Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 140: Lòng cảm tạ


Không chỉ huyện Cam Cốc, mà toàn bộ quận Cảnh Thọ hôm nay cũng mưa lớn.

Dân chúng lao vào cơn mưa lớn reo hò, khóc vì sung sướng.

Trận mưa lớn này như chiếc chìa khóa, mở ra cánh cổng, lần lượt dẫn mưa đến ở bốn quận phía Nam.

Hạn hán ở phía Nam hoàn toàn kết thúc trong đợt mưa lớn này.

Cầu mưa được mưa, Thái tử hoàn thành xuất sắc sứ mệnh trong chuyến đi lần này, cung nữ thái giám bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về kinh.

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề vừa ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Triệu Hiền bước nhanh vào, cung kính hành lễ.

“Thái tử Điện hạ, bên ngoài có rất nhiều dân chúng, họ nghe nói người sắp đi, đặc biệt gửi một ít quà cây nhà lá vườn đến tỏ lòng cảm tạ.”

Lạc Thanh Hàn muốn nói không cần, nhưng thấy Tiêu Hề Hề mong chờ nhìn hắn.

Hắn cau mày hỏi “Ngươi muốn gì?”

Tiêu Hề Hề “Nô tài muốn ra ngoài xem họ mang tới quà gì?”

“Chỉ là mấy thứ bình thường thôi mà, có gì thú vị?”

Tiêu Hề Hề kéo ống tay áo của hắn cầu xin “Nhưng người ta tò mò lắm ~”

Lạc Thanh Hàn từng nghiêm khắc cảnh cáo nàng không được làm nũng, nhưng giờ hắn không nói nữa, dù gì hắn biết mình nói rồi, nàng cũng không nghe.

Mặt hắn không đổi sắc nói “Đi xem một chút rồi về, không được đi xa.”

“Vâng ạ!”

Tiêu Hề Hề tức thì đứng dậy, dẫn Hạnh Nhi chạy ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn tìm một chỗ bên cửa sổ, yên lặng đọc sách dưới ánh nắng.

Hôm qua mưa cả ngày, hôm nay trời trong xanh như được gột rửa, không khí còn hơi ẩm, thỉnh thoảng có vài cơn gió thoảng qua, rất dễ chịu.

Tiêu Hề Hề tung tăng ra khỏi dịch trạm.

Trước cửa dịch trạm tụ tập rất nhiều người, đều là dân chúng của huyện Cam Cốc.

Họ xách sọt, gánh đòn, lớn nhỏ đều có, mang theo rất nhiều đồ.

Tiêu Hề Hề chạy đến chỗ họ nói.

“Ta là người hầu bên cạnh Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ không tiện xuất hiện, ta thay mặt ngài ấy tiếp đón mọi người.”

Những dân chúng này chưa từng thấy nhiều chuyện đời, bọn họ nhìn thiếu niên môi đỏ răng trắng trước mặt, rất đẹp trai, liền nhao nhao thi lễ với nàng.

“Tiểu lang quân, chúng tôi cảm kích ân đức của Thái tử Điện hạ, không có gì báo đáp, đặc biệt gửi tặng mấy món quà này, mong người nhận cho.”

“Đây là trứng gà mái nhà thảo dân đẻ, chúng tôi luôn cất giữ, vốn định bán lấy tiền, bây giờ tặng hết cho Thái tử Điện hạ.”

“Đây là dưa muối nhà thảo dân làm, ăn rất ngon, đi đường có thể mang theo.”

“Hôm qua trời mưa, trong núi mọc rất nhiều nấm, trước hừng đông thảo dân vào núi hái rất nhiều nấm, còn có ít hạt dẻ và măng này, không phải thứ quý giá gì, nhưng rất tươi sạch.”

“Còn có con ngỗng thảo dân nuôi, béo như vậy cũng không nỡ ăn, người có thể hầm cho Thái tử Điện hạ bồi bổ.”

“Còn có con heo thảo dân nuôi, vốn định làm thịt rồi dâng cho Thái tử, nhưng sợ thịt sau khi giết không bảo quản được nên dứt khoát dâng cả con cho người.”

……

Tiêu Hề Hề nhìn lướt qua những món ngon này, cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng.

Ánh mắt cuối cùng khóa chặt trên người con heo to mập kia, không khỏi cười híp mắt.

“Đại thúc, con heo nhà thúc nhìn mắt mày thanh tú thật đấy.”

Đại thúc cười to “Tiểu lang quân biết nói đùa thật.”

Tiêu Hề Hề hỏi “Đây là heo nái hay heo đực?”

“Đương nhiên là heo đực, thịt heo nái không ngon bằng heo đực.”

Tiêu Hề Hề hơi thất vọng “Ta vẫn muốn một con heo nái để sinh con.”

Đại thúc rất hào phóng “Chuyện nhỏ, thảo dân là người bán thịt, chuyên nghề mổ heo, nhà thảo dân có mấy con heo nái, nếu người muốn thì tặng cho người ngay.”

Tiêu Hề Hề kích động gật đầu “Được được, cảm ơn đại thúc!”
 
Chương 141: May mắn


Đại thúc bán thịt nói được làm được, chạy ngay về nhà lùa một con heo to béo khác đến.

Lần này ông ấy mang đến một con heo nái.

Tiêu Hề Hề nhìn hai con heo to béo, trong đầu không khỏi nghĩ đến thịt kho tàu, thịt cháy cạnh, thịt hấp, khâu nhục …

Ây da, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là chả.y nước dãi.

Nàng khó khăn dời ánh mắt khỏi hai con heo to béo, nhìn hai con ngỗng trắng to bên cạnh.

Ngỗng hầm nồi sắt cũng ngon!

Tiêu Hề Hề không từ chối ai, nhận hết quà của dân chúng.

Dân chúng mới đầu còn hơi e ngại, sợ Thái tử Điện hạ coi thường mấy món quà quê này, nhưng bây giờ thấy đối phương nhận hết, ai nấy vui mừng khôn xiết.

Khi trở về, họ sẽ khoe chuyện này với người thân bằng hữu.

Thái tử Điện hạ đã nhận quà của họ.

Chuyện này đủ để họ khoe cả đời!

Tiêu Hề Hề lấy túi tiền, chuẩn bị đưa tiền.

Vừa lấy tiền ra thì dân chúng vội lùi lại, tức thì bỏ chạy vì sợ Tiêu Hề Hề ép họ nhận tiền.

Tiêu Hề Hề cũng không ép họ.

Nàng cất túi tiền, vẫy tay với Hạnh Nhi.

“Lại đây, lại đây, mang hết mấy thứ này về.”

Nàng chỉ vào hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to, nói “Em phải chăm mấy đứa nhóc này cho ta, ta phải đưa chúng nó về Thịnh Kinh.”

Hạnh Nhi gật đầu đáp vâng.

Vốn đã quen công việc đồng áng, quá quen với những quà này, nàng nhanh nhẹn dọn hết vào trong.

Nàng lùa hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to vào chuồng rồi nhốt lại, xuống bếp lấy thức ăn và nước uống cho chúng.

Lạc Thanh Hàn vừa rồi ngồi bên cửa sổ, dù không thấy cảnh tượng ở cửa chính, nhưng vẫn nghe được tiếng ồn từ cửa chính truyền đến.

Hắn biết dân chúng tặng rất nhiều quà, trong đó có hai con heo và hai con ngỗng.

Hắn nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ lập tức cho người làm thịt heo và ngỗng.

Nhưng Tiêu Hề Hề nói muốn mang chúng về Thịnh Kinh!

Mang những con vật đó về Thịnh Kinh!

Lạc Thanh Hàn không thể đọc sách nữa.

Hắn nhìn Tiêu Hề Hề đi vào, gằn từng chữ một “Ta không cho phép nàng mang mấy con vật đó về Thịnh Kinh.”

Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi “Tại sao chứ?”

“Ta đường đường là Thái tử, về kinh mang theo hai con heo hai con ngỗng, còn ra thể thống gì?”

“Chúng ta có thể tìm một cái lồng nhốt chúng vào, sau đó dùng vải che lại, người khác sẽ không biết người mang theo heo ngỗng.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nàng thông minh quá nhỉ.”

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói “Đa tạ Điện hạ quá khen.”

“… ta không phải đang khen nàng.”

“Không sao, ta sẽ xem như người đang khen ta.”

Lạc Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không được tức giận.

Tiêu Hề Hề đến cạnh hắn, cười khúc khích.

“Vừa rồi dân chúng đều khen người, nói Thái tử Điện hạ uy phong sáng suốt, người không những minh oan cho họ, còn cầu được mưa, cứu được hàng ngàn dân chúng. Người thật sự là Thái tử tốt nhất trên đời.”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng “Đừng nghĩ mấy lời nịnh nọt đó có thể làm ta đổi ý.”

“Các hương thân vô cùng cảm kích người, họ đặc biệt tặng mấy món quà không phải có ý đồ gì với người, mà là nói cho người biết, họ rất cảm kích người, họ sẽ mãi mãi ghi nhớ hết thảy những gì người làm cho họ.”

Lạc Thanh Hàn quay mặt đi, làm lơ nàng.

Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn, vui vẻ nói.

“Ta thật sự rất may mắn.”
 
Chương 142: Điện hạ, yêu người lắm ~


Lạc Thanh Hàn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi “May mắn chuyện gì?”

“May mắn chọn trúng người.”

“……”

“Tương lai người sẽ là một Hoàng đế tốt.”

“……”

“Ta nhất định dốc sức giúp người đăng cơ hoàng vị.”

“……”

Tiêu Hề Hề giơ hai tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu, tạo thành hình một trái tim lớn.

“Điện hạ, yêu người lắm ~”

Lạc Thanh Hàn rốt cục chịu không nổi nữa, quay đầu nhìn nàng “Duy nhất lần này, không có lần sau!”

Sau khi nói xong, hắn mới nhận ra …

Đợi đã, sao câu này nghe quen thế?

Hắn hình như nói câu này không chỉ một lần?

Tiêu Hề Hề nhào tới ôm hắn một cái “Đa tạ Thái tử Điện hạ!”

Khi Lạc Thanh Hàn định thần lại, Tiêu Hề Hề đã buông hắn ra.

Nàng vui vẻ bay ra ngoài, vui vẻ bay trở về, trên tay ôm hạt dẻ.

“Điện hạ, để ta bóc hạt dẻ cho người ăn nhé!”

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, hắn cầm quyển sách còn dang dở, yên lặng tiếp tục đọc.

Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên cạnh.

Dù sao trong phòng không có ai khác, nàng cũng lười ngồi quỳ, trực tiếp ngồi khoanh chân.

Hạt dẻ còn sống nên không dễ bóc, nàng phải dùng răng cắn hạt dẻ trước, sau đó mới dùng ngón tay bóc vỏ.

Nàng vẫn luôn chuyên tâm với thức ăn, cúi đầu cẩn thận bóc lớp vỏ hạt dẻ, lộ phần thịt hạt dẻ tròn trịa vàng ươm.

Nàng cầm miếng hạt dẻ đưa vào miệng Thái tử, ý bảo hắn ăn.

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn hạt dẻ trước mặt, khi nàng bóc vỏ dùng sức cắn mạnh, vô tình cắn phải thịt hạt dẻ bên trong, trên phần thịt vàng béo vẫn còn hai lỗ nhỏ.

Nữ nhân này thật to gan, dám cho hắn ăn thứ dính nước bọt của mình.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc há miệng cắn miếng hạt dẻ.

Có vị ngọt và giòn.

Hương vị ngon đến bất ngờ.

Lạc Thanh Hàn quyết định không truy cứu vấn đề hạt dẻ dính nước bọt, yên lặng chờ nàng đút tiếp.

Tiêu Hề Hề vui vẻ tiếp tục bóc hạt dẻ.

Hạt thứ hai là của nàng.

Hạt thứ ba là của nàng.

Hạt thứ tứ là của nàng …

Lạc Thanh Hàn không khỏi nhìn nàng một cái, hỏi “Không phải nói muốn bóc hạt dẻ cho ta ăn à?”

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Đã cho người ăn rồi mà.”

“… chỉ một hạt?”

“Một hạt không đủ sao?”

Thái tử không muốn quan tâm nàng nữa.

Trước kia hắn nghĩ nữ nhân này không tranh đoạt khá tốt, nhưng bây giờ hắn lại chán ghét dáng vẻ không biết phấn đấu này của nàng.

Hắn đang ngồi trước mặt nàng, nàng thậm chí không biết thể hiện một chút ân cần.

Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn không bằng mấy hạt dẻ?

Tiêu Hề Hề phát giác Thái tử Điện hạ có vẻ không vui lắm.

Suy nghĩ một chút, nàng lấy một hạt dẻ khác, bóc vỏ rồi đưa cho hắn.

“Điện hạ đừng trách ta keo kiệt, các hương thân tặng không nhiều hạt dẻ, ta còn muốn giữ lại ăn trên đường đi, chỉ có thể cho người nếm thử hai hạt trước.”

Lạc Thanh Hàn nhìn hạt dẻ nàng đưa, rồi nhìn hàng chục hạt dẻ chất đống trước mặt, tâm tình ngày càng phức tạp.

Nếu là phi tần khác, lúc này nhất định sẽ dâng hết đồ ngon tới trước mặt hắn, làm sao dám giấu diếm?

Tiêu lương đệ không chỉ giấu riêng, còn giấu ngay trước mặt hắn, không chút kiêng dè.

Chuyện này làm hắn muốn giận mà không giận được.

Tiêu Hề Hề thấy hắn không nhúc nhích, cảnh giác hỏi “Người không ăn sao? Nếu người không ăn, vậy ta …”

Lạc Thanh Hàn nhận hạt dẻ, cúi đầu cắn ngón tay nàng.

Dùng răng nghiến đầu ngón tay như thể đang trút giận.
 
Chương 143: Về kinh


Tiêu Hề Hề giật mình, nhanh chóng rút tay về.

Nàng nắm chặt ngón tay trách móc “Ta đút người ăn hạt dẻ, sao người còn cắn ta?”

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, nhai hạt dẻ trong miệng rồi nuốt xuống.

Hắn tiếp tục đọc sách của mình như thể không có gì xảy ra.

Tiêu Hề Hề nhìn đầu ngón tay, chỗ vừa bị cắn có hơi đỏ, nhưng không đau lắm, chỉ cảm thấy là lạ.

Ngày hôm sau, Thái tử lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi huyện Cam Cốc dưới sự hộ tống của Ngọc Lân quân.

Thiếu phó và Thiếu bảo tạm thời ở lại huyện Cam Cốc, đợi Huyện lệnh và Huyện thừa mới đến, hai người mới được rời khỏi.

Dân chúng biết Thái tử sắp đi, họ đi theo phía sau đội ngũ, lưu luyến tiễn họ rời thành.

Đến khi hơn mười dặm, dân chúng mới dừng lại, nhìn xe của Thái tử dần đi xa.

Sau khi Tiêu Hề Hề lên xe, tự giác tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lạc Thanh Hàn lặng lẽ đọc sách.

Mọi thứ không khác gì lúc đến.

Tin tức Thái tử cầu mưa cho bốn quận ở phía nam lan truyền nhanh chóng, Thái tử đi đến đâu, dọc đường rất nhiều dân chúng quỳ xuống tạ ơn.

Dân chúng không hiểu đạo lý to lớn gì, chỉ biết Thái tử Điện hạ đã cầu mưa cho họ.

Đây là lòng nhân từ to lớn của ông trời!

Uy quyền của hoàng gia cùng với ân huệ cảm hóa đã làm sự sùng bái của dân chúng dành cho Thái tử Điện hạ lên đến đỉnh điểm.

Chỉ trong vài ngày, danh tiếng của Thái tử ở phía nam đột nhiên tăng vọt đến mức khó tin.

Dân chúng nhiều nơi còn tự nguyện quyên tiền lập miếu thờ Thái tử, hàng ngày thắp hương khấn vái, mong Thái tử sống lâu trăm tuổi, tương lai mang lại nhiều phúc lành cho dân chúng trong thiên hạ.

Suốt dọc đường, đi đi dừng dừng đã để lại vô số truyền thuyết về Thái tử ở nhiều nơi.

Trong mắt nhiều người, Thái tử Điện hạ đã trở thành sự tồn tại thần thoại.

Đoàn người của Thái tử về tới Thịnh Kinh, đã là hai tháng sau.

Tin tức Thái tử cầu mưa thành công truyền đến Thịnh Kinh thông qua các thương nhân, ai nấy đều thán phục, Thái tử Điện hạ xứng đáng là Hoàng đế tương lai, vừa ra tay đã cầu được mưa.

Một từ thôi, đỉnh!

Văn hóa vương triều Đại Thịnh cởi mở, không cấm dân chúng bàn chuyện hoàng gia.

Một người kể chuyện đã biến việc cầu mưa của Thái tử thành câu chuyện và kể lại cho mọi người trong quán trà tửu lâu nghe, nhất thời Thái tử vang danh khắp Thịnh Kinh, làm vô số người sùng bái kính ngưỡng.

Xa giá của Thái tử chạy chầm chậm dọc theo đường Chu Tước.

Ngọc Lân quân đã dọn sạch sẽ đường Chu Tước, người không phận sự không dám đến gần.

Chỉ có Thái sư và một số quan viên đến quỳ bái nghênh đón.

Thái tử đích thân xuống xe, đỡ Thái sư đứng dậy.

Thái sư năm nay đã sáu mươi tuổi, râu tóc đều bạc trắng, nhìn qua rất gầy, chỉ đứng dậy cũng phải cần người đỡ.

Ông nhìn Thái tử thân như cây ngọc trước mặt, tâm tình vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ ông cũng xem thường chuyện cầu mưa như mọi người.

Ông nỗ lực khuyên ngăn Thái tử xuống phía nam cầu mưa.

Thấy Thái tử kiên quyết, ông rất thất vọng, cho rằng Thái tử không nghe can gián, tương lai không thể trở thành minh quân.

Lúc Thái tử rời cung, ông thậm chí còn không đến tiễn.

Nhưng kết quả …

Thái tử không chỉ cầu được mưa giải quyết nạn hạn hán ở phía nam, mà còn chấn chỉnh huyện Cam Cốc, giành được cảm kích và sùng bái của dân chúng.
 
Chương 144: Ban thưởng


Bây giờ danh tiếng của Thái tử tăng cao trong lòng dân chúng, Thái sư vừa mừng vừa hổ thẹn.

Ông thở dài nói “Điện hạ, là vi thần ngu xuẩn, đã xem thường bản lĩnh của người.”

Lạc Thanh Hàn “Lão sư, ta cũng chỉ may mắn mà thôi, không thể nói là bản lĩnh gì. Người đừng để chuyện nhỏ này trong lòng, trước kia người dạy dỗ ta thế nào, sau này vẫn như vậy.”

Lời này làm Thái sư khá yên lòng, ông mỉm cười.

“Lần này Điện hạ lập công lớn, nhất định sẽ có ban thưởng, Điện hạ mau vào cung đi, Hoàng thượng và các đại thần đang chờ người trong điện Nghị Sự.”

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn nhớ tới lời phụ hoàng nói trước khi đi, ông nói nếu Thái tử có thể cầu mưa, khi Thái tử về nhất định sẽ tự mình ra cung nghênh đón.

Nhưng Hoàng đế lúc này còn đang ở điện Nghị Sự, phỏng chừng sớm đã quên ước định với Thái tử.

Nếu là trước đây, phụ hoàng hứa ra cung đón hắn mà lại không tới, hắn nhất định sẽ rất thất vọng.

Nhưng giờ đây, lòng hắn thanh thản vô cùng.

Suốt dọc đường, hắn suy nghĩ rất nhiều.

Nếu tình thân không thể cùng tồn tại với quyền lực, nếu hai thứ này lạnh lùng tàn nhẫn với hắn, thế tại sao hắn không từ bỏ tình thân vô dụng kia, nắm lấy thứ quyền lực càng có lợi cho mình?

Cáo biệt với lão sư, Lạc Thanh Hàn lại lên xe ngựa.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía hoàng cung.

Xe ngựa tiến vào cửa cung, đi qua rất nhiều cung điện, cuối cùng dừng lại trước điện Nghị Sự.

Thái tử xuống xe, chậm rãi bước lên cầu thang.

Trước kia, khi bước trên những bậc thang này, tâm tình luôn tê dại chết lặng, nhưng bây giờ lại có cảm giác hoàn toàn khác trước.

Hắn ngẩng đầu nhìn điện Nghị Sự ở phía cuối, bên tai dường như nghe thấy tiếng quỳ bái của dân chúng, dường như nghe thấy giọng của Tiêu Hề Hề.

Nàng đang nói …

Tương lai người nhất định sẽ là Hoàng đế tốt.

Tất cả họ đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.

Những kỳ vọng này là chỗ hậu thuẫn đáng tin, còn là động lực thúc đẩy hắn tiến về phía trước.

Bước chân của hắn càng kiên định hơn.

Ngôi vị Thái tử này đã là của hắn, không chỉ có ngôi vị Thái tử, cả ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ là của hắn.

Dù là ai tới đoạt, hắn tuyệt đối không nhượng bộ!

Với tâm tình thoải mái vui vẻ, Lạc Thanh Hàn bước vào điện Nghị Sự.

Trong điện Nghị Sự, Nội các đại thần và các hoàng tử lần lượt quay đầu nhìn hắn.

Lạc Thanh Hàn dường như không để tâm những ánh mắt nhìn hắn, hắn vững vàng đi về phía trước, hành lễ với nam nhân uy nghi ngồi trên cao trước mặt.

“Nhi thần không uổng sứ mệnh, đã cầu mưa cho bốn quận ở phía nam, nạn hạn hán đã được giải quyết!”

Tâm trạng Hoàng đế lúc này vô cùng phức tạp.

Chuyện ông không dám làm, Thái tử đã làm được.

Điều này có nghĩa, ông thật sự già rồi?

Ông cười nói “Thái tử mau đứng dậy đi, lần này bốn quận phía nam có thể giải trừ hạn hán, đều là nhờ công của con, trẫm nhất định phải trọng thưởng cho con, con nói đi, con muốn thưởng gì?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh “Nhi thần không lo cơm áo, không muốn thứ gì, nếu phụ hoàng nhất định muốn ban thưởng, vậy xin phụ hoàng giao Lại bộ hoặc Hình bộ cho nhi thần. Lần này nhi thần xuống phía nam, gặp rất nhiều quan viên địa phương, cũng thấy nhiều chuyện đen tối phía sau quan trường mà con chưa từng biết, nhi thần muốn thanh trừng kẻ xấu trong quan trường, giúp phụ hoàng có thể cai trị giang sơn tốt hơn.”

Hoàng đế vui mừng nói “Con thật sự trưởng thành rồi, biết chia sẻ nỗi lo với phụ hoàng, chuyện này trẫm sớm đã có tính toán, dù con không nói, trẫm cũng sẽ giao việc cho con. Nếu con đã chủ động mở lời, vậy hôm nay trẫm giao Hình bộ cho con quản lý, chờ con quen việc, trẫm sẽ cân nhắc giao Lại bộ cho con sau.”

Lạc Thanh Hàn khấu đầu tạ ơn.

“Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ hoàng ân!”
 
Chương 145: Suy nghĩ khác nhau


Lúc này, thái độ và phản ứng của những người có mặt đều khác nhau.

Trong Lục bộ thì Lại bộ và Hộ bộ là hai nơi béo bở nhất.

Đặc biệt là Lại bộ, phụ trách việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, thi cử, thăng quan, phong hầu, điều động quan viên, không chỉ béo bở, quyền lực còn rất lớn.

Nhưng Hoàng đế bỏ qua Lại bộ quyền lực nhất, giao Hình bộ không mấy quan trọng cho Thái tử.

Điều này có nghĩa Hoàng đế vẫn không muốn giao quyền cho Thái tử?

Trong lòng các đại thần dấy lên nhiều suy đoán, nhưng không biểu hiện ra mặt, đồng loạt chắp tay chúc mừng Thái tử.

“Chúc mừng Thái tử Điện hạ!”

Mặc kệ các đại thần nghĩ thế nào, tóm lại các hoàng tử khác vô cùng đố kị.

Hình bộ tuy không béo bở như Lại bộ và Hộ bộ, nhưng vẫn là một bộ có thực quyền, bây giờ Thái tử quản lý, tức là có quyền can thiệp vào chính sự, hắn có thể tận dụng cơ hội bồi dưỡng tâm phúc trong triều, làm nền tảng đăng cơ sau này.

Mà các hoàng tử khác vẫn ở trong tình trạng không làm gì, ngay cả người lớn tuổi nhất là Lạc Dạ Thần vẫn chưa có tư cách làm việc trong triều.

Làm sao có thể không làm các hoàng tử khác đố kị?

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần vẫn nhìn chằm chằm Thái tử, trong mắt ngoại trừ đố kị, còn có hơi hoảng sợ mà người khác khó phát hiện.

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên luôn duy trì nụ cười ôn hòa mặt, như thể bản thân rất vui mừng khi Thái tử có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cầu mưa.

Còn trong lòng y thật sự nghĩ thế nào, không ai có thể biết được.

Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm mắng ông trời không có mắt, lại để Thái tử cầu được mưa.

Các hoàng tử khác cũng rất ghen tị.

Chuyện tốt như vậy sao không rơi trúng đầu bọn họ chứ?

Sau khi tan triều, mọi người tụm năm tụm ba rời điện Nghị Sự.

Lúc Lạc Thanh Hàn đi ngang qua Lạc Dạ Thần, cố ý liếc nhìn y.

Ánh mắt sắc bén kia dường như tức thì xuyên thấu linh hồn y, nhìn thấu mọi tâm tư của y.

Như thể thầm nói với y …

Ta biết hết những gì huynh làm.

Lạc Dạ Thần cảm thấy toàn thân lạnh toát, tay chân bủn rủn, suýt chút thì ngã xuống.

Lạc Thanh Hàn dời ánh mắt, dẫn Thái phó, Thái bảo và Thiếu sư ra khỏi điện Nghị Sự.

Họ vừa ra ngoài không bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói.

“Thái tử Điện hạ xin dừng bước!”

Lạc Thanh Hàn dừng bước quay đầu, thấy người đến là Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân.

Đổng Minh Xuân bước tới hành lễ, cười thân thiện.

Hoàng đế giao Hình bộ cho Thái tử, có nghĩa là trên dưới Hình bộ đã về phe của Thái tử.

Đổng Minh Xuân luôn là người sáng suốt, bây giờ ông đến quy hàng Thái tử.

Đây không phải là nơi để nói chuyện, Lạc Thanh Hàn dẫn ông và vài tâm phúc khác trở về cung Minh Quang.

Ngũ hoàng tử Lạc Diên Chi nhìn bóng lưng Thái tử và Đổng Minh Xuân đi xa, trong lòng cảm thấy chua xót.

Lạc Diên Chi năm nay mới mười bảy, tuổi không lớn lắm, vì có đôi mắt hoa đào, nên nhìn rất phong lưu anh tuấn.

Y do Nhàn phi sinh ra.

Tuy Nhàn phi xuất thân không cao, nhưng lại là một trong những phi tần được Hoàng đế sủng ái, hơn nữa Lạc Diên Chi miệng lưỡi trơn tru, biết lấy lòng, ngay cả Hoàng đế cũng rất yêu thích.

Lạc Diên Chi đang nghịch miếng noãn ngọc* trong tay, nửa đùa nửa thật hỏi.

“Rốt cuộc Tam hoàng huynh có vận may gì thế? Chẳng những có thể được phong làm Thái tử, còn có thể cầu mưa, chẳng lẽ huynh ấy tìm cao nhân bày cách cho mình à?”

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên nhẹ nhàng cười “Ngũ hoàng đệ, đệ thật biết nói đùa, trên đời này làm gì có cao nhân? Chỉ là bịp bợm giang hồ mà thôi.”

———

*Ngọc ấm chỉ ngọc được nung thành hình dưới nhiệt độ và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là ngọc Hòa Điền, tạo cảm giác ấm áp về mặt thị giác cho người xem. Ngược lại, hàn ngọc được nung thành hình dưới nhiệt độ thấp và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là phỉ thúy, mà phỉ thúy mang cảm giác hơi cao lãnh.
 
Chương 146: Điểm yếu của Đại hoàng tử


Lạc Diên Chi đảo mắt, như thể nghĩ tới gì đó, nói đùa “Nhị hoàng huynh không phải vẫn luôn muốn tiếp quản Lại bộ à? Vừa nãy Thái tử xin phụ hoàng giao Lại bộ, Nhị hoàng huynh có phải rất lo lắng không?”

“Thái tử tài đức vẹn toàn, dù tiếp quản Lại bộ hay Hình bộ, nhất định đều sẽ làm tốt.”

Nói cũng thật đường hoàng, Lạc Diên Chi không tin chữ nào.

Nhị hoàng huynh quá giả tạo, nói chuyện với huynh ấy là nhàm chán nhất, Lạc Diên Chi đổi ý, quyết định trêu chọc Đại hoàng huynh.

Trong số các huynh đệ, Đại hoàng huynh Lạc Dạ Thần là người không thể che giấu suy nghĩ, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.

Chỉ cần khích huynh ấy vài câu, huynh ấy có thể tức giận nhảy dựng lên, thật sự rất buồn cười.

Lạc Diên Chi tìm thấy Lạc Dạ Thần cuối đám đông, nhưng nhận ra Lạc Dạ Thần hồn vía như lên mây.

Lạc Diên Chi gọi y.

“Đại hoàng huynh?”

Lạc Dạ Thần làm lơ.

Lạc Diên Chi vỗ mạnh vào vai y, làm y sợ hãi giật nẩy mình, chợt tỉnh lại.

“Đệ làm gì đấy?”

Không ngờ y phản ứng mạnh như thế, Lạc Diên Chi cũng giật bắn người.

“Đại hoàng huynh, đệ gọi huynh, huynh không trả lời, còn tưởng huynh không nghe thấy, nên mới vỗ vai huynh một cái, huynh sao thế? Giống như bị người ta câu mất hồn vậy?”

“Ta không sao.”

Lạc Dạ Thần bỏ lại một câu, sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi.

Lạc Diên Chi nhìn bóng lưng y rời đi, trầm ngâm “Đại hoàng huynh hôm nay sao vậy? Chẳng lẽ làm gì trái lương tâm à?”

Lạc Vân Hiên nói đầy ẩn ý “Ai mà biết được.”

……

Lạc Dạ Thần vừa rời điện Nghị Sự, y lên xe ngựa, bảo xa phu mau chóng đưa y rời cung.

Vì các hoàng tử đã lớn, hiện tại đã có hai hoàng tử ra ngoài lập phủ, là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, các hoàng tử khác vẫn ở trong cung Thái Nhân.

Lạc Dạ Thần vội vã về phủ Đại hoàng tử, gọi hai phụ tá đắc lực nhất.

Ba người nói chuyện trong thư phòng.

Lạc Dạ Thần bồn chồn, lo lắng hỏi “Tử sĩ chúng ta phái đi đã về chưa?”

Một phụ tá lắc đầu “Vẫn chưa.”

Một phụ tá khác nói “Chúng ta đã cử đi hết những người có thể, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của họ, tình huống này chỉ có hai khả năng, một là chết, hai là bị bắt.”

Lạc Dạ Thần nghiến răng “Ta thà rằng bọn chúng chết hết, để ta bớt lo chuyện này.”

“Đại hoàng tử hôm nay gặp Thái tử Điện hạ rồi sao? Ngài ấy nói gì với người?”

“Hắn không nói gì, nhưng hắn liếc ta một cái.”

Lạc Dạ Thần vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại cái liếc mắt của Thái tử.

Y nhịn không được uống một hớp trà, áp chế sợ hãi bất an trong lòng, khó khăn nói “Ta cảm thấy hắn hẳn là biết hết tất cả.”

Lời vừa nói ra, hai phụ tá cảm thấy sợ hãi.

Ba người ngừng nói chuyện.

Im lặng chết chóc bao trùm thư phòng.

Nếu Thái tử thật sự bắt được bốn tử sĩ kia, điều đó có nghĩa Thái tử đã nắm được điểm yếu của Đại hoàng tử.

Chỉ cần Thái tử vạch trần chuyện này, Đại hoàng tử nhất định sẽ xong đời.

Âm mưu ám sát Thái tử là trọng tội, dù không chết cũng phải ngồi tù mấy chục năm.

Khi đó, không chỉ mộng làm Hoàng đế của Lạc Dạ Thần tan thành mây khói, mà cả phụ tá dưới quyền y cũng bị liên lụy.

Thật lâu sau, một phụ tá run giọng nói “Quyền chủ động hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay Thái tử, nếu Đại hoàng tử không muốn bị xử lý, sao không chủ động quy hàng Thái tử? Dù sao hai người cũng là huynh đệ, niệm tình huynh đệ, Thái tử có thể sẽ tha cho người. Dù Thái tử không chịu tha, nhưng Hoàng thượng và Thái hậu có lẽ sẽ niệm tình người biết nhận sai mà xử lý khoan hồng.”
 
Chương 147: Tuyệt đối không nhận sai


Một phụ tá khác lặp lại “Thần cũng nghĩ đây là chủ ý hay.”

Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt, không tin được “Ta là huynh trưởng của hắn, dựa vào đâu ta phải cúi đầu với tên tiểu tử đó chứ?”

Phụ tá thận trọng nói “Dựa vào việc trong tay người ta có điểm yếu của người.”

Lời này chuẩn xác đánh trúng chỗ đau của Lạc Dạ Thần, y tức giận cầm tách trà ném về phía đối phương!

“Các ngươi cút hết ra ngoài!”

Các phụ tá sợ hãi bỏ chạy ra ngoài.

Lạc Dạ Thần tràn đầy oán hận, không có nơi nào trút giận, y đập phá mọi thứ trong thư phòng.

Y thề!

Dù có chết, dù từ nơi này nhảy xuống, y tuyệt đối không cúi đầu nhận lỗi với Tam hoàng đệ!

……

Triệu Hiền dẫn xe ngựa về phía Đông cung.

Tiêu Hề Hề lấy chiếc váy xanh nhạt chuẩn bị trước, trốn trong xe ngựa thay vào, lấy gương soi từ trong ngăn kéo ngầm.

Bề mặt gương thủy ngân này nhẵn và phẳng, có thể soi rõ từng chi tiết, sánh ngang với gương thủy tinh trong xã hội hiện đại.

Tiêu Hề Hề chải tóc đơn giản, đeo trang sức trâm cài.

Trang điểm thì thôi đi, dù sao cũng về điện Thanh Ca, trang điểm cho ai xem? Sau đó còn phải tẩy trang, rắc rối lắm.

Tiêu Hề Hề trốn trong xe ngựa thay nữ trang.

Xe ngựa vừa dừng trước điện Thanh Ca, nàng liền nhảy xuống xe ngựa, sốt ruột chạy đến xe ngựa phía sau, hưng phấn thúc giục.

“Mau chuyển mấy bảo bối của ta vào trong.”

Triệu Hiền tâm trạng phúc tạp khó tả chỉ đạo Ngọc Lân quân lần lượt di chuyển những chiếc lồng ra khỏi xe.

Tổng cộng có ba cái lồng, nhốt hai con heo và hai con ngỗng trắng.

Sau một hành trình dài, chúng nó đều ủ rũ, trông rất bơ phờ.

Hạnh Nhi ôm hai tay nải từ một cỗ xe ngựa khác xuống.

Trước khi vào cung, Thường công công đã nói nàng biết thân phận thật sự của Tiêu lương đệ.

Lúc vừa biết tin, Hạnh Nhi vô cùng sửng sốt.

Nàng vốn tưởng người mình hầu hạ là một thái giám trẻ tuổi, không ngờ lại là Lương đệ của Thái tử.

Thảo nào Tiêu Tây đẹp trai như vậy, hóa ra nữ cải nam trang.

Chẳng trách Thái tử lại sủng ái Tiêu Tây như vậy, thì ra hai người vốn là một đôi.

Tất cả hiểu lầm trong thời gian qua đã sáng tỏ.

Ngạc nhiên qua đi, Hạnh Nhi nhanh chóng chấp nhận sự thật chủ tử của nàng đã đổi từ nam thành nữ.

Dù là Lương đệ hay là gì khác, đều là chủ tử của nàng, nàng chỉ cần ngoan ngoãn tuân lệnh là được.

Lúc thấy Tiêu lương đệ mặc nữ trang, nàng hơi khựng lại, cứ cho là nàng kiến thức nông cạn, dù Tiêu lương đệ bây giờ không trang điểm, trong mắt nàng vẫn rất đẹp.

Nàng không biết diễn tả thế nào, nhưng đẹp hơn tất cả nữ nhân mà nàng từng gặp trước đây!

Lúc này, tiểu thái giám Thanh Tùng ra đón.

Thấy Tiêu lương đệ, đôi mắt lập tức sáng lên, vội bước lên trước để khấu đầu hành lễ.

“Nô tài bái kiến Tiêu lương đệ!”

Tiêu Hề Hề bảo Thanh Tùng đứng dậy nói chuyện.

Thanh Tùng mừng rỡ nói “Vừa rồi nô tài nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nô tài dường như nghe được tiếng của người, vội chạy ra xem, quả nhiên là người trở về, mấy ngày người không ở trong cung, chúng nô tài nhớ người lắm đó!”

Tiêu Hề Hề không ra vẻ, rất khoan dung với nô tài của mình, vì vậy cung nữ thái giám trong điện Thanh Ca luôn thoải mái trước mặt nàng.

Biết Tiêu lương đệ đã về, Bảo Cầm dẫn đầu một nhóm cung nữ thái giám nhanh chóng ra đón.

Đôi mắt Bảo Cầm đỏ hoe vì vui mừng.

“Chủ tử, cuối cùng người cũng về rồi, mấy ngày qua nô tỳ luôn lo lắng cho người, sợ người ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên.”
 
Chương 148: Chuồng heo


“Yên tâm đi, ta ở bên ngoài chơi rất vui vẻ, còn mang theo rất nhiều đồ ngon về nè.”

Tiêu Hề Hề nói xong, nàng dẫn mọi người đi xem hai con heo và hai con ngỗng.

Nàng chống nạnh, đắc ý nói “Sau này trên bàn ăn của chúng ta có thể thêm hai món nữa!”

Tất cả cung nữ thái giám trầm mặc khó tả khi nhìn hai con heo to nặng hơn hai trăm cân.

Sau một lúc lâu, Bảo Cầm khó khăn nói.

“Chủ tử, người muốn nuôi heo ở hậu viện à?”

Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.

Bảo Cầm gượng nói “Nhưng chúng ta không ai biết nuôi heo mà!”

“Ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, đặc biệt dẫn về một chuyên gia nuôi heo.” Tiêu Hề Hề vội gọi Hạnh Nhi lại.

“Đây là Hạnh Nhi, ta mua từ ngoài cung, đã được Thái tử Điện hạ đồng ý, sau này Hạnh Nhi sẽ giúp ta nuôi heo gà vịt ngỗng, trước đó em ấy từng làm việc đồng áng, có thể giúp được việc làm ruộng.”

Tiêu Hề Hề lại chỉ vào Bảo Cầm giới thiệu “Đây là Bảo Cầm, đại cung nữ của điện Thanh Ca, sau này em sẽ do Bảo Cầm phụ trách.”

Hạnh Nhi hành lễ với Bảo Cầm.

“Bảo Cầm tỷ tỷ.”

Bảo Cầm vẫn còn chìm trong cú sốc của việc nuôi heo ở hậu viện, chưa thể hoàn hồn, nghe lời của Hạnh Nhi, nàng ngây người đáp lại.

“Ờ.”

Triệu Hiền lúng túng nói “Tiêu lương đệ, xin hỏi … heo và ngỗng này chuyển đi đâu?”

Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn họ trực tiếp chuyển đến hậu viện, nhưng suy nghĩ một lát, nàng cảm thấy không ổn, nếu thị vệ phát hiện nàng đang nuôi gà trồng rau ở hậu viện, sẽ gây ra phiền phức.

Thế nên, nàng nói “Cứ để trong sân đi.”

Ngọc Lân quân để ba chiếc lồng và vài món quà quê khác trong sân, sau đó cáo từ rời khỏi.

Tiêu Hề Hề gọi mọi người nhanh chóng chuyển lợn và ngỗng ra hậu viện, mấy món quà quê kia được dọn vào nhà kho.

Vì có thêm hai con heo nên phải xây thêm một chuồng heo.

Còn hai con ngỗng trắng tạm thời chen chúc với đàn vịt.

Các thái giám lập tức bận rộn làm việc.

Họ đến ngự hoa viên lấy ít đá vụn, xây một vòng tròn quanh chuồng vịt, bôi bùn lên trên, dựng chuồng bằng gỗ, phủ bạt lên, cuối cùng lắp một cánh cửa gỗ, xây xong một phiên bản đơn giản của chuồng heo.

Hai con heo to béo được lùa vào chuồng.

Hôm nay trời đã khuya, không kịp làm máng ăn, Hạnh Nhi tìm hai chậu gỗ lớn, đổ đầy nước và thức ăn vừa nấu, bỏ vào chuồng heo.

Hai con heo vừa thấy món ngon, không còn thấy chóng mặt hay đau nhức gì, lập tức chạy đến ăn.

Cho heo ăn xong, Hạnh Nhi chuyển sang cho gà vịt ngỗng ăn, như một con ong chăm chỉ.

Trước khi vào cung, nàng hơi thấp thỏm, sợ sau khi vào cung không hòa nhập được, bây giờ nhìn chuồng gà chuồng vịt chuồng heo với vườn rau trước mặt, lại phát hiện nơi này không khác gì thôn làng nàng sống trước đây.

Nàng vô cùng thích nơi này!

Tiêu Hề Hề trở về nơi quen thuộc, lập tức leo lên ghế mỹ nhân, lần nữa trở thành một con cá muối lớn.

Nàng chân thành cảm khái “Vẫn là nằm ở đây thoải mái nhất!”

Trước tiên, Bảo Cầm sắp xếp một nơi cho Hạnh Nhi, sau đó đếm những thứ Tiêu lương đệ mang về.

Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, nàng bước vào phòng thấy dáng vẻ lười biếng của Tiêu lương đệ, nàng vừa tức vừa buồn cười.

“Xem người mệt kìa, ai không biết còn tưởng người đi núi cao đường xa, chứ không phải về nhà mẹ đẻ.”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ ta vừa đi núi cao đường xa về đó chứ.
 
Chương 149: Cưng chiều


Bảo Cầm quan tâm hỏi “Lần này trở về phủ tướng quân, tình hình trong phủ thế nào, hạ nhân có thờ ơ với người không?”

“Không có, ta rất tốt, chỉ là tay nghề nấu nướng của phủ tướng quân không bằng em, ta ăn không quen.”

Nghe vậy, Bảo Cầm đau lòng chết đi được.

“Thảo nào nô tỳ thấy người gầy đi rất nhiều, mặt cũng không tròn như trước, thì ra người ở bên ngoài ăn uống không tốt, người muốn ăn gì? Nô tỳ nấu cho người.”

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, tức thì ngồi dậy, bắt đầu đếm những ngón tay mũm mĩm.

“Ta muốn ăn gà xào hành, vịt hầm gừng, cá hầm cay, tôm kho tộ, thịt kho tàu … à … thịt kho tàu thì thôi đi, chúng ta không có thịt heo, hai con heo đó chưa giết được, phải đợi chúng đẻ con nữa, đến lúc đó chúng ta có thể ăn heo sữa quay.”

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi chả.y nước miếng.

Thật sự không chờ được đến ngày ăn thịt heo ~

Bảo Cầm do dự mãi, nhưng vẫn khuyên “Nuôi gà vịt ngỗng cũng được, nhưng hai con heo đó thật sự rất khó nuôi, hơn nữa mùi phân heo nồng nặc, nếu Thái tử đến đây mà ngửi thấy, sợ sẽ trách tội người đó, nói không chừng sau này sẽ không đến điện Thanh Ca nữa.”

Tiêu Hề Hề không quan tâm, lớn tiếng nói “Không sao, chỉ cần sai người dọn chuồng heo mỗi ngày hai lần là được, chuồng heo cách khá xa, dù có mùi nhưng không đến mức lan đến tận đây. Phía Thái tử cũng không cần lo, chuyện này ta đã nói với ngài ấy rồi, ngài ấy đồng ý cho ta nuôi heo.”

Lần này Bảo Cầm thật sự kinh ngạc “Thái tử Điện hạ thế mà đồng ý rồi á?”

“Đúng vậy đó!”

Bảo Cầm không thể tin được “Không phải Điện hạ thích sạch sẽ sao? Ngài ấy sao có thể cho phép người nuôi heo trong cung?”

“Có lẽ vì ngài ấy cũng thích ăn thịt heo, dù sao thịt heo ngon như vậy, ai lại không thích chứ?”

Tâm trạng Bảo Cầm vô cùng phức tạp.

Nàng không ngốc, nếu Thái tử có thể đồng ý cho Tiêu lương đệ nuôi heo trong cung, đủ thấy Thái tử cưng chiều Tiêu lương đệ đến mức nào.

Nhưng khi nàng nghĩ đến Thái tử Điện hạ thanh tao cao quý lại đồng ý cho phi tần nuôi heo ở hậu viên nhà mình, nàng cứ cảm thấy quái lạ.

Thôi vậy, không quan tâm nữa.

Nếu Thái tử đã đồng ý, một cung nữ nhỏ bé như nàng còn có thể nói gì nữa? Cứ làm theo là được.

Mà nàng chưa từng nấu heo sữa quay bao giờ nên cần nghiên cứu trước đã.

Bảo Cầm xoay người vào phòng bếp nhỏ, bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Thanh Tùng bước nhanh vào, cung kính nói.

“Chủ tử, vừa rồi cung Minh Quang cho người tới báo, nói Thái tử Điện hạ bận việc, đêm nay không thể tới.”

Tiêu Hề Hề lười biếng trả lời, bảo là mình biết rồi.

Thanh Tùng sợ nàng suy nghĩ nhiều, nhỏ giọng an ủi nàng “Thái tử Điện hạ rời cung hơn ba tháng, cuối cùng cũng trở về, còn rất nhiều chuyện đang chờ Điện hạ xử lý, một khoảng thời gian không đến chỗ người cũng là bình thường, chờ Điện hạ làm xong việc, tự nhiên sẽ nhớ tới người.”

Tiêu Hề Hề thật sự chẳng nghĩ gì nhiều.

May là Thái tử không đến, thức ăn tối nay đều thuộc về nàng, một mình ngủ trên giường lớn, không cần hầu hạ người nào đó tắm rửa, nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.

Tất nhiên không thể nói câu này được.

Nàng thản nhiên trả lời “Ừm, ngươi nói đúng.”

Thanh Tùng còn nói những chuyện xảy ra gần đây trong Đông cung.

“Khoảng thời gian người không ở đây, Trần lương viên, Triệu mỹ nhân, Diêu chiêu huấn với vài vị Phụng nghi khác đều phái người đến hỏi xem khi nào người về cung, nhưng Bảo Cầm tỷ tỷ đã chặn hết tất cả.”

“Lý trắc phi đã từ am Tử Vân trở về, gần đây thường xuyên chạy tới điện Tiêu Phòng, xem ra muốn nhờ Hoàng hậu ổn định địa vị ở Đông cung.”

“Bạch trắc phi vẫn như cũ, luôn ở điện Ngọc Liên dưỡng bệnh, rất ít ra ngoài.”
 
Chương 150: Dè chừng


Tiêu Hề Hề nghe mấy chuyện vặt này, không nhịn được ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thấy nàng không để tâm, Thanh Tùng không khỏi thầm lo.

“Chủ tử, tạm thời không nói những người khác, nhưng Lý trắc phi không nên xem thường. Nàng ta là cháu gái của Hoàng hậu, có Hoàng hậu làm chỗ dựa, dù là Thái tử Điện hạ cũng phải nể mặt mấy phần, nếu nàng ta muốn ra tay đối phó người, tình cảnh của người không ổn chút nào.”

Thanh Tùng nghĩ mình đã nói rõ đến thế, Tiêu lương đệ cũng nên nghĩ cách đối phó.

Mà Tiêu lương đệ chỉ lười biếng đáp lại.

“Ừ.”

Thanh Tùng lại nói rất nhiều thứ khác, hy vọng Tiêu lương đệ cẩn thận đề phòng, nhưng cuối cùng lại không đợi được câu trả lời.

Thanh Tùng thận trọng nhìn lên, thấy Tiêu Hề Hề đã nhắm mắt ngủ.

Thanh Tùng “……”

Được thôi, là tự mình nhọc lòng rồi.

Thanh Tùng lặng lẽ xoay người đi.

Tin tức Thái tử hồi cung đã truyền khắp Đông cung.

Lý trắc phi là người phản ứng đầu tiên, nàng cố ý thay bộ váy dài rộng tay đỏ tươi mới may, cài trâm kim tước khảm ngọc, giữa hàng lông mày dán hoa điền hình hoa mai đỏ thắm, tô son đỏ rực, eo nhỏ đung đưa ra khỏi điện Kim Phong.

Thải Vân theo sát phía sau, cầm theo một hộp thức ăn.

Thái tử Điện hạ đi xa hơn ba tháng, Lý trắc phi cho rằng ấn tượng xấu mà nàng để lại cho Thái tử hẳn đã phai nhạt rất nhiều, lúc này nàng đến xin lỗi, làm nũng một chút, thì những chuyện không vui trước kia sẽ hoàn toàn biến mất.

Chủ tớ hai người đến cung Minh Quang.

Tiểu thái giám canh cổng cung kính hành lễ.

“Trắc phi nương nương, Thái tử Điện hạ còn đang nghị sự ở bên trong, tạm thời không cho phép ai đến quấy rầy.”

Lý trắc phi khá thất vọng, nhưng nàng không bỏ cuộc.

Nàng cười nói “Ta tới đưa canh cho Thái tử Điện hạ, đây là canh ta tự nấu, phiền ngươi giúp ta đưa canh vào.”

Tiểu thái giám do dự.

Thải Vân nhanh nhẹn tiến lên, nhét vào tay tiểu thái giám một túi tiền.

Tiểu thái giám ước chừng túi tiền, rất hài lòng, cười nhận lấy hộp thức ăn “Nô tài giúp người đưa vào trong.”

Tiểu thái giám quay người bước vào cung Minh Quang.

Lý trắc phi không đi mà đứng đó đợi, nàng muốn biết sau khi Thái tử nhận canh sẽ có phản ứng thế nào.

Tiểu thái giám bê hộp thức ăn đến cửa thư phòng, Thường công công đang canh cửa thấy tiểu thái giám tới, cau mày hỏi.

“Chuyện gì?”

Tiểu thái giám nâng hộp thức ăn trong tay lên, nịnh nọt cười nói “Là canh của Lý trắc phi đưa tới.”

Thường công công đưa tay ra “Đưa cho ta.”

Tiểu thái giám vội vàng đưa hộp thức ăn với túi tiền.

Thường công công không lấy túi tiền, hắn là đại thái giám bên cạnh Thái tử, tất cả thái giám trong Đông cung đều do hắn quản lý, địa vị của hắn không cần số tiền nhỏ như vậy.

Hắn cầm hộp thức ăn bước vào thư phòng.

Trong thư phòng, Thái tử đang bàn chuyện với các thần tử.

Họ đang nói về việc Thái tử tiếp quản Hình bộ.

Thái phó nhắc nhở “Hôm nay Điện hạ xin Bệ hạ quản lý Lại bộ và Hình bộ trước mặt nhiều người như vậy, e sẽ khiến Bệ hạ bất mãn trong lòng.”

Tuy Hoàng đế nói bản thân đã có ý giao quyền cho Thái tử, nhưng chủ động giao ra với bị người khác tác động là hai chuyện khác nhau, Hoàng đế không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng có thể đã nảy sinh vài ý nghĩ về Thái tử.

Hoàng đế chỉ giao Hình bộ, chứ không muốn giao Lại bộ có quyền lực hơn, đủ để chứng minh chuyện này.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta chỉ là không muốn bị động chờ đợi nữa.”

Nếu muốn ngồi vững ngôi vị Thái tử, nhất định phải có thực quyền trong tay.

Có quyền lực, hắn mới có tư cách lên tiếng.

Thái phó thở dài “Người quyết liệt như vậy, sợ sẽ làm Bệ hạ dè chừng.”
 
Chương 151: Lạnh nhạt


Lạc Thanh Hàn không nói gì.

Sự thật chứng minh, dù hắn không làm gì, phụ hoàng cũng chưa chắc hoàn toàn tin hắn, ngược lại tạo cho người khác cảm giác hắn dễ bắt nạt, đến mức thỉnh thoảng có kẻ lại muốn giết hắn.

Nếu hắn đã ngồi trên ngôi vị Thái tử, vậy không thể lùi bước.

Hôm nay, trước khi hắn mở lời muốn Lại bộ và Hình bộ, hắn đã đoán được phụ hoàng sẽ chỉ giao Hình bộ cho hắn.

Trên thực tế, với hắn mà nói, Hình bộ dễ kiểm soát hơn.

Hắn không thể ăn hết một miếng béo bở như vậy trong một lần, nếu phụ hoàng thật sự giao Lại bộ cho hắn, đến lúc đó mọi người càng để ý đến hắn, ngược lại làm hắn kiêng dè nhiều điều, không thể phát huy được.

Lúc này, mọi người đều im lặng, Thường công công cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

“Điện hạ, Lý trắc phi đưa canh cho người, người có muốn dùng bây giờ không? Hay đợi lát nữa mới dùng?”

Lạc Thanh Hàn không nhìn Thường công công, lạnh lùng nói.

“Không ăn, mang đi.”

“Vâng.”

Thường công công dứt khoát cầm hộp thức ăn lui ra ngoài.

Hắn ra khỏi cung Minh Quang.

Lúc này Lý trắc phi và Thải Vân còn đang chờ ở cửa, thấy Thường công công cầm hộp thức ăn đi ra, vừa vặn là chiếc hộp Lý trắc phi mang tới.

Lý trắc phi lập tức tiến lên, mong chờ hỏi “Thế nào? Điện hạ ăn canh chưa? Ngài ấy thấy mùi vị thế nào?”

Thường công công bất đắc dĩ lắc đầu “Điện hạ hiện giờ rất bận, không có thời gian ăn canh, người mang canh về đi.”

Hắn không thèm để ý sắc mặt Lý trắc phi chợt tái nhợt, trực tiếp đặt hộp thức ăn xuống đất, xoay người rời đi.

Lý trắc phi nhìn hộp thức ăn trên đất, tất cả hi vọng bị dập tắt, bất an hoảng sợ dâng trào, chiếm cứ trái tim, xâm chiếm lý trí nàng, làm nàng ngày càng sợ hãi.

Chẳng lẽ, Thái tử Điện hạ định lạnh nhạt với nàng mãi sao?

Nếu vậy có khác gì đày nàng vào lãnh cung?

Thải Vân phát hiện Lý trắc phi có gì đó không ổn nên vội đỡ lấy nàng.

“Nương nương, người đừng nghĩ lung tung, có lẽ Điện hạ rất bận, không có thời gian ăn canh của người.”

Lý trắc phi mím môi đỏ mọng “Nhưng lúc Tiêu lương đệ đưa canh cho Thái tử, Thái tử không chỉ ăn canh của nàng ta, còn để nàng ta vào cung Minh Quang. Cũng là đưa canh, tại sao Tiêu lương đệ được đối đãi tốt như vậy, còn ta thậm chí không được Thái tử nhìn lấy một lần?”

Thải Vân không thể trả lời.

Trước kia bọn họ không để ý đến Tiêu lương đệ, nữ nhân này từ khi vào cung, thì làm ổ trong điện Thanh Ca, chưa từng ra khỏi cửa, giống như định chết già trong đó, không hề có ý muốn tranh sủng.

Ai ngờ nàng ta như uống nhầm thuốc, thay đổi phong cách lười biếng thường ngày, đủ loại mánh khóe kỳ quái xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của Thái tử.

Bây giờ ở Đông cung này, Tiêu lương đệ tuyệt đối là nữ nhân được sủng ái nhất, ngay cả Bạch trắc phi và Lý trắc phi cũng bị bỏ xa.

Thật ra, chỉ sủng ái bình thường thôi cũng không sao.

Nhưng Thái tử bây giờ không gần gũi bất cứ ai, chỉ có Tiêu lương đệ là khác, đây chẳng phải là độc sủng sao.

Nếu Tiêu lương đệ độc chiếm sủng ái của Thái tử, vậy những nữ nhân khác trong Đông cung thì sao? Lẽ nào phải sống như góa phụ?

Lý trắc phi không chấp nhận được.

Nàng năm nay mới mười tám, là tuổi đẹp nhất của nữ nhân, chưa từng được Thái tử sủng ái, chưa sinh cho Thái tử một đứa con, nửa đời còn lại của nàng chưa có chỗ dựa.

Nàng tuyệt đối không thể để Tiêu lương đệ độc chiếm sủng ái của Thái tử!

Lý trắc phi nghiến răng “Đi, chúng ta đến điện Tiêu Phòng cầu kiến Hoàng hậu nương nương!”

Dù trước đó nàng bị Tần hoàng hậu phạt đến am Tử Vân, nhưng Tần hoàng hậu dù sao cũng là dì của nàng, hai người có quan hệ huyết thống không thể đoạn tuyệt.

Lý trắc phi quyết định cắn răng cầu xin Tần hoàng hậu lần nữa, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ.
 
Chương 152: Sinh thêm con cháu cho hoàng gia


Trong điện Tiêu Phòng, Tần hoàng hậu biết Lý trắc phi cầu kiến, lạnh nhạt nói một câu.

“Cho nàng ta vào.”

Lý trắc phi ngoan ngoãn bước vào.

Tuy nàng và Tần hoàng hậu là quan hệ dì cháu, nhưng Tần hoàng hậu quanh năm ngồi trên vị trí cao, khí thế trên người quá mức đáng sợ, một khi Lý trắc phi đến trước mặt bà, nàng bất giác thấy căng thẳng, sợ làm gì sai sót chọc giận bà.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Tần hoàng hậu lười vòng vo, hỏi thẳng “Ngươi tìm bổn cung làm gì?”

Lý trắc phi đã chuẩn bị đầy bụng những lời khách sáo, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần hoàng hậu, tức thì nuốt xuống tất cả.

Nàng quỳ rạp xuống đất, ngượng ngùng nói “Lúc trước thần thiếp đắc tội với Thái tử Điện hạ, muốn tạ tội với ngài ấy, nhưng Điện hạ không chịu gặp thần thiếp, thần thiếp hết cách, chỉ đành đến cầu xin người giúp đỡ.”

“Ngươi đến tìm bổn cung, chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy?”

Lý trắc phi cảm nhận được sự châm chọc của Hoàng hậu, can đảm nói “Thần thiếp biết không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà quấy rầy người, nhưng thật sự … thật sự hết cách rồi, xin người chỉ bảo vài điều.”

Nói xong, nàng cung kính khấu đầu với Tần hoàng hậu.

Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng “Ngươi xác định muốn bổn cung giúp ngươi?”

Lý trắc phi lại khấu đầu “Chỉ cần người có thể giúp thần thiếp và Thái tử hóa giải hiểu lầm, thần thiếp bằng lòng làm trâu làm ngựa cho người!”

Lúc này, Tần hoàng hậu thậm chí không có ý định mắng nàng ngu xuẩn, chỉ lạnh lùng nói một câu.

“Qua bên kia quỳ đi.”

“Vâng.”

Lý trắc phi không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn qua một bên quỳ xuống.

Tần hoàng hậu gọi một tiểu thái giám, sai đến Đông cung mời Thái tử tới.

Lý trắc phi nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Quả nhiên, nàng cầu cứu điện Tiêu Phòng là quyết định đúng đắn, chỉ cần Tần hoàng hậu ra tay, hiểu lầm giữa nàng và Thái tử nhất định sẽ lập tức hóa giải!

Không bao lâu sau, Lạc Thanh Hàn đã đến.

Hắn bước vào điện Tiêu Phòng, liếc thấy Lý trắc phi đang quỳ bên cạnh.

Lý trắc phi lén nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Vốn Lý trắc phi tràn đầy chờ mong, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, nàng lập tức rùng mình.

Đột nhiên, sự mong đợi của nàng biến mất, chỉ còn lại lo lắng.

Lạc Thanh Hàn quỳ xuống hành lễ “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Tần hoàng hậu ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

Đợi hắn ngồi xuống, Tần hoàng hậu lạnh nhạt hỏi “Lần này xuống phía nam có thu hoạch gì?”

Lạc Thanh Hàn thuật lại mọi chuyện.

Tần hoàng hậu chỉ im lặng lắng nghe.

Hắn nói xong, bà cũng không hỏi hắn ở bên ngoài có tốt không, cũng không có ý khen ngợi hắn.

Thái độ của bà vẫn thờ ơ.

“Con vừa mới tiếp quản Hình bộ, nhất định có rất nhiều chỗ không hiểu, trong Hình bộ có vài người Tần gia nhậm chức, con có thể bớt chút thời gian trò chuyện với bọn họ.”

Lạc Thanh Hàn “Nhi thần đã biết.”

Theo sự hiểu biết của hắn về Tần hoàng hậu, sau khi nói xong mấy lời này sẽ lập tức đuổi người.

Mẫu tử hai người chưa từng nói chuyện nhà, gặp nhau chỉ nói chính sự, xong việc thì đi làm chuyện của mình.

Không ngờ bà lại mở lời.

“Tháng sau sẽ tổ chức tiệc Quần Phương ở Thượng Lâm uyển, khi đó các thiên kim khuê tú từ các thế gia trong kinh sẽ đến dự, con đi cùng bổn cung xem thử. Ngôi vị Thái tử phi luôn bỏ trống cũng không phải chuyện tốt, Đông cung lớn như vậy phải có người thay con quản lý mới được. Hơn nữa con cũng không còn nhỏ, nên sinh thêm con cháu cho hoàng gia rồi, thân là Thái tử, mà không có con nối dõi trong thời gian dài, e là dẫn đến dị nghị.”
 
Chương 153: Không chịu tha thứ cho nàng


Lạc Thanh Hàn thấy vô cùng chán ghét.

Hắn ghét cảm giác bị thao túng.

Nhưng hắn biết mình chưa đủ tư cách từ chối.

“Nhi thần đã biết.”

Nói xong, Tần hoàng hậu không nói nữa.

Lạc Thanh Hàn thức thời cáo lui.

Lý trắc phi vội nói “Thần thiếp cũng cáo lui.”

Hai người lần lượt rời khỏi điện Tiêu Phòng.

Trân Châu dìu Tần hoàng hậu đứng dậy, chậm rãi đi vào nội điện.

“Nương nương, người nghĩ Thái tử Điện hạ và Lý trắc phi có thể hòa giải không?”

Tần hoàng hậu không quan tâm nói “Nếu nàng ta có thể dỗ dành Thái tử, cần gì phải đến cầu xin bổn cung?”

Trân Châu tò mò hỏi “Người không phải muốn giúp nàng ta sao? Dù sao nàng ta cũng là họ hàng bên nhà mẹ của người.”

“Nếu nàng ta có bản lĩnh đứng vững, để bổn cung nhìn ra giá trị của nàng ta, bổn cung tự nhiên sẽ giúp, nhưng ngay cả đứng cũng không vững, thì cớ gì phải nhúng tay vào việc của nàng ta?”

Trân Châu đã hiểu “Nương nương nói phải.”

Tần hoàng hậu “Ngày mai ngươi phái người xuất cung, đến Tần gia hỏi xem muốn đưa cô nương nào tham gia tiệc Quần Phương?”

“Vâng.”

……

Sau khi rời điện Tiêu Phòng, trong đầu Lý trắc phi tràn ngập những lời Tần hoàng hậu vừa nói.

Tháng sau sẽ tổ chức tiệc Quần Phương, đến lúc đó các quý nữ trong Thịnh Kinh đều có mặt, Hoàng hậu sẽ chọn ra Thái tử phi.

Một khi Đông cung có Thái tử phi, cuộc sống của Trắc phi như nàng sẽ không thoải mái thế nữa.

Lý trắc phi nhìn bóng người cao lớn trước mặt, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng mặc kệ lễ nghi, nhanh chóng nhấc váy chạy theo.

“Điện hạ xin dừng bước!”

Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt còn lạnh hơn khi ở điện Tiêu Phòng.

Ánh mắt này làm tim của Lý trắc phi run lên.

Nhưng để tương lai có cuộc sống dễ thở hơn, nàng lấy hết can đảm, bước tới hành lễ, chiếc váy lưu tiên đỏ tươi làm bước đi của nàng quyến rũ yêu kiều, như mẫu đơn nở rộ.

Nàng đỏ mặt nói “Điện hạ, thần thiếp không được gặp người, thần thiếp rất nhớ người.”

Dù dáng vẻ nhút nhát, nhưng lời nói rất táo bạo và trực tiếp.

Sự tương phản này làm nàng trông càng thu hút hơn.

Lúc này tâm tình của Lạc Thanh Hàn không tốt, hoàn toàn không có ý thưởng thức mỹ nhân, mặt không biểu cảm hỏi.

“Một trăm lần kinh Pháp Hoa đã chép xong chưa?”

Lý trắc phi sững người.

Nàng không ngờ Thái tử Điện hạ còn nhớ rõ chuyện này như vậy.

Đã hơn ba tháng rồi!

Hơn nữa nàng đã bị phạt đến am Tử Vân tự kiểm điểm một tháng, còn chưa đủ sao?

Trong lòng Lý trắc phi uất ức, làm nũng nói “Điện hạ, thần thiếp ở am Tử Vân ngày ngày ăn chay niệm Phật, đã tròn một tháng, chẳng phải thành tâm hơn chép kinh sao? Hẳn là Phật tổ cũng tha thứ cho thần thiếp rồi, Điện hạ cũng đừng nên truy cứu chuyện cũ nữa mà.”

Giọng Lạc Thanh Hàn trở nên lạnh lùng “Nói thế, nàng vẫn chưa chép xong?”

Lý trắc phi ngượng ngùng nói “Vẫn … vẫn chưa.”

“Trước đó ta đã nói, chưa chép xong không được ra ngoài, nàng xem lời ta như gió thoảng bên tai à?”

Lý trắc phi bị mắng đỏ bừng mặt, trong lòng uất ức chết đi được.

Nàng không hiểu, một mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp như mình đứng trước mặt Thái tử, ngài ấy chẳng những không động lòng, còn khư khư bám lấy mấy quyển kinh rách nát, ngài ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?

Chẳng lẽ trong mắt ngài ấy, nàng không hấp dẫn bằng mấy quyển kinh rách nát đó sao?

Lạc Thanh Hàn nghiêm giọng khiển trách “Về điện Kim Phong của nàng, chưa chép xong kinh không được ra ngoài.”

Lý trắc phi uất ức đáp lời.

“Vâng.”

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, ngồi xe ngựa quay về Đông cung.

Lý trắc phi tức giận giậm chân.

Nàng không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Thái tử vẫn không chịu tha thứ cho nàng.

Đều do Triệu mỹ nhân ngu xuẩn đó!
 
Chương 154: Tôn nghiêm của tín đồ ăn uống


Đêm đó, Triệu mỹ nhân nhìn thức ăn được mang đến cho mình, hồi lâu không nói được gì.

Theo chức vị của nàng, mỗi bữa ít nhất cũng bốn món một canh, thường là hai món thịt và hai món rau theo mùa.

Nhưng trước mặt nàng bây giờ là gì?

Bắp cải xào, bắp cải luộc, củ cải trắng xào, củ cải trắng luộc, canh củ cải trắng.

Món nào cũng là nước canh trong vắt, một chút dầu mỡ cũng không thấy.

Ngự thiện phòng đang nuôi nàng như thỏ đấy à!

Triệu mỹ nhân tức giận đỏ mắt “Bọn họ hiếp người quá đáng.”

Cung nữ Vân Hương đứng bên cạnh co rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Triệu mỹ nhân nhút nhát, cung nữ bên cạnh cũng vậy, dù biết mình bị bắt nạt, cũng không dám nói gì, chỉ đành im lặng chịu đựng.

Trong điện Kim Phong.

Lý trắc phi vẫn ngồi chép kinh dưới ánh nến.

Mới chép được một lúc, nàng đã hoa mắt chóng mặt, cổ tay đau nhức, hận không thể xé sạch đống kinh trước mặt.

Thải Vân đi vào “Nương nương, nên dùng bữa rồi.”

Lý trắc phi gác bút “Ngươi làm theo lời ta dặn chưa?”

“Theo ý của nương nương, nô tỳ đã đến ngự thiện phòng nói chuyện, từ nay về sau Triệu mỹ nhân chỉ có thể ăn bắp cải và củ cải.”

Lý trắc phi cười lạnh “Phải cho nàng ta nếm mùi đau khổ một chút, để nàng ta biết đắc tội ta sẽ có kết cục thế nào.”

Ngự thiện phòng trong hoàng cung có vài phòng khác, trong đó có một phòng chuyên chịu trách nhiệm cung cấp thức ăn cho Đông cung.

Theo quy tắc, cơm ăn áo mặc trong Đông cung do Thái tử phi quản lý, nhưng Đông cung không có Thái tử phi, cho nên hai vị Trắc phi tạm thời đảm nhận trọng trách này.

Vừa hay Lý trắc phi quản lý việc ăn uống, chỉ cần một lời đã có thể khiến Triệu mỹ nhân ăn chay.

Nghĩ đến dáng vẻ uất ức tức giận mà không dám nói của Triệu mỹ nhân, trong lòng Lý trắc phi thấy vui vẻ, cảm giác chép sách đau đớn cũng nhẹ đi rất nhiều.

Quả nhiên, muốn làm mình bớt đau khổ, phải làm người khác đau khổ hơn mình.

……

Tối nay, Lạc Thanh Hàn không đến điện Thanh Ca dùng bữa, Tiêu Hề Hề một mình ăn càng vui sướng.

Tay trái cầm cánh gà, tay phải cầm đùi vịt, miệng đầy thức ăn béo ngậy, nàng vô cùng hạnh phúc!

Bảo Cầm thấy vậy, thầm nghĩ tiểu chủ ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ cực, nếu không làm sao ăn hăng hái đến vậy?

Bảo Cầm không khỏi thấy đau lòng.

Nàng múc đầy một bát canh đặt vào tay Tiêu lương đệ, nhẹ giọng khuyên “Người từ từ ăn, những món này đều là của người, không ai giành với người đâu.”

Tiêu Hề Hề nuốt miếng thịt vịt trong miệng, phấn khích hét lên “Ngày tháng có Bảo Cầm bên cạnh thật sự quá hạnh phúc!”

Bảo Cầm được khen đến nỗi xấu hổ, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.

Sau khi ăn xong, Tiêu Hề Hề ngã người trên ghế mỹ nhân, sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, nheo mắt cảm khái.

“Bây giờ mà có món ngọt thì càng tuyệt vời.”

Bảo Cầm đặt vào tay nàng một dĩa hoa quả đã cắt sẵn “Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, ăn hoa quả đi.”

Tiêu Hề Hề không muốn động đậy, nàng há miệng.

“A ~~”

Bảo Cầm thầm mắng tiểu chủ nhà mình ngày càng lười biếng, nhưng vẫn gắp một miếng lê cho vào miệng tiểu chủ.

Tiêu Hề Hề ăn lê, vui vẻ khen “Ngọt thật.”

Bảo Cầm đút cho nàng cả dĩa trái cây.

Vì ăn quá nhiều, đến lúc ngủ, Tiêu Hề Hề cảm giác thức ăn sắp dâng đến cổ họng, có hơi buồn nôn.

Không được, không thể nôn.

Đồ ăn vào rồi tuyệt đối không được nôn ra!

Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của tín đồ ăn uống như nàng!
 
Chương 155: Ăn vụng


Tiêu Hề Hề rời giường, hít một hơi thật sâu, chậm rãi vận nội công, tăng tốc độ tiêu hóa thức ăn.

Tức thì, thức ăn trong dạ dày được tiêu hóa.

Cảm giác khó chịu muốn nôn cũng biến mất.

Nhưng mà …

Nàng lại đói.

Lúc này đã nửa đêm, mọi người ngủ hết rồi.

Tiêu Hề Hề không muốn làm phiền người khác, nhưng cảm giác đói thật sự rất khó chịu.

Nàng sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, quyết định đi tìm thứ gì đó ăn.

Trong điện Thanh Ca rất yên tĩnh.

Tiêu Hề Hề nhón chân, rón rén vào bếp.

Nương ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, nàng len lén lục lọi thức ăn.

Nàng gắp một bát củ cải chua trong hũ sứ, lấy thêm hai màn thầu trắng trong tủ.

Màn thầu này chắc lúc sáng ăn còn thừa, vừa lạnh vừa cứng, nhưng Tiêu Hề Hề không chê, nàng ôm màn thầu và bát quay người lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Thái tử đứng trước cửa!

Dọa nàng tay run cả lên, hai màn thầu rơi xuống.

Màn thầu lăn hai vòng trên đất, dừng dưới chân Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn nhìn màn thầu dưới đất, sau đó nhìn Tiêu lương đệ đang bưng một bát củ cải chua, hàng mày đẹp đẽ chậm rãi nhíu lại.

……

Vì hắn vừa về cung, công việc bề bộn, cũng không biết khi nào mới xong, nên Lạc Thanh Hàn định tối nay nghỉ ngơi ở điện Lân Đức.

Điện Lân Đức là tẩm cung của Thái tử, ngày thường Thái tử không đến chỗ của phi tần thì sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Quả nhiên như hắn đoán, hắn xử lý xong việc cũng đã là nửa đêm.

Hắn ngồi xe ngựa về điện Lân Đức, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường.

Bình thường hắn thấy kích thước chiếc giường rất phù hợp, nhưng đêm nay hắn thấy giường quá lớn.

Hắn nằm trên giường rất lâu cũng không tài nào chợp mắt được.

Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ tới lời của mẫu hậu nói.

Tiệc Quần Phương, Thái tử phi, con nối dõi …

Càng nghĩ càng bực bội!

Lạc Thanh Hàn dứt khoát rời giường, dẫn theo Thường công công ra ngoài.

Hai người lặng lẽ đến điện Thanh Ca.

Lạc Thanh Hàn không muốn người khác biết hắn nửa đêm không ngủ, lại chạy đến chỗ phi tần, chuyện này không có tôn nghiêm chút nào, nên hắn không cho người thông báo, lặng lẽ bước vào điện Thanh Ca.

Ai ngờ vừa vào cửa liền nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng lạch cạch khe khẽ.

Lạc Thanh Hàn tưởng có người ăn vụng, đến đó kiểm tra thì phát hiện ra Tiêu lương đệ.

Hai người cứ thế chạm mặt.

Sau một lúc im lặng.

Lạc Thanh Hàn nói trước “Nàng đang ăn vụng?”

Tiêu Hề Hề chột dạ nhìn đi chỗ khác “Không có.”

“Vậy nàng đang cầm gì trong tay?”

Tiêu Hề Hề dùng tay áo che cái bát “Không, không có gì.”

Lạc Thanh Hàn nhấn mạnh giọng điệu “Đó chính là ăn vụng.”

Tiều Hề Hề thấy không giấu được nữa, chỉ đành đau lòng buông tay áo, để lộ bát củ cải chua, đáng thương nói “Chia cho người một chút, người xem như không thấy, có được không?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng từ chối “Ta không ăn.”

Tiêu Hề Hề lập tức giấu bát, thầm nghĩ hắn không ăn thì tốt, nàng có thể ăn một mình.

Thường công công vẫn canh giữ bên ngoài, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng bếp nhỏ, không biết Thái tử Điện hạ đang nói chuyện với ai.

Một lúc sau, Thái tử bước ra, Tiêu lương đệ theo sau.

Thì ra là nói chuyện với Tiêu lương đệ.

Thường công công khom người hành lễ “Nô tài bái kiến Tiêu lương đệ.”

Tiêu Hề Hề theo Lạc Thanh Hàn về phòng ngủ.

Các cung nữ thái giám trực ban đêm đã thức, thấy Thái tử đến, giật mình cuống quýt quỳ xuống hành lễ.
 
Chương 156: Đại hội xem mắt


Lạc Thanh Hàn phất tay, ra hiệu cho mọi người lui xuống.

Tức thì không còn một ai.

Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu lương đệ, thấy nàng đã ngồi xuống bàn.

Nàng đặt bát củ cải chua lên bàn, lấy ống tay áo lau sạch màn thầu, há miệng cắn một miếng thật to.

Lạc Thanh Hàn đi tới, nắm lấy cổ tay nàng, cau mày nói “Không được ăn đồ đã rơi xuống đất, mau vứt đi.”

Tiêu Hề Hề đang nhai thức ăn, giọng có hơi không rõ ràng.

“Màn thầu chỉ dính chút bụi bên ngoài, lau sạch là có thể ăn được.”

Lạc Thanh Hàn không đồng ý nói “Lỡ ăn vào đau bụng thì sao?”

“Không đâu, ăn dơ ở bẩn, sống lâu trăm tuổi!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Sao nàng có nhiều lý lẽ lệch lạc vậy chứ?

Hắn muốn đưa tay đoạt màn thầu, không cho nàng ăn.

Nhưng Tiêu Hề Hề phản ứng nhanh hơn, tức thì né tránh tay hắn, cảnh giác nói “Người muốn làm gì? Đây là màn thầu của thần thiếp, người không được cướp, nếu người muốn ăn, có thể tự tới phòng bếp lấy.”

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn của nàng, tức cười nói “Ta không muốn ăn màn thầu dơ của nàng, ta sợ nàng ăn vào sẽ đau bụng.”

“Thân thể của thiếp rất khỏe, sẽ không bị đau bụng.”

Tiêu Hề Hề sợ hắn giật màn thầu của nàng, nên nàng nhanh chóng ngoạm mấy miếng hết sạch mần thầu, suýt thì nghẹn chết vì ăn quá nhanh.

Lạc Thanh Hàn hết cách, đành buông tay nàng ra, cầm ấm trà trên bàn, rót cho nàng một tách trà.

Tiêu Hề Hề uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thấy bớt nghẹn.

Thấy nàng lại bắt đầu ăn, Lạc Thanh Hàn không khỏi nói “Nếu thật sự đói bụng, có thể kêu Bảo Cầm nấu cho nàng ăn, không cần ăn những thứ này, người không biết nhìn thấy, còn tưởng ta ngược đãi nàng.”

“Bảo Cầm ngủ rồi, thần thiếp không muốn đánh thức em ấy, cả ngày em ấy vất vả lắm rồi, buổi tối phải để em ấy ngủ ngon chứ.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nàng đối xử với cô ấy tốt thật.”

“Vì em ấy tốt với thần thiếp, giữa người với người đều như vậy, tốt hay không đều phải giúp đỡ nhau.”

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, thản nhiên nói “Nhưng có lúc, dù nàng tốt với người khác, bọn họ cũng sẽ không cảm kích, thậm chí có lúc còn cắn ngược lại nàng.”

Tiêu Hề Hề nhai củ cải chua rốp rốp, nói “Thế cho thấy người đó không xứng với lòng tốt của thần thiếp, lúc trẻ ai mà không gặp phải vài kẻ bất lương? Xem bọn họ như cái đánh rắm, xì ra là tốt rồi.”

“… nàng là nữ nhân, đừng có ăn nói t.hô tục như vậy.”

Tiêu Hề Hề không thấy mình th.ô tục, nhưng vẫn trả lời “Biết rồi mà.”

Thấy nàng ăn không ngừng, Lạc Thanh Hàn không khỏi hỏi “Tối nay nàng ăn không no à?”

“Ăn no rồi.”

“Thế tại sao nửa đêm còn chạy ra ngoài tìm thức ăn?”

Tiêu Hề Hề hiển nhiên nói “Vì thần thiếp lại đói rồi.”

Lạc Thanh Hàn thật sự không biết phải nói gì mới được, thật lâu sau mới không cảm xúc thốt ra một câu.

“Nuôi nàng thật sự rất tốn cơm.”

Tiêu Hề Hề ừ hử một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn.

Dù chỉ là màn thầu củ cải chua, nàng vẫn thấy ngon.

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng ăn, thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng.

“Tháng sau, mẫu hậu sẽ tổ chức tiệc Quần Phương.”

Tiêu Hề Hề nhai củ cải chua rôm rốp, tiện miệng đáp “Ồ.”

“Nàng có biết tiệc Quần Phương là gì không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu, ý nói mình không biết.

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích “Mỗi năm trong kinh sẽ tổ chức tiệc Quần Phương một lần, mời các quý nữ và con cháu thế gia hợp tuổi chưa hôn phối tham gia.”

Tiêu Hề Hề liền hiểu “Chính là đại hội xem mắt mà!”
 
Chương 157: Cãi nhau


Lạc Thanh Hàn “Xem mắt?”

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói “Là một cuộc mặt giữa nam nữ chưa hôn phối với tiền đề là thành thân.”

Lạc Thanh Hàn cảm thấy miêu tả này khá phù hợp.

“Tiệc Quần Phương trên danh nghĩa là thưởng hoa, nhưng thật ra là cơ hội để con cháu thế gia chưa hôn phối trong kinh gặp mặt. Tiệc Quần Phương năm nay rất đặc biệt, mẫu hậu muốn chọn Thái tử phi trong các quý nữ tham dự yến tiệc.”

Nói xong, hắn dừng lại, yên lặng nhìn Tiêu Hề Hề, chờ phản ứng của nàng.

Không ngờ Tiêu Hề Hề chỉ mơ hồ đáp lại.

“Vậy à.”

Sau đó, nàng tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm vấn đề này.

Lạc Thanh Hàn đợi hồi lâu cũng không nhận được phản ứng mong muốn, chỉ đành chủ động hỏi.

“Biết ta sắp cưới vợ, nàng không có gì muốn nói sao?”

Tiêu Hề Hề nuốt màn thầu trong miệng, cười rạng rỡ, chân thành chúc phúc.

“Chúc người xem mắt thành công.”

Lạc Thanh Hàn chỉ cảm thấy hơi thở của mình bị mắc kẹt trong lồ.ng ngực, lên xuống không được, rất khó chịu.

Đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường, thật lâu sau mới lên tiếng “Nàng cũng giống như những người khác, hi vọng ta có thể cưới Thái tử phi?”

“Thật ra Điện hạ cưới Thái tử phi hay không, là chuyện của Điện hạ, Điện hạ tự mình quyết định là được rồi, ý kiến của thần thiếp không quan trọng.”

Nếu là trước kia, nghe đáp án như vậy, Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ không có phản ứng gì, thậm chí sẽ cảm thấy đối phương là người hiểu biết rộng lượng.

Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy bộ dạng thờ ơ của Tiêu Hề Hề thật chướng mắt.

Trong lòng hắn có ngọn lửa không biết từ đâu đang chậm rãi bốc lên, sắc mặt trầm xuống, trong giọng điệu lạnh lùng mang theo chút nghiến răng.

“Ta hy vọng nàng nhớ lời mình nói đêm nay, sau này đừng hối hận!”

Nói xong, Lạc Thanh Hàn đứng dậy, trầm mặc bước ra ngoài.

Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao hắn nói trở mặt là trở mặt, vội bỏ thức ăn trong tay, đứng dậy hành lễ.

“Thần thiếp cung tiễn Thái tử Điện hạ.”

Lạc Thanh Hàn nghe xong càng tức giận, bước chân càng nhanh hơn, trên người càng thêm lạnh lẽo.

Thấy vậy, cung nữ thái giám đang đợi ngoài cửa đều quỳ xuống hành lễ, không dám thở mạnh, sợ tai bay vạ gió.

Bọn họ không hiểu, vừa rồi Thái tử đến vẫn còn tốt, sao trong nháy mắt đã tức giận rời đi?

Chẳng lẽ, Thái tử cãi nhau với Tiêu lương đệ?

Khi Thái tử đi xa, cung nữ thái giám mới dám đứng dậy.

Bọn họ thận trọng thăm dò trong phòng, thấy Tiêu lương đệ không hề tỏ ra thất vọng, cũng không lo lắng bất an, nàng ngồi xuống tiếp tục ăn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhất thời không hiểu xảy ra chuyện gì?

Bọn họ suy nghĩ một chút, cảm thấy Tiêu lương đệ có lẽ đang giả vờ bình tĩnh, cố ý giấu sầu lo và sợ hãi ở sâu trong lòng, nên không dám quấy rầy, dành không gian yên tĩnh cho Tiêu lương đệ.

Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn màn thầu và củ cải chua.

Nàng súc miệng, trở lại giường ngủ.

Nàng đắp chiếc chăn bông mềm mại, thoải mái nhắm mắt lại.

Nàng thật sự không hiểu tại sao Thái tử lại tức giận như vậy, sinh ra trong hoàng gia, tuy thiếu thốn tình cảm nhưng lại giàu có về vật chất nha!

Chẳng những mỗi ngày được ăn vô số món ngon, mỗi đêm còn được ngủ trên giường cao gối êm, áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng, cuộc sống thần tiên như vậy còn không thỏa mãn?

Vẫn còn quá trẻ, thiếu va chạm xã hội.
 
Chương 158: Cảm động


Ngày hôm sau.

Thái giám trực đêm nói với Bảo Cầm tối qua Thái tử lặng lẽ đến, sau đó lặng lẽ đi, lúc đi sắc mặt rất khó coi.

Trong lòng Bảo Cầm thầm than không ổn, chẳng lẽ tối qua Tiêu lương đệ làm gì chọc giận Thái tử Điện hạ?

Nàng vội chạy đến đánh thức Tiêu lương đệ còn đang ngủ say, lo lắng hỏi.

“Tiểu chủ, tối qua có phải người chọc giận Thái tử Điện hạ rồi không?”

Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng.

Nàng gãi gãi mái tóc rối bù, ngơ ngác nói “Ta chọc gì ngài ấy chứ?”

Bảo Cầm gấp gáp “Chuyện này phải hỏi chính bản thân người chứ?”

“Ta không biết, vốn đang nói chuyện bình thường, ngài ấy đột nhiên trở mặt bỏ đi.” Tiêu Hề Hề ngáp một cái, không có hơi nói “Có lẽ ngài ấy tới thời kỳ mãn kinh chăng.”

“Thời kỳ mãn kinh là gì?”

“Thời kỳ mãn kinh là thời kỳ mãn kinh đó … ta không ổn rồi, ta buồn ngủ quá, cần ngủ thêm một lúc nữa.” Tiêu Hề Hề nhắm mắt, ngã xuống giường.

Bảo Cầm kéo nàng lại “Trước khi ngủ người nói rõ ràng đi!”

Đáng tiếc vô dụng, Tiêu lương đệ đã bắt đầu ngáy.

Bảo Cầm lắc lắc nàng hai lần, không thể đánh thức nàng.

Hết cách, Bảo Cầm chỉ đành dùng con át chủ bài của mình.

“Tiểu chủ, bữa sáng hôm nay có bánh bao bát bửu, há cảo tôm, bánh xốp sữa, mì trứng gà, bánh canh …”

Tiêu Hề Hề chợt mở to mắt, tinh thần phấn chấn nói “Mau mau mau, mau mang lên!”

Bảo Cầm “……”

Quả nhiên, chiêu này trăm lần trăm trúng.

Lần này không cần Bảo Cầm giục, Tiêu Hề Hề nhanh chóng mặc y phục, tắm rửa xong liền phóng như ngựa hoang ra ngoài.

Bảo Cầm gọi người mang bữa sáng đã chuẩn bị lên bàn.

Tiêu Hề Hề cầm đũa, gắp một miếng há cảo tôm cho vào miệng.

Vỏ há cảo rất mỏng, nhân thịt tôm tươi mềm, hương vị ngon tuyệt!

Nàng ăn hết miếng này tới miếng khác, bên tai là tiếng cằn nhằn của Bảo Cầm.

“Tiểu chủ, hôm qua Thái tử Điện hạ nửa đêm cố ý đến điện Thanh Ca tìm người, nhất định là vì nhớ người, cho thấy Thái tử Điện hạ sủng ái người nhiều thế nào, người lẽ nào không cảm động chút nào sao?”

Tiêu Hề Hề ăn bánh xốp sữa “Cảm động cảm động, nếu mỗi ngày ta có thể ăn nhiều món ngon như vậy, ta chắc chắn cảm động đến chết luôn!”

Bảo Cầm sửng sốt “Nô tỳ không nói loại cảm động này …”

“Dù là kiểu cảm động nào, chỉ cần có thể ăn ngon, ta có thể biểu diễn một màn cảm động trời đất cho em xem.”

“.…..”

Bảo Cầm hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải mạnh mẽ lên.

Dù tiểu chủ là cá muối, dù tiểu chủ không muốn tranh giành, dù tiểu chủ cả ngày chỉ biết ăn uống ngủ, nàng cũng không thể từ bỏ, nàng nhất định sẽ dốc hết sức giúp tiểu chủ ngồi lên ngôi vị Thái tử phi!

Bảo Cầm vực dậy tinh thần quyết chiến tiếp tục khuyên.

“Tuy nói vợ chồng bình thường thường xuyên cãi nhau, nhưng nơi này là hoàng cung, người hầu hạ là Thái tử Điện hạ, tuyệt đối không thể cãi lại, cãi nhau càng không thể được. Tiểu chủ, người nghe nô tỳ khuyên một câu, đừng chọc giận Thái tử Điện hạ, lát nữa chúng ta đi đưa ít điểm tâm cho Điện hạ, có được không?”

Tiêu Hề Hề nuốt mì trứng trong miệng, cảm thấy vô tội “Ta không cãi nhau với ngài ấy, là ngài ấy tự dưng làm lơ ta.”

Bảo Cầm không tin Thái tử vô cớ nổi giận, nhất định phải có lý do.

Nàng kiên nhẫn hỏi “Người có thể nói nô tỳ biết hôm qua người với Thái tử Điện hạ nói chuyện gì không? Nô tỳ giúp người xem xét, có lẽ sẽ tìm ra nguyên nhân Điện hạ tức giận.”

“Chờ chút, để ta ăn xong mì trước, mì để lâu sẽ bị vón cục.”
 
Chương 159: Ôi, đau lòng quá!


Tiêu Hề Hề ăn hết mì trong bát, đến cả nước cũng húp sạch, nàng kể lại cuộc trò chuyện tối qua với Thái tử.

Đương nhiên, nàng không nhắc đến chuyện nửa đêm lén ăn củ cải chua và màn thầu.

Bảo Cầm giật mình “Hoàng hậu nương nương sắp mở tiệc Quần Phương, muốn chọn Thái tử phi cho Thái tử Điện hạ?”

Tiêu Hề Hề nói phải, trong khi đưa tay cầm cái bánh bao bát bửu cuối cùng.

Bảo Cầm càng gấp hơn “Tiểu chủ, nếu Thái tử Điện hạ bằng lòng nói trước chuyện quan trọng như vậy với người, có nghĩa là ngài ấy quan tâm đến ý nghĩ của người, người nên nắm bắt cơ hội cản ngài ấy chọn Thái tử phi chứ!”

Tiêu Hề Hề đang ăn bánh bao, khó hiểu nói “Tại sao ta phải cản ngài ấy? Sớm muộn gì ngài ấy cũng phải cưới Thái tử phi, dù lần này không chọn, lần sau cũng sẽ chọn.”

“Vậy người có từng nghĩ, nếu Đông cung có Thái tử phi, người không thể nuôi gà vịt heo ngỗng à?”

Tiêu Hề Hề ngừng ăn bánh bao.

Nàng từ từ mở to mắt, vẻ mặt vô cùng sốc.

Bảo Cầm nói tiếp “Chẳng những không thể nuôi gà vịt heo ngỗng, mà rau trồng trong hậu viện cũng không được, cả củ sen tôm cá trong hồ cũng sẽ bị vớt ra rồi vứt đi. Nơi này dù sao cũng là hoàng cung, theo lý trong cung không cho phép làm những chuyện này, sở dĩ vườn rau với gà vịt heo ngỗng ở hậu viện điện Thanh Ca còn tới bây giờ là vì không có Thái tử phi quản, cộng thêm có Thái tử Điện hạ che chở, hai vị Trắc phi kia mới không đụng tay tới điện Thanh Ca chúng ta, nhưng nếu có Thái tử phi, tình hình sẽ khác, dù Thái tử Điện hạ sủng ái người, cũng không thể vì mớ rau cải và đám gia súc kia trở mặt với Thái tử phi, đến lúc đó chỉ có người chịu uất ức thôi, người thấy có đúng không?”

Theo lời miêu tả của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề dường như đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc khi gà vịt heo ngỗng bị tàn sát không thương tiếc, tất cả rau củ bị nhổ sạch một cách tàn nhẫn, thậm chí cả tôm cá trong hồ cũng bị quét sạch.

Không có vườn rau, nàng không còn được ăn những món ngon, chỉ có thể ăn bánh ngô, thức ăn không dính một giọt dầu, nước mắt không ngừng chảy dài ~

Ôi, đau lòng quá!

Tiêu Hề Hề chợt cảm thấy banh báo bát bửu trong tay hết ngon.

Nàng đặt bánh bao xuống, gấp gáp nói.

“Ta đi tìm Thái tử!”

Nàng phải tìm cách ngăn Thái tử cưới Thái tử phi, ít nhất trước khi nhiệm vụ của nàng hoàn thành, ngài ấy không thể cưới Thái tử phi.

Còn chuyện sau này khi lên làm Hoàng đế, ngài ấy có cưới Hoàng hậu hay không, đó là chuyện của ngài ấy, nàng không quản được, dù sao lúc nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, về sư môn báo cáo rồi.

Thấy tiểu chủ cuối cùng cũng có ý chí chiến đấu, Bảo Cầm cảm động suýt khóc “Nô tỳ đi chuẩn bị điểm tâm.”

Tiêu Hề Hề trang điểm một chút, ngồi lên kiệu, giục người khiêng đi nhanh.

Bảo Cầm theo sát phía sau, cầm theo một hộp thức ăn.

Họ đi thẳng đến cung Minh Quang.

Đến cung Minh Quang, họ mới phát hiện Thái tử Điện hạ đến điện Nghị Sự vẫn chưa về.

Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm chỉ có thể đợi ở cửa.

Nếu đổi là chỗ khác, Tiêu Hề Hề còn có thể vào ngồi chờ, nhưng cung Minh Quang là thư phòng Thái tử, trong đó có rất nhiều đồ quan trọng, không được Thái tử cho phép, không ai dám cho nàng vào.

Không lâu sau, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đến.

Hôm nay y chỉ mặc một bộ y phục mỏng.

Giờ đã sang thu, thời tiết đang lạnh dần, y vẫn mặc ít như vậy, thật sự rất kỳ lạ.

Kỳ lạ hơn nữa là y đang đeo một bó mận gai sau lưng.

Đường đường là Đại hoàng tử, đeo một bó mận gai trên lưng làm gì? Củi đốt à?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom