Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 580


CHƯƠNG 580

Dương Tùng Đức vấn luôn đứng chờ cạnh xe nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm Tô Thư Nghi đi ra, vòng ra sau xe mở cửa ghế sau. Cố Mặc Ngôn thả Tô Thư Nghỉ vào ghế sau xe, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Về nhà.” Sau khi ngồi yên, mặt Cố Mặc Ngôn không biểu cảm nói hai từ với Dương Tùng Đức. Tô Thư Nghi thì vừa lên xe đã quay đầu ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Cố Mặc Ngôn lấy một cái.

Cảm nhận áp suất thấp quanh quẩn giữa hai người ở ghế sau xe, Dương Tùng Đức thức thời không nói câu nào, thật ra là anh †a không dám. Trong bầu không khí im ắng, xe nhanh chóng lái về phía biệt thự.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi về đến nhà, xe vừa mới dừng lại, Tô Thư Nghi đã mở cửa xuống xe đầu tiên, đi thẳng vào nhà. Cố Mặc ngôn thấy thế cũng nhanh chóng xuống xe, bám sát theo Tô Thư Nghi.

Không hề dừng lại, Tô Thư Nghỉ đi luôn lên phòng ngủ trên tầng hai.

Mới vào vào phòng ngủ, Tô Thư Nghi đã lập tức đóng cửa lại, muốn khoá trái, nhưng Cố Mặc Ngôn bám sát theo không cho cô cơ hội này, anh đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi vào, Tô Thư Nghỉ xoay người đi về phía tủ quần áo, cầm một quần áo để thay rồi đi về phía cửa.

Lúc Tô Thư Nghỉ đi ngang qua Cố Mặc Ngôn, anh cản cô lại: “Thư Nghỉ, chúng ta nói chuyện đi.”

“Không có gì để nói cả.” Tô Thư Nghỉ vòng qua Cố Mặc Ngôn: “Tránh ra, em muốn đi tăm.

Kéo Tô Thư Nghỉ đến, đôi tay Cố Mặc Ngôn kìm chặt cánh tay cô: “Thư Nghỉ, em đừng giận, chúng ta nói về chuyện Thu Uyển đã”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nhắc đến tên Trình Thu Uyển, lửa giận Tô Thư Nghỉ vẫn luôn đè nén lập tức bùng nổ, cô quát lớn với Cố Mặc Ngôn: “Em không có gì để nói cả! Nếu anh đã không tin em thì còn nói gì với em nữa, em muốn đi tắm, anh buông rat”

“Thư Nghi, em có thể đừng kích động thế được không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã được không? Em đừng để cảm xúc chỉ phối như vậy được không?”

“Không được! Em với anh không có gì để nói cả. Em nói em muốn đi tắm, anh tránh rai”

“Được rồi.” Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ tức giận với mình, lửa giận của Cố Mặc Ngôn cũng bốc lên: ‘Muốn đi tắm đúng không? Vậy chúng ta tắm chung!” Nói xong, Cố Mặc Ngôn kéo Tô Thư Nghi về phía phòng tắm.

“Cố Mặc Ngôn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô hơi suy sụp hất Cố Mặc Ngôn ra, Tô Thư Nghi lớn tiếng gào khóc.

Cố Mặc Ngôn túm lấy Tô Thư Nghi ném mạnh lên giường, anh đè lên, hôn lên đôi mắt còn đang rơi nước mắt của Tô Thư Nghi.

“Anh buông em ra!” Lúc này trong lòng Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ và giận dữ, điên cuồng giấy giụa dưới người Cố Mặc Ngôn: ‘Buông em ra, anh có nghe thấy không? Cố Mặc Ngôn anh là… Ưm…

Những lời măng mỏ chưa kịp nói ra đã bị Cố Mặc Ngôn nuốt vào miệng, đè chặt lên cơ thể Tô Thư Nghi, anh hôn cô mãnh liệt, không cho cô cơ hội nói chuyện.

Cái lưỡi mạnh mẽ càn quét trong miệng Tô Thư Nghị, nhìn thấy cô liên tục giấy giụa, Cố Mặc Ngôn lại nhớ đến Tô Thư Nghi nở nụ cười với Trình Nam Quyền trong bệnh viện, sao cô có thể cười như vậy với người đàn ông khác chứ?

Cơn ghen trong lòng dâng lên từng đợt, Cố Mặc Ngôn khiến nụ hôn này càng sâu hơn, †ay cũng luồn vào trong quần áo Tô Thư Nghi, không ngừng di chuyển trên lưng CÓ)…

Tô Thư Nghỉ hao hết sức lực dần từ bỏ giấy giụa, để mặc Cố Mặc Ngôn làm bừa trên người cô. Hành vi mọi khi cảm thấy rất thân mật, bây giờ cô lại cảm thấy như đang bị sỉ nhục, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Không phát hiện ra điểm khác thường của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hôn xuống, để lại mấy vết đỏ trên người Tô Thư Nghi.
 
Chương 581


CHƯƠNG 581

Mười ngón tay đan vào nhau, Cố Mặc Ngon đưa hai tay Tô Thư Nghỉ lên đỉnh đầu, lại vô tình phát hiện một vết máu đỏ tươi.

Tất cả động tác lập tức dừng lại, Cố Mặc Ngôn thấy lòng bàn tay trái của Tô Thư Nghỉ đầy máu.

Lúc trước khi bị đám người đẩy ngã ở quán cà phê, tay Tô Thư Nghi bị mặt đất mài xước da, tuy đã đóng vảy lâu rồi, nhưng vừa nấy trong lúc giấy giụa cô lại làm bung vảy, lúc này đang bị chảy máu.

Bị vết máu này làm cho bừng tỉnh, Cố Mặc Ngôn lùi người ra và nhìn Tô Thư Nghi ở dưới thân mình.

Chỉ nhìn thấy hầu hết quần áo của cô đã bị anh xé toạc, trên làn da lộ ra chi chít những vết do bản thân vừa để lại; gò má sưng tấy vì cái tát của Tô Ninh Kiều giờ đây giàn giụa nước mắt; hai mắt nhắm chặt lại và khẽ run lên, chốc chốc lại có vài giọt nước mắt rơi xuống…

Cố Mặc Ngôn năm chặt hai tay, không ngừng tự mắng bản thân mình, tại sao vừa rồi anh không nhận ra trên người Tô Thư Nghỉ đã có nhiều vết thương như thế này chứ! Vừa rồi anh còn đối xử với cô vô cùng khốn nạn… đứng dậy khỏi người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vội vàng đi tìm hộp thuốc.

Cảm nhận được việc Cố Mặc Ngôn rời đi, Tô Thư Nghi từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng mù mịt, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Cô tự chế nhạo bản thân mình.

Vất vả gượng dậy từ trên giường, Tô Thư Nghi cảm thấy khắp người vô cùng đau nhức. Xuống giường nhặt quần áo vừa rồi bị Cố Mặc Ngôn vứt xuống, Tô Thư Nghi thân thờ đi về phía phòng tắm.

Mở vòi tắm, sau khi dòng nước ấm nóng làm cả người cô ướt đầm, Tô Thư Nghi mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Để làn nước nóng rửa sạch nước mắt và vết thương của bản thân, Tô Thư Nghỉ ngồi trên sàn nhà khóc lóc thảm thiết, cô không biết tại sao cô và Cố Mặc Ngôn lại thành ra như thế này? Rõ ràng trước đây hai người rất yêu nhau mà.

Cố Mặc Ngôn tìm thấy hộp thuốc và trở về phòng ngủ, nhưng anh không thấy Tô Thư Nghỉ đâu, khi anh đang lo lắng không biết Tô Thư Nghi đã đi đâu thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại từ phía phòng tắm.

Cố Mặc Ngôn lo lắng ôm hộp thuốc đi về phía phòng tắm, đang định mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tô Thư Nghi xen lần với tiếng nước chảy.

Chậm rãi rút cánh tay đang giang ra lại, Cố Mặc Ngôn ngây ngốc đứng bên ngoài phòng tắm, không biết lúc này mình có nên đi vào hay không. Nghe tiếng nức nở của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp lại, vô cùng đau đớn.

Nghĩ rằng bây giờ Tô Thư Nghi chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mình, Cố Mặc Ngôn từ từ trở vê phòng ngủ, sau khi lấy thuốc ra đặt ở đầu giường để đảm bảo Tô Thư Nghi có thể dễ dàng nhìn thấy thì đứng dậy đi về phòng khách.

Tô Thư Nghi ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Mặc Ngôn không ở trong phòng ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô không biết nên đối mặt với Cố Mặc Ngôn như thế nào, tạm thời bản thân cô cũng không muốn gặp anh.

Mệt mỏi ngồi xuống bên giường, Tô Thư Nghi nhìn thấy thuốc và băng gạc Cố Mặc Ngôn đặt ở đầu giường. Tô Thư Nghi chỉ nhìn chứ không cầm lên, sau đó thẫn thờ một hồi lâu.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghỉ thức dậy từ rất sớm, khi xuống nhà dùng bữa thì không thấy Cố Mặc Ngôn đâu, cũng không biết anh đã đi đâu rồi, hay là anh vẫn chưa dậy.

Nhưng không gặp cũng tốt, nếu không cũng chỉ có sự ngại ngùng.

Không có tâm trạng dùng bữa sáng, Tô Thư Nghỉ vội vàng uống một cốc sữa bò rồi ra khỏi nhà và đi làm.

Đồng nghiệp ở tòa soạn vừa nhìn thấy cô tới thì đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, đại khái Tô Thư Nghi cũng có thể đoán ra được nguyên nhân, mười phần thì có tám chín phần là vì sự cố video ngày hôm qua.
 
Chương 582


CHƯƠNG 582

Biết rằng cho dù có giải thích như thế nào thì cũng không có tác dụng nên Tô Thư Nghỉ cũng chẳng để ý đến những ánh mắt hàm chứa ý đồ rõ rệt đó, cô đi thảng tới chỗ của mình và ngồi xuống. Mọi người sẽ chỉ tin vào những gì họ tận mắt nhìn thấy, cũng giống như Cố Mặc Ngôn và Tô Ninh Kiều vậy, nhưng họ không hề biết rằng đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.

Nhưng cô mặc kệ không có nghĩa là người khác sẽ không nói. Người trong văn phòng không hề né tránh sự hiện diện của Tô Thư Nghi, họ xôn xao bàn tán về sự việc xảy ra vào ngày hôm qua, không những không nói nhỏ mà ngược lại còn cố tình nói to lên, dường như đang cố ý để cho Tô Thư Nghi nghe thấy.

“Cô nói xem, trước đây đúng là không nhận ra mà, sao cô ta có thể làm ra việc như thế được chứ, chẳng phải bình thường giả vờ dịu dàng lắm sao?”

“Ai mà biết được chứ, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.”

“Tôi thấy ấy à, cái này gọi là cuống quá làm liều, e là biết rằng vị trí mợ Cố của mình sắp không giữ được nữa nên mới muốn nhanh chóng loại bỏ những chướng ngại vật làm ảnh hưởng tới mình.”

“Cũng đúng, nếu tôi là Cố Mặc Ngôn thì tôi cũng chọn Trình Thu Uyển. Nhưng mà sao cô ta lại nghĩ ra cách hủy hoại khuôn mặt của Trình Thu Uyển được nhỉ!”

“Đúng thế, chỉ là không ngờ trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc, vừa hay bị người khác nhìn thấy rồi quay lại, còn đăng lên mạng nữa chứ, bây giờ cả thế giới đều biết cô ta là người như thế nào rồi, tôi thấy Cố Mặc Ngôn sẽ càng không cần cô ta Những người này vừa nói vừa liếc nhìn Tô Thư Nghị, sợ rằng Tô Thư Nghỉ không biết người họ đang nói tới chính là cô.

Nghe những lời bàn tán của bọn họ, Tô Thư Nghi năm chặt cây bút trong tay, sự không cam lòng ngập tràn trong ánh mắt.

Về mưu mô, cô không bằng Trình Thu Uyển, nhưng có một ngày cô sẽ ném bằng chứng ra trước mặt những người này, để bọn họ phải ngậm miệng lại, để bọn họ nhìn thấy Trình Thu Uyển mà bọn họ đang bảo vệ lúc này là một người xấu xí tới mức nào.

“Đủ rồi, không biết là trong giờ làm việc không được buôn chuyện à? Muốn về nhà hết rồi đúng không? Tập trung làm việc đi!”

Qua cánh cửa phòng làm việc, Cố Gia Huy nghe thấy hết những lời bàn tán của đám người đó nên bước ra nghiêm nghị nói.

Thấy tổng biên tập tức giận, mọi người cũng giữ im lặng. Thấy họ không còn bán tán nữa, Cố Gia Huy quay lại nói với Tô Thư Nghỉ: “Còn nữa, Tô Thư Nghỉ, em qua đây một lát.”

Mặc dù không biết Cố Gia Huy tìm mình làm gì, nhưng Tô Thư Nghi vẫn đi theo Cố Gia Huy tới phòng làm việc của anh ta, cô thực sự không muốn đối diện với đám người ngoài kia.

Cố Gia Huy bảo Tô Thư Nghỉ ngồi xuống ghế, sau đó anh ta cũng ngồi xuống đối diện cô.

“Thư Nghi, em vấn ổn đúng không?” Không giống với giọng nói nghiêm nghị ban nấy, Cố Gia Huy dịu dàng hỏi Tô Thư Nghi, sự quan tâm của anh không thể diễn tả bằng lời.

Tô Thư Nghi không trả lời, cô cũng không biết mình nên nói gì. Cô thực sự không thể kìm lòng nói ra mấy chữ như “Tôi rất ổn

“Thư Nghỉ, anh đã biết chuyện ở trên mạng rồi, anh tin em sẽ không làm ra chuyện như thế, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, đúng không?” Cố Gia Huy nhẹ nhàng hỏi.

“Gia Huy, cảm ơn anh.” Nghe thấy ngoài Trình Nam Quyền ra vẫn còn có người băng lòng tin mình, Tô Thư Nghi không thể nói răng cô không cảm động: “Cảm ơn anh đã bằng lòng tin tưởng tôi.”

“Đương nhiên là anh tin em rồi.” Cố Gia Huy tỏ ra đương nhiên, sau đó lại cẩn thận hỏi han: “Chỉ là, Cố Mặc Ngôn có tin em không?”

Tô Thư Nghỉ nghe vậy thì cúi đầu không nói gì. Thực ra Cố Gia Huy cũng có thể đoán ra được đại khái, video quay rõ ràng như vậy, lúc trước Cố Mặc Ngôn còn thích Trình Thu Uyển như thế thì e rằng sẽ không tin Tô Thư Nghi.
 
Chương 583


CHƯƠNG 583

“Thư Nghi, ngày trước anh cũng đã thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển yêu nhau, tình cảm giữa hai người họ thực sự rất tốt.

Bây giờ Trình Thu Uyển quay về rồi, lòng Cố Mặc Ngôn có chút dao động cũng là điều bình thường.” Cố Gia Huy đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Thư Nghi, ngồi xuống năm lấy tay cô.

“Nhưng, Thư Nghỉ à, nếu như Cố Mặc Ngôn thực sự rất yêu em thì anh ta sẽ không vì cô ta mà không tin em. Anh ta nghi ngờ em thì chỉ có thể chứng minh rằng trong lòng anh ta vẫn có Trình Thu Uyển.”

Tô Thư Nghỉ hơi dùng sức, muốn rút bàn tay đang bị Cố Gia Huy nắm ra, nhưng anh †a càng năm chặt hơn, vẻ mặt cũng bắt đầu có chút kích động: “Thư Nghị, bây giờ Lâm Bảo Châu cũng đã không còn nữa, chúng ta lại ở bên nhau đi, anh tuyệt đối sẽ không không tin tưởng em giống như trước đây nữa, anh…”

“Gia Huy!” Tô Thư Nghỉ hét lên cắt ngang lời Cố Gia Huy, đồng thời gạt mạnh tay Cố Gia Huy ra và đứng bật dậy. Bầu không khí giữa hai người bông dưng có chút ngại ngùng.

Thấy Tô Thư Nghi nổi giận, Cố Gia Huy cũng bình tĩnh lại. Bây giờ Tô Thư Nghi vừa trải qua chuyện như thế mà anh ta lại đưa ra yêu cầu mong cô ở bên anh ta như xưa thì đúng là có hơi vội vàng.

“Thư Nghị, xin lỗi, vừa rồi anh không nghĩ nhiều như vậy, nếu như em không thích những lời này thì sau này anh sẽ không nói như vậy nữa.”

Thấy Cố Gia Huy nhẹ nhàng xin lỗi mình, Tô Thư Nghi cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều, Cố Gia Huy ngày trước chắc chăn sẽ không nhỏ nhẹ nói chuyện với cô như thế này.

Cố Gia Huy cũng đã xin lỗi mình rồi, Tô Thư Nghi cũng không tức giận nữa. Cô lại ngồi xuống và hỏi sang chuyện khác: “Đám tang của Lâm Bảo Châu tổ chức vào ngày nào?”

“Vào chủ nhật tuần này.” Thấy Tô Thư Nghi không còn tức giận nữa, Gố Gia Huy cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra vẫn phải từ từ mà tới: “Em sẽ đến dự đám tang sao?”

“Ừm”” Tô Thư Nghi gật đầu: ‘Dù sao cô ta cũng là em gái tôi.”

“Được, anh sẽ sắp xếp.”

“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt cảm động, anh ta vẫn luôn giúp đỡ sắp xếp chuyện của Lâm Bảo Châu, mấy ngày này chắc chắn vô cùng bận rộn.

“Không cần đâu, đây là việc anh nên làm mà.” Đối diện với ánh mắt cảm động của Tô Thư Nghị, trong mắt Cố Gia Huy ngập tràn tình cảm.

Nhận ra bầu không khí giữa hai người bây giờ có chút không đúng, Tô Thư Nghi vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Vậy em đi làm việc trước đã nhé.”

Nói xong cô khẽ gật đầu với Cố Gia Huy, sau đó vội vàng rời khỏi phòng làm việc của anh ta.

Thấy Tô Thư Nghỉ rời đi, Cố Gia Huy nở một nụ cười như đã năm chắc phần thăng “Thư Nghi, anh chắc chắn sẽ lại theo đuổi được em, trước đây anh nghĩ rằng Cố Mặc Ngôn là bến đỗ của em, nhưng bây giờ xem ra không phải là anh ta rồi.” Cố Gia Huy thì thâm.

Vừa quay lại ngồi xuống bàn làm việc, Tô Thư Nghi lại thấy xung quanh mình ồn ào. Mấy người thật là phiền phức, nói mãi không hết chuyện!

Tưởng rằng họ tiếp tục chế nhạo mình, Tô Thư Nghỉ hơi bực tức ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đi về phía mình.

Hôm nay Trình Thu Uyển mặc một chiếc váy da màu hồng, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, vết thương trên mặt đã gần lành hắn, chỉ dùng một miếng băng dán OK để dán lại.

Cô ta tới đây làm gì? Tiếng chuông báo động trong lòng Tô Thư Nghỉ vang lên. Cho dù là làm gì thì Trình Thu Uyển tới tìm mình chắc chăn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
 
Chương 584


CHƯƠNG 584

“Ôi mẹ ơi, đây là Trình Thu Uyển à? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ!”

“Người thật còn đẹp hơn trong video, tiếc là mặt lại đang bị thương mất rồi, nếu như để lại sẹo thì sao?” Người này nói xong còn tức giận liếc Tô Thư Nghi một cái, ngay cả người đẹp mà như thế này mà còn nhãn tâm hãm hại.

“Tôi lại thấy rằng như thế này càng cao quý khó với tới hơn, cũng càng hấp dẫn hơn.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tô Thư Nghi lại làm như thế rồi, nếu là tôi, đối diện với một tình địch như thế này thì cũng chẳng tự tin nổi.

“Này, mọi người nói xem, Trình Thu Uyển đến tìm Tô Thư Nghi làm gì? Chẳng lẽ là tới đánh dấu chủ quyền.”

“Có lẽ là như vậy, nhưng căn bản người ta cũng là chính cung…”

Nghe lời bàn tán của những người xung quanh, Tô Thư Nghi không khỏi cười thầm trong lòng, mọi người đều bị vẻ bề ngoài yếu đuối này của Trình Thu Uyển lừa sao?

“Cô tới đây làm gì?” Thấy Trình Thu Uyển đi tới trước mặt mình, Tô Thư Nghỉ lạnh lùng hỏi.

Nhìn lướt một vòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía này, Trình Thu Uyển cười nói: “Cô có chắc là muốn nói chuyện với tôi ở đây không?”

Tô Thư Nghi đứng dậy đi thẳng về phía phòng trà, cô cũng không muốn diễn kịch miễn phí cho người khác xem.

Tới phòng trà, Tô Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển đang đi theo và hỏi: “Bây giờ cô nói đi, cô muốn làm gì!?”

Không vội trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển quay qua quay lại trong phòng trà trước, sau đó mới chậm rãi nói: “Đây là chỗ làm của cô à, cũng chẳng ra làm sao. Cố Mặc Ngôn cũng không sợ cô làm anh ấy mất mặt à?”

“Không cần cô lo chuyện của chúng tôi.”

“Thế à? Vậy nếu như tôi cứ muốn lo thì sao?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi với vẻ mặt như mèo vờn chuột.

“Rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì?”

Không muốn dây dưa những chuyện vô bổ này với cô ta, Tô Thư Nghi nghiêm nghị hỏi.

“Ha ha” Thấy vẻ mặt tức giận của Tô Thư Nghi, Trình Thu Uyển mỉm cười đắc ý: “Vội cái gì chứ, tôi tới đương nhiên là để nhận kết quả rồi.”

Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi một cách giêu cợt và nói: “Tôi đã nói với cô từ trước rồi, mọi người sẽ không tin cô đâu, chỉ tin tôi thôi. Sao nào, tôi không có nói sai chứ?”

“Tô Thư Nghị, cái cảm giác rõ ràng bản thân cô không sai nhưng cả thế giới chẳng có ai tin cô là cảm giác thế nào vậy?

Thực sự tôi cũng khá đồng tình với cô, cô nói xem, ngay cả chồng và mẹ mình còn không băng lòng tin mình, không biết cô đã đau lòng tới mức nào nhỉ?”

“Cô tới là vì muốn nói những lời này sao?”

Cố gắng để bản thân không tức giận, Tô Thư Nghi cố giữ bình tĩnh và hỏi.

“Đúng thế, tôi tới là để nói với cô những điều này. Còn nữa, tôi tới đây thì chẳng phải người trong tòa soạn sẽ càng quan †âm cô hơn sao?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi chăm chằm với ánh mắt dữ tợn: “Tôi muốn cô ở đâu cũng không được yên ổn, đây chính là kết cục cho việc cô cướp đồ của tôi.”

Nhìn tư thế kiêu ngạo của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ thực sự muốn bước lên tát cô †a một cái, nhưng cô vấn luôn tự dặn lòng mình rằng không thể nổi giận.
 
Chương 585


CHƯƠNG 585

Tô Thư Nghi biết, hôm nay Trình Thu Uyển cố tình tới nơi làm việc của cô để kích thích cô. Một khi cô không giữ được bình tĩnh và lọt vào tâm mắt của những người bên ngoài thì không biết bọn họ sẽ bịa đặt về cô như thế nào sau lưng cô đâu.

Cố găng kiềm chế cơn giận của bản thân, Tô Thư Nghi lạnh lùng nói: ‘Nói xong chưa?

Nói xong rồi thì tôi đi đây.”

Không ngờ Tô Thư Nghỉ không giống như lần trước, bị mình khiêu khích một chút thì lập tức nổi giận, Trình Thu Uyển cười khẩy, ghé vào tai Tô Thư Nghi và nói: “Cô yên tâm, là đồ của tôi thì tôi sẽ lấy lại.” Sau khi nói xong, Trình Thu Uyển đứng thẳng người và nhìn Tô Thư Nghi một cách khiêu khích.

Nghe câu nói này của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Suy nghĩ một hồi lâu Tô Thư Nghi mới nghĩ ra, ‘Quay về quá khứ” đã từng nói với bản thân một câu gần giống như vậy: Đồ vật cũng nên quay về bên cạnh người chủ ban đầu của nó rồi.

“Cô chính là “Quay về quá khứ” ư?” Tô Thư Nghỉ chỉ tay vê phía Trình Thu Uyển, hỏi cô †a bằng giọng nói không dám tin.

“Cô mới biết à?” Trình Thu Uyển cười khẩy: “Tô Thư Nghị, tôi nên nói cô là ngây thơ hay ngu xuẩn đây?”

“Vậy nên video sinh nhật kia là do cô đăng sao?” Tô Thư Nghi không ngờ Trình Thu Uyển đã chú ý tới cô từ lâu như vậy.

Nghe Tô Thư Nghi nói, Trình Thu Uyển càng đắc ý hơn: “Không thì sao, Tô Thư Nghỉ, cô ngu thật đấy, ngu tới mức làm tôi chẳng có hứng chơi với cô nữa rồi.”

Chế nhạo Tô Thư Nghi thêm một lần nữa, Trình Thu Uyển quay người rời đi với sự kiêu ngạo.

Chỉ còn lại một mình Tô Thư Nghi trong phòng trà, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Không ngờ cô ta chính là “Quay về quá khứ”, Trình Thu Uyển nói đúng, mình thực sự quá ngu ngốc, đến tận bây giờ mới biết chuyện này, chẳng trách lại bị cô ta xoay vòng vòng như thết Không dễ dàng gì khi tan làm dưới đủ mọi ánh mắt kì lạ của đồng nghiệp, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác.

Khi về tới nhà, Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về.

Ép bản thân không nghĩ tới chuyện của Trình Thu Uyển nữa, Tô Thư Nghi đi tắm nước nóng, cơ thể mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bụng cũng bắt đầu đói cồn cào và réo lên. Cô không khỏi cười khổ, lúc này mới nghĩ tới việc hình như cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì.

Vì hôm nay dì xin nghỉ về nhà rồi, thay quần áo xong, Tô Thư Nghỉ định xuống tầng nấu một bát mì để ăn. Vừa đi được một nửa cầu thang thì thấy Cố Mặc Ngôn đang đẩy cửa đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Tô Thư Nghỉ đứng ở đó, không biết mình nên lên tầng quay lại phòng ngủ hay tiếp tục xuống tầng. Nghĩ ngợi một hồi, Tô Thư Nghỉ vẫn xuống tầng và đi về phía phòng bếp, cũng không chào Cố Mặc Ngôn.

Thấy Tô Thư Nghỉ làm ngơ mình, Cố Mặc Ngôn đứng ở cửa một lúc mới nhấc chân đi vào.

Sau khi vào nhà, Cố Mặc Ngôn đi thẳng lên phòng làm việc. Mở máy tính lên, anh muốn tiếp tục công việc của hôm nay, nhưng lại phát hiện đôi mắt lạnh lùng của Tô Thư Nghi vấn luôn phảng phất trong †âm trí anh, khiến anh không thể nào bình tĩnh được. Cố Mặc Ngôn nghĩ rằng không thể như thế này với Tô Thư Nghi mãi được nên anh đứng dậy và đi xuống tầng.

Khi đi tới cửa phòng bếp, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghỉ đang nấu mì, do dự một hồi, Cố Mặc Ngôn nói: “Thư Nghi, bụng anh hơi đói, em có thể nấu thêm giúp anh một bát mì không?”
 
Chương 586


CHƯƠNG 586

Thực sự vừa rồi Tô Thư Nghi đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng ở cửa phòng bếp, chỉ là anh cứ đứng ở đó mà không nói gì, Tô Thư Nghi cũng không biết anh muốn làm gì nên cô cứ vờ như không nhìn thấy.

Bây giờ nghe thấy Cố Mặc Ngôn yêu cầu mình nấu giúp anh một bát mì, trong lòng Tô Thư Nghi nghĩ quả nhiên là như thế.

Dì không ở nhà, cậu chủ Cố Mặc Ngôn này lại không biết tự nấu, e rằng chỉ có thể là đói bụng rồi nên vừa nấy Tô Thư Nghi đã làm phần mì cho hai người ăn.

Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng cô cũng sẽ không cố tình bỏ đói Cố Mặc Ngôn. Chỉ là sợ mất thể diện nên Tô Thư Nghi không trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn.

Thấy Tô Thư Nghi vẫn bận rộn với công việc của mình và không để ý đến anh, khuôn mặt của Cố Mặc Ngôn có hơi ngượng ngùng. Dù sao anh cũng không quá giỏi trong việc chủ động hòa giải quan hệ, Cố Mặc Ngôn ngượng ngùng đứng ở đó một lúc rồi quay người đi về phòng làm việc.

Ngồi trước bàn làm việc trong phòng, Cố Mặc Ngôn buồn bã suy nghĩ, tại sao vừa rồi mình không hỏi thêm một câu, nói không chừng Tô Thư Nghi sẽ trả lời mình, bây giờ thì còn có lý do gì để nói chuyện với Tô Thư Nghỉ nữa đâu chứ?

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn rời đi, trong lòng Tô Thư Nghỉ trong lòng lóe lên sự vui mừng, đây là lần đầu tiên cậu chủ Cố kiêu ngạo bị từ chối vì vấn đề ăn uống đúng không? Tưởng tượng đến biểu cảm xấu hổ ban nãy của Cố Mặc Ngôn, khóe miệng Tô Thư Nghi cong lên.

Vào lúc Cố Mặc Ngôn đang lo lắng trong phòng làm việc thì anh nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó giọng nói của Tô Thư Nghỉ vang lên ngoài cửa: “Mì nấu xong rồi, xuống ăn đi.”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, đứng dậy mở cửa nhưng lại phát hiện Tô Thư Nghỉ đã đi tới cầu thang rồi.

Đi theo Tô Thư Nghỉ đến bàn ăn và ngồi xuống, Cố Mặc Ngôn lơ đãng ăn bát mì trước mặt anh. Anh nhìn Tô Thư Nghi vài lần và muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Tô Thư Nghỉ cúi đầu và nghiêm túc ăn, anh lại không biết nên nói như thế nào.

“Cố Mặc Ngôn.” Vào lúc Cố Mặc Ngôn đang do dự không biết nên làm như thế nào để phá vỡ sự im lặng khó xử này thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tô Thư Nghỉ vang lên từ phía đối diện.

“Ừm, sao vậy?” Trong lòng lóe lên sự vui mừng, Cố Mặc Ngôn đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Tô Thư Nghi ở phía đối diện và hỏi.

Tô Thư Nghi vẫn cúi đầu không nhìn anh, cầm đũa đảo mì trong bát: “Chủ nhật này là đám tang của Lâm Bảo Châu, anh có thời gian đi cùng em không?”

Thực ra Tô Thư Nghi cũng không biết có nên để Cố Mặc Ngôn đi cùng cô hay không, dù sao bây giờ họ vẫn đang chiến tranh lạnh, cô không muốn dễ dàng cúi đầu trước anh.

Nhưng ngày hôm đó cô không biết phải đối mặt với Lâm Kim Minh như thế nào, dù sao thì sự sụp đổ của tập đoàn Lâm thị và cái chết của Lâm Bảo Châu cũng có phần liên quan đến cô. Có Cố Mặc Ngôn ở bên, cô sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.

Nghe câu hỏi của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm thấy xấu hổ, Tô Thư Nghi sẵn sàng phá bỏ sự im lặng và đề nghị anh cùng cô đến đám tang của Lâm Bảo Châu, đây cũng là cơ hội tốt để họ hòa giải và quay lại như trước, nhưng anh không thể đồng ý với cô.

Không nghe thấy câu trả lời, Tô Thư Nghi ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn ở phía đối diện, lại thấy khuôn mặt anh lộ ra vẻ áy náy. Đúng vậy, xét đến mối quan hệ giữa Cố Mặc Ngôn và tập đoàn Lâm thị, sau khi anh đến đó nhất định sẽ gây ra rất nhiều tin tức không cần thiết.

“Nếu anh không muốn đi thì thôi, em có thể đi một mình đi.”

“Không phải, Thư Nghi.” Sợ Tô Thư Nghỉ hiểu lâm, Cố Mặc Ngôn giải thích: “Không phải là anh không muốn đi, nhưng chủ nhật tuần này anh phải bàn bạc về một số chỉ tiết liên quan tới thiết kế lần này với Trình Thu Uyển. Cuộc họp này khá quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến việc thành công hay thất bại của thiết kế này và hiệu suất của công ty trong nửa cuối năm, vì vậy anh không thể vắng mặt. Ngày hôm đó anh sẽ để Dương Tùng Đức đưa em tới có được không?”

 
 
Chương 587


CHƯƠNG 587

Nghe Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi năm chặt đôi đũa trong tay. Lại là Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn còn phải làm việc với Trình Thu Uyển nữa à?

Có thể Cố Mặc Ngồn coi Trình Thu Uyển như một đối tác làm việc và một người bạn bình thường, nhưng chắc chắn Trình Thu Uyển không nghĩ như vậy. Nhớ lại những gì Trình Thu Uyển nói khi cô ta đến tìm cô ngày hôm nay, Tô Thư Nghi không muốn Cố Mặc Ngôn gặp lại cô ta.

Nhưng kể cả khi cô nói với Cố Mặc Ngôn thì e rằng anh cũng sẽ không tin cô. Hơn nữa, cô và Cố Mặc Ngôn đã cãi nhau quá nhiều lần vì Trình Thu Uyển trong những ngày này, và cô cũng không muốn lại cãi nhau về cùng một vấn đề vào lúc này.

“Ừm, em biết rồi” Tô Thư Nghỉ cúi đầu và trả lời.

“Thư Nghi, em hãy tin anh.” Nghĩ rằng Tô Thư Nghi vấn còn nghi ngờ về mối quan hệ của mình với Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn vươn tay ra và nâng cằm Tô Thư Nghi lên, nhìn vào mắt cô rồi nói: ‘Bây giờ anh và Trình Thu Uyển là mối quan hệ công việc, chúng ta…

“Em biết.” Tô Thư Nghỉ ngắt lời Cố Mặc Ngôn, không muốn tiếp tục nói về Trình Thu Uyển.

Cố Mặc Ngôn cũng hiểu ý của Tô Thư Nghi, anh ngừng nói về Trình Thu Uyển, và bàn ăn lại bắt đầu rơi vào sự im lặng.

Một lúc sau, Tô Thư Nghi lại hỏi: “Đám tang của Lâm Bảo Châu sắp bắt đầu, anh có thể đưa Khương Dĩ Mai trở lại không?”

“Em bằng lòng tha thứ cho chuyện năm đó bà ta đã làm với em sao?” Cố Mặc Ngôn lại không muốn bỏ qua cho Khương Dĩ Mai dễ dàng như thế.

“Dù gì thì Lâm Bảo Châu cũng mất rồi, cái này cũng coi như là trừng phạt lớn nhất với bà ta.” Tô Thư Nghi không muốn để một người mẹ như Khương Dĩ Mai đến cả tang lễ của con gái mình cũng không thể tham gia, như vậy quá tàn nhân.

“Được, nếu em muốn cho bà ta về thì anh sẽ sắp xếp.”

“Ừ” Tô Thư Nghi lên tiếng rồi tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi không muốn để ý đến mình lắm, trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng thở dài, xem ra muốn Tô Thư Nghi quay lại trạng thái hai người sống chung lúc trước thì vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Đến cuối tuần, Dương Tùng Đức đưa Tô Thư Nghi đến lễ tang của Lâm Bảo Châu.

Rốt cuộc Tô Thư Nghi không đi một mình, mà gọi cả Tô Ninh Kiều đi cùng cô.

Sau khi bước vào hội trường, Tô Thư Nghi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Kim Minh.

Lúc này Lâm Kim Minh đang đưa lưng về phía cô và đứng trước di ảnh của Lâm Bảo Châu, phần lưng hơi khom xuống, trên người không còn khí phách hăng hái như trước nữa, kể từ lần trước gặp nhau thì dường như ông ta đã già đi cả chục tuổi.

Nhìn bóng dáng Lâm Kim Minh, trong lòng Tô Thư Nghi hơi chua xót. Tuy từ khi cô còn nhỏ Lâm Kim Minh không làm tròn trách nhiệm của người ba, nhưng dù sao ông ta cũng là người thân ruột thịt của cô, bây giờ thấy ông ta già nua suy sụp, trong lòng Tô Thư Nghi cũng rất khó chịu.

Tô Ninh Kiều không muốn gặp lại Lâm Kim Minh, thế nên một mình Tô Thư Nghi đi lên phía trên.

“Ba.” Đi đến phía sau Lâm Kim Minh, Tô Thư Nghi nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.

Quay đầu nhìn thấy Tô Thư Nghi phía sau, cảm xúc của Lâm Kim Minh hơi phức tạp. Hiện giờ tập đoàn Lâm thị đóng cửa, Khương Dĩ Mai đang ở nước ngoài, ông ta lại phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuy tất cả có thể nói là do mẹ con Khương Dĩ Mai gieo nhân nào gặt quả ấy nhưng kiểu gì cũng có liên quan đến Cố Mặc Ngôn. Bây giờ thấy Tô Thư Nghi đến tham gia tang lẽ của Lâm Bảo Châu, trong lòng ông ta đầy áp suy tư.
 
Chương 588


CHƯƠNG 588

Nhưng dù có nói gì, Tô Thư Nghi cũng là đứa con duy nhất của ông ta trên thế giới này. Nhớ đến đây, Lâm Kim Minh nhẹ nhàng nói: “Con đến rồi.”

“Vâng.” Không biết phải nói gì, Tô Thư Nghi chỉ đáp lại một câu đơn giản.

“Đến cũng tốt, dù gì Bảo Châu cũng là em gái của con, con đến tiễn nó đoạn đường cuối cùng cũng tốt.” Nói xong hai câu này, khoé mắt Lâm Kim Minh lại rưng rưng nước mắt nhìn ảnh của Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi không biết nên an ủi Lâm Kim Minh thế nào, nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh ông ta.

Tuy nhà họ Lâm đã xuống dốc, nhưng mọi người đều biết Cố Gia Huy đã tổ chức lẽ tang này, vì nể mặt tập đoàn Cố thị nên vẫn có không ít người nổi tiếng đến phúng viếng Lâm Bảo Châu.

Lúc này Cố Gia Huy đang đứng trên sân khấu lên tiếng.

“Thưa quý vị quan khách! Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây tổ chức họp mặt để tưởng nhớ cô Lâm Bảo Châu. Tại đây, tôi thay mặt bạn bè họ hàng của cô Lâm Bảo Châu, thay mặt các vị khách, tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc trước sự ra đi của cô Lâm, gửi lời chia buồn chân thành nhất đến cô Lâm và người thân của cô ấy…”

Vào lúc mọi người tập trung nghe Cố Gia Huy phát biểu, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng ồn ào, trong đó còn kèm theo tiếng theo tiếng khóc la của phụ nữ, thoáng chốc ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đó.

Chỉ thấy bảo vệ ở cửa đang cố gắng ngăn cản một người phụ nữ xông vào hội trường, người phụ nữ kia lại như phát điên, điên cuông tát bảo vệ, còn không ngừng dùng móng tay cào lên mặt anh ta. Vậy mà mấy bảo vệ không cản được, cuối cùng vần để người phụ nữ kia xông vào.

Tô Thư Nghi mơ hồ cảm thấy giọng người phụ nữ kia rất quen, khi bóng dáng kia càng ngày càng gần, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nhận ra bà ta là ai, vậy mà lại là Khương Dĩ Mai.

Nhưng lúc này Khương Dĩ Mai hoàn toàn không còn bóng dáng quý bà lúc trước, bà ta đầu bù tóc rối, trên người chỉ mặc một cái áo khoác hoa màu xanh nhạt chỉ có người già mới mặc, bên trên còn có mấy miếng vá. Trên chân chỉ đi một đôi giày rằn ri sờn cũ, nhìn còn hơi to, lúc bà ta chạy còn lộ ra phần gót.

Hơn nữa, bây giờ Khương Dĩ Mai gầy đến mức đáng sợ, giống như thể chỉ còn lại mỗi khung xương, quần áo trên người lùng bà lùng bùng, hái má cũng hóp lại, sắc mặt Xanh xao và nhợt nhạt, rõ ràng là bộ dạng bị suy dinh dưỡng lâu ngày.

Tô Thư Nghi đã từng thấy Khương Dĩ Mai như này bao giờ đâu, thoáng chốc cô cũng sững sờ. Dáng vẻ của Khương Dĩ Mai trong ấn tượng của cô trước giờ luôn ăn mặc sang trọng, vênh váo hung hăng, sao bây giờ lại giống một bà lão ăn xin ven đường vậy, Cố Mặc Ngôn đưa bà ta đến đây sao?

Sao lại bị tra tấn thành thế này?

Khương Dĩ Mai xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến trước di thể của Lâm Bảo Châu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó quỳ phịch xuống.

“Con gái của mẹ, sao con lại đi chứ, sao con nhân tâm để mẹ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ? Mẹ thậm chí còn chưa được gặp mặt con lần cuối mà?”

Cố Gia Huy đang định tiến lên ngăn cản nghe thấy Khương Di Mai khóc kêu nên cũng nhận ra bà ta, anh ta không tin nổi mất một lúc. Mãi một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, anh ta phất tay bảo mấy bảo vệ đi vào muốn kéo Khương Dĩ Mai xuống ra ngoài.

“Bảo Châu, con gái đáng thương của mẹ, con chết oan quá, con bị người ta hại chết, mẹ vô dụng, mẹ không bảo vệ được conl..”

Khương Dĩ Mai không để ý hình tượng lớn tiếng gào khóc. Trong số khách nữ ở đây cũng có người trước kia có qua lại với bà ta, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Khương Dĩ Mai chưa từng mềm lòng với ai bao giờ, trong lòng không khỏi thấy thổn thức, thoáng chốc trong hội trường bàn tán sôi nổi.

Lúc đầu Lâm Kim Minh cũng bị Khương Dĩ Mai doạ sợ, bây giờ ông ta mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên kéo Khương Dĩ Mai ra: “Giờ đang là lễ tang của Bảo Châu, mọi người đều ở đây, bà đừng làm mất mặt nữa, được không?”
 
Chương 589


CHƯƠNG 589

“Tôi mất mặt!” Nghe thấy Lâm Kim Minh nói vậy, đột nhiên Khương Dĩ Mai đứng bật dậy khỏi mặt đất, đôi tay túm lấy vạt áo Lâm Kim Minh, vẻ mặt tức giận nói: “Đã đến lúc này rồi mà ông còn để ý thể diện của ông nữa à? Lâm Kim Minh, ông là đồ vô dụng, đến vợ con mình mà cũng không bảo vệ được, ông có phải là đàn ông không, ông có phải một người ba không!”

Không biết Khương Dĩ Mai lấy đâu ra sức lớn như vậy, vậy mà Lâm Kim Minh không tránh được bà ta, bị bà ta lắc lắc, sắc mặt cũng bị cà vạt thít chặt đến đỏ bừng.

Nhìn thấy Lâm Kim Minh sắp không thở nổi, Tô Thư Nghi vội chạy đến hỗ trợ bẻ tay Khương Dĩ Mai ra.

Thấy Tô Thư Nghi, Khương Dĩ Mai càng điên cuồng hơn, bà ta buông Lâm Kim Minh ra tiến lên muốn cho Tô Thư Nghi một cái tát thật mạnh, cô tránh đi kịp lúc nhưng móng tay sắc nhọn của Khương Dĩ Mai vân để lại mấy vệt máu trên cánh tay co.

“Tô Thư Nghi, con nhỏ khốn nạn, mày còn dám đến lễ tang của Bảo Châu! Nếu không phải tại mày thì sao Bảo Châu của tao lại chết trẻ vậy được. Hôm nay tao nhất định phải đanh chết con khốn mày!”

Khương Dĩ Mai nói xong rồi muốn nhào lên đánh Tô Thư Nghi nhưng lại bị Lâm Kim Minh kịp thời ngăn cản. Cố Gia Huy lại càng bảo vệ chặt chẽ Tô Thư Nghi ở sau lưng, vẻ mặt căng thẳng nhìn vết thương trên cánh tay cô: “Em không sao chứ?”

Tô Thư Nghi lắc đầu muốn nói với Cố Gia Huy cô không sao, anh ta không cần lo lắng, nhưng vừa cử động đã động đến miệng vết thương, Tô Thư Nghi đau đến nhíu chặt mày.

“Lâm Kim Minh, ông là đồ mắt mù, vậy mà ông lại muốn cản tôi, con khốn này hại chết con gái ruột của ông đấy!” Thấy Lâm Kim Minh chắn trước mặt mình, Khương Dĩ Mai tay đấm chân đá ông ta, hét xé ruột xé gan.

“Thư Nghi cũng là con gái tôi, bây giờ tôi chỉ có một đứa con là con bé, sao lại không bảo vệ con bé được!” Lâm Kim Minh nhìn thấy bộ dạng chanh chua đanh đá của Khương Dĩ Mai, lòng cũng thấy tức giận, hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật sự mất hết cả mặt mũi: “Có chuyện gì về nhà rồi nói, bà đừng có gây chuyện ở đây nữa!”

“Ha ha! Ha ha ha!” Nghe thấy Lâm Kim Minh nói vậy, Khương Dĩ Mai cười điên cuồng: “Nó cũng là con ông? Lâm Kim Minh, ông bị người ta cắm sừng từ lâu rồi, bản thân ông còn chưa biết à?”

“Bà có ý gì!” Sắc mặt Lâm Kim Minh xanh mét.

“Lâm Kim Minh, tôi nói cho ông biết, Tô Thư Nghi này không phải con của ông, nó là một đứa con hoang. Bao nhiêu năm ông nuôi con hộ người khác!” Sau khi hét những lời này để trút giận, Khương Dĩ Mai lại lớn tiếng khóc: “Bây giờ ông còn bảo vệ nó. Lâm Kim Minh, con khốn này hại chết đứa con gái ruột duy nhất của ông, ông có biết không?”

Nghe thấy Khương Dĩ Mai nói thế, toàn hội trường nổ tung. Chuyện gì thế này? Bọn chỉ đến tham gia tang lễ thôi mà, sao lại được nghe thấy tin tức khủng vậy?

Thoáng chốc, tất cả mọi người ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Kim Minh.

Một đứa con gái của ông ta vừa qua đời, lúc này vợ ông ta lại đứng ra nói một đứa con khác lại không phải con gái của ông ta, số người đàn ông này bị sao vậy?

“Bà nói vớ va vớ vẩn cái gì thế!” Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người hướng đến mình, Lâm Kim Minh bước lên tát Khương Dĩ Mai thật mạnh, rồi kéo bà ta ra ngoài cửa: “Bà về với tôi ngay, đừng có ở đây làm tôi xấu hổ thêm nữa.”

Dốc sức thoát hỏi Lâm Kim Minh, Khương Dĩ Mai cũng chẳng để ý ông ta đánh mình mà lớn tiếng nói: “Tôi không nói linh tinh!”

Khương Dĩ Mai xoay người nhìn Tô Thư Nghị, vẻ mặt âm u độc ác nói: “Tô Thư Nghi, lần đầu tiên nhìn thấy mày tao đã thấy ghét mày, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng thôi, dựa vào đầu mà mày lại đến ở nhà tao!”
 
Chương 590


CHƯƠNG 590

“Vốn dĩ tao đưa mày đến bệnh viên kiểm tra là chỉ muốn làm một bản xét nghiệm giả để Lâm Kim Minh đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm, không ngờ trời cũng giúp tao, thế mà đồ đê tiện mày lại không phải con của Lâm Kim Minh thật”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lời này của Khương Dĩ Mai cũng khiến Tô Thư Nghi nhớ ra khi cô còn nhỏ, Khương Dĩ Mai thật sự từng dân cô đến bệnh viện kiểm tra một lần, nói là thấy cô xanh xao quá, muốn kiểm tra cơ thể cô một lượt, sau đó sẽ điều trị cho cô.

Lúc ấy Tô Thư Nghi còn thấy cảm động, cảm thấy người dì này đối xử với mình cũng không tệ, không ngờ lúc ấy Khương Dĩ Mai lại có mưu đồ ấy.

“Chuyện này không có khả năng, nếu dì đã biết tôi không phải con của Lâm Kim Minh từ lâu, sao dì có thể không nói cho ông ta biết được.” Tô Thư Nghi tuyệt đối không tin lời Khương Dĩ Mai nói.

Dựa theo lời bà ta nói, mục đích lúc trước của Khương Dĩ Mai là muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, vậy sao bà ta lại không nói với Lâm Kim Minh mà lại phải cất giấu bí mật này nhiều năm như vậy.

“Cái này lại phải hỏi mẹ mày.” Khương Dĩ Mai nhìn về phía Tô Ninh Kiều đứng một bên: “Sao thế, Tô Ninh Kiều, đến tận lúc này rồi mà bà vấn không định nói gì à?”

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tô Thư Nghi nhìn về phía Tô Ninh Kiều, trên mặt đầy nghỉ ngờ.

Từ lúc Khương Dĩ Mai nói Tô Thư Nghi không phải con gái ruột của Lâm Kim Minh, sắc mặt Tô Ninh Kiều đã trắng bệch đứng sững sờ không biết làm sao, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Tô Thư Nghị sốt ruột hỏi mình, bà càng sợ hãi đến run rẩy, chẳng lẽ bí mật này thật sự không giữ nổi nữa sao?

“Thư Nghi, mẹ… Mẹ…” Tô Ninh Kiều không biết nên giải thích với Tô Thư Nghi thế nào, chỉ rơi nước mắt lã chã.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc không nói câu nào, trong lòng Tô Thư Nghi hiện lên chút bất an: “Mẹ, mẹ nói gì đi, sao con lại không phải con gái của ba được? Mẹ mau nói rõ với bọn họ đi!” Tô Thư Nghi cũng sốt ruột phát khóc.

Nhưng Tô Ninh Kiều chỉ khóc lóc lắc đầu, không ngừng nói: “Mẹ xin lõi, mẹ xin lỗi.

Thư Nghi, mẹ có lỗi với con…”

“Tô Ninh Kiều, nếu giờ bà không nói được, vậy để tôi nói thay bà vậy.” Khương Dĩ Mai nhìn chắm chăm vào Tô Ninh Kiều, trên gương mặt dữ tợn còn có chút đắc thắng: “Lúc trước, tôi vừa biết chuyện này đã đến tìm bà, bà sinh con với người đàn ông khác ở bên ngoài mà còn mặt dày đưa đến nhà họ Lâm nuôi!”

“Sau khi tôi nói chuyện này cho bà, bà còn nhớ lúc ấy bà đã làm gì không?” Khương Dĩ Mai cười phá lên nhìn Tô Ninh Kiều: “Bà cầu xin tôi, bà quỳ xuống đất cầu xin tôi!

Ha ha, Tô Ninh Kiều, bà có biết lúc đấy tôi hả giận thế nào không?”

“Bà còn nhớ bà đã nói gì không? Bà nói, chỉ cần tôi không nói cho Lâm Kim Minh biết chuyện này thì bà sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Kim Minh, đời này sẽ không gặp lại ông ta nữa, thế nên tôi mới đồng ý giúp bà giữ bí mật này. Tô Ninh Kiều, bây giờ bà nói với mọi người xem lời tôi nói có phải thật không!”

Mọi người ở đây nghe vậy đều nhìn Tô Ninh Kiều đầy kinh ngạc, người phụ nữ này giỏi thật, mình có con với người đàn ông khác mà lại đi để Lâm Kim Minh nuôi con lớn giúp bà. Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Kim Minh lại càng đồng tình hơn.

“Mẹ, mẹ nói gì đi, mẹ nói là sai đi, mẹ mau nói đi!” Tô Thư Nghi sốt ruột nên khóc luôn rồi, cô hy vọng Tô Ninh Kiều có thể đứng ra lên tiếng phủ nhận. Nhưng Tô Ninh Kiều lại không nói câu nào, mà chỉ cúi đầu khóc lóc.

Bên Lâm Kim Minh nghe thấy Khương Dĩ Mai nói vậy cũng suy sụp, ông ta chạy đến trước mặt Tô Ninh Kiều chất vấn: “Khương Dĩ Mai nói có thật không? Bà nói đi! Nói đi!”

Tô Ninh Kiều chỉ khóc lóc nói: “Xin lỗi, xin lôi, tất cả là tại tôi, tôi có lỗi với hai người…”

Ngoài lời này ra thì bà không chịu nói nhiều thêm câu nào.

Thấy hỏi Tô Ninh Kiều không có kết quả, trong cơn tức giận Lâm Kim Minh kéo Tô Thư Nghi sang bên cạnh: “Đi, bây giờ con đến bệnh viện xét nghiệm ADN với ba.
 
Chương 591


CHƯƠNG 591

Lâm Kim Minh kéo rất mạnh, Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trên cánh tay xuất hiện một vết bầm tím rất lớn, nhưng Lâm Kim Minh không hề quan tâm mà chỉ cố gắng kéo cô ra ngoài.

Tô Thư Nghi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nên không phản kháng, đi theo Lâm Kim Minh ra ngoài lên xe. Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều thấy thế cũng vội vàng lái xe đuổi theo.

Đến bệnh viện, Lâm Kim Minh kéo Tô Thư Nghị lấy số. Hôm nay bệnh viện rất ít người, cho nên sẽ đến lượt bọn họ rất nhanh.

Khi trong lòng hai người đang thấp thỏm chờ đợi, Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều cũng chạy đến.

“Thư Nghi, Kim Minh, tôi…” Bắt đầu từ khi nãy, Tô Ninh Kiều vấn liên tục rơi nước mắt.

Lúc này bà đã nức nở, lại không biết nên nói mặt với hai người.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao, mẹ nói với con được không?” Tô Thư Nghi vấn không chịu tin lời Khương Dĩ Mai nói.

“Con đừng hỏi, Thư Nghi, là mẹ có lỗi với con, tất cả là do mẹ sai.” Tô Ninh Kiều liên tục xin lỗi Tô Thư Nghi nhưng không chịu trả lời câu hỏi của cô.

“Vậy những gì Khương Dĩ Mai nói thật sao?” Tô Thư Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

Tô Ninh Kiều lại không nói câu nào, chỉ rơi nước mắt lã chã, không chỉ thế mà cơ thể bà còn run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng nhu nhược đáng thương kia khiến Tô Thư Nghi không đành lòng hỏi tiếp.

Tô thư Nghi cảm thấy như tất cả sức lực trong cơ thể bị rút cản, cô ngồi phịch xuống ghế.

Cô không thể ngờ một bí mật lớn như vậy lại được tiết lộ trong đám tang của Lâm Bảo Châu.

Những năm gần đây, tuy cô chưa từng nhận được tình thương và sự quan tâm của người ba ruột Lâm Kim Minh, nhưng cho đến giờ, ít nhất cô biết được mình có ba, cho dù người ba đối xử với mình không hề tốt nhưng cô vẫn có ba.

Nhưng đột nhiên, cô phát hiện người mà cô cho là ba, có khả năng lại không phải, cảm giác này thật sự phức tạp đến không nói thành lời, khiến cô tạm thời ngây ra.

“Hừ, không cần bà nói, đợi lát nữa tôi sẽ tự xem kết quả.” Lâm Kim Minh bên cạnh hừ lạnh nói.

Lát sau y tá đến gọi bọn họ, đưa Lâm Kim Minh và Tô Thư Nghi vào phòng xét nghiệm ADN.

Sau khi làm xong, Lâm Kim Minh hỏi: “Bao giờ có thể lấy được kết quả?”

“Ông ơi, phải một tuần sau mới có kết quả xét nghiệm, ông có thể về chờ một thời gian trước, có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho ông đến lấy giấy xét nghiệm ngay.”

Y tá trả lời câu hỏi của Lâm Kim Minh.

“Tôi muốn biết kết quả ngay hôm nay!”

Lâm Kim Minh quát cô y tá kia.

“Thưa ông, nếu cần gấp thì cần phải trả thêm tiền, hơn nữa nhanh nhất cũng mất khoảng sáu tiếng, ông chắc chắn muốn chờ ở đây sao?” Tuy bị Lâm Kim Minh tức giận dọa sợ nhưng cô y tá vẫn lịch sự nói.

“Dù có mất bao nhiêu tiền, tôi muốn hôm nay nhất định phải nhìn thấy kết quả!”

“Được, mời ông sang đây trả phí” Không nói thêm gì khác, y tá dân Lâm Kim Minh đến quầy trả phí.

Lâm Kim Minh quay lại rất nhanh, sau đó mấy người ngồi ở hành lang bệnh viện đợi kết quả. Trong lúc đó, Tô Thư Nghi được Cố Gia Huy dẫn đi băng bó miệng vết thương trên cánh tay.

“Thư Nghi, em đừng lo lăng quá, có lẽ là Khương Dĩ Mai nói linh tinh thôi.” Cố Gia Huy nhẹ giọng an ủi Tô Thư Nghi. Nhưng lời anh ta nói lại không khiến Tô Thư Nghi yên tâm, nếu Khương Dĩ Mai thật sự nói bậy, vậy sao Tô Ninh Kiều lại không phản bác câu nào.
 
Chương 592


CHƯƠNG 592

Thật sự không thể ngồi yên chờ đợi, Tô Thư Nghi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Mặc Ngôn, bây giờ trong lòng cô đang hoảng loạn sợ hãi, cô hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể nhanh chóng đến bệnh viện với cô.

Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà không kết nối được, chỉ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại liên tục nhắc nhở cô: “Xin lỗi, người dùng quý khách gọi hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau.”

Nhớ đến hôm nay Cố Mặc Ngôn nói muốn mở họp với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hụt hãng tắt máy.

Ngay lúc Lâm Kim Minh chờ đến mất kiên nhấn, cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng có. Ông ta không kiên nhẫn nhận kết quả xét nghiệm mà y tá đưa đến, nhìn thấy kết quả ghi trên đó, Lâm Kim Minh tức giận ném báo cáo lên người Tô Ninh Kiều: “Bà giải thích đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tô Ninh Kiều bị Lâm Kim Minh dọa sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nhặt tờ giấy bay xuống đất lên, sau khi Tô Thư Nghi xem xong thì sững sờ, bên trên viết rõ ràng cô không có quan hệ huyết thống với Lâm Kim Minh.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Mẹ nói sự thật cho con biết được không?”

Không tin được kết quả này, Tô Thư Nghi khóc hỏi Tô Ninh Kiều.

Tại sao lại như vậy, cô vấn luôn tưởng Lâm Kim Minh là ba của cô, tuy từ nhỏ đến lớn cách Lâm Kim Minh đối xử với cô không thể coi là một người ba tốt, thậm chí cô còn rất ghét ông ta, nhưng trong cuộc đời cô người ba này chưa từng vắng mặt.

Kết quả như này khiến cô không chấp nhận nổi. Nếu Lâm Kim Minh không phải ba cô, vậy rốt cuộc cô là con gái của ai?

“Tô Ninh Kiều; bà nói đi! Bà còn muốn giấu tôi đến khi nào!” Bây giờ Lâm Kim Minh gần như nổi điên.

“Tôi… Xin lõi… Tôi…” Lẩm bẩm hai câu, cuối cùng Tô Ninh Kiều không chịu được áp lực như vậy, lập tức ngất xỉu.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ngã về phía sau, Tô Thư Nghi cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Ninh Kiều, không dám chạm vào bà: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, mẹ tỉnh dậy đi!”

Y tá đứng bên cạnh cũng chú ý đến tiếng động quá lớn bên này, vừa thấy có người ngất xỉu thì vội vàng gọi mấy đồng nghiệp đến, hỗ trợ đưa Tô Ninh Kiều đến phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, mẹ tôi không sao chứ?” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều không có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Thư Nghi sốt ruột nhìn bác sĩ bên cạnh nói.

“Trước đó cơ thể mẹ cô không được khoẻ, cũng có thể nhìn ra được gần đây được chăm sóc cẩn thận, vốn dĩ cũng khoẻ hơn.

Nhưng dạo này cảm xúc của bà ấy quá kích động nên bệnh tình lại bắt đầu chuyển biến xấu. Cho nên nhất định phải chú ý chăm sóc sức khỏe, không được để cảm xúc của bà ấy dao động quá nhiều.” Bác sĩ cẩn thận dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, vậy lúc nào mẹ tôi mới tỉnh lại?” Tô Thư Nghị lo lắng hỏi.

“Chuyện này thì cô đừng sốt ruột quá, tạm thời mẹ cô không có gì nguy hiểm, có lẽ ba bốn tiếng sau sẽ tỉnh.” Bác sĩ an ủi.

“Được, cảm ơn bác sĩ, anh đi thong thả.”

Tiên bác sĩ đi, Tô Thư Nghi cũng bảo Cố Gia Huy về trước, cô nói một mình cô ở đây với Tô Ninh Kiều là được.

Còn Lâm Kim Minh thì lúc nấy đã đi rồi, biết Tô Ninh Kiều lừa dối mình nhiều năm như vậy, ông ta tức giận còn chưa đủ, tất nhiên sẽ không cảm thấy lo lắng vì bà ngất xỉu.

“Một mình em ở đây được không? Hay anh ở đây với em vậy.” Vừa nấy bản thân Tô Thư Nghi cũng trải qua một cơn sốc, Cố Gia Huy không yên tâm để cô một mình.
 
Chương 593


CHƯƠNG 593

“Không sao, không cần đâu.” Tô Thư Nghi từ chối nói: “Bây giờ lòng tôi đang rối bời, cũng muốn ở một mình một lát, anh về trước đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi điện cho anh”

“Vậy được rồi.” Nghe thấy Tô Thư Nghi nói muốn ở một mình, Cố Gia Huy chỉ đành đồng ý: “Vậy có việc em nhất định phải cho anh biết đấy.”

“Ừ” Gật đầu, Tô Thư Nghi nở một nụ cười cảm kích với Cố Gia Huy.

Tiên Cố Gia Huy đi, Tô Thư Nghi ngồi trước giường bệnh Tô Ninh Kiều, ngẩn ra nhìn bà, không biết cô đang nghĩ gì.

Khi trời sắp tối, cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng tỉnh.

Mở mắt nhìn thấy Tô Thư Nghỉ, nước mắt Tô Ninh Kiều lại chảy ra: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không nên giấu con lâu như vậy, con đừng trách mẹ được không, mẹ thật sự rất xin lôi con…

“Mẹ, vậy con…” Không nhịn nổi sự nghi ngờ trong lòng, Tô Thư Nghi vừa định hỏi Tô Ninh Kiều thân phận của mình, rồi lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ.

Cố gắng kìm nén câu hỏi của mình vào trong lòng, Tô Thư Nghi rút giấy bên cạnh lau nước mắt cho Tô Ninh Kiều: “Mẹ, mẹ đừng khóc, không sao đâu, dù ba con là ai, con chỉ cần mẹ vẫn là mẹ con là đủ rồi.”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều càng khóc to hơn: “Thư Nghỉ, mẹ xin lỗi con, Thư Nghị, xin lỗi, mẹ vô cùng xin lỗi, mẹ… Xin lỗi…”

“Được rồi, không sao đâu, không sao đâu mẹ, không sao mà.” Thấy Tô Ninh Kiều khóc, Tô Thư Nghỉ cũng không kìm được rơi nước mắt, khóc lóc ôm Tô Ninh Kiều.

Khóc to một lúc, Tô Thư Nghi mới dần ổn định cảm xúc của bản thân, vừa lau nước mắt cho Tô Ninh Kiều, vừa dỗ bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc được không, bác sĩ nói mẹ không được quá kích động.”

Trả lời mơ hồ, cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng kìm được nước mắt. Có lẽ do khóc đến mệt, chỉ một lúc sau Tô Ninh Kiều đã ngủ thiếp đi.

Đến toilet bệnh viện rửa sạch mặt, Tô Thư Nghỉ hỏi y tá mượn một cái chậu rửa mặt và khăn lông sạch sẽ, lấy ít nước ấm về lau mặt cho Tô Ninh Kiều.

Làm xong tất cả, Tô Thư Nghi mới ngồi lại trước giường bệnh, tiếp tục trông mẹ mình.

Thấy Tô Ninh Kiều đã ngủ, Tô Thư Nghi cũng không biết phải làm gì, vì vậy cô lấy điện thoại ra mở Facebook và bắt đầu lướt xem.

Mở danh sách hot search trên Facebook ra, Tô Thư Nghi bấm vào lần lượt từng cái để tìm kiếm nội dung mình có hứng thú, trong lúc vô tình bỗng phát hiện trên mạng có phát trực tiếp buổi họp báo của công ty Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi tò mò mở ra xem thử, lập tức nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển đang ngồi cùng nhau và đang được phóng viên phỏng vấn.

Phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi là tắt điện thoại, cô bỗng dưng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương và tức giận, vừa rồi cô gọi cho Cố Mặc Ngôn vẫn không có người bắt máy, hóa ra là vì anh đang ở cùng Trình Thu Uyển sao?

Nhưng cuối cùng cô vần không thể thắng nổi sự tò mò của mình, thế là Tô Thư Nghi lại mở điện thoại ra tiếp tục xem, hóa ra đây là buổi họp báo ra mắt một mẫu trang sức mới của tập đoàn Ngôn Diệu và Trình Thu Uyển là nhà thiết kế chính của kiểu †rang sức này.
 
Chương 594


CHƯƠNG 594

Trong video trực tiếp, Trình Thu Uyển mặc một chiếc đầm ống dài màu trắng, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai trắng sáng đơn giản, vừa vặn rũ đến xương quai xanh của cô ta.

Có lẽ là bởi vì đang ở trước ống kính nên hôm nay Trình Thu Uyển trang điểm rất khác so với thường ngày, kiểu trang điểm màu nud3 đơn giản với son môi màu đỏ cam, quả thật là mắt sáng như nước, môi đỏ và răng trắng, trong nét trong trẻo mang theo một nét gợi cảm.

Cố Mặc Ngôn bên cạnh mặc một bộ âu phục màu đen rất bình thường, nhưng dáng người và khí chất của anh lại mang đến cho bộ âu phục này một cảm giác rất khác, khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ phong thái siêu việt.

Trước đây tin tức về Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển là một chủ đề nóng, vì vậy ngoài một số câu hỏi thông thường ra, phóng viên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, họ hỏi Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển rất nhiều câu hỏi cá nhân bóng gió xa gần.

Đối với những câu hỏi khác ngoài vấn đề thiết kế, Cố Mặc Ngôn chọn cách im lặng không đáp và tự động bỏ qua, như thế rất phù hợp với phong cách thường ngày của anh.

Mà Trình Thu Uyển là người rộng rãi hào phóng, nói chuyện nhàn nhã như tán gầu trước mọi loại câu hỏi hóc búa của phóng viên, những câu trả lời mà cô ta đưa ra thường khiến những người xung quanh thích thú. Nhất thời, mọi người càng có ấn tượng tốt hơn về người phụ nữ tài mạo song toàn này.

Tô Thư Nghỉ nhìn thấy những bình luận chạy trên màn hình tràn ngập những lời khen ngợi mỹ miều dành cho Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển.

“Đây mới là trai tài gái sắc chứ, thật là bổ mắt quá mài”

“Quần áo của hai người có phải được đặc biệt phối trước rồi không, sao trông giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích thế nhỉ.”

“Nếu hai người mà sinh con thì không biết nhan sắc sẽ đỉnh cỡ nào?”

“Quen nhau đi, quen nhau đi, quen nhau đi, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”

“Tôi cũng bị thuyết phục bởi thiết lập tổng giám đốc bá đạo và thiên kim ấm áp luôn đấy.

Nhìn thấy Trình Thu Uyển cười ngọt ngào trong video, Tô Thư Nghi lại nhớ đến vẻ mặt huênh hoang của cô ta khi cô ta đến †ìm mình ngày hôm đó, diễn xuất của người phụ nữ này thực sự rất giỏi.

Cuối cùng, người dẫn chương trình nói với các phóng viên dưới khán đài: “Được rồi, hiện tại chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng, nếu mọi người có hứng thú, xin hãy nắm bắt cơ hội.”

Một phóng viên vội vàng đứng lên hỏi: “Cô Trình, chúng tôi đã hiểu khá rõ về ý tưởng thiết kế của món đồ trang sức này rồi. Cuối cùng, tôi có thể hỏi cô một câu riêng tư hơn được không? Cô có thể chọn trả lời hoặc không trả lời.”

Trình Thu Uyển giả vờ suy nghĩ một phen rồi tinh nghịch cười nói: ‘Đương nhiên là có thể rồi.”

“Chúng ta chắc chắn có thể đoán được, một cô gái tài năng và xinh đẹp như cô Trình đây nhất định sẽ được nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng tôi không biết cô Trình thích mẫu đàn ông như thế nào? Có thể nhờ cô Trình nói cho tôi biết, cũng như cho cánh đàn ông chúng tôi có một mục tiêu để phấn đấu được không?”

“Ừm”’ Trình Thu Uyển quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn bên cạnh, sau đó cười đáp: “Tôi lựa chọn không trả lời”

“Cô Trình vẫn còn thích anh Cố sao?”

Phóng viên vẫn gặng hỏi.

Trình Thu Uyển mỉm cười không nói gì, người dẫn chương trình nhanh chóng kết thúc nói: “Được rồi, đây đã là câu hỏi cuối cùng, cảm ơn anh Cố và cô Trình đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi, cũng cảm ơn tất cả các bạn từ giới truyền thông đã đến đây, tạm biệt.”
 
Chương 595


CHƯƠNG 595

Mặc dù Trình Thu Uyển không trả lời nhưng ánh mắt cô ta đã hướng đến Cố Mặc Ngôn vô cùng rõ ràng, có lẽ ngày mai sẽ tràn ngập những bài báo về mối quan hệ yêu đương của Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn thôi.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Mặc Ngôn trở lại sau cánh gà với vẻ mặt thiếu kiên nhãn. Những phóng viên này thực sự quá nhàm chán, rõ ràng là buổi họp báo về trang sức nhưng tất cả những gì họ hỏi toàn là những câu hỏi buôn dưa tâm phào.

Cố Mặc Ngôn lấy điện thoại ra thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, mở ra thì thấy đều là của Tô Thư Nghi. Sợ rằng Tô Thư Nghi có việc gấp cần tìm mình nên Cố Mặc Ngôn đã lập tức gọi lại cho cô ngay.

Sau khi xem buổi họp báo xong, tâm trạng Tô Thư Nghỉ vô cùng suy sụp đặt điện thoại xuống. Những người đó rõ ràng biết Cố Mặc Ngôn đã kết hôn nhưng vẫn cưỡng ép ghép đôi Cố Mặc Ngôn với Trình Thu Uyển, bọn họ không cân nhắc xem khi cô nhìn thấy sẽ cảm thấy thế nào sao? Hay trong mắt công chúng, chênh lệch giữa cô và Trình Thu Uyển lớn đến vậy?

Cùng lúc đó, Tô Thư Nghỉ cũng có hơi oán trách Cố Mặc Ngôn. Trước đó chờ đợi kết – quả giám định, cô đã rất cần anh ở bên cạnh, nhưng anh lại ở bên Trình Thu Uyển.

Khi Tô Thư Nghi còn đang suy nghĩ về cuộc họp báo vừa rồi, điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, khi cầm lên thì thấy người gọi đến là Cố Mặc Ngôn.

Bây giờ cô thực sự không muốn trả lời cuộc gọi của anh, sau khi Tô Thư Nghỉ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng bèn ném nó sang một bên và phớt lờ nó.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, you… Nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại, Cố Mặc Ngôn hơi nhíu mày, chẳng lẽ cô không mang điện thoại theo sao?

Cố Mặc Ngôn có phần lo lắng cho Tô Thư Nghi nên lại gọi lại lần nữa. Có lẽ cô vẫn còn giận anh, nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi điện cho anh nhiều cuộc như thế.

Tô Thư Nghỉ thấy màn hình điện thoại lại r sáng lên thì hơi do dự, sau đó cầm điện thoại đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh.

‘A lô, có chuyện gì vậy?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Thư Nghi hỏi với tâm trạng không vui.

“Vừa rồi sao em không bắt máy?” Bởi vì lo lắng nên giọng điệu của Cố Mặc Ngôn có phần nghiêm nghị, Tô Thư Nghi nghe xong càng thêm tủi thân.

“Vừa rồi điện thoại để chế độ im lặng, cho nên em không nghe thấy.”

“Ừm, vậy sao?” Cố Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không sao là được: “Vừa rồi em gọi cho anh có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì.’ Đột nhiên Tô Thư Nghỉ không muốn nói với Cố Mặc Ngôn về chuyện của cô và Lâm Kim Minh nữa: ‘Em chỉ muốn hỏi thử anh đang ở đâu thôi, thấy anh không bắt máy nên em mới gọi mấy cuộc.”

“Ừm, anh mới vừa xong buổi họp báo, bây giờ anh đang chuẩn bị quay lại công ty.”

Cố Mặc Ngôn giải thích lý do tại sao anh không nghe điện thoại của cô.

“Được, anh cứ bận việc của anh đi, em không quấy rầy anh nữa.’ Tô Thư Nghi nói xong, không đợi Cố Mặc Ngôn phản ứng đã vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Tô Thư Nghỉ yếu ớt dựa vào tường, cảm thấy không ngờ bây giờ cô ở cùng Cố Mặc Ngôn lại mệt mỏi như thế.

Cố Mặc Ngôn nói rằng anh vừa rời khỏi buổi họp báo, vì vậy có lẽ anh vẫn đang ở bên cạnh Trình Thu Uyển.

Môi trường xung quanh anh vừa rồi rất ồn ào, dường như cô thực sự đã nghe thấy giọng nói của Trình Thu Uyển. Cô dùng sức lắc đầu thật mạnh, Tô Thư Nghi cảnh cáo chính mình không nên suy nghĩ nhiều.
 
Chương 596


CHƯƠNG 596

Cố Mặc Ngôn nhìn thấy điện thoại bị cúp, cảm thấy giọng nói của Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia rất kỳ quái, cô không có chuyện gì giấu anh chứ?

“Cố Mặc Ngôn.” Giọng Trình Thu Uyển ở bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: “Lát nữa em ngồi xe của anh cùng đi đến tiệc mừng được chứ, hôm nay em không lái xe đến đây,”

Vì loạt trang sức thiết kế lần này đã rất nổi tiếng ngay khi mới ra mắt, hơn nữa buổi họp báo này cũng diễn ra khá thành công nên tập đoàn Ngôn Diệu đã đặc biệt tổ chức tiệc ăn mừng cho đội ngũ thiết kế tại một khách sạn năm sao.

Nhưng Cố Mặc Ngôn không có ý định tham dự bữa tiệc ăn mừng sau đó: ‘Anh phải trở về công ty có một số việc cần xử lý, hơn nữa anh cũng sợ mình đi thì mọi người sẽ không buông xõa hết mình được, em ngồi xe của bọn họ đến đó đi.”

“Vậy được rồi.” Trình Thu Uyển nghe thấy Cố Mặc Ngôn không đi nên có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không muốn Cố Mặc Ngôn cảm thấy mình không hiểu chuyện: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừ”” Đáp lại lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn chào những người khác và lái xe trở lại công ty.

“Tổng giám đốc Cố, anh Cố Gia Huy đang đợi anh trong phòng làm việc ạ.” Khi anh vừa đến văn phòng, thư ký ở cửa đã đứng dậy và báo cáo với anh.

“Hiểu rồi.” Trong lòng Cố Mặc Ngôn có phần khó hiểu, anh không biết vì sao Cố Gia Huy lại đến tìm anh, anh biết từ trước đến nay, người cháu trai này không thích anh cho lắm.

Cố Gia Huy đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn đợi anh quay lại, hôm nay anh ta đến gặp Cố Mặc Ngôn vì muốn bàn chuyện của Tô Thư Nghi với anh.

Sau khi đoạn video Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển trong quán cà phê bị tung lên mạng, Cố Mặc Ngôn đã chọn tin tưởng Trình Thu Uyển. Khi đó, anh ta cảm thấy có lẽ trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn thích Trình Thu Uyển, dù sao trước đây Cố Mặc Ngôn đã từng thích cô ta như thế.

Giờ thấy Tô Thư Nghỉ xảy ra chuyện lớn như vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không đi cùng cô, Cố Gia Huy càng tin vào phán đoán của mình hơn. Vì trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn người khác, vậy thì anh không nên chiếm giữ Tô Thư Nghi nữa.

Cố Mặc Ngôn vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Gia Huy đang trầm ngâm, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cố Mặc Ngôn không thèm để ý đến anh ta mà cởi áo khoác treo lên mắc áo bên cạnh, sau đó ngồi xuống trước bàn hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nếu chú đã không yêu Tô Thư Nghi thì hãy để cô ấy đi đi.” Cố Gia Huy ngẩng đầu lên và nói thẳng với Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn hơi nheo mát lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Gố Gia Huy, giọng nói lạnh lùng: “Cậu nói cái gì!?”

Cố Gia Huy không mảy may sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Cố Mặc Ngôn: “Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện mà chú vấn bình thản ngồi ở đây, như vậy còn chưa đủ để giải thích vấn đề sao? Cố Mặc Ngôn, nếu như chú…”

“Tại sao cô ấy lại ở trong bệnh viện?” Nghe thấy Tô Thư Nghi đang ở trong bệnh viện, Cố Mặc Ngôn sốt vó hỏi cắt ngang lời của Cố Gia Huy.

“Chú không biết sao?” Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi, Cố Gia Huy cũng thoáng sững sờ: “Lúc ở bệnh viện cháu thấy Thư Nghi đã gọi điện thoại cho chú rất nhiều cuộc, chẳng lẽ hôm nay cô ấy không nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Gia Huy không chắc là Cố Mặc Ngôn thực sự không biết hay anh chỉ đang giả vờ hồ đồ.

Quả nhiên là thế, Cố Mặc Ngôn thầm nghĩ, vừa rồi anh còn cảm thấy sao giọng Tô Thư Nghi nói chuyện điện thoại có hơi kỳ lạ, thì ra là cô thật sự có chuyện không nói cho anh biết.

“Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?’ Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào Cố Gia Huy, hỏi anh ta bằng giọng nghiêm nghị.
 
Chương 597


CHƯƠNG 597

Thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Mặc Ngôn không có vẻ gì là giả tạo, Cố Gia Huy nói ngắn gọn với anh về tình hình hôm nay.

“Hôm nay, Khương Dĩ Mai đến làm ầm lên trong đám tang của Lâm Bảo Châu, không chỉ làm Thư Nghỉ bị thương mà còn nói cô ấy không phải là con gái ruột của Lâm Kim Minh. Tiếp đó, sau khi giám định quan hệ ba con xong mới phát hiện Thư Nghỉ thực sự không phải con gái của Lâm Kim Minh, dì Tô không chịu nổi áp lực nên đã ngất đi, bây giờ Thư Nghi đang chăm sóc cho dì ấy trong bệnh viện.”

Sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, Cố Mặc Ngôn kéo áo khoác xuống rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Khi đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói với Cố Gia Huy: “Tôi yêu Tô Thư Nghi nên cậu không có cơ hội đâu, đừng hòng có ý gì với cô ấy!” Nói xong, Cố Mặc Ngôn bèn rời khỏi phòng làm việc.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Cố Gia Huy siết chặt năm tay lại, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng mình tới đây để tuyên chiến mà, tại sao lại có cảm giác như mình tới đưa tin thế?

Trên đường đến bệnh viện, tất cả những gì Cố Mặc Ngôn có thể nghĩ đến là những lời Cố Gia Huy vừa nói. Hóa ra hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Tô Thư Nghỉ nhất định phải chịu áp lực rất lớn, anh cần phải ở bên cạnh cô.

Nhưng vì sao vừa rồi Tô Thư Nghi không nói với anh những chuyện này qua điện thoại? Thậm chí anh còn không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi Cố Gia Huy nói ra. Nghĩ đến đây, ngoài lo lắng cho Tô Thư Nghị, trong lòng Cố Mặc Ngôn còn dâng lên một tia tức giận, chẳng lẽ địa vị của anh trong lòng cô lại không bằng Cố Gia Huy sao?

Lái xe suốt một đường, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi các y tá, anh đã tìm được phòng bệnh Tô Ninh Kiều đang ở.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Mặc Ngôn muốn hỏi Tô Thư Nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng bệnh thì bước chân lập tức dừng lại.

Tô Thư Nghi ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Ninh Kiều.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm trước mặt cô. Vốn ban đầu anh còn tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ say của Tô Thư Nghị, cơn tức giận của anh đã lập tức tiêu tan và chỉ còn sót lại đau lòng. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hẳn là cô cũng mệt lắm rồi nhỉ.

Nhìn thấy cánh tay lộ ra của Tô Thư Nghỉ vân còn được quấn băng gạc, vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn lập tức trở nên hung dữ.

Khương Dĩ Mai này, nể tình Tô Thư Nghi cầu xin thay bà ta mà anh mới để bà ta từ nước ngoài trở về, không ngờ bà ta vẫn không biết hối cải!

Tô Thư Nghỉ ngủ nhưng vần còn hơi cau mày, giống như cô ngủ không hề yên giấc, Cố Mặc Ngôn đau lòng đưa tay vuốt v e gương mặt cô.

Trên mặt lướt qua một cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Thư Nghi từ trong mơ ngủ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xổm ở trước mặt mình.

Vừa mới ngủ dậy nên Tô Thư Nghi vẫn có phần ngẩn ngơ, phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra mình còn đang ở trong bệnh viện.

“Sao anh lại ở đây?” Tô Thư Nghỉ có hơi kinh ngạc khi Cố Mặc Ngôn đến đây.

Cố Mặc Ngôn khẽ chỉ vào Tô Ninh Kiều vẫn còn đang ngủ, nắm lấy bàn tay không bị thương của Tô Thư Nghi dẫn cô ra khỏi cửa.

“Thư Nghị, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao vừa rồi em không nói với anh qua điện thoại?” Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng hỏi Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Không phải anh đang ở buổi họp báo sao? Sao anh lại đến đây?”
 
Chương 598


CHƯƠNG 598

Cố Mặc Ngôn nghe tới đây sao có thể không hiểu được. Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp nên có lẽ Tô Thư Nghi đã xem thấy nó trên di động của cô từ lâu.

Trước đó không nói với anh về chuyện của bản thân mình qua điện thoại có lẽ là vì †ức giận.

“Thư Nghị, vì công việc nên Trình Thu Uyển và anh mới tham gia buổi họp báo cùng nhau thôi, em đừng suy nghĩ lung tung, được chứ?” Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng an ủi Tô Thư Nghi.

“Em biết rồi.” Biết mình không có lý do gì để tức giận, Tô Thư Nghỉ chỉ có thể nghẹn ngào trả lời, cô đâu thể không cho Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển gặp nhau đâu chứ.

Cố Mặc Ngôn tưởng rằng Tô Thư Nghi đã suy nghĩ rõ ràng nên anh không còn suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Vết thương trên cánh tay em còn đau không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nhìn thấy vẻ đau lòng trên mặt Cố Mặc Ngôn rất rõ ràng, tâm trạng Tô Thư Nghỉ mới tốt hơn đôi chút, vì thế mới tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Cố Mặc Ngôn nghe.

Tập đoàn Gố thị, văn phòng của Cố Thành Vũ.

Cố Thành Vũ ngồi trước máy vi tính nhìn thấy cổ phiếu của công ty gần đây vẫn một mực rớt giá thì tức giận đến mức ném cây bút trong tay xuống đất.

Gần đây tập đoàn Ngôn Diệu ngày càng nổi tiếng, sản phẩm của tập đoàn này ngày càng phủ rộng, hơn nữa còn có nhiều trùng lặp trong nhiều lĩnh vực kinh doanh với tập đoàn Cố thị, khiến tập đoàn Gố thị thất thoát rất nhiều lợi nhuận.

Có phải bây giờ Cố Mặc Ngôn đang cố ý đối đầu với mình không? Quả nhiên ngay từ đầu ông ta không nên nương tay làm gì.

“Cốc cốc cốc”, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thận trọng.

“Lại xảy ra chuyện gì nữa!”

Nghe thấy giọng nói tràn đầy tức giận của Cố Thành Vũ, trợ lý không dám đi vào mà chỉ đứng ở cửa dè dặt nói: ‘Tổng giám đốc Cố, có người tìm ông ạ.”

“Không gặp, nói tôi không rảnh đi!” Hiện tại Cố Thành Vũ không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, cho dù là Thiên Vương đến cũng không gặp.

“Tổng giám đốc Cố, đó là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy nói mình họ…”

“Tôi nói không gặp là không gặp, cậu nghe không hiểu hả?” Cố Thành Vũ tức giận cắt ngang lời trợ lý. Cô gái xinh đẹp thì đã sao, cô gái xinh đẹp thì ông ta phải đi gặp sao?

Có phải người này không muốn làm việc nữa rồi không!

“Không ngờ tổng giám đốc Gố lại bận như vậy.’ Ngoài cửa truyền đến giọng nói giều cợt của một người phụ nữ: “Ngay cả tôi mà cũng không có thời gian để gặp sao?”

Người phụ nữ mặc kệ trợ lý ngăn cản, đi thẳng vào văn phòng của Cố Thành Vũ.

Thấy người tới, Cố Thành Vũ không khỏi mở to hai mắt, đột ngột từ trên ghế đứng lên: “Sao cô lại trở về rồi?”

“Sao nào? Tổng giám đốc Cố không chào đón tôi à?” Khác với vẻ hốt hoảng trên mặt Cố Thành Vũ, người phụ nữ bước vào rất bình tĩnh, cô ta tự nhiên đi đến bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống.

“Cái gì, cô… Cố Thành Vũ liếc sang trợ lý vẫn còn đang đứng ở bên cạnh thì vội vàng nuốt những lời định nói xuống, ông ta xoay người nói với anh ta: “Cậu ra ngoài làm việc trước đi.”

Tuy trợ lý cũng muốn hóng hớt xem thân phận của cô gái xinh đẹp này là gì và tại sao Gố Thành Vũ nhìn thấy cô ta lại giật mình thành như vậy? Chẳng lẽ ở bên ngoài Cố Thành Vũ… Nhưng anh ta đi theo Cố Thành Vũ một thời gian rồi nên biết rõ cái gì nên nhìn, cái gì không, nhất là những lúc Cố Thành Vũ tức giận.
 
Chương 599


CHƯƠNG 599

Trợ lý nghe Cố Thành Vũ dặn như vậy thì trả lời ‘vâng” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. i Cố Thành Vũ chờ trợ lý đi ra ngoài thì vội vàng đến bên cạnh cửa, ông ta nhìn xung quanh xác nhận không có người mới nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó lo lắng đi đến trước mặt cô gái: “Trình Thu Uyển, cô về lúc nào thế hả?”

Người đang ngồi trên ghế sofa không phải là Trình Thu Uyển thì còn có thể là ai nữa chứ?

Cô ta mặc một bộ âu phục màu trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh, một chiếc kính râm bản to che hơn một nửa khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô ta. Nếu không nhìn kỹ thì đúng là không có cách để nhận ra cô ta là ai.

“Chỉ mới đây thôi.” Trình Thu Uyển trả lời: “Tổng giám đốc Cố không xem tin tức à?”

“Tin tức gì chứ?” Gần đây Cố Thành Vũ vẫn đang buồn bực vì chuyện của công ty, nên làm gì còn thời gian mà xem tin tức.

Trình Thu Uyển nhìn Cố Thành Vũ bằng ánh mắt khó tin, cô ta lắc đầu thầm cười nhạt. Ngoài kia xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, cái đồ vô dụng này lại đi tự bịt tai che mắt mình như thế này bảo sao bị Cố Mặc Ngôn cho ăn hành.

Nhưng mà… ông ta vô dụng như vậy nhưng cũng là một con cờ không thể thiếu với cô ta.

Trình Thu Uyển không trả lời câu hỏi của Cố Thành Vũ, cô ta đứng dậy đi xung quanh trong văn phòng của Cố Thành Vũ một vòng: “Tổng giám đốc Cố, phòng làm việc này của anh khá ổn đấy, xem ra việc lúc trước có mạo hiểm nhưng coi như anh cũng đạt được ước muốn rồi ha.”

Cố Thành Vũ nghe thấy Trình Thu Uyển nhắc đến chuyện năm đó thì luống cuống, ông ta không muốn nói nhảm với cô ta nữa, ông ta nói thẳng: “Cô về đây làm gì, năm đó cô đã đồng ý không bao giờ quay lại rồi cơ mà?”

Thấy Cố Thành Vũ lo lắng sợ hãi thành như vậy, Trình Thu Uyển cười khẩy nói: ‘Sợ bóng sợ gió, anh sợ cái gì thế? Sao nào, có tật giật mình à?”

“Trình Thu Uyển, đừng quên chính cô cũng tham gia vào chuyện năm đó đấy, tôi cảnh cáo cô nếu chuyện này mà lộ ra thì cả hai chúng ta đều xong đời.” Nhìn Trình Thu Uyển thoải mái khác hẳn sự lo lắng của mình, Cố Thành Vũ tức giận nói.

Ông ta có linh cảm rất xấu, Trình Thu Uyển của hiện tại khôn khéo thành thục hơn cô bé Trình Thu Uyển năm đó rất nhiều, ông ta không thể tiện tay khống chế lợi dụng như lúc trước nữa.

“Đừng nóng giận, anh cứ yên tâm sẽ không có ai biết đến chuyện năm đó đâu.” Trình Thu Uyển vừa đi đến bên cạnh Cố Thành Vũ vừa nói. Cô ta cười quyến rũ nhưng giọng điệu lại có vẻ nguy hiểm: “Hơn nữa, lần này tôi đến tìm anh vì muốn hợp tác thêm một lần nữa.”

“Hợp tác?” Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt nghi ngờ, trong mắt ông ta lộ vẻ đề phòng: “Cô có ý gì?”

“Tuy bây giờ anh là người nắm quyền trong tập đoàn Cố thị nhưng ngồi ở vị trí đó không được thoải mái lắm đúng không?

Có vẻ như gần đây Cố Mặc Ngôn đã lấy lại được một ít cổ phần công ty rồi, tôi có thể giúp anh lấy lại cổ phần của tập đoàn Cố thị để anh nắm chắc Cố thị trong tay, anh cảm thấy sao nào?”

“Cô có lòng tốt như vậy chắc?” Tuy Cố Thành Vũ hơi động lòng với điều kiện của Trình Thu Uyển, nhưng ông ta vẫn chưa đến mức mất sạch lý trí, ông ta không tin Trình Thu Uyển sẽ có lòng tốt như vậy đâu: “Hơn nữa cô dùng cách gì để lấy lại cổ phần công ty giúp tôi?”

“Tất nhiên chuyện tôi giúp ông thì cũng phải có trao đổi tương xứng chứ.” Trên khuôn mặt của Trình Thu Uyển hiện lên nụ cười thâm độc: “Thứ anh muốn là cổ phần của tập đoàn Gố thị, còn tôi thì muốn cái mạng của Tô Thư Nghỉ! Còn chuyện tôi dùng cách gì để lấy lại cổ phần thì lúc đó anh sẽ biết.”

“Cô muốn giết Tô Thư Nghi?” Cố Thành Vũ híp mắt lại trong mắt thoáng lộ vẻ xảo trá, nói lấp lửng: “Chuyện này quá mạo hiểm tôi sẽ không đồng ý với cô đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom