Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 763: Kết thúc (năm)


Edit: kaylee

Đổi thành mình, Ngũ Nguyệt là tuyệt đối làm không được!

Ở trong sinh mệnh của nàng, sư phụ chính là người quan trọng nhất, cũng là ân nhân cho nàng sống lại!

"Ngũ Nguyệt sư tỷ, ngươi không rõ," Thiếu nữ lắc lắc đầu: "Huyết mạch là trời sinh, bất luận kẻ nào cũng thay thế không được, lee~lqđ nếu ta ngay cả phụ mẫu của mình cũng không quản, vậy ta còn là người sao?"

Đột nhiên, Ngũ Nguyệt không biết nên nói cái gì nữa.

Nàng biết nếu mình lại nói nhiều một lời, sẽ bị nha đầu kia làm tức chết.

"Ngũ Nguyệt, ta muốn nói cho ngươi một việc," Nam Tiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nói: "Phụ mẫu của ngươi đã chết."

"Cái gì?"

Thiếu nữ phát sợ, không thể tin được mở to hai mắt nhìn.

"Sư phụ, người đang nói cái gì?"

"Phụ mẫu của ngươi, đã bị Vinh Hân giết! Bọn họ sớm đã chết rồi, mặt khác còn có một việc ngươi không biết," Nhìn khuôn mặt càng trắng bệch của thiếu nữ kia, Nam Tiêu chậm rãi nói: "Năm trước phụ mẫu ngươi đã từng tới tìm ta, nói thân thể của đệ đệ ngươi xuất hiện vấn đề, cần dùng trái tim ngươi đi đổi trái tim của đệ đệ ngươi! Nói cách khác, cho ngươi dùng mạng của mình đi đổi mạng của đệ đệ ngươi, bị ta cự tuyệt, như thế, ngươi còn cho rằng bọn họ đáng giá ngươi vì bọn họ phản bội ta?"

"Không có khả năng!"

Thiếu nữ lắc lắc đầu, thân mình nhịn không được thối lui về phía sau, thân hình nho nhỏ kia không ngừng run rẩy ở trong gió nhẹ.

"Làm sao bọn họ có thể chết? Hơn nữa, làm sao phụ mẫu có thể làm cho ta đi tìm chết thay đệ đệ ta? Tuyệt không có khả năng này! Hơn nữa, năm đó bọn họ bỏ lại ta, chỉ là vì trong nhà quá nghèo, chẳng phải thật sự không thương ta."

"Ngươi cho rằng sư phụ có cần thiết lừa ngươi?" Ngũ Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Một bên là phụ mẫu muốn ngươi chết, llêqquýđônn một bên là sư phụ bảo vệ ngươi yêu thương ngươi, kết quả, ngươi lại lựa chọn muốn hại chết người thương ngươi! Linh nhi, ngươi thật sự nên tự tỉnh lại một chút đi!"

Rốt cục, thiếu nữ nhịn không được khóc ra, tay nàng gắt gao che miệng, thân mình vẫn đang không ngừng run rẩy như trước.

"Thực xin lỗi, sư phụ, thực xin lỗi……...."

Nam Tiêu thất vọng than một tiếng: "Nếu ngươi chỉ phản bội ta, ta còn có thể tha thứ cho ngươi, nhưng sự phản bội của ngươi, lại mang đến phiền toái cho Y Y sư tỷ, Linh nhi, ngươi lựa chọn tự mình kết thúc đi, đây là tôn nghiêm cuối cùng ta cho ngươi."

"Sư phụ?"

Thiếu nữ buông lỏng tay, ngây ngốc nhìn Nam Tiêu, sau khi nhìn thấy Nam Tiêu nghiêng đầu qua một bên, lòng của nàng ta từng chút trầm xuống, rũ lông mi, nói: "Sư phụ, ta hiểu được, là ta thực xin lỗi sư phụ, cũng quả thật nên trả mạng này lại cho sư phụ."

Nói xong lời này, nàng ta nhìn Nam Tiêu lần cuối, lập tức hung hăng đâm tới cây cột ở một bên.

Bộp!

Một tiếng trầm đục, máu tươi chảy xuống từ thái dương, thân mình thiếu nữ chậm rãi ngã xuống đất, rất nhanh máu tươi đã nhiễm đỏ mặt đất dưới thân nàng.

Nam Tiêu có chút đau lòng nhắm lại mắt, bất luận như thế nào, nha đầu kia cũng là đồ nhi nàng nuôi nấng lớn lên, l.q.đ không khác dưỡng nữ (con gái nuôi) ở chỗ nào, hiện giờ bức nàng ấy chết ở chỗ này, lòng của nàng, như thế nào sẽ không đau?

Chỉ là lần này, nàng làm hơi quá đáng.

Nếu không phải Y Y sư tỷ gặp được một chủ tử tốt, có lẽ, người chết, chính là Y Y sư tỷ..........

"Kế tiếp nên đến lượt các ngươi."

Vệ Y Y thu hồi ánh mắt, cười lạnh một tiếng: "Vinh Hân, Lâm Quân, các ngươi biết ta chờ đợi ngày này đến cùng đợi bao lâu? Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa khuya, ta đều có thể mơ thấy tất cả những chuyện các ngươi đã làm đối với ta!"
 
Chương 764: Hồng y nam tử (một)


Edit: kaylee

"Ngươi……..."

Lâm Quân nhận đến kinh hách mãnh liệt, lui lại phía sau mấy bước: "Ngươi đừng tới đây."

Y xoay người muốn chạy trốn, lại bị Thiên Ly trưởng lão mắt sắc phát hiện, thân hình chợt lóe lập tức dừng ở sau lưng của y, chặn đường lui duy nhất của y.

Vệ Y Y nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía Lâm Quân: "Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết dễ dàng, nếu để các ngươi chết như vậy, có thể nào không làm thất vọng lão Môn chủ đã chết đi? Cho nên, ta sẽ làm cho các ngươi mất hết thực lực, tay chân bị phế, mỗi ngày quỳ gối trước mộ phần của lão Môn chủ dập đầu xin lỗi với ông."

Lấy hận ý của nàng đối với bọn họ, như thế nào để cho bọn họ chết dễ dàng?

Nàng sẽ làm cho bọn họ trở thành phế vật, nhận hết khuất nhục và tra tấn, cuối cùng cả đời, đều không thể chết già!

"A!"

Phụt!

Vệ Y Y một kiếm đánh gãy gân tay của Lâm Quân, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ đôi mắt của nàng.

Nhưng nàng không có dừng lại, tốc độ kiếm trong tay cực nhanh, lqđ rất nhanh đã làm cho gân tay gân chân của y đều gãy! Té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích! Chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ kia nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Vệ Y Y.

"Thả ta, cầu ngươi, thả ta."

Y không còn có cao ngạo lúc trước, giọng điệu mang theo cầu xin.

"Ôi," Vệ Y Y vỗ cằm, ý cười trong suốt nói: "Ta thiếu chút đã quên ngươi còn có thể nói chuyện…...."

Dứt lời, nàng trực tiếp đưa tay vào trong miệng của Lâm Quân, kéo đầu lưỡi của y ra, một kiếm cắt đứt, lần này y ngay cả tiếng la đau cũng không thể phát ra, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh y y nha nha.

Đột nhiên, tầm mắt của Vệ Y Y chuyển về phía Vinh Hân.

Không hề ngoại lệ, kết cục của Vinh Hân cũng giống như Lâm Quân, bị phế tay chân, trở thành câm điếc, ngã vào bên trong vũng máu không cách nào nhúc nhích.

"Đại cừu rốt cục báo, cũng là lúc ta nên rời đi."

Vệ Y Y thu kiếm nhỏ máu lại, nhìn hai người nằm trên mặt đất, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Vinh Hân, Lâm Quân, hai người các ngươi sám hối ở trước mộ phần của lão Môn chủ cho tốt đi, cả một đời!"

"Y Y."

Mắt thấy Vệ Y Y muốn rời đi, Thiên Ly trưởng lão vội vàng gọi nàng lại: "Lúc trước lão Môn chủ còn có ý truyền Y Môn cho ngươi, hiện giờ Vinh Hân đã chết, chúng ta muốn để ngươi đảm nhiệm Môn chủ Y Môn."

Vệ Y Y dừng một chút, lắc lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện càng quan trọng hơn, vị trí Môn chủ Y Môn này, ta không đảm đương nổi."

"Nhưng mà……."

"Thiên Ly trưởng lão, vị trí này, có thể do Nam Tiêu sư muội đảm nhiệm," Vệ Y Y quay đầu nhìn mọi người phía sau, cười nói: "Nam Tiêu sư muội là nữ nhi của lão Môn chủ, do nàng đảm nhiệm, không có bất luận kẻ nào có thể nói, chỉ là muốn xin nhờ Thiên Ly trưởng lão phụ tá nàng, mặt khác, trừ sạch sẽ dư nghiệt của Vinh Hân."

Sau khi phân phó xong, ánh mắt của nàng lập tức dừng ở trên người Nam Tiêu, chậm rãi tiến lên, bắt được tay nàng, trên khuôn mặt quyến rũ lộ một chút tươi cười.

"Nam Tiêu, đa tạ lúc trước muội cứu ta rời đi, ta nghĩ Y Môn dừng ở trên tay muội, nhất định có thể không cô phụ kỳ vọng của lão Môn chủ, còn có…….." Nàng tạm dừng một chút, lấy ra một quyển bảo điển, diễn~đ@n"lê.quýđôn đưa tới trước mặt Nam Tiêu: "Đây chính là Y Học Bảo Điển, hiện tại với ta mà nói đã không có tác dụng, cho nên, ta giao nó cho muội, hi vọng muội có thế để cho Y Môn khôi phục hào quang trước kia."

Nam Tiêu nắm chặt bộ sách Vệ Y Y đưa tới, khẽ gật đầu: "Y Y sư tỷ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người và phụ thân, Y Môn giao cho ta, người an tâm đuổi theo Cố cô nương đi."
 
Chương 765: Hồng y nam tử (hai)


Edit: kaylee

Nghe vậy, Vệ Y Y nở nụ cười.

Lúc trước nàng muốn đuổi theo Cố Nhược Vân, là vì báo thù, cũng là vì đoạt lại Y Môn từ trên tay của Vinh Hân.

Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy, đi theo nàng ấy chinh chiến, mới là việc nàng muốn làm nhất.

"Bảo trọng."

Ôm quyền, Vệ Y Y không lại nói thêm cái gì, xoay người rời đi ở dưới ánh mắt của một đám người, chậm rãi biến mất ở trước mắt mọi người.

.........

Đông Nhạc đại lục.

Nơi biên cảnh, bông tuyết trắng xóa, bao trùm toàn bộ bình nguyên.

Lúc này, ở phía trên bình nguyên, một đội ngũ đang khó khăn chạy tới phía trước, lại vào lúc này, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên truyền đến, vang lên ở phía trên bình nguyên yên tĩnh.

"Lĩnh chủ, nơi này có người."

Hồng y nam tử tuấn mỹ được xưng là Lĩnh chủ kia, ngũ quan khắc sâu, mặt mày trương dương, một đầu tóc đen giống như ngọn lửa (L: nguyên văn, mà tóc đen sao lại như ngọn lửa ta???) bay lên ở trong gió lạnh thấu xương, sau khi hắn nghe thấy thuộc hạ hội báo, mày kiếm nhíu lại, theo mọi người phía sau đi tới phía nữ tử trẻ tuổi ngã vào trên tuyết kia.

Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử, giống như là một quyền nặng hung hăng đánh ở trong lòng hồng y nam tử, làm cho cặp mắt vốn cuồng ngạo kia của hắn nháy mắt co rút nhanh, biểu cảm như băng đã đọng lại ở một khắc kia.

"Ngọc Nhi?"

Hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập lên, thật lâu sau, mới chậm rãi bình ổn gợn sóng trong nội tâm, cười khổ một tiếng.

Giống, quá giống!

Nha đầu kia rất giống dáng vẻ của Ngọc Nhi khi còn trẻ.

"Lĩnh chủ."

Người phía sau củng quyền, tôn kính hỏi: "Chúng ta muốn tiếp tục xuất phát hay không?"

Hồng y nam tử gật gật đầu, sau đó còn nói thêm: "Cũng mang nàng về đi, một mình nàng hôn mê ở nơi này, nếu không có ai cứu nàng, rất khó sống sót."

Nghe nói như thế, đám người phía sau hồng y nam tử kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, Lĩnh chủ nhà mình luôn luôn bị người gọi là sát thần mặt lạnh, l^q"đ khi nào thì hắn cũng bắt đầu nổi lên tâm thương hại đối với một người xa lạ?

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không quản nhiều việc không liên quan đến mình này!

Hồng y nam tử đương nhiên biết tâm tư của nhóm người phía sau này, nhưng mà hắn cũng không có giải thích nhiều hơn, đôi mắt kia ngóng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử trên đất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Ngọc Nhi, nếu nữ nhi của chúng ta còn làm bạn ở bên người, phỏng chừng cũng lớn như vậy……...

..........

Cố Nhược Vân nhớ được mình muốn thông qua đường hầm không gian từ Tây Linh đại lục tới Đông Nhạc đại lục, ai nghĩ đến ở trong đường hầm kia gặp phải gió lốc, kết quả mất đi rồi tri giác, này lại là ở nơi nào?

Cảm nhận được xóc nảy phía dưới, Cố Nhược Vân mở mắt, cảm thụ được xóc nảy phía dưới, trong mắt nàng còn có chứa một chút mê mang.

"Tiểu Tử Tà, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ta đây ở nơi nào?"

Vừa mới nói xong, trong linh hồn lập tức truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà: "Ngươi gặp phải gió lốc nên hôn mê, ta vốn muốn mang ngươi rời đi, thế nhưng mà đột nhiên có một đoàn người đến đây, nên ta không có hiện thân, hiện tại ngươi được người khác cứu."

Ngay tại sau khi Tiểu Tử Tà vừa giải thích xong, xe ngựa đột nhiên chấn động, sau đó ngừng lại.

"Tỉnh?"

Đúng lúc này, màn xe ngựa bị kéo mở ra, một nữ tử người mặc y phục màu trắng đi đến từ bên ngoài xe ngựa, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Nếu ngươi đã tỉnh thì rời đi đi."

Cố Nhược Vân cảm nhận được sự lạnh nhạt của bạch y nữ tử, lại cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu: "Ngươi không cần lo lắng, lqd ta không tính toán ở chỗ này."
 
Chương 766: Hồng y nam tử (ba)


Edit: kaylee

"Tốt," Con ngươi lạnh lùng của bạch y nữ tử lại đảo qua Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: "Vừa rồi là Lĩnh chủ chúng ta cứu ngươi, nhưng mà, lqđ nếu lát sau Lĩnh chủ hỏi đến, ngươi cứ nói là ngươi phải rời khỏi, có nghe hay không?"

Giọng điệu mang theo mệnh lệnh kia của nàng làm cho Cố Nhược Vân nhíu mày, rất nhanh đã buông lỏng ra, nói: "Ta nói lại lần nữa, cho dù các ngươi không để cho ta đi, ta cũng không có khả năng sẽ lưu lại."

Đang lúc bạch y nữ tử còn muốn nói cái gì đó, ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói hỏi: "Bạch Âm, vị cô nương kia tỉnh chưa? Nếu nàng đã tỉnh, thì mang nàng tới gặp Lĩnh chủ đại nhân."

Bạch Âm hòa hoãn thần sắc, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu mang theo cảnh cáo: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, hiện tại cùng ta đi gặp Lĩnh chủ, ngươi hẳn là biết cái gì nên, cái gì không nên nói."

Dứt lời, nàng ta xoay người lập tức đi xuống xe ngựa.

Ở ngoài xe ngựa, một đám người ngồi vây quanh lửa trại, ở trong đám người, đáng chú ý nhất chính là nam tử mặc y phục màu đỏ kia, dáng vẻ hắn vô cùng tuấn mỹ, thoạt nhìn rất là bình dị gần gũi, nhưng mà, l^q"đ trong đôi mắt kia lại mang theo cuồng ngạo không kềm chế được, có một loại cảm giác ngay cả thần cũng không để vào mắt.

Nếu không có đoán sai, hồng y nam tử này hẳn là Lĩnh chủ trong miệng bọn họ.

"Ngươi tỉnh?" Hồng y nam tử nhìn Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, vẫy tay nói với nàng: "Đi lại đây ngồi."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi qua phía hồng y nam tử, ngồi xuống bên người hắn.

"Tên của ngươi?"

Hồng y nam tử chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, đưa chân thỏ nướng cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi.

Cố Nhược Vân tiếp nhận chân thỏ nướng, sau khi nói tiếng cảm ơn thì nói: "Cố Nhược Vân."

"Cố Nhược Vân?"

Hồng y nam tử nhẹ vỗ về cằm, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, giống như ánh sáng ở dưới đêm đen, chiếu sáng khắp bầu trời.

"Này quả thật là cái tên rất hay."

"Người thì sao?" Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía hồng y nam tử, không biết vì sao, nàng rõ ràng chỉ là lần đầu gặp nam tử này, đối phương lại gây cho nàng một loại cảm giác thật thân thiết.

Cái loại cảm giác này, làm cho nàng nhịn không được muốn tiếp cận hắn.

"Tên của ta? Ha ha, qua nhiều năm như vậy, ta cũng quên tên của ta là gì, bên ngoài đều gọi ta là Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu ngươi không để ý mà nói, cứ gọi ta là Hồng Liên, như thế nào?"

"Được." Cố Nhược Vân gật gật đầu, mỉm cười lên tiếng.

Bạch Âm ở một bên nhìn thấy hai người nói nói cười cười, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, nàng thừa dịp hồng y nam tử không chú ý, nháy mắt với nàng, trong cặp mắt sáng kia dần dần mang theo một chút sốt ruột.

Cố Nhược Vân lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử bên người kia, trầm ngâm một lúc, nói: "Hồng Liên Lĩnh chủ, đa tạ ân cứu mạng của người đối với ta, nhưng mà ta còn có một số việc phải hoàn thành, bởi vậy ta cáo từ trước."

Hô!

Nhìn thấy Cố Nhược Vân rốt cục nói ra những lời này, Bạch Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng ta thật sợ sau khi nữ tử này nhìn thấy Lĩnh chủ thì mặt dày mày dạn không muốn rời đi! Mà Lĩnh chủ lại đối với nàng đặc biệt như thế, nếu có nàng, sợ rằng về sau mình muốn đi vào trong lòng Lĩnh chủ chỉ sợ càng thêm khó khăn.

"Ngươi phải đi?"

Hồng y nam tử giật mình, gắt gao nhíu mày kiếm: "Trên cánh đồng tuyết này rất nguy hiểm, Linh Thú ùn ùn, huống chi, này đang đêm khuya, ngươi muốn đi nơi nào? Nếu không như vậy đi, chờ sau khi ta làm mọi chuyện xong xuôi thì đưa ngươi rời đi, như thế nào?"
 
Chương 767: Hồng y nam tử (bốn)


Edit: kaylee

Bá!

Sắc mặt Bạch Âm lại đại biến, đôi mắt kia càng sốt ruột, nàng ta lại liên tục nháy mắt với Cố Nhược Vân, hi vọng nàng có thể thức thời nhanh chóng rời đi.

Người khác không chào đón nàng, Cố Nhược Vân đương nhiên sẽ không mạnh mẽ lưu lại, nàng đứng lên, nói: "Không cần, bản thân ta có thể rời đi, lee~lqđ sẽ không phiền toái các người, còn có, lúc trước người giúp ta, ta thiếu người một nhân tình, nếu về sau có cần, ta sẽ trả nhân tình này lại cho người."

Trên đời đáng sợ nhất không phải là nợ tình, mà là thiếu một nhân tình, nợ nhân tình vĩnh viễn là khó trả nhất.

Ngay cả Cố Nhược Vân thật có cảm tình đối với hồng y nam tử này, nhưng cũng không đồng ý thiếu một nhân tình này.

"Không được," Hồng y nam tử cau chặt mày: "Chờ sau khi ta làm xong chuyện ta sẽ đưa ngươi an toàn rời đi, hơn nữa ta cứu ngươi, cũng không muốn ngươi trả nhân tình cho ta, sở dĩ ta giúp ngươi, là vì dáng vẻ của ngươi rất giống một cố nhân của ta."

"Cố nhân?"

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, có chút không rõ chân tướng nhìn hồng y nam tử.

"Không sai."

Lúc nói đến cố nhân kia, biểu cảm của hồng y nam tử nhu hòa xuống, con ngươi vốn đang cuồng ngạo không kềm chế được ở giờ phút này tràn đầy nhu tình, không cần nghĩ cũng biết cố nhân kia tất nhiên là người yêu của hắn.

"Nàng là thê tử của ta, cũng là người ta yêu cả đời, qua nhiều năm như vậy, ta vào sinh ra tử, cũng chỉ là vì tìm được nàng nhanh hơn! Vì sớm hoàn thành mục tiêu này, ta vừa đi chính là hai mươi năm, hai mươi năm này, ta một lần cũng không có trở về xem qua nữ nhi của ta, mà nữ nhi đáng thương kia của ta, từ lúc mới sinh ra phụ mẫu đã cách nàng mà đi, thậm chí ngay cả tên cũng không có đặt cho nàng, diễn^đ@n~lê.quý.đôn hiện giờ nhìn thấy ngươi, ta giống như là thấy được nữ nhi của ta, nếu nàng ở bên người ta, cũng lớn không sai biệt lắm với ngươi."

Nghe lời nói như thế, Cố Nhược Vân không khỏi nhớ tới phu thê Cố Thiên, bên môi nâng lên một nụ cười chua sót.

"Đúng rồi, nha đầu, ta còn không có hỏi ngươi, làm sao một mình ngươi lại xuất hiện ở nơi này, phụ mẫu của ngươi đâu?" Hồng y nam tử đi ra từ giữa hồi ức, khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa, hỏi.

"Phụ mẫu ta?" Giọng điệu của Cố Nhược Vân bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Đã chết."

Đối với nàng mà nói, phụ thân Hạ Minh kiếp trước, quả thật không khác người chết, về phần phu thê Cố Thiên, tung tích không rõ, sống chết không biết, ngay cả nàng tin tưởng bọn họ còn sống lại như thế nào? Qua nhiều năm như vậy, không có một chút tin tức, cho nên nàng cũng không cách nào nói ra chuyện này.

Hồng y nam tử giật mình, bàn tay dày rộng kia dừng ở trên vai Cố Nhược Vân.

"Thật có lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện này."

"Không có việc gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hai mươi năm này, người không có về nhìn nhi nữ (con trai con gái) của người một lần sao?"

Nghe vậy, hồng y nam tử cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hai mươi năm này, ta sống là vì báo thù, mà kẻ địch của ta quá mức cường đại, sao ta lại nhẫn tâm kéo nhi nữ của ta xuống nước? Chờ ta báo thù xong, tìm được thê tử của ta, ta mới có thể trở về tìm bọn họ! Ngày nào chưa diệt được cường địch, ngày đó ta sẽ không trở về gia tộc!"

Đây chính là tín niệm hắn thủ vững qua nhiều năm như vậy.

Ai có thể tưởng tượng được, rốt cục hai mươi năm này hắn đã trải qua quá cuộc sống tàn khốc thế nào? Nhưng mà vận khí của hắn rất tốt, rốt cục từ con kiến lúc ban đầu bị người đuổi giết đi tới một bước hiện giờ, chống đỡ hắn chính là tín niệm này!

"Nha đầu, hôm nay ta khó gặp được một tiểu nha đầu có tuổi tác không sai biệt lắm với nữ nhi của ta, cho nên mới nhịn không được nhiều lời vài câu," Hồng y nam tử cười cười, llêqquýđônn rũ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ bên người, một chút hoảng hốt chợt lóe lên từ đáy mắt: "Nếu ngươi không để ý mà nói, không bằng làm nghĩa nữ của ta, như thế nào?"
 
Chương 768: Hồng y nam tử (năm)


Edit: kaylee

"Lĩnh chủ!"

Sau khi hồng y nam tử nói xong lời này, sắc mặt Bạch Âm chợt xảy ra biến hóa, khuôn mặt nàng ta khó coi nhìn Cố Nhược Vân, lại đặt tầm mắt ở trên người hồng y nam tử.

"Nữ nhân này lai lịch không rõ, ai biết có phải người thế lực kia hay không? Cho nên kính xin Lĩnh chủ cân nhắc, để tránh dẫn sói vào nhà!"

"Chuyện này ta đã quyết định," Hồng y nam tử phất tay, nói: "Chỉ cần nha đầu nguyện ý, vậy từ nay về sau nàng chính là nghĩa nữ của ta, cũng chính là đại tiểu thư của Hồng Liên Lĩnh! Bất luận kẻ nào cũng không được vô lễ với nàng!"

Giờ này khắc này, Bạch Âm giống như sống phải một con ruồi, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân không nói gì, trong con ngươi thanh lãnh không biết suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, chậm rãi nói: "Được."

"Ha ha ha!"

Hồng y nam tử cười hai tiếng, ở bên trong bóng đêm, tiếng cười của hắn là đột ngột như thế, đánh vỡ một mảnh bóng đêm yên tĩnh giờ phút này.

"Tốt, thật sự tốt lắm! Nha đầu, từ nay về sau, con chính là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ ta, nếu ai dám bắt nạt con, con cứ báo ra tên của bản Lĩnh chủ, chỉ cần bản Lĩnh chủ còn sống ngày nào, thì con có thể đi ngang ở mảnh địa phương này ngày ấy!"

Ngọc Nhi, nha đầu kia rất giống nàng, xin tha thứ ta tự chủ trương thu nàng làm nghĩa nữ, bởi vì nhìn nha đầu kia, ta sẽ nhịn không được nhớ tới nữ nhi của chúng ta..........

Có lẽ, chính là vì nữ nhi và chúng ta phân biệt ở hai mảnh đại lục, ông trời thương tiếc ta nhớ mong nữ nhi, lqđ mới đưa nha đầu kia đến trước mặt của ta.

Bạch Âm gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt vốn chỉ là cảnh cáo kia lại ở lúc này biến thành tức giận, biểu cảm kia giống như Cố Nhược Vân đã đoạt đi thứ gì đó của nàng ta.

Những năm gần đây, Lĩnh chủ đại nhân thâm tình (dùng tình sâu đậm) đối với phu nhân, những thuộc hạ bọn họ luôn luôn xem ở trong mắt.

Nàng ta cũng biết mình không cách nào chen chân vào giữa cảm tình của Lĩnh chủ và phu nhân, cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành thê tử của hắn, theo nàng ta, chỉ cần có thể làm bạn bên Lĩnh chủ là đủ.

Nhưng mình làm bạn với Lĩnh chủ hai mươi năm, cũng không có được vẻ tươi cười của hắn, vì sao một nữ tử lần đầu gặp mặt, có thể làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ bị thế nhân xưng là sát thần mặt lạnh cười đến vui vẻ như thế?

Dựa vào cái gì?

Chỉ bởi vì nàng có dáng vẻ giống phu nhân? Cho dù là giống, các nàng cũng không phải một người!

Ghen tị như biển sâu, đang cắn nuốt trái tim của Bạch Âm, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi ngăn chặn tức giận phun ra trong nội tâm.

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không có liếc mắt nhìn Bạch Âm nhiều một cái.

Lúc trước nàng đáp ứng rời đi, chẳng phải sợ Bạch Âm, mà là không muốn phiền toái người khác, mà lúc này, nàng lại lựa chọn lưu lại. Nguyên nhân, chỉ bởi vì cái loại cảm giác thân thiết trên người nam tử này.

Đối với Cố Nhược Vân từ nhỏ không có được phụ thân quan tâm yêu thương mà nói, loại cảm giác này, là trí mạng!

"Lĩnh chủ," Bạch Âm cắn môi, nói: "Lộ trình kế tiếp của chúng ta quá mức nguy hiểm, nếu dẫn theo nàng, nói không chừng sẽ liên lụy chúng ta, cho nên……."

Hồng y nam tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Âm.

Một cái liếc mắt này, giống như một thanh trường kiếm sắc bén, làm cho tất cả lời nói của Bạch Âm đều nghẹn ở cổ họng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Nàng ta quên, Lĩnh chủ đã ra quyết định, chưa bao giờ thích bất luận kẻ nào nói nhiều!

"Bạch Âm, ngươi vượt qua."

Nam nhân nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi cuồng ngạo không kềm chế được xẹt qua một tia sáng lạnh: "Nể tình ngươi đi theo bản Lĩnh chủ hai mươi năm, bản Lĩnh chủ cho ngươi một cơ hội, nhưng mà, lqđ cơ hội tuyệt sẽ không có lần thứ hai! Cho nên nếu lần sau ngươi lại cãi lại mệnh lệnh của bản Lĩnh chủ, thì tự về lãnh địa nhận phạt!"
 
Chương 769: Thú triều - Tuyết Linh Lang (một)


Edit: kaylee

Phịch!

Bạch Âm bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, trên khuôn mặt tái nhợt che kín kìm nén, nàng ra rũ mắt, che lấp lửa giận ở đáy mắt kia.

"Lĩnh chủ thứ tội."

Về lãnh địa chịu phạt đại biểu cho cái gì? Bạch Âm không thể nào không biết.

Trừ bỏ đau đớn da thịt khó có thể thừa nhận kia, chính là ngày sau không cách nào tiếp tục đi theo Lĩnh chủ ra ngoài làm nhiệm vụ! Nói cách khác, một khi nàng ta bị trục xuất về lãnh địa, từ đây về sau, cũng đừng nghĩ ở bên người nam nhân này nữa.

Đối với Bạch Âm ái mộ hồng y nam tử mà nói, này còn khó chịu hơn giết nàng.

Ánh mắt sắc bén của hồng y nam tử đảo qua mọi người ở đây, âm thanh cuồng ngạo vang lên giữa bầu trời đêm, rơi vào trong tai mọi người: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, Cố Nhược Vân là nghĩa nữ của Hồng Liên Lĩnh chủ ta, diễn~đ@n.lê,quý.đôn thân phận của nàng ở Hồng Liên Lĩnh, chỉ dưới bản Lĩnh chủ, nếu ai dám bất kính với nàng! Cùng cấp bất kính với bản Lĩnh chủ, kết cục các ngươi nhưng hiểu rõ?"

Xoát xoát xoát!

Nhất thời, tất cả nam nữ vây quanh lửa trại đều đứng lên, quỳ xuống thành một mảnh, giọng nói cung kính mà vang dội.

"Thuộc hạ bái kiến đại tiểu thư!"

Lúc này hồng y nam tử mới vừa lòng gật gật đầu, lãnh khốc nói: "Các ngươi đều đứng lên đi, Bạch Âm, nhớ kỹ, lần sau ngươi bất kính với nàng, thì tự mình đi lĩnh phạt."

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Nghe vậy, mọi người ‘ào ào’ đứng dậy, lại quay chung quanh lửa trại ngồi xuống.

Trong lòng Bạch Âm rất là không cam lòng, trên mặt không biểu hiện ra ngoài một chút nào, cung kính đứng ở một bên.

Bóng đêm rất là yên tĩnh, gió đêm gào thét mà qua, ở phía trên cánh đồng tuyết phương bắc này, làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái.

"Có động tĩnh!"

Bỗng nhiên, hồng y nam tử giật mình, trong con ngươi cuồng ngạo không kềm chế được hiện lên một tia sáng lãnh liệt.

"Ngao ô!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm rú to rõ truyền đến từ phía trên bình nguyên cách đó không xa, cắt qua bầu trời đêm, mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).

"Là Tuyết Linh Lang trên cánh đồng tuyết!"

Sắc mặt Bạch Âm thay đổi một chút.

Tuyết Linh Lang, tuy rằng không phải là Linh Thú hung mãnh nhất trên cánh đồng tuyết, lại bởi vì thích thành quần kết đội mà làm người ta sợ hãi, lqd hơn nữa thực lực kém cỏi nhất cũng ở cảnh giới Võ Hoàng, cũng có vô số con đã tới cấp bậc Võ Tôn!

Hồng y nam tử than nhẹ một tiếng, thả thỏ nướng cầm trong tay xuống dưới, khóe môi nâng lên một nụ cười phong hoa tuyệt đại.

"Không nghĩ tới ngày đều tiên chúng ta đi đến cánh đồng tuyết đã không an bình, một khi đã như vậy, vậy chiến đi! Tuyết Linh Lang chẳng phải Linh Thú thật thông minh, cho nên nói đạo lý với bọn chúng cũng không có tác dụng, cho dù là dùng uy áp cũng không cách nào đẩy lui bọn chúng."

Hắn lo lắng cũng không phải là mình, dù sao nhóm Tuyết Linh Lang này còn chưa đủ tư cách được hắn để vào mắt.

Nhưng mà, hắn lo lắng Cố Nhược Vân ở một bên.

Không biết vì sao, hắn không cách nào cảm giác được linh khí dao động trên người nha đầu kia! Nàng chính là không khác người thường ở chỗ nào, nhưng mà, hồng y nam tử lại biết nha đầu kia chẳng phải người thường không có tu vi.

Nếu không, nàng cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy xâm nhập cánh đồng tuyết hung hiểm.

Cho dù như thế, đối mặt với nhiều Tuyết Linh Lang như vậy, nàng vẫn là có nguy hiểm rất lớn.

Nghĩ vậy, mày nhíu chặt của hồng y nam tử chậm rãi buông lỏng ra, nhếch môi cười, nói: "Nha đầu, lát sau con đi theo bên người ta, không được rời đi nửa bước, nhưng hiểu rõ?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta hiểu."

"Tốt," Nói xong lời này, hồng y nam tử mới nhìn về phía Tuyết Linh Lang chạy vội mà đến, đột nhiên, cuồng phong đột nhiên nổi lên, lqđ hồng y bay lên, giữa mặt mày của hắn tràn đầy bừa bãi và ngạo nghễ, âm thanh khí phách lăng vân, nổ vang ở dưới trời đêm: "Một đám súc sinh mà thôi, cũng dám đến phạm ta! Một khi đã như vậy, đêm nay chúng ta đây cũng có thể cải thiện thức ăn một chút!"
 
Chương 770: Thú triều - Tuyết Linh Lang (hai)


Edit: kaylee

Hình như Tuyết Linh Lang không có nghe được lời nói của hồng y nam tử, kêu gào nhào lên phía trước, vô số Tuyết Linh Lang chạy đến, nhất thời toàn bộ cánh đồng tuyết tràn đầy sương trắng nồng đậm, cũng làm cho nhiệt độ không khí chung quanh càng thêm hạ thấp xuống vài phần.

Bạch Âm gắt gao nắm trường kiếm trong tay, khẩn trương nhìn Tuyết Linh Lang công kích tới, mặt mày tràn đầy cảnh giác.

"Giết!"

Hồng y nam tử nâng tay lên, rồi chậm rãi hạ xuống ở dưới ánh trăng thanh lãnh.

Theo một chữ này vang lên, tất cả mọi người rút vũ khí ra, công kích về phía Tuyết Linh Lang, hoàn toàn không nhìn số lượng của bọn chúng.

Đây chính là người Hồng Liên Lĩnh!

Ở trong lãnh địa, bọn họ tuyệt đối phục tùng đối với mệnh lệnh hồng y nam tử! Cho dù Lĩnh chủ làm cho bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự kết liễu sinh mệnh của mình.

Phía trên cánh đồng tuyết, y phục màu đỏ kia là chói mắt như thế, giống như mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời đêm tối đen kia.

Hồng y nam tử không có ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn chiến đấu trên cánh đồng tuyết, giữa mặt mày lộ ra mười phần tự tin và cuồng ngạo, giống như không hề lo lắng thuộc hạ của mình sẽ bại bới đám súc sinh trên cánh đồng tuyết này.

"Người không hỗ trợ sao?"

Nhìn đám người chiến đấu khó khăn kia, Cố Nhược Vân nhìn về phía hồng y nam tử bên cạnh.

"Nếu chuyện gì cũng phải ta ra tay, vậy muốn bọn họ để làm gì?" Hồng y nam tử nhíu mày, giọng nói kia vẫn tự tin mười phần như cũ: "Con có biết như thế nào để cho thế lực của mình làm người ta sợ, thậm chí là sợ hãi?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, cũng không nói thêm gì, chỉ là chờ đợi lời nói kế tiếp của hồng y nam tử.

"Kia chính là điên cuồng!" Hồng y nam tử ‘phì’ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Một mình ta điên không có tác dụng, nếu muốn làm cho người ta sợ hãi, cần một đám đồ điên! Mà thủ hạ của ta, toàn bộ đều là đồ điên không muốn sống! Ở phía trên đại lục, cạnh tranh rất tàn khốc, llêqquýđônn người thắng làm vua, người thua làm giặc! Chỉ cần có thể thắng, bất luận thủ đoạn gì, thì con đều là Vương giả! Cũng chỉ có liều mạng, mới có thể làm cho con may mắn còn tồn tại ở trên đại lục tàn khốc này, đây là kinh nghiệm ta tổng kết qua nhiều năm như vậy, nếu không phải ta dám liều mạng với người, ta cũng sẽ không thể đi đến bước này."

Cho nên, hắn dạy dỗ thuộc hạ cũng là như thế!

Chỉ có buông tay để cho bọn họ đánh một trận, bọn họ mới có thể trưởng thành!

Bị thương cũng không đáng sợ! Nếu không chịu vài lần thương, vậy bọn họ như thế nào có thể cường đại lên? Không có ai là thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai là từ nhỏ đến lớn không chịu một chút thương hại đã đứng ở chỗ cao!

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.

Dù sao hồng y nam tử cũng không giống với nàng, trong cơ thể Tiểu Hắc có được vô cùng vô tận không gian có thể cho thuộc hạ trưởng thành, nàng còn có vô số đan dược dùng để bồi dưỡng bọn họ.

Nhưng cho dù như thế, những năm gần đây, người Ma Tông cũng là đi ra từ trong giết hại, nếu không mà nói năm đó Ma Tông của nàng cũng sẽ không thể trưởng thành nhanh chóng như thế.

Cường giả không có trải qua nguy hiểm, căn bản không tính là cường giả chân chính.

Chiến đấu càng thảm thiết, theo mỗi một tiếng tru lên kia, vô số Tuyết Linh Lang ngã xuống bên trong vũng máu. Nhưng mà, l^q"đ người bên này cũng cũng không hơn gì, có một số càng là trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

Tuyết trắng ban đầu trắng thuần khiết kia, hiện giờ cũng bị máu tươi bao trùm.

Sắc mặt Bạch Âm càng tái nhợt, ở dưới gió lạnh lạnh thấu xương, khi thở ra hơi thở cũng mang theo sương mù màu trắng mông lung, nàng nắm chặt trường kiếm rỉ máu trong tay lại nhảy vào bên trong bầy Tuyết Linh Lang.
 
Chương 771: Thú triều - Tuyết Linh Lang (ba)


Edit: kaylee

"Ngao ô!"

Ngay tại thời khắc này, một tiếng hô tràn ngập tức giận truyền đến từ bên trong tuyết cách đó không xa.

Nghe tiếng hô lửa giận ngập trời như thế, một số người thực lực thấp ở đây trực tiếp có chút bất ổn, một búng máu thiếu chút phun ra.

"Tuyết Linh Lang Võ Tôn cao cấp?"

Hồng y nam tử nhíu mày: "Xem ra lúc này đây, phải do ta tự mình đến giải quyết con Linh Thú này, Bạch Âm, mấy người các ngươi phụ trách bảo vệ Vân Nhi."

Bá!

Giọng nói chưa dứt, một bộ hồng y kia giống như một ngọn lửa bay nhanh về phía đất tuyết cách đó không xa, rất nhanh đã đến trước mặt con Tuyết Linh Lang kia.

Giờ này khắc này, ở trong hư không, nam nhân hồng y như lửa, lông mày khẽ nhướng lên, giống như một pho tượng Hỏa thần lãnh khốc, lạnh lùng quát lớn nói: "Súc sinh dài miệng! Ngươi dám can đảm phạm Hồng Liên Lĩnh chủ ta, quả thực chính là muốn chết!"

Phanh!

Chỉ thấy hồng y nam tử kia nâng lên bàn tay to che kín vết chai, một chưởng đánh về phía đầu của Tuyết Linh Lang, không có bất kỳ dấu hiệu gì, một chưởng này đánh xuống, Tuyết Linh Lang lập tức đầu óc tê liệt, ‘ngao ô’ một tiếng lập tức ngã gục.

Trong cuồng phong, nam nhân đưa tay đặt tới sau lưng, khoanh tay mà đứng, một đầu tóc đen bay bổng ở bên trong cuồng phong kia, l.q.đ hắn đưa lưng về phía mọi người phía sau, ở dưới bóng đêm, y phục màu đỏ kia chính là một màu chói mắt.

Hắn nhìn Tuyết Linh Lang ngã xuống, không có bất kỳ thương hại nào, chậm rãi xoay người đi đến phía Cố Nhược Vân.

Bỗng nhiên, ‘ngao ô’ một tiếng, một lực lượng cường hãn truyền đến từ trong cây cối bên cạnh Cố Nhược Vân, đột nhiên xông đến phía nữ tử.

"Thế nào nơi này còn có một con Tuyết Linh Lang? Nguy rồi!"

Sắc mặt luôn trấn định tự nhiên của hồng y nam tử đột nhiên thay đổi, vội vàng hét lớn một tiếng lập tức vọt đi qua: "Súc sinh dài miệng! Dừng lại cho ta! Nha đầu, mau tránh ra!"

Nhưng mà, thật hiển nhiên không còn kịp rồi.

Con Tuyết Linh Lang kia đến rất đột nhiên, cách chỗ Cố Nhược Vân cũng chỉ có vài bước……...

Ầm!

Một ngọn lửa giận trào ra từ trên người hồng y nam tử, giống như có thể đốt toàn bộ cánh đồng tuyết, cả người hắn đều giống như một viên cầu lửa cực nóng, đánh về phía Tuyết Linh Lang vọt qua phía Cố Nhược Vân kia.

Ở thời khắc này, rốt cục Cố Nhược Vân cũng có động tác, trên thân thể của nàng, uy áp thuộc về Võ Tôn kia chợt phóng ra.

Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, lơ lửng ở trước mặt của nàng.

Kiếm kia tản mát ra ánh sáng màu trắng lăng liệt, chiếu thẳng vào bầu trời, ngay sau đó một tiếng rồng rống truyền ra từ trên thân kiếm kia, hóa thành một lợi kiếm màu trắng, chém xuống Tuyết Linh Lang đang lao đầu tới.

Phụt!

Máu tươi bắn ra từ trên đầu của Tuyết Linh Lang, giống như cột máu nhiễm đỏ bầu trời, con Tuyết Linh Lang vốn đang hung mãnh đến cực điểm kia, thân mình run run hai hạ, lập tức ngã xuống bên trong vũng máu trước mặt Cố Nhược Vân.

Phỏng chừng đến chết nó cũng không rõ, nữ nhân thoạt nhìn yếu đuối này, rốt cục là thế nào giết nó.

Hồng y nam tử ngây ngẩn cả người, thân mình lưu lại ở giữa không trung, có chút kinh ngạc nhìn sườn mặt thanh lãnh của nữ tử kia.

"Võ Tôn trung cấp?"

Không sai, ở khoảnh khắc nữ tử ra tay, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của nàng.

Một Võ Tôn trung cấp hai mươi tuổi? Nha đầu kia thật đúng là tiểu biến thái!

Nhưng mà, nhìn thấy Cố Nhược Vân bình yên vô sự, hơn nữa còn chém giết một con Tuyết Linh Lang, trái tim đang nhấc lên của hồng y nam tử mới hạ xuống, cười khổ một tiếng, nói: "Ôi, xem ra là ta quan tâm không rồi, nha đầu con che giấu thực sâu, ta nhưng lại không có nhìn thấu thực lực của con! Nhưng mà, tốt xấu gì hiện tại ta cũng là nghĩa phụ của con, con còn lén gạt thực lực đi."
 
Chương 772: Thú triều - Tuyết Linh Lang (bốn)


Edit: kaylee

Nghe ra ai oán trong giọng nói của hồng y nam tử, Cố Nhược Vân nhún vai: "Không phải ta muốn giấu diếm, là người không hỏi ta."

Nghe vậy, hồng y nam tử lập tức không biết nói gì.

Còn không phải sao? Bản thân vô năng, không thể nhìn thấu thực lực của nàng, hơn nữa cũng không có hỏi nàng, cũng không phải nàng tận lực giấu diếm.

Nghĩ vậy, hồng y nam tử nở nụ cười, giọng điệu tràn đầy sủng nịch: "Con thật đúng là tiểu hồ ly, thôi thôi, quả thật là ta không hỏi con, l.q.đ không phải con tận lực giấu diếm ta, hiện tại sắc trời không còn sớm, con đi nghỉ tạm trước đi, ta còn có một số việc cần xử lý."

Nói xong, hồng y nam tử quay đầu nhìn về phía Bạch Âm rõ ràng bị dọa choáng váng, dịu dàng sủng nịch khi đối mặt với Cố Nhược Vân, ở giờ khắc này lại khôi phục cuồng ngạo lãnh khốc kia, khuôn mặt tuấn mỹ tạo thành đường cong lạnh cứng, mặt không biểu cảm nhìn bạch y nữ tử trước mắt.

"Bạch Âm, ngươi cũng biết tội?"

Bịch!

Bạch Âm vội vàng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy xuống: "Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ bảo vệ bất lực, xin Lĩnh chủ đại nhân hỏi trách."

Khi nàng ta nói lời này, gắt gao cắn môi.

Nữ nhân này, thật đúng là mệnh lớn!

Vừa rồi ở trong nháy mắt con Tuyết Linh Lang kia xuất hiện, ở trong lòng Bạch Âm có không phải là sợ hãi, mà là vui sướng!

Nếu Cố Nhược Vân chết, vậy thì bên người Lĩnh chủ đại nhân lại chỉ có mình nàng ta! Nàng ta tuyệt sẽ không để cho nữ nhân nào khác trừ bỏ phu nhân ra khiến cho Lĩnh chủ chú ý! Cho nên, nàng ta cố ý không cứu Cố Nhược Vân.

"Bảo vệ bất lực?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng một câu bảo vệ bất lực là có thể triệt tiêu sự thất trách của ngươi? Ta kêu ngươi bảo vệ nàng, llêqquýđônn vậy thì cho dù là gặp phải Linh Thú hung mãnh, ngươi cũng phải lấy mệnh để bảo vệ, mà không phải là sau khi thất trách dùng một câu bảo vệ bất lưc giải vây vì bản thân."

Sắc mặt Bạch Âm ‘xoát’ một tiếng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

"Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ biết sai, xin Lĩnh chủ đại nhân nể tình thuộc hạ đi theo đại nhân chinh chiến hai mươi năm, tha thứ cho thuộc hạ lần này."

Nàng ta hung hăng đụng vang đầu, rất nhanh trên trán đã đỏ bừng một mảnh, nàng ta lại giống như không biết đau đớn, từng âm thanh vang lên nối tiếp.

"Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tự ngươi về lãnh địa nhận phạt, sau đó thì không cần đi theo bên người ta nữa," Hồng y nam tử rũ mắt ngóng nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, giọng nói lãnh khốc vô tình: "Bản Lĩnh chủ nói qua, chỉ cho ngươi thêm một cơ hội, lại có lần thứ hai, vậy ngươi nhất định phải trở về lãnh địa nhận trừng phạt!"

Vào lúc này khuôn mặt của Bạch Âm vô cùng khó coi, trong lòng nàng ta sớm đã quy kết tất cả sai lầm cho Cố Nhược Vân.

Nếu không phải bởi vì nàng ở lại, Lĩnh chủ lại như thế nào đối đãi với nàng ta như thế?

Tất cả những thứ này đều là vì nữ nhân đáng giận kia!

"Lĩnh chủ, nàng và người chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, thậm chí ngay cả thân phận của nàng cũng không biết, càng không biết nàng có phải thế lực kia phái tới nằm vùng hay không, vì sao người lại tin tưởng nàng như thế?" Bạch Âm chỉ vào Cố Nhược Vân, tức giận lên tiếng nói: "Mà thuộc hạ đi theo Lĩnh chủ hai mươi năm, cho tới bây giờ đều là trung thành và tận tâm, hiện giờ người vậy mà vì nữ nhân như thế trừng phạt thuộc hạ? Thuộc hạ không rõ đây là vì sao!"

Phanh!

Một luồng sáng màu đỏ hiện lên, nặng nề đánh vào phía trên ngực của nàng ta, thân mình Bạch Âm đột nhiên bay ra ngoài, lqd hung hăng ngã ở trên đất.

Nàng ta kinh ngạc nâng mắt đẹp lên, nháy mắt kia, ánh mắt sắc bén như đao của nam nhân đâm vào trong mắt nàng ta, cũng đâm lòng của nàng ta phát đau.

Hai mươi năm không rời không bỏ như một, kết quả là, nam tử làm cho nàng ta đời này đều khó có thể quên được, lại vì một nữ tử chỉ là lần đầu gặp nhau đối đãi với nàng ta như thế.
 
Chương 773: Thú triều - Tuyết Linh Lang (năm)


Edit: kaylee

Bạch Âm hít vào một hơi thật sâu, quỳ xuống trước mặt nam tử, trong một cái chớp mắt này, không ai thấy tức giận và không cam lòng trong mắt nàng ta, còn có một chút sát khí mơ hồ có thể thấy được kia.

"Thuộc hạ tuân mệnh! Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ về lãnh địa nhận trừng phạt."

Hồng y nam tử không có lại nói thêm cái gì, đồng dạng, cũng không có thương hại gì.

Nếu Cố Nhược Vân không có thực lực bưu hãn như vậy, vừa rồi chết sẽ không phải là Tuyết Linh Lang, mà là nàng.

Cho nên, hắn tuyệt sẽ không tha thứ cho Bạch Âm!

"Sắc trời đã tối muộn, các vị cũng nghỉ ngơi đi, mặt khác, Vân Kình, Huyết Cuồng, hai người các ngươi sửa sang lại những thi thể này rồi lưu trữ lại, làm đồ ăn kế tiếp của chúng ta."

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Hai gã nam tử tên là Vân Kình và Huyết Cuồng kia đi ra, cung kính đáp.

"Tốt lắm, những người khác đều đi nghỉ tạm đi, thuận tiện dựng lều trại của Vân Nhi ở bên cạnh của ta."

Hồng y nam tử nhìn mọi người, sau đó chui vào trong lều trại của mình.

Khi tất cả mọi người vội vàng chuyện của mình, Bạch Âm hít vào một hơi thật sâu, đi tới bên người Cố Nhược Vân, rũ mắt hỏi: "Ta kêu ngươi đi, vì sao ngươi không đi?"

Cố Nhược Vân nhìn Bạch Âm, nhàn nhạt nói: "Lúc trước ta đáp ứng rời đi, cũng không phải bởi vì ngươi kêu ta đi, là bản thân ta muốn đi! Ở trên đời này, không có bất luận kẻ nào có thể ra lệnh cho ta đi làm bất cứ chuyện gì."

"Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, ngươi đáp ứng ta đi cũng chưa đi, chính là ngươi nuốt lời," Khi Bạch Âm nói lời này có chút kích động, mắt đẹp tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Hơn nữa, ngươi cho rằng Lĩnh chủ là bởi vì thích ngươi mới lưu ngươi lại? Đó là bởi vì dáng vẻ của ngươi quá mức giống phu nhân, hắn xuất phát từ tưởng niệm đối với phu nhân mới giữ ngươi lại, nếu không mà nói, diễn^đ@n~lêquýđôn vì sao hắn phải nhận ngươi làm nghĩa nữ? Cho nên ngươi đừng nghĩ làm cái loại mộng đẹp bay lên đầu cành làm phượng hoàng này? Ngươi ở trong lòng Lĩnh chủ, cũng chỉ là bóng dáng của phu nhân mà thôi, nếu ngươi thật sự thức thời, vậy nhanh chóng rời đi, miễn cho đến lúc đó bị thương tổn cũng là bản thân ngươi."

Bởi vì giọng nói của nàng ta tận lực đè thấp, nên ở chung quanh đây trừ bỏ Cố Nhược Vân ra, không ai có thể nghe được lời của nàng ta.

Cố Nhược Vân không hé răng, mặc kệ lúc trước nàng vì nguyên nhân không tính toán lưu lại, nhưng dù sao nàng cũng đáp ứng rồi, lúc này đây quả thật là nuốt lời. Nhưng mà lại cho nàng một cơ hội, nàng cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Nguyên nhân, chỉ bởi vì trên người nam tử kia mang đến cho nàng cảm giác thân thiết, làm cho lòng của nàng ấm áp.

"Ngươi nói đủ sao?" Thật lâu sau, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn Bạch Âm còn muốn tiếp tục lải nhải, nói: "Nếu nói đủ, ta trở về nghỉ ngơi."

"Cố Nhược Vân!" Con ngươi của Bạch Âm trầm xuống, lạnh giọng nói: "Vì sao ngươi phải cam chịu hạ tiện như vậy, trở thành một bóng dáng của người khác? Trên đời này không có nam nhân sao? Vì sao muốn quấn quít lấy Lĩnh chủ? Lĩnh chủ si tình đối với phu nhân như vậy, tuyệt sẽ không dung ngươi!"

Nàng ta ở cùng với hắn hai mươi năm, cũng không thể tiến vào trong lòng nam nhân này.

Nữ nhân này chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi, đã muốn lấy địa vị của đại phu nhân ở trong lòng Lĩnh chủ? Nằm mơ đi thôi! Cho dù nàng ta dựa vào diện mạo giống phu nhân, cũng tuyệt không có khả năng!

Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, con ngươi thanh lãnh dừng ở trên người Bạch Âm, nhàn nhạt nâng khóe môi, nói: "Nếu ta nhận hắn làm nghĩa phụ, lee~lqđ vậy ở trong lòng ta, hắn chính là tồn tại như phụ thân, còn có, ngươi thực bất bình vì phu nhân trong miệng ngươi, hay là……... Vì chính ngươi?"
 
Chương 774: Huyền Vân quả (một)


Edit: kaylee

Thân mình Bạch Âm cứng lại rồi, trên khuôn mặt kia là oán hận và tức giận vì ý nghĩ trong lòng bị người nhìn thấu.

Hai mươi năm này, nàng ta vẫn luôn yên lặng làm bạn ở bên người Lĩnh chủ đại nhân, cũng luôn luôn che giấu tốt cảm tình và giãy dụa của mình ở trước mặt của hắn, chính là bởi vì nàng ta hiểu rõ, Lĩnh chủ đại nhân yêu phu nhân khắc sâu, nếu biết mình ái mộ hắn, tất nhiên sẽ đuổi nàng ta ra khỏi Hồng Liên Lĩnh.

Vì vậy nàng ta vẫn luôn chôn phần cảm tình kia ở sâu trong nội tâm, hơn nữa dựa vào danh nghĩa bất bình vì phu nhân xử quyết nữ nhân ôm ý tưởng khác đối với Lĩnh chủ! Quả nhiên, sau khi biết được chuyện này, Lĩnh chủ chẳng những không có trừng phạt nàng ta, mà còn tán thưởng nàng ta một phen.

Nhưng hôm nay, nữ tử này vậy mà một lời nói toạc ra chút tâm tư nhỏ kia của nàng ta!

Không sai!

Nàng ta xử quyết những nữ nhân kia, không phải vì phu nhân, là vì chính nàng ta!

Phu nhân mất tích nhiều năm như vậy, sống chết không biết, nói không chừng đã không còn trên đời này, kể từ đó, hắn sẽ quên nữ nhân kia, lúc đó, mình làm bạn ở bên người hắn lâu như thế, yên lặng trả giá nhiều năm như vậy, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ bị nàng ta làm cảm động.

Huống chi, Lĩnh chủ cũng không phải là người có ý chí sắt đá, hắn chỉ là quá mức si tình đối với phu nhân, nếu phu nhân không còn sống, l^q"đ loại nam tử mặt ngoài lạnh cứng nội tâm mềm mại này, lại như thế nào nhẫn tâm nhìn một nữ nhân ảm đạm thần thương vì hắn?

Tới lúc đó, nàng ta có thể làm cho Lĩnh chủ biết tình yêu của nàng ta, cũng biết hơn mười năm qua nàng ta làm bạn và kính dâng.

Cố Nhược Vân nhìn Bạch Âm lâm vào trong ảo tưởng, không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến phương hướng lều trại, chậm rãi biến mất ở dưới ánh trăng thanh lãnh này...........

Trong lều trại rộng mở, tiểu thiếu niên mặc trường bào màu tím ngồi ở một bên đầu giường, lắc lư hai chân cười ‘hì hì’ nhìn Cố Nhược Vân đang cởi áo tháo thắt lưng.

"Ngươi ra làm gì?" Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi vẫn là trở về Thượng Cổ Thần Tháp đi."

Tiểu Tử Tà chớp mắt, trên khuôn mặt đáng yêu phiếm một chút tươi cười âm hiểm tà ác.

"Ta muốn ngủ cùng ngươi."

Sắc mặt Cố Nhược Vân đột nhiên đen xuống, không chút khách khí cự tuyệt nói: "Không được!"

Tiểu Tử Tà nhảy dựng lên từ đầu giường, tiểu thân thể mềm mại như kẹo đường kia nhào vào trong lòng Cố Nhược Vân, hắn nâng lên cặp mắt to ngập nước kia, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân.

"Ta không muốn đợi ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, ta muốn ngủ cùng ngươi."

"Tử Tà!" Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ gọi ra tên của tiểu thiếu niên.

"Hiện tại ta không phải là Tử Tà, ta là Tiểu Tử Tà," Tiểu thiếu niên nghiêng đầu, cười quỷ dị nhìn Cố Nhược Vân, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Ta là thời kỳ còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ!"

Sắc mặt Cố Nhược Vân càng khó coi, nàng mặc kệ hiện tại con Phượng Hoàng này là thời kỳ thành thục hay là thời kỳ còn nhỏ, lqđ dù sao hình tượng lúc trước của Tử Tà xâm nhập lòng người, ngay cả đối với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt như vậy, vẫn là không tự chủ được nhớ tới nam tử tuấn mỹ tà mị kia.

"Không được."

Cố Nhược Vân dùng một tay nhấc thân thể của tiểu thiếu niên lên, giọng điệu mang theo cảnh cáo: "Ngươi là lựa chọn tự về Thượng Cổ Thần Tháp, hay là ta ném ngươi vào?"

Tiểu Tử Tà bĩu môi, ủy ủy khuất khuất nói: "Trở về thì trở về, hung như vậy làm chi."

Nói xong hắn lập tức uốn éo vài cái, thoát ra từ trong tay Cố Nhược Vân, đôi mắt nhỏ tội nghiệp kia nhìn Cố Nhược Vân, ‘hưu’ một tiếng biến thành một tia sáng màu tím biến mất ở trước mặt của nàng.
 
Chương 775: Huyền Vân quả (hai)


Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, từ sau khi Tử Tà trùng sinh tới nay, các phương diện đều đã xảy ra biến hóa, nhưng mà tính thích đùa giỡn nàng này, lại thế nào cũng không có thay đổi.

"Nha đầu, con ngủ rồi sao?"

Đột nhiên, tiếng nói ôn hòa của nam nhân kia vang lên ở ngoài lều trại.

Cố Nhược Vân giật mình: "Chưa."

"Ừ, ta vào nhé."

Vừa mới nói xong, bóng dáng màu đỏ kia đã đi vào từ ngoài lều trại, nam tử cau chặt mày, nghiêm cẩn đánh giá nơi Cố Nhược Vân ở, lqd trong con ngươi cuồng ngạo xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói chuyện, cho nên qua xem, xảy ra chuyện gì? Là có người làm khó dễ con sao?"

Cố Nhược Vân khựng lại, lắc lắc đầu: "Không có, phỏng chừng người nghe lầm thôi."

"Phải không?" Ánh mắt của hồng y nam tử vẫn mang theo hoài nghi, đột nhiên, hắn nhẹ nở nụ cười: "Có lẽ là ta nghe lầm, nhưng mà nếu có người dám bắt nạt con, thì con trực tiếp đi tìm ta, mặc kệ là ai, con hiểu chưa?"

Thật hiển nhiên, nam nhân này đang lo lắng cho Cố Nhược Vân.

Trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một dòng nước ấm, nàng hiểu rõ nghĩa phụ là sợ sau khi Bạch Âm bị trừng phạt sẽ không cam lòng mà đến làm khó nàng, cho nên hắn mới cố ý đến dặn một câu.

Chỉ là loại người như Bạch Âm này, nàng luôn không thèm để ý, lại như thế nào đi tìm nghĩa phụ cáo trạng.

Cho dù nghĩ như thế, nhưng trong miệng Cố Nhược Vân vẫn là nói: "Nghĩa phụ yên tâm, nếu quả có người bắt nạt ta, ta khẳng định sẽ nói cho người biết."

"Tốt," Hồng y nam tử nhẹ nhàng thở ra, giữa mặt mày tràn đầy ý cười: "Vậy thì nghĩa phụ an tâm, con nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường, mặt khác —— con phải nhớ kỹ, con là đại tiểu thư Hồng Liên Lĩnh, là nghĩa nữ của Hồng Liên Lĩnh chủ ta! Nếu có người bắt nạt con, ở dưới tình huống con có thể đánh thắng, dđ.lqđ thì tự con giải quyết! Đánh không lại lại tới tìm ta! Làm nữ nhi của ta, không cần bó tay bó chân, sau lưng có ta làm chỗ dựa cho con, con yên tâm lớn mật đi làm, nhưng hiểu rõ?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta hiểu được."

"Hiểu rõ là tốt rồi."

Hồng y nam tử cười cười, nói: "Ta đây đi nghỉ ngơi trước, con cũng nhớ đi ngủ sớm một chút."

Nói xong lời này, hắn không đợi Cố Nhược Vân trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, con ngươi của Cố Nhược Vân gắt gao co rụt lại, dùng linh hồn truyền âm hỏi: "Tiểu Tử Tà, ngươi nói xem thực lực của nam nhân này mạnh hơn, hay là Kim Đế mạnh hơn?"

"Hắn mạnh hơn."

Trong linh hồn, trầm mặc một lúc lâu sau, mới truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà.

Tuy rằng Tử Tà trùng sinh một lần, nhưng trí nhớ kiếp trước vẫn còn giữ lại, nên đối với Kim Đế tự nhiên cũng có chút ấn tượng! Đương nhiên, ấn tượng kia chỉ là hắn cảm nhận được ở trong Thượng Cổ Thần Tháp.

Nhưng cho dù như thế, Tiểu Tử Tà vẫn là có thể nhận thấy được, thực lực của nam nhân này cường hãn hơn Kim Đế.

"Vậy so với ngươi thì sao?" Cố Nhược Vân nhíu mày, hỏi.

Tiểu Tử Tà không nói gì.

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân cho rằng hắn sẽ không đáp lại vấn đề này, âm thanh tính trẻ con mười phần kia lại truyền đến.

"Ta mới vừa sinh ra đó, ta vẫn còn ở thời kỳ còn nhỏ! Ta đi đến trên đời này còn chưa được một năm!"

Ngụ ý, hắn cũng không cách nào đánh bại hồng y nam tử này.

"Nhưng mà," Tiểu Tử Tà dừng một chút, nói: "Lại qua ba năm nửa, hắn khẳng định tử đuổi cũng không kịp ta, ngươi cũng không thể để cho một đứa bé sơ sinh vừa sinh ra so với người đã sống vài thập niên chứ? Nhưng mà bằng hữu tên là Kim Đế kia của ngươi ngược lại không phải là đối thủ của ta."
 
Chương 776: Huyền Vân quả (ba)


Edit: kaylee

Lời này ngược lại cũng là sự thật.

Cho dù Tử Tà có thực lực cường đại, tiềm lực vô hạn, nhưng lúc này hắn vừa mới phá xác mà ra, lực lượng cũng cần chậm rãi tăng lên, hắn không có khả năng vừa sinh ra đã là tồn tại vô địch.

"Quên đi, hiện tại không nghĩ nhiều như vậy, ngủ trước đi."

Cố Nhược Vân nằm xuống, nhàn nhạt cười, nói: "Đây là ngày đầu tiên ta đi đến Đông Nhạc đại lục, kế tiếp còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào, cho nên vẫn là dưỡng tinh thần trước, mới có thể đối mặt với chuyện kế tiếp."

Kỳ thực, Cố Nhược Vân đến loại cấp bậc này, là có thể không cần ngủ. Nhưng mà, dù sao ngủ yên có thể đề cao tinh thần, cho nên, lee~lqđ chỉ cần không phải cần tăng lên thực lực rất nhanh, đều sẽ dùng giấc ngủ để đề cao tinh thần.

Ngày hôm sau.

Nắng sớm mới lên, một chút ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở toàn bộ trong cánh đồng tuyết.

Cố Nhược Vân mới đi ra từ trong lều trại, đã trông thấy hồng y nam tử đứng thẳng ở dưới ánh mặt trời kia.

Hiển nhiên nam tử cũng phát hiện Cố Nhược Vân, quay đầu lộ ra một chút tươi cười ôn hòa với nàng: "Vân Nhi, con tỉnh ngủ rồi sao? Kế tiếp chúng ta đây cũng nên tiếp tục xuất phát."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, hỏi: "Đúng rồi, ta còn không hỏi một chút các người đến cánh đồng tuyết này là vì cái gì?"

"Vì Huyền Vân quả." Hồng y nam tử nhàn nhạt hồi đáp.

Huyền Vân quả?

Cố Nhược Vân giật mình, Huyền Vân quả này xem như loại dược liệu đứng ở những vị trí đầu của Đông Nhạc đại lục! Nghe nói vạn năm mới có một cây! Hơn nữa còn chỉ tồn tại ở chỗ sâu trong cánh đồng tuyết vô cùng hung hiểm, rất nhiều người cửu tử nhất sinh cũng không thể lấy được.

Nhưng mà, Huyền Vân quả này nghe nói có thể làm cho một gã cường giả bị vây ở Võ Đế cao cấp có một phần mười tỷ lệ (10%) đột phá đến cảnh giới Võ Thánh.

Cho dù chỉ là một phần mười, vẫn là đưa tới vô số người cùng nhau tranh đoạt.

Dù sao ở phía trên đại lục, Võ Thánh là tồn tại vô cùng hiếm có! Vì đột phá tới Võ Thánh, chẳng sợ chỉ có một phần mười tỷ lệ, cũng sẽ làm cho những người đó cược mệnh để tranh đoạt!

Khó trách!

Khó trách hồng y nam tử này lại đến phía trên cánh đồng tuyết, thì ra là vì Huyền Vân quả trong truyền thuyết, chỉ là Huyền Vân quả này rất khó tìm được, nếu tìm được ít nhất còn có một phần mười hi vọng, nhưng mà rất nhiều người đã đánh mất tính mạng ở phía trên cánh đồng tuyết, lại ngay cả một góc của Huyền Vân quả cũng không nhìn thấy.

Bạch Âm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt hơi trầm tư của Cố Nhược Vân, nàng ta thật sự không rõ, chuyện trọng đại như tìm được Huyền Vân quả, làm sao Lĩnh chủ lại tùy tiện nói cho nữ tử này biết?

Hơn nữa còn tính toán mang theo nàng cùng đi!

"Nha đầu, cánh đồng tuyết này quá mức hung hiểm, lúc trước nơi chúng ta gặp Tuyết Linh Lang chính là ở giữa cánh đồng tuyết, llêqquýđônn phía sau còn có thể có Linh Thú càng mãnh liệt hơn, đến lúc đó con nhất định phải đi theo bên người ta, không thể rời đi nửa bước, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ con."

Hơn nữa lần này, hắn cũng tuyệt sẽ không lại phó thác nàng cho bất luận kẻ nào!

Chuyện tối hôm qua đã khắc sâu ở trong đầu của hắn, vạn nhất những người khác lại bảo vệ bất lực, loại hậu quả này hắn thừa nhận không nổi.

Cho nên, chỉ có tự mình bảo vệ nàng, hắn mới có thể an tâm!

"Lĩnh chủ đại nhân."

Bạch Âm cắn chặt răng, đi qua phía Lĩnh chủ, nàng ta củng củng nắm tay, nói: "Xin Lĩnh chủ đại nhân cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội, lộ trình kế tiếp, thuộc hạ tất nhiên sẽ bảo vệ tốt đại tiểu thư."

Một câu nói này, nàng ta quả thật không có nói dối.

Việc cấp bách, không phải là thế nào hãm hại Cố Nhược Vân, mà là làm cho nàng ta lại có cơ hội đi theo ở phía sau Lĩnh chủ.

Nếu ngay cả tư cách đi theo cũng không có, nàng ta còn tiến vào trong lòng hắn thế nào?
 
Chương 777: Huyền Vân quả (bốn)


Edit: kaylee

"Không cần," Hồng y nam tử nhìn Bạch Âm, âm thanh lạnh lùng nói ra: "Chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi trở về lãnh địa nhận phạt! Bản Lĩnh chủ sẽ không lại cho ngươi cơ hội gì!"

Thân mình Bạch Âm run run vài cái, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nàng ta biết, lúc này đây, nàng ta là thật không còn cơ hội.

"Chúng ta đi thôi."

Hồng y nam tử không bao giờ liếc mắt nhìn Bạch Âm một cái nào nữa, phất phất tay, phân phó nói.

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Mọi người củng quyền cùng kêu lên.

Tuy rằng bọn họ đều thật đồng tình với Bạch Âm, nhưng mà dù sao Bạch Âm cũng là tự làm tự chịu, chẳng trách bất luận kẻ nào.

Nàng ta đi theo Lĩnh chủ lâu như vậy, còn không biết tính khí của Lĩnh chủ?

Cho tới bây giờ Lĩnh chủ đại nhân đều là nói một không hai.

Lần đầu tiên nàng ta phản kháng Lĩnh chủ, Lĩnh chủ đã tha thứ cho nàng ta rồi! Nàng ta lại giận chó đánh mèo đại tiểu thư, l.q,đ hơn nữa không để ý mệnh lệnh của Lĩnh chủ không có bảo vệ tốt đại tiểu thư! Thân là người có quyền uy nhất Hồng Liên Lĩnh, Lĩnh chủ đại nhân tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ cho nàng ta.

Hiện tại nếu không phải nhiệm vụ lúc này đây tương đối nguy hiểm, phỏng chừng hiện tại hắn cũng đã trục xuất Bạch Âm về lãnh địa.

Bạch Âm gắt gao nắm trường kiếm trong tay, vẻ mặt phẫn hận (tức giận + oán hận) đi theo phía sau hồng y nam tử, không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Cố Nhược Vân bén nhọn giống như một thanh kiếm.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Cố Nhược Vân sớm đã bị nàng ta bầm thây vạn đoạn.

Ở bên trong lộ trình kế tiếp, cũng gặp phải không ít Linh Thú hung mãnh trên cánh đồng tuyết, trên cơ bản trên đường sau này rất nhiều Linh Thú đều đã tới cảnh giới Võ Tôn cao cấp, nhưng mà vì có Võ Đế hồng y nam tử này tồn tại, cho nên mặc kệ đến đây bao nhiêu con Linh Thú, đều khó thoát khỏi vận mệnh bị giây giết.

Vì vậy ở kế tiếp, Cố Nhược Vân cũng không cần ra tay, chỉ cần an tâm đứng ở bên người hồng y nam tử là đủ rồi.

"Nếu ta không có đoán sai, Huyền Vân quả kia hẳn là ở trong này."

Ở ngoài Tuyết Sâm, đội ngũ dừng bước chân.

Hồng y nam tử không chớp mắt nhìn một mảnh rừng rậm dày đặc phía trước kia, chậm rãi mở miệng nói: "Nơi này chính là chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, cũng là chỗ nguy hiểm nhất trong toàn bộ cánh đồng tuyết, l^q"đ các ngươi phải cẩn thận mọi chuyện, nơi này không giống bên ngoài gặp phải cao cấp nhất cũng chỉ là Võ Tôn cao cấp."

Ở giữa mảnh rừng rậm bao trùm tuyết trắng kia, như ẩn như hiện truyền đến một luồng lực lượng cường đại, lực lượng này cường đại đến mức làm cho người ta run sợ.

Mà sau khi cảm nhận được luồng lực lượng cường hãn kia, tâm của hồng y nam tử từng chút trầm xuống.

"Tiếp tục xuất phát!"

Mày kiếm nhíu chặt của hồng y nam tử dần dần buông lỏng ra, trầm giọng chỉ huy nói.

Bất luận ở chỗ sâu trong cánh đồng tuyết là người hay là rồng! Hắn cũng phải lấy được Huyền Vân quả.

..........

Cố Nhược Vân vốn cho rằng, ở loại địa phương bị xưng là hung hiểm nhất đại lục như cánh đồng tuyết này, tất nhiên sẽ có rất ít người tiến đến, mà lúc này nàng mới cảm thấy mình nghĩ sai rồi, bởi vì ngay tại lúc bọn họ đặt chân vào chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, lại phát hiện nơi này vậy mà có không ít người, trong đó còn không thiếu cao thủ cảnh giới Võ Đế!

"Đây là có chuyện gì?"

Hồng y nam tử cũng sửng sốt một chút, hơi hơi nhăn mày kiếm lại, thật sự là không nên, những người này đều là thế lực cực kỳ xa, hiện giờ tất cả lại hội tụ trong Tuyết Sâm ở cánh đồng tuyết này?

Thật sự là khả nghi!

"Nghĩa phụ," Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về phía hồng y nam tử bên người, hỏi: "Có phải chuyện người muốn tới tìm Huyền Vân quả bị truyền ra ngoài hay không?"

Hồng y nam tử lắc lắc đầu: "Huyền Vân quả sinh trưởng ở trong Tuyết Sâm của cánh đồng tuyết, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, bình thường thường xuyên sẽ có người đến mạo hiểm vì Huyền Vân quả, ta cũng thử thời vận mà thôi, cho nên bọn họ hẳn là không phải đến vì Huyền Vân quả, nếu ta không có đoán sai mà nói, bọn họ còn có mục đích khác! Trong khoảng thời gian này ta luôn luôn ở trong cánh đồng tuyết, cho nên bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng."
 
Chương 778: Huyền Vân quả (năm)


Edit: kaylee

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, ngay tại lúc nàng đặt chân vào cánh đồng tuyết, đã cảm nhận được một hơi thở như ẩn như hiện, chẳng lẽ, bọn họ đến vì thứ gì đó ở sâu bên trong cánh đồng tuyết kia?

"Các ngươi cảm nhận được sao?"

Con ngươi hồng y nam tử ngưng trọng, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ là ngưng trọng chưa từng có qua, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời chỗ sâu trong rừng rậm, lqd một tia sáng chợt lóe lên từ đáy mắt.

"Hình như nơi đó có cái gì đấy! Nếu ta không đoán sai mà nói, hấp dẫn bọn họ đến đây, chính là thứ kia, hơn nữa, thứ kia hẳn là —— trứng Linh Thú?"

Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hồng y nam tử.

Kỳ thực, ngay từ đầu nàng cũng cảm nhận được quả trứng Linh Thú kia, nhưng mà nàng lại thông qua khế ước với Tử Tà mới có thể cảm nhận được điểm này, nhưng mà nam nhân này lại có thể bằng vào cảm giác của con người nhận ra sự khác biệt giữa Linh Thú và trứng Linh Thú?

Xem ra Tiểu Tử Tà nói không sai, thực lực của nam nhân này, là người cường đại thứ hai nàng gặp qua từ trước tới nay!

Người đầu tiên rõ ràng chính là bạch y nam tử tự xưng Bản Thánh kia!

Nghĩ đến người kia, trong mắt Cố Nhược Vân lập tức xẹt qua sát khí rét lạnh, năm đó y làm hại Tử Tà biến thành trứng Phượng Hoàng, khoản nợ này, một ngày nào đó nàng sẽ thanh toán với y!

"Hồng Liên, sao ngươi lại tới đây?"

Bỗng nhiên, một giọng nói không quá thân cận truyền đến từ một bên.

Lúc Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, thì trông thấy một lão giả nhỏ gầy dẫn theo một đám người đi tới từ bên cạnh, da mặt lão giả kia nhăn như vỏ cây khô, l^q"đ đôi mắt nhỏ híp thành một cái khe hở, đang không ngừng xoay chuyển, không biết rốt cục là đang đánh chủ ý gì.

Hồng y nam tử nhíu mày kiếm, đùa cợt nói: "Thế nào, là ai không cho phép ta tới?"

"Ha ha," Lão giả nhỏ gầy cười gượng hai tiếng, đột nhiên thấy được Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh hồng y nam tử, trong mắt  hiện lên một tia sáng mũi nhọn, cười tủm tỉm hỏi: "Thế nhân đều nói Hồng Liên Lĩnh chủ một khối tình si đối với phu nhân mình, hai mươi năm như một vẫn luôn tìm tung tích của nàng, kết quả không nghĩ tới Hồng Liên Lĩnh chủ si tình như thế cũng sẽ làm ra loại chuyện này, không biết rốt cục vị cô nương này là ngươi cưới hỏi đàng hoàng, hay là tiểu thiếp của ngươi?"

Ầm!

Ai biết lão giả vừa dứt lời, hồng y nam tử vốn đang đứng bất động kia bỗng nhiên ra tay!

Một tiếng nổ, nổ tung ở phía trước lão giả, nếu không phải lão tránh nhanh, một chiêu công kích trí mạng này rơi xuống, cho dù là lão không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng! Nhưng cho dù như thế, lão vẫn bị công kích này lan đến, có vẻ vô cùng chật vật không chịu nổi.

"Đồ điên! Ngươi quả nhiên giống người điên thế nhân xưng!" Lão giả hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải thực lực kém hơn người này, lão tuyệt sẽ không làm cho hắn tốt hơn!

Bản thân chỉ nói nói mấy câu mà thôi, người điên này lại một lời không nói trực tiếp ra tay! ****** hắn còn có dám điên thêm một chút hay không?

"Ta là đồ điên lại như thế nào? Nếu có thể làm cho các ngươi sợ hãi, vậy làm người điên cũng không ngại," Hồng y nam tử lạnh lùng cười, lee~dđ.lqđ quét mắt nhìn lão giả chật vật, giọng điệu tăng cao nói: "Dư Hưng Long, nếu làm cho ta lại nghe thấy ngươi vũ nhục nữ nhi của ta một chữ, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa!"

Sắc mặt của lão giả tên là Dư Hưng Long kia rất khó xem, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là lòng còn sợ hãi.

Sao lão lại biết, người này không nói một câu đã đấu võ, làm cho lão một chút chuẩn bị cũng không có! Nếu là trước kia, cho dù Hồng Liên Lĩnh chủ muốn đánh nhau với lão, ít nhất cũng sẽ nói trước một tiếng, như thế lão cũng sẽ không cần chật vật như vậy!
 
Chương 779: Kim Đế (một)


Edit: kaylee

Vừa rồi hai phương tranh cãi bất tri bất giác hấp dẫn không ít người, hiện giờ lại nghe thấy xưng hô của Hồng Liên Lĩnh chủ đối với Cố Nhược Vân, đều không tự chủ được dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, trong lòng càng là tò mò đây rốt cuộc là nữ nhi Hồng Liên Lĩnh chủ đào đến từ nơi nào?

Dù sao qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua hắn có một nữ nhi!

Càng hơn là, cũng không có người biết rốt cục Hồng Liên Lĩnh chủ tên gọi là gì, cũng không rõ ràng hắn đến từ đâu, chỉ biết là nam tử này là nhân vật đột nhiên xuất hiện hơn mười năm trước, càng là ở ngắn ngủn mấy tháng, làm ra vô số chuyện rung động thế nhân, cũng bởi vậy làm cho danh hiệu Hồng Liên Lĩnh chủ này vang vọng đại lục.

Ở kiếp trước, Cố Nhược Vân cũng từng nghe qua sự tích có liên quan đến Hồng Liên Lĩnh chủ, mà Hồng Liên Lĩnh chủ đương thời, l.q.đ cũng đã cường đại đến mức làm cho nàng hướng tới, hiện giờ gặp mặt, lại phát hiện nam nhân này là sâu không lường được như thế.

Toàn thân của hắn đều là một đoàn sương mù, đến nay không người có thể cởi bỏ.

"Hừ!"

Dư Hưng Long hung hăng vung y bào, con ngươi âm trầm đảo qua trên người hồng y nam tử, hơi thở mang theo âm trầm mười phần, chỉ là lão không có lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến một phương hướng khác.

Hồng y nam tử lạnh lùng cười, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của mình, xoay người nhìn về phía Cố Nhược Vân đứng ở bên mình, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười ôn hòa.

"Nha đầu, con không cần để ý tới lời nói của lão gia hỏa này, một ngày nào đó, ta sẽ giết chết lão!"

Cố Nhược Vân nhún vai, ngược lại là không có để ý tới lời nói của Dư Hưng Long, nàng vừa mới quay đầu, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt nàng, làm cho biểu cảm của nàng khẽ khựng lại.

Dưới gió mát, kim bào (áo bào màu vàng) khẽ bay lên.

Hình như nam tử cũng đã nhận ra ánh mắt này, bất giác quay đầu nhìn lại Cố Nhược Vân, trong đôi con ngươi màu vàng xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc, lại nhanh chóng lướt qua.

Nếu nói, hồng y nam tử bên người Cố Nhược Vân là Bá vương khí phách lăng vân, vậy thì nam nhân kia chính là Quân hoàng lạnh lùng như núi, toàn thân cao thấp của hắn đều là màu vàng lóa mắt, bộ trường bào màu vàng chói mắt kia ở dưới ánh mặt trời càng thêm lộng lẫy.

"Nha đầu, con quen biết hắn?"

Hồng y nam tử đã nhận ra ánh mắt của Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, hỏi.

Quen biết?

Bọn họ đâu chỉ quen biết?

Kiếp trước còn có giao tình bằng mệnh! Đáng tiếc, hiện giờ hắn, là không có khả năng thức ra bản thân.

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cười cười, nói: "Kim Đế, tuổi còn trẻ đã có thể xưng đế, người nào sẽ không biết? Chỉ là ta không quen biết hắn mà thôi."

"Phải không?"

Hồng y nam tử nhíu mày, không biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn Kim Đế có chút không đúng, nhưng mà mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên hắn cũng không có tìm tòi truy vấn.

"Nha đầu, chúng ta đi thôi, ta muốn nhìn một chút xem rốt cục ở trong Tuyết Sâm này cất giấu cái gì, d^đ~l^q"đ làm cho nhiều cường giả như vậy đều chen chúc tới." Hắn nhìn về phía bầu trời xa xa kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Cố Nhược Vân gật gật đầu, lúc đi theo hồng y nam tử đi vào Tuyết Sâm, lại quay đầu nhìn Kim Đế, cho dù mình nói cho hắn thân phận kiếp trước lại như thế nào? Nam nhân này sẽ tin tưởng nàng sao? Có lẽ sẽ coi nàng là đồ điên ấy chứ.

Quên đi, hiện giờ càng quan trọng hơn là quả trứng Linh Thú trong Tuyết Sâm kia, về phần nhận nhau với Kim Đế, bây giờ còn không phải lúc...........

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, không lại liếc hắn nhiều thêm một cái.
 
Chương 780: Kim Đế (hai)


Edit: kaylee

"An Lâm."

Kim Đế nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, gắt gao nhăn mày kiếm đẹp mắt kia, lạnh lùng mở miệng.

Nghe vậy, tên nam tử mặc trang phục thị vệ màu đen phía sau hắn cung kính củng quyền, nói: "Bệ hạ, có gì phân phó?"

"Chờ sau khi rời đi nơi này, ngươi đi thăm dò cho bản đế một chút thân phận của nữ tử kia."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

An Lâm tôn kính lên tiếng, mà sau khi phân phó xong, Kim Đế không có lại nói thêm cái gì, chỉ nhìn Cố Nhược Vân đi theo ở bên người Hồng Liên Lĩnh chủ, mày càng nhăn càng chặt.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy ánh mắt của nữ tử kia quá mức quen thuộc, nhưng mà hắn lại biết rõ ràng, mình chưa từng gặp nữ tử này!

Bỗng nhiên, hình như Kim Đế nhớ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi có tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên không?"

"Bẩm báo bệ hạ."

Ở sau khi nam nhân này nói xong, tên hộ vệ An Lâm kia củng củng nắm tay, nói: "Gần nhất có vẻ Y thánh Bạch Trung Thiên giống như biến mất, thuộc hạ đã phái rất nhiều người đi tra xét, cũng không thể tra được tin tức của ông ta."

Ầm!

Một luồng lực lượng cường hãn bộc phát ra từ trên người nam tử, hung hăng đánh trúng ngực của An Lâm, lập tức, thân mình của An Lâm bay ra ngoài, nặng nề ngã ở trên đất, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

Lúc này, rất nhiều người đã xuất phát tới trong Tuyết Sâm, ở cửa vào rừng rậm trống trải, chỉ có mấy người kim bào nam tử.

Bịch bịch!

Lập tức, tất cả thị vệ đều quỳ xuống, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn Kim Đế một cái.

"Nhiều ngày như vậy, các ngươi vậy mà còn chưa thể tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên?" Kim Đế khẽ ngẩng đầu, llêqquýđđôn ánh mắt lãnh liệt như hàn băng, làm cho độ ấm trong Tuyết Sâm vốn đã cực kì rét lạnh lại giảm xuống vài phần, hình như không khí cũng đọng lại ở giờ phút này: "Một người cũng tìm không thấy, bản đế nuôi các ngươi còn có tác dụng gì! Tất cả cút cho bản đế!"

"Bệ hạ," An Lâm bò lên từ trên đất, vội vàng quỳ gối trước mặt Kim Đế, nói: "Lần này ở trong Tuyết Sâm cực kì nguy hiểm, xin cho thuộc hạ ở chỗ này bảo vệ bệ hạ."

Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén lập tức dừng ở trên người An Lâm.

Cả người An Lâm toát ra mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt hàm răng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

"Nơi này một mình bản đế là đủ rồi, các ngươi đi tìm tung tích của Bạch Trung Thiên cho ta! Chờ có tin tức của ông ta lại đến bẩm báo bản đế, cút!"

Ầm!

Theo chữ ‘cút’ này vang lên, trên người Kim Đế lại cuồn cuộn khí thế, ‘ầm ầm’ dừng ở trên người bọn thị vệ, chỉ là trong nháy mắt giống như một cơn sóng lớn ném văng tất cả mọi người ra xa mấy thước, đột nhiên hắn không cho bọn họ cơ hội nữa, xoay người lập tức đi vào trong Tuyết Sâm.

"Vân Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra Y thánh Bạch Trung Thiên, giết ông ta báo thù cho ngươi!"

Nam tử khẽ rũ mắt xuống, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín lãnh liệt, sát khí trên người bắn ra bốn phía, làm cho cả người hắn thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm, sắc bén mà nguy hiểm.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân vừa đến Đông Nhạc đại lục này, còn không biết chuyện đã xảy ra trên đại lục hiện giờ, càng không biết Kim Đế cho rằng sư phụ của nàng - Y thánh Bạch Trung Thiên là cừu địch giết hại nàng, nếu không mà nói, cho dù Kim Đế cũng không tin, nàng cũng sẽ nói ra sự thật.

............

"Ha ha, Hồng Liên Lĩnh chủ, ta nể tình chúng ta quen biết nhiều năm mà khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn là tiễn bước nữ nhi của ngươi trước đi, lqđ nếu không chỗ sâu trong cánh đồng tuyết này hung hiểm trùng trùng, ta đoán nàng sống không được bao lâu."

Trong Tuyết Sâm, Dư Hưng Long nhìn Cố Nhược Vân, lại chuyển ánh mắt về phía hồng y nam tử, trào phúng nói.
 
Chương 781: Kim Đế (ba)


Edit: kaylee

Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: "Ta cũng khuyên ngươi lo lắng cho an nguy của mình một chút, đừng để ta không giết ngươi, ngươi lại chết ở trong tay những Linh Thú kia, về phần nữ nhi của ta, sẽ không nhọc ngươi lo lắng, ngươi đã từng thua thiệt còn chưa ăn đủ à? Muốn lại đến một lần?"

Sắc mặt Dư Hưng Long thay đổi, hừ hừ, quay đầu không bao giờ liếc mắt nhìn hồng y nam tử một cái nào nữa.

"Ha ha, đại tiểu thư, chuyện về Dư Hưng Long này người hẳn là không biết đi?"

Đột nhiên, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh, đánh vỡ sự trầm tư của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân giật mình quay đầu nhìn lại, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía nam tử đứng ở bên người nàng. Nếu nhớ không lầm mà nói, hình như đêm qua nghĩa phụ gọi hắn là Huyết Cuồng.

"Ở lúc Lĩnh chủ chưa tới Võ Đế, Dư Hưng Long này đã coi trọng thiên phú của Lĩnh chủ, muốn làm cho hắn trở thành nữ tế ở lại nhà mình, đáng tiếc là, Lĩnh chủ đại nhân một lòng say mê phu nhân, sao dễ dàng dung nạp nữ nhân khác? Cho nên cự tuyệt, nữ nhi của Dư Hưng Long có chút không cam lòng, diễn~đ@n^lêquýđôn muốn dây dưa Lĩnh chủ, kết quả bị Lĩnh chủ hung hăng dạy dỗ một trận! Dư Hưng Long cảm thấy thật không còn mặt mũi, vì thế muốn bức bách Lĩnh chủ trở thành nữ tế của lão! Ai có thể có thể nghĩ đến Lĩnh chủ sẽ trưởng thành đến trình độ cường giả không sai biệt lắm với lão ở trong thời gian ngắn như vậy, thế này Dư Hưng Long mới không dám làm càn, chỉ dám bắn tên trộm ở sau lưng Lĩnh chủ, mà hiện giờ Lĩnh chủ đã ném lão ở xa xa phía sau, nếu không phải Lĩnh chủ luôn luôn vội vàng đối phó người thế lực kia, Dư Hưng Long cũng sẽ không thể sống đến bây giờ."

Huyết Cuồng hưng phấn kể với Cố Nhược Vân về sự tích anh hùng của hồng y nam tử, đối với bọn họ mà nói, Lĩnh chủ là Thần bọn họ trong cảm nhận, bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua.

Nếu không phải tại thế lực kia luôn luôn như hổ rình mồi đối với Lĩnh chủ, Dư Hưng Long này còn có mệnh đứng ở chỗ này châm chọc khiêu khích Lĩnh chủ sao?

Dù sao, năng lực của Dư Hưng Long cũng không nhỏ, tuy rằng lực lượng của Lĩnh chủ hoàn toàn vượt xa lão, nhưng mà, một khi Lĩnh chủ chính thức khai chiến với Dư Hưng Long, thế lực kia tất nhiên sẽ chặn ngang một cước ở trong đó, càng là ngồi ngư ông đắc lợi ở phía sau hai phương sống mái.

Cho nên, Lĩnh chủ mới tạm thời buông tha cho Dư Hưng Long, trừ phi lão làm ra việc quá đáng, Lĩnh chủ không thể nhịn được nữa mới có thể mạo hiểm bị thế lực kia chặn ngang một cước mà giết lão.

Cố Nhược Vân lẳng lặng nghe lời Huyết Cuồng nói, lúc này mới hiểu được tranh cãi giữa Dư Hưng Long và Hồng Liên Lĩnh chủ, l.q.đ vậy mà là bởi vì tư tình nhi nữ, nhưng thật hiển nhiên, Dư Hưng Long xem thường thiên phú và năng lực của hắn.

"Đúng rồi, thế lực ngươi nói kia là cái gì?"

Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía Huyết Cuồng, hỏi.

"Huyết Cuồng!"

Mắt thấy Huyết Cuồng muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Nhược Vân, sắc mặt Bạch Âm ở một bên càng thay đổi: "Việc này, cũng không cần phải nói cho đại tiểu thư đi?"

Ba chữ đại tiểu thư này, Bạch Âm kêu thật sự là không cam tâm tình nguyện, dù sao ở trong lòng nàng cũng không có tán thành thân phận của Cố Nhược Vân, chính là loại này thời điểm, nàng ta không đồng ý lại đắc tội Cố Nhược Vân, nếu không lấy sự yêu thương hiện giờ của Lĩnh chủ đối với nàng, thật có khả năng sẽ vì nữ tử này mà đuổi mình ra khỏi lãnh địa.

Nghe được lời Bạch Âm nói, Huyết Cuồng mới phát hiện mình không cẩn thận nói lỡ miệng, ngượng ngùng cười cười, hắn xấu hổ vuốt cái mũi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hồng y nam tử quét mắt qua, dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, mặt mày ôn hòa xuống, không còn có lãnh khốc và khí phách khi đối mặt với những người khác lúc trước.
 
Chương 782: Kim Đế (bốn)


Edit: kaylee

"Còn nhớ rõ ta đã nói qua những lời gì với con sao? Ta có một kẻ địch rất cường đại, kẻ địch kia chính là thế lực theo như lời Huyết Cuồng! Chỉ là tên của thế lực này ta tạm thời không cách nào nói cho con, lee~lqđ ta không hy vọng con nhấc lên quan hệ gì với chuyện này, chờ sau khi ta có thế lực hoàn toàn diệt trừ thế lực kia, ta sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho con nghe."

Cố Nhược Vân cười cười, nàng đương nhiên biết nghĩa phụ không để cho nàng biết tên thế lực kia là vì nàng tốt, dù sao một kẻ địch làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ đều cảm thấy cường đại, thuyết minh thế lực kia thật sự rất mạnh!

Lấy thực lực hiện giờ của mình, lại như thế nào đối nghịch với thế lực kia?

"Nghĩa phụ, kẻ địch của người chính là kẻ địch của ta, có lẽ hiện tại năng lực của ta còn chưa đủ, nhưng một ngày nào đó, ta có thể báo thù giúp người." Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hồng y nam tử, giữa mặt mày thanh lãnh kia có rất nhiều kiên định.

Hồng y nam tử cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Không hổ là nữ nhi tốt của ta! Tốt! Ta đây sẽ chờ ngày con có thực lực trợ giúp ta báo thù! Nếu thê tử của ta biết ta thu một nữ nhi tốt như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất là vui mừng."

Chỉ là không biết rốt cục hiện tại Ngọc Nhi ở nơi nào!

Lại nghĩ đến Đông Phương Ngọc, hồng y nam tử cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo thương cảm.

Hai mươi năm.

Vẻn vẹn hai mươi năm, không có một ngày hắn không nhớ nàng, nhưng mà hai mươi năm này, hắn đã tìm toàn bộ đại lục,lqd thậm chí ngay cả vô số cấm địa đều đi vào, vẫn là không có tìm được tung tích của nàng như trước!

Chẳng lẽ, nàng không còn ở trên đời này?

Tâm của hồng y nam tử đau một hồi, hắn vội vã lắc lắc đầu.

Không!

Tuyệt đối không có khả năng!

Ngọc Nhi nhất định còn sống!

Nếu hắn tìm không thấy nàng một ngày, vậy lại dùng mười năm để tìm! Mười năm tìm không thấy nàng, vậy tiêu phí trăm năm! Nếu trăm năm còn tìm không thấy, vậy thì dùng hết đời đời kiếp kiếp, cho đến khi tìm được nàng mới thôi!

Trong bất tri bất giác, biểu cảm của hồng y nam tử kiên nghị lên, bên trên mặt mày khí phách tràn đầy kiên định.

Khuôn mặt của Bạch Âm thật không đẹp mắt, bản thân vừa ngăn lại Huyết Cuồng nói chuyện này cho Cố Nhược Vân, kết quả Lĩnh chủ lại tự mình nói, hắn làm như vậy, rõ ràng là cố ý đánh mặt mình!

Mình cùng với hắn hai mươi năm, trả giá vô số quang âm, vì sao lại kém một tiểu nha đầu lần đầu gặp mặt?

Nàng ta không cam lòng!

Một ngày nào đó, nàng ta muốn quang minh chính đại trở thành Lĩnh chủ phu nhân, như thế tiểu tiện nhân Cố Nhược Vân này cũng không dám lại kiêu ngạo ở trước mặt mình nữa! Còn cần dập đầu thỉnh an với ngươi thân là nghĩa mẫu nàng đây.

Bạch Âm bình định tức giận trong nội tâm, yên lặng đi theo ở phía sau đội ngũ.

"Ha ha."

Dư Hưng Long cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng đảo qua trên người Cố Nhược Vân, trong mắt là vẻ hèn mọn nồng đậm.

Trên người tiểu nha đầu này không có một chút linh lực dao động, hoàn toàn chính là một phế vật! Chỉ bằng loại phế vật này cũng muốn trợ giúp Hồng Liên báo thù? Mà Hồng Liên, l^q"đ vậy mà còn nhận lời của nàng? Khi nào thì Hồng Liên cũng trở nên ngu xuẩn như thế? Càng là thu một phế vật như vậy trở thành nghĩa nữ!

Trên danh nghĩa là nghĩa nữ, kỳ thực chút tâm tư dơ bẩn trong lòng người này ai chẳng biết?

Lão vốn còn tưởng rằng Hồng Liên này thật sự là si tình như vậy, cho nên mới xem thường đối với nữ nhi vĩ đại kia của lão, không nghĩ tới, vậy mà sẽ tìm một phế vật như vậy! Chậc chậc, xem ra Hồng Liên Lĩnh chủ này cũng chỉ là tục nhân trông mặt mà bắt hình dong thôi.

"Cặn bã!"

Dư Hưng Long càng nghĩ càng giận, nữ nhi nhà mình có cái gì không tốt, lúc trước người kia lại nhục nhã nàng ở trước mặt nhiều người như vậy? Cho nên, lão thật sự không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom