Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 956: Muốn gì


Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 956: Muốn gì

Tam đệ, ca ca từ sau khi thăng quan, thì bận rộn không về nhà, đến thời gian viết thư cho đệ cũng không có.

Ca ca đệ kêu tẩu viết, nhưng tẩu là nữ tữ đọc sách ít, chữ không đẹp, đệ xem thì chớ cười.

Tiểu muội sắp lập gia đình rồi.

Đệ đoán xem là thành thân với ai?

Là thứ đệ Bùi Cảnh của tiểu Bùi gia.

Cuộc hôn nhân này thật sự là một câu chuyện dài.

Trước khi ca ngươi chưa thăng quan, ta âm thầm giúp tiểu muội nhìn không ít người, với dòng dõi nhà chúng ta trước kia, dù tiểu thư thứ xuất, nhưng chỉ cần không trèo cao, cũng có thể thẳng lưng xứng với con trưởng.

Sau khi lão gia qua đời, thì khác hẳn.

Đừng nói con trai trưởng, dù là con thứ thì đám kia đều chê ca ca nàng là một con buôn, tương lai không giúp gì được.

Sau đó ngươi đoán thế nào, có một lần Bùi thúc mang theo Bùi Cảnh đến nhà chúng ta, hai oan gia này cũng không biết thế nào lại nhìn trúng nhau.

Thực ra, Bùi Cảnh ở Bùi gia cũng không tính là cao thấp gì, hắn lại chất phát ít nói năng gì.

Hai người tuổi tác tương đương, lại đều dính một chữ thứ, còn biết gốc biết đáy, coi như là môn đăng hộ đối.

Ca ca ta tính bát tự cho họ, nói tiểu muội có mệnh vượng phu, Bùi thúc vừa nghe vượng phu, lập tức mời tam môi lục lễ tới.

Nói chứ, số tiểu muội thật tốt, Bùi Cảnh sau này rõ ràng sẽ tiếp nhận y bát của Bùi thúc.

Nói đến đây, không thể không nhắc tới một người khác.

Đỗ Y Vân, đệ còn nhớ không?

Đỗ gia ngã, thất bại thảm hại, cuối cùng nàng làm tiểu thiếp của Vệ Quốc Công.

Vệ Quốc Công thì đệ biết rồi đó, tham lam, thê thiếp trong phủ thành đàn, thứ tử thứ nữ một đống lớn, Đỗ Y Vân đi theo hắn, ăn mặc là không lo, nhưng so với trước kia...

Nhớ lúc trước tiểu muội còn mỗi ngày đi theo phía sau nàng, tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn, hôm nay đúng là người trên trời, kẻ dưới đất.

Mối hôn sự này, người vui nhất là Liễu di nương, nàng nhờ con gái mà cuối cùng có thể mời thái y chẩn bệnh cho nàng rồi.

Nhưng Liễu di nương còn có một tâm bệnh, ở chỗ Nhị gia.

Nhị gia nói hắn không muốn thành thân, Liễu di nương hết cách, bèn tới cầu xin ca ca đệ, kêu ca ca nói hắn, nhưng hắn cũng không chịu nghe.

Nhị gia nói chuyện gì cũng nghe ca ca, nhưng chuyện này ca ca phải nghe hắn, ca ca ngươi suýt nữa tức giận tát hắn, may mà bị ta ngăn lại.

Ta bây giờ có chút phát sầu, không phải lão nhị tới giờ còn nhớ thương Yến Tam Hợp đó chứ!

Đúng rồi, đại ca đệ có nghe ngóng tin tức cho đệ, kêu nhị ca đến tìm Hàn gia tiêu cục áp tiêu, lôi kéo quen biết.

Nhị ca ngươi trở về nói mình với vị ở Hàn gia vừa gặp đã hận không thể gặp nhau sớm, muốn bái làm huynh đệ.

Hôm nay ca ca ngươi hối hận muốn chết, họ Hàn kia miệng chặt như hến, chẳng moi được tin tức gì của đệ.

Nhị ca ngươi không chỉ xưng huynh gọi đệ với Hàn gia, còn giúp đỡ đi áp tiêu, mỗi lần đi là đi tận hai tháng, đến bóng người cũng không thấy.

Ngươi nói nhị ca ngươi có phải trúng tà rồi không?

(có khi ảnh tưởng ảnh bê đê nên không muốn thành hôn ó)

...

Tam đệ, tẩu tẩu gần đây có một tâm sự, việc này ta nói với ai cũng không thích hợp, chỉ có thể nói cho đệ nghe.

Nhiều lần, ta nhìn thấy Chu Thanh một mình chắp tay đứng từ xa nhìn vào viện của đại tiểu thư, không nhúc nhích.

Ta cảm thấy tò mò, bèn âm thầm quan sát một thời gian...

Tam đệ, ngươi thành thật nói với tẩu tẩu đi, có phải Chu Thanh ở lại là vì đại tiểu thư hay không?

Chắc chắn rồi.

Giấu được ai, cũng không dấu được đôi hỏa nhãn kim tinh của ta, cái ánh mắt dịu dàng giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Thanh khi nhìn thấy đại tiểu thư...

Hắn chẳng nói chuyện với ai như vậy cả!

Nếu không phải ta nể tình đệ, thì đã muốn bước lên mắng hắn: Ta nhổ vào đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Tam đệ, tầu tẩu xin lỗi đệ, đại tiểu thư dù thế nào, cũng là đại tiểu thư, không phải là người một hạ nhân như hắn có thể tơ tưởng.

Tẩu tẩu về sau sẽ tìm một cơ hội xử hắn.

...

Tam đệ, tẩu tử xử hắn rồi, ngươi đoán Chu Thanh kia trả lời ta như thế nào?

Hắn nói hắn nhận ủy thác của Tam gia, âm thầm chăm sóc Đại tiểu thư!

Ta nhổ!

Ủy thác con khỉ á!

Ta muốn mắng hắn một trận, nhưng mắng không nổi, đại tẩu mang thai nửa tháng rồi, gần đây nôn quá trời nôn.

Họ Chu, ngươi chờ đó, chờ ta khỏe lên sẽ liều chết với ngươi!

...

Tam đệ, ca ca ngươi lại thăng quan, làm Lễ bộ thị lang.

Trước cửa Tạ gia chúng ta lại bắt đầu náo nhiệt.

Ta khuyên ca ca đệ trăm triệu lần không thể tự cao đắc ý, phải cẩn thận lời nói việc làm mới đúng.

Đúng rồi, Chu Thanh không chỉ xử lý mọi chuyện trong phủ rất tốt, mà còn trở thành cánh tay đắc lực của ca ca đệ.

Gần đây hắn không làm gì khác người với đại tiểu thư, ta quyết định lại quan sát thêm.

...

Tam đệ, hôm nay có người đến cầu hôn đại tiểu thư.

Đối phương là một người đọc sách, nhà ở phủ Thành Đô, dòng dõi rất bình thường, nhưng người rất cầu tiến, học hành cũng giỏi, nói không chừng có thể trúng cử.

Ta và ca ngươi thương lượng, quyết định hỏi thăm thêm, chuyện cả đời của đại tiểu thư, không thể qua loa được.

...

Tam đệ, bệnh ở chân Chu Thanh lại tái phát, nghe nói là mắc mưa.

Ca ca đệ hỏi hắn dầm mưa ở đâu, hắn sống chết không nói!

...

Tam đệ, đại tiểu thư cũng bị bệnh, nghe nói là lúc tối nhiễm phong hàn.

Nàng không đi ra bên ngoài, cửa sổ đều đóng kỹ, hạ nhân cũng hầu hạ không rời, sao lại nhiễm phong hàn được?

...

Tam đệ, chuyện của Chu Thanh thôi thì mặc kệ hắn đi.

Thứ nhất, ta sắp sinh, không có sức.

Thứ hai, thế đạo này chẳng ai dễ dàng.

...

Tam đệ, đại tẩu ta sinh non, bị thư sinh kia chọc tức.

Thì ra, thằng nhãi này ở quê nhà đã có thê tử, muốn trèo lên nhà chúng ta, mới hưu thê tử kia.

Hắn còn loan tin với bên ngoài là đại tiểu thư chúng ta thích hắn rồi!

Súc sinh, phá hỏng thanh danh đại muội, ai mà nhịn cho được?

Ta ưỡn cái bụng lớn, tìm tới cửa, chỉ vào mũi hắn mắng một trận, đang mắng thì vỡ nước ối.

Là một bé trai, nặng năm cân hai.

Ca ca đệ nổi giận với ta, nói sau này còn dám ưỡn bụng chạy ra ngoài, thì sẽ đánh gãy chân ta.

Đúng rồi, chân ta không gãy, chân tên nhãi kia gãy rồi, ta rất nghi ngờ là ca ca ngươi kêu Chu Thanh làm, nhưng ta không dám hỏi.

Bởi vì chuyện sinh non, ca ca đệ gần đây rất nỏng nảy, trong tháng ở cữ còn chẳng cho ta xuống giường.

...

Tam đệ, Bộ tướng quân gác áo giáp về vườn, Bộ gia quân cũng giải tán.

Ca ca đệ mời hắn đến nhà uống rượu, uống nhiều quá, hai người nói đến đệ thì chợt im lặng.

Đúng rồi, Bộ tướng quân sao lại gọi đệ là tiểu chủ tử chứ?

Một tiếng kia, ta nghe rất rõ ràng.

Ngày hôm sau ta nói chuyện này với ca ca đệ, hắn nói ta nghe nhầm.

Ta có nghe nhầm không?

Ta đâu có say như ca ca đệ!

...

Tam đệ, gần đây trong kinh xảy ra một chuyện lớn.

Hán vương bị bệ hạ xử tử.

Ta hỏi ca ca đệ, Hán vương bị giam cầm đã nhiều năm như vậy, sao bệ hạ lại động thủ.Lúc đầu ca ca ngươi còn không chịu nói, bị ta ép lắm mới nói là Hán vương tự rước họa vào thân.

Chuyện là Hán vương có lần uống quá nhiều, khóc lóc kể lể tiên đế chết rất kỳ quặc, nói tiên đế không bệnh không tai, chỉ ham chút sắc đẹp, sao có thể chết đột ngột trong đêm khuya như thế? Chắc chắn là có người hại hắn!

Con người ấy à, họa đều từ miệng mà ra.

Ta khuyên ca ca đệ, về sau cũng uống ít rượu một chút, đừng say lên rồi nói năng bừa bãi, để họ nắm thóp.

...

Tam đệ, nương bị bệnh.

Ban ngày ta ở bên cạnh, ban đêm là Liễu di nương.

Thực ra lão gia, lão phu nhân vừa đi, sức khỏe của bà đã không tốt lắm, ba ngày hai bữa uống thuốc.

Sau đó đệ biến mất, bà cũng suy sụp hẳn.

Tính tình nương vẫn như trước, nói chuyện làm việc cũng hồ đồ.

Nhưng ta không so đo nữa, cả đời bà nhìn thì như có phúc, nhưng thực ra sống rất mệt mỏi.

Ca ca đệ gần đây lại thăng quan, không biết vì sao, ta lại chẳng vui vẻ nổi, còn rất hoài niệm thời gian lúc hắn đinh ưu ở nhà.

Có đôi khi ta thường nghĩ, con người cả đời này cuối cùng là mong muốn thứ gì đây?
 
Chương 957: Chương kết


Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

 

Chương 957: Chương kết

Cảnh Bình, năm thứ mười.

Đầu Đông.

Giờ Tuất hai khắc, Tạ Nhi Lập mới vừa đi ra khỏi thư phòng, Chu Thanh đã vội vào viện, ghé tai nói nhỏ vài câu, Tạ Nhi Lập lập tức biến sắc.

Hai người chủ tớ đi thẳng ra cửa sau.

Ra cửa, một chiếc xe ngựa màu đen đã đứng chờ sẵn, Tạ Nhi Lập y quan chỉnh tề vịn tay Chu Thanh, lên xe ngựa.

Người lái xe nhìn Chu Thanh, giơ roi lái đi.

Chu Thanh thầm thở dài.

Đây là lần thứ mấy rồi?

Hình như từ sau khi lão gia vào nội các, cứ nửa năm.

Người nọ cứ đến đêm khuya, lại mang lão gia đi đâu đó, nếu Tam gia và Tiểu Bùi gia còn ở trong kinh, hơn phân nửa là mang đến thuyền ở sông Vĩnh Định.

Chu Thanh lắc đầu.

Tam gia, Tiểu Bùi gia đã đi mười một năm rồi, mình còn nhớ mấy chuyện xưa này làm gì?

...

Trong xe ngựa.

Tạ Nhi Lập thi lễ xong, nói: "Bệ hạ hôm nay muốn đánh cờ với thần hay muốn thần đọc sách cho ngài?"

Đế vương trung niên thản nhiên mở miệng: "Đều không cần, trẫm mang ngươi đến một nơi."

Tạ Nhi Lập vừa nghe giọng nói này, lo lắng hỏi: "Giọng bệ hạ hơi khàn, là nhiễm phong hàn sao?"

"Mấy ngày gần đây ngủ nông, canh ba ngủ, canh bốn đã tỉnh."

Cảnh Bình đế Triệu Diệc Thời: "Tiểu Bùi thái y chẩn mạch cho trẫm, nói là không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo lắng."

Tạ Nhi Lập: "Triều sự không thể rời khỏi bệ hạ, kính xin bệ hạ bảo trọng long thể.""

Triệu Diệc Thời khoát tay: "Diêm vương muốn ngươi chết canh ba, sẽ không lưu đến canh năm, hết thảy đều có mệnh số."

Tạ Nhi Lập nhìn đế vương tiều tụy trước mắt, lời nói nghẹn ngào ở cổ họng.

Hắn đích thân trải qua ba đời quân vương, trong sử sách cũng đã xem qua vô số đời minh quân, nhưng chẳng ai bằng được vị quân vương trước mắt này, không háo sắc, không tham tiền, bao nhiêu cẩn trọng đều đặt vào quốc sự.

Đây thật sự là mười năm quốc thái dân an nhất từ khi Hoa quốc khai quốc tới nay.

Chỉ là mọi việc tốt quá hoá dở.

Quốc sự hết lòng lo lắng, nhưng lại tổn hại tinh thần của hắn rất nhiều, gần một năm qua, sức khỏe của hắn càng ngày càng kém.

...

Xe ngựa dừng lại trước một gian nhà.

Tạ Nhi Lập xuống xe ngẩng đầu, tim run lên, đúng là biệt viện Yến Tam Hợp ở trước đây.

Biệt viện này vốn là của Bùi Minh Đình, sau khi mấy người bọn họ rời đi, biệt viện đã trở thành nhà riêng của Thái tử, thường có thị vệ trông coi.

Phu thê Bùi Ngụ có đôi khi quá nhớ con trai, sẽ đứng từ xa nhìn.

...

Cổng trước mở ra.

"Tạ đại nhân, theo trẫm vào đi!"

"Vâng!"

Tòa nhà quen thuộc, con đường quen thuộc, hai bên đường đá xanh được xử lý sạch sẽ, một cọng cỏ dại cũng không có, hình như vẫn dáng vẻ lúc mấy người họ ở lúc trước.

"Nơi này trẫm không cho người ngoài tới, ngươi là người đầu tiên."

"Là vinh hạnh của thần."

Tạ Nhi Lập thấp thỏm đi theo sau đế vương, một chân rảo bước tiến vào thư phòng.

Sắp xếp trong thư phòng hoàn toàn khác với trước kia, nghiễm nhiên là một ngự thư phòng nho nhỏ, đến trên chậu than góc tường cũng điêu khắc hoa văn rồng, rất là tinh xảo.

Triệu Diệc Thời ngồi xuống trước bàn sách.

Thẩm Trùng pha trà.

Trong hương trà, Triệu Diệc Thời đột nhiên nhìn về phía một bức tường trắng, thản nhiên nói: "Trong một tháng trẫm sẽ ở chỗ này làm việc một ngày, nghỉ ngơi, ngủ ở gian viện trước kia của lão tam và Minh Đình."

Tạ Nhi Lập kinh hãi.

"Tạ đại nhân, người có biết trẫm ở đây, trong lòng thường suy nghĩ gì không?"

"Bệ hạ, thần đoán không ra?"

Triệu Diệc Thời vuốt chòm râu bên môi: "Trẫm thường suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể làm một hoàng đế tốt, để bách tính an, thiên hạ an."

Tạ Nhi vội nói: "Bệ hạ, trời yên biển lặng, xã tắc yên bình, nhà nhà ấm no, ngài làm được rồi."

Triệu Diệc Thời cười khẽ, rời mắt khỏi bức tường trắng: "Bọn Thừa Vũ, có tin tức gì không?"

Tim Tạ Nhi Lập đập nhanh hơn.

Hắn thăng đến Lễ bộ làm lang trung, làm thị lang, làm thượng thư, cuối cùng thành đại thần nội các trẻ nhất Hoa quốc, cơ hội quân thần hai người gặp nhau vô số kể, lại chưa từng nhắc đến lão tam nhà hắn.

Mấy chữ Lão tam, Tạ Tri Phi, Tạ Thừa Vũ, Tạ Ngũ Thập, là sự kiêng dè giữa quân thần bọn họ.

Tạ Nhi Lập vốn cho rằng hắn lên làm hoàng đế, thì lão tam, Minh Đình có thể trở về.

Nào biết hoàn toàn ngược lại, trước đó vốn còn có đôi câu vài lời đưa tới, nhưng sau khi hắn thượng vị, thì chỉ còn đồ vật đưa về.

Ban đầu là nấm Đài của núi Ngũ Đài;

Tiếp theo là đồ sứ của trấn Cảnh Đức.

Sau đó là...

Thứ duy nhất không thay đổi, là trong những thứ này luôn xen lẫn một vài tấm kinh Phật.

Sáu năm trước, chữ viết trong kinh Phật đã có thay đổi rõ rệt, Tạ Nhi Lập vừa nhìn đã biết là do đứa bé viết.

Chữ của nhà họ, từ nhỏ đã viết rất tốt, sáu năm qua, càng có phong phạm của nhà đại thư pháp.

Bên phía Bùi gia như chữ như chó bò, sáu năm trước là như thế, sáu năm sau vẫn như thế, không có chút tiến bộ.

Nhưng dù như thế, Bùi thúc cũng coi như bảo bối, lúc ngủ cũng đặt bên dưới gối.

Dần dần, hắn và Bùi thúc đã ngộ ra một điểm gì đó: Lão tam và Minh Đình hẳn là đang tránh vị trước mặt này.

Tạ Nhi Lập lắc đầu: "Không có tin tức, cũng không biết sống hay chết."

Triệu Diệc Thời nhìn Tạ Nhi Lập: "Đêm qua trẫm mơ thấy hai người bọn họ, một người tức giận, một người dỗ dành."

Tạ Nhi Lập cẩn thận ứng phó: "Hai người bọn họ ở với nhau cũng nào cũng ầm ĩ."

Triệu Diệc Thời thở dài: "Ầm ĩ mới tốt, như thế mới không quạnh quẽ."

Tạ Nhi Lập không biết nói tiếp như thế nào, cúi xuống gật đầu, im lặng.

Triệu Diệc Thời nhìn hắn, hỏi: "Tạ đại nhân, người có biết từ xưa đến nay, vì sao hoàng đế đều phải ở trong thâm cung, các ngươi gặp trẫm, phải đi qua rất nhiều cửa cung không."

"Thâm cung mới có thể bảo vệ bệ hạ."

"Hiệp sĩ, chỉ có ở trong núi sâu mới có thể tĩnh tâm luyện được tuyệt thế võ công. Đạo sĩ hòa thượng chỉ có trốn ở chỗ không người mới có thể tu hành."

Mắt Triệu Diệc Thời sáng ngời, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mà đế vương ở thâm cung, là bởi vì phải sống thành người đơn độc, mới có thể ngồi vững giang sơn."

Hắn nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Tạ Nhi Lập, chợt cười.

"Tạ đại nhân, có được thịnh thế thế này, trẫm thấy cũng đáng giá."

"Bệ hạ là thiên cổ minh quân, là một đời thánh..."

Tạ Nhi Lập còn muốn khen nữa, liếc thấy hoàng đế nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ngươi cứ đi đi!"

"Thần, cáo lui."

Tạ Nhi Lập dậy hành lễ xong, khom người lui ra ngoài.

Lúc đóng cửa, hắn nhịn không được nhướng mắt lên...

Chỉ thấy đế vương mặc huyền bào, ngồi ở ghế thái sư, rõ ràng đèn đuốc rất sáng, rõ ràng thư phòng ấm áp như ngày xuân, nhưng Tạ Nhi Lập lại cảm thấy hắn giống như ngồi trong bóng tối, ngồi trong gió lạnh.

Không thể cô đơn hơn nữa.

...

Trên đường hồi phủ, Tạ Nhi Lập nhớ lại những lời kia của Hoàng đế, luôn cảm thấy không yên tâm.

Trở về phòng nằm bên cạnh Chu thị, ôm nàng vào trong ngực, vẫn không yên tâm.

Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày đều như thế.

Ngày thứ tư, trời đổ tuyết lớn, Tạ Nhi Lập uống một chén canh an thần, sớm lên giường nghỉ ngơi.

Nào biết ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe được tiếng sấm sét, sợ tới mức ngồi bật dậy.

Chu thị cũng bị đánh thức, lẩm bẩm nói: "Tuyết rơi sấm sét, không phải điềm lành!"

Tạ Nhi Lập suy nghĩ một chút: "Ngày mai em viết thư cho đại ca, nhờ huynh ấy xem giúp..."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông đã chui vào tai hai người.

Chu thị cả kinh bắt lấy cánh tay nam nhân: "Đại gia, âm thanh này là gì?"

Tạ Nhi Lập không nói gì, hai hàng lệ nóng từ khóe mắt hắn chảy xuống.

Thật lâu sau, hắn gian nan cắn ra ba chữ.

Hoàng đế băng hà!

...

Cảnh Bình mười năm.

Giờ sửu hai khắc ngày hai mươi bốn tháng mười một.

Tiếng chuông tang chỉ thuộc về Cảnh Bình đế vang lên, hắn chết ở ngự thư phòng, lúc ngã xuống, trong tay còn cầm một quyển tấu chương.

Năm đó hắn ba mươi lăm tuổi.

Không ai dám tin tưởng đế vương đang tuổi tráng niên lại ra đi đột ngột như thế, nhưng Triệu Diệc Thời dường như đã dự liệu được ngày này.

Ba ngày trước, hắn chọn cho Thái tử nhỏ tuổi bốn vị Cố Mệnh đại thần.

Tạ Nội các là một trong số đó.

Tin dữ lan ra, trong cung, ngoài cung vang lên tiếng khóc.

Toàn bộ thành Tứ Cửu giới nghiêm.

Lúc hừng đông, quan tài bằng gỗ lim tơ vàng được đưa vào trong cung.

Nội thị Uông Ấn mang theo một đám lão nội thị, tắm rửa thay quần áo, nâng thi thể vào trong quan tài.

Thái tử nhỏ tuổi hầu tang túc trực bên linh cữu.

Bên cạnh là nội các, và lễ bộ thượng thư, còn có cố mệnh đại thần Tạ Nhi Lập bị vội vàng triệu tiến cung, chủ trì trị tang sự.

Ba vị Cố Mệnh đại thần khác, cũng đều lần lượt đến.

Chuyện sắp xếp đâu vào đấy, bận rộn đến ngày hôm sau, bốn vị cố mệnh đại thần ăn miếng cơm nóng đầu tiên.

Tạ Nhi Lập không có khẩu vị, chỉ uống một chén canh nóng, đã đến linh đường thăm Thái tử.

Thái tử vừa tròn chín tuổi, giờ phút này đang cuộn tròn trong lòng nội thị, ngủ gà gật giống như gà mổ thóc, hoàn toàn không biết gánh nặng ngàn cân sắp đặt trên vai mình.

Tạ Nhi Lập thắp hương, dập đầu, nhận lấy giấy trắng nội thị đưa tới, ném vào trong chậu than.

Trong ánh lửa nhảy lên, hắn nghe được tiếng "Cạch" thật nhỏ.

Tiếng động gì vậy?

Còn chưa lấy lại tinh thần, lại "Cạch cạch".

Lần này hắn nghe rõ ràng, giống như là có cái gì nứt ra.

Tạ Nhi Lập kinh hãi.

Lúc này, Thái tử bị tiếng cạch cạch đánh thức, bỗng nhiên duỗi tay, chỉ vào quan tài màu đen trước mặt, nhỏ giọng nói: "Nhìn kìa, quan tài phụ hoàng... nứt ra rồi!"

Tạ Nhi Lập sợ tới mức ngã ngồi dưới đất.

Hồn phi phách tán!

(Toàn văn hoàn!)

***Truyện hết rồi ạ, cảm ơn mọi người đã đọc truyện với em mấy tháng qua, không ngờ lại kết thúc bộ này nhanh như thế. Không biết sau này có tìm được bộ nào hay ho đến mức này nữa không... tạm biệt ạ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom