Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 239: Quỷ Đế là người quái dị?


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Không phải có một câu nói "dưới bầu trời này hay trên hoàng thổ" ư? 

Nhưng Quỷ Đế vẫn cứ là nhân vật khiến hoàng thất đau đầu! 

“Chuyện này mà nàng còn dám hỏi ta?" 

Ban đầu Cao Lăng còn nói ra vẻ thiện ý, vừa nghe câu hỏi kia, dung mạo tuấn lãng của hắn đã nặng trĩu xuống trong nháy mắt: "Lúc trước, khi thuộc hạ của Quỷ Đế đối phó với ta, hắn bảo ta vọng tưởng muốn đoạt nữ nhân của Quỷ Đế thì phải? Cho nên ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, nàng thông đồng với Quỷ Đế như thế nào? Nếu không do nàng, ta cũng không phải chịu sự trừng phạt đến vậy!" 

Ánh mắt vốn khiếp sợ của Mộ Vô Song càng trợn to hơn: "Chàng nói Quỷ Đế có ý với ta?" 

Cao Lăng không nói gì, sắc mặt của hắn rất không tốt, chỉ cần tưởng tượng đến việc mấy ngày qua phải chịu tra tấn, cõi lòng hắn lập tức phát điên! 

“Thái tử điện hạ.” Trông thấy khuôn mặt Cao Lăng xanh mét, Mộ Vô Song chặt răng, đứng lên ôm lấy nam nhân trước mặt: “Thái tử điện hạ, chàng yên tâm, người ta yêu vĩnh viễn là chàng!” 

Ánh mắt Cao Lăng lóe lên, rũ mắt nhìn kỹ Mộ Vô Song: “Bây giờ ta nói cho nàng biết Quỷ Đế có lòng ái mộ nàng, chẳng lẽ nàng không có một chút động lòng sao?” 

“Thái tử, tương truyền rằng tên Quỷ Đế ấy trước sau vẫn mang mặt nạ, chưa có ai trông thấy khuôn mặt của hắn, nếu hắn lớn lên thật sự tuấn mỹ, tất nhiên sẽ không dùng mặt nạ che đi dung mạo, do đó Vô Song đoán chắc chắn Quỷ Đế xấu đến mức không thể gặp người, sao có thể so sánh với Thái tử điện hạ chứ? Chỉ cần Thái tử điện hạ không buông tay Vô Song, Vô Song cũng sẽ không rời khỏi Thái tử.”

Với người có thực lực cường đại như Quỷ Đế, tất nhiên không hề muốn nữ nhân của mình mất đi sự trong sạch, vì thế Mộ Vô Song chẳng động lòng một khắc nào, vẫn nên mau chóng bình tĩnh lại thôi.

Hẳn là lúc đối phó với Cao Lăng, Quỷ Đế cũng không định kéo nàng xuống nước khiến nàng mất đi sự trong sạch, bây giờ chỉ có thể túm chặt lấy cọng cỏ Cao Lăng cuối cùng này thôi... 

Đáng tiếc……

Nếu thân thể nàng vẫn trong sạch, chắc chắn nàng có thể lựa chọn sà vào cái ôm ấm áp của Quỷ Đế mà không phải đi theo một kẻ cặn bã như Cao Lăng! Ít nhất khi so sánh thực lực của Quỷ Đế với Cao Lăng, mạnh cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút! 

Từ đầu đến cuối, Mộ Vô Song không hề hoài nghi lời Cao Lăng nói, theo như nàng thấy, mình ưu tú xuất chúng như vậy, Quỷ Đế coi trọng là lẽ đương nhiên! 

Đến nỗi vì sao Quỷ Đế chưa từng xuất hiện trước mặt nàng để biểu lộ tình thâm, nàng tự giải thích với mình rằng có lẽ Quỷ Đế sợ dọa phải nàng, cho nên mới che giấu hết toàn bộ sự ái mộ, nhưng hắn lại không cam lòng để Cao Lăng đong đưa qua lại trước mặt mình, d đó mới ra tay với Cao Lăng... 

“Vô Song, nàng biết thì tốt rồi.” Sắc mặt Cao Lăng hơi hòa hoãn: “Mấy ngày nay nàng vì ta mà nếm trải sự đày đọa, sau khi hồi cung ta sẽ cho nàng một danh phận!” 

“Hồi cung?” Mộ Vô Song cười khổ một tiếng: “Thái tử điện hạ, chàng cho rằng người của Trúc lâu sẽ để chúng ta đi sao?” 

Ánh mắt Cao Lăng lóe lên mấy lần: “Vừa rồi Xuân Nương tìm ta, bà ấy bảo chỉ cần đêm nay nàng hầu hạ mấy con linh thú, ngày mai bà ấy sẽ thả cho chúng ta đi.” 

Lời thiếu niên nói giống như một luồng sét đánh giữa trời quang khiến Mộ Vô Song không dám tin, nàng mở to đôi mắt đẹp, trong mắt chứa đựng nỗi khiếp sợ sâu sắc. 

“Thái tử điện hạ, sao chàng có thể... bảo ta đi hầu hạ linh thú?” 

Đấy là nguyên nhân thật sự để hôm nay hắn tới tìm nàng ư? 

Mà theo như lời hắn nói sẽ nguyện ý nghênh thú (cưới hỏi) nàng, cũng chỉ vì muốn nàng chịu nỗi nhục nhã to lớn này sao? 

Thân mình Mộ Vô Song khẽ run lên, trên khuôn mặt tuyết trắng là nỗi tuyệt vọng. 

Bảo nàng bán mình, nàng còn có thể nhịn, nhưng bảo nàng hầu hạ linh thú, nàng nên nhịn kiểu gì đây?
 
Chương 240: Quỷ Đế là người quái dị?


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Không phải có một câu nói "dưới bầu trời này hay trên hoàng thổ" ư? 

Nhưng Quỷ Đế vẫn cứ là nhân vật khiến hoàng thất đau đầu! 

“Chuyện này mà nàng còn dám hỏi ta?" 

Ban đầu Cao Lăng còn nói ra vẻ thiện ý, vừa nghe câu hỏi kia, dung mạo tuấn lãng của hắn đã nặng trĩu xuống trong nháy mắt: "Lúc trước, khi thuộc hạ của Quỷ Đế đối phó với ta, hắn bảo ta vọng tưởng muốn đoạt nữ nhân của Quỷ Đế thì phải? Cho nên ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, nàng thông đồng với Quỷ Đế như thế nào? Nếu không do nàng, ta cũng không phải chịu sự trừng phạt đến vậy!" 

Ánh mắt vốn khiếp sợ của Mộ Vô Song càng trợn to hơn: "Chàng nói Quỷ Đế có ý với ta?" 

Cao Lăng không nói gì, sắc mặt của hắn rất không tốt, chỉ cần tưởng tượng đến việc mấy ngày qua phải chịu tra tấn, cõi lòng hắn lập tức phát điên! 

“Thái tử điện hạ.” Trông thấy khuôn mặt Cao Lăng xanh mét, Mộ Vô Song chặt răng, đứng lên ôm lấy nam nhân trước mặt: “Thái tử điện hạ, chàng yên tâm, người ta yêu vĩnh viễn là chàng!” 

Ánh mắt Cao Lăng lóe lên, rũ mắt nhìn kỹ Mộ Vô Song: “Bây giờ ta nói cho nàng biết Quỷ Đế có lòng ái mộ nàng, chẳng lẽ nàng không có một chút động lòng sao?” 

“Thái tử, tương truyền rằng tên Quỷ Đế ấy trước sau vẫn mang mặt nạ, chưa có ai trông thấy khuôn mặt của hắn, nếu hắn lớn lên thật sự tuấn mỹ, tất nhiên sẽ không dùng mặt nạ che đi dung mạo, do đó Vô Song đoán chắc chắn Quỷ Đế xấu đến mức không thể gặp người, sao có thể so sánh với Thái tử điện hạ chứ? Chỉ cần Thái tử điện hạ không buông tay Vô Song, Vô Song cũng sẽ không rời khỏi Thái tử.”

Với người có thực lực cường đại như Quỷ Đế, tất nhiên không hề muốn nữ nhân của mình mất đi sự trong sạch, vì thế Mộ Vô Song chẳng động lòng một khắc nào, vẫn nên mau chóng bình tĩnh lại thôi.

Hẳn là lúc đối phó với Cao Lăng, Quỷ Đế cũng không định kéo nàng xuống nước khiến nàng mất đi sự trong sạch, bây giờ chỉ có thể túm chặt lấy cọng cỏ Cao Lăng cuối cùng này thôi... 

Đáng tiếc……

Nếu thân thể nàng vẫn trong sạch, chắc chắn nàng có thể lựa chọn sà vào cái ôm ấm áp của Quỷ Đế mà không phải đi theo một kẻ cặn bã như Cao Lăng! Ít nhất khi so sánh thực lực của Quỷ Đế với Cao Lăng, mạnh cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút! 

Từ đầu đến cuối, Mộ Vô Song không hề hoài nghi lời Cao Lăng nói, theo như nàng thấy, mình ưu tú xuất chúng như vậy, Quỷ Đế coi trọng là lẽ đương nhiên! 

Đến nỗi vì sao Quỷ Đế chưa từng xuất hiện trước mặt nàng để biểu lộ tình thâm, nàng tự giải thích với mình rằng có lẽ Quỷ Đế sợ dọa phải nàng, cho nên mới che giấu hết toàn bộ sự ái mộ, nhưng hắn lại không cam lòng để Cao Lăng đong đưa qua lại trước mặt mình, d đó mới ra tay với Cao Lăng... 

“Vô Song, nàng biết thì tốt rồi.” Sắc mặt Cao Lăng hơi hòa hoãn: “Mấy ngày nay nàng vì ta mà nếm trải sự đày đọa, sau khi hồi cung ta sẽ cho nàng một danh phận!” 

“Hồi cung?” Mộ Vô Song cười khổ một tiếng: “Thái tử điện hạ, chàng cho rằng người của Trúc lâu sẽ để chúng ta đi sao?” 

Ánh mắt Cao Lăng lóe lên mấy lần: “Vừa rồi Xuân Nương tìm ta, bà ấy bảo chỉ cần đêm nay nàng hầu hạ mấy con linh thú, ngày mai bà ấy sẽ thả cho chúng ta đi.” 

Lời thiếu niên nói giống như một luồng sét đánh giữa trời quang khiến Mộ Vô Song không dám tin, nàng mở to đôi mắt đẹp, trong mắt chứa đựng nỗi khiếp sợ sâu sắc. 

“Thái tử điện hạ, sao chàng có thể... bảo ta đi hầu hạ linh thú?” 

Đấy là nguyên nhân thật sự để hôm nay hắn tới tìm nàng ư? 

Mà theo như lời hắn nói sẽ nguyện ý nghênh thú (cưới hỏi) nàng, cũng chỉ vì muốn nàng chịu nỗi nhục nhã to lớn này sao? 

Thân mình Mộ Vô Song khẽ run lên, trên khuôn mặt tuyết trắng là nỗi tuyệt vọng. 

Bảo nàng bán mình, nàng còn có thể nhịn, nhưng bảo nàng hầu hạ linh thú, nàng nên nhịn kiểu gì đây?
 
Chương 241: Mộ Vô Song tê tâm liệt phế


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Vô Song,” Cao Lăng gắt gao ấn bả vai Mộ Vô Song, “Nàng nghe ta nói, chúng ta phải rời khỏi nơi này mới có thể tìm Quỷ Đế báo thù! Nếu vẫn ở lại đây thì cả đời cũng không thể bên nhau! Vì tương lai sau này của chúng ta, hy sinh trong chốc lát thì như thế nào? Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn! Chẳng lẽ nàng không rõ sao?”

“Vì báo thù mà chàng muốn ta hầu hạ linh thú?” Rốt cuộc Mộ Vô Song bất chấp ngụy trang, tê tâm liệt phế hô to lên, thân thể của ả run rẩy không thôi, “Thái tử, ta là nữ nhân của chàng, là vị hôn thê của chàng, chàng làm như vậy mà là người sao?”

Cao Lăng kinh ngạc nhìn Mộ Vô Song: “Không phải vừa rồi nàng nói, nguyện ý làm tất cả vì ta sao? Huống chi, nàng đã thất thân với người khác, người với linh thú cũng không có gì khác nhau, nhịn một chút sẽ qua.”

Ngay từ đầu, mặc dù là thất thân nhưng Mộ Vô Song vẫn khống chế được nội tâm phẫn nộ, mục đích chính là vì nắm chặt Cao Lăng! Nhưng không nghĩ tới, nam nhân này sẽ tàn nhẫn đến việc đó, vayah mà để linh thú tới nhục nhã nàng?

Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng: “Vậy tại sao chàng không đành lòng nhẫn nại, một hai bắt ta phải đi? Ta đã miễn cưỡng cho qua, vì sao chàng vẫn không buông tha cho ta? Hơn nữa, chàng đều nói ta là nữ nhân được Quỷ Đế coi trọng, chàng đối với ta như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho chàng sao?”

Sắc mặt Cao Lăng trầm xuống, cầm chặt cổ tay Mộ Vô Song, đột nhiên tay hắn dùng lực rất mạnh, có thể nhìn thấy dấu vết đỏ rất rõ ràng hiện ra trên cổ tay thiếu nữ vì bị hắn nắm quá chặt.

“Mộ Vô Song, ta biết ngươi với Quỷ Đế tằng tịu với nhau! Nếu không hiện tại ngươi cũng sẽ không nhắc tới hắn! Hiện giờ ngươi chỉ là một đãng phụ* mất đi trong sạch mà thôi, có tư cách gì kêu gào trước mặt ta? Bổn Thái tử cảnh cáo ngươi, ngươi đồng ý thì đi, không đồng ý cũng phải đi!”

*phụ nữ phóng túng, phóng đãng

Sắc mặt Mộ Vô Song bị đau đến tái nhợt, ả tuyệt vọng nhìn gương mặt tuấn lãng của thiếu niên: “Ngươi nói ta là đãng phụ? Nói cách khác, những lời ngươi nói trước kia đều là gạt người? Cao Lăng, tên cặn bã này, đừng quên, là bởi vì ngươi nên ta mới mất đi trong sạch, vậy mà hiện tại bắt ta đi hầu hạ một đầu linh thú, ngươi……”

Bốp!

Bỗng nhiên tiếng bàn tay thanh thúy truyền đến, khiến Mộ Vô Song đang nói cũng tức khắc im bặt, hốc mắt ả đỏ bừng, mang theo căm hận nhìn Cao Lăng.

Cao Lăng không liếc nhìn ả một cái, một nữ nhân mất đi trong sạch, có cái gì tốt hay đáng giá để lưu luyến chứ? Tuy nói lúc đầu hắn còn có chút áy náy với Mộ Vô Song, nhưng trải qua mấy ngày bình phục, áy náy trong lòng đã sớm biến mất, thay vào đó chỉ có phẫn nộ.

Nếu không phải do nữ nhân đê tiện này thì Quỷ Đế sẽ không ra tay với hắn!

Từ đầu chí cuối, Cao Lăng đều xem nữ nhân mà Quỷ Đế coi trọng là Mộ Vô Song, cũng không nghĩ là Vân Lạc Phong, cho nên Mộ Vô Song xui xẻo gánh vác toàn bộ hận ý của Cao Lăng cho Vân Lạc Phong!

“Chậc chậc, ta đúng lúc quá, vừa lúc thấy trò hay như vậy.”

Bỗng nhiên, một giọng nói kiều mị đến tận xương truyền đến từ phía sau.

Cơ thể Cao Lăng chấn động, hắn xoay người nhìn nữ tử yêu mị đứng ở cửa, nịnh nọt cười nói: “Xuân Nương, Vô Song đã đồng ý rồi, ngươi nói có nên tính đến chuyện ngày mai thả chúng ta đi không?”

Trong mắt Xuân Nương toát ra một tia khinh thường: “Ngươi yên tâm, Xuân Nương ta luôn luôn giữ lời, nếu đã nói tha cho các ngươi thì nhất định sẽ để các ngươi rời khỏi nơi này, chỉ là sau khi rời khỏi thì sống hay chết không quan hệ đến ta.”

Hai tiểu tử này đắc tội Quỷ Đế mà còn muốn bình yên vô sự sống hết đời? Thật là nực cười! Nếu bọn họ ở lại Trúc Lâu, nói không chừng còn có thể sống tạm qua ngày! Nhưng một khi rời đi, thứ chờ đợi bọn họ chính là tra tấn tàn khốc!
 
Chương 242: Cam tâm tình nguyện bị nàng đè ép


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Ánh mắt Cao Lăng sáng lên, trong lòng xuất hiện cảm xúc vui sướng như điên.

Chỉ cần có thể rời đi nơi này thì những người đã từng khinh nhục cơ thể hắn, hắn sẽ bắt bọn họ trả giá thê thảm!

Xuân nương liếc mắt nhìn gương mặt không che dấu căm hận của Cao Lăng, khóe môi cong lên nụ cười kiều mị, trong mắt đẹp toàn là khinh thường: “Các ngươi hưởng thụ đêm cuối cùng ở chỗ này, ngày mai có thể đi rồi.”

Dứt lời, nàng vặn vẹo thân hình như rắn nước, phong tình vạn chủng đi về phía ngoài cửa……

Sau khi nàng ta rời khỏi, Cao Lăng cũng bước đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Mộ Vô Song một cái.

……

Ban đêm.

Bóng đêm như nước, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua màn cửa sổ dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.

Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nâng ly trà trước mặt, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng không nhìn nam tử phía sau nàng.

“Vân Tiêu, ngươi biết bao nhiêu về Bạch gia kia,?”

Nhớ tới lần gặp gỡ Bạch gia ở Lưu Kim Quốc, thiếu nữ hơi rũ mắt che đậy sự lạnh lẽo ở đáy mắt.

Vân Tiêu nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh bàn: “Những năm gần đây, vị trí gia chủ của Bạch gia thay đổi rất nhiều, chỉ là, trước nay chức thiếu chủ Bạch gia lại không thay đổi! Người kia vẫn là Bạch Túc!”

Bỗng nhiên trong đầu Vân Lạc Phong hiện ra một gương mặt tuấn mỹ tà mị, nàng hơi mắt nheo lại: “Lời này là có ý gì?”

Vị trí gia chủ thay đổi rất nhiều người, duy chỉ có vị trí thiếu chủ thì có một mình Bạch Túc?

Vân Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Ý chính là, bất luận gia chủ của Bạch gia là ai thì thiếu chủ đều chỉ có một mình Bạch Túc! Ở Bạch gia, Bạch Túc được xem là một sự tồn tại tương đối đặc biệt, hơn nữa, nghe nói lão tổ tông của Bạch gia cũng tên là Bạch Túc.”

Nghe được lời này, ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lâm vào trong im lặng.

Thật lâu sau, nàng mở miệng hỏi: “Ngoài việc đó thì ngươi còn biết cái gì?”

Vân Tiêu im lặng một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Ta sẽ đi điều tra.”

Trước kia, hắn không có bất kỳ hứng thú gì đối với Bạch gia, nếu Vân Lạc Phong muốn biết, kia sẽ lập tức cho người đi điều tra!

“Được,” Vân Lạc Phong đứng lên, lười biếng cười, “Vân Tiêu, ta mệt rồi.”

“Giường đã ấm,” Ánh mắt Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu, gương mặt rất nghiêm túc, “Cho nên, nàng có thể nghỉ ngơi.”

“Vân Tiêu, quên là trước kia ta nói gì rồi sao?” Vân Lạc Phong tới gần Vân Tiêu vài bước, bên môi cong lên nụ cười tà, “Đối với trừng phạt ngươi thì giúp ta ấm giường còn chưa đủ, còn phải chung chăn gối cùng ta.”

Nói xong lời này, Vân Lạc Phong giơ tay đẩy Vân Tiêu vào giường lớn, rồi sau đó nàng nằm đè lên hắn, nheo mắt lại: “Không phản kháng?”

“Nàng đã nói, nàng không thích bị người khác đè ép,” Cánh tay Vân Tiêu ôm chặt cơ thể mềm mại của thiếu nữ, “Cho nên, ở trước mặt nàng, ta cam tâm tình nguyện bị nàng đè ở dưới thân.”

Giữa hai người thì sẽ có một người bị đè ép, nếu Vân Lạc Phong không thích bị đè, vậy hắn theo nàng thì đã sao?

Ai bảo đè ép người nàng là hắn?

Bất luận hắn trong mắt người ngoài lãnh khốc vô tình thế nào, nhưng ở trước mặt nàng, hắn lại nguyện ý yêu thương che chở nàng, càng cam tâm tình nguyện bị nàng đè ở dưới thân, chẳng sợ cả đời không cách nào trở mình……

Một câu này của Vân Tiêu, trong lúc vô ý đã khiến trái tim Vân Lạc Phong vào giờ phút này bỗng nhiên rung động một chút……
 
Chương 243: Tra nam cùng tiện nữ, trời sinh một đôi (1)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Vân Tiêu, vì sao ngươi phải tốt với ta như thế?”

Vân Lạc Phong hơi rũ mắt, nhìn này nam tử tuấn mỹ lãnh khốc dưới thân, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng tà khí.

“Bởi vì, ta muốn để nàng phụ trách*.”

*ý nói chịu trách nhiệm

Phụ trách?

Đột nhiên, Vân Lạc Phong nhớ tới lần thứ hai hai người gặp nhau, vẻ mặt nam nhân này lãnh khốc xuất hiện ở trong phòng nàng, nghiêm túc nói ra hai chữ “phụ trách” này.

“Nàng thấy gương mặt dưới mặt nạ của ta, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.” Đôi mắt Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu, nghiêm túc nói ra mấy chữ này.

Vân Lạc Phong cong môi cười: “Người nhìn thấy gương mặt ngươi không chỉ có ta, vì sao ngươi lại cố tình tìm tới ta?”

Lần đầu gặp mặt, trong giây phút mặt nạ trên mặt nam nhân rơi xuống, quả thật nàng đã giật nảy mình, vậy nhưng cũng chỉ thế thôi, thế mà không nghĩ tới, cuối cùng mình lại dây dưa không rõ cùng nam nhân này.

“Ta chỉ muốn để nàng phụ trách.”

Không có nguyên nhân.

Mặc dù hiện giờ hắn ném mặt nạ Quỷ Đế xuống để đi theo bên người Vân Lạc Phong, làm cho rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng hắn cũng chỉ muốn tìm một người là nàng phụ trách mà thôi.

Vân Lạc Phong nheo mắt: “Nếu ta không muốn phụ trách thì sao?”

“Vậy…… Ta phụ trách nàng.”

Giọng nói của nam nhân vẫn cứ lãnh khốc như vậy khiến Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra một chút, nàng còn chưa phản ứng lại thì một đôi môi mỏng lạnh băng dán lên, ngăn chặn mọi câu từ của nàng.

Nàng không muốn phụ trách ta, được thôi! Ta đây phụ trách nàng, bất luận như thế nào, nàng đừng nghĩ hất ta ra khỏi nàng!

Đáy mắt Vân Lạc Phong lộ ra tia sáng nguy hiểm, đột nhiên nàng giơ tay đẩy thân thể Vân Tiêu, nhưng mà nam nhân lại gắt gao lấy ôm nàng, khiến nàng không có cách nào đẩy đối phương ở trước mặt ra.

“Vân Tiêu!”

Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, tia nguy hiểm càng sâu, lúc nàng muốn dùng hết sức đẩy nam nhân ra lần nữa, bỗng nhiên, đôi mắt màu đen của nam nhân kia đập mạnh vào trong mắt nàng, làm tim nàng đột nhiên run rẩy một chút.

Trong mắt nam nhân đã không còn lạnh lùng nữa, đôi mắt đen phản chiếu hình ảnh của nàng rất rõ ràng ảnh, khiến nàng không tự chủ được mà mềm lòng xuống……

Đối với nam nhân này, nàng vĩnh viễn không thể bực tức với hắn!

Tay Vân Lạc Phong chậm rãi nhẹ nhàng dừng trên ngực nam nhân, lại xé rách y phục hắn xuống lần nữa, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, vừa vặn dừng ở trên cơ bụng của nam nhân, hoàn mỹ làm người ta nhịn không được muốn vuốt ve.

Đương nhiên, quả thật Vân Lạc Phong làm như vậy, tay nàng chỉ khẽ chạm qua cơ bụng của nam nhân, ý cười bên môi tà mị nguy hiểm.

“Vân Tiêu, ta nói rồi, cùng chung chăn gối là sự trừng phạt đối với ngươi, ngươi không thể chạm vào ta được, hiện giờ ngươi đã vi phạm quy định, cho nên, ta phải trừng phạt ngươi hơn nữa……”

Lúc cảm nhận được thân thể phía dưới của nam nhân khác thường, Vân Lạc Phong mới dừng tay, dời môi khỏi bờ môi của nam nhân, cười tà: “Ta mệt rồi, cho nên ta nghỉ trước đây.”

Nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền tiến vào bên trong ổ chăn ấm áp, không thèn quan tâm dục hỏa đang thiêu đốt nam tử kia ……

……

Hôm sau.

Một tin tức nóng hổi đã truyền khắp Long Nguyên Quốc.

Nghe nói, Thái Tử điện hạ chôn thân ở Trúc Lâu bán mình vào lúc trước đã trở lại, còn có Mộ Vô Song của Mộ gia trở về cùng hắn!

Kỳ thật, sau khi biết được Cao Lăng cùng Mộ Vô Song gặp nhau, Hoàng tộc cùng Mộ gia liền phái người tiến đến giải cứu bọn họ, nhưng mà người bọn họ phái đi lại lại luôn gặp ngăn cản, ai cũng chưa về! Điều này cũng đưa đến vì sao bây giờ Cao Lăng cùng Mộ Vô Song mới có thể trở lại Long Nguyên Quốc.

Nhưng mà, vài ngày sau khi bọn họ trở về thì lại có một tin tức nữa nhanh chóng lan rộng.
 
Chương 244: Tra nam với tiện nữ, trời sinh một đôi (2)


Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Cao Lăng cùng Mộ Vô Song sẽ thành hôn!

Lúc nghe được tin tức đó, Vân Lạc Phong đang nhàn nhã nằm ở trên ghế Quý phi, vừa mới uống xong một ngụm nước thì đã phun ra, trực tiếp phun lên Vân Tiêu đứng ở trước mặt nàng.

Vân Tiêu liếm nước trà bắn đến bên miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Thực ngọt.”

Bất luận đang nói cái gì, Vân Tiêu vẫn mãi mang bộ dạng nghiêm trang, con ngươi màu đen vẫn mãi nghiêm túc thành khẩn nhìn Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong lau chùi nước trà bên miệng, dường như không nghe được lời Vân Tiêu nói, quay đầu nhìn Khinh Yên đứng bên cạnh bẩm báo, tà khí nhướng mày: “Cao Lăng muốn thành hôn cùng Mộ Vô Song, việc này là thật sao?”

“Tiểu thư, vô cùng chính xác, trên cơ bản toàn bộ người của Hoàng thành đều biết chuyện này.”

Nghe được lời Khinh Yên nói, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Mộ Vô Song ở Trúc Lâu đã mất đi trong sạch, với tính cách kiêu ngạo của Cao Lăng thì sao nguyện ý cưới ả ta làm vợ? Nhưng hôm nay, mặc dù hắn mang nón xanh lên đỉnh đầu cũng muốn cưới Mộ Vô Song? Chuyện này, thật đáng giá khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.”

Tay nàng nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt đen hiện lên trầm tư.

“Tiểu thư, ngươi nói chúng ta có nên đi phá hư hôn lễ này hay không?” Mắt Khinh Yên hiện lên tia sáng, hưng phấn nói.

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, ngồi dậy khỏi ghế Quý phi, tà khí cười: “Vì cái gì chúng ta phải đi phá hôn lễ của bọn họ? Ngươi không cảm thấy, hai người kia là trời sinh một đôi sao?”

Kỹ nữ - tử cùng chó, đó mới là trường tồn cùng trời đất!

Hai người đó vốn là trời sinh một đôi, phá hủy hôn lễ để sau này bọn họ đi gây họa cho người khác sao?

Loại việc này, nàng không làm được đâu!

“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn Vân Tiêu, “Ngươi cảm thấy, chúng ta có nên đưa lễ vật chúc mừng trong ngày bọn họ thành thân ngày hay không?”

Vân Tiêu gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Được.”

Mặc kệ nàng muốn làm cái gì, hắn đều sẽ ủng hộ! Nếu nàng muốn giết người, hắn cũng sẽ rút kiếm vì nàng!

Vân Lạc Phong hơi rũ mắt xuống, che đậy tia lạnh lùng trong đôi mắt kia.

Mộ gia!

Kể từ lúc các ngươi tiết tin tức làm cho vợ chồng Vân Dương chết trận trên sa trường, các ngươi đã được định cái kết là chết không tử tế!

……

Đại điện Hoàng cung xa hoa, Cao Lăng đứng ở bên trong đại điện, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, gương mặt xanh mét nhìn về phía nam tử trung niên ngồi ở trên cao.

“Phụ hoàng, vì sao người muốn con lấy Mộ Vô Song? Nàng ta đã mất đi trong sạch, còn có tư cách gì trở thành thê tử của con?”

Hắn là nam nhân, còn là một nam nhân bình thường! 

Với hắn mà nói, bị chính nữ nhân mình âu yếm đội cho nón xanh là một việc rất khó chịu!

Mặc dù, là chính tay hắn đẩy Mộ Vô Song cho những người khác! Hắn cũng không cách nào chịu đựng được sự thật là đối phương đã dơ bẩn!

“Hoàng nhi,” Cao Đồ lạnh lùng nhìn Cao Lăng, hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này, con đã làm sai! Lúc trước vạn lần không nên giao Mộ Vô Song ra! Thân phận Mộ Vô Song không đơn giản, nếu khiến những người đó biết hành động của con, chỉ sợ sẽ liên lụy toàn bộ Hoàng thất, hiện giờ việc cấp bách là con cần phải cưới Mộ Vô Song, để nó sinh nhi tử cho con thì con mới bảo toàn tánh mạng!”

Cao Lăng sửng sốt một chút, không rõ nguyên do hỏi: “Phụ hoàng, lời này là có ý gì, thân phận Mộ Vô Song không đơn giản? Nàng không đơn giản ở điểm nào?”

Cao Đồ thở dài: “Ngay từ đầu trẫm sủng hạnh Mộ Quý phi, đúng thật là nàng ta rất được trẫm yêu thích, năm đó cũng là vì Mộ Quý phi mà ta lựa chọn thiên vị Mộ gia, nhưng mấy năm trước, ta biết được một việc……”
 
Chương 245: Thân phận thật sự của Mộ Vô Song (1)


Editor: Kim Phượng

“Phụ hoàng, Mộ Vô Song đó còn có thân phận khác sao?” Cao Lăng hơi sửng sốt, mày hơi hơi nhăn lại, trong lòng dần dần xuất hiện một tia bất an.

Khó trách, lúc Mộ gia mất hết mặt mũi ở cửa thành, phụ hoàng vẫn muốn để chính mình nghênh thú Mộ Vô Song, hoá ra là vì thân phận của Mộ Vô Song không bình thường?

Hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc thân phận của Mộ Vô Song có chỗ nào đặc biệt như vậy.

“Thân phận của nàng không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là bối cảnh của mẫu thân nàng ta.” Cao Đồ cười lạnh một tiếng, “Mẫu thân của nàng ta là người của Thiên gia.”

“Thiên gia?”

Ánh mắt Cao Lăng lộ ra một tia trầm tư: “Phụ hoàng, trên đại lục rất nhiều thế lực cường đại con đều biết, nhưng trước nay con chưa từng nghe nói Thiên gia này! Không biết rốt cuộc Thiên gia này có lai lịch gì, còn cường đại hơn Linh môn sao?”

Cao Đồ lắc lắc đầu: “Không, Thiên gia cũng không cường đại, cho dù là ở trên toàn bộ đại lục cũng chỉ là một cái gia tộc hạng ba! Hơn nữa ở trong nhà họ Thiên, cường giả cường đại nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Linh Giả.”

Cao Lăng càng thêm không rõ, nếu Thiên gia chỉ là một cái tiểu gia tộc hạng ba, vì sao phụ hoàng lại kiêng kị Mộ Vô Song như thế?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Cao Lăng, Cao Đồ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Sở dĩ Thiên gia làm người ta sợ hãi là bởi vì Thiên gia ở vài thập niên trước ra đời một Thiên Nhai biến thái! Chẳng sợ Thiên Nhai này đã rời khỏi gia tộc vài thập niên trước, từ đó về sau không còn về nữa, nhưng ai có thể bảo đảm sau khi đắc tội Thiên gia, Thiên Nhai sẽ không ra mặt tính sổ?”

“Nếu chỉ bằng vào thực lực, Thiên Nhai còn không tính làm người sợ hãi, chân chính khiến người ta kiêng kị chính là Thiên Nhai hắn thân là đệ nhất thần y của đại lục, cường giả đã từng được hắn cứu nhiều đếm không xuể, người thiếu ân tình của hắn cũng rất nhiều! Chỉ cần một câu của hắn, vô số người nguyện ý bán mạng cho hắn!” Trong ánh mắt Cao Đồ xuất hiện một tia kính ngưỡng, “Đáng tiếc, hiện giờ Thiên Nhai xuất quỷ nhập thần, từ trước đến nay không có người nào biết tung tích của hắn! Hoàng nhi, hiện giờ con đã biết nguyên nhân ta bảo con nghênh thú Mộ Vô Song chưa?”

Đệ nhất thần y của đại lục, dù là người của Y Các cũng cần phải cho vài phần thể diện, cho nên nghe tới lời này, trong lòng Cao Lăng rất là chấn động.

Dường như hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Vô Song lại có quan hệ huyết thống với tên đệ nhất thần y của đại lục kia!

“Phụ hoàng, vì sao nhiều năm như thế, người cũng không biết bối cảnh thật sự của Mộ Vô Song?”

Cao Lăng nhẹ cau mày, dò hỏi ra tiếng: “Hơn nữa, lão già Mộ Hành Cừu kia lại giữ bí mật này nhiều năm như vậy, con dâu hắn có được thân phận thâm sâu như thế, sao hắn có thể không nói ra?”

Đây thật sự không phải phong cách làm việc của lão gia hỏa kia.

“Phỏng chừng ngay cả Mộ Hành Cừu cũng không biết chuyện này, trẫm vẫn là mấy năm trước, lúc cha mẹ Mộ Vô Song còn trên đời, ẩn vệ trong cung vô tình nghe được bí mật này.” Khoé môi Cao Đồ gợi lên một nụ cười, mặt mày uy nghiêm nói, “Cho nên, trẫm mới bảo con bất luận như thế nào cũng cần phải nghênh thú Mộ Vô Song! Nếu có thể có quan hệ với đệ nhất thần y của đại lục, Vân Lạc Phong tính là thứ gì? Nàng lấy đâu ra tư cách so sánh với vị này?”

“Hơn nữa……” Cao Đồ ngừng lại một chút, tiếp tục cười lạnh mở miệng, “Trẫm còn được biết, sau khi người của Thiên gia biết được thiên phú y học của Mộ Vô Song, muốn đưa nàng trở về Thiên gia, bồi dưỡng nàng thành Thiên Nhai thứ hai, đây cũng là cơ hội tốt nhất để con tiến vào Thiên gia!”

Thiên phú y học của Mộ Vô Song hoàn toàn không thể so sánh với Vân Lạc Phong nhưng ở trong mắt những người khác thì vẫn là một thiên tài! Đây là nguyên nhân vì sao Cao Đồ thà rằng làm hoàng thất lưng đeo nón xanh cũng muốn để Cao Lăng nghênh thú Mộ Vô Song!
 
Chương 246: Thân phận thật sự của Mộ Vô Song (2)


Editor: Kim Phượng

Cao Lăng động tâm, nếu thật sự có thể nịnh bợ được vị thần y đó, vậy bệnh của hắn nói không chừng có thể chữa khỏi.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia hiểu rõ: “Phụ hoàng, hoàng nhi biết nên làm như thế nào, xin người yên tâm, con nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.”

Cao Đồ gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cao Lăng, nói lời thấm thía: “Nhớ kỹ, chỉ cần có thể làm thân với Thiên gia, hoàng thất chúng ta thoát khỏi sự khống chế của Linh môn cũng sắp tới, nhưng lấy những chuyện con đã làm với Mộ Vô Song, muốn để Mộ Vô Song hoàn toàn tha thứ cho con thì không thể nào, con cần phải mau chóng làm Mộ Vô Song hoài hài tử của con!”

Một tia tàn nhẫn xuất hiện ở đáy mắt hắn, trong mắt Cao Đồ mang theo thận trọng, lạnh giọng phân phó.

Cao Lăng củng củng nắm tay, tôn kính trả lời: “Dạ, phụ hoàng.”

Nếu sớm biết rằng Mộ Vô Song có liên quan với Thiên Nhai, dù thế nào hắn cũng sẽ không giao nàng ra, đáng tiếc, chính mình cũng không biết điểm này mới phạm phải sai lầm lớn như thế.

Nhưng bây giờ hắn bù bắp cũng chưa muộn.

“Phụ hoàng, về Vân Lạc Phong kia……” Cao Lăng nhẹ nhàng nheo lại hai tròng mắt, “Có thể ban làm thiếp cho con hay không?”

Cao Đồ trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nếu Mộ Vô Song không có ý kiến, vậy con có thể nạp nàng làm thiếp! Mặc kệ như thế nào Mộ Vô Song cũng là người của Thiên gia, con muốn nạp ai làm thiếp cũng phải hỏi ý kiến của nàng.”

“Phụ hoàng, nhi tử hiểu rõ.”

Cao Lăng gợi lên khóe môi, mặt mày tràn đầy đắc ý.

Từ sau khi hắn làm ra loại chuyện này với Mộ Vô Song, Mộ Vô Song không thể nào còn yêu hắn, sở dĩ nàng đồng ý gả cho hắn cũng chỉ là bởi vì ngoài hắn ra sẽ không còn ai nghênh thú một nữ nhân đã mất đi trong sạch.

Nếu đã không có tình yêu, vậy chính mình nạp ai làm thiếp Mộ Vô Song sao có thể có ý kiến? Huống chi Mộ Vô Song ghen ghét Vân Lạc Phong, nếu như Vân Lạc Phong trở thành tiểu thiếp của hắn, chẳng phải là tùy ý Mộ Vô Song niết bẹp xoa tròn sao?

Như thế, nàng càng không thể phản đối.

Mà có Thiên gia làm chủ, dù trong lòng Vân Lạc Phong có nhiều ngạo khí cũng không có lá gan cãi lời!

Cao Lăng càng nghĩ càng đắc ý, để lộ sắc mặt vô sỉ không thể nghi ngờ.

Hắn chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó thiếu nữ cao ngạo thì hận không thể hung hăng đè nàng ở dưới thân, dập nát một thân khí thế cuồng ngạo của nàng!

……

Đại sảnh của Phong trà lâu, Vân Lạc Phong mới vừa đi vào liền nghe được phía trước truyền đến một trận ầm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rống giận của một người lão giả.

“Đám gian thương các ngươi lại có thể lấy hàng kém thay hàng tốt, dùng lá trà thấp kém lừa gạt lão phu, chẳng lẽ cho rằng lão phu là người xứ khác nên hãm hại lừa gạt?”

Lời lão giả này vừa dứt liền truyền đến giọng nói trào phúng của tiểu nhị: “Lão già kia, ngươi nói ai lấy hàng kém thay hàng tốt? Ngươi có biết trà lâu này của chúng ta là ai mở không? Nói ra hù chết ngươi, tửu lầu này của chúng ta chính là do đại thiếu Mộ gia, cháu trai của Mộ Quý phi mở, lấy thân phận đại thiếu gia Mộ gia của chúng ta sẽ lừa gạt ngươi sao?”

Đại thiếu gia Mộ gia? Mộ Vô Sâm?

Vân Lạc Phong nao nao, dừng bước chân, mắt đen lập loè lúc sáng lúc tối.

“Tửu lầu này là Mộ Vô Sâm mở?”

Khinh Yên chớp mắt: “Hình như vậy……”

Chuyện này toàn bộ người ở Long Nguyên Quốc đều rõ, chính là bởi vì Vân Lạc Phong cũng không chú ý những chuyện này nên cũng liền không biết lão bản phía sau trà lâu này là Mộ Vô Sâm.

Nghe vậy, thiếu nữ cong khóe môi, dung nhan tuyệt mỹ gợi lên một nụ cười tà mị: “Không nghĩ tới ta tùy tiện tìm quán trà lại tìm tới Mộ gia! Đáng tiếc, ta cũng không muốn cho Mộ gia sống tốt, loại chuyện tình cờ gặp này sao có thể không tham dự một chút.”

Dứt lời, Vân Lạc Phong cất bước đi tới.
 
Chương 247: Lấy hàng kém thay hàng tốt


Editor: Kim Phượng

Giờ phút này, bên trong đại sảnh của trà lâu, mặt tiểu lão đầu đầy phẫn nộ, một đầu tóc chải không chút cẩu thả cũng bị tức đến dựng ngược lên, nếu không phải vì bảo trì phong phạm, ông đã sớm tiến lên đánh tiểu nhị này một trận.

Lừa người lừa đến trên đầu ông, chẳng lẽ tiểu tử này không biết chính mình mới là tổ tông của giới lừa người sao?

“Ta không cần biết lão bản của các ngươi là ai, bảo hắn lăn ra đây cho ta, Mộ Quý phi gì đó lão phu căn bản là chưa từng nghe qua tên nhân vật này!”

Tiểu nhị nhìn kĩ lão nhân từ trên xuống dưới, gọi đám người trong đại sảnh: “Đây là lão nhân nhà ai? Mau nhận về cho ta, lại dám nói đại thiếu gia nhà chúng ta hãm hại lừa gạt, quả thực chính là chán sống! Còn không mau cút đi, đừng trách ta không kính già yêu trẻ!”

Đoàn người xung quanh thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía lão giả tràn ngập đồng tình.

Có phải lão nhân này ngốc hay không? Ngay cả người Mộ phủ Thừa tướng cũng dám đắc tội! Ai không biết hiện giờ ở Long Nguyên Quốc phủ Thừa tướng nổi bật nhất? Mặc dù Mộ Vô Song mất đi trong sạch, hoàng tộc vẫn tính toán lập nàng ta làm Thái tử phi.

Hậu ái như vậy cũng chỉ có một mình Mộ gia mới có thể hưởng thụ đến, cho dù là phủ tướng quân cũng thua cực kỳ xa.

Lúc lão giả sắp sửa bộc phát lửa giận, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, đoạt chén trà trong tay ông, nhẹ nhàng ngửi một chút, nhướng mày nói: “Đây xác thật là lá trà thấp kém nhất.”

Lão giả sửng sốt một chút, quay đầu lại, đối diện một đôi mắt đen cười như không cười.

Lúc này, thiếu nữ lắc nhẹ chén trà trong tay, bên môi nở nụ cười tà mị và lười biếng.

Tuổi của thiếu nữ này không lớn, cũng liền trên dưới mười lăm tuổi, lại thoạt nhìn rất là trầm ổn, không có nuông chiều và nóng nảy của người trẻ tuổi.

“Ôi, ta tưởng là ai đâu, hoá ra là đại tiểu thư Vân gia, chậc chậc, lúc nào thì đại tiểu thư Vân gia cũng hiểu trà vậy? Người toàn bộ Long Nguyên Quốc này ai chẳng biết lá trà ở trà lâu của chúng ta là cực phẩm, ngươi nói lời này cũng không hỏi xem lương tâm của mình, ngươi có thể lấy ra được lá trà ngon như thế sao?”

Tiểu nhị hiển nhiên nhận ra giọng của Vân Lạc Phong, khóe miệng hàm chứa khinh thường nói.

Một thiên kim đại tiểu thư chỉ hiểu y thuật mà thôi, từ khi nào cũng lành nghề trà đạo? Loại đồ vật này hoàn toàn không phải thiên kim như nàng có thể tiếp xúc?

Hơn nữa ở Long Nguyên Quốc không có một lá trà của quán nào có thể so sánh với Mộ gia bọn họ!

Tuy nói bọn họ xác thật thấy lão giả này là người xứ khác nên lấy ra lá trà thấp kém nhất nhưng mặc dù là lá trà thứ đẳng cũng không phải Vân gia có thể lấy ra được!

Phải biết rằng trà ngon không phải có tiền là có thể mua được! Còn cần dựa vào các loại quan hệ!

Vân Lạc Phong cười nhạt nhìn tiểu nhị: “Nếu ta có thể lấy ra lá trà tốt hơn nhiều lá trà của Mộ gia các ngươi, vậy ngươi nhất định phải tuyên bố khắp Long Nguyên Quốc rằng trà lâu của các ngươi lấy hàng kém thay hàng tốt, lừa dối người xứ khác.”

Tiểu nhị sửng sốt một chút, dù cho trong lòng hắn cho rằng Vân Lạc Phong không thể nào lấy ra được lá trà tốt hơn, nhưng loại chuyện này không phải hắn có thể quyết định được.

Ngay lúc tiểu nhị khó xử, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền đến, dừng ở trong đại sảnh yên tĩnh.

"Được, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng rồi.”

Lầu hai, một nam tử lãnh ngạo chậm rãi đi xuống từ cầu thang, sắc mặt hắn một mảnh hờ hững, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng Vân Lạc Phong.

Lá trà của hắn là ngắt từ tuyết sơn xuống, toàn bộ Long Nguyên Quốc không có ai có thể sánh bằng! Chỉ bằng Vân gia lại có thể lấy ra lá trà tốt hơn hắn sao? Nữ nhân này xác định không phải đang nói chuyện cười chứ?
 
Chương 248: Linh trà


Editor: Kim Phượng

“Mộ Vô Sâm.” Nhìn nam nhân đi xuống cầu thang, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Nếu ngươi đáp ứng rồi, bây giờ ta thật ra có thể so trà với các ngươi, hiện giờ đang ngồi nhiều người như thế có thể làm chứng.”

Con ngươi Mộ Vô Sâm lạnh lùng, trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh.

Mấy quán trà ở Long Nguyên Quốc đều đã bị hắn chiếm cứ, Vân Lạc Phong có thể đi nơi nào ngắt lấy lá trà tốt hơn? Cho nên trận tỷ thí này, hắn tất thắng!

“Người tới, đi lấy tuyết sơn bạch trà tới.”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Mộ Vô Sâm lạnh giọng ra lệnh: “Các vị ở đây, hôm nay để mọi người quyết định thắng bại của trận này!”

Vì có thể làm Vân Lạc Phong nan kham, hắn không hề giữ lại, lấy lá trà tốt nhất của quán trà ra.

Mà những người khác nghe được bốn chữ tuyết sơn bạch trà này, mắt tức khắc sáng ngời, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại may mắn như vậy, có thể phẩm tuyết sơn bạch trà.

Tuyết sơn bạch trà này là bảo vật trấn điếm của trà lâu, ngàn vàng khó mua một chén! Nghe nói, tuyết sơn bạch trà này chẳng những thanh hương ngon miệng, còn có công hiệu cường thân kiện thể!

Chẳng bao lâu sau, người trong quán trà liền bưng ấm trà từ sau nội đường đi ra, hắn rót đầy một ly trà cho các vị đang ngồi trong đây, lại cầm ấm không chậm rãi lui xuống.

Mọi người chờ không kịp phẩm tuyết sơn bạch trà, lúc nước trà vào miệng, trong nháy mắt, một mùi thanh tràn đầy giữa môi răng, dư vị vô cùng.

“Mùi vị của tuyết sơn bạch trà này thật không tồi, ta xem kế tiếp chúng ta liền không cần nhấm nháp nước trà của đại tiểu thư Vân gia, đã có tuyết sơn bạch trà tốt như vậy rồi, trà của nàng dù tốt cũng không thể sánh bằng.”

“Không sai, không sai! Hôm nay ta may mắn như thế, lại có thể nhấm nháp đến tuyết sơn bạch trà, cũng không uổng ta tới đây một chuyến, ta đã thực thỏa mãn!”

Mọi người sôi nổi tán thưởng không thôi, bọn họ đều cảm thấy tỷ thí đã không còn ý nghĩa, Vân Lạc Phong căn bản không thể nào lấy ra nước trà còn tốt hơn tuyết sơn bạch trà được!

Mộ Vô Sâm nhìn sắc mặt không đổi của Vân Lạc Phong, hơi hơi giơ lên khóe môi: “Các vị, lần tỷ thí này là từ chính miệng của Vân Lạc Phong nói ra, nếu nàng không lấy ra lá trà cũng quá không thể nào nói nổi, huống chi, ta muốn biết nàng lấy đâu ra tự tin tới nơi này của ta kêu gào! Đương nhiên nếu nàng nguyện ý nhận thua, ta đồng ý phóng nàng một con ngựa, ha ha.”

Vân Lạc Phong nhìn Mộ Vô Sâm, lại chuyển tầm mắt về phía lão nhân đầu bạc: “Ngài có thể pha trà hay không?”

Lão nhân đầu bạc cười ha hả: “Không phải ta khoe khoang, kỹ thuật pha trà của ta đến hiện tại không người có thể so sánh bằng, ta……”

“Một khi đã như vậy...” Vân Lạc Phong không cho tiểu lão đầu cơ hội tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi, trực tiếp quyết đoán đánh gãy ông, “Vậy chuyện pha trà liền giao cho ngài.”

Nói xong lời này, Vân Lạc Phong từ túi áo sờ mó, lấy ra một túi lá trà.

“Tiểu nha đầu, đây là trà gì?” Tiểu lão đầu tiếp nhận lá trà, mắt tức khắc sáng ngời.

Mặc dù ông còn chưa có uống trà nhưng có thể bằng vào cảm nhận hơi thở của lá trà mà thấy được đây tuyệt đối là trà ngon cực phẩm! Tốt hơn tuyết sơn bạch trà gì đó rất nhiều!

Huống chi, lão nhân cũng không cảm thấy tuyết sơn bạch trà có gì tốt!

Loại lá trà này trong phòng nhỏ của ông để một đống lớn, đều là những người được ông trị liệu biết được ông yêu thích phẩm trà mà đưa tặng cho ông, đáng tiếc ông ghét bỏ lá trà này quá kém, liền một ngụm cũng không có uống.

Nghe được tiểu lão đầu nói, Vân Lạc Phong hơi hơi giật mình, nhẹ cau mày trả lời nói: “Lá trà này của ta được ta đặt tên là linh trà, trên đại lục cũng chỉ có một phần này mà thôi.”
 
Chương 249: Tiểu lão đầu khiếp sợ


Editor: Tiều Ly Ly.

Mộ Vô Sâm nhìn mắt Vân Lạc Phong, trên môi hắn nở nụ cười trào phúng: “Linh trà? Đã nhiều năm ta có hiểu biết về trà đạo, chưa từng nghe nói qua Linh trà, nếu ngươi cho rằng không cách nào thắng được ta, trực tiếp nhận thua nói không chừng còn có thể giữ lại được thể diện, nhưng ngươi tùy tiện lấy ra một túi lá trà tới lừa gạt, đến cuối cùng người mất mặt vẫn là chính ngươi.”

Đáy mắt của Tiểu lão đầu toát ra nồng đậm khinh bỉ, chỉ bằng Mộ Vô Sâm hắn, cũng dám nói có hiểu biết về trà đạo?

Ban đầu hắn đã sớm nghe nói danh tiếng lá trà của Phong trà lâu có hương thơm mát này, không nghĩ tới thế nhưng chỉ có như vậy! Ngay cả tại trà lâu này lá trà Tuyết Sơn Bạch lại có thể thành Trấn điếm chi bảo*?

Trấn điếm chi bảo*: báu vật của khách điếm.

Mà lúc này, tiểu lão đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, lập tức sắc mặt thay đổi, trên khuôn mặt già nua mỉm cười giống như cúc hoa nở rộ, sáng rực đến tột cùng.

“Tiểu nha đầu, trà ta đã ngâm nước thay cháu tốt rồi, chỉ là mùi hương của trà này thật sự khiến ta không chịu nổi, có thể cho ta trước nhấm nháp một chút hay không?”

“Có thể.”

Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, cười tà khí.

Ánh mắt của Tiểu lão đầu sáng lên, hắn bưng chén trà lên trước mặt, bưng đến bên miệng nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm.

Một ngụm này đi xuống, hắn cảm giác toàn bộ hương thơm đều tràn trong răng môi, xuyên thấu qua lục phủ ngũ tạng, làm cả người hắn khoan khoái nhẹ nhàng thoải mái vô cùng!

“Trà ngon, đây tuyệt đối là cực phẩm trà ngon, đối với lão phu ta, vài chục năm nay, đây là loại trà tốt nhất.” Mắt của tiểu lão đầu tỏa sáng, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, “Tiểu nha đầu, cháu mua trà ở chổ nào? Có thể cho lão phu biết hay không?”

Vân Lạc Phong nhún vai nói: “Cháu nói rồi, trà này chỉ có một phần!”

“Thật đáng tiếc.” Tiểu lão đầu tiếc hận thở dài, “Loại trà cực phẩm như vậy, nếu về sau cũng không thể uống được nữa, cả đời ta sẽ trở nên tiếc nuối, nhưng mà, hôm nay lão phu đến Long Nguyên Quốc một chuyến cũng không uổng công, nếu không cũng không biết trên đời này lại có loại trà ngon như vậy.”

Mộ Vô Sâm liếc mắt tiểu lão đầu đang một mình than thở, hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi tự biên tự diễn xong rồi sao? Đừng cho là ta không biết hai người các ngươi là cùng một đám, mục đích chính là vì phá bỏ trận đấu mà thôi, loại trà này của ngươi có tốt hay không, nhất định phải do những người khác đến quyết định! Người đâu, bưng cái gọi là Linh trà này rót cho mọi người ở đây.”

Từ đầu đến cuối hắn không cho rằng dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong, sẽ lấy được lá trà tốt hơn so với lá trà mà hắn đưa tới.

Cho nên, kết quả cuối cùng của trận tỷ thí này, tất nhiên Vân Lạc Phong sẽ bị tuyên bố là thất bại thảm hại!

“Mộ thiếu gia, loại tỷ thí nhàm chán này căn bản không quan trọng, trà của Đại tiểu thư Vân gia sao có thể lấy ra để so với Tuyết Sơn Bạch trà? Kết quả này không phải đã sớm rõ ràng rồi sao? Nhưng vì địa vị của Mộ thiếu gia, chúng ta vẫn sẽ cho nàng một chút mặt mũi, thưởng thức nước trà của nàng một phen.”

Người này vừa nói xong, những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa ra tiếng, trước sau đều không có người cho rằng, Vân Lạc Phong có thể thắng lợi.

Đối mặt với giọng nói cười nhạo của những người đó, Vân Lạc Phong nhìn như không thấy, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười tà khí: “Đúng rồi, ta quên nói cho các ngươi biết công dụng của Linh trà, Linh trà này chẳng những có thể cường thân kiện thể, hơn nữa, chỉ cần uống một hớp nước trà, là có thể làm cho bệnh đau đầu phát sốt được loại trừ, thậm chí còn có thể đủ làm cho đầu óc của người ta trở nên đặc biệt tỉnh táo, người thức đêm dùng rất thích hợp.”

Bởi vì lão nhân gia nhà mình rất yêu thích thưởng thức trà, cho nên mấy tháng trước, Vân Lạc Phong liền đi đến Thần Điển trong không gian Linh Dược Điền hái xuống một cây trà! Cây trà trong Dược Điền này đã hấp thụ được linh khí, tự nhiên sẽ trở thành Linh trà.

Chẳng qua, giờ phút này lá trà mà Vân Lạc Phong lấy ra là một phần của cây trà kém nhất, cũng chỉ có thể trị được một chút bệnh đau đầu phát sốt, lá trà chân chính hoàn mỹ mà nàng giữ lại vì lão gia tử, những lá trà này nếu được ngâm nước tốt, khi uống vào, chẳng những có thể trị được bệnh, còn có thể gia tăng tu luyện Giả linh lực!
 
Chương 250: Mộ Vô Sâm hộc máu (1)


Editor: Tiểu Ly Ly.

Rất nhanh, tiểu nhị của khách điếm rót trà cho mọi người đang ngồi ở đây, ngay lập tức, toàn bộ trong quán trà đều tràn ngập mùi hương thơm mát, chỉ dựa vào mùi hương này đã khiến cho mọi người ở đây cả người khoan khoái thoải mái vô cùng, dường như xương ống chân đều trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.

Cho dù như thế, bọn họ vẫn là không cho rằng Linh trà này có công dụng theo như lời Vân Lạc Phong nói! Cho nên, cũng không xem trọng lời nói của nàng, vì vậy tư thế thưởng thức trà đều cực kỳ tùy ý, có nhiều người ở trước mặt Mộ Vô Sâm đều biểu hiện một chút, trên mặt mang theo ghét bỏ rõ ràng.

“Vân Lạc Phong.” Mộ Vô Sâm liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong, khóe môi giơ lên nụ cười đắc ý: “Nếu so y thuật, Mộ Vô Sâm ta cam tâm chịu thua, đáng tiếc, đối với phủ Vân tướng quân của các ngươi có mấy phân lượng, ta tương đối rõ ràng, cho nên lúc này đây, ngươi phải nhận thua là đều không thể nghi ngờ!”

Nhưng mà, sau khi Mộ Vô Sâm nói xong, bỗng nhiên, trong bàn trà truyền ra giọng nói kinh ngạc cảm thán.

“Này…… sao lại thế này? Hôm nay ta có chút cảm mạo, mũi cũng không quá thông thuận, tự uống xong ly Linh trà này, lúc sau ta cảm thấy mũi đột nhiên thông khí, chẳng lẽ Linh trà thật sự có thể trị bệnh?”

“Mẹ kiếp! Năm xưa, chân ta vẫn luôn có tât, vừa rồi còn đau lên, hiện tại cơn đau của ta hoàn toàn biến mất, ta không phải đang nằm mơ chứ?”

“Thân thể ta thật ra không có tật xấu gì, chỉ là uống xong Linh trà này, lúc sau ta cảm giác tinh thần vui sướng, đầu óc đều trở nên vô cùng tỉnh táo! Tuyết Sơn Bạch trà căn bản không thể so với lá trà này!”

Khóe miệng Mộ Vô Sâm đang cười đắc ý đột nhiên cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mọi người ở đây, rồi sau đó, trước mặt đông người, hắn bước nhanh về phía tiểu nhị, đoạt lấy ấm trà trong tay hắn ta trực tiếp rót vào một ly trà, uống vào trong miệng.

Động tác của hắn rất là thô lỗ, hoàn toàn không có thái độ ưu nhã bình thường khi thưởng thức trà.

Thời điểm nước trà tràn vào răng môi, sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, cuối cùng là tái nhợt, nhìn phía Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập không cam lòng phẫn nộ.

Cuối cùng, hắn tức giận nói một câu: “Ta nhận thua!”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Nếu ngươi nhận thua, vậy đừng quên điều kiện mà ngươi đã từng hứa hẹn với ta, ta chờ Phong trà lâu của các ngươi thanh bại danh liệt.”

Kỳ thật, nàng tới trà lâu này, mục đích chính là bán ra ngoài những loại trà kém này, dù sao đối nàng mà nói, những đồ vật chuẩn bị cho lão gia tử nhà mình phải là tốt nhất, những loại trà kém này nàng là tuyệt đối sẽ không đưa cho lão gia tử.

Nhưng ai biết, vận khí nàng tốt như vậy, tùy tiện đi vào một quán trà, lại có thể là quán của Mộ gia mở ra.

“Ngươi yên tâm, Mộ Vô Sâm ta vẫn là chịu thua.”

Mộ Vô Sâm hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nói.

“Đúng rồi.” Vân Lạc Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười tà mị: “Trà này của ta tương đối đắt tiền, vì đánh cuộc với ngươi lần này mà lãng phí nhiều lá trà như vậy, món nợ này ta phải tính với ngươi cho thật tốt! Một hai lá trà chính là mười vạn lượng bạc, tổng cộng có mười hai lá trà là một trăm vạn bạc! Đến lúc đó ngươi trực tiếp đưa đến Tướng quân phủ.”

“Ngươi……” Sắc mặt Mộ Vô Sâm chợt trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy lửa giận, “Vân Lạc Phong, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Trong Đại lục này, một hai lá trà đắt nhất cũng chỉ có một vạn lượng bạc! Ngươi lại có thể thu mười vạn? Lá trà này của ngươi có thể làm thành tiên dược sao?”

Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn Mộ Vô Sâm: “Cái này có đáng giá hay không ngươi có thể hỏi những người khác một chút.”
 
Chương 251: Mộ Vô Sâm hộc máu (2)


Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiếu nữ vừa nói xong, trong bàn trà đột nhiên truyền ra giọng nói.

“Vân tiểu thư, chỗ ngươi còn bán Linh trà hay không? Cho ta mười lượng.”

“Loại này cực phẩm trà ngon này, mười lượng nào đủ? Ta muốn một cân!”

Thế lực Mộ phủ Thừa tướng xác thật rất lớn, nhưng Linh trà này lại có thể chữa khỏi bách bệnh, ngay cả bệnh cũ nhiều năm như vậy cũng có thể chữa khỏi! Nếu như uống Linh trà này lâu dài, nói không chừng sẽ bách bệnh không xâm*.

Bách bệnh không xâm*: ý ở đây chỉ cơ thể sẽ không có bệnh nào.

So với đắc tội với Mộ Thừa tướng, bọn họ càng sợ hãi sẽ gặp phải bệnh tật ốm đau tra tấn.

Huống chi, lấy thân phận địa vị của Mộ Thừa tướng, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo gây khó xử cho những người bọn họ! Điều này cũng làm cho bọn họ dám mở miệng nói những lời này trước mặt Mộ Vô Sâm.

Chỉ là lời nói này của bọn họ hoàn toàn chọc giận tiểu lão đầu, hắn vội vàng che ở trước mặt Vân Lạc Phong, đôi tay chống nạnh, căm tức nhìn những người này kích động không thôi.

“Các ngươi vừa rồi không nghe thấy nàng nói gì sao? Lá trà này chỉ có một phần, căn bản đã không có! Hơn nữa, cho dù có, lão phu sẽ mua hết toàn bộ, cũng không tới lượt các ngươi mua.”

Rõ ràng, câu nói cuối cùng mới là suy nghĩ chân thật của lão nhân.

Loại lá trà cực phẩm này, toàn bộ đại lục này tổng cộng cũng chỉ có một chút, nếu như Vân Lạc Phong thật sự còn có loại lá trà này, cho dù có đắt đến đâu, hắn cũng sẽ mua hết toàn bộ! Sao có thể sẽ đến phiên những người này?

Nghe được lời này, mọi người khôi phục nội tâm kích động, sôi nổi ai thán ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.

Nhìn sắc mặt bọn họ cực kỳ thất vọng, giọng nói tà khí của thiếu nữ chậm rãi vang lên: “Linh trà này xác thật chỉ có một phần, nhưng ta cũng không có nói một phần Linh trà này có tổng cộng bao nhiêu cân, nhưng mà, có một việc có thể xác định, hiện nay trong Đại lục này, chỉ có ở chỗ ta mới có Linh trà!”

Tiểu lão đầu mắt sáng rực lên một chút, vội vàng xoay người nhìn phía Vân Lạc Phong, hơi thở của hắn có chút dồn dập.

“Ngươi…… Ngươi nói chính là sự thật, loại cực phẩm trà ngon này chỗ ngươi còn có sao.”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Không tồi, mười vạn bạc, xin miễn trả giá.”

“Mau, mau cho ta một trăm cân!”

Phốc!

Tiểu nha hoàn Khinh Yên vốn dĩ trầm mặc đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, ai biết nghe được khi tiểu lão đầu nói, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu, ánh mắt cổ quái nhìn về phía tiểu lão đầu.

Đương nhiên, càng muốn hộc máu chính là Mộ Vô Sâm, hắn vừa mới còn nói Linh trà của Vân Lạc Phong quá đắt, tiểu lão đầu này liền nói muốn một trăm cân cho hắn nghe? Hành vi này, không phải đồng nghĩa với việc đánh vào mặt hắn sao?

Nháy mắt, sắc mặt Mộ Vô Sâm trầm xuống, trong người mơ hồ như có dòng nước chạy ngang qua.

“Người cho rằng Linh trà như rau cải trắng? Còn một trăm cân?” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn tiểu lão đầu,nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhiều lắm cháu chỉ có thể bán cho người một cân, còn dư lại một cân cháu muốn bán cho những người đang ngồi chờ ở đây.”

Lời nói vừa rồi của những người này, không thể nghi ngờ đắc tội với Mộ Vô Sâm, như thế, nàng có thể nào không bán lá trà cho bọn họ? Dù sao đều là những lá trà kém, cực phẩm lá trà chân chính nàng đã giữ lại cho lão gia tử rồi.

Mọi người không nghĩ tới Vân Lạc Phong còn nhớ tới bọn họ, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn về phía nàng.

Phải biết rằng, lá trà này bán cho ai cũng đều giống nhau! Lão nhân này có thể mở rộng miệng muốn mua một trăm cân, thân phận của hắn tất nhiên không đơn giản. Nhưng Vân Lạc Phong chẳng những không có vì nịnh bợ lão nhân này bán tất cả Linh trà của nàng, mà là để lại một chút cho bọn hắn.

“Một cân? Đây là cũng quá ít đi?” Tiểu lão đầu đáng thương hề hề nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Nếu không, cháu liền bán cho ta một cân nữa, ta thiếu cháu một ân tình, như thế nào?”

Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Được, chỉ là trước đó, ta muốn Phong Trà lâu này giao lại sổ sách! Lãng phí nhiều Linh trà của ta như vậy, làm sao ta có thể ăn cái thiệt thòi này?”

Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng chịu ăn, chỉ riêng chịu thiệt là không thể!
 
Chương 252: Ta có để cho ngươi đi chưa?


Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=

Sắc mặt Mộ Vô Sâm xanh mét, nếu như hôm nay hắn từ chối trả tiền, vậy không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe truyền ra ngoài.

Vì vậy, đối với loại đề nghị vô sỉ này của Vân lạc Phong, hắn hít sâu ngăn chặn nội tâm tức giận, lạnh giọng nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi nhớ kỹ hành động của ngươi hôm  nay! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Khuôn mặt hờ hững nhìn Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Chỉ sợ dù ta không tìm ngươi tính toán sổ sách, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, như vậy, cho dù là tăng thêm một cái thù hận, thì có thể như thế nào?”

“Được, rất được,” Mộ Vô Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên dung nhan tuấn mỹ lạnh như băng, “Đến lúc đó ta sẽ đưa bạc và thiệp mời hôn lễ của muội muội ta đến trong phủ ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng đã ái mộ Thái tử nhiều năm như vậy, dù như thế nào đi nữa thì Mộ gia ta cũng sẽ gửi cho ngươi một tấm thiệp mừng.

Nghe nói vậy, mọi người thổn thức không dứt.

Vân Lạc Phong ái mộ Thái tử Điện hạ, ở Long Nguyên quốc cũng không phải là cái bí mật gì, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có người phủ Mộ Thừa tướng mới dám nói ra trước mặt nàng! Hơn nữa, còn dùng chuyện buổi lễ thành thân của Mộ Vô Song và Thái tử ra kích thích nàng.

Nhưng mà, lần này sau khi Mộ Vô Sâm khiêu khích xong, Vân Lạc Phong chỉ tà khí cười một tiếng: “Ngươi cho là, cái loại giống như Cao Lăng bị vô số nam nhân đè ở dưới người, sẽ làm ta có hứng thú ư? Cũng chỉ có loại như Mộ Vô Song này cùng với người bán thân ở trúc lâu sẽ tiếp nhận hắn.”

Ngụ ý, Mộ Vô Song và Cao Lăng là mặt hàng vạn người cưỡi!

Nói không chừng hai người kia còn từng cùng nhau hầu hạ một khách nhân đó.

“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Mộ Vô Sâm hoàn toàn thay đổi, đáy mắt lộ ra ánh sáng âm lãnh, “Ta cảnh cáo ngươi một câu, làm người thì lưu một đường sống, sau này mà gặp nhau, nói lời đừng có quá đáng, như vậy đối với ngươi cũng không có ích lợi gì!”

Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên, lười biếng cười nói: “Xin lỗi, ta không định sau này sẽ gặp các ngươi nữa.”

Mộ Vô Sâm bị tức đến của người run rẩy không dứt, hắn có cảm giác nếu như mình nói tiếp, nhất định sẽ bị cái nha đầu thúi này làm cho đang sống sờ sờ tức chết.

Nghĩ đến đây hắn hung hăng phất tay áo, cắn răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi có thể nhớ những lời ngươi nói hôm nay, nếu như lần sau còn để cho ta nhìn thấy ngươi, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Sau khi nói xong lời này, Mộ Vô Sâm xoay người muốn rời đi, nhưng mà, bước chân của hắn mới vừa bước ra, sau lưng liền truyền đến một giọng nói tà mị.

“Ta có để cho ngươi đi chưa?”

Bước chân Mộ Vô Sâm chậm rãi dừng lại, hắn nắm thật chặt quả đấm, đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, trong ngực không nén được tức giận: “Vân Lạc Phong, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

“Không có gì,” Đôi tay Vân Lạc Phong ôm ngực, nửa người dựa vào trên lan can cầu thang, lười biếng híp híp hai con mắt, “Chỉ là nha hoàn này của ta có chút ngứa tay, thiếu một người làm bao cát cho nàng sử dụng, cho nên cũng chỉ có thể uất ức cho ngươi.”

“Vân Lạc Phong!”

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lười biếng, lửa giận của Mộ Vô Sâm có khống chế nữa cũng không được, đột nhiên bạo phát ra.

Cái nha đầu thúi này lại dám coi thường người khác như vậy! Lại dám để cho mình làm bao cát cho một tiểu nha hoàn? Nếu như hôm nay không dạu dỗ nha đầu thúi này một cái, sau này Mộ Vô Sâm hắn sao có thể lăn lộn trên đại lục này được nữa?

“Vân Lạc Phong, ngươi muốn chết!”

Ầm!

Quả đấm của hắn mang theo cơn gió mãnh liệt, tựa như một cơn lốc xoáy, trong nháy mắt đến trước mặt Vân Lạc Phong, quả đấm uy mãnh nhắm ngay vào mũi Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập hung ác.
 
Chương 253: Tiểu nha hoàn nổi bão


Ý cười trên khóe môi Vân Lạc Phong trước sau như một, con ngươi đen nhánh ngưng mắt nhìn nắm đấm hạ xuống trước mặt mình, trên dung nhan tuyệt mỹ không hề lộ ra một chút sợ hãi, ổn định như núi Thái Sơn.

Soạt!

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn dừng lại bên người Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm mạnh mẽ của Mộ Vô Sâm.

Rồi sau đó...

mọi người chỉ nghe được một tiếng vang thnah thúy, ngay sau đó một tiếng kêu rên thảm thiết chợt vang lên.

Ầm!

Một chưởng của Khinh Yên dừng lại trên lồng ngực Mộ Vô Sâm, đánh cho thân thể hắn mạnh mẽ bay ra ngoài, chợt đập vào trên vách tường quán trà, trong nháy mắt, vách tường vốn cũng không vững chắc biến thành một đống phế tích, vùi thân thể của hắn ở trong.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, có lẽ là không nghĩ tới, thân là Đại công tử phủ Mộ Thừa tướng, thực lực lại không bằng một đứa nha hoàn phủ tướng quân?

Chuyện này cũng giống như hung hăng đánh vào mặt Mộ Thừa tướng vậy!

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Vô Sâm chật vật bò dậy, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, tức giận nói: "Vân Lạc Phong, ta đã đồng ý thực hiện cam kết, cũng sẽ đưa tiền linh trà tới phủ tướng quân, như thế ngươi lấy tư cách gì mà ra tay với ta?"

Hai tay Vân Lạc Phong ôm ngực, tà tà liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Vô Sâm: "Nếu ta được gọi là đệ  nhất hoàn khố Long Nguyên quốc, vậy thì ta đánh ngươi đâu cần lý do, muốn đánh thì đánh, ngươi có thể làm gì được ta?"

Giọng nói của thiếu nữ kiêu căng mà phách lối, trên mặt hiện vẻ ngang tàn.

Coi như là ta đánh ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta?

Một câu nói này, trên đời này trừ hoàng thượng, ai có thể làm như chuyện đương nhiên mà nói ra?

Mộ Vô Sâm âm trầm quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, vỗ vỗ bụi đất trên người, vẻ mặt tối tăm nói: "Coi như ngươi lợi hại! Chúng ta đi!"

Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn lần cuối thiếu nữ lười biếng này, dẫn một đám người Mộ gai vội vã quay người rời khỏi, chỉ sợ mình mà chậm hơn một chút, sẽ bị nữ nhân này giữ lại.

Thực hiển nhiên, lần này, ngược lại Vân Lạc Phong không có ngăn cẳn hắn, nàng lười biếng duỗi người, tà khí nói:  "Khinh Yên, chúng ta đi."

"Chờ một chút."

Mắt thấy Vân Lạc Phong muốn rời đi, lập tức tiểu lão đầu nóng nảy, vội vội vàng vàng chạy lên cản Vân Lạc Phong lại.

Bước chân Vân Lạc Phong nhẹ nhàng dừng lại một chút, nhợt nhạt nhướng chân mày: "Các ngươi muốn mua linh trà, buổi trưa ngyaf mai đến Vân gia, hiện tại trong tay ta không mang theo nhiều lá trà như vậy."

"Không phải vậy," Tiểu lão đầu ngăn Vân Lạc Phong trước mặt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cười như nở hoa, "Nha đầu, ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không biết ngươi có nguyện ý nể mặt ta hay không?"

"Không có hứng thú."

"Nha đầu, ta cho ngươi một trăm ngàn kim tệ, ngươi ăn một bữa cơm với ta được không?"

Từ trong chuyện vừa rồi, hắn cũng nhìn ra nha đầu này chắc chắn là một kẻ tham tiền, nếu như muốn nàng nể mặt, là tuyệt đối không thể không bỏ ra cái gì được.

Vân Lạc Phong tà khí liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không nghĩ tới tuổi của ngươi đã một xấp dầy, lại còn háo sắc như vậy, nếu là ngươi muốn có người ăn cơm với ngươi, theo con dường này đi thẳng, có một cái kỹ viện, cô nương ở bên trong chỉ cần một ngàn lượng, nếu chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, một trăm lượng là đủ rồi."

Thấy Vân Lạc Phong hiểu lầm ý của mình, khuôn mặt già nua của tiểu lão đầu đỏ lên, vậy mà, giọng nói của hắn còn mang theo sự đắc ý: "Lão phu là người thuần khiết như vậy, làm sao có thể đến cái loại địa phương đó? Đừng thấy hiện tại lão phu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thật ra thì vẫn còn là một xử nam."
 
Chương 254: Quá khứ của tiểu lão đầu


Editor: QR2

Nghe vậy, Vân Lạc Phong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tiểu lão đầu: “Ngươi cũng đã hơn năm mươi rồi mà không có nữ nhân nào thích, là do trí thông minh có vấn đề hay thân thể ngươi không được?”

Lúc bắt đầu, tiểu lão đầu còn không rõ lời Vân Lạc Phong nói có nghĩa gì, chờ hắn cân nhắc nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt già nua vì tức giận mà trở nên xanh mét.

“Ai nói thân thể lão phu không được? Không! Không đúng, mặc kệ là thân thể hay là chỉ số thông minh của lão phu đều rất tốt! Nếu không phải mấy chục năm trước đám khốn khiếp muốn ép ta thú người ta không yêu, làm cho người ta yêu sâu đậm hiểu lầm, ta cũng không thể nào nhiều năm như vậy vẫn không thú thê.”

Nếu không có đám đám khốn khiếp kia, hắn đã sớm thú thê sinh hài tử!

Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, không trở về gia tộc.

“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Mặc kệ ngươi đưa ra điều kiện thế nào, buổi trưa ngày mai đến Vân gia mua linh trà, ai cũng đều không thể lấy được linh trà trước thời hạn từ trong tay ta! Khinh Yên, chúng ta đi.”

“Dạ, tiểu thư.”

Khinh Yên cung kính lên tiếng, bước nhanh đi theo phía sau Vân Lạc Phong.

Ở cửa trà lâu, tiểu lão đầu nhìn bóng dáng một chủ một tớ đang rời đi, trong đôi mắt lướt qua một tia sáng không dễ phát hiện.

“Thần y đại nhân, thì ra ngài thật sự tới Long Nguyên Quốc.”

Đột nhiên, một giọng nói truyền tới làm tiểu lão đầu phục hồi lại tinh thần, cau mày nhìn nữ tử áo đỏ đứng trước mặt mình.

“Ngươi là Phương Nhã ở Y Các?”

Phương Nhã che môi cười duyên: “Không nghĩ tới thần y đại nhân còn nhớ ta, thời gian trước các chủ của chúng ta còn nhắc tới ngài, nói ngài hành tung bất định, ngay cả cơ hội bái phỏng (thăm viếng) cũng không có. Hôm nay Vinh lão nghe nói thần y tới Long Nguyên Quốc, cố ý phái ta tới tìm thần y đại nhân.”

“Tìm ta?” Tiểu lão đầu nhíu chặt chân mày: “Hắn muốn tìm ta làm gì? Ta không có hứng thú.”

Hiện tại đối với hắn mà nói, không có gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn linh trà trong tay Vân Lạc Phong.

“Thần y đại nhân, gần đây Vinh lão của chúng ta phát hiện một hạt giống tốt có thiên phú về y học, định đề cử với ngài, thiên phú của vị nữ tử kia cực kỳ tốt, tin chắc thần y đại nhân nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”

“Vậy sao?” [QR2][diendanlequydon]

Tiểu lão đầu không nóng không lạnh lên tiếng, có lẽ lúc trước, hắn còn muốn tìm một thiên tài dể truyền lại y bát, nhưng hiện tại, sau khi gặp Vân Lạc Phong, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu này.

Đặc biệt là trong tay tiểu nha đầu này còn có lá trà tuyệt phẩm như vậy.

“Hơn nữa…” Phương Nhã trầm mặc nửa ngày mới nói: “Thần y đại nhân, mấy ngày hôm trước Y Các chúng ta nhận được tình báo, hình như có mấy nhân vật quan trọng trong Thiên gia của ngài đến Long Nguyên Quốc, nguyên nhân cụ thể chúng ta không rõ lắm, cho nên Vinh lão muốn ta hỏi thăm đại nhân tình hình một chút.”

Tiểu lão đầu cười lạnh: “Lão phu và Thiên gia không có bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa đã mấy chục năm lão phu không về nhà! Chuyện của bọn họ không có liên quan gì đến lão phu.”

Mấy chục năm trước, hắn chỉ có thể coi là một thiên tài tương đối xuất chúng của Thiên gia! Mà từ trước đến nay Thiên gia luôn thích khống chế người khác, vọng tưởng muốn khống chế cuộc đời của hắn! Ép buộc hắn nghênh thú một nữ nhân hắn không yêu.

Mà đúng lúc đó, hắn đã có nữ nhân mình thương yêu từ lâu!

Ai ngờ người Thiên gia đều là hạng người không bằng cầm thú, hạ mê dược với hắn, hơn nữa còn để nữ tử gia tộc lựa chọn kia nằm bên cạnh hắn làm cho nữ tử hắn yêu thương hiểu lầm, tức giận rời bỏ hắn.

Vì thế, hắn cũng rời xa gia tộc, vừa đi chính là vài chục năm.

Thời gian mấy chục năm này, hắn không còn là thiếu niên mặc người ta nắn bóp nữa mà đã trưởng thành, trở thành một cường giả chân chính, danh chấn đại lục! Cho nên, sau khi hắn thành danh, Thiên gia vô cùng hối hận, vài lần phái người ra ngoài tìm tìm hắn, vọng tưởng khuyên hắn quay trở về gia tộc.
 
Chương 255: Người Thiên gia tới (1)


Editor: QR2 – diendanlequydon

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tiểu lão đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải niệm tình Thiên gia nuôi hắn lớn, hắn đã huỷ diệt Thiên gia từ lâu! Mặc dù hắn đã buông tha cho Thiên gia nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải quản chuyện của Thiên gia.

“Thần y đại nhân, người thiên tài mà ta vừa nói với ngài…”

Phương Nhã thật cẩn thận nhìn tiểu lão đầu, cân nhắc nên làm thế nào để khuyên thần y gặp mặt Vân Lạc Phong.

Tuy nói Vinh lão đã sớm suy đoán Vân Lạc Phong là đồ đệ của tiểu lão đầu này nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ cụ thể! Vì vậy, ông mới phái Phương Nhã đến, mục đích chính là để cho hai người họ gặp mặt nhau, chứng thực xem suy đoán của mình có chính xác hay không?

“Không có hứng thú.” Tiểu lão đầu xua tay: “Hiện tại lão phu gặp được một tiểu gia hỏa càng thú vị hơn, đối với lão phu mà nói, thiên tài nào cũng đều kém nha đầu kia.”

Phương Nhã giật mình, trong lòng có chút tiếc hận, nàng còn nghĩ muốn thông qua lần này kiểm tra xem rốt cuộc Vân Lạc Phong có phải là đệ tử của hắn hay không, nếu như không phải với thiên phú của Vân Lạc Phong cũng hoàn toàn có thể trở thành đồ đệ của hắn.

Nhưng không nghĩ tới, thần y đại nhân căn bản không cho nàng cơ hội này: “Thần y đại nhân, theo lời Vinh lão chúng ta cho biết, người Thiên gia còn hai ngày nữa sẽ đến Long Nguyên Quốc nên Vinh lão mới để ta đến mật báo, nếu như để người Thiên gia nhìn thấy thần y đại nhân, nhất định lại sẽ liều chết dây dưa.” 

Nếu năm đó Thiên gia không làm loại chuyện đó với tiểu lão đầu, hiện giờ địa vị của Thiên gia ở trên đại lục tất nhiên sẽ không có người nào có thể so sánh! Đáng tiếc, chính bọn họ muốn chết bằng không cũng sẽ không mất đi một chỗ dựa to lớn như vậy.

Bọn họ đã làm tổn thương tiểu lão đầu, với tính tình của tiểu lão đầu này, làm sao có khả năng muốn gặp người Thiên gia? Nếu không phải hắn chưa tha thứ cho người Thiên gia thì hắn cũng không có khả năng mấy chục năm rồi vẫn chưa từng quay trở về gia tộc.

“Tình cảm của Y các lão phu sẽ nhớ kỹ.” Tiểu lão đầu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Trước khi người Thiên gia tới, ta sẽ rời khỏi Long Nguyên Quốc, tuyệt đối không cho bọn hắn cơ hội nhìn thấy ta.”

Phương Nhã mỉm cười, dùng một tin tức đổi lấy sự cảm kích của tiểu lão đầu, tin tức này thật đáng giá.[QR2][diendanlequydon]



Phủ tướng quân.

Trong hậu viện, thiếu nữ lười biếng dựa nghiêng thân mình vào đình hóng gió, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về Tầm Kim Thử trong lòng bàn tay, khóe môi gợi lên ý cười: “Tiểu gia hỏa ngươi trưởng thành thật nhanh, thật không hổ ta dùng nhiều linh dược như vậy bồi dưỡng ngươi, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.”

“Chi chi.”

Trà Sữa kêu to hai tiếng, đôi mắt tròn xoe chuyển động một vòng, đột nhiên, nó cảm nhận được hơi thở của những người khác, vội vàng chui vào ống tay áo của thiếu nữ, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ.

Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn người đang đến, giọng nói giống như còn chứa sự xem thường: “Không biết Tứ hoàng tử lại tới tìm ta có chuyện gì? Nếu muốn chúng ta liên thủ, ta chỉ có thể nói với ngươi, đối phó với Long Nguyên Quốc, một mình ta đủ rồi.”

Cao Thiếu Thần mở quạt ra, mỉm cười ưu nhã mà ôn hòa, đôi mắt đang nheo lại nhìn giống như hồ ly.

“Hôm nay bổn hoàng tử tới đây là muốn mật báo cho ngươi.”

Vân Lạc Phong nhướng mày, chờ đợi câu nói kế tiếp của hắn.

Cao Thiếu Thần chỉ nhìn động thác nhướng mày của thiếu nữ đã biết nàng muốn nghe hắn nói, cười nhạt nói: “Mấy ngày hôm trước, ta nghe lén phụ hoàng và Cao Lăng nói chuyện, biết được Mộ Vô Song là người Thiên gia.”

“Thiên gia?” Rốt cuộc ánh mắt của Vân Lạc Phong cũng dừng trên người Cao Thiếu Thần, giọng nói và khuôn mặt của nàng vẫn lười biếng trước sau như một: “Thiên gia rất lợi hại sao?”
 
Chương 256: Người Thiên gia tới (2)


Editor: QR2 - diendanlequydon

“Thiên gia mạnh hơn so với hoàng tộc nhưng mà không thể so sánh với Linh môn. Người mạnh nhất Thiên gia cũng chỉ là Địa Linh Giả sơ cấp nhưng mà vì thiên gia có thần y Thiên Nhai danh chấn đại lục, cho nên cho dù thực lực toàn bộ Thiên gia không mạnh cũng không có người dám trêu chọc Thiên gia.” Cao Thiếu Thần nhếch môi cười: “Cho nên, ta mới đến nói cho ngươi biết tin tức này.”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Năng lực củaThiên Nhai thế nào??”

Cao Thiếu Thần trầm ngâm nửa ngày, rồi mới chậm rãi trả lời: “Ta cũng không rõ thực lực của Thiên Nhai đến đâu, ta chỉ biết y thuật của hắn cực kỳ cao minh, hành tung bất định, hơn nữa, ta nghe nói hắn đã vài chục năm không trở về gia tộc. Vì vậy, đối với tình huống của hắn ta cũng không biết rõ lắm.”

“Được, ta đã biết.” Vân Lạc Phong liếc nhìn Cao Thiếu Thần: “Ta thật cảm ơn ngươi đã tới nói cho ta biết chuyện này! Nhưng mà ta cũng không tin ngươi thật sự chỉ xuất phát từ ý tốt, nếu như ta đoán không sai, ngươi muốn ta phá hoại hôn lễ của Mộ Vô Song và Cao Lăng, để Cao Lăng không thể nịnh bợ Thiên gia, như vậy vị trí Thái tử này sẽ rơi xuống trên đầu ngươi, có đúng hay không?”

Cao Thiếu Thần không nghĩ tới việc Vân Lạc Phong chỉ liếc mắt một cái đã nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình, hắn giật mình, nhếch môi cười nói: “Tiểu Phong Nhi, ngươi quá thông minh! Không sai, ta thực không cam lòng! Cao Lăng đã bị một đám nam nhân lăng nhục ở Trúc Lâu, làm hoàng thất Long Nguyên Quốc mất hết mặt mũi. Dù vậy, phụ hoàng vẫn không huỷ bỏ ngôi vị Thái tử của hắn, chuyện này làm sao có thể khiến ta cam tâm đây? Cao Lăng trừ bỏ thân phận là nhi tử của hoàng hậu, còn có chỗ nào xứng đáng với vị trí Thái tử chứ?”

Nam nhân không hề che dấu nội tâm không cam lòng của chính mình, đôi mắt hồ ly lộ ra sự thâm trầm.[QR2][diendanlequydon]

“Nếu không phải vì Mộ Vô Song, phụ hoàng đã sớm huỷ bỏ ngôi vị Thái tử của hắn! Bởi vì hiện giờ, toàn bộ hoàng thất cũng chỉ có một mình Cao Lăng nguyện ý nghênh thú Mộ Vô Song! Mà với thân phận của Mộ Vô Song, ai cưới nàng người đó chính là Thái tử, cho dù thanh danh của Cao Lăng có vô cùng xấu đi chăng nữa.”

Dù vị trí Thái tử có mê người hơn nữa, hắn cũng sẽ không nghênh thú loại nữ nhân đã mất đi sự trong sạch như Mộ Vô Song, nếu không, trên đầu của hắn sẽ đội vô số nón xanh!

Chỉ có Cao Lăng mới có thể không màng tất cả, đoán chừng cho dù Mộ Vô Song có hoài hài tử của người khác, hắn cũng sẽ không chút do dự thú nàng.

“Ngươi sai rồi.” Trong đáy mắt Vân Lạc Phong lộ ra ánh sáng tà khí: “Vị trí Thái tử không phải hoàng đế có thể quyết định, chỉ có Linh Môn mới có tư cách quyết định người được chọn làm Thái tử, đừng nói chẳng qua Cao Lăng chỉ đến Trúc Lâu bán mình, cho dù hắn có là chó, vị trí Thái tử vẫn là của hắn! Ai bảo trong toàn bộ hoàng thất Long Nguyên Quốc, chỉ có một mình hắn có chỉ số thông minh thấp như thế! Có thể dễ dàng khống chế trong tay?”

Bất luận là Cao Thiếu Thần hay là các hoàng tử khác, đều không thể dễ dàng khống chế trong tay như vậy, chỉ có Cao Lăng này, hắn vừa không có dã tâm lại không có thực lực, Linh Môn không chọn hắn thì còn chọn ai?

Về phần hoàng thất Long Nguyên Quốc bị đeo tiếng xấu trên lưng thì có liên quan gì đến bọn họ? Bọn họ chỉ cần khống chế đất nước này là đủ rồi.

Nghe Vân Lạc Phong phân tích, Cao Thiếu Thần hơi nheo đôi mắt hồ ly lại: “Tiểu Phong Nhi, ta thật đúng là không thể không bội phục ngươi, những lời ngươi nói đúng là sự thật, Cao Lăng dễ khống chế hơn so với bất cứ người nào, cho nên lần này ta tới tìm ngươi là có nguyên nhân, chúng ta cần phải phá hư hôn lễ của Cao Lăng và Mộ Vô Song! Nếu không để Cao Lăng thành công tiến vào Thiên gia, cả hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Vân Lạc Phong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Hai người bọn họ thành thân có quan hệ gì với ta chứ? Tra nam xứng với tiện nữ, cực kỳ thích hợp, chẳng lẽ ta còn phải chia rẽ bọn họ để bọn họ đi gây tai họa cho người khác hay sao? Huống chi, cho dù bọn họ có thành thân hay không đều sẽ bắt tay đối phó với ta, nếu đã như thế, còn không bằng ta giúp bọn họ đạt thành ước nguyện.”
 
Chương 257: Người Thiên gia tới (3)


Editor: QR2

Giúp bọn hộ đạt thành ước nguyện, thật là như thế sao?

Nàng không phá hư lễ thành thân của bọn họ cũng không có nghĩa là nàng sẽ buông tha hai người kia như vậy.

Khóe môi Vân Lạc Phong hơi nhếch lên, trong đôi mắt đang nheo lại có một tia nguy hiểm.

“Tứ hoàng tử, nếu ngươi không còn việc gì, có thể rời đi, về việc thành thân của Cao Lăng và Mộ Vô Song, ta chẳng những sẽ không phá hư mà còn tặng một phần đại lễ chúc mừng hôn lễ của bọn họ.”

Cao Thiếu Thần ngẩng đầu lên thì trông thấy thiếu nữ mỉm cười mang theo sự âm hiểm, bỗng nhiên nội tâm hắn hơi chấn động, trong lòng giống như đang dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Ngay cả chính hắn cũng không rõ, loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến! Không bao lâu đã chiếm cứ toàn bộ trái tim của hắn.

Lúc Cao Thiếu Thần muốn đi đến gần Vân Lạc Phong, bỗng nhiên có một con bàn tay to lớn từ phía sau thiếu nữ vươn tới, khoác một cái áo choàng trắng như tuyết lên người nàng.[QR2][diendanlequydon]

“Trời hơi lạnh.”

Giọng nói của nam nhân trầm thấp lại khàn khàn, lộ ra sự quan tâm nồng đậm.

Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn nam tử lãnh khốc đứng phía sau, hỏi: “Vân Tiêu, sao ngươi lại tới đây?”

“Nhớ ngươi.”

Đôi mắt đen cảu Vân Tiêu nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, rất khó để tưởng tượng được, một người luôn luôn lãnh khốc như hắn lại có thể nói ra loại lời nói ái muội thế này?

Chuyện này có chỗ không giống tính cách của hắn.

“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Nam nhân không trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người nàng: “Ta thích ngươi giống như lúc ở trên giường, gọi ta là Tiêu.”

Sấm chớp mãnh liệt!

Lời nói đột ngột của Vân Tiêu làm Vân Lạc Phong ngây ngốc, đến khi nàng phát hiện Cao Thiếu Thần nhìn với ánh mắt lạnh lùng, nàng mới phản ứng lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Bây giờ còn có người ở đây, có chuyện gì chờ chúng ta trở về phòng lại nói có được hay không?”

Nếu lời Vân Tiêu nói chỉ là làm người khác suy nghĩ lung tung thì lời Vân Lạc Phong nói lại vô ý chứng thực quan hệ của bọn họ.

Ngay lập tức ánh mắt Cao Thiếu Thần nhìn Vân Tiêu lộ ra sự bất thiện, trong đôi mắt hồ ly hơi nheo lại phát ra ánh sáng bất định.

Đột ngột, hắn nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Tiểu Phong Nhi, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi lại đặc biệt như vậy, có thể nói yêu đương với một hộ vệ.”

Vân Lạc Phong nhìn về phía Cao Thiếu Thần: “Thật sự ánh mắt của ta không tồi, nếu không cũng sẽ không phát hiện được một người nam nhân đặc biệt như Vân Tiêu!”

Đột nhiên lòng Cao Thiếu Thần trầm xuống, hắn hít một hơi thật sâu mới ngăn cản dược sự không thoải mái ở trong lòng.

“Một khi đã như vậy, bổn hoàng tử sẽ không quấy rầy ngươi. Tiểu Phong Nhi, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ những gì bổn hoàng tử nói.”

Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, cơ thể lười biếng dựa vào người Vân Tiêu: “Tứ hoàng tử, ta và ngươi cũng không thân thiết như vậy, cho nên ngươi nên đổi cách xưng hô với ta thì tốt hơn, nếu không dễ làm người không biết hiểu lầm, sẽ làm bẩn thanh danh.”

Cao Thiếu Thần đã bình thường trở lại sau lúc đầu bị đả kích, ưu nhã cười nói: “Hiểu lầm không phải càng tốt hay sao? Huống chi, bổn hoàng tử cũng không sẽ không sợ bị bẩn thanh danh.”

Sau khi nói xong những lời này, ánh mắt của hắn nhịn không được liếc nhìn Vân Tiêu dang đứng một bên, trên dung nhan tuấn mỹ kia mỉm cười càng sâu.

“Xin lỗi.” Trên mặt Vân Lạc Phong là sự liều lĩnh: “Ta nói không phải là làm bẩn thanh danh của ngươi mà là sợ thanh danh của ta bị hủy trong chốc lát! Dù sao ngươi cũng không xứng với ta.”

Nếu là nữ tử khác khi cự tuyệt nam nhân, chắc chắn sẽ nói ta không xứng với ngươi, ngươi nên đi tìm một nữ nhân khác tốt hơn.

Chỉ có nàng, mới có thể liều lĩnh nói một câu “ngươi không xứng với ta” như thế!
 
Chương 258: Người Thiên gia tới (4)


Editor: QR2

Thật sự, với thân phận và thực lực hiện giờ của Cao Thiếu Thần hoàn toàn không xứng với nàng.

Đột nhiên dung nhan tuấn mỹ của Cao Thiếu Thần trầm xuống: “Vậy hắn thì xứng đôi với ngươi?”

Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhướng mày: “Không sai.”

“Lý do? Bổn hoàng tử muốn biết lý do.”

“Bởi vì…” Vân Lạc Phong dừng một chút: “Hắn sạch sẽ hơn ngươi, thuần khiết hơn ngươi, nghe lời hơn ngươi, dáng người tốt hơn ngươi, hơn nữa hắn nguyện ý cùng ta nhất sinh nhất thế nhất song nhân!”

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân!

Đây là tình yêu mọi nữ nhân đều mong ước được sở hữu nhưng trên đời này có bao nhiêu người nguyện ý thực hiện?

Trong lòng Cao Thiếu Thần giống như bị đánh mạnh, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, nghe được những lời Vân Lạc Phong nói, trong lòng hắn sẽ khó chịu như thế.

Chẳng lẽ, hắn yêu Vân Lạc Phong?

Không! Tuyệt đối có khả năng, trong lòng hắn tuyệt đối không có tình yêu! Sở dĩ muốn đoạt được Vân Lạc Phong cũng là vì muốn nàng trở thành thế lực của mình! Mà loại cảm xúc khó chịu trong lòng này khẳng định là do mình thế này mà bại trong tay một tên thị vệ.

Nghĩ đến đây, Cao Thiếu Thần nở nụ cười tự giễu, hắn thân là con cháu hoàng thất căn bản sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào!

“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này quả thực không sai.” Cao Thiếu Thần nhếch môi cười nhạt. nói: “Nếu ngươi đã có sự lựa chọn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà ta vẫn hy vọng ngươi có thể liên thủ với ta, cùng nhau đối phó Cao Lăng! Cáo từ.”

Nói xong câu đó, Cao Thiếu Thần chắp tay, vội vàng xoay người rời đi, hắn sợ chính mình ở lại chỗ này, sẽ nhịn không được động thủ với Vân Tiêu!

Cho dù hắn không yêu Vân Lạc Phong, thân là một người nam nhân, tự tôn cũng không cho phép hắn bại bởi những người nam nhân khác!

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải khắc chế chính mình! Không được động thủ bên trong phủ tướng quân!

Cao Thiếu Thần vội vàng rời đi, không hề chú ý tới phía sau lưng hắn, có một đôi mắt lãnh khốc trước sau nhìn hắn chăm chú…

Vân Tiêu mặt không biểu tình, trên khuôn mặt nhìn không ra bất luận manh mối gì nhưng chỉ có Tần Nguyên tránh ở chỗ tối mới biết, lần này Cao Thiếu Thần gặp phải tai ương rồi! Ai bảo hắn muốn đoạt chủ mẫu?

Bất quá, chuyện mà Tần Nguyên không nghĩ tới chính là chủ tử nhà mình lại có thể nghĩ thông suốt? Có thể hiểu được dùng loại phương pháp này để xua đuổi tình địch?

Chậc, chậc, thật sự là làm người ta phải lau mắt mà nhìn.



Trong chính điện xa hoa của hoàng cung, Cao Đồ trông thấy một đôi nam nữ đi vào trong điện, vội vàng đi lên nghênh đón, sắc mặt cung kính nói: “Thiên Ngọc thiếu gia, Thiên Kha tiểu thư, không nghĩ các ngươi sẽ đến trước, ta không tiếp đón từ xa, thật sự xin lỗi.”

Hắn không nghĩ tới, người Thiên gia phái tới lại là hai thiên tài xuất chúng nhất trong dòng chính, qua đó có thể thấy bọn họ coi trọng Mộ vô song đến cỡ nào.

“Ừ.”

Thiên Kha lạnh nhạt gật đầu, sắc mặt lạnh băng nói: “Mộ Vô Song ở đâu?”

“Thiên Kha tiểu thư, xin các người chờ một lát, ta đã phái người đi truyền Vô Song và khuyển tử của ta, bọn họ sẽ nhanh chóng về tới.”

Ở trước mặt hai người, Cao Đồ cũng không dám có một chút vô lễ hay bất kính nào, ngay cả tự xưng cũng thay đổi.

“Đúng rồi,” Cao Đồ nghĩ tới chuyện gì, con ngươi chuyển động vài cái: “Ta biết trên đường hai vị tới đây khẳng định đã nghe nói chuyện của khuyển tử và Vô Song, thật sự mọi chuyện đều là vu hãm, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không đến cái Trúc Lâu gì đó để bán mình, đều là do Vân Lạc Phong Vân gia ghen ghét Vô Song có thể gả cho khuyển tử nên truyền bá ra lời đồn như vậy, thật sự lúc đó bọn họ chỉ là đi ra ngoài rèn luyện mấy tháng, cũng không có xảy ra chuyện bán mình.”

Thiên Kha nhẹ nhíu mày, đối với sự tích n của Mộ Vô Song và Cao Lăng, nàng không có một chút hứng thú nào! Dù sao nàng tới nơi này tiếp cận Mộ Vô Song cũng là vì thể chất của Mộ Vô Song vô cùng thích hợp trở thành dược nhân cao cấp chứ không phải muốn bồi dưỡng nàng!

Vì vậy Mộ Vô Song trong sạch hay không trong sạch có quan hệ gì với nàng? Ngay cả Cao Lăng kia thật sự trở thành phu thê với Mộ Vô Song, nàng cũng không ngại có thêm một dược nhân cấp thấp!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom