Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1839: Kỳ Linh không phải phế vật (2)


Edit: Sahara

Suy cho cùng, trước khi kẻ chống lưng cho Kỳ Tô đổ, hoàng đế chưa trọng bệnh, thì công chúa vô cùng được yêu thương.

Nếu tứ công chúa đi cáo trạng, thì phủ thái phó coi như xong.

Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, liếc nhìn Tiêu Khả đang được Tiêu Siêu đỡ dậy.

Lúc này, sắc mặt Tiêu Khả trắng bệch, làm người ta dễ sinh lòng che chở. Đám đông chung quanh có không ít người đồng tình, buông lời mắng chửi Kỳ Tô, còn khinh thường nhìn Vân Lạc Phong.

"Ngươi nói ả ta là sư phụ Kỳ Linh? Nực cười! Kỳ Linh là phế vật, bái sư để làm gì? Muốn tìm cớ cũng nên tìm cái cớ nào nghe được một chút. Ả ta rõ ràng là một tiện nhân thông đồng với ngươi."

Tiêu Siêu thấy muội muội mình bị ức hiếp, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, cho nên hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt toàn là khinh miệt.

"Đám người xấu các ngươi, không được ức hiếp sư phụ ta!"

Vốn dĩ, sau khi nhìn thấy huynh muội Tiêu gia, Kỳ Linh rất sợ, luôn trốn trong lòng Vân Lạc Phong, nhưng khi nghe thấy người sư phụ mà cô bé kính trọng nhất bị người ta buông lời nhục mạ, thì Kỳ Linh hoàn toàn phẫn nộ, lập tức thoát khỏi lòng ngực Vân Lạc Phong, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tiêu Siêu.

Tiêu Siêu lại không có bất kỳ hành động gì, không phải hắn cảm thấy động thủ với một tiểu nha đầu giữa chốn đông người là rất mất mặt, mà là hắn không muốn làm bẩn tay mình.

Tiêu Siêu bất động, nhưng một tên nhãi ranh khoảng tám chín tuổi đứng sau hắn thì không. Thân mình tên nhãi ranh kia chợt lóe, phẫn nộ triển khai công kích về phía Kỳ Linh.

"Tiểu Linh!"

Tim Kỳ Tô chợt co thắt.

Tuy Tiểu Linh không còn là phế vật, nhưng con bé chỉ vừa bắt đầu tu luyện không bao lâu, hơn nữa tuổi nhỏ sức lực nhỏ, làm sao là đối thủ của một đứa trẻ tám chín tuổi?

Vân Lạc Phong trước sau vẫn im lặng đứng một bên, nàng muốn xem thử thành quả tu luyện trong mấy tháng qua của Kỳ Linh.

Trong lúc giúp Kỳ Linh tu luyện, nàng cũng đồng thời dùng linh khí tôi luyện thân thể Kỳ Linh. Hơn nữa, cái nàng dùng không chỉ có linh khí trong không gian thần điển, mà còn có vô số Tụ Linh Dược.

Cho nên, Vân Lạc Phong có lòng tin, thành quả tu luyện ba tháng của Kỳ Linh hoàn toàn không kém ba năm tu luyện của người khác.

Với điều kiện hỗ trợ tu luyện phong phú như vậy mà không thắng nổi một thằng nhãi ranh tám chín tuổi, vậy thiên phú của Kỳ Linh đúng là kém đến không còn gì kém hơn.

Tên nhãi kia nhào về phía Kỳ Linh, mắt hiện lên tia hung ác, xuất chưởng vô cùng sắc bén, hoàn toàn không nể tình đối phương chỉ là một tiểu nha đầu năm tuổi.

Ngay thời điểm mọi người khẳng định Kỳ Linh không chết cũng sẽ trọng thương, thì Kỳ Linh bỗng nhiên lắc mình tránh thoát đòn công kích của tên nhãi kia.

Tên nhãi kia sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh tay đã bị Kỳ Linh bắt lấy, tiếp theo là bị cắn mạnh đau điếng.

"A!"

Tên nhãi kia ăn đau hét lên chói tai, vung mạnh cánh tay muốn hất Kỳ Linh ra.

Thế nhưng Kỳ Linh cắn rất chặt, không hề có ý định nhả ra.

"Nhả ra cho ta!"

Tên nhãi kia tức giận, xuất chưởng nhắm vào đầu Kỳ Linh.

Đôi mắt tròn xoe của Kỳ Linh chợt lóe sáng, ngay tích tắc chưởng của tên nhãi kia sắp đánh trúng đầu cô bé, thì cô bé lập tức nhả tay tên nhãi kia ra rồi né đi.

Tuy nhiên.....

Tên nhãi kia không kịp thu chưởng lại, tự đánh trúng tay mình, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên thật lớn, tiếp theo đó là một tiếng hét vô cùng đau đớn.

"Cho ngươi làm chó săn cho hai kẻ xấu xa kia! Ta đánh chết ngươi!"

Kỳ Linh tức đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thừa dịp tên nhãi kia còn chưa hồi thần lại, liền nhanh chóng bổ nhào lên người tên nhãi kia, vận linh khí bao lấy nắm đấm nhỏ của mình, hung hăng đánh từng quyền một xuống người tên nhãi kia.

"Ở cùng hai kẻ xấu xa kia đều không phải thứ người tốt lành gì! Cho các ngươi ăn hiếp sư phụ ta nè!"

Vì suy nghĩ như vậy nên khi Kỳ Linh đánh tên nhãi kia, cô bé không thấy áy náy một chút nào.

Ai bảo tên này làm chó săn cho huynh muội Tiêu gia?
 
Chương 1840: Kỳ Linh không phải phế vật (3)


Edit: Sahara

Sắc mặt hai huynh muội Tiêu gia đều rất khó coi.

Tên nhãi kia là đường đệ của hai người họ, thiên phú tuy không phải rất cao, nhưng cũng không thấp! Không ngờ lại bị Kỳ Linh nghiền áp.

Kỳ Linh bất quá chỉ mới năm tuổi!

Một năm trước còn là một phế vật!

Đúng vậy, theo như lời bọn họ, chính là một năm trước! Một năm trước, Kỳ Linh xác thật là phế vật. Khiến người ta bất ngờ chính là, mới hơn một năm không gặp, vậy mà Kỳ Linh đã có thể tu luyện?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn Vân Lạc Phong.

Nếu Kỳ Linh đã có thể tu luyện, nói cách khác, điều Kỳ Tô nói là thật! Nữ nhân này thật sự là sư phụ của Kỳ Linh?

Tiêu Siêu lại không nghĩ có bấy nhiêu đó mà thôi.

Hắn ta biết, Vân Nguyệt Thanh mất tích là vì đi tìm thuốc cho Kỳ Linh, bây giờ Kỳ Linh đã có thể tu luyện, vậy có phải chứng tỏ, Vân Nguyệt Thanh đã trở về rồi không?

Hơn nữa......

Tại sao hắn ta lại thấy nữ nhân này quen mắt như vậy? Dường như có vài phần tương tự Vân Nguyệt Thanh.

Suy nghĩ này làm Tiêu Siêu hoảng sợ, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Tránh ra!"

Tiêu Khả rõ ràng không nghĩ nhiều như Tiêu Siêu, ả nhanh chóng bước tới, giơ chân lên muốn đá Kỳ Linh.

Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, giữ chặt chân ả ta.

Tiêu Khả kinh ngạc không thôi, vừa rồi ả ta nhìn thấy Vân Lạc Phong vẫn còn đứng bên cạnh Kỳ Tô, tại sao mới chớp mắt một cái đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay bên cạnh ả?

Mà ả lại không hề cảm nhận được một chút gì?

"Xem ra ngươi không cần cái chân này nữa, đã vậy thì....." Vân Lạc Phong nheo mắt.

Sau đó.....

Rắc một tiếng, âm thanh gãy vỡ vang lớn lên, tiếp theo là tiếng hét đau đớn tê tâm liệt phế.

"A...a....a! Chân của ta! Chân của ta!"

Rầm!

Vân Lạc Phong dùng sức đẩy một cái, Tiêu Khả liền ngã nhoài xuống đất, ả ta ôm chặt lấy cái chân bị Vân Lạc Phong bẻ gãy, mặt mày trắng bệch.

Cái này..... Quá khiến người ta chấn động rồi!

Mọi người ở đây đều khiếp sợ đến mức không dám ho he.

Vừa rồi Kỳ Tô bị thực lực Kỳ Linh làm cho kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nên mới để Vân Lạc Phong đi trước một bước, giáo huấn Tiêu Khả.

Hắn cảm thấy, bẻ gãy một chân vẫn còn rất hời cho Tiêu Khả.

Còn nhớ, lúc trước chính Tiêu Khả muốn tìm người làm nhục Kỳ Linh!

Mà khi đó Kỳ Linh mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi!

Có điều....

Tương lai còn dài, món nợ này, hắn sẽ từ từ tính với Tiêu Khả.

"Sư phụ!"

Kỳ Linh leo xuống người tên nhãi kia, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.

Hàng mi vừa dài vừa cong chớp chớp mắt không ngừng, dễ thương đến mức làm người ta yêu thích không thôi.

"Có bị thương không?" Vân Lạc Phong quan tâm, hỏi.

Kỳ Linh lắc lắc đầu: "Bọn chúng ăn hiếp sư phụ, đều là người xấu!"

Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh lên, tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi, nhưng bế lên cũng khá nặng, chứng tỏ dù bị đuổi khỏi Kỳ gia một năm ròng, nhưng Kỳ Tô vẫn chăm sóc muội muội hắn rất tốt.

"Khả nhi!"

Tiêu Siêu rốt cuộc cũng hồi thần lại, hắn phẫn nộ gầm lên: "Kỳ Tô, ngươi dám động vào Khả nhi, cha ta nhất định không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ coi!"

Dứt lời, Tiêu Siêu sai người khiêng Tiêu Khả trở về.

Vừa rồi là do hắn bị Kỳ Linh dọa sợ, cho rằng Vân Nguyệt Thanh đã trở lại.

Nhưng, nếu Vân Nguyệt Thanh đã trở lại, thì sao Kỳ gia vẫn bình yên vô sự?

Cho nên, việc Kỳ Linh có thể tu luyện, chắc là nhờ đã gặp được kỳ ngộ gì đó mà thôi.

Còn về dung mạo Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh có phần tương tự nhau......

Trên đời này, người giống người không ít, hiển nhiên cũng chỉ là trùng hợp!

"Kỳ Tô, vào trong thôi, Kỳ Linh chắc cũng đói rồi!"

Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh đi vào tửu lâu.

Kỳ Tô cũng không vì sự xuất hiện của huynh muội Tiêu gia mà ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mình, sắc mặt hắn chỉ hơi trầm đi một chút mà thôi, hắn yên lặng đi theo sau Vân Lạc Phong.
 
Chương 1841: Kỳ Linh không phải phế vật (4)


Edit: Sahara

Kỳ gia.

Trong đại viện, một mỹ phụ đang dắt tay một thiếu nữ tuổi tương đương Kỳ Tô đi đến.

Sau lưng bà ta là một đám hộ vệ cùng nha hoàn, tư khái kia không khác hoàng đế đi tuần bao nhiêu, ánh mắt cao cao tại thượng đánh giá hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên.

"Số hoa cỏ này là người nào trồng?"

"Bẩm nhị phu nhân, là đích thân đại phu nhân trồng!"

Vị mỹ phụ được gọi là nhị phu nhân kia cực kỳ bất mãn, nhíu mày lại: "Mau nhổ hết tất cả cho ta, thật chướng mắt!"

"Nhưng mà, những thứ này đều là tâm huyết của đại phu nhân......"

Quan gia có chút khó xử, cung kính đáp.

Lúc này, Kỳ Chính và Kỳ Mặc cũng vừa tới, nghe thấy lời quản gia, Kỳ Mặc lập tức giận dữ: "Không nghe thấy nhị phu nhân nói gì sao? Lập tức nhổ hết mấy thứ chướng mắt này đi ngay!"

Quản gia có chút bất ngờ, Kỳ Mặc thiếu gia không phải là con của đại phu nhân sao? Tại sao lại nói chuyện thay cho một tiểu thiếp?

Mà gia chủ chẳng những có nữ nhân khác bên ngoài, lại còn sinh một đứa con gái, che giấu nhiều năm như vậy.

Nghĩ đến đây, quản gia liền thấy bất bình thay Lâm Tình.

Quản gia từng nhận ân huệ của Lâm Tình, tất nhiên đứng về phía bà ấy, tuy nhiên, tình hình hiện nay không cho phép ông ấy lên tiếng.

"Tướng công!"

Mỹ phụ tỏ ra rất ủy khuất, nước mắt chực chờ rơi, bà ta yếu ớt dựa vào người Kỳ Chính, khóc rất thương tâm.

"Thiếp biết mình chỉ là ngoại thất chàng nuôi bên ngoài nhiều năm, những hạ nhân này đều hướng về tỷ tỷ, thiếp cũng không muốn tranh với tỷ tỷ cái gì, ngay cả con trai mình đứt ruột sinh ra cũng nhường cho tỷ ấy, tại sao tỷ ấy còn đối xử với thiếp như vậy? Rốt cuộc thì thiếp đã làm gì có lỗi với tỷ ấy chứ?"

Con trai đứt ruột sinh ra cũng nhường?

Lời này của mỹ phụ đúng là làm người ta ngẩn ngơ, không hiểu bà ta có ý gì.

Nếu Kỳ Chính đã đồng ý đón ngoại thất vào cửa, thì tất nhiên không có ý định che giấu thân phận Kỳ Mặc, ông ta đằng hắng, nói: "Các ngươi truyền lời xuống dưới, địa vị nhị phu nhân trong phủ sau này chỉ ở dưới ta, còn nữa, nhị phu nhân mới chính là mẫu thân ruột của đại thiếu gia!"

Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Kỳ Mặc là con của nhị phu nhân? Vậy con của đại phu nhân đâu?

"Năm đó, đại phu nhân sinh một thai chết, ta vì an ủi đại phu nhân, mới bất đắc dĩ để mẫu tử Phỉ Phỉ chia lìa. Mấy năm nay ta luôn thấy thẹn với Phỉ Phỉ, bây giờ đón nàng ấy về phủ, chính là muốn bồi thường cho nàng ấy thật tốt."

Cái gì?

Mọi người càng kinh ngạc hơn.

Năm đó, đại phu nhân và nhị phu nhân cùng lúc lâm bồn, kết quả, đại phu nhân sinh một thai chết, cho nên lấy con của nhị phu nhân thay thế?

Kỳ Chính tuyệt đối không nói cho người khác biết chuyện ông ta tự tay bóp chết con ruột mình, dù ông ta cho rằng cách làm này của ông ta về tình có thể tha thứ, nhưng nhất định sẽ bị người đời phê phán.

"Mặc nhị!" Kỳ Chính nhíu mày: "Người đàn bà kia đâu? Không phải cha bảo con hôm nay thả bà ta ra để bà ta tới châm trà cho mẫu thân con à? Sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng người đâu?"

Bắt chính thê châm trà cho tiểu thiếp, đoán chừng cũng chỉ có mình Kỳ Chính là có thể làm ra loại chuyện này.

Làm người đều cần thể diện, vì thế, dù có rất nhiều người sủng ái tiểu thiếp, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá phận giống như thế này.

Kỳ Chính cảm thấy nợ Giản Phỉ Phỉ rất nhiều, nên mới tính toán cấp thể diện lớn nhất cho bà ta.

Lưu Phong Quốc có quy định, trừ phi chính thê chết đi, nếu không nam nhân không thể tục huyền, chính thê chưa chết, tiểu thiếp không thể thượng vị.

Đây là nguyên nhân Giản Phỉ Phỉ chỉ có thể làm nhị phu nhân.

Nhưng mà, có Kỳ Chính chống lưng, địa vị trong phủ của Giản Phỉ Phỉ liền bỏ xa Lâm Tình.

Có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kỳ Mặc không có cách nào trở thành đích trưởng tử.

Nhưng chuyện này có gì lớn?

Ai quy định gia sản chỉ có thể do đích trưởng tử kế thừa? Chỉ cần gia chủ thích, cho ai là quyền của gia chủ.
 
Chương 1842: Kỳ Linh không phải phế vật (5)


Edit: Sahara

Vì thế, quan niệm về đích-thứ của Phong Vân Đại Lục cũng không phải là rất mạnh mẽ.

Con của tiểu thiếp cũng không bị người khác coi thường.

Người đáng bị coi thường là kẻ thất bại và kẻ yếu!

Nếu không, loại người ích kỷ như Kỳ Mặc, tuyệt đối sẽ không nhận mẫu thân mình là tiểu thiếp.

"Cha, người đàn bà kia thân thể mình không thoải mái, nên không chịu tới." Kỳ Mặc lạnh lùng trả lời.

"Cái gì?"

Vừa nghe thấy lời này, KỳChính lập tức giận dữ: "Phỉ Phỉ hồi phủ, ả dám không tới? Ngay cả mệnh lẹnh của ta cũng dám cãi?"

"Tướng cống!" Giản Phỉ Phỉ không coi ai ra gì, rúc vào lòng Kỳ Chính: "Thôi đi! Tỷ ấy dù gì cũng là thê tử của chàng, thiếp bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, vẫn là đừng để đại phu nhân tới châm trà cho thiếp, nếu để người ngoài biết, họ lại cho rằng tướng công chàng sủng thiếp diệt thê, thiếp không muốn tướng công bị người khác hiểu lầm."

Bộ dáng này của Giản Phỉ Phỉ giống như đã chịu uất ức lớn bằng trời vậy.

Kỳ Chính đau lòng vô cùng, nhưng nơi này là Đế Thành, không phải Lâm Phong trấn, nếu chuyện này truyền tới tai các đại thần, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Cầm phi.

Tuy nói tiểu hoàng tử là con trai duy nhất của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng vẫn còn có rất nhiều cháu trai khác.

Ngay cả chuyện ông ta bán Kỳ Linh, cũng là lén lút không dám cho người ngoài biết.

"Cha!" Thiếu nữ bên cạnh chu miệng, căm giận nói: "Con không cảm thấy bắt người đàn bà Lâm Tình kia tới châm trà cho mẹ có cái gì không đúng, cũng không xem thử bao nhiêu năm qua bà ta đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với mẹ con."

"Nhạc nhi, đừng nói nữa!" Sắc mặt Giản Phỉ Phỉ tái đi, vội vàng quát lớn.

"Không! Con phải nói!" Kỳ Nhạc vẫn giữ biểu tình căm giận như cũ: "Đầu tiên là bà ta cướp mất thời gian ở bên phụ thân của mẹ, sau lại cướp đi thân tình cốt nhục của mẹ và ca ca. Mười mấy năm qua, chính vì bà ta mà mẹ phải chăn đơn gối chiếc, lấy nước mắt rửa mặt. Con đã nhiều lần khuyên mẹ đi tìm cha, nhưng mẹ chết sống không chịu, nói Lâm Tình là bình dấm chua, sẽ không cho phép mẹ tồn tại. Mẹ thà để bản thân chịu uất ức, cũng không muốn gây phiền phức cho cha."

"Mẹ thông tình đạt lý như thế, còn bà ta thì sao? Nếu bà ta thật sự quan tâm cha, thì nên chấp nhận người mà cha yêu mới đúng." Kỳ Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, giống như Lâm Tình mới là kẻ thứ ba không bằng: "Bà ta hại mẹ con thảm như vậy, chẳng lẽ không nên châm trà tạ lỗi với mẹ con sao?"

"Nhạc nhi!"

Giản Phỉ Phỉ vội vàng quát lớn lần nữa.

Nhưng nếu Giản Phỉ Phỉ thật sự có lòng ngăn cản, thì nên bịt miệng Kỳ Nhạc lúc ả vừa mở miệng kìa, đằng này bà ta đợi Kỳ Nhạc nói xong hết mới giả vờ lớn tiếng quát mắng.

"Kỳ Mặc!"

Kỳ Chính bị những lời này chọc giận, có điều, lửa giận của ông ta không phải đốt Kỳ Nhạc, mà là nhắm vào Lâm Tình.

"Con đi lôi người đàn bà kia đến đây nhận lỗi cho ta! Mặc kệ ả ta sắp chết hay là còn chút hơi tàn cũng lôi tới đây!"

Nếu để người không biết thấy được một màn này, có lẽ sẽ tưởng rằng Lâm Tình đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó với mấy người Kỳ Chính, cho nên dù Lâm Tình bệnh tình đang nguy kịch cũng phải tới tạ lỗi.

"Dạ! Hài nhi lập tức đi tìm bà ta!"

Có câu này của Kỳ Chính, Kỳ Mậc liền dương dương tự đắc, hắn ta làm một dấu hiệu đắc thắng với muội muội mình, rồi lập tức xoay người đi về phía hậu viện.

"Phỉ Phỉ, chúng ta cùng đến đại đường đợi đi!" Kỳ Chính cầm tay Giản Phỉ Phỉ, ông ta nhìn diện mạo xinh đẹp vẫn không thay đổi qua bao năm của bà ta, đúng là càng nhìn càng thích: "Mười mấy năm qua, thật là uất ức cho nàng, nàng vất vả nuôi lớn Nhạc nhi, ta lại không thể đến thăm nàng dù chỉ một lần, hiện tại, ta bắt kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả những chuyện này đến châm trà tạ tội với nàng, còn về việc có tha thứ hay không, tất cả tùy thuộc vào quyết định của nàng."
 
Chương 1843: Kỳ Linh không phải phế vật (6)


Edit: Sahara

Sau khi dứt lời, Kỳ Chính liền dẫn mẹ con Giản Phỉ Phỉ vào đại đường, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, chờ tội nhân đến.

Không bao lâu sau, Kỳ Mặc lôi một người đàn bà sắc mặt trắng bệch đến.

Mặt mày người đàn bà này tái nhợt, hiển nhiên là bệnh rất nặng, ngay cả đi đường cũng lảo đảo, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Đối với chuyện này, Kỳ Chính lại không chút đồng tình, còn cảm thấy là Lâm Tình tự làm tự chịu.

"Lâm Tình, ngươi mau quỳ xuống trước Phỉ Phỉ!" Kỳ Chính quát lớn.

Cả người Lâm Tình run lên, bà cắn chặt môi mình: "Dựa vào đâu ta phải quỳ trước một tiểu thiếp?"

"Dựa vào ngươi cướp đi con trai của Phỉ Phỉ, cướp đi sự sủng ái của ta dành cho nàng ấy."

Lời này giống như là Lâm Tình thật sự muốn cướp đi Kỳ Mặc không bằng.

Rõ ràng lúc ấy chính ông ta bóp chết con trai ruột của mình, đem Kỳ Mặc giả mạo thay vào, kết quả, tất cả mọi chuyện biến thành lỗi của Lâm Tình.

Thân mình Lâm Tình càng run rẩy kịch liệt hơn.

Lâm Tình cuối cùng cũng đã nhìn rõ, bất luận bà đối xử tốt với Kỳ Mặc thế nào, hắn ta cũng không hề quan tâm.

Thì ra.......

Nguyên nhân là vì Kỳ Mặc không phải là con bà!

Người bà dưỡng dục nhiều năm lại là con của người khác.

Bà chẳng hay chẳng biết gì đã đành, bây giờ còn bị ép phải tạ tội?

"Kỳ Chính, tôi đối với ông đã hết hy vọng! Một năm trước, ông đuổi Tô nhi và Linh nhi đi, tôi cho rằng, chúng rời khỏi Kỳ gia cũng là chuyện tốt. Dù bên ngoài nhiều vất vả, nhưng vẫn tốt hơn ở lại đây chịu đựng sỉ nhục. Thế nên tôi mới không ngăn cản ông, cũng không nói giúp chúng lời nào." Mặt Lâm Tình đầy thống khổ: "Nhưng ngàn vạn lần tôi không ngờ tới, ông lại muốn bán Linh nhi!"

Lâm Tình còn nhớ rất rõ dáng vẻ Kỳ Linh ôm chân mình khóc thút thít lúc bị đuổi khỏi Kỳ gia.

Tuy nhiên, lúc ấy bà muốn để các con rời khỏi Kỳ gia càng nhanh càng tốt!

Cho nên, bà không giúp các con mình, thậm chí còn không nói một lời.....

Khi đó, Linh nhi rất đau lòng, bà vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt đầy thất vọng của con gái.

Nếu bà biết mục đích thật sự của Kỳ Chính, dù phải liều mạng, bà cũng nhất định bảo vệ các con.

"Hôm qua, ông nói với tôi, ông nuôi ngoại thất bên ngoài, còn sinh một đứa con gái, tôi cũng đồng ý cho ông đón mẹ con họ về phủ." Biểu tình Lâm Tình vô cùng bi thương: "Nhưng không ngờ ông lại tán tận lương tâm tới mức này, để tôi nuôi con thay ả ta nhiều năm, còn bắt tôi tạ lỗi với ả?"

"To gan!"

Kỳ Chính đập lên mặt bàn một cái, phẫn nộ quát: "Ngươi hưởng thụ niềm vui vốn thuộc về người khác, chẳng lẽ không nên tạ lỗi?"

"Được! Ông nói Kỳ Mặc không phải con tôi, còn đón người đàn bà này vào phủ, thế nhưng, gia nghiệp này là do một tay Nguyệt Thanh gầy dựng, có phải ông cũng nên trả lại không?"

Kỳ Chính nheo mắt, cực kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Tình: "Vân Nguyệt Thanh đã chết! Ta là gia chủ Kỳ gia, mấy thứ này đều là của ta! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại để ý đến gia nghiệp Kỳ gia ta? Ngươi mau thành thật nói cho ta biết, có phải Vân Nguyệt Thanh đã để lại phối phương Tụ Linh Dược cho Kỳ Tô không? Kỳ Tô dám bán phối phương Tụ Linh Dược cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, đồ mà Kỳ Tô bán vốn nên thuộc về Mặc nhi, ngươi không chỉ phải tạ lỗi, còn phải bồi thường tổn thất!"

Cả người Lâm Tình cứng đờ, hiện giờ bà cảm thấy bản thân đúng là bị mù mà, tại sao trước kia lại yêu người đàn ông này?

"Nếu ta không nói thì sao?"

"Vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình! Người đâu! Chuẩn bị trà cho đại phu nhân!"

Hạ nhân bên cạnh sớm đã chuẩn bị trà, vừa nghe lệnh, liền đi đến cạnh Lâm Tình.

"Đại phu nhân, mời!"

"Các ngươi....." Lâm Tình giận run người, cả người càng thêm suy yếu.
 
Chương 1844: Một đồng cũng không cho chúng (1)


Edit: Sahara

"Lâm Tình, con gái ngươi còn nằm trong tay ta, nếu không muốn nó bị bán thì lập tức tạ lỗi nhận những sai lầm ngươi phạm phải!"

Sắc mặt Kỳ Chính lạnh lùng, trầm giọng quát lớn.

Đáy mắt Lâm Tình lộ vẻ hoảng loạn: "Ngươi đã làm gì Linh nhi?"

"Tạ lỗi! Bằng không, ngươi sẽ biết kết cục của Kỳ Linh!" Kỳ Chính lạnh nhạt nói.

Ngày tháng như vậy, đối với Lâm Tình mà nói, sớm đã là sống không bằng chết.

Cho nên, bà đã chuẩn bị sẵn sàng, thà chết không khuất phục.

Thế nhưng........

Trong lòng bà vẫn còn người bà quan tâm.

Người đó chính là hai đứa con của bà.

"Tướng công!" Giản Phỉ Phỉ thương hại nhìn Lâm Tình, nũng nịu nắm tay Kỳ Chính: "Hay là bỏ đi, thiếp chịu nhiều ủy khuất cũng không sao, dù sao mấy năm nay thiếp cũng quen rồi. Nhưng còn tỷ tỷ, tỷ tỷ sống trong nhung lụa đã lâu, làm sao chịu được uất ức như vậy? Vì thế....."

Lời này, ngoài mặt là cầu tình, kỳ thực là đổ dầu vào lửa, khiến Kỳ Chính càng thêm tức giận.

"Quỳ xuống!"

Phịch!

Kỳ Mặc đứng sau lưng Lâm Tình đột ngột đá vào sau gối bà ấy, làm bà phải quỳ xuống. Vì đau mà sắc mặt bà càng thêm nhợt nhạt.

"Dâng trà, tạ tội!"

Kỳ Chính liếc mắt ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh.

Hộ vệ kia lập tức nhét tách trà vào tay Lâm Tình.

Lâm Tình nắm chặt tách trà, bà giằng co mấy lần, lại nhớ tới Kỳ Linh tuổi còn nhỏ, sự ương ngạnh bất giác bị đánh tan.

"Mời.... Dùng trà!"

Một câu này là dùng hết sức lực toàn thân mà nói, cả người Lâm Tình lay động, suýt nữa đã ngất xỉu.

Giản Phỉ Phỉ rũ mắt, che giấu ý cười đắc thắng. Lúc đưa tay nhận lấy tách trà, Giản Phỉ Phỉ âm thầm sử dụng linh lực, khiến bàn tay Lâm Tình đau nhói, nước trà đổ ra ngoài.

"A!"

Nước trà đổ trúng tay Giản Phỉ Phỉ, bà ta đau đớn kinh hô lên, mu bàn tay trắng mịn giờ đỏ ửng, hốc mắt cũng ửng đỏ, rưng rưng nước mắt.

"Mẹ!"

Huynh muội Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc vội vã chạy đến bên cạnh Giản Phỉ Phỉ, mặt đầy lo lắng, rồi dùng ánh mắt căm phẫn nhìn trừng trừng Lâm Tình.

"Lâm Tình, ta biết tính tình ngươi nhỏ nhen, nhưng không ngờ lại đến mức độ này, ngươi thậm chí không thể chấp nhận Phỉ Phỉ?"

Kỳ Chính tức giận đánh một chưởng vào ngực Lâm Tình, tức khắc, cả người Lâm Tình bay ngược ra ngoài như tên rời cung.

Quan trọng nhất là, ngay cả một câu giải thích Kỳ Chính cũng không cho bà cơ hội nói.

Mà thực tế dù bà có nói thì Kỳ Chính cũng không tin.

Khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong đầu bà chỉ có hình hai đứa con của bà. Lâm Tình chợt nở nụ cười chua xót, rồi từ từ nhắm mắt lại.

"Mẹ!"

Đột nhiên, một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, vừa gần gũi, cũng thật xa xăm, làm đầu óc Lâm Tình chợt nổ vang.

Tô nhi?

Là Tô nhi của bà phải không?

Sao Tô nhi lại về Đế Thành?

Lâm Tình cố gắng hết sức muốn mở mắt ra nhìn đứa con bà thương nhớ ngày đêm, nhưng cả người bà lại chẳng còn chút sức lực nào, muốn mở miệng cũng không được, toàn bộ đầu óc dần dần mơ mở màng màng.

Bên ngoài sảnh đường, Kỳ Tô nhanh chóng xông vào trong, Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh theo sát phía sau.

Kỳ Tô vừa vào đã thấy cảnh Kỳ Chính đánh một chưởng vào người Lâm Tình, gương mặt tuấn tú ngay lập tức trắng bệch, cảm xúc trong mắt luân phiên thay đổi giữa phẫn nộ và lo lắng.

Người bước vào sảnh đường cuối cùng là lão thợ rèn.

Chuyện Kỳ Tô trở về làm lão thợ rèn rối rắm suốt mấy ngày, cuối cùng lão vẫn quyết định báo với Lâm Tình.

Lão vừa định vào Kỳ gia thì bắt gặp quản gia đang nhanh chân chạy ra ngoài.

Quản gia nói cho lão biết, Kỳ Chính đón một tiểu thiếp vào phủ, đang muốn làm khó Lâm Tình.
 
Chương 1845: Một đồng cũng không cho chúng (2)


Edit: Sahara

Sau khi biết chuyện này, lão thợ rèn vội vã chạy về báo tin cho Kỳ Tô.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Kỳ Tô đột ngột trở về Kỳ gia.

"Kỳ Tô, ai cho phép ngươi trở về?"

Khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô, sắc mặt Kỳ Chính lập tức thay đổi, phẫn nộ quát mắng.

Tuy nhiên, Kỳ Tô lại không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, mà đang vô cùng khẩn trương nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, làm phiền cô xem tình hình mẫu thân ta một chút!"

Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Lâm Tình.

Vừa nhìn một cái, nàng không khỏi nhíu mày.

"Bà ấy không đủ dinh dưỡng, làm cơ thể suy nhược cực hạn, hơn nữa còn một chưởng vừa rồi đả thương nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh."

Dinh dưỡng không đủ?

Tim Kỳ Tô đau nhói.

Đối với linh sư mà nói, họ có thể dùng linh khí thay thế thức ăn, nhưng điều này là sau khi đạt đến cảnh giới tu vi nhất định.

Lâm Tình thiên phú kém cỏi, thực lực hiển nhiên không cao, cho nên cần thông qua ăn uống để bổ sung đủ dinh dưỡng.

Vân Lạc Phong nói bà không đủ dinh dưỡng, nói cách khác..... Kỳ Chính bạc đãi bà!

"Trước đưa bà ấy đi nghỉ ngơi đã!"

Nhìn Lâm Tình, Vân Lạc Phong trầm giọng phân phó.

Lời này của Vân Lạc Phong, hiển nhiên là đang nói với lão thợ rèn.

Lão thợ rèn nhìn muội muội mình hôn mê bất tỉnh, tim đã sớm như bị ai bóp nghẹn, vừa nghe Vân Lạc Phong phân phó, lão lập tức ôm Lâm Tình lên, đi về hướng hậu viện Kỳ gia.

"Ai cho phép ả ta đi hả?"

Kỳ Chính lại đập mạnh xuống mặt bàn, phẫn nộ quát: "Tiện nhân Lâm Tình kia còn chưa tạ tội với Phỉ Phỉ, ả có quyền gì bỏ đi? Người đâu, bắt lấy bọn chúng cho ta!"

"Ta xem ai dám!"

Rầm!

Tức khắc, Vân Lạc Phong kích phát lực lượng toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn hộ vệ bốn phía đồng loạt rút kiếm, khí thế ngút trời quát lớn.

Không gì đáng ngạc nhiên, một tiếng quát này cùng lực lượng cường đại phát ra khiến đám hộ vệ run rẩy, lập tức ngừng lại hành động.

Tia hoảng sợ trong mắt bọn họ còn chưa biến mất, có thể là do không ngờ một nha đầu trẻ tuổi như Vân Lạc Phong lại phát ra khí thế cường đại đến như vậy.

Dù là gia chủ cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương này.

Giữa lúc hai bên giao phong, lão thợ rèn đã ôm Lâm Tình rời đi.....

"Ngươi là thứ gì? Lại dám xen vào chuyện của Kỳ gia ta?" Kỳ Chính tức giận quát, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong từ từ bừng lên lửa giận.

Vân Lạc Phong không trả lời, nàng thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Chính, hoàn toàn làm lơ ông ta, chỉ lo dỗ dành Kỳ Linh đang run rẩy.

Đương nhiên, Kỳ Linh lúc này không phải bị dọa sợ, mà là bị chọc tức.

"Ta hỏi ông, tại sao lại bắt mẹ ta tạ tội? Bà ấy đã làm sai chuyện gì?" Trong mắt Kỳ Tô chợt lóe tia hàn quang, lạnh giọng hỏi.

Kỳ Chính hừ: "Mẹ ngươi tước đoạt quyền lợi nhị phu nhân Kỳ gia của Phỉ Phỉ, tước đoạt sự sủng ái ta dành cho Phỉ Phỉ, quan trọng nhất là, ả đã đoạt đi Mặc nhi, làm hại Phỉ Phỉ đau khổ suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ ả không nên tạ tội?"

Trên thực tế, lúc bước chân vào Kỳ gia, Kỳ Tô cũng đã biết những chuyện này.

Nhưng hiện tại chính tại nghe Kỳ Chính nói những lời không biết xấu hổ này, Kỳ Tô càng thêm căm tức.

"Kỳ Mặc vào Kỳ gia không phải là do chính ông an bày sao? Hắn lớn được như vậy, cũng là nhờ một tay mẹ ta nuôi dưỡng. Các ngươi không cám ơn đã đành, lại còn lấy oán báo ơn?"

"Huống hồ, chuyện ông nuôi ngoại thất bên ngoài, giấu giếm ta và mẹ bao nhiêu năm trời, chẳng lẽ không phải là lỗi của ông? Bây giờ ông lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu mẹ ta?"

Kỳ Chính đen mặt.

Ông ta sai? Ông ta làm sao có thể sai?
 
Chương 1846: Một đồng cũng không cho chúng (3)


Edit: Sahara

"Kỳ Tô!" Giản Phỉ Phỉ thấy sắc mặt Kỳ Chính khó coi, vội vàng đứng dậy, vô cùng đau lòng mà nói: "Con hiểu lầm cha con rồi! Chuyện này không phải là lỗi của cha con! Là ta! Là ta cam tâm tình nguyện phòng không gối chiếc nhiều năm, cũng là ta tự nguyện từ bỏ Mặc nhi, chỉ vì muốn thanh toàn cho tâm nguyện sinh con đẻ cái của mẫu thân con. Con muốn trách thì cứ trách ta! Cha con không có lỗi gì cả!"

Lời này chẳng những giải vây cho Kỳ Chính, mà còn chứng minh Giản Phỉ Phỉ vô tội.

Ngược lại làm người ta cảm thấy Lâm Tình quá tàn nhẫn, cướp con của người ta, còn khiến người ta phòng không gối chiếc nhiều năm.

"Phỉ Phỉ, chuyện này không thể trách nàng, là lỗi của Lâm Tình! Nàng đừng ôm hết trách nhiệm vào người mình." Lúc đầu, sắc mặt Kỳ Chính còn đang khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói tự trách của Giản Phỉ Phỉ, sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều, vô cùng cảm động nhìn bà ta.

Đời này ông ta có tài đức gì, mà lại may mắn có được một người phụ nữ hết lòng suy nghĩ cho ông ta như thế?

Cùng so sánh, Lâm Tình kia đúng là không ra gì!

"Kỳ Tô!"

Mắt thấy Kỳ Tô định nói thêm gì đó, sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống, âm trầm mỉm cười, nói: "Ngươi cảm thấy tranh luận cùng loại người vô sỉ này, rất thú vị phải không?"

Kỳ Tô ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại: "Để ta dạy ngươi một chiêu, nếu gặp những kẻ thích giả vờ ủy khuất, thì việc ngươi cần làm là phải càng hung hãn hơn! Cho nên, hiện tại ngươi còn đợi chờ cái gì hả? Đánh cho ta! Đánh chết lão nương chịu trách nhiệm!"

Giọng nói Vân Lạc Phong cuồng vọng, khí phách ngút trời, cũng không kém phần ngạo mạn, nghiễm nhiên không hề đặt Kỳ gia vào mắt.

Thực ra Vân Lạc Phong không hề muốn nhanh như vậy đã để lộ bản thân, chỉ trách thế sự vô thường, nếu không dạy dỗ đám người này một trận, chỉ sợ.... Lương tâm nàng khó mà vượt qua cửa ải này.

"Tiện nhân, ngươi đừng quá đáng! Đây là Kỳ gia, ta muốn bóp chết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến!"

Kỳ Nhạc tức đến dậm chân, cũng ngay lúc này, sau lưng Vân Lạc Phong chợt lóe lên một đạo hồng quang, ngay sau đó là một tiểu cô nương xinh xắn người mặc hồng y đột ngột xuất hiện trước mặt Kỳ Nhạc.

"Chát!"

Tiểu cô nương hồng y tát một cái vào mặt Kỳ Nhạc, tức khắc, trên mặt ả liền xuất hiện dấu tay năm ngón đỏ ửng.

"Miệng ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút cho ta! Dám mắng chủ nhân ta, tự tìm đường chết!"

Ngay khi bốn chữ tự tìm đường chết vừa dứt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng bừng cháy lửa giận, ngay cả mái tóc đỏ cũng bay lên cao như ngọn lửa.

Kỳ Chính luôn nhìn Kỳ Tô, nên không chú ý đến Hỏa Hỏa đột ngột xuất hiện, chờ khi ông ta kịp nhận ra, muốn ngăn Hỏa Hỏa thì đã muộn....

"Kỳ Tô, xem ra các ngươi không còn muốn sống nữa rồi! Vậy được! Ta thanh toàn cho các ngươi!"

Uỳnh!

Kỳ Chính tức giận đứng phắt dậy, mà đối tượng ông ta nhắm tới trước tiên lại chính là người vừa tát Kỳ Nhạc, cũng chính là.... Hỏa Hỏa!

Có điều....

Kỳ Chính còn chưa lao đến trước mặt Hỏa Hỏa thì đã bị một thân hình cường tráng cản đường.

Đây là một nam nhân với khuôn mặt vô cảm, diện mạo bình thường, nhưng cực kỳ cường tráng, hai cánh tay hữu lực của hắn đột ngột duỗi tới, tấn công chớp nhoáng về phía Kỳ Chính.

Rầm!

Kỳ Chính vội nghênh đón đòn tấn công của đối phương, sau đó bị bức lui về sau mấy bước, trong cổ họng bỗng dâng lên mùi vị tanh ngọt, mặt mày ông ta nháy mắt biến thành màu gan lợn.

"Thần Linh Giả?"

Cái gì?

Nam nhân này là Thần Linh Giả? Hắn ta có lai lịch gì? Xuất hiện từ lúc nào?

Thời điểm tất cả mọi người nghĩ nát óc cũng không ra, thì giọng nói thanh lãnh của Vân Lạc Phong chợt vang lên: "Vân Dực, chỉ cần không chết, còn lại cứ tùy tiện đánh!"

Ý chính là, đánh đến bán thân bất toại* cũng được!

(*liệt nửa người.)

Bởi vì Vân Lạc Phong tạm thời chưa muốn giết Kỳ Chính, dựa vào những chuyện ông ta đã làm, thì phải khiến ông ta chịu đủ tuyệt vọng xong mới được chết.

"Hừ! Cho rằng đánh lén thì có thể đánh thắng ta? Đúng là nực cười vô cùng! Ta tốt xấu gì cũng là người vô địch ở cảnh giới Thần Linh, chỉ bằng ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta!" Kỳ Chính không cho đó là đúng, ông ta cười lạnh rồi dậm chân lấy đà phóng tới, triển khai công kích với Vân Dực.
 
Chương 1847: Một đồng cũng không cho chúng (4)


Edit: Sahara

Từng chiêu thức của Kỳ Chính luôn nhắm vào chỗ yếu của đối phương, nếu đổi thành người thường, chắc chắn không chết cũng trọng thương.

Nhưng Vân Dực là con rối!

Thân là con rối không có sinh mệnh, tất cả cũng không tồn tại cái gọi là tử huyệt.

Rầm!

Kỳ Chính đánh một quyền vào vị trí tim Vân Dực, lúc đánh trúng mục tiêu, tay ông ta đột ngột tăng thêm lực, một cổ linh khí từ người ông ta lập tức xông vào tim Vân Dực.

Kỳ Chính mỉm cười đắc thắng.

Tiểu tử này có phải kẻ ngốc hay không? Ngay cả tim mình cũng không biết bảo vệ. Nếu tim bị đánh trúng, chắc chắn phải chết.

Thế nhưng, nụ cười của Kỳ Chính rất nhanh đã hóa đá.

Bởi vì một tay Vân Dực bắt lấy cánh tay ông ta, rồi nâng tay còn lại lên, tích tắc sau đó, một cổ lực lượng cường đại đánh mạnh vào lòng ngực Kỳ Chính, cả người ông ta lập tức bay ngược ra ngoài.

"Sao có thể?"

Ông ta rõ ràng đã đánh trúng tim tiểu tử này, sao hắn ta vẫn có thể bình yên vô sự?

Không cho Kỳ Chính có thời gian nghĩ thông suốt, Vân Dực một lần nữa vọt tới trước mặt Kỳ Chính.

Vân Dực bóp lấy cổ Kỳ Chính, nâng ông ta lên cao, rồi lại hung hăng quăng xuống.

Một tiếng đùng vang lên thật lớn, mặt đất sụp xuống, tạo thành một cái hố to.

Động tác Vân Dực quá nhanh, nhanh đến độ Kỳ Chính không kịp phản ứng, chờ ông ta kịp nhận ra thì xương cốt toàn thân đau đớn không thôi, lúc này ông ta mới bị cơn đau giúp hoàn hồn lại.

Mình.... Bị đánh bại?

Không thể nào!

Bản thân mình là cường giả vô địch cảnh giới Thần Linh, sao có thể bại trận?

Mà Vân Dực hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Kỳ Chính chỉ vì ông ta đã bại trận.

Vân Dực là con rối, hắn trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong.

Chủ tử lệnh hắn đánh Kỳ Chính, chỉ cần chủ tử chưa kiu dừng thì hắn còn tiếp tục đánh.

Vì thế.....

Kỳ Chính đau đớn khắp người, cảm giác đau đớn còn chưa kịp vơi đi thì Vân Dực lại vọt tới trước mặt ông ta lần nữa, hắn phóng lên cao rồi đáp xuống, chân Vân Dực vừa hay dẫm lên người Kỳ Chính.

Tiếp theo....

Phụt!

Kỳ Chính nôn máu, hôn mê bất tỉnh.

Ở cảnh giới Thần Linh, Kỳ Chính đúng là rất mạnh, chỉ tiếc đối thủ ông ta gặp phải lại là một con rối.

Lại thêm ông ta chủ quan khinh địch nên càng bị thương nặng hơn.

Thử nghĩ mà xem, cùng một cảnh giới, một người bằng xương bằng thịt, biết đau đớn, bị thương nặng rồi liền mất khả năng chiến đấu, thậm chí có thể mất mạng, còn một người khác thì bất tử bất diệt, không đau đớn, không bị thương tổn, vậy còn đánh thế nào được?

Chính xác là không có gì để so sánh!

Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc đều kinh ngạc há hốc mồm, cả người không ngừng run rẩy.

Phụ thân bị đánh bại?

Chuyện này.... Sao có thể xảy ra?

So với huynh muội Kỳ Mặc, Giản Phỉ Phỉ hét lên một tiếng rồi lao vọt tới bên cạnh Kỳ Chính, khóc rống lên: "Tướng công, chàng không thể có việc gì được! Chàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!"

Ngươi có chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Ai sẽ chống lưng cho ta? Ta lấy gì tiếp tục tác oai tác quái?

Câu cuối cùng, Giản Phỉ Phỉ tất nhiên chỉ dám nói thầm trong lòng.

Bởi vì bà ta không biết Kỳ Chính hôn mê bất tỉnh thật hay là chỉ giả vờ mà thôi....

Vân Lạc Phong quay đầu đi, nhìn Kỳ Tô: "Không phải ngươi muốn trút giận cho mẫu thân ngươi sao?"

Lần này, Kỳ Tô rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, ánh mắt hắn nhìn Giản Phỉ Phỉ quả thật có thể dùng hình ảnh lưỡi dao sắc bén mà hình dung.

"Bà cảm thấy mẫu thân ta nên tạ tội với bà?" Khuôn mặt Kỳ Tô bị bao phủ bởi một tầng băng lạnh: "Kỳ gia to lớn như vậy, lại có thể khiến mẫu thân ta đói đến mức không đủ dinh dưỡng?"

Mặt Kỳ Mặc biến sắc, hắn ta phẫn nộ nhìn Kỳ Tô: "Kỳ Tô, ngươi cấu kết với người ngoài, đả thương phụ thân, mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia, tội đáng chết vạn lần!"

"Mưu đoạt gia sản Kỳ gia?" Kỳ Tô cười phá lên: "Kỳ gia vốn dĩ là của ta! Là lũ súc sinh vô sỉ các ngươi chiếm đoạt đồ của sư phụ ta để lại cho ta! Bây giờ còn dám mạnh miệng nói ta mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia? Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!"
 
Chương 1848: Một đồng cũng không cho chúng (5)


Edit: Sahara

Kỳ Mặc tức run cả người, nếu ánh mắt có thể giết người thì khẳng định Kỳ Tô đã chết trăm ngàn lần.

"Mặc nhi, đừng nói nữa!" Giản Phỉ Phỉ nước mắt đầy mặt, chậm rãi đứng dậy, mắt đẹp tràn ngập bi thương thống khổ, nhìn Kỳ Tô như nhìn đại ác nhân: "Tô nhi, ta tốt xấu gì cũng là nhị nương con, ta biết con hận cha con, nhưng cha con không có lỗi. Trên đại lục này, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Nếu không phải mẫu thân con cho phép, thì cha con...... Cũng đâu phải khổ như vậy!"

Lời này, đảo mắt đã thành Kỳ Chính nuôi ngoại thất bên ngoài là vô tội, ngược lại Lâm Tình là kẻ tội ác tày trời.

"Huống hồ, Mặc nhi thân là trưởng tử Kỳ gia, chiếu lý nên thừa kế tất cả sản nghiệp Kỳ gia, con đưa người ngoài đến đả thương cha con, còn không phải là muốn mưu đoạt Kỳ gia à?"

"Nhị nương?" Kỳ Tô cười chế giễu: "Ngay cả Kỳ Chính ta còn không nhận, thì cái thứ nhị nương như ngươi có là gì? Hơn nữa, một tiểu thiếp mà cũng dám tự xưng là mẹ của ta? Dù ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta ngại ngươi làm mất mặt."

Cứ nghĩ đến Lâm Tình bị những kẻ này ngược đãi, rõ ràng không sai nhưng lại bị bức phải châm trà tạ lỗi, trong lòng Kỳ Tô liền bừng lừa giận.

"Vốn ta không đánh phụ nữ, nhưng nếu đó là tiện nhân.... Vậy thì lại khác!"

"Ngươi....." Mặt Giản Phỉ Phỉ trắng bệch, há miệng muốn nói gì đó.

Kỳ Tô chê lời bà ta nói quá ghê tởm, cho nên không cho bà ta có cơ hội lên tiếng, hắn lao vọt đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ rồi đá một cước vào ngực bà ta.

"Ca, huynh giúp muội bắt mụ ta lại, để muội tới đánh!"

Kỳ Linh sớm đã muốn động thủ, vừa thấy Kỳ Tô ra tay thì lập tức nói ngay.

Giọng nói Kỳ Linh mềm mại trong trẻo, không có mấy sức uy hiếp.

Nhưng ai bảo cô bé có một huynh trưởng như Kỳ Tô?

Vừa nghe muội muội nói, Kỳ Tô đã túm lấy tóc Giản Phỉ Phỉ, bẻ ngoặc tay bà ta ra phía sau, không cho bà ta nhúc nhích.

"Người xấu, cho ngươi bắt nạt mẹ ta!"

Kỳ Linh chạy nhanh đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ, cào vào mặt bà ta, má Giản Phỉ Phỉ liền xuất hiện dấu móng tay đỏ tươi.

"Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh mẹ ta?"

Kỳ Nhạc nổi giận, tiến lên muốn giáo huấn Kỳ Linh.

Nhưng ả còn chưa bước được hai bước thì đã bị Hỏa Hỏa đứng bên cạnh đánh một chưởng bay văng đi.

Kỳ Mặc bị Hỏa Hỏa dọa sợ, ngay lập tức đứng yên không dám nhúc nhích, trong lòng thầm thấy may mắn vì mình không ra tay trước.....

"A!"

Giản Phỉ Phỉ hét lên đau đớn, hai mắt đỏ bừng, nước mắt ủy khuất không ngừng lăng dài trên má.

Tiếng kêu thống khổ quá mức này khiến mí mắt Kỳ Chính đang nằm bất tỉnh khẽ động đậy, nhưng đến cuối cùng vẫn không mở ra.

Thực tế, vừa rồi Kỳ Chính không hề ngất xỉu.

Ông ta sợ mình sẽ tiếp tục bị tra tấn nên mới giả vờ bất tỉnh mà thôi.

Con người vốn ích kỷ!

Dù ông ta yêu thương Giản Phỉ Phỉ nhiều bao nhiêu, thì người ông ta yêu nhất vẫn là chính ông ta. Vì thế, cho dù Giản Phỉ Phỉ có bị hành hạ tàn nhẫn hơn đi nữa, ông ta cũng sẽ không đứng ra bảo vệ.

Cứ chờ khi chuyện này kết thúc rồi bồi thường cho Giản Phỉ Phỉ sau là được.

Nữ nhân đánh nhau hoàn toàn khác với nam nhân.

Nếu Kỳ Tô động thủ, nhiều nhất cũng chỉ tát Giản Phỉ Phỉ mấy bạt tai, hoặc đá mấy đá.

Nhưng nếu là Kỳ Linh thì khác rồi....

Móng tay nhỏ mà nhọn của cô bé gần như cào nát mặt Giản Phỉ Phỉ, tóc cũng bị nhổ trụi một mảng lớn, mặt mày đầy máu, đau đến mức Giản Phỉ Phỉ gào khóc không ngừng.

"Kỳ Tô, Kỳ Linh, các ngươi đủ rồi!" Kỳ Mặc lớn tiếng hét.

Có điều, hắn ngại Hỏa Hỏa đang đứng một bên canh chừng như hổ rình mồi nên không dám manh động.

"Kỳ Tô, Cầm phi nương nương là cô cô ta, tiểu hoàng tử là hoàng đế tương lai, ngươi đối với Kỳ gia như vậy, chẳng lẽ không sợ Cầm phi trả thù?" Đáy mắt Kỳ Mặc lóe lửa giận: "Ngươi nên nhớ, hoàng tộc còn có hai Thần Tôn, hơn mười Thần Vương!"
 
Chương 1849: Một đồng cũng không cho chúng (6)


Edit: Sahara

Xác thật, lúc đầu đúng là Kỳ Tô có phần kiêng kỵ Cầm phi nên mới lập hiệp ước với nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc.

Nhưng bây giờ.....

Dù Cầm phi có đến hưng sư vấn tội, hắn cũng nhất định phải giáo huấn người đàn bà Giản Phỉ Phỉ này!

"Cầm phi? Thì đã sao? Đây vốn là lỗi của Kỳ gia, ta trút giận cho mẫu thân mình thì có gì sai? Huống chi, ta chỉ dạy dỗ một tiểu thiếp, chẳng lẽ loại chuyện nhỏ nhặt này mà Cầm phi cũng quản?" Kỳ Tô lạnh lùng cười.

Lòng ngực Kỳ Mặc dâng lên cơn giận dữ, rồi hắn dường như sực nhớ tới cái gì đó, bèn nói đầy khinh miệt: "Kỳ Tô, chắc là ngươi vẫn chưa biết, Cầm phi đã làm chủ, ban tứ công chúa cho ta làm thiếp! Không phải ngươi và tứ công chúa lưỡng tình tương duyệt sao? Hừ, đợi đến lúc ta lấy tứ công chúa về, ta sẽ cho ngươi thấy người con gái mà ngươi yêu làm sao bị ta hành hạ dưới thân đến chết!"

"Ngươi nói cái gì?"

Giọng Kỳ Tô lạnh đi mấy phần, không khó để nghe ra lửa giận ẩn chứa trong đó.

"Ta nói, vị hôn thê cũ của ngươi, sẽ trở thành thiếp của ta. Người mà ngươi yêu, lại chỉ xứng làm thiếp cho ta, ngươi không cảm thấy rất mất mặt à?" Kỳ Mặc cắn răng nói.

Rầm!

Đột nhiên, mặt Kỳ Mặc bị đá cho một cước.

Cả người hắn theo quán tính lui về sau, mũi miệng bầm tím, còn chảy máu không ngừng.

"Ngươi thử động đến một ngón tay của muội ấy xem!"

Kỳ Tô phát ra lệ khí khắp người, khí thế kia làm Kỳ Mặc run sợ, mặt mày trắng bệch.

Nhưng hắn không muốn thua cho Kỳ Tô, vẫn cứng cổ nói: "Dù ngươi không đồng ý thì có thể làm được gì? Cầm phi nương nương đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi. Có bản lĩnh thì ngươi đi đánh Cầm phi đi, xem thử ngươi có mấy cái mạng?"

Phịch!

Kỳ Tô lại đá thêm một cước vào mặt Kỳ Mặc, một cước này thiếu chút nữa đã đá Kỳ Mặc chết tươi.

Ai bảo miệng hắn thối?

Biết rõ Kỳ Tô thích Mộc Tuyết Hinh, càng biết rõ bản thân không phải đối thủ của Kỳ Tô, vậy mà còn cố khiêu khích.

Đây không phải là muốn bị đánh sao?

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, khoanh tay trước ngực, thân thể lười biếng dựa vào cạnh cửa, nhìn một màn đang diễn ra trong sảnh đường.

Trên dưới Kỳ gia, tất cả hộ vệ không có một người nào dám xông lên.

Không phải họ không muốn bảo vệ Kỳ Chính, mà là bị dọa sợ bởi sự cường đại của Vân Dực và lệ khí trên người Kỳ Tô.

"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong thấy đám người Kỳ Chính bị đánh cũng đủ rồi, mới thong thả lên tiếng gọi: "Kỳ phủ này có phải do sư phụ ngươi mua không?"

Trước kia Kỳ gia không phải ở Đế Thành, mà là sau khi lớn mạnh mới chuyển đến nơi này, cho nên Vân Lạc Phong mới hỏi như vậy.

Kỳ Tô khẽ gật đầu: "Tất cả đồ ở Kỳ gia đều là của sư phụ ta!"

Cũng chính vì nguyên nhân này nên khi Kỳ Tô biết Kỳ gia để Lâm Tình đói đến cạn kiệt dinh dưỡng, hắn mới giận dữ như vậy.

Còn có chuyện thẩm thẩm hắn bệnh, Lâm Tình chỉ lén lấy chút bạc đưa đến, vậy mà Kỳ Chính vừa biết liền đánh bà ấy một trận.

Chuyện này chồng thêm chuyện kia, làm xúc động muốn diệt Kỳ gia trong lòng Kỳ Tô cũng có luôn rồi.

Vân Lạc Phong khẽ híp mai mắt: "Nếu vậy thì chúng ta cứ ở lại Kỳ gia đi! Dù sao những thứ này cũng là của sư phụ ngươi. À phải, vừa rồi ta nhìn thấy trong Tàng Bảo Các Kỳ gia có cất giấu không ít bảo vật, có còn rất nhiều vàng bạc châu báu, tất cả những thứ đó ngươi cất hết đi, một đồng cũng không được cho bọn chúng."

Kỳ Tô đi đến cạnh Vân Lạc Phong: "Còn những người kia thì sao? Có cần đuổi đi không?"

Thật ra, lúc đầu Kỳ Tô dự định chờ thực lực mình lớn mạnh, đủ để đối kháng với hoàng tộc rồi mới trở lại Kỳ gia.

Nhưng vì chuyện của Lâm Tình, hắn bất đắc dĩ phải về sớm trước một bước.
 
Chương 1850: Một đồng cũng không cho chúng (7)


Edit: Sahara

Nếu đã làm, vậy thì dứt khoát ác một chút, đoạt lại hết tất cả đồ Kỳ gia, đuổi bọn người này đi!

"Không cần!" Vân Lạc Phong cười tà ác: "Ta cho phép chúng lưu lại Kỳ gia!"

Kỳ Tô kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, không hiểu tại sao Vân Lạc Phong giữ đám người này lại.

Tuy nhiên, Kỳ Tô chỉ nghe theo chứ không hỏi.

Bất kể Vân cô nương làm gì cũng đều có lý do riêng, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.

Vân Lạc Phong tất nhiên biết Kỳ Tô thắc mắc, nàng mỉm cười: "Ngươi cảm thấy hiện tại bọn chúng ở lại Kỳ gia có thể gây nên sóng gió gì không? Hay là nói, chúng có thể tiếp tục ức hiếp mẫu thân ngươi không? Nếu chúng không thể làm gì được, vậy thì giữ lại cũng có sao đâu?"

"Nhưng mà, ta cảm thấy, Vân cô nương cô.. Không phải người tốt bụng như vậy...." Kỳ Tô suy tư rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi.

"Ta tất nhiên không phải người tốt! Giữ bọn chúng lại, khi nào ngươi tức giận, có thể tìm chúng trút giận. Lúc tâm trạng không thoải mái, có thể tìm đám người này.... Từ từ TÂM SỰ!"

Đúng vậy!

Vân Lạc Phong giữ đám người Kỳ Chính lại chính là để tiện cho Kỳ Tô trút giận.

Thời điểm Vân Lạc Phong nói muốn lấy hết bảo vật Kỳ gia, mí mắt Kỳ Chính không khỏi giật một cái, bây giờ nghe thấy lời này, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.

Nhưng ông ta vẫn không mở mắt.

Kỳ gia vẫn cỏn Cầm phi, đợi sau này ông ta đi tìm Cầm phi cáo trạng, lúc đó nhất định sẽ bắt những người này nhận đủ hậu quả.

"Còn về số hộ vệ Kỳ gia này......" Vân Lạc Phong hơi dừng lại: "Ngươi đổi hết đi! Người bất trung không thể giữ!"

"Vâng!"

Kỳ Tô gật đầu, vô cùng tán thành lời này của Vân Lạc Phong.

"Đi thôi! Chúng ta đi xem mẫu thân ngươi một chút, mặt khác...." Vân Lạc Phong liếc nhìn lại: "Vân Dực, ngươi canh chừng bọn chúng, không cho bất kỳ kẻ nào bước ra khỏi đại môn Kỳ gia nửa bước!"

Vẻ mặt đám người Kỳ Chính lập tức biến sắc.

Không cho bọn họ ra ngoài, vậy bọn họ làm sao tìm Cầm phi cáo trạng?

Làm sao nhờ Cầm phi báo thù cho họ?

Đặc biệt là Giản Phỉ Phỉ, ngoài mặt bà ta không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì đã phát điên rồi, hận không thể bắt Vân Lạc Phong đi lăng trì xử tử!

Còn có cả Lâm Tình và hai đứa con của ả, đều đáng chết!

____________

Nội viện hoàng cung.

Mộc Tuyết Hinh đang đi ở ngự hoa viên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ phía trước đi tới, nàng khẽ cau mày, không muốn để ý mà tiếp tục đi thẳng.

"Tứ công chúa xin dừng bước!"

Ai ngờ, người kia lại gọi nàng lại.

Mộc Tuyết Hinh dừng bước, quay đầu lại nhìn người vừa gọi mình, hỏi: "Liễu đại tiểu thư tìm bổn công chúa có chuyện gì?"

Liễu đại tiểu thư này là thiên kim của nội thần Liễu đại nhân, nếu Vân Lạc Phong có mặt tại đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là nữ tử đi theo sau huynh muội Tiêu gia ngày đó.

Có điều, nàng ta từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, cho nên mấy người Vân Lạc Phong không có chú ý đến.

"Tứ công chúa có biết, nhị công tử Kỳ gia đã quay về?" Liễu Nguyệt mỉm cười nhu mì, nói với giọng bình thản, không hề ra vẻ.

Thân mình Mộc Tuyết Hinh khẽ run lên, nội tâm thầm vui mừng.

Kỳ Tô về rồi?

Thế nhưng, nghĩ đến thế cục trong triệu hiện giờ, niềm vui vừa dâng lên lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác bất lực.

"Thì sao?"

Ánh mắt Liễu Nguyệt chợt lóe: "Công chúa điện hạ, bên cạnh Kỳ Tô, còn có một cô nương!"

Cô nương?

Mộc Tuyết Hinh giật mình, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của vị bạch y nữ tử mà nàng từng gặp ở Linh Xuyên Sơn.

Nếu là đi bên cạnh Kỳ Tô, vậy chắc là cô nương ấy, ân nhân cứu mạng mình, sư phụ Kỳ Linh!

Cô nương ấy cũng về cùng Kỳ Tô?

Lúc trước còn chưa đa tạ cô nương ấy tử tế, nếu bây giờ người đã đến Đế Thành, vậy thì nhất định phải đi gặp một lần.
 
Chương 1851: Một đồng cũng không cho chúng (8)


Edit: Sahara

Huống hồ.....

Nàng cũng nhớ Kỳ Tô.

Liễu Nguyệt thấy Mộc Tuyết Hinh không có phản ứng gì liền cắn chặt răng: "Công chúa, ta thấy quan hệ giữa nữ tử kia và Kỳ Tô không hề bình thường!"

Không bình thường?

Đương nhiên không bình thường!

Người đó là sư phụ Kỳ Linh, còn giúp Kỳ Linh có thể tu luyện, quan hệ có thể bình thường à?

Mộc Tuyết Hinh nhíu mày, sầm mặt lại: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

"Công chúa, ngài và nhị công tử Kỳ gia có hôn ước, nhưng bây giờ hắn lại ở bên cô gái khác, ngài có thể chịu đựng được à? Ta cảm thấy Kỳ Tô rất thích cô gái kia!"

Sắc mặt Mộc Tuyết Hinh càng thêm khó coi.

Đương nhiên, người nàng khó chịu là Liễu Nguyệt, không phải Vân Lạc Phong.

"Liễu đại tiểu thư, có phải ngươi xen vào nhiều chuyện quá rồi không? Người bên cạnh Kỳ Tô là ai mà ngươi cũng để ý? Hay là nói.... Ngươi thích Kỳ Tô?"

Khóe miệng Mộc Tuyết Hinh cong lên độ cong châm chọc, lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt rũ mi mắt: "Công chúa, ta chỉ suy nghĩ cho ngài, không có tư tâm! Bởi vì ta cảm thấy.... Chỉ có công chúa mới xứng đôi với Kỳ Tô."

Dù hiện tại Kỳ Tô đã bị đuổi khỏi Kỳ gia thì sao?

Kỳ Tô lớn lên tuấn mỹ, thiên phú lại cao, chỉ điểm này đã đủ thu hút ánh mắt của nữ tử.

Mà Liễu Nguyệt, năm đó đã sớm thích Kỳ Tô, cho đến nay vẫn không thay đổi.

Trước kia, bên cạnh Kỳ Tô là công chúa chúa, ngoại trừ hâm mộ ra thì nàng không có cảm xúc gì khác, dù có yêu thích Kỳ Tô cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Thế nhưng.....

Công chúa thì cũng thôi đi, ả nữ nhân kia là thứ gì chứ? Dựa vào đâu mà bá chiếm vị trí bên cạnh Kỳ Tô?

Chỉ tiếc là cả huynh muội Tiêu gia cũng thua thiệt trong tay ả ta, Liễu Nguyệt nàng đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tính tới tính lui, cảm thấy biện pháp tốt nhất là nói cho công chúa biết chuyện này, mượn tay công chúa diệt trừ ả kia.

Nhưng làm Liễu Nguyệt bất ngờ chính là, công chúa lại có thái độ rất thờ ơ.

Chẳng lẽ công chúa không thích Kỳ Tô?

Mặc kệ Liễu Nguyệt có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại càng không dám hỏi Mộc Tuyết Hinh, chỉ có thể căm giận nhìn Mộc Tuyết Hinh bỏ đi.

______ ___ ___

Kỳ gia.

Trong Tây viện rách nát hẻo lánh, Kỳ Chính bị đánh đến nửa sống nửa chết nằm trên giường, mãi cho đến khi người của Vân Lạc Phong đã đi, ông ta mới mở mắt ra, trong đôi mắt kia ngập tràn sát khí hung ác.

"Kỳ Tô, một ngày nào đó, ta sẽ bắt các ngươi chết không chỗ chôn!"

Nếu để người không biết nghe thấy, chắc sẽ tưởng Kỳ Tô là kẻ thù không đội trời chung của ông ta, tuyệt đối sẽ không nghĩ Kỳ Tô là con ruột Kỳ Chính.

"Tướng công!"

Giản Phỉ Phỉ ngồi ở đầu giường, đầu tóc tán loạn như mụ điên, trên mặt toàn là dấu móng tay cào, hốc mắt đỏ bừng, thân thể mềm yếu khẽ run rẩy, nhìn thấy mà thương.

Nhưng tiền đề là phải ngó lơ gương mặt của bà ta.

Dung mạo xinh đẹp trước đó của Giản Phỉ Phỉ tự nhiên có thể lấy lòng nam nhân, nhưng lúc này bà ta trông giống như mụ điên, làm sao khơi lên được dục vọng của nam nhân?

"Phỉ Phỉ..." Trong mắt Kỳ Chính không có vẻ đau lòng, chỉ có chút áy náy: "Chuyện này là ta liên lụy đến nàng, nàng yên tâm, sau này ta nhất định bắt trói bọn chúng lại để nàng trút giận."

Giản Phỉ Phỉ lắc lắc đầu: "Thiếp không muốn báo thù, cũng không cần trút giận, thiếp chỉ cầu mong tướng công bình an, điều này quan trọng hơn tất cả."

Lời này càng làm Kỳ Chính áy náy hơn, ông ta thật không hiểu một nữ nhân tốt như Giản Phỉ Phỉ vậy, sao đám người kia lại có thể đành lòng tổn thương bà ta?

"Phỉ Phỉ, đợi Cầm phi biết chuyện, nhất định sẽ đến báo thù cho chúng ta! Có điều, chắc hiện giờ Cầm phi còn đang bận đối phó Mộc Tuyết Hinh, cho nên chưa thể làm chủ cho chúng ta trong lúc này." Kỳ Chính an ủi Giản Phỉ Phỉ: "Đợi Cầm phi xong việc, nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá đắc! Ta biết nàng lương thiện không muốn báo thù, nhưng đối với hạng người này không cần phải lưu tình."
 
Chương 1852: Một đồng cũng không cho chúng (9)


Edit: Sahara

Giản Phỉ Phỉ cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở.

Vì thế, Kỳ Chính không nhìn thấy, ngay lúc bà ta cúi đầu xuống, đáy mắt lóe lên tia ngoan độc.

_______________

Kỳ Tô dọn vào Kỳ gia, tất nhiên cũng đón luôn cữu cữu và thẩm thẩm mình đến. Hiện tại, Kỳ gia đã rơi vào tay Kỳ Tô, tất cả bảo vật trong Tàng Bảo Các cũng thuộc về Kỳ Tô.

Tuy nhiên, Kỳ Tô biết rõ, sớm muộn gì Cầm phi cũng sẽ biết chuyện phát sinh trong Kỳ gia.

Cho nên, hắn cần tận lực tăng thực lực lên thật nhanh!

Mà trong thời gian này, dược đường của Vân Lạc Phong cũng đã khai trương, có tên là Tụ Linh Dược Đường.

Tin tức Lâm Phong trấn xuất hiện Tụ Linh Dược đã sớm truyền bá rộng rãi. Vì thế, mọi người vừa thấy mấy chữ Tụ Linh Dược, liền liên hệ Tụ Linh Dược Đường này với Tụ Linh Dược ở Lâm Phong trấn lại với nhau.

Chính vì vậy, dù Tụ Linh Dược Đường nằm ở nơi hẻo lánh như tây thành, nhưng ngày khai trương lại đông người đến chen chân không lọt, tất cả đều đến vì Tụ Linh Dược.

"Các vị, hôm nay, ngoại trừ Tụ Linh Dược thì dược đường của chúng tôi còn bán ra mặt hàng khác...."

Triệu chưởng quầy tươi cười đón khách, vô cùng niềm nở.

Lời Triệu chưởng quầy vừa dứt, đám đông đang nháo nhào đòi mua Tụ Linh Dược liền im lặng, đồng loạt hướng ánh mắt về phía ông.

"Người đâu, mang con rối ra đây!" Triệu chưởng quầy không vòng vo, trực tiếp hạ lệnh.

Dứt lời, mấy hạ nhân trong tiệm cùng khiêng mấy cái lồng sắt đến. Sau khi nhìn thấy người trong lồng sắt, mọi người ở đây đều đại kinh thất sắc.

"Người? Tụ Linh Dược Đường còn buôn bán cả người?"

"Không đúng! Huynh không nghe thấy sao? Vừa rồi chưởng quầy nói là con rối!"

"Con rối? Trời ạ! Trên đời này thật sự có người có thể chế tạo được con rối sao? Đây có phải thật không? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?"

Con rối đại biểu cho cái gì, không ai không biết!

Nhưng mọi người chỉ từng nghe qua, chứ chưa ai nhìn tận mắt bao giờ.

Hiện tại lại thấy từng cái lồng sắt được khiêng đến, ai ai cũng khiếp sợ đến không kiềm chế được.

Nhưng vẫn chưa hết, một câu tiếp theo của Triệu chưởng quầy như một đòn sát thủ, đánh cho mọi người ngu ngơ tại chỗ.

"Đây không phải là những con rối bình thường, tất cả đều ở cảnh giới Thần Linh! Mọi người nghĩ thử xem, một con rối Thần Linh Giả có nghĩa là gì?"

Triệu chưởng quầy không nói thêm gì nữa, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ khiến mọi người trợn tròn mắt.

Không chỉ là con rối! Mà còn là con rối Thần Linh Giả!

Nếu mua được một con rối này, cũng đồng nghĩa với việc trong gia tộc có một cường giả cảnh giới Thần Linh.

Trời ơi! Thật là không thể tưởng tượng nổi.

Tất nhiên, giật mình thì giật mình, nhưng mọi người cũng hiểu, con rối Thần Linh Giả không giống Tụ Linh Dược, không phải có tiền là mua được.

"Bởi vì con rối đặc biệt, vật liệu chế tạo khó tìm, cho nên mỗi tháng chỉ bán ra ba con rối. Ngoài ra......" Triệu chưởng quầy hơi dừng lại: "Dựa theo yêu cầu của chủ tử nhà ta, không bán con rối bằng vàng bạc, mà phải dùng bảo vật tới đổi, một cái không đủ thì hai cái, cho đến khi đạt thành giá trị ngang bằng thì thành giao!"

Nghe thấy lời này, từ trong đám đông có một người vội lên tiếng.

"Triệu chưởng quầy, không biết là cần lấy bảo vật gì đến đổi?"

Chuyện này Triệu chưởng quầy từng hỏi Kỳ Tô, Kỳ Tô lại hỏi Vân Lạc Phong, vì thế vừa nghe có người hỏi đến thì Triệu chưởng quầy liền trả lời ngay: "Vẫn Thiết Tâm*!"

(*Lõi thiên thạch.)

Vẫn Thiết Tâm khác với Vẫn Thiết, Vẫn Thiết Tâm là tinh hoa của Vẫn Thiết, cực kỳ khó tìm.

Nhưng đổi lấy một con rối Thần Linh Giả, thì cái giá này vẫn rất đáng.

"Triệu chưởng quầy, Tụ Linh Dược mà các người bán, có phải là Tụ Linh Dược ở Lâm Phong trấn không?"
 
Chương 1853: Một đồng cũng không cho chúng (10)


Edit: Sahara

Triệu chưởng quầy mỉm cười: "Không sai!"

"Không biết chủ nhân đứng sau dược đường này là người phương nào?"

Người kia tiếp tục dò hỏi.

Triệu chưởng quầy thấy người kia hỏi mãi không tha cũng không có mất kiên nhẫn, đáp: "Chuyện này thứ lỗi cho ta không thể trả lời!"

Nghe vậy, người kia có chút không cam lòng, ngay thời điểm hắn ta muốn hỏi tiếp thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng quát lớn vang lên.

"Tránh ra! Tránh ra hết cho ta!"

Mọi người ngẩn người, cùng tránh qua chừa ra một con đường. Sau đó, dưới ánh mắt đám đông, một đoàn quan binh đi đến.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, thần sắc cao ngạo, trên mặt có một vết thẹo dài do đao chém, ánh mắt sắc bén mà hung tợn.

"Bắt hết toàn bộ người trong dược đường mang đi!"

Cái gì?

Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều kinh ngạc, tại sao quan binh vừa tới không nói lời nào thì đã bắt người?

"Lý tướng quân, ngài đừng quá đáng!" Kỳ Tô đi ra từ sau lưng Triệu chưởng quầy, bước tới trước, lạnh mặt hỏi: "Dược đường đã phạm tội gì mà ngài lại muốn bắt hết người của dược đường?"

Lúc Lý tướng quân nhìn thấy Kỳ Tô thì giật mình sửng sốt: "Ngươi là chủ nhân của dược đường này?"

"Không phải, ta chỉ là người làm công mà thôi!"

Kỳ Tô cau mày nói tiếp: "Lý tướng quân, ngài có thể nói cho ta biết, ngài đến đây làm gì không?"

"Hừ!" Lý tướng quân hừ lạnh, mặc dù người đến là Kỳ Tô, nhưng ông ta không hề nể mặt: "Phối phương Tụ Linh Dược này xuất xứ từ trong cung, thời gian trước bị mất trộm. Hiện tại dược đường của các ngươi buôn bán Tụ Linh Dược, điều này chứng tỏ kẻ trộm chính là các ngươi. Người đâu! Bắt hết tất cả bọn chúng lại, niêm phong Tụ Linh Dược Đường!"

Kỳ Tô khẽ nhíu mày, cuối cùng hắn cũng biết ý đồ của gã Lý tướng quân này.

Vốn dĩ, hắn cho rằng đám người trong cung muốn chiếm đoạt Tụ Linh Dược cũng cần một thời gian ngắn, ai ngờ mới ngày đầu khai trương thì bọn họ đã tới. Xem ra có người đã nghe được tin tức về Tụ Linh Dược, muốn chiếm lấy nó.

"Theo như lời tướng quân nói, phối phương Tụ Linh Dược là của hoàng cung, ngay cả thuật chế tạo con rối cũng là của hoàng cung?" Kỳ Tô cong môi mỉm cười, đáy mắt xẹt qua tia hàn băng.

"Đương nhiên!"

Lý tướng quân cao ngạo hất cằm, ông ta nghe lệnh Cầm phi, ngày sau Cầm phi chính là thái hậu, đồ mà Cầm phi muốn, ai dám không giao?

"Cái gì? Tụ Linh Dược này là trộm từ trong cung? Ngay cả con rối cũng vậy?"

"Đám người này thật to gan, dám trộm đồ trong cung, bây giờ đã bị bắt tại trận."

Bá tánh vây xem vừa nghe lời này liền sôi nổi bàn tán, ánh mắt nhìn người của Tụ Linh Dược Đường ngập tràn khinh thường.

Sắc mặt Kỳ Tô trầm xuống: "Nếu Lý tướng quân nói Tụ Linh Dược Đường chúng ta trộm phối phương trong cung, vậy trong cung chắc chắn có người biết Tụ Linh Dược này điều chế thế nào, chi bằng ngài đưa người nọ đến đây biểu diễn một lần làm sao chế tạo Tụ Linh Dược, nếu người đó có thể phối chế thành công, ta lập tức tiến cung nhận tội."

Lý tướng quân ngây ngẩn cả người.

Cầm phi sai ông ta đến, không chỉ niêm phong dược đường mà còn phải lấy được phối phương Tụ Linh Dược, bây giờ Kỳ Tô bảo ông ta đưa người đến biểu diễn phối chế Tụ Linh Dược.....

Ông ta biết tìm người ở đâu?

Thấy sắc mặt Lý tướng quân trở nên khó coi, Kỳ Tô cười lạnh: "Thì ra là người trong cung muốn cướp đồ của người khác, đã vậy còn dùng lý do đường hoàng như vậy để vu oan Tụ Linh Dược Đường chúng ta? Lý tướng quân, trước kia ngài làm người đường đường chính chính, không ngờ chỉ mới một năm không gặp mà ngài đã trở nên vô sỉ như vậy!"
 
Chương 1854: Một đồng cũng không cho chúng (11)


Edit: Sahara

Một năm....

Đủ làm một người thay đổi rất lớn!

Mặc kệ trước kia Lý tướng quân làm người thế nào, thì bây giờ ông ta cũng là kẻ trơ trẽn.

Sắc mặt Lý tướng quân chuyển từ xanh sang trắng, lại từ trắng thành xanh, tiếp theo, ánh mắt ông ta trở nên hung ác vạn phần.

"Kỳ Tô, ngươi đây là muốn đồi địch với hoàng tộc?"

Kỳ Tô lạnh lùng đáp: "Ta không có đối địch cùng hoàng tộc, ta chỉ đối địch với Cầm phi thôi! Không cần đoán ta cũng biết, nhất định là Cầm phi sai ngài tới. Trong hoàng cung, cũng chỉ có bà ta mới có thể làm ra loại chuyện này."

"Ngươi nói bậy!"

Mặt Lý tướng quân biến sắc, dưới đáy mắt hiện lên tia chột dạ: "Kỳ Tô, ngươi đại nghịch bất đạo! Cầm phi nương nương hiền lương thục đức, làm sao có thể làm những chuyện này? Ta là phụng lệnh tứ công chúa mà đến, là tứ công chúa hạ lệnh cho ta niêm phong Tụ Linh Dược Đường!"

Đây cũng là một trong những mệnh lệnh của Cầm phi!

Bà ta chẳng những muốn chiếm Tụ Linh Dược, mà còn muốn bôi nhọ Mộc Tuyết Hinh, để tất cả mọi người đều biết Mộc Tuyết Hinh là người ngang ngược hoành hành.

Chỉ tiếc, Cầm phi phái ai tới không phái, lại đi phái một võ tướng không có đầu óc đến.

"Nếu thật sự là tứ công chúa phái ngài tới, ngài lại có thể làm bại lộ tứ công chúa bằng cái giọng điệu này? Ngược lại hết lòng bảo vệ Cầm phi?" Ánh mắt Kỳ Tô càng lạnh hơn: "Từ lời ngài nói hoàn toàn có thể nghe ra được ngài là người của ai! Có điều, ngài tâng bốc Cầm phi thì thôi đi, còn đi bôi nhọ tứ công chúa."

Trước cửa Tụ Linh Dược Đường lúc này, ngoại trừ bình dân bá tánh, còn có rất nhiều đạt quan quý nhân.

Những người này đâu phải kẻ ngốc, nếu Lý tướng quân thật sự là người của tứ công chúa, vậy ông ta bảo vệ tứ công chúa còn không kịp, làm gì chưa đánh đã khai?

Ngược lại hết lời nói Cầm phi hiền lương thục đức, cộng thêm Kỳ Tô chỉ mới nhắc đến Cầm phi thì ông ta đã tức giận như vậy rồi.

Cho nên, nhìn sơ đã biết đây là lệnh của ai!

Tại Lưu Phong Quốc, thực lực Lý tướng quân không thấp, chỉ tiếc là không có đầu óc, uổng cho một thân thần lực hơn người. Chắc lúc đầu Cầm phi cũng nhìn trúng ông ta thực lực không tệ mới phái ông ta tới, còn chắc ăn chuyện niêm phong một dược đường chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng bà ta làm sao biết, Lý tướng quân lại ngu tới mức nói ra những lời thế này.

Đây có khác gì đang khai Cầm phi ra, phá hủy hết hình tượng bà ta đấp xây bao lâu nay.

"Hừ!" Lý tướng quân hừ lạnh: "Kỳ Tô, ngươi có nói gì cũng đều vô dụng! Hôm nay, dược đường này ta niêm phong chắc rồi! Người đâu, bắt hết bọn chúng đi!"

Lập tức, tất cả binh lính phía sau Lý tướng quân đồng loạt rút kiếm, muốn xông lên động thủ.

Cũng trong lúc này, Kỳ Tô bỗng dưng từ từ nâng tay lên, rồi lại chậm rãi hạ tay xuống.

Mọi người có chút ngây ngốc, không hiểu Kỳ Tô muốn làm gì.

Nhưng, một giây tiếp theo, mọi người liền biết hành động vừa rồi của Kỳ Tô có nghĩa là gì......

Triệu chưởng quầy mở cửa lồng sắt, thân mình mấy con rối trong lồng sắt nhanh chóng lóe lên một cái, một tiếng rầm vang lên, ba con rối đáp xuống đất như một tòa núi lớn, làm mặt đất rung chuyển.

Uy áp toàn thân phóng thích hết ra, gương mặt chẳng chút cảm xúc nhìn mấy vị khách không mời mà tới.

"Đây...."

Thần Linh?

Lý tướng quân đại kinh thất sắc, bên cạnh Kỳ Tô vậy mà lại có Thần Linh Giả?

Tuy Lý tướng quân cũng là Thần Linh Giả, nhưng hiện tại, đối thủ của ông ta không phải chỉ một Thần Linh Giả.

"Kỳ Tô, đây là con rối?" Lý tướng quân nhớ tới những lời vừa rồi Kỳ Tô nói, cắn răng hỏi.

Kỳ Tô cười lạnh: "Không phải ngài nói chủ tử nhà ta ăn cắp thuật chế tạo con rối trong cung à? Sao bây giờ lại hỏi ta đây có phải con rối hay không?"
 
Chương 1855: Một đồng cũng không cho chúng (12)


Edit: Sahara

Thực tế, Lý tướng quân không hề biết Tụ Linh Dược Đường còn bán cả con rối, Cầm phi không hề nói với ông ta chuyện này.

Cho nên, vừa rồi chẳng qua ông ta chỉ  nương theo lời Kỳ Tô mà nói thôi.

Nghĩ đến đây, Lý tướng quân lại hất cằm, biểu cảm cao ngạo mang theo ý định nhất định phải đoạt được.

"Không sai! Số con rối này đều từ trong cung mà ra, hiện tại, ta chỉ là để chúng được vật về cố chủ! Kỳ Tô, ngươi thức thời thì mau giao Tụ Linh Dược ra đây, bằng không, ngươi nhất định sẽ có kết cục thê thảm."

"Ta cũng rất tò mò, ta sẽ có kết cục thê thảm thế nào?"

Từng gặp kẻ vô sỉ, nhưng Kỳ Tô lại chưa thấy ai vô sỉ đến mức này.

Khó trách Lý tướng quân có thể trở thành cá mè một lứa với Cầm phi.

"To gan!" Lý tướng quân quát lớn một tiếng, mấy con rối vừa nghe tiếng quát liền động, hướng cái nhìn lạnh lùng vô cảm về phía Lý tướng quân, ánh mắt kia như đang nhìn một người chết.

Lý tướng quân biến sắc, ông ta cảm nhận được khí thế tản ra từ người mấy con rối kia, liền hít sâu một ngụm khí lạnh.

"Kỳ Tô, rồi ngươi sẽ phải trả giá cho sự càn rỡ của ngươi hôm nay!"

Dứt lời, Lý tướng quân phất tay một cái, lạnh giọng quát: "Chúng ta đi!"

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

Hoàng tộc cường đại như thế, chẳng lẽ không làm gì được một Kỳ Tô?

Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng về bẩm báo mọi chuyện với Cầm phi!

_____________

Cung đình xoa hoa lộng lẫy, thân hình mỹ phụ lười biếng nằm trên ghế quý phi, hai cung nữ đứng hai bên quạt hầu, một cung nữ khác đang quỳ bên cạnh dâng trà, chờ mỹ phụ thưởng thức.

Mỹ phụ này trông vô cùng xinh đẹp, da như ngọc bạch, mi cong như trăng khuyết, liếc mắt nhìn sơ liền thấy nét dịu dàng khả ái, nhưng đôi mắt quyến rũ câu hồn của bà ta lại đầy ý ngoan độc.

"Mẫu phi!"

Đột nhiên, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi từ bên ngoài tung tăng chạy vào, nhào vào lòng mỹ phụ, ngước mặt lên hỏi: "Mẫu phi, tại sao phụ hoàng còn chưa chết?"

Nếu đại thần trong triều mà nghe thấy những lời này, khẳng định sẽ nhấc lên một trận sóng gió.

Thế nhưng, trong cung điện này đều là tâm phúc của mỹ phụ, tất nhiên không có gì cần kiêng dè.

Mỹ phụ rũ mắt, dịu dàng xoa đầu đứa bé trai kia, sự ngoan độc trong mắt đều thay bằng yêu thương.

"Y sư đã nói, phụ hoàng con sống không được mấy tháng nữa, chẳng lẽ chỉ mấy tháng con cũng không chờ được?"

Tiểu hoàng tử bĩu môi, kiêu căng tùy hứng nói: "
 
Chương 1856: Mẹ nào con nấy (1)


Edit: Sahara

"Dạ, mẫu phi, hoàng nhi đã biết!"

Tiểu hoàng tử vùi đầu vào lòng Cầm phi, có chút oán giận nói: "Nhưng mà mẫu phi ơi, mấy đại thần kia còn muốn nghĩ cách cứu phụ hoàng, căn bản là không cho con làm hoàng đế! Mẫu phi nói bọn họ có phải ngu ngốc không? Con là con trai của phụ hoàng, con không làm hoàng đế thì ai làm?"

Dù sao, ngai vàng kia cũng là của nó.

Bất luận là ai cũng không thể tranh với nó.

"Nếu hoàng nhi muốn phụ hoàng chết đến như thế, vậy mẫu phi sẽ nghĩ cách giúp con, bây giờ con tới tẩm cung của phụ hoàng trước đi, nhớ kỹ, khi gặp phụ hoàng rồi thì nhất định phải khóc để phụ hoàng con biết lòng hiếu thuận của con. Những chuyện còn lại cứ giao cho mẫu phi."

Cầm phi nhẹ nhàng rủ mắt, gương mặt bà ta xẹt qua tia lạnh lùng.

Tiểu hoàng tử cũng không dây dưa, hành lễ với Cầm phi rồi lui ra.

Nhìn bóng dáng tiểu hoàng tử rời đi, đáy mắt Cầm phi lại hiện lên tia hàn quang.

"Người đâu! Truyền thái y đến!"

"Dạ, Cầm phi nương nương!"

Một cung nữ tuân lệnh lui ra.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cùng cung nữ vừa lui ra lúc này đi vào.

Chờ sau khi người đàn ông kia đi vào, Cầm phi cho lui hết cung nữ thái giám, bà ta nheo mắt lại rồi nói: "Vu thái y, bổn cung muốn ngươi nghĩ cách khiến hoàng đế băng hà sau ba ngày!"

Vu thái y ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cầm phi nương nương: "Cầm phi nương nương, người đây là....."

Chờ không kịp?

Đúng thế! Sở dĩ hoàng đế bệnh nặng, nguyên nhân trong đó, Cầm phi khó thoát quan hệ.

Vốn dĩ sức khỏe hoàng đế đã bắt đầu giảm sút từ sau khi hoàng hậu qua đời, về sau thì đau ốm liệt giường. Nhưng nếu hoàng đế điều dưỡng cẩn thận, cũng không phải là không thể hồi phục được.

Đáng tiếc, thái y đứng đầu Thái Y Viện, lại là người của Cầm phi!

Không còn cách nào, ai bảo ông ta bị Cầm phi nắm được nhược điểm? Chỉ có thể nguyện trung thành với bà ta.

Thái y cố tình khiến bệnh của hoàng đế ngày một trầm trọng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

"Không sai!" Cầm phi cười lạnh: "Ai bảo cẩu hoàng đế kia chỉ biết sủng công chúa, không sủng hoàng tử? Mãi vẫn không chịu lập hoàng nhi ta làm thái tử? Cho nên, hắn có ngày hôm nay là do tự mình chuốc lấy! Vu thái y, ngươi giúp bổn cung chuyện cuối cùng này, chờ hoàng nhi của bổn cung đăng cơ rồi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Thậm chí, bổn cung có thể làm chủ, ban cho ngươi trăm cây linh dược!"

Đáy mắt Vu thái y nổi lên tia tham lam, đối với ông ta mà nói, thăng quan không đáng là gì, linh dược mới là thứ ông ta muốn có nhất.

Lúc trước, ông ta trộm linh dược của Thái Y Viện, bị người của Cầm phi phát hiện, nên mới cùng chung một giuộc với bà ta.

Nếu chuyện này mà đến tai hoàng thượng, thì hậu quả không chỉ là thân bại danh liệt không thôi, mà còn phải rơi vào lao ngục.

"Cầm phi nương nương muốn thần làm thế nào?"

"Hôm nay, thời điểm cho hoàng thượng dùng thuốc, ngươi âm thầm bỏ thêm độc dược vào, khiến hắn ba ngày sau tử vong. Ta tin Vu thái y có thể làm chuyện này một cách thần không biết quỷ không hay, không người nào phát giác."

Vu thái y trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: "Tại sao lại là ba ngày sau?"

"Bởi vì ta muốn đem chuyện hoàng thượng bị độc chết giá họa cho tiện nhân Mộc Tuyết Hinh kia!"

Cầm phi chưa từng gặp hoàng hậu, nhưng từ trên người Mộc Tuyết Hinh, bà ta có thể đoán dung mạo hoàng hậu nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, khó trách bao nhiêu năm rồi mà hoàng thượng vẫn không quên được hoàng hậu.

Cũng vì vậy mà Cầm phi càng hận Mộc Tuyết Hinh hơn.

Nhưng trước nay Cầm phi lại chưa từng nghĩ tới, hoàng đế không yêu bà ta hoàn toàn không có liên quan gì đến hoàng hậu cả, mà là do chính bà ta không có cách gì thu hút được ánh mắt của hoàng đế mà thôi.

Trong lòng Vu thái y cả kinh, rồi lại có chút cảm thán, xem ra chỉ cần hoàng thượng vừa chết thì Cầm phi sẽ không tha cho tứ công chúa....
 
Chương 1857: Mẹ nào con nấy (2)


Edit: Sahara

Vu thái y vừa lui không bao lâu thì Lý tướng quân đã vội tới cầu kiến, sắc mặt Lý tướng quân không được đẹp lắm: "Cầm phi nương nương, quản sự Tụ Linh Dược Đường là Kỳ Tô, nhưng tiểu tạp chủng Kỳ Tô kia lại rất quá đáng, dám ở chỗ đông người nhục mạ hoàng tộc, hoàn toàn không để hoàng tộc vào mắt."

Ánh mắt Cầm phi tối đi: "Ta lệnh cho ngươi đi niêm phong Tụ Linh Dược Đường, ngươi thất bại? Đã vậy, Tụ Linh Dược Đường kia còn có quan hệ với Kỳ Tô?"

Lúc trước, Tụ Linh Dược được bán ở Lâm Phong trấn, Cầm phi đương nhiên không nhận được tin tức, Kỳ Chính lại không nói cho bà ta biết, sợ bà ta sẽ ra tay cướp phối phương trước.

Có điều......

Hiện Tụ Linh Dược Đường đã đóng quân tại Đế Thành, lấy tai mắt Cầm phi mả nói, không có khả năng không biết.

"Chính là tiểu tạp chủng Kỳ Tô!" Lý tướng quân hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thúi kia chẳng những có Tụ Linh Dược, mà còn chế tạo ra con rối cảnh giới Thần Linh!"

Coi rối cảnh giới Thần Linh?

Cầm phi động tâm, đáy mắt lóe lên tia sáng.

Nếu bà ta có con rối kia, vậy bà ta sẽ có đủ vốn để đối phó đám đại thần trong triều.

"Ngươi bảo Kỳ Tô tới gặp ta! Từ đầu nó không biết đây là lệnh của ta, về tình có thể tha. Nếu nó biết ta muốn có Tụ Linh Dược, khẳng định sẽ hai tay dâng lên!"

Cầm phi ưỡn ngực, kiêu căng ngạo mạn hạ lệnh.

Mặt Lý tướng quân càng khó coi hơn: "Kỳ Tô hắn.... Hắn biết thần là người của Cầm phi nương nương!"

"Cái gì?" Cầm phi biến sắc: "Nó đã biết là ta? Vậy mà nó còn dám chống lệnh của ta? Ta chính là cô cô của nó! Ngay cả lệnh của trưởng bối nó cũng dám cãi?"

Kỳ Tô này đúng là quá hỗn xược! Một chút gia giáo cũng không có! Thật không biết mẹ nó đã dạy nó thế nào?

"Còn chưa hết....." Lý tướng quân cẩn thận nhìn Cầm phi: "Trước đó thần có điều tra được một chút, vốn dĩ Kỳ Tô có phối phương Tụ Linh Dược, nhưng mấy ngày trước hắn đã bán cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc. Thần đoán, chủ nhân dược đường này, có lẽ là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc."

Lý tướng quân tuy có ngốc một chút, nhưng ít ra cũng biết được nên làm cái gì.

Sau khi tức giận bỏ đi, ông ta liền điều tra chủ nhân Tụ Linh Dược Đường.

Sau khi nghe ngóng, đúng thật là đã để ông ta nghe ra....

Người Đế Thành không biết tình hình Lâm Phong trấn, nhưng số ít khách vãng lai thì lại có nghe nói qua. Còn về chuyện phối phương đã bán cho nhị hoàng tử, đây là Tề lão nhị cố ý giúp Kỳ Tô nên lan truyền tin tức ra ngoài. Chính là muốn tung hỏa mù cho những người này.

Nếu chủ nhân dược đường là nhị hoàng tử, muốn mạnh tay cướp đoạt e là không có dễ như vậy....

Làm không khéo sẽ dẫn đến hai nước giao tranh, mất nhiều hơn được!

Cầm phi thiếu chút nữa thì hộc máu, gương mặt mỹ diễm tức đến nhăn nhó: "Tiểu súc sinh Kỳ Tô này bán phối phương cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, mà không biết đem hiếu kính cô cô ta? Kỳ gia đúng là đã uổng công nuôi lớn nó!"

"Cầm phi nương nương, tiểu súc sinh kia đúng là rất quá đáng, thà bán cho hoàng tử ngoại bang chứ không bán cho Lưu Phong Quốc ta! Thật sự là một con bạch nhãn lang chân chính!"

Lý tướng quân vốn dĩ chỉ nói theo Cầm phi, ai biết sau khi nói xong lại chọc điên Cầm phi hơn.

"Cái gì mà bán cho Lưu Phong Quốc? Bổn cung chẳng những là quý phi, mà còn là cô cô của Kỳ Tô, lấy đồ của nó là vinh hạnh cho nó, dựa vào cái gì mà đòi tiền?"

Cầm phi siết chặt nắm đấm, nếu giờ này Kỳ Tô đứng trước mặt bà ta, bà ta khẳng định sẽ không nhịn được mà giết Kỳ Tô!

"Nương nương, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy?" Lý tướng quân cẩn thận dò hỏi.

Cầm phi giận đến xanh mặt: "Tụ Linh Dược Đường, bổn cung không có cách nào đoạt lấy. Tuy nhiên, tha cho Kỳ Tô là không có khả năng! Chỉ là hiện tại bổn cung còn có chuyện quan trọng phải làm. Ngày mà hoàng nhi bổn cung đăng cơ, cũng là ngày diệt vong của huynh muội Kỳ Tô!"
 
Chương 1858: Mẹ nào con nấy (3)


Edit: Sahara

Gương mặt Cầm phi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, thân thể mềm mại run lên, toát đầy hàn khí.

So sánh mà nói, đối phó Mộc Tuyết Hinh càng quan trọng hơn đối phó Kỳ Tô.....

Cho nên, bà ta tạm thời tha cho Kỳ Tô một mạng!

"Lý tướng quân, theo bổn cung đi xem hoàng thượng!"

Cầm phi hít sâu một hơi, đứng dậy từ trên ghế quý phi.

Thời gian uống thuốc của hoàng thượng đã qua, chắc là Vu thái ý cũng đã làm xong nhiệm vụ.....

________

Tẩm cung hoàng đế.

Tiểu hoàng tử quỳ bên giường hoàng đế khóc ngất, giống như hoàng đế đã chết rồi.

Có điều, tiểu hoàng tử luôn úp mặt xuống giường, nên không có ai nhìn thấy được biểu cảm thật sự của tiểu hoàng tử. Kỳ thật tiểu hoàng tử chỉ gào khan vậy thôi, mặt không có lấy một giọt nước mắt.

Tuy nhiên, tiếng gào khóc thê lương của tiểu hoàng tử vẫn làm các đại thần canh giữ ở tẩm cung cảm động.

"Aiz, tiểu hoàng tử thật hiếu thuận, hầu như mỗi ngày đều đến thăm hoàng thượng, ngược lại, tứ công chúa không biết đã đi nơi nào?"

"Người hoàng thượng yêu thương nhất chính là tứ công chúa, hiện tại xem ra công chúa thật là không đủ hiếu thuận! Còn không bằng một góc nhỏ của tiểu hoàng tử."

Chúng đại thần lắc đầu than thở, trong mắt đều là phản cảm.

Có lẽ là do mấy ngày nay không thấy Mộc Tuyết Hinh xuất hiện ở tẩm cung hoàng đế, làm cho mọi người thấy lạnh tâm.

Suy cho cùng, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là tứ công chúa!

"Tham kiến Cầm phi nương nương!"

Ngoài cửa truyền tới âm thanh hành lễ.

Ngay sau đó, Cầm phi đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi đến bên giường của hoàng đế.

"Tứ công chúa còn chưa tới sao?" Ánh mắt Cầm phi mang theo tia bất mãn: "Tứ công chúa này cũng thật là, hoàng thượng đã bệnh thành như vậy rồi, còn không biết đến chăm sóc mấy ngày. Hôm qua tứ công chúa còn tới tìm bổn cung, nói là tình đầu ý hợp với Kỳ Mặc của Kỳ gia, muốn bổn cung thay hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn."

"Cái gì?"

Không gì ngạc nhiên, câu nói này của Cầm phi như một cây gậy sắt đánh mạnh xuống, làm tất cả chúng đại thần đang có mặt phải thất kinh.

"Tứ công chúa muốn gả cho Kỳ Mặc? Không phải tứ công chúa có hôn ước với Kỳ Tô sao?"

"Tuy Kỳ Tô đã bị trục xuất khỏi Kỳ gia, nhưng hiện giờ hoàng thượng đang lâm trọng bệnh, sao tứ công chúa lại có thể nghĩ tới nhi nữ tư tình ngay trong lúc này mà bỏ mặc hoàng thượng không màng chứ?"

Lần này, chúng đại thần thật sự bất mãn với cách hành xử của Mộc Tuyết Hinh, chỉ có một số ít đại thần là vẫn tin rằng công chúa không có bất hiếu như vậy.

Cầm phi âm thầm cong môi mỉm cười, rũ mi che giấu vẻ đắc ý trong mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông cao quý đang nằm trên giường bệnh, một tia ác ý chợt lóe lên nơi đáy mắt bà ta.

Hoàng thượng, nếu ngài đã yêu thương tứ công chúa như vậy, lại không quên được hoàng hậu, vậy qua mấy ngày nữa thần thiếp sẽ để một nhà ba người các người được đoàn tụ.

"Tứ công chúa!"

Giữa lúc Cầm phi còn đang nghĩ nên tra tấn Mộc Tuyết Hinh thế nào, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng hành lễ của cung nữ.

Chợt, Mộc Tuyết Hinh mặc một bộ y phục màu hồng nhạt đi vào, nàng vừa liếc mắt đã thấy Cầm phi cũng đang ở trong phòng, ánh mắt Mộc Tuyết Hinh liền hiện lên tia căm hận.

"Tứ công chúa, công chúa rốt cuộc cũng tới rồi!" Cầm phi cong môi cười nhạt: "Ta còn tưởng công chúa không quan tâm đến hoàng thượng nữa chứ, như vậy đúng là uổng công hoàng thượng đã sủng ái công chúa!"

Mộc Tuyết Hinh hừ lạnh: "Chẳng lẽ cứ canh giữ bên cạnh phụ hoàng thì mới xem là hiếu thảo à? Có hơi sức này, còn không bằng nghĩ xem làm sao cứu phụ hoàng."

"Vậy công chúa đã tìm được biện pháp cứu hoàng thượng chưa?" Ánh mắt Cầm phi chợt lóe, dịu dàng hỏi.

Mộc Tuyết Hinh cắn môi: "Tạm thời chưa có! Nhưng ta sẽ nỗ lực cứu người!"

"Phải không?" Cầm phi cười lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.

Những đại thần đang có mặt nhìn một màn này, không nhịn được bèn lên tiếng chỉ trích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom