Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 260


Lâm Vũ Chân khẽ “a” một tiếng.

Cô rất muốn hỏi tại sao nhưng lại không hỏi nữa, đoan trang ngồi xuống.

Thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi xuống, đám người Chương Trình liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dè dặt ngồi xuống.

Nhưng không ai dám nói chuyện.

Đừng nói là nói chuyện với nhau, thậm chí còn chẳng dám thở lớn tiếng nữa.

Đặc biệt là Chương Trình. Hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên con đường liên tỉnh, đó là cảnh tượng làm người ta gặp ác mộng!

Không biết trong những người được nhà họ Lục dẫn đi còn có mấy người có thể còn sống rời đi… Đó đơn giản chính là lò sát sinh!

Mà người tạo ra tất cả những điều này chính là người đàn ông trước mắt nhìn hoàn toàn vô hại, thậm chí đặc biệt thương vợ này.

Một đám người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút kỳ lạ. Giang Ninh thì không sao, nhưng Lâm Vũ Chân lại cảm giác không được tự nhiên.

“Nói đi”

Giang Ninh thấy thế liền mở miệng: “Nên trò chuyện gì thì trò chuyện đó.”

Mấy ông trùm vội vàng bắt đầu trò chuyện, bọn họ thậm chí không biết mình đang nói gì, phải trò chuyện cái gì, nhưng Giang Ninh bảo bọn họ nói, bọn họ không dám không nói lời nào.

“Bọn họ hình như rất sợ anh”

Lâm Vũ Chân khẽ nói: “Có phải anh bắt nạt người ta không?”

Giang Ninh nói: “Anh chỉ muốn bắt nạt em thôi.”

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng, không nói nữa.

Khi đến giờ, quản gia Triệu đi tới và cười nói: “Các vị, ông Phó đã thay quần áo xong, mời các vị tới phòng bên”

Giang Ninh đứng lên và kéo Lâm Vũ Chân dậy, những người khác mới dám đứng dậy theo.

Đám người đi tới phòng bên. Ở đó có bày một cái bàn tròn rất lớn, nhìn vô cùng khí thế, rõ ràng không phải là bàn bình thường.

“Mời cậu Giang.”

Quản gia Triệu sắp xếp từng chỗ ngồi, Giang Ninh tất nhiên là ngồi ở vị trí thứ hai, sau theo là Lâm Vũ Chân theo bên cạnh Giang Ninh. Còn về thứ tự sau đó thì không ai để ý nữa.

Ai cũng biết, chỉ cần Giang Ninh ở đây thì những người khác căn bản không đáng để nhắc tới.

Chẳng bao lâu có tiếng bước chân truyền đến, bất chợt có tiếng cười sang sảng vang lên.

“Thật ngại quá, đã để các vị phải chờ lâu.”

Ông Phó bước nhanh tới, trên người mặc trang phục đời Đường mới tinh, gương mặt hồng hào, nhìn giống như một Phật mặt cười.

“Ông Phó!”

Đám người Chương Trình lập tức đứng dậy, cung kính kêu lên một tiếng.

Lâm Vũ Chân thấy thế cũng muốn đứng lên, lại thấy Giang Ninh không hề nhúc nhích.

“Giang Ninh”

Cô khế kêu một tiếng nhưng Giang Ninh vẫn không động đậy, kéo tay cô khẽ nói: “Không sao, không cần khách sáo với ông Phó như vậy.

Ở đây không phải là chuyện có khách sáo hay không.

“Cô đây… là Vũ Chân à?”

Ông Phó không hề để ý tới hành động vô lễ của Giang Ninh. Cho dù hắn có nằm, ông ta cũng sẽ không nói gì.

“Ông Phó khỏe chứ ạ? Tôi nghe Giang Ninh nói hôm nay.

là sinh nhật của ngài nhưng không kịp chuẩn bị quà đã đi cùng anh ấy qua đây. Ông Phó, chúc ngài sinh nhật Vui vẻ.”

Lâm Vũ Chân cười nói.

Cô đơn thuần, những lời nói ra đều là lời thật lòng. Lấy kinh nghiệm và từng trải của ông Phó tất nhiên đã nhìn ra được.

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Trong lòng ông Phó hơi cảm động.

Là thật sự cảm động, trong năm mươi năm qua, người thật lòng nói sinh nhật vui vẻ với ông ta cũng chỉ có hai người, trong đó bao gồm cả Lâm Vũ Chân, cảm giác này làm cho ông ta rất hoài niệm.

“Tất cả mọi người ngồi đi.”

Ông Phó không nhìn Giang Ninh, đi thẳng tới ngồi vào vị trí chủ nhà. Ông ta nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vũ Chân một lát.

Thấy ông Phó nhìn mình, Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, ông Phó gật đầu đáp lại.

Ông ta mỉm cười nói: “Giang Ninh có thể gặp được cô gái như cô là phúc của cậu ta”

Ông Phó nói những lời này không dựa theo bất kỳ lập trường nào, chỉ nói đơn thuần từ góc độ của một người đàn ông.

Một cô gái hiền lành, ngây thơ, đơn thuần, ông Phó thậm chí cảm thấy Giang Ninh có phần không xứng với cô.
 
Chương 261


Giang Ninh chỉ cảm thấy ông Phó thật tinh mắt.

Lâm Vũ Chân đương nhiên là cô gái tốt, Giang Ninh hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác.

Bữa tiệc bắt đầu.

Ông Phó tùy ý nói chuyện với đám người Chương Trình, quản gia Triệu ở bên cạnh sắp xếp mang thức ăn, mang rượu lên.

Không ai nói tới chuyện của nhà họ Lục, cũng không ai dám nói chuyện tỉnh mất lại được lấy về, lại không ai nói chuyện Giang Ninh cầm vũ khí trong tay, chém cao thủ nhà họ Lục, một lần hành động đánh cho nhà họ Lục phải quay về Lâm Hải.

Bọn họ thậm chí không đoán ra được tại sao ông Phó lại mời Giang Ninh tới đây.

Hai con cọp này ngồi bên nhau, chẳng lẽ không đánh nhau sao?

Nếu Giang Ninh muốn tới tranh đoạt thế giới ngầm ở tỉnh, vậy bữa tiệc hôm nay tám chín phần chính là Hồng.

Môn Yến!

Nhưng Giang Ninh lại dẫn cả người phụ nữ quan trọng của mình đến.

Đám người Chương Trình hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì. Bọn họ chỉ lo lắng, kiêng ky, bất an và khẩn trương.

Nhưng vẻ mặt Giang Ninh lại bình tĩnh, có vẻ vô cùng thản nhiên tùy ý nói chuyện với ông Phó, trò chuyện vê chuyện đã qua của tỉnh, trò chuyện về những chuyện thú vị trong thế giới ngầm, thậm chí còn nói về chuyện khi ông Phó còn trẻ.

Anh lại giống như người bạn cũ tới uống rượu và nhớ lại quá khứ, nhìn qua làm gì giống kẻ thù?

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng mời ông Phó một chén rượu, chúc ông ta sinh nhật vui vẻ.

Bầu không khí trong bữa tiệc dần dần thả lỏng, đám người Chương Trình cũng thư giãn hơn, từng người qua mời rượu ông Phó, mời rượu cho Giang Ninh.

Giang Ninh không uống, cũng không cho Lâm Vũ Chân uống. Đương nhiên, cũng không ai dám yêu cầu cô gái Lâm Vũ Chân này uống, bọn họ đều tự mình uống cạn một chén. Lâm Vũ Chân có thể cầm chén rượu lên thì bọn họ đã rất cao hứng rồi.

Qua ba vòng rượu, mặt ông Phó hơi ửng đỏ.

Hơn hai mươi năm qua, hôm nay xem như là lần ông ta uống nhiều nhất rồi.

“Lão Triệu, mang bánh sinh nhật lên”

Uống rượu xong, thức ăn cũng ăn rất nhiều, cũng đến lúc phải để mọi người chia bánh sinh nhật.

Nhưng vừa nghe được bắt đầu chia bánh sinh nhật, vẻ mặt đám ông trùm Chương Trình lập tức trở nên căng thẳng.

Ởtrong giới xã hội đen, chia bánh gato còn có ý nghĩa khác, nhưng không chỉ là chia bánh sinh nhật mà còn là chia cả địa bàn!

Ông Phó cuối cùng đã muốn ra tay rồi sao?

Trên mặt một đám người vẫn tươi cười nhưng trong lòng lo lắng không yên, có vài người không giấu được, tay cầm chén rượu cũng khẽ run lên, cũng không biết là do hơi rượu bốc lên, hay bọn họ thật sự quá khẩn trương nữa!

Giang Ninh không có phản ứng gì, Lâm Vũ Chân lại hơi †ò mò. Không phải là chia bánh ga-tô thôi sao, có cần phải kích động như vậy không? Lẽ nào những người này chưa từng ăn bánh ga-†tô?

Không thể nào.

Quản gia Triệu cẩn thận đặt bánh ga-tô lên bàn, lại mang dao ăn đưa đến trước mặt ông Phó.

“Tôi năm mươi tuổi, ở trong giới của chúng ta thì tuổi này.

thật sự không thể nói là trẻ nữa”

Ông ta xúc động nói một câu: “Có đôi khi nhìn các người, tôi sẽ nghĩ tới mình khi còn trẻ tuổi. Khi tôi ở tuổi này của các người, có lẽ tôi cũng giống với các người, có rất nhiều điều theo đuổi, rất nhiều mong ước.”

Ánh mắt ông Phó nhìn lướt qua từng người một: “Con người mà không có chút tham vọng, vậy không phải là sống uổng đời này sao?”

Đám người Chương Trình gật đầu nói phải.

“Nhưng khi sống đến tuổi này, tôi lại suy nghĩ, con người sống cả đời, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?”

Ông Phó quay đầu, nhìn Chương Trình: “Cậu biết cái gì là quan trọng nhất không?”

Chương Trình mỉm cười: “Tiền là quan trọng nhất”Ông Phó lại hỏi những người khác, đều là những đáp án khác.

nhau.

Ông ta chỉ cười, cuối cùng lắc đầu: “Sống sót… mới là quan trọng nhất.”

Một đám người không dám nói tiếp nữa, thậm chí ngay cả cười cũng sắp không cười được.

Đây không phải là Hồng Môn Yến thì là gì?

Tàn Kiếm đâu?

Bọn họ hình như đều không nhìn thấy Tàn Kiếm!
 
Chương 262


Trong lòng không ít người đã có chút hoảng loạn.

Thấy ông Phó cầm lấy dao ăn, trong lòng mấy người đang suy nghĩ: Tiêu rồi, sợ là hôm nay mình không ra khỏi cửa của Hội sở mặt nạ này, bánh ga-tô này chính là cơm chặt đầu đấy.

“Giang Ninh, cậu tới chia bánh ga-tô này đi”

Đột nhŸt, ông PUẾ Quay đầu ffhìn Giang Ninh vẩn không lên tiếng, mỉm cười đưa dao ăn tới.

Chỉ một thoáng, đám người Chương Trình lại ngây ra.

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chuyện chia bánh ga-tô không phải thường do chủ nhân tới chia à? Làm sao có thể để cho khách đến làm chứ?

Cô không hỏi, cảnh tượng ở đây luôn cho cô cảm giác.

có hơi là lạ, những người này bên cạnh hình như cũng kỳ quái. Ngoại trừ Giang Ninh, tất cả… đều thác mác.

Giang Ninh ngồi ở đó, nhìn ông Phó đang muốn mình chia bánh ga-tô và cười khẽ một tiếng: “Ông không sợ tôi cầm cả cái bánh đi à?”

Ông Phó nghe vậy vẫn mỉm cười, nhưng đám người Chương Trình lại có cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!

Bắt đầu rồi!

Hai con hổ… cuối cùng cũng sắp đánh nhau rồi sao?

Giang Ninh căn bản là tới cướp đoạt thế giới ngầm ở tỉnh, mà ông Phó là đồng ý chắp tay dâng lên, hay liêu mạng đánh một trận để bảo vệ địa vị của mình?

Đám người Chương Trình thật sự sợ hãi.

“Chủ tùy khách. Nếu cậu thích, vậy cứ cầm đi là được TÔI.

Ông Phó cười tủm tỉm nói.

Giang Ninh đứng lên và nhận lấy dao ăn. Hắn nhìn lướt qua một lượt, thấy cho dù trên mặt đám người Chương Trình đang cười nhưng trong ánh mắt lộ vẻ khẩn trương đã không giấu được nữa.

Hắn cử động cổ tay, vung vẩy dao ăn.

“Nếu ông Phó bảo tôi tới chia, vậy tôi lại chia đây.”

Hắn nhanh chóng cắt ra một miếng, quản gia Triệu lập tức đưa đĩa lên. Giang Ninh đặt phần bánh ga-tô vào trong đĩa và đưa cho một ông trùm trong đó.

“Ông Lâm kinh doanh phía tây bắc của tỉnh, làm chủ về sản nghiệp văn hóa, vậy chữ trên bánh ga-tô thích hợp.

với ông nhất. Hi vọng ông có thể tiếp tục làm thật tốt, làm cho ông Phó vui vẻ.”

Ông trùm Lâm vừa mừng vừa lo, Giang Ninh thật sự chia rồi!

Mình còn được chia đầu tiên?

Ông ta vội vàng đặt chén rượu xuống, bước vội tới tới trước mặt Giang Ninh, hai tay nhận lấy đĩa và khách sáo nói: “Cảm ơn cậu Giang! Cảm ơn cậu Giang bồi dưỡng!”

“Miếng này, hoa quả phía trên nhìn lại rất tươi. Ông Quách, góc phía đông bắc chủ yếu làm về nông sản, là sản nghiệp làm giàu của ông, miếng như vậy cho ông là tốt nhất: Giang Ninh lại đưa ra một miếng.

Ông trùm Quách cũng dùng hai tay nhận lấy, cung kính kêu lên: “Cảm ơn ngài Giang bồi dưỡng!”

“Miếng này… cho…”

Giang Ninh một hơi chia ra sáu miếng bánh ga-tô, nói ra lý do, cũng làm cho mấy ông trùm ở đó không thể không phục.

Rõ ràng, Giang Ninh hiểu rõ về bọn họ.

Chương Trình hơi căng thẳng, giờ chỉ còn lại hai miếng cuối cùng, gã tính toán số người ở đây. Đến nay Giang Ninh chưa chia cho mình, mà còn lại ba ông trùm, vậy.

chắc chắn có một người không được.

Không chỉ hắn, trong lòng hai ông trùm khác cũng rất hoảng loạn.

Không biết Giang Ninh rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào trong ba người bọn họ có một người sẽ tiêu đời?

“Tôi thấy hai miếng cuối cùng này không khác là mấy, hai người mỗi người lấy một miếng đi.”

Giang Ninh chỉ vào hai người còn lại, Chương Trình không có miếng nào.

Chỉ một thoáng, Chương Trình cảm thấy mình như ngã Vào vực sâu!

Cảm giác rơi xuống này làm cho cổ họng hán chợt khô khốc.

Xong rồi!

Mình thật sự xong rồi!

Nhưng hắn không dám nói lời nào, cho dù Giang Ninh không chia cho hắn miếng nào, hắn cũng không dám nói thêm một câu.

“Giang Ninh, anh chia thiếu một miếng kìa’“

Lâm Vũ Chân thấy trên gương mặt Chương Trình đầy vẻ lúng túng thì không khỏi nhéo nhẹ vào thắt lưng của Giang Ninh một cái. Còn có người đấy. Sao anh có thể chia thiếu một phần chứ? Làm người ta lúng túng bao nhiêu.

“Chị dâu, không sao, không sao, không trách cậu Giang, tôi vừa rồi đứng mãi phía sau, chắc là cậu Giang không thấy tôi”

Trong lòng Chương Trình thoáng biết ơn, trên mặt cười ngượng ngùng, còn phải tìm lý do cho Giang Ninh.

Lúc này, hắn đúng là đứng ngồi không yên!

“Đúng vậy, ông Phó, thật sự ngại quá. Tôi đây đếm không tốt, thiếu một phần”

Giang Ninh võ đầu một cái: “Thật may là vợ tôi nhắc tôi”

“Cậu thiếu hai phần”

Ông Phó cười tủm tỉm nói: “Lẽ nào bản thân cậu không cần à?”
 
Chương 263


Ông Phó nhìn Giang Ninh và cười nhạt, trong đôi mát càng lộ vẻ ẩn ý sâu xa.

“Tôi không cần”

Giang Ninh lắc đầu: “Nhà tôi có rồi, hơn nữa ăn ngon hơn của ông”

“Như vậy đi, miếng của Chương Trình lại chia từ bên nhà tôi son ta là ẨÑ. rồi. V Ea 1g của ông Phó, anh ta không có phúc này rồi” 4 Giang Ninh nói câu thứ hai lại làm cho Chương Trình vừa rơi xuống vực sâu lập tức lại bay lên đám mây!

Hắn thậm chí cảm giác không dám tin!

Giang Ninh nói vậy là có ý gì?

Hắn muốn thu nhận mình à?

Nhưng trước đây, khi mình đi tới Đông Hải nương tựa, Giang Ninh rõ ràng đã từ chối rồi.

Hắn muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì. Dù sao ở trước mặt ông Phó, hán trực tiếp đồng ý có phải hơi bất kính với ông Phó hay không.

Chương Trình đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Nhưng ít ra có thể thấy ấn tượng của Giang Ninh về mình không tệ như trước đây.

Giang Ninh nói xong thì không nói nữa, chỉ nhìn ông Phó, chờ ông Phó trả lời.

Ông Phó cũng im lặng một lát, hai người lại nhìn nhau như thế, Chương Trình thấy vậy cảm giác căng thẳng và bất an.

“Chương Trình, cậu cần phải cảm ơn Giang Ninh.”

Một lúc lâu sau, ông Phó mở miệng.

“Cảm ơn cậu Giang!”

Chương Trình lập tức chắp tay, bưng một chén rượu lên: “Tôi mời cậu Giang!”

Hắn chợt nâng cốc đổ vào miệng, hai mắt thoáng ửng đỏ.

Cơm nước no nê, bánh ga-tô cũng chia rồi, trong lòng mấy ông trùm cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, ngoại trừ Chương Trình vẫn hơi lo lắng không yên.

Ông Phó nói hơi buồn ngủ, đám người Chương Trình lập tức hiểu rõ, vội vàng chấp tay chào từ biệt, không dám quấy rầy nữa.

“Giang Ninh, sau vườn đã chuẩn bị trà cho cậu, cậu uống xong hãy đi.”

Ông Phó lại nói.

Ông ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Cô bé Vũ Chân, cô và Giang Ninh kết hôn nhưng lúc ấy tôi chưa kịp quen hai người, bây giờ tôi tặng quà bù. Lão Triệu, dẫn Vũ Chân đi lấy”

“Ông Phó, chuyện này…”

Lâm Vũ Chân vô cùng kinh ngạc, ông Phó lại muốn tặng quà cho mình à?

Hôm nay là sinh nhật của ông Phó, cô không mang quà tới, sao có thể cầm quà của ông Phó này chứ.

“Đi đi, không cần khách sáo với ông ta”

Giang Ninh gật đầu.

“Vậy cám ơn ông Phó”

Lâm Vũ Chân nói cảm ơn.

“Cô Lâm, mời đi bên này.”

Quản gia Triệu càng thêm cung kính.

Giang Ninh đi theo ông Phó tới trong đình ở sân sau của câu lạc bộ. Đồ pha trà đã sớm được bày sẵn, trà cũng chuẩn bị xong, Tàn Kiếm đang nấu nước.

“Cậu lại yên tâm về tôi như thế sao?”

Ông Phó chắp hai tay ở sau lưng, cười tủm tỉm nói: “Đây chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, cậu không sợ tôi tổn thương tới cô ấy à?”

Giang Ninh dám để cho Lâm Vũ Chân một mình đi lại trong hội sở mặt nạ, ông Phó không hề kỳ lạ.

“Cô ấy là một cô gái đơn thuần, hiền lành như vậy, cho dù không liên quan đến tôi, ông xuống tay được sao?”

Giang Ninh bình tĩnh nói: “Hai mươi năm trước, ông sẽ xuống tay được, nhưng ông bây giờ chắc chắn sẽ không thể xuống tay”

Hắn không nói tới chuyện ông Phó muốn cầu cạnh mình thì càng không thể nào tổn thương Lâm Vũ Chân.

Ông Phó mỉm cười, mời Giang Ninh ngồi xuống. Tàn Kiếm lại đứng ở bên cạnh, vẫn chỉ làm người bảo vệ.

“Cô gái tốt như vậy, cậu nên đối xử tốt với người ta.”

“Người đã già đều dài dòng như vậy sao?”

Giang Ninh không hề khách khí.

Ông Phó đổ trà, rửa trà, pha trà, động tác cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc, đối với ông ta, pha trà phải chuyên †âm, hơn nữa còn hoàn toàn mang theo sự tôn kính để pha trà.

Mà Giang Ninh ngồi ở phía đối diện, yên tĩnh nhìn.

“Lục Thiên vừa chết, giới xã hội đen Lâm Hải lại rối loạn.”

Ông Phó lên tiếng: “Gia tộc sau lưng của ông ta tất nhiên Sẽ ra tay.”

“Không chỉ là tôi, bây giờ bọn họ đã để mắt tới cậu”

Trong chén trà, lá trà nổi lơ lửng, mùi thơm tỏa ra: “Chắc không bao lâu nữa sẽ có người xuôi về phía nam, sợ rằng lá bài tẩy của cậu sẽ bị lộ thôi.”
 
Chương 264


Giang Ninh nói: “Ông đang nhắc nhở tôi sao?”

Trên mặt hắn không nhìn ra có chút lo lắng nào. Trên đời này cũng chỉ có một người có thể điều tra ra được lai lịch thật sự của hắn. Bây giờ những người phía bắc muốn điều tra ra, căn bản là nằm mơ đi.

“Cậu không cần tôi nhắc nhở.”

Ông Phổ nói: “Lan hải vừa loến, Thiên Hải chấc chắn cũng sẽ loạn, tôi muốn nhờ cậu một việc.”

Đây mới là trọng điểm, còn là mục đích thực sự để ông.

Phó mời Giang Ninh tới hôm nay, thậm chí chủ động lấy lòng.

“Tại sao tôi phải giúp ông?”

Giang Ninh cười.

Hắn và ông Phó lại không phải là người cùng một đường, thậm chí từ khi hai người biết nhau đến bây giờ cũng không được bao nhiêu thời gian.

Mà ông Phó còn có chuyện cần nhờ, vậy làm sao có thể là chuyện nhỏ được?

Tuyệt đối là chuyện nhất thời không cẩn thận lại có nguy hiểm đến tính mạng!

“Có giúp hay không là do cậu quyết định, nhưng tôi muốn cầu xin cậu.”

Ông Phó không tức giận, vẫn bình tĩnh pha trà: “Cả đời tôi chưa từng cầu xin người khác, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất, tôi cầu xin cậu. Về phần cậu có thể giúp không, có chịu giúp không đều là chuyện của cậu.”

Giang Ninh không nói gì.

Ông Phó rót cho mình một chén trà, lại rót cho Giang Ninh một chén.

Hai tay ông ta cầm chén trà lên, trên mặt không còn vẻ ồn hòa, cười tủm tỉm trước đó nữa, mà là một vẻ nghiêm túc, thậm chí mang theo sự kiên quyết.

“Nếu có thể, mong cậu bảo vệ con gái tôi.”

Tay Ông Phó giơ chén trà không buông: “Chỉ cần để cho con bé sống sót, có thể được sống yên ổn, bình yên một đời là tốt rồi.”

Hốc mắt ông ta hơi đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, tay vẫn giơ chén trà không hề nhúc nhích.

“Phó Dụ tôi cầu xin cậu!”

Đây là lần đầu tiên ông Phó tự giới thiệu. Cả tỉnh cũng chỉ biết gọi ông ta là ông Phó, nhưng không ai biết tên thật của ông ta.

Ông Phó vẫn cầm chén trà, viền mắt đỏ hoe. Ông ta biết mình chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ. Bất luận là người sau lưng Lục Thiên hay người sau lưng mình, bây giờ đều sẽ không bỏ qua cho mình.

Ông ta đi tới bước này đã là đường cùng rồi. Nhưng ông †a vẫn có chuyện muốn đi tranh thủ, có công bằng, ông 1a vẫn muốn đòi lại!

Cho dù có phải chết, vậy ông ta cũng bằng lòng.

Giang Ninh vẫn không nói chuyện, chỉ liếc nhìn chén trà trước mặt.

Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.

Tàn Kiếm đứng ở bên cạnh, cũng không nói một lời, không nói giúp ông Phó. Cho dù gã biết, đều là người trong võ đạo, lời gã nói trái lại còn có tác dụng hơn lời ông Phó nói.

Ban đầu gã muốn thay ông Phó đi cầu xin Giang Ninh, cho dù có phải quỳ trước mặt Giang Ninh, gã cũng bằng lòng.

Nhưng ông Phó từ chối.

Nếu muốn yêu cầu lại phải do ông ta tự mình đến cầu xin “Nếu người đã đưa vào Đông Hải, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.”

Một lúc lâu sau, Giang Ninh mới cầm lấy chén trà và đặt ở bên miệng, khẽ chạm môi.

Ông Phó nghe được câu này thì tay hơi run rẩy, hầu kết chuyển động như bị đổ hạt cát vậy, cảm kích nói.

“Cảm ơn!”

“Đi tới bước này, ông có hối hận không?”

Giang Ninh hỏi một câu.

Ông Phó chỉ cười gượng và lắc đầu, im lặng một lúc mới nói: “Người trong giang hồ thì không thể làm theo ý mình”

Hai người im lặng uống trà.

“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân đi tới, trên mặt có chút vui mừng. Trong †ay cô còn cầm một con búp bê dáng vẻ hơi cổ, rõ ràng là kiểu dáng từ mười năm trước.

Nhưng trên mặt cô lại không che giấu được vẻ vui mừng!

Đây là búp bê nhồi bông mà cô thích nhất khi còn bé.

Khi đó cô muốn mua nhưng trong nhà không có tiền, trong lòng cô vẫn nhớ mãi không quên, lớn lên có tiền, cuối cùng lại không thể mua được.

Không ngờ ông Phó biết được, còn chuẩn bị cho cô.

“Anh nhìn này, đây là quà ông Phó tặng em đấy!”

Lâm Vũ Chân vui vẻ nói: “Cảm ơn ông Phó, ông thật có tâm!”

“Khi còn bé, con gái của tôi cũng thích cái này. Tôi mua hai cái, cái này vẫn giữ ở bên người, có hơi cũ, cô đừng chê nhé.”

Ông Phó khôi phục lại tâm trạng, khẽ cười nói.

“Sẽ không đâu! Tôi làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tôi cao hứng còn không kịp đấy!”

Lâm Vũ Chân lại giống như một tỉnh linh vui vẻ, ôm con búp bê nhồi bông yêu thích không buông tay.

Giang Ninh không nói gì, chỉ liếc nhìn ông Phó, trong lòng thầm mắng một câu, tên cáo già này.
 
Chương 265


Lâm Vũ Chân ngồi xuống, uống vài chén trà, trò chuyện với ông Phó.

Lúc này ông Phó thật giống như một người cha nhìn con gái mình, trong mắt đầy vẻ ôn hòa, làm gì còn có chút dáng vẻ của ông vua thế giới ngầm ở tỉnh nữa.

Mà Lâm Vũ Chân cũng không biết thân phận của ông Phó. Cô vẫn cho rằng ông Phó chỉ là một cụ già lẻ loi hiu quạnh, đắng thượf tt ít làm ẩinh nhậi Đặc biệt là con búp bê vẫn nhớ mãi không quên kia càng làm cho Lâm Vũ Chân và ông Phó tìm được đề tài chung, trò chuyện về con gái của ông Phó mãi một lúc lâu.

“Bây giờ cô ấy làm việc ở Đông Hải sao?”

Lâm Vũ Chân biết được tin tức này thì vô cùng mừng rỡ: “Sao ông không nói sớm chứ? Tôi rất muốn làm quen với cô ấy đấy”

“Có duyên thì hai người sẽ quen nhau thôi.”

Ông Phó cười ha hả nói, cũng không nhiều lời.

Trên thực tế, mấy chục năm nay, ông ta thậm chí còn không dám gặp lại con gái của mình, chỉ có thể liếc mắt nhìn từ phía xa, âm thầm bảo vệ.

Chỉ sợ trong lòng con gái ông ta sớm đã cho rằng ba mình… đã chết.

Ông ta lại cho rằng làm như vậy cũng tốt.

“Người lớn tuổi lại nói nhiều, thời gian không còn sớm nữa, hai người còn phải quay về Đông Hải, tôi không tiễn nữa”

Ông Phó đứng lên, cười tủm tỉm nói.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cũng đứng lên.

“Ừ, ông Phó dừng chân. Lúc rảnh rồi, ông đến Đông Hải chơi, tôi và Giang Ninh sẽ dẫn ông đi dạo một lát.”

Lâm Vũ Chân mỉm cười nói.

Giang Ninh nhìn ông Phó nhưng không nói gì, sau đó dắt tay Lâm Vũ Chân bước nhanh đi.

Ông Phó đứng ở đó một lúc lâu, trong hốc mắt mơ hồ có nước mắt tràn ra. Ông ta hơi nâng đầu lên, để cho nước mắt của mình không rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: “Con gái của tôi chắc hẳn cũng lương thiện như cô nhóc này vậy.”

Tàn Kiếm không nói gì.

Người là do gã thu xếp đưa tới Đông Hải, từ sau khi Bạo Long chết, ông Phó lập tức đưa ra quyết định này.

Ông ta muốn đánh cược, cược thảng thì con gái của mình có thể bình yên sống sót, đây là chuyện duy nhất mà một người làm ba như ông ta có thể làm được.

Mà bản thân có chết hay không, ông Phó đã không quan †âm nữa. Cho dù phải chết, cho dù là làm chó nhưng bị người chèn ép quá mức, vẫn phải cắn lại một cái!

Ông Phó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, trở nên thâm trầm, đầy vẻ hung ác!

“Người anh em già, chúng ta lại phải kề vai chiến đấu rồi.

Cậu cũng không thể đi trước tôi một bước đâu đấy”

Ông ta quay đầu, nhìn Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.

Lúc đó, anh Cẩu đang đứng ở cửa hội sở mặt nạ.

Đám ông trùm Chương Trình đi ra, trên mặt những người khác hồng hào, nguy cơ lớn nhất được loại bỏ, ông Phó không giận bọn họ, vẫn để cho bọn họ nắm giữ địa bàn của mình, điêu này khiến cho bọn họ rất vui vẻ.

Mà trong lòng Chương Trình lại có chút lo lắng không yên.

“Lão Chương, chúng tôi cũng không giúp được cậu trong chuyện này rồi. Ông Phó không tự mình mở miệng, chúng tôi không dám nói gì cả”

“Đúng vậy, hay cậu hỏi lại ông Phó, hoặc hỏi thử cậu Giang cũng được.”

“Dù sao cũng phải biết con đường của mình ở đâu chứ?

Nếu không phải chọn thế nào?”

Mấy người nói xong liền đi. Không ai dám ra mặt nói giúp Chương Trình về chuyện này được.

Trong lòng Chương Trình thật sự rất hoảng loạn. Giang Ninh muốn thu nhận hắn? Hản cũng không biết có phải hắn có ý này không nữa.

Anh Cẩu đứng ở cửa. Chương Trình suy nghĩ một lát, vẫn đi tới, móc ra một điếu thuốc và cung kính mỉm cười nói: “Anh Cẩu?”

Anh Cẩu liếc nhìn Chương Trình, khẽ nhíu mày: “Tôi không hút thuốc lá.”

Anh ta không biết có chuyện gì xảy ra, Lâm Vũ Chân tự nhiên nhắc nhở anh ta ít hút thuốc, không tốt cho sức.

khỏe, muốn anh ta sớm cai thuốc.

Anh Cẩu vừa mừng vừa lo, nhưng không ngờ chuyện này bị những anh em khác biết được, lần lượt đánh anh ta hơn ba giờ, ép anh ta cai thuốc, không thể ảnh hưởng đến không khí bên cạnh chị dâu.

Anh Cẩu thật sự rất vô tội, anh ta rất ít hút thuốc, lại càng không dám hút ở ngay trước mặt Lâm Vũ Chân mà!
 
Chương 266


Thấy Chương Trình đưa thuốc lá qua, anh Cẩu theo bản năng đứng dịch ra hai bước, tránh bị mùi khói thuốc ám Vào trên người.

“Xin lỗi, xin lỗi”

Chương Trình vội vàng cất thuốc lá đi: “Anh Cẩu, tôi muốn nhờ anh chỉ bảo một chuyện được không?”

Anh Cẩu không thích dây dưa.

“Cậu Giang nói muốn chia một phần bánh ga-tô của cậu ấy cho tôi, lời này… là có ý gì vậy?”

Chương Trình không dám không khách sáo. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực của anh Cẩu. Càng chưa nói bây giờ anh Cẩu là người luôn đi theo bên cạnh Giang Ninh, điều đó đủ để thấy được địa vị của anh ta.

“Tôi làm sao biết được!”

Anh Cẩu trừng mắt: “Loại chuyện phải động não như vậy, anh đừng hỏi tôi được không”

Chương Trình ngẩn người, lập tức không dám hỏi nữa.

Tính tình nóng nảy này thật sự dọa người!

Bọn họ đang nói chuyện thì Giang Ninh dắt tay Lâm Vũ Chân đi ra. Chương Trình lập tức đứng thẳng, không dám có chút bất kính nào.

“Đại ca, để em đi đánh xe ra”

Anh Cẩu kêu lên một tiếng, đi thẳng qua mở cửa xe.

“Cậu Giang, chị dâu.”

Chương Trình cung kính nói.Giang Ninh không để ý tới chuyện xưng hô. Nhưng thoạt nhìn Chương Trình gần bốn mươi tuổi còn gọi mình chị dâu, khiến Lâm Vũ Chân có chút buồn cười.

“Trong vòng hai ngày, xử lý hết tất cả sản nghiệp của anh ở tỉnh, sau đó dẫn người của anh tới Đông Hải, A Cẩu sẽ thu xếp cho các anh”

Giang Ninh nói xong liền im lặng, dẫn theo Lâm Vũ Chân lên xe rời đi.

Chương Trình hít sâu một hơi. Đây chính là đáp án.

Hắn không dám do dự cũng không dám cò kè mặc cả.

Trong hai ngày, Chương Trình lại xử lý hết tất cả sản nghiệp của mình ở tỉnh, không để ý xem có thiệt hay không. Sau khi xử lý xong, phần nên chia cho anh em phía dưới đều đã chia, người muốn rời đi cũng đã đi. Sau đó hẳn dẫn theo Cao Phi và đám đàn em vẫn khăng khăng một mực đi theo mình tới Đông Hải.

Hắn liên lạc với anh Cẩu, anh Cẩu đã có thu xếp, trực.

tiếp dẫn theo đám người Chương Trình đi tới chợ Nam Phổ ở phía nam thành phố.

“Nhiệm vụ của các anh là duy trì trật tự của chợ bên này”

Anh Cẩu nghiêm túc nói: “Phải làm cho người buôn bán nhỏ kinh doanh một cách văn minh, giá cả phải rõ ràng, công bằng, không được lừa gạt người mua.”

“Mặt khác, các người không thể ra tay đánh người, phải lấy đức thu phục người”

Khóe miệng Chương Trình giật giật.

Bảo bọn họ tới trông coi chợ là quyết định của Giang.

Ninh, có lẽ là thử thách đối với bọn họ, hắn không dám nói gì. Nhưng không thể ra tay, phải lấy đức thu phục: người, vậy bọn họ còn tính là xã hội đen nữa sao?

Càng không cần phải nói, ngày đó hắn đã nhìn thấy lò sát sinh tàn bạo kia. Đó còn không phải là do đám người anh Cẩu một tay tạo ra à? Kết quả người trước mắt nói với hắn là phải lấy đức thu phục người?

“Hiểu rõ chưa?”

Thấy mấy người Chương Trình đờ người ra, anh Cẩu nhướng mày.

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Bây giờ Chương Trình làm gì còn có chút dáng vẻ của đại ca, chỉ đành phải gật đầu.

Anh Cẩu rời đi, mấy người lại bắt đầu đi kiểm tra. Bọn họ phát hiện trật tự của chợ này thật ra rất tốt, căn bản không có rối loạn gì như bọn họ đã tưởng.

Công việc rất nhẹ nhàng, nhưng khó tránh khỏi không phù hợp với thân phận của bọn họ.

“Đại ca, chuyện này là sao chứ?”

“Đúng vậy, trước đây chúng ta trông bãi, có ai không phải một ngày có mấy trăm nghìn tới một triệu nhét túi, chợ này…”

“Cảm giác chúng ta như chó trông cửa vậy!”

Mấy người đàn em có chút bất mãn, lại càng không phục, cảm thấy Chương Trình lựa chọn tới Đông Hải là quyết định sai lầm.

Những người khác ở lại tỉnh mới thật sự là chuyện tốt. Ở lại địa bàn của mình, làm gì cũng quen thuộc, đi lại cao hơn, làm sao giống như bây giờ? Thế chứ?

Chương Trình không nói gì, trong lòng hắn cũng cảm thấy Giang Ninh đang cố ý sỉ nhục mình.

“Đại ca! Xảy ra chuyện rồi!”

Đột nhiên, sắc mặt Cao Phi trắng bệch chạy tới, dù ngã hai lần cũng không để ý lau rau nát dính trên tay: “Xảy ra chuyện rồi!”

Chương Trình lập tức biến sắc: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lâm Hải đột nhiên xuất hiện hai cao thủ dẫn theo người xông về phía tỉnh Thiên Hải, gió tanh mưa máu rồi! Mấy lão đại ở lại đã chết mất hai người, vô cùng thê thảm!”

Âm ầm…

Dường như có một tiếng sấm sét đánh mạnh xuống trên đầu Chương Trình, hắn chợt giật mình hiểu rõ vì sao.

ngày đó ông Phó nói với hắn là hắn nên cảm ơn Giang Ninh.
 
Chương 267


Cứu mạng cả đám đàn em có liên quan tới hắn!

Ngày đó ông Phó muốn chia bánh ga-tô không phải là chia địa bàn, mà là lựa chọn xem ai ở lại tỉnh thành, cùng đối mặt với kẻ địch mạnh ở Lâm Hải.

Đó là con đường chết!

Ông ta bảo Giang Ninh chọn, mà Giang Ninh đã chọn mình.

Lúc này sau lưng Chương Trình chợt ớn lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Mấy người vừa rồi còn phàn nàn đều nín thở tập trung tinh thần, không dám nói thêm câu nào.

Đặc biệt là Cao Phi, trên mặt anh ta không còn sắc máu, trắng đến dọa người.

Anh ta nhận được tin tức, đêm qua kẻ địch ở Lâm Hải xông tới với khí thế mạnh mẽ khiến mấy lão đại căn bản không kịp chống đỡ, bị giế t chết rất thảm!

Nếu bọn họ còn ở tỉnh, tuyệt đối chỉ có một đường chết.

Kẻ địch ở Lâm Hải quá mạnh mẽ, căn bản không dự định để cho người nào trong giới xã hội đen ở tỉnh còn sống sót.

Chương Trình cảm giác tay của mình vẫn có chút run tẩy.

Chỉ suýt nữa!

“Từ hôm nay trở đi, mọi người ở lại Đông Hải, Giang Ninh cho các người làm gì thì các người làm cái đó, hiểu chưa?”

Trên bữa tiệc sinh nhật của ông Phó, ông ta hỏi mọi người cái gì quan trọng nhất, đáp án của đám người Chương Trình là phụ nữ, địa vị. Nhưng ông Phó lại nói sống sót mới là quan trọng nhất.

Đúng vậy, sống sót mới là quan trọng nhất.

Ngay cả ông Phó, một lão cáo già tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm như vậy cũng cảm thấy sống sót là quan trọng nhất, đó là nhờ trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể hoàn toàn hiểu ra?

Chương Trình hít sâu một hơi. Hắn biết lúc trước mình lựa chọn ủng hộ Đông Hải, ủng hộ Giang Ninh là nguyên nhân để cho Giang Ninh cứu mình một mạng.

Bây giờ, Đông Hải này đã trở thành cấm địa, chỉ cần Giang Ninh ở đây, sợ rằng ở đây sẽ là chỗ an toàn nhất trên thế giới.

Hắn cũng không muốn đi đâu nữa, người lớn tuổi rồi, sau này sẽ già đi, còn có gì quan trọng hơn sống sót chứ?

Đám người Cao Phi cũng không dám có một câu phàn nàn.

“Ai ở đó! Thằng nhóc kia, giúp một tay được không?”

Cách đó không xa, một bác lớn tuổi ngẩng đầu lên, tươi cười gọi: “Tôi nâng không nổi.”

Đám người Chương Trình ngẩng đầu rồi không hề do dự, vội vàng chạy tới, giúp đỡ đặt giỏ rau lên xe ba bánh, mỗi người đều tranh nhau lao tới, chỉ sợ mình không thể giúp một tay.

“Bác trai, bác cứ để đó cho chúng cháu! Để chúng cháu làm chol”

“Bác nghỉ ngơi đi! Chuyện tốn sức này, cứ để chúng cháu làm cho bác!”

“Bác trai có uống nước không? Cháu đi mua cho bác nhé!”

Ở tỉnh đang có một trận cuồng phong tàn sát!

Mỗi buổi tối đều làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Lâm Hải đột nhiên xuất hiện hai cao thủ cực mạnh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã trực tiếp thay thế Lục Thiên, làm cho giới xã hội đen Lâm Hải phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ.

Mà bọn họ không hề do dự, ngày hôm sau lại điên cuồng lao về phía tỉnh Thiên Hải với khí thế vô cùng hung hãn.

Đêm hôm đó, máu chảy thành sông!

Hai ông trùm ở tỉnh đã chết thảm, mà mấy nhân vật hung ác ở giới xã hội đen Lâm Hải cũng bỏ mạng.

Điều này đã khiến cho không ít người phải chấn động.

Lần này ông Phó không rời đi mà trấn giữ ở tỉnh, phản kích với khí thế mạnh mẽ!

Lúc này tỉnh thành đang sát khí ngập trời!

Giang Ninh đã lập tức nhận được tin tức, chỉ là cuộc chiến này không liên quan tới hắn.

Hắn biết, ông Phó nhất định sẽ đánh một trận này, cho dù có phải chết, ông ta cũng sẽ ép chặt đám người Lâm Hải xuống.

Con hổ già vẫn đáng sợ, một khi nó lộ ra răng nanh, để lộ tất cả thực lực của mình, cho dù là sói, hổ, báo còn trẻ cũng phải kiêng ky vài ba phần.

Ông Phó có thủ đoạn cao siêu, tâm kế càng khiến cho người ta thán phục. Hơn nữa bên cạnh ông ta còn có cao thủ như Tàn Kiếm này.

Sau ba buổi tranh đấu, tỉnh vẫn không rơi vào thế yếu, trái lại người của giới xã hội đen Lâm Hải liên tục thất bại phải tháo chạy. Ngay cả hai đại cao thủ từ bên ngoài tới cũng bị Tàn Kiếm gi ết chết một người!
 
Chương 268


Ông Phó đáng sợ làm người ta khiếp sợ, nhân vật mạnh mẽ này đã chiếm giữ tỉnh Thiên Hải hơn hai mươi năm thể hiện ra đầy đủ nguyên nhân khiến mình có thể làm được tất cả những điều này.

Cả tỉnh thành đều đang bị tàn sát bừa bãi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.

Cũng không biết nó còn tiếp tục tới khi nào.

Đông Hải vẫn bình an vô sự.

Vào lúc này, không ai quay vào trêu chọc Giang Ninh, đây hoàn toàn là hành động tìm chết.

“Thảm! Cực kỳ thê thảm!”

Anh Cẩu đánh giá như vậy.

Anh ta đã xem rất nhiều ảnh chụp. Cho dù bây giờ anh ta được Giang Ninh huấn luyện ra tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhưng khi thấy những tấm ảnh kia, tim anh ta vẫn đập nhanh hơn.

Mức độ tàn nhẫn của giới xã hội đen vượt xa tưởng tượng của người bình thường.

“Sợ rồi sao?”

Giang Ninh quay đầu liếc nhìn anh ta: “Về sau các người phải đối mặt với chiến trường có thể còn khủng khiếp hơn vậy gấp trăm lần.”

“Không sợ”

Anh Cẩu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.

Chỉ cần đi theo Giang Ninh thì bọn họ sẽ không sợ hãi!

Cho dù đối mặt kẻ địch mạnh nhất trên đời này, bọn họ cũng sẽ không lùi lại nửa bước!

Má nó, cuộc sống như thế đủ nhiệt huyết, đủ nam tính!”

Bây giờ, lòng tin của bọn họ đều vô cùng kiên định, bảo.

vệ Đông Hải, một bước cũng không lùi.

“Làm cho mình mạnh lên, anh sẽ phát hiện ra chuyện làm cho thế giới này thần phục ở dưới chân mình là cảm giác gì.”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Vẻ ung dung và sự tự tin mạnh mẽ này càng làm cho.

đám người anh Cẩu được cổ vũ lớn hơn.

Đây mới là đàn ông chứ!

“Đại ca, anh nói xem đám người ông Phó có thắng không?”

“Bọn họ đã thắng rồi” Giang Ninh nói: “Đối thủ thật sự của ông Phó không phải hai người Lâm Hải này.”

Hai người kia chỉ là thế lực sau lưng Lục Thiên phái tới để trút ra sự phẫn nộ mà thôi, không tính là lực lượng chính. Đương nhiên bọn họ cũng không dám thật sự Anh Cẩu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.

Chỉ cần đi theo Giang Ninh thì bọn họ sẽ không sợ hãi!

Cho dù đối mặt kẻ địch mạnh nhất trên đời này, bọn họ cũng sẽ không lùi lại nửa bước!

“Má nó, cuộc sống như thế đủ nhiệt huyết, đủ nam tính!”

Bây giờ, lòng tin của bọn họ đều vô cùng kiên định, bảo.

vệ Đông Hải, một bước cũng không lùi.

“Làm cho mình mạnh lên, anh sẽ phát hiện ra chuyện làm cho thế giới này thần phục ở dưới chân mình là cảm giác gì”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Vẻ ung dung và sự tự tin mạnh mẽ này càng làm cho.

đám người anh Cẩu được cổ vũ lớn hơn.

Đây mới là đàn ông chứ!

“Đại ca, anh nói xem đám người ông Phó có thắng không?”

“Bọn họ đã thắng rồi.”

Giang Ninh nói: “Đối thủ thật sự của ông Phó không phải hai người Lâm Hải này.”

Hai người kia chỉ là thế lực sau lưng Lục Thiên phái tới để trút ra sự phẫn nộ mà thôi, không tính là lực lượng chính. Đương nhiên bọn họ cũng không dám thật sự “Vâng”

Anh Cẩu lập tức đi thu xếp.

Con gái của ông Phó được Tàn Kiếm đưa vào Đông Hải, Giang Ninh lập tức biết ngay nhưng hắn không ngăn cản.

Ông Phó sẽ dùng tính mạng để trả lại ân tình này.

Bây giờ, hản chỉ cần lắng lặng nhìn, xem ông Phó và Tàn Kiếm, hai anh em già này phản công với khí thế mạnh mẽ thế nào, làm chấn động toàn bộ giới xã hội đen phía nam ra sao.

Lúc này ông Phó vẫn ung dung ngồi ở trong sân sau của hội sở mặt nạ pha trà.

Trong ao sen, nước ao hơi đục, rõ ràng mấy ngày nay không có người nào thu dọn.

Ngoại trừ quản gia Triệu ra, bên cạnh ông Phó đã không có mấy người ở lại, tất cả đều được chia tiền và lần lượt cho rời đi.

“Ông Phó, lão Trương bị người ám sát, đã chết rồi. Bây giờ khu tây bắc đang tàn đàn xẻ nghé.”

Quản gia Triệu cung kính nói: “Xem ra người Lâm Hải muốn mở ra một điểm đột phá từ khu tây bắc.”

Mấy ngày tranh đấu đã qua chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, thi thể chất như núi! Máu chảy thành sông!

Hai bên đều có người chết và bị thương, nhưng rõ ràng bên phía Lâm Hải bị tổn thất lớn hơn, hơn nữa khí thế cũng yếu đi rất nhiều.

Ông Phó nhấp một hớp trà, trong mắt lóe sáng và thản nhiên nói: “Vậy liền mở ra lỗ thủng ở khu tây bắc, tối nay sẽ tiên tất cả bọn họ lên đường”
 
Chương 269


Ông ta nói chuyện hờ hững, nhưng cho dù là quản gia Triệu, người đã đi theo ông Phó hai mươi năm cũng cảm thấy run sợ.

Một khi mở ra lỗ thủng ở khu tây bắc lại giống như một cao thủ võ lâm đột nhiên để lộ ra sơ hở trí mạng.

Kẻ địch làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội như vậy chứ?

Đêm tối đến mức làm người ta hoảng hốt.

Chiếc đèn bên đường dường như đã sớm bị người ta phá hỏng, thậm chí không thể chiếu sáng được nữa.

Người ở đây vốn không nhiều, mấy ngày qua lại càng vội vàng chạy trốn, làm gì còn ai dám tiếp tục ở lại đây nữa.

“Nhanh!”

“Nhanh đi!”

Trong bóng tối có thể mơ hồ thấy vô số người đang điên cưồng xông thẳng tới, trong bóng đêm có thể thấy từng đôi mắt kinh người, giống như dã thú.

“Khu tây bắc đã mở ra một lỗ thủng, giết cho tôi!”

“Giết không chừa một mảnh giáp!”

“Lại từ khu tây bắc xé ra một lỗ thủng, dẹp yên giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải!”

Một đám người chen chúc đánh tới, mục tiêu chính là lão đại trấn giữ khu tây bắc tỉnh Thiên Hải, Trương Lâm!

Làm một trong những người chịu trách nhiệm tiêu diệt ông Phó lần này, Tê Hổ được tính là một cao thủ còn lợi hại hơn cả mấy anh em Lục Thiên.

Nhưng từ khi người cộng tác với mình bị Tàn Kiếm chém một kiếm mất đầu, hắn cũng không dám sơ suất nữa.

Tàn Kiếm này là cao thủ còn mạnh hơn hắn!

Cao thủ vô cùng dũng mãnh!

Cho dù Tàn Kiếm đã gần năm mươi tuổi nhưng thực lực của gã dường như vẫn dừng lại ở mức cao nhất. Thực lực như vậy, cho dù ở phương bắc cũng tuyệt đối là cấp thu hút được các thế lực lớn chiêu mộ.

Nhưng Tàn Kiếm lại lựa chọn đi theo ông Phó. Không thể không nói, ông Phó thật ra rất biết cách thu mua lòng người.

Vẻ mặt Tề Hổ nghiêm trọng. Hắn vừa nhận được tin tức Trương Lâm bị người ám sát, lại hoàn toàn không do dự, trực tiếp dẫn người xông về phía tỉnh Thiên Hải.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn!

Nếu vẫn không thể giết được ông Phó, vậy hắn hoàn toàn không thể trở lại ăn nói được nữa.

Lục Thiên chết chẳng khác nào chôn vùi bố cục mà chủ nhân đã chuẩn bị mấy chục năm nay, nguyên nhân cũng bởi vì ông Phó này!

Chủ nhân giận dữ nói muốn mạng của ông Phó, cho dù đắc tội người phía sau ông Phó cũng sẽ không tiếc.

Tề Hổ và người còn lại nhận lệnh đến đây, còn tưởng đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ là một người đại diện ở tỉnh thành thì có thể có thủ đoạn gì chứ?

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người hợp tác với mình chết thảm, Tề Hổ không dám khinh thường nữa.

“Thật sự không ngờ, Trương Lâm, cánh tay đắc lực này của ông Phó tự nhiên bị người ám sát, xem ra có rất nhiều người đang âm thầm nhằm vào ông Phó đấy!”

Tề Hổ cười lạnh.

Trong thời gian này, hắn đã liên tiếp nhiều công kích nhưng đều lần lượt thất bại.

Trương Lâm này chính là dũng tướng đứng đầu trong tay.

ông Phó!

Người này dũng mãnh mà ngang ngược, đặc biệt là đám đàn em lại càng hung ác, hoàn toàn không chút sợ hãi, chặn bọn họ ở khu tây bắc, một bước cũng không nhường.

Nếu hôm nay còn không thể mở ra được lỗ thủng này, vậy Tề Hổ hắn lại phải tự sát để tạ tội.

“Nhanh lên!”

Tề Hổ hạ lệnh: “Trương Lâm đã chết, vậy lại từ khu tây.

bắc xông tới, lấy mạng chó của ông Phó đi!”

Con đường tối tăm không thấy được một bóng người, Tề Hổ lạnh lùng nhìn xung quanh, đột nhiên hắn có một cảm giác kỳ lạ.

Con đường này thông thẳng tới địa bàn của Trương Lâm, nhưng hắn bỗng nhiên có cảm giác trong bóng đêm có đôi mắt đang theo dõi mình!

“Ai?”

Hắn chợt quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.

“Tự mình dọa mình à? Hừ, thật sự không ngờ tôi lại đánh giá thấp các người”

Tê Hổ hít sâu một hơi: “Qua tối nay, tỉnh Thiên Hải này sẽ không có ông Phó nữa”

Hắn bước nhanh hơn.

Mà hắn vừa rời đi, trong bóng tối chợt có một bóng người thoáng hiện rồi biến mất.
 
Chương 270


Không lâu sau, ông Phó thản nhiên ngồi uống trà ở trên chiếc ghế gỗ trong đại bản doanh của Trương Lâm.

Tàn Kiếm bước nhanh tới. Tốc độ của gã còn nhanh hơn đám người Tê Hổ.

“Tới rồi”

Lời của gã vẫn đơn giản như vậy.

Ông Phó khẽ gật đầu.

“Một người cũng đừng buông tha.”

Không ai biết được, Trương Lâm, dũng tướng đắc lực nhất dưới tay ông ta là do ông Phó bảo Tàn Kiếm giết!

Mục đích của ông ta cũng chỉ có một, làm cho Tê Hổ chủ động dẫn người đi vào tìm chết.

Ai có thể ngờ được chứ?

Tề Hổ không ngờ tới, cho dù là những đàn em khác dưới tay của ông Phó cũng không ngờ tới ông Phó lại tự nhiên giết cả dũng tướng đắc lực nhất của mình.

Bọn họ sẽ chỉ nghĩ hung thủ là Tê Hổ!

Lúc này, những người khác đều vô cùng phẫn nộ, bọn họ muốn trả thù!

Bọn họ muốn đi gặp Tề Hổ để trả thù!

“Ông Phó! Chúng tôi đều đã chuẩn bị xong!”

Ánh đèn chiếu vào trên mặt đám người Tề Hổ làm bọn chúng lập tức kinh ngạc, lúc này mới chợt hiểu ra.

“Có mai phục!”

Nhưng đến giờ phút này thì đã muộn mất rồi!

Tề Hổ gào to: “Ông Phó, mẹ lão cáo già nhà mày!”

Con đường không tính là rộng, hai bên đường có rất nhiều con hẻm nhỏ. Lúc này, từ trong các hẻm nhỏ có rất nhiều người lao ra bao vây tấn công đám người Tề HổiI “Giết..”

Tiếng hô vang động cả trời cao!

Ánh lửa phẫn nộ lập tức bốc lên.

Trương Lâm chết, khoản nợ này được tính ở trên đầu Tề Hổ, những anh em đã chết cũng được tính ở trên đầu của hán.

Sát khí cưồn cuộn phóng lên cao, chai dầu được đập tới, chỉ thoáng cái đã có biển lửa bốc lên, trực tiếp tách đám.

người do Tề Hổ dẫn đến thành mấy nhóm nhỏ.

Bọn chúng hoảng loạn.

Bọn chúng loạn rồi.

Nhưng Tàn Kiếm không hoảng loạn, càng không có loạn!

“Giết!”

Gã vẫn hạ lệnh chỉ bằng một từ.

Bất chợt, đám đàn em tuôn ra như nước thủy triều…

Ánh đao bóng kiếm cùng tia lửa bắ n ra bốn phía!

Máu b ắn ra, những thi thể không lành lặn bay ngang, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét dường như muốn xé rách màn đêm.

Vèo!

Tê Hổ cảm giác sau lưng chợt ớn lạnh, hắn lập tức xoay.

người, hoàn toàn không do dự dùng đao trong tay bổ mạnh tới.

Keng!

Tia lửa văng ra khắp nơi!

Thanh Kiếm gãy của tàn kiếm và thanh đao kia chém mạn vào nhau. Tế Hồ lập tức lùi lại vài bước giảm lực va chạm.

“Các người… thật là giảo hoạt!”

Tê Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng hôm nay, các ngươi vẫn phải chết!”

Tàn Kiếm lại vẫn bình tĩnh đứng nghiêm giống như một thanh kiếm, toàn thân phát ra kiếm khí ngập trời.
 
Chương 271


“Keng”

Đao kiếm vừa va chạm liền có tia lửa văng ra khắp nơi!

Tàn Kiếm không nói một lời, lúc này gã cũng chỉ muốn giết người.

Cho dù thanh kiếm dài bị chặt mất đầu kiếm lại càng lộ ra vẻ đáng sợ, cho dù kiếm gãy, gã vẫn có thể dễ dàng đâm xuyên qua tim một người!

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng chém giết, Tàn Kiếm lại hoàn toàn không để ý tới.

Gã vung thanh kiếm lên, người kiếm hợp lại làm một với tốc độ nhanh tới mức làm người ta cảm giác gã không phải là một ông già năm mươi tuổi, mà là một thiếu niên đầy sức sống và nhiệt huyết.

“Kengl”

“Kengl”

“keng!”

Kiếm của gã quá nhanh!

Tê Hổ không ngừng chống đỡ, hắn cảm thấy lòng bàn †ay của mình mơ hồ đau đớn.

Hắn không cần nhìn cũng biết lòng bàn tay đã bị rách, bị Tàn Kiếm đánh cho rách nát!

“Chết đi!”

Tề Hổ tức giận gào thét nhưng không dám có chút sơ suất nào. Tàn Kiếm quá mạnh mẽ.

Cao thủ như vậy, nếu mình không liều mạng thì có khả năng thậm chí còn chẳng có cơ hội để liều mạng nữa.

Bóng kiếm như ma quỷ chợt đâm ra ngoài, gương mặt Tàn Kiếm lạnh lùng làm người ta thấy khủng hoảng.

Tề Hổ đón đỡ, cúi người tránh né, nhưng đột nhiên…

Tàn Kiếm khẽ quát một tiếng, chợt rung cổ tay, thanh kiếm kia tự nhiên lay động theo rồi lập tức cong xuống.

“Điều này… Không thể như vậy được!”

Tê Hổ kinh ngạc kêu lên, hắn vừa dứt lời đã lập tức trợn trừng mắt, tay che cổ của mình lùi lại vài bước, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Điều này… không thể như vậy đượ!

c Không ngờ thanh kiếm của Tàn Kiếm là nhuyễn kiếm?

Tàn Kiếm thu kiếm lại, nhìn chằm chằm vào Tề Hổ và cuối cùng đã mở miệng: “Mày thua rồi.”

Một lần thua này chính là thua cả tính mạng.

Tề Hổ chậm rãi buông tay ra, trên cổ có một đường nhỏ dần dần hiện ra máu tươi.

“Phụt…

Hắn chợt mở miệng phun ra một búng máu, người nặng nề ngã xuống!

Tàn Kiếm không liếc nhìn hắn nữa, chỉ ho khan vài tiếng rồi thân hình biến mất trong đêm tối.

Tề Hổ vừa chết, người của giới xã hội đen Lâm Hải lập tức tan ra như cát, không còn người dẫn dắt, tất cả đã trở nên vô cùng hoảng loạn.

Sĩ khí của người giới xã hội đen Thiên Hải tăng mạnh, thừa thắng truy kích, giết cho người của Lâm Hải liên tục kêu lên thảm thiết…

Trận chiến này, ông Phó thắng.

Phần thắng đã được quyết định.

Trên đường phố, máu chảy thành sông, những phần sót lại của thi thể nằm rải rác khắp nơi, trong không khí nồng nặc mùi máu làm người ta không khỏi thấy bưồn nôn.

Thê thảm!

Nhưng… ông Phó không hề để ý tới những điều này.

Người của Lâm Hải bị đánh lùi, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Ông ta biết cuối cùng mình phải nghênh đón điều gì. Mà đó chắc chắn cũng là một trận đánh cuối cùng của ông ta.

“Giang Ninh, tôi biết cậu muốn làm gì! Tôi giúp cậu mở ra lỗ thủng này!”

Trong đôi mắt của ông Phó sâu thẳm như một con sư tử đực đã ngủ đông nhiều năm, một lần cuối cùng lộ ra răng nanh của nó.

Trời đã khuya nhưng tin tức hoàn toàn không dừng lại, nhanh chóng truyền ra ngoài.

Toàn bộ giới xã hội đen phía nam đều chấn động!

Ông Phó với khí thế mạnh mẽ làm người ta thán phục, mưu lược và thực lực của ông ta càng làm cho người ta có cảm giác khủng hoảng hơn.

Đó là một cụ già sao?

Ông ta làm gì giống với một người ngoan độc đã sắp ngã xuống chứ?

Đồng thời, tin tức lập tức được truyền đến phương bắc.

Động tĩnh lớn như vậy thì không thể lừa gạt được những thế lực lớn kia, đặc biệt là hai phe thế lực lớn đang nhằm.

vào nhau.

Nhà họ La chính là dòng họ lớn được ông Phó bán mạng hơn hai mươi năm.

Trong hơn hai mươi năm qua, ông Phó ở tỉnh Thiên Hải đã kiếm không biết bao nhiêu tiền cho nhà họ La, căn bản không thể nào đếm hết.

Nhưng ở trong mắt người nhà họ La, ông Phó chỉ là một con chó nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ con chó đó đã khiến cho bọn họ thất vọng, khiến cho bọn họ bất mãn.

Mới chỉ bốn giờ sáng nhưng trong phòng sách nhà họ La vẫn sáng đèn.

“Ông ta làm vậy là đang thị uy với tôi sao?”

Người đàn ông ngồi ở sau bàn lộ ra vẻ mặt uy nghiêm, không giận nhưng vẫn lộ rõ vẻ uy nghiêm!
 
Chương 272


“Thực lực của Tàn Kiếm rất mạnh, anh em Tề Hổ do đối phương phái ra cũng chết ở dưới kiếm của gã. Gia chủ, chúng ta có cần ra tay nữa không?”

“Chó nuôi mãi không thân!”

Người đàn ông uy nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Không thể giữ lại nữa”

Hắn ta biết rõ ông Phó nắm giữ rất nhiều tin tức của nhà họ La, một khi để ông ta ra ngoài sẽ là đả kích không thể lường được đối với nhà họ La.

Con chó già này đã hóa cáo, quá mức giảo hoạt, bây giờ mình còn có thể khống chế, nhưng một khi nhà họ La giao tiếp đến đời kế tiếp trong tay, chưa chắc có thể đè ép được ông Phó.

“Mặt khác, điều tra tung tích của con gái ông ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”

Đây là mệnh lệnh!

“Vâng!”

Trong phòng sách chỉ còn lại có một người đàn ông.

Hắn ta im lặng tới mười mấy phút, hình như đang suy nghĩ các cách ứng phó tiếp theo.

Đến trình độ của bọn họ, mỗi một bước đi đều rất quan trọng, không chỉ phải suy nghĩ tới đổi thủ ngoài mặt của mình, càng phải suy nghĩ tới những đối thủ đang ở trong bóng tối.

Dưới sóng lớn, chỉ cần có chút sơ ý chính là thịt nát xương tan!

Mà bây giờ, ông Phó đã thành một mồi dẫn lửa, một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào!

Không giải quyết thì không được nữa.

“Hi vọng ông có thể thông minh một chút, ngoan ngoãn giao ra tỉnh Thiên Hải, bằng không… cũng đừng trách tôi không nhớ tình xưa!”

Trời sáng rồi.

Trong đám dân chúng bình thường, tin tức đáng sợ tất nhiên đã sớm được phong tỏa, nhưng ít nhiều gì bị truyền ra. Trong giây lát, cả tỉnh thành đều thần hồn nát thần tính.

Buổi tối chẳng còn mấy ai dám ra ngoài chơi, việc chỉ †iêu ở trung tâm thương mại cũng giảm bớt, chợ đêm càng vắng vẻ hơn, thậm chí còn không ai dám bày quán.

Mà ở Đông Hải lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Đây là cấm địa!

Cho dù bên ngoài nguy hiểm thế nào đi nữa, đáng sợ thế nào đi nữa, nhưng ở đây vẫn an toàn.

Không ít người tràn vào Đông Hải, càng làm cho người trong Đông Hải lập tức nhiều hơn.

Nhiệm vụ của đám người Chương Trình bây giờ chính là duy trì tốt trật tự ở chợ sáng, chợ Nam Phổ.

Mấy ngày nay, bọn họ đều nghe nói giới ội đen ở tỉnh thành rung chuyển, gần như mỗi đêm đều có rất nhiều người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

So sánh ra, có thể còn sống đã thật sự rất tuyệt vời.

“Đại ca, ông Phó thắng rồi”

Người đàn em vừa xử lý xong chuyện sạp nhỏ, đi tới bên cạnh Chương Trình và hạ thấp giọng nói: “Chắc tỉnh có thể ổn định rồi chứ?”

Chương Trình không nói gìNgười của Lâm Hải thương vong thê thảm, bây giờ tất cả đều đã rút. Chúng ta có thể trở lại hay không?”

Chương Trình ngẩng đầu, liếc nhìn hắn: “Cậu muốn trở về à?”

Người đàn em khẽ gật đầu.

“Vậy cậu trở về đi”

Giọng điệu Chương Trình rất bình tĩnh.

“Tôi… đã không thể quay về nữa.”

Hắn nói xong thì im lặng, tiếp tục đi làm việc.

Người đàn em vô cùng kinh ngạc, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Cao Phi ngăn lại.

“Không thể quay về. Tôi cho cậu biết, tỉnh thành mới chỉ bắt đầu thôi, còn chưa kết thúc đâu. Bây giờ đi về chỉ có một con đường chết.”

Anh ta hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỗ an toàn nhất chính là chỗ này. Lời như vậy, đại ca sẽ không nói ra nữa. Có tin hay không là tùy các cậu.”

Cao Phi nói không sai, bây giờ chỗ an toàn nhất chính là Đông Hải!

Nơi nào có Giang Ninh chính là nơi an toàn nhất.

Lúc này Giang Ninh đang hưởng thụ trong chăn ấm, trên chăn còn lưu lại mùi thơm trên người Lâm Vũ Chân.

“Giang Ninh! Dậy ăn sáng đi!”

Bên ngoài vọng đến giọng nói của Lâm Vũ Chân.

Ở nhà, cô ngại khi phải gọi anh là chồng. Cô nhóc này có gì phải xấu hổ chứ?

“Reng reng…

Điện thoại di động đổ chuông.

Giang Ninh cầm lên xem, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý.

“Người đại diện mới… tới rồi sao?”
 
Chương 273


Phía bắc bên kia cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Nếu còn không có bất kỳ phản ứng nào nữa, vậy Giang Ninh thật sự phải mắng cho A Phi máu chó đầy đầu mất.

Chút chuyện như vậy không ngờ tốn mất ba tháng, đúng là càng ngày càng tụt lùi rồi.

Giang Ninh ném điện thoại qua một bên, đứng dậy thay quần áo.

Người đại diện mới sao?

Lại có trò vui rồi, hi vọng sẽ không làm cho mình thất vọng.

Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn đã đặt mấy món ăn sáng, nhìn qua hình thức tạm được. Lâm Vũ Chân đúng là đã bỏ không ít công sức.

“Thơm quá đi”

Giang Ninh ngửi một cái: “Có tiến bộ đấy”

Lâm Vũ Chân ở trong phòng bếp, nghe được Giang Ninh khen mình thì trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, bực bội nói: “Anh đừng nói nhảm nữa, mau đi rửa mặt đi. Đợi lát nữa anh còn phải đưa em đi làm đấy.”

Giang Ninh gật đầu, mỉm cười chui vào phòng tắm.

Lâm Văn và Tô Mai đã thức dậy từ lâu. Nhưng bây giờ Lâm Vũ Chân có thể nấu ăn nên bà cũng để cho cô làm.

Tô Mai vẫn hối hận vì mình không dạy Lâm Vũ Chân nấu ăn, bây giờ xem ra còn chưa muộn.

Nhìn tình cảm giữa hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hình như càng lúc càng tốt, Tô Mai vừa mừng lại hơi lo lắng.

Bà lo vì dù sao hai người không phải cùng một thế giới, chênh lệch quá lớn sẽ làm Lâm Vũ Chân cuối cùng phải thất vọng, thậm chí là khổ sở.

Nhưng xem tình hình trước mắt, hình như vẫn phát triển theo hướng tốt.

Bà là người từng trải, biết mình có nói nhiều nữa cũng vô dụng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

“Ăn cơm đi.”

Thấy Giang Ninh đi từ phòng vệ sinh ra, Tô Mai kêu lên một tiếng.

Giang Ninh mới vừa đi tới bên cạnh bà, đồng tử của Tô Mai lập tức co lại, miệng mở ra, suýt nữa thì kêu lên.

Nhưng bà cố nhịn xuống, vội vàng quay về phòng của mình, Lâm Văn thay quần áo xong đang đi ra, bà đâm thẳng vào ngực ông.

“Này, bà làm sao vậy?”

Lâm Văn đỡ Tô Mai suýt nữa ngã xuống, nhưng bà không để ý tới chuyện đó.

Bà kéo Lâm Văn vào phòng và lập tức đóng cửa lại, vẻ mặt thần bí, hạ thấp giọng nói: “Ông đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì!”

Lâm Văn ngẩn người.

Trong phòng này chỉ có bốn người bọn họ, đồ cũng chỉ là một ít đồ cũ, Tô Mai còn có thể thấy thứ gì không bình thường chứ?

“Thấy cái gì?”

Lâm Văn tò mò hỏi.

“Tóc!”

Vẻ mặt Tô Mai nghiêm túc.

Lâm Văn thoáng ngẩn người ra rồi chợt cười.

“Tôi còn tưởng bà thấy gì chứ, tôi cũng thấy”

Lâm Văn giơ tay gẩy nhẹ lọn tóc bên tai Tô Mai, cố ý nói: “Tôi thấy, còn là một mái tóc đẹp mê người đấy.”

“Ấy, ông đừng làm loạn!”

Mặt Tô Mai đỏ lên. Đã lớn tuổi còn còn học đám trẻ ve vãn tán gái nữa chứ: “Tôi nói nghiêm túc đấy! Tôi thấy tóc của Vũ Chân!”

Bà sợ Lâm Văn lại nghĩ đến chuyện khác nên vội vàng hạ thấp giọng nói, giống như phát hiện ra điều gì cực kỳ quan trọng cơ mật vậy.

“Ở trên vai của Giang Ninh! Tóc của Vũ Chân!”

Tóc dài như vậy, nếu không phải là của Lâm Vũ Chân thì còn của ai nữa?

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ở chung một phòng, nhưng Tô Mai biết bọn họ một người ngủ trên giường, một người ngủ trên sàn nhà, dưới gối của Lâm Vũ Chân còn để một cái kéo nữa đấy!

Nhưng bây giờ, trên vai của Giang Ninh có tóc của Lâm Vũ Chân, điều này không phải nói rõ hai người… ngủ cùng nhau rồi à?

Lâm Văn ngây ra ba giây, hình như bị đóng băng vậy.

Không đợi Tô Mai mở miệng, ông càng cười to hơn: “Chuyện tốt mà!”

“Tốt cái đầu ông đấy!”

Tô Mai nhéo mạnh lên lưng của Lâm Văn một cái còn chưa rõ tình hình thế nào mà ông đã bảo là tốt à?

Vũ Chân sẽ không bị thua thiệt chứ?”

“Tôi nói này, sao bà cứ suốt ngày lo lắng thế? Lúc thì lo lắng Vũ Chân không thích Giang Ninh, lúc lại lo lắng Vũ Chân thích Giang Ninh”

Lâm Văn có phần bất lực: “Chuyện đám trẻ cứ để cho đám trẻ tự mình chơi là được rồi. Mấy tháng qua, bà có.

thấy Giang Ninh bắt nạt Vũ Chân không?”

“Không”

“Bà đã từng nhìn thấy một người đàn ông nào vì một người phụ nữ mà làm được tới mức đó không?”

“Không”

“Bà từng thấy một người phụ nữ không hề có tình cảm gì, sẽ bằng lòng trao thân cho một người đàn ông không?”

lần này Tô Mai dừng lại một lát mới lắc đầu: “Không.”

“Như bà đã nói đấy, Giang Ninh sẽ không bắt nạt Vũ Chân đâu, tôi tin tưởng cậu ta”

“Đàn ông nhìn đàn ông, rất chuẩn”
 
Chương 274


Lâm Văn cười: “Được rồi, bà đừng lo lắng nữa. Tôi sẽ tìm lúc nào đó, nói chuyện đàng hoàng với Giang Ninh”

Tô Mai khẽ gật đầu.

Bà cũng không biết bây giờ mình có tâm trạng gì nữa.

Giang Ninh là đứa trẻ tốt tới mức nào. Cho dù hắn không phải là con rể của bà, bà cũng muốn nhận làm con nuôi.

Nhưng vừa nghĩ tới Giang Ninh xuất sắc như vậy, bà lại lo lắng con gái bảo bối sẽ bị tổn thương.

Người làm mẹ… đúng là khó.

Ăn sáng xong, Giang Ninh lại lái xe đưa Lâm Vũ Chân tới công ty.

“Hình như mẹ đã biết rồi.”

Lâm Vũ Chân nhìn ra ngoài cửa xe, khẽ nói.

“Biết cái gì?”

“Biết hai chúng ta… ngủ chung với nhau.”

Mặt cô hơi đỏ lên.

Cái ngủ này thật ra chỉ là ngủ cùng một chỗ, cũng không có làm gì, nhưng sao cô nói ra khỏi miệng lại có chút kỳ lạ chứ.

“Sao vậy? Mẹ muốn bế cháu ngoại à?”

Giang Ninh quay đầu: “Cái này thì không thể nóng vội được đâu, phải thuận theo tự nhiên, phải tính ngày:’ “Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân gắt một câu, cắn môi nói: “Anh đừng nói nhảm nữa!”

“Anh… bây giờ anh vẫn không thể động vào em được!”

Giang Ninh cố làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy phải tới lúc nào thì có thể chứ?”

Lâm Vũ Chân không nói.

Vậy lúc nào thì có thể?

Cô hình như đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mấy ngày nay, cho dù hai người ngủ chung với nhau nhưng Giang Ninh cũng không hề có hành động gì vượt quá giới hạn.

Có câu nói là người đàn ông vượt quá giới hạn là cầm thú, vậy Giang Ninh có phải không bằng cầm thú hay không?

“Vũ Chân”

‘pạ?”

“Anh muốn có được em”

Giang Ninh nói vô cùng nghiêm túc.

Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt. Cô cảm giác mặt mình đang nóng lên, cũng không dám nhìn Giang Ninh nữa, càng không thể tin được, tên khốn kiếp này tự nhiên nói thẳng ra như vậy.

“Anh… sao anh có thể nói trực tiếp như vậy chứ!”

“Ồ, vậy anh uyển chuyển một chút nhé”

Giang Ninh vẫn nghiêm trang: “Vũ Chân, anh có thể lấy được em không?”

Lâm Vũ Chân không nói mà giậm chân và quay đầu sang chỗ khác, làm cho Giang Ninh chỉ nhìn ra được một bên mặt của cô.

Gò má cũng đẹp quá.

Giang Ninh thầm buồn cười. Vợ mình đơn thuần đáng yêu làm cho hắn rất thích.

Mới thả thính cô vài vài câu mà mặt cũng đỏ tới tận cổ rồi.

Hắn thấy hàng lông mi thật dài của Lâm Vũ Chân rung lên, hình như đang đấu tranh tâm lý gì đó rất kịch liệt.

Cô nhóc này có cần đáng yêu như vậy không hả?

Dọc đường đi, hai người không nói chuyện nữa. Khi đến công ty, Lâm Vũ Chân lại xuống xe.

“Chờ em chuẩn bị xong, em sẽ nói cho anh biết.”

Lâm Vũ Chân nói xong liền đi vào thang máy.

Giang Ninh thoáng ngẩn người ra rồi không khỏi bật cười. Dọc đường đi, không ngờ Lâm Vũ Chân lại thật sự suy nghĩ về vấn đề này à?

Hắn đột nhiên thấy có chút mong đợi.

Mà lúc đó, người đại diện mới… đã tới tỉnh Thiên Hải!

Người tới có dáng vẻ bình thường, đứng trong đám đông.

cũng sẽ không có ai chú ý tới. Hắn ta lại chỉ có một người, đơn thương độc mã đến đây, đi thẳng vào hội sở mặt nạ.

Ông Phó tất nhiên biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng cách tới như vậy vẫn ngoài dự đoán của ông 1a.

“Gia chủ cũng không tức giận, chỉ là… hơi thất vọng.”

Một người đàn ông trung tuổi ngồi đối diện với ông Phó, dáng người hắn ta không tính là cao lớn nhưng lại hết sức vạm vỡ.

Hắn ta bình tĩnh uống trà, không phát hiện ra tung tích Tàn Kiếm thì coi thường lại hoàn toàn không kiêng ky nữa.

“Nhiều năm như vậy, ông không có công lao cũng có vất vả, cho nên gia chủ nói, ông ấy có thể không so đo tính toán với ông, ông có thể an tâm lui ra…”

“Ông ấy không tính toán với tôi, nhưng tôi muốn tính †oán với ông ấy!”

Nhưng… không đợi hắn ta nói cho hết lời, ông Phó đã cười lạnh một tiếng.
 
Chương 275


Ông Phó hoàn toàn không khách sáo, lạnh lùng nhìn Diệp Tâm Hỏa và điềm nhiên nói: “Nhiều năm như vậy, tôi làm bao nhiêu chuyện cho nhà họ La, ông ta lại làm gì cho tôi?”

“Lão Phó, ông không phải là một người kích động.”

Diệp Tâm Hỏa không hề dao động, liếc nhìn ông Phó: “Hơn hai mươi năm trước, ông đã thử qua hậu quả của việc kích động rồi.”

Ông Phó cười lạnh, nhìn chén trà trên bàn và nhẹ nhàng cầm lên, trực tiếp đổ xuống đất.

Ông ta đương nhiên nhớ rõ chuyện hơn hai mươi năm trướ!

c Cả đời này ông ta cũng sẽ không quên!

Ông ta lựa chọn làm chó cho nhà họ La, ở tỉnh Thiên Hải kiếm số tiền lớn cho bọn họ, đây là sự lựa chọn của ông †a, là lựa chọn mà ông ta không thể không làm.

Nhưng bây giờ thì sao?

Điều kiện đã nói năm đó, nhà họ La thực hiện lúc nào!

“Chén trà này, tôi mời gia chủ.”

Ông Phó đổ chén trà xuống đất, lại giống như mời rượu cho người đã chết vậy.

Diệp Tâm Hỏa nhíu mày.

“Từ hôm nay trở đi, tôi và nhà họ La sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa”

Ông Phó nói: “Ân oán đã thanh toán xong, cho nên tôi sẽ không giao ra tỉnh Thiên Hải này.”

Chân mày Diệp Tâm Hỏa càng nhíu chặt hơn.

Hắn ta đặt chén trà xuống có hơi nặng, nhìn chằm chằm vào ông Phó, giọng điệu cũng lạnh hơn rất nhiều.

“Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trong mắt Diệp Tâm Hỏa lóe lên sát cơ rất rõ ràng.

“Lẽ nào ông cảm thấy một Tàn Kiếm lại có thể bảo vệ được mạng của ông sao?”

Hắn ta nhận được mệnh lệnh, nếu ông Phó phối hợp, vậy hắn ta sẽ bớt việc đi rất nhiều, nhưng không thể giữ lại mạng của ông Phó.

Hắn ta hiểu rõ, ông Phó càng hiểu rõ hơn!

Ông Phó đột nhiên cười.

“Tàn Kiếm không hề ở tỉnh thành”

Ông ta nói thẳng: “Ông muốn giết tôi, vậy thì cứ giết tôi đi, nhưng tôi vẫn sẽ không giao ra tỉnh này. Nhà họ La muốn thì tự mình đánh xuống một lần nữa!”

Làm vậy sẽ phải trả cái giá không phải lớn bình thường đâu.

Ông Phó đúng là đủ ngoan độc.

Con ngươi của Diệp Tâm Hỏa co lại. Tàn Kiếm không ở tỉnh thành à?

Vậy gã đi đâu?

Không thể không nói, điều duy nhất hắn ta cần phải cân nhắc chính là Tàn Kiếm, cho dù Kiếm Vương gần năm mươi tuổi tuổi này chỉ có một đoạn kiếm gãy, vẫn là cao.

thủ đỉnh cao trong võ đạo!

“Những sổ sách liên quan, tôi đều đã xử lý hết rồi. Tôi chết, mấy thứ này, tất nhiên sẽ trồi lên mặt nước, nhà họ La buôn bán nhiều năm như vậy, có phải cũng nên nôn ra một chút hay không?”

Ông Phó cười càng thoải mái hơn.

“Ông đâm đầu vào chỗ chết!”

“Tôi vốn là người phải chết”

Ông Phó không để tâm: “Loại người giống như tôi không thể chết già được, nhưng nhà họ La… cũng nhất định phải trả giá đắt!”

Ông Phó đang nói, lỗ mũi chợt chảy máu đen.

Diệp Tâm Hỏa lập tức sợ hãi, đứng phắt dậy, cảnh giác nhìn ông Phó.

“Trong trà này của ông có độc à?”

Gương mặt Diệp Tâm Hỏa có phần trắng bệch. Hắn ta đã sớm có sự chuẩn bị nên căn bản không thật sự uống vào.

Cho dù ông Phó và hắn ta uống cùng một ấm trà, hắn ta vẫn luôn duy trì sự đề phòng.

Dù thế nào Diệp Tâm Hỏa cũng sẽ không ngờ tới, ông Phó quả quyết đến mức dùng mạng sống của mình để lập kế hại hắn ta!

Máu trong mũi của ông Phó chảy ra càng nhiều hơn, ngay cả khóe miệng cũng có máu tràn ra.

Ông †a ho dữ dội, mở miệng phun ra một búng máu, nhưng vẫn ngồi thẳng lăng, lại giống như một cây tùng Bất Lão trước sau không chịu già.

“Đáng tiếc, không thể giết được ông.”

Nụ cười trên mặt ông Phó dần dần trở nên thê lương: “Diệp Tâm Hỏa, đương nhiên vợ tôi chính là chết ở trong tay ông… Thù này, tôi báo không được”

“Tàn Kiếm ở đâu?”

Diệp Tâm Hỏa giận dữ gầm lên.

Bây giờ hắn ta lo lắng nhất chính là Tàn Kiếm!

Nếu như cao thủ kiếm thuật đáng sợ này ẩn nấp trong bóng tối, vậy thì sẽ rắc rối lắm.

“Cậu ta… Cậu ta lên phía bắc rồi.”

Khóe miệng ông Phó cong lên đầy giảo hoạt và tối tăm lạnh lẽo, bất chợt cả người bất động giống như một bức tượng được cố định ở đó, không động đậy nữa.
 
Chương 276


Trong lòng Diệp Tâm Hỏa hoảng hốt!

Hắn ta tới tỉnh, bên phía gia chủ phương bắc kia lại không có mấy người bảo vệ.

Cao thủ như Tàn Kiếm muốn đi ám sát gia chủ!

Không tốt!

Diệp Tâm Hỏa thầm mắng ông Phó giảo hoạt, biết ông †a sớm đoán được mình sẽ đến tỉnh nên bảo Tàn Kiếm đi lên phía bắc trước, còn ông Phó ở lại tỉnh bày sẵn ván cờ.

Hung ác!

Quá độc ác!

Diệp Tâm Hỏa không dám ở lại lâu, lập tức rời đi.

Không có gì quan trọng hơn an toàn của gia chủ.

Hắn ta vội vàng thông báo lên phía bắc lại nhận được tin tức, nhà họ La đã bị ám sát mất ba người!

Lại chỉ trong một đêm!

Nếu không phải gia chủ may mắn, chỉ sợ cũng đã chết trên đường.

Diệp Tâm Hỏa giận dữ: “Tàn Kiếm, mày đâm đầu vào.

chỗ chết!”

Hắn ta vội vàng quay về phía bắc, thề phải tận tay g iết chết Tàn Kiếm.

Mà hội sở mặt nạ đã hoàn toàn tiêu điều, tỉnh thành lập tức rơi vào một bầu không khí kỳ lạ. Tin tức ông Phó.

chết đã mơ hồ được truyền ra ngoài, nhưng trước sau không ai dám có hành động gì.

Thời buổi rối loạn, ai ra mặt thì người đó chỉ có một con đường chết.

Mà phía bắc lại chấn động!

Ngay cả Giang Ninh cũng không ngờ ông Phó tự nhiên dùng tới thủ đoạn như thế.

Hoàn toàn xem mình là quân cờ chắc chắn phải chết, có thể dùng độc hại chết được Diệp Tâm Hỏa tất nhiên là tốt nhất, cho dù không thể, khiến cao thủ như Diệp Tâm Hỏa rời khỏi nhà họ La, Tàn Kiếm mới có thể có cơ hội g iết chết gia chủ của nhà họ La!

“Ông ta đoán chắc, nhà họ La sẽ phái cao thủ mạnh nhất tới ép ông ta lui ra”

Cũng chỉ có Diệp Tâm Hỏa có thể đối phó với Tàn Kiếm và ông Phó.

Nhà họ La tất nhiên phải phái hắn tới, nhưng làm sao ngờ được ông Phó đã sớm có dự định, đồng thời mang †âm tư hắn phải chết, cũng muốn cắn một miếng thịt từ trên người nhà họ La xuống.

“Phương bắc có động tĩnh không nhỏ.”

Đây là tin tức do A Phi truyền đến.

Cho dù là Giang Ninh cũng không khỏi thán phục.

Hắn không chỉ thán phục bố cục của ông Phó, càng thán phục thực lực của Tàn Kiếm!

Một ngày ngắn ngủi, nhà họ La chết sáu người!

Trong đó có ba người là nhân vật cực kỳ quan trọng của nhà họ La, tất cả đều bị Tàn Kiếm dùng một kiếm chém giết.

Gã đang trả thù cho ông Phó!

Bầu không khí càng thêm căng thẳng, không ít người thế lực lớn ở phía bắc đều vô cùng kiêng ky. Một cao thủ võ đạo điên cuồng, quyết tâm phải giết một người thì không phải ai cũng có thể ngăn cản được.

Cho dù là ở nơi như phương bắc này cũng vậy.

Nhà họ La giống như gặp phải kẻ địch lớn!

Giang Ninh liên tiếp nhận được tin tức.

Tâm Hỏa chạy về nhà họ La, trực tiếp đánh với Tàn Kiếm một trận, Tàn Kiếm bị thương rời đi.

Tàn Kiếm lại ra tay, gần như giết được con thứ của nhà họ La, điều này đã càng chọc giận gia chủ của nhà họ La.

Tàn Kiếm không rõ tung tích, nhà họ La canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn giữ, còn điều tới rất nhiều cao.

thủ bảo vệ nhà họ La, hạn chế người nhà họ La ra ngoài.

Suốt ba ngày đều không có bất kỳ động tĩnh nào, có người thậm chí nghi ngờ Tàn Kiếm đã chết.

Dù sao thì với thực lực của Diệp Tâm Hỏa, đó là cao thủ mạnh nhất của nhà họ La, còn lợi hại hơn cả Tàn Kiếm!

Nhưng thêm hai ngày nữa, ở vùng khác đã truyền đến tin tức, người nhà họ La ở bên ngoài bị giết!

Tàn Kiếm đã rời khỏi phía bắc, ám sát người nhà họ La ở khắp nơi bên ngoài.

Gã thật sự quá điên cuồng!

Giang Ninh ngồi ở đó, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì. Hắn đã dự đoán được Tàn Kiếm chắc hẳn phải chết, nhưng trước khi chết, gã muốn giết thêm nhiều người nữa cho ông Phó, muốn trả thù cho người anh em già kia của mình, đòi lại công bằng năm đó.

“Đại ca, Tàn Kiếm lại giết thêm ba người, nhưng có người nói ông ta bị ngăn cản, bị bao vây trọng thương, phải liều mạng mới chạy ra ngoài được…”

Trong giọng nói của anh Cẩu có chút kính trọng.

Tàn Kiếm vốn có thể đứng ở bên ngoài. Ông Phó đã chết, gã giết mấy nhân vật quan trọng của nhà họ La đã tính là báo thù cho ông Phó, nhưng Tàn Kiếm lại lấy mạng sống của mình đi liều mạng.

Nghĩa khí giang hồ này làm cho người cùng trong chốn giang hồ vô cùng xúc động.
 
Chương 277


Giang Ninh không nói gì.

Tàn Kiếm cũng tính là người trong giang hồ thật sự. Đối với gã, nghĩa khí anh em còn quan trọng hơn mạng sống của mình.

“Ông Phó, trên đường xuống hoàng tuyền, ông ít nhất sẽ không cô đơn, ông còn có một anh em như vậy.”

Giang Ninh thầm nghĩ.

Hắn im lặng một lúc rồi mới quay đầu nhìn anh Cẩu: “Sẽ nhanh chóng có người tới cửa, bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng”

Ánh mắt anh Cẩu sáng ngời: “Vâng!”

Lúc này, cả nước đều đang quan tâm với hành động và tung tích của Tàn Kiếm.

Lệnh truy nã được phát ra, bất kể ngoài sáng hay trong tối đều đang đuổi giết Tàn Kiếm, càng không cần phải nói tới nhà họ La vận dụng rất nhiều sức lực, ngay cả Diệp Tâm Hỏa cũng tự mình ra tay, muốn đích thân giế t chết Tàn Kiếm!

Người nhà họ La đều được gọi về, tập trung ở trong gia tộc, không được ra ngoài.

Mấy chục năm qua, nhà họ La đã bao giờ chật vật như vậy?

Bị một cao thủ võ đạo gần năm mươi tuổi giết cho chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong nhà, thành trò cười lớn cho.

các thế lực đặc biệt ở phía bắc.

Nhưng đồng thời, lực uy hiếp của cao thủ võ đạo cũng làm cho những thế lực lớn kia hoàn toàn hiểu rõ, có quyền thế còn chưa đủ, bên cạnh còn cần có cao thủ võ đạo dũng mãnh.

Dù sao lực uy hiếp như vậy cũng quá chấn động!

Nhà họ La ở phía bắc.

‘Âm”

Gia chủ của nhà họ La La Vĩnh Càn chợt hất chăn xuống đất, tức giận nói: “Chỉ một Tàn Kiếm mà các người cũng không giết được à? Đồ vô dụng!”

“Tất cả đều vô dụng!”

“Nhà họ La tôi bị giết mười hai người, mười hai người đấy”

“Hắn chỉ có một người, các người lại không làm gì được.

hắn sao?”

Ông ta cơn giận dữ lôi đình, căm tức nhìn Diệp Tâm Hỏa: “Anh có gì muốn nói nữa không?”

Diệp Tâm Hỏa hơi cúi người, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hắn ta và Tàn Kiếm giao đấu hai lần, cả hai lần đều để cho gã trốn mất.

Hắn ta chưa bao giờ để mắt tới Tàn Kiếm, nhưng không ngờ tuổi tác Tàn Kiếm càng lớn, hiểu biết về kiếm đạo.

trái lại cao hơn một bước, càng mạnh hơn so với mười năm trước rất nhiều.

La Vĩnh Càn giận dữ, người đứng ở trước mặt ông ta đều không dám nói gì.

Nhà họ La bị ép đến tình cảnh này, ông ta có thể không tức giận sao?

Đường đường là thế lực lớn ở phía bắc, cho dù không tính là một gia tộc lớn nhưng trước sau vẫn đứng hàng đầu. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Tất cả mọi người đang cười chê ông tai Nuôi một con chó, kết quả bị chó của mình cắn, hơn nữa còn cắn ác như vậy, ông ta còn mặt mũi nào nữa!

“Chỉ cần gặp được gã, tôi chắc chắn có thể giết gã!”

Diệp Tâm Hỏa nén cơn giận nói.

“Lần trước, Tàn Kiếm đã bị trọng thương, bây giờ ẩn nấp ở chỗ nào, các người tìm được sao?”

La Vĩnh Càn cố nén cơn giận, lông mày rậm dựng ngược, vẻ mặt lạnh lùng: “Gã giảo hoạt như vậy, bây giờ còn có thể dễ dàng đi ra sao?”

Tàn Kiếm sống sót, hơn nữa còn sống ở trong tối, đối với nhà họ La ông ta vĩnh viễn chính là một thanh kiếm có thể rơi xuống cổ bất cứ lúc nào!

Lẽ nào người nhà họ La ông ta cứ phải co đầu rụt cổ ở trong nhà, thậm chí còn chẳng dám ra khỏi cửa hay sao?

Uất ức!

Ông ta đã bao giờ phải uất ức như vậy!

“Chỉ cần có thể dụ gã ra là được!”

Diệp Tâm Hỏa điềm nhiên nói: “Nếu không giết được gã nữa, Diệp Tâm Hỏa tôi sẽ tự sát để tạ tội!”

Mọi người xung quanh run rẩy, không ngờ Diệp Tâm Hỏa sẽ nói những lời độc như vậy.

La Vĩnh Càn cũng nén xuống cơn giận, nhìn chằm chằm Diệp Tâm Hỏa và im lặng một lúc mới nói: “Được! Vậy tôi sẽ làm mồi nhử để dụ gã rai”

Không ai thích hợp hơn, còn có sức hấp dẫn hơn ông ta.

Người Tàn Kiếm muốn giết nhất chính là mình, muốn trả thù cho ông Phó – người anh em lâu năm của gã.

“Gia chủ, không thể được!”

“Quá nguy hiểm!”

“Gia chủ…”

Mấy người lập tức kêu lên.

Bảo La Vĩnh Càn tới làm mồi nhử quá nguy hiểm. Nếu Tàn Kiếm phát điên, thật sự giết La Vĩnh Càn hoặc làm ông ta trọng thương, vậy nhà họ La sẽ thật sự nguy hiểm.

“Tất cả im miệng cho tôi!”

La Vĩnh Càn nổi giận gầm lên một tiếng, những người khác lập tức không dám nói nữa. Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Tâm Hỏa: “Mạng của tôi lại ở trong tay cậu!”
 
Chương 278


Giết ch Tin tức nhanh chóng được truyền ra, La Vĩnh Càn phải ra ngoài để tham gia một buổi diễn đàn giao lưu.

Hành trình và tuyến đường đều được giữ bí mật nghiêm ngặt.

Không ai nghĩ đến La Vĩnh Càn còn dám ra ngoài lúc.

này, đây rõ ràng chính là đă đầu của mình vào trong tay của Tàn Kiếm.

Cũng có người đoán được, đây là một kế phản kích của nhà họ La khi rơi vào đường cùng, chính là để hoàn toàn loại bỏ tai họa ngầm Tàn Kiếm này!

Bởi vì đây là cơ hội ngàn năm một thuở, Tàn Kiếm nhất định sẽ xuất hiện!

Cho dù có phải chết, Tàn Kiếm nhất định cũng sẽ xuất hiện.

Tất cả mọi người đã thấy được sự điên cuồng của Tàn Kiếm, gã căn bản sẽ không sợ chết.

Ngày hôm đó, đoàn xe di chuyển trên đường, Diệp Tâm Hỏa lại ngồi ở bên cạnh La Vĩnh Càn, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc, không dám có chút sơ suất nào.

Đoàn xe bảo vệ ở hai bên có khoảng năm chiếc, hơn ba mươi vệ sĩ vây quanh chiếc xe của La Vĩnh Càn, bảo vệ chặt chẽ.

Dọc đường đi đều không có bất ngờ gì xảy ra.

Hình như, Tàn Kiếm biết mình không có cơ hội ra tay được nên lựa chọn nhẫn nhịn không ra.

Nhưng giống như đám người Giang Ninh biết, Tàn Kiếm nhất định sẽ ra tay, không có gì bất ngờ.

Đoàn xe tới chỗ nơi tổ chức, hai bên đường đều đã được dọn sạch. La Vĩnh Càn ngồi trên xe, vẫn chưa xuống.

Diệp Tâm Hỏa xuống xe trước. Hắn ta nhìn lướt qua xung quanh và khẽ gật đầu. Hơn ba mươi vệ sĩ lập tức.

tập trung lại thành một vòng tròn, bảo vệ La Vĩnh Càn ở chính giữa.

“Xem ra, gã không dám đi ra rồi.”

La Vĩnh Càn hừ lạnh một tiếng.

Nói ông ta không khẩn trương thì không đúng, đặc biệt là lúc đứng giữa cái sống và cái chết!

Ông ta đang muốn đi vào trong hộ trường, đột nhiên có một vệ sĩ đi ở phía trước chợt xoay người lại!

La Vĩnh Càn thấy gương mặt đó thì lập tức sợ hãi!

Gương mặt đó thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, nhưng ông ta nhận ra được đôi mắt kia, là Tàn Kiếm!

“Phụt…

Còn không chờ ông ta kịp phản ứng, Tàn Kiếm dã ra tay!

Gã dịch dung ẩn nấp đủ ba ngày, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất!

Cổ tay Tàn Kiếm run lên, thanh kiếm gãy từ bên thất lưng bắ n ra, đâm thẳng về phía La Vĩnh Càn, hai vệ sĩ bên cạnh phản ứng rất nhanh, lập tức xông lên ngăn cản, lại bị Tàn Kiếm trực tiếp dùng một kiếm cắt đứt đầu!

Máu b ắn ra La Vĩnh Càn kinh sợ kêu to tiếng kêu, máu bắn đến trên mặt ông ta, làm cho tim ông ta cũng muốn vọt ra ngoài.

“Tâm Hỏa! Tâm Hỏal”

Ông ta lớn tiếng gào thét, vàng lùi lại.

Vệ sĩ bên cạnh hoàn toàn không sợ hãi xông tới, che chở cho La Vĩnh Càn phía sau.



Tàn Kiếm lại giống như một ma đầu, trong tay cầm kiếm gãy, một kiếm giết một người!

Mười bước đầy máu tươi, xung quanh lập tức vang lên những tiếng kêu sợ hãi.

Chỉ trong mấy lần hít thở ngắn ngủi đã có sáu vệ sĩ chết ở dưới lưỡi kiếm của Tàn Kiếm!

Quá nhanh!

Người này là một ác mail Tàn Kiếm nhìn chằm chằm vào La Vĩnh Càn, dường như: rong con ngươi của gã chỉ có La Vĩnh Càn, không gi ết chết ông ta lại không thể trả thù cho người anh em già của mình.

“Kengl”

Đột nhiên có một bóng người chợt lao ra, một con dao.

găm va chạm vào trên thanh kiếm gãy của Tàn Kiếm và phát ra một tiếng vang dội, ánh lửa văng ra khắp nơi.

“Tàn Kiếm!”

Diệp Tâm Hỏa giận dữ gầm lên với sát khí ngập trời: “Hôm nay, mày chắc chắn phải chết!”

Tàn Kiếm không nói một lời, cổ tay rung lên, thanh kiếm gãy rung lên một tiếng vang dội và không để ý tới Diệp Tâm Hỏa, tiếp tục đuổi theo đâm về phía La Vĩnh Càn!

NEHÙI Diệp Tâm Hỏa không kịp chặn đường, thanh kiếm gãy rạch một đường trên cánh tay của La Vĩnh, thậm chí có thể thấy xương trắng.

“Mày đâm đầu vào chỗ chết!”

Diệp Tâm Hỏa tức giận thật rồi.

Ngay trước mặt hắn ta mà vẫn có thể làm cho La Vĩnh Càn bị thương, đây chính là sự sỉ nhục đối với hắn ta.

Hắn ta điên cuồng ra tay, thực lực mạnh mẽ đánh ép Tàn Kiếm, không để cho Tàn Kiếm lại có cơ hội nữa.

La Vĩnh Càn không ngừng lùi lại, kêu thảm và che cánh †ay của mình, sau đó kêu to: “Giế t chết gã! Giế t chết gã!”
 
Chương 279


“Âm”

Hai người Diệp Tâm Hỏa và Tàn Kiếm lập tức chiến đấu ác liệt!

Mọi người xung quanh căn bản không có cách nào can thiệp.

Gần như không cần thăm dò nữa, hai người trực tiếp.

đánh tới đỏ cả mắt rồi.

Tàn Kiếm một lòng muốn giết La Vĩnh Càn, đôi mắt lạnh lùng tới mức làm người ta vừa liếc nhìn đã khiếp sợ.

Đó là ánh mắt khinh thường tất cả, bao gồm cả mạng sống của mình!

“Ämf “Am “Âm!”

Diệp Tâm Hỏa thể hiện ra hết sát chiêu của mình, hung ác tới cực điểm.

Nếu hôm nay không giết được Tàn Kiếm, quyết định sẽ tự sát.

ậy hắn ta Tàn Kiếm tất nhiên đã bị thương, hơn nữa tình trạng vết thương còn không nhẹ, liên tiếp cứng rắn va chạm với Diệp Tâm Hỏa khiến sắc mặt gã rõ ràng trở nên tái nhợt.

“Bịch bịch!”

Tàn Kiếm lùi lại hai bước, khóe miệng có vết máu tràn ra, nhưng ánh mắt kia từ đầu tới cuối lại chưa từng thay.

đổi.

“Chết đi!”

Diệp Tâm Hỏa căn bản không nương tay, từng chiêu đánh ra vô cùng tàn nhẫn và hiểm độc.

Hắn ta nhất quyết phải gi ết chết Tàn Kiếm, cho dù bản thân bị thương nặng, cho dù bản thân có chết đi nữa.

Mà Tàn Kiếm cũng muốn giết La Vĩnh Càn, nhưng gã biết hôm nay, có lẽ mình sẽ không thể giết được.

Nhưng vậy thì tính sao?

“Giết!”

Tàn Kiếm chợt quát một tiếng, trong mắt đột nhiên phát ra hai đạo thần quang, gã dường như trở lại lúc còn trẻ, kiếm gãy vung lên phát ra từng tiếng xé gió.

Kiếm khí ngập trời, chém ngang tất cả!

Với khí thế mạnh mẽ như vậy, cho dù là Diệp Tâm Hỏa cũng không ngờ được Tàn Kiếm sắp chết, lại còn có thể phát huy ra thực lực đáng sợ như vậy.

“Lùi! Mau lùi lại!”

“Bảo vệ gia chủ!”

“Nhanh bảo vệ gia chủ!”

Các vệ sĩ còn lại bất chấp tất cả ảo vệ nhà họ La chủ, lại bị Tàn Kiếm liên tiếp chém giết năm, sáu người.

La Vĩnh Càn cũng bị dọa tới tái cả mặt.

Mọi người xung quanh càng vội vàng né tránh, nhìn trên mặt đất máu chảy thành sông, nhìn những cánh tay, cái chân bị chém đứt, thậm chí còn có đầu đang lăn lóc, có người không nhịn được đã liên tục nôn mửa.

Quá đáng sợi “Âm”

Đột nhiên, Diệp Tâm Hỏa vỗ mạnh một chưởng vào trên người Tàn Kiếm, lập tức đánh cho Tàn Kiếm bay ra ngoài.

Tàn Kiếm lăn hai vòng trên mặt đất rồi quỳ một chân trên mặt đất, hai chân đều run rẩy!

Trong tay gã vẫn nắm chặt thanh kiếm!

Đôi mát kia vô cùng lạnh lẽo, cho dù cả người gã đầy vết thương, cho dù trên mặt gã đầm đìa máu, cho dù gã mở miệng lại oa một tiếng và phun ra máu!

“Chết…

Tàn Kiếm gầm lên và lại xông tới.

Nhưng gã trước sau đã kiệt lực, vết thương trên người gã thậm chí còn không kịp khôi phục đã bị Diệp Tâm Hỏa tạo ra thêm mấy vết thương mới.

Máu… nhuộm đỏ quần áo trên người Tàn Kiếm, gã ngã xuống đất, không động đậy được nữa.

Nhưng trong tay gã vẫn nắm thật chặt thanh kiếm gãy của mình.

“Phụt phụt phụt!”

Diệp Tâm Hỏa tiến lên một bước, dao găm trong tay cắm mạnh vào tim của Tàn Kiếm, khóe miệng giật giật.

Đến lúc này, không khí dường như lập tức đông cứng lại.

Mọi người xung quanh câm như hến, không ai dám nói một lời nào, thậm chí không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Hình ảnh dường như dừng lại.

Cho dù là Diệp Tâm Hỏa cũng thở hồng hộc, trên người hắn ta có mấy vết thương, trên mặt càng chật vật hơn.

lựa chọn kiên nhãn không ra, chờ lành vết thương mới xuất hiện, sợ rằng nhà họ La thật sự không có cách nào tốt hơn để đối phó với Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm chết rồi.

Gã ngã trên mặt đất, con ngươi tối tăm vẫn nhìn chằm chằm vào La Vĩnh Càn, thanh kiếm gãy trong tay vẫn chỉ vào La Vĩnh Càn!

“Kéo đil Kéo đi!”

La Vĩnh Càn kêu to: “Băm gã ra, đút cho chó ăn cho tôi!”

Cơ thể ông ta đang không ngừng run rẩy.

Chỉ suýt nữa, suýt nữa thì ông ta đã chết rồi!

Tàn Kiếm này đúng là quá đáng sợ.

Cho dù giết Tàn Kiếm, ông Phó cũng đã chết, nhưng lần này nhà họ La bị tổn thất quá nhiều, rất nhiều điều lộ ra khiến cho bọn họ phải gánh chịu áp lực cực lớn.

La Vĩnh Càn rất tức giận.

Mấy vệ sĩ nhanh chóng kéo thi thể của Tàn Kiếm đi, chuẩn bị tìm một chỗ để xử lý.

Dựa theo La Vĩnh Càn căn dặn, bọn họ sẽ băm cho chó ăn!

Chiếc xe lái đến vùng ngoại ô thì đột nhiên ngừng lại.

“Anh là ai?”

Người trên xe lập tức nhảy xuống, không ngờ có người dám chặn đầu xe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom