Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1899: Giản An (2)


Edit: Sahara

Giản An rũ mi mắt: "Phụ thân, xin thứ cho nữ nhi khó lòng tuân theo mệnh lệnh, dù nữ nhi có xuất sắc cách mấy, Cơ Cửu Thiên cũng sẽ không coi trọng nữ nhi!"

"Tại sao?"

"Bởi vì....." Ánh mắt Giản An chợt lóe: "Bởi vì Cơ Cửu Thiên thích đàn ông!"

Giản An nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Cơ Cửu Thiên!

Nhưng, nếu nói trực tiếp với phụ thân, phụ thân chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên, chỉ có thể đổ hết mọi chuyện lên người Cơ Cửu Thiên.

Dù sao hiện tại Cơ Cửu Thiên cũng không có mặt ở Giản gia.

Giản Bác Văn cả kinh, có hơi lảo đảo mà ngồi xuống, mặt ông ta chợt xanh mét.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.

Đứa con gái lớn của ông ta xinh đẹp như vậy, vì lý do gì mà Cơ Cửu Thiên không thích? Dù Cơ Cửu Thiên không muốn cưới nó làm thê tử, thì chắc cũng muốn thu nó làm nữ nhân của hắn chứ?

Thế nhưng.....

Cơ Cửu Thiên lại chẳng thèm liếc mắt nhìn con gái ông ta một cái.

Trừ nguyên nhân Cơ Cửu Thiên thích đàn ông ra, Giản Bác Văn thật không tìm ra được nguyên nhân nào khác nữa.

Không có người đàn ông nào không thích mỹ nữ, các không có người đàn ông nào chống đỡ được sự mê hoặc của mỹ sắc.

"An nhi!" Giản Bác Văn nghiến răng nghiến lợi: "Con làm sao biết được chuyện này?"

Giản An nói dối mà không hề đỏ mặt: "Kỳ thực, con cũng từng muốn trở thành thê tử của Cơ Cửu Thiên, chỉ tiếc..... Cơ Cửu Thiên lại chính miệng nói với con chuyện này, cho nên con cũng chỉ có thể từ bỏ."

"Con có biết, một khi con nói ra chuyện này rồi, thì từ nay về sau con sẽ không còn địa vị gì ở Giản gia nữa?" Giản Bác Văn lạnh lùng nhìn Giản An, thần sắc vô cảm: "Mà kết cục của con, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp cho các gia tộc thế gia ở Thiên Tề Quốc mà thôi, không có người nào nguyện ý cưới một thứ nữ đâu."

Giản An cười nhạt: "Phụ thân, người có biết hai người mà nữ nhi đưa về.... Là ai không?"

Giản Bác Văn ngẩn ra, không hiểu tại sao Giản An lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

"Vị thiếu niên kia tên là Kỳ Tô, là thiếu chủ Kỳ gia ở Lưu Phong Quốc, hơn nữa, thực lực của sư phụ Kỳ Tô là Vân Nguyệt Thanh còn rất cao cường, không hề thua kém Cơ Cửu Thiên. Phụ thân cảm thấy, người này có được không?"

Cả đời này, tâm nàng ta, chỉ thuộc về Kỳ Tô.

Nàng ta tình nguyện mạo hiểm một lần.

"Con muốn vi phụ đi đề* hôn?"

(*chỗ này trong covert là cầu hôn. Nhưng cổ đại thì thường dùng từ đề hôn, đề thân. Đề hôn, đề thân nghĩa là đề nghị kết hôn ấy.)

Giản Bác Văn không ngờ tới Giản An lại quen biết công tử đệ nhất thế gia Lưu Phong Quốc.

Nếu là Kỳ Tô, thật sự có thể mang lại lợi ích cho Giản gia....

"Không!" Giản An lắc đầu: "Tình cảm của nữ nhi, nữ nhi muốn tự mình đi tranh thủ, huống hồ, Kỳ Tô cũng không phải là người dễ dàng bị khống chế. Nếu trong lòng Kỳ Tô không có nữ nhi, huynh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý liên hôn cùng Giản gia."

Vốn dĩ sắc mặt Giản Bác Văn đang rất khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời này, thì liền bật cười ha hả.

"Tốt! Nếu con có thể gả vào Kỳ gia, vậy thì sau này con chính là thiên kim tiểu thư chính thống của Giản gia!"

Giản An lại rũ mắt lần nữa, khóe môi nở nụ cười chua xót.

Ý trong lời nói vừa rồi của phụ thân chính là, nếu mình không gả được vào Kỳ gia, thì sẽ không có địa vị gì ở Giản gia hết? Ngay cả nha hoàn cũng không bằng?

"Có điều....." Giản Bác Văn khẽ đảo mắt, tiếp tục nói: "Nếu như con thất bại, vậy Giản gia sẽ không có đứa con gái như con. Ngay cả mẫu thân con..... Cũng không thể giữ lại."

Uỳnh!

Giản An lập tức biến sắc, không dám tin mà ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào biểu tình tàn khốc trên mặt Giản Bác Văn.

Nàng ta không dám tin, đây là lời do chính miệng phụ thân mình nói!

Dù mẫu thân xuất thân từ gia đình bình thường, không thể mang lại lợi ích gì cho Giản gia, thế nhưng, cả đời bà ấy chỉ yêu duy nhất người đàn ông này.

Chẳng lẽ chỉ cần nàng ta thất bại, thì mẫu thân phải chết sao?

Giản An cắn cắn môi, đáy mắt ngập tràn thống khổ, lần đầu tiên nàng ta thấy hối hận vì đã tìm phụ thân nói ra chuyện này....

"Con có thể lui ra rồi!" Giản Bác Văn phất tay, lạnh lùng nói.

Giản An xoay người rời đi.
 
Chương 1900: Giản An (3)


Edit: Sahara

Giản An hồn xiêu phách lạc, bản thân trở về phòng thế nào cũng không biết.

"An nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

Trong phòng, một người phụ nữ thân mặc bố sam nhìn thấy Giản An bước vào, liền vội vàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, bước nhanh tới bên cạnh Giản An, mặt đầy lo lắng: "Có phải phụ thân con lại nói với con cái gì không?"

Giọng của mẫu thân rốt cuộc cũng làm Giản An hồi thần lại, nàng ta ngước mặt lên ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Mẹ, chúng ta rời khỏi Giản gia đi, có được không?"

Nàng ta đi tìm Giản Bác Văn, chính là muốn làm Giản Bác Văn thu hồi mệnh lệnh quyến rũ Cơ Cửu Thiên, bởi vì nàng ta không thích Cơ Cửu Thiên, càng sợ chẳng may Cơ Cửu Thiên coi trọng nàng ta, như vậy nàng ta coi như xong.

Vì thế nàng ta mới lấy Kỳ Tô ra làm bia.

Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ Giản Bác Văn lại dùng mạng của mẫu thân để uy hiếp nàng ta.

Đối với Giản An, mẫu thân là người quan trọng nhất trên đời này của nàng ta.

Nói thật, đối với việc làm Kỳ Tô yêu mình, nàng ta không hề nắm chắc một chút nào, nếu không, Giản An đã không nói ra những lời như rời khỏi Giản gia.

Mẫu thân Giản An lập tức biến sắc, trầm mặt xuống mà nói: "An nhi, con lại nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Mẹ không thể nào rời khỏi Giản gia! Nếu phụ thân có lớn tiếng quát mắng, con nghe một chút rồi sẽ qua, đừng làm trái ý phụ thân con!"

Giản An cười khổ.

Nàng ta đã biết từ sớm, mẫu thân tuyệt đối sẽ không chịu rời khỏi Giản gia, nếu bà ấy bỏ xuống được thì đã không cố ý thiết kế gài bẫy phụ thân, còn mang thai con của ông ấy.

Nếu không phải vậy, dựa theo tính cách trông mặt bắt hình dong kia của phụ thân, người có tướng mạo bình thường như mẫu thân làm sao có thể vào Giản phủ.

"An nhi, con đừng chọc cha con tức giận, nếu không có ông ấy thì làm sao có con, lời cha con nói đều đúng, con cứ nghe lời ông ấy là được. Sau này đừng nói mấy lời ngốc nghếch như rời khỏi Giản gia nữa, mẹ sẽ không đi đâu!"

"Mẹ, nếu phụ thân... ông ấy muốn giết mẹ thì sao?" Giản An chung quy vẫn không nhịn được, hỏi câu hỏi này.

Mẫu thân Giản An sửng sốt, rồi lại bật cười mà nói: "Cha con sao có thể giết mẹ? Mẹ tốt xấu gì cũng sinh cho ông ấy một nữ nhi, ông ấy không phải loại người vô tình vô nghĩa!"

"Huống gì....." Mẫu thân Giản An hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nếu mẹ không làm sai chuyện gì, thì sao cha con lại muốn đánh muốn giết mẹ được? An nhi, con phải nhớ kỹ, trên đời này, nam nhân mới là vương giả. Sau này con gả cho người ta, nhất định phải nghe lời phu quân, tướng công con nói cái gì thì phải nghe cái đó. Dù tướng công con có đánh con, thì khẳng định cũng là do con phạm sai lầm, cho nên con không được đánh trả, có biết không?"

Giản An lại cười khổ, những lời này nàng đã nghe đến thuộc lào. Trên cơ bản, cứ vài tháng thì mẫu thân sẽ lập lại một lần, giống như sợ sau khi nàng gả đi rồi sẽ không nghe lời phu quân vậy.

Mẫu thân Giản An vẫn còn đang tận tình khuyên bảo: "Những gì mẹ nói, con nhất định phải nhớ kỹ! Nếu như con ngang bướng, phu quân con sẽ không thích. Lỡ như bị phu quân hưu bỏ, con sẽ bị mọi người nhục mạ chỉ trích. Cha con cũng sẽ mất hết thể diện."

Trong cảm nhận của mẫu thân Giản An, một khi nữ tử bị phu quân hưu bỏ, vậy vấn đề khẳng định nằm ở trên người nữ tử. Nếu không, tại sao vô duyên vô cớ người ta lại thôi ngươi?

Giản An cũng biết tính tình mẫu thân mình, nên không nhiều lời làm gì, chỉ nói đơn giản: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nghe lời phụ thân!"

________

Sương phòng.

Vân Lạc Phong ngồi cạnh bàn, Kỳ Tô rót cho nàng chung trà, rồi mới ngồi xuống đối diện nàng.

"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chung trà xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy, lời của Giản An có bao nhiêu độ đáng tin?"

Giản An nói qua một thời gian nữa Cơ Cửu Thiên sẽ trở về!

Nhưng mà.....

Nàng biết, với tính cách của Cơ Cửu Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không để mặc Giản gia an bày.

Nghe vậy, Kỳ Tô gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, lần cuối cùng gặp Giản An cũng đã là chuyện cách đây nhiều năm. Khi đó ta gặp chút phiền phức, cô ta đã giúp ta! Năm đó Giản An bất quá chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, là độ tuổi hồn nhiên không biết gì. Nhưng mà hiện tại.... Ta thật sự không hiểu cô ấy cho lắm!"
 
Chương 1901: Giản An (4)


Edit: Sahara

Ngây thơ hồn nhiên?

Vân Lạc Phong lại uống một hớp trà, sống ở hậu viện danh môn thế gia này, còn có người ngây thơ hồn nhiên sao?

"Kỳ Tô, Giản An phải lòng ngươi!"

Kỳ Tô vừa uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe Vân Lạc Phong nói ra một câu kinh người, liền phun hết nước trà trong miệng, may mà Vân Lạc Phong né nhanh mới không bị hắn phun trúng.

"Xin lỗi, ta không phải cố ý....." Kỳ Tô lau miệng, vẻ mặt xấu hổ: "Ta chỉ bị người dọa thôi. Ta và Giản An chỉ mới gặp nhau có vài lần, cô ấy làm sao có thể phải lòng ta được?"

Vân Lạc Phong nhướng mày: "Chuyện tình cảm của ngươi, ta sẽ không xen vào! Nhưng quy tắc ta định ra cho người của mình chính là, không được phép nạp thiếp! Nếu không sẽ sinh ra vô số phiền phức, cũng ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc cho ta!"

Quan trọng nhất là nàng đến từ Hoa Hạ, vốn dĩ đã không tán thành quan điểm tam thê tứ thiếp.

Cũng may nàng có Vân Tiêu.

Vân Tiêu chưa bao giờ để những chuyện này làm phiền đến nàng. Phàm là có nữ tử để ý đến chàng, chàng đều tự mình xử lý. Tuyệt đối không cho người khác bất kỳ cơ hội nào.

"Đã rõ!"

Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ tới chuyện nạp thiếp....

"Ngoài ra...." Vân Lạc Phong duỗi lưng một cái, dáng vẻ lười biếng: "Ta tới nơi này là vì tìm Cơ Cửu Thiên, nếu để ta biết cô ta lừa ta, hoặc giả..... Cô ta gây phiền phức cho ta, thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!"

Cho đến hiện tại, nàng chỉ mới nhìn ra Giản An ái mộ Kỳ Tô mà thôi, còn chưa phát hiện điều gì khác.

Nếu Giản An này không chịu an phận, vậy cũng đừng trách nàng không khách sáo!

"Vân cô nương, nếu người cảm thấy Giản An lừa gạt chúng ta, vậy chúng ta có thể lập tức rời khỏi Giản gia ngay bây giờ." Kỳ Tô nhíu mày, nếu Giản An thật sự phải lòng hắn, vậy hắn chính là người đầu tiên không muốn lưu lại Giản gia.

"Không cần! Ta cảm thấy, ở tại Giản gia, chúng ta sẽ càng dễ dàng tìm được Cơ Cửu Thiên hơn!" Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt, trong đó chợt lóe lên một tia sáng: "Đúng rồi, Kỳ Tô, ngươi bảo người của ngươi đừng có dừng việc tìm kiếm, nếu như có tin tức của Quỷ Đế thì lập tức báo với ta!"

"Được!" Kỳ Tô gật đầu: "Ta đã phái đại bộ phận nhân mã ra ngoài tìm người, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức của Quỷ Đế."

Nghe được lời này, Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, chỉ thoáng lộ vẻ trầm tư.

"À phải...." Kỳ Tô chợt nhớ ra gì đó, liền nói: "Trước đó ta có nợ nhị hoàng tử một ân tình, ta định mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng hắn ta."

Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nói: "Ngươi nói một chút chuyện về nhị hoàng tử phi cho ta biết đi!"

Kỳ Tô ngây người, ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "Nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi phu thê tình thâm, lúc nhị hoàng tử phi còn sống, nhị hoàng tử chỉ độc sủng một mình nhị hoàng tử phi. Thậm chí nhị hoàng tử còn chưa từng bước vào phòng thiếp thị khác một lần nào. Đáng tiếc, mấy năm trước nhị hoàng tử phi bị bệnh rồi qua đời."

Vân Lạc Phong im lặng nghe Kỳ Tô nói.

"Nhị hoàng tử phi sinh được một đứa con gái, trước khi chết, nhị hoàng tử phi để lại di ngôn, hy vọng sau khi mình đi rồi, nhị hoàng tử sẽ tục huyền với muội muội ruột của mình."

Nhị hoàng tử thân là người của hoàng tộc Thiên Tề Quốc, hoàng đế Thiên Tề Quốc chắc chắn sẽ không cho phép nhị hoàng tử cả đời không tục huyền. Nhị hoàng tử phi không muốn con gái mình chịu uất ức, nên tất nhiên hy vọng muội muội ruột của mình có thể thay thế mình, còn tốt hơn là để nhị hoàng tử cưới một nữ nhân xa lạ.

"Đối với di ngôn của nhị hoàng tử phi, nhị hoàng tử tất nhiên nghe theo, nào ngờ không lâu sau đó, muội muội nhị hoàng tử phi cũng bệnh nặng."

Hai tỷ muội lần lượt bệnh nặng qua đời?

Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, chuyện này khó mà làm người ta không nghĩ sâu xa.

"Hoàng đế Thiên Tề Quốc lần này lại vừa ý nhị tiểu thư Giản gia_Giản ý!"

Vân Lạc Phong nheo mắt lại: "Ngươi nói với nhị hoàng tử, ta có thể cứu muội muội nhị hoàng tử phi, hơn nữa, ta còn có thể giúp hắn đăng cơ làm hoàng đế."
 
Chương 1902: Giản An (5)


Edit: Sahara

Kỳ Tô ngạc nhiên vô cùng, lấy hiểu biết của hắn đối với Vân Lạc Phong mà nói, Vân Lạc Phong đâu phải loại người thích giúp đỡ người khác?

"Vân cô nương, điều kiện của người là....." Kỳ Tô ngẫm nghĩ, hỏi.

"Ta muốn hắn nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Miệng Vân Lạc Phong thật lớn, vứa há ra đã muốn nuốt Thiên Tề Quốc.

Tuy nhiên, Kỳ Tô lại rất có lòng tin, Vân Lạc Phong có bản lĩnh này!

"Ngươi cứ nói những việc này với nhị hoàng tử, còn về điều kiện, đích thân ta sẽ nói với hắn!"

Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin.

"Ngày mai ta sẽ đi tìm nhị hoàng tử ngay!"

Giữa lúc hai người Vân Lạc Phong còn đang bàn bạc, thì bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân, tức khắc, cả hai cũng dừng cuộc trò chuyện.

"Kỳ Tô, tự mình chọc phải phiền phức thì tự mình giải quyết cho tốt! Đối phó với nữ nhân, một đao chặt dứt thật dứt khoát là tốt nhất, như vậy mới không lưu lại phiền phức về sau."

Vân Lạc Phong thong thả nói.

Nàng đã nói rõ với Kỳ Tô, nếu hắn còn dây dưa không rõ ràng, để lại phiền phức cho sau này thì chính là vấn đề của hắn.

Chuyện tình cảm, không thích thì phải cự tuyệt dứt khoát, không được cho người ta hy vọng, rồi làm người ta thất vọng.

"Ta hiểu rồi!"

Kỳ Tô bất đắc dĩ thở dài.

Hắn không cho rằng Giản An coi trọng hắn, nhưng mà.... Hắn lại vô cùng tin tưởng Vân Lạc Phong.

Lời Vân Lạc Phong đã nói, chắc chắn không sai.

Cửa phòng chợt bị đẩy mở ra, Giản An vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỳ Tô, liền mỉm cười: "Kỳ công tử, ta tìm người có chút việc, không biết có thể đến nơi khác nói chuyện một chút được không?"

Giản An liếc nhìn về phía Vân Lạc Phong đang ngồi trong phòng, hiển nhiên không muốn để Vân Lạc Phong biết.

"Không cần, Giản cô nương mời nói thẳng!" Kỳ Tô không cần suy nghĩ đã từ chối.

Vân Lạc Phong không phải người ngoài, có chuyện gì không thể để Vân Lạc Phong nghe chứ?

Giản An sửng sốt, biểu tình có chút rối rắm, đối với một người con gái mà nói, có vài lời khó mà nói nên lời khi xung quanh có thêm một người khác.

Ngay lúc Giản An đang mặt ủ mày chau, thì giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong chợt vang lên.

"Kỳ Tô, ngươi đi đi, những gì cần nói ta đã nói, tự ngươi nên biết làm thế nào!"

Vân Lạc Phong đã nói vậy, Kỳ Tô không từ chối Giản An nữa, hắn gật đầu: "Mời cô nương đi trước dẫn đường!"

Cảm xúc trong lòng Giản An luân chuyển trăm hồi.

Nàng ta đúng là muốn nói chuyện với Kỳ Tô, nhưng mà việc Kỳ Tô nghe lời Vân Lạc Phong như vậy khiến nàng ta rất khó chịu.

Tuy nhiên, Giản An rất thông minh không có để lộ ra vẻ bất mãn, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ: "Kỳ công tử, mời bên này!"

Kỳ thực, Giản An rất muốn đưa Kỳ Tô về phòng mình nói chuyện, nhưng đồng thời Giản An cũng biết, nếu làm như vậy, Kỳ Tô chắc chắn sẽ không đi.

Người này quá chú trọng lễ nghĩa.

Mà nam nhân như vậy, không phải càng hiếm có sao?

Đi đến phía sau một ngọn núi giả, Giản An dừng bước, nàng ta quay lại đứng đối diện với Kỳ Tô, trầm ngâm rất lâu mới hỏi: "Kỳ công tử, không biết công tử và vị Vân cô nương kia... Có quan hệ gì?"

Có lẽ là do Vân Lạc Phong đã nói trước, nên Kỳ Tô luôn có cảm giác mỗi lời nói của Giản An đều mang theo ý khác, làm hắn thấy rất không thoải mái.

"Vân cô nương là bằng hữu của tại hạ, lần này tại hạ đến Thiên Tề Quốc là đi theo cô nương ấy tìm Cơ Cửu Thiên."

Bằng hữu?

Nghe câu trả lời này, Giản An chợt thở phào: "Ta còn tưởng rằng...."

"Tưởng rằng cái gì?" Kỳ Tô nhíu mày, hỏi.

Giản An khẽ mấp máy môi, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Kỳ Tô.

Nàng ta ngước mắt nhìn Kỳ Tô: "Kỳ công tử, thật ra.... Bắt đầu từ mấy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy công tử thì ta đã thích công tử rồi."

Ngay tức thì, ngón tay Kỳ Tô chợt cứng đờ, nhưng có lẽ nhờ Vân Lạc Phong đã nhắc nhở từ trước, nên hắn không lộ vẻ quá khiếp sợ.
 
Chương 1903: Giản An (6)


Edit: Sahara

Nhìn thấy Kỳ Tô bình tĩnh như vậy, đôi mắt Giản An hơi tối đi: "Kỳ công tử, công tử có thể nghênh thú Giản An làm thê tử không?"

"Xin lỗi, ta không thể!"

Kỳ Tô trả lời thẳng thắn, thẳng thắn đến nổi làm tim Giản An như bị dao cứa, đau xé lòng.

Nàng ta sớm biết Kỳ Tô sẽ không thích một thứ nữ, nhưng hôm nay, nghe chính miệng hắn từ chối, nàng ta vẫn thất rất khó chịu.

"Ta biết Kỳ công tử chướng mắt ta, bởi vì ta chỉ là một thứ nữ của Giản gia, nhưng ta cầu xin công tử một việc, công tử có thể giả vờ cưới ta không? Chờ sau khi ta rời khỏi Giản gia, ta sẽ trả lại tự do cho công tử!" Sắc mặt Giản An đã tái nhợt, nàng ta ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Tô, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Người thiếu niên trước mắt này chính là cọng rơm cứu mạng của nàng ta, trừ hắn, không còn ai có thể giúp được nàng ta nữa.

"Giản cô nương, ta đã có vị hôn thê, nàng ấy đang ở Lưu Phong Quốc chờ ta, nếu bây giờ ta giả vờ thành thân cùng cô nương, lỡ như để vị hôn thê ta biết được, ta biết giải thích thế nào với nàng ấy?"

Thái độ Kỳ Tô từ từ trở nên lạnh lùng, nếu không nể tình Giản An từng giúp hắn, thì hắn đã trực tiếp quăng vào mặt Giản An một câu rằng: sao ta có thể vì một người xa lạ như cô mà tổn thương vị hôn thê của ta?

Giản An càng thấy thống khổ hơn, thì ra Kỳ Tô đã có vị hôn thê.

"Vị hôn thê của công tử.... Có phải có thân phận rất tôn quý không?"

Chỉ có người có thân phận bối cảnh cường đại, mới có thể xứng đôi với Kỳ Tô.

Một người có thân phận như nàng, cả đời này cũng không thể gả cho Kỳ Tô.

Kỳ Tô nhíu mày: "Giản cô nương, lời này của cô nương là có ý gì? Chẳng lẽ Kỳ Tô ta lại là hạng người để ý đến thân phận địa vị? Ta nói cho cô nương biết, cô gái mà ta thích, cho dù nàng có là một kẻ ăn mày thì nàng cũng là người trong lòng ta! Cô có biết, hơn một năm trước, sư phụ ta mất tích, ta bị người của Kỳ gia đuổi khỏi gia tộc, tất cả mọi người đều xa lánh ta, chỉ có một mình nàng, trước sau như một vẫn đứng về phía ta mà thôi. Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng ấy!"

Giản An cười thê lương.

"Xin lỗi, là do ta nói sai!"

Người mà nàng ta thích, sao có thể là loại người chỉ biết nhìn vào lợi ích?

Nếu hắn là loại người đó, nàng ta đã không nhung nhớ hắn suốt mấy năm trời....

"Kỳ công tử, ta cũng không còn cách nào khác mới tới tìm công tử, xin công tử giúp ta một lần, được không? Ta tin vị hôn thê của công tử cũng là người lương thiện, cô ấy nhất định sẽ hiểu cho công tử mà." Giản An muốn nắm lấy ống tay áo của Kỳ Tô, nhưng lại bị hắn giựt ra.

Vẻ mặt Kỳ Tô đã mất hết kiên nhẫn: "Vị hôn thê của ta đúng thật là rất lương thiện, nhưng dù cô gái có lương thiện cách mấy, đứng trên phương diện tình cảm đều sẽ rất ích kỷ! Cô nương nói chúng ta chỉ thành thân giả, nhưng có cô gái nào có thể chịu đựng được người đàn ông của mình bái đường với người con gái khác chứ? Cho dù đó chỉ là giả!"

Sắc mặt Giản An càng lúc càng tái nhợt đi.

Nàng ta đã hết cách, tại sao Kỳ Tô vẫn không chịu giúp nàng ta?

Chẳng qua chỉ giả mà thôi, vì sao cũng không được?

Nàng ta đâu có yêu cầu Kỳ Tô bái đường cùng mình thật đâu....

Nếu Kỳ Tô không giúp nàng ta, vậy mẫu thân nàng ta chỉ có con đường chết!

"Kỳ công tử, mấy năm trước, công tử cùng sư phụ mình đến Thiên Tề Quốc, công tử gặp nguy hiểm, bị người ta bao vây, sư phụ công tử lại không ở bên cạnh, lúc ấy, công tử xin ta giúp công tử đi tìm sư phụ công tử, báo cho sư phụ công tử biết công tử đang gặp nguy hiểm."

Vốn dĩ Kỳ Tô còn có chút càm kích Giản An, nhưng hiện tại nghe thấy lời này của nàng ta, một chút cảm kích còn sót lại trong lòng cũng biến mất.

"Ta rất cảm kích cô nương đã đi báo cho sư phụ ta biết, khi ấy sư phụ ta cũng đã báo đáp cho cô nương rồi. Sư phụ ta đã tặng cho cô nương mấy cây linh thảo, số linh thảo đó đều là giá trị liên thành. Lúc đó mẫu thân cô nương bị trọng thương, nhờ dùng linh thảo sư phụ ta tặng mới nhặt được một mạng!" Kỳ Tô nhìn thẳng vào mắt Giản An: "Vì thế, ân tình của cô nương, ta đã trả rồi. Chẳng qua ta là người tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, cho nên khi thấy cô nương bị tỷ tỷ mình ức hiếp, ta mới ra tay giúp cô nương."
 
Chương 1904: Giản An (7)


Edit: Sahara

"Nếu cô nương muốn dùng ân nghĩa để uy hiếp ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Hắn có giới hạn của hắn!

Người khác giúp hắn một, hắn có thể trả mười!

Điều kiện tiên quyết là, không chạm đến giới hạn của hắn.

"Kỳ công tử!"

Mắt thấy Kỳ Tô muốn bỏ đi, Giản An liền quỳ phịch xuống, lệ rơi đầy mặt: "Phụ thân ta biết công tử là thiếu chủ Kỳ gia, bức ta phài gả cho công tử bằng được, nếu ta không làm xong, ông ấy sẽ giết chết mẫu thân ta!"

"Đó là mẫu thân ta, là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, ta làm sao bỏ mặc bà ấy? Xin công tử hãy giúp ta, chỉ cần chúng ta thành thân, phụ thân ta sẽ lập tức thả mẫu thân ta ra. Chẳng lẽ công tử nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?"

Giản An khóc quá đau lòng, hai mắt đỏ ửng, nghĩ đến mẫu thân vì mình mà phải chết, nàng ta không cách nào chịu đựng nổi.

Có điều, Giản An không chịu suy nghĩ cặn kẽ, sở dĩ Giản Bác Văn hạ mệnh lệnh kia, cũng là do nàng ta tự mình chuốc lấy.

Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!

Nếu nàng ta không tìm Giản Bác Văn nói mấy lời về Kỳ Tô, thì Giản Bác Văn đâu có lấy mạng mẫu thân nàng ta ra uy hiếp?

Nói đến cùng, cũng là lỗi của nàng ta.....

Kỳ Tô thoáng ngừng bước, đáy mắt hiện lên tia phức tạp, rồi chợt thở dài: "Ta không thể vì cô nương mà làm vị hôn thê ta đau lòng được! Trong lòng ta, nàng ấy quan trọng hơn cô nương!"

Lời này của Kỳ Tô quả thật đủ tàn nhẫn.

Sau khi dứt lời, Kỳ Tô liền xoay người bỏ đi.

Cả ngươi Giản An như mất hết sức lực ngồi xụi lơ xuống đất, ánh mắt vừa bi thương vừa tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Kỳ Tô.

"Kỳ Tô, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy? Vì không muốn vị hôn thê mình đau lòng, mà không màng đến sinh mạng người khác? Ta đã cầu xin huynh như vậy rồi, sao huynh vẫn không chịu giúp ta chứ?"

"Nếu huynh không giúp ta, người kia chắc chắn sẽ giết mẹ ta!"

Giản An thật tình không hiểu, sao Kỳ Tô có thể vô tình vô nghĩa đến thế? Cứu mẹ con hai người bọn họ, đối với Kỳ Tô mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức.

Huống chi, chỉ là thành thân giả.

Dù vị hôn thê hắn có thấy đau lòng, vậy hắn đi giải thích một chút không phải được rồi sao? Huống hồ, hắn là một nam nhân, chẳng lẽ không quản được vị hôn thê của hắn?

Không thể không nói, có một người mẹ như vậy, Giản An cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Trong quan niệm của bọn họ, nam nhân chính là trời, là sự tồn tại mà bọn họ phải ngước lên nhìn.

Trong lòng Giản An không cho rằng, vị hôn thê của Kỳ Tô dám đưa ra bất kỳ phản đối gì....

Hơn nữa, chỉ thành thân giả mà vị hôn thê Kỳ Tô cũng đau lòng, vậy sao này Kỳ Tô nạp thiếp thì sao?

Mẫu thân từng nói, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cản trở phu quân nạp thiếp là không tôn trọng phu quân, không hiếu thuận với cha mẹ chồng! Người con dâu như vậy nhất định sẽ bị người đời chỉ trích!

__________

Kỳ Tô không hề biết những ý nghĩ này của Giản An, nhưng nghe mấy lời Giản An nói lúc nãy, hắn đã quyết định phải rời khỏi Giản gia.

Có điều.....

Nhìn sắc trời cũng đã muộn, hắn đành thở dài: "Hôm nay trời không còn sớm, vẫn là đợi đến sáng mai hãy nói mọi chuyện với Vân cô nương, muộn như vậy, Vân cô nương nhất định đã nghỉ ngơi rồi!"

Huống hồ, chỉ là một đêm, Giản gia chắc cũng không nhấc lên sóng gió gì được.

Nghĩ như vậy, Kỳ Tô liền đi về phòng mình, đóng cửa lại rồi cởi áo ngoài đi ngủ.

Thế nhưng, Kỳ Tô còn chưa nằm được bao lâu, liền cảm nhận được cửa phòng mình bị người ta mở ra, tiếp đó là một hơi thở xa lạ xuất hiện.

Hắn không mở mắt ra, vì muốn xem thử người kia định làm gì?

Từ nhỏ hắn đã theo Vân Nguyệt Thanh học y thuật, liền tự nít thở theo bản năng, đề phòng đối phương sử dụng mê hương....
 
Chương 1905: Giản An (8)


Edit: Sahara

Tuy nhiên, người kia không dùng mê hương, cũng không hạ độc hắn, chỉ lặng lẽ đi đến cạnh giường hắn.

Tiếp đó, một tiếng rẹt vang lên, là âm thanh của vải bị xé rách.

Kỳ Tô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà mở mắt ra, hắn nhìn nữ tử đang đứng trước giường mình.

Lúc này, gương mặt cô gái kia vẫn tái nhợt như cũ, y phục đã cởi một nửa, bầu ngực trắng nõn nà lộ ra trước mắt Kỳ Tô.

"Giản An, cô muốn làm gì hả?" Kỳ Tô cười lạnh một tiếng: "Dùng sắc mê hoặc? Đáng tiếc, chiêu này vô dụng hoàn toàn vô dụng với ta, đối với ta mà nói, thân thể của cô chẳng khác gì một đống xương trắng cả!"

"Kỳ công tử, xin lỗi, ta cũng chỉ bị tình thế ép buộc!" Vẻ mặt Giản An đầy thống khổ: "Nếu không phải công tử không chịu giúp ta, ta cũng không bị ép đến mức lựa chọn con đường này."

Kỳ Tô ngồi dậy, trên mặt chỉ còn thần sắc lạnh nhạt: "Vốn dĩ ra định sáng mai sẽ đi khỏi đây, nhưng nếu cô đã bức ta, vậy ta sẽ đi ngay bây giờ! Giữa ta và cô, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!"

"Đi?" Giản An cười thê lương: "Chỉ sợ công tử không thể làm chủ được!"

Sau khi nói xong lời này, Giản An đột ngột hét lớn.

Tiếng hét chói tai chọc thủng đêm đen, phá vỡ bốn bề yên tĩnh.

Kỳ Tô không phải kẻ ngu, ban đầu chỉ cho rằng Giản An muốn dù mỹ sắc quyến rũ hắn mà thôi, bây giờ thấy nàng ta hét lên như vậy, còn có gì không hiểu nữa chứ?

Lần này, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi rồi!

"Giản An, cô muốn dùng thanh danh chính mình làm tiền cược? Cô tưởng làm vậy thì ta sẽ thuận theo ý cô sao? Cho dù cô hất bát nước bẩn này lên người ta, ta cũng không cưới cô đâu!"

Hắn không ngờ, Giản An lại làm đến mức độ này.

Mà trong lòng hắn cũng hối hận không thôi.

Sớm biết Giản An như vậy, hắn đã không tới Giản gia rồi!

"Ta biết huynh sẽ không để người khác khống chế, cũng sẽ không vì vậy mà cưới ta, tuy nhiên, nếu để vị hôn thê huynh biết chuyện này, liệu cô ta có tin huynh không?" Giản An bước hai bước tới gần Kỳ Tô: "Nhưng mà, nếu huynh chịu giúp ta, giả vờ thành thân với ta, sau này, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với vị hôn thê của huynh!"

Giản An thu lại sự ái mộ Kỳ Tô giấu vào lòng, quyết ép Kỳ Tô cho bằng được.

"Đây là điều kiện trao đổi, thế nào?"

Hiện tại, nàng ta không còn hy vọng được làm chim liền cánh, cây liền cành với Kỳ Tô nữa, mà chỉ một lòng muốn cứu mẫu thân mình.

Kỳ Tô cười chế giễu: "Cô cảm thấy ta có tin lời cô không? Ta chỉ biết, một đao chặt dứt dây leo, thì nó mới không có cơ hội quấn lấy ta!"

"Kỳ Tô, vì sao huynh cứ phải nhẫn tâm như vậy?" Giản An ngập tràn bi thương thống khổ: "Chuyện này đối với huynh chỉ là một chuyện cỏn con, huynh chỉ cần tùy tiện ứng phó một chút là được, như vậy là có thể cứu được một mạng người! Dù huynh không niệm tình ta từng giúp huynh, thì huynh cũng nên có chút lòng từ bi chứ! Ta thật không ngờ, người mà ta yêu suốt mấy năm trời, lại là kẻ thấy chết không cứu!"

Kỳ Tô cười khẩy: "Cứu một kẻ tính kế ta? Ta còn chưa tốt đến mức đó đâu!"

"Nếu đã như vậy, vậy huynh cũng đừng trách ta!" Giản An cười thê lương, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng đã sớm mất hết hy vọng với Kỳ Tô.

Nếu vừa rồi hắn chịu giúp nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ giải thích với người khác rằng đây chỉ là hiểu lầm....

Nhưng hiện tại, hắn đã vô tình, vậy cũng đừng trách nàng ta vô nghĩa!

Đột nhiên, Giản An mở bừng hai mắt, trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng kiên định.

Cùng lúc, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rộ, ngay sau đó, một đám người phá cửa xông vào, nhanh chóng vây quanh toàn bộ căn phòng.

Người đi vào đầu tiên là Giản Bác Văn và Giản Ý, sau khi hai người họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, người trước thì nhíu mày, người sau thì mặt đầy khinh miệt.
 
Chương 1906: Giản An (9)


Edit: Sahara

"Vân cô nương!"

Kỳ Tô nhìn thấy bạch y nữ tử đang đứng tựa lưng vào cảnh cửa, môi hắn khẽ mấp máy, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Vẻ mặt kia như muốn nói, hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.

Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, vẫn lười biếng dựa vào cạnh cửa, đôi con ngươi tà khí nhìn về phía trước, bên môi ẩn hiện nụ cười.

Dựa vào hiểu biết của nàng với Kỳ Tô, hắn tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.

Cho nên, chuyện này chỉ có một nguyên nhân.....

Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, đồng thời cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Tuy nhiên, Vân Lạc Phong không định ra tay giúp Kỳ Tô giải quyết việc này.

Nếu chút phiền phức nhỏ này mà Kỳ Tô cũng không giải quyết được, vậy nàng làm sao tin tưởng năng lực làm việc của hắn nữa đây?

"Trời khuya rồi, ngươi mau chóng giải quyết đi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng, thản nhiên nói.

Ý chính là: ngươi mau chóng giải quyết chuyện bên này, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.

"Hừ!" Giản Bác Văn hừ lạnh, mặt mày đen lại: "An nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Giản An liếc nhìn Kỳ Tô, cắn môi dưới, trông bộ dạng vô cùng uất ức xen lẫn nhục nhã: "Cha, con cũng không biết chuyện này là sao! Vừa rồi lúc con chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên thấy trước mắt mơ hồ, đợi khi con tỉnh lại thì đã ở trong phòng Kỳ công tử, những chuyện khác, nữ nhi không rõ lắm...."

Ý của Giản An vô cùng rõ ràng.

Vốn chuẩn bị đi ngủ thì trúng khói mê, rồi bì Kỳ Tô bắt đến đây.

Nhìn thấy y phục Giản An xộc xệch, mọi người cùng có thể đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

"Ta thì lại không tin. Tại sao hắn không có ý đồ bất lương với người khác, mà lại là ngươi?" Giản Ý cười nhạo, vẻ mặt đầy chế giễu: "Ta thấy, là do hành vi ngày thường của ngươi phóng đãng, cho nên mới để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu."

Mặt Giản An biến sắc, cả người cứng đờ. Giản An đã biết việc làm của mình chắc chắn sẽ bị Giản Ý nhục mạ, nhưng vì mẫu thân mình, Giản An không thể bỏ cuộc.

Nhưng dù là vậy, khi nghe mấy lời nhục mạ của Giản Ý, trong lòng Giản An vẫn rất khó chịu.

"Giản An, loại người như ngươi mà còn dám mơ tưởng đến Cơ công tử?" Giản Ý hất cằm, khí thế bức người nói: "Ngươi nên tự lấy gương soi lại mặt mình, bộ dạng như vậy mà cũng học đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, bây giờ còn mất đi trong sạch, lại càng không thể gả cho Cơ công tử."

Giản An cúi đầu xuống thật thấp, nhìn rất đáng thương. Dáng vẻ này của nàng ta, ai nhìn cũng sẽ thấy đồng tình.

"Ý nhi!" Giản Bác Văn nhìu mày, sau đó nhìn Kỳ Tô, ánh mắt không còn lạnh nhạt như lúc đầu, ngược lại giống như nhạc phụ đang nhìn con rễ: "Nếu chuyện đã xảy ra, vậy ngươi cần gánh trách nhiệm với con gái ta, thành thân với nó. À phải, ta nghe nói ngươi là người Kỳ gia ở Lưu Phong Quốc, phải không? Kỳ gia hình như có rất nhiều sơn mạch linh dược, yêu cầu của ta không cao, ngươi lấy ba sơn mạch làm sính lễ là được."

Trên phiếm đại lục này, nhờ linh khí nồng đậm mà rất nhiều thảo dược đều có thể thăng cấp thành linh dược.

Dù vậy thì sơn mạch linh dược trong tự nhiên vẫn rất hiếm. Thảo dược thăng thành linh dược, nhưng đâu phải ngọn núi nào cũng mọc toàn là linh dược.

Một vài ngọn núi khác cũng có linh dược, nhưng chỉ là số ít đếm trên đầu ngón tay, hoàn toàn không thể gọi là sơn mạch linh dược.

Tuy nhiên.....

Sơn mạch linh dược nằm trong tay Kỳ gia, tổng cộng chỉ có năm cái.

Giản gia vừa mở miệng đã đòi ba cái?

Trên đời này có chuyện tốt đến vậy?

Kỳ Tô cười lạnh, đáy mắt lóe hàn quang. Quả nhiên đám người này đều là cá mè một lứa, lòng tham không đáy.
 
Chương 1907: Giản An (10)


Edit: Sahara

"Ông cho rằng, một thứ nữ đáng giá ba tòa sơn mạch linh dược?" Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tô hiện lên vẻ coi thường, ánh mắt đầy chế giễu.

Giọng nói Kỳ Tô lạnh nhạt vô tình, làm Giản sợ run lên.

Nàng ta nắm chặt nắm tay, tim như bị ai đâm vào, vô cùng đau đớn.

Lúc đầu, nàng ta tưởng bản thân có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, chỉ nói điều kiện giao dịch. Nhưng không ngờ chỉ một câu của Kỳ Tô đã có thể đánh nàng ta rớt xuống mười tám tầng địa ngục.

Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tô, hiển nhiên không ngờ tới hắn có thể nói ra lời tổn thương người khác đến như vậy.

Chẳng qua.....

Vân Lạc Phong vẫn không có ý giúp Kỳ Tô, nàng tin tự Kỳ Tô sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Sắc mặt Giản Bác Văn hết trắng rồi lại đỏ, ông ta còn tưởng Kỳ Tô làm ra chuyện này với con gái ông ta, nhất định là do trăm phương ngàn kế muốn có được Giản An.

Hơn nữa, nếu truyền ra lời đồn không hay thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Kỳ Tô ở Lưu Phong Quốc.

Cho nên ông ta nghĩ lấy ba ngọn sơn mạch linh dược ra đổi không hề quá đáng chút nào.

"Ngươi không muốn lấy ra ba ngọn sơn mạch, vậy một ngọn chắc là được chứ?" Giản Bác Văn hít sâu một hơi, hỏi.

Một ngọn đã là giới hạn cuối cùng của ông ta.

"Ngại quá, con gái ông ở trong lòng ta, còn không đáng một phân tiền!" Kỳ Tô ngước lên nhìn Giản Bác Văn, vẻ mặt vô cảm.

Giản An trợn mắt nhìn Kỳ Tô, hoàn toàn không dám tin điều mình vừa nghe.

Cánh môi Giản An run rẩy, mặt không còn một giọt máu.

Người đàn ông này lại có thể nhẫn tâm đến như vậy?

Chẳng lẽ trong lòng hắn ta không có được chút thương hại nào sao?

"Kỳ Tô, rốt cuộc thì ngươi muốn làm sao?" Vẻ mặt Giản Bác Văn lạnh đi: "Ngươi phi lễ con gái ta, chẳng lẽ muốn bỏ qua như vậy sao? Nếu truyền ra ngoài, sau này còn có ai dám cưới nó nữa?"

"Cô ta có ai cưới hay không thì liên can gì đến ta? Chuyện này đều là do một mình cô ta tự biên tự diễn, ta còn chưa động đến một đầu ngón tay của cô ta."

"Nếu ngươi không động thì y phục của nó là chuyện thế nào? Không lẽ ngươi định nói cho ta biết là nó tự xé y phục mình à?" Giản Bác Văn cười lạnh lùng, nói bằng giọng điệu khinh miệt.

Ông ta hiểu rất rõ đứa con gái này của mình, nó luôn tâm cao khí ngạo, khinh thường chuyện giở thủ đoạn.

"Nếu cô ta nói ta làm nhục cô ta, vậy mời ông cho người đến nghiệm thân cô ta đi! Xem cô ta có còn hoàn bích hay không?" Kỳ Tô chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

(*hoàn bích: cách nói uyển chuyển văn hoa, ám chỉ sự trong trắng của người con gái.)

Thân mình Giản An càng run rẩy hơn, nàng ta giơ ngón tay chỉ Kỳ Tô: "Kỳ Tô, huynh còn dám nói vậy? Huynh đã chiếm đoạt ta, còn muốn ta nghiệm thân? Đây chính là sỉ nhục ta! Nếu để người thiên hạ biết ta đã thất thân, vậy ta làm sao sống được nữa? Huynh nhất định muốn bức tử ta sao?"

Nước mắt lăng dài trên má, Giản An cắn chặt môi, biểu tình kia cực kỳ uất ức lẫn nhục nhã, giống như bị Kỳ Tô sỉ nhục nặng nề.

"Kỳ Tô, ta biết huynh đã có vị hôn thê, nhưng huynh cũng không thể quên chuyện ta từng cứu huynh. Hiện tại, huynh làm ra chuyện như vậy với ta, chẳng lẽ không nên gánh trách nhiệm?"

Kỳ Tô lạnh lùng nói: "Ta yêu cầu nghiệm thân, nếu cô không còn hoàn bích, ta chấp nhận cưới cô. Nhưng nếu cô vẫn còn hoàn bích, như vậy chứng tỏ, tất cả những chuyện này đều là một tay cô dựng nên."

Nghe được lời này, cả người Giản An chấn động, nàng ta vừa định lên tiếng trách cứ Kỳ Tô tiếp, thì bỗng có một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy từ ngoài phòng vào.

"Con gái của mẹ, tên này đáng chém ngàn đao, hắn ta lại dám làm vậy với con. Nghiệm thân! Nhất định phải nghiệm thân! Mau đi tìm bà mụ có kinh nghiệm tới đây, ta muốn kẻ chiếm đoạt con gái ta phải gánh trách nhiệm."
 
Chương 1908: Giản An (11)


Edit: Sahara

Giản An hoàn toàn biến sắc.

Nghiệm thân?

Vậy chẳng phải sẽ uổng phí hết công sức sao?

Mẫu thân đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều mà!

Nếu không phải vì bà ấy, mình đâu bị ép đến mức này.

Vậy mà bây giờ còn tới phá đám.

"MẸ!"

Giản An hét lớn một tiếng.

Đây vốn là tiếng cảnh cáo, nhưng rơi vào tay bà ta thì lại thành uất ức.

"Con gái ngoan, con yên tâm, mẹ sẽ giúp con! Mau tìm người nghiệm thân tới đây!"

Sắc mặt Giản An đã đan xen hai màu xanh, trắng: "Thật ra.... Thật ra con cũng không rõ Kỳ công tử đã chiếm đoạt con hay chưa, bởi vì lúc đó con đang hôn mê. Nhưng mà Kỳ công tử xé y phục con, phi lễ con là sự thật. Lúc con tỉnh lại, Kỳ công tử còn đang đè lên người con."

Lời này vô cùng hợp tình hợp lý, làm người ta không thể phản bác.

"Kỳ Tô!" Nói xong lời kia, Giản An quay sang nhìn Kỳ Tô lần nữa: "Cho dù huynh không chiếm đoạt thân thể ta thì sao chứ? Huynh đã nhìn thấy thân thể ta, xé y phục ta, chẳng lẽ không cần gánh trách nhiệm?"

Giản Bác Văn cũng cảm thấy lời Giản An có đạo lý, liền đanh mặt lại: "Kỳ Tô công tử, con gái ta tốt xấu gì cũng là cô nương trong sạch, hành vi này của ngươi có khác gì việc hủy đi trong sạch của nó. Ta mặc kệ ngươi có chiếm đoạt nó chưa, chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm."

Kỳ Tô cười cười: "Giản An luôn miệng nói ta đè lên người cô ta, như vậy, ta muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi có từng thấy ai ăn mặc y phục chỉnh tề đi cưỡng bức con gái chưa?"

Mọi người ở đây đều sửng sốt.

Vừa rồi bọn họ không có chú ý tới điểm này.

Đúng vậy, y phục của Kỳ Tô vô cùng chỉnh tề, sao Giản An cứ luôn miệng nói đối phương muốn chiếm đoạt nàng ta?

Giản An đã sớm nghĩ ra lý do cho vấn đề này rồi, nàng ta rủ mắt xuống, nói: "Lúc ta tỉnh lại, Kỳ công tử nhìn thấy tình hình không ổn cho nên mới mặc y phục vào."

"Vậy sao? Nếu nói như vậy, thì trước đó ta không hề mặc y phục, vậy ta hỏi cô, nốt ruồi của ta nằm ở vai trái hay là vai phải?" Kỳ Tô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như hàn băng.

Giản An ngẩn người, làm sao nàng ta biết nốt ruồi của Kỳ Tô nằm ở bên nào?

Nhưng nàng ta biết, Kỳ Tô hỏi như vậy là vì biết nàng ta không thể không trả lời.

Chỉ có hai đáp án, ít nhất cũng có một nửa cơ hội.

Giản An suy nghĩ rồi trả lời: "Vai trái."

Kỳ Tô cười. Nhìn thấy hắn ta cười, Giản An lập tức hốt hoảng: "Không, ta nhớ lầm, là vai phải."

"Chúc mừng cô...."

Xoạt!

Kỳ Tô cởi y phục mình ra, hai vai bóng loáng lộ ra trước mặt mọi người.

"Trả lời sai rồi! Vai ta không có nốt ruồi."

Thân thể Giản An mềm nhũn, suýt chút đã ngã xuống đất. Nàng ta dựa vào người mẫu thân mình mới miễn cưỡng đứng vững được.

Kỳ Tô lại.... Lừa mình?

Sao hắn có thể tuyệt tình như vậy?

Tình hình thế này, cộng thêm vẻ mặt hốt hoảng của Giản An, dù là người ngu như Giản Ý cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Giản Ý kinh ngạc há to miệng, hai tay che miệng mình. Lát sau, nàng ta hít sâu một hơi rồi nói: "Giản An, ngươi dám dùng sự trong sạch của mình để hãm hại người khác? Chặc chặc, loại người không biết xấu hổ như ngươi đúng là chuyện gì cũng làm ra được. Đúng là làm mất hết thể diện của Giản gia! Phụ thân, nữ nhi cảm thấy nên đuổi hai mẹ con họ ra khỏi Giản gia!"

Lời này vừa nói ra, mẫu thân Giản An lập tức luống cuống, bà ta vội vàng kéo tay Giản An: "Mau, mau cầu xin cha con đi, chúng ta không thể rời khỏi Giản gia."

"Mẹ..." Giọng Giản An có hơi yếu ớt, nàng ta biết, hiện tại nàng ta coi như xong rồi!
 
Chương 1909: Giản An (12)


Edit: Sahara

"Đứa nhỏ này, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ, cứ làm cha con nhọc lòng? Còn không mau nhận lỗi với phụ thân con, tránh cho cha con đuổi con ra khỏi nhà." Mẫu thân Giản An quát lớn.

Giản An cắn môi, không nói tiếng nào.

Nàng ta thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi....

Vì để mẫu thân lưu lại Giản An, nàng ta đã kiệt sức.

"Hiện tại chân tướng đã rõ, các người còn muốn ép ta cưới cô ta nữa không?" Kỳ Tô nhìn về phía Giản An, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Một người bụng đầy âm mưu quỷ kế như vậy, sao có thể bước vào Kỳ gia ta?"

Chuyện đã được giải quyết.

Vân Lạc Phong đứng thẳng người dậy, dưới ánh trăng dịu dàng, nàng mỉm cười lười biếng.

"Kỳ Tô, ta mệt rồi, đi thôi!"

"Được!"

Kỳ Tô không muốn lãng phí nước bọt với người Giản gia thêm nữa, hắn cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.

Cái nơi quái quỷ này, hắn không muốn lưu lại.

"Đợi đã!" Hai mắt Giản Bác Văn chợt lóe, quát lớn: "Kỳ Tô, ai cho phép ngươi đi? Bổn gia chủ nói ngươi phi lễ An nhi, thì chính là ngươi phi lễ An nhi. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải cưới An nhi, nếu không, ngươi đừng hòng bước chân ra khỏi Giản gia."

Thực tế, Giản Bác Văn dám đối với Kỳ Tô như vậy cũng là có nguyên nhân.

Giản gia bọn họ đã phái một hạ nhân đến Lưu Phong Quốc ở lại đó mấy năm, vừa mới trở về cách đây không lâu.

Cho nên, sau khi biết được thân phận Kỳ Tô, ông ta liền gọi hạ nhân kia đến để tìm hiểu về tình hình hiện nay của Kỳ gia.

Chính vì vậy, Giản Bác Văn đã sớm biết, Vân Nguyệt Thanh_vị sư phụ cường đại của Kỳ Tô đã mất tích. Hiện tại, Kỳ gia là do Kỳ Tô làm chủ.

Kỳ Tô trong mắt Giản Bác Văn nghiễm nhiên đã trở thành một con rùa vàng không có thực lực.

Tuy Kỳ Tô có chỗ dựa là hoàng gia Lưu Phong Quốc, nhưng... Giản gia của ông ta cũng có hoàng gia Thiên Tề Quốc chống lưng, không phải sao?

Nếu có thể bắt Kỳ Tô cưới Giản An, đến lúc đó, toàn bộ tài phú của Kỳ gia đều nằm trong tay ông ta.

Còn về vị hôn thê của Kỳ Tô, tứ công chúa Lưu Phong Quốc......

Ông ta không quan tâm tới!

Chỉ là vị hôn thê, không cưới cũng không ai dám nói gì. Hơn nữa, Giản Bác Văn không cho rằng, vị tứ công chúa ngang ngược kia có thể so sánh với đứa con gái tri thư đạt lễ của ông ta.

Kỳ Tô khựng bước, cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì? Lại dám xen vào hôn sự của ta? Hơn nữa, trước đó ta đã nói với Giản An rồi, ta đã có vị hôn thê ở Lưu Phong Quốc."

"Ngươi không cưới hôn thê của ngươi, không phải là được rồi sao?" Giản Bác Văn không tán thành cách nói của Kỳ Tô.

Một người con rể tốt như vậy, ông ta không muốn bỏ qua.

Trong mắt Kỳ Tô lóe lên một tia băng lãnh: "Hôn thê của ta là tứ công chúa của Lưu Phong Quốc! Con gái ngươi chỉ là một thứ nữ, có tư cách gì so với hôn thê của ta?"

Hắn vốn không muốn lấy thân phận địa vị áp chế người khác, đáng tiếc, đám người này cứ thích vô cớ sinh sự, nên hắn không thể không nói ra thân phận Mộc Tuyết Hinh.

Giản An giật mình ngẩng phắt đầu lên. Khó trách Kỳ Tô không thích mình, thì ra vị hôn thê của huynh ấy là công chúa....

Giản Bác Văn nhíu mày: "Con gái ta đồng ý cùng công chúa Lưu Phong Quốc thờ chung một chồng. Ngươi có thể cưới con gái ta làm bình thê. Nhưng sính lễ không thể ít như vậy, ít nhất cũng phải hai ngọn sơn mạch linh dược! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!"

"Cô ta chịu gả, nhưng ta không muốn cưới!"

Kỳ Tô đã đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn nhìn Vân Lạc Phong đầy áy náy: "Xin lỗi, Vân cô nương, đã quấy rầy người nghỉ ngơi."

Vân Lạc Phong chậm rãi thả tay xuống, khóe môi cong lên, nàng mỉm cười tươi liếc nhìn Giản Bác Văn, cái nhìn mang theo sự lạnh lẽo.
 
Chương 1910: Tứ quốc tranh bá (1)


Edit: Sahara

"Ngươi biết Kỳ gia ở Lưu Phong Quốc diệt vong như thế nào không?" Vân Lạc Phong mỉm cười, hỏi một câu bâng quơ.

Giản Bác Văn ngẩn ra, ông ta đột nhiên nhớ tới chuyện mà tên hạ nhân kia kể lại.

Cũng thật trùng hợp, ngày hôm đó, tên hạ nhân kia cũng ở gần Kỳ gia. Càng trùng hợp hơn chính là, hằn may mắn chứng kiến toàn bộ cảnh Kỳ gia diệt vong.

Nghe nói, có một người con gái đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Thần, phụ trợ Kỳ Tô đoạt lại Kỳ gia.

Nữ tử kia còn có y thuật cao cường, đã chữa khỏi bệnh nan y cho hoàng đế Lưu Phong Quốc.

Chẳng lẽ, nữ tử kia chính là cô gái trước mắt này?

Giản Bác Văn hơi biến sắc, nếu cô gái này thật sự có thực lực đánh bại cường giả Thiên Thần, vậy hôm nay, ông ta đúng là không thể làm gì được Kỳ Tô.

"Kỳ Tô, chúng ta đi!"

Vân Lạc Phong nhìn gương mặt trắng bệch của Giản Bác Văn, liền biết ông ta đã bị nàng dọa sợ. Vì thế, nàng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, nâng bước chậm rãi đi về phía đại môn Giản gia.

"Kỳ Tô!"

Giản An nhìn Kỳ Tô sắp bỏ đi mà mặt mày trắng bệch. Nàng ta nhanh chóng bò dậy đuổi theo, hai mắt tuyệt vọng: "Huynh thật sự nhẫn tâm bỏ lại ta không lo?"

Chẳng lẽ.... Huynh đã quên ta từng giúp huynh như thế nào rồi sao?

"Nếu huynh không chịu cưới ta làm thê, thì ta nguyện theo huynh làm thiếp!"

Từ trước tới giờ, Giản An chưa từng có ý nghĩ làm thiếp cho người ta, bởi vì nàng ta không muốn dẫm lên vết xe đổ của mẹ mình.

Nhưng, nàng ta yêu người đàn ông này!

Nàng ta yêu Kỳ Tô!

Nàng ta cam tâm tình nguyện từ bỏ tôn nghiêm, làm tiểu thiếp của Kỳ Tô!

Quan trọng nhất là, chỉ có Kỳ Tô mới có thể đưa nàng ta rời khỏi Giản gia.

Kỳ Tô ngừng bước, hắn quay đầu lại nhìn Giản An, gương mặt tuấn tú bao phủ một tầng băng lạnh: "Cô muốn theo ta đến như vậy?"

Không biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt này của Kỳ Tô, Giản An bỗng thấy hoảng loạn.

"Theo! An nhi nhất định sẽ đi theo ngươi!" Mẩu thân Giản An lập tức bước tới trước mặt Giản An: "An nhi, cho dù con vào Kỳ gia làm thiếp thì cũng không hạ thấp thân phận của con. Con cứ đi theo hắn ta. Huống hồ, cha con cũng muốn gả con cho hắn."

Kỳ Tô chỉ hỏi một câu, nhưng tới miệng mẫu thân Giản An thì lại biến thành Kỳ Tô đang hỏi Giản An có muốn đi theo hắn hay không.

Bà ta nghiễm nhiên quên mất Giản An đã tính kế Kỳ Tô thế nào, Kỳ Tô đối xử với Giản An ra sao.

"Nếu đã như vậy..." Kỳ Tô lạnh lùng cười: "Trùng hợp ta có một thuộc hạ còn chưa thành thân, ta có thể ban cô ta cho thuộc hạ của ta!"

Đừng trách hắn nhẫn tâm, đây là hậu quả của việc Giản An trăm phương ngàn kế tính kế hắn.

Đối với loại con gái này, hắn chưa bao giờ biết nghĩa của từ nương tay!

Giản An sợ ngây người, có lẽ không ngờ đây là lời do chính miệng người đàn ông mà nàng ta yêu nói ra.

Sao Kỳ Tô có thể xem nàng ta như một món hàng mà đưa cho người khác?

Sắc mặt Giản Bác Văn cũng không tốt hơn bao nhiêu, ông ta liếc nhìn Vân Lạc Phong, dường như đang đắn đo gì đó.

Rất lâu sau, ông ta cắn răng nói: "An nhi, con đi theo hắn đi!"

"Cha!" Giản An không dám tin mà hét lớn một tiếng.

"Nghe lời! Con đi theo hắn đi!"

Tên thuộc hạ kia là do Kỳ Tô tự mình làm mai, khẳng định là rất được coi trọng. Vậy ông ta có thể thu phục tên thuộc hạ kia làm việc cho Giản gia của ông ta.

"An nhi!" Mẫu thân Giản An an ủi nàng ta: "Cha con nói không sai, tuy con gả cho một tên thuộc hạ, nhưng tốt xấu gì cũng là chính thê. Hơn nữa, Kỳ gia ở Lưu Phong Quốc là đại môn đại hộ, chắc chắn sẽ không bạc đãi con đâu."

Khiến Giản An thật sự thất vọng hoàn toàn chính là lời của mẫu thân nàng ta.

Hai mắt Giản An đỏ bừng, lảo đảo bước lùi về sau.
 
Chương 1911: Tứ quốc tranh bá (2)


Edit: Sahara

"Mẹ, cả đời này con chỉ sống vì mẹ! Mẹ nói nữ nhân cần phải nghe lời nam nhân, cho nên chuyện gì mẹ cũng dựa vào phụ thân, con cũng làm như mẹ muốn, làm một đứa con gái ngoan ngoãn vâng lời."

"Dù phụ thân sai con đi quyến rũ Kỳ Tô, con cũng làm theo. Nhưng nguyên nhân thật sự là vì phụ thân đã nói, nếu con không gả được cho Kỳ Tô thì ông ấy sẽ giết mẹ!"

"Vì mẹ, con khiến mình thân bại danh liệt, tính kế Kỳ Tô, làm ra chuyện vô liêm sỉ này."

"Nhưng thứ đổi lại được chính là, phụ thân bắt con gả cho một tên thuộc hạ, mà mẹ còn bảo con phải nghe lời phụ thân?"

Giản An vô cùng đau đớn.

Đời này của nàng ta đúng là một bi kịch.

"An nhi...." Giọng nói của mẫu thân Giản An hơi yếu đi, vẻ mặt cũng hiện lên chút áy náy nhưng lại biến mất ngay: "Con nghe lời đi, cha con sẽ không hại con đâu!"

Giản An cười lạnh, nàng ta từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau, nàng ta đột ngột mở mắt ra rồi nhìn Kỳ Tô: "Được, Kỳ Tô, ta đi theo huynh!"

"Vân cô nương...." Kỳ Tô cười cười, nhìn Vân Lạc Phong: "Xem ra chuyến đi đến Thiên Tề Quốc của chúng ta lần này cũng không phải là uổng công vô ích. Ít ra cũng đã tìm được một người vợ cho lão bá quét rác của Kỳ gia chúng ta. Về sau, ông ấy nhất định sẽ càng cố gắng quét rác cho Kỳ gia chúng ta hơn nữa."

Vốn dĩ Giản An đã ngập tràn tuyệt vọng, nhưng vừa nghe thấy lời này, nàng ta lập tức trợn tròn mắt, cả người run rẩy không ngừng.

Tên thuộc hạ mà Kỳ Tô muốn tặng mình, chỉ là một hạ nhân quét rác?

"Giản An cũng có chút thực lực...." Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm: "Vì vậy, ta nghĩ ngươi nên phế thực lực của cô ta trước, tránh cho cô ta ăn hiếp lão nhân gia người ta."

"Cái này cũng đúng! Lão bá quét rác cũng đã gần trăm tuổi, sao chịu nổi sức lực của Giản An? Đúng là nên phế thực lực cô ta trước cho an toàn." Kỳ Tô tán thành gật đầu.

Mặt mày Giản An trắng bệch như tờ giấy, đầu như muốn nổ tung, hai mắt bỗng trở nên trống rỗng.

"Kỳ Tô, ngươi không thấy bản thân rất quá đáng sao?" Giản Bác Văn tức đến mặt xanh mét, thái dương nổi gân xanh, hai tay siết thành nắm đấm, cố đè phẫn nộ trong lòng xuống mà hỏi.

Đối mặt với lửa giận của Giản Bác Văn, Kỳ Tô vẫn thản nhiên, giống như không nhìn thấy gì cả.

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Kỳ Tô, ta mệt rồi!"

"Chúng ta lập tức đi ngay!"

Giọng nói Kỳ Tô mang theo vẻ cung kính.

Tiếp theo, hắn túm lấy vạt áo Giản An, kéo nàng ta đi theo như kéo một miếng giẻ lau.

"Đứng lại!"

Giản Bác Văn vừa định phát tác cơn giận, thì chợt nhìn thấy bước chân của Vân Lạc Phong dừng lại.

Vân Lạc Phong đưa lưng về phía mọi người, giọng nói lạnh lùng cuồng ngạo vang lên trong bóng đêm.

"Ai dám tiến lên một bước, ta đánh gẫy chân kẻ đó!"

Một câu này lập tức khiến Giản Bác Văn khựng lại, ông ta đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong bỏ đi.

Giản Bác Văn hối hận không thôi, đây đúng là vừa mất phu nhân, vừa thiệt quân!

Nếu trước đó ông ta không nhất định muốn gả Giản An cho Kỳ Tô, thì có lẽ.... Ông ta tùy tiện tìm một người nào đó, cũng có thể dùng đứa con gái này đổi được chút lợi ích.

"Gia chủ, người không sao chứ?" Mẫu thân Giản An yếu ớt đứng bên cạnh, hoàn toàn không có quá nhiều đau lòng vì chuyện con gái mình rời đi.

Trong lòng bà ta, người quan trọng nhất là nam nhân của mình, chỉ cần Giản Bác Văn bình an vô sự thì bà ta đã cảm thấy mỹ mãn.

"Xem ngươi đã dạy ra đứa con gái gì kìa!" Giản Bác Văn tát một cái vào mặt bà ta rồi xoay người bỏ đi.

Mẫu thân Giản An đứng lại phía sau, mặt đầy áy náy, đều tại bà ta không dạy dỗ tốt con gái, nên mới làm gia chủ giận dữ như vậy....

__________

Phủ đệ nhị hoàng tử.

Một người thiếu nữ với sắc mặt tái nhợt nằm yên trên giường, nhìn thần sắc nàng ta có vẻ rất thống khổ, hai mắt nhắm nghiền.
 
Chương 1912: Tứ quốc tranh bá 3


Edit: Sahara

Tề lão nhị ngồi cạnh nàng ta, mặt đầy áy náy: "Nhược Nhi, là do ta không chăm sóc tốt cho muội, nếu tỷ tỷ muội trên trời linh thiêng biết được, nhất định sẽ trách ta."

Nghe thấy lời này, thiếu nữ mệt mỏi từ từ mở mắt ra, gương mặt tái nhợt yếu ớt mỉm cười.

"Tỷ phu, muội không trách huynh, nếu không nhờ có di ngôn của tỷ tỷ, chỉ sợ.... Muội đã bị phụ thân đưa đến phủ tam hoàng tử làm thiếp rồi."

"Nhưng bệnh của muội....."

"So với căn bệnh này, muội càng không muốn làm thiếp cho tam hoàng tử hơn! Tỷ phu, huynh biết không, tam hoàng tử là người rất độc ác. Muội còn nghe nói, trước kia hắn ta có một tiểu thiếp, nhưng đã bị hắn ngược đãi đến chết." Đang nói, thiếu nữ bỗng khóc òa: "Bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lại muốn đưa muội cho tam hoàng tử?"

Thực tế, tỷ tỷ của thiếu nữ cũng là bị những người gọi là người thân kia đưa cho nhị hoàng tử.

May mà nhị hoàng tử nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, không màn dị nghị cưới tỷ tỷ làm hoàng tử phi, còn coi tỷ tỷ như trân bảo.

Khi tỷ tỷ còn sống, người Lâm gia đối xử với thiếu nữ rất tốt, nhưng tỷ tỷ vừa qua đời thì bọn họ lập tức muốn tặng nàng cho người ta.

Trước khi chết, tỷ tỷ lưu lại di ngôn như vậy, một là vì lo lắng cho con gái của tỷ ấy vẫn còn nhỏ, hai chính là muốn mượn cớ giúp nàng ta rời khỏi Lâm gia.

Tỷ tỷ cũng tin nhị hoàng tử sẽ nể tình tỷ tỷ mà bảo vệ nàng ta cả đời bình an.

"Nhược Nhi, muội an tâm dưỡng bệnh đi, ta nhất định sẽ không để muội có mệnh hệ gì. Mấy ngày này, muội cứ yên tâm ở lại trong phủ ta."

Úc Tiêm Tiêm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy nhị hoàng tử đã đứng lên, gương mặt nhị hoàng tử đầy vẻ mệt mỏi như vô cùng kiên định.

Nhìn thấy nhị hoàng tử như vậy, Úc Tiêm Tiêm rất cảm động, nhưng đồng thời nàng ta cũng biết, sở dĩ nhị hoàng tử tốt với nàng ta như vậy, hoàn toàn là do di ngôn của tỷ tỷ mình.

Tuy nhiên, nhị hoàng tử lại không biết, nàng ta cũng yêu nhị hoàng tử....

Có điều, trong lòng nhị hoàng tử chỉ có mình tỷ tỷ, nàng ta không muốn gả cho một người không yêu mình, nên mới đồng ý với nhị hoàng tử, làm mẫu thân trên danh nghĩa của Tề Duyệt quận chúa.

Khi nào nàng ta tìm được người thật lòng thật dạ với mình, nhị hoàng tử sẽ để nàng ta đi.

"Điện hạ!"

Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, cung kính bẩm báo: "Có một người tự xưng là Kỳ Tô đến đây cầu kiến."

Kỳ Tô?

Tề lão nhị ngẩn người, rồi lập tức ra lệnh: "Mời hắn vào đây!"

"Dạ, điện hạ!"

Thị vệ lui ra.

"Khụ khụ..."

Úc Tiêm Tiêm ho hai tiếng, khó khăn chống người ngồi dậy, yếu ớt mỉm cười: "Tỷ phu, Kỳ Tô này là người phương nào?"

"Kỳ Tô là người mà ta gặp được ở Lưu Phong Quốc. Tụ Linh Dược và con rối trong tay ta đều là mua ở chỗ hắn ta."

"Thì ra là thế! Nói vậy, Kỳ Tô này cũng thật lợi hại!"

"Đây là đương nhiên!" Tề lão nhị cười ha ha: "Nếu không phải Kỳ Tô đã có hôn thê, ta thật muốn làm mai cho hai người, đáng tiếc....."

Úc Tiêm Tiêm cười cười, không nói gì thêm.

Đời này gặp được một nam nhân như tỷ phu, nàng e là khó mà động lòng được với ai nữa....

Dù cả đời tỷ phu không quên được tỷ tỷ, nàng cũng tình nguyện lấy thân phận tiểu muội mà ở cạnh tỷ phu, như vậy đã đủ rồi.

Không lâu sau, thị vệ dẫn theo một nam một nữ đi vào.

Người nam thì thanh tuấn vô song, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý.

Mà người nữ bên cạnh.....

Khi Úc Tiêm Tiêm nhìn thấy cô gái kia, đáy mắt chợt dâng lên tia kinh diễm. Cô gái tuyệt sắc như vậy, e là khó có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng.
 
Chương 1913: Tứ quốc tranh bá 4


Edit: Sahara

Có điều.....

Không biết tại sao dung mạo của cô gái này mang lại cho nàng ta một cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp nhau ở đâu rồi.

Úc Tiêm Tiêm nhíu mày, rơi vào trầm tư.

"Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ!" Kỳ Tô chắp quyền, cao giọng nói.

Vân Lạc Phong đứng đó chắp tay sau lưng, gió nhẹ thổi qua, vạt áo khẽ bay, tóc đen dài như thác nước, đôi con ngươi đen nhánh sâu lắng, khí chất thanh cao không kém phần ngạo nghễ.

"Kỳ công tử đường xa đến đây, bổn hoàng tử lại không kịp tiếp đón, mong huynh đừng trách!" Tề lão nhị cười cười, lúc cúi đầu thì phát hiện vẻ mặt Úc Tiêm Tiêm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Nhược Nhi, muội đang nghĩ gì vậy?"

Úc Tiêm Tiêm nghiêng đầu: "Muội cảm thấy vị tỷ tỷ này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi!"

Câu này của Úc Tiêm Tiêm vốn chỉ nói trong lúc vô tình, nhưng lại làm ánh mắt Vân Lạc Phong tối lại, đôi mắt trầm tư cũng dừng lại trên mặt Úc Tiêm Tiêm.

Quen?

Chẳng lẽ là..... Vân Nguyệt Thanh?

Kỳ Tô cũng nghĩ tới điểm này, lập tức trở nên kích động: "Vị cô nương này, có phải cô đã từng gặp sư phụ ta?"

Tề lão nhị cũng có chút hiểu biết đối với Kỳ Tô, cũng từng nghe qua đại danh của Vân Nguyệt Thanh, nghe Kỳ Tô hỏi như vậy, Tề lão nhị chợt giật mình chăm chú nhìn Úc Tiêm Tiêm.

"A, muội nhớ ra rồi!" Úc Tiêm Tiêm kêu lên, vẻ mặt cũng rất kích động: "Là ân công! Tỷ tỷ này nhìn rất giống ân công!"

"Ân công? Xin hỏi ân công mà cô nương nói tên là gì?" Kỳ Tô căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương.

"Cách đây một năm, lúc tỷ tỷ vẫn còn sống, tôi và tỷ tỷ bị người ta truy sát, là ân công đột nhiên xuất hiện cứu chúng tôi một mạng. Ân công nói người và mẫu thân chúng tôi là bằng hữu, cho nên mới cứu chúng tôi. Nửa năm trước, trong tang lễ tỷ tỷ, tôi có gặp lại người, nhưng người chỉ vội vàng đến nhìn thoáng qua rồi đi ngay...."

Mẫu thân đã sớm qua đời, hai tỷ muội Úc Tiêm Tiêm không hề biết mẫu thân họ lại có một vị bằng hữu như vậy, nhưng, người kia có ân cứu mạng, nên hai tỷ muội chưa từng hoài nghi lời người ấy nói...

"Muội và tỷ tỷ muội bị truy sát?" Tề lão nhị nín thở, theo bản năng nắm chặt tay Úc Tiêm Tiêm, hỏi.

"Tỷ phu, huynh làm muội đau!" Úc Tiêm Tiêm nhíu mày liễu, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ: "Là tỷ tỷ không cho muội nói."

Tề lão nhị có chút xấu hổ, hắn buông tay ra: "Xin lỗi, ta không cố ý...."

Mà lúc này, Kỳ Tô đã kích động đến mức không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống: "Sư phụ! Là sư phụ! Người còn sống! Ta biết mà, ta biết sư phụ nhất định còn sống mà!"

"Nhưng mà, tại sao sư phụ còn sống lại không trở về gặp ta?"

Kỳ Tô thật sự nghĩ không thông, hắn dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không có gì quan trọng hơn việc sư phụ vẫn còn sống.

Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nếu Vân Nguyệt Thanh còn sống, vậy bà ấy có phải là Bạch Linh không?

Theo như cách nói trước đó của Kỳ Tô, Vân Nguyệt Thanh đã mất trí nhớ, nếu bà ấy thật sự là Bạch Linh, sau khi hồi phục trí nhớ, biết được Vân Dương đã chết, vậy chắc chắn bà ấy sẽ rất đau khổ.

(*Sa: chỗ này để Vân Lạc Phong gọi tên Bạch Linh và Vân Dương mà không gọi cha mẹ, 1 là vì Vân Lạc Phong chưa biết Vân Nguyệt Thanh có phải Bạch Linh hay không? 2 là vì Vân Lạc Phong không phải con hai người này. Nữ chính của chúng ta là người xuyên không nhé. Không nhắc chắc mọi người cũng quên mất rồi đúng không.)

Lấy lòng so lòng, nếu Vân Tiêu không còn nữa, thì cuộc sống của nàng cũng không còn ý nghĩa.

"Vị tỷ tỷ này, xin hỏi tỷ là gì của ân công?" Úc Tiêm Tiêm nhìn Vân Lạc Phong, hai mắt to tròn sáng ngời đầy ngây thơ trong sáng.

Dù nhìn nàng ta rất suy yếu, nhưng cũng không che giấu được tính tình hoạt bát của mình.

Vân Lạc Phong suy nghĩ hồi lâu: "Bà ấy có thể là mẫu thân ta."

"Thật không?" Hai mắt Úc Tiêm Tiêm sáng lên, khẽ cười tươi: "Tỷ tỷ, khi nào tỷ gặp lại ân công, làm phiền tỷ chuyển lời đa tạ đến ân công giúp muội, muội sợ... Mình không thể đích thân đa tạ ân công được."

"Nhược Nhi, muội đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, muội nhất định không sao đâu!" Tề lão nhị nhíu mày, giả vờ quát lớn.

(*Sa: Tác giả viết tên nhân vật là Úc Tiêm Tiêm, nhưng trong lời thoại của Nhị hoàng tử thì gọi là Nhược Nhi nên Sa giữ nguyên. Nếu chương sau nhị hoàng tử gọi lại thành Tiêm Tiêm thì từ chương sau Sa sẽ đổi lại hết từ Nhược Nhi thành Tiêm Tiêm nhé. Còn nếu Nhược Nhi là nhủ danh hay cách gọi riêng gì đó thì Sa sẽ edit theo nguyên tác. Bởi vì tác giả cứ hay nhầm tên nhân vật nên một số trường hợp edit không biết có chính xác không.)
 
Chương 1914: Tứ quốc tranh bá 5


Edit: Sahara

Nhưng trong mắt Tề lão nhị lại không giấu được vẻ lo lắng.

"Tỷ phu, thân thể của muội, muội tự mình biết. Muội không chống đỡ được bao lâu nữa. Muội chỉ có mình tỷ tỷ là người thân, muội chết rồi thì có thể đoàn tụ với tỷ tỷ, như vậy chẳng phải rất tốt sao?" Úc Tiêm Tiêm cúi mặt xuống, khẽ cười.

Lời này không phải nói cho người khác nghe, mà là lời thật lòng của Úc Tiêm Tiêm.

Điều duy nhất nàng ta không bỏ được, chính là tỷ phu của mình, còn có đứa cháu gái tuổi còn thơ dại....

Ngay thời điểm Tề lão nhị lòng đầy ưu sầu, thì một giọng nói lười biếng chợt vang lên, làm cả người Tề lão nhị cứng đơ.

"Ta có thể cứu cô ta!"

Ta có thể cứu cô ta.....

Sáu chữ đơn giản, lại làm tâm Tề lão nhị treo lơ lửng. Hắn hít sâu một hơi, cố bình ổn càm xúc, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "Cô có điều kiện gì?"

Lúc đầu, Tề lão nhị luôn nghĩ Vân Lạc Phong là nữ nhân của Kỳ Tô.

Về sau hắn mới phát hiện mình sai rồi.

Kỳ gia bị nàng ta diệt, ngay cả chủ nhân sau lưng Tụ Linh Dược Đường cũng là nàng ta....

Vậy, sao nàng ta có thể cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của Kỳ Tô được?

Một người cường đại như vậy, nếu nói không có mục đích gì, hắn tuyệt đối không tin!

"Ta muốn Phong Vân Đại Lục!" Vân Lạc Phong khẽ híp mắt, khóe môi cong lên, thản nhiên nói.

Tề lão nhị cười nhạo: "Phong Vân Đại Lục lớn như vậy, cô nói muốn là lấy được sao?"

"Chỉ cần ta muốn, nhất định sẽ có!" Vân Lạc Phong tràn đầy tự tin: "Vì thế, bước đầu tiên của ta, chính là Thiên Tề Quốc của ngươi!"

Tề lão nhị kinh ngạc, miệng cô gái này cũng lớn thật, vừa há mồm liền muốn nuốt Thiên Tề Quốc của hắn?

Mà điều quan trọng nhất là, hắn chỉ là một hoàng tử, đào đâu ra năng lực đưa Thiên Tề Quốc cho nàng ta?

"Vân cô nương, e là cô tìm lầm người rồi. Thiên Tề Quốc, ta cho không nổi...."

"Không! Ngươi có thể!" Vân Lạc Phong cười rất nhẹ nhàng: "Chỉ cần ngươi ngồi lên ngai vị hoàng đế, ngươi sẽ cho nổi!"

Tề lão nhị im lặng.

"Ý của cô là muốn ta nghe mệnh lệnh cô? Làm con rối cùa cô?"

Tề lão nhị suy nghĩ thật lâu rồi mới nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.

Vân Lạc Phong mỉm cười: "Con rối của ta đủ nhiều rồi, thêm ngươi cũng không có tác dụng gì! Yên tâm, ta chỉ muốn ngươi nghe theo ta, nhưng tuyệt đối không phải con rối. Điểm này, ta có thể cam đoan với ngươi! Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, nếu ngươi đồng ý điều kiện này của ta, ta sẽ lập tức giúp ngươi cứu người. Hơn nữa, còn giúp ngươi đăng cơ làm hoàng đế."

Không thể không nói, lời Vân Lạc Phong đúng là có sức mê hoặc.

Ngôi vị hoàng đế cạnh tranh quá lớn, bằng vào một mình hắn khó mà thành công.

Mà.....

Tiêm Tiêm cũng sắp không chịu đựng nổi nữa.

"Được, ta đồng ý!"

Suy nghĩ một chút, Tề lão nhị quyết định đồng ý điều kiện Vân Lạc Phong đưa ra.

"Tỷ phu!" Úc Tiêm Tiêm kinh ngạc kêu lên, nàng ta cắn môi: "Muội không đáng được tỷ phu đối đãi như vậy!"

Sắc mặt Tề lão nhị ôn hòa hơn: "Đừng nói lời ngốc nghếch này nữa, ta đã hứa với tỷ tỷ muội, sẽ bảo vệ muội cả đời thì sao có thể để muội xảy ra chuyện được? Chỉ cần có một tia hy vọng, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Sau khi nói xong, Tề lão nhị lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "Nếu cô trị khỏi cho Tiêm Tiêm, ta sẽ đồng ý điều kiện của cô. Nhưng ta có một thắc mắc muốn hỏi cô cho rõ, Thiên Tề Quốc có nhiều hoàng tử như vậy tại sao cô lại chọn ta?"

"Bởi vì, Thiên Tề Quốc có nhiều hoàng tử như vậy, nhưng chỉ có ngươi là có đạo nghĩa!"

Trước khi đến Thiên Tề Quốc, Vân Lạc Phong đã sai Kỳ Tô điều tra tất cả các hoàng tử cùa Thiên Tề Quốc. Đây là nguyên nhân nàng lựa chọn Tề lão nhị.
 
Chương 1915: Tứ quốc tranh bá 6


Edit: Sahara

Người nàng muốn thu phục tuyệt đối không thể là kẻ vô tình vô nghĩa.

Tề lão nhị có tình có nghĩa với thê tử hắn, dù thê tử đã chết, hắn vẫn làm theo di ngôn của thê tử, chăm sóc cho muội muội của thê tử hắn.

Nhân phẩm như vậy, đáng để nàng lôi kéo.

"Vân cô nương, cô muốn thâu tóm Phong Vân Đại Lục, thật ra có một cơ hội tốt để thực hiện."

Cơ hội?

Vân Lạc Phong nheo mắt: "Cơ hội gì?"

"Ba tháng sau, bốn nước sẽ tổ chức một cuộc tranh bá, gọi là "tứ quốc tranh bá" đến lúc đó sẽ chọn ra một người trở thành người cai trị tối cao của bốn nước."

Nghe vậy, tim Vân Lạc Phong bỗng đập mạnh một cái.

Trận tranh bá giữa bốn nước này, Vân Tiêu khẳng định sẽ đến, nếu mình đi theo đoàn người Thiên Tề Quốc, có lẽ sẽ gặp được Vân Tiêu.....

Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong lập tức cong môi cười: "Điều kiện để tham gia tứ quốc tranh bá là gì?"

"Hoàng tử trong bốn nước đều có tư cách tham gia, đến lúc đó, cô đi theo ta là được."

"Được, vậy đến lúc đó ngươi cho ta biết một tiếng, ta lập tức đến ngay." Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm.

Nàng có dự cảm, trong cuộc tranh bá của bốn nước lần này, khẳng định có thể gặp được Vân Tiêu.

"Vân cô nương, ta cũng phải đi!" Kỳ Tô kích động: "Sư phụ chắc chắn có hứng thú với những trường hợp này, nếu người còn sống, nhất định người sẽ đến đó."

Nghĩ đến sắp được gặp lại sư phụ, tâm trạng Kỳ Tô vô cùng xúc động.

Tề lão nhị khẽ mỉm cười: "Vân cô nương, khi nào bắt đầu chữa trị cho Tiêm Tiêm?"

Vân Lạc Phong im lặng một lát rồi mới nói: "Ngày mai đi, trước khi chữa trị cần chuẩn bị vài thứ."

"Được! Nếu cần dùng linh dược gì xin cứ nói, ta nhất định chuẩn bị đầy đủ."

Chỉ cần chữa trị khỏi cho Úc Tiêm Tiêm, có táng gia bại sản hắn cũng đồng ý.

Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, nàng có ngu mới lấy linh dược của mình chữa bệnh cho người có điều kiện như vậy.

Vì thế, Vân Lạc Phong lưu loát viết liền một mạch danh sách linh dược cần dùng, rồi đưa cho Tề lão nhị bảo hắn đi chuẩn bị.

Tề lão nhị đi ra ngoài, Vân Lạc Phong và Kỳ Tô cũng cáo từ, trong phòng chỉ còn lại mình Úc Tiêm Tiêm.

Từ đầu đến cuối Úc Tiêm Tiêm đều biết Tề lão nhị làm vậy là vì tỷ tỷ mình.

Thế nhưng.....

Nàng không vì vậy mà cảm thấy đau lòng, ngược lại còn thấy rất may mắn.

Nếu tỷ phu không phải là người trọng tình như vậy, nàng ta làm sao bị tỷ phu thu hút? Hơn nữa, trong lòng nàng cũng không hy vọng tỷ phu quên tỷ tỷ...

"Tỷ tỷ, nếu lần này muội có thể sống thì muội nhất định sẽ chăm sóc Duyệt nhi cả đời, nhìn Duyệt nhi trưởng thành! Trước khi Duyệt nhi xuất giá, muội sẽ thay tỷ trấn giữ phủ nhị hoàng tử, không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội ức hiếp Duyệt nhi."

Cho dù, tiêu tốn cả đời mình!

__________

Bệnh của Úc Tiêm Tiêm là do trúng độc mãn tính, loại độc này tương đối phức tạp, y sư bình thường tuyệt đối không nhìn ra, đây là nguyên nhân vì sao không ai chữa trị được bệnh tình Úc Tiêm Tiêm.

Nếu muốn giải hết độc, cần đến mấy ngày.

Sau khi Tề lão nhị nghe nói Úc Tiêm Tiêm trúng độc, thì lập tức nổi trận lôi đình. Hắn phái người đi điều tra rõ chuyện này.

Nhưng hắn không có nói cho Úc Tiêm Tiêm biết chuyện này, mà chỉ làm một cách âm thầm.

Thông qua sự chữa trị của Vân Lạc Phong, độc trong người Úc Tiêm Tiêm bị khống chế, thân thể cũng không còn suy yếu như lúc đầu.

Trong khoảng thời gian này, Giản gia không có tìm Vân Lạc Phong gây phiền phức. Còn về Giản An....

Mặc cho nàng ta phản kháng thế nào thì kết quả vẫn bị phế thực lực, rồi bị đưa về Kỳ gia.

Đối với chuyện này, vì khiếp sợ thực lực của Vân Lạc Phong nên Giản Bác Văn không dám lên tiếng. Chỉ hy vọng chuyện này đừng liên lụy đến ông ta....

Nói cho cùng thì ông ta cũng chỉ là một Thần Linh Giả, ngay cả Thiên Thần Giả mà Vân Lạc Phong cũng có thể đánh bại, vậy chẳng phải giết ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao?
 
Chương 1916: Sao ngươi lại ở đây? (1)


Edit: Sahara

Phủ nhị hoàng tử.

Úc Tiêm Tiêm dựa nửa người lên đầu giường, gương mặt thanh tú cười tươi, so với lúc trước, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

"Hôm nay là ngày thi châm cuối cùng, lần này đã bài trừ toàn bộ độc tố còn sót lại trong người cô."

Vân Lạc Phong thu ngân châm lại, bình thản nhìn cô gái trên giường, từ tốn nói.

Úc Tiêm Tiêm khẽ mỉm cười: "Lần này thật sự đa tạ tỷ, nếu không nhờ tỷ, thân thể này của muội e là chỉ sống được mấy tháng nữa."

"Cô không cần cám ơn ta, đây là giao dịch giữa ta và nhị hoàng tử."

Nàng chữa trị cho Úc Tiêm Tiêm, lại giúp Tề lão nhị làm hoàng đế, tất cả là vì để hắn thần phục nàng.

"Tiêm Tiêm, cuối cùng muội cũng không sao nữa rồi." Nội tâm Tề lão nhị được thả lỏng: "Như vậy, ta cũng xem như không làm tỷ tỷ muội thất vọng."

Ánh mắt Úc Tiêm Tiêm hơi tối đi, nhưng nàng ta nhìn thần sắc vui mừng của Tề lão nhị, thì rất nhanh lại mỉm cười.

"Tỷ phu, muội từng hứa với tỷ tỷ là sẽ bảo vệ Duyệt nhi cả đời, hiện giờ muội đã có cơ hội thực hiện lời hứa của mình, muội nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Duyệt nhi."

Hai mắt Tề lão nhị lóe lên tia kích động, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, ta biết cô vì muốn ta gia nhập thế lực của cô cho nên mới cứu Tiêm Tiêm, nhưng ta vẫn phải đa tạ cô, nếu không có cô, ta...."

Vừa nói đến đây, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại chợt nghẹn lời, giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào. Quan trọng nhất là, vì ân tình này, hắn cam tâm làm thuộc hạ cho Vân Lạc Phong.

"Tề Linh, ta để Tụ Linh Dược Đường cung cấp đầy đủ Tụ Linh Dược cho ngươi, ngoài ra, số con rối ở đó cũng tùy ngươi chọn lựa. Ngươi có nắm chắc lấy được hạng nhất cuộc tranh bá lần này không?"

Vân Lạc Phong khẽ híp mắt, giọng điệu khí phách hiên ngang, trong căn phòng yên tĩnh này đặc biệt vang lên rõ ràng từng chữ.

Tâm Tề Linh khẽ động, nếu Vân Lạc Phong chịu cung cấp Tụ Linh Dược cho hắn không giới hạn, thì muốn giành thắng lợi trong trận tranh bá này, không phải là chuyện khó khăn.

"Cho ta thời gian, chỉ cần có đủ thời gian, ta có thể huấn luyện ra một đội quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

"Được!" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngoại trừ Tụ Linh Dược, trong tay ta còn có Trúc Cơ Linh Dược, loại thuốc này phù hợp với người vừa mới tu luyện không lâu. Ngươi chọn một ít thiên tài còn nhỏ tuổi, bắt đầu huấn luyện từ nhỏ. Những thiên tài nhỏ tuổi kia sau này sẽ trở thành bá chủ Phong Vân Đại Lục!"

Lúc còn ở Long Khiếu Đại Lục, dưới ánh mắt giám sát của hoàng tộc, Vân Lạc Phong đã từng thu phục huấn luyện một đám phế vật thành cường giả.

Trải qua huấn luyện của nàng, bọn họ đột phá thành thiên tài chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Sự thay đổi của bọn họ có liên quan rất lớn đến Trúc Cơ Linh Dược.

Nếu từ đầu những người đó không phải phế vật mà là thiên tài, vậy thì họ còn biến hóa đến mức nào?

Cho nên, Vân Lạc Phong nói những lời vừa rồi không phải là mạnh miệng, rồi sẽ có một ngày, nhưng tiểu thiên tài kia sẽ thật sự trở thành bá chủ.

Tề Linh chấn động, hai mắt lóe sáng.

Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, hắn liền biết hiệu quả của Trúc Cơ Linh Dược kia rất cường đại.

"Vân cô nương, nhiệm vụ chiêu mộ thiên tài cứ giao cho ta, còn về tên của của đội quân thiên tài này, phải làm phiền Vân cô nương rồi!"

Vân Lạc Phong suy tư thật lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khóe môi chợt cong lên thành một nụ cười mỉm.

"Vậy thì đặt là quân đoàn Phong Tiêu đi!"

Quân đoàn Phong Tiêu?

Tề Linh cảm thấy cái tên này hơi quái lạ, nhưng hắn không hỏi đến, mà chỉ cười nói: "Được, sau này đội quân đó sẽ gọi là quân đoàn Phong Tiêu."

"Tỷ tỷ...." Úc Tiêm Tiêm ngồi dậy, nàng ta nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: "Từ đây đến tứ quốc tranh bá vẫn còn một đoạn thời gian ngắn, mà hiện giờ thân thể của muội cũng đã bình phục, không bằng trong khoảng thời gian này để muội tiếp đãi tỷ tỷ, được không?"

___________

Sa: Sa cảm thấy tác giả cực kỳ thích chữ Linh, Thiên và họ Lâm. Cứ vài nhân vật phụ là thế nào cũng có người tên dính 1 trong ba chữ này.
 
Chương 1917: Sao ngươi lại ở đây? (2)


Edit: Sahara

Vân Lạc Phong nhìn Úc Tiêm Tiêm, có lẽ do muốn biết được thêm chút tin tức về Vân Nguyệt Thanh từ cô gái này, nên Vân Lạc Phong gật đầu: "Cũng được!"

Úc Tiêm Tiêm mỉm cười, nàng ta cười rất ngây thơ, từ trong đôi mắt to tròn của nàng ta có thế nhìn ra được thần sắc vui mừng thật lòng.

"Tỷ tỷ..." Úc Tiêm Tiêm từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh rồi ôm lấy khủy tay Vân Lạc Phong, cười hì hì, nói: "Muội biết có một tửu lâu bán đồ ăn không tệ, lần này muội làm chù, dẫn tỷ đi thưởng thức món ngon, được không?"

"Tiêm Tiêm, sức khỏe của muội....." Tề Linh có hơi lo lắng nhìn Úc Tiêm Tiêm.

Từ sau khi sức khỏe dần dần hồi phục, Úc Tiêm Tiêm không còn giống mỹ nhân trên giường bệnh nữa. Hiện tại, trông nàng rất hoạt bát, tươi cười xinh đẹp động lòng người.

"Tỷ phu, muội nằm trên giường lâu vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở không khí mát mẻ một chút, huynh cứ yên tâm đi!"

Thấy vậy, Tề Linh không nói gì thêm, chỉ đành thở dài: "Vậy muội nhớ chú ý an toàn."

Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh, thấy hắn lộ vẻ mặt lo lắng, liền mỉm cười nói: "Cô ấy nói không sai, vừa khỏi bệnh đúng là nên đi lại nhiều một chút, hít thở không khí mát mẻ. Huống chi còn có người làm y sư như ta ở đây, ngươi còn lo lắng điều gì nữa?"

Tề Linh ngẩn người, sau đó bật cười: "Vậy làm phiền Vân cô nương! Tiêm Tiêm, muội nhớ nghe lời Vân cô nương, đừng gây phiền phức cho cô ấy, biết chưa?"

Úc Tiêm Tiêm tinh nghịch le lưỡi: "Tỷ phu, không lẽ muội là người suốt ngày chỉ biết gây phiền phức à? Huynh yên tâm đi, nếu muội nhìn thấy đám người tam hoàng tử, muội nhất định sẽ đi vòng đường khác."

Tề Linh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không ngăn Úc Tiêm Tiêm nữa.

Tuy nhiên, sau khi Úc Tiêm Tiêm và Vân Lạc Phong đi rồi, sắc mặt Tề Linh lập tức trầm xuống.

"Như thế nào? Vẫn không điều tra được gì?"

Trong căn phòng yên tĩnh, một bóng dáng màu đen đột ngột xuất hiện, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm nhị hoàng tử điện hạ, thuộc hạ đã tra xét toàn bộ hậu viện phủ hoàng tử, nhưng không phát hiện được người nào khả nghi."

"Chẳng lẽ.... Người mưu hại thê tử bổn điện hạ và muội muội nàng ấy không phải là đám nữ nhân ở hậu viện?" Tề Linh nheo mắt lại: "Mở rộng phạm vi điều tra cho ta! Tra xét toàn bộ Thiên Tề Quốc một lần! Nếu để ta biết kẻ nào cả gan làm chuyện này, ta nhất định không tha cho hắn!"

Rầm!

Tề Linh đánh một quyền lên tường, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trong mắt tóe đầy lửa giận.

Trong phủ hoàng tử mà dám hạ độc người của hắn, không tìm được hung thủ, hắn thề không bỏ qua!

______________

Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, bên ngoài một tòa tửu lâu xa hoa, một đám người đang sôi nổi bàn tán.

Đám người kia đang vây quanh một thiếu niên quần áo lam lũ. Thiếu niên kia đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, cho nên Vân Lạc Phong không cách nào nhìn rõ diện mạo của hắn.

Có điều, dáng vẻ gầy yếu cùa thiếu niên kia, đứng giữa nơi mưa rền gió dữ thế này, trông có vẻ rất đơn bạc.

"Tên ăn mày kia, ngươi thật to gan, lại dám đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta trộm đồ?"

"Đánh gãy chân tên ăn mày này đi, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"

"Ai không biết Thiên Kỳ Lâu này là tửu lâu của tam hoàng tử, ngay cả địa bàn của tam hoàng tử cũng dám đến trộm, có phải muốn chết không?"

Lời bàn tán của đám người kia rơi vào tai Vân Lạc Phong, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Trên đời này thiếu gì người đáng tội nghiệp, không phải người nào cũng đáng giá để nàng giúp.

Tuy nhiên....

Ngay lúc Vân Lạc Phong đi ngang qua thiếu niên kia, nàng theo bản năng liếc nhìn hắn ta một cái, ngay tức khắc, sắc mặt nàng trầm xuống, đồng tử co lại.
 
Chương 1918: Sao ngươi lại ở đây? (3)


Edit: Sahara

Dù thiếu niên kia ăn mặc lam lũ, nhưng diện mạo hắn lại rất sạch sẽ trong trẻo, hắn nắm chặt nắm đấm run lên nhè nhẹ, giống như đang cực kỳ nhẫn nhịn.

Có lẽ phát hiện ra có người khác đang nhìn mình chằm chằm, nên thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lại Vân Lạc Phong.

Ngay khi thấy dung mạo đẹp như tranh vẽ của bạch y nữ tử, trong mắt thiếu niên dâng lên rất nhiều cảm xúc đan xen.

Bi thương, phẫn nộ, uất ức..... Còn có oán khí nặng nề.

Dù thế nào Vân Lạc Phong cũng không ngờ tới, ngay tại thời điểm này, trong hoàn cảnh này, nàng lại gặp lại..... Mặc Thiên Thành.

Nàng càng không ngờ đến, thiếu niên cao ngạo không ai bì được, lại lưu lạc đến hoàn cảnh như hiện tại....

Tuy nhiên....

Vân Lạc Phong đột nhiên nhớ tới lời Vân Tiêu từng nói.

Nếu Mặc Thiên Thanh gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, phong ấn trong người hắn sẽ tự động giải trừ, lúc đó, tên gia hỏa này chắc chắn sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ.

Vì thế, chỉ trong tích tắc, Vân Lạc Phong đã đưa ra quyết định....

"Tỷ tỷ?"

Úc Tiêm Tiêm quay đầu lại, phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng yên một chỗ, không chưa đợi Úc Tiêm Tiêm hỏi ra nghi vấn trong lòng, thì nàng ta đã thấy Vân Lạc Phong cất bước đi về phía tên ăn mày kia.

"Hắn trộm cái gì của các ngươi?"

Giữa lúc mọi người đang dùng lời công kích tên ăn mày, thì một giọng nói tà khí nghiêm nghị chợt vang lên, làm mọi người phải quay đầu nhìn lại.

Mà giọng nói này, đối với Mặc Thiên Thành mà nói, giống như tiếng trời.

Hốc mắt hắn lập tức ươn ướt: "Tuyệt Thiên, Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta mà!"

"Ta lập lại một lần nữa, ta không phải Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong hung tợn uy hiếp, nói: "Nếu ngươi còn gọi sai, ta sẽ mặc kệ ngươi!"

Mặc Thiên Thành lập tức im miệng.

Cái cảnh không có thực lực còn bị người ta sỉ nhục này, hắn không muốn tiếp tục trải qua nữa....

Đi theo Vân Lạc Phong, chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ!

Vân Lạc Phong nhìn về phía đám đông, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc thì hắn đã trộm cái gì của các ngươi?"

Trong đám người kia, đứng đầu là một tên chưởng quầy, hắn ta cười lạnh lùng: "Hắn ta đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta ăn uống không trả tiền, còn trộm linh dược trong Thiên Kỳ Lâu chúng ta!"

"Ngươi nói bậy!" Mặc Thiên Thành phẫn nộ: "Ta không có ăn uống không trả tiền, cây linh dược kia rõ ràng là tiền rượu và thức ăn ta trả cho các ngươi. Nhưng ngươi lại đổi trắng thay đen, nói ta ăn trộm của các ngươi."

"Há, một tên ăn mày như ngươi, làm sao có được linh dược? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ! Ta nói cho ngươi biết, cây linh dược kia chính là ngươi trộm của chúng ta! Mau giao hết số linh dược còn lại trên người ngươi ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách sáo!"

Mặc Thiên Thành siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nếu như là trước đây, sao hắn lại để loại người này bắt nạt được chứ?

Đều tại Vân Tiêu!

Nếu không phải Vân Tiêu lừa mình, mình sẽ không tự phong ấn thực lực, càng không rơi vào hoàn cảnh này.

Nhớ lại mọi chuyện từng trải qua, Mặc Thiên Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, bùng nổ oán niệm ngập trời.

Nghe đến đây, rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là Thiên Kỳ Lâu muốn ăn cướp trắng trợn.

Nàng nheo mắt lại, như cười như không nhìn đám người trước mặt: "Ngươi nói hắn trộm linh dược, có chứng cứ gì không?"

"Cái này...." Chưởng quầy bất ngờ sửng sốt, sao đó lại cứng cổ nói: "Hắn là một tên ăn mày, nếu linh dược kia không phải hắn trộm, vậy hắn lấy ở đâu ra?"

"Số linh dược kia đương nhiên là của ta cho hắn!" Vân Lạc Phong cong khóe môi: "Mặc Thiên Thành, xem ra số linh dược kia để ở chỗ ngươi không an toàn, nên đưa lại cho ta thì hơn!"

Mặc Thiên Thành ngẩn ngơ.

Linh dược của hắn từ khi nào biến thành của Vân Lạc Phong cho rồi?

Dù vậy, Mặc Thiên Thành vẫn ngoan ngoãn lấy hết tất cả linh dược ra, đưa cho Vân Lạc Phong.

"Cho ngươi, linh dược của ta đều ở đây!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom