Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 722


Chương 722

“Để xem họ có thật sự giúp tôi được không đã. Nếu giúp được, tôi thấy hài lòng thì sẽ ra tay. Còn nếu không giải quyết được một cách viên mãn thì đừng trách tôi”.

“Thầy yên tâm, giờ tôi sẽ gọi điện tho Long Thủ ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng tắt máy và gọi cho Long Thủ.

Lúc này Long Thủ đang nằm trong ký túc xá xây tạm của Huyền Y Phái. Thấy điện thoại đổ chuông, ông ta run rẩy lấy máy và đưa lên tai nghe.

“Tôi biết rồi”, giọng nói đáp lại rồi một cuộc điện thoại khác được thực hiện.



“Thần y Long, sao ông lại gọi điện cho tôi vậy, có phương thuốc trị bệnh mới sao?”, đầu dây bên kia thể hiện rõ giọng vui mừng.

Long Thủ chỉ mấp máy môi: “Tôi không chữa được”.

“Hả?”, đầu dây bên kia tỏ rõ vẻ thất vọng.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là không còn hi vọng”, Long Thủ nói thêm một câu.

“Thật sao?”, người này kêu lên.

“Nghe đây, từ giờ tới 12 giờ tối vẫn còn 8 tiếng đồng hồ. Nếu như ông có thể xử lý gọn Hào Tình Thế Kỷ và Tào Uy trong nửa tiếng thì có khi sẽ có một người có y thuật cao hơn tôi ra tay chữa trị cho ông. Còn nếu không được thì có lẽ trong nước cũng chẳng còn tìm được ai giỏi hơn cậu ấy đâu”, Long Thủ nói giọng khàn khàn.

Đầu dây bên kia run rẩy: “Thần y Long đang nói tới vị nào vậy?”

“Thần y Lâm ở Giang Thành, nghe qua bao giờ chưa?”

“Thần y Lâm sao? Nghe qua. Lẽ nào vị đó có y thuật cao cường hơn ông nữa sao? Theo như chúng tôi biết thì cậu ấy còn khá trẻ”, người này tỏ vẻ nghi ngờ

Cũng chính vì trẻ nên bọn họ mới không mời thần y Lâm. Long Thủ chỉ nhắm mắt một lúc rồi lên tiếng: “Tôi và cậu ấy đấu y thuật, tôi thất bại rồi. Bị phế rồi”.

Dứt lời, đầu dây bên kia không còn âm thanh gì nữa. Một lúc sau người này mới lên tiếng.

“Xin hãy thay tôi nói với thần y Lâm, trước 12 giờ chúng tôi sẽ đích thân đưa Tào Uy tới xin lỗi cậu ấy”.

Dứt lời, bên kia tắt máy. Long Thủ thở phào. Thực ra ông ta không muốn nói cho người kia biết việc mình bị đánh phế. Vì chuyện đó mất mặt quá.

Ông ta là một người ưa sĩ diện mà. Thế ông ta lại sợ không thuyết phục được người đó nên đành phải nói ra.

Giống như những gì người đó vừa đề cập tới, Lâm Chính còn trẻ quá, trẻ tới mức khiến người khác không dám tin.

“Chúc mừng ông Long Thủ, Lâm Chính sẽ thực hiện lời hữa của mình, trị bệnh cho ông”, lúc này, một người đàn ông bước vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.

Lúc này Long Thủ trông nhợt nhạt hơn trước đó nhiều, nói được vài câu đã lại ho khù khụ.

“Có gì mà chúc mừng. Nam Phái không còn nữa, tôi mất đi tất cả rồi”, Long Thủ lên tiếng.

“Ông định thế nào? Báo thù sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi ngược lại.

“Tôi sợ là không đủ tư cách đâu”, Long Thủ lắc đầu.

“Vậy sau này ông định thế nào?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.

Long Thủ không nói gì, một lúc sau ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ông nói xem, nếu Lâm Chính trị khỏi bệnh cho người đó…thì sẽ thế nào?”
 
Chương 723


Chương 723

Hùng Trưởng Bạch mỉm cười lắc đầu: “Ông biết rõ hơn tôi mà, bệnh tình đó không dễ gì cứu vãn được, thực tế đến tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải ông đang gài bẫy Lâm Chính không nữa. Nếu như cậu ấy không chữa được thì phía bên đó có đổ lỗi hết cho cậu ấy không…”

“Dù Lâm Chính có không chữa khỏi được thì cũng có thể xoa dịu được tình hình. Bên đó sẽ không vì vậy mà trách móc Lâm Chính đâu. Còn nếu Lâm Chính chữa khỏi được…”

“Tôi thấy không thể có chuyện đó, ông điên rồi…”

“Nếu cậu ấy chữa được, đổi là ông, ông sẽ làm thế nào?”, Long Thủ cắt ngang lời của Hùng Trưởng Bạch, nhìn ông ta chăm chăm.

Hùng Trưởng Bạch há hốc miệng, một lúc sau bật cười: “Nếu thật sự có chuyện thần tiên đó xảy ra thì ở lại Huyền Y Phái đi, đó chẳng phải là một lựa chọn tốt hay sao?”

Long Thủ nhắm mắt thở dài.

Cùng với cuộc điện thoại của Long Thủ, cả Giang Thành bất đầu sôi lên như chảo dầu. Tào Uy vẫn còn đang uống rượu, đánh golf trong phòng cao cấp của tòa nhà kinh doanh.

Ông ta định tối nay sẽ rời khỏi Giang Thành. Vì dù sao ông ta cũng không thuộc về nơi đây. Thế nhưng Lâm Chính đã ăn nói ngang ngược như vậy thì ông ta cũng không ngại ở lại xem thủ đoạn của anh như thế nào.

“Hi vọng cậu đừng làm tôi thất vọng, thần y Lâm” , Tào Uy hít một hơi thật sâu, đánh bóng vào lỗ.

“Thưa sếp”, lúc này một người mặc đồ đen bước vào như một cơn gió.

Tào Uy chau mày: “Có chuyện gì mà hấp tấp vậy? Sao? Phía Lâm Chính có động tĩnh gì à?”

Người mặc đồ đen do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Thưa ông, toàn bộ các giao dịch của Hào Tình Thế Kỷ đột ngột dừng hẳn, khách hàng đòi rút hết tiền”

“Cái gì?”, Tào Uy khựng người, nhìn người mặc đồ đen: “Đang yên đang lành sao đám đó lại đòi rút tiền”.

“Tôi cũng không biết, bọn họ đang ở dưới lầu, yêu cầu lập tức được trả lại tiền”.

“Chắc chắn là do Lâm Chính giở trò”, người này lên tiếng.

“Hừ, được lắm”, Tào Uy nheo mắt, đáp lại: “Nói với bọn họ lấy lại tiền cũng được nhưng giờ tan làm, sáng mai lấy sớm”.

“Chuyện này…”

“Đi đi, Lâm Chính nói muốn chúng ta biến mất trước 12 giờ hôm nay. Coi như là cậu ta giỏi, chúng ta chỉ cần kéo dài qua được 12 giờ là thắng”, Tào Uy cười lạnh lùng.

“Đi đi”.

“Vâng”, người này vội chạy xuống lầu.

Nhưng chưa được bao lâu thì lại có một người chạy vào, hơn nữa còn cầm điện thoại trên tay.

“Thưa ông, tổng công ty gọi tới”.

“Có chuyện gì?”

“Tất cả các ngân hàng đều yêu cầu chúng ta lập tức trả hết nợ, nếu không thì sẽ tịch thu bất động sản của chúng ta, bọn họ chỉ đích danh là muốn tịch thu Hào Tình Thế Kỷ?”, người này cuống lên.

“Cái gì?”, Tào Uy sững sờ.

Đúng lúc này, có thêm không ít người cầm điện thoại chạy vào, ai ai trông cũng vô cùng sốt ruột.

“Thưa sếp, có người tới kiểm tra khu biệt thự nói là hệ thống phòng ngừa không đạt”.

“Thưa sếp, mấy tòa nhà ở khu biệt thự bị phong tỏa rồi, nói là vật liệu không đạt”.
 
Chương 724


Chương 724

“Sếp ơi…”

Âm thanh vang lên không ngớt. Tào Uy đứng ngây tại chỗ nhìn chăm chăm đám đông. Ông ta không biết phải nói gì. Đúng lúc này điện thoại trên bàn trà đổ chuông.

Là điện thoại của Tào Uy. Tào Uy nhìn số máy, sợ tới mức mềm nhũn người. Một lúc lâu sau mới đứng được dậy. Ông ta run rẩy, cẩn thận cầm máy lên và nghe.

“Tào Uy à, tôi biết hết chuyện rồi, xin lỗi thần y Lâm đi…”

Đầu dây bên kia là một giọng nói khàn đặc. Tào Uy nghe thấy thì như chết đi. Ông ta ớn lạnh toàn thân.

Thần y Lâm sao có thể mời được cả vị Phật Tổ này chứ. Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào vậy?

Điện thoại tắt máy. Tào Uy ngồi phịch xuống ghế, cả người run lên cầm cập. Đầu ông ta như bị úng nước, sủi lên òng ọc.

“Sao lại như thế này chứ…”, Tào Uy không ngừng lầm bầm.

“Thưa ông, sức mạnh của thần y Lâm…khủng khiếp đến vậy sao?”, một người từ trong bóng tối bước ra, lên tiếng.

Tào Uy giật mình, chẳng buồn giải thích chỉ lập tức hét lên: “Mau, mau thu dọn, rời khỏi đây trước 12 giờ. Mau lên”.

“Thưa ông…thật sao ạ?”, người này trầm giọng.

“Bớt nói nhảm lại, mau!”

Người này không nói gì, chỉ lui vào bóng tối. Chỉ trong vòng 30 phút, 30 cuộc điện thoại đã được gọi đi từ tòa nhà. Tào Uy không dám chần chừ, gọi ngay cho võ quán Mãn Thị.

“Sếp Tào, sao thế?”

Mãn Thương Thạch nói bằng giọng ung dung qua điện thoại.

Người luyện võ luôn ngủ một khung giờ cố định. Muộn thế này rồi có lẽ ông ta cũng đang ngủ nên không thích có người quấy rầy.

“Ông hai Mãn, tôi hỏi ông, các người cử người đi xử thần y Lâm chưa?”, Tào Uy nóng ruột hỏi.

“Rồi”, Mãn Thương Thạch hờ hững đáp lại.

“Mau kêu bọn họ quay về đi, không đụng được vào Lâm Chính đâu”, Tào Uy hét lên.

Dứt lờ, Mãn Thương Thạch giật mình, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ông Tào, ý ông là gì, một thằng bác sĩ Đông y mà nhà họ Mãn chúng tôi không động vào được sao?”

“Đó không phải là bác sĩ bình thường đâu. Sau lưng cậu ta là cả một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng khiếp”, Tào Uy cuống lắm rồi.

“Là sức mạnh gì?”, Mãn Thương Thạch lập tức hỏi.

“Điều này…tôi không thể nói, nhưng dù sao thì người đó cũng không dễ gây sự”, Tào Uy trầm giọng.

“Ha ha, Tào Uy, ông nói thú vị ghế. Người đó không dễ dây dưa? Vậy nhà họ Mãn chúng tôi thì dễ chắc? Ông coi chúng tôi là gì vậy?”, Mãn Thương Thạch cười lạnh lùng.

Tào Uy không biết phải trả lời thế nào. Ông ta vốn định mặc kệ chuyện này, thế nhưng bến đó mà truy cứu tới cùng thì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Vì vậy ông ta vẫn đành phải làm gì đó.

“Thôi bỏ đi, sếp Tào gọi điện muộn như thế này tôi cũng biết. Mãn Thương Thạch tôi cũng không phải là người không biết điều. Tôi hứa, tôi không động đến cậu ta, nhưng tôi cũng hi vọng chuyện này chỉ tới đây mà thôi”, Mãn Thương Thạch thản nhiên đáp lại.

“E…e rằng không được, chắc chắn thần y Lâm sẽ truy cứu chuyện này đến cùng…”, Tào Uy chần chừ.

“Lại ý gì nữa vậy”, Mãn Thương Thạch nâng tông giọng.
 
Chương 725


Chương 725

“Ông…ông đại diện cho nhà họ Mãn…tới xin lỗi thần y Lâm thì chuyện này mới coi như xong, tôi nghĩ vậy…”, Tào Uy mím môi,

“Ông điên rồi Tào Uy”, Mãn Thương Thạch đứng bật dậy, gầm lên.

“Ông hai Mãn. Tôi vì muốn tốt cho nhà họ Mãn”.

“Vậy ông nói cho tôi biết, đứng sau tên đó là thế lực nào?”, Mãn Thương Thạch gào lên.

“Điều này…”, Tào Uy lắp bắp.

Mãn Thương Thạch hừ giọng: “Tào Uy, tôi nói cho ông biết, người mà ông sợ, nhà họ Mãn tôi đếch sợ. Tôi có thể không làm gì nhưng bắt chúng tôi cúi đầu à? Xin lỗi! Đây không làm được! Hơn nữa, đã nói tới mức này rồi, ông tưởng nhà họ Mãn chúng tôi sợ thật sao? Hôm nay đừng nói là Tào Uy, đến cả ông trời có tới thì tôi cũng sẽ không tha cho cái thằng họ Lâm đó. Tào Uy, ông biết điều một chút, đừng để tôi xử lý cả ông nữa, ha!”

Nói xong, Mãn Thương Thạch lập tức cúp máy. Tào Uy nghe thấy vậy thì cứng đơ người, mặt tối sầm.

“Thưa ông…”, giọng nói bên cạnh kêu lên.

“Lập tức chuẩn bị xe tới tập đoàn Dương Hoa”.



Lâm Chính không biết là Tào Uy sẽ tới. Anh không có hứng thú với ông ta. Sau khi giải quyết xong sự việc, anh định ra ngoài đi ăn đêm rồi ở lại công ty ngủ. Thế nhưng vừa bước xuống thì anh đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước ra.

“Anh rể”

Người này dường như để ý thấy Lâm Chính nên hô lên đầy vui mừng và nhảy chân sáo lại ôm lấy cánh tay anh.

Lâm Chính khựng người, nhìn Tô Tiểu Khuynh mới ý thức được là anh vẫn chưa thay đổi khuôn mặt, vẫn giữ nguyên như lúc ở nhà họ Tô.

“Tiểu Khuynh, sao em lại ở đây?”, Lâm Chính cười nói.

“Hôm nay bạn em sinh nhật nên bọn em ra ngoài chơi”, Tô Tiểu Khuynh cười nói.

“Chơi sao?”

Lâm Chính nhìn đồng hồ, chau mày: “Sắp 10 giờ rồi mà còn không mau về nhà?”

Tô Tiểu Khuynh nghe thấy vậy thì bỗng xị mặt, lắc đầu: “Em…về muộn chút mà…”

“Hả?”, Lâm Chính nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt cô bé.

Nhưng anh cũng hiểu. Từ sau khi kế hoạch của bà cụ Tô bị thất bại, nhà họ Tô có thể nói là rơi từ trên xuống, khó mà đứng dậy được ở Giang Thành.

Nghe nói bà cụ cũng đã đổ bệnh, không dậy nổi. Phần lớn người trong nhà họ Tô đều đang nhăm nhe vào khối tài sản còn lại, chuẩn bị chia chác và bỏ đi.

Cả gia tộc biến động thì sao mà Tô Tiểu Khuynh không bị ảnh hưởng cho được. Thế nhưng Lâm Chính cũng chẳng có gì thương xót nhà họ Tô. Tự làm tự chịu thôi. Bọn họ vốn được cho rất nhiều cơ hội cơ mà.

“Tiểu Khuynh, đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây đi?”, lúc này một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên.

Lâm Chính nhìn theo thì thấy mấy cô cậu với khuôn mặt non choẹt như học sinh đứng đó. Nhưng ngoài ra cũng có vài người thanh niên, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, ăn mặc trông vô cùng thời thượng.

“Biết rồi Lý Hào, tới ngay đây”, Tô Tiểu Khuynh hét lên, tiếp tục nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt chờ đợi: “Anh rể, anh đi hát cũng bọn em đi?”

“Đi hát?”

“Anh rể, xin anh đấy. Bọn em không chơi muộn lắm đâu. Anh đi với bọn em đi”, Tô Tiểu Khuynh nũng nịu.
 
Chương 726


Chương 726

Lâm Chính vốn định từ chối nhưng thấy cũng đang rảnh, hơn nữa không chịu nổi vẻ nũng nịu của Tô Tiểu Khuynh nên đã đồng ý: “Thôi được, chỉ cần bạn của em không phản đối thì anh sẽ đi cùng mọi người”.

“Bọn họ không đâu! Đi thôi”.

Tô Tiểu Khuynh hô lên đầy phấn khích và kéo tay Lâm Chính đi. Thấy Tô Tiểu Khuynh cầm tay một người đàn ông thì mấy người phía bên này tái mặt.

“Tiểu Khuynh, người này là?”, một cậu nhóc trông khá khôi ngôi bước lên mỉm cười hỏi.

“Anh ấy là anh rể của mình Lâm Chính”, Tô Tiểu Khuynh giới thiệu.

“Lâm Chính sao?”

Mấy người sững sờ, vội đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng là bọn họ từng nghe qua về chàng rể danh tiếng lẫy lừng này.

“Là cái tên bỏ đi đó à?”

“Tiểu Khuynh, sao cậu lại gọi anh ta đến vậy?”

“Tiểu Khuynh, ý cậu là gì?”

“Hừ, còn không hiểu sao? Tiểu Khuynh sợ cậu có ý đồ với cô ấy nên gọi theo vệ sĩ đấy.”

“Nhưng cũng không tới mức gọi cái thứ bỏ đi này chứ”.

Mấy người đằng sau tiếp lời. Mặc dù họ nói khá nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe thấy rõ.

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi nghe máy.

“Chủ tịch Lâm, Tào Uy muốn gặp anh. Ông ta đang trên đường tới rồi, không biết anh có muốn gặp hay không ạ?”

“Nói với ông ta, tôi không có hứng”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi tắt máy.

“Anh rể, điện thoại của ai vậy?”, Tô Tiểu Khuynh khó hiểu hỏi.

“Không có gì, một chút chuyện công việc mà thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Công việc? Anh rể Lâm, tôi nghe nói anh làm lao công ở y quán không phải sao? Muộn thế này rồi, chẳng lẽ có người tìm anh qua đó quét rác?”, lúc này một thanh niên nhuộm tóc xanh lam cười nói.

“A Mao, cậu nói gì vậy?”, Tô Tiểu Khuynh bất mãn nói.

“Không phải tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi sao”, A Mao nhún vai.

“A Mao, cậu đừng nói bậy, tôi nghe nói trước kia anh rể Lâm còn cho Lamborghini chở Tiểu Khuynh đi học đấy!”, cô gái tên Lâm Tử Ngữ nhíu mày nói.

Cô ta luôn nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Mặc dù Lâm Chính đã thay đổi khuôn mặt, vẻ đẹp đã giảm đi nhiều, nhưng cũng thuộc kiểu nhan sắc của ngôi sao hạng A, không phải những cậu chàng mới thành niên có thể so sánh.

“Tử Ngữ, chuyện này mà cậu cũng tin? Cậu có tận mắt thấy Tiểu Khuynh đi học bằng Lamborghini không?”, người bên cạnh tên Hầu Tử khẽ cười nói.

“Quả thật là chưa nhìn thấy”, Lâm Tử Ngữ gãi đầu.

Mặc dù Lâm Chính có làm vậy, nhưng Tô Tiểu Khuynh đã từ chối.

Cô ấy không muốn người khác chú ý.

“Các cậu làm gì vậy? Anh rể mình không vô dụng như các cậu tưởng! Các cậu chỉ là không hiểu anh ấy mà thôi!”, Tô Tiểu Khuynh hơi bực bội trừng bọn họ.

Thấy Tô Tiểu Khuynh tức giận, bọn họ cũng không nói nữa.
 
Chương 727


Chương 727

“Được rồi Tiểu Khuynh, đừng giận, chúng ta mau đi thôi. Cậu chủ Lôi đã đặt sẵn phòng VIP rồi, phòng King luôn đấy nhé, cậu chủ Lôi đã đặt trước một tuần, người bình thường không đặt được đâu, hôm nay sẽ cho các cậu mở mang tầm mắt”, cậu trai tên Khương Vượng cười bí hiểm, dẫn mọi người đi vào trong Karaoke Đế Cung.

Lâm Chính ngước mắt nhìn, khẽ nhíu mày.

Anh biết quán karaoke này, nghe nói ông chủ là người ngoại tỉnh, không chịu sự ràng buộc của vùng xám. Người ở con đường này gặp Cung Hỉ Vân đều phải gọi một tiếng chị Vân, chỉ có ông chủ của quán karaoke này là không cần nể mặt Cung Hỉ Vân.

Lâm Chính từng hỏi Cung Hỉ Vân vì sao không giải quyết luôn quán karaoke này, nhưng Cung Hỉ Vân nói sau lưng người đó có chút thế lực, đuổi đi chỉ sợ sẽ rước về kẻ thù. Cộng thêm sự xa hoa xa xỉ đặc trưng của quán karaoke này, khách ở đây không phú thì quý, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh karaoke cấp vừa và nhỏ của Cung Hỉ Vân nên cũng không quan tâm.

Hôm nay đã đến đây, xem như có thể vào coi quán karaoke này có gì khác biệt.

Lâm Chính suy nghĩ, sau đó đi vào theo.

Vừa vào cửa, đập vào mắt bọn họ là tượng điêu khắc voi vàng khổng lồ.

Nghe nói con voi khổng lồ này được đúc bằng vàng ròng, ngày nào cũng có người trông coi.

Dưới đất là thủy tinh trong suốt, bên dưới thủy tinh cũng được lát toàn gạch vàng, vô cùng xa hoa khí phách.

Mấy người bước vào giống như nhìn thấy thế giới mới, ai nấy nhìn quanh, há hốc miệng.

“Nơi này tiêu phí ít nhất là tám nghìn tệ, nếu lần này không phải cậu chủ Lôi mời khách, cả đời chúng ta sợ rằng không có cơ hội đến đây”, Quý Hào nheo mắt lại, nói xong còn không quên liếc nhìn Lâm Chính, muốn xem phản ứng của anh.

Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm.

Điều này làm Quý Hào hơi thất vọng.

“Tám nghìn tệ?”.

Tô Tiểu Khuynh há miệng, sự kinh ngạc trên mặt càng rõ thêm.

Bây giờ nhà họ Tô sa sút, tiền tiêu vặt của cô ấy cũng bị cắt, mỗi ngày chỉ dùng hai mươi tệ, muốn mua một món trang sức cũng phải cân nhắc, đâu nghĩ tới người giàu có lại tiêu xài như vậy.

Nhân viên phục vụ lịch sự dẫn bọn họ vào phòng King.

Phòng ở tầng cao nhất, có thể nhìn xuống quang cảnh cả Giang Thành. Hơn nữa, phòng rất rộng, vật dụng bên trong đều được làm bằng bạc, màn hình và microphone đều nhập khẩu từ nước Mễ, chất lượng âm thanh đỉnh cao, nhà sản xuất âm nhạc chuyên nghiệp cũng không dùng nổi những máy móc như vậy.

Đương nhiên, đó mới chỉ là điều kiện trang bị, thức ăn nước uống trong phòng muốn gì đều có, giống như một party cỡ nhỏ.

Vừa vào phòng, một thanh niên ăn mặc toàn hàng hiệu, tóc vuốt ngược ra sau đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười nói: “Tiểu Khuynh, Quý Hào, mọi người đến rồi sao?”.

“Anh Lôi!”.

“Chào anh Lôi ạ”.

Mấy người vội vàng chào hỏi.

“Chào cậu chủ Lôi”, Tô Tiểu Khuynh hơi nhút nhát lên tiếng, rõ ràng cô ấy và cậu chủ Lôi này không gặp nhau nhiều.

“Haizz, Tiểu Khuynh, chúng ta cũng không phải lần đầu gặp, em không cần khách sáo như vậy. Anh xem em như em gái, em gọi anh là anh Lôi như những người khác là được rồi”, cậu chủ Lôi cười nói.

“Anh… Anh Lôi…”.
 
Chương 728


Chương 728

Tô Tiểu Khuynh nặn ra nụ cười.

“Vậy mới đúng chứ”, cậu chủ Lôi cười nói, cuối cùng mới chú ý đến Lâm Chính ở đằng sau.

“Vị này là?”.

“Anh rể của Tiểu Khuynh, Lâm Chính, là người con rể vô dụng ở rể nhà họ Tô đó”, A Mao nói với giọng điệu quái gở.

“Ồ… Hóa ra là anh rể Tiểu Khuynh”, cậu chủ Lôi hiểu ra, nhưng sự khinh miệt trong mắt vô cùng rõ rệt. Khi nhìn thấy Tiểu Khuynh kéo tay Lâm Chính, cậu ta cũng không đổi sắc mặt.

Lâm Chính lười để ý đến những đứa nhóc này, anh đến đây chủ yếu là đi cùng Tiểu Khuynh.

Mặc dù anh cực kỳ không thích nhà họ Tô, nhưng với cô bé này, anh vẫn rất có thiện cảm.

Mọi người bắt đầu ăn uống hát hò.

Lâm Chính ngồi ở một bên, lặng lẽ uống Champange.

Anh quan sát một lúc, xem như hiểu được vì sao cậu chủ Lôi này lại bỏ ra số tiền lớn để đặt phòng King. Hóa ra cậu ta thích Tô Tiểu Khuynh, cố tình gọi đám Quý Hào, A Mao dẫn cô ấy đến đây, tạo cơ hội cho cậu ta.

“Tiểu Khuynh, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi”, lúc này Hầu Tử đột nhiên lên tiếng.

“Tôi không biết chơi trò đó, hơn nữa… lỡ như các cậu đề ra yêu cầu gì khó xử thì sao?”, Tô Tiểu Khuynh do dự một lúc rồi từ chối.

“Aiya, không sao đâu, anh rể cậu ở đây kia mà, bọn tôi còn làm gì cậu được chứ? Huống hồ, bọn tôi cũng sẽ không yêu cầu các cậu làm gì cả. Nếu đến lượt cậu, cậu chỉ cần uống ngụm rượu là được, thế nào?”, Hầu Tử cười hỏi.

“Cái này…”.

“Tiểu Khuynh, chúng ta đều là bạn học, hôm nay lại là sinh nhật tôi, cậu đừng làm mất hứng chứ?”, Khương Vượng nhíu mày hỏi.

Tô Tiểu Khuynh không còn cách nào, liếc nhìn Lâm Chính.

“Không sao, nếu uống say anh rể sẽ đưa em về”, Lâm Chính nói.

“Vậy… vậy được thôi…”.

Tô Tiểu Khuynh gật đầu.

Nhìn thấy vậy, đám Khương Vượng, Hầu Tử âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó cùng nhìn về phía cậu chủ Lôi.

Cậu chủ Lôi cười toe toét, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Lâm Chính dõi theo tất cả hành động của bọn họ.

Đây là một cái bẫy, nhưng Tô Tiểu Khuynh không ý thức được điều đó.

Quả nhiên, chơi chưa tới mười phút, Tô Tiểu Khuynh đã uống liên tục ba lần.

Tửu lượng của cô ấy vốn đã kém, uống ba ngụm rượu vào đã váng đầu hoa mắt.

“Mình… Mình muốn đến phòng vệ sinh một lát…”, Tô Tiểu Khuynh nói.

“Anh đi với em”, Lâm Chính nói.

“Đàn ông đàn ang sao đi cùng được? Để tôi đi với cô ấy”, Lâm Tử Ngữ đứng dậy nói.

“Cũng được”, Lâm Chính do dự một lúc rồi gật đầu.

Hai cô gái rời khỏi phòng.
 
Chương 729


Chương 729

“Cậu chủ Lôi, gần được rồi, thêm hai lượt nữa cô ta sẽ gục thôi”, Hầu Tử nhỏ giọng nói với cậu chủ Lôi.

“Làm tốt lắm, sau này các cậu sẽ là anh em của tôi, có gì cần thì cứ gọi một tiếng”.

“Cậu chủ Lôi khách sáo rồi!”.

Mấy người họ vô cùng vui vẻ, có thể làm anh em với một đứa con nhà giàu, sau này không cần lo chuyện ăn uống nữa.

“Cậu chủ Lôi, thế còn anh rể của cô ta thì sao?”, Khương Vượng cẩn thận hỏi.

“Ha, một kẻ vô dụng, cậu nghĩ tôi sẽ để tâm sao? Cứ đuổi đi là không sao rồi”, cậu chủ Lôi liếc nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khinh thường.

Ngược lại, Khương Vượng ở cạnh nghiêm túc quan sát Lâm Chính đang nhàn nhã uống rượu ở bên đó, nhíu mày: “Anh Lôi, tôi luôn cảm thấy mình từng gặp anh rể cô ta ở đâu đó”.

“Cậu từng tới nhà họ Tô sao?”.

“Chưa từng”.

“Vậy sao cậu gặp được?”.

“Tôi chỉ cảm thấy rất quen, nhất là cằm của anh ta… chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu…”.

“Tôi thấy cậu uống say rồi…”.

“Chắc là vậy…”.

Mấy người lẩm bẩm.

Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, sau đó hai bóng người loạng choạng chạy vào.

“Cứu mạng… Cứu mạng…”.

Tiếng la kinh hoảng vang vọng khắp phòng.

Cậu chủ Lôi và những người khác đứng bật dậy.

Lâm Chính cũng kinh ngạc, nhìn qua đó.

Lâm Tử Ngữ dìu Tô Tiểu Khuynh chạy vào.

Hai cô gái lảo đảo, vô cùng chật vật.

Gương mặt trắng nõn của Tô Tiểu Khuynh còn có dấu tay, hai mắt cô ấy ngấn nước, vô cùng ấm ức, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Lâm Tử Ngữ cũng không tốt hơn, tóc tai rối bời, khóe miệng chảy máu, giống như bị ai đánh.

“Chuyện gì vậy?”.

Quý Hào bùng nổ.

Cậu ta luôn rất thích Lâm Tử Ngữ, sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta.

“Ai bắt nạt các cậu?”.

“Tiểu Khuynh, chuyện gì vậy?”.

Mấy người họ đều tiến tới.

Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dày đặc và dồn dập.

Cuối cùng, mấy người mặc áo màu đen đi vào.

“Các người làm gì vậy?”.

Cậu chủ Lôi tiến lên, đứng trước mọi người, quát hỏi.

“Hai con bé này đi cùng bọn mày sao?”, tên hói cao to đi đầu hỏi cậu chủ Lôi.

“Đi cùng với bọn tôi đấy thì sao? Tôi nói cho anh biết, đây là Karaoke Đế Cung, bố tôi quen với quản lý ở đây, tốt nhất các người đừng làm bậy, nếu không một cú điện thoại của tôi sẽ tiễn tất cả các anh xuống sông cho cá ăn!”, cậu chủ Lôi tức giận quát.
 
Chương 730


Chương 730

“Bố cậu là ai?”.

Một người đàn ông trung niên hơi béo ở phía sau tên hói đi tới, hỏi.

“Lôi Phú Quý! Biết nhà máy điện tử Phú Quý không? Đó là bố tôi mở đấy!”, cậu chủ Lôi liếc nhìn người đó, ngạo nghễ nói.

“Ồ? Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con dế chũi Lôi Phú Quý? Nhưng tôi không nhớ tôi quen với bố cậu”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Nghe vậy, cậu chủ Lôi biến sắc: “Ông… ông là quản lý Trình?”.

“Cái gì? Ông ấy là quản lý Trình của Karaoke Đế Cung?”.

“Chuyện này là sao?”.

Mọi người sửng sốt.

“Quản lý Trình, a… hai người bạn của tôi làm sao? Sao lại kinh động đến ông vậy?”, cậu chủ Lôi run rẩy một lúc, vội cười trừ, hỏi.

Thật ra cậu ta không biết Karaoke Đế Cung có thế lực gì, nhưng cậu ta biết rõ mình không thể dây vào được. Quản lý Trình nói đúng, nhà họ Lôi bọn họ chỉ nhiều tiền, nếu nói về quan hệ thì sao có thể bằng Đế Cung? Người ta không nể mặt bố cậu ta, cậu ta cũng không dám tức giận.

“Hai đứa này là bạn của các người đúng không?”, quản lý Trình liếc nhìn Tô Tiểu Khuynh và Lâm Tử Ngữ.

“Phải…”.

“Bạn học các người làm người khác bị thương! Thế này, các người đừng xía vào, làm gì thì làm, giao hai đứa nó cho bọn tao, Đế Cung bọn tao sẽ trừng trị bọn nó thích đáng”, quản lý Trình nói.

“Chuyện này… Quản lý Trình, bọn họ chỉ là hai cô gái, sao lại làm người khác bị thương? Trong chuyện này… có phải có hiểu lầm gì không?”, cậu chủ Lôi đánh liều, cười trừ hỏi.

Nhưng vừa nói xong, quản lý Trình lại tát cậu ta một cái.

Bốp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Cậu chủ Lôi bị đánh choáng váng, mắt nổ đom đóm.

“A?”.

Những người khác sợ đến mức da đầu tê rần.

“Đồ chó! Một đám nhóc con cũng dám nói chuyện với tao? Bọn mày là cái thá gì? Tao thấy bọn mày còn nhỏ nên mới nói chuyện nhẹ nhàng với bọn mày, chọc vào tao, tao ném bọn mày ra đường hết! Cút đi hết cho tao! Đưa người đi!”, quản lý Trình quát lên, không muốn quan tâm đ ến đám người cậu chủ Lôi nữa, phất tay, sau đó rời khỏi phòng.

Gã cao to đầu hói và đám đàn em lập tức ra tay.

Mọi người run rẩy, nào dám ngăn cản.

“Đợi đã!”.

Cuối cùng, Lâm Chính ngồi trên ghế sofa lên tiếng.

“Anh rể!”.

Tô Tiểu Khuynh bổ nhào vào lòng Lâm Chính, run lẩy bẩy ôm chặt lấy anh.

Lâm Chính liếc nhìn dấu tay trên má Tô Tiểu Khuynh, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”.

“Ưm…”, Tô Tiểu Khuynh mím chặt môi, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

“Yên tâm, có anh rể ở đây”.

Lâm Chính cười nói.
 
Chương 731


Chương 731

“Thằng khốn kia, mày dám lo chuyện bao đồng? Có tin tao ném mày ra ngoài không?”.

Gã cao to đầu hói gào lên, sau đó định xông tới cướp người.

Một giây sau.

Vù!

Lâm Chính đột nhiên đạp chân ra.

Gã cao to không kịp đề phòng, bị đạp bay đi, ngã mạnh xuống đất, ôm bụng mãi không đứng lên được.

“Hả?”.

Quản lý Trình vừa định ra ngoài nhíu mày, liếc nhìn Lâm Chính.

“Cậu là ai?”.

“Kẻ nào đánh em vợ tôi?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu chủ nhỏ đánh đấy, sao hả? Cậu không phục à?”, quản lý Trình khẽ cười hỏi.

“Vậy thì bảo cậu chủ nhỏ đến gặp tôi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha…”, quản lý Trình bật cười, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nhạt nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ quá, không biết cách đối nhân xử thế. Cậu tưởng tôi đang bắt nạt các cậu sao? Sai rồi, tôi đang bảo vệ các cậu! Dù sao các cậu cũng là khách của Đế Cung chúng tôi, sao tôi lại vô duyên vô cớ gây sự với các cậu được?”.

“Thế là sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Em vợ cậu đã được cậu chủ nhỏ nhắm trúng, cậu chủ nhỏ muốn mời cô ta vào phòng uống rượu, kết quả em vợ cậu lại tát cậu chủ nhỏ. Nhóc, cậu có biết cậu chủ nhỏ là ai không? Ngay cả ông chủ chúng tôi cũng không dám đắc tội! Em vợ cậu sao có thể dây vào được… Nếu tôi không dẫn hai người này đến chỗ cậu chủ nhỏ chơi một đêm, tôi sợ tối nay mấy người các cậu đều sẽ bốc hơi khỏi thế gian! Tôi đang cứu các cậu đấy! Hiểu chưa?”.

Vừa nói xong, mấy người đám cậu chủ Lôi sợ đến mức mặt trắng bệch.

Ngay cả ông chủ của Karaoke Đế Cung cũng không dám đắc tội, đây là sự tồn tại cấp bậc nào…

“Nói vậy là… tôi còn phải cảm ơn ông?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Không cần khách sáo, các cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được, sáng mai tôi sẽ đưa hai người họ về nhà an toàn. Các cậu muốn làm gì thì làm đi, hiểu chưa? Đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa!”, quản lý lạnh lùng nói, sai người sang bắt người.

“Nhưng nếu tôi không giao các cô ấy ra thì sao?”.

Lâm Chính đột nhiên nói một câu.

Mọi người nghe vậy đều sững sờ.

“Người trẻ tuổi, cậu đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!”, quản lý Trình nổi giận.

“Câu nói này tôi trả lại cho ông, mau đi gọi cậu chủ nhỏ đó tới đây đi, bảo cậu ta quỳ xuống trước mặt em vợ tôi và bạn của cô ấy, xin lỗi hai người họ. Nếu không, tôi sẽ khiến cậu ta tối nay không thể rời khỏi Giang Thành”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Lời nói bá đạo đến thế nào.

Lâm Tử Ngữ nhìn Lâm Chính với ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Tô Tiểu Khuynh thì vô cùng lo lắng.

Mặc dù cô ấy còn nhỏ tuổi, nhưng cô ấy không ngốc.

Anh rể nhìn như có chút quan hệ, nhưng sao có thể là đối thủ của loại người này…

Đám cậu chủ Lôi càng không tin.
 
Chương 732


Chương 732

“Khoác lác”.

“Lúc nào rồi mà còn giả ngầu?”.

“Tên ngốc!”.

Mấy người họ lầm bầm, đầy vẻ khinh thường.

Quản lý Trình lại bật cười thành tiếng.

“Xem ra tôi gặp phải một kẻ lỗ m ãng rồi”, ông ta lắc đầu, thản nhiên nói: “Kéo tên lỗ m ãng này đến nhà vệ sinh đánh một trận, đưa hai người kia đến phòng của cậu chủ nhỏ, động tác nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh”.

“Vâng, quản lý Trình!”.

Đám đàn em gật đầu đáp, sau đó ùa lên.

“A?”.

Đám cậu chủ Lôi biến sắc.

“Anh rể!”.

“Anh rể Lâm, cẩn thận!”.

Hai cô gái sợ đến mức trốn trong lòng Lâm Chính run rẩy, sợ hãi nhìn mấy gã cao to đi về phía mình.

Lâm Chính không nói tiếng nào, bất động như núi.

Đúng lúc đó, bỗng một người vội vàng chạy vào phòng, hô lên.

“Sao lại nhiều người như vậy… Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Cậu ở trong đó sao?”.

Giọng nói này vừa vang lên, quản lý Trình nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sửng sốt.

“Ông… Ông chủ Tào?”.

Hóa ra người xông vào phòng không phải ai khác, mà chính là Tào Uy.

Lúc này, ông ta toát mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.

Để có thể rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ, ông ta có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây. Vừa nghe thấy Lâm Chính đến Karaoke Đế Cung, ông ta đã chạy từ Tập đoàn Dương Hoa đến đây.

Nghe thấy giọng của quản lý Trình, Tào Uy nhíu mày, liếc ông ta: “Ồ, quản lý Trình, ông cũng ở đây à”.

“Ông chủ Tào, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?”, quản lý Trình vô cùng bất ngờ, hơn nữa nhìn Tào Uy thở hổn hển, chật vật không chịu nổi, ông ta cũng rất ngạc nhiên.

Nhưng Tào Uy không muốn dài dòng với ông ta, nhìn sang Lâm Chính, ngay sau đó quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì sự vô lễ và vô tri của tôi trước kia. Tôi sẽ rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ tối nay, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ…”.

Cảnh này vừa xuất hiện, trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, nổ tung thành một mảnh trống rỗng.

Quản lý Trình há miệng cực rộng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được.

Cậu chủ Lôi cũng tròn mắt.

“Chuyện… Chuyện… Chuyện này là sao? Đây là ai? Sao lại quỳ trước tên vô dụng của nhà họ Tô?”.

“Còn có người quỳ trước tên ngốc này sao? Đúng là chuyện lạ”.

“Thói đời này bị làm sao thế?”.

Đám Hầu Tử, Quý Hào, Khương Vượng tỏ ra kinh ngạc.

Nhưng cậu chủ Lôi lại dụi mắt liên tục, ngơ ngác nhìn người đang quỳ đó.
 
Chương 733


Chương 733

“Người đó… hình như là Tào Uy của Hào Tình Thế Kỷ? Là ông ta sao? Là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi không dám xác định.

Bố cậu ta cũng có một căn nhà ở Hào Tình Thế Kỷ, nhưng ở rìa ngoài cùng, lúc mua nhà cậu ta cũng đi theo. Hai bố con và Tào Uy có duyên gặp mặt một lần, cậu ta còn nhớ bố cậu ta cung kính và cẩn trọng thế nào trước mặt Tào Uy. Bộ dạng đó không giống với khách đến mua nhà, ngược lại Tào Uy càng giống khách hơn.

Tào Uy không quan tâm đ ến Lôi Phú Quý, hoàn toàn xem ông ta như không khí.

Một nhân vật lớn như vậy mà lại quỳ trước đứa ở rể vô dụng là Lâm Chính?

Đùa gì vậy?

Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh cũng rất kinh ngạc.

“Là ông à?”.

Lâm Chính liếc nhìn Tào Uy, thản nhiên nói: “Không phải tôi nói tôi không có hứng thú với ông sao? Bỏ đi, đến rồi thì tốt, chuyện của ông để sang bên đi, tôi có chút chuyện phải xử lý trước”.

“Chủ tịch Lâm, chút chuyện nhỏ này sao để cậu nhọc công được, để tôi xử lý cho”.

Tào Uy cười trừ, sau đó đứng dậy quay đầu lại, nhìn quản lý Trình, rồi nhìn những người xung quanh, lạnh lùng nói: “Quản lý Trình, chuyện này là sao? Chủ tịch Lâm ở đây chơi, ông đưa nhiều người đến đây như vậy làm gì?”.

“À… Ừ…”, quản lý Trình há miệng, không biết nói gì mới phải.

“À à cái gì?”, Tào Uy tát ông ta một phát.

Bốp!

Quản lý Trình hứng trọn cái tát, lùi về sau hai bước, ôm mặt không dám lên tiếng.

Thấy cảnh này, đám cậu chủ Lôi lại trợn tròn mắt.

“Thật sự là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi ngơ ngác lẩm bẩm.

“Đây… Đây là ai?”.

Khương Vượng từ lâu đã vô cùng hoang mang.

Lâm Tử Ngữ che miệng, ngẩn ngơ nhìn.

Người này lại dám đánh quản lý Trình? Ông ta điên rồi?”.

“Mau đưa người của ông cút đi! Tối nay miễn phí cho phòng này! Nếu ông không quyết định được thì bảo ông chủ của ông đến đây nói chuyện với tôi!”, Tào Uy tràn đầy khí phách nói.

“Ông chủ Tào, thật ra chuyện này ông chủ tôi cũng không quyết định được…”, quản lý Trình nói, bộ dạng có nỗi khổ riêng.

“Ông có ý gì?”, Tào Uy nhíu mày.

Quản lý Trình lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói vài câu.

Tào Uy nghe thấy, vẻ mặt cũng rất khó coi.

“Thế nào? Cậu chủ nhỏ kia có lai lịch rất ghê gớm à?”, Lâm Chính mỗi tay ôm một cô gái, hỏi.

“Chủ tịch Lâm, có thể… có thể sẽ khá phiền phức”, sắc mặt Tào Uy thay đổi liên tục, cẩn thận nói.

“Tào Uy, hình như ông lại để tôi thất vọng rồi”, Lâm Chính lắc đầu.

Tào Uy run rẩy cả người, vội vàng cúi đầu: “Cậu Lâm, cậu cứ dặn dò, Tào Uy… Tào Uy… nghe theo cậu hết…”.

“Dẫn cậu chủ nhỏ kia qua đây cho tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
 
Chương 734


Chương 734

“A… Vâng…”, Tào Uy cũng cưỡi hổ khó xuống, đánh liều dẫn quản lý Trình đi bắt người.

Quản lý Trình rất không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi phòng.

Tào Uy cũng đã cúi đầu, ông ta biết lần này mình đá phải tấm thép rồi.

“Vạn tuế!”.

Bọn họ rời đi, Lâm Tử Ngữ lập tức hoan hô.

“Anh rể Lâm giỏi quá!”, nói xong, Lâm Tử Ngữ kéo mặt Lâm Chính lại, hôn lên má.

Lâm Chính sững sờ.

“Anh rể, may là có anh”, Tô Tiểu Khuynh khẽ giọng nói, sau đó đỏ mặt, lấy hết dũng khí hôn lên má kia của Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính là đại anh hùng trong lòng bọn họ.

Lâm Chính cười gượng, không nói gì.

Những người khác cũng như trút được gánh nặng, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc.

Bọn họ đã bao giờ nghĩ mình lại được người ở rể vô dụng này cứu đâu…

“Anh… Anh rể Lâm, rốt cuộc anh có lai lịch gì? Người vừa rồi là ai? Sao đến cả quản lý Trình cũng dám đánh?”, Khương Vượng nhỏ giọng hỏi.

“Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Các cậu về trước đi, ngoài ra nhớ rõ, sau này tôi không cho phép các cậu tiếp xúc với Tiểu Khuynh nữa! Rõ chưa? Nhất là cậu!”.

Nói xong, Lâm Chính nhìn về phía cậu chủ Lôi.

Cậu chủ Lôi rùng mình, sợ đến mức nhanh nhảu gật đầu, run lẩy bẩy.

Cậu ta đã xác định người đó là Tào Uy.

Người có thể khiến Tào Uy quỳ xuống… e rằng búng ngón tay là có thể tiêu diệt nhà họ Lôi bọn họ.

Mọi người vô cùng tò mò về Lâm Chính, nhưng đều không dám hỏi nhiều, bây giờ bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Ngay khi mọi người đứng dậy định đi…

Rầm rầm rầm rầm…

“Aiyo!”.

“Đau chết tôi rồi!”.

“Cứu mạng…”.

Tiếng la thảm thiết vang lên từ hành lang.

Sau đó là tiếng vật dụng bị đập bể và tiếng chân xiêu vẹo.

Bên ngoài vô cùng huyên náo, có vẻ rất hỗn loạn.

Mọi người kinh hãi.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn ra phía cửa.

Rầm!

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.

Đám người Tào Uy, quản lý Trình vừa mới rời đi, ai nấy bò lê bò lết, mặt mũi sưng vù chạy vào phòng.

Quản lý Trình bị sưng một con mắt, miệng chảy máu.

Tào Uy thì còn thảm hơn, bị gãy một cánh tay, chạy ào vào phòng kêu cứu Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cứu mạng… cứu mạng…”.
 
Chương 735


Chương 735

Cảnh tượng này đã dọa đám nhóc ra đời chưa lâu này sợ hãi.

“Anh rể!”, Tô Tiểu Khuynh run rẩy.

Những người khác cũng không tốt đến đâu, vẻ mặt trắng bệch, sợ hãi tột cùng.

Lâm Chính an ủi Tô Tiểu Khuynh vài câu, sau đó đứng dậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi Tào Uy.

Tào Uy há miệng định nói, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói có vẻ lười nhác và ngạo mạn.

“Ai là Chủ tịch Lâm? Ông đây đến rồi! Qua đây dập đầu đi chứ?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn về phía cửa, thấy có hai người đi vào.

Đám người Tào Uy, quản lý Trình nhìn thấy hai người này, sợ đến mức gần như rúc vào một góc, như nhìn thấy ôn thần…

Người bước vào là một thanh niên mặc áo gió màu trắng, trông khá ngầu, khuôn mặt để lộ vẻ tự đắc. Đôi mắt người này đã nói lên tất cả. Mặc dù là nhìn Lâm Chính nhưng người thanh niên thể hiện rõ sự khinh thường dành cho anh.

Đây chính là cậu ấm đã nhắc tới.

Người đứng phía sau thanh niên này mới khoa trương. Cao tầm hai mét, cơ thể vạm vỡ, trông như một người khổng lồ tới mức mà đứng bịt kín cả cánh cửa. Nhìn thấy người này không ít người nín thở, da đầu tê dại.

Chẳng trách đám ngườicủa quản lý Trình chưa làm gì thì đã bị xử lý rồi, một người khổng lồ thế này thì ai mà đánh lại cho được?

Lâm Chính nhìn kỹ người này, phát hiện hắn không hề đơn giản. Hai cánh tay của hắn vừa to vừa rắn, cơ bắp cuồn cuộn. Hơn nữa mười đầu ngón tay của hắn cũng nổi đây gân, chứng tỏ đây là kết quả của việc luyện tập liên tục trong một thời gian dài.

Là một kẻ luyện võ. Có một kẻ như vậy thì những người khác sao mà không sợ cho được?

“Ơ, sao không ai nói gì vậy? Người vừa nãy bảo cậu chủ quỳ xuống đâu rồi? Lên tiếng đi chứ? Ở đâu rồi? Phải đích thân cậu chủ tới xử lý thì các người mới chịu à?”, cậu chủ này nheo mắt cười, đương nhiên là nhìn chăm chăm về phía Lâm Chính.

Bởi vì chỉ có mỗi Lâm Chính là không lộ biểu cảm sợ hãi vào lúc này.

“Là cậu đánh em dâu tôi đúng không?”, Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, chỉ hỏi ngược lại.

“Ầu! Là chủ tịch Lâm à?”, người này khựng người, để lộ vẻ ngạc nhiên: “Tôi chỉ định mời cô ấy vào phòng tôi uống ly rượu, hát một bài nhưng nào ngờ cô ấy lại từ chối, còn đánh tôi, vì vậy tôi mới tát cho một phát thôi mà?”

“Được lắm, cậu tới đây!”, Lâm Chính gật đầu.

“Được lắm, anh muốn tôi làm gì?”

Cậu chủ cười hi hi bước tới. Mỗi bước đi của cậu ta đều có người khổng lồ theo sát. Mỗi bước chân của người này đều khiến mặt đất rung chuyển, cơ thể cao to ngùn ngụt khí thế.

Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh sợ tái mặt. Bọn họ như con mèo nhỏ rụt lại sau lưng Lâm Chính.

Với khí thế này không sợ mới lạ. Chỉ có Lâm Chính là trông vẫn vô cùng điềm nhiên. Điều đó khiến cậu chủ kia cảm thấy hơi bất ngờ.

“Thú vị đấy?”, cậu chủ này khẽ cười.

“Quỳ xuống đi”, Lâm Chính liếc nhìn cậu ta.

“Tôi không quỳ thì sao?”, cậu ta mỉm cười.
 
Chương 736


Chương 736

“Vậy thì để tôi bắt cậu quỳ”, Lâm Chính tung chân đạp thẳng vào đầu gối cậu ta định bắt cậu ta quỳ xuống.

Đúng lúc anh sắp chạm vào cậu ta thì…

Bụp! Một bàn tay hóa thành quyền đập mạnh xuống đầu Lâm Chính.

Đó là cú đấm của người khổng lồ kia. Cậu chủ nhếch miệng cười nhìn anh.

Cậu ta tin trước khi chân của anh đạp được vào chân cậu ta thì nắm đấm của người khổng lồ đã làm đầu anh biến dạng trước rồi.

Thế nhưng…

Khi cú đấm sắp chạm vào đầu Lâm Chính, một bàn tay khác của anh nhanh chóng đưa lên chộp lấy cổ tay của người khổng lồ.

Bộp.

Âm thanh nặng nề vang lên. Thế là cú đấm dừng lại khi chỉ còn cách đầu anh chỉ 1cm.

“Cái gì?”, cậu chủ rú lên, vội vàng khom người xuống nhưng đã muộn”.

Cú đá của anh không đạp trúng đầu gối mà trúng bụng của cậu chủ kia.

Bộp! Cậu chủ giống như mộ tên lửa bay bật ra đập cả người vào bức tường.

Rắc. Bức tường nứt toác. Cả người cậu ta nằm hõm trong hốc tường, chân tay dang ngang tạo thành hình chữ đại.

Mọi thứ diễn ra nhanh chư chớp. Sợ là chưa tới cả ba giây. Cậu chủ đã bị đá bay như vậy đấy.

“Á!”, Tào Uy, quản lý Trình, Khương Vượng, Lâm Tử Ngữ đều trố tròn mắt. Một giây sau, Lâm Chính vẩy tay, cổ tay của người khổng lồ bèn đập thẳng vào người cậu chủ.

Người khổng lồ mất cân bằng.

“Trời!”, cậu chủ mắt nổ đom đóm nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ chết khiếp, vội vàng tách cơ thể ra khỏi bức tường. Thế nhưng khi hai chân cậu ta vừa chạm đất thì cả cơ thể của người khổng lồ đã đổ xuống người cậu ta.

Rầm!

Hai người cuộn lại thành một đống, máu me be bét.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người có mặt không ai dám tin…

Hai người dị thường này mà ở trước mặt Lâm Chính là không khác gì đám mèo mả gà đồng.

“Không ngờ ở đây cũng có người luyện võ nhỉ, chắc là luyện ngoại công phải không? Nếu không thì cú đạp vừa rồi đã phải khiến các người bất tỉnh nhân sự rồi mới phải”.

Lâm Chính đút hai tay vào túi áo, chậm rãi bước tới.

“Khụ…khụ…”

Người khổng lồ vội vàng bò dậy, tiếp tục gào lên như một con gấu điên lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng tay của Lâm Chính nhanh như chớp đã siết lấy cổ kẻ này.

“Ư…”

Người khổng lồ mặt đỏ dần, cổ bị Lâm Chính bóp tới mức biến dạng. Hắn giơ nắm đấm, điên cuồng đập vào người Lâm Chính.

Vụt! Vụt.

Cánh tay rắn chắc toàn cơ bắp giống như những quả tạ đập lên người anh.

Thế nhưng…Lâm Chính vẫn đứng yên tại chỗ, dù cú đấm của người khổng lồ có mạnh tới đâu thì anh cũng không hề hấn gì.
 
Chương 737


Chương 737

“Không thể nào…”, cậu chủ kia trố mắt.

“To con đấy, nhưng sao yếu thế? Hay là chỉ biết đấm, còn lại không biết dùng kỹ thuật gì??

Lâm Chính lắc đầu, rút một tay ra khỏi túi áo, chộp lấy nắm đấm của người khổng lồ.

Người khổng lồ co đồng tử, cả cơ thể run rẩy. Lâm Chính đột ngột bùng phát sức mạnh.

“Á!”

Người khổng lồ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tay của hắn bị Lâm Chính bóp nát, tiếng xương gãy vang lên giòn giã.

Những người có mặt run lẩy bẩy. Cục diện thay đổi đột ngột khiến họ như hóa đá. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chưa chịu dừng lại. Tay anh siết mạnh cổ hắn rồi quăng qua một bên.

Sức quăng thật kinh khủng. Rầm rầm…Người khổng lồ đập vỡ ba mảnh tường rồi mới chịu rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sư.

Không thể nào, cậu chủ nhỏ kêu lên.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng người vệ sĩ vô địch của mình lại bị đối phương xử lý ngon lành như vậy. Không thể nào.

“Rốt cuộc anh là ai vậy…”, cậu chủ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Còn không quỳ xuống à?”

Lâm Chính nhìn cậu chủ, ra mệnh lệnh như sấm rền…

“Quỳ? Quỳ cái đầu nhà anh ấy? Chết vinh còn hơn sống nhục! Nếu tôi mà quỳ xuống thì còn quay về nổi nhà họ Mặc không?”, cậu chủ nhỏ run rẩy, bỗng nhiên bừng tỉnh và hét lên với Lâm Chính.

“Tôi đã cho cậu cơ hội mà không biết quý trọng. Đã không chịu quỳ thì đừng có trách tôi”.

Lâm Chính thản nhiên nói rồi nhấc chân lên đạp vào đầu gối cậu chủ . Nhưng đúng lúc này thì cậu chủ nhỏ nhảy bắn lên như một con thỏ và dùng bàn tay như lưỡi dao bổ xuống cổ của Lâm Chính.

Lâm Chính ngáng tay ngăn đòn tấn công. Cậu chủ lại tiếp tục bổ xuống. Chiêu của cậu ta vừa nhanh vừa mạnh. Một giây mà tung ra được gần hai mươi nhát tấn công. Nhanh tới mức cả tần suất tấn công và uy lực cũng vô cùng đáng sợ.

“Đây có lẽ là chiêu thức của quyền pháp cổ”.

Lâm Chính đanh mắt, vừa đỡ chiêu vừa quan sát. Thực ra anh không biết quá nhiều về võ thuật, bởi vì phần lớn thời gian anh đều chuyên tâm cho y thuật.

Bình thường thấy những người luyện võ đều là những võ sư của các võ quán, chiêu pháp cũng khá đại chúng, cùng một kiểu nên khiến anh chẳng có hứng thú.

Còn hôm nay chiêu thức của cậu chủ này là quyền pháp cổ võ khiến anh cảm thấy khá bất ngờ.

Anh không dùng châm để kiểm soát cậu ta mà chỉ phòng ngự, đồng thời quan sát động tác của đối phương.

“Ưng Kích Trường Không!”

“Hàng Long Phục Hổ!”

“Thất Đàm Thối”.

Cậu ta một lúc hét lên một loạt các chiêu thức với khí thế hừng hực như rồng lửa. Lâm Chính vẫn đỡ được dù cũng khá khó nhằn khiến cho cậu chủ bay bật ra.

Cậu ta vội vàng lùi lại. Mặc dù không nguy hiểm gì nhiều nhưng cảnh tượng trước mặt cũng khiến mấy người Tô Tiểu Khuynh cảm thấy thót tim.

“Anh rể, cẩn thận”, Tô Tiểu Khuynh hét lên.

“Anh Lâm cố lên, đừng thua”, Lâm Tử Ngữ cũng hét lớn.
 
Chương 738


Chương 738

“Hừ, tôi còn tưởng anh lợi hại tới mức nào. Hóa ra chỉ là một kẻ ngoại hạng biết chút võ vẽ nhưng chẳng hiểu đếch gì về võ thuật. Hôm nay để tôi dạy dỗ anh nhé. Đợi tôi xử lý anh xong sẽ đi tính sổ với cái đám chó má này”, cậu chủ nhỏ hừ giọng, đạp mạnh chân đá thẳng vào mặt Lâm Chính.

Nhưng khoảnh khắc cậu ta tấn công thì Lâm Chính đột nhiên bật người, nhảy lên và hét lớn.

“Ưng Kích Trường Không?”

Vụt. Anh dang chân và tay không khác gì một con chim ưng giữa không gian.

“Cái gì?”, cậu chủ nhỏ tái mặt, không dám tin vào mắt mình.

Rầm. Chân của cậu ta còn chưa chạm vào Lâm Chính thì đã bị anh đạp trúng người. Cậu ta ngã rầm ra đất, lồm ngồm bò dậy và nôn ra một ngụm máu tươi. Rõ ràng là cú đã đã khiến cậu ta bị nội thương.

“Tại sao anh lại biết chiêu thức của nhà họ Mặc?”, cậu chủ nhỏ lau miệng, hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Tôi vừa mới học xong”, Lâm Chính nói.

“Vừa học xong sao?”, cậu ta há hốc mồm, đầu óc trở nên lùng bùng.

Chiêu thức này cậu ta phải khổ luyện tới hai năm mới học được, vậy mà anh ta vừa mới học đã có thể thi triển được rồi sao?

“Là giả, là giả, đồ nói dối. Chắc chắn anh đang lừa tôi”, cậu chủ tỏ ra bất lực, cả người run lẩy bẩy.

Lâm Chính không nó gì, chỉ đưa tay lên vẫy cậu ta .

“Tôi muốn anh phải chết”, cậu chủ như sắp sụp đổ bèn gầm lên và lao về phía Lâm Chính.

“Hàng Long Phục Hổ”

“Thất Đàm Thối”.

Lâm Chính thi triển một loạt những chiêu võ mà trước đó cậu chủ nhỏ đã tung ra. Cậu ta không hề phản ứng nhanh bằng trước đó Lâm Chính đã từng làm. Tất cả những chiêu này đều giáng trọn lên người cậu ta.

Một lúc sau mặt cậu ta sưng như trái gấc, đứng dậy một cách khó khăn

“Anh rể đừng đánh nữa, còn đánh thì sẽ xảy ra án mạng đấy”, thấy cậu chủ đã thê thảm tới mức đó nên Tô Tiểu Khuynh vội vàng khuyên can.

Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ cười thản nhiên: “Yên tâm đi Tiểu Khuynh, anh biết giữ chừng mực mà’.

“Dạ…”, Tiểu Khuynh gật đầu nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.

“Nếu cậu đã không chịu quỳ thì tôi cũng sẽ không làm khó cậu nữa. Nhớ kỹ sau này đừng có gây sự với tôi, rõ chưa?”, Lâm Chính ngồi xuống thản nhiên nói.

“Tôi nhất định sẽ báo thù, tất cả các người sẽ phải trả giá”, cậu chủ tức giận gầm lên.

“Xem ra vẫn chưa biết điều nhỉ”.

Lâm Chính chau mày, tiếp tục ra tay. Nhưng đúng lúc anh đang định xuất chiêu thì phải khựng lại, lập tức cầm tay cậu chủ đưa lên nhìn. Cánh tay của cậu ta có hai vết nhỏ màu đỏ.

“Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính kêu lên.

Ba từ này khiến cậu chủ phải trợn tròn mắt, tức giận c ắn vào cổ Lâm Chính. Thế nhưng khi cậu ta vừa đứng dậy thì đã bị Lâm Chính ghì chặt xuống.

“Xem ra lần này thu hoạch cũng không tệ”, Lâm Chính lấy ra một cây kim, đâm lên người cậu chủ. Cậu chủ bỗng bất động.

“Đó là của tôi, không được lấy. Là của tôi. Nếu dám lấy thì tôi sẽ giết cả nhà các người. Giết cả nhà”.

“Vậy tôi đợi cậu tới giết cả nhà tôi nhé.
 
Chương 739


Chương 739

Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, đâm thêm cây kim vào cổ tay cậu ta. Để máu chảy ra, anh đưa cổ tay mình và vị trí máu nhỏ xuống. Cậu chủ run rẩy, nhìn thấy hành động của Lâm Chính thì hết hồn.

“Mười…mười ba giọt? Chuyện gì thế này…Sao anh có tới mười ba giọt Lạc Linh Huyết vậy?”

Cậu chủ sốc toàn tập. Cậu ta mới có hai giọt mà đã có vô số người ngưỡng mộ rồi. Vậy mà người này lại có tới mười ba giọt. Cộng thêm hai giọt của cậu ta nữa là mười lăm giọt.

“Mười lăm giọt Lạc Linh Huyết…”

Đúng là yêu nghiệt mà. Lạc Linh Huyết chuyển vị trí, Lâm Chính đứng dậy hừng hực khí thế.

“15 giọt rồi, còn thiếu 5 giọt nữa”, Lâm Chính lầm bầm, nói với những người phía sau: “Đi thôi”.

“Vâng, cậu Lâm”, Tào Uy vội vàng bò dậy.

Đám đông hoảng loạn, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt. Cậu chủ nhỏ cũng nhìn trân trân, toàn thân run rẩy.

Cậu ta không hề đau đớn khi Lạc Linh Huyết bị cướp mất mà là kinh hãi bởi số lượng mà Lâm Chính có được. Đợi đến khi họ rời đi hết thì người khổng lồ kia mới chậm rãi bò dậy.

“Cậu chủ…cậu không sao chứ…”

“Lạc Linh Huyết của tôi bị cướp mất rồi”, cậu ta nghẹn ngào.

“Cái gì, tôi sẽ lập tức thông báo với gia tộc…”

“Đừng”

Cậu ta mặt trắng bệch, sợ hãi nói: “Nếu như gia tộc mà hỏi thì nói bị cướp là được. Còn người cướp thì không được động vào…Tuyệt đối không được”.

Cậu ta biết rõ người sở hữu 15 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì. Nhà họ Mặc tuyệt đối không thể là kẻ địch của người này được.

Mọi người rời khỏi KTV. Từ đầu tới cuối, ông chủ của Đế Cung không hề xuất hiện. Chắc chắn ông ta biết chuyện xảy ra nhưng không dám ra mặt.

Bởi vì dù là Lâm Chính hay là cậu chủ kia thì ông ta cũng đều không dám động vào. Lúc này cách tốt nhất là giả ngây giả ngô, để cho quản lý Trình giải quyết.

Lâm Chính chỉ biết thở dài, ông chủ của Đế Cung đúng là một kẻ giảo hoạt…

Cậu Lôi, Khương Vượng lần lượt chuồn đi mất. Chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ quên sự việc xảy ra buổi tối ngày hôm nay. Bọn họ chắc chắn sẽ không dám động vào Tô Tiểu Khuynh nữa.

Lâm Tử Ngữ vẫn chưa rời đi mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng như sao.

“Được lắm Tiểu Khuynh, cậu thật là giảo hoạt”, Lâm Tử Ngữ nhéo tay Tô Tiểu Khuynh, hậm hực.

“Mình sao cơ?”, Tô Tiểu Khuynh cảm thấy không hiểu.

“Cậu còn giả vờ vô tội à? Anh rể cậu giỏi giang như vậy mà cậu giấu kỹ quá cơ. Hừ, sợ bọn mình cướp mất anh rể của cậu à?”

“Mình…mình cũng không biết mà…”

Tô Tiểu Khuynh tỏ vẻ bất lực. Cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Chính ra tay. Cô nào ngờ, anh rể ăn bám nhà mình là đánh nhau giỏi như vậy, đến cả một kẻ mạnh như người khổng lồ nhỏ mà anh cũng có thể nhấc lên một cách dễ dàng. Đúng là siêu nhân.

“Hầy, chỉ đáng tiếc anh rể đã có chị cậu rồi, nếu không chắc chắn mình sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Tử Ngữ tỏ vẻ thương cảm.

Cô ta đã từng gặp Tô Nhu và cũng biết là mình không thể sánh được với đại mỹ nhân như Tô Nhu. Tô Tiểu Khuynh khựng người, không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ đơn độc.

“Chủ tịch Lâm, phía bên nhà Mặc có cần tôi đi chào hỏi một tiếng không?”, Tào Uy khúm núm lên tiếng.

“Không cần đâu, nếu như chào hỏi mà có tác dụng thì sao cậu chủ đó lại đánh ông thành ra như thế này chứ? Rời khỏi Giang Thành đi”, Lâm Chính nói.

“Vậy chủ tịch Lâm, sự hiểu lầm trước đó…cậu xem…”, Tào Uy thận trọng hỏi.
 
Chương 740


Chương 740

“Để xem thái độ của ông sau này thế nào”, Lâm Chính buột miệng nói.

Câu nói đó khiến Tào Uy cảm thấy như trút được gánh nặng. Tào Uy vội vàng cúi gập người và rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một người đi đường cúi gằm đầu đột nhiên tông trúng Lâm Chính.

“Này, đi đường không có mắt à?”, người này bước loạng choạng, lập tức quay đầu lại trừng mắt với Lâm Chính.

“Hình như đằng ấy không nhìn thấy đường đấy chứ?”, Lâm Chính chau mày.

Tào Uy nhìn người này chăm chăm rồi bỗng nhận ra điều gì đó bèn hét lên: “Các người là người do võ quán Mãn Thị cử tới đúng không?”

Dứt lời người này tái mặt, lập tức tung nắm đấm về phía Lâm Chính. Lâm Chính tức giận hừ giọng. Anh cũng không khách khí, tung nắm đấm đáp trả.

Bụp. Hai cú đấm va chạm.

“Á”.

Người này lập tức hét lên. Năm ngón tay của kẻ này bị Lâm Chính bẻ ngược.

“Người nhà họ Mãn khùng rồi. Tôi đã cảnh cáo mà vẫn không chịu tỉnh ngộ! Các người mau dừng tay, dừng lại ngay!”, Tào Uy gào lên.

Thế nhưng vô ích. Người này ôm tay bị thương rồi lại lao lên. Nhưng đúng lúc này tiếng kêu thất thanh vang lên.

“Anh rể cẩn thận”.

Dứt lời, một người đang gọi điện thoại đi ngang qua bỗng rút dao ra, đâm thẳng vào lưng của Lâm Chính.

Tô Tiểu Khuynh nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức dang hay tay ra chặn ngay sau lưng Lâm Chính, đỡ nhát dao cho anh.

Lâm Chính co rụt đồng tử, vội vàng đưa tay ra chộp con dao. Mặc dù anh đã kịp thời chộp kịp tay cầm dao của đối phương nhưng đầu mũi dao vẫn rạch một đường vào bụng của Tô Tiểu Khuynh.

Lâm Chính nín thở, lập tức đạp mạnh chân.

“Cút”.

Bụp. Người này bay bật ra đường, đập mạnh vào một chiếc xe và bất tỉnh nhân sự.

“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Lâm Chính cuống cuồng, lập tức rút châm ra và đâm nhẹ vào bụng cô bé.

“Em không sao…anh rể, ở đây nguy hiểm quá, chúng ta mau về đi, Tử Ngữ…mau báo cảnh sát”, Tô Tiểu Khuynh ôm vết thương, chau chặt mày, đau tới mức thở gấp.

May mà vết thương không sâu, mặc dù chảy máu nhưng không quá nghiêm trọng. Nhưng dù là như vậy thì Lâm Chính cũng không thể chấp nhận được. Anh nổi giận, cảm giác như muốn nổ tung.

Nhà họ Mãn! Lại là nhà họ Mãn!Xem ra nếu không phản công thì bọn chúng không biết điều.

Lâm Chính như phát khùng, lao về phía mấy người nhà họ Mãn. Anh không nói gì, cứ thế hung hăng đạp hết người này tới người khác.

Bốp! Bốp!…

Lần này anh không hề nương tay nữa, mỗi một cú đạp đều dùng hết sức. Tào Uy đứng bên ngoài có thể nghe thấy rõ tiếng xương gãy vang lên răng rắc.

Không ai ngoài lệ cả, tất cả đều bất tỉnh nhân sự. Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hét lên và mau chóng tránh xa. Có người lập tức báo cảnh sát, cũng có người gọi xe cấp cứu.

Lâm Chính giải quyết xong bèn lập tức đưa Tô Tiểu Khuynh tới bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng vội chạy theo. Còn Tào Uy thì không.
 
Chương 741


Chương 741

Bởi vì từ giờ đến 12 giờ cũng không còn mấy thời gian nên ông ta để lại cho Lâm Chính một số điện thoại, nếu như Lâm Chính có việc gì cần ông ta làm thì gọi cho ông ta là được.

Lâm Chính không bận tâm, chỉ tức tốc chạy vào bệnh viện để Tô Tiểu Khuynh có thể xử lý được vết thương.

May mà vết thương nhẹ nên chỉ cần băng bó lại là Tô Tiểu Khuynh đã có thể chạy nhảy được rồi. Lâm Chính gọi điện thoại cho Tô Dư, nghe thấy vậy Tô Dư bèn cuống cuồng chạy tới bệnh viện.

“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Tô Dư sợ hết hồn, lập tức ôm chặt lấy Tô Tiểu Khuynh.

“Em không sao, có anh rể nên em rất an toàn luôn”, Tô Tiểu Khuynh mỉm cười.

“Em khiến chị sợ hết hồn đấy, sau này không được chạy linh tinh nữa, rõ chưa?”, Tô Dư đanh mặt.

“Nhưng…”, Tô Tiểu Khuynh định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Lâm Chính, cảm ơn cậu”, Tô Dư nhìn Lâm Chính, mấp máy môi.

“Cô đưa Tiểu Khuynh về đi”, Lâm Chính nói.

“Ừm…”, Tô Dư gật đầu, cô ta cảm ơn Lâm Chính một lần nữa rồi rời khỏi bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng được đưa về nhà.Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cung Hỉ Vân.

“Chủ tịch Lâm, có việc gì không ạ?”, Cung Hỉ Vân cung kính hỏi.

“Lập tức cử người đi bao vây toàn bộ võ quán của nhà họ Mãn ở Giang Thành cho tôi. Bất cứ người nào cũng không được phép cho ra ngoài”, Lâm Chính nói.

Cung Hỉ Vân nghe thấy bèn nín thở, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó: “Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp”.

“Giờ tôi lập tức tới nhà họ Mãn”.

Lâm Chính tắt máy, anh tiện thể thăm Tô Nhu rồi rời khỏi bệnh viện, đi tới võ quán của Mãn Thị.

Đồng thời, có một lượng lớn xe tải bắt đầu chạy về hướng võ quán của Mãn Thị.

Những chiếc xe này chạy với tốc độ cực nhanh. Tới trước võ quán, tất cả số xe này đều phanh gấp. Một nhóm đàn ông vạm vỡ bước xuống và vây chặt lấy võ quán.

Cả võ quán lập tức trở nên chấn động.

“Các cậu làm gì vậy? Tạo phản à? To gan, không biết đây là nơi nào sao? Cút ngay cho tôi! Cút!”.

Quán chủ đại diện của võ quán Mãn Thị Giang Thành lập tức dẫn mấy trăm đệ tử bước ra.

Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn gần một nghìn người đang bao vây bên ngoài, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng… chẳng ai quan tâm đ ến quán chủ đại diện này.

“Khốn kiếp!”, ông ta nổi giận đùng đùng, gầm lên: “Tôi đếm đến năm, sau năm giây mà các cậu không rời đi thì đừng trách quyền cước của nhà họ Mãn không có mắt!”.

Tuy đối phương đông hơn võ quán Mãn Thị gấp mấy lần, nhưng dân xã hội và người luyện võ có khoảng cách rất lớn. Dân xã hội dựa vào sức mạnh, chứ thực ra tố chất sức khỏe kém hơn rất nhiều. Nếu thực sự đánh nhau, thì người của võ quán Mãn Thị hoàn toàn không sợ.

Nhưng đúng lúc này, đám người bên ngoài bỗng dạt ra, sau đó một chiếc Bentley màu nâu chậm rãi lái tới trước cửa võ quán.

Một nam một nữ bước xuống xe.

Quán chủ đại diện nhận ra người phụ nữ kia.

Chính là Cung Hỉ Vân.

Còn người đàn ông thì ông ta chưa gặp bao giờ, cảm thấy rất nghi hoặc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom