Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4675: C4675: Chương 4675


Hai người nuốt nước bọt, đứng lên phía trước.

“Thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Miura thận trọng hỏi.

“Không cần sợ, mặc dù đánh hắn không chết, nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ có khuyết điểm, thầy đã biết phải giết hắn thế nào rồi! Tốc độ, thực lực và phản xạ của hắn không tốt, chỉ cần khống chế được hắn, thầy có thể moi tim của hắn ra, thầy không tin một người có thể sống nếu không còn trái tim!” ông lão lạnh lùng nói.

Hai người nghe vậy, hai mắt sáng lên.

“Thầy, chúng ta hành động đi!” Miura nói lớn.

“Ra tay đi!”

Ông lão hét lớn.

Hai người lao lên ngay lập tức.

Bọn họ rút ra một thanh kiếm ngắn, trông như kiếm Samurai, nhưng lại không mảnh dài như kiếm Samurai, trông giống kiếm Ninja hơn.

Lâm Chính đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn.


Người xông tới hai bên trái phải đột nhiên biến mất.

Hình như là ẩn thân.

Nhìn thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra.

Hai người tên Naoko và Miura chắc cũng am hiểu võ thuật.

Vù vù vù…

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chói tai.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên, thấy rất nhiều phi đao bùa chú từ trên trời rơi xuống như mưa.

Anh vừa định tránh né thì bên cạnh xuất hiện hai bóng người, tay cầm kiếm sắc bén chém tới, chặn đường anh.

Lâm Chính không thể rời đi ngay lập tức, vì đã bị phi đao bao phủ.


Nhưng phi đao không xuyên qua da thịt.

Lâm Chính cau mày, chuẩn bị phản đòn.

Bùm bùm bùm…

Bùa chú trên phi đao bùng nổ, nhấn chìm Lâm Chính.

Nhân lúc đang nổ, Naoko và Miura nhanh chóng di chuyển quanh Lâm Chính.

Bọn họ không vung kiếm nữa, mà nắm chặt sợi xích.

Sau khoảng hai mươi dây, hai người họ mới ngừng thở dốc.

Hai người mồ hôi đầm đìa, mệt đến mức đứng không vững, nhưng tay vẫn nắm chặt sợi xích sắt.

Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi lắng xuống, diện mạo của Lâm Chính cũng lộ ra.

Quần áo trên người anh rách tả tơi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, có điều, cả người đã bị xích lại, Naoko và Miura nắm chặt đầu dây xích, cố gắng trấn áp Lâm Chính. . 𝐓r𝓊yệ𝗇 hay l𝓊ô𝗇 có 𝘵ại [ 𝐓R𝓊M𝐓 RU𝒴E𝐍.V𝐍 ]

Sợi xích này không phải là xích sắt bình thường, chất liệu của nó rất đặc biệt, trên đó còn có vết khắc độc đáo, chặt chẽ thần bí, không dễ dàng phá vỡ.

“Thầy!” hai người vội vàng gọi.

“Làm tốt lắm! Còn lại giao cho thầy!”
 
Chương 4676: C4676: Chương 4676


Ông lão lao đến chỗ Lâm Chính, một tay nhắm vào trái tim Lâm Chính.

Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.

Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.

“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.

Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.

Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.

Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.

Lúc này sử dụng cơ thể võ thần cũng đã muộn, cho nên phải bảo vệ huyết mạch trước.


Nhưng cơ thể võ thần vừa dừng lại.

Bụp!

Năm ngón tay của ông lão đã đâm vào ngực Lâm Chính, như thể đang nắm giữ trái tim của anh, dùng sức bóp mạnh.

Roạt!

Trái tim Lâm Chính vỡ nát, máu từ trong miệng phun ra.

“Thành công rồi!”

Naoko và Miura vui mừng hô lớn,

Ông lão hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Lần này cậu chết thật rồi phải không?”

Nói xong, ông ta dùng lực moi tim ra.


Nhưng lúc này, Lâm Chính đang bị xiềng xích trói chặt, đột nhiên dùng sức đập đầu về phía ông lão.

Rầm!

Ông lão mất cảnh giác, đầu đập vào trán Lâm Chính, máu bắn ra xa, đỉnh đầu vỡ toang, ngã xuống đất lăn vài vòng.

“Cái gì?”

Naoko và Miura sững sờ tại chỗ.

Lâm Chính gầm lên, hai tay điên cuồng giật mạnh.

Sợi xích trong tay hai người kia rung mạnh.

“Không hay rồi, hắn sắp thoát khỏi xiềng xích rồi! Miura! Không được để hắn thoát! Mau nắm chặt!” Naoko hét lên.

Miura nghiến răng, hai tay nắm chặt xích sắt không dám buông ra.

Hai người cố gắng giữ chặt sợi xích khống chế Lâm Chính, nhưng sau khi trái tim bị thương, Lâm Chính không hề yếu đi mà còn mạnh mẽ hơn.

Lâm Chính vùng vẫy, cả hai người bị sợi xích kéo từng chút về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không ngừng xoay người, muốn kéo bọn họ lại.

Không hay rồi.
 
Chương 4677: C4677: Chương 4677


Nếu bị kéo lại, Lâm Chính sẽ đập nát đầu họ, hai người họ không mạnh bằng ông lão kia, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.

Thấy tình thế không ổn, Naoko lập tức hét lên: “Miura! Mau buông tay!”

Miura cũng biết không thể cố được nữa, hai người đồng thời buông tay, lui về phía sau.

Tại thời điểm buông tay.

Bùm!

Lâm Chính hét lớn, hai tay dùng lực phá vỡ xiềng xích trên người.

Ba người kia vô cùng kinh ngạc.

“Không thể nào, trái tim cậu đã bị tôi bóp nát rồi, sao cậu vẫn chưa chết? Cậu… rốt cuộc có phải người không?” ông lão mặt đầy máu, đứng lên, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc.

“Mặc dù trái tim tôi đã tan nát, nhưng chưa tách khỏi cơ thể, vẫn nối liền với huyết mạch, chỉ cần huyết mạch của tôi vẫn còn, nó sẽ chậm rãi khôi phục dưới tác dụng của thuốc tôi đã uống trước đó, sao tôi có thể chết được?” Lâm Chính khàn giọng nói.

Ông lão sững sờ.


Lâm Chính đã uống thuốc cứu mạng trước đó!

“Thầy, bây giờ… chúng ta phải làm gì?”

Naoko và Miura lui lại, run rẩy nhìn ông lão.

“Y thuật của tên này mạnh quá, không biết hắn còn có thuốc cứu mạng hay thủ đoạn nào nữa không. Xem ra lần này không thể xé xác thành nghìn mảnh thì không thể giết được hắn!” ông lão lạnh lùng nói.

“Xé xác thành nghìn mảnh?”

“Thầy, chúng ta nên làm thế nào?”

“Đơn giản thôi, hai con đi giữ chân hắn trước, câu giờ cho thầy, thầy sẽ nghĩ cách khống chế hắn”, ông lão nói.

“Chúng con giữ chân hắn ư?”

Hai người trừng mắt nhìn ông lão.


Việc này… không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

“Sao thế? Các con định làm trái lệnh của thầy à?” ông lão lạnh lùng hỏi.

“Con… chúng con không dám!”

“Vậy thì mau đi đi!”

“Rõ…”

Hai người cắn răng rút đao ngắn ra, nhìn nhau rồi lao về phía Lâm Chính.

Còn ông lão lùi lại vài bước, sau khi nhìn thấy hai người kia lao về phía Lâm Chính, ông ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

“Thầy?”

Miura phát hiện ông lão bỏ chạy, lập tức dừng lại, kinh ngạc kêu lên.

“Chúng ta… bị thầy vứt bỏ rồi sao?”, Naoko cũng mất hồn mất vía.

Bọn họ không ngờ ông lão lại bỏ chạy.

Nhưng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng ông lão.

“Naoko, Miura! Các con nhất định giải giúp thầy chặn người này. Thầy là thần hộ vệ của đế quốc Anh Hoa, nếu thầy chết ở đây thì đế quốc Anh Hoa sẽ bị hủy hoại, người toàn thế giới sẽ cười nhạo chúng ta! Bây giờ thầy sẽ lập tức gọi viện binh đến, vây bắt thần y Lâm, các con phải đứng lên, câu giờ cho thầy!”
 
Chương 4678: C4678: Chương 4678


Nghe vậy, cả hai đều sững sờ, nhìn về phía xa với vẻ không tin nổi.

Một lúc sau mới hoàn hồn lại.

“Thầy nói đúng, thầy không phải là đối thủ của thần y Lâm, mà ông ấy là người đại diện cho đế quốc Anh Hoa, không thể bại trận được! Vì vậy chúng ta phải cố gắng giữ chân hắn! Naoko nghiến răng hét lớn: “Miura, lên đi! Vì đế quốc Anh Hoa!”

“Được…”

Miura nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người không sợ cái chết, nắm chặt đao, quay đầu lại.

Nhưng vừa quay đầu lại, đập vào mắt là mái tóc trắng của Lâm Chính tung bay trong gió.

Trong nháy mắt, không khí đông cứng lại.

Không biết từ lúc nào, Lâm Chính đã đứng trước mặt họ.

Hai người căng thẳng không dám động đậy.


Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Chính, không biết vì sao hai người họ đều cảm thấy rất sợ hãi.

Nỗi sợ tràn ngập vô tận.

Bọn họ trợn tròn mắt, miệng há to, mồ hôi chảy đầm đìa.

Không còn chút ý chí chiến đấu nào.

Bọn họ có linh cảm nếu đâm đao vào thần y Lâm thì một giây sau, đầu của hai người họ sẽ rời khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.

Keng!

Cuối cùng, Naoko run rẩy buông tay ra.

Thanh đao ngắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Miura không chịu nổi nữa, buông đao ra.

Cả hai đã buông bỏ vũ khí.


Sợ hãi nhìn Lâm Chính…

Lâm Chính vỗ lên cánh tay của hai người họ, không nói lời nào, chỉ vụt một tiếng, người như mũi tên đuổi theo ông lão kia.

Cảnh tượng này đã được nhóm nhiếp ảnh từ xa chụp lại.

Mấy người run rẩy nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính, không nói nên lời.

Bọn họ không biết mình đã quay chụp được cái gì.

Nếu nội dung này đăng tải lên mạng thì liệu có ai tin không?

Trong Trúc Các.

Một người phụ nữ trung niên cởi áo khoác ngoài, bước chân trần trên chiếu, pha cho mình một tách trà rồi uể oải nằm xuống.

Hôm nay bà ta rất mệt.

Cũng may là tất cả sắp kết thúc rồi.

Bà ta cầm điều khiển lên, bật TV, chuyển kênh đến quyết đấu của Nakagawa.

Hôm nay, trận quyết đấu này đã thu hút sự chú ý của cả thế giới.

Ở đế quốc Anh Hoa, ngoài kênh truyền hình thủ đô, tất cả những kênh khác đều đang phát sóng.
 
Chương 4679: C4679: Chương 4679


Lúc này, Nakagawa đang ngồi trên đài đấu, nhắm mắt dưỡng thần, bên người cắm một thanh kiếm Ninja, trông vô cùng nghiêm túc.

Hàng trăm camera được dựng dưới khán đài.

Không chỉ có truyền thông đế quốc Anh Hoa mà còn truyền thông của các nước khác, thậm chí còn có phóng viên từ Long Quốc.

“Còn nửa tiếng nữa là quyết đấu, huyền thoại võ thuật của Long Quốc chỉ còn nửa tiếng tồn tại thôi”, người phụ nữ trung niên thì thầm nói, sau đó ngáp một cái, định chợp mắt một lát.

Nhưng vào lúc này.

Ù ù…

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Người phụ nữ trung niên cau mày, sốt ruột định nhấc máy.

Nhưng khi nhìn số điện thoại, bà ta sững sờ rồi trở nên nghiêm túc hơn.

“Orochi đại nhân! Tôi có thể giúp gì cho ông? Chẳng phải đã xử lý xong thần y Lâm rồi sao?”, người phụ nữ trung niên vội vàng hỏi.


“Xảy ra chuyện bất ngờ!” Orochi đại nhân bên kia điện thoại thở hổn hển, nôn nóng nói: “Mau thông báo cho cấp trên, nhanh chóng chi viện cho tôi! Nhanh lên!” . Chương mới nhấ𝘁 𝘁ại ~ Tr 𝗨mTruy𝘦n.Vn ~

“Cái gì?”

Người phụ nữ trung niên kinh ngạc.

Bà ta định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng nổ lớn trong điện thoại, sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Người phụ nữ trung niên ngồi thần thờ trên chiếu, đầu óc trống rỗng.

Chuyện gì vậy?

Tại sao nghe trong điện thoại, Orochi đại nhân như đang bị truy sát?

Sao có thể chứ!

Đó là người bảo vệ đất nước! Là võ giả mạnh nhất đế quốc Anh Hoa.


Chẳng lẽ ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của thần y Lâm?

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”

Người phụ nữ trung niên run rẩy nói với chính mình.

Nhưng không dám thoái thác, lập tức bấm số gọi.

Ngay lập tức toàn bộ thủ đô đế quốc Anh Hoa sôi sục.

Trên võ đài quyết đấu.

Nakagawa chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn ánh nắng gắt, bình tĩnh hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

“Anh Nakagawa, còn có mười phút nữa là đến thời gian quyết đấu giữa anh và thần y Lâm!”, một võ giả của đế quốc Anh Hoa bên cạnh cung kính nói.

“Thật sao? Ha ha, xem ra lần này thần y Lâm vẫn không dám tới!”

Nakagawa cười nhạt.

“Chắc chắn là như vậy, chúng ta có người đang canh chừng các điểm ở sân bay, đường cao tốc… đều không thấy bóng dáng của thần y Lâm. Cho dù bây giờ hắn xuất hiện ở sân bay hoặc đường cao tốc, rồi đến đây ngay thì mười phút chắc chắn cũng không đủ”, một người khác cười nói.

Nakagawa nheo mắt, vẻ mặt rất đắc ý!
 
Chương 4680: C4680: Chương 4680


Trận quyết đấu lần này gã đã được chính phủ đế quốc Anh Hoa toàn lực ủng hộ, tất cả các đường giao thông đều đã bị phong tỏa từ sớm.

Cho dù Lâm Chính xuất hiện trong thành phố, bên phía chính phủ cũng sẽ gây ra đủ loại rắc rối, khiến anh không thể đến hiện trường kịp thời.

Trận quyết đấu này, gã thắng chắc!

Nakagawa rất phấn khích.

Chỉ cần lần này thần y Lâm không đến đúng giờ thì gã sẽ trở thành người dọa thần y Lâm sợ không dám đến ứng chiến hai lần!

Gã sẽ trở thành là anh hùng của đế quốc Anh Hoa!

Tên của gã sẽ được vang danh trên toàn thế giới!

Mà gã cũng sẽ viết lại lịch sử võ thuật của đế quốc Anh Hoa, ghi danh thiên cổ!

Suy nghĩ mình sẽ sớm trở nên nổi tiếng toàn cầu khiến Nakagawa cảm thấy như bị thôi miên.

Cứ như thể tất cả những thứ này đều ở trong mơ!


Gã đưa mắt nhìn lên.

Một đám đông thanh niên đế quốc Anh Hoa mặc đồng phục và khăn trùm đầu chạy nhanh tới.

“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!”

“Nakagawa vạn tuế!”

“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!”

“Nakagawa vạn tuế!”



Bọn họ vây chặt võ đài, hào hứng hô lớn.

Mỗi người đều phấn khởi vui mừng, nhìn Nakagawa bằng ánh mắt như nhìn một vị anh hùng!

Mặc dù còn vài phút nữa mới đến thời hạn giao đấu, nhưng trong mắt mọi người, thắng thua đã được quyết định, kết quả này đã chắc chắn như đinh đóng cột.


“Nakagawa vạn tuế!”

Đế quốc Anh Hoa vạn tuế!”

Nhiều người đế quốc Anh Hoa ở hiện trường cũng không chờ đợi thêm được nữa mà chúc mừng trước.

Khu vực xung quanh võ đài sôi sục.

Các phương tiện truyền thông đế quốc Anh Hoa cũng phát sóng trực tiếp thông báo kết quả cho công chúng trong nước.

Một số nhân viên truyền thông ở đế quốc Anh Hoa thậm chí còn kích động đến mức ngấn lệ.

Đây là một cảnh tượng lịch sử!

Cùng với những tin tức sớm từ giới truyền thông, cả đế quốc Anh Hoa tưng bừng hô hào!

Vô cùng náo nhiệt!

Các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng, họ quyết định không chờ đợi mấy phút cuối cùng nữa, tất cả bọn họ cầm micro và ống kính lao lên võ đài, tranh giành phỏng vấn Nakagawa.

“Đừng nôn nóng! Từng người một thôi!”

Nakagawa cười ha ha nói.

Các phóng viên Long Quốc tỏ ra bối rối, sắc mặt vô cùng khó coi.
 
Chương 4681: C4681: Chương 4681


“Anh Nakagawa! Thần y Lâm lại một lần nữa vắng mặt, bỏ lỡ trận quyết đấu với anh. Anh có suy nghĩ gì về điều này?”, một phóng viên từ nước Mễ hỏi, hướng micrô về phía Nakagawa.

“Suy nghĩ gì ư? Không phải đã rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm là một kẻ hèn nhát! Cái gọi là võ thuật Long Quốc chẳng qua là sản phẩm khoe khoang của người dân Long Quốc. Căn bản không đáng nhắc đến, võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!”, Nakagawa cười khẩy trả lời.

Công khai chê bai, không hề khách khí!

Đúng là một cú tát giòn giã vào mặt!

Nhưng biết sao được, bây giờ Nakagawa cho rằng mình có tư cách nói như vậy.

“Đúng vậy! Võ giả Long Quốc đều là rác rưởi!”

“Không dám ứng chiến, hèn nhát!”

“Bọn họ không phải là võ thuật chính thống! Chúng tôi mới phải!”


Các võ giả đế quốc Anh Hoa cổ vũ la hét ầm ỉ.

Đám phóng viên Long Quốc không thể nghe lọt tai.

Một trong số họ không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đứng dậy hét lớn: “Anh Nakagawa! Mong anh đừng sỉ nhục võ thuật Long Quốc chúng tôi! Theo tôi được biết, thần y Lâm đã vượt qua biên giới của nước anh! Anh ấy có lẽ đang trên đường đến đây rồi! Anh ấy sẽ quyết đấu với anh! Anh ấy không phải là một kẻ hèn nhát!”

“Nhưng thời gian sắp hết rồi!”

Nakagawa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng, khịt mũi nói: “Càng huống hồ, biên giới ư? Biên giới đế quốc Anh Hoa đang tiến hành diễn tập! Thần y Lâm sao có thể vượt qua biên giới được chứ? Tôi nghĩ anh đang nói năng vớ vẩn! Kiếm cớ cho sự hèn nhát của các người mà thôi!”

“Anh… anh Nakagawa! Trên mạng đã có người đưa tin, thần y Lâm đã nhập cảnh! Nếu anh có bản lĩnh thì hãy đợi đi! Thần y Lâm nhất định sẽ tới!”, phóng viên đó nghiến răng nghiến lợi đáp.

“Đợi nữa à? Tôi đã đợi hắn hai lần rồi! Nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả! Cái này là lỗi của tôi sao? Kẻ hèn nhát vẫn là kẻ hèn nhát! Sao phải kiếm cớ? Đế quốc Anh Hoa không phải là nơi mà những kẻ hèn nhát như các người có thể đặt chân vào! Đánh gãy chân hắn cho tôi! Đừng để đế giày của hắn làm ô nhiễm đất đai của chúng ta!”, Nakagawa mắng nhiếc.

“Đánh!”


Các binh sĩ đế quốc Anh Hoa lao tới như một bầy ong, đẩy ngã phóng viên đó.

Hai người ấn phóng viên đó xuống, người còn lại nhấc chân anh ta lên.

Những người còn lại tạo thành bức tường người để chặn camera của các phương tiện truyền thông xung quanh.

“Các người làm gì vậy? Dừng lại!”

Các phóng viên khác tới từ Long Quốc lập tức chạy tới, muốn ngăn cản họ, nhưng sao họ có thể là đối thủ của những võ giả này? Hoàn toàn không có cách nào để cứu những người bên trong.

Cuối cùng.

“A!”

Một tiếng kêu thê lương vang vọng tận mây xanh.

Đám đông giải tán.

Phóng viên đó ngã xuống sàn, hai đùi đã bị gãy.

“Xin lỗi mọi người, vừa rồi xảy ra giẫm đạp, có người thương vong, hãy đưa hắn đến bệnh viện!”, Nakagawa cười nhạt nói.
 
Chương 4682: C4682: Chương 4682


Những người các quốc gia khác đều kinh hãi, cau mày.

Nakagawa cực kỳ kiêu ngạo.

Tuy nhiên, bây giờ hắn có tiếng nói ở đây, những người này cũng không thể làm gì.

“Khốn nạn!”

Các phóng viên Long Quốc chạy đến đỡ lấy người kia, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn Nakagawa: “Anh sẽ gặp quả báo!”

“Quả báo ư? Ha ha, được rồi, lũ nhát gan, tôi đợi các người!”

Nakagawa bật cười thành tiếng.

Một số người đã rất tức giận, còn muốn chửi tiếp.

Nhưng lúc này.

Bùm bùm bùm bùm…

Đột nhiên truyền tới những tiếng nổ vang từ phía xa.


Mọi người nhướng mắt nhìn vào không trung.

Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên xuống như hai ngôi sao.

Tất cả mọi người bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng tản ra.

Bùm!

Hai bóng người này va chạm mạnh vào mép võ đài, tạo ra một cái hố lớn ở mép võ đài.

Mặt đất rung chuyển.

Những người xung quanh đều quay lưng lại, bụi bay mù mịt.

“Ai đấy?”

Nakagawa cũng giật mình lùi ra sau, nhìn chằm chằm vào nơi đầy bụi rồi hét lên.

Khi bụi rơi xuống, có một người nằm trong hố, người này chính là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa – Orochi đại nhân.

Người còn lại đang giẫm lên ngực Orochi, đứng sừng sững ở đó.


Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Nakagawa.

“Thần… Thần y Lâm?”

Nakagawa như bị sét đánh ngang tai!

Xung quanh im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, sửng sốt nhìn thần y Lâm từ trên trời giáng xuống này.

Còn Nakagawa Yokoichi thì cảm thấy da đầu tê dại, trái tim muốn vọt lên tận cổ họng, thần kinh căng như dây đàn…

Một lát sau, ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía ông lão đang nằm dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.

Gã không nhìn nhầm.

Là Orochi đại nhân!

Vị thần hộ mệnh của đế quốc Anh Hoa!

“Orochi… đại nhân…”

“Sao lại như vậy được? Orochi đại nhân… cũng bị thần y Lâm đánh bại sao?”.

“Không thể nào! Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!”.

Nakagawa Yokoichi run rẩy thì thào, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
 
Chương 4683: C4683: Chương 4683


“Chắc tôi không đến muộn nhỉ?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi người bên cạnh: “Bây giờ là mấy giờ?”.

“8… 8 giờ 59 phút, anh Lâm…”, một phóng viên nước ngoài ở bên cạnh lắp bắp nói.

“Vừa khéo, còn một phút nữa!”.

Lâm Chính không đếm xỉa đến ông lão đã ngất xỉu, hai chân điểm một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu như một chiếc lá: “Nakagawa, lên đây đi, đến lượt chúng ta rồi!”.

Anh vừa dứt lời, Nakagawa đã sợ đến mức hai chân nhũn ra, dường như đã chôn chân xuống đất.

Đánh với thần y Lâm?

Điên rồi sao?

Không nói đến việc Takahashi Imura bị thần y Lâm đánh cho người không ra người, ngợm không ra ngợm, bây giờ ngay cả Orochi đại nhân được coi là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa cũng bại trong tay anh.

Nakagawa dựa vào đâu mà so chiêu với cường giả siêu cấp như vậy chứ?


Nhất thời, Nakagawa Yokoichi cứ đứng như trời trồng, tiến không được lùi không xong, sợ hãi bất an.

“Anh Nakagawa, đến lượt anh rồi!”.

“Lên sàn đấu đi, cho thần y Lâm một bài học!”.

“Cho anh ta nếm mùi lợi hại của võ đạo đế quốc Anh Hoa chúng ta đi!”.

Những võ sĩ còn trẻ không biết rõ chân tướng đều la ó ầm ĩ.

Nakagawa Yokoichi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không dám nói gì.

Các phóng viên ở xung quanh đều chĩa máy ảnh về phía này chụp điên cuồng.

“Thần y Lâm!”.

Đúng lúc này, một phóng viên của Long Quốc xông tới, quỳ xuống bên cạnh Lâm Chính, vừa khóc vừa nói: “Xin thần y Lâm hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!”.


“Ồ, có chuyện gì vậy?”.

Lâm Chính nhíu mày ngoảnh sang.

Chỉ thấy phóng viên kia chỉ vào phóng viên đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói: “Thần y Lâm! Nakagawa Yokoichi này không coi ai ra gì, ăn nói ngông cuồng, chúng tôi chỉ phản bác mấy câu mà anh ta đã đánh gãy hai chân đồng nghiệp của tôi, đúng là ngang ngược! Xin thần y Lâm bằng mọi giá hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Hu hu hu…”

Người phóng viên vô cùng uất ức, nước mắt giàn giụa.

Lâm Chính nhìn về phía phóng viên bị gãy hai chân kia, sắc mặt có chút khó coi.

Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm Nakagawa Yokoichi: “Là anh làm sao?”.

“Không… không phải, vừa nãy xảy ra sự việc giẫm đạp, người kia là do… là do bất cẩn bị người ta giẫm lên bị thương thôi… Đúng, là bất cẩn bị giẫm lên thôi…”, Nakagawa Yokoichi xua tay lia lịa, cố nặn ra nụ cười đáp.

“Anh Nakagawa, anh sợ cái gì chứ? Lên đi!”.

“Cho anh ta một bài học đi, đánh mạnh vào!”.

Các võ sĩ trẻ tuổi vô tri của đế quốc Anh Hoa vẫn đang la ó.

Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, cắn răng mắng: “Câm miệng!”.

Mọi người sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.
 
Chương 4684: C4684: Chương 4684


Nakagawa Yokoichi bị làm sao vậy?

“Được rồi, anh lăn lên đây đã đi, trận quyết đấu của chúng ta đã bắt đầu rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Quyết đấu, ừm… thần y Lâm, hôm nay tôi không được khỏe, chuyện quyết đấu… hay là đổi ngày đi… để hôm khác…”, sắc mặt Nakagawa Yokoichi tỏ vẻ khó coi, lắp bắp nói.

Gã vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.

“Đổi ngày?”.

“Anh Nakagawa, anh thấy khó chịu chỗ nào sao?”.

“Đang yên đang lành, sao lại đổi ngày?”.

Rất nhiều người dân của đế quốc Anh Hoa đều kêu lên.

Cư dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc.

“Tôi… tôi thấy bụng hơi khó chịu… chắc là ăn phải gì đó rồi…”, Nakagawa Yokoichi vội đáp.


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà, sao bỗng dưng lại đau bụng chứ?

“Anh Nakagawa, chắc không phải anh sợ thần y Lâm đấy chứ?”, phóng viên của Long Quốc lạnh lùng hừ mũi nói.

“Tôi mà phải sợ hắn? Tôi… tôi bị đau bụng thật mà…”, Nakagawa Yokoichi vẫn cứng miệng đáp.

“Nếu anh bị đau bụng thì thế này đi, để tôi khám cho anh, tôi tin y thuật của mình vẫn có thể chữa được một số bệnh vặt đơn giản”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Việc này…”

Nakagawa Yokoichi liền khó xử.

Hiển nhiên không thể giả bệnh được, bởi vì thần y Lâm là quyền uy.

Gã cắn răng, rồi lại nhìn Orochi đại nhân được người ta đỡ dậy nhưng vẫn đang hôn mê, trong lòng bỗng hạ quyết tâm, nhảy phắt lên sàn đấu.


“Nào, thần y Lâm, chúng ta chiến thôi!”.

“Ồ!”.

Lâm Chính có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nakagawa Yokoichi lại có dũng khí nghênh chiến, liền gật đầu: “Được”.

“Hừ! Mày liên tiếp phá vỡ phòng tuyến biên giới nước tao, còn đánh bại Orochi đại nhân, tuy mày lợi hại nhưng chắc chắn đã như nỏ căng hết đà! Bây giờ đã không tránh được, thì tao sẽ liều mạng với mày! Có lẽ hiện giờ mày đã cạn kiệt sức lực rồi, chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi, sao tao phải sợ mày chứ? Tao phải đường đường chính chính đánh bại mày, để tất cả mọi người đều biết mày trước giờ luôn là bại tướng dưới tay tao!”.

Nakagawa Yokoichi dữ tợn nói.

“Lại đây đi! Tôi nhường anh đánh trước!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vậy là mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”.

Nakagawa Yokoichi gầm lên, cất bước lao về phía Lâm Chính, giơ hai cánh tay lên nện mạnh về phía trán Lâm Chính.

Gã dùng hết sức bình sinh.

Muốn giải quyết Lâm Chính trong một đòn.

Nhưng khoảnh khắc nắm đấm của gã đánh tới.

Lâm Chính bỗng tung một quyền về phía lồng ngực của Nakagawa Yokoichi.
 
Chương 4685: C4685: Chương 4685


Bốp!

Một luồng khí kình bắn ra, lập tức xuyên qua lồng ngực của Nakagawa Yokoichi, rồi bao trùm toàn thân gã với sức mạnh không thể tin được.

Phụt!

Nakagawa Yokoichi phun ra mấy ngụm máu tươi, điên cuồng lùi lại, cho đến mép sàn đấu mới dừng lại được.

“Hả?”.

Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, nhìn Nakagawa Yokoichi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Hai cánh tay của gã đều bị gãy, da thịt toàn thân rách toạc, thất khiếu chảy máu, một cái lỗ lớn ở lồng ngực gã khiến ai nấy đều khiếp sợ.

Sau đó, gã chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.

“Ồ!”.

Xung quanh xôn xao.


Tất cả mọi người đều phát điên.

Hạ đo ván bằng một quyền!

Đối mặt với Nakagawa Yokoichi, mà thần y Lâm giết được gã chỉ bằng một quyền!

“Thần y Lâm thắng rồi!”.

Mấy phóng viên của Long Quốc kích động đến mức cao giọng hô lên.

Phóng viên các nước điên cuồng chĩa ống kính về phía Lâm Chính, chụp lia lịa.

Tất cả các võ sĩ của đế quốc Anh Hoa đều ngẩn ra, không thể chấp nhận được cảnh tượng này.

“Anh Nakagawa!”.

“Không… Không thể thế được! Sao anh Nakagawa lại thua được chứ? Không thể nào!”.

“Không! Tôi không tin!”.


Có người phát điên, có người ngây ngốc.

Người của đế quốc Anh Hoa vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ và hoan hô, ngay sau đó như rơi xuống địa ngục.

Bước ngoặt từ thiên đường đến địa ngục quá bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều không kịp thích ứng.

Các khán giả có mặt đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.

Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

“Nghe đây!”.

Đúng lúc này, Lâm Chính hét lớn.

Mọi người ngước lên nhìn.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay trở đi, còn ai nghi ngờ về võ đạo Long Quốc, thì có thể khiêu chiến võ sĩ Long Quốc vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, chúng tôi sẽ không từ chối, cũng sẽ không sợ hãi. Nếu nghi ngờ về chính thống võ đạo của Long Quốc thì hãy khiêu chiến tôi bất cứ lúc nào, dù là ai, dù là người của quốc gia nào, tôi cũng đều không từ chối!”.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy anh thật ngông cuồng.

Đây chính là khiêu chiến toàn thế giới!

Phóng viên các nước ùa tới, lao lên sàn đầu, cầm micro chĩa về phía Lâm Chính, hỏi tới tấp.

Lâm Chính không có hứng thú đối phó với đám người này, liền nhảy khỏi sàn quyết đấu, tránh thật xa bọn họ.
 
Chương 4661: C4661: Chương 4661


Người phụ nữ trung niên không chấp nhận được tin này, nhưng hình ảnh không ngừng được chiếu trên điện thoại khiến bà ta không thể không tiếp nhận.

“Đại nhân, thầy Takahashi đã bị Lâm Chính đánh bại. Nếu ngay cả thần Ninja của chúng ta cũng chưa phải là đối thủ của hắn, vậy thì Kazumura Kazuto và Ashina chết trong tay thần y Lâm không phải chuyện gì khó tin…”.

“Dù Kazumura Kazuto và Ashina đã chết, nhưng người của Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ thì sao? Bọn họ còn chưa chết hết, hơn nữa còn có quân đội đóng giữ, tôi không tin một mình thần y Lâm có thể vượt qua phòng tuyến của chúng ta!”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Nakagawa, cậu hãy đi đến hiện trường tỷ võ đợi ở đó, đồng thời triệu tập tất cả phóng viên của đế quốc Anh Hoa, kể cả truyền thông ở nước ngoài. Yêu cầu bọn họ mở livestream, truyền hình trực tiếp, chiếu hình ảnh cậu đang đợi thần y Lâm ở hiện trường tỷ võ cho người trên toàn thế giới xem!”.

“Đại nhân, người đang định…”.

“Tôi muốn khiến thần y Lâm đi vào vết xe đổ! Trước kia cậu ta đã vắng mặt ở trận quyết đấu với cậu, lần này chắc chắn cậu ta vẫn sẽ vắng mặt! Thời gian mà hai cậu giao hẹn là chín giờ sáng, bây giờ tới chín giờ chỉ còn hơn ba tiếng nữa. Nếu chín giờ cậu ta không đến được hiện trường tỷ võ thì võ thuật Long Quốc sẽ trở thành trò cười của người trên toàn thế giới. Lần này tôi sẽ khiến thần thoại võ thuật Long Quốc hoàn toàn tan nát! Hoàn toàn bị chúng ta giẫm dưới chân!”, người phụ nữ trung niên kiên định quát lên.

Nakagawa Yokoichi thấy vậy vội vàng quỳ xuống: “Mọi chuyện xin nhờ đại nhân!”.

“Mau đi đi, tôi cũng sẽ đến biên cảnh xem xem!”.

Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, cầm theo áo khoác ở bên cạnh, bước nhanh ra khỏi nhà, lên xe tiến về phía vùng duyên hải.


Nakagawa Yokoichi cũng nhanh chóng quay về võ trường, tĩnh tâm ngồi thiền.

Không lâu sau, người ùn ùn kéo về.

Có phóng viên bản địa nước Anh Hoa, cũng có nhiều phóng viên quyền lực từ các nước đã bay đến nước Anh Hoa từ hôm trước.

Bọn họ lắp đặt thiết bị ở hiện trường, quay về phía võ đài tỷ võ, bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Chẳng mấy chốc, khán giả trên toàn thế giới đều nhìn thấy hình ảnh ở hiện trường đấu võ.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi một người.

Thần y Lâm!

Bến cảng Thượng Hỗ ở Long Quốc.


Mấy chiếc thuyền cứu viện cập bến dưới sự hộ tống của ca nô chính phủ Long Quốc.

Xe cứu hộ và nhân viên y tế trên bến cảng đã đến.

Chiếc thuyền vừa cập bến, mọi người vội vã đưa từng võ giả bị thương nặng trên thuyền lên xe cứu hộ.

“Là Kỳ Lân! Phương Kỳ Lân vẫn chưa chết”.

Có người nhìn thấy Phương Kỳ Lân được ai đó dìu lảo đảo xuống thuyền, lập tức hét lên.

Trịnh Nam Thiên biết được tin tức lập tức nói với Nông Đường Công.

“Cậu là Phương Kỳ Lân à?”, Nông Đường Công nói.

“Các ông là ai?”, Phương Kỳ Lân nhíu mày hỏi.

Trịnh Nam Thiên lập tức lấy giấy tờ của mình ra.

Phương Kỳ Lân đọc lướt qua, sắc mặt thay đổi.

“Nói cho tôi biết, bây giờ thần y Lâm đang ở đâu?”, Nông Đường Công trầm giọng hỏi.
 
Chương 4662: C4662: Chương 4662


Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát: “Càng như vậy, chúng ta càng phải cho thế giới biết thần y Lâm dũng cảm như thế nào. Bây giờ trên mạng đều đang nói xấu về thần y Lâm, nói cậu ấy là kẻ hèn nhát, nhưng họ hoàn toàn không biết gì về thần y Lâm cả. Thần y Lâm chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với máy bay và đạn pháo của đế quốc Anh Hoa, chỉ một Nakagawa thì sao thần y Lâm có thể sợ đến nỗi không dám ứng chiến được chứ? Quay! Quay cho tốt vào cho tôi”.

“Vâng!”

Mọi người đều gật đầu.

Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.

Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.

Đó là thần y Lâm!

“Mau, mau quay lại!”

Đội trưởng đội quay phim vội nói.

Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.

“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.


Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.

Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.

Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.

Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.

Pằng pằng pằng…

Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.

Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.


Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.

Tạch tạch tạch…

Máy bay chiế.n đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.

Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay ch.iến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chi.ến đấu, sau đó nện nó xuống đất.

Tạch tạch tạch…

Máy bay ch.iến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay c.hiến đấu?”

“Cậu ấy là người thật sao?”

Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.

Đạn pháo của đế quốc Anh Hoa vẫn chưa dừng lại, mà nhắm chuẩn vào Lâm Chính bắn đủ một phút.

Thoáng chốc ngọn sóng cao ngút trời, sóng lớn trào dâng.

Mặt nước ở vùng biển chỗ Lâm Chính như sắp bị nổ tung đến cạn kiệt, rất nhiều loài cá dưới biển đều bị bắn lên trên không trung.
 
Chương 4663: C4663: Chương 4663


Một phút sau, tiếng nổ ngưng lại.

Cá nổi lên trên mặt biển.

Ngọn sóng lớn cũng dần không còn.

Thế nhưng khi phóng tầm mắt ra nhìn, hơi thở mọi người đều như đình trệ.

Chỉ thấy Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, vẫn đứng trên biển.

Cả người anh không hề hấn gì, quần áo trên người không bị tổn hại.

Kiêu ngạo đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.

Người đế quốc Anh Hoa đều cực kỳ chấn động.

“Đùa à?”

“Không thể nào…”


“Hắn… là yêu quái sao?”

Mọi người trợn to mắt, há hốc miệng sợ hãi nhìn ra đó.

Lâm Chính tiếp tục sải bước về phía trước.

Chỉ huy của đối phương đâu còn dám do dự, lập tức gào lên: “Tiếp tục bắn! Tiếp tục bắn cho tôi”.

“Tuân lệnh!”

Pằng pằng pằng…

Vụ nổ dữ dội lại nhấn chìm Lâm Chính một lần nữa.

Thế nhưng vẫn không có tác dụng, Lâm Chính bước ra khỏi phạm vi của vụ nổ, tiến đến gần.

Pằng pằng pằng…

Hàng trăm chiếc máy bay chiế.n đấu tấn công Lâm Chính, mấy viên đạn 30mm bắn vào trên người Lâm Chính như mưa.


Nhưng lúc này Lâm Chính có cơ thể võ thần cực kỳ rắn chắc, đao thương không thể đâm xuyên qua. Mấy viên đạn này bắn trúng vào người anh cũng chỉ bị nghiền thành bột, không thể giết được anh.

Pằng pằng pằng…

Lại có thêm mấy chục tên lửa đạn đạo rơi xuống từ trên máy bay ch.iến đấu, sau đó là một vùng lửa thiêu đốt.

Cả mặt biển đều bị thiêu đốt.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến tiểu đội quay phim khiếp sợ đến mức ngây người.

“Chắc thần y Lâm sẽ không bị người đế quốc Anh Hoa giế/t chết đâu nhỉ?”, một người phụ nữ trong tiểu đổi che miệng, nước mắt vô thức rơi xuống nói.

Mọi người cũng không biết cô ta lo cho thần y Lâm hay là bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức bật khóc.

“Việc này nếu đổi thành ai cũng đã chết… e là thần y Lâm không cứu được nữa rồi”, người bên cạnh nói.

“Làm sao đây? Còn quay nữa không?”, có người nói.

“Quay chứ! Sao lại không quay?”

Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát: “Càng như vậy, chúng ta càng phải cho thế giới biết thần y Lâm dũng cảm như thế nào. Bây giờ trên mạng đều đang nói xấu về thần y Lâm, nói cậu ấy là kẻ hèn nhát, nhưng họ hoàn toàn không biết gì về thần y Lâm cả. Thần y Lâm chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với máy bay và đạn pháo của đế quốc Anh Hoa, chỉ một Nakagawa thì sao thần y Lâm có thể sợ đến nỗi không dám ứng chiến được chứ? Quay! Quay cho tốt vào cho tôi”.

“Vâng!”

Mọi người đều gật đầu.
 
Chương 4664: C4664: Chương 4664


Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.

Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.

Đó là thần y Lâm!

“Mau, mau quay lại!”

Đội trưởng đội quay phim vội nói.

Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.

“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.

Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.

Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.


Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.

Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.

Pằng pằng pằng…

Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.

Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.

Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.

Tạch tạch tạch…


Máy bay/ chiến đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.

Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay ch/iến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chi/ến đấu, sau đó nện nó xuống đất.

Tạch tạch tạch…

Máy bay chi/ến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay chiế/n đấu?”

“Cậu ấy là người thật sao?”

Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.

Đội cơ động chung quy lại cũng không hề linh hoạt. Dù mỗi thành viên đều được trang bị vũ trang và từng luyện võ nhưng nào phải chim trên trời. Vũ trang trên người nặng thế kia mà tàu chìm thì cũng chỉ có nước chết.

Tất cả đều bị rơi xuống nước. Bọn họ giãy giụa, thế nhưng vì cơ thể nặng trịch nên trong nháy mắt đã chìm cả vào biển, chết đến hơn nửa.

Những võ giả trên bờ há hốc miệng. Không ai ngờ đội cơ động hiển hách của nước Anh Hoa lại bị thần y Lâm xử lý chỉ bằng một đấm…

“Mau…mau xuống nước cứu người”, lúc này, người chỉ huy trên bờ vội hô lên. Những chiếc tàu nhỏ lập tức lao về phía hạm đội. Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người đạp mặt nước đi về phía hàng phòng ngự để tiến vào nước Anh Hoa.
 
Chương 4665: C4665: Chương 4665


Hattori cùng người đàn ông mặt sẹo không dám chần chừ, chỉ lập tức gào lên. Dứt lời, toàn bộ đội võ giả đồng loạt rút kiếm ra, nhằm thẳng vào người đàn ông tóc trắng đang đi trên mặt nước.

“Sao? Vẫn còn muốn đánh nhau nữa à”, Lâm Chính dừng lại, thản nhiên nói: “Lẽ nào các người muốn ép tôi giết hết các người thì mới cam lòng?”

Đám đông thất kinh. Thế nhưng tới nước này rồi thì bọn họ đâu có thể thoái lui được nữa.

“Vì vinh quanh của nước Anh Hoa! Giết”, người đàn ông mặt sẹo gầm lên, cầm thanh kiếm lao tới.

“Giết”, những người khác cũng lào lên như những con châu chấu…

Ở nơi xa..Đội nhiếp ảnh lẳng lặng tiếp cận. Tất cả đều nín thở. Họ trố tròn mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt.

“Một đấm…vỡ tàu sao…Ông nội ơi, đó là người thật á?”, một cô gái nuốt nước bọt ừng ực.

“Đây nào phải là người nữa…anh ta…là thần rồi”, người đội trưởng nói bằng giọng khàn khàn.


Cả đám cảm thấy ớn lạnh. Lúc này, người đội trưởng nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Cảnh thần y Lâm đấm nát tàu khi nãy có quay lại không/”

“Quay lại rồi, quay lại rất nét luôn”, người bên cạnh nói.

“Nhanh, nhanh up lên mạng. Để cả thế giới được thấy. Để họ thấy võ thuật của Long Quốc chúng ta đã đạt tới mức độ nào rồi”, người đội trưởng hô lớn.

“Vâng vâng, để up ngay đây ạ”, cả đám cuống cuồng up lên mạng.

Đoạn video dài 38 giây. Giây thứ 39 sau khi up lên thì toàn bộ diễn đàn xã hội trong và ngoài nước đều bùng nổ.

Chấn động. Đó là một đoạn video quá chấn động. Một đoạn video khiến cho đám đông phải thất kinh.

“Một người một đấm đấm nát một con tàu”.

“Ôi thượng đế ơi, đây là võ giả của Long Quốc sao?”


“Rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy?”

“Là giả, tất cả là giả. Chắc chắn là đoạn video này được cắt ghép”.

“Là giả hết”, cư dân mạng căn bản không dám tin. Họ không thể chấp nhận được chuyện này. Bởi vì thực lực mà Lâm Chính thể hiện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Đây rõ ràng không phải là con người nữa rồi.

Trong nước lúc này đã sục sôi. Dù là ở ngóc ngách nào thì cũng chỉ có một câu duy nhất: “Thần y Lâm uy võ”.

Khắp nơi nơi…Tất cả đều vang lên tên gọi thần y Lâm. Vô số người kích động tới mức còn hét lên trước màn hình điện thoại.

Tất cả giống như trong mơ khiến người ta phát điên. Bên bờ biển. Nông Đường Công chắp tay sau lưng đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Trịnh Nam Thiên ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng. Lúc này, điện thoại của Trịnh Nam Thiên đổ chuông Ông ta vội vàng lấy ra nhìn rồi bỗng khựng người.

“Điện thoại của ai vậy?”, Nông Đường Công ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Bộ ngoại giao và đội cứu viện”, Trịnh Nam Thiên nói. Nông Đường Công nín thở, cướp lấy điện thoại và ấn nút nghe.

“Sao rồi? Đã cứu được người ra chưa?”, Nông Đường Công vội hỏi.

“Thủ trưởng, trước mắt chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra thần y Lâm…”, đầu dây bên kia vang lên giọng gấp gáp.

“Cái gì? Vẫn chưa tìm thấy thần y Lâm sao? Các người làm ăn cái kiểu gì thế? Tôi nói cho các người biết lần này nhiệm vụ của các người là phải đưa được thần y Lâm về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu thật sự không tìm thấy thần y Lâm thì các người cũng đừng quay về nữa”, Nông Đường Công tức giận gầm lên.
 
Chương 4666: C4666: Chương 4666


“Thủ trưởng đừng vội. Chúng tôi gửi vài bức hình cho thủ trưởng xem”, người ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng.

“Hình gì?”, Nông Đường Công mất kiên nhẫn.

“Thủ trưởng nhìn là biết”, dứt lời, Nông Đường Công nhìn xuống máy.

Vài bức hình hiện ra, ông ta lập tức trố tròn mắt. Trên màn hình hiện ra hình ảnh con tàu bị vỡ nát.

“Chúng ta không hề điều động vũ khí nào…điều này…là ai làm vậy?”, Nông Đường Công hỏi.

“Nghe nói là thần y Lâm…”, người bên kia lên tiếng.

Nông Đường Công trố tròn mắt. Lúc này Trịnh Nam Thiên giật mình: “Thủ trưởng, mau lên mạng”.

“Sao cơ”, Nông Đường Công vội hỏi.


Không đợi Trịnh Nam Thiên nói tiếp thì màn hình điện thoại hiện lên một đường liên kết. Ông ta mở ra xem và tưởng như bị xét đánh.

Két…Một chiếc xe màu đen đỗ bên đường gần bờ biển. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy kính viễn vọng ra xem. Khi nhìn thấy những cột lửa cao ngút được tạo ra từ các vụ nổ, người phụ nữ tái mặt.

“Hàng phòng ngự bị phá rồi? Không thể nào…”

“Đó chính là con chiến hạm của đội cơ động…nó…bị chìm rồi sao?”

“Tại sao lại như vậy?”

“Tại sao?”, người phụ nữ buông kính viễn vọng xuống, vội lùi lại với sắc mặt vô cùng khó coi.

“Không được! Không thể như vậy được. Nếu thần y Lâm mà nhập cảnh được thì nước Anh Hoa sẽ mất hết thể diện mất. cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta”.

“Lúc này, đành phải nhờ vị đó giúp đỡ thôi”, người phụ nữ trung nhiên lầm bầm, lấy điện thoại ra và ấn số.


Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Bà Sakura, không cần phải mời nữa, chúng tôi tới rồi”.

Người phụ nữ trung niên giật mình, vội quay đầu nhìn. Một nam một nữ đã xuất hiện bên cạnh bà ta từ khi nào.

Hai người mặc đồ thể thao trông vô cùng thoải mái thế nhưng khí tức phát ra thì khiến người khác phải nín thở.

“Naoko đại nhân, Miura đại nhân”, người phụ nữ trung niên mừng lắm vội cúi người: “Xin hai vị hãy ra tay tiêu diệt kẻ đó, đừng để cho cậu ta nhập cảnh”.

“Những kẻ đó không xử lý được sao? Thất vọng quá. Nước Anh Hoa còn mặt mũi nào nữa”, người đàn ông tên Naoko hừ giọng, bước tới: “Nhưng mà không cần lo lắng. Chúng tôi đã tới rồi thì cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”.

“Có hai vị thì tôi yên tâm rồi”, người phụ nữ trung niên vội nói: “Mong hai vị mau ra tay, nếu không Ám Bộ và người của Tam Nhẫn Bộ sẽ không cầm cự được lâu đâu…”

“Muốn giết người đó quá dễ dàng, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay”, cô gái tên Miura khẽ cười.

“Không có tức cách sao? Hai vị đại nhân, tôi không hiểu ý của hai vị…”, người phụ nữ trung niên tỏ vẻ nghi ngờ.

Chỉ thấy Naoko nhìn về phía sườn núi. Người phụ nữ trung niên vội nhìn theo. Bà ta run rẩy, vội quỳ phụp xuống: “Orochi đại nhân? Đại nhân…cũng tới rồi?”

Hóa ra có một người đang ngồi trên núi. Người này đặt chén trà xuống, trời đã khuya mà ông ta vẫn ung dung uống trà, chẳng mặn mà gì tới lời chào của người phụ nữ.
 
Chương 4667: C4667: Chương 4667


“Thầy đã nói rồi, lần này thầy đích thân ra tay, Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ là một đám vô dụng. Lát nữa thần y Lâm dọn sạch đám rác rưởi đó thì thấy sẽ mời cậu ta tới uống trà, còn bà có thể về ngủ được rồi. Chuyện ở đây để thầy giải quyết”, Naoko mỉm cười.

“Đương nhiên rồi. Orochi đại nhân đã ra tay thì thần y Lâm chỉ có nước chết thôi. Vậy thì làm phiền tới các vị đại nhân rồi”, người phụ nữ trung niên cúi người, lên xe không chút do dự.

Qua kính xe, bà ta nhìn về hướng Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ ớn lạnh: “Orochi đại nhân đã xuất hiện. Lần này không ai có thể cứu được cậu nữa rồi, thần y Lâm. Dù sao thì lần này ra mặt cũng là vị thần bảo vệ nước Anh Hoa mà”.

Người phụ nữ trung niên biết thế cục đã định. Mặc dù Lâm Chính rất giỏi nhưng không thể nào đối phó được với vị thần bảo vệ đất nước được hết. Bà ta biết rất rõ người đang uống trà trên núi kia đáng sợ như thế nào. Dù là Ashina, Kazumura hay là thần Ninja đứng trước mặt ông ta thì cũng chẳng khác gì ba đứa con nít.

“Xem ra phía trên rất xem trọng chuyện này. Lần này, cả thế giới có thể hiểu được bên nào mới là võ đạo thực sự rồi đây”, người phụ nữ trung niên đạp mạnh chân ga rời đi.

Hàng phòng ngự trên biển. Rầm…Người đàn ông với vết sẹo trên mặt ngã ra đất bị cơ thể nứt toác. Người này nhìn chăm chăm Lâm Chính và dần tắt thở.

Lâm Chính đứng đó, trước mặt anh vẫn còn Hattori đại nhân. Những người khác đã ngã ra đất cả rồi.

“Nếu giờ ông mà rời đi thì còn giữ được mạng”, Lâm Chính nói.


“Đây là đất nước tôi, tôi không thể bỏ chạy được. Thần y Lâm, cậu rất mạnh nhưng dù là vậy thì tôi vẫn phải chiến đấu tới cùng”, Hattori gầm lên và rút kiếm ra.

Thế nhưng một giây sau, một cây châm đã ghim trúng cổ của ông ta. Hattori run rẩy, buông thõng kiếm xuống.

“Tôi rất khâm phục ông nhưng tôi cũng có sứ mệnh của mình”, Lâm Chính thản nhin nói. Hattori trố tròn mắt, ngã ra đất.

Lâm Chính phủi bụi trên người, bước qua hàng phòng ngự chính thức nhập cảnh.

“Người bạn phía dưới mệt chưa? Mời lên đây uống trà nào”, lúc này có một giọng nói từ trên núi vọng xuống.

Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày…

Ông lão trên đỉnh núi thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, nhưng thanh thế của ông ta lại khiến Lâm Chính cảm nhận được áp lực nặng nề.

Nhưng anh không lùi bước mà nhảy thẳng lên chỗ đỉnh núi.


Naoko và Miura mỉm cười đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.

Lâm Chính đứng trước bàn trà.

Ông lão bình tĩnh thong dong, pha trà cho Lâm Chính.

“Ngồi đi, đừng khách sáo”.

Lâm Chính gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.

Thủ pháp của ông lão rất thành thạo, chẳng mấy chốc, một ấm trà thơm ngát đã được pha xong.

“Ai cũng nói Long Quốc là nơi bắt nguồn của trà đạo, chắc hẳn cậu cũng có kiến giải về trà. Thế này đi, tôi cho cậu thời gian ba chén trà, hỏi cậu ba câu hỏi, nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người hài lòng tin phục, thì tôi sẽ để cậu sống sót rời khỏi đây. Nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người thất vọng thì tôi chỉ đành giữ mạng của cậu ở đây vậy”, ông lão uống một ngụm trà, bình thản nói.

“Ông hỏi đi”, Lâm Chính cũng bình thản không kém, nói thẳng với ông ta.

“Thế nào là võ đạo?”, ông lão bình thản hỏi.

Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu: “Mỗi người đều có đạo khác nhau, võ đạo cũng vậy. Câu trả lời của tôi chưa chắc là câu trả lời mà ông muốn, nên câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì hết”.
 
Chương 4668: C4668: Chương 4668


Ông lão mỉm cười, khẽ gật đầu nói: “Vậy thế nào là đúng sai?”.

“Việc gì mà hầu hết mọi người cho là được thì là đúng, việc gì mà hầu hết mọi người cho là không được thì là sai”.

“Nói như cậu thì trên đời này không còn chính nghĩa công lý nữa sao?”.

“Có thể có mà cũng có thể không, cái gọi là đúng sai chẳng phải cũng từ miệng người nói ra sao? Câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì cả”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Thú vị đấy”.

Ông lão nheo mắt lại đánh giá Lâm Chính một lát, khẽ gật đầu nói: “Nếu vậy thì còn câu cuối cùng, mong cậu có thể trả lời cho tốt”.

Lâm Chính không nói gì, ông lão tiếp tục lên tiếng.

“Kết hợp với hai câu trả lời vừa nãy của cậu, vậy thì cái gọi là chính thống võ đạo có phải thuộc đế quốc Anh Hoa chúng tôi không?”.


Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền nhíu mày.

Ông ta muốn gài anh đây mà.

“Cậu nói võ đạo không có câu trả lời tiêu chuẩn, một vạn người thì có một vạn loại võ đạo. Cậu nói trên đời này không có cái gọi là đúng sai, đúng sai là do miệng mình nói ra. Theo những lời cậu nói, đế quốc Anh Hoa tôi nghĩ võ đạo của chúng tôi là chính thống thế giới cũng không sai. Nếu chúng tôi không sai thì tại sao cậu lại đến đây làm phiền chúng tôi? Xâm phạm ranh giới của chúng tôi?”, ông lão mỉm cười nói.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Vài ba câu nói đã khiến Lâm Chính thành xuất binh vô cớ.

Nếu Lâm Chính phủ nhận thì chính là tự tát vào mặt mình, nếu phủ nhận thì lại càng là tự tát vào mặt mình, còn thừa nhận đối phương là chính thống võ đạo.

“Thế nên thế giới này vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Khi hai bên đều cảm thấy mình không sai, thì phương pháp thẳng thắn nhất từ cổ chí kim là dùng võ lực để quyết định. Huống hồ chính thống võ đạo của Long Quốc chúng tôi không phải nói mồm, mà được tổ tiên của Long Quốc chúng tôi rèn đúc từ trí tuệ và võ lực vô thượng. Ông dùng lý do xuyên tạc bóp méo, cho dù tôi thừa nhận, thì Long Quốc cũng sẽ không thừa nhận, những võ sĩ chí cao thực sự lại càng hừ mũi khinh thường”.


“Nói vậy là tôi phải dùng võ lực đánh cho cậu phục mới được sao?”.

Ông lão uống cạn chén trà trong tay.

“Tôi nghĩ tốt nhất là ông hãy dùng cách này đi”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Ha ha ha…”, ông lão bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Đám thanh niên đúng là non nớt hiếu thắng! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, thì còn giữ được mạng. Nếu còn không đi, thì tôi sẽ cắm năm cây cờ ở phòng tuyến bờ biển này, rồi xé cậu làm năm mảnh, xiên từng mảnh lên từng cây cờ, cho tất cả mọi người trên thế giới biết kết cục của cậu sau khi nói những lời ngông cuồng này”.

Dứt lời, ông lão chậm rãi đứng lên.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn ông lão, mà chăm chú uống trà.

Naoko và Miura ở bên dưới ngước mắt lên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị.

Một lúc lâu sau.

Lâm Chính vẫn không nói gì.

Dường như ông lão đã biết quyết định của Lâm Chính, liền khẽ gật đầu.

Bỗng dưng.
 
Chương 4669: C4669: Chương 4669


Ầm!

Bàn trà trước mặt bỗng nổ tung.

Chén trà trong tay Lâm Chính cũng biến thành bột mịn.

Anh nhíu mày, bỗng giơ tay lên chộp về phía trước.

Vù!

Một bàn tay già nua khô khốc xuất hiện trước mặt Lâm Chính như ảo thuật, rồi chụp về phía đỉnh đầu Lâm Chính.

Tốc độ nhanh đến mức khó tin.

Đủ để vượt qua vận tốc âm thanh.

Nếu không phải Lâm Chính giơ tay chộp kịp thời, thì e là bàn tay này đã vặt đầu anh xuống rồi.

Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa nắm chặt cổ tay của ông lão.

Bốp!


Một luồng sức mạnh quỷ dị bỗng phát ra từ chỗ cổ tay ông ta.

Lâm Chính không kịp đề phòng, lập tức bị chấn động bay đi, ngã khỏi đỉnh núi.

“Nếu cậu đã đưa ra lựa chọn, thì tôi chỉ đành giết cậu vậy!”.

Dứt lời, ông lão bỗng búng tay một cái.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất nứt toác, tỏa ra rất nhiều khí tức đáng sợ. Lâm Chính còn chưa chạm đất đã bị những khí tức đáng sợ này tấn công, cơ thể gần như bị xé rách.

Nhưng không chờ anh kịp phản ứng, ông lão lại phát động tấn công.

Ông ta thọc một tay vào mặt đất, dùng sức thật mạnh, xé toạc một ngọn núi ra, rồi giơ ngọn núi khổng lồ kia lên nện về phía Lâm Chính.

Chẳng khác nào thiên thạch rơi từ trên trời xuống.

Ầm!


Lâm Chính bị ngọn núi này đè bẹp dưới đất, nếu là người bình thường thì đã nát bét như tương rồi, đổi lại là Lâm Chính, cho dù không chết thì cũng rách thịt gãy xương, không còn hình người.

“Vậy là chết rồi sao?”.

“Hừ, thật là vô vị, loại vô dụng này mà cũng dám đến đế quốc Anh Hoa chúng ta vênh váo! Đúng là nực cười!”.

Naoko và Miura không khỏi cười khinh bỉ.

Nhóm chụp ảnh vẫn đang chụp ảnh ở phía xa cũng ngẩn người, kinh ngạc nhìn ngọn núi bị ném xuống.

“Không thể nào… Không thể nào… Thần y Lâm thua rồi sao?”.

“Cậu ấy sẽ không chết đâu! Tuyệt đối không thể!”.

Bọn họ đều không dám tin, nhưng sự thất thố của bọn họ đã thu hút sự chú ý của người bên này.

“Mấy người kia là ai vậy?”, Miura nhíu mày nói.

“Hình như vừa nãy bọn họ nói tiếng Trung, e là gian tế do Long Quốc phái tới, chúng ta bắt lại đi!”.

Naoko hừ mũi nói, đang định xông tới.

Nhưng đúng lúc hắn vừa nhảy khỏi lan can.

Ầm!

Tảng đá khổng lồ đang đè Lâm Chính bỗng nổ tung.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom