Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 60


CHƯƠNG 60

Xem ra Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy không có cách nào đối mặt với cô.

Tô Thư Nghi cũng không đoán ra Cố Mặc Ngôn có thái độ thế nào với chuyện tối hôm qua.

Đương nhiên là cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Cố Mặc Ngôn có ý gì với mình. Theo cô thì hành vi của anh chẳng qua là một cách tuyên bố chủ quyền của cánh đàn ông thôi.

Bởi vì quan hệ của cô và Cố Gia Huy dây dưa không rõ nên Cố Mặc Ngôn tức giận, muốn chứng minh cô là của anh.

Nhưng chân của Cố Mặc Ngôn…

Tô Thư Nghi thở dài, không nghĩ nhiều nữa, chỉ lẳng lặng ăn cơm, sau đó đi làm.

Vừa tới công ty, Tô Thư Nghi đã thấy cả tòa soạn đều rối tinh rối mù cả lên. Cô vội tóm một người hỏi thăm mới biết thì ra tòa soạn thành phố Q chuẩn bị hợp tác với bọn họ bị sập rồi, thành ra mọi sự hợp tác chuẩn bị hơn nửa năm đều bị ngâm nước nóng hết.

Tòa soạn thành phố Q à?

Chẳng phải chính là tòa soạn của tổng biên tập Hoàng kia sao?

Tô Thư Nghi nhanh chóng lên mạng tra thử, không khỏi giật mình.

Tòa soạn kia ở thành phố Q rất lớn, nghe đâu sau lưng có chỗ dựa vững chắc, nhưng không ngờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi đã bị vô số người kiện lên toà. Đặc biệt là tổng biên tập Hoàng có ý định sàm sỡ cô lúc ở thành phố Q còn bị phán tội làm giả báo cáo và vu hãm, táng gia bại sản.

Tình huống drama thế này khiến Tô Thư Nghi không nhịn được bắt đầu hoài nghi liệu có phải có người ở sau lưng làm gì đó không.

Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn?

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã nhanh chóng bị cô gạt phắt đi.

Tô Thư Nghi, cơm có thể ăn bậy nhưng mộng không thể mộng lung tung được đâu. Dù mày là vợ của Cố Mặc Ngôn nhưng hai đứa mày còn chẳng tính là bạn nữa là. Người ta cứu mày đã tốt lắm rồi, lại còn trông cậy người ta trút giận cho mày nữa à?

Nghĩ vậy, Tô Thư Nghi cũng chỉ cho rằng ông trời có mắt, ác giả thì ác báo thôi.

Bởi vì chuyện của tòa soạn thành phố Q nên tạp chí kỳ tiếp theo đã được chuẩn bị sẵn sàng đều phải sửa sang lại. Tô Thư Nghi phụ trách sửa chữa phần của tổ bọn họ, sau khi sửa xong, Tưởng Dung Châu bảo cô đưa tới cho Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi vốn định từ chối, dù sao sau khi xảy ra chuyện ở thành phố Q, cô thật sự không muốn nhìn thấy Cố Gia Huy chút nào.

Tuy rằng trước kia Cố Gia Huy cũng đã năm lần bảy lượt sỉ nhục cô, nhưng lần này anh ta hoàn toàn khiến cô lạnh lòng rồi.

Rốt cuộc ở trong lòng anh ta, cô dơ bẩn không chịu nổi tới mức nào thì anh ta mới nỡ lòng đưa cô cho người đàn ông như tổng biên tập Hoàng cơ chứ!

Nếu nói ban đầu cô còn giữ lại chút sự tốt đẹp và mong đợi năm đó với Cố Gia Huy, thì hiện giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Cô không muốn gặp Cố Gia Huy chút nào cả, nhưng cô cũng biết trốn tránh là vô dụng.

Huống chi từ đầu tới cuối cô có làm sai gì đâu? Sao cô phải chạy trốn cơ chứ?

Nghĩ vậy, cô khẽ cắn môi, cầm bản mẫu đã sửa sang đàng hoàng bước vào văn phòng Cố Gia Huy.

“Tổng biên tập.” Sau khi Tô Thư Nghi bước vào cũng không liếc nhìn Cố Gia Huy đang ngồi ở bàn làm việc cái nào, dùng giọng điệu máy móc nói: “Đây là bản mẫu đã sửa xong của tổ chúng tôi, mời anh xem qua. Tôi ra ngoài trước đây.”

Nói xong, cô liền xoay người muốn đi.
 
Chương 61


CHƯƠNG 61

“Đứng lại đó.”

Ai dè Cố Gia Huy sau lưng chợt lên tiếng, giọng lạnh như băng, không chút độ ấm.

Tô Thư Nghi cứng người, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Sao thế tổng biên tập?”

“Chẳng lẽ cô không có chuyện gì muốn giải thích với tôi à?” Giọng Cố Gia Huy càng vang hơn, như thể anh ta đã đứng lên đi về phía Tô Thư Nghi.

“Giải thích cái gì?”

“Nhiều lắm. Chẳng hạn như vì sao cô rời thành phố Q mà lại không nói một tiếng.” Lúc này, giọng Cố Gia Huy đã ở ngay sau lưng cô, lạnh lẽo đến đáng sợ: “Rồi còn… rốt cuộc cô có quan hệ gì với chú út của tôi?”

Cơ thể Tô Thư Nghi không kìm được mà run rẩy, bất ngờ xoay phắt người lại liền nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Cố Gia Huy.

“Sao… sao anh biết…” Giọng Tô Thư Nghi hơi run.

Cố Gia Huy biết cô và Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn đã nói gì rồi ư?

Tô Thư Nghi hơi luống cuống.

Tuy rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Mặc Ngôn là cuộc hôn nhân cực đơn giản cực trong sáng, nhưng cô vẫn không biết nên đối mặt Cố Gia Huy thế nào.

Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là chú út của anh ta, còn cô lại là mối tình đầu của anh ta.

“Cô muốn hỏi sao tôi biết quan hệ của cô và chú út chứ gì?” Cố Gia Huy chợt cười khẩy, tới gần Tô Thư Nghi: “Sao tôi biết được không quan trọng, quan trọng là… Tô Thư Nghi, cô có nhận thức rõ mình là người có chồng không? Hơn nữa, chú út của tôi cũng là đàn ông có gia đình rồi!”

Tô Thư Nghi vốn đang bối rối, nghe Cố Gia Huy nói xong ền ngẩn ra, trơ mắt nhìn đối phương.

Ý của Cố Gia Huy là sao?

“Tô Thư Nghi, tôi đang nói chuyện với cô đấy!” Tô Thư Nghi im lặng như vậy hoàn toàn chọc giận Cố Gia Huy. Anh ta nắm hai vai cô lắc thật mạnh, giọng nói cũng cất cao lên: “Tô Thư Nghi! Sao cô lại thành ra như bây giờ hả! Ngoại tình cũng thôi đi, còn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác nữa! Rốt cuộc Tô Thư Nghi mà tôi từng quen biết đi đâu rồi!”

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu ra rồi!

Cố Gia Huy không biết cô và Cố Mặc Ngôn đã kết hôn. Mà ngược lại, có vẻ anh ta chỉ biết hai người có nhập nhằng gì với nhau nên hiểu lầm cô dán lấy người tình giàu có là Cố Mặc Ngôn?

Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy trái tim vốn lạnh băng của mình càng thêm lạnh lẽo.

“Tô Thư Nghi!”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc này cơn giận của Cố Gia Huy đã lên tới cực điểm: “Trả lời câu hỏi của tôi!”

Tô Thư Nghi lạnh nhạt giương mắt, hờ hững đáp: “Anh thích nghĩ sao thì nghĩ.”

Dứt lời, cô cũng không biết bản thân kiếm đâu ra sức lực, cứ thế giãy thoát tay Cố Gia Huy, xoay người bỏ đi.

Lúc xoay người, Tô Thư Nghi thật sự đã hiểu rõ ra được.

Mối tình đầu của cô, người yêu khắc cốt ghi tâm duy nhất đời này của cô đã hoàn toàn tiêu biến rồi.

Biến mất từ hai năm trước!

Hai ngày sau đó, Tô Thư Nghi vẫn buộc mình phải vùi đầu vào công việc, bận tối mắt tối mũi là sẽ không có tâm tình suy nghĩ những chuyện phiền lòng mà hai chú cháu nhà họ Cố mang lại cho cô.
 
Chương 62


CHƯƠNG 62

Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về nhà, cũng không nhắn tin hay gọi điện. Mỗi ngày Tô Thư Nghi quay lại căn nhà trống rỗng, không biết vì sao lại cảm thấy đáy lòng cũng hơi trống trải.

Thói quen đúng là một thứ vô cùng đáng sợ. Mới chưa đầy một tháng, chẳng lẽ cô đã quen với cuộc sống có Cố Mặc Ngôn rồi sao?

Sáng hôm nay, Tô Thư Nghi vừa vào tới văn phòng đã thấy vài đồng nghiệp nữ vây quanh trước máy tính.

“Hôm nay mọi người đến sớm quá nhỉ.” Tô Thư Nghi đi tới, tùy ý nói. Nếu là bình thường, giờ này bọn họ còn đang lề mề ăn sáng trong phòng trà nước.

“Sớm chứ sao không!” Hiểu Khiết ôm má, vẻ mặt mê trai rõ ràng: “Có trai đẹp ngắm, không sớm mà được à!”

“Trai đẹp?”

“Tổng giám đốc Cố ấy! Tổng giám đốc đó! Người chúng ta cùng đi phỏng vấn ấy. Hôm nay anh ấy tham gia cái gì mà… lễ trao giải ‘thanh niên kiệt xuất’ ở nước M, đang phát trực tiếp đây này!”

Tô Thư Nghi sửng sốt.

Tóm lại là vòng vo cả buổi, người mà mấy cô nàng này sáng sớm ngày ra đang túm lại xem chính là ông chồng không biết tung tích của cô đấy à?

Tô Thư Nghi không khỏi tò mò, ghé tới nhìn: “Lễ trao giải gì thế?”

“Thanh niên kiệt xuất. À, chốn giang hồ có một cái tên thông tục dễ hiểu hơn nhiều, lễ bình chọn chàng rùa vàng! Haiz, nhưng tiếc là Tổng giám đốc Cố của chúng ta đã kết hôn rồi.” Hiểu Khiết đau lòng nói.

Tô Thư Nghi đưa mắt nhìn mà hình máy tính, quả nhiên thấy Cố Mặc Ngôn chậm rãi đẩy xe lăn lên bục sân khấu xa hoa giữa tiếng pháo tay nhiệt liệt.

Bộ vest thẳng thớm vừa vặn bao lấy cơ thể anh, dù ngồi xe lăn nhưng từng động tác của anh vẫn mang theo khí thế mạnh mẽ không thể xem nhẹ.

“Chúc mừng anh Cố.” MC tóc vàng mắt xanh kích động trao cúp thủy tinh cho Cố Mặc Ngôn.

“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn nhận cúp, thấp giọng lên tiếng, giọng nước M tiêu chuẩn không chút khẩu âm: “Tôi rất vinh hạnh có thể đạt được giải thưởng này.”

Lúc Cố Mặc Ngôn nhận lấy giải thưởng, MC nhìn thoáng qua tay anh, sau đó thốt lên cực kỳ khoa trương: “Trời ạ, anh Cố, đây là nhẫn cưới sao?”

Màn ảnh lập tức quay cận cảnh ngón tay của Cố Mặc Ngôn, chiếc nhẫn kim cương tấm mà Tô Thư Nghi mua lập tức phóng đại xuất hiện ở màn hình.

Trong lòng Tô Thư Nghi giật thót, lẳng lặng giấu ngón tay đeo chiếc nhẫn y hệt ra sau lưng.

Trên màn hình, MC còn đang kích động: “Anh Cố, thì ra anh kết hôn thật rồi. Không biết bao nhiêu cô gái sẽ tan nát cõi lòng nữa. Nhưng anh Cố này, sao tôi thấy cái nhẫn này trông hơi bình thường thì phải?”

Lời này của MC khiến hội trường cười vang.

Má Tô Thư Nghi hơi nóng lên.

Cố Mặc Ngôn thật là, cô đã nói nhẫn này không thích hợp với thân phận của anh rồi, vậy mà anh vẫn cứ đeo ra ngoài.

Đối mặt tiếng cười và sự ngạc nhiên của mọi người, Cố Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay mình, cười khẽ: “Vợ tôi chọn đấy. Cô ấy không thích phô trương lãng phí.”

Chỉ một câu đơn giản như thế nhưng chẳng hiểu sao lại lộ rõ vẻ cưng chiều, mọi người lập tức im lặng lại.

Ở bên kia trái đất, Tô Thư Nghi đứng trước máy tính bỗng cảm thấy tim đập hẫng một nhịp.
 
Chương 63


CHƯƠNG 63

Tuy rằng cô vẫn luôn âm thầm nhắc nhở bản thân, lời này của Cố Mặc Ngôn chỉ là ngoại giao thôi, nhưng nơi nào đó sâu kín hơn lại không cách nào kìm nén rung động.

Dù Cố Mặc Ngôn nói lời xã giao chăng nữa, ít ra anh thật sự đeo nhẫn theo, chẳng sợ chiếc nhẫn này có thể khiến anh xấu hổ.

Cứ như thể dù cho cả thế giới đều cảm thấy hai người không thể bên nhau, nhưng trong lòng anh vẫn thừa nhận cô, không phải sao?

Có lẽ sự phủ nhận của Cố Gia Huy ảnh hưởng quá tệ tới cô, thế nên sự khẳng định này của Cố Mặc Ngôn ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy được an ủi.

“Anh Cố, xem ra anh thật sự rất thương yêu vợ của mình.” Ở trong lễ trao giải, MC cực kỳ hâm mộ bình luận.

Người đàn ông có địa vị, có thân phận như Cố Mặc Ngôn lại sẵn lòng đeo chiếc nhẫn này chỉ vì vợ mình ‘tiết kiệm’. Show ân ái thế này còn đáng gờm hơn so với trực tiếp tặng vợ một viên kim cương to như trứng bồ câu.

Nghe MC tán dương, Cố Mặc Ngôn chỉ mỉm cười mà không đáp lại câu gì.

Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, mọi người trước màn hình máy tính còn đang khiếp sợ than thở.

“Má ơi, mợ Cố số tốt thật đấy! Có biết bao đàn ông không chịu thừa nhận mình kết hôn rồi đâu, còn chồng cô ấy thì lại đeo nhẫn rẻ tiền như thế ra ngoài!” Một đồng nghiệp nữ cảm khái.

“Thôi đi.” Một đồng nghiệp nam không nhịn được chanh chua: “Nói không chừng chính anh ta keo kiệt không chịu mua thứ tốt, đã vậy còn lôi vợ ra làm lá chắn đấy.”

“Xùy, Cố Mặc Ngôn muốn mua cả mỏ kim cương còn được nữa là, sao phải tiếc một cái nhẫn!” Hiểu Khiết lầm bầm: “Nhưng sao em cảm thấy cái nhẫn của Tổng giám đốc Cố quen lắm nhé?”

Hiểu Khiết vừa mở đầu đã có người đã tiếp lời: “Tôi cũng thấy thế! Hình như thấy ở đâu rồi thì phải?”

Tô Thư Nghi thầm nghĩ không ổn, vừa định chuồn êm, ai ngờ Hiểu Khiết phản ứng nhanh hơn, vỗ tay cái đét: “Ôi trời! Em nhớ ra rồi, nhẫn của Tổng giám đốc Cố là cùng kiểu với nhẫn của chị Thư Nghi nhà mình mà?”

Tô Thư Nghi thầm than không xong rồi, cô đành phải rụt cái chân vừa vươn ra trước ánh nhìn của mọi người.

Lúc này mọi người đã sốt sắng vây lấy Tô Thư Nghi, nắm tay cô hô to gọi nhỏ.

“Giống thật này! Y sì đúc luôn. Là cùng kiểu đúng không!”

“Sao lại thế! Thư Nghi, sao nhẫn của cô với nhẫn cưới của Cố Mặc Ngôn giống nhau vậy chứ?”

Tô Thư Nghi đau đầu nhìn đám chị em nhiều chuyện vây quanh, nghĩ ngợi một lát đành phải lên tiếng: “Haiz, chuyện đến nước này thì tôi đành phải thừa nhận vậy. Thật ra tôi chính là vợ Cố Mặc Ngôn đó. Thế nên nhẫn của chúng tôi đương nhiên phải giống nhau chứ sao.”

Cả văn phòng im phăng phắc.

Sau đó, mọi người bỗng phá lên tràng cười đinh tai nhức óc.

“Ha ha, chị Thư Nghi hài hước thật đấy! Còn nói mình là vợ của Cố Mặc Ngôn nữa chứ!”

Tô Thư Nghi nhìn mọi người, cũng cười theo, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, thay vì phủ nhận còn không bằng đùa cợt thừa nhận, cứ thế vòng qua đề tài này.

Nhưng bên ngoài cô lại làm bộ không vui: “Cười cái gì mà cười, sao lại không tin tôi thế? Chẳng lẽ tôi kém cỏi lắm à?”

“Chị Thư Nghi, đương nhiên chị không kém cỏi rồi.” Hiểu Khiết cười chảy cả nước mắt: “Nhưng người ta là Cố Mặc Ngôn đấy. Người ta ở một thế giới khác hẳn, sao có thể dính dáng đến chúng ta chứ.”
 
Chương 64


CHƯƠNG 64

Tô Thư Nghi nhấp môi, cười ảm đạm.

Đúng vậy.

Đáng lý ra, cô và Cố Mặc Ngôn đúng là người của hai thế giới, nhưng vì sai sót ngẫu nhiên mà hai người lại trở thành quan hệ thân mật nhất.

Giống như chiếc nhẫn kia, đeo trên tay Cố Mặc Ngôn chẳng hợp chút nào.

Nhưng dù sao anh cũng vẫn đeo đấy thôi?

Nghĩ vậy, tâm trạng Tô Thư Nghi vô thức tốt hẳn lên, nhẹ nhàng gõ đầu Hiểu Khiết một cái: “Được rồi đấy, mau làm việc đi.”

“Ai da, bản thảo đều sửa xong hết rồi, chỉ chờ xưởng in thôi, nhàn rỗi cũng không có việc gì mà.”

Hôm nay đúng là không có việc cần làm, thế nên tới lúc Tô Thư Nghi ngồi xuống cũng nhàn rỗi nhàm chán, bắt đầu lướt Facebook.

Nhưng vừa mở Facebook đã thấy một tiêu đề ‘hot’, chính là ‘nhẫn cưới của Cố Mặc Ngôn’.

Đậu! Cái này cũng có thể lên top đầu, lại còn ‘hot’? Đúng là tinh thần nhiều chuyện của người trong nước thật đáng sợ.

Tô Thư Nghi tò mò, vừa bấm vào đã thấy một mảnh em gái si mê hò hét.

‘Tổng giám đốc Cố đúng là người đàn ông tốt của thế kỷ! Em không yêu chồng em! Em chỉ yêu anh ấy thôi!’

‘Rốt cuộc mợ Cố là yêu nghiệt phương nào! Mau xuất hiện quyết đấu với bổn cung!’

‘Tôi chỉ muốn nói, nhẫn này là kiểu xxx, tôi cũng mua cái này! Ha ha ha, cùng một kiểu với tổng giám đốc Cố luôn! Tôi cảm thấy kiểu nhẫn này sắp tăng vọt doanh thu đấy!’

Tô Thư Nghi xem các cô gái hò hét mà không biết nên khóc hay cười nữa, nhưng khi thấy Facebook của một người nọ, cô bỗng sững người.

‘Tổng giám đốc Cố ân ái đắc ý thật đấy. Nhưng mọi người đều chỉ thấy người nay cười, đâu nghe người xưa khóc. Không biết bạn gái cũ của tổng giám đốc Cố trên trời có linh, thấy cảnh này sẽ cảm thấy thế nào đây?’

Bạn gái cũ? Trên trời có linh thiêng?

Tô Thư Nghi lập tức muốn bấm vào xem người gửi bình luận này là ai. Nào biết vừa bấm vào đối phương đã xóa tài khoản.

Tô Thư Nghi lơ mơ không hiểu sao, còn chưa kịp nghĩ ngợi thì di động đã rung lên.

Cố Mặc Ngôn nhắn tin Zalo tới.

Tô Thư Nghi giật mình, vội bấm mở…

‘Sáu giờ tối nay tôi về nhà. Cùng ăn tối đi.’

Chính Tô Thư Nghi cũng không lý giải được vì sao thấy tin nhắn Zalo này của Cố Mặc Ngôn lại không nhịn được muốn nhếch môi cười.

Thậm chí cô đã hoàn toàn quên tình cảnh xấu hổ trước khi Cố Mặc Ngôn rời đi, chỉ một lòng ngóng trông tối nay về nhà không cần đối mặt với khung cảnh vắng vẻ.

Vất vả chờ tới khi tan tầm, Tô Thư Nghi đúng giờ xách túi đi bắt xe.

Về tới biệt thự, Tô Thư Nghi vừa đẩy cửa đi vào đã thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên xe lăn.

Cô chợt cảm thấy đáy lòng như được thứ gì đó lấp đầy.

“Cố Mặc Ngôn.” Cô cởi giày vào phòng khách, lên tiếng chào hỏi.
 
Chương 65


CHƯƠNG 65

Cố Mặc Ngôn quay đầu lại, vẫn là gương mặt anh tuấn trước kia, sáng nay còn vừa thấy trên màn hình máy tính, lúc này đối mặt lại khiến Tô Thư Nghi cảm giác không quá chân thật.

Bên kia, Cố Mặc Ngôn vừa thấy Tô Thư Nghi thì như trút được gánh nặng.

Lúc anh gửi Zalo cũng không thấy cô đáp lại, còn cho rằng cô vẫn đang canh cánh chuyện tối hôm đó, không muốn ăn cơm với mình.

“Về rồi đấy à?” Tuy trong lòng thở phào một hơi, nhưng ngoài mặt Cố Mặc Ngôn vẫn bình thản như cũ: “Má Trương đã chuẩn bị cơm rồi, cùng đi ăn đi.”

Trước lúc gặp Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi còn hơi chờ mong, nhưng lúc này thật sự gặp được lại nhớ tới chuyện không thoải mái trước lúc anh đi, lập tức cảm thấy xấu hổ, chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi theo anh vào nhà ăn.

Má Trương và chú Vương đều rất tinh ý, biết hai vợ chồng Cố Mặc Ngôn mấy ngày không gặp, sau khi bưng đồ ăn lên bàn là rời đi luôn.

Trong nhà ăn thoáng chốc chỉ dư lại Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, cùng với tiếng bát đũa va chạm.

“Ờm…” Cuối cùng vẫn là Tô Thư Nghi không chịu nổi trầm mặc như thế, chủ động lên tiếng; “Chuyện tối hôm đó…”

“Xin lỗi.”

Tô Thư Nghi còn đang do dự không biết nói thế nào thì Cố Mặc Ngôn đã trực tiếp cắt ngang lời cô.

“Cái gì?” Tô Thư Nghi không kịp phản ứng.

Cố Mặc Ngôn đang xin lỗi cô ư?

“Tối hôm ấy là tôi xúc động.” Lúc này Cố Mặc Ngôn đã ăn cơm xong, tao nhã cầm khăn ăn lau khóe miệng, nhỏ giọng nói.

“Em cũng có chỗ làm không tốt.” Người ta đã xin lỗi rồi, đương nhiên Tô Thư Nghi cũng phải bày tỏ thái độ: “Là tại em thất lễ bỏ đi khỏi tiệc gia đình trước. Khi nào có thời gian em sẽ tới xin lỗi ông nội.”

Mấy ngày nay Tô Thư Nghi cũng suy tư rất nhiều về chuyện tối hôm đó.

Cô rời đi thẳng thừng như thế đúng là không lễ phép chút nào, đặc biệt là trước mặt ông nội Cố Mặc Ngôn, làm như vậy không hề có quy củ.

Về phần chuyện của Cố Gia Huy, tuy Cố Mặc Ngôn điều tra cô từ trước khiến cô ít nhiều khó chịu, nhưng anh nói không sai, sao anh có thể cưới một cô gái không rõ lai lịch được.

Còn chuyện sau đó…

Nghĩ lại hôm đó, nghĩ tới cơ thể cường tráng của Cố Mặc Ngôn, nghĩ tới hơi thở tràn ngập hương vị đàn ông thành thục của anh, Tô Thư Nghi không khỏi đỏ mặt.

Tô Thư Nghi vẫn luôn biết, một khi là vợ chồng hợp pháp với Cố Mặc Ngôn thì theo đúng lý, chuyện nam nữ này chính là thuộc về nghĩa vụ.

Nhưng vấn đề là cô không thể làm được.

Mà Cố Mặc Ngôn lại vì cô thấy mâu thuẫn mà nhượng bộ, thế nên cô cũng không có lý do gì để tức giận cả.

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói xin lỗi, Cố Mặc Ngôn mím khóe môi, không nói tiếp về chủ đề này nữa mà chỉ hỏi: “Tô Thư Nghi, em có điều gì muốn hỏi tôi không?”

“Chuyện về chân của anh, có điều gì muốn nói với em không?”

Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy trước mặt mình vào tối hôm đó, Tô Thư Nghi không khỏi nghi hoặc, rõ ràng là anh không bị tàn tật, thế nhưng…
 
Chương 66


CHƯƠNG 66

“Chân của tôi, giống như em thấy vậy.”

Nghe thấy Tô Thư Nghi hỏi như thế, Cố Mặc Ngôn không hề ngạc nhiên mà còn nói đúng sự thật: “Chân của tôi không bị tàn phế.”

“Vậy tại sao anh phải giả vờ tàn tật…”

“Trong chuyện này có nhiều nguyên nhân lắm.” Cố Mặc Ngôn trả lời ngắn gọn: “Em cứ nhớ rằng em không được nói chuyện này cho bất kì ai là được.”

Trong lòng Tô Thư Nghi lạnh lẽo.

Đương nhiên cô biết rằng Cố Mặc Ngôn tốn nhiều sức lực như thế để giả vờ là một người tàn tật thì chắc chắn là có nguyên nhân của mình. Cô không hiểu uẩn khúc trong đó, nếu như Cố Mặc Ngôn đã không muốn cô hỏi nhiều, đương nhiên cô sẽ giữ kín như bưng, thế là bèn gật đầu.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi một cái, hài lòng trước sự hiểu chuyện của cô, nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đen bỗng trầm xuống, khẽ giọng hỏi: “Ngoài chuyện này ra, em còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?”

Anh dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Mà nên nói là, em muốn nói điều gì với tôi không?”

Cơ thể Tô Thư Nghi run lên.

Sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt: “Anh cũng biết chuyện hai năm trước có đúng không?”

Nếu như Cố Mặc Ngôn thực sự từng điều tra mình, vậy thì anh không thể nào không biết chuyện hai năm trước được.

Cố Mặc Ngôn nhìn khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt của Tô Thư Nghi: “Cũng biết sơ qua.”

Anh cũng biết chuyện hai năm trước, nhưng cùng lắm chỉ là bản đồn đại là thôi, chân tướng trong đó như thế nào thì anh không điều tra kỹ.

Ban đầu không điều tra là vì không quan tâm, còn sau này không điều tra là vì anh hy vọng Tô Thư Nghi có thể tự nói cho anh.

Sắc mặt Tô Thư Nghi càng tái hơn, nhếch khóe miệng: “Nếu đã biết chuyện đó rồi thì sao anh vẫn còn chịu cưới em?”

“Ban đầu là vì tôi không quan tâm.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, không hề có ý định che giấu: “Tôi chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa thôi. Đối với tôi thì một người phụ nữ hám tài sẽ càng dễ kiểm soát hơn.”

Cố Mặc Ngôn nói thẳng thừng như vậy, Tô Thư Nghi không nhịn được mà cười khổ.

Vậy là ngay từ khi bắt đầu, anh cũng cho rằng cô là một người phụ nữ vì tiền mà có thể bán mình sao?

Không biết vì sao, khi suy nghĩ này dâng lên trong lòng, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy lồ ng ngực mình nghẹn ứ.

“Thế nhưng.” Khi Tô Thư Nghi đang cắn chặt bờ môi thì lại đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói tiếp: “Bây giờ tôi chỉ muốn nghe em nói về chân tướng năm đó.”

Cơ thể của Tô Thư Nghi khẽ run lên: “Chân tướng ư?”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Giọng nói của Tô Thư Nghi hơi run: “Lẽ nào anh không cảm thấy thứ anh điều tra được chính là chân tướng sao?”

Tô Thư Nghi nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn, như thể muốn nhìn ra được điều gì đó trong vực thẳm sâu không thấy đáy kia.

Cố Mặc Ngôn cũng nhìn lại Tô Thư Nghi, qua một lúc anh mới chậm rãi cất lời: “Tôi không nghĩ em là loại phụ nữ có thể bán mình vì tiền.”

Tôi không nghĩ em là loại phụ nữ có thể bán mình vì tiền.
 
Chương 67


CHƯƠNG 67

Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi nhưng lại như một lời nguyền, khiến Tô Thư Nghi thừ cả người ra.

Thấy Tô Thư Nghi như vậy, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô có chút đáng yêu, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch lên: “Sao thế?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra sự hớ hênh của mình, vội vàng liếc mắt sang chỗ khác: “Không có gì, em chỉ… hơi kinh ngạc thôi.”

Cố Mặc Ngôn nhìn cô, giọng nói lại trầm hơn một chút: “Tóm lại là thế nào đây? Tô Thư Nghi, em có sẵn sàng nói không?”

Nhớ lại chuyện năm đó, sắc mặt Tô Thư Nghi không khỏi tái hơn.

Nhìn sắc mặt trắng bệch và hàng lông mày hơi run rẩy của Tô Thư Nghi, trong lòng Cố Mặc Ngôn đột nhiên thắt lại, anh khẽ nói: “Nếu em không muốn nói thì thôi vậy.”

“Không, em muốn nói.” Tô Thư Nghi hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời: “Hai năm trước em tham gia tiệc rượu của công ty thực tập, không biết vì sao mới uống một ly sâm panh mà đã say. Sau đó em bị đưa đến một phòng khách sạn, sau đó, sau đó…”

Nói đến đây, cuối cùng Tô Thư Nghi không nói được tiếp nữa.

Cố Mặc Ngôn nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt đen hơi trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Cố Mặc Ngôn có chút nghiêm nghị, thấy Tô Thư Nghi vẫn chưa trả lời, anh lại nghiêm giọng nói: “Tô Thư Nghi, em phải học cách đối mặt.”

Cơ thể Tô Thư Nghi run lên, cắn chặt môi, cuối cùng cũng nói hết ra: “Ly sâm panh đó bị người khác bỏ thuốc, một lão già hơn sáu mươi tuổi đã cướp đi lần đầu tiên của em.”

Nói xong câu này, sức lực trên người Tô Thư Nghi như bị rút sạch, cô ngồi phịch xuống sofa.

Nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của cô, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn không nỡ, đứng dậy khỏi xe lăn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ấn đầu cô vào trong lòng mình.

“Không sao nữa rồi.” Giọng anh rất khẽ, dường như có tác dụng khiến trái tim người ta an ổn: “Đều đã qua cả rồi, nếu như muốn khóc thì cứ khóc hết ra đi.”

Tô Thư Nghi tựa trên bờ vai trộng rãi ấm áp kia, nhưng người cô lại như mất đi linh hồn. Cô cũng không khóc mà chỉ lắc đầu ngây dại: “Chẳng có gì phải khóc cả, đều đã qua cả rồi.”

Thái độ của Tô Thư Nghi như thế này càng khiến Cố Mặc Ngôn cảm thấy đau lòng hơn so với khóc lóc gào thét.

Anh nhìn cô tựa trong lòng mình, mặt trắng bệch lại, không nhịn được hỏi: “Sao em lại biết người kia là một lão già hơn sáu mươi tuổi?”

Hang mi Tô Thư Nghi khẽ run lên: “Đêm đó em bị bỏ thuốc, đã chẳng còn nhớ gì cả. Em cũng không còn nhớ rõ về người đàn ông đó nữa, lúc em tỉnh lại thì ông ta đã không còn ở đó nữa rồi, chỉ để 30 triệu ở đầu giường. Sau đó em đi tìm lễ tân, bọn họ nói cho em biết người ở căn phòng đêm đó là một lão già hơn sáu mươi tuổi. Không những như vậy, sau đó còn có người nói với bên trường học, nói rằng em giao dịch tình tiền.”

Nhớ tới những lời thóa mạ mà năm đó người người chỉ trích cô, dù đến bây giờ cô cũng không dám gặp mặt bạn đại học, bởi vì vừa gặp mặt là cô sẽ bị chỉ thẳng mặt mắng là “đồ không biết xấu hổ”.

Tô Thư Nghi từng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để nhắc tới những chuyện này.

Nhưng không biết vì sao, ở trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô lại có sức mạnh để nói ra hết tất cả.

Nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói, ánh mắt Cố Mặc Ngôn càng thêm âm u, cuối cùng khẽ hỏi: “Là khách sạn nào vậy?”

 
 
Chương 68


CHƯƠNG 68

“Khách sạn Thế Kỷ.” Tô Thư Nghi trả lời theo bản năng, nhưng nói xong cô lại sững sờ, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

“Không có gì.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt: “Lẽ nào em chưa từng nghĩ xem khi đó ai đã hại em sao?”

Bị bỏ thuốc, đưa vào phòng khách sạn, sau đó gõ trống khua chiêng thông báo với nhà trường, tất cả những chuyện này rõ ràng là có người cố ý hãm hại.

“Em không biết rõ, em cũng từng muốn điều tra. Nhưng đều không tra ra được.” Tô Thư Nghi nói, nhưng đột nhiên lại nhận ra điều gì đó, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghi, anh có tin lời em nói không?”

Cố Mặc Ngôn nghiêng đầu, nhận ra Tô Thư Nghi vẫn dựa trên bả vai mình, thêm chút dựa dẫm, điều này khiến tâm trạng anh tự dưng tốt hơn một chút, khẽ nói rằng: “Em là vợ của tôi, sao tôi lại không tin em chứ?”

Chỉ một câu đơn giản như vậy, nói một cách đương nhiên như vậy nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng Tô Thư Nghi.

Anh tin cô.

Cô và Cố Gia Huy có tình cảm nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ tin tưởng cô, mà Cố Mặc Ngôn lại nói rằng anh tin cô.

“Vậy…” Giọng nói của Tô Thư Nghi hơi run rẩy: “Vậy anh có chê em không?”

Chuyện hai năm trước đây vẫn luôn là cái gai trong lòng Tô Thư Nghi. Cô từng tuyệt vọng cho rằng cả đời này cô sẽ không gả đi được nữa.

“Không đâu.” Cố Mặc Ngôn hơi nhíu mày: “Đây không phải là lỗi của em, sao lại trách em chứ?”

Mà nên để người thực sự có lỗi phải trả cái giá đắt mới đúng.

Cố Mặc Ngôn không nói ra nửa câu sau, chỉ lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.

Sau khi Tô Thư Nghi nói xong những chuyện này, cơ thể cũng mất hết sức lực, bèn đi nghỉ ngơi luôn.

Đêm nay có Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh, Tô Thư Nghi vào giấc còn nhanh hơn mấy hôm trước.

Nhìn Tô Thư Nghi trên giường, trong giấc mơ lông mày thanh tú vẫn nhíu chặt lại, Cố Mặc Ngôn đứng bên cạnh giường không nhịn được vươn tay ra chậm rãi xoa dãn lông mày cho cô.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại gọi vào số của Dương Tùng Đức.

“Alo, Dương Tùng Đức.” Anh nói khẽ, sợ làm ồn tới Tô Thư Nghi: “Giúp tôi điều tra kỹ càng chuyện hai năm trước của Tô Thư Nghi.

Cúp máy xong, nhớ tới những gì Tô Thư Nghi nói với mình khi nãy, anh hơi nhíu mày lại.

Khách sạn Thế Kỷ?

Sao anh lại thấy tên của khách sạn này nghe hơi quen tai nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn ăn sáng trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Hôm qua em ngủ thế nào?”

“Cũng an giấc.” Tô Thư Nghi ngẩng đầu lên: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”

“Tôi sợ tôi ở bên cạnh em làm em sợ hãi, ngủ không ngon.” Cố Mặc Ngôn nhấp một ngụm cà phê, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như cần thì tôi có thể chuyển tới phòng cho khách.”

Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang nói tới chuyện đêm đó, lập tức đỏ bừng mặt cất lời: “Chúng ta vốn là vợ chồng mà, ngủ cùng với nhau là chuyện đương nhiên thôi.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi: “Vậy đêm đó, em không trách anh chứ?”
 
Chương 69


CHƯƠNG 69

Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ tới đêm đó, khi anh tới gần Tô Thư Nghi, dáng vẻ hoảng sợ của cô, sự chống cự đó của cô khiến anh rất khó chịu.

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ nhìn Cố Mặc Ngôn: “Không trách, hành động của anh cũng là có nguyên nhân thôi mà.”

“Có nguyên nhân?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhướng mày: “Nguyên nhân gì?”

“Hả?” Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại hỏi tiếp vấn đề này nên lại càng xấu hổ hơn, nhưng cô vẫn căng da dầu nói trước cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn: “Bởi vì đêm hôm đó em khiến anh mất mặt, còn nhắc tới Cố Gia Huy nữa, anh tức giận cũng là điều bình thường thôi, dù sao thì em cũng là vợ của anh.”

Lông mày của Cố Mặc Ngôn càng nhướng cao hơn.

Tuy rằng lời Tô Thư Nghi nói mơ hồ không rõ, nhưng anh vẫn nghe hiểu.

Tô Thư Nghi tưởng rằng anh vì có dụng vọng chiếm hữu nên đêm đó mới làm chuyện đó với cô à?

Cố Mặc Ngôn đột nhiên không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.

“Sao vậy? Có gì buồn cười chứ?” Tô Thư Nghi tưởng rằng mình nói sai điều gì, hơi xấu hổ hỏi.

Cố Mặc Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thư Nghi.

Trước giờ anh không phải là người thích phủ nhận. Cho dù là trước đây quan tâm tới Tô Thư Nghi hay ghen tuông khi biết được chuyện Cố Gia Huy, đều khiến anh nhận ra được một chuyện…

Có vẻ anh đã thực sự rung động với người vợ mà mình cưới đại này rồi.

Nhiều năm như vậy, anh tưởng rằng mình đã không còn rung động với bất kì ai nữa, nhưng không ngờ rằng người này vẫn xuất hiện.

May mắn là, cô là vợ của anh.

Còn chuyện không may mắn, đó là hình như cô vẫn ngốc nghếch chưa hề nhận ra được.

Anh nên nói thẳng lòng mình ra rồi ăn sạch sẽ cô gái này luôn hay nên từ từ đoạt lấy trái tim của cô đây?

Cố Mặc Ngôn cười khổ trong lòng.

Thực sự đã quá lâu không rung động với một người phụ nữ rồi, lúc này anh lại cảm thấy, một Tô Thư Nghi còn khó giải quyết hơn hàng ngàn hàng vạn cuộc làm ăn.

Vẫn nên để từ từ đi vậy.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, khóe môi nở nụ cười rất nhạt: “Em cứ nghĩ như vậy đi.”

Tô Thư Nghi không hiểu ý trong câu nói này của Cố Mặc Ngôn, chỉ có thể lơ mơ gật đầu.

Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, khóe môi lại cong lên, khẽ nói rằng: “Ngày mai thứ bảy, em có rảnh không? Một người bạn của tôi tới nhà ăn cơm.”

“Bạn á?” Tô Thư Nghi sững sờ.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Sao thế? Người nhà không thể gặp, nhưng bạn thì cũng có thể gặp chứ nhỉ?”

Tô Thư Nghi mỉm cười xấu khổ: “Đừng trêu em nữa. Ngày mai em rảnh mà.”

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi và má Trương bận rộn cả một buổi sáng trong phòng bếp, tới buổi trưa, cuối cùng khách cũng tới.

“Ui cha, Cố Mặc Ngôn, căn nhà này của cậu, sau khi có thêm một cô vợ đúng là nhìn trông có hơi người hơn rồi đấy.”
 
Chương 70


CHƯƠNG 70

Người chưa thấy mặt nhưng giọng nói đã truyền vào bên trong trước rồi, giọng điệu bay bổng, mang theo vẻ ngang ngược.

Tô Thư Nghi vội vàng đi vào phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng đang đi vào.

Người này tầm tuổi với Cố Mặc Ngôn, trông cũng rất đẹp trai, nhưng so với sự điềm tĩnh khiêm tốn của Cố Mặc Ngôn thì rõ ràng là người đàn ông này phóng khoáng hơn.

“Ôi, chị dâu.” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi đã vội vàng đi tới, còn trừng mắt nhìn Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn một cái: “Cái tên Cố Mặc Ngôn này, chẳng nói với tôi một tiếng gì cả, không ngờ chị dâu lại đẹp thế này.”

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt, không hề quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên cất lời: “Đây là Tô Thư Nghi. Đây là Quý Trung Khánh.”

Quý Trung Khánh?

Theo bản năng của người làm báo, cô bỗng cảm thấy cái tên này hơi quen tai, suy nghĩ một lúc thì đột nhiên hiểu ra: “A! Quý Trung Khánh! Cậu chủ nhà họ Quý?”

Thành phố S có ba gia tộc lớn.

Đứng đầu là nhà họ Cố, sản nghiệp lớn nhất. Tiếp đó là nhà họ Quý vô cùng có quyền lực trong ngành giải trí, còn có nhà họ Trình bắt đầu từ từ sa sút trong mấy năm gần đây.

Mà Quý Trung Khánh chính là con trai độc nhất của nhà họ Quý, cũng là người thừa kế.

“Chào anh.” Tô Thư Nghi hơi căng thẳng nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Tôi là Tô Thư Nghi.”

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Quý Trung Khánh có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, nắm lấy tay Tô Thư Nghi định đặt lên cạnh môi hôn một cái theo phong cách quý ông.

Nhưng đúng vào lúc này, Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đột nhiên giơ tay lên nắm lấy tay Tô Thư Nghi kéo về.

“Đừng chạm.” Cố Mặc Ngôn thốt ra hai chữ với vẻ mặt vô cảm.

Quý Trung Khánh sững sờ, sau đó hai mắt bất chợt sáng lên.

Úi trời, cái tên Cố Mặc Ngôn này lại biết ghen cơ à? Thế này thì thú vị rồi đây.

Quý Trung Khánh cười cười, đột nhiên nổi hứng đi dán sát lại Tô Thư Nghi, cố ý nói một cách thần bí: “Chị dâu, tôi nói cho chị nghe, cái tên Cố Mặc Ngôn này chán ngắt vậy đấy, không sao. Nếu như sau này chị cô đơn nhàm chán thì có thể tới tìm tôi, tôi thú vị hơn cậu ta nhiều.”

Tô Thư Nghi rùng mình, mỉm cười xấu hổ nói: “Cậu Quý thích đùa thật đấy.”

Lúc này sắc mặt Cố Mặc Ngôn đã sầm hẳn đi, dắt tay Tô Thư Nghi đi về phía phòng ăn.

Sau khi má Trương và chú Vương chuẩn bị xong món ăn, bởi vì trong nhà có việc nên đã về rồi, trong biệt thự chỉ còn lại ba người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn và Quý Trung Khánh.

Quý Trung Khánh vắt chéo hai chân, nói với giọng đầy ngả ngớn: “Ấy, sao lại không có rượu thế. Cố Mặc Ngôn, cậu đi lấy rượu đi. Trời ạ, ở đây cũng đâu có người ngoài, cậu còn ngồi trên cái xe lăn đấy làm cái gì!”

Tô Thư Nghi nghe thấy vậy liền sững sờ, sau đó nhìn thấy Cố Mặc Ngôn quả nhiên đứng dậy khỏi xe lăn, múc một bát canh đưa tới trước mặt cô, nói nhàn nhạt: “Uống canh đi.”

Sau đó quay người đi về phía hầm rượu.

Lúc này Tô Thư Nghi mới hiểu ra quan hệ giữa Quý Trung Khánh này và Cố Mặc Ngôn thực sự rất tốt, đến cá chuyện hai chân không bị tàn phế mà Cố Mặc Ngôn cũng nói với anh ta.

Quý Trung Khánh nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi, lúc này mới thu lại nụ cười nơi khóe miệng, quay đầu nhìn sang Tô Thư Nghi.
 
Chương 71


CHƯƠNG 71

“Chị dâu, cảm ơn chị.”

Thái độ đột nhiên trở nên đứng đắn của anh ta khiến Tô Thư Nghi thấy hơi không quen: “Cảm ơn tôi gì chứ?”

“Cảm ơn chị đã gả cho Cố Mặc Ngôn.” Quý Trung Khánh dựa vào ghế, ngoác miệng cười, lần này thì cười rất thật lòng: “Chị là người thứ hai biết được sự thật về đôi chân của Cố Mặc Ngôn, chứng minh rằng cậu ấy thực sự rất tin tưởng chị.”

Tô Thư Nghi nhớ tới tình cảnh Cố Mặc Ngôn đột nhiên đứng dậy vào đêm đó, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cười nói: “Giữa vợ chồng với nhau, vốn dĩ nên tin tưởng lẫn nhau mà.”

Quý Trung Khánh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt thoáng động, sau đó cất lời: “Chị dâu, Cố Mặc Ngôn có từng nói với chị vì sao cậu ấy lại muốn giả vờ bị tàn tật không?”

Tô Thư Nghi sững sờ một chút rồi lắc đầu.

Cố Mặc Ngôn từng nói, có một số chuyện có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn, cho nên cô cũng không gặng hỏi.

“Mười năm trước Cố Mặc Ngôn bị tai nạn xe.” Quý Trung Khánh lại không có vẻ kiêng kị gì, cất lời: “Mọi người tưởng rằng chân của Cố Mặc Ngôn đã bị tàn phế trong vụ tai nạn xe đó, nhưng thực ra cậu ấy chỉ bị thương thôi, sau khi tới nước M đã chữa khỏi rồi.”

Tô Thư Nghi nhớ lại, hình như cô cũng đã nhìn thấy vụ xe năm đó của cậu hai nhà họ Cố trên báo.

Khi đó Cố Mặc Ngôn còn chưa tới 20 tuổi, bị người khác bắt cóc, đối phương đòi tiền chuộc với giá trên trời là 300 tỷ. Khi đó chuyện này rất ầm ĩ, viết đầy trên báo.

Khi đấy nghe nói bọn bắt cóc lấy được tiền chuộc rồi muốn đưa cậu hai nhà họ Cố là con tin rời đi, nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn xe. Bọn bắt cóc chết ngay tại chỗ, còn cậu hai nhà họ Cố cũng bị thương nặng.

Nhưng khi đó có rất nhiều chi tiết đều bị giấu với bên ngoài, cho nên mọi người không hề biết cậu hai nhà họ Cố bị thương ở chân, chỉ biết rằng anh tới nước M chữa trị, từ có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh.

“Tôi cũng nghe sơ qua.” Tô Thư Nghi nói: “Cho nên sau khi anh ấy chữa khỏi ở nước M xong, vẫn tiếp tục giả vờ bị tàn phế sao?”

“Nhưng mà.” Quý Trung Khánh nghiêng đầu: “Chị dâu đoán xem là vì sao đây?”

Tô Thư Nghi có chút dở khóc dở cười.

Quý Trung Khánh đúng là hoàn toàn khác với Cố Mặc Ngôn, tính cách như thế này chắc là rất được con gái thích đây.

“Tôi đoán.” Tô Thư Nghi cố tỏ ra đang suy nghĩ nghiêm túc: “Anh ấy muốn người nhà họ Cố không phòng bị mình sao?”

Thực ra về chuyện Cố Mặc Ngôn giả vờ bị tàn tật, trước đó không phải Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ tới, cho nên trong lòng cũng sớm đã có suy đoán của mình.

Dù sao thì cô cũng làm báo, tuy rằng không biết quá rõ về những chuyện của gia tộc lớn nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà. Cô cũng đoán đại khái được Cố Mặc Ngôn tốn công sức che giấu chuyện đôi chân mình hồi phục, có liên quan tới nhà họ Cố.

Cô chưa từng gặp anh cả của Cố Mặc Ngôn, cũng chính là ba của Cố Gia Huy, Cố Thành Vũ. Nhưng bên ngoài đều đồn đại rằng Cố Thành Vũ là một người có dã tâm rất lớn, thủ đoạn tàn nhẫn. Bây giờ ông cụ Cố đã lớn tuổi rồi, các vụ làm ăn của nhà họ Cố chủ yếu đều do Cố Thành Vũ giải quyết.

Còn Cố Mặc Ngôn lại hoàn toàn né tránh quan hệ với nhà họ cố, tự anh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nghĩ như vậy, có lẽ cũng là vì tránh cho có xung đột với người anh cả này của mình.
 
Chương 72


CHƯƠNG 72

Vậy là, anh giả vờ bị tàn tật cũng vì kiêng kỵ người ảnh cả này của mình sao?

Tô Thư Nghi cũng chỉ tự mình đoán mò thôi, nhưng sau khi Quý Trung Khánh nghe được, ánh mắt khi nhìn cô không khỏi thêm vẻ khen ngợi: “Khá đấy nha chị dâu, thông minh lắm.”

Tô Thư Nghi mỉm cười xấu hổ: “Xem phim cung đấu nhiều đấy mà.”

Quý Trung Khánh cười phì một tiếng: “Thực ra nhà họ Cố có sản nghiệp lớn, mức độ phức tạp cũng chẳng khác phim cung đấu là bao nhiêu. Tóm lại, chị đừng thấy cái tên Cố Mặc Ngôn này trông thì như đứa con của trời, những năm qua anh ta sống thực sự không dễ dàng gì.”

Tô Thư Nghi sững sờ, nhưng rất nhanh đã gật đầu.

Mười năm trời, rõ ràng là mạnh khỏe nhưng lại phải ngồi trên xe lăn, đến cả người nhà của mình mà cũng phải phòng bị, chắc chắn là rất vất vả.

“Cho nên.” Quý Trung Khánh lại lên tiếng, đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị dâu, chị nhất định phải khiến cậu ấy hạnh phúc đấy.”

Tô Thư Nghi không ngờ Quý Trung Khánh lại đột nhiên nói tới chuyện này, cô sững cả ra.

Khiến anh hạnh phúc ư?

Nhưng cô có thể cho anh hạnh phúc gì chứ.

Tô Thư Nghi còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, theo đó là giọng nói lạnh lùng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tô Thư Nghi quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã quay về.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang đứng thẳng người, thân hình thon dài, chiếc áo sơ mi xanh nhạt tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, đôi chân dài thẳng tắp.

Ánh mắt của Tô Thư Nghi không kìm được mà chợt trầm xuống.

Một người đàn ông xuất sắc như thế này nhưng lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mãi, đây là cảm giác như thế nào chứ?

“Tôi đang nói với chị dâu là tôi trúng tiếng sét ái tình với chị ấy, đang chuẩn bị cướp vợ cậu đó.” Quý Trung Khánh vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã lập tức nở nụ cười cà lơ phất phơ, vẻ mặt không đứng đắn tẹo nào: “Cố Mặc Ngôn, cậu cũng biết sức hút của tôi rồi đấy, bao nhiêu phụ nữ đều ngã dưới quần của tôi, cho nên cậu phải cẩn thận vào.”

“Đừng có so sánh Thư Nghi với những người phụ nữ bên cạnh cậu.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói một câu, đi tới bên bàn ăn dùng dụng cụ mở chai mở rượu vang trong tay ra: “Cậu không lọt vào mắt cô ấy được đâu.”

“Uầy. Tự tin đấy.” Quý Trung Khánh khịt mũi một tiếng.

Bữa cơm này có một người hoạt bát như Quý Trung Khánh nên từ đầu tới cuối đều không nhàm chán một chút nào, Tô Thư Nghi bị Quý Trung Khánh trêu cho cười liên tục, tới tận khi ăn xong món ngọt cuối cùng, Quý Trung Khánh mới lau miệng, luyến tiếc đứng dậy.

“Được rồi chị dâu, hôm nay tôi còn có hẹn, không làm phiền chị và Cố Mặc Ngôn nữa, lần sau tôi lại tới thăm chị nhé.”

Tô Thư Nghi đứng dậy cùng đi tiễn khách với Cố Mặc Ngôn, cô dõi mắt nhìn theo Quý Trung Khánh và chiếc siêu xe lòe loẹt màu đỏ kia mãi, sau đấy mới quay về phòng ăn.

Trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn đang đem đ ĩa thức ăn đã ăn xong về phòng bếp.

“Để em làm cho.” Tô Thư Nghi lập tức cất lời, muốn đi qua đón lấy đ ĩa thức ăn trong tay Cố Mặc Ngôn, nhưng lại bị anh giơ tay lên ngăn cản.
 
Chương 73-74


CHƯƠNG 73

“Chút chuyện nhỏ này thì tôi vẫn làm được.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ.

Tô Thư Nghi không còn cách nào, chỉ đành dọn dẹp cùng với anh.

Sau khi bỏ hết tất cả đ ĩa vào trong máy rửa bát rồi, Cố Mặc Ngôn đột nhiên nói: “Ban nãy Quý Trung Khánh nói gì với em vậy?”

Tô Thư Nghi sững sờ một lúc, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Anh ta nói cho em biết nguyên nhân anh giả vờ hai chân bị tàn tật.”

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu.

Tô Thư Nghi nghĩ thấy cũng phải, Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn có tình cảm nhiều năm như vậy, chắc chắn anh sẽ đoán được Quý Trung Khánh nói gì với mình.

“Em có trách tôi không?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng, ngước mắt lên nhìn Tô Thư Nghi thật sâu.

Tô Thư Nghi sững sờ, không kịp phản ứng: “Trách anh cái gì?”

“Những chuyện này nên để tôi tự mình nói với em mới phải.” Cố Mặc Ngôn bỏ chiếc đ ĩa cuối cùng vào trong bồn, khẽ nói.

Tô Thư Nghi bật cười: “Có gì khác nhau đâu, nếu như không được anh đồng ý thì Quý Trung Khánh cũng đâu dám nói cho em biết?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn không khỏi nhìn Tô Thư Nghi thêm một cái.

Quả nhiên, tuy rằng Tô Thư Nghi không bao giờ nhiều lời nhưng trong lòng cô đều hiểu rất rõ.

Không hổ là người phụ nữ mà anh nhìn trúng.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn dắt tay Tô Thư Nghi đi ra khỏi phòng bếp: “Quý Trung Khánh giỏi ăn nói hơn tôi.”

Anh nói vậy nghĩa là để Quý Trung Khánh nói ra chuyện này có lẽ sẽ rõ ràng hơn là để anh nói.

“Còn về nguyên nhân chi tiết.” Cố Mặc Ngôn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Tôi vẫn không thể nói với em được, biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm đối với em. Mong em hiểu cho tôi.”

Tô Thư Nghi gật đầu: “Em biết, anh muốn bảo vệ em.”

Tô Thư Nghi nói câu này rất nhẹ nhàng, như chiếc lông vũ mềm mại quét qua trái tim Cố Mặc Ngôn, khiến anh không kìm được mà nắm chặt bàn tay mềm mịn của Tô Thư Nghi thêm.

Tô Thư Nghi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình của Cố Mặc Ngôn, mặt hơi nóng lên, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy điện thoại cô để ngoài phòng khách đổ chuông.

“Ờm, em đi nghe máy đã.” Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng rút tay về rồi đi tới phòng khách.

Cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, Tô Thư Nghi không khỏi nhíu mày lại.

Cô nghe máy, nói với vẻ mặt vô cảm: “Lâm Bảo Châu, cô gọi điện cho tôi làm gì?”

Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu là chị em cùng ba khác mẹ, tuy có quan hệ máu mủ nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, số lần gặp mặt cũng không nhiều chứ đừng nói chị em thân tình cái gì.

Đặc biệt là sau chuyện của Cố Gia Huy, thậm chí Tô Thư Nghi còn cảm thấy Lâm Bảo Châu cũng không cần giả vờ giả vịt như trước kia nữa. Không hiểu lần này cô ta lại gọi cho cô làm gì.

“Tô Thư Nghi.” Giọng nói ngọt ngán của Lâm Bảo Châu truyền ra từ điện thoại: “Hình như chị không vui khi nhận được điện thoại của em ấy nhỉ?”

“Có gì đáng để vui đâu.” Tô Thư Nghi lười diễn với cô ta, giọng nói mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, cô có chuyện gì.”

“Em gọi điện cho chị đương nhiên là có chuyện tốt rồi.” Lâm Bảo Châu nỉ non nói: “Em nghe nói bệnh tình của dì Tô đã chuyển biến tốt lên rồi à?”

CHƯƠNG 74

Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 75


CHƯƠNG 75

Giọng Lâm Bảo Châu ngọt cực kỳ, nhưng lúc này lại lộ vẻ âm u lạnh lẽo, khiến Tô Thư Nghi cũng không nhịn được mà rợn cả người.

Chỉ là cô vẫn mất kiên nhẫn, nhanh chóng đáp trả: “Cô muốn làm sao thì cứ làm. Nói tóm lại là tôi không cần công việc cô giới thiệu, càng không hứng thú với ông chồng của cô chút nào hết!”

Dứt lời, cô cũng lười nói nhiều với Lâm Bảo Châu, thẳng tay ngắt điện thoại luôn.

Nghe thấy âm báo bận từ di động truyền ra, gương mặt xinh đẹp của Lâm Bảo Châu vặn vẹo méo mó!

Tô Thư Nghi!

Tôi đã để lại đường lui chi chị rồi! Là chính chị không đi đấy nhé! Vậy cũng đừng trách tôi không lưu tình!

Lâm Bảo Châu nhanh chóng cầm điện thoại gọi tới một dãy số.

“Alo, tôi đây.” Giọng Lâm Bảo Châu lạnh lẽo oán độc: “Công khai toàn bộ số ảnh chụp này cho tôi. Phải, gửi cho Cố Gia Huy. Cẩn thận một chút, đừng để người ta điều tra ra được.”

Sau khi cúp máy, Lâm Bảo Châu vẫn không nguôi giận chút nào, móng tay sơn đỏ gần như muốn găm thẳng vào thịt trong lòng bàn tay!

Đến tận bây giờ cô ta còn nhớ rõ lần đầu gặp Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy vẫn luôn cho rằng lần đầu Lâm Bảo Châu gặp mình là trong tiệc rượu nửa năm trước. Nhưng anh ta không biết, thật ra cô ta đã gặp anh ta từ ba năm trước đây rồi.

Đó là ở đại học Z, bởi vì cô ta vừa hay tới thành phố H chơi với bạn nên ba cô ta muốn cô ta tiện đường mang ít đồ cho Tô Thư Nghi. Tuy rằng cô ta không tình nguyện, nhưng thân là con gái ngoan, cô ta chỉ có thể nghe lời.

Lần đó cô ta đúng lúc thấy được Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy ở bên nhau.

Lâm Bảo Châu còn nhớ hôm đó nắng rất đẹp, Cố Gia Huy đạp xe đạp, còn Tô Thư Nghi thì ngồi ở yên sau. Người thanh niên kia mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trông cứ như hoàng tử bước ra từ tranh vẽ vậy.

Lâm Bảo Châu bị anh ta thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Lần chạm mặt đó rất ngắn ngủi, chắc Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy cũng không nhớ đâu, nhưng lại khắc sâu trong lòng Lâm Bảo Châu.

Sau khi trở về, cô ta phái người đặc biệt đi điều tra bạn trai của chị gái, không tra không biết, tra xong khiến cô ta chấn động vô cùng.

Không ngờ người bạn trai nghèo khó cần lấy học bổng mới có thể đi học mà Tô Thư Nghi nói lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố!

Sau khi nghe được tin này, Lâm Bảo Châu vui vẻ tột độ!

Cô ta biết ngay mà, sao cô ta có thể nhìn trúng một tên nhà nghèo được. Chắc chắn người kia là hoàng tử đích thực rồi!

Từ đó trở đi, cô ta đã nhận chắc Cố Gia Huy, đời này không phải anh ta thì tuyệt đối không gả!

Nhưng ngặt nỗi, trong mắt Cố Gia Huy khi đó chỉ có Tô Thư Nghi.

Đến tận bây giờ cô ta còn nhớ rõ vẻ mặt ngọt ngào của Tô Thư Nghi khi nhận được điện thoại của Cố Gia Huy trong vài lần ngẫu nhiên cô tới nhà họ Lâm.

Cô ta cũng không quên được vài lần mình tới đại học Z nhìn lén Cố Gia Huy, thấy được dáng vẻ cưng chiều của anh ta dành cho Tô Thư Nghi.

Cô ta thừa nhận, mình ghen tị.

Cô ta lại đi ghen tị với một đứa con riêng ngoài giá thú không thể nhập nơi thanh nhã như Tô Thư Nghi!
 
Chương 76


CHƯƠNG 76

Tuy rằng cô ta ghét Tô Thư Nghi từ nhỏ rồi, nhưng trước kia loại cảm giác chán ghét này mang theo chút khinh thường, bởi vì cô ta chưa bao giờ cảm thấy Tô Thư Nghi có cái gì có thể so được với mình.

Vậy mà, cô ta chẳng bao giờ ngờ được có ngày mình lại đi ghen tị với Tô Thư Nghi.

Chuyện này khiến cô ta thật sự bắt đầu hận Tô Thư Nghi!

Thế nên cô ta mới lập mưu dàn xếp chuyện hai năm trước. Cô ta muốn Cố Gia Huy không bao giờ thích nổi đứa con gái riêng dơ bẩn này nữa!

Cô ta luôn cho rằng mình đã thành công rồi, Cố Gia Huy chia tay với Tô Thư Nghi, cũng đã trở lại nhà họ Cố, đi du học Mỹ như một công tử bình thường. Cô ta cũng thành công gặp anh ta ở bên đó, yêu nhau, rồi thậm chí còn đính hôn.

Mọi chuyện đều đi theo hướng mà cô ta muốn. Nhưng ngay khi bọn họ trở lại thành phố S, tất cả đều thay đổi.

Cố Gia Huy lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của Tô Thư Nghi. Rốt cuộc là trùng hợp hay do Cố Gia Huy cố ý?

Sau đó hai người gặp lại vài lần, còn cả chuyến công tác lần đó nữa, đều khiến cô ta sợ hãi vô cùng.

Vậy nên, cô ta chỉ có thể rút ra lá bài chưa lật của mình.

Tô Thư Nghi, tôi nhất định phải cắt đứt mọi khả năng giữa chị và Cố Gia Huy!

Thứ hai, Tô Thư Nghi rời giường, đang chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng lại bất ngờ nhận được điện thoại của bệnh viện.

“Cái gì?” Tô Thư Nghi dừng bước trước cầu thang: “Ba mươi triệu? Cần trong mấy ngày này ư? Không không không, không phải tôi không giao nổi, bác sĩ cứ dùng thuốc luôn đi, hôm nay tôi sẽ tới trả tiền.”

Tô Thư Nghi ngắt máy, âm thầm thở dài.

Từ ngày bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt đẹp đều đổi sang dùng thuốc nhập khẩu, đa số loại thuốc bảo hiểm đều không trả được, cô cảm thấy ngày càng quá sức.

Nhưng đây là mạng sống của mẹ, cô không thể không quản, chỉ có thể cắn răng gọi cho bộ phận nhân sự.

“Ngại quá, tôi lại muốn ứng tiền lương.” Chính bản thân Tô Thư Nghi nói ra cũng xấu hổ: “Nhưng bên chỗ mẹ tôi… vâng, tôi hiểu mà, tôi chờ tin của cô.”

Sau khi cúp máy, Tô Thư Nghi lại thầm thở dài, đi đến nhà ăn.

Trong nhà ăn, Cố Mặc Ngôn đang ăn cháo, thấy Tô Thư Nghi liền thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”

Tô Thư Nghi đoán được chắc anh nhìn thấy cô đứng ở đầu cầu thang gọi điện thoại, nhưng lại không biết nói ra thế nào, chỉ đành nói: “À, chuyện công ty thôi, không có gì quan trọng đâu.”

Không phải Tô Thư Nghi cố ý muốn gạt Cố Mặc Ngôn chuyện của mẹ mình, chỉ là cô thật sự không biết nên nói thế nào.

Nói mẹ bệnh nặng trên giường, cần tiền chạy chữa sao?

Nghe thế nào cũng như đang vươn tay vòi tiền Cố Mặc Ngôn.

Tuy hai người là vợ chồng, tuy cô đã sinh ra chút ỷ lại và thân cận với Cố Mặc Ngôn. Nhưng cô thật sự không cách nào yếu thế cầu xin người khác.

Có lẽ là thói quen từ nhỏ rồi. Mẹ cô luôn dạy dù mọi người cười cô không có ba, chê cô là con ngoài giá thú khó nhập nơi thanh nhã thì cô cũng không được yếu thế, không thể để người ta thấy mình xấu mặt.

Cố Mặc Ngôn thấy ánh mắt Tô Thư Nghi né tránh thì lặng đi một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
 
Chương 77


CHƯƠNG 77

Sao anh có thể không biết chuyện của mẹ cô được.

Chẳng qua, anh không muốn chủ động đề nghị giúp đỡ. Anh cảm nhận được sự mẫn cảm và quật cường của cô, anh sợ ảnh hưởng đến chút tin tưởng yếu ớt mà hai người vất vả lắm mới vun đắp lên.

Cứ để mọi chuyện từ từ thôi, đừng nên dọa sợ cô ấy.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt tràn đầy tâm sự, Cố Mặc Ngôn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng.

Anh thật sự không ngờ được, bản thân anh chinh phạt quả quyết trên thương trường chưa từng do dự, vậy mà lại vì Tô Thư Nghi mà trở nên lo trước lo sau như mấy bà mẹ thế này.

“Ăn cơm đi.” Cuối cùng anh vẫn chỉ thản nhiên nói: “Ăn xong tôi đưa em đến trạm.”

Tô Thư Nghi gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Mặc Ngôn không cưỡng ép đưa cô tới dưới công ty.

Như vậy có phải chứng minh anh đã bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ rồi không?

Tô Thư Nghi ngồi cao tốc đến tòa soạn, còn chưa ngồi xuống đã nghe thư ký nói Cố Gia Huy tìm cô.

Đáy lòng Tô Thư Nghi trầm xuống.

Từ khi trở lại từ thành phố Q, Cố Gia Huy đã không còn chèn ép cô nữa. Lần này lại gọi cô vào gặp là có việc gì đây?

Cô nghi ngờ bước vào văn phòng Cố Gia Huy.

“Tổng biên tập tìm tôi có chuyện gì?”

“Tô Thư Nghi.” Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt lạnh băng, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô lại muốn ứng lương tháng này?”

Lòng Tô Thư Nghi trầm xuống: “Phải, tôi cần dùng tiền.”

“Dùng tiền?” Cố Gia Huy cười mỉa: “Dùng làm gì?”

Tay Tô Thư Nghi run lên, giọng nói cũng vô thức lạnh xuống: “Đây đều là việc của phòng tài vụ cơ mà, tổng biên tập quản rộng quá thì phải?”

“Sao? Dùng vào việc gì xấu hổ không thể nói cho người khác à?” Thấy Tô Thư Nghi không trả lời, Cố Gia Huy càng thêm châm chọc.

Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, trề môi nói: “Muốn mua một cái túi xách, dạo này mới ra mẫu mới, bản giới hạn số lượng. Nếu không ứng trước lương thì không kịp mất.”

Nếu Cố Gia Huy đã nhận định cô chính là hạng phụ nữ hám giàu thì cứ mặc anh ta nghĩ vậy đi.

Dù sao cô cũng không còn thiết tha gì.

Nghe Tô Thư Nghi hờ hững nói như vậy, Cố Gia Huy không nhịn được mà siết chặt tay lại, sau đó cười mỉa: “Sao thế? Chỉ là một cái túi xách thôi mà! Đám đàn ông của cô không chịu mua cho cô à?”

Đám đàn ông?

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Thư Nghi cảm thấy mình thật sự đã bị luyện tới cảnh giới cứng rắn không thể xâm phạm luôn rồi, Cố Gia Huy nói cô như vậy mà cô chỉ hoàn toàn chết lặng.

“Tô Thư Nghi, sao cô không nói gì.” Cố Gia Huy chợt đứng dậy, giọng nói thoáng cao lên: “Tôi đang hỏi cô đấy? Đám đàn ông của cô đâu? Hay là bọn họ chơi chán rồi nên phủi mông chạy lấy người?”

Tô Thư Nghi cũng đã sắp sửa không chịu được nữa, cô cau mày.

Cố Gia Huy lại uống nhầm thuốc gì mà hôm nay tự nhiên phát bệnh thế?

“Tổng biên tập, nếu không thể ứng trước lương thì thôi.” Tô Thư Nghi không còn kiên nhẫn nữa: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
 
Chương 78


CHƯƠNG 78

Tô Thư Nghi định xoay người rời đi, ai ngờ Cố Gia Huy lại chợt đứng lên, cầm thứ gì đó trong tay ném thẳng vào mặt Tô Thư Nghi!

“Tô Thư Nghi, cô có thể giải thích cho tôi những thứ này là gì không hả!”

Tô Thư Nghi sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía mấy thứ trượt từ trên mặt xuống, mặt mày lập tức tái nhợt, cả người không nhịn được mà run bần bật.

Là mấy tấm ảnh, đều mơ hồ không rõ ràng, rõ ràng là chụp trộm, nhưng vẫn nhìn ra được người trên ảnh.

Là cô.

Cô đang nằm ở trên giường, quần áo xộc xệch, mặt mũi ửng hồng.

Tuy rằng chụp rất mờ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là đang làm gì.

Đầu óc Tô Thư Nghi nổ mạnh.

Cô có thể lập tức nhận ra những bức ảnh này được chụp từ khi nào… là hai năm trước.

“Anh lấy mấy tấm ảnh này từ đâu?”

Tô Thư Nghi nắm chặt mấy bức ảnh, nhìn đăm đăm Cố Gia Huy, giọng nói bén nhọn.

Chuyện hai năm trước chính là ác mộng của Tô Thư Nghi.

Nhưng đã trôi qua lâu vậy rồi, cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều đã qua.

Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được, lại có người chụp ảnh cô khi đó!

Nếu là vậy, chuyện năm đó cứ như biến thành vết sẹo không thể xóa nhòa, là vết nhơ cả đời cô không tài nào trốn thoát!

“Tô Thư Nghi, cô sợ rồi à?” Cố Gia Huy nhìn khuôn mặt tái mét của Tô Thư Nghi mà không kiềm được cười khẩy, nói tiếp: “Bây giờ cô biết sợ rồi sao lúc trước còn làm chuyện bẩn thỉu như thế!”

Lúc này Tô Thư Nghi đang rơi vào trạng thái cảm xúc rất kích động. Sự sỉ nhục của Cố Gia Huy chỉ khiến cô cảm thấy muộn phiền.

“Cố Gia Huy, tôi không có quan hệ gì với anh hết. Anh đừng quản chuyện của tôi.” Giọng nói Tô Thư Nghi lạnh buốt xương: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết những tấm ảnh này từ đâu ra? Ai chụp? Ai đưa cho anh!”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, trái tim Cố Gia Huy bất giác thắt lại. Nhưng khi liếc mắt đến những bức ảnh lõa lồ ấy, cơn tức giận trong lòng anh ta lại dâng lên.

“Ai chụp à? Không phải trong lòng cô tự biết rõ nhất hay sao? Sao còn hỏi tôi!” Cố Gia Huy châm chọc nhìn Tô Thư Nghi, trong đáy mắt không hề có ý tốt: “Hay là cô chơi bời nhiều lần quá nên chính bản thân cô cũng không nhớ là lần nào, là người đàn ông nào chụp cho cô nữa?”

Cơ thể Tô Thư Nghi mất khống chế mà run rẩy.

Rõ ràng Cố Gia Huy không nhận ra đây là ảnh từ hai năm trước.

Cũng phải thôi, hai năm qua Tô Thư Nghi vẫn để tóc dài nên quả thực không nhận ra được điều gì khác biệt.

Cho nên đối với một Cố Gia Huy hiểu lầm Tô Thư Nghi đâm sâu bén rễ thì đương nhiên sẽ cho rằng những bức ảnh này mới được chụp gần đây, hơn nữa còn do người đàn ông nào đó chụp lại.

Tô Thư Nghi cắn môi. Cô biết sẽ không nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ tên điên Cố Gia Huy này nên cũng không muốn nói thêm nhiều với anh ta nữa, cô bèn quay đầu bỏ đi.

“Tô Thư Nghi, cô đứng lại cho tôi!”

Tiếng quát đầy tức giận của Cố Gia Huy vang lên sau lưng Tô Thư Nghi nhưng cô không hề quay đầu lại. Cô xông thẳng ra khỏi phòng làm việc.
 
Chương 79


CHƯƠNG 79

Bước ra khỏi phòng làm việc, Tô Thư Nghi không để tâm tới ánh mắt khác lạ của mọi người ngoài cửa, chỉ chạy một mạch đến phòng vệ sinh.

Đóng cánh cửa ngăn cách, Tô Thư Nghi ngồi thẫn thờ trên nắp capo, thở hồng hộc.

Ảnh!

Những tấm ảnh đó!

Rốt cuộc là ai đã chụp những tấm ảnh đó, còn đưa chúng cho Cố Gia Huy nữa? Lẽ nào là người đã hãm hại cô năm đó ư?

Nhưng rốt cuộc mục đích của họ là gì? Đã hai năm trôi qua rồi, khi đó họ hủy hoại hết danh tiếng của cô còn chưa đủ, bây giờ bỗng nhiên lại lôi ảnh ra.

Tô Thư Nghi ở bên này tuyệt vọng suy sụp, Cố Gia Huy ở bên kia cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao.

Anh ta tức giận ngồi xuống ghế sofa, nới lỏng cà vạt khiến anh ta cảm thấy nghẹt thở.

Anh ta còn nhớ hai năm trước từng nhận được ảnh giường chiếu của Tô Thư Nghi qua điện thoại, nên mới khiến anh ta không thể không tin rằng cô đã phản bội mình.

Nhưng anh ta không thể ngờ được rằng đã hai năm qua rồi, anh ta tưởng rằng mình đã hoàn toàn không còn để ý tới người phụ nữ không biết xấu hổ này nữ. Nhưng lúc này vừa nhìn thấy ảnh của cô, anh ta vẫn cảm thấy phẫn nộ đến thế!

Lại là ảnh mới với người đàn ông khác à? Người đàn ông lần này là ai? Là Cố Mặc Ngôn hay là người đàn ông khác?

Cố Gia Huy cảm giác như lồ ng ngực mình bí bách như muốn bùng nổ. Nếu không làm gì đó, anh ta thực sự sợ mình sẽ phát điên lên mất!

Anh ta vồ lấy điện thoại, ấn gọi một dãy số.

Điện thoại kết nối. Cố Gia Huy miễn cưỡng ép mình nở nụ cười giả tạo.

“Chú út à? Là cháu Gia Huy đây. Từ lúc cháu về tới giờ còn chưa gặp chú nhỉ? Vâng, bữa tiệc gia đình lần trước chú có việc nên đi trước. Ừm, hôm nay cháu có việc đi ngang qua công ty chú, hay là chú uống với cháu tách cà phê nhé?”

Nửa tiếng sau, ở quán cà phê dưới chân tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn bên bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu u ám nhìn phong bì thư đặt ở bên, hỏi: “Gia Huy, đây là cái gì?”

Cố Gia Huy ngồi cứng ngắc phía đối diện. Rõ ràng anh ta đang thu mình vì bị khí thế của Cố Mặc Ngôn lấn át, nhưng vẫn cố không tỏ ra biểu cảm, trả lời: “Có mấy thứ, cháu cảm thấy chú út nên biết.”

“Chuyện gì?” Cố Mặc Ngôn gằn giọng hỏi. Anh không tò mò muốn biết thứ gì trong phong bì mà chỉ hỏi thêm một câu.

Cố Gia Huy không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành trả lời mơ hồ: “Cháu nghe nói gần đây chú út có một người phụ nữ?”

Anh ta muốn nhắc đến chuyện này thật nhẹ nhõm, nhưng thực sự anh ta rất bất ngờ lúc mới biết chuyện.

Bởi vì anh ta hiểu rõ trước giờ Cố Mặc Ngôn không để ý tới phụ nữ. Người ba Cố Thành Vũ của anh ta thậm chí còn nghi ngờ vụ tai nạn xe mười năm trước phải chăng không chỉ khiến đôi chân Cố Mặc Ngôn tàn phế mà còn khiến anh mất đi năng lực đàn ông.

 
 
Chương 80


CHƯƠNG 80

Mãi cho đến khi gần đây Cố Mặc Ngôn kết hôn. Nhưng điều khiến Cố Gia Huy ngạc nhiên là Cố Mặc Ngôn lại có quan hệ với người phụ nữ như Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn nghe Cố Gia Huy nói vậy, đôi mày kiếm hơi nhướng lên: “Cậu cũng hiểu rõ chuyện của tôi quá nhỉ.”

Một câu nói vô thưởng vô phạt nhưng rõ ràng giọng điệu của anh đã lạnh đi vài phần. Cố Gia Huy cảm thấy áp bức vô hình, thậm chí còn cảm thấy như mồ hôi úa ra trên trán.

“Cũng chỉ tình cờ thôi.” Cố Gia Huy nhếch miệng cười: “Lần trước đối tác làm ăn của cháu ở thành phố Q, chính là tổng biên tập Hoàng đấy. Ông ta không may mạo phạm đến người phụ nữ của chú nên sau đó có kể lại với cháu.”

Không nhắc đến chuyện ở thành phố Q thì thôi, vừa nhắc tới đó, ánh mắt Cố Mặc Ngôn càng trở nên lạnh lẽo: “Rồi sao?”

Lúc này, Cố Mặc Ngôn đã nhận ra mục đích Cố Gia Huy đến tìm mình là vì Tô Thư Nghi.

Trước giờ Cố Mặc Ngôn không cố ý muốn giấu giếm Cố Gia Huy mối quan hệ của anh với Tô Thư Nghi. Nhưng có vẻ như Cố Gia Huy vẫn hiểu lầm cho rằng Tô Thư Nghi là người phụ nữ mà anh bao nuôi bên ngoài.

“Thì…” Lúc này Cố Gia Huy đã toát mồ hôi lạnh rồi, nhưng vẫn cứ cố gồng mình nói: “Bởi vì người phụ nữ kia vừa hay làm việc ở tòa soạn của chúng cháu nên đúng lúc có chút tin tức cháu cảm thấy chú nên biết.”

Nói xong, anh ta đánh mắt nhìn phong bì thư đặt trên bàn.

Thì ra thứ bên trong phong bì có liên quan tới Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn cân nhắc, cuối cùng vẫn vươn tay mở phong bì thư.

Nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong phong bì, cảm xúc ẩn trong mắt Cố Mặc Ngôn bỗng nhiên lướt qua tia tàn nhẫn!

Cố Gia Huy vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Mặc Ngôn nên bắt được biến hóa cực nhỏ ấy trong ánh mắt anh. Anh ta thầm nhủ quả nhiên là thế.

Mặc dù Tô Thư Nghi chỉ là người phụ nữ bên ngoài nhưng rõ ràng Cố Mặc Ngôn vẫn để tâm tới cô. Nếu không phải vậy, trước kia anh đã không đối phó với tổng biên tập Hoàng như thế.

Nhắc đến mới thấy người phụ nữ Tô Thư Nghi này đúng là quá tài giỏi. Năm đó cô có thể khiến anh ta mê mẩn đến hôn siêu phách lạc. Bây giờ lại có tài lừa cho chú út không gần phụ nữ của anh ta phải quay vòng vòng.

Nhưng đợi hôm nay xé toang lớp mặt thật của cô ta ra rồi, để xem cô ta còn diễn thế nào được nữa!

Cố Gia Huy âm thầm nghĩ muốn trả thù, nhưng anh ta không chịu thừa nhận ở nơi nào đó trong trái tim mình chỉ đang không muốn nhìn thấy Tô Thư Nghi tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Cố Mặc Ngôn thôi.

Bốp!

Cố Mặc Ngôn xem hết thứ trong phong thư liền buông tay, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: “Cậu có bật lửa không?”

Cố Gia Huy thần người. Bật lửa? Anh ta nhớ chú út không hút thuốc không uống rượu cơ mà.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang một chiếc bật lửa đến.

Trước khi Cố Gia Huy kịp hiểu ra chuyện gì, Cố Mặc Ngôn đã bật bật lửa tanh tách, châm lửa đốt phong thư

“Chú út, chú đang làm gì thế!”

Cố Gia Huy bất ngờ, nhưng vừa lên tiếng đã bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo như băng của Cố Mặc Ngôn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom