Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 20: Anh “ủi” cải trắng


Trương Tiểu Miên nắm chặt tay Chung Gia Niệm đứng trước cửa nhà của mình, căng thẳng nhìn chằm chằm vào chuông cửa.

Chung Gia Niệm nhìn bộ dạng như đi đánh trận của cô, bất giác cảm thấy buồn cười. Lần đầu tiên đến nhà bạn gái, vốn dĩ anh cũng rất bất an, nhưng bạn gái có vẻ hồi hộp hơn anh, nên anh chợt cảm thấy thoải mái không ít.

Cô đang căng thẳng vì anh phải không?

Chung Gia Niệm cảm thấy ấm áp, theo thói quen muốn đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại phát hiện một tay anh đang nắm tay cô, tay còn lại đang cầm quà ra mắt cho ba mẹ Trương. Không còn cách nào khác nên bèn cúi đầu hôn lên má cô, xem như trấn an: “Thả lỏng đi, Tiểu Miên.”

Trương Tiểu Miên khinh thường liếc nhìn anh, cô là vì ai chứ, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, nhưng được anh an ủi như vậy, cô quả thật đã bình tĩnh hơn nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà, trong lòng thật sự rất hồi hộp, tuy Chung Gia Niệm ở trong mắt cô hoàn hảo gấp ngàn lần, nhưng lỡ như xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn thì sao?

“Đừng sợ, chúng ta sẽ ở bên nhau.” Chung Gia Niệm nói một cách chắc nịch, không rõ là nói cho Trương Tiểu Miên nghe hay là nói cho chính mình.

Trương Tiểu Miên nhìn ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo sự kiên định của Chung Gia Niệm, cơn sóng trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cô lại nhớ đến những lời anh nói khi ôm cô trước trạm xe buýt sáng nay: “Tiểu Miên, khó khăn lắm anh mới đợi được em. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay.”

Người đàn ông này, trong một cuộc đấu tranh gần như vô vọng, đã yên lặng đợi cô suốt tám năm trời, chỉ để chờ một ánh mắt từ cô. Bây giờ cuối cùng cả hai đã ở bên nhau, vậy còn điều gì có thể chia tách bọn họ nữa chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tiểu Miên mỉm cười ngọt ngào với Chung Gia Niệm, rồi vươn tay bấm chuông cửa nhà mình.

Đing đong ——

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Người mở cửa là mẹ Trương, mặc dù bà ấy biết rằng hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa đang nắm tay con gái mình, bà ấy vẫn có chút sững sờ. Ánh mắt âm thầm đánh giá Chung Gia Niệm một vòng, đồng thời nói với Trương Tiểu Miên: “Miên Niếp về rồi sao. Vị này là…?”

Trương Tiểu Miên siết chặt bàn tay đang nắm của hai người, trịnh trọng giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn trai của con, Chung Gia Niệm.”

“Cháu chào cô.”

Chung Gia Niệm phối hợp chào hỏi, mỉm cười một cách lễ phép. Trước khi ra trận, anh đã lên mạng đọc rất nhiều bài viết về kinh nghiệm lần đầu đến nhà bạn gái, cũng hiểu rõ việc tạo cho đối phương ấn tượng tốt ban đầu quan trọng như thế nào. Nhưng đáng tiếc, có một chuyện mà anh không biết, sau khi mẹ Trương nghe được quá trình gặp gỡ giữa anh và con gái mình vào đêm hôm qua, thì trong lòng bà ấy đã gắn cho anh cái mác tùy tiện và không đáng tin cậy.

Chưa xuất binh ra trận mà người đã tử trận. Nào, hãy cùng cầu nguyện cho Tuần Lộc tiên sinh. _:)з” ∠)_

“Sao cứ đứng mãi ở ngoài cửa thế? Vào nhà rồi nói chuyện.” Ba Trương từ phòng khách đi tới, mời người ngoài cửa vào nhà.

“Cháu chào chú.”

Vừa nhìn thấy ba vợ tương lai, Chung Gia Niệm nhanh chóng chào hỏi, sau đó đi theo Trương Tiểu Miên vào nhà. Bốn người ngồi xuống phòng khách, ba mẹ Trương ngồi cạnh nhau, Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh họ. Chung Gia Niệm vốn cho rằng ở nhà ba mẹ bạn gái thì không nên thể hiện quá mức thân mật, cho nên vừa vào nhà anh liền âm thầm buông tay cô ra, nhưng Trương Tiểu Miên đã giữ tay anh lại, kiên định ngồi xuống cùng nhau.

Nhìn thấy con gái bày ra tư thế sẵn sàng chống đỡ cho bạn trai mình, khóe miệng ba mẹ Trương không khỏi co rút.

Aiz, con gái lớn rồi không giữ được mà…

“Vị này là Chung tiên sinh? Mời ngồi, uống một ngụm trà cho ấm người.” Thái độ ba Trương ôn hòa, tự tay rót cho Chung Gia Niệm một tách trà Phổ Nhĩ.

Chung Gia Niệm thục sủng nhược kinh cầm lấy. Anh nghe Trương Tiểu Miên nói ba cô rất thích uống trà, vì vậy quà ra mắt hôm nay của anh bao gồm lá trà cho ba Trương. Anh khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn chú. Chú cứ gọi cháu là Gia Niệm đi ạ.”

*Thụ sủng nhược kinh: có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Nói rồi anh đưa phần quà đã chuẩn bị sẵn lên bàn: “Nghe Tiểu Miên nói chú rất thích uống trà, vậy nên cháu đã mua một ít lá trà đến đây, cháu còn chuẩn bị một bộ sản phẩm chăm sóc da cho cô nhà, mong cô chú sẽ thích…”

Đây đều là những thứ mà anh và Trương Tiểu Miên đã mua lúc nãy, có con gái là Trương Tiểu Miên đi theo làm quân sư, nên việc chọn quà nhất định sẽ thuận lợi, những món quà này tuy không đáng giá nhưng cũng đủ thể hiện tấm lòng.

“Chung tiên sinh khách khí rồi.” Ba Trương vừa nói xong, Chung Gia Niệm đã biết anh không dễ dàng vượt qua cửa ải như vậy. Một tiếng xưng hô là có thể nhìn ra được, mặc dù bố Trương có vẻ ôn hòa với anh, nhưng thực ra ông ấy chỉ đang khách sáo.

Bởi vì vẫn còn một chút thời gian mới đến cơm chiều, nên vài người ngồi trong phòng khách bắt đầu trò chuyện. Ba mẹ Trương hỏi thăm về bối cảnh gia đình cũng như điều kiện làm việc của Chung Gia Niệm, đa phần là ba mẹ Trương hỏi, Chung Gia Niệm trả lời, Trương Tiểu Miên ở bên cạnh nhiều lần muốn mở miệng giúp đỡ, nhưng đều bị anh âm thầm cản lại.

Chung Gia Niệm hiểu, muốn vượt qua được cửa ải này của trưởng bối, thì phải dựa vào bản thân để giành được thiện cảm của ba mẹ Trương. Dù là cha mẹ nào thì họ cũng sẽ cực kì bắt bẻ đối với người yêu của con gái họ, điều đó giống với việc cải trắng nhỏ được họ tỉ mỉ chăm sóc, nuôi lớn từng ngày, bỗng có một ngày bị con heo đi qua ủi mất, cho dù anh tự nhận mình là con heo yêu quí cải trắng, thì dân trồng rau là cha mẹ cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận anh.

Nếu lúc này Trương Tiểu Miên càng ở bên cạnh giúp đỡ, ba mẹ Trương sẽ càng có thành kiến với anh hơn, vừa rồi lúc Trương Tiểu Miên nắm tay anh, khuôn mặt của mẹ Trương đã đen đi một nửa.

“Không biết Chung tiên sinh là người nơi nào?” Ba Trương hỏi.

“Cháu cũng là người của Thành phố T, sau khi bắt đầu làm việc mới đến Thành phố G.”

Biết được là đồng hương, còn làm việc ở Thành phố G, ấn tượng của ba mẹ Trương dành cho Chung Gia Niệm tốt lên vài phần, như vậy sau này con gái của họ có kết hôn cũng sẽ không xa quê hương lắm, dù sao trong nhà chỉ có duy nhất một đứa con gái là Trương Tiểu Miên, suy cho cùng người làm cha lmẹ vẫn không nỡ xa con gái của mình.

“Ừ, người trẻ tuổi xông xáo ra ngoài cũng rất tốt, Thành phố G là một thành phố lớn, chắc chắn có nhiều cơ hội phát triển hơn Thành phố T…” Giọng điệu của ba Trương hài lòng hơn một chút, “Nghe Miên Niếp nói cậu là thợ làm bánh?”

“Đúng vậy, cháu và chị gái đã mở một cửa tiệm bánh ngọt ở Thành phố G, cháu là thợ làm bánh trong cửa tiệm.” Chung Gia Niệm giới thiệu đơn giản về tình hình của tiệm bánh nhà mình cho ba mẹ Trương.

“Ba, mẹ, Gia Niệm làm bánh ngon lắm!” Trương Tiểu Miên chen vào một câu, giọng nói có chút tự hào.

Quả nhiên con gái lớn rồi không giữ được nữa. 

Mặc kệ đứa con gái đã sớm khuất phục trước quân địch, mẹ Trương lại hỏi về gia đình của Chung Gia Niệm: “Gia đình Chung tiên sinh có mấy người? Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Miên Niếp. Cho nên từ nhỏ con bé đã bị tôi và ba nó chiều hư.”

Mẹ Trương nói xong, giọng điệu cũng tràn đầy sự cưng chiều, có thể thấy Trương Tiểu Miên chắc chắn đã lớn lên trong một ngôi nhà đầy tình thương.

“Cháu còn một người chị hơn cháu hai tuổi.”

“Ba và mẹ cháu…”

Ánh mắt Chung Gia Niệm tối lại: “Bọn họ… Đã qua đời rồi.”

Mẹ Trương nghe vậy thì nụ cười trên môi chợt cứng lại. Ba Trương vội vàng ngăn chủ đề này: “Không biết Chung tiên sinh và Miên Niếp nhà tôi quen nhau như thế nào?”

Thật ra, ba mẹ Trương đã nghe con gái của họ kể về cuộc gặp gỡ giữa hai người vào đêm Giáng sinh, lúc này chỉ muốn nghe xem Chung Gia Niệm sẽ nói như thế nào, nhưng không ngờ câu trả lời của anh lại nằm ngoài dự đoán.

“Tám năm trước cháu đã gặp Tiểu Miên.” Giọng nói của Chung Gia Niệm có chút hoài niệm “Lúc đó, cháu đi cùng chuyến xe buýt với cô ấy đến trường, càng ngày, cháu lại càng biết nhiều hơn về cô ấy.”

Những gì Chung Gia Niệm muốn nói là anh đơn phương biết Trương Tiểu Miên, nhưng ba mẹ Trương lại hiểu lầm rằng họ đã biết nhau vào thời điểm đó, Chung Gia Niệm cũng nhìn ra sự hiểu lầm của ba mẹ Trương, nhưng anh đã sáng suốt chọn cách không nói rõ, dù sao một người lén nhìn con gái nhà người ta suốt tám năm, với một người bạn từng có mối quan hệ bạn bè thời còn đi học rõ ràng là dễ để lại ấn tượng hơn nhiều.

“Chung tiên sinh cũng là học sinh của trường Số 1? Đây đúng là duyên phận.”

Ba mẹ Trương đã hiểu lầm Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên là bạn học trước đây, nên ấn tượng về anh lại tốt hơn một chút, xem ra người đàn ông này đã có ý với con gái mình từ hồi cấp ba, bây giờ gặp lại cũng coi như là duyên phận, vậy cũng có thể giải thích lý do tại cậu ta lại đến giúp đỡ Trương Tiểu Miên vào đêm Giáng sinh.

“Nhưng năm đó cũng không nhiều bạn học chọn kinh doanh bánh ngọt. Không biết tại sao Chung tiên sinh lại chọn nghề làm bánh này?”

Ba Trương chỉ đơn thuần là tò mò. Trường THPT Số 1 là trường cấp ba tiêu biểu của thành phố, hầu hết học sinh trong đó đều vào các trường đại học lớn, sau này ra ngoài đi làm, phát triển lên những vị trí hấp dẫn và béo bở, chẳng hạn như Triệu Thành, năm đó thi vào trường Đại học N, học một chuyên ngành phổ biến – Kinh tế và Thương mại quốc tế. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta đầu quân cho một công ty nước ngoài, tương lai đầy triển vọng.

Ngay cả Trương Tiểu Miên, dù xuất phát từ hứng thú mà suốt ngày ôm lấy cửa hàng taobao kia sống qua ngày, nhưng lúc trước sau khi tốt nghiệp, cũng không phải không tìm được việc làm, dù sau cô cũng là sinh viên đạt thành tích cao của Đại học N, bốn năm đại học cũng không phải học qua học quýt, cũng thực sự học được thứ gì đấy.

“Cháu và Tiểu Miên không phải là bạn học. Cháu học trường nghề.”

Chung Gia Niệm biết rõ sau khi nói ra việc mình chỉ có bằng trung cấp nghề thì sẽ bị trừ điểm, nhưng anh vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật. Chưa bao giờ anh cảm thấy bằng cấp của mình thua kém người khác, ngay khi Trương Tiểu Miên lần đầu tiên mỉm cười vì những chiếc bánh mà anh làm, anh đã tự hào về thân phận là một thợ làm bánh của mình.

Chỉ là, anh cũng biết trình độ của mình không tốt, không có lý lịch hào nhoáng như Triệu Thành, không có âu phục và giày da sang trọng như hắn ta, mỗi tháng cũng không kiếm được nhiều tiền. Anh không thể phủ nhận những điều đó.

“Là vậy sao…”

Ba mẹ Trương nghe Chung Gia Niệm giới thiệu về hoàn cảnh của mình, có chút suy tư.
 
Chương 21: Anh đã được công nhận


Vì sớm biết hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà ăn cơm, nên bữa ăn này mẹ Trương đã chuẩn bị rất phong phú. Ba Trương còn lấy rượu trắng quý giá của mình ra uống với Chung Gia Niệm hai ly.

Nói thế nào cũng là người đàn ông do con gái chọn, bọn họ đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, với sự hợp tác của Chung Gia Niệm, ba mẹ Trương cơ bản đã nắm rõ tình hình của anh. Không khí tại bàn ăn vô cùng hòa hợp, nhìn bề ngoài có thể coi là niềm vui của khách và chủ nhà.

Sau khi ăn xong, bốn người ngồi lại một lúc, thấy cũng không còn sớm, Chung Gia Niệm biết điều đứng dậy chào tạm biệt. Trương Tiểu Miên đưa người xuống nhà, cô nắm lấy tay hắn, có chút lo lắng hỏi: “Anh nói thử xem, ba mẹ em có cho anh qua cửa không?”

Chung Gia Niệm buồn cười xoa đầu cô, không phải câu hỏi này nên để anh hỏi cô sao? Tại sao bây giờ lại thành cô hỏi anh rồi?

“Được rồi, em đừng lo. Nếu cô chú không thích anh, anh sẽ tiếp tục cố gắng đến khi nào họ đồng ý. Chỉ cần anh thật lòng với em, họ nhất định chấp nhận anh.” Thấy xung quanh không có ai, Chung Gia Niệm đưa tay ôm lấy Trương Tiểu Miên, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Đừng sợ, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Những lời này như để an ủi Trương Tiểu Miên, nhưng phần nhiều là để an ủi chính Chung Gia Niệm. Tuy rằng cả buổi chiều thái độ của ba mẹ Trương đối với anh rất lịch sự, nhưng vẫn lộ ra vẻ xa cách, từ việc gọi anh là “Chung tiên sinh” đến tận lúc về là có thể nhìn ra, e rằng ba mẹ Trương thật sự không quá hài lòng về anh.

Anh cũng không ngạc nhiên, dù sao điều kiện của anh chỉ có: ba mẹ mất sớm, ngoài chị gái ra thì chẳng còn người thân nào. Như vậy cũng đủ khiến cho gia đình bạn gái không ưng.

Anh có thể hiểu, ai mà không muốn con gái của mình tìm được một người đàn ông hoàn hảo nhất có thể? Nhưng anh không nản lòng, anh sẵn sàng phấn đấu lâu dài, trên con đường chông gai này, chỉ cần anh tốt với Trương Tiểu Miên, thì anh tin rằng sẽ có một ngày ba mẹ cô yên tâm giao cô cho anh.

Đêm đã khuya, ba mẹ Trương vẫn còn chưa ngủ, bọn họ thảo luận về bạn trai mới của con gái mình suốt cả đêm. Lúc nghe Chung Gia Niệm nói ba mẹ anh đều mất sớm, trong lòng bà ấy đã hơi phản đối. Đứa nhỏ có xuất thân như vậy, gia cảnh không tốt chính là một nguyên nhân; thêm nữa, trong nhà không có người lớn, chỉ có hai chị em nương tựa lẫn nhau, nói một cách khó nghe thì chính là không thể dựa dẫm vào. Mẹ Trương đồng cảm với những gì anh đã trải qua, nhưng bà ấy lại sợ con gái mình đi theo anh sẽ chịu khổ.

Hơn nữa, vì sự tồn tại lúc trước của Triệu Thành, mẹ Trương không thể không so sánh hai người với nhau, sau đó lại cảm thấy Chung Gia Niệm có học vấn thấp, cũng không kiếm được nhiều tiền, dường như so sánh như thế nào thì điều kiện cũng không bằng Triệu Thành trước đây. Không phải mẹ Trương bán con, có người mẹ nào không thương con của mình? Bà ấy chỉ mong Trương Tiểu Miên tìm thấy một người bạn trai có thể mang lại cho cô một cuộc sống tốt trong tương lai.

Thật ra, bố Trương cũng không phải đặc biệt coi trọng Chung Gia Niệm, tuy cảm thấy đứa trẻ này hiền lành lễ phép, nhân phẩm có vẻ không tồi, chỉ là dù sao điều kiện cũng không tính là tốt. Nhưng ông ấy nhớ đến cảnh hôm qua con gái vội vàng chạy xuống nhà trong bộ đồ ngủ, nhớ đến cảnh hôm nay con gái đã nắm tay Chung Gia Niêm không chịu buông, nhớ đến cảnh Chung Gia Niệm gắp thức ăn cho con gái mình trên bàn ăn, lại nhớ đến ánh mắt Chung Gia Niệm khi nhìn con gái mình…

“Dù điều kiện có tốt đến đâu, cũng đừng quên Triệu Thành đã làm tổn thương trái tim Miên Niếp như thế nào.” Ba Trương thở dài, “Anh thấy thằng nhóc Chung Gia Niệm không tệ, trong mắt lúc nào cũng có Miên Niếp. Điều kiện tốt đến đâu cũng vô ích, chủ yếu là phải đối xử tốt với con bé, đây mới là điều quan trọng nhất…”

Mẹ Trương không nói gì.

“Hai đứa nó vừa mới bắt đầu yêu nhau, cũng không phải lập tức kết hôn, trước hết chúng ta đừng quá can thiệp vào, cứ từ từ quan sát.” Ba Trương thỏa hiệp nói. Mẹ Trương gật gật đầu, coi như đồng ý.

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Miên dậy rất sớm. Chuyến tàu của Chung Gia Niệm sẽ xuất phát lúc 10 giờ, người làm bạn gái như cô đương nhiên phải đưa tiễn, vừa ra đến cửa, ba Trương đã ngăn cô lại, hỏi một câu rất nghiêm túc: “Miên Niếp, con thích Chung Gia Niệm lắm sao?”

Trương Tiểu Miên biết ba cô đang lo lắng chuyện cô và Chung Gia Niệm. Cô không lập tức trả lời, mà suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng. Giọng điệu nghiêm túc sau khi cân nhắc kỹ lưỡng: “Ba, con biết rõ mình đang làm gì, con cũng không phải vì chuyện thất tình mà tùy tiện tìm một khúc gỗ di động an ủi.”

Nói đến đây, khuôn mặt cô lộ ra vẻ hạnh phúc của một người đang yêu: “Con thích anh ấy, thật sự rất thích.”

Ba mẹ Trương nhìn biểu hiện của con gái mình, đột nhiên cảm thấy bất kỳ sự phản đối nào cũng thật mong manh. Cuối cùng, ba Trương nở một nụ cười, dẫn theo mẹ Trương ra khỏi cửa: “Đi thôi, ba mẹ đi tiễn cậu ta với con.”

Trương Tiểu Miên có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của ba mẹ cô. Trong lòng cô rất vui vẻ, bước tới nắm lấy cánh tay của ba mẹ Trương, chân thành nói: “Ba, mẹ, con cảm ơn hai người.”

Đây là lời cảm ơn từ tận dáy lòng của cô, cảm ơn vì ba mẹ đã chấp nhận Chung Gia Niệm. Nếu tình yêu mà cô tin tưởng không nhận được sự ủng hộ của gia đình, cô sẽ cảm thấy rất buồn.

“Chẳng lẽ mẹ và ba con còn có thể lấy gậy đánh uyên ương sao?” Mẹ Trương tức giận nói.

Thực ra bà ấy vẫn có chút không hài lòng với Chung Gia Niệm, nhưng nghĩ đến lời bố Trương nói hôm qua, con gái lại thích anh đến như vậy, nên bà ấy cũng không phản đối: “Chuyện của đám thanh niên tụi con, ba mẹ sẽ không can thiệp, bản thân con cảm thấy tốt, thấy vui vẻ là được.”

Chung Gia Niệm hiển nhiên không ngờ ba mẹ Trương cũng đến tiễn mình, vốn dĩ anh đã mua đồ ăn sáng cho Trương Tiểu Miên, bây giờ lại có thêm hai vị trưởng bối nên có chút khó xử, đồ ăn chỉ có một phần, lúc này đi mua cũng không biết kịp không.

Ba mẹ Trương nhìn ra anh khó xử, vội vàng xua tay: “Gia Niệm, không cần phiền như vậy, chúng ta đã ăn sáng ở nhà. Cháu đã cố ý chuẩn bị cho Miên Niếp thì cứ đưa cho nó đi.”

Vì sự việc này, ấn tượng của ba mẹ Trương dành cho Chung Gia Niệm tăng lên rõ rệt, đối tốt với ai cũng không bằng đối với con gái mình, người đàn ông này trước khi đi còn không quên mua đồ ăn sáng cho Miên Niếp, xem ra thực sự quan tâm đến con gái nhà họ.

Nghe thấy ba mẹ Trương thay đổi cách xưng hô với mình, Chung Gia Niệm liền hiểu ra, điều này có nghĩ họ đã đồng ý chuyện của anh và Trương Tiểu Miên, ánh mắt anh lập tức sáng lên, tâm trạng tốt đến lạ thường.

Ba mẹ Trương cũng là người hiểu biết, biết đôi trẻ nhất định không thích người lớn bọn họ làm bóng đèn bên cạnh, nên sau vài câu dặn dò thì đi về trước, để lại khoảng thời gian lãng mạn cho hai thanh niên.

Ba mẹ Trương vừa rời đi, người đầu tiên thể hiện tình cảm là Trương Tiểu Miên, Cô không quan tâm dòng người tấp nập trong nhà ga, bổ nhào về phía Chung Gia Niệm, ôm chằm lấy anh: “Ba mẹ em đồng ý chuyện của chúng ta rồi!”

“Anh biết.”

Chung Gia Niệm thân thuộc xoa đầu cô. Trước giờ người phụ trách phát cơm chó đều là anh, Trương Tiểu Miên hiếm khi chủ động làm những chuyện thân mật với anh ở nơi công cộng, hiện tại cô ôm chặt anh không buông, có vẻ thật sự rất phấn khích.

“Vậy tại sao anh chẳng kích động gì hết?” Trương Tiểu Miên bất mãn nói, cô vốn tưởng rằng Chung Gia Niệm sẽ phấn khích đến mức ôm chằm lấy cô, rồi hôn cô tại nhà ga.

… Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý đâu.

Nhìn vẻ mặt của cô, Chung Gia Niệm liền biết cô đang nghĩ gì, có chút dở khóc dở cười: “Vừa rồi em nhiệt tình xông tới như vậy, nói không chừng đã có người mắng chúng ta ngược chó rồi đấy. Nếu như anh cũng kích động, thì chỉ sợ đến lúc đó người bên cạnh sẽ báo cảnh sát mất.”

“Em mặc kệ. Ai kêu bọn họ làm chó độc thân, hiếm khi có ngày hạnh phúc như vậy, chúng ta nhất định phải phát cơm chó cho toàn thế giới!” Yêu nhau chính là tùy hứng như vậy!

Chó độc thân: (╬ ̄ 皿  ̄)!!

“Cho nên…” Giọng điệu của Chung Gia Niệm đột nhiên trở nên xấu xa, “Tiểu Miên em đây là đang ám chỉ anh làm gì đó với em sao?”

Trong nháy mắt, Trương Tiểu Miên chợt nghĩ đến điều gì đó rất đen tối.

Cô có hơi chột dạ mà buông Chung Gia Niệm ra, nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, sắp đến giờ lên tàu rồi kìa.”

“Nhưng mà, bây giờ anh không muốn đi nữa rồi.” Lần này đến phiên Chung Gia Niệm chủ động ôm cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

“Nếu anh không đi sẽ không kịp giờ.” Vẻ mặt Trương Tiểu Miên nghiêm nghị.

“Em cứ về như vậy sao? Không để lại cho anh một nụ hôn tạm biệt à?” Chung Gia Niệm giả vờ bày ra vẻ mặt đáng thương.

Nghe được những lời này, Trương Tiểu Miên lập tức bùng nổ. Đây là những lời mà cô đã nói với Chung Gia Niệm khi mời anh hôn, bởi vì lúc trước anh không chủ động nên mới khiến cô phải chủ động, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, cô điều cảm thấy ngượng ngùng, lúc này đến lượt mình bị anh đùa giỡn, trong lòng Trương Tiểu Miên quả thực vừa thẹn vừa giận.

Vậy nên, Trương Tiểu Miên không được tự nhiên tỏ vẻ “cục cưng mới không thèm làm như vậy”, đồng thời đẩy Chung Gia Niệm về hướng cửa soát vé, dùng hành động để chứng minh “bản thân cục cưng cũng có liêm sỉ đấy nhá”.

Chung Gia Niệm biết không thể đùa quá mức, nên cũng ỡm ờ để cô đẩy mình đến cửa soát vé. Anh quay đầu vẫy tay với cô, cuối cùng cũng lưu luyến lên xe.

Haiz, trong mấy ngày tới sẽ không được gặp Tiểu Miên thân yêu của anh rồi. QAQ

Sau đó, điện thoại của anh vang lên một tiếng, anh nhấn vào WeChat, khẽ nở nụ cười.

[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Chu ~ [Trái tim]

Tiểu Miên ngạo kiều nhà anh đúng là đáng yêu chết mất, Chung Gia Niệm nghĩ thầm. Anh nhấn nút thoát ứng dụng, không nhịn được hôn nhẹ lên màn hình khóa điện thoại.

—— Trên hình nền màn hình, Trương Tiểu Miên đang cười rạng rỡ với anh.

Ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng, tâm hồn ấm áp nhưng ngại thể hiện ra ngoài. (Ý là lúc nãy ở bên ngoài không chịu hôn người ta mà lên WeChat gửi nụ hôn é:>>)
 
Chương 22: Cô gái đã đăng tải một bức ảnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tết Nguyên Đán qua đi, mọi người dần trở về với cuộc sống bận rộn của mình.

Sau khi trở lại thành phố G, Trương Tiểu Miên lại bắt đầu tập trung vào sự nghiệp đan len của mình. Trong kỳ nghỉ lễ nhàn rỗi đã tạo cho cô rất nhiều cảm hứng, sau khi qua về, cô nhanh chóng thiết kế vài mẫu áo len mới và tung lên cửa hàng trên Taobao của mình, trước mắt coi như đơn hàng bán ra không tồi, phản hồi từ những khách hàng đợt đầu nhận sản phẩm cũng rất tốt.

Chà, xem ra tháng này có thể thêm cơm.

Trương Tiểu Miên nhìn chằm chằm vào đơn đặt hàng ngày càng tăng trên màn hình, tốc độ kim móc trong tay cũng tăng nhanh vài phần.

Bây giờ cô đang đan một chiếc áo khoác len dài cho nam, không phải đơn hàng của một khách hàng trên cửa hàng trực tuyến, mà là một kiểu áo đôi chuẩn bị cho Chung Gia Niệm.

Cách đây không lâu, vào ngày lễ Tình nhân đầu tiên sau khi hai người hẹn hò, mặc dù không ăn mừng cùng nhau vì thiếu thời gian, nhưng sau đó Chung Gia Niệm đã tặng một sợi dây chuyền bạc tinh xảo làm quà cho lễ Tình nhân. Lúc Trương Tiểu Miên mở hộp trang sức đã rất thắc mắc, tại sao chỉ tặng sợi dây mà không có mặt dây chuyền, kết quả là anh tháo chiếc nhẫn bạc trên tay cô ra rồi xỏ vào sợi dây chuyền, sau đó tự tay đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.

Cặp nhẫn là do chính tay Trương Tiểu Miên làm, là mẫu nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, một chiếc cô vẫn đang đeo trên tay. Chung Gia Niệm là thợ làm bánh nên không thể đeo trang sức, vì vậy chiếc nhẫn vẫn luôn được anh xỏ vào dây chuyền bạc. Và bây giờ anh cũng tặng cho Trương Tiểu Miên một sợi dây chuyền tương tự.

“Trước hết phải bảo lưu ngón tay này.” Khi nói câu này, Chung Gia Niệm còn dùng tay xoa xoa ngón áp út bên trái của Trương Tiểu Miên, “Tương lai anh sẽ đeo nhẫn cho em.”

Trương Tiểu Miên giả vờ không hiểu, im lặng quay đầu sang chỗ khác.

Nếu nhận được sợi dây chuyền, Trương Tiểu Miên đương nhiên cũng phải có qua có lại, mấy ngày nay cô ở nhà chuyên tâm đan áo cho anh người yêu. Cô chọn sợi len dày, màu xám pha lẫn chút trắng, đan thành một chiếc áo cardigan kiểu Hàn Quốc, áo có túi lớn hai bên, mặt túi có cúc gỗ trang trí.

Cô cũng tự tay đan cho mình một kiểu áo nữ bằng len tương tự, nhưng không phải là áo khoác mà là một chiếc áo chui đầu dài có thể mặc như váy, cổ áo tròn, cũng có túi lớn hai bên và mặt túi có cúc gỗ. Tuy kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng nếu mặc ra ngoài cùng một lúc, thì chắc chắn sẽ tạo cho người đối diện cảm giác đây chính là trang phục của các cặp đôi.

Trương Tiểu Miên tỏ vẻ rất mong chờ được mặc đồ đôi với Chung Gia Niệm để đi ngược chó.

Nhưng cô không hề biết, trong mấy ngày cô vùi đầu vào việc đan áo, bức ảnh trên mạng của cô và Chung Gia Niệm đã ngược đãi vô số chó độc thân.

Nguyên nhân của vụ việc là do một sự kiện vào ngày Lễ Tình nhân có tên “Khoảnh khắc lãng mạn nhất” trên Weibo, được khởi xướng bởi tài khoản Du lịch thành phố G, cư dân mạng chỉ cần đăng tải những tấm ảnh ghi lại những khoảnh khắc lãng mạn nhất được chụp tại thành phố G, đánh dấu chủ đề #Khoảnh khắc lãng mạn nhất ở Thành phố G# và @Du lịch Thành Phố G để tham gia. Cuối cùng, cư dân mạng sẽ bình chọn mười bức ảnh lãng mạn nhất, người đăng tải sẽ nhận được quà.

Kết quả, bức ảnh có số phiếu bầu cao nhất có tên “Tuần Lộc và cô gái của nó”, là bức ảnh chụp bằng điện thoại của một nữ sinh cấp ba trên dường phố.

Trong ảnh, một con Tuần Lộc lông xù mũm mĩm đang ôm một người con gái có thân hình nhỏ nhắn. Cơ thể khổng lồ của Tuần Lộc chắn gần hết hình bóng của người con gái, như thể đó là báu vật không muốn cho người khác thấy; người con gái nhu thuận nép vào vòng tay Tuần Lộc, trông giống như đang làm nũng; bối cảnh là một con đường đầy đồ trang trí Giáng sinh.

Tràn ngập hơi thở cổ tích.

Bình luận bên dưới của bài weibo này đa số là những tưởng tượng bay cao bay xa của giang cư mận dựa theo bức ảnh, nhiều phiên bản khác nhau về tình yêu bị ngăn cấm giữa Tuần Lộc đêm Giáng sinh và cô gái loài người được ra đời, quả thực là đặc sắc đến mức có thể sánh ngang với Truyện cổ Grimm. Vì vậy, bức ảnh với kỹ thuật chụp rất bình thường này đã thu hút được rất nhiều sự yêu thích, cuối cùng thành công chen chân vào vị trí đầu danh bảng.

Vốn dĩ sự việc cứ thế trôi qua. Nhưng sau khi tấm ảnh trở nên nổi tiếng, một cư dân mạng tự nhận là nhân viên của tiệm cafe đã nhanh chóng đăng đàn bình luận, nói rằng cô ta đã tận mắt chứng kiến ​​cái ôm giữa Tuần Lộc và cô gái nhỏ, chân tướng có thể sánh ngang với kịch bản máu chó của bộ phim truyền hình.

Sau đó, câu chuyện về một cô gái bị bạn trai cặn bã bỏ rơi vào đêm Giáng sinh, và cách cô ấy được cứu vớt bởi một con Tuần Lộc đi ngang qua lúc cô ấy đau lòng được lan truyền rộng rãi trên Weibo. Giang cư mận không ngừng thêm mắm dặm muối, miêu tả sống động đến mức có thể sánh với tiểu thuyết của Mary Sue, vì vậy tấm ảnh lại càng trở nên nổi tiếng sau sự kiện này.

Mặc dù trí tưởng tượng của cư dân mạng và sự thật có hơi khác nhau, nhưng đại khái quy trình vẫn đúng. Do đó, tâm điểm của các bình luận dần chuyển sang các bên liên quan, cư dân mạng thậm chí còn bắt đầu xác định danh tính thực của hai người trong bức ảnh.

Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên hiếm khi sử dụng Weibo, nên cả hai không biết mình đã vô tình trở thành người nổi tiếng trên mạng. Cuối cùng, lúc biết được chuyện này là do có người đến tiệm bánh hỏi thăm về chuyện nhân viên chào hàng trên đường vào đêm Giáng Sinh.

“Thật sự xin lỗi, đây thuộc về vấn đề riêng tư, tôi e là không có cách nào trả lời bạn…”

Chung Gia Tưởng lại một lần nữa lịch sự mỉm cười với người tới hỏi thăm thân phận của Tuần Lộc bí ẩn, sau khi xác nhận người kia đã ra khỏi cửa hàng, nụ cười trên môi chợt sụp đổ. Cô ấy xoay người đẩy cửa phòng bếp sang một bên, tức giận nhìn cậu em trai đang tập trung trang trí bánh ngọt: “Lần thứ tư.”

“Hửm?” Động tác của Chung Gia Niệm vẫn tiếp tục, anh không ngẩng đầu lên, cổ họng phát ra âm thanh tỏ ý mình đã nghe.

“Là người thứ tư đến tìm em.” Chung Gia Tưởng đi lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Mặc dù nhờ phúc của em nên tiệm bánh mới được quảng cáo miễn phí trên Weibo, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì em cũng sẽ bị phát hiện.”

Sở dĩ thân phận của Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên chưa bị đào ra là vì mối quan hệ xã giao của cả hai rất nhỏ, rất ít người có thể nhận ra bọn họ từ các tấm ảnh và tin tức trên mạng. Nhưng rất ít không có nghĩ là không có, nếu chủ đề trên Weibo vẫn còn phổ biến, thì nói không chừng thân phận của họ sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Chung Gia Niệm đặt túi bắt kem trên tay xuống, cẩn thận gỡ hoa hồng cuối cùng trên dù bắt bông, rồi đặt lên chiếc bánh hình trái tim trước mặt. Nhìn thấy việc trang trí bánh kem đã hoàn thành một cách hoàn hảo, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút buồn bực đáp lại lời vừa rồi của chị gái: “Em biết rồi, em sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Anh và Trương Tiểu Miên đã không gặp nhau mấy ngày rồi. Dù hai người vẫn dính lấy nhau trên WeChat, nhưng không được gặp cô thì anh vẫn cảm thấy không đủ. Bởi vì nổi tiếng trên Weibo, nên hai ngày nay công việc kinh doanh của tiệm bánh đột nhiên tiến triển rất tốt, anh hoàn toàn không có thời gian để tìm cô. Cũng không biết có phải vì chuyện trên Weibo hay không, Trương Tiểu Miên sợ bị nhận ra, nên mấy ngày nay không còn thường xuyên chạy đến cửa tiệm bánh ngọt như trước đây nữa…

Chung Gia Niệm tức giận suy nghĩ, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cư dân mạng, khiến anh không thể gặp Tiểu Miên thân yêu trong mấy ngày này.

Ở bên kia thành phố, Trương Tiểu Miên – người mấy ngày nay nhốt mình trong nhà đan áo len, không có thời gian đọc Weibo: Hắt xì!

Vào buổi tối, tài khoản chính thức của Du lịch Thành phố G đã đăng lại một tài khoản Weibo cá nhân có tên “Tôi là Tuần Lộc”. Đây là một tài khoản mới mở, không điền thông tin gì ngoài tên, ngay cả ảnh đại diện cũng là ảnh mặc định không thay đổi, từ đầu đến cuối tài khoản này chỉ đăng duy nhất một bài:

“Xin chào mọi người, tôi là chú Tuần Lộc trong tấm ảnh “Tuần Lộc và cô gái của nó”.

Tiếp theo, Chung Gia Niệm giới thiệu câu chuyện giữa anh và Trương Tiểu Miên bằng ngôn ngữ đơn giản, tất nhiên sẽ không đề cập đến danh tính thật của họ, cũng không nhắc đến Triệu Thành, anh chỉ nói một cách mập mờ rằng anh đã thầm mến cô gái trong ảnh rất lâu, và hiện tại hai người cuối cùng đã ở bên nhau.

“… Tôi và bạn gái đều là những người bình thường, nên gần đây chúng tôi rất vui khi được mọi người chú ý đến, có thể nói là thụ sủng nhược kinh. Nếu có thể, tôi hy vọng các bạn ngừng tìm kiếm thông tin về chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị. Tôi rất cảm ơn những bình luận chúc phúc của các bạn, tôi cầu chúc cho những người yêu nhau trên thế giới này đều sẽ về chung một nhà.”

Tài khoản chính thức của Du lịch Thành phố G cũng có bài phát biểu, hy vọng mọi người đừng tiếp tục đào thông tin của người ta, để hai nhân vật chính trong tấm ảnh được sống yên ổn.

Tuy nhiên, hầu hết cư dân mạng sau khi đọc xong Weibo này, tiêu điểm không phải là nội dung của bài đăng, mà là tấm ảnh kèm theo.

Trong tấm ảnh là một chiếc bánh kem hình trái tim, cạnh bánh được xếp bằng hoa hồng làm bằng kem đánh bông màu hồng, ở trung tâm chiếc bánh có hình hai con búp bê bằng fondant nhỏ nhắn và đáng yêu: Một chú Tuần Lộc béo đứng bằng hai chân và một cô gái tóc dài đeo khăn choàng cổ. Hai con búp bê đứng đối diện nhau, bàn tay nhỏ xíu cong ra sau, thân trên nghiêng về phía nhau như thể sắp hôn, trông vừa dễ thương vừa ngọt ngào.

(Kiểu như vầy nèeee)

[Diendantruyen.Com] Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh


Fondant được làm từ đường bột (icing sugar) được nấu chảy cho dẻo mềm lên và tạo hình, tùy vào công dụng cũng như thị hiếu thẩm mỹ và khẩu vị của mỗi thợ làm bánh mà fondant có rất nhiều công thức với vô vàn màu sắc và mùi vị khác nhau. Tuy nhiên chúng có điểm chung là đều khá linh hoạt, dễ tạo màu và tạo mùi, rất được ưa chuộng trong việc tạo lớp phủ (coat) bên ngoài cùng cho mặt bánh hay nặn hình thù trang trí theo ý muốn.

Ngay cả bánh ngọt cũng không buông tha, cái này còn tàn nhẫn hơn cả tấm ảnh trước đó… Khóe miệng của chó độc thân không ngừng co rút: Người tự xưng là Tuần Lộc này, chủ yếu là muốn đến đây show ân ái!

Tự nhiên bất ngờ bị thồn một một họng cơm tró, giang cư mận sôi nổi tỏ vẻ: buồn nôn quá đê, mù moẹ mắt chó hợp kim titan này rồi.

Không cần biết có bao nhiêu người đã bị chiếc bánh của Chung Gia Niệm làm bội thực, sau khi bài đăng đó được đăng tải, thì sự việc truy tìm danh tính xem như cũng lắng xuống. Hầu hết cư dân mạng đều bày tỏ sự chúc phúc, không hề làm phiền đến cuộc sống yên bình của đôi trẻ. Mà Trương Tiểu Miên cuối cùng cũng xuất hiện trong tiệm bánh sau vài ngày bế quan đan áo len tình nhân, từ miệng của Chung Gia biết được toàn bộ sự việc.

“Cho dù bị người ta “mổ xẻ” em cũng sẽ đến gặp anh, em mới không thèm sợ.” Sau khi biết Chung Gia Niệm hiểu nhầm nguyên nhân khiến cô không xuất hiện trong vài ngày, Trương Tiểu Miên vội vàng giải thích, “Em thật sự không biết chuyện này, em chỉ muốn nhanh chóng đan xong áo len để tặng cho anh…”

Thật ra cô không nói, Chung Gia Niệm cũng có thể nhìn ra, bởi vì chiếc áo len dài mà Trương Tiểu Miên đang mặc trên người, với chiếc áo khoác mà cô đưa cho anh, vừa nhìn đã biết là đồ đôi.

Chung Gia Niệm cũng nóng lòng muốn mặc chiếc áo khoác len này vào.

Gì? Mặc đồ đôi là quê mùa? Ha ha, chó độc thân nhà ngươi lượn sang một bên đê. Chung Gia Niệm tỏ vẻ hận không thể khiến cho toàn bộ thế giới biết rằng anh và Trương Tiểu Miên là một đôi.

Leng keng ——

Một nữ sinh mặc đồng phục bước vào cửa hàng, Chung Gia Niệm đành phải bỏ áo khoác xuống để tiếp đón khách, sau khi khách rời đi, anh lại dính chung một chỗ với Trương Tiểu Miên.

Nữ sinh cầm theo hộp bánh vừa ra khỏi cửa vài bước, chợt nhớ đến điều gì đó: “Hèn chi nhìn quen như vậy, bọn họ chính là hai người trong ảnh!”

Nữ sinh này chính là người đã đăng tải tấm ảnh “Tuần Lộc và cô gái của nó”. Bởi vì trường học nằm gần đây, nên cô ấy thường xuyên lui tới tiệm bánh Miss Cake House, vào đêm Giáng Sinh ngày đó, sau khi mua bánh trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy Tuần Lộc và cô gái đang ôm nhau, Vì cảm thấy hình ảnh đó rất đáng yêu, nên cô ấy đã chụp lại bằng điện thoại của mình, thật ra lúc đó cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt của nữ chính từ xa, sau đó còn được chứng kiến ​​khoảnh khắc Tuần Lộc tháo mũ đội đầu, nhưng không có chụp hình lại.

Hiện tại gặp lại hai nhân vật chính, nó nhanh chóng gợi lại cho cô những ký ức về ngày hôm đó.

Nữ sinh lấy điện thoại ra, xoay người muốn quay lại cửa hàng để chụp vài tấm ảnh bỏ túi. Hiện tại trên mạng cũng chưa ai biết bọn họ trông như thế nào! Thế nhưng qua tấm kính, nữ sinh nhìn thấy nhân viên vừa rồi đưa bánh cho mình, vừa khoác áo khoác lên người vừa mỉm cười tủm tỉm, mà cô gái đứng bên cạnh anh đang mặc một chiếc áo len cùng màu, vừa nhìn đã biết đồ đôi.

Nữ sinh giơ điện thoại, camera tập trung vào nụ cười hạnh phúc của hai người bên trong, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bấm nút chụp ảnh.

“Quên đi, cứ để họ như vậy.”

Nữ sinh lại cất điện thoại vào túi, xoay người rời đi. Câu chuyện cổ tích không thể bị làm phiền, Tuần Lộc và cô gái của nó… Coi như là bí mật của riêng cô ấy đi.

———
 
Chương 23: Anh nhớ một cô gái


Một mùa Giáng Sinh lại đến.

Triệu Thành ngồi một mình trong tiệm café quen thuộc, nhìn cách bài trí bên trong hoàn toàn khác xa với ba năm trước, trong lòng có chút kinh ngạc.

Anh đã không đến tiệm café này ba năm rồi. Nơi này mang quá nhiều kỷ niệm giữa anh và Trương Tiểu Miên, nên từ khi hai người chia tay vào ba năm trước, anh đã không bước chân vào đây nữa.

Ban đầu vì để tránh bị nghi ngờ, muốn thể hiện lòng trung thành của mình đối với đồng nghiệp bạch phú mĩ*, hận không thể phủi sạch mọi quan hệ với Trương Tiểu Miên; nhưng rồi không hiểu tại sao tâm tình anh lại dần thay đổi, mặc dù đã sớm độc thân trở lại, nhưng anh vẫn không đủ dũng khí để bước vào tiệm café này một lần nữa.

*Bạch phú mĩ: Những cô gái giàu, đẹp, trắng trẻo.

Anh nghĩ, có lẽ anh sợ phải nhìn thấy Trương Tiểu Miên, người con gái đã từng yêu anh và chia sẻ cả tuổi thanh xuân với anh, nhưng đến cuối cùng anh lại hổ thẹn với cô.

Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tiểu Miên, cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình đứng trong phòng học cấp hai, giọng nói chậm rãi giới thiệu bản thân: “Xin chào các cậu, mình tên là Trương Tiểu Miên, Trương trong Trương Vô Kỵ, Tiểu trong Nhiếp Tiểu Thiến, Miên trong miên hoa đường.”

*Miên hoa đường: Kẹo bông gòn.

Trong lớp có hơn năm mươi học sinh, nhưng người khiến Triệu Thành nhớ kỹ tên nhất có lẽ là Trương Tiểu Miên. Lúc đó anh còn nghĩ rằng, tên của cô gái này thực sự rất đơn giản và dễ thương.

Tuy nhiên, nam nữ trong tuổi dậy thì luôn không thể chơi cùng nhau, mặc dù Triệu Thành và Trương Tiểu Miên học chung ba năm cấp hai, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp vẫn không biết nhiều về nhau.

Sau này lên cấp ba, ngay đêm đầu tiên tự học, bởi vì không phải giờ học chính thức nên trong lớp không có giáo viên, hầu hết các bạn trong lớp vẫn chưa biết nhau, nên hiển nhiên không ai nói chuyện, không khí trong lớp tự học buổi tối rất ảm đạm. Triệu Thành ngồi trong một lớp học mới, nơi anh chẳng quen biết ai, lúc đó trong lòng vô cùng căng thẳng, bỗng sau lưng truyền đến cảm giác bị ai đó dùng tay chọc vào. Anh quay đầu, thấy Trương Tiểu Miên đang ngồi ở ghế sau.

“Chào cậu, hóa ra cậu cũng học trường cấp ba Số 1 Thành phố.” Giọng nói của Trương Tiểu Miên mang theo cảm xúc nhẹ nhõm, “Tốt quá rồi Triệu Thành, cũng may cậu được phân vào lớp này, nếu không mình thật sự chẳng quen biết ai trong lớp này cả, đến giờ trong lòng vẫn có chút hoảng loạn. Hiện tại có cậu ở đây cùng mình, mình không còn sợ nữa.”

Nói xong, cô mỉm cười ngọt ngào với Triệu Thành.

Sự lo lắng trong môi trường mới nhanh chóng khiến mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng ở mức quen biết trở nên thân thiết. Cho dù bạn học trong lớp dần dần hòa nhập, nhưng Triệu Thành và Trương Tiểu Miên vẫn là bạn thân nhất của nhau. Khoảng cách quá gần sẽ khiến đôi bên dần sinh ra vài phần mập mờ, nhưng dưới áp lực của chuyện yêu sớm, cả hai không dám nghĩ đến thứ tình cảm tưởng chừng như không này, chỉ khi thỉnh thoảng bàn về nguyện vọng đại học, họ mới vô tình nói về điều gì đó với người kia.

“Đại học N là một trường tốt…”

“Đúng vậy, Đại học N, không sai được…”

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên một lời ước hẹn không nói nên lời.

Sau đó, hai người thực sự nhận được thư nhập học của trường Đại học N. Cũng chiều hôm đó, hai người hẹn nhau đến một cửa tiệm bánh ngọt để tổ chức một lễ kỷ niệm nho nhỏ, khi bước ra khỏi cửa tiệm, mười đầu ngón tay cứ như vậy nắm lấy nhau.

Giữa bọn họ chưa từng có lời tỏ tình, cũng không có thời kỳ yêu nhau chính thức, mọi thứ đi một cách tự nhiên như vậy, lúc đó Triệu Thành thật sự cảm thấy mình sẽ đi cùng Trương Tiểu Miên hết cuộc đời. Mặc dù Trương Tiểu Miên có thể không xinh đẹp, có thể không quá thông minh, nhưng tính cách của cô rất dịu dàng, ở bên cạnh cô luôn khiến người ta thoải mái,  và những năm tháng quen biết cho họ hiểu rằng không ai có thể sánh được. Hơn nữa trong nhiều năm quen biết, giữa họ đã có một sự ăn ý mà người ngoài không thể với tới, Triệu Thành từng cảm thấy trên đời này sẽ không có ai phù hợp với mình hơn Trương Tiểu Miên.

Nhưng cũng chính bởi vì cả hai quen biết nhau quá lâu, lâu đến mức Triệu Thành dần bắt đầu coi thường sự chu đáo của Trương Tiểu Miên, nhất là sau khi bước ra ngoài xã hội, anh gặp đủ kiểu phụ nữ xung quanh mình, bọn họ đều muôn màu muôn vẻ, có thông minh sắc xảo, có vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, thế là anh bắt đầu cảm thấy Trương Tiểu Miên bên cạnh mình quá mức bình thường, cô giống như một ly nước sôi, không mùi, không vị và đầy nhạt nhẽo, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu, đến một chút kích thích cũng chẳng có.

Triệu Thành cảm thấy thấy tình yêu giữa anh và Trương Tiểu Miên lúc đó quá tầm thường và nhàm chán.

Trong tình yêu, làm sao có thể thiếu đi cảm xúc mãnh liệt?

Vì vậy, anh dễ dàng trật đường ray, mục tiêu mới của anh là một cô bạn đồng nghiệp có phong cách ăn mặc sang chảnh, Lâm Lâm. Anh cảm thấy thật ra mình không yêu Trương Tiểu Miên, bọn họ đã biết nhau quá lâu, vậy nên bản thân lúc trẻ đã coi sự quen thuộc này chính là tình yêu.

Nhưng mỗi lần anh muốn chia tay, bắt gặp ánh mắt ngập tràn tình yêu của Trương Tiểu Miên khi nhìn thấy anh, anh lại không thốt nên lời. Mọi chuyện kéo dài một năm, trước khi Lâm Lâm gần như phát hiện ra anh một chân đạp hai thuyền, cuối cùng anh đã quyết định chia tay với Trương Tiểu Miên vào đêm Giáng sinh.

Anh từng cảm thấy có lỗi với Trương Tiểu Miên, nhưng cảm xúc đó chẳng đáng là bao. Lúc ấy, trái tim anh đều bị hình dáng yêu tinh của Lâm Lâm nắm giữ, anh căn bản không có thời gian để nghĩ xem Trương Tiểu Miên sẽ cảm thấy thế nào sau khi bị anh vứt bỏ. Anh chỉ cảm thấy mình được giải thoát, anh đã tìm được tình yêu chân chính, Lâm Lâm mới là lựa chọn của anh.

Có lẽ là quả báo. Sau khi anh và Lâm Lâm ở bên nhau chưa được bao lâu, bỗng nhiên cư dân mạng thi nhau tìm kiếm danh tính của Trương Tiểu Miên và một con Tuần Lộc kỳ lạ trên Weibo, rồi sau đó bất ngờ xảy ra một chuyện, thông tin của hai đương sự cuối cùng vẫn không bị lộ, nhưng sự việc một chân đạp hai thuyền của anh đã bị công khai trên Weibo.

Sự tình cũng không quá ồn ào hay ngoài tầm kiểm soát, nhưng cuối cùng Lâm Lâm cũng biết, nên Triệu Thành liền sớm trở lại con đường độc thân. Trong ba năm này, anh cũng trải qua vài mối tình, nhưng mỗi mối tình đều không kéo dài. Cuối cùng anh phát hiện ra, người mà anh gắn bó lâu dài nhất lại là người bị anh cho là nhàm chán và tầm thường, Trương Tiểu Miên.

Cho nên dần dần, anh sẽ thấy nhớ những ngày còn ở bên Trương Tiểu Miên, chẳng hạn như hôm nay, có lẽ không khí lễ hội trên phố quá náo nhiệt, anh chợt muốn quay lại tiệm café đầy kỉ niệm này. Trong lòng dâng lên một tia mong đợi không thể giải thích, anh nghĩ, có lẽ Trương Tiểu Miên cũng giống như mình, cũng sẽ bị ngày lễ đặc biệt này gợi lại kỷ niệm, có lẽ… Anh có thể nhìn thấy Trương Tiểu Miên.

Anh đã không gặp cô gần ba năm rồi, kể từ khi chia tay, Trương Tiểu Miên hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, cô chặn hết mọi phương thức liên lạc, tất cả đều xóa bỏ, như thể anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Nhưng sau khi thật sự bước vào tiệm café, Triệu Thành mới nhớ ra, chính vào ngày này ba năm trước, anh đã vứt bỏ Trương Tiểu Miên ở tiệm café này. Đối với cô ấy mà nói, chỉ sợ rằng ngày này, tiệm café này, chẳng có kỷ niệm đẹp nào đáng nhớ lại.

Triệu Thành bật cười tự giễu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua cửa kính trong suốt từ trần đến sàn của tiệm café, anh nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đứng ở một góc ngoài quán. Cô quay lưng về phía anh, đầu rút vào chiếc khăn choàng cổ dày, giống như đang đợi ai đó.

Là Trương Tiểu Miên!

Triệu Thành vội vã bước về phía cánh cửa. Thật ra, anh cũng không biết mình sẽ nói gì với Trương Tiểu Miên, có lẽ, với mối quan hệ của họ thì chẳng có gì để nói —— Nhưng anh thật sự rất muốn gặp cô.

Anh đặt tay lên cửa kính của tiệm café, lúc này anh và Trương Tiểu Miên chỉ còn cách một lớp kính, cho dù chỉ là bóng lưng của cô, nhưng đã rất lâu anh không nhìn thấy cô gần đến thế…

Anh đang định đẩy cửa ra, nhưng Trương Tiểu Miên ngoài cửa đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Hả?!”

Một con Tuần Lộc mập mạp đang bước tới một cách vụng về, sau đó dừng lại trước mặt Trương Tiểu Miên.

Triệu Thành nhìn thấy Trương Tiểu Miên đang cầm bộ móng lông xù của Tuần Lộc bằng hai tay, cô đang nói gì với nó, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Tuần Lộc lùi về phía sau vài bước, quỳ gối về phía Trương Tiểu Miên.

“Oh My God! Nhìn kìa! Có người cầu hôn ngoài cửa tiệm!”

“Wao, phải phát trực tiếp mới được! Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy màn cầu hôn ngoài đời!”

“Chậc, người này thật sáng tạo. Lần đầu tiên mình nhìn thấy có người cầu hôn trong trang phục thú bông, cũng không biết nhân vật chính trông như thế nào …”

“”Trang phụ Tuần Lộc… Vãi đạn?! Không thể nào! Tuần Lộc và Cô gái của nó! Các cậu còn nhớ tấm ảnh nổi tiếng một thời trên Weibo không? Tuần Lộc và Cô gái của nó! Không phải là hai người này chứ?”

“Không thể nào, cái này cũng quá ảo rồi… Bọn họ muốn kết hôn sao!”

Bên trong và bên ngoài cửa tiệm đều nháo nhào đứng thành một vòng vây xem náo nhiệt. Đám người vô tình đứng giữa Triệu Thành và Trương Tiểu Miên, ngăn cách hai người ra xa, Triệu Thành đứng ở ngoài, kinh ngạc nhìn đám đông vây quanh Trương Tiểu Miên, anh đột nhiên cảm thấy hối hận. Giây phút này, rốt cuộc anh cũng hiểu mình đã mất đi thứ gì.

Nhưng anh biết, cô gái đã cùng anh đi qua tuổi thanh xuân, ở thời điểm anh lựa chọn phản bội đã không còn thuộc về anh.

“A Thành, bây giờ chúng ta xem như đã… Hẹn hò sao?”

“Ừ.”

“Cảm giác rất không chân thực, nó gần giống cảm giác như hồi cấp ba.”

“… Vậy cái này thì sao?”

“!!! Anh, anh, sao anh đột nhiên hôn, hôn, hôn…! Đây là nụ hôn đầu tiên của em!”

“… Anh cũng lần đầu tiên mà.”

“…”

“Hai đứa mình huề nhau, thế nào?”

“… Lưu manh.”

“Em là bạn gái của anh, không tính là lưu manh. Hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm, Tiểu Miên, chúng ta hãy ở bên nhau cả đời đi.”

“Này, anh nói cái gì vậy hả!”

“Ha, Tiểu Miên, em xấu hổ đó hả!”

“Ai xấu hổ, có anh mới xấu hổ! Cả nhà anh mới xấu hổ!”



Đôi má ửng hồng của cô gái lướt qua trước mắt Triệu Thành, cuối cùng vĩnh viễn bị chôn vùi trong ký ức đẹp đẽ của những năm tháng đó.

Anh nhắm mắt lại, cách đó không xa, Trương Tiểu Miên ôm chầm lấy Tuần Lộc lông xù, bước từng bước ra khỏi tầm mắt anh.

… Ra khỏi thế giới của anh.
 
Chương 24: Cô đã gặp một con Tuần Lộc


Một mùa Giáng Sinh lại đến.

Trương Tiểu Miên đứng ở cửa tiệm café, nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, đồ trang trí Giáng Sinh treo khắp đầy con đường, cô chợt nhớ tới lúc này ba năm trước, cô cũng đứng ở chỗ cũ, nhìn cảnh vật tương tự, cùng một khuôn mặt trống rỗng.

Lúc đó, cô vừa bị mối tình đầu mà mình hẹn hò suốt năm năm vứt bỏ, trong lòng buồn bã, bất lực, hoảng loạn, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ. Bây giờ nhìn lại, chính cô cũng không nhịn được bật cười.

Thật ra có cái gì đâu, chỉ là thất tình thôi mà.

Cô lại nghĩ đến bạn trai cũ Triệu Thành. Đã lâu không nghe tin tức gì từ anh ta, sau khi chia tay, cô cắt đứt mọi liên lạc với Triệu Thành, nhưng trong buổi họp lớp năm ngoái, một người bạn cũ của cô đã hả hê nói rằng sau khi Triệu Thành chia tay với cô, tình cảm cũng không suôn sẻ, bạn bạn gái thay hết người này đến người khác, nhưng cuối cùng vẫn là chó độc thân.

“Quá xứng đáng! Đây chính là báo ứng của tên cặn bã!” Một người bạn sau khi biết rõ nội tình thì lên tiếng, giọng điệu mang theo sự trào phúng.

Báo ứng ư? Trương Tiểu Miên không có bất kỳ suy nghĩ đặc biệt nào sau khi nghe điều này. Đối với Triệu Thành, cô có yêu, có hận, từng tức giận vì anh ta đã phản bội mình, không cam lòng bị vứt bỏ, nhưng những thứ cảm xúc mạnh mẽ này cuối cùng cũng tan biến theo thời gian sau khi Chung Gia Niệm xâm nhập vào cuộc sống của cô.

Hiện tại khi nhắc đến Triệu Thành, cảm xúc trong lòng Trương Tiểu Miên phần nhiều chính là hoài niệm về tuổi thanh xuân. Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, Triệu Thành quả thực đã từng mang đến cho cô một mối tình hoàn mỹ nhất trong những năm tháng tươi xanh, dù cho cả hai cuối cùng vẫn là người xa lạ, thì những ký ức từng được coi là tốt đẹp cũng không thể nào xóa nhòa. 

Cái tên Triệu Thành đã trở thành biểu tượng của mối tình đầu, sắc màu đọng lại trong trái tim cô chỉ là màu xám không cảm xúc. Mà tất thảy tình yêu, hỉ nộ ái ố của cô đều để lại cho người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô, Tuần Lộc tiên sinh.

… Nghĩ đến đây, trước mắt cô thật sự xuất hiện một con Tuần Lộc.

“Gia Niệm!”

Cô vui vẻ hét tên anh, sau đó Tuần Lộc quả nhiên bước đến trước mặt cô. Ngay cả khi không nhìn thấy người dưới lớp trang phục thú bông, Trương Tiểu Miên vẫn chắc chắn đây chính là Tuần Lộc tiên sinh của cô.

“Anh bảo em đợi ở đây, còn nói là có niềm vui bất ngờ, ý của anh là chỉ cái này?” Cô cầm lấy bộ móng mập mạp của Tuần Lộc bằng hai tay, nghịch đống lông tơ lớn trên đó, “Sao anh lại mặc như thế này? Một ông chủ như anh cũng phải ra đường bán bánh quy à?”

Trương Tiểu Miên liếc nhìn xung quanh, cũng không thấy những con Tuần Lộc khác đứng chào hàng bánh quy ở trên đường?

Năm ngoái, cuối cùng Chung Gia Tưởng cũng không lay chuyển được bạn trai nhỏ của mình, bị kéo đến Cục dân chính đóng dấu suốt đời, sau đó liền đi theo chồng ra nước ngoài, bắt đầu học tập trở lại, trở thành một gã sinh viên trong khuôn viên trường nước ngoài. Chung Gia Niệm trở thành ông chủ của tiệm bánh ngọt, nhưng phần lớn thời gian anh đều trốn trong bếp để nghiên cứu bánh ngọt của mình, còn chuyện trông tiệm được giao lại cho nhân viên mới thuê.

Trương Tiểu Miên cũng thường xuyên đến giúp đỡ, làm bánh thì cô không biết, nhưng thu tiền bánh thì vẫn có thể.

Tuần Lộc rút lại bộ móng đang bị ôm, trong ánh mắt khó hiểu của Trương Tiểu Miên, nó lùi về sau vài bước, quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Bởi vì đang mặc trang phục thú bông nặng nề, cho nên động tác quỳ gối đơn giản này đối với Chung Gia Niệm là rất khó, hơn nữa sau khi quỳ xuống, tư thế vẫn có chút buồn cười. Sau khi Tuần Lộc quỳ xuống, phần lông tơ bên dưới đều cuộn tròn lại với nhau, trông giống như một quả cầu lông khổng lồ.

Trương Tiểu Miên nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn được bật cười. Cô lờ mờ đoán được Chung Gia Niệm muốn làm gì, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.

Quả nhiên, Tuần Lộc ngẩng đầu nhìn cô, một bộ móng mũm mĩm giơ lên, trên đó có đặt một hộp trang sức nhỏ màu hồng hình trái tim.

Không biết từ khi nào, người qua đường đã tụ tập thành một vòng xem náo nhiệt, ai ai cũng nở nụ cười hạnh phúc trên môi. Một vài người cầm cây đàn Guitar, trên mắt đeo kính râm bước ra khỏi đám đông, bắt đầu hát vang bản tình ca trong đêm Giáng sinh:

~It’s the most beautiful time of the year

Lights fill the streets spreading so much cheer

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe

I don’t wanna miss out on the holiday

But I can’t stop staring at your face

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe~

Một người ôm đàn Guitar, cùng Chung Gia Tưởng bên cạnh nhìn đôi tình nhân trước mặt. Hạnh phúc nửa đời sau của thằng em mình đều phụ thuộc hết vào đêm nay, bọn họ thân là chị gái/ anh rể sao có thể không quay về tiếp ứng được chứ?

~Everyone’s gathering around the fire

Chestnuts roasting like a hot July

I should be chilling with my folks, I know

But I’mma be under the mistletoe

Word on the street Santa’s coming tonight,

Reindeer’s flying through the sky so high

I should be making a list, I know

But I’mma be under the mistletoe~

Tiếng hát say sưa lưu luyến bay khắp đường phố. 

Giọng nói của Tuần Lộc bị ngăn cách bởi trang phục thú bông nặng nề, nghe vẫn có chút mơ hồ như ba năm trước, nhưng lần này Trương Tiểu Miên biết rõ người bên trong là ai.

“Ba năm trước, ngay tại ngày này, ngay tại chỗ này, có một con Tuần Lộc ngốc nghếch, cuối cùng cũng đợi được cô gái của mình ngẩng đầu nhìn về phía nó.”

“Trong ba năm qua, ngày nào nó cũng hạnh phúc như đang nằm mơ, vì cô gái của nó vẫn ở bên cạnh, dành cho nó tình yêu đẹp nhất.”

“Tuần Lộc đã nhận được niềm hạnh phúc lớn nhất trên cuộc đời, vậy nên những ngày tiếp theo, nó muốn trả lại niềm hạnh phúc tương tự cho cô gái của mình”.

“Tuần Lộc có thể không cho cô gái cả thế giới, nhưng cả thế giời của nó đều dành cho cô. Nó thề, nó sẽ dành thời gian cả đời để bảo vệ tốt cô gái của mình.”

“Cho nên, giờ đây con Tuần Lộc ngốc nghếch đang khao khát một cơ hội, một cơ hội cho phép nó đồng hành cùng cô gái của mình trong suốt quãng đời còn lại.”

“—— Tiểu Miên, em có nguyện ý lấy anh không?”

~Aye, love, the wise men followed the star

The way I followed my heart

And it led me to a miracle

Aye, love, don’t you buy me nothing

’cause I am feeling one thing, your lips on my lips

That’s a merry, merry Christmas~

Trương Tiểu Miên nhìn Tuần Lộc trước mặt. Anh đang ngẩng đầu nhìn cô trong tư thế quỳ gối buồn cười, hộp nhẫn trên bộ móng vẫn cố chấp giơ về phía cô, giống như nếu cô không đồng ý thì bộ móng kia cũng sẽ không hạ xuống. Cô nhớ tới lần đầu tiên khi gặp nhau, tư thế của hai người như bị đảo ngược, lúc đó cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, cũng nhìn nhau một cách cố chấp như vậy.

Thật đúng là, một con Tuần Lộc cố chấp, Trương Tiểu Miên nghĩ vậy.

~It’s the most beautiful time of the year

Lights fill the streets spreading so much cheer

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe

I don’t wanna miss out on the holiday

But I can’t stop staring at your face

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe~

Cô không nhận lấy hộp nhẫn, mà vẻ mặt rầu rĩ khó xử, trầm tư suy nghĩ một hồi, sau khi cảm giác được Tuần Lộc có chút suy sụp, cô mới chậm rãi nói: “Nhưng mà, anh ăn mặc như thế này làm sao đeo nhẫn cho em?”

Tuần Lộc khựng lại một lúc, như thể chưa nghĩ đến vấn đề này, nó nhìn bộ móng mập mạp của mình, buồn bực phát hiện, ừ nhỉ, với một cục toàn lông tơ như vậy thì làm sao đeo nhẫn được…

Khoan đã!

Đeo…? Nhẫn…!

“Tiểu Miên! Em đồng ý rồi!”

Cuối cùng Tuần Lộc cũng phản ứng lại, hưng phấn hét lên, cho dù cách lớp trang phục nặng nề, nhưng Trương Tiểu Miên cũng có thể nghe thấy giọng nói của người bên trong phấn khích như thế nào.

“Nếu bây giờ anh không đeo nhẫn cho em, có lẽ em sẽ đổi ý.”

Trương Tiểu Miên cố ý làm khó anh. Cả đời chỉ có một lần được cầu hôn, cho dù cô tùy hứng cũng không sao đúng chứ?

~With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe

With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe~

“Đừng! Chờ đã, Tiểu Miên, em từ từ đã, không được đổi ý!”

Tuần Lộc có chút sốt ruột. Lúc lên kế hoạch cầu hôn, anh thực sự không nghĩ đến vấn đề này, vất vả lắm bạn gái mới đồng ý, vậy mà giờ bị tiểu tiết như thế này cản trở?

“Ha ha.”

Trương Tiểu Miên nhìn toàn thân Tuần Lộc tràn ngập sự luống cuống, không nhịn được bật cười. Sau đó cầm hộp nhẫn lên rồi mở ra, lấy chiếc nhẫn bên trong đeo vào ngón áp út bên trái của mình.

Cô tiến lên một bước, đưa tay tháo chiếc mũ đội đầu bằng lông tơ của Tuần Lộc, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ chưa thích ứng được của Chung Gia Niệm. Lúc ở bên cạnh Chung Gia Niệm, cô luôn là người bị anh làm cho bối rối, đây là lần đầu tiên phản công thành công nên Trương Tiểu Miên tỏ vẻ đắc ý.

Thế là cô cúi đầu hôn lên môi anh, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn ngây ngốc của người kia, cô tinh nghịch chớp mắt mấy cái, chỉ tay lên phía trên.

Chung Gia Niệm ngẩng đầu theo hưởng cô chỉ, sau đó nở một nụ cười.

—— Trên đỉnh đầu hai người chính là một chùm tầm gửi.

~Kiss me underneath the mistletoe

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh

Kiss me underneath the mistletoe,

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh~

“Tưởng Niệm.” Một con chó lớn đứng ở một bên dựa vào vai Chung Gia Tưởng, nhìn cô ấy bằng đôi mắt màu hổ phách một cách đáng thương.

“Không được, có rất nhiều người!” Chung Gia Tưởng lấy ngón tay đẩy đẩy chiếc đầu trên vai, chính nghĩa nói lời từ chối.

Chó lớn chỉ tay về phía hai người đang hôn nhau cách đó không xa, ánh mắt trần trụi lên án.

Chung Gia Tưởng dỗ dành anh ta: “Trên đầu hai đứa nó có chùm tầm gửi. Đó là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặt biệt!”

Chó lớn nhìn về phía em rể và cô em dâu mới được bổ nhiệm, ánh mắt ngập tràn ai oán, sau đó cúi đầu lấy ra một chiếc kẹp tóc hình cây tầm gửi từ trong túi, nhưng không phải cài lên tóc Chung Gia Tưởng.

“Anh cài lên cho em đi… Ưm.”

~With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe

Kiss me underneath the mistletoe

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh

Kiss me underneath the mistletoe,

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh~

Trông đêm Giáng Sinh, tình yêu ngày càng sâu đậm.

|HOÀN CHÍNH VĂN|
 
Chương 25: Ngoại Truyện


Lễ Giáng Sinh.

Đây là lễ hội quan trọng nhất ở các nước phương Tây, nhưng đối với học sinh mà nói, nó chẳng khác gì ngày thường, bọn họ vẫn phải đến trường như thường, ngoại trừ những đợt khuyến mại rực rỡ đủ loại vào ngày lễ trên đường phố, về cơ bản là không có sự khác biệt.

… Trên đây là những gì Trương Tiểu Miên nghĩ khi bắt xe buýt trở lại trường vào sáng sớm.

Bây giờ mới sáu giờ rưỡi sáng. Mùa đông đêm dài ngày ngắn, lúc này ngoài trời còn tối, Trương Tiểu Miên vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng liếc nhìn những hành khách đang lên xe.

Thật ra, Trương Tiểu Miên thường không cần đến trường sớm như vậy. Tiết học đầu tiên của trường THPT Số 1 bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi sáng, cho nên hầu như cô đều đi xe buýt lúc bảy giờ.

Nhưng hôm nay đến phiên cô là trực nhật. Các học sinh thay nhau phụ trách vệ sinh sân thể dục của trường, ngày thứ Hai của tuần thứ ba hằng tháng là đến phiên cô. Mặc dù lần nào cũng có một nhóm người trực nhật cùng nhau,  nhưng diện tích của sân thể dục không nhỏ, muốn vệ sinh sạch cũng phải mất nửa tiếng, vì vậy mỗi lần trực nhật, Trương Tiểu Miên đều phải dậy sớm để đến trường làm nhiệm vụ.

—— Vậy nên tháng nào cũng có một buổi sáng khó khăn như vậy.

Cũng may là trạm xe buýt mà cô đợi rất gần, liếc mắt một cái là có chỗ ngồi, nếu không đứng suốt chặng đường sẽ rất mệt mỏi.

Xe buýt không ngừng dừng lại đón khách. Trương Tiểu Miên vì quá buồn ngủ nên nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ôm cặp sách trên ngực làm cái gối nhỏ.

Xình —— xịch ——

Cánh cửa xe buýt mở ra, một vài hành khách lát đát bước lên. Ngay khi cánh cửa đóng lại, một chàng trai đột ngột lao lên từ cửa trước, thở hổn hển, như thể anh đã chạy hết một đoạn đường để đến được đây. Anh vừa thở gấp vừa bỏ đồng xu vào hộp đựng tiền, vẻ mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Hên là kịp lúc, Chung Gia Niệm nghĩ.

Bởi vì hình ảnh tuyệt vời trong mơ không thể diễn tả bằng lời, nên sáng nay sau khi Chung Gia Niệm thức dậy, anh đã nán lại trên giường một lúc lâu mới tỉnh lại. Chờ sau khi xử lý xong chuyện khó nói, nhìn thời gian, xém chút nữa là lỡ chuyến xe buýt mà anh thường đi. Anh thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi chạy vội ra trạm xe buýt, chạy như bay gần một trăm mét vì sợ nhỡ xe.

Hôm nay là thứ Hai của tuần thứ ba hằng tháng. Nếu anh bỏ lỡ, anh sẽ phải đợi thêm một tháng nữa mới được gặp cô.

Nhìn trong xe một vòng, anh khẽ cười khi nhìn thấy Trương Tiểu Miên đang rút người ở phía sau ngủ say, sau đó bắt đầu chậm rãi đi về phía cuối xe.

Trương Tiểu Miên không mở mắt, ôm chặt cặp sách trước ngực, có chút giống như ngủ quên. Cô đội một chiếc mũ len màu trắng xanh trên đầu, quả bông ở trên chóp mũ rất lớn, mỗi khi cô gật gù, quả bông trên đỉnh đầu sẽ lắc lư, trông cực kỳ đáng yêu.

Chung Gia Niệm đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào quả bông lớn đang ẩn hiện dưới mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đưa tay ra sờ, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Trương Tiểu Miên, khiến cô giật mình nên không dám nhúc nhích.

Chung Gia Niệm biết chiếc mũ này do chính tay Trương Tiểu Miên đan, trước đó anh đã tận mắt thấy cô hoàn thành nó trên xe buýt.

Chung Gia Niệm biết cô thích đan thủ công. Dù sao thì hơn một năm nay, hầu hết thời gian cô đều vùi đầu đan thứ này thứ kia trên xe buýt, hơn nữa kỹ thuật ngày càng thành thạo: rõ ràng lúc mới bắt đầu cô vẫn đan sai, đan xong lại gỡ, gỡ rồi lại đan, đến cuối cùng động tác càng ngày càng trôi chảy… Chung Gia Niệm chứng kiến ​​từng bước tiến bộ của cô.

… Tuy rằng, nhận xét của anh chẳng thể chia sẻ với ai.

Chung Gia Niệm thò tay vào balo, chạm vào chiếc túi nhỏ bên trong. Nội tâm anh không ngừng giãy dụa, không biết có nên lấy nó ra không.

Là một bộ dụng cụ đan móc có thể mang theo bên người.

Cách đây vài ngày, khi đến cửa hàng bán dụng cụ thủ công để mua khuôn làm bánh quy, anh tình cờ thấy cửa hàng cũng có bán dụng cụ đan thủ công, anh thấy một bộ kim móc gồm 22 cái lớn nhỏ khác nhau, được đóng gói trong một chiếc túi nhỏ có khóa kéo, rất thuận tiện để mang theo. Lúc ấy, anh chợt nhớ lại vào tháng trước, lúc ở trên xe buýt anh đã nhìn thấy Trương Tiểu Miên xem cuốn sách “Crochet Patterns”, Anh mang chiếc túi đến quầy thanh toán mà không hề suy nghĩ, chỉ nhớ sau khi mua nó về nhà, anh dường như không có cơ hội để đưa nó ra ngoài.

Anh mang theo chiếc túi trong nhiều ngày, cuối cùng lại đợi đến ngày thứ Hai của tháng khác, vừa hay đó là ngày lễ Giáng Sinh. Anh nghĩ, chỉ cần đưa nó như một món quà Giáng sinh cho cô là được.

Anh cẩn thận quan sát Trương Tiểu Miên, chắc chắn rằng cô vẫn đang nhắm mắt ngủ, sau đó anh lén nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai chú ý đến mình, anh liền lấy ra một chiếc túi kim móc trong balo, sau đó cẩn thận nhét vào cặp sách của Trương Tiểu Miên.

Trương Tiểu Miên đang ôm cặp sách của mình, cho nên phần lớn cặp sách đều nằm dưới tay cô, nếu không cẩn thận sẽ đánh thức cô, động tác của Chung Gia Niệm chỉ có thể nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, lén lút như một tên trộm. Nếu như người khác nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng anh là kẻ móc túi.

Vất vả lắm mới nhét được chiếc túi vào trong, Chung Gia Niệm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai đang nhìn mình một cách kỳ lạ, sau đó mới dần yên tâm.

… Anh thật sự sợ có người nhìn thấy rồi nói anh là kẻ móc túi trên xe buýt (T▽T).

Chiếc xe buýt rung lắc chạy qua vài trạm dừng nữa, chẳng mấy chốc đã đến trường THPT Số 1. Trương Tiểu Miên hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra xung quanh mình, cô đứng dậy, nhanh chóng bước xuống xe, cầm theo chiếc cặp sách bên trong có chiếc túi kim móc.

Chung Gia Niệm đi phía sau cô, rồi nhìn cô đi về hướng trường THPT Số 1. Hy vọng cậu ấy sẽ thích món quà Giáng Sinh này, anh nghĩ.

Anh cũng thầm ảo tưởng, hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận được quà từ Trương Tiểu Miên. Anh không đòi hỏi nhiều, một chiếc khăn choàng cổ hay một chiếc mũ, cho dù là tác phẩm luyện tập của Trương Tiểu Miên bị hỏng, chỉ cần cô tự tay làm ra, anh nhất định sẽ coi nó như bảo bối.

Anh nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu một ngày nào đó anh có thể nhận được những món đồ do chính tay cô đan.

Chỉ là, sẽ thật sự có một ngày như vậy sao?

*

Chung Gia Niệm đang đợi bạn gái tại địa điểm hẹn hò, nhìn những đồ trang trí Giáng Sinh đầy màu sắc trên đường phố, chợt rơi vào ký ức của quá khứ.

“Nào, đoán xem tôi là ai ——?”

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang hồi tưởng của Chung Gia Niệm, một đôi tay mềm mại che mắt anh từ phía sau.

Sau khi nghe câu hỏi bí ẩn từ người phía sau, anh nở nụ cười như hiểu rõ. Vì bạn gái có tính trẻ con nên anh đương nhiên phải tích cực phối hợp, vậy nên anh giả vờ rất bối rối trả lời: “Là ai đây? Hửm… Khó đoán quá, không đoán ra được mất rồi.”

Có lẽ diễn xuất của anh quá cường điệu, khiến người phía sau không nhịn được cười khúc khích. Bởi khoảng cách giữa hai người quá gần, nên Chung Gia Niệm hiển nhiên cảm nhận được thân thể mềm mại bên cạnh khẽ run lên vì cười.

… Thật muốn xoay người ôm lấy cô.

Chung Gia Niệm kìm lại xúc động muốn xoay người, tiếp tục phối hợp theo trò đùa của bạn gái, sau đó nghe thấy giọng nói phía sau vang lên: “Nếu đoán đúng sẽ có phần thưởng đó nha!”

Người phía sau có lẽ muốn nói chuyện vào tai anh, nhưng vì chiều cao chênh lệch, động tác này có chút lực bất tòng tâm, cho nên cô chỉ có thể kiễng chân lên, áp cả người vào lưng Chung Gia Niệm, hai thân thể gắn bó mật thiết với nhau.

… Không được rồi, thật sự muốn ôm cô vào lòng.

“Giọng nói đáng yêu như vậy, nhất định là Tiểu Miên nhà anh.” Chung Gia Niệm nói xong liền kéo bàn tay nhỏ đang che mắt mình xuống, xoay người ôm người đó vào lòng.

Trương Tiểu Miên lấy tay chọc chọc vào ngực Chung Gia Niệm, nói nhỏ: “Này! Nơi đông người! Chú ý ảnh hưởng.”

Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn không đẩy người anh ra, vẫn phối hợp nép vào vòng tay Chung Gia Niệm.

Nơi họ hẹn gặp nhau là dưới cây thông Noel khổng lồ ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh là những cặp đôi trẻ đang hẹn hò. Trong một ngày lễ như Giáng sinh, đâu đâu cũng thấy hơi thở màu hường phấn, việc một đôi tình nhân ngu ngốc thể hiện tình cảm quả thật không có gì đáng nói.

“Bởi vì là nơi đông người, nên chúng ta mới có dịp thể hiện tình cảm.” Chung Gia Niệm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, anh cúi đầu mổ một cái lên môi Trương Tiểu Miên, hỏi: “Tiểu Miên, anh đoán đúng rồi, phần thưởng của anh đâu?”

“Anh phải buông em ra thì em mới lấy được chớ…” Trương Tiểu Miên khẽ đẩy anh, thấy hai tay anh buông lỏng, cô mới lấy chiếc mũ trong chiếc túi đeo chéo của mình.

Mũ len, loại mũ rất phổ biến trong mùa đông, có lớp len dày màu đen làm nền, các họa tiết xen kẽ màu trắng, và một quả bông nhỏ màu đen trên chóp nón.

“Đây là nón đôi mới nhất trong cửa hàng trực tuyến! Loạt màu đen và trắng. Đây là lần đầu em thử gắn quả bông lên mũ nam, không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy. Thành phẩm đầu tiên chính là món quà Giáng sinh của anh!”

Trương Tiểu Miên nói xong, giơ mũ lên muốn đội lên đầu Chung Gia Niệm. Đồng thời anh cũng phối hợp cúi xuống, để bạn gái tùy ý làm loạn trên đầu mình.

… Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ rằng, giấy mộng ngày đó sẽ thật sự trở thành sự thật.

Kể từ khi Trưởng Tiểu Miên làm ra chiếc áo len cặp đầu tiên cho cô và Chung Gia Niệm, cô đã bị ám ảnh bởi những mẫu đồ đôi, bắt đầu tung tất cả kiểu dáng sản phẩm theo phong cách cặp đôi. Ban đầu, cô còn tưởng những thứ này chỉ có thể dùng cho bản thân, nhưng khi đưa lên cửa hàng trực tuyến với tâm lý muốn do thám thử, không ngờ lại thu hoạch được một nhóm khách hàng mới.

Cô thật sự không ngờ, hóa ra cũng có nhiều đôi tình nhân ngu ngốc như cô và Chung Gia Niệm. Hiện tại, mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cô đều lấy bản thân và bạn trai ra làm mẫu, sau đó tung ra vài mẫu đồ đôi mới lên cửa hàng trực tuyến.

Chung Gia Niệm vui vẻ nhìn Trương Tiểu Miên. Cô cũng đội một chiếc mũ trên đầu, có lớp len dày màu trắng làm nền, các họa tiết xen kẽ màu đen, và một quả bông lớn màu trắng trên chóp nón.

Không giống như quả bông màu đen có độ dày thấp của mẫu nam, quả bông của mẫu nữ được cố tình làm thành một quả lớn, sẽ lắc lư trên đầu theo từng động tác của người đội, trông rất dễ thương. Chung Gia Niệm không nhịn được, vươn tay bóp quả bông lớn trên đỉnh đầu cô. 

Bóp. Lại bóp.

Ừm, cảm giác thật tuyệt.

“Không cho bóp quả bông của em.” Trương Tiểu Miên đập bàn tay đang lộn xộn trên đầu mình, cô rụt cổ, hai tay bảo vệ quả bông.

“Ừ.” Chung Gia Niệm ngoài miệng đồng ý, nhưng vẫn ỷ vào chiều cao vượt trội của mình, lại vươn tay bóp bóp quả bông.

… Dù sao, anh đã muốn làm điều này từ nhiều năm trước.

“Đáng ghét, không được bóp nữa.” Trương Tiểu Miên rụt người lại, sau đó đưa tay đến trước mặt anh, cô hỏi, “Thế quà Giáng Sinh của em đâu?”

“Anh tặng anh cho em rồi, em còn muốn quà?” Chung Gia Niệm nói đùa. Nhưng nếu có thể, anh thật sự muốn tự gói mình đem đến trước mặt cô.

“Không biết xấu hổ.” Trương Tiểu Miên mắng yêu, bước tới muốn cào vào người anh. Kết quả là Chung Gia Niệm đã nắm tay cô, sau đó trong lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác cưng cứng.

Cô thu tay lại rồi mở ra, một chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cô sửng sốt một chút, sau đó nhìn Chung Gia Niệm đang mỉm cười hỏi: “Đây là…?”

Chung Gia Niệm nắm lấy bàn tay phải của cô bằng cả hai tay, chậm rãi khép năm ngón tay của cô lại, giữ chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay đang chồng lên nhau của hai người, anh bày ra vẻ mặt đáng thương rồi nói: “Chị gái anh đã bị tên họ Uông kia bắt cóc. Anh sống một mình cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, trống trải lắm.”

Sau đó anh thu lại biểu cảm của mình, ánh mắt tập trung và nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Miên: “”Hơn nữa, anh muốn nhìn thấy bạn gái thân yêu của mình mỗi ngày.”

Giọng điệu của anh khẽ khàng, như sợ bị từ chối: “Tiểu Miên, món quà này, em có nguyện ý nhận lấy không?”

Trương Tiểu Miên chớp mắt nhìn Chung Gia Niệm, dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của anh, cuối cùng chậm rãi thốt ra vài chữ: “… Anh phụ trách giúp em chuyển nhà.”

Cô cất chìa khóa vào túi, không thèm nhìn tới Chung Gia Niệm đang cười như một tên ngốc.

“À…” Cô do dự, sau đó có xoắn xuýt hỏi, “Anh ở đâu, có mấy phòng?”

Chung Gia Niệm hiểu ý cô, cố tình ghé sát tai cô một cách mờ ám, anh hỏi: “Thế em muốn mấy?”

Nhìn thấy bộ dạng đột nhiên căng thẳng của cô, Chung Gia Niệm cảm thấy hơi buồn cười, khiến anh giống như một con sói lớn xấu tính, vì vậy anh không trêu cô nữa, nghiêm túc nói: “Đừng sợ. Anh chỉ đơn thuần là muốn ở gần em hơn, không có ý gì khác. Nếu em không muốn… Anh cũng không thể làm gì.”

Đây là lời nói thật lòng của anh. Anh nghĩ, dù sao anh và Trương Tiểu Miên vẫn còn thời gian một đời, có một số việc anh thật sự cũng không gấp, vậy nên khi quyết định đưa chìa khóa cho cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến bước phát triển đột phá gì đó với Trương Tiểu Miên. Anh chỉ muốn dành nhiều thời gian cho cô mà thôi.

… Tất nhiên, sẽ thật vô nghĩa nếu nói rằng anh bỏ qua chuyện nào đó.

Vừa trao đổi quà Giáng Sinh xong, Chung Gia Niệm còn tưởng chủ đề sẽ bị bỏ qua. Nhưng sau một hồi lâu, anh đột nhiên nghe thấy Trương Tiểu Miên thì thào: “Em cũng… Chưa nói mình không muốn…”

Chung Gia Niệm quay đầu nhìn cô cô, phát hiện Trương Tiểu Miên không nhìn mình, cô đang nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo trong một cửa hàng cách đó không xa với vẻ mặt nghiêm túc, như thể người vừa nói không phải là cô, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng cô.

Chung Gia Niệm nghiêng đầu sang chỗ khác, bàn tay nắm lấy tay cô ngày càng siết chặt, tay còn lại che mặt mình, cố gắng không để lộ ra vẻ phấn khích ngu ngốc.

… Như mọi người đều biết, ở trong mắt người khác, họ chính là một đôi tình nhân ngu ngốc.

Giữa hai người họ có sự ngầm hiểu không cần lên tiếng. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm rất dài.

[Phiên ngoại của phiên ngoại]

“A? Đây là cái gì?”

Trương Tiểu Miên vừa đi học về, định lấy chìa khóa từ bên hông cặp sách ra để mở cửa, nhưng lại lôi ra một chiếc túi nhỏ có khóa kéo màu đen.

Cô không nhớ mình từng có thứ này. Cô nghi hoặc mở khóa chiếc túi nhỏ, một tấm thiệp rơi ra, cô nhanh chóng cầm lên, thấy trên đó chỉ có một câu: Tiểu Miên, Giáng Sinh vui vẻ.

Cô lật đi lật lại tấm thiệp nhiều lần, nhưng không có dòng chữ nào khác ngoài câu này, tấm thiệp cũng là một mảnh trắng trơn, không có dấu hay ký hiệu đặc biệt, không thể nhìn ra ai đã viết nó.

Trong chiếc túi nhỏ là một bộ kim móc với các kích cỡ khác nhau, nó chính xác là thứ cô muốn. Gần đây cô bắt đầu nghiên cứu các mẫu kim móc, cho nên cô đang chuẩn bị tậu cho mình một bộ đồ nghề móc len có thể mang theo bên người, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một cái trong cặp xách cô.

Trên thiệp ghi họ và tên của cô, hình như là quà Giáng Sinh mà ai đó tặng cho cô, nhưng sau đó cô đi hỏi bạn bè cùng lớp thì vẫn không tìm ra người tặng quà. Cô cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, không biết phải xử lý như thế nào với chiếc túi kim móc xuất hiện từ đâu này.

Sau khi Triệu Thành biết chuyện đã chế nhạo cô: “Dù sao cũng không phải là vật quý giá, có người tặng quà thì cậu cứ giữ đi. Theo mình nghĩ, tám phần là các bạn trong lớp đã giở trò đấy, sẽ không thừa nhận đâu.”

Trương Tiểu Miên ngẫm lại thấy cũng có lý, vì vậy đã cất đi bộ kim móc đầu tiên trong đời.

Mãi đến khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Tiểu Miên vẫn không tìm ra người bạn cùng lớp nào đã mang đến cho mình món quà bất ngờ, cô luôn cảm thấy tiếc nuối, cô muốn cảm ơn người đã tặng quà cho mình, bởi vì bộ kim móc này thực sự rất tốt. Từ người mới bắt đầu đan len đến việc bán đồ tự đan trên cửa hàng trực tuyến, bộ kim móc này đã chứng kiến ​​sự tiến bộ trong kỹ thuật đan len của cô. 

Cho đến bây giờ, đã chín năm trôi qua, cô vẫn dùng bộ kim móc này để đan mọi thứ.

Vì vậy mỗi dịp Giáng Sinh, Trương Tiểu Miên lại nghĩ về ông già Noel bí ẩn đó. Nếu có thể, cô rất muốn tặng người đó món quà được đan bằng bộ kim móc này, và nói cho người đó biết món quà nhỏ năm đó đã giúp đỡ cũng như cổ vũ cô rất nhiều.

Thật tiếc vì năm đó không có chữ ký trên thiệp… Có lẽ, đó thực sự là ông già Noel?

Trương Tiểu Miên nghĩ có chút tiếc nuối, đồng thời trong tay cũng hoàn thành mũi đan cuối cùng của chiếc mũ lông màu  đen, sau đó cẩn thận cất bộ kim móc đã dùng nhiều năm.

Tiếp theo là thêm quả bông… Cô cầm chiếc mũ có quả bông nhỏ màu đen đã được làm trước đó, nghịch quả bông một lúc, lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra hiệu quả không tồi nhỉ? Hm… Cũng không biết Gia Niệm có thích món quà Giáng Sinh này không?”

Ngày mai là ngày 24 tháng 12, là ngày cô có hẹn với Tuần Lộc tiên sinh thân yêu nhất của mình.

Đêm Giáng Sinh, nhất định là một đêm tốt lành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom