Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 572


CHƯƠNG 572

Tôi cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, coi chừng rước họa vào thân.”

Nhìn thấy Trình Thu Uyển không có chút áy náy nào, ngược lại còn kiêu ngạo uy hiếp mình, Tô Thư Nghi tức đến mức run rẩy cả người: “Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho Cố Mặc Ngôn. Đến lúc đó xem cô sẽ giải thích như thế nào với anh ấy đây!”

“Ha ha hai” Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển không hề quan tâm mà cười phá lên, sau đó dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Tô Thư Nghỉ, cô đang uy hiếp tôi đó à? Muốn nói cho Cố Mặc Ngôn thì cô cứ đi đi, đến lúc đó, xem Cố Mặc Ngôn sẽ tin tưởng cô, hay là tin tưởng tôi đây.”

Người chú ý về phía này càng ngày càng nhiều, nhưng Trình Thu Uyển ngược lại không vội vàng rời đi, mà một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt châm biếm nhìn Tô Thư Nghi.

“Tô Thư Nghỉ, cô cảm thấy Cố Mặc Ngôn thật sự thích cô sao? Cô cũng không nhìn lại bản thân xem mình trông như thế nào đi chứ. Lần trước lúc bọn tôi ở bên nhau ở trong thang máy ba tiếng đồng hồ, cô có biết bọn tôi đã làm gì không?” Trình Thu Uyển cố ý làm ra vẻ mặt ái muội: “Cố Mặc Ngôn nói anh ấy vẫn còn yêu tôi, còn về cô, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với cô thôi. Tôi nói cho cô biết, Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn là của tôi, tôi nhất định sẽ cướp anh ấy về, cô cảm thấy cô là đối thủ của tôi sao?”

“Trình Thu Uyển, cô đừng có quá đáng!” Tô Thư Nghi thật sự bị lời nói của cô ta chọc giận, vô thức đập tay lên bàn: “Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng những lời này của cô sao?

TỐT – Tô Thư Nghi còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Trình Thu Uyển ngã người ra sau, ghế dựa xung quanh đều ngã xuống đất. Cũng không biết là do cố ý hay là vô tình, khi ngã xuống, mũi chân Trình Thu Uyển câu trúng chân bàn, khiến cái bàn đột nhiên nghiêng sang một bên, ly cà phê phía trên đều rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Khi Trình Thu Uyển ngã xuống đất, khuôn mặt của cô ta đúng lúc ngã xuống những mảnh vỡ, lập tức khiến gương mặt Trình Thu Uyển chảy xuống mấy vệt máu.

Tô Thư Nghi thấy cảnh tượng như vậy cũng có chút sững sờ, cô không ngờ bản thân chỉ đập nhẹ lên bàn, thế nhưng lại khiến Trình Thu Uyển té xuống đất.

“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Tô Thư Nghi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Trình Thu Uyển.

Chỉ thấy Trình Thu Uyển một tay đưa lên Sờ gương mặt đầy máu tươi, một tay chỉ vào Tô Thư Nghi chất vấn: “Tô Thư Nghị, sao cô lại độc ác như thế chứ, vì sao cô lại muốn hủy dung tôi!”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt kết hợp với máu tươi chảy xuôi xuống khuôn mặt tinh xảo kia, nhìn khiến người ta vô cùng đau lòng. Rất nhiều người xung quanh đã đi tới đỡ Trình Thu Uyển dậy, cũng có người vội vàng gọi điện cho bệnh viện.

Lúc trước khi Trình Thu Uyển vừa tới đây, mọi người đã bị vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất cao quý của cô ta thu hút, một người đẹp như thế cho dù đi tới đâu cũng khiến người ta thích mắt.

Bây giờ nhìn thấy một người đẹp như thế vô cùng chật vật nằm trên mặt đất, trên người tràn đầy cà phê thì thôi, đã thế còn bị cắt lên mặt. Trong lòng mỗi người ở đây đều xuất hiện suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Trong mắt bọn họ, bây giờ Tô Thư Nghỉ còn ác độc hơn cả mụ mẹ kế hoàng hậu đã cho công chúa Bạch Tuyết quả táo độc.

“Ai da, tôi nói này người phụ nữ kia sao có thể như vậy được chứ, có gì thì từ từ nói không được à, sao cứ phải động thủ thế.”

Một người đàn ông trong đây đặt câu hỏi với Tô Thư Nghi.

Vừa dứt câu, đã có người phụ họa theo: “Đúng đó, hủy hoại dung mạo người khác là quá ác độc rồi, cho dù cô ghen ghét người khác xinh đẹp hơn mình cũng không thể làm như vậy chứ, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bài”

“Câu này không thể nói như vậy! Cũng không phải là mọi phụ nữ đều ác độc giống người này.” Một người phụ nữ bước lên dùng sức đẩy Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghỉ nhất thời không đứng vững, lảo đảo về sau vài bước rồi ngã xuống đất. Nhưng không có một ai bước lên đỡ cô, ngược lại đều dùng ánh mắt vì cô xứng đáng mà nhìn cô.
 
Chương 573


CHƯƠNG 573

“Chuyện như thế mà cũng làm ra được, đúng là làm xấu mặt phụ nữ chúng ta mà”

Người phụ nữ vừa đẩy người kia từ trên cao nhìn xuống Tô Thư Nghi ngã trên mặt đất, bộ dạng vô cùng phãn nộ: “Tướng mạo là ba mẹ cho, dù có cảm thấy mình xấu thì cũng không thể đánh chủ ý lên mặt của người khác chứ. Theo tôi thấy, mặt cô chẳng những không đẹp băng cô gái này, mà lòng dạ còn xấu vô cùng.”

“Đúng vậy.” Người đàn ông vừa rồi phụ họa cũng có hơi hổ thẹn: ‘Vừa rồi là do tôi nhất thời tức giận, nói không lựa lời, mong các cô ở đây đừng để ý.”

“Không sao, không sao, người phụ nữ như thế bị nói như vậy cũng không quá đáng.”

“Đúng thế, bọn tôi đều biết anh không có ý đó.”

“Người phụ nữ này làm ra hành vi như thế thật đúng là không thể tha thứ…”

Xung quanh lập tức truyền ra một loạt phản hồi, nhưng đều không có ngoại lệ, mọi người đều chĩa mũi dao về phía Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi chật vật đứng dậy từ dưới đất, phát hiện bàn tay mình khi nấy ma sát với mặt đất đã bị trầy da, hiện giờ đang hiện lên những tơ máu.

Tô Thư Nghi không có tâm trạng bận tâm đến vết thương của mình, cô sốt ruột giải thích với mọi người xung quanh: “Tôi không có đẩy cô ta, không phải như mọi người nghĩ đâu…”

“Chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, cô còn ở đó mà ngụy biện sao?”

“Đúng thế, chẳng lẽ bọn tôi đều là người mù rồi à? Rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy cô đẩy cô gái này.”

“Ý của cô chính là, cô gái này tự ngã xuống, tự cào mặt mình sao? Chậc! Trước khi nói dối cũng cần phải có bản thảo chứ?”

Hiển nhiên, mọi người xung quanh đều không hề tin tưởng Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy mọi người bảo vệ Trình Thu Uyển chặt chẽ ở phía sau, bộ dạng đó giống như cô sẽ tiến lên đánh Trình Thu Uyển bất cứ lúc nào vậy. Lúc này Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình không thể phản bác lại được gì.

“Xe cứu thương tới rồi!” Trong khi mọi người chuẩn bị bắt đầu một đợt chinh phạt mới để chống lại Tô Thư Nghi, âm thanh xe cứu thương đã truyền từ phía xa tới.

Nhất thời mọi người không còn quan tâm đến Tô Thư Nghi, đều cẩn thận đỡ Trình Thu Uyển lên xe cứu thương.

Tô Thư Nghỉ cũng biết cho dù có giải thích thế nào cũng vô dụng. Nhìn thấy Trình Thu Uyển trông có vẻ như bị thương nặng, Tô Thư Nghỉ cũng muốn lên xe cứu thương cùng đưa cô ta đến bệnh viện.

“Cô đây là muốn làm cái gì nữa vậy?”

Tô Thư Nghi vừa đi tới bên cạnh xe cứu thương liền bị một người nào đó đẩy sang một bên: “Đánh người ở nơi công cộng chưa đủ sao, bây giờ còn muốn đi theo tới bệnh viện để tiếp tục hại người nữa à?”

“Tôi không có, tôi chỉ muốn đi theo đến bệnh viện để xem thử.’ Tô Thư Nghi cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức. Đúng là Trình Thu Uyển bị thương, nhưng những người này cũng không thể nhận định là do cô hại được.

“Lừa ai đấy, người làm tổn thương người khác thì có gì tốt đẹp đâu chứ, tôi nói cho cô biết, người như cô phải bị đưa đến đồn cảnh sát mới đúng.” Người nọ nói xong liền đến gần tựa như muốn giữ chặt lấy Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy xe cứu thương đã rời đi, Tô Thư Nghi cũng không muốn ở đây giải thích thêm điều gì, cô vội vàng chạy sang bên cạnh, bắt một chiếc taxi rồi đi theo tới bệnh viện.
 
Chương 574


CHƯƠNG 574

Cô vân không rõ chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, những việc này đều có liên quan đến sự an toàn tính mạng của Cố Mặc Ngôn, cô nhất định phải hiểu rõ. Hơn nữa, cô cảm thấy, lần này Trình Thu Uyển cố ý tự làm mình ngã xuống, cô nhất định phải đòi lại sự trong sạch cho bản thân.

Đợi đến khi Tô Thư Nghi đuổi tới bệnh viện, lại phát hiện vậy mà Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn cũng có ở đó.

“Cố Mặc Ngôn!” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, lập tức nói rõ chuyện ông cụ Cố tra được cho Cố Mặc Ngôn: “Hơn nữa, hôm nay khi em đi tìm Trình Thu Uyển, chính cô †a cũng đã thừa nhận rằng năm đó hoàn †oàn không có người lao công nào cứu cô †a cả, là cô ta tự mình rời khỏi hiện trường hỏa hoạn.”

Tô Thư Nghỉ sốt ruột muốn nói chuyện mình biết cho Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nếu Trình Thu Uyển có thể tự mình chạy ra, vậy vì sao lại không cứu Cố Mặc Ngôn chứ? Cố Mặc Ngôn thông minh như thế, cô tin tưởng anh nhất định sẽ biết rõ chuyện đó.

Nhưng kể từ khi Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghỉ thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hiện giờ nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói, trên mặt lại tăng thêm vẻ tức giận.

“Nếu năm đó Trình Thu Uyển tự mình rời đi, vì sao lại biến mất nhiều năm như thế chứ?” Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nghị, hỏi: ‘Sợi dây thừng trên người anh vì sao lại bị cởi ra chứ?”

“Chuyện đó em vẫn chưa điều tra rõ ràng,”

Tô Thư Nghi cũng nghĩ đến khả năng Cố Mặc Ngôn có thể nhất thời không tin lời cô nói: “Nhưng Trình Thu Uyển thật sự đã tự mình thừa nhận, năm đó cô ta…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn không kiên nhãn cắt ngang lời cô nói.

“Cố Mặc Ngôn, anh làm sao thế?” Cảm giác được Cố Mặc Ngôn có hơi lạnh lùng với mình, Tô Thư Nghi khó hiểu: “Vì sao lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với em?”

Cố Mặc Ngôn thất vọng liếc mắt nhìn Tô Thư Nghị, lấy điện thoại ra, sau khi mở video ra thì đưa cho cô. “Tự em xem đi.”

Nhìn thấy nội dung phát ra trong video, Tô Thư Nghi trợn tròn mắt.

Những gì phát trong video chính là chuyện đã xảy ra giữa cô và Trình Thu Uyển trong quán cà phê chiều này.

Cô đang trò chuyện với Trình Thu Uyển trong bộ dạng vô cùng tức giận và kích động, còn Trình Thu Uyển lại trông rất bình Tĩnh và vô tội, cuối cùng bản thân dưới sự tức giận đấ võ lên bàn, Trình Thu Uyển thì té lăn xuống đất khiến mặt bị thương.

Video có hơi xa nên không thu được âm thanh, nhưng chất lượng lại vô cùng sắc nét. Chỉ có cảnh cuối cùng khi Trình Thu Uyển bị thương thì không rõ ràng cho lắm, nhìn qua trông giống như mình thật sự cố ý đẩy Trình Thu Uyển, làm cô ta bị thương.

Xem ra lúc ở quán cà phê có người nhận ra cô và Trình Thu Uyển, lòng hiếu kỳ cộng thêm muốn gây chuyện nên đã quay được video này, hơn nữa còn truyền lên mạng.

“Cố Mặc Ngôn, anh nghe em nói, chuyện không phải như thế đâu.’ Sợ Cố Mặc Ngôn hiểu lầm mình, Tô Thư Nghi sốt ruột giải thích chuyện buổi chiều với anh: “Em không có đẩy cô ta, là cô ta tự ngã xuống.”

“Tô Thư Nghỉ, em cảm thấy em nói như vậy thì anh sẽ tin sao?” Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn thất vọng, giống như không ngờ Tô Thư Nghi sẽ lấy lý do này để phủ nhận: “Em thật sự ghét Trình Thu Uyển tới mức độ như vậy sao? Không chỉ muốn đả thương cô ấy, thậm chí còn muốn dùng những lời đó để vu khống cho cô ấy à?”

“Anh cảm thấy em đang vu khống cô ta ư?”

Tô Thư Nghi không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhẹ lùi về sau hai bước, khi đã kéo giãn khoảng cách ra với Cố Mặc Ngôn, cô mới đứng yên lại nhìn Cố Mặc Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, đau khổ và sụp đổ.
 
Chương 575


CHƯƠNG 575

Cô cho rằng Cố Mặc Ngôn luôn tin tưởng mình, thế nên ban nãy khi vừa thấy anh liền không chút nghĩ ngợi nói hết mọi chuyện mà ông đã nói với mình cho anh.

Về việc Cố Mặc Ngôn không tin Trình Thu Uyển tự mình rời khỏi đám cháy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy nếu về tình thì vẫn có thể tha thứ. Dù sao trước đó khi nghe Trình Thu Uyển chính miệng thừa nhận, cô cũng không tin được, chuyện này thật sự khiến người ta có hơi khó tin.

Nhưng Tô Thư Nghỉ cũng không nghĩ tới, thế mà Cố Mặc Ngôn lại tin những lời trên mạng, cho rằng cô cố ý làm hại Trình Thu Uyển bị thương. Tô Thu Nghỉ cô trong lòng Cố Mặc Ngôn chính là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế sao? Bởi vì ghen ghét vẻ ngoài của người khác mà cố ý cắt mặt người đó?

“Anh cũng tin lời những người kia nói, cho răng em cố ý đả thương Trình Thu Uyển sao?” Hai mắt Tô Thư Nghi bắt đầu ửng đỏ.

Cố Mặc Ngôn im lặng không nói tiếng nào, nhưng Tô Thư Nghỉ cũng hiểu được, lúc này anh im lặng biểu thị cho thái độ của anh: Cố Mặc Ngôn không tin cô!

Tô Thư Nghi không muốn giải thích gì thêm, cô tự giêu cười một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế được mà rơi xuống. Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tủi thân và tức giận.

Nói cho cùng thì vụ án bắt cóc mười năm trước có liên quan gì tới mình đâu chứ?

Còn không phải vì Cố Mặc Ngôn nên cô mới lôi kéo Trình Thu Uyển không tha để hỏi ư? Kết quả thì sao? Người khác thì không sao, cuối cùng ngay cả Cố Mặc Ngôn cũng không chịu tin tưởng mình. Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện mình làm thật là vô nghĩa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ định rời đi, Cố Mặc Ngôn giữ cô lại. Chờ khi Tô Thư Nghỉ quay người lại, Cố Mặc Ngôn mới phát hiện cô mặt cô ướt đầm nước mắt.

Nhìn đôi mắt Tô Thư Nghi đỏ bừng nhưng vân cố chấp quay đi không nhìn mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy nhói đau trong lòng.

“Thư Nghi, anh không nói là em cố ý hại Trình Thu Uyển bị thương, anh chỉ cảm thấy gần đây em rất kỳ lạ, là bởi vì Trình Thu Uyển sao?” Cố Mặc Ngôn dịu dàng nói: “Anh và Trình Thu Uyển thật sự không có gì cả, em đừng vì quá để ý cô ấy mà thay đổi đến mức không còn giống em nữa.”

“Không giống em nữa?” Tô Thư Nghỉ ném Cố Mặc Ngôn ra, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Ngôn, giêu cợt nói: “Vậy bây giờ em trong lòng anh là như thế nào?

Ác độc, hay là một con vợ hay đố ky?”

“Thư Nghỉ!” Cố Mặc Ngôn một lần nữa tiến lên bắt lấy Tô Thư Nghị, giọng nói cũng ẩn chứa sự tức giận: “Em cứ một hai phải cãi nhau với anh như vậy sao? Em rõ ràng biết anh không có ý này, em đừng gây rối vô cớ có được không hả?”

“Em gây rối vô cớ?” Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy bản thân mình cười không được mà khóc cũng không xong, Cố Mặc Ngôn đã nhận định đều là lỗi của cô rồi phải không?

“Đủ rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.” Tô Thư Nghỉ cố gắng để bản thân ổn định lại, cô tránh khỏi sự kiềm chế của Cố Mặc Ngôn, xoay người đi ra ngoài bệnh viện: “Em muốn bản thân mình yên tĩnh một chút.”

Nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi rời đi, Cố Mặc Ngôn cũng không tiến lên đuổi theo.

Lúc này anh biết nếu mình đuổi theo, cũng chỉ khiến mối quan hệ của bọn họ càng thêm căng thẳng, anh thật sự không muốn cùng Tô Thư Nghi cãi nhau.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy bóng dáng Tô Ninh Kiều đang vô cùng lo lăng đi vào bệnh viện.
 
Chương 576


CHƯƠNG 576

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tô Thư Nghi không rõ vì sao Tô Ninh Kiều lại tới đây, cô vội vàng tiến tới ngăn cản bà.

“Bốp!”

Tô Thư Nghi vừa đi tới trước mặt Tô Ninh Kiều thì đã bị bà tát một cái. Nhất thời bị đánh đến choáng váng, Tô Thư Nghi nghiêng đầu hồi lâu không phản ứng lại.

Mãi đến khi trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, Tô Thư Nghi mới dần khôi phục lại ý thức. Một tay che lấy mặt mình, Tô Thư Nghi không thể tin được chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Ninh Kiều, nức nở kêu lên: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!”

Thế nhưng Tô Ninh Kiều còn khóc lóc lợi hại hơn cả cô, bàn tay vừa rồi đánh Tô Thư Nghỉ cũng hơi run rẩy, chỉ vào cô tức giận nói: “Mẹ làm gì? Mẹ hỏi con, sao con có thể vì ghen ghét mà nhãn tâm làm mặt của Thu Uyển bị thương cơ chứ!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại, thì ra mẹ tới là để thăm Trình Thu Uyển. Thậm chí còn bởi vì Trình Thu Uyển mà không hỏi thăm cô lấy một câu nào mà tát cô một cái.

Cô mới là con gái của Tô Ninh Kiều, gặp chuyện như thế này, chẳng lẽ bà không nên hỏi mình một chút về tình hình ngay lúc đó sao? Vì sao còn chưa phân rõ trăng đen mà đã đánh cô rồi chứ?

“Mẹ, con không có làm hại Trình Thu Uyển, mẹ phải tin con! Mẹ nghe con nói tình hình lúc đó…” Tô Thư Nghi sốt ruột giải thích tình hình với Tô Ninh Kiều.

“Con còn nói dối, mẹ đã xem video trên mạng rồi, hai mắt mẹ thấy rõ rành rành, rõ ràng là chính con đẩy Thu Uyển.” Tô Ninh Kiêu hoàn toàn không nghe Tô Thư Nghi giải thích, lấy tay kéo Tô Thư Nghi đi vào trong bệnh viện: “Bây giờ con phải đi vào bệnh viện với mẹ, đi xin lỗi Thu Uyển, xin con bé tha thứ cho conl”

“Con không đi, con không có sail” Tô Thư Nghi quật cường đứng yên tại chỗ, cô tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi Trình Thu Uyển.

“Con thật sự muốn làm mẹ tức chết có phải không! Khụ khụ…’ Tô Ninh Kiều ho lớn vài tiếng, đồng thời càng thêm dùng sức lôi kéo Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi Thu Uyển!”

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ho càng lúc càng dữ dội, Tô Thư Nghỉ lo lắng cơ thể của bà, cũng không dám dùng sức giấy giụa nữa, bị Tô Ninh Kiều kéo thẳng vào phòng bệnh của Trình Thu Uyển.

Lúc này cả Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn đều ở trong phòng bệnh, vết thương trên mặt Trình Thu Uyển cũng đã được băng bó lại, đang năm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi vào, Trình Thu Uyển vội vàng ngồi dậy từ giường bệnh: ‘Dì Tô, sao dì lại tới đây?’ “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Tô Ninh Kiều vội vàng tiến lên đỡ Trình Thu Uyển đang định đứng dậy, để cô ta năm xuống lại. Nhìn thấy gương mặt quấn đầy băng của Trình Thu Uyển, hai mắt Tô Ninh Kiều tràn đầy đau lòng: “Có đau hay không, cháu không sao chứ?”

“Không có gì đâu dì Tô.” Trình Thu Uyển năm chặt lấy tay Tô Ninh Kiều, đáp: “Cháu không đau đâu, dì đừng lo lắng.”

“Sao có thể không đau chứ?” Nước mắt của Tô Ninh Kiều lại chảy xuống: “Thật sự xin lỗi cháu, Thu Uyển, đều là do Tô Thư Nghi không tốt, dì đã mắng con bé rồi, con cũng đừng so đo với con bé, bây giờ dì sẽ bảo con bé xin lỗi cháu.”

Tô Ninh Kiều xoay người lại, lạnh lùng bảo Tô Thư Nghỉ ở đăng sau: “Còn không mau xin lỗi Thu Uyển!”

“Mẹ!” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều giữ gìn Trình Thu Uyển như thế, Tô Thư Nghi không chịu nổi mà la lớn: “Con không có đẩy cô ta, cô †a bị thương không liên quan tới con, sao mẹ có thể không tin tưởng con chứ?”

“Con còn cãi bướng, con…” Nhìn thấy Tô Thư Nghi chẳng những không xin lỗi, còn luôn viện cớ cho mình, Tô Ninh Kiều chỉ tay vào cô, tức đến mức nói không nên lời.
 
Chương 577


CHƯƠNG 577

“Dì Tô, dì đừng nóng giận.” Trình Thu Uyển vội vàng võ lưng Tô Ninh Kiều: “Cháu nghĩ Thư Nghỉ cũng không phải cố ý đâu, có thể là vì thấy mối quan hệ giữa cháu và Cố Mặc Ngôn khá tốt, thế nên nhất thời không khống chế được chính mình.”

Nói xong, Trình Thu Uyển lại xoay người nhìn Tô Thư Nghi, vẻ mặt đầy chân thành nói: “Thư Nghi à, lần trước thật sự là một tình huống khẩn cấp, thế nên Cố Mặc Ngôn mới ôm tôi tới bệnh viện, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm. Tôi trở về chỉ là vì nhớ tới chuyện trước kia, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào giữa cô và Cố Mặc Ngôn.”

“Trình Thu Uyển, cô đừng ở đây giả bộ đáng thương nữa!” Nhìn thấy Trình Thu Uyển giống như đang cầu tình cho chính mình, nhưng mỗi câu từ đều lộ ra ý vì mình ghen ghét với cô ta cho nên mới cô ý làm tổn thương cô ta, Tô Thư Nghi thật sự không kìm nén nổi cơn giận trong lòng mình.

“Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào trong lòng cô hiểu rõ, vết thương trên mặt cô là như thế nào chính cô cũng biết. Làm sao? Dám đứng trước mặt tôi thừa nhận năm đó cô tự mình rời khỏi hiện trường hỏa hoạn, bây giờ đứng trước mặt nhiều người như vậy nên không dám nói sao?”

“Bốp!”

Khi nghe được những lời Tô Thư Nghi nói, Tô Ninh Kiều lại bước tới tát cô thêm một cái nữa: “Con không xin lỗi Trình Thu Uyển thì thôi đi, sao còn có thể vu khống con bé như thế, khi nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào?”

Sau khi bị Tô Ninh Kiều tát hai bạt tay, Tô Thư Nghi cuối cùng cũng gục ngã, nước mắt trút xuống như mưa: “Mẹ, rốt cuộc con là con gái mẹ, hay là Trình Thu Uyển mới là con gái mẹ chứ?”

Sau khi hét lên câu này với Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi liền khóc lóc chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tô Thư Nghi chạy mãi đến cuối hành lang, tới khi kiệt sức mới dừng lại. Cô dựa vào tường chậm rãi ngồi bệt xuống, Tô Thư Nghi chôn mặt vào giữa đầu gối bật khóc nức nở.

Chuyện này rõ ràng là do Trình Thu Uyển cố ý vu khống hãm hại mình, nhưng mẹ ruột và chồng mình, hai người mà mình cho răng là thân thiết nhất trên đời, lại không có một ai chịu tin tưởng cô.

Bọn họ đều vì Trình Thu Uyển mà chỉ trích cô, Tô Ninh Kiêu chưa từng động tay động chưa với cô cũng vì Trình Thu Uyển, mà †rong vòng một ngày đã ra tay đánh cô hai lân.

Đối với vẻ mặt Trình Thu Uyển châm biếm mình, mọi người vây quanh chỉ trỏ mình, còn có Cố Mặc Ngôn và Tô Ninh Kiều nổi giận đùng đùng gào thét với mình… Một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Tô Thư Nghi, khiến cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, chỉ muốn hét lên thật to.

Bây giờ Tô Thư Nghi cảm thấy trên thế giới này không còn ai tin tưởng cô cả, chỉ còn lại một mình cô đơn côi.

Nhớ tới gương mặt như hoa như ngọc của Trình Thu Uyển, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không còn cảm nhận được vẻ đẹp nữa, bây giờ cô chỉ muốn xé bỏ lớp da người giả tạo của Trình Thu Uyển kia, để cô ta lộ ra nội tâm đáng ghê tởm trước mặt mọi người, khiến mọi người nhìn rõ rốt cuộc cô ta là người như thế nào! Có thể diên kịch giỏi tới mức nào, giả tạo ra saol Nhưng cô nên làm như thế nào mới có thể để mọi người nhìn thấy gương mặt thật của Trình Thu Uyển đây?

Tô Thư Nghi không kiềm chế được nước mắt của mình đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng cảm giác được có ai đó ngồi xổm xuống trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mở ra, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng trước mắt mình dường như là Trình Nam Quyền.

Nhìn thấy hai mắt khóc đến sưng húp của Tô Thư Nghỉ, nước mũi còn chảy xuống, trong ánh mắt Trình Nam Quyền hiện lên sự đau lòng. Anh ta móc ra chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa cho Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ chỉ tức giận nhìn Trình Nam Quyền, không nhận lấy khăn tay anh ta đưa cho. Trình Nam Quyền khẽ thở dài, duõi tay muốn giúp Tô Thư Nghi lau khô mặt.
 
Chương 578


CHƯƠNG 578

“Tránh ral” Tô Thư Nghỉ ném tay Trình Nam Quyền ra, giọng nghẹn ngào quát: ‘Không cần anh phải giả bộ làm người tốt.”

Trình Nam Quyên nhặt khăn tay bị Tô Thư Nghỉ ném sang một bên, một lần nữa đặt lại vào tay Tô Thư Nghi: ‘Lau khô mặt trước đi.”

“Có liên quan gì tới anh chứ?” Nghĩ đến việc Trình Nam Quyên là anh trai của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi liền không thể nào kìm nén được cơn tức giận: ‘Bây giờ thì hay rồi, cả Cố Mặc Ngôn và mẹ đều không tin tôi, trên thế giới này không có ai chịu tin tưởng tôi cả, mục đích của em gái anh đã đạt được rồi, anh không cần phải ở đây mèo khóc chuột giả từ bi!”

“Tôi tin tưởng cô” Trình Nam Quyền cũng không tức giận khi Tô Thư Nghi hét to với mình, anh ta nhìn cô nhẹ nhàng nói.

“Anh tin tưởng tôi?” Nghe thấy Trình Nam Quyền nói vậy, Tô Thư Nghi nhất thời ngẩn người ra, Trình Nam Quyên tin tưởng cô?

“Ừm.” Không chút do dự, Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, nói lại một lần những lời vừa nói: “Tôi tin tưởng cô.”

“Vì sao!?” Tô Thư Nghỉ có hơi khó hiểu.

Cuối cùng cũng có người nói tin tưởng cô, nhưng lại chính là một người mà cô không nghĩ tới nhất: ‘Anh không tin em gái mình, ngược lại đi tin tưởng tôi?”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói chuyện, trên mặt Trình Nam Quyền hiện lên sự xấu hổ.

Cũng phải, trên thế giới này có lẽ có rất ít người không tin tưởng người thân của mình, mà lại đi tin tưởng một người ngoài.

Do dự một chút, Trình Nam Quyền chua xót nói: “Tôi đã nhìn Thu Uyển từ nhỏ đến lớn, cũng khá hiểu em ấy, đối với những thứ mình thích, em ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”

Nhìn vẻ mặt của Tô Thư Nghỉ vẫn tràn đầy nghỉ ngờ, Trình Nam Quyền ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: ‘Khi Thu Uyển vẫn còn học nhà trẻ, có một cô bé cùng lớp mang đến một con búp bê rất xinh đẹp, Thu Uyển vô cùng thích nó, liền hỏi cô bé kia có thể cho con búp bê kia cho con bé không. Cô bé ấy cũng rất thích con búp bê, cho nên không đồng ý.”

“Sau đó khi Thu Uyển đang chơi cùng với cô bé kia, bỗng nhiên khóc lớn đi tìm cô giáo, trên cánh tay còn có vài vết máu do bị cào bằng móng tay, nói rằng là do bị cô bé kia cào.”

“Nhìn thấy Thu Uyển khóc rất to, cô giáo liên gọi phụ huynh của cô bé kia và tôi đến trường học. Tôi vừa đến trường, Thu Uyển đã ôm lấy tôi khóc lóc nói, nói em ấy thật sự quá thích con búp bê kia, cho nên chỉ muốn lén ôm một chút mà thôi, không ngờ bạn nữ đó nhìn thấy lập tức đánh em ấy.”

“Cô bé kia luôn nhỏ giọng nói mình không có đánh Thu uyển, nhưng có lẽ đã bị tiếng khóc cùng vết máu trên cánh tay của Thu Uyển dọa sợ, nên không dám quá thanh minh cho mình. Kết quả phụ huynh cô bé kia thật sự tưởng là con gái nhà mình đã cào Thư Uyển, vô cùng xin lỗi mà dõ dành Thu Uyển, còn đem con búp bê kia đưa cho em ấy, lúc này Thu Uyển mới không khóc nữa.

“Sau này, có lẽ cô giáo cũng cảm thấy cô bé kia thường ngày yên tĩnh sẽ không đánh người, nên đã đi điều tra video giám sát, không ngờ lại nhìn thấy khi hai cô bé đang chơi, Thu Uyển đột nhiên cào mình bị thương, sau đó khóc lóc chạy đi tìm cô ấy.”

“Nghĩ là trẻ con cãi vã với nhau, hơn nữa mọi chuyện cũng đã được giải quyết, nên cô giáo cũng không nói toạc ra, mà chỉ kêu tôi lên nói với tôi một chút về vấn đề này, bảo tôi về nhà dạy dõ lại Thu Uyển.”

Nói xong Trình Nam Quyền có hơi ngại ngùng nhìn về phía Tô Thư Nghi, nghĩ thầm chuyện lần này có lẽ cũng là do Trình Thu Uyển tự mình làm nên, mục đích chính là muốn khiến Cố Mặc Ngôn không tin tưởng Tô Thư Nghi.

Nghe thấy Trình Nam Quyền nói như thế, trong lòng Tô Thư Nghi có hơi phức tạp, không ngờ Trình Thu Uyển khi còn nhỏ cũng đã tâm cơ đến thế.

“Thế nên, ý của anh chính là Trình Thu Uyển thích Cố Mặc Ngôn như vậy, hoàn toàn sẽ không từ bỏ, trước đó nói sẽ không xen vào giữa tôi và Cố Mặc Ngôn cũng là nói dối?”
 
Chương 567


CHƯƠNG 567

Vừa về đến cửa, Tô Thư Nghỉ đã nghe thấy tiếng cười của Tô Ninh Kiều vọng từ trong nhà ra.

Xem ra mẹ cô rất vui, Tô Thư Nghi vô thức nở nụ cười, lâu lắm rồi bà không hề cười như vậy, chẳng biết có chuyện vui gì đang diễn ra nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Ninh Kiều tươi cười mở cửa cho Tô Thư Nghi.

“Có chuyện gì vui vậy mẹ?” Tô Thư Nghi cười hỏi.

“Thư Nghi đấy à.’ Thấy người đến là Tô Thư Nghi, trên mặt Tô Ninh Kiều hiện lên một chút lúng túng, sự vui cười cũng nhạt đi nhiều: “Mau vào đi.”

Nói đoạn, Tô Ninh Kiều dẫn Tô Thư Nghỉ _ vào trong nhà.

“Sao thế? Mẹ không chào đón con à?” Tạm thời Tô Thư Nghi không hiểu rõ tại sao Tô Ninh Kiều thay đổi tâm trạng, cô nửa đùa hỏi bà.

“Con bé này, nói gì đó.” Tô Ninh Kiều cả giận trừng Tô Thư Nghi.

“Ha ha” Tô Thư Nghỉ cảm thấy điệu bộ trẻ con của Tô Ninh Kiều rất đáng yêu, cô ôm bả vai bà đi vào trong nhà. Nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, Tô Thư Nghỉ sững người.

Sao Trình Thu Uyển lại ở đây?

“Thu Uyển, Thư Nghị, có lẽ hai đứa đã biết nhau rồi.” Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi lại và giới thiệu cô với Trình Thu Uyển, sau đó bà quay nhìn Tô Thư Nghi và nói: “Thư Nghỉ, đây là Thu Uyển, em gái của Trình Nam Quyền, con đã từng gặp rồi đấy.”

Tô Thư Nghi cười trừ, cô không biết trong tình huống này nên ứng xử với Trình Thu Uyển như thế nào.

Trình Thu Uyển bước tới ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghỉ: “Cháu và Thư Nghi quen biết đã lâu, dì Tô không cần phải giới thiệu lại đâu ạ”

“Thật không? Biết thì tốt, biết thì tốt.” Thấy Trình Thu Uyển và Tô Thư Nghi thân thiết, Tô Ninh Kiều cực kỳ vui vẻ: ‘Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm nhé, bây giờ dì đi nấu cơm.

“Vâng, khi bé cháu thích ăn cơm dì nấu nhất. Bao năm qua không được ăn, cháu thật sự rất nhớ.”

“Cháu thích là được, muốn ăn gì thì nói cho dì, hôm nay dì sẽ nấu cho cháu ăn hết.”

Nghe Trình Thu Uyển nói, Tô Ninh Kiều cười không khép được miệng.

“Sườn xào chua ngọt, sò điệp xào măng †ây…’ Trình Thu Uyển nói một chuỗi tên món ăn, Tô Ninh Kiều ghi lại từng món rồi cười ha hả vào phòng bếp.

Chứng kiến cảnh mẹ mình chỉ hỏi mỗi Trình Thu Uyển thích ăn gì, Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên chạnh lòng. Nhưng nghĩ đến Trình Thu Uyển là khách, mẹ cô quan tâm hơn một chút cũng phải.

Thấy Tô Ninh Kiều đi khuất, Trình Thu Uyển buông tay Tô Thư Nghị, cô ta ngồi ở ghế salon uống trà, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ cũng lúng túng không biết nên nói gì, thoáng chốc hai người đều giữ im lặng.

Sau khi ngồi im một lúc, Trình Thu Uyển đứng dậy đi vào trong phòng bếp: ‘Dì ơi, để cháu giúp dì một tay có được không?”

“Được chứ, mặc tạp dề vào nhé, tránh làm bẩn quần áo.” Giọng nói chan chứa niềm vui của Tô Ninh Kiều từ phòng bếp vọng ra.

Tô Thư Nghỉ ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng cười trong phòng bếp vang lên mà nước mắt đong đầy trên khóe mi. Cô cảm thấy trong cái nhà này mình mới là khách.
 
Chương 568


CHƯƠNG 568

Một lúc lâu, bữa cơm được nấu xong xuôi.

Ba người ngồi vào bàn ăn, Tô Ninh Kiều nói hai người bắt đầu dùng bữa.

“Thu Uyển, cháu thử món sườn xào chua ngọt này đi, dì nhớ khi còn nhỏ cháu thích món này nhất.” Tô Ninh Kiều gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Trình Thu Uyển.

“Dạ, cảm ơn dì.” Trình Thu Uyển nếm thử một miếng: ‘Dì ơi, món này ngon quá, mùi vị giống hệt ngày cháu còn bé từng ăn.”

“Vậy sao?” Tô Ninh Kiều nghe xong càng hào hứng: “Đây, cháu thử cả món này nữa.

Nhìn mẹ không ngừng gắp thức ăn cho Trình Thu Uyển nhưng lại bỏ quên cô, Tô Thư Nghi cảm giác nước mắt mới bị dồn nén trong lòng bắt đầu ùa ra.

Người ngoài thì chẳng nói làm gì, chẳng lẽ ngay cả mẹ của cô, người gần gũi nhất trên đời cũng yêu quý Trình Thu Uyển hơn cô sao?

Tô Thư Nghi cúi đầu bới cơm, cô cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.

Tuy nhiên hai người còn lại ở bàn ăn vẫn cười nói như thường, căn bản chẳng ai phát hiện sự khác thường của Tô Thư Nghi.

Cuối cùng cũng ăn xong một bữa, nhân lúc Tô Ninh Kiều thu dọn bát đũa, Tô Thư Nghi không chịu nổi cảnh bà và Trình Thu Uyển cười đùa nên cô nói với Tô Ninh Kiều rằng mình có việc cần giải quyết nên phải về trước.

“Vừa hay tôi cũng có việc phải làm, tiện đường đi cùng Thư Nghi một đoạn.” Nghe Tô Thư Nghi nói mình phải đi, Trình Thu Uyển nói.

“Cháu cũng về à.” Tô Ninh Kiều hơi nuối tiếc: “Sau này có thời gian cháu phải đến thăm dì nhé.”

“Dĩ nhiên rồi, về sau cháu sẽ thường xuyên đến ăn chùa nhà dì.”Trình Thu Uyển tươi cười ôm lấy Tô Ninh Kiều.

“Được vậy dì càng mừng.” Tô Ninh Kiều nghe Trình Thu Uyển nói thì bật cười: “Thôi được rồi, hai đứa có việc thì cứ đi đi, dì không giữ hai đứa ở lại nữa.”

“Vâng, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, bọn con đi đây.’ Tuy cảm thấy hơi khó chịu khi chào tạm biệt Tô Ninh Kiều nhưng Tô Thư Nghi vấn xuống lầu với Trình Thu Uyển.

“Thư Nghỉ, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Sau khi xuống lầu, Trình Thu Uyển hỏi Tô Thư Nghi.

“Không cần.” Tô Thư Nghi không muốn tiếp tục ở cạnh Trình Thu Uyển nên cô từ chối: “Tôi tự đón xe về được.”

“Con gái một thân một mình gọi xe không an toàn, để tôi đưa cô đi.” Dứt lời, Trình Thu Uyển kéo Tô Thư Nghi về hướng xe ô tô của mình.

Nếu còn từ chối nữa thì trông như cô có vẻ hơi ra vẻ, Tô Thư Nghỉ đành phải lên xe Trình Thu Uyển.

“Dạo này cô khỏe không?” Tô Thư Nghi nhớ Trình Thu Uyển mới xuất viện nên cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô ta.

“Không sao, bệnh cũ cả thôi.” Trình Thu Uyển không để tâm đáp: “Thư Nghi, cô không để bụng chứ?”

“Để bụng việc gì?” Tô Thư Nghi hơi không hiểu câu hỏi Trình Thu Uyển đột nhiên đặt ra.

Trình Thu Uyển liếc Tô Thư Nghi rồi nói: “Việc Cố Mặc Ngôn bế tôi đến bệnh viện.”

Bồng nhiên Tô Thư Nghi không biết phải trả lời thế nào, cô có thể nói là có để ý được à?

“Cô ngất xỉu, Cố Mặc Ngôn bế cô vào bệnh viện là chuyện thường tình.”

“Ồ, cô nghĩ được như vậy là tốt nhất.” Trình Thu Uyển cười nói: ‘Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là chồng cô, nếu cô hiểu nhầm tôi và anh ấy thì không hay.”
 
Chương 569


CHƯƠNG 569

“Cô đâu biết lúc ở trong thang máy, Cố Mặc Ngôn thấy tôi ngã bệnh đã lo lắng đến mức nào, khuôn mặt tái nhợt. Ắt hản anh ấy sợ tôi có vấn đề gì nên cửa thang máy vừa mở đã vội vàng ôm tôi đến bệnh viện.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn không suy nghĩ đến cảm nhận của cô nhưng cô đừng nên giận dõi với anh ấy.” Trình Thu Uyển cười cười, liếc Tô Thư Nghỉ: “Tuy Cố Mặc Ngôn vấn quan tâm đ ến tôi như trước nhưng cô không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không tranh giành anh ấy với cô.”

Trình Thu Uyển trông thì có vẻ như đang giải thích sự cố ngày hôm qua nhưng sao Tô Thư Nghi không hiểu cô ta đang ngấm ngầm khoe khoang chứ.

Cho dù cô ta nói sẽ không tranh giành Cố Mặc Ngôn nhưng Tô Thư Nghỉ cảm thấy ý trên mặt chữ là: Cố Mặc Ngôn là của Trình Thu Uyển, hiện tại anh vẫn thích cô ta, Tô Thư Nghi cô không có tư cách tranh giành với Trình Thu Uyển.

Không đáp lại lời Trình Thu Uyển nói, Tô Thư Nghi âm thầm nhắc nhở bản thân sau này phải đề phòng Trình Thu Uyển hơn mới được, thế nhưng cô có thể đề phòng chuyện đó sao? Tô Thư Nghi cảm thấy mình ngày càng cách xa Cố Mặc Ngôn.

“Đến đây được rồi, tôi muốn xuống ở chỗ này.’ Không muốn tiếp xúc thêm với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ chẳng biết mình đang ở đâu nhưng vấn bảo Trình Thu Uyển dừng xe lại.

Trình Thu Uyển không nói gì thêm, cô ta để Tô Thư Nghỉ xuống xe, sau đó lái đi luôn.

Nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi ngày càng xa từ kính chiếu hậu, trong mắt Trình Thu Uyển tràn đầy sự khinh bỉ và coi thường.

Cô ta đã nói đến vậy mà Tô Thư Nghi chẳng có phản ứng gì lớn, đúng là một trái hồng mềm. Cũng tốt, như vậy thì cô ta càng dễ nhào nặn.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ông cụ Cố, nói muốn ăn cơm cùng oô. Tô Thư Nghi thấy đã lâu mình chưa gặp ông cụ nên đồng ý.

Sau khi tan làm, cô lập tức tới điểm hẹn ăn cơm với ông cụ.

“Thư Nghỉ, chuyện Trình Thu Uyển ông đã nghe cả rồi, cháu không sao chứ?” Thấy Tô Thư Nghỉ ngồi vào vị trí đối diện trên bàn ăn, ông cụ Cố không thèm lòng vòng mà hỏi thẳng vào trọng tâm. Ông ấy sợ Tô Thư Nghỉ nghĩ quẩn trong lòng.

“Cháu không sao.” Nhìn dáng vẻ quan tâm của ông cụ, Tô Thư Nghi cực kỳ cảm động, chí ít vẫn có ông cụ Gố thật lòng quan tâm cô: ‘Ông ơi, ông không cần lo lắng cho cháu đâu. Cháu vẫn ổn. Cháu sẽ không tự suy diễn lung tung đâu ạ”“

Nghe Tô Thư Nghi nói, ông cụ Cố càng thêm lo lăng nhìn cô, điệu bộ muốn nói lại thôi. Tô Thư Nghi lúc này cũng ý thức được, ông cụ mời cô ăn cơm, chắc hắn không đơn giản chỉ để an ủi cô vài câu mà có chuyện quan trọng hơn cần phải nói.

“Ông muốn nói gì với cháu à? Liên quan đến Trình Thu Uyển phải không ạ?” Tô Thư Nghi nghiêm túc hỏi.

“Ừ” Tô Thư Nghi đã chủ động hỏi, ông cụ Cố sẽ không giấu cô: ‘Lúc trước cháu có nhờ ông điều tra vụ bắt cóc mười năm trước, thật ra gần đây đã có tiến triển mới.”

Nghe ông cụ nói với cô về vụ bắt cóc mười năm trước, vẻ mặt Tô Thư Nghi có hơi cô đơn: ‘Ông ơi nếu Trình Thu Uyển đã quay lại, cô ta cũng đã nói cho bọn cháu biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vậy thì không cần điều tra tiếp nữa. Mấy ngày nay ông đã vất vả rồi.”

Ông cụ Gố lắc đầu: “Tin tức Trình Thu Uyển giải thích ông đã xem qua nhưng chân tướng ông điều tra được không giống như lời cô ta nói.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Thư Nghỉ gấp gáp hỏi. Cô thật sự không ngờ tới kết quả điều tra không ăn nhập với lời kể của Trình Thu Uyển.

“Ông đã cho người điều tra người lao công mà Trình Thu Uyển nói đã cứu cô ta nhưng có người nói, ngày đó rõ ràng bắt gặp người lao công kia đánh bài với người khác, căn bản không có mặt ở khu vực vệ sinh.”
 
Chương 570


CHƯƠNG 570

“Ý ông là Trình Thu Uyển đang nói dối?”

Nghe xong, Tô Thư Nghi cảm thấy sửng sốt xen lân khó hiểu: “Sao cô ta phải nói dối?”

“Ông không rõ, hiện tại chưa điều tra ra chân tướng năm đó, chỉ có chút manh mối linh tinh.” Ông cụ Cố cũng không hiểu nổi: “Không sao, Thư Nghi, ông vân luôn không thích Trình Thu Uyển, từ lúc cô ta còn bé ông đã cảm thấy con bé này cực kỳ mưu mô. Về sau nếu có lúc va chạm với cô ta thì cháu nên cẩn thận.”

“Vâng, cháu hiểu rồi ạ.” Tô Thư Nghi nghiêm túc đáp.

Ăn cơm với ông cụ Cố xong, trên đường về nhà, Tô Thư Nghi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc. Dựa vào lời ông cụ Cố nói, chắc chăn Trình Thu Uyển đã nói dối, những lời giãi bày của cô ta ở nhà họ Trình vốn dĩ đã có trăm ngàn lỗ hổng.

Vậy tại sao Trình Thu Uyển phải nói dối?

Nếu không được người lao công kia cứu thì cô ta trốn khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn băng cách nào?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác lấp đầy tâm trí Tô Thư Nghi, cô thật sự không nghĩ ra bèn gọi điện cho Trình Thu Uyển, hẹn cô †a gặp mặt để hỏi rõ mấy vấn đề này.

Nghe Tô Thư Nghi muốn hẹn gặp mình, Trình Thu Uyển không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.

“Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê lần trước ghé qua khi dạo phố.” Xác định chỗ hẹn với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ cúp máy, ôm một bụng nghi vấn đến.

Lúc cô tới nơi, Trình Thu Uyển vẫn chưa đến. Tô Thư Nghỉ gọi một cốc cà phê rồi thong thả uống, vừa uống vừa sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Nếu cô hỏi thẳng thì Trình Thu Uyển có thể nói dối, hoặc không trả lời. Làm cách nào mới chứng minh được Trình Thu Uyển nói dối và hỏi được chân tướng vụ hỏa hoạn năm đó?

Ngay khi Tô Thư Nghi đang chìm trong dòng suy nghĩ thì xung quanh cô bỗng nhiên ồn ào hẳn.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện mọi người chú ý về một hướng và xì xào bàn tán, đôi mắt họ lộ ra sự kinh ngạc.

Nương theo tâm mắt mọi người, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đi tới.

Trình Thu Uyển mặt một chiếc áo sơ mi lụa xanh nhạt, phối với chân váy chữ A đen dài đến đầu gối và một đôi giày cao gót trắng tỉnh, Thanh nhã, trong sáng, trang trọng, ba từ ngữ hoàn toàn khác biệt xen lẫn với nhau cùng trên người cô ta tạo cho người xem cảm giác mãn nhãn không nói thành lời.

Lúc này đây Tô Thư Nghi đâu rảnh để thưởng thức sắc đẹp của Trình Thu Uyển, trong lòng cô chỉ có suy nghĩ vì sao Trình Thu Uyển phải nói dối? Ông cụ Cố chắc chăn không lừa cô cho nên Trình Thu Uyển đã lừa dối bọn họ. Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

“Thư Nghỉ, sao bỗng nhiên hẹn tôi uống cà phê thế?” Dưới ánh mắt mê đắm của đàn ông và ghen ty của phụ nữ, Trình Thu Uyển đến trước mặt Tô Thư Nghỉ và ngồi xuống.

“Không có việc gì gấp, chỉ là tôi đang rảnh rỗi, muốn đến quán cà phê ngồi một lúc nhưng không tìm được ai ngồi cùng nên gọi cho cô.” Tô Thư Nghi chọn bừa một lý do: ‘Không làm phiền cô chứ?”

“Không đâu, đúng lúc tôi có thời gian rồi.”

Trình Thu Uyển cười đáp lời, sau đó gọi nhân viên phục vụ một ly capuchino.

“Thu Uyển, cô còn nhớ người lao công năm đó cứu cô trông thế nào không?” Tô Thư Nghỉ ra vẻ lơ đãng hỏi Trình Thu Uyển.

Thấy Tô Thư Nghỉ hỏi về chuyện năm đó, Trình Thu Uyển sinh lòng cảnh giác: “Sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề này?”

“À thì, lần trước anh cô nói chuyện này với tôi, anh ta nói muốn cảm ơn người năm đó đã cứu cô nhưng tìm mãi mà không được.”
 
Chương 571


CHƯƠNG 571

Tô Thư Nghi đã nghĩ ra một lý do tương đối thuyết phục.

“Tôi làm việc ở tòa soạn, anh ta có ý nhờ tôi tìm. Nhưng không có thông tin gì về người đó, tôi không biết nên tìm từ đâu, cho nên hẹn cô ra đây để hỏi thăm về diện mạo của người đó. Từ đó tôi mới có mục tiêu để tìm kiếm.”

“Vậy sao?” Trình Thu Uyển trầm ngâm: “Sao tôi lại không nghe anh trai nhắc tới chuyện này nhỉ?”

“Có thể là do anh ấy vẫn chưa kịp nói với cô đấy.’ Tô Thư Nghỉ bịa ra một câu, sau đó nói tiếp: “Trước tiên cô miêu tả cho tôi một chút về diện mạo của người lao công kia, hoặc là bản thân người đó có đặc điểm gì. Tôi sẽ đi nói với tổng biên tập thử, xem có thể đăng thông báo tìm người trên tạp chí hay không, nói không chừng thật sự có thể tìm ra đấy.”

Sau khi Tô Thư Nghỉ nói xong thì nhìn chăm chằm vào Trình Thu Uyển, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào trên khuôn mặt cô ta. Nếu như Trình Thu Uyển không nói dối thì nhất định cô ta sẽ nhớ rõ người lao công kia.

Dù sao nếu như dựa theo những lời cô ta nói, trước đó cô ta bị mất trí nhớ, vậy thì cô †a chắc chắn sẽ có ấn tượng rất sâu sắc đối với người đầu tiên mình nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, huống chỉ người đó còn là ân nhân cứu mạng của mình.

“Tôi cũng không biết nữa,’ Ánh mắt Trình Thu Uyển khẽ lập lòe, giọng nói cũng có hơi hoảng loạn: “Lúc đó khi tôi tỉnh lại thì người kia đã đi mất rồi, là y tá nói với tôi, có một người lao công đưa tôi vào bệnh viện.”

“Nhưng lúc trước khi cô ở nhà họ Trình, không phải cô đã nói là nhìn thấy người lao công kia khi tỉnh lại sao? Bây giờ sao lại nói rằng không nhìn thấy?” Phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi lập tức đặt ra nghỉ vấn.

“Thật sao? Tôi có nói à?” Vẻ mặt của Trình Thu Uyển bắt đầu trở nên khẩn trương: “Nhất định là do cô nghe lầm rồi, lúc trước chắc chắn tôi không hề nói đã nhìn thấy người lao công kia.”

“Vậy sao cô lại biết những chuyện như anh †a cởi trói cho cô và Cố Mặc Ngôn, trước đó còn kéo cô ra ngoài, cuối cùng bởi vì lửa quá lớn nên không thể cứu Cố Mặc Ngôn được, chẳng lẽ không phải do người lao công kia nói cho cô biết sao?” Tô Thư Nghỉ gần như đã chắc chắn rằng, lời giải thích trước đó của Trình Thư Uyển là dối trá.

“Tôi… lúc trước tôi…’ Trình Thư Uyển bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, ấp úng nói không thành câu. Cuối cùng, vẻ mặt của Trình Thu Uyển lạnh đi: “Tô Thư Nghị, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Trình Thư Uyển, rõ ràng là cô đang nói dối.” Tô Thư Nghỉ cao giọng kết luận: ‘Năm đó hoàn toàn không phải do người lao công kia cứu cô ra. Bây giờ cô phải nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc chuyện năm đó là như thế nào? Rốt cuộc cô chạy ra ngoài bằng cách nào!”

“Đúng vậy, tôi thật sự đã nói dối đấy.” Nếu như Tô Thư Nghi đã phát hiện, Trình Thư Uyển cũng lười phải tiếp tục giả bộ, trực tiếp thừa nhận: “Trước kia là tự tôi rời đi.”

Tuy cũng đã suy đoán được từ trước, nhưng khi nghe thấy Trình Thu Uyển tự mình thừa nhận, Tô Thư Nghi vẫn có hơi khó tin: “Nếu như trước kia cô đã tỉnh rồi, vì sao lại không gọi Cố Mặc Ngôn tỉnh dậy mà một mình rời đi chứ! Cô muốn nhìn thấy anh ấy bị thiêu sống ngay trong hỏa hoạn sao?”

“Tôi không cần phải giải thích với cô về chuyện này.’ Nhìn mọi người xung quanh đều bị giọng nói dần cao lên của Tô Thư Nghỉ hấp nhẫn nhìn sang, Trình Thu Uyển đứng lên, cầm lấy túi xách của mình định rời đi.

“Đứng lại!” Tô Thư Nghi bắt lấy Trình Thu Uyển: “Cô không được đi! Cô phải nói rõ ràng chuyện năm đó rốt cuộc là như thế  nào.

Trình Thu Uyển dùng sức ném Tô Thư Nghỉ ra, vẻ mặt không chút kiên nhãn nói: “Cô có thấy phiền không đấy, cứ dây dưa mãi thôi, chuyện năm đó có liên quan gì tới cô chứ?
 
Chương 572


CHƯƠNG 572

Tôi cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, coi chừng rước họa vào thân.”

Nhìn thấy Trình Thu Uyển không có chút áy náy nào, ngược lại còn kiêu ngạo uy hiếp mình, Tô Thư Nghi tức đến mức run rẩy cả người: “Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho Cố Mặc Ngôn. Đến lúc đó xem cô sẽ giải thích như thế nào với anh ấy đây!”

“Ha ha hai” Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển không hề quan tâm mà cười phá lên, sau đó dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Tô Thư Nghỉ, cô đang uy hiếp tôi đó à? Muốn nói cho Cố Mặc Ngôn thì cô cứ đi đi, đến lúc đó, xem Cố Mặc Ngôn sẽ tin tưởng cô, hay là tin tưởng tôi đây.”

Người chú ý về phía này càng ngày càng nhiều, nhưng Trình Thu Uyển ngược lại không vội vàng rời đi, mà một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt châm biếm nhìn Tô Thư Nghi.

“Tô Thư Nghỉ, cô cảm thấy Cố Mặc Ngôn thật sự thích cô sao? Cô cũng không nhìn lại bản thân xem mình trông như thế nào đi chứ. Lần trước lúc bọn tôi ở bên nhau ở trong thang máy ba tiếng đồng hồ, cô có biết bọn tôi đã làm gì không?” Trình Thu Uyển cố ý làm ra vẻ mặt ái muội: “Cố Mặc Ngôn nói anh ấy vẫn còn yêu tôi, còn về cô, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với cô thôi. Tôi nói cho cô biết, Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn là của tôi, tôi nhất định sẽ cướp anh ấy về, cô cảm thấy cô là đối thủ của tôi sao?”

“Trình Thu Uyển, cô đừng có quá đáng!” Tô Thư Nghi thật sự bị lời nói của cô ta chọc giận, vô thức đập tay lên bàn: “Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng những lời này của cô sao?

TỐT – Tô Thư Nghi còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Trình Thu Uyển ngã người ra sau, ghế dựa xung quanh đều ngã xuống đất. Cũng không biết là do cố ý hay là vô tình, khi ngã xuống, mũi chân Trình Thu Uyển câu trúng chân bàn, khiến cái bàn đột nhiên nghiêng sang một bên, ly cà phê phía trên đều rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Khi Trình Thu Uyển ngã xuống đất, khuôn mặt của cô ta đúng lúc ngã xuống những mảnh vỡ, lập tức khiến gương mặt Trình Thu Uyển chảy xuống mấy vệt máu.

Tô Thư Nghi thấy cảnh tượng như vậy cũng có chút sững sờ, cô không ngờ bản thân chỉ đập nhẹ lên bàn, thế nhưng lại khiến Trình Thu Uyển té xuống đất.

“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Tô Thư Nghi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Trình Thu Uyển.

Chỉ thấy Trình Thu Uyển một tay đưa lên Sờ gương mặt đầy máu tươi, một tay chỉ vào Tô Thư Nghi chất vấn: “Tô Thư Nghị, sao cô lại độc ác như thế chứ, vì sao cô lại muốn hủy dung tôi!”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt kết hợp với máu tươi chảy xuôi xuống khuôn mặt tinh xảo kia, nhìn khiến người ta vô cùng đau lòng. Rất nhiều người xung quanh đã đi tới đỡ Trình Thu Uyển dậy, cũng có người vội vàng gọi điện cho bệnh viện.

Lúc trước khi Trình Thu Uyển vừa tới đây, mọi người đã bị vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất cao quý của cô ta thu hút, một người đẹp như thế cho dù đi tới đâu cũng khiến người ta thích mắt.

Bây giờ nhìn thấy một người đẹp như thế vô cùng chật vật nằm trên mặt đất, trên người tràn đầy cà phê thì thôi, đã thế còn bị cắt lên mặt. Trong lòng mỗi người ở đây đều xuất hiện suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Trong mắt bọn họ, bây giờ Tô Thư Nghỉ còn ác độc hơn cả mụ mẹ kế hoàng hậu đã cho công chúa Bạch Tuyết quả táo độc.

“Ai da, tôi nói này người phụ nữ kia sao có thể như vậy được chứ, có gì thì từ từ nói không được à, sao cứ phải động thủ thế.”

Một người đàn ông trong đây đặt câu hỏi với Tô Thư Nghi.

Vừa dứt câu, đã có người phụ họa theo: “Đúng đó, hủy hoại dung mạo người khác là quá ác độc rồi, cho dù cô ghen ghét người khác xinh đẹp hơn mình cũng không thể làm như vậy chứ, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bài”

“Câu này không thể nói như vậy! Cũng không phải là mọi phụ nữ đều ác độc giống người này.” Một người phụ nữ bước lên dùng sức đẩy Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghỉ nhất thời không đứng vững, lảo đảo về sau vài bước rồi ngã xuống đất. Nhưng không có một ai bước lên đỡ cô, ngược lại đều dùng ánh mắt vì cô xứng đáng mà nhìn cô.
 
Chương 573


CHƯƠNG 573

“Chuyện như thế mà cũng làm ra được, đúng là làm xấu mặt phụ nữ chúng ta mà”

Người phụ nữ vừa đẩy người kia từ trên cao nhìn xuống Tô Thư Nghi ngã trên mặt đất, bộ dạng vô cùng phãn nộ: “Tướng mạo là ba mẹ cho, dù có cảm thấy mình xấu thì cũng không thể đánh chủ ý lên mặt của người khác chứ. Theo tôi thấy, mặt cô chẳng những không đẹp băng cô gái này, mà lòng dạ còn xấu vô cùng.”

“Đúng vậy.” Người đàn ông vừa rồi phụ họa cũng có hơi hổ thẹn: ‘Vừa rồi là do tôi nhất thời tức giận, nói không lựa lời, mong các cô ở đây đừng để ý.”

“Không sao, không sao, người phụ nữ như thế bị nói như vậy cũng không quá đáng.”

“Đúng thế, bọn tôi đều biết anh không có ý đó.”

“Người phụ nữ này làm ra hành vi như thế thật đúng là không thể tha thứ…”

Xung quanh lập tức truyền ra một loạt phản hồi, nhưng đều không có ngoại lệ, mọi người đều chĩa mũi dao về phía Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi chật vật đứng dậy từ dưới đất, phát hiện bàn tay mình khi nấy ma sát với mặt đất đã bị trầy da, hiện giờ đang hiện lên những tơ máu.

Tô Thư Nghi không có tâm trạng bận tâm đến vết thương của mình, cô sốt ruột giải thích với mọi người xung quanh: “Tôi không có đẩy cô ta, không phải như mọi người nghĩ đâu…”

“Chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, cô còn ở đó mà ngụy biện sao?”

“Đúng thế, chẳng lẽ bọn tôi đều là người mù rồi à? Rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy cô đẩy cô gái này.”

“Ý của cô chính là, cô gái này tự ngã xuống, tự cào mặt mình sao? Chậc! Trước khi nói dối cũng cần phải có bản thảo chứ?”

Hiển nhiên, mọi người xung quanh đều không hề tin tưởng Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy mọi người bảo vệ Trình Thu Uyển chặt chẽ ở phía sau, bộ dạng đó giống như cô sẽ tiến lên đánh Trình Thu Uyển bất cứ lúc nào vậy. Lúc này Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình không thể phản bác lại được gì.

“Xe cứu thương tới rồi!” Trong khi mọi người chuẩn bị bắt đầu một đợt chinh phạt mới để chống lại Tô Thư Nghi, âm thanh xe cứu thương đã truyền từ phía xa tới.

Nhất thời mọi người không còn quan tâm đến Tô Thư Nghi, đều cẩn thận đỡ Trình Thu Uyển lên xe cứu thương.

Tô Thư Nghỉ cũng biết cho dù có giải thích thế nào cũng vô dụng. Nhìn thấy Trình Thu Uyển trông có vẻ như bị thương nặng, Tô Thư Nghỉ cũng muốn lên xe cứu thương cùng đưa cô ta đến bệnh viện.

“Cô đây là muốn làm cái gì nữa vậy?”

Tô Thư Nghi vừa đi tới bên cạnh xe cứu thương liền bị một người nào đó đẩy sang một bên: “Đánh người ở nơi công cộng chưa đủ sao, bây giờ còn muốn đi theo tới bệnh viện để tiếp tục hại người nữa à?”

“Tôi không có, tôi chỉ muốn đi theo đến bệnh viện để xem thử.’ Tô Thư Nghi cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức. Đúng là Trình Thu Uyển bị thương, nhưng những người này cũng không thể nhận định là do cô hại được.

“Lừa ai đấy, người làm tổn thương người khác thì có gì tốt đẹp đâu chứ, tôi nói cho cô biết, người như cô phải bị đưa đến đồn cảnh sát mới đúng.” Người nọ nói xong liền đến gần tựa như muốn giữ chặt lấy Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy xe cứu thương đã rời đi, Tô Thư Nghi cũng không muốn ở đây giải thích thêm điều gì, cô vội vàng chạy sang bên cạnh, bắt một chiếc taxi rồi đi theo tới bệnh viện.
 
Chương 574


CHƯƠNG 574

Cô vân không rõ chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, những việc này đều có liên quan đến sự an toàn tính mạng của Cố Mặc Ngôn, cô nhất định phải hiểu rõ. Hơn nữa, cô cảm thấy, lần này Trình Thu Uyển cố ý tự làm mình ngã xuống, cô nhất định phải đòi lại sự trong sạch cho bản thân.

Đợi đến khi Tô Thư Nghi đuổi tới bệnh viện, lại phát hiện vậy mà Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn cũng có ở đó.

“Cố Mặc Ngôn!” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, lập tức nói rõ chuyện ông cụ Cố tra được cho Cố Mặc Ngôn: “Hơn nữa, hôm nay khi em đi tìm Trình Thu Uyển, chính cô †a cũng đã thừa nhận rằng năm đó hoàn †oàn không có người lao công nào cứu cô †a cả, là cô ta tự mình rời khỏi hiện trường hỏa hoạn.”

Tô Thư Nghỉ sốt ruột muốn nói chuyện mình biết cho Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nếu Trình Thu Uyển có thể tự mình chạy ra, vậy vì sao lại không cứu Cố Mặc Ngôn chứ? Cố Mặc Ngôn thông minh như thế, cô tin tưởng anh nhất định sẽ biết rõ chuyện đó.

Nhưng kể từ khi Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghỉ thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hiện giờ nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói, trên mặt lại tăng thêm vẻ tức giận.

“Nếu năm đó Trình Thu Uyển tự mình rời đi, vì sao lại biến mất nhiều năm như thế chứ?” Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nghị, hỏi: ‘Sợi dây thừng trên người anh vì sao lại bị cởi ra chứ?”

“Chuyện đó em vẫn chưa điều tra rõ ràng,”

Tô Thư Nghi cũng nghĩ đến khả năng Cố Mặc Ngôn có thể nhất thời không tin lời cô nói: “Nhưng Trình Thu Uyển thật sự đã tự mình thừa nhận, năm đó cô ta…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn không kiên nhãn cắt ngang lời cô nói.

“Cố Mặc Ngôn, anh làm sao thế?” Cảm giác được Cố Mặc Ngôn có hơi lạnh lùng với mình, Tô Thư Nghi khó hiểu: “Vì sao lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với em?”

Cố Mặc Ngôn thất vọng liếc mắt nhìn Tô Thư Nghị, lấy điện thoại ra, sau khi mở video ra thì đưa cho cô. “Tự em xem đi.”

Nhìn thấy nội dung phát ra trong video, Tô Thư Nghi trợn tròn mắt.

Những gì phát trong video chính là chuyện đã xảy ra giữa cô và Trình Thu Uyển trong quán cà phê chiều này.

Cô đang trò chuyện với Trình Thu Uyển trong bộ dạng vô cùng tức giận và kích động, còn Trình Thu Uyển lại trông rất bình Tĩnh và vô tội, cuối cùng bản thân dưới sự tức giận đấ võ lên bàn, Trình Thu Uyển thì té lăn xuống đất khiến mặt bị thương.

Video có hơi xa nên không thu được âm thanh, nhưng chất lượng lại vô cùng sắc nét. Chỉ có cảnh cuối cùng khi Trình Thu Uyển bị thương thì không rõ ràng cho lắm, nhìn qua trông giống như mình thật sự cố ý đẩy Trình Thu Uyển, làm cô ta bị thương.

Xem ra lúc ở quán cà phê có người nhận ra cô và Trình Thu Uyển, lòng hiếu kỳ cộng thêm muốn gây chuyện nên đã quay được video này, hơn nữa còn truyền lên mạng.

“Cố Mặc Ngôn, anh nghe em nói, chuyện không phải như thế đâu.’ Sợ Cố Mặc Ngôn hiểu lầm mình, Tô Thư Nghi sốt ruột giải thích chuyện buổi chiều với anh: “Em không có đẩy cô ta, là cô ta tự ngã xuống.”

“Tô Thư Nghỉ, em cảm thấy em nói như vậy thì anh sẽ tin sao?” Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn thất vọng, giống như không ngờ Tô Thư Nghi sẽ lấy lý do này để phủ nhận: “Em thật sự ghét Trình Thu Uyển tới mức độ như vậy sao? Không chỉ muốn đả thương cô ấy, thậm chí còn muốn dùng những lời đó để vu khống cho cô ấy à?”

“Anh cảm thấy em đang vu khống cô ta ư?”

Tô Thư Nghi không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhẹ lùi về sau hai bước, khi đã kéo giãn khoảng cách ra với Cố Mặc Ngôn, cô mới đứng yên lại nhìn Cố Mặc Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, đau khổ và sụp đổ.
 
Chương 575


CHƯƠNG 575

Cô cho rằng Cố Mặc Ngôn luôn tin tưởng mình, thế nên ban nãy khi vừa thấy anh liền không chút nghĩ ngợi nói hết mọi chuyện mà ông đã nói với mình cho anh.

Về việc Cố Mặc Ngôn không tin Trình Thu Uyển tự mình rời khỏi đám cháy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy nếu về tình thì vẫn có thể tha thứ. Dù sao trước đó khi nghe Trình Thu Uyển chính miệng thừa nhận, cô cũng không tin được, chuyện này thật sự khiến người ta có hơi khó tin.

Nhưng Tô Thư Nghỉ cũng không nghĩ tới, thế mà Cố Mặc Ngôn lại tin những lời trên mạng, cho rằng cô cố ý làm hại Trình Thu Uyển bị thương. Tô Thu Nghỉ cô trong lòng Cố Mặc Ngôn chính là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế sao? Bởi vì ghen ghét vẻ ngoài của người khác mà cố ý cắt mặt người đó?

“Anh cũng tin lời những người kia nói, cho răng em cố ý đả thương Trình Thu Uyển sao?” Hai mắt Tô Thư Nghi bắt đầu ửng đỏ.

Cố Mặc Ngôn im lặng không nói tiếng nào, nhưng Tô Thư Nghỉ cũng hiểu được, lúc này anh im lặng biểu thị cho thái độ của anh: Cố Mặc Ngôn không tin cô!

Tô Thư Nghi không muốn giải thích gì thêm, cô tự giêu cười một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế được mà rơi xuống. Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tủi thân và tức giận.

Nói cho cùng thì vụ án bắt cóc mười năm trước có liên quan gì tới mình đâu chứ?

Còn không phải vì Cố Mặc Ngôn nên cô mới lôi kéo Trình Thu Uyển không tha để hỏi ư? Kết quả thì sao? Người khác thì không sao, cuối cùng ngay cả Cố Mặc Ngôn cũng không chịu tin tưởng mình. Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện mình làm thật là vô nghĩa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ định rời đi, Cố Mặc Ngôn giữ cô lại. Chờ khi Tô Thư Nghỉ quay người lại, Cố Mặc Ngôn mới phát hiện cô mặt cô ướt đầm nước mắt.

Nhìn đôi mắt Tô Thư Nghi đỏ bừng nhưng vân cố chấp quay đi không nhìn mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy nhói đau trong lòng.

“Thư Nghi, anh không nói là em cố ý hại Trình Thu Uyển bị thương, anh chỉ cảm thấy gần đây em rất kỳ lạ, là bởi vì Trình Thu Uyển sao?” Cố Mặc Ngôn dịu dàng nói: “Anh và Trình Thu Uyển thật sự không có gì cả, em đừng vì quá để ý cô ấy mà thay đổi đến mức không còn giống em nữa.”

“Không giống em nữa?” Tô Thư Nghỉ ném Cố Mặc Ngôn ra, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Ngôn, giêu cợt nói: “Vậy bây giờ em trong lòng anh là như thế nào?

Ác độc, hay là một con vợ hay đố ky?”

“Thư Nghỉ!” Cố Mặc Ngôn một lần nữa tiến lên bắt lấy Tô Thư Nghị, giọng nói cũng ẩn chứa sự tức giận: “Em cứ một hai phải cãi nhau với anh như vậy sao? Em rõ ràng biết anh không có ý này, em đừng gây rối vô cớ có được không hả?”

“Em gây rối vô cớ?” Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy bản thân mình cười không được mà khóc cũng không xong, Cố Mặc Ngôn đã nhận định đều là lỗi của cô rồi phải không?

“Đủ rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.” Tô Thư Nghỉ cố gắng để bản thân ổn định lại, cô tránh khỏi sự kiềm chế của Cố Mặc Ngôn, xoay người đi ra ngoài bệnh viện: “Em muốn bản thân mình yên tĩnh một chút.”

Nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi rời đi, Cố Mặc Ngôn cũng không tiến lên đuổi theo.

Lúc này anh biết nếu mình đuổi theo, cũng chỉ khiến mối quan hệ của bọn họ càng thêm căng thẳng, anh thật sự không muốn cùng Tô Thư Nghi cãi nhau.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy bóng dáng Tô Ninh Kiều đang vô cùng lo lăng đi vào bệnh viện.
 
Chương 576


CHƯƠNG 576

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tô Thư Nghi không rõ vì sao Tô Ninh Kiều lại tới đây, cô vội vàng tiến tới ngăn cản bà.

“Bốp!”

Tô Thư Nghi vừa đi tới trước mặt Tô Ninh Kiều thì đã bị bà tát một cái. Nhất thời bị đánh đến choáng váng, Tô Thư Nghi nghiêng đầu hồi lâu không phản ứng lại.

Mãi đến khi trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, Tô Thư Nghi mới dần khôi phục lại ý thức. Một tay che lấy mặt mình, Tô Thư Nghi không thể tin được chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Ninh Kiều, nức nở kêu lên: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!”

Thế nhưng Tô Ninh Kiều còn khóc lóc lợi hại hơn cả cô, bàn tay vừa rồi đánh Tô Thư Nghỉ cũng hơi run rẩy, chỉ vào cô tức giận nói: “Mẹ làm gì? Mẹ hỏi con, sao con có thể vì ghen ghét mà nhãn tâm làm mặt của Thu Uyển bị thương cơ chứ!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại, thì ra mẹ tới là để thăm Trình Thu Uyển. Thậm chí còn bởi vì Trình Thu Uyển mà không hỏi thăm cô lấy một câu nào mà tát cô một cái.

Cô mới là con gái của Tô Ninh Kiều, gặp chuyện như thế này, chẳng lẽ bà không nên hỏi mình một chút về tình hình ngay lúc đó sao? Vì sao còn chưa phân rõ trăng đen mà đã đánh cô rồi chứ?

“Mẹ, con không có làm hại Trình Thu Uyển, mẹ phải tin con! Mẹ nghe con nói tình hình lúc đó…” Tô Thư Nghi sốt ruột giải thích tình hình với Tô Ninh Kiều.

“Con còn nói dối, mẹ đã xem video trên mạng rồi, hai mắt mẹ thấy rõ rành rành, rõ ràng là chính con đẩy Thu Uyển.” Tô Ninh Kiêu hoàn toàn không nghe Tô Thư Nghi giải thích, lấy tay kéo Tô Thư Nghi đi vào trong bệnh viện: “Bây giờ con phải đi vào bệnh viện với mẹ, đi xin lỗi Thu Uyển, xin con bé tha thứ cho conl”

“Con không đi, con không có sail” Tô Thư Nghi quật cường đứng yên tại chỗ, cô tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi Trình Thu Uyển.

“Con thật sự muốn làm mẹ tức chết có phải không! Khụ khụ…’ Tô Ninh Kiều ho lớn vài tiếng, đồng thời càng thêm dùng sức lôi kéo Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi Thu Uyển!”

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ho càng lúc càng dữ dội, Tô Thư Nghỉ lo lắng cơ thể của bà, cũng không dám dùng sức giấy giụa nữa, bị Tô Ninh Kiều kéo thẳng vào phòng bệnh của Trình Thu Uyển.

Lúc này cả Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn đều ở trong phòng bệnh, vết thương trên mặt Trình Thu Uyển cũng đã được băng bó lại, đang năm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi vào, Trình Thu Uyển vội vàng ngồi dậy từ giường bệnh: ‘Dì Tô, sao dì lại tới đây?’ “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Tô Ninh Kiều vội vàng tiến lên đỡ Trình Thu Uyển đang định đứng dậy, để cô ta năm xuống lại. Nhìn thấy gương mặt quấn đầy băng của Trình Thu Uyển, hai mắt Tô Ninh Kiều tràn đầy đau lòng: “Có đau hay không, cháu không sao chứ?”

“Không có gì đâu dì Tô.” Trình Thu Uyển năm chặt lấy tay Tô Ninh Kiều, đáp: “Cháu không đau đâu, dì đừng lo lắng.”

“Sao có thể không đau chứ?” Nước mắt của Tô Ninh Kiều lại chảy xuống: “Thật sự xin lỗi cháu, Thu Uyển, đều là do Tô Thư Nghi không tốt, dì đã mắng con bé rồi, con cũng đừng so đo với con bé, bây giờ dì sẽ bảo con bé xin lỗi cháu.”

Tô Ninh Kiều xoay người lại, lạnh lùng bảo Tô Thư Nghỉ ở đăng sau: “Còn không mau xin lỗi Thu Uyển!”

“Mẹ!” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều giữ gìn Trình Thu Uyển như thế, Tô Thư Nghi không chịu nổi mà la lớn: “Con không có đẩy cô ta, cô †a bị thương không liên quan tới con, sao mẹ có thể không tin tưởng con chứ?”

“Con còn cãi bướng, con…” Nhìn thấy Tô Thư Nghi chẳng những không xin lỗi, còn luôn viện cớ cho mình, Tô Ninh Kiều chỉ tay vào cô, tức đến mức nói không nên lời.
 
Chương 577


CHƯƠNG 577

“Dì Tô, dì đừng nóng giận.” Trình Thu Uyển vội vàng võ lưng Tô Ninh Kiều: “Cháu nghĩ Thư Nghỉ cũng không phải cố ý đâu, có thể là vì thấy mối quan hệ giữa cháu và Cố Mặc Ngôn khá tốt, thế nên nhất thời không khống chế được chính mình.”

Nói xong, Trình Thu Uyển lại xoay người nhìn Tô Thư Nghi, vẻ mặt đầy chân thành nói: “Thư Nghi à, lần trước thật sự là một tình huống khẩn cấp, thế nên Cố Mặc Ngôn mới ôm tôi tới bệnh viện, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm. Tôi trở về chỉ là vì nhớ tới chuyện trước kia, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào giữa cô và Cố Mặc Ngôn.”

“Trình Thu Uyển, cô đừng ở đây giả bộ đáng thương nữa!” Nhìn thấy Trình Thu Uyển giống như đang cầu tình cho chính mình, nhưng mỗi câu từ đều lộ ra ý vì mình ghen ghét với cô ta cho nên mới cô ý làm tổn thương cô ta, Tô Thư Nghi thật sự không kìm nén nổi cơn giận trong lòng mình.

“Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào trong lòng cô hiểu rõ, vết thương trên mặt cô là như thế nào chính cô cũng biết. Làm sao? Dám đứng trước mặt tôi thừa nhận năm đó cô tự mình rời khỏi hiện trường hỏa hoạn, bây giờ đứng trước mặt nhiều người như vậy nên không dám nói sao?”

“Bốp!”

Khi nghe được những lời Tô Thư Nghi nói, Tô Ninh Kiều lại bước tới tát cô thêm một cái nữa: “Con không xin lỗi Trình Thu Uyển thì thôi đi, sao còn có thể vu khống con bé như thế, khi nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào?”

Sau khi bị Tô Ninh Kiều tát hai bạt tay, Tô Thư Nghi cuối cùng cũng gục ngã, nước mắt trút xuống như mưa: “Mẹ, rốt cuộc con là con gái mẹ, hay là Trình Thu Uyển mới là con gái mẹ chứ?”

Sau khi hét lên câu này với Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi liền khóc lóc chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tô Thư Nghi chạy mãi đến cuối hành lang, tới khi kiệt sức mới dừng lại. Cô dựa vào tường chậm rãi ngồi bệt xuống, Tô Thư Nghi chôn mặt vào giữa đầu gối bật khóc nức nở.

Chuyện này rõ ràng là do Trình Thu Uyển cố ý vu khống hãm hại mình, nhưng mẹ ruột và chồng mình, hai người mà mình cho răng là thân thiết nhất trên đời, lại không có một ai chịu tin tưởng cô.

Bọn họ đều vì Trình Thu Uyển mà chỉ trích cô, Tô Ninh Kiêu chưa từng động tay động chưa với cô cũng vì Trình Thu Uyển, mà †rong vòng một ngày đã ra tay đánh cô hai lân.

Đối với vẻ mặt Trình Thu Uyển châm biếm mình, mọi người vây quanh chỉ trỏ mình, còn có Cố Mặc Ngôn và Tô Ninh Kiều nổi giận đùng đùng gào thét với mình… Một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Tô Thư Nghi, khiến cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, chỉ muốn hét lên thật to.

Bây giờ Tô Thư Nghi cảm thấy trên thế giới này không còn ai tin tưởng cô cả, chỉ còn lại một mình cô đơn côi.

Nhớ tới gương mặt như hoa như ngọc của Trình Thu Uyển, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không còn cảm nhận được vẻ đẹp nữa, bây giờ cô chỉ muốn xé bỏ lớp da người giả tạo của Trình Thu Uyển kia, để cô ta lộ ra nội tâm đáng ghê tởm trước mặt mọi người, khiến mọi người nhìn rõ rốt cuộc cô ta là người như thế nào! Có thể diên kịch giỏi tới mức nào, giả tạo ra saol Nhưng cô nên làm như thế nào mới có thể để mọi người nhìn thấy gương mặt thật của Trình Thu Uyển đây?

Tô Thư Nghi không kiềm chế được nước mắt của mình đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng cảm giác được có ai đó ngồi xổm xuống trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mở ra, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng trước mắt mình dường như là Trình Nam Quyền.

Nhìn thấy hai mắt khóc đến sưng húp của Tô Thư Nghỉ, nước mũi còn chảy xuống, trong ánh mắt Trình Nam Quyền hiện lên sự đau lòng. Anh ta móc ra chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa cho Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ chỉ tức giận nhìn Trình Nam Quyền, không nhận lấy khăn tay anh ta đưa cho. Trình Nam Quyền khẽ thở dài, duõi tay muốn giúp Tô Thư Nghi lau khô mặt.
 
Chương 578


CHƯƠNG 578

“Tránh ral” Tô Thư Nghỉ ném tay Trình Nam Quyền ra, giọng nghẹn ngào quát: ‘Không cần anh phải giả bộ làm người tốt.”

Trình Nam Quyên nhặt khăn tay bị Tô Thư Nghỉ ném sang một bên, một lần nữa đặt lại vào tay Tô Thư Nghi: ‘Lau khô mặt trước đi.”

“Có liên quan gì tới anh chứ?” Nghĩ đến việc Trình Nam Quyên là anh trai của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi liền không thể nào kìm nén được cơn tức giận: ‘Bây giờ thì hay rồi, cả Cố Mặc Ngôn và mẹ đều không tin tôi, trên thế giới này không có ai chịu tin tưởng tôi cả, mục đích của em gái anh đã đạt được rồi, anh không cần phải ở đây mèo khóc chuột giả từ bi!”

“Tôi tin tưởng cô” Trình Nam Quyền cũng không tức giận khi Tô Thư Nghi hét to với mình, anh ta nhìn cô nhẹ nhàng nói.

“Anh tin tưởng tôi?” Nghe thấy Trình Nam Quyền nói vậy, Tô Thư Nghi nhất thời ngẩn người ra, Trình Nam Quyên tin tưởng cô?

“Ừm.” Không chút do dự, Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, nói lại một lần những lời vừa nói: “Tôi tin tưởng cô.”

“Vì sao!?” Tô Thư Nghỉ có hơi khó hiểu.

Cuối cùng cũng có người nói tin tưởng cô, nhưng lại chính là một người mà cô không nghĩ tới nhất: ‘Anh không tin em gái mình, ngược lại đi tin tưởng tôi?”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói chuyện, trên mặt Trình Nam Quyền hiện lên sự xấu hổ.

Cũng phải, trên thế giới này có lẽ có rất ít người không tin tưởng người thân của mình, mà lại đi tin tưởng một người ngoài.

Do dự một chút, Trình Nam Quyền chua xót nói: “Tôi đã nhìn Thu Uyển từ nhỏ đến lớn, cũng khá hiểu em ấy, đối với những thứ mình thích, em ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”

Nhìn vẻ mặt của Tô Thư Nghỉ vẫn tràn đầy nghỉ ngờ, Trình Nam Quyền ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: ‘Khi Thu Uyển vẫn còn học nhà trẻ, có một cô bé cùng lớp mang đến một con búp bê rất xinh đẹp, Thu Uyển vô cùng thích nó, liền hỏi cô bé kia có thể cho con búp bê kia cho con bé không. Cô bé ấy cũng rất thích con búp bê, cho nên không đồng ý.”

“Sau đó khi Thu Uyển đang chơi cùng với cô bé kia, bỗng nhiên khóc lớn đi tìm cô giáo, trên cánh tay còn có vài vết máu do bị cào bằng móng tay, nói rằng là do bị cô bé kia cào.”

“Nhìn thấy Thu Uyển khóc rất to, cô giáo liên gọi phụ huynh của cô bé kia và tôi đến trường học. Tôi vừa đến trường, Thu Uyển đã ôm lấy tôi khóc lóc nói, nói em ấy thật sự quá thích con búp bê kia, cho nên chỉ muốn lén ôm một chút mà thôi, không ngờ bạn nữ đó nhìn thấy lập tức đánh em ấy.”

“Cô bé kia luôn nhỏ giọng nói mình không có đánh Thu uyển, nhưng có lẽ đã bị tiếng khóc cùng vết máu trên cánh tay của Thu Uyển dọa sợ, nên không dám quá thanh minh cho mình. Kết quả phụ huynh cô bé kia thật sự tưởng là con gái nhà mình đã cào Thư Uyển, vô cùng xin lỗi mà dõ dành Thu Uyển, còn đem con búp bê kia đưa cho em ấy, lúc này Thu Uyển mới không khóc nữa.

“Sau này, có lẽ cô giáo cũng cảm thấy cô bé kia thường ngày yên tĩnh sẽ không đánh người, nên đã đi điều tra video giám sát, không ngờ lại nhìn thấy khi hai cô bé đang chơi, Thu Uyển đột nhiên cào mình bị thương, sau đó khóc lóc chạy đi tìm cô ấy.”

“Nghĩ là trẻ con cãi vã với nhau, hơn nữa mọi chuyện cũng đã được giải quyết, nên cô giáo cũng không nói toạc ra, mà chỉ kêu tôi lên nói với tôi một chút về vấn đề này, bảo tôi về nhà dạy dõ lại Thu Uyển.”

Nói xong Trình Nam Quyền có hơi ngại ngùng nhìn về phía Tô Thư Nghi, nghĩ thầm chuyện lần này có lẽ cũng là do Trình Thu Uyển tự mình làm nên, mục đích chính là muốn khiến Cố Mặc Ngôn không tin tưởng Tô Thư Nghi.

Nghe thấy Trình Nam Quyền nói như thế, trong lòng Tô Thư Nghi có hơi phức tạp, không ngờ Trình Thu Uyển khi còn nhỏ cũng đã tâm cơ đến thế.

“Thế nên, ý của anh chính là Trình Thu Uyển thích Cố Mặc Ngôn như vậy, hoàn toàn sẽ không từ bỏ, trước đó nói sẽ không xen vào giữa tôi và Cố Mặc Ngôn cũng là nói dối?”
 
Chương 567


CHƯƠNG 567

Vừa về đến cửa, Tô Thư Nghỉ đã nghe thấy tiếng cười của Tô Ninh Kiều vọng từ trong nhà ra.

Xem ra mẹ cô rất vui, Tô Thư Nghi vô thức nở nụ cười, lâu lắm rồi bà không hề cười như vậy, chẳng biết có chuyện vui gì đang diễn ra nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Ninh Kiều tươi cười mở cửa cho Tô Thư Nghi.

“Có chuyện gì vui vậy mẹ?” Tô Thư Nghi cười hỏi.

“Thư Nghi đấy à.’ Thấy người đến là Tô Thư Nghi, trên mặt Tô Ninh Kiều hiện lên một chút lúng túng, sự vui cười cũng nhạt đi nhiều: “Mau vào đi.”

Nói đoạn, Tô Ninh Kiều dẫn Tô Thư Nghỉ _ vào trong nhà.

“Sao thế? Mẹ không chào đón con à?” Tạm thời Tô Thư Nghi không hiểu rõ tại sao Tô Ninh Kiều thay đổi tâm trạng, cô nửa đùa hỏi bà.

“Con bé này, nói gì đó.” Tô Ninh Kiều cả giận trừng Tô Thư Nghi.

“Ha ha” Tô Thư Nghỉ cảm thấy điệu bộ trẻ con của Tô Ninh Kiều rất đáng yêu, cô ôm bả vai bà đi vào trong nhà. Nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, Tô Thư Nghỉ sững người.

Sao Trình Thu Uyển lại ở đây?

“Thu Uyển, Thư Nghị, có lẽ hai đứa đã biết nhau rồi.” Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi lại và giới thiệu cô với Trình Thu Uyển, sau đó bà quay nhìn Tô Thư Nghi và nói: “Thư Nghỉ, đây là Thu Uyển, em gái của Trình Nam Quyền, con đã từng gặp rồi đấy.”

Tô Thư Nghi cười trừ, cô không biết trong tình huống này nên ứng xử với Trình Thu Uyển như thế nào.

Trình Thu Uyển bước tới ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghỉ: “Cháu và Thư Nghi quen biết đã lâu, dì Tô không cần phải giới thiệu lại đâu ạ”

“Thật không? Biết thì tốt, biết thì tốt.” Thấy Trình Thu Uyển và Tô Thư Nghi thân thiết, Tô Ninh Kiều cực kỳ vui vẻ: ‘Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm nhé, bây giờ dì đi nấu cơm.

“Vâng, khi bé cháu thích ăn cơm dì nấu nhất. Bao năm qua không được ăn, cháu thật sự rất nhớ.”

“Cháu thích là được, muốn ăn gì thì nói cho dì, hôm nay dì sẽ nấu cho cháu ăn hết.”

Nghe Trình Thu Uyển nói, Tô Ninh Kiều cười không khép được miệng.

“Sườn xào chua ngọt, sò điệp xào măng †ây…’ Trình Thu Uyển nói một chuỗi tên món ăn, Tô Ninh Kiều ghi lại từng món rồi cười ha hả vào phòng bếp.

Chứng kiến cảnh mẹ mình chỉ hỏi mỗi Trình Thu Uyển thích ăn gì, Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên chạnh lòng. Nhưng nghĩ đến Trình Thu Uyển là khách, mẹ cô quan tâm hơn một chút cũng phải.

Thấy Tô Ninh Kiều đi khuất, Trình Thu Uyển buông tay Tô Thư Nghị, cô ta ngồi ở ghế salon uống trà, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ cũng lúng túng không biết nên nói gì, thoáng chốc hai người đều giữ im lặng.

Sau khi ngồi im một lúc, Trình Thu Uyển đứng dậy đi vào trong phòng bếp: ‘Dì ơi, để cháu giúp dì một tay có được không?”

“Được chứ, mặc tạp dề vào nhé, tránh làm bẩn quần áo.” Giọng nói chan chứa niềm vui của Tô Ninh Kiều từ phòng bếp vọng ra.

Tô Thư Nghỉ ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng cười trong phòng bếp vang lên mà nước mắt đong đầy trên khóe mi. Cô cảm thấy trong cái nhà này mình mới là khách.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom