Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4585


Chương 4585

Nhưng anh ta vừa dứt lời, bên phía võ đài truyền đến âm thanh đếm ngược.

“Chỉ còn 10 giây nữa thôi!”

Tiểu Lưu lập tức sửng sốt.

“Cậu có thể tìm thấy thần y Lâm trong vòng 10 giây không? Cậu biết thuật biến hình chứ?”, Nông Đường Công thờ ơ nói.

Tiểu Lưu cúi đầu không đáp.

“9!”

Lại có tiếng hét lên.

Những người xung quanh cũng cùng nhau đếm ngược với thành viên đoàn đại biểu.

“8!”

“7!”

“6!”

….

“Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy nhanh chóng có mặt!”

“Trời đất ơi! Thượng đế ơi! Phật tổ ơi! Làm ơn để thần y Lâm bước ra đi!”

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Thần y Lâm mau hiển linh!”

“Thần y Lâm! Chúa cứu thế! Mau ra đây đi!”

“Không phải là sợ thật rồi chứ?”

“Thần y Lâm đi đâu rồi?”

“Thần y Lâm ở đâu?”

“Thần y Lâm…”

Trong phòng phát sóng trực tiếp trên Internet, vô số cư dân mạng đang cầu nguyện, rất nhiều ánh mắt đang háo hức mong chờ.

Thậm chí, chủ đề ‘Thần y Lâm đã đi đâu’ cũng lên top tìm kiếm phổ biến nhất trên mạng.

Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu người đang tìm kiếm hỏi thăm về tung tích của thần y Lâm thì nhân vật chính vẫn không thấy tăm hơi, cứ như thể đã biến mất.

Mọi thứ đều vô ích!

“3!”

“2!”

“1!”

“Hết giờ!!”

Trong lúc vô số người chờ mong, đoàn đại biểu đã hoàn thành việc đếm ngược!

Người dân trong nước có mặt tại hiện trường hoàn toàn tuyệt vọng.

Từng cặp mắt đầy mong đợi cứ thế trở nên u ám.

“Quả nhiên… vẫn không đến…”

“Thần y Lâm sợ thật rồi”.

“À… cũng không trách anh ta được, anh ta không đánh thắng, nếu lên võ đài sẽ bị đánh bại, chỉ sợ càng thêm mất mặt. Thanh bại danh liệt thì đã đành, còn bị người khác sỉ nhục, chi bằng không đến còn hơn…”
 
Chương 4586


Chương 4586

“Ồ, suy cho cùng thần y Lâm cũng là con người, không phải là vị thần, không có khả năng đánh thắng hết tất cả mọi người”.

“Nhục nhã quá”.

Những người có mặt tại hiện trường hoặc thở dài hoặc đau buồn, tất cả đều không cam lòng.

Nhưng đối mặt với sự việc như vậy, không ai có thể làm gì được.

“Ha ha ha ha ha! Đế quốc Anh Hoa của tôi mới đứng đầu thế giới về võ thuật! Chúng tôi mới là huyền thoại võ thuật!”

“Long Quốc! Chẳng qua cũng chỉ có vậy!”, một người trong đoàn bật cười ha hả, giơ ngón tay cái lên.

Mọi người trong đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều phấn khởi, vô cùng kích động, thậm chí còn ôm chầm lấy nhau.

“Hết giờ rồi, thần y Lâm vẫn không xuất hiện! Xem ra người Long Quốc các người quả thật đã sợ rồi! Nếu như vậy, tôi chỉ có thể trở về nước. Một đất nước rộng lớn như vậy, mà không ai dám đấu với tôi một trận, nực cười quá! Đồ lũ rùa rụt cổ, ha ha ha ha…”

Nakagawa bật cười thành tiếng.

Mấy người Nông Đường Công suýt tức nổ phổi.

Nhiều người siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Nakagawa với đôi mắt phun lửa.

Trên mạng Internet và các phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn bùng nổ hơn, bình luận mắng chửi ngập tràn.

Nhưng Nakagawa không quan tâm, gã nghênh ngang bước xuống võ đài, định rời khỏi đây.

Các phóng viên lần lượt quay ống kính về phía Nakagawa.

Giờ phút này, gã là người chiến thắng!

Trong mắt vô số cư dân mạng nước ngoài, gã là võ thuật chính thống thực sự.

Trong mắt người dân đế quốc Anh Hoa, gã là một vị đại thống lĩnh chiến thắng trở về.

Nakagawa!

Cái tên này sẽ được lan truyền khắp thế giới trong đêm nay!

Tuy nhiên, khi Nakagawa đang tận hưởng đủ loại ánh sáng nhấp nháy của đám đông phóng viên…

Vụt!

Một âm thanh phá vỡ không khí vang lên.

“Nakagawa, anh định đi đâu?”

Khung cảnh ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên không trung xuống.

Một trong hai người đáp xuống trước, đứng ngay trước mặt Nakagawa và đoàn đại biểu đế quốc Anh Hoa.

“A!”

Mọi người đều giật nảy mình.

Nakagawa và các thành viên trong đoàn liếc nhìn xung quanh.

Khi bọn họ nhìn thấy rõ bóng người này, suýt chút nữa đã sợ hết hồn!

“Thầy!”

Nakagawa kêu lên!

Hóa ra bóng người đáp xuống trước mặt Nakagawa chính là Takahashi Imura – Thần Ninja!
 
Chương 4587


Chương 4587

Nhưng giờ khắc này, toàn thân ông ta be bét máu tươi, chân tay đã gãy, không rõ sống chết…

Vụt!

Một bóng người khác đáp xuống.

Sau đó, Lâm Chính toàn thân đầy máu đáp xuống trước mặt Nakagawa.

“Ngại quá, Nakagawa, tôi đi giải quyết Takahashi Imura nên tốn chút thời gian, tôi vẫn chưa đến muộn chứ!”

Anh vừa dứt lời, một đôi mắt máu đầy sát khí nhìn chằm chằm Nakagawa.

Toàn thân Nakagawa tê dại.

Gã tin rằng mình không nhìn nhầm.

Người đàn ông không còn hình dạng con người, nhuốm đầy máu đang nằm trên mặt đất trước mặt gã… chính là thầy của gã – Takahashi Imura, người được mệnh danh là thần Ninja!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Môi và lưỡi của Nakagawa đều run rẩy.

Ông ta là thần Ninja đấy!

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Có phải thần y Lâm đã làm không?

Vậy… vậy mà hắn lại chạy đi xử lý thầy trước hả?

Nakagawa cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, cảnh tượng như vậy quá ảo diệu.

Mình không nằm mơ chứ?

E rằng nằm mơ cũng không xuất hiện cảnh tượng như vậy.

“Người… người đó hình như là đại sư Takahashi!”

“Cái gì? Đại sư Takahashi hả?”

“Thần Ninja của chúng ta ư?”

“Thật hay giả thế?”

“Đại sư Takahashi bị làm sao vậy? Tại sao ông ấy lại bị gãy hết tay chân? Ai đã làm? Ai… ai đã làm hả?”

“Ai có thể chém gãy tay chân của đại sư Takahashi chứ?”

Cả đoàn đại biểu đều chết lặng.

Các phóng viên cũng vội vàng chĩa ống kính về phía Takahashi Imura.

Ánh đèn chớp liên tục.

Cảnh tượng đẫm máu lập tức khiến nhiều phòng phát sóng trực tiếp buộc phải đóng cửa, nhưng bức ảnh đầu tiên vẫn được vô số người chụp lại. Mặc dù trên mặt Takahashi Imura be bét máu nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn rõ ràng nên lập tức bị nhận ra danh tính.

“Đó là Takahashi Imura! Thần Ninja của đế quốc Anh Hoa! Người mạnh nhất của đế quốc Anh Hoa!”

“Takahashi Imura? Thầy của Nakagawa à?”

“Đúng vậy! Là ông ta!”

“Chuyện… chuyện gì thế này? Sao Takahashi Imura lại trở nên thê thảm vậy? Vị đại thần nào đã làm thế?”

“Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là thần y Lâm!”

 
 
Chương 4588


Chương 4588

“Không phải chứ? Thần… thần y Lâm sao? Anh ta lợi hại như vậy à? Anh ta có thể đánh bại được thần Ninja ở đế quốc Anh Hoa hả?”

“Đáng sợ quá rồi nhỉ?”

“Các người không nghe thần y Lâm nói sao? Sở dĩ anh ấy tới muộn là vì đi giải quyết thần Ninja này!”

“Thật hay giả vậy?”

“Takahashi Imura là thầy của Nakagawa, bây giờ thầy của gã đã bị xử lý, vậy Nakagawa… còn là cái thá gì?”

“Đây chính là thực lực của Thần y Lâm à?”

“Mạnh quá!”

Cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới rối rít bình luận, cùng với sự xuất hiện của Lâm Chính, các phòng phát sóng trực tiếp vốn đã sôi sục, giờ lại càng náo động.

Đặc biệt là các diễn đàn lớn, phòng phát sóng trực tiếp và các trang mạng xã hội của Long Quốc.

Gần như ngay lập tức, màn hình ngập tràn ba chữ ‘Thần y Lâm’.

“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”

“Là người đàn ông đó! Là người đàn ông đó”.

“Anh ấy đã đến!”

“Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện!”

Mọi người reo hò nhảy cẫng lên vì sung sướng, âm thanh vang dội trước mỗi chiếc máy tính, điện thoại di động và các kênh thông tin khác nhau.

Vô số người rưng rưng nước mắt.

Rất nhiều người run rẩy vì kích động!

Giờ phút này, Lâm Chính giống như một vị thần, một vị cứu tinh, mang đến hy vọng cho tất cả những người đang tuyệt vọng.

Họ đang mong chờ, ngóng đợi, hy vọng rằng Lâm Chính có thể rửa sạch nỗi nhục nhã vừa nãy, bảo vệ tôn nghiêm võ thuật Long Quốc, giữ vị trí chính thống võ thuật, nói với thế giới rằng võ thuật của Long Quốc mới là mạnh nhất!

Bây giờ, người đàn ông này cuối cùng đã đứng trong tầm mắt của hàng ngàn người!

“Thầy! Thầy sao rồi thầy ơi?”

Nakagawa cúi người xuống, đỡ lấy cơ thể Takahashi Imura, nôn nóng hỏi.

Nhưng lúc này cơ thể Takahashi Imura bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, đâu còn quan tâm đến Nakagawa?

“Nakagawa, anh đừng nên lãng phí sức lực lo lắng cho thầy của anh nữa, lo cho bản thân anh nhiều hơn đi! Không phải anh khiêu chiến với tôi sao? Nào! Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi đây”.

Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó chắp tay sau lưng, nhìn Nakagawa chờ hắn ra tay.

Nakagawa thở hổn hển, đâu còn dám hành động thiếu suy nghĩ?

“Anh Nakagawa, cẩn thận một chút! Nếu đại sư Takahashi thật sự bị người này làm hại thì e rằng anh… không phải đối thủ của hắn!”, một người trong phái đoàn vội vàng tiến lên nói.

“Anh Nakagawa, anh hãy xác định lại đi đã, người này thực sự là… thầy Takahashi sao? Không phải tên này tìm bừa một kẻ nào đó đến giả mạo thầy Takahashi, để lừa chúng ta đấy chứ?”, một người khác lại nói.

Rõ ràng, mọi người vẫn không dám tiếp nhận sự thật này.
 
Chương 4589


Chương 4589

Nhưng người này có phải là Takahashi hay không, sao Nakagawa có thể không biết chứ?

Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?

Tuy nhiên, gã không dám nói.

Bởi vì gã biết hậu quả.

Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.

Sắc mặt Nakagawa khẽ thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Nếu như vậy… thì thầy phải làm thế nào?”

“Tay chân của ông Takahashi đã gãy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết rằng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!”, người đàn ông nói tiếp.

Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: “Được! Cứ làm như vậy đi!”

Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”

“Thật sao? Thật đáng tiếc”.

Lâm Chính cau mày.

“Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!”, khán giả bên dưới lập tức hét lên.

“Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?”

“Mày sợ Thần y Lâm à?”

“Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”

Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.

Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.

Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: “Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thắng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn chứ?”

“Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.

Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: “Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?”

“Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!”, Nakagawa giận dữ hét lên.

“Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashi!”

“Các người đang lừa bịp!”

“Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!”

“Mất mặt cả quốc gia lớn!”

“Lố bịch!”

Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.

“Các người…”

Nông Đường Công tức giận không nói nên lời.
 
Chương 4590


Chương 4590

Ông ấy chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy.

Lâm Chính cười nói: “Nakagawa, cho nên bây giờ anh không thèm để ý đến sự sống chết của thầy anh nữa à?”

“Tao đã nói rồi, người đó không phải là thầy Takahashi Imura của tao! Đừng giả bộ nữa! Trận quyết đấu giữa tao và mày đã phân thắng bại. Từ hôm nay trở đi, đế quốc Anh Hoa của bọn tao chính là võ thuật chính thống. Tạm biệt!”

Nói xong, Nakagawa xoay người muốn rời khỏi sân vận động.

“Đợi đã!”

Lúc này, Lâm Chính hét lớn.

Nakagawa do dự, nhưng vẫn dừng bước, nghiêng đầu nhìn: “Còn có chuyện gì?”

Lâm Chính mím môi nói: “Hôm nay, vì sự chậm trễ của tôi đã làm mất thể diện của Long Quốc. Tôi cảm thấy rất áy náy! Nhưng điều đáng tiếc hơn là tôi không thể đánh một trận cao thấp với anh Nakagawa! Nếu anh Nakagawa nhất quyết rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản! Hay là thế này, năm ngày sau tôi sẽ đích thân đến đế quốc Anh Hoa thăm anh Nakagawa, nhân tiện so tài cao thấp với anh Nakagawa, anh thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, Nakagawa như bị sét đánh ngang tai…

Lâm Chính đích thân đến?

Nakagawa Yokoichi điên rồi!

Nếu ngay cả thần Ninja Takahachi Imura cũng có kết cục như vậy, gã đánh với Lâm Chính chẳng phải tìm đến cái chết hay sao?

Các thành viên đoàn đại biểu cũng trợn tròn mắt.

Không ai ngờ Lâm Chính lại làm vậy.

Nakagawa Yokoichi nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không nói được tiếng nào.

“Sao? Anh Nakagawa không đồng ý?”, Lâm Chính hỏi.

“À… Ừm… Năm ngày sau chắc là tôi không có thời gian…”, Nakagawa Yokoichi do dự một lúc rồi nói.

“Năm ngày không được thì sáu ngày, sáu ngày không được thì bảy ngày! Nhưng tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là bảy ngày. Nếu bảy ngày anh không xuất hiện… vậy có phải tôi có thể nhận định anh sợ không dám đấu, tự động tuyên bố anh nhận thua đầu hàng không?”, Lâm Chính hỏi.

Nakagawa Yokoichi líu lưỡi, không nói được tiếng nào.

“Tên Nakagawa kia sợ rồi!”.

“Ha, xem bộ dạng gã kìa! Thần y Lâm không ở đây, gã khoác lác đến mức nào. Bây giờ thần y Lâm đứng trước mặt gã, gã lại tịt ngòi!”.

“Thằng nhát chết!”.

Không ít người nhổ nước bọt.

Cư dân mạng buông lời giễu cợt, bài đăng châm chọc Nakagawa Yokoichi tràn lan trên mạng xã hội.

Nakagawa Yokoichi có vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm siết chặt.

Nhưng gã không dám ra tay.

Dù sao lúc này khí chất của Lâm Chính cũng quá đáng sợ.

Nếu đánh nhau, Nakagawa Yokoichi lo rằng mình sẽ không có phần thắng.

Nhưng nếu cứ thoái thác, chẳng phải chứng minh mình sợ thần y Lâm hay sao?

Đến lúc đó, dù có quay về nước Anh Hoa cũng khó mà ăn nói với người trong nước, còn sẽ bị người dân các nước trên thế giới lên án.
 
Chương 4591


Chương 4591

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, hăng máu lên, phẫn nộ quát: “Gì mà đầu hàng nhận thua? Thần y Lâm! Mày mơ đi!”.

“Nói vậy là anh đồng ý rồi?”.

“Hừ, một tuần sau Nakagawa đợi thần y Lâm giá lâm! Đến lúc đó, tao sẽ xem xem võ công mèo ba chân của mày lợi hại thế nào!”.

Nakagawa Yokoichi phẫn nộ lên tiếng, quay lưng dẫn người rời đi.

Gã nói vậy, xung quanh lại nổi lên tiếng xôn xao.

“Đồng ý rồi sao?”.

“Tên Nakagawa này cũng to gan thật!”.

“Gã dựa vào đâu mà tỏ ra kiên cường như vậy? Chẳng lẽ gã có át chủ bài nào đó?”.

Sự kiên cường của Nakagawa lại khiến một số người mất tự tin.

Nhưng không quan trọng nữa, là lừa hay ngựa bảy ngày sau sẽ biết!

Nhiều người bắt đầu chờ đợi trận chiến bảy ngày sau, hơn nữa nhiều dân mạng kịch liệt yêu cầu lúc chiến đấu phải livestream.

Giới truyền thông ở đây cũng ùa về phía Lâm Chính, đưa ra các câu hỏi kỳ quái.

Lâm Chính bảo người mà Nông Đường Công dẫn đến đuổi những người trong giới truyền thông đi.

Còn Takahashi Imura đã được Tiểu Lưu lén đưa đi khỏi hiện trường.

Người này không phải nhân vật bình thường, đương nhiên phải điều trị cho tốt.

Vở kịch này có vẻ đã kết thúc như vậy.

Nhưng tiếng thảo luận ở trên mạng vẫn chưa dừng lại.

“Bảy ngày sau, hoặc là ngày tàn của Nakagawa Yokoichi hoặc là ngày thân bại danh liệt của Nakagawa Yokoichi!”.

Lúc này, trên nền tảng mạng xã giao lớn nhất ở nước ngoài xuất hiện một bài đăng như vậy.

Bài đăng vừa đăng lên lập tức dẫn tới sự nghi vấn của vô số người.

“Sao lại nói vậy?”, có người lập tức hỏi.

“Vì Nakagawa Yokoichi không phải đối thủ của thần y Lâm! Thật ra người đầy máu me mà thần y Lâm đưa đến chính là thần Ninja Takahashi Imura của nước Anh Hoa! Nakagawa Yokoichi cũng nhận ra rồi, nhưng anh ta không dám thừa nhận, vì một khi thừa nhận, võ thuật chính thống mà bọn họ vất vả cướp đoạt từ Long Quốc về đây sẽ mất hết! Cho nên anh ta khăng khăng không thừa nhận mà thôi! Bảy ngày sau, nếu anh ta bại trận thì sẽ phải đối mặt với cái chết. Nếu anh ta không đấu mà trốn, mai danh ẩn tích thì sẽ thân bại danh liệt! Rõ chưa?”, người đăng bài lập tức trả lời bình luận.

Mọi người hiểu ra.

Chẳng mấy chốc lại có tiếng nói khác.

“Anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh Nakagawa đã nói rồi, đó không phải ông Takahashi! Chỉ là một kẻ xui xẻo bị thần y Lâm bắt đến mạo danh ông Takahashi, dọa nạt người khác mà thôi! Theo tôi thấy, bảy ngày sau thần y Lâm chắc chắn sẽ thua”.

“Nói không sai, anh chưa thấy mấy màn anh Nakagawa lên võ đài sao? Chẳng khác nào người chặn thì giết người, thần chặn thì giết thần! Người bình thường không thể so sánh được, thần y Lâm sao có thể là đối thủ của anh Nakagawa?”.

“Không biết thì đừng phân tích bậy bạ!”.

Nhiều người tức giận mắng chửi người đăng bài.
 
Chương 4592


Chương 4592

Người đăng bài trả lời bằng biểu cảm xấu hổ, tùy ý đáp lại: “Nói thật thì mấy chiêu của Nakagawa Yokoichi chẳng là gì cả. Khi gặp phải cao thủ như thần y Lâm, mấy chiêu hoa hòe của anh ta e là không có tác dụng gì!”.

“Anh nói cái gì?”.

“Dám sỉ nhục anh Nakagawa như vậy sao?”.

“Anh là người của Long Quốc đúng không? Ở đây để nâng thêm thể diện cho thần y Lâm đúng không?”.

“Hừ, chắc chắn là vậy, người Long Quốc thật ghê tởm!”.

“Hôm nay thua rồi nên chạy đến đây dùng dư luận dẫn dắt mọi người à?”.

“Đúng là tâm cơ!”.

Không ít người dân mạng tấn công người đăng bài.

Ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng đến cuối tiếng mắng chửi đã nhiều thêm.

Người đăng bài trả lời vài người, sau đó quyết định không trả lời nữa.

Nhưng người mắng chửi vẫn không giảm bớt, mà còn tăng thêm.

Hiển nhiên, mọi người chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.

Thực lực mà Nakagawa thể hiện ở trên võ đài rõ như ban ngày.

Quả thật rất khủng khiếp.

Nhìn lại thần y Lâm, mặc dù xuất hiện nhiều cảnh quay, nhưng đa số đều là thi triển y thuật chứ không phải võ công.

Cũng có nhiều người Long Quốc nghe tin thì lập tức vào mạng nước ngoài ủng hộ người đăng bài đó.

Hai bên xảy ra trận đấu võ mồm trước nay chưa từng có trên nền tảng xã giao lớn nhất nước ngoài.

Theo thống kê, người tham gia trận đấu võ mồm cấp bậc sử thi này đã vượt hơn triệu người chỉ trong một đêm…

Lâm Chính không quan tâm những thứ đó

Sau khi sự việc kết thúc, anh định quay về khách sạn nghỉ ngơi, tắm rửa tẩy sạch máu trên người trước.

“Nhóc Lâm, đợi đã!”.

Nông Đường Công đuổi theo.

“Ông cụ Nông, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính quay đầu hỏi.

“Nhóc Lâm, bảy ngày sau cậu thật sự định đến nước Anh Hoa đấu với tên Nakagawa đó sao?”, Nông Đường Công hỏi.

“Hắn không phải đối thủ của tôi, vì hôm nay tôi đến muộn mà khiến quốc gia chịu sỉ nhục, đương nhiên tôi phải lấy lại mặt mũi!”, Lâm Chính nói.

“Cách nghĩ của cậu rất tốt, nhưng e là chuyện không đơn giản như cậu nghĩ! Chuyện Nakagawa Yokoichi không phải đối thủ của cậu, cậu biết, tôi cũng nhìn ra được, thậm chí ngay cả nhiều người ở nước Anh Hoa cũng biết! Cho nên trận quyết đấu bảy ngày sau đối với Nakagawa Yokoichi mà nói không phải chuyện tốt, chắc chắn cậu ta sẽ có chuẩn bị”, Nông Đường Công nói.

“Cứ để hắn chuẩn bị, tôi cũng không sợ. Ông cụ Nông yên tâm đi, tôi sẽ xử lý. Ông cũng bị thương, hơn nữa bệnh vừa mới khỏi, còn rất yếu, phải điều dưỡng nhiều hơn, ông cũng mau về đi”, Lâm Chính nói.

“Nếu bọn họ cấm cậu vào nước Anh Hoa thì sao?”, Nông Đường Công đột nhiên hỏi.

Lâm Chính sửng sốt: “Ông cụ Nông, ông có ý gì?”.
 
Chương 4593


Chương 4593

“Thần Ninja đã bị cậu giải quyết, chắc chắn nước Anh Hoa không ai có thể đối phó được cậu. Nếu cứ để cậu vào nước Anh Hoa thì chẳng phải sẽ gây náo động nước Anh Hoa long trời lở đất hay sao? Hơn nữa, chuyến này nước Anh Hoa chiếm được rất nhiều lợi ích, cậu muốn đấu với Nakagawa Yokoichi, nếu cậu ta bại, nước Anh Hoa phải trả lại những lợi ích mà bọn họ đạt được. Nếu tôi là Nakagawa Yokoichi, chắc chắn sẽ tìm đến thế lực mạnh nhất nước Anh Hoa, nói rõ sự việc, sau đó cấm cậu nhập cảnh. Đến ngày hẹn Nakagawa Yokoichi sẽ ở trên võ đài đợi cậu, lúc đó cậu không nhập cảnh được làm lỡ thời gian, vậy thì cậu sẽ lại bị chửi. Nakagawa Yokoichi sẽ trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng”, Nông Đường Công lắc đầu nói.

“Ông cụ định làm thế nào?”.

Lâm Chính sờ cằm, hỏi.

“Chuyện này vẫn nên tính kế lâu dài. Nhóc Lâm, bắt đầu từ bây giờ, chuyện này đã không còn là chuyện của cá nhân cậu, mà là vấn đề lên quan đến quốc tế và mặt mũi quốc gia. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên, cậu cũng đừng vội quay về Giang Thành, cứ ở lại Yên Kinh một thời gian, đợi xử lý xong chuyện này hãy quay về”, Nông Đường Công nói.

“Vậy… có thích hợp không? Tôi còn có một đống chuyện cần xử lý ở Giang Thành, chuyện của Dương Hoa cũng phải tìm người xử lý”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.

“Những chuyện nhỏ nhặt này mà cậu quan tâm làm gì? Dương Hoa có chuyện gì được? Các cậu muốn ký hợp đồng với ai thì cứ việc ký, nếu vì cậu không về mà làm lỡ việc thì cậu cứ báo tên tôi. Thần y Lâm, cậu đang làm việc vì quốc gia, chúng tôi chắc chắn sẽ bật đèn xanh mở đường cho cậu, cậu đừng sợ!”, Nông Đường Công vội nói.

Nghe đến đó, Lâm Chính sững sờ: “Nói vậy là bây giờ tôi đã có thượng phương bảo kiếm rồi?”.

“Thượng phương bảo kiếm? Không phải để cậu giết người, những chuyện khác cậu cứ dùng thượng phương bảo kiếm, được chứ?”.

“Được! Không thành vấn đề!”.

Lâm Chính mỉm cười gật đầu.

Có thế lực lớn như vậy chống lưng, anh còn sợ gì nữa?

Dù bây giờ thế lực gia tộc ẩn thế muốn đối phó với Lâm Chính cũng phải cân nhắc.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ bảo Tiểu Lưu sắp xếp chỗ ở cho cậu!”.

Nông Đường Công thở phào một hơi, trên mặt lại nở nụ cười.

Lâm Chính gật đầu, đang định dẫn người đi theo Tiểu Lưu, điện thoại để trong túi của anh đột nhiên rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là Mã Hải gọi, lập tức bắt máy.

Chỉ mười mấy giây sau, vẻ mặt Lâm Chính bỗng trở nên nghiêm nghị.

Anh cúp máy, ngẩng đầu nói: “Ông cụ Nông, có lẽ… tôi phải sử dụng đến thượng phương bảo kiếm rồi!”.

Bây giờ thần y Lâm cũng xem như là một nửa nhân vật của công chúng.

Ở thời đại truyền thông đưa tin với tốc độ đáng kinh ngạc hiện nay, Lâm Chính là chủ tịch của Dương Hoa, thần y danh tiếng lừng lẫy, nhất cử nhất động đều có vô số ánh mắt dõi theo.

Trận chiến với Nakagawa ở Yên Kinh đã khiến lòng người chấn dộng, trong đó có không ít người có quan hệ hợp tác với Dương Hoa dõi theo.

Trận đấu giữa Lâm Chính và Nakagawa được người ta mở cá cược. Nhiều người đặt cược Lâm Chính thắng, cuối cùng Lâm Chính đến muộn bị phán thua, hại nhiều người táng gia bại sản, ai cũng thua trắng.

Trong các con bạc đó có con trai của CEO Tập đoàn Khang Nam, đối tác lớn nhất của Dương Hoa hiện nay, Mai Siêu.

CEO của Tập đoàn Khang Nam tên là Mai Chí Kiên, rất có sức mạnh ở vùng Hà Tây. Hà Tây đất đai màu mỡ thích hợp trồng dược thảo. Do đó, nguyên liệu sản xuất dược vật của các nhà máy Dương Hoa đều được vận chuyển từ Tập đoàn Khang Nam tới.
 
Chương 4594


Chương 4594

Từ khi Dương Hoa đưa ra thị trường đến giờ luôn hợp tác mật thiết với Tập đoàn Khang Nam, hơn nữa quan hệ hợp tác hài hòa, chưa bao giờ có mâu thuẫn gì.

Lần này lại khác.

Mai Chí Kiên tuổi cao, sức khỏe không tốt, lúc trước tới tìm Lâm Chính khám bệnh mấy lần, nhưng cũng không thể kéo dài tuổi thọ cho ông ta. Lúc trước ông ta đích thân kiểm soát việc vận chuyển hàng hóa, bây giờ ông ta không khỏe, chỉ có thể giao việc của công ty cho con trai Mai Siêu, mình thì về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Tính cách Mai Siêu rất tệ, phẩm chất không tốt, thật ra hắn không phải người thừa kế thích hợp nhất của công ty, nhưng Mai Chí Kiên chỉ có một người con trai, không cho hắn thì cho ai?

Sau khi Mai Siêu nắm giữ Tập đoàn Khang Nam thì liên tục phạm sai lầm, không những không giao hàng hóa cho khách kịp thời, mà còn vận chuyển nhầm thảo dược, làm các đối tác kêu ca oán thán.

Nhưng Mai Siêu mặc kệ, mỗi ngày trừ việc lên công ty điểm danh ký tên, thời gian còn lại chỉ chơi bời nhậu nhẹt.

Trận chiến giữa Lâm Chính và Nakagawa lần này có một người con cháu nhà giàu làm nhà cái, Mai Siêu dùng tiền của công ty đặt cược một tỷ. Cũng không phải Mai Siêu muốn cược nhiều như vậy, mà thực sự lúc trước hắn đã thua nhà cái đó quá nhiều, nên lần này định lấy về lại.

Mặc dù Mai Siêu chưa gặp mặt Lâm Chính, không hiểu rõ về anh cho lắm, nhưng thỉnh thoảng nghe bố nhắc tới, đây là một nhân vật như thần tiên.

Nếu đã là thần tiên mà còn không đấu lại một Nakagawa nho nhỏ hay sao?

Do đó, Mai Siêu tự tin nhận định Lâm Chính sẽ thắng.

Nào ngờ Lâm Chính lại đến muộn, khiến Mai Siêu thua sạch….

Mai Siêu tức giận, lôi mười tám đời tổ tông Lâm Chính ra chửi.

Bây giờ tiền vốn một tỷ trong tài khoản công ty bị hắn lấy dùng, nếu không kịp lấp vào chỗ trống đó thì e rằng Tập đoàn Khang Nam to lớn sẽ sụp đổ vì hắn.

Làm sao đây?

Mai Siêu hoang mang.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ được cách.

Một cách giúp hắn kiếm về được một tỷ tiền vốn!

“Bây giờ Mai Siêu đang ở đâu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi Mã Hải.

“Đang ở văn phòng của cậu”, Mã Hải nói: “Cậu ta nói Dương Hoa chúng ta phải bỏ một tỷ ra bồi thường tổn thất cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ chấm dứt hợp đồng với Dương Hoa”.

“Tổn thất?”.

“Đúng, Chủ tịch Lâm, Mai Siêu cảm thấy Tập đoàn Khang Nam là đối tác lớn nhất của Dương Hoa. Chuyện lần này khiến danh dự của Dương Hoa lao dốc, cũng làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Khang Nam, cho nên yêu cầu chúng ta bồi thường tổn thất”, Mã Hải nói.

“Bây giờ danh tiếng của Dương Hoa chúng ta tệ lắm sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Không tính là tệ, nhưng một số kẻ xấu quạt gió thổi lửa, thêm mắm thêm muối, cho nên ở bên ngoài Dương Hoa chúng ta vẫn bị rất nhiều người phản đối”, Mã Hải nói.

“Thế à…”.

“Chủ tịch Lâm, tôi cảm thấy vẫn nên đưa một tỷ cho cậu ta đi. Tập đoàn Khang Nam là nhà cung cấp lớn nhất của chúng ta. Bây giờ Dương Hoa đang ở đầu sóng ngọn gió, một khi cậu ta tuyên bố chấm dứt hợp đồng với chúng ta sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Đến lúc đó, cổ phiếu sụp, tổn thất mang lại không chỉ có một tỷ. Chúng ta phải trấn an cậu ta trước, đợi sóng gió qua đi rồi hãy từ từ tính sổ với cậu ta!”, Mã Hải khuyên nhủ.

Mã Hải là thương nhân chính hiệu, bất cứ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc lợi hại.
 
Chương 4595


Chương 4595

Với tình hình hiện nay, muốn ngăn chặn thiệt hại hiển nhiên trả tiền là xong chuyện.

Nhưng Lâm Chính biết, nếu để Mai Siêu nếm trái ngọt, sau này chắc chắn sẽ có rắc rối vô tận.

Dù sao đó cũng là một con ma cờ bạc!

“Tiền đừng trả, nói với anh ta nếu muốn hủy mối quan hệ hợp tác thì chúng ta hoan nghênh bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó… Chủ tịch Lâm, làm vậy hình như không tốt lắm nhỉ? Nếu làm vậy thật, nhiều bên hợp tác với chúng ta cũng sẽ nghi ngờ chúng ta, cổ phiếu chắc chắn sẽ giảm mạnh”, Mã Hải sốt ruột.

“Mặc kệ, cứ làm theo lời tôi nói đi”.

Lâm Chính nói rồi cúp máy.

“Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải gọi.

Nhưng trong điện thoại đã không còn giọng nói của Lâm Chính nữa.

Ông ta mấp máy môi, thở dài không ngớt, chỉ đành đi vào văn phòng.

Bây giờ Mai Siêu đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa hút thuốc.

Hắn còn ôm một cô gái ăn mặc hở hang gợi cảm bên cạnh.

Cả người cô ta sắp dán lên người Mai Siêu, cười nũng nịu không ngừng, rất thân mật với Mai Siêu.

Mã Hải tằng hắng một tiếng, đi đến gần Mai Siêu.

“Giám đốc Mã, Chủ tịch Lâm có đồng ý không?”, Mai Siêu hút thuốc, cười hỏi.

“Xin lỗi Chủ tịch Mai, Chủ tịch Lâm đã từ chối, cậu ấy nói muốn giải trừ quan hệ hợp tác thì… tùy ý”, Mã Hải do dự một lúc rồi đáp.

“Cái gì?”.

Mai Siêu đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên, đứng sững ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Không phải chứ Giám đốc Mã, sao Chủ tịch Lâm… lại từ chối? Dương Hoa các người rốt cuộc có ý gì?”.

“Chủ tịch Mai, đây là ý của Chủ tịch Lâm, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng cậu ấy đã quyết định như vậy thì đương nhiên là có tính toán của riêng mình. Tôi khuyên cậu đừng tùy tiện hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta, nếu không, Dương Hoa chúng tôi bị tổn thất, Tập đoàn Khang Nam các cậu cũng sẽ tổn thất không nhỏ, thậm chí tổn thương gốc rễ, không gượng dậy được”, Mã Hải nói.

“Khốn nạn! Các người là một lũ khốn nạn!”.

Mai Siêu cực kỳ tức giận, lớn tiếng chửi mắng: “Các người nghĩ tôi đang đùa với các người sao? Tôi nói các người biết, hãy đưa tôi một tỷ, nếu không thì tôi sẽ kéo theo Dương Hoa các người chết chung!”.

“Chủ tịch Mai, chúng ta sẽ không chết chung. Mặc dù mất đi nhà cung cấp lớn nhất là các cậu, Dương Hoa sẽ rơi vào thời kỳ khó khăn một thời gian, nhưng tôi nghĩ tìm lại nhà cung cấp khác không phải chuyện gì khó”, Mã Hải bình tĩnh nói.

“Ông…”, Mai Siêu câm nín, trong mắt ngập tràn lửa giận, liên tục gật đầu: “Được! Được! Nếu đã như vậy thì để tôi xem xem, Dương Hoa các người lợi hại đến thế nào! Tôi nói ông biết, cắt nguồn cung của các ông là một chuyện, thủ đoạn của tôi không chỉ dừng ở đó!”.

Nói xong, Mai Siêu tức giận đùng đùng đi thẳng ra cửa.

Mã Hải nhíu mày, cầm điện thoại gọi, định tìm nhà cung cấp mới.

Không lâu sau, một tin tức truyền đến tai Mã Hải.

Tập đoàn Khang Nam chính thức tuyên bố chấm dứt hợp tác với Tập đoàn Dương Hoa, dừng việc cung cấp hàng hóa cho Dương Hoa.
 
Chương 4596


Chương 4596

Cổ phiếu Dương Hoa giảm mạnh, nhiều cuộc gọi từ khách hàng gọi tới hỏi.

Toàn bộ Dương Hoa rơi vào hỗn loạn.

Mã Hải đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn toàn cảnh Giang Thành, lo lắng thở dài, vô cùng bất lực.

Lúc này, một cuộc điện thoại lại gọi tới, Mã Hải nghe máy xong thì sắc mặt trắng bệch.

“Chủ tịch Lâm! Bây giờ không những Tập đoàn Khang Nam cắt nguồn cung của chúng ta, mà còn có những nhà cung cấp như Tập đoàn Gia Lợi, Hoàn Nhật Lục Trường đều cắt nguồn cung của chúng ta. Bây giờ nguyên liệu mà chúng ta cần rất thiếu thốn, các nhà máy đều bị buộc phải dừng sản xuất!”, Mã Hải cầm điện thoại lên, vội báo cáo cho Lâm Chính.

“Tập đoàn Khang Nam là vì Mai Siêu ăn chơi trác táng, tự ý cắt nguồn cung của chúng ta, nhưng các tập đoàn khác là vì cái gì? Vì sao lại ngầm phối hợp làm khó Dương Hoa chúng ta?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không rõ, có lẽ sau lưng có người khác xúi giục, nhưng các nhà cung cấp đó ngoài mặt không trở mặt với chúng ta, mà nói là bây giờ không có hàng, không thể cung cấp cho chúng ta được”.

“Xem ra có người định bỏ đá xuống giếng”.

“Chủ tịch Lâm, nếu không có nguyên liệu, không sản xuất đủ hàng hóa cho khách, để quá kỳ hạn thì chúng ta sẽ vi phạm hợp đồng. Đến lúc đó, e là chúng ta phải đối mặt với khoản bồi thường mấy chục tỷ. Chủ tịch Lâm, chúng ta phải mau chóng đàm phán với bọn họ!”, Mã Hải vô cùng lo lắng nói.

“Không cần, ông đi tìm nhà cung cấp mới đi”.

“Tìm nhà cung cấp mới? Làm vậy… trong thời gian ngắn cũng không kịp!”.

“Cứ tìm là được, không kịp thì từ từ tìm! Không sao đâu!”.

“Chuyện đó… Vậy… Vậy còn Tập đoàn Khang Nam thì sao?”, Mã Hải hỏi.

“Không cần quan tâm đến bọn họ!”.

“Không quan tâm?”.

“Phải, bây giờ ông chỉ cần làm một chuyện, tìm ra người lên kế hoạch chuyện này, xem sau lưng họ có ai đang giở trò hay không. Đợi điều tra được rõ ràng thì lập tức báo cáo cho tôi!”.

“Chủ tịch Lâm…”.

“Có chuyện gì thì nói sau đi!”.

Nói xong, Lâm Chính lại cúp máy.

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm…”.

Mã Hải sốt ruột.

Nhưng Lâm Chính đã cúp máy.

Mã Hải ngơ ngác nhìn điện thoại, hoang mang khó hiểu.

Bây giờ mấy tập đoàn đã ngừng hợp tác với Dương Hoa, đây là một cơn bão.

Sao Chủ tịch Lâm lại không lo lắng gì vậy?

Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm có chuẩn bị gì rồi sao?

Nhưng anh đang ở Yên Kinh, có chuẩn bị gì được chứ?

Mã Hải thở dài liên tục, chỉ đành làm theo lời Lâm Chính nói, gọi điện thoại phái người của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn đi điều tra chuyện này.

Năng suất của võ giả quả nhiên phi phàm, chỉ nửa ngày đã điều tra rõ ràng chuyện này.

Hóa ra đằng sau mấy tập đoàn đó là tập đoàn tài chính siêu cấp Quốc tế Hoàng Quan xui khiến trong âm thầm.

Quốc tế Hoàng Quan cũng là tập đoàn y dược, hơn nữa còn là tập đoàn đa quốc gia. Từ khi Dương Hoa đưa ra thị trường, thị trường của Quốc tế Hoàng Quan bị Dương Hoa xâm chiếm từng chút một, mơ hồ có cảm giác bị Dương Hoa thay thế.
 
Chương 4597


Chương 4597

Nhưng cũng không thể trách Dương Hoa, Quốc tế Hoàng Quan sản xuất dược phẩm không những bán giá cao, mà dược hiệu cũng không tốt, không gần gũi nhân dân, bị Dương Hoa thay thế là chuyện sớm muộn.

Lần này Quốc tế Hoàng Quan nhắm vào chuyện Lâm Chính đến muộn bị phán thua nên đã đứng sau giật dây. Nhất là sau khi biết tính toán của Mai Siêu, Quốc tế Hoàng Quan lập tức thu mua hàng hóa của các nhà cung cấp như Tập đoàn Gia Lợi với giá cao gấp mấy lần Dương Hoa khiến cho Dương Hoa không có nguyên liệu để sử dụng, định làm Dương Hoa tổn thất nặng nề trong sự kiện này.

Mã Hải biết tin lập tức báo cáo cho Lâm Chính.

“Được, tôi biết rồi!”.

Giọng Lâm Chính có vẻ rất bình tĩnh.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta không làm gì phản công sao?”, Mã Hải hỏi.

“Không cần, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, ông hãy mau đi tìm nhà cung cấp mới đi”.

“Chuyện đó… Chủ tịch Lâm, chúng ta không hành động, sợ rằng người của Quốc tế Hoàng Quan sẽ càng kiêu căng. Đến lúc đó, bọn họ làm mạnh hơn, tôi sợ…”.

“Không cần lo”.

Mã Hải còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Chính ngắt lời.

“Chủ tịch Lâm…”.

“Hãy tin tôi, Mã Hải, dù là Quốc tế Hoàng Quan hay là Tập đoàn Khang Nam đều không sống nổi qua đêm nay”.

“Cái gì?”.

Mã Hải sửng sốt.

Không sống nổi qua đêm nay?

Sao có thể như vậy?

Lâm Chính có sức mạnh lớn vậy sao?

Khoác lác đúng không?

Những tập đoàn này không phải công ty nhỏ, sao có thể sụp dễ dàng như vậy?

Nhưng lúc này Mã Hải chỉ có thể tin tưởng Lâm Chính.

Thế là, ngoài kia nổi gió lớn, Mã Hải chỉ có thể ngồi trong văn phòng yên tĩnh đợi tin tức.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Mã Hải mà nói lại dài đằng đẵng.

Trời tối lại.

Mặt trời về Tây, Mã Hải xem đồng hồ, thở dài một tiếng, chuẩn bị tan làm về nhà.

Có chuyện gì đợi mai hãy tính vậy…

Đúng lúc này, Mã Hải nhận được một cuộc điện thoại.

Nhìn lại thì là Từ Thiên gọi tới.

“Sao rồi?”, Mã Hải hỏi.

“Mã Hải, nhà họ Mai xảy ra chuyện rồi!”, Từ Thiên nói: “Mới vừa rồi một đội cảnh sát đã xông vào nhà họ Mai bắt Mai Siêu đi. Không những vậy, tôi còn nhận được tin nói rằng có cơ quan điều tra niêm phong Tập đoàn Khang Nam, nói Tập đoàn Khang Nam bị tình nghi trốn thuế, hơn nữa còn có hiềm nghi lừa đảo. Cả Tập đoàn Khang Nam tê liệt rồi!”.
 
Chương 4598


Chương 4598

“Cái gì?”.

Mã Hải kinh ngạc vô cùng, trợn tròn mắt.

Lúc này, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác gọi tới.

“Giám đốc Mã! Tập đoàn Gia Lợi cũng bị điều tra rồi!”.

“Giám đốc Mã, CEO của Hoàn Nhật Lục Trường bị bắt rồi!”.

“Giám đốc Mã…”.

Từng tin tức lọt vào tai Mã Hải, Mã Hải lập tức hoảng hốt.

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lâm Chính!

“Đây… Đây là sức mạnh của Chủ tịch Lâm sao?”.

“Mọi chuyện đã giải quyết rồi. Sự việc sẽ nhanh chóng truyền đi thôi. Tới khi đó tất cả sẽ đều biết nếu đối đầu với Dương Hoa thì sẽ có kết cục như thế nào. Bọn họ cũng sẽ không dám ra tay với Dương Hoa nữa”, Nông Đường Công đặt điện thoại xuống và mỉm cười.

“Cảm ơn ông Nông”, Lâm Chính gật đầu.

“Đừng khách khí. Thực ra tôi rất vui khi được làm những việc như thế này”.

“Vậy là có gì ạ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Hừ, đám doanh nghiệp đó ai cũng chỉ vì lợi ích, chỉ muốn kiếm tiền. Bọn họ chuyện gì cũng làm ra được. Ngược lại Dương Hoa tôi luôn nghe được thông tin, rằng mọi người không chỉ sản xuất thuốc giá thấp phục vụ người dân mà còn thường xuyên mở những buổi khám chữa bệnh, nghiên cứu ra cách điều trị những bệnh nan y. Mọi người rất được người dân tín nhiệm. Hầu như không nhằm vào mục đích kiếm tiền. Một doanh nghiệp có lương tâm như vậy thì phải bảo vệ chứ”, Nông Đường Công mỉm cười.

Lâm Chính mỉm cười.

“Phải rồi, còn một chuyện cần nói với cậu”, Nông Đường Công lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính liếc nhìn. Anh khẽ chau mày.

“Tên Nakagawa đúng là kẻ nhát gan. Sau khi về nước thì việc đầu tiên mà hắn làm là báo cáo việc Imura bị phế. Giờ thì nước Anh Hoa đã bắt đầu hạn chế việc nhập cảnh của cậu. Tôi nghĩ trận quyết đấu của bảy ngày sau, rất có khả năng cậu sẽ thất bại”, Nông Đường Công nói.

“Yên tâm. Cuộc quyết đấu bảy ngày sau tôi sẽ có mặt. Bọn họ không chặn được tôi đâu”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi sẽ tìm cách đưa cậu đi tham gia buổi quyết đấu. Cậu đừng lo lắng”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Imura thế nào rồi?”

“Đã tiếp nhận trị liệu, trước mắt đảm bảo ổn định. Đợi đến khi ông ta khỏi thì sẽ sắp xếp đưa ông ta về nước”.

“Khi nào đưa về?”

“Vào ngày mọi người quyết đấu”

Lâm Chính và Nông Đường Công nhìn nhau cười. Nếu ngày quyết đấu mà Imura xuất hiện thì sẽ vô cùng thú vị.

“Tối rồi, nhóc! Chúng ta uống một ly đi, hôm nay cậu ở chỗ tôi nhé. Chúng ta không say không về”, Nông Đường Công cười haha, phất tay rồi chuẩn bị tiệc rượu.

“Để lần sau đi. Mấy ngày này ông đã không được nghỉ ngơi rồi, cơ thể hồi phục vẫn chưa tốt đâu. Hôm nay không hợp uống rượu. Ông nên nghỉ sớm đi. Tôi về khách sạn trước đây”, Lâm Chính đứng dậy.

“Điều này…Hôm nay không uống được sao?”, Nông Đường Công cảm thấy tiếc nuối.

“Không được”.

“Cậu là thần y mà, đương nhiên là không sao…”
 
Chương 4599


Chương 4599

“Nói đúng ra thì tôi là bác sĩ, không phải là thần. Nếu như ông không nghe lời của bác sĩ thì bác sĩ cũng bất lực rồi”, Lâm Chính nhún vai.

Nông Đường Công thở dài: “Thôi được. Mai chúng ta uống vậy”.

“Ừm”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đổ chuông. Là Lương Huyền Mi gọi tới.

“Huyền Mi, sao thế?”, Lâm Chính nghe điện thoại.

“Anh…anh đang ở đâu? Anh có rảnh không?”, Lương Huyền Mi mím môi hỏi.

“Có chuyện gì không?”

“À là thế này…em…ân sư của em bị bệnh rồi. Đi bệnh viện vẫn không đỡ…nếu anh rảnh có thể xem giúp được không?”, Lương Huyền Mi nói.

“Chuyện này…không thành vấn đề…Em đang ở đâu? Giờ anh tới chỗ em”, Lâm Chính mỉm cười.

“Em đang ở gia viên Lệ Thủy, ở nhà của ân sư. Anh tới thì gọi cho em”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy đi bắt xe.

Ở gia viên Lệ Thủy, Lương Huyền Mi trông vô cùng căng thẳng.

“Huyền Mi, cô đang làm gì đấy?”, lúc này một cô gái tóc ngắn bước tới.

“Tôi liên hệ với thần y Lâm. Sư phụ không khỏe mà, tôi muốn mời thần y Lâm tới xem bệnh cho sư phụ”, Lương Huyền Mi nói.

“Cô quen thần y Lâm thật à?”, cô gái tóc ngắn hỏi với vẻ tò mò.

“Anh ấy là anh trai của tôi”, Lương Huyền Mi nói.

Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên lắm. Một lúc sau bật cười: “Huyền Mi, tôi cũng nghe tin đồn, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Nhà họ Lương không có qua lại gì với thần y Lâm, vậy mà tự dưng anh ta lại trở thành anh của cô sao?”

“Điều này…”, Lương Huyền Mi không biết phải giải thích thế nào.

“Được rồi, đi vào thôi”, cô gái khoác tay Lương Huyền Mi đi vào trong.

Đúng lúc này, một giọng nói cổ quái vang lên: “Huyền Mi, sao thế, liên hệ được thần y Lâm chưa? Sư phụ của chúng ta đang đợi thần y Lâm tới cứu đấy”.

Lương Huyền Mi chau mày. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm đậm. Người này tên là Hoàng Diễm Hồng, trước giờ luôn đối đầu với Lương Huyền Mi.

“Anh tôi sắp tới rồi”, Lương Huyền Mi đáp lại.

“Anh sao? Hừ, đúng là không biết điều. Thần y Lâm từ khi nào mà trở thành anh của cô thế? Hơn nữa nếu anh ta không tới thì phải làm sao?”, cô gái kia nheo mắt cười.

Hoàng Diễm Hồng nói nghe rất khó chịu. Nhưng Lương Huyền Mi không quan tâm. Cô ta chẳng để bụng. Thực ra hai người cũng không thân, chỉ là bạn học thời tiểu học. Lương Huyền Mi sau đó tới đảo Vong Ưu nên càng ít tiếp xúc với những người này.

Lần này cô ta tới gia viên Lệ Thủy chẳng qua là vì cô giáo hồi nhỏ của mình bị ốm nên tới thăm.

Ngoài cô ta ra thì những bạn học khác cũng tới khá đông. Mọi người thực ra cũng không thân với giáo viên này lắm, nhưng vì giáo viên này trước đây đức cao vọng trọng, là một giáo viên có tiếng nên địa vị cũng rất cao, mối quan hệ lại rộng. Nghe nói những người tai to mặt lớn của Yên Kinh cũng thân thiết với bà ta. Nếu được bà tà giới thiệu thì dù là ai cũng sẽ có tiền đồ rộng mở cả.

Những người học sinh này tới đây thực ra là vì muốn cô giáo sau này giúp đỡ mình mà thôi. Ngay cả Lương Huyền Mi cũng có suy nghĩ đó. Chuyện của Lâm Chính và Nakagawa đã truyền khắp trong và ngoài nước. Dưới sự tung tin của một cơ số người thì danh tiếng của Lâm Chính trên các diễn đàn không được tốt lắm. Vì vậy Lương Huyền Mi muốn nhờ giáo viên của mình đứng ra nói giúp cho Lâm Chính.
 
Chương 4600


Chương 4600

Có một người đức cao vọng trọng như vậy ra nói giúp thì chắc chắn là hình ảnh của Lâm Chính sẽ được cải thiện hơn nhiều. Chính vì vậy Lương Huyền Mi khi biết bà ta bị bệnh thì lập tức tới thăm hỏi. Khi biết bà ta mắc bệnh nặng, khó chữa thì cô ta vui lắm. Vì bệnh khó chẳng phải là thứ mà Lâm Chính giỏi nhất sao?

Chỉ cần gọi được Lâm Chính tới đây, chữa khỏi bệnh cho cô giáo thì chắc chắn là bà ta sẽ đứng ra vì Lâm Chính. Thế là Lương Huyền Mi vội vàng gọi điện cho anh.

Cô giáo của Lương Huyền Mi tên là Cổ Sam. Bà ta đào tạo ra rất nhiều người tài giỏi, thậm chí làm việc trong thể chế của Yên Kinh cũng có học sinh của bà ta.

Lần này Cổ Sam bị bệnh nặng nên cứ ai là học sinh của bà ta thì đều chạy tới thăm. Có nhiều người tặng quà để Cổ Sam được vui. Họ thậm chí còn tặng cả nhà, cả xe hơi.

Ban đầu bà ta trầm mặt, nằm đó với đôi mắt vô hồn và mặc kệ đám học sinh tới thăm. Thậm chí còn không thèm gặp mặt nhiều người.

Cũng có những học sinh được yêu quý như Lương Huyền Mi có thể vào trong thăm bà ta. Chỉ là khi vừa vào thì cô gái đã gặp ngay Hoàng Diễm Hồng.

Cô gái tóc ngắn Từ Đình lập tức lên tiếng: “Được rồi Diễm Hồng, mọi người đều là bạn học cả, cô đừng nói khó nghe như thế”.

“Có gì mà khó nghe? Tôi nói sự thật thôi mà. Thần y Lâm là ai chứ, là người mà Lương Huyền Mi có thể quen biết được sao? Đúng là nhà họ Lương có chút thực lực nhưng cũng chưa là gì ở Yên Kinh. Thần y Lâm chẳng lẽ lại để mắt đến cô ta? Cô ta đừng ảo tưởng sức mạnh nữa”, cô gái tên Hoàng Diễm Hồng cười lạnh.

“Diễm Hồng, cô nói hơi quá đáng rồi đấy. Biết đâu Lương Huyền Mi lại biết thần y Lâm thật. Trước đó chẳng phải Yên Kinh có thông tin rồi sao?”, Từ Đình vội nói.

“Thông tin? Thông tin gì? Thông tin người đẹp Lương và thần y Lâm đang yêu nhau á? Cô tin? Cô có phải là kẻ ngốc không?”, Hoàng Diễm Hồng tỏ vẻ khinh thường.

“Từ Đình, cô cũng ngây thơ quá. Thế mà cô cũng tin? Lẽ nào cô không biết hôm trước có thêm một tin đồn sao? Nói là cô chủ của nhà Tư Đồ và thần y Lâm có mối quan hệ mập mờ đấy. Hôm qua còn có cả thông tin về cháu của ông Trần và Thần Y Lâm nữa. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu tin đồn. Tất cả đều là do những người rảnh rang quá thêu dệt lên, ai tin đúng là kẻ ngốc”, một người đàn ông bên cạnh lên tiếng.

“A Chính, anh nói vậy là không đúng rồi. E rằng không phải những người rảnh rỗi thêu dệt nên đâu mà là mấy cô gái thích thần y Lâm quá cố tình nói thế đấy để người ta biết là thần y Lâm để ý đến họ đấy”, Hoàng Diễm Hồng cười.

Giọng điệu khiêu khích của cô ta nghe là biết ngay cô ta đang nói ai. Lương Huyền Mi tức lắm, cô ta siết chặt nắm đấm. Nếu không phải đây là nhà của Cổ Sam thì Huyền Mi đã ra tay rồi.

Có lẽ đám bạn học cũ này không biết Lương Huyền Mi có công pháp lợi hại. Vì dù sao cô ta cũng nằm trong đội ngũ tinh anh của đội đệ tử đảo Vong Ưu, lại nhận được sự chỉ dạy và dùng thuốc từ chỗ Lâm Chính nên chắc chắn là cô ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể giết chết được đám người này.

“Huyền Mi đừng giận, mặc kệ Hoàng Diễm Hồng đi. Cô ta chẳng qua là ghen đấy”, Từ Đình đứng bên cạnh cũng tức lắm nhưng vội khuyên can Lương Huyền Mi.

“Ghen sao??”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó hiểu.

“Cậu không biết à, từ lúc cậu bước vào thì La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm. Mà Hoàng Diễm Hồng đang theo đuổi La Hiên. La Hiên vừa đẹp trai, nhà lại giàu, bố làm công ty đa quốc gia, thế nên Hoàng Diễm Hồng luôn mơ ước được gả vào nhà đó. Giờ La Hiên cứ nhìn cậu chăm chăm thế kia thì rõ ràng là có ý tứ với cậu và thế là Hoàng Diễm Hồng ghen thôi. Cô ta ghen nên mới làm khó cậu đấy”, Từ Đình nói.

“Đúng là tới đâu cũng gặp loại người bỉ ổi. Đây là nhà của cô giáo nên mình nhịn. Đợi lát nữa anh của mình tới thì cô ta sẽ biết ai đúng ai sai”, Lương Huyền Mi hừ giọng.

Từ Đình cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Lương Huyền Mi lại nghiêm túc như vậy. Lẽ nào những gì Huyền Mi nói đều là thật sao?
 
Chương 4601


Chương 4601

“Tới cả rồi à?”, lúc này, giọng nói yếu ớt của Cổ Sam từ bên trong vọng ra.

Đám đông giật mình, vội vàng bước vào. Họ thấy một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc giường vô cùng hào hoa. Bên cạnh có người chăm sóc, còn có vài người ăn mặc vô cùng sang trọng.

Có lẽ đây đều là người nhà của Cổ Sam. Không thể phủ nhận độ giàu có của Cổ Sam. Cả căn phòng được trang hoàng bằng những thứ xa hoa, đắt đỏ. Mặc dù cách trang trí mang đậm phong cách cổ nhưng mọi thứ đồ đạc đều có giá trên trời.

Chẳng trách Cổ Sam coi thường những người học sinh đã tặng nhà, tặng xe cho mình. Vì bà ta vốn có thiếu đâu.

“Chào cô!”

“Chào cô! Cô vẫn khỏe chứ ạ?”

Học sinh bước vào, để lộ vẻ mặt lo lắng và khẽ nói.

“Cô nghỉ ngơi, đây là huyết sâm ngàn năm mà em chuẩn bị cho cô. Dùng nó cô nhất định sẽ khỏe lại”, lúc này Hoàng Diễm Hồng bước tới, lấy ra một hộp quà.

“Huyết sâm ngàn năm sao?”, đám đông giật mình.

“Lẽ nào chính là huyết sâm ngàn năm mà tuần trước xuất hiện trong buổi đấu giá?”, con trai của Cổ Sam đứng phía sau vội lên tiếng.

“Đúng vậy…”, Hoàng Diễm Hồng cười nói.

“Thật à?”

“Tôi nghe nói cây huyết sâm này đã được một đại gia bí mật trong nước mua với giá 2 tỷ tệ rồi mà. Tại sao lại xuất hiện trong tay của Diễm Hồng thế?”

“Lẽ nào đại gia đó có liên quan tới Diễm Hồng?”

Mấy người kinh hãi kêu lên. Diễm Hồng chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thế nhưng nụ cười của cô ta khiến đám đông cho là thật.

“Ôi trời, Diễm Hồng, em thật sự định tặng cô thứ này sao?”, Cổ Sam để lộ nụ cười vui mừng.

“Diễm Hồng nghe nói cô không được khỏe nên đã đặc biệt chuẩn bị huyết sâm này cho cô. Không tặng cô thì tặng ai nữa ạ?”, Hoàng Diễm Hồng cười tít mắt.

Cổ Sam sung sướng lắm, mặt đỏ bừng lên đầy hào hứng.

“Đúng là đứa bé ngoan! Ha ha…Đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn. Cô thích nhất đứa bé thông minh lanh lợi như em đấy. Có gì muốn nói với cô thì cứ nói. Cô nghe đây”, tâm trạng của Cổ Sam khá tốt, thế là bà ta nói thẳng.

Bà ta đâu phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không biết đám học sinh này nghĩ gì. Tặng một món quà thì đương nhiên là vì có điều muốn thỉnh cầu rồi.

“Thưa cô, nếu đã vậy thì em cũng không giấu diếm nữa. Là thế này ạ. Em nghe nói cô quen vơi chủ nhiệm Hậu. Vậy…có có thể giới thiệu giúp em được không ạ? Bố em có chút chuyện muốn bàn bạc với chủ nhiệm”, Hoàng Diễm Hồng thận trọng đáp lại.

“Chủ nhiệm Hậu sao?”, đám đông giật mình.

“Hóa ra là chuyện đó à. Diễm Hồng, nhà em cũng nhanh gớm nhỉ. Chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức, tuổi trẻ tài cao, giờ ngồi được vào vị trí đó thì đúng là tiền đồ vô lượng mà. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Hậu thì đúng là nhà em chẳng còn gì phải lo lắng nữa”, Cổ Sam mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Mong được cô giúp đỡ ạ”, Hoàng Diễm Hồng vội vàng nói.

“Ha ha, chuyện nhỏ. Cô và chủ nhiệm Hậu cũng có qua lại, muộn chút cô sẽ gọi điện rồi mọi người mời chủ nhiệm bữa cơm. Tìm chỗ nào đừng tồi tàn quá. Tối mai nhé. Có chuyện gì thì mọi người thảo luận. Thế nào?”, Cổ Sam mỉm cười.

“Thật ạ?”, Hoàng Diễm Hồng hai mắt sáng rực tỏ và vui mừng: “Cảm ơn cô”.
 
Chương 4602


Chương 4602

“Chuyện nhỏ mà thôi. Khách sáo gì chứ?”, Cổ Sam cười ha ha.

Hoàng Diễm Hồng kích động lắm. Cô ta lùi lại để những học sinh khác có thể bước lên.

“Thưa cô, đây là Lam Điền Noãn Ngọc. Mặc dù không bằng huyết sâm nhưng nó cũng có thể phòng bệnh. Cô đặt dưới gối, có thể giúp dưỡng thần, để bệnh của cô khỏi nhanh hơn”, La Hiên bước lên, mỉm cười nói.

“Lam Điền Noãn Ngọc sao? Đó cũng là một món bảo bối, nghe nói là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được”.

“Chỉ là chút quà mọn thôi ạ. La Hiên không thể chuẩn bị chu đáo cho cô, là do em sơ suất, mong cô không trách ạ”.

“La Hiên, em khách sáo quá. Nói đi, em muốn cô giúp gì?”, Cổ Sam cười hà hà.

“Em gần đây đang bàn chuyện làm ăn với một doanh nghiệp đa quốc gia. Nghe nói con trai của ông sếp đó là học sinh của cô, vì vậy mong cô giúp đỡ để thương vụ này được thuận lợi xíu ạ. Cô yên tâm, giao dịch thành công thì em xin gửi tặng cô 30% ạ”, La Hiên vội vàng nói.

“Nghe em nói kìa. Cô lại đòi hỏi sao. 20% là được rồi. Cô có muốn gì nhiều đâu”, Cổ Sam lắc đầu: “Chuyện này cô sẽ giúp. Đừng lo”.

“Em cảm ơn cô”, La Hiên nói.

Đám đông lần lượt bước lên tặng quà đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu của mình. Về cơ bản thì Cổ Sam đều đáp ứng cho họ cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là họ phải tặng đồ mà Cổ Sam muốn lấy. Nếu mà thứ bà ta không muốn thì sẽ khác.

“Thưa cô, đây là gỗ Huyền Tùng vạn năm của nhà em. Hi vọng cô sẽ thích ạ”, lúc này, một người thanh niên đeo kính, ăn mặc bình thường đưa tới một chiếc hộp.

“Gỗ Huyền Tùng vạn năm sao? Hồ Dũng, thứ này có tác dụng gì?”, Cổ Sam hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Tác dụng ạ?”, Hồ Dũng tỏ vẻ bối rối: “Thưa cô, em cũng không biết nó có tác dụng gì…”

“Nói vậy tức là đây là một thứ bỏ đi sao?”, con trai của Cổ Sam hừ giọng.

“Không phải đâu thưa cô, thứ này thực sự là vật gia truyền của nhà em. Nó đã được truyền tới bảy đời rồi ạ”, Hồ Dũng vội vàng nói.

“Được rồi. Nói đi, em tới làm gì?”, Cổ Sam tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Hồ Dũng thấy vậy thì vội nói: “Thưa cô em tới vì mong cô có thể đòi lại công bằng giúp em ạ”.

“Đòi công bằng?”

“Thưa cô, nhà em ở cửa Tây Hồ Lô. Cô cũng biết đấy. Nhưng tháng trước, nhà em bị một doanh nghiệp dỡ bỏ. Bọn em muốn tìm người đó đòi công bằng, nhưng người đó có quyền có thế, nhà em không làm gì được. Hi vọng cô có thể giúp gia đình em”, Hồ Dũng rưng rưng nước mắt.

Nếu là một doanh nghiệp nhỏ thì Cổ Sam có lẽ cũng có thể xử lý dễ dàng. Với khả năng của bà ta thì chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.

Đúng lúc mọi người tưởng rằng Cổ Sam sẽ đồng ý thì bà ta đột nhiên lớn giọng: “Hồ Dũng, em coi cô là gì thế?”

Hồ Dũng giật mình, sững sờ nhìn Cổ Sam. Cổ Sam đanh giọng: “Em tưởng cô là cảnh sát hay gì? Chuyện này không tìm cảnh sát mà tới tìm cô sao? Mau ra ngoài đi! Cô không muốn nhìn thấy em nữa”.

“Cô ơi…”, Hồ Dũng há hốc miệng.

“Cậu mau biến đi. Mang theo cả cái hộp rách nát của cậu nữa. Đừng để bệnh của tôi nặng thêm”, Cổ Sam nói với vẻ ghét bỏ. Những người khác vội kéo Hồ Dũng ra ngoài.

“Không phải…cô ơi..đợi đã…”, Hồ Dũng cuống cả lên.

Nhưng vô ích. Anh ta nhanh chóng bị đẩy ra ngoài và ngã ra đất…
 
Chương 4603


Chương 4603

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Huyền Mi cảm thấy ớn lạnh. Cô ta không hiểu rõ lắm về Cổ Sam, vì dù sao lúc tiếp xúc với bà ta thì Huyền Mi vẫn còn nhỏ. Cô ta chỉ biết cô giáo này của mình không hề tầm thường.

Thế nhưng giờ gặp bà ta, Lương Huyền Mi cảm thấy thất vọng vô cùng. Cô giáo được coi là đức cao vọng trọng này chỉ biết danh lợi. Nghĩ tới việc nhờ người này đứng ra vì Lâm Chính thì cô ta bỗng cảm thấy ghê tởm.

Lương Huyền Mi nín thở, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, Cổ Sam đột nhiên gọi tên cô ta.

“Em là Huyền Mi phải không, thật không ngờ giờ em xinh đẹp như vậy. Khá lắm. Huyền Mi, tới nàotới để cô xem thế nào”, Cổ Sam cười nói.

Lương Huyền Mi do dự nhưng vẫn bước lên: “Em chào cô”.

“Được được…”, Cổ Sam cười gật đầu, thấy Lương Huyền Mi chần chừ thì bà ta chau mày.

“Sao thế? Huyền Mi, em không có gì muốn nói với cô sao?”, Cổ Sam hỏi.

“Huyền Mi, đã lâu không gặp, cô không tới tay không đấy chứ?”, giọng nói the thé của Hoàng Diễm Hồng vang lên.

Lương Huyền Mi nhìn chăm chăm Hoàng Diễm Hồng. Cô ta không hề phản bác: “Thưa cô, em tới vội…không mang gì cả…Nếu cô không chê thì đây là vòng tay mà mẹ tặng cho em. Nó được bà ngoại tặng cho mẹ. Em tặng cho cô”.

Noi xong, cô ta bèn tháo chiếc vòng ra. Thế nhưng cô ta còn chưa tháo ra được thì Cổ Sam đã ngăn lại. Bà ta nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần nữa Huyền Mi. Chiếc vòng này em giữ lấy. Vật quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”

“Thưa cô…”

“Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài đi. Cô còn phải nghỉ ngơi”, Cổ Sam phất tay, không để Lương Huyền Mi nói nhiều.

Lương Huyền Mi chau mày, không nói nữa, cứ thế quy người rời đi. Không ít người lầm bầm.

“Tới gặp cô mà đi tay không. Rõ ràng là không có thành ý mà”.

“Tôi thấy, Lương Huyền Mi giống như Hồ Dũng, đều là những kẻ ngốc”.

“Nhờ người ta không chuẩn bị quà mà lại hi vọng người ta có thể giúp được mình sao?”

“Đúng là nực cười”.

Tiếng lầm bầm vang lên. Lương Huyền Mi tối mặt, không nói gì, chỉ bước ra ngoài.Đúng lúc này, Hoàng Diễm Hồng lại lên tiếng: “Bạn Lương, vội gì chứ? Không phải cô nói mời thần y Lâm tới khám bệnh cho cô giáo sao? Vội rời đi như vậy, cô bỏ mặc cô giáo à?”

Dứt lời, đám đông ngạc nhiên.

“Ồ, Huyền Mi, em mời thần y Lâm tới à?”, Cổ Sam vội hỏi.

Thực ra bà ta cũng đã cân nhắc tới việc mời thần y Lâm tới khám bệnh nhưng những người mời được anh đều không phải người tầm thường. Thế nên chưa chắc anh đã tới khám cho bà ta.

Cổ Sam cảm thấy y thuật của học viện và bên ngoài cũng không khác gì nhau, thứ bà ta muốn là đích thân thần y Lâm ra tay. Nhưng bà ta lại không quen anh nên đành từ bỏ. Nếu như Lương Huyền Mi có thể mời được Lâm Chính thì bà ta vui lắm.

“Xin lỗi cô. Thực ra em không quen thần y Lâm. Em cũng không mời được anh ấy, chẳng qua là em nói tào lao mà thôi”, Lương Huyền Mi hừ giọng.

Khoảnh khắc này, cô ta thật sự không muốn để Lâm Chính chữa bệnh cho Cổ Sam nữa. Loại người này không đáng để cứu.

Hoàng Diễm Hồng cười lạnh: “Lương Huyền Mi, trước đó cô đâu có nói như vậy. Cô nói thần y Lâm là anh trai của cô. Cô đã gọi điện cho anh ta để anh ta tới chữa bệnh cho cô giáo rồi. Giờ lại phủ nhận, ý cô là gì? Cô không muốn chữa bệnh cho cô giáo hay là cô đang đùa cợt với cô giáo thế?”
 
Chương 4604


Chương 4604

Lương Huyền Mi tức giận: “Người họ Hoàng kia, ai cũng có điểm giới hạn cả, tôi không gây hấn gì với cô, tốt nhất cô cũng đừng gây sự với tôi. Đừng quá đáng quá, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu đấy”.

“Ấy da, ngầu quá nhỉ. Sao? Cô muốn đánh người à? Nào nào, đánh vào mặt tôi đây này. Đừng sợ! Tôi muốn xem xem trước mặt cô Cổ Sam cô dám láo như vậy không? Đánh đi chứ”, Hoàng Diễm Hồng đưa mặt ra đầy khiêu chiến.

Cô ta tặng huyết sâm, nhận được sư yêu quý cực nhiều từ Cổ Sam. Nếu phải chọn thì đương nhiên là Cổ Sam chọn Hoàng Diễm Hồng rồi. Thế nên cô ta mới có cớ vênh mặt như vậy. Thế nhưng cô ta không hiểu Lương Huyền Mi.

“Tiện nhân”, Huyền Mi chửi, sau đó tát một phát. Hoàng Diễm Hồng lĩnh trọn cũ tát, mặt sưng phồng, miệng rớm máu. Cả hiện trường sững sờ.

“Cô…cô dám đánh tôi?”, Hoàng Diễm Hồng ôm mặt với vẻ không dám tin.

“Cô đáng bị đánh”, Lương Huyền Mi tức giận, định ra tay một lần nữa.

Nhưng đúng lúc này Cổ Sam tức giận quát lớn: “Dừng tay”.

“Thưa cô…”, Lương Huyền Mi nhìn Cổ Sam.

Bà ta gào lên: “Huyền Mi, quỳ xuống”.

Huyền Mi nhìn Cổ Sam bằng vẻ ngạc nhiên. Cổ Sam tức lắm, mặt đanh lại.

“Thưa cô”, Lương Huyền Mi định giải thích nhưng rõ ràng là Cổ Sam không muốn nghe.

“Bớt nói lại, lập tức quỳ xuống. Nhanh lên”, Cổ Sam quát.

Lương Huyền Mi sững sờ, không biết phải làm gì. Quỳ sao? Cô ta có làm sai gì đâu mà phải quỳ? Lương Huyền Mi đương nhiên là người ương ngạnh, nếu không đã không từng làm loạn ở đảo Vong Ưu.

Nhưng đây là Cổ Sam đấy. Dù sao bà ta cũng có thể lực, nên nếu muốn xử lý Lương Huyền Mi thì có phải là quá đơn giản hay không?

Phải làm thế nào đây? Lương Huyền Mi siết chặt nắm đấm.

Đám đông cũng vội khuyên can: “Lương Huyền Mi, cô không nghe thấy gì sao? Còn không mau quỳ xuống?”

“Quỳ xuống đi Huyền Mi, đừng để cô giáo tức giận”.

“Đó là cô giáo của cô đấy, giống như bố mẹ mình, bảo cô quỳ mà cô còn ý kiến được sao?”

Đám đông lên tiếng. Từ Đình chạy tới, lắc tay Lương Huyền Mi và ra hiệu.

“Lương Huyền Mi, cô giáo bảo quỳ thì cô quỳ xuống ngay cho tôi. Lẽ nào cô không nghe lời của cả cô giáo? Cô muốn làm phản hay gì?”, Hoàng Diễm Hồng chỉ thẳng tay vào mặt Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi nín thở, trong người bỗng dấy lên sát ý.

Hoàng Diễm Hồng lại tiếp tục khiêu khích thì làm sao cô ta có thể chịu đựng được. Người luyện võ vốn đã nóng máu sẵn, dù Lương Huyền Mi là con gái thì cũng vậy.

“Hoàng Diễm Hồng cô bớt lớn tiếng lại. Cô không đủ tư cách đâu. Ngoài ra, cô giáo mà muốn em quỳ thì ít nhất phải đưa ra lý do. Em có thể quỳ bởi vì cô là cô của em nhưng ngay cả bố mẹ em mà bắt em quỳ thì cũng phải đưa ra lý do. Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt em làm vậy chứ?”, Lương Huyền Mi trầm giọng.

“Cái gì?”, Cổ Sam tức giận.

“Cô còn dám cứng miệng à?”, Hoàng Diễm Hồng tức giận định tát Lương Huyền Mi.

Lần này có Cổ Sam chống lưng nên cô ta càng được nước lấn tới. Thế nhưng Lương Huyền Mi đã nhanh tay tát cho cô ta một phát trước rồi.

Bốp! Bên mặt còn lại của Hoàng Diễm Hồng sưng húp. Cô ta ngã ra đất.

Đám đông giật mình. Hoàng Diễm Hồng cũng sững sờ nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại. Dù mặt đang nóng ran nhưng cô ta biết mục đích của mình đã đạt được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom