Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 296: C296: Một bất ngờ nữa


Sau đó bên tai Tô Thi Hàm lại truyền tới âm thanh dịu dàng của Tần Lãng. “Chúc vợ sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.

“Chúc vợ luôn luôn trẻ đẹp như hoa, học hành vươn cao, sự nghiệp thẳng tiến, vui vẻ khỏe mạnh”

Tô Thi Hàm quay người lại, ngạc nhiên nhìn Tân Lãng, hưng phấn nói: “Hôm nay là sinh nhật em ư? Là sinh nhật tròn hai mươi?”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên dễ thương của cô, Tân Lãng định búng trán cô một cái nhưng nhớ đến hôm nay là sinh nhật của cô nên lại thôi.

Hai tay hắn đặt lên vai cô, vừa cười vừa nói: "Hóa ra em thật sự quên mất ngày quan trọng của mình”

“Ngày 23 tháng 8”

“Ôi!!" Tô Thi Hàm ngạc nhiên nhảy dựng lên, “Đúng thật là sinh nhật của em. Ngày em tròn hai mươi vậy mà em lại quên mất. Vẫn là chồng em tốt nhất. Không chỉ nhớ kỹ sinh nhật của em, mà còn tự mình làm ra quà sinh nhật đặc biệt như vậy. Em muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè”

“Được! Hôm nay em lớn nhất, em muốn làm gì cũng được cả” Tân Lãng cười nói

"Vậy nếu em muốn hái sao trên trời thì cũng được sao?" Tô Thi Hàm vừa cầm điện thoại di động lên căn góc chụp tòa thành nhỏ và bánh kem, vừa nghịch ngợm đáp lại lời Tân Lãng.

“Đương nhiên là được! Bây giờ anh có thể gọi điện cho cục du hành vũ trụ xin một hợp đồng làm một cái tên lửa lên trời hái sao cho em” Tân Lãng cười cưng chiều đáp.

Tô Thi Hàm cầm điện thoại tìm được đúng góc thì chụp liên tục, vừa cười vừa nói: “Tân Lãng! Miệng của anh càng ngày càng ngọt”

“Chỉ có miệng ngọt thôi sao?” Tân Lãng bước đến gần, bóng dáng cao lớn đổ lên người Tô Thi Hàm, bao phủ toàn bộ cô.


Mặt Tô Thi Hàm đỏ lên: “Anh thật là... Em sẽ mang bánh kem lên cho cha mẹ xem, anh giúp em cầm thành nhỏ lên đi.

Nói xong, Tô Thi Hàm nhét điện thoại vào trong túi quần, ôm cái bánh kem lên rồi chạy.

“Vợ ơi! Em đỏ mặt cái gì chứ? Lại nghĩ linh tỉnh gì vậy? Hiểu nhầm rồi, anh nói là lòng anh cũng rất ngọt

“Đáng ghét!" Tô Thi Hàm thẹn thùng quay đầu nói giận một tiếng, mở cửa phòng chạy thẳng lên lầu.

Tân Lãng cười cười, sau đó bưng tòa thành nhỏ, khóa cửa đi lên theo.

Tới lầu hai Tô Thi Hàm lại kinh ngạc hơn nữa.

Bởi vì còn một bất ngờ lớn đang chờ cô.

Cô ngạc nhiên kêu lên: “Cha, mẹ!”

Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đang ở đây.

Thật ra bọn họ đã tới từ tối hôm qua. Nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho Tô Thi Hàm nên hai người mới ở lại trong khách sạn Wyndham, không đến tìm Tô Thi Hàm ngay.

Sau đó lại nói một tiếng rồi phối hợp với Tân Lãng. Sáng sớm đã tới gần nhà Tân Lãng, rồi Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm vào phòng làm việc dưới tầng một. Đến khi đó họ sẽ mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà Tân Lãng.

Lúc này, trên bàn cơm đang đặt một cái bánh kem hai tầng kiểu dáng công chúa mà tối hôm qua Phương Nhã Nhàn đã đặt.

Trong ngực Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đều đang ôm đứa nhỏ.

Phương Nhã Nhàn ôm Vũ Đồng còn Tô Vĩnh Thẳng thì ôm Khả Hinh, Huyên Huyên thì đang được bà Tần bế.

Bọn họ đang trêu chọc mấy đứa nhỏ.

“Cha, Mẹ! sao hai người lại tới đây lúc này? Không đúng! Nếu hôm nay hai người tới thì không đến đây giờ này được” Tô Thi Hàm chạy đến bên ghế sô pha hỏi ông bà Tô.

Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, nhìn về phía Tân Lãng vừa mới lên lầu nói: “Cha mẹ tới từ tối hôm qua rồi. Tần Lãng nói con hình như đã quên mất sinh nhật của mình, cho nên bảo hai người chúng ta tạo cho con một bất ngờ”

“Bất ngờ quá lớn” Tô Thi Hàm thật sự là vô cùng vui mừng.

Những ngày này cô không chỉ vội vàng mà còn một lòng nghĩ đến chuyện Vũ Đồng và Khả Hinh bị tăng trương cơ lực, phải thường xuyên làm động tác tập luyện thụ động cho hai bé.


Cô đã hoàn toàn quên mất ngày sinh nhật mừng mình tròn độ tuổi quan trọng này.

Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: "Vui không! Đến nhìn xem. Mẹ và cha đã đặt bánh sinh nhật cho con đấy. Còn nữa, mẹ còn mang theo quà cho mấy đứa nhỏ, để mẹ lấy cho con xem."

Nối xong hai người đi tới phòng ăn. Tô Thi Hàm. đặt bánh gato trong tay xuống bên cạnh bánh kem công chúa màu hồng, nói: "Hai cái bánh này con đều rất thích. Cái bánh gato bằng gỗ này là do Tân Lãng tự tay làm cho con đấy"

“Đây là Tần Lãng tự tay làm cho con sao?" Phương Nhã Nhàn kinh ngạc. Thật ra từ lúc Tô Thi Hàm bước lên lầu thì bà đã để ý cái bánh gato cô đang ôm trong tay rồi. Bà còn tưởng rằng đó là Tân Lãng mua.

Không ngờ là Tần Lãng tự mình làm cái bánh sinh nhật này.

“Vâng! Còn có một tòa thành nhỏ nữa ạ!” Tô Thi Hàm vô cùng kiêu ngạo nói. Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tân Lãng đang ôm tòa thành nhỏ đang tới đây.

Đặt nó lên bản ăn.

Tòa thành nhỏ đó nói nhỏ nhưng lớn hơn cả hai cái bánh gato cộng lại Phương Nhã Nhàn nhìn tòa thành nhỏ làm bằng gỗ đó, thốt lên: “Cái này cũng là do Tân Lãng tự tay làm sao? Làm cái này tốn bao nhiêu thời gian vậy? Ông Tô, ông mau tới đây nhìn xem. Thật là tính xảo Đây đích thực là một tác phẩm nghệ thuật”

Phương Nhã Nhàn vừa kêu, Tô Vĩnh Thắng đã nhanh chân bước tới.

Khi nghe Tô Thi Hàm nói bánh kem kia là Tân Lãng tự tay làm thì ông đã ôm Khả Hinh đứng lên chuẩn bị lại rồi.

Nhìn tòa thành nhỏ bằng gỗ trên bàn cơm ở cự ly gần, Tô Vĩnh Thắng tán thưởng không thôi: “Chạm trổ này thật là điệu nghệ. Không hổ là tay nghề điêu khắc cực kỳ tốt, có thể nhận được đơn hàng điêu khắc trị giá 20 triệu! Mỗi một cánh cửa, cửa sổ đều trông vô cùng chân thật. Thậm chí đến mái ngói trên nóc cũng là từng mảnh một! Quá tỉnh xảo!

“Sờ lên không cảm thấy có chút thô kệch nào. Được mài quá bóng loáng!”

“Còn cái bánh kem này nếu bên trên có nhiều màu sắc hơn thì nhìn qua cứ ngỡ như là bánh thật! Làm rất giống thật”

“Hàm Hàm! Món quà mà Lãng Lãng tặng cho con có giá trị vô giá đó!"


Ông cảm thấy nó có giá trị chẳng kém với tấm bình phong Tam Anh Chiến Lữ Bố.

Những ngày này, tỉnh lực của Tân Lãng chủ yếu không đặt trên tấm bình phong, mà đặt trên hai món quà sinh nhật cho Tô Thi Hàm này.

Vợ hắn đã cực khổ sinh con dưỡng cái. Sinh nhật hai mươi tuổi hẳn muốn chuẩn bị một món quà độc đáo và có tính kỷ niệm nhất

Mỗi một đao khắc xuống đều mang theo tâm ý của hắn.

Tô Thi Hàm cười nói: “Cha! Ánh mắt của người đừng như thế. Đây là quà sinh nhật Tần Lãng tặng cho con, cha nghĩ cũng đừng nghĩ tới”

Tô Vĩnh Thẳng thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình. Đúng là ông từng có ý nghĩ muốn đem tòa thành nhỏ này về, sau đó đặt trong văn phòng giám đốc của mình. Chắc chắn sẽ tăng lên khí thế đặc biệt và hương vị nghệ thuật.

Ông vừa cười vừa nói: “Hàm Hàm! Cha con là người như vậy sao? Đây là quà Tân Lãng tặng cho con, đương nhiên là của con”

“Cha chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè được không?”

“Được chứ ạ!" Tô Thi Hàm hết sức rộng rãi nói.

Hai cha con nói chuyện với nhau, Phương Nhã Nhàn đứng bên cạnh cười đến mắt mũi đều tít lại. Sau đó bà đưa Khả Hinh cho Tô Thi Hàm bế còn bà thì đi đến phòng khách ở trên lầu mang quà mà bà đã chuẩn bị cho ba đứa nhỏ xuống.

Đây chính là quà tốt mà sau khi bà vẽ đã chú tâm chuẩn bị.
 
Chương 303: C303: Chuẩn bị tết trung thu


Sau khi đến Thượng Hải, bà và dì Hạ sẽ ngõi tàu cao tốc trở về.

Từ Thượng Hải đến thành phố Thiệu có tàu cao tốc, chỉ cần ngồi bảy tiếng là đến.

Tần Lãng hỏi vậy cha hắn thì làm thế nào bây giờ?

Vốn dĩ bà Tân muốn bảo ông Tần đến nhà cô cả của Tăn Lãng ở mấy ngày, bà và dì Hạ đưa mấy người Tân Lãng đi Thượng Hải xong sẽ quay về.

Nhưng ông Tần không đồng ý, ông cũng muốn đi cùng đến Thượng Hải, muốn đi xem chỗ ở của con trai và cửa hàng mới mở.

Với cả đến lúc đó ông muốn mang Tần Lãng đi gặp người quen trước đây của ông, sẽ giúp Tân Lãng làm việc ở Thượng Hải thuận tiện hơn.

Dĩ nhiên chủ yếu chính là ông không muốn bị bỏ ở nhà một mình. Bà xã, con trai con dâu và cháu nội đều đi, trong nhà hoàn toàn trống không.

May mà vết thương trên đầu gối của ông Tân đã lành tốt, chỉ là vết thương ở cổ tay thì chưa khỏi hoàn toàn, không có cách nào làm việc nặng. Nhưng mà ngồi xe đường dài đi Thượng Hải thì không thành vấn đề.

Bà Tân hỏi Tân Lãng, Tân Lãng nói có thể.

Nhân tiện mang cha mẹ đi xem cửa hàng của hắn một chút, cùng với phòng ở trong khu nhà mà hắn và Tô Thi Hàm đang chuẩn bị mua.

Cả nhà cùng đi xem càng tốt hơn.

Mặc dù năm nay chưa mua được nhà nhưng mà sang năm thì có thể.

Chọn phòng ở cũng là một chuyện tốn thời gian.

Không chỉ muốn xem hướng nhà, bố cục, diện tích vườn hoa, hàng xóm bên cạnh, khu công nghiệp xung quanh, v.v... quan trọng nhất là còn phải xem phong thủy.

Nếu như chọn được chỗ có phong thủy tốt, vậy thì chính là tài lộc đồi dào, gia đình hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, mọi việc đều thích hợp.


Mặc dù xem phong thủy có chút mê tín phong kiến, nhưng nếu tin thì có, không tin thì không có.

Thứ này thuộc về huyền học.

Bởi vì bà Tân và ông Tân chỉ ở mấy ngày nên hai người chỉ mang theo một chút quần áo, cho vào một cái túi. Không xách theo vali bởi vì vali chiếm quá nhiều chỗ.

Cốp sau còn phải để xe đẩy trẻ em. Bà Tân còn chuẩn bị cho Tần Lãng các loại trứng gà ta, gà vịt nhà, còn cả các loại quà tặng của cô ba cô năm đưa tới, tất cả đều để trong cốp.

Cốp sau đều bị nhét đầy.

Còn rất nhiều thứ không mang được, nhưng mà không sao, nhà họ Tần mở chỉ nhánh chuyển phát nhanh, không đựng được hết thì trực tiếp gửi đi trước.

Gửi đến nhà Tân Lãng ở Thượng Hải.

Dì Hạ chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay lúc tắm rửa, để trong cốp xe.

Xe bắt đầu xuất phát đi Thượng Hải.

Trùng hợp là dì Hạ cũng muốn đi Thượng Hải thăm con trai, nhân tiện hối thúc hẳn kết hôn.

Để con trai của bà nhìn thấy ba bé nhỏ đáng yêu nhà Tân Lãng, con trai bà mà nhìn thấy chắc chắn cũng muốn sinh mấy đứa.

Lái xe từ thành phố Thiệu đến Thượng Hải mất 14 tiếng đồng hồ, Tân Lãng tính sẽ đi trong vòng hai ngày, như vậy thì cả người lớn và bọn nhỏ đều thoải mái hơn.

Nửa đường sẽ dừng chân ở huyện Niên Niên.

Bây giờ ba đứa nhỏ đã hơn 4 tháng tuổi, lớn hơn một chút so với lúc trước bọn họ lái xe về Quảng Châu, thân thể cũng tốt hơn nên không quấy khóc gì


Tô Thi Hàm dán mấy chiếc chong chóng lên cửa số, lúc xe chạy thì chong chóng nhỏ sẽ quay, thu hút sự chú ý của ba đứa nhỏ.

Làm cho chúng nhìn không rời mắt.

Trên đường đi, dì Hạ và bà Tân đang tán gẫu thì ông Tân dặn bà Tân yên lặng vì sợ quấy nhiễu đến Tần Lãng đang lái xe trên đường cao tốc.

Bởi vì tốc độ lái xe trên đường cao tốc rất nhanh, thỉnh thoảng còn có container đi qua nên phải hết sức chăm chú.

Tần Lăng nói không có sao, kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt.

Tiếng nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng mà dì Hạ và bà Tần cũng không định nói chuyện phiếm nữa.

Hai người đang cao hứng cho nên mới có nhiều lời muốn nói.

Nhưng mà nghe ông Tần nói sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của Tân Lãng, cho dù Tân Lãng nói không sao thì bọn họ vẫn không định nói nữa.

Ngày đầu tiên phải lái xe 7 tiếng đồng hồ, lúc đến huyện Niên Niên đã là 5 giờ chiều. Bởi vì trên đường họ phải dừng lại nghỉ ngơi 2 tiếng ở trạm dừng chân.

Đến khách sạn, Tô Thi Hàm nói với Tần Lãng rằng sau khi về đến Thượng Hải thì cô sẽ chuẩn bị đi thi bằng lái xe.

Những lúc phải lái xe đường dài như vậy thì cô cũng có thể chia sẻ một chút với Tân Lãng, cô và Tân Lãng có thể thay phiên nhau lái.

Nếu để Tân Lãng lái xe liên tục, sợ rằng cả tinh thần và cơ thể hẳn đều sẽ mệt mỏi.


Cô thật sự không nỡ.

Tần Lãng nói tạm thời không căn phải vội, chờ qua thời kỳ cho con bú thì lại

Hắn còn nói mình không mệt, cơ thể và tinh thần đều rất tốt.

Nghĩ ngơi một buổi tối thì ngày mai có thế tiếp tục lái xe.

Bà Tần và đì Hạ ôm ba nhóc con đi chỗ khác để Tần Lãng và Tô Thi Hàm nghỉ ngơi, tối nay hai người sẽ chăm sóc ba đứa nhỏ.

"Tránh trường hợp ba đứa nhỏ không ngủ được sẽ ồn ào làm cho Tăn Lãng không nghỉ ngơi được, vậy thì ngày mai tinh thần của hẳn sẽ không được tốt.

Bởi vì ngày mai còn phải lái xe gần 7 tiếng đồng hồ.

Hai ngày liên tục lái xe 7 tiếng trên đường cao tốc, tinh thần rất mệt mỏi.

Trước đây mỗi khi ông bà Tần về nhà. Không lái xe, không ngồi máy bay thì chính là ngồi tàu cao tốc.

Cho dù phải lái xe về nhà thì cũng mang theo hai tài xế, để tài xế thay phiên nhau lái xe.

Lúc trước bà Tân nghe Tăn Lãng nói lái xe đến Quảng Châu, bà chỉ cảm thấy hắn vất vả nhưng bà không nghĩ là lại vất vả nhiều như vậy.

Lần này tự mình cảm nhận mới biết, mang theo ba đứa nhỏ lái xe hai ngày trên đường thì không chỉ người lớn mệt mỏi, mà tụi nhỏ cũng không thoải mái.

Nhìn là thấy, lúc mới ra khỏi nhà thì ba nhóc đều phấn chấn tinh thần, nhưng mà bây giờ thì đứa nào cũng ỉu xìu.

Tinh thần không tốt lắm.

Thật là tội nghiệp.

Bà Tần rất đau lòng.

Lúc ăn cơm tối ở khách sạn, bà Tần nói với Tần Lãng lúc nào về nhà ăn tết thì chọn phương tiện khác, có thể đi tàu cao tốc về nhà.


Đến lúc đó ba đứa nhỏ cũng được mười tháng rồi, có thể ngồi tàu cao tốc.

Tần Lãng nói lái xe về nhà vẫn tốt hơn, thứ nhất là có thể mang nhiều thứ hơn, thứ hai là an toàn.

Người trên tàu cao tốc quá nhiều.

Bọn họ mang theo ba bé nhỏ, chính là đối tượng mà lũ buôn người hay nhắm đến.

Bà Tân sửng sốt một chút, nghĩ đến cái này cũng. thận trọng gật gật đầu, lại mắng bọn buôn người vài câu.

Nói bọn chúng đáng chém ngàn đao sau đó xử bắn, v.v.

Ngồi máy bay cũng không ổn lắm, khi máy bay cất cánh và hạ cánh ảnh hưởng rất lớn đến màng nhĩ trong tai của trẻ nhỏ, bà Tăn cũng không đề nghị cái này.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lái xe tốt nhất.

Nghĩ tới đây, bà Tần lại nhìn về phía ông Tân, ánh mắt dừng trên tay của ông Tân.

Ông Tân rụt rụt tay lại, sau đó hai mắt sáng lên giống như nghĩ tới cái gì, nói: "Trước tết thì tay của tôi cũng khỏi rồi, có thể lái xe. Đến lúc đó, tôi sẽ ngồi tàu cao tốc đến Thượng Hải, sau đó lại về cùng Lãng Lãng. Như vậy tôi và Lãng Lãng có thể thay nhau lái xe!"

Bà Tân nghe ông nói như thế mới thoải mái híp híp mắt, nói với Tăn Lãng: "Đề nghị của cha con rất tốt.”

Thật ra sau khi Tần Lãng kích hoạt kỹ năng chiến đấu thì năng lực chịu đựng của cơ thế tăng lên rất nhiều, hai ngày liên tục lái xe 7 tiếng đồng hồ trên đường cao tốc cũng không sao cả. Nhưng trên đời có một thứ được gọi là tình yêu của cha mẹ, hẳn không thể từ chối tiếp nhận.

“Vâng” Cho nên hắn đồng ý.

Sau đó nói đến chuyện tết Trung thu, Tô Thi Hàm đề nghị đến tết Trung thu thì cha mẹ hai bên đều đến Thượng Hải, tất cả mọi người cùng nhau ăn tiệc.

Hôm qua cô nhận được tin của dì Vương, căn hộ phía dưới căn hộ của cô và Tân Lãng thuê cũng đang muốn tìm người thuê.

Lần này bọn họ trở về thì có thể thuê luôn căn hộ này, sau đó dọn dẹp lại một chút. Đến khi cha mẹ hai bên tới thì đều có chỗ nghỉ ngơi, không cần ngủ trên ghế sofa học là thuê khách sạn.
 
Chương 304: C304: Trở lại thượng hải


Bà Tân hỏi ba mẹ Tô Thi Hàm có đồng ý không?

Tô Thi Hàm nói có, đến lúc đó cô sẽ nói với cha mẹ mình một tiếng.

Bà Tân nghe vậy cũng đồng ý, bên phía nhà bà cũng không có vấn đề gì, tết Trung Thu thì dịch vụ chuyển phát Cainiao cũng được nghỉ.

Đến lúc đó người lớn hai nhà đều đến Thượng Hải, như vậy thì Tân Lãng cũng không cần lái xe đường dài vất vả chở theo ba đứa nhỏ.

Đến Tết Nguyên Đán thì các bé cũng được mười tháng, cơ thể sẽ tốt hơn một chút nên có thể ngồi xe đường dài.

Bởi vì ngày tết mọi người đều thích cùng nhau quây quần tụ họp, người một nhà ăn mừng vui vẻ.

Ông Tần cũng mong chờ đến tết, ngày tết họ hàng trong nhà sẽ đều trở về. Lễ đính hôn lần này của Tân Lãng và Tô Thi Hàm có một ít họ hàng vì công việc bận mà không đến dự được.

Ngày tết thì ai cũng được nghỉ.

Hơn nữa, tết năm nay ông sẽ tu sửa lại phần mộ của ông bà nội Tăn Lãng.

Nói đến chuyện ngày tết, Tân Lãng lập tức chuyển cho bà Tăn 500 ngàn, chờ bà về nhà thì có thể trang trí lại nhà cửa một chút, mua thêm một ít đõ dùng, như là sửa chữa lại nhà vệ sinh trên tầng 5.

Hay là thay mới một số đồ điện gia dụng trong nhà với cả đổi sang tay vịn cầu thang bằng gỗ.

Lúc trước vì tiết kiệm tiền nên trong nhà vẫn dùng tay vịn cầu thang bằng sắt.


Cầu thang sắt rất dễ bị rỉ sét.

Mặc dù bên ngoài được phủ một lớp sơn nhưng mà cũng không được lâu, vẫn có vài chỗ bị bong tróc sơn sau đó rỉ sét.

Đổi sang cầu thang gỗ thì tốt hơn, nhìn tổng quan trong nhà cũng có cảm giác ấm áp hơn nhiều.

Trước đây trong nhà hẳn không dư tiền để trang trí nhà, nhưng bây giờ Tân Lãng có tiền nên cũng muốn tân trang lại nhà một chút.

Bà Tần vừa nhận được tiền đã tức giận, nói như vậy không được. Nhà họ cũng không cần trang trí lại, nếu muốn là thì cứ chờ Tân Lãng mua nhà ở Thượng Hải rồi lại nói.

Bây giờ không vội, đồ dùng trong nhà cũng đầy đủ, gần đây nhà họ cũng đã mua thêm một mớ đồ đạc.

Ông Tần nói sửa cầu thang hoặc nhà vệ sinh cũng được, còn những thứ khác thì không cần sửa.

Sửa nhà vệ sinh cũng được, ngày tết trong nhà có nhiều khách đến nên cũng thuận tiện cho khách đi WC, không cần chạy xuống tầng dưới.

Còn sửa cầu thang cũng được. Đến tết mấy đứa nhỏ cũng được 10 tháng, là khoảng thời gian bò nhiều nhất nên sẽ hay túm tay vịn. Nếu chẳng may túm phải chỗ bị rỉ, sợ là sẽ nguy hiểm.

"Vậy cũng được! Nhưng mà Lãng Lãng, sửa cầu thang hay nhà vệ sinh thì cũng không tốn nhiều tiền, chỉ 50, 60 ngàn là đủ rồi. Tiền lần trước con cho cha mẹ vẫn còn nhiều, đủ để làm. Con không cần phải chuyển thêm 500 ngàn nữa” Nói xong, bà Tần muốn chuyển lại 500 ngàn cho Tần Lãng.

Nhưng lúc chuyển khoản bà lại phát hiện tài khoản của mình không đủ, không chuyển lại được 500 ngàn.

Bà cuống lên.

Tần Lãng đè tay bà Tần lại, nói: "Mẹ! Chuyện mua nhà phải đợi tới sang năm lận, đợi sau khi con và Thi Hàm đã có giấy đăng ký kết hôn thì mới đủ điều kiện mua, cho nên chuyện sang năm mẹ cũng không cần lo lằng đâu, con trai của mẹ có đủ năng lực kiếm tiền.

"Đúng lúc chúng con không ở nhà, hai người bắt đầu trang trí sửa sang nhà cửa. Chờ đến tết chúng con về thì cũng được bốn tháng, mấy đứa Huyên Huyên ở nhà cũng tiện”

"Nhưng mà tạm thời không dùng sơn hay là sơn tường vội, những thứ này có nhiều khí fooc-man-đê-hít"

"Sửa cầu thang thì ba mẹ cứ dùng luôn gỗ thô, để thợ quét đầu nến lên là được, chưa căn quét sơn."

Bà Tần nhìn về phía ông Tần, thấy ông cũng gật đầu mới nói: "Được! Nghe lời con."

Bà Tăn là phụ nữ, lúc trước trong nhà có tiền thì bà đã làm quý bà giàu có xa hoa một thời gian, bình thường cũng thích mua sắm.

Nhưng cuộc sống sinh hoạt dần trở nên khó khăn nên bà bắt đầu tiết kiệm tiền, không mua sắm gì cả.

Giờ con trai đã nói như vậy, sau khi bà và ba Tần Lãng về nhất định sẽ sớm sửa sang lại thật tốt, bởi vì làm những thứ này phải mất mấy tháng.

Làm xong thì con trai bà và vợ con nó cũng trở về, ở sẽ tiện nghĩ hơn.


Dì Hạ ngồi bên cạnh nghe Tân Lãng và ông bà Tần nói chuyện thì rất ghen tị, cảm thán. Không biết đến bao giờ con trai bà mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, một lần cho ba mẹ mấy trăm ngàn.

Bà Tân cầm lại điện thoại, nói với đì Hạ rằng Hướng Bằng nhà dì rất nhanh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền.

Ngày hôm sau, Tần Lãng tiếp tục lái xe vẽ Thượng Hải.

Bởi vì trên đường đi Vũ Đồng không thoải mái nên bọn họ phải dừng lại nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ. Lúc về đến Thượng Hải đã 8 giờ tối.

Ba đứa nhỏ đều đã ăn no nhưng mà người lớn vẫn chưa ăn tối

Lâm Tiêu đến.

Lâm Tiêu mời mọi người đi ăn cơm, cô ấy đã đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng, nhà hàng này lúc nào cũng mở cửa.

Trùng hợp là ông Tân cũng quen biết ông chủ của nhà hàng này, ông chủ tên là Tiền Hải Lượng. Vừa nhìn thấy ông Tân lập tức tới chào hỏi

Lúc ông ấy nhìn thấy Tân Lãng còn mang theo ba đứa nhỏ thì rất ngạc nhiên.

"Chớp mắt mới mấy năm mà Lãng Lãng đã lớn như vậy rồi, vợ con cũng đã có! Lại còn là sinh ba ư!"

Ông Tần cười cười ôn chuyện với Tiền Hải Lượng, còn bà Tần thì dẫn mọi người vào bên trong phòng để ăn cơm.

Sau khi Tiền Hải Lượng nghe ông Tân nói vẽ Tần Lãng thì trên mặt càng kinh ngạc hơn, cuối cùng giơ ngón tay cái lên nói: "Ông Tân! Ông có một đứa con trai tốt đấy! Đúng là quá tuyệt vời

"Sang năm Lãng Lãng nhà ông đến tuổi đăng ký kết hôn, lúc ấy có thể mua nhà ở Thượng Hải rồi nha!”

Nói đến chuyện mua nhà, ông Tần lập tức hỏi thăm Tiền Hải Lượng về chuyện bảo hiểm xã hội của Tần Lãng.

Ông biết Tiền Hải Lượng quan hệ rất rộng, vốn dĩ ông tính là sau khi đến Thượng Hải thì sẽ đi tìm Tiền Hải Lượng. Không ngờ hôm nay Lâm Tiêu lại mời nhà bọn họ đến nhà hàng do Tiền Hải Lượng mở.


"Chuyện này không thành vấn đề! Tôi có người quen chuyên xử lý những việc này. Ông sắp xếp thời gian một chút, đến lúc đó tôi dẫn ông và Lãng Lãng nhà ông đi bổ sung bảo hiểm xã hội cho nó. Chờ qua sinh nhật năm sau, Lãng Lãng nhà ông kết hôn xong thì có thế mua nhà." Tiền Hải Lượng vô cùng hào phóng nói.

Ông Tần cũng là người hào phóng, ông nói lúc đó sẽ mời cả nhà Tiền Hải Lượng ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, ông Tần và Tần Lãng đã sắp xếp thời gian với Tiền Hải Lượng, 8 giờ sáng ngày kia sẽ đi bổ sung bảo hiểm xã hội.

Nhà hàng của Tiền Hải Lượng là nhà hàng tư nhân, chủ yếu hoạt động vào buổi trưa và buổi tối, cho nên buổi sáng ông ấy có nhiều thời gian.

Hẹn thời gian xong, Tần Lãng lái xe chở mọi người về nhà.

Lâm Tiêu biết nhà Tân Lãng vừa đến sẽ có rất nhiều việc phải làm nên cô không quấy rầy, cô và mấy người nhà họ Tần tạm biệt luôn lúc ở nhà hàng. Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Tô Thi Hàm và thăm mấy đứa Huyên Huyên.

Nhưng mà không sao, chờ vài hôm nữa cô lại đến cũng được.

Về đến nhà, mang bọn nhỏ lên lầu, sáng sớm hôm nay dì Vương đến giúp dọn dẹp nên đã giúp họ mở luôn điện nước trong nhà.

Tô Thi Hàm mệt mỏi nắm nghỉ trên ghế sofa.

Ba đứa nhỏ thì đang nằm trên tấm đệm ở dưới đất.

Bà Tần và dì Hạ thăm phòng ở xong thì đều kinh ngạc.

Bọn họ tưởng rằng Tân Lãng chỉ thuê hai phòng trang trí đơn giản, không nghĩ đến trong nhà hẳn dù chỉ là nhà thuê nhưng trang trí còn tốt hơn người ta trang trí nhà mua.
 
Chương 297: C297: Quà bà ngoại tự tay làm cho ba đứa nhỏ


Trước đây ông bà Tần từng đến phòng làm việc của Tần Lãng tham quan nơi Tần Lãng điêu khắc rồi, bởi vì tòa lâu đài và bánh kem này là bất ngờ mà Tân Lãng muốn tặng cho Tô Thi Hàm vì vậy trước đây ông bà Tần cũng chưa từng thấy hai món đồ này.

Lúc này hai người đều đang vây quanh xem chúng.

Cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Không ngờ tài nghệ điêu khắc của con trai nhà mình lại lợi hại tới vậy.

Quá là ưu tú rồi!

Chậc chậc quả là thần kỳ.

Không ngờ tới điêu khắc gỗ lại uyên thâm như thế, vậy mà có thể làm tỉnh xảo đến vậy.

Rất nhanh Tô Vĩnh Thắng đã đăng lên vòng bạn bè.

Nội dung bài đăng là: hai món quà con rể làm quà tặng sinh nhật lần thứ 20 của con gái, mọi người cảm thấy thế nào?

Sau khi Tô Thi Hàm để Tăn Lãng bế Khả Hinh thì cũng đăng lên vòng bạn bè.

Cô đăng bức ảnh mình chụp ở tầng dưới phòng làm việc, bởi vì như vậy có thể thấy được hai tác phẩm điêu khắc này là do chính tay Tăn Lãng làm còn có cảm giác thủ công

Nội dung bài đăng là: Nhìn thấy món quà này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của mình, quà sinh nhật rất đỉnh!

Lần trước Tô Thi Hàm có đăng một bài đăng về cốc trà sữa đầy ẩn ý, nếu như ai hiểu thì có thể biết Tô Thi Hàm yêu đương rồi.

Lần này trên chiếc bánh kem cô đăng có viết dòng chữ “Chúc vợ sinh nhật 20 tuổi vui vé”, có thêm chữ “Vợ”.


Vòng bạn bè lập tức bùng nổ.

Mọi người đều nhao nhao hỏi Tô Thi Hàm yêu rồi à?

Mấy người bạn đã biết Tô Thi Hàm và Tăn Lãng đính hôn thì để lại bình luận hình mặt cười và gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Tô Thi Hàm.

Mạnh Vệ Phương và Lâm Tĩnh gửi tin nhắn cho Tô Thi Hàm nói rằng quà hai người họ gửi sẽ tới trước 12 giờ trưa nay bảo Tô Thi Hàm nhớ ký nhận, rồi nói bọn họ vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của Tần Lãng dành cho cô.

Hai món quà quả thực vô cùng tỉnh xảo.

Mạnh Vệ Phương không hề biết Tân Lãng điêu khắc vô cùng giỏi thế nên hỏi cô Tân Lãng mua những thứ này ở tiệm nào. Quà sinh nhật như thế này vô cùng đặc biệt họ cũng muốn quan tâm một chút.

Lâm Tĩnh đã từng nhìn thấy cửa hàng thủ công của Tân Lãng thế nên cô biết Tăn Lãng điêu khắc rất giỏi, đặc biệt là chuyện thầy Triệu Xuyên từng mua một sản phẩm điêu khắc hạch đào của Tân Lãng trị giá hơn một triệu. Sau khi tuyên truyền các sinh viên trong trường đều biết tay nghề điêu khắc của Tân Lãng vô cùng giỏi.

Nhưng mà cô ấy không ngờ tới Tàn Lãng còn biết điêu khắc một tòa lâu đài lớn đến vậy!

Hơn nữa còn điêu khắc tòa lâu đài và bánh kem trông giống y như thật.

Bởi Tô Thi Hàm không chỉ chụp một tấm hình mà còn chụp từng chỉ tiết của hai tác phẩm để mọi người có thể nhìn rõ hơn sự đẹp đế của hai tác phẩm này.

Tô Thi Hàm nói với Mạnh Vệ Phương đây là món quà mà chính tay Tân Lãng điêu khắc ra.

Mạnh vệ Phương kinh ngạc không thôi.

Sau đó điện thoại của Tô Thi Hàm vang lên, Lâm Tiêu gọi tới.

Trừ chúc mừng sinh nhật Tô Thi Hàm ra cô ấy còn nói dạo này mình bận quá thế nên không có thời gian tới mừng sinh nhật Tô Thi Hàm được, đợi khi nào Tô Thi Hàm quay về Thượng Hải cô ấy sẽ tổ chức bù cho Tô Thi Hàm một bữa tiệc sinh nhật.


Tô Thi Hàm mỉm cười nói không cần, cô nói hôm nay cha mẹ của Tô Thi Hàm cũng tới đây chỉ cần nhận tấm lòng của cô là được rồi.

Hai người bạn thân như bọn họ không cần phải so đo như vậy.

Lâm Tiêu nói, nếu như không cần tổ chức sinh nhật bù vậy thì cô ấy sẽ mời Tô Thi Hàm, Tần Lãng và ba đứa nhỏ một bữa, điều này Tô Thi Hàm không được từ chối

Tô Thi Hàm mỉm cười đồng ý rồi nói hiện giờ sức ăn của ba đứa nhỏ nhiều hơn trước rồi, bảo cô ấy chuẩn bị phiếu ăn đi.

Sau khi nói xong Lâm Tiêu lại bắt đầu cảm thán Tân Lãng đối xử với Tô Thi Hàm thật tốt, còn nói rằng hai món đồ điêu khắc của Tân Lãng đẹp quá cô ấy thật muốn đem chúng về nhà.

Đặc biệt là tòa lâu đài kia

Mỗi một người con gái đều muốn có một tòa lâu đài cho riêng mình.

Lâm Tiêu cũng từng tưởng tượng về một người con trai.

Tô Thi Hàm nói: “Lâm Tiêu, có mưa đá rồi!"

"???" Mùa hè làm gì có mưa đá chứ.

“Cậu mau tỉnh táo lại đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Lâm Tiêu:"...."

Tô Vĩnh Thẳng cũng vô cùng bận rộn, ông nhận được rất nhiều tin nhắn cùng với cuộc điện thoại của Lương Quảng Lai.


Đầu tiên là chúc mừng sinh nhật Tô Thi Hàm sau đó gửi cho Tô Vĩnh Thắng một cái lì xì rồi bảo Tô Vĩnh Thắng giúp ông chuyển cho Tô Thi Hàm.

Tiếp theo lại khen ngợi Tô Vĩnh Thẳng tìm được một người con rể giỏi giang.

Rồi lại lôi kéo Tô Vĩnh Thẳng hy vọng ông có thể thay ông nói với Tân Lãng mấy lời hay, bảo anh điêu khắc ra sản phẩm càng chất lượng hơn.

Bởi vì đây là điêu khắc thủ công thế nên cho dù cùng khắc một đồ vật thế nhưng sẽ có những chỉ tiết nhỏ không giống nhau.

Cộng thêm còn phải dựa vào tâm trạng của nhà điêu khắc, nếu như tâm trạng và linh cảm của nhà điêu khắc tốt thì sản phẩm khắc ra sẽ vô cùng kinh diễm.

'Tô Vĩnh Thắng hiểu lời gợi ý này của Lương Quảng Lai, ông khẽ bật cười rồi lên giọng với Lương Quảng Lai, ông không hứa hẹn gì cả nhưng mà lại ám chỉ với Lương Quảng Lai chắc chắn Tân Lãng sẽ khắc bức bình phong “Tam anh chiến Lữ Bổ” này thật tốt

Không lâu sau Phương Nhã Nhàn đã ôm ba cái chăn nhỏ đã được gấp cẩn thận xuống dưới.

Bà bảo Tân Lãng và Tô Thi Hàm xem.

"Mẹ, đây là?” Tô Thi Hàm hỏi.

Phương Nhã Nhàn mim cười nói: "Đây là chăn Bách Gia, lần trước mẹ thấy bà sui làm cho bọn nhỏ quần áo Bách Gia, thế nên sau khi về nhà mẹ đã xin 100 miếng vải vụn của 100 nhà xung quanh để làm ra ba cái chăn này.”

Bên trong vỏ chăn được nhồi bằng bông tâm, bây giờ là mùa hè tạm thời không căn dùng tới nhưng đợi tới mùa thu hay mùa đông thì có thể đem ra đắp cho mấy đứa nhỏ.

“Mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh”

Bởi vì gần tới tháng 9 sắp vào thu rồi thế nên Phương Nhã Nhàn không làm chăn mùa hè, bà làm chăn này thì có thể đắp cả mùa thu và đông.

Như vậy có thể cho các cháu ngoại đắp lâu một chút.

Mà bên Thượng Hải gần như không có mùa thu vì vậy phía bên trong vỏ chăn bà đã nhồi thêm bông tâm vừa nhẹ vừa mỏng nhưng lại có thể giữ ấm.


Chăn có chiều rộng và chiều dài giống nhau, có hiệu quả giữ ấm như nhau thế nhưng bông tằm sẽ nhẹ hơn chẵn bông.

Vô cùng thích hợp cho trẻ con.

Tô Thi Hàm đặt điện thoại xuống rồi nói với ba đứa nhỏ: "Huyện Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh các con xem này, đây là chăn Bách Gia mà bà ngoại tự tay làm cho các con đấy, chúng ta cảm ơn bà ngoại nhé? Mùa đông đầu tiên các con được đắp chăn ấm của bà ngoại làm sẽ không bị lạnh đâu”

"Ê a” Huyên Huyên hứng thú vơ lấy chiếc chăn.

Vũ Đồng và Khả Hinh vẫn chưa hiểu, thế nhưng ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào chăn, hai đứa nhỏ bị thu hút bởi màu sắc rực rỡ của những miếng vải.

Bởi vì lần trước có tới nhà họ Tân thế nên lần này trừ bánh kem ra Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn còn chuẩn bị cho Tô Thi Hàm một bao lì xì rất lớn.

Bên trong có 200 ngàn.

Bọn họ không mua đồ gì khác bởi hiện giờ ông bà không biết con gái thiếu thứ gì, tặng tiền là tốt nhất. Như vậy con gái muốn mua gì thì sẽ mua cái đó.

Hôm nay là năm đầu tiên Tô Thi Hàm đón sinh nhật ở nhà họ Tần, hơn nữa còn là sinh nhật 20 tuổi thế nên ông bà Tăn đã nói với họ hàng thân thích từ sớm.

Rằng hôm nay tới nhà họ Tân làm khách.

Bà Tân đã mua rau ở trên app rồi bởi vì rau ở trên đó vừa rẻ lại còn tươi hơn ở ngoài chợ.

Còn về món ăn chính mới sáng sớm ông bà Tần đã ra chợ nông sản mua.

Tiệc rượu trước đây đều được tổ chức ở khách sạn, tuy nhiên lần sinh nhật lăn này của Tô Thi Hàm ông bà Tăn đã bàn bạc với nhau là tổ chức ở nhà như vậy mới náo nhiệt

Mặc dù bọn họ sẽ mệt hơn một chút thế nhưng sẽ có bầu không khí sinh nhật hơn.

Nếu như chỉ đi tới khách sạn ăn một bữa cơm thì bầu không khí sẽ kém.

Hơn nữa khách mời đều là họ hàng thân thích cả thế nên cũng không có nhiều người lắm, về vấn đề làm đồ ăn ông bà Tân sẽ chịu trách nhiệm làm bếp trưởng sau đó dì Hạ và Tăn Mai sang giúp một chút là có thể hoàn thành.
 
Chương 304: C304: Trở lại thượng hải


Bà Tân hỏi ba mẹ Tô Thi Hàm có đồng ý không?

Tô Thi Hàm nói có, đến lúc đó cô sẽ nói với cha mẹ mình một tiếng.

Bà Tân nghe vậy cũng đồng ý, bên phía nhà bà cũng không có vấn đề gì, tết Trung Thu thì dịch vụ chuyển phát Cainiao cũng được nghỉ.

Đến lúc đó người lớn hai nhà đều đến Thượng Hải, như vậy thì Tân Lãng cũng không cần lái xe đường dài vất vả chở theo ba đứa nhỏ.

Đến Tết Nguyên Đán thì các bé cũng được mười tháng, cơ thể sẽ tốt hơn một chút nên có thể ngồi xe đường dài.

Bởi vì ngày tết mọi người đều thích cùng nhau quây quần tụ họp, người một nhà ăn mừng vui vẻ.

Ông Tần cũng mong chờ đến tết, ngày tết họ hàng trong nhà sẽ đều trở về. Lễ đính hôn lần này của Tân Lãng và Tô Thi Hàm có một ít họ hàng vì công việc bận mà không đến dự được.

Ngày tết thì ai cũng được nghỉ.

Hơn nữa, tết năm nay ông sẽ tu sửa lại phần mộ của ông bà nội Tăn Lãng.

Nói đến chuyện ngày tết, Tân Lãng lập tức chuyển cho bà Tăn 500 ngàn, chờ bà về nhà thì có thể trang trí lại nhà cửa một chút, mua thêm một ít đõ dùng, như là sửa chữa lại nhà vệ sinh trên tầng 5.

Hay là thay mới một số đồ điện gia dụng trong nhà với cả đổi sang tay vịn cầu thang bằng gỗ.

Lúc trước vì tiết kiệm tiền nên trong nhà vẫn dùng tay vịn cầu thang bằng sắt.


Cầu thang sắt rất dễ bị rỉ sét.

Mặc dù bên ngoài được phủ một lớp sơn nhưng mà cũng không được lâu, vẫn có vài chỗ bị bong tróc sơn sau đó rỉ sét.

Đổi sang cầu thang gỗ thì tốt hơn, nhìn tổng quan trong nhà cũng có cảm giác ấm áp hơn nhiều.

Trước đây trong nhà hẳn không dư tiền để trang trí nhà, nhưng bây giờ Tân Lãng có tiền nên cũng muốn tân trang lại nhà một chút.

Bà Tần vừa nhận được tiền đã tức giận, nói như vậy không được. Nhà họ cũng không cần trang trí lại, nếu muốn là thì cứ chờ Tân Lãng mua nhà ở Thượng Hải rồi lại nói.

Bây giờ không vội, đồ dùng trong nhà cũng đầy đủ, gần đây nhà họ cũng đã mua thêm một mớ đồ đạc.

Ông Tần nói sửa cầu thang hoặc nhà vệ sinh cũng được, còn những thứ khác thì không cần sửa.

Sửa nhà vệ sinh cũng được, ngày tết trong nhà có nhiều khách đến nên cũng thuận tiện cho khách đi WC, không cần chạy xuống tầng dưới.

Còn sửa cầu thang cũng được. Đến tết mấy đứa nhỏ cũng được 10 tháng, là khoảng thời gian bò nhiều nhất nên sẽ hay túm tay vịn. Nếu chẳng may túm phải chỗ bị rỉ, sợ là sẽ nguy hiểm.

"Vậy cũng được! Nhưng mà Lãng Lãng, sửa cầu thang hay nhà vệ sinh thì cũng không tốn nhiều tiền, chỉ 50, 60 ngàn là đủ rồi. Tiền lần trước con cho cha mẹ vẫn còn nhiều, đủ để làm. Con không cần phải chuyển thêm 500 ngàn nữa” Nói xong, bà Tần muốn chuyển lại 500 ngàn cho Tần Lãng.

Nhưng lúc chuyển khoản bà lại phát hiện tài khoản của mình không đủ, không chuyển lại được 500 ngàn.

Bà cuống lên.

Tần Lãng đè tay bà Tần lại, nói: "Mẹ! Chuyện mua nhà phải đợi tới sang năm lận, đợi sau khi con và Thi Hàm đã có giấy đăng ký kết hôn thì mới đủ điều kiện mua, cho nên chuyện sang năm mẹ cũng không cần lo lằng đâu, con trai của mẹ có đủ năng lực kiếm tiền.

"Đúng lúc chúng con không ở nhà, hai người bắt đầu trang trí sửa sang nhà cửa. Chờ đến tết chúng con về thì cũng được bốn tháng, mấy đứa Huyên Huyên ở nhà cũng tiện”

"Nhưng mà tạm thời không dùng sơn hay là sơn tường vội, những thứ này có nhiều khí fooc-man-đê-hít"

"Sửa cầu thang thì ba mẹ cứ dùng luôn gỗ thô, để thợ quét đầu nến lên là được, chưa căn quét sơn."

Bà Tần nhìn về phía ông Tần, thấy ông cũng gật đầu mới nói: "Được! Nghe lời con."

Bà Tăn là phụ nữ, lúc trước trong nhà có tiền thì bà đã làm quý bà giàu có xa hoa một thời gian, bình thường cũng thích mua sắm.

Nhưng cuộc sống sinh hoạt dần trở nên khó khăn nên bà bắt đầu tiết kiệm tiền, không mua sắm gì cả.

Giờ con trai đã nói như vậy, sau khi bà và ba Tần Lãng về nhất định sẽ sớm sửa sang lại thật tốt, bởi vì làm những thứ này phải mất mấy tháng.

Làm xong thì con trai bà và vợ con nó cũng trở về, ở sẽ tiện nghĩ hơn.


Dì Hạ ngồi bên cạnh nghe Tân Lãng và ông bà Tần nói chuyện thì rất ghen tị, cảm thán. Không biết đến bao giờ con trai bà mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, một lần cho ba mẹ mấy trăm ngàn.

Bà Tân cầm lại điện thoại, nói với đì Hạ rằng Hướng Bằng nhà dì rất nhanh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền.

Ngày hôm sau, Tần Lãng tiếp tục lái xe vẽ Thượng Hải.

Bởi vì trên đường đi Vũ Đồng không thoải mái nên bọn họ phải dừng lại nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ. Lúc về đến Thượng Hải đã 8 giờ tối.

Ba đứa nhỏ đều đã ăn no nhưng mà người lớn vẫn chưa ăn tối

Lâm Tiêu đến.

Lâm Tiêu mời mọi người đi ăn cơm, cô ấy đã đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng, nhà hàng này lúc nào cũng mở cửa.

Trùng hợp là ông Tân cũng quen biết ông chủ của nhà hàng này, ông chủ tên là Tiền Hải Lượng. Vừa nhìn thấy ông Tân lập tức tới chào hỏi

Lúc ông ấy nhìn thấy Tân Lãng còn mang theo ba đứa nhỏ thì rất ngạc nhiên.

"Chớp mắt mới mấy năm mà Lãng Lãng đã lớn như vậy rồi, vợ con cũng đã có! Lại còn là sinh ba ư!"

Ông Tần cười cười ôn chuyện với Tiền Hải Lượng, còn bà Tần thì dẫn mọi người vào bên trong phòng để ăn cơm.

Sau khi Tiền Hải Lượng nghe ông Tân nói vẽ Tần Lãng thì trên mặt càng kinh ngạc hơn, cuối cùng giơ ngón tay cái lên nói: "Ông Tân! Ông có một đứa con trai tốt đấy! Đúng là quá tuyệt vời

"Sang năm Lãng Lãng nhà ông đến tuổi đăng ký kết hôn, lúc ấy có thể mua nhà ở Thượng Hải rồi nha!”

Nói đến chuyện mua nhà, ông Tần lập tức hỏi thăm Tiền Hải Lượng về chuyện bảo hiểm xã hội của Tần Lãng.

Ông biết Tiền Hải Lượng quan hệ rất rộng, vốn dĩ ông tính là sau khi đến Thượng Hải thì sẽ đi tìm Tiền Hải Lượng. Không ngờ hôm nay Lâm Tiêu lại mời nhà bọn họ đến nhà hàng do Tiền Hải Lượng mở.


"Chuyện này không thành vấn đề! Tôi có người quen chuyên xử lý những việc này. Ông sắp xếp thời gian một chút, đến lúc đó tôi dẫn ông và Lãng Lãng nhà ông đi bổ sung bảo hiểm xã hội cho nó. Chờ qua sinh nhật năm sau, Lãng Lãng nhà ông kết hôn xong thì có thế mua nhà." Tiền Hải Lượng vô cùng hào phóng nói.

Ông Tần cũng là người hào phóng, ông nói lúc đó sẽ mời cả nhà Tiền Hải Lượng ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, ông Tần và Tần Lãng đã sắp xếp thời gian với Tiền Hải Lượng, 8 giờ sáng ngày kia sẽ đi bổ sung bảo hiểm xã hội.

Nhà hàng của Tiền Hải Lượng là nhà hàng tư nhân, chủ yếu hoạt động vào buổi trưa và buổi tối, cho nên buổi sáng ông ấy có nhiều thời gian.

Hẹn thời gian xong, Tần Lãng lái xe chở mọi người về nhà.

Lâm Tiêu biết nhà Tân Lãng vừa đến sẽ có rất nhiều việc phải làm nên cô không quấy rầy, cô và mấy người nhà họ Tần tạm biệt luôn lúc ở nhà hàng. Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Tô Thi Hàm và thăm mấy đứa Huyên Huyên.

Nhưng mà không sao, chờ vài hôm nữa cô lại đến cũng được.

Về đến nhà, mang bọn nhỏ lên lầu, sáng sớm hôm nay dì Vương đến giúp dọn dẹp nên đã giúp họ mở luôn điện nước trong nhà.

Tô Thi Hàm mệt mỏi nắm nghỉ trên ghế sofa.

Ba đứa nhỏ thì đang nằm trên tấm đệm ở dưới đất.

Bà Tần và dì Hạ thăm phòng ở xong thì đều kinh ngạc.

Bọn họ tưởng rằng Tân Lãng chỉ thuê hai phòng trang trí đơn giản, không nghĩ đến trong nhà hẳn dù chỉ là nhà thuê nhưng trang trí còn tốt hơn người ta trang trí nhà mua.
 
Chương 305: C305: Đến nhà tân lãng ông bà tần và dì hạ đều sợ ngây người


Nhất là trang trí trong phòng bếp và phòng giặt ở ban công.

Cả hai đều làm cho bà Tần và dì Hạ kinh ngạc. không nói lên lời.

“Đẹp quá đi mất!”

"Lãng Lãng! Nồi trên kệ bếp trong nhà bếp kia là nồi gì vậy? Trước giờ đì chưa thấy cái nồi nào đẹp như thế?" Dì Hạ là một người chú ý vệ sinh, kệ bếp trong nhà bếp, tối nào dì Hạ cũng dùng khăn ướt lau sạch sẽ, đáy nồi cũng lau.

Nhưng mà dù sao cũng nấu trực tiếp trên bếp ga nên bên ngoài nồi vẫn bị đen, làm mất mỹ quan phòng bếp.

Còn kệ bếp trong nhà thuê của Tân Lãng thì khác, nhìn bao quát toàn bộ phòng bếp có cảm giác rất đẹp.

Giống như phòng bếp mà tiên nữ dùng.

Cực kỳ đẹp!

Nấu ăn trong nhà bếp như thế này, tâm trạng tốt hơn, đồ ăn nấu ra cũng ngon hơn.

Tân Lãng nói với bọn họ đây là nồi gang, trên mặt bàn hẳn đặt một chiếc chảo lòng sâu 26cm và một chiếc nồi tròn 22cm, hẳn mua đều là màu hoa hồng.

Đặt dưới ánh đèn ở trong phòng bếp làm chúng nhìn rất nổi bật, rất phù hợp với thẩm mỹ của phái đẹp.

Chảo lòng sâu bình thường đều dùng để xào rau, còn nồi tròn thì dùng để nấu canh.

Dì Hạ thử nâng cái nồi này lên một chút, sau đó phát hiện: "Ai da! Má ơi, cái nồi này thật là nặng! Ít nhất cũng phải 5kg đó nhai"

Tần Lãng nói: "Đúng rồi dì, rồi gang đều khá là nặng."


"Có bị rỉ sét không?" Bà Tân hỏi.

Trong nhà bà dùng rồi sắt, nhà người khác dùng đều dễ bị rỉ sét nhưng mà ba Tân Lãng là đầu bếp, có cách riêng khi dùng mồi sắt. Cho nên rồi sắt trong nhà bà không bị rỉ, nhưng mà nồi sắt thì nhìn không đẹp.

Phụ nữ đều thích cái đẹp, bà Tân hiển nhiên đã bị chiếc nồi gang xinh đẹp này hạ gục, nhưng mà bà lo lắng về vấn đề rỉ sét

Tại vì bọn họ chưa dùng loại nồi này bao giờ nên không biết cách xử lý như thế nào.

Tuy nồi sắt không đẹp nhưng dù sao cũng sử dụng mấy chục năm rồi, biết phòng rỉ sét như thế nào.

"Không bị rỉ đâu ạt Có ách bảo dưỡng thì cũng giống như nồi sắt. Nếu dùng thường xuyên thì không cần tra đầu, nhưng lâu ngày không sử dụng đến thì phải quét một ít dầu vào mép rồi để tránh bị rỉ”

"Ốp trứng có bị dính nồi không?" Dì Hạ vừa vui vẻ xem rồi vừa hỏi.

"Chú ý một chút thì sẽ không bị dính, để con biểu diễn cho hai người xem một lần." Tăn Lãng cười, đi đến bên cạnh bếp.

Trước đây dì Hạ dùng rồi sắt, nhưng để một thời gian không sử dụng đến thì không những bị dinh rồi mà còn bị rỉ nữa.

Cho nên bà đổi sang dùng nồi chống dính, rửa rất dễ dàng còn không lo bị rỉ.

Nhưng mà bà nghe nói, lớp chống dính trên nồi không tốt, dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Đúng là lựa chọn khó.

Nhưng mà bây giờ bà lại nhìn thấy chiếc nồi này, vừa đẹp vừa dễ bảo dưỡng lại không bị rỉ, không bị dính khi nấu. Bà rất thích!

Lại thêm cả hình trang trí bên ngoài, thực sự là không thể không thích nó


Tần Lãng ốp một quả trứng cho bà Tần và dì Hạ xem.

Cách tốt nhất để kiểm tra nồi bị dinh hay không là ốp trứng.

"A.. đúng là không dính chút nào!"

"Cái nồi này tốt thật đấy!”

"Lãng Lãng, cái nồi này có đắt không? Mấy trăm tệ?" Bà Tần hỏi.

Lúc trước trong nhà có tiền cũng dùng rồi sắt, nồi sắt tốt rất đắt, mấy ngàn tệ một cái.

Nhưng mà đều là ông Tân đi mua, bà không hiểu mấy thứ này.

Bởi vì trước khi tay của ông Tần bị thương thì đồ ăn trong nhà hầu như là ông Tần làm.

Trong đoạn thời gian đó, trong nhà cũng không thuê người nấu cơm. Bởi vì đã được ăn những món ngon lại chuyển sang ăn những món không ngon, thực sự là không thấy ngon miệng.

Vả lại ông Tân cũng rất thích làm đồ ăn ngon cho người nhà.

Tần Lãng nói: "Dạ! Hai ba trăm tệ thôi ạ. Mẹ! Nếu mẹ và dì Hạ thích thì con sẽ đặt hàng trên mạng cho hai người, sau đó gửi về nhà”

"Nếu không nồi này nặng như vậy, hai người mang về cũng mệt mỏi”

Nồi này hẳn mua hai ba ngàn tệ một chiếc, nhưng mà hẳn nói thật thì sợ mẹ hắn và dì Hạ không cần nữa.


Dì Hạ nói: "Ngại quát Dì chỉ là thấy đẹp thôi. Lãng Lãng, con không cần mua cho dì:

Bà Tần vỗ vỗ vai dì Hạ nói: "Mua mua mua! Hai ba trăm một cái, tuy hơi đắt nhưng mà đất cũng có chỗ tốt của đắt, lại còn đẹp nữa”

"Lãng Lãng! con mua cho mẹ và dì Hạ của con hai cái nồi này. Hai cái giống của con, một cái để xào, một cái để nấu canh. Con cứ mua màu giống của con đi, màu này rất đẹp."

Dì Hạ vội vàng nói không cần không cần, nhưng mà Tân Lãng đã đặt hàng trên điện thoại rồi, rất nhanh sẽ nhận được hàng. Hắn để địa chỉ giao hàng là nhà mình, đến lúc đó sẽ đưa đến cùng một lúc.

Bà Tần nhận được hàng thì sẽ đưa cho dì Hạ.

"Lãng Lãng, để con tốn kém rồi." Dì Hạ ngượng ngùng nói.

"Dì Hạ! cái này không tính là tốn kém, đây chuyện nên làm" Ngày thường dì Hạ giúp đỡ nhà hẳn không ít, lần này lại giúp bọn họ theo chăm sóc tụi nhỏ đến Thượng Hải.

Mua hai cái nồi, cũng không phải chuyện gì lớn.

Dì Hạ rất vui vẻ, bởi vì trong nhà bà chủ yếu là do bà nấu cơm. Có hai chiếc nồi đẹp như vậy, lúc nấu ăn tâm trạng cũng tốt hơn.

Sau đó mọi người tiếp tục xem phòng ở.

Lúc nhìn thấy máy giặt ở ban công, bà Tân và dì Hạ đầu có chút ngây người.

"Nhiều máy giặt thế này!"

"Một, hai, ba, bốn, năm, năm cái! Má ơi!" Dì Hạ sợ ngây người.

Tần Lãng nói với bà Tân và dì Hạ là chỗ này chỉ có bốn cái máy giặt, cái còn lại là máy sấy khô. Hai máy giặt đặt dưới đất là để giặt quần áo của hẳn và Tô Thi Hàm.

Còn hai máy giặt treo tường là dùng để giặt quần áo của bọn nhỏ.


Một cái là giặt đồ của Huyên Huyên, một cái là giặt quần áo của Vũ Đồng và Khả Hinh.

Ở nhà họ Tân, bà Tân chỉ để một cái máy giặt trong phòng Tần Lãng.

Quần áo của bọn nhỏ và Tô Thi Hàm đều được Tần Lãng giặt bằng tay.

Bây giờ nhìn trong nhà Tân Lãng mua nhiều máy giặt như vậy, bà lập tức nhớ đến chuyện Tần Lãng dặn bà trang hoàng lại nhà cửa, bà lập tức lấy điện thoại ra, nói: 'Mẹ phải ghi chú cái này lại. Đúng thật! quần áo phải giặt như vậy mới đúng. Lãng Lãng, mẹ sẽ mua thêm mấy cái máy giặt đặt vào phòng của con, lúc nghỉ đông các con trở về, thời tiết đã lạnh lảm rồi. Quần áo của bọn nhỏ rất lâu khô, nhất định phải mua một cái máy sấy khô quần áo.

"Ba bé nhỏ cần hai máy giặt treo tường, để mẹ ghi lại. Đúng rồi, Lãng Lãng, bít tất của con và Thi Hàm đừng giặt chung với quần áo."

Được bà Tân nhắc nhở, Tăn Lãng nói: "Vậy con sẽ mua thêm một cái máy giặt bít tất.”

Bà Tần sửng sốt một chút, sau đó nói: "Được! Vậy mẹ cũng mua thêm cho mấy đứa một cái máy giặt bít tất.”

Tân Lãng nghĩ đến một việc, nói: "Mẹ! Nếu mẹ mua máy giặt thì có thể tham khảo loại máy giặt đa năng, tốt nhất là loại giặt hơi nước hoặc là giặt khô.”

"Những loại quần áo bằng tơ tâm hoặc là áo lông cửu không thể giặt nước trực tiếp thì có thể dùng giặt khô.”

"Còn những loại quần áo da, vừa không giặt được bằng nước vừa không giặt khô được thì mẹ có thể giặt bằng hơi nước.”

Trước đây khi nhà họ Tân mới có tiền, còn chưa thuê bảo mẫu thì quăn áo của bà Tăn đều tự giặt ở nhà, chỉ có áo khoác lông và quần áo da là mang ra tiệm giặt là để giặt.

Sau khi thuê bảo mẫu thì những thứ này đều giao cho bảo mẫu phân loại, bà không quản.

Bây giờ nghe con trai nói giặt quần áo cũng phải chia tỉ mỉ như thế, bà vừa đánh chữ vừa gật đầu nói “Được! Chức năng giặt hơi nước, chức năng giặt khô. Rất tốt, phải ghi lại."

Đến mùa đông sẽ hay dùng áo khoác lông, quần áo da. Đến lúc đó việc giặt đúng là một vấn đề, nếu có thể giặt mấy thứ này ở nhà sẽ tiết kiệm hơn là mang ra tiệm giặt là. Hơn nữa còn đảm bảo vệ sinh, sẽ không xây ra chuyện lây chéo các loại bệnh truyền nhiễm.

Nhà thuê bên này Tần Lãng cũng chuẩn bị đổi một chiếc máy giặt có thể giặt khô. Lúc trước khi trang trí phòng ở, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc mua máy giặt thì chọn luôn máy giặt Casarte của nhãn hiệu cao cấp Haier.

Nhưng mà máy giặt Casarte chỉ có chức năng giặt hơi nước, không có chức năng giặt khô.
 
Chương 298: C298: Hình dạng đầu của mấy đứa nhỏ rất quan trọng tô thi hàm muốn cho chúng ngủ thành hình dạng đầu tròn


Nhà Tân Lãng và nhà dì Hạ ở trong bếp nấu ăn, vì trong nhà có 4 cái bếp có thể dùng cộng thêm bếp từ nữa thế nên tốc độ làm cũng khá nhanh.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Thi Hàm vốn dĩ cô định xuống bếp nấu ăn. Thế nhưng lại bị Tần Lãng đuổi ra ngoài, anh bảo cô ra ngoài nói chuyện với ông bà Tô còn việc trong bếp cứ giao cho anh và bà Tân.

Lúc này ông Tăn lại tự cảm thán rằng tay mình còn chưa khỏi, nếu không thì người đang nấu chính là ông.

Như vậy có thể san sẻ bớt công việc của vợ con.

Nhưng mà hiện giờ ông không thể làm mấy việc nặng chỉ có thể trông các cháu, đến bế còn không thể bế được.

Hai tay bị thương vẫn còn chưa lành hắn.

Trong phòng khách, Phương Nhã Nhàn đang bế các bé con, sau đó bà phát hiện ra một chuyện: “Thi Hàm à! Đầu của ba đứa nhỏ đều là hình thuyền đây này.”

Tô Thi Hàm ngây người một lát: “Còn phải chú ý đến hình dạng đầu của trẻ nữa sao ạ?"

Ông Tần cũng hơi ngẩn người, những điều này bọn họ đều không chú ý tới

Phương Nhã Nhàn nói: “Ù! Nhưng mà vẫn may bọn nhỏ mới có 4 tháng thôi vẫn còn có thế thay đổi được. Nếu như hơn 6 tháng, mỏ ác khép lại thì không còn cách nào có thế sửa bằng tư thế ngủ nữa."

“Hình dạng này không đẹp ư? Con thấy khá đẹp mà mẹ?” Tô Thi Hàm hỏi


Phương Nhã Nhàn nói: "Bây giờ mấy đứa vẫn còn nhỏ thì con thấy đẹp thôi, nhưng sau này khi chúng lớn rồi, hình dạng này càng rõ hơn điều đó sẽ ảnh hưởng tới ngoại hình của bọn nhỏ sẽ càng ngày càng xấu.”

“Có tổng cộng 4 loại hình đầu là đầu phẳng, đầu tròn, đầu lệch, đầu hình thuyền."

“Trong đó thì đầu phẳng rất hợp với thẩm mĩ của chúng ta, lần trước mẹ tới thăm chị dâu nhà bác cả của con mới sinh em bé, mới biết rằng phải chú ý tới hình đầu của trẻ nhỏ”

“Đầu phẳng chính là loại đầu húi cua mà chúng ta thường nói, đầu húi cua trông rất dễ nhìn”

“Đều tại mẹ trước đây không biết sớm, mẹ thấy bọn Huyên Huyên rất đáng yêu, đầu của bọn nhỏ cũng không bị lệch vẫn là kiểu đầu hình thuyền bình thường, nhưng mà kiểu đầu này vẫn không đẹp bằng đầu phẳng”

“Mẹ cho con xem ảnh này, bức ảnh này là mẹ đặc biệt hỏi xin được đấy”

Tô Thi Hàm nhìn vào điện thoại của Phương Nhã Nhàn, bên trong là hình ảnh 4 hình dạng đầu

Không so sánh thì không biết loại nào là đẹp nhất nhưng mà khi so sánh Tô Thi Hàm mới phát hiện quả thực đầu hình thuyền không đẹp chút nào!

“Mẹ ơi con thấy đầu phẳng cũng không đẹp, đầu tròn vẫn đẹp hơn trông rất giống hình đầu của con” Tô Thi Hàm chỉ vào đầu mình rồi nói

Phương Nhã Nhàn nói: “Trước đây mẹ không có. sửa tư thế ngủ của con, hình đầu này là do tư thế con tự ngủ mà thành đấy, đầu tròn đẹp à? Mẹ thấy đầu phẳng vẫn đẹp hơn, chị dâu nhà bác cả con cũng muốn em bé có đầu phẳng kìa, thế nên bên đó luôn cho em bé ngủ tư thế có thể làm cho đầu phẳng”

“Con không thích đầu phẳng, con thích đầu tròn hơn, nhưng mà không biết bây giờ mấy đứa nhỏ đã 4 tháng rồi có phải hình dáng đầu đã cố định rồi không”

Phương Nhã Nhàn cười tủm tỉm nói: “Chuyện này mẹ đã giúp con hỏi chuyên gia rồi, hơn nữa còn có một phương pháp. Trẻ 4 tháng tuổi vẫn còn có thể chỉnh được, mặc dù nói rằng 3 hay 4 tháng tuổi hình đáng đầu đã cố định, cho nên khá là khó chỉnh. Thế nhưng cũng chỉ là khá khó thôi vẫn còn có thể chỉnh được. Đương nhiên phương pháp có hiệu quả tốt nhất là dùng trước lúc trẻ 3 tháng tuổi như vậy có thể đỡ tốn công sức hơn”

Tô Thi Hàm nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lấp lánh: “Mẹ! Vậy con muốn 3 đứa nhỏ đề là đầu tròn hết thì phương pháp như thế nào ạ? Để con ghi lại”

“Con phải chỉnh lại cho mấy đứa nhỏ. Đầu hình tròn này quá đẹp rồi, sau này khi sửa từ hình thuyền sang hình tròn chắc chắn nhan sắc sẽ không ngừng tăng cao!"

Cô hối hận vì không biết sớm hơn, nếu như biết trước hình đầu cũng có thể dựa vào dáng ngủ thì cô đã để các con ngủ thành hình đầu tròn rồi

May mà vẫn chưa muộn còn có thể sửa được.

Phương Nhã Nhàn nói: "Mẹ chỉ hỏi phương pháp ngủ để thành đầu phẳng thôi, vậy đợi một lát mẹ gọi điện cho người ta hỏi phương pháp ngủ thành đầu tròn.”

“Vâng”

Không bao lâu sau Phương Nhã Nhàn đã gọi điện thoại xong, bà mỉm cười đi từ ngoài ban công vào nói rằng đã hỏi được phương pháp rồi.


Nhưng mà bà vẫn xác định một lần nữa với Tô Thi Hàm: “Hàm Hàm! Con chắc chắn muốn chọn đầu tròn chứ, không chọn đầu phẳng à?”

Tô Thi Hàm gật đầu.

Huyên Huyên thì còn đỡ vì thằng bé là con trai, nhưng mà Vũ Đồng và Khả Hinh là con gái sau này còn phải buộc tóc. Nếu như là đầu phẳng khi buộc tóc ở đẳng sau sẽ không đẹp bắng đầu tròn.

Nhất định phải sửa thành đầu tròn!

Tránh cho sau này khi 3 đứa nhỏ lớn lên biết đẹp xấu thế nào rồi, phát hiện dù là buộc tóc hay không buộc tóc đều không đẹp bằng mấy người đầu tròn...

Sau khi phát hiện ra thi lại oán trách..

Phương Nhã Nhàn nói: "Được rồi, nếu như con đã quyết định như vậy thì mẹ sẽ nói phương pháp cho con."

“Bây giờ ba đứa nhỏ đều là đầu hình thuyền, nếu muốn sửa thành hình tròn thì buộc phải ngủ với ba tư thế”

“Nằm nghiêng sang bên phải, nằm nghiêng sang bên trái, nằm ngửa”

Phương Nhã Nhàn nói, Tô Thi Hàm thì dùng điện thoại ghi âm lại, còn không quên viết vào sổ ghi chép nữa.

“Phải thường xuyên cho ba đứa ngủ ở ba tư thế này”

“Trước tiên phải sắp xếp thời gian đã, từ 7 giờ sáng tới 1 giờ chiều sẽ năm nghiêng sang bên phải để tạo ra hình vòng cung ở bên phải."

“Từ 1 giờ chiều tới 7 giờ tối sẽ năm nghiêng sang bên trái, để tạo ra hình vòng cung ở bên trái”

“Phải đỡ chặt sau lưng và trước ngực, như vậy mới có thể cố định được tư thế của của mấy đứa nhỏ tránh cho chúng động đậy linh tỉnh”


“Còn nữa, lúc năm nghiêng phải chú ý cố định phần đầu thế mới tránh cho đầu của mấy đứa nhỏ bị cong xuống, nếu không sẽ càng bị phẳng hơn."

“Ngoài ra, lúc mấy đứa nhỏ tỉnh dậy cùng với buổi ối khi ngủ đều phải năm nghiêng, vì năm nghiêng căn phải tốn nhiều thời gian hơn”

“Gối chỉnh hình đầu thì mẹ đã đặt trên mạng gửi tới nhà con rồi, chắc lát nữa sẽ chuyển tới thôi”

“Hôm nay chúng ta có thể sắp xếp cho mấy đứa nhỏ thử.”

Sau khi Tô Thi Hàm ghi lại thì nghĩ tới một vấn đề: “Mẹ ơi, khi ba đứa nhỏ ngủ sẽ không ngủ yên mà hay động đậy, không phải chúng ta muốn chúng ngủ thế nào là chúng sẽ ngủ thế ấy đâu ạ”

“Đặc biệt là bây giờ sau khi chúng hơn 4 tháng tuổi cũng khỏe hơn, thế nên động đậy rất nhiều. Nếu như là trước ba tháng tuổi con nghĩ sẽ bớt cử động hơn." Tô Thi Hàm sầu não nói.

Hôm trước Khả Hinh ngủ tới nửa đêm thì bật khóc, sau đó ồn ào khiến cho hai đứa nhỏ còn lại cũng tỉnh rồi khóc theo, tiếp đó là cả 3 đứa nhỏ cùng nhau khóc.

Cảnh tượng này đúng là quá hoành tráng.

Thế nên Tân Lãng đã để Khả Hinh vừa uống sữa rồi ngủ cùng mẹ, còn Tần Lãng cùng với Huyên Huyên và Vũ Đồng xuống phòng ngủ dành cho khách.

Bởi vì Khả Hinh không thoải mái thường hay tỉnh giấc, ban đầu Tô Thi Hàm còn để cho bé ngủ ở trong nôi, sau này cảm thấy như vậy quá phiền phức thế nên bế lên giường ngủ luôn. Nếu bé khóc thì cho bú sữa như vậy có thể trấn an bé.

Trên giường đều được lắp lan can bảo hộ thế nên. không cần phải lo về vấn đề an toàn.
 
Chương 305: C305: Đến nhà tân lãng ông bà tần và dì hạ đều sợ ngây người


Nhất là trang trí trong phòng bếp và phòng giặt ở ban công.

Cả hai đều làm cho bà Tần và dì Hạ kinh ngạc. không nói lên lời.

“Đẹp quá đi mất!”

"Lãng Lãng! Nồi trên kệ bếp trong nhà bếp kia là nồi gì vậy? Trước giờ đì chưa thấy cái nồi nào đẹp như thế?" Dì Hạ là một người chú ý vệ sinh, kệ bếp trong nhà bếp, tối nào dì Hạ cũng dùng khăn ướt lau sạch sẽ, đáy nồi cũng lau.

Nhưng mà dù sao cũng nấu trực tiếp trên bếp ga nên bên ngoài nồi vẫn bị đen, làm mất mỹ quan phòng bếp.

Còn kệ bếp trong nhà thuê của Tân Lãng thì khác, nhìn bao quát toàn bộ phòng bếp có cảm giác rất đẹp.

Giống như phòng bếp mà tiên nữ dùng.

Cực kỳ đẹp!

Nấu ăn trong nhà bếp như thế này, tâm trạng tốt hơn, đồ ăn nấu ra cũng ngon hơn.

Tân Lãng nói với bọn họ đây là nồi gang, trên mặt bàn hẳn đặt một chiếc chảo lòng sâu 26cm và một chiếc nồi tròn 22cm, hẳn mua đều là màu hoa hồng.

Đặt dưới ánh đèn ở trong phòng bếp làm chúng nhìn rất nổi bật, rất phù hợp với thẩm mỹ của phái đẹp.

Chảo lòng sâu bình thường đều dùng để xào rau, còn nồi tròn thì dùng để nấu canh.

Dì Hạ thử nâng cái nồi này lên một chút, sau đó phát hiện: "Ai da! Má ơi, cái nồi này thật là nặng! Ít nhất cũng phải 5kg đó nhai"

Tần Lãng nói: "Đúng rồi dì, rồi gang đều khá là nặng."


"Có bị rỉ sét không?" Bà Tân hỏi.

Trong nhà bà dùng rồi sắt, nhà người khác dùng đều dễ bị rỉ sét nhưng mà ba Tân Lãng là đầu bếp, có cách riêng khi dùng mồi sắt. Cho nên rồi sắt trong nhà bà không bị rỉ, nhưng mà nồi sắt thì nhìn không đẹp.

Phụ nữ đều thích cái đẹp, bà Tân hiển nhiên đã bị chiếc nồi gang xinh đẹp này hạ gục, nhưng mà bà lo lắng về vấn đề rỉ sét

Tại vì bọn họ chưa dùng loại nồi này bao giờ nên không biết cách xử lý như thế nào.

Tuy nồi sắt không đẹp nhưng dù sao cũng sử dụng mấy chục năm rồi, biết phòng rỉ sét như thế nào.

"Không bị rỉ đâu ạt Có ách bảo dưỡng thì cũng giống như nồi sắt. Nếu dùng thường xuyên thì không cần tra đầu, nhưng lâu ngày không sử dụng đến thì phải quét một ít dầu vào mép rồi để tránh bị rỉ”

"Ốp trứng có bị dính nồi không?" Dì Hạ vừa vui vẻ xem rồi vừa hỏi.

"Chú ý một chút thì sẽ không bị dính, để con biểu diễn cho hai người xem một lần." Tăn Lãng cười, đi đến bên cạnh bếp.

Trước đây dì Hạ dùng rồi sắt, nhưng để một thời gian không sử dụng đến thì không những bị dinh rồi mà còn bị rỉ nữa.

Cho nên bà đổi sang dùng nồi chống dính, rửa rất dễ dàng còn không lo bị rỉ.

Nhưng mà bà nghe nói, lớp chống dính trên nồi không tốt, dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Đúng là lựa chọn khó.

Nhưng mà bây giờ bà lại nhìn thấy chiếc nồi này, vừa đẹp vừa dễ bảo dưỡng lại không bị rỉ, không bị dính khi nấu. Bà rất thích!

Lại thêm cả hình trang trí bên ngoài, thực sự là không thể không thích nó


Tần Lãng ốp một quả trứng cho bà Tần và dì Hạ xem.

Cách tốt nhất để kiểm tra nồi bị dinh hay không là ốp trứng.

"A.. đúng là không dính chút nào!"

"Cái nồi này tốt thật đấy!”

"Lãng Lãng, cái nồi này có đắt không? Mấy trăm tệ?" Bà Tần hỏi.

Lúc trước trong nhà có tiền cũng dùng rồi sắt, nồi sắt tốt rất đắt, mấy ngàn tệ một cái.

Nhưng mà đều là ông Tân đi mua, bà không hiểu mấy thứ này.

Bởi vì trước khi tay của ông Tần bị thương thì đồ ăn trong nhà hầu như là ông Tần làm.

Trong đoạn thời gian đó, trong nhà cũng không thuê người nấu cơm. Bởi vì đã được ăn những món ngon lại chuyển sang ăn những món không ngon, thực sự là không thấy ngon miệng.

Vả lại ông Tân cũng rất thích làm đồ ăn ngon cho người nhà.

Tần Lãng nói: "Dạ! Hai ba trăm tệ thôi ạ. Mẹ! Nếu mẹ và dì Hạ thích thì con sẽ đặt hàng trên mạng cho hai người, sau đó gửi về nhà”

"Nếu không nồi này nặng như vậy, hai người mang về cũng mệt mỏi”

Nồi này hẳn mua hai ba ngàn tệ một chiếc, nhưng mà hẳn nói thật thì sợ mẹ hắn và dì Hạ không cần nữa.


Dì Hạ nói: "Ngại quát Dì chỉ là thấy đẹp thôi. Lãng Lãng, con không cần mua cho dì:

Bà Tần vỗ vỗ vai dì Hạ nói: "Mua mua mua! Hai ba trăm một cái, tuy hơi đắt nhưng mà đất cũng có chỗ tốt của đắt, lại còn đẹp nữa”

"Lãng Lãng! con mua cho mẹ và dì Hạ của con hai cái nồi này. Hai cái giống của con, một cái để xào, một cái để nấu canh. Con cứ mua màu giống của con đi, màu này rất đẹp."

Dì Hạ vội vàng nói không cần không cần, nhưng mà Tân Lãng đã đặt hàng trên điện thoại rồi, rất nhanh sẽ nhận được hàng. Hắn để địa chỉ giao hàng là nhà mình, đến lúc đó sẽ đưa đến cùng một lúc.

Bà Tần nhận được hàng thì sẽ đưa cho dì Hạ.

"Lãng Lãng, để con tốn kém rồi." Dì Hạ ngượng ngùng nói.

"Dì Hạ! cái này không tính là tốn kém, đây chuyện nên làm" Ngày thường dì Hạ giúp đỡ nhà hẳn không ít, lần này lại giúp bọn họ theo chăm sóc tụi nhỏ đến Thượng Hải.

Mua hai cái nồi, cũng không phải chuyện gì lớn.

Dì Hạ rất vui vẻ, bởi vì trong nhà bà chủ yếu là do bà nấu cơm. Có hai chiếc nồi đẹp như vậy, lúc nấu ăn tâm trạng cũng tốt hơn.

Sau đó mọi người tiếp tục xem phòng ở.

Lúc nhìn thấy máy giặt ở ban công, bà Tân và dì Hạ đầu có chút ngây người.

"Nhiều máy giặt thế này!"

"Một, hai, ba, bốn, năm, năm cái! Má ơi!" Dì Hạ sợ ngây người.

Tần Lãng nói với bà Tân và dì Hạ là chỗ này chỉ có bốn cái máy giặt, cái còn lại là máy sấy khô. Hai máy giặt đặt dưới đất là để giặt quần áo của hẳn và Tô Thi Hàm.

Còn hai máy giặt treo tường là dùng để giặt quần áo của bọn nhỏ.


Một cái là giặt đồ của Huyên Huyên, một cái là giặt quần áo của Vũ Đồng và Khả Hinh.

Ở nhà họ Tân, bà Tân chỉ để một cái máy giặt trong phòng Tần Lãng.

Quần áo của bọn nhỏ và Tô Thi Hàm đều được Tần Lãng giặt bằng tay.

Bây giờ nhìn trong nhà Tân Lãng mua nhiều máy giặt như vậy, bà lập tức nhớ đến chuyện Tần Lãng dặn bà trang hoàng lại nhà cửa, bà lập tức lấy điện thoại ra, nói: 'Mẹ phải ghi chú cái này lại. Đúng thật! quần áo phải giặt như vậy mới đúng. Lãng Lãng, mẹ sẽ mua thêm mấy cái máy giặt đặt vào phòng của con, lúc nghỉ đông các con trở về, thời tiết đã lạnh lảm rồi. Quần áo của bọn nhỏ rất lâu khô, nhất định phải mua một cái máy sấy khô quần áo.

"Ba bé nhỏ cần hai máy giặt treo tường, để mẹ ghi lại. Đúng rồi, Lãng Lãng, bít tất của con và Thi Hàm đừng giặt chung với quần áo."

Được bà Tân nhắc nhở, Tăn Lãng nói: "Vậy con sẽ mua thêm một cái máy giặt bít tất.”

Bà Tần sửng sốt một chút, sau đó nói: "Được! Vậy mẹ cũng mua thêm cho mấy đứa một cái máy giặt bít tất.”

Tân Lãng nghĩ đến một việc, nói: "Mẹ! Nếu mẹ mua máy giặt thì có thể tham khảo loại máy giặt đa năng, tốt nhất là loại giặt hơi nước hoặc là giặt khô.”

"Những loại quần áo bằng tơ tâm hoặc là áo lông cửu không thể giặt nước trực tiếp thì có thể dùng giặt khô.”

"Còn những loại quần áo da, vừa không giặt được bằng nước vừa không giặt khô được thì mẹ có thể giặt bằng hơi nước.”

Trước đây khi nhà họ Tân mới có tiền, còn chưa thuê bảo mẫu thì quăn áo của bà Tăn đều tự giặt ở nhà, chỉ có áo khoác lông và quần áo da là mang ra tiệm giặt là để giặt.

Sau khi thuê bảo mẫu thì những thứ này đều giao cho bảo mẫu phân loại, bà không quản.

Bây giờ nghe con trai nói giặt quần áo cũng phải chia tỉ mỉ như thế, bà vừa đánh chữ vừa gật đầu nói “Được! Chức năng giặt hơi nước, chức năng giặt khô. Rất tốt, phải ghi lại."

Đến mùa đông sẽ hay dùng áo khoác lông, quần áo da. Đến lúc đó việc giặt đúng là một vấn đề, nếu có thể giặt mấy thứ này ở nhà sẽ tiết kiệm hơn là mang ra tiệm giặt là. Hơn nữa còn đảm bảo vệ sinh, sẽ không xây ra chuyện lây chéo các loại bệnh truyền nhiễm.

Nhà thuê bên này Tần Lãng cũng chuẩn bị đổi một chiếc máy giặt có thể giặt khô. Lúc trước khi trang trí phòng ở, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc mua máy giặt thì chọn luôn máy giặt Casarte của nhãn hiệu cao cấp Haier.

Nhưng mà máy giặt Casarte chỉ có chức năng giặt hơi nước, không có chức năng giặt khô.
 
Chương 306: C306: Tặng cho ông tân một bộ điêu khắc


Thăm quan nhà Tần Lãng xong, Tân Lãng dẫn ông bà Tân và dì Hạ đi xem các phòng, trừ phòng ngủ chính. Từ phòng khách đến phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng của ba đứa nhỏ và phòng đọc sách.

Đến phòng đọc sách, ở đây có một số dụng cụ điêu khắc và một bộ điêu khắc thành phẩm của Tân Lãng, tác phẩm này gọi là Tây Du Ký. Trong đó có bản Tôn Ngộ Không, còn có Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Bạch Long Mã, Quan m, Ngọc Đế, Như Lai, v.v...

Đều là đồ trang trí dạng đứng.

Tất cả đều được điêu khắc từ gỗ tử đàn. Màu sắc của gỗ tử đàn kết hợp với tay nghề điêu khắc của Tần Lãng đã thành công tạo ra một bộ tác phẩm điêu khắc Tây Du Ký đẹp tuyệt vời!

Người và vật đều được điêu khắc sinh động như thật.

Từ đầu tóc, áo giáp cho đến các chỉ tiết nhỏ đều được điêu khắc vô cùng chính xác.

Đây là lần đầu tiên dì Hạ được nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của Tân Lãng, làm cho bà có cảm giác như bản thân đang bước vào một thế giới mới.

“Trời ạ! không ngờ tác phẩm điêu khắc lại đẹp đến mức này! Đẹp quái Tôi có cảm giác đặt những thứ này ở trong nhà sẽ có giá trị như một bộ sưu tập đặc biệt! Lãng Lãng! Khó trách tác phẩm của con lại bán được giá cao như vậy, tay nghề của con quá tốt!”

Ông Tần càng nhìn càng yêu thích, không nỡ buông tay. Ông rất thích xem Tây Du Ký, bởi vì trong Tây Du Ký có rất nhiều triết lý nhân sinh đáng để cho người ta suy ngẫm.

Ông cũng rất thích nói chuyện với người khác về những nhân vật trong Tây Du Ký.

Có lúc nói chuyện đến mức tranh chấp với người ta, sau đó còn tranh cãi đỏ cả mắt.

Trong truyện, ông thích nhất là Tôn Ngộ Không, một lần nhào lộn trên cân đẩu vân là có thể đi xa ngàn dặm.

Cho nên vừa nhìn thấy bộ Tây Du Ký của Tân Lãng, ông ngay lập tức yêu thích căm lấy bức Tôn Ngộ Không.


Tôn Ngộ Không hình thái uy vũ, phóng khoáng, thần sắc oai phong lẫm liệt.

Tóc búi cao trên đỉnh đầu, cơ mặt căng lên, hai mắt mở to. Trên người mặc áo giáp tinh xảo, đai lưng hoa văn Thao Thiết đầy khí phách, chân dẫm lên đám mây, trang phục của thần tướng và đứng thắng trên bàn đá tạo ra thần thái uy mãnh.

Hình thức sinh động, đường nét thủ công tỉnh tế thành công khắc họa một Tôn Ngộ Không như thật, giống như hình ảnh ba chiều sống động.

Đẹp đến mức ông không nỡ buông tay!

"Lãng Lãng..."

"Cha! Bộ Tây Du này là để tặng cho cha đấy." Tần Lãng thấy ba mình kích động như vậy lập tức nói

Ông Tần sững người, kinh ngạc nhìn về phía Tân Lãng, ông tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Tặng cha ư?"

“Vâng! con biết cha thích xem Tây Du Ký nên bộ này là tặng cho cha. Nhưng mà bộ này có tất cả 12 nhân vật, còn hai bức con chưa hoàn thành, chờ con làm xong sẽ gửi về nhà cho cha sau nha” Tần Lãng nói.

Bởi vì ông Tần thích xem Tây Du Ký, cho nên Tần Lãng lúc nhỏ cũng xem không ít lăn. Cho nên khi điêu khắc thì các tác phẩm thủ công của người khác đều là những nhân vật trong phim hoạt hình hoặc phim điện ảnh đang lưu hành hiện nay, ví dụ như,, và một số nhân vật người đẹp trong Anime.

Hắn không làm những cái đó, hẳn chọn những nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Tây Du Ký của Trung Quốc.

Hãn chuẩn bị lấy tạo hình các nhân vật trong các tác phẩm kinh điển của Trung Quốc để điêu khắc.

Để mọi người biết rằng nhân vật thần thoại Trung Quốc so với nhân vật Anime cũng rất có giá trị thưởng thức.

Ông Tần kích động ôm lấy Tần Lãng, nói: "Cảm ơn con! Cha rất thích món quà này. Ha ha, cha muốn chụp ảnh để đăng lên weibo."

" Hai nhân vật còn lại con không cần phải đến khi nghĩ đông thì làm cũng được. Con vẫn nên điều khắc tác phẩm trước đi, làm xong tác phẩm của khách hàng trước rồi làm cho cha sau cũng được, không cần vội." Ba Tân cười ha ha nói.

Sau đó thì vui vẻ bắt đầu chụp hình, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Bà Tần nhìn về phía Tần Lãng, nói: 'Lãng Lãng! Bộ điêu khắc này có thể bán được không ít tiền, con chắc chẩn muốn tặng cho cha con à?"

"Cha con là một người thô lỗ, mẹ sợ là cha con cầm những tác phẩm này xong, không được mấy ngày thì đã làm hỏng”

Giọng của bà Tân rất cứng rằn, ông Tân vội vàng thanh minh cho bản thân: “Lãng Lãng! con đừng nghe mẹ con đoán mò, quà con tặng chắc chắn ba sẽ cẩn thận cất giữ, sẽ không bao giờ làm hỏng”

Tần Lãng cười nói: "Mẹ, nếu cha làm hỏng mấy cái cũng không sao, con khắc lại cho cha cái khác là được. Mặc dù những bức điêu khắc này có thể bán lấy tiền nhưng mà nhà chúng ta bây giờ cũng không thiếu tiền.

"Đúng vậy đúng vậy” Ông Tần phụ họa.

Bà Tần tức giận gõ ông Tăn. Nhưng mà thấy ông Tần đang vui vẻ quay phim cùng chụp ảnh, cho nên bà cũng không nói thêm gì nữa.


Nhìn phòng ở xong, bà Tân nói với Tân Lãng, tối nay bà và đì Hạ sẽ ngủ ở phòng thứ hai, còn ông Tân thì trải đệm ngủ ở phòng khách.

Tân Lãng muốn thuê khách sạn cho ba người, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn. Nhưng bà Tần lại không đồng ý, nói bọn họ chỉ ở một chút, lãng phí tiền.

Bà nói khách sạn ở Thượng Hải rất đắt, một đêm tận bốn năm trăm tệ.

Ông Tần cũng đồng ý với bà xã mình, nói bây giờ đang là mùa hè, trải đệm ngủ ở phòng khách hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tần Lãng thấy cha mẹ hắn đều kiên tì như vậy đành đồng ý, nhưng hắn nghĩ tới chuyện tầng dưới có. phòng ở đang muốn cho thuê.

Hắn gật gật đầu, lúc về phòng với Tô Thi Hàm thì dặn cô hẹn người môi giới, sáng mai họ sẽ đi xem phòng ở.

Nếu phù hợp thì hẳn sẽ thuê luôn.

Như vậy vừa không cần đi thuê khách sạn vừa có đủ phòng ở, hơn nữa còn là tầng trên tầng dưới, rất thuận tiện.

Tô Thi Hàm lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng thì phát hiện cửa phòng ngủ cho khách đang mở. Giường gối được xếp gọn gàng, đệm chăn trong phòng khách cũng được gấp gọn đặt trên ghế sofa.

Nhưng mà không thấy cha mẹ hắn và dì Hạ ở trong nhà.

Tần Lãng gọi điện thoại cho mẹ hắn.

Bà Tần bắt máy rất nhanh, bà ở trong điện thoại cười nói: "Lãng Lãng, con dậy rồi à? Mẹ và ba con, cả dì Hạ nữa đang đi chợ. Ngày hôm qua chúng ta đến đây muộn nên không đi mua thức ăn được. Bây giờ chúng ta đi mua, con muốn mua gì không? Mẹ mua giúp cho”

Tần Lãng nhìn thời gian trên điện thoại di động, đúng sáu rưỡi.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể dùng bản đồ hướng dẫn trên Baidu.


Không cần lo bọn họ bị lạc đường.

"Mẹ! Mẹ cứ mua như ngày thường trong nhà ăn là được, con không căn mua gì đâu mẹ” Tần Lãng nói

Bọn họ ở nhà họ Tân hơn một tháng, bà Tần cũng biết Tô Thi Hàm thích ăn gì.

"Được rồi! Chợ đông người nên ồn lắm, mẹ không nói chuyện nữa, tắt nhé” Bà Tân lớn tiếng nói.

Bởi vì ở chỗ đông người nên theo bản năng nói chuyện lớn tiếng hơn, sợ người bên kia điện thoại không nghe rõ.

"Vâng! Vậy mọi người chú ý an toàn, nếu bị lạc đường thì gọi điện thoại cho con”

"Ha ha, con yên tâm! Chúng ta không lạc đường đâu. Chúng ta dù sao cũng đều là người từng ở Thượng Hải, tắt đây tắt đây. Ai da! Ông chủ, thêm chút hành lá đi."

Siêu thị chưa mở cửa, chỉ có chợ đang họp.

Nhưng mà chỗ hẳn ở cách chợ một chút, phải đi bộ tầm 15 phút, nhưng mà đấy là đối với người biết đường.

Sao cha mẹ hắn lại tìm được chợ nhỉ?

Hắn cười cười, bỏ qua chuyện này. Cha hắn từng ở Thượng Hải mấy chục năm, cho dù đến khu nào cũng có thể tìm được chợ.

Ở trong khu chung cư tìm các bác các mẹ hỏi thăm một chút là có thể tìm được chợ.
 
Chương 299: C299: Họ hàng tới rồi bầu không khí vô cùng náo nhiệt


Đến khoảng 5 giờ sáng cuối cùng thì Khả Hinh cũng không quậy phá khóc lóc nữa, con bé thoải mái đi ngủ.

Lúc 8 giờ sáng cô tỉnh dậy phát hiện Khả Hinh không ở trong lòng mình cũng không ở bên cạnh, dọa cô một phen. Còn tưởng là Khả Hinh đã rơi xuống giường rồi thế nên vội vội vàng vàng đi xem.

Thế mà phát hiện đứa nhỏ đang ngủ phía cuối giường...

Phương Nhã Nhàn huơ huơ điện thoại trước mặt Tô Thi Hàm sau đó cười nói: “Thế nên mẹ mới mua gối định hình đầu cho mấy đứa nhỏ đấy thôi?”

“Có gối chỉnh hình đầu này thì có thể cố định được tư thế của chúng, lúc ngủ cảm thấy thoải mái thì sẽ không bất mãn cũng không động đậy lung tung nữa”

“Mẹ cũng không phải mua bừa chiếc gối này đâu, đây đều là gối cho trẻ sau 3 tháng tuổi. Sau khi dùng qua gối định hình đầu này, bọn nhỏ đều được cải thiện. Cho nên mẹ mới mua đấy, con cứ yên tâm đi chắc chân không có vấn đề gì đâu.”

Không phải Phương Nhã Nhàn mua ở trên mạng mà là mua ở chỗ một ông cụ.

Ông cụ đó đã có bản quyền sáng chế rồi, vì không có điều kiện mở rộng thế nên không nối tiếng lắm, nhưng mà vô cùng có tiếng ở địa phương.

Ông ấy mở một cửa hàng trên mạng vì vậy bà lập tức đặt hàng ở trên đó, hàng sẽ được đưa luôn tới nhà Tần Lãng như vậy vô cùng tiện lợi.

Danh tiếng truyền đi rất tốt.

Tô Thi Hàm nghe Phương Nhã Nhàn nói lời này thì vô cùng vui mừng: “Lại còn có loại gối như vậy nữa chứ. Được rồi! Mẹ ơi, vậy sau khi nhận được gối thì chúng ta thử xem”

Như vậy là có hi vọng sửa hình đầu cho mấy đứa nhỏ rồi!

Phương Nhã Nhàn gật đầu sau đó hỏi Tô Thi Hàm về tình hình sau khi kiểm tra sức khỏe của mấy đứa nhỏ.


Tô Thi Hàm nói Huyên Huyên có hơi mập cần phải khống chế lượng sữa và vận động nhiều hơn. Chứng tăng trương lực cơ của Vũ Đồng và Khả Hinh có hơi cao, mười mấy ngày nay đã làm các động tác tập luyện thụ động rồi, bây giờ tay của hai đứa nhỏ cũng không nằm chặt nữa, chắc là đã đỡ hơn rồi.

“Đến ngày mùng 8 tháng sau lại đi bệnh viện kiểm tra lại."

Phương Nhã Nhàn bế Vũ Đồng rồi trêu chọc đứa nhỏ, sau đó nhìn vào ngón tay con bé: “Ừm! Mẹ thấy 'Vũ Đồng rất bình thường, nếu như mùng 8 tháng sau đi kiểm tra thì con và Tân Lãng đã trở về Thượng Hải rồi đúng không. Đến lúc đó tới bệnh viện Thượng Hải làm kiểm tra cho bọn nhỏ, bệnh viện ở đó chính quy hơn”

Làm bà ngoại cũng không muốn thấy cháu bị bệnh.

Hơn nữa bà nhìn thấy Vũ Đồng và Khả Hinh quả thực rất bình thường, cũng thấy tình trạng tăng trương lực cơ không quá nghiêm trọng.

Nếu như tình trạng tăng trương lực cơ quá nghiêm trọng không chỉ khiến ngón cái quặp vào trong, mà ngay cả chân cũng rất khó tách ra, Vũ Đồng và Khả Hinh nhà bọn họ không gặp tình trạng như vậy.

Nói tới chuyện của các con, đây luôn luôn là chủ đề nói mãi không hết.

Bởi vì Tô Thi Hàm lần đầu làm mẹ thế nên có rất nhiều thứ cô không biết

Mặc dù Phương Nhã Nhàn đã từng làm mẹ rồi thế nhưng bà biết khá ít, bởi năm đó sinh Tô Thi Hàm hai ông bà cứ nuôi cô theo phương pháp tự nhiên.

Thậm chí khi ấy bà mang thai còn không đi kiểm tra, đến lúc có cảm giác sắp sinh thì mới đi tới bệnh viện sinh con.

Có rất nhiều chuyện Phương Nhã Nhàn không hiểu lắm.

May mà sau khi có các cháu nhỏ, Phương Nhã Nhàn cũng gia nhập hội bà ngoại. Ngày nào cũng được mọi người chia sẻ các kỹ năng nuôi cháu.

Hoặc là đi tới nhà người thân dự tiệc đầy tháng, hoặc thấy gia đình nào có trẻ vừa mới sinh thì Phương Nhã Nhàn cũng sẽ nói chuyện nhiều hơn với bọn họ.

Không chỉ là để bắt kịp nhịp sống bây giờ, mà còn là để cho ba đứa cháu nhà mình lớn lên khỏe mạnh. Hơn nữa gần đây bà còn đang điều dưỡng cơ thế, sau đó còn bắt đầu chuẩn bị mang thai nữa.

Thời trước cứ thế mà sinh con là vì không có nhiều tiền để dùng vào việc kiểm tra, nhưng mà hiện giờ có tiền rồi đương nhiên bà muốn con mình sẽ phát triển càng tốt hơn.

Giờ đây Huyên Huyên và Vũ Đồng đã biết ngồi rồi, gần đây Tô Thi Hàm đang tập cho Huyên Huyên và Vũ Đồng nâng người, còn Khả Hinh vì không thường xuyên ngồi thế nên tạm thời không tập.

Vào lúc Tô Thì Hàm và Phương Nhã Nhàn đang tập ngồi cho Huyên Huyên và Vũ Đồng thì Tô Vĩnh Thắng tập cho Khả Hinh lật người.

“Khả Hinh à! Cháu xem anh trai và chị gái của cháu đã bắt đầu tập ngồi rồi, chúng ta cũng phải đuổi kịp anh chị đúng không? Chúng ta cùng cố lên nhé”

Khả Hinh nhìn thấy anh chị đã có một tư thế khác. để chơi thế nên con bé bắt đầu gào khóc.

Nhưng mà ngồi rất tốn sức!

Con bé không muốn động thì phải làm sao đây???

Hụ hu hu!

....


Lúc 11 giờ trưa, đồ của Phương Nhã Nhàn và Lâm Tiêu đặt cho Tô Thi Hàm đã được gửi tới.

Bởi vì nhà họ Tân có trạm chuyển phát nhanh thế nên trừ hàng chuyển phát nhanh Đông Kinh, chuyển phát nhanh siêu thị Thiên Mao, chuyển phát nhanh Thuận Phong vân vân, thì những đồ khác đều được đưa tới trạm chuyển phát nhanh của gia định họ.

Bọn họ có thể lấy đồ đầu tiên.

Mất một lúc mở kiện hàng.

Đi đi về về, đi lên đi xuống lầu 1 mấy lần.

Quả của Tô Thi Hàm bày ra đều được bà Tần chuyển tới bàn trà lớn ở ngoài ban công.

Sau đó chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, cô nói với bọn họ rằng mình đã nhận được quà, sau đó cảm ơn bọn họ vân vân.

Sau khi làm xong những thứ này, ba đứa nhỏ bắt đầu ngáp rồi

Tô Thi Hàm, Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng bế theo ba bé con đến lầu ba cùng với ba cái gối định hình. Tiếp đó chuẩn bị cho chúng dùng thử gối định hình này,

Bây giờ là 11 giờ trưa có thể ngủ nghiêng sang bên phải.

Sau khi sắp xếp cho ba đứa nhỏ xong, cả ba đều ngủ rất ngon.

Ba người ở trên tăng trông ba đứa nhỏ ngủ.

Nhìn chúng ngủ cũng là một loại hưởng thụ.

Cũng giống như việc ba đứa nhỏ rất thích nhìn mấy chú cá bơi đi bơi lại vậy.

Ha ha.

Ông Tần ở dưới phòng khách tầng 2, bởi vì họ hàng đã bắt đầu lục tục kéo đến, thế nên ông phải tiếp đãi bọn họ.


Tô Thi Hàm nghe thấy tiếng họ hàng truyền từ tầng hai tới, thế nên cô nói với Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng một tiếng, để hai người họ trông bọn nhỏ còn cô thì đi xuống tăng.

Hôm nay là sinh nhật của cô, nếu như họ hàng tới cô không xuống thì không được hay cho lầm.

Phương Nhã Nhàn hiểu những điều này, nên bảo cô mau chóng đi xuống không cần phải lo cho bọn. nhỏ, bà và Tô Vĩnh Thắng có thể trông được.

Hôm nay Tô Thi Hàm rất vui, có rất nhiều họ hàng thân thích tới chúc mừng sinh nhật của cô. Sau khi nói chuyện với mọi người một lúc, cô đi vào trong bếp chuẩn bị hoa quả cho họ.

Vừa cắt hoa quả vừa nói chuyện muốn cho bọn nhỏ ngủ thành đầu hình tròn với bà Tân.

Lúc nói tới đầu tròn Tô Thi Hàm còn đặc biệt chỉ vào đầu mình: “Đầu của con chính là đầu hình tròn, mẹ. con nói hình dạng này là tự con ngủ mà có.”

“Chồng à! Em phát hiện ra hình như đầu anh cũng là đầu trò

“May mà hôm nay mẹ em nói với em chuyện hình dạng đầu này, nếu không thì chúng ta sẽ để các con ngủ thành hình đầu thuyền mất”

Tân Lãng lấy điện thoại ra xem đầu của mình, rồi so sánh với Tô Thi Hàm, đầu của anh đúng thật là đầu tròn.

Rồi lại tưởng tượng lại hình dạng đầu của mấy đứa nhỏ, hình như không phải hình này.

Tần Lãng nói: “Bây giờ còn có thể sửa hình dạng được không?”

“Có thể” Tô Thi Hàm nói với Tần Lãng rằng mẹ cô đã nói cho cô biết những điều này cùng với phương pháp rồi

Tân Lãng gật đầu: "Ừm! Đầu tròn trông rất đẹp, cho dù là nam hay nữ thì đầu tròn vẫn là đẹp nhất, chúng ta để bọn nhỏ ngủ thành đầu tròn đi."
 
Chương 306: C306: Tặng cho ông tân một bộ điêu khắc


Thăm quan nhà Tần Lãng xong, Tân Lãng dẫn ông bà Tân và dì Hạ đi xem các phòng, trừ phòng ngủ chính. Từ phòng khách đến phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng của ba đứa nhỏ và phòng đọc sách.

Đến phòng đọc sách, ở đây có một số dụng cụ điêu khắc và một bộ điêu khắc thành phẩm của Tân Lãng, tác phẩm này gọi là Tây Du Ký. Trong đó có bản Tôn Ngộ Không, còn có Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Bạch Long Mã, Quan m, Ngọc Đế, Như Lai, v.v...

Đều là đồ trang trí dạng đứng.

Tất cả đều được điêu khắc từ gỗ tử đàn. Màu sắc của gỗ tử đàn kết hợp với tay nghề điêu khắc của Tần Lãng đã thành công tạo ra một bộ tác phẩm điêu khắc Tây Du Ký đẹp tuyệt vời!

Người và vật đều được điêu khắc sinh động như thật.

Từ đầu tóc, áo giáp cho đến các chỉ tiết nhỏ đều được điêu khắc vô cùng chính xác.

Đây là lần đầu tiên dì Hạ được nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của Tân Lãng, làm cho bà có cảm giác như bản thân đang bước vào một thế giới mới.

“Trời ạ! không ngờ tác phẩm điêu khắc lại đẹp đến mức này! Đẹp quái Tôi có cảm giác đặt những thứ này ở trong nhà sẽ có giá trị như một bộ sưu tập đặc biệt! Lãng Lãng! Khó trách tác phẩm của con lại bán được giá cao như vậy, tay nghề của con quá tốt!”

Ông Tần càng nhìn càng yêu thích, không nỡ buông tay. Ông rất thích xem Tây Du Ký, bởi vì trong Tây Du Ký có rất nhiều triết lý nhân sinh đáng để cho người ta suy ngẫm.

Ông cũng rất thích nói chuyện với người khác về những nhân vật trong Tây Du Ký.

Có lúc nói chuyện đến mức tranh chấp với người ta, sau đó còn tranh cãi đỏ cả mắt.

Trong truyện, ông thích nhất là Tôn Ngộ Không, một lần nhào lộn trên cân đẩu vân là có thể đi xa ngàn dặm.

Cho nên vừa nhìn thấy bộ Tây Du Ký của Tân Lãng, ông ngay lập tức yêu thích căm lấy bức Tôn Ngộ Không.


Tôn Ngộ Không hình thái uy vũ, phóng khoáng, thần sắc oai phong lẫm liệt.

Tóc búi cao trên đỉnh đầu, cơ mặt căng lên, hai mắt mở to. Trên người mặc áo giáp tinh xảo, đai lưng hoa văn Thao Thiết đầy khí phách, chân dẫm lên đám mây, trang phục của thần tướng và đứng thắng trên bàn đá tạo ra thần thái uy mãnh.

Hình thức sinh động, đường nét thủ công tỉnh tế thành công khắc họa một Tôn Ngộ Không như thật, giống như hình ảnh ba chiều sống động.

Đẹp đến mức ông không nỡ buông tay!

"Lãng Lãng..."

"Cha! Bộ Tây Du này là để tặng cho cha đấy." Tần Lãng thấy ba mình kích động như vậy lập tức nói

Ông Tần sững người, kinh ngạc nhìn về phía Tân Lãng, ông tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Tặng cha ư?"

“Vâng! con biết cha thích xem Tây Du Ký nên bộ này là tặng cho cha. Nhưng mà bộ này có tất cả 12 nhân vật, còn hai bức con chưa hoàn thành, chờ con làm xong sẽ gửi về nhà cho cha sau nha” Tần Lãng nói.

Bởi vì ông Tần thích xem Tây Du Ký, cho nên Tần Lãng lúc nhỏ cũng xem không ít lăn. Cho nên khi điêu khắc thì các tác phẩm thủ công của người khác đều là những nhân vật trong phim hoạt hình hoặc phim điện ảnh đang lưu hành hiện nay, ví dụ như,, và một số nhân vật người đẹp trong Anime.

Hắn không làm những cái đó, hẳn chọn những nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Tây Du Ký của Trung Quốc.

Hãn chuẩn bị lấy tạo hình các nhân vật trong các tác phẩm kinh điển của Trung Quốc để điêu khắc.

Để mọi người biết rằng nhân vật thần thoại Trung Quốc so với nhân vật Anime cũng rất có giá trị thưởng thức.

Ông Tần kích động ôm lấy Tần Lãng, nói: "Cảm ơn con! Cha rất thích món quà này. Ha ha, cha muốn chụp ảnh để đăng lên weibo."

" Hai nhân vật còn lại con không cần phải đến khi nghĩ đông thì làm cũng được. Con vẫn nên điều khắc tác phẩm trước đi, làm xong tác phẩm của khách hàng trước rồi làm cho cha sau cũng được, không cần vội." Ba Tân cười ha ha nói.

Sau đó thì vui vẻ bắt đầu chụp hình, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Bà Tần nhìn về phía Tần Lãng, nói: 'Lãng Lãng! Bộ điêu khắc này có thể bán được không ít tiền, con chắc chẩn muốn tặng cho cha con à?"

"Cha con là một người thô lỗ, mẹ sợ là cha con cầm những tác phẩm này xong, không được mấy ngày thì đã làm hỏng”

Giọng của bà Tân rất cứng rằn, ông Tân vội vàng thanh minh cho bản thân: “Lãng Lãng! con đừng nghe mẹ con đoán mò, quà con tặng chắc chắn ba sẽ cẩn thận cất giữ, sẽ không bao giờ làm hỏng”

Tần Lãng cười nói: "Mẹ, nếu cha làm hỏng mấy cái cũng không sao, con khắc lại cho cha cái khác là được. Mặc dù những bức điêu khắc này có thể bán lấy tiền nhưng mà nhà chúng ta bây giờ cũng không thiếu tiền.

"Đúng vậy đúng vậy” Ông Tần phụ họa.

Bà Tần tức giận gõ ông Tăn. Nhưng mà thấy ông Tần đang vui vẻ quay phim cùng chụp ảnh, cho nên bà cũng không nói thêm gì nữa.


Nhìn phòng ở xong, bà Tân nói với Tân Lãng, tối nay bà và đì Hạ sẽ ngủ ở phòng thứ hai, còn ông Tân thì trải đệm ngủ ở phòng khách.

Tân Lãng muốn thuê khách sạn cho ba người, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn. Nhưng bà Tần lại không đồng ý, nói bọn họ chỉ ở một chút, lãng phí tiền.

Bà nói khách sạn ở Thượng Hải rất đắt, một đêm tận bốn năm trăm tệ.

Ông Tần cũng đồng ý với bà xã mình, nói bây giờ đang là mùa hè, trải đệm ngủ ở phòng khách hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tần Lãng thấy cha mẹ hắn đều kiên tì như vậy đành đồng ý, nhưng hắn nghĩ tới chuyện tầng dưới có. phòng ở đang muốn cho thuê.

Hắn gật gật đầu, lúc về phòng với Tô Thi Hàm thì dặn cô hẹn người môi giới, sáng mai họ sẽ đi xem phòng ở.

Nếu phù hợp thì hẳn sẽ thuê luôn.

Như vậy vừa không cần đi thuê khách sạn vừa có đủ phòng ở, hơn nữa còn là tầng trên tầng dưới, rất thuận tiện.

Tô Thi Hàm lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng thì phát hiện cửa phòng ngủ cho khách đang mở. Giường gối được xếp gọn gàng, đệm chăn trong phòng khách cũng được gấp gọn đặt trên ghế sofa.

Nhưng mà không thấy cha mẹ hắn và dì Hạ ở trong nhà.

Tần Lãng gọi điện thoại cho mẹ hắn.

Bà Tần bắt máy rất nhanh, bà ở trong điện thoại cười nói: "Lãng Lãng, con dậy rồi à? Mẹ và ba con, cả dì Hạ nữa đang đi chợ. Ngày hôm qua chúng ta đến đây muộn nên không đi mua thức ăn được. Bây giờ chúng ta đi mua, con muốn mua gì không? Mẹ mua giúp cho”

Tần Lãng nhìn thời gian trên điện thoại di động, đúng sáu rưỡi.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể dùng bản đồ hướng dẫn trên Baidu.


Không cần lo bọn họ bị lạc đường.

"Mẹ! Mẹ cứ mua như ngày thường trong nhà ăn là được, con không căn mua gì đâu mẹ” Tần Lãng nói

Bọn họ ở nhà họ Tân hơn một tháng, bà Tần cũng biết Tô Thi Hàm thích ăn gì.

"Được rồi! Chợ đông người nên ồn lắm, mẹ không nói chuyện nữa, tắt nhé” Bà Tân lớn tiếng nói.

Bởi vì ở chỗ đông người nên theo bản năng nói chuyện lớn tiếng hơn, sợ người bên kia điện thoại không nghe rõ.

"Vâng! Vậy mọi người chú ý an toàn, nếu bị lạc đường thì gọi điện thoại cho con”

"Ha ha, con yên tâm! Chúng ta không lạc đường đâu. Chúng ta dù sao cũng đều là người từng ở Thượng Hải, tắt đây tắt đây. Ai da! Ông chủ, thêm chút hành lá đi."

Siêu thị chưa mở cửa, chỉ có chợ đang họp.

Nhưng mà chỗ hẳn ở cách chợ một chút, phải đi bộ tầm 15 phút, nhưng mà đấy là đối với người biết đường.

Sao cha mẹ hắn lại tìm được chợ nhỉ?

Hắn cười cười, bỏ qua chuyện này. Cha hắn từng ở Thượng Hải mấy chục năm, cho dù đến khu nào cũng có thể tìm được chợ.

Ở trong khu chung cư tìm các bác các mẹ hỏi thăm một chút là có thể tìm được chợ.
 
Chương 307: C307: Huyên huyên mọc răng sữa


Ông Tần bà Tân đi mua đồ ăn, lúc đi qua một cửa hàng trẻ em bà Tân nói: “A! Tôi đi mua ít đồ, bọn Huyên Huyên sắp bốn tháng rưỡi rồi có thể bắt đầu cho bọn nhỏ ăn cháo được rồi đó.”

“Tôi mua trước cho bọn nhỏ thử xem, vừa vặn có thể dạy cho Lãng Lãng cùng Thi Hàm cách nấu cháo cho bọn nhỏ”

Ba người cùng bước vào trong cửa hàng dành cho trẻ.

Ông Tần đứng ở cửa xem đồ còn bà Tân cùng dì Hạ vào trong chọn loại gạo ngon để nấu cháo.

Đối với phương diện này thì kinh nghiệm của hai người bọn họ rất dày dặn.

Chọn loại gạo nguyên cám và đồ ăn giàu chất sắt.

Bởi vì gạo nguyên cám nấu sẽ ngon hơn và còn dễ dàng tiêu hóa.

Ăn đồ giàu chất sắt là bởi vì vào khoảng tháng thứ 4 trở đi, cơ thể của trẻ sẽ càng ngày càng phát triển. Vì thế trẻ rất cần phải bổ sung một hàm lượng sắt nhất định mà trong sữa mẹ lại cung cấp không đủ cho nên mới cần phải thông qua cháo và một số loại thực phẩm để bổ sung thêm nguyên tố sắt.

Rất nhanh hai người đã chọn được loại gạo tốt.

Mua gạo xong ba người bọn họ cùng nhau trở về nhà.

Chỉ là khi đi vào khu chung cư, bà Tân nhìn mấy. tòa nhà trong đó, nhìn số tòa ghi trên mỗi nhà có chút bối rối nháy mắt: “A! Tại sao lại không đúng? Tôi nhớ rõ ràng ở hướng này là tòa nhà 26 của Lãng Lãng mà, sao ở đây lại ghi là 25?”

Di Hạ nhìn về phía bên cạnh nói: “Bên này là tòa 28.”

Ông Tần nói: “Bên kia là tòa 32 không thấy toàn 26 đâu bà có phải nhớ nhầm hướng rồi hay không?”

“Không nhớ nhầm mà... " Bà Tần suy nghĩ một chút rồi nói.


Dì Hạ như muốn chửi bậy, nói: “Chị nói xem bọn họ sao không sắp xếp các tòa nhà theo thứ tự chứ? Như thế có phải chúng ta sẽ dễ dàng tìm hơn không?"

“Chỗ này đều sắp xếp loạn hết cả lên, tòa 25, tòa 28, tòa 32”

“Nhiều tòa như thế làm sao mà tìm được?”

Ông Tần nói: “Lúc đi ra còn cảm thấy khu chung cư này không quá lớn. Thế mà lúc đi vào lại thấy lớn như vậy, không tìm được tòa cần tìm."

“Nếu không thì gọi điện thoại cho Lãng Lãng xem?”

Bà Tần lại nói: “Không căn! Ba người chúng ta lớn như thế mà còn bị lạc đường, trở về không phải bị con trai cười à? Mà hai ngày nay Lãng Lãng lái xe cũng mệt mỏi rồi không chừng lúc chúng ta trở về còn đang ngủ."

“Chúng ta đi tìm người hỏi thử xem.”

Thời điểm này có rất nhiều người tập thể dục, chạy bộ hoặc đi mua đồ ăn.

Thế nhưng hỏi ba bốn người đều không biết tòa 26 ở chỗ nào.

Bởi vì bọn họ cũng chỉ biết chỗ tòa mình ở hoặc là biết tòa bên cạnh chứ không biết toàn bộ tòa nhà của khu chung cư này.

Tay của ông Tân còn chưa khỏi hẳn nên không thể căm đồ vì vậy mà đồ đạc đều là bà Tần cùng đi Hạ cầm.

Hỏi ba bốn người đều không biết, bà Tần cùng dì Hạ có chút mệt mỏi. Đem đồ đặt ở trên bãi cỏ rồi đặt mông ngõi trên tảng đá lớn, một bên dùng tay quạt một bên nói: “Tại sao lại không thấy bảng hướng dẫn ở đâu? Có cái bảng hướng dẫn thì chúng ta cũng không đi nhầm thế này?"

Ông Tần nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc vào cửa lớn có cái bảng hướng dẫn”

“Nếu không thì chúng ta tìm bảo vệ hỏi một chút?"

Bảo vệ thường phải đi tuần tra nên chắc chắn biết được tòa 26 nằm ở đâu.

Bà Tần cuối cùng giơ ngón tay cái với ông Tần: " Đi thôi! Chúng ta phải tranh thủ thời gian”

Trong nhà Tần Lãng tắm xong cho bọn nhỏ, nhìn đồng hồ đã tám giờ mà vẫn chưa thấy cha mẹ cùng với dì Hạ trở về.

Theo lý đi bộ thì giờ này cũng vẽ tới nơi rồi chứ?

Chẳng lẽ bọn họ bị lạc đường sao?

Tần Lãng đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi bà Tần thì nghe thấy âm thanh cửa mở ở bên ngoài.

Sau đó thấy cửa phòng mở ra, bà Tân cùng dì Hạ một người hai tay xách đồ đi vào còn ông Tân thì đi theo sau lưng.

Bà Tần vào cửa, khẽ giảm âm thanh như muốn chửi bậy xuống thấp vì sợ đánh thức bọn người Tần Lãng: “Ai da! Về sau Lãng Lãng mua nhà mới, nhất định phải kêu nó vẽ lại bản đồ cho chúng ta, bằng không thì tìm không được”

Dì Hạ nói: "Đúng vậy! Đây là chung cư đã đủ mệt rồi. Đến lúc Lãng Lãng nhà chị mua biệt thự, diện tích còn lớn hơn, chúng ta mà đi nhầm thì đoán chừng là đi một giờ cũng không về nổi...”


Ông Tần đắc ý nói: “Tìm không được thì nhờ bảo vệ. Bà xem bảo vệ vừa giúp chúng ta xách đồ còn trực tiếp dẫn chúng ta tới tận đây thế là giải quyết được vấn đề. Không thể không nói bảo vệ khu này tố chất thực tốt.”

Bà Tần một bên đổi dép một bên nói với ông Tân: "Để ông đắc ý rồi”

“Lãng Lãng! Con dậy rồi à” Ông Tăn cười hắc hắc sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Tân Lãng đi từ ban công ra.

“Cha! Mẹ! Dì Hài Mọi người lạc đường trong khu chung cư này hả?” Tần Lãng một bên nhận lấy đồ trong tay dì Hạ một bên hỏi

Dì Hạ không để cho Tân Lãng cầm, đổi dép xong cười nói: “Di căm vào trong bếp luôn, này là một chút thịt gà, vịt với cá, còn dinh máu với lại rất tanh, con chăm bọn nhỏ nên đừng dính vào”

Bà Tần cũng đi theo đì Hạ đi vào phòng bếp, một bên ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu một bên kể lại chuyện lạc đường vừa rồi của bọn họ cho Tăn Lãng ở bên ngoài nghe.

Ông Tần còn khen bản thân thông minh biết tìm bảo vệ để đưa bọn họ trở về.

Bà Tần trừng ông Tân một cái: “Ông thông minh.”

“Cũng không” Cuộc đấu võ mồm hằng ngày mở ra.

Bà Tần hỏi Tần Lãng là Tô Thi Hàm dậy chưa. Tân Lãng nói chưa, bà Tân nói với hẳn đi chăm bọn nhỏ còn phòng bếp cứ giao lại cho bà cùng dì Hạ là được. Sau đó thì đem cửa phòng bếp đóng lại.

Như vậy hai người bọn họ ở trong phòng bếp bật máy hút mùi cùng với nói chuyện sẽ không ồn đến Tô Thi Hàm đang ngủ.

Ông Tần trong phòng khách tiếp tục cùng Tần Lãng nói về việc vừa rồi ông anh minh thần võ thế nào.

Còn đối với các cháu nội nói.

Đặc biệt khoe khoang.

Khiến Huyên Huyên cười đến phát ra tiếng phốc phốc, sau đó thì phun ra nước miếng.

Trực tiếp phun vào mặt ông Tân đang ở găn chơi đùa với thằng bé.


Phun ra bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Ông Tần sửng sốt một lát, Huyên Huyên vẫn còn phát ra âm thanh phốc phốc phun nước miếng.

Nhưng mà không phun cao như hồi nãy chỉ phun ở bên miệng mà thôi.

Tần Lãng tranh thủ cầm khăn giấy lau miệng thẳng bé một bên đưa cho ông Tân để lau

Ông Tần lau mặt, nói đi nhà vệ sinh gội đầu bởi vì không những trên mặt bị phun mà cả trên đầu cũng có.

Huyện Huyên chơi rất nhiệt tình, đã bắt đầu thì khó dừng lại. Tần Lãng ôm Huyên Huyên đi đến phòng bếp hỏi bà Tần.

Không biết có phải cơ thể Huyên Huyên gặp vấn đề hay không, bởi vì phun nước miếng phốc phốc hơn mười phút tồi còn chưa chịu dừng lại.

Còn càng phun càng hưng phấn, phun phốc phốc thật lớn tiếng. Mới rồi còn phun đầy nước bọt vào mặt ông Tần.

Bà Tân sau khi thấy thì cười nói: “Không có việc gì đâu đây là chuyện tốt nên đừng lo lẳng. Huyên Huyên nhà chúng ta chuẩn bị mọc răng rồi”

“Mọc răng? Không phải năm, sáu tháng mới bắt đầu mọc răng sao? Tần Lãng kinh ngạc mà hỏi.

“Có đứa nhỏ mọc răng sữa sớm, hơn bốn tháng lập tức bắt đầu mọc răng sữa. Huyên Huyên đây là mọc răng cảm thấy không thoải mái cho nên mới phun như vậy để cảm thấy dễ chịu một chút.”

Tần Lãng nhớ chuyện hôm qua Huyên Huyên khóc rống rất lâu dỗ mãi không nín. Hắn lập tức hỏi bà Tân có phải lúc răng mọc, buổi tối cũng sẽ cảm thấy không thoải mái?

"Phải! Bởi vì thời điểm mọc răng sữa, trên cơ bản sẽ ngứa lợi cảm giác đau sẽ khiến bọn nhỏ khó chịu mà khóc rống lên”
 
Chương 307: C307: Huyên huyên mọc răng sữa


Ông Tần bà Tân đi mua đồ ăn, lúc đi qua một cửa hàng trẻ em bà Tân nói: “A! Tôi đi mua ít đồ, bọn Huyên Huyên sắp bốn tháng rưỡi rồi có thể bắt đầu cho bọn nhỏ ăn cháo được rồi đó.”

“Tôi mua trước cho bọn nhỏ thử xem, vừa vặn có thể dạy cho Lãng Lãng cùng Thi Hàm cách nấu cháo cho bọn nhỏ”

Ba người cùng bước vào trong cửa hàng dành cho trẻ.

Ông Tần đứng ở cửa xem đồ còn bà Tân cùng dì Hạ vào trong chọn loại gạo ngon để nấu cháo.

Đối với phương diện này thì kinh nghiệm của hai người bọn họ rất dày dặn.

Chọn loại gạo nguyên cám và đồ ăn giàu chất sắt.

Bởi vì gạo nguyên cám nấu sẽ ngon hơn và còn dễ dàng tiêu hóa.

Ăn đồ giàu chất sắt là bởi vì vào khoảng tháng thứ 4 trở đi, cơ thể của trẻ sẽ càng ngày càng phát triển. Vì thế trẻ rất cần phải bổ sung một hàm lượng sắt nhất định mà trong sữa mẹ lại cung cấp không đủ cho nên mới cần phải thông qua cháo và một số loại thực phẩm để bổ sung thêm nguyên tố sắt.

Rất nhanh hai người đã chọn được loại gạo tốt.

Mua gạo xong ba người bọn họ cùng nhau trở về nhà.

Chỉ là khi đi vào khu chung cư, bà Tân nhìn mấy. tòa nhà trong đó, nhìn số tòa ghi trên mỗi nhà có chút bối rối nháy mắt: “A! Tại sao lại không đúng? Tôi nhớ rõ ràng ở hướng này là tòa nhà 26 của Lãng Lãng mà, sao ở đây lại ghi là 25?”

Di Hạ nhìn về phía bên cạnh nói: “Bên này là tòa 28.”

Ông Tần nói: “Bên kia là tòa 32 không thấy toàn 26 đâu bà có phải nhớ nhầm hướng rồi hay không?”

“Không nhớ nhầm mà... " Bà Tần suy nghĩ một chút rồi nói.


Dì Hạ như muốn chửi bậy, nói: “Chị nói xem bọn họ sao không sắp xếp các tòa nhà theo thứ tự chứ? Như thế có phải chúng ta sẽ dễ dàng tìm hơn không?"

“Chỗ này đều sắp xếp loạn hết cả lên, tòa 25, tòa 28, tòa 32”

“Nhiều tòa như thế làm sao mà tìm được?”

Ông Tần nói: “Lúc đi ra còn cảm thấy khu chung cư này không quá lớn. Thế mà lúc đi vào lại thấy lớn như vậy, không tìm được tòa cần tìm."

“Nếu không thì gọi điện thoại cho Lãng Lãng xem?”

Bà Tần lại nói: “Không căn! Ba người chúng ta lớn như thế mà còn bị lạc đường, trở về không phải bị con trai cười à? Mà hai ngày nay Lãng Lãng lái xe cũng mệt mỏi rồi không chừng lúc chúng ta trở về còn đang ngủ."

“Chúng ta đi tìm người hỏi thử xem.”

Thời điểm này có rất nhiều người tập thể dục, chạy bộ hoặc đi mua đồ ăn.

Thế nhưng hỏi ba bốn người đều không biết tòa 26 ở chỗ nào.

Bởi vì bọn họ cũng chỉ biết chỗ tòa mình ở hoặc là biết tòa bên cạnh chứ không biết toàn bộ tòa nhà của khu chung cư này.

Tay của ông Tân còn chưa khỏi hẳn nên không thể căm đồ vì vậy mà đồ đạc đều là bà Tần cùng đi Hạ cầm.

Hỏi ba bốn người đều không biết, bà Tần cùng dì Hạ có chút mệt mỏi. Đem đồ đặt ở trên bãi cỏ rồi đặt mông ngõi trên tảng đá lớn, một bên dùng tay quạt một bên nói: “Tại sao lại không thấy bảng hướng dẫn ở đâu? Có cái bảng hướng dẫn thì chúng ta cũng không đi nhầm thế này?"

Ông Tần nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc vào cửa lớn có cái bảng hướng dẫn”

“Nếu không thì chúng ta tìm bảo vệ hỏi một chút?"

Bảo vệ thường phải đi tuần tra nên chắc chắn biết được tòa 26 nằm ở đâu.

Bà Tần cuối cùng giơ ngón tay cái với ông Tần: " Đi thôi! Chúng ta phải tranh thủ thời gian”

Trong nhà Tần Lãng tắm xong cho bọn nhỏ, nhìn đồng hồ đã tám giờ mà vẫn chưa thấy cha mẹ cùng với dì Hạ trở về.

Theo lý đi bộ thì giờ này cũng vẽ tới nơi rồi chứ?

Chẳng lẽ bọn họ bị lạc đường sao?

Tần Lãng đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi bà Tần thì nghe thấy âm thanh cửa mở ở bên ngoài.

Sau đó thấy cửa phòng mở ra, bà Tân cùng dì Hạ một người hai tay xách đồ đi vào còn ông Tân thì đi theo sau lưng.

Bà Tần vào cửa, khẽ giảm âm thanh như muốn chửi bậy xuống thấp vì sợ đánh thức bọn người Tần Lãng: “Ai da! Về sau Lãng Lãng mua nhà mới, nhất định phải kêu nó vẽ lại bản đồ cho chúng ta, bằng không thì tìm không được”

Dì Hạ nói: "Đúng vậy! Đây là chung cư đã đủ mệt rồi. Đến lúc Lãng Lãng nhà chị mua biệt thự, diện tích còn lớn hơn, chúng ta mà đi nhầm thì đoán chừng là đi một giờ cũng không về nổi...”


Ông Tần đắc ý nói: “Tìm không được thì nhờ bảo vệ. Bà xem bảo vệ vừa giúp chúng ta xách đồ còn trực tiếp dẫn chúng ta tới tận đây thế là giải quyết được vấn đề. Không thể không nói bảo vệ khu này tố chất thực tốt.”

Bà Tần một bên đổi dép một bên nói với ông Tân: "Để ông đắc ý rồi”

“Lãng Lãng! Con dậy rồi à” Ông Tăn cười hắc hắc sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Tân Lãng đi từ ban công ra.

“Cha! Mẹ! Dì Hài Mọi người lạc đường trong khu chung cư này hả?” Tần Lãng một bên nhận lấy đồ trong tay dì Hạ một bên hỏi

Dì Hạ không để cho Tân Lãng cầm, đổi dép xong cười nói: “Di căm vào trong bếp luôn, này là một chút thịt gà, vịt với cá, còn dinh máu với lại rất tanh, con chăm bọn nhỏ nên đừng dính vào”

Bà Tần cũng đi theo đì Hạ đi vào phòng bếp, một bên ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu một bên kể lại chuyện lạc đường vừa rồi của bọn họ cho Tăn Lãng ở bên ngoài nghe.

Ông Tần còn khen bản thân thông minh biết tìm bảo vệ để đưa bọn họ trở về.

Bà Tần trừng ông Tân một cái: “Ông thông minh.”

“Cũng không” Cuộc đấu võ mồm hằng ngày mở ra.

Bà Tần hỏi Tần Lãng là Tô Thi Hàm dậy chưa. Tân Lãng nói chưa, bà Tân nói với hẳn đi chăm bọn nhỏ còn phòng bếp cứ giao lại cho bà cùng dì Hạ là được. Sau đó thì đem cửa phòng bếp đóng lại.

Như vậy hai người bọn họ ở trong phòng bếp bật máy hút mùi cùng với nói chuyện sẽ không ồn đến Tô Thi Hàm đang ngủ.

Ông Tần trong phòng khách tiếp tục cùng Tần Lãng nói về việc vừa rồi ông anh minh thần võ thế nào.

Còn đối với các cháu nội nói.

Đặc biệt khoe khoang.

Khiến Huyên Huyên cười đến phát ra tiếng phốc phốc, sau đó thì phun ra nước miếng.

Trực tiếp phun vào mặt ông Tân đang ở găn chơi đùa với thằng bé.


Phun ra bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Ông Tần sửng sốt một lát, Huyên Huyên vẫn còn phát ra âm thanh phốc phốc phun nước miếng.

Nhưng mà không phun cao như hồi nãy chỉ phun ở bên miệng mà thôi.

Tần Lãng tranh thủ cầm khăn giấy lau miệng thẳng bé một bên đưa cho ông Tân để lau

Ông Tần lau mặt, nói đi nhà vệ sinh gội đầu bởi vì không những trên mặt bị phun mà cả trên đầu cũng có.

Huyện Huyên chơi rất nhiệt tình, đã bắt đầu thì khó dừng lại. Tần Lãng ôm Huyên Huyên đi đến phòng bếp hỏi bà Tần.

Không biết có phải cơ thể Huyên Huyên gặp vấn đề hay không, bởi vì phun nước miếng phốc phốc hơn mười phút tồi còn chưa chịu dừng lại.

Còn càng phun càng hưng phấn, phun phốc phốc thật lớn tiếng. Mới rồi còn phun đầy nước bọt vào mặt ông Tần.

Bà Tân sau khi thấy thì cười nói: “Không có việc gì đâu đây là chuyện tốt nên đừng lo lẳng. Huyên Huyên nhà chúng ta chuẩn bị mọc răng rồi”

“Mọc răng? Không phải năm, sáu tháng mới bắt đầu mọc răng sao? Tần Lãng kinh ngạc mà hỏi.

“Có đứa nhỏ mọc răng sữa sớm, hơn bốn tháng lập tức bắt đầu mọc răng sữa. Huyên Huyên đây là mọc răng cảm thấy không thoải mái cho nên mới phun như vậy để cảm thấy dễ chịu một chút.”

Tần Lãng nhớ chuyện hôm qua Huyên Huyên khóc rống rất lâu dỗ mãi không nín. Hắn lập tức hỏi bà Tân có phải lúc răng mọc, buổi tối cũng sẽ cảm thấy không thoải mái?

"Phải! Bởi vì thời điểm mọc răng sữa, trên cơ bản sẽ ngứa lợi cảm giác đau sẽ khiến bọn nhỏ khó chịu mà khóc rống lên”
 
Chương 300: C300: Chuyện huyên huyên chia sẻ đồ chơi


Bữa tiệc sinh nhật này làm cho Tô Thi Hàm rất vui, không chỉ có cha mẹ mình mà có cả họ hàng bên nhà Tần Lãng tới tham gia vì vậy rất nhộn nhịp.

Mọi người còn đem theo các bạn nhỏ thế nên tới 2 giờ trưa bầu không khí đã vô cùng náo nhiệt.

Thời tiết hôm nay rất tốt, thế nên bà Tân đã bày trên nền đá hoa cương ở sau vườn ba chiếc bàn tròn lớn mà bà đã mượn được ở tiệm cơm.

Còn có cả ghế nhựa nữa.

Trên bàn tròn dùng khăn trải bàn dùng một lần, bày đủ thức ăn, bát đũa dùng một lần, rượu, đồ uống và hoa quả

Bởi vì đây là vườn nhà thế nên có thể vứt vỏ hạt dưa.

Không giống với khi tổ chức tiệc ở trong nhà hàng năm sao không thể ăn hạt dưa, bởi vì như vậy sẽ không đảm bảo vệ sinh.

Nhưng mà có hạt dưa thì mới có bầu không khí để tám chuyện.

Bọn họ cũng đã quen với việc tới nhà người ta làm khách trước khi lên món sẽ vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện rồi.

Bởi vì hôm nay trời khá nóng, thế nên bà Tần còn thuê ba cái quạt lớn, mỗi bàn sẽ bật một cái đặt cách bàn ăn một khoảng vừa phải, để có thể thổi tới người nhưng không thổi tới thức ăn trên bàn.

Để tránh việc lúc ăn sẽ thối bay lì xì của trẻ nhỏ hoặc là thuốc lá mà khách để ở trên bản.


Ba đứa nhỏ tỉnh dậy rồi, ông bà Tô đặt chúng vào trong xe đẩy sau đó mang xuống dưới nhà.

Lúc này ba đứa nhỏ ăn no rồi thế nên rất ngoan ngoãn.

Hơn nữa chúng nhìn thấy trong nhà có nhiều người thế nên đứa nào đứa nấy vô cùng vui vẻ.

Lần này có họ hàng dẫn tới một đứa bé 6 tháng tuổi và một đứa bé 1 tuổi.

Hai người họ hàng cùng với hai đứa trẻ và 3 đứa nhỏ nhà Tân Lãng chơi với nhau. truyện xuyên nhanh

Đứa trẻ 6 tháng tuổi vẫn cần phải bế, còn đứa trẻ 1 tuổi thì đã có thể đi rồi.

Ba đứa nhỏ nhà Tân Lãng thì tự ngồi trên ghế lắc.

Hai đứa bé kia thấy rất tò mò thế nên sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, vẻ mặt rất muốn chơi

Phương Nhã Nhàn bế Huyên Huyên, Tô Vĩnh Thắng bế Vũ Đồng để nhường hai vị trí cho hai đứa trẻ kia.

Mặc dù đứa bé 1 tuổi rất muốn chơi nhưng mà bé con đã biết ngại ngùng, thế nên xấu hổ quay mặt vẽ phía bà nội của minh.

Bé đã 1 tuổi rồi không nên ngồi ghế này nữa. Nhưng mà ánh mắt lại cho thấy bé rất muốn ngồi.


Phương Nhã Nhàn mỉm cười bảo cứ để bé chơi đi, bà nội của thằng bé hỏi Phương Nhã Nhàn. Nếu như cháu bà ngồi có thể làm hỏng ghế hay không?

Bởi cháu bà đã 1 tuổi rồi, cho nên nặng hơn trẻ 6 tháng tuổi nhiều, mà lại càng nặng hơn trẻ ba tháng. tuổi.

Bà sợ cháu mình ngồi lên sẽ làm hỏng mất.

Nhìn chiếc ghế lắc này vừa to vừa cao thế nên chắc là rất đất.

“Không sao đâu! Trẻ 3 tuổi cũng có thể ngồi trên chiếc ghế lắc này thế nên bà cứ yên tâm đi” Phương Nhã Nhàn mỉm cười nói

Nhận được câu trả lời của Phương Nhã Nhàn, ánh mắt của đứa bé một tuổi bừng sáng, bà nội của thăng bé thì mỉm cười bế cháu mình ngồi lên trên ghế lắc.

Huyện Huyên và Vũ Đồng nhìn thấy ghế lắc của mình bị người khác ngồi mất, Vũ Đồng thì không có phản ứng gì thế nhưng Huyên Huyên không vui vì vậy khóc oa oa

Đứa bé 6 tháng đang ngồi chơi trên ghế lắc của Huyện Huyên, thế nhưng bé con không hiểu rằng việc mình chiếm ghế ngồi của Huyên Huyên, dẫn đến việc Huyện Huyên không vui nên mới khóc.

Bà nội của đứa bé 6 tháng ngây người.

Đứa bé 1 tuổi vừa chơi xong, thằng bé cảm thấy chiếc ghế lắc này rất thú vị. Nhưng mà nhìn thấy em trai khóc rồi thế nên thằng bé muốn xuống, thẳng bé gọi bà nội mình ra hiệu mình không chơi nữa.

Phương Nhã Nhàn bảo bé cứ chơi đi, vừa dỗ dành Huyên Huyên đang khóc lại vừa nói rằng có lẽ Huyên Huyên đói rồi, cho nên để bà dẫn thẳng bé vẽ phòng pha sữa rồi bảo bé 1 tuổi cứ tiếp tục chơi.


Tô Thi Hàm nghe thấy tiếng Huyên Huyên khóc lập tức nhìn qua sau đó nói với Tân Lãng cô đi qua xem Huyên Huyên.

“Mẹ ơi! Lúc nãy Huyên Huyên khóc có phải lại đói rồi không a?” Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi.

Phương Nhã Nhàn vừa đặt Huyên Huyên xuống khu đồ chơi rồi lấy đồ chơi chọc cho thẳng bé ngừng khóc, vừa mim cười trả lời Tô Thi Hàm: "Không đói! Thăng bé nhìn thấy đõ của mình bị đứa nhỏ khác chơi thế nên không vui.”

Tô Thi Hàm "À” một tiếng sau đó ngồi trước mặt Huyện Huyên dịu dàng nói với thẳng bé: "Huyên Huyện! Hôm nạy là sinh nhật của mẹ có rất nhiều khách tới, chúng ta phải tiếp đãi họ thật tốt nhé. Họ muốn chơi ghế lắc thì chúng ta hào phóng cho họ chơi có được không? Chia sẻ đồ chơi chính là một niềm vui đấy”

“Oa oa oa!" Huyên Huyên khóc càng to hơn, nước. mất thi nhau rơi xuống.

Tô Thi Hàm có hơi đau đầu.

Bởi vì trước đây vẫn chưa xảy ra tình huống này lần nào.

Chủ yếu là do ba đứa nhỏ nhà mình chưa từng. chơi chung với mấy đứa nhỏ khác. Lần này chính là lần đầu tiên họ hàng mang mấy đứa nhỏ tới chơi

Phương Nhã Nhàn nói: “Hàm Hàm! Huyên Huyên vẫn còn nhẻ, không hiểu chuyện chia sẻ đồ đạc là chuyện rất bình thường con không căn sốt ruột”

“Dùng đồ vật hoặc là một tình huống khác để thu hút sự chú ý của thằng bé là ổn thôi."

“Đợi khi nào Huyên Huyên lớn hơn chút thì mới bắt đầu dạy thẳng bé ý thức về đồ của mình. Để thẳng bé biết đồ của mình là đồ của mình, đồ của người khác là của người khác, chúng ta không thể động vào đồ của người khác. Đến lúc đó mới dạy thằng bé chuyện chia sẻ.”

“Còn nữa! Bắt đầu từ bây giờ mấy đứa nhỏ cũng bất đầu học theo người lớn rồi, con và Tăn Lãng hàng ngày phải làm tấm gương tốt đừng nuông chiều mấy đứa nhỏ. Ví dụ như đừng lấy đồ ăn ngon trong nhà ra cho chúng chơi hoặc là lúc bón thức ăn đừng đem thứ chúng thích ăn nhất cho chúng ăn. Bởi vì điều này là không cần thiết, như vậy sẽ tạo thành thói quen không tốt cho chúng”


Tô Thi Hàm ghi nhớ kỹ sau đó cùng với Phương Nhã Nhàn dỗ Huyên Huyên, bọn họ không nói tới chuyện phải chia sẻ đồ nữa. Mà dùng thứ khác thú vị để thu hút sự chú ý của thằng bé.

Chung quy cũng chỉ là đứa trẻ 4 tháng tuổi, thế nên bà ngoại và mẹ rất nhanh đã dỗ Huyên Huyên nín khóc. Lúc này thắng bé đã bắt đầu thấy hứng thú với đồ chơi chỉ cần đạp chân vào là có thể phát ra tiếng đàn piano.

Đứa nhỏ càng chơi lại càng thấy vui.

Hơn nữa, lực chân của Huyên Huyên giờ đây mạnh hơn so với một tháng trước thế nên giẫm vô cùng mạnh.

Sau khi chơi còn vui vẻ mà thét lên.

Tô Thi Hàm mỉm cười nói với Phương Nhã Nhàn. rước đây bà Tân phát hiện ra khả năng đấm lưng này của Huyên Huyên, cô đã thử sử dụng một lăn cảm thấy khá ổn thế nên cô hỏi Phương Nhã Nhàn có muốn thứ hay không.

“Được đấy! Như vậy có thể nhận được sự hiếu kính của cháu ngoại rồi, nào Huyên Huyên thử đấm lưng cho bà ngoại xem nào”

Chăm trẻ sẽ biết được rất nhiều chuyện, học được nhiều kiến thức giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy. Sau khi mở ra mặc dù có hơi lo lắng, có chút phiền phức thế nhưng hơn hết vẫn là nhận được nhiều niềm vui, cộng thêm cảm giác ấm áp khi huyết mạch được tiếp nối, và cảm giác thành tựu vân vân.

Sau khi qua sinh nhật của Tô Thi Hàm thì cũng sắp tới lúc Tô Thi Hàm và Tăn Lãng phải quay về Thượng Hải rồi.

Mùng 1 tháng 9 Tô Thi Hàm phải tới trường học nộp tiền học phí, còn Tân Lãng thì là mùng 3 tháng 9.

Năm nay tháng 8 có ngày 31, thế nên bọn họ quyết định ngày 27 sẽ quay về Thượng Hải.

Phòng thuê đã có đì Vương giúp thông gió và quét dọn vệ sinh, thế nên không có vấn đề gì cả, quay về là có thể vào ở không căn phải dọn dẹp lại gì cả

Quay về trước 5 ngày là bởi vì muốn mấy đứa nhỏ có thời gian thích ứng, cộng thêm Tân Lãng muốn đi xem tình hình của Tam Tần Trai và xử lý những chuyện khác vân vân.
 
Chương 308: C308: Mua cho mẹ máy rửa bát


Tần Lãng nói: “Bảo sao tối qua Huyên Huyên khóc rống không ngừng, ôm dỗ đều không được cuối cùng vẫn là khóc đủ rồi ngủ”

Tối hôm qua Tô Thi Hàm ôm thẳng bé dỗ rất lâu. Cả đêm qua hai người đều ngủ không được nhiều nhưng sức khỏe hẳn so với Tô Thi Hàm thì tốt hơn. Vì thế khi tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng tinh thần cũng không quá mệt mỏi.

Tô Thi Hàm do ngủ không được đủ giấc nên giờ này vẫn còn chưa thức dậy, là còn đang ngủ bù.

Bà Tân nói: “Nếu buổi tối Huyên Huyên không ngủ được. Vậy con và Thi Hàm rửa tay cho sạch sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nướu răng cho Huyên Huyện. Làm như vậy thì thắng bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Muốn thẳng bé không khóc rống lên có thể lấy một cái băng gạc dành cho trẻ thấm một ít nước. rồi cho vào miệng của thằng bé, như vậy cũng có thể làm cho thằng bé ngừng khóc.

“Đợi đến lúc răng của Huyên Huyên mọc, con có thể chuẩn bị cho thằng bé mấy món đồ chơi để nó gặm nướu. Lúc thẳng bé khóc vì răng mọc lấy ra sử dụng thì có thể giúp thắng bé thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tần Lãng nhớ kỹ lời bà Tần, chuẩn bị hôm nào đi mua cho Huyên Huyên đồ chơi gặm nướu.

Ăn xong, lúc bà Tân chuẩn bị rửa bát đũa thì Tô Thi Hàm bảo bà có thể sử dụng máy rửa bát.

“Máy rửa bát?" Bà Tân chưa dùng qua bao giờ. Lúc trước trong nhà còn khá giả cũng chưa sử dùng qua, hoàn toàn là do một tay người làm rửa

Dì Hạ lại gần tò mò hỏi: “Thật sự chiếc máy này có thể rửa bát sạch sẽ sao?”

Dì có nghe người ta nói đến máy rửa bát nhưng chủ yếu đều là người trẻ mua chứ tầm tuổi của bọn họ không có dùng.

Cảm thấy máy rửa sẽ tuyệt đối không sạch bằng tự mình dùng tay rửa.

Máy rửa bát vừa tốn tiền điện vừa tốn tiền nước mà lại còn chạy hơn một tiếng đồng hồ, chỉ bằng tự mình rửa chỉ mất có mười phút lại còn sạch.

Tô Thi Hàm giới thiệu cho hai người về máy rửa bát, nói rằng máy có thể rửa sạch rất sạch sẽ hơn nữa còn có thể rửa những nồi lớn nhỏ khác nhau.


Nhất là những chiếc ly pha lê, có thể rửa đến sạch bóng.

Đặc biệt nhất là còn có chức năng hong khô. Sau khi đem bát đũa rửa sạch thì lập tức hong khô khử trùng sát khuẩn.

Như thế thì sẽ làm giảm khả năng sinh sôi của vi khuẩn.

Tuy nhiên căn phải lấy bát đũa ra ngoài ngay khi rửa xong trong vòng hai mươi bốn giờ nếu không thì có thể dễ dàng tái sinh lại vi khuẩn.

Cũng bởi vì bên trong máy rửa bát không chỗ thông gió nên môi trường rất ẩm thấp.

Máy rửa bát Tân Lãng mua là thuộc hãng Siemens.

Bà Tân cùng dì Hạ không tin máy rửa bát có thể rửa sạch bát đũa nên Tô Thi Hàm dùng cho hai người xem, hướng dẫn hai người làm sao để bát đũa vào trong máy.

Cùng với vị trí để muối rửa bát, bột rửa bát,....

Dì Hạ nói: “Bát đũa này trước phải xả nước một lần để loại bỏ đầu và đồ ăn thừa còn dính lại. Nhưng ở bước này có thế trực tiếp rửa dưới vòi nước là được”

Bà Tần cũng gật đầu.

Tô Thi Hàm nói: “Thường chúng ta rửa bát, nhiệt độ nước sẽ không đạt được đến 40 độ nên không có khả năng khử trùng. Còn đối với máy rửa bát mà nói thì nhiệt độ thường dùng của nước là 70 độ, có thể đem vi khuẩn trên bát đũa mà diệt sạch”

“Còn đồ của bọn trẻ, mấy bình sữa cho vào đây rửa vừa có thể rửa sạch lại vừa có thể khử trùng”

Bà Tần nói: “Con với Lãng Lãng dùng máy này cũng phải, có thể tiết kiệm cho các con rất nhiều thời gian.”

Dì Hạ nói: “Vậy hai đứa có thể để buổi tối rồi rửa luôn một thể, dù gì bát đũa cũng ít lại để trong một cái máy to như vậy nếu mỗi bữa dùng một lần thì sẽ rất lãng phí tiền điện tiền nước”

Bà Tần nói: “Đúng vậy! Một lần rửa cũng mất một tiếng. Các con có thể đồn vào một buổi để có thể tiết kiệm nha”

“Nhiều người nói, một lần có thể rửa nhiều bát đũa.”

“Máy rửa bát này một lần có thể rửa bao nhiêu cái?”

“Có thể rửa 13 bộ bát đũa”

“Rất tốt! Nếu trong nhà có khách đến chơi thì dùng máy này có thể rảnh rỗi rồi. Chỉ là không biết có rửa sạch hẳn hay không thôi”

Mỗi lần ăn Tết, họ hàng thân thích đều đến nhà ăn cơm cùng nhau. Ăn xong, mệt nhất chính là rửa bát đũa bởi vì tận hai bàn nên rửa rất lâu.

Tuy bình thường bà cảm thấy tự rửa cũng nhanh.

Tân Lãng đi vào trong phòng bếp nói với bà Tần “Mẹ! Con nghĩ trong nhà cũng nên có một cái đặt sàn dung tích lớn, một lần có thể rửa đến 16 bộ bát đũa Con đặt cho mẹ một cái, mẹ trước hết ở nhà chuẩn bị tốt chỗ để chiếc máy này là được”


Bà Tần dở khóc dở cười nói: “Cái này của con 13 bộ mẹ đã cảm thấy lớn, còn 16 bộ. Lãng Lãng! Con không cần tốn kém, mẹ và cha con chỉ có hai người nhà, mỗi bữa nhiều nhất thì ăn bốn cái bát chỉ căn mấy phút là mẹ rửa xong mà”

“Mẹ! Mẹ thích tự rửa bát sao? Nước rửa bát có chất hóa học, ít nhiều cũng sẽ tổn thương đến da tay Mẹ quên chuyện mẹ bị mẩn ngứa vì rửa bát nhiều rồi à?"

Không đề cập tới máy rửa bát, hắn cũng quên bản thân cũng đang muốn mua cho mẹ một cái máy rửa bát.

Lúc nhìn thấy chiếc máy lại nghe mấy người họ nói chuyện. Tân Lãng ôm Vũ Đồng đi tới, quyết định mua cho mẹ một cái máy rửa bát không căn phải đụng tay nữa.

Nhất là thời điểm ăn Tết, mẹ hẳn rửa bát đến mức cả người như muốn gấy ra còn hai tay thì mỏi nhừ.

“Ách.." Kỳ thật không quản là đàn ông hay là phụ nữ đều không thích rửa bát đũa. Không chỉ bởi vì nước rửa bát có chứa nhiều thành phần hóa học ăn mòn da tay mà bát đũa lại còn rất nhiều đầu mỡ. Nhất là lúc ăn lẩu cay, muốn rửa cho sạch thì phải tốn rất nhiều nước rửa bát mà một lần cũng không thể rửa sạch hoàn toàn. Rửa xong còn có cảm giác nhơn nhớt tay rất khó chịu.

Tô Thi Hàm nhân cơ hội nói: “Mẹ! Máy rửa bát thực sự có thể rửa sạch, rửa so với tự mình rửa còn sạch sẽ hơn.”

“Chờ một chút sau khi rửa xong hai người ra xem.

“Đi! Chúng ta ra ngoài phòng khách ăn trái cây”

Bà Tần thấp giọng hỏi Tân Lãng máy rửa bát bao nhiêu tiền một cái.

Nghiễm nhiên trong lòng bà vẫn là bị thuyết phục.

Tân Lãng cười nói với bà không đắt chỉ khoảng 4000-5000 tệ mà thôi.

Bà Tân nói đắt thế, quá đắt.

Dì Hạ bên cạnh nói giúp. Một máy rửa bát giá đó không đắt bởi vì có thể dùng đến mười năm. Cứ tính bình quân, một năm chính là bốn năm trăm tệ vậy thì mỗi ngày chỉ dùng một ít, không phải là lời sao?

Dì Hạ nói giúp đúng lúc.

Quả nhiên bà Tân lần thứ hai động tâm.


Dì Hạ khen bà Tân có phúc khí, có con dâu và con trai quan tâm như thế.

Buổi sáng, Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng đi ra ngoài mua cho bọn nhỏ mấy món đồ chơi gặm nướu. Ở trên đường, Tô Thi Hàm thương lượng với Tân Lãng mua cho bà Tân máy rửa bát.

Tân Lãng chuẩn bị mua cho bà Tần một chiếc máy của hãng Siemens.

Tô Thi Hàm lại đề cử Miele.

Tân Lãng chưa từng nghe qua hãng này. Hắn cảm thấy Siemens đã là đồ điện gia dụng xa xỉ nhất rồi.

Tô Thi Hàm giải thích cho Tân Lãng. Máy rửa bát Miele rất cao cấp, kỹ thuật so với Siemens tốt hơn nhiều. Xếp hạng máy rửa bát tốt nhất chính là hãng Miele.

Máy rửa bát Miele này có chức năng hong khô không khí tự nhiên. Cho dù bát đũa có để quên trong đó sau khi lấy ra cũng sẽ không bị mốc meo.

Có cả bộ rửa ly thủy tỉnh cực tốt siêu sạch nữa.

Còn tỏ ý về sau bọn họ mua nhà mới cũng sẽ mua hãng máy này dùng.

Chỉ là máy rửa bát hãng này có chút đắt. Phải gần 30 ngàn tệ.

Thế nhưng có thể dùng đến 20 năm.

Còn có hai năm bảo hành, mua thêm 1888 tệ còn có thể kéo dài bảo hành năm năm vân vân.

Rất có lợi ích thực tế.
 
Chương 301: C301: Chuẩn bị quay về thượng hải ông bà tân không nỡ


Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cũng quyết định ngày 27 sẽ quay về Quảng Châu.

Như vậy vừa có thể chơi với cháu ngoại nhiều hơn thỉnh thoảng lại có thể ăn được đõ Tân Lãng nấu.

Ngày 24 Tô Vĩnh Thẳng gọi ông Tân và Tân Lãng đi câu cá.

Bọn họ câu được rất nhiều, cuối cùng thì Tô Vĩnh Thắng cũng có thế được ăn một bữa toàn là cá do Tân Lãng nấu, mấy món ăn đó ngon đến muốn khóc thét luôn.

Còn mấy con cá sống chưa chế biến Tần Lãng mim cười, nói sẽ ướp gia vị vào để ngày mai bà Tần làm cá xông khói, đợi khi nào thịt cá khô lại thì sẽ gửi qua cho Tô Vĩnh Thắng.

Bởi vì sau khi ướp gia vị xong còn cần phải phơi khô cá, mà sau khi phơi xong Tân Lãng đã quay về Thượng Hải rồi thế nên việc xông khói sẽ để cho bà Tân làm.

Nhưng mà hắn đã nêm nếm tẩm ướp cá xong rồi, cho nên sau đó chỉ cần làm theo các quy trình bình thường thì vị của cá sẽ rất ngon.

Điều này khiến Tô Vĩnh Thẳng vô cùng vui vẻ.

Sáng ngày hôm sau ông đã gọi ông Tân đi ra siêu thị mua thêm 30kg cá trằm cỏ để Tần Lãng ướp chung.

Điều này làm Tân Lãng buồn cười.

Ông Tần nói, sau khi 30kg cá khô lại thì sẽ gửi cho nhà ông thông gia 10kg, cho Tân Lãng và Tô Thi Hàm 10kg. Bọn họ sẽ giữ lại 10kg để dành ăn, vừa đủ cũng không quá nhiều.


Tô Vĩnh Thắng vô cùng mong chờ cá xông khói của Tân Lãng,

Ngày 26 Tân Lãng và Tô Thi Hàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Thượng Hải, đồ của bọn họ không nhiều thế nhưng đồ của mấy đứa nhỏ lại rất nhiều.

Bà Tân và Phương Nhã Nhàn cùng giúp bọn họ thu dọn đồ đạc, bọn họ cứ thu dọn đồ như vậy rồi nhìn mấy đứa trẻ đáng yêu ở trong nôi vành mắt lại đỏ bừng.

Thật không nỡ rời xa mấy bé con mà!

Lần này Tân Lãng, Tô Thi Hàm và ba đứa nhóc trở về Thượng Hải thì phải tới tận cuối năm bọn họ mới có thể gặp lại

Phía Phương Nhã Nhàn còn đỡ bởi vì trung thu Tần Lãng sẽ đưa Tô Thi Hàm tới nhà Phương Nhã Nhàn đón tết.

Thực ra bà Tân cũng muốn đi theo Tân Lãng để chăm sóc Tô Thi Hàm và ba đứa nhỏ, nhưng mà tay của ông Tân vẫn còn chưa khỏi thế nên bà không yên tâm để ông ở nhà một mình.

Nếu như để ông Tần cùng đi theo thì bà và ông Tần lại không muốn.

Vì có thể năm sau con trai mua nhà rồi bà cũng muốn giúp con trai kiếm thêm chút tiền.

Mặc dù lần này con trai nhận được đơn hàng 20 triệu, thế nhưng khi nhận được chỉ còn 19 triệu thôi, không biết tới năm sau còn có thể nhận được đơn hàng lớn như vậy không nữa.

Nếu muốn mua một cắn nhà lớn gần trường ở Thượng Hải thì ít nhất cũng phải hơn 20 triệu, thế nên bà cũng muốn mình có thể giúp con trai được một phần.


Bởi vì Tân Lãng chuẩn bị mở xưởng sản xuất dầu gội đầu ở nhà.

Vốn dĩ bên thành phố Thiệu đã có một xưởng sản xuất đầu gội đầu rồi, nhưng vì chất lượng sản phẩm không tốt lắm dẫn tới lượng tiêu thụ không cao. Thế nên quy mô cũng dần thu hẹp lại, rất nhiều công nhân đã nghỉ việc đi tìm việc khác.

Nếu như hẳn mở xưởng ở đây thì có thể tuyển được tất nhiều công nhân lành nghề, hơn nữa cha mẹ anh cũng đã kinh doanh ở đây được 5 năm, mà ở đây. lại còn có nhiều họ hàng thân thích nữa.

Mở xưởng sản xuất dầu gội đầu ở đây là một lựa chọn rất tốt.

Ví dụ như làm các thủ tục cũng đơn giản hơn nhiều.

Ngoài ra tỉnh Hồ Nam có chính sách hỗ trợ đối với xưởng sản xuất dầu gội đầu.

Cộng thêm thành phố Thiệu là quê hương của anh, nếu như muốn mở nhà máy riêng thì cũng nên đầu tư mở ở quê hương mình. Như vậy không chỉ tạo công ăn việc làm ở quê mà còn giúp tăng thu nhập từ thuế ở quê mình, thế thì có cảm giác vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào.

Sau khi đồ đạc đã thu xếp ổn thỏa, Tân Lãng gọi điện thoại cho Lý Nguyên Phát nói với cậu ấy ngày mai mình sẽ về Thượng Hải, thế nên hẳn muốn hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện.

Sau khi gặp nhau, Lý Nguyên Phát đưa cho Tân Lãng một sổ ghi chép về công hiệu của đầu gội đầu và đầu mọc tóc mà cậu ta đã tổng kết lại được từ kết quả sử dụng của cha mẹ mình, cùng với ghi chép việc sử. dụng đầu gội mỗi ngày.

Lý Nguyên Phát cười nói: “Anh Lãng! Anh biết không, mẹ tôi khen anh ở trên vòng bạn bè nức nở, gần đây bà ấy nhận được rất nhiều điện thoại của bạn bè hỏi về chuyện đầu gội đầu và đầu mọc tóc mua ở đâu, bọn họ cũng muốn mua”


“Mẹ tôi bảo bọn họ chờ”

“Tóc của mẹ tôi cũng mọc ra gần hết rồi, hơn nữa còn mọc ra tóc non nữa. Cha tôi cũng vậy, trước đây chẳng phải ông ấy đều phải đi cấy tóc sao? Nhưng mà cấy xong thì lại rụng hết, từ khi sử dụng đầu gội và đầu mọc tóc của cậu sáng dậy ông ra ngoài còn sờ đầu mình mà thốt lên, ông ấy nói chỗ hói đầu của ông ấy mọc tóc trở lại rồi!”

“Tôi cũng đi qua xem thử đúng thật là đã mọc tóc rồi, nhưng mà vì là lứa tóc đầu tiên thế nên không cứng lắm khá là mềm”

“Nhưng mà mọc được như vậy đã khiến ông ấy vui lầm rồi.”

“Ông ấy còn bảo tôi không được lười biếng, phải làm cùng với cậu, còn bảo tôi phải cảm ơn cậu đã cứu vớt cái đầu hói của ông ấy."

“Còn có.."

Lý Nguyên Phát cứ nói không ngừng mấy chuyện này, bởi vì cậu có quá nhiều điều muốn nói với Tần Lãng.

Vì trước đây cậu biết được Tần Lãng nhận được đơn hàng lớn phải ở nhà điêu khắc cậu không dám làm phiền thế nên vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Tân Lãng.

Cuối cùng thì hôm nay Tân Lãng cũng gọi điện thoại tới hẹn gặp mặt, vừa mới gặp thì cái miệng của cậu ta như thế được mở khóa mà nói không ngừng

Trong số những chuyện cậu ta nói, còn có cả chuyện mấy ngày trước thầy Đường dạy vật lí hồi cấp 3 của bọn họ gọi điện thoại tới hỏi cậu có biết số điện thoại của Tăn Lãng hay không, thầy ấy muốn liên lạc với Tân Lãng.

Cậu đã gửi số của Tân Lãng cho thầy Đường rồi, thế nên cậu hỏi Tân Lãng mấy ngày này có nhận được điện thoại của thầy Đường hay không.

“Ting tỉng ting..” Nhắc tào tháo tào tháo lập tức tới, thầy Đường gọi điện thoại tới rồi.

Hai ngày trước Tân Lãng không hề nhận được điện thoại của thầy Đường.


“Đây là số của thầy Đường đấy” Lý Nguyên Phát nhìn số điện thoại trên màn hình sau đó nói.

Bởi vì cậu ta có thói quen nhớ số điện thoại, mỗi ngày cậu sẽ đọc số điện thoại trong danh sách liên lạc một lần, thế nên cậu đã ghi nhớ hết tất cả số điện thoại trong danh bạ của mình.

Mỗi ngày đọc một lần.

Để tránh việc đột nhiên có một ngày nào đó bị mất điện thoại, trừ số điện thoại của bản thân thì cậu ta không thế nhớ bất kỳ số của người thân bạn bè.

Tần Lãng nhận điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa của thầy Đường: "Chào em Tần Lãng! Thầy là thầy Đường dạy vật lý cấp ba của em đây, em có còn nhớ thầy không?”

“Em chào thầy! Thầy Đường, em vẫn còn nhớ ạ”

“Tân Lãng à! Khoảng thời gian trước Lý Nguyên Phát có tặng thầy một chai đầu gội đầu và một chai đầu mọc tóc, thầy nghe Lý Nguyên Phát nói đó là do em làm đúng không?”

"Vâng ạ”

Thầy Đường cười khà khà nói: "Tân Lãng! Em thật giỏi, không tồi, không tồi, em mới tốt nghiệp có mấy năm mà đã có thể làm ra được đầu gội đầu và đầu mọc tóc rồi. Nhưng mà, tôi nhớ hình như em học Học viện kỹ thuật ứng dụng Thượng Hải, chứ không phải Đại học công nghệ hóa học đúng chứ?”

Sau khi hàn huyên xong, thầy Đường cảm ơn đầu gội và đầu mọc tóc của Tân Lãng đúng là cứu vớt nỗi phiền muộn bao năm nay của ông, dạo gần đây ông bắt đầu sử dụng dầu gội đầu này rồi.

Ông còn hỏi có phải Tân Lãng định mở xưởng sản xuất đầu gội đầu và dầu mọc tóc không, ông cảm thấy một sản phẩm tốt như vậy nhất định sẽ được nhiều người yêu thích.
 
Chương 308: C308: Mua cho mẹ máy rửa bát


Tần Lãng nói: “Bảo sao tối qua Huyên Huyên khóc rống không ngừng, ôm dỗ đều không được cuối cùng vẫn là khóc đủ rồi ngủ”

Tối hôm qua Tô Thi Hàm ôm thẳng bé dỗ rất lâu. Cả đêm qua hai người đều ngủ không được nhiều nhưng sức khỏe hẳn so với Tô Thi Hàm thì tốt hơn. Vì thế khi tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng tinh thần cũng không quá mệt mỏi.

Tô Thi Hàm do ngủ không được đủ giấc nên giờ này vẫn còn chưa thức dậy, là còn đang ngủ bù.

Bà Tân nói: “Nếu buổi tối Huyên Huyên không ngủ được. Vậy con và Thi Hàm rửa tay cho sạch sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nướu răng cho Huyên Huyện. Làm như vậy thì thắng bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Muốn thẳng bé không khóc rống lên có thể lấy một cái băng gạc dành cho trẻ thấm một ít nước. rồi cho vào miệng của thằng bé, như vậy cũng có thể làm cho thằng bé ngừng khóc.

“Đợi đến lúc răng của Huyên Huyên mọc, con có thể chuẩn bị cho thằng bé mấy món đồ chơi để nó gặm nướu. Lúc thẳng bé khóc vì răng mọc lấy ra sử dụng thì có thể giúp thắng bé thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tần Lãng nhớ kỹ lời bà Tần, chuẩn bị hôm nào đi mua cho Huyên Huyên đồ chơi gặm nướu.

Ăn xong, lúc bà Tân chuẩn bị rửa bát đũa thì Tô Thi Hàm bảo bà có thể sử dụng máy rửa bát.

“Máy rửa bát?" Bà Tân chưa dùng qua bao giờ. Lúc trước trong nhà còn khá giả cũng chưa sử dùng qua, hoàn toàn là do một tay người làm rửa

Dì Hạ lại gần tò mò hỏi: “Thật sự chiếc máy này có thể rửa bát sạch sẽ sao?”

Dì có nghe người ta nói đến máy rửa bát nhưng chủ yếu đều là người trẻ mua chứ tầm tuổi của bọn họ không có dùng.

Cảm thấy máy rửa sẽ tuyệt đối không sạch bằng tự mình dùng tay rửa.

Máy rửa bát vừa tốn tiền điện vừa tốn tiền nước mà lại còn chạy hơn một tiếng đồng hồ, chỉ bằng tự mình rửa chỉ mất có mười phút lại còn sạch.

Tô Thi Hàm giới thiệu cho hai người về máy rửa bát, nói rằng máy có thể rửa sạch rất sạch sẽ hơn nữa còn có thể rửa những nồi lớn nhỏ khác nhau.


Nhất là những chiếc ly pha lê, có thể rửa đến sạch bóng.

Đặc biệt nhất là còn có chức năng hong khô. Sau khi đem bát đũa rửa sạch thì lập tức hong khô khử trùng sát khuẩn.

Như thế thì sẽ làm giảm khả năng sinh sôi của vi khuẩn.

Tuy nhiên căn phải lấy bát đũa ra ngoài ngay khi rửa xong trong vòng hai mươi bốn giờ nếu không thì có thể dễ dàng tái sinh lại vi khuẩn.

Cũng bởi vì bên trong máy rửa bát không chỗ thông gió nên môi trường rất ẩm thấp.

Máy rửa bát Tân Lãng mua là thuộc hãng Siemens.

Bà Tân cùng dì Hạ không tin máy rửa bát có thể rửa sạch bát đũa nên Tô Thi Hàm dùng cho hai người xem, hướng dẫn hai người làm sao để bát đũa vào trong máy.

Cùng với vị trí để muối rửa bát, bột rửa bát,....

Dì Hạ nói: “Bát đũa này trước phải xả nước một lần để loại bỏ đầu và đồ ăn thừa còn dính lại. Nhưng ở bước này có thế trực tiếp rửa dưới vòi nước là được”

Bà Tần cũng gật đầu.

Tô Thi Hàm nói: “Thường chúng ta rửa bát, nhiệt độ nước sẽ không đạt được đến 40 độ nên không có khả năng khử trùng. Còn đối với máy rửa bát mà nói thì nhiệt độ thường dùng của nước là 70 độ, có thể đem vi khuẩn trên bát đũa mà diệt sạch”

“Còn đồ của bọn trẻ, mấy bình sữa cho vào đây rửa vừa có thể rửa sạch lại vừa có thể khử trùng”

Bà Tần nói: “Con với Lãng Lãng dùng máy này cũng phải, có thể tiết kiệm cho các con rất nhiều thời gian.”

Dì Hạ nói: “Vậy hai đứa có thể để buổi tối rồi rửa luôn một thể, dù gì bát đũa cũng ít lại để trong một cái máy to như vậy nếu mỗi bữa dùng một lần thì sẽ rất lãng phí tiền điện tiền nước”

Bà Tần nói: “Đúng vậy! Một lần rửa cũng mất một tiếng. Các con có thể đồn vào một buổi để có thể tiết kiệm nha”

“Nhiều người nói, một lần có thể rửa nhiều bát đũa.”

“Máy rửa bát này một lần có thể rửa bao nhiêu cái?”

“Có thể rửa 13 bộ bát đũa”

“Rất tốt! Nếu trong nhà có khách đến chơi thì dùng máy này có thể rảnh rỗi rồi. Chỉ là không biết có rửa sạch hẳn hay không thôi”

Mỗi lần ăn Tết, họ hàng thân thích đều đến nhà ăn cơm cùng nhau. Ăn xong, mệt nhất chính là rửa bát đũa bởi vì tận hai bàn nên rửa rất lâu.

Tuy bình thường bà cảm thấy tự rửa cũng nhanh.

Tân Lãng đi vào trong phòng bếp nói với bà Tần “Mẹ! Con nghĩ trong nhà cũng nên có một cái đặt sàn dung tích lớn, một lần có thể rửa đến 16 bộ bát đũa Con đặt cho mẹ một cái, mẹ trước hết ở nhà chuẩn bị tốt chỗ để chiếc máy này là được”


Bà Tần dở khóc dở cười nói: “Cái này của con 13 bộ mẹ đã cảm thấy lớn, còn 16 bộ. Lãng Lãng! Con không cần tốn kém, mẹ và cha con chỉ có hai người nhà, mỗi bữa nhiều nhất thì ăn bốn cái bát chỉ căn mấy phút là mẹ rửa xong mà”

“Mẹ! Mẹ thích tự rửa bát sao? Nước rửa bát có chất hóa học, ít nhiều cũng sẽ tổn thương đến da tay Mẹ quên chuyện mẹ bị mẩn ngứa vì rửa bát nhiều rồi à?"

Không đề cập tới máy rửa bát, hắn cũng quên bản thân cũng đang muốn mua cho mẹ một cái máy rửa bát.

Lúc nhìn thấy chiếc máy lại nghe mấy người họ nói chuyện. Tân Lãng ôm Vũ Đồng đi tới, quyết định mua cho mẹ một cái máy rửa bát không căn phải đụng tay nữa.

Nhất là thời điểm ăn Tết, mẹ hẳn rửa bát đến mức cả người như muốn gấy ra còn hai tay thì mỏi nhừ.

“Ách.." Kỳ thật không quản là đàn ông hay là phụ nữ đều không thích rửa bát đũa. Không chỉ bởi vì nước rửa bát có chứa nhiều thành phần hóa học ăn mòn da tay mà bát đũa lại còn rất nhiều đầu mỡ. Nhất là lúc ăn lẩu cay, muốn rửa cho sạch thì phải tốn rất nhiều nước rửa bát mà một lần cũng không thể rửa sạch hoàn toàn. Rửa xong còn có cảm giác nhơn nhớt tay rất khó chịu.

Tô Thi Hàm nhân cơ hội nói: “Mẹ! Máy rửa bát thực sự có thể rửa sạch, rửa so với tự mình rửa còn sạch sẽ hơn.”

“Chờ một chút sau khi rửa xong hai người ra xem.

“Đi! Chúng ta ra ngoài phòng khách ăn trái cây”

Bà Tần thấp giọng hỏi Tân Lãng máy rửa bát bao nhiêu tiền một cái.

Nghiễm nhiên trong lòng bà vẫn là bị thuyết phục.

Tân Lãng cười nói với bà không đắt chỉ khoảng 4000-5000 tệ mà thôi.

Bà Tân nói đắt thế, quá đắt.

Dì Hạ bên cạnh nói giúp. Một máy rửa bát giá đó không đắt bởi vì có thể dùng đến mười năm. Cứ tính bình quân, một năm chính là bốn năm trăm tệ vậy thì mỗi ngày chỉ dùng một ít, không phải là lời sao?

Dì Hạ nói giúp đúng lúc.

Quả nhiên bà Tân lần thứ hai động tâm.


Dì Hạ khen bà Tân có phúc khí, có con dâu và con trai quan tâm như thế.

Buổi sáng, Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng đi ra ngoài mua cho bọn nhỏ mấy món đồ chơi gặm nướu. Ở trên đường, Tô Thi Hàm thương lượng với Tân Lãng mua cho bà Tân máy rửa bát.

Tân Lãng chuẩn bị mua cho bà Tần một chiếc máy của hãng Siemens.

Tô Thi Hàm lại đề cử Miele.

Tân Lãng chưa từng nghe qua hãng này. Hắn cảm thấy Siemens đã là đồ điện gia dụng xa xỉ nhất rồi.

Tô Thi Hàm giải thích cho Tân Lãng. Máy rửa bát Miele rất cao cấp, kỹ thuật so với Siemens tốt hơn nhiều. Xếp hạng máy rửa bát tốt nhất chính là hãng Miele.

Máy rửa bát Miele này có chức năng hong khô không khí tự nhiên. Cho dù bát đũa có để quên trong đó sau khi lấy ra cũng sẽ không bị mốc meo.

Có cả bộ rửa ly thủy tỉnh cực tốt siêu sạch nữa.

Còn tỏ ý về sau bọn họ mua nhà mới cũng sẽ mua hãng máy này dùng.

Chỉ là máy rửa bát hãng này có chút đắt. Phải gần 30 ngàn tệ.

Thế nhưng có thể dùng đến 20 năm.

Còn có hai năm bảo hành, mua thêm 1888 tệ còn có thể kéo dài bảo hành năm năm vân vân.

Rất có lợi ích thực tế.
 
Chương 309: C309: Phản ứng của bọn nhỏ khi ăn cháo gạo


Tân Lãng nói có thể giao mấy việc mua sắm đồ điện gia dụng cho Tô Thi Hàm.

Còn hắn phụ trách trả tiền.

Bởi vì khi nghe mấy cái chức năng kỹ thuật mà Tô Thi Hàm nói, khiến cho Tân Lãng có chút choáng váng.

“Tốt! Đồ chơi gặm nướu, ở trên mạng em cũng đã tham khảo rất nhiều. Nhiều người bình luận nên mua hàng chính hãng. Chất lượng silica gel phải đảm bảo vì dù sao cũng là để bọn nhỏ ngậm trong miệng. Mặt khác hình dạng cũng phải chọn loại tốt, không chọn mấy loại hình cây nấm, em thấy có nhiều bà mẹ bình luận loại đấy dùng lâu dài sẽ làm miệng bọn nhỏ mấn ngứa. Chắc là do nước bọt của bọn nhỏ lưu lại không khô, sau đó tiếp xúc với miệng dẫn đến miệng bọn nhỏ bị bệnh mẩn ngứa”

Kế tiếp, Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng về mấy loại đồ chơi gặm nướu. Đam Mỹ Hay

Cuối cùng hai người bọn họ đến một cửa hàng nổi tiếng chuyên bán những sản phẩm dành cho trẻ. Trong cửa hàng Tô Thi Hàm đã mua một rất nhiều đồ chơi gặm nướu.

Mặc dù bây giờ chỉ có Huyên Huyên bắt đầu phun nước miếng do mọc răng sữa, nhưng Vũ Đồng cùng Khả Hinh chắc là cũng sẽ nhanh chóng mọc răng.

Cho nên mua nhiều một chút để sau này còn có mà dùng.

Mua xong đồ chơi, Tô Thi Hàm nhận được điện thoại bên môi giới, nói là chủ ngôi nhà họ định thuê đã đến có thể đi xem phòng.

Đồ đạc không nhiều nên bọn họ cầm theo luôn.

Hai người trở lại khu chung cư. Căn phòng họ định thuê ở ngay phía dưới căn họ đang sống, bố cục ngóc ngách đều giống nhau.

Hơn nữa còn đã dọn dẹp sạch sẽ.

Căn phòng kia Tân Lãng thuê là nhà đầu tư giao phòng, cho nên không có giường ghế sofa các thứ.

Còn căn phòng thuê này có sẵn giường cùng ghế sofa, TV còn nguyên bộ, máy giặt cũng có.


Người thuê trước vừa vặn hết hợp đồng cho thuê mà người nọ cũng không muốn kí hợp đồng tiếp. Nên chủ nhà tìm người cho thuê khác với lại đã sớm kêu người vệ sinh sạch sẽ qua.

Tô Thi Hàm đi lên lầu kêu ông Tần bà Tân bọn họ xuống xem qua phòng.

Ba người mỗi người ôm một đứa củng ông Tân đi xuống.

Nhìn qua phòng, đơn giản không có gì cần sửa. Kế tiếp là kiểm tra nước nhà vệ sinh xem có vấn đề không. Nhưng nhà vệ sinh không có nước nóng chỉ có ở phòng bếp có một cái máy nước nóng phụ trách toàn bộ nước nóng trong phòng.

Nhà vệ sinh muốn dùng nước nóng thì phải chờ ba phút mới có.

Nhưng cái này không phải vấn đề gì lớn. Tô Thi Hàm nói đổi một cái máy nước nóng khác là được.

Tổng là có bốn căn phòng, ba phòng có giường một phòng để tủ sách.

Trong phòng có lắp mạng internet, máy giặt thì để ở ban công. Có một ống nước riêng cho máy giặt để thoát nước nên sẽ không xuất hiện tình trạng rò rỉ nước.

Khuyết điểm duy nhất là đồ điện gia dụng không quá tốt. Bời vì đều là đồ cũ, hẳn là phòng này đã cho thuê một thời gian khá dài.

Cho nên có một số đồ dùng đã bị cũ.

Ví dụ như tủ lạnh, vẫn là loại kia sẽ kết sương tủ lạnh nhưng ở đây hiệu quả làm lạnh không quá tốt.

Cùng máy giặt đời cũ mấy trăm tệ.

Điều hòa cũng vậy đã ngả vàng cũ kỹ. Bật kiểm tra một lúc thì không có hiệu quả làm lạnh và trong không không khí cũng ẩm mùi khó chịu.

Tuy nhiên chỉ đều là việc nhỏ bởi vì tòa nhà này hiện chỉ có căn phòng này là cho thuê, cũng không còn phòng khác. Cộng thêm vừa lúc căn hộ của Tân Lãng. ở ngay trên rất thuận tiện.

Trả tiền thuê theo năm so với tiền thuê căn phòng kia của Tăn Lãng đắt hơn 500 tệ. Bởi vì có đõ dùng gia dụng, một tháng tiền thuê là 4600 tệ.

Mỗi năm tiền thuê là 57600 tệ.

Dưới sự trả giá của ông bà Tân thì tiền thuê tổng lấy 56.888 tệ.

Ký xong hợp đồng, môi giới cùng chủ nhà đều rời đi. Bà Tân để Tân Lãng gọi 110 để lắp đặt ổ khóa mới.

Sau đó bà Tân cùng dì Hạ bắt đầu dọn dẹp.

Mặc dù chủ nhà đã cho người quét dọn một lần. Nhưng bà Tân cảm thấy vẫn chưa sạch, cho nên tiếp tục cùng dĩ Hạ lau chùi vệ sinh thêm một lăn nữa.

Ăn xong cơm trưa, dì Hạ chuẩn bị đi đến chỗ con trai. Tăn Lãng vốn muốn chớ dì đi nhưng dì Hạ bảo hắn không cần phí sức, dì gọi xe đi qua là được.

Bằng không Tần Lãng chở dì tới còn phải lái về. Tối nay dì tạm thời ở nhà con trai bởi vì có nhiều chuyện muốn nói.

Tần Lãng gọi xe cho di Hạ, bảo dì có việc gì thì gọi cho hẳn.


Tiễn dì Hạ xong, ba đứa nhỏ cũng ngủ rồi. Bà Tần bảo ông Tần đi xuống dưới lầu trải ga giường vì tối nay có thể ở dưới đó luôn.

Tô Thi Hàm cùng Tăn Lãng tựa vào giường. Cô một bên nhìn điện thoại một bên nói với Tần Lãng muốn mua đồ.

Ví dụ như nệm.

Tấm nệm nhà dưới không tốt. Cô muốn đổi một tấm nệm chính hãng vì như vậy nằm sẽ thoải mái dễ chịu hơn.

Còn điều hòa, bình nước nóng, máy giặt, tủ lạnh đều cần phải đổi.

Mấy đồ bị thay thế kia Tô Thi Hàm cũng không định vứt đi. Để chung vào một căn phòng.

Chờ sau này chuyển đi, cô còn mang đồ của mình đi.

Sau đó đem đồ của chủ nhà lắp đặt lại là được.

Bởi vì bên dưới có bổn phòng, dùng ba phòng là đủ.

Những việc này Tân Lãng đều nghe Tô Thi Hàm, để cô chọn đồ cho vào giỏ hàng online còn hắn thì phụ trách trả tiền.

Taobao có chức năng thanh toán thay cho người khác.

Bởi vì sáng thức dậy sớm mà tối hôm qua không ngủ được bao lâu, cho nên rất nhanh Tân Lãng đã ngủ thiếp đi.

Tô Thi Hàm mua xong đồ quay sang thấy Tân Lãng ngủ say sưa. Cô không đánh thức hắn mà trực tiếp dùng tài khoản của mình thanh toán.

Bởi vì trong thẻ ngân hàng của cô còn hơn mười triệu tiết kiệm. Cô là một tiểu phú bà, mua đống đồ này cô vẫn còn đủ tiền nha.

Thanh toán xong, cô cùng bên chăm sóc khách hàng sắp xếp tốt thời gian lắp đặt. Sau đó để điện thoại xuống chỉnh âm thấp lại rồi ôm Tân Lãng cùng nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tân Lãng cùng ông Tần căm thẻ căn cước sổ hộ khẩu cùng các giấy tờ khác để nộp tiền bảo hiểm xã hội.

Tô Thi Hàm cùng bà Tân ở nhà chăm bọn nhỏ.


Huyện Huyên gặm được đồ chơi nướu, lập tức vui vẻ cắn.

Thỉnh thoảng đem gặm nướu bỏ ra, phun phun vài cái lại tiếp tục gặm.

Đặc biệt đáng yêu.

Bà Tân nói có thể thử cho Huyên Huyên ăn cháo, bởi vì ba đứa nhỏ đều nuôi bằng sữa mẹ cùng sữa bột kết hợp. Chỗ nên lúc bốn tháng rưỡi có thể cho bọn nhỏ ăn chút cháo thử xem. Nhìn xem có phản ứng dị ứng gì không, nếu như không có thì có thể tiếp tục nấu cho bọn nhỏ ăn.

Nếu như là nuôi thuần bằng sữa mẹ, có thể chờ đến sáu tháng rồi bắt đầu cho ăn cháo bổ chất sắt.

Bà Tân lúc nấu cháo nói cho Tô Thi Hàm, vừa mới bắt đầu nên dùng sữa mẹ hoặc sữa bột để nấu cùng, lúc bọn nhỏ ăn sẽ có mùi vị giống như lúc uống sữa. Như vậy bọn nhỏ sẽ không có cảm giác bị lạ miệng.

Chờ bọn trẻ đần thích ứng rồi có thể đổi sữa thành nước để nấu.

Lần thứ nhất làm, làm ba bát cháo.

Sau đó lần lượt cho bọn nhỏ ăn.

Huyện Huyên nhìn thấy đồ ăn, lá gan lớn nên trực tiếp ăn một miếng sau đó lập tức phun ra.

Sau đó thì không chịu ăn tiếp, thà phun phun chơi nước bọt cũng không ăn cháo gạo.

Vũ Đồng cùng Khả Hinh hai đứa trực tiếp từ chối.

Miệng cũng không nguyện ý mở ra hơn nữa còn biết dùng tay đẩy hai bát Tô Thi Hàm cùng bà Tân đưa đến.
 
Chương 302: C302: Lái xe về thượng hải


"Đúng là có ý này ạ” Tần Lãng nói.

"Mở nhà máy cũng tốt, nhưng mà mở nhà máy thì trong giai đoạn đầu sẽ phải đầu tư tài chính khá nhiều. Trong tay thầy bây giờ cũng có một chút tiền, thầy đầu. tư cho em 1 triệu, thế nào?"

Tần Lãng cười nói: "Thầy! Tạm thời không cần đâu ạ”

Bây giờ hẳn không thiếu tiền nên chắc chắn sẽ không tùy tiện tìm người cùng đầu tư.

Bên kế toán đề nghị hắn mở một công ty trách nhiệm hữu hạn, như vậy hẳn sẽ không cần chịu trách nhiệm quá nhiều. Cho dù công ty bị phá sản và phải đền bù thì hẳn cũng không phải chịu nhiều trách nhiệm. Hắn chỉ căn chịu trách nhiệm phần vốn của mình, nếu phá sản thì bồi thường cho chủ nợ bằng tài sản pháp nhân của công ty, hẳn không cần phải bồi thường ngoài định mức.

Nếu như hẳn mở công ty trách nhiệm vô hạn thì sẽ giống như hắn mở Tam Tần trai bây giờ. Đây là cửa hàng gia đình, thuộc về loại chịu toàn bộ trách nhiệm liên quan, cho dù Tam Tần Trai thiếu nợ nhiều đến đâu thì hắn cũng phải bồi thường bằng tài sản của hắn.

Tam Tần Trai vẫn ổn, cơ bản là không tồn tại tình trạng thiếu nợ. Nhưng mà nhà máy sản xuất đầu gội đầu thì khác, quy trình xử lý xí nghiệp rất phức tạp.

Lúc đó hắn sẽ thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên sản xuất đầu gội đầu.

Mà nếu cần người đầu tư thì hẳn sẽ chọn cha của hắn.

Bởi vì cha mẹ hắn chỉ có một đứa con trai là hắn, cho nên không cần cân nhắc vấn đề người thừa kế.

Bởi vì nếu hẳn sử dụng tên của Tô Thi Hàm hoặc ba đứa nhỏ thì đều không phải công ty trách nhiệm hữu hạn đúng nghĩa. Hân và Tô Thi Hàm là vợ chồng, thuộc về tài sản chung của vợ chồng và được xem là vốn riêng của công ty, sẽ phải chịu trách nhiệm liên quan.

Ba đứa nhỏ còn nhỏ, chưa đủ 18 tui nên hắn vẫn phải là người chịu trách nhiệm thay mặt ba đứa nhỏ.


Nhưng nếu hẳn và cha mẹ hắn cùng mở công ty thì sẽ là công ty trách nhiệm hữu hạn.

Hắn có thể xác định sau này nhà máy sản xuất đầu gội đầu của hẳn sẽ sinh lời, chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Hơn nữa trong tay hẳn bây giờ cũng có tiền cho nên không muốn kêu gọi đầu tư từ bên ngoài.

Thầy giáo Đường hơi sửng sốt một chút, mấy ngày nay ông không gọi điện thoại cho Tần Lãng mà chỉ ở nhà làm công tác tư tưởng cho bà xã của ông.

Bởi vì ông đã xem kỹ sản phẩm đầu gội đầu của Tần Lãng, sản phẩm này có công hiệu rất tốt. Đến lúc đó, Tần Lãng chỉ cần kêu gọi đầu tư, sau đó mở rộng quy mô thì nhất định có thể kiếm một khoản lớn.

Hơn nữa bây giờ dân số già tăng nhanh, học sinh và người trưởng thành cũng chịu rất nhiều áp lực, tóc rụng nhiều. Cho nên nhu cầu sử dụng các sản phẩm đầu gội kích thích mọc tóc rất cao.

Sau này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Ông làm giáo viên cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể đủ để nuôi sống gia đình mà thôi. Nhưng mà ông cũng có giấc mộng phát tài.

Ông muốn đánh cược một lần trước khi đến 50 tuổi, kiếm nhiều tiền một chút. Đến lúc đó sẽ giúp con trai ông mua nhà, mua xe, lấy vợ sinh con ở Quảng Châu.

Ông làm công tác tư tưởng mấy ngày thì bà xã ông mới đồng ý chuyện để ông cầm tiền đi đầu tư cho Tần Lãng. Nhưng trong nhà ông chỉ có 200 ngàn tiền tiết kiệm, ông phải tìm người định giá căn nhà ông đang ở, mới có được 800 ngàn. Tất cả cộng lại mới có thể vừa đủ 1 triệu.

Lúc này ông mới gọi điện thoại cho Tần Lãng.

Nhưng mà ông không ngờ hẳn lại không cần đầu tư.


Chẳng lẽ Tần Lãng có tiền???

Mấy ngày nay ông đã tìm hiểu tình huống của ăn Lãng từ thầy chủ nhiệm của hãn. Vốn nhà Tân Lãng cũng có tiền, từng mở nhà hàng ở Thượng Hải, nghe nói còn kiếm được hơn 100 triệu. Nhưng mà về. sau lại bị phá sản nên quay trở về thành phố Thiệu, vẫn còn thiếu nợ không ít ở bên ngoài.

Hay là mấy năm nay trả hết nợ rồi? Còn tích được không ít tiền?

Thế nhưng cũng không đúng, khởi nghiệp cần rất nhiều tiền vốn, chỉ có một triệu cũng không nhiều.

Cũng giống như muốn kêu gọi đầu tư, phải tìm nhiều người mới có thể làm được.

Không có 5, 6 triệu thì có lẽ không thể làm được. gì?

Dù sao thì nhà máy, tiền lương công nhân, thiết bị máy móc, chỉ phí điện nước,... Một ngày tốn không ít tiền.

Nhất là khoảng thời gian đầu chưa có lợi nhuận, đây là thời điểm khó khăn nhất.

Sản phẩm có chất lượng tốt nhưng nếu muốn được nhiều người biết đến thì vẫn căn đầu tư rất nhiều vào .

Còn nữa, giá của đầu gội đầu bình thường cũng không đất, một bình 500ml có thế đủ cho một người dùng trong nửa năm. Nên muốn tăng lượng tiêu thụ thì phải không ngừng tìm kiếm khách hàng mới

"Tần Lãng! Em cứ cân nhắc một chút. Mở công ty cần rất nhiều tiền, nếu em cần thì lúc nào cũng có thể nói với thầy. Thầy rất coi trọng sản phẩm đầu gội đầu của em nên mới muốn đầu tư, cùng với em kiếm thêm một chút thu nhập." Thầy giáo Đường vừa cười vừa nói.


"Vâng ạ” Tần Lãng không nói quá tuyệt tình, bởi vì nhà máy của hẳn không chỉ sản xuất đầu gội đầu mà còn cần bán ra.

Bán hàng thì cũng căn có con đường để tiêu thụ.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu |||||

Đến lúc đó, nếu thầy Đường thực sự muốn cùng gắn kiếm tiền, nếu đủ bản lĩnh nói chuyện thì có thể tham dự phân đoạn tiêu thụ.

Làm giáo viên quen biết rất rộng.

Nhưng mà chuyện này để nói sau, lúc đó những chuyện như vậy hắn sẽ giao cho cha mẹ hắn xử lý, cha mẹ hẳn có kinh nghiệm mở công ty.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Nguyên Phát kinh ngạc nhìn về phía Tân Lãng, nói với hắn là không ngờ người keo kiệt như thầy giáo Đường lại bằng lòng bỏ ra 1 triệu để đầu tư cho Tần Lãng.

Xem ra là rất coi trọng dầu gội đầu của Tần Lãng.

Lý Nguyên Phát hỏi Tân Lãng có cần đầu tư hay. không?

Tăn Lãng nói không cần, hắn có tiền, Lý Nguyên Phát lập tức nghĩ đến Tần Lãng điêu khắc một tác phẩm là có thể kiếm 20 triệu thì cực kỳ hâm mộ.

Người ta mở công ty đều cần kêu gọi các ông các. bà đầu tư, anh Lãng nhà mình thì người đầu tư tìm đến cửa cũng không cần.

Đây đúng là vừa có tiền vừa có bản lĩnh mà còn có cả thực lực mà!

Thật hâm mộ!

Sản phẩm mà Tân Lãng sản xuất không cần người đầu tư đến pha loãng cổ phần là tốt nhất, vừa có thể tự mình điều hành toàn bộ công ty, vừa không cần chia hoa hồng cho các cổ đông khác. Nhiều người đầu tư thì hẳn có thể sẽ biến thành người làm công cho các cổ đông khá, thậm chí đến cuối cùng còn có thể bị đá đi.


Nhắc đến chuyện này, Lý Nguyên Phát lập tức kể cho Tân Lãng nghe chuyện rất nổi dạo gần đây, người này là cổ đông ban đầu của công ty nhưng cuối cùng thì bị đá ra khỏi công ty, hai người ngồi nói một chút chuyện phiếm về vấn đề này.

Để nhắc nhở Tân Lãng, nếu hắn có tiền thì không nên tủy tiện nhận đầu tư từ người khác.

Còn việc Tân Lãng mở công ty thì nhất định phải mời một đội nhóm xử lý pháp lý chuyên nghiệp, hơn nữa hắn nên đọc thêm những sách về công ty, luật pháp và hình sự.

Tần Lãng trò chuyện cùng Lý Nguyên Phát xong, hẳn về đến nhà thì mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lãng và Tô Thi Hàm đưa Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng đến nhà ga tàu cao tốc trước.

Lúc chia tay, Tô Thi Hàm dặn dò Phương Nhã Nhàn ở nhà chăm sóc bản thân nhiều một chút, nhất định phải đảm bảo cơ thể khôi phục thật tốt rồi hẵng bắt đầu mang thai, đừng quá gấp gáp.

Mặc dù bây giờ sinh con rất ít khi xuất hiện tình trạng sản phụ xuất huyết dẫn đến tử vong, nhưng mà Tô Thi Hàm vẫn rất lo lắng cho mẹ cô.

Phương Nhã Nhàn dặn Tô Thi Hàm yên tâm, trong lòng bà và Tô Vĩnh Thắng đều nắm chắc.

Sau khi tiễn đưa Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thảng xong, Tân Lãng và Tô Thi Hàm về nhà thì bắt đầu chuyển đồ lên xe.

Tối hôm qua mấy người Tân Lãng đã thương lượng chuyện trở về Thượng Hải, bởi vì có ba đứa nhỏ nên chuẩn bị thuê thêm một tài xế và một bảo mẫu đi cùng, giống như lần trước bọn họ đi từ Quảng Châu đến thành phố Thiệu.

Như vậy thì ba đứa nhỏ đều được chăm sóc thật tốt.

Nhưng mà bà Tân lại lo lắng nên nói mình và dì Hạ sẽ ngồi xe về Thượng Hải cùng bọn họ. Tân Lãng lái xe, bà cùng đì Hạ và Tô Thi Hàm mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi ở ghế sau.

Như vậy sẽ đảm bảo an toàn, cả nhà cũng yên tâm hơn.
 
Chương 309: C309: Phản ứng của bọn nhỏ khi ăn cháo gạo


Tân Lãng nói có thể giao mấy việc mua sắm đồ điện gia dụng cho Tô Thi Hàm.

Còn hắn phụ trách trả tiền.

Bởi vì khi nghe mấy cái chức năng kỹ thuật mà Tô Thi Hàm nói, khiến cho Tân Lãng có chút choáng váng.

“Tốt! Đồ chơi gặm nướu, ở trên mạng em cũng đã tham khảo rất nhiều. Nhiều người bình luận nên mua hàng chính hãng. Chất lượng silica gel phải đảm bảo vì dù sao cũng là để bọn nhỏ ngậm trong miệng. Mặt khác hình dạng cũng phải chọn loại tốt, không chọn mấy loại hình cây nấm, em thấy có nhiều bà mẹ bình luận loại đấy dùng lâu dài sẽ làm miệng bọn nhỏ mấn ngứa. Chắc là do nước bọt của bọn nhỏ lưu lại không khô, sau đó tiếp xúc với miệng dẫn đến miệng bọn nhỏ bị bệnh mẩn ngứa”

Kế tiếp, Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng về mấy loại đồ chơi gặm nướu. Đam Mỹ Hay

Cuối cùng hai người bọn họ đến một cửa hàng nổi tiếng chuyên bán những sản phẩm dành cho trẻ. Trong cửa hàng Tô Thi Hàm đã mua một rất nhiều đồ chơi gặm nướu.

Mặc dù bây giờ chỉ có Huyên Huyên bắt đầu phun nước miếng do mọc răng sữa, nhưng Vũ Đồng cùng Khả Hinh chắc là cũng sẽ nhanh chóng mọc răng.

Cho nên mua nhiều một chút để sau này còn có mà dùng.

Mua xong đồ chơi, Tô Thi Hàm nhận được điện thoại bên môi giới, nói là chủ ngôi nhà họ định thuê đã đến có thể đi xem phòng.

Đồ đạc không nhiều nên bọn họ cầm theo luôn.

Hai người trở lại khu chung cư. Căn phòng họ định thuê ở ngay phía dưới căn họ đang sống, bố cục ngóc ngách đều giống nhau.

Hơn nữa còn đã dọn dẹp sạch sẽ.

Căn phòng kia Tân Lãng thuê là nhà đầu tư giao phòng, cho nên không có giường ghế sofa các thứ.

Còn căn phòng thuê này có sẵn giường cùng ghế sofa, TV còn nguyên bộ, máy giặt cũng có.


Người thuê trước vừa vặn hết hợp đồng cho thuê mà người nọ cũng không muốn kí hợp đồng tiếp. Nên chủ nhà tìm người cho thuê khác với lại đã sớm kêu người vệ sinh sạch sẽ qua.

Tô Thi Hàm đi lên lầu kêu ông Tần bà Tân bọn họ xuống xem qua phòng.

Ba người mỗi người ôm một đứa củng ông Tân đi xuống.

Nhìn qua phòng, đơn giản không có gì cần sửa. Kế tiếp là kiểm tra nước nhà vệ sinh xem có vấn đề không. Nhưng nhà vệ sinh không có nước nóng chỉ có ở phòng bếp có một cái máy nước nóng phụ trách toàn bộ nước nóng trong phòng.

Nhà vệ sinh muốn dùng nước nóng thì phải chờ ba phút mới có.

Nhưng cái này không phải vấn đề gì lớn. Tô Thi Hàm nói đổi một cái máy nước nóng khác là được.

Tổng là có bốn căn phòng, ba phòng có giường một phòng để tủ sách.

Trong phòng có lắp mạng internet, máy giặt thì để ở ban công. Có một ống nước riêng cho máy giặt để thoát nước nên sẽ không xuất hiện tình trạng rò rỉ nước.

Khuyết điểm duy nhất là đồ điện gia dụng không quá tốt. Bời vì đều là đồ cũ, hẳn là phòng này đã cho thuê một thời gian khá dài.

Cho nên có một số đồ dùng đã bị cũ.

Ví dụ như tủ lạnh, vẫn là loại kia sẽ kết sương tủ lạnh nhưng ở đây hiệu quả làm lạnh không quá tốt.

Cùng máy giặt đời cũ mấy trăm tệ.

Điều hòa cũng vậy đã ngả vàng cũ kỹ. Bật kiểm tra một lúc thì không có hiệu quả làm lạnh và trong không không khí cũng ẩm mùi khó chịu.

Tuy nhiên chỉ đều là việc nhỏ bởi vì tòa nhà này hiện chỉ có căn phòng này là cho thuê, cũng không còn phòng khác. Cộng thêm vừa lúc căn hộ của Tân Lãng. ở ngay trên rất thuận tiện.

Trả tiền thuê theo năm so với tiền thuê căn phòng kia của Tăn Lãng đắt hơn 500 tệ. Bởi vì có đõ dùng gia dụng, một tháng tiền thuê là 4600 tệ.

Mỗi năm tiền thuê là 57600 tệ.

Dưới sự trả giá của ông bà Tân thì tiền thuê tổng lấy 56.888 tệ.

Ký xong hợp đồng, môi giới cùng chủ nhà đều rời đi. Bà Tân để Tân Lãng gọi 110 để lắp đặt ổ khóa mới.

Sau đó bà Tân cùng dì Hạ bắt đầu dọn dẹp.

Mặc dù chủ nhà đã cho người quét dọn một lần. Nhưng bà Tân cảm thấy vẫn chưa sạch, cho nên tiếp tục cùng dĩ Hạ lau chùi vệ sinh thêm một lăn nữa.

Ăn xong cơm trưa, dì Hạ chuẩn bị đi đến chỗ con trai. Tăn Lãng vốn muốn chớ dì đi nhưng dì Hạ bảo hắn không cần phí sức, dì gọi xe đi qua là được.

Bằng không Tần Lãng chở dì tới còn phải lái về. Tối nay dì tạm thời ở nhà con trai bởi vì có nhiều chuyện muốn nói.

Tần Lãng gọi xe cho di Hạ, bảo dì có việc gì thì gọi cho hẳn.


Tiễn dì Hạ xong, ba đứa nhỏ cũng ngủ rồi. Bà Tần bảo ông Tần đi xuống dưới lầu trải ga giường vì tối nay có thể ở dưới đó luôn.

Tô Thi Hàm cùng Tăn Lãng tựa vào giường. Cô một bên nhìn điện thoại một bên nói với Tần Lãng muốn mua đồ.

Ví dụ như nệm.

Tấm nệm nhà dưới không tốt. Cô muốn đổi một tấm nệm chính hãng vì như vậy nằm sẽ thoải mái dễ chịu hơn.

Còn điều hòa, bình nước nóng, máy giặt, tủ lạnh đều cần phải đổi.

Mấy đồ bị thay thế kia Tô Thi Hàm cũng không định vứt đi. Để chung vào một căn phòng.

Chờ sau này chuyển đi, cô còn mang đồ của mình đi.

Sau đó đem đồ của chủ nhà lắp đặt lại là được.

Bởi vì bên dưới có bổn phòng, dùng ba phòng là đủ.

Những việc này Tân Lãng đều nghe Tô Thi Hàm, để cô chọn đồ cho vào giỏ hàng online còn hắn thì phụ trách trả tiền.

Taobao có chức năng thanh toán thay cho người khác.

Bởi vì sáng thức dậy sớm mà tối hôm qua không ngủ được bao lâu, cho nên rất nhanh Tân Lãng đã ngủ thiếp đi.

Tô Thi Hàm mua xong đồ quay sang thấy Tân Lãng ngủ say sưa. Cô không đánh thức hắn mà trực tiếp dùng tài khoản của mình thanh toán.

Bởi vì trong thẻ ngân hàng của cô còn hơn mười triệu tiết kiệm. Cô là một tiểu phú bà, mua đống đồ này cô vẫn còn đủ tiền nha.

Thanh toán xong, cô cùng bên chăm sóc khách hàng sắp xếp tốt thời gian lắp đặt. Sau đó để điện thoại xuống chỉnh âm thấp lại rồi ôm Tân Lãng cùng nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tân Lãng cùng ông Tần căm thẻ căn cước sổ hộ khẩu cùng các giấy tờ khác để nộp tiền bảo hiểm xã hội.

Tô Thi Hàm cùng bà Tân ở nhà chăm bọn nhỏ.


Huyện Huyên gặm được đồ chơi nướu, lập tức vui vẻ cắn.

Thỉnh thoảng đem gặm nướu bỏ ra, phun phun vài cái lại tiếp tục gặm.

Đặc biệt đáng yêu.

Bà Tân nói có thể thử cho Huyên Huyên ăn cháo, bởi vì ba đứa nhỏ đều nuôi bằng sữa mẹ cùng sữa bột kết hợp. Chỗ nên lúc bốn tháng rưỡi có thể cho bọn nhỏ ăn chút cháo thử xem. Nhìn xem có phản ứng dị ứng gì không, nếu như không có thì có thể tiếp tục nấu cho bọn nhỏ ăn.

Nếu như là nuôi thuần bằng sữa mẹ, có thể chờ đến sáu tháng rồi bắt đầu cho ăn cháo bổ chất sắt.

Bà Tân lúc nấu cháo nói cho Tô Thi Hàm, vừa mới bắt đầu nên dùng sữa mẹ hoặc sữa bột để nấu cùng, lúc bọn nhỏ ăn sẽ có mùi vị giống như lúc uống sữa. Như vậy bọn nhỏ sẽ không có cảm giác bị lạ miệng.

Chờ bọn trẻ đần thích ứng rồi có thể đổi sữa thành nước để nấu.

Lần thứ nhất làm, làm ba bát cháo.

Sau đó lần lượt cho bọn nhỏ ăn.

Huyện Huyên nhìn thấy đồ ăn, lá gan lớn nên trực tiếp ăn một miếng sau đó lập tức phun ra.

Sau đó thì không chịu ăn tiếp, thà phun phun chơi nước bọt cũng không ăn cháo gạo.

Vũ Đồng cùng Khả Hinh hai đứa trực tiếp từ chối.

Miệng cũng không nguyện ý mở ra hơn nữa còn biết dùng tay đẩy hai bát Tô Thi Hàm cùng bà Tân đưa đến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom