Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 100


“@Triệu Viện Viện, dưa của cô có đảm bảo không?”

“Lầu trên nói nhảm à? Người ta show cả thư tình của cha mẹ rồi, còn không phải sự thật sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu tình cảm không tốt thì giữ lại thư tình làm gì? Còn hơn hai mươi năm nữa chứ.”

“Ha ha ha, lại tin vào tình yêu.”

“Con gái tiểu tam đâu mau ra đây!”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm đăng weibo: Thấy tất cả mọi người đều đăng thư tình nên tôi cũng đăng một bức!

Cùng một bức thư tình, cùng nét chữ, nam chính bày tỏ tình yêu nồng nàn, nóng lòng giải thích là vị đồng chí Triệu kia quấy rầy ông ta, trái tim ông ta chỉ hướng về người nhận mà thôi.

Chữ ký là “Tây Hồ yêu em”.

Thời gian ký tên vừa vặn sớm hơn bức thư Triệu Viện Viện đăng nửa năm.

Đa số quần chúng ăn dưa: Con mẹ nó, bối rối thật đấy!

“@Triệu Viện Viện, ai là tiểu tam?”

“@Triệu Viện Viện, ai là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác?”

“Má ơi, Triệu Viện Viện trông ngang tuổi Lâm Hoài Hạ, xét theo thời điểm viết thư tình, chẳng phải sau khi kết hôn không lâu Lâm Tây Hồ đã lên giường với Triệu Doãn Hi sao?”

“Tam quan tan vỡ!”

Triệu Viện Viện không dám tin, bức thư này nhất định là giả, đúng, nhất định là giả.

Triệu Viện Viện vội vàng đi tìm cha mình: “Cha, mẹ nói, mẹ của Lâm Hoài Hạ là người thứ ba phải không?”

Sắc mặt Lâm Tây Hồ khó coi, mắng: “Con là một cô bé ngoan, sao cứ luôn mồm nói những lời không sạch sẽ như vậy?”

Lúc này là thời điểm tan làm, Triệu Doãn Hi vừa về đến nhà, nghe nói như thế thì cười lạnh: “Viện Viện nói mấy câu thì sao? Lâm Hoài Hạ là con gái của con khốn kia, mắng chửi cũng không được à?”

Triệu Viện Viện chăm chú nhìn cha: “Cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc có phải hay không?”

Lâm Tây Hồ trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-100.html.]

Triệu Viện Viện ngồi xuống khóc.

Triệu Doãn Hi thương con gái nhất, vội vàng ôm cô ta, gay gắt nói với Lâm Tây Hồ: “Ông câm à?”

Hina

Triệu Viện Viện nằm trong lòng mẹ, đưa điện thoại cho bà ta xem.

Triệu Doãn Hi nhìn thấy bức thư tình kia, tức giận không thôi: “Lâm Tây Hồ!”

Sau khi tung thư tình ra, Điền Thanh và Tô Viễn Thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào tình hình trên mạng.

Kỳ lạ, không phải chứ, Triệu Viện Viện kia giở trò, sao lại không trả lời? Chẳng lẽ thừa nhận thật?

Ánh đèn sân khấu trên mạng chuyển hướng, mọi người đều quay đầu mắng chửi Triệu Viện Viện và mẹ cô ta, chẳng lẽ cô ta chấp nhận chịu đựng, đây không giống tính cách của cô ta!

Điền Thanh đột nhiên kích động nói: “Đây rồi, đây rồi!”

Triệu Viện Viện đăng một video có sự góp mặt của Lâm Tây Hồ, giải thích về hai bức thư tình, nói thư tình Lâm Hoài Hạ tung ra là giả, từ đầu đến cuối ông ta chỉ yêu mẹ của Viện Viện. Cũng xin mọi người đừng trách Hoài Hạ, con bé còn non nớt, không hiểu chuyện. Kêu gọi mọi người đừng bùng nổ trên mạng, hãy để sự việc kết thúc tại đây.

Chính chủ ra tay tát vào mặt con gái ruột, người cha này hành động rất đúng mực!

Lâm Hoài Hạ và Tô Viễn Thần không hề cảm thấy buồn bã. Đối với một người đàn ông ích kỷ như thế, bọn họ còn có thể có ý kiến gì?

“Tung ra chứng cứ tiếp theo đi.”

“Được!”

Quần chúng ăn dưa vừa xem hết video, còn chưa kịp gõ bàn phím thì Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại tung ra một tin tức khác, đúng là ăn dưa quên trời quên đất.

Đây là loại giám định gì?

A, xét nghiệm quan hệ cha con cho thấy Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ không có quan hệ huyết thống?

Trời má, đây là ý gì?

Cha ruột chỉ trích tát thẳng vào mặt con gái để bảo vệ cái sừng của bản thân?

Kịch bản không ngừng đảo ngược, các thuật ngữ liên quan đã leo lên top mười hot search.

Lúc này, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại đăng weibo: Mẹ cô Lâm Hoài Hạ qua đời vì bạo bệnh khi cô mới năm tuổi, ông Lâm Tây Hồ rời nhà vào tháng đó và kết hôn với bà Triệu Doãn Hi, sau đó không liên lạc với cô Lâm Hoài Hạ và gia đình hơn hai mươi năm, nếu có bất kỳ liên hệ nào, cũng yêu cầu ông Lâm Tây Hồ tiếp tục kiên định với lựa chọn của mình, đừng làm phiền cô Lâm Hoài Hạ và gia đình nữa. Cảm ơn!
 
Chương 101


Tin tức này vừa truyền ra, những người quen biết nhà họ Lâm ở thị trấn Liễu Giang và thị trấn Thanh Long đều nhao nhao dùng tên thật phát biểu, bọn họ có thể chứng minh Lâm Hoài Hạ là do ông nội cô nuôi lớn. Lúc ông nội Lâm Hoài Hạ qua đời, Lâm Tây Hồ cũng không thèm về nhà.

Vãi thật, làm con trai, làm cha mà lại như thế?

Lập tức trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi, danh tiếng của Lâm Tây Hồ thối đến không ngửi nổi.

Cả nhà họ Triệu lúc này không quan tâm đến tình hình trên mạng, cãi nhau đánh nhau túi bụi.

Lâm Tây Hồ tức phát run: “Triệu Doãn Hi, rốt cuộc Viện Viện có phải con gái của tôi không?”

Triệu Doãn Hi mất kiên nhẫn: “Không phải con gái của ông thì là con gái của ai? Nó gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ là giả?”

“Vậy bằng chứng xét nghiệm ADN kia là thế nào? Bà mau giải thích rõ ràng cho tôi.”

“Giải thích cái gì, ông không tin thì thôi.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi làm xét nghiệm ADN.”

“Làm đi, muốn thì cứ làm, từ nay về sau ông muốn ở lại nhà họ Triệu hay lựa chọn ly hôn thì Triệu Doãn Hi tôi cũng không có ý kiến!”

Lâm Tây Hồ đỏ ngầu cả mắt: “Triệu Doãn Hi, cái loại vô lương tâm! Tôi chịu bao nhiêu nhục nhã vì bà, vậy mà bà lại đối xử với tôi như thế.”

“Ha ha, cái loại ăn bám người khác còn ra vẻ thanh cao!”

Triệu Viện Viện sụp đổ khóc lóc, sai rồi, tất cả đều sai rồi!

“Đừng cãi nhau nữa, cầu xin các người đừng cãi nhau nữa!”

Lúc này, giữa trưa có người tiết lộ tin tức về bữa tiệc nhà họ Tô tổ chức, lòi ra chuyện nhà họ Tô và nhà họ Lâm bế nhầm con!

Ôi, Lâm Hoài Hạ bị mắng nhiều như vậy lại là con gái của nhà họ Tô.

Phần lớn cư dân mạng đều đau lòng cho Lâm Hoài Hạ, đúng là khổ tám đời, vướng phải một mớ hỗn độn như vậy.

Chuyện này cũng trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo nhà họ Triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-101.html.]

Anh trai của Triệu Doãn Hi biết được chuyện này, lập tức tập hợp người trong công ty cướp quyền quản lý.

Triệu Doãn Hi đắc tội với hai con quái vật khổng lồ nhà họ Tô và nhà họ Lục này, nhà họ Triệu còn có đường sống sao?

Chỉ có đuổi Triệu Doãn Hi đi, cúi đầu sống khiêm tốn thì nhà họ Triệu mới thoát được một kiếp. Đây gần như đã trở thành nhận thức chung của phần lớn người nhà họ Triệu và những người điều hành công ty.

Triệu Doãn Hi ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, mọi việc của nhà họ Triệu đều không còn liên quan gì đến bà ta!

Triệu Doãn Hi hận độc người nhà họ Lâm, đang yên đang lành sao bà ta lại rơi vào hoàn cảnh này?

Chờ chuyện này lắng xuống, người nhà họ Lâm ăn tối xong cũng chuẩn bị quay về, ở nhà vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, không thể thiếu người được.

Lâm Tùy Tâm: “Dù sao ngày mai quán ăn vặt nhà họ Lâm không mở cửa, Lâm Hoài Hạ đừng về với mọi người, ở lại nhà họ Tô một đêm cũng được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Em biết rồi, để em đưa mọi người ra ngoài.”

Tiễn người nhà về xong, Lâm Hoài Hạ kéo Lục Nghiễn nũng nịu: “Em muốn uống trà sữa kem dâu.”

Lục Nghiễn cưng chiều nhìn bạn gái: “Được, mua hai ly.”

“Ha ha ha, vậy chúng ta đi thôi, dưới chân núi có quán trà sữa, chúng ta đi bộ xuống đó nhé.”

Tô Viễn Thần không muốn đi xuống: “Mua cho tôi một ly trà sữa trân châu khoai môn.”

“Được.” Lục Nghiễn lập tức đồng ý.

Chỉ cần anh ấy không làm cái đuôi bám theo, muốn uống cái gì anh cũng mua cho.

Biệt thự nhà họ Tô nằm trên núi, đường xuống núi rợp bóng cây xanh, cộng thêm mặt trời đang ngả về tây, đi bộ trên đường núi chỉ cảm thấy mát mẻ, thoải mái, dễ chịu.

Hai người thong thả đi đến chân núi, lưu loát gọi món cô thích, Lâm Hoài Hạ cầm trà sữa trong tay, thoả mãn hút chùn chụt.

Cô đưa trà sữa tới miệng Lục Nghiễn: “Ngon lắm, anh uống một hớp đi.”

Khoé miệng Lục Nghiễn cong lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ném trà sữa đi, kéo Lâm Hoài Hạ quay người chạy về phía ven đường.

Hina
 
Chương 102


Nhưng đã chậm một bước, hai người bị xe đ.â.m trúng, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Doãn Hi điên cuồng cười to, giống như một kẻ điên.

Mọi người ở gần quán trà sữa hoảng sợ lao vào cứu người, người gọi 110, người gọi 120 loạn hết cả lên.

Sợ Triệu Doãn Hi lại phát điên, hai thanh niên kéo bà ta ra khỏi xe, ấn chặt xuống đất.

Những người khác đổ xô đến xem người bị đâm.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

“Còn tỉnh táo không?”

“Bị thương ở đâu?”

“Cố gắng chịu đựng, xe cứu thương sẽ tới ngay!”

“...”

Bên tai ù đi, phải rất lâu sau Lâm Hoài Hạ mới khôi phục ý thức.

Lúc ấy cô được Lục Nghiễn ôm chặt, sau khi bị xe đ.â.m ngã, Lục Nghiễn đã dùng cơ thể đỡ cho cô, cô chỉ đập đầu một cái nên mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Lục Nghiễn là người bị thương nặng nhất, chảy m.á.u ở trán, cánh tay và trên đùi.

Lâm Hoài Hạ hoảng sợ, không kìm được nước mắt: “Lục Nghiễn, Lục Nghiễn, anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi!”

“Cô này, cô đừng động vào bạn trai cô, nếu không có thể làm vết thương của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Được, được, tôi không động, bác sĩ đâu, bác sĩ!”

Hina

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bác sĩ và cảnh sát sắp tới nơi rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm biết Lâm Hoài Hạ bị xe đ.â.m thì hoảng hồn.

Người nhà họ Tô lái xe từ trên núi xuống, người nhà họ Lâm còn chưa rời khỏi thành phố cũng nhanh chóng quay đầu lại.

Ông nội Lục Nghiễn nhận được tin tức cũng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-102.html.]

Cuối cùng lúc tới bệnh viện, người nhà hai bên đều có mặt đầy đủ.

“Hai đứa nhỏ sao rồi?”

Ông cụ Tô nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ Lục: “Yên tâm, vấn đề của cả hai đứa đều không lớn!”

Đúng là xe chạy rất nhanh, nhưng vì địa điểm là đường núi nên tốc độ giảm xuống một chút, lại thêm hai người bọn họ đã tránh qua, tổn thương không quá nghiêm trọng.

Đặc biệt là Lâm Hoài Hạ được Lục Nghiễn bảo vệ, chỉ bị đập đầu chảy máu.

Lục Nghiễn bị thương nặng hơn, gãy tay và xương sườn.

Ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm: “Gãy xương không sợ, người không sao là được rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm đều rất cảm kích Lục Nghiễn, nếu không có Lục Nghiễn che chở, có lẽ Hoài Hạ đã không qua khỏi.

Người phụ nữ Triệu Doãn Hi kia đến để đ.â.m Hoài Hạ, Lục Nghiễn chỉ là bị liên lụy.

Ông cụ Lục: “Hoài Hạ là bạn gái của Lục Nghiễn, Lục Nghiễn bảo vệ Hoài Hạ là đúng.”

Bọn nhỏ không có vấn đề thì đã đến lúc tính sổ.

Triệu Doãn Hi bị bắt, nhưng không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy.

Vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm vào Triệu Doãn Hi, không muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, xem ra bọn họ đã quá nhân từ rồi.

Nhà họ Tô và nhà họ Lục đồng thời ra tay, toàn bộ tài sản của nhà họ Triệu nhanh chóng bị tiêu hủy, người đứng đầu nhà họ Triệu vẫn mắc nợ cả đống, không còn hy vọng giữ được bất kỳ tài sản tiền tiết kiệm hay bất động sản nào.

Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Triệu.

Hai người trước giờ chưa từng làm việc, sẽ sống sót như thế nào đây?

Lần này ra tay, ông cụ Lục phát hiện ra mẹ kế của Lục Nghiễn cũng nhúng tay vào việc này, điều này khiến ông ấy hoàn toàn không thể chấp nhận.

Có hai lựa chọn, hoặc là cút ra nước ngoài hoặc là vào viện điều dưỡng chuyên khoa ở suốt đời.

Dù sao Lục Nghiễn cũng là con trai, ông cụ Lục sẽ thay anh làm tất cả những gì anh khó có thể thực hiện. Ông ấy không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Lục Nghiễn, kể cả con trai ruột của mình.

Cha của Lục Nghiễn đưa mẹ kế anh ra nước ngoài, giây phút hạ cánh, bọn họ phát hiện ra toàn bộ thẻ tín dụng trong tay đều bị khóa, chỉ có thẻ ngân hàng là còn vài chục nghìn đồng.

Một người đàn ông sống an nhàn sung sướng cả đời, một người phụ nữ hợm hĩnh chỉ nghĩ đến tiền, nhìn xem, trước đây bọn họ có thể đồng cam, nhưng sau này còn có thể cộng khổ không?
 
Chương 103


Lục Nghiễn nằm viện nửa tháng, Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh chăm sóc anh.

Nửa tháng sau, Lục Nghiễn theo Lâm Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang ở một thời gian, đợi sức khỏe hoàn toàn tốt hơn mới bàn những chuyện khác.

Lâm Hoài Hạ chăm sóc Lục Nghiễn nửa tháng, quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng đóng cửa nửa tháng.

Thấy cô trở lại thị trấn Liễu Giang, nhóm khách quen đều nhiệt tình chào hỏi cô.

“Hoài Hạ trở về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú Trương đã quan tâm.”

“Ha ha ha, nếu đã ổn cả rồi thì khi nào quán ăn vặt nhà họ Lâm mới mở cửa?”

“Tạm thời hiện tại vẫn chưa mở cửa, mọi người đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.”

“A, vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian nữa sao?”

Ăn bữa sáng vô vị suốt nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được bà chủ nhỏ nhà họ Lâm trở về, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi thêm?

Lâm Hoài Hạ tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.

Nửa tháng không về, mọi việc trong nhà vẫn như cũ, các anh trai chị dâu đã chăm sóc nhà cửa rất tốt.

Lâm Hoài Hạ để Lục Nghiễn ở cạnh phòng ngủ của mình, Lục Nghiễn cười nói: “Trong xe vẫn còn rất nhiều đồ, để anh giúp em lấy.”

Lâm Hoài Hạ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, anh ngoan ngoãn đợi trong phòng là đã giúp em nhiều lắm rồi.”

Lưu loát thu dọn đồ đạc xong, cô vào bếp xem trưa nay nên nấu món gì ngon.

Cơ thể của Lục Nghiễn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Cô gọi điện thoại cho các anh trước, hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm không.

Anh cả, chị dâu và anh hai đều sẽ về, cô quyết định thực đơn cho năm người: Cơm bí đỏ khoai lang, gà hầm nấm hương, thịt bò nướng cà rốt, canh món giò đậu nành rong biển, gan heo xào.

Đương nhiên, ngoại trừ thịt bò và gan heo, các nguyên liệu và gia vị khác đều là lấy từ không gian linh điền hoặc tự mình sản xuất trên núi.

Càng không cho phép Lục Nghiễn vào bếp, anh càng muốn đi theo cô.

Lâm Hoài Hạ vội đuổi anh ra ngoài sân, cầm một nắm hành lá rau thơm đặt trước mặt anh: “Nhặt rau giúp em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-103.html.]

“Được!”

Buổi trưa, mấy người Lâm Diên Đông trở về ăn cơm, nhìn thấy Lục Nghiễn, mọi người đều có thái độ rất tốt. Chuyện xảy ra lần trước đã khiến bọn họ thấy rõ Lục Nghiễn là một người đáng tin cậy.

Sau bữa trưa, mấy người Lâm Diên Đông phải đến nhà máy làm việc, Lâm Hoài Hạ và Lục Nghiễn thì về phòng ngủ trưa.

Hina

Bà Táo theo cô vào phòng: “Khi nào bắt đầu xây sửa miếu Táo Quân?”

Khoảng thời gian này cô bận rộn nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này: “Sẽ xây dựng ngay, lát nữa cháu tìm người đến xem hiện trường, sửa chữa miếu cũng cần làm thủ tục, cháu sẽ nhanh chóng xử lý.”

Bà Táo gật đầu, vẫy đuôi một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, bà Táo đã ít nói hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là do cô ra ngoài nửa tháng, không còn thân thiết với bà ấy nữa?

Hiện tại Lâm Hoài Hạ là người nổi tiếng ở thị trấn Liễu Giang, đã đóng góp rất nhiều tiền thuế và sự nổi tiếng cho bọn họ, bây giờ cô muốn quyên tiền xây sửa miếu Táo quân ở phía đông thị trấn, tuy mọi người không hiểu nhưng vẫn sẵn lòng hợp tác làm việc.

Miếu Táo quân nhanh chóng nhận được giấy phép tu sửa, ngay sau đó, công ty xây dựng đã đến bắt tay vào sửa chữa, một bên khác, những bức tượng thần cũng đang bắt đầu được tạc.

Lục Nghiễn nhờ vào quan hệ, đến chùa Quan Âm nổi tiếng trong thành phố mời một vị trụ trì, giúp đỡ Lâm Hoài Hạ rất nhiều.

Ngày mùng một tháng chạp, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời tượng vào miếu, pháo nổ lốp bốp hơn mười phút, toàn bộ người dân thị trấn Liễu Giang đều biết.

Mọi người đến hóng chuyện mới phát hiện ra, Bồ Tát Thần dược và Thần nông cũng được thờ ở sảnh phụ của miếu Táo quân, ngoài ra còn có một vị Bồ Tát nhỏ, không biết là quản cái gì?

Lâm Hoài Hạ cũng không biết, tìm bà Táo hỏi thăm, hoá ra là người phụ trách vận chuyển.

Người giao đồ ăn à, vậy cô nhất định phải cúng bái cẩn thận, cho thêm chút hương hỏa.

Lâm Hoài Hạ dặn dò trụ trì, mỗi ngày sáng tối đều phải thắp ít nhất ba nén hương, chủ trì vội vàng xác nhận.

Sau khi miếu Táo quân mở cửa, ngày nào bà Táo cũng phải đến đó tản bộ mấy vòng, theo Lâm Hoài Hạ quan sát, vị tổ tông này thật sự rất thích.

Bước sang tháng chạp, công việc kinh doanh của Lục thị bận rộn, Lục Nghiễn không chịu rời khỏi thị trấn Liễu Giang, bị ông cụ Lục đích thân bắt về đi làm.

Lục Nghiễn đi rồi, Lâm Hoài Hạ lại rảnh rỗi, cô nghĩ nên mở cửa quán ăn vặt nhà họ Lâm, hơn nữa, cô còn dự định bán bữa chính.

Nhưng để bản thân không mệt mỏi, bữa chính cũng phải đặt trước, cô quyết định thực đơn, buổi trưa bán năm bàn cho thực khách, về nguyên tắc mỗi bàn không được quá mười người.
 
Chương 104


Lâm Hoài Hạ nghiên cứu công thức nấu ăn của nhà họ Lâm, phát hiện mình đã học được hơn hai mươi món chính trong đó, mở cửa kinh doanh hẳn là không thành vấn đề.

Lâm Hoài Hạ đến bàn bạc với anh cả, hỏi anh cả có muốn tiếp tục làm đầu bếp không. Hai anh em bọn họ sẽ mở rộng quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Chị dâu vội vàng nói: “Được, chị đồng ý thay anh cả em!”

Cô ấy hiểu anh ấy nhất, tuy tài nấu nướng của anh ấy không phải đỉnh cao, nhưng anh ấy vẫn luôn có niềm đam mê đứng bếp.

Lâm Tùy Tâm gõ bàn: “Anh cả, muốn đi thì cứ đi đi, nhà máy đã đi vào quỹ đạo nên sẽ rất bận. Hơn nữa, Lâm Hoài Hạ là một đứa lười biếng, dù có bán bữa chính cũng không bắt anh làm việc từ sáng tới muộn đâu, anh có thời gian cũng có thể tới nhà máy xem xét.”

Lâm Hoài Hạ không vui: “Anh biết cái gì?”

“Hừ, nói về kế hoạch của em trước đi.”

Hina

Lâm Hoài Hạ hắng giọng: “Đại khái cũng giống lời anh hai nói, về sau vẫn phải đặt trước, mỗi ngày đặt năm bàn.”

“Thấy chưa, nói có sai đâu?”

“Hừ, để anh nói hết thì không cho anh cả nói chắc?”

Lâm Hoài Hạ, Lâm Tùy Tâm và Tưởng Đình đều nhìn anh ấy, Lâm Diên Đông nói: “Được, đúng là anh vẫn muốn làm đầu bếp, nếu không thường xuyên nấu ăn, anh sợ sau này sẽ bị thụt lùi quá nhiều.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Vậy chuyện này quyết định vậy đi.”

Xác định thời gian, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, Quán ăn vặt nhà họ Lâm sẽ chính thức mở cửa, đồng thời bắt đầu mở đặt trước bữa chính.

Nhưng việc đặt trước bữa chính không được quảng bá ở thị trấn Liễu Giang, bởi vì giá cả bữa chính quá đắt, về cơ bản chỉ dành cho những người có tiền kia!

Để thu hút đợt khách hàng đầu tiên, Lâm Hoài Hạ đã yêu cầu siêu thị thực phẩm tươi sống đếm top mười khách hàng có mức chi tiêu cao nhất năm nay, mười khách hàng này có thể đưa gia đình đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm dùng bữa miễn phí vào bất kỳ ngày nào trong tuần tới.

Có chuyện tốt như vậy?

Sau những ồn ào hai tháng qua, ai cũng biết chủ Quán ăn vặt nhà họ Lâm là con gái út nhà họ Tô, cũng là người sở hữu nông trường Bé tươi xanh.

Đến đó ăn cơm, có phải sẽ được ăn rau củ nông trường Bé tươi xanh trồng? Có phải sẽ được ăn gia cầm nông trường Bé tươi xanh nuôi?

Lâm Hoài Hạ đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn là như vậy rồi!

Heo nuôi cũng đã lớn, cô dự định tuần sau sẽ thịt một con đãi khách.

Oa oa, bọn họ chưa được ăn thịt heo của Bé tươi xanh, phải đến nếm thử.

Đúng như kế hoạch của Lâm Hoài Hạ, đến giờ ăn sáng thứ hai, khách hàng chật kín, chuẩn bị nguyên liệu gấp đôi trước khi đóng cửa quán ăn cũng không đủ, chưa đến mười giờ đã bán hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-104.html.]

Tiễn khách ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đón khách ăn trưa.

Tô Viễn Thần được Lâm Hoài Hạ đào tạo nấu nướng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, làm việc mệt mỏi quá đi.

Lâm Hoài Hạ: “Đừng có nằm, vào bếp ngồi nghỉ ngơi tiện thể xem anh cả nấu nướng thế nào đi.”

Đối diện sân trước nhà họ Lâm là phòng ăn, bên trái là phòng bếp.

Phòng bếp mở cửa sổ lớn nhìn ra sân, lúc này một đám nhóc con háu ăn chạy tới đứng dựa vào cửa sổ nhìn vào trong bếp.

Hít hít, thơm quá đi!

“Chị Hoài Hạ, em muốn ăn thịt thịt.”

Hôm nay người nhà họ Điền cũng tới, bạn nhỏ Tử Tử đáng yêu nóng vội không thôi.

Lâm Hoài Hạ bưng một bát thịt heo chiên giòn đặt lên bàn nhỏ, theo sau là một đám trẻ con bám đuôi cô.

“Không được tranh giành, phải chia sẻ ăn cùng nhau.”

Tử Tử hiểu chuyện gật đầu: “Em sẽ chia cho bọn họ.”

Lâm Hoài Hạ xoa đầu đứa bé, ngoan quá!

Ngày mở cửa đầu tiên, không chỉ có người nhà họ Điền mà còn có cả nhà Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn đưa ông cụ Lục tới. Bọn họ không được tính vào năm bàn khách hôm nay.

Không cần phải nói, thức ăn hôm nay đã giành được sự ưu ái của mọi người, những vị khách kia còn chưa rời khỏi bàn đã đặt trước chỗ cho lần sau.

Lâm Hoài Hạ cười tủm tỉm nói: “Xin vui lòng xếp hàng ở quầy để đặt lịch.”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm có vị thế đặc biệt ở thị trấn Liễu Giang, mọi người rất nhanh đã biết có rất nhiều khách hàng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn trưa.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán bữa chính, tuyệt vời, bọn họ cũng muốn đi ăn.

Nếu phải đặt trước, năm bàn một ngày thì không thành vấn đề, bọn họ sống ở thị trấn Liễu Giang, chẳng lẽ còn sợ bị người ngoài cướp?

Nhưng giá cả không thân thiện lắm, một bàn bắt đầu từ năm con số.

Vậy... cái giá này, hình như đúng là không ăn được rồi!

Hu hu hu~ Vẫn là giá bữa sáng phải chăng!

Sau khi quán ăn vặt nhà họ Lâm bắt đầu phục vụ bữa chính cao cấp, danh tiếng không còn giới hạn ở thị trấn Liễu Giang và trên mạng nữa mà còn trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu, nếu không phải vị trí nằm hơi xa khu trung tâm thành phố, chắc chắn sẽ là sự lựa chọn hàng đầu để mọi người đãi khách.
 
Chương 105


Cũng có nghĩa là, vì thị trấn Liễu Giang cách xa khu trung tâm thành phố nên Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhận ít tiệc kinh doanh hơn, hầu hết vẫn là bữa tối liên hoan gia đình.

Buổi sáng đến thị trấn Liễu Giang đi dạo một vòng, câu cá trên sông Liễu Giang, hoặc dắt con lên núi bắt gà vịt, vào nông trường hái rau củ quả, chờ đến trưa ăn cơm xong mang đi. Buổi chiều lái xe trở về thành phố, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Lịch trình trong ngày khá thoải mái, cơ thể không mệt mỏi, chơi bời vui vẻ.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa đến ngày hai mươi hai tháng chạp là đóng cửa, mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới mở lại.

Các thực khách oán niệm không thôi, vốn tưởng có thể đưa cả nhà đi ăn ngon vào dịp nghỉ Tết xuân, kết quả người ta lại đóng cửa.

Ha ha ha, tự làm chủ bản thân thật tốt.

Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng chạp, người nhà họ Lâm chuẩn bị chu đáo, đến miếu Táo quân thắp hương, tiễn Táo quân lên trời.

Ngay cả Tô Viễn Thần cũng bị gọi đến từ hôm qua.

Hôm nay là ngày lễ lớn của miếu Táo quân, trụ trì đã dậy từ năm giờ sáng để quét dọn chính điện và chờ người nhà họ Lâm đến.

Lúc ra ngoài, bà Táo vốn không thích bị người khác ôm đã nhảy vào vòng tay của Tô Viễn Thần.

“A, cho tao bế à.”

“Meo~”

Mèo con dụi dụi cằm anh ấy, khiến Tô Viễn Thần sướng đến phát điên.

“Bình thường con mèo này ăn nhiều thế mà không béo lên nhỉ?”

“Đây là giống mèo không lớn à?”

“Nhìn không giống lắm.”

Cả nhà vừa đi vừa trò chuyện, đến miếu Táo quân đã thấy trụ trì đang đứng ở cổng chờ bọn họ.

Lúc thắp hương, Lâm Hoài Hạ chợt nhận thấy mèo con nhảy lên chân tượng Táo quân, dịu dàng nhìn bọn họ.

“Ta đi đây, mọi người ở lại tốt nhé.”

Một vầng sáng trắng nõn bay ra khỏi cơ thể mèo con, nhập vào trong bức tượng.

Lâm Hoài Hạ nắm tay Tô Viễn Thần đứng bên cạnh: “Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”

Hina

“Nghe thấy gì?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể nói nên lời.

Anh cả và anh ba ngồi xổm ở đó đốt tiền giấy.

“Miếu Táo quân này có ông Táo, cũng có bà Táo, bọn họ là một gia đình à?”

“Chắc thế?”

“Tên bọn họ là gì?”

“Ông Táo thì anh không biết, bà Táo hình như tên là Cao Lan Anh?”

“Không phải là họ Vương à?”

“Không biết, truyền thuyết nhiều lắm, em đi hỏi trụ trì xem sao?”

Ông ba sửng sốt một chút: “Hình như mẹ Hoài Hạ cũng tên là Cao Lan Anh?”

Lâm Hoài Hạ mở to mắt, cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-105-hoan.html.]

Bà Táo biết nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, lần đầu tiên đến đã thoải mái quen thuộc như nhà mình, còn có…

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần, giống như nhận ra điều gì đó.

“Meo!”

Mèo con cọ xát bắp chân Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ bế nó lên, chính là một con mèo con.

Tô Viễn Thần không vui: “Ê, tên nhóc này, vừa rồi tao bế mày tới đây, sao bây giờ lại bỏ rơi tao rồi?”

Về đến nhà, Lâm Hoài Hạ chạy về phòng ngủ kiểm tra lần nữa, không gian linh điền vẫn còn đó.

Trải qua một năm phát triển, không gian linh điền đã trở thành một khu vực rộng lớn, có đầy đủ các loại trái cây, rau củ, ngũ cốc.

Lúc này cô vẫn còn hoảng nên gọi điện cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn vừa họp cuối năm xong, nhìn thấy cô gọi thì cười nghe máy.

“Hạ Hạ, nhớ anh không?”

Nghe được giọng nói của anh, Lâm Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường.

“Ừm, em nhớ anh lắm, bao giờ anh mới đến thăm em.”

“Lát nữa anh đến ngay, để lại cơm trưa cho anh nhé!”

“Được, em chờ anh tới!”

Chị dâu đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Em vừa về đã chui vào phòng, anh cả em còn tưởng tâm trạng em không tốt, bảo chị qua dỗ dành em, hoá ra là em bận gọi điện thoại cho Lục Nghiễn! Mới không gặp chút thôi đã không chịu được rồi, chị thấy là hai đứa nên lấy nhau luôn đi.”

Tô Viễn Thần đang ăn trái cây trong phòng khách lớn tiếng phản đối: “Em không đồng ý!”

Lâm Hoài Hạ cười bước ra khỏi phòng, bên ngoài sân, ánh nắng chói chang hiếm có.

“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi!”

Chờ khi anh đến, cô sẽ hỏi anh ngay: Lục Nghiễn, chúng ta kết hôn được không?

Anh sẽ trả lời thế nào?

Lâm Tùy Tâm ít khi tốt bụng, âm thầm thông báo cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn đã lái xe ra khỏi thành phố quay đầu xe, vội vàng mua một bó hoa hồng lớn, lại chạy về nhà lấy chiếc nhẫn đặt sẵn từ trước, lập tức phóng đến thị trấn Liễu Giang.

Cũng đã mười hai giờ, cơm trưa chuẩn bị xong hết rồi mà Lục Nghiễn vẫn chưa đến.

Lâm Tùy Tâm gọi Lâm Hoài Hạ: “Ra ngoài xem Lục Nghiễn đã đến chưa.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chiếc xe quen thuộc thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô.

Giữa mùa đông, Lục Nghiễn đổ mồ hôi, lấy từ ghế sau ra một bó hoa nhét vào tay cô.

Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh, anh đến cầu hôn!”

Lâm Hoài Hạ nhìn tay cầm nhẫn của anh đang run rẩy, không khỏi mỉm cười!

Cô đưa tay ra: “Em đồng ý!”

Năm nay có được có mất, cũng có nhân có quả!

Ánh nắng chiếu vào hai người, hôm nay mọi thứ thật đẹp!
 
Chương 41


Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.

Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”

Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”

“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”

“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”

Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”

Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.

Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.

Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”

“Nhiều nhất hai mươi cân.”

Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”

Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”

Hina

Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.

Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”

Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”

“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”

“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”

Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.

Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-41.html.]

“Điền Thanh cô buông ra.”

“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”

“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”

Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”

Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”

“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”

Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?

Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.

“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”

Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.

Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.

Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.

“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”

“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”

Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.

Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.

Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
 
Chương 41


Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.

Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”

Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”

“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”

“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”

Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”

Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.

Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.

Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”

“Nhiều nhất hai mươi cân.”

Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”

Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”

Hina

Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.

Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”

Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”

“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”

“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”

Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.

Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-41.html.]

“Điền Thanh cô buông ra.”

“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”

“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”

Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”

Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”

“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”

Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?

Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.

“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”

Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.

Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.

Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.

“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”

“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”

Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.

Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.

Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
 
Chương 42


Từ Thanh Trúc đi tới nói: “Cậu muốn nhận thầu à, mẹ tớ biết cái này đấy, hai năm trước chú họ tớ nhận thầu một mảnh đất ở thị trấn phía Tây trồng khoai tây, mẹ tớ cũng đi cùng.”

“Bác Vương từ quê về chưa?”

Hina

“Về rồi, hôm nay đang ở cửa hàng.”

“Đi, đưa tớ đi gặp mẹ cậu.”

Bà Vương biết Lâm Hoài Hạ muốn nhận thầu đất, còn là mảnh gần nhà thì trực tiếp báo giá: “Mảnh đất ấy hạng ba, hai trăm năm mươi đồng một mẫu.”

“Vậy còn mảnh trên núi thì sao ạ?”

“Đất núi à, năm ngoái bác hỏi thăm hình như là hai mươi tám đồng một mẫu, giá hơi cao, chăn nuôi cũng không có lời.”

Lâm Hoài Hạ: “Không sao, cháu không chăn nuôi quy mô lớn, chỉ trồng vài loại rau củ, nuôi một ít gà vịt tự tiêu dùng thôi.”

“Người ta không cho thuê ít hơn năm mẫu đâu.”

“Chắc chắn không dưới năm mẫu ạ.”

Bác Từ nhịn không được hỏi: “Cháu không về thành phố làm việc à?”

“Tạm thời thì không, cháu muốn tự làm truyền thông, trồng một ít rau quả, sau đó mở quán ăn nhà họ Lâm.”

“Mở quán ăn? Việc này rất mệt mỏi.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Làm gì mà chẳng mệt ạ? Tự mình làm chủ, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa cháu nghĩ, ông nội cũng muốn quán ăn nhà họ Lâm tiếp tục được mở.”

Bà Vương thở dài: “Cháu nghĩ kĩ là được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Cháu suy nghĩ kỹ rồi.”

Chờ đợi hai ngày, đến thứ hai, có bà Vương dẫn đường, bọn họ đã dễ dàng tìm được bộ phận chịu trách nhiệm cho nhận thầu đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-42.html.]

Bà Vương tràn đầy khí thế: “Tiểu Vương à, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể không nể mặt chúng ta. Không nói mảnh đất phía đông thị trấn, giá đất núi các cháu báo cũng quá cao, giá cao như vậy ai mà thèm thuê? Không có ai thuê, vậy chẳng phải không kiếm được một xu nào sao.”

“Dì Vương, giá này thực sự không cao, khu vực xung quanh đều là giá này, giá của chúng cháu còn rẻ hơn thị trấn Nam Pha nhiều.”

“Đừng lừa dì, thị trấn Nam Pha cách thành phố có năm mươi cây, gần hơn chúng ta một nửa, giá cao hơn là chuyện bình thường. Hơn nữa, trên sườn ngọn núi nhỏ của thị trấn Nam Pha, người ta làm nông trường để giải trí chứ không chăn nuôi, sao mà giống nhau được?”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn ở bên cạnh, lặng lẽ cổ vũ ủng hộ bà Vương.

Cuối cùng, bà Vương đã dùng miệng lưỡi sắc bén mặc cả được ba đồng, giá đất núi giảm từ hai mươi tám đồng xuống còn hai mươi lăm đồng.

Thống nhất giá cả xong, người kia hỏi cô: “Cô muốn nhận thầu bao nhiêu đất?”

Lâm Hoài Hạ vội nói: “Mười mẫu đất núi, mười mẫu đất thường?”

“Mười mẫu? Cô mặc cả với tôi cả buổi chỉ vì mười mẫu đất?” Người kia không thể tin được!

Lâm Hoài Hạ cười xấu hổ: “Tôi nghe nói có thể nhận thầu từ năm mẫu, sao giờ lại không được rồi? Vậy các anh cho thầu ít nhất là bao nhiêu mẫu?”

“Muốn làm nông trường ít nhất cũng phải một trăm mẫu chứ.”

Một trăm mẫu? Cô chỉ nuôi mấy con gà, cần một trăm mẫu đất núi làm gì?

“Quy định trợ cấp trồng trọt nông nghiệp chỉ trợ cấp cho các hợp đồng có diện tích từ một trăm mẫu trở lên, mười mẫu đất này của cô thật sự là…”

“Cô cần ít quá, chúng tôi khó mà xử lý được. Hay là thế này, đất ở phía đông thị trấn, trừ mảnh cô nhìn trúng ra còn ba mảnh nữa, tổng cộng là tám mươi mẫu, nếu cô nhận thầu tất cả, tôi sẽ cấp cho cô ba mươi mẫu đất rừng dưới chân núi kia.”

“Tôi nói cô nghe, đất của cô nằm dưới vùng núi đó, nếu thầu chung sẽ dễ quản lý hơn. Lại nói, mảnh đất núi kia hơi cao, cô có thể xây một căn nhà trên sườn núi, lắp camera, cũng tiện quan sát quản lý phía dưới.”

“Cô bé này nhìn cô không giống người có thể chịu khổ, trồng trọt chắc chắn là hiện đại hóa, đất nhỏ quá sẽ không sử dụng được máy móc nông nghiệp đâu.”

Điền Thanh nhỏ giọng nói: “Tớ thấy bọn họ nói cũng đúng, tám mươi mẫu cũng không nhiều.”
 
Chương 42


Từ Thanh Trúc đi tới nói: “Cậu muốn nhận thầu à, mẹ tớ biết cái này đấy, hai năm trước chú họ tớ nhận thầu một mảnh đất ở thị trấn phía Tây trồng khoai tây, mẹ tớ cũng đi cùng.”

“Bác Vương từ quê về chưa?”

Hina

“Về rồi, hôm nay đang ở cửa hàng.”

“Đi, đưa tớ đi gặp mẹ cậu.”

Bà Vương biết Lâm Hoài Hạ muốn nhận thầu đất, còn là mảnh gần nhà thì trực tiếp báo giá: “Mảnh đất ấy hạng ba, hai trăm năm mươi đồng một mẫu.”

“Vậy còn mảnh trên núi thì sao ạ?”

“Đất núi à, năm ngoái bác hỏi thăm hình như là hai mươi tám đồng một mẫu, giá hơi cao, chăn nuôi cũng không có lời.”

Lâm Hoài Hạ: “Không sao, cháu không chăn nuôi quy mô lớn, chỉ trồng vài loại rau củ, nuôi một ít gà vịt tự tiêu dùng thôi.”

“Người ta không cho thuê ít hơn năm mẫu đâu.”

“Chắc chắn không dưới năm mẫu ạ.”

Bác Từ nhịn không được hỏi: “Cháu không về thành phố làm việc à?”

“Tạm thời thì không, cháu muốn tự làm truyền thông, trồng một ít rau quả, sau đó mở quán ăn nhà họ Lâm.”

“Mở quán ăn? Việc này rất mệt mỏi.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Làm gì mà chẳng mệt ạ? Tự mình làm chủ, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa cháu nghĩ, ông nội cũng muốn quán ăn nhà họ Lâm tiếp tục được mở.”

Bà Vương thở dài: “Cháu nghĩ kĩ là được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Cháu suy nghĩ kỹ rồi.”

Chờ đợi hai ngày, đến thứ hai, có bà Vương dẫn đường, bọn họ đã dễ dàng tìm được bộ phận chịu trách nhiệm cho nhận thầu đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-42.html.]

Bà Vương tràn đầy khí thế: “Tiểu Vương à, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể không nể mặt chúng ta. Không nói mảnh đất phía đông thị trấn, giá đất núi các cháu báo cũng quá cao, giá cao như vậy ai mà thèm thuê? Không có ai thuê, vậy chẳng phải không kiếm được một xu nào sao.”

“Dì Vương, giá này thực sự không cao, khu vực xung quanh đều là giá này, giá của chúng cháu còn rẻ hơn thị trấn Nam Pha nhiều.”

“Đừng lừa dì, thị trấn Nam Pha cách thành phố có năm mươi cây, gần hơn chúng ta một nửa, giá cao hơn là chuyện bình thường. Hơn nữa, trên sườn ngọn núi nhỏ của thị trấn Nam Pha, người ta làm nông trường để giải trí chứ không chăn nuôi, sao mà giống nhau được?”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn ở bên cạnh, lặng lẽ cổ vũ ủng hộ bà Vương.

Cuối cùng, bà Vương đã dùng miệng lưỡi sắc bén mặc cả được ba đồng, giá đất núi giảm từ hai mươi tám đồng xuống còn hai mươi lăm đồng.

Thống nhất giá cả xong, người kia hỏi cô: “Cô muốn nhận thầu bao nhiêu đất?”

Lâm Hoài Hạ vội nói: “Mười mẫu đất núi, mười mẫu đất thường?”

“Mười mẫu? Cô mặc cả với tôi cả buổi chỉ vì mười mẫu đất?” Người kia không thể tin được!

Lâm Hoài Hạ cười xấu hổ: “Tôi nghe nói có thể nhận thầu từ năm mẫu, sao giờ lại không được rồi? Vậy các anh cho thầu ít nhất là bao nhiêu mẫu?”

“Muốn làm nông trường ít nhất cũng phải một trăm mẫu chứ.”

Một trăm mẫu? Cô chỉ nuôi mấy con gà, cần một trăm mẫu đất núi làm gì?

“Quy định trợ cấp trồng trọt nông nghiệp chỉ trợ cấp cho các hợp đồng có diện tích từ một trăm mẫu trở lên, mười mẫu đất này của cô thật sự là…”

“Cô cần ít quá, chúng tôi khó mà xử lý được. Hay là thế này, đất ở phía đông thị trấn, trừ mảnh cô nhìn trúng ra còn ba mảnh nữa, tổng cộng là tám mươi mẫu, nếu cô nhận thầu tất cả, tôi sẽ cấp cho cô ba mươi mẫu đất rừng dưới chân núi kia.”

“Tôi nói cô nghe, đất của cô nằm dưới vùng núi đó, nếu thầu chung sẽ dễ quản lý hơn. Lại nói, mảnh đất núi kia hơi cao, cô có thể xây một căn nhà trên sườn núi, lắp camera, cũng tiện quan sát quản lý phía dưới.”

“Cô bé này nhìn cô không giống người có thể chịu khổ, trồng trọt chắc chắn là hiện đại hóa, đất nhỏ quá sẽ không sử dụng được máy móc nông nghiệp đâu.”

Điền Thanh nhỏ giọng nói: “Tớ thấy bọn họ nói cũng đúng, tám mươi mẫu cũng không nhiều.”
 
Chương 43


Giá không đắt nhưng đất quá rộng, cô sợ không đủ khả năng chăm sóc.

Điền Thanh: “Trồng hiện đại hoá, gieo hạt, quản lý, thu hoạch đều phải sử dụng máy móc, sao lại không có khả năng chăm sóc? Hơn nữa cậu còn quản lý quán ăn nhà họ Lâm, chắc chắn phải mời người có chuyên môn quản lý nông trường.”

Lâm Hoài Hạ tính toán số tiền tiết kiệm trong túi, cắn răng quyết định đồng ý.

Nhân viên chính quyền thị trấn cười nói: “Vậy là xong, hôm nay tôi sẽ làm thủ tục cho cô, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó.”

“Được, cảm ơn.”

Vốn chỉ định nhận thầu mười mẫu đất, bây giờ cả đất rừng và đất thường cộng lại một trăm mẫu. Cô phải bắt đầu tìm hiểu về trồng trọt quy mô lớn càng sớm càng tốt, bây giờ đã là mùa xuân, không thể trì hoãn được nữa.

Điền Thanh: “Việc này không khó, nhà tớ có người thân làm lĩnh vực này, để tớ nhờ người tới giúp kiểm tra tình hình bên này, làm công tác chuẩn bị trước.”

Lâm Hoài Hạ ôm lấy vòng eo thon gọn của Điền Thanh, nũng nịu nói: “Chị em, nhờ cậu hết đó.”

“Ha ha, ngoan, chị bảo kê cưng.”

“Chị em, cậu hỏi lại người thân cậu mua máy móc nông nghiệp ở đâu, giá ưu đãi một chút, tớ sợ không đủ tiền.”

Hina

“Được, để tớ!”

Điền Thanh là người có chống lưng, họ hàng nhà cô ấy cũng có tiếng, Điền Thanh gọi một cuộc điện thoại, sáng sớm hôm sau người ta đã lái xe tới, sau khi cùng người của chính quyền thị trấn đi một vòng trở lại thì nói thẳng với Lâm Hoài Hạ: “Mảnh đất cháu nhận thầu hơi nhỏ.”

Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mảnh đất này rất nhỏ!

Người kia còn nói: “Nhưng các cháu chỉ trồng cho vui thì cũng được.”

Điền Thanh: “Chú Điền Thành, không phải đất của cháu, là của Hoài Hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-43.html.]

Điền Thành gật đầu, nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chú nghe Điền Thanh nói, cháu định trồng lúa nước à?”

“Ngoài lúa ra, cháu còn định trồng một chút rau củ. Đất rừng trên núi sẽ dùng để nuôi gà, vịt, heo, tốt nhất trồng thêm một ít cây ăn quả.”

Điền Thành: “Chú nói ý kiến của chú nhé, đất của cháu vốn không lớn, trồng lúa nước cũng được, ít ra gần đó còn có sông Liễu Giang. Nhưng nếu trồng rau, chú đề nghị không nên trồng quá nhiều loại, như vậy sẽ rất khó quản lý. Còn đất rừng trên sườn núi, hệ thống bảo vệ rừng núi của các cháu được chấp hành nghiêm ngặt, không có nhiều không gian trống, nếu cháu muốn trồng cây ăn quả sẽ không đủ quy mô, nhưng chăn nuôi thì được.”

“Còn giá máy móc nông nghiệp thì sao ạ?"

“Hiện nay một hệ thống tưới tiêu có giá từ hai trăm đến ba trăm nghìn đồng, máy móc nông nghiệp cỡ trung bình có giá hàng nghìn, hàng chục nghìn hoặc hàng trăm nghìn đồng, còn phải xem cháu muốn thuê hay muốn mua, cái này khó nói, cụ thể phụ thuộc vào lựa chọn của cháu. Chi phí sản xuất rau củ bao gồm hạt giống, nhân công, phân bón… được tính vào khoảng ba nghìn đến tám nghìn đồng một mẫu, chi phí của các loại rau củ cũng khác nhau. Ngoài ra, cháu còn phải xây dựng nhà kho, đường, kênh rạch... Tóm lại, nếu muốn trồng hiện đại hoá thì nên chuẩn bị ít nhất hai đến ba triệu trong giai đoạn đầu.”

Vốn khởi nghiệp này chưa bao gồm chăn nuôi.

Lâm Hoài Hạ tính nhẩm ngân khố nhỏ của mình, số tiền trong túi cô còn chưa đủ vốn ban đầu.

Lâm Hoài Hạ nhìn Điền Thanh: “Tớ định bán hai trăm cân gạo tơ vàng.”

“Thật sao?” Hai mắt Điền Thanh sáng lên.

“Thật.”

“Vậy thì tốt quá, tớ mua hết cho.”

Chú của Điền Thanh đến giúp đỡ, Lâm Hoài Hạ mời ông ấy ăn trưa ở nhà, cũng không có món gì phức tạp, chỉ có cơm trắng, canh thịt rau xanh, thịt khô xào măng mùa xuân và ngọn rau xanh xào.

Điền Thành vùi đầu ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Cháu bán bao nhiêu tiền một cân gạo, chú mua hết.”

Điền Thanh lập tức phản đối: “Không được, chú Điền Thành, nhà cháu cũng muốn mua, nhất định chú hai cháu cũng muốn.”

“Vậy cháu đừng nói với chú hai cháu, hai nhà chúng ta chia nhau.”
 
Chương 43


Giá không đắt nhưng đất quá rộng, cô sợ không đủ khả năng chăm sóc.

Điền Thanh: “Trồng hiện đại hoá, gieo hạt, quản lý, thu hoạch đều phải sử dụng máy móc, sao lại không có khả năng chăm sóc? Hơn nữa cậu còn quản lý quán ăn nhà họ Lâm, chắc chắn phải mời người có chuyên môn quản lý nông trường.”

Lâm Hoài Hạ tính toán số tiền tiết kiệm trong túi, cắn răng quyết định đồng ý.

Nhân viên chính quyền thị trấn cười nói: “Vậy là xong, hôm nay tôi sẽ làm thủ tục cho cô, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó.”

“Được, cảm ơn.”

Vốn chỉ định nhận thầu mười mẫu đất, bây giờ cả đất rừng và đất thường cộng lại một trăm mẫu. Cô phải bắt đầu tìm hiểu về trồng trọt quy mô lớn càng sớm càng tốt, bây giờ đã là mùa xuân, không thể trì hoãn được nữa.

Điền Thanh: “Việc này không khó, nhà tớ có người thân làm lĩnh vực này, để tớ nhờ người tới giúp kiểm tra tình hình bên này, làm công tác chuẩn bị trước.”

Lâm Hoài Hạ ôm lấy vòng eo thon gọn của Điền Thanh, nũng nịu nói: “Chị em, nhờ cậu hết đó.”

“Ha ha, ngoan, chị bảo kê cưng.”

“Chị em, cậu hỏi lại người thân cậu mua máy móc nông nghiệp ở đâu, giá ưu đãi một chút, tớ sợ không đủ tiền.”

Hina

“Được, để tớ!”

Điền Thanh là người có chống lưng, họ hàng nhà cô ấy cũng có tiếng, Điền Thanh gọi một cuộc điện thoại, sáng sớm hôm sau người ta đã lái xe tới, sau khi cùng người của chính quyền thị trấn đi một vòng trở lại thì nói thẳng với Lâm Hoài Hạ: “Mảnh đất cháu nhận thầu hơi nhỏ.”

Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mảnh đất này rất nhỏ!

Người kia còn nói: “Nhưng các cháu chỉ trồng cho vui thì cũng được.”

Điền Thanh: “Chú Điền Thành, không phải đất của cháu, là của Hoài Hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-43.html.]

Điền Thành gật đầu, nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chú nghe Điền Thanh nói, cháu định trồng lúa nước à?”

“Ngoài lúa ra, cháu còn định trồng một chút rau củ. Đất rừng trên núi sẽ dùng để nuôi gà, vịt, heo, tốt nhất trồng thêm một ít cây ăn quả.”

Điền Thành: “Chú nói ý kiến của chú nhé, đất của cháu vốn không lớn, trồng lúa nước cũng được, ít ra gần đó còn có sông Liễu Giang. Nhưng nếu trồng rau, chú đề nghị không nên trồng quá nhiều loại, như vậy sẽ rất khó quản lý. Còn đất rừng trên sườn núi, hệ thống bảo vệ rừng núi của các cháu được chấp hành nghiêm ngặt, không có nhiều không gian trống, nếu cháu muốn trồng cây ăn quả sẽ không đủ quy mô, nhưng chăn nuôi thì được.”

“Còn giá máy móc nông nghiệp thì sao ạ?"

“Hiện nay một hệ thống tưới tiêu có giá từ hai trăm đến ba trăm nghìn đồng, máy móc nông nghiệp cỡ trung bình có giá hàng nghìn, hàng chục nghìn hoặc hàng trăm nghìn đồng, còn phải xem cháu muốn thuê hay muốn mua, cái này khó nói, cụ thể phụ thuộc vào lựa chọn của cháu. Chi phí sản xuất rau củ bao gồm hạt giống, nhân công, phân bón… được tính vào khoảng ba nghìn đến tám nghìn đồng một mẫu, chi phí của các loại rau củ cũng khác nhau. Ngoài ra, cháu còn phải xây dựng nhà kho, đường, kênh rạch... Tóm lại, nếu muốn trồng hiện đại hoá thì nên chuẩn bị ít nhất hai đến ba triệu trong giai đoạn đầu.”

Vốn khởi nghiệp này chưa bao gồm chăn nuôi.

Lâm Hoài Hạ tính nhẩm ngân khố nhỏ của mình, số tiền trong túi cô còn chưa đủ vốn ban đầu.

Lâm Hoài Hạ nhìn Điền Thanh: “Tớ định bán hai trăm cân gạo tơ vàng.”

“Thật sao?” Hai mắt Điền Thanh sáng lên.

“Thật.”

“Vậy thì tốt quá, tớ mua hết cho.”

Chú của Điền Thanh đến giúp đỡ, Lâm Hoài Hạ mời ông ấy ăn trưa ở nhà, cũng không có món gì phức tạp, chỉ có cơm trắng, canh thịt rau xanh, thịt khô xào măng mùa xuân và ngọn rau xanh xào.

Điền Thành vùi đầu ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Cháu bán bao nhiêu tiền một cân gạo, chú mua hết.”

Điền Thanh lập tức phản đối: “Không được, chú Điền Thành, nhà cháu cũng muốn mua, nhất định chú hai cháu cũng muốn.”

“Vậy cháu đừng nói với chú hai cháu, hai nhà chúng ta chia nhau.”
 
Chương 44


“He he, cũng được. Nhưng xét về giá cả chắc chắn sẽ không rẻ. Gạo tơ vàng mà, chú Điền Thành, chú biết chứ?”

Điền Thành rất cao ngạo: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc Lâm chịu thiệt.”

Lâm Hoài Hạ ngượng ngùng cười nói: “Chú là chú của Thanh Thanh, cứ gọi cháu là Hoài Hạ thôi ạ.”

“Được rồi, Hoài Hạ, chú cũng không vòng vo với cháu, cháu định bán giá bao nhiêu?”

“Mười nghìn.”

“Được.”

Hai người bọn họ chia nhau hai trăm cân gạo tơ vàng, chuyển khoản trực tiếp.

Điền Thành là người thẳng thắn, tự mình đến nhà kho bốc gạo, còn giúp Điền Thanh xách gạo ra xe.

Xử lý xong chuyện nhận thầu đất thì Điền Thành phải đi, hôm nay Điền Thanh cũng phải trở về, mang theo gạo và cải ướp, còn có táo và quýt Lâm Hoài Hạ đặc biệt tặng Tử Tử.

Trước khi rời đi, Điền Thành còn nói với Lâm Hoài Hạ: “Hầu hết thành phố trong nước đều có nông trường của chú, có rất nhiều nhân tài quản lý phương diện này, nếu cháu không ngại thì để chú cử một người tới giúp cháu làm trước, cháu thấy sao?”

“Cảm ơn chú Điền Thành, đó chính là vinh hạnh của cháu.”

“Được, vậy ngày mai chú sẽ cử người đến, cậu ấy sẽ cho cháu những gợi ý chi tiết hơn.”

Điền Thanh cười khoát tay: “Chị em, tớ đi trước nhé, cậu làm việc đi, cần gì cứ gọi tớ.”

“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi.”

“Biết rồi.”

Hina

Về đến nhà, bà Táo hiếm khi chủ động nhảy vào lòng cô, Lâm Hoài Hạ nhanh chóng đỡ được bà ấy.

“Cô sắp mở nông trường rồi, vậy khi nào cô bắt đầu đăng video tiếp theo? Hiện tại cô có 1,5 triệu người theo dõi, cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng được 2 triệu.”

Lâm Hoài Hạ chậm rãi đi vào phòng: “Đừng sốt ruột, việc gì cũng phải làm từng bước, tham lam quá không tốt. Hôm nay chúng ta tâm sự vui vẻ nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-44.html.]

Nghe cô nói muốn tâm sự vui vẻ, bà Táo lập tức cảnh giác, vội vàng bỏ chạy, trèo lên cây quýt không chịu xuống.

Con nhóc này tâm cơ thật đấy.

“Cô muốn nói cái gì?”

Lâm Hoài Hạ chống nạnh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu thương lượng với bà ấy: “Bà cũng thấy đấy, nếu không có lý do chính đáng thì cháu không thể lấy đồ trong linh điền ra ngoài mà không bị người khác nghi ngờ, chuyện ngày hôm qua chính là một bài học.”

“Rồi sao?”

“Rồi, cháu muốn hỏi xem, các bà làm thần tiên có phép che mắt nào không, ví dụ như làm người ta nhìn thấy có xe tải tới giao hàng cho cháu, để cháu có thể công khai lấy đồ ra.”

“Không phải cô định mở nông trường sao?”

“Nông trường là phải làm, nhưng tạm thời vẫn nửa vời chưa xong, cháu muốn mở quán ăn cũng cần có nguyên liệu chứ?”

“Bà nghĩ xem, tín ngưỡng của fan hâm mộ trên mạng chân thành, hay tín ngưỡng của người thật mới chân thành?”

Còn phải nói?

Lâm Hoài Hạ tiếp tục tăng giá: “Bà giúp cháu giải quyết chuyện này, chờ khi nào có tiền cháu xây miếu cho các bà.”

Phía đông thị trấn Liễu Giang có một cái miếu Táo quân, nhưng miếu rất nhỏ, chỉ hơn hai mươi mét vuông, còn rách rưới, tường đất gần như đổ nát, không chống đỡ được lâu, có khi chỉ một trận mưa to mùa hè là sụp đổ hết. Loại miếu này cũng không bao giờ được thắp hương, cúng bái.

Nếu bà Táo đồng ý giúp đỡ, sau này cô sẽ quyên góp tiền để sửa chữa ngôi miếu kia.

Xây miếu, bà cụ điên cuồng động tâm.

Lâm Hoài Hạ cũng có thể nhìn ra nhịp tim của bà ấy đập mạnh thế nào.

Lâm Hoài Hạ nắm chắc trong lòng, cười nhẹ một tiếng: “Yêu cầu của cháu đối với các bà mà nói, không khó đâu nhỉ?”

Lâm Hoài Hạ đặc biệt thân thiết nói: “Bà có muốn suy nghĩ thêm không? Vào trong bếp suy nghĩ lại lần nữa? Đến lúc đó cháu sẽ xây cho các bà một cái miếu rộng rãi, đặt hai pho tượng Táo quân, chắc chắn sẽ còn thừa chỗ, nếu những vị Bồ Tát, Thần Dược kia có lòng giúp đỡ bà, cháu cũng có thể đặt tượng bọn họ vào, cùng thắp hương cúng bái, bà thấy đúng không?”

Lâm Hoài Hạ đưa ra ý kiến ​​hay, ngay cả bà Táo cũng không thể từ chối, vậy những thần tiên nhỏ trong miếu Táo quân bọn họ chắc chắn sẽ càng động tâm hơn.
 
Chương 44


“He he, cũng được. Nhưng xét về giá cả chắc chắn sẽ không rẻ. Gạo tơ vàng mà, chú Điền Thành, chú biết chứ?”

Điền Thành rất cao ngạo: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc Lâm chịu thiệt.”

Lâm Hoài Hạ ngượng ngùng cười nói: “Chú là chú của Thanh Thanh, cứ gọi cháu là Hoài Hạ thôi ạ.”

“Được rồi, Hoài Hạ, chú cũng không vòng vo với cháu, cháu định bán giá bao nhiêu?”

“Mười nghìn.”

“Được.”

Hai người bọn họ chia nhau hai trăm cân gạo tơ vàng, chuyển khoản trực tiếp.

Điền Thành là người thẳng thắn, tự mình đến nhà kho bốc gạo, còn giúp Điền Thanh xách gạo ra xe.

Xử lý xong chuyện nhận thầu đất thì Điền Thành phải đi, hôm nay Điền Thanh cũng phải trở về, mang theo gạo và cải ướp, còn có táo và quýt Lâm Hoài Hạ đặc biệt tặng Tử Tử.

Trước khi rời đi, Điền Thành còn nói với Lâm Hoài Hạ: “Hầu hết thành phố trong nước đều có nông trường của chú, có rất nhiều nhân tài quản lý phương diện này, nếu cháu không ngại thì để chú cử một người tới giúp cháu làm trước, cháu thấy sao?”

“Cảm ơn chú Điền Thành, đó chính là vinh hạnh của cháu.”

“Được, vậy ngày mai chú sẽ cử người đến, cậu ấy sẽ cho cháu những gợi ý chi tiết hơn.”

Điền Thanh cười khoát tay: “Chị em, tớ đi trước nhé, cậu làm việc đi, cần gì cứ gọi tớ.”

“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi.”

“Biết rồi.”

Hina

Về đến nhà, bà Táo hiếm khi chủ động nhảy vào lòng cô, Lâm Hoài Hạ nhanh chóng đỡ được bà ấy.

“Cô sắp mở nông trường rồi, vậy khi nào cô bắt đầu đăng video tiếp theo? Hiện tại cô có 1,5 triệu người theo dõi, cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng được 2 triệu.”

Lâm Hoài Hạ chậm rãi đi vào phòng: “Đừng sốt ruột, việc gì cũng phải làm từng bước, tham lam quá không tốt. Hôm nay chúng ta tâm sự vui vẻ nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-44.html.]

Nghe cô nói muốn tâm sự vui vẻ, bà Táo lập tức cảnh giác, vội vàng bỏ chạy, trèo lên cây quýt không chịu xuống.

Con nhóc này tâm cơ thật đấy.

“Cô muốn nói cái gì?”

Lâm Hoài Hạ chống nạnh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu thương lượng với bà ấy: “Bà cũng thấy đấy, nếu không có lý do chính đáng thì cháu không thể lấy đồ trong linh điền ra ngoài mà không bị người khác nghi ngờ, chuyện ngày hôm qua chính là một bài học.”

“Rồi sao?”

“Rồi, cháu muốn hỏi xem, các bà làm thần tiên có phép che mắt nào không, ví dụ như làm người ta nhìn thấy có xe tải tới giao hàng cho cháu, để cháu có thể công khai lấy đồ ra.”

“Không phải cô định mở nông trường sao?”

“Nông trường là phải làm, nhưng tạm thời vẫn nửa vời chưa xong, cháu muốn mở quán ăn cũng cần có nguyên liệu chứ?”

“Bà nghĩ xem, tín ngưỡng của fan hâm mộ trên mạng chân thành, hay tín ngưỡng của người thật mới chân thành?”

Còn phải nói?

Lâm Hoài Hạ tiếp tục tăng giá: “Bà giúp cháu giải quyết chuyện này, chờ khi nào có tiền cháu xây miếu cho các bà.”

Phía đông thị trấn Liễu Giang có một cái miếu Táo quân, nhưng miếu rất nhỏ, chỉ hơn hai mươi mét vuông, còn rách rưới, tường đất gần như đổ nát, không chống đỡ được lâu, có khi chỉ một trận mưa to mùa hè là sụp đổ hết. Loại miếu này cũng không bao giờ được thắp hương, cúng bái.

Nếu bà Táo đồng ý giúp đỡ, sau này cô sẽ quyên góp tiền để sửa chữa ngôi miếu kia.

Xây miếu, bà cụ điên cuồng động tâm.

Lâm Hoài Hạ cũng có thể nhìn ra nhịp tim của bà ấy đập mạnh thế nào.

Lâm Hoài Hạ nắm chắc trong lòng, cười nhẹ một tiếng: “Yêu cầu của cháu đối với các bà mà nói, không khó đâu nhỉ?”

Lâm Hoài Hạ đặc biệt thân thiết nói: “Bà có muốn suy nghĩ thêm không? Vào trong bếp suy nghĩ lại lần nữa? Đến lúc đó cháu sẽ xây cho các bà một cái miếu rộng rãi, đặt hai pho tượng Táo quân, chắc chắn sẽ còn thừa chỗ, nếu những vị Bồ Tát, Thần Dược kia có lòng giúp đỡ bà, cháu cũng có thể đặt tượng bọn họ vào, cùng thắp hương cúng bái, bà thấy đúng không?”

Lâm Hoài Hạ đưa ra ý kiến ​​hay, ngay cả bà Táo cũng không thể từ chối, vậy những thần tiên nhỏ trong miếu Táo quân bọn họ chắc chắn sẽ càng động tâm hơn.
 
Chương 45


“Để ta suy nghĩ cân nhắc.”

Mèo con nhảy khỏi cây quýt, nhanh như chớp chạy vào bếp.

Lâm Hoài Hạ nhếch khóe miệng, ngâm nga một giai điệu trở về phòng ngủ trưa.

Trước khi ngủ cô dạo quanh linh điền một vòng, thuận tiện trồng rau củ ở tất cả chỗ đất trống.

Lần này bước vào, cô phát hiện không gian xung quanh linh điền đã mở rộng rất nhiều, thuận tiện cho cô cất giữ trái cây rau củ.

Lần này cô không thu hoạch hết mà để lại một nửa chờ rau củ tiếp tục sinh trưởng, nở hoa rồi khô héo, để lại hạt giống cho cô làm giống trồng ruộng bên ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngủ một giấc, bà Táo đã làm xong việc.

“Chúng ta đồng ý với yêu cầu của cô, chỉ cần cô hứa trong vòng một năm, khi xây sửa miếu Táo quân sẽ mang tượng Bồ Tát Thần Dược, Thần Nông vào là được.”

“Không thành vấn đề.”

Sau khi đạt được hợp tác, Lâm Hoài Hạ lập tức muốn thử dịch vụ giao hàng của bọn họ.

Bà Táo: “Cô để những thứ muốn chuyển vào vị trí chỉ định trong linh điền đi.”

Lâm Hoài Hạ lại đi vào không gian linh điền, không gian linh điền đã thay đổi lớn, chỗ đất trống bên cạnh linh điền có thêm một khung hình tròn vẽ bằng sơn đỏ.

Cô bỏ vào năm giỏ rau xanh, hai giỏ táo và hai giỏ quýt.

Sau đó nóng lòng đứng đợi ở cổng.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, mùi thơm của thức ăn và khói lửa bay ra từ bếp của người dân trong thị trấn, mọi nhà đều đang chuẩn bị nấu cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-45.html.]

Sau khi tiễn khách hàng mua gạo cuối cùng, hai vợ chồng nhà họ Từ tan làm về nhà thì trông thấy Lâm Hoài Hạ đang đứng ở cổng.

Bà Vương: “Hoài Hạ, đứng đây làm gì thế?”

“Chờ giao hàng ạ.” Cô vừa dứt lời, một chiếc xe bán tải tồi tàn đã lái tới trước cổng nhà.

Hai người mặc trang phục hoà thượng nhảy xuống xe, lưu loát chuyển trái cây và rau củ ra khỏi xe, thậm chí còn lấy ra biên lai cho cô ký tên.

Lâm Hoài Hạ ký xong tò mò nhìn hai người kia, vừa nhìn từ đầu xuống chân, cô đã không nhớ nổi bọn họ trông như thế nào.

Lâm Hoài Hạ cảm thấy kinh ngạc, muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng người ta đã lái xe đi mất.

Bà Vương đi tới nhìn: “A, đây là táo à?”

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy túi, nhặt cho bọn họ một túi trái cây, còn kín đáo đưa cho chú Từ một cây rau xanh to: “Hai bác cầm về ăn đi.”

Bà Vương cắn một miếng táo, cảm thấy hiểu rõ: “Đây có phải táo dạo này nhà cháu mua không? Khỏi phải nói, khác hẳn táo bình thường, ngon thật đấy.”

Bác Từ không nhịn được nói: “Bác cảm giác ăn rau củ và trái cây Hoài Hạ cho xong sức khỏe dạo này tốt hơn nhiều.”

Lâm Hoài Hạ không phủ nhận hay thừa nhận mà chỉ cười nói: “Những loại trái cây rau củ này đúng là khác với những loại bình thường, bao gồm cả loại gạo kia nữa, cháu đã mang đến trung tâm kiểm nghiệm để kiểm tra, giá trị dinh dưỡng rất cao, ăn vào sẽ tốt cho cơ thể.”

“Phải cảm ơn Hoài Hạ nhớ đến các bác, các bác mới có thể được ăn những thứ ngon này. Nghe Thanh Trúc nói gạo kia của cháu bán cả mười nghìn một cân, lúc ấy bác nghe mà sợ muốn chết, gạo này quý như thế, ăn thôi cũng thấy xót ruột.” Bà Vương khoa trương vỗ n.g.ự.c một cái.

“Ha ha ha, bán lấy lời cho người khác mới lấy giá đó, cháu tự mua chắc chắn sẽ không đắt như vậy, các bác cứ yên tâm ăn đi ạ, đừng khách sáo.”

“Không được, cháu mới bắt đầu lập nghiệp, rất tốn kém, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, các bác ăn gì cũng được. Đúng rồi, dạo này giá thịt tăng cao, một cân thịt heo cũng sắp hai mươi đồng, cháu hạn chế đi mua thịt thôi, lát nữa bác bảo bác Từ mang cho cháu ít thịt khô. Cậu của Thanh Trúc cho khá nhiều thịt khô, Thanh Trúc mới đi, bác và bác Từ cũng ăn không hết.”

Hina

“Vậy cháu cũng không khách sáo với bác Vương nữa.”
 
Chương 45


“Để ta suy nghĩ cân nhắc.”

Mèo con nhảy khỏi cây quýt, nhanh như chớp chạy vào bếp.

Lâm Hoài Hạ nhếch khóe miệng, ngâm nga một giai điệu trở về phòng ngủ trưa.

Trước khi ngủ cô dạo quanh linh điền một vòng, thuận tiện trồng rau củ ở tất cả chỗ đất trống.

Lần này bước vào, cô phát hiện không gian xung quanh linh điền đã mở rộng rất nhiều, thuận tiện cho cô cất giữ trái cây rau củ.

Lần này cô không thu hoạch hết mà để lại một nửa chờ rau củ tiếp tục sinh trưởng, nở hoa rồi khô héo, để lại hạt giống cho cô làm giống trồng ruộng bên ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngủ một giấc, bà Táo đã làm xong việc.

“Chúng ta đồng ý với yêu cầu của cô, chỉ cần cô hứa trong vòng một năm, khi xây sửa miếu Táo quân sẽ mang tượng Bồ Tát Thần Dược, Thần Nông vào là được.”

“Không thành vấn đề.”

Sau khi đạt được hợp tác, Lâm Hoài Hạ lập tức muốn thử dịch vụ giao hàng của bọn họ.

Bà Táo: “Cô để những thứ muốn chuyển vào vị trí chỉ định trong linh điền đi.”

Lâm Hoài Hạ lại đi vào không gian linh điền, không gian linh điền đã thay đổi lớn, chỗ đất trống bên cạnh linh điền có thêm một khung hình tròn vẽ bằng sơn đỏ.

Cô bỏ vào năm giỏ rau xanh, hai giỏ táo và hai giỏ quýt.

Sau đó nóng lòng đứng đợi ở cổng.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, mùi thơm của thức ăn và khói lửa bay ra từ bếp của người dân trong thị trấn, mọi nhà đều đang chuẩn bị nấu cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-45.html.]

Sau khi tiễn khách hàng mua gạo cuối cùng, hai vợ chồng nhà họ Từ tan làm về nhà thì trông thấy Lâm Hoài Hạ đang đứng ở cổng.

Bà Vương: “Hoài Hạ, đứng đây làm gì thế?”

“Chờ giao hàng ạ.” Cô vừa dứt lời, một chiếc xe bán tải tồi tàn đã lái tới trước cổng nhà.

Hai người mặc trang phục hoà thượng nhảy xuống xe, lưu loát chuyển trái cây và rau củ ra khỏi xe, thậm chí còn lấy ra biên lai cho cô ký tên.

Lâm Hoài Hạ ký xong tò mò nhìn hai người kia, vừa nhìn từ đầu xuống chân, cô đã không nhớ nổi bọn họ trông như thế nào.

Lâm Hoài Hạ cảm thấy kinh ngạc, muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng người ta đã lái xe đi mất.

Bà Vương đi tới nhìn: “A, đây là táo à?”

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy túi, nhặt cho bọn họ một túi trái cây, còn kín đáo đưa cho chú Từ một cây rau xanh to: “Hai bác cầm về ăn đi.”

Bà Vương cắn một miếng táo, cảm thấy hiểu rõ: “Đây có phải táo dạo này nhà cháu mua không? Khỏi phải nói, khác hẳn táo bình thường, ngon thật đấy.”

Bác Từ không nhịn được nói: “Bác cảm giác ăn rau củ và trái cây Hoài Hạ cho xong sức khỏe dạo này tốt hơn nhiều.”

Lâm Hoài Hạ không phủ nhận hay thừa nhận mà chỉ cười nói: “Những loại trái cây rau củ này đúng là khác với những loại bình thường, bao gồm cả loại gạo kia nữa, cháu đã mang đến trung tâm kiểm nghiệm để kiểm tra, giá trị dinh dưỡng rất cao, ăn vào sẽ tốt cho cơ thể.”

“Phải cảm ơn Hoài Hạ nhớ đến các bác, các bác mới có thể được ăn những thứ ngon này. Nghe Thanh Trúc nói gạo kia của cháu bán cả mười nghìn một cân, lúc ấy bác nghe mà sợ muốn chết, gạo này quý như thế, ăn thôi cũng thấy xót ruột.” Bà Vương khoa trương vỗ n.g.ự.c một cái.

“Ha ha ha, bán lấy lời cho người khác mới lấy giá đó, cháu tự mua chắc chắn sẽ không đắt như vậy, các bác cứ yên tâm ăn đi ạ, đừng khách sáo.”

“Không được, cháu mới bắt đầu lập nghiệp, rất tốn kém, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, các bác ăn gì cũng được. Đúng rồi, dạo này giá thịt tăng cao, một cân thịt heo cũng sắp hai mươi đồng, cháu hạn chế đi mua thịt thôi, lát nữa bác bảo bác Từ mang cho cháu ít thịt khô. Cậu của Thanh Trúc cho khá nhiều thịt khô, Thanh Trúc mới đi, bác và bác Từ cũng ăn không hết.”

Hina

“Vậy cháu cũng không khách sáo với bác Vương nữa.”
 
Chương 46


Bà Vương thoải mái cười ha ha: “Hai nhà chúng ta không phải khách sáo, cháu là một cô bé ngoan, biết làm việc.”

Bà Vương xách rau củ quả về nhà, ông Từ ở lại giúp cô chuyển đồ ăn.

Rau thì để ở sân sau, ngày mai làm thành cải ướp dầu ớt, trái cây thì để trong cốp, ngày mai chở đi cho nhà bác cả.

Một lúc sau, bà Vương đi tới, hai tay cầm thịt khô và lạp xưởng, ông Từ vội vàng đến đỡ.

Sau khi cất thịt khô và lạp xưởng đi, cô nói chuyện mấy câu với bà Vương rồi tiễn hai người bọn họ ra ngoài.

Đóng cổng lại, Lâm Hoài Hạ vỗ tay, hết sức hài lòng, xoa đầu mèo con: “Làm tốt lắm, về sau tiếp tục cố gắng.”

“Meo~”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài Hạ ngáp một cái, rời giường thái rau xanh, bận rộn cả buổi sáng thái được năm trên bốn giỏ rau, đang định ướp rau thì chuông cổng vang lên.

Hina

Lâm Hoài Hạ chạy ra mở cổng, đứng ở cổng là một thanh niên mặc áo khoác lông ngắn màu đen.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi tên Đỗ Duy, được tổng giám đốc Điền giới thiệu đến.”

“Xin chào, tôi là Lâm Hoài Hạ, vào trong trước đi.”

Lâm Hoài Hạ dẫn Đỗ Duy vào phòng khách, rót nước cho anh ấy: “Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Đỗ Duy hai tay nhận lấy nước: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Tôi nghe tổng giám đốc Điền nói cô định xây dựng một nông trường, tổng cộng một trăm mười mẫu đất?"

“Đúng vậy, đất rừng và đất thường tổng cộng là một trăm mười mẫu. Tôi mới ký hợp đồng, chưa làm gì cả, đang đợi anh đến hướng dẫn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-46.html.]

Đỗ Duy đã hiểu sơ bộ tình huống của Lâm Hoài Hạ nên lấy máy tính ra, mở bản kế hoạch và giải thích những thứ cần thiết để xây dựng nông trường từ đầu.

Đỗ Duy rất có tâm, không chỉ dạy Lâm Hoài Hạ cách xây dựng nông trường, còn liệt kê tất cả vật tư cần mua dựa trên nhu cầu nông trường của cô, cuối cùng đưa ra bảng tính tổng số tiền vốn ở giai đoạn đầu.

Lâm Hoài Hạ rất yên tâm với khả năng làm việc của Đỗ Duy, trong đầu cũng có chủ ý.

Cô mỉm cười: “Đỗ Duy, vị trí hiện tại của anh ở chỗ tổng giám đốc Điền là gì? Anh có ý định chuyển đổi công việc không?”

Đỗ Duy cũng cười nói thẳng: “Trước khi tới đây, tổng giám đốc Điền đã nói nếu cô cần người thì sẽ để tôi ở lại đây. Nếu sau này cô không còn ý định làm nông trường nữa, tổng giám đốc Điền vẫn sẽ hoan nghênh tôi trở lại làm việc.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng khen ngợi Điền Thành: “Chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi.”

“Đương nhiên, mặc dù chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để anh làm việc không công. Lương ban đầu của anh ở chỗ chú Điền Thành là bao nhiêu? Tôi sẽ tăng cho anh 30% lương ban đầu, còn tiền thưởng thì phải xem nông trường của chúng ta hoạt động thế nào đã, anh thấy sao?”

“Đều nghe tổng giám đốc Lâm quyết định.”

Đỗ Duy biết chính xác mình phải làm gì, tổng giám đốc Điền đã tiết lộ với anh ấy, nông trường của tổng giám đốc Lâm toàn những sản phẩm chất lượng cao, gạo tơ vàng giá bán một nghìn đồng một cân, chỉ nhìn sản phẩm duy nhất này, anh ấy đã hết sức coi trọng tương lai của nông trường.

Tuy quy mô hiện tại hơi nhỏ, không thể so sánh với nông trường một hai nghìn mẫu của tổng giám đốc Điền, nhưng tiềm năng phát triển cũng rất lớn.

“Giấy phép kinh doanh của nông trường vẫn đang được xử lý, anh cứ bắt đầu làm việc theo kế hoạch làm việc của mình trước, khi nào cần tiền cứ nói với tôi là được. Hiện tại thời tiết đang ấm dần lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian để trồng rau củ.”

“Mùa xuân năm nay chúng ta sẽ trồng cây gì?”

“Lương thực thì trồng lúa nước, rau quả trồng rau xanh, cà chua, khoai tây, dưa chuột. Tôi đã chuẩn bị sẵn thóc giống, anh hãy xử lý trước. Cánh rừng trên núi dùng để nuôi một chút gia cầm, không cần gấp.”

“Được rồi, tổng giám đốc Lâm, vậy lát nữa tôi sẽ về thành phố chuẩn bị mua máy móc nông nghiệp và tìm người xây dựng nhà kho.”
 
Chương 46


Bà Vương thoải mái cười ha ha: “Hai nhà chúng ta không phải khách sáo, cháu là một cô bé ngoan, biết làm việc.”

Bà Vương xách rau củ quả về nhà, ông Từ ở lại giúp cô chuyển đồ ăn.

Rau thì để ở sân sau, ngày mai làm thành cải ướp dầu ớt, trái cây thì để trong cốp, ngày mai chở đi cho nhà bác cả.

Một lúc sau, bà Vương đi tới, hai tay cầm thịt khô và lạp xưởng, ông Từ vội vàng đến đỡ.

Sau khi cất thịt khô và lạp xưởng đi, cô nói chuyện mấy câu với bà Vương rồi tiễn hai người bọn họ ra ngoài.

Đóng cổng lại, Lâm Hoài Hạ vỗ tay, hết sức hài lòng, xoa đầu mèo con: “Làm tốt lắm, về sau tiếp tục cố gắng.”

“Meo~”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài Hạ ngáp một cái, rời giường thái rau xanh, bận rộn cả buổi sáng thái được năm trên bốn giỏ rau, đang định ướp rau thì chuông cổng vang lên.

Hina

Lâm Hoài Hạ chạy ra mở cổng, đứng ở cổng là một thanh niên mặc áo khoác lông ngắn màu đen.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi tên Đỗ Duy, được tổng giám đốc Điền giới thiệu đến.”

“Xin chào, tôi là Lâm Hoài Hạ, vào trong trước đi.”

Lâm Hoài Hạ dẫn Đỗ Duy vào phòng khách, rót nước cho anh ấy: “Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Đỗ Duy hai tay nhận lấy nước: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Tôi nghe tổng giám đốc Điền nói cô định xây dựng một nông trường, tổng cộng một trăm mười mẫu đất?"

“Đúng vậy, đất rừng và đất thường tổng cộng là một trăm mười mẫu. Tôi mới ký hợp đồng, chưa làm gì cả, đang đợi anh đến hướng dẫn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-46.html.]

Đỗ Duy đã hiểu sơ bộ tình huống của Lâm Hoài Hạ nên lấy máy tính ra, mở bản kế hoạch và giải thích những thứ cần thiết để xây dựng nông trường từ đầu.

Đỗ Duy rất có tâm, không chỉ dạy Lâm Hoài Hạ cách xây dựng nông trường, còn liệt kê tất cả vật tư cần mua dựa trên nhu cầu nông trường của cô, cuối cùng đưa ra bảng tính tổng số tiền vốn ở giai đoạn đầu.

Lâm Hoài Hạ rất yên tâm với khả năng làm việc của Đỗ Duy, trong đầu cũng có chủ ý.

Cô mỉm cười: “Đỗ Duy, vị trí hiện tại của anh ở chỗ tổng giám đốc Điền là gì? Anh có ý định chuyển đổi công việc không?”

Đỗ Duy cũng cười nói thẳng: “Trước khi tới đây, tổng giám đốc Điền đã nói nếu cô cần người thì sẽ để tôi ở lại đây. Nếu sau này cô không còn ý định làm nông trường nữa, tổng giám đốc Điền vẫn sẽ hoan nghênh tôi trở lại làm việc.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng khen ngợi Điền Thành: “Chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi.”

“Đương nhiên, mặc dù chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để anh làm việc không công. Lương ban đầu của anh ở chỗ chú Điền Thành là bao nhiêu? Tôi sẽ tăng cho anh 30% lương ban đầu, còn tiền thưởng thì phải xem nông trường của chúng ta hoạt động thế nào đã, anh thấy sao?”

“Đều nghe tổng giám đốc Lâm quyết định.”

Đỗ Duy biết chính xác mình phải làm gì, tổng giám đốc Điền đã tiết lộ với anh ấy, nông trường của tổng giám đốc Lâm toàn những sản phẩm chất lượng cao, gạo tơ vàng giá bán một nghìn đồng một cân, chỉ nhìn sản phẩm duy nhất này, anh ấy đã hết sức coi trọng tương lai của nông trường.

Tuy quy mô hiện tại hơi nhỏ, không thể so sánh với nông trường một hai nghìn mẫu của tổng giám đốc Điền, nhưng tiềm năng phát triển cũng rất lớn.

“Giấy phép kinh doanh của nông trường vẫn đang được xử lý, anh cứ bắt đầu làm việc theo kế hoạch làm việc của mình trước, khi nào cần tiền cứ nói với tôi là được. Hiện tại thời tiết đang ấm dần lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian để trồng rau củ.”

“Mùa xuân năm nay chúng ta sẽ trồng cây gì?”

“Lương thực thì trồng lúa nước, rau quả trồng rau xanh, cà chua, khoai tây, dưa chuột. Tôi đã chuẩn bị sẵn thóc giống, anh hãy xử lý trước. Cánh rừng trên núi dùng để nuôi một chút gia cầm, không cần gấp.”

“Được rồi, tổng giám đốc Lâm, vậy lát nữa tôi sẽ về thành phố chuẩn bị mua máy móc nông nghiệp và tìm người xây dựng nhà kho.”
 
Chương 47


“Được, anh đi làm việc trước đi.”

Lâm Hoài Hạ đi ra ngoài tiện tay đưa một gốc rau xanh cho Đỗ Duy: “Cầm về ăn thử đi.”

Lần đầu tiên đến nhà bà chủ tương lai, Đỗ Duy mang về một gốc rau xanh. Khi về đến nhà, mẹ anh ấy đang chuẩn bị nấu cơm trưa.

Bà Đỗ: “Rau xanh này nhìn ngon quá, vừa vặn nấu bát canh giải nhiệt.”

Em trai Đỗ Duy không vui: “Rau xanh đắng bỏ xừ, có gì ngon đâu.”

“Vậy con đừng có ăn, ăn đồ ăn sẵn đầy dầu mỡ của con đi.” Bà Đỗ tức giận cầm rau đi vào phòng bếp.

Đỗ Duy ngồi xuống tựa người vào ghế sofa nghỉ ngơi, suy nghĩ về việc sắp xếp công việc chiều nay.

Trong bếp vang lên tiếng thái rau, nửa tiếng sau, nhà họ Đỗ mới bắt đầu dùng bữa.

Thói quen của bà Đỗ là nếu trên bàn có canh thì phải uống một bát trước khi ăn cơm.

Nhưng bát canh hôm nay có gì đó hơi khác.

Bà Đỗ uống xong một bát canh, lại múc thêm cho mình một bát nữa.

Đỗ Duy nhíu mày: “Mẹ, ngon như vậy sao?”

“Con tự nếm thử đi thì biết.”

“Vậy để con thử xem.”

Em trai Đỗ Duy cũng đưa bát tới: “Con cũng nếm thử.”

Ngon quá!

“Đây là loại rau xanh gì? Không đắng cũng không chát, có vị ngọt thanh, uống một ngụm canh cả dạ dày đều thoải mái.”

Em trai Đỗ Duy cũng vội vàng gật đầu: “Rau xanh này ngon thật, anh, khi nào về nhớ mua thêm nhiều chút.”

Thấy bà Đỗ và em trai líu ríu bàn luận về rau xanh, trong lòng Đỗ Duy càng kích động không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-47.html.]

Dựa trên kinh nghiệm trồng trọt mấy năm qua của anh ấy, rau chất lượng như thế này chắc chắn là cực phẩm, thượng hạng! Cho dù cung cấp cho siêu thị cao cấp hay xuất khẩu, cũng chắc chắn có thể bán được với giá cao.

Bước ngoặt trong sự nghiệp của anh ấy đã đến!

Buổi chiều, Lâm Hoài Hạ ướp cải xong chạy hai chuyến, bỏ cải ướp và giỏ rau còn lại lên xe rồi lái xe về trấn Thanh Long.

Hôm nay lái xe về, đầu thôn không còn người chặn đường nên cô lái xe thẳng về nhà.

Lúc này đã là giữa trưa, quán thịt kho của bác cả ở thị trấn chưa mở cửa, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà.

“Hoài Hạ về rồi.” Bác gái cả tươi cười ra đón.

“Lúc cháu về thấy cổng thôn không bị chặn nữa, gần đây việc kiểm soát được nới lỏng rồi sao?”

“Đúng vậy, nghe nói dịch bệnh đã được khống chế, thanh niên trong thôn bắt đầu ra ngoài làm việc, hai ngày nay đang chuẩn bị đi, anh cả và anh hai cháu cũng phải về thành phố vào ngày mai.”

Lâm Hoài Hạ: “Vừa đúng lúc, cháu mang chút rau củ trái cây về cho mọi người, để ngày mai các anh mang đi

Chị dâu cả, chị nên ăn nhiều một chút, rau củ quả tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”

Chị dâu Tưởng Đình thân thiết ôm lấy bả vai Lâm Hoài Hạ: “Vẫn là Hoài Hạ thương chị.”

Lâm Tùy Tâm cầm một sợi tóc ngồi xổm trong sân: “Màu vàng truyền thuyết kia của em bị làm sao đấy?”

“Không sao, người ta ghen ghét em nên sinh sự thôi. Từ nay về sau chắc sẽ không còn ai ngu ngốc như vậy nữa.”

Tưởng Đình vội vàng hỏi: “Sau này em còn dùng tài khoản này nữa không? Nó có làm chậm trễ công việc của em không?”

Lâm Hoài Hạ đưa một quả táo cho chị dâu: “Em về cũng để nói với mọi người chuyện này, em từ chức rồi, đang nhận thầu đất ở thị trấn Liễu Giang, sắp tới dự định xây dựng nông trường, em cũng sắp mở lại quán ăn nhà họ Lâm, tài khoản này à, cứ để tạm đấy, khi nào có thời gian thì cập nhật sau.”

Cả nhà ngơ ngác: “Từ chức, từ chức khi nào? Cháu là quản lý kế hoạch giỏi, sao lại từ chức?”

Hina

“Ôi, còn lý do nào nữa, nếu không phải lương không hợp lý thì là công việc không vui, không có gì đáng nói. Mọi người yên tâm, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Dù sao bây giờ cũng nhận thầu nông trường xong, mọi chuyện ổn định, nói gì cũng đã muộn.

Bác ba lo lắng: “Con bé này, sao có chuyện lại không bàn bạc với người nhà? Cháu là con gái, từ nhỏ chưa từng làm ruộng hay vào bếp, làm sao có thể làm được những việc này?”
 
Chương 41


Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.

Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”

Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”

“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”

“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”

Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”

Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.

Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.

Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”

“Nhiều nhất hai mươi cân.”

Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”

Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”

Hina

Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.

Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”

Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”

“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”

“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”

Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.

Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-41.html.]

“Điền Thanh cô buông ra.”

“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”

“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”

Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”

Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”

“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”

Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?

Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.

“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”

Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.

Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.

Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.

“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”

“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”

Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.

Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.

Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom