Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 546


Chương 546

“Thu Uyển…” Nhìn thấy sự không cam tâm và oán hận chất chứa trong mắt Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền lo lắng nói: “Cố Mặc Ngôn đã kết hôn rồi.”

Nghe thấy những lời Trình Nam Quyền nói, ở một góc không ai nhìn thấy, khoé miệng Trình Thu Uyển khẽ nhếch tạo thành nụ cười giêễu cợt.

-Anh, em nhớ anh…” Cô ấy xoay lưng, ôm chặt lấy Trình Nam Quyền, mở miệng làm nũng giống hồi xưa, như thể hai người chưa từng xa cách nhau nhiều năm vậy.

Sau khi về đến nhà, Cố Mặc Ngôn đặt Tô Thư Nghỉ xuống sô pha, kế tiếp lại xoay người bước vào phòng, cầm hộp cấp cứu ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn chấm nhẹ tăm bông vào cồn, sau đó cẩn thận khử trùng miệng vết thương cho Tô Thư Nghi.

‘A.’ Cồn thấm vào miệng vết thương khiến Tô Thư Nghi cảm thấy tê tê như bị ong chích, không kiềm được mà rụt chân về.

Cố Mặc Ngôn giữ chặt mắt cá chân của Tô Thư Nghi lại rồi ngẩng đầu nhìn cô, dõ dành: “Cố gắng chịu đựng một chút, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì không ổn đâu.”

Giọng anh cực kỳ dịu dàng, trong mắt tràn ngập yêu thương và đau xót.

Tô Thư Nghi cúi đầu nhìn Cố Mặc Ngôn đang xử lý vết thương cho mình, trong đầu bỗng nhớ tới cảnh tượng anh ôm Trịnh Thu Uyển vào lòng, bảo vệ cô ấy lúc ở nghĩa trang, cô cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là ngọt ngào hay là chua xót nưa.

Sau khi quấn băng xong xuôi, Cố Mặc Ngôn đóng hộp cấp cứu lại, để lên bàn trà, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Thư Nghĩ.

“Thư Nghi, chúng ta nói rõ ràng đi.’ Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nhìn Tô Thư Nghi chăm chăm: “Có một số việc anh vẫn luôn muốn nói rõ với em, anh…

‘Em khát, em muốn uống nước.” Tô Thư Nghỉ bất chợt cắt ngang lời Cố Mặc Ngôn, sau đó đứng dậy định vào bếp.

“Để anh lấy cho, em đừng cử động nhiều.”

Cố Mặc Ngôn đè Tô Thư Nghi đang muốn đứng dậy về lại ghế, sau đó đi vào bếp rót nước cho cô.

Tô Thư Nghi nhận lấy ly nước, cúi đầu nhìn nó một lúc rồi mới châm chậm nhấp từng ngụm một.

“Thư Nghĩ, chúng ta…” Thấy Tô Thư Nghi chậm rãi uống xong một ly nước, Cố Mặc Ngôn một lần nữa mở miệng.

Nhưng Tô Thư Nghi lại cắt ngang lời anh: “Cố Mặc Ngôn, em muốn đi tắm trước đã, vừa nãy bị mọi người bao vây, cả người toàn là mùi mồ hôi nên giờ thấy hơi khó chịu.”

Cố Mặc Ngôn liếc nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng vấn đồng ý đáp: ‘Được, chân em bị thương không tiện, để anh giúp em tắm.”

‘Không cần!” Tô Thư Nghi nhanh chóng từ chối: “Em… Em sẽ cẩn thận mà. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

“Đi thôi.” Cố Mặc Ngôn làm lơ những lời Tô Thư Nghi nói. anh khom lưng, định bế Tô Thư Nghi lên.

‘Thật sự không cần đâu mà.” Tô Thư Nghi đẩy cánh tay đang duỗi về phía mình của Cố Mặc Ngôn ra, thái độ tương đối kiên quyết. Cô nhìn Cố Mặc Ngôn, nói: “Em có thể tự tắm.”

“Thế để anh ôm em tới cửa phòng tắm.”

Thấy Tô Thư Nghi cố chấp từ chối, Cố Mặc Ngôn đành phải đồng ý.

“Ừm”

 
 
Chương 547


Chương 547

Sau khi ôm Tô Thư Nghi vào phòng tăm, Cố Mặc Ngôn dùng chân kéo một cái ghế đấu qua, đặt Tô Thư Nghỉ ngồi xuống đó, hỏi lại: ‘Em tự tắm được thật không đấy?”

Cố Mặc Ngôn thật sự không yên tâm để cô một mình, đành phải xác định lại lần nữa.

“Được.’ Tô Thư Nghi cúi đầu ứng tiếng. Sau khi chỉnh nhiệt độ nước đến mức phù hợp, Cố Mặc Ngôn xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Thấy cửa phòng tắm đóng lại, Tô Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng đã lâu cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô bần thần nhìn đôi chân quấn băng kín mít của mình hồi lâu, im lặng bất động hồi lâu.

Đóng lại cửa phòng tắm, Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chằm cánh cửa, trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó.

Hai người một trong một ngoài cứ thế cách một cánh cửa ôm bầu tâm sự của riêng mình.

Vất vả lắm mới tắm xong, Tô Thư Nghi phát hiện mình quên mang theo quần áo vào, chỉ đành bọc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

Sau khi vào phòng ngủ thay đồ xong, vừa mới đóng tủ quần áo lại, xoay người, Tô Thư Nghi thình lình nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã đứng phía sau từ bao giờ.

Cô cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Ngôn, trái tim cũng theo cảm xúc mà nảy lên thình thịch.

Chuyện phải tới cuối cùng cũng sẽ tới, không thể nào tránh được.

“Thư Nghỉ, em nghe anh nói…

“Cố Mặc Ngôn, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ được không?” Tô Thư Nghi bước Vòng qua Cố Mặc Ngôn, định đi về phía mép giường.

Cô biết anh muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, không muốn nói với anh về chuyện đó.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Tô Thư Nghị, giam cô lại giữa mình và tủ quân áo. Anh vươn tay võ nhẹ mặt Tô Thư Nghị, cất giọng bất đắc dĩ.

“Tô Thư Nghị, rốt cuộc là em đang sợ điều gì vậy!?”

Sợ điều gì ư!? Chính Tô Thư Nghỉ cũng đang tự hỏi bản thân đây, rốt cuộc cô đang Sợ cái gì chứ?

Hình ảnh Cố Mặc Ngôn dốc lòng che chở cho Trình Thu Uyển, biểu cảm sững sờ của Cố Mặc Ngôn khi thấy cô mặc bộ độ tương tự Trình Thu Uyển, gương mặt lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn khi nói với cô anh ko thích màu xanh, muốn bỏ rơi cô, nụ cười rực rỡ trên môi Cố Mặc Ngôn lúc chúc mừng sinh nhật Trình Thu Uyển… Từng Cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu Tô Thư Nghi.

Thử hỏi, sao cô có thể không sợ?

Trước giờ Cố Mặc Ngôn vẫn chưa thể quên được Trình Thu Uyển, một Trình Thu Uyển đã chết cũng có thể ảnh hưởng lớn tới Cố Mặc Ngôn như vậy, thế thì một Trình Thu Uyển còn sống thì sao?

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng, nước mắt không kiêm được mà tuôn trào. Cô và Cố Mặc Ngôn có thể kiên trì bao lâu, hai người lúc nào, ở đâu, sẽ lấy lý do gì mà chia tay nhau đây?

Tô Thư Nghỉ cúi đầu không nói lời nào, nhưng chỉ lát sau, từng giọt nước mắt to tròn như hạt đậu lũ lượt rơi xuống đất.

Cố Mặc Ngôn vươn tay nâng khuôn mặt cúi găm của cô lên, thấy khoé mắt ửng hồng và hàng nước mắt không ngừng rơi, trong chốc lát đã thấm ướt cả gương mặt của cô.

Cố Mặc Ngôn khe khẽ thở dài, dịu dàng dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt của Tô Thư Nghỉ: “Em bận lòng về Trình Thu Uyển như vậy sao?”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi thẳng như vậy, Tô Thư Nghỉ không biết phải trả lời anh thế nào.

Bận lòng chứ, cô đương nhiên bận lòng rồi.

 
 
Chương 548


Chương 548

Trình Thu Uyển là người mà Cố Mặc Ngôn từng yêu say đắm, mười năm qua Cố Mặc Ngôn chưa từng quên cô ấy. Vòng cổ, bút máy… những thứ mà cô ấy để lại đều được Cố Mặc Ngôn giữ gìn và bảo quản cẩn thận. Giờ chủ nhân của chúng đã trở về, sao mình có thể không để tâm cho được?

Nhưng cô có thể nói với Cố Mặc Ngôn những chuyện này sao? Nếu cô nói với anh răng bản thân không hy vọng Trình Thu Uyển trở về, không muốn cô ấy quấy rây cuộc sống của hai người họ, Cố Mặc Ngôn sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Nhất định anh sẽ cảm thấy cô là một ả đàn bà tâm địa độc ác như rắn rết nhỉ, bởi vì lòng ích kỷ của bản thân mà lại nảy sinh suy nghĩ ác độc như thế với một người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tô Thư Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt tuôn trào như suối. Cô không thể nào lừa dối chính bản thân cũng như Cố Mặc Ngôn được.

Tô Thư Nghi gật đầu thật mạnh, ngắc ngứ nói: “Anh sẽ… sẽ vì… Trình Thu Uyển mà…

mà rời khỏi em sao?… Hu hu… hức…

‘Cô bé ngốc.” Cố Mặc Ngôn đau lòng ôm siết lấy Tô Thư Nghi: “Em yên tâm, sự xuất hiện của Trình Thu Uyển không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa hai chúng ta cả. Với anh mà nói, cô ấy đã là chuyện của quá khứ rồi.”

“Vậy vừa… vừa nấy anh muốn nói… nói chuyện gì với em, chẳng lẽ không phải là chuyện Trình Thu Uyển sao?” Tô Thư Nghi không tin Cố Mặc Ngôn, thút tha thút thít hỏi lại.

“Không phải, anh muốn nói với em về chuyện hai ta cãi nhau lúc trước cơ.” Thấy Tô Thư Nghỉ khóc như hoa lê đái vũ, đáng thương cực kỳ, không hiểu sao Cố Mặc Ngôn lại cảm thấy hơi hơi đáng yêu.

Một Tô Thư Nghỉ ghen tuông trăng trợn vì anh như vậy quả thật khiến tâm trạng của Cố Mặc Ngôn… à thì, vui không nói nên lời luôn.

Cãi nhau?” Tô Thư Nghi không hiểu ý của Cố Mặc Ngôn, anh đang tính lại nợ cũ ư2 “Ừm, lúc đó anh nghĩ nên cho nhau chút thời gian và không gian để chúng ta cùng bình tĩnh lại, vì vậy đã đồng ý ra nước ngoài để họp. Nhưng vừa lên máy bay anh đã hối hận, sao anh có thể bỏ đi để em ở nhà một mình như thế?”

‘Lúc đó đáng lẽ anh nên dỗ em mới phải.

Thư Nghỉ, anh thừa nhận nhìn thấy em mặc những bộ quần áo đó sẽ khiến anh nhớ đến Trình Thu Uyển, cũng chính vì điều này mà anh không thích em mặc những bộ quần áo không hợp với em như vậy.”

“Trình Thu Uyển đối với anh đã là quá khứ, anh không muốn cái bóng của cô ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Người anh thích hiện giờ là Tô Thư Nghỉ ban đầu, chứ không phải trên người em có cái bóng của người khác mà anh thích em. Thư Nghi, em có hiểu những điều này không?”

Nghe Cố Mặc Ngôn giải thích như Vậy, lòng Tô Thư Nghỉ vô cùng cảm động, cô thâm trách sao lúc đầu mình lại không tin anh?

Sao lại vì mấy câu nói của người khác mà nghỉ ngờ tình cảnh anh dành cho mình?

“Xin lỗi Cố Mặc Ngôn… Xin lỗi, lúc đó không phải em cố ý muốn cãi nhau với anh đâu… là em… em…” Tô Thư Nghi nói năng lộn xôn, luống cuống xin lỗi.

‘Không sao, em không cần nói nữa, anh hiểu rồi.”

Nghe Cố Mặc Ngôn an ủi, nước mắt Tô Thư Nghi càng rơi nhiều hơn. Lúc trước cô thực sự quá hẹp hòi, vì vài câu nói không liên quan của người khác mà không phân biệt đúng sai đã làm ầm với anh.

Thấy Tô Thư Nghỉ không ngừng khóc, Cố Mặc Ngôn khẽ thở dài, đau lòng hôn nhẹ lên mắt cô, mơn man giọt nước mắt của co.

Cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ rơi trên mắt mình của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ bất giác vòng tay ôm lấy eo anh.

Cố Mặc Ngôn hôn Tô Thư Nghi, những giọt nước mắt mặn đẳng chảy từ môi anh vào tim, mang theo chút đau đớn nhưng lại khiến trái tim anh càng thêm mềm mại.

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn hôn lên môi Tô Thư Nghị, đầu lưỡi hơi lạnh đưa vào trong miệng cô, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách, có phần tham lam hít lấy không khí của cô. Cố Mặc Ngôn trút hết nỗi nhớ dành cho Tô Thư Nghi những ngày qua vào nụ hôn này.
 
Chương 549


Chương 549

Khác với sự e thẹn trước đây, Tô Thư Nghỉ cũng đáp lại Cố Mặc Ngôn bằng sự nhiệt tình khác thường, như thế cô muốn trút hết tất cả những nỗi uất ức, khủng hoảng và sợ hãi gần đây vào nụ hôn này.

Tình cảm càng lúc càng mãnh liệt, hai người càng xích lại gần nhau hơn, chỉ mong có thể khảm được đối phương vào cơ thể mình. Tay Cố Mặc Ngôn luồn vào áo ngủ của Tô Thư Nghị, liên tục sờ nắn eo cô, sau đó từ từ di chuyển lên trên, bàn tay phủ lấy nơi m3m mại đó…

Hơi lạnh từ tay Cố Mặc Ngôn truyền đến khiến Tô Thư Nghỉ không kìm được khẽ rên lên một tiếng, cô càng ôm chặt anh hơn…

‘Ha.’ Cố Mặc Ngôn lưu luyến rời khỏi môi Tô Thư Nghi, khẽ cười một tiếng.

Tô Thư Nghi mê ly nhìn Cố Mặc Ngôn, dường như không hiểu tại sao anh lại đột ngột dừng lại.

“Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn khẽ thổi bên tai cô: “Anh vẫn chưa tắm, mà chân em còn đang bị thương nữa.” Nói đến câu cuối, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn mang theo sự buồn phiền thấy rõ.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, Tô Thư Nghi cảm thấy đầu mình như nổ tung, cô chợt tỉnh táo lại, thế mà vừa nãy mình lại chủ động như thế… Tô Thư Nghi cảm thấy mắt mình đã bắt đầu nóng lên.

Cố vững người vì vừa nấy đ ộng tình mà mềm nhũn, Tô Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn ra: “Anh mau đi tắm đi!”

“ồ” Trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy ý cười dí dỏm: ‘Vội vàng vậy à? Thế em có muốn tăm cùng anh không?”

“Cố Mặc Ngôn! Anh…” Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đều không biết nên ứng phó thế nào.

Nhìn bề ngoài rõ ràng anh là một người trầm tĩnh, sao với cô lại lưu manh thế này?

“Được rồi, anh đi tắm trước.” Thấy Tô Thư Nghỉ đã quá xấu hổ, Cố Mặc Ngôn không trêu chọc cô nữa. Anh cúi người bế cô đến bên giường, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi quay người ra khỏi phòng ngủ.

Vừa đi tới cửa, Cố Mặc Ngôn lại quay đầu nói với Tô Thư Nghi một câu: “Bà xã kiên nhãn chờ một chút, anh đây sẽ quay lại nhanh thôi.”

“mủ .- Tô Thư Nghi thực sự hết cách với Cố Mặc Ngôn.

‘Aaa”

Thấy Cố Mặc Ngôn ra khỏi phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ kéo gối sang vùi đầu vào đó hét nhỏ.

Lúc đầu rõ ràng cô định nổi giận với anh, cuối cùng sao lại… nghĩ đến vừa rồi mình còn nhiệt tình như vậy, Tô Thư Nghi không biết lát nữa phải đối mặt với Cố Mặc Ngôn thế nào, chắc chắn anh sẽ cười thầm cô trong lòng.

Tô Thư Nghi nằm trên giường suy nghĩ xem sau này Cố Mặc Ngôn sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo mình thế nào. Mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng, lúc này cô chính là một cô gái nhỏ hạnh phúc, nào còn dáng vẻ sợ Cố Mặc Ngôn sẽ vì Trình Thu Uyển mà rời xa mình để rồi lo được lo mất khi nấy nữa.

Suy nghĩ một hồi, ngượng ngùng cũng qua đi, ở một mình thực sự hơi buồn chán, Tô Thư Nghi lấy điện thoại ra mở Facebook lên.

Vừa mở Facebook, Tô Thư Nghi đã thấy tên Trình Thu Uyển khắp màn hình.

[Cô chủ nhà họ Trình từ cõi chết trở về] [Cuối cùng Cố Mặc Ngôn sẽ yêu cô nào?] [Gặp lại sau mười năm xa cách.] Tô Thư Nghi bấm bừa vào một bài viết đang hot, dùng ngón tay từ từ kéo xuống, cô phát hiện tất cả đều là ảnh của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn, Trình Nam Quyền và mình ở nghĩa trang. Trình Thu Uyển trong ảnh mặc một chiếc váy trắng, mỉm cười ngọt ngào trông rất xinh đẹp.

Còn có rất nhiều Facebook chính chủ ghép ảnh cô và Trình Thu Uyển cạnh nhau để viết bài so sánh hai người từ nhiều khía cạnh khác nhau.

“Người cũ PK người hiện tại, người cũ hoàn toàn đánh bại người hiện tại”, “Hiểu được lý do đăng sau sự thay đổi lớn về gu của Cố Mặc Ngôn, “Trình Thu Uyển trở về, địa vị của Tô Thư Nghi không giữ được nữa rồi”
 
Chương 550


Chương 550

Hơn nữa phía dưới bài viết còn có rất nhiều bình luận của cư dân mạng.

[Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển đứng cạnh nhau trông có giống vịt con xấu xí và thiên nga trắng phiên bản người thật không?

Cười trộm.] [Bạn gái cũ của Cố Mặc Ngôn thế này, sao anh ta còn có thể nhìn mặt Tô Thư Nghi mỗi ngày được nhỉ, không thấy buồn nôn à?] [Đúng thế, nếu cô chủ nhà giàu Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn ở bên nhau thì tôi không có gì để nói, nhưng Tô Thư Nghi…

Hờ hờ, tôi đau đớn gục ngã, tổng giám đốc Cố, anh không thể đối xử với em như vậy.] [Cái đệch, nếu năm xưa không có chuyện ngoài ý muốn đó thì đã là Trình Thu Uyển rồi, làm gì tới lượt Tô Thư Nghi nữa. Ghen †y quá, tại sao tôi không gặp được Cố Mặc Ngôn, tôi tự nhận mặc dù mình không bằng Trình Thu Uyển nhưng cũng hơn Tô Thư Nghi rất nhiều nha.] [Các cô nghĩ Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi như vậy có được coi là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu không?] Đọc xong những dòng này, Tô Thư Nghi tức run người. Đám người này chỉ biết trốn sau máy tính dùng bàn phím để làm tổn thương người khác, cô và Cố Mặc Ngôn thế nào liên quan gì đến họ, ăn no rửng mố, không có việc gì làm à?

Tô Thư Nghỉ tức giận ném điện thoại sang một bên, tự mình gặm nhấm nỗi bực.

Tô Thư Nghi hít sâu vài hơi, tự nhủ †rong lòng: “Cố Mặc Ngôn đã nói Trình Thu Uyển chỉ là quá khứ của anh ấy thôi, người anh ấy thích bây giờ là mày. Tô Thư Nghi, mày nên tin lời Cố Mặc Ngôn, đừng bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác, mày đã quên chuyện lần trước rồi à…”

Sau khi làm công tác tư tưởng cho mình một lúc, Tô Thư Nghi mới dần kìm nén được sự bất an và tức giận trong lòng.

Cô nhìn điện thoại vừa bị mình ném trên giường, bất chấp chân đau, cố gắng bò tới, cầm điện thoại lên định tắt đi, không muốn nhìn thấy những lời nói nhảm nhí này nữa.

Tô Thư Nghi vừa cầm điện thoại đã thấy màn hình sáng lên, ảnh Cố Mặc Ngôn ôm Trình Thu Uyển, khẽ hôn lên trán cô ta đập vào mắt. Phía trên còn có một dòng tiêu đề “Cậu hai nhà họ Cố chỉ tiền không tiếc tay tổ chức sinh nhật lãng mạn cho bạn Z2 gái”.

Tô Thư Nghi lướt xuống xem nội dung bài viết, thì ra là vào ngày sinh nhật của Trình Thu Uyển trước đây, Cố Mặc Ngôn đã bao riêng cả một nhà hàng cho cô ta.

Ngày hôm ấy khắp các con đường trong nhà hàng đều được phủ kín bởi những cánh hoa hồng, trên bàn ăn và bệ cửa sổ đâu đâu cũng thấy những bó hoa màu hồng và màu đỏ, sảnh chính của nhà hàng còn được xếp thành hình trái tim khổng lồ bằng 999 đoá hoa hồng.

Bức ảnh này được chụp trước hình trái tim băng hoa hồng, khi ấy còn rầm rộ một thời, đưa lên cả báo tin tức giải trí, bây giờ không biết là ai lại đào lại.

Nhìn thấy tình yêu cưng chiều không thể che giấu của Cố Mặc Ngôn dành cho Trình Thu Uyển trong bức ảnh, Tô Thư Nghi cảm thấy nụ cười của họ thật gai mắt, trái tim như bị kim châm, đau đớn từng cơn.

Cố Mặc Ngôn thật sự sẽ quên được Trình Thu Uyển chứ? Sự xuất hiện của Trình Thu Uyển thực sự sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ như Cố Mặc Ngôn nói ư?

Tô Thư Nghi cố gắng thuyết phục bản thân tin lời Cố Mặc Ngôn, nhưng trong lòng cô lại không thể cho mình một câu trả lời chắc chắn.

Mấy ngày sau đó Tô Thư Nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, vì chân bị thương nên Cố Mặc Ngôn không cho cô đi làm, anh đã xin nghỉ với toà soạn tạp chí giúp cô.

Cuộc sống của cô và Cố Mặc Ngôn lại bình yên trở lại như trước đây. Cùng nhau thức dậy, cùng đánh răng rửa mặt, cùng ăn sáng sau đó Gố Mặc Ngôn đi làm, cô ở nhà nấu những món anh thích chờ anh về.

Cố Mặc Ngôn chưa bao giờ nhắc đến Trình Thu Uyển với Tô Thư Nghi, đương nhiên cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến, như thể người này chưa từng xuất hiện †rong cuộc sống của họ.

Mọi thứ trở lại bình yên như trước đây, nhưng trong lòng Tô Thư Nghĩ lại luôn cảm thấy hơi bất an, mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc ở đây sao?
 
Chương 551


Chương 551

Hồm nay khi nhận được điện thoại của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hơi lúng †úng không biết làm thế nào. Nhìn màn hình điện thoại cứ nhấp nháy, cô không biết có nên bắt máy hay không.

‘Alo.’ Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng trượt nút nghe máy.

“Thư Nghị, là tôi đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Trình Thu Uyến: “Hôm nay tôi muốn đi dạo phố, cô có thời gian đi cùng tôi không?”

“Tôi…” Tô Thư Nghi không muốn đồng ý nhưng bồng dưng lại không tìm được cái cớ nào, hơn nữa cô cũng không giỏi nói dối. Hay là cứ nói chân mình chưa khỏi hản, không thể đi dạo phố nhỉ?

“Đúng rồi Thư Nghi, chân cô thế nào rồi?

Nếu như vần chưa khỏi thì tôi tới nhà cô thăm cô được không?” Khi Tô Thư Nghỉ đang nghĩ có nên lấy cớ chân bị thương để từ chối hay không thì Trình Thu Uyển đã nhắc đến vấn đề này trước.

‘Không sao, không cần đâu, chân tôi đã khỏi lâu rồi.” Nhà là nơi thuộc về cô và Cố Mặc Ngôn, cô không muốn cho Trình Thu Uyển tới.

‘ Vậy thì tốt, mấy ngày này chắc cô cũng bí bách lăm đúng không? Ra ngoài ngồi với nhau một lúc đi.” Trình Thu Uyển nhiệt tình mời Tô Thư Nghỉ qua điện thoại.

“Ừm… Được.” Sau khi nói xong từ được”, Tô Thư Nghi lập tức muốn đánh cho mình một trận, sao lại không học được cách từ chối chứ, cứ nói thẳng rằng mình không muốn đi là xong mà.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.

Gặp lại sau nhé, bye bye.” Nói xong Trình Thu Uyển cúp máy.

Thấy điện thoại đã cúp, Tô Thư Nghi nhớ lại quần áo Elena cũng chính là Trình Thu Uyển chọn cho mình lần trước khi đi mua sắm với cô ta; còn có hoa hồng xanh khi cô ta tới bệnh viện thăm mình; nước hoa cô ta tặng cho mình khi lần đầu tiên phỏng vấn cô ta…

Có vẻ như mỗi lần cãi vã và mâu thuãn giữa mình và Cố Mặc Ngôn đều do Trình Thu Uyển gây ra, vậy lần này cô ta thật sự chỉ đơn thuần rủ mình đi dạo phố mua sắm thôi sao? Hay còn có mục đích gì khác nữa?

không biết Trình Thu Uyển muốn làm gì, Tô Thư Nghỉ nhắc nhở bản thân lát nữa gặp phải cẩn thận. Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, mà là sau khi trải qua rất nhiều chuyện, trực giác mách bảo cô không thể tin Trình Thu Uyển được nữa.

Tô Thư Nghi sửa soạn một chút rồi ra ngoài, bắt taxi đến nơi Trình Thu Uyển hẹn gặp. Vừa xuống xe, Tô Thư Nghi đã thấy Trình Thu Uyển đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời.

.Thư Nghị, bên này.” Trình Thu Uyển vây tay với Tô Thư Nghi từ xa.

Tô Thư Nghỉ đi đến ngồi xuống đối diện Trình Thu Uyển, cô cảm thấy hơi gượng gạo, trải qua chuyện ở nghĩa trang lúc trước, cô không biết phải đối mặt với cô ta thế nào.

Trình Thu Uyển vẫn bình tĩnh, tươi cười nói chuyện với cô: “Sao cô lại gọi xe tới vậy, Cố Mặc Ngôn không đưa cô đến à?”

‘Anh ấy đi làm rồi.” Nghe thấy Trình Thu Uyển vừa mở miệng đã gọi Cố Mặc Ngôn, trong lòng Tô Thư Nghi hơi khó chịu.

Ô”’ Trình Thu Uyển hiểu ra rồi gật đầu: “Vậy cũng nên phái người khác đưa cô tới chứ, cô ra ngoài một mình thế này sao anh ấy yên tâm được?”

‘Không sao, tôi cũng thường hay ra ngoài để tìm tin tức mà. Lát nữa chúng ta đi đâu?” Không muốn tiếp tục nói tới Cố Mặc Ngôn nữa, Tô Thư Nghỉ mau chóng đổi chủ đề.

Dường như Trình Thu Uyển cũng nhận ra khi mình nhắc đến Cố Mặc Ngôn, sắc mặt Tô Thư Nghỉ không được tốt lắm. Cô ta hỏi thẳng: “Thư Nghi, có phải cô rất để ý đến quá khứ của tôi và Cố Mặc Ngôn không?”

Nghe Trình Thu Uyển hỏi thẳng như vậy, Tô Thư Nghỉ chần chừ không biết nên trả lời thế nào.
 
Chương 552


Chương 552

Thấy Tô Thư Nghi không nói gì, Trình Thu Uyển thề thốt bảo đảm: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm người thứ ba đâu, hai người đã kết hôn rồi, tôi sẽ không chen chân vào đâu.”

Hơn nữa chị đây xuất sắc thế này, lại còn xinh đẹp nữa, sau này muốn tìm người thế nào mà chẳng có?” Trình Thu Uyển nói đùa: ‘Vậy nên:cô yên tâm đi, tuy tình cảm giữa tôi và Cố Mặc Ngôn sâu đậm nhưng tôi khắng định sẽ không chen chân vào hôn nhân của hai người đâu, tôi không phải người không biết điều như vậy.”

“Cô nghĩ được như vậy là tốt nhất.” Thấy vẻ mặt chân thành của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ hơi nghỉ ngờ có phải trước đây mình hiểu lầm cô ta không: “Sau này chắc chăn cô sẽ gặp được người tốt hơn để yêu co.

‘ÐĐương nhiên.” Trình Thu Uyển mỉm cười: Được rồi, không nhắc đến anh ấy nữa, hôm nay chúng ta phải thật vui vẻ, lát nữa cô muốn đi đâu chơi, có nơi nào muốn đi không?”

Tôi thế nào cũng được, theo cô đi.” Đương nhiên Tô Thư Nghi cũng không muốn tiếp tục nói vê Cố Mặc Ngôn với Trình Thu Uyển nưa.

‘Vậy à.’ Trình Thu Uyển suy nghĩ một chút: ‘Vậy đến trung tâm mua săm trước đây Cố Mặc Ngôn hay đi cùng tôi được không?”

Nét mặt đã hơi dịu đi của Tô Thư Nghi vừa nãy thoáng chốc lại lạnh đi, lời này của Trình Thu Uyển là có ý gì?

Dường như không phát hiện ra Tô Thư Nghỉ bên cạnh mình đã lạnh mặt rõ ràng, Trình Thu Uyển nói tiếp: “Trước đây Cố Mặc Ngôn cứ sợ tôi ở nhà sẽ chán, lại không yên tâm tôi ra ngoài một mình, vậy nên thường ra ngoài đi dạo phố mua sắm cùng tôi.”

Đúng rồi Thư Nghi, bình thường cô và Cố Mặc Ngôn hay đi đâu? Lát nữa cô đưa tôi đi được không? Nhiều năm không về, tôi đã sắp quên mất thành phố này thế nào rồi.”

Nghe Trình Thu Uyển nói trước đây Cố Mặc Ngôn thường xuyên đi mua sắm với cô ta, đáy mắt Tô Thư Nghỉ thoáng qua vẻ thất vọng, cô thuận miệng trả lời: ‘Cố Mặc Ngôn rất bận, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết nên chúng tôi rất ít ra ngoài.”

‘Cái gì, bình thường anh ấy không ra ngoài cùng cô à?” Trình Thu Uyển lộ vẻ kinh ngạc: “Cố Mặc Ngôn này thật là, thế mà lại đối xử với cô như vậy. Trước đây có thể dành thời gian cho bạn gái mà bây giờ lại không có thời gian dành cho bà xã à?

Chẳng lẽ chuyện ở công ty còn quan trọng hơn cô sao? Thư Nghi, cô yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội cho anh ấy một bài học giúp cô.”

Trình Thu Uyển tỏ vẻ phẫn nộ bất bình nhưng giọng điệu lại đầy vẻ hả hê sung sướng, cô ta nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt mỉa mai. Hừ, tôi còn tưởng Cố Mặc Ngôn thích cô nhiều lắm!

Cho dù Tô Thư Nghi có là con ngu thì bây giờ cũng đã biết Trình Thu Uyển có ý gì. Cô ta nào có ý hẹn mình đi mua sắm, rõ ràng là đang khoe khoang tình cảm giữa mình và Cố Mặc Ngôn sâu đậm nhường nào, không phải điều mà Tô Thư Nghi cô có thể so sánh được.

“Không cần, Cố Mặc Ngôn đối xử với tôi rất tốt.’ Tô Thư Nghi vẫn không giỏi trở mặt với người khác, bình tĩnh đáp lại Trình Thu Uyển nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.

“Vậy sao?” Trình Thu Uyển ngờ vực nhìn Tô Thư Nghị, hỏi với vẻ cà khia, hiển nhiên là không tin lời cô nói: “Thư Nghỉ, cô đừng lừa mình dối người, tuy Cố Mặc Ngôn đối xử với tôi… nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không xen vào giữa hai người đâu.”

Giờ phút này trong lòng Tô Thư Nghi đã sắp điên lên rồi, cái gì mà cô tự lừa mình dối người? Còn nữa, Cố Mặc Ngôn đối xử với cô thế nào, ý Trình Thu Uyển là Cố Mặc Ngôn vấn thích cô ta sao? Hôm nay cô đúng là thần kinh, sao lại đồng ý ra ngoài với Trình Thu Uyển chứ? Thế mà vừa nãy cô còn tưởng mình hiểu lầm cô ta.

Không muốn tiếp tục trò chuyện với Trình Thu Uyển nữa, Tô Thư Nghi muốn quay người bỏ đi, nhưng tính của cô không cho cô làm như vậy. Khi đang muốn tìm lý do để rời đi thì điện thoại trong túi Tô Thư Nghĩ vang lên tiếng thông báo có tin nhắn.
 
Chương 553


Chương 553

Tô Thư Nghi lấy điện thoại ra xem, là tin nhãn tự động thông báo số dư điện thoại không đủ.

Tô Thư Nghi suy nghĩ rồi nói với Trình Thu Uyển: ‘Tôi vừa nhận được thông báo từ toà Soạn, có việc phải về xử lý gấp, tôi đi trước đây.

Nói xong Tô Thư Nghi xách túi đứng dậy chuẩn bị ra về.

‘Đừng mà Thư Nghĩ.” Trình Thu Uyển thấy Tô Thư Nghi rời đi thì đứng dậy bước nhanh vài bước, giữ lấy cánh tay Tô Thư Nghỉ: ‘Không dễ gì chúng ta mới ra ngoài một lần, có thể có chuyện gì quan trọng cô nhất định phải về thế? Hay là tôi gọi điện cho chủ biên Cố của các cô bảo anh ta cho cô nghỉ một ngày nhé? Chắc anh ta sẽ nể mặt tôi thôi.”

Tô Thư Nghi hơi hất tay ra khỏi tay Trình Thu Uyển, nhất thời không biết nên làm thế nào, cô cũng không thể để Trình Thu Uyển gọi cho Cố Gia Huy được.

“Vậy để tôi gọi cho đồng nghiệp.” Tô Thư Nghỉ do dự một chút rồi quay người bước đi, giả vờ gọi điện cho đồng nghiệp.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển khinh thường cười khẩy.

Lời nói dối thật vụng về, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, không biết sao lúc đó Cố Mặc Ngôn lại thích cô ta nữa.

Khoảng chừng hai ba phút sau, Tô Thư Nghĩ quay lại: “Đi thôi, tôi nói với họ rồi.”

“Ừm, được.” Trình Thu Uyển tươi cười khoác tay Tô Thư Nghỉ đi về phía trước.

Tô Thư Nghi hơi khó chịu trước hành động thân mật của Trình Thu Uyển, nhưng lại không tiện hất tay cô ta ra, vì thế người cô hơi cứng ngắc.

Tô Thư Nghi hơi giật cánh tay mình ra, nhưng Trình Thu Uyển lại giữ chặt hơn, còn cười rạng rỡ nhìn cô, ai không biết chắc chăn sẽ nghĩ răng họ là bạn thân của nhau.

Tô Thư Nghỉ cũng chỉ đành để cho cô ta khoác tay mình.

Sau khi đến trung tâm mua sắm, Trình Thu Uyển không giật giây Tô Thư Nghi mua quần áo như lần trước nữa mà tự mình thử hết bộ này tới bộ khác, mua túi lớn túi nhỏ.

Vì Trình Thu Uyển cứ thử quần áo suốt nên để Tô Thư Nghi cầm túi và quần áo đã mua giúp mình. Tô Thư Nghi xách đầy đồ cả hai tay, đi sau cô ta như người giúp việc.

Đến một cửa hàng mới, Trình Thu Uyển lại thích một bộ váy hở vai màu xanh nhạt nên tới phòng thử đồ để thử. Tô Thư Nghi thực Sự quá mệt nên ngồi xuống ghế bên cạnh chờ cô ta.

Sau khi thay quần áo xong đi ra, Trình Thu Uyến quay một vòng, hài lòng nhìn mình trước gương thử đồ.

“Màu sắc bộ đồ này rất hợp với cô, cũng rất tôn dáng, cô mặc nó thực sự rất đẹp.”

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh cười ngọt ngào khen ngợi.

“Ừm” Trình Thu Uyển cũng rất thích bộ đồ này, nghe lời khen của nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt cô ta càng rõ hơn.

Trình Thu Uyển lại nhìn vào gương thử đồ, liếc mắt nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi.

Nhân viên bán hàng nhìn theo ánh mắt của Trình Thu Uyển, còn tưởng rằng cô ta lo không cầm nổi đồ.

Vừa nãy khi hai người đi vào, cô ta thấy hai tay cô gái đang ngồi trong khu nghỉ ngơi đã cầm đầy đồ, làm gì còn chỗ tay cầm thêm đồ mới nữa.

“Cô đừng lo, chúng tôi có thể giao hàng đến tận nhà, lát nữa cô để lại địa chỉ là được. Cả quần áo cô mua lúc trước nữa, chúng tôi cũng có thể ship tới giúp cô.”

Nhân viên bán hàng ân cần nói.

Nhưng Trình Thu Uyển lại thẳng thừng từ chối: ‘Không cần, tôi rất thích bộ này, lát nữa về sẽ mặc luôn, tôi không muốn chờ các cô giao tới.”
 
Chương 554


Chương 554

“Chúng tôi giao hàng rất nhanh thôi, bây giờ có thể sắp xếp giao hàng được cho cô luôn, khi cô về tới nhà chắc là đồ cũng có thể tới luôn, không làm chậm trễ thời gian của cô đâu ạ.” Nhân viên bán hàng tươi cười giải thích cho Trình Thu Uyển.

Không ngờ nhân viên bán hàng nói nhiều như vậy, Trình Thu Uyển lại xụ mặt: “Tôi nói là không cần.”

Nhân viên bán hàng dường như cũng không ngờ hành động ân cần của mình lại khiến khách hàng chán ghét: “Xin lỗi cô, tôi biết rồi.”

‘Mang một bộ giống thế này tới đây cho tôi. Trình Thu Uyển nói với nhân viên bán hàng băng giọng không kiên nhãn.

Nhân viên bán hàng hơi khó hiểu trước yêu câu của Trình Thu Uyển, bộ lễ phục thiết kế cao cấp thế này thông thường sẽ không có khách nào mua hai chiếc.

Mặc dù hơi khó hiểu nhưng nhân viên bán hàng vần làm theo yêu cầu của Trình Thu Uyển, lấy thêm một chiếc váy khác giống thế này tới. Dù sao khách hàng là Thượng đế, cô ta cũng chỉ mong khách hàng mua hai bộ, như vậy thì tiền thưởng tháng này của cô ta cũng sẽ nhiều hơn.

Trình Thu Uyển cầm lấy bộ quần áo nhân viên bán hàng đưa rồi đi về phía Tô Thư Nghi.

“Thư Nghi, cô có thấy bộ quần áo này đẹp không?” Trình Thu Uyển chỉ vào bộ quần áo trên người cô ta.

“Ừm, cô mặc vào trông rất đẹp, rất hợp với cô.’ Tô Thư Nghi trả lời.

‘Vậy cô cũng mặc thử đi, được không? Tôi cảm thấy bộ trang phục này cũng rất hợp với cô. Chúng ta mua hai bộ đồ đôi cùng kiểu được chứ? Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất muốn có một người chị em gái để ăn mặc giống nhau rồi.” Trình Thu Uyển đưa quần áo trong tay cho Tô Thư Nghi.

“Tôi?” Tô Thư Nghỉ không hiểu Trình Thu Uyển lại muốn làm gì, cô khẽ lắc đầu từ chối: “Tôi cảm thấy bộ đồ này không hợp với tôi lắm.”

“Muốn biết quần áo có hợp hay không phải thử mới biết được.” Trình Thu Uyển kéo Tô Thư Nghi lên và đẩy cô vào phòng thử đồ: “Cô cứ đi thử trước đi mà.”

Bị Trình Thu Uyển ép vào phòng thử đồ, Tô Thư Nghỉ không còn cách nào khác đành phải thay bộ trang phục mà cô ta đưa cho.

‘Wow, Thư Nghỉ, cô mặc vào đẹp quá, đẹp hơn tôi mặc nhiều luôn đấy.” Tô Thư Nghi vừa đi ra, Trình Thu Uyển đã khen ngợi cô một cách khoa trương. “Tôi luôn cảm thấy thiết kế phần eo của chiếc đầm này khá cao đối với tôi, nhưng độ cao này đối với chiều cao của cô thực sự rất vừa vặn!”

“Thật sao?” Nhìn Trình Thu Uyển trong gương thử đồ, Tô Thư Nghi vô cùng nghi ngờ lời nói của cô ta. Bộ lễ phục này tôn vòng eo thon thả của Trình Thu Uyển lên càng thêm mê người, phần hoa được chạm rỗng ở giữa để lộ ra đường cong đẹp nhất của vòng eo khiến người ta không thể rời mắt, làm gì có chuyện không hợp như cô ta nói?

Tính ra, bản thân cô đứng cùng Trình Thu Uyển trông kém hơn rất nhiều.

“Ừm, quả thật cô mặc đẹp hơn tôi.” Trình Thu Uyển lại khẳng định một lần nữa, còn quay sang nhìn nhân viên bán hàng bên cạnh hỏi: ‘Cô nói xem, có phải vậy không?”

Khi nhân viên bán hàng nghe câu hỏi của Trình Thu Uyển, cô ấy lúng túng mỉm cười không biết nên nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, dù là ngoại hình hay dáng người thì cô gái thử sau đều không bằng cô gái thử đầu tiên.

Đương nhiên đây chỉ là so sánh, cô gái thử sau này cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều kiểu dáng và màu sắc trang phục không hợp với cô cho lắm. Thế nên, đương nhiên cô mặc vào không đẹp bằng cô gái ban nấy, mà còn mang đến cho người khác một cảm giác lạ lùng chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

Mặc dù, bọn họ cũng hy vọng bán được càng nhiều quần áo càng tốt, nhưng cho dù cô ấy nói điều trái với lương tâm thì e răng cô gái này cũng sẽ không tin.
 
Chương 555


Chương 555

Thấy cô nàng nhân viên bán hàng chỉ lúng túng cười mà không trả lời câu hỏi của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi sao lại không hiểu ý cô ấy chứ. Thế nên, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Khi Tô Thư Nghỉ nhìn mình đứng cùng Trình Thu Uyển trong gương thử đồ, cô hoàn toàn bị hào quang của cô ta che lấp.

Đặc biệt là vì mặc cùng một bộ quần áo, nên càng khiến cô thua kém Trình Thu Uyển về mọi mặt.

“Này, tôi hỏi cô đấy, sao cô không trả lời hả?” Trình Thu Uyển trông thì có vẻ như đang oán trách nhân viên bán hàng một câu, nhưng thực ra trong lòng cô ta đã âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cô ấy. Nhân viên bán hàng này vừa rồi còn có vẻ ngây ngô ngờ nghệch, nhưng bây giờ đầu óc cũng sáng suốt đấy. Gô ấy im lặng như vậy rất hợp ý cô ta.

Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ cuối cùng cũng hiểu tại sao cô ta nhất quyết muốn mình thử bộ đầm này. Trình Thu Uyển cố tình muốn nhìn thấy cô mất mặt.

‘Tôi không thích bộ trang phục này, tôi đi thay đây.’ Tô Thư Nghi nói xong cũng không nhìn Trình Thu Uyển, mà đi thẳng vào phòng thay đồ.

Sau khi thạy thành quần áo của mình xong, Tô Thư Nghi nhìn bộ lễ phục màu xanh dương, trong lòng chỉ cảm thấy lửa giận đang bốc lên bừng bừng. Chơi trò mèo này có vui không? Có vui không hải Nhưng khi cô nghĩ về bộ dáng mình mặc cùng một bộ quần áo đứng cùng chỗ với Trình Thu Uyển, cơn tức giận của Tô Thư Nghỉ lại biến thành tủi thân và tự ti.

Để bản thân nhận ra chênh lệch giữa mình và cô ta, có phải là mục đích mà Trình Thu Uyến rủ cô ra ngoài không? Nếu đúng như vậy, Tô Thư Nghi phải thừa nhận rằng cô ta đã thành công rồi. Bây giờ quả thật trong lòng cô đã cho rằng mình không bằng Trình Thu Uyển.

Ở trong phòng thay đồ, khó chịu một lúc, đến khi bước ra ngoài, Tô Thư Nghi bước thẳng ra khỏi cửa tiệm mà không thèm chào hỏi gì Trình Thu Uyển.

Tô Thư Nghỉ thầm nghĩ: Cho dù cô là một bức tượng đất thì cũng biết tức giận. Nếu đã biết mục đích của Trình Thu Uyển, vậy cần gì phải tốn công làm những hành động ngoài mặt kia, mình cứ dứt khoát rời đi luôn cho nhanh.

Trình Thu Uyển cũng không quan tâm đến thái độ của Tô Thư Nghi. Dù sao thì cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi.

Trình Thu Uyển hài lòng chỉ vào bộ quần áo cô ấy vừa thay ra và nói với nhân viên tư vấn: “Hãy gói cái này lại cho tôi, tôi sẽ không thay bộ trang phục trên người ra mà thanh toán hóa đơn luôn.”

“Được, xin cô hãy chờ một xíu.” Nhân viên bán hàng lễ phép đáp lại, rồi không nói thêm gì nữa, lấy quần áo của Trình Thu Uyển, rồi xoay người đi tới quầy.

“Chờ đã.’ Trình Thu Uyển lại chỉ vào những túi lớn túi nhỏ mà Tô Thư Nghi đặt ở chỗ nghỉ ngơi: “Cũng gói luôn những thứ đó lại cho tôi rồi gửi thẳng đến nhà tôi. Bây giờ tôi sẽ cho cô địa chỉ.”

‘Được.’ Nhân viên bán hàng cung kính đáp lại rồi lấy một tờ giấy và bút từ trong túi đồng phục ra đưa cho Trình Thu Uyển.

Quan sát trong một thời gian dài như vậy, cô ấy đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Chẳng trách vừa rồi lúc cô ấy nói có thể giao hàng đến tận nhà thì cô ta lại không vui, hẳn là muốn cố ý làm khó dễ cô gái vừa rời đi kia.

Mặc dù không có ấn tượng tốt với cô gái trẻ xinh đẹp này, nhưng vì chuyện không liên quan đến mình nên cô ấy cũng không thể nói gì, vấn nên làm tốt công việc mình đảm nhận thì hơn.

Khi Tô Thư Nghi trở về nhà, Cố Mặc Ngôn đã tan làm về. Lúc này, anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem thời sự _ buổi tối.

‘Không phải anh không cho em ra ngoài sao?” Cố Mặc Ngôn kéo tay Tô Thư Nghị, để cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Chân em vần chưa khỏi hản, mấy ngày tới không nên ra ngoài nữa.”

‘Chân em không có việc gì.” Nghe giọng điệu quan tâm của Cố Mặc Ngôn, trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy ấm áp. Tâm trạng tồi tệ của cô cũng tốt lên rất nhiều.

‘Hôm nay em đi đâu vậy? Sao trông em có vẻ không vui thế?” Nhìn thấy vẻ tức giận ân ẩn trên người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vuốt tóc cô tò mò hỏi.
 
Chương 556


Chương 556

“Hôm nay em đi dạo phố với Trình Thu Uyển.” Tô Thư Nghi cúi đầu giọng trầm trầm đáp. Cô không muốn nhắc đến tên của Trình Thu Uyển trước mặt Cố Mặc Ngôn, nhưng cô cũng không muốn nói dối Cố Mặc Ngôn.

Nghe Tô Thư Nghỉ nói cùng đi dạo phố với Trình Thu Uyển, rồi lại nghĩ đến vẻ mặt không vui của cô khi mới trở về, Cố Mặc Ngôn đã đoán được đại khái rằng giữa họ chắc chắn đã ầm ï không vui. Hơn nữa, tám mươi phần trăm là có liên quan đến anh.

Cố Mặc Ngôn do dự một hồi không biết có nên nói với Tô Thư Nghi chuyện đó hay không. Nếu nói ra sợ cô lại tức giận như lần trước, nhưng nếu không nói ra sợ sau khi cô biết được sẽ càng tức giận hơn.

Không nghe thấy câu trả lời, Tô Thư Nghi thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, lúc này mới phát hiện vẻ khó xử trên mặt anh.

“Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với em sao?” Tô Thư Nghi hỏi.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn khẽ dừng lại, có phần lo lắng nhìn Tô Thư Nghỉ: ‘Có một chuyện anh cảm thấy vẫn nên nói cho em biết sẽ tốt hơn, nhưng em đừng tức giận đấy.”

“Sao em lại tức giận chứ?” Tô Thư Nghi khó hiểu nhìn Cố Mặc Ngôn, không biết anh định nói chuyện gì với cô.

“Là về Trình Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn do dự một lúc mới nói với Tô Thư Nghi.

Nghe thấy tên Trình Thu Uyển phát ra từ miệng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cảm thấy trái tim mình chùng xuống, ánh mắt nhìn Cố Mặc Ngôn tràn ngập bất an: ‘Cô †a, Trình Thu Uyển có chuyện gì?”

Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay cô, nói: “Trước kia công ty của bọn anh có đưa một thiết kế đưa cho Elena làm, lúc đó anh chưa từng gặp Elena nên không biết cô ta chính là Trình Thu Uyển. Vì vậy, anh đã đồng ý lần hợp tác này.

Khi ký hợp đồng, đối phương yêu cầu được trao đổi trực tiếp về phương án thiết kế với tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu. Lúc đó, anh cho rằng nhà thiết kế đưa ra yêu cầu này để đảm bảo chất lượng tác phẩm thiết kế của mình, nên đã đồng ý mà không suy nghĩ gì nhiều.

Bây giờ hợp đồng đã được ký kết nên không thể không giữ lời. Vì vậy, có thể trong khoảng thời gian tới, anh và Trình Thu Uyển sẽ có một vài lần gặp gỡ trong công việc. Thư Nghi, trước đây sợ em biết sẽ tức giận nên vốn dĩ anh muốn giấu em.

Nhưng sau đó, nghĩ lại thì thấy cũng không phải chuyện gì to tát, anh nói cho em biết thì sẽ tốt hơn.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Tô Thư Nghi rất lâu vân không nói gì. Cô tin Cố Mặc Ngôn, nếu Cố Mặc Ngôn muốn xảy ra chuyện gì đó với Trình Thu Uyển thì anh sẽ không nói cho cô biết chuyện này. Huống chi, Cố Mặc Ngôn không phải người chân trong chân ngoài như vậy.

Nhưng hôm nay, khi cô cùng Trình Thu Uyển đi dạo phố, thái độ của Trình Thu Uyển cho cô biết rằng trong lòng cô ta vân chưa quên được Cố Mặc Ngôn. Rất có thể, Trình Thu Uyển vẫn còn thích Cố Mặc Ngôn và muốn ở bên anh lần nữa.

“Không thể hủy hợp đồng sao?” Sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Thư Nghi cất tiếng hỏi.

Chẳng lẽ Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn phải thật sự làm việc cùng nhau sao?

Nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn có hơi cả kinh.

Tô Thư Nghỉ chưa bao giờ hỏi anh những chuyện trong công ty, hơn nữa trước giờ trong công việc luôn chú ý đến chữ tín.

Không ngờ lần này, cô lại đề nghị muốn anh vi phạm hợp đồng. Có vẻ như sự xuất hiện của Trình Thu Uyển thực sự có ảnh hưởng lớn đến cô.

Cố Mặc Ngôn kiên nhãn, giải thích với Tô Thư Nghĩ: “Nếu hủy hợp đồng thì theo quy định trong hợp đồng, công ty sẽ trả một số tiền đền bù vi phạm hợp động lớn, người của bên hội đồng quản trị sẽ không đồng ý đâu. Thiết kế này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến KPI của công ty trong năm tới. Phương án thiết kế do Elena cung cấp cũng xuất sắc so với những người cạnh tranh còn lại, vì vậy, bọn anh mới chọn cô ta. Phương án thiết kế này do toàn bộ thành viên của hội đồng quản trị lựa chọn, mới đưa ra quyết định cuối cùng, thế nên một mình anh không thể từ chối được. Thư Nghi, đây chỉ là công việc thôi, anh sẽ không bao giờ liên quan gì đến Trình Thu Uyển đâu, em có thế tin anh không?”
 
Chương 557


Chương 557

Cố Mặc Ngôn dịu dàng hỏi Tô Thư Nghi.

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói thế, Tô Thư Nghỉ cũng không tiện nói gì thêm. Cô biết rằng yêu cầu Cố Mặc Ngôn vi phạm hợp đồng của cô thực sự có phần quá đáng.

“Vậy, khi nào hai người bắt đầu hợp tác?”

“Ngày mai sẽ có một cuộc họp để thảo luận chỉ tiết về phương án thiết kế.”

“Ồ, em biết rồi.” Sau khi nhỏ giọng nói ra câu này, Tô Thư Nghi không nói gì thêm nữa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi rõ ràng đang không vui, Cố Mặc Ngôn cũng không biết nên nói gì để an ủi cô. Vì vậy, anh chỉ đành kéo cô vào lòng rồi võ nhẹ vào lưng cô.

Tô Thư Nghỉ cũng biết Cố Mặc Ngôn cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng cô không hiểu tại sao Trình Thu Uyển cứ mãi xuất hiện trong cuộc sống của họ như thế.

Đêm đó, Tô Thư Nghỉ trằn trọc, mãi không ngủ được. Cô quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn đã ngủ say, Tô Thư Nghi muốn sờ mặt anh, nhưng lại sợ sẽ đánh thức anh. Vì thế cô thu tay lại, chỉ lằng lặng nhìn anh.

Bây giờ, Cố Mặc Ngôn đang ở bên cạnh cô, cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào anh. Nhưng Cố Mặc Ngôn sẽ luôn ở bên cạnh cô như bây giờ chứ?

Khi nghĩ đến buổi dạo phố ngày hôm nay, cô mờ nhạt kém sắc khi đứng cùng Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Bản thân không có gì bằng Trình Thu Uyển, thì cô thật sự có thể giữ Cố Mặc Ngôn sao?

Ngày hôm sau, Cố Mặc Ngôn dậy sớm để đi làm, Tô Thư Nghi cũng nên trở lại tòa soạn tạp chí để làm việc rồi.

Vì vết thương ở chân, nên Cố Mặc Ngôn đã giúp cô xin nghỉ phép một tuần với tòa soạn tạp chí. Bây giờ, đã đến lúc rồi, chân cô đã gần như khỏi hẳn, đương nhiên cũng nên trở lại làm việc.

Nhưng nghĩ đến việc hôm nay Cố Mặc Ngôn sẽ gặp Trình Thu Uyển, cùng nhau nói chuyện và thảo luận về phương án, trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy bất an hết đợt này đến đợt khác. Cả người cũng ngẩn ngơ nên căn bản không có tâm trạng để làm việc. Vì vậy, cô đã gọi điện cho Cố Gia Huy, muốn xin nghỉ thêm một ngày.

Chuyện “chết đi sống lại” của Trình Thu Uyển vào mấy ngày trước rất hot trên mạng, nên Cố Gia Huy đã đoán có lẽ tâm trạng cô đang không tốt. Huống chỉ, mấy ngày trước Cố Mặc Ngôn còn gọi điện thoại nói Tô Thư Nghi bị thương, cho nên, anh ta đã sảng khoái đồng ý.

“Em cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi, không cần gấp gáp đi làm cũng được. Những tin tức trên mạng cũng đừng để trong lòng, tất cả đều là chuyện quá khứ cả rồi. Hơn nữa, anh cảm thấy em tốt hơn Trình Thu Uyển rất nhiều, anh tin rằng Mặc Ngôn cũng nghĩ như vậy. Thế nên em đừng lo lăng.” Cố Gia Huy an ủi Tô Thư Nghi.

“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh, Gia Huy.” Lời khẳng định về Tô Thư Nghi của Cố Gia Huy vào lúc này, khiến Tô Thư Nghỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

“Ngày mai tôi sẽ đi làm trở lại, như vậy nhé, ừm, được, cúp máy trước đây.” Cố Gia Huy ở đầu bên kia điện thoại lại nói thêm vài câu, bảo cô tự chăm sóc tốt cho bản thân, sau khi Tô Thư Nghi đáp đồng ý ‘được’“

một tiếng, bèn cúp điện thoại.

Tô Thư Nghi ngồi trên sô pha mở TV, cô cầm điều khiển liên tục chuyển kênh nhưng lại phát hiện mình không xem vào cái gì cả. Sau khi tắt TV, Tô Thư Nghi quay người bước vào phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn.

Nếu đã xem TV không được, thì tìm một vài cuốn sách để đọc vậy. Nếu cô không làm gì đó, thì cô sẽ thực sự không thể kiểm soát được những suy nghĩ miên man trong đầu mình.

Tô Thư Nghi tìm thấy một vài cuốn tạp chí †rong phòng làm việc, bèn ngồi ở trước chiếc bàn bình thường Cố Mặc Ngôn hay ngồi, rồi lật xem. Sau khi đọc một lúc, Tô Thư Nghi phát hiện quả thật mình đọc không vô. Những con chữ đó cứ nhảy múa trước mắt cô, nhưng cô lại không biết rốt cuộc nó đã viết gì.
 
Chương 558


Chương 558

Tô Thư Nghi đột ngột đóng tờ tạp chí lại rồi nhắm mắt hít sâu vài hơi, trong lòng tự nhủ phải tin tưởng Cố Mặc Ngôn. Nếu Cố Mặc Ngôn nói sẽ không dính dáng gì đến Trình Thu Uyển, thì chắc chắn sẽ không có bất cứ chuyện gì…

Tô Thư Nghỉ mở mắt ra tiếp tục mở cuốn tạp chí trước mặt ra. Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Tô Thư Nghi nhìn thấy bảo mẫu đi vào.

“Sao vậy dì?” Cố Mặc Ngôn sợ lúc bảo mâu dọn dẹp sẽ không cẩn thận làm lộn xôn tài liệu mình đã sắp xếp đâu vào đấy, nên vẫn luôn tự mình dọn dẹp phòng làm việc. Lúc này dì bảo mẫu đang làm gì ở đây thế!

“Cô Tô, cô ở trong phòng làm việc sao, hèn gì vừa rồi tôi không thấy cô ở phòng khách.” Bảo mẫu cười nói: “Vừa rồi cậu chủ gọi điện thoại đến nói quên mang theo tài liệu, tài liệu đặt ở trên bàn nên kêu tôi mang qua cho cậu ấy.”

Tô Thư Nghi nghe xong thì tìm trên bàn làm việc một lúc, phát hiện túi tài liệu màu đỏ ở bên cạnh máy tính.

“Là cái này phải không?” Tô Thư Nghi cầm túi tài liệu lên rồi đưa nó cho bảo mẫu.

“Có lẽ là nó! Cậu chủ nói túi tài liệu để kế bên máy tính, bao bì màu đỏ, hẳn là túi này rồi.” Bảo mẫu nhận lấy túi tài liệu mà Tô Thư Nghi đưa, tuy dì không chắc lắm nhưng có vẻ như đúng là túi này rồi.

“Tôi mang tài liệu đến cho cậu chủ trước, cậu chủ nói đang cần gấp cho cuộc họp.”

Nói xong, bảo mẫu vội vã xoay người rời khỏi phòng làm việc.

“Ôi chao, dì đợi chút đã!” Tô Thư Nghi gọi với bảo mẫu lại: “Để tôi mang nó đến cho Cố Mặc Ngôn. Tôi biết địa chỉ công ty của anh ấy, để tôi đi sẽ nhanh hơn chút.”

“Vậy sao, được rồi.” Bản thân bảo mẫu quả thật không quá thân thuộc công ty của cậu chủ nên dì nói: “Cô đi nhanh chút, vừa rồi trong điện thoại tôi cảm thấy giọng điệu cậu chủ khá nóng nảy.”

“Ừ, được.” Dứt lời, Tô Thư Nghi nhanh chóng vào phòng ngủ mặc thêm một cái áo khoác rồi cấp tốc ra khỏi nhà.

Cô gọi một chiếc taxi, rất nhanh đã đến công ty của Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn quên tài liệu, tôi mang tới cho anh ấy.” Tô Thư Nghỉ kể văn tắt tình huống cho quây lễ tân.

“Vâng, đó là thang máy riêng của tổng giám đốc, ngài dùng thang máy đó đi lên là được.” Nhân viên lễ tân dĩ nhiên nhận ra phu nhân tổng giám đốc, nên cô ấy chỉ vào thang máy bên cạnh, rồi cho cô đi lên ngay.

“Bạn gái cũ của tổng giám đốc vừa đỉ lên, thì vợ tổng giám đốc đã vội vã chạy đến, tình huống gì đây?” Cô lễ tân vừa nhìn Tô Thư Nghi đứng đợi thang máy, vừa ghé vào tai đồng nghiệp nói.

“Không phải cô ấy nói đến đưa tài liệu à?”

Lúc nãy nữ đồng nghiệp cũng có nghe Tô Thư Nghi nói.

“Cô ngốc quá, thế mà cũng tin thật, rõ ràng cô ấy đến để bắt gian.” Vẻ mặt cô lễ tân ra vẻ hiểu rõ và hưng phấn: ‘Bồ cũ đấu vợ chính thức, wow, vừa nghĩ đến đã thấy bùng nổi”

Các cô lễ tân tự cho là bản thân đã nhỏ tiếng, nhưng có vẻ như họ quá phấn khích khi chứng kiến drama hiếm có nên đã vô thức tăng âm lượng.

Tô Thư Nghi đứng cách bọn họ không xa, hiển nhiên cô loáng thoáng nghe được lời mấy cô lễ tân bàn tán. Bàn tay cô siết chặt túi tài liệu. Chẳng lẽ bây giờ Trình Thu Uyển đang ở trên đó sao?
 
Chương 559


Chương 559

Cửa thang máy mở ra, Tô Thư Nghỉ sốt ruột đi vào trong. Nhìn số tầng lầu liên tục nhảy lên, Tô Thư Nghi ngày càng căng thẳng. Không biết lát nữa nếu thật sự chứng kiến Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển ở bên nhau, cô nên giải thích lý do bản thân đến đây như thế nào.

Sự thật là cô lo Cố Mặc Ngôn ở cạnh Trình Thu Uyển cho nên mới muốn thay dì giúp việc đưa tài liệu đến, nói vậy, ngược lại đúng là giống như đi bắt gian.

Liệu Cố Mặc Ngôn có hiểu nhầm bản thân cô không tin tưởng anh không? Nếu anh tức giận thì phải làm sao? Tô Thư Nghi suy nghĩ vẩn vơ trong lúc đi thang máy.

Tô Thư Nghỉ cả một đường thấp thỏm từ thang máy đến phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn, nhưng cô không thấy anh đâu, chỉ có trợ lý Dương ngồi một bên.

“Cô chủ, sao cô lại tới đây?” Thấy Tô Thư Nghi đến, trợ lý Dương vội vàng đứng dậy.

“Tôi mang tài liệu đến cho Cố Mặc Ngôn, anh ấy để quên ở nhà” Tô Thư Nghỉ đưa túi tài liệu cho trợ lý Dương rồi hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn đâu?”

“Cậu Cố đang ở trong phòng họp, lát nữa sẽ qua đây.” Dương Tùng Đức lật xem qua một lượt tài liệu, xác định đúng là tài liệu cần gấp: “Trước hết, cô chủ cứ ngồi chờ một lát, tôi đưa tài liệu cho bọn họ đã.” no) được, anh mau đi đi.” Không chạm mặt Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ thầm thở phào một hơi.

Vừa ra đến cửa, trợ lý Dương nhận một cuộc điện thoại.

“Cậu nói gì?!’ Sau khi nhận cuộc gọi, mặt trợ lý Dương biến sắc, hốt hoảng quát về phía điện thoại: “Gọi người của bộ phận bảo trì qua mau! Nhanh lên!”

Cúp điện thoại xong, trợ lý Dương chạy nhanh về phía trước.

“Có chuyện gì sao?” Thấy trợ lý Dương hoảng hốt đến thế, Tô Thư Nghỉ vội đuổi theo hỏi han anh ta.

Dường như lúc này trợ lý Dương mới nhớ ra Tô Thư Nghi có mặt ở đây, anh ta lo lắng quay đầu nói với cô: “Tổng giám đốc gặp.

sự cốt”

“Cố Mặc Ngôn bị làm sao?” Nghe Cố Mặc Ngôn gặp sự cố, Tô Thư Nghỉ túm trợ lý Dương lại gặng hỏi.

Sau khi ổn định tâm trạng, trợ lý Dương nhanh chóng đáp: “Sau khi kết thúc cuộc họp, cậu Cố đang chuẩn bị đi lên nhưng thang máy đột nhiên bị hỏng. Hiện tại cậu Cố và cô Trình Thu Uyển đang bị nhốt bên trong.”

“Sao lại thế?” Nghe tin Cố Mặc Ngôn bị nhốt trong thang máy, Tô Thư Nghi lập tức nghĩ đến những bài báo về vụ rơi thang máy.

Đặc biệt là bản thân cô cũng đã từng phỏng vấn bản tin loại này, biết rõ trường hợp xấu có thể nguy hiểm đến tính mạng!

Cố Mặc Ngôn ngàn vạn lần không thể gặp chuyện.

“Làm sao giờ?” Tô Thư Nghỉ càng nghĩ càng hoảng, không biết nên làm gì.

“Tôi đã điều người bảo trì qua đó, cô chủ _ trước mặt đừng hoảng loạn, có khi chỉ là một sự cố nhỏ, cậu Cố không gặp chuyện gì đâu.” Dương Tùng Đức ý thức được giọng điệu nóng nảy ban nãy của mình có lẽ đã dọa Tô Thư Nghỉ nên anh ta hạ giọng, chậm rãi trấn an cô: “Hiện tại chúng ta hãy qua đó xem thử trước.”

“Được.’ Tô Thư Nghi vội vàng theo trợ lý Dương xuống tầng dưới.

Lúc bọn họ đuổi đến nơi, nhân viên bảo trì đã sớm có mặt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trợ lý Dương gấp gáp kéo nhân viên bảo trì ra hỏi.

“Trợ lý Dương yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn. Bởi vì phân cảm ứng cân bằng của thang máy bị lỗi nên kích hoạt công tắc an †oàn khác, do đó mà thang máy mới dừng khẩn cấp và bị kẹt giữa hai tầng.” Nhân viên bảo trì giải thích tình trạng hiện tại: “Chúng tôi đã có các biện pháp khắc phục, về cơ bản không có gì nguy hiểm, chỉ là có thể mất nhiều thời gian chút.”
 
Chương 560


Chương 560

“Cần bao lâu?”

“Tâm khoảng 3 tiếng.”

“Quá là lâu!” Nghe cần thời gian dài như thế, Tô Thư Nghỉ bên cạnh không khỏi lo lăng: “Có thể xảy ra chuyện gì khác không?”

“Không khí trong thang máy đủ cho hai người thở trong vòng 3 tiếng, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chúng tôi sẽ cố rút ngắn thời gian giải cứu, cô đừng quá sốt ruột.”

Nghe nhân viên bảo trì cam kết nhiều lần răng sẽ không sao, Tô Thư Nghi và trợ lý Dương mới hơi yên lòng.

Thế nhưng nghĩ đến việc chỉ có hai người Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển ở trong thang máy, hơn nữa ở cùng nhau trong đó 3 tiếng, trong lòng Tô Thư Nghi có hơi khó chịu.

“Phải tin tưởng Cố Mặc Ngôn, tin tưởng Cố Mặc Ngôn…’ Tô Thư Nghỉ hết lần này đến lần khác tự nhủ bản thân phải tin tưởng Cố Mặc Ngôn, cô lo lắng đứng bên cạnh thang máy chờ đợi.

Mà lúc này, trong thang máy, Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển đều im lặng, trầm mặc.

Lúc thang máy đột nhiên dừng lại, Trình Thu Uyển nhất thời rất hoảng sợ, cô ta sợ rằng có chuyện gì xảy ra với mình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Còn Cố Mặc Ngôn thì ngược lại, rất bình tĩnh gọi điện thoại khẩn cấp, giải thích rõ tình huống hiện tại bên trong thang máy với nhân viên bảo trì ở bên ngoài.

Sau đó, nhân viên bảo trì nhắc nhở bọn họ về một số vấn đề cần lưu ý, nói rằng sự việc không có gì lớn, không có nguy hiểm, rất nhanh bọn họ sẽ được ra ngoài.

Bên trong thang máy, sau khi cúp điện thoại xong, Cố Mặc Ngôn quay sang nói với Trình Thu Uyển: “Không sao đâu, sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Sau đó, anh không thèm nói câu nào nữa, yên lặng đứng một chỗ chờ người giải cứu.

Nghe nói không có gì nguy hiểm, vẻ mặt hốt hoảng của Trình Thu Uyển cũng dần dịu đi. Nhìn Cố Mặc Ngôn đứng bên cạnh, Trình Thu Uyển nghĩ thầm: Xem ra, đây là cơ hội mà ông trời ban cho mình.

Từ lần gặp mặt trước ở nghĩa trang, Trình Thu Uyển nỗ lực liên lạc, muốn hẹn ra ngoài gặp mặt với Cố Mặc Ngôn. Thế nhưng lần nào Cố Mặc Ngôn cũng đều có đủ loại lý do để từ chối.

Nếu không phải lúc tiếp nhận dự án thiết kế này, Trình Thu Uyển cố ý thêm điều khoản vào hợp đồng, cần phải thảo luận lại phương án với tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, thì có lẽ Cố Mặc Ngôn vẫn sẽ từ chối gặp cô ta.

Trình Thu Uyển không hiểu nổi, theo lý thuyết thì nhiều năm nay Cố Mặc Ngôn cho rằng cô ta đã chết, hiện tại cô ta sống lại hẳn anh phải cực kỳ vui vẻ mới đúng.

Sao lại đối xử lạnh lùng với cô ta như thế?

Nếu nói Cố Mặc Ngôn đã hoàn toàn quên cô ta, thì Trình Thu Uyển không tin. Bằng không, lúc trước anh sẽ không chăm lo cho mộ phần của cô ta ở nghĩa trang, hơn nữa lại còn ra giá trên trời để mua lại chiếc bút máy đã từng tặng cho cô ta.

Dù sao đi nữa, Cố Mặc Ngôn là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta! Còn Tô Thư Nghị, sớm muộn gì cô ta cũng khiến cô chủ động rời khỏi Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, mấy năm nay anh thế nào?”

Thấy Cố Mặc Ngôn không có dấu hiệu mở lời, Trình Thu Uyển chỉ đành tự mình hỏi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

“Sống rất tốt.’ Nói xong ba chữ này, Cố Mặc Ngôn tiếp tục giữ im lặng.
 
Chương 561


Chương 561

“Bao năm qua em vân không quay lại tìm anh, Cố Mặc Ngôn, anh có có trách em không?”

“Chẳng phải em mất trí nhớ sao?” Cố Mặc Ngôn cau mày, hoài nghi nhìn Trình Thu Uyển.

“Đúng vậy. Trình Thu Uyển hơi lo lắng: “Bằng không em chắc chắn đã sớm tìm anh.”

Cố Mặc Ngôn ừ một tiếng rồi không nói thêm câu nào.

Thấy Cố Mặc Ngôn trừ cái liếc mắt ban nấy ra thì không hề nhìn mình thêm lần nào, cũng không tiếp lời mình, trong đôi mắt của Trình Thu Uyển tràn đầy sự không cam lòng.

Cô ta tuyệt đối không tin rằng, trong lòng Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không còn mình nữa. Nhưng hiện tại thái độ của anh đối với cô ta cực kỳ lạnh nhạt, thoáng chốc cô ta không biết nên nói gì.

Hai người đều im lặng, bầu không khí trong thang máy bồng nhiên lâm vào sự yên lặng đầy lúng túng.

Sau một lúc lâu, Cố Mặc Ngôn không nhịn được lên tiếng hỏi: ‘Mấy năm nay em ở nước ngoài ra sao?”

Thật ra, không phải anh còn tình cảm dành cho Trình Thu Uyển, mà là do Cố Mặc Ngôn trước đó nghĩ bản thân đã có Tô Thư Nghi, cho nên cần phải giữ khoảng cách với Trình Thu Uyển. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chuyện năm đó Trình Thu Uyển chỉ là một người bị hại, bản thân anh có lẽ không nên đối xử quá lạnh lùng với cô ta như vậy.

Nghe câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng nở nụ cười. Cô ta biết Cố Mặc Ngôn sẽ không quên mình. Nghĩ về mười năm không gặp, anh chỉ là tạm thời không biết nên chung đụng với mình như thế nào, cho nên mới đối xử với mình có hơi lạnh lùng. Trước đây, Cố Mặc Ngôn cũng thế, trừ mình ra anh đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người.

“Cũng không quá tệ, gia đình thu nhận em đối xử với em cực kỳ tốt, luôn luôn xem em như là con đẻ, giống với con gái ruột của họ. Cho nên mấy năm nay em sống cũng xem như thuận buồm xuôi gió, chỉ là…”

Trình Thu Uyển hơi do dự, không nói tiếp nưa.

“Sao vậy?” Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn hỏi.

“Cũng không phải vấn đề gì lớn, năm đó vì trận hỏa hoạn nên vết thương tương đối nghiêm trọng, để lại không ít di chứng”

Trình Thu Uyển mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên những năm này sức khỏe em không quá ổn. Ba ngày thì hai ngày nằm viện, sắp trở thành người đẹp ốm yếu rồi.”

Nghe Trình Thu Uyển lấy sức khỏe của mình ra nói đùa, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên một tia thương xót.

Anh còn nhớ rõ trước đây Trình Thu Uyển ghét nhất là nằm viện, lúc đau ốm ngay cả thuốc cũng không muốn uống, bản thân anh phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ dành được. Bây giờ, cô ta nói đến việc nằm viện trái lại như cơm bữa hàng ngày.

Tuy cô ta nói không sao cả, nhưng dù sao vẫn phải ăn nhờ ở đậu, có vẻ những năm này cô ta phải chịu khổ nhiều.

Hai người trong thang máy câu được câu không trò chuyện. Thực tế phần lớn là Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn nghe.

Trình Thu Uyển nói về hoàn cảnh sống ở nước ngoài mấy năm nay của mình, thỉnh thoảng sẽ hỏi Cố Mặc Ngôn một vài vấn đề.

Tuy Cố Mặc Ngôn không biểu hiện nhiệt tình như trước đây, nhưng cũng không quá lạnh lùng như lúc ban đầu, anh sẽ trả lời mấy câu hỏi Trình Thu Uyển đặt ra.

Không biết bị nhốt trong thang máy đã bao lâu, sắc mặt Trình Thu Uyển đột nhiên bắt đầu thay đổi, một tay cô ta vuốt ngực, khom người thở gấp.

“Em không sao chứ?” Phát hiện Trình Thu Uyển khác thường, Cố Mặc Ngôn vội đỡ lấy cơ thể cô ta.

Trình Thu Uyển nhắm mắt thở lấy thở để, căn bản không cách nào trả lời Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 562


Chương 562

Cố Mặc Ngôn đố Trình Thu Uyển ngồi dựa vào vách thang máy, anh võ về lưng cô ta, giúp cô ta dễ thở hơn chút. Sau một lúc thì Trình Thu Uyển tỉnh táo lại, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

“Rốt cuộc em bị làm sao vậy?” Thấy Trình Thu Uyển ổn hơn, Cố Mặc Ngôn quan tâm hỏi.

Trình Thu Uyến mở mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Mặc Ngôn, cô ta nỗ lực nở một nụ cười yếu ớt: ‘Không sao cả, do năm đó trong trận hỏa hoạn em hít phải một lượng khói đặc lớn cho nên… Tim mạch và đường hô hấp đều có vấn đề… Bệnh cũ cả thôi, không sao đâu…”

‘Em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, chúng †a sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Dặn dò Trình Thu Uyển một câu, Cố Mặc Ngôn đứng dậy, lấy điện thoại dùng trong thang máy liên lạc với bên ngoài.

“Cuối cùng phải mất bao lâu nữa!” Vừa bắt máy, nhân viên bảo trì đã nghe thấy âm thanh giận dữ của Cố Mặc Ngôn.

“Sắp xong rồi, mong tổng giám đốc Cố kiên trì thêm một chút.’ Nhân viên bảo trì không rõ vì sao tổng giám đốc Cố vốn lạnh lùng, lại trở nên nôn nóng như thế, bèn vội vàng trấn an: “Tối đa nửa tiếng nữa là xong.”

“Nhanh lên, trong thang máy có bệnh nhân, tình huống rất nguy hiểm.” Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn qua Trình Thu Uyển, phát hiện vẻ mặt cô ta vẫn rất khó chịu: “Mấy người nhanh chóng sửa đi!”

“Vâng vâng vâng.” Nhân viên bảo trì luôn miệng đáp, vội vàng tăng tốc độ sửa chữa.

Cố Mặc Ngôn cúp máy rồi quay sang Trình Thu Uyển ở bên cạnh, anh liên tục vuốt lưng cho cô ta, hy vọng cô ta dễ chịu hơn chút…

“Xong rồi.’ Nhân viên bảo trì thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi ấn mở cửa thang máy đang đóng chặt.

Thấy thang máy cuối cùng cũng mở ra, Tô Thư Nghỉ nhanh chóng bước đến đón người, trong lòng thầm cầu nguyện Cố Mặc Ngôn chắc chắn được an toàn, không thể gặp sự cố gì.

Cửa thang máy vừa mở, Tô Thư Nghi lập tức thấy một bóng người lướt qua mình.

Cô nhìn lại, chỉ thấy thang máy trống rỗng và một cái túi xách nữ rơi trên mặt sàn, đâu còn hình bóng của Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển.

“Mau liên hệ bệnh viện cho xe cứu thương đến đây!” Nghe thấy giọng Cố Mặc Ngôn vang lên phía sau, Tô Thư Nghỉ quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng Cố Mặc Ngôn đang bế Trình Thu Uyển đã ngất xỉu đi nhanh về phía ngã rẽ.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm Trình Thu Uyển rời đi, thậm chí lúc ra khỏi thang máy anh còn không thèm liếc nhìn cô cái nào.

Trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy khó chịu như có một chai ngũ vị hương vừa đổ vậy.

Nhưng cô thấy Trình Thu Uyển đã ngất xỉu, nghĩ lại hẳn là tình huống rất khẩn cấp nên Cố Mặc Ngôn muốn lo cho Trình Thu Uyển trước cũng là điều đương nhiên thôi.

Cho dù người này không phải là Trình Thu Uyển thì tin chắc rằng Cố Mặc Ngôn cũng sẽ làm vậy. Nghĩ như thế, Tô Thư Nghi mới cảm thấy lòng mình thoải mái hơn một chút. Cô vội vàng chạy theo muốn đuổi kịp Cố Mặc Ngôn.

Nhưng vừa mới đuổi xuống dưới tầng, Tô Thư Nghi đã thấy Cố Mặc Ngôn rời đi cùng xe cứu thương rồi. Đang lúc Tô Thư Nghi chưa biết phải đến bệnh viện bằng cách nào thì trùng hợp gặp được Dương Tùng Đức lái xe từ trong bãi đỗ xe ra.

“Dương Tùng Đức!” Tô Thư Nghi vừa chạy về phía Dương Tùng Đức vừa gọi tên anh ta.

Nghe thấy tiếng của Tô Thư Nghi, Dương Tùng Đức vội vàng quay đầu xe, dừng lại bên người cô, rồi ló ra hỏi: “Cô chủ, sao vậy SH “Anh có biết Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển tới bệnh viện nào không? Anh có thể chở tôi qua đó được không?” Tô Thư Nghi sốt ruột hỏi.

“Đúng lúc bây giờ tôi phải chạy tới đó. Cô chủ mau lên xe đi.” Chờ Tô Thư Nghi lên xe xong, Dương Tùng Đức bèn phóng như bay tới bệnh viện.
 
Chương 563


Chương 563

Tô Thư Nghi bị tốc độ lái xe của Dương Tùng Đức dọa cho mặt mũi tái nhợt, dạ dày cũng hơi khó chịu. Nhưng trong lòng cô cũng đang nóng vội muốn tới bệnh viện, nên đã cố nén cảm giác khó chịu này lại, không nói gì cả.

Rất nhanh, sau đó bọn họ đã đến nơi. Sau khi xuống xe, Tô Thư Nghi cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng, suýt nữa đã té nhào xuống đất.

Dương Tùng Đức thấy thế thì vội đỡ cô lên: “Cô chủ, thật ngại, vừa rồi tôi lái nhanh quá.”

‘Không sao đâu. Tô Thư Nghi gượng cười một cái, rồi vịn vào Dương Tùng Đức đứng một hồi lâu. Chờ đến khi cơn chóng mặt qua đi, cô và Dương Tùng Đức mới nhấc chân chạy về phía bệnh viện.

Đi vào bệnh viện hỏi y tá, Tô Thư Nghi biết bây giờ Trình Thu Uyển đang được phẫu thuật trong phòng giải phẫu. Theo hướng dẫn của y tá, cô nhanh chóng tìm được đường tới căn phòng đó.

Lúc này, Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên ghế tựa ngoài hành lang phòng giải phẫu. Thấy Tô Thư Nghỉ chạy tới, Cố Mặc Ngôn vội vàng đứng lên đỡ cô.

Chờ đến khi hô hấp của Tô Thư Nghỉ ổn định lại, Cố Mặc Ngôn mới nhìn dáng vẻ cô rồi nhíu mày hỏi: ‘Em chạy nhanh thế làm gì? Sao trông mặt em khó coi quá vậy?”

“Em… Tô Thư Nghi cũng không biết nên giải thích sự lo lắng trong lòng mình như thế nào. Trên thực tế thì chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình phải vội vàng chạy theo tới bệnh viện như vậy.

“Trình Thu Uyển thế nào rồi?” Cô nói sang chủ đề khác, hỏi thăm tình trạng cơ thể Trình Thu Uyển.

Cố Mặc Ngôn đố lấy bả vai của cô, giúp Tô Thư Nghi ngồi xuống ghế. Sau đó chính anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Do di chứng của trận hỏa hoạn lần trước nên đường hô hấp và trái tim của cô ta không được tốt lắm. Lần này lại bị kẹt trong thang máy khá lâu nữa. Đại khái là hơi thiếu dưỡng khí dân đến khó thở nên cuối cùng mới ngất đi thôi.”

“Vậy cô ta không gặp nguy hiểm gì chứ?”

Tô Thư Nghi căng thẳng hỏi. Mặc dù Trình Thu Uyển có thể xem như là tình địch của cô, bản thân cô cũng không phải quá thích thái độ làm người của cô ta, nhưng dù sao thì đó cũng là một sinh mạng, nên cô vận hy vọng Trình Thu Uyển bình an.

“Chính cô ta cũng đã từng nói đó là bệnh cũ mà. Hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Cố Mặc Ngôn cũng không dám khẳng định.

Hai người không nói gì nữa, chỉ lắng lặng đợi cuộc phẫu thuật chấm dứt.

“Đúng rồi, anh đã thông báo cho Trình Nam Quyền chưa?” Đột nhiên Tô Thư Nghi nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ, Trình Nam Quyền là người thân duy nhất của Trình Thu Uyển.

Hắn là phải báo cho anh ta tới ngay mới đúng.

“Rồi.” Cố Mặc Ngôn gật đầu một cái: ‘Lúc nấy anh đã bảo Dương Tùng Đức thông báo cho anh ta biết rồi. Bây giờ hẳn là sắp…

Cố Mặc Ngôn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng Trình Nam Quyền vội vàng chạy tới.

“Tới rồi.” Cố Mặc Ngôn quay đầu lại nói với Tô Thư Nghỉ một tiếng.

“Thu Uyển thế nào rồi?” Trình Nam Quyền vừa tới nơi đã hỏi Cố Mặc Ngôn.

“Hiện còn đang nằm trong phòng giải phẫu.” Cố Mặc Ngôn cho Trình Nam Quyền một ánh mắt yên tâm: “Anh đừng lo lắng quá. Chắc là sẽ không sao đâu.”

Nghe thấy lời này của Cố Mặc Ngôn, Trình Nam Quyền mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh ta chỉ còn một người thân duy nhất là Trình Thu Uyển mà thôi.

Cô ta không thể lại xảy ra chuyện gì được.

“Cố Mặc Ngôn, cảm ơn cậu đã đưa Thu Uyển tới bệnh viện.” Trình Nam Quyền nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt biết ơn: “Còn nữa, xin lỗi cậu, trước kia là do tôi hiểu nhầm cậu.”

Lần trước nghe Trình Thu Uyển kể lại tình huống hỏa hoạn năm đó, Trình Nam Quyền mới biết mấy năm nay anh ta đã trách oan Cố Mặc Ngôn rồi. Lúc đó, anh không hề bỏ mặc em gái anh ta.
 
Chương 564


Chương 564

Nghĩ đến việc mấy năm nay cứ gặp Cố Mặc Ngôn là bản thân lại trưng vẻ mặt khó coi, còn thường xuyên châm chọc khiêu khích anh, Trình Nam Quyền cảm thấy anh †a hơi thẹn với Cố Mặc Ngôn.

“Không sao đâu.’ Vậy mà, Cố Mặc Ngôn còn nở một nụ cười hiếm thấy. Có lẽ, cuối cùng cũng làm sáng tỏ được hiểu nhầm năm đó nên trong lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Năm đó anh nghĩ như vậy cũng chẳng có gì sai.”

Trình Nam Quyền đấm một cú chơi chơi lên vai Cố Mặc Ngôn rồi không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu căng thẳng nhìn về phía cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt.

Nhưng Tô Thư Nghỉ lại phát hiện ra không khí thù địch vấn luôn tồn tại giữa hai người khi đứng với nhau trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác như anh em lâu năm vậy.

Bọn họ đợi thêm một lát nữa, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra. Thấy Trình Thu Uyển được đẩy ra ngoài, Trình Nam Quyền bước lên phía trước giữ bác sĩ lại hỏi thăm tình huống cụ thể.

“Yên tâm, bệnh nhân không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ cần tỉnh lại là sẽ không sao.”

Nhận được lời khẳng định của bác sĩ, lúc này cả ba người mới yên tâm. Sau khi cảm ơn bác sĩ, mấy người Tô Thư Nghi cùng đi theo tới phòng bệnh của Trình Thu Uyển.

Bây giờ, Trình Thu Uyển còn đang hôn mê.

“Công ty còn ít việc nên tôi về trước đây.”

Thấy Trình Thu Uyển không sao, hơn nữa bây giờ đã có Trình Nam Quyền ở đây rồi nên Cố Mặc Ngôn bèn đưa ra lời đề nghị để mình quay về công ty trước.

“Ừ, cậu bận thì cứ đi đi.” Trình Nam Quyền cũng biết có rất nhiều chuyện đang chờ Cố Mặc Ngôn xử lý.

Cố Mặc Ngôn gật đầu với Trình Nam Quyền một cái rồi xoay người vươn tay về phía Tô Thư Nghĩ: ‘Đi thôi.

Tô Thư Nghi do dự một chút, rồi nói: “Anh đi trước đi. Dù sao thì hôm nay em cũng nghỉ, không có việc gì làm. Em ở lại chờ Thu Uyển tỉnh lại cũng được.”

“Được. Cố Mặc Ngôn suy nghĩ một lúc rồi mới đồng ý: ‘Lát nữa bao giờ em về thì gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ bảo Dương Tùng Đức đi đón em.”

“Em biết rồi.’ Sự thân mật của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghi cảm thấy ấm áp hơn.

Cố Mặc Ngôn lại liếc nhìn Trình Thu Uyển một cái, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi, Tô Thư Nghỉ vừa xoay người lại đã đối diện với ánh mắt của Trình Nam Quyền.

“Sao thế?” Tô Thư Nghỉ không hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt của anh ta lắm.

“Không có gì.’ Trình Nam Quyền bật cười một cái: “Chỉ là cảm thấy cô rất rộng lượng. Dù sao thì quan hệ trước kia của Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn cũng là người yêu. Tôi rất bất ngờ khi cô có thể ở chung hòa hợp với em ấy, còn quan tâm em ấy như thế.”

Nghe thấy lời của Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi cười khổ một cái. Cô không rộng lượng thì còn có thể làm gì được nữa đây? Chẳng lẽ phải khóc lóc ầm ï với Cố Mặc Ngôn à? Làm vậy trừ việc khiến Cố Mặc Ngôn chán ghét ra thì e rằng cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.

“Thu Uyển cũng đã từng nói rằng cô ta sẽ không chen vào giữa tôi và Cố Mặc Ngôn.

Thế nên mọi người đều là bạn của nhau.

Tôi quan tâm cô ta cũng là chuyện nên làm.

Nghe xong lời nói của cô, Trình Nam Quyền lại im lặng, một lúc lâu sau anh ta mới nói khẽ: ‘Dù thế nào đi chăng nữa thì cô vân nên giám sát chồng cô cho chặt vào.”

‘Anh nói vậy là có ý gì?” Trong lòng Tô Thư Nghỉ căng thẳng. Vì sao Trình Nam Quyền lại nói với cô những lời này?
 
Chương 565


Chương 565

Trình Nam Quyền thở dài một hơi, rồi do dự nói với Tô Thư Nghỉ: “Trước kia quả thật tình cảm giữa Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn rất sâu đậm. Hơn nữa, đối với một người đàn ông mà nói thì mối tình đầu lúc nào cũng có một vị trí rất đặc biệt. Tôi cũng chỉ là có lòng tốt nên mới nhắc nhở cô vậy thôi. Tốt nhất là cô vẫn nên cẩn thận một chút.”

Tô Thư Nghỉ rất bất ngờ khi Trình Nam Quyền nói với cô những lời này. Trình Thu Uyển là em gái anh ta, thế mà anh ta lại nhắc nhở cô coi chừng Trình Thu Uyển.

Xem ra Trình Nam Quyền muốn tốt cho cô thật.

Mặc dù Trình Nam Quyền là anh trai của Trình Thu Uyển, nhưng cảm giác mà hai người mang lại cho Tô Thư Nghỉ hoàn toàn không giống nhau. Nhớ tới lời khiêu khích của Trình Thu Uyển với mình trước kia, Tô Thư Nghỉ cảm thấy lòng dạ cô ta rất sâu, bản thân cô thật sự không thể nào thích nổi một người như vậy.

Nhưng đối với Trình Nam Quyền, cô lại có một cảm giác gần gũi một cách kỳ lạ. Bây giờ, nghe thấy lời anh ta nói với mình, Tô Thư Nghi rất cảm động.

Tô Thư Nghi đợi ở bệnh viện một hồi lâu mà Trình Thu Uyển mãi không tỉnh lại. Lúc cô còn đang cân nhắc xem có nên đi trước hay không, thì Trình Nam Quyền đã nhìn ra suy nghĩ của cô.

“Thư Nghi, nếu Thu Uyển đã không sao thì một mình tôi ở đây canh là được rồi. Cô đi về trước đi.”

Tô Thư Nghỉ hơi ngại ngùng. Vừa rồi chính cô chủ động nói muốn ở lại chờ Trình Thu Uyển tỉnh, bây giờ lại muốn về trước.

Nhưng nghĩ lại thì có khi Trình Thu Uyển tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy cô.

“Vậy cũng được. Thế tôi về trước đây. Anh để ý một chút nhé.” Tô Thư Nghi không từ chối nhiều mà chỉ dặn Trình Nam Quyền một câu, rồi rời khỏi bệnh viện.

Lúc cô về đến nhà thì Cố Mặc Ngôn cũng đã tan làm trở về.

“Chẳng phải anh đã dặn Dương Tùng Đức đi đón em rồi sao? Sao em lại về một mình thế này?” Trước khi tan làm Cố Mặc Ngôn còn cố ý nói với Dương Tùng Đức một tiếng, không ngờ rằng Tô Thư Nghi lại không báo đã về trước rồi.

“Không có gì. Lúc em vừa đi ra thì tình cờ gặp ngay một chiếc taxi ấy mà.”

“Ừ” Cố Mặc Ngôn cũng không xoắn xuýt về vấn đề này mãi không buông: “Trình Thu Uyển thế nào rồi?”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ lại nhớ tới sự hoảng loạn của anh khi ôm cô ta tới bệnh viện chiều nay. Lúc đó anh còn chẳng thèm nhìn cô cái nào. Nghĩ vậy, nhất thời, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Mặc Ngôn khi nhắc tới Trình Thu Uyển, cô không tiện nói thêm gì cả.

“Em cũng không rõ lắm. Lúc em trở về cô †a còn chưa tỉnh.”

“À” Sau khi trả lời đơn giản, Cố Mặc Ngôn không hỏi thêm nữa.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghỉ thu dọn đồ đạc xong sớm, rồi tới tòa soạn tạp chí làm việc. Đã xin nghỉ mấy ngày liên tiếp rồi, nên nếu không đi làm nữa cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Chào mọi người, đã lâu không gặp.” Tô Thư Nghi cười bắt chuyện với mọi người một tiếng, lại phát hiện không có đồng nghiệp nào đáp lại mình. Hơn nữa, ánh mắt của bọn họ lúc nhìn cô đều có ý gì đó không rõ lắm, có vẻ như đang tràn ngập…

sự đồng cảm.

“Sao thế?” Thấy phản ứng của mọi người, Tô Thư Nghỉ hơi nghỉ ngờ. Chẳng lẽ cô mới nghỉ làm mấy ngày thôi mà đã bỏ lỡ chuyện lớn gì rồi à.

Không ai trả lời Tô Thư Nghỉ. Tất cả mọi người đều cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

Tô Thư Nghỉ trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ mặt khó hiểu. Cô ngẩng đầu quan sát đồng nghiệp bốn phía một chút thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn trộm cô, chỉ là khi thấy cô nhìn lại thì lại nhanh chóng cụp mắt xuống làm bộ như đang bận.

Tô Thư Nghi thật sự bị những người này làm cho khó hiểu. Cô đứng dậy đi sang chỗ của Hiểu Khiết bên cạnh, rồi lặng lẽ kéo cô ấy tới phòng trà nước.

“Chị Thư Nghi…’ Hiểu Khiết nhìn Tô Thư Nghỉ bằng vẻ mặt đầy lo lăng, sau đó lại tiến lên giữ chặt tay cô, ánh mắt kiên định: “Chị Thư Nghĩ, chị đừng lo lắng. Em tin rằng tổng giám đốc Gố không phải là người như vậy đâu.”

“Hả?” Tô Thư Nghi không hiểu Hiểu Khiết đang nói gì cho lắm: “Có liên quan gì tới Cố Mặc Ngôn à? Hiểu Khiết, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? Sao ngay cả em cũng lạ lùng thế?”

“Chị Thư Nghỉ, chẳng phải lúc ấy chị cũng ở đó sao?” Hiểu Khiết cũng bị Tô Thư Nghỉ làm cho ngơ ngác.

“Cái gì mà ở đó?”

“Chính là Trình Thu Uyển “chết rồi sống lại” ấy. Chẳng phải lúc đó chị ở ngay trong nghĩa trang sao?”

Hóa ra là chuyện này. Tô Thư Nghi cười khổ một tiếng. Vừa rồi cô còn tưởng mình đã bỏ lỡ chuyện lớn gì chứ, không ngờ lại là chuyện của bản thân mình. Mấy ngày nay chuyện này ầm ï trên Facebook như vậy chắc chắn là mọi người đều biết cả rỒI.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom