Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 509: C509: Bánh sinh nhật đến


Có thể coi như bản thân đã tìm được đồ chơi thích hợp cho các em, Điềm Điềm cười vui vẻ quay sang chơi cùng các em.

Trước mặt chị, Vũ Đồng rất hoạt bát, tuy bây giờ không nói được nhiều, không thể nói chuyện suôn sẻ với Điềm Điềm, nhưng vì phản ứng của Vũ Đồng tích cực nên Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Cả hai chơi với nhau vô cùng thích thú.

Khả Hinh cũng thích chú gấu nhỏ có thể hát, nhảy và kể chuyện. Khi chú gấu con cất tiếng hát, cô bé bắt đầu ngân nga kèm theo nụ cười trên môi. Nhưng dần đần, khi thấy chị gái chơi với Điềm Điềm rất vui vẻ, hai người ấy dường như đã quên mất sự tồn tại của cô bé.

Khả Hinh bất giác nhớ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, miệng cô bé méo lại vẻ mặt có chút khó chịu.

Mặc dù Tần Lãng đang nói chuyện phiếm với Lý Chí Tường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến bọn trẻ, nhìn thấy biểu hiện của Khả Hinh thay đổi, hẳn bước tới chỗ Vũ Đồng và nói: 'Vũ Đồng, chúng ta cùng ra chơi với em gái thôi.”

Vũ Đồng quay lại, thấy em gái mình bị bỏ lại, cô bé lập tức bò lại gần, nắm tay Khả Hinh gọi: "Em, em, chơi...”

Khả Hinh vừa rồi đang ấm ức, bị chị gái kéo bất ngờ khiến cô nhóc sững sờ, khi cô bé phản ứng lại thì Điềm Điềm cũng đã đưa gấu nhỏ vào giữa ba người.

"Chúng ta đổi bài khác đi nha. Con gấu nhỏ này hát được rất nhiều bài lầm đó!"

Khả Hinh lại ấn vào nút trái tim nhỏ ở giữa, gấu con lập tức hát bài “hai con hổ”.

Khả Hinh cảm thụ âm thanh tốt hơn các anh chị. Chỉ nghe một lúc, mà cô bé đã có thể ngâm nga theo nhịp của âm nhạc.


Tất nhiên vì còn quá nhỏ không thể hát, nhưng giai điệu mà cô bé ngâm nga thì khó có thể sánh được.

'Điềm Điềm ngạc nhiên nói: “Ồ! Khả Hinh thật giỏi, một lúc đã học được bài này rồi.”

“Mẹ chị mỗi ngày đều cho chị nghe, nhưng chị không hát được nha!”

Đột nhiên được chị gái khen ngợi, đôi mắt của Khả Hinh lập tức giãn ra một chút, trong mắt hiện lên niềm hạnh phúc và tự hào.

Cô bé có vẻ đã hiểu tại sao chị Vũ Đồng lại thích chơi với chị Điềm Điềm đến vậy, hóa ra bạn mới và anh chị thực sự khác nhau.

Khả Hinh cười rất vui vẻ, nhanh chóng hòa vào bầu không khí, cô nhóc đã có một khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ với hai cô chị.

Ở một bên khác, ngoài Huyên Huyên ra thì em gái của Điềm Điềm là Tiểu Dâu Tây cũng mê chơi xe.

Bé Dâu bây giờ vẫn còn tương đối nhỏ, chỉ có thể nằm trên đệm, nhìn chiếc xe lướt qua trước mặt, lần nào cô bé cũng cười khúc khích.

Huyên Huyên thích nhất là lúm đồng tiền của Dâu. Tây, thấy cô bé cười rất vui, lần nào cậu cũng nhấc xe lên và cố tình chơi trước mặt cô bé.

Không khí trong phòng khách vô cùng náo nhiệt. Ở trong bếp, dì Lý đang tất bật chuẩn bị bữa trưa.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô bé Điềm Điềm đang chơi đùa lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, vỗ tay nói: "Bánh sinh nhật của con đến rồi!"

"Mẹ, có phải bánh của con không?"

Lã Hồng Liên mỉm cười đứng lên, gật đầu nói: "Đúng rồi! Mẹ không mời khách nào khác, nên có lẽ đó là bánh của Điềm Điềm nhà ta đã đến rồi.”

"Tuyệt quát Vậy là Điềm Điềm có thể ăn bánh gato rồi!"

“Em Vũ Đồng, Khả Hinh, các em cũng rất vui đúng không? Lát nữa em có thể ăn bánh với chị rồi nha." Điềm Điềm nhìn Lã Hồng Liên ra cửa lấy bánh, hưng phẩn nói với hai em.

Mặc dù Vũ Đồng và Khả Hinh không biết bánh gato là gì, nhưng nhìn thấy chị vui vẻ như vậy, hai cô bé cũng mỉm cười hợp tác.


Lã Hồng Liên nhanh chóng mang bánh vào. Bên ngoài chiếc bánh là một chiếc hộp trong suốt, nhìn thoáng qua có thể thấy chiếc bánh hai tầng có hình công chúa nhỏ ở trên đó.

Điềm Điềm vì quá vui mừng nên chạy đến mép hàng rào, hào hứng nói: "Bánh của chị đến rồi!”

"Bánh đẹp quá! Mẹ ơi, chúng ta ăn bánh bây giờ có được không? Con muốn ăn bánh sinh nhật rồi!"

Dáng vẻ giống chú mèo nhỏ ham ăn của cô bé khiến người lớn bật cười thích thú.

Lã Hồng Liên nói: "Được rồi! Vậy bây giờ chúng ta cùng tổ chức sinh nhật và ăn bánh nha."

"Yeah yeah! Thật tuyệt vời! Con có thể ăn bánh rồi!"

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các em có phải cũng rất vui không?” Điềm Điềm quay trở lại hàng rào và tiếp tục chơi với ba em nhỏ.

Vi không có đủ ghế ngồi cho trẻ em ở nhà, Lã Hồng Liên trực tiếp đặt bàn cà phê ở bên cạnh hàng rào, người lớn ngồi trên chiếc ghế đầu nhỏ bên cạnh để chăm sóc các em bé.

Khi chiếc bánh kem xinh đẹp được lấy ra, Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh đều nhìn về hướng đó.

Bánh dành cho trẻ em có màu sắc rực rỡ, đến mức ngay cả trẻ sơ sinh cũng bị thu hút từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Lớp bơ trên bánh kem tỏa hương thơm ngào ngạt, ba bạn nhỏ không khỏi tò mò khi lần đầu tiên nhìn thấy bánh sinh nhật.

Thế là bọn trẻ bò đến, đứng dựa vào hàng rào, rón rén nhìn chiếc bánh trên bàn cà phê, cố gắng tiến lại gần.


Bọn trẻ bây giờ nếu vịn mép hàng rào đã có thể đi được vài bước. Tô Thi Hàm và Tần Lãng thường không cố ý huấn luyện điều này, bởi vì các bé hôm nay vừa tròn tám tháng. Từ góc độ phát triển thể chất của chúng, thì chúng vẫn chưa thích hợp để đi bộ trong thời gian dài.

Vì vậy, họ sẽ thuận theo tự nhiên, để các con tự tìm hiểu.

Lã Hồng Liên cảm nến lên bánh, Điềm Điềm rất thích những chiếc nến có màu sắc đẹp này, nên đã nhờ mẹ cắm thêm nến

Vì thế, Lã Hồng Liên đã đặt mười hai ngọn nến trên chiếc bánh.

Anh Lý bên cạnh lập tức cầm bật lửa thắp nến, Tô Thi Hàm chủ động hát bài mừng sinh nhật, Tân Lãng và Lã Hồng Liên cũng lập tức hát theo.

Khả Hinh nghe baba và mama hát, cô bé cũng ngâm nga theo. Trong khi đó, Huyên Huyên và Vũ Đồng đáp lại một cách tích cực bằng khuôn mặt tươi cười.

Nghe mọi người hát, Điểm Điềm cười ngượng ngùng.

“Điềm Điềm! Bây giờ con có thể thổi nến và ước điều ước rồi nha. Con nhầm mắt lại, ước một điều rồi sau đó mở mắt và thổi nến nhé.” Lã Hồng Liên nói.

Điềm Điềm vui vẻ nhắm mắt lại, âm thầm thực hiện một điều ước, sau đó mở mắt ra mở miệng thổi nến.
 
Chương 517: C517: Đãi ngộ khoang hạng nhất


“Mà em cũng suy nghĩ như anh, em hy vọng bọn nhỏ đều có thể cảm nhận được tình yêu của chúng ta Cho nên em nghĩ chờ ba đứa nhỏ lớn hơn, rồi mới suy nghĩ đến chuyện sinh thêm."

“Hôm nay mẹ nói cho em việc này cũng không làm em dao động. Chỉ là mẹ nói với em, chuyện này không phải một mình em quyết định được, nên thương lượng với anh. Cho nên em mới quyết định nói cho anh, nhưng hiện tại, xem ra chúng ta đều suy nghĩ giống nhau nha”

“Được, vậy chúng ta không nói chuyện sinh thêm. nữa, chúng ta thảo luận chuyện khác.” Giọng Tân Lãng nặng nề nói.

Cánh tay dài của hẳn duỗi một cái, trực tiếp tắt đèn đầu giường, một tay khác ôm Tô Thi Hàm, trực tiếp ôm cô nhét vào chăn.

....

Sáng hôm sau, Tân Lãng mang theo cả nhà xuất phát đến sân bay.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Máy bay cất cánh lúc mười một giờ, bọn họ tám giờ sau khi ăn sáng xong thì lập tức xuất phát

Bọn nhỏ lần đầu ngồi máy bay, nên muốn để bọn nhỏ trước làm quen hoàn cảnh một chút.


Hơn nữa mang theo bọn nhỏ, nhất định phải đi quầy đăng ký. Bọn nhỏ không có thẻ căn cước, Tần Lãng trực tiếp mang theo sổ hộ khẩu cùng giấy khai sinh.

Đi quầy đăng ký còn phải xếp hàng nên đi sớm một chút sẽ tốt.

Lúc đến sân bay vừa vặn là chín giờ, Tân Lãng trực tiếp lái xe xuống hầm đỗ xe. Mấy ngày này sẽ để ở đây, trở về có thể trực tiếp lái về nhà

Vào đại sảnh sân bay, Tân Lãng tìm một chỗ trống để ba người Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn, Tô Vĩnh Thắng ngõi xuống chiếu cố bọn nhỏ. Bản thân thì căm giấy tờ liên quan đến quầy đăng ký.

Hành lý đều gửi vận chuyển rồi chỉ để lại một vali nhỏ, bên trong để đồ cần dùng cho bọn nhỏ trên đường, còn có xe đẩy của ba đứa.

Lần này đi du lịch nên dùng xe đẩy đơn giản và nhỏ, có thể gấp lại để mang lên máy bay, có thể bỏ ra để ở chỗ ngồi phía trước.

Sau khi làm sau giấy tờ thủ tục, Tần Lãng cầm vé máy bay rồi lấy điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: Đưa bọn nhỏ đi Tam Á ăn Tết

Sau khi đăng sau, Tần Lãng quay về chỗ mấy người Tô Thi Hàm, cùng bọn họ mang bọn nhỏ đi qua cửa an ninh.

Ba đứa nhỏ ở trong lòng người lớn, tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Mọi người xung quanh rất nhanh bị hấp dẫn ánh mắt, ba đứa nhỏ như được chạm khắc như ngọc mà trong đó còn có hai đứa giống nhau như đúc. Đứa còn lại cũng giống hai bé gái. Ba đứa nhỏ mặc quần áo giống nhau chỉ là khác màu, Huyên Huyên mặc màu xanh lam, Vũ Đồng mặc màu vàng, Khả Hinh thì là màu hồng nhạt.

Ba đứa nhỏ đáng yêu ở chung một chỗ quả thực là thu hút ánh mắt của mọi người

“Bọn trẻ thật là đáng yêu”

“Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy sinh ba đó nha, thật sự là quá đáng yêu!”

Đối mặt với sự khen ngợi của mọi người, ba đứa nhỏ tràn đầy phấn khởi, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người lộ ra nụ cười

Nụ cười này trong nháy mắt bắt được trái tìm của mọi người.

“Quá đáng yêu! Bọn nhỏ vừa rồi mới cười với em kìa!"

“Vợ à, chờ chúng ta kết hôn xong rồi cũng sinh đứa nhỏ đáng yêu như vậy nhai”


Ba đứa nhỏ trong nháy mắt khiến cho đám người oanh động, nhân viên công tác đi tới nói: “Chào ngài, mời ngài mang bọn nhỏ cùng người nhà đến bên này để kiểm tra an ninh”

Tan Lãng lấy vé máy bay ra, đều là khoang hạng nhất, vé máy bay là do Ninh Chỉ Lan mua cho cả nhà hắn. Còn vé của Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn là do Tân Lãng hôm qua mới mua, ghế ngồi cũng là khoang hạng nhất.

“Xin chào các vị! Mời đi theo tôi, chúng ta sẽ đi cửa VIP an ninh” Nhân viên công tác dẫn bọn họ đi một lối đi khác.

Người xung quanh vây xem bọn họ không khỏi quăng tới ánh mắt hâm mộ.

“Đi lối VIP kìa, là lối đi dành cho người ở khoang. hạng nhất sử dụng đó nha!”

“Khẳng định là khoang hạng nhất, gia đình bình thường làm sao nuôi nổi sinh ba được chứ!”

“Đúng đấy, nhìn khí chất của một nhà người ta cũng có thể nhìn ra được, khẳng định là nhà giàu có, bọn nhỏ thì cũng không cần nói cũng biết”

Lối đi VIP không cần xếp hàng, nhân viên công tác ân cần giúp bọn họ an bài tốt, đưa bọn họ đến phòng chờ VIP.

Chỗ này có ghế sofa đơn để ngồi, mỗi ghế sofa trước mặt còn có một bàn trà nhỏ.

Nhân viên công tác sân bay mang trà cùng chút điểm tâm cho bọn họ,

“Các vị, mời mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi, khi đến giờ bay thì nhân viên công tác sẽ tới an bài cho mọi người lên máy bay.”

“Có bất kỳ yêu cầu gì có thể đến quầy lễ tân bên kia tìm nhân viên công tác của chúng tôi, cũng có thể gọi điện thoại ở trên bàn, chúng tôi bên này cung cấp trà và điểm tâm miễn phí, muốn thêm thì có thể liên lạc với nhân viên công tác”


Sau khi sắp xếp sau, nhân viên công tác mới mỉm cười rời đi.

Phương Nhã Nhàn nói: “Khoang hạng nhất quả là phục vụ quá khác biệt. Không chỉ có phòng chờ VIP dành riêng, còn có trà cùng điểm tâm phục vụ nữa. chứ.

“Đương nhiên rồi, vé khoang hạng nhất so với khoang phổ thông đắt hơn rất nhiều mà” Tô Vĩnh Thắng nói

Nhà bọn họ mặc dù có tiền, nhưng bình thường đều ngồi khoang phổ thông, chỉ có Tô Vĩnh Thẳng có đôi khi cần đi công tác sẽ ngồi khoang hạng thương gia hoặc khoang hạng nhất.

Bởi vì bay trong nước trên cơ bản chỉ mất khoảng, hai đến ba tiếng, thời gian cũng không dài nên cũng không cần lãng phí nhiều tiền như vậy.

Cho nên lúc này cảm nhận được đãi ngộ của khoang hạng VIP, Phương Nhã Nhàn vẫn có chút kinh ngạc

Ba đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy, Tô Thi Hàm lấy. nước cho ra cốc cho bọn nhỏ uống, sau đó cầm đồ chơi đưa cho bọn nhỏ giết thời gian.

Tân Lãng ngồi trên ghế sofa, mở điện thoại ra lên mạng xã hội, vừa vặn trên bài đăng đã có ba mươi người like, bên dưới còn rất nhiều bình luận.

Dương Bân: “Anh Lãng mang chị dâu cùng bọn trẻ đi Tam Á ăn Tết à? Đây cũng quá là thoải mái rồi!"

Lâm Tiêu: "Ái chà, con gái nuôi nhà tôi được đi máy bay rồi à? Đến lúc đó chụp cho mình mấy tấm hình, để Thi Hàm gửi cho mình nha. Mình muốn lưu lại làm kỷ niệm! Đi ra ngoài chơi nhớ chụp ảnh nhiều đó nha!
 
Chương 517: C517: Đãi ngộ khoang hạng nhất


“Mà em cũng suy nghĩ như anh, em hy vọng bọn nhỏ đều có thể cảm nhận được tình yêu của chúng ta Cho nên em nghĩ chờ ba đứa nhỏ lớn hơn, rồi mới suy nghĩ đến chuyện sinh thêm."

“Hôm nay mẹ nói cho em việc này cũng không làm em dao động. Chỉ là mẹ nói với em, chuyện này không phải một mình em quyết định được, nên thương lượng với anh. Cho nên em mới quyết định nói cho anh, nhưng hiện tại, xem ra chúng ta đều suy nghĩ giống nhau nha”

“Được, vậy chúng ta không nói chuyện sinh thêm. nữa, chúng ta thảo luận chuyện khác.” Giọng Tân Lãng nặng nề nói.

Cánh tay dài của hẳn duỗi một cái, trực tiếp tắt đèn đầu giường, một tay khác ôm Tô Thi Hàm, trực tiếp ôm cô nhét vào chăn.

....

Sáng hôm sau, Tân Lãng mang theo cả nhà xuất phát đến sân bay.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Máy bay cất cánh lúc mười một giờ, bọn họ tám giờ sau khi ăn sáng xong thì lập tức xuất phát

Bọn nhỏ lần đầu ngồi máy bay, nên muốn để bọn nhỏ trước làm quen hoàn cảnh một chút.


Hơn nữa mang theo bọn nhỏ, nhất định phải đi quầy đăng ký. Bọn nhỏ không có thẻ căn cước, Tần Lãng trực tiếp mang theo sổ hộ khẩu cùng giấy khai sinh.

Đi quầy đăng ký còn phải xếp hàng nên đi sớm một chút sẽ tốt.

Lúc đến sân bay vừa vặn là chín giờ, Tân Lãng trực tiếp lái xe xuống hầm đỗ xe. Mấy ngày này sẽ để ở đây, trở về có thể trực tiếp lái về nhà

Vào đại sảnh sân bay, Tân Lãng tìm một chỗ trống để ba người Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn, Tô Vĩnh Thắng ngõi xuống chiếu cố bọn nhỏ. Bản thân thì căm giấy tờ liên quan đến quầy đăng ký.

Hành lý đều gửi vận chuyển rồi chỉ để lại một vali nhỏ, bên trong để đồ cần dùng cho bọn nhỏ trên đường, còn có xe đẩy của ba đứa.

Lần này đi du lịch nên dùng xe đẩy đơn giản và nhỏ, có thể gấp lại để mang lên máy bay, có thể bỏ ra để ở chỗ ngồi phía trước.

Sau khi làm sau giấy tờ thủ tục, Tần Lãng cầm vé máy bay rồi lấy điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: Đưa bọn nhỏ đi Tam Á ăn Tết

Sau khi đăng sau, Tần Lãng quay về chỗ mấy người Tô Thi Hàm, cùng bọn họ mang bọn nhỏ đi qua cửa an ninh.

Ba đứa nhỏ ở trong lòng người lớn, tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Mọi người xung quanh rất nhanh bị hấp dẫn ánh mắt, ba đứa nhỏ như được chạm khắc như ngọc mà trong đó còn có hai đứa giống nhau như đúc. Đứa còn lại cũng giống hai bé gái. Ba đứa nhỏ mặc quần áo giống nhau chỉ là khác màu, Huyên Huyên mặc màu xanh lam, Vũ Đồng mặc màu vàng, Khả Hinh thì là màu hồng nhạt.

Ba đứa nhỏ đáng yêu ở chung một chỗ quả thực là thu hút ánh mắt của mọi người

“Bọn trẻ thật là đáng yêu”

“Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy sinh ba đó nha, thật sự là quá đáng yêu!”

Đối mặt với sự khen ngợi của mọi người, ba đứa nhỏ tràn đầy phấn khởi, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người lộ ra nụ cười

Nụ cười này trong nháy mắt bắt được trái tìm của mọi người.

“Quá đáng yêu! Bọn nhỏ vừa rồi mới cười với em kìa!"

“Vợ à, chờ chúng ta kết hôn xong rồi cũng sinh đứa nhỏ đáng yêu như vậy nhai”


Ba đứa nhỏ trong nháy mắt khiến cho đám người oanh động, nhân viên công tác đi tới nói: “Chào ngài, mời ngài mang bọn nhỏ cùng người nhà đến bên này để kiểm tra an ninh”

Tan Lãng lấy vé máy bay ra, đều là khoang hạng nhất, vé máy bay là do Ninh Chỉ Lan mua cho cả nhà hắn. Còn vé của Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn là do Tân Lãng hôm qua mới mua, ghế ngồi cũng là khoang hạng nhất.

“Xin chào các vị! Mời đi theo tôi, chúng ta sẽ đi cửa VIP an ninh” Nhân viên công tác dẫn bọn họ đi một lối đi khác.

Người xung quanh vây xem bọn họ không khỏi quăng tới ánh mắt hâm mộ.

“Đi lối VIP kìa, là lối đi dành cho người ở khoang. hạng nhất sử dụng đó nha!”

“Khẳng định là khoang hạng nhất, gia đình bình thường làm sao nuôi nổi sinh ba được chứ!”

“Đúng đấy, nhìn khí chất của một nhà người ta cũng có thể nhìn ra được, khẳng định là nhà giàu có, bọn nhỏ thì cũng không cần nói cũng biết”

Lối đi VIP không cần xếp hàng, nhân viên công tác ân cần giúp bọn họ an bài tốt, đưa bọn họ đến phòng chờ VIP.

Chỗ này có ghế sofa đơn để ngồi, mỗi ghế sofa trước mặt còn có một bàn trà nhỏ.

Nhân viên công tác sân bay mang trà cùng chút điểm tâm cho bọn họ,

“Các vị, mời mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi, khi đến giờ bay thì nhân viên công tác sẽ tới an bài cho mọi người lên máy bay.”

“Có bất kỳ yêu cầu gì có thể đến quầy lễ tân bên kia tìm nhân viên công tác của chúng tôi, cũng có thể gọi điện thoại ở trên bàn, chúng tôi bên này cung cấp trà và điểm tâm miễn phí, muốn thêm thì có thể liên lạc với nhân viên công tác”


Sau khi sắp xếp sau, nhân viên công tác mới mỉm cười rời đi.

Phương Nhã Nhàn nói: “Khoang hạng nhất quả là phục vụ quá khác biệt. Không chỉ có phòng chờ VIP dành riêng, còn có trà cùng điểm tâm phục vụ nữa. chứ.

“Đương nhiên rồi, vé khoang hạng nhất so với khoang phổ thông đắt hơn rất nhiều mà” Tô Vĩnh Thắng nói

Nhà bọn họ mặc dù có tiền, nhưng bình thường đều ngồi khoang phổ thông, chỉ có Tô Vĩnh Thẳng có đôi khi cần đi công tác sẽ ngồi khoang hạng thương gia hoặc khoang hạng nhất.

Bởi vì bay trong nước trên cơ bản chỉ mất khoảng, hai đến ba tiếng, thời gian cũng không dài nên cũng không cần lãng phí nhiều tiền như vậy.

Cho nên lúc này cảm nhận được đãi ngộ của khoang hạng VIP, Phương Nhã Nhàn vẫn có chút kinh ngạc

Ba đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy, Tô Thi Hàm lấy. nước cho ra cốc cho bọn nhỏ uống, sau đó cầm đồ chơi đưa cho bọn nhỏ giết thời gian.

Tân Lãng ngồi trên ghế sofa, mở điện thoại ra lên mạng xã hội, vừa vặn trên bài đăng đã có ba mươi người like, bên dưới còn rất nhiều bình luận.

Dương Bân: “Anh Lãng mang chị dâu cùng bọn trẻ đi Tam Á ăn Tết à? Đây cũng quá là thoải mái rồi!"

Lâm Tiêu: "Ái chà, con gái nuôi nhà tôi được đi máy bay rồi à? Đến lúc đó chụp cho mình mấy tấm hình, để Thi Hàm gửi cho mình nha. Mình muốn lưu lại làm kỷ niệm! Đi ra ngoài chơi nhớ chụp ảnh nhiều đó nha!
 
Chương 510: C510: Bọn trẻ cùng nhau thổi nến


"Phù Phù!"

Điềm Điềm thổi một hơi mạnh, nhưng chỉ giống một cơn gió nhỏ thổi tới, lửa trên ngọn nến chỉ đung đưa một chút, lại tiếp tục cháy một cách bình thường.

Thổi một cái nữa, không một ngọn nến nào tắt. Điềm Điềm có chút bối rối.

Những người lớn bên cạnh đều thích thú bật cười, đì Lý đích thân thổi một cái, dạy cháu gái của mình cách thổi nến.

Điềm Điềm cố gắng học theo, nhưng vẫn không được. Vất vá lắm mới thổi tắt được hai ngọn nến, nhưng mười ngọn nến khác vẫn cháy.

Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn thấy chị gặp khó khăn, cả ba đứa ở phía sau không khỏi sốt. ruột.

Muốn qua đó giúp chị, nhưng bản thân chúng cũng chưa thổi nến bao giờ. May mắn là thời điểm này khả năng bắt chước của chúng rất giỏi.

Sau khi được dì Lý dạy vài lăn, Huyên Huyên dường như đã lĩnh ngộ được bí quyết, cái miệng nhỏ

nhắn như cá vàng, hít vài, thối ra. Từ trong miệng phát ra tiếng phù phù.

Di Lý nhìn thấy thế thì vui về nói: "Đúng rồi! Làm giống như Huyên Huyên này. Điềm Điềm, con xem em Huyên Huyên đã làm rất tốt”

Điềm Điềm quay lại nhìn Huyên Huyên, cố gắng học tập động tác của cậu bé, nhưng vẫn không thể nắm bắt được.


Huyên Huyên nhìn chị gái mãi không thổi được, gấp gáp gác chân lên hàng rào, muốn trực tiếp xông vào giúp chị gái thổi nến.

“Khó quá, con học không được!" Điềm Điềm có chút khó chịu.

Kết quả, vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng "Phù" ở phía sau khiến Điềm Điềm giật mình ngạc nhiên.

"Ô! Vũ Đồng, sao em lại nhổ nước bọt vào mặt chị vậy?"

'Vũ Đồng ở phía sau, không để ý đến lời nói của chị, nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào mấy ngọn nến đãng kia, và liên tục thổi phù phù trong miệng.

Lã Hồng Liên cười nói: "Điềm Điềm! Em Vũ Đồng không phải đang phun nước bọt vào con đâu. Em ấy đang muốn thối nến giúp con, nhưng em ấy giống con, cũng không biết thổi nến nha."

Điềm Điềm lập tức hiểu ra, cái tay nhỏ che miệng. cười trộm: "Hi hi, em gái thật là buồn cười, còn không thể phân biệt được giữa thổi nến và nhổ nước bọt”

"Em Khả Hinh hình như cũng không biết"

'Điềm Điềm nhìn Khả Hinh thì phát hiện cô nhóc cũng đang chăm chú phun nước bọt. Cũng không phải hành động thổi gió, mà không ngừng “pi pi pi”.

Cô nhóc quen thuộc với hành động này, lúc mọc răng vì miệng khó chịu, nên cô bé thường làm hành động như vậy.

'Vừa rồi nhìn dì Lý dạy thổi, Khả Hinh lập tức nhớ tới hành động này nên vui vẻ "pi pi pi" bên ngọn nến.

Phản ứng của hai cô em gái khiến Điềm Điềm không khỏi bật cười, hoàn toàn quên mất việc mình không biết thổi nến.

"Hai em thật đễ thương!"

"Hóa ra con không phải là người duy nhất không biết thổi nến, các em cũng không biết giống con."

"Hi hi."

Mấy vị phụ huynh đều cảm thấy thích thú trước phản ứng dễ thương này của bọn trẻ. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của bà nội, Điềm Điềm cũng đã thối tất được toàn bộ số nến.

Nhìn ngọn nến bị thổi tắt, ba cô cậu chăm chỉ phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm. Huyên Huyên vẻ mặt đầy tự hào, như thể ngọn nến đều là bản thân thối tắt vậy.


Khả Hinh và Vũ Đồng trông có vẻ nhẹ nhõm. Bởi vì giúp chị thổi nến, mà chúng đã quá mệt rồi.

Lã Hồng Liên lau sạch đầu nến trên bánh rồi gọi Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta ăn bánh thôi!'

Điềm Điềm vui vẻ chạy tới bàn cà phê, vỗ vỗ tay nói: 'Tuyệt vời! Cuối cùng con cũng có thể ăn bánh rồi!"

Trước khi cắt bánh, Lã Hồng Liên hỏi Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

"Anh Tần, chị Tần, ba đứa nhỏ nhà anh chị có lẽ đã bắt đầu ăn dặm rồi. Bánh tôi đặt là loại bơ động vật. Bọn trẻ có thể nếm thử một chút được không?”

Trẻ sơ sinh dạ dày rất mỏng manh, nhiều thứ không thể ăn. Nhưng đồ ăn như bánh kem, ăn một chút cũng không sao, chỉ cần không quá nhiều là được.

Thường ngày ở nhà, Tân Lãng và Tô Thi Hàm sẽ không chuẩn bị những đồ ăn này cho các con, nhưng hôm nay là sinh nhật của Điềm Điềm. Bầu không khí hiện tại rất tốt, Tần Lãng bèn nói: "Vậy thì thử một chút xem”

Lã Hồng Liên thấy hẳn đồng ý, mang ba cái bát nhỏ đến, lấy một ít kem và một ít bánh ngọt cho các bé

Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh lần đầu nhìn thấy bánh kem, sớm đã bị thu hút bởi màu sắc sặc sỡ trên bánh kem.

Nhất là khi nhìn thấy biểu cảm hài lòng của Điềm Điềm sau khi ăn bánh xong, ba đứa nhỏ đều bắt đầu ứa nước miếng.

Tô Thi Hàm và Tăn Lãng căm lấy bánh bón cho bọn trẻ ăn. Vị béo ngọt của bánh kem vừa vào miệng, mắt ba đứa nhỏ lập tức sáng lên.

Huyên Huyên hào hứng kéo tay baba, nhảy một điệu, miệng hét lên đầy phấn khích, biểu hiện rõ ràng rất thích ăn bánh kem:

Vũ Đồng và Khả Hinh càng không phải nói, đối với những món ngọt ngào như bánh kem, hai cô bé không thể cưỡng lại được. Chúng nóng lòng nằm lấy tay baba và mama, muốn được ăn nhiều thêm.


Điềm Điềm tự mình cầm một chiếc bát nhỏ ăn, thấy biểu cảm vui vẻ của các em, cô bé chạy đến nói: “Em Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ba em cũng thích ăn bánh có phải không?"

"Bánh này siêu ngon, nhưng mẹ chị bình thường không mua cho chị ăn đâu. Hôm nay là sinh nhật của chị nên mẹ mới mua một chiếc bánh to như vậy đó!"

“Chị muốn ăn một miếng thật lớn!"

“Các em cũng ăn nhiều một chút, bánh sinh nhật. không phải ngày nào cũng có thể ăn đâu nha!"

Ba cô cậu nhỏ dùng hành động đáp lại, tích cực ăn bánh kem.

Nhưng bởi vì ba bé còn quá nhỏ, Tần Lãng và Tô Thi Hàm chỉ có thể cho bọn họ ăn một ít. Đồ ngọt không tốt cho răng miệng của trẻ nhỏ. Mà thức ăn bổ sung hãng ngày bọ trẻ ăn căn bản là không có vị. Ăn nhiều đồ ngọt có thể khiến các bé kén ăn.

Sau khi cho ba đứa nhỏ nếm thử, Tần Lãng bưng chén bánh đi, để lại một mình Điềm Điềm vẫn đang ăn bánh.

Huyên Huyên sốt ruột nhìn Tần Lãng, vươn tay tiếp tục đòi bánh.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh an ủi: "Huyên Huyên, con không thể ăn thêm được đâu nha."

"Ấn nữa thì cái bụng nhỏ của con sẽ không chịu nối đó."
 
Chương 518: C518: Tô thi hàm thèm ăn kem


Chu Hướng Bắng: “Tần Lãng, cậu thật lợi hại, mang theo cả nhà đi Tam Á ăn tết. Cũng đúng, Thượng Hải giờ thời tiết khá lạnh, vẫn là ở phương nam thích hợp nghỉ dưỡng hơn. Chúc mọi người đi chơi vui vẻ."

Hồ Tử Siêu: “Bạn học cũ, cậu bây giờ thật sự phát triển quá tốt đó nha! Vừa đến lễ Giáng Sinh là mang gia đình đi Tam Á chơi! Thật là làm cho bạn bè cấp 3 ước ao ghen tị. Lúc về nhà ăn tết, nhớ mang bọn nhỏ đi tụ họp nha, lần trước nhìn thấy bạn gái của cậu còn chưa gặp qua bọn nhỏ nhà cậu đâu đấy!"

Tôn Húc: "Khoang hạng nhất sao?!" Anh Lãng, nhớ chụp ảnh đó nha, em cho tới bây giờ còn chưa bao giờ ngồi khoang hạng nhất đó!”

Chu Kỳ: “Anh Lãng, em còn chưa bao giờ ngồi máy bay... Trở về nhớ truyền thụ kinh nghiệm cho em, em sợ về sau ngồi máy bay lần đầu sẽ làm gì đó mất mặt, ha ha”

Lý Nguyên Phát: “Anh Lãng, bên đó xuất phát rồi sao? Em vừa đưa bác Tăn cùng dì đến sân bay, nhìn bọn họ đã qua cửa an ninh rồi, lên đường bình an nha, chúc mọi người chơi vui

Tần Lãng nhìn bình luận này lập tức gọi video cho bà Tần.

Điện thoại vừa thông, hai bên đều là đang ở bên trong phòng chờ VIP.

Bà Tần đang ngồi trên ghế sofa, trên mặt còn đang động lại nét cười, nói: "Lãng Lãng, mẹ cùng cha con đang chờ máy bay đây!”

“Đứa nhỏ này, sao không nói một tiếng với mẹ và cha là con đã mua vé khoang hạng nhất rồi? Cũng chỉ bay hơn hai tiếng, lãng phí tiền như vậy làm gì, ngồi khoang phổ thông cũng tốt mà!”


Tân Lãng: “Mẹ, bọn con đều ngồi ở khoang hạng nhất. Bọn nhỏ rút trúng vé khoang hạng nhất, chúng ta là người một nhà đương nhiên phải cùng hưởng thụ chứ."

Bà Tân tuy cảm thấy tiền vé hơi lãng phí nhưng đây tâm ý của con trai bà, người làm mẹ như bà vẫn cảm thấy cao hứng.

“Đứa nhỏ này, mẹ cùng cha con đi theo con hưởng thụ không ít, vẽ sau còn nhiều cơ hội!"

“Bà xã à, bà đừng nói nữa. Con trai đặt vé khoang hạng nhất không phải bà rất vui vẻ hay sao? Lúc nhân viên công tác gọi chúng ta, không cần phải xếp hàng mà trực tiếp đến lối VIP, bà còn trước mặt mấy người đang xếp hàng lộ ra vẻ tự hào còn gì!" Ông Tần ở bên cạnh phá đám nói.

Bà Tần trừng mắt liếc ông một cái, nói: “Tôi đương nhiên cao hứng rồi, con trai của tôi nguyện ý dùng tiền mua cho tôi vé khoang hạng nhất, để tôi hưởng thụ đãi ngộ VIP, tôi đương nhiên kiêu ngạo rồi!"

“Tôi đây không phải là đau lòng cho con sao, bọn nhỏ kiếm tiền cũng không dễ dàng nha”

Tân Lãng nhìn cha mẹ hai người cãi nhau, cười nói: “Mẹ, chuyện tiền bạc mẹ không căn quan tâm, trong lòng con nm rõ. Lần này đi ra ngoài chơi, hai nhà chúng ta cứ chơi vui là được, việc khác đến lúc trở về nói sau.”

Tân Lãng nói xong, quay camera về phía Phương. Nhã Nhàn cũng Tô Vĩnh Thắng, hai bên cùng chào hỏi nhau.

“Ông bà thông gia, hai người cũng đến sân bay rồi sao?“ Phương Nhã Nhàn hỏi.

“Đúng vậy! Bà thông gia, bà cùng thân gia còn đến Thượng Hải một chuyến đi cùng bọn nhỏ như vậy. Tôi cùng cha Lãng Lăng hôm qua còn chưa nghĩ đến chuyện này, vẫn là hai người nghĩ chu đáo hơn” Bà Tần nói.

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Đều như nhau, tôi nghe Thi Hàm nói hai người gần đây đều bận chuyện nhà máy bên kia, đúng là quá bận rộn. Lần trước đến cũng không thấy, tôi cùng lão Tô cũng vừa vặn không có chuyện gì làm, chúng tôi tới đi cùng bọn nhỏ là được rồi. Hai người ở nhà lo chuyện nhà máy cũng không cần phải bận rộn một chuyến đi sang đây, chúng ta đến lúc đó gặp ở Tam Á, nhé cùng nhau chơi thật vui là được!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
3. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất
4. Hôn Hôn Muốn Ngủ
=====================================


Bên này, bà Tân còn muốn cùng bọn nhỏ nói chuyện phiếm, máy bay còn hơn một giờ mới cất cánh, trong thời gian chờ đợi vừa vặn có thể tán gẫu video.

Tần Lãng bên cạnh nhẹ nhàng kéo Tô Thi Hàm nói: “Có cha mẹ cùng chơi với bọn nhỏ, anh dẫn em đi ra ngoài đi dạo”

Tô Thi Hàm nghe vậy khẽ gật đầu.

Hai người quay người đi ra ngoài. Tô Vĩnh Thắng thấy thế định hỏi, Phương Nhã Nhàn vội đánh ông một cái, nói nhỏ: "Ông làm gì thế?”

Tô Vĩnh Thắng nói: “Tăn Lăng cùng Thi Hàm đi ra ngoài, tôi hỏi bọn nó đi đâu”

Phương Nhã Nhàn trừng mắt liếc ông một cái:

“Cái lão ngốc này!”

“Lần này chúng ta ra ngoài chơi, lại có hai người chúng ta chăm bọn nhỏ, Tần Lãng dẫn Thi Hàm đi bồi đắp thế giới hai người thì làm sao?”

“Chẳng lẽ ông không hy vọng con gái mình với con rể tình thương mến thương à!”

“Tôi nói cho ông biết, lần này chúng ta đi ra ngoài, chúng ta nhất định phải để ý bọn nhỏ để cho hai đứa nó có không gian yêu đương biết chưa!”


Tô Vĩnh Thắng nghe vợ mình nói vậy trong nháy mắt bừng tỉnh, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, vợ à, vẫn là bà nghĩ chu đáo nhất”

Đầu bên kia điện thoại ông bà Tân đương nhiên cũng nghe được, bà Tần cảm động nói: “Bà thông gia, bà quả thật rất chu đáo”

Phương Nhã Nhàn nói: “Chuyện phải làm thôi mà bà thông gia. Thỉ Hàm cùng Tân Lãng có con sớm, hai người bình thường ở nhà đều chăm sóc bọn nhỏ, khẳng định không có thời gian riêng dành cho nhau. Lần này đi ra ngoài, chúng ta chăm bọn nhỏ tốt một chút, để hai bọn nó có thời gian đi chơi với nhau”

Bà Tần gật đầu nói: “Được bà thông gia. Vậy đến lúc đó chúng tôi cùng hai người chiếu có Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh, để bọn nhỏ đi Tam Á có một tuần trăng mật nhỏ đi

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng không biết hai bên cha mẹ đang tính chuyện, bọn họ lúc này nắm tay nhau đi dạo bên ngoà

Trong sân bay có rất nhiều cửa hàng, Thượng Hải là sân bay quốc tế còn có cửa hàng miễn thuế, Tân Lãng vốn muốn đưa vợ đi ra cửa hàng miễn thuế xem có đồ gì để mua hay không. Kết quả Tô Thi Hàm lúc đi qua một cửa hàng kem đột nhiên dừng chân.

Tân Lãng nhìn theo ánh mắt của cô, nói: "Muốn ăn kem ly hay sao?”

Ánh mắt Tô Thi Hàm sáng lên nhưng cảm thấy nói ra hơi ngượng, nên nói: "Không có, em chỉ nhìn thôi, qiữa mùa đông ai lai muốn ăn kem ly”
 
Chương 518: C518: Tô thi hàm thèm ăn kem


Chu Hướng Bắng: “Tần Lãng, cậu thật lợi hại, mang theo cả nhà đi Tam Á ăn tết. Cũng đúng, Thượng Hải giờ thời tiết khá lạnh, vẫn là ở phương nam thích hợp nghỉ dưỡng hơn. Chúc mọi người đi chơi vui vẻ."

Hồ Tử Siêu: “Bạn học cũ, cậu bây giờ thật sự phát triển quá tốt đó nha! Vừa đến lễ Giáng Sinh là mang gia đình đi Tam Á chơi! Thật là làm cho bạn bè cấp 3 ước ao ghen tị. Lúc về nhà ăn tết, nhớ mang bọn nhỏ đi tụ họp nha, lần trước nhìn thấy bạn gái của cậu còn chưa gặp qua bọn nhỏ nhà cậu đâu đấy!"

Tôn Húc: "Khoang hạng nhất sao?!" Anh Lãng, nhớ chụp ảnh đó nha, em cho tới bây giờ còn chưa bao giờ ngồi khoang hạng nhất đó!”

Chu Kỳ: “Anh Lãng, em còn chưa bao giờ ngồi máy bay... Trở về nhớ truyền thụ kinh nghiệm cho em, em sợ về sau ngồi máy bay lần đầu sẽ làm gì đó mất mặt, ha ha”

Lý Nguyên Phát: “Anh Lãng, bên đó xuất phát rồi sao? Em vừa đưa bác Tăn cùng dì đến sân bay, nhìn bọn họ đã qua cửa an ninh rồi, lên đường bình an nha, chúc mọi người chơi vui

Tần Lãng nhìn bình luận này lập tức gọi video cho bà Tần.

Điện thoại vừa thông, hai bên đều là đang ở bên trong phòng chờ VIP.

Bà Tần đang ngồi trên ghế sofa, trên mặt còn đang động lại nét cười, nói: "Lãng Lãng, mẹ cùng cha con đang chờ máy bay đây!”

“Đứa nhỏ này, sao không nói một tiếng với mẹ và cha là con đã mua vé khoang hạng nhất rồi? Cũng chỉ bay hơn hai tiếng, lãng phí tiền như vậy làm gì, ngồi khoang phổ thông cũng tốt mà!”


Tân Lãng: “Mẹ, bọn con đều ngồi ở khoang hạng nhất. Bọn nhỏ rút trúng vé khoang hạng nhất, chúng ta là người một nhà đương nhiên phải cùng hưởng thụ chứ."

Bà Tân tuy cảm thấy tiền vé hơi lãng phí nhưng đây tâm ý của con trai bà, người làm mẹ như bà vẫn cảm thấy cao hứng.

“Đứa nhỏ này, mẹ cùng cha con đi theo con hưởng thụ không ít, vẽ sau còn nhiều cơ hội!"

“Bà xã à, bà đừng nói nữa. Con trai đặt vé khoang hạng nhất không phải bà rất vui vẻ hay sao? Lúc nhân viên công tác gọi chúng ta, không cần phải xếp hàng mà trực tiếp đến lối VIP, bà còn trước mặt mấy người đang xếp hàng lộ ra vẻ tự hào còn gì!" Ông Tần ở bên cạnh phá đám nói.

Bà Tần trừng mắt liếc ông một cái, nói: “Tôi đương nhiên cao hứng rồi, con trai của tôi nguyện ý dùng tiền mua cho tôi vé khoang hạng nhất, để tôi hưởng thụ đãi ngộ VIP, tôi đương nhiên kiêu ngạo rồi!"

“Tôi đây không phải là đau lòng cho con sao, bọn nhỏ kiếm tiền cũng không dễ dàng nha”

Tân Lãng nhìn cha mẹ hai người cãi nhau, cười nói: “Mẹ, chuyện tiền bạc mẹ không căn quan tâm, trong lòng con nm rõ. Lần này đi ra ngoài chơi, hai nhà chúng ta cứ chơi vui là được, việc khác đến lúc trở về nói sau.”

Tân Lãng nói xong, quay camera về phía Phương. Nhã Nhàn cũng Tô Vĩnh Thắng, hai bên cùng chào hỏi nhau.

“Ông bà thông gia, hai người cũng đến sân bay rồi sao?“ Phương Nhã Nhàn hỏi.

“Đúng vậy! Bà thông gia, bà cùng thân gia còn đến Thượng Hải một chuyến đi cùng bọn nhỏ như vậy. Tôi cùng cha Lãng Lăng hôm qua còn chưa nghĩ đến chuyện này, vẫn là hai người nghĩ chu đáo hơn” Bà Tần nói.

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Đều như nhau, tôi nghe Thi Hàm nói hai người gần đây đều bận chuyện nhà máy bên kia, đúng là quá bận rộn. Lần trước đến cũng không thấy, tôi cùng lão Tô cũng vừa vặn không có chuyện gì làm, chúng tôi tới đi cùng bọn nhỏ là được rồi. Hai người ở nhà lo chuyện nhà máy cũng không cần phải bận rộn một chuyến đi sang đây, chúng ta đến lúc đó gặp ở Tam Á, nhé cùng nhau chơi thật vui là được!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
3. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất
4. Hôn Hôn Muốn Ngủ
=====================================


Bên này, bà Tân còn muốn cùng bọn nhỏ nói chuyện phiếm, máy bay còn hơn một giờ mới cất cánh, trong thời gian chờ đợi vừa vặn có thể tán gẫu video.

Tần Lãng bên cạnh nhẹ nhàng kéo Tô Thi Hàm nói: “Có cha mẹ cùng chơi với bọn nhỏ, anh dẫn em đi ra ngoài đi dạo”

Tô Thi Hàm nghe vậy khẽ gật đầu.

Hai người quay người đi ra ngoài. Tô Vĩnh Thắng thấy thế định hỏi, Phương Nhã Nhàn vội đánh ông một cái, nói nhỏ: "Ông làm gì thế?”

Tô Vĩnh Thắng nói: “Tăn Lăng cùng Thi Hàm đi ra ngoài, tôi hỏi bọn nó đi đâu”

Phương Nhã Nhàn trừng mắt liếc ông một cái:

“Cái lão ngốc này!”

“Lần này chúng ta ra ngoài chơi, lại có hai người chúng ta chăm bọn nhỏ, Tần Lãng dẫn Thi Hàm đi bồi đắp thế giới hai người thì làm sao?”

“Chẳng lẽ ông không hy vọng con gái mình với con rể tình thương mến thương à!”

“Tôi nói cho ông biết, lần này chúng ta đi ra ngoài, chúng ta nhất định phải để ý bọn nhỏ để cho hai đứa nó có không gian yêu đương biết chưa!”


Tô Vĩnh Thắng nghe vợ mình nói vậy trong nháy mắt bừng tỉnh, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, vợ à, vẫn là bà nghĩ chu đáo nhất”

Đầu bên kia điện thoại ông bà Tân đương nhiên cũng nghe được, bà Tần cảm động nói: “Bà thông gia, bà quả thật rất chu đáo”

Phương Nhã Nhàn nói: “Chuyện phải làm thôi mà bà thông gia. Thỉ Hàm cùng Tân Lãng có con sớm, hai người bình thường ở nhà đều chăm sóc bọn nhỏ, khẳng định không có thời gian riêng dành cho nhau. Lần này đi ra ngoài, chúng ta chăm bọn nhỏ tốt một chút, để hai bọn nó có thời gian đi chơi với nhau”

Bà Tần gật đầu nói: “Được bà thông gia. Vậy đến lúc đó chúng tôi cùng hai người chiếu có Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh, để bọn nhỏ đi Tam Á có một tuần trăng mật nhỏ đi

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng không biết hai bên cha mẹ đang tính chuyện, bọn họ lúc này nắm tay nhau đi dạo bên ngoà

Trong sân bay có rất nhiều cửa hàng, Thượng Hải là sân bay quốc tế còn có cửa hàng miễn thuế, Tân Lãng vốn muốn đưa vợ đi ra cửa hàng miễn thuế xem có đồ gì để mua hay không. Kết quả Tô Thi Hàm lúc đi qua một cửa hàng kem đột nhiên dừng chân.

Tân Lãng nhìn theo ánh mắt của cô, nói: "Muốn ăn kem ly hay sao?”

Ánh mắt Tô Thi Hàm sáng lên nhưng cảm thấy nói ra hơi ngượng, nên nói: "Không có, em chỉ nhìn thôi, qiữa mùa đông ai lai muốn ăn kem ly”
 
Chương 511: C511: Bọn trẻ kêu gào đòi ăn bánh kem


Sau khi nếm những món ăn ngon như vậy, ba đứa nhỏ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như trước được chứ?

Ngay cả khi mama lý luận với chúng, chúng cũng không nghe. Huyên Huyên đòi baba và mama, trong khi Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn chiếc bánh trong bát của Điềm Điềm. Miệng chúm chím muốn gọi chị ơi.

Điềm Điềm đang ăn bánh thì sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi! Bánh còn nhiều lắm, chia cho các em được không? Các em vẫn chưa ăn đủ này!"

Lã Hồng Liên vỗ đầu con gái nói: "Điềm Điềm! Các em còn quá nhỏ, con xem nè. Tiểu Dâu Tây còn chưa ăn được bánh kia, các em còn nhỏ không thể ăn nhiều được đâu. Bây giờ, các em chỉ có thể nếm một chút mà thôi. "

“Đợi sinh nhật của con năm sau, các em mới có thể ăn được bánh to như con nha."

Điềm Điềm gật đầu, bước đến gần hai cô em gái và nói với họ bằng một giọng ngọt ngào: "Em Vũ Đồng, Khả Hinh! Các em còn nhỏ không ăn thêm được nữa nha. Năm sau chị tổ chức sinh nhật, chị mời các em sẽ được ăn một miếng bánh thật to có được không?”

Vũ Đồng và Khả Hinh không được ăn bánh, bĩu môi lập tức khóc toáng lên.

Huyên Huyên cũng khóc oà lên. Tiểu Dâu Tây ở phía sau thấy các anh chị khóc cũng khóc theo. Bọn trẻ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô bé còn chưa ăn được miếng bánh nào đó!


Vì vậy, trong phòng khách vang lên bốn tiếng khóc như là dàn hoà nhạc, Điềm Điềm thấy cảnh trước mắt nhất thời có chút choáng ngợp.

Người lớn cũng đành bất lực.

Chiếc bánh lớn trên bàn lúc này đã trở thành "bom hẹn giờ'.

Lã Hồng Liên không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng mang bánh vào bếp. Nhưng trong bát của Điềm Điềm vẫn còn một miếng bánh nên mấy đứa nhỏ đều chuyển tầm mắt về phía cô bé.

Lã Hồng Liên vỗ về con gái: "Điềm Điềm, sao con không vào bếp rồi bí mật ăn bánh bí nhỉ? Các em thấy con ăn bánh đều thèm kìa. Bây giờ các em không thể ăn thêm nữa, con làm chị phải quan tâm đến cảm nhận của các em một chút nha, được không nào?"

Điềm Điềm gật đầu ngay lập tức, cô không muốn. nhìn thấy các em của mình khóc như vậy nên vội vàng cầm chén trên tay và đi vào bếp. Cô bé còn đứng ở cửa lén nhìn mấy đứa em ở bên ngoài.

Người lớn cũng vội vàng dỗ dành các em nhỏ, may mà trẻ con rất nhanh quên. Sau khi bánh được mang hết đi, cộng thêm baba và mama dỗ dành, còn có đồ chơi làm bạn, cho nên bọn trẻ đã sớm ngừng khóc.

Điềm Điềm nhìn thấy cảnh này lập tức vui vẻ quay lại ăn bánh.

Lã Hồng Liên đi cùng con gái vào phòng bếp, xoa đầu cô bé nói: "Điềm Điềm nhà mình ngoan quá, hôm nay là sinh nhật của con. Nhưng con vì các em mà ăn bánh một mình ở trong bếp, khiến mẹ rất tự hào nha.

"Chúc mừng sinh nhật, con gái yêu của mẹ!”

Điềm Điềm được khen ngợi, ngay lập tức nở một nụ cười mãn nguyện.

"Mẹ! Con cũng rất vui nha.”

"Con có thể ăn nhiều bánh hơn các em, mặc dù là con lén ăn, hi hi.”

Buổi trưa, Tân Lãng và Tô Thi Hàm ăn cơm ở nhà họ Lý. Sau khi ăn bánh xong, Điềm Điềm không ăn cơm trưa được nữa, cho nên cùng mấy đứa em chơi đùa trong hàng rào.

Buổi trưa mấy đứa nhỏ đều buồn ngủ, một đứa, rồi hai đứa nằm trong hàng rào ngủ. Hôm nay, Điềm Điềm là người vui nhất, nhưng dù sao cô nhóc vẫn còn nhỏ, không chịu được đồng hồ sinh học của mình, cho nên ngồi chơi trong đó cũng ngú gật luôn.


Người lớn khi thấy cảnh này không khỏi che miệng cười.

"Anh chị Lý, chúng tôi xin phép về trước, cảm ơn sự hiểu khách của hai vị. Chúc Tiểu Điềm Điềm của chúng ta sinh nhật vui vẻ nha.”

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đứng dậy rời đi, đẩy ba đứa nhỏ đang buồn ngủ về nhà.

"Trên đường về, ba đứa nhỏ đã nằm trong xe đẩy và ngủ thiếp đi. Bình thường chúng phải ngủ vào buổi sáng, nhưng hôm nay vì có người chơi cùng nên chúng rất háo hức và không ngủ.

Buổi trưa uống sữa xong, không thể chống cự cơn buồn ngủ được nữa.

Tần Lãng đẩy ba chiếc xe đẩy, Tô Thi Hàm nhìn mấy đứa bé đang ngủ say, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

"Tần Lãng, hôm nay anh có vui không?"

"Em cảm thấy rất vui. Thấy sinh nhật của Điềm Điềm, em đã nghĩ về những đứa trẻ của chúng ta. Bốn tháng nữa chúng cũng tròn một tuổi. Chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt cho chúng nha!" Tô Thi Hàm cười híp mắt nói.

“Được” Tân Lăng gật đầu nói: "Ba bảo bối nhà mình đón sinh nhật 1 tuổi, đương nhiên phải tổ chức tiệc thật linh đình rồi. Đến lúc ấy, chúng ta mời anh chị Lý cùng những người khác đến chung vui.”

"Còn phải mời Tiêu Tiêu. Cậu ấy đã hẹn trước rồi nói rằng khi các con tổ chức sinh nhật, cậu ấy nhất định sẽ đến đây!" Tô Thi Hàm nói.

“Còn có các bạn cùng phòng của em, Lương Tiểu


Khiết và những người khác cũng rất yêu quý bọn trẻ Đợi đến khi bọn trẻ tổ chức sinh nhật, em sẽ gọi họ đến cho náo nhiệt!”

"Hôm ấy cha mẹ nhất định cũng sẽ ghé qua. Bọn trẻ lên một tuổi cũng bắt đầu tập đi. Lúc ấy, chúng sẽ chạy nhảy khắp nhà, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bây giờ nhiều."

Khi Tô Thi Hàm nhắc đến những vấn vẽ này, cô đã có thể hình dung về khung cảnh lúc đó trong đầu. Gương mặt cô tràn đầy mong đợi.

Tân Lãng cũng rất mong chờ, đối với hắn mà n‹ sự trưởng thành của các con cũng là trải nghiệm lăn đầu tiên của họ. Là người mới làm cha mẹ, mỗi khoảnh khắc của các con đều đáng để mong đợi!

"Đến lúc đó bọn nhỏ chắc vẫn chưa ăn được bánh gato đâu nhỉ? Nếu không được ăn bánh, chắc bọn trẻ lại khóc toáng vì không được ăn như hôm nay mất thôi” Tô Thi Hàm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không thể nhịn được cười.

Tần Lãng ở bên cạnh nói: "Không đâu

"Khi các con tổ chức sinh nhật, anh sẽ tự tay làm một chiếc bánh cho chúng, sử dụng những nguyên liệu mà chúng có thể ăn được. Hôm đó sẽ không như hôm nay, chúng vẫn có thể ăn thêm một chút nữa nha."

Nghe xong, Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng, ngoắc ngoắc ngón tay cái nói: "Tần Lãng! Anh thật tuyệt vời.

Anh là người cha tuyệt vời của bọn trẻ!
 
Chương 519: C519: Giây phút thức giấc của vũ đồng


Lúc mùa hè, bởi vì Tô Thi Hàm vẫn còn ở thời kỳ cho con bú, nên kiểm soát chặt chẽ lượng đồ ăn thức uống của mình, cũng không được ăn kem. Hiện tại bọn nhỏ uống sữa mẹ đã không nhiều nên cô ới nhớ tới cái này.

Tân Lãng biết tâm tư nhỏ của cô vợ mình, thế là nắm tay cô đi tới cửa hàng.

“Tần Lãng, anh làm gì vậy? Em đâu có nói muốn ăn đâu” Tô Thi Hàm nhỏ giọng nói

Tần Lãng quay đầu cười một tiếng, nói: "Anh muốn ăn, cũng muốn cho vợ ăn. Đi, chúng ta đi mua hai cái, chờ ăn xong rồi về, không thì bọn nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ thèm.”

Tô Thi Hàm nghe vậy trong lòng không nhịn được dâng lên một trận ngọt ngào.

Chồng cô dẫn theo cô lén lút đi mua kem ăn, nghĩ một chút đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Mặc dù còn chưa được ăn kem ly nhưng trong lòng đã ngọt ngào rồi

Tô Thi Hàm mua ba loại, hương cam, ô mai, socola, Tần Lãng cũng mua cho mình một cái socola.

Hai người cầm kem ly đi ra ngoài, Tô Thi Hàm ăn một miếng kem ly, đôi mắt thoả mãn híp lại.

“Ngon quá, chính là hương vị này!”


Bởi vì đã lâu không ăn, Tô Thi Hàm cảm giác kem vừa vào miệng đã vô cùng thoả mãn, cho nên đã quên bản thân vừa rồi nói không muốn ăn.

Tân Lãng nhìn cô cười nói: “Em chính là con mèo tham ăn, biết ngay là em muốn ăn mà. Lần trước uống say, em còn ở trong nhà bếp khäp nơi tìm kem để ăn”

Tô Thi Hàm lề lưỡi nói: “ Hì hi, bởi vì đã lâu rồi em không được ăn nha”

“Từ lúc biết mình mang thai em không dám ăn kem bừa bãi như trước. Sau khi bọn nhỏ ra đời, em lại phải cho bọn nhỏ bú nên cũng không dám ăn quá lạnh”

“Lần trước ăn kem vẫn là lúc em uống say, ngày hôm sau em không nhớ được hương vị của kem, cho nên chẳng khác nào không ăn”

“Lần này mới lần đầu tiên em lại được ăn kem, đúng là thật ngon nha”

Tân Lãng nhìn cô, lắc đầu cười.

Cô ngốc này, cũng quá dễ thỏa mãn, ba cây kem ly là có thể thỏa mãn cô.

Hắn vốn muốn đưa cô đi xem cửa hàng miễn thuế, mua cho cô một ít son cùng đồ trang điểm, đàn ông dỗ dành vợ đều là làm như vậy. Không nghĩ tới vợ nhà mình dễ dỗ dành như vậy, một cây kem thì đã vui vẻ.

Nhưng mà, làm chồng, Tân Lãng vẫn đưa cô đến cửa hàng miễn thuế.

“Thi Hàm, chúng ta mua một cây son đi. Em muốn chọn nhãn hiệu màu gì cứ tủy ý chọn, anh sẽ trả tiền."Tần Lãng nói.

Tô Thi Hàm ăn kem lắc đầu nói: “Tân Lãng, em không cần son đâu, mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm lần trước anh mua cho em còn chưa dùng hết!

Son cũng chỉ dùng vài lần, không cần mua đâu!"

Tân Lãng nói: “Đối với con gái son môi sao đủ? Mỗi một màu đều không giống, tô lên hiệu quả đâu giống nhau, lần trước những loại son kia đều dùng qua rồi, đương nhiên không bằng cái mới."

Tô Thi Hàm cười cười, nói: “Anh hiểu ghê nha. Tần Lãng, có phải anh..”

Tần Lãng lập tức đưa tay đánh gãy lời cô nói: "Không có, không có mua cho người khác, gần đây cũng không có, chẳng qua là anh có tìm hiểu qua thôi”


Tô Thi Hàm bật cười một tiếng, nói: “Em còn chưa nói gì cả mà, anh làm gì phải gấp thế”

“Quả thật, con gái nói son môi chỉ có cái mới thì mới là tốt nhất, nhưng em không nghĩ như vậy. Dù sao em bình thường trang điểm ckhông nhiều, mua nhiều son như vậy đặt ở trong nhà hơi kỳ, lại còn lãng phí”

Tân Lãng nói: "Không lãng phí, Thi Hàm nhà ta môi đẹp như vậy, son nào cũng không lãng phí. Em không chọn thì anh chọn cho em, dù sao cuối cùng son này cũng là anh."

Bên cạnh vừa vặn có người đi qua, tiếng điện thoại quá lớn khiến Tô Thi Hàm không nghe được câu cuối của Tăn Lãng, hỏi lại: "Là anh cái gì?”

Tân Lãng quay đầu hạ giọng bên tai cô nói: "Là anh ăn vào trong bụng.”

Tô Thi Hàm nháy mắt kịp phản ứng, đang ở trước mặt mọi người cô không nhịn được đỏ mặt, hờn dỗi trừng Tần Lãng một cái.

Tần Lăng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, ngẩng đầu cười nói: "Mua một cái đi Thi Hàm, lần này đi Tam Á vừa vặn có thể dùng”

Gò má Tô Thi Hàm đỏ đỏ, nghe vậy nói: “Được! Dù sao cũng là anh muốn tặng, em đành vui vẻ thu lễ vật này vậy!”

“Vậy mua một cây 999”

“Màu đỏ thẫm, đẹp mắt, còn có ngụ ý tốt”

Tần Lãng ôm cô nói: “Được, dẫn em đi mua 9991”

Chờ Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm quay về đã là nửa tiếng sau.


Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn không biết từ lúc nào đã cúp điện thoại với cha mẹ Tân Lãng bên kia, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng ở bên trong xe đẩy đang ngủ, Khả Hinh ở trong ngực bà ngoại yên lặng chơi đùa.

Thấy Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm về, Khả Hinh lập tức cười vui vẻ, lộ ra răng nhỏ trắng như tuyết của mình, tay duỗi ra hướng về phía ba ba và mama.

Tần Lãng nhanh chân đi về phía trước, ôm con gái vào trong lòng

Tô Thi Hàm nhìn con trai cùng con gái ngủ say, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng sao ngủ rồi?"

Phương Nhã Nhàn cũng nhỏ giọng nói: "Các con vừa mới đi một lúc, ba đứa nhỏ trong hoàn cảnh mới có chút bất an. Mẹ và cha con cho bọn nhỏ uống chút sữa, lại sợ bọn nhỏ lát lên ngõi máy bay không thoải mái nên chỉ cho uống một ít, kết quả sau khi uống xong, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng lần ngủ rồi”

Tần Lãng một bên nói: “Để bọn nó ngủ một lát cũng tốt, chờ lúc lên máy bay lại gọi bọn nó

“Lúc máy bay cất cánh, bởi vì nguyên nhân khí áp sẽ khiến tai có chút khó chịu, đến lúc đó phải gọi bọn nhỏ tỉnh dậy, tốt nhất còn phải để bọn nhỏ há hốc mồm mới được”

Người lớn khi ngồi máy bay cũng có lúc không thích ứng được, nhưng loại thích ứng nho nhỏ này người lớn vẫn kiểm soát được. Thế nhưng đối với bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay mà nói thì có thể sẽ khó chịu, có thể còn sẽ khóc lớn.

Cho nên khi mang bọn nhỏ ngồi máy bay, lúc cất cánh cùng hạ cánh phải cho bọn nhỏ ăn đồ uống sữa hoặc là không ngừng nói chuyện với bọn nhỏ, để bọn nhỏ bảo trì động tác há mồm, đồng thời di dời lực chú ý làm giảm bớt cảm giác tai không thích ứng.
 
Chương 512: C512: Chờ mong sinh nhật 1 tuổi của các con


"Tiếc là bọn trẻ ngủ rồi, không nghe thấy câu này Nếu biết ngày sinh nhật chúng có thể thoải mái ăn bánh, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

'Vì anh phụ trách làm bánh cho con, vậy thì em sẽ phụ trách trang trí nhà cửa nha!"

Tô Thi Hàm bắt đầu lập kế hoạch.

"Sinh nhật một tuổi của các con, chúng ta chắc vẫn còn sống ở đây. Tuy nhà không to bằng nhà mới nhưng chắc cũng đủ không gian tổ chức rồi. Hơn nữa còn có hai căn phòng ở tầng trên và tăng dưới.”

"Ngày sinh nhật, em sẽ dọn toàn bộ phòng khách, dọn mọi thứ trên nhà xuống căn phòng ở tầng dưới, để chuẩn bị thảm cho các con chơi trong phòng khách Lúc đó không cần hàng rào nữa, ba đứa nhỏ có lẽ đều biết đi rồi. "

"Phòng khách không căn đặt sô pha, người lớn có thể đi dép trong nhà và ngồi chơi với mấy đứa bé trên thảm."

"Em sẽ trang trí cho ngôi nhà thật đẹp, thổi một số bóng bay rồi treo chúng trên trần nhà, còn dán một số đồ trang trí đây màu sắc lên tường. Em còn chuẩn bị thêm nhiều đồ chơi mới cho các con. Lúc đó chúng nhất định có nhiều bạn bè, bọn chúng sẽ chơi với nhau ngay trong phòng khách.”

"Đồ ăn cũng không thể thiếu, nhưng mà phần này chỉ có thể để cho anh chuẩn bị."

"Đúng rồi, khi các bé được một tuổi, chúng ta cũng tổ chức cho chúng vài trò chơi!"

“Không biết lúc ấy, bọn trẻ sẽ có cảm nhận gì nhỉ."


"Chỉ nghĩ thôi mà em đã tưởng tượng ra sinh nhật đầu tiên của ba đứa, nhất định sẽ rất náo nhiệt, vì có nhiều hoạt động và trò chơi!"

"Ôi,em không thể chờ được nữa rồi."

Tần Lãng nghe Tô Thi Hàm lên kế hoạch, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

Mặc dù, còn bốn tháng nữa mới đến sinh nhật một tuổi của bọn trẻ, nhưng khi nghe thấy kế hoạch của Tô Thi Hàm, Tần Lãng đã phần nào tưởng tượng ra khung cảnh của ngày hôm đó trong đầu.

“Còn phải chuẩn bị quà cho các con nữa nha!"

Nhắc đến quà tặng, Tô Thi Hàm có chút do dự.

Cô đã nghĩ về nó rất nhiều, nhưng không tìm thấy thứ thích hợp.

Cô thường mua những thứ đồ chơi cho con, nhưng đồ làm quà sinh nhật thì không có ý tưởng nào. mới.

Mua quần áo? Hình như nhiều người cũng đã suy nghĩ, Lâm Tiêu chắc chắn sẽ tặng quần áo.

Cô ấy thích nhất là mua quần áo cho bọn trẻ.

Về khóa bình an, vòng tay vàng, vòng tay bạc,... ông bà nội ngoại, cô Tần Lãng cũng đã mua rồi, hiển nhiên không thích hợp làm quà sinh nhật.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thi Hàm cảm thấy dù mua gì đi nữa, vẫn chưa đủ để bày tỏ sự chúc phúc dành cho các con.

“Tần Lãng! Anh nói xem, sinh nhật đầu tiên của con, tặng quà gì thì được đây? Anh có ý kiến không?"

Tần Lãng cười nói: "Anh đã nghĩ ra quà sinh nhật một tuổi cho các con rồi."

"Vậy ư? Sớm như vậy? Anh đã nghĩ trước rồi sao?" Tô Thi Hàm nghỉ ngờ hỏi.

Tần Lãng gật đầu: "Ừm, anh đã nghĩ qua rồi.”

“Là gì vậy?" Tô Thi Hàm tò mò hỏi.


Tân Lãng nói: "Anh chưa nói được. Còn bốn tháng nữa là đến sinh nhật con. Anh sẽ tặng chúng một món quà thật bất ngờ.”

Tô Thi Hàm bĩu môi nói: "Anh nói cho em đi, em cũng đâu có nói với các con đâu. Đến lúc đó các con vẫn sẽ rất ngạc nhiên mà. Em không biết tặng quà gì cho con cả, anh kể cho em tham khảo đi mà.”

“Vậy khi nào bắt đầu chuẩn bị quà anh sẽ nói với em.” Tần Lãng nói.

Thấy hẳn không nói gì, Tô Thi Hàm lườm yêu hẳn: “Thần bí vậy sao! Đến cả em cũng phải giữ bí mật như vậy."

Không, chỉ là bây giờ anh mới có kế hoạch sơ bộ. mà thôi. Anh chưa nghĩ đến cụ thể nó sẽ như thế nài

Tô Thi Hàm nghe xong bèn nói: "Được rồi! Vậy khi nào anh bắt đầu chuẩn bị, anh phải nói cho em đấy. Em có thể giúp anh lên ý tưởng, nhân tiện em cũng có thể giải quyết quà của bản thân!"

Hai người vừa cười vừa nói, rất nhanh đã về đến nhà. Ba đứa nhỏ có vẻ rất mệt, Tần Lãng và Tô Thi Hàm bế ba đứa nhỏ đất vào trong nôi của bọn chúng, bọn nhỏ còn ngủ rất ngon.

Tô Thi Hàm hôn lên má các con, nhẹ nhàng nói: “Huyện Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, hôm nay các con đã tròn tám tháng rồi đó nha."

Mặc dù đến tham dự tiệc sinh nhật của Điềm Điềm, nhưng đối với Tần Lãng và Tô Thi Hàm mà nói thì điều quan trọng nhất trong ngày hôm nay đó chính là ba đứa con nhỏ của họ đã được tám tháng tuổi.

Bắt đầu từ hôm nay, chúng sẽ bước sang một giai đoạn mới.

Trong nháy mắt, một tuần nữa trôi qua, đã đến ngày 23 Tô Thi Hàm đã dậy sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sáng mai, cả nhà sẽ lên đường đến Tam Á để nghỉ mát


Lần này, Tân Lãng và Tô Thi Hàm hỏi ba vị bảo mẫu có muốn đi cùng hay không, nhưng bởi vì lần này bọn họ sẽ đi khá lâu. Ở giữa còn có tết Nguyên Đán, con cháu sẽ về nhà nên ba dì bảo mẫu đều muốn ở nhà để đón Tết.

Nhóm dì bảo mẫu không đi được, Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm cũng tỏ ra thông cảm cho họ.

Bên .vn và . com, . vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

“Tần Lãng, lần này chỉ có hai người chúng ta chăm bọn nhỏ. Đến Tam Á thì có cha mẹ, không cần phải lo lắng không có người chăm bọn nhỏ, chỉ là trên đường đến đó chúng ta có thể hơi vất vả một chút” Tô Thị Hàm nói.

Tần Lãng nói: "Thi Hàm! Không cần lo lắng. Lần này chúng ta đi bằng máy bay, ngày mai đưa các dì cùng đến sân bay. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp lên máy bay, hai người chúng ta chăm bọn nhỏ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tô Thi Hàm vẫn có chút lo lắng: "Ba đứa nhỏ nhà chúng ta chưa bao giờ ngồi máy bay, cũng không biết đến lúc đó ba đứa có thích ứng được không. Chỉ có hai chúng ta chăm sóc cho bọn nhỏ, em sợ đến lúc đó sẽ bận đến luống cuống cả chân tay.”

“Về chuyện bọn nhỏ ngồi máy bay anh tìm hiểu rồi, không có vấn đề lớn gì đâu. Mà bọn nhỏ cũng đã hơn tám tháng, ngồi máy bay hoàn toàn không có vấn đề."

“Huống hồ ở sân bay còn có nhân viên công tác, trên máy bay cũng có tiếp viên, chúng ta lại còn ngồi ở khoang hạng nhất, không gian rộng rãi thì bọn nhỏ khẳng định sẽ không có vấn đề.” Tần Lãng nói. Tô Thi Hàm nghe vậy thì gật đầu, nói: "Được, vậy hai người chúng ta với bọn nhỏ cùng nhau ngồi máy bay vậy.”
 
Chương 519: C519: Giây phút thức giấc của vũ đồng


Lúc mùa hè, bởi vì Tô Thi Hàm vẫn còn ở thời kỳ cho con bú, nên kiểm soát chặt chẽ lượng đồ ăn thức uống của mình, cũng không được ăn kem. Hiện tại bọn nhỏ uống sữa mẹ đã không nhiều nên cô ới nhớ tới cái này.

Tân Lãng biết tâm tư nhỏ của cô vợ mình, thế là nắm tay cô đi tới cửa hàng.

“Tần Lãng, anh làm gì vậy? Em đâu có nói muốn ăn đâu” Tô Thi Hàm nhỏ giọng nói

Tần Lãng quay đầu cười một tiếng, nói: "Anh muốn ăn, cũng muốn cho vợ ăn. Đi, chúng ta đi mua hai cái, chờ ăn xong rồi về, không thì bọn nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ thèm.”

Tô Thi Hàm nghe vậy trong lòng không nhịn được dâng lên một trận ngọt ngào.

Chồng cô dẫn theo cô lén lút đi mua kem ăn, nghĩ một chút đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Mặc dù còn chưa được ăn kem ly nhưng trong lòng đã ngọt ngào rồi

Tô Thi Hàm mua ba loại, hương cam, ô mai, socola, Tần Lãng cũng mua cho mình một cái socola.

Hai người cầm kem ly đi ra ngoài, Tô Thi Hàm ăn một miếng kem ly, đôi mắt thoả mãn híp lại.

“Ngon quá, chính là hương vị này!”


Bởi vì đã lâu không ăn, Tô Thi Hàm cảm giác kem vừa vào miệng đã vô cùng thoả mãn, cho nên đã quên bản thân vừa rồi nói không muốn ăn.

Tân Lãng nhìn cô cười nói: “Em chính là con mèo tham ăn, biết ngay là em muốn ăn mà. Lần trước uống say, em còn ở trong nhà bếp khäp nơi tìm kem để ăn”

Tô Thi Hàm lề lưỡi nói: “ Hì hi, bởi vì đã lâu rồi em không được ăn nha”

“Từ lúc biết mình mang thai em không dám ăn kem bừa bãi như trước. Sau khi bọn nhỏ ra đời, em lại phải cho bọn nhỏ bú nên cũng không dám ăn quá lạnh”

“Lần trước ăn kem vẫn là lúc em uống say, ngày hôm sau em không nhớ được hương vị của kem, cho nên chẳng khác nào không ăn”

“Lần này mới lần đầu tiên em lại được ăn kem, đúng là thật ngon nha”

Tân Lãng nhìn cô, lắc đầu cười.

Cô ngốc này, cũng quá dễ thỏa mãn, ba cây kem ly là có thể thỏa mãn cô.

Hắn vốn muốn đưa cô đi xem cửa hàng miễn thuế, mua cho cô một ít son cùng đồ trang điểm, đàn ông dỗ dành vợ đều là làm như vậy. Không nghĩ tới vợ nhà mình dễ dỗ dành như vậy, một cây kem thì đã vui vẻ.

Nhưng mà, làm chồng, Tân Lãng vẫn đưa cô đến cửa hàng miễn thuế.

“Thi Hàm, chúng ta mua một cây son đi. Em muốn chọn nhãn hiệu màu gì cứ tủy ý chọn, anh sẽ trả tiền."Tần Lãng nói.

Tô Thi Hàm ăn kem lắc đầu nói: “Tân Lãng, em không cần son đâu, mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm lần trước anh mua cho em còn chưa dùng hết!

Son cũng chỉ dùng vài lần, không cần mua đâu!"

Tân Lãng nói: “Đối với con gái son môi sao đủ? Mỗi một màu đều không giống, tô lên hiệu quả đâu giống nhau, lần trước những loại son kia đều dùng qua rồi, đương nhiên không bằng cái mới."

Tô Thi Hàm cười cười, nói: “Anh hiểu ghê nha. Tần Lãng, có phải anh..”

Tần Lãng lập tức đưa tay đánh gãy lời cô nói: "Không có, không có mua cho người khác, gần đây cũng không có, chẳng qua là anh có tìm hiểu qua thôi”


Tô Thi Hàm bật cười một tiếng, nói: “Em còn chưa nói gì cả mà, anh làm gì phải gấp thế”

“Quả thật, con gái nói son môi chỉ có cái mới thì mới là tốt nhất, nhưng em không nghĩ như vậy. Dù sao em bình thường trang điểm ckhông nhiều, mua nhiều son như vậy đặt ở trong nhà hơi kỳ, lại còn lãng phí”

Tân Lãng nói: "Không lãng phí, Thi Hàm nhà ta môi đẹp như vậy, son nào cũng không lãng phí. Em không chọn thì anh chọn cho em, dù sao cuối cùng son này cũng là anh."

Bên cạnh vừa vặn có người đi qua, tiếng điện thoại quá lớn khiến Tô Thi Hàm không nghe được câu cuối của Tăn Lãng, hỏi lại: "Là anh cái gì?”

Tân Lãng quay đầu hạ giọng bên tai cô nói: "Là anh ăn vào trong bụng.”

Tô Thi Hàm nháy mắt kịp phản ứng, đang ở trước mặt mọi người cô không nhịn được đỏ mặt, hờn dỗi trừng Tần Lãng một cái.

Tần Lăng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, ngẩng đầu cười nói: "Mua một cái đi Thi Hàm, lần này đi Tam Á vừa vặn có thể dùng”

Gò má Tô Thi Hàm đỏ đỏ, nghe vậy nói: “Được! Dù sao cũng là anh muốn tặng, em đành vui vẻ thu lễ vật này vậy!”

“Vậy mua một cây 999”

“Màu đỏ thẫm, đẹp mắt, còn có ngụ ý tốt”

Tần Lãng ôm cô nói: “Được, dẫn em đi mua 9991”

Chờ Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm quay về đã là nửa tiếng sau.


Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn không biết từ lúc nào đã cúp điện thoại với cha mẹ Tân Lãng bên kia, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng ở bên trong xe đẩy đang ngủ, Khả Hinh ở trong ngực bà ngoại yên lặng chơi đùa.

Thấy Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm về, Khả Hinh lập tức cười vui vẻ, lộ ra răng nhỏ trắng như tuyết của mình, tay duỗi ra hướng về phía ba ba và mama.

Tần Lãng nhanh chân đi về phía trước, ôm con gái vào trong lòng

Tô Thi Hàm nhìn con trai cùng con gái ngủ say, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng sao ngủ rồi?"

Phương Nhã Nhàn cũng nhỏ giọng nói: "Các con vừa mới đi một lúc, ba đứa nhỏ trong hoàn cảnh mới có chút bất an. Mẹ và cha con cho bọn nhỏ uống chút sữa, lại sợ bọn nhỏ lát lên ngõi máy bay không thoải mái nên chỉ cho uống một ít, kết quả sau khi uống xong, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng lần ngủ rồi”

Tần Lãng một bên nói: “Để bọn nó ngủ một lát cũng tốt, chờ lúc lên máy bay lại gọi bọn nó

“Lúc máy bay cất cánh, bởi vì nguyên nhân khí áp sẽ khiến tai có chút khó chịu, đến lúc đó phải gọi bọn nhỏ tỉnh dậy, tốt nhất còn phải để bọn nhỏ há hốc mồm mới được”

Người lớn khi ngồi máy bay cũng có lúc không thích ứng được, nhưng loại thích ứng nho nhỏ này người lớn vẫn kiểm soát được. Thế nhưng đối với bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay mà nói thì có thể sẽ khó chịu, có thể còn sẽ khóc lớn.

Cho nên khi mang bọn nhỏ ngồi máy bay, lúc cất cánh cùng hạ cánh phải cho bọn nhỏ ăn đồ uống sữa hoặc là không ngừng nói chuyện với bọn nhỏ, để bọn nhỏ bảo trì động tác há mồm, đồng thời di dời lực chú ý làm giảm bớt cảm giác tai không thích ứng.
 
Chương 520: C520: Bọn nhỏ lên máy bay


Lại qua mười phút sau, nhân viên công tác tới phòng chờ VIP, thông báo cho mấy người Tần Lãng, năm phút sau là có thể lên máy bay.

Thế là, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm kêu hai đứa nhỏ dậy.

“Thi Hàm, trước đây bọn nhỏ ở nhà, trên cơ bản đều là ngủ cho đến khi tự tỉnh. Ngoại trừ giai đoạn cai sữa ra, chúng ta đều khống chế bọn nhỏ ngủ ban ngày ít đi, thời gian khác chưa từng ngủ nửa giấc là đánh thức chúng."

“Cho nên một lát nữa chúng ta nhẹ nhàng một chút, để tránh bọn nhỏ thức dậy rồi khóc lớn”

Tô Thi Hàm gật đầu, cúi người ôn nhu vỗ vỗ Vũ Đồng, nói: “Vũ Đồng, dậy thôi nào. Chúng ta lập tức lên máy bay rồi nè”

Tân Lãng bên kia cũng đang cẩn thận đánh thức con trai mình.

Hai đứa nhỏ vừa vặn đều tỉnh lại, biểu cảm có chút khó chịu.

Vũ Đồng dường như không quen bị gọi tỉnh, miệng nhỏ nhếch lên, mắt thấy muốn khóc lên rồi.

Tô Thi Hàm nhanh chóng ôm con gái vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng con bé: "Vũ Đồng không khóc nha, baba và mama đều ở đây nè."

“Chúng ta một lát lên máy bay rồi lại tiếp tục ngủ được không?"


Bàn tay Tân Lãng để trước mặt Vũ Đồng, bên trong có ba viên kẹo sữa nhỏ,

Vũ Đồng nước mắt đều sắp ra, vừa nhìn thấy đồ ăn con bé lập tức bị dời lúc chú ý, chủ động đưa tay lấy viên kẹo sữa nhỏ, bỏ vào trong mồm cộp cộp bắt đầu ăn.

“Vẫn là Tần Lãng có biện pháp, ha ha” Phương Nhã Nhàn cười nói.

Tô Thi Hàm nhìn con gái treo nước mắt ăn đồ ăn, cười nói: “Suýt nữa quên mất, Vũ Đồng nhà chúng ta là tiểu ăn hàng, thấy đồ ăn cái gì cũng quên.”

Đứa nhỏ ăn ba viên kẹo sữa tràn đầy phấn khởi ghé vào ngực người lớn, đi theo sau nhân viên công tác lên máy bay.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Lúc này hành khách khoang phổ thông vẫn đang chờ ở bên ngoài, khoang hạng nhất được lên máy bay trước, cho nên trong lối đi không có nhiều người. Hai bên lối đi đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, Phương Nhã Nhàn chỉ máy bay phía ngoài cho bọn nhỏ thấy rồi nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mau nhìn kìa, máy bay bên ngoài lớn chưa kìa."

Bọn nhỏ đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, Huyên Huyên nhìn thấy máy bay lớn, trong miệng sốt ruột nói: “Chơi chơi!"

“Huyên Huyên, đây là ngồi máy bay lớn, không phải máy bay đồ chơi đâu nha” Tô Thi Hàm nói với cậu bé.

Nhà bọn họ có máy bay đồ chơi, là dựa theo nguyên mẫu thu làm thành tỉ lệ thu nhỏ. Huyên Huyên nhớ đến đồ chơi này, cho nên vừa nhìn thấy máy bay thì đã nghĩ đến đồ chơi của mình.

Khoang hạng nhất cho chuyến bay nội địa có bốn ghế khoang ngủ riêng lẻ ở mỗi hàng, hai cái ở lối đi giữa.

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng ở vị trí liền nhau, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng ngồi ở vị trí tại lối đi nhỏ bên kia, bởi vì bọn họ mang theo trẻ con, cho nên nhân viên đặc biệt sắp xếp cho bọn họ hàng thứ nhất, nơi này không gian rộng rãi, không gian phía trước cũng lớn hơn.

Tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới, hỏi: “Chào ngài, nhà ngài có ba vé cho trẻ con, tôi chuẩn bị cho ngài dây an toàn cho ba mẹ con được không?”

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: "Có thể”

Tiếp viên hàng không rất nhanh lấy ra dây an toàn mẹ con, đồng thời nói cho bọn họ cách sử dụng.


Trẻ con từ 0 đến 2 tuổi ngồi máy bay đều cần vé, giá vé chỉ có 10% so với vé người lớn, thế nhưng không hề có ghế riêng.

Bọn nhỏ nhỏ như vậy, cũng không có khả năng tự mình ngồi, bình thường đều ngồi trong lòng người lớn.

Thế nhưng trên máy bay có thể cầm theo xe đẩy, mấy người Tân Lãng để bọn nhỏ vào trong xe đẩy, tiếp viên hàng không giúp bọn họ cố định lại xe đẩy, sau đó dò hỏi: "Quý khách, trong quá tình máy bay cất cánh và hạ cánh, lỗ tai của bọn nhỏ có thể sẽ có chỗ khó chịu cho nên trong quá trình này có thể cho bọn nhỏ ăn đồ ăn, chuyến bay có chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ, xin hỏi hiện tại có cần không?”

Tần Lãng nói: "Không cần! Cảm ơn, chúng tôi có mang theo đồ ăn rồi”

Hắn lấy ra trong ba lô nhỏ bình sữa, bình nước cùng đồ ăn hẳn làm cho bọn nhỏ, để trong một hộp cơm nhỏ sạch sẽ.

Bọn nhỏ vừa nhìn thấy hộp cơm, lập tức trở nên kích động, Tần Lãng sờ lên đầu bọn nhỏ, nói: “Chờ lúc máy bay cất cánh rồi ăn, hiện tại ăn no quá một hồi sẽ không thoải mái nha."

Rất nhanh, hành khách trên máy bay đều đi vào chỗ, Tần Lãng mấy phút trước đã nhận Wechat của bà Tần, nói bọn họ lên máy bay rồi sẽ tắt điện thoại hai tiếng, đến sân bay bên kia mới có thể mở máy.

Tần Lãng nói đợi đến sân bay Tam Á rồi liên lạc, bên này bọn họ cũng đã đóng cửa khoang bắt đầu di chuyển.

Tân Lãng lấy hộp cơm ra, cho Phương Nhã Nhàn ôm Huyên Huyên bên kia một phần, còn lại để cho mình với vợ hai người mỗi người một phần.

Trong quá trình cất cánh, bọn họ bắt đầu cho bọn nhỏ ăn.

Theo độ cao của máy bay, người lớn cũng đần dần cảm nhận được áp lực ở tai, Tô Thi Hàm lo lắng bọn nhỏ khó chịu, không ngừng nói chuyện với Vũ Đồng.

“Vũ Đồng, ngoan ngoãn ăn cơm nha, ăn cơm mới cao được”


Con bé miệng há ra ngậm lại, chuyên chú vào đồ ăn, hình như cũng không có cảm giác khó chịu.

Bên kia Huyên Huyên cũng tập trung ăn đồ ăn, chỉ có Khả Hinh trong ngực Tăn Lãng, ăn miếng cháo gạo liền ngậm miệng hướng vào ngực Tân Lãng, tay nhỏ còn không ngừng cào lỗ tai của mình.

“Khả Hinh, ăn một chút đồ ăn thì sẽ không còn khó chịu nha” Tần Lãng trấn an nói.

Nhưng Khả Hinh đang khó chịu căn bản không há miệng, bắt đầu kêu hừ hừ không thoải mái, Tân Lãng thấy thế thì cất hộp cơm ôm con gái để mặt con bé quay về phía mình.

“Khả Hinh, lỗ tai con không thoải mái đúng không?” Thanh âm của hắn rất ôn nhu, ánh mắt tập trung nhìn con gái.

Con bé rất nhanh bị hấp dẫn lực chú ý, cũng ngẩng đầu nhìn ba ba

“Ba ba dạy con hát, hát là sẽ không bị khó chịu nữa nha.”

Cảm âm của Khả Hinh không tệ, hơn nữa cũng thích nghe nhạc và hát ca, Tân Lãng dứt khoát trực tiếp nhỏ giọng hát bài hai con hổ.

Khả Hinh nghe ba ba hát, lông mày nhíu lại chậm rãi giãn ra, miệng nhỏ cũng không nhịn được mở ra, hát theo khẩu hình của ba ba.
 
Chương 513: C513: Khả hinh kích động đứng dậy đi


“Đúng rồi, Tần Lãng. Cha mẹ bên kia anh mua vé chưa? Em còn chưa hỏi cha mẹ em nữa.”

“Chưa, hai hôm trước anh nhìn vé máy bay còn nhiều, cha mẹ ở nhà máy bận rộn đi sớm về muộn, anh chưa tìm được thời gian để hỏi. Giờ anh sẽ gọi cho cha mẹ để đặt vé máy bay.”

“Em cũng hỏi cha mẹ một chút, nếu chưa đặt vé thì bảo họ để anh bên này đặt luôn một thể. Tìm chuyến không chênh lệch thời gian với nhau nhiều, để chúng ta cùng nhau tụ họp ở sân bay, rồi cũng nhau đến khách sạn." Tần Lãng suy nghĩ một chút rồi nói.

Tô Thi Hàm gật đầu, tiếp đó cầm điện thoại gửi Wechat cho Phương Nhã Nhàn.

Tần Lãng bên này cũng gọi cho cha mẹ, ông Tần rất nhanh trả lời. Sau khi Tăn Lãng đặt xong về máy bay, lại gọi điện cho Lý Nguyên Phát, bảo cậu ta sắp xếp xe ngày mai đi đón ông bà Tần.

Hai người đã lớn tuổi, mặc dù trước đây đã từng ngồi máy bay. Nhưng hiện tại sân bay có nhiều thứ thay đổi, nhiều thứ thay thế bằng công nghệ, sợ bọn họ không hiểu rõ.

Lý Nguyên Phát sau khi nghe lời của Tần Lãng nói, lập tức cam hứa hẹn ngày mai nhất định đích thân đưa ông bà Tần đến sân bay, nhìn bọn họ qua cửa an ninh an toàn rồi mới rời đi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tần Lãng hỏi tình hình bên Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm đang cúi đầu xem điện thoại, Tần Lãng hỏi: “Thi Hàm, cha mẹ bên kia nói thế nào? Bọn họ đặt trước vé rồi à?”


Tô Thi Hàm lắc đầu, nghỉ ngờ cau mày nói: “Không biết, mẹ em không biết đang làm gì nửa ngày rồi không trả lời Wechat của em."

Phương Nhã Nhàn phần lớn thời gian đều ở nhà, điện thoại gần như không rời tay. Mỗi lần Tô Thi Hàm nhần cho bà, thì bà sẽ trả lời ngay.

Nhưng hôm nay Phương Nhã Nhàn thế mà mãi không thấy trả lời.

Tô Thi Hàm gọi điện thoại qua, phát hiện điện thoại của mẹ đang ở tình trạng tắt máy.

“Có lẽ đang có việc bận, chúng ta chờ một lát rồi gọi lại.” Tần Lãng khoác vai cô nói.

Tô Thi Hàm gật đầu, trở lại bên giường tiếp tục sắp xếp đồ đạc cho bọn nhỏ.

Mấy phút sau, bên ngoài đột nhiên có tiếng cửa mở.

- Tô Thi Hàm củng Tần Lãng từ bên trong phòng đi ra, vừa đi đến cửa thì nghe thấy âm thanh kích động.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ông bà ngoại đến thăm các cháu nè!"

"Ai ôi! Thật nhớ các cháu đáng yêu của bà nha!”

Giọng nói của Phương Nhã Nhàn cùng tiếng kích động của bọn nhỏ hòa vào nhau, Tô Thi Hàm không nhịn được vui vẻ.

Nhìn thấy hai người trong phòng khách, Tô Thi Hàm ngạc nhiên hỏi: “Cha mẹt Hai người sao lại tới đây?"

Phương Nhã Nhàn một bên ôm cháu một bên trả lời: “Mẹ cùng cha con thương lượng với nhau, quyết định vẫn là đến Thượng Hải trước rồi cùng các con ngồi máy bay đến Tam Á”

“Hai người bọn con mang bọn nhỏ ngồi máy bay không tiện, đây là lần đầu tiên bọn nhỏ ngồi máy bay, mẹ cùng cha con đến giúp đỡ một chút. Đến lúc đó, bốn người lớn chúng ta mang ba đứa nhỏ, trên đường kháng định không có vấn đề.”


Tô Thi Hàm nghe lời mẹ nói, không nín được cười.

Lo lắng nho nhỏ trong lòng cũng vì vậy mà biến mất triệt để.

Cha mẹ cùng bọn họ từ Thượng Hải xuất phát đi Tam Á, bốn người trên đường chăm sóc cho ba đứa nhỏ, cho dù đến lúc đó bọn nhỏ không thích ứng hẳn cũng không xảy ra vấn đề.

Huyên Huyên Vũ Đồng cùng Khả Hinh đã hai tháng không gặp ông bà ngoại. Mặc dù mỗi ngày đều gọi video, nhưng cách màn hình cùng tận mắt nhìn thấy vẫn khác biệt rất lớn.

'Vừa nhìn thấy ông bà ngoại, ba đứa nhỏ hưng phấn vô cũng.

Huyên Huyên bò nhanh nhất, nhanh chóng bò đến bên rào chắn, được Phương Nhã Nhàn ôm lên.

Khả Hinh bên kia nhìn thấy, gấp đến độ gấp gáp gọi "bà, bà” liên tục, con bé trực tiếp vứt đồ chơi trong tay, muốn ngay lập tức đến bên cạnh bà ngoại.

Lúc này con bé bò rất nhanh nhưng có thể do kích động nên Khả Hinh trực tiếp đứng lên, lung lay chạy về phía trước hai bước, bởi vì không giữ được cân bằng, nên đã đập mặt xuống đất.

Trên mặt đất trải một lớp thảm mềm mại, con bé ngã xuống ngược lại không lo lẳng bị đau, nhưng hiển nhiên là bị hù sợ nên mặt ngơ ngác sững sờ.

Vừa vặn người lớn thấy Khả Hinh kích động đứng dậy đi vài bước, đây chính là lần đầu tiên con bé không mượn ngoại lực để đứng lên, tự mình đi vài bước. Đối với Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm với ông bà ngoại, thì đây quả thật là giây phút thật trân quý.

Mấy người lớn biếu lộ kích động vô cùng, nhìn thấy con bé không cẩn thận ngã sấp xuống, Phương Nhã Nhàn vội vàng đến ôm con bé dậy, mấy dì bảo mẫu bên cạnh cũng tranh thủ vây quanh.


Nhìn thấy nhiều người đều hướng về phía mình, Khả Hinh cuối cùng khóc oa oa. Nước mắt rơi phân nửa là do bị dọa sợ, còn bị đau do ngã thì không nhiều.

An ủi Khả Hinh xong, Phương Nhã Nhàn kích động nhìn con gái:"Thi Hàm, bọn nhỏ có phải bắt đầu học đi rồi không?”

Tô Thi Hàm nói: “Còn chưa đâu ạ. Con cùng Tần Lãng chưa hướng dẫn nhiều, bọn nhỏ hiện tại còn nhỏ xương vẫn đang phát triển, bọn con không muốn bọn nhỏ bị áp lực quá.”

“Đây là lần đầu tiên Khả Hinh không dựa vào hàng rào để tự đi vài bước, con củng Tần Lãng cũng cảm thấy kinh hi."

Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, nhìn cháu gái trong lòng: “Nói như vậy, Khả Hinh của chúng ta là người đầu tiên đi được đó nha, Khả Hinh nhỏ nhất của chúng ta thế mà vượt trước anh trai cùng chị gái rồi"

Tình huống Khả Hinh kích động mà đi được hai bước đối với người lớn mà nói là vô cùng đáng quý.

'Tô Thi Hàm nói: “Mặc dù con cùng Tân Lãng không có dạy bọn nhỏ cách đi. Nhưng ba đứa nhỏ gần đây rất thích dựa vào rào chẩn cùng đô dùng trong nhà để đỡ mình đứng đậy. Con đoán, bọn nhỏ chắc là rất nhanh có thể tự đi được”

Tô Vĩnh Thẳng vui vẻ hớn hở nói: “Ba đứa nhỏ nhà chúng ta rất thông minh! Huyên Huyên hơn năm tháng đã có thể mở miệng gọi cha, Khả Hinh Là đứa nói chậm nhất, thế nhưng cũng học được cách gọi cha mẹ trước sáu tháng đó nha."
 
Chương 520: C520: Bọn nhỏ lên máy bay


Lại qua mười phút sau, nhân viên công tác tới phòng chờ VIP, thông báo cho mấy người Tần Lãng, năm phút sau là có thể lên máy bay.

Thế là, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm kêu hai đứa nhỏ dậy.

“Thi Hàm, trước đây bọn nhỏ ở nhà, trên cơ bản đều là ngủ cho đến khi tự tỉnh. Ngoại trừ giai đoạn cai sữa ra, chúng ta đều khống chế bọn nhỏ ngủ ban ngày ít đi, thời gian khác chưa từng ngủ nửa giấc là đánh thức chúng."

“Cho nên một lát nữa chúng ta nhẹ nhàng một chút, để tránh bọn nhỏ thức dậy rồi khóc lớn”

Tô Thi Hàm gật đầu, cúi người ôn nhu vỗ vỗ Vũ Đồng, nói: “Vũ Đồng, dậy thôi nào. Chúng ta lập tức lên máy bay rồi nè”

Tân Lãng bên kia cũng đang cẩn thận đánh thức con trai mình.

Hai đứa nhỏ vừa vặn đều tỉnh lại, biểu cảm có chút khó chịu.

Vũ Đồng dường như không quen bị gọi tỉnh, miệng nhỏ nhếch lên, mắt thấy muốn khóc lên rồi.

Tô Thi Hàm nhanh chóng ôm con gái vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng con bé: "Vũ Đồng không khóc nha, baba và mama đều ở đây nè."

“Chúng ta một lát lên máy bay rồi lại tiếp tục ngủ được không?"


Bàn tay Tân Lãng để trước mặt Vũ Đồng, bên trong có ba viên kẹo sữa nhỏ,

Vũ Đồng nước mắt đều sắp ra, vừa nhìn thấy đồ ăn con bé lập tức bị dời lúc chú ý, chủ động đưa tay lấy viên kẹo sữa nhỏ, bỏ vào trong mồm cộp cộp bắt đầu ăn.

“Vẫn là Tần Lãng có biện pháp, ha ha” Phương Nhã Nhàn cười nói.

Tô Thi Hàm nhìn con gái treo nước mắt ăn đồ ăn, cười nói: “Suýt nữa quên mất, Vũ Đồng nhà chúng ta là tiểu ăn hàng, thấy đồ ăn cái gì cũng quên.”

Đứa nhỏ ăn ba viên kẹo sữa tràn đầy phấn khởi ghé vào ngực người lớn, đi theo sau nhân viên công tác lên máy bay.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Lúc này hành khách khoang phổ thông vẫn đang chờ ở bên ngoài, khoang hạng nhất được lên máy bay trước, cho nên trong lối đi không có nhiều người. Hai bên lối đi đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, Phương Nhã Nhàn chỉ máy bay phía ngoài cho bọn nhỏ thấy rồi nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mau nhìn kìa, máy bay bên ngoài lớn chưa kìa."

Bọn nhỏ đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, Huyên Huyên nhìn thấy máy bay lớn, trong miệng sốt ruột nói: “Chơi chơi!"

“Huyên Huyên, đây là ngồi máy bay lớn, không phải máy bay đồ chơi đâu nha” Tô Thi Hàm nói với cậu bé.

Nhà bọn họ có máy bay đồ chơi, là dựa theo nguyên mẫu thu làm thành tỉ lệ thu nhỏ. Huyên Huyên nhớ đến đồ chơi này, cho nên vừa nhìn thấy máy bay thì đã nghĩ đến đồ chơi của mình.

Khoang hạng nhất cho chuyến bay nội địa có bốn ghế khoang ngủ riêng lẻ ở mỗi hàng, hai cái ở lối đi giữa.

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng ở vị trí liền nhau, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng ngồi ở vị trí tại lối đi nhỏ bên kia, bởi vì bọn họ mang theo trẻ con, cho nên nhân viên đặc biệt sắp xếp cho bọn họ hàng thứ nhất, nơi này không gian rộng rãi, không gian phía trước cũng lớn hơn.

Tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới, hỏi: “Chào ngài, nhà ngài có ba vé cho trẻ con, tôi chuẩn bị cho ngài dây an toàn cho ba mẹ con được không?”

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: "Có thể”

Tiếp viên hàng không rất nhanh lấy ra dây an toàn mẹ con, đồng thời nói cho bọn họ cách sử dụng.


Trẻ con từ 0 đến 2 tuổi ngồi máy bay đều cần vé, giá vé chỉ có 10% so với vé người lớn, thế nhưng không hề có ghế riêng.

Bọn nhỏ nhỏ như vậy, cũng không có khả năng tự mình ngồi, bình thường đều ngồi trong lòng người lớn.

Thế nhưng trên máy bay có thể cầm theo xe đẩy, mấy người Tân Lãng để bọn nhỏ vào trong xe đẩy, tiếp viên hàng không giúp bọn họ cố định lại xe đẩy, sau đó dò hỏi: "Quý khách, trong quá tình máy bay cất cánh và hạ cánh, lỗ tai của bọn nhỏ có thể sẽ có chỗ khó chịu cho nên trong quá trình này có thể cho bọn nhỏ ăn đồ ăn, chuyến bay có chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ, xin hỏi hiện tại có cần không?”

Tần Lãng nói: "Không cần! Cảm ơn, chúng tôi có mang theo đồ ăn rồi”

Hắn lấy ra trong ba lô nhỏ bình sữa, bình nước cùng đồ ăn hẳn làm cho bọn nhỏ, để trong một hộp cơm nhỏ sạch sẽ.

Bọn nhỏ vừa nhìn thấy hộp cơm, lập tức trở nên kích động, Tần Lãng sờ lên đầu bọn nhỏ, nói: “Chờ lúc máy bay cất cánh rồi ăn, hiện tại ăn no quá một hồi sẽ không thoải mái nha."

Rất nhanh, hành khách trên máy bay đều đi vào chỗ, Tần Lãng mấy phút trước đã nhận Wechat của bà Tần, nói bọn họ lên máy bay rồi sẽ tắt điện thoại hai tiếng, đến sân bay bên kia mới có thể mở máy.

Tần Lãng nói đợi đến sân bay Tam Á rồi liên lạc, bên này bọn họ cũng đã đóng cửa khoang bắt đầu di chuyển.

Tân Lãng lấy hộp cơm ra, cho Phương Nhã Nhàn ôm Huyên Huyên bên kia một phần, còn lại để cho mình với vợ hai người mỗi người một phần.

Trong quá trình cất cánh, bọn họ bắt đầu cho bọn nhỏ ăn.

Theo độ cao của máy bay, người lớn cũng đần dần cảm nhận được áp lực ở tai, Tô Thi Hàm lo lắng bọn nhỏ khó chịu, không ngừng nói chuyện với Vũ Đồng.

“Vũ Đồng, ngoan ngoãn ăn cơm nha, ăn cơm mới cao được”


Con bé miệng há ra ngậm lại, chuyên chú vào đồ ăn, hình như cũng không có cảm giác khó chịu.

Bên kia Huyên Huyên cũng tập trung ăn đồ ăn, chỉ có Khả Hinh trong ngực Tăn Lãng, ăn miếng cháo gạo liền ngậm miệng hướng vào ngực Tân Lãng, tay nhỏ còn không ngừng cào lỗ tai của mình.

“Khả Hinh, ăn một chút đồ ăn thì sẽ không còn khó chịu nha” Tần Lãng trấn an nói.

Nhưng Khả Hinh đang khó chịu căn bản không há miệng, bắt đầu kêu hừ hừ không thoải mái, Tân Lãng thấy thế thì cất hộp cơm ôm con gái để mặt con bé quay về phía mình.

“Khả Hinh, lỗ tai con không thoải mái đúng không?” Thanh âm của hắn rất ôn nhu, ánh mắt tập trung nhìn con gái.

Con bé rất nhanh bị hấp dẫn lực chú ý, cũng ngẩng đầu nhìn ba ba

“Ba ba dạy con hát, hát là sẽ không bị khó chịu nữa nha.”

Cảm âm của Khả Hinh không tệ, hơn nữa cũng thích nghe nhạc và hát ca, Tân Lãng dứt khoát trực tiếp nhỏ giọng hát bài hai con hổ.

Khả Hinh nghe ba ba hát, lông mày nhíu lại chậm rãi giãn ra, miệng nhỏ cũng không nhịn được mở ra, hát theo khẩu hình của ba ba.
 
Chương 521: C521: Mọi người đều thích bọn nhỏ


Âm thanh một lớn một nhỏ trong khoang không. hề quá khó chịu ngược lại rất ấm áp, rất dễ nghe.

Mấy hành khách phía sau lúc đầu cũng cảm thấy trong quá trình cất cánh lỗ tai có chút khó chịu, thế nhưng nghe hai bố con nhẹ nhàng ca hát, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phiền não nhanh chóng hạ xuống.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Khả Hinh, thật sự là rất có tính chữa lành.

Quá trình lên cao khó chịu cứ như vậy đi qua, chờ sau khi máy bay ổn định, loại cảm giác áp bách cũng biến mất, Khả Hinh cũng không khó chịu nữa lại bắt đầu muốn ăn.

Con bé lay tay Tân Lãng, đưa tay hẳn hướng đến bên trong túi xách, hiển nhiên muốn tiếp tục ăn bữa ăn vừa rồi chưa ăn xong.

Lúc này, tiếp viên hàng không cũng bắt đầu đưa đồ ăn.

Đồ ăn khoang hạng nhất, đều là ở bên trên máy bay bắt đầu làm, thời gian giờ gần đến giữa trưa, bữa trưa cùng điểm tâm bình thường cùng được đưa lên.

Để bàn nhỏ trước mặt tốt, tiếp viên hàng không đặt bữa trưa cùng điểm tâm trái cây lên bàn.

Bọn nhỏ vừa ăn xong bữa phụ nhìn thấy đồ ăn của người lớn, trong nháy mất lại tham ăn.

Từng cái đạp chân hướng trên bàn bò tới, nhất là Khả Hinh.


Mũi con bé rất thính, trước đây mỗi lần ở nhà ăn cơm đều phải tránh con bé một chút, con bé nếu ngửi thấy đồ ăn của người lớn khẳng định muốn trèo lên bàn.

Trước mặt là bàn đồ ăn, chỗ nào còn cản được?

Tần Lãng dùng lực cánh tay ôm con gái nhưng sao có thể bằng Khả Hinh đối với đồ ăn có niềm yêu thích, mà hẳn còn không dám dùng sức quá nhiều, sợ. làm con gái bị đau.

“Ăn, ăn!" Khả Hinh một bên hướng trên mặt bàn bò, một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tăn Lãng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn bên kia gần như cũng gặp tình huống như vậy.

“Mẹ, Thi Hàm, máy bay hiện tại đã ổn định, chúng ta để bọn nhỏ vào trong xe đẩy đi, không thì bữa trưa sợ rằng chúng ta không có cách nào ăn” Tân Lãng nói

Phương Nhã Nhàn bị Huyên Huyên làm cho ra một thân mồ hôi, nghe vậy lập tức nói: "Được! Bọn nhỏ đối với đồ ăn của chúng ta thật sự quá nhiệt tình, ôm trong ngực khẳng định không được, bọn chúng cứ đòi trèo lên, chắc chắn sẽ làm đồ vật trên bàn đổ hết.”

Vì thế, Tô Vĩnh Thẳng đứng dậy hỗ trợ cho ba đứa nhỏ thả vào trong xe đẩy.

Xe đẩy đối mặt với bàn ăn, thế nhưng có khoảng cách, lại thêm xe đẩy trẻ em có đai bảo vệ, bọn nhỏ. ngồi bên trong găn như không thể di chuyển được.

Người lớn lúc này mới bắt đầu ăn.

Nắp đậy đồ ăn vừa được mở ra, mùi thơm xông. vào mũi bọn nhỏ trước mặt, lập tức bọn nhỏ ngồi không yên.

“Ba ba!”

“Ma ma!"

“Ha ha!"

Lo lắng tiếng bọn trẻ con vang lên không ngừng, Phương Nhã Nhàn có chút bất đắc dĩ, đứng dậy lấy kẹo sữa đã chuẩn bị ra cho hai hàng hành khách phía sau mỗi người một cái.

“Các vịt Thật ngại, trong nhà có trẻ con quá nhỏ, có thể sẽ có chút ồn ào, mong mọi người thứ lỗi”


Đây là Tô Thi Hàm chuẩn bị sớm, mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, trên đường khẳng định có rất nhiều điều không tiện, bọn họ quen còn tốt nhưng khó tránh khỏi việc ồn đến người khác, nên mang một ít lễ vật cho mọi người bày tỏ áy náy.

Mọi người căm kẹo, cười tủm tỉm nói: "Không sao, cô không căn khách khí như thế, bọn trẻ nhà các cô đáng yêu như vậy, chúng tôi đều rất thích”

“Đúng vậy, ba đứa nhỏ còn là sinh ba. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sinh ba đó nha, còn cảm thấy rất vui đấy!

“Đầu là người làm cha mẹ, loại tình huống này chúng tôi đều hiểu, tôi không cảm thấy ồn ào chút nào, tiếng bọn nhỏ nghe rất thư thái!"

Thấy mọi người nói vậy, Phương Nhã Nhàn nói tiếng cảm ơn, sau đó mới trở về chỗ của mình để ăn cơm.

Bởi vì ba đứa nhỏ quá tham ăn nên mấy người lớn đành phải ăn thật nhanh như hổ đói, sau đó mau chóng đế tiếp viên hàng không mang hộp đi.

Sau lưng mấy vị hành khách cũng rất ăn ý, tất cả mọi người đều yên lặng tăng nhanh tốc độ, bằng không hương vị này sẽ một mực thu hút sự tham ăn của bọn nhỏ.

Tiếp viên hàng không vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, phát đồ ăn chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ khoang hạng nhất đều đã dùng xong, khi các cô đến thu đồ, ba đứa nhỏ còn trông mòn con mắt nhìn về xe đẩy nhỏ.

Tiếp viên hàng không đối mặt với ánh mắt của bọn nhỏ, trong nháy mắt đều bị vẻ đáng yêu của chúng làm cho ngây người, thế là các cô thương lượng trước một chút, quyết định đem quà tặng hôm nay tặng sớm.

Phải tranh thủ làm bọn trẻ đáng yêu nay vui vẻ mới được.

“Các vị khách thân mến, hoan nghênh quý khách đến với chuyến bay đêm giáng sinh hôm nay, chuyến bay vì mọi người đã chuẩn bị một phần quà giáng sinh nho nhỏ”


Nói xong, tiếp viên hàng không bắt đầu lần lượt phát quà, mỗi vị khách đều có một hộp quà tỉnh xảo, rất nặng, không căn mở ra cũng biết bên trong hẳn là quả cầu tuyết.

Nhóm tiếp viên hàng không tiếp đó phát quà, sau khi đưa quà cho người lớn xong hai tiếp viên hàng không phân biệt ngồi xổm xuống hai bên tặng quà cho bọn nhỏ.

“Tiểu bảo bối đáng yêu, các con cũng có quà nha,"

“Đây là quả cầu tuyết chuyến bay chuẩn bị cho các con, chúc các bảo bảo bình an mạnh khoẻ nha”"

Vũ Đồng cùng Khả Hinh cầm quà rất nhanh thì vui vẻ, bởi bên ngoài hộp quà được bao bãng màu đỏ Khả Hinh thích nhất, con bé cảm thấy màu đỏ đại biểu cho tiền đó nha.

Bên kia, một tiếp viên hàng không đưa quả táo cho Huyên Huyên, Huyên Huyên không nhận quà ngược lại hướng về phía tiếp viên hàng không xinh đẹp lộ ra khuôn mặt tươi cười, đưa tay muốn ôm một cái.

Tô Thi Hàm thấy cảnh này, không nhịn được cười ngoáy đầu lại, hạ giọng nói với Tần Lãng: “Tăn Lãng, Huyện Huyên nhà chúng ta thật sự thích con gái xinh đẹp nha, anh nhìn xem, chủ động thành dạng gì rồi này!"

Tân Lãng nhìn con trai, trong mắt mang theo vài phần vui mừng.

Không hổ là con trai mình, nhỏ như vậy đã có thẩm mỹ tốt như thế, hơn nữa còn biết chủ động xuất kích!
 
Chương 514: C514: Không cho hôn đâu


“Mà ba đứa học bò cũng rất sớm nha. Hiện tại được tám tháng, theo như ông cha ta có câu bảy ngồi tám bò. Nhưng xem tình hình bọn nhỏ nhà chúng ta thông minh hơn mấy đứa đồng trang lứa, nói không chừng có thể rất nhanh có thế học đi được rồi!"

“Đến lúc bọn nhỏ một tuổi là có thể chạy khắp nhà gọi người mọi người rồi nha, ha ha!"

Nghĩ đến cháu ngoại nhà mình thông minh ưu tú như vậy, Tô Vĩnh Thắng nhịn không được kiêu ngạo nở nụ cười.

Tần Lãng nhìn con trai cùng hai đứa con gái, trong lòng cũng tràn đầy tự hào.

Làm cha mẹ, ai cũng hy vọng con cái của mình có năng lực tốt nhất,

“Tô Vĩnh Thắng bỏ hành lý xuống, đi rửa tay rồi đi vào rào chắn bên trong ôm mấy đứa nhỏ đến trước mặt mình.

“Huyên Huyên Vũ Đồng Khả Hinh, ông ngoại đã hai tháng rồi không gặp mấy cháu, các cháu có nhớ ông ngoại không nào? Ông ngoại mỗi ngày đều nhớ các cháu đó nha!”

Nói xong, Tô Vĩnh Thắng lần lượt ôm bọn nhỏ, hôn vào má mỗi đứa mấy cái.


Huyên Huyên bị ông ngoại hôn hai cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt đen nhánh to tròn nhìn ông ngoại, dáng vẻ có chút ủy khuất.

Nhưng Tô Vĩnh Thắng đang cao hứng nên không lưu ý đến điều này. Thả cháu trai xuống, lại ôm cháu gái lên, Vũ Đồng sau khi bị Tô Vĩnh Thắng hôn một cái, vừa muốn hôn thêm thì Vũ Đồng đã kêu nha nha, thân thể uốn éo đôi tay nhỏ đẩy ngực Tô Vĩnh Thắng ra.

Nhìn thấy Vũ Đồng giãy dụa, Tô Vĩnh Thắng có chút bất đắc dĩ, quay đầu đi hôn Khả Hinh. Khả Hinh phản ứng so với Vũ Đồng còn lợi hại hơn, sau khi bị Tô Vĩnh Thắng hôn một cái, con bé trực tiếp khóc oa oa, căn bản không cho Tô Vĩnh Thẳng có cơ hội tới gần con bé.

Tấm lòng tràn ngập mong chờ của Tô Vĩnh Thắng lập tức hụt hằng, nhìn cảnh này lông mày ông không khỏi nhíu lại.

Phương Nhã Nhàn không muốn nhìn bọn nhỏ khóc nên mau chóng ôm bọn nhỏ, còn trừng mất liếc Tô Vĩnh Thắng nói: “Lão Tô, ông làm cái gì vậy hả? Bọn nhỏ đang êm đẹp sao ông làm bọn nó khóc làm cái gi

Tô Vĩnh Thắng ủy khuất, khoát tay một cái nói: “Tôi có làm gì đâu chứ?”

“Tôi chỉ là muốn hôn bọn nhỏ một chút..”

Mọi người vội vàng trấn an bọn nhỏ, Tô Vĩnh Thắng bị đẩy ra phía sau.

Gương mặt ông đen thui, ánh mắt cẩn thận nhìn bọn nhỏ lòng có chút bị tổn thương

Chờ sau khi bọn nhỏ bình tĩnh lại, Tô Vĩnh Thắng nói với Phương Nhã Nhàn: “Tôi nghĩ chúng ta phải thường xuyên đến Thượng Hải mới được. Bà xem, mới có hơn hai tháng không gặp, bọn nhỏ đều đã quên chúng ta rồi!"

Sự chú ý của Phương Nhã Nhàn đều đặt trên người bọn nhỏ, nghe vậy hững hờ nói: “Làm sao có thể, ông không nhớ lúc vào cửa bọn nhỏ nhìn thấy chúng ta lập tức gọi ông bà hay sao, bọn nó nhớ rõ chúng ta nha."

“Vậy bà nói xem, bọn nhỏ làm sao không nguyện Ý để tôi hôn bọn nó? Lần trước lúc chúng ta đến Thượng Hải, bọn nhỏ rất thích tôi hôn, tôi mỗi lần hôn má bọn nhỏ đều cười. Giờ thì tốt rồi, tôi hôn một cái trực tiếp khóc luôn!"

Phương Nhã nhàn nói: “Tôi nào biết được chuyện gì xây ra? Ông xem tôi không phải cũng hôn bọn nhỏ sao? Bọn nó đều bình thường nha, còn chú động đưa mặt tới cùng tôi thân thiết nữa này."

Nghe xong lời này, Tô Vĩnh Thắng càng thêm phiền muộn.


Vợ ông hôn thì không có việc gì, đến lượt ông thì lại không được. Chẳng lẽ mấy đứa cháu ngoại không thích ông ngoại này sao?

Sớm biết như thế này thì ông nên gọi video nhiều cho bọn nhỏ. Nhắc đến chuyện này cũng thật là thiệt thòi, vợ ông mỗi ngày đều ở nhà lúc không có việc gì thì cùng bọn nhỏ gọi video. Ông ban ngày phải ở công ty, chỉ có buổi tối về mới gọi điện được cho bọn nhỏ.

Thế nhưng không phải tối nào Phương Nhã Nhàn cũng gọi video cho bọn nhỏ, cho nên tỉ lệ ông gọi video so với vợ ông thấp hơn.

Chẳng lẽ vì cái này nên bọn nhỏ không thích mình sao?

Tô Vĩnh Thắng cảm thấy thật là phiền.

Bị cháu ngoại bài xích, cái này sao có thể xử lý đây?

Tô Thi Hàm nhìn cha một mình cúi đầu ngồi ở bên kia, biết cha vì bọn nhỏ phản ứng như thế cảm thấy không vui, thế là đi tới nhìn cha nói: “Cha, vừa nấy bọn nhỏ không phải cố ý, bọn nhỏ nhận ra cha cùng mẹ mà. Vừa nãy bọn nhỏ thực là vui đến phát rõ đó nha”

Tô Vĩnh Thằng ngẩng đầu nhìn con gái, nói: “Thi Hàm, con không cần an ủi cha. Cha không sao, cha cũng không có tức giận với bọn nhỏ!"

Tô Thi Hàm nhìn mặt cha, trong đầu lóe lên ý nghĩ, nói: "Cha, cha sờ cằm của mình xem, con thấy hình như râu của cha mọc ra hơi dài đó, cha sờ xem có cảm giác bị đâm không”

“Bọn nhỏ chắc chắn không bài xích cha, có lẽ là lúc cha hôn bọn nhỏ, râu đâm vào nên bọn nhỏ mới có phản ứng thế này”


Nghe lời con gái nói, Tô Vĩnh Thẳng lập tức ngẩng đầu sờ cảm mình. Quả nhiên, cằm mọc không ít râu mới.

Loại cảm giác bị đâm này đối với người lớn không tính là gì, nhưng làn da con nít mềm mại, cảm xúc khẳng định rõ ràng hơn.

Phương Nhã Nhàn nhìn lại, nói: “Xú lão đầu, tôi đã bảo ông hôm nay muốn đến thăm con gái phải cạo râu đi, ông xem ông không cạo, lần này tốt rồi. Không cạo râu rồi quấn đến bọn nhỏ, khó tránh Khả Hinh khóc lên như vậy!”

Tô Vĩnh Thắng sờ cằm cười nói: "Tối qua tôi có cạo râu, không nghĩ đến sáng nay nó đã mọc, định bụng nghĩ tối nay cạo cũng không sao”

“Dao cạo râu của tôi bà để ở chỗ nào? Tôi đi cạo luôn bây giờ”

Biết bọn nhỏ không phải bài xích mình mà là do râu của ông đâm phải. Nội tâm Tô Vĩnh Thắng cực kỳ cao hứng, tranh thủ thời gian đi lấy dao cạo trong hành lý rồi vào nhà vệ sinh đem râu cạo sạch sẽ.

Sau khi cạo râu, ông còn đặc biệt dùng tay lên sờ xem xác định trên mặt không còn gì, mới lần nữa vào trong rào chắn với bọn nhỏ.

Có thể do vừa rồi nên bọn nhỏ cũng không dám để ông lại gần, Tô Thi Hàm cầm tay bọn nhỏ để bọn nhỏ xoa xoa cằm Tô Vĩnh Thắng.
 
Chương 521: C521: Mọi người đều thích bọn nhỏ


Âm thanh một lớn một nhỏ trong khoang không. hề quá khó chịu ngược lại rất ấm áp, rất dễ nghe.

Mấy hành khách phía sau lúc đầu cũng cảm thấy trong quá trình cất cánh lỗ tai có chút khó chịu, thế nhưng nghe hai bố con nhẹ nhàng ca hát, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phiền não nhanh chóng hạ xuống.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Khả Hinh, thật sự là rất có tính chữa lành.

Quá trình lên cao khó chịu cứ như vậy đi qua, chờ sau khi máy bay ổn định, loại cảm giác áp bách cũng biến mất, Khả Hinh cũng không khó chịu nữa lại bắt đầu muốn ăn.

Con bé lay tay Tân Lãng, đưa tay hẳn hướng đến bên trong túi xách, hiển nhiên muốn tiếp tục ăn bữa ăn vừa rồi chưa ăn xong.

Lúc này, tiếp viên hàng không cũng bắt đầu đưa đồ ăn.

Đồ ăn khoang hạng nhất, đều là ở bên trên máy bay bắt đầu làm, thời gian giờ gần đến giữa trưa, bữa trưa cùng điểm tâm bình thường cùng được đưa lên.

Để bàn nhỏ trước mặt tốt, tiếp viên hàng không đặt bữa trưa cùng điểm tâm trái cây lên bàn.

Bọn nhỏ vừa ăn xong bữa phụ nhìn thấy đồ ăn của người lớn, trong nháy mất lại tham ăn.

Từng cái đạp chân hướng trên bàn bò tới, nhất là Khả Hinh.


Mũi con bé rất thính, trước đây mỗi lần ở nhà ăn cơm đều phải tránh con bé một chút, con bé nếu ngửi thấy đồ ăn của người lớn khẳng định muốn trèo lên bàn.

Trước mặt là bàn đồ ăn, chỗ nào còn cản được?

Tần Lãng dùng lực cánh tay ôm con gái nhưng sao có thể bằng Khả Hinh đối với đồ ăn có niềm yêu thích, mà hẳn còn không dám dùng sức quá nhiều, sợ. làm con gái bị đau.

“Ăn, ăn!" Khả Hinh một bên hướng trên mặt bàn bò, một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tăn Lãng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn bên kia gần như cũng gặp tình huống như vậy.

“Mẹ, Thi Hàm, máy bay hiện tại đã ổn định, chúng ta để bọn nhỏ vào trong xe đẩy đi, không thì bữa trưa sợ rằng chúng ta không có cách nào ăn” Tân Lãng nói

Phương Nhã Nhàn bị Huyên Huyên làm cho ra một thân mồ hôi, nghe vậy lập tức nói: "Được! Bọn nhỏ đối với đồ ăn của chúng ta thật sự quá nhiệt tình, ôm trong ngực khẳng định không được, bọn chúng cứ đòi trèo lên, chắc chắn sẽ làm đồ vật trên bàn đổ hết.”

Vì thế, Tô Vĩnh Thẳng đứng dậy hỗ trợ cho ba đứa nhỏ thả vào trong xe đẩy.

Xe đẩy đối mặt với bàn ăn, thế nhưng có khoảng cách, lại thêm xe đẩy trẻ em có đai bảo vệ, bọn nhỏ. ngồi bên trong găn như không thể di chuyển được.

Người lớn lúc này mới bắt đầu ăn.

Nắp đậy đồ ăn vừa được mở ra, mùi thơm xông. vào mũi bọn nhỏ trước mặt, lập tức bọn nhỏ ngồi không yên.

“Ba ba!”

“Ma ma!"

“Ha ha!"

Lo lắng tiếng bọn trẻ con vang lên không ngừng, Phương Nhã Nhàn có chút bất đắc dĩ, đứng dậy lấy kẹo sữa đã chuẩn bị ra cho hai hàng hành khách phía sau mỗi người một cái.

“Các vịt Thật ngại, trong nhà có trẻ con quá nhỏ, có thể sẽ có chút ồn ào, mong mọi người thứ lỗi”


Đây là Tô Thi Hàm chuẩn bị sớm, mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, trên đường khẳng định có rất nhiều điều không tiện, bọn họ quen còn tốt nhưng khó tránh khỏi việc ồn đến người khác, nên mang một ít lễ vật cho mọi người bày tỏ áy náy.

Mọi người căm kẹo, cười tủm tỉm nói: "Không sao, cô không căn khách khí như thế, bọn trẻ nhà các cô đáng yêu như vậy, chúng tôi đều rất thích”

“Đúng vậy, ba đứa nhỏ còn là sinh ba. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sinh ba đó nha, còn cảm thấy rất vui đấy!

“Đầu là người làm cha mẹ, loại tình huống này chúng tôi đều hiểu, tôi không cảm thấy ồn ào chút nào, tiếng bọn nhỏ nghe rất thư thái!"

Thấy mọi người nói vậy, Phương Nhã Nhàn nói tiếng cảm ơn, sau đó mới trở về chỗ của mình để ăn cơm.

Bởi vì ba đứa nhỏ quá tham ăn nên mấy người lớn đành phải ăn thật nhanh như hổ đói, sau đó mau chóng đế tiếp viên hàng không mang hộp đi.

Sau lưng mấy vị hành khách cũng rất ăn ý, tất cả mọi người đều yên lặng tăng nhanh tốc độ, bằng không hương vị này sẽ một mực thu hút sự tham ăn của bọn nhỏ.

Tiếp viên hàng không vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, phát đồ ăn chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ khoang hạng nhất đều đã dùng xong, khi các cô đến thu đồ, ba đứa nhỏ còn trông mòn con mắt nhìn về xe đẩy nhỏ.

Tiếp viên hàng không đối mặt với ánh mắt của bọn nhỏ, trong nháy mắt đều bị vẻ đáng yêu của chúng làm cho ngây người, thế là các cô thương lượng trước một chút, quyết định đem quà tặng hôm nay tặng sớm.

Phải tranh thủ làm bọn trẻ đáng yêu nay vui vẻ mới được.

“Các vị khách thân mến, hoan nghênh quý khách đến với chuyến bay đêm giáng sinh hôm nay, chuyến bay vì mọi người đã chuẩn bị một phần quà giáng sinh nho nhỏ”


Nói xong, tiếp viên hàng không bắt đầu lần lượt phát quà, mỗi vị khách đều có một hộp quà tỉnh xảo, rất nặng, không căn mở ra cũng biết bên trong hẳn là quả cầu tuyết.

Nhóm tiếp viên hàng không tiếp đó phát quà, sau khi đưa quà cho người lớn xong hai tiếp viên hàng không phân biệt ngồi xổm xuống hai bên tặng quà cho bọn nhỏ.

“Tiểu bảo bối đáng yêu, các con cũng có quà nha,"

“Đây là quả cầu tuyết chuyến bay chuẩn bị cho các con, chúc các bảo bảo bình an mạnh khoẻ nha”"

Vũ Đồng cùng Khả Hinh cầm quà rất nhanh thì vui vẻ, bởi bên ngoài hộp quà được bao bãng màu đỏ Khả Hinh thích nhất, con bé cảm thấy màu đỏ đại biểu cho tiền đó nha.

Bên kia, một tiếp viên hàng không đưa quả táo cho Huyên Huyên, Huyên Huyên không nhận quà ngược lại hướng về phía tiếp viên hàng không xinh đẹp lộ ra khuôn mặt tươi cười, đưa tay muốn ôm một cái.

Tô Thi Hàm thấy cảnh này, không nhịn được cười ngoáy đầu lại, hạ giọng nói với Tần Lãng: “Tăn Lãng, Huyện Huyên nhà chúng ta thật sự thích con gái xinh đẹp nha, anh nhìn xem, chủ động thành dạng gì rồi này!"

Tân Lãng nhìn con trai, trong mắt mang theo vài phần vui mừng.

Không hổ là con trai mình, nhỏ như vậy đã có thẩm mỹ tốt như thế, hơn nữa còn biết chủ động xuất kích!
 
Chương 522: C522: Cả nhà đến tam á


Tiếp viên hàng không nhìn thấy Huyên Huyên hướng phía mình muốn ôm một cái, trong lúc nhất thời bị cảm hoá, thế nhưng các cô còn đang làm việc, Huyên Huyên lại đang ngồi trong xe đẩy trẻ em, không tiện để ôm đứa nhỏ.

Thế là cô đi về phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt Huyên Huyên xoa đầu cậu nhóc.

Huyên Huyên hiển nhiên không thích động tác này, cậu nhóc chủ động xuất kích giữ chặt tay tiếp viên hàng không, vui vẻ đặt ở miệng hôn một cái.

Động tác như vậy, người lớn làm là sẽ phản cảm, thế nhưng bọn nhỏ làm chính là siêu cấp đáng yêu nha.

"Tiếp viên hàng không cực kỳ vui vẻ, nói: “Bảo bối, con.thật đáng yêu nha, còn biết hôn đì nữa”

“Tay nhỏ bảo bối thật là thơm, dì không nỡ rửa tay luôn rồi nè"

Bởi vì một loạt động tác của Huyên Huyên chọc cho tiếp viên hàng không vui vẻ cười như hoa, cô trở lại khu làm việc của mình rồi rất nhanh quay lại cầm trong tay ba cái mô hình máy bay nhỏ.

“Đây là mô hình tỉ lệ máy bay của chúng tôi, lúc trước công ty hàng không có một đoạn thời gian dùng để tặng miễn phí cho khách hàng VIP, vừa vặn còn lại ba cái. Tôi tặng cho ba đứa nhỏ đáng yêu các vị nha, hy vọng bọn nhỏ sẽ thích”

“Cảm ơn cô”

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đây là quà mấy dì đặc biệt tặng cho các con đó, các con cảm ơn dì đi” Phương Nhã Nhàn nói.


Bọn trẻ còn chưa biết nói cảm ơn nhưng biết gọi người.

Thế là nói theo bà ngoại gọi dì.

“Dì dì!"

Mấy tiếng dì này làm tiếp viên hàng không vui đến tâm nở hoa, vui mừng nhướng mày, những hành khách khác cũng nhộn nhịp lộ ra nụ cười.

Trẻ con thật sự là tiểu thiên sứ, là thuốc chữa trị tốt nhất thế giới.

Mấy đứa nhỏ cầm đồ chơi mới cuối cùng cũng yên tính lại, yên lặng chơi đồ chơi mới của mình, lúc này máy bay cũng đang bay ổn định, trong cabin dần dần yên tĩnh lại. Khoang phổ thông bên kia cũng đã dùng xong bữa trưa, tiếp viên hàng không không đi lại nữa.

Rất nhanh, bọn nhỏ đã buồn ngủ, còn hơn một giờ là có thể đến Tam Á, hiện tại để bọn nhỏ ngủ một lát chờ đến lúc máy bay hạ cánh lại gọi dậy là được.

Nhìn thấy ba đứa nhỏ đều ngủ, Tô Thi Hàm đứng dậy lấy đồ chơi cất đi, lo lắng bọn nhỏ một lúc bị tỉnh.

Bên kia Phương Nhã Nhàn nhìn bọn nhỏ đều ngủ, lập tức cũng buồn ngủ theo, rất nhanh thì đã ngủ. Tô Vĩnh Thắng càng không cần phải nói, ngủ còn nhanh hơn bọn nhỏ.

Hành khách sau lưng có người đeo tai nghe xem phim, nhưng càng nhiều người nấm nghỉ ngơi hơn.

Tân Lãng hạ giọng nói với vợ: “Thi Hàm, em cũng ngủ một lát đi, anh nhìn bọn nhỏ là được”

Bọn họ sáng sớm thức dậy sớm, buổi sáng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, buổi chiếu đến Tam Á bên kia khẳng định muốn bắt đầu đi chơi luôn, như vậy chắc chắn sẽ rất mật.

Tân Lãng cầm chăn đắp cho cô, Tô Thi Hàm nhắm mắt lại, không lâu đầu cô quay lại, lại chờ một lúc, lại lật người.

Tân Lãng cười nói: “Làm sao vậy? Ngủ không được sao?”

Tô Thi Hàm mở mắt ra, mắt to sáng lấp lánh nói: “ừm."

“Nghĩ đến việc lập tức sẽ đến Tam Á, hơn nữa còn là cả nhà chúng ta cùng đi với nhau, em hưng phấn đến ngủ không được”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bầu không khí ấm áp tốt đẹp.


Tân Lãng nói: "Ngủ không được vậy chúng ta xem biển mây một lát đi”

Hân kéo màn che cửa sổ bên này, tỉa sáng bên ngoài rất nhanh chiếu vào, mắt nhìn bên ngoài thì có thế thấy một mảng lớn biến mây, phong cảnh phi thường xinh đẹp.

Tô Thi Hàm ghé vào bên cửa sổ, khiếp sợ nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

“Thật đẹp”

“Mây nhìn ở trên máy bay cùng dưới mắt đất hoàn toàn khác nhau, như một cây kẹo bông khổng lồ vậy”

Tân Lãng nghe kiểu hình dung này, không nhịn được cười khẽ, ôm lấy bả vai vợ mình, cùng cô thưởng thức bầu trời biển mây bên ngoài.

Một giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tam Á, vừa mở điện thoại, Tân Lãng đã thấy bà Tần gửi Wechat. Bọn họ đã đến được một lúc rồi, hiện ở bên ngoài khu vực chờ đợi bọn hắn.

Ba đứa nhỏ lúc này cũng tỉnh ngủ, mở mắt to hiếu kỳ nhìn sân bay đầy ấp người.

Trong sân bay Tam Á điều hòa đãy đủ, mấy người bọn họ từ Thượng Hải bên kia tới nên bên ngoài mặc áo lông, lên máy bay xong thì người lớn trực tiếp đổi áo khoác mỏng nhẹ hơn.

Bọn nhỏ thì mặc nhiều, c ởi quần áo cũng phiền, nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn mang bọn nhỏ đi phòng trẻ em thay đồ.

Lần này tới Tam Á, bọn nhỏ trên cơ bản đều mang quần áo mùa hè mát mẻ, mặc lên người đều lộ ra cánh tay nhỏ cùng bắp chân bụ bẫm, thoạt nhìn siêu cấp đáng yêu.


Hai em gái mặc áo liền thân màu trắng ngắn tay, phía trên in quả dâu tây đỏ, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn của bọn nhỏ, quả thực đáng yêu đến bạo phát.

Huyên Huyên cũng mặc áo liền thân màu trắng, phía trên áo vẽ một miếng dưa hấu nhỏ mát mẻ.

Mấy người ở phòng trẻ con thay bỉm cùng quần áo cho bọn nhỏ, đã đưa tới một trận oanh động.

Trong phòng trẻ em cơ bản đều là các bà mẹ cùng bé, nhìn thấy nhóm sinh ba đáng yêu như vậy, phần đông các bà mẹ đều bị hấp dẫn, bên trong ánh mắt đều viết đầy sự ghen tị. Thế cho nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn khi ôm các bé ra ngoài, trên mặt đều là vẻ tự hào.

Tần Lãng cùng Tô Vĩnh Thẳng chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy bọn nhỏ đi ra, hai người bọn họ lập tức đến đón lấy.

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Hai người biết không, vừa rồi ở trong phòng trẻ em, mấy bà mẹ nhìn nhóm sinh ba nhà chúng ta đều ghen tị đến bốc hoả!”

“Còn nói xem Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh nhà chúng ta dáng dấp đáng yêu, giống như là tiểu thiên sư vậy!”

“Tôi cảm thấy, ba đứa nhỏ nhà chúng ta đúng là đáng yêu nhất, ha ha."

Bốn người ôm bọn nhỏ đi ra, ở đại sảnh hội họp với ông bà Tần.

Lần thứ hai cách mấy tháng mới được nhìn thấy ba đứa cháu nội, ông bà Tân cực kỳ kích động, bà Tần Tần lượt ôm bọn nhỏ hôn một trận, ông Tần trực tiếp ôm cháu trai không nỡ buông.
 
Chương 522: C522: Cả nhà đến tam á


Tiếp viên hàng không nhìn thấy Huyên Huyên hướng phía mình muốn ôm một cái, trong lúc nhất thời bị cảm hoá, thế nhưng các cô còn đang làm việc, Huyên Huyên lại đang ngồi trong xe đẩy trẻ em, không tiện để ôm đứa nhỏ.

Thế là cô đi về phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt Huyên Huyên xoa đầu cậu nhóc.

Huyên Huyên hiển nhiên không thích động tác này, cậu nhóc chủ động xuất kích giữ chặt tay tiếp viên hàng không, vui vẻ đặt ở miệng hôn một cái.

Động tác như vậy, người lớn làm là sẽ phản cảm, thế nhưng bọn nhỏ làm chính là siêu cấp đáng yêu nha.

"Tiếp viên hàng không cực kỳ vui vẻ, nói: “Bảo bối, con.thật đáng yêu nha, còn biết hôn đì nữa”

“Tay nhỏ bảo bối thật là thơm, dì không nỡ rửa tay luôn rồi nè"

Bởi vì một loạt động tác của Huyên Huyên chọc cho tiếp viên hàng không vui vẻ cười như hoa, cô trở lại khu làm việc của mình rồi rất nhanh quay lại cầm trong tay ba cái mô hình máy bay nhỏ.

“Đây là mô hình tỉ lệ máy bay của chúng tôi, lúc trước công ty hàng không có một đoạn thời gian dùng để tặng miễn phí cho khách hàng VIP, vừa vặn còn lại ba cái. Tôi tặng cho ba đứa nhỏ đáng yêu các vị nha, hy vọng bọn nhỏ sẽ thích”

“Cảm ơn cô”

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đây là quà mấy dì đặc biệt tặng cho các con đó, các con cảm ơn dì đi” Phương Nhã Nhàn nói.


Bọn trẻ còn chưa biết nói cảm ơn nhưng biết gọi người.

Thế là nói theo bà ngoại gọi dì.

“Dì dì!"

Mấy tiếng dì này làm tiếp viên hàng không vui đến tâm nở hoa, vui mừng nhướng mày, những hành khách khác cũng nhộn nhịp lộ ra nụ cười.

Trẻ con thật sự là tiểu thiên sứ, là thuốc chữa trị tốt nhất thế giới.

Mấy đứa nhỏ cầm đồ chơi mới cuối cùng cũng yên tính lại, yên lặng chơi đồ chơi mới của mình, lúc này máy bay cũng đang bay ổn định, trong cabin dần dần yên tĩnh lại. Khoang phổ thông bên kia cũng đã dùng xong bữa trưa, tiếp viên hàng không không đi lại nữa.

Rất nhanh, bọn nhỏ đã buồn ngủ, còn hơn một giờ là có thể đến Tam Á, hiện tại để bọn nhỏ ngủ một lát chờ đến lúc máy bay hạ cánh lại gọi dậy là được.

Nhìn thấy ba đứa nhỏ đều ngủ, Tô Thi Hàm đứng dậy lấy đồ chơi cất đi, lo lắng bọn nhỏ một lúc bị tỉnh.

Bên kia Phương Nhã Nhàn nhìn bọn nhỏ đều ngủ, lập tức cũng buồn ngủ theo, rất nhanh thì đã ngủ. Tô Vĩnh Thắng càng không cần phải nói, ngủ còn nhanh hơn bọn nhỏ.

Hành khách sau lưng có người đeo tai nghe xem phim, nhưng càng nhiều người nấm nghỉ ngơi hơn.

Tân Lãng hạ giọng nói với vợ: “Thi Hàm, em cũng ngủ một lát đi, anh nhìn bọn nhỏ là được”

Bọn họ sáng sớm thức dậy sớm, buổi sáng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, buổi chiếu đến Tam Á bên kia khẳng định muốn bắt đầu đi chơi luôn, như vậy chắc chắn sẽ rất mật.

Tân Lãng cầm chăn đắp cho cô, Tô Thi Hàm nhắm mắt lại, không lâu đầu cô quay lại, lại chờ một lúc, lại lật người.

Tân Lãng cười nói: “Làm sao vậy? Ngủ không được sao?”

Tô Thi Hàm mở mắt ra, mắt to sáng lấp lánh nói: “ừm."

“Nghĩ đến việc lập tức sẽ đến Tam Á, hơn nữa còn là cả nhà chúng ta cùng đi với nhau, em hưng phấn đến ngủ không được”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bầu không khí ấm áp tốt đẹp.


Tân Lãng nói: "Ngủ không được vậy chúng ta xem biển mây một lát đi”

Hân kéo màn che cửa sổ bên này, tỉa sáng bên ngoài rất nhanh chiếu vào, mắt nhìn bên ngoài thì có thế thấy một mảng lớn biến mây, phong cảnh phi thường xinh đẹp.

Tô Thi Hàm ghé vào bên cửa sổ, khiếp sợ nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

“Thật đẹp”

“Mây nhìn ở trên máy bay cùng dưới mắt đất hoàn toàn khác nhau, như một cây kẹo bông khổng lồ vậy”

Tân Lãng nghe kiểu hình dung này, không nhịn được cười khẽ, ôm lấy bả vai vợ mình, cùng cô thưởng thức bầu trời biển mây bên ngoài.

Một giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tam Á, vừa mở điện thoại, Tân Lãng đã thấy bà Tần gửi Wechat. Bọn họ đã đến được một lúc rồi, hiện ở bên ngoài khu vực chờ đợi bọn hắn.

Ba đứa nhỏ lúc này cũng tỉnh ngủ, mở mắt to hiếu kỳ nhìn sân bay đầy ấp người.

Trong sân bay Tam Á điều hòa đãy đủ, mấy người bọn họ từ Thượng Hải bên kia tới nên bên ngoài mặc áo lông, lên máy bay xong thì người lớn trực tiếp đổi áo khoác mỏng nhẹ hơn.

Bọn nhỏ thì mặc nhiều, c ởi quần áo cũng phiền, nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn mang bọn nhỏ đi phòng trẻ em thay đồ.

Lần này tới Tam Á, bọn nhỏ trên cơ bản đều mang quần áo mùa hè mát mẻ, mặc lên người đều lộ ra cánh tay nhỏ cùng bắp chân bụ bẫm, thoạt nhìn siêu cấp đáng yêu.


Hai em gái mặc áo liền thân màu trắng ngắn tay, phía trên in quả dâu tây đỏ, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn của bọn nhỏ, quả thực đáng yêu đến bạo phát.

Huyên Huyên cũng mặc áo liền thân màu trắng, phía trên áo vẽ một miếng dưa hấu nhỏ mát mẻ.

Mấy người ở phòng trẻ con thay bỉm cùng quần áo cho bọn nhỏ, đã đưa tới một trận oanh động.

Trong phòng trẻ em cơ bản đều là các bà mẹ cùng bé, nhìn thấy nhóm sinh ba đáng yêu như vậy, phần đông các bà mẹ đều bị hấp dẫn, bên trong ánh mắt đều viết đầy sự ghen tị. Thế cho nên Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn khi ôm các bé ra ngoài, trên mặt đều là vẻ tự hào.

Tần Lãng cùng Tô Vĩnh Thẳng chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy bọn nhỏ đi ra, hai người bọn họ lập tức đến đón lấy.

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Hai người biết không, vừa rồi ở trong phòng trẻ em, mấy bà mẹ nhìn nhóm sinh ba nhà chúng ta đều ghen tị đến bốc hoả!”

“Còn nói xem Huyên Huyên, Vũ Đồng cùng Khả Hinh nhà chúng ta dáng dấp đáng yêu, giống như là tiểu thiên sư vậy!”

“Tôi cảm thấy, ba đứa nhỏ nhà chúng ta đúng là đáng yêu nhất, ha ha."

Bốn người ôm bọn nhỏ đi ra, ở đại sảnh hội họp với ông bà Tần.

Lần thứ hai cách mấy tháng mới được nhìn thấy ba đứa cháu nội, ông bà Tân cực kỳ kích động, bà Tần Tần lượt ôm bọn nhỏ hôn một trận, ông Tần trực tiếp ôm cháu trai không nỡ buông.
 
Chương 515: C515: Cân nhắc mang thai lần hai


“Các con, râu của ông ngoại đã cạo sạch rồi nha, sẽ không đâm các con nữa đâu nha!”

Phát hiện sự 'uy hiếp' không còn nữa, bọn nhỏ lúc này mới vui vẻ hướng về Tô Vĩnh Thắng bò tới

Một hai đứa đều chủ động thân cận Tô Vĩnh Thẳng, cũng không bài xích ông hôn bọn nó, còn chủ động đem khuôn mặt nhỏ dán vào nữa.

Tô Vĩnh Thẳng thấy cảnh này vui vẻ đem ba đứa kéo đến gần mình, lần lượt hôn lên khuôn mặt nhỏ của bọn nhỏ.

Bởi vì Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thắng đến, cho nên Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm cảm thấy nhẹ. nhõm không ít.

Ngày mai cũng không cần mấy đì bảo mẫu cùng đi đến sân bay. Thế là đến tám giờ tối, Tân Lãng để cho mấy dì đi về nghỉ.

Hãn cùng Tô Vĩnh Thẳng ở phòng khách đánh cờ. Gần đây Tô Vĩnh Thắng ở nhà đều khổ luyện kỳ nghệ, mỗi lần đều thua con rể, thực sự có chút mất mặt.

Lần này ông đến có chuẩn bị, ăn cơm xong thì lôi kéo Tân Lãng đi chơi cờ.

Phương Nhã Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Cha con đây là tự tìm ngược mà!”


“Tân Lãng, con không cần nhường ông ấy. Ông ấy gần đây đọc không ít sách dạy cờ, trong lòng đang vô cùng đắc ý, con phải để cho ông ấy nhận rõ sự thật!”

Nói xong bà cùng con gái ôm bọn nhỏ vào phòng chơi.

Mấy đứa nhỏ ngồi ở trên giường lớn chơi, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm ở bên cạnh trò chuyện về sức khỏe.

“Mẹ, gần đây mẹ cùng cha sức khỏe thế nào? Con nhìn mẹ hơi gầy” Tô Thi Hàm nói

Phương Nhã Nhàn nghe con gái nói vậy, đắc ý cười nói: “Con nhìn ra à? Mẹ gần đây xác thực gầy đi mấy cân.”

“Mẹ cùng cha con không phải chuẩn bị để mang thai thứ hai sao? Hiện tại tuổi không nhỏ nữa, bác sĩ muốn chúng ta điều dưỡng cơ thể thật tốt. Muốn có con, nên chúng ta dành thời gian đi tập thể dục, cảm c gần đây thân thể tốt hơn nhiều, mà dáng người cũng thay đổi còn gầy đi mấy cân, cân nặng của mẹ duy trì gần mười năm, cuối cùng cũng giảm được một chút rồi đó nha!”

Không quản là bao nhiêu tuổi, giảm béo đều là kế hoạch lớn của phụ nữ, Phương Nhã Nhàn cũng không ngoại lệ.

“Tập thể dục có hiệu quả cũng tốt. Mẹ, thân hình của mẹ mấy năm nay vẫn luôn bảo trì, không cần thiết phải giảm làm gì. Thế nhưng vì để khỏe mạnh tập thể dục vẫn được” Tô Thi Hàm nói.

“Vậy mẹ cùng cha có đi kiểm tra sức khỏe không? Hiện tại bắt đầu chuẩn bị kế hoạch mang thai được chưa?” Cô hỏi.

Nhắc đến chuyện chuẩn bị này, Phương Nhã Nhàn ưu sầu nhíu mày.

huyện này mẹ còn chưa kịp nói cho con. Lúc trước mẹ cùng cha con đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói không có vấn đề, để hai người chúng ta chuẩn bị một chút”

“Khoảng thời gian gần đây mẹ cùng cha con luôn ích cực rèn luyện sức khỏe chuẩn bị cho mang thai Nhưng lần này đi kiểm tra, bác sĩ nói chúng ta có hơi lớn tuổi, muốn mang thai không dễ dàng, tỉ lệ thụ thai tương đối thấp”

Tô Thi Hàm nghe lời mẹ nói, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, bằng không mẹ để Tân Lãng xem cho hai người một chút?"

“Để Tân Lãng xem giúp chúng ta sao?” Phương Nhã Nhàn nghi hoặc.


Tô Thi Hàm gật đầu, nói: “Phải, mẹ quên rồi sao! Đông y của Tân Lãng rất cao minh đó nha!”

“Cái này mẹ biết, lần trước Tân Lãng có kê thuốc. cho mẹ, thất lưng của mẹ hiện tại thật sự đỡ hơn nhiều, rất lâu rồi không đau nữa. Nhưng cái này li quan đến phương diện sinh sản, Tân Lãng có biết không?”

“Hắn là không có vấn đề gì. Mấy ngày trước, Tân Lãng còn giúp một đôi vợ chồng nhiều năm không có con xem qua mà”

Tô Thi Hàm đem chuyện của Vương Thế Duy cùng Vạn Kiều Anh nói cho Phương Nhã Nhàn.

Phương Nhã Nhàn nghe xong không nhịn được khiếp sợ: “Thật không nghĩ tới, Tân Lãng lợi hại như vậy! Mẹ còn tưởng rằng, nó chỉ xem được một chút vấn đề hậu sản, không nghĩ tới phương diện điều dưỡng thân thể cũng lành nghề như vậy!”

Nghe mẹ khen ngợi như thế, Tô Thi Hàm có chút tự hào, nói: “Tần Lãng vốn lợi hại, vị Vương tiên sinh kia cùng Vương phu nhân rất tin tưởng năng lực của anh ấy. Mặc dù bây giờ còn chưa mang thai, nhưng, biết lần này chúng ta đi du lịch Tam Á, vào ngày bọn nhỏ được tám tháng còn đưa tặng cho bọn con một chiếc du thuyền ở Tam Á nữa đó.”

"Du thuyền? Không rẻ nha! Cha con mua chiếc du thuyền kia đã hơn mấy triệu rồi đấy!" Phương Nhã Nhàn nói.

“Đúng ạ! Chiếc du thuyền này có giá 2,7 triệu, chúng ta lần này đi chơi vừa vặn có thể đi ra biển. Đợi đến lúc chúng ta từ Tam Á trở về, du thuyền đó có thể dùng để cho thuê kiếm tiền nha”. 𝑅a‎ chương‎ nhanh‎ nhấ𝘁‎ 𝘁ại‎ ﹟‎ 𝗧r𝐔𝒎‎ 𝗧r𝙪𝔂ện﹒𝒗n‎ ﹟

Phương Nhã Nhàn nghe kế hoạch của con gái, cười nói: “Con bây giờ ngược lại càng ngày càng giống bà chủ gia đình đó nha”

“Con cùng Tần Lãng có năng lực kiếm tiền, còn có thể quản lý gia đình, rất tốt nha”


“Nếu Tân Lãng có khả nẵng ở phương diện này, mẹ cùng cha con tìm hỏi nó xem. Nhưng mà chờ chúng ta đi chơi về sau rồi hãy nói”

“Con cũng biết cha con rồi đó, lão hay sĩ diện. Lần này bác sĩ nói hai người chúng ta là vì tuổi tác cao, năng lực không đủ, cho nên mới khó thụ thai. Cha con nghe xong vô cùng tức giận nói bản thân lợi hại như thế nào!”

“Cho nên lúc này, chúng ta phải chờ cha con sốt ruột tự mở miệng, đến lúc đó ông ấy sẽ tự đi tìm con rể giúp!" Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói

Tô Thi Hàm đương nhiên biết tính tình của cha mình, cúi đầu gật đầu cười.

Nói đến chuyện mang thai lần hai, Phương Nhã Nhàn thấp giọng hỏi con gái: “Thi Hàm, con cùng Tân Lãng có suy nghĩ đến việc mang thai lần hai không?”

Tô Thi Hàm hơi sững sờ, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Mẹ nói gì vậy! Con cùng Tân Lãng hiện tại đã có ba đứa, cân nhắc đến chuyện mang thai lần hai làm gì sớm như thế ạ?”

Phương Nhã Nhàn cười nói: “Đứa nhỏ này, hai mẹ con cần gì phải thẹn thủng?”

“Mẹ biết con cùng Tân Lãng một lần đã có ba đứa. Theo lý ba đứa trong nhà cũng đủ náo nhiệt, nhưng bây giờ quốc gia không phải cũng mở chính sách ủng hộ sinh nhiều rồi đó sao”
 
Chương 523: C523: Biệt thự cạnh bờ biển


“Tiểu bảo bối, tâm can nhà chúng ta nha, ông nội nhớ các cháu chết mất rồi!”

“Mấy tháng không gặp, ba đứa nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi!"

Ba đứa nhỏ nhìn thấy ông bà nội thì cực kỳ vui vẻ, bình thường chỉ có thể nhìn qua video. Bây giờ có thể trực tiếp ở trong lòng ông nội bà nội làm nũng, bọn nhỏ hưng phấn không chịu buông tay.

Liên tục kêu 'ông nội, bà nội' khiến trái tím ông bà Tần đều mềm nhũn rồi.

Vui sướng trùng phùng khiến cả nhà chậm trễ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tân Lãng nhắc nhở bọn họ đi khách sạn trước. Lúc này ông bà Tân mới kịp phản ứng lại. Lúc đi, ông Tân ôm Huyên Huyên, bà Tần ôm Vũ Đồng, nếu không phải bây giờ bọn nhỏ đều đã lớn, không thể một tay ôm hết thì bọn họ đã ôm cả ba đứa vào trong lòng rồi.

“Tân Lãng, khách sạn bên kia sắp xếp ổn chưa? Có xe đến đón không?” Tô Vĩnh Thắng hỏi.

Tân Lãng nói: "Khách sạn có sắp xếp xe đưa đón nhưng con đã từ chối. Chúng ta có nhiều người, mà con nhìn đường xá và địa điểm ở Tam Á bên này, nhiều chỗ khoảng cách đều tương đối xa, giao thông cũng không phải thuận tiện. Cho nên con sớm thuê xe, đã đậu ở dưới bãi đỗ xe, chúng ta trực tiếp đi xuống là được”

Tô Vĩnh Thắng nghe xong, tán thưởng gật đầu nói “Tân Lãng, con sắp xếp rất chu đáo, đi du lịch vẫn là tự lái xe thì sẽ thoải mái hơn. Nếu không mỗi lăn đến một chỗ chơi đều cần phải nhờ xe đưa đón, nhà chúng ta nhiều người như vậy, một xe còn không ngồi đủ đâu”


“Con thuê xe, một chiếc đủ không?”

Tân Lãng gật đầu: “Đủ rồi”

Một đoàn người đi xuống tầng hầm đậu xe, Tân Lãng dừng lại trước một xe Lexus Alphard. Ở trên ghế lái có một người nhanh chóng bước xuống xe, rồi cầm chìa khoá nói: "Chào ngài, xin hỏi là ngài Tân phải không ạ?”

“Phải” Tân Lãng gật đầu.

Đối phương lập tức giao chìa khóa cho Tần Lãng, mấy ngày tiếp theo, quyền sử dụng chiếc xe này thuộc về Tần Lãng.

Chiếc xe Lexus Alphard này là mẫu đã được cải tiến có giá là 2 triệu tệ, bên trong tổng cộng có đến 9 ghế ngồi. Mấy người lớn Tân Lãng ngồi sáu ghế thêm ba đứa nhỏ hoàn toàn đủ chỗ ngồi, ghế ngồi cho trẻ có thể trực tiếp để hàng sau.

Tô Vĩnh Thắng cùng ông Tần phụ trách ở hàng ghế sau sắp xếp chỗ ngồi cho bọn trẻ, Tần Lãng kiểm tra xe, Tô Thi Hàm cầm điện thoại đi theo sau Tần Lãng quay video lại làm ghi chép.

Taxi thuê vẫn nên chú ý cẩn thận một chút, nhất là mùa du lịch, phải sớm quay video ghi chép lại. Tránh khỏi lúc giao lại xe gặp phải chuyện phiền toái.

Xác định tất cả không có vấn đề gì xong mọi người lên xe đi đến khách sạn.

Khách sạn Tam Á bên này, ban đầu Ninh Chỉ Lan cũng đã đặt trước, định đặt một khách sạn ở bên vịnh Á Long. Ở đó có nhiều điểm tham quan, thuận tiện cho việc đi chơi.

Thế nhưng Tăn Lãng hỏi thăm Trương Bình ở bên Tam Á đã nhiều năm, Trương Bình đề nghị một nhà bọn họ, vẫn là ở khách sạn nhìn ra biển ở vịnh Hải Đường, nơi đó ít người hơn lại yên tĩnh. Không khí cũng tốt hơn, có thể tận hưởng quang cảnh biển.

Thế nên Tân Lãng để Ninh Chỉ Lan bên kia không đặt nữa, bản thân tự lên mạng đặt một biệt thự bên cạnh biển.

Đây là biệt thự của khách sạn, thuận tiện cho người một nhà tới du lịch.

Phía trước biệt thự là bờ biển, phía sau chính là khách sạn, đi bộ không đến mười phút là đến. Hoàn toàn có khả năng hưởng thụ đại ngỗ phục vụ giống khách sạn bên kia


Tần Lãng lái xe đến khách sạn, vừa xuống xe đã cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng của Tam Á, hắn tranh thủ nói với mọi người bên trong xe: “Thi Hàm, cha mẹ, mọi người cùng bọn trẻ ở chỗ này chờ một lát, con đi vào khách sạn check in, cầm chìa khóa rồi lái xe đến biệt thự”

“Phía ngoài nắng lớn, tia tử ngoại quá mạnh, chúng ta chờ trên xe một lúc rồi trực tiếp đến biệt thự.”

Mọi người gật đầu, Tam Á bên này đang giữa trưa, ánh nắng cũng không phải đùa giỡn, bọn họ mới từ sân bay đi ra còn chưa kịp có thời gian bôi kem chống nắng, nhất là bọn nhỏ làn da mềm mại phơi một chút có thể xuất hiện hiện tượng dị ứng.

Thế là mọi người ở trong xe đợi, Tần Lãng rất nhanh quay lại, cầm trong tay thẻ ra vào biệt thự, lái xe trực tiếp ra phía biệt thự.

Biệt thự có gara để xe, Tân Lãng lái xe vào nhà, sau đó người một nhà trực tiếp đi thang máy vào biệt thự.

Biệt thự này găn biển, tường ở phía đối diện với bờ biển đều là cửa sổ sát đất, ngồi trong nhà cũng có thể thưởng thức cảnh biển tuyệt đẹp.

Diện tích biệt thự rất lớn, diện tích phòng là hơn hai trăm mét vuông, sân ngoài cũng hơn trăm mét vuông, tăng một là đại sảnh cùng phòng bếp với phòng giải trí.

Tầng hai có hai phòng lớn, ở giữa còn có một phòng giải trí cực lớn, cũng có phòng trà nhỏ cùng khu tập thể dục với nghỉ ngơi thư giãn.

Phòng ngủ chính là ở tăng ba, ngoại trừ một gian căn hộ bên ngoài, còn lại diện tích lớn nhất chính là bể bơi, bốn phía đều là thủy tỉnh trong suốt, từ trong nhà nhìn ra ngoài, cùng phía ngoài biển tựa hồ nối thành một đường.

Tô Thi Hàm nhìn bể bơi trong lòng không khỏi động tâm.


Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lần trước một người chuẩn bị đi bơi không thành, trước mặt phòng ngủ có một hồ bơi lớn như vậy, chẳng phải tùy thời có thể bơi hay sao?

Hơn nữa, phòng ngủ chính tăng ba còn một bồn tắm hình tròn lớn, gian phòng sắp xếp cực kỳ lãng mạn.

Phương Nhã Nhàn nhìn sắp xếp tầng ba, lập tức nói: “Thi Hàm, con cùng Tân Lãng ở tầng ba đi, mấy người bọn mẹ đều lớn tuổi lười trèo cầu thang cao như vậy không tiện”

Bà Tăn lập tức hiểu ý, nói theo: “Ừm, mẹ thích gian phòng ở tăng hai, tăng ba có bể bơi lớn nhiều nước như vậy, độ ẩm khẳng định cao, cha mẹ vẫn ở tầng hai tốt hơn”

Thế là, chuyện chia phòng cứ như vậy quyết định, hai bên cha mẹ ở tầng hai, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm ở phòng ngủ chính là ở tầng ba.

Bởi vì đã báo trước cho khách sạn có mang theo trẻ con đến, nên tầng một khu giải trí khách sạn đặc biệt đổi thành khu vực hoạt động, trên mặt đất phủ lớp thảm dày, còn có đồ chơi cùng thiết bị cho bọn nhỏ, ví dụ như thang trượt, ngựa gỗ nhỏ, các loại bóng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom