Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 399: Âm mưu của Tiêu Lâm (4)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Vâng, sư phụ.”

Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ như thế nào, Lâm Nhược Bạch cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ vì nàng đã cảm nhận được hơi thở trên người Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, hơi thở kia giống như đang thúc giục nàng rời đi.

Nếu nàng dừng lại một lát nữa thì chắc chắn nam nhân này sẽ quăng nàng ra ngoài!

Cho nên, Lâm Nhược Bạch lựa chọn lập tức rời khỏi chỗ này.

Dưới cây phong, nam nhân lãnh khốc lạnh lùng nhìn bóng dáng Lâm Nhược Bạch đi xa, trầm giọng nói: “Nàng ta rất nguy hiểm.”

Nguy hiểm?

Vân Lạc Phong ngẩn người, thật ra nàng không gộp hai chữ nguy hiểm này với Lâm Nhược Bạch lại một chỗ, bởi vậy, sau khi nghe Vân Tiêu nói, gương mặt nàng hơi nghiêm lại: “Vân Tiêu, có phải ngươi biết cái gì hay không?”

“Ta cảm giác, trong huyết mạch của nàng ta tồn tại một loại sức mạnh rất cường đại, sức mạnh kia cũng không phải loại bị nàng phong ấn mà là một loại cực kỳ nguy hiểm.”

Trước đâu, Vân Lạc Phong đã nói lai lịch của Lâm Nhược Bạch cho Vân Tiêu biết, bởi vậy vừa rồi Vân Tiêu mới biết chuyện nàng giúp thiếu nữ này phong ấn một nguồn sức mạnh! Chỉ là, lúc trước ở tửu lầu Vân Tiêu chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Vân Lạc Phong, tất cả người bên cạnh đều bị hắn xem nhẹ. Vì vậy, hiện tại hắn mới nhận thấy Lâm Nhược Bạch không giống người thường.

“Vân Tiêu, ngươi nói nguy hiểm gì?”

Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu, hỏi.

Vân Tiêu im lặng một lúc lâu, trả lời nói: “Sức mạnh ẩn trong huyết mạch của nàng ta rất cường đại, nếu như nàng khống chế tốt thì sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, nếu nàng không thể khống chế được sức mạnh kia thì nàng ta sẽ trở thành ma đầu khát máu!”

Nghe vậy, Vân Lạc Phong nở nụ cười.

Nàng nở nụ cười tuyệt mỹ, trăm hoa đua nở cũng không hơn như thế.

“Ta tin tưởng Tiểu Bạch.”

Ánh mắt Vân Tiêu dừng trên người Vân Lạc Phong: “Nhưng mà, ta không cho phép bất luận điều gì nguy hiểm xuất hiện ở bên cạnh nàng.”

Mặc dù Vân Lạc Phong tin tưởng TiểuBạch, nhưng hắn lại không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào.

“Vân Tiêu, hiện tại Tiểu Bạch cũng chỉ mới mười ba tuổi, nàng còn nhỏ, cho nên, ta có nhiều thời gian để bồi dưỡng nàng ta,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam tử lãnh khốc bên cạnh một cách chăm chú, “Ta biết ngươi không tin Tiểu Bạch, nhưng ngươi phải tin tưởng thực lực của ta!”

Nàng biết, Vân Tiêu nói như thế nói cũng chỉ muốn suy tính cho an toàn của nàng, nhưng mà nàng lại rất tin tưởng Tiểu Bạch.

Vân Tiêu lâm vào trong im lặng, sau một lúc lâu đôi mắt đen của hắn lại chuyển về phía Vân Lạc Phong lần nữa, gương mặt vô cùng nghiêm túc.

“Được! Vì nàng, ta tin tưởng nàng ta một lần!”

Hắn tin nàng ta, chỉ là vì Vân Lạc Phong mà thôi!

Nhưng nếu Lâm Nhược Bạch thật sự xúc phạm tới Vân Lạc Phong, hắn tuyệt không sẽ bỏ qua!

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười, ánh mắt dần dần chuyển hướng về khoảng không cách đó không xa, lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống, nàng thừa dịp Vân Tiêu không chú ý dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có phải ngươi đã sớm biết chuyện Tiểu Bạch hay không?”

Giọng nói của Tiểu Mạch có chút chột dạ: “Ta nói lúc trước rồi, thân phận của nàng ta có chút đặc thù, nếu người thu nhận nàng ta thì sau này sẽ nguồn trợ giúp.”

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, cười như không cười nói: “Nhưng mà, ngươi lại không nói cho ta biết có thể sau này nàng ta sẽ không có khả năng khống chế sức mạnh mà trở thành ma đầu.”

“Cái này……” Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo cẩn thận, “Không phải chuyện này cần xem thời cơ hay sao? Nếu nàng ta khống chế được sức mạnh, sau này sẽ có tác dụng rất lớn đối với người.”

“Ta đây hỏi ngươi, nàng ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể khống chế được sức mạnh.”
 
Chương 400: Âm mưu của Tiêu Lâm (5)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Tiểu Mạch bắt đầu im lặng.

Thật lâu sau hắn mới dùng giọng nói yếu ớt trả lời một câu: “10%.”

Nói cách khác, Lâm Nhược Bạch sẽ có tới 90% khả năng không khống chế được sức mạnh!

Khó trách vừa rồi Vân Tiêu không muốn để Lâm Nhược Bạch đi theo bên cạnh nàng.

Bởi vì cơ hội để nàng có thể khống chế được sức mạnh quá ít!

“Tiểu Mạch, ngươi lại lén gạt ta chuyện này!” Giọng nói của Vân Lạc Phong dần dần lộ ra tức giận, “Đây là trung thành của ngươi đối với ta?”

“Chủ nhân, người đừng nóng giận,” Tiểu Mạch nhìn thấy giọng nói của Vân Lạc Phong mang theo tức giận rất rõ ràng thì trong lòng sợ hãi, nhưng hắn vẫn là cương quyết nói, “Vốn dĩ nàng ta chỉ có 10% nắm chắc, nhưng có ta ở đây, tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Vân Lạc Phong nheo mắt: “Ngươi xác định?”

“Ta……” Tiểu Mạch dùng giọng điệu không dám xác định nói, “Chắc là có thể xác định, hiện tại thực lực của chủ nhân còn chưa đủ cường đại, chờ lúc người đủ cường đại, ta nhất định có thể giúp được nàng ta.”

Nghe vậy, Vân Lạc Phong thu hồi lửa giận trong lòng, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh: “Ta lại tin tưởng ngươi một lần! Còn nữa, sau này có chuyện gì cần thiết thì phải nói hết cho ta, không được dấu diếm bất luận điều gì, bằng không, ta lập tức giải trừ khế ước cùng y học thần điển, ngươi đi tìm chủ nhân khác đi.”

Trái tim Tiểu Mạch đột nhiên run rẩy, hắn gấp đến độ sắp khóc tới nơi: “Chủ nhân, ta sai rồi, về sau ta cũng không dám nữa, ta thật sự nắm chắc việc có thể giúp được nàng ta, lúc ấy lo lắng sau khi nói ra người sẽ không cần nàng ta nữa, ô ô, thật vất vả ta mới gặp được chủ nhân, người đừng vứt bỏ ta.”

Tiếng khóc mềm mại của tiểu nam hài kia làm Vân Lạc Phong mềm lòng, nàng biết Tiểu Mạch nói sự thật.

Nếu sớm biết điều này, nàng có cứu Lâm Nhược Bạch thì cũng không chắc sẽ thu nhận nàng ta làm đồ đệ.

Dù sao hiện giờ nàng không phải lẻ loi một mình, không thể tùy tiện mạo hiểm, càng không thể mang đến nguy hiểm cho người nhà! Nếu nàng chỉ là một mình một người, bất luận hiểm cảnh gì nàng đều sẽ xôn pha một phen.

Nhưng hiện tại, nếu nàng nhận Lâm Nhược Bạch làm đồ đệ, mặc kệ nàng ta là người thế nào thì nàng đều phải phụ trách đến cùng!

“Tiểu Mạch, ngươi phải nhớ kỹ, không có lần sau!”

Nếu bởi vì nàng mà mang đến nguy hiểm cho người thân thì cả đời này sẽ không tha thứ chính mình!

“Chủ nhân, người yên tâm, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra nữa, về sau mặc kệ có chuyện gì ta đều sẽ nói cho chủ nhân biết trước.” Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo kiên định.

Lần này, đúng là hắn ý thức được mình đã phạm phải sai lầm, bất luận chủ nhân quyết định thế nào thì hắn cũng sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện, không giữ những ý nghĩ riêng nữa.

“Đúng rồi, chủ nhân, Tiểu Bạch kia……”

“Hiện tại nàng đã là đồ đệ của ta, cho nên, bất luận nàng ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể khống chế được sức mạnh kia thì ta cũng sẽ không từ bỏ nàng!” Vân Lạc Phong hơi nâng mắt lên, trong mắt đen lộ ra ánh sáng như sao đêm, “Tiểu Mạch, đến lúc đó, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp nàng ta?”

Tiểu Mạch im lặng lúc lâu rồi trả lời: “Hiện tại ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là chủ nhân cần phải tăng thực lực lên, thực lực của người càng cao, phần trăm nàng ta khống chế được sức mạnh kia sẽ càng lớn.”

“Được, ta hiểu rồi.”

Vân Lạc Phong hơi rũ mắt, nhìn tình huống thì đúng là chuyện nàng phải tăng thực lực đã giống như lửa sém lông mày rồi……

Đương nhiên, hiện tại việc cấp bách vẫn là tìm được ngọc bài linh hồn phong ấn Vân Tiêu! Chỉ có lấy khối ngọc bài kia về, nàng mới có thể yên tâm rời khỏi Linh Vực, tăng lên thực lực!
 
Chương 401: Tung tích của Ngọc bài


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Duyệt nhi.”

Lúc này, trong phòng xa hoa, Tiêu Thần nhìn phụ nhân mỹ diễm nằm ở trên giường, trong mắt chứa đau lòng, hắn chậm rãi tiến lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, con ngươi rũ xuống che dấu một tia tức giận.

“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”

Lâm Duyệt cười lạnh một tiếng, quay đầu, mặt hướng về vách tường, hiển nhiên còn không tha thứ cho hành động vừa rồi của Tiêu Thần.

“Duyệt nhi.”

Trông thấy thái độ của Lâm Duyệt như thế, hận ý trong lòng Tiêu Thần với Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong càng nhiều, hắn hít một hơi thật sâu: “Vừa rồi phụ thân nói, để Ngọc Thanh tiến vào bí cảnh trước, lúc đó, nàng tùy ý đối phó hai người kia như thế nào cũng được!”

Cơ thể Lâm Duyệt run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia hận ý, khuôn mặt mỹ diễm dữ tợn.

“Chàng nói Ngọc Thanh có thể đi tới bí cảnh trước?”

Lâm Duyệt xoay người, nhìn Tiêu Thần rồi hỏi.

Tiêu Thần nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là phụ thân quyết định, hơn nữa, ông ấy đã không còn quan tâm tín vật đính hôn gì nữa, mặc dù phế vật kia không muốn giao tín vật đính hôn ra nhưng hôn sự của bọn chúng phải hủy bỏ cũng là điều không thể nghi ngờ!”

“Vậy để Ngọc Thanh sớm nghênh thú nha đầu Lăng gia,” Lâm Duyệt lạnh lùng nở nụ cười, “Để tránh nữ nhân nào đó mang ý xấu với nó.”

Ả vẫn cho rằng Vân Lạc Phong không thể thích phế vật như Vân Tiêu, trái tim của nữ tử kia thuộc về Tiêu Ngọc Thanh.

Chỉ là, ả lại không suy xét, nếu như Vân Lạc Phong thật sự yêu thích Tiêu Ngọc Thanh, như thế nào lại động thủ với ả? 

“Duyệt nhi, nàng có tha thứ cho việc làm của ta?” Ánh mắt Tiêu Thần dịu dàng, thương tiếc nhìn Lâm Duyệt vết thương đầy người nằm trên giường.

Có thể tưởng tượng được Vân Lạc Phong ra tay vô cùng tàn nhẫn mới khiến ả ta thành dáng vẻ này.

Con ngươi Lâm Duyệt sâu thêm vài phần: “Tiêu Thần, ta gả cho chàng nhiều năm như vậy, sinh hạ một nhi tử ưu tú như thế, ở thời khắc mấu chốt chàng lại lựa chọn từ bỏ ta! Chàng biết ta đau lòng thế nào không?”

“Duyệt nhi, lúc ấy ta lựa chọn như vậy cũng đều là vì nhi tử của chúng ta, hiện tại chúng ta còn cần dùng đến phế vật kia, chờ khi hắn vô dụng là lúc lại phế hắn đi!”

Lúc nói mấy chữ cuối cùng, Tiêu Thần hung tợn cắn răng, dường như Vân Tiêu là kẻ thù hắn không đội trời chung mà không phải là nhi tử do hắn sinh ra.

Nghe được lời này, con ngươi Lâm Duyệt hơi chuyển động: “Tiêu Thần, nghe nói sau khi con cháu của Tiêu gia ra đời thì sẽ dùng một mảnh linh hồn để chế thành ngọc bài, lấy cái này trói buộc con cháu Tiêu gia.”

“Duyệt nhi, ý của nàng là……”

“Ta muốn ngọc bài của phế vật kia!” Khóe môi Lâm Duyệt cong lên thành nụ cười tàn nhẫn, “Nếu chàng muốn ta tha thứ cho hành động của chàng thì lấy ngọc bài của phế vật kia cho ta, bằng không, ta sẽ không tha thứ cho chàng.”

Tiêu Thần nhíu chặt mày, im lặng.

Ngọc bài của con cháu Tiêu gia đều ở trong tay phụ thân, hiện giờ phụ thân bôn ba mệt nhọc vì chuyện của Ngọc Thanh, sợ là không rảnh để ý tới những chuyện khác, huống chi, mặc dù ông ấy có rảnh, cũng chưa chắc sẽ giao ngọc bài cho Lâm Duyệt.

Nhưng hắn nhìn đến ánh mắt Lâm Duyệt mang theo phẫn nộ, Tiêu Thần quyết tâm, cắn răng nói: “Được! Ta biết ngọc bài kia ở nơi nào, để ta đi trộm cho nàng, chẳng qua ta cần phải đi tạo một ngọc bài giả để thay thế cái bị ta lấy đi.”

Nếu hắn không làm như vậy, một khi bị phụ thân phát hiện, tất nhiên ông ấy sẽ giận tím mặt.
 
Chương 402: Bí cảnh (1)


Editor: Kim Phượng

“Tướng công.”

Nghe được Tiêu Thần nói, sắc mặt Lâm Duyệt mới ôn hòa lại, vùi cái mặt sưng thành đầu heo kia vào trong lòng ngực nam nhân, ôn nhu nói: “Ta sẽ ở chỗ này chờ tin tức tốt của ông.”

Nhìn thấy mặt Lâm Duyệt sưng đỏ như đầu heo, trong lòng Tiêu Thần có chút buồn nôn, nhưng hắn nhớ tới những lời Tiêu Lâm nói với hắn lúc nãy nên che giấu tất cả ghét bỏ, đáy mắt lộ ra một tia sủng nịch.

“Duyệt nhi, ta sẽ nhanh chóng lấy ngọc bài của hắn tới cho bà, bà chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là đủ rồi.”

Sau khi nói xong lời này, Tiêu Thần gắt gao ôm thân thể Lâm Duyệt, khóe môi gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Lúc bọn họ đàm luận không hề chú ý tới trong một góc âm u, một con chuột nhỏ màu trắng nhanh chóng từ cửa nhảy ra ngoài, biến mất dưới ánh mặt trời sáng lạn……

……

Đông viện.

Bên trong tẩm phòng ấm áp, Vân Lạc Phong chậm rãi mở hai mắt, nhìn Trà Sữa từ ngoài cửa vọt vào, hỏi: “Thế nào? Có nghe được cái gì hay không?”

“Chít chít!”

Trà Sữa nhảy lên đùi Vân Lạc Phong, quơ chân múa tay kêu to.

“Tiểu Mạch, ngươi có thể nghe hiểu nó nói hay không?” Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày, hỏi.

Sau nửa ngày, trong linh hồn của nàng truyền đến giọng nói mềm mại của Tiểu Mạch: “Chủ nhân, nó nói vừa rồi nó ở trong phòng của Tiêu Thần và Lâm Duyệt nghe được một tin tức, nghe nói ngọc bài của Vân Tiêu là bị Tiêu Lâm giữ, nhưng Lâm Duyệt thổi gió bên gối bảo Tiêu Thần trộm ngọc bài tới cho bà ta.”

Vân Lạc Phong giật mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười.

“Ta vốn dĩ suy đoán Lâm Duyệt gặp loại nhục nhã này tất nhiên sẽ không dễ dàng nuốt xuống khẩu khí này, cho nên mới bảo Trà Sữa đi điều tra tình huống, không nghĩ tới sẽ được đến một kinh hỉ lớn như vậy!”

Nếu ngọc bài ở trong tay Tiêu Lâm, nàng muốn tìm nó ở đâu rất khó, rốt cuộc ai biết hắn giấu ở chỗ nào?

Làm Vân Lạc Phong không có dự đoán được chính là Lâm Duyệt lại đánh chủ ý lên ngọc bài của Vân Tiêu, kể từ đó nàng chỉ cần nhìn chằm chằm Lâm Duyệt là đủ rồi!

“Trà Sữa, ngươi tiếp tục đi nhìn chằm chằm tình huống, có bất luận tin tức nào đều tới cho ta biết.”

“Chít chít.”

Trà Sữa vui sướng kêu hai tiếng, thân mình nho nhỏ nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, trong chớp mắt cũng đã biến mất.

Vân Lạc Phong nhìn chăm chú bóng dáng biến mất của Trà Sữa, nụ cười bên môi lộ ra một tia tà khí: “Hiện tại ta chỉ cần ở yên chỗ này chờ tin tức! Chờ sau khi lấy được ngọc bài đó là lúc khai đao với Vân gia!”

……

Ban đêm.

Ánh trăng như nước, chiếu rọi vào nhà.

Thân ảnh Tiêu Thần lén lút từ ngoài cửa chạy vào, sau khi điều tra thấy không có người đi theo, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, đi về phía Lâm Duyệt nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

“Ngọc bài ta đã vì bà lấy tới.”

Hắn thật cẩn thận móc ra một khối ngọc bài từ trong vạt áo, đưa tới trước mặt Lâm Duyệt: “Ngọc bài này bà nhất định phải giữ kỹ, ít nhất trước khi Ngọc Thanh chưa có đăng vị trở thành gia chủ, không thể để bất luận kẻ nào biết, nếu để phụ thân ta phát hiện chuyện này, hai người chúng ta đều sẽ bị trừng phạt.”

Một khi Tiêu Ngọc Thanh trở thành gia chủ, vậy sau này toàn bộ Tiêu gia đều do bọn họ định đoạt! Như thế làm sao cần sợ hãi lão bất tử kia?

Lâm Duyệt kinh hỉ nhận lấy ngọc bài, trên mặt tươi cười dữ tợn: “Phế vật kia chắc chắn cũng không thể tưởng được sẽ có một ngày như vậy, mạng của nó bị ta khống chế! Về sau ta muốn hắn sống, hắn nhất định phải sống, ta muốn hắn chết, hắn cũng chỉ có thể chết!”
 
Chương 403: Bí cảnh (2)


Editor: Kim Phượng

Giờ phút này Lâm Duyệt đã không còn mỹ diễm của dĩ vãng, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn kia làm đáy lòng Tiêu Thần không tự chủ được dâng lên một tia chán ghét.

Nhưng ai bảo bà là mẫu thân của Tiêu Ngọc Thanh? Vì Ngọc Thanh hắn cũng cần phải làm ra vẻ rất yêu bà ta.

“Thứ bà muốn ta đã lấy tới, chỉ là bây giờ ta còn có chuyện khác muốn làm, bà phải nghỉ ngơi cho tốt.” Ánh mắt Tiêu Thần tràn ngập ôn nhu, giọng nói vẫn trước sau như một luôn ôn hoà.

Lâm Duyệt thưởng thức ngọc bài trong tay, nhìn cũng không nhìn Tiêu Thần một cái, hân hoan nhảy nhót nói: “Được, ông đi đi.”

Tiêu Thần lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn Lâm Duyệt, xoay người đi ra cửa phòng.

Thân ảnh cao dài rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.

“Ngọc bài, ta rốt cuộc bắt được ngươi!” Lâm Duyệt hít sâu một hơi, trong mắt đẹp hàm chứa một tia âm ngoan, “Sau này ta xem phế vật ngươi còn làm sao ở trước mặt ta làm ra vẻ lãnh khốc, hơn nữ, còn dám cùng con ta đoạt nữ nhân! Cũng không nhìn xem ngươi là cái đức hạnh nào, làm sao xứng đôi với nữ nhi Lăng gia?”

Bịch!

Lúc Lâm Duyệt đang đùa giỡn ngọc bài đột nhiên một bóng dáng màu trắng từ một bên chạy ra tới, sau đó ngọc bài trong tay bà liền biến mất.

Lâm Duyệt nhìn bàn tay trống rỗng sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài cửa.

Vì thế bà trông thấy một con chuột màu trắng đang cố hết sức kéo miếng ngọc bài còn lớn hơn nó chạy ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt, Lâm Duyệt phục hồi tinh thần lại, giận tím mặt nói: “Tiểu súc sinh, lại dám đến Tiêu gia ta trộm đồ vật, tìm chết!”

Sau khi nói xong lời này, Lâm Duyệt giận dữ đứng dậy, một chưởng đánh về phía con chuột nhỏ.

Phịch một tiếng, toàn bộ mặt đất đều run lên dưới một chưởng này của bà ta, bụi mù nổi lên bốn phía, ban đầu nàng cho rằng một chưởng này của mình có thể chụp Trà Sữa thành bánh nhân thịt, ai biết sau khi bà thu hồi bàn tay lại phát hiện trên mặt đất chỉ để lại một cái hố lớn nhỏ giống như ngọc bài……

Còn con chuột nhỏ trộm đồ vật kia đã sớm đã bỏ chạy khỏi hố.

“A a a!”

Lâm Duyệt hoàn toàn điên rồi, đầu tóc rối tung lên như một bà điên, phẫn nộ lớn tiếng giận dữ hét.

Tầm Kim Thử chết tiệt, nếu như để bà tìm được nó, bà nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!

“Xảy ra chuyện gì?”

Vốn dĩ Tiêu Thần đi xa sau khi nghe thấy Lâm Duyệt rống giận lại vòng trở về, vội vàng đẩy cửa mà vào, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Lâm Duyệt đầu tóc rối tung, bất mãn nhíu nhíu mày.

Lòng Lâm Duyệt dần dần bình tĩnh lại, dùng giọng điệu bình thường nói: “Vừa rồi một con Tầm Kim Thử muốn ngậm ngọc bài của ta đi, ta đang muốn chụp chết nó, ai ngờ nó đào động chạy trốn.”

Dù như thế nào bà cũng không thể để Tiêu Thần biết ngọc bài bị mất trộm, cho nên bà mới lựa chọn nói dối.

“Tầm Kim Thử?” Tiêu Thần nhíu chặt mày, “Tiêu gia làm sao có Tầm Kim Thử loại linh thú thấp kém này chứ? Bà nhớ rõ Tầm Kim Thử kia màu gì không? Sau đó ta liền phái người tìm tung tích của nó cho bà.”

“Được.”

Lâm Duyệt hơi hơi gật gật đầu: “Tầm Kim Thử đó toàn thân màu trắng, lớn lên mập mạp, tốc độ đào động rất nhanh, tướng công, ông nhất định phải bắt lấy súc sinh đáng chết đó!”

Khi nói lời này, Lâm Duyệt hận nghiến răng nghiến lợi, có thể tưởng tượng được hành vi của Trà Sữa khiến lòng bà thương tổn cỡ nào.

Bà vì giết chết phế vật kia đã nhớ thương lâu ngọc bài như thế, không nghĩ tới vừa đến tay đã bị trộm đi, làm sao bà có thể không hận?

Chỉ cần bắt lấy tiểu súc sinh đó, bà không quất xác nó một trăm ngày thì khó có thể tiêu diệt phẫn nộ trong lòng.
 
Chương 404: Bí cảnh (3)


Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=

"Đây là linh hồn ngọc bài sao?"

Trong căn phòng thanh nhã, rèm cửa sổ chậm rãi lay động, Vân Lạc Phong nhận lấy một khối ngọc bài màu nâu sẫm từ Trà Sữa cầm trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ, chuyển mắt nhìn nam nhân lãnh khốc bên cạnh.

"Vân Tiêu, ngươi xem xem, ngọc bài này là thật hay giả."

Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bài từ tay Vân Lạc Phong, cẩn thận nghiền ngẫm một chút, lại đưa lại vào trong tay thiếu nữ.

"Là thật."

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Nếu là như thế, vậy Tiêu Thần không tùy tiện dùng một khối ngọc bài lừa gạt Lâm Duyệt, nhưng mà, hành động của bọn họ lại tiện nghi cho chúng ta rồi, Vân Tiêu, nếu ngọc bài đã có trong tay, vậy ngươi phải giữ cho tốt."

Mắt nhìn ngọc bài Vân Lạc Phong đưa tới trước mặt, Vân Tiêu cũng không cầm lấy, hắn hơi nâng mắt lên, ánh mắt ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ thật sâu.

"Ngọc bài này... Tặng cho nàng."

Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu: "Linh hồn ngọc bài đại biểu cho tính mạng của ngươi, ngươi tặng cho ta như vậy sợ là có chút không ổn."

Nghe vậy, ánh mắt Vân Tiêu càng thêm nghiêm túc: "Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!"

Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!

Giọng nói nam nhân mang theo sự chân thành tha thiết, làm ngón tay Vân Lạc Phong bỗng dưng run rẩy một cái, nàng nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc này, cuối cùng vẫn thu lấy ngọc bài.

"Được, vậy ta giúp ngươi bảo quản ngọc bài này, chỉ cần ta còn sống thì không cho phép nó bị bất cứ tổn hại nào."

Nhìn Vân Lạc Phong thu hồi ngọc bài, khóe môi Vân Tiêu dùng tộc độ thong thả khẽ cong lên, gợi lên một nụ cười mà không ngươi nào cảm giác được.

"Nếu như sau này ta không ở bên cạnh nàng, nó sẽ thay thế ta, làm bạn bên cạnh nàng."

Dứt lời, Vân Tiêu chậm rãi đi lên, hai cánh tay có lực ôm thật chặt thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, giờ khắc này, thậm chí hắn có thể cảm giác được một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ.

Mùi thơm nhạt này, làm cho hắn có cảm giác rất thỏa mãn, cả đời này, chỉ cần có nàng, hắn không còn tiếc nuối cái gì nữa.

"Vân Tiêu, ngươi định lúc nào thì động thủ với Tiêu gia?" Dường như Vân Lạc Phong nhớ ra cái gì đó, hỏi.

Vân Tiêu giật mình, mày nhíu thật chặt: "Vào này Tiêu Ngọc Thanh mở ra bí cảnh! Bởi vì ta có chút hứng thú với bí cảnh này..."

"Được."

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chờ đến ngày đó, ta sẽ khiến cho người Tiêu gia phải hối hận với hành vi mà trước đây đã làm với ngươi!"

Để cho cả một đời của bọn họ phải sống trong vô tận hối hận, không cách nào thoát ra!

Đây cũng là trừng trị của nàng dành cho Tiêu gia!

...

Tiêu gia mở ra bí cảnh, chính là chuyện trọng đại nhất trong một trăm năm qua.

Gần đây, vào một ngày này, tâm đại gia tốc tề tựu ở Tứ Phương thành Tiêu gia.

Nhưng mà, giống như Tiêu Lâm và gia chủ Lăng gia Lăng Phong đã ước định tốt, đều không để ý đến Ngụy Liên Thành, phảng phất như không có chú ý tới sự hiện hữu của hắn.

Ngụy Liên Thành cũng không thèm để ý, hắn vẫn trước sau như một cười híp mắt nhìn tiểu nha đầu ngây ngô đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, sau khi thấy nàng bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã mấy ngày!

Hắn đưa tin đến núi Linh Thần cũng đã được mấy ngày rồi, nếu vị kia biết chuyện nữ nhi mình ở đây bị khi dễ, đoán chừng rất nhanh sẽ chạy đến Tứ Phương thành...

Đối với người ái nữ như mạng như vị kia mà nói, nữ nhi có rớt một cọng tóc gáy cũng phải đau lòng đến nửa ngày trời, huống chi là bị người sỉ nhục như thế?

"Khụ khụ!" Thấy mọi người đều đã đến, Tiêu Lâm ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái rồi nói: "Nói vậy các vị cũng biết chuyện mà hôm nay Tiêu gia chúng ta sắp sửa tiến hành! Mà trước khi làm việc này, ta có một việc muốn thông báo cho các vị."
 
Chương 405: Bí cảnh (4)


Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.

Khị bọn họ đang suy đoán chuyện mà Tiêu Lâm muốn tuyên bố, giọng nói già nua bén nhọn của lão ta lại vang lên: "Mọi người đều biết, bởi vì mấy năm trước, Tiêu gia chúng ta có định ra hôn ước với Lăng gia, lại không ngờ đến, Tiêu nhi hắn trời sanh là một phế vật, ta không muốn liên lụy đến Lăng Dao, vì vậy tính toán giải trừ hôn ước giữa hai người, mặt khác cho Lăng Dao sánh duyên với Ngọc Thanh, kính xin các vị ở đây làm chứng."

Lâm Nhược Bạch an tĩnh đứng cạnh Vân Lạc Phong, sau khi nghe thấy lời đó cảu Tiêu Lâm, trong đôi mắt khả ái sáng ngời lộ ra một tia khinh bỉ.

Lão đầu này còn nói sư công của mình là phế vật! Nếu như sư công là phế vật, vậy trên đời này còn có người gọi là thiên tài sao?

Tuy nói bây giờ Lâm Nhược Bạch không biết thực lực của Vân Tiêu, nhưng nàng đối với Vân Lạc Phong tin tưởng không hề nghi ngờ! Nam nhân có thể được Vân Lạc Phong coi trọng, có thể kém ở chỗ nào?

Kết quả, nhóm người này cái gì cũng không biết mà ở đây kết luận xằng bậy.

Đáy mắt Lâm Duyệt xuất hiện nồng nặc châm chọc, nàng nhìn sắc mặt Lăng Dao đang vui mừng ở bên cạnh, sắc amwtj từ từ ôn hòa lại.

"Dao nhi, con còn nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói gì với con không?"

Lăng Dao dùng sức gật đầu một cái: "Bá mẫu, thật sự người có thể tìm được y sư giải độc cho ta?"

Chuyện này đương nhiên là... Giả!

Ngay cả Lăng Dao bị trúng độc gì nàng cũng không biết, làm sao có thể giúp nàng ta giải độc được? Huống chi, Lăng gia đã tìm nhiều y sư như vậy mà cũng không có chút tác dụng nào, nàng có thể đi đâu kiếm thần y?

Mặc dù là trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Duyệt vẫn mỉm cười trả lời nàng ta: "Đương nhiên là thật rồi, có từng nghe về thần y Thiên Nhai không? Là thần y có danh tiếng lừng lẫy ở khắp đại lục, hắn định xuất thủ chữa bệnh cho con, cho nên, con không cần phải sợ Vân Lạc Phong này, có Tiêu gia làm chỗ dựa cho con, cần gì phải sợ nàng ta?"

Đầu óc nha đầu Lăng Dao này ngu xuẩn, dễ dàng lừa gạt, cho dù mình có nói cái gì cũng có thể tin tưởng!

Loại nhân vật như thần y Thiên Nhai, há là nàng xin thì có thể được?

Nhưng mà, cho dù như thế nào, chỉ cần nha đầu Lăng Dao này tin tưởng lời của nàng liền đủ.

"Bá mẫu, ta hiểu," Trong lòng Lăng Dao hiện ra một tia ánh sáng kích động, "Tiện nữ nhân Vân Lạc Phong này làm ra loại chuyện này với ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"

Lâm Duyệt cong cong khóe môi, trên mặt nở một nụ cười âm hiểm: "Con muốn nói cái gì, muốn làm gì, thỏa sức mà làm đi, chỉ cần hôm nay con có thể làm bọn họ ghê tởm, ta lập tức xin thần y Thiên Nhai chữa bệnh cho con."

Nàng thân là phu nhân Tiêu gia, cần phải duy trì mặt mũi bên ngoài, không thể nói ra lời làm nhục người khác được, vì vậy, nàng mới thiết kế để cho Lăng Dao nghe theo lời nàng, như thế, chẳng những nàng sẽ không mất hết mặt mũi, còn có thể nói ra lời trong lòng mình.

Quả nhiên, vừa nghe Lâm Duyệt nói như vậy, tất cả sợ hãi trong lòng Lăng Dao đều biến mất hết, nàng ngửa đầu ưỡn ngực đi đến chỗ Vân Tiêu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên sự đắc ý.

"Vân Tiêu, coi như ngươi không giao ra đây tín vật đính hôn của chúng ta thì như thế nào? Bây giờ ta từ hôn với ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ có Ngọc Thanh ca ca mới xứng với ta! Ngươi là cái thứ gì? Lăng Dao ta coi như mắt bị mù, cũng sẽ không coi trọng nam nhân như ngươi."

Nàng vốn cho là, mình đính hôn với Tiêu Ngọc Thanh, cái phế vật này tất nhiên sẽ không còn cách nào giữ vững vẻ mặt lãnh khốc, và sẽ không bị cám dỗ nữa.

Ai biết, cho đến thời điểm này, Vân Tiêu vẫn không liếc nhìn nàng ta nhiều thêm một cái, ánh mắt hắn vẫn trước sau như một dừng lại trên người thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.

Lăng Dao hoàn toàn nổi giận, nàng chỉ vào Vân Lạc Phong ở một bên, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết, nữ nhân này là ngươi cố ý tìm đến, mục đích chính là diễn tiết mục này theo ý ngươi! Đáng tiếc, ngươi đã quá khinh thường Lăng Dao ta, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không thể thích ngươi!"
 
Chương 406: Bí cảnh (5)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Theo cái nhìn của Lăng Dao, dù bản thân Vân Lạc Phong có thực lực lại cường, cũng chỉ là một thiên kim quý tộc nho nhỏ của Long Nguyên Quốc mà thôi, làm sao so sánh với tiểu công chúa Lăng gia như nàng?

Vân Tiêu không thể không theo đuổi người có điều kiện tốt như mình, ngược lại lựa chọn một nữ nhân với thân phận ti tiện!

Không sai!

Lăng Dao cảm nhận, dù cho Vân Lạc Phong là đại tiểu thư phủ Tướng quân của Long Nguyên Quốc, vẫn không trốn thoát hai chữ ti tiện như cũ!

Rốt cuộc gương mặt của Vân Tiêu có một chút biến hóa, ánh mắt lãnh khốc chậm rãi chuyển hướng về phía Lăng Dao, âm u nói một chữ: “Cút!”

Lăng Dao ngây ngẩn cả người.

Phế vật này lại dám bảo nàng cút?

Rốt cuộc hắn lấy đâu ra khí phách nói ra chữ này?

“Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt Lăng Dao xanh mét, “Ngươi có dũng khí nói lại một lần không!”

“Phụt!”

Lâm Nhược Bạch thật sự không nhịn được, cười ra tiếng, nàng chớp đôi mắt to sáng ngời cười hì hì nhìn về phía Lăng Dao: “Vị a di này, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không? Sư công ta bảo ngươi lăn, ngươi không nghe được sao? Với loại nữ nhân quá mức xấu xí như ngươi, sư công ta sẽ không để ý đến kẻ xấu đến mức độ như vậy đâu.”

Tiểu Bạch nói xong lời này khiến Lăng Dao tức đến cả người run rẩy.

Nha đầu thúi này cũng chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi mà thôi, dám gọi nàng ta là a di sao?

Hơn nữa, còn vũ nhục nàng có vẻ ngoài quá xấu xí?

Với dung mạo của nàng, không biết mê hoặc bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở trong Linh Vực, nhưng nữ tử kia lại dám nói nàng xấu sao?

“Nha đầu thúi, ngươi có chút gia giáo nào hay không?” Lăng Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Nhược Bạch đang bày ra vẻ mặt vô tội, hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt đáng yêu giống quả hồng của nàng ta, “Chim khôn chọn cành mà đậu, không biết những lời này ngươi có nghe qua hay chưa? Dù tính thiên phú của nữ nhân này cũng không tệ lắm, nhưng thân phận nàng ti tiện, có nam nhân nào sẽ vứt bỏ ta mà lựa chọn nàng?”

Bên trong đội ngũ Ngụy gia, sau khi Ngụy Liên Thành nghe thấy Lăng Dao nói thì không tự chủ được nhăn mày lại.

Thật sự đầu óc tiểu nha đầu Lăng gia có chút vấn đề, dám nói thân phận sư phụ tiểu tổ tông ti tiện? Nếu thân phận của nàng ta ti tiện thì Linh Thần là cái gì?

Nghĩ đến đây, Ngụy Liên Thành mở miệng muốn giáo huấn một chút, ai biết ông ta còn chưa nói ra đã bị giọng nói dịu dàng của Lâm Duyệt cắt ngang.

“Dao Nhi, không thể nói như vậy, mặc dù thân phận của nàng ta ti tiện, chúng ta cũng không thể không tôn trọng nàng như thế.”

Ngụy Liên Thành mày càng nhăn chặt hơn.

Dù cho Lâm Duyệt luôn miệng nói phải tôn trọng Vân Lạc Phong, nhưng trong miệng ả ta luôn miệng nói hai chữ ti tiện kia, bất luận kẻ nào cũng đều có thể hiểu hàm nghĩa trong lời nói.

“Bá mẫu,” Lăng Dao bất mãn chu miệng, “Người quên tiện nữ này đối xử với người thế nào rồi sao? Người còn nói thay nàng ta như thế! Trước đó vài ngày, nàng ỷ vào Tiêu gia chúng ta còn dùng đến phế vật này, không tiếc đi tới áp chế, còn đánh người một trận! Bây giờ người còn nói thay nàng ta, loại người này là sẽ không cảm kích đâu!”

Giọng nói của Lăng Dao làm ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Lâm Duyệt.

Lúc này mới phát hiện, đúng là trên mặt Lâm Duyệt có một ít vết thương, cằm sưng đỏ còn chưa đỡ, hoàn toàn không xinh đẹp như dĩ vãng.

Lâm Duyệt nhìn thấy một câu của Lăng Dao làm những người kia đều chú ý tới gương mặt của mình thì lập tức không vui nhăn mày lại, trong lòng hung tợn mắng một câu ngu xuẩn!

Nhưng dù trong lòng ả mang nhiều phẫn nộ thì trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, vẫn mang ý cười nhìn chăm chú vào Lăng Dao.

“Chúng ta nên lấy ơn báo oán, không nên để ý không buông tha như thế, Dao Nhi, ta biết con hận nữ nhân này, bởi vì lúc trước nàng quyến rũ Ngọc Thanh, chỉ là Ngọc Thanh kiên định như thế, làm sao bị dụ dỗ được? Điểm này con hoàn toàn có thể yên tâm.”
 
Chương 407: Bí cảnh (6)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong tràn ngập khinh thường.

Không nghĩ tới, nữ nhân này thoạt nhìn ngay thẳng nghiêm túc như thế mà sau khi quyến rũ đại thiếu gia bị Tiêu gia trục xuất môn lại tiếp tục dụ dỗ Ngọc Thanh thiếu gia! Loại nữ nhân giống nàng nên nhốt vào lồng heo!

Ánh mắt Vân Tiêu lãnh khốc dần dần dời khỏi người Vân Lạc Phong, chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, trên người hắn, sát khí chợt tăng lên, trên mặt than không chút biểu cảm lại lạnh lùng giống như một pho tượng sát thần.

Nam nhân như vậy, ở nơi nào cũng đều sẽ trở thành mục tiêu khiến ngàn người chú ý, đáng tiếc, hắn cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

“Như thế nào?” Lăng Dao chú ý tới tầm mắt của Vân Tiêu, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Chẳng lẽ bá mẫu nói không đúng? Không lẽ ngươi muốn động thủ với bá mẫu? Tiêu gia nguyện ý để loại phế vật như ngươi trở về gia tộc thì ngươi nên mang ơn đội nghĩa, ta mới không tin ngươi có dũng khí động thủ với người của Tiêu gia.”

Một kẻ phế vật mà thôi, cần gì sợ hãi?

“Kẻ nhục nhã nàng, chết!”

Vân Tiêu khẽ mở môi mỏng, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra sát khí nghiêm nghị.

Lăng Dao cười ha ha lên, vẻ tươi cười lộ ra khinh miệt cùng châm chọc: “Ha ha ha, Vân Tiêu, ngươi nói muốn khiến ta chết? Cũng phải nhìn xem phế vật ngươi có thực lực này hay không? Ở Tiêu gia, Tiêu Ngọc Thanh mới là đệ nhất thiên tài, ngươi hoàn toàn không thể so sánh với nó!”

Nàng ta đắc ý ngẩng cao đầu, nghiễm nhiên không đặt đôi nam nữ trước mặt ở trong mắt.

Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát ngậm miệng lại, không hề nói thêm cái gì, dù sao này hai nhà Tiêu Lăng tự tìm đường chết, mình đứng một bên xem diễn là đủ rồi.

“Vân Lạc Phong, ta nói cho ngươi biết, độc ngươi hạ ta đã không còn tác dụng, bá mẫu tìm thần y Thiên Nhai tới cho ta, lúc đó, rốt cuộc ngươi còn uy hiếp được ta hay không?”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Dao, rốt cuộc Vân Lạc Phong đã biết vì sao hôm nay nàng ta có can đảm xông ra, thì ra là bởi vì trúng kế Lâm Duyệt.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen như sao trời chuyển hướng nhìn về phía Lâm Duyệt, dường như ánh mắt kia liền đã thấy rõ hành động của Lâm Duyệt ……

Phụt!

Lúc Lăng Dao nói xong lời nói kia, một âm thanh trầm đục truyền ra từ trong cơ thể, rồi sau đó, thân mình nàng ta chợt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt vô cùng.

“Ai? Là ai đang âm thầm thương ta?”

Lăng Dao cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nét sợ hãi, bỗng dưng linh lực trong cơ thể nàng ta trở nên cuồng bạo, không ngừng va chạm lên thân thể của nàng.

Kẻ nhục nhã nàng, chết!

Bỗng nhiên, Lăng Dao nhớ tới giọng nói lãnh khốc của nam nhân kia, đột nhiên thân mình nàng run rẩy.

Không có khả năng! Không có khả năng là hắn!

Gia hỏa này chính là một phế vật mà thôi? Làm sao có thể thao túng linh lực trong cơ thể mình? Nhất định là có người âm thầm giúp bọn hắn!

“Ngụy Liên Thành! Ngươi lại dám đả thương ta!”

Lăng Dao quay đầu nhìn phía Ngụy Liên Thành, phẫn nộ quát.

Nhất định là lão ta!

Ngoại trừ lão nhân này, không có ai có thực lực này!

“Ngụy Liên Thành, ngươi lại động thủ đả thương một tiểu bối, ngươi không cần mặt già của ngươi nữa đúng không?”

Tiêu Lâm đã sớm thấy khó chịu với Ngụy Liên Thành, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, sao có thể không lợi dụng?

Vì vậy, sắc mặt của ông ta trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Liên Thành.

Lăng Phong nhìn thấy cháu gái nhà mình bị thương, cũng không tự chủ được nhăn mày, giọng nói lạnh lùng: “Ngụy Liên Thành, ngươi xuống tay với một tiểu bối, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu tam đại gia tộc? Ta đã sớm biết ngươi vô sỉ, không nghĩ tới sẽ vô sỉ đến trình độ này.”
 
Chương 408: Bí cảnh (7)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Đối mặt những lời trào phúng của mấy người này, Ngụy Liên Thành chỉ hừ lạnh một tiếng.

Có lẽ những người khác không chú ý tới, ông lại thấy khoảnh khắc vừa rồi khí thế của Vân Tiêu trở nên sắc bén.

Không cần nghĩ, cũng biết linh lực cuồng bạo trong cơ thể Lăng Dao là hậu quả do Vân Tiêu tạo thành.

Xem ra, phế vật này của Tiêu gia cũng không đơn giản! Buồn cười người của Tiêu gia lại không phát hiện, xe một trân bảo như thế coi như hạt cát!

“Ngụy Liên Thành, hôm nay ta gọi các ngươi tới, là vì để các ngươi chứng kiến thời khắc quý giá của Tiêu gia ta, không nghĩ tới ngươi lại động thủ với tức phụ của Tiêu gia! Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói?” Tiêu Lâm càng thêm phẫn nộ, ánh mắt sắc bén như kiếm, bắn về phía Ngụy Liên Thành.

Ngụy Liên Thành cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ muốn nói một lời, Tiêu gia các ngươi hoàn toàn bị mù mắt! Có sự tồn tại còn ưu tú hơn Tiêu Ngọc Thanh mà không phát hiện ra.”

Tại nơi nhiều người như vậy mà Vân Tiêu có thể động thủ với Lăng Dao mà không bị người ta phát giác, có thể tưởng tượng được thực lực của hắn mạnh tới mức nào!

Nếu không phải ông có cảm giác nhanh nhạy hơn người thường, chỉ sợ ông cũng không phát hiện khoảnh khắc hơi thở trên người nam nhân kia có biến hóa, phế vật từng bị Tiêu gia trục xuất khỏi gia môn lại che dấu sâu như thế.

“Ngụy gia gia chủ, lời này có ý gì?” Lâm Duyệt nhăn mày, không vui nói, “Cái gì gọi là ưu tú hơn Ngọc Thanh nhà ta? Trong Linh Vực này, không có ai so được với Ngọc Thanh nhà ta.”

Ngụy Liên Thành lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Duyệt: “Ngươi xác định không có người nào so được với Tiêu Ngọc Thanh? Trước không nói Tiêu gia các ngươi mắt mù mà bỏ qua thiên tài, mà nói nữ nhi của vị đại nhân trên núi Linh Thần kia cũng chính là một nhân vật thiên tài hiếm có.”

“Ha ha,” Lâm Duyệt châm chọc cười lên tiếng, “Ngươi nói là nữ nhi, lại vô pháp kế thừa gia tộc, dù là thiên tài thì có tác dụng gì? Không giống Ngọc Thanh nhà ta, chẳng những thiên phú trác tuyệt, còn có thể nối dõi tông đường, ai có thể so được?”

Tuy rằng Linh Thần trên núi thần bí cường đại, nhưng bọn họ nghe nói vị linh thần trên núi kia chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử! Chuyện này không giống với đoạn tử tuyệt tôn sao? Mặc dù thiếu nữ kia là thiên tài, cũng làm tức phụ cho nhà người khác mà thôi.

Lâm Duyệt không hề chú ý tới, lúc nàng nói lời này thì đầu Lâm Nhược Bạch bốc khói, cả người run rẩy không thôi.

“Nữ nhi thì làm sao? Cha ta cũng có một nữ nhi đó thôi, dựa vào cái gì nữ nhi không thể kế thừa gia tộc? Nữ nhi chúng ta không thua kém nam nhân!”

Giờ này khắc này, linh lực cuồng bạo trong cơ thể Lăng Dao vẫn không dừng lại, nàng đau đến mức lăn lộn trên đất, nhưng không ai để ý tới nàng, bao gồm gia gia nàng, trong đầu óc tưởng đều muốn mượn việc này để hạ vị Ngụy Liên Thành.

Vân Tiêu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không hề thương tiếc.

Với hắn mà nói, hắn chỉ cần thương tiếc một mình Vân Lạc Phong là đủ rồi, những người khác có tan xương nát thịt cũng không liên quan đến hắn.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, cho dù cha ngươi thương ngươi, ngươi cũng là một nữ nhi mà thôi, sớm muộn gì cũng phải sinh hài tử cho nhà người ta, gia nghiệp khổng lồ có thể nào đưa cho người ngoài? Cho nên, cha ngươi thà rằng giao sản nghiệp cho chất nhi, cũng sẽ không cho người ngoài như ngươi.”

Trong cảm nhận của Lâm Duyệt, nữ nhi chính là người ngoài, ai bảo nữ nhi không thể nối dõi tông đường? Cho dù là chất nhi cũng sẽ thân cận với bọn họ hơn một chút, bởi vì chất nhi theo họ của bọn họ.

Cũng may, Lâm Duyệt sinh nhi tử nên không băn khoăn như vậy.

Ngụy Liên Thành lại lắc lắc đầu lần nữa, nếu thông minh một chút người, nghe thấy Lâm Nhược Bạch nói những lời này, tất nhiên sẽ liên hệ nàng ta cùng Linh Thần trên núi với nhau.
 
Chương 409: Bí cảnh (8)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Ai bảo Lâm Duyệt quá mức với tự phụ, nàng sẽ không cho rằng Vân Tiêu có thể có quan hệ cùng Linh Thần trên núi, cũng không có liên hệ Lâm Nhược Bạch cùng Linh Thần.

Sắc mặt Lâm Nhược Bạch càng thêm phẫn nộ, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, một chân nàng đá Lăng Dao lăn lộn ở trước mặt mình sang một bên, chống nạnh đi tới trước mặt Lâm Duyệt. 

“Ngươi có can đảm lặp lại cho ta? Ngươi nói ai là người ngoài? Khôn thương nữ nhi mà thương chất nhi? Cha ta không có ngốc đến trình độ đó, nếu ngươi còn dám nói lời này, ta liền bóp chết ngươi!”

Oanh!

Lúc Lâm Nhược Bạch nói xong lời này, một hơi thở sắc bén xuất hiện ở trước mặt, giống như một trận gió bão quét đến bên cạnh.

Cũng chính giây phút ấy.

Vân Lạc Phong đã lắc mình tới trước người Lâm Nhược Bạch, gắt gao ôm Lâm Nhược Bạch vào trong ngực, nghênh diện về phía Tiêu Thần thình lình xuất chiêu công kích.

Đùng!

Hai chưởng chạm vào nhau, thân mình Tiêu Thần bay ngược ra ngoài, ngã vào trong đám người.

Những người không biết thực lực của Vân Lạc Phong đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ kia.

Trong gió nhẹ, bạch y tung bay, Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Lâm Nhược Bạch trong lòng ngực, hơi cau mày: “Có  bị thương hay không?”

Lâm Nhược Bạch ngơ ngẩn lắc lắc đầu, mắt to sáng ngời nhìn chăm chú thiếu nữ bạch y như tuyết trước mặt, ngây ngốc nói một câu: “Sư phụ, nếu ta là nam nhân, ta nhất định phải cưới người.”

Đùng!

Lâm Nhược Bạch vừa nói xong, một luồng khí lạnh đánh tới từ sau lưng, cả người nàng lạnh đến mức run lập cập.

Sao nàng quên mất sư công còn ở phía sau?

Xong rồi, lúc này thì xong đời! Nàng lại nói ra câu như vậy với sư phụ!

Lâm Nhược Bạch sợ tới mức co trong ngực Vân Lạc Phong, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, chỉ là nàng còn chưa cảm thấy an toàn thì một cánh tay khác đã duỗi tới từ phía bên cạnh, kéo Vân Lạc Phong qua.

“Vân Tiêu?”

Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ngươi ghen sao?”

Gia hỏa này thật đúng là bình dấm chua, ăn dấm của cả nữ nhân.

Nam nhân nhìn nàng một cái, không biết có phải Vân Lạc Phong ảo giác hay không, trong đôi mắt lãnh khốc giống như chứa một tia uất ức.

“Nàng ta nói muốn cưới nàng.”

Hắn không cho phép bất luận kẻ nào cưới nàng, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân!

“Chỉ là nàng ta không phải nam nhân, không thể nào cưới ta được,” Trên mặt Vân Lạc Phong chứa đầy ý cười, “Huống chi, ta đã có ngươi.”

Nghe được lời này, mặt mày Vân Tiêu mới giãn ra, suy nghĩ một chút, hắn vẫn hơi không yên tâm nói một câu: “Nàng đừng quên, nàng phải phụ trách ta.”

Phụ trách?

Hai chữ này làm khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên run rẩy một chút.

Mà vẻ mặt của nàng lại khiến Vân Tiêu nghĩ nàng không muốn nên ngay tức khắc cả người đều thấy lo lắng.

“Chúng ta đã cùng chung chăn gối, nàng không thể quỵt nợ.”

“……”

Vân Lạc Phong cạn lời, nàng xác thật cùng chung chăn gối, nhưng không phát sinh chuyện gì, mà Vân Tiêu nói như vậy thì thật giống như bọn họ đã làm mấy chuyện kia, còn nàng, dùng một câu của lão gia tử nói chính là, kẻ cởi quần người ta mà không nhận.

Ở trong đám người, Tiêu Ngọc Thanh vẫn luôn im lặng không nói gì, sau khi nghe thấy Vân Tiêu thì không tự chủ nhìn hai người kia.

Ấn đường hắn hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt thanh lãnh ẩn chứa một tia khác thường sáng khiến người ta không thể nào phát hiện ……

Giờ phút này, Tiêu Thần bò lên từ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan anh tuấn trắng bệch: “Phụ thân, nữ nhân này quá to gan lớn mật, chúng ta……”
 
Chương 410: Bí cảnh (9)


Editor: QR2 – diendanlequydon

“Chát!”

Tiêu Lâm tát Tiêu Thần một cái, sắc mặt xanh mét, giận dữ hét lên: “Con quên chuyện lúc trước ta đã nói với con rồi sao?”

Che lại gương mặt sưng đỏ, trong mắt Tiêu Thần tràn đầy hận ý.

Hắn xác thật đã quên mất! Trước khi bí cảnh mở ra không thể đắc tội với tên phế vật này! Lúc trước Lăng Dao và Lâm Duyệt nói lời trào phúng cũng thôi đi nhưng hắn lại muốn ra tay đả thương người! Vạn nhất Vân Tiêu giận dữ không chịu hỗ trợ mở ra bí cảnh, Ngọc Thanh cũng không có cách nào tăng thực lực lên nữa.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn chặn lửa giận đang dâng lên trong lòng, thấp giọng nói: “Con đã biết…”

Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn Vân Tiêu, lạnh nhạt nói: “Thời gian cũng đã đến, ngươi đi đến bên cạnh các đệ tử Tiêu gia khác, cùng nhau lấy máu, dùng máu của các ngươi mở ra bí cảnh.”

Vân Tiêu đứng yên không động đậy, mặt than trước sau như một không chút biểu tình nào.

Sắc mặt Tiêu Lâm có chút không vui: “Ngươi yên tâm, chỉ cần vài giọt máu của các ngươi là đủ rồi, sẽ không tổn thương đến thân thể của ngươi, thân là đệ tử của Tiêu gia, thực lực của ngươi phế còn chưa tính, không nghĩ tới lá gan cũng nhỏ như vậy, chỉ vài giọt máu đã dọa ngươi thành bộ dáng này rồi.”

Lâm Nhược Bạch đứng bên cạnh, nhịn không được trợn trắng mắt.

Lão nhân này từ chỗ nào nhìn ra sư công bị dọa? Rõ ràng sư công của nàng chính là không muốn trợ giúp Tiêu gia mà thôi.

Nhìn thấy Vân Tiêu vẫn vẫn đứng bất động, trong lòng Tiêu Lâm bắt đầu bốc lên lửa giận: “Mấy ngày nay chuyện gì ta cũng đều thỏa mãn ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa? Nếu không phải vì muốn ngươi mở ra bí cảnh, Tiêu gia ta căn bản sẽ không để ngươi trở về!”

Vân Tiêu lãnh khốc nhìn Tiêu Lâm: “Ta trở về Tiêu gia, không phải vì muốn trợ giúp Tiêu Ngọc Thanh.”

“Vậy ngươi vì cái gì?”

“Vì… Diệt tộc!”

Vân Lạc Phong đã đáp ứng với hắn, chờ sau khi giải quyết xong chuyện Tiêu gia, nàng sẽ cởi sạch y phục cho hắn ngắm, cho nên, vì để nàng có thể thoát y phục, hắn mới lựa chọn trở về Tiêu gia.

“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt Tiêu Lâm bắn ra sự tức giận: “Ngươi dám nói lại câu đó một lần nữa thử xem.”

Diệt tộc?

Cũng mệt cho tên phế vật này có thể nói thành lời!

Vân Tiêu thực nghe lời lặp lại một lần: “Diệt tộc.”

Ầm!

Từ trên người Tiêu Lâm truyền ra sự tàn độc, hắn không nghĩ rằng tên tiểu tử thúi này thật sự có lá gan lặp lại hai chữ này.

Tốt!

Thật sự rất tốt!

Xem ra trong khoảng thời gian này mình quá dung túng hắn, làm cho hắn vô pháp vô thiên như thế.

“Một tên phế vật như ngươi cũng dám nói muốn tiêu diệt Tiêu gia ta? Là ai cho ngươi dũng khí như vậy? Là nữ nhân bên cạnh ngươi?” Tiêu Lâm cười lạnh liếc Vân Lạc Phong: “Thiên phú của nữ nhân này thật sự không tồi, đáng tiếc, nàng chỉ là Địa Linh Giả mà thôi, một cái Địa Linh Giả còn chưa thể làm cho ta sợ hãi! Lúc ấy, nếu không phải vì muốn ngươi ngoan ngoãn trợ giúp mở ra bí cảnh, ta căn bản không có khả năng tùy ý nàng ở Tiêu gia muốn làm gì thì làm!”

Giữa chân mày Vân Tiêu là sự lãnh khốc, đôi mắt đen bình tĩnh không hề dao động, giống như người vừa rồi nói ra hai chữ diệt tộc này không phải là hắn.

“Vốn dĩ, ta muốn chờ đến lúc bí cảnh được mở ra rồi mới diệt tộc, nhưng các ngươi nhục nhã nàng.”

Ý muốn nói, bởi vì những người này nhục nhã Vân Lạc Phong, hắn ngay cả một khắc cũng chờ không nổi nữa!

“Tiểu tử thúi, hiện tại ta sẽ diệt ngươi trước!”

Tiêu Lâm tức giận, thân hình chợt lóe, nhắm về phía Vân Tiêu, trong mắt hắn tràn đầy tức giận, còn có sát khí không ai bì nổi.

Nhưng mà ngay lúc Tiêu Lâm vọt tới trước mặt Vân Tiêu, một bóng dáng màu xanh lá từ hư không xa xôi nhanh chóng lao đến, đón nhận công kích của Tiêu Lâm.
 
Chương 411: Bí cảnh (10)


Editor: QR2 – diendanlequydon

Ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một giọng nói trào phúng, rơi vào trong tai mọi người.

“Chỉ bằng mặt hàng như ngươi thế này, không cần chủ tử nhà ta phải động thủ, để tránh làm bẩn tay chủ tử nhà ta.”

Lâm Quỳnh một chưởng đánh về phía nắm tay của Tiêu Lâm, bức thân mình đối phương lùi về sau vài bước, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười.

Hắn thật vất vả mới được chủ tử thả từ cái chỗ đó ra, khẳng định phải biểu hiện tốt một chút, như thế nào cũng không thể lại làm chủ tử thất vọng.

“Ngươi là người phương nào?”

Đột nhiên sắc mặt Tiêu Lâm trầm xuống, lui về phía sau vài bước, ngưng trọng nhìn Lâm Quỳnh đang đứng trước mặt hắn.

“Gia gia ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Lâm Quỳnh cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn Tiêu Lâm: “Ta là Lâm Quỳnh, thủ hạ đắc lực nhất của chủ tử.”

Lâm Quỳnh?

Vân Lạc Phong hơi nhướng chân mày, đôi mắt đen chuyển hướng Vân Tiêu: “Hắn chính là cái người cho ngươi xem xuân cung đồ, Lâm Quỳnh?”

Lâm Quỳnh vốn đang vô cùng cao ngạo, vừa nghe Vân Lạc Phong nói lời này, sắc mặt lập tức cứng lại.

Không phải tự hắn muốn cho chủ tử xuân cung đồ, kết quả chủ tử giận dữ mà trừng phạt hắn?

Không nghĩ tới chủ mẫu còn nhớ rõ chuyện này…

Tưởng tượng đến chuyện này, Lâm Quỳnh có chút chột dạ nhìn Vân Lạc Phong, sợ chủ mẫu sẽ vì chuyện lúc trước tính sổ với hắn.

“Ừ.”

Vân Tiêu gật đầu, trả lời chuyện Vân Lạc Phong hỏi.

Nghe vậy, Vân Lạc Phong mỉm cười, đôi mắt cười như không cười dần dần dừng ở trên người Lâm Quỳnh.

“Lúc trước mgươi đưa quyển xuân cung đồ kia thật không tồi.”

Lời Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, đúng là bởi vì bộ xuân cung đồ kia nên Vân Tiêu mới thông suốt nhanh như vậy.

Nhưng lời này rơi vào trong tai Lâm Quỳnh lại tưởng Vân Lạc Phong vì chuyện lúc trước muốn trách cứ hắn.

Lập tức, Lâm Quỳnh khóc không ra nước mắt: “Chủ mẫu, ta không phải cố ý, chủ tử đã trừng phạt ta, nếu chủ mẫu vẫn không có tha thứ cho ta, ta mặc cho chủ mẫu trách phạt.”

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Vậy xem biểu hiện của ngươi lúc này thế nào.”

Xem biểu hiện của hắn lúc này?

Ánh mắt Lâm Quỳnh sáng lên, đôi mắt rét lạn liếc Tiêu Lâm, khuôn mặt anh tuấn của hắn mỉm cười tàn nhẫn.

Ý của chủ mẫu ý là, hắn ở chỗ này biểu hiện thật tốt thì sẽ tha thứ cho hành vi của hắn?

Giờ phút này, ở sau núi Tiêu là sự yên lặng.

Ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Lâm Quỳnh và Vân Tiêu, sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ.

Mọi người trước sau cũng không dám suy nghĩ về hai người bọn họ theo một phương hướng khác.

Dù sao trong mắt thế nhân, Vân Tiêu chính là một tên phế vật! Hắn sao có thể sẽ có một người thuộc hạ có thực lực mạnh mẽ như thế? Cho dù người này xưng hô với hắn là chủ tử, bọn họ vẫn tự lừa mình dối người cho rằng bọn họ đã nghe nhầm!

Đặc biệt là Tiêu Lâm, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.

“Ngươi nói tên phế vật này là chủ tử của ngươi?”

Hắn hỏi, nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.

Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy, người nam tử tên Lâm Quỳnh này đạp vỡ hư không mà đến.

Chỉ có Thiên Linh Giả, mới có thực lực đạp vỡ hư không!

Dù cho Tiêu gia cũng có mười mấy Thiên Linh Giả, nhưng mà Vân Tiêu chỉ là một têm phế vật mà thôi, có gì tư cách gì ra lệnh cho Thiên Linh Giả vì hắn làm việc?

“Cái gì mà phế vật? Ngươi lại dám nói chủ tử của ta là phế vật?” Đôi mắt của Lâm Quỳnh trừng to: “Nếu chủ tử của ta là phế vật, mọi người sao có thể gọi người là Quỷ Đế? Chỉ bằng các ngươi cũng dám khinh nhục chủ tử nhà ta?”

Oanh!

Giống như có một đạo sấm sét đánh giữa trời quang làm tất cả mọi người ở đây thất điên bát đảo.

Quỷ Đế?

Hắn chính là Quỷ Đế mấy năm gần đây đột nhiên nổi lên?
 
Chương 412: Hắn là Quỷ Đế (1)


Editor: QR2 – diendanlequydon

Nghe nói, Quỷ Đế này rất là thần bí, không có người nào từng nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng không có người nào biết hắn bao nhiêu tuổi, bọn họ chỉ biết thủ đoạn hành sự của Quỷ Đế, ngoan tuyệt vô tình!

Rất nhiều người đều đoán rằng, diện mạo của Quỷ Đế xấu xí vô cùng, bằng không sẽ không đeo mặt nạ, nhưng chuyện tất cả mọi người chưa từng dự đoán được chính là Quỷ Đế tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục này lại là phế vật của Tiêu gia?

Sắc mặt của Tiêu Lâm từ xanh thành trắng, lại từ trắng thành xanh, thân mình già nua ở trong gió run lên bần bật.

Hắn theo bản năng ép buộc chính mình phủ quyết lời Lâm Quỳnh nói.

Một tên phế vật, làm sao có khả năng có bất luận liên hệ gì với Quỷ Đế?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Không đợi Tiêu Lâm nói lời phủ quyết, ở bên cạnh Lâm Duyệt đã nhịn không được bật cười ra tiếng: “Phụ thân, người thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ mà những người này nói sao? Tên phế vật này sao có thể là Quỷ Đế được? Hắn một chút thực lực cũng không có, càng không thể hàng phục một tên Thiên Linh Giả làm thuộc hạ, con thấy giữa bọn họ khẳng định có giao dịch không chính đáng, dù sao con cũng nghe nói trên đời rất nhiều nam nhân đều thích nam sắc, diện mạo của phế vật này không tồi, nhất định là dùng **** để tên Thiên Linh Giả này tới nói dối giúp hắn, để cho mọi người vì thế mà hối hận.”

Ả khinh miệt liếc qua Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như nói cho Vân Tiêu biết ả đã sớm xem thấu tất cả mọi chuyện.

Lâm Quỳnh bị dọa đến choáng váng, đôi mắt trừng lớn, giật mình nhìn về phía Lâm Duyệt đang tự cho là đúng.

Hắn thật không hiểu nữ nhân này lấy đâu ra dũng khí, dám dùng loại chuyện này bôi nhọ chủ tử nhà hắn?

Đầu của ả bị cánh cửa kẹp hay sao?

Tiêu Ngọc Thanh còn không kịp thoát ra từ trong khiếp sợ đã nghe được những lời mẫu thân nhà mình nói, hắn kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt thanh lãnh rõ ràng hàm chứa sự nghi ngờ.

Mẫu thân không thích Vân Tiêu, hắn biết, đừng nói mẫu thân, ngay cả hắn cũng không thích người nam nhân này.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới mẫu thân nhà mình sẽ ở trước mặt mọi người nói ra những lời nói này, chuyện này thật không tương xứng với tính cách mà bà thể hiện từ xưa đến giờ, không thể không làm hắn sinh ra nghi ngờ.

Lâm Duyệt rõ ràng  bị tức giận đến điên rồi, ả quyết tâm không thể để cho người Tiêu gia tin tưởng chuyện ma quỷ của người nam nhân này, bằng không sau này Tiêu gia sẽ không có địa vị của ả nữa.

Nguyên nhân chính là vì loại suy nghĩ này nên lúc nãy ả mới đứng dậy, nói ra những lời tự cho là đúng.

“Lâm Quỳnh.”

Lâm Quỳnh đang ở suy nên tra tấn nữ nhân này xét như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lãnh khốc như đao.

Giọn nói này làm cả người hắn run rẩy, run run rẩy rẩy lên tiếng: “Chủ tử…”

“Ngươi quá dài dòng.”

Giọng nói trầm thấp của nam nhân lộ ra sự bất mãn, làm trên lưng Lâm Quỳnh toát ra một trận mồ hôi lạnh, cả người đều run run.

“Chủ tử, cho ta một lần cơ hội, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lâm Quỳnh cắn cắn môi, nói.

“Tránh ra.”

Giọng nói của nam nhân không cho phép nghi ngờ, Lâm Quỳnh sợ tới mức vội vàng tránh ra.

“Mười năm trước…” Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dừng ở trên người Lâm Duyệt, mặt không biểu tình nói, “Ngươi ném ta vào Vô Hồi chi sâm…”

Lâm Duyệt cả người chấn động: “Ngươi nói bậy!”

Chuyện này, ả tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào biết!

Vân Tiêu lại giống như không nghe thấy lời ả nói, tiếp tục nói: “Mười năm sau, ngươi nhục nhã nữ nhân của ta.”

Tuy nói Lâm Duyệt không nhảy ra vũ nhục Vân Lạc Phong, nhưng mà ả lại mượn miệng Lăng Dao nói ra tất cả những gì ả muốn nói.

Chỉ bằng điểm này, Vân Tiêu sẽ không tha thứ ả!

“Bất luận ngươi vũ nhục ta như thế nào, ta đều có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng ta không cho phép, bất cứ kẻ nào khi dễ nàng.”
 
Chương 413: Hắn là Quỷ Đế (2)


Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=

Vân Tiêu chậm rãi đi đến chỗ Lâm Duyệt, trong ánh mắt lãnh khốc lộ ra một tia ánh sáng bén nhọn.

"Dừng tay!"

Trong lòng Tiêu Ngọc Thanh quýnh lên, vội vàng ngăn lại trước mặt Lâm Duyệt, mặt mày lạnh nhạt lạnh lùng nhìn Vân Tiêu đang đi về phía bọn họ: "Theo lý thuyết, ta phải gọi ngươi một tiếng huynh trưởng, nhưng mà ta biết, ngươi cũng không muốn ta gọi ngươi như thế, nên ta cũng không làm chuyện quá phận này, chỉ là, người mới vũ nhục nàng là Lăng Dao, cũng không phải là mẫu thân của ta, ngươi có muốn đối phó cũng nên là nàng ta."

Bất kể trong lòng hắn có bao nhiêu chất vấn với Lâm Duyệt thì Lâm Duyệt cũng là mẫu thân của hắn, cho dù như thế nào hắn cũng không cho phép có người tổn thương mẫu thân của hắn.

Huống chi, người vừa sỉ nhục Vân Lạc Phong đúng là Lăng Dao.

Mẫu thân là vô tội!

"Cút ngay!" Vân Tiêu quát lạnh một tiếng, mặt mũi lãnh khốc nói.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng trước sau như một: "Ta không cho phép ngươi làm mẫu thân ta bị thương."

Thấy thân hình ngăn cản trước mặt mình, đáy mắt Lâm Duyệt thoáng qua một tia vui sướng: "Ngọc Thanh, phế vật này muốn đả thương ta, bây giờ con hãy đánh hắn chết đi, cũng để cho hắn nhìn một chút thiên tài Tiêu gia chúng ta và phế vật hắn là khác nhau."

Một phế vật mà thôi.

Một cái tát của nhi tử mình có thể đập chết hắn.

Không biết hắn có thực gì mà lại ở chỗ này liều lĩnh!

"Cút!"

Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp, đồng thời khi vừa nói ra từ này, hắn cũng đánh ra một chưởng.

Ầm!

Một chưởng này đánh trúng lồng ngực của Tiêu Ngọc Thanh, trong nháy mắt, con ngươi Tiêu Ngọc Thanh co rút lại, cả ngươi giống như hỏa tiễn bay thẳng ra ngoài, bịch một tiếng đụng vào trên thân cây cổ thụ, rồi sau đó, cây cổ thụ ầm ầm đổ xuống, đè bẹp người hắn.

Tiêu Ngọc Thanh nôn ra một ngụm máu đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, hắn muốn đẩy ra cây cổ thụ đè trên người mình, nhưng cây cổ thụ này giống như một ngọn núi lớn làm cho hắn không cách nào nhục nhích.

Sắc mặt mọi người cũng cứng lại, trong đó rõ rệt nhất là đám người Tiêu gia, một kiểu vẻ mặt ngốc trệ, hiển nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra...

"Ha ha ha!"

Trước hết, là Ngụy Liên Thành phản ứng kịp, hắn cười ha ha hai tiếng, nụ cười kia mang theo thống khoái: "Hay cho một phế vật Tiêu gia! Thật không biết đám người các ngươi lấy đâu ra tự tin, lại cho là Tiêu Ngọc Thanh còn ưu tú hơn so với hắn? Kết quả, ngay cả một chưởng của hắn Tiêu Ngọc Thanh cũng không chống đỡ được! Ha ha ha, thật là buồn cười chết ta!"

Vẻ mặt của hắn tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, đoán chừng là vẫn còn thấy may mắn hôm nay mình đi đến Tiêu gia, nếu không đã không thể thấy được trò hay như vậy.

Sắc mặt hai phụ tử Tiêu Lâm và Tiêu Thần tràn đầy kinh ngạc, thế nào bọn họ cũng không ngờ đến, người này đã không còn là phế vật nữa? Hơn nữa,thực lực còn cường đại hơn Tiêu Ngọc Thanh?

Hắn thật sự là Quỷ Đế danh tiếng lừng lẫy?

Hiểu biết về Quỷ Đế, bọn họ thân là tam đại gia tộc, khẳng định so với Cao Lăng trước đây bọn họ càng hiểu biết sâu sắc hơn.

Dù sao, sau khi Quỷ Đế nổi danh, bọn họ cũng đã phái cao thủ trong gia tộc đến để điều tra tình hình, nhưng lại một đi không trở về! Như vậy có thể thấy được, thực lực Quỷ Đế này cường hãn đến trình độ nào rồi!

Mà ngay cả thuộc hạ của hắn cũng có không ít Thiên Ling Giả trung cấp...

Phải biết rằng, gia chủ hai nhà Tiêu Lăng, cũng chỉ là Thiên Linh Giả trung cấp mà thôi!

Đối với phụ tử Tiêu gia khiếp sợ, thần sắc Lâm Duyệt vặn vẹo đứng lên, ánh mắt tràn đầy hung ác.

Ngọc Thanh mới là người ưu tú nhất, phế vật này thì coi là cái thứ gì chứ? Nàng tuyệt đối không cho phép trong Linh Vực có người vượt qua cả Ngọc Thanh, nhất là phế vật này!

"Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi là Quỷ Đế thì có thể muốn làm gì thì làm sao, đừng quên, ngươi cũng là người Tiêu gia! Linh hồn ngọc bài của ngươi bị nắm giữ trong tay Tiêu gia, Tiêu gia muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết!"
 
Chương 414: Uy hiếp (1)


Linh hồn ngọc bài?

Lời này của Lâm Duyệt ngược lại nhắc nhở Tiêu Lâm, ánh mắt của hắn chuyển động mấy cái, lời nói không bén nhọn như lúc đầu nữa, ngược lại ôn hòa nói: "Tiêu nhi, ban đầu Tiêu gia có chút hiểu lầm với ngươi, bây giờ ta nghĩ muốn cho ngươi tiếp tục là người Tiêu gia, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nghe được lời vô sỉ này của Tiêu Lâm, trong miệng Ngụy Liên Thành phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng trong lòng thì sầu lo vạn phần.

Đối với chuyện của Tiêu gia, hắn cũng biết cả.

Sau khi người Tiêu gia ra đời đều sẽ chế luyện linh hồn ngọc bài, vì để cho gia chủ Tiêu gia dễ dàng nắm trong tay cả gia tộc, nếu như ngọc bài của Vân Tiêu rơi vào trong tay Tiêu gia, chỉ sợ rằng sau này hắn chỉ có thể để cho Tiêu gia nắm mũi dẫn đi.

Đáng tiếc, một nam nhân ưu tú như vậy...

Ngụy Liên Thành lắc đầu một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, hôm nay chỉ có thể mong phụ thân tiểu tổ tông nhanh chóng đến đây, chỉ có hắn đến, mới có thể giúp được Vân Tiêu...

Đối mặt với lời của Tiêu Lâm, Vân Tiêu không dao động, dáng người thẳng tắp đứng trong gió nhẹ.

Khuôn mặt hắn trước sau vẫn lãnh khốc như một, tròng mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Tiêu nhi, chỉ cần ngươi trở về Tiêu gia, ta sẽ để ngươi thay thế vị trí của Tiêu Ngọc Thanh, để ngươi đảm nhiệm vị trí gia chủ." Nét mặt Tiêu lâm biểu lộ nụ cười hòa ái, ôn tồn nói.

Tiêu Thần ở một bên cũng vội vàng gật đầu: "Không sai, chỉ cần ngươi trở về Tiêu gia, ngươi chính là con trai duy nhất của ta! Hôn ước với Lăng gia cũng sẽ là ngươi, về phần nữ nhân bên cạnh ngươi, nếu như là bây giờ ngươi thích, ta có thể mặc kệ các khuyết điểm của nàng ta, cho phép ngươi nâng nàng làm thiếp."

Ở trong mắt Tiêu Thần, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.

Hắn nhìn ra được Vân Tiêu thích Vân Lạc Phong, nhưng đối với nam nhân mà nói, thích nữ nhân chỉ cần ở bên cạnh, là thê là thiếp thì có gì quan trọng? Dù sao thì hôn ước với Tiêu gia chỉ có thể là Lăng gia.

Không có một nam nhân nào, có thể cự tuyệt cơ hội trái ôm phải ấp được?

Gia chủ Lăng gia Lăng Phong cũng giật mình, nếu như Quỷ Đế trở thành tôn nữ tế của hắn, rõ ràng là so với Tiêu Ngọc Thanh thì tốt hơn rất nhiều! Nói ra cũng rất có mặt mũi! Huống chi, thiên phú của Quỷ Đế còn cường đại như thế.

Làm sao Tiêu Ngọc Thanh có thể so sánh được?

Nghe được lời của phụ tử Tiêu gia, tim Lâm Duyệt trong nháy mắt liền lạnh xuống, nếu như linh hồn ngọc bài vẫn ở trong tay nàng, vậy thì nhất định nàng chắc chắn sẽ đối phó được với Vân Tiêu.

Đáng tiếc, ngọc bài kia đã bị tiểu súc sinh đáng chết kia trộm đi rồi!

Nhưng mà, khẳng định Vân Tiêu không biết chuyện tiểu súc sinh kia trộm lấy đi ngọc bài, nàng nói ra linh hồn ngọc bài, cũng chỉ là vì uy hiếp hắn mà thôi!

Nghĩ tới đây, tim Lâm Duyệt từ từ ổn định lại.

"Tiêu nhi."

Thấy Vân Tiêu vẫn như cũ không chút cảm xúc, Tiêu Lâm cất bước tiến lên, ánh mắt của lão ta ôn hòa.

"Những năm gần đây, khổ cho ngươi, ngươi yên tâm, nếu ngươi trở về Tiêu gia, sau đó ta sẽ mở ra bí cảnh cho ngươi đi vào tu luyện, hơn nữa, những lời phụ thân ngươi vừa nói ta cũng có thể để cho hắn thực hiện."

Lăng Phong gật đầu đồng ý một cái: "Gia chủ Tiêu gia, đính hôn là chuyện lửa sém lông mày, liền để hôm nay định ra hôn sự cho hai người bọn họ luôn đi, không đúng, hôn sự của bọn họ đã sớm tồn tại, chỉ cần không tính đến những lời ngươi nói trước đó là được."

"Ha ha ha, vậy sau này hai nhà chúng ta thật sự là thông gia rồi."

Hai người đều cười ha ha, cũng không có mở miệng hỏi ý kiến Vân Tiêu.

Theo ý Tiêu Lâm, linh hồn ngọc bài của Vân Tiêu vẫn ở trong tay Tiêu gia, hắn dám có ý kiến gì? Còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời?

Nhưng khi hắn tính toán thương nghị đám hỏi, giọng nói trầm thấp của nam nhân lãnh khốc lại chậm rãi vang lên: "Ta nói rồi, ta đến Tiêu gia, là vì để diệt tộc."

Vị trí gia chủ Tiêu gia, hắn cũng không lạ gì!
 
Chương 415: Uy hiếp (2)


Editor: Kim Phượng

Sắc mặt Tiêu Lâm cứng lại, hắn không dám tin tưởng quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu: “Tiêu nhi, có phải con bị nữ nhân này mê hoặc hay không? Nên bây giờ mới dám nói lời như vậy? Chẳng lẽ con quên mất, ngọc bài linh hồn của con còn ở trong tay Tiêu gia chúng ta?”

Sau khi nói xong lời này, giọng điệu của hắn lại ôn nhu: “Hơn nữa, ta cũng không muốn chia rẽ các con, không phải ta đã đáp ứng để nàng làm thiếp cho con rồi sao? Như thế chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”

“Tiêu nhi." Lăng Phong cũng phụ họa theo nói, “Dao Nhi nhà ta tâm địa thiện lương, sẽ không làm chuyện tranh giành tình cảm này, cho nên tiểu tử con rất có phúc phần, cưới được một nữ nhân không đố kỵ giống Dao Nhi nhà ta, kiều thê mỹ thiếp ở bên, chẳng phải may mắn thay?”

Ánh mắt Vân Tiêu dần dần nhìn về phía Lăng Dao trên mặt đất.

Giờ phút này linh lực trong cơ thể Lăng Dao đã không còn va chạm, nhưng lòng của nàng lại còn cực kì run rẩy.

Phế vật này thế nhưng là Quỷ Đế?

Trước kia chính mình có mắt không tròng từ bỏ một người thiên tài như thế?

Bất quá còn may, Tiêu gia có được nhược điểm của hắn, mặc kệ như thế nào, hắn đều cần phải nghênh thú chính mình.

Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ của Lăng Dao đỏ lên, rồi sau đó nàng trông thấy ánh mắt của Vân Tiêu, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn: “Tiêu ca ca, trước kia ta sai khi xem chàng trở thành phế vật, sau này chúng ta chính là phu thê, hy vọng chàng đừng nhớ những lỗi lầm đó của ta.”

Vân Tiêu chậm rãi nâng tay lên……

Trông thấy hành động của hắn, lòng Lăng Dao kinh hoảng.

Chẳng lẽ hắn muốn vuốt ve mặt của mình? 

Chính mình nên ngượng ngùng né tránh hay là thuận theo hắn?

Nhưng không đợi Lăng Dao nghĩ ra một cái quyết định, trong lòng bàn tay của nam nhân sinh ra một đạo linh khí sắc bén, hóa thành một lực lượng mạnh mẽ, oanh một tiếng, đánh lên ngực Lăng Dao.

“A!”

Lăng Dao thê lương hô to một tiếng, tiếng hét tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ hậu sơn của Tiêu gia.

“Tiêu nhi!”

Tiêu Lâm giận tím mặt, phẫn nộ quát: “Ngươi đây là muốn làm gì?”

Khuôn mặt Vân Tiêu lãnh khốc, không chút biểu tình nói: “Nàng đã trở thành một phế vật, không xứng với ta.”

Các ngươi không phải muốn ta nghênh thú Lăng Dao sao? Ta đây khiến cho nàng trở thành một phế vật, vĩnh viễn không ngày xuất đầu lộ diện!

“Dao Nhi!”

Vừa nghe lời này, Lăng Phong bị dọa đến đại kinh thất sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Dao, sau khi điều tra đến tình huống thân thể của nàng, khóe mắt muốn nứt ra gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tiêu.

“Súc sinh, ngươi dám ra tay tàn nhẫn phế đi Dao Nhi! Chuyện này, Vân gia các ngươi cần phải cho ta một công đạo!”

Hắn tức giận như thế cũng không phải đau lòng Lăng Dao, ở một thế lực như Lăng gia bọn họ không có thân tình gì đáng nói, mà chỉ có lợi dụng!

Tuy rằng tính cách của Lăng Dao điêu ngoa, nhưng thiên phú cũng không tệ lắm! Nhưng hiện tại, nàng thế nhưng trở thành một cái phế vật, làm sao hắn có thể không giận?

“Yên tâm, Lăng gia chủ, chuyện này ta sẽ cho ngươi công đạo." Tiêu Lâm hít sâu một hơi, móc ra một khối ngọc bài từ ống tay áo, cười lạnh nói, “Ta đã sớm biết tiểu tử ngươi nhất định sẽ không an phận, cũng may ta đã chuẩn bị tốt mười phần, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có nguyện ý nghe lời ta hay không?”

Vân Tiêu lãnh khốc nói: “Cả đời này ta chỉ có một nữ nhân, nàng chính là Vân Lạc Phong!”

“Làm càn!” Sắc mặt Tiêu Lâm giận dữ, “Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn chính là việc bình thường, nếu nữ nhân này không làm ra nhiều chuyện như vậy ở Tiêu gia, nói không chừng ta còn sẽ để ngươi cưới nàng làm vợ, đáng tiếc nàng phạm phải nhiều người tức giận, ta để ngươi nạp nàng làm thiếp đã là phá lệ khai ân! Ngươi đừng không biết tốt xấu! Dù bây giờ Lăng Dao trở thành một phế vật, ngươi cũng cần phải nghênh thú nữ tử khác của Lăng gia!”
 
Chương 416: Uy hiếp (3)


Editor: Kim Phượng

Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt Tiêu Lâm: “Ta sẽ giết các nàng.”

Ngữ khí của hắn tràn ngập lãnh khốc, phảng phất những người đó đều chỉ là con kiến mà thôi, chứ không phải nhưng sinh mạng sống sờ sờ.

“Được, được lắm, Vân Tiêu, ngươi thật là không muốn sống nữa, một khi đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”

Tiêu Lâm khó thở cười dữ tợn hai tiếng, bàn tay dừng ở trên ngọc bài……

Lạch cạch một tiếng.

Ngọc bài ở trong tay hắn biến thành hai đoạn.

“Vân Tiêu, đây là kết cục khi ngươi không nghe lời, Tiêu gia ta không cần người không nghe lời!” Tiêu Lâm cười lạnh nhìn về phía Vân Tiêu.

Khi nhìn thấy cả người hắn đều ngây ngẩn cả người.

Nam nhân đứng ở trong gió nhẹ, hắc y tung bay, tuấn mỹ lãnh khốc, con ngươi hắn vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Lâm.

“Không thể nào, sao có thể chứ?”

Tiêu Lâm run lập cập: “Vì cái gì ngọc bài nát mà ngươi còn sống?”

Sau khi Tiêu Lâm dứt lời, Vân Lạc Phong từ lúc bắt đầu liền ở một bên xem kịch vui rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Chuyện này hẳn nên hỏi nhi tử ngoan của ngươi.”

Nghe vậy Tiêu Lâm lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, trong mắt hàm chứa một tia phẫn nộ.

“Nói cho ta rốt cuộc sao lại thế này?”

Trong giọng nói của hắn có lửa giận không kiềm chế được.

Lúc này Tiêu Thần mới nhớ tới chuyện chính mình đã làm mấy ngày trước, hắn bị dọa đến run rẩy một chút: “Phụ thân…… Lúc ấy nhi tử vì lấy lòng Lâm Duyệt đã cầm ngọc bài này cho nàng.”

“Hừm.” Dù cho trong lòng Tiêu Lâm còn có chút phẫn nộ, lại vẫn nhẹ nhàng thở ra vì lời nói của Tiêu Thần, hắn nhìn về phía Lâm Duyệt, hỏi, “Ngọc bài đâu, lấy ra mau.”

Lâm Duyệt hơi hơi hé miệng, khuôn mặt yêu diễm hiện lên một tia sợ hãi.

“Lâm Duyệt, đưa ngọc bài cho phụ thân." Tiêu Thần nhíu nhíu mày, “Không phải bà muốn hắn chết sao? Hiện tại có thể như bà mong muốn, chỉ cần bà giao ngọc bài ra đây, hắn lập tức sẽ lìa đời.”

“Ngọc bài……” Lâm Duyệt hơi chột dạ nói, “Ngọc bài ở trong phòng ta.”

“Một khi đã như vậy, hiện tại ta sẽ phái người đi lấy.”

Chỉ cần ngọc bài còn, mặc kệ ở địa phương nào đều không ngại.

Bởi vì hiện tại đối với bọn họ mà nói, ngọc bài là thứ duy nhất có thể uy hiếp Vân Tiêu.

Sắc mặt Lâm Duyệt cứng lại, bà đang suy nghĩ biện pháp làm sao để giải quyết chuyện trước mắt thì một giọng nói tà mị chậm rãi vang lên.

“Ngươi chắc chắn ngọc bài còn ở trong phòng ngươi sao?”

Lâm Duyệt nhíu nhíu mày, có chút không vui nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Đúng lúc này, một con chuột nhỏ màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt bà.

Con chuột nhỏ đó đứng ở trên mu bàn tay của Vân Lạc Phong, nó vuốt móng nhìn Lâm Duyệt, dường như trong mắt con chuột nhỏ mang theo trào phúng cứ như đang cười nhạo Lâm Duyệt là đồ ngu xuẩn.

“Tiểu súc sinh, hóa ra ngươi ở chỗ này!” Lâm Duyệt trông thấy Trà Sữa trên mu bàn tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt nháy mắt dữ tợn, “Khó trách, khó trách hiện tại các ngươi dám can đảm cãi mệnh lệnh của Tiêu gia, hóa ra là tiểu súc sinh trong tay ngươi cướp đi ngọc bài của ta.”

Cho dù con chuột nhỏ này hóa thành tro bà cũng sẽ nhận ra!

Tưởng tượng đến lúc trước bị con chuột nhỏ này đoạt đi ngọc bài, hận ý trong lòng bà càng thêm tăng lên, hận không thể bầm thây vạn đoạn nó.

“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”

Tiêu Thần nghe thấy lời Lâm Duyệt nói, xách vạt áo bà ta lên, gân xanh trên thái dương nhảy lên: “Ngươi nói ngọc bài bị cướp đi?”

“Không sai." Lâm Duyệt thấy không thể tiếp tục nói dối nữa, dứt khoát thừa nhận chuyện này, “Ngọc bài đã bị trộm mất!”
 
Chương 417: Con là toàn bộ hi vọng của mẫu thân


Editor: QR2 – diendanlequydon

Bốp!

Tiêu Lâm không khống chế được chính mình, đánh một quyền lên trên người Lâm Duyệt khiến thân thể của ả nháy mắt bay ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất.

Giờ phút này Tiêu Lâm gắt gao nắm chặt nắm tay, tiếng khớp xương kêu lên vang dội, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, lửa giận chen nhau thoát ra dường như nháy mắt có thể đốt Lâm Duyệt thành tro.

“Tiện nhân, ngươi dám tự ý lấy đi ngọc bài, lại còn để người khác trộm mất!”

Lâm Duyệt nhắm hai mắt lại, thần sắc tuyệt vọng, rồi sau đó ả mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng Vân Tiêu: “Năm đó, ta ném ngươi vào Vô Hồi chi sâm, tại sao ngươi lại không chết? Nếu ngươi chết rồi thì thật tốt!”



Tiêu Ngọc Thanh mới vừa di chuyển thân thể định dựa vào cây đại thụ, thình lình nghe thấy câu này của mẫu thân, thân thể của hắn bỗng nhiên run lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức trở nên tái nhợt không sức sống.

Lúc trước những lời Vân Lạc Phong nói… Lại là sự thật!

Mẫu thân thật sự làm ra chuyện tàn hại huyết mạch Tiêu gia!

Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, hiện giờ hắn chỉ cần tưởng tượng đến chuyện chính mình đã từng vì mẫu thân mà cãi nhau thì cảm thấy thật là buồn cười!

Bây giờ sự thật trước mắt hung hăng tát một cái thật đau vào mặt hắn, đau vô cùng!

“Mẫu thân, người từng nói mẫu thân của hắn vì muốn có phụ thân, cho nên bắt nha hoàn của người, dùng nha hoàn ép buộc người, chuyện này có phải là giả hay không?” Tiêu Ngọc Thanh mở hai mắt, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn Lâm Duyệt đang nằm phía trước, trong giọng nói của hắn tràn đầy thất vọng.

Giọng nói thất vọng này giống như đâm vào trái tim Lâm Duyệt, làm ả hơi run sợ.

“Không sai, là giả!”

Giờ phút này, ả cũng không hề che dấu chính mình, bởi vậy cũng thừa nhận những gì Tiêu Ngọc Thanh nói.

Oanh!

Trái tim Tiêu Ngọc Thanh run lên, lui về phía sau vài bước, hắn đỡ lấy một thân cây bên cạnh, mới có thể đứng vững, bên trong đôi mắt là sự đau đớn âm thầm.

Cũng đúng lúc này, hắn nhìn thấy nắm tay Tiêu Lâm lại lần nữa đánh về phía Lâm Duyệt, dưới sự vội vàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thân mình hắn chợt lóe, vọt tới trước mặt Lâm Duyệt, dùng thân thể của mình đón công kích của Tiêu Lâm.

Phanh!

Một chưởng này làm Tiêu Ngọc Thanh bay xa mấy thước, miệng hắn phun ra máu tươi, ngũ tạng lục phủ cũng đau đớn không thôi.

Không nghĩ tới, sau khi biết được chân tướng mọi chuyện, hắn vẫn không đành lòng nhìn mẫu thân chết đi!

“Ngọc Thanh!”

Có lẽ là do lương tâm Lâm Duyệt nổi lên, không tham sống sợ chết giống như ngày thường, ả chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thanh, khuôn mặt lộ ra sự nôn nóng: “Con thế nào rồi?”

“Nương, năm đó người… Vì sao lại muốn làm như vậy?” Tiêu Ngọc Thanh thất vọng nhìn Lâm Duyệt: “Vì sao phải làm ra chuyện xấu xa không thể tha thứ như vậy?”

Chuyện xấu?

Hai chữ này kích thích Lâm Duyệt, ả tức giận phẫn nộ nói: “Con lại có thể cho rằng chuyện ta làm chính là chuyện xấu, ta làm nhiều chuyện như vậy còn không phải là vì con! Chẳng lẽ con muốn làm một đứa con tư sinh hay sao? Ta vì muốn con trở lại Tiêu gia, vì muốn cho con thân phận là con chính thê, đã làm nhiều chuyện như vậy, vì sao con còn muốn oán trách ta?”

Tiêu Ngọc Thanh cười khổ: “Sớm biết rằng địa vị con chính thê vì như thế mà có được, con thà rằng không cần! Con thà rằng sinh sống bên ngoài cũng tốt hơn đi vào Tiêu gia này không có nhân tình thế này.”

Mẫu thân làm nhiều như vậy, thật sự là vì hắn sao?

Không!

Bà chỉ vì bản thân mình mà thôi!

Bà muốn một cuộc sống tôn quý, muốn có được địa vị mọi người tôn kính, vì thế, không tiếc phạm phải vô số sai lầm!

Mà chuyện này hắn hẳn là sớm biết mới đúng, lại còn ở đây lừa mình dối người qua nhiều năm như vậy…

“Ngọc Thanh, từ nay về sau, con là hy vọng của ta.” Lâm Duyệt cúi mắt xuống, ở bên tai Tiêu Ngọc Thanh nhỏ giọng nói.
 
Chương 418: Hận


Editor: QR2 – diendanlequydon

Tiêu Ngọc Thanh còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Lâm Duyệt từ trong lòng lấy ra một quyển phù chú, ngay sau đó, đột nhiên ả đè tay Tiêu Ngọc Thanh lại, một tiếng xé rách vang lên, dùng tay hắn xé nát quyển phù chú này.

“Ngọc Thanh, đây là truyền tống phù, có thể truyền tống con đến chỗ cách xa nơi này mấy ngàn mét, là vật trân quý nhiều năm duy nhất của ta, nhớ rõ, nhất định phải báo thù cho ta!”

“Không!”

Tiêu Ngọc Thanh nôn nóng hô to một tiếng, rồi sau đó, toàn bộ thân thể của hắn lay động theo cơn gió, nhanh chóng biến mất phía trên ngọn núi.

Lâm Duyệt hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người không có cách nào phản ứng kịp.

Rồi sau đó, ánh mắt ả dần dần chuyển hướng, nhìn về phía Tiêu Thần, khóe môi mỉm cười chua xót.

“Ta giao cho ngươi cả thanh xuân của mình, mà ngươi lại cô phụ một lòng say mê của ta.”

Mặt ả tràn ngập ưu thương, không còn kiêu căng ngạo mạn như xưa nữa.

“Cũng may ta còn có Ngọc Thanh, nó là toàn bộ hy vọng của ta, ta sẽ không để nó chết ở trong tay các ngươi.”

Nếu là Lâm Duyệt trước kia, khẳng định ả sẽ lựa chọn chính mình còn sống, để Tiêu Ngọc Thanh chết đi!

Nhưng hiện tại, trong lòng ả đã bị cừu hận chiếm đoạt.

Ả không tham sống sợ chết! Ả chỉ muốn báo thù thôi!

Bằng thiên phú của ả, cho dù rời khỏi nơi này, cũng nhất định không có khả năng báo thù, vì thế, ả nhường lại hi vọng sống cho Tiêu Ngọc Thanh, mục đích chính là để hắn sau này vì ả báo thù rửa hận!

Vân Tiêu nhìn chăm chú phương hướng Tiêu Ngọc Thanh rời đi, hơi nhíu mày, cho Lâm Quỳnh đang đứng bên cạnh một ánh mắt.

Lâm Quỳnh ngầm hiểu ý hắn muốn nói, vội vàng hướng về nơi xa bay đi, nhanh chóng biến mất trong mắt mọi người…

Sau khi Lâm Quỳnh rời đi, Vân Tiêu mới thu hồi ánh mắt, lãnh khốc nhìn Lâm Duyệt thật lâu, sát ý từ trên người khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ sau núi.

“Ha hả…” Lâm Duyệt cảm nhận được sát ý của Vân Tiêu, cười lạnh: “Cho dù ta chết ở trong tay của ngươi, nhưng mà nhi tử của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, lúc đó, các ngươi sẽ đi địa ngục bồi ta, ha ha ha…!”

Ả tươi cười vô cùng dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn.

Hận!

Ả làm sao có thể không hận!

Tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể vượt qua con của ả, đặc biệt là tên phế vật này!

Ngụy Liên Thành thật sự nhìn không nổi nữa, đứng dậy, trào phúng nói: “Lâm Duyệt, ta chỉ muốn nói một lời, hiện tại nhi tử của ngươi không bằng Vân Tiêu, sau này cũng sẽ không bằng Vân Tiêu, ngươi vẫn đừng đặt quá nhiều hy vọng vào hắn.”

“Hừ! Ta không tin, nhi tử của ta ưu tú như thế! Phế vật này có thể trở nên cường đại như vậy, khẳng định đã gặp được kỳ ngộ gì đó! Cho nên, lúc nãy ta đã truyền tống Ngọc Thanh ra ngoài, hơn nữa, địa điểm truyền tống chính là Vô Hồi chi sâm!”

Ngụy Liên Thành lắc đầu.

Nữ nhân này thật sự là điên rồi!

Lúc trước ném Vân Tiêu vào Vô Hồi chi sâm, bây giờ lại tự mình ném nhi tử vào, cũng chỉ có nữ nhân điên cuồng mới có thể làm ra loại chuyện thế này.

“Các ngươi muốn giết cứ giết đi, dù sao Ngọc Thanh sẽ vì ta báo thù!”

Lâm Duyệt nâng cằm, cười lạnh nhìn về những người trước mặt.

“Ngươi muốn chết?” Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu nói sống không bằng chết hay sao?”

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì nữ nhân này đã gây ra nhiều thương tổn cho Vân Tiêu!

Chỉ bằng điểm này cũng đủ ả chết hơn một ngàn vạn lần!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom