Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1759: Bạch Túc chết (4)


Edit: Sahara

Độ ấm trên người Vân Tiêu khiến lòng nàng cũng ấm áp theo.

"Ta rất vui!"

Giọng nói khàn khàn của Vân Tiêu vang lên bên tai Vân Lạc Phong.

"Vân Tiêu....." Vân Lạc Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tuấn mỹ của Vân Tiêu.

Vân Tiêu cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Vân Lạc Phong: "Ta rất vui vì nàng đã nói bí mật lớn nhất của mình cho ta biết!"

Thời điểm nhìn thấy đồng ruộng trồng thảo dược kia, Vân Tiêu liền hiểu tại sao Vân Lạc Phong lại thu nhập nhiều thảo dược, dược liệu như vậy.

Đây nghiễm nhiên chính là bí mật lớn nhất của nàng.

Thời khắc này, nàng tình nguyện chia sẻ bí mật lớn nhất của nàng với hắn, hắn sao lại không vui?

"Thật ra ta đã sớm muốn đưa chàng đến đây lâu rồi." Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chỉ là trước kia, ngoài trừ ta và linh thú thì không có người sống nào có thể vào được nơi này. Sau khi ta đột phá Thánh Quân cao giai, Tiểu Mạch mới nói cho ta biết, ta đã có thể đưa người khác vào đây."

"Tiểu Mạch?" Vân Tiêu nhíu nhíu mày.

Vân Lạc Phong cười cười: "Ta còn chưa nói cho chàng biết thân phận thật sự của Tiểu Mạch, Tiểu Mạch chính là khí linh của không gian thần điển này, cũng là do linh khí trong đây sinh ra."

"Sau này, ta sẽ giúp nàng!"

Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong, nói.

"Hả?" Vân Lạc Phong hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu.

"Số thảo dược kia đều là do nàng trồng?" Hai mắt Vân Tiêu ánh lên tia đau lòng: "Sau này ta làm giúp nàng."

Nghe thấy câu này, Vân Lạc Phong mới chợt vỡ lẽ, thì ra là Vân Tiêu sợ nàng vất vả, muốn làm nông phu trồng hái thảo dược.

"Vân Tiêu, chàng hiểu lầm rồi, số thảo dược này đều là do Tiểu Mạch trồng, ta chỉ đưa thảo dược cho đệ ấy thôi." Vân Lạc Phong đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, rồi dừng lại trên một cái cây cổ thụ: "Còn đó là cây sinh mệnh, khi kết quả, quả sinh mệnh có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ."

Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong liền kéo Vân Tiêu đi về phía cây sinh mệnh.

Bích Tiêu đang hấp thụ linh khí trong không gian thần điển, chợt thấy Vân Lạc Phong nắm tay Vân Tiêu đi về phía mình, trong mắt liền hiện lên tia mừng rỡ.

"Chủ nhân, người đến rồi? Linh khí nơi này quả thật quá nồng đậm, gần đây thuộc hạ lại kết được hai quả sinh mệnh."

Nói xong, Bích Tiêu liền lấy hai quả sinh mệnh ra như đang hiến vật quý, cười hì hì đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.

Có lẽ do linh khí nơi này mang đến cho Bích Tiêu không ít chỗ tốt, nên trước mặt Vân Lạc Phong, nàng ta đã bỏ đi hết sự kiêu ngạo trước kia, thậm chí còn đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong nhất nhất tuân theo.

"Không tệ, hai quả sinh mệnh này, ta sẽ thu lấy."

Vân Lạc Phong cũng không khách khí, nàng nhận lấy hai quả sinh mệnh, một lúc lâu sau, nàng suy nghĩ một chút rồi lấy ra hạt giống mà Trầm Ngọc Khanh đã đưa nàng trước đó.

Bích Tiêu giật mình, nhìn hạt giống đỏ thẩm trong tay Vân Lạc Phong, nhíu mày trầm ngâm rất lâu.

Đột nhiên, dường như Bích Tiêu nghĩ ra cái gì đó, cả người chấn động: "Đây là hạt giống Long Tiên Thụ!"

"Long Tiên Thụ?" Vân Lạc Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Long Tiên Thụ này là gì?"

"Chủ nhân, Long Tiên Thụ là thứ tốt đó...." Mắt Bích Tiêu lóe lên sự kích động: "Nghe nói, Long Tiên Thụ là do một con rồng có thực lực vô cùng cường đại ở thời xa xưa dùng tất cả tinh huyết của nó tạo thành. Một giọt tinh huyết của rồng lợi hại thế nào thì chắc người đã biết rồi, huống chi đây còn là tất cả tinh huyết của nó."

"Vốn dĩ con rồng đó không còn sống được bao lâu nữa, nên lúc sắp chết mới tạo ra hạt giống này, ý đồ tạo phúc cho hậu nhân của nó, ai ngờ.... Trong Long Tộc không có con rồng nào trồng được hạt giống này. Thậm chí chúng từng thỉnh giáo cường giả của nhân loại, nhưng cũng chỉ hoài công vô ích."
 
Chương 1760: Bạch Túc chết (5)


Edit: Sahara

Hai mắt Vân Lạc Phong sáng ngời, đồ của Long Tộc, có thứ nào mà không tốt?

Tựa như máu của con cự long mà Bích Tiêu đã cho nàng trước đó, chẳng những tăng lên thể chất của nàng, còn giúp nàng triệu hồi một bộ Long Lân Giáp, dùng để phòng ngự.

Đáng tiếc chính là.....

Ngoài trừ một lần ở Huyền Thanh Môn, thì sau đó nàng chưa từng có thêm cơ hội nào sử dụng nó nữa.....

Ở Táng Thần Sơn, không phải nàng không muốn dùng Long Lân Giáp, mà là do thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, có triệu hồi áo giáp cũng vô ích.

Mà trước đó, lúc ở Quân gia, Tần Lạc đánh lén nàng nhưng nàng vẫn bình tĩnh, nguyên nhân chính là vì có Long Lân Giáp.

Tuy nhiên....

Khiến nàng khó hiểu chính là, thời điểm nàng dùng máu cự long thì đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng khi Tiểu Trùng Trùng cho nàng tinh huyết của nó thì nàng lại không có cảm giác gì hết.

"Long Tiên Thụ trưởng thành rồi thì có tác dụng gì?"

Đây mới là cái nàng quan tâm nhất.

Bích Tiêu lắc lắc đầu: "Thuộc hạ không biết làm sao chủ nhân có được hạt giống này, nhưng do trước giờ chưa có ai trồng nó thành công, cho nên thuộc hạ cũng không biết nó có tác dụng gì. Thuộc hạ chỉ biết, nếu người sử dụng Long Tiên Quả, chắc chắn sẽ có chỗ tốt rất lớn cho tu luyện của người."

"Ta hiểu rồi..."

Vân Lạc Phong cầm hạt giống Long Tiên Thụ, quay lại nhìn Vân Tiêu, nói: "Trước tiên chúng ta cứ thử trồng nó, xem có thể trồng được hay không rồi tính!"

"Được!" Vân Tiêu dịu dàng nhìn Vân Lạc Phong: "Nàng đưa nó cho ta, ta làm!"

Sao hắn nỡ để nàng tay lấm chân bùn?

Vân Lạc Phong cũng không dây dưa, đưa hạt giống cho Vân Tiêu.

Thế nhưng, sau khi Vân Tiêu chôn hạt giống xuống đất, thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

"Muốn Long Tiên Thụ nảy mầm, chắc cũng giống như Tiểu Thụ vậy, phải có kỳ ngộ gì đó."

Năm đó, nàng bất cẩn bị cứa vào tay chảy máu, máu nhĩu xuống hạt giống Tiểu Thụ, sau đó Tiểu Thụ liền nảy mầm.

"Mẫu thân."

Vừa nhắc Tiểu Thụ thì Tiểu Thụ liền xuất hiện, không biết là chui ra từ xó xỉnh nào. Tiểu Thụ dang tay muốn ôm lấy Vân Lạc Phong, lại bị bàn tay to của Vân Tiêu xách lên, ném thẳng xuống ruộng.

"Cha thật keo kiệt!" Tiểu Thụ bẹp bẹp miệng, rất không phục.

Năm đó, Tiểu Thụ mới năm tuổi, chỉ là một đứa con nít, nên Vân Tiêu mới không thèm chấp nhặt hành vi của Tiểu Thụ. Nhưng sau khi Tiểu Thụ tiếp nhận truyền thừa thì đã biến thành hình dạng của một tiểu thiếu niên hơn mười tuổi.

Như thế, Vân Tiêu còn tiếp tục cho phép Tiểu Thụ đến gần Vân Lạc Phong à?

Nhìn gương mặt tương tự Vân Tiêu, nhưng non nớt hơn nhiều, Vân Lạc Phong khẽ cười: "Tiểu Thụ, con có biết làm sao để trồng được Long Tiên Thụ không?"

Đáy mắt Tiểu Thụ hiện lên tia đắc ý: "Con đương nhiên biết! Cái này rất đơn giản, ngoại trừ cung cấp lượng lớn linh khí, thì còn cần đến nước tiểu của con sâu mà cha đã khế ước kia tưới nữa."

Nước tiểu của Tiểu Trùng Trùng?

Mặt Vân Lạc Phong đen kịt, trồng Long Tiên Thụ đơn giản như vậy? Chỉ cần có nước tiểu của Long Tộc?

Khó trách không có người nào trồng nó thành công. Long Tộc vô cùng tôn kính hạt giống này, sao có thể tưới nước tiểu lên nó được.

"Tiểu Trùng Trùng bây giờ đang ngủ đông, không biết nước tiểu của mấy con rồng khác có dùng được không?"

"Không được! Tuyệt đối không được!" Tiểu Thụ vội lắc đầu: "Bọn chúng hoàn toàn khác với Tiểu Trùng Trùng, chúng chỉ là những con rồng bình thường mà thôi, còn Tiểu Trùng Trùng là Tổ Long. Chỉ có nước tiểu của Tổ Long mới dùng được!"

Tổ Long?

Vân Lạc Phong ngẩn ra, nàng chỉ biết Long Tộc gọi Tiểu Trùng Trùng là lão tổ tông mà thôi, chẳng lẽ trong Long Tộc còn phân biệt Tổ Long và rồng bình thường?

Loại chuyện này, nàng mới nghe thấy lần đầu tiên.....
 
Chương 1761: Kình địch mạnh nhất (1)


Edit: Sahara

"Có người tới!"

Vân Lạc Phong giật mình, kéo tay Vân Tiêu, nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước!"

Nàng động ý niệm, cả hai người liền trở lại trong phòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa.

"Chủ nhân, thuộc hạ đã mang nữ nhân kia về đến."

"Vào đi!"

Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, chậm rãi vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.

Cửa phòng bị đẩy mở ra, tay Long Khê túm lấy một nữ nhân đi vào, trường bào màu lam của hắn nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, hắn vung tay một cái, ném Tần Lạc xuống đất.

Tần Lạc ho khan hai cái, phun một ngụm máu, cả người ả mềm nhũn như bông, dường như chẳng còn chút sức lực nào.

Mà hai mắt ả khi nhìn về phía Vân Lạc Phong thì tràn ngập ác ý.

"Hình như ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, ngươi làm cách nào mà đem được ả đến đây?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.

Long Khê chán ghét liếc mắt nhìn Tần Lạc: "Rất đơn giản! Thuộc hạ phế ả, ả tự nhiên có thể rời khỏi Táng Thần Sơn."

Tần Lạc bị nhốt trong Táng Thần Sơn, dưới tình huống bình thường, ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, nếu không ả cũng không sử dụng phương pháp dùng phân thân để đi tìm Bạch Túc.

Thế nhưng, nếu muốn đem ả ra khỏi Táng Thần Sơn thì vẫn còn một cách khác.

Đó chính là biến ả thành phế vật!

Trên người Tần Lạc bị hạ một trận pháp, nên ả mới bị giam lỏng trong Táng Thần Sơn kia.

Tuy nhiên, trận pháp ấy chỉ hữu hiệu với linh giả, nếu ả thành phế vật, trận hiển nhiên không cần giải trừ cũng biến mất.

"Ta bảo ngươi giết ả!" Vân Tiêu lãnh khốc trừng mắt nhìn Long Khê: "Ngươi mang ả về đây làm gì?"

Long Khê bị Vân Tiêu trừng mắt thì bỗng rùng mình một cái, y vội vàng giải thích cho mình: "Chủ nhân, chủ mẫu, nữ nhân này nói trong Thất Châu Đại Lục có tồn tại một không gian thần bí, cho nên thuộc hạ mới cố ý đem ả về để chủ nhân và chủ mẫu xử trí."

Không gian thần bí?

Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn Tần Lạc đang quỳ rạp trên đất.

"Ngươi hẳn là biết ta muốn hỏi cái gì?"

Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết!"

"Phải không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nói: "Vậy ngươi đây là chuẩn bị thà chết không khuất phục?"

"Hừ!"

Tần Lạc hừ lạnh quay mặt đi, không thèm nhìn Vân Lạc Phong.

Ả  thà chết chứ tuyệt đối không để cho bọn chúng được như ý.

"Trà Sữa!"

Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Tần Lạc, nhàn nhạt phân phó: "Chắc các ngươi cũng đói bụng rồi, ả ta giao cho các ngươi!"

Vụt!

Ngay khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời thì vô số Tầm Kim Thử đột ngột xuất hiện trong phòng.

Chỉ có điều, ánh mắt của tất cả Tầm Kim Thử đều có vẻ ai oán như nhau, dù chúng nó đói mấy cũng không muốn ăn thịt người đâu.

Thế nhưng, ánh mắt ai oán của số Tầm Kim Thử này rơi vào mắt Tần Lạc thì lại thành tham lam.

Ả ta lập tức kinh hoàng: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Ngươi còn không biết sao?" Vân Lạc Phong cười khẽ: "Ta là người không thích lãng phí thời gian. Long Khê mang ngươi từ Táng Thần Sơn về đây đã tiêu tốn không ít thời gian rồi, như vậy không giống với cách làm người của ta chút nào! Vừa hay, các Tầm Kim Thử của ta cũng đã lâu không có gì bỏ bụng, vậy thì thưởng ngươi cho chúng vậy!"

Ánh mắt tất cả Tầm Kim Thử càng thêm ai oán, không lâu trước đó chúng vừa chén một bữa linh dược trong không gian thần điển, nhưng sau đến miệng chủ nhân thì lại thành đã lâu không được ăn gì chứ?

Mà ngoại trừ linh dược thì mấy thứ đồ khác chúng đâu có nuốt trôi.
 
Chương 1762: Kình địch mạnh nhất (2)


Edit: Sahara

Dù nghĩ vậy, nhưng chúng cũng sẽ không làm Vân Lạc Phong xấu hổ. Tất cả chúng cùng nhìn về phía Tần Lạc, nhe nhe răng nhọn sắc bén, ánh mắt dữ tợn.

"Vân Lạc Phong, ngươi là một nữ nhân ngoan độc! Người như ngươi nhất định sẽ phải xuống địa ngục!" Tần Lạc hét lên chói tai, cả người run rẩy không thôi.

"Đa tạ khen tặng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đúng lúc ta cũng muốn biết địa ngục trong miệng thế nhân có hình dạng gì, nếu thật có cơ hội xuống địa ngục, vậy chính là vinh hạnh của ta!"

Tần Lạc khiếp sợ trợn mắt.

Người thường vừa nghe thấy địa ngục không phải sẽ khiếp sợ vỡ mật à?

Tại sao đến miệng nữ nhân này lại biến thành chuyện tốt hiếm có vậy chứ?

"Nhưng mà....." Vân Lạc Phong cười gian ác: "Dù ta thật sự có thể xuống địa ngục, thì ngươi cũng không nhìn thấy được! Bởi vì số Tầm Kim Thử này của ta đã cực kỳ đói bụng rồi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ thành thức ăn của chúng, không biết mùi vị trở thành thức ăn cho Tầm Kim Thử như thế nào nhỉ? Răng của chúng rất sắc, một ngụm thui là có thể xé rách da thịt ngươi. Chỉ có điều miệng chúng quá nhỏ, bao tử cũng nhỏ, trong nhất thời không thể lập tức cắn chết ngươi được."

Theo mỗi một chữ Vân Lạc Phong thốt ra, thân mình Tần Lạc lại run lên một cái, sợ hãi trong mắt càng tăng thêm.

"Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta nói, cái gì ta cũng nói!"

Tần Lạc bị dọa vỡ mật, ả biết, nữ nhân này nhất định nói được làm được!

"Tại Thất Châu Đại Lục kỳ thực vẫn còn một không gian khác." Tần Lạc cắn cắn môi: "Không gian kia được chúng ta gọi là.... Linh Thần Đại Lục."

Linh Thần Đại Lục?

Vân Lạc Phong nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia trầm tư.

"Ta đã thấy lạ, nhiều năm như vậy, tại sao trên Đại Lục này lại không có ai đột ngột cảnh giới Thần?"

Tiểu Mạch bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua một tia thông suốt.

"Vạn năm trước, thế giới này không có phân chia nhiều đại lục như vậy. Mặc kệ là Long Khiếu Đại Lục, Vô Hồi Đại Lục, hay là Thất Châu Đại Lục, tất cả đều được gọi là Linh Thần Đại Lục."

Nghe lời này của Tiểu Mạch, trên mặt Tần Lạc lộ vẻ châm chọc: "Linh Thần Đại Lục? Chỉ có nơi đó của chúng ta mới xứng được gọi là Linh Thần Đại Lục mà thôi! Còn nơi này của các ngươi, các ngươi biết chúng ta gọi nó là gì không?"

"Chúng ta gọi nó là.... Nơi Vứt Bỏ!"

Một nơi chim chẳng thèm ị như thế này thì sao xứng có liên quan đến Linh Thần Đại Lục chứ?

"Vô tri!"

Tiểu Mạch cười lạnh: "Nếu ta đoán không lầm, thì chính là có kẻ đã phân chia Linh Thần Đại Lục ra, hơn nữa còn tạo ra một không gian khác, cho nên mới không có ai biết sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục!"

Tiểu Mạch hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Còn về việc tại sao linh khí ở Thất Châu Đại Lục và hai đại lục kia lại loãng như hiện giờ, ngay cả một cây linh dược cũng không sinh trưởng được, đoán chừng là do kẻ tạo nên không gian kia đã hút hết linh khí ở nơi đấy đến đó, mới khiến cho người ở đây không thể đột phá đến Thần cảnh."

Để sinh trưởng thành linh dược, thảo dược cần rất nhiều linh khí, bằng không, cũng không đến mức bao nhiêu năm như vậy rồi mà lại không có một cây linh dược nào xuất hiện.

Tất cả đều là thảo dược bình thường, hoàn toàn không thể so sánh được với linh dược trong không gian thần điển của Vân Lạc Phong.

Tần Lạc vừa nghe Tiểu Mạch mắng mình vô tri thì định phản bác, ai ngờ tên tiểu tử này còn nhắc đến linh dược, tức khắc liền khiến ả trợn tròn hai mắt.

"Ngươi... Ngươi biết linh dược?"

Địa phương chim không thèm ị này lại có người biết đến linh dược?

"Linh dược? Ngươi đang nói cái này à?"

Đúng lúc này, Vân Lạc Phong khẽ trở tay, một cây linh dược màu tím liền xuất hiện trong tay nàng.

"Tử Linh Hoa?" Nội tâm Tần Lạc bị chấn động mạnh: "Linh dược, đây đúng thật là linh dược! Trong tay ngươi lại có linh dược? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
 
Chương 1763: Kình địch mạnh nhất (3)


Edit: Sahara

Sắc mặt Tần Lạc trắng bệch, đầy về sợ hãi.

Đừng thấy Linh Thần Đại Lục có nhiều linh dược, kỳ thực linh dược là thứ trân quý vô cùng, cần đến mấy trăm năm mới có được một cây.

Hơn nữa, phẩm chất cây Tử Linh Hoa này so với cây mà ả nhìn thấy ở Hội Đấu Giá còn tốt hơn rất nhiều.

"Không gian kia ở nơi nào?" Vân Lạc Phong chậm rãi đến gần Tần Lạc, lạnh giọng hỏi.

Nàng vốn tưởng Thất Châu Đại Lục đã là đại lục cường đại nhất, nào ngờ vẫn còn một không gian thần bí khác mạnh hơn.

So với Linh Thần Đại Lục, nàng càng hứng thú với kẻ đã tạo ra nó hơn.

Một người có thể tạo ra cả một không gian, há có thể dùng chữ mạnh để diễn tả?

"Ta.... Ta không biết...." Tần Lạc gắt gao cắn chặt môi: "Ta chỉ biết.... Nếu như ngươi truyền tin tức Quỷ Đế đã đột phá cảnh giới Nửa Bước Hư Không ra ngoài, thì tự nhiên sẽ có người đến tìm hắn."

"Trừ cách này thì không có cách nào tự mình đến Linh Thần Đại Lục?"

"Phải! Linh khí tại Linh Thần Đại Lục vô cùng quý giá, người ở đó sẽ không lãng phí linh khí lên người của người ngoài. Sau khi ngươi đột phá đến Nửa Bước Hư Không, nếu bọn họ thấy ngươi có giá trị thì sẽ mang ngươi đến đó."

"Nửa Bước Hư Không là thực lực thấp nhất ở đó?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.

"Không!" Tần Lạc lắc đầu: "Linh Thần Đại Lục cũng có người được sinh ra và lớn lên ở đó. Những người đó tất nhiên cũng phải bắt đầu từ cảnh giới thấp nhất trưởng thành lên. Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây, người đạt tới Nửa Bước Hư Không chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn ở Linh Thần Đại Lục thì nhiều như lông trâu."

Tâm Vân Lạc Phong chìm xuống.

Nàng xác thật rất muốn hiểu biết thêm về Linh Thần Đại Lục. Bởi vì đợi người khác tìm đến cửa thì chẳng khác nào rơi vào thế bị động. Đây là chuyện mà nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

"Nếu không để ai biết Vân Tiêu đã đột phá Nửa Bước Hư Không, thì có phải sẽ không có ai tìm đến không?"

Tần Lạc nhìn Vân Lạc Phong: "Nửa Bước Hư Không chỉ là bước đột phá một nửa của Thần cảnh. Chờ khi ngươi đột phá đến cảnh giới Thần Linh, thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng, đến lúc đó, người ở không gian kia tự khắc sẽ phát hiện."

Nói đến đây, Tần Lạc liền lộ vẻ nhạo báng.

"Bất quá.... Nơi này của các ngươi, linh khí quá loãng, vốn không đủ để đột phá Thần cảnh. Cho nên các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm mà ngây ngốc sống qua ngày. Tiền đề là, thả ta ra!"

"Thả ngươi?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhếch mép cười khẩy nhìn Tần Lạc.

Bị ánh mắt nhìn thấu ý đồ của Vân Lạc Phong nhìn đến, đôi con ngươi của Tần Lạc tối lại: "Ta là người Tần gia ở Linh Thần Đại Lục, nếu ta chết, người Tần gia chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó các ngươi cũng gặp phiền phức."

"Ngươi cho rằng, người Linh Thần Đại Lục thật sự sẽ tới?" Vân Lạc Phong lại cười khẽ: "Nếu ta đoán không lầm, thì hẳn dưới tình huống bình thường, người Linh Thần Đại Lục tuyệt đối không thể đi ra ngoài."

Nội tâm Tần Lạc run lên, vội ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.

Nữ nhân này..... Lại có thể đoán biết được nhiều như vậy?

Không sai!

Người Linh Thần Đại Lục đúng là không thể tùy tiện đi đến nơi này.

Sở dĩ ả bị nhốt ở đây, chính là vì mười mấy năm trước, tin tức một nữ nhân đột phá đến Nửa Bước Hư Không bị truyền ra ngoài, người Linh Thần Đại Lục liền đến bắt nữ nhân kia đi. Mà kẻ xung phong chấp hành nhiệm vụ lần đó chính là Tần gia.

Đúng thế!

Người Linh Thần Đại Lục vĩnh viễn đều không thèm khách khí với kẻ ngoại giới.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không khách sáo mời ngươi đến Linh Thần Đại Lục, mà là trực tiếp đến bắt người, không cho phép ngươi có cơ hội phản kháng.

Ả vẫn còn nhớ, thế lực bồi dưỡng được nữ nhân đột phá Nửa Bước Hư Không kia hình như gọi là... Thánh Nữ Tộc! Nữ nhân kia hình như đến tận bây giờ vẫn còn đang bị Tần gia giam giữ.
 
Chương 1764: Kình địch mạnh nhất (4)


Edit: Sahara

Còn về việc tại sao Tần gia lại xung phong đến nơi này, trong đó cũng có nguyên nhân của nó.

Linh Thần Đại Lục có quy định, gia tộc nào bắt được người Nửa Bước Hư Không thì người kia sẽ thuộc về gia tộc đó.

Tần gia đã biết trước tin tức người đột phá Nửa Bước Hư Không lần này là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng những mỹ mạo khuynh thành, mà càng có tiền đồ vô lượng, mà công tử Tần gia là một tên háo sắc, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Long Khê!" Vân Lạc Phong nhìn sang Long Khê: "Nữ nhân này không còn tác dụng gì nữa, ngươi giải quyết ả đi!"

Lời nói lạnh lùng của Vân Lạc Phong khiến Tần Lạc lập tức hồi thần lại, ả kinh hoàng nhìn Vân Lạc Phong.

"Ngươi thật sự giết ta? Nếu ngươi giết ta, Tần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Đừng thấy Tần Lạc thường tỏ vẻ thấy chết không sờn, thật ra ả còn sợ chết hơn bất kỳ kẻ nào.

Vừa nãy là do ả ỷ vào việc mình nắm giữ tin tức mà Vân Lạc Phong muốn biết, cho nên mới ra vẻ bình tĩnh, ai ngờ Vân Lạc Phong lại dùng chiêu ném ả cho Tầm Kim Thử ăn để uy hiếp.

Hiện tại, sau khi đã có được thông tin mình muốn, thì nữ nhân này liền trở mặt không nhận người.

"Dạ, chủ mẫu!"

Long Khê xách Tần Lạc lên, đi thẳng ra khỏi phòng.

Giải quyết nữ nhân này vẫn nên đi xa một chút, tránh làm bẩn chỗ ở của chủ nhân, chủ mẫu.

Sau khi Tần Lạc bị giải đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

Vân Lạc Phong nhìn sang Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch, đệ cảm thấy Linh Thần Đại Lục này thế nào?"

"Chủ nhân..." Tiểu Mạch trầm ngâm rất lâu mới nói: "Tỷ còn nhớ những kẻ đã truy sát Tuyệt Thiên cách đây ngàn năm không?"

"Có liên quan đến Linh Thần Đại Lục?" Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi.

"Đệ không biết! Trước đó đệ có hỏi qua Cơ Cửu Thiên, hắn nói hơn ngàn năm trước, nơi này cũng có Thần Linh Giả, chỉ là về sau, hắn bị trọng thương nên phải bế quan một thời gian ngắn, chờ khi hắn xuất quan thì đại lục đã thay đổi thành một dạng khác. Không chỉ rất nhiều cường giả biến mất, mà ngay cả linh khí cũng trở nên rất loãng. Đây chính là nguyên nhân khiến thực lực Cơ Cửu Thiên thục lùi, thương thế của hắn cũng không thể hoàn toàn hồi phục."

Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Mà những kẻ truy sát Tuyệt Thiên cũng biến mất vào lúc đó. Đệ nghi ngờ, bọn chúng chính là đã đến Linh Thần Đại Lục."

Cường giả thực lực cường đại có thể sống hơn ngàn năm cũng không có gì lạ.

Cơ Cửu Thiên kia chẳng phải là lão yêu quái ngàn tuổi đó sao?

"Chưa hết....." Tiểu Mạch tiếp tục nói: "Khoảng thời gian mà Cơ Cửu Thiên bế quan, đại lục khẳng định đã xảy ra biến hóa rất lớn, bằng không số cường giả kia cũng sẽ không biến mất như vậy, lại còn sáng lập ra một không gian mới."

"Những chuyện này là Cơ Cửu Thiên nói với đệ?"

Tiểu Mạch gật đầu: "Đệ thắc mắc tại sao hiện giờ không có một Thần Linh Giả nào tồn tại, cho nên đệ mới hỏi hắn một số chuyện."

"Tiểu Mạch, những việc này chờ khi tỷ gặp được truyền nhân Tuyệt Thiên rồi nói." Đôi mày Vân Lạc Phong dần dần dãn ra: "Trước đó tỷ đã hứa với sư phụ sẽ đến Học Viện Tây Châu một chuyến, hiện giờ cũng không còn chuyện gì, tỷ cũng nên thực hiện lời hứa kia."

Một đôi tay từ phía sau Vân Lạc Phong duỗi tới, ôm nàng vào lòng.

Cái ôm của nam nhân kia thật ấm áp, làm tâm Vân Lạc Phong thả lỏng hoàn toàn, cả người cũng lâng lâng.

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để nàng bị bất cứ tổn thương nào."

Vân Tiêu cũng có cảm giác, Linh Thần Đại Lục kia.... Có lẽ chính là kình địch mạnh nhất của họ từ trước tới giờ.

Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn.

Tuyệt đối không để nàng bị tổn thương dù chỉ là mảy may!

"Vân Tiêu, có chàng ở đây, cái gì ta cũng không sợ!"

Nàng vốn không phải là người sợ đầu sợ đuôi, hiện nay có Vân Tiêu kề vai sát cánh, nàng lại càng không phải cố kỵ điều gì.

Linh Thần Đại Lục thì thế nào? Kẻ phạm nàng, GIẾT!
 
Chương 1765: Một không gian khác (1)


Edit: Sahara

"Vân Tiêu, ta muốn ngày mai xuất phát đi tìm Cơ Cửu Thiên!"

Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc: "Có lẽ hắn ta biết được chút gì đó."

"Được!"

Vân Tiêu mỉm cười: "Ta đi cùng nàng."

Hắn chưa bao giờ nói lời dư thừa.

Một câu ta đi cùng nàng đã đủ rồi.

________

Tây Châu Học Viện, canh tuần nghiêm ngặt.

Học sinh trong học viện đều không biết ra xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được gần đây Tây Châu Học Viện không được yên bình.

Đúng lúc này, một tiếng kinh hô truyền đến, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

"Các ngươi nhìn xem, không ngờ trong học viện chúng ta lại có người đẹp đến như vậy."

Mọi người nương theo giọng nói kia nhìn lại, tích tắc sau đó, ai nấy cũng đều hít sâu một hơi.

Từ xa, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đi đến, cả hai như bước ra từ trong tranh, thật hài hòa, cũng thật xứng đôi.

Nữ tử một thân bạch y, phiêu nhiên tựa tuyết, khuynh quốc khuynh thành, không gì sánh bằng.

Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, mắt sắc như ưng, chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh mới tràn ngập nhu tình.

Ngay thời khắc này, trong lòng mọi người chỉ xuất hiện bốn chữ: Duyên trời tác hợp!

Một đôi bích nhân đẹp như vậy, chắc là rất ân ái, trong mắt người này hẳn cũng chỉ có người kia.

"Bọn họ có lai lịch thế nào? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua bọn họ?" Một nữ tử nhìn Vân Tiêu bằng đôi mắt bắn đầy hoa đào.

Trong lòng nàng ta có chút hâm mộ vị cô nương đi bên cạnh nam nhân kia.

Nếu nam nhân kia mà nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng như thế, bảo nàng ta chết, nàng ta cũng bằng lòng.

"Không biết! Hay là ngươi đi hỏi thử đi!"

Một nữ tử khác cũng mắt đầy hoa đào, xúi giục nữ tử kia.

"Thôi bỏ đi, không thấy người ta đã có thê tử rồi sao? Thê tử người ta còn đẹp như vậy, ta việc gì phải tự chuốc nhục vào mình?"

Nữ tử này quả thật là rất tự hiểu lấy mình.

Nàng ta hâm mộ Vân Tiêu, nhưng cũng rất thông minh biết không nên tiếp cận, bằng không, chỉ e là tự làm bản thân xấu hổ.

Đương nhiên, không phải người nào cũng thông minh được như nàng ta. Chỉ thấy từ trong đám đông có một nữ tử mặc một bộ y phục màu lục bước đến.

Nữ tử lục y này như nhược liễu đón gió, mắt đầy nhu tình, hai má ửng hồng, mặt e lệ đi đến trước mặt Vân Tiêu.

"Vị công tử này là tân sinh học viện mới tuyển nam nay phải không? Nếu huynh có điều gì không biết thì cứ hỏi ta, ta có thể....."

Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp đi lướt qua nàng ta.

Nữ tử lục y kia trợn tròn mắt, dù nàng ta không xinh đẹp bằng thê tử nam nhân này, nhưng tốt xấu gì cũng đứng trên bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân của học viện. Vậy mà hắn lại trực tiếp làm lơ nàng ta như thế sao?

Chẳng lẽ.... Hắn không nhìn thấy nàng ta?

Nhất định là như vậy!

"Âu Lan, ngươi không nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia chỉ nhìn thê tử của y sao? Ngươi hà tất tự rước nhục vào mình?"

Trong đám đông vang lên giọng nói khinh miệt.

Âu Lan tức đến dậm chân, trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng: "Trương Hạ, đừng tưởng là ta không biết ngươi cũng để ý đến nam nhân kia. Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ ta thích thì ngươi đều muốn giành với ta, bây giờ ngươi đang muốn làm ta nhường cho ngươi, đúng không?"

"Nhường cho ta? Vậy còn phải xem ngươi có tư cách này không đã!" Trương Hạ cười lạnh: "Huống chi, ta đây chưa bao giờ đoạt nam nhân đã có thê tử!"

"Ngươi....." Âu Lan tức đến mặt mũi đỏ bừng: "Hai người kia nhất định là tân sinh năm nay của học viện! Nếu không ta không thể nào chưa từng gặp qua bọn họ. Bọn họ thân là tân sinh, trong học viện này, còn không phải mặc tình ta định đoạn à?"

Trương Hạ hừ một tiếng.

Âu Lan ỷ ca ca ả là thiên tài bảng chữ Thiên nên không để ai vào mắt, ngay cả chuyện đoạt phu quân của người khác mà cũng làm ra được.
 
Chương 1766: Một không gian khác (2)


Edit: Sahara

Mà....

Trương Hạ cũng không tin, có một thê tử tuyệt sắc nhường đó mà nam nhân kia còn có thể bị Âu Lan quyến rũ.

"Trương Hạ, bỏ đi, cô đừng tranh cãi với Âu Lan nữa." Một người khác lên tiếng an ủi: "Ca ca của Âu Lan tốt xấu gì cũng là thiên tài bảng chữ Thiên, cô tranh cãi với cô ta cũng không được lợi ích gì."

"Đúng vậy, Trương Hạ, cô vẫn nên nhường một bước đi, cô đừng thấy thê tử của nam nhân kia có dung mạo hơn người, địa vị của Âu Lan trong học viện này không thấp, nói không chừng nam nhân kia sẽ vì địa vị của Âu Lan mà bỏ rơi thê tử của hắn."

"Hơn nữa, ta cứ cảm thấy vị cô nương bạch y kia rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải...."

Vân Lạc Phong rời khỏi Tây Châu Học Viện cũng đã được năm năm.

Năm năm này, Tây Châu Học Viện cũng đã sớm thay học sinh mới, chỉ có một số ít thiên tài bảng chữ Thiên là bị các vị trưởng lão giữ lại, còn lại đều là những học sinh mới, hoặc là những học sinh không thể thi đậu cuộc khảo hạch tốt nghiệp rời khỏi học viện.

Dù vậy thì chuyện năm đó Vân Lạc Phong đã gây oanh động khắp học viện, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động tới, nên những học sinh cũ lưu lại Học Viện cũng có chút ấn tượng với Vân Lạc Phong.

Nhưng dù sao cũng đã năm năm trôi qua, trong nhất thời nửa khắc bọn họ không thể nhận ra Vân Lạc Phong, cũng không có liên hệ nữ tử năm đó với Vân Lạc Phong lại cùng nhau....

"Âu Lan, ngươi sẽ không thực hiện được ý đồ đâu!" Trương Hạ tức giận dậm dậm chân, rất không cam tâm mà nói.

Thực tế thì nam nhân tuấn mỹ như Vân Tiêu, có được mấy nữ tử không động lòng trước hắn.

Nhưng so với Âu Lan, Trương Hạ làm người có nguyên tắc hơn.

Nếu Vân Tiêu chưa có thê tử, nàng ta nhất định vận dụng hết thủ đoạn để có được Vân Tiêu, nhưng tiếc thay hắn đã thành thân, vậy nàng ta chỉ có thể lựa chọn từ bỏ!

Không thôi chẳng lẽ lại đi làm thiếp?

Tự tôn không cho phép nàng ta làm vậy!

"Đạt được hay không, không phải là do ngươi nói. Chúng ta cứ chờ xem!"

Âu Lan hừ lạnh, như một con khổng tước kiêu ngạo đi lướt qua người Trương Hạ.

Lúc đi ngang qua còn không quên dùng vai húc mạnh vào người Trương Hạ một cái.

Trương Hạ sầm mặt, nếu không phải người bên cạnh nhanh chóng giữ nàng ta lại, thì nàng ta đã xông lên liều mạng với thứ nữ nhân không biết xấu hổ kia rồi.

__________

Đối với một màn phát sinh kia, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu hiển nhiên không hề hay biết.

Hai người một đường đi thẳng vào Trưởng lão thất.

Có điều, năm năm trôi qua, học viện đã xảy ra biến hóa lớn, những gương mặt quen thuộc đã không còn nữa rồi.

"Vân Lạc Phong, cuối cùng cô cũng đến!"

Một giọng nói mừng rỡ đột ngột vang lên khiến bước chân Vân Lạc Phong khựng lại, khi nàng quay lại thì bắt gặp ngay một gương mặt yêu nghiệt.

"Hồ Li?"

Nhìn thấy Hồ Li, tâm trạng Vân Lạc Phong dường như cũng không tệ: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Là Hư Không trưởng lão đến tìm ta, muốn ta nhậm chức trưởng lão của học viện, ta cũng đã đồng ý rồi." Hồ Li cười cười: "Dù ta nhậm chức trưởng lão học viện, nhưng ta tuyệt đối không quên việc đã bán mình cho cô, sinh tử đều là người của cô!"

Hai chữ bán mình này khiến sắc mặt Vân Tiêu đen lại, lạnh lùng liếc nhìn Hồ Li.

Bị ánh mắt Vân Tiêu chiếu tướng, cả người Hồ Li chợt run lên, nhưng không biết bản thân đã nói gì sai mà lại trêu chọc trúng nam nhân tâm tình bất định này.

"Ta rời khỏi năm năm, học viện bây giờ nhìn thật xa lạ quá!" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, nói.

Hồ Li cũng cười: "Năm năm, học sinh trước kia đều rời khỏi học viện hết rồi, bây giờ toàn là học sinh mới, cả bảng chữ Thiên năm đó cũng chỉ còn lại mình ta."

"Như thế cũng tốt!"
 
Chương 1767: Một không gian khác (3)


Edit: Sahara

Ban đầu Vân Lạc Phong còn lo lắng vừa vào Học Viện Tây Châu sẽ bị nhận ra, như vậy thì ngày tháng nhàn nhã của nàng e là cũng không còn nữa rồi.

Không biết Hồ Li chợt nghĩ đến cái gì mà hai mắt chợt tối lại, rồi thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn phụ sự ủy thác của cô, không tìm được Vô."

"Ngươi không cần tìm hắn nữa!"

Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Bởi vì ta đã gắp hắn rồi...."

Vô chính là Bạch Túc!

Chỉ là việc này một lời khó nói hết cho rõ, mà nàng cũng không định giải thích nhiều hơn.

Hồ Li gãi gãi đầu: "Như vậy thì ta cũng yên tâm! À phải, mấy người Hư Không trưởng lão đợi cô cũng nhiều ngày rồi, cô mau đi theo ta."

Vân Lạc Phong gật đầu, cùng Vân Tiêu đi theo sau Hồ Li.

Trong trưởng lão viện, mấy vị trưởng lão đã chờ Vân Lạc Phong ở đây từ sớm.

Trên thực tế, ngay khi Vân Lạc Phong vừa bước vào Tây Châu thì đã có người báo tin cho họ rồi, thế nên họ mới ở đây chờ Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong đi vào, liền thấy các vị trưởng lão đều tề tụ đông đủ.

Hư Không, Hư Vô, Lăng Hải, Quỳnh Thiên, còn có..... Tuyết Oánh.

Mấy vị trưởng lão này là những người đầu tiên nàng quen biết khi vừa đặt chân đến Thất Châu Đại Lục, cũng là ân sư cả đời này của nàng.

"Con cuối cùng cũng tới!"

Tuyết Oánh là vị nữ trưởng lão duy nhất, cảm xúc tự nhiên cũng nhiều hơn. Vừa thấy Vân Lạc Phong thì bà đã kích động đứng dậy đi đến.

Mấy vị trưởng lão còn lại cũng hướng mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong, thần sắc đều toát lên sự kiêu ngạo.

Tuy bọn họ chưa từng dạy Vân Lạc Phong cái gì, nhưng chỉ cần Vân Lạc Phong thừa nhận họ là sư phụ thì đã đủ rồi.

Vân Lạc Phong..... Chính là sự kiêu ngạo cả đời của họ.

"Tuyết Oánh, chúng ta nói chính sự trước đã."

Quỳnh Thiên trưởng lão ho khan hai tiếng, nói.

"Nói cái gì mà nói!" Tuyết Oánh trưởng lão trừng mắt nhìn Quỳnh Thiên trưởng lão, rồi lại mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Con một đường đến đây hẳn là đã rất mệt, ta đưa con đi nghỉ ngơi trước đã, năm năm nay... Con đã vất vả rồi."

Tất cả mọi người chỉ biết tiếng tăm Vân Lạc Phong vang dội, nhưng mấy ai biết con đường nàng đi đã trải qua bao nhiêu trăm cay ngàn đắng.

Vân Lạc Phong rũ mắt, thấy được sự đau lòng trong mắt Tuyết Oánh trưởng lão, lòng nàng chợt thấy ấm áp.

Thời gian ở Học Viện Tây Châu ngắn ngủi, nhưng mấy vị sư phụ này.... quả thật đã dốc lòng đối với nàng.

"Không cần đâu!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Trước đó Hư Không sư phụ đến tìm con, nói muốn con về học viện một chuyến, con đoán mọi người chắc chắn có chuyện cần nói với con, vì thế con mới đến đây."

Tuyết Oánh trưởng lão hơi khựng lại, rồi chợt thở dài.

"Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến con, nhưng ta nghĩ với quan hệ giữa con và viện trưởng, hẳn là nên nói với con một tiếng."

"Cơ Cửu Thiên?" Tâm Vân Lạc Phong bỗng dưng căng thẳng, khẩn trương hỏi: "Là Cơ Cửu Thiên xảy ra chuyện?"

Vân Tiêu quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, không hiểu sao dáng vẻ lo lắng cho Cơ Cửu Thiên của Vân Lạc Phong làm hắn thấy thật khó chịu.

Đương nhiên, sự khó chịu của hắn không dành cho Vân Lạc Phong, mà là nhắm vào Cơ Cửu Thiên.

Nhưng hắn cũng tin tưởng Vân Lạc Phong, hắn biết vị trí Cơ Cửu Thiên trong lòng nàng chỉ là một người bằng hữu đáng tin.

Cho nên, mặc dù khó chịu, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Tuyết Oánh trưởng lão khẽ mấp máy môi: "Trước đó không lâu, viện trưởng vô tình phát hiện ra trên Thất Châu Đại Lục này có tồn tại một mảnh không gian khác."

"Linh Thần Đại Lục?"

Vân Lạc Phong sửng sốt, hỏi.

"Không phải Linh Thần Đại Lục!" Tuyết Oánh trưởng lão thở dài: "Chỉ là viện trưởng phát hiện linh khí ở không gian kia rất nhiều, cho nên không màng việc chúng ta phản đối, quyết định tự mình đến phiến không gian kia để tăng cường thực lực. Ta cảm thấy chuyến đi này của viện trưởng sẽ gặp điều bất trắc, cho nên mới tìm con đến ngăn viện trưởng lại."
 
Chương 1768: Một phiến không gian khác (4)


Edit: Sahara

"Làm sao đến được phiến không gian kia?"

"Chúng ta biết phương pháp đến đó, nhưng cần có thời gian chuẩn bị." Tuyết Oánh trưởng lão ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Cho nên, ta và mấy vị trưởng lão khác định đến đó tìm viện trưởng. Tuy nhiên, Học Viện Tây Châu cần có người trấn giữ, cho nên chúng ta mới tìm con về."

Nói là tìm Vân Lạc Phong về nghĩ cách, kỳ thực thì họ đã quyết định xong hết cả rồi.

Dù bỏ lại Học Viện Tây Châu thì họ cũng phải đến không gian kia tìm viện trưởng.

Có điều, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thực tế họ cũng không nỡ thật sự bỏ mặc Học Viện Tây Châu, chính vì thế mới gọi Vân Lạc Phong về.

"Mọi người đưa con đến phiến không gian kia!" Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn Tuyết Oánh trưởng lão, gằn từng chữ một, nói.

Tuyết Oánh trưởng lão sửng sốt: "Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, con không thể đi!"

"Con không thể? Vậy mọi người thì có thể?" Vân Lạc Phong mím môi: "Con đi, ít nhất cũng bảo vệ tốt được chính mình, huống chi con còn có Vân Tiêu!"

Mấy vị trưởng lão đều biết ý của Vân Lạc Phong, đồ đệ ngoan này của họ sợ họ gặp nguy hiểm, cho nên mới tự mình xung phong đi.

"Không được!" Hư Không trưởng lão đứng phắt dậy: "Đây là chuyện của Học Viện Tây Châu, chúng ta sao có thể để con đi mạo hiểm? Hơn nữa, mấy bộ xương già chúng ta còn chưa vô dụng đến mức đó."

Thần sắc Vân Lạc Phong cũng thập phần kiên định: "Thứ nhất, con cũng là người của học viện, chiếu lý nên tận lực vị học viện! Thứ hai, Cơ Cửu Thiên là bằng hữu của con, con không thể khoanh tay, trơ mắt ngồi nhìn! Thứ ba,...."

Vân Lạc Phong dừng lại một chút mới nói tiếp: "E là con đã chọc đến Linh Thần Đại Lục rồi!"

"Linh Thần Đại Lục?"

Đáy mắt Hư Không trưởng lão chợt xuất hiện tia kinh hoàng: "Sao con lại chọc đến Linh Thần Đại Lục?"

Dựa vào địa vị của mấy lão gia hỏa bọn họ, sao có thể không biết đến sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục?

Điều bọn họ không ngờ chính là, Vân Lạc Phong vậy mà lại chọc vào Linh Thần Đại Lục.

"Cho nên mọi người đã biết vì sao con nhất định phải đi phiến không gian kia rồi chứ? Để đủ sức đối địch cùng Linh Thần Đại Lục, con cần phải đột phá thực lực hiện tại. Ở Thất Châu Đại Lục hiển nhiên là không thể, chỉ có cách đến không gian kia mà thôi."

Nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, Hư Không trưởng lão bất đắc dĩ thở dài.

"Được, vậy con đi đi! Trước khi con về, ta sẽ thay con chăm sóc người thân của con thật tốt."

Trên mặt Vân Lạc Phong lập tức lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ!"

Hư Không trưởng lão cười khổ: "Sư đồ chúng ta cần gì nói lời đa tạ! Hơn nữa, dù muốn đa tạ, thì cũng nên là chúng ta đa tạ con. Tìm viện trưởng vốn là trách nhiệm của chúng ta, vậy mà bây giờ lại liên lụy đến con."

Đối diện với lời xin lỗi của các vị trưởng lão, Vân Lạc Phong không nói thêm lời nào.

Cơ Cửu Thiên tìm được phiến không gian kia, ai nói trước được, đây không phải là cơ hội cho nàng?

"Khi nào không gian kia mở ra?" Giọng nói trầm thấp của Vân Tiêu chậm rãi vang lên bên tai các vị trưởng lão.

"Ba ngày, cho chúng ta ba ngày thời gian chuẩn bị."

"Được! Vậy ba ngày sau, ta cùng Phong nhi đến tìm các người."

Vân Tiêu duỗi tay ôm lấy eo Vân Lạc Phong, rồi xoay người rời khỏi trưởng lão viện.

"Chúng ta có cần trở về từ biệt không?"

"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc đầu: "Lúc rời khỏi Đông Châu, ta đã nói cùng gia gia rồi, chỉ e là lần này lại phải rơi đi một khoảng thời gian, còn về Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn, ta đã đưa họ vào Linh Trận, cho nên không cần trở về."

Linh Trận chính là trận pháp tùy thân bên người nàng.

Do không tiện nhắc đến trận pháp trước mặt người khác, nên nàng đã tùy tiện đặt tên nó là Linh Trận.

Tu luyện trong Linh Trận, người Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đột phá cực nhanh, Diệp Linh và Khinh Yên đều đã đạt cảnh giới Tôn Linh Giả. Khoảng cách tới Thánh Linh Giả cũng chỉ còn một bước ngắn.
 
Chương 1769: Nữ nhân ngu xuẩn (1)


"Trong trưởng lão viện không có phòng, nên Hư Không trưởng lão sai ta đưa hai người đến Tu Luyện Thất của chúng đệ tử."

Hồ Li gãi gãi cái ót, quay đầu nhìn Vân Tiêu và Vân Lạc Phong: "Các người thật sự muốn đến nơi đó?"

"Không đi không được!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, trong mắt khẽ xẹt qua một tia nguy hiểm.

Đúng thật là trong hoàn cảnh hiện nay, nàng không thể không đi.

Hồ Li cười khổ: "Ta biết ta không ngăn nổi các người, nhưng mà các người nhất định phải sống sót trở về!"

Cả đời này, Hồ Li hắn chưa từng bội phục ai.

Trừ nữ tử trước mặt.

Ngay cả việc năm năm trước bán mình cho Vân Lạc Phong, cũng là hắn cam tâm tình nguyện, vô oán vô hối.

"Yên tâm, ta còn tiếc mạng lắm, không chết được!"

Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, trên mặt thoáng lộ vẻ lười nhác: "Ta mệt rồi! Ngươi đi trước đi!"

Hồ Li vốn định nói thêm gì đó, nhưng cũng hiểu Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đúng là đã đi đường mệt mỏi, cho nên hắn nhìn hai người họ thêm một cái rồi xoay người đi về hướng trưởng lão viện.

___ ___

Lúc này, trong Tu Luyện Thất của học sinh bảng chữ Địa.

Âu Lan đột ngột đứng phắt dậy, sắc mặt âm trầm khó coi: "Ngươi nói hai tên tân sinh* kia quen Hồ Li trưởng lão?"

(*tân sinh: học sinh mới.)

Âu Lan không biết tên Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, nên mới dùng hai chữ tân sinh này thay thế.

"Âu Lan sư tỷ, là chính mắt muội nhìn thấy Hồ Li trưởng lão dẫn hai người bọn họ đến Tu Luyện Thất, hơn nữa, trước đó họ cũng có đến trưởng lão viện một chuyến, nếu muội đoán không lầm, bọn họ chắc hẳn là đến tìm Hồ Li trưởng lão."

Một nữ tử trẻ tuổi đứng trước mặt Âu Lan, trên mặt toàn là vẻ nịnh nọt: "Theo muội thấy, Âu Lan sư tỷ mặt nào cũng hơn hẳn nữ tử kia, ca ca của tỷ còn là thiên tài bảng chữ Thiên, cũng chẳng kém Hồ Li bao nhiêu. Chờ thêm hai năm nữa, ca ca tỷ chắc chắn cũng tiến vào hàng trưởng lão. Lúc đó, địa vị khẳng định là siêu việt hơn Hồ Li."

Âu Lan trầm tư: "Thực lực ca ca ta rất mạnh, tiền đồ vô lượng, nhưng dù thế nào thì Hồ Li cũng là trưởng lão của học viện, ta không thể không nể mặt hắn."

"Sư tỷ, muội có một cách...." Nữ tử kia chớp mắt: "Nếu nữ tử kia có quan hệ với Hồ Li trưởng lão, vậy thì chúng ta cứ tung tin đồn, nói nữ tử kia chính là người mà Hồ Li kim ốc tàng kiều trong học viện, ả ta thừa dịp vị hôn phu của mình vắng mặt nên cấu kết với Hồ Li, hai người bọn họ đã có quan hệ thân mật về da thịt, đến lúc đó, chẳng những có thể làm nam nhân kia hoài nghi thê tử của hắn, mà còn có thể khiến Hồ Li thân bại danh liệt."

Hai mắt Âu Lan chợt sáng lên, ngay từ đầu ả ta đã muốn dùng quyền thế áp người, ai ngờ hai tên tân sinh kia lại quen Hồ Li trưởng lão, cho nên ả mới đành dùng biện pháp khác.

"Hồ Li không phải loại người dễ bị hãm hại, lỡ như bị tra ra..."

"Âu Lan sư tỷ, chuyện này hoàn toàn có thể đổ lên đầu ả kỷ nữ Trương Hạ kia, dù có bị điều tra thì cũng không liên quan đến chúng ta."

"Tốt!" Hai mắt Âu Lan lóe sáng, im lặng nở nụ cười: "Hạ Linh, chuyện này giao cho muội đi làm, nếu thành công, ta nhất định sẽ nói vài lời tốt về muội trước mặt ca ca ta, nói không chứng có thể làm huynh ấy yêu muội."

Hai mắt nữ tử tên gọi Hạ Linh kia lập tức sáng lên, vẻ mặt lại tràn ngập thẹn thùng: "Âu Lan sư tỷ, chuyện này, muội nhất định giúp tỷ làm thật thỏa đáng."

Nói xong, Hạ Linh liền cáo từ Âu Lan rồi lui ra.

Âu Lan nhìn theo bóng lưng Hạ Linh, khóe miệng gợi lên nụ cười chế giễu, mặt đầy khinh thường.

"Ngu xuẩn, cũng không nhìn xem bản thân có tài đức gì, lại vọng tưởng muốn làm tẩu tẩu ta? Trên đời này, chỉ có nữ nhân cường đại nhất mới xứng với ca ca ta!"
 
Chương 1770: Nữ nhân ngu xuẩn (2)


Edit: Sahara

"Âu Lan sư tỷ!"

Một người thanh niên đứng trong phòng từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này không thể nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: "Tỷ không muốn giúp Hạ Linh, vì sao còn mở miệng hứa với nàng ta?"

"Ta chỉ muốn lợi dụng ả làm việc cho ta mà thôi!" Âu Lan nằm xuống ghế quý phi: "Chỉ bằng vào ả mà cũng dám si tâm vọng tưởng! Hiện giờ ca ca ta tốt xấu gì cũng là đệ tử bảng chữ Thiên, không phải người bình thường có thể xứng đôi."

"Vậy sư tỷ cảm thấy nhân vật thế nào mới xứng với Âu Phi sư huynh?"

Thanh niên kia hỏi câu này là có tâm tư riêng.

Âu Phi là tình lang trong mộng của vô số nữ tử Học Viện Tây Châu, muội muội nhà hắn cũng một lòng chung tình với Âu Phi.

Âu Phi chẳng những có tính tình ôn nhuận, còn có thiên phú cường đại, sau khi vào học viện, chỉ dùng bốn năm thời gian đã tiến vào bảng chữ Thiên, xếp hàng thứ ba.

Quan trọng nhất là, Âu Phi chính là người trẻ tuổi nhất của thiên tài bảng chữ Thiên.

Đương nhiên, vị thiên tài trẻ tuổi nhất này là xét theo bảng chữ Thiên của hiện giờ, hoàn toàn không thể so sánh với các thiên tài bảng chữ Thiên của năm năm trước.

Thiên tài bảng chữ Thiên năm năm trước có một Vân Lạc Phong, còn có một kẻ điên là Hồng Loan.

Nhưng bảng chữ Thiên năm năm thay đổi một lần, Vân Lạc Phong và Hồng Loan cũng đã rời học viện năm năm, bảng chữ Thiên của học viện hiện giờ là do mấy người Âu Phi làm chủ.

"Vân Lạc Phong, ngươi có biết không?" Âu Lan đột nhiên tràn đầy hứng thú: "Chính là nữ nhân năm năm trước đã từng làm chấn động toàn bộ học viện, ta cảm thấy chỉ có thiên tài như vậy mới xứng với ca ca ta!"

Vân Lạc Phong?

Thiếu niên kia kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Hắn không hề xa lạ với cái tên này.

Phải nói, trên dưới Học Viện Tây Châu, thậm chí toàn bộ Thất Châu Đại Lục, không ai không biết cái tên này.

Điều khiến thiếu niên kia không ngờ chính là, miệng của Âu Lan lại lớn đến vậy, cho rằng chỉ có Vân Lạc Phong mới xứng với ca ca ả ta.

Nói thật, dù thiên phú Âu Phi không tồi, nhưng cũng chỉ xét ở Tây Châu mà thôi, còn Vân Lạc Phong hiện giờ đã là cường giả Thánh Linh Giả cao giai.

Âu Phi ngay cả tư cách xách hài cho Vân Lạc Phong cũng không xứng!

Tất nhiên, lời này, thiếu niên kia không dám nói ra. Hắn không dám đắc tội với Âu Lan, đặc biệt là trong lòng Âu Lan luôn cho rằng ca ca ả chính là nam nhân ưu tú nhất trên đời.

Vì thế ả mới nói ra lời khoa trương cuồng vọng một cách hiển nhiên như thế.

"Âu Lan sư tỷ, Vân Lạc Phong.... Vân Lạc Phong đã thành thân rồi!"

Ý nói, muốn Vân Lạc Phong làm tẩu tử của ngươi, sợ là không được.

Âu Lan bĩu môi: "Không phải vẫn còn châu chủ Đông Châu, Hồng Loan đó sao? Năm đó, người này cũng là học sinh Học Viện Tây Châu, hạ thấp yêu cầu một chút, ta cảm thấy người này cũng rất thích hợp làm tẩu tử ta."

Sắc mặt thiếu niên kia gần như đã biến thành màu gan lợn.

Ả ta xác định ca ca ả thật sự xứng với Hồng Loan?

Luận thân phận, Hồng Loan là đại tiểu thư phủ Đông Châu, cũng tức là châu chủ tương lai, còn Âu Phi chỉ là một đệ tử thế gia mà thôi.

Luận địa vị học viện, năm năm trước Hồng Loan là đệ nhất bảng chữ Thiên, Âu Phi chỉ xếp hạng ba mà thôi.

Luận thực lực, Hồng Loan trẻ tuổi hơn Âu Phi, nhưng thực lực lại mạnh hơn Âu Phi rất nhiều.

Âu Lan ả rốt cuộc dựa vào đâu mà cảm thấy Âu Phi có tư cách sánh đôi với đại tiểu thư phủ Đông Châu chứ?

Hơn nữa, thái độ kia của Âu Lan, dường như còn cảm thấy bản thân đã thiệt thòi....

"Qua một thời gian ngắn nữa, ta định sẽ cùng ca ca đến Đông Châu du ngoạn, lúc đó, ta muốn đi nhìn vị đại tiểu thư phủ Đông Châu kia một chút. Hồng Loan kia nhìn thấy ca ca ta tuấn tú khí phách như vậy, nhất định sẽ yêu huynh ấy ngay."

Khóe miệng thiếu niên kia co giật.

Hắn cảm thấy bản thân nên giữ khoảng cách với đôi huynh muội nhà này một chút thì tốt hơn, để tránh thời điểm bọn họ tự tìm đường chết lại kéo hắn theo. (*Sa: thông minh lắm em zai!!!)

Vừa có ý nghĩ này, thiếu niên kia lập tức ra vẻ bình tĩnh, nói: "Đệ ở nơi này xin chúc Âu Lan sư tỷ mã đáo thành công, đệ chợt nhớ có chút chuyện cần làm, xin phép cáo lui trước."

Dứt lời, hắn liền vội vã rời đi. Hắn nhất định phải về cảnh cáo muội muội nhà mình, không được bám theo Âu Phi nữa.
 
Chương 1771: Nữ nhân ngu xuẩn (ba)


Edit: Quỳnh Lê.

Bằng không, chết như thế nào cũng không biết!

……

Thông với cửa lớn học viện, nữ tử một thân váy đỏ như máu, quyến rũ mị hoặc, tuyệt sắc động lòng người.

Ở bên cạnh nàng, nam tử tuấn lãng cũng tùy ý đi theo, không hề quan tâm nàng tạo khoảng cách mình.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Hồng Loan quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật, phẫn nộ hỏi.

Nam Cung Vân Dật một vẻ tự nhiên, quăng ra một câu: “Trước khi ngươi đồng ý gả cho ta thì ta cần phải đi theo ngươi.”

Hồng Loan nheo hai mắt: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

“Ngươi sẽ không giết ta.”

Khóe môi Nam Cung Vân Dật gợi lên một nụ cười: “Nhiều lắm thì ngươi đánh ta một trận mà thôi, nhưng cho dù ngươi đánh ta đến nửa sống nửa chết thì ta vẫn phải đi theo ngươi, dù sao ngươi cũng không có khả

năng ném ta đi.”

“Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn tìm chết!”

Bá!

Hồng Loan phẫn nộ rút ra trường kiếm: “Nếu ngươi lại đi theo ta, thì đừng trách ta không khách khí!”

Kỳ thật, nếu Nam Cung Vân Dật chỉ là đơn thuần đi theo, Hồng Loan cũng sẽ không tức giận như thế.

Nhưng cố tình người nam nhân này cứ thích động tay động chân.

Mỗi lần nàng phẫn nộ đều sẽ tẫn cho hắn một trận, đáng tiếc, mặc kệ nàng làm như thế nào, thì nam nhân này vẫn giống như thuốc cao bôi trên da chó dường như dính ở trên người nàng, bất kể xua đuổi như thế

nào cũng đều không đi.

“Không phải ngươi muốn đi tìm Vân Lạc Phong sao? Dù sao ta và nàng cũng có giao tình, ta đi cùng thì đã sao?” Nam Cung Vân Dật liếc mắt nhìn trường kiếm đặt tại cổ của chính mình, mặt không đổi sắc nói.

Nếu là thời điểm lần đầu nhận thức Hồng Loan, thanh kiếm của nàng đặt trên cổ của  hắn, khẳng định hắn sẽ sợ tới mức ngay cả chân cũng đứng không vững.

Nhưng hiện tại hắn biết Hồng Loan sẽ không giết hắn, vậy hắn còn sợ cái gì chứ!

Không phải chỉ bị tẫn một chút thôi sao? Lại không có quan trọng bằng việc tìm tức phụ.

“Ta là học sinh của Tây Linh Học Viện, theo lý hẳn là phải trở về, còn ngươi cũng đi là sao?” dung nhan tuyệt sắc tràn đầy tức giận, hai tròng mắt bốc hỏa nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta hỏi lại lần cuối cùng, ngươi có

cút đi hay không!”

“Ngươi đồng ý gả cho ta, ta liền đi.”

Nam Cung Vân Dật vô sỉ nói.

Tay Hồng Loan đột nhiên dùng chút lực, trên cổ hắn lập tức xuất hiện vết máu.

“Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn ở lại cũng không hẳn là không thể, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta là ngươi không được động tay động chân nữa thì ta sẽ để ngươi ở lại!”

Nam Cung Vân Dật bĩu môi.

Hắn chỉ là thừa dịp nàng ngủ muốn sờ mặt của nàng hoặc là trộm hôn một cái, nhưng cố tình là mỗi lần còn chưa kịp làm thì nàng liền đã tỉnh.

Cùng với việc nàng tỉnh lại là một cái đập đau đớn.

Dù vậy hắn cũng không nghĩ sẽ rời đi……

Nhìn thấy Nam Cung Vân Dật không nói gì, Hồng Loan dần dần thu tay: “Ta nói rồi, không cần ngươi phải phụ trách, cũng không cần ngươi vì phụ trách lại đi theo ta, ta, Hồng Loan còn không có hèn đến mức chỉ vì

thân thể bị nhìn thấy thì nhất định phải gả cho ngươi!”

“Ta……” Nam Cung Vân Dật tiến lên hai bước, vừa định muốn giải thích chính mình không phải vì phụ trách mới cưới nàng.

Ai ngờ, Hồng Loan không có cho hắn cơ hội nói chuyện, mũi chân nhún một cái liền bay vào không trung.

……

So với Vân Lạc Phong, thì thời gian Hồng Loan ở Tây Linh Học Viện dài hơn, đương nhiên cũng thành lập cho mình một tiểu đoàn.

Tiểu đoàn sớm đã phân tán thành bốn năm phần rời khỏi Tây Linh Học Viện, chính là lần này, trước khi Hồng Loan tới Tây Linh Học Viện đã gửi thư báo cho các thành viên của đoàn, báo cho bọn họ biết mình đã đến.

Cho nên, khi tiểu đoàn nhìn thấy Hồng Loan thì từ bốn phương tám hướng vây quanh ở bên trong học viện.
 
Chương 1772: Nữ nhân ngu xuẩn (bốn)


Edit: Quỳnh Lê.

“Hạ Linh, hai ngày này học viện đã phát sinh chuyện gì? Tại sao có nhiều gương mặt xa lạ đến như vậy? Lại còn không phải tân sinh của học viện.”

Ngày hôm qua tất cả tân sinh của học viện đều đã đi thử luyện, sở dĩ Vân Lạc Phong và Vân Tiêu không đi nhưng do Âu Lan tìm một cái cớ, để Hồ Li dẫn bọn hắn đi cửa sau.

Cũng chính là nguyên nhân này, Âu Lan mới xác định được những người này không phải là tân sinh của học viện bọn họ.

“Âu Lan sư tỷ, ta nghe nói người tới là đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước.”

“Đệ nhất Thiên bảng.... Hồng Loan!” ánh mắt Âu Lan sáng lên, vội vàng từ trên ghế đứng lên, “Ngươi xác định người tới là Hồng Loan?”

“Ta đã tìm hiểu qua, những người đó đều là học sinh trước kia của học viện, lần này bọn họ đến chính là vì nghênh đón Hồng Loan.”

Ánh mắt Hạ Linh tràn đầy nghi hoặc.

Hạ Linh đương nhiên không biết Âu Lan muốn giật dây bắc cầu, vì vậy, mới không rõ vì sao nàng lại hứng thú với Hồng Loan như thế.

“Thật sự là quá tốt.”

Trên mặt Âu Lan tràn đầy tươi cười, khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Linh nàng liền ho khan hai tiếng, nói: “Chuyện ta đã giao cho ngươi như thế nào rồi?”

Vừa nghe lời này, Hạ Linh vội vàng trả lời nói: “Ta đã phân phó xuống, lời đồn rất nhanh sẽ được truyền ra, chỉ là, Âu Lan sư tỷ chuyện ngươi đã đáp ứng với ta……”

“Yên tâm đi, chuyện của ngươi ta khẳng định sẽ không đổi ý,” ánh mắt Âu Lan nhẹ lóe, “Ta mệt mỏi rồi, ngươi trước đi xuống đi.”

“Vâng, sư tỷ.”

Được sự khẳng địn của Âu Lan, tâm tình Hạ Linh sung sướng lui xuống.

Âu Phi đối với muội muội này luôn luôn rất thương yêu, nếu có thể giúp đỡ nàng, không mất bao lâu, chính mình liền có thể trở thành thê tử của hắn……

Nghĩ vậy, mặt Hạ Linh liền đỏ.

Nhưng sau khi nàng rời khỏi liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười to, thanh âm này làm nàng bất giác nhíu mày, nhưng nàng cho rằng Âu Lan là bởi vì tên tân sinh kia sắp sửa thân bại danh liệt mà hưng

phấn, bởi vậy nàng cũng không để tâm.

“Huynh muội chúng ta gần đây vận khí thật quá tốt!” Trong phòng, khóe môi Âu Lan giơ lên, đáy mắt xẹt qua một tia nhất định phải được, “Ta chẳng những tìm được nam nhân gả cho mình, ngay cả nữ nhân có tư

cách trở thành tẩu tử của ta cũng xuất hiện! Có lẽ…… Hồng Loan trở về cũng là nghe đến thanh danh của ca ca, nếu không, trong năm năm này nàng không trở về lại đúng lúc ca ca mới vừa nhập Thiên bảng liền về.”

Âu Lan rạo rực nghĩ, nếu ca ca trở thành con rể của phủ Đông Châu, thì mình cũng liền nước lên thì thuyền lên, từ nay về sau không có kẻ nào có tư cách nằm trong mắt của nàng.

“Đáng tiếc, Vân Lạc Phong đã gả chồng……”

Nói cách khác, nữ nhân này mới là người xứng đôi nhất với huynh trưởng của mình.

Hồng Loan chỉ là đại tiểu thư của phủ Đông Châu mà thôi, Vân Lạc Phong mới là dựa vào thực lực của chính mình đứng trên đỉnh đại lục.

Nếu không phải có Quỷ Đế tồn tại, có lẽ…… ca ca còn có cơ hội!

“Cũng không biết Quỷ Đế trông như thế nào, nghe nói hắn thường xuyên mang theo mặt nạ, rất ít người nhìn thấy diện mạo của hắn, vì vậy ta khẳng định là xấu vô cùng, nam nhân như vậy sao có thể so sánh với ca

ca chứ? Nếu Vân Lạc Phong gặp ca ca trước, nhất định sẽ yêu hắn……”

Chỉ có bồi ở bên người Vân Lạc Phong thì Vân Tiêu mới có thể tháo mặt nạ, ngày trước hắn đi một mình ở bên ngoài sẽ không có người nào có thể nhìn đến diện mạo của hắn.

Mà ở Quân gia bất kể là yến hội hay đại hôn, hắn cũng không mang mặt nạ, bởi vì người có đủ tư cách đến Quân gia, đều sẽ không khua môi múa mép ở bên ngoài, chính vì thế người đời sẽ không bao giờ biết dung nhan của Quỷ Đế như thế nào.
 
Chương 1773: Như thế nào gọi là tìm đường chết (một)


Edit: Quỳnh Lê.

Tây Linh Học Viện.

Hồng Loan mới từ trên bầu trời đi xuống liền thấy một đám người, trên mặt đều là kích động vui mừng đang chờ nàng trong sân.

“Lão đại, ngươi đã trở lại.”

“Ừ,” Hồng Loan nhướng mày, một bộ hồng y khí phách ở trong gió, “Các ngươi trở về đây khi nào?”

“Chúng ta cũng mới vừa đến còn chưa kịp đi dạo học viện, thì thấy lão đại đã trở lại.”

“Đã như vậy thì chúng ta đi thôi, trước tiên ta muốn đi thăm các trưởng lão, sau đó lại đi tìm các ngươii.”

Trong khi Hồng Loan nói xong lời này thì có một đám người đi vào đại viện.

Đi đầu chính là một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi cũng là người thay thế Hồng Loan tiếp quản tiểu đoàn.

Năm năm trước tính tình Hồng Loan bá đạo lạnh nhạt, phàm là người nàng coi trọng thì nhất định phải tuyên chiến một lần, nếu không đáp ứng yêu cầu của nàng thì nàng nhất định sẽ cùng ngươi dây dưa cho đến

khi ngươi đồng ý chiến đấu mới thôi.

Cho nên, lấy tính tình của Hồng Loan sẽ không đi gặp gỡ các học sinh của học viện, càng miễn bàn là nhận một đám thủ hạ.

Năm đó, là nam nhân tên Trương Mặc này bị Hồng Loan hấp dẫn, sau đó liền trở thành người theo đuổi nàng, cũng là người thành lập nên thế lực thuộc về Hồng Loan.

Chỉ tiếc, từ khi Hồng Loan rời khỏi Tây Linh Học Viện liền không bao giờ gặp mặt bọn họ chỉ là trao đổi qua thư từ thôi.

“Hồng Loan, ngươi tới tìm Vân Lạc Phong sao? Chúng ta cũng vừa tới không lâu, không biết Vân Lạc Phong có đến học viện hay không nữa.” Trương Mặc gãi cái ót, cười ha hả nói.

Năm năm trước đây ở Tây Linh Học Viện không có ai là không biết sự tồn tại của Vân Lạc Phong, hiện tại chắc cũng giống như thế.

Nhưng khác ở chỗ là người bây giờ không biết bộ dáng của Vân Lạc Phong ra sao.

“Tìm Vân Lạc Phong là điều tất nhiên nhưng Tây Linh Học Viện giống như đã xảy ra chuyện gì, ta là học sinh đương nhiên là không thể ngồi không mà nhìn.”

Xôn xao!

Lúc Hồng Loan đi đến đoạn đường quanh co nhỏ hẹp thì đột nhiên ở trước tràn ra một đám người làm cho con đường càng trở nên thêm nhỏ hẹp.

Lông mày Hồng Loan bất giác nhíu lại.

“Đám người này không biết đến đây để làm gì.” Trương Mặc nhìn thấy nhiều người tự nhiên ở đâu ra thì nhíu mày nói.

“Ngươi là Hồng Loan? Đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước sao?”

Đột nhiên từ trong đám người truyền ra một thanh âm vui sướng.

Trong phút chốc, một thiếu nữ có diện mạo thanh tú bước ra từ trong đám người.

“Các ngươi có việc gì sao?”

Nhìn thấy đám người này là học sinh của học viện thì giọng điệu của Hồng Loan cũng nhẹ lại.

Mặc dù năm đó nàng đem Tây Linh Học Viện trở thành nơi để ẩn thân, nhưng đối với học viện thì cảm tình vẫn giữ trong lòng như xưa.

“Hồng Loan sư tỷ,” Âu Lan nở nụ cười ngọt ngào, “Ngươi đã bao giờ nghe qua danh tiếng của ca ca ta, Âu Phi chưa?”

Ánh mắt Hồng Loan hiện vẻ nghi hoặc: “Không quen biết.”

“Không quen biết? Sao lại có thể?”

Âu Lan sợ hãi kêu một tiếng.

Danh tiếng của ca ca mình ở học viện mãnh liệt như tế đến cả người bên ngoài cũng biết đến, theo lý thuyết Hồng Loan từng là học sinh của học viện thì sẽ càng rõ hơn chứ.

Nàng lại nói là không quen biết!

Nhất định là do nàng sợ mất mặt, thân là một nữ nhân không có khả năng tùy tiện thừa nhận bản thân ngưỡng mộ một người nam nhân.

Nhất định là vậy!

“Xì!”

Trương Hạ vẫn luôn đứng xem kịch ở trong đám người sau khi nghe tiếng thét chói tai của Âu Lan thì nhịn không được trào phúng nói: “Ngươi tưởng ai cũng phải biết đến ca ca của ngươi sao? Hồng Loan sư tỷ tốt

xấu gì cũng đã từng là đệ nhất Thiên bảng, bất kể là thiên phú hay thế lực cũng đều mạnh hơn ca ca ngươi, hơn nữa ngươi tỏ ra thân thiết với Hồng Loan sư tỷ chắc hẳn là muốn Hồng Loan sư tỷ làm tẩu tẩu của ngươi đi?”
 
Chương 1774: Như thế nào gọi là tìm đường chết (hai)


Edit: Quỳnh Lê.

Trương Hạ đã dám nói ra thì tất nhiên không phải là tin đồn vô căn cứ, nàng đã từng nghe chính miệng Âu Lan nói ra, chỉ có Vân Lạc Phong hoặc là Hồng Loan mới có tư cách xứng với Âu Phi!

Vì vậy đây là nàng cố ý làm trò nói ra trước mặt Hồng Loan!

Bá bá bá!

Trong tức khắc những người bên cạnh Hồng Loan đều dùng ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía Âu Lan.

Sắc mặt Âu Lan cứng đờ rồi khôi phục như bình thường, xấu hổ cười hai tiếng:: “Hồng Loan sư tỷ, ngươi không biết huynh trưởng của ta cũng không sao, ta có thể giới thiệu, huynh trưởng của ta không những có

dung mạo tuấn mỹ, còn có thiên phú cường đại, năm nay mới hai mươi sáu tuổi cũng đã đột phá đến Thiên Linh Giả, hiện tại đứng thứ ba của Thiên bảng……”

Hồng Loan vốn đang không thèm để ý lời nói của Trương Hạ.

Hai người này thoạt nhìn giống như là quan hệ đối địch, cố ý vu oan hãm hại cho nhau cũng không chừng.

Nhưng hiện tại, khi Âu Lan mở miệng, Hồng Loan cũng đã hiểu ý tứ của nàng, khuôn mặt tuyệt mĩ bất giác trở nên lạnh lùng.

“Ta nhớ rõ năm năm trước, ta chỉ mới hai mươi tuổi cũng đã là đệ nhất Thiên bảng……”

“Mà năm đó, Vân Lạc Phong bất quá mới mười tám cũng đã cùng ta đánh ngang tay.”

“Vì thế, hiện giờ ca ca ngươi hai mươi sáu tuổi mới vừa tới Thiên Linh Giả là rất lợi hại sao?”

Nháy mắt nét mặt Âu Lan trầm xuống.

Hồng Loan đây là có ý tứ gì, khinh thường ca ca nàng sao?

“Hồng Loan sư tỷ, thiên phú của ca ca ta thật sự không tồi chỉ là do hắn sinh ra trong hoàn cảnh không được tốt, nếu thân thế của hắn cao quý thì thành tựu hiện tại khẳng định không có ai có thể sánh bằng.”

Ngụ ý là thực lực của Hồng Loan ngươi cường lại như thế còn không phải là được sinh ra trong thế lực lớn hay sao?

Nếu Âu Phi được sinh ra trong đại thế lực, khẳng định còn cương đại hơn Hồng Loan.

Trương Hạ ở phía sau cười trộm không thôi, nữ nhân này dám ở trước mặt Hồng Loan nói nhăn nói cuội có phải là không biết chữ chết viết như thế nào hay không?

Đột nhiên, Âu Lan cảm thấy bị một trận lực lượng cường đại đánh bất ngờ, làm thân thể của nàng run lên, mồ hôi lạnh cứ thế mà toát ra, giống như có một tòa núi đè ở trên người làm sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.

Tại thời điểm nàng sắp chịu không nổi cổ lực lượng này thì nó đột nhiên biến mất, thân mình nàng buông lỏng, phịch một tiếng ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển.

Hồng Loan thu hồi ánh mắt: “Chúng ta đi.”

“Được.”

Trương Mặc đồng tình nhìn Âu Lan, may mắn hiện giờ tính tình Hồng Loan không giống trước kia, bằng không chỉ sợ Âu Lan sớm đã tan xương nát thịt.

“Lan nhi.”

Thời điểm Hồng Loan mới vừa cất bước thì một thanh âm nôn nóng từ phía trước truyền đến.

Rất nhanh, một công tử mặc áo gấm bước nhanh đến bên cạnh Âu Lan, đau lòng hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Là ai dám ở Tây Linh Học Viện động đến muội muội của ta?”

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn quét về bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên người Hồng Loan.

“Là ngươi động tới muội muội của ta? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là nơi nào? Ai cho ngươi dám có lá gan này?”

Hồng Loan dừng bước chân, khóe môi gợi lên một độ cong yêu mị.

“Là ta thì như thế nào? Đừng nói là động nàng, kể cả ta có giết nàng thì cũng không có ai dám nói một câu.”

Âu Phi mới vừa kết thúc bế quan thì lập tức đi tìm Âu Lan, mới phát hiện Âu Lan bị người khác khi dễ.

Vì vậy hắn không biết tin tức Hồng Loan trở về.

“Ở Tây Linh Học Viện, mặc dù ta chỉ đứng thứ ba nhưng ngay cả hai người kia cũng không dám không cho ta mặt mũi!” Âu Phi đứng lên, “Nếu ngươi muốn rời hỏi đây, tốt nhất hãy dập đầu xin lỗi muội muội của ta!”

Kèm với lời nói là động tác mở quạt của hắn, kiêu căng ngạo mạn nhìn Hồng Loan.
 
Chương 1775: Như thế nào gọi là tìm đường chết (ba)


Edit: Quỳnh Lê.

“Ca……” Âu Lan nóng nảy, giữ chặt ống tay áo Âu Phi, “Nàng là tẩu tử ta tìm cho ngươi, ngươi đừng……”

Một lần không cẩn thận liền đem lời trong lòng buột miệng nói ra, một lúc sau Âu Lan mới bỗng nhiên giật mình, vội vàng bịt kín miệng.

“Tẩu tử?” Âu Phi nhíu chặt mày, quét qua Hồng Loan, rồi lại đem ánh mắt hướng về Âu Lan, “ Cho dù nàng lớn lên thật đẹp nhưng ta không phải là người nông cạn, chỉ có người thiên phú cường đại mới có thể xứng

đôi với ta.”

Hồng Loan bị làm cho tức mà cười, nàng giơ tay chế trụ Trương Mặc ở trong đám người, quay đầu nhìn về phía Âu Phi.

Đôi mắt phượng hơi nheo lại: “Vậy ngươi cảm thấy, loại nhân tài như thế nào mới có thể xứng đôi với  ngươi?”

Đáy mắt Âu Phi  xẹt qua một đạo chán ghét.

Quả nhiên, nữ nhân này là kẻ ái mộ mình, nếu không nàng sẽ không có khả năng hỏi ra những lời vô sỉ như thế!

“Cô nương, hiện tại trong học viện không có người nào có thể xứng đôi với ta, nếu nói là có thì cũng chỉ có đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước, chỉ có thiên tài như vậy mới có thể xứng với ta, vì vậy ngươi đừng

có mơ mộng hão huyền, ta không có khả năng sẽ thích ngươi!”

Trên thực tế, sở dĩ Âu Lan cảm thấy chỉ có Vân Lạc Phong cùng Hồng Loan mới xứng đôi với Âu Phi đều là do Âu Phi tự mình nói với nàng.

Còn hiện tại vì sao hắn lại không có nói về Vân Lạc Phong……

Đó là bởi vì, Vân Lạc Phong đã gả cho người khác, hắn không có khả năng lại đi theo đuổi một nữ nhân sớm đã không còn sạch sẽ.

Người mà thân thể đã không sạch sẽ, thì không bao giờ xứng với hắn!

“Đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước. Người mà ngươi nói tên là Hồng Loan sao?” trên mặt Hồng Loan nở nụ cười, chậm rãi hỏi.

Những người xung quanh không nói chuyện đều là một bộ dáng ngồi xem kịch vui.

“Ca……”

Âu Lan sợ hãi kêu một tiếng muốn nói nhưng Âu Phi không cho nàng cơ hội nói chuyện, lên tiếng đánh gãy.

“Đúng vậy, tên người nọ đúng là Hồng Loan, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đáng để ta theo đuổi cả đời, còn loại người như ngươi, không có tư cách, vì thế ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm hãy bỏ ý định trong

lòng đi.”

Đám người Trương Mặc sớm đã bốc hỏa, nếu không phải do Hồng Loan ngăn bọn họ lại thì bọn họ sớm đã tiến lên tẫn hắn một trận.

Hồng Loan cười.

Nuh cười làm động lòng người, giống như hoa hồng nở rộ mang theo hơi thở nguy hiểm.

Âu Phi có chút ngốc, không hiểu tại thời điểm này nàng còn cười cái gì? Không phải là do mình cự tuyệt làm nàng bị kích thích chứ?

“Xin lỗi,” tươi cười dưới đáy mắt Hồng Loan càng sâu, nói, “Ta chính là tên đệ nhất Thiên bảng, Hồng Loan kia!”

Trong nháy mắt, sắc mặt Âu Phi cứng lại, hô hấp trở nên dồn dập, khuôn mặt hắn xanh mét nhìn về phía Âu Lan.

“Nàng ấy là Hồng Loan sao?”

Âu Lan không chần chờ nữa liền gật đầu.

“Tại sao ngươi không nói sớm?” Âu Phi nổi trận lôi đình, xấu hổ hận không thể tìm một chỗ chui vào.

Vừa nãy hắn nói nàng không xứng với mình, nữ nhân có thể xứng với hắn chỉ có Hồng Loan.

Nhưng nàng lại nói cho hắn biết nàng chính là Hồng Loan!

“Ca, lúc nãy ta muốn nói nhưng ngươi lại không cho ta nói.” Âu Lan ủy khuất, rõ ràng mình muốn nói nhưng ca ca lại không cho nói.

Âu Phi cảm nhận được những ánh mắt trào phúng ở chung quanh, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, hắn đoán chắc kể từ giờ trở đi chính mình sẽ trở thành trò cười cho Tây Linh Học Viện.

“Trương Mặc, chúng ta đi, trước hết đi một chuyến đến nơi của các vị trưởng lão rồi sau đó đi tìm Vân Lạc Phong, bọn họ khẳng định biết nàng ở đâu.” Hồng Loan quay đầu, lười để ý đến những người này thẳng thừng rời khỏi.
 
Chương 1776: Như thế nào gọi là tự tìm đường chết (4)


Edit: Sahara

Tầm mắt Trương Mặc lạnh lùng đảo qua hai huynh muội Âu Phi, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.

Chỉ bằng loại không có não như thế mà cũng đòi sánh đôi với Hồng Loan?

Nhìn theo bóng lưng mấy người Hồng Loan rời đi, Âu Phi nhẹ nhàng thở phào.

Hắn làm trò trước mặt Hồng Loan, nói ra những lời nói ấy, còn lo Hồng Loan sẽ tính sổ với hắn, cũng may là Hồng Loan không thèm để ý đến hắn.....

"Ca!"

Mắt thấy Âu Phi sắp đi, Âu Lan liền gấp gáp gọi hắn lại.

"Muội có chuyện cần ca giúp đỡ."

Âu Phi khựng bước, nhíu mày: "Do muội mà ta đắc tội với Hồng Loan, còn làm ta mất đi cơ hội theo đuổi nàng ấy. Bây giờ muội lại nhờ ta giúp, chuyện này sẽ không liên lụy ta nữa chứ?"

"Ca, ca yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ca, người mà muội muốn ca gây phiền phức chỉ là một tân sinh mà thôi....."

"Tân sinh?"

Hai chữ này quả thật làm Âu Phi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là một tân sinh, trong Học Viện Tây Châu này, một tân sinh còn không mặc tình hắn xoa tròn bóp dẹp sao?

"Ai bảo muội là muội muội ta! Dưới tình huống không nguy hại đến ta, ta có thể giúp muội...."

Nghe thấy lời này của Âu Phi, Âu Lan liền cười tươi.

Ả vừa bị uất nghẹn trước mặt Hồng Loan, bây giờ tất nhiên là phải tìm người xả ra.

Mà tên tân sinh kia, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất....

Thời khắc này, huynh muội Âu Lan đâu ngờ tới, nữ tử tân sinh trong miệng họ lại là người mà cả đời này bọn họ không thể trêu chọc nổi.

Cũng chính cái không ngờ tới này đã khiến bọn họ phạm phải sai lầm hối hận cả đời.

________

"Các ngươi đã nghe tin gì chưa? Đệ nhất bảng chữ Thiên năm năm trước, Hồng Loan sư tỷ đã trở lại học viện rồi."

"Ha, chuyện này ta có biết. Nghe nói, Âu Phi sư huynh còn xảy ra tranh chấp với Hồng Loan sư tỷ. Lúc ấy, một người bằng hữu của ta cũng có mặt, y tận mắt chứng kiến mọi chuyện."

"Kỳ thực, so với chuyện này thì ta càng quan tâm đến một chuyện khác hơn. Các ngươi có biết Hồ Li trưởng lão không? Chính là vị trưởng lão yêu nghiệt trẻ tuổi nhất học viện chúng ta."

"Ta biết, ta biết! Sao thế?"

"Hai ngày trước, có hai tân sinh đến học viện, cả hai đều rất đẹp, còn có quen biết với Hồ Li trưởng lão. Có điều, hai tân sinh kia là phu thê. Người nam hình như là huynh đệ của Hồ Li trưởng lão, còn người nữ thì lại là tình nhân của ngài ấy."

"Sao.... Sao có thể? Như vậy khác gì Hồ Li trưởng lão đào góc tường nhà người ta? Ngươi chắc chắn chuyện này là thật?"

"Khẳng định là thật! Có người chính tai nghe được những lời này từ miệng Trương Hạ sư tỷ. Còn nói chính mắt Trương Hạ sư tỷ nhìn thấy nữ tử kia cùng Hồ Li trưởng lão ở trong rừng tằng tịu với nhau. Tuyệt đối là người thật việc thật....."

Trong học viện, cả đám người đang bàn tán sôi nổi, tuy nhiên, sau khi cảm nhận được một ánh mắt lãnh khốc như sát thần từ phía sau bắn tới, bọn họ tức khắc hoảng sợ, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam tử toàn thân mặc trường bào đen đang lạnh mặt nhìn bọn họ.

Ánh mắt người nọ quá kinh khủng, kinh khủng đến mức khiến tim người ta run rẩy.

"Hồng Loan đã đến Học Viện Tây Châu?"

Vân Lạc Phong kinh ngạc, chuyện này.... Sao Hồng Loan lại không nói nàng biết?

"Trương Hạ? Đây là người phương nào?"

Đôi đồng tử đen nhánh của Vân Tiêu hiện lên sát ý, môi mỏng mím chặt, khí thế toàn thân tuôn ra như sóng lớn dậy trời, khiến người ta sợ hãi đến cực điểm.

Bất kể kẻ nào dám bôi nhọ Vân Lạc Phong, đều đáng chết!

Đúng lúc này, trước mặt bỗng truyền tới tiếng bước chân, Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, dương mắt nhìn một nam một nữ đang dẫn đầu một đám người đi tới.

"Ca, chính là nữ nhân này!" Âu Lan chỉ vào Vân Lạc Phong: "Ả ta không muốn tham gia khảo hạch, nên quyến rũ Hồ Li trưởng lão, loại nữ tử đã có chồng còn làm ra chuyện thương phong bại đức như vậy, nên lập tức giết chết!"

Âu Lan hất cằm, lúc nói những lời này, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
 
Chương 1777: Nàng ta là Vân Lạc Phong (1)


Edit: Sahara

Bấy giờ, xung quanh đã tụ lại không ít người.

Âu Lan cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn về phía này, lại càng hất cằm cao hơn.

"Lời Âu Lan là thật?" Hai mắt Âu Phi trầm xuống, gương mặt ôn nhuận như nước tràn đầy hàn ý: "Hồ Li trưởng lão lại làm ra những chuyện như vậy? Xem ra, Học Viện Tây Châu này, cuối cùng lại  bị hủy trong tay Hồ Li."

Trong lời Âu Phi, ai cũng nghe ra được ý khinh thường và khinh miệt của hắn với Hồ Li.

Vốn dĩ, trước khi Hồ Li trở về học viện, hắn chính là người mọi người sùng bái nhất, thế nhưng......

Sau khi Hồ Li xuất hiện, mấy nữ tử ban đầu theo đuổi hắn, phần lớn đều hướng ánh mắt về Hồ Li.

Chuyện này khiến hắn vô cùng căm giận.

Hồ Li kia chẳng qua là có gương mặt yêu nghiệt hơn nữ nhân mà thôi, trừ điều này ra, hắn ta còn có cái gì có thể so sánh được với mình?

A, đúng rồi, Hồ Li vào Học viện Tây Châu sớm hơn mình một chút, bằng không, hắn ta chắc chắn xếp phía dưới mình.

Có điều chẳng sao hết, chờ sau khi rời khỏi học viện, thành tựu của Âu Phi hắn khẳng định sẽ vượt trội hơn Hồ Li.

Đôi con ngươi đầy sát ý của Vân Tiêu dời từ người Âu Lan sang Âu Phi.

Chính ngay lúc này, Âu Phi cảm thấy hô hấp của mình chợt đình trệ, cảm giác như có ai đó đang bóp chặt tim hắn, khiến hắn hoàn toàn không thở được.

Dường như trong nháy mắt tiếp theo, tim hắn sẽ bị bóp nát ngay tức thì.

Cảm giác đau đớn kịch liệt này khiến mặt mày Âu Phi trắng bệch, mắt dấy lên tia hoảng sợ.

Không phải Âu Lan nói hai người kia là tân sinh sao?

Tân sinh mà lại có thực lực cường đại như vậy?

"Nói! Là ai bịa đặt sinh sự?"

Giọng Vân Tiêu trầm thấp lãnh khốc, lại có áp lực cùng lửa giận không thèm kiềm chế.

Vân Lạc Phong thì chỉ lười biếng dựa vào thân cột, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến nàng.

Âu Lan tưởng rằng sau khi lời đồn được phát tán, nữ nhân này chắc chắn sẽ tức giận và lo lắng không yên, ai ngờ thần sắc ả ta lại bình tĩnh như thế, bên môi còn mỉm cười tựa như chế giễu.

"Đây không phải chuyện bịa đặt!" Âu Lan tức giận ngút trời, hai mắt ghen ghét trừng trừng nhìn Vân Lạc Phong: "Là Trương Hạ tận mắt nhìn thấy ả cùng Hồ Li tằng tịu trong rừng, huynh đừng để nữ nhân này lừa gạt, loại nữ nhân dâm tiện như ả, không xứng....."

Rầm!

Vân Tiêu nghe Âu Lan vu tội Vân Lạc Phong, hai mắt liền lạnh đi. Hắn giơ tay nhấc lên một trận gió lốc, chỉ chớp mắt đã đánh bay Âu Lan.

Toàn bộ học viện rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Mọi người kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Âu Lan tốt xấu gì cũng là đệ tử bảng chữ Địa, vậy mà tân sinh này..... Hắn chỉ giơ tay một cái đã đánh bại Âu Lan?

Thực tế thì, Âu Lan không chỉ bị đánh bại, mà còn trọng thương, thân thể ả như bị một ngọn lửa thêu đốt, đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.

Càng làm người ta kinh ngạc hơn chính là, Vân Tiêu tốt xấu gì cũng là nam nhân.

Thân là nam nhân, lại không chút phong độ, ra tay với nữ nhân, thích hợp  sao?

Huống hồ trong chuyện này vốn là bọn họ đuối lý trước, đã làm sai còn không cho người ta nói?

"Ta chưa từng nhìn thấy những chuyện như thế!"

Phía sau đám đông bỗng vang lên một giọng nói nôn nóng.

Chỉ thấy Trương Hạ vừa vội vã chạy đến, thần sắc khẩn trương: "Ta không hề thấy vị cô nương kia tằng tịu với nam nhân khác, lời đồn này cũng không phải do ta truyền ra!"

Sắc mặt Âu Lan trầm xuống, theo lý mà nói, mình bị ức hiếp như vậy, ca ca nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Nhưng tại sao huynh ấy lại không có chút động tĩnh nào?

Nhưng tình huống hiện giờ chính là tên đã lên dây, không thể không bắn. Vì thế, Âu Lan chịu đựng đau đớn, đứng dậy.

"Trương Hạ, ta biết ngươi sợ hãi thực lực của vị công tử này nên mới phủ nhận, nhưng lời đồn kia xác thật là do ngươi truyền ra, ta tới đây cũng là vì trừ hại cho học viện mà thôi."
 
Chương 1778: Nàng ta là Vân Lạc Phong (2)


Edit: Sahara

Trương Hạ tức giận chỉ vào mặt Âu Lan: "Là ngươi hãm hại ta!"

Hãm hại?

Thì sao?

Âu Lan cười lạnh, nếu học viện truy cứu thì người gánh là Trương Hạ, người mà Hồ Li hận, cũng chính là ả ta.

"Các ngươi đang làm gì ở đây?"

Bỗng nhiên, một tiếng rống giận từ phía sau truyền tới, mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy Hồ Li đang vội vã đi đến, bên cạnh hắn ta còn có một nữ tử mặc hồng y.

Khi nhìn thấy hồng y nữ tử kia, sắc mặt Âu Lan tức khắc thay đổi.

Hồng Loan? Tại sao ả ta lại tới đây?

"Âu Phi, các ngươi muốn làm gì?" Hồ Li nhìn thấy những người này lại dám vây quanh Vân Lạc Phong, trong mắt hắn liền tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.

"Hồ Li trưởng lão, chuyện là thế này....."

Trương Hạ sợ Hồ Li hiểu lầm mà ghi hận mình, nên nhanh chóng kể hết những lời đồn đại kia lại, cuối cùng, nàng ta còn bổ sung thêm một câu: "Xin ngài tin ta! Chuyện này tuyệt đối không phải ta làm."

"Tốt! Rất tốt!" Hồ Li giận quá hóa cười: "Các ngươi dám ngang nhiên truyền ra những lời đồn như thế, thật không sợ bản thân chết như thế nào cũng không biết, đúng không?"

Trong học viện, bởi vì thực lực bản thân, nên có rất nhiều chó săn theo đuôi Âu Phi.

Mà đám chó săn kia cũng nhất trí với Âu Phi, đơn giản là chướng mắt Hồ Li trẻ như vậy đã có thể đảm nhiệm chức trưởng lão của học viện.

Hơn nữa, thiên phú Âu Phi trác tuyệt, hắn luôn không tin bản thân hắn thua kém Hồ Li chỗ nào, vì vậy mà dù đối diện với Hồ Li, hắn cũng không để đối phương vào mắt.

"Hồ Li trưởng lão, vậy ngài có thể giải thích một chút không, vì sao hai tân sinh này lại được đặc cách không cần tham gia khảo hạch? Hơn nữa, có người tận mắt nhìn thấy các người có quen biết, nếu không phải các ngươi có quan hệ mờ ám, thì sao lại như vậy?"

Cho đến lúc này, chưa có ai phát hiện ra Âu Phi có điều gì đó không đúng.

Âu Phi há mồm muốn nói, lại phát hiện dưới cổ khí thế kia hắn không tài nào thốt nổi một chữ, chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.

Lúc đầu, hắn đúng là không để Vân Tiêu vào mắt, chờ khi Vân Tiêu ra tay, hắn mới biết, nam nhân này tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.

Chỉ tiếc, hắn không thể lên tiếng, không cách nào ngăn cản mọi người xung quanh.....

"Tân sinh?"

Hồng Loan phì cười, nụ cười kia tràn đầy châm chọc, đôi mắt câu hồn liếc qua huynh muội Âu Lan.

"Các ngươi nói hai người họ là tân sinh?"

Ngay khoảnh khắc Hồng Loan xuất hiện, Âu Lan đã có cảm giác đại sự không ổn, khi Hồng Loan thốt ra một câu này, càng làm Âu Lan sững sờ tại chỗ.

Chẳng lẽ mình lầm? Hai người này không phải tân sinh?

"Ha ha ha, thành công, chúng ta thành công rồi!"

Lúc Hồng Loan định đến cạnh Vân Lạc Phong, thì một giọng cười cuồng tiếu đột ngột vang lớn lên.

Mọi người cũng ngoảnh lại, liền trông thấy một lão giả đang chạy nhanh về phía này.

"Hư.... Hư Không trưởng lão, sao ông ấy cũng tới đây?"

"Vân nha đầu, Quỷ Đế, chúng ta cuối cùng cũng mở được phiến không gian kia rồi, hiện tại các ngươi đã có thể lên đường."

Vẻ mặt Hư Không trưởng lão đầy kích động, rồi chợt không khí ở đây có gì đó không đúng, ông giật mình, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Âu Lan khiếp sợ trừng lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn Hư Không trưởng lão vừa chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong.

Đợi đã!

Vừa rồi ngài ấy gọi nữ nhân này là Vân nha đầu....

Còn nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ kia, hình như... Ngài ấy gọi hắn là..... Quỷ Đế?

"Sao.... Sao có thể như thế?" Âu Lan lùi về sau mấy bước, mặt mày trắng bệch.

Quỷ Đế, thiếu gia Quân gia, phu quân Vân Lạc Phong!

Nói như thế, bạch y nữ tử này là.... Nhân vật truyền kỳ của Thất Châu Đại Lục.... Vân Lạc Phong?

Âu Lan cắn chặt môi, cả người run rẩy, nữ nhân này sao có thể là Vân Lạc Phong chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom