Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4525


Chương 4525

Thần y Diêu bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng vội, mấy người họ không có ý phá hoại, chỉ là ngăn tên nhãi này bức hại thi thể của thủ trưởng Nông! Thủ trưởng Nông đã không thể cứu chữa, lúc nãy tôi nhìn thấy tên này dùng phương pháp châm cứu đặc biệt. Mặc dù phương pháp này có tác dụng thần kỳ trong một số trường hợp, nhưng nếu thực hiện không đúng cách thì sẽ khiến chức năng cơ thể của người bệnh bị tổn thương nghiêm trọng. Thủ trưởng Nông đã mất rồi, cậu ta dùng cách này chỉ là thử vận may mà thôi, tôi nhìn ra được cậu ta thất bại rồi, nếu tôi không ngăn cản thì thi thể thủ trưởng Nông đã hóa thành máu, cho nên tôi làm vậy là vì tốt cho thủ trưởng Nông! Lẽ nào các vị muốn thủ trưởng Nông chết không yên, chết không toàn thây sao?”

“Ông…”

“Nói vớ vẩn!”

“Tôi thấy ông thua mà không dám nhận!”

Mọi người tức giận nói.

Mọi người không phải kẻ ngốc, biết rõ đây chỉ là lý do ngụy biện của thần y Diêu mà thôi.

Nhưng thần y Diêu cũng không tỏ vẻ yếu đuối: “Các người nói rằng tôi nói bậy! Các người hiểu y thuật hơn tôi à? Nói tôi nói bậy! Vậy các người lên đi, các người làm bác sĩ đi!”

Mọi người không nói nên lời.

Lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Ông nói phương pháp châm cứu của tôi sai, phá hỏng thi thể của ông cụ Nông, đúng là đang nói nhảm. Ông nghĩ mọi người không hiểu y thuật nên nói lung tung mà thôi”.

“Thằng nhãi! Chẳng phải cậu đang đơn phương phản bác tôi sao? Nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì bây giờ cứu sống thủ trưởng Nông đi, bảo ông ấy mở miệng nói chuyện, thừa nhận mình chưa chết chẳng phải là được sao? Còn chỉ há miệng hay run người thì không tính là sống lại!” thần y Diêu chậm rãi nói.

Châm bạc của Lâm Chính bị phá hỏng, vết thương của ông cụ Nông càng trở nên nghiêm trọng, lúc này đã không còn cách khôi phục, thần y Diêu đương nhiên không hề sợ.

Chỉ cần Nông Đường Công chết thì ông ta không cần lo lắng nữa.

Thần y Diêu nhếch khóe miệng, trong mắt lộ vẻ tự tin.

Mọi người vô cùng tức giận.

Lúc này, ai cũng nhìn ra sự vô liêm sỉ của thần y Diêu.

Bảo một người chết đứng lên nói chuyện… trừ phi là thần tiên, nếu không, ai có thể làm được?

Đây quả thực là làm khó người khác!

Nhưng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Muốn ông cụ Nông tỉnh lại à? Đơn giản! Bây giờ tôi chỉ cần một cây châm bạc cũng có thể khiến ông ấy tỉnh lại, ông tin không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói, anh cầm một cây châm bạc, đi về phía Nông Đường Công.

“Cậu nói cái gì?”

Thần y Diêu hít một hơi thật sâu.

Người của sơn trang Thần Y đều trố mắt nhìn.

“Đừng nói nhảm nữa!”

“Không tin à? Vậy thì nhìn đi!”

Lâm Chính trầm giọng nói rồi đâm châm bạc vào giữa lông mày Nông Đường Công.

Ngay lập tức, cả người Nông Đường Công run rẩy kịch liệt.
 
Chương 4526


Chương 4526

Giống như bị điện giật…

Kim châm này vô cùng đặc biệt.

Cơ thể già nua của Nông Đường Công không ngừng run rẩy.

Lâm Chính lập tức đưa tay ra, ngón tay cái ấn vào huyệt nhân trung của ông ta, đồng thời tay còn lại xoay nhẹ cây châm bạc.

Mọi người dường như nhìn thấy một luồng khí tức từ ngón tay Lâm Chính tràn ra theo châm bạc, đi vào cơ thể Nông Đường Công từng chút một.

Xung quanh không một tiếng động.

Mọi người đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó.

Đặc biệt là thần y Diêu, không thể rời mắt.

Không biết bao lâu sau.

Khụ khụ khụ…

Một trận ho dữ dội vang lên.

Chỉ thấy Nông Đường Công đang bất tỉnh chợt ho lớn, sau đó mở mắt, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh.

“Sống rồi!”

Triệu Chí Đông hét lên.

Lời nói này khiến mọi người kinh ngạc.

“Sống thật! Sống thật rồi!

“Trời ơi! Thật kỳ diệu!”

“Thật không thể tin nổi!”

“Đây là thần y Lâm sao?”

Những người có mặt đều không tin vào mắt mình.

Người nhà họ Nông càng sốc hơn, dụi mạnh mắt nhìn Nông Đường Công, cho rằng mình nhìn nhầm.

“Bố!”

Nông Tiểu Mai và Nông Tân bật khóc, lao lên ôm chặt ông cụ Nông.

Nông Đường Công không biết chuyện gì đã xảy ra, bối rối nhìn xung quanh.

Còn người của sơn trang Thần Y đều chết lặng.

Đám nguyên lão tròn mắt nhìn.

Thần y Diêu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Nông Đường Công mở mắt đứng dậy.

Ông ấy là người mà thần y Diêu tuyên bố đã chết.

Bây giờ lại đang ngồi dậy…

“Không thể nào… tuyệt đối không thể… tình trạng của Nông Đường Công… sao có thể chữa trong vài kim châm chứ… không thể nào…” thần y Diêu lẩm bẩm.

“Thần y Diêu, người đang ngồi đây, sống hay chết ông nhìn là biết!” Triệu Chí Đông mỉm cười, nói.

“Thần y Diêu, ông đánh cược với thầy của tôi, ai thắng ai thua đã rõ ràng rồi nhỉ?”, Băng Thượng Quân cười nói.

Thần y Diêu nghiến răng, khuôn mặt hung ác, không nói nên lời.

“Băng Thượng Quân, đi lấy biển hiệu của sơn trang Thần Y vào đây, thần y Diêu đã nói sẽ đập biển hiệu trước mặt mọi người”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
 
Chương 4527


Chương 4527

“Vâng, thầy đợi chút!”

Băng Thượng Quân cười lớn rồi quay người ra ngoài.

Trong chốc lát, anh ta cầm biển hiệu của sơn trang Thần Y vào, vứt trước mặt thần y Diêu.

Sắc mặt thần y Diêu thay đổi rõ rệt.

“Đập đi! Nhanh lên!” Triệu Chí Đông thúc giục.

“Định nuốt lời à? Vậy chúng tôi không khách khí nữa!” Băng Thượng Quân nheo mắt nói.

Thần y Diêu nắm chặt tay, mặt lạnh băng.

Đập biển hiệu trước mặt mọi người chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?

Thần y Diêu rất coi trọng thể diện.

Hôm nay chịu sỉ nhục lớn như vậy sau này ông ta còn mặt mũi nào gặp người khác? Sơn trang Thần Y còn chỗ đứng nào ở Yên Kinh?

“Không thể được! Nằm mơ đi! Tôi… tôi sẽ không đập biển hiệu!” thần y Diêu nghiến răng nói.

“Không đập! Vậy tôi đập giúp ông!”

Băng Thượng Quân tức giận, lao lên ấn tay thần y Diêu đập biển hiệu.

“Cậu làm gì vậy! Cút ra! Cút ra cho tôi!”

Thần y Diêu điên cuồng vùng vẫy, nhưng ông ta không phải đối thủ của Băng Thượng Quân, tay bị nắm lấy đấm mạnh vào biển hiệu.

Ông ta đã già, đấm mấy cái máu tay đã chảy ra, nhưng biển hiệu vẫn chưa vỡ, e là ông ta dập gãy hai tay thì cũng chưa chắc phá vỡ được.

“A!”

Thần y Diêu đau đớn gào thét.

Lúc này, Lâm Chính nói: “Được rồi, Băng Thượng Quân, đừng làm khó ông ta!”

“Thầy, sao có thể buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy được?”, Băng Thượng Quân vội hỏi.

“Không phải tha cho ông ta mà thật ra ông ta không thua, tôi cũng không thắng”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cái gì?”

Băng Thượng Quân sững sờ.

Mọi người cũng ngơ ngác.

“Thần y Lâm, cậu có ý gì?”, Triệu Chí Đông hỏi.

“Mặc dù ông cụ Nông đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm! Cho nên nghiêm túc mà nói, tôi chưa hoàn toàn cứu sống ông cụ Nông!” Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Chuyện này…”

“Nếu đã vậy thì thần y Lâm hãy tiếp tục châm cứu chữa trị cho ông cụ Nông đi!”

Có người nói.

Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Tôi rất muốn cứu ông ấy, nhưng thuốc tôi chuẩn bị cho ông cụ Nông đã hết, tôi cứu thế nào đây? Phụ nữ thông minh cũng không thể nấu cơm mà không có gạo!”

“Thuốc chuẩn bị đã hết rồi sao? Thần y Lâm, anh nói thuốc gì vậy?” Triệu Chí Đông cẩn thận hỏi.

“Chính là viên thuốc bị Nông Tân giẫm nát”, Lâm Chính chỉ vào Nông Tân.

Nông Tân nghe vậy, khuôn mặt biến sắc.

Người ở đó đều kinh ngạc.
 
Chương 4528


Chương 4528

Người nhà họ Nông cũng lao đến.

Ngay khi Lâm Chính vừa dứt lời, ánh mắt người nhà họ Nông đều tập trung vào Nông Tân.

Nhưng Lâm Chính còn chưa nói hết lời.

“Thật ra tôi đã biết bệnh tình của ông cụ Nông từ lâu rồi, viên thuốc vừa rồi không phải là viên thuốc duy nhất chữa trị bệnh cho ông cụ Nông, vẫn còn có một viên khác nữa”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Những lời này đã khơi dậy cảm xúc của người nhà họ Nông.

Nông Tân vội bước đến trước nói: “Thần y Lâm đó, anh mau đưa viên thuốc đó cho tôi, cứu bố tôi đi”.

“Đưa rồi, tôi đã đưa trước đó rồi”, Lâm Chính nhìn hắn nói: “Hai viên thuốc của tôi đã đưa cho Tiểu Lưu cả rồi, nhưng nghe Tiểu Lưu nói, chúng đều đã bị người trong nhà các người vứt đi”.

“Cái gì? Ai? Ai ném?”, giọng Nông Tân cao lên đến quãng tám, mặt đầy sự phẫn nộ như thể hắn muốn che đậy lỗi lầm của mình.

Thế nhưng Nông Tiểu Mai bên cạnh lại vô cùng rối rắm, vẻ mặt lúc sáng lúc rồi, không biết nói gì mới được.

“Tiểu Lưu, rốt cuộc là ai đã vứt? Nói tôi biết”, thấy mọi người đều không nói, Nông Tân lập tức nhìn sang Tiểu Lưu.

Thế nhưng Tiểu Lưu do dự, nhìn sang Nông Tiểu Mai.

Nông Tân sửng sốt, lập tức phản ứng lại nhìn chị cả của mình, hắn mấp máy môi cũng không biết nói gì.

“Thần y Lâm, bây giờ đã không còn hai viên thuốc đó nữa, cậu không thể làm thêm mấy viên nữa sao? Cứu ông cụ Nông, cậu cũng có lợi mà”, người nhà họ Nông bước lên nói.

“Ông cho rằng thuốc của tôi đều là mấy viên thuốc bình thường sao? Luyện chế ra nó tốn rất nhiều thời gian, trước tiên phải tìm được nguyên liệu, trong đó không có cái nào có thể tìm được trong vòng một năm hoặc nửa năm, sau đó còn có bảy bảy bốn mươi chín công đoạn, ít nhất phải mất một tháng. Đợi đến khi tôi luyện chế xong viên thứ ba, e là thi thể ông cụ Nông đã thối rữa mất rồi”, Lâm Chính hừ một tiếng.

“Vậy… vậy phải làm sao? Ông cụ Nông chết chắc rồi sao?”

Mọi người run rẩy hỏi.

“Vốn dĩ là có thể sống”, Lâm Chính lắc đầu.

Sắc mặt Nông Tân và Nông Tiểu Mai tái nhợt, đều run lẩy bẩy.

Họ đã tiêu hủy hai viên thuốc cứu mạng Nông Đường Công, nếu Nông Đường Công có mệnh hệ gì thì họ là tội nhân của nhà họ Nông.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ đuổi họ ra khỏi nhà, ngoài ra người nhà họ Nông cũng sẽ trừng phạt họ rất nghiêm khắc.

Họ sẽ không còn gì, cuộc sống càng thêm thê thảm.

Hơn nữa cả đời này đều sẽ sống với sự ám ảnh hại chết bố ruột của mình.

“Thần y Lâm, bọn… bọn tôi biết sai rồi, cầu xin anh! Cho dù thế nào cũng xin anh cứu bố tôi”.

Nông Tân cắn răng, cũng mặc hệ mặt mũi, tôn nghiêm gì đó, chạy đến quỳ xuống đất nói.

Lâm Chính không đáp lời.

Nông Tân nói với Nông Tiểu Mai còn đứng ngây người bên cạnh: “Chị, mau đến đây cúi đầu xin lỗi thần y Lâm đi, mau lên!”

“Cái gì? Còn muốn chị dập đầu xin lỗi anh ta à? Nằm mơ đi! Anh ta là ai? Chị là ai? Bảo đường đường cô chủ nhà họ Nông đi xin lỗi một thằng oắt con, sau này chị còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?”, Nông Tiểu Mai khó chịu, nghiêm giọng từ chối.
 
Chương 4529


Chương 4529

“Tôi nghĩ các vị mau đi thu xếp hậu sự cho ông cụ Nông đi, ông cụ Nông tỉnh lại, chắc còn hai ba ngày nữa, mấy ngày này ông ấy nên ăn gì thì ăn, nên uống gì thì cứ uống, lo hậu sự đi”, Lâm Chính phất tay nói.

Sắc mặt người nhà họ Nông thay đổi.

“Chị, chị làm gì thế? Lẽ nào mạng của bố còn không so được với thể diện của chị sao?”, Nông Tân lo lắng, vội vàng hét lên.

“Nhưng…”

Nông Tiểu Mai còn muốn nói gì đó, nhưng người nhà họ Nông ở xung quanh đều nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt ai cũng lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Áp lực trước nay chưa từng có bao trùm cả người Nông Tiểu Mai.

Cô ta biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Nếu từ chối, e là hôm nay người nhà họ Nông sẽ chỉnh đốn cô ta.

Cuối cùng Nông Tiểu Mai cũng nghiến răng chịu thua.

Cô ta khụy gối, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu khàn giọng nói: “Xin lỗi thần y Lâm… trước đó là do tôi không đúng, cầu xin anh… cứu bố tôi…”

Nói rồi mọi người đều nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính thở dài, mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng ông cụ Nông đối xử với anh không tệ, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gật đầu.

“Tránh ra hết đi”, anh lạnh nhạt nói, sau đó bước đến trước.

“Đều tránh hết ra cho tôi”.

“Tránh ra”.

Người nhà họ Nông đồng loạt nói, để nhường đường cho Lâm Chính.

Còn người của sơn trang Thần Y không dám ừ hử một chữ, chỉ đành đứng ở một bên nhìn.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, bước đến trước chữa trị.

Sau khi anh đâm mấy cây châm bạc xuống, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của ông cụ Nông lại trở nên hồng hào.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, cuối cùng ông cụ Nông vẫn tò mò hỏi.

Người nhà họ Nông đều cúi đầu xuống.

Nông Tân và Nông Tiểu Mai đều không dám lên tiếng.

Chỉ có Tiểu Lưu chạy đến nói hết sự thật cho ông cụ nghe.

Nghe xong, cảm xúc của ông cụ khá kích động, nổi giận.

“Khốn nạn! Hai đứa chúng mày làm sao thế hả? Không biết phân biệt tốt xấu sao? Hay là hai đứa chúng mày muốn hại chết tao?”, ông cụ tức giận chỉ trích.

Nông Tân và Nông Tiểu Mai vội quỳ xuống.

“Bố, bọn con cũng không cố ý…”

Hai người khóc không ra nước mắt.

“Đừng phí lời nữa, lát nữa thành thật quỳ xuống trước mặt thần y Lâm cho tao, cầu xin thần y Lâm tha thứ, ngày nào thần y Lâm chưa tha thứ cho bọn mày thì bọn mày cũng đừng về nhà họ Nông nữa”.

“Bố…”

Hai người nói.
 
Chương 4530


Chương 4530

Nhưng Nông Đường Công không quan tâm, nghiêng đầu nói: “Thần y Lâm, là do tôi không dạy dỗ chúng nó cho tốt, cậu đừng trách tội, tôi nhất định sẽ bảo chúng chân thành xin lỗi cậu”.

“Ông cụ khách sáo rồi, chuyện nào ra chuyện đó”.

Lâm Chính thờ ơ nói, nhưng lại tránh vấn đề này.

Nông Đường Công há miệng, vốn dĩ còn định nói thêm nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Lâm Chính nói chỉ có hai viên thuốc mới có thể cứu chữa cho Nông Đường Công, dĩ nhiên chỉ là hù dọa người khác nhưng không còn viên thuốc đó nữa, muốn chữa bệnh cho Nông Đường Công cũng không đơn giản.

“Không có thuốc hỗ trợ, tôi cần mấy đợt trị liệu mới có thể chữa khỏi hết bệnh của ông, ông cụ nên thường xuyên tới chỗ tôi trị liệu”, Lâm Chính nói, sau đó châm cứu cho ông cụ.

“Vậy thì tốt”.

Người nhà họ Nông đều thở phào.

“Cậu Lâm, thành thật xin lỗi cậu, hai đứa con bất hiếu này của tôi đã không tốt với cậu, cậu còn chịu giúp tôi, đây xem như Nông Đường Công tôi nợ cậu vậy”, ông cụ Nông cảm động nói.

“Ông cụ khách sáo rồi, thực ra với thực lực của ông, lúc đầu ông có thể chỉnh đốn tôi rồi nhưng ông lại không làm thế, ngược lại còn che chở bảo vệ cho tôi, Lâm Chính tôi không phải là tên ngốc, có thể nhìn ra ông đang giúp tôi. Nếu ông đã có ý giúp tôi tôi, sao tôi lại trơ mắt nhìn ông chết được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Ha ha ha, cậu Lâm, tôi thích nghe mấy lời này của cậu”, Nông Đường Công bật cười.

Nhưng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính bỗng rung lên.

Lâm Chính nhíu mày, vốn dĩ không muốn nhận nhưng điện thoại cứ rung mãi, anh chỉ đành dừng cây châm trên tay lại, lấy điện thoại ra nhấn nút trả lời.

Thế nhưng một lúc sau, sắc mặt Lâm Chính trở nên căng thẳng.

“Cậu Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”, Nông Đường Công nhíu mày hỏi.

“Ồ, không có gì, chỉ là Dương Hoa của tôi không còn nữa”.

Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cúp máy.

“Cái gì?”

Nông Đường Công thất thanh nói.

Không gian im phăng phắc.

Mọi người đều nhìn sang Lâm Chính.

Nói ra nhẹ nhàng vậy sao?

Chuyện gì thế này?

Đó là Dương Hoa đấy.

Tập đoàn Y tế thương nghiệp mà thần y Lâm tâm huyết dựng nên.

Tại sao đột nhiên lại không còn nữa?

Thế nhưng Lâm Chính lại không tỏ ra tức giận hay thù hằn gì, vẫn chữa bệnh cho Nông Đường Công.

Nông Đường Công không phải kẻ ngốc.

Lâm Chính càng không lộ ra vẻ tức giận, ông ấy càng giận dữ.

“Cậu Lâm, Dương Hoa đang yên ổn sao lại thế? Là ai quấy phá? Cậu nói đi, tôi ra mặt giúp cậu”, Nông Đường Công trầm giọng nói.

“Không cần đâu, ông cụ Nông, chỉ là một Dương Hoa thôi, không còn nữa thì tôi lại xây dựng lên một cái nữa nhưng đám người này mất rồi thì ông cụ sẽ hối hận và đau lòng cả đời đấy”, Lâm Chính nói.
 
Chương 4531


Chương 4531

Ông cụ lập tức hiểu ra chuyện gì, tức giận hỏi: “Có phải là đám Nông Tân không?”

Lâm Chính không nói, tiếp tục châm cứu.

Nhưng tính tình ông cụ cực kỳ nóng nảy.

Ông ấy đè tay Lâm Chính lại, ngăn không cho anh tiếp tục châm cứu, sau đó nhảy xuống bục.

“Ông cụ, ông từ từ thôi”.

“Sao ông lại xuống đây? Mau nằm lại đi, thần y Lâm còn đang chữa trị cho ông đấy”.

Người xung quanh hoảng hốt vây đến đỡ.

“Tránh ra hết đi”.

Cảm xúc của Nông Đường Công khá kích động, hét lên bước đến trước mặt Nông Tân và Nông Tiểu Mai.

Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Nông Đường Công đã tát cho hai người bạt tại.

Bốp bốp!

Âm thanh vang lên rõ to.

Mặt hai người hằn lên năm dấu tay đỏ ửng, Nông Tiểu Mai ngã nhào xuống đất, khóe miệng chảy máu.

“Bố, bố… bố làm gì thế?”, Nông Tiểu Mai không cam tâm hỏi.

“Có phải bọn mày dùng đến mối quan hệ trong nhà họ Nông để ép hại Dương Hoa của thần y Lâm không?”, Nông Đường Công nói.

“Bố, bọn con… chẳng phải bọn con vì bố sao? Bọn con tưởng thần y Lâm hại bố nên muốn đòi lại công bằng cho bố, chuyện này… chuyện này…”, Nông Tân úp mở nói.

Hắn vừa nói hết câu, Nông Đường Công lại tát mấy cái thật mạnh.

Bốp bốp bốp bốp…

Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh choáng váng mặt mày, đến nỗi không phân biệt được phương hướng, mặt hai người đều sưng tấy.

“Người đâu! Đánh gãy chân hai đứa không nên thân này cho tôi”, Nông Đường Công hét lên.

“Hả?”

Hai người cực kỳ sợ hãi.

“Ông cụ, làm… làm vậy không ổn lắm đâu”, có người khuyên.

“Đây là chuyện của nhà họ Nông bọn tôi, không ai được xen vào”.

Nông Đường Công nói.

Không ai dám lên tiếng.

Dù người nhà họ Nông không muốn cũng chỉ đành làm theo.

Thế là mấy người nhà họ Nông thân hình cao lớn bước ra, đè Nông Tân và Nông Tiểu Mai xuống đất.

“Mấy người làm gì đấy? Buông tôi ra, mau buông tôi ra”.

“Bố, con sai rồi! Tha cho con đi! Đừng đánh gãy chân con mà bố”.

Hai người kêu gào thảm thiết.

Thế nhưng chẳng có tác dụng.

Chỉ thấy một người tìm được cây gậy, sau đó đưa cho Nông Đường Công.

Nông Đường Công không nhận lấy, nghiêng đầu hỏi Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu muốn đánh không?”

“Không cần đâu”.
 
Chương 4532


Chương 4532

“Vậy được, tôi sẽ tự tay trút giận cho cậu”.

Nông Đường Công hừ một tiếng, cầm lấy cây gậy đánh vào chân Nông Tân.

Rắc!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp sơn trang Thần Y.

Nông Tân ôm chân bị đánh gãy, lăn lộn dưới đất nhưng càng lăn lộn, hắn càng thấy đau.

Nông Tiểu Mai ở bên cạnh suýt ngất vì sợ hãi.

Nông Đường Công không hề nương tay, đánh gãy một chân lập tức giờ cây gậy lên đánh vào cái chân còn lại.

Rắc!

Âm thanh vang lên.

Lần này Nông Tân không còn kêu gào nữa, vì hắn đã ngất rồi.

Nông Đường Công cầm cây gậy đi sang chỗ Nông Tiểu Mai.

“Bố! Đừng! Đừng mà!”

Nông Tiểu Mai liên tục lùi về sau muốn chạy trốn nhưng người nhà họ Nông bên cạnh nào cho cô ta cơ hội chạy? Bọn họ đè chặt cô ta xuống, dù cô ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không có tác dụng.

“Tiểu Mai, mày lớn thế này rồi nhưng tao chưa từng đánh mày, tuy nhiên hôm nay tao không thể tha thứ cho mày. Hai đứa mày khiến tao quá thất vọng”, Nông Đường Công khàn giọng nói.

“Bố, lẽ nào một thần y Lâm không bằng con trai, con gái của bố sao?”, Nông Tiểu Mai nói.

“Mày cho rằng tao làm vậy chỉ vì muốn trút giận cho thần y Lâm thôi sao? Mày sai rồi, tao muốn cho bọn mày ghi nhớ, cho dù là lúc nào cũng không được ỷ thế bắt nạt người khác. Mà bọn mày đã phạm phải tội như vậy, hôm nay nếu không dạy dỗ bọn mày thì chẳng phải sau này người nhà họ Nông sẽ đều là một lũ khốn ức hiếp người khác như vậy sao?”

Nông Đường Công nói, sau đó giơ cây gậy lên đánh.

Một lúc sau, Nông Tiểu Mai cũng ngất đi.

Kết cục của hai người rất thảm, hai chân đều bị gãy, không thể đi đứng được.

Nhìn thấy thế, người nhà họ Nông cũng thấy mà đau lòng.

Đây là thủ đoạn của Nông Đường Công sao?

Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh gãy chân, người nhà họ Nông không dám thở mạnh.

Ngược lại Nông Đường Công thở hổn hển, dù sao tình trạng bệnh của ông ấy vẫn chưa ổn định.

Bịch!

Nông Đường Công ném cây gậy trong tay xuống đất, bình tĩnh nói: “Căn dặn xuống bên dưới, dùng tất cả sức mạnh của gia tộc, dù trả bất cứ giá nào cũng phải lập tức xây dựng lại Dương Hoa! Tôi cho các người thời gian một ngày, một ngày sau, Dương Hoa trước đó có bộ dạng gì thì khôi phục lại y hệt như vậy… Không! Một ngày sau, tôi muốn Dương Hoa càng tốt hơn so với trước! Hiểu cả chưa?”

“Vâng thưa ông!”

Người nhà họ Nông vội vàng đáp lời.

“Ừ”, Nông Đường Công gật đầu, nhưng lại ho sặc sụa, người cũng không đứng vững.

Những người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ấy.

“Ông cụ Nông, ông vẫn nên nằm xuống đi, đợi sau khi tôi chữa trị xong, ông phải nhanh chóng quay về dưỡng thương”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
 
Chương 4533


Chương 4533

“Ừ! Ừ! Phiền cậu rồi”.

Nông Đường Công gật đầu.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu.

Lần này không ai làm phiền nữa.

Khoảng mười phút sau, Lâm Chính thu hồi châm bạc.

“Ông cụ Nông, cũng tạm ổn rồi, nhưng tôi vẫn nói câu đó, muốn khỏi bệnh cần cả quá trình, qua một thời gian nữa tôi sẽ bảo người đưa thuốc đến cho ông, khi nào cần thiết thì tôi sẽ đích thân đến châm cứu!”, Lâm Chính nói.

“Ha ha, không ngờ mạng của tôi lại dài như vậy! Lần này nếu không gặp cậu thì tôi đã chết lâu rồi”, Nông Đường Công cười nói.

“Ông cụ Nông ở hiền gặp lành, đương nhiên sẽ không sao”, Lâm Chính buột miệng nói.

“Cậu không thể nói như vậy, dù thế nào, tôi cũng phải báo đáp cậu đàng hoàng”, Nông Đường Công nói, ông ấy còn định nói thêm gì đó thì thần y Diêu đột nhiên cắt ngang.

“Thủ trưởng Nông! Nếu nói về công lao thì không thể chỉ tính cho một mình thằng nhóc này, sơn trang Thần Y của tôi cũng đóng góp không ít công sức để chữa bệnh cho ông đấy!”

“Đóng góp công sức ư?”, Nông Đường Công cau mày.

“Đương nhiên, thủ trưởng Nông, thật ra cơ thể của ông trước đó đã được tôi điều trị xong khoảng bảy tám mươi phần trăm rồi. Sở dĩ thằng ranh này có thể cứu sống được ông là do hắn may mắn chiếm hời của tôi mà thôi”.

“Vậy tại sao ông lại sớm từ bỏ việc điều trị cho tôi, tuyên bố tôi đã hết cách cứu chữa?”, Nông Đường Công khịt mũi hỏi.

“Tôi không hiểu cách chữa trị của hắn, hắn phá hủy phương châm trị liệu của tôi thì đương nhiên tôi hết cách cứu chữa. Suy cho cùng cách chữa trị của tôi và hắn hoàn toàn khác nhau”, thần y Diêu vội vàng nói.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ.

Thần y Diêu đang quyết tâm cướp công.

Cũng đúng, nếu hôm nay ông ta không cướp được chút công lao, tin tức truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ nói y thuật của ông ta không bằng thần y Lâm sao? Cứ như vậy, danh tiếng của sơn trang Thần Y sẽ bị hủy hoại. Nếu có được một chút công lao thì ít nhất lúc đồn ra bên ngoài ông ta vẫn có thể xoa dịu dư luận.

Nhưng Nông Đường Công không phải là Nông Tân và Nông Tiểu Mai.

Ông ấy đã trải qua vô số sóng gió trong đời, cũng đã gặp rất rất nhiều chuyện.

Miệng lưỡi của thần y Diêu sao có thể lừa được ông ấy chứ?

“Bớt nói năng bậy bạ ở đây đi! Thần y Diêu! Ông có thể chữa khỏi bệnh cho tôi hay không chẳng lẽ tôi không biết sao? Thần y Lâm đã cứu tôi, liên quan gì đến ông? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!”, Nông Đường Công lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thủ trưởng Nông, tôi…”, thần y Diêu còn muốn giải thích.

Nhưng Nông Đường Công không thèm nghe ông ta nói nữa, ông ấy thẳng thừng xua tay: “Người đâu, phong tỏa sơn trang Thần Y cho tôi!”

“Rõ!”

Người nhà họ Nông đáp.

“Không thể phong tỏa!”
 
Chương 4534


Chương 4534

Thần y Diêu vội vàng hét toáng lên: “Thủ trưởng Nông, tôi đã hành nghề y cả đời, không biết đã cứu được bao nhiêu người! Những nhân vật lớn nhỏ ở Yên Kinh đều từng khám chữa bệnh ở chỗ tôi! Ông phong tỏa sơn trang Thần Y của tôi, ông không sợ chọc giận dư luận sao?”

“Chọc giận dư luận ư? Mẹ kiếp! Ông là đồ hám lợi! Lúc các nhân vật lớn đến, ông chỉ khám bệnh cho bọn họ, ném mạng sống của những người đến khám bệnh như chúng tôi sang một bên. Loại người như ông hoàn toàn không xứng đáng làm bác sĩ! Sơn trang Thần Y đáng bị phong tỏa!”, Triệu Chí Đông nhổ nước bọt, mắng chửi.

“Nói đúng lắm! Nên bị phong tỏa!”

“Phong tỏa! Lập tức phong tỏa!”

“Tôi ủng hộ ông cụ Nông phong tỏa sơn trang Thần Y!”

Đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương đồng thanh hét lớn.

Sắc mặt thần y Diêu trở nên tái nhợt.

Nông Đường Công lấy chiếc điện thoại cũ trên người ra và bấm số.

Một lúc sau, Trịnh Nam Thiên ở dưới chân núi dẫn theo đội quân xông thẳng lên, bắt đầu đuổi mọi người trong sơn trang Thần Y ra ngoài, phong tỏa cổng lớn.

“Không!”

Thần y Diêu quỳ trên mặt đất, nhìn sơn trang Thần Y bị phong tỏa, điên cuồng hét lớn.

Sơn trang Thần Y là tâm huyết cả đời của ông ta.

Cứ mất đi như vậy, sao ông ta có thể chấp nhận được?

“Ông Diêu, ông đừng buồn, y thuật của ông vẫn còn đó, sau này ông đợi thời cơ quay lại thì có khó khăn gì đâu?”, người bên cạnh an ủi.

Nhưng thần y Diêu nào cam tâm?

Điều ông ta quan tâm nhất là thể diện.

Hôm nay Lâm Chính khiến ông ta trở thành một con chó mất nhà, nếu ông ta nhẫn nhịn cục tức này thì sao có thể là thần y Diêu cơ chứ?

Mấy người Lâm Chính đang định xuống núi, thần y Diêu đột nhiên đứng dậy, rống to: “Tên họ Lâm kia! Đứng lại cho tôi!”

“Thần y Diêu có gì chỉ bảo sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Ông đây không phục! Y thuật của tôi không thể thua kém cậu! Tôi muốn so tài y thuật với cậu!”, thần y Diêu gào thét.

“Ông muốn so tài thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi muốn cậu chết!”

Thần y Diêu hét lớn, không biết ông ta lấy đâu ra mấy cây châm bạc tẩm độc, hung hăng vung về phía Lâm Chính.

Nhưng châm bạc vừa tới gần, Lâm Chính đã giơ tay lên, nắm chắc mấy cây châm bạc đó trong tay.

“Hả?”, thần y Diêu sửng sốt.

Cánh tay Lâm Chính khẽ run lên.

Vút vù vù.

Cây châm bạc chợt bay về phía ngược lại.

Vèo vèo vèo…

Vài tiếng động nhỏ phát ra, toàn bộ châm độc đâm vào người thần y Diêu…
 
Chương 4535


Chương 4535

Cơ thể già nua của thần y Diêu lùi về sau. Ông ta loạng choạng, may mà có người chạy lên đỡ mới không bị ngã. Đám đông sợ hết hồn khi nhìn thấy số châm bạc trên người ông ta.

“Thần y Diêu bị trúng châm rồi sao?”

“Châm có độc. Mau giải độc! Mau lấy thuốc giải độc”, đám đông kêu lên.

“Loại độc này do thần y Diêu tạo ra, thuốc giải chỉ thần y Diêu mới có”, có người nói.

Một vị nguyên lão nghe thấy vậy thì vội vàng nhìn thần y Diêu: “Thần y Diêu, mau uống thuốc giải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất”.

Thế nhưng thần y Diêu chỉ lắc đầu: “Vô tác dụng thôi. Mặc dù có thuốc giải nhưng lại ở trong kho thuốc. Từ đây tới kho thuốc cần 10 pút. Mà loại độc này thì chỉ cần trong 1 phút thôi đã có thể lấy mạng người khác rồi. Tôi..không kịp uống thuốc giải”.

“Hả?”, đám đông tái mặt. Không ai ngờ, một thần y danh tiếng lẫy lừng lại tự chết trong tay mình…Đúng là nực cười.

“Người bình thường cần 10 phút mới lấy được thuốc, nhưng nếu là cao thủ võ đạo thì 10 giây là lấy được rồi. Có khi còn cơ hội”

“Thế nhưng…sơn trang này có mấy người là cao thủ chứ? Hơn nữa, ngay cả cao thủ cũng chưa chắc đã nhanh được như vậy”.

“Trừ khi là…thiên kiêu”, dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Băng Thượng Quân. Một vị nguyên lão vội quỳ xuống, khấu đầu trước Băng Thượng Quân: “Băng Thượng Quân, xin cậu hãy cứu thần y Diêu của chúng tôi”.

“Ông ấy không thể chết được, phải lấy được thuốc giải. Xin cậu thay chúng tôi đi lấy thuốc giải’.

“Xin cậu”

Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống. Mặc dù thần y Diêu rất tự cao tự đại và là người mưu mô nhưng dù sao ông ta cũng là linh hồn của sơn trang và mang đến vinh hoa phú quý cho cả sơn trang. Giờ ông ta gặp nguy hiểm thì dù là thế nào bọn họ vẫn muốn cứu.

Băng Thượng Quân không phải là người dễ mềm lòng như thế. Anh ta khẽ hừ giọng: “Lấy thuốc giải sao? Đừng có mơ. Người này dám đánh lén thầy của tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy. Tôi không giết ông ta đã là may mắn lắm rồi, còn hi vọng tôi cứu ông ta? Các người đang nằm mơ đấy à?”

Đám đông mặt xám ngoét, há hốc miệng. Đúng vậy thật!Muốn băng Thượng Quân ra tay đúng là chẳng khác gì khó hơn lên trời. Rõ ràng là không thể.

Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Muốn cứu người này không khó. Loại độc này quá dễ giải”.

Nói xong anh chộp lấy thần y Diêu từ trong không gian.

Vụt vụt..Những cây châm trên người ông ta bay bật ra, đáp xuống tay Lâm Chính.

“Khí Ngự Châm sao?”, các vị nguyên lão thất thanh.

Lâm Chính lại vung tay, những cây châm bay ra nhanh như điện xẹt. Đợi đến khi đám đông có thể phản ứng lại thì những cây châm này đã lại ghim lên người thần y Diêu rồi.

Thần y Diêu vội lùi lại, cơ thể run rẩy. Sau khi đứng vững, ông ta nhìn xuống và tái mặtL “Đây…đây là…”

“Độc của ông chẳng qua là kích hoạt độc tố đã tích tụ trong cơ thể nhiều năm mà thành. Đời người, ăn uống, hít thở đều hấp thụ một lượng chất không tốt nhất định. Chúng ở trong cơ thể lâu tạo ra độc tố. Chiêu này của ông chẳng có gì là tinh diệu cả. Sử dụng châm để kích hoạt độc tố và gi ết chết mục tiêu. Chiêu tương tự như thế tôi có đầy. Vậy nên giải độc không hề khó”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Thần y Diêu nghe thấy vậy thì trồ tròn mắt.

“Những cây châm này có thể kích hoạt độc trong người ông thì cũng có thể kiểm soát độc trong người ông. Giờ tôi đã ghim châm vào vị trí các mệnh mạch và chặn độc tố xâm lấm rồi, đợi khoảng ba mươi giây thì những độc tốc này sẽ không thể xâm nhập được vào lục phủ ngũ tạng nữa. Như vậy ông cũng sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
 
Chương 4536


Chương 4536

Thần y Diêu trông sắc mặt vô cùng phức tạp. Ông ta đứng ngây ra rồi lầm bầm: “Tôi tốn thời gian gần 50 năm để luyện chế ra loại châm độc này. Thật không ngờ cậu có thể giải được nó trong nháy mắt. Không thể…sao có thể chứ. Cậu rốt cuộc là ai?”, ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.

“Tôi là ai mà thần y Diêu còn không rõ sao. Giờ tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”, Lâm Chính nói.

Thần y Diêu vội quỳ xuống, như người mất hồn: “Tôi phục rồi…”

Thần y Diêu đã bị đánh bại hoàn toàn. Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta và quay người rời đi. Khoảnh khắc này, dù có là kẻ ngốc thì cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Lâm Chính và thần y Diêu.

Thần y Diêu đột nhiên lên tiếng: “Xin dừng bước”.

“Ông chơi chưa chán à? Thầy của tôi không giết còn cứu mạng ông thì ông cũng phải biết điều chứ? Nếu không phải nể tình ông tuổi cao thì tôi đã phế luôn tứ chi của ông rồi”, Băng Thượng Quân tức giận, quay qua chửi.

Thần y Diệu vội vàng chắp tay và quỳ xuống: “Thần y Lâm, xin đừng tức giận. Tôi gọi cậu là vì muốn cậu cho tôi một cơ hội, thu nạp tôi, chỉ giáo tôi có được không?”, nói xong thần y Diêu lại khấu đầu trước Lâm Chính. Động tác trông vô cùng cung kính và chân thành.

Đám đông thất kinh. Đường đường là thần y Diêu mà lại muốn bái một thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sư phụ sao…

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa. Bởi vì ai cũng biết thứ mà thần y Diêu quan tâm chính là thể diện.

Đúng là một chuyện vô lý hết sức. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.

Lâm Chính im lặng. Anh nhìn thần y Diêu. Một lúc sau, anh lắc đầu: “Tôi sẽ không thu nạp ông đâu”.

“Tại sao?”, thần y Diêu ngẩng đầu.

“Tôi dù chẳng phải là người tốt đẹp gì những cũng hiểu về y đức, y phẩm. Ông là người chỉ biết tới danh lợi, tự cao tự đại, không có đạo đức. Người như thế thì sao tôi có thể dạy được?”

“Tôi sẽ sửa. Tôi sẽ sửa hết. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội”, thần y Diêu nói.

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu và đi xuống núi: “Đã nói không nhận là không nhận. Đợi ông thật sự có thể thay đổi rồi thì hãy tới tìm tôi”.

Nói xong anh rời đi. Thần y Diêu sững sờ nhìn theo.

Xuống núi, Nông Đường Công sống chết đòi đưa Lâm Chính về nhà ăn cơm. Lâm Chính vốn định từ chối nhưng ông cụ nhiệt tình quá nên đã đồng ý. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân cũng đi theo.

Trên xe Nông Đường Công sau khi biết chuyện thì cảm thấy không hiểu: “Sao cậu lại từ chối ông Diêu thế? Mặc dù nhân cách ông ta không tốt nhưng lại có mối quan hệ khá rộng. Sơn trang thần y đã trụ vững ở Yên Kinh mấy chục năm rồi. Những năm qua ông ta tích lũy được sức mạnh hùng hậu lắm. Cậu mà làm thầy ông ta thì còn phải sợ ai ở Yên Kinh này nữa chứ?”, Nông Đường Công dựa ra ghế, nói bằng giọng yếu ớt.

“Ông nói vậy là không hiểu tôi rồi. Tôi nói rồi, ông ta không có nhân cách, tôi mà truyền thụ y thuật thì phải tìm người có đạo đức. Còn về thân phận hay là thiên phú của họ thì tôi không quan tâm lắm. Thần y Diêu bái tôi làm sư chẳng qua là vì nhìn trúng y thuật của tôi mà thôi. Ông ta muốn học được chút gì đó từ tôi để có thể kéo dài tuổi thọ. Nói trắng ra là vì nhìn thấy lợi lạc nên mới quỳ xuống như thế”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Kéo dài tuổi thọ sao?”, Nông Đường Công khá bất ngờ.

“Thần y Diêu tuổi đã cao. Tình hình của ông ta thế nào ông ta tự biết. Từ sắc mặt của ông ta là tôi đoán ra nhưng năm qua ông ta đã phục dùng loại thuốc giúp trường thọ, nhưng có vẻ như hướng đi không đúng. Mặc dù thuốc đó lợi nhưng tác dụng phụ cũng không ít. Ông ta khá đau đầu cho chuyện này. Y thuật của ông ta chỉ có thể giúp ông ta tới đó, vì vậy ôn ta bái tôi làm sư phụ để mong muốn tìm được cách đột phá và có thể sống thọ hơn”, Lâm Chính nói.

“Hóa ra là như vậy…chẳng trách cậu không chịu nhận lời…ông ta đúng là hết thuốc chữa thật rồi”, Nông Đường Công lắc đầu: “Có điều cậu cho ông ta cơ hội sửa đổi, nếu ông ta làm được thật thì sao? Nếu ông ta làm vậy, rồi đi cứu dân giúp đời thì cậu có thu nạp ông ta không?”
 
Chương 4537


Chương 4537

Lâm Chính mỉm cười, không hề trả lời. Nông Đường Công cười ha ha. Ông ta cũng không nói tiếp chuyện đó nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ bên ngoài nhà họ Nông. Mặc dù Nông Đường Công còn yếu nhưng tâm trạng tốt cực kỳ. Ông ta hỏi Lâm Chính có uống rượu hay không, sau khi anh nói có thể thì ông ta vui mừng lấy ra loại rượu đã cất hai mươi năm mời anh. Nông Tân và Nông Tiểu Mai được được tới bệnh viện chữa trị.

Mặc dù chuyện về sơn trang thần y có bị đồn đại ra ngoài ít nhiều nhưng cũng được Nông Đường Công kiểm soát nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Cô giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nông Đường Công nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ. Những người khác của nhà họ Nông không hề tham gia. Bữa cơm này do đích thân ông cụ tiếp khách.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là những kẻ thích rượu thế là ngồi xuống là uống tới tấp.

Cộc cộc…Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ông cụ chau mày, nói với người bên cạnh: “Bất kể là ai thì cũng đuổi đi”.

“Vâng”, người nhà họ Nông lập tức chạy ra mở cửa.

Một lúc sau người này quay lại: “Thưa ông, là Lý bộ trưởng. Ông ấy nghe nói ông bị bệnh nên tới thăm”.

“Nói với ông ta tôi không sao nhưng phải nghỉ ngơi, đừng có tới làm phiền”, Nông Đường Công hừ giọng.

“Điều này…”, người kia có vẻ chần chừ.

“Còn phải đợi tôi nhắc lại hay gì?”, Nông Đường Công hét lớn.

Người này run rẩy, vội vàng chạy đi. Lý bộ trưởng cũng là người thông minh, biết là hôm nay ông cụ không tiện tiếp khách nên cũng không nán lại. Lý bộ trưởng vừa đi khỏi thì nào là Trương bộ trưởng, Lưu bộ trưởng cũng đều chạy tới. Thế nhưng tất cả đều phải ra về. Không ai có thể bước vào nhà họ Nông.

Người nhà họ Nông khổ sở đuổi họ đi. Những người vừa tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, nào dễ gì đắc tội.

“Mặc kệ họ, nào nào, chúng ta uống”, ông cụ Nông nâng chén rượu cười nói. Lâm Chính cũng khẽ cụng ly.

Cộc cộ…Lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng lần này tiếng gõ có phần mạnh bạo và dồn dập hơn nhiều.

“Ai mà mất lịch sự thế?”, người nhà họ Nông tỏ ra không vui, vội chạy đi mở cửa.

Không ngờ người đứng trước mặt lại là Giang Nam Tùng.

“Nông thủ trưởng có nhà không?”, Giang Nam Tùng vội hỏi.

“Ông nhà không được khỏe, đang nghỉ ngơi. Ngày khác mời ông tới”, người nhà họ Nông đáp lại.

“Nói vậy tức là ông cụ ở nhà đúng không? Tôi phải gặp ông ấy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với ông cụ”, Giang Nam Tùng cuống cả lên.

“Chuyện gì cũng không được. Mời ông về cho”.

Thế nhưng Giang Nam Tùng mặc kệ, cứ thế lao vào: “Ông Nông, tôi là Giang Nam Tùng, tôi có chuyện cần nói”.

Giang Nam Tùng hô vang, rồi ông ta bỗng khựng người, không dám bước tới khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Ồ? Không phải là Giang hội trưởng đây sao? Ông ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống làm miếng”, Lâm Chính đặt chén rượu xuống, điềm đạm nhìn Giang Nam Tùng.

Giang Nam Tùng khóc dở mếu dở. Ông ta nào ngờ lại vẫn gặp phải sát thần ở đây chứ…

Chuyện về Cái Thiên Tông, Giang Nam Tùng đã thất bại thảm hại. Giờ cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay người khác nên ông ta nào dám làm loạn, thế là ông ta vội quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, trước đó đều là do tôi sai. Mong cậu độ lượng, do tôi có mắt như mù, xin cậu tha mạng”, nói xong, Giang Nam Tùng đập mạnh đầu xuống đất.
 
Chương 4538


Chương 4538

“Tôi đã cho ông cơ hội mà ông không biết quý trọng. Giờ ông lại xin tha mạng thì có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giang Nam Tùng sợ hãi, không biết phải làm sao, đành tự tát vào mặt mình: “Tôi là đồ súc sinh, là đồ mất dạy, là đồ khốn nạn…”

Ông ta vừa chửi vừa tự tát…Bốp bốp…Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian.

Một lúc sau, mặt ông ta sưng phồng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng thản nhiên. Giang Nam Tùng run rẩy, biết là dù mình có làm gì cũng vô ích nên đành phải nhìn Nông Đường Công bằng ánh mắt cầu cứu.

“Sao thế?”, Nông Đường Công không biết mối ân oán giữa Giang Nam Tùng và Lâm Chính nên hỏi.

“Ông cụ muốn quản hở?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi quản làm gì, nhưng dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật. Ông ta mà chết ở đây thì khéo bên ngoài lại tưởng tôi làm”, Nông Đường Công lắc đầu.

Nói thì vậy chứ thực ra Lâm Chính biết ông cụ không nỡ. Dù sao Giang Nam Tùng cũng 60 tuổi rồi. Ông ta ở Yên Kinh lâu như vậy, không thể không qua lại với Nông Đường Công. Nếu không phải là Lâm Chính đang ngồi đây thì Nông Đường Công đã ngăn hành động tự hành hạ mình của ông ta lại rồi.

Lâm Chính không có hứng với Giang Nam Tùng, giết hay không giết ông ta cũng không ảnh hưởng tới anh. Nếu đã vậy thì thôi cứ thuận theo lòng người vậy.

“Đứng dậy trước đi. Muốn sống thì còn phải xem biểu hiện sau này của ông nữa”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

Dứt lời, Giang Nam Tùng mừng lắm, vội vàng khấu đầu thêm vài cái: “Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”

Thấy bộ dạng sợ sệt của Giang Nam Tùng, Nông Đường Công tỏ ra bất ngờ. Đường đường là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật mà lại sợ thần y Lâm tới vậy sao?

“Nhóc, xem ra cậu không chỉ giỏi mỗi y thuật nhỉ”, Nông Đường Công cảm thán.

“So với ông thì tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.

“Cậu khiêm tốn rồi”.

“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi nghĩ ông lao vào đây chắc chắn không phải là tìm tôi. Ông nói chuyện chính với ông cụ đi”, Lâm Chính thản nhiên nói,

Lúc này Giang Nam Tùng mới bừng tỉnh: “Nông thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì mà hoang mang vậy? Từ từ nói, nói không rõ ràng là tôi vứt ra ngoài đấy”, Nông Đường Công hừ giọng.

Lúc này ông ta khá khó chịu, vì dù sao thì Giang Nam Tùng cũng tự ý xông vào, không hề nể mặt ông ta. Thế nhưng Giang Nam Tùng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nông thủ trưởng, Bạch Thiếu Phi bị đánh chết rồi”.

“Cái gì?”, Nông Đường Công đứng bật dậy với vẻ không dám tin.

Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên tay chân ông ta vẫn run lẩy bẩy.

“Nói. Nói rõ ràng cho tôi…sao Bạch Thiếu Phi lại bị đánh chết? Còn ra thể thống gì nữa?”, người đàn ông gào lên đầy kích động.

“Đối phương chẳng quan tâm tới điều đó. Lúc mới bắt đầu họ đã quyết tâm giế t chết Thiếu Phi rồi”, Giang Nam Tùng rưng rưng nước mắt.

“Không thể nào! Thực lực của Thiếu Phi đâu phải người bình thường có thể đối phó được. Bọn chúng đã lấy cái gì ra đấu với Thiếu Phi vậy?”
 
Chương 4539


Chương 4539

“Thủ trưởng, người gi ết chết Thiếu Phi không phải là Giới Long mà là một người tên Trung Xuyên. Người này có thực lực cực mạnh. Thiếu Phi không hiểu rõ về thực lực của đối phương, đấu tầm 30 hiệp là đã bị đánh bại rồi. Thiếu Phi biết mình không phải là đối thủ nên định đầu hàng nhưng đối phương đột nhiên bẽ gãy đầu của Thiếu Phi, không cho cậu ta nói ra được hai từ đầu hàng nữa…”, Giang Nam Tùng đau khổ nói.

Nông Đường Công nghe thấy vậy thì bốc hỏa. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng”.

Ông ta gầm lên. Trần nhà cũng rung chuyển.Cô giúp việc đang nấu ăn cũng hét lớn, vội núp kỹ.

“Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói thêm rằng, trong vòng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước. Bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền khắp mạng xã hội. Giờ chúng ta phải làm sao?”, Giang Nam Tùng nói tiếp.

“Bọn họ không nể mặt tôi hay gì? Đúng là vô liêm sỉ”.

Nông Đường Công uống cạn chén rượu trên bàn và lạnh giọng: “Thế nhưng không cần phải lo lắng, nước ta nhân tài đông như quân nguyên, ngọa hổ tàng long mà, chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn họ? Tôi sẽ sắp xếp ngay, ba ngày cũng là đủ rồi. Nếu không có ai thì tôi sẽ mời thiên kiêu”.

“Thiên kiêu?”, Giang Nam Tùng giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn quay qua nhìn Lâm Chính.

Nông Đường Công thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức nhìn sang Băng Thượng Quân ngồ bên cạnh.

“Thời gian gấp gáp, chuyện thế này tốt nhất để người khác đi”, Lâm Chính làm gì có chuyện không biết ý đồ của hai người bọn họ. Chuyện về đại hội và bên phía Thương Minh đã khiến họ phải sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì có thời gian mà xen vào những chuyện khác.

“Thần y Lâm, tôi biết cậu rất bận. Có điều chuyện này cậu cũng đừng vội từ chối. Cậu không đi thì có thể bảo đệ tử của cậu đi mà. Dù sao cậu ấy cũng là thiên kiêu, nếu có thể vì nước lập công thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lạc đấy. Sau này cậu ta muốn làm gì thì phía bên trên cũng đều sẽ dễ dãi với cậu ta cả”, Nông Đường Công mỉm cười.

Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ im lặng nhìn Băng Thượng Quân.

“Thầy yên tâm, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu”, Băng Thượng Quân nói.

“Vậy được, anh đã muốn đi thì ở lại đây, tôi về Giang Thành trước. Đợi anh xong việc ở đây rồi tính”.

“Vâng thưa thầy”.

Lâm Chính ở lại khách sạn một tối, sáng ngày hôm sau ngồi máy bay quay về Giang Thành. Tại một góc sân bay, một người đàn ông lấy điện thoại ra ấn số.

“Thế nào? Người đi chưa?”

“Đi rồi ạ! Về Giang Thành rồi”.

“Vậy sao? Lúc đi không làm gì khác à?”

“Không ạ. Có điều…trước buổi tối rời đi, thần y Lâm có ở chỗ Nông Đường Công”.

“Nông Đường Công? Chắc chứ?”

“Chắc ạ! Lúc bước ra thì có cả Giang Nam Tùng nữa, hơn nữa thái độ của ông này đối với thần y Lâm còn vô cùng cung kính”.

“Nông Đường Công, Giang Nam Tùng…và cả một người phụ nữ biết võ nữa…Có mấy người này rồi, thần y Lâm mà muốn cắm cọc ở Yên Kinh thì cũng không phải điều gì khó khăn”.

“Với sức mạnh hiện tại của thần y Lâm, chúng ta không đối đầu được đâu. Phải mời các gia tộc khác cùng hỗ trợ. Nếu không, cậu ta có thể dễ dàng ra vào nhà họ Lâm của chúng ta đấy ạ”.

“Yên tâm đi, chuyện này đã báo cáo cho gia chủ rồi. Gia chủ đang sắp xếp. Giờ điều vài người tới Giang Thành giám sát thần y Lâm đi”.

“Vâng”, người đàn ông nói xong bèn tắt máy.
 
Chương 4540


Chương 4540

Chuyến đi lần này của Lâm Chính rõ ràng là đã chấn nhiếp được nhà họ Lâm. Tạm thời họ sẽ không dám gây rắc rối gì cho anh.

Lâm Chính không phải là người thích bị đánh. Nhà họ Lâm đã bắt đầu thăm dò anh thì đương nhiên anh chẳng có lý do gì tiếp tục lòng vòng với bọn họ nữa.

“Nếu đại hội có thể tổ chức sớm hơn thì mình nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá, bắt họ trả lại toàn bộ mọi thứ”, Lâm Chính đanh mắt, bước xuống máy bay.

Về tới Giang Thành, việc đầu tiên anh là là tới căn hầm trước đó đã xây dựng. Lúc này minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh cùng với người phán quyết và người tuyệt phạt của đại hội vẫn ở đây. Đương nhiên Lâm Chính cung cấp đầy đủ mọi điều kiện sinh hoạt cho bọn họ. Ngoài việc hạn chế họ ra ngoài ra thì anh đều đáp ứng đầy đủ cả.

“Chủ tịch Lâm, cậu tới rồi”, Từ Thiên cũng có mặt. Ông ta là một trong những người phụ trách quan trọng đảm bảo cho an ninh của khu vực này.

Ngoài ra còn có người của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn và Đông Hoàng Giáo cùng phụ trách để tránh những kẻ kia bỏ trốn.

“Ở đây vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tạm thời vẫn ổn, có điều người của đại hội tới Giang Thành mỗi lúc một nhiều. Ngoài điều đó ra thì Thương Minh cũng cử người tới. Có một nhóm người đã bắt đầu tiếp cận Dương Hoa rồi. Chủ tịch Lâm, nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ tới vì những người này”, Từ Thiên khẽ nói.

“Có gì giấu nổi đâu. Mặc dù chúng ta đã ém tin nhưng thời gian dài thì vẫn sẽ bị Thương Minh và Đại Hội phát hiện ra điều bất thường thôi. Tới khi đó nhiều chuyện cùng xảy ra, chúng ta không thể nào là đối thủ của cả đại hội và Thương Minh được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vậy chủ tịch Lâm cậu định thế nào…thả bọn họ sao?”, Từ Thiên hỏi.

“Thả? Vậy khác gì tự tìm đường chết”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Vậy nên làm thế nào?”

Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sử dụng Họa Thủy là được. Chỉ cần bọn họ không tập trung sự chú ý vào chúng ta thì chúng ta vẫn có thể kéo dài thời gian. Đại hội bắt đầu thì mọi ân oán sẽ được giải quyết”.

“Chủ tịch Lâm định sử dụng thế nào?”, Từ Thiên hỏi tiếp.

“Đương nhiên là dụ bà ta cho kẻ thù”, Lâm Chính cười thản nhiên, nói nhỏ với Từ Thiên.

Từ Thiên hiểu ý bèn gật đầu: “Chủ tịch Lâm yên tâm, cứ giao cho tôi”.

Nói xong, ông ta rời đi. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là điện thoại của Mã Hải. Từ Thiên nhìn Lâm Chính.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Người của đại hội lại tới rồi, hơn nữa yêu cầu phải gặp được cậu trong một tiếng đồng hồ, nếu không…bọn họ sẽ bắt tất cả chúng tôi đi điều tra, giọng nói của Mã Hải vô cùng lo lắng.

Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Mời họ tới phòng làm việc, tôi sẽ tới ngay”.

“Vâng chủ tịch”.

Lâm Chính quay qua: “Từ Thiên, ông sắp xếp đưa tôi tới tổng bộ của Dương Hoa”.

“Chủ tịch Lâm, người của đại hội tới làm gì vậy?”

“Còn không nhận ra sao? Họ sốt ruột rồi chứ sao”, Lâm Chính cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra.

Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Mã Hải đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng. Bên trong và bên ngoài cửa đều có hai người đàn ông đứng đó. Những người này ăn mặc rất kỳ lạ. Bọn họ mặc trang phục đi đêm, đeo mặt nạ và mũ, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mỗi đôi mắt thần bí.

 
 
Chương 4541


Chương 4541

Một nam một nữ ngồi trên ghế sopha. Người đàn ông trông khá trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi. Người phụ nữ thì tầm năm mươi tuổi, hơi mập.

Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Cậu Hoàng không cần căng thẳng. Thần y Lâm đâu có ba đầu sáu tay, không ăn thịt được cậu đâu”.

“Căng thẳng sao? Bà Quế cứ đùa. Chúng ta đều là người của đại hội, đường đường là đại hội thì có gì phải sợ chứ”, người thanh niên hừ giọng.

“Tôi thấy cậu không được tự nhiên mà”, bà Quế cười.

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi làm việc thay cho bố mình, đương nhiên cần phải cẩn thận chu toàn. Nghe nói thần y Lâm giảo hoạt lắm, sao tôi có thể khinh suất được”.

“Được được được. Nếu đã vậy thì lát nữa cậu xử lý chuyện này nhé. Cậu yên tâm, lần này đại hội toàn cử tới những người có khả năng thôi, cậu cứ mạnh dạn đi làm là được. Dù thần y Lâm có ba đầu sáu tay thì cũng phải biến thành con mèo trước mặt chúng ta”, bà Quế nheo mắt cười.

Người thanh niên gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và quyết tâm. Mã Hải ở phía xa chau mày.

Cạch…Lúc này, cánh cửa được đẩy ra. Người mặc đồ đen ở bên ngoài bước vào: “Thưa cậu, thưa bà, thần y Lâm tới rồi”

Người này thông báo xong bèn đi ra. Sau đó, Lâm Chính một bước đẩy cửa bước vào.

“Chủ tịch”, Mã Hải mừng rỡ gọi. Lâm Chính ra hiệu cho ông ta im lặng. Anh đi về phía bàn làm việc của mình.

Thế nhưng khi anh còn chưa ngồi xuống thì người thanh niên đã nói: “Ai cho anh ngồi xuống thế?”

Lâm Chính khựng người, nhìn người đàn ông bằng vẻ kỳ lạ.

Người này đứng dậy: “Giờ anh là kẻ tình nghi. Ai cho anh ngông nghênh đến vậy? Tới đây, đứng ở đây cho tôi. Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh. Anh phải trả lời thành thực, nếu không thì đừng trách sao tôi không khách khí!”

Người này đanh giọng đe dọa. Nếu là người thường thì chắc là đã bị dọa sợ té khói rồi. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm nhiên. Anh cũng tỏ ra phối hợp: “Vậy anh muốn hỏi gì?”

“Người phán quyết và người tuyệt phạt có phải bị anh sát hại không? Minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh mất tích có phải có liên quan tới anh”, người đàn ông chất vấn.

Có vẻ họ muốn làm rõ mọi chuyện…

Lâm Chính cũng không ngờ rằng đối phương lại thẳng thắn như vậy. Xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.

“Không phải tôi làm”, anh phủ nhận.

“Anh còn giảo biện?”, người đàn ông hét lớn.

Anh ta định chèn ép Lâm Chính. Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Nếu anh chỉ định dùng vào lời nói để ép tội tôi thì tôi thấy anh đang lãng phí nước bọt rồi đấy. Trừ khi anh có chứng cứ chứng minh những gì tôi làm. Nếu không thì anh bớt bớt lại”.

“Anh…”, người đàn ông mặt đỏ au, không biết phải nói gì.

“Thần y Lâm quả không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên là giảo hoạt”, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười, lên tiếng.

“Vị này là?”

“Chúng tôi đều là người của đại hội. Lần này tới đây là vì muốn điều tra việc mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt. Liên quan tới những chuyện đó có lẽ thần y Lâm cũng biết ít nhiều nhỉ”, bà Quế mỉm cười.
 
Chương 4542


Chương 4542

“Cũng có nghe qua, mà tóm lại là người phán quyết và người tuyệt phạt xảy ra chuyện ở Giang Thành các người tìm tôi cũng là điều đương nhiên. Nhưng tại sao đến cả minh chủ Thương Minh mất tích mà cũng tìm tôi thế”, Lâm Chính tỏ ra tò mò.

“Thần y Lâm không cần căng thẳng. Chúng tôi chỉ điều tra, chứ không hề khẳng định anh là người làm”, người phụ nữ nói tiếp.

“Chỉ là điều tra sao? Nếu đã là yêu cầu của đại hội thì tôi đương nhiên phải dốc sức phối hợp rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt quá rồi. Nói vậy thì cậu cho phép chúng tôi hỏi vài câu đúng không”, bà Quế tiếp tục nói.

Đúng lúc này. Rầm…Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một lượng lớn người ập vào.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, ngước lên nhìn. Anh phát hiện ra tất cả đều là người của Thương Minh. Bọn họ vây lấy anh.

“Các người làm gì vậy?”, Mã Hải hét lớn: “Bảo vệ, bảo vệ đâu”

Thế nhưng không ai lên tiếng. Đây đâu phải người thường. Đám bảo vệ của Dương Hoa có xông vào cũng chẳng làm được gì.

Lâm Chính nhìn họ bằng vẻ nghi ngờ. Đại hội và Thương Minh cùng một giuộc, tại sao họ lại chạy tới đây và mất lịch sự như vậy chứ?

“Các vị, thế này là thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

Một giọng nói khác vang lên: “Thế nào à? Thần y Lâm, nói nghe thú vị nhỉ. Giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ thế?”

Dứt lời, một bóng hình bước vào. Nhìn thấy người này Lâm Chính lập tức đanh mặt. Mã Hải trố tròn mắt với vẻ không dám tin.

Người bước vào không phải ai khác mà chính là Bạch Họa Thủy của Thương Minh.

Lâm Chính bất ngờ. Anh tưởng mình nhìn nhầm nhưng đúng là Bạch Họa Thủy thật. Thế nhưng…không phải là Bạch Họa Thủy đang ở dưới chỗ tầng hầm và bị nhốt sao? Anh vừa từ đó ra mà tại sao Bạch Họa Thủy lại có thể xuất hiện ở đây vậy.

Lẽ nào…khu vực đó đã xảy ra chuyện rồi?

Sao anh không biết gì vậy? Hơn nữa…Bạch Họa Thủy cũng tới nhanh quá. Bà ta đã thay sang bộ đồ khác…Mọi thứ thật quỷ dị…

Lâm Chính chau mày, cảm thấy thật bất ổn. Lúc này Bạch Họa Thủy nói tiếp: “Thần y Lâm, giờ chắc cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?”

Bà ta cười đắc ý, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ dị. Lâm Chính vốn định trả lời nhưng ý thức được điều gì đó nên lại im lặng.

“Thần y Lâm, sao lại im lặng thế? Không phải là vì ngạc nhiên quá đấy chứ. Mặc dù cậu làm mọi chuyện một cách kín đáo nhưng đối với Thương Minh chúng tôi thì chút thủ đoạn của cậu chẳng là gì cả. Giờ tôi đứng đây, cậu còn gì để nói không?”, Bạch Họa Thủy cười lạnh.

Lâm Chính vẫn không nói gì. Bạch Họa Thủy chau mày. Người thanh niên khi nãy lập tức lên tiếng: “Bạch minh chủ. Sao bà lại ở đây? Lẽ nào bà thật sự bị thần y Lâm nhốt sao?”

“Điều đó mà còn phải hỏi sao? Người phán quyết và người tuyệt phạt đều bị kẻ này truy sát. Tôi cũng bị nhốt lại. Nếu không phải vì người của Thương Minh có thủ đoạn tinh thông thì giờ đã không còn được đứng ở đây nữa rồi”, Bạch Họa Thủy hừ giọng.

“Vậy cơ à?”, sắc mặt người đàn ông trông vô cùng khó coi. Anh ta quay qua quát Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh còn gì để nói không?”

Lâm Chính vẫn im lặng. Rõ ràng người thanh niên kia đã mất kiên nhẫn. Anh ta hừ giọng: “Thần y Lâm, anh còn im lặng thì tức là anh thừa nhận. Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ đưa anh về đại hội để điều tra, anh không có ý kiến gì chứ?”

 
 
Chương 4543


Chương 4543

“Tôi có ý kiến”, Lâm Chính lên tiếng.

“Nhân chứng đã ở đây, anh không bao biện được nữa đâu”, đối phương nói.

“Tôi không bao biện, tôi chỉ nói một câu”.

“Anh muốn nói gì?”, người đàn ông tỏ ra khinh thường.

Lâm Chính quay qua nhìn Bạch Họa Thủy và lập tức hỏi: “Cô gái này là ai vậy?”

Dứt lời cả hiện trường im lặng như tờ.

Bạch Họa Thủy sững sờ nhìn Lâm Chính, có lẽ người này cũng không ngờ anh lại nói ra như vậy. Một lúc sau “bà ta” mới nặn ra một nụ cười: “Thần y Lâm, cậu giả vờ gì nữa. Cậu bắt cóc tôi, giờ còn hỏi tôi là ai. Cậu đang đùa tôi đấy à?”

“Cô gái, tôi thật sự không biết cô là ai. Tôi không biết cô mà cô lại nói tôi bắt cô thì có phải là nực cười không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu còn cứng miệng à”, Bạch Họa Thủy tức giận: “Muốn tôi vạch mặt cậu trước đám đông mới chịu phải không?”

“Được vậy thì tốt quá. Tôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc là thế nào”, Lâm Chính nói.

Người thanh niên tỏ vẻ sốt ruột, lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm, Bạch minh chủ đã đứng ở đây rồi. Nếu anh ngoan ngoãn thừa nhận thì đại hội sẽ khoan hồng, có khi còn cung cấp cho anh cả lợi ích. Còn nếu anh vẫn cứng miệng, không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách sao đại hội vô tình”.

“Cậu Hoàng đừng kích động”, bà Quế ở bên cạnh cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng. Thế nhưng có vẻ người thanh niên không nhịn được nữa: “Nhân chứng đã đứng rành rành ở đây, cái gì mà kích động với không kích động? Người đầu, bắt thần y Lâm cho tôi”.

“Vâng”, đám đông hô lớn và định lao lên. Đúng lúc này, Lâm Chính cũng lên tiếng: “Từ từ đã”.

“Sao thế? Anh thừa nhận đúng không? Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi, anh chỉ cần thành thật khai báo rõ ràng là được”, người thanh niên nói.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không biết người này, người này là minh chủ Bạch Họa Thủy sao? Nếu đúng vậy thì tôi mới gặp bà ta lần đầu. Vậy mà các người lại nói tôi bắt bà ta thì có phải là vu oan cho người khác không. Nếu các người cố tình làm thế thì tôi cũng hết cách rồi. Tôi nghĩ điều này cũng không hợp với quy tắc của đại hội đâu”.

Dứt lời, người thanh niên giật mình.

“Thần y Lâm, cứ chối bay như vậy không có tác dụng gì đâu. Tôi chạy thoát từ chỗ của cậu thì đương nhiên là tôi biết những chuyện liên quan tới cậu rồi”, Bạch Họa Thủy vẫn còn định nói gì đó.

Nhưng bà ta vừa nói tới đây thì Lâm Chính đã nhìn chăm chăm bà ta: “Bà biết những gì?”

Bạch Họa Thủy giật mình, bỗng nhiên không biết nói gì.

“Bà cứ nói đi, tôi sẽ nghe. Chỉ cần bà có thể đưa ra được bằng chứng tôi đã bắt bà thì tôi sẽ để cho các người toàn quyền xử lý”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Lần này Bạch Họa Thủy không lên tiếng nữa. Người thanh niên thì cuống cả lên. Anh ta còn định nói gì đó nhưng bà Quế đã cắt lời: “Được rồi cậu Hoàng. Cậu không cần nói nữa, thần y Lâm đã nhận ra Bạch Họa Thủy là người của chúng ta đóng giả thì cậu không cần phải làm gì nữa”.

Dứt lời, Mã Hải cũng ngạc nhiên. Người thanh niên và Bạch Họa Thủy tái mặt, lập tức cúi đầu.

Bạch Họa Thủy đưa tay ra nhéo lên cổ mình. Ngay lập tức, một khuôn mặt khác hiện ra.

“Dịch dung thuật”, Lâm Chính chau mày.

“Khá lắm, thần y Lâm không cần phải giận, chúng tôi chỉ muốn thăm dò chút thôi. Xem ra cậu trong sạch thật.”, bà Quế mỉm cười.

 
 
Chương 4544


Chương 4544

“Cách của đại hội đúng là gớm nhỉ. Dám cử cả người đóng giả để thăm dò đối phương. Nhưng mà thuật dịch dung của các người cũng tuyệt đấy. Tôi cũng biết về thuật này mà so với các người thì đúng là chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm quá khen. Nếu đã chứng minh trong sạch rồi thì chúng tôi cũng không còn gì nữa. Chúng tôi cáo từ”, bà Quế cũng không muốn ở lâu, bèn nói và rời đi.

“Đợi đã”, Lâm Chính hét lớn.

“Thần y Lâm còn chuyện gì nữa sao?”, bà Quế hỏi.

“Sao các người cứ luôn nghi ngờ tôi bắt minh chủ của Thương Minh vậy. Cả việc hại chết người phán quyết và người tuyệt phạt nữa? Lẽ nào các người ghét tôi?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thần y Lâm đứng nói như vậy. Đại hội coi mọi người như nhau cả, nếu không công bằng ở đâu? Việc hết lần này tới lần khác đòi gặp cậu chẳng qua là vì người tuyệt phạt và người phán quyết xảy ra chuyện ở ngay Giang Thành chứ không có ý gì khác. Cậu đã trong sạch rồi, không cần phải lo lắng nữa”, bà Quế nói.

“Thế nhưng cứ cách nằm ngày mười đoạn các người lại cử người tới Giang Thành thì sao tôi có thể yên tâm được? Các người không phải là do…nhà họ Lâm cử tới đấy chứ?’, Lâm Chính nói.

Đám đông lập tức nhìn nhau: “Nhà họ Lâm?”

“Thần y Lâm, ý của anh là gì?”, người thanh niên hỏi.

“Nhà họ Lâm và tôi trước giờ có ân oán. Trước đó tôi còn khiêu chiến với người của họ, thế nên họ tận dụng người của đại hội tới để giết tôi. Hôm nay các người đột ngột xuất hiện, đương nhiên là tôi nghi ngờ đây là hành động của nhà họ Lâm. Các vị, tôi đã phối hợp với mọi người để điều tra rồi, giờ có phải mọi người cũng nên phối hợp với tôi một chút không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, người của Đông Hoàng Giáo lập tức lao vào bao vây đối phương…

Hành động của Lâm Chính làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Đây đều là người của đại hội.

Lâm Chính lại dám sai người bao vây bọn họ?

Vậy không phải muốn chết sao?

Hiện trường thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Nhìn văn phòng đông đúc những người, bà Quế khẽ nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu có ý gì?”.

“Bà Quế, bà đừng giận, tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nên biết nhà họ Lâm hại tôi không chỉ một hai lần, lần này Bạch minh chủ mất tích rõ ràng không liên quan đến tôi, người của đại hội các người lại khởi binh vấn tội, chạy đến thăm dò tôi. Hơn nữa, Giang Thành cũng có nhiều người của Thương Minh và đại hội vào ở, gây hỗn loạn, không ai được yên ổn. Nếu tôi không làm rõ chuyện này, e rằng tối nay tôi sẽ không ngủ được yên giấc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận cách làm của chúng tôi không thỏa đáng, nhưng tôi đã nói lý do, sao cậu còn nghĩ chúng tôi có liên quan đến nhà họ Lâm?”, bà Quế thắc mắc.

“Xem ra bà Quế không biết rõ chuyện lúc trước, vậy tôi nói thẳng là được”.

Lâm Chính kể lại chuyện nhà họ Lâm thông qua Thương Minh gây chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội khiến người của đại hội đối phó với anh.

Đương nhiên anh sẽ không kể ra hết, những gì anh nói đã được sửa đổi, xóa bớt và bịa ra một câu chuyện giống như phim để kể.

Nghe Lâm Chính kể, đám người bà Quế và cậu Hoàng sực tỉnh.

“Hóa ra thần y Lâm nghĩ chúng tôi cũng bị người nhà họ Lâm xúi giục hoặc dụ dỗ nên mới chạy đến Giang Thành đối phó cậu?”, bà Quế hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom