Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 823: Lục Trầm Vô Sỉ (Năm)


Edit: Kaylee

Ngoài khách điếm, Cố Nhược Vân liếc mắt một cái lập tức thấy được nam tử đứng ở cửa khách điếm, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, rồi lại bình thường trở lại.

Lấy thế lực của Hạ gia ở hoàng thành, như thế nào không biết mình ở nơi nào?

"Cố cô nương!"

Lúc Cố Nhược Vân muốn đi vào khách điếm, bị một bàn tay bắt được.

Lục Trầm cau chặt mày nhìn về phía Cố Nhược Vân, âm thanh ôn hòa nói: "Vừa rồi có người khác ở, vì không làm cho ngươi không còn mặt mũi, cho nên, có chút lời nói ta không có nói."

Vì không làm cho nàng không còn mặt mũi?

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Là sợ ta mất mặt, hay là sợ bộ mặt thật của ngươi hoàn toàn bại lộ ở trước mặt mọi người?"

Sắc mặt Lục Trầm đột nhiên biến đổi, có chút tức giận nói: "Ngươi như vậy là có ý tứ gì?"

"Cái gì?" Cố Nhược Vân kinh ngạc quay đầu, kinh ngạc chớp mắt.

"Cố Nhược Vân, đừng cho rằng ta không biết, ngươi là đang lạt mềm buộc chặt!" Lục Trầm hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đi Hạ gia vì cái gì? Chỉ vì một tiểu nhân vật như Mạc Thượng Phi kia sao? Không phải ngươi muốn thông qua Mạc Thượng Phi tiếp cận ta à, hiện tại ta đã cho ngươi cơ hội này, ngươi còn muốn như thế nào?"

Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người.

Không sai, nàng xác thực quả thật thực ngây ngẩn cả người, thậm chí cũng chưa thể phản ứng lại.

Người này, vậy mà não động có thể mở ra to lớn như thế? Mình đi Hạ gia là vì lợi dụng Mạc Thượng Phi tiếp cận y? Không biết rốt cục y nhìn ra điểm này từ nơi nào? Nàng có làm chuyện gì làm cho người ta hiểu lầm sao?

"Thế nào? Bị ta nói trúng rồi?" Lục Trầm khinh thường nói: "Từ lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt ngươi nhìn ta đã lộ ra khác thường, kia không phải thích thì là cái gì? Ngươi biết Linh nhi thích tiểu nam hài đáng yêu, llêqquýđđôn ngươi lập tức cố ý dùng đệ đệ ngươi dụ dỗ nàng, vì thế có được sự chú ý của ta! Cho nên, ngươi thành công! Ngươi quả thật khiến cho ta chú ý! Hiện giờ ngươi còn muốn làm gì? Loại xiếc cũ lạt mềm buộc chặt này chơi một lần là đủ rồi, mỗi lần đều như vậy có ý tứ sao?"

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng quay đầu nhìn về phía khuôn mặt vì tức giận mà xanh mét của Lục Trầm, tươi cười ở khóe miệng kia càng lúc càng lớn.

"Ngươi muốn cưới ta?"

Cố Nhược Vân hiểu rõ, lúc đó Lục Trầm này vì chiếm được cảm tình của Hạ Sơ Tuyết không biết tiêu phí nỗ lực bao lớn, hiện giờ lại nói muốn cưới nàng? Nếu nói y không có âm mưu, thì Cố Nhược Vân tuyệt không tin tưởng!

"Không sai," Lục Trầm gật gật đầu, hoàn toàn là dáng vẻ bố thí: "Hiện tại ta đã cảm thấy có hứng thú đối với ngươi, ngươi thành công!"

"Lục Trầm, ta cảm thấy ngươi và Hạ Sơ Tuyết tương đối xứng đôi, đều âm hiểm giả dối, đều Bạch Liên hoa như nhau!" Tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân chậm rãi thu lại: "Nhưng mà, nếu ngươi lấy mạng mọi người Hạ gia đến, nói không chừng ta sẽ suy nghĩ một chút."

Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi!

"Cố Nhược Vân, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Sắc mặt Lục Trầm càng âm trầm, không bao giờ giữ hình tượng ôn hòa trước mặt người khác kia nữa, nếu không phải nghĩ đến mệnh lệnh của gia chủ, diễn.đàn~lêquý.đôn y sớm đã ra tay: "Ngươi không muốn gả cho ta, có phải vì lo lắng ta sẽ nạp ngươi làm thiếp hay không? Này ngươi có thể yên tâm, đã là gả cưới, thì tất nhiên là chính thê! Lục Trầm ta quyết không nuốt lời!"

Cố Nhược Vân vốn muốn nói gì đó, đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở trong mắt nàng.

Sau khi thấy nam tử hồng y tóc bạc kia, Cố Nhược Vân đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó một trận cuồng hỉ (mừng như điên) tràn đầy trái tim, trong con ngươi thanh lãnh dần dần hiện ra ấm áp.

Thấy được vẻ vui mừng trên mặt nữ tử, Lục Trầm còn tưởng rằng mình quả nhiên là nói trúng lo lắng trong lòng nàng rồi, bất giác nhẹ nhàng thở ra.

"Nếu ta đã cam đoan, ngươi cũng không cần lo lắng gì nữa, vậy hiện tại ngươi có thể theo ta trở về Hạ gia, chờ sau khi sư phụ ngươi đến đây chúng ta lập tức làm việc vui."

Nhưng mà, sẽ không có khi đó.

Chờ sau khi trở lại Hạ gia, y tất nhiên làm cho nữ tử này giúp đỡ y hãm hại Y thánh Bạch Trung Thiên! Chờ Bạch Trung Thiên tiến đến, lqđ lập tức liên hợp với Kim Đế giết ông ta! Lúc đó, nữ nhân bị y lợi dụng qua này sẽ không còn tác dụng gì!

Càng không thể cưới nàng!
 
Chương 824: Thiên Bắc Dạ Trở Về (Một)


Edit: Kaylee

Hiển nhiên nam tử tóc bạc cũng thấy được Cố Nhược Vân, cũng sửng sốt một chút, sau đó đi tới phía nàng.

Chỉ khi đi đến gần, lại không tự chủ được nghe thấy lời nói cuồng vọng tự đại kia của Lục Trầm, làm cho khuôn mặt tuyệt thế của hắn trầm xuống một chút, trong con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ âm trầm.

Lục Trầm cảm giác được phía sau truyền đến ý lạnh, không khỏi rùng mình một cái, y chậm rãi quay đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng ở phía trên khuôn mặt của nam nhân.

Cho dù y là một người nam nhân, cũng không thể không kinh thán thế gian lại có nam tử tuyệt diễm như vậy, cho dù chỉ đứng ở trước mặt của hắn, l.q.đ đều làm cho sự ưu việt Lục Trầm kia luôn luôn tự hào biến mất, thật giống như, nam nhân trước mắt là một biển rộng, mà y, chỉ là một chiếc lá trôi trên biển lớn.

"Ngươi nói muốn lấy ai làm thê?"

Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi, tươi cười kia xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, lộ ra cảm giác âm trầm rét lạnh.

Lục Trầm hung hăng nuốt nước miếng, vẫn là chi tiết hồi đáp: "Cố Nhược Vân nàng ái mộ ta, ta cũng nguyện ý lấy nàng làm thê, cho nên……..."

Phụt!

Y cũng không nhìn thấy nam tử trước mắt ra tay, đã thấy một tia sáng màu đỏ chém về phía cái miệng của y, lập tức máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ khuôn mặt của y.

"Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn lấy ai làm thê?" Thiên Bắc Dạ quét mắt về phía Lục Trầm, tươi cười bên môi mang theo ý lạnh dày đặc: "Yên tâm, ta sẽ không ra tay với ngươi."

Hắn là không có ra tay!

Bởi vì đối phó với người này, cho dù mình không dùng tay, cũng có thể làm y tan xương nát thịt, chết không toàn thây!

Lục Trầm bị dọa đến ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời, dù sao khí thế trên người nam tử tóc bạc này quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức, làm cho y có một loại run sợ từ trong lòng! Giống như đối phương chỉ cần dùng hai ngón tay, đã có thể làm cho bọn họ hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi)!

"Tiểu Dạ."

Trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Bắc Dạ, ánh mắt của Cố Nhược Vân lập tức nhu hòa xuống, nàng cười khẽ tiến lên, nói: "Làm sao chàng lại ở chỗ này?"

"Ta đến nơi này làm một chuyện, không nghĩ tới lại nhìn thấy nàng," Thiên Bắc Dạ cười cười, nâng tay kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, llêqquýđđôn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về tóc đen của nữ tử: "Vân Nhi, không nghĩ tới nhanh như vậy nàng đã đi tới Đông Nhạc đại lục, càng thật không ngờ là, ta lại ở chỗ này nhìn thấy nàng, xem ra chúng ta thật đúng là một đôi mệnh trung chú định."

Cố Nhược Vân nhún vai, đột nhiên trong lúc đó thoáng nhìn Lục Trầm muốn nhân cơ hội chạy trốn, đáy mắt xẹt qua một chút âm trầm: "Thế nào, Lục Trầm, nhanh như vậy ngươi đã muốn đi?"

"Lục Trầm?"

Sau khi nghe thấy tên của nam nhân, khí thế trên người Thiên Bắc Dạ đột nhiên xảy ra biến hóa, khuôn mặt vô cùng âm trầm, con ngươi giống như thị huyết chuyển về phía nam nhân tính toán chạy trốn, làm cho không khí chung quanh cũng lạnh xuống.

"Y chính là Lục Trầm?"

Lục Trầm bị dọa sợ, khuôn mặt anh tuấn xanh mét.

Phỏng chừng thế nào y cũng thật không ngờ, sau lưng Cố Nhược Vân sẽ có một nam tử có thực lực cường đại như thế! Lực lượng của nam nhân này quá mạnh mẽ, có lẽ chỉ có Kim Đế có thể chiến đấu với hắn! Cho nên hiện tại y phải đi về tìm Hạ Minh thương thảo đối sách trước, bất luận như thế nào, y cũng sẽ không bỏ qua cho đôi nam nữ này!

Nhưng mà, làm cho Lục Trầm thế nào cũng không rõ là, vì sao nam tử này lại biết tên của mình? Hơn nữa, còn giống như có thù không đội trời chung gì đó với y……...

"Là ta lại như thế nào?" Lục Trầm cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện giờ Lục Trầm ta đã là người Hạ gia, mà Hạ gia ta có được Kim Đế làm chỗ dựa, tiểu tử, thực lực của ngươi là không tệ, nhưng mà ngươi cho rằng ngươi lợi hại hơn Kim Đế sao?"
 
Chương 825: Thiên Bắc Dạ Trở Về (Hai)


Edit: Kaylee

Thiên Bắc Dạ lạnh lùng nhìn Lục Trầm, chỉ là một cái liếc mắt này, Lục Trầm cũng cảm thấy có một bàn tay hung hăng nắm chặt trái tim mình, sắc mặt của y bỗng chốc trở nên tái nhợt, ‘phụt’ một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, kinh ngạc nhìn nam tử hồng y tóc bạc trước mắt này.

"Ngươi đã chính là Lục Trầm, vậy hôm nay ngươi cũng đừng rời khỏi đây."

Nam nhân tóc bạc chậm rãi nâng tay, trong nháy mắt, Lục Trầm lập tức rơi vào trong tay hắn, sau đó giọng nói của hắn vang lên phía trên ngã tư đường, vang vọng thật lâu.

"Làm cho Hạ gia lại đây lĩnh người!"

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, kiếp trước Cố Nhược Vân là như thế nào bỏ mình! Chính là bị những người nàng tín nhiệm thương hại, càng là trơ mắt nhìn đệ đệ của nàng bị tách rời cơ thể! Cho nên, hắn quyết không cho phép bất kỳ người thương hại qua nàng tiêu diêu tự tại!

"Vân Nhi, chúng ta đi."

Thiên Bắc Dạ xoay người ôm thắt lưng của Cố Nhược Vân, đi tới khách điếm.

Bởi vì phân tranh phía trên ngã tư đường vừa rồi đã khiến cho rất nhiều người chú ý, vì vậy một số người lập tức vội vàng tiến đến Hạ gia mật báo, dù sao ở trong Lưu Phong quốc, rất nhiều người đều biết quan hệ của Lục Trầm và Hạ gia.

Lúc này, trong Hạ gia, Hạ Minh đang chờ đợi tin tức tốt của Lục Trầm, lại vào lúc này, một giọng nói vội vã truyền vào.

"Gia chủ, gia chủ việc lớn không tốt!"

Bịch!

Người nọ chạy vội vào ngã lăn trên đất, còn không kịp đứng lên đã vội vàng nói: "Lục công tử bị người bắt đi."

"Cái gì!"

Hạ Minh đột nhiên vỗ bàn đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi: "Ngươi vừa nói cái gì? Là ai gan to như vậy, dám bắt đi người Hạ gia ta."

"Thuộc hạ cũng không rõ ràng, nghe nói là Lục công tử dây dưa một nữ nhân tên là Cố Nhược Vân, kết quả nam nhân của nàng xuất hiện, bắt đi Lục công tử, còn nói muốn tìm y, thì làm người Hạ gia chúng ta tự mình đi nhận người!"

Hai mắt Hạ Minh lộ ra âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nam nhân kia là thực lực gì?"

"Hình như là cùng một cấp bậc với Kim Đế."

Cùng một cấp bậc với Kim Đế?

Nói cách khác, nam nhân của Cố Nhược Vân cũng là Võ Đế?

Hạ Minh híp hai mắt, đáy mắt hiện lên sự sắc bén: "Người đâu, đi gọi đại tiểu thư đến, lát sau ta sẽ đi nhận người!"

Nam nhân mà thôi!

Phàm là nam nhân, đều trốn không thoát phẩm tính háo sắc!

Cho dù nữ nhân Cố Nhược Vân kia cũng rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn có một chút chênh lệch so với Sơ Tuyết, huống chi, bất kể là thực lực, lqđ hay là gia thất và tính cách, nàng đều xa xa không bằng Sơ Tuyết. Một khi đã như vậy, y có thể làm cho Sơ Tuyết kéo nam nhân kia vào trận doanh của Hạ gia.

Cứ như vậy, bất kể là nàng, hay là Y thánh Bạch Trung Thiên, đều trốn không thoát!

"Vâng, gia chủ!"

Người nọ lĩnh mệnh lệnh lập tức vội vàng đứng lên, vội vàng đi ra thư phòng.

Nhìn ánh mặt trời hoa mỹ trong thư phòng, Hạ Minh trầm mặc xuống, con ngươi khôn khéo âm hiểm kia không biết nghĩ đến cái gì.........

Khách điếm.

Trong phòng tinh xảo, Cố Nhược Vân rót chén trà, chậm rãi ngồi xuống, khẽ nhướng mày, nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hỏi: "Nói đi, làm sao chàng lại đến Lưu Phong quốc này? Rốt cục là có chuyện gì."

Đối mặt với nữ tử áo xanh này, Thiên Bắc Dạ không bao giờ khôi phục âm lãnh vô tình như trước mặt người khác nữa, trong cặp con ngươi màu đỏ kia tràn ngập ý cười.

"Vì tra một việc!"

"Việc gì?"

"Ta nghe nói Chu Tước ở Lưu Phong quốc, bốn đại Thần Thú nàng đã có ba con, cũng chỉ thiếu một con như vậy." Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng phẩm nước trà trước mặt, đôi mắt mỉm cười nhìn nữ tử ngồi ở trước mặt mình.
 
Chương 826: Thiên Bắc Dạ Trở Về (Ba)


Edit: Kaylee

"Chu Tước ở Lưu Phong quốc?"

Bá!

Cố Nhược Vân đột nhiên đứng lên, trên mặt mang theo vẻ kích động: "Chàng nói là sự thật?"

"Đúng vậy," Thiên Bắc Dạ buông chén trà, khóe môi nâng lên, nâng thành một độ cong tuyệt mỹ: "Cho nên ta mới đến Lưu Phong quốc này, l.q.đ không nghĩ tới vừa tới đã nhìn thấy nàng, có lẽ đây chính là duyên phận."

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xuống.

"Hiện tại chàng có tin tức của nàng ấy?"

"Tạm thời còn không có," Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu: "Cho ta thời gian, ta có thể tìm được nó."

Đang lúc Cố Nhược Vân còn muốn nói cái gì đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đụng mở ra, làm cho nàng không tự chủ được nhíu chặt mày lại.

"Là ai bắt đi Lục Trầm?"

Một giọng nói trầm lãnh (âm trầm + lạnh lẽo) chậm rãi vang lên, mang theo tức giận bị dồn nén.

Hạ Minh mắt lạnh nhìn hai người ngồi ở trong phòng, hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí cất bước đi đến, tầm mắt dừng ở trên người Thiên Bắc Dạ.

"Vị đại nhân này, ngươi vô duyên vô cớ bắt đi Lục Trầm là có ý gì?"

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia lộ ra hơi thở âm trầm.

"Y đùa giỡn vị hôn thê của ta, vốn là đáng chết, ta tạm thời tha cho y một mạng, đã là đặc biệt khai ân."

Ánh mắt Hạ Minh đột nhiên căng thẳng, cười lạnh nói: "Đùa giỡn vị hôn thê của ngươi? Theo ta được biết, có vẻ là vị hôn thê của ngươi dụ dỗ Lục Trầm trước, Lục Trầm lại huyết khí phương cương, có thể nào chịu được mê hoặc? Nói thế nào, cũng là vị hôn thê của ngươi tương đối ti tiện mà thôi! Vị đại nhân này, ta xem thực lực của ngươi không bình thường, vì sao muốn loại tàn hoa bại liễu này, ảnh hưởng danh dự của ngươi?"

Con ngươi của Thiên Bắc Dạ càng âm trầm, trên người bao phủ hơi thở âm u.

"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân khẽ ngước mắt, ngăn lại Thiên Bắc Dạ vừa định nổi giận, đôi con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Hạ Minh, nhếch khóe môi, nói: "Hạ Minh, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là dối trá như thế, đen có thể bị ngươi nói thành trắng, trắng tất bị người nói thành đen."

"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"

Sắc mặt Hạ Minh thay đổi: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi và Hạ Nhược Vân là bằng hữu, là có thể muốn làm gì thì làm, lqđ Lục Trầm đã từng là vị hôn phu của Hạ Nhược Vân, ngươi lại dụ dỗ y? Ta chưa từng gặp quá nữ nhân hạ lưu như ngươi, may mắn ngươi không phải là nữ nhi của ta, nếu không mà nói, ta tất nhiên sẽ bị ngươi làm tức chết!"

"Ta đương nhiên không phải là nữ nhi của ngươi," Cố Nhược Vân cười cười: "Bởi vì nữ nhi của ngươi, không phải bị ngươi tự tay hại chết sao?"

Một câu nói này, giống như một tia sét, hung hăng dừng ở trong lòng Hạ Minh.

Bước chân của Hạ Minh lảo đảo vài cái, sắc mặt vô cùng khó coi, y lắc lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Cố Nhược Vân.

Làm sao có thể?

Nàng vậy mà biết tất cả những chuyện này?

Chẳng lẽ là năm đó ở trong quá trình Hạ Nhược Vân bị đuổi giết, vậy mà có thể gặp mặt người khác? Cho nên việc này hắn là biết được từ trong miệng Hạ Nhược Vân?

Nhưng mà.........

Nếu thật sự là như thế, nàng và Hạ Nhược Vân đều là đồ đệ của Y thánh, ở thời kì kia, hoàn toàn có thể làm Y thánh đi cứu nàng!

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hạ Minh khôi phục sắc mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi quả thực chính là ngậm máu phun người! Mọi người đều biết, Hạ Nhược Vân là bị Y thánh Bạch Trung Thiên hại chết, Hạ gia ta là người thân của nàng, chuyện này có quan hệ gì với ta đâu? Nhiều năm qu, bởi vì cái chết của nàng, ta thương tâm muốn chết, Tuyết nhi cũng vô cùng bi thống, ngươi lại tới đây nói xấu chúng ta? Vị đại nhân này, hiện tại ngươi hẳn là thấy rõ vị hôn thê của ngươi là một độc phụ, như thế ngươi còn muốn cưới nữ nhân như vậy sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Minh chuyển mắt về phía Thiên Bắc Dạ, từng từ từng chữ hỏi.
 
Chương 827: Thiên Bắc Dạ Trở Về (Bốn)


Edit: Kaylee

Thiên Bắc Dạ khẽ nheo lại mắt đỏ, môi đỏ mọng nâng lên một chút tươi cười, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì.

"Cố cô nương," Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, đi lên phía trước từ bên người Hạ Minh, nói: "Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì đó, chúng ta đều là người thân của tỷ tỷ, vì sao phải hại chết nàng? Có lẽ là một số tiểu nhân cố ý nói xấu Hạ gia ta ở trước mặt Cố cô nương, Cố cô nương nhưng là ngàn vạn đừng nghe lời nói của những người đó, nếu tỷ tỷ biết bằng hữu và người thân của nàng bởi vậy mà sinh ra mâu thuẫn, không biết sẽ thương tâm cỡ nào."

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Muốn ta nói kỹ càng sao? Hạ Minh, ngươi vì trợ giúp Hạ Sơ Tuyết lấy được Thượng Cổ Thần Tháp Hạ gia lão gia chủ giao cho Hạ Nhược Vân, cho nên trước tiên dùng mẫu thân của nàng bức bách nàng giao ra Thượng Cổ Thần Tháp, diễn.đ@n~lêquý.đôn nhưng mà mẫu thân của Hạ Nhược Vân vì không để cho nữ nhi bị uy hiếp, không tiếc lấy thân chịu chết, hơn nữa thành công trợ giúp một đôi nhi nữ (con trai con gái) bỏ chạy! Nhưng mà, súc sinh vô lương tâm ngươi này, vậy mà diệt cả nhà Mạc gia, chỉ có Mạc Thượng Phi ra ngoài tránh được một kiếp!"

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà này còn không có kết thúc, Hạ Nhược Vân vì không liên lụy đệ đệ, giao Hạ Lâm Ngọc cho Lục Trầm chiếu cố, kết quả Lục Trầm sớm đã đầu phục ngươi, khi các ngươi bức bách nàng đến vách núi, trước mặt nàng, tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc, chết không toàn thây!"

Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm Hạ Minh, cho nên cũng thấy được mỗi khi mình nói thêm một lời, sắc mặt của nam nhân kia lập tức xanh thêm một phần.

Không sai, hiện tại Hạ Minh quả thật bị dọa ngã, khuôn mặt anh tuấn kia của y vô cùng trắng bệch, thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Cố Nhược Vân lại biết việc này, hơn nữa, còn biết kỹ càng như vậy.

Này không có khả năng!

Hạ Nhược Vân đã chết, thế nào còn có người biết chuyện này!

"Hạ Minh, người đang làm, trời đang nhìn, làm nhiều việc ác, sẽ gặp báo ứng!" Cố Nhược Vân lạnh lùng liếc mắt quét y một cái: "Mà rất nhanh, báo ứng đối với Hạ gia các ngươi sẽ đến!"

Thân mình Hạ Minh lảo đảo vài cái, lắc lắc đầu, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.

Sau đó, y như là bị kích thích, ‘ha ha’ cười phá lên.

Tiếng cười kia vô cùng kiêu ngạo và điên cuồng, càng là mang theo vô tận hận ý.

"Cho dù chuyện này là ta làm lại như thế nào? Ai bảo nghịch nữ Hạ Nhược Vân kia rất không thức thời! Nàng ngỗ nghịch phụ thân, bắt nạt thứ muội! Ngay cả bảo vật vốn thuộc về thứ muội cũng dám đoạt, quả thực chính là đại nghịch bất đạo! Thượng Cổ Thần Tháp vốn chính là của Tuyết nhi, ngày Tuyết nhi sinh ra trời giáng dị tượng (hiện tượng lạ), vì chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp! Mà Hạ Nhược Vân, cho dù bọn họ sinh ra cùng một ngày, lại là mầm tai vạ, tất nhiên sẽ mang đến vận rủi cho Hạ gia!"

Quốc sư?

Cố Nhược Vân vuốt cằm, thế nào nàng lại quên nhân vật này?

"Hừ!" Hạ Minh hừ hừ, hung tợn nhìn Cố Nhược Vân: "Đáng tiếc là, trước khi tiện nhân đáng chết kia chết, l^q"đ ta cũng chưa thể lấy được Thượng Cổ Thần Tháp! Nàng chính là tiện giống mẫu thân nàng! Nếu không phải mẫu thân nàng là người Mạc gia, ta sẽ cưới nàng ta? Quả thực là buồn cười, ta yêu chỉ có một mình mẫu thân của Tuyết nhi, chỉ có nữ tử dịu dàng thiện lương như nàng ấy, mới xứng đôi với ta!"

"Hạ Minh, ngươi có lá gan thừa nhận, sẽ không sợ ta tuyên cáo chuyện này trước thiên hạ?" Cố Nhược Vân cười cười, đáy mắt xẹt qua một chút âm hiểm.

"Ha ha," Hạ Minh điên cuồng cười hai tiếng: "Cố Nhược Vân, có phải ngươi nghĩ quá nhiều hay không? Ngươi cho rằng ngươi nói ra ngoài sẽ có người tin tưởng? Hiện tại ở trong mắt mọi người, Hạ Minh ta chính là một chân quân tử trọng tình trọng nghĩa! Không ai sẽ tin tưởng ta lại làm ra chuyện như vậy!"
 
Chương 828: Thiên Bắc Dạ Trở Về (Năm)


Edit: Kaylee

Cố Nhược Vân nhún vai, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Hạ Minh: "Ngươi xác định?"

"Đúng vậy."

Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nâng đầu, đáy mắt xẹt qua một chút âm lãnh: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi cho rằng những người kia sẽ lựa chọn tin ngươi hay là tin ta?"

"Tốt, ngươi đã có tự tin như vậy, ta cũng không muốn nói thêm cái gì với các ngươi, về phần Lục Trầm, hiện tại ta sẽ không tha cho y, các ngươi lập tức trở về Hạ gia, chờ lúc ta muốn thả người tự nhiên sẽ thả người."

Cố Nhược Vân mím môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén.

"Cố Nhược Vân!" Sắc mặt Hạ Minh trầm xuống: "Ngươi xác định muốn đối địch với Kim Đế?"

"Ngươi cho rằng sau khi Kim Đế biết ngươi làm mấy chuyện này, hắn còn có thể giúp đỡ ngươi sao?"

"Ha ha."

Giống như nghe được chuyện cười nào đó, Hạ Minh cười to hai tiếng: "Ta là phụ thân của Hạ Nhược Vân, hắn không giúp ta, lại đi giúp người ngoài như ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, Kim Đế sẽ vĩnh viễn giúp đỡ Hạ gia! Cho dù ngươi nói với hắn nhiều cỡ nào, hắn cũng sẽ không tin ngươi! Tuyết nhi, chúng ta đi!"

Hạ Minh lạnh lùng thu hồi con ngươi, trước khi rời đi, y dừng một chút, nói: "Cố Nhược Vân, tốt nhất ngươi thả Lục Trầm ra, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho ngươi trả một cái giá thật lớn vì chuyện ngươi làm!"

Dứt lời, y cũng không quay đầu lại rời đi.

Hạ Sơ Tuyết nhìn bóng lưng của phụ thân, cắn chặt môi, nói với Thiên Bắc Dạ: "Vị đại nhân này, ta xin lỗi ngươi và Cố cô nương thay phụ thân ta, kỳ thực, chuyện năm đó ông cũng là có nỗi khổ, lqđ tất cả những chuyện này đều là do ta dựng lên, nếu các ngươi thật muốn hận thì hận ta, xin tha thứ phụ thân ta."

Cố Nhược Vân rũ mi mắt xuống, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Nếu không phải mình đã sớm biết phẩm tính của Hạ Sơ Tuyết, nói không chừng cũng sẽ bị lời nói chính nghĩa lẫm nhiên này của nàng ta lừa gạt.

Hơn nữa, ngay từ đầu, ánh mắt của nàng ta đã chú ý tới Thiên Bắc Dạ, trong lòng đánh cái chủ ý gì sợ rằng không cách nào giấu diếm được người khác.

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút lạnh lẽo, đột nhiên, hắn nở nụ cười, bên môi nâng lên một chút tươi cười tuyệt diễm: "Vậy thì không bằng Hạ cô nương nói một chút, nỗi khổ của y là cái gì?"

Tươi cười của nam nhân rất đẹp, đẹp làm cho người ta động dung, nếu trong lòng Hạ Sơ Tuyết không có người kia, nói không chừng sẽ bị hắn mê mẩn thật sâu.

Chỉ là........

Nghĩ đến nam tử tóc vàng kim bào kia, trên mặt của nàng bất giác lộ ra một nụ cười khổ.

Rốt cục khi nào, mình mới có thể đi vào trong lòng nam nhân kia?

Vì sao qua nhiều năm như vậy, hắn nhớ mãi không quên một người chết, lại cẫn luôn không cách nào tiếp nhận nàng? Đến mức, nàng vì yêu sinh hận, cố ý làm cho người ta nói bóng nói gió truyền bá về Hạ Nhược Vân ở bên ngoài, chính là vì làm cho nàng ta biến mất từ trong lòng Kim Đế.

Nhưng Hạ Sơ Tuyết lại quên, Kim Đế là vì Hạ Nhược Vân mới bảo vệ Hạ gia, nếu hắn không bao giờ nhớ kỹ Hạ Nhược Vân nữa, vậy Hạ gia đối với hắn mà nói, lại có quan hệ gì đâu?

"Phụ thân ông là vì quá mức cho yêu ta," Trên mặt Hạ Sơ Tuyết phiếm cười khổ, có chút bi thương nói: "Bởi vì tỷ tỷ đoạt đi Thượng Cổ Thần Tháp thuộc về ta, hắn mới có thể dưới cơn thất vọng làm ra chuyện điên cuồng! Năm đó ta cũng luôn nói với ông, nhưng bất luận ta nỗ lực thế nào đều vãn hồi không được tất cả những chuyện này, cho tới hôm nay ta còn ở trong hối hận! Ta hận bản thân vô dụng như thế, llêqquýđônn trợ giúp không được tỷ tỷ! Thậm chí ta vẫn luôn trách cứ phụ thân ở trong lòng, không phải là một cái Thượng Cổ Thần Tháp mà thôi à, sao có thể quan trọng bằng tỷ tỷ? Nhưng mà, ông lại vẫn luôn cho rằng tỷ tỷ quá mức tàn nhẫn, hơn nữa Mạc gia uy hiếp đến sinh mệnh của ta, dưới bất đắc dĩ ông mới làm ra loại chuyện này."
 
Chương 829: Chứng Cớ (Một)


Edit: Kaylee

Thiên Bắc Dạ chậm rãi đứng lên, ánh mặt trời rơi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào phía trên một đầu tóc dài màu bạc kia, tuyệt diễm làm cho người không thể dời ánh mắt.

Nhưng mà, Hạ Sơ Tuyết chỉ thoáng hoảng thần, dù sao trong lòng nàng ta yêu chỉ có quân chủ cao cao tại thượng kia! Cho dù Thiên Bắc Dạ càng thêm tuyệt thế hơn Kim Đế, lqđ nhưng cũng đánh không lại địa vị của nam nhân kia ở trong lòng nàng ta.

Nếu không phải phụ thân phân phó, nàng ta sẽ không làm loại chuyện này.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trông thấy Thiên Bắc Dạ đi tới phía mình, đáy mắt Hạ Sơ Tuyết hiện lên một chút kích động, nam nhân này sẽ không bởi vì mấy câu nói đó đã coi trọng nàng ta chứ? Không! Mình tuyệt đối không thể hiến thân cho hắn, trừ bỏ Kim Đế ra, ai cũng không thể chạm vào mình!

Giờ khắc này, nhìn nam nhân tới gần mình, Hạ Sơ Tuyết nhất thời quên sự phân phó của Hạ Minh, trên bàn tay nhiễm lên một tầng sáng lập tức chụp tới ngực của Thiên Bắc Dạ.

Nhưng mà, nàng ta còn chưa thể tiếp cận Thiên Bắc Dạ, đã bị một luồng lực lượng hung hăng đánh trúng ở ngực của nàng ta, thân thể của nàng ta đột nhiên bay ra ngoài, máu tươi phun ra từ trong miệng, đôi mắt đẹp xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ.

"Trong lòng ta đã có một người, cho nên ngươi đừng mong ta theo ngươi!"

Nàng ta quật cường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, thà chết không theo nói.

Đột nhiên, nam nhân đi về phía mình kia nở nụ cười.

Nụ cười của hắn mang theo trào phúng và khinh miệt, trong con ngươi màu đỏ tràn ngập sát khí.

"Hạ Sơ Tuyết, có phải ngươi đánh giá mình quá cao hay không?"

"Cái gì?"

Hạ Sơ Tuyết sợ run một chút, mở to mắt đẹp nhìn khuôn mặt tuyệt thế mang theo đùa cợt kia của Thiên Bắc Dạ.

"Tuy rằng vì Vân Nhi, hiện tại ta sẽ không giết ngươi! Nhưng mà, lại không có nghĩa là ta sẽ cứ như vậy buông tha ngươi."

"Ngươi —— "

Hạ Sơ Tuyết vừa mở miệng nói chuyện, đã nhìn thấy nam nhân trước mắt ra tay.

Đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt truyền ra từ trong ngực của nàng ta, đau đến mức nàng ta lớn tiếng kêu lên, chỉ là rất nhanh nàng ta đã kêu không ra, trên khuôn mặt trắng nõn đầy mồ hôi, cắn chặt môi run run đứng lên.

Nàng ta hận!

Hận Hạ Minh gọi mình tới nơi này! Càng hận y một mình rời đi, hại mình chịu đau đớn như vậy!

Đương nhiên, lúc này Hạ Sơ Tuyết nghiễm nhiên đã quên, vừa rồi Hạ Minh đã bảo nàng ta cùng nhau rời đi, l^q"đ nhưng mà nàng ta vì muốn bôi đen Hạ Nhược Vân mà lưu lại nói mấy câu! Cho nên, đau đớn nàng ta thừa nhận hiện giờ không phải do người khác làm hại, là tại chính nàng ta!

"Yên tâm, ta sẽ không làm cho ngươi trở thành phế vật, ta sẽ chỉ làm ngươi cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình biến mất từng chút một, cho đến khi trở thành một phế vật mới thôi!" Thiên Bắc Dạ từ trên cao nhìn xuống nhìn nữ tử nằm trên mặt đất, tươi cười bên môi vô cùng lạnh lùng, giọng nói thị huyết mà tàn nhẫn.

Phế vật?

Hai chữ này, giống như một tia sét, hung hăng dừng ở trong lòng Hạ Sơ Tuyết.

Đối với nàng ta mà nói thực lực chính là tất cả! Nếu không có thực lực, đừng nói là Kim Đế, cho dù là Lục Trầm cũng sẽ không coi trọng nàng ta! Mà năm đó, Lục Trầm chính là bởi vì tiềm lực vô cùng kia của nàng ta, mới phản bội Hạ Nhược Vân.

Nhưng mà hiện giờ, nàng ta lại trở thành một phế vật?

Khuôn mặt Hạ Sơ Tuyết tái nhợt, nhưng mà càng làm nàng ta tổn thương, vẫn là nhục nhã Thiên Bắc Dạ đối với nàng ta!

Trong lòng mình có Kim Đế, mới chướng mắt nam nhân này. Nhưng mà bất luận tính cách hay là dung mạo, nàng ta đều cảm thấy mình mạnh hơn nữ tử kia một bậc! Vì sao hắn lại muốn đối đãi với mình tàn nhẫn như vậy?

Dù sao từ nhỏ đến lớn, bên người Hạ Sơ Tuyết đều quay chung quanh không ít thanh niên tài tuấn, nàng ta có thể không thích những người đó, nhưng mà những người đó phải thích nàng ta! Hơn nữa chỉ chuyển động vây quanh một mình nàng ta!
 
Chương 830: Chứng Cớ (Hai)


Edit: Kaylee

"Cút!"

Ầm!

Một cơn lốc quét đến, thân mình Hạ Sơ Tuyết chợt bị cuốn bay ra ngoài, ngã sấp xuống ngoài cửa, nàng ta cắn chặt môi, bò lên từ trên đất, rũ mi mắt xuống che đậy một tầng lạnh lẽo trong đó.

"Cố Nhược Vân, sư phụ Y thánh của ngươi giết hại tỷ tỷ của ta, mà ngươi, cũng muốn giết người Hạ gia chúng ta! Hạ Sơ Tuyết ta ở nơi này thề, một ngày nào đó, ta sẽ giết những đồ vô sỉ các ngươi, báo thù rửa hận vì tỷ tỷ đáng thương kia của ta!"

Nhìn mọi người đến quay chung quanh, khóe miệng Hạ Sơ Tuyết nâng lên một nụ cười lạnh, lại nhanh chóng lướt qua, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy bi phẫn (đau buồn + tức giận), llêqquýđđôn thật giống như người trong gian phòng này thật sự giết hại tỷ tỷ của nàng ta, mà nàng ta, là một muội muội tốt vì báo thù cho tỷ tỷ mà không để ý hậu quả!

"Cái gì? Cô nương ở tại phòng này là đồ đệ của Y thánh? Mà nàng ta thật đáng giận, giết tỷ tỷ người ta còn chưa đủ, ngay cả muội muội cũng không buông tha!"

"Hạ Sơ Tuyết này nhưng là trọng tình trọng nghĩa, người ta là đồ đệ của Y thánh, phỏng chừng Y thánh đã ở chỗ không xa, nàng mới vọt tới như vậy, thật hiển nhiên đối với nàng mà nói báo thù cho Hạ Nhược Vân mới là quan trọng nhất, an toàn sinh mệnh đều ở phía sau."

"Nếu ta có một muội muội như vậy thì thật tốt? Loại bạch nhãn lang như Hạ Nhược Vân kia, vì sao lại có phúc khí như này?"

Thấy âm mưu đạt được, trong lòng Hạ Sơ Tuyết cười lạnh càng sâu, trên mặt lại không biểu lộ chút nào.

"Cố Nhược Vân, ta không thích nam nhân kia của ngươi, hắn coi trọng ta, có quan hệ gì với ta đâu? Sai không ở ta, vì sao ngươi lại ra tay đánh ta bị thương? Ta biết ngươi và tỷ tỷ đã từng là bằng hữu, ta cũng không trách ngươi lúc trước vì bái Y thánh làm sư mà hại tỷ tỷ ta, dù sao ngươi đã từng là người tỷ tỷ ta liều mạng muốn bảo vệ! Nể tình tỷ tỷ, ta sẽ nói Kim Đế tha thứ cho ngươi, chỉ là ngươi đừng động đến trên đầu Hạ gia ta, cho tới bây giờ Hạ gia ta đều là người không phạm ta ta không phạm người, nếu ngươi thật sự quá phận, cũng đừng trách Hạ Sơ Tuyết ta vô lễ! Vì bảo vệ người nhà, cái gì ta cũng làm được!"

Vẻ mặt Hạ Sơ Tuyết chính nghĩa lẫm nhiên, đau đớn mắng người bên trong phòng.

Nhưng mà, nghe được lời của nàng ta, người chung quanh lập tức biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ‘ào ào’ dùng ánh mắt hèn mọn xuyên thấu qua cửa phòng nhìn về phía ngồi nữ tử áo xanh ở ghế tựa.

"Ta đã thấy vô sỉ, chưa thấy qua không biết xấu hổ đến loại trình độ này! Nam nhân nàng thích yêu đại tiểu thư Hạ gia, kia là chuyện giữa bọn họ, đại tiểu thư Hạ gia lại không thích hắn, vì sao phải liên luỵ một người vô tội?"

"Hơn nữa, hình như thực lực của nữ nhân này rất kém, ta không cảm nhận lực lượng trong cơ thể nàng, khó trách Y thánh sẽ thu người như vậy làm đồ đệ, thì ra là nàng lợi dụng Hạ Nhược Vân! Vì bái Y thánh làm sư, loại chuyện hãm hại bằng hữu này cũng làm ra! Người như thế chính là tội đáng chết vạn lần!"

"Hạ Nhược Vân xảy ra chuyện là ở sáu năm trước, khi đó nữ nhân này cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, tuổi nhỏ như vậy đã dung tục như vậy, lee~lqđ hơn nữa tâm cơ thâm sâu như thế, quả nhiên là đáng sợ! Nàng không phải nên còn sống, Hạ đại tiểu thư nhân từ, nể tình tỷ tỷ của mình không muốn so đo với nàng, nàng vẫn còn không biết tốt xấu như vậy!"

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng lực lượng lại dừng ở trên người Hạ Sơ Tuyết, thân mình Hạ Sơ Tuyết bay về phía sau, trực tiếp ngã xuống từ trên lầu, miệng phun máu tươi, không ngừng chảy ra! Ánh mắt nàng mang theo tức giận, nhìn chằm chằm hồng y nam tử trong ghế lô trên lầu.

"Hạ Sơ Tuyết, trở về nói cho Hạ Minh, ở trong mấy ngày này, bản đế sẽ cho y một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng)."
 
Chương 831: Chứng Cớ (Ba)


Edit: Kaylee

Phanh!

Theo lời này vang lên, cửa phòng đột nhiên bị đóng lại, trong mắt Hạ Sơ Tuyết tràn đầy lo lắng, nắm chặt nắm tay mới ngăn lại sự run rẩy trong nội tâm.

Cố Nhược Vân, Hạ Sơ Tuyết ta thề, nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Còn có nam nhân giúp đỡ ngươi này! Hắn cũng tất không chết tử tế được!

Chỉ là mọi người lại bởi vì tự xưng của Thiên Bắc Dạ mà ngây ngẩn cả người.

Phải biết rằng, ở trên đại lục, có thể xưng là bản đế chỉ có một loại người, đó chính là cường giả có thực lực Võ Đế! Nam nhân này cũng là Võ Đế? Nhưng mà, nghe lời nói của hắn, có vẻ không giống như thích Hạ Sơ Tuyết theo như lời của nàng ta.

"Bị cự tuyệt thì thẹn quá thành giận, trên đời phỏng chừng cũng chỉ có nam nhân bên người Cố Nhược Vân mới có thể không có độ lượng như thế."

Hạ Sơ Tuyết bò lên từ trên đất, dùng âm thanh cực nhỏ nói một câu.

Nhưng âm thanh kia, vẫn đủ để người bên người nghe được!

Khó trách nam nhân kia sẽ ra tay với Hạ Sơ Tuyết! Vậy mà lại là bị cự tuyệt cho nên thẹn quá thành giận! Cho rằng mình là cường giả Võ Đế thì có thể muốn làm gì thì làm? Còn muốn bức lương vi xướng (ép người lương thiện làm kỹ nữ)? Đại tiểu thư Hạ gia là nhân vật cỡ nào? Chưa bao giờ ái mộ hư vinh, sẽ không bởi vì một người nam nhân có thực lực cường đại mà yêu hắn.

Mà nữ tử cao thượng như vậy, là đáng giá mọi người đối đãi dịu dàng!

Trong phòng, sắc mặt Thiên Bắc Dạ xanh mét, trong con ngươi màu đỏ lóe ra sát khí nồng đậm, tuy rằng Hạ Sơ Tuyết nói câu nói kia rất nhỏ, lqđ nhưng mà lấy nhĩ lực của hắn mà nói, âm thanh nhỏ thế nào cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Vân Nhi, nếu không phải nàng không muốn làm cho Hạ gia quá thoải mái, hiện tại ta đã muốn đi diệt bọn chúng!"

Cố Nhược Vân phẩm nước trà, không chút để ý nói: "Hiện tại Hạ Sơ Tuyết thích bôi đen người khác như thế nào, thì chàng cứ kệ nàng ta đi, chờ ngày chân tướng bị vạch trần, thì sắc mặt của nàng ta sẽ trở nên vô cùng phấn khích, tiểu Dạ, những lời này chàng cũng ghi lại sao?"

Thiên Bắc Dạ cười cười, hắn giang hai tay, trong phút chốc một khối ngọc bội óng ánh trong suốt lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.

"Khối ngọc bội này là Thần Khí, không có chiến lực gì, chỉ có một công năng, chính là có thể ghi lại tất cả đối thoại! Vừa rồi lời Hạ Minh nói đều đã bị khối ngọc bội này ghi lại, lúc đó, ta chỉ cần rót linh lực vào trong, là có thể làm cho đối thoại tái hiện lại."

Phỏng chừng thế nào Hạ Minh cũng sẽ không thể nghĩ đến, ở trên đại lục vậy mà sẽ có thứ này.

Dù sao ngọc bội ghi âm này là Thần Khí, Thiên Bắc Dạ cũng là có được trong lúc vô ý, chính là vì giờ khắc này!

Đương nhiên, ngay từ đầu lúc hắn có được ngọc bội, không suy nghĩ đến công năng này, chờ lại gặp lại Cố Nhược Vân, mới nghĩ tới cách dùng ngọc bội! Vì vậy hắn mới bắt đi Lục Trầm, bức bách Hạ Minh xuất hiện.

Còn Cố Nhược Vân nói những lời này, không phải vì để cho mình bại lộ ở dưới ánh mắt Hạ Minh, mà là buộc y nói ra những lời này.

Quả nhiên, Hạ Minh quá mức tự tin, y cho rằng cho dù thừa nhận cũng không có gì lớn lao, dù sao không có khả năng có người tin tưởng tất cả những gì Cố Nhược Vân nói! Nhưng y vạn lần không ngờ, chính là vì làm đủ chuẩn bị, Cố Nhược Vân mới có thể mở miệng kích y.

"Nàng tính toán khi nào thì công bố chân tướng ra ngoài?"

Cố Nhược Vân cười cười: "Chờ lúc sư phụ tới tìm ta! Trường hợp này, không có khả năng sư phụ không ở, mặt khác, tiểu Dạ, chàng giúp ta một chuyện."

"Được."

Thiên Bắc Dạ cười đáp ứng.

"Ta còn chưa nói là chuyện gì, chàng đã đáp ứng?"

Cố Nhược Vân có chút không biết nói gì, tiểu Dạ đáp ứng quá mức sảng khoái.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Thiên Bắc Dạ trịnh trọng lên, ở giờ phút này con ngươi màu đỏ mất đi thị huyết vốn có, trở nên vô cùng chân thành tha thiết mà kiên định.
 
Chương 832: Chứng Cớ (Bốn)


Edit: Kaylee

Nhìn khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân, trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một dòng nước ấm, khuôn mặt thanh tú cũng không tự chủ được nâng lên một chút tươi cười: "Kỳ thực cũng không phải chuyện rất khó hoàn thành gì, ta muốn chàng đi đón Ngọc nhi lại đây, lee~lqđ lấy cước trình của chàng hẳn là sẽ rất nhanh, sau khi đám người đến đông đủ chúng ta sẽ đi Hạ gia, hiện giờ ta đã chiếm được tất cả chứng cứ, cũng sẽ không cần băn khoăn Kim Đế và Mạc Thượng Phi sẽ giúp đỡ Hạ gia."

Đây mới là vấn đề nàng lo lắng.

Đương nhiên, không phải nàng lo lắng đánh không lại Kim Đế, mà là, nàng không muốn đối đầu với Kim Đế, vì nguyên nhân này mới luôn không ra tay với Hạ gia.

"Ngày mai ta đây xuất phát, trong vòng ba ngày sẽ về đến."

Thiên Bắc Dạ tha thiết mong nhìn Cố Nhược Vân, đáng thương hề hề nói: "Vân Nhi, chúng ta đã lâu như vậy không có gặp mặt, nàng hẳn là sẽ không nhẫn tâm đuổi ta đi luôn hôm nay chứ?"

"Tùy chàng."

Cố Nhược Vân nhún vai, không nhìn Thiên Bắc Dạ nữa.

Thời gian yên tĩnh.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào từ ngoài cửa sổ, dừng ở trên người nữ tử, giờ này khắc này, Cố Nhược Vân cảm nhận được không khí yên tĩnh, không biết vì sao trái tim nhịn không được đập mạnh lên. Nàng há miệng muốn nói chuyện, lại vào lúc này, một bàn tay duỗi đến từ phía trước, kéo nàng vào trong một cái ôm ấm áp.

Nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng, môi đỏ mọng nâng lên một độ cong, lúc này, mắt đỏ tràn ngập dịu dàng, một đầu tóc bạc càng thêm thanh lãnh ở dưới ánh trăng.

Hắn đẹp giống như đi ra từ trong họa, làm cho người không thể dời ánh mắt của mình.

"Vân Nhi, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, được không?"

Cảm nhận được nữ tử trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc thân thể, tươi cười trên mặt nam nhân càng thêm tuyệt mỹ, lqđ ngón tay thon dài nhẹ lướt qua một đầu tóc đen của nữ tử kia.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt, trong đôi mắt thanh lãnh xuất hiện vẻ kiên định.

Nàng ngửa đầu nhìn nam tử trước mặt, đôi mắt hàm đầy ý cười.

"Được!"

Thiên Bắc Dạ vui vẻ nở nụ cười, nụ cười này, đẹp giống như hoa Bỉ Ngạn nở rộ, nhẹ giọng nói: "Vân Nhi, chúng ta đây đi ngủ thôi, sáng mai, ta đi Tây Linh đại lục, đón hắn đến."

Nói xong lời này, hắn lập tức chặn ngang bế Cố Nhược Vân lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường...........

Đêm nay, Cố Nhược Vân không thể tiến vào giấc ngủ, tinh thần vẫn luôn mang theo khẩn trương, nhưng mà cũng may nam nhân chỉ xoay người ôm nàng vào trong lòng, cũng không có làm ra hành động vượt khuôn nào, như thế làm cho Cố Nhược Vân an lòng xuống.

Hôm sau.

Sáng sớm.

Hai người đang ngủ, đột nhiên bị một tiếng trầm đục làm bừng tỉnh, rồi sau đó nghe được một tiếng nổi giận.

"Nha đầu thối nào dám giả mạo đồ đệ của lão tử? Lăn ra đây cho lão tử ******!"

Đối với Cố Nhược Vân mà nói, giọng nói này vô cùng quen thuộc.

Cho nên, nàng vội vàng mở mắt, ánh mắt nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng nổi giận đùng đùng giết vào.

"Sư phụ?"

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, nhanh chóng thống khoái bò lên từ trên giường, trong lòng tràn ngập vui sướng, thế nào nàng cũng không nghĩ tới lão gia hỏa Y thánh này sẽ đến nhanh như vậy, thật sự ở ngoài dự đoán của nàng.

Bạch Trung Thiên liếc mắt một cái lập tức thấy nữ tử trên giường, giận tím mặt, một quyền lập tức đánh qua.

"Nha đầu thối, ngươi mẹ nó xưng ai là sư phụ?"

Ầm!

Lại vào lúc này, một tia sáng màu đỏ hiện lên, chắn trước mặt Cố Nhược Vân.

Bạch Trung Thiên không phòng bị một cái lập tức lui về sau mấy bước, lqd kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hồng y nam tử tóc bạc kia, mặt mày dần dần ngưng trọng lên.
 
Chương 833: Chứng Cớ (Năm)


Edit: Kaylee

Nam nhân này, thực lực rất mạnh! Ít nhất còn cao hơn mình!

"Ta muốn tìm là nha đầu giả mạo đồ nhi của ta kia, không có quan hệ gì với ngươi, nhanh tránh ra! ****** ngay cả đồ đệ của lão tử cũng dám giả mạo, khi nào thì lão tử thu một đồ nhi như ngươi, vì sao lão tử không biết?"

Bạch Trung Thiên tức điên rồi, sáng sớm hôm nay muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện mật thám một chút tình huống của Hạ gia.

Lại không nghĩ rằng, ở trên đường vậy mà nghe nói có người ở nơi này giả mạo đồ nhi của mình!

Vậy mà được? Đồ đệ của mình chỉ có một mình Hạ Nhược Vân, khi nào thì nhiều ra một người, thế nào mình không biết?

"Tiểu Dạ."

Trông thấy sắc mặt Thiên Bắc Dạ càng ngày càng khó coi, Cố Nhược Vân ngăn cản hắn, lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Trung Thiên.

Nhiều năm không gặp, tính khí của lão gia hỏa này càng ngày càng kém, một câu không hỏi đã đấu võ trước! Khi nào thì ông ấy trở nên xúc động như vậy?

"Sư phụ," Cố Nhược Vân bò lên từ trên giường, bất đắc dĩ nhún vai: "Không biết người có tin tưởng lời nói của ta hay không, nhưng mà ta muốn nói là, ta chính là đồ đệ của người, ta là Hạ Nhược Vân."

Bá!

Bạch Trung Thiên không nói hai lời, lại nhằm về phía Cố Nhược Vân.

"Tiểu Dạ, chuyện này chàng cứ mặc kệ, bản thân ta sẽ giải quyết." Cảm nhận được hơi thở bắt đầu khởi động phía sau, Cố Nhược Vân nhíu mày, ngăn lại Thiên Bắc Dạ.

Đúng vào lúc này, lão gia tử đã đến trước mặt Cố Nhược Vân, tức giận túm vạt áo của nàng, chửi ầm lên nói: "Nha đầu thối, l^q"đ ngươi cũng dám giả mạo đồ đệ của lão tử, nha đầu Hạ Nhược Vân kia lão tử sẽ không biết? Nàng đã bị kẻ gian hại chết, ngươi còn muốn giả mạo nàng! Quả thực chính là chán sống!"

"Sư phụ, ta thật là đồ đệ của người! Không tin mà nói, ta có thể chứng minh cho người thấy."

"Ngươi câm miệng cho ta! Có chứng cớ gì? Lão tử mới không tin tưởng những thứ giả tạo đó!"

Ầm!

Nói xong lời này, Bạch Trung Thiên căn bản không lại cho Cố Nhược Vân cơ hội mở miệng, một quyền lập tức đánh về mặt nàng.

Cố Nhược Vân vội vàng ngửa thân mình về phía sau, nguy hiểm tránh thoát công kích này, sau đó thừa dịp này thoát khỏi Bạch Trung Thiên, lui về sau mấy bước.

Bất luận như thế nào Bạch Trung Thiên cũng là một cường giả Võ Đế, cho nên, chỉ dựa vào Cố Nhược Vân hiện tại, còn không phải là đối thủ của ông.

"Nha đầu thối, ngươi còn dám trốn!"

Bạch Trung Thiên tức trừng lớn mắt, ‘ầm’ một tiếng, khí thế trên người bạo phát ra, trực tiếp đánh cái bàn thành vô số mảnh nhỏ, sau đó ông nhanh chóng vọt qua phía Cố Nhược Vân.

Nhưng mà Bạch Trung Thiên cũng không có dùng hết toàn lực, ông chỉ muốn dạy dỗ một chút nữ nhân dám giả mạo đồ nhi bảo bối của ông này, cho nên mỗi lần đều để cho Cố Nhược Vân né được, nếu ông thật sự muốn hạ ngoan thủ đối với Cố Nhược Vân, thì nàng tuyệt đối không có cơ hội tránh được.

"Sư phụ, người nháo đủ chưa?"

Cố Nhược Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Trung Thiên: "Nhiều năm không gặp như vậy, có phải xương ống chân của người không tốt, cho nên muốn tìm ta hoạt động một chút hay không?"

"Nha đầu thối, ngươi còn dám nói loại lời nói này, thế nào, muốn làm cho lão tử thật sự lầm cho rằng ngươi là đồ nhi bảo bối đáng thương kia của ta sao?" Bạch Trung Thiên ‘hừ hừ’, không lại vô nghĩa với Cố Nhược Vân, nắm tay lại triển khai công kích, rất nhanh đã đến trước mặt Cố Nhược Vân.

Ầm!

Nháy mắt kia, trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân đột nhiên nhiều ra một cái thần tháp màu tím, lại đột nhiên đánh xuống Bạch Trung Thiên.

Lúc Bạch Trung Thiên nhìn thấy Thượng Cổ Thần Tháp thì ngây ngẩn cả người, sắc mặt thay đổi thất thường, lqd ban đầu là kinh ngạc rồi sau đó biến thành vui sướng, chỉ là còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thượng Cổ Thần Tháp đánh trúng, ‘bịch’ một tiếng áp ở trên người của ông.
 
Chương 834: Sư Đồ Nhận Nhau (Một)


Edit: Kaylee

"Sư phụ, này không trách ta, ta muốn giải thích với người, chỉ là người không cho ta cơ hội này, còn luôn đuổi đánh ta, dù sao người là cường giả cấp bậc Võ Đế, ta đây một tháp áp không chết người."

Dứt lời, Cố Nhược Vân lập tức thu lại Thượng Cổ Thần Tháp.

Lúc này Bạch Trung Thiên nằm chổng vó trên mặt đất, đôi mắt mở thật lớn, biểu cảm kia, giống như gặp phải đầu trâu mặt ngựa, rồi sau đó, ông giật mình một cái bò lên từ trên đất, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

"Ngươi là Hạ Nhược Vân?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Vừa rồi ta đã nói, ta là đồ đệ của người."

"Ta dựa vào!" Bạch Trung Thiên nhịn không được chửi ầm lên một tiếng: "Ngươi có Thượng Cổ Thần Tháp, làm sao ngươi không nói sớm?"

Năng lực chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, vẫn là Bạch Trung Thiên đã từng nói cho nàng.

Nghe nói, Thượng Cổ Thần Tháp này chỉ nhận một người làm chủ, bất luận người nọ luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, cũng chỉ có nàng mới có thể khế ước với Thượng Cổ Thần Tháp! Vì vậy trừ bỏ một người ra, không có người nào có thể chi phối Thượng Cổ Thần Tháp!

Đương nhiên, chuyện này, cũng chỉ có một mình Bạch Trung Thiên mới biết được! Bởi vậy Cố Nhược Vân mới có nắm chắc làm cho ông tin tưởng thân phận của mình.

Chỉ là lão gia hỏa này vừa tới đã kêu đánh kêu giết, căn bản là không cho nàng nói chuyện, llêqquýđđônn cho nên nàng cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này làm cho Thượng Cổ Thần Tháp hiện thân! Dù sao Thượng Cổ Thần Tháp tồn tại trong thân thể của nàng, chỉ có thể triệu hồi nó ra khi chiến đấu, nhưng mà, nếu triệu hồi ra, thì thu tay không được, cũng chỉ có thể ủy khuất Bạch Trung Thiên bị áp một chút.

"Sư phụ, người đã quên sao," Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn Bạch Trung Thiên: "Là người bảo ta câm miệng."

"........."

Bạch Trung Thiên lập tức không nói gì, có vẻ vừa rồi quả thật mình không cho nàng cơ hội mở miệng, nghĩ vậy, khuôn mặt tức giận kia của ông nháy mắt bị khẩn trương thay thế: "Đồ nhi bảo bối, không phải vừa rồi sư phụ không biết con chính là Hạ Nhược Vân sao? Cho nên trong lúc nhất thời đã xuống tay có chút nặng, có thương đến con hay không? Mau để sư phụ nhìn xem."

Khi nói lời này, Bạch Trung Thiên đã nghĩ muốn sờ thân thể của Cố Nhược Vân.

Nhưng mà, tay của ông còn chưa đụng tới Cố Nhược Vân, đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ dừng ở trước mặt của nàng, con ngươi màu đỏ liếc mắt quét ông một cái.

Trong giây lát này, Bạch Trung Thiên giống như rơi vào địa ngục, cảm giác cả người bao phủ hơi thở âm lãnh, lạnh đến mức ông vội vàng thu tay, ôm cánh tay nói: "Đồ nhi, làm cho người này cách ta xa một chút, ta sợ hắn."

Ngay cả Bạch Trung Thiên cũng không biết vì sao, mình chính là sợ hãi nam nhân này!

Nhất là ánh mắt của hắn.

Không biết rốt cục giết bao nhiêu người, mới có thể có được con ngươi như vậy?

"Tiểu Dạ, lão gia hỏa này lớn tuổi, chàng đừng dọa ông, vạn nhất dọa ra bệnh tim gì đó sẽ không tốt lắm." Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của Thiên Bắc Dạ.

Nghe được lời nói của nữ tử, Thiên Bắc Dạ mới thu hồi ánh mắt của mình, tầm mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, trong khoảnh khắc con ngươi vốn âm trầm nhu hòa lại, bên môi đỏ mọng nâng lên nụ cười tuyệt mỹ.

"Đúng rồi," Đột nhiên, Bạch Trung Thiên giống như nhớ tới cái gì, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Cố Nhược Vân: "Không phải con đã chết sao? Thế nào lại ở chỗ này?"

Cố Nhược Vân nhún vai: "Người có nghe nói qua cái gọi là đoạt xác trùng sinh hay không? Ta thật may mắn, tuy rằng đã chết, lại ngoài ý muốn trùng sinh ở một mảnh đại lục khác…….."

Sau đó, nàng lập tức nhất nhất nói chuyện đã xảy ra sáu năm này cho Bạch Trung Thiên, phỏng chừng Bạch Trung Thiên cũng thật không ngờ Cố Nhược Vân sẽ có kỳ ngộ như thế, vậy mà có thể sống lại một đời. Đừng nói ông không thể tưởng được, cho dù là Hạ gia cũng sẽ không thể nghĩ đến điểm này.
 
Chương 835: Sư Đồ Nhận Nhau (Hai)


Edit: Kaylee

Bọn họ vẫn luôn cho rằng, chỉ cần Cố Nhược Vân chết, là có thể không cần lo trước lo sau!

"Ầm!"

Bạch Trung Thiên đánh một quyền vào trên giường, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai mắt tràn ngập lửa giận, l^q"đ hung hăng rắn răng: "Quả nhiên chuyện năm đó của con có liên quan với bọn khốn Hạ gia này, hơn nữa đứa nhỏ như Ngọc nhi đáng yêu, vậy mà lại nhẫn tâm tách rời cơ thể sống của hắn! Đồ nhi bảo bối, con yên tâm, sư phụ nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con!"

Tuy rằng Bạch Trung Thiên đã sớm hoài nghi Hạ Nhược Vân là Hạ gia hại chết, nhưng mà, sau khi xác định chuyện này, lửa giận trong lòng ông thiếu chút làm cả người ông đều bốc cháy lên, nếu không bầm thây vạn đoạn đám khốn kia, ông sẽ không xứng làm sư phụ người!

"Đồ nhi, đều vì năm đó con không chịu nói ra chuyện con là đồ đệ của lão tử," Bạch Trung Thiên liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, ủy khuất nói: "Nếu không hiện tại còn có nhiều chuyện như vậy? Sáng mai lão tử sẽ đi diệt Hạ gia kia! Nếu hiện tại chúng ta đi mà nói, sẽ không vạch trần được bộ mặt thật của Hạ gia, không làm cho bộ mặt thật của bọn họ bại lộ trong mắt người trên đời, lão tử rất không cam lòng!"

Cố Nhược Vân nhún vai: "Cây to đón gió, lúc đó ta cũng vì lo lắng điểm này, càng quan trọng hơn là, năm đó ta chỉ muốn dốc lòng tu luyện, không muốn có bất luận kẻ nào đến quấy rầy ta, lqđ nếu làm cho người khác biết ta là đồ đệ của người, sợ rằng từ đó về sau ta không bao giờ có thể an bình nữa, nhưng mà thế nào ta cũng thật không ngờ, cuối cùng ta sẽ chết ở trong tay Hạ gia, nhưng mà đời này, ta sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, sống trên đời, chính là vì khoái ý ân cừu."

"Ha ha ha!"

Bạch Trung Thiên cười to hai tiếng, tiếng cười kia vô cùng sảng khoái.

"Tốt cho câu sống trên đời, chính là vì khoái ý ân cừu! Một khi đã như vậy, đồ nhi bảo bối, hiện tại chúng ta lập tức đi, đi diệt đám khốn Hạ gia kia! Bất luận thế nhân thảo luận như thế nào, bản thân Bạch Trung Thiên ta làm không thẹn với lương tâm mà thôi, chỉ cần có thể giết những người đó báo thù cho con, cho dù là gánh vác ác danh một đời lại như thế nào? Để cho mọi người cho rằng ta thật như lời Hạ gia nói đi."

Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, mắt thấy Bạch Trung Thiên muốn rời đi, vội vàng bắt được cánh tay ông.

"Sư phụ, người đừng xúc động, hãy nghe ta nói trước."

"Nói cái gì?" Bạch Trung Thiên trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Lão tử đã cam nguyện gánh vác ác danh này, ngươi còn bó tay bó chân làm gì? Hiện tại chúng ta phải đi giết đám khốn kia, ****** thừa dịp lão tử không ở hại đồ nhi của lão tử, lão tử không giết bọn hắn thề không làm người!"

"Sư phụ," Cố Nhược Vân than một tiếng: "Ta đã chuẩn bị tốt chứng cớ, vì sao người còn muốn tiếp tục gánh vác ác danh?"

Chứng cớ?

Bạch Trung Thiên chớp mắt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân: "Con nói là chứng cớ gì?"

Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, từ trong vạt áo lấy ra một khối ngọc bội, nàng rót linh khí vào trong ngọc bội, đúng lúc này, tiếng cười kiêu ngạo cuồng vọng của Hạ Minh kia truyền ra từ trong ngọc bội, từng chữ đều thật rõ ràng rơi vào trong tai Bạch Trung Thiên.

"Đồ nhi, nếu ta không có đoán sai, ngọc bội trong tay con là một loại Thần Khí, có thể ghi lại lời nói của người khác, ở trên bảng xếp hạng Thần Khí này cũng là tồn tại cầm cờ đi trước, tuy rằng không có tác dụng khác, nhưng chỉ bằng điểm này cũng đủ khẳng định địa vị của nó!"

Bạch Trung Thiên cười lạnh nói: "Chỉ là tên Hạ Minh kia thông minh một đời, lại không nghĩ rằng con sẽ có được loại Thần Khí này, vậy mà bị phép khích tướng của con kích, cho rằng cho dù y thừa nhận, con không có chứng cớ, cũng không làm gì được y, hiện giờ đã có chứng cớ, chúng ta cũng nên đi Hạ gia."
 
Chương 836: Sư Đồ Nhận Nhau (Ba)


Edit: Kaylee

"Đừng nóng vội," Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Bạch Trung Thiên, nói: "Ta còn muốn làm cho tiểu Dạ đi mang Ngọc nhi đến, còn sư phụ, người giúp ta đi làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Thiên Hưng quốc sư! Ta muốn tìm được tung tích của y! Sư phụ, dùng nhân mạch của người tìm một người, hẳn là sẽ rất đơn giản, ta nghe nói ở thật nhiều năm trước quốc sư này đã rời Lưu Phong quốc đi du lịch tha hương, cho nên cũng chỉ có người có thể giúp ta."

"Được," Bạch Trung Thiên trầm ngâm một lúc lâu: "Hiện tại ta đây lập tức sai người đi tìm y."

"Vậy đa tạ," Cố Nhược Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, ở giờ phút này ánh mắt thanh lãnh tràn ngập ôn hòa: "Tiểu Dạ, ta chờ chàng trở về."

Thiên Bắc Dạ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Nhược Vân, ánh mắt nhu hòa nói: "Trong vòng ba ngày, ta sẽ trở về, Vân Nhi, nàng ở chỗ này chờ ta."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, vốn định nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không có nói ra miệng.

Ba ngày!

Nàng sẽ chờ mong biểu cảm phấn khích của Hạ Minh ở ba ngày sau!

——

Hạ gia, trong thư phòng, Hạ Sơ Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn nam tử trung niên ngồi ở trước mặt.

"Phụ thân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Phế vật!

Hiện giờ hai chữ này dừng ở trong lòng nàng ta, vẫn làm cho lòng của nàng ta không tự chủ được chấn động run run.

Nàng ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày nàng ta vậy mà sẽ trở thành một phế vật.

"Ta vốn không có tính toán để con thật sự gả cho Lục Trầm, dù sao Lục Trầm kia không có thân phận, cũng không phải người kinh tài tuyệt diễm, lee~d.đlq.đ chỉ là y biết qua nhiều chuyện, ta mới không thể không để cho y theo bên người, so sánh tương đối mà nói, thân phận và thực lực của Kim Đế nhưng là thật xứng đôi với con, ban đầu ta còn muốn gả con cho hắn, nhưng hôm nay con đã sắp trở thành phế vật, chắc hẳn lúc này đây Kim Đế sẽ không liếc mắt nhìn con nhiều một cái."

Tuy rằng nói, lúc trước Kim Đế cũng không có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết nhiều một cái.

Khuôn mặt Hạ Sơ Tuyết càng thêm trắng bệch, rũ mi mắt xuống che giấu thù hận thấu xương trong mắt kia!

Nếu không phải tại Cố Nhược Vân và nam nhân kia, mình cũng sẽ không thể biến thành phế vật! Cũng không có khả năng vĩnh viễn đánh mất quyền lợi trở thành nữ nhân của Kim Đế!

"Tuyết nhi, con là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, một ngày nào đó, Thượng Cổ Thần Tháp này sẽ về đến trong tay con, cho nên thân phận của Lục Trầm không xứng với con, chỉ có nam nhi vĩ đại như Kim Đế, mới có thể xứng đôi với con, dù sao sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành người đứng đầu đại lục! Đáng tiếc, vi phụ chưa từng dự đoán được sẽ có một ngày này, con đã là một phế vật, không có tác dụng khác, cho nên, hiện tại Hạ gia chúng ta phải cứu Lục Trầm ra, sau đó con lại gả cho y."

"Cái gì?"

Hạ Sơ Tuyết kinh ngạc mở to mắt đẹp, thân mình nhẹ nhàng run lên: "Phụ thân, người biết rõ ta chỉ yêu Kim Đế, ta không thích Lục Trầm, thân phận của Lục Trầm không xứng với ta! Ta là nữ nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ, cũng chỉ có nam nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ như Kim Đế, mới đủ khả nắng trở thành phu quân của ta."

Không sai, nàng ta là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, một nam nhân không có bối cảnh và thiên phú như Lục Trầm, có thể nào xứng đôi với nàng ta?

Cho nên ngay từ đầu nàng ta đã khinh thường Lục Trầm, năm đó cũng chỉ vì lợi dụng y mà thôi, lại trước giờ đều chưa hề nghĩ tới sẽ gả cho y.

"Tuyết nhi, kia đã là chuyện lúc trước, hiện tại chúng ta phải hạ thấp tổn thất nhỏ một! Lục Trầm quả thật không vĩ đại bằng Kim Đế, nhưng mà so với nhưng người trẻ tuổi cùng lứa vẫn là tốt hơn nhiều lắm! Chỉ là con quá mức vĩ đại mới chướng mắt y! Nhưng hiện tại con đã không có tư bản cao ngạo, cũng chỉ có thể hạ thấp điều kiện, chúng ta đã mất đi khả năng mượn sức Kim Đế rồi, không thể lại buông tha Lục Trầm!"
 
Chương 837: Sư Đồ Nhận Nhau (Bốn)


Edit: Kaylee

Loại thời điểm này Hạ Minh vẫn là tương đối lý trí, nếu tiếp tục đi xuống, vậy tất nhiên không ai ở sẽ cưới nữ nhi phế vật của y! Cho nên chỉ có thể quyết định nhanh nhất, đến bên người Lục Trầm mượn sức.

Hạ Sơ Tuyết nắm chặt hai bàn tay, hận ý đối với Cố Nhược Vân ở trong lòng đã sớm tận xương, nàng ta rũ mi mắt xuống, nói: "Đều theo phân phó của phụ thân."

"Tốt, chúng ta đây nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi, trong vòng ba ngày phải thành hôn, lúc này đây chúng ta cần hạ thấp tư thái đi cầu nàng thả người."

"Ba ngày, nhanh như vậy?"

Hạ Sơ Tuyết có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Minh.

"Con cho rằng con còn có thể chờ đợi sao? Thời gian kéo càng lâu, thực lực của con giảm xuống càng nhiều, lúc đó Lục Trầm khẳng định sẽ nhìn ra manh mối, ta vẫn luôn biết, Lục Trầm chính là nhìn trúng thân phận thân là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp của con mới tiếp cận con, nếu con là phế vật, y tất nhiên sẽ quay đầu bước đi, nam nhân kia chính là thực tế như thế!"

Nhưng mà, có ai lại không thực tế đây?

Mẫu thân của Hạ Sơ Tuyết quả thật là người yêu trong lòng y, nhưng thì tính sao? Chỉ cần là nam nhân, l^q"đ ở giữa quyền thế và tình yêu, tất nhiên sẽ lựa chọn cái trước, nếu không năm đó y cũng sẽ không buông người yêu thanh mai trúc mã, xoay người đi lấy lòng tiểu thư Mạc gia.

Cho nên, năm đó nếu không phải quốc sư nói lời nói như vậy, y cũng sẽ không sủng thê diệt thiếp, thậm chí giết một đôi cốt nhục ruột thịt của mình!

Bởi vậy ở sau khi biết được Hạ Sơ Tuyết biến thành phế vật, trong lòng y cũng không còn thích nàng ta như trước, ngược lại còn áp bức ra chút điểm giá trị cuối cùng của nàng ta!

"Nữ nhi hiểu rõ."

Hạ Sơ Tuyết cúi đầu, rũ mắt nói.

Vì vậy không có bất luận kẻ nào nhìn thấy biểu cảm hiện tại của nàng ta, nếu quả có người thấy được tất nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng.

Bởi vì giờ này khắc này, khuôn mặt nữ tử đều bởi vì tức giận và oán hận mà vặn vẹo lại, trong đôi mắt tràn ngập hận ý nồng đậm, theo nàng ta, tất cả những thứ này đều tại Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ, toàn là lỗi của bọn họ!

Là bọn họ hại mình gả cho nam nhân không thương!

Còn có Hạ Minh!

Nếu không phải lúc đó y đi trước một bước, sao mình sẽ gặp phải loại chuyện này? Chờ ngày nào đó mình tìm được Thượng Cổ Thần Tháp, mặc kệ là hai người kia, hay là Hạ Minh, đều phải trả giá lớn vì chuyện này!

Hạ Minh đương nhiên không biết, nữ nhi nhà mình đã cũng đã hận y, trong lòng càng hận không thể làm cho y lập tức biến mất!

"Tốt lắm, con đi xuống trước đi, ta muốn nghĩ xem nên dùng biện pháp gì đổi Lục Trầm trở về."

Nói xong lời này, Hạ Minh phất tay, nhắm mắt lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Hạ Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hạ Minh, không có lại nói nhiều một lời lập tức lui đi ra ngoài.

——

Tửu lâu Long Phượng.

Trong ghế lô, nam tử mặc kim bào ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt kia, lqđ đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy mở ra, hắn hơi hơi nhăn mày kiếm lại, quay đầu nhìn về phía bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng đi vào kia.

"Kim đại ca."

Hạ Sơ Tuyết đứng ở Kim Đế trước mặt, nhìn này tuấn mỹ xinh đẹp kim bào nam tử, nàng gắt gao mím môi môi, đáy mắt xẹt qua một đạo ưu thương.

"Có việc?" Mày Kim Đế càng nhăn càng chặt, giọng nói lạnh lùng trước sau như một: "Nếu không có chuyện về Y thánh, thì không cần tới tìm ta."

"Kim đại ca, chẳng lẽ người không có nghe nói sao, có một người tự xưng là đồ đệ của Y thánh xuất hiện ở bên trong hoàng thành."

Hạ Sơ Tuyết có chút không rõ nhìn Kim Đế, nàng ta thật sự không hiểu, tiếng gió lớn như vậy, vì sao nam nhân này lại giống như không có nghe thấy.
 
Chương 838: Sư Đồ Nhận Nhau (Năm)


Edit: Kaylee

"Đồ đệ của Y thánh, chỉ có một người," Kim Đế chậm rãi buông chén trà trong tay: "Cho nên, người kia chẳng phải đồ đệ của ông ta, lqđ ta muốn tìm là Y thánh, không có hứng thú đối với việc khác."

Các nơi lớn lớn nhỏ nhỏ bên trong hoàng thành này hắn cơ bản đã tìm một lần, lại vẫn luôn không có tìm được tung tích của Y thánh.

Đương nhiên, tốt xấu gì Y thánh cũng là một cường giả Võ Đế, cho nên nếu ông ta thật sự muốn trốn, sợ rằng không thể dễ dàng tìm được ông ta như vậy.

"Kim đại ca."

Bịch!

Hạ Sơ Tuyết đột nhiên quỳ gối trên đất, cầu xin nói: "Kim đại ca, xin người nể tình tỷ tỷ, cứu ta."

Kim Đế nhàn nhạt liếc mắt quét nàng ta một cái: "Xảy ra chuyện gì?"

"Kim đại ca," Hạ Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn Kim Đế, vẻ mặt bi thương: "Mấy ngày hôm trước, ta nghe nói đồ đệ của Y thánh kia xuất hiện ở trong Lưu Phong quốc, ta lập tức đi tìm hiểu tung tích của Y thánh, nhưng mà, nam tử tóc bạc bên người nàng kia lại coi trọng ta, muốn lấy ta làm thê, thực lực của nam nhân kia tương đối cường, đại khái cũng là cảnh giới Võ Đế, cho nên, phụ thân vì không làm cho nam nhân kia gây chuyện với ta, muốn làm cho ta gả cho Lục Trầm, chỉ cần ta thành thân, hắn sẽ không nhớ thương ta nữa, nhưng mà, Kim đại ca, cho tới bây giờ ta đối với Lục Trầm vẫn luôn là tình cảm huynh muội, không có ý khác, bất kể là nam nhân tóc bạc cảnh giới Võ Đế, hay là Lục Trầm, ta đều không muốn gả, xin Kim đại ca giúp ta rời đi nơi này!"

Sắc mặt Kim Đế vẫn là bình tĩnh, trong con ngươi màu vàng xinh đẹp không nhiễm cảm xúc gì, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Nếu Hạ gia có uy hiếp đến sinh mệnh, ta sẽ ra tay giúp đỡ, những chuyện khác, ta sẽ không giúp."

Hạ Sơ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, bi thống nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới, nam nhân này lại nhẫn tâm như thế, hắn giúp Hạ gia, thật sự chỉ là vì Hạ Nhược Vân sao?

Mà Hạ Sơ Tuyết nàng, rốt cục vì sao lại kém một người chết?

"Kim đại ca," Hạ Sơ Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi đứng lên, sắc mặt kiên định nói: "Dù sao Lục Trầm cũng là người yêu thanh mai trúc của tỷ tỷ mã, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không có quan hệ gì với Lục đại ca, l.q.đ nếu Kim đại ca không đồng ý giúp ta, ta đây cũng chỉ có chết đi để tạ tội với tỷ tỷ đáng thương kia của ta."

Nàng ta nói lời này thật sự là nói tình chân ý thiết, làm bất luận kẻ nào nghe xong cũng bất giác động dung.

Chỉ là, Kim Đế vẫn luôn nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ, giống như không có nghe được lời của nàng ta.

"Kim đại ca, người thật tình muốn đối đãi với ta như thế?" Ánh mắt Hạ Sơ Tuyết tràn ngập bi thương: "Chẳng lẽ, người thực nguyện ý nhìn ta gả cho Lục Trầm?"

Rốt cục Kim Đế cũng có phản ứng, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết, nhàn nhạt nói: "Ta nói, chuyện này không có quan hệ với ta, nếu Hạ gia chủ đã quyết định, vậy ngươi phải đi tìm y, ta không cách nào can thiệp việc tư trong gia tộc các ngươi."

Trái tim của Hạ Sơ Tuyết giống như bị kim đâm, đau không cách nào tự kềm chế.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, nàng ta đã bị hắn hấp dẫn thật sâu, cho nên những năm gần đây, nàng ta mới điên cuồng tìm kiếm Thượng Cổ Thần Tháp như vậy, cũng vì có tư cách đứng ở bên người của hắn, trở thành thê tử của hắn.

Nhưng mà, hắn lại nói, nàng ta gả cho nam nhân khác, không có quan hệ gì với hắn?

"Kim đại ca," Hạ Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: "Chẳng lẽ người thật sự không biết trong lòng ta chỉ có một mình người? Lục Trầm là tỷ tỷ người từng yêu, ta tuyệt sẽ không nhúng chàm y, cho nên cho dù ta đã từng thưởng thức y, là một muội muội, ta chôn sâu phần tình yêu này, mãi cho đến khi gặp Kim đại ca người, ta mới hiểu được, ta đối với Lục Trầm cũng không phải là yêu, chỉ là không muốn xa rời mà thôi, người ta yêu, chỉ có một mình người!"

Thưởng thức?

Loại nam nhân như Lục Trầm này, cũng đáng cho nàng ta thưởng thức?

Nói những lời này tự nhiên là để cho Kim Đế nghe, cũng làm cho Kim Đế hiểu rõ qua nhiều năm như vậy, nàng ta không tiếp nhận Lục Trầm, chẳng phải không thích y, mà là vì tỷ tỷ! Loại nữ nhân trọng tình trọng nghĩa giống như nàng ta, là nam nhân nào cũng nên quý trọng.
 
Chương 839: Xé Rách Da Mặt (Một)


Edit: Kaylee

Kim Đế cau chặt mày, mặt mày lạnh lùng chậm rãi đảo qua phía trên khuôn mặt bi thống của Hạ Sơ Tuyết, âm thanh ôn hoà nói: "Nếu không có chuyện gì mà nói, ngươi đi đi."

Một câu này, giống như vạn tiễn xuyên tâm, làm cho trái tim của Hạ Sơ Tuyết đau đớn như bị xé rách, nàng ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt lại mở mắt kia, trong mắt đẹp xinh đẹp xuất hiện một chút cười khổ.

"Kim đại ca, lời nói của người ta hiểu được, nếu Kim đại ca không muốn nhìn thấy ta như vậy, từ đây về sau ta sẽ biến mất ở trước mặt người."

Nàng ta nhìn Kim Đế một lần cuối cùng, mắt đầy lưu luyến, giống như là muốn ánh toàn bộ nam nhân vào trong đôi con người của nàng ta.

Tùy tiện đổi thành nam nhân khác, trông thấy một nữ nhân si tình không hiểu đối với hắn như vậy, tất nhiên không bỏ được đi thương hại, nhưng mà, sau khi nam nhân trước mắt nghe nói như thế, vẫn không xoay đầu qua, tầm mắt nhìn ngã tư đường phồn hoa ngoài cửa sổ như trước, không có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết nhiều một cái.

Hạ Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi ghế lô tửu lâu, ở trong phút chốc nàng ta xoay người, rũ xuống mi mắt che đi đôi con ngươi nhiễm lên không cam lòng và ghen ghét.

"Hạ Nhược Vân, nếu không phải tại ngươi, Kim Đế cũng sẽ không xem thường ta như vậy, đáng tiếc chính là ngươi đã chết, l.q.đ cho nên ta không cách nào lại tra tấn ngươi, nhưng mà, ta sẽ dùng người thân của ngươi, để phát tiết tức giận trong lòng ta!"

——

Hạ gia.

Trong trạch viện, Hạ Sơ Tuyết đi vào đại sảnh, tùy tay ngăn cản một gã sai vặt, lạnh giọng nói: "Ngươi đi mang Mạc Thượng Phi đến cho ta."

"Tuân mệnh, đại tiểu thư."

Gã sai vặt kia vội vàng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu, Mạc Thượng Phi mặc nhung trang đã đi theo ở phía sau gã sai vặt tới đây.

Chỉ là, trong nhìn khoảnh khắc thấy Mạc Thượng Phi kia, sắc mặt vốn không tốt của Hạ Sơ Tuyết dần dần chuyển tốt lên, dương môi cười yếu ớt nói: "Phi nhi, đệ tới Hạ gia chúng ta cũng đã bao lâu rồi?"

Mạc Thượng Phi ngẩn người, cau chặt mày hồi đáp: "Đã sáu năm."

"Sáu năm," Hạ Sơ Tuyết nhợt nhạt nở nụ cười, chậm rãi đứng lên đi về phía Mạc Thượng Phi: "Trong sáu năm này, đệ luôn luôn đi theo bên người ta bảo vệ ta, thật sự là vất vả cho đệ, cho nên ta nghĩ gả nha hoàn tiểu Du bên người ta cho đệ, như thế nào?"

"Cái gì?"

Mạc Thượng Phi chợt ngẩn ra, sắc mặt thay đổi lại thay đổi: "Này không được, ta đã có nữ nhân yêu thích, không thể lại cưới nữ tử khác!"

Bá!

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hạ Sơ Tuyết nháy mắt lạnh xuống, trong mắt lóe ra sắc bén: "Mạc Thượng Phi, ngươi là cảm thấy thân phận nha hoàn của ta đê hèn, cho nên không xứng với ngươi? Tốt lắm, ngươi không cần nói thêm cái gì, chuyện này cứ định như vậy đi, vài ngày sau, ta sẽ tự mình chuẩn bị hôn lễ cho các ngươi, cũng coi như thù lao cho việc ngươi bảo vệ ta nhiều năm như vậy."

"Thật có lỗi," Mạc Thượng Phi chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn mới lặng lẽ mở ra, nhìn Hạ Sơ Tuyết nói: "Sợ rằng ta chỉ có thể cô phụ sự ưu ái của ngươi, trong lòng ta đã có tiểu công chúa, trừ bỏ nàng ra, ai ta cũng sẽ không cưới."

"Mạc Thượng Phi," Hạ Sơ Tuyết lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ngươi không còn là thiếu gia Mạc gia, ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ gả nữ nhi của mình cho ngươi? Ta cũng không đành lòng nhìn ngươi đến cuối cùng lại bị chịu thương hại như vậy, nha hoàn của ta có cái gì không tốt? Nếu ngươi vẫn là thiếu gia Mạc gia, thì thân phận của nàng ta đê hèn quả thật không cách nào xứng đôi với ngươi, nhưng hôm nay ngươi chỉ là một hộ vệ của Hạ gia ta, hộ vệ xứng nha hoàn, hoàn toàn là dư dả, tuy rằng giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng biểu tỷ của ngươi là tỷ tỷ đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của ta, cho nên hôn nhân đại sự của ngươi ta phải hoàn thành giúp ngươi!"
 
Chương 840: Xé Rách Da Mặt (Hai)


Edit: Kaylee

Ngụ ý, một hộ vệ nho nhỏ như Mạc Thượng Phi, cũng chỉ có nha hoàn mới xứng đôi với hắn, kết quả hắn còn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vậy mà vọng tưởng cưới công chúa? Quả thực chính là người si nói mộng!

Sắc mặt Mạc Thượng Phi từng chút lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hạ Sơ Tuyết, ta thật sự rất cảm tạ năm đó Hạ gia các ngươi thu lưu, chỉ là này không có nghĩa là ta bán cho Hạ gia các ngươi! Vì trả tình nghĩa lúc trước của Hạ gia, bởi vậy ta mới nguyện ý trở thành hộ vệ của ngươi! Nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền làm chủ hôn sự của ta!"

"Mạc Thượng Phi!"

Con ngươi Hạ Sơ Tuyết trầm xuống, nàng ta không muốn để cho Mạc Thượng Phi kết hợp với tiểu công chúa, một là thế lực hoàng gia rất mạnh, l^q"đ nếu Mạc Thượng Phi thật sự cưới tiểu công chúa, sẽ lại không cách nào bán mạng vì Hạ gia nàng! Thứ hai, vì Mạc Thượng Phi có quan hệ với tiện nhân Hạ Nhược Vân kia, nên nàng ta tuyệt sẽ không cho phép hắn cưới nữ nhân mình thích.

Nàng ta phải nhìn nam nhân này yêu mà không có được, thống khổ cả đời! (L: khốn nạn)

Nếu Mạc Thượng Phi thật sự muốn hận, phải hận Hạ Nhược Vân, là nàng làm hại hắn không thể cưới nữ tử âu yếm.

"Hôn nhân đại sự, luôn là mệnh của phụ mẫu, lời của mai mối! Phụ mẫu ta đều đã mất, bởi vậy ta cũng chỉ có mình có thể làm chủ hôn sự của mình! Hạ Sơ Tuyết ngươi chỉ là một kẻ ngang hàng với ta mà thôi, dựa vào cái gì quyết định thay ta? Hơn nữa còn làm cho ta cưới một nha hoàn?"

"Chỉ bằng ta là chủ tử của ngươi!"

Khí thế trên người Hạ Sơ Tuyết bắt đầu khởi động, lạnh lùng nhìn Mạc Thượng Phi: "Hiện tại, ta hỏi ngươi lại một lần, rốt cục ngươi cưới, hay không cưới! Nếu ngươi không cưới nàng, thì hôm nay cũng đừng nghĩ rời đi nơi này!"

"Ha ha ha!" Mạc Thượng Phi ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, bên môi nâng lên một nụ cười lạnh: "Hạ Sơ Tuyết, ta ở lại Hạ gia, là vì báo đáp ân đức của các ngươi, nhưng ta lại chưa từng nghĩ tới, trong mắt thế nhân ngươi luôn thiện lương, vậy mà lại là đức hạnh như thế! Lúc trước coi như mắt Mạc Thượng Phi ta bị mù, mới ở cạnh ngươi bảo vệ ngươi lâu như vậy, hiện giờ, ta tuyên bố ta muốn rời khỏi Hạ gia, giành lấy tự do!"

"Mạc Thượng Phi, ta đây ngược lại muốn nhìn xem hôm nay ngươi đi được hay không!"

Xoát xoát xoát!

Trong khoảnh khắc, vô số người tiến vào từ ngoài cửa, bao quanh Mạc Thượng Phi.

Nhìn đám hộ vệ vây quanh mình, khóe môi Mạc Thượng Phi nâng lên, nâng lên một chút tươi cười: "Hạ Sơ Tuyết, Hạ gia các ngươi thật sự làm cho ta thất vọng!"

"Mạc Thượng Phi, ta làm tất cả đều là vì tốt cho ngươi, là ngươi quá mức phản nghịch!" Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, chỉ huy mọi người áp sát Mạc Thượng Phi: "Tiểu công chúa sẽ không gả cho ngươi, cho nên, lqđ vì không làm cho ngươi về sau thừa nhận đau đớn như vậy, ta vẫn là cho ngươi cưới nha hoàn của ta tương đối tốt, ở Lưu Phong quốc này, ngươi cũng chỉ xứng đôi với nha hoàn! Có lẽ hiện tại ngươi sẽ hận ta, nhưng qua vài năm nữa sau khi ngươi hiểu cách làm của ta, đến lúc đó ngươi tất nhiên sẽ cảm kích ta."

Còn muốn chạy?

Chỉ sợ không còn cơ hội!

Bộ mặt thật của mình đã bại lộ ở trước mặt nam nhân này, cho nên, bất luận như thế nào, nàng ta cũng sẽ không làm cho hắn rời đi!

Ầm!

Lại ở trong chớp mắt này, mấy hộ vệ Hạ gia ngã vào từ ngoài cửa, chật vật té trên mặt đất.

Rồi sau đó, dưới nắng sớm, y phục màu xanh nhẹ bay theo gió, chậm rãi bước vào bên trong đại sảnh này.

Đứng ở bên người nữ tử áo xanh là thiếu nữ mặc váy màu hồng, nàng liếc mắt lập tức thấy Mạc Thượng Phi bị mọi người vây quanh ở bên trong, vội vàng vọt vào: "Mạc đại ca, chàng không sao chứ?"

Nói xong lời này, nàng nhìn Hạ Sơ Tuyết đại biến sắc mặt, vẻ mặt thương tâm và tuyệt vọng.
 
Chương 841: Xé Rách Da Mặt (Ba)


Edit: Kaylee

"Hạ Sơ Tuyết, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới ngươi là người như vậy! Ta luôn luôn tín nhiệm ngươi như thế, lqqđ ngươi lại làm cái gì? Bức bách Mạc đại ca cưới một nha hoàn? Còn nói lấy thân phận của Mạc đại ca chỉ xứng đôi với nha hoàn bên cạnh ngươi? Nếu Mạc đại ca không theo, ngươi sẽ giam cầm hắn? Chẳng lẽ tất cả thiện lương và tao nhã của ngươi, đều là ngươi ngụy trang ở bên ngoài, vậy lời nói ngươi nói với ta lúc trước, lại có mấy phần có thể tin?"

Tiểu công chúa rất là thương tâm, nếu không phải Cố Nhược Vân lôi kéo nàng đến tìm Mạc Thượng Phi, có lẽ thế nào nàng cũng thật không ngờ Hạ Sơ Tuyết Hạ gia sẽ là người như thế.

"Tiểu công chúa, ta……." Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết thay đổi, hình như thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới sao tiểu công chúa lại xuất hiện ở nơi này.

"Ngươi không nói gì nữa," Ánh mắt tiểu công chúa tràn ngập bi thương và tức giận: "Lúc trước ngươi vu oan Y thánh chính là hung thủ giết hại Hạ Nhược Vân, ta vẫn còn biện giải cho ngươi, lee~lqđ cho rằng ngươi chỉ là hiểu lầm Y thánh mà thôi, nhưng hôm nay nghĩ đến, không phải ngươi hiểu lầm! Có lẽ thế nhân không biết, nhưng ngươi là tiểu thư Hạ gia, làm sao có thể không biết Y thánh chính là sư phụ của Hạ Nhược Vân? Vì sao sư phụ của nàng lại giết hại đệ tử của mình?"

Trái tim Hạ Sơ Tuyết bị chấn động một chút, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch.

Rồi sau đó, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Cố Nhược Vân, giờ khắc này vũ nhục đã từng chịu lại xuất hiện ở bên trong trí óc của nàng ta, làm cho sát ý trên người nàng ta càng thêm nồng đậm.

"Cố Nhược Vân, rốt cục tta có cừu oán gì với ngươi? Làm cho mỗi lần ngươi đều gây khó dễ cho ta?"

Không sai!

Mỗi lần gặp nữ tử này, đều không có chuyện tốt gì!

Nếu không phải vì nàng, tiểu công chúa cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này!

"Nếu bọn họ đều đến đây, thì cũng đừng nghĩ rời đi."

Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc truyền đến từ phía sau mọi người, Hạ Sơ Tuyết ngẩng đầu, sau khi thấy nam tử trung niên đón nắng sớm đi tới, trên mặt lập tức vui vẻ, vội vàng hô một tiếng: "Phụ thân!"

Hạ Minh nhìn Hạ Sơ Tuyết, cũng không nói thêm gì, con ngươi âm trầm của y dừng ở trên người Cố Nhược Vân, trên mặt dương một nụ cười lạnh.

"Cố Nhược Vân, thế nào? Lần này nam nhân kia không đi cùng ngươi? Hắn không ở bên cạnh ngươi ngươi cũng dám đến chui đầu vô lưới? Nói đi, ngươi nhốt Lục Trầm ở chỗ nào? Nếu ngươi nói ra, có lẽ ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây."

Cố Nhược Vân co rút khóe môi, nhún vai: "Muốn giết người diệt khẩu?"

"Ha ha!"

Hạ Minh điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia tràn ngập sát khí thị huyết: "Không sai, ta đúng là muốn giết các ngươi! Tuy rằng cho dù các ngươi nói ra chuyện Hạ gia ta làm, cũng sẽ không có người nguyện ý tin tưởng, chỉ là cẩu Hoàng đế Lưu Phong quốc kia có chút phiền phức, bây giờ ta còn không nghĩ trêu chọc một cường giả Võ Đế, cho nên cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu."

Nghe thấy Hạ Minh mắng phụ thân của mình là cẩu Hoàng đế, vẻ mặt tiểu công chúa tức giận, thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đám người Hạ gia này ngụy trang sâu như thế.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không tin tưởng, Hạ Minh quân tử nhẹ nhàng, sẽ là một kẻ tiểu nhân xảo trá!

"Hạ Minh, nếu ngươi giết chúng ta, phụ hoàng ta nhất định sẽ truy tìm chân tướng, lúc đó ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được kiếp nạn này sao?" Tiểu công chúa cắn chặt môi, phẫn hận (tức giận + oán hận) trừng mắt nhìn Hạ Minh.

Nhưng mà càng nhiều hơn, vẫn là thất vọng.

Nàng thất vọng với bộ mặt thật của những người này, hơn nữa, nếu bọn họ thật sự đều dối trá như vậy, vậy rốt cục Hạ Nhược Vân là ai hại chết?

Trong giây lát một khả năng rơi vào trong lòng tiểu công chúa, nàng vội vàng che kín miệng, tâm đều run lên.
 
Chương 842: Xé Rách Da Mặt (Bốn)


Edit: Kaylee

Không có khả năng!

Hổ độc không ăn thịt con, Hạ Minh ngoan độc cỡ nào, cũng không có khả năng là hung thủ giết Hạ Nhược Vân! Nhất định là mình suy nghĩ nhiều!

"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn tiểu công chúa: "Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ sợ cẩu Hoàng đế Lưu Phong quốc kia? Ta chỉ cảm thấy hắn có chút phiền phức mà thôi, còn sợ hãi là không cần thiết."

Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhưng là trầm tư xuống.

Ở trong mắt mọi người, Hạ Minh chỉ có một át chủ bài, chính là Kim Đế! Nhưng mà dưới tình hình bình thường, Võ Đế cấp ngang nhau tuyệt sẽ không chiến đấu! Nếu không mà nói cho dù đánh ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại được.

Cho nên, có thể làm cho Hạ Minh nói như vậy, cũng đã đại biểu cho ở Hạ gia, còn có một át chủ bài khác!

"Hạ Minh!"

Mắt thấy tiểu công chúa tức muốn tiến lên tìm Hạ Minh lý luận, Mạc Thượng Phi vội vàng đè nàng lại, cau chặt mày, l.q.đ trầm giọng nói: "Chuyện này không có quan hệ với tiểu công chúa còn có Cố cô nương, ngươi thả các nàng đi, cho dù giết ta, ta cũng không oán hận một câu!"

"Mạc đại ca," Tiểu công chúa nóng nảy, vội vàng nói: "Ta sẽ không bỏ lại một mình chàng rời đi, hơn nữa, cho dù Hạ Minh này cường thịnh cỡ nào, cũng chỉ là dựa vào Kim Đế mà thôi, hiện giờ Kim Đế không ở nơi này, chúng ta chưa hẳn không cách nào lao ra vòng vây."

"Ha ha."

Nghe vậy, Hạ Minh như là nghe được chuyện cười nào đó nở nụ cười lạnh: "Tiểu công chúa, ngươi quá coi trọng mình, chỉ bằng các ngươi? Chỉ cần một mình Hạ Minh ta, cũng đủ giết ba người bọn ngươi ở đây! Về phần Mạc Thượng Phi, ta sẽ không lưu lại mạng của ngươi, hai người các nàng, cũng sẽ không bỏ qua!"

Ầm!

Dứt lời, Hạ Minh không bao giờ nói nhiều thêm một lời nào nữa, thân mình chợt lóe lập tức hóa thân làm một thanh lợi kiếm nhằm về phía Mạc Thượng Phi, rồi sau đó một thanh lợi kiếm xuất hiện ở trong tay của y, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, vung về phía cổ của Mạc Thượng Phi.

Hạ Sơ Tuyết cười lạnh, nàng ta khoanh hai tay trước ngực đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn Mạc Thượng Phi sắp chết ở dưới kiếm của Hạ Minh.

Đột nhiên, bóng dáng màu xanh hiện lên, dừng ở trước mặt Mạc Thượng Phi, một đầu tóc đen nhẹ bay ở trong gió, nữ tử áo xanh đứng thẳng trước mặt nam nhân chợt nâng lên tay trái, tiếp được kiếm của Hạ Minh.

Không sai!

Nàng quả thật bằng vào một bàn tay, đã tiếp được kiếm trong tay Hạ Minh.

Hạ Sơ Tuyết trợn to mắt đẹp, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, sau đó là một trận khủng hoảng, ở nháy mắt sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Những năm gần đây phụ thân gặp được không ít kỳ ngộ, đã đột phá đến Võ Tôn sơ cấp, nhưng mà lại có người dám can đảm tay không tiếp kiếm của một cường giả Võ Tôn? Chỉ bằng kiếm khí kia đã đủ chém đôi nàng!

Nhưng chẳng những nàng tiếp được, hơn nữa, còn lông tóc không tổn hao gì!

"Ta ngược lại thật muốn nhìn, làm sao ngươi làm chúng ta lưu lại."

Bên môi Cố Nhược Vân nâng lên một chút tươi cười, rồi sau đó khí thế trên người ‘ào ào’ vọt về phía kiếm trong tay, ‘ầm’ một tiếng, l^q"đ theo một tiếng vang lớn này, thân mình Hạ Minh đột nhiên lui về sau mấy bước, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt khó coi nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

"Ha ha!"

Đột nhiên, y thấp giọng nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra âm lãnh mười phần: "Cố Nhược Vân, ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thật là một thiên tài, còn nhỏ tuổi đã đạt đến Võ Tôn trung cấp, coi như là tiền đồ vô lượng, đáng tiếc, ngươi quá mức khinh địch, ngươi thực cho rằng Hạ gia bọn ta chỉ có một hộ thuẫn là Kim Đế sao? Ta nói cho các ngươi biết! Hôm nay các ngươi đã bước vào chỗ này, cũng đừng nghĩ rời đi!"

Hạ gia trừ bỏ Kim Đế bảo vệ ra, còn có một át chủ bài thế nhân không biết.

Kia chính là, thần điểu Chu Tước!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom