Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 19: Chương 19


Trời giáng chức trách lớn cho người này, trước hết sẽ làm người ta chịu đắng
cay, gân cốt tả tơi, đói bụng…
Để giết một người, đầu tiên quét mã trả tiền cho xong cũng không tính là thái
quá lắm.
Nhân viên cửa hàng mở to đôi mắt đáng yêu, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối
cùng chị ta tập trung vào Chương Trình trong lúc chạm vào chỗ điện thoại trong
tiệm để báo cảnh sát.
Chú ý đến hành động của người ta, Chương Trình kéo ra nụ cười, lấy điện thoại
ra quét tích tích.
Tiền đã cho, nó sẽ phải trả giá đắt cho lòng tham của mình.
“Được rồi cưng à, chúng ta đi đi.”
Quả nhiên nhân viên cửa hàng và những người khác tin tưởng, không có ý định
ngăn chặn Chương Trình. Đúng lúc này Tưởng Xuân đi vào.
Trước khi A Điêu bị Chương Trình kéo ra khỏi cửa hàng, cô chỉ vào Tưởng
Xuân và nói: “Được rồi, tôi tha thứ cho anh, nhưng anh phải hứa với tôi ra chia
tay với anh ta rồi, sau này sẽ không cho tôi hứng tội thay để ngủ với anh ta nữa
trừ phi tôi đồng ý.”
“Nếu anh muốn dùng một chân đạp hai thuyền, du Long hí Phượng, phải thêm
tiền.”
Tưởng Xuân: “?”
Chương Trình: “...”
Người trong cửa hàng: “!!!
Không phải, có vẻ cô còn trẻ mà biết được quá nhiều đấy?
....
Chưa bao giờ thấy một người trơ tráo nói vớ va vớ vẩn đầy tự nhiên, chân thành
và không có sơ hở như vậy.
Trong lòng Chương Trình lộp bộp, bỗng nhiên có dự cảm không ổn nhưng cũng
không kịp ngăn cản.
Tưởng Xuân: “Trần A Điêu, mày nói cái gì vậy!”
Đúng thật, cho dù Tưởng Xuân đã đề cao A Điêu, tuy nhiên chỉ vì con mồi này
rất mập mạp, rất quan trọng về mặt giá trị, hắn bỏ con nhỏ này khó đối phó biết
bao.
Thực chất trong xương tủy, Tưởng Xuân là một công tử nhà giàu chưa từng chịu
thất bại quá lớn, cũng chẳng được huấn luyện trong rừng sinh tồn vẫn giữ ấn
tượng cứng nhắc về A Điêu. Thêm chuyện Chương Trình có mặt, nơi này chỉ có
nhân viên và khách hàng, thế là hắn không che giấu cảm xúc của mình.
Và hắn cứ để lộ như vậy tương đương liên quan đến A Điêu, đáng sợ hơn nữa
khi trong cửa hàng tiện lợi này có máy giám sát.
Chương Trình một mực mang mũ lưỡi trai, có nói chuyện hoặc mua sắm toàn
tránh góc độ của nó. Trong khi Tưởng Xuân… còn quá trẻ, đã vào, và phát ra
tiếng nói tiết lộ quen biết A Điêu.
Xong.
Trong tương lai nếu cái chết của nó bị điều tra, Tưởng Xuân khó có thể thoát
thân, cũng sẽ liên lụy đến chính mình.
Trong lòng Chương Trình tức giận Tưởng Xuân ngu xuẩn, ấy nhưng chuyện đã
đến nước này, gã vừa bỏ ra 52,000, sao mà từ bỏ ý đồ cho được. Mặc kệ Tưởng
Xuân có lộ hay không, tóm lại chính mình…
“Được rồi, đừng làm ầm ĩ, để người khác làm ăn nữa. Chúng ta cứ ra ngoài mà
nói.”
Chương Trình đột nhiên giữ cổ tay của A Điêu, giữ thật khéo léo khiến A Điêu
không thoát ra được, muốn kéo cô ra ngoài.
(P1)
Thật ra giờ phút này A Điêu đã ngạc nhiên: Không đúng chứ, mấy người ở phủ
Thứ sử này toàn ăn cơm khô sao? Nếu sợ chậm trễ chuyện chính, dựa vào động
tĩnh ầm ĩ của bọn họ cũng nên kéo người ta vào cửa sau xử lý trước chứ. Làm
sao quan sát lâu như vậy?
Không biết thời gian càng lâu càng trì hoãn chuyện chính của bọn họ à?
May mắn thay khi A Điêu nghi ngờ, cuối cùng nữ nhân viên cửa hàng đã phản
ứng lại và nghiêm túc bảo: “Xin lỗi hai anh đây, cô gái này không thể đi với các
anh. Hoặc là các anh cùng đi vào phòng hội nghị ở sân sau của chúng tôi để giải
quyết thương lượng xong, hoặc là hai người rời đi thôi.”
Cuối cùng A Điêu cũng yên lòng: “Được, tôi đồng ý.”
Cũng không biết hai người bên Chương Trình muốn mạo hiểm hay dứt khoát
rời đi.
Theo lý thuyết, Tưởng Xuân đã bị lộ cho nên…
Chợt Chương Trình mỉm cười: “Được, vậy vào trong nói chuyện đi.”
Gã nhìn lăm lăm A Điêu một tí: Con nhỏ thối này, sợ không biết mình giết
thẳng nó luôn ở bên trong được, kế đó cướp Thực Thể Gieo Linh và trốn thoát.
Về phần chuyện nhà họ Tưởng thì sao... Linh khí sống lại, nhà họ Tưởng tính là
cái gì, triều đình còn tự lo không xong, sao có thể tốn sức lực đi điều tra một
con nhỏ râu ria.
A Điêu cũng nhìn gã thật sâu: Ngu ngốc, không biết người của phủ Thứ sử đang
gậy ông đập lưng ông? Muốn vào sân sau nhân cơ hội ám sát tôi đoạt Thực Thể
Gieo Linh và chạy trốn? Chờ bị mấy cao thủ này bắt lại đi!
Ánh mắt hai người toàn thâm ý vô cùng. Thật ra Tưởng Xuân cũng nhận thấy
mình phạm sai lầm, hắn có lòng tránh né bảo toàn. Tuy nhên nhìn thấy thái độ
của Chương Trình, hắn đoán có thể tên này sinh lòng bất hảo thế là nhất thời
không cam lòng, bởi vậy hắn cũng đồng ý.
Thế là ba người đi xuống sân sau do nữ nhân viên bán hàng dẫn đầu. Trên
đường đi qua nhà bếp, A Điêu nhìn sang bỗng nhiên có biểu hiện cứng còng,
nếu nhìn sâu vào, có thể nhìn thấy đồng tử của cô rung động.
Chấn động lớn khôn cùng.
Giây lát đó, A Điêu quay đầu chủ động ôm lấy cánh tay Chương Trình, cơ thể
xáp tới gần gã, dùng giọng điệu vô cùng mềm mại nũng nịu mà rằng: “Anh ơi,
người ta bỗng nhiên ngại quá. Chuyện riêng tư của ba người chúng ta, sao
không biết xấu hổ vào trong cửa hàng của người khác mà nói chứ. Hay là chúng
ta về nhà xử lý?”
“Chưa kể, đột nhiên em thấy… ba người cũng tốt, làm ổ chăn ấm áp.”
Con mồi đột nhiên muốn theo thợ săn về nhà?
Phản ứng đầu tiên của Chương Trình là người này muốn làm chuyện xấu.
Nhưng khi gã quay đầu bắt gặp ánh mắt của A Điêu, gã thấy được người ta ra
hiệu sâu trong đó: sợ hãi, nhắc nhở.
Cái gì?
Chương Trình phản ứng nhạy bén cỡ nào, nhanh chóng phát hiện vừa rồi tựa
như con nhóc này nhìn một chỗ nào đó mới giở quẻ. Như vậy… gã thuận theo
nhìn sang.
Máu đột nhiên chảy ngược, mẹ kiếp!
(P2)
Trong mắt, nhà bếp có mấy tủ đông lớn, nhưng khe hở trên nóc tủ đông và trên
mặt hộp băng bên cạnh lại có rất nhiều ruồi.
Nhưng cửa hàng tiện lợi này thuộc chuỗi cửa hàng, chỉ bán đồ ăn nhẹ đóng gói
và đồ uống này nọ, duy nhất có đồ nấu ăn thì chỉ nấu loại bánh cá hầm. Song, ai
nấy đều biết nguyên liệu để nấu món này chủ yếu là đồ đông lạnh. Từ đông lạnh
đến rã đông, toàn bộ có thể dễ dàng đưa từ phòng đến chỗ thiết bị để xử lý,
không tiếp xúc với bên ngoài. Chưa kể vì tiếng tăm chuỗi cửa hàng lớn và lại ở
trong thành phố cấp hai, bước kiểm tra chất lượng rất nghiêm ngặt, không có
khả năng gặp tình trạng vệ sinh như vậy.
Vì vậy rất nhiều ruồi bị thu hút chỉ có thể chứng minh rằng trong một thời gian
ngắn nơi chúng ở có mùi tanh.
Chẳng hạn như máu tươi.
Câu hỏi đặt ra, trong tủ đông chứa đồ tanh gì?
Ngẫm lại những gì đã xảy ra gần nhất trong cộng đồng Kiếm Nam - cửa hàng
tiện lợi này có chỗ sai, nhân viên cửa hàng bên ngoài và khách hàng có vấn đề!
Bị giết, thay thế.
Tư duy của Chương Trình thông suốt, lúc này ôm A Điêu, vui mừng cho hay:
“Được rồi, cục cưng khéo hiểu lòng người quá. Chúng ta về nhà đi.”
Diễn xuất của cặp trai gái chó má này thật hoàn hảo, nhưng họ quay lại và nhìn
thấy Tưởng Xuân ở phía sau có biểu hiện tức giận một lời khó nói hết. Đầu óc

tên này không đủ, ít nhất so với sự tinh vi của hai người là hoàn toàn không đủ.
Thế là họ chẳng diễn nổi nữa, nhưng hắn còn chưa ngu tới tột cùng, không tính
là đồng đội heo. Thế là ngay lúc đó chỉ sững sờ một chút, mặt lộ vẻ chả hiểu,
chỉ hỏi theo bản năng: “Hai người…”
Giọng nói của hắn im bặt.
Bởi vì cổ hắn có thêm một đường máu, bị cắt từ phía sau, cắt hoàn hảo giống
như cắt bánh ga-tô. Đầu hắn không tách rời khỏi cổ, chỉ có một vết cắt, có một
bàn tay nhô ra ở phía sau, nắm lấy tóc hắn và nhấc lên.
Đầu được đưa lên.
Cái gọi là đưa đầu tới gặp đã được diễn giải thật sâu sắc.
Trên mặt Tưởng Xuân còn lưu lại biểu hiện nghi hoặc.
Một trong những khách hàng cầm đầu đang đứng trên các bậc thang mỉm cười
với họ, phía sau là ánh sáng sạch sẽ và tươi sáng trong cửa hàng tiện lợi, phía
trước là đèn phòng bếp tối tăm lờ nhờ.
Nụ cười của y trông rất quỷ quái trong thứ ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Phụt~ Máu điên cuồng phun ra từ mạch máu trên cổ. Chương Trình và A Điêu
đang hồi hộp đã đồng thời nới lỏng nhau ra, một người lăn quay tại chỗ, một
người né tránh sang một bên.
(P3)
Sau khi A Điêu né tránh, bút điện ánh sáng trong tay nữ nhân viên bán hàng từ
đầu còn dẫn đường phía trước biến mất còn cô ngay lập lộn ngược về phía sau,
tránh con dao móng tay của Chương Trình ập đến, né chuyện bị cắt cổ họng. Cô
giẫm lên vách tường, dán sát như một con nhện. Ấy nhưng Chương Trình nào
có đuổi theo, gã lập tức chạy về phía cửa sau, muốn chạy trốn.
Vút, một người xuất hiện ở cửa sau, đột nhiên đạp vào gã.
Chương Trình linh hoạt trốn về phía sau, nhưng gặp ngay đòn Chiết Mai Thủ*
mãnh liệt của người đàn ông trên bậc thang.
*Chiết Mai Thủ: một trong những tuyệt học tinh diệu nhất, biến hóa phức tạp
nhất trong võ lâm. Xuất phát từ tên Thiên Sơn Chiết Mai Thủ trong Liên Long
Bát Bộ có thể so sánh với tuyệt kỹ võ lâm như Hàng Long Thập Bát Chưởng,
Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm. Ở đây tác giả xây dựng thế giới riêng nên bỏ
đi cụm Thiên Sơn.
Chương Trình với cặp mắt hung ác dùng bước chân uyển chuyển né tránh và
nhấn vào đồng hồ đeo trên cổ tay.
Bụp, chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng rực rỡ, trong nháy một màu trắng làm ai
nấy đui mù ngập tràn cả phòng bếp. Trong không gian trắng thế này, Chương
Trình nhân cơ hội này chui tới lối ra, còn A Điêu ở một bên cũng nhắm mắt lại,
leo xuống mặt đất và tới chỗ lối… Chợt trên cổ cô gì đó nhoi nhói truyền tới,
ngay lập tức lại tê liệt toàn bộ cơ thể.
Bịch bịch hai tiếng.
Vùng trắng nhanh chóng phai đi, Chương Trình đã bị một cước đạp vào tường,
phun ra một ngụm máu thật lớn.
Còn A Điêu bị giữ chặt cổ, trên cổ còn có bút điện, dòng điện liên tục tràn vào
cơ thể cô. Dòng điện khổng lồ không ngừng giết chết sức sống của cô, chỉ cần
đạt đến một lượng điện nhất định, e cô sẽ bị giết.
Người có cùng cảnh ngộ với cô còn có Chương Trình, gã bị đè chặt đầu, lưỡi
dao mỏng gác ngay cổ gã.
“Chờ đã.”
Người đàn ông ở cửa sau bước ra khỏi bóng tối để lộ khuôn mặt có mũi diều
hâu ở nơi sáng tối giao nhau. Y không phải là một trong những khách hàng và
nhân viên bán hàng, rõ ràng là một người ẩn náu ở sân sau của cửa hàng, nghe
tiếng nên tới xử lý.
Chương Trình chẳng yếu là bao, hễ đối đầu với bất cứ ai đề có sức thoát thân.
Nhưng gã phải chống lại tận hai người, và phía bên gã… Tốt, A Điêu đã bị nữ
nhân viên cho giật điện.
“Hẳn bọn chúng đã hấp thụ linh khí, có khả năng trong cơ thể có Thực Thể
Gieo Linh.”
“Vậy giết chết chẳng phải sẽ lấy được sao, vì sao không giết?” Người phụ nữ
thay đi giọng nói mềm mại khéo léo lúc trước, nơi đáy mắt là nỗi âm ngoan.
“Có ngu hay không? Dựa vào cấp bậc của bọn nó còn chưa tới mức vận dụng
linh năng, biết giấu Thực Thể Gieo Linh vào trong cơ thể à? Thực Thể Gieo
Linh sẽ bị bọn chúng giấu ở nơi khác.”
(P4)
Người đàn ông cũng coi như có kiến thức, khác hẳn với Tưởng Xuân tức nước
vỡ bờ không lấy được từ A Điêu sẽ không buông. Tuy nhiên, y muốn giữ lại
mạng của hai người cũng không tầm thường.
“Đại ca có mệnh lệnh, quan phủ bên kia đã đoán được chúng ta bắt sống đám
nhóc con này ắt cần dùng tới, đã giám sát giao thông vận tải chặt chẽ, muốn chở
đám con nít này đi tuyệt đối là chuyện không thể. Theo kế hoạch B, bắt đầu từ
tối nay.”
“Tối nay?”
Hai người ngạc nhiên, song vẫn nhìn về phía hai người bên A Điêu.
Hóa ra là như vậy, khó trách cần 2 đứa này.
Khi A Điêu thấy Chương Trình bị đánh ngất xỉu, nữ nhân viên cửa hàng cũng
tăng điện trong cây bút.
Bịch.
Cả hai đều ngã xuống.
Trước khi hôn mê, trong đầu A Điêu có một suy nghĩ: Hiển nhiên điểm cải
trang của phủ Thứ sử này đã bị phường quỷ yêu tàn sát trước một bước, còn bị
người ta thay thế thân phận. Tạ sao mình lại vừa đúng lúc đụng phải điểm kiểm
soát này chứ, nhất định hai con chó chết bằm Tưởng Xuân và Chương Trình hại
mình!
Nhưng mình đã báo quan, lão khốn Trần Nhiên có cứu kịp mình?
.....
Chỗ Đoàn luyện Lăng Thành nhận được chuyện báo quan với tình hình nguy
hiểm từ văn phòng Tư mã châu bên kia chuyển tới bèn lập tức bắt đầu hành
động.
Trên thực tế, Đoàn luyện rất lúng túng, họ không thuộc thẩm quyền của quan
phủ cũng không thuộc quân bộ. Thế nhưng khi họ thật sự nhúng tay vào, hình
như toàn đứng sang bên cạnh. Bình thường những người không có bối cảnh mới
bị phân phối đến đây, làm công việc vất vả, cho nên Trần Nhiên xoay bên này
tới lui cũng là điều dễ hiểu.
Trưởng Đoàn luyện là một lão già sống theo kiểu không cầu không mong đã
năm sáu mươi tuổi, trước kia lui khỏi chiến trường, từ lâu đã vào giai đoạn
dưỡng lão, bất kể chuyện gì, gặp chuyện kéo dài được là ông ta sẽ kéo dài.
Nhưng Phó Đoàn luyện chính là thanh niên trai tráng hăng hái, nghe được nội
dung báo quan bèn nhướng mày.
Âm thanh + nội dung văn bản = một cô gái trẻ mà mình vừa gặp cách đây
không lâu.
Trùng hợp như vậy? Sao em ấy lại đến Lăng Thành? Thư giới thiệu của anh ta
cho cô áp dụng cho Kim Lăng mà.
Đoán chừng không gặp phải trắc trở bên trường cấp 3 Kim Lăng thì chính là
gặp chuyện bên Hộ bộ bên kia.
Phong Đình không còn suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dẫn người ra ngoài phá án,
máy bay nhanh chóng đến nơi xảy ra sự việc.
Chiếc xe ở đó, chiếc xe đạp đổ nát cũng vậy.
Không có máu trên mặt đất, người cũng không ở đây.
“Có vẻ như đã trốn thoát, ai đó đang đuổi theo em ấy, có hai người.”
Phong Đình dẫn người nhanh chóng theo dấu. Bởi vì có máy bay, đứng trên chỗ
cao hơn để quan sát đường tắt, anh ta đã nhanh chóng đuổi tới ngã tư đường.
Mắt anh ta đảo qua, tất cả các cửa hàng ở đầu đường hay bên đường đã đóng
cửa. Do những vụ án gần đây làm ai nấy thấy bất an làm trên đường hầu như
không có người ra ngoài, hiển nhiên cửa hàng cũng đóng.
Ngoài một số cửa hàng tiện lợi và siêu thị vốn đủ tiêu chuẩn mở cửa 24 giờ.
(P5)
“Đội trưởng, không thấy người, có phải đã trốn đi nơi khác không?”
“Tôi sẽ điều chỉnh giám sát, xem bọn họ…”
Phong Đình giơ tay lên: “Không cần, bọn họ vào cửa hàng tiện lợi.”
Cửa hàng tiện lợi?

Ánh mắt mọi người dừng lại ở cửa hàng tiện lợi đã đóng, bỗng nhiên có người
nhận ra: “Cửa hàng này đêm qua còn mở, tôi đã thấy lúc đi tuần tra. Thương
hiệu này thuộc sở hữu của giới tư bản, quy định sẽ mở cửa thanh toán 24 giờ.
Cho dù gần đây các cửa hàng tương tự chuẩn bị đóng cửa vào ban đêm để tránh
rủi ro, nhưng hiện tại vẫn chưa nghe thông báo từ cái này.”
“Tôi đã liên lạc với trụ sở chính của họ...”
Cấp dưới liên lạc với công ty, Phong Đình liên lạc với văn phòng Tư mã châu,
người trả lời điện thoại lại là Trần Nhiên.
Người có cấp kém là thế mà Trần Nhiên lại tự mình nói chuyện.
Tối nay bất thường.
Phong Đình nói rõ sự tình, Trần Nhiên lại nhíu mày, một lần nữa xác định vị trí
cửa hàng kia: “Tình huống không đúng! Phong đại nhân, hẳn cửa hàng này là
điểm ngụy trang bố trí của phủ Thứ sử, tối nay còn chưa truyền đến tin tức hành
động. Đám người được bố trí ở đây sẽ không dễ dàng di chuyển, ngoại trừ…”
Chết! Phong Đình biết được mức độ nghiêm trọng của tình huống bèn lập tức
dùng một cước đá vào trên cửa chính.
 
Chương 18: Chương 18


Xong rồi, đây chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, đối phương 100%
hướng về phía mình.
Cái này không cách nào tự an ủi, và A Điêu tăng nhanh tốc độ đi xe đạp.
Vừa nhìn thấy điệu bộ A Điêu rõ muốn chạy trốn, Chương Trình cũng đi xe đạp
nheo mắt lại.
Đúng là nó phát hiện ra thật!
Chương Trình cũng tăng tốc độ đạp xe tương ứng.
Hai người một trước một sau chạy nhanh trên đường phố vốn ít người, gió thổi
ào ào, thổi bay sợi tóc, nhưng trong lòng A Điêu vô cùng hoảng sợ.
Người này có thể định vị mình?
Điện thoại di động của cô chưa từng rời khỏi người, sao người ta xác định được
vị trí của cô?
Với điều kiện người ta không thả máy giám sát bay không người lái, dò xét
mình ở trên không.
Thiết bị như vậy có giá ít nhất 50,000 tinh tệ, cũng phù hợp với mức tiêu thụ
của nhà họ Tưởng. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng để đối phó với một lính
mới như cô đúng là quá nâng cao cô rồi.
Sợ rằng người này là một sát thủ chuyên nghiệp.
A Điêu lập tức dùng Bluetooth kết nối điện thoại di động và bấm số. Cô báo
quan, báo cáo đến văn phòng Tư mã châu Lăng Thành.
“Vâng, có một người tên là Chương Trình. Em nhận ra gã, gã là nhân vật liên
quan đến phú hộ nhà họ Tưởng ở huyện Kỳ Sơn của chúng em. Em nghe anh bộ
đầu nơi đó từng nói trong tình cờ. Em phát hiện ra gã cứ mãi đi theo em từ
khách sạn, không biết có phải vì em phát hiện ra gã dùng thân phận giả không.
Đúng vậy, Lý Tứ, tên giả của gã là như vậy. Giờ đây gã nhận ra em chạy trốn và
đang đuổi theo em… Vâng, xin vui lòng định vị em, giờ em…”
Lời của A Điêu còn chưa dứt, cô bỗng nhiên quay đầu lại, trong đồng tử cô chỉ
có mỗi hình ảnh đèn xe; run rẩy thu phóng … Rầm, một tiếng nổ lớn.
Nhân viên lễ tân bên văn phòng Tư mã châu đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn
như vậy. Với kinh nghiệm lão làng, chị ấy lập tức phán đoán có tai nạn giao
thông, hơn nữa chắc chắn người báo án này bị xe tông trúng. Bởi vì vừa rồi bên
trong tiếng va chạm có cả tiếng vỏ kim loại của xe va chạm với xe đạp.
Người này bị ám sát rồi?
Nhân viên lễ tân xúc động nhưng vẫn nhẫn nhịn, báo cáo thẳng chuyện này.
Tình tiết vụ án rất nhanh đã đi tới bộ phận hạch tâm dưới trướng Trần Nhiên.
Đương nhiên người bên trong được Trần Nhiên giao trọng trách, biết sách lược
trước mắt thay đổi, không tìm kiếm ma quỷ mà lại lục soát người khả nghi. Đột
nhiên có báo cáo một vụ án như vậy đã lập tức thu hút sự chú ý của những
người đa mưu túc trí này.
“Hẳn là không phải băng đảng đứng sau màn, bằng không động tĩnh sẽ chẳng
lớn như vậy.”
“Ước tính là trường hợp bên lề, nhưng cũng chẳng thể ngó lơ chẳng màng. Nếu
không rất dễ làm xáo trộn việc triển khai hiện tại.”
(P1)
Đương nhiên Trần Nhiên cũng biết, đáy mắt sâu thẳm giơ tay lên: “Mặc kệ
người báo án chết hay không, phải bắt hung thủ cho bằng được, bằng không dư
luận sẽ nghiêm trọng hơn. Cứu trở về có thể vãn hồi danh tiếng nhất định, hơn
nữa việc này có thể lấy ra đánh vào cỏ, làm rắn hoảng sợ.”
Đám người nhìn nhau.
Khả thi.
Nhưng không thể là người bên phía bọn họ ra tay bởi sẽ gây ra phản ứng dây
chuyền bên phía phủ Thứ sử, rất dễ phá hư kế hoạch tối nay, ảnh hưởng đến kết
quả cuối cùng. Như vậy...
Ánh mắt đảo qua những chấm đỏ và đang điên cuồng điều tra so sánh, Trần
Nhiên trầm ngâm hai giây mới bảo: “Chuyển nó cho Đoàn luyện* Lăng Thành,
để cho người bên đó ra tay.”
*Đoàn luyện: tổ chức vũ trang phản động, thời xưa
.....
A Điêu không chết, hai ba giây trước khi chiếc xe sắp đâm vào xe đạp, cô nghe
thấy tiếng gió bên cạnh con hẻm.
Xe bay cấp thấp, không chạy xe trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ. Cô hầu như
không nhận ra khi nó thoát khỏi đường ray trong con hẻm, song, có một hướng
gió cố định trong hẻm và nó bỗng nhiên thay đổi. Thế là với năm giác quan tăng
lên sau khi được tẩy tủy cộng với cái nhìn sâu sắc được rèn luyện từ một môi
trường hẻo lánh, cô nhận ra ngay. Trong khoảnh khắc va chạm.....
Cô ngay lập tức nhảy khỏi chiếc xe đạp của mình, lăn xuống đất, điện thoại
cũng bay ra ngoài và vỡ thành từng mảnh. Nhưng cánh tay của cô đã bảo vệ
đầu, sau khi đà lăn chậm lại là nhanh chóng xoay người đứng lên, lao vào một
con hẻm khác.
Vừa rồi nếu cô không nhìn lầm, người lái xe là Tưởng Xuân.
Cái tên chó chết này lại tự mình đến, có vẻ như là bắt buộc phải có được Thực
Thể Gieo Linh trong cơ thể cô.
Lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc rằng thế giới đã thay đổi, tham vọng của đám
người đầy dã tâm đối với sự sống lại của linh khí hệt như điên dại.
A Điêu rất nhạy bén, cô chọn con hẻm hẹp nhất làm xe bay không thể chạy vào,
đồng thời cũng có nhiều rác lắm, chỉ có thể đi bộ.
Tưởng Xuân dùng bình xịt phun mấy lần vào trong xe, những bình xịt này sẽ
tiêu hủy bất kỳ dấu vân tay dính líu nào để tránh dấu vết sinh học của hắn bị
chính thức điều tra. Chiếc xe bay và danh tính hiện tại của hắn là giả.
Đã chuẩn bị đâu đó cắt đuôi, lần này hắn nhất định phải lấy được Thực Thể
Gieo Linh kia, như vậy hắn mới có hy vọng vào trường học ở Kim Lăng!
Đuổi theo!
Tưởng Xuân có dã tâm, từ nhỏ hiếu thắng, năng lực vận động vô cùng tốt. Sau
khi hắn nhanh chóng đuổi theo, Chương Trình bên kia lại lựa chọn đi vòng qua
bên cạnh. Tốc độ của gã càng kinh khủng hơn, nhanh hơn Tưởng Xuân một
phần ba. Gã muốn bọc đánh cũng như vây chặn đầu hẻm chỗ khác!
(P2)
ầ ố
Nhưng Chương Trình nghĩ thầm: Nhìn động tác và tốc độ phản ứng của con nhỏ
vừa rồi, làm sao nói bình thường như trước đây, nhanh hơn người thường rất
nhiều. Nếu trước đó Tưởng Xuân không nói dối, tư liệu cũng không sai, thì
chính là trong khoảng thời gian này nó đã hít phải linh khí cải tạo thân thể.
Nó có Thực Thể Gieo Linh!
Chương Trình nheo mắt lại, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám.
.....
Trong ngõ không có đèn đường, một mảng lờ nhờ, A Điêu lại mãnh liệt xuyên
qua trong đó. Bóng dáng cô mạnh mẽ như khỉ, dần dần hất văng Tưởng Xuân
phía sau, nhưng đáng sợ là cuối con hẻm phía trước lại có người đến.
Bồn cầu đã thông báo rằng Chương Trình đã biến mất đi đường vòng trước đó,
thế nhưng nó lại nhắc đã cho thấy rõ gã tiến vào trong phạm vi cảm ứng,
khoảng cách tối đa là một trăm mét tính từ cô.
Mù mờ và chật hẹp, đầy chướng ngại vật trong ngõ nhỏ, cả hai đều không nhìn
thấy nhau nhưng không ngăn cản họ nhận ra tiếng bước chân của nhau.
Hoặc nhẹ hoặc nặng...
Cho đến khi...
Vút! Khi Chương Trình đột nhiên xuất hiện như một con quỷ, con dao của đồ
cắt móng tay xoẹt qua thiếu chút nữa là ngay cổ họng người phía trước. Thế
nhưng khuôn mặt run rẩy kinh ngạc của người đó nào có phải của A Điêu.
Tưởng Xuân!
Người gã đuổi theo chặn đường là Tưởng Xuân?
Chương Trình sa sầm mặt, mà Tưởng Xuân lỡ lời chất vấn: “Sao lại là anh? Nó
trốn thoát rồi? Không thể nào, chỉ có một con đường thẳng này, chẳng lẽ nó trốn
trong đống rác đó sao?”
Hắn nóng lòng quay lại bươi tìm trong đống rác nhưng Chương Trình đột nhiên
xông ra ngoài. Tưởng Xuân nhìn thấy cách đó hơn năm mét, Chương Trình nhặt
được một cây gậy tre, chạy nhanh rồi mượn lực nhảy lên, không ngừng xông
thăng lên nóc nhà bên cạnh.
Mẹ kiếp?!! Vậy Trần A Điêu đã trốn thoát như thế?
Không thể nào, nó là khỉ à?
Trên nóc nhà, Chương Trình nhìn thấy một cây gậy tre khác bèn biết rằng họ
không phán đoán sai. Gã nhìn sang, quả nhiên thấy một bóng đen nhỏ gầy đang
chạy nhanh trên mái nhà, dễ dàng nhảy qua khoảng cách giữa các con hẻm
khác, thêm việc nhảy lên mấy cái cầu thang, liên tục di chuyển đến mái nhà kế.
Linh hoạt tột cùng.
Đụ má, nhiều năm rồi không gặp một con mồi gà rù khó giải quyết như vậy.
Chương Trình mỉm cười, đuổi theo với tốc độ nhanh hơn.
A Điêu quay đầu lại thấy Chương Trình đuổi theo thì nội tâm chạy tán loạn:
Muốn mạng thật rồi. Nhà họ Tưởng chỉ là một phú hào nhỏ, làm sao tuyển được
sát thủ lang băm thế này.
A Điêu điên cuồng chạy trốn nhảy vọt, chờ cô nhảy tới bốn năm ngôi nhà, phía
trước… là ngôi nhà cuối cùng cách mái hiên dưới chân 7 mét.
Cái này nhảy làm sao?
Chương Trình phía sau cũng thấy, trong lòng nắm chắc, gã cố gắng để đi lên và
bẻ gãy cổ của cô bỗng nhiên… Vụt!
Con nhỏ đó biến mất.
Nó nhảy xuống.
(P3)
.....
Má, nó điên rồi?!
Ngôi nhà đầu tiên thực sự không cao, dẫu gì mượn lực một cây gậy tre là nhảy
được lên mái nhà. Các loại phòng ốc bên này không cao thật nhưng bọn họ
thông qua mái nhà để lấy đà tăng độ cao lên, liên tục thay mấy nhà. Giờ đây căn
nhà này đã cao tới bốn tầng, chiều cao gần mười lăm mét.
Nhảy xuống...
Chương Trình không nghe thấy tiếng vang rơi xuống đất, ngược lại nghe thấy
ế ấ ấ
tiếng thứ khác rất nhỏ… Gã nhanh chóng chạy qua xem, chỉ thấy vách ngăn vải
đặc biệt của cửa hàng tầng một vẫn còn đung đưa dữ dội còn con bé đó thì lao
xuống đất, quay đầu lại dựng một ngón giữa về phía gã. Đoạn, nó chạy sang con
đường không có người, chạy về phía cửa hàng tiện lợi bên kia.
Ái chà!
Nó cho rằng chạy đến nơi đông người là gã không dám xuống tay?
Chương Trình bật cười và ngay lập tức nhảy xuống.
Khi A Điêu vào cửa hàng tiện lợi, cửa cửa hàng phát ra âm thanh chào đón, kế
đó đó hai nhân viên phục vụ và năm khách hàng trong cửa hàng đều giật mình.
Dù sao thì A Điêu trông thật nhếch nhác.
A Điêu quay đầu lại nhìn bóng dáng Chương Trình đuổi theo, trên mặt nào có
vẻ hoảng sợ, ngược lại cô còn cười lạnh: Đây là một cửa hàng tiện lợi bình
thường à? Nó chính là một điểm kiểm soát ngụy trang đấy.
Bạn muốn nói với 13 khu vực chấm đỏ, làm sao tôi biết chắc đây là điểm kiểm
soát ngụy trang, lỡ nó là thủ phạm đằng sau màn thì sao?
A Điêu thực sự đã tính toán, trước đây cô đánh dấu những điểm này cũng không
phải là đánh dấu không không như thế. Mỗi nơi đều được cô quan sát, cuối cùng
cô nghi ngờ những khu vực chấm đỏ bí mật và chủ yếu được sử dụng để che
thân như cửa hàng tiện lợi này. Thật ra nó được dùng để thuận tiện quan sát bên
ngoài, và gần đó chắc chắn sẽ có trẻ em sinh sống.
Cửa hàng tiện lợi quá điển hình, không giống phong cách xảo quyệt của lão
khốn Trần Nhiên, tám chín phần chính là vỏ bọc của Thứ sử bên kia.
Cho nên khi A Điêu bỏ trốn đã xác định tìm điểm này để trốn tránh, trước đó
khiêu khích Chương Trình cũng vì muốn dụ dỗ đối phương tới đây.
Dám ra tay là chết ngay, phủ Thứ sử tuyệt đối không quan tâm rốt cuộc gã là
người nhà họ Tưởng hay sát thủ ở đâu, bắt được sẽ xử lý như người khả nghi.
Thế là… A Điêu ước gì người này đi vào, bởi vì lực lượng chức năng sẽ sớm
đến bắt người..
Chưa kể bồn cầu nhắc nhở những người trong cửa hàng tiện lợi là đối tượng có
thể tiến công với cấp thấp, đối phó với một Chương Trình là chuyện chẳng đáng
kể.
Ánh mắt A Điêu đảo qua đám người, thầm nghĩ giả bộ thật tốt, hoàn toàn không
lộ sơ hở.
Cô tự mua một ít bánh cá hầm* và đến một bên bàn nhỏ để tiêu hao thời gian.
*Bánh cá hầm: Oden, món ăn của Nhật, gồm một số nguyên liệu như trứng
luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi
nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi
hộ gia đình.
(P4)
Không lâu sau, Chương Trình đi vào.
Người này lão luyện ghê, cũng bình tĩnh tự nhiên chọn một ít đồ ăn, tiếp theo
bưng mâm đồ ăn… Bình thản ngồi trước mặt A Điêu.
Gã toan ngồi xương, A Điêu liền chủ động nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi,
đây là một tên du côn. Gã cứ theo dõi em, chị có thể giúp em báo cảnh sát
không?”
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên, Chương Trình không nghĩ rằng A Điêu lại chủ
động như vậy, thế là gã cười cười và nói trong vẻ không biết làm sao: “Bé
Ngoan, đừng giận dỗi nữa. Xin lỗi, em ấy là bạn gái tôi, cãi nhau cùng tôi thôi.”
Má!
Sát thủ giỏi giang, đúng là không tầm thường.
Đột nhiên A Điêu thay đổi tư thế, nói kiêu căng: “Cãi nhau? Nếu anh còn xem
tôi là bạn gái của mình, vậy anh dỗ tôi đi.”
Chương Trình ngỡ ngàng. Tuy nhiên liếc qua nhân viên bán hàng lộ vẻ hoài
nghi và những khách hàng khác đang theo dõi, gã không thể không tiếp tục mỉm
cười: “Đương nhiên phải dỗ dành em rồi, cục cưng của anh. Chúng ta về nhà
trước đi, được không?”
Gã nói xong toan ôm lấy vai A Điêu mang đi ngay.
A Điêu lại lùi lại một bước, cau mày, hờn dỗi trước mặt mọi người: “Vậy thì
chuyển cho tôi 52,000 tinh tệ.”
Chương Trình: “?”
A Điêu: “Các cặp vợ chồng nhà người khác cãi nhau toàn như vậy, chưa kể anh
còn lớn hơn tôi nhiều tuổi thế, không phải chiều chuộng tôi nhiều hơn à? Có
52,000 mà cũng không cho, anh có tính là đàn ông không! Không đúng, anh có
tính là ông chú già không!”
Từ Chương Trình 29 tuổi +282!!!!
Ố ồ, cuối cùng đã thả ra rồi. Ghê gớm nha, đúng là xứng với danh người có thể
tiến công với cấp thấp, lông dê nhiều như thế.
.....
Đụ má!
Chương Trình sớm biết con nhóc thối này không phải là đứa làm người ta bớt
lo, chả ngờ được nó lại lừa lọc thế này. Dẫu rằng trong tay gã có không ít tiền,
chỉ riêng lần này để cho gã hỗ trợ xuống tay mà nhà họ Tưởng đã trả thù lao tới
sáu con số. Nhưng để cho gã cứ như vậy bị con nhóc thối làm mất đi 52,000, gã
không cam lòng!
“Cưng à, cái này thật sự nhiều lắm, em...”
A Điêu lại ôm chặt trái tim, không thể tin nổi: “Anh đã dùng máy bay không
người lái để theo dõi động tĩnh của tôi. Đồ chơi đó trị giá ít nhất sáu con số,
phạm pháp lại vô đạo đức, tôi tưởng anh thật sự yêu tôi thật lòng tới mức cố
chấp điên cuồng! Có ngờ đâu ngay cả 52,000 mà anh cũng chả bỏ ra để dỗ tôi.
Trời ơi, đến cùng tôi ở đâu trong mắt anh? Xem là cái gì? Anh có phải đám quỷ
nghèo trong túi không có mấy hào chỉ ăn nổi mì gói đâu!”
Mấy khách hàng đang ăn mì gói: “...”
A Điêu vốn tưởng rằng ít nhiều có thể làm tên mấy “khách hàng” bùng nổ, làm
cho cô hiểu rõ về người trong phủ Thứ sử, ai ngờ… lại là dạng dùng bánh bao
đánh chó.
Không thể nào, ổn định như vậy sao? Tâm lý trâu bò cỡ nào.
A Điêu ngạc nhiên, Chương Trình lại gửi cho cô +58 điểm năng lực niệm
nhưng rồi rất nhanh đã ổn định, lộ ra biểu hiện yêu thương: “Được rồi, cưng ơi,
cho anh số tài khoản ngân hàng của em, lát nữa về rồi đưa ngay cho em …”
A Điêu đưa thẳng mã thanh toán sang: “Xin chào đại gia, quét thẳng mã đi.”
Chương Trình: “...”
Không bao giờ nghĩ tới làm một tên sát thủ thiên về ám sát, gã lại bị con mồi
trông yếu nhất vơ vét tài sản trước mặt mọi người.
Còn quét mã nữa!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Muốn lừa đầu người của tôi còn không chịu trả tiền, anh là sát thủ kiểu
gì thế?
Chương Trình: Cô chỉ đáng giá 5,2 đồng.
Lời tác giả: […]
Còn chuyện cảm giác sảng khoái gì đó, thảm thì thảm một chút rồi thật sự phát
triển. Tôi không thích để cho nhân vật chính ngay từ đầu không cần lao động đã
lấy được tài nguyên, quen để cho các cô tự lực cánh sinh. Có thể như vậy khiến
trong mắt mọi người thấy rất thảm, nhưng chuyện lội ngược dòng sẽ vô cùng
sảng khoái. Đợt này tuyến phát triển chính là tuyến học viện cùng với đường sự
nghiệp chỗ hố đất, nữ chính không phải đồ bỏ đi không phải đồ bỏ đi. Cô là con
quỷ nhỏ hay làm bậy đủ các phương diện. Các bạn sẽ thấy một nữ đạo sĩ nhỏ
nông thôn quật khởi trái lẽ trời như thế nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom