Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 222


Chương 222

Dù sao chú Trương cũng theo Cố Mặc Ngôn đã lâu, đương nhiên biết dưới ánh mắt này ẩn chứa ý muốn giết người, ông †a sợ tới mức lưng ướt đâm mồ hôi lạnh nhưng vấn cố gắng nói tiếp: “Cậu hai, thứ cho tôi nói thẳng, trước giờ nhà họ Cố chỉ có một người có thể thừa kế gia sản, hơn nữa đáng lý ra là nên truyền cho con trai trưởng, huống hồ nay cậu đã tàn phế, càng không nên tranh giành với cậu cả! Anh em cạnh tranh sẽ chỉ làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc nhiều nhất!”

Nghe thấy lý do chính đáng này của chú Trương, Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Thế nên chú đã ra tay với Tô Thư Nghi?”

Chú Trương căn răng: “Đúng vậy! Bởi vì tôi không thể để cậu sinh con và tranh giành với cậu cả! Tôi làm vậy cũng vì nhà họ G16 “Từ đầu tới cuối chỉ là lý do mà tự chú viện ra thôi.” Nụ cười lạnh lùng nơi khoé miệng Cố Mặc Ngôn càng sâu hơn, anh ngắt lời chú Trương: “Trên thực tế, rốt cuộc chú đã nhận bao nhiêu lợi ích từ Cố Thành Vũ rồi?”

Chú Trương cứng họng, mặt mày tái nhợt.

Nhìn chú Trương trước mặt mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy chán ghét không nói ra lời.

Đây chính là bản tính của con người, ngoài miệng thì nói trung thành, suy nghĩ cho nhà họ Cố, nhưng thực chất chỉ là một con chó săn bị tiền tài làm mờ mắt thôi.

Mười năm trước bên cạnh anh không thiếu loại người này, bây giờ vẫn thế.

Anh chán ghét, thậm chí không muốn nhìn chú Trương nữa, lập tức di chuyển xe lăn định đi.

Nhưng lúc này chú Trương lại la lên từ phía sau lưng anh: ‘Cố Mặc Ngôn, tuy tôi nhận tiền của cậu cả nhưng những gì tôi nói đều là sự thật! Mặc dù cậu cả ra tay với Tô Thư Nghi, nhưng chung quy vấn không ra tay với cậu! Có thể thấy cậu cả vấn để ý tình thân, cậu đừng tranh giành với cậu cả nữa!

Tài sản nhà họ Cố đủ để cậu sống sung sướng nửa đời còn lại!”

Nghe thấy lời này, Cố Mặc Ngôn mới dừng xe lăn lại.

Anh cười mỉa.

Chú Trương trung thành với Cố Thành Vũ thật đấy.

“Để ý tình thân?” Trong giọng nói của Cố Mặc Ngôn tràn đầy mỉa mai: ‘Chú Trương à, xem ra anh ta vấn không tin tưởng chú, anh ta không nói cho chú biết chân tướng của vụ bắt cóc mười năm trước sao?”

Sắc mặt chú Trương đột nhiên trở nên trăng bệch: “Cậu có ý gì…”

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại phớt lờ ông ta, di chuyển xe lăn rời khỏi nhà kho.

Quay lại hành lang bệnh viện, anh mới dặn Dương Tùng Đức: ‘Xử lí giúp tôi.”

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức trả lời, nhưng vấn không nhịn được mà nhíu mày: “Nhưng cậu Gố, anh không tự mình xem sao?”

Phản ứng của Cố Mặc Ngôn lần này bình thản hơn nhiều so với lần trước Tô Thư Nghỉ bị thương, anh ta cứ tưởng anh sẽ nổi giận.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Chỉ là một quân cờ thôi, cần gì phải quan tâm, người ra tay chân chính tạm thời chưa động vào được.”

Lúc này Dương Tùng Đức mới hiểu, không nói thêm gì nữa.

‘Còn nữa.” Dường như Cố Mặc Ngôn nghĩ tới việc gì đó: “Đưa má Vương và con trai bà ta ra nước ngoài, cho họ một khoản tiền.”

Dương Tùng Đức biết Cố Mặc Ngôn sẽ không giận chó đánh mèo, bèn gật đầu đáp lại.

Khi Cố Mặc Ngôn quay lại phòng bệnh thì trời đã tối, hành lang bệnh viện văng tanh.
 
Chương 223


Chương 223

“À ừm, cậu Cố, anh muốn ở khách sạn kế bên bệnh viện hay tìm một phòng bệnh khác cho anh ạ?” Dương Tùng Đức cảm thấy hiện giờ mình không thể nhìn thấu Cố Mặc Ngôn nên chỉ có thể dè dặt hỏi.

Nhưng câu trả lời của Cố Mặc Ngôn vẫn làm anh ta kinh ngạc.

“Không cân, tôi sẽ ngủ trong phòng bệnh của Tô Thư Nghi”

Dương Tùng Đức trợn mắt lên, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, hồi lâu sau anh ta mới bình tính lại: “Vâng, vậy tôi sẽ bảo y tá chuẩn bị thêm một cái giường cho anh.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa phòng bệnh của Tô Thư Nghi.

Qua cánh cửa sổ trên cửa, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy chiếc giường mà Tô Thư Nghỉ năm trong phòng, thật ra nó khá rộng, dù sao cũng là phòng riêng xa xỉ.

“Không cần.” Anh lập tức ngăn Dương Tùng Đức đang định đi tìm y tá: “Tôi ngủ chung với Tô Thư Nghỉ.”

Miệng Dương Tùng Đức há to đến mức có thể nhét vừa một củ khoai tây lớn!

Đây đây đây có phải là cậu Cố không? Một người chú trọng chất lượng cuộc sống như cậu Cố lại muốn chen chúc trên cùng một chiếc giường với bệnh nhân ư?

Có lẽ là do dáng vẻ khiếp sợ của Dương Tùng Đức quá rõ ràng, Cố Mặc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Có vấn đề gì không?”

Lúc này Dương Tùng Đức mới vội vàng khép miệng lại: ‘Không có vấn đề gì cả, vậy ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân và quần áo thay cho anh.”

Dương Tùng Đức làm việc rất hiệu suất, chẳng mấy chốc đã mang đồ tới, Cố Mặc Ngôn tắm trong phòng tắm của phòng bệnh, thay đồ ngủ rồi quay lại bên cạnh giường của Tô Thư Nghỉ.

Giường bệnh quả thật rất rộng, Tô Thư Nghỉ thích nằm nghiêng khi ngủ nên ít tốn diện tích, Cố Mặc Ngôn rất dễ tìm được vị trí của mình và nằm xuống.

Trong lúc ngủ mơ, Tô Thư Nghi chợt cảm nhận được cảm giác ấm áp quen thuộc từ phía sau, cô nhíu mày, bất giác trở mình.

Nào ngờ vừa trở mình, mũi cô đột nhiên va vào vật gì đó rất cứng.

Shh.

Đau quá.

Cô lập tức tỉnh táo hơn một chút, theo bản năng muốn mở mắt ra xem mình va trúng thứ gì, nhưng vừa định mở mắt cô mới nhớ mắt mình đang đeo đồ bịt mắt do Cố Mặc Ngôn đeo lên, không nhìn thấy gì cả.

Cô mò mãm định tháo bịt mắt, nhưng cô còn chưa tìm được dây bịt mắt, cổ tay đã bị giữ lại.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng nói trầm thấp và dễ nghe vang lên bên tai, kèm theo hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Anh đã nói rồi, mấy ngày nay không được tháo bịt mắt xuống trừ lúc nhỏ thuốc nhỏ mắt.”

Mặc dù tâm nhìn của Tô Thư Nghi vẫn là một màu đen kịt nhưng cô vần nhận ra giọng nói này, cô ngây người: ‘Cố Mặc Ngôn?”

Cô nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, nhưng Cố Mặc Ngôn không cho cô tháo bịt mắt, thế là cô chỉ có thể mò mẫm về phía trước trong bóng tối.

Đúng như đã đoán, vừa mò cô đã nhận ra thứ mà mình va phải trong giấc mơ là bộ ng ực săn chắc của Cố Mặc Ngôn, cô trố mắt: ‘Cố Mặc Ngôn? Sao anh… sao anh lại ở trên giường của em? Đợi đã, đồ anh đang mặc là đồ ngủ hả?”

Bình thường Cố Mặc Ngôn đều mặc áo sơ mi và trang phục chỉnh tê, nhưng lúc này xúc cảm dưới tay Tô Thư Nghi vô cùng trơn mượt và khá rộng rãi, rất rõ ràng đó là bộ đồ ngủ bằng lụa mà Cố Mặc Ngôn mặc thường ngày.
 
Chương 224


Chương 224

Nhưng tại sao Cố Mặc Ngôn không về nhà ngủ mà lại mặc đồ ngủ xuất hiện trên giường cô?

Tô Thư Nghi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cô không nhịn được mà dùng hai tay sờ s0ạng trên người Cố Mặc Ngôn kỹ càng hơn.

Nhưng vừa chạm vào, sự tập trung trong đầu cô đột nhiên hơi lệch hướng…

Ừm, mặc dù trước đó đã tận mắt nhìn thấy dáng người đẹp mắt của Cố Mặc Ngôn, nhưng quả nhiên cảm giác khi chạm vào thật sự khác biệt.

Trước kia cô luôn nghe người ta nói rằng sờ lên cơ bụng tám múi giống như sờ lên khối băng, cô vấn luôn cho rằng đó là cách nói phóng đại, nhưng hôm nay cô mới phát hiện điều đó thật sự rất đúng.

Rồi cả đường nhân ngư bên cạnh với những đường cong với khe rãnh độc đáo kia nữa, giống như…

Tô Thư Nghi sờ hơi gấp, bất cẩn trượt tay xuống dưới đường nhân ngư chút nữa, đụng phải…

Cô đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn rên lên một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tô Thư Nghi, em đang trêu chọc anh à?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới ý thức được mình đã sờ thứ gì, cô sợ đến mức vội rụt tay lại.

Nhưng không ngờ cổ tay lại đột nhiên bị Cố Mặc Ngôn nắm lấy, dán lên lồ ng ngực săn chắc của anh.

“Cố… Cố Mặc Ngôn.” Mặc dù đang bối rối, nhưng Tô Thư Nghi vấn xác định quả thật Cố Mặc Ngôn đang mặc đồ ngủ năm bên cạnh cô: “Anh năm ở đây làm gì? Sao không về nhà đi?”

“Ở cùng em.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói.

“ở cùng em?” Tô Thư Nghi thật sự ngây ra.

Trong bóng tối, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy mặc dù Tô Thư Nghỉ đeo bịt mắt nhưng cái miệng nhỏ hơi hé mở. Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khiếp sợ của cô dưới lớp bịt mắt, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Dường như nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, cơn giận vốn dâng lên vì lo lắng cũng dịu đi trong màn đêm tĩnh mịch vào giờ phút này.

Anh không tự chủ được mà duỗõi tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm cả cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

Cố Mặc Ngôn khẽ cúi đầu, vùi vào mái tóc mềm mại của cô, mùi thơm thoang thoảng thuộc về Tô Thư Nghỉ truyền đến, anh tham lam hít thở một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Tô Thư Nghi đang bịt mắt, phản ứng vốn dĩ đã chậm hơn bình thường nửa nhịp. Lúc này nghe thấy lời xin lỗi đột ngột của Cố Mặc Ngôn, cô càng không phản ứng kịp: “Xin lỗi gì cơ?”

“Hôm nay anh hơi kích động.” Cố Mặc Ngôn nghĩ đến hồi sáng nay mình to tiếng quát Tô Thư Nghỉ, còn ném mặt dây chuyền, trong lòng thấy hơi buồn bực.

Khả năng tự kiềm chế cảm xúc của anh đã trở nên kém như vậy từ khi nào?

Anh vần cho rằng sau sự kiện mười năm trước mình đã có thể gặp loạn mà không hoảng sợ từ lâu rồi. Nhưng không ngờ cô gái Tô Thư Nghi này lại làm rối loạn trận tuyến của anh.

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới nhớ ra chuyện ban ngày Cố Mặc Ngôn dứt khoát đập vỡ mặt dây chuyền, hàng lông mi dưới bịt mắt không kiềm được mà khẽ run lên.

Quả nhiên… Cố Mặc Ngôn đã hối hận vì chuyện đập vỡ sợi dây chuyền kia rồi à?

Trong lòng cô không thể nói rõ là cảm giác gì, cô cố găng cong khóe môi: ‘Đúng vậy, sợi dây chuyền kia của anh quý giá như vậy, đập đi như thế đúng là quá kích động.”
 
Chương 225


Chương 225

Cho dù trong bóng tối, Cố Mặc Ngôn vẫn có thể nhìn ra nụ cười này của Tô Thư Nghi miễn cưỡng đến mức nào.

Cố Mặc Ngôn không khỏi nhíu mày, tay †ăng thêm sức, Tô Thư Nghi trong lòng anh càng sát gần anh hơn.

“Anh không hối hận vì đã đập sợi dây chuyền kia.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng thì thâm bên tai cô.

Tô Thư Nghi sửng sốt, cô buột miệng phản bác theo bản năng: “Sao có chuyện đó được, rõ ràng sợi dây chuyền đó là bạn gái cũ của anh…”

Những lời này vừa nói ra, cô đã lập tức hối hận.

Hỏng bét.

Sao cô có thể chủ động nhắc đến Trình Thu Uyển chứ?

Vả lại nói ra rồi thì cô hoàn toàn không biết mình nên lấy thân phận và tâm lý gì để thảo luận với Cố Mặc Ngôn về người con gái anh yêu. Quan trọng là cô gái này đã chết, đã định trước sẽ trở thành một vết sẹo trong tim Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không muốn bới nó ra.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó anh nói: “Em cũng biết không ít nhỉ.”

Giọng điệu của Cố Mặc Ngôn không thể nghe ra là cảm xúc gì, Tô Thư Nghi hơi xấu hổ, không trả lời lại.

Tô Thư Nghi hồi hộp đến mức cả người căng thắng, Cố Mặc Ngôn cũng nhanh chóng thả lỏng. Cảm nhận được hương thơm của Tô Thư Nghi trong lòng, anh tiện tay năm lấy mái tóc cô vuốt v e.

“Đúng là sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt đối với anh.” Chuyện khiến Tô Thư Nghi bất ngờ là Cố Mặc Ngôn lại thẳng thắn thừa nhận không chút kiêng dè. Dưới tấm bịt mắt, đôi mắt cô không khỏi tối sầm lại, nhưng chẳng bao lâu đã nghe Cố Mặc Ngôn nói tiếp: ‘Nhưng nếu lần sau em còn ngốc nghếch đến mức để bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm vì sợi dây chuyền này, anh thà rằng đập hỏng nó.”

Tô Thư Nghỉ sững sờ.

Lúc ban ngày, quả thật dường như Cố Mặc Ngôn cũng nói những lời tương tự, nhưng lúc đó cô cho rằng anh chỉ kích động nên không ngãm nghĩ kỹ.

Nhưng lúc này đây, Cố Mặc Ngôn lại nghiêm túc nói như vậy một lần nữa. Trong đêm tối yên tĩnh, những lời đó giống như mang theo sức mạnh, từng chữ từng chữ gõ vào lòng Tô Thư Nghi.

“Thế nên.” Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp hơn trước đó mấy phần: “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng vì nó mà đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu em thật sự lo lắng cho cảm nhận của anh thì hấy bảo vệ mình thật tốt. Bởi vì em là điều quan trọng nhất đối với anh.”

Bởi vì em là điều quan trọng nhất đối với anh.

Khoảnh khắc nghe được câu nói này, Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy dường như máu trong người đều đông cứng lại, một giây sau đó, toàn bộ máu đều vọt l3n đỉnh đầu như thể muốn nổ tung.

Đột nhiên, cô rất mừng là mình đeo bịt mắt, lại còn đang trong bóng tối, cho nên Cố Mặc Ngôn sẽ không nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng và khuôn mặt đỏ như rỉ máu của cô lúc này.

Nhưng Tô Thư Nghỉ chỉ vui mừng trong mấy giây, cô đột nhiên cảm thấy trên mặt có thứ gì đó mát lạnh.

Cô giật mình, nhưng nhanh chóng cảm nhận được đó là tay Cố Mặc Ngôn.

“Nóng quá.’ Giây tiếp theo, cô nghe Cố Mặc Ngôn cười khế bên tai mình.

Đúng vậy, đối lập với gương mặt nóng hổi của Tô Thư Nghĩ, những ngón tay của Cố Mặc Ngôn đều lạnh như băng.

Tô Thư Nghi đột nhiên muốn đeo cái bịt mắt này cả đời, bởi vì bản thân cô không còn mặt mũi nào đối mặt với Cố Mặc Ngôn nữal Cô cố găng để mình bình tĩnh lại một chút, không nên mất mặt như vậy. Nhưng máu trên mặt còn chưa rút đi, cô đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói bên tai mình lân nữa: “Tô Thư Nghĩ.”

Giọng nói trâm khàn của Cố Mặc Ngôn, giống như mang theo ma lực.
 
Chương 226


Chương 226

Tô Thư Nghi ngẩng đầu theo bản năng, cô còn chưa kịp hỏi “Sao vậy”, thì đã cảm thấy trên môi có thứ gì mềm mại và mát lạnh phủ lên.

Tô Thư Nghi đeo bịt mắt, trước mắt tối đen như mực, cô lập tức ngây dại.

Đây… Đây là chuyện gì?

Một giây sau, câu hỏi của cô đã có đáp án.

Bởi vì thứ lạnh buốt trên môi đã bắt đầu cọ xát môi cô, sự dịu dàng lúc đầu dần trở nên bá đạo, cuối cùng biến thành xâm nhập và chiếm hữu, giống như muốn cướp đoạt từng chút không khí và hương thơm giữa răng môi cô.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn hôn nhau, nhưng lần nào Tô Thư Nghỉ cũng căng thẳng đến mức cứng người, lần này cũng không ngoại lệ.

Thậm chí có lẽ là bởi vì đeo bịt mắt, mất đi thị giác, cả người cô dường như trở nên nhạy cảm hơn.

Bởi vậy, mỗi tấc môi cô bị anh chiếm lấy đều như được phóng đại một cách vô hình, khiến cơ thể cô không ngừng run lên.

Không biết đã hôn bao lâu, Cố Mặc Ngôn cảm giác được cô gái trong lòng dường như đã bị hôn đến không thở nổi, anh mới lưu luyến buông cô ra.

Nhìn Tô Thư Nghỉ đeo bịt mắt và khuôn mặt dưới tấm bịt mắt đỏ bừng, Cố Mặc Ngôn đột nhiên hơi hối hận vì mình đã đeo bịt mắt cho cô.

Bởi vì anh rất muốn nhìn thấy ánh mắt của Tô Thư Nghi vào giờ phút này.

Chặắc chăn là cực kỳ xấu hổ, nhưng có khi nào cũng mang theo chút chờ mong và vui sướng giống anh không?

Cảm giác được cơ thể Tô Thư Nghỉ hơi nóng lên, mùi hương thơm ngát truyền vào khoang mũi của mình. Cố Mặc Ngôn cảm thấy khả năng tự chủ của mình lại bị khiêu chiến.

Nhưng anh vẫn nhíu mày, cố gắng chịu đựng.

Không nói đến việc Tô Thư Nghỉ còn đang bị thương và vẫn nằm viện, chỉ riêng rào cản trong lòng Tô Thư Nghỉ về chuyện hai năm trước cũng đã là một vấn đề lớn.

Tô Thư Nghi nằm yếu ớt trong lòng Cố Mặc Ngôn, lúc này cô không biết suýt chút nữa mình đã bị lão sói xám trước mặt ăn sạch rồi.

Đến khi Cố Mặc Ngôn đột nhiên ôm lấy cô, cúi đầu ngậm vành tai cô, thấp giọng nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ ăn sạch em.”

Cô sửng sốt mấy giây mới hiểu được từ “ăn’ này có nghĩa gì, khuôn mặt vốn đã rất đỏ và rất nóng lập tức như sắp sửa nổ tung.

Cố Mặc Ngôn cảm thấy người trong lòng càng nóng hơn, anh cười khẽ một tiếng.

Cuối cùng cũng không trêu đùa cô nữa, chỉ giúp cô đắp kín chăn bông, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Tô Thư Nghi dựa vào lồ ng ngực Cố Mặc Ngôn, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của anh, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng ập tới.

Thật sự rất thần kỳ.

Ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn, cô có thể hồi hộp đến mức tim đập muốn vọt ra khỏi cổ họng, đồng thời cũng có thể bình tĩnh đến mức ngủ một giấc an yên.

Cả đêm đó cô ngủ rất ngon.

Điều khiến Tô Thư Nghi khiếp sợ là, mấy ngày sau đó, Cố Mặc Ngôn lại thật sự túc trực trong phòng bệnh của cô. Thỉnh thoảng có người đến tìm Cố Mặc Ngôn nói chuyện công ty, nhưng cho dù là việc làm ăn lớn hơn nữa, Cố Mặc Ngôn cũng không hề có ý định rời khỏi.
 
Chương 227


Chương 227

Mà mỗi tối, anh đều chen chúc ngủ chung giường với cô.

Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đối với Tô Thư Nghỉ, nhưng cô vấn luôn lo lắng việc công ty của Cố Mặc Ngôn sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên vào ngày thứ năm, cô liền nhõng nhếo bảo Cố Mặc Ngôn làm thủ tục xuất viện cho mình.

Lúc làm thủ tục, Tô Thư Nghi lén hỏi y tá mới biết được cơ thể của Cố Gia Huy đã hồi phục khá tốt, xuất viện trước cô mấy ngày, đang ở nhà họ Cố và được bác sĩ riêng của nhà họ Cố chăm sóc.

Nghe nói Cố Gia Huy không có gì đáng ngại, trong lòng Tô Thư Nghỉ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không phải cô quan tâm đ ến Cố Gia Huy, nhưng dù sao lần này cũng là cô làm liên lụy đến anh ta, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, trong lòng cô sẽ cảm thấy có lồi.

Sau khi xuất viện về nhà, Tô Thư Nghi thấy má Vương và chú Trương đã không có ở đây, thay vào đó là một người giúp việc mới tới, tuổi tác xấp xỉ má Vương, cũng có tay nghề nấu ăn ngon, chỉ là ít nói hơn má Vương rất nhiều.

Tô Thư Nghi không hỏi nhiều về việc má Vương và chú Trương biến mất.

Cô không phải kẻ ngốc, vào ngày xảy ra hỏa hoạn cô cũng cảm giác được thế lửa này giống như đốt từ bên trong. Mặc dù nhà của Cố Mặc Ngôn trông không có nhiều người làm, nhưng cô biết bên ngoài đều có vệ sĩ, nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự cũng rất nhiều, chưa kể đến thiết bị chống trộm của biệt thự.

Thế nên, khả năng lớn nhất là nội bộ có người phóng hỏa.

Liên tưởng đến tình trạng ngủ mê man và toàn thân rêu rã bất thường của mình đêm đó, trong lòng cô cũng biết, chỉ e việc này không tránh khỏi liên quan đến má Vương và chú Trương.

Bây giờ bọn họ biến mất lại càng khẳng định suy nghĩ của cô.

Về phần động cơ của má Vương và chú Trương, Tô Thư Nghi biết chắc chắn bọn họ đã bị người ta sai khiến.

Cô vốn cho rằng hai người bọn họ là người của ông cụ Cố, nhưng ông cụ Cố sẽ không hại mình như thế, vậy chẳng lẽ là Cố Thành Vũ?

Tô Thư Nghi ngẫm nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đau đầu. Sự lắt léo của gia đình giàu có này thật sự quá phức tạp, xem ra trước đây cô đã coi nhẹ quá rồi. Nếu bây giờ cô đã là vợ của Cố Mặc Ngôn và là một thành viên trong nhà họ Cố, sau này nhất định phải cẩn thận một chút.

Ở bên kia, biệt thự cũ của nhà họ Cố.

Trong phòng làm việc, Cố Thành Vũ phờ phạc ngồi ở vị trí đẳng trước, rõ ràng là mới gấp gáp trở về từ sân bay, trên người có chút uể oải, trông có vẻ phong trần mệt mỏi.

Đối diện ông ta là Cố Gia Huy đang đứng, trên người anh ta vẫn còn quấn rất nhiều băng gạc, sắc mặt hơi tái nhưng vẻ mặt cũng chẳng dễ nhìn.

“Ba.” Người lên tiếng trước là Cố Gia Huy, giọng nói của anh ta toát ra sự lạnh lùng: “Trận hỏa hoạn trong nhà Cố Mặc Ngôn là do ba ra tay đúng không?”

Mặc dù bản tính của Gố Gia Huy khá bốc đồng, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa dù sao cũng lớn lên trong nhà họ Cố, từ nhỏ đã thấy không biết bao nhiêu trò tranh giành trong sáng ngoài tối, mấy ngày nay ở bệnh viện sao anh ta có thể không nghĩ rõ chứ.

“Là ba làm, thì sao?” Rõ ràng Cố Thành Vũ cũng không có ý định giấu diếm trước mặt con trai mình.

Sắc mặt Cố Gia Huy bắt đầu hơi vặn vẹo: “Ba! Mục tiêu của ba là Tô Thư Nghi sao?

Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, tại sao ba lại muốn ra tay với cô ấy!”

Cố Gia Huy không nhắc tới Tô Thư Nghi còn đỡ, vừa nhắc tới, sắc mặt Cố Thành Vũ lập tức càng khó coi hơn, ông ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt giận dữ.
 
Chương 228


Chương 228

“Cố Gia Huy, đây là thái độ mày nói chuyện với ba sao?” Ông ta gầm lên: “Chỉ vì một đứa con gái mà mày muốn làm phản hả?”

Lúc Cố Thành Vũ ở nước M biết được kế hoạch thiêu chết Tô Thư Nghỉ của mình thất bại, hơn nữa nguyên nhân thất bại còn bởi vì đứa con trai bảo bối của mình liều mạng đi cứu cô, ông ta tức giận tới mức liên tục đập vỡ mấy cái bình hoa!

Thằng con bất hiếu ngu dốt!

“Ba, con không chống đối bal” Sắc mặt Cố Gia Huy trắng bệch, nhưng anh ta vẫn nói: “Nhưng Tô Thư Nghỉ thật sự không làm gì sai, nếu ba chỉ muốn đối phó với Cố Mặc Ngôn thì cần gì xuống tay với cô ấy!”

“Mày thì biết gì!” Cố Thành Vũ quát: ‘Mấy năm qua Cố Mặc Ngôn vẫn không động vào phụ nữ, người ngoài đều nói nó không thể có con nối dõi, cho nên mới không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng bây giờ lại xuất hiện Tô Thư Nghi, nếu như cô †a sinh con cho Cố Mặc Ngôn, vậy mày cảm thấy chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với Cố Mặc Ngôn nữa!”

Sắc mặt Gố Gia Huy tái mét: ‘Sao lại thế được? Cố Mặc Ngôn là một tên tàn phế…

“Tàn phế thì đã sao? Cố Thành Vũ càng nói càng bực: “Cho dù là một tên tàn phế thì nó vân có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Giá trị thị trường và lợi nhuận hàng năm từ tập đoàn Ngôn Diệu của nó đều bỏ xa công ty con của nhà họ Cố mà ba quản lý. Thế này khác nào để người đời đều biết ba còn không bằng một tên tàn phế!“

Sắc mặt Cố Gia Huy càng tái hơn.

Anh ta biết Cố Mặc Ngôn lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.

Cố Thành Vũ nhìn Cố Gia Huy, sắc mặt sầm xuống, sau đó ông ta đột nhiên lạnh lùng nói: “Cố Gia Huy, mày đừng tưởng là ba không biết, mày phí tâm phí sức bảo vệ Tô Thư Nghi như vậy, nói trắng ra là tình cũ chưa dứt đúng không?

Cố Gia Huy đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn Cố Thành Vũ với vẻ khó tin.

Ba anh ta… Biết chuyện giữa anh ta và Tô Thư Nghi?

Nhưng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, anh †a nhanh chóng bình tĩnh lại, cười mỉa một tiếng.

Đúng rồi, lúc anh ta nối loạn rời khỏi nhà, mặc dù ngoài mặt Cố Thành Vũ nói sẽ không quản anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai duy nhất của ông ta, làm sao ông ta có thể thật sự để mặc?

Bốn năm đại học đó, chỉ e mọi hành tung của anh ta đều nằm dưới sự giám sát của Cố Thành Vũ.

“Ba đã biết từ lâu rồi?” Giọng nói của Cố Gia Huy lạnh lùng.

“Đúng vậy.” Cố Thành Vũ thản nhiên lên tiếng: “Lúc Cố Mặc Ngôn kết hôn, ba đã nhận ra đối tượng chính là cô bạn gái nhỏ năm đó của con. Ha, nhưng ba cũng không quan tâm, dù sao cũng chỉ là một cô gái, ai cũng như nhau, chỉ cần là người phụ nữ của Cố Mặc Ngôn thì ba đều không có ý định buông tha.”

Nghe ra sát ý trong lời nói của Cố Thành Vũ, mặt Cố Gia Huy biến sắc, cả người bổ nhào tới bàn sách, khàn giọng hết lên: “Ba, con tuyệt đối không cho phép ba động tới Tô Thư Nghi!”

Cố Gia Huy vốn cho rằng Cố Thành Vũ nghe mình nói vậy sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta chỉ cười lạnh.

“Được, ba đồng ý với con sẽ không động đến tính mạng của Tô Thư Nghi.” Ông ta chậm rãi nói.

Lần này đến lượt Cố Gia Huy sững người.

Anh ta không cảm thấy Cố Thành Vũ là người dễ thương lượng như vậy, thế nên lại nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ba nói thật ư?”
 
Chương 229


Chương 229

“Đương nhiên là thật, ba đã bao giờ lừa con chưa?” Lúc này Cố Thành Vũ đã bình tĩnh lại: “Bởi vì ba đã nghĩ ra cách tốt hơn để đối phó với Cố Mặc Ngôn.”

Lúc này Cố Gia Huy mới nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Thành Vũ, khế gật đầu: “Được, chỉ cần Tô Thư Nghi không sao, ba muốn đối phó với Cố Mặc Ngôn thế nào cũng được.”

Cố Thành Vũ gật đầu: “Con ra ngoài đi.”

Lúc này Cố Gia Huy mới rời đi.

Anh ta vừa ra khỏi cửa, trợ lý đặc biệt La Hải ở bên cạnh đã đi tới cạnh bàn.

“Cố tổng.” Sắc mặt La Hải u ám, anh ta hạ thấp giọng hỏi: “Ngài thật sự định buông tha cho Tô Thư Nghỉ à?”

“Ai nói tôi muốn buông tha cho người phụ nữ này?” Sắc mặt Cố Thành Vũ lạnh lùng.

La Hải sững sờ: “Nhưng ngài vừa mới nói…

“Tôi chỉ nói sẽ không động tới tính mạng của cô ta thôi, cũng không hề nói sẽ bỏ qua cho cô ta.” Trên mặt Cố Thành Vũ thoáng qua một nụ cười quỷ quyệt: “Nên biết rằng khó khăn lắm Gố Mặc Ngôn mới quan tâm một người, cứ thế giết đi chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Đúng vậy, kế hoạch ban đầu của ông ta là gi3t chết Tô Thư Nghi. Nhưng lúc ở nước M, nhìn thấy Cố Mặc Ngôn vừa nghe nói Tô Thư Nghi xảy ra chuyện đã lập tức bay về nước ngay trong đêm, ông ta cũng không khỏi kinh ngạc.

Ông ta biết cô gái này không tầm thường đối với Cố Mặc Ngôn, nhưng ban đầu ông †a cho rằng chẳng qua cũng chỉ có hứng thú với người đẹp giống như mình, có thể mua vui thôi.

Nhưng lúc đó ông ta mới nhận ra rằng Cố Mặc Ngôn thật sự thích cô gái này.

Phát hiện này khiến ông ta hưng phấn không thôi.

Từ nhỏ ông ta đã chán ghét Cố Mặc Ngôn, rõ ràng người em này nhỏ hơn mình nhiều như vậy, nhưng cái gì cũng giỏi hơn mình.

Ông ta ghen tị với việc mình bị Cố Mặc Ngôn bỏ xa trong mọi việc, lại càng ghen ghét ông nội yêu thương Cố Mặc Ngôn hơn.

Cho đến khi xảy ra vụ bắt cóc mười năm trước, Cố Mặc Ngôn bị mất đi đôi chân, ông ta mới cho rằng đứa em trai này đã được giải quyết trước khi thật sự trở thành mối đe dọa của mình.

Nhưng ông ta không thể nào ngờ tới, mấy năm sau, Cố Mặc Ngôn từ nước M trở về, mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng lại mang đến cho ông ta một mối đe dọa lớn hơn!

Sau nhiều năm như vậy, từ khi tên tàn phế Cố Mặc Ngôn trở về từ nước M và sáng lập tập đoàn Ngôn Diệu, sự uy hiếp của anh đối với ông ta càng lúc càng lớn.

Ông ta vẫn luôn nghĩ trăm phương nghìn kế để tiêu diệt đứa em trai này của mình, nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại giống như tường đồng vách sắt. Mấy năm qua, đừng nói là ra tay, ông ta còn chẳng tìm được nhược điểm nào của anh.

Đến khi Tô Thư Nghi xuất hiện.

Chỉ cần Cố Mặc Ngôn quan tâm cô, cô sẽ trở thành điểm yếu duy nhất của Cố Mặc Ngôn.

Cơ hội tốt như vậy, sao ông ta có thể nhân tâm gi3t chết chứ?

Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Thành Vũ lộ ra nụ cười thâm độc.

Mấy ngày sau đó Tô Thư Nghỉ đều ở nhà.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cô, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đi làm trở lại, nhưng mỗi ngày đều tan tầm rất sớm để cùng cô ăn cơm chiều.
 
Chương 230


Chương 230

Tất cả những việc này Tô Thư Nghi đều thấy hết, mặc dù ngoài mặt cô không nói gì, nhưng trong lòng thật sự rất ấm áp.

Hôm nay là cuối tuần, hai người bọn họ đang ăn cơm, Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghỉ: “Ngày mai em có việc gì không?”

Tô Thư Nghi chớp chớp mắt, cười khổ một tiếng: “Anh nhìn dáng vẻ dạo này của em có giống như có việc gì không?”

“Tốt, vậy em có thể theo anh đến một nơi không?”

Thật sự mấy ngày nay Tô Thư Nghi ở nhà cũng sắp mốc rồi, nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, cô lập tức gật đầu như giã tỏi, thậm chí cũng không hỏi là đi đâu.

Cố Mặc Ngôn cười khẽ: “Được rồi, vậy em đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta xuất phát.”

Hôm sau, mới sớm tỉnh mơ Tô Thư Nghi đã bị Cố Mặc Ngôn đánh thức. Nhưng lúc tỉnh dậy, cô lại phát hiện Cố Mặc Ngôn đã thay quần áo xong, cả người mặc bộ vest đen trông khá trang trọng.

Cô không khỏi sững sờ, chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn muốn đi gặp ai sao?

““Dậy thay quần áo đỉi.’ Không biết có phải Tô Thư Nghi nghĩ nhiều hay không, hôm nay Cố Mặc Ngôn có vẻ hơi mất tập trung, không chỉ thế còn chuẩn bị váy và đặt sẵn lên giường cho cô.

Đó là một chiếc váy màu đen được cắt may trang nhã và khéo léo.

Tô Thư Nghi không nghĩ nhiều, sau khi thay đồ rửa mặt xong, cô ăn sáng với Cố Mặc Ngôn rồi hai người ngồi lên xe.

Trên đường đi, Cố Mặc Ngôn rất trầm tĩnh, Tô Thư Nghi còn để ý thấy ở chỗ ngồi trên cửa, xe lăn của Cố Mặc Ngôn trượt xuống trước, Tô Thư Nghỉ lập tức theo sau.

Xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Tô Thư Nghỉ sững lại.

Nơi Cố Mặc Ngôn đưa cô tới là nghĩa trang.

Đến giờ Tô Thư Nghi cũng đã rõ tại sao hôm nay thái độ của Cố Mặc Ngôn lại hơi khác thường.

Cố Mặc Ngôn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thư Nghị, hai người nhanh chóng đi đến một ngôi mộ giữa nghĩa trang.

Trên tấm bia trắng như tuyết khắc dòng chữ tinh tế.

Mộ của Trình Thu Uyển.

Trên bia mộ còn có một bức ảnh đen trăng, cô gái trong ảnh cười tươi như hoa, đang ở độ tuổi tươi đẹp rạng rỡ nhất, xinh xắn động lòng người, nhưng lại phải dừng lại trong tấm ảnh đen trắng này.

“Anh xin lỗi.” Lúc Tô Thư Nghi còn đang đắm chìm trong ngôi mộ trước mặt chưa phản ứng kịp, Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đột nhiên trâm giọng nói: ‘Chưa được em đồng ý đã đưa em tới đây, em sẽ không giận chứ?”

Tô Thư Nghỉ sửng sốt, sau đó vội lắc đầu.

Đương nhiên cô sẽ không khó chịu, ngược lại thật ra cô còn có chút vui vẻ.

Từ sau khi nghe chị Trịnh kể về vụ bắt cóc năm đó, thật ra cô vẫn luôn muốn hỏi Cố Mặc Ngôn rõ ràng.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng †ư của người ta, lại còn là đoạn quá khứ nặng nề như vậy, cô thật sự không thể mở miệng được.

Không ngờ Cố Mặc Ngôn lại chủ động nhắc tới. Có phải điều này có nghĩa là anh đã thật sự đồng ý mở lòng với cô không?
 
Chương 231


Chương 231

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Thư Nghị, nhiệt độ lòng bàn †ay cô chạm vào lòng bàn tay anh, nhìn ngôi mộ trước mặt, ánh mắt anh thoáng động: “Anh nghĩ hẳn là em đã biết cô ấy là ai đúng không?”

Tô Thư Nghi hơi do dự, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Biết một chút.”

“Vậy anh tin rằng, hẳn là em cũng đã nghe được không ít tin đồn liên quan đến vụ án bắt cóc rồi.” Vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Mấy lời kiểu như anh vứt bỏ cô ấy, một mình tìm đường sống?”

Tô Thư Nghỉ đột nhiên hơi căng thẳng, cô không biết nên nói gì.

Nhưng so với sự lúng túng của cô, Cố Mặc Ngôn vấn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười khẽ một tiếng: “Em không cần căng thẳng, cứ nói thật với anh là được rồi.”

“Quả thật đã có người nói với em như vậy.”

Sau khi do dự mãi, Tô Thư Nghi vẫn nói đúng sự thật, nhưng cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nhưng em không tin.

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Cố Mặc Ngôn hơi lóe lên: “Tại sao không tin?”

“Bởi vì em cảm thấy anh sẽ không bỏ mặc người khác, huống hồ người đó còn là bạn gái của anh.” Tô Thư Nghỉ nói khẽ, nhưng vân nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ mặt không chắc lắm: “Em nói không sai chứ?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Thư Nghỉ, anh chỉ nhìn vào bia mộ, lẩm bẩm một mình: “Sẽ không bỏ mặc người khác sao? Thật ra ngay cả chính anh… cũng không biết…”

Tô Thư Nghỉ lập tức sững sờ.

Không biết?

Sao lại không biết?

Cố Mặc Ngôn không tiếp tục chủ đề này, anh chỉ nói: “Thu Uyển và anh xem như là bạn từ thời thơ ấu, cô ấy là con gái nhà họ Trình, gia đình bọn anh qua lại thân thiết từ nhiều đời.”

Tô Thư Nghi hơi giật mình.

Hóa ra Thu Uyển lại là con gái của nhà họ Trình?

Nhà họ Trình, nhà họ Quý của Quý Trung Khánh, và nhà họ Cố được xưng là ba gia tộc lớn nhất thành phố S, đều là những danh môn vọng tộc được tích lũy qua nhiều thế hệ.

Quả nhiên Trình Thu Uyển là một người đẹp giàu có chân chính.

Tô Thư Nghi cười gượng, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu.

So sánh với cô gái ưu tú như vậy, mình thật sự giống như cỏ dại.

Cô đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói: “Sau đó thì sao?”

“Vốn dĩ anh tưởng rằng, sau khi lớn lên bọn anh sẽ nhanh chóng đính hôn như những đôi trai gái bình thường nhất.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Nhưng không ngờ trong vụ án bắt cóc mười năm trước, cô ấy và anh cùng bị bắt đến một nơi.”

Tất cả những điều này Tô Thư Nghi đã nghe chị Trịnh nhắc tới, nhưng những chuyện sau vụ bắt cóc mới là điểm then chốt.

“Khi đó bọn bắt cóc nhốt anh và cô ấy trong một kho hàng, sau khi nhận được tiên chuộc, chúng cũng không thả bọn anh đi mà trói lại và tiêm thuốc mê vào người bọn anh, sau đó phóng hỏa đốt nhà kho.”

Nói đến đây, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn vấn bình tính, nhưng Tô Thư Nghỉ có thể nghe thấy sự tức giận và sát khí ẩn trong đó.
 
Chương 232


Chương 232

“Thuốc mê?” Tô Thư Nghi sửng sốt, về phần này cô không nghe chị Trịnh nói tới: “Vậy là, bọn anh đã nhìn thấy mặt mũi của bọn cướp nên chúng muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Không phải.” Cố Mặc Ngôn cau mày: “Từ đầu đến cuối bọn cướp đều mang khẩu trang và đeo găng tay, có lẽ hiện trường cũng không lưu lại chứng cứ gì.”

Lần này Tô Thư Nghi không khỏi ngây người, Trước đó cô và chị Trịnh đều suy đoán Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển nhìn thấy dáng vẻ của bọn cướp, chúng sợ bị nhận dạng cho nên mới phóng hỏa đốt bọn họ.

Nhưng hôm nay nghe Cố Mặc Ngôn nói, đối phương vốn không cần phải giết người.

Phải biết răng, mức độ nghiêm trọng của vụ án bất cóc với vụ án giết người là hoàn toàn khác nhau, những tên cướp kia đã nhận được số tiền lớn như vậy, hẳn nên lập †ức ra nước ngoài là được, còn giết người diệt khẩu làm gì?

“Vậy tại sao bọn họ lại giết hai người?” Tô Thư Nghỉ không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn lóe lên, dường như đã biết được gì đó nhưng anh lại không trả lời, chỉ tiếp tục lời vừa nói: “Anh bị cưỡng ép tiêm thuốc mê, ngay từ đầu đã ngất đi, nhưng sau đó lại tỉnh lại do bị sặc khói lửa.

Tô Thư Nghi sửng sốt.

Sao diễn biến của kịch bản này lại giống tình huống hỏa hoạn của mình trước đó như vậy?

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô biết bây giờ Cố Mặc Ngôn mới nói đến điểm then chốt. Gô liền vểnh tai, chăm chú lăng nghe.

Rốt cuộc Cố Mặc Ngôn năm đó đã trốn thoát thế nào sau khi tỉnh lại? Rốt cuộc anh có bỏ mặc cô bạn gái Trình Thu Uyển của mình hay không?

Cố Mặc Ngôn nhìn ngôi mộ trước mặt, chậm rãi nói tiếp.

“Sau khi tỉnh lại, anh liền phát hiện sợi dây thừng trên tay mình đã được cởi ra. Không chỉ vậy, Thu Uyển bên cạnh anh cũng đã biến mất.”

Tô Thư Nghi lập tức ngẩn người.

Trước đó cô còn đang suy nghĩ, hai người Cố Mặc Ngôn đều bị trói, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn thoát khỏi dây thừng như thế nào.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói với cô là dây thừng đã được cởi ra?

Hơn nữa, tại sao Trình Thu Uyển lại biến mât?

Tô Thư Nghỉ hoàn toàn không nghĩ tới một đáp án như thế, cô không nhịn được hỏi: “Anh chắc chứ?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới liếc nhìn Tô Thư Nghỉ: “Em cũng không tin anh à?”

“Em không có ý không tin anh.” Tô Thư Nghỉ vội nói, nhưng tất cả những chuyện này đều quá kỳ lạ, hơn nữa cô để ý tới Cố Mặc Ngôn dùng một chữ “cũng”, cô bèn do dự nói: “Thế nên những người khác cũng không muốn tin sao?”

“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn chậm rãi cụp mắt: “Sau khi thoát khỏi hiện trường vụ cháy, anh nói về cảnh ngộ mà mình gặp phải nhưng tất cả mọi người đều không tin.

Cảnh sát bảo anh nói dối, nhưng cho dù anh có nói dối hay không, anh cũng không phạm tội gì. Cho nên cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể không truy cứu nữa.”

Tô Thư Nghỉ ngây người.

Cô thật sự không ngờ “sự thật” mà mình luôn muốn hỏi nhưng không dám hỏi lại là như vậy.
 
Chương 233


Chương 233

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Tô Thư Nghỉ vẫn thật sự tin tưởng Cố Mặc Ngôn, cô tin anh sẽ không làm ra chuyện bỏ mặc bạn gái mình. Thế nên cô chỉ có thể vắt hết óc để tìm ra một cách giải thích khá hợp lý: “Nếu anh nhớ không lầm, vậy có phải thật ra lúc ấy Trình Thu Uyển đã tự rời đi trước, hoặc là bị người ta đưa đi không?”

“Lúc anh tỉnh dậy trong vụ hỏa hoạn năm đó, vì không thấy Trình Thu Uyển đâu nên anh đã liều mạnh tìm quanh nhà kho một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô ấy.” Cố Mặc Ngôn khẽ nói: ‘Cô ấy biến mất, cộng thêm việc anh được người †a cởi trói cho, anh cứ tưởng cô ấy đã đi trước rồi, hoặc là có ai đó đến đưa cô ấy đi rồi cởi trói cho anh. Thế nên anh đã rời đi, nhưng sau này cảnh sát điều tra lại nói với anh, không thể nào có chuyện đó.”

“Tại sao lại không thể chứ?”

“Bởi vì bọn họ đã tìm thấy được thi thể bị thiêu cháy của Trình Thu Uyển ở hiện trường, vẫn đang trong trạng thái bị trói băng dây thừng. Bọn họ đã làm giám định ADN để đối chiếu, xác định đó chính là cô ấy. Không những thế, họ còn tìm thấy một lưỡi dao, chắc nó được dùng để cắt đứt dây thừng trên người anh, hơn nữa trên tay anh cũng có dấu vết từng bị lưỡi dao làm bị thương.

Lúc này Tô Thư Nghỉ như đứng hình.

Quả thật mọi thứ ở hiện trường đều đang chỉ ra rằng là Cố Mặc Ngôn đã dùng lưỡi dao cắt đứt dây thừng trên người mình rồi bỏ trốn một mình, không hề quan tâm đ ến Trình Thu Uyển.

Nhưng mọi chuyện trong trí nhớ của Cố Mặc Ngôn lại không phải như thế.

Thông thường, khả năng cao nhất chính là Cố Mặc Ngôn đang nói dối, anh đang che giấu chuyện vô tình vô nghĩa mà mình đã làm.

“Vì vậy đây chính là sự thật năm đó.” Lúc này, Cố Mặc Ngôn chậm rãi lên tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi: “Một cái là phiên bản trong trí nhớ của anh, một cái là phiên bản mà mọi người điều tra được.

Tô Thư Nghi, em tin cái nào?”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi mình như thế, cô ngẩn người.

Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn, thần bí, mơ hồ giống như đá hắc diệu vậy, dường như cô còn có thể thấy được sự mong đợi từ trong đôi mắt của anh.

Ánh mắt của Tô Thư Nghỉ thoáng hiện vẻ đau lòng, cô khẽ nói: “Em tin anh.”

Đôi mắt Cố Mặc Ngôn sáng bừng, nhưng ngay sau đó anh lại nhếch miệng nói: “Tuy anh không biết những lời em nói có phải là thật lòng hay không, nhưng nghe em nói thế, anh vẫn thấy rất vui.”

Nói rồi anh chuyển dời ánh mắt, nhưng không ngờ lúc này đột nhiên Tô Thư Nghi lại ngồi xuống trước mặt anh, cô năm lấy tay anh, mặt đối mặt với anh đang ngồi trên xe lăn.

“Em nói nghiêm túc đó.” Tô Thư Nghi chân thành cất tiếng: “Cũng giống như lúc đó anh lựa chọn tin tưởng em vậy, em cũng †in tưởng anh, cho dù bằng chứng có chính xác cỡ nào, nhưng chỉ cần là những gì anh nói thì em đều tin hết.”

Tô Thư Nghi nghiêm túc nói ra những lời này như thế, từng câu từng chữ, giống như đi vào trong tim của Cố Mặc Ngôn vậy.

Trong lòng Cố Mặc Ngôn hơi chấn động, anh không kiêm chế được, cũng nắm chặt lấy tay của Tô Thư Nghi.

Suốt ngần ấy năm qua, dù là người ông nhìn anh khôn lớn từ khi còn nhỏ cũng chưa từng thật sự tin tưởng anh.

Tuy xưa giờ anh không bao giờ để ý đến suy nghĩ và cái nhìn của người khác, nhưng anh vần để ý đến cái nhìn và suy nghĩ của Tô Thư Nghĩ.

Nếu Tô Thư Nghỉ cũng giống như những người khác, cho rằng anh sẽ bỏ mặc, không quan tâm tới cô gái mình thích, có lẽ anh vấn sẽ tổn thương.
 
Chương 234


Chương 234

Nhưng cô lại nói, cô tin tưởng anh.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tô Thư Nghỉ, anh cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng đồng thời anh cũng không cầm lòng được mà cười khổ: “Nhưng Tô Thư Nghị, em có biết không, đôi khi dù là anh nhưng anh vấn không tin chính mình”

Tô Thư Nghi ngây người: “Anh nói thế là sao?”

“Mười năm trước lúc điều tra vụ án này, vì muốn chứng minh những gì mình nói là sự thật, thậm chí anh còn từng làm thôi miên, điều trị tâm lý. Quả thật, tất cả chuyên gia đều chứng minh anh không hề nói dối, nhưng bác sĩ tâm lý lại nói với anh, có thể khi đó anh bị tiêm thuốc mê, cộng thêm việc anh phải chịu cú sốc quá lớn nên đã xảy ra tình trạng rối loạn trí nhớ. Anh đã quên mất việc mình dùng lưỡi dao cắt dây thừng thế nào, quên mất việc mình bỏ mặc Trình Thu Uyển ra sao. Có thể anh đã tự tạo cho mình một ký ức giả, là vì anh không dám đối diện với sai lầm mình đã mắc phải.”

Tô Thư Nghỉ ngẩn người, cô buột miệng: “Sao có thể chứ?”

Cố Mặc Ngôn mà cô biết là một người rất mạnh mẽ, sao anh có thể làm ra chuyện tự lừa dối bản thân và trốn tránh thế này?

“Đúng vậy, anh cũng thấy không có khả năng.” Cố Mặc Ngôn mỉm cười cay đắng, anh giơ tay vuốt v e gò má của Tô Thư Nghi rồi khẽ nói: “Nhưng quả thật khi đó anh cũng có đôi chút sợ hãi, dù gì khi ấy anh vẫn chưa đủ trưởng thành mà.”

Tô Thư Nghi ngẩn người.

Đúng vậy.

Suýt chút nữa cô đã quên mất, Cố Mặc Ngôn của mười năm trước không phải là Cố Mặc Ngôn cô biết hiện tại, nói thẳng ra thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ, vụ bắt cóc kinh khủng ấy cũng sẽ mang lại nỗi sợ to lớn với anh.

Nhưng cô cũng chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó cô nhanh chóng nắm lấy tay của Cố Mặc Ngôn, lúc cất tiếng, giọng điệu của cô vô cùng kiên định: “Cố Mặc Ngôn, sẽ không đâu, cho dù đó là anh của mười năm trước thì anh cũng không bao giờ làm ra chuyện như thế”

Tô Thư Nghỉ nói không chút do dự, dường như còn mang theo cả sức mạnh, Cố Mặc Ngôn nhìn cô rồi bất giác mỉm cười.

“Tô Thư Nghỉ, em ngốc thật.’ Cố Mặc Ngôn giơ tay sờ lên gương mặt nhỏ nhăn của cô, giọng điệu trìu mến ngay cả anh cũng thấy rất lạ: “Tin tưởng người khác một cách mù quáng như thế, cẩn thận bị lừa đấy.”

“Anh sẽ không bao giờ lừa em đâu.” Tô Thư Nghỉ bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong cô lại không kìm lòng được mà nhìn Cố Mặc Ngôn, sau đó hỏi dò: “Phải không?”

Cố Mặc Ngôn cười càng tươi hơn, anh cúi người hôn lên trán Tô Thư Nghi.

Đây là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nụ hôn đi xuống dưới trán, chạm lên sống mũi rồi tới bờ môi.

“Anh sẽ không lừa em, Tô Thư Nghi.” Sau khi hôn xong anh mới khẽ nói: “Nhưng em cũng phải hứa với anh, em phải bảo vệ mình thật tốt.”

Tô Thư Nghi mơ mơ màng màng bởi nụ hôn có phần ngưa ngứa này của Cố Mặc Ngôn, nghe được nửa câu sau của anh, cô ngẩng phắt đầu lên rồi hỏi: ‘Bảo vệ bản thân ư?”

“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi đang ở trước mặt mình, ánh mắt của anh bất giác tối hắn đi: ‘Em có biết, mấy ngày trước khi anh biết trong nhà xảy ra hỏa hoạn anh đã sợ hãi nhường nào không.”

Tô Thư Nghi lập tức ngẩn người.

Từ khi quen nhau đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói đến thứ mình “sợ hãi”.
 
Chương 235


Chương 235

Là vì lo lắng cho cô sao?

“Hỏa hoạn.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi rồi khẽ nói tiếp: ‘Đã từng một lần cướp đi người con gái anh thích, anh không muốn có lần thứ hai nữa.”

Tô Thư Nghỉ chỉ thấy trong đầu mình như có tiếng nổ, cô ngây người, không dám tin nhìn Cố Mặc Ngôn.

Người con gái anh thích?

Lần thứ hai ư?

Cố Mặc Ngôn nói thế là sao?

Thật ra ý của Cố Mặc Ngôn vô cùng đơn giản, nhưng Tô Thư Nghĩ chỉ thấy mọi thứ quá ảo, cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa hơn, càng không dám xác nhận điều gì với Cố Mặc Ngôn.

Thế là cô chỉ đành ngẩn người nhìn Cố Mặc Ngôn, hai mắt mở to, miệng hơi mở, trông chẳng khác gì con cá vàng bị mắc cạn.

Dáng vẻ đó của Tô Thư Nghi trông rất ngốc nghếch, chọc cười Cố Mặc Ngôn, anh bật cười.

Bấy giờ Tô Thư Nghi mới ý thức được điều gì đó, cô nhanh chóng ngậm miệng lại rồi định đứng dậy.

Nhưng không ngờ cô vừa mới đứng lên Cố Mặc Ngôn đã đột nhiên năm lấy tay cô rồi dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Tô Thư Nghi ngồi lên chân anh, cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì Cố Mặc Ngôn đã nắm lấy cằm của cô, đôi môi mỏng áp lên đôi môi của cô rồi nuốt hết tiếng kêu ngạc nhiên của cô xuống.

Khác hẳn nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ban nấy, nụ hôn này vừa độc tài lại vừa chiếm hữu.

Anh nhanh chóng cạy môi của Tô Thư Nghi ra rồi tấn công thành trì, cánh tay cũng siết chặt hơn, như thể muốn cô hòa vào trong dòng máu của mình vậy.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau đó anh mới không đành mà buông Tô Thư Nghi ra.

Nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ như trái táo trong lòng mình, con tim anh ngứa ngáy, anh tiến lại gần tai cô rồi khẽ nói: “Tô Thư Nghị, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Càng cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong cuộc đời vốn dĩ tăm tối không có lấy một tia sáng này của anh.

Tô Thư Nghỉ nằm ở nhà dưỡng bệnh khoảng chừng hơn nửa tháng, về sau cô cũng thấy hơi ngại nên nhõng nhẽo đòi đến tòa soạn để đi làm.

Dù sao thì dạo gần đây cô cũng xin nghỉ quá nhiều, cô sợ mình sẽ bị đuổi việc mất.

Lúc đặt chân đến tòa soạn, mọi người ai cũng ân cần hỏi han cô, hiển nhiên bọn họ đều đã biết phần lớn những tin đồn trước kia của cô chỉ là hiểu lầm, thế nên thái độ của mọi người lúc này niềm nở đến lạ.

Tất nhiên ngoại trừ Khưu Duyệt.

Khưu Duyệt vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi đã không kìm lòng được mà cà khia một câu: “Ôi chao, thì ra là cô cả Tô của chúng ta tới đi làm đấy à, tôi còn tưởng chỗ dựa của cô vững chắc quá, nằm không ở nhà cũng kiếm tiền được chứ.”

Khưu Duyệt nhìn Tô Thư Nghỉ trước mặt mình, trong đôi mắt của cô ta là sự oán hận không nói thành lời.

Trước đây cô ta từng gặp Lâm Bảo Châu ở †rung tâm thương mại, cô ta vốn tưởng mình có thể mượn tay Lâm Bảo Châu giải quyết người phụ nữ Tô Thư Nghi này, nhưng cũng không hiểu tại sao, sau khi cô †a mách lẻo với Lâm Bảo Châu xong, Lâm Bảo Châu bèn vội vàng rời đi, mãi lâu sau cũng không thấy có hành động gì.

Đúng là cô cả của gia đình giàu có có khác, vô dụng thật!

Nhưng cô ta cũng không có cách nào đối phó với Tô Thư Nghi, nên chỉ có thể khua môi múa mép.
 
Chương 236


Chương 236

Tô Thư Nghi cũng không có tâm trạng đâu mà quan tâm đ ến Khưu Duyệt, những người khác cũng không muốn để ý đến cô ta.

Hiểu Khiết kéo Tô Thư Nghi lại rồi vui vẻ nói: “Chị Thư Nghi, chị không biết đúng không? Cuối cùng cũng có người kiện nhà máy tàn ác trước kia bị chúng ta bóc phốt rồi, tất cả công nhân đều đã lấy lại được tiền lương.”

“Thật sao?” Tô Thư Nghi nghe được tin tức này thì vừa ngạc nhiên vừa mừng.

Phải biết là, thời đại bây giờ công nhân chính là nhóm yếu thế, cái việc có thể lấy lại được tiền lương, ngoài việc làm rùm beng lên thì thật sự rất khó xảy ra.

“Phải rồi, không chỉ có thế đâu, mọi người đều nói đây là công lao của tòa soạn chúng ta vì đã phơi bày chuyện này ra ánh sáng, vì vậy còn trao giải cho chúng ta nữa đấy.’ Hiểu Khiết nói rất vui vẻ, cô ấy cầm điện thoại tìm cho Tô Thư Nghi xem: “Giống mấy giải thưởng cống hiến xã hội, tuy không phải là giải thưởng gì lớn nhưng cũng khiến tòa soạn của chúng ta nổi tiếng hơn rồi! Trên Facebook mọi người đều đang nói, nói chúng ta chính là phóng viên có lương tâm nhất.”

Tô Thư Nghi ngẩn người.

Chuyện tiền lương e là thật sự chẳng có chút liên quan gì đến tòa soạn báo của bọn họ cả. Nhưng nói thế nào thì nói, tòa soạn trở nên nổi tiếng hơn thì cũng có cái lợi về việc tài trợ quảng cáo và lượng tiêu thụ.

“Đúng là rất tốt.” Cô cười nói.

“Đúng vậy, thế nên tổng biên tập cũng nói rồi, hôm nay anh ấy muốn mời mọi người đi uống rượu! Lần này chị nhất định phải đi đấy, không được nói không.” Hiểu Khiết tươi cười hớn hở nói.

Tô Thư Nghi ngẩn người: “Tổng biên tập đi làm lại rồi sao?”

“Vâng ạ, kể ra cũng trùng hợp thật đấy, lúc chị xin nghỉ, tổng biên tập cũng xin nghỉ”

Lúc này Hiểu Khiết mới nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy nói: ‘Nhưng anh ấy đi làm trước chị một tuần.”

Tô Thư Nghi chau mày.

Vết thương của Cố Gia Huy còn nặng hơn cả cô, vậy mà anh ta đã nhanh chóng đi làm lại rồi sao?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì Hiểu Khiết đứng bên cạnh cô đã khoác tay cô rồi hỏi suốt: ‘Chị Thư Nghị, tối nay chị nhất định phải đi đấy.”

Thật ra Tô Thư Nghỉ cũng biết, cô cứ không tham gia mấy hoạt động tập thể như thế này trong văn phòng sẽ rất kỳ, dù sao thì cũng chỉ là uống rượu với mọi người thôi, cũng không có gì nên cô liền đồng ý.

Bận rộn suốt một ngày trời, đến tối, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng trông thấy Cố Gia Huy đi từ văn phòng tổng biên tập ra, trên mặt anh ta vấn còn dán băng.

Cố Gia Huy trông thấy cô ở trong văn phòng thì hơi ngẩn người, nhưng sau đó anh ta đã nhanh chóng nói với mọi người đang có mặt ở đây: “Tan làm rồi, mọi người cùng nhau đi đến KTV ở bên cạnh nhé.”

Mọi người hoan hô, sau đó cùng nhau đi xuống tầng rồi bắt xe đi đến KTV cách công ty không xa lắm.

Không ngờ, bọn họ vừa mới lục tục đi vào thì lại trông thấy một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đứng ở cửa KTV vây tay với bọn họ: “Gia Huy, ở đây, ở đây!”

Trông thấy người phụ nữ ấy, Tô Thư Nghi ngẩn người.

Là Lâm Bảo Châu.

Hôm nay Lâm Bảo Châu ăn mặc rất gợi cảm, áo gile đen phối với váy ngắn, vóc dáng nóng bỏng khiến đồng nghiệp nam ở †òa soạn ai cũng nhìn đến ngây người.
 
Chương 237


Chương 237

Mọi người đi tới, Lâm Bảo Châu lập tức tiến đến chào hỏi, cô ta khoác tay Cố Gia Huy vô cùng tự nhiên, đôi môi đỏ mỉm cười yêu kiều rồi nói: “Gia Huy, em đã đặt xong phòng rồi, mọi người vào đi.”

Cố Gia Huy nhìn thấy Lâm Bảo Châu thì chau mày: “Sao em lại ở đây?”

“Anh gọi điện bảo với em là mọi người muốn đến đây liên hoan còn gì? Em nghĩ có thêm em cũng không tính là nhiều nên đã đến đây.” Lâm Bảo Châu mỉm cười rạng rỡ, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người sẽ không không chào đón tôi chứ?”

Mọi người ngẩn người, sau đó vội vàng lên tiếng: “Làm gì có chuyện đó, vợ tổng biên tập có thể đến tham gia, tất nhiên chúng tôi rất vui.”

Lâm Bảo Châu cười càng tươi hơn, cô ta nhìn Cố Gia Huy: “Anh xem, mọi người cũng đã nói như thế rồi, anh sẽ không đuổi em đi chứ?”

Dù gì ở đây cũng có nhiều người như thế, quả thật Lâm Bảo Châu cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Cố Gia Huy, tất nhiên anh ta cũng không tiện nói gì mà chỉ hoảng hốt nhìn về phía Tô Thư Nghi đang rất bình tĩnh đứng ở bên cạnh, sau đó chỉ đành dẫn theo Lâm Bảo Châu và mọi người đi đến phòng riêng.

Gần đây mọi người đều rất bận rộn, hiếm lắm mới có dịp được ra ngoài chơi, thế nên ai nấy đều chơi rất nhiệt tình, uống rượu ca hát, còn Tô Thư Nghi thì lại không mấy hứng thú với những thứ này, cô ngồi ở trong góc, lặng lẽ uống nước hoa quả, lướt xem Facebook…

Một lúc sau cô muốn đi vệ sinh nên đã rời khỏi phòng riêng.

Vừa đi đến cửa nhà vệ sinh cô đã ngửi thấy mùi khói thuốc, ngẩng đầu lên, cô trông thấy Cố Gia Huy đang đứng hút thuốc ở hành lang, dưới chân anh ta đã có rất nhiều đầu lọc thuốc.

Tô Thư Nghi chau mày.

Trong trí nhớ của cô, Cố Gia Huy là người không hút thuốc, sao giờ lại trông như người nghiện thuốc vậy?

Nhưng cô cũng biết, chuyện này đã chẳng còn liên quan đến mình nữa, thế là cô nhanh chóng định lướt qua rồi đến nhà vệ sinh.

Nhưng không ngờ, Cố Gia Huy đã trông thấy cô, anh ta lập tức cất tiếng gọi tên cô: “Tô Thư Nghĩ?”

Tô Thư Nghi dừng bước, cô chỉ đành ngoảnh đầu lại: “Tổng biên tập Cố?”

Bấy giờ Cố Gia Huy đã đi đến trước mặt cô, mùi thuốc lá cũng nồng hơn, cô bất giác nhăn mũi.

Không biết tại sao, so với mùi xì gà thoang thoảng trên người Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không thích mùi thuốc lá trên người Cố Gia Huy, nhưng cô cũng chỉ hơi chau mày rồi khẽ hỏi: “Tổng biên tập Cố, anh có chuyện gì không?”

“Sức khỏe của em sao rồi?” Cố Gia Huy cụp mắt xuống nhìn cô rồi hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tô Thư Nghỉ lùi về phía sau mấy bước thì mùi thuốc lá mới dịu đi được đôi chút.

Cố Gia Huy nhạy bén chú ý đến hành động của cô, anh ta gượng cười: ‘Sao vậy, em vân ghét mùi thuốc lá à?”

Nói xong cũng không đợi Tô Thư Nghi trả lời, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng Cố Mặc Ngôn cũng hút mà, hình như em đâu ghét đâu?”

Tô Thư Nghi thật sự không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy về chuyện của Cố Mặc Ngôn. Cô nhìn ra được Gố Gia Huy đã ngà ngà say rồi, tranh cãi với anh ta cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, thế là cô dứt khoát không trả lời mà đi vòng qua người Cố Gia Huy rồi đi vào trong nhà vệ sinh nữ.

Lần này Cố Gia Huy không đuổi theo nữa, trước khi bước vào trong nhà vệ sinh Tô Thư Nghỉ vẫn không cầm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn, cô thấy anh ta đang chán chường tựa người vào tường rồi lại châm thêm một điếu thuốc nữa, hút càng ghê hơn.
 
Chương 238


Chương 238

Tô Thư Nghỉ thấy hơi nhói lòng.

Nhìn thấy Cố Gia Huy thế này, cô không thể không có cảm giác gì được, nhưng cô biết mình của hiện tại đã không còn tư cách hỏi đến bất cứ chuyện gì của anh ta nữa rÕiI.

Cô ngơ ngơ ngác ngác đi đến bên bồn rửa mặt, đang tính tát nước lạnh lên mặt thì không ngờ, lúc này buồng vệ sinh phía sau cô đột nhiên bị người ta mở ra rầm một tiếng.

Tô Thư Nghi chau mày, cô ngẩng đầu lên, nhìn qua gương cô trông thấy Lâm Bảo Châu đang đứng phía sau mình, cô ta đang sa sâm mặt mày nhìn cô.

Cô tự thấy mình thật đen đủi.

Ra ngoài đi vệ sinh thôi sao lại chạm mặt nhiều người thế chứ.

Nhưng cô cũng chẳng muốn nói gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng rửa tay rồi chuẩn bị rời khỏi đó.

Nhưng Lâm Bảo Châu lại nắm lấy cổ tay của cô rồi hét toáng lên: “Tô Thư Nghị, chị đứng lại đó cho tôi!”

Tô Thư Nghi nhíu mày.

Lâm Bảo Châu lại điên gì nữa đây?

“Cô muốn làm gì?” Cô lạnh lùng nhìn Lâm Bảo Châu.

“Nên là tôi hỏi chị, chị muốn làm gì mới đúng chứ!” Hiển nhiên Lâm Bảo Châu cũng đã ngà ngà say, cô ta lớn tiếng với Tô Thư Nghỉ: “Ở ngoài kia, cô với Cố Gia Huy đã nói những gì với nhau! Cô lại muốn tiếp cận anh ấy đúng không!”

Tô Thư Nghi chau mày.

Xem ra vừa rồi lúc Lâm Bảo Châu ở trong nhà vệ sinh, cô ta đã nghe thấy cô và Cố Gia Huy nói chuyện với nhau ở bên ngoài rồi.

Tuy cô biết Lâm Bảo Châu là vợ sắp cưới của Cố Gia Huy, anh ta có thái độ nhập nhằng như thế ở bên ngoài là không công bằng với Lâm Bảo Châu.

Nhưng cô thật sự không thể đồng cảm với Lâm Bảo Châu được, thế nên cô chỉ lạnh lùng hất tay cô ta ra rồi vô tình nói: ‘Lâm Bảo Châu, cô không có bản lĩnh giữ đàn ông, không lẽ còn muốn trách tôi sao?”

Sau khi nói xong câu ấy, cô cũng chẳng buồn nhìn Lâm Bảo Châu lấy một cái, cũng không muốn đi vệ sinh nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Lâm Bảo Châu bị Tô Thư Nghi hất tay ra, cô ta loạng choạng bước trên đôi giày cao gót mình đang đi, vịn tay vào bồn rửa mặt rồi nhìn theo bóng lưng của Tô Thư Nghị, sự đố ky trong đôi mắt của cô ta như sắp tràn ra ngoài!

Tô Thư Nghi!

Tô Thư Nghị, tại sao chị lại vành váo như thế chứ!

Nhất định tôi sẽ hủy hoại chị!

Hủy hoại chị!

Nghĩ vậy, đột nhiên cô ta nhớ tới điều gì đó, sau đó lập tức lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Dù gì cũng đã chuẩn bị thuốc nhiều hơn một chút rồi, hay là chia cho Tô Thư Nghi?

Ha.

Tuy đã tàn hoa bại liễu từ lâu, nhưng dù gì cô cũng là phụ nữ đã có chồng, nếu như bị người khác chơi một lần, dù Cố Mặc Ngôn và Cố Gia Huy có rộng lượng cỡ nào thì e là cũng không thể chấp nhận được đâu nhỉ?
 
Chương 239


Chương 239

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ tươi của Lâm Bảo Châu nhếch lên, nở nụ cười lạnh như băng, không còn đau buồn và ấm ức nữa mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo rời khỏi nhà vệ sinh hệt như con chim công.

Ở một nơi khác, Tô Thư Nghỉ đã đi đến nhà vệ sinh khác, sau khi đi vệ sinh xong cô lại quay trở về phòng riêng.

Hiện tại đã có rất nhiều người say mèm, họ †úm tụm lại với nhau.

Tô Thư Nghỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống không được bao lâu thì phục vụ đi vào, là đồ uống mọi người gọi, tất cả đều là rượu, chỉ có một ly nước trái cây.

Mọi người đều tranh nhau uống rượu, Tô Thư Nghỉ cầm ly nước trái cây duy nhất rồi †ừ từ thưởng thức.

Không biết lại chơi thêm được bao lâu nữa, Tô Thư Nghĩ thật sự thấy hơi mệt, cô đứng dậy rồi hét lên trong tiếng nhạc ầm ï: ‘Sáng mai tôi còn phải làm báo cáo, tôi xin phép về trước đây.”

Nhưng hiện giờ ai cũng đang chơi rất hăng say, cũng không có người nào để ý đến cô.

Cô bất lực lắc đầu, cầm túi xách, đi đến trước mặt Cố Gia Huy đang ngồi bên cạnh rồi chào tạm biệt: “Tổng biên tập, cảm ơn anh hôm nay đã thiết đãi, hôm nay tôi xin phép về trước.”

Lúc này Lâm Bảo Châu đang ngồi bên cạnh Cố Gia Huy, cô ta đề phòng nhìn Tô Thư Nghĩ.

Còn Cố Gia Huy, hình như do uống quá nhiều nên trông anh ta hơi uể oải, anh ta chỉ day day huyệt thái dương rồi gật đầu.

Tô Thư Nghi nhanh chóng rời khỏi phòng riêng, do đi quá nhanh nên cô không hề chú ý đến vẻ mặt u ám, đắc ý của Lâm Bảo Châu ở phía sau.

Tô Thư Nghỉ vốn định bắt xe về thẳng nhà luôn, nhưng không hiểu tại sao sau khi ra khỏi phòng riêng, mới đi được mấy bước mà cô đã đứng không vững rồi, cô giơ tay vịn vào bức tường trên hành lang mới có thể cầm cự được mà không bị ngã.

Chết tiệt.

Chuyện gì thế này?

Chẳng phải cô không uống rượu sao?

Nhưng tại sao cô lại thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chỉ chẳng còn sức lực thế này.

Không những thế, cô còn cảm nhận được cái nóng hừng hừng không sao tả được từ †rong người mình, rố ràng cô đang mặc váy ngăn, đứng trong phòng điều hòa nhưng vẫn toát mồ hôi khắp người.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua cánh cửa phòng riêng ở ngay bên cạnh.

Cô chỉ thấy mình trong hình ảnh phản chiếu, gò má đỏ ửng không tự nhiên, ánh mắt càng thêm quyến rũ.

Không đúng!

Tô Thư Nghi lập tức định thần lại, tình trạng nguy hiểm hiện giờ của cô chẳng khác nào cảnh tượng của như hai năm về †rước!

Không lẽ là…

Nhớ tới ly nước hoa quả ban nấy mình vừa uống hết, cơ thể của Tô Thư Nghi bất giác run lên cầm cập.

Cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng cô lại nhận ra chân mềm nhũn, cũng không thể cử động được.

Quá sợ hãi, cô đã lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm gọi cho một dãy số mà không cần suy nghĩ.
 
Chương 240


Chương 240

Vài tiếng tút tút dài vang lên, ngay sau đó có người bắt máy.

“Alo.”

Giọng nói trầm trầm gợi cảm của Cố Mặc Ngôn từ đầu dây bên kia vọng tới, Tô Thư Nghỉ như tóm được cọng cỏ cứu mạng, cô nhanh chóng lên tiếng: “Cố Mặc Ngôn, cứu eml”

Trong lúc bất giác, ngay cả Tô Thư Nghỉ cũng không hề nhận ra mình đã dựa dẫm vào Cố Mặc Ngôn đến nhường nào.

Khi gặp nguy hiểm, việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là gọi điện cho anh, thậm chí cô còn quên sạch luôn những lời khách sáo, chỉ hy vọng anh sẽ tới cứu mình!

Ở đầu dây bên kia, Cố Mặc Ngôn vốn đang rất vui khi nhận được điện thoại của Tô Thư Nghỉ, nhưng không ngờ lúc bắt máy anh lại nghe được những lời đó của cô.

Gương mặt của anh thay đổi ngay tức khäc, anh cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà chỉ vội hỏi: ‘Em đang ở đâu?”

“KTV tòa QI”

Lúc Tô Thư Nghi nói ra câu này, cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Chết tiệt, tác dụng của thuốc đáng sợ thật đấy.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng như sắp nổ tung, thậm chí điện thoại đang câm trong tay cũng không chắc, rơi tuột xuống đất.

Điện thoại rơi xuống thì lập tức tự động cúp máy, cô thử ngồi xuống, nhưng ngồi xuống rồi cô lại thấy đầu óc choáng váng, cũng không thể đứng dậy được nữa.

Cô khó chịu ngồi im tại chõ rất lâu mới dần tỉnh táo lại được, đang định nhặt điện thoại lên thì không ngờ, lúc này có một cái chân đi giày da giãm lên chiếc điện thoại của cô.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã nghe thấy một giọng nói buồn nôn từ trên đỉnh đầu vọng tới.

“Ôi chao, người đẹp à, em ngồi khêu gợi thế này là muốn quyến rũ ai vậy?”

Tô Thư Nghỉ hoảng hốt, cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trông có vẻ rất lưu manh đang nheo đôi mắt híp nhìn mình chằm chăm.

Bỗng chốc Tô Thư Nghi cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà để ý đến điện thoại nữa, cô loạng choạng đứng dậy rồi quay người định rời đi.

Nhưng không ngờ, người đàn ông ấy lại nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lòng mình.

“Ôi chao, người đẹp à, em chạy đi đâu vậy, điện thoại của em còn đang ở chỗ anh đây mà.

Cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang chạm vào người mình, Tô Thư Nghi thấy rất ghê tởm, gần như sắp nôn đến nơil Nhưng cơ thể của cô lại bất giác run lên bần bật, càng lúc càng nóng. Người đàn ông kia suốt ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài, anh ta cũng nhanh chóng hiểu ra Tô Thư Nghỉ đã bị bỏ thuốc rồi, đôi mắt híp hiện vẻ hứng thú: “Ôi chao, bé cưng, lại còn bị bỏ thuốc nữa à? Thế thì khó chịu lắm đấy, hay là để anh giúp em nhé.”

Nói xong, bàn tay của anh ta đã bắt đầu †áy máy chạm vào vòng eo thon của Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi sợ hãi muốn thét lên.

Không!

Đừng mài Đừng bao giờ xảy ra chuyện ghê tởm như hai năm trước nữal Nghĩ vậy, cô vội vàng muốn đẩy người đàn ông đó ra, nhưng cánh tay của anh ta to như thế, cô cũng không tài nào tránh được nên chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay của anh †a sắp chạm lên nơi m3m mại của mình!
 
Chương 241


Chương 241

Cô đang sắp sụp đổ, nhưng đúng vào lúc này…

Rầm!

Hình như có thứ gì đó đột nhiên ném từ đằng xa tới.

Ngay sau đó.

Chỉ nghe thấy tiếng choang.

Có thứ gì đó vỡ trên trán người đàn ông, Tô Thư Nghi chỉ nhìn thấy gương mặt vốn đang tươi cười hèn hạ trước mặt mình nay lại đột nhiên cứng đờ, sau đó máu trên trán anh ta từ từ chảy xuống.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tô Thư Nghỉ cũng chưa kịp định thần lại, cô cứ mở to mất nhìn người đàn ông trước mặt mình ngã bịch xuống dưới đất, bên cạnh là bình hoa vỡ nát dính cả máu.

Tô Thư Nghỉ sợ hãi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao đang đứng ở đầu hành lang, tay để ở phía trước, rõ ràng ban nãy anh đã ném thứ gì đó.

Nhìn một cái thôi Tô Thư Nghỉ đã nhận ra ngay bóng dáng ấy, trong nháy mắt, nước mắt của cô rơi xuống làm mờ đi đôi mắt.

Là Cố Mặc Ngôn…

Là Cố Mặc Ngôn tới cứu cô.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại thì Cố Mặc Ngôn đã lao như tên bắn về phía cô.

Đúng vậy, là đi, chứ không phải là ngồi trên xe lăn, ở một nơi phức tạp đông người qua lại như KTV, anh đi thẳng về phía cô.

Cố Mặc Ngôn nhanh chóng đứng bên cạnh Tô Thư Nghi, gương mặt đẹp trai của anh hơi tái, anh ôm lấy Tô Thư Nghi, nhìn chằm chăm gương mặt nhỏ đầm nước mặt của cô rồi khẽ hỏi: “Tô Thư Nghi, em không sao chứ?”

Bấy giờ Tô Thư Nghi mới bừng tỉnh, cô nhìn Cố Mặc Ngôn đang đứng trước mặt mình, cô hoảng hốt khẽ nói: “Cố Mặc Ngôn, sao anh lại đứng lên, xe lăn của anh đâu!”

Phải biết rằng đây là KTV đấy! Có rất nhiều người đang nhìn, nếu như để người khác nhận ra Cố Mặc Ngôn, đến tai Cố Thành Vũ thì chẳng phải những gì Cố Mặc Ngôn vất vả che giấu suốt nhiều năm qua đều trở thành công cốc sao!

Nói xong, cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Dương Tùng Đức đang hớt ha hớt hải chạy từ đầu hành lang tới, anh ta cầm xe lăn trong tay, chắc hẳn là do ban nấy do Cố Mặc Ngôn chạy nhanh quá, anh ta không đuổi kịp.

So với sự hoảng loạn của Tô Thư Nghị, lúc này Cố Mặc Ngôn lại không có tâm trạng để ý đến chuyện đó, anh nhìn gương mặt đỏ ửng bất thường của Tô Thư Nghi, còn cả nhiệt độ nóng bừng trong lòng mình, anh chợt hiếu ra điều gì đó: “Tô Thư Nghị, em bị bỏ thuốc rồi sao?”

Do lo lắng cho Cố Mặc Ngôn nên Tô Thư Nghi cũng không chú ý đến cơ thể của mình, nhưng lúc này Cố Mặc Ngôn nói như thế cô mới nhận ra, sau khi cô được Cố Mặc Ngôn ôm lấy, nhiệt độ trên người cô càng cao hơn, như thể có một ngọn lửa đang dạo chơi khắp cơ thể của cô vậy.

Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp cất tiếng thì đã biến thành tiếng nỉ non yếu ớt, giọng điệu yêu kiều, ngay cả cô cũng phải giật mình.

Lúc này, Dương Tùng Đức thở hồng hộc đẩy xe lăn đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn, anh ta hoảng hốt nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy Cố Mặc Ngôn thì mới vội vàng đè giọng nói nhỏ: “Cậu Cố, anh mau chóng ngồi xuống đi.”

Nhưng Cố Mặc Ngôn cứ như không hề nghe thấy những gì anh ta nói, anh đột nhiên cúi người rồi bế Tô Thư Nghi lên!

“Cậu Cố, anh thế này…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom