Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Rơi Vào Ngân Hà

Chương 121: NT13: Em bé 4: Tranh sủng


Thể lực của Tô Dao rất tốt nên hồi phục sau sinh nhanh chóng, cô ở viện một tuần là được về nhà. Trần Ngân Hà đã thuê hai bảo mẫu, một người phụ trách chăm sóc em bé mới sinh còn một người thì chăm sóc cho sản phụ. Kể từ đó, Tô Dao ở cữ chẳng khác gì nuôi heo.

Em bé ngủ say trong nôi, Tô Dao xuống giường, đứng trước gương ngắm nghía. Cô thuộc tạng người chỉ to mỗi bụng khi mang bầu, nên không cần phải lo đến vấn đề giảm cân, chỉ cần giảm một chút mỡ bụng là được. Ngoại trừ bụng ra thì bộ phận thay đổi nhiều nhất sau khi sinh chính là ngực, ngực của cô to hơn rồi. Cộng với chế độ dinh dưỡng trong thời gian ở cữ và sữa mẹ nên lại càng đầy đặn hơn.

Em bé vẫn còn nhỏ, không ti hết sữa, nên chỗ còn dư sẽ cất trong tủ lạnh, đến ngày hôm sau mới bỏ đi. Tại sao phải bỏ đi ư, là vì em bé không cần thiết phải ăn sữa hút ra, mà có thể nằm trong vòng tay mẹ ăn sữa tươi ngon nhất. Tô Dao không thể uống nổi sữa của mình, nuốt không trôi, có chết cũng không uống. Trần Ngân Hà cũng không chịu uống, anh đã không uống thì người khác lại càng không, nên chỉ đành vứt đi.

Tô Dao đau lòng nhìn những túi sữa bị ném đi, nói với Trần Ngân Hà: “Vứt đi tiếc quá, dù sao cũng là của em tự sản xuất ra, tại sao anh lại không chịu uống, có phải chê em không?”

“Sao anh lại chê em được chứ?” Trần Ngân Hà đứng bên nôi, nhìn em bé đang ngủ say, sắc mặt tối sầm: “Anh chỉ không hiểu là tại sao thằng bé có thể uống bằng miệng còn anh thì chỉ được uống sữa đã vắt ra rồi?”

Trần Ngân Hà đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt in hình ngôi sao và mặt trăng, giống hệt với bộ đồ trên người em bé, đây là đồ mà Tô Dao chọn cho hai ba con, vì muốn để Trần Ngân Hà sớm bước vào trạng thái làm ba. Đã bảy ngày trôi qua, nhưng anh vẫn coi đứa nhỏ như tình địch, là kẻ xấu cướp đi tình yêu và sự quan tâm của vợ với mình.

Rõ ràng là trước kia trong lòng cô chỉ có anh, anh có được 100% tình yêu của cô, nhưng hiện tại, thậm chí đến 50% cũng không được, phần lớn sự chú ý của cô đều đặt lên người em bé, cô đối xử với anh và với em bé hoàn toàn khác nhau.

Anh bước đến giường lớn, nhìn người đang ngồi dựa vào giường. Ban đêm, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên người cô một tầng ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi mỏng manh yêu kiều như cánh hoa hồng. Cô vẫn đẹp như trước, nhưng lại không quá giống trước đây, trong cái đẹp ấy có sự dịu dàng, dân gian thích gọi đó là hào quang rực rỡ khi làm mẹ.

Anh bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Anh đói rồi.”

Tô Dao: “Lát nữa chị Ngô sẽ mang đồ ăn đêm tới, có chè đậu đỏ, anh ăn cùng em nhé.”

Trần Ngân Hà: “Không ăn.”

Tô Dao có chút ngạc nhiên: “Chẳng phải anh thích ăn đồ ngọt nhất còn gì, chè đậu đỏ vừa ngọt lại vừa thơm, sao lại không ăn?”

“Bây giờ anh không muốn ăn chè đậu đỏ.” Trần Ngân Hà vén chăn lên, ôm Tô Dao vào lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Anh muốn ăn sữa, em bé ăn thế nào thì anh ăn thế đó.”

Tô Dao đỏ mặt đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Không được, không thể làm vậy.”

Trần Ngân Hà ôm Tô Dao thật chặt: “Cho anh một lý do, tại sao thằng bé được còn anh thì không?” Cô liên tục nói với anh rằng người cô yêu nhất luôn là anh, nhưng trong một vài việc cô luôn thể hiện mình yêu đứa nhỏ hơn.

Tô Dao đỏ mặt: “Anh và thằng bé không giống nhau, thằng bé ăn là việc mẹ cho con bú thông thường, còn anh ăn, đương nhiên là không giống nhau rồi!”

Cô hạ giọng vì ngại ngùng: “Anh mà ăn sẽ khiến em khó chịu, đợi, đợi bốn mươi hai ngày nữa, qua giai đoạn hậu sản rồi tính.” [1] 

Trần Ngân Hà cúi đầu, ôm má Tô Dao, nhìn chằm chằm vào môi cô: “Hôn, hôn, vậy hôn được đúng không?”

Tô Dao ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú cùng đôi mắt đượm tình như hoa đào của người đàn ông, thấy anh trầm giọng khàn khàn vì ghen tuông tranh sủng, cô nhắm chuẩn môi anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, trong nôi phát ra tiếng ậm ừ, đầu em bé quay đi quay lại, miệng làm động tác mút sữa, xem ra là đói rồi và đang tìm đồ ăn.

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Con đòi ăn sữa rồi, anh bế thằng bé qua đây đi.”

Trần Ngân Hà làm như không nghe thấy, quyết định hoàn thành nụ hôn này. Anh áp lên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô. 

Đứa bé ngọ nguậy vài cái nhưng không có được cái ôm ấm áp của mẹ nên bắt đầu khóc. Tiếng khóc của trẻ có tác dụng kích thích tự nhiên đối với người mẹ, Tô Dao cứ hễ nghe thấy con khóc là lo lắng. Mẹ và con được kết nối với nhau, tiếng khóc của trẻ sẽ kích thích mạch não của mẹ, tuyến yên tiết ra một lượng lớn prolactin có tác dụng thúc đẩy tuyến vú hoạt động và tiết sữa.

Tô Dao cảm thấy áo mình ướt đẫm, liền đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Phải cho con bú rồi!”

Trần Ngân Hà không hề tình nguyện mà buông Tô Dao ra, anh đi đến nôi, bế em bé đặt vào lòng cô: “Nhóc con mới có bảy ngày tuổi mà đã biết tranh sủng rồi.”

Em bé được bú sữa nên nín khóc, thích thú vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ của mình. Miệng thằng bé bú một bên còn tay thì túm một bên.

Tô Dao nhìn em bé đang bú sữa, nhẹ nhàng như đám mây trắng mềm mại, cô khẽ ôm sinh mệnh bé nhỏ này trong vòng tay. Còn Trần Ngân Hà thì ngồi bên giường, miễn cưỡng chờ đợi, nhìn Tô Dao cho con bú sữa.

Đứa bé ăn no đã ngủ say, Tô Dao đặt em bé vào nôi, đắp chăn, không kìm được phải đứng ngắm thằng bé một lúc, thỉnh thoảng lại vươn tay chạm vào đôi má mềm mại ấy. Nhận thấy người đàn ông nào đó lại lên cơn ghen, Tô Dao từ nôi quay lại giường, nói với Trần Ngân Hà: “Anh xem, bé Sao của chúng ta giống hệt anh này, hai ba con như được đúc từ một khuôn, vậy nên em cưng thằng bé cũng như đang cưng anh vậy.”

Trần Ngân Hà nhìn đứa bé trong nôi: “Trước khi nói câu này em có nghĩ tới lương tâm của mình không?”

Quả thực là Tô Dao đang nói bậy, những ai từng nhìn thấy em bé đều nói nó có ngoại hình giống hệt cô, từ gương mặt, mắt, mũi, cho đến môi, bộ phận nào trông cũng như bản gốc.

Tô Dao nằm trên giường, ôm Trần Ngân Hà thật chặt, rồi hôn lên môi anh. Chứng rối loạn lo âu trước sinh của anh đã không còn, cái cô lo lắng lúc này là sợ anh bị trầm cảm sau sinh, gần đây anh ăn không ngon, ngủ không yên, thường xuyên không biết phải làm thế nào với tiếng khóc của em bé.

Bản thân Tô Dao lại hoàn toàn không có triệu chứng trầm cảm sau sinh, cũng giống như khi mang thai, Trần Ngân Hà chăm sóc cô quá cẩn thận, từ thể chất đến tâm lý, không phương diện nào gặp khó khăn, phiền não.

Ban ngày em bé có bảo mẫu chăm, tắm rửa, giặt đồ, thay tã đều không cần đến cô phải lo. Ban đêm, do Trần Ngân Hà không thích để người lạ vào phòng ngủ của họ nên cả sản phụ và em bé đều do một mình anh chăm sóc. Kết quả là đến hiện tại Tô Dao vẫn chưa giỏi việc thay tã, còn không điệu luyện bằng Trần Ngân Hà. Mặc dù người đàn ông này suốt ngày nói rằng mình sẽ không bao giờ lau mông, thay tã cho tên nhóc thối kia.

Tô Dao tiến sát vào vòng tay Trần Ngân Hà: “Kiếp trước chắc chắn là em đã giải cứu trái đất, giải cứu cả vũ trụ nên mới có may mắn được gả cho anh.”

Trần Ngân Hà bị lời nói ngọt ngào khiến cho choáng váng, anh vô thức cong môi, được đằng chân lân đằng đầu, nói: “Gần đây anh mất ngủ, ngủ không ngon giấc, anh hát ru anh đi, hát bài “Little Star” ấy.”

Đây là bài hát yêu thích của bé Sao, mỗi lần Tô Dao hát bài này là cậu bé sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ say rồi còn phát ra tiếng cười khúc khích.

Trần Ngân Hà đã mất ngủ mấy ngày nay, cộng thêm ban đêm phải chăm sóc mẹ và bé, từ khi em bé được sinh ra là anh chưa có một ngày ngủ ngon.

Tô Dao cảm thấy thương Trần Ngân Hà, nên hắng giọng bắt đầu hát: “Twinkle, twinkle, little…”

Còn chưa kịp hát xong từ star, thì em bé trong nôi lại bắt đầu ngọ ngoạy, ậm ẹ, ậm ẹ, quay đi quay lại. Bé Sao lần nào cũng nhắm chuẩn thời điểm hai người họ thân mật với nhau để “ra tay”, Trần Ngân Hà nghi ngờ một cách rất hợp lý rằng tên nhóc này đang cố ý.

Cô sinh cho anh không phải một người con hiếu thuận mà là một tình địch. Nếu là tình địch bình thường thì anh sẽ có một vạn cách để đối phó lại, nhưng khi đối mặt với tên nhóc không thể mắng cũng chẳng thể đánh này, lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi bất lực và tuyệt vọng của đời người. 

Trần Ngân Hà: “Anh và con cùng rơi xuống nước…”

Trần Ngân Hà còn chưa kịp nói xong, thì Tô Dao đã cướp lời: “Anh, cứu anh trước, yêu anh nhất!”

Trần Ngân Hà lại được dỗ dành, anh ra khỏi chăn, lấy nước ấm để lau mông thay tã cho em bé. Anh đứng bên nôi, cúi người lấy tã, thay tã như đang gỡ bom, vô cùng chuyên tâm và thận trọng, đồng thời nín thở vì sợ dính “thối thối” vào tay. Sau khi thay tã lại rửa tay hai mươi phút, suýt chút nữa thì bong mất một lớp da tay.

Em bé lớn rất nhanh, sau khi ra tháng cậu bé không chỉ ăn rồi lăn ra ngủ như trước, mà bắt đầu khám phá thế giới riêng của mình. Người mà bé Sao thích nhất đương nhiên là mẹ, mẹ vừa thơm lại vừa mềm, giọng nói cũng nhẹ nhàng nữa. Là người thì đều có mong muốn chiếm hữu và bé Sao biểu hiện việc đó vô cùng rõ ràng, hiện tại tầm nhìn của em bé vẫn chưa rõ nhưng đã biết nhìn mẹ chằm chằm.

Càng lớn lên, ý thức về bản thân của cậu bắt đầu thức tỉnh và cảm thấy mẹ là của riêng mình, nếu thấy mẹ chạy theo người khác, cậu sẽ giận, sẽ khóc và dùng tiếng khóc để tìm kiếm sự quan tâm của mẹ, bởi vì chỉ cần khóc một tiếng là mẹ sẽ chạy đến để dỗ dành cậu. Cậu bé làm bộ đáng yêu, bập bẹ bập bẹ, giọng búng ra sữa và đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của mẹ, làm mẹ bật cười.

Khi được hơn bốn tháng tuổi, bé Sao đã biết gọi mẹ rồi. Đó là vào một buổi chiều cuối tuần đầy nắng, bé Sao nằm trong xe đẩy gặm tay, Tô Dao ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh để tắm nắng, Trần Ngân Hà từ phòng bếp bước ra, trên tay cầm một chiếc cốc xinh đẹp, bên trong là trà sữa mới đun.

Tô Dao đón lấy cốc trà sữa và thơm lên má Trần Ngân Hà một cái: “Cảm ơn chồng.”

Trà sữa được bỏ thêm nước đào mới ép, hoà quyện với hồng trà và sữa tươi, dậy mùi thơm ngào ngạt. Tô Dao cầm cốc uống một ngụm, ngon đến mức muốn “làm” Trần Ngân Hà luôn rồi.

Sau khi bảo mẫu kết thúc thời gian làm việc, Trần Ngân Hà đã đón Thất Thượng và Bát Hạ về nhà. Hai người máy được chuyển đổi liên tục giữa chế độ làm việc nhà và chế độ giáo dục, lúc này Thất Thượng đang lau sàn phòng bếp, còn Bát Hạ thì nhảy múa ca hát bên cạnh xe đẩy.

Mùi trà sữa đã thu hút sự chú ý của bé Sao, cậu huơ chân múa tay, cố gắng thu hút sự chú ý của Tô Dao, nghĩ cách để mình cũng được nếm một ngụm.

Tô Dao vừa uống trà sữa vừa ngước mắt lên nhìn Trần Ngân Hà, cô vươn tay móc lấy tay anh, làm nũng: “Chồng ơi, lát nữa em muốn uống thêm một cốc.”

Trần Ngân Hà có thể làm gì được chứ, đương nhiên là chiều chuộng cô rồi, bèn đưa cốc của mình cho cô uống. Anh vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu cho Tô Dao ngồi xuống. Tô Dao vừa ngồi trên đùi Trần Ngân Hà, vừa cầm cốc uống trà sữa.

Trần Ngân Hà: “Anh cũng muốn uống.”

Tô Dao đưa miệng cốc đến môi Trần Ngân Hà: “Em đút cho anh.”

Trần Ngân Hà mím chặt môi, nhìn vào mắt Tô Dao: “Muốn em dùng miệng đút.”

Anh gỡ chiếc cốc trong tay cô xuống, đưa lưng về phía xe đẩy, ôm lấy cô, để cô nằm trong vòng tay mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nếm mùi trà sữa vị đào ngọt ngào còn đọng lại trong miệng cô.

Bé Sao ngửi thấy mùi thơm của trà sữa liền thèm thuồng, cậu ậm ẹ cả nửa ngày nhưng chẳng có ai để ý tới, nên vội vàng gọi một tiếng: “Mẹ…”

Tô Dao giật mình, thoát khỏi vòng tay Trần Ngân Hà: “Con gọi em rồi kìa!”

“Em nghe nhầm rồi.” Trần Ngân Hà lại ôm Tô Dao, đưa môi đến tìm kiếm cô.

Tô Dao nghiêng đầu tránh nụ hôn của Trần Ngân Hà: “Thật mà, con biết gọi mẹ rồi!”

Một khi đã mở miệng nói được một câu, thì sau đó giống như không thầy mà giỏi, bé Sao há miệng với cặp nướu hồng hào, gọi to: “Mẹ, mẹ, mẹ…”

Tô Dao thoát khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, bế em bé ra khỏi xe đẩy, vừa hôn vừa nâng cậu bé lên cao.

Thông thường mọi em bé đều sẽ bắt đầu nhận thức được việc gọi người khác từ sau bảy tháng tuổi, Tô Dao lóe lên ánh hào quang của tình mẫu tử, cô kéo Trần Ngân Hà, nói với anh: “Bé Sao của chúng ta đúng là thiên tài, mới năm tháng mà đã biết gọi mẹ rồi, sau này chắc chắn sẽ là thần đồng nhìn gì nhớ nấy, thi đại cũng có thể dành được vị trí số một toàn khối, cổng lớn của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh đã mở sẵn cho thằng bé rồi!”

Bé Sao hoàn toàn nghe không hiểu lời nào của Tô Dao, cậu bé bụm miệng, nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa còn lại một nửa trên bàn, rồi lại hét lên: “Mẹ!”

Tô Dao vẫn đang đắm chìm trong niềm vui vì có đứa con thiên tài: “Mẹ đây!”

Bé Sao tỏ ra tuyệt vọng rồi nhìn sang ba bằng ánh mắt cầu cứu: “Pa!”

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà, đầy phấn khích: “Gọi anh kìa!”

Trần Ngân Hà vừa nhìn đã hiểu ý đồ của cậu bé, bèn giấu Tô Dao trừng mắt một cái, rồi đi vào phòng bếp lấy bình sữa ra, đứng trước mặt cậu giả bộ đổ trà sữa vào bình sữa, rồi đưa bình sữa bên trong có sữa bột đã pha nhét vào miệng cậu, cuối cùng đã đánh lừa thành công, còn tiện tay lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng của cậu.

Sự kiện này đã đặt nền móng cho mối quan hệ của gia đình. Cả ba và con đều có sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với mẹ, nên thường xuyên tranh giành sủng ái của nhau. Còn với mẹ thì cả ba và con, người này cũng thương người kia cũng yêu, vì dẫu sao lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt.

Sự ỷ lại của em bé vào ba rất lớn, ba biết làm rất nhiều món ăn ngon lại còn thông thạo và hiểu ngôn ngữ của em bé. Đồng thời em bé cũng thường xuyên tranh giành sự sủng ái của ba. Điều này dẫn đến một tình huống kỳ lạ là hai ba con vừa là bạn vừa là thù của nhau.

Ba đối với con… Dù sao cũng là con do mình sinh ra, nên chẳng thể đem đi vứt. Và bởi vì em bé có ngoại hình quá giống Tô Dao, cậu bé là do cô sinh ra, nên anh sẽ vì cô mà kìm lòng và yêu thương cậu bé.

Rất nhanh, bé Sao đã lên hai tuổi. Cuối tuần, Tô Dao tăng ca ở Cục Công an thành phố, về đến nhà, vừa mở cửa cậu nhóc đã chạy tới, đưa dép cho cô, ôm chân cô leo lên, giọng nói búng ra sữa gọi mẹ.

Tô Dao rửa sạch tay, cúi xuống nhéo mũi cậu một cái: “Bé con, hôm nay con có ngoan không nào?”

Ngôi sao nhỏ cọ cọ nước miếng lên cánh tay Tô Dao, mở to đôi mắt vừa đen vừa sáng, giọng nói non nớt: “Ngoan, bé con ngoan.”

Nhóc con đang sử dụng thủ thuật tỏ vẻ dễ thương, Tô Dao bị choáng ngợp bởi sự đáng yêu đó, kìm không được bèn hôn lên trán Ngôi Sao nhỏ một cái, rồi bế cậu đi vòng vòng quanh phòng khách, chọc cậu cười khúc khích.

Tô Dao đặt Ngôi Sao nhỏ vào xe đẩy mà Thất thượng đẩy tới, quay sang gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Trần Ngân Hà dựa vào cửa ban công, nhỏ giọng đáp lại. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt cùng quần tây đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm cuốn sách điều tra tội phạm, đứng tựa bên cửa, đôi chân dài bắt chéo tự nhiên, khi nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa hơi cong cong.

Người đàn ông này đang giở chiêu mỹ nhân kế, Tô Dao nhất thời bị đánh trúng, trái tim như có một luồng điện xẹt qua, cảm thấy mình rất, rất yêu anh. Lợi dụng Ngôi Sao nhỏ không chú ý, Tô Dao lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo vị Đào, bóc vỏ, đưa đến miệng Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: “Chỉ có một viên thôi đó.”

Khi người đàn ông nghe thấy chữ “chỉ có một”, liền lập tức nhếch môi, mở miệng, khi ngậm viên kẹo đầu lưỡi linh hoạt còn quét nhẹ trên đầu ngón tay cô, nhìn cô đầy quyến rũ, mê người.

Một mỹ nhân cao cấp như vậy khiến Tô Dao hoàn toàn không thể chống cự, hai người nhìn nhau một cái, tia lửa bùng lên vô tận và ngầm đạt được thỏa thuận rằng đêm nay sẽ làm một “cuộc chiến” lớn.

Trần Ngân Hà nếm vị ngọt trên đầu lưỡi: “Tên nhóc kia cũng thích ăn kẹo, sao em không cho thằng bé mà lại cho mình anh?”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đang chăm chú nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn Ngôi Sao nhỏ của mình đang ngồi trong xe đẩy, thầm cười một cái, mỗi một lần ở cùng hai ba con cô đều cảm thấy mình như vị Hoàng đế bước vào hậu cung vậy, người này thì muốn cô bế, người kia thì muốn cô yêu.

Tô Dao ôm eo Trần Ngân Hà, ngước lên nhìn vào mắt anh: “Vì em yêu anh nhất.”

Ngôi Sao nhỏ được rất nhiều người yêu thương, có ba mẹ, có ông bà ngoại, có hai cậu, còn nhận ba nuôi là Hứa Gia Hải nữa. Còn Trần Ngân Hà không có tất cả những thứ này, anh không có ba mẹ, chẳng có máu mủ ruột thịt nào ngoài trừ con trai mình. Cô muốn thương anh, muốn dành cho anh thật nhiều, thật nhiều tình yêu.

Trần Ngân Hà rất hài lòng với câu trả lời của Tô Dao, anh nhéo vào eo cô một cái rồi cúi người thì thầm bên tai cô một câu tục tĩu xấu hổ. Tô Dao bị trêu chọc một lúc, hai má lập tức đỏ ửng.

Trần Ngân Hà vào bếp làm bữa tối, khi ngang qua xe đẩy anh cúi xuống lau nước miếng đang sắp chảy xuống của cậu bé. Còn chưa kịp đứng thẳng dậy, đã bị một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ôm lấy, cậu nhóc bé xíu nhìn chằm chằm vào miệng anh, rồi đột nhiên oà khóc. Ngôi Sao nhỏ ngửi thấy mùi kẹo, ba ăn kẹo mà cậu lại không có.

Trần Ngân Hà còn sợ cậu bé không nhìn thấy, bèn đưa nửa viên kẹo còn lại ra đầu lưỡi cho cậu nhìn: “Mẹ cho ba đó, chỉ có một viên, nhưng cho ba rồi.”

Ngôi Sao nhỏ càng khóc dữ dội hơn, đôi mắt to tròn ngấn nước, cậu bé lao vào vòng tay của mẹ, vừa ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông, vừa mếu máo tủi thân làm nũng: “Mẹ, mẹ ơi.”

Trần Ngân Hà nhai chóp chép viên kẹo trong miệng, Ngôi Sao nhỏ nghe thấy lại càng khóc lớn.

Tô Dao bế em bé, vừa dịu dàng dỗ dành vừa quay đầu lườm Trần Ngân Hà một cái: “Đồ mất nết.”

Trần Ngân Hà: “…” Vừa rồi còn nói yêu người ta nhất, đúng là chẳng thể tin nổi miệng lưỡi đàn bà.[1] Hậu sản là khoảng thời gian từ khi nhau thai được sinh ra cho đến khi tất cả các cơ quan trong cơ thể mẹ ngoại trừ tuyến vú phục hồi về trạng thái khi không mang thai, thường là khoảng trên dưới 6 tuần.

Thiên: Hơn 4 tháng tuổi biết gọi mẹ, ok i’m fine:)) Vẫn còn hơn là 4 tuổi thành thạo 5 loại ngoại ngữ và tham dự cuộc họp ban Giám đốc:))))
 
Chương 122: NT14: Em bé 5: Trăng sao vĩnh hằng


Vào ngày sinh nhật bốn tuổi của Ngôi Sao nhỏ, Tô Dao thức dậy từ sáng sớm, quay sang nhìn Trần Ngân Hà còn chưa tỉnh, thường ngày anh đều dậy sớm hơn cô.

Tô Dao lay lay Trần Ngân Hà: “Ba, dậy thôi, chuẩn bị party sinh nhật nào.”

Trần Ngân Hà mở mắt, ôm Tô Dao vào lòng: “Mới có sáu giờ mà.”

Tô Dao bị Trần Ngân Hà ôm đến suýt chút nữa thì thở không ra hơi: “Sáu giờ cũng không còn sớm nữa rồi, phải sắp xếp nơi tổ chức, chuẩn bị đồ ăn, lấy bánh gato, lát nữa là khách đến rồi!”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dao, hé mở miệng đang muốn nói gì đó, thì Tô Dao cướp lời: “Yêu anh nhất!”

Trần Ngân Hà hài lòng nhấc chăn lên, đi tới giường em bé nhìn một cái, rồi quay người ra khỏi phòng ngủ.

Ngay sau đó, chuông cửa vang lên, Tô Dao giật mình, không phải chứ, ai lại đến sớm như vậy, bây giờ mới có hơn sáu giờ, khu vực sẽ mở party trong nhà vẫn còn chưa chuẩn bị mà. Cô vội vàng mặc quần áo vào, đưa tay lên vuốt vuốt tóc, rồi đi ra khỏi phòng ngủ xem sao, người đến là hai người phụ nữ. Hai người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, nói năng rất tao nhã, ăn mặc vô cùng thanh tao.

Tô Dao liếc Trần Ngân Hà một cái, ngoài cười nhưng trong thì không: “Bạn anh sao?”

Kết bạn xinh đẹp như vậy từ khi nào thế, thế mà lại không thông báo gì với cô, mà nếu đã không báo gì thì tức là có vấn đề, lại còn dám đồng thời mời người ta đến nhà dự sinh nhật của con trai nữa, có phải là anh muốn thăng thiên rồi hay không?

“Ghen rồi hả?” Trần Ngân Hà đi đến bên cạnh Tô Dao, thấp giọng nói: “Tối nay có thể để em phạt anh trên giường, anh chuẩn bị còng tay cho em nhé.”

Tô Dao: “…Còng luôn tay anh tống vào tù được không?”

“Lẽ nào em muốn làm ở trại giam, không ổn lắm đâu, ở đó có camera giám sát.” Trần Ngân Hà rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát: “Anh có thể bảo người hack camera giám sát.”

Tô Dao: “…Không cần!”

Hai người phụ nữ này là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp được Trần Ngân Hà thuê, họ sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp khu vực tổ chức party. Ngay sau đó, hai người đàn ông khác mang theo rất nhiều đồ đạc đến, bốn người chân tay nhanh nhẹn, trước chín giờ đã thu xếp xong xuôi cả rồi.

Tô Dao nhìn vào hoá đơn sáu vạn tệ, Trần Ngân Hà, cái tên phá của mất nết này, cô tức đến muốn chửi người.

“Tên phá của” mất nết ngước mắt lên nhìn lớp vải voan trang trí trên trần nhà: “Cao như vậy, chẳng lẽ bắt anh phải tự trèo lên gắn sao, nếu ngã ra đấy thì phải làm thế nào, chẳng phải cuối cùng người đau lòng vẫn là em à?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Hay phải nói trong mắt em anh còn không quan trọng bằng sáu vạn tệ?”

Tô Dao: “Cái logic của anh…Thật hoàn hảo, không có vấn đề gì cả.”

Góc tổ chức party được bao phủ bằng tông màu vàng ánh kim và hoa thì lấy hoa hồng màu hồng, hoa cúc hoạ mi và hoa loa kèn làm chủ đạo, mặt trường trắng sạch được dán dòng chữ chúc mừng sinh nhật rất lớn màu vàng kim, xung quanh là những quả bóng màu trắng và hồng xinh đẹp. Toàn bộ trần nhà được bao phủ bởi nhiều lớp vải voan, trang trí thêm rất nhiều ngôi sao.

Nếu là con trai của người khác, thì khả năng cao sẽ lấy màu xanh làm tông màu chủ đạo, nhưng em bé nhà họ lại thích màu hồng hơn, sở thích và tính cách của bé như đúc cùng một khuôn với Trần Ngân Hà.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngôi Sao nhỏ đi dép lê chạy về phía Tô Dao, cậu ôm lấy đùi, dán chặt vào người cô.

Tô Dao ngồi trên sofa, bế bé con dưới chân ngồi lên đùi: “Chào buổi sáng Ngôi Sao nhỏ.” Trong lúc nói chuyện, cô không kìm được mà sờ lên khuôn mặt ửng hồng trắng mịn, đồng thời xoa xoa cái bụng mềm mại, hít hà mùi thơm sữa trên người cậu.

Ngôi Sao nhỏ lau lau nước miếng của mẹ dính trên mặt mình, rồi nép người vào lòng mẹ như cục bông tuyết. Thấy ba đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, tạm thời sẽ không tới đây tranh giành mẹ với cậu, nên cậu mới tuột xuống khỏi chân mẹ, nhìn căn phòng khách được trang hoàng mới lạ.

Chuông cửa vang lên, Hứa Gia Hải sống ở gần đây nhất nên đến trước, trên tay anh ta cầm theo một hộp quà khổng lồ, hét vọng vào trong cửa: “Con trai của ba đâu rồi, mau ra đón ba nào.”

Ngôi Sao nhỏ chạy tới, nghiêng đầu gọi: “Ba Biển lớn.”

Hứa Gia Hải bế nhóc con lên: “Đừng có học ba cái thói không đứng đắn của ba con, không được gọi ba là Biển lớn!”

Ngôi Sao nhỏ quay đầu ngó ra ngoài, bất mãn nói với Hứa Gia Hải: “Biển lớn, dì xinh đẹp đâu rồi, sao không thấy đến thế ạ?”

Cách đây ít lâu, Hứa Gia Hải đã có bạn gái, anh ta rất nóng lòng muốn đưa người ta đến nhà Trần Ngân Hà để khoe khoang và trả món thù bị nhét cơm chó trong nhiều năm của mình. Thật tiếc là chẳng được bao lâu thì chia tay nên hôm nay lại trở thành một con chó độc thân đáng thương.

Hứa Gia Hải đặt Ngôi Sao nhỏ xuống, cúi đầu cọ cọ lên mũi cậu bé: “Dì xinh đẹp hôm nay phải tăng ca nên không thể tới, dì ấy nhờ ba gửi lời chúc sinh nhật tới Ngôi Sao nhỏ đó.”

Ngôi Sao nhỏ nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Hải, trầm ngâm: “Chắc chắn là hai người chia tay rồi.”

Hứa Từ Gia Hải nghĩ mà buồn cười, một cậu nhóc ba tuổi vắt mũi chưa sạch vậy là đã biết nói lý lẽ, anh ta ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao con lại nhìn ra vậy?” Bản thân anh ta cho rằng mình không để lộ bất cứ manh mối nào trước mặt đứa trẻ này.

Sau khi xác nhận không thể gặp dì xinh đẹp, Ngôi Sao nhỏ ủ rũ cúi đầu: “Vốn dĩ là con không biết, nhưng ba Biển lớn nói như vậy thì chẳng phải là đã chia tay rồi sao?”

“Tuyệt vời.” Hứa Gia Hải đứng dậy: “Bé tẹo mà đã biết gài bẫy người ta, con thành tinh rồi phải không?”

Ngôi Sao nhỏ kéo tay Hứa Gia Hải, dẫn anh ta đến căn cứ bí mật: “Đi, ba Biển lớn, con đưa ba đến xem bảo vật của con!”

Trần Ngân Hà đã dựng cho Ngôi Sao nhỏ một chiếc lều nhỏ, Ngôi Sao nhỏ thích mang những thứ mà cậu bé thích vào giấu trong đó.

Hứa Gia Hải vô cùng tò mò, vui vẻ trêu chọc cậu bé: “Con giấu những thứ gì thế?”

Ngôi Sao nhỏ lấy trong lều ra một chiếc cặp sách nhỏ, lôi ra một đống đồ: “Tất cả là Tĩnh Di tặng cho con, ba xem này, đây là nhật ký, bên trên còn vẽ hình trái tim nữa, đâu đâu cũng là tình yêu.”

“Còn cả băng cá nhân đây này, lúc chơi cầu trượt, con bị thương, Tĩnh Di đã thổi cho con, rồi dán cho con đấy.”

“Chiếc kẹo mút này, Tĩnh Di không nỡ ăn mà cho con, ba có muốn ăn không?”

“Đợi đã.” Đột nhiên Hứa Gia Hải cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt quen thuộc: “Con nói cho ba nghe Tĩnh Di là ai trước đã?”

“Tĩnh Di là bạn gái của con mà, bạn ấy nói khi nào lớn sẽ gả cho con, bạn ấy mua nhẫn rồi.” Ngôi Sao nhỏ ngồi trên sàn nhà, nhẹ nhàng lục tìm trong cặp sách: “Để con lấy ra cho ba xem, đẹp lắm đó, là vàng còn gắn cả đá nữa.”

Có thế nào thì Hứa Gia Hải cũng không thể ngờ tới rằng bản thân mình thế mà lại bị tên nhóc này hành hạ, anh ta khóc không ra nước mắt: “Cảm ơn con, không cần đâu.”

Bây giờ anh ta chỉ muốn cầm món quà mình mang tới rồi bỏ đi ngay lập tức, không bao giờ gặp lại cặp cha con mất trí này nữa.

“Sông rộng, bảo ban con trai cậu đi này, nứt mắt ra đã yêu với chả đương!”

Chuông cửa lại vang lên, Hứa Gia Hải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thêm người đến chịu hành hạ cùng anh ta rồi.

Chu Tiểu Nghiên bước vào, phía sau là Đường Chu đi cùng. Đường Chu mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ áo có một vết đỏ, vừa nhìn đã biết là vết son môi rồi.

Hứa Gia Hải: “…” Thôi bỏ đi, chỉ một mình anh ta bị hành hạ cũng được.

Tô Dao nhận lấy món quà của Chu Tiểu Nghiên và nợ nụ cười ái muội: “Sao hai người lại tới cùng nhau thế?”

Chu Tiểu Nghiên tiến lên một bước, giữ khoảng cách với Đường Chu: “Dao Dao, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả, là anh ấy nhất định ở lì trong nhà tôi, sau đó bị tôi nhốt ngoài phòng khách, cuối cùng là ngủ trên sofa.”

Đường Chu nhếch môi, híp mắt cười: “Nửa đêm…”

Chu Tiểu Nghiên vội vàng đưa tay lên bịt miệng Đường Chu lại: “Anh đừng có làm như chúng ta đã ngủ với nhau rồi vậy chứ, để người khác hiểu lầm thì làm thế nào?”

Chu Tiểu Nghiên khoác cánh tay Tô Dao, bật chế độ thì thầm giữa hai người bạn thân: “Bên cạnh quán cà phê của tôi có một quán lẩu, cô biết chứ, hôm qua chủ quán lẩu đó có tặng tôi một hộp nguyên liệu nấu lẩu, vì vậy tôi nên có đi có lại và đã mời người ta uống cà phê.”

Tô Dao liếc mắt nhìn Đường Chu một cái, thật không ngờ bác sĩ Đường Chu dịu dàng nho nhã khi lên cơn ghen lại điên cuồng như vậy, chẳng thua kém Trần Ngân Hà là bao.

Đường Chu vừa vào cửa liền đi thẳng tới chỗ Thật Thượng và Bát Hạ, nhìn hai con robot trị giá hàng trăm triệu đã biến thành người dọn dẹp nhà cửa và máy phát bài hát trẻ con, cảm thấy lòng đau như cắt.

Chu Tiểu Nghiên trò chuyện với Tô Dao vài câu, rồi quay đi tìm Ngôi Sao nhỏ để chơi.

Tiếp theo là Tô Tiến và Tô Tư Ngôn tới. Tô Tiến đang học đại học, vẫn cuồng chị gái y như trước, một tuần ít nhất sẽ đến xin hai bữa cơm, khi đến trước tiên là quanh quẩn bên Tô Dao một vòng, xem cô có gầy đi hay không, có buồn bực hay không. Cũng may tất cả những việc đó đều không tồn tại, cậu ấy có một người anh rể rất tốt.

Mỗi lần Tô Tiến đến thì người vui vẻ nhất là Ngôi Sao nhỏ. Ba chê mông cậu thối thối nên không cho cậu ngồi lên vai. Mông cậu hoàn toàn không thối chút nào, ngày nào cậu cũng tắm rửa sạch sẽ, là em bé thơm tho của mẹ mà. Cậu là tốt nhất, cậu luôn cho nhóc con của cậu cưỡi lên vai. Ngôi Sao nhỏ vừa nghe thấy giọng của cậu mình, liền hạnh phúc chạy tới, nghiêng cái đầu nhỏ, mở rộng vòng tay chờ được ôm.

Tô Tư Ngôn đang học Tiến sĩ và tham gia rất nhiều đề tài Sinh học cấp quốc gia. Một môn học có thể được đánh giá là cấp quốc gia quả thực rất khó, nhưng có khó đến đâu, cho dù ngay cả một Giáo sư có tuổi đã từng trải qua muôn vài trận chiến cũng cảm thấy không thể hoàn thành thì Tô Tư Ngôn đều không bao giờ bỏ cuộc.

Vì ai đó đã dạy cậu ấy rằng, bất luận là bạn đang ở trong vực thẳm nào chăng nữa, thì cũng phải tràn đầy hy vọng và bạn nhất định sẽ nhìn thấy những vì sao lấp lánh. Đúng như những gì Tô Dao nghĩ, Tô Tư Ngôn đã trở thành một nhà Khoa học đẹp trai tài giỏi, cộng thêm nốt ruồi hứng lệ màu hồng dưới đuôi mắt, vẻ đẹp thoát tục của cậu ấy đã gợi lên cảm giác thần bí cho giới Khoa học trong và ngoài nước.

Là phụ huynh, Tô Dao không thể không thúc giục cậu ấy kết hôn: “Tư Ngôn, em đã học lên Tiến sĩ rồi, nếu bên cạnh có bạn học nào đó cảm thấy phù hợp thì hãy thử hẹn hò xem sao.”

Tô Tư Ngôn: “Em thì thôi đi, cảm thấy sống một mình cả đời cũng tốt, thêm nữa chẳng phải là em còn có mọi người sao?”

Tô Tư Ngôn đã từng bị làm “món hàng” để đem ra bán đấu giá, có thể hiểu được những gì mà cậu ấy đã từng trải qua, sự tổn thương đó đã tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng và đi theo cậu suốt cả cuộc đời, vậy nên cần phải chữa lành từ từ.

Tô Dao gọi Trần Ngân Hà một tiếng, bảo anh đừng chặt vịt nướng ra, cô muốn để nguyên cả con rồi ăn.

Tô Dao xoa xoa đầu Tô Tư Ngôn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa chị sẽ xé đùi vịt cho em ăn, Ngôi Sao nhỏ cũng không có đâu.”

Tô Tư Ngôn khẽ mỉm cười, nốt ruồi hứng lệ nơi đuôi mắt theo đó trở nên sống động: “Cảm ơn chị.”

Buổi chiều, các vị khách khứa dần dần đã đến đông đủ. Ngôi Sao nhỏ bị biến thành vật may mắn, hết người này chọc đến người kia ghẹo, hết người này bế đến người kia bế, cậu bé cảm thấy người lớn thật trẻ con, khi nói chuyện với cậu mọi người thích thêm mấy chữ như à, nè, nhá vào trong câu, thậm chí còn bảo cậu hát hò nhảy múa rồi đọc thơ cổ, hoàn toàn coi cậu như con nít luôn rồi. Vậy nên bất cứ khi nào có dịp tụ tập là Ngôi Sao nhỏ lại thích ở bên cạnh ba mình, bởi vì ba sẽ không đối xử với cậu như em bé.

Ngôi Sao nhỏ lún cún chạy vào bếp, đứng bên cạnh chân ba, ngẩng đầu lên: “Sông rộng.”

Trần Ngân Hà rửa tay, vỗ nhẹ vào ót cậu một cái: “Gọi kiểu gì đấy hả, đừng có học theo Biển lớn.”

Tô Dao đi đến lấy cốc nước, cô trừng mắt với Trần Ngân Hà một cái: “Anh đừng có đập vào đầu con, đập nó thành ngốc luôn thì phải làm thế nào?”

Dứt lời lại trừng Ngôi Sao nhỏ một cái: “Còn cả con nữa, Sông rộng là tên con có thể gọi đấy hả?”

Hai ba con cùng ăn mắng, cả hai đều không nỡ cười nhạo đối phương nên đành ngoảnh mặt làm ngơ, giả bộ như không có gì xảy ra. Chờ Tô Dao ra ngoài, Ngôi Sao nhỏ ôm chân Trần Ngân Hà, mở to đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, hàng lông mi dài chớp chớp, giọng nói non nớt, gọi: “Ba.”

Trần Ngân Hà vừa nhìn đã biết là có chuyện, khi tên nhóc này muốn xin xỏ gì đó mới tỏ vẻ đáng yêu như vậy: “Nói.”

Ngôi Sao nhỏ ôm chân ba, đôi con ngươi đen láy tràn đầy sức sống: “Ba bảo mẹ sinh cho con một em gái đi, nhưng phải đẹp như con, xấu là con không thèm.”

Ngôi Sao nhỏ có ngoại hình rất giống Tô Dao, tỉ suất người qua đường ngoái đầu lại nhìn còn cao hơn cả Tô Dao và không phân cao thấp với Trần Ngân Hà. Vậy mà muốn có em gái, lại còn phải đẹp như mình nữa.

Trần Ngân Hà ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của mình trên chiếc đĩa: “Yên tâm, có gương mặt đẹp lồng lộn của ba rồi, bảo đảm sẽ sinh cho con một em gái tiên nữ nhỏ đẹp nhất trên đời.”

Trần Ngân Hà: “Tại sao đột nhiên lại muốn có em gái thế?”

Ngôi Sao nhỏ nói một cách nghiêm túc: “Vì như vậy thì con sẽ không phải là người nhỏ nhất trong nhà nữa, con có thể bảo vệ em gái, để em làm cái đuôi nhỏ của con.”

Tô Dao từ phòng ăn bước vào: “Ba mẹ cũng không dám bảo đảm có thể sinh em gái, rất có khả năng sẽ là em trai.”

Trần Ngân Hà: “Nhất định là em gái.”

Tô Dao: “Từ góc độ Sinh học mà nói thì tỉ lệ con trai hay con gái là năm mươi năm mươi.”

Trần Ngân Hà: “Bắt buộc phải là con gái!”

Ngôi Sao nhỏ gật đầu lia địa: “Em gái!”

Khi thổi nến sinh nhật, Ngôi Sao nhỏ đã ước một điều ước, hy vọng năm tới mình sẽ có một em gái tiên nữ nhỏ có xinh đẹp như mình. Tiêu điểm là phải: Thông minh, xinh đẹp.

Cuối cùng, điều ước của Ngôi Sao nhỏ đã hoàn thành được một nửa, năm sau quả thực là cậu bé đã có một người em gái xinh đẹp. Em gái của cậu có ngoại hình giống ba, còn giống cả bà nội mà cậu nhìn thấy trong ảnh nữa, em gái có đôi mắt như hoa đào, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi nhỏ xinh như anh đào, là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời. 

Nhưng tại sao em gái như tiểu tiên nữ này trông có vẻ hơi ngốc, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ thông minh. Em gái suốt ngày bú sữa, rồi lăn ra ngủ, ăn no lại ngủ, ngu no lại ăn, lúc thì nhai ngón tay gặm ngón chân, đã một tuổi rồi mà còn không biết nói, năm đó hơn bốn tháng tuổi cậu đã biết gọi mẹ rồi cơ mà.

Ngôi Sao nhỏ sáu tuổi đứng bên cạnh xe đẩy, buồn bã nhìn em gái mình đang nhai bánh gặm nướu, cậu cau mày, tự biến mình thành một ông cụ non. Cùng một nỗi lo lắng như Ngôi Sao nhỏ là Tô Dao, hai mẹ con đứng bên cạnh xe đẩy, mẹ thở dài một cái, con thở dài một cái.

“Mặt trăng nhỏ, gọi mẹ đi nào, mẹ, mờ mờ, mẹ…”

“Gọi anh, anh anh!”

Mặt trăng nhỏ nghe không hiểu, bắt chéo bàn chân mập mạp mũm mĩm, nhấm nháp miếng bánh quy đến chảy nước miếng, cô bé khẽ mỉm cười, để lộ ra cặp lợi hồng hào, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, miệng phát ra tiếng bi bô bi bô. Tô Dao thầm nghĩ, thôi xong, đúng là ngốc thật rồi.

Ngôi Sao nhỏ được thừa hưởng IQ từ ba, nên rất thông minh, khi một tuổi đã có thể trò chuyện cùng người lớn những thứ đơn giản rồi. Vì suốt ngày phải tranh giành sự sủng ái với ba, nên cái đầu nhỏ của cậu phát triển vô cùng hoàn thiện. Còn Mặt trăng nhỏ thì hoàn toàn không có khái niệm gì về việc tranh sủng, bởi vì cô bé hoàn toàn không cần làm việc đó, cả ba mẹ và anh trai đều yêu thương cô bé nhất. 

Ngay cả hai người máy Thất Thượng và Bạt Hạ cũng đều thường xuyên để ý cô bé chằm chằm. Tụi nó có một tính năng gương ma thuật được tích hợp trong hệ thống. Chiếc gương thần sẽ nhận ra cô gái đẹp nhất thế giới và kết quả được công nhận cho thấy đó chính là Mặt Trăng nhỏ. 

Người máy cũng có sở thích riêng của mình, chương trình bên trong được cài đặt theo thẩm mỹ của người thiết lập, người đó chính là Chu Vũ Trần. Trong mắt Chu Vũ Trần thì người đẹp nhất chính là Hạ Nhã Đàn, mà Mặt Trăng nhỏ lại có vài phần giống với Hạ Nhã Đàn, bởi vậy nên người máy mới nhận dạng ra cô bé.

Tô Dao, Ngôi Sao nhỏ, Thất Thượng, Bát Hạ, hai người thật, hai người máy cùng vây quanh chiếc xe nôi em bé. Trần Ngân Hà bê khay Smoothie trái cây đi tới, khẽ cúi người, anh bế Mặt Trăng nhỏ đang mặc chiếc váy hồng lên bằng một tay. Mặt Trăng nhỏ thích ba nhất, lại có Smoothie thơm thơm ngọt ngọt, liền phần khích huơ tay múa chân, còn chưa kịp đưa thìa tới môi mà cái miệng nhỏ đã há ra tròn xoe rồi.

Tô Dao thở dài: “Chồng ơi, sao con bé không nói thế, trông ngốc ngốc, sau này lớn lên thì phải làm thế nào?”

Trần Ngân Hà đút cho Mặt Trăng nhỏ một miếng Smoothie trái cây, rồi đưa đầu ngón tay lên lau nước miếng bên môi cô bé: “Nàng tiên nhỏ thì chỉ cần chịu trách nhiệm về nhan sắc của mình là được rồi, cần thông minh quá làm gì?”

Tô Dao ngẫm nghĩ, cũng đúng. Căn cứ vào điều kiện gia đình của họ, nói đúng ra thì là điều kiện của Trần Ngân Hà, thì nàng tiên nhỏ nhà họ cho dù có ngốc nghếch cũng vẫn thể làm một cô công chúa cả đời.

Sau khi Mặt Trăng nhỏ ăn xong món Smoothie trái cây, cô bé bám trên người Trần Ngân Hà, đạp chân, bàn chân nhỏ xinh giẫm trên đất leo lên.

Khi Ngôi Sao nhỏ tám tuổi, Mặt Trăng nhỏ ba tuổi.

Một ngày nọ, sau khi tan học, Ngôi Sao nhỏ làm xong xuôi bài tập, bèn để lại lời nhắn cho bà ngoại và bảo mẫu đang trông hai anh em, nói mình đưa Mặt Trăng nhỏ đi tìm ba mẹ, trên người có đeo đồng hồ điện thoại định vị, dặn mọi người không cần lo lắng. 

Hai đứa trẻ lần đầu tiên được ra ngoài một mình nên thấy vô cùng mới lạ, Ngôi Sao nhỏ dắt tay em gái như người lớn: “Phía trước là đèn giao thông, đèn xanh mới được đi, hiểu không?”

Mặt Trăng nhỏ gật đầu: “Hiểu rồi, đèn xanh được đi!”

Mặt Trăng nhỏ mặc chiếc váy voan xòe màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo chiếc balo nhỏ màu trắng, cô bé nắm chặt tay anh trai, nhìn ngó xung quanh với ánh mắt tò mò, sau đó chỉ về phía một tiệm bánh: “Anh, bánh tứng nướng!”

“Không phải tứng nướng mà là trứng nướng.” Ngôi Sao nhỏ dẫn Mặt Trăng nhỏ qua đường, rồi mua cho em gái một chiếc bánh trứng nướng, cô bé ăn khiến mặt mũi lem nhem.

Một chiếc xe đạp đột ngột lao ra từ bên đường, Mặt Trăng nhỏ là một cô bé mỏng manh, nhút nhát, sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng cả lên, cứ thế bám sát vào người anh trai. Cô bé vỗ vỗ lên ngực mình, giọng điệu khoa trương như thể đã trải quá đại chiến thế giới: “Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm!”

“Anh, trẻ con như chúng ta ra ngoài, liệu có gặp phải người xấu không?”

Ngôi Sao nhỏ: “Ở đây không phải là hai trẻ nhỏ, chỉ mình em là trẻ nhỏ thôi.” Anh đã lớn lắm rồi!

“Pipopipo…” một chiếc xe cảnh sát bật còi báo động nhấp nháy, băng qua đường, Ngôi Sao nhỏ dắt tay em gái: “Đừng sợ, ba mẹ sẽ bắt hết tất cả những người xấu.”

Mặt Trăng nhỏ thường xuyên đến Cục Công an thành phố chơi, rất quen thuộc với tiếng còi xe cảnh sát nên cũng cảm thấy an toàn, cô bé nghe lời anh trai nói liền lập tức hớn hở: “Ba mẹ thật giỏi, lớn lên em bé cũng muốn làm cảnh sát!”

Ngôi Sao nhỏ: “Làm cảnh sát rất vất vả, phải chiến đấu với kẻ xấu.”

“Vậy em không muốn làm cảnh sát nữa.” Mặt Trăng nhỏ nghiêng đầu, cuối cùng cũng nhận ra lý tưởng và chí hướng của mình: “Em muốn mãi làm công chúa!”

Nhà họ rất gần Cục Công an thành phố, nên rất nhanh đã nhìn thấy cổng lớn của Cục Công an. Mặt Trăng nhỏ nhìn thấy người đang từ trong bước ra, hai mắt sáng rực, gọi to: “Ba, mẹ!” Dứt lời liền muốn chạy qua.

Ngôi Sao nhỏ sợ em chạy vội sẽ bị ngã, nên vừa nắm tay em không dám buông, vừa dỗ dành: “Em nhìn kìa, ba cũng đang nắm tay mẹ, vậy nên em và anh cũng phải nắm tay nhau.”

Tô Dao và Trần Ngân Hà tay trong tay, vô cùng thân mật bước ra khỏi cổng Cục Công an thành phố, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Mặt Trăng nhỏ kéo kéo Ngôi Sao nhỏ: “Mặt mẹ đỏ kìa, có phải mẹ sốt rồi không?” Khi cô bé sốt, mặt cũng đỏ như trái táo.

Ba luôn nhìn vào mẹ, còn mẹ thì cong môi mỉm cười.

Mặt Trăng nhỏ há miệng, hét to: “Ba, mẹ…” Dứt lời liền kéo tay anh trai chạy tới đó.

Tô Dao và Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng gọi, một người hơi cúi người xuống dang rộng vòng tay, một người thì mỉm cười vươn tay ra. Mặt Trăng nhỏ lao vào vòng tay ba một cách chính xác, cô bé ôm cổ ba, vui vẻ cười khúc khích. Còn Ngôi Sao nhỏ đưa tay mình cho mẹ, để mẹ dắt tay.

Trời đã sẩm tối, thành phố vừa lên đèn, mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên bầu trời, những vì sao rải rác trên nền trời xanh thẳm bao la, toả ánh sáng lung linh dịu dàng.

Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà, nhìn ánh sao nhẹ nhàng trong mắt anh, lên tiếng gọi: “Trần Ngân Hà.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa cong cong: “Sao thế?”

Tô Dao ngượng ngùng khẽ cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi anh thôi.” Cô cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng là gặp nhau hàng ngày, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mắt, vậy mà cô vẫn thấy nhớ anh.

Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao, siết chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Anh cũng nhớ em.”

- HOÀN TOÀN VĂN-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom