Thập Bát lùi lại hai bước, làm tấm lá chán trong kỹ năng chiến đấu theo đội hình, năng lực phòng ngự của cậu ta rất mạnh, nhưng vẫn bị chấn động tới mức lùi lại mấy bước.

“Bảo vệ cô ấy!”

Mặt Thập Bát đỏ lên, quát lớn: “Đây là mệnh lệnh!”

Cậu ta cảm giác máu trong người dâng trào như muốn phun ra ngoài, nhưng cậu ta vẫn cố ép xuống.

Năm, sáu người không ngừng thay đổi vị trí, đấu với hai người áo đen này cố gáng kéo dài thời gian.

“Âm”

“Âm”

“Âm”

Quyền cước va chạm phát ra tiếng động rung trời giống như con rồng nổi giận!

“Phụt…

Thập Bát lại trúng một quyền, xương sườn kêu rắc một tiếng, trực tiếp bị đánh gãy hai cái, cậu ta kêu to một tiếng và bay ra ngoài.

“Thập Bát!”

Mấy người còn lại vô cùng hoảng sợ.

“Không cần lo cho tôi!”

Thập Bát giận dữ hét lên, mở miệng liền phun ra một ngụm máu, sát khí trong mát lại không hề giảm đi: “Cản chúng lại! Không thể để chúng chạy thoát!”

Hai người áo đen thấy vậy liền biết hôm nay mình không thể giết được Long Linh Nhi, nếu tiếp tục đấu, chờ người của Đông Hải tới càng đông hơn thì chúng có muốn chạy cũng khó.

Hai người liếc nhìn nhau, không để ý tới chuyện gì khác, thân hình chuyển động muốn chạy trốn.

“Trốn đi đâu?!”

‘Thập Bát không hề khiếp sợ, vỗ mạnh một cái, từ dưới đất b ắn ra, nhanh chóng lao tới ôm lấy một người áo đen trong đó. Mấy người còn lại cũng lập tức đuổi theo, không để hai tên áo đen có cơ hội chạy trốn.

“Âm”

Vẻ mặt người áo đen kia chợt thay đổi, trong mát còn lóe lên vẻ ngoan độc!

Gã giơ tay lên vỗ mạnh một chưởng vào đầu Thập Bát.

Thập Bát lập tức trợn trừng mắt, con ngươi chợt co lại rồi dần dần tan rã…

Máu từ trên trán của cậu ta không ngừng chảy xuống, cơ thể lập tức nhữn ra.

“Bị Hai người áo đen thoát khỏi sự dây dưa của Thập Bát, nhảy vào lỗ thông hơi, bóng dáng chỉ thoáng cái đã biến mất.

“Thập Bát!”

Khóe mắt mấy người như muốn nứt ra, phẫn nộ kêu to, tất cả không chú ý tới vết thương trên người mình mà vội lao tới.

“Giết! Giết! Giết hai tên khốn kiếp kial”

Mắt lão Cửu đỏ hoe, máu trên cánh tay anh ta tuôn ra như suối nhưng anh ta không để ý tới, đuổi theo hai người áo đen rời đi chẳng khác nào kẻ điên vậy.

Mấy người khác cũng giống như bị điên, tất cả đều đuổi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Long Linh Nhi đang run rẩy, vô cùng hoảng sợ.

Cô ta nhìn Thập Bát đã ngã xuống. Bọn họ bảo vệ mình sao?

Cô ta nhìn Thập Bát vẫn trợn trừng mắt, đã không còn hơi thở nữa rồi.

“Anh ta vừa nói… muốn bảo vệ tôi… Ai ra lệnh vậy?”

Mặt Long Linh Nhi trắng bệch, vô cùng khủng hoảng.

† cuộc là ai muốn giết mình. Đám người Thập Bát lại là ai mà cho dù liều cả tính mạng cũng muốn bảo vệ mình?
 
Chương 642


“Cô chủ!”

Tài xế của Long Linh Nhi từ ngoài cửa lao vào, khi nhìn thấy thi thể của Thập Bát nằm trên mặt đất liền biến sắc.

Anh ta nghe được tiếng động mới vội vàng lao tới, không.

ngờ đã xảy ra chuyện.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

*Tôi không… không.$ao” = Long Linh Nhi nhì Thập Bát mà nước mát không ngừng rơi xuống: “Nhưng anh ta… anh ta đã chết rồi”

Cô ta thậm chí còn không biết tên thật của Thập Bát là gì!

*Chúng ta không để ý được nhiều như vậy đâu!”

Tài xế vội vàng nói: “Đi mau! Nhanh rời khỏi chỗ này thôi!”

Đông Hải này chính là một mảnh đất thị phi. Trước khi tới đây, anh ta đã tìm hiểu qua, thành phố Đông Hải được gọi là vùng đất cấm, tuyệt đối không phải là một nơi người khác dám tùy ý tiến vào.

Chỉ là anh ta không ngờ Long Linh Nhi mới tới đây, căn bản không làm chuyện gì xấu xa cả, vì sao còn có người đuổi theo giết cô ta?

Anh ta không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức kéo.

Long Linh Nhi rời đi.

“Anh ta…”

Mắt Long Linh Nhi đỏ hoe, không ngờ sẽ tình huống như vậy đột nhiên xảy ra. Cho dù là người thường nhiều thấy cục diện lớn như cô ta, lúc này vẫn kinh hồn bạt vía.

“Đi nhanh đi! Chậm chân thì chỉ sợ sẽ không đi được đâu!”

Cô ta nhìn Thập Bát, thậm chí nói một câu cảm ơn đã bị tài xế n chẳng kịp có cơ hội ï đi.

Đám người anh Cẩu rất nhanh đã xông tới, thấy Thập Bát nằm trên mặt đất, trên mặt đầy máu.

Tròng mắt anh ta lập tức đầy sát khí!

“Thập Bát!”

Anh Cẩu quỳ gối trước mặt Thập Bát, ôm cậu ta vào.

lòng, cơ thể anh Cẩu run rẩy, răng sắp cán nát môi luôn rồi!

Gương mặt đó đầy dữ tợn, khóe mắt không ngừng giật giật!

Anh ta giơ tay vuốt mắt Thập Bát.

Sau đó giận giữ gần từng từ một: “Ông đây bắt chúng nợ máu trả bằng máu!”

Cả Đông Hải đều hành động, nhóm ba mươi người đầu tiên được điều động, nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, thậm chí là nhóm thứ tư đang tiếp nhận huấn luyện cũng hành động.

Người giới xã hội đen Đông Hải đều được điều động, bao vây tất cả lối ra vào Đông Hải!

“Toàn thành phố bao vây tấn công!”

Giang Ninh lãnh đạm ra lệnh.

“Người tới có thực lực vượt xa sự tưởng tượng của tô Trên mặt Hoàng Ngọc Minh đầy phẫn nộ, nhưng phần nhiều chính là sự tự trách. Bọn họ giám sát được có người lẻn vào Đông Hải nhưng không có cách nào thật sự giám sát hành tung của chúng theo thời gian thực tế, chính bởi vậy mới làm cho Thập Bát phải hy sinh.

Trong lòng anh tự trách và vô cùng đau khổ.

“Các người muốn giám sát hai cao thủ cấp Tông Sư, trên thực tế là chuyện không thể nào làm được”

Giang Ninh nói: “Người như vậy tiến vào Đông Hải chỉ với mục đích giết Long Linh Nhi sao?”

Tuyệt đối không thể như vậy được.

Nếu chỉ vì giết Long Linh Nhi, bên ngoài càng có nhiều cơ hội hơn, không cần thiết phải ra tay ở Đông Hải.

Chúng muốn giết Long Linh Nhi ở chỗ này thì chỉ có một khả năng!

“Lùng bắt toàn thành phố!”

Giang Ninh quát: “Đừng để bọn chúng chạy thoát!”

“Vâng!”

Hoàng Ngọc Minh tự mình đi sắp xếp.

Cả Đông Hải giống như nổi sóng, hàng nghìn người trong giới xã hội đen đi kháp đầu đường cuối ngõ kiểm tra những nhân vật khả nghi.

ặc biệt là đám người anh Cẩu, thậm chí còn không uống một hớp nước, không ăn một miếng cơm, trước sau vẫn luôn tìm kiếm!

Bọn họ muốn giết hai tên khốn kia để trả thù cho Thập Bát!

Từ khi quyết định đi theo Giang Ninh, đám người anh Cẩu đã biết đây là một con đường rất nguy hiểm, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, hôm nay là Thập Bát hi sinh, có lẽ ngày mai chính là bản thân anh Cẩu.

Đây là con đường mà bọn họ lựa chọn nên sẽ không lùi bước.

Bọn họ không sợ chết nhưng bọn họ chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ trả thù cho người anh em đã chết đi!

Bóng đêm tối tăm.

Bọn họ tìm kiếm suốt một đêm, vẫn không tìm được hai người áo đen này.

Bây giờ xem ra, sợ rằng ban đầu chúng cố ý để lộ hành tung của mình để thu hút người Đông Hải của vùng đất cấm để mắt tới chúng, sau đó giết Long Linh Nhi ngay trước mặt bọn họi
 
Chương 643


Điều này không phải là muốn đổ tội cho Đông Hải sao?

Nếu người có thân phận như Long Linh Nhi chết ở Đông Hải, nhà họ Long là gia tộc hào môn ở phương bắc làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Bọn họ tất nhiên sẽ nổi giận và phái cao thủ ra san bằng Đông Hải!

Thật là một âm mưu độc ác.

“Lục soát!”

“Tìm cho ra hai tên khốn đó!”

“G iết chết bọn chúng! Trả thù cho Thập Bát!”

Lúc này Đông Hải lại giống như mở ra một tấm lưới cực lớn, chỉ cần hai người kia xuất hiện sẽ lập tức thu hẹp lại, hoàn toàn bao vây chúng ở bên trong, sau đó chính là hàng nghìn người cùng xông tới tấn công!

Hai người áo đen đã thoát khỏi vòng vây hai lần, mỗi lần còn chưa kịp chạy trốn lại có một nhóm khác nhanh chóng chạy tới, khiến chúng phải ẩn nấp.

*Phòng ngự của Đông Hải hơi đáng sợ rồi đấy”

Hai người ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh, trong mắt hiện lên chút kiêng ky, Cho dù đối mặt với đám người anh Cẩu, những nhân vật Đông Hải được cho là cao thủ, chúng cũng không hề sợ hãi.

Lấy thực lực đạt đến cấp Tông Sư của chúng mà muốn giết bọn họ cũng không tính là vấn đề gì khó khăn.

Nhưng phòng ngự của Đông Hải này quá mức đáng sợ, lại giống như một tấm lưới vậy, chỉ cần chúng xuất hiện thì nhanh chóng trở thành thiên la địa võng nhào tới.

Một khi bị bao vây, chúng có chắp cánh cũng khó chạy thoát được!

Chúng vừa định chạy trốn qua cửa ô cũ, nhưng không ngờ ở đó đã sớm có người canh gác. Chúng mới xuất hiện lại thấy đèn đuốc sáng trưng, mấy trăm người xông lại, làm chúng chỉ có thể lùi lại, chạy trốn vào trong thành phố.

Đáng sợ quái Quả nhiên tiếng đồn về vùng đất cấm Đông Hải này không sai.

“Làm sao bây giờ?”

Một người trong đó hỏi: “Vốn định mượn cơ hội này để thăm dò tên Giang Ninh kia, bây giờ xem ra, chỉ với phòng ngự của Đông Hải này, chúng ta đã không có cách nào phá ra được rồi”

“Phải rời khỏi đây, báo cáo tình hình ở Đông Hải cho chủ thượng biết. Sợ rằng vị nào đó ở Đông Hải này không phải là người của hào môn phương bắc. Chỉ cần hán có thể tạo ra vùng đất cấm Đông Hải này thì thực lực không thể khinh thường được!”

Người còn lại nghiêm túc nói: “Có lẽ người kia còn có thể đáng sợ hơn cả gia tộc hào môn phương bắc nữa!”

Hai người nhìn nhau, quyết định lại đột phá vòng vây.

một lần nữa, cho dù chết một người cũng phải để cho.

một người khác đưa tin tức về.

“Âm”

Đột nhiên, ngọn đèn trên đầu chợt sáng lên như ban ngày!

Liên tiếp mười mấy ngọn đèn đường sáng lên, lập tức lộ ra hai người đang rúc trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Hai người biến sắc.

Người của Đông Hải tìm tới nơi này nhanh như vậy sao?

“VùI”

“Vùt”

“Vùi”

Dường như có một đám sói đang vây quanh!

Trong mắt anh Cẩu là lửa giận ngút trời, sát khí giống như hàn băng vậy.

“Chính là các người!”

Anh ta giận dữ hét lên: “Giết Thập Bát, giết người anh em của tao!”

Anh Cẩu chỉ tay, mười mấy người phía sau lập tức thay đổi vị trí, kỹ năng chiến đấu đội hình mạnh nhất lập tức thành hình: “Giết bọn chúng, trả thù cho Thập Bát!”

Vừa dứt lời, mười mấy người lại lao tới, mà những người còn lại trực tiếp bao vây hai người áo đen.

Tối nay, cho dù bọn họ có chết hết thì tuyệt đối cũng sẽ không để hai người áo đen chạy trốn!

“Hừ, không biết tự lượng sức mình”

Hai người áo đen cười lạnh một tiếng: “Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, kỹ năng chiến đấu đội hình của các người căn bản không chịu nổi một đòn!”

“Nếu các người muốn chết, vậy chúng tôi lại giúp các người đạt được tâm nguyện!”

“Giết!”

Khí thế trên thân hai người áo đen lập tức tăng vọt!

Cho dù là ở trong đám cao thủ cấp Tông Sư, chúng cũng tuyệt đối được xem là người xuất sắc.

Lúc này, hai người không hề sợ kỹ năng chiến đấu theo.

đội hình của đám người anh Cẩu, trên mặt lộ ra ý định chắc chắn phải giết người.

“Muốn giết à, hôm nay lại giết sạch đám Đông Hải các.

người!”
 
Chương 644


Đám người anh Cẩu giống như đàn sói lộ ra sự khát máu, phóng về phía hai người áo đen.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết”

Tiếng gầm thét giận dữ vang. vọng ở cả con hẻm nhỏ, gần như trong nháy mắt, bọn họ lại phát ra sức chiến đấu mạnh nhất của mình.

Bọn họ không hề giữ lại.

Giết!

Bọn họ nhất định phải gi ết chết hai tên khốn kiếp này trả thù cho người anh em của mình!

Ẩm!

Kỹ năng chiến đấu theo đội hình mạnh mẽ, trực tiếp, mười mấy người dường như lập tức biến thành một chỉnh thể, sự ăn ý đã đạt đến mức cực hạn.

Trên cả hai phương diện tấn công và phòng vệ đều đạt tới trạng thái mạnh nhất của bọn họ!

Anh Cẩu giống như phát điên, nắm đấm vang dội, đánh ra từng một quyền như không biết mệt, trong đôi mắt lan tràn sát khí!

“Chết đi!”

Vẻ mặt hai người áo đen thoáng biến đổi, không ngờ đám người anh Cẩu lại tự nhiên điên cuồng như vậy.

Bọn họ căn bản không sợ chết!

Cho dù có phải chịu một quyền của mình, bọn họ cũng muốn cán một miếng thịt từ trên người mình xuống.

Bị điên rồi!

Một đám điên!

Những người trước mắt này căn bản là một đám người điên, cho dù có thể gi ết chết bọn họ, mình cũng tuyệt đối sẽ bị cứng rắn dây dưa tới chết!

“Đột phá vòng vây!”

Bản thân hai người áo đen từng trải qua trăm trận chiến nên có đầy đủ kinh nghiệm phong phú, chúng lập tức nhìn ra được, cho dù hôm nay đám người anh Cẩu có cùng chết với chúng cũng nhất định phải giữ chúng lại.

Chúng quyết định thật nhanh, lựa chọn đột phá vòng vây.

“Âm Nắm đấm mạnh mẽ, nhanh như gió đánh vào trên vai của anh Cẩu, làm anh Cẩu chấn động tới mức bay ngược ra ngoài.

Đội hình chiến đấu lập tức thủng một lỗ!

“ĐịI”

Hai người nhảy lên muốn bay ra ngoài. Chúng biết rất rõ điểm công kích mạnh nhất của đội hình chiến đấu cũng đồng thời tuyệt đối là nơi phòng vệ yếu nhất.

Đẩy lui được anh Cẩu chính là cơ hội để đột phá vòng vây!

“Cản chúng lại!”

Anh Cẩu nổi giận gầm lên một tiếng, một cánh tay rũ xuống, tất nhiên đã bị trật khớp, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý tới, một tay khác võ mạnh xuống mặt đất, người bắn lên: “Đừng để hai tên chó hoang này chạy thoát!”

VùI VùI VùI Mười mấy người còn lại nhanh chóng phản ứng, lão Lục thoắt cái đã bổ sung vị trí của anh Cẩu.

“Còn muốn chạy à? Nằm mơI”

Hai người áo đen thoáng dừng lại, không ngờ những người này phản ứng nhanh như vậy, trong mát chúng càng lộ rõ sát khí.

Chúng không nói một lời, một trái một phải đồng thời ra tay, trực tiếp lao về phía lão Lục!

Gi ết chết hắn!

Phá vòng vây lại hoàn toàn mở ra lỗ thủng.

Chúng đã nhìn ra được, hai người có thể đảm nhiệm công kích chính trong bộ kỹ năng chiến đấu theo đội hình này chính là anh Cẩu và lão Lục.

Anh Cẩu mất đi một nửa sức chiến đấu, chỉ cần giết người dự bị là lão Lục này thì đội hình chiến đấu sẽ bị phát “Vèol”

“Vèol”

Hai người đột nhiên tăng tốc, nhanh đến kinh người!

“Nhanh!”

Sắc mặt anh Cẩu biến đổi, không ngờ hai người này còn che giấu thực lực.

Điều càng làm cho anh ta cảm thấy chấn động hơn chính là hai người kia hình như đặc biệt hiểu rõ về kỹ năng chiến đấu theo đội hình.

Phá giải thế nào, lựa chọn tấn công thế nào, chúng đều biết rõ!

Mới một chiêu, lão Lục đã lập tức lùi lại mấy bước, máu tràn ra khỏi khóe miệng, người ở các vị trí phòng vệ khác căn bản không kịp tới.

“Bảo vệ lão Lục!”

Anh Cẩu giãy giụa đứng dậy, cắn răng muốn xông lên.

Nhưng hai người áo đen làm sao có thể lãng phí cơ hội đột phá vòng vây một cách vô ích như vậy?

VùiI Hai người giống như bóng quỷ đồng thời giơ bàn tay lên, hóa thành hai thanh đao sắc bén, xông về phía lão Lục!

“Giết!”

Nhanh như tia chớp!

“Lão Lục cẩn thận!”

“Lão Lục mau lui lại!”

Khóe mắt anh Cẩu muốn nứt ra, mấy người khác cũng vội vàng quát to, bọn họ muốn đi cứu giúp nhưng căn bản không kịp.

Hai người áo đen này quá mạnh!

Con ngươi lão Lục chợt co lại nhưng không hề lùi bước.

Nếu anh ta lùi lại, hai tên chó hoang này sẽ trốn mất!

Bọn họ đã giết Thập Bát, cho dù anh ta có chết cũng tuyệt đối không thể để cho chúng trốn thoát được!

“Đến đây đi!”

Lão Lục hét lên một tiếng, ánh mắt thản nhiên và vung hai tay lên. Cho dù chết, anh ta cũng muốn ngăn chặn hai người này, không để chúng rời đi.

“Âm!”

“Âm!”

Đột nhiên…

bóng người như gió, như mưa, gần như đã lập tức đến trước mặt lão Lục, khí tức quen thuộc này làm cho.

mắt lão Lục lập tức sáng lên!
 
Chương 645


Hai quyền đánh ra như đất rung núi chuyển!

Vẻ mặt hai người áo đen biến đổi và vội vàng lùi lại mấy chục bước, khiếp sợ nhìn Giang Ninh trước mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Mạnh quát”

Sức đấm này hoàn Ìoàn dựa vàosức lực của cơ thể.

Làm sao có thể khủng khiếp như vậy được?.

Con ngươi của hai người áo đen thay đổi, nghĩ đến kỹ năng chiến đấu theo đội hình này, lúc này lại tự mình cảm nhận nắm đấm của Giang Ninh, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên.

“Mày là ai?”

“Kẻ giết các người!”

Giang Ninh căn bản không nói nhiều lời, tròng mắt của hắn giống như ánh sáng lạnh trong đêm tối, hai người áo.

đen nhìn thấy cũng bất giác run rẩy.

Dưới chân hẳn điểm một cái đã lập tức phát ra thực lực của mình!

Mới bước đầu tiên đã dâng lên cuồng phong lại làm cho.

trên mặt hai người áo đen đầy vẻ hoảng sợ!

“Oong..”

Giang Ninh bước ra một bước, mặt đất lập tức lún xuống. Hắn giống như một quả pháo đạn mạnh mẽ, gần như ngay lập tức lại lao đến trước mặt hai người áo đen.

Ra quyền!

“Giết!”

Hai người áo đen giận dữ gầm lên, cảm giác sau lưng chợt ớn lạnh. Nhưng chúng không có sự lựa chọn nào.

khác, ngoại trừ ra quyền và cứng rán đối đầu với Giang Ninh thì không còn cơ hội nào khác nữal Ẩm!

Một tiếng động lớn vang lên, bất chợt truyền đến tiếng xương vỡ.

Chúng cảm giác nắm đấm của mình dường như đụng phải tấm thép, cho dù công phu mà chúng vất vả luyện được đã rất mạnh, nhưng một quyền này gần như lập tức đánh nát lòng tự tin của chúng!

Tất cả xem thường và ngông cuồng lập tức tan rã, vỡ nát!

“Âm!”

Giang Ninh liên tục đánh ra hai quyền, lực quyền va chạm liên tục phát ra tiếng không khí nổ mạnh, trực tiếp đánh nứt xương bàn tay của hai người áo đen!

“Mày… mày là…”

Một tên áo đen trong đó biến sắc!

Trong mắt gã đầy vẻ hoảng sợ, không ngờ chuyện lo lắng nhất lại thật sự xảy ra!

Gã không dám nói ra cái tên đó nhưng trong ánh mắt lại không hề che giấu được sự khủng hoảng!

Phải lập tức nói cho chủ thượng biết, phải truyền tin tức.

về ngay.

Không ngờ kẻ phía sau vùng đất cấm Đông Hải này lại là người kia, thật sự là người kia!

“Các người hiểu kỹ năng chiến đấu theo đội hình, thật sự không ngờ lại là người quen thuộc như vậy.

Giang Ninh nhìn hai người áo đen: “Chỉ không biết các người là thủ hạ của ai, lại nghe theo lệnh làm việc cho.

ai?

“Nhưng tất cả đều không sao cả. Nếu các người đã tới Đông Hải thì đừng đi nữa”

Hắn đứng ở đó, lại không cử động nữa, lãnh đạm quát: “Trả thù cho Thập Bát!”

Hắn vừa dứt lời, đám người anh Cẩu đều giận dữ hét lên, lập tức lao ra ngoài, điên cuồng nhào tới!

Người đã bị đánh nứt xương bàn tay thì làm gì còn sức phản kháng nữa, lập tức lại bị đám người anh Cẩu điên cuồng nhấn chìm…

“Âm!”

“Âm!”

“Âm”

Chỉ một lát sau, xương trên cơ thể hai người áo đen bị đánh gãy từng mảnh, nằm co quáp trên mặt đất, không thể động đậy.

Trên mặt của chúng đầy vẻ hoảng sợ.

Chúng không chỉ sợ hãi Giang Ninh mà còn sợ hãi cả Đông Hải này!

Sợ hãi đám người anh Cẩu bị điên này!

Trải qua một trận chiến này, chúng đã hoàn toàn hiểu rõ cái gọi là vùng đất cấm Đông Hải tuyệt đối không phải chỉ vì Giang Ninh, người mạnh khủng khiếp này, còn bởi Vu “Tôi biết các người chắc chắn sẽ không nói ra người sau lưng là ai, cho nên tôi cũng không định ép hỏi các người.”

Giang Ninh đi tới và nhìn xuống hai người áo đen, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén: “Lên đường đi”

Hán không hề do dự, một chân đạp mạnh xuống, hai người áo đen đã lập tức mất mạng!

Đối với người như thế, Giang Ninh biết rất rõ, muốn dùng thủ đoạn ép chúng khai ra người phía sau là ai thì căn bản không thể nào làm được.

Nhưng ít nhất, hắn xác định được phương hướng của mình không sai.

Những gia tộc hào môn phương bác đã nát đến tận trong xương cốt rồi.

Bây giờ, chúng bát đầu kiêng ky sao?

Hai người kia hiểu rất rõ kỹ năng chiến đấu theo đội hình, đã chứng tỏ chúng từng tiếp xúc qua kỹ năng chiến đấu theo đội hình, người đứng phía sau chúng thậm chí còn có thể biết hắn nữa kìa.

Giang Ninh không hề bất ngờ khi thấy chúng đột nhiên xuất hiện ở Đông Hải.

Bây giờ vùng đất cấm Đông Hải đặc biệt có tiếng tăm, hắn còn cho truyền lời muốn xông tới phương bác!

Chung quy sẽ có kẻ không thể ngồi yên.

Giang Ninh xoay người muốn đi, anh Cẩu đột nhiên kêu lên một tiếng: “Đây là cái gì?”

Hắn quay đầu lại, thấy anh Cẩu đang ngồi xổm dưới đất, đẩy áo của hai người áo đen ra, ở bên cổ của chúng đều có một hình xăm đặc biệt!

Một đám mây đỏ!
 
Chương 646


“Mây đỏ!”

Hắn nhìn mặt nạ của hai người áo đen bị lột ra, đó là hai gương mặt đã bị phá hủy, căn bản nhận không ra được thân phận Giang Ninh biết đây là gia tộc lớn ở phương bắc thử tới thăm dò, nhưng không ngờ tự nhiên có liên quan đến Hồng Vân! ” mm ( Hắn vẫn luôn điều tra về mây đỏ!

“Xem ra, phương hướng của tôi không sai”

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn về phía bắc và hơi híp mắt lại như đang nhìn người nào đó: “Chờ đấy, tôi sẽ nhanh chóng xông tới phương bắc thôi!”

Hắn không nói gì nữa, để cho anh Cẩu xử lý hai người áo đen và chuẩn bị lo hậu sự cho Thập Bát.

Cùng lúc đó ở nhà họ Long ở Phương bắc, trên mặt Long Linh Nhi vẫn còn hơi sợ hãi.

Cô ta ngồi ở đó và uống tất nhiều nước, vẻ mặt vẫn hơi tái nhợt.

“Thật to gan! Con gái của Long Tường tôi mà cũng dám giết à?”

Long Tường – gia chủ nhà họ Long tức giận vỗ bàn, trên mặt đầy sát khí: “Điều tra cho tôi! Điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai!”

“Bất kể là ai, tôi đều muốn hắn biến mất khỏi thế giới này!”

“Vâng!”

Mấy người thủ hạ lập tức cung kính đáp rồi xoay người rời đi.

Long Tường đi tới bên cạnh Long Linh Nhi, giơ tay võ nhẹ vai cô ta, trên mặt đã biến thành vẻ dịu dàng và quan tâm.

“Không sao, về tới nhà là không sao rồi”

Long Linh Nhi ngẩng đầu liếc nhìn ông ta nhưng không nói gì, chỉ khế gật đầu.

Mặt cô ta tái nhợt, trong đầu trước sau vẫn là cảnh Thập.

Bát ngã xuống.

Một người không quen biết lại vì mệnh lệnh của một người mà bằng lòng đến chết cũng bảo vệ mình.

“Ba, nhất định phải điều tra ra hung thủ”

Long Linh Nhi hít sâu một hơi: “Con nợ người kia một mạng, nhất định phải báo thù cho anh ta!”

“Yên tâm đi”

Long Tường gật đầu: “Chuyện này cứ để ba xử lý”

Đôi mắt sâu thảm của ông ta nghiêm túc nhìn Long Linh Nhi, thấy sắc mặt cô ta vẫn không tốt lắm thì vội vàng an ủi vài câu.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt Long Linh Nhi mới đỡ hơn một chút.

“Con đi Đông Hải nên dẫn theo những người này”

Long Tường nói: “Ba đã sắp xếp xong xuôi rồi, về sau con ra khỏi cửa đều phải có bốn vệ sĩ trở nên, bây giờ không chỉ là phương bác, bên phía nam cũng không yên ổn: Long Linh Nhi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

“Đông Hải… Là hắn sao?”

Long Tường đột nhiên hỏi.

Ông ta biết Long Linh Nhi bất chấp tất cả để đi tới Đông Hải chính là vì người kia, vừa nghe đến tên của Giang Ninh, Long Linh Nhi lại không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.

Trong điện thoại, Long Linh Nhi nói không phải là anh ta, nhưng bây giờ Long Tường vẫn hỏi lại lần nữa.

“Không phải là anh ấy”

Long Linh Nhi cay đáng cười một tiếng, lác đầu: “Con cũng hy vọng là anh ấy”

Trên mặt cô ta căn bản lại không che giấu được vẻ mất mát, nước mắt lại rơi xuống.

“Con đừng buồn”

Long Tường thở dài: “Có lẽ… hắn đã chết từ lâu rồi”

Bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài, trở thành một quân cờ hào môn, lưu lạc đầu đường, đám kẻ thù của nhà họ Giang tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Giang có bất kỳ huyết mạch nào lưu lạc ở bên ngoài.

Có thể giết thì chúng sẽ dốc hết sức để g iết chết!

Phương bắc rất tàn khốc, trong hào môn gia tộc lớn lại càng tàn khốc hơn!

Muốn sống sót lúc nào cũng phải giẫm lên thi thể của người khác, không phải người khác trở thành thi thể thì chính là anh trở thành thi thể.

Nghe được câu này, Long Linh Nhi càng không chịu nổi nữa, nhào vào lòng Long Tường và khóc với vẻ đau lòng muốn chết.

“Con đừng khóc, đừng khóc nữa, con vừa khóc là ba lại đau lòng”

Long Tường than thở, vỗ nhẹ lưng Long Linh Nhi và không ngừng an ủi cô ta.

Một lúc lâu sau, Long Linh Nhi mới nín khóc, nhưng trên mặt vẫn khó có thể giấu được vẻ mất mát và khổ sở.

Long Tường chưa từng thấy con gái mình khổ sở như vậy.

Ông ta muốn an ủi thêm vài câu nhưng Long Linh Nhi đã cố gượng cười.

“Ba, con quay về công ty đây”

Long Linh Nhi nói xong thì không nói nữa, xoay người rời đi.

Chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người ta thấy đau lòng.

Long Tường không nói gì, nhìn theo bóng lưng của con gái mình mãi đến khi cô ta rời khỏi cửa nhà.

“Gia chủ, chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy người kia, nhưng liệu có khả năng không nhận ra hắn không? Dù sao bọn họ đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi”
 
Chương 647


Phía sau truyền đến một giọng nói.

Long Tường không quay đầu lại.

“Trên đời này, nếu Linh Nhi cũng không nhận ra hắn thì sợ rằng không ai có nhận ra được nữa”

Ông ta thản nhiên nói: “Nhìn phản ứng của Linh Nhi thì người ở Đông Hải kia chắc chản không phải là quân cờ hào môn của nhà họ Giang, càng không phải là…”

Long Tường hơi nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm như dải ngân hà, làm người ta liếc nhìn qua cũng cảm thấy như sẽ chìm vào trong đó mà không có cách nào thoát ra được.

“Chỉ sợ là có người cố ý mượn tên của người đó, muốn gây ra một trận bão táp đây”

Ông ta nói với ẩn ý sâu xa: “Xem ra, phương bắc này thật sự không yên ổn rồi”

“Truyền lệnh xuống, dừng tất cả kế hoạch mở rộng sản nghiệp của nhà họ Long, yên lặng theo dõi tình hình”

“Vâng”

Long Tường đứng ở cửa và nhìn về phía cửa lớn rất lâu, trong đầu ông ta trước sau vẫn là tất cả biểu cảm của Long Linh Nhi, dường như có từng hình ảnh đang không ngừng được phát lại một cách tuần hoàn.

Một lúc lâu, ông ta nhằm mắt lại.

“Quả nhiên không phải là hán, thủ thuật che mắt này dùng rất tốt đấy”

Mà lúc đó, Long Linh Nhi trở lại tập đoàn Linh Long, vào.

văn phòng liền ở trong đó suốt một tiếng.

Cô ta đứng ở trước cửa sổ sát đất rất lớn, vẻ mặt hoàn toàn khác với cô gái đau lòng gần chết vừa rồi!

Càng không giống như cô gái bị ám sát lại căng thẳng đến rơi nước mắt, sợ đến mức toàn thân run rẩy lúc trước!

Ánh mắt cô ta sắc bén cùng vẻ mặt vô cảm!

Long Linh Nhi hít sâu một hơi và siết chặt nắm tay, lập tức gọi người quản lý các phòng ban trong tập đoàn Linh Long tới tập hợp ở văn phòng.

“Chủ tịch Long!”

Mấy quản lý cao cấp cảm thấy kinh hồn bạt vía. Từ trước tới nay Long Linh Nhi luôn có khí thế mạnh mẽ, người thư ký bị đuổi việc ngày hôm qua đã đi theo cô ta rất nhiều năm, cũng không biết nói gì không đúng mà khiến Long Linh Nhi không hề nương tay, trực tiếp đuổi thẳng!

Làm việc ở dưới quyền của Long Linh Nhi không thể nào thoải mái như vậy.

“Từ giờ trở đi, mục tiêu chiến lược của tập đoàn Linh Long chỉ có một”

Long Linh Nhi nhìn lướt qua một lượt, mấy quản lý cao.

cấp thấy ánh mắt đó cũng có phần kinh hồn bạt vía: “Chặn đứng tập đoàn Lâm thị của Đông Hải, tôi không.

cho phép bọn họ có bất cứ cơ hội nào tiến vào phương bắc!”

Cô ta vừa dứt lời, một đám quản lý cao cấp đều choáng váng.

Tập đoàn Lâm thị của Đông Hải?

So với tập đoàn Linh Long, tập đoàn này hoàn toàn có thể trực tiếp quên lãng. Ở trong mát bọn họ, đây căn bản chỉ có thể xem như là một công ty nhỏ thôi.

Cho dù, trước mặt danh tiếng của tập đoàn Lâm thị đang cao, nhưng so với tập đoàn Linh Long lại hoàn toàn không phải là doanh nghiệp cùng một cấp bậc.

“Chủ tịch Long, Lâm thị này… có cần ngài phải coi trọng như vậy không?”

“Lâm thị… rất bình thường”

Ánh mắt Long Linh Nhi sắc bén: “Nhưng Lâm Vũ Chân này không hề bình thường”

Nghe được câu này, mấy quản lý cao cấp càng kinh ngạc: đến ngây người.

Mấy năm qua, bọn họ đã bao giờ từng nghe Long Linh Nhi đánh giá cao một người nào như vậy?

Từ trước đến nay chưa từng có!

Cho dù là với những doanh nghiệp lớn trên thế giới, tập đoàn công ty đa quốc gia, từ trước đến nay Long Linh Nhi đều chưa từng có đánh giá như vậy.

Lâm thị kia có lợi hại như vậy sao?

Nữ thần thương mại phía nam kia có lợi hại như vậy sao?

“Tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ trở thành một công ty đủ khả năng chống lại tập đoàn Linh Long, thậm chí… có thể sẽ vượt qua chúng ta”

Mỗi một câu nói của Long Linh Nhi đều làm cho mấy quản lý cao cấp kinh hồn bạt vía. Nếu lời này không phải là do chính miệng Long Linh Nhi nói ra, bọn họ căn bản sẽ không dám tin: “Cho nên phải cố gắng nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, từ hôm nay trở đi ra sức ngăn chặn tập đoàn Lâm thị, hiểu chưa?!”

“Vâng!”

Mấy quản lý cao cấp hít sâu một hơi, không dám có chút do dự nào.

Bọn họ lập tức rời đi, thu thập tất cả tài liệu có liên quan tới tập đoàn Lâm thị.

Từ giờ trở đi, tập đoàn Lâm thị trở thành đối thủ lớn nhất của bọn họ, cho dù bọn họ căn bản coi thường Lâm thị bây giờ, nhưng từ trước đến nay phán đoán của Long Linh Nhi lại chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!
 
Chương 648


Bọn họ không ngờ lại hoàn toàn không phát hiện ra, hoàn toàn không để tâm tới Lâm thị, mấy quản lý cao.

cấp đều kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.

Trong văn phòng chỉ còn lại có một mình Long Linh Nhi Cô ta vẫn đứng ở trước cửa số sát đất, mát nhìn về phía Đông Hải, trong ánh mắt hiện lên chút mừng rỡ còn kèm theo-chút bất lực... P “Em biết, một trăn phần trăm chính là anh”.

Trong lòng cô ta nghĩ thầm: “Cho dù anh giả ngây giả dại, cho dù anh cố ý không nhận em, nhưng em dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, anh chính là Giang Ninh!”

Long Linh Nhi vừa liếc mát đã nhận ra Giang Ninh, đồng.

thời dám khẳng định một trăm phần trăm người ở Đông Hải kia chính là tên thối tha khốn kiếp khi còn bé kia.

Cho dù Giang Ninh có giả vờ không biết cô ta đi chăng nữa “Anh ở rể nhà Lâm Vũ Chân cũng là giả thôi đúng không?”

Long Linh Nhi lẩm bẩm nói: “Bất kể là vì nguyên nhân gì, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh đều là của em, không ai có thể cướp đi được cải”

Cho dù… cho dù muốn cô ta lấy tập đoàn Linh Long ra đổi, cô ta cũng không hề do dự!

Trên thế giới này không có gì quan trọng hơn Giang Ninh.

Thế giới này càng không có ai quan tâm tới Giang Ninh hơn!

Cho dù là Lâm Vũ Chân thì cũng tuyệt đối không thể hơn cô ta được.

Cô ta không biết vì sao Giang Ninh không thừa nhận mình, nhưng nhất định là có lý do riêng của hắn. Cô ta càng không biết tại sao gia tộc lại đột nhiên đồng ý cuộc: hôn nhân giữa mình và Giang Ninh khi còn bé.

Cô ta càng không biết vì sao Long Tường hình như đặc biệt quan tâm tới thân phận của Giang Ninh.

Cô ta chỉ biết mình phải bảo vệ Giang Ninh, bất kỳ ai cũng đừng mong nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Giang Ninh từ chỗ mình!

“Lâm Vũ Chân, nếu cô không chịu trả lại Giang Ninh cho tôi, vậy tôi chỉ có thể cướp”

Ánh mắt Long Linh Nhi kiên định.

Lúc đó, bầu không khí ở Đông Hải lại hơi nặng nề.

Hậu sự của Thập Bát đã xử lý xong.

Đám người anh Cẩu đã sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này.

Khi bọn họ chưa đi theo Giang Ninh, còn lăn lộn đánh đấm trong giới xã hội đen đã biết mình sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải chết.

Chẳng qua, khi bên cạnh có người chết đi, bọn họ vẫn sẽ khổ sở và không nỡ.

Cả giới xã hội đen Đông Hải hơn ba nghìn người đều tập trung ở đây.

“Chúng ta đưa Thập Bát về nhà”

Vẻ mặt anh Cẩu vô cảm.

Bọn họ không trách Giang Ninh. Nếu không phải nhờ Giang Ninh, cho dù bọn họ chết thì cũng sẽ không nhận được bất kỳ tôn nghiêm nào.

Sống chết là lựa chọn của bọn họ, từ khi bát đầu bước lên con đường này, sống là nơi bọn họ đi, chết chính là đường về của bọn họ!

“Tôi sẽ đích thân qua đó.”

Giang Ninh mở miệng: “Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà”

Anh Cẩu ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, môi giật giật, viền mắt đỏ hoe nhưng không nói gì mà chỉ nặng nề gật đầu.

“Em đi chung với anh”

Mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, trong mát đong đầy nước mắt.

Cô không muốn phải nhìn thấy bất kỳ ai mất đi, hơn nữa còn là người thường xuyên gặp mặt, người thường bảo.

vệ mình như vậy.

Bọn họ đều là anh hùng, vì bảo vệ thành phố này, bảo vệ con người nơi đây mà không sợ hãi bất kỳ điều gì, cho.

dù có chết cũng không sợ.

Giang Ninh lau nước mát trên khóe mát Lâm Vũ Chân.

Nhẹ nhàng nói: “Em có chuyện quan trọng hơn cần làm, hiểu chưa?”

Lâm Vũ Chân nhìn vào mắt Giang Ninh, khẽ gật đầu.

“Em chắc chắn… có thể làm được”

Giang Ninh muốn cô khiến Lâm thị tiến quân vào thị trường phía bắc trong thời gian ngán nhất!

Cùng lúc đó, Long Linh Nhi – nữ thần thương mại phương bắc ở tập đoàn Linh Long phương bắc kia lại đích thân tuyên bố chuyện quan trọng nhất của tập đoàn Linh Long sau này chính là ngăn chặn Lâm thị!

Cuộc chiến này không thể tránh được!

Nó sẽ lập tức xảy ra thôi!

Đó là tập đoàn Linh Long, là bá chủ thương mại ở phương bắc, căn bản không có ai có thể chống lại được, chứ đừng nói tới tập đoàn Lâm thị, một công ty mới phát triển chưa tới một năm này. Cho dù là những quái vật khổng lồ kinh doanh mười mấy, hai mươi mấy năm thì vẫn phải cúi thấp đầu của bọn họ ở trước mặt tập đoàn Linh Long!

Tin tức này vừa ra đã không chỉ gây chấn động cho phương bác mà là cả nước!

Không ai ngờ được tập đoàn Linh Long sẽ coi trọng tập.

đoàn Lâm thị như vậy, điều này hoàn toàn chính là một con voi tuyên bố muốn giế t chết một con kiến.

Còn là loại tuyên bố với khí thế lớn như vậy nữa.

Tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh chóng, nhưng muốn vượt qua tập đoàn Linh Long, căn bản là chuyện không có khả năng. Cho dù muốn thở dốc ở dưới chân tập đoàn Linh Long để nhận được một chút cơ hội sống sót cũng rất khó.

Càng không cần phải nói, bây giờ tập đoàn Linh Long tuyên bố sẽ xem việc ngắm bản Lâm thị là chuyện quan trọng nhất!

Con đường Lâm thị lên phía bắc lập tức bị chặt đứt, không có bất cứ cơ hội nào nữa!
 
Chương 649


Có người nói tập đoàn Linh Long làm vậy là dùng pháo.

lớn bản muỗi, chỉ hoàn toàn lãng phí sức lực, tập đoàn Lâm thị căn bản không đáng để bọn họ coi trọng.

Cũng có người nói Lâm thị phát triển quá nhanh, tiềm lực cực lớn làm tập đoàn Linh Long cảm giác bị uy hiếp, cho nên muốn bóp ch3t Lâm thị khi còn ở trong giai đoạn mới sinh ra!

Còn có người nói tập đoàn Lâm thị còn chưa hoàn toàn phát triển lại nhất định phải ngã xuống, tất cả đều chỉ là bọt biển, vừa chạm vào đã vỡ.

Cô không để ý bất kỳ một lời nào trong những câu châm chọc, khiêu khích đó.

Cô chỉ biết Giang Ninh muốn mình làm một việc, muốn Lâm thị tiến lên phía bắc, tiến quân vào thị trường phía bác.

Bất kể con đường phía trước có gian nan thế nào, bất kể phải gặp rắc rối lớn thế nào, cô nhất định sẽ làm được!

Cho dù người chặn đường trước mặt là Long Linh Nhi.

Có thể nói người phụ nữ kia là nữ thần truyền kỳ trong giới thương mại, người không hề để tâm tới tập đoàn Linh Long, tình nguyện dùng tập đoàn Linh Long để đổi lấy Giang Ninh.

Người phụ nữ kia muốn cướp người đàn ông của mình.

Lâm Vũ Chân có thể thua bởi bất kỳ kẻ nào, duy nhất chỉ không thể thua Long Linh Nhi.

Đây là cuộc chiến!

Là cuộc chiến giữa cô và Long Linh Nhi!

Một cuộc chiến giữa hai người phụ nữ!

Cuộc chiến chỉ được phép tháng chứ không được thua.

Lâm Vũ Chân trở về Lâm thị, hoàn toàn tập trung vào trong cuộc chiến này. Mà Giang Ninh lại mang theo tro cốt của Thập Bát trở về quê của cậu ta.

Hắn muốn đích thân nói một tiếng “xin lỗi” với ba mẹ của Thập Bát.

Giang Ninh dẫn theo đám người anh Cẩu đưa tro cốt của Thập Bát về quê cũ.

Mà Lâm Vũ Chân lại không ngừng một phút nào, bát đầu lập tức vạch kế hoạch cho tập đoàn Lâm thị tiến lên phía bắc.

Cô biết Long Linh Nhi sẽ ngắm bắn tập đoàn Lâm thị, cô không sợ, không chỉ không sợ, cô còn muốn đón nhận khó khăn mà lao lên, xông qua từng vòng vây của tập đoàn Linh Long để đột phá đến phương bắc!

Bởi vì đây là điều Giang Ninh muốn cô làm.

Tập đoàn Lâm thị phản kích làm cho đám người xem náo nhiệt vẫn vô cùng chấn động.

Không ai ngờ rằng Lâm thị tự nhiên còn dám phản kháng.

Đổi lại thành người khác, sợ rằng lúc này chắc hẳn đã cúi đầu nhận sai, ngoan ngoãn chịu thua, đi cầu xin Long Linh Nhi, cầu xin tập đoàn Linh Long cho bọn họ một con đường sống.

Lâm Vũ Chân này lại ngược lại, lại còn ngang nhiên đánh tiếng là muốn đối đầu với tập đoàn Linh Long.

Hình như hơi buồn cười.

Một con kiến muốn đấu vật với con voi, không biết tự lượng sức mình!

Bên ngoài càng lúc càng nhiều người nói bóng gió, tất cả đều là tiếng cười nhạo, nói tập đoàn Lâm thị không biết tự lượng sức mình, nói Lâm Vũ Chân không biết trời cao đất rộng, cảm thấy người khác tâng bốc cô vài câu, nói cô là nữ thần thương mại phía nam thì thật sự dám đánh đồng mình và Long Linh Nhi.

Bất kể bên ngoài nói khó nghe tới mức nào, Lâm Vũ Chân lại giống như không nghe thấy gì.

Trong lòng cô chỉ có một việc là hoàn thành chuyện Giang Ninh muốn mình làm, bất kể có bao nhiêu khó khăn, bất kể có bao nhiêu ngăn cản!

Mà cùng lúc đó, Long Linh Nhi nhận được tin tức hình như không hề bất ngờ.

Nếu Lâm Vũ Chân trực tiếp cúi đầu chịu thua mới làm cô †a thất vọng.

“Đây chính là câu trả lời của cô sao?”

Long Linh Nhi nhìn về phía Đông Hải: “Vậy hãy để cho tôi xem thử, cô có tư cách gì để ở lại bên cạnh anh ấy!”

Cô ta ra lệnh một tiếng, cả tập đoàn Linh Long lập tức nhanh chóng hoạt động, không chỉ là bày bố cục ở ngành tập đoàn Lâm thị am hiểu nhất mà còn ở các ngành nghề khác, chuẩn bị phong sát tập đoàn Lâm thị trên tất cả các phương diện!

Hai công ty, một bên là quái vật khổng lên như trụ lớn chống trời làm người ta chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, một bên là ngôi sao mới lên còn yếu ớt, nhỏ bé, hai công †y này thế mà lại nhằm vào nhau, làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ không chỉ chế giễu Lâm thị không biết tự lượng sức mình, còn cảm thấy ngạc nhiên về tập đoàn Linh Long, đây hoàn toàn là dùng dao môt trâu để giết gà mà.

Bọn họ quá để mắt tới tập đoàn Lâm thị.

Cũng giống vậy, bất kể bên ngoài nói gì, Long Linh Nhi đều không để ý tới, kiên trì với quyết định của bản thân mình, vận dụng toàn bộ lực lượng của tập đoàn Linh Long để phong sát tập đoàn Lâm thị!

Ngăn cản kế hoạch bọn họ lên phía bác!
 
Chương 650


Hai công ty, một cái là trụ trời, là quái vật khổng lồ, một cái là “ngôi sao mới nổi” nhưng vẫn rất yếu ớt, hai công ty này vậy mà lại chọn cách đối đầu với nhau.

Thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ không chỉ cười nhạo Lâm thị không tự lượng sức, mà còn cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của tập đoàn Linh Long, bọn họ đang dùng dao mổ trâu đế giết gà đấy!

Cùng lúc đó, không quan tâm bến ngoài đang đồn đãi điều gì, tập đoàn Lính Long vẫn kiên trì với quyết định của mình, dùng nẵng lượng của cả tập đoàn để phong sát Lâm thị!

Ngăn chặn kế hoạch tiến lên miền Bắc của họ!

Điều này giống như một trận gió bão làm chấn động toàn bộ giới kinh doanh.

Làm cho điểm quan tâm của không ít người lập tức từ trong giới xã hội đen Đông Hải chuyển tới tranh đấu ngoài giới xã hội đen.

Dưới sóng ngầm chuyển động, có không ít người bắt đầu âm thầm có động tác.

Trong rừng trúc âm u tĩnh lặng ở vùng ngoại thành tại phương bắc.

Ở quán trà tại một sân nhỏ tĩnh mịch, trong mành cuộn hình như đã được thay một loại lá trà khác, mùi thơm cũng khác.

“Chủ thượng, chúng ta đã mất liên lạc với hai người bọn họ, sợ rằng bọn họ đã chết rồi”

“Có thể có tin tức đưa về không?”

“Không, không có tin tức gì cả. Có lẽ là không kịp, có lẽ…

không thăm dò ra được gì”

“Hừ, ngu xuẩn!”

Giọng nói của người sau tấm mành chợt lạnh xuống.

“Lấy chuyện giết Long Linh Nhi của nhà họ Long để thử thăm dò, điều này rốt cuộc ngu ngốc tới mức nào chứ!

Bây giờ còn không phải là lúc làm gia tộc hào môn cảnh giác!”

Người quỳ ở bên ngoài không dám hắng giọng lấy một tiếng.

Chủ thượng nói bọn họ có thể dùng mọi cách, từ trước.

đến nay bọn họ cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh, đồng thời chỉ cần kết quả mà không quan tâm dùng thủ đoạn gì, dùng cách gì.

Rất rõ ràng, ám sát Long Linh Nhi không ở trong phạm vi suy nghĩ của chủ thượng. Cho dù hai người kia không chết ở bên ngoài, trở về cũng chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ!

“Tôi theo con đường khác đã nhận được tin tức, người Đông Hải kia không phải đến từ phương bác, càng không phải là người kia”

Chủ thượng nói: “Nếu vậy thì tạm thời không cần để ý, trọng điểm của các người là theo dõi các gia tộc lớn ở phương bắc cho tôi, đặc biệt là mấy gia tộc hào môn này!”

Ông ta vừa nhận được tin tức, bây giờ vị chiến thần kia đang ở nước ngoài, còn xảy ra xung đột ác liệt với vị vua của tổ chức sát thủ kia, đánh tới trời đất mù mịt!

Các thế lực lớn trên thế nào cũng nhận được tin tức, còn có người đã từng chứng thực!

Kể từ đó, lại có thể xác định người ở Đông Hải không phải là người kia, về phần có thể còn có liên quan tới gia tộc hào môn phương ào đó hay không, vậy chỉ có thể tìm cơ hội thăm dò tiếp thôi.

Bất luận nói thế nào đi nữa, xem như có thể tạm thời loại bỏ suy đoán này.

Người quỳ ở bên ngoài tấm rèm cuộn đang chờ mệnh lệnh của chủ thượng.

“Chỉ đợi thời cơ chín muồi thì lập tức ra tay!”

“Vâng!”

Bóng người rời đi, mùi trà thơm càng lúc càng nồng.

Dần dần, phía xa vọng đến từng tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót vang, nơi đây hình như lập tức biến thành Thế Ngoại Đào Nguyên.

“Nếu không phải là người phương bác, cũng không phải là người kia, vậy cậu ta là ai chứ?”

“Cho dù cậu là ai, nhưng tuyệt đối đừng cản đường của tôi, bằng không…”

Trong nháy mắt, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang chợt dừng lại!

Một sát khí cực kỳ lạnh lẽo lập tức cuốn ra kháp cả sân, làm cho những con sâu, con chim cũng sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám lại phát ra một âm thanh nào nữa.

Giang Ninh dẫn theo đám người anh Cẩu, hộ tống tro cốt của Thập Bát về nhà.

Hắn cầm điện thoại trong tay, trong điện thoại vọng ra giọng nói của A Phi.

“Đại ca, đã thi hành theo mệnh lệnh của anh, vị ở tổ chức sát thủ kia ra tay, nhưng anh ta nói anh vẫn phải trả lại ân tình này”
 
Chương 651


Giang Ninh không nói nhiều liền cúp máy.

Hắn nhìn hũ tro cốt mà anh Cẩu đang cầm trong tay, trong lòng hơi khó chịu.

Thập Bát chỉ là danh hiệu của cậu ta thôi, cậu ta vốn tên là Lưu Huy.

Biết được tình hình 6ia đình Thập-Bát, trong lòng Giang Ninh càng tự trách hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua loại chuyện này, gương mặt của những người đồng đội trước đây, những người đã hi sinh ở trước mắt hãn lại lần lượt hiện ra trong đầu hắn.

Bọn họ đã hy sinh nhưng thậm chí không có nổi lấy một cơ hội lấy lại danh dự, bởi vì bọn họ vốn chính là người đi vào trong bóng tối vì ánh sáng.

Nơi đó làm gì có được năm tháng yên tĩnh, chỉ là có người đang âm thầm mang theo trọng trách đi về phía trước mà thôi Giang Ninh biết rất rõ ràng, khi lựa chọn con đường này thì chết chính là kết cục cuối cùng của bọn họ.

Cho dù hắn cũng đã có giác ngộ này từ lâu.

Nhưng mỗi lần trải qua vẫn sẽ làm hán khổ sở, chẳng qua chỉ cần còn ở trên vị trí kia, trên mặt hắn lại chưa bao giờ được phép thể hiện ra sự bi thương “Thập Bát nói, trước đây cậu ấy không dám về nhà vì sợ trở về sẽ khiến ba mẹ thất vọng, sợ người khác nói cậu ấy không có công việc đàng hoàng, nói cả đời cậu ấy đều là lưu manh chỉ biết lăn lộn ăn chờ chết, hoàn toàn không có tôn nghiêm gì đáng nói…”

Anh Cẩu chà tay vào hũ tro cốt của Thập Bát, cười gượng: “Thật ra từ trước đến nay chưa từng có ai để mát tới đám người bọn tôi. Bọn họ đều cảm thấy chúng tôi là rác rưởi, sống sót căn bản là một sai lầm”

“Nhưng trong thời gian qua, chúng tôi đã tìm được con đường của mình, chúng tôi biết mình có thể làm được.

rất nhiều chuyện, chúng tôi có thể bảo vệ rất nhiều người.”

Mắt Anh Cẩu hơi đỏ: “Bọn họ cũng sẽ bảo vệ chúng tôi, sẽ tín nhiệm chúng tôi, sẽ tôn trọng chúng tôi.”

Đây là cảm giác chân thật nhất trong lòng bọn họ.

Trước khi đi theo Giang Ninh, bọn họ chỉ làm người ta thấy ghét, làm người ta rưồng bỏ, căm hận, nguyền rủa.

Nhưng bây giờ, bọn họ được người ta tôn kính, hiểu rõ ràng trên vai mình đột nhiên có thêm một thứ, đó chính là trách nhiệm.

Đó là thứ mà cho dù có chết cũng phải đi bảo vệ!

“Cho nên đại ca, mong anh đừng tự trách nữa. Thập Bát từng nói, cả đời cậu ấy có thể đi theo đại ca thì chết cũng xứng “

Giang Ninh không nói gì.

Cho dù hắn đã nói với đám người anh Cẩu từ lâu, lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ chạy giữa sự sống và cái chết, nhưng khi ngày này thật sự tới, hắn vẫn lo lắng đám người anh Cẩu sẽ không kiên trì nổi.

Bởi vì, bọn họ dù sao cũng không phải là chiến sĩ.

Nhưng hiện tại xem ra bọn họ là những người đàn ông có tâm huyết nhất!

“Chúng ta đưa Thập Bát về nhà”

Ở nông thôn cách thành phố Đông Hải khoảng gần ba giờ đi đường, nhà của Thập Bát lại ở đây.

Hẻo lánh nghèo khổ khiến không ít người vì kế sinh nhai lại để phần lớn những đứa trẻ trong nhà không thể thi đậu trường cấp ba ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chia sẻ bớt áp lực trong nhà.

Càng chưa nói tới còn có bao nhiêu người có cơ hội lên đại học, lấy điều này để thay đổi số phận của mình.

Lưu Huy với danh hiệu Thập Bát có hoàn cảnh gia đình càng nghèo khó hơn. Lúc cậu ta còn nhỏ, hai mắt mẹ cậu ta bị mù không nhìn thấy gì, cả nhà chỉ dựa vào một mình ba cậu ta là Lưu Dương đi làm thêm chống đỡ gia đình.

Cho dù thành tích học tập của Thập Bát khi còn bé cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp hai lại lựa chọn rời khỏi nhà, tới thành phố tìm công việc, chia sẻ áp lực cho ba.

Cậu ta đã phải chịu rất nhiều khổ cực, làm qua mấy chục công việc, không có văn hóa, không có bằng cấp, đi đâu cũng bị bắt nạt và ghẻ lạnh.

Cuối cùng lăn lộn vào giới xã hội đen, cậu ta mới tìm được một cách có thể kiếm được một ít tiền để gửi về nhà, nhưng như vậy lại bị người ta nói ra nói vào không biết bao nhiêu năm.

Thập Bát không muốn để cho người nhà khó chịu, nhiều năm như vậy cũng không về, chỉ là mỗi tháng đều gửi gần hết số tiền của mình về nhà.

Lúc này, ở nhà của Thập Bát.

Lưu Dương – ba của cậu ta đang đỡ người bạn già của mình ngồi phơi nắng ở trong sân.

Trong cái mẹt bên cạnh có phơi số khoai lang khô được thái sẵn từ hôm qua.

“Ông phơi xong lại gửi cho Tiểu Huy đi, từ nhỏ nó đã thích ăn món này rồi”

Mẹ của Thập Bát ngồi ở trên ghế, trên mặt tươi cười còn có một chút trách cứ: “Nó cũng đã lâu không về rồi. Ông có hỏi nó xem bao giờ mới vê không?”

“Haiz, con nó bận làm việc ở bên ngoài nhất định là không thể phân thân được, nếu có có thời gian sẽ trở về thôi, bà cứ hỏi mãi làm gì Lưu Dương nói hàm hồ cho qua, không muốn nhiều lời.

Con trai đã hơn một tháng không gọi điện thoại cho mình, trong thôn có người nói con trai làm chuyện phạm pháp bị vào tù, nhưng ông căn bản không tin.

Cho dù con trai mình không có học thức, không có bản lĩnh, nhưng nó tuyệt đối không phải là một người xấu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện là trái với đạo đức được!

“Bận việc à?”

Đột nhiên, một giọng nói đầy khó chịu vang lên: “Lão Lưu, ông có thể đừng lừa vợ ông nữa được không?

Trong thôn có ai mà không biết thằng nhóc Lưu Huy kia đang làm lưu manh ngoài xã hội, toàn làm những thủ đoạn liều mạng đấy!”
 
Chương 652


“Cậu nói bậy bạ gì vậy!”

Lưu Dương vừa nghe liền cuống lên, quay đầu nhìn người đi tới: “Con trai nhà tôi mới sẽ không làm chuyện xấu đâu, cậu bớt đứng đó nói bậy đi!”

“Ha ha ha, tôi cũng đâu có nói bậy, có người đi Đông Hải đã gặp Lưu Huy, nghe nói đi theo một đại ca. Ông nói xem, nó không phải làm chuyện xấu thì làm gì?”

“Tôi-cho,ông biết, danh tiếng trong-thôn chúng ta có lẽ đều bị con trai ông làm hỏng hết rồi!”

“Cậu… cậu! Cậu câm miệng lại cho tôi!”

Mấy người đi vào sân, trên mặt đầy vẻ xem thường, liếc nhìn vợ chồng Lưu Dương với vẻ cười nhạo “Được rồi, được rồi, được rồi, chúng tôi câm miệng. Tôi đoán lúc này Lưu Huy nhất định là vào tù rồi. Những kẻ rác rưởi như chúng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị quét sạch thôi. Các người thật đáng thương, già rồi mà thậm chí còn chẳng có nổi một người thân ở bên cạnh chăm sóc trước lúc lâm chung.”

Giọng điệu chúng rất khó chịu, còn nói không ngừng, hoàn toàn không để ý tới vợ chồng Lưu Dương đã tức đến đỏ cả mắt.

Mấy người đi tới tiện tay cầm khoai lang khô đang phơi náng nhét vào trong miệng.

“Các người đừng động vào, đây là để cho con trai tôi ăn đấy!”

Lưu Dương không nén được cơn giận hét lên.

“Phì!”

Người dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ phun xuống đất: “Ông tưởng tôi thích ăn à? Ông nghĩ ông đây muốn đến nhà ông à?”

“Nếu không phải vì mảnh đất này của nhà ông, tôi cũng không thèm tới chỗ nát này của ông đâu!”

Gã híp mắt lại và hừ một tiếng: “Suy nghĩ kỹ chưa? Ông giữa lại căn nhà nát như vậy thì có ích gì chứ? Dứt khoát ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi nói mà phá đi, lấy tiền tìm một viện dưỡng lão dưỡng già đi.”

“Thăng nhóc Lưu Huy kia là không có số dưỡng già cho các người đâu!”

Lưu Dương nghe được, giận tới mức người run lên.

Sao ông không biết cơ chứ, nơi đây có nhà xây dựng muốn mua đất để xây khu nghỉ dưỡng. Nhà mình đang ở trên diện tích mặt bằng mà bọn họ muốn có, bằng không những người này làm sao có thể ba ngày hai lượt tới muốn mua căn nhà này của ông?

“Cậu đừng mơi”

Lưu Dương hét lớn, đôi mắt trợn trừng: “Nhà này là để cho con trai tôi, các người đừng mong có ai cướp được!”

“Tất cả đều cút cho tôi, đều cút ra cho tôi!”

“Lão già, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhé!”

Người dẫn đầu hét lớn một tiếng, giơ tay hết luôn mẹt khoai lang khô đang phơi nắng xuống đất.

“Các người làm gì?! Các người làm gì hả?!”

Vợ Lưu Dương nghe được tiếng thì lập tức lại cuống lên, vội vàng ngồi xổm xuống, thò hai tay nhặt khoai lang khô trên mặt đất, mát lập tức lại đỏ lên: “Các người làm gì lại bắt nạt người khác như vậy chứ?!”

Số khoai lang khô này đều do bà hấp cẩn thận rồi cắt ra, tốn rất nhiều công sức muốn gửi cho con trai đấy.

Bọn họ làm sao có thể lật đổ chứt Lưu Dương càng sốt ruột hơn, không thể nhịn được nữa, xông thẳng tới: “Các người cút cho tôi! Cút!”

“”BốpI”

Mấy người không kiên nhân, chúng đã tới vài lần nhưng Lưu Dương đều không đồng ý. Chúng xem như đã khách sáo, đưa ra cái giá không tệ nhưng Lưu Dương hoàn toàn là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, căn nhà nát như vậy mà vẫn muốn giữ lại.

Một người trong đó xông tới đá Lưu Dương ngã xuống đất, hung ác nói: “Ông còn muốn chiếm lấy mảnh đất chờ phá bỏ và di dời này à? Ông nằm mơ đi!”

“Tôi cho ông biết, ông không để lại cho chúng tôi mảnh đất này thì ông cũng đừng mong chiếm được!”

“Con trai ông sớm muộn gì cũng sẽ chết, các người giữ lại thì có ích lợi gì chứ? Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Mấy người xông tới vây quanh Lưu Dương, tay đấm chân đá, Lưu Dương lập tức hét thảm.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Vợ Lưu Dương kêu khóc: “Người đâu! Có ai không?!”

Mấy người hàng xóm phía xa nghe được giọng nói, vừa định xông tới thì người đàn ông đi đầu đã nổi giận gầm lên, nhặt cây gậy trên mặt đất lên và chỉ vào mấy hàng Xóm này.

“Đứa nào dám? Ông đây đánh gãy chân kẻ đó!”

Gã quát lớn một tiếng, mấy người hàng xóm lập tức dừng lại. Bọn họ trêu chọc không nổi!

Thấy bọn họ bị dọa, người đi đầu cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ xem thường: “Một đám vô dụng!”

Gã cúi đầu nhìn Lưu Dương, khinh thường nói: “Ông biết không, con trai ông làm chuyện giống tôi thôi. Loại người như tôi sớm muộn gì cũng chết, con trai ông cũng thế”

“Nhưng ở đây do tôi quyết định, cho dù con trai ông có về, nó cũng phải quỳ xuống cho tôi, liếm giày cho tôi, kêu tôi một tiếng đại cai”

Cả người Lưu Dương đều run rẩy, không chỉ vì đau đớn mà còn vì phân nộ nữa!

Ông không cho phép có người nói con trai mình như vậy!

“Chấp nhận số phận đi, cần gì phải gây phiền phức với tiền chứ? Ông hãy cầm tiền ngoan ngoãn rời đi, bằng không, tôi bảo đảm con trai ông sẽ không về được nữa!”

“Con mẹ nó chứ, mày nói thêm câu nữa!”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên như sấm!

Trong mắt anh Cẩu lóe lên sự giận dữ, gần như có thể đốt cháy những người này đến chết!
 
Chương 653


Từ phía xa nhìn thấy có người đang động tay động chân với ba mẹ Thập Bát, anh Cẩu cũng tức muốn nổ phổi!

Anh ta đưa hũ tro cốt trong tay cho Giang Ninh, toàn thân giống như một con hổ dữ xông thẳng tới, sát khí trong ánh mắt giống như sóng biển dâng trào!

“Mẹnó, mày là ai… AI”

Người dẫn đầu đang ra tay kia còn chưa nói xong đã bay ra ngoài!

Cảm lập tức lệch sang một bên!

‘Gã ngã trên mặt đất, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu b ắn ra.

°À7 “Ai dám ra tay? Giết hắn!”

Mấy người còn lại vừa thấy vậy thì lập tức nổi giận. Từ trước đến nay còn chưa có ai dám ra tay với bọn chúng.

Chúng thấy anh Cẩu dám đánh người thì không hề khách sáo, nhặt gậy gộc trên mặt đất lên và lao về phía anh Cẩu!

“Bịch”

Cây gậy dài đập mạnh xuống, anh Cẩu không hề tránh mà giơ tay lên, cứng rắn nhận lấy một gậy này.

Rắc một tiếng, cái gậy gãy thành hai đoạn!

Trong lòng người cầm gậy trong tay chấn động mạnh, ngẩng đầu lại thấy đôi mắt của anh Cẩu đủ để gi ết chết gã, không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

Má nó, đây là người gì vậy?

“Bịch!”

Anh Cẩu căn bản không nói nhiều, một đám trực tiếp đánh bay.

Anh ta nổi giận gầm lên giống như một con báo đã phát điên, đập cho mấy người kia đều ngã trên mặt đất!

Nếu không phải không thể ra tay ở đây, anh ta thật sự muốn đấm nát đầu bọn chúng!

Mấy người kia ngã trên mặt đất và liên tục kêu lên thảm thiết, hoảng sợ nhìn anh Cẩu, nhìn mấy người bọn họ đi tới.

Chúng không biết những người này là ai mà lại dám ra tay với chúng.

“Các người… Các ngư: Lưu Dương từ dưới đất bò dậy, thấy hũ tro cốt trên tay.

Giang Ninh thì dường như ý thức được điều gì, môi khẽ mấp máy, nước mát lại rơi xuống.

Giang Ninh đi tới, dùng hai tay chuyển hũ tro cốt cho Lưu Dương, mở miệng đang định nói thì mẹ Thập Bát đã đứng lên, đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Huy? Là Tiểu Huy về sao?”

Vẻ mặt bà đầy mong chờ lại đầy lo lắng, rất sợ nhận được câu trả lời không phải.

Nước mắt Lưu Dương càng không ngừng rơi, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại lệ rơi đầy mặt!

Ông đang muốn trả lời, Giang Ninh lắc đầu đi tới một bước, nắm tay mẹ Thập Bát và bát chước giọng nói Thập Bát: “Mẹ, con về nhà rồi”

Trong nháy mắt, mắt đám người anh Cẩu đều đỏ hoe.

“Tiểu Huy! Là giọng nói của Tiểu Huy!”

Mẹ Thập Bát mừng đến ch ảy nước mát, vội vàng năm thật chặt tay Giang Ninh, giống như mình thả tay ra thì con trai sẽ rời đi mất vậy.

Giang Ninh quay đầu liếc nhìn anh Cẩu, anh Cẩu lập tức hiểu ý, mấy người tiến lên, không hề khách sáo mà bịt miệng mấy tên lưu manh rồi kéo ra ngoài.

DẠ H) “Các người… Các người…”

Lưu Dương nhìn Giang Ninh, hai tay ôm hũ tro cốt của Thập Bát mà cơ thể run rẩy, môi ông giật giật, cho dù không dám phát ra tiếng nhưng vẫn dùng khẩu hình nói một tiếng cảm ơn.

“Thằng nhóc thối nhà con, sao lâu rồi không về nhà, con có biết mẹ lo tới mức nào không?”

Mẹ Thập Bát vừa rơi nước mắt vừa cười: “Con còn dẫn theo bạn về à?”

“Vâng, bọn họ đều là anh em của con, đưa con về nhà”

Giang Ninh nắm tay mẹ Thập Bát: “Mẹ, con đỡ mẹ vào.

nhà”

“Ông già, ông còn đứng ngây ra đó nữa là? Mỗi ngày ông đều mong Tiểu Huy trở về, nó về rồi, sao ông không nói câu nào? Ông nhanh đi nấu cơm đi! Khách tới nhà đấy!”

“Chào bác gái!”

Mấy người lão Ngũ đều kêu một tiếng.

“Này! Này! Đến chơi thì đừng khách sáo nhé, tuyệt đối đừng khách sáo đấy!”

Mẹ Thập Bát càng vui mừng hơn.

Giang Ninh đỡ mẹ Thập Bát vào nhà.

Lão Ngũ đi tới trước mặt Lưu Dương, viền mắt đỏ hoe: “Chú, xin lỗi, chúng cháu không bảo vệ được Tiểu Huy”

“NÓ…

Hầu kết của Lưu Dương chuyển động, nhìn lão Ngũ: “Nó không làm chuyện xấu, đúng không?”

“Không, cậu ấy là anh hùng của thành phố Đông Hải”

Lão Ngũ biết Lưu Dương hỏi gì: “Cháu dùng tính mạng cháu ra thề, cậu ấy đáng để tất cả mọi người kính trọng”

Lưu Dương gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng không phát ra một tiếng khóc nào, gương mặt ông dường như lập tức già đi mười mấy tuổi, ôm thật chặt hũ tro cốt của Thập Bát, cơ thể run rẩy.

“Về nhà! Về nhà rồi! Con trai về nhà rồi!”
 
Chương 654


Hàng xóm xung quanh lúc này mới kịp phản ứng, không ngờ lại là kết quả này.

Bọn họ đã nhìn ra đám người Giang Ninh không muốn để cho mẹ Thập Bát khổ sở, mọi người đều ăn ý rời đi, không nói thêm một câu.

Trong phòng, mẹ Thập Bát hết muốn rót nước cho Giang Ninh, lại muốn lấy đồ ăn vặt cho hắn. Giang Ninh đều cản lại, bảo bà cứ hồi yên, còn lại cứ để hẳn làm.

*Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con ở bên ngoài rất tốt, sức khỏe của mẹ thế nào?”

Giang Ninh quan tâm hỏi “Mẹ rất khỏe, chỉ nhớ con thôi.”

Mẹ của Thập Bát cười nói: “Mẹ biết con thích ăn khoai lang khô nên phơi cho con đấy!”

“Còn để ở bên ngoài đấy, để mẹ đi lấy cho con!”

*Mẹ, mẹ cứ ngồi đi, để con đi lấy, con tự lấy được rồi”

Giang Ninh không cho mẹ Thập Bát đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng.

Lão Ngũ đang an ủi Lưu Dương – ba của Thập Bát.

Hán đi tới với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chú, Tiểu Huy đi theo tôi, cậu ấy mất là trách nhiệm của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt cho cậu ấy”

Lão Ngũ mở miệng, không muốn để cho Giang Ninh tự trách. Bọn họ lựa chọn con đường này, lựa chọn bảo vệ thành phố này Đông Hải đều lựa chọn của riêng mình, Giang Ninh dạy cho bọn họ rất nhiều điều, cũng đã làm đủ tốt rồi.

Giang Ninh xua tay, bảo lão Ngũ đừng nói chuyện.

“Tiểu Huy không làm mất mặt chú, cậu ấy là anh hùng của Đông Hải. Tất cả mọi người rất thích cậu ấy, rất kính trọng cậu ấy, rất nhiều đứa trẻ sùng bái cậu ấy”

Lưu Dương nói không ra lời, chỉ gật đầu, trong tay xoa hũ tro cốt của Thập Bát, cơ thể run rẩy.

“Lão Ngũ, đưa chú vào nhà đi”

“Vâng!”

Giang Ninh đi tới bên ngoài sân. Dưới chân mấy người anh Cẩu còn đạp lên mấy kẻ mới tới gây sự.

“Các ngư: các người biết tôi là ai không?! Ở chỗ này mà các người động vào tôi chính là muốn chết đấy!”

“Bốp!”

Giang Ninh nắm lấy cổ áo của gã, giơ tay lên tát qua, đánh bay hai cái răng của gã.

“Mày cũng dám bắt nạt hai cụ già bọn họ à?”

Giang Ninh lạnh lùng nói, chỉ riêng ánh mắt kia lại làm cho mấy gã run lẩy bẩy như lập tức rơi vào hầm băng sâu mười nghìn mét!

“Anh… anh là ai?”

Trong người đi đầu còn có máu loãng, nói không được rõ ràng: “Ông chủ của tôi là Trang Phấn! Cả khu vực này.

đều do ngài ấy định đoạt! Anh biết đác tội ngài ấy sẽ có hậu quả gì không?”

“Bốp!”

Trả lời gã là cái tát của Giang Ninh, một tát này trực tiếp đánh cho cằm gã lệch sang bên.

“Hắn định đoạt à? Cả Đông Hải, cả tỉnh Thiên Hải này do.

†ao quyết định!”

“Bảo ông chủ của mày tới gặp tao trong vòng nửa giờ, nếu chậm một giây, thần tiên cũng không cứu được hán đâu!”

Giang Ninh không nói thừa: “Vừa rồi bọn họ đánh chú bằng tay nào chân nào thì tháo hết ra cho tôi!”

Hắn nói xong thì không để ý tới nữa.

Bất chợt có mấy tiếng kêu thảm thiết, xé tim xé phổi vang lên, giống như lợn bị chọc tiết!

Lúc đó, trong một công ty bất động sản ở thị trấn.

Tòa nhà văn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, một bên còn có bể bơi suối nước nóng trong phòng, có thể vừa làm việc vừa thư giãn, thả lỏng.

Lúc này một người đàn ông đầu trọc đang ngâm mình ở trong suối nước nóng, bên cạnh là một người phụ nữ giống như rắn nước cười khanh khách, đập vào ngực gã.

“Dự án này mà làm xong thì ít nhất cũng phải kiếm lời được mấy trăm triệu!”

Trên mặt Trang Phấn đầy vẻ đác ý: “Bảo bối, em biết bây giờ sơn trang nghỉ dưỡng sẽ có triển vọng lớn tới mức nào không?”

“Em không biết, em chỉ biết triển vọng của giám đốc Trang anh… Rất lớn! Rất lớn nha!”

Ánh mắt này đầy quyến rũ, đầy khiêu khích, hai tay cũng bắt không thành thật.

Trang Phấn hít sâu một hơi rồi giữ tay người phụ nữ kia lại, đã ra hai lần rồi, hôm nay còn chưa làm được chuyện gì, gã phải kiềm chế.

“Nghỉ ngơi một lát đã!”

Gã vội vàng nói: “Ngâm suối nước nóng, cố gắng nghỉ ngơi đi, anh đây lớn tuổi rồi”

Người phụ nữ càng cười tươi hơn.

“Giám đốc Trang, mảnh đất kia thật sự không tệ, em cũng đi xem qua rồi, non xanh nước biếc, không khí cực.

tốt. Khai thác nơi đó nhất định có thể thu hút được rất nhiều người, em thấy anh sắp kiếm được lời lớn đấy!”

“Nhưng hình như còn chưa dọn sạch đám dân trong thôn kia mà nhỉ?”

Trang Phấn hừ một tiếng: “Tôi xem như đã đủ khách sáo.

lắm rồi, cho bọn họ cái giá cũng không thấp, nếu là trước đây, bọn họ muốn lấy được số tiền đó mà được chác?”

“Tôi bát buộc phải lấy được mảnh đất kia, bất kể là dùng thủ đoạn gì!”
 
Chương 655


Đây là dưới hoàn cảnh bây giờ nên gã không muốn làm lớn chuyện, bằng không theo cách làm của gã trước đây ấy à, hừ.

Còn muốn tiền mà được đấy?

Sợ rằng ngay cả mạng cũng chẳng còn đâu!

Trang Phấn có thể lăn lộn tới hôm nay thì cũng không phải dạng người hiền lành gì. Mấy’chục năm trước đã bắt đầu sờ mó vào chuyện bất động sản, khi đó ngành này rất hỗn loạn, ñgười không đủ nhẫn tâm, không đủ dữ tợn mà còn muốn kiếm tiền sao?

Nằm mơ đi!

Cho dù hoàn cảnh bây giờ đã thay đổi rất nhiều, nhưng.

gã nhiều lắm cũng chỉ thu bớt lại một chút, chẳng qua một vài thủ đoạn cũ vẫn luôn có thể đạt được mục đích nhanh nhất.

““Reng reng reng…”

Bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông. Trang Phấn vừa nhìn dãy số thì lập tức mỉm cười.

“Tôi thấy, cái đinh cuối cùng cũng đã nhổ xong rồi”

Gã kết nối điện thoại, thản nhiên nói: “Thế nào, hai ông bà già đó đồng ý rồi chứ? Nếu bọn họ hiểu chuyện thì nên cầm tiền đi tìm viện dưỡng lão, đừng làm chậm trễ vụ làm ăn lớn của tôi..

“Giám đốc Trang! Xảy ra chuyện rồi!”

Bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói: “Mấy người được tôi phái đi đều bị người ta đánh gãy tay chân, nói là con trai của hai ông bà già đó trở về rồi!”

Trang Phấn biến sắc.

“Anh nói cái gì?”

“Nghe nói người tên Lưu Huy kia lăn lộn trong giới xã hội đen, là một người ngoan độc, đánh đám đàn em của tôi, còn nói muốn giám đốc Trang tới gặp hắn trong vòng nửa giờ, bằng không, thần tiên cũng không cứu được anh!”

Nghe nói như thế, Trang Phấn phá lên cười xem thường.

Bảo mình đi gặp hắn trong vòng nửa giờ à?

Còn thần tiên cũng không cứu được mình?

Mẹ nó thật nực cười!

Một nhân vật nhỏ lăn lộn giới xã hội đen ở bên ngoài, thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn nào à?

Cho rằng mình chưa từng lăn lộn trong giới xã hội đen sao? Khi minh đang lăn lộn sợ rằng thằng nhóc họ Lưu này còn chưa sinh ra đâu!

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Trang Phấn giận dữ, quát: “Chuyện lớn bằng cái rắm như vậy mà anh còn muốn gọi điện thoại cho tôi à? Nếu cho bọn họ mặt mũi còn không biết xấu hổ, anh cứ trực tiếp xử lý cho tôi!”

“Giám đốc Trang…”

“Nếu anh không làm được, tôi sẽ thay người ngay!”

Cạch một tiếng, Trang Phấn trực tiếp cúp máy.

Có gió to sóng lớn nào mà gã chưa từng gặp, gã đã bao giờ sợ người khác uy hiếp chứ? Hơn nữa, còn là kẻ vô danh tiểu tốt như vậy thì đúng là cười chết mất. Ngay cả Trang Phấn này mà cũng dám uy hiếp à?

Đồ không biết sống chết!

“Giám đốc Trang, anh bá đạo quá! Em thật sùng bái anh đấy”

Người phụ nữ lắc người khiến làn nước dâng lên từng gợn sóng, cố ý tiếp xúc làm cho Trang Phấn lại hơi không kìm chế được.

“Hừ, đồ vô dụng, lúc tôi còn trẻ, một ngày tôi phải đánh gãy chân mười mấy người như thế!”

Trang Phấn kéo người phụ nữ kia vào lòng: “Nếu mềm.

không được, vậy thì cứng đi. Điều này mà cũng không hiểu thì còn muốn kiếm tiền nữa sao?”

Gã nói xong cũng không để ý tới nữa, gã căn bản sẽ không để tâm tới chuyện nhỏ nhắn như vậy.

Mà bên kia, người đàn ông vạm vỡ mặt để điện thoại xuống, khóe mắt khẽ giật giật.

Nếu vụ làm ăn này thất bại, vậy mình cũng xong đời luôn.

Gã quay đầu liếc nhìn mấy người bị anh Cẩu đánh gãy †ay chân đang nằm trên mặt đất lúc này: “Bọn chúng có mấy người?”

“Chỉ ba, bốn người!”

“Đồ vô dụng!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo tức giận nói: “Mẹ nó, chỉ có ba, bốn người mà các người sợ đến vậy à? Mẹ nó.

chứ, tôi còn tưởng là ba, bốn trăm người đấy!”

Tự nhiên làm mình mất mặt trước mặt Trang Phấn, gã hận không thể tát những người này mấy cái.

“Anh Đao! Bọn chúng thật sự rất dọa người đấy!”

Mấy người kia chuyển động hầu kết, run lẩy bẩy. Đặc biệt là Giang Ninh không giận cũng uy nghiêm, chỉ riêng ánh mắt kia đã làm chúng cảm thấy trái tim như muốn vọt ra khỏi cơ thể vậy.

“Làm cái nghề này, nếu bị ba bốn người dọa được, vậy.

tôi còn làm cái rắm à!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo nổi giận gầm lên một tiếng: “Chút chuyện như vậy cũng không xử lý được thì về sau chúng ta đừng lăn lộn nữa!”

Gã đứng dậy, hừ lạnh nói: “Lái máy xúc qua đó! Trực tiếp đẩy đổ căn nhà đi, đến lúc đó bồi thường là được rồi, cứ nói là không cẩn thận, tôi xem bọn họ có thể làm được.

gì!”

“Còn mấy tên ra tay kia, hừ, ông đây đánh gãy chân bọn chúng!”
 
Chương 656


Đến lúc đó căn nhà cũng được đẩy đổ, lại không phải là đền tiền sao? Cho bao nhiêu được bấy nhiêu, thích nhận hay không nhận thì tùy. Chơi tranh cãi giở trò xấu à, chúng vốn là người trong nghề, cũng không tin hai người già chưa chịu chết này dây dưa hơn được chúng.

Gã ra lệnh một tiếng, lại lập tức dẫn theo mười mấy.

người lao về phía nhà Thập Bát.

Mấy người bị đánh gấy chân vừa mở miệng muốn nói gì đó, cũng biết nếu bọn họ nói lời xui xẻo gì nữa, tên mặt sẹo này nhẫn tâm lên thì sợ rằng sẽ giế t chết bọn họ.

mất!

Lúc đó, ở nhà Thập Bát, Giang Ninh đã tìm hiếu rõ mọi chuyện.

“Chúng tôi… Chúng tôi không muốn phá, sống ở đây cả đời, bây giờ đột nhiên muốn chúng tôi dọn đi, chúng tôi có thể đi đâu chứ? Có chút tiền như vậy, muốn đi viện dưỡng lão cũng không đủ!”

Trên mặt mấy người hàng xóm cũng đầy vẻ bất lực: “Đừng nói tới có thể đi mua nhà trong thành phố, ngay cả buồng vệ sinh cũng không mua nổi đâu!”

Cho dù có thể thì bọn họ cũng ở không quen, không nói tới giá cả mọi thứ trong thành phố cao, ngay cả một người hàng xóm để nói chuyện cũng không có, bọn họ căn bản không muốn sống cuộc sống như vậy.

“Các người không muốn đi thì không ai có thể bắt các người đi được”

Giang Ninh nói thẳng.

“Trang Phấn kia rất lợi hại! Nghe nói gã có rất nhiều bạn bè trong và ngoài giới xã hội đen, đều là người có thủ đoạn đặc biệt!”

Có người lo lắng: “Các người vẫn đừng gây chuyện thì hơn, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chúng không dám ra tay với chúng tôi, nhưng các người là người bên ngoài tới…”

Vẻ mặt Giang Ninh vô cảm, Thập Bát chết, nếu hắn đến ba mẹ cậu ấy mà cũng không bảo vệ nổi, vậy hắn thật sự có lỗi với Thập Bát.

Không đợi Giang Ninh nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn!

Mấy hàng xóm nghe được tiếng động liền biến sác, vội vàng xông ra xem, liền thấy có mấy máy xúc, muốn đẩy đổ nhà của mọi người, ai nấy đều sốt ruột tới đỏ cả mát.

“Dừng tay! Dừng tay lại!”

Nhưng những máy xúc này lại không hề dừng lại.

“Đẩy đổ cho tôi! Xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo cười lớn rồi kêu lên.

Gã chính là muốn tiền trảm hậu tấu!

Đáng lẽ phải làm như vậy từ lâu rồi. Chẳng còn nhà, đám dân đáng chết trong thôn này còn lựa chọn gì nữa?

Còn không phải ngoan ngoãn cầm tiền rồi lập tức cút đi saol “Đẩy!”

Tên mặt sẹo hô to, mát nhìn đám người Giang Ninh đi từ trong nhà ra, trên mặt đầy vẻ khiêu khích. Chờ đẩy đổ những căn nhà này xong, gã sẽ lại tới trừng trị đám người Giang Ninh này!

Thấy máy xúc muốn tiến lên, ánh mắt Giang Ninh chợt lạnh xuống.

“A Cẩu!”

Hắn kêu lên một tiếng, đám người anh Cẩu lập tức lao ra ngoài giống như những con sói lên cơn điên.

Tốc độ cực nhanh!

Bọn họ xông tới trước máy xúc rồi nhún người nhảy lên, đẩy thùng máy và kéo đứt dây điện.

“Xoẹt xoẹt…

Máy xúc lập tức dừng lại.

Hơn mười giây ngán ngủi, đám người anh Cẩu lại làm cho ba chiếc máy xúc đều dừng lại, những người lái máy xúc đều bị bọn họ trực tiếp ném từ trên máy xúc xuống.

“Các người muốn chết!”

‘Tên mặt sẹo tức giận hô to: “Các người đánh người của tôi à?I”

Bây giờ còn dám phá hỏng máy móc của gã!

Gã hét lớn một tiếng, mười mấy người phía sau lao tới, kẻ nào kẻ nấy đều như hung thần ác sát, vô cùng hung ác.

Hàng xóm xung quanh sợ tới mức tái mặt, căn bản cũng không dám xông qua.

“Cậu đi nhanh đi! Đám người này đều đã từng ngồi tù đấy, không có kẻ nào là người tốt đâu!”

“Đi mau! Chúng không dám tùy ý ra tay với người địa phương chúng tôi nhưng các cậu từ bên ngoài tới lại khác, đi mau!”

Mấy người hàng xóm vội vàng hạ giọng khuyên Giang Ninh rời đi.

Ngay cả Lưu Dương cũng lo lắng không yên.

Ông bước nhanh tới trước mặt Giang Ninh: “Đi maul Chúng đều không phải là người tốt, sẽ ra tay thật đấy.

Chúng ta không ngăn cản được chúng đâu!”

Giang Ninh lác đầu.

Hán nhìn người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo kia, sác mặt trầm xuống: “Anh chính là Trang Phấn?”

“Hừ, ông đây không phải. Là mày nói muốn gặp ông chủ của bọn tao à?”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó, can đảm đấy. Chỉ dựa vào các người cũng có tư cách gặp ông chủ của bọn tao sao?”

“Tao còn tưởng là ai có gan chó ở đâu ra!”

Gã nhìn Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo: “Bất kể các người là ai, từ đâu tới, ở chỗ tao, mày có là rồng cũng phải cuộn người lại, là hổ cũng phải nằm xuống cho tao! Nơi này là do ông đây định đoạt!”
 
Chương 657


Đám người Lưu Dương lập tức khẩn trương. Ông vội vàng che chẩn trước mặt Giang Ninh, tuyệt đối không thể để cho bạn con trai mình phải bị thương, thậm chí là chết vì chuyện nhà bọn họ được!

Nhưng Giang Ninh không hề lo lắng, thậm chí còn chẳng buồn động đậy.

Hắn nói, bảo Trang Phấn kia qua xin lỗi trong vòng nửa giờ, xem ra lời mình nói không có tác dụng rồi.

“Đánh gãy chân chúng thành ba đoạn cho tôi!”

Giang Ninh đột nhiên mở miệng giống như giải trừ lệnh cấm Mấy người Anh Cẩu cũng không nhịn nổi nữa.

Mấy con sói nổi cơn giận dữ rồi hành động!

“Âm!”

“Âm!”

“Âm”

Bọn họ vốn đã tức giận, cái chết của Thập Bát khiến trong lòng bọn họ nghẹn một bụng lửa. Không ngờ bọn họ đưa Thập Bát về nhà, còn phải nhìn thấy cảnh ba mẹ của cậu ta bị người ta ức hiếp?

Ai có thể nhịn được?!

Nắm đấm cuồng bạo, điên cuồng giống như nước thủy triều!

Một quyền đánh bay một người!

Rắc!

“A..”

Tiếng kêu thảm thiết như chọc thủng trời cao!

Một đấm của anh Cẩu trực tiếp đập gãy chân của một kẻ gây rối, hoàn toàn không khách sáo.

Nỗi đau khi xương đùi bị gãy làm cho kẻ gây rối co giật, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và đau đớn!

Không quá nửa phút, mười mấy người đều năm ngã trên mặt đất!

Đám người Lưu Dương đều nhìn tới ngây người.

Ông không biết bạn con trai mình lại lợi hại như vậy?

Chưa tới nửa phút, lại đánh ngã tất cả mười mấy người à?

Con trai ông cũng lợi hại như vậy sao?

“Các… Các người!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo biến sắc, gã đột nhiên chợt hiểu ra vì sao mấy người bị đánh gãy chân trước đó lại nói mấy người nhà Lưu Huy rất khủng khiếp.

Mẹ nó, đây còn là người nữa à?

Hai chân gã run lên, cổ họng chợt khô khốc, làm sao còn nói ra lời được nữa!

Lúc này, mười mấy người đều ngã trên mặt đất, đau đớn kêu thảm thiết, chân mỗi người đều bị đánh gãy!

“Bịchl”

Gã không dám nói ra một lời đe dọa nào nữa, bịch một tiếng, đã trực tiếp quỳ xuống, gương mặt sớm trắng bệch, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán lăn xuống.

Gã lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm như vậy, sao không nhìn ra được đám người anh Cẩu mới thật sự là những người tàn nhẫn cơ chứt Nếu không phải bọn họ khống chế mức độ, lúc này mười mấy người đã sớm chết con mẹ nó hết rồi!

“Tôi… Tôi sai rồi…”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo run rẩy nói: “Các người…

Các người tha cho tôi, tha cho tôi đi!”

“Bốp!”

Anh Cẩu tiến lên tát một phát, đánh cho trên mặt gã đàn ông vạm vỡ mặt sẹo đầy máu: “Mày tưởng xin lỗi thì có tác dụng à? Nếu hôm nay bọn tao không ở đây thì mày sẽ quỳ xuống chắc?!”

Cùng là người trong giới xã hội đen, đám người anh Cẩu có thể hiểu nhiều hơn đám người không có đẳng cấp trước mặt này.

Hôm nay nếu bọn họ không ở đây, vậy nhà của mấy người Lưu Dương chắc chản không thể giữ lại được.

Đám người mặt sẹo này sẽ tiền trảm hậu tấu, bát bọn họ đồng ý, thậm chí đến lúc đó mọi chuyện đều bọn họ quyết định, cho dù không trả tiền, đám người Lưu Dương có thể làm được gì?

Bọn họ kêu trời nhưng trời không thấu, kêu đất đất cũng chẳng hay!

Anh Cẩu càng nghĩ càng phẫn nộ, hận không thể trực tiếp bẻ gãy cổ tên đàn ông vạm vỡ mặt sẹo này.

Anh ta hoàn toàn không khách sáo, nám lấy áo của tên mặt sẹo và tát liên tục mấy phát, đánh đến mặt gã cũng sắp biến dạng!

“Bọn họ là ba mẹ Thập Bát, cũng chính là ba mẹ của A.

Cẩu tao! Mày dám bắt nạt họ, vậy thì còn nghiêm trọng hơn là bắt nạt tao!”

Anh Cẩu đá mạnh một phát vào ngực của tên mặt sẹo, rắc một tiếng, xương ngực của gã đàn ông vạm vỡ gãy.

luôn rồi!

7A…

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo kêu lên thảm thiết và co quắp trên mặt đất. Anh Cẩu vẫn chưa hết giận, nắm đấm lớn chợt giơ lên, dưới một quyền này đủ để đánh nát đầu gãt “A Cẩu”

Giang Ninh gọi anh ta.

Quyền phong của anh Cẩu đã lao tới trên mặt tên mặt sẹo, gã sợ đến mức toàn thân run rẩy, lần đầu tiên cảm giác chết là một chuyện khủng khiếp như vậy.

“Xem ra mặt mũi của tôi không mời nổi ông chủ của các người nhỉ”

Giang Ninh nói: “Nếu vậy, nói địa chỉ đi, tôi đích thân tới cửa”
 
Chương 658


Những người này bị điên rồi!

Thực lực kinh khủng như thế, căn bản không ai có thể ngăn cản bọn họ được.

“Các người..”

‘Vẻ mặt gã khủng hoảng: “Các người không thể động tới ông chủ tôi được. Ngài ấy có quen biết với người Đông Hải đấy!”

“Thật không?”

Giang Ninh liếc nhìn gã bình tĩnh nói: “Tôi từ Đông Hải tới. Tôi thật muốn biết anh ta quen ai ở Đông Hải mà lại dám lén làm việc này sau lưng tôi thế này”

Hán nói xong thì không nói thêm nữa.

Anh Cẩu đi về phía gã mặt sẹo. Muốn hỏi địa chỉ thì khó lắm sao?

“Chú, mọi người ở nhà chờ cháu là được. Cháu sẽ giúp.

các chú giải quyết chuyện này”

Giang Ninh lên xe, đi thẳng về phía thị trấn.

Mà lúc đó, Trang Phấn nằm trên ghế sa lon, trên mặt đầy.

vẻ chưa thỏa mãn, bên cạnh là người phụ nữ mặc sườn xám gợi cảm, cô ta lắc mông, trên mặt vô cùng quyến rũ.

“Giám đốc Trang, em pha trà sâm cho anh nha, anh cố gắng bồi bổ một chút!”

Cô ta đứng dậy, vừa đi tới cửa thì cửa văn phòng bị người ta đá văng ra, đập vào mặt cô ta làm cô ta bay ra xal Trang Phấn giật mình biến sác.

Gã thấy thư ký của mình bay ngang ra ngoài rồi đập xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Các người là ai?!”

Trang Phấn lập tức đứng lên, trên mặt đầy vẻ tức giận: “Các người thật to gan, biết tôi là ai không?! Đây không phải là nơi để các người gây sự đâu!”

Giang Ninh đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với gã.

Mà mấy người anh Cẩu lại đứng giữ cửa, không cho.

phép bất kỳ kẻ nào bước vào!

“Biết”

Giang Ninh liếc nhìn Trang Phấn: “Anh là Trang Phấn à, tôi tới tìm rồi anh đây”

Con ngươi Trang Phấn co lại, trong đầu cố tìm kiếm người trước mắt này trong ký ức nhưng hoàn toàn không có ấn tượng, gã chưa từng gặp Giang Ninh.

Thằng nhóc trẻ tuổi như vậy thật ra có chút can đảm, cũng dám tới cửa gây rắc rối cho mình, ở khu vực này dường như còn chưa từng gặp qua kẻ nào không sợ chết như thế.

Trang Phấn hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đối phương biết tên gã, vậy thì nên biết Trang Phấn này không phải người dễ chọc rồi nhỉ!

‘Gã bình tĩnh lại, nhìn Giang Ninh và cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên dám xông vào địa bàn của tôi đấy”

“Cũng là người cuối cùng”

Trang Phấn nói thêm.

“Thật sự là người cuối cùng”

Giang Ninh nói: “Sau ngày hôm nay, không ai sẽ tới tìm anh nữa”

Trên mặt Trang Phấn đầy vẻ xem thường, tất nhiên đã nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Ninh.

Gã lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi tới một dãy số: “Người đâu? Tất cả đều lên đây cho tôi! Có mấy kẻ không có mắt, ném xuống cho tôi! Alo? Alo!”

Gã kêu lên hai tiếng, bên kia điện thoại chỉ truyền đến những tiếng tút tút.

Giang Ninh vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh.

Mà sắc mặt Trang Phấn thoáng biến đổi, hình như ý thức được tình hình có gì đó không ổn.

“Cậu là ai?”

Hắn nhìn Giang Ninh: “Hình như chúng ta chưa từng có mâu thuẫn gì chứ nhỉ?”

“Trước đây không, nhưng bây giờ có.”

Giang Ninh nói: “Có phải khu nghỉ ngơi dưỡng lão kia là dự án của anh không?”

Trong lòng Trang Phấn thoáng động, người này đến vì kinh doanh à?

“Đúng là của tôi. Thế nào, cậu có hứng thú à?”

Gã hừ lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, tôi đây không thiếu cổ đông”

“Không hứng thú”

Giang Ninh lười nói nhiều: “Tôi tới tìm anh chỉ có một việc, dự án này… hủy bỏ, người ở đó không cần dọn đi, không cần bán đất, anh cũng đừng có động vào nữa”

“Bộp!”

Trang Phấn vỗ bàn một cái rồi cười ha hả, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười vậy.

Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa xông tới cửa, còn bảo gã buông tha dự án có thể kiếm lời mấy trăm triệu sao?

Hắn tưởng mình là ai chứ??!

“Thăng nhóc, cậu rất điên cuồng đấy!”

Trang Phấn quát: “Nếu cậu biết tôi là ai, thì nên biết Trang Phấn tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vịt đến miệng sẽ không có khả năng để nó bay mất được!”

“Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ lấy được mảnh đất kia!

Đám dân trong thôn kia có muốn bán hay không cũng phải bán!”

Gã nhìn Giang Ninh, trên mặt hiện lên chút nghiền ngẫm.

“Có phải cậu cảm thấy sau lưng mình có vài người liền dám đến trước mặt của tôi cố làm ra vẻ hay không? Tôi cho cậu biết, trên trời có trời, trên người có người. Cậu căn bản không thể chọc vào người đứng sau lưng tôi đâu!”

“Thật không?”

Giang Ninh nói: “Vậy anh gọi điện thoại cho hắn đi”
 
Chương 659


Vẻ mặt hắn bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho trong lòng Trang Phấn không khỏi chấn động Thẳng nhóc này khó tránh khỏi cũng quá bình tĩnh.

Người trong giới đều biết tới bối cảnh của Trang Phấn, bất kể là trong hay ngoài giới xã hội đen, gã đều có rất nhiều bạn bè, đặc biệt là gã còn quen biết một người bạn ở Đông Hải, người đó còn trở thành chỗ dựa lớn nhất của gã!

Cho dù là nhân vật lớn ở địa phương đều phải vì vậy mà khách sáo với gã.

*Thẳng nhóc, rốt cuộc cậu là ai?I”

Trang Phấn quát.

“Tôi là Giang Ninh”

Giang Ninh chỉ vào điện thoại trên bàn: “Anh gọi điện thoại đi”

Giang Ninh à?

Chưa từng nghe qua.

Thằng nhóc lông vàng từ đâu tới, ngược lại còn thích làm màu!

Trang Phấn cười lạnh và liên tục gật đầu: “Nếu cậu tự mình đâm đầu vào chỗ chết, vậy tôi lại để cho cậu được chết một cách rõ ràng!”

“Để cho cậu biết chữ chết được viết như thế nào!”

Gã cầm điện thoại di động lên, lập tức gọi tới số điện thoại của một nhân vật ngoài giới xã hội đen ở địa phương. Đối phó với thằng nhóc lông vàng Giang Ninh này thì căn bản không cần dung tới chỗ dựa lớn nhất của mình.

“Reng…

Điện thoại vừa được kết nối, Trang Phấn vừa nhìn Giang Ninh vừa cố ý nói: “Anh có bận không? Có một kẻ không có mắt tới gây rắc rối ỡ chỗ tôi, anh giúp tôi giải quyết một chút đi. Thằng nhóc tên là Giang Ninh…”

“Tút tút…”

Gã vừa nói tên ra thì điện thoại đột nhiên bị cúp.

Trang Phấn ngẩn người, tưởng tín hiệu không tốt nên gọi lại, không ngờ lại bị cúp máy luôn!

Sắc mặt gã thoáng biến đổi, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Ninh rồi lập tức gọi tới một số khác.

Bên kia hình như đã sớm biết Trang Phấn sẽ gọi điện thoại cho mình, thậm chí còn không nhận đã trực tiếp.

ngắt máy!

“Hả?”

Sắc mặt Trang Phấn hơi khó coi, trong lòng thầm máng những thằng chó này bình thường ăn của gã, chơi của gã, tiêu tiền của gã thì thằng nào thằng đấy nghe điện thoại nhanh thế, hôm nay lại xảy chuyện gì vậy?

“Anh cứ šp tục đi”

Giang Ninh vẫn ung dung ngồi đó: “Là không có bạn à?

Không phải anh quen biết với người Đông Hải sao?”

“Hừ”

Trang Phấn híp mát không tin, liên tiếp bấm mười mấy số điện thoại, nhưng không ngờ lại không ai nghe máy cả.

Những người bạn trước kia đều võ ngực nói có chuyện cứ tìm bọn họ, lúc này ngay cả điện thoại của gã cũng không dám nhận luôn.

Sắc mặt của gã càng lúc càng khó coi, mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó không ổn.

Thật kỳ lạt Bọn họ đều đang bận sao? Bận đến mức thậm chí không thể nghe điện thoại của gã à? Sao có thể như vậy được. Có bận rộn đến mấy thì chả nhẽ lại bận cùng một lúc à? Không thể như vậy được.

Gã nhìn Giang Ninh, trong lòng càng thêm bất an.

Người trước mắt chính là người bảo gã tới trước mặt hán nói xin lỗi trong vòng nửa giờ kia à?

Hân có lai lịch gì?!

“Gọi đi”

Giang Ninh nói: “Anh có thể tìm được ai thì cứ tìm. Cho.

dù là người gia tộc lớn ở phía anh cứ việc tìm, chỉ cần kẻ đó dám đến trước mặt t: Toàn thân Trang Phấn run rẩy.

“Cậu… cậu đừng kiêu ngạo! Đây là vùng đất cấm Đông Hải!”

Gã cắn răng, vội vàng tìm dãy số đã giấu từ lâu kia. Từ trước tới nay, gã không tùy ý dùng tới ân tình này, đó là chỗ dựa lớn nhất của gã đấy!

Nhưng đến bây giờ gã lại phải dùng tới rồi.

“Alo?”

Điện thoại được kết nối!

Trang Phấn giống như nám lấy cọng rơm cứu mạng, vẻ sợ hãi trên mặt lập tức được quét sạch!

“Là tôi đây!”

Gã vội vàng nói: “Có người gây rắc rối cho tôi, đã tới lúc.

anh trả nhân tình rồi!”

“Người nào?”

Bên kia điện thoại trầm ngâm hỏi một câu.

“Một thäng chó không có mát, hắn nói thậm chí còn Chươt 9 659 Hân tên Giang Ninh.

chẳng sợ người Đông Hải, thậm chí nói người gia tộc lớn ở phía bắc cũng không dám đến trước mặt hắn!”

Trang Phấn nhìn Giang Ninh, trên mặt đầy vẻ xem thường: “Tôi nói tôi quen biết anh cũng vô dụng. Anh từng bị người ta khinh thường như vậy từ lúc nào thế?”

“Tên!”

Bên kia điện thoại hơi tức giận.

Trang Phấn càng hài lòng hơn.

Gã nhìn Giang Ninh. Cho dù trên mặt Giang Ninh có bình tĩnh nữa, gã thấy đó chẳng qua là cố làm ra vẻ mà thôi.

Nơi này thuộc về Đông Hải!

Thuộc về vùng đất cấm Đông Hải kia!

Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong xúc phạm tới uy nghiêm của vùng đất cấm Đông Hải!

“Tên là Giang Ninh gì đó…”

Trang Phấn vừa mới dứt lời, bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng bịch, người bên kia trực tiếp quỳ xuống!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom